Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 20: 20: Đây Là… Thẻ Bạch Kim





Sùng Cương có thể tưởng tượng được rằng Lâm Vân sẽ chết lặng vì cái giá này.

‘775 vạn? Cũng được, không đắt.

” Lâm Vân hờ hững xua tay, như không để ý đến chút tiền này.

“Cũng được, không đắt? Phốc!” Mấy người bán hàng bên cạnh lại che miệng cười khúc khích.

Sùng Cương cũng giễu cợt nói: “Lâm Vân, cậu rốt cuộc có hiểu là 755 vạn là một con số lớn như thế nào không?”
“Đương nhiên biết, chỉ là một chút tiền vặt mà thôi.

” Lâm Vân không đồng ý.

“Cái gì? Chút tiền? Ha ha!”
Vài người bán hàng đang đứng hóng hớt, cũng như Sùng Cương, cuối cùng cũng không
thể nhịn được mà cười ha ha.

Một thằng nhóc mặc đồ chợ mà nói bảy tám triệu là số tiền nhỏ? Họ cảm thấy đây đúng là một trò đùa lớn.

Sùng Cương cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

“Lâm Vân, tôi nói cậu đúng là giả bộ hay thiệt, đúng không? Cậu nói đây là chút tiền nhỏ thôi đúng không? Được rồi, nếu có năng lực, cậu lấy tiền ra đây! Nếu như cậu có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tôi liền ăn một tấn phân!”
Trùng Cương cười trong lòng, tôi xem cậu giả bộ như thế nào nữa?
“Đúng vậy, có bản lãnh thì lấy ra coi!” Các nhân viên khác bán hàng cũng nhao nhao hùa vào.

Sao Lâm Vân có thể không biết suy nghĩ trong lòng Trùng Cương?
“ở đây có thể quẹt thẻ không?”
Lâm Vân trực tiếp lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.

“Đây là… thẻ bạch kim?”
Khi Lâm Vân lấy thẻ ra, một số nhân viên bán hàng có mặt không khỏi cảm thán.


Bởi vì bọn họ rõ ràng nhận ra thẻ trong tay Lâm Vân là thẻ bạch kim, là thẻ VIP cấp cao nhất do ngân hàng phát hành, trong thẻ phải có hơn chục triệu mới có thể có được thẻ này!
Loại thẻ này trước đây được các khách hàng cao cấp sử dụng để mua xe.

Sau khi Trùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này, liền choáng váng, chỉ cảm thấy như một chậu nước
lạnh dội vào người, từ đầu đến chân đều tê dại!
Có thể cầm được tấm thẻ này, đủ cho thấy Lâm Vân nhất định không phải là một thằng nghèo, mà là đại gia!
“755 triệu, quẹt thẻ đi! Tôi sẽ không mặc cả, cũng chẳng đáng là bao.

” Lâm Vân đưa thẻ cho Trùng Cương.

“Cậu, cậu…”
Sùng Cương trợn to hai mắt, nhìn Lâm Vân như yêu quái, cậu ta nằm mơ cũng không ngờ là Lâm
Vân có thể lấy ra thẻ bạch kim.

“Ngơ ra đó làm gì? cầm lấy!” Lâm Vân cau mày.

“Vâng vâng!”
Sùng Cương nhanh chóng vươn đôi tay run rẩy cầm lấy tấm thẻ bạch kim nặng nề này, sắc mặt có chút tái nhợt.

Giờ phút này, cậu ta nào dám tỏ vẻ không kính trọng Lâm Vân?
Ngay sau đó, Sùng Cương cầm thẻ ngân hàng và vội vã đến phòng giám đốc.

Lâm Vân đưa mắt nhìn những người bán hàng bên cạnh.

Những người bán hàng này sự tới mức sắc mặt tái nhợt, đồng thời cúi đầu không dám nhìn Lâm Vân, dù sao lúc trước bọn họ đã cười nhạo Lâm Vân.

Họ không thể tưởng tượng nếu như một người có thẻ bạch kim của ngân hàng, nếu như muốn tìm họ tính sổ, thì bọn họ làm sao mà chịu nổi đây.

Một phút sau.

Một người đàn ông trung niên
bụng phệ chạy nhanh ra ngoài.

“Xin chào, Lâm thiếu, tôi là giám đốc của cửa hàng này, tôi nhiệt liệt chào mừng cậu đến với cửa hàng của chúng tôi!” Người đàn ông trung niên mỉm cười.

“Chào đón nồng nhiệt? Ha ha, đến bây giờ cũng không có ai mời tôi ngồi, cũng không có ai rót cho tôi một ly nước, nhưng từ khi tôi bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng của cửa hàng các anh đã chế nhạo tôi.

Đây gọi là chào đón nồng nhiệt sao?” Lâm Vân lắc đầu chế nhạo.

Giám đốc sau khi nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám.

“Mấy người làm ăn như vậy hả? Còn dám bỏ bê khách quý, mau xin lỗi khách quý đi!” Gám đốc quát những người bán hàng này.

“Anh Lâm, em xin lỗi! Em xin lỗi!”
Những người bán hàng này nhanh chóng xin lỗi Lâm Vân
Người giám đốc tiếp tục hét vào mặt họ:
“Các ngươi, tiền thưởng năm nay đều bị trừ hết! Còn đứng đây làm
gì? Mau đi rót cà phê cho khách!”
“Dạ, dạ, dạ.

” Sau khi mấy nhân viên bán hàng gật đầu, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Lúc này, Sùng Cương quay lại đây với tấm thẻ ngân hàng, nhưng gương mặt khó coi và hoảng sợ.


“Sùng Cương, quẹt xong chưa?” Lâm Vân nhẹ nhàng nhìn Sùng Cương.

“Quẹt… xong 755 triệu rồi, giao dịch thành công!”
Sùng Cương cúi đầu, dùng hai tay đưa lại thẻ cho Lâm Vân.

Lúc này trong lòng Trùng Cương vẫn đang nổi sóng gió, không ngờ rằng Lâm Vân, một người bạn học cũ mà cậu ta không xem ra gì, thực sự đã trở thành đại gia!
Dù không thể tin được Lâm Vân đã làm như thế nào, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Tất nhiên, trong lòng hắn ta rất lo lắng, sợ hãi, lo sợ…
Lâm Vân nhận lấy thẻ, đồng thời
nói: “Sùng Cương, nếu tôi nhớ không lầm, cậu vừa nói một câu ở đây, nếu tôi có thể mua một chiếc xe hơi có giá 755 triệu, thì cậu sẽ ăn một tấn phân, đúng không?”
Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiên co giật, cậu ta thầm hỏi, không phải Lâm Vân thực sự muốn cậu ta thực hiện lời hứa của mình đâu nhỉ?
“Lâm… Lâm Vân, lúc đó mình chỉ đùa cho vui thôi.

” Sùng Cương nặn ra một nụ cười khó coi.

“Thật sao? Vậy lúc nãy cậu như
có như không chế nhạo tôi, còn muốn xem tôi bị cười nhạo, vậy đó là sao? Không phải là cậu muốn nói cho tôi biết, đó chỉ là đùa cho vui thôi chứ hả? Tôi không phải đồ ngốc!” Lâm Vân cười lạnh.

Sau khi nghe điều này, Sùng Cương sợ đến nổi mặt biến sắc, cậu ta biết Lâm Vân có thể mua được một chiếc Rolls Royce, điều đó có nghĩa là cậu ấy đã trờ nên rất giàu có, làm sao mà chọc nổi chứ?
Hơn nữa, nếu như Lâm Vân mua Lamborghini ờ đây, chỉ cần là hội
viên của cửa hàng, chỉ cần một câu nói của Lâm Vân, thì cậu ta sẽ bị đuổi việc.

“Lâm Vân, mình… mình sai rồi! Mình xin lỗi cậu! Cậu hãy nghĩ tình bạn học của chúng ta mà tha thứ cho tôi đi!”
Sùng Cương kinh hoàng liên tục cầu xin.

“Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp, tôi cũng không quen cậu, vì vậy đừng có nói chuyện tình nghĩa với tôi.

” Lâm Vân cười lạnh.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn giám đốc: “Giám đốc, tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện ờ trước mặt tôi.


“Không thành vấn đề!” Giám đốc cười gật đầu.

Ngay sau đó, giám đốc quay lại và hét vào mặt Sùng Cương: “Sùng Cương, tôi thông báo, cậu đã bị sa thải, hãy biến khỏi đây ngay lập tức!”
“Sa… sa thải?”
Khi Trùng Cương nghe được hai chữ này, trái tim bỗng nhiên rơi
xuống vực sâu!

Sùng Cương khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt này, cứ vậy mà xong rồi sao?
Lúc này, Trùng Cương rốt cuộc hối hận, cậu ta đang nghĩ, nếu như lúc đầu không chọn chế nhạo Lâm Vân, mà đối xử nhiệt tình với Lâm Vân, thì sao lại ra nông nổi như vậy chứ?
Giám đốc trực tiếp gọi cho nhân viên bảo vệ cách đó không xa và đuổi Sùng Cương ra ngoài.

Trong cửa hàng.

“Tiền đã chuyển xong, chiếc xe này có thể lái đi được chưa?”
Lâm Vân nói với giám đốc.

“Ngài Lâm, chiếc xe vẫn còn một số thủ tục cần làm.

Chúng tôi sẽ giúp ngài hoàn tất thủ tục, sau khi làm xong thì mới có thể lái xe về được.

Sẽ mất khoảng một ngày.

” Giám đốc cười nói.

“Được rồi, các ông làm xong thì đem qua cho tôi, tôi đi trước đây.

” Lâm Vân nhẹ nhàng nói.

“Không thành vấn đề! Tôi sẽ mang tới cho ngài.

” Giám đốc với nụ cười trên mặt đi theo sau Lâm
Vân, tiễn anh đến tận cửa.

Sau khi ra khỏi cửa hàng 4S,
Lâm Vân trực tiếp trở lại trường học.

.

 
Chương 21: 21: Cô Ấy Chê Tôi Nghèo





Trong lớp học.

Hôm nay Trương Hổ đã không đến lớp, và chắc tám phần là đang ở bệnh viện.

Ngoài ra, chuyện sinh viên đại gia bí ẩn quyên tặng tiền cho trường vẫn đang tiếp tục được bàn tán xôn xao, mọi người trong trường đều biết về điều này, nhưng không ai biết danh tính cụ thể của sinh viên đại gia bí ẩn này.

Khi Lâm Vân đến lớp, anh phát hiện hai vạn và một tờ giấy được để trong ngăn bàn.

Lâm Vân mở tờ giấy ra: “Lâm Vân, cảm ơn lòng tốt của cậu.

Tôi không thể lấy số tiền này không không như vậy được.


Mặc dù trên tờ giấy không có chữ ký, nhưng Lâm Vân biết rằng nó là do lớp trường Vương Tuyết để lại, và đó đúng số tiền mà Lâm Vân đưa cho cô tối hôm qua.

“Cô nhóc này, tiền đưa tới tận cửa mà không cần sao? Chậc chậc, thú vị thật.

” Lâm Vân không
khỏi nở nụ cười.


Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn lớp trưởng Vương Tuyết đang ngồi ở phía trước, lúc này cô đang đọc sách.

Lâm Vân không khỏi thở dài trong lòng, giữa cô và bạn gái cũ đúng là khác nhau một trời một vực.

Lúc này, Lâm Vân đột nhiên nhận ra, hình như anh có hứng thú với Vương Tuyết?
Lúc này, Mập cùng bàn vỗ vào người Lâm Vân: “Lâm Vân, sao
cậu cứ nhìn chằm chằm vào lớp trưởng Vương Tuyết Như vậy? Cậu… thích cậu ấy sao? Thằng nhóc này, cậu đã có bạn gái rồi đó nghe.


“Tôi đã chia tay với Phỉ Phỉ rồi, mới hôm kia thôi.

” Lâm Vân trả lời.

“Cái gì? Hai người chia tay rồi? Tại sao?” Mập lộ vẻ kinh ngạc.

“Cô ấy chê tôi nghèo.

” Lâm Vân khoát tay.

“Mẹ kiếp, mình nói sao hai ngày nay cậu kỳ lạ như vậy, hóa ra là
thất tình.

” Mập chợt hiểu ra.

“Lâm Vân thế này ha, buổi tối tôi mời cậu uống rượu!” Mập vỗ vỗ bả vai Lâm Vân.

Mập cho rằng Lâm Vân thất tình, nhất định là tâm tình không tốt, phải cùng Lâm Vân đi uống vài ly.

“ừ!” Lâm Vân gật đầu đáp ứng.

Buổi tối tám giờ, trước của quán bar Phẩm Vị.

Ngay khi Lâm Vân bước vào
quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã dội vào tai, thành thật mà nói, Lâm Vân thực sự không thích môi trường này.

Hiện nay là thời điểm kinh doanh quán bar đang nở rộ nên quán bar có rất nhiều người.


Sau khi vào quán.

“Lâm Vân, ở đây!”
Mập liên tục vẫy tay với Lâm Vân.

Lâm Vân gật đầu, sau đó bước nhanh đến chỗ Mập.

Ngay khi Lâm Vân ngồi xuống, Mập liền ghé vào tai Lâm Vân nói nhỏ: “Lâm Vân, cậu không phải là bị thất tình sao? Để mình giới thiệu cho cậu một mỹ nữ.

Chuyện cũ xem như kết thúc ở đây thôi.


Lâm Vân sau khi nghe lời này mới nhận ra, hóa ra Mập mời mình đến quán bar uống rượu, vì sợ anh không thoát ra khỏi cái bóng của chuyện thất tình nên đã giới thiệu bạn gái cho anh.

Sau khi Lâm Vân nghe xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, lo lắng của Mập là hoàn toàn không cần thiết, đương nhiên
trong lòng Lâm Vân hẳn là vẫn có chút dao động.

Trên bàn, ngoài Mập ra còn có hai thiếu nữ, cả hai đều ăn mặc rất đẹp.

Một trong hai cô gái trẻ đó là bạn gái của Mập, tên là Chu Mai, còn cô gái kia thì Lâm Vân chưa bao giờ gặp, cô ấy tên là Quách Hiểu Hiểu, là người mà Mập muốn giới thiệu cho Lâm Vân.

“Lâm Vân, nhanh chào hỏi các bạn đi.

” Mập chọc cùi chỏ vào Lâm Vân.

“Xin chào, tôi tên là Lâm Vân.


” Lâm Vân chủ động đưa tay ra.

Mặc dù Lâm Vân không có hứng thú với cô gái trước mặt, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho Mập chứ, đúng không?
Quách Hiểu Hiểu nhìn Lâm Vân, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vân, bĩu môi, một tia thất vọng xẹt qua gương mặt.

“Tôi là Quách Hiểu Hiểu.


Quách Hiểu Hiểu tùy tiện trả lời, không thèm bắt tay với Lâm Vân.

Lâm Vân lắc đầu cười khổ, đồng thời thu tay về, cư nhiên có thể thấy được sự coi thường trong mắt Quách Hiểu Hiểu, cho nên đến bắt tay cũng không muốn.

Vào lúc này, bạn gái của Mập là Chu Mai nói: “Mập, anh nói muốn giới thiệu bạn trai cho Hiểu Hiểu, em cứ tường là ai? Làm suy nghĩ cả buổi trời, thì ra là Lâm Vân, vậy anh giới thiệu cho Hiểu Hiểu về hoàn cảnh gia đình của Lâm Vân đi.


Lâm Vân chợt cau mày khi nghe những lời này.

.

 
Chương 22: 22: Xin Lỗi Là Cô Ta Không Xứng Với Tôi Mới Phải





Chu Mai biết gia đình Lâm Vân nghèo khó, nhưng cô ta lại chủ động lấy chuyện đó ra mà nói, dường như đang muốn châm biếm Lâm Vân là một đứa nghèo.

Lâm Vân chưa từng có ấn tượng tốt với Chu Mai, vừa nhìn là đã biết cô ta không phải là một người an phận, lúc trước Lâm Vân đã nói với Mập là không nên quen Chu Mai.

Thật tiếc là Mập bị tình yêu làm cho mờ mắt mà không nghe lời Lâm Vân.

“Tôi là con nhà nghèo, nhà nghèo
rớt mồng tơi, có gì hay mà giới thiệu.

” Lâm Vân vừa nhấp rượu vừa nói.

Mập nhận ra bầu không khí ngượng ngùng nên vội lên tiếng để thay đồi không khí.

“ừm… tuy gia cảnh của anh bạn Lâm Vân của tôi không tốt lắm, nhưng cậu ấy vẫn luôn học hành rất tốt! Sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, tương lal chắc chắn sẽ không tệ.



Quách Hiểu Hiểu chế nhạo nói: “Ha ha, chỉ là người bình thường
thôi, sao có thể tìm được việc gì tốt chứ? Cho dù vất vả cả đời cũng không thể sánh được với một đầu ngón tay của con nhà giàu.


Chu Mai cũng vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, gần đây trường chúng ta có một sinh viên đại gia bí ẩn, tùy tiện quyên góp cho trường mười triệu.

Người giống như nhà Lâm Vân dù chăm chỉ cả đời cũng không sánh được!”
“Đương nhiên là tôi không thể so với sinh viên đại gia bí ần kia rồi.

” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân muốn nói rằng tôi là người đã quyên tặng tiền đó.

Nhưng sau này nghĩ lại, nếu anh nói ra bọn họ sẽ không tin đâu, chỉ cười nhạo anh khoe khoang, cho nên Lâm Vân không nói ra.

“Xem như cậu cũng tự biết mình đó, cậu có biết gia cảnh nhà Quách Hiểu Hiểu không? Không ngại cho cậu biết, gia đình cô ấy mờ một công ty, Lâm Vân cậu xứng sao?” Chu Mai kiêu ngạo nói.

“Xin lỗi, là cô ta không xứng với tôi mới phải.

” Lâm Vân bình tĩnh
nói.

Bây giờ Lâm Vân, với tư cách là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam, chỉ là thiên kim của một công ty nho nhỏ, Lâm Vân thực sự không thèm để ý.

“Cái gì? Cậu nói Hiểu Hiểu của chúng tôi không xứng với thằng nhà quê như cậu hả? Câu này mà cậu cũng nói ra được, cậu không biết xấu hổ hả?”
Chu Mai dường như nghe được câu nói đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình.


Quách Hiểu Hiểu lộ ra vẻ khó chịu, một thằng nhà quê mà dám nói cô ta không xứng sao? Điều này khiến cô ta rất không hài lòng.

Quách Hiểu Hiểu đưa ra một tấm thiệp mời.

“Nhóc, cậu biết thư mời này là gì không? Thư mời từ chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Một kẻ nhà quê như cậu, cả đời này chắc là chưa bao giờ đến một buổi tiệc cao cấp như vậy đâu!” Quách Hiểu Hiểu tỏ vẻ tự hào.

“Wow, tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, hâm mộ quá đi mất!” Chu Mai bày ra vẻ mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tiếng tăm của tập đoàn Hoa Đỉnh nổi tiếng như thế nào ở ba tỉnh Tây Nam thì không cần phải nói, ngay cả lời mời của chi nhánh Thanh Dương trong mắt họ cũng vô cùng, vô cùng là lợi hại!
Hơn nữa, chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh có danh tiếng và địa vị rất cao ở Thanh Dương này, trong mắt mấy người Chu Mai đều là vẻ ngưỡng mộ!
Sau khi Lâm Vân nghe xong, không khỏi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Bản thân Lâm Vân là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng không ngờ rằng Quách Hiểu Hiểu lại còn đem thiệp mời này khoe khoang với anh.

“Quách Hiểu Hiểu, thứ bảy này cô có đến tham gia buổi tiệc này không? Đến lúc đó, biết đâu chừng chúng ta lại gặp nhau.

” Lâm Vân cười nói.


Lâm Vân là chù nhân của buổi
tiệc đó, nếu Quách Hiểu Hiểu định tham gia bữa tiệc này, việc gặp mặt Lâm Vân là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ là Lâm Vân đang suy nghĩ không biết Quách Hiểu Hiểu sẽ có biểu cảm như thế nào khi phát hiện ra anh là chủ tịch mới của chi nhánh Thanh Dương.

“Gặp cậu? Làm sao có khả năng? Cậu có tư cách tham dự sao?” Quách Hiểu Hiểu khinh thường cười lạnh.

“Chưa chắc đâu.

Nếu như lúc đó cậu ta đến khách sạn để làm tạp
vụ, có lẽ cậu ta đủ tư cách đi vào.

” Chu Mai che miệng cười.

.

 
Chương 23: 23: Hôm Nay Chơi Thật Chán Chúng Ta Đi Thôi





“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên sàn nhảy đi.

” Thấy không khí không ổn, Mập đề nghị đi nhảy để làm hòa hoãn bầu không khí.

“Mình nhảy với Chu Mai, Lâm Vân và Quách Hiểu Hiểu, hai người nhảy chung đi.

” Mập đề nghị.

“Xin lỗi, cậu ấy không xứng nhảy với mình!” Mặt Quách Hiểu Hiểu lạnh lùng, cô ta cũng không thèm nhìn Lâm Vân.

Nói xong, Quách Hiểu Hiểu đứng dậy và đi đến sàn nhảy một mình.

“Này…”
Mập trông có vẻ ngượng ngùng, vốn dĩ cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho Lâm Vân, nhưng không ngờ lại thành chuyện xấu, lại ồn ào thành ra như vậy.

“Lâm Vân, ngại quá, không ngờ lại thành ra như vậy.

” vẻ mặt Mập đầy vẻ có lỗi.

“Không sao đâu, Mập.



Lâm Vân vô vô Mập vai, Lâm Vân
biết ý định ban đầu của cậu ta là được rồi, cậu ta chỉ muốn giúp anh mà thôi.

Cuối cùng, Mập không lên sàn nhảy mà cùng Lâm Vân đi uống rượu.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Vân cũng nhận được một cuộc gọi từ cửa hàng Lamborghini 4S.

Bởi vì quán bar rất ồn ào, Lâm Vân phải chạy vào toilet để nghe điện thoại.

Cửa hàng 4S cho biết mọi thủ tục đã hoàn tất, đồng thời hỏi Lâm
Vân mang xe đến đâu, và bao lâu thì mang đến.

Lâm Vân suy nghĩ một chút, liền yêu cầu cửa hàng 4S trực tiếp giao xe tới cửa quán bar, lát nữa thì có thể lái được rồi.

Khoảng nửa giờ sau, Quách Hiểu Hiểu trờ lại từ sàn nhảy.

“Hôm nay chơi thật chán, chúng ta đi thôi.


” Quách Hiểu Hiểu nói.

Sau khi rời quán bar.

Một chiếc Lamborghini Aventador màu cam mới tinh, đậu trước
quán bar, là chiếc mà Lâm Vân nhìn thấy trong cửa hàng 4S vào buổi sáng.

Một chiếc siêu xe thể thao như vậy được đặt ở đây, tất nhiên là rất bắt mắt.

“Chà! Lamborghini quá ngầu! Nó đẹp quá!”
“Đây là chiếc Lamborghini của thiếu gia nào vậy? Xe đậu trước quán bar, chứng tỏ hiện tại chủ nhân đang ở trong quán bar? Nếu ai may mắn có lẽ đêm nay có thể bám vào vị thiếu gia này!”
“Mẹ nó, nếu mình có thể lái một chiếc xe như vậy, đúng thật là tuyệt!”
Xung quanh xe có nhiều nam nữ thanh niên, nhiều người vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thậm chí, có không ít mỹ nhân vẫn đang đợi ờ đây, đợi chủ xe xuất hiện là sẵn sàng tán tỉnh!
Lamborghini Aventador còn có biệt danh là sát thủ bóng đêm, điều này chắc chắn không phải là
không có căn cứ!
Ở thành phố phía Nam như Thanh Dương, chắc chắn không có nhiều con nhà giàu có có thể lái những chiếc xe sang trọng như vậy!
“Chà! Lamborghini!”
Khi Quách Hiểu Hiểu và Chu Mai nhìn thấy chiếc xe, cả hai đều không khỏi thốt lên.

“Nếu bạn trai mình có được một chiếc xe như thế này thì thật tuyệt, lái nó ra ngoài đúng là hãnh diện mà!” Chu Mai, bạn gái
của Mập hâm mộ nói.

.

 
Chương 24: 24: Nhìn Xem Đây Mới Là Chủ Xe





“Đừng mơ tường.

Chiếc xe nguyên kiện này bảy tám triệu.

Cả đời này anh cũng không mua nổi.” Mập lắc đầu cười khổ.
Quách Hiểu Hiểu cũng hâm mộ nói: “Không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai, nếu mình có thể làm quen với được, thì thật tuyệt!”
Tuy nhà Quách Hiểu Hiểu mở công ty, nhưng công ty cũng không lớn, cha cô ta chỉ lái chiếc xe hơn một triệu.
“Chiếc xe này là của tôi.” Lâm Vân đột nhiên nói.
Ngay khi Lâm Vân nói câu này, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu và Mập đều nhanh chóng nhìn Lâm Vân.
“ơ! Anh trai ơi, đừng đùa với em vậy chứ.” Mập cười vỗ về Lâm Vân, tưởng Lâm Vân đang nói đùa.
Xét cho cùng, hoàn cảnh gia đình của Lâm Vân, Mập rất rõ ràng.
Chu Mai cũng giễu cợt: “Hừ, cái loại như cậu mà lái Lamborghini sao? Cậu mà đi chung xe đạp với người khác, tôi còn có thể tin.”
“Một gã ăn mặc toàn đồ chợ, khoác lác nói mình lái Lamborghini đúng là không biết xấu hổ.


Đứng chung với cậu thật đáng xấu hổ.” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu thất vọng.
Nếu như Quách Hiểu Hiểu biết mình được giới thiệu với một người như vậy, hôm nay cô sẽ
không bao giờ đến!
“Xin lỗi, tôi không nói đùa cũng không khoe khoang, chiếc xe này thực sự là của tôi.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.
Lúc này, cửa xe Lamborghini đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra khỏi xe.
Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trung niên này, là giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S.
Chu Mai nhìn thấy lập tức nói:
“Nhìn xem, đây mới là chủ xe! Lâm Vân, cậu không phải khoe khoang sao? Hiện tại chủ xe đã xuất hiện rồi, cậu còn khoe khoang, chưa đánh đã bại! Còn có thể nói cái gì bây giờ?”
“Không! Anh ấy là giám đốc Chu của cửa hàng Lamborghini 4S, tôi đã từng gặp anh ấy một lần!” Quách Hiểu Hiểu nói.
“Giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S? Anh ta làm gì ở đây? Lái Lamborghini?” Chu Mai tỏ vẻ bôi rôi.
Lúc này, Mập chợt nhìn chằm
chằm về phía trước và nói: “Này, người đó, hình như… đi về phía chúng ta!”
Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu vội vàng nhìn lên, phát hiện giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S đang đi về phía họ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, giám đốc đi tới trước mặt Lâm Vân với nụ cười trên môi.

Giây tiếp theo.
“Anh Lâm, tôi mang xe của anh tới đây.

Chìa khóa xe đây!”
Người giám đốc cúi người, hai tay đưa chìa khóa cho Lâm Vân một cách cung kính.
“Hả?”
Mập, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này, bọn họ như bị sét đánh giữa trời quang, cả người đều kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ!
Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng giám đốc sẽ đưa chìa khóa cho Lâm Vân!
Nói cách khác, Lâm Vân thực sự là chủ nhân của chiếc xe này?
“Giám đốc Chu, anh vất vả rồi, muộn như vậy rồi mà còn đến để giao xe!” Lâm Vân bình tĩnh cầm lấy chìa khóa xe.
“Anh Lâm, anh quá khách sáo.

Chỉ cần anh cần, tôi sẽ túc trực bất cứ lúc nào, kể cả hai giờ đêm.” Giám đốc Chu cười nịnh nọt.
“Anh Lâm, xe đã được giao rồi, tôi về trước, nếu anh Lâm có thắc mắc gi về việc sử dụng xe, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Giám đốc Chu vẫn tươi cười.
Sau khi giám đốc Chu rời đi.
Lâm Vân quay lại nhìn ba người Mập, Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu.
“Bây giờ, mấy người đã tin rằng chiếc xe này là của tôi chưa?” Lâm Vân mỉm cười..

 
Chương 25: 25: Anh Đẹp Trai Mua Đồ Uống Cho Em





Ba người nghe xong lời này đột nhiên bừng tỉnh.

“ừng ực! ừng ực!”
Cả Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu đều nuốt nước bọt dữ dội, không thể tin được, nhưng sự thật đã ở trước mắt, cô ta phải tin!
Nghĩ đến việc Lâm Vân sở hữu một chiếc siêu xe thể thao đắt tiền như vậy, trái tim của họ như nổi sóng gió!
Ai có thể sở hữu được loại siêu xe thể thao mà tài sản không trên trăm triệu chứ?
Lúc này Quách Hiểu Hiểu mới nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp:
“Lâm Vân, lúc trước đầu óc em đần độn nên thái độ đối với anh không được tốt lắm.

Thực xin lỗi.

Hay là chúng ta trở về quán bar chơi một lát đi.

Em phải lập công
chuộc tội mới được!”
Quách Hiểu Hiểu vừa nói vừa tiến lên, muốn câu cho được Lâm Vân.

Nhìn thái độ đột nhiên thay đổi lớn của Quách Hiểu Hiểu đối với mình, Lâm Vân không khỏi muốn cười, mẹ nó chứ, loại phụ nữ này thật đúng là thực tế.


Đương nhiên, Lâm Vân biết thái độ của Quách Hiểu Hiểu vì tiền mà thay đổi rất nhiều.

“Chỉ cần tôi muốn, có hàng đống mỹ nhân có tư chất hơn cô còn
xếp hàng hẹn tôi, cô là cái thá gì? Cô cũng xứng sao?” Lâm Vân đẩy Quách Hiểu Hiểu ra.

Đúng lúc này, một số mỹ nhân trang điểm đậm đi vào đến trước mặt Lâm Vân.

“Anh đẹp trai, em có thể kết bạn với anh được không? Cho em wechat của anh đi!”
“Anh đẹp trai, mua đồ uống cho em.

“Anh đẹp trai ơi, tôi nay có hẹn không, chúng ta hẹn hò được không?”
Những mỹ nhân trang điểm đậm, chủ động bắt chuyện, liên tục dán lên người Lâm Vân, chủ động ôm, hầu hết đều không thua kém gì Quách Hiểu Hiểu.

Những người không mấy hấp dẫn, thì ngại xấu hổ không dám bắt chuyện với Lâm Vân.

Lâm Vân ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Quách Hiểu Hiểu, cô nhìn thấy chưa? Tôi không thiếu phụ nữ, huống chi là đồ tạp nham như cô.



Quách Hiểu Hiểu nghe Lâm Vân nói mình là đồ tạp nham, mặt đỏ bừng.

Nếu người bình thường dám nói điều này với cô, cô nhất định sẽ nổi điên lên.

Nhưng cô ta không dám nổi điên với Lâm Vân, bởi vì chiếc xe mà Lâm Vân lái đủ cho thấy gia cảnh của Lâm Vân còn mạnh hơn cô ta!
Lâm Vân trực tiếp lấy ra một ít tiền giấy, ném cho những người phụ nữ đang lôi kéo này.

“Cầm tiền liền rời đi.

Tôi cũng không có hứng thú đối với mấy người.


Những người phụ nữ này tương đối bẩn thỉu, không biết bị bao nhiêu người chơi rồi, Lâm Vân thật sự không có hứng thú với họ.

“Cảm ơn anh đẹp trai! Cảm ơn anh đẹp trai!”
Những người phụ nữ này nhận tiền, mỉm cười cảm ơn rồi nhanh chóng rồi bỏ đi.

Họ cũng không nhục nhã, vì dù
sao những người giàu có hay trẻ tuổi lái siêu xe khác xem thường những người thô tục như họ cũng là chuyện bình thường.

Ngay sau đó, Lâm Vân đến bên cạnh Chu Mai.

.

 
Chương 26: 26: Lamborghini Lái Thật Tuyệt





Lúc trước khi đi bar, Chu Mai hay mỉa mai Lâm Vân.
Sau khi Chu Mai cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, thân thể run lên, sau đó vội vàng cười nói: “Lâm Vân, trước đây là hiểu lầm… Hiểu lầm, là do tôi nhìn lầm, tôi xin lỗi cậu, cậu nể tình bạn trai tôi mà đừng chấp tôi ha.”
“Nề Mập, lần này tôi không chấp cô.

Nhớ nhé, không có lần sau!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Chu Mai nghe xong liền yên tâm.
Đương nhiên, Chu Mai trong lòng rất hối hận, cỏ ta biết, nếu như trước kia nhiệt tình với Lâm Vân một chút, không biết chừng có thể thân cận với Lâm Vân.
Lúc này Lâm Vân lại đưa mắt nhìn Mập.
Theo sự hiểu biết của Mập về Lâm Vân, không phải gia đình Lâm Vân rất nghèo sao? Làm
sao Lâm Vân có thể sở hữu một chiếc Lamborghini? Mập vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mập, lên xe đi, mình chở cậu về trường, trên đường mình sẽ nói với cậu.” Lâm Vân vỗ vai Mập.
“Anh yêu, anh đi trước đi! Em tự gọi xe về là được!” Chu Mai vội vàng đẩy Mập.
Chu Mai cho rằng Lâm Vân đã giàu rồi, tất nhiên cô ta hy vọng mối quan hệ giữa Lâm Vân và Mập vẫn giữ được, có như vậy, cô ta mới có thể thu được lợi ích từ đó.
Mập gật đầu rồi đi theo Lâm Vân, đầy mong đợi ngồi vào chiếc Lamborghini.
“Brừm!”

Với tiếng nồ vang trời, chiếc Lamborghini lao đi trong ánh mắt ghen tị.
Bên trong xe.
“Lamborghini lái thật tuyệt, sức mạnh này, âm thanh này.” Lâm Vân cười thở dài.
Gia đình Mập có một chiếc Jetta, hồi đó Mập thường bí mật lái,
thỉnh thoảng cậu ta đưa cho Lâm Vân lái, kỹ năng lái lái xe của Lâm Vân là do Mập dạy.
“Đủ rồi! Con mẹ nó, đây là một chiếc Lamborghini Aventador.
Con mẹ nó, động cơ V12, Hoàng Huân tôi chưa bao giờ mơ rằng trong đời mình sẽ được ngồi loại xe này.”
Ngay sau đó, Mập quay lại nhìn Lâm Vân, không khỏi hỏi: “Lâm Vân, bây giờ có thể nói cho mình biết được không? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể mua được một chiếc Lamborghini!”
Mập vẫn còn cảm giác mơ màng.
“Mập, cậu biết Liễu Chí Trung không?” Lâm Vân cười.
“Liễu Chí Trung? Người giàu nhất Tây Nam! Kẻ có tiền, ai mà không biết tên Liễu Chí Trung!” Mập nói.
“Mình là cháu ngoại của ông ấy.” Lâm Vân cười nhẹ.
“Cái gì! Cậu nói… Cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao?”
Mập tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói trờ nên sắt nhọn vì nỗi kinh
hoàng trong lòng.
“Lâm Vân, cậu… cậu đang đùa mình sao? Cậu là cháu của Liễu Chí Trung?” Giọng điệu của Mập vẫn sắc bén.
Thảo nào Mập không tin, thật sự là không dễ tin được, giống như một người bạn bên cạnh đột nhiên nói với bạn rằng anh ấy là con của Mã Vân, bạn nhất định không thể tin được.
Lâm Vân cười nói: “Mình mới biết là mấy ngày trước, thoạt nhìn cũng không tin, nhưng đây là sự thật.

Bằng không, cậu cho rằng
mình có thể mua một chiếc Lamborghini sao?”
Mập gật đầu.

Với chiếc Lamborghini này, Mập phải tin dù nó thật khó tin.
“Còn nữa, cậu có biết tại sao Trịnh Đồ Tể bị đuổi việc không?” Lâm Vân vừa lái xe vừa nói.
“Tại sao?” Mập tò mò.

“Vì mình quyên tặng cho trường mười triệu, sau đó lại xin hiệu trưởng sa thải, đơn giản vậy thôi!” Lâm Vân nói.
“Chết tiệt! Người đàn ông trẻ tuổi và giàu có bí ẩn quyên tặng mười triệu kia thực sự là cậu sao?” Đôi mắt giật mình của Mập suýt rớt ra ngoài.
“Cuối cùng mình cũng hiểu! Hôm đó mình thấy cậu không sợ Trịnh Đồ Tể chút nào.

Mình tưởng cậu thất tình nên không bình thường.

Hóa ra cậu đã tin tưởng tuyệt đối vào trường sẽ đuổi Trịnh Đồ Tể rồi!” Mập vỗ đùi nói.
Mập hào hứng nói tiếp: “Còn nữa! Còn Trương Hổ.

Cậu đã thách đấu Trương Hổ, thậm chí làm hắn bị thương.

Mình vẫn
không hiểu.

Bây giờ cuối cùng mình đã hiểu, bởi vì cậu là cháu trai của người giàu nhất.

Dựa vào điều này, xuất thân của cậu còn mạnh hơn cậu ta một vạn lần!”
Kể từ khi biết thân phận này, đến giờ phút này mọi điều khó hiểu của Mập đã được giải quyết!
“ừ.” Lâm Vân cười gật đầu.

“Tuyệt vời! Tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Ha ha!”
Mập thích thú không biết nói gì nên chỉ biết nói “tuyệt vời” mãi.
“Mập, trước đây chúng ta không có địa vị gì trong trường học.

Nhiều người dám bắt nạt chúng ta.

Tuy nhiên, bắt đầu từ hôm nay, kẻ nào dám ăn hiếp chúng ta, cậu cứ cho bạt tai.

Nếu có chuyện gi, mình sẽ giải quyết!” Lâm Vân tự tin nói.
“Cứ cho bạt tai à? Mặc kệ là ai sao? Lâm Vân, đúng là… thật sự rất ngông cuồng, phải không?” Mập mở to mắt.
“Đúng! Ngông cuồng vậy đó!” Lâm Vân nhếch mép cười.
“Ha ha! Không thành vấn đề!” Mập rất phấn khích khi nghĩ đến điều này, sau này đến trường, cậu ta sẽ không còn sợ bị bắt nạt nữa!
“Mập, cậu có muốn thử lái Lamborghini không? Để cho đã thèm!”
Lâm Vân đậu xe vào lề đường để Mập lái..

 
Chương 27: 27: Anh Hổ Anh Rốt Cục Đã Trở Lại!





“Thực sao? Tuyệt quá!”
Mập hào hứng gật đầu, rồi nhanh chóng mờ cửa xe để đổi vị trí, ai mà không muốn lái một chiếc Lamborghini cho đã chứ?
về đến cổng trường cũng đã hơn Mười một giờ đêm, cổng trường đóng chặt không vào được, Mập xuống xe, Lâm Vân trực tiếp điều khiển xe đến bãi đậu xe gần đó.

Chỗ khác.

Bên trong một chiếc taxi.

Bạn gái Mập là Triệu Mai và Quách Hiểu Hiểu ngồi trong xe.

“Không đúng! Không đúng! Mình cảm thấy thằng nhóc này không có thể trở thành người giàu có.

Theo mình biết thì gia đình cậu ta rất nghèo, nghỉ hè cậu ta còn đi làm mà, nếu nhà cậu ta giàu thật thì nghỉ hè cậu ta có đi làm thêm không?” Triệu Mai càng nghĩ càng thấy không ổn.

“Đúng vậy, bình thường những người giàu, có ai lại giống như cậu ta chứ, mặc quần áo rẻ tiền,
nhìn không giống người giàu, nhưng chiếc Lamborghini của cậu ta, mình không thể không tin rằng cậu ta giàu có!” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu.

“Có lẽ cậu ta đã thuê chiếc Lamborghini đó, chẳng qua là muốn đóng kịch với chúng ta mà thôi!” Triệu Mai chợt nhận ra.

Quách Hiểu Hiểu vừa nghe đến chuyện thuê xe, cô ta liền cho là đúng.

“Đồ khốn kiếp! Còn dám nói dối chúng ta! Lần sau gặp mặt, nhất định phải tính sổ với cậu ta!”
Quách Hiểu Hiểu giận dữ giậm chân.

Ngày hôm sau.

Ngày hôm trước, Trương Hổ sau khi bị Lâm Vân dùng bút đâm ở trong lớp học, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện.


Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã được xuất viện.

Ngay cổng trường.

“Anh Hổ, anh rốt cục đã trở lại!”
Một số bè bạn của Trương Hổ đã ở cổng trường để đón hắn.

“Chết tiệt, ông đây hôm nay đi học lai, việc đầu tiên là tìm Lâm Vân báo thù!” sắc mặt Trương Hổ vô cùng âm trầm.

Trương Hổ cứ nhớ lại cảnh bị Lâm Vân cầm bút đâm, trong lòng khó chịu, nhưng lúc đó lại là trong phòng học, làm hắn cảm thấy rất mất mặt.

“Anh Hổ, anh tính dạy dỗ tên nhóc kia như thế nào? Tìm người đánh nó?” Tên gầy gò tò mò hỏi.

“Đánh nó? Hừ, chỉ đánh nó thôi thì không hả giận được! Tao muốn trường học đuổi nó! Tao muốn hủy hoại tương lai của nó!” Trương Hổ hung ác nói.

“Đuổi học? Làm sao để nó bị đuổi ra?” Tên gầy hỏi.

“Chù nhiệm phòng hành chính của trường là bạn của ba tao.

Để cho trường đuổi học một đứa nghèo như nó dễ như trở bàn tay!” Trương Hổ nheo mắt.

Phòng hành chính cùa trường
“Chú Lý.

” Trương Hổ đi vào văn
phòng.


Ngồi trên ghế văn phòng là một người trung niên mập mạp bụng phệ, chính là chú Lý mà Trương Hổ gọi, cũng là chủ nhiệm phòng hành chính của trường.

“Trương Hổ, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm chú Lý vậy? Cháu ở trường học thế nào rồi?” Chủ Nhiệm Lý mặt đầy ý cười.

“Chú Lý, mấy ngày nay cháu không được khỏe.


Trương Hổ nói xong kéo xuống cổ áo, băng gạc che vết thương
hiện ra.

“Trương Hổ, cháu, đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ Nhiệm Lý bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Bị một thằng nhóc trong lớp chúng ta dùng bút đâm, mà còn hành hung ờ ngay trong lớp nữa chứ.

Chú Lý, chú phải giúp cháu.

Chú phải đuổi tên nhóc này đi!” Trương Hổ nghiến răng nói.

“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Trương Hổ, cháu yên tâm, chú hứa chú sẽ giúp cháu, thằng kia tên là gì?” Chủ Nhiệm Lý trực tiếp đồng ý.

“Tên là Lâm Vân.

” Trương Hổ chỉ đích danh.

“Trương Hổ, cháu trở về chờ tin tức, trong hôm nay, chú sẽ đuổi thằng nhóc này cho cháu!” Chù Nhiệm Lý bảo đảm chắc chắn.

“Cảm ơn chú Lý!”
Trương Hổ hưng phấn cười nói.

Trong lớp học.

Sau khi Trương Hổ vào phòng học, liền trực tiếp đến trước mặt
Lâm Vân.

.

 
Chương 28: 28: Đuổi Tao Hả





“Trương Hổ, sao vừa trở lại phòng học thì đến tìm tao rồi, sao hả? Chưa nằm bệnh viện đủ ngày hả!” Lâm Vân đang đọc sách, cũng chẳng ngước nhìn lên.
“Lâm Vân, mày!”
Trương Hổ nghe được lời Lâm Vân nói, sắc mặt tức giận tái xanh.
Trương Hổ vốn là chuẩn bị làm nhục Lâm Vân, nhưng Lâm Vân lại làm nhục hắn trước, lại còn ở
trước mặt các bạn học làm cho Trương Hồ cảm thấy mất mặt.
“Lâm Vân, mẹ mày, mày còn dám kiêu ngạo! Tao nói thật với mày, Chủ Nhiệm Lý phòng hành chính của trường là bạn của ba tao.
Chủ Nhiệm Lý đã hứa với tao hôm nay mày sẽ bị đuổi khỏi trường!”
“Đây, là kết cục của mày khi chống lại tao!” Trương Hổ vẻ mặt dữ tợn.
“Đuổi tao hả?” Lâm Vân cười.
Trương Hổ đột nhiên quay đầu
lại, tự hào nói:
“Lâm Vân, đừng nói Trương Hổ tao không cho mày cơ hội.

Nếu mày quỳ xuống xin lỗi tao, sau đó liếm đất trên giày của tao, tao có thể suy nghĩ để Chủ Nhiệm Lý không đuổi học mày!”
Lâm Vân cười nói: “Tao cũng cho mày một cơ hội, xin lỗi tao liền đi, sau này tránh xa tao, tao có thể suy nghĩ không để cho công ty của ba mày xui xẻo to.”
“Cái gì? Làm cho công ty ba tao gặp xui xẻo lớn hả? Chỉ dựa vào một thằng nghèo như mày sao?

Mẹ mày, mày sắp chết rồi, còn dám lớn tiếng ở đây!” Trương Hổ chế nhạo.
Trương Hổ vốn tưởng rằng khi biết tin Lâm Vân sắp bị đuổi học, nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí cầu xin hắn thương xót, nhưng phản ứng điềm tĩnh và bình tĩnh của Lâm Vân khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Lâm Vân lắc đầu: “Xem ra mày không biết quý trọng cơ hội mà tao cho.

Đáng lẽ, mày có thể xin lỗi, nhưng mày đã chọn con đường xuống địa ngục.”
Trương Hổ đương nhiên không hiểu Lâm Vân đang nói cái gì.
“Thằng nhóc, là mày không biết quý trọng cơ hội mà tao cho mới đúng! Con mẹ mày, chờ bị đuổi học đi ha!”
Trương Hổ bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.
“Được, tao sẽ đợi.” Lâm Vân tự tin cười nói.
Cảnh tượng này đều lọt vào mắt của các bạn học, mọi người thấp giọng bàn tán.
“Trương Hổ có chỗ dựa ở trường, là chủ nhiệm của phòng hành chính nhà trường, lần này có lẽ Lâm Vân thật sự sẽ bị đuổi học!”
“Cái gì mà có lẽ, phải là chắc chắn sẽ bị đuổi học!”
“Lâm Vân dám khiêu chiến Trương Hổ, dũng khí đáng khen, nó chỉ là một thằng con nhà nghèo, nên thất bại là đương nhiên rồi!”
Trong lòng các học sinh đều biết
Lâm Vân có thể bị đuổi học lần này.
Mập không quá lo lắng, vì tối qua cậu ta đã biết được thân thế thật của Lâm Vân.
Lúc này, lớp trưởng Vương Tuyết đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Vân, cậu đi văn phòng với tôi, tôi sẽ giúp cậu làm chứng với thấy giáo, Trương Hổ bắt nạt cậu trước, thầy nhất định sẽ không đuổi học cậu!” Vương Tuyết bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Vương Tuyết, Lâm Vân có phần vui mừng.
Trương Hổ thấy vậy lớn tiếng nói với Vương Tuyết: “Lớp trưởng Vương Tuyết, cậu thật sự rất ngây thơ, cậu là cái thá gì? Cậu cho rằng thầy sẽ tin lời cậu hả? Cậu có chỗ dựa không? Con mẹ nó.

Đừng ngây thơ quá! Cho dù cậu có đi xin thầy, hôm nay nó cũng sẽ bị đuổi học!”
“Đúng vậy, lớp trưởng, đây là cái xã hội chỉ dựa vào lai lịch! Cậu có sao?” Mấy kẻ đi theo Trương Hổ đều tán thành.
“Tôi không tin!” Vương Tuyết dậm chân, trên gương mặt xinh đẹp có chút không cam tâm.
Mấy ngày trước Lâm Vân giúp Vương Tuyết ờ quán bar, Vương Tuyết vẫn ghi nhớ trong lòng, đương nhiên không đành lòng nhìn Lâm Vân bị đuổi học, muốn giúp Lâm Vân.
“Vương Tuyết, tôi nhận tấm lòng của cậu, tôi có cách riêng để giải quyết.

Trương Hổ, tôi không hề để cậu ta vào mắt, đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ bị đuổi học!” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Vương Tuyết.
“Nhưng…”

Trên gương mặt xinh đẹp của Vương Tuyết vẫn có chút lo lắng, cô biết nhà Trương Hổ có tiền đồ, gia thế vững vàng, Lâm Vân không phải là đối thủ cùa hắn.
“Không có nhưng nhị gì hết, dù gì thì cậu cũng không giúp được tôi.

Cho dù là đi văn phòng cũng vô dụng thôi.” Lâm Vân lắc đầu.
Vương Tuyết “ừ xong thất vọng bỏ đi.
Một bên khác.
“Anh Hổ, em nghe nói ngày mai chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ tổ chức một bữa tiệc.

Vậy Anh Hổ có đến đó không?” Một kẻ đi theo Trương Hổ hỏi.
“Đương nhiên, gia đình tao và tập đoàn Hoa Đỉnh là đối tác rất quan trọng, tao đương nhiên sẽ tham gia.” Trương Hổ tự hào nói.
“Oa, thật là ghen tị! Đây là bữa tiệc của tập đoàn Hoa Đình đấy!”
“Khi nào thì chúng ta mới được may mắn có thể vào những nơi đẳng cấp như vậy nhỉ?”
Những kẻ theo đuôi đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Không chỉ các bạn học cùa Trương Hổ ghen tị mà các bạn trong lớp cũng tỏ ra rất ghen tị.
Cần phải biết là, tập đoàn Hoa Đỉnh là một tập đoàn hàng đầu nổi tiếng ờ ba tỉnh Tây Nam, danh tiếng rất lớn, được tham gia tiệc của Tập đoàn Hoa Đỉnh chắc chắn rất vinh dự.
Trương Hổ thấy mọi người ghen tị với mình, kẻ ham hư vinh như hắn vô cùng mãn nguyện.
“Như kẻ rác rười nào đó, e rằng đời này cũng không được tham dự buổi tiệc đẳng cấp như vậy!” Trương Hổ chế nhạo.
Trương Hồ khi nói lời này, liền nhìn về phía Lâm Vân, dường như đang chế nhạo Lâm Vân.
“Trương Hổ, ngươi cũng đừng nói quá, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở trong buổi tiệc đó đấy.” Lâm Vân cười nói.
“Mày? Ha ha, nghèo như mày thì vĩnh viễn cũng không vào được
nơi đó! Hơn nữa mày nên suy nghĩ đến chuyện mày sắp bị đuổi học đi.” Trương Hổ đắc thắng cười nói.

Mập vỗ vai Lâm Vân, thấp giọng hỏi: “Lâm Vân, có phải ngày mai cậu đi dự tiệc này không?”
Mập đã biết thân phận của Lâm Vân.
“Buổi tiệc này do mình tổ chức.” Lâm Vân cười nói với Mập.
“Cái gì?” Mập ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Mập cười thích thú:
“Vậy thì… ngày mai cậu và Trương Hồ chẳng phải là gặp nhau ở buổi tiệc sao?”
“Nếu nó tham gia, đương nhiên sẽ gặp.” Lâm Vân cười gật đầu.
“Thật thú vị! Ha ha thú vị quá! mình rất muốn nhìn xem ngày mai nó sẽ phản ứng thế nào khi gặp cậu!” Mập hào hứng nói.
“Muốn xem sao? Vậy ngày mai ngươi cậu cũng đến đó đi, đến lúc đó mình dẫn cậu đi vào.” Lâm Vân cười nói.
“Được, được, được!” Mập gật
đầu lia lịa như gà mồ thóc.
Mập muốn đi, một là muốn xem phản ứng của Trương Hổ lúc đó, mặt khác là ai mà không muốn vào tiệc rượu đẳng cấp đó để xem thử?
Hai tiết học buổi chiều trôi qua nhanh chóng.
Trong hai tiết học này, Trương Hổ từng phút từng giây đều đang đợi, chờ chủ nhiệm Lý đến phòng học, sau đó thông báo Lâm Vân đuổi học.
Nhưng Trương Hổ đợi cả buổi chiều cũng không thấy..

 
Chương 29: 29: Chú Lý Làm Cái Gì Vậy





Buổi chiều tan học.

Lâm Vân đứng lên, cười nói với Trương Hổ: “Trương Hổ, không phải mày nói hôm nay tao sẽ đuổi học sao? Nhưng giờ tan học rồi,
tao cũng không sao hết.


Ngay khi Lâm Vân nói câu này, trong lớp đột nhiên bàn tán sôi nổi.

Trương Hổ nghe xong, sắc mặt đột nhiên tái tím.

Rốt cuộc, hắn đã từng nói trước lớp rằng Lâm Vân sẽ đuổi học trong ngày hôm nay.

Kết quả là bây giờ Lâm Vân vẫn như vậy, lại chế nhạo hắn nữa, điều này khiến hắn cảm thấy rất xấu hỗ, khiến hắn cảm thấy người khác sẽ nghĩ rằng hắn
đang khoác lác!
Quan trọng nhất là hắn muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra được bất kỳ lời nào để phản bác, dù sao thì cho tới bây giờ vẫn chưa có người thông báo Lâm Vân bị đuổi học.

“Chú Lý làm cái gì vậy? Rõ ràng đã hứa với mình là trong vòng hôm nay đuổi học Lâm Vân rồi mà!” Trương Hổ nghiến răng, vẻ mặt rất tức giận.

Trương Hổ cảm thấy sắp không còn mặt mũi nữa rồi, vội vàng liều mạng rời khỏi phòng học.

Lâm Vân cũng trực tiếp đứng dậy đi đến phía trước lớp trưởng Vương Tuyết.


“Vương Tuyết, mình không có gạt cậu, đúng không? Mình đã nói, mình sẽ không bị đuổi học.

” Lâm Vân cười nói với Vương Tuyết.

“ừ.


Vương Tuyết gật đầu, cô cũng yên tâm, chiều nay cô rất lo lắng, không biết tại sao, cô thật sự không muốn Lâm Vân bị đuổi học.

“Tuy nhỉên, mình thực sự cảm ơn
cậu.

Trong lớp chỉ có cậu là sẵn sàng giúp đỡ mình.

” Lâm Vân vẫn luôn mỉm cười.

Mập bên cạnh nói đùa: “Lớp trưởng, cậu quan tâm đến Lâm Vân như vậy, chắc là cậu… thích Lâm Vân đúng không?”
Sau khi Vương Tuyết nghe xong, gương mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng lên.

“Vớ vẩn! Mình… Mình là lớp trưởng, đương nhiên phải lấy lại công bằng cho các bạn trong lớp.

” Vương Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Nói xong, Vương Tuyết nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng học.

“Này…”
Lâm Vân muốn mời Vương Tuyết dùng bữa, nhưng kết quả là cô đã đi rồi.

Một bên khác.

Sau khi Trương Hổ ra khỏi phòng học, đi thẳng đến văn phòng của trường, định hỏi chủ nhiệm Lý tại sao vẫn chưa đuổi học Lâm Vân.

Phòng hành chính của trường.

“Chú Lý! Hôm nay chú đã hứa với con là đuổi học thằng nhóc kia rồi, tại sao tan học rồi, mà nó vẫn chưa bị đuổi học?” Trương Hổ vừa vào cửa đã tức giận hỏi.

“Trương Hổ, chuyện này, chú không giúp được rồi!” Chủ nhiệm Lý lắc đầu.


Trương Hổ cau mày: “Cái gì? Chú Lý, chú rõ ràng đã hứa với con rồi, sao bây giờ lại nói không giúp được?”
“Để chú nói thật với con, hiệu trưởng muốn bảo vệ nó.

về phần nguyên nhân cụ thể, hiệu trưởng
cũng không có tiết lộ cho chú biết.

” Chủ nhiệm Lý lắc đầu.

“Cái gì! Hiệu trưởng bảo vệ nó hả? Cậu ta là đứa con nhà nghèo, tại sao hiệu trường phải bảo vệ nó?” Trương Hổ không hiểu được.

“Chuyện này chú cũng không biết, nếu muốn biết thì cháu có thể tự mình hỏi hiệu trưởng.

” Chủ nhiệm Lý xua tay nói.

Trương Hổ chắc chắn sẽ không thể chạy đi hỏi hiệu trường, bời vì hắn không có quan hệ gì với hiệu trưởng.

“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Trương Hổ nghĩ đến kế hoạch của mình đã thất bại, sắc mặt tức giận tái đi.

Nên biết rằng, hắn ta đã phát ngôn ngông cuồng trong lớp, nói rằng Lâm Vân nhất định sẽ bị đuổi học, và hắn cũng đã có những lời lẽ khó nghe với Lâm Vân, nếu Lâm Vân không đuổi học thì hắn sẽ càng mất mặt trong lớp!
Nhà hàng Thịnh Diên.

Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp nhất gần trường.

Trang trí của nhà hàng rất phong cách, nhà hàng cũng tương đối yên tĩnh.

Trên bàn ăn, Lâm Vân và Mập đang ngồi ở đây.


Sau khi tan học, Lâm Vân nói sẽ mời Mập đi ăn tối, bây giờ Lâm Vân, đã là con nhà giàu có, đương nhiên phải chọn một nhà hàng cao cấp nhất gần đây.

Nhà hàng Thịnh Diên rất nổi tiếng ờ đại học Thanh Dương, nhưng
Lâm Vân mới đến ăn ờ đây lần đầu tiên.

Lâm Vân, cậu giàu có rôi, đê tôi đi theo cậu ăn bám nhé he he.

” Mập tỏ vẻ hào hứng.

Tuy gia đình Mập cũng buôn bán nhỏ nhưng cũng không giàu có gì, đây cũng là lần đầu tiên Mập đi ăn ở nhà hàng Thịnh Diên.

“Trước đây cậu thường mời mình ăn cơm, bây giờ mình mời cậu ăn cơm, đúng ra là nên như vậy.

” Lâm Vân cười nói.

Khi Lâm Vân nghèo không đủ ăn,
hầu hết thời gian là Mập đã giúp đỡ Lâm Vân, lòng tốt này Lâm Vân luôn ghi nhớ trong lòng.

.

 
Chương 30: 30: Hả Ví Của Mình Đâu





Mập đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Lâm Vân, mình nghĩ lớp trưởng Vương Tuyết có ấn tượng tốt về cậu đấy.


“Hơn nữa Vương Tuyết xinh đẹp lại ngọt ngào, quan trọng nhất là cậu ấy có nhân phẩm tốt, lại không tôn sùng tiền bạc, lại còn độc thân nữa.

Cô gái tốt như vậy rất khó tìm được.

Mình nghĩ cậu có thể theo đuổi cô ấy.

” Mập cười hi hi nói.

“Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng mình không có suy nghĩ nhiều trong lúc này, để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

” Lâm Vân khoát tay nói.

Vào lúc này, các món ăn bắt đầu được đưa lên, một bàn đầy nhóc các loại hải sản, còn có một vài món ăn đặc biệt của nhà hàng nữa, và tất nhiên là phải có một chai rượu vang nữa.

Trước đây, gọi nhiều món như vậy một lúc chắc chắn là điều mà Lâm Vân không thể tưởng tượng nổi, mà còn là những món ăn đắt tiền, đặt biệt nữa chứ.


Sau nửa giờ, Lâm Vân và Mập đã no nê.

Tính tiền!
Lâm Vân gọi người phục vụ đến để trả tiền.

“Chào ngài, của ngài tổng cộng hết 4330, bớt số lẻ là 30, còn lại 4300 đồng.

Ngài dùng thẻ hay tiền mặt?” Cô phục vụ tươi cười.

Một bữa cơm hết hơn bốn nghìn đồng, lúc trước Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới, đây là sinh hoạt phí một năm Lâm Vân.

“Quẹt thẻ.


Lâm Vân vừa sờ ví tiền vừa nói.

“Hả? Ví của mình đâu?”
Lâm Vân chợt nhận ra ví của mình đã biến mất!
Lâm Vân nhanh chóng đứng dậy, lục tung khắp người nhưng vẫn không tìm thấy ví.

“Mẹ nó, lẽ nào bị móc mất rồi sao?”
Lâm Vân đột nhiên nhớ tới lúc nãy vừa đi nhà vệ sinh, liền bị
một người đàn ông lén la lén lút đâm vào mình.

Lúc ấy Lâm Vân cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị mất ví, Lâm Vân liền nghĩ tới hắn ta.

Lâm Vân liếc nhìn xung quanh không tìm thấy người đàn ông trong quán, e rằng hắn ta đã trốn
mất dạng từ sau khi lấy được ví rồi
“Ví bị trộm rồi à?” Mập cũng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lúc mới vừa đi vệ sinh, ờ trong nhà vệ sinh có đụng
phải một người, sợ là tên khốn kiếp đó đã lấy mất ví rồi.


” Lâm Vân cười khổ nói.

“Vậy để mình trả cho!”
Mập nhanh chóng móc tiền trong túi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có 286, thậm chí còn không đủ trả số lẻ nữa là.

Lúc tính tiền mới biết mình không có tiền, đây mới là chuyện đáng xấu hỗ nhất.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông có vẻ là giám đốc của nhà hàng.

“Tiểu Lâm, có chuyện gì ở đây vậy?” Giám đốc hỏi người phục vụ.

“Giám đốc, hai người họ nói rằng họ bị mất ví nên không có tiền để trả.

” Cô phục vụ nói.

“Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc đi, chỗ này để tôi!” Giám đốc vẫy tay với nhân viên phục vụ.

Ngay sau đó, giám đốc nhìn về phía hai người Lâm Vân: “Các vị, tôi là giám đốc ở đây.


“Uh… Giám đốc, ví tiền của tôi vừa rồi bị trộm khi đi vệ sinh, cho
nên… có thể cho chúng tôi nợ lại không? Tôi viết giấy nợ cho ông, ngày mai tôi đem tiền tới được không?” Lâm Vân tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Bị trộm mất ví, hay là muốn ăn cơm chùa, cái này khó mà nói được nha!” Giám đốc lạnh lùng chế nhạo.


Từ khi Lâm Vân và Mập bước vào, giám đốc đã chú ý đến hai bọn họ, bởi vì ở đây giá cả tương đối mắc, cho nên những người đến đây ăn cơm đều ăn mặc rất đẳng cấp.

Nhưng Lâm Vân và Mập, cả hai đều mặc đồ rẻ tiền.

Lúc đó giám đốc đã nghĩ thầm, hai thằng nhóc này có tiền trả hay không đây?
Nhưng người vào thì đều là khách, nên giám đốc không thể đuổi họ đi.

“Cái gì? Ông nói chúng tôi ăn chùa à? Ông có nhầm không vậy? ông có biết người bên cạnh tôi là ai không? Cậu ấy là cháu ngoại của Liễu Chí Trung? Cậu ấy mà ăn cơm chùa à?” Mập nói lớn.

“Cậu nói cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung à? Vậy thì tôi vẫn là ông nội của Liễu Chí Trung đây!” Giám đốc cười to tiếng.

Làm sao giám đốc lại có thể tin được một người mặc quần áo rẻ tiền là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam được chứ? Đúng là nói bậy bạ mà!
Lâm Vân nghe vậy nhíu mày: “Tôi bị mất ví tiền ở đây, nhà hàng mấy người cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”
“Hừ, tôi thấy là cậu chỉ muốn lừa lọc nhà hàng của chúng tôi, kiếm
cớ không muốn trả tiền thôi! Chứ có chỗ nào giống bị trộm ví tiền đâu!” Giám đốc lạnh lùng nói.

.

 
Chương 31: 31: Đúng Vậy Nếu Không Có Tiền Thì Đừng Đến Nơi Này





Sắc mặt Lâm Vân càng thêm lạnh, ví tiền bị mất ở nhà vệ sinh, nơi mà không có camera, cho nên cũng không thể xem camera để chứng minh bản thân mình nói sự thật.

“Hai người nghe cho rõ đây? Mặc kệ hai người làm gì thì cũng phải trả tiền, nếu không, tôi chỉ có thể báo cảnh sát!” Giám đốc nghiêm túc nói.

Tình cảnh bên này thu hút sự
quan tâm của nhiều thực khách có mặt.

“Chết tiệt, thời nào rồi mà còn có người muốn ăn cơm chùa, lại còn chạy đến nhà hàng Thịnh Diên để mà ăn chùa chứ.

Đúng là không muốn sống nữa mà!”
“Đúng vậy, nếu không có tiền thì đừng đến nơi này.


Nhiều thực khách có mặt đều đang bàn tán sôi nổi.

“Lâm Vân, chuyện này… phải
làm sao đây?” Mập cũng không biết nói sao.

Mặc dù Lâm Vân có chút bực mình, nhưng chuyện ăn cơm trả tiền là quả thực là chuyện đương nhiên, nguyên nhân chính khiến anh bị trộm ví là do bản thân bất cẩn.

Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với những thực khách có mặt:

“Ai sẵn sàng cho tôi mượn bốn nghìn để thanh toán, ngày mai tôi sẽ trả lại gấp mười lần.

Tôi có thể viết giấy nợ và ấn dấu vân tay!”
“Mười lần? Là bốn vạn đấy!”
Nghe xong con số này, nhiều người ở đây vẫn có chút xúc động, tùy ý có thể kiếm được bạn vạn, hẳn là rất đã, cái này còn ghê gớm hơn vay nặng lãi nữa.

“Nhìn cách cậu ta ăn mặc, có giống một người đàn ông có thể có được vạn hay không? Tôi nghĩ đây là kẻ lừa đảo muốn lừa tiền.


“Đúng vậy! Nhìn cậu ta như vậy, tuyệt đối không thể bỏ ra bốn vạn được.

Mọi người đừng có bị thằng nhóc này lừa.


Mặc dù số tiền mà Lâm Vân đưa ra làm người ta kích động, nhưng không ai muốn cho một người xa lạ mượn tiền, mà còn là một kẻ ăn mặc rẻ tiền như vậy nữa chứ!
“Nhóc con, đừng giở trò nữa, tôi nghĩ cậu chỉ muốn lừa tiền thôi, không ai tin cậu đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Giám đốc vừa nói vừa móc điện thoại của mình.

“Đợi chút!” Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Vân quay đầu lại, đập vào trong mắt là một cô gái trẻ tóc buộc đuôi ngựa.


Cô gái mặc áo khoác trắng và quần jean, có đôi chân thon dài, lông mi dài, đôi mắt sáng rực và cái miệng nhỏ nhắn như anh đào
Người đẹp!
Người đẹp!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân tràn đầy ánh nắng và hơi thờ
thanh xuân, không chỉ là mỹ nhân mà rất có khí chất!
Thành thật mà nói, cô ấy như là một thỏi nam châm có từ tính, Lâm Vân vừa nhìn đã bị cô ấy thu hút, cho nên không khỏi nhìn thêm vài lần.

Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Lâm Vân.

“Giám đốc, tôi trả tiền cho họ.

Quẹt thẻ.

” Cô gái đưa một tấm thẻ cho giám đốc, giọng nói nhẹ nhàng thanh tú.

“Người đẹp, cô thực sự muốn trả
tiền cho họ? Nhìn cậu ta như một kẻ nói dối! Cô bị họ lừa rồi đó!” Giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người bước ra trả tiền cho hai người Lâm Vân.

“Bị lừa là chuyện của tôi, nhà hàng của các ông chỉ cần thu tiền là được rồi.

” Cô gái nói.

“Cái này… được rồi.


Giám đốc gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi quẹt.

.

 
Chương 32: 32: Lâm Vân Chuyện Này…





Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, đây là chuyện quan trọng nhất, nếu
bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vân bị bắt đi cũng không có ai trả tiền ăn, thay vào đó nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.
Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn luận của nhiều thực khách có mặt, họ đều có quan điểm giống nhau, họ đều cho rằng cô gái này thật ngu ngốc, còn tin vào điều đó.
Khi giám đốc đi quẹt thẻ.
“Người đẹp, cảm ơn vì đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi!” Mập không ngừng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, ai cũng có lúc khó khăn cả.” Cô gái cười lễ phép.
Lâm Vân bất ngờ nhìn cô ấy, Lâm Vân không ngờ có người bằng lòng giúp đỡ, mà lại là một người xinh đẹp như vậy.
“Xin chào, người đẹp, tôi tên là Lâm Vân, mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng chúng tôi là kẻ nói dối, nhưng cô lại tin bọn tôi?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Nếu anh là kẻ nói dối, thì xem như tôi xui xẻo đi.

Nếu anh không
phải là kẻ nói dối, thì tôi có thể giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn.

Tôi nghĩ điều đó là xứng đáng.”

Nghe được những thật lòng của cô gái, Lâm Vân không khỏi sửng sốt một chút, đây có gọi là một cô nàng tốt bụng không nhỉ?
Lúc này, giám đốc quay lại.
“Cô này, thẻ đã được quẹt thành công.

Đây là hóa đơn!” Giám đốc đưa thẻ và hóa đơn lại cho cô gái.
Khi thấy điều này, Lâm Vân nói
với cô gái: “Người đẹp, tôi sẽ viết giấy mượn tiền cho cô ngay bây giờ.

Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi.

Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.

Tôi sẽ cho cô thấy là tôi không phải là kẻ nói dối.”
Lúc nãy Lâm Vân đã nói ai cho anh mượn tiền, anh sẽ trả gấp mười lần, nên bây giờ anh phải thực hiện lời nói đó!
Cô gái lắc đầu: “Không cần, tôi không phải giúp anh vì tiền, mà chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ người khác thôi.”

Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.
Cô gái đột ngột rời đi khiến Lâm Vân có chút bối rối.
Vốn dĩ Lâm Vân tưởng rằng cô gái này nguyện ý giúp mình vì muốn nhận lại gấp mười lần số tiền đó.
Kết quả là cô gái này không phải đến vì tiền, còn không định để Lâm Vân trả lại tiền? Cứ vậy mà bỏ đi rồi?
“Lâm Vân, chuyện này…” Mập cũng tỏ vè ngạc nhiên.
“Mập, đi!”
Lâm Vân gọi Mập rồi nhanh chóng đuổi theo!
Sau khi chạy theo ra khỏi nhà hàng, Lâm Vân lại thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái.
“Này, cô có thể cho tôi biết cô tên gì không?” Lâm Vân lớn tiếng nói về phía sau lưng cô gái.
Lâm Vân muốn biết tên cô gái, và Lâm Vân muốn trả lại số tiền còn nợ cho cô.
Cô gái dừng lại và nói: “Người
lạ.”
Nói xong, cô gái đi thẳng đến một chiếc Audi A4 màu trắng ở ven đường, mờ cửa xe ngồi vào.
Ngay sau đó, chiếc xe nổ máy và biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Vân.
“Người lạ, hay cho một người lạ.” Lâm Vân nhàn nhạt thờ dài.
“Lâm Vân, chúng ta cứ để cô ấy trả tiền không không vậy sao?” Mập nhìn Lâm Vân hỏi.
“Đương nhiên là mình muốn trả
lại tiền cho cô ấy, nhưng tiếc nhưng cô ấy không để lại tin tức gì cho bọn mình hết.” Lâm Vân bất lực..

 
Chương 33: 33: Con Biết Mà Ba Yên Tâm Đi





“Đúng rồi! Biển số xe!” Lâm Vân đột nhiên vỗ đầu.

Cô gái vừa rồi đi bằng ô tô, chỉ cần Lâm Vân biết biển số xe của cô ấy, anh nhất định có thể tìm được cô ấy.

Đáng tiếc vừa rồi Lâm Vân không nghĩ tới chuyện này, cho nên anh cũng không nhìn biển số xe.

“Mập, cậu có nhớ biển số xe
không?” Lâm Vân nhìn Mập.

“Mình… mình cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

” Mập cười khổ.

“Hôm nay mình nợ cô ấy một ân tình, hy vọng sau này có thể gặp lại cô ấy…” Lâm Vân nhìn về phía xa xăm.

Một cô gái tốt bụng như vậy, Lâm Vân đương nhiên rất mong được gặp lại cô ấy, và Lâm Vân cũng muốn tự mình trả ơn cho cô ấy.


Chỉ là, giữa đám đông mênh mông, muốn gặp lại có lẽ không
phải là chuyện dễ dàng, có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

“Hơn nữa, tên khốn nạn đã lấy trộm ví của mình! Đừng để mình gặp lại hắn ta nữa, nếu không mình nhất định sẽ cho hẳn ta đẹp mặt!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Vân biết, thủ phạm khiến anh không có tiền để trả, thậm chí còn bị lầm tưởng là kẻ nói dối chính là kẻ trộm kia, nếu hắn ta không lấy trộm ví Lâm Vân thì sẽ không xảy ra chuyện này!
“Đúng đúng! Cái loại ăn trộm đáng ghét này, bắt được nó thì phải làm cho đẹp mặt!” Mập gật đầu đồng ý.

Nơi khác
Cô gái trên chiếc Audi A4 màu trắng vừa rồi giúp Lâm Vân thanh toán tiền, lúc này đang tập trung lái xe, chuyện giúp Lâm Vân vừa nãy, cô ấy đã quên mất rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô gái đột ngột vang lên.

“A lô, ba.

” Cô gái trả lời điện thoại.

“Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất quan trọng, liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, con không được đến muộn, phải đúng giờ.

” Giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại.

“Con biết mà ba, yên tâm đi, con nhất định sẽ không đến muộn.

” Cô gái đáp lại.

Ngừng lại một lát, gương mặt xinh xắn của cô gái đầy vẻ lo lắng: “Ba, công ty của mình có
quy mô nhỏ, còn không có lợi thế về giá nữa, hoàn toàn không thể so sánh được với những công ty cạnh tranh kia.

Con thực sự lo lắng.


Hơn nữa, nếu lần này chúng ta vẫn không thành công thì… công ty của mình sợ là khó mà duy trì được nữa.


Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi sốt sắng nói: “Chúng ta thật sự không có lợi thế, chỉ có thể lấy ra 100% sự chân thành, để cho tập đoàn Hoa Đỉnh thấy được chân tình của chúng ta, hi vọng kỳ tích có thể xảy ra…”
Ngày hôm sau.

Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.

Nhưng đối với Lâm Vân, hôm nay là ngày công ty tồ chức tiệc rượu.

Đây là một buổi tiệc rượu nhỏ.

Các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh.

Khách sạn Thanh Vân.

Đây là một khách sạn hàng đầu ở thành phố Thanh Dương, một tập đoàn cao cấp như Hoa Đỉnh, lựa chọn nơi này để tổ chức tiệc rượu là điều bình thường.

Lâm Vân đến hơi sớm, đến khách sạn lúc chín giờ.


Trong phòng chờ VIP trên tầng hai của khách sạn, vì thời gian vẫn còn sớm, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra chơi game.

Là sinh viên đại học, tuy Lâm Vân học giỏi nhưng vẫn biết chơi game, hiện tại có rất ít sinh viên nam không chơi game.

Lâm Vân thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rỗi.

Lúc này, cửa phòng VI p được đẩy ra, một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào.

“Xin chào, chủ tịch Lâm Vân, tôi là Chu Trạch, chù tịch của khách sạn Thanh Vân, tôi đặc biệt đến để gặp chủ tịch.

” Chu Trạch mỉm cười và tỏ vẻ nhúng nhường.

Tuy khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ờ thành phố Thanh Dương nhưng cũng thua xa tập đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh cũng là tập đoàn lớn mạnh nhất ở
Tây Nam, cũng là hàng đầu trên cả nước.

.

 
Chương 34: 34: Tôi Nhận Thành Ý Của Chủ Tịch Chu Vậy





Cho dù Lâm Vân chỉ là chủ tịch chi nhánh, phía sau chi nhánh này là tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với lại, Chu Trạch đã nghe từ Lưu Ba nói rằng Lâm Vân là cháu ngoại cùa ông Lưu Chí Trung!
Dựa vào điều này, Chu Trạch phải đối xử với Lâm Vân một cách tôn trọng!
“Ông là Chu Trạch của khách sạn Thanh Vân à, tôi đã được nghe kể về ông.” Lâm Vân ngước nhìn
Chu Trạch.
Khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Dương, ông chủ Chu Trạch đương nhiên cũng nổi tiếng, cho nên Lâm Vân đã từng nghe đến tên của ông ta.
“Đúng vậy, tôi là Chu Trạch, lúc nãy anh Lưu đã nói rằng chù tịch Lâm, anh là một trang tuấn kiệt.

Hôm nay nhìn thấy anh, anh thật sự rất bất phàm.” Chu Trạch mỉm cười.
“Chủ tịch Chu khách khí.” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Chu Trạch.
Trước đây, Lâm Vân thậm chí không thể tưởng tượng được mình có thể vào được những khách sạn năm sao như khách sạn Thanh Vân, lúc đó Chu Trạch cũng là một nhân vật lớn mà Lâm Vân cần phải ngước nhìn, chỉ có thể nghe người khác kể lại thôi.
Và bây giờ, ông chủ của khách sạn Thanh Vân phải kính trọng anh, thậm chí còn phải tâng bốc anh nữa.
“Chủ tịch Lâm, đây là thè VIP bạch kim của khách sạn chúng tôi, đặc biệt dành cho anh, sau này khi anh đến khách sạn của
chúng tôi, thì có thể tận hưởng những đãi ngộ hàng đầu.”

Chu Trạch dùng cả hai tay, cung kính đưa chiếc thẻ hội viên lên.
“Tôi nhận thành ý của chủ tịch Chu vậy.”
Lâm Vân cũng không khách sáo, trực tiếp nhận thẻ thành viên.
Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vân nhận thẻ, ông ta mỉm cười hạnh phúc, bời vì điều này cho thấy Lâm Vân nể mặt ông ta.
“Anh Lâm, anh ở đây, tôi đi trước
đây, nếu có yêu cầu gì thì hãy gọi tôi bất kỳ lúc nào.” Chu Trạch vẫn nờ một nụ cười cung kính.
Sau mười giờ, các ông chủ đến tham gia tiệc rượu lần lượt đến khách sạn.
Với tư cách là người đứng đầu công ty, giám đốc Lưu Ba đứng ở cửa khách sạn, chào đón các ông chủ xuất hiện.
Lúc này, một chiếc Mercedes Benz dừng trước lối vào khách sạn, một người đàn ông trung
niên đầu trọc cùng một thanh niên bước xuống xe.
Nếu Lâm Vân ở đây, vừa nhìn thì đã có thể nhận ra người thanh niên này, bời vì hắn là bạn học của Lâm Vân, Trương Hổ!
“Trương tổng, Trương Hổ, hoan nghênh!”
Giống như những lần đón tiếp các ông chủ khác, Lưu Ba bước tới với nụ cười tươi và bắt tay chào đón.
Trương Đại Xuân, cha của Trương Hổ, vội vàng cười bắt tay

Lưu Ba rồi nói: “Anh Lưu, anh quá khách sáo rồi.

Trước tiên tôi phải chúc mừng anh mới đúng.

Chúc mừng anh đã đánh bại cha con nhà họ Ngô.

Anh được thăng chức làm tổng giám đốc rồi.

Sau này anh Lưu, anh phải chiếu cố tôi nhiều hơn nha.”
“Anh Trương, tôi không dám chiếu cố ai cả.

Chủ tịch nói quan tâm đến ai thì tôi mới có thể quan tâm đến người đó.” Lưu Bân nói.
Ý tứ trong lời nói của Lưu Bân quá rõ ràng, ý là tôi chì nghe lời chủ tịch mới, nếu chủ tịch mới muốn hợp tác thì hắn sẽ hợp tác
với người đó.
“Vâng, vâng, anh Lưu nói rất đúng.” Trương Đại Xuân gật đầu cười liên tục.
“Đúng rồi, Lưu tổng, bây giờ chủ tịch mới đang ở đâu vậy?”
Trương Đại Xuân hỏi.
Trương Hổ cũng có vẻ tò mò..

 
Chương 35: 35: Chủ Tịch Mới Bảo Tôi Đưa Hai Người Qua Đó





“Chù tịch hiện đang nghỉ ngơi trong phòng khách VI p, chờ tiệc rượu chính thức bắt đầu.

” Lưu Ba đáp.

“Thật không? Vậy thì… tôi có thể đến phòng khách VIP gặp anh ấy trước được không?” Trương Đại Xuân cười hỏi.

Bây giờ chủ tịch mới đã nhậm chức, Trương Đại Xuân muốn
tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, đương nhiên phải bám lấy chủ tịch mới mới được.

“Tôi chỉ có thể thông báo giúp anh thôi, về phần Lâm tổng có muốn gặp anh hay không thì tùy vào ý của Lâm tổng nữa.

” Lưu Ba nói.

“Được rồi, nhờ Lưu tổng giúp đỡ.

” Trương Đại Xuân cười nói.

Công ty của Trương Đại Xuân chỉ là công ty vật liệu xây dựng địa phương, tập đoàn Hoa Đỉnh, lại là tập đoàn hàng đầu Tây Nam, đương nhiên không thể so sánh
được.

Trong phòng chờ VIP.

Không lâu sau khi giám đốc khách sạn rời đi, điện thoại của Lâm Vân vang lên.

“A lô, Lưu Ba.

” Lâm Vân trả lời điện thoại.


“Chủ tịch, Trương Đại Xuân của công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Hồng Đạt và con trai của ông ấy là Trương Hổ muốn đến chào hỏi ngài ờ phòng nghỉ.


“ò? Cha con bọn họ muốn tới gặp tôi sao?” Lâm Vân lộ ra ý cười.

Hôm qua ở trường, Trương Hổ còn buông những lời khó nghe với Lâm Vân và chế nhạo Lâm Vân trong lớp học nữa.

Nhưng bây giờ Trương Hổ và cha hắn tới thăm chính mình, thế giới này thật sự là kỳ diệu!
Lâm Vân biết lúc này Trương Hổ cũng chưa biết, chủ tịch mới mà hắn muốn gặp thật ra là chính mình!
“Lưu Ba, dẫn bọn họ lên đi.

” Lâm Vân cười nói.

“Vâng, Lâm tổng.

” Lưu Ba trả lời xong liền cúp điện thoại.

Cửa khách sạn.

“Lưu tổng, thế nào? Chủ tịch mới có đồng ý không?”
Trương Đại Xuân và Trương Hổ chờ mong nhìn Lưu Ba.

“Chủ tịch mới bảo tôi đưa hai người qua đó.

” Lưu Ba nói.


“Tuyệt quá!”
Trương Đại Xuân và Trương Hổ nghe vậy đều vui vẻ mỉm cười.

Lúc này Trương Hổ còn không biết, chủ tịch mới mà hắn mong chờ thực sự là Lâm Vân.

“Đi theo tôi.


Lưu Ba trực tiếp dẫn theo hai cha con Trương Hổ đi đến phòng khách VIP lầu hai.

Trên đường.

“Lưu tổng, anh có thể nói cho tôi biết, xuất thân của chủ tịch mới được không? Tôi nghe nói chủ
tịch mới này còn rất trẻ, mà lại có xuất thân nữa, nên không biết có phải thật hay không.

” Trương Đại Xuân hỏi.

Lưu Ba gật đầu: “Đúng vậy, lai lịch của ngài ấy rất lớn, anh không thể tưởng tượng nỗi đâu.


“Oh?”
Sau khi Trương Đại Xuân và Trương Hổ nghe vậy càng có hứng thú hơn.

“Lưu tổng, xin hãy cho tôi biết, rốt cuộc xuất thân của chủ tịch mới là gì?” Trương Đại Xuân vội hỏi.

Trương Hổ cũng tò mò nhìn Lưu Ba.

“Chủ tịch mới này chính là cháu ngoại của chủ tịch Liễu Chí Trung.

” Lưu Ba nói.

“Ha, hóa ra là cháu ngoại của Liễu Chí Trung!”
Cả hai cha con hắn đều bàng hoàng, hít vào một hơi.

.

 
Chương 36: 36: Quen Bạn Học





Liễu Chí Trung là ai?
Người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, người sáng lập tập đoàn Hoa Đỉnh!
Nhân vật lớn như vậy thì đẳng cấp như hai cha con nhà Trương Hổ hoàn toàn không thể với tới, cũng là điều ghê ghớm mà hai cha con họ phải ngước nhìn.

“Chậc chậc, xuất thân này thật là ghê gớm!” Trương Đại Xuân không khỏi chép miệng.

“Ba, không ngờ chúng ta lại có thể tiếp xúc với một nhân vật ghê gớm như vậy.

” Trương Hổ hưng phấn nói.

“ừ, vậy chúng ta càng phải cẩn thận mà tiếp đón, nhóc con phải tỏ ra lễ phép cho ba, đừng nói
nhảm, cũng không nên tranh chấp với ngài ấy, hiểu không?” Trương Đại Xuân nói với Trương Hổ.

Trương Đại Xuân đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đối xử thật cẩn thận với cháu ngoại của Liễu Chí Trung này.

Thậm chí, ông ta còn nghĩ rằng nếu có thể bám được vào cháu ngoại cùa Liễu Chí Trung, thì tương lai ông ta và công ty của ông ta sẽ thực sự sẽ phát triển lớn mạnh!
“Ba, ba yên tâm đi, nhân vật kinh
khủng như vậy thì có cho con cả trăm lá gan con cũng không dám đụng vào.

” Trương Hổ cười nói.


Phòng chờ VIP.

“Cốc cốc cốc.


Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.

” Lâm Vân nói với ra phía cửa.

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, bộ dáng ba người lọt vào mắt anh.

Lưu Ba đang đi phía trước, theo sau là Trương Hổ và con trai ông
ta!
Sau khi Trương Hổ vào cửa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước, muốn biết gương mặt của chủ tịch mới.

A!
Nhưng lúc Trương Hổ nhìn thấy Lâm Vân, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Mẹ nó chứ, đây không phải là Lâm Vân sao? Tại sao nó lại ở đây?
Nhưng trong phòng không có ai ngoại trừ Lâm Vân.


Lúc này, Lưu Ba lên tiếng: “Trương tổng, Trương thiếu, để tôi giới thiệu với anh, đây là chủ tịch mới cùa chúng tôi, Lâm Vân!”
Cái gì?
Trương Hổ nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh vào tai hắn.

Trương Đại Xuân không nhận ra điều bất thường, cúi người kèm theo gương mặt cười nịnh hót,
nói: “Tôi là Trương Đại Xuân, chủ tịch công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt.

Hân hạnh được gặp chủ tịch Lâm!”
Sau đó, Trương Đại Xuân nhìn con trai mình.

Ông ta thấy con trai mình đang sững sờ không đáp, thì cau mày rồi quát:n”Trương Hổ, ngẩn ra đó làm gì! Mau chào Lâm tổng đi!”
“Làm sao… sao có thể là cậu ta chứ?”
Trương Hổ không đáp lời của cha mình mà nhìn chằm chằm Lâm
Vân, giọng nói trở nên vô cùng sắc bén bởi vì kinh hãi trong lòng!
Trương Hổ có nằm mơ cũng không ngờ là chủ tịch mới của chi nhánh Thanh Dương của Hoa Đỉnh lại là Lâm Vân?
Trương Hổ có nằm mơ cũng không ngờ người mà hắn cực kỳ muốn gặp lại là Lâm Vân!
“Trương Hổ, mẹ nó, mày làm sao vậy? Còn không mau chào hỏi Lâm tổng!”
Trương Đại Xuân thấy con trai nói bậy bạ, tức giận đá vào chân
của Trương Hổ.

Trước khi bước vào, ông ta đặc biệt dặn dò với con trai mình rằng kính cẩn, nịnh bợ khi bước vào, kết quả là con trai ông đã hét lên ngay khi bước vào, ông ta có thể không tức giận được sao?
Lâm Vân cười vẫy tay với Trương Đại Xuân: “Trương Đại Xuân, đừng ngạc nhiên, đừng ngạc nhiên, bởi vì tôi quen với con trai của ông, chúng… chúng tôi là bạn học.


“Quen? Bạn học?” Trương Đại Xuân giật mình.

.

 
Chương 37: 37: Lâm… Lâm Tổng Tôi… Sai Rồi!





Lúc này, Lâm Vân từ trên ghế sofa da đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hổ.

“Trương Hổ, có phải là ngạc nhiên khi gặp tôi phải không? Tôi đã nói trong lớp học hôm qua rằng hôm nay có thể chúng ta sẽ gặp nhau ờ tiệc rượu.

Bây giờ, mày tin rồi chưa?” Lâm Vân mỉm cười.

“Sao… sao mày có thể là chủ tịch mới được chứ, sao có thể là cháu ngoại của Liễu Chí Trung được! Chuyện này chắc chắn là lầm rồi!”
Trương Hổ lắc đầu nguầy nguậy, hắn không thể chấp nhận được sự thật này.

Lưu Ba ở một bên hừ lạnh: “Trương Hổ, cậu hãy coi lại thái độ và lời nói của cậu đi.

Đây là chủ tịch mới của chi nhánh chúng tôi, cũng là cháu ngoại ruột của chủ tịch Liễu Chí Trung! Sao có thể là giả được?”
Trương Hổ nghe xong những lời này, đột nhiên như rơi xuống dưới chín tầng địa ngục!
Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói như vậy, sự có mặt của Lâm Vân
cũng đủ để giải thích thân phận của Lâm Vân, cho dù Trương Hổ có khó tin cũng phải tin!
Lúc này, Trương Hổ đột nhiên hiểu được tại sao hôm qua nói chủ nhiệm phòng hành chính của trường muốn đuổi học Lâm Vân, hiệu trường lại bảo vệ Lâm Vân, có lẽ là bởi vì xuất thân đáng sợ của Lâm Vân…

Lúc này Trương Hổ mới hiểu tại sao Lâm Vân dám thách thức hắn, thậm chí dùng bút đâm hắn, bởi vì Lâm Vân có lai lịch đáng sợ như vậy để chống lưng!
Nghĩ đến đây, Trương Hổ chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, run sợ!
Hắn vẫn đối đầu với một nhân vật đáng sợ như vậy!
Trương Đại Xuân, ba của Trương Hổ, đương nhiên đã nhìn ra manh mối.

“Trương Hổ, nói! Có phải mày đã đắc tội với chủ tịch rồi không?” Trương Đại Xuân mắng con trai.

“Con… con”
Trương Hổ lúc này chỉ cảm thấy
vô cùng tuyệt vọng.

Sau khi Trương Đại Xuân nhìn thấy phản ứng của con trai, ông ta hiểu rằng con trai mình hoàn toàn đã xúc phạm Lâm Vân!
Trương Đại Xuân tức giận trực tiếp dùng chân đá mạnh lên người Trương Hổ.

“Đồ khốn nạn! Quỳ xuống xin lỗi Lâm tổng!”
Trong lòng Trương Đại Xuân vô cùng tức giận, ông ta biết nếu như xúc phạm Lâm Vân, rất có thể sẽ khiến tập đoàn Hoa Đỉnh
ngưng hợp tác với ông ta.

Tuy nhiên, hầu hết hoạt động kinh doanh của công ty đều được hậu thuẫn bởi tập đoàn Hoa Đỉnh, nếu tập đoàn Hoa Đỉnh không đặt mua vật liệu xây dựng từ công ty ông ta thì công ty của ông ta sẽ nhanh chóng sa sút, thậm chí là đóng cửa!
Hơn nữa, loại người đáng sợ như cháu ngoại của Liễu Chí Trung, sao bọn họ có thể chọc cho nổi chứ?
Đương nhiên Trương Hổ cũng hiểu được sự thật này.

Trương Hổ kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân không khỏi run lên.

Ngay sau đó, Trương Hổ trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Lâm… Lâm tổng, tôi… sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi đáng chết! Xin anh hãy tha thứ cho tôi!”
Trương Hổ vừa nói, vừa tự dùng tay tát mạnh lên mặt mình.


Trương Hổ hiểu rằng, chỉ vì Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, nên Lâm Vân có giết hắn cũng dễ hơn bóp chết một con
kiến!
Chỉ là bời vì xuất thân đáng sợ là cháu ngoại Liễu Chí Trung của Lâm Vân, hắn không có khả năng phản kháng lại.

Và tất cả những gì hắn có thể làm là cầu xin sự tha thứ!
“Ha ha, hôm qua không phải mày dọa sẽ khiến trường đuổi học tao sao? Không phải nói sẽ hủy hoại tương lai của tao sao? Sao bây giờ lại bắt đầu xin tha thử vậy?”
“Tôi… Tôi…” Trương Hổ đỏ mặt.

Nhìn Trương Hồ quỳ trước mặt mình cầu xin, Lâm Vân cười lạnh nói: “Hôm qua tao đã nói nếu mày xin lỗi tao, tao có thể suy nghĩ lại mà tha thứ cho mày, nhưng mày đã không làm.

Hôm qua mày đã chọn con đường khác là đến địa ngục.


Trương Hổ nghe xong, toàn thân run lên sợ hãi, hắn biết Lâm Vân có ý gì, là sẽ không cho hắn cơ hội!
Trương Hổ trực tiếp bò về phía dưới chân Lâm Vân, ôm lấy đùi anh mà van xin: “Lâm Vân, cầu xin cậu, cậu nghĩ tình mình là bạn
học với nhau, có thể cho mình một cơ hội nữa không, tha thứ cho mình đi!”
Giờ phút này, còn đâu Trương Hổ với vẻ kiêu ngạo độc đoán ở trước mặt Lâm Vân nữa? Chỉ còn lại sự vô cùng thảm hại.

“Cút!”

Lâm Vân trực tiếp đá bay Trương Hổ.

Những người như Trương Hổ không đáng được thương xót chút nào.

Lâm Vân khoanh tay đứng nhìn Lưu Ba, nói: “Lưu Ba, bắt đầu từ hôm nay, chấm dứt hợp tác với công ty Vật liệu Xây dựng Hồng Đạt và không mua bất kỳ vật liệu xây dựng nào từ công ty của họ nữa.


“Vâng, chủ tịch!” Lưu Ba gật đầu đồng ý.

Sau khi Trương Đại Xuân nghe xong liền nóng lòng, nếu như tập đoàn Hoa Đỉnh mà không còn hợp tác với bọn họ, công ty của ông ta có thể sẽ đóng cửa!
“Lâm thiếu, xin ngài… hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Tôi nhất định sẽ về dạy dỗ lại thằng con trai tôi!” Trương Đại Xuân cũng bắt đầu van xin.

“Câm miệng!” Lâm Vân cau mày.

.

 
Chương 38: 38: Thì Ra Là Như Vậy





Ngay sau đó, Lâm Vân híp mắt,
đầy khí thế nói: “Kết cục như vậy là tôi đã cho mấy người đủ mặt mũi rồi.

Nếu thật sự muốn truy cứu, thì ông và con trai ông đều sẽ phải chết! Đến ông trời cũng không cứu được hai người đâu!”
Trương Đại Xuân nghe vậy thì trái tim co thắt làm cho sắc mặt tái nhựt, ông ta biết Lâm Vân là cháu của Liễu Chí Trung, nếu Lâm Vân thật sự muốn giết con mình, thì nhất định sẽ làm được!
Trương Hổ ngã xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Xong rồi!
Trương Hổ biết, mọi chuyện đã kết thúc!
Lâm Vân ngồi trở lại ghế sofa, đồng thời vẫy tay, phun ra hai câu: “Nếu không có chuyện gì nữa, thì cút đi!”
“Hai vị, xin mời!”
Lưu Ba mờ cửa, ra hiệu cho Trương Hổ và con trai rời đi.

Cứ như vậy, hai cha con tuyệt vọng tức giận rời khỏi phòng chờ VI p.

Ngoài phòng chờ VIP.

“Bốp!”
Vừa ra khỏi cửa, Trương Đại Xuân đã tát vào mặt Trương Hổ.

“Đồ đáng chết, sao mày dám xúc phạm đến cháu ngoại của Liễu Chí Trung, mày chán sống rồi hả?” Trương Đại Xuân đầy tức giận.

“Ba, con… con thật sự không biết nó là cháu ngoại của Liễu Chí Trung!” Trương Hổ tuyệt vọng.

Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, Trương Đại Xuân và Trương Hổ không có mặt mũi tiếp
tục ở lại tiệc rượu, hai người trực tiếp rời khỏi buổi tiệc rượu.


Bên trong phòng chờ VIp.

“Lâm tổng, cho dù ngài không có ân oán gì với công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt, thì thực ra lần này là tôi đang chuẩn bị dừng hợp tác với họ.

” Lưu Ba nói.

“Ồ? Tại sao?” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Lưu Ba.

“Bởi vì vật liệu xây dựng do công ty của họ cung cấp không chỉ đắt mà nguyên vật liệu cũng ở mức trung bình.

Họ hợp tác được với
công ty chúng ta đó là vì đã hối lộ cho hai cha con nhà họ Ngô.

” Lưu Ba nói.

“Thì ra là như vậy.

” Lâm Vân đột nhiên gật đầu.

Lưu Ba nói tiếp: “Lâm tổng, sau khi chúng ta ngừng hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt, chúng ta cần phải chọn một công ty vật liệu xây dựng mới để thay thế vào.

Không biết Lâm thiếu cỏ yêu cầu hay đề xuất gì không?”
“Tôi tin anh, anh cứ liệu mà làm thôi.

” Lâm Vân nói.


“Lâm thiếu, ngài yên tâm, tôi sẽ chọn công ty có giá cả phù hợp, vật liệu tốt.

” Nhìn thấy Lâm Vân tin tưởng mình như vậy, Lưu Ba đương nhiên tỏ ra rất vui.

Cửa khách sạn.

Mập, bạn tốt của Lâm Vân, vui vẻ đến cửa khách sạn.

Hôm qua Lâm Vân có nói nếu Mập muốn đến tiệc rượu thì cứ đến, tất nhiên Mập sẽ đến để được mở rộng tầm mắt.

“Thưa ngài, hãy chờ một chút.


Mập vừa đến cửa đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại, họ thấy Mập ăn mặc rất bình thường, dường như không có khả năng đến khách sạn Thanh Vân sử dụng dịch vụ vậy.

“Tôi đến đây để tham gia tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?” Mập nhìn hai nhân viên bảo vệ.

“Thưa ngài.

Nếu ngài đến đây để tham gia tiệc rượu, xin vui lòng xuất trình thư mời.

” Hai nhân viên
bảo vệ nói.

‘Thư mời à? Tôi được chủ tịch của công ty nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh này mời bằng miệng, nên không có thư mời.

” Mập nói.

“Xin lỗi, nếu không có thư mời thì không vào được!” Hai nhân viên bảo vệ chặn đường.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi được chủ tịch mời miệng! Nếu anh không tin, anh có thể đi hỏi.

” Mập bất lực.

.

 
Chương 39: 39: Ồng… Ồng Đánh Tôi





Hai nhân viên bảo vệ không tin
mà còn cười, như thể họ vừa nghe thấy một trò đùa vô cùng nực cười.

Lúc này, giám đốc tiền sảnh đi tới.

“Làm sao vậy? òn ào như thế còn ra gì nữa hả?”
“Giám đốc, cậu này nói cậu ấy đến tham gia tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng không có giấy mời.

Cậu ấy nói là được chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh mời miệng.

” Hai nhân viên bảo vệ nói.

Mập gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch
bằng lời mời tôi đến.

Tôi là bạn tôt của cậu ây.

Giám đốc tiền sảnh liếc nhìn Mập rồi cười: “Cậu nói cái gì? Chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh mời miệng cậu hả? Cậu là là bạn tốt của chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh sao?”
“ừ!” Mập lại gật đầu.

“Cu mập, cậu đừng có đùa nữa, cậu như vậy mà là bạn của chủ tịch chi nhánh của Hoa Đỉnh hả? Đi mà soi gương coi thử cậu là cái thá gì.


Tôi nghĩ cậu chỉ muốn vào tiệc rượu ăn uống chùa thôi!” Giám đốc tiền sảnh chế nhạo.

Mập đỏ mặt, bị xem thường thế này, dĩ nhiên Mập rất khó chịu rồi
Nếu là trước đây, Mập chỉ có thể chịu đựng việc bị xem thường.

Nhưng lần trước Lâm Vân đã có nói, sau này ai dám xem thường bọn họ, cứ việc chống lại, có chuyện gì Lâm Vân sẽ giải quyết.

Nghĩ đến đây, Mập trực tiếp ngẩng đầu lên nói: “Không mặc hàng hiệu nổi tiếng thì có đáng bị ông xem thường không? Tôi nói rồi, đừng có dùng mắt chó mà xem thường người khác!”
Giám đốc tiền sảnh bỗng nhiên nhíu mày: “Cậu gọi tôi là chó? Con mẹ nó, cậu muốn chết sao?”
“Tôi mắng ông đó! Mắt chó xem thường người khác!” Mập không tỏ ra yếu thế.

“Nhóc con, con mẹ nó, cậu muốn chết mà!”
“Bốp!” Giám đốc tiền sảnh tức giận tát thẳng vào mặt Mập.

Một cái tát trời giáng vào mặt Mập, Mập không kịp tránh đi, cậu ta không ngờ rằng tên giám đốc tiền sảnh này lại thực sự ra tay
với mình.

“Ồng… Ồng đánh tôi?” Mập che mặt trừng ông ta.

Giám đốc tiền sảnh tự đắc nói: “Tôi đánh cậu đó, dám mắng ông đây, sao không nhìn thử coi cậu là thứ gì đi.

Hai người ném cái thứ hôi hám này ra ngoài cho tôi!”

Giám đốc tiền sảnh vẫy tay với hai nhân viên bảo vệ bên cạnh.

Nghe xong, hai nhân viên bảo vệ bước tới nhấc Mập lên.

“Ông… Ông chờ đó ông đánh tôi,
tôi nhất định sẽ bắt ông phải trả giá!” Mập tức giận chỉ vào giám đốc tiền sảnh.

“Được, tôi sẽ đợi!” Giám đốc tiền sảnh chế nhạo.

Giám đốc tiền sảnh đã gặp vô số người, ông ta tự cho rằng, ông ta chỉ nhìn một cái cũng có thể biết được thân phận của đối phương như thế nào, cho rằng Mập là một kẻ nghèo hèn, thấp kém dễ bị ức hiếp nên không sợ.

Sau khi bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài, Mập trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm goi số của
Lâm Vân…
Trong phòng chờ VI p.

“Cái gì? Cậu bị đánh ở cửa khách sạn?” Lâm Vân kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi.

“Được rồi, đừng lo, bây giờ mình xuống lầu liền đây!” Lâm Vân nói vào điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại.

Vẻ mặt Lâm Vân u ám, anh em mình đến tham gia tiệc rượu của mình lại bị đánh ngay ở cửa, hung hãng quá rồi đó?
“Lâm thiếu, xảy ra chuyện gì?” Lưu Ba vội vàng hỏi.

“Bạn của tôi bị giám đốc khách sạn đánh ở cửa khách sạn!” Lâm Vân lạnh lùng nói.

“Cái gì?” Lưu Ba cũng kinh ngạc, đây là chuyện lớn.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom