Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Điện Trường Sinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Điện Trường Sinh

Điện Trường Sinh
Tác giả: Trương Nhược Dư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trương Nhược Dư

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Không CP, Vả Mặt, OE, Đoản Văn, Trả Thù, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Phương Đông

Team dịch: Góc tiểu thuyết của mèo đen

Giới thiệu

Tiểu sư muội chết khi tất cả mọi người yêu thương nàng ta nhất.

Sư huynh đính hôn với ta từ khi còn trong bụng mẹ muốn ta dùng mạng chuộc tội, tiểu sư đệ ta tự tay nuôi lớn rút kiếm muốn giết ta.

Bọn họ không biết, tiểu sư muội còn sống.

Người sắp chết là ta.

Trước khi chết, ta viết thư hủy hôn, đập nát ngọc bội tiểu sư đệ tặng, nhổ tận gốc chậu hoa nhị sư đệ tặng.

Thế nhưng, sau khi ta chết, cả tông môn đều phát điên.
 
Chương 1


Đáy vực Tư Quá ẩm ướt lạnh lẽo, mờ tối không ánh sáng.

Cho đến khi.

Một thanh kiếm đ.â.m rách kết giới, c.h.é.m mạnh xuống.

"Ta hôm nay phải g.i.ế.c đồ độc phụ nhà ngươi, báo thù cho tiểu sư muội!"

Người nam nhân đang nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù hận, rút kiếm muốn lấy mạng ta chính là ta tiểu sư đệ mà ta thương yêu nhất.

Ta kéo trọng thương khu, lảo đảo né tránh, "Dận Nguyên là tự tìm đường chết..."

"Ngươi im miệng!"

"Tiểu sư muội sợ đau nhất, làm sao có thể chủ động c.h.ế.t dưới vuốt hung thú được?"

Nhắc tới người nọ, mắt hắn đỏ bừng:"Nàng yêu cái đẹp như vậy, cuối cùng lại c.h.ế.t không toàn thây... Đều do ngươi!"

Trường kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c ta, mang theo hận ý vô tận.

Mà ta không còn sức lực để tránh nữa.

Mũi kiếm sượt qua vạt áo, đ.â.m vào đầu vai.

Đau đến xé lòng.

Mà vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sư đệ cực kỳ giống với lúc còn bé phạm sai lầm, đánh vỡ đèn lưu ly mà sư phụ thích nhất.

Ta không đành lòng thấy hắn chịu phạt, liền chủ động nhận xử phạt, bị phạt quỳ trong tuyết suốt một ngày.

"Đại sư tỷ..."

Giọng hắn run rẩy.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại lạnh lùng, hắn cắn răng quát lên: "Là ngươi hại c.h.ế.t tiểu sư muội, đáng đời ngươi!"

"Người c.h.ế.t tại sao không phải ngươi chứ?"

Tiểu sư đệ rời đi.

Đáy vực Tư Quá lần nữa bình tĩnh lại.

Vết thương cũ chồng vết thương mới, ta không nhịn được nữa, nôn ra một ngụm m.á.u tươi.

Tất cả mọi người đều đổ tội cho ta về cái c.h.ế.t của tiểu sư muội.

Nhưng bọn họ còn không biết.

Ta mắc bệnh nguy kịch, không sống được bao lâu nữa.
 
Chương 2


Ta là Đại sư tỷ phế vật nhất tông môn.

Thiên phú bình thường, tu vi cũng thấp.

Nhưng ta nhập môn sớm nhất, trong mười mấy năm sư tôn chu du khắp nơi, là ta nuôi lớn mấy vị sư đệ sư muội.

Hai năm trước, ta ở dưới chân núi nhặt được Dận Nguyên trọng thương hôn mê, đưa nàng ta trở về tông môn, thu làm tiểu sư muội.

Nàng dịu dàng ngây thơ, đối xử tốt với mọi người, tất cả đồng môn đều yêu thương nàng.

Bao gồm cả ta.

Ba ngày trước, ta và nàng cùng đi làm nhiệm vụ ở trên đỉnh núi Thiên Sơn, đụng phải hung thú Cùng Kỳ.

Ta dùng hết toàn lực để cứu nàng, kêu gào bảo nàng chạy mau, nhưng nàng lại cười với ta:

"Sư tỷ, ngươi đoán xem... Sau khi ta chết, các sư đệ mà ngươi yêu thương nhất sẽ oán hận ngươi, thậm chí g.i.ế.c ngươi để báo thù cho ta hay không?"

Ta không kịp ngẫm nghĩ ẩn ý trong lời nói của nàng ta, Dận Nguyên đã đi tới trước mặt Cùng Kỳ.

Nàng ta chủ động tìm chết.

Nhưng ta nhìn rất rõ, nàng chỉ là thân xác c.h.ế.t đi, hồn phách đã chạy từ lâu.

Đến nay vẫn không có tung tích.

Đối với người tu tiên, thân xác chỉ là vật chứa mà thôi, chỉ cần hồn phách bất diệt, là có thể sống lại.

Nhưng ta đã trúng cổ độc.

Cùng Kỳ lấy cổ độc làm thức ăn, độc tính của nó cực mạnh, có thể ăn mòn linh hồn.

Nếu ta chết.

Sẽ thật sự hồn phi phách tán, không thể phục sinh.
 
Chương 3


Ta dựa vào vách đá, cắn răng xử lý vết thương trên vai.

Vết thương không sâu.

Nhưng lại cực kỳ cực kỳ đau.

Trong toàn tông môn, người ta hiểu rõ nhất chính là tiểu sư đệ này.

Hắn vốn là một tên ăn mày dưới núi, dựa vào ăn xin mà sống, thường xuyên phải giành ăn với chó hoang, khắp người chi chít dấu răng do bị chó cắn.

Ta thấy hắn có linh căn, liền mang hắn lên núi, quỳ một ngày một đêm sư tôn mới đồng ý thu hắn.

Ta thương xót hắn tuổi thơ bất hạnh, luôn đối xử với hắn tốt hơn chút.

Nhưng ta chưa từng nghĩ, mười năm yêu thương chăm sóc lại nuôi ra một kẻ vô ơn.

...

Có người tới Tư Quá Nhai.

Người nọ nửa đứng trước mặt ta, nhẹ giọng nói: "Đau không?"

Ta chậm rãi ngẩng đầu, khoảnh khắc khi thấy người tới, tất cả uất ức lập tức tuôn trào: "Sư huynh..."

Ta và sư huynh Dận Chân đính hôn từ trong bụng mẹ, tình  cảm trước giờ rất tốt, chỉ chờ sư tôn lần này đi chu du trở về sẽ cử hành hôn lễ.

Hắn đặt lọ thuốc ở bên chân ta, vén lọn tóc rối bù của ta ra sau tai.

Nhưng hắn vừa mở miệng, lại khiến ta như rơi vào hầm băng.

Hắn hỏi:

"Dận Nhạc, ngươi giấu  hồn phách của tiểu sư muội ở đâu?"
 
Chương 4


Ta ngây người.

Vết thương trên vai như nứt toạc ra.

"Đại sư huynh, ngươi cũng không tin ta sao?"

Ta đã giải thích vô số lần, tiểu sư muội là tự mình tìm chết.

Nhưng không có ai tin ta.

Chỉ vì trước khi làm nhiệm vụ, tiểu sư muội lúc không có ai len lén tìm người khóc lóc kể lể:

"Sư tỷ nói muội cướp hết danh tiếng của tỷ ấy, muốn dạy cho muội một bài học, muội sợ quá."

"Nếu muội không thể trở lại..."

Mà nàng ta thật sự không “còn sống trở về”.

Tất cả mọi người đều chắc chắn ta là hung thủ.

Bao gồm cả sư huynh.

Hắn chắp tay nhìn ta, thở dài nói, "Ta biết ngươi ghen ghét nàng thiên tư xuất chúng, ghen ghét nàng được mọi người thương yêu, nhưng Dận Nhạc, ngươi không nên làm ra loại chuyện này."

"Ta đồng ý với ngươi, nếu ngươi giao ra hồn phách của sư muội, ta sẽ cầu trưởng lão tha cho mạng cho ngươi."

Người đã từng dịu dàng như ngọc.

Từng nắm tay ta, thề rằng đời này không phụ khanh.

Giờ phút này giọng điệu lại lạnh lùng đến vậy.

Hắn vẫn là bộ dáng tiên phong đạo cốt, cao cao tại thượng đó.

"Dận Nhạc, nếu hồn phách của tiểu sư muội xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự mình ra tay, thực thi môn quy."

Ta im lặng hồi lâu, cười nhạo một tiếng.

Cái gọi là môn quy 

Chính là, g.i.ế.c hại đồng môn sẽ rút linh căn, phế tu vi, đánh gãy tay chân, ném xuống sơn môn.

Cảm xúc của ta ảnh hưởng tới cổ độc, toàn thân ta nhói đau.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cắm sâu vào nền đất gồ ghề rỉ máu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

"Các ngươi muốn biết tung tích hồn phách của nàng sao? Được, thả ta."

"Ngươi đi bẩm báo trưởng lão, nếu ai dám động tới ta một chút, ta lập tức để cho tiểu sư muội của các ngươi hồn phi phách tán, thịt nát xương..."

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, tay hắn đã bóp cổ ta.

Cho tới khi ta gần như ngạt thở, hắn tài mới tỉnh táo lại.

Dận Chân đặt đôi tay hơi run rẩy ra sau lưng, hắn hít sâu một hơi.

"Dận Nhạc, ta quá thất vọng về ngươi."

"Ngươi cứ ở nơi này tự ngẫm lại đi, lúc nào nghĩ thông suốt lại đi ra."
 
Chương 5


Tư Quá Nhai tĩnh mịch, âm u.

Nhưng lại có một bóng người nho nhỏ lảo đảo vụng về đi tới đỉnh núi.

"Đại sư tỷ, mau ăn đi!"

Người nọ nhét thứ gì đó vào tay ta, ta mở lớp giấy dầu ra, lộ ra một cái đùi gà béo ngậy.

Vẫn còn ấm áp.

Thằng bé thậm chí còn không phải là sư đệ ta.

Tông Như.

Một đứa bé mười tuổi, thân thể yếu ớt, vốn là gia đinh của gia đình giàu có nào đó ở dưới núi, nhưng lại không may đi theo một chủ tử kiêu căng ngang ngược, chỉ vì phạm một sai lầm nhỏ mà bị ra lệnh đánh chết.

Được ta đi ngang qua cứu.

Nó không có linh căn, không cách nào tu luyện, chỉ có thể thu làm người hầu trong môn.

Bình thường đứa nhỏ này luôn nhát gan ít nói, không ngờ lúc này lại dám tự mình xuống núi lén lút gặp ta.

"Đại sư tỷ?"

Nó cẩn thận kéo ống tay áo ta: "Ăn nhanh đi."

"Rất thơm."

Đùi gà được nó đưa tới bên miệng, ta cứng ngắc cắn một miếng.

Đúng là rất thơm.

Tông Như ngồi ở bên cạnh ta, giọng căm hận nói,

"Đệ luôn cảm thấy trong tông môn đều là đại nhân vật tương lai sẽ thành tiên, người người đều tiên phong đạo cốt, tại sao lại không ai nhìn ra được chứ?"

"Đại sư tỷ tốt như vậy, sao có thể hại người được!"

"Hơn nữa, có ai sẽ ngu ngốc đến mức trước khi hại người lại thông báo cho đối phương, để cho đối phương có thời gian đi lan truyền khắp nơi chứ?"

Nó hít mũi, mắng: "Thật là ngu xuẩn."

Ta xoa đầu Tông Như.

Muốn mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.

Điều mà ngay cả một đứa con nít cũng hiểu.

Những kẻ kia tu luyện vô số năm kia lại không nhìn ra.
 
Chương 6


Hồn phách của tiểu sư muội đến nay vẫn không có tung tích.

Sư tôn du ngoạn không về, mấy vị trưởng lão nhất trí quyết định trước khi điều tra được chân tướng, sẽ thu hồi  tất cả quyền lợi của ta ở tông môn, tạm cách chức làm người hầu, làm việc nặng phục vụ người khác.

Trên dưới tông môn, có người nào chưa từng được ta giúp đỡ chứ?

Nhưng hôm nay, khi ta kéo chổi, cố sức quét sân, bên tai đều là những lời châm biếm.

"Lúc trước còn coi nàng là một người tốt. Hừ, ta đúng là mắt mù mà! Đáng tiếc tiểu sư tỷ..."

"Nhất định là nàng ghen ghét tiểu sư tỷ thiên phú cao hơn nàng, được yêu thích hơn nàng, các trưởng lão không có g.i.ế.c nữ nhân độc ác này đã là khai ân rồi."

...

Tiếng chế giễu cực kỳ chói tai.

Mà ta hoàn toàn không có sức đi cãi lại.

Quét sân xong lại phải đi gánh nước. Ta đổ đầy thùng nước cao bằng nửa người rồi đưa đến trong sân của các đệ tử.

Qua lại mười mấy lần.

Gánh đến thùng thứ chín, hai tay đã sưng đỏ, tê dại.

Dù có cắn răng gánh như thế nào, vẫn không thể bước qua được bậc cửa cao ở sân của tiểu sư đệ.

Ngày tháng chạp trời đông giá rét, cái lạnh thấm vào vạt áo ướt đẫm của ta.

Có người đạp nước đọng đi tới trước mặt ta.

Là tiểu sư đệ - Dận Hành.

Hắn ném mạnh một thanh kiếm trước mặt ta.

"Biết đây là cái gì sao?"

"Đây là  quà sinh nhật mà tiểu sư muội đã chuẩn bị cho ngươi!"

Giọng hắn khàn đặc: "Thứ này là ta tìm thấy ở trong phòng  tiểu sư muội. Nàng đã chuẩn bị quà sinh nhật sớm cho tất cả mọi người. Nàng tự tay may kim lũ y* cho đại sư huynh, xâu chuỗi hạt bồ đề cho ta, còn chuẩn bị thiết kiếm cho ngươi."

"Thế nhưng những thứ này, nàng thậm chí còn chưa kịp tặng đã..."

Ta nhìn chằm chằm thanh kiếm đen thui trên đất kia, có chút buồn cười.

"Phải không?"

"Vậy tiểu sư muội của ngươi đúng là có tâm, biết rõ ta không thể dùng kiếm, còn tốn công rèn cho ta một thanh."

Khóe môi cong lên, ta không nhịn được mỉa mai:

"Nàng biết trước ta muốn g.i.ế.c nàng nhưng lại không trốn, còn chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật năm nay cho mọi người."

"Đúng là có tâm."

Hắn đầy mặt thất vọng nhìn ta, cười lạnh: "Đến giờ phút này, ngươi vẫn  còn không biết hối cải."

"Nhìn thanh kiếm này, ngươi không thấy áy náy chút nào sao?"

Hắn khom người nhặt kiếm lên, tỉ mỉ lau chùi, động tác rất nhẹ.

"Ngươi không xứng với kiếm của tiểu sư muội!"

Ta khom người nhặt thùng rỗng trên đất, nhẹ giọng cười một tiếng.

"Hối hận sao? Đúng thật là hối hận."

"Ban đầu, ta nên để cho tên ăn mày dưới chân núi kia c.h.ế.t đói ở đầu đường, bị chó hoang ăn thịt."

Ta xách thùng rỗng, xoay người chậm rãi rời đi.

"Kẻ vong ân phụ nghĩa, cứu cũng là uổng công vô ích."

Dọc đường, quần áo nhỏ ra từng giọt từng giọt nước.

Sau lưng vẫn luôn không phát ra một tiếng động nào.

___

*Xuất phát từ bài thơ Kim lũ y 金縷衣 - Áo kim tuyến

Gốc

金縷衣

勸君莫惜金縷衣,

勸君惜取少年時。

花開堪折直須折,

莫待無花空折枝。
 
Chương 7


Cổ độc khuếch tán ngày càng nhanh.

Nếu không được chữa trị, ta e rằng ta sẽ không thể đợi được cho đến khi sư tôn trở lại.

Nhưng đan dược trong tông môn không phải là thứ mà một người như ta có thể tùy tiện sử dụng.

Vì có thể sống sót, ta đã quỳ trước đại sảnh đường của đại trưởng lão để xin thuốc. Vừa thấy ta đại trưởng lão đã nhếch môi:

"Xin thuốc?"

Sau đó ông ta cười lạnh nói: "Ngươi sát hại đồng môn tội ác tày trời, giữ lại mạng cho ngươi đã là khai ân rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà đi xin thuốc sao? Ngươi vẫn còn sức lực đi xin thuốc thế này, xem ra chẳng có gì nghiêm trọng."

Nói xong, đại trưởng lão đuổi ta ra ngoài.

"Ngươi không cần ở đây giả vờ đáng thương. Khi chuyện của Dận Nguyên được sáng tỏ, tông môn  sẽ xử lý một cách công bằng."

Khi ta vừa bị đuổi ra khỏi đại sảnh đường thì Cổ độc lại lần nữa phát tác, ta đau đến gần như muốn ngất đi.

Do dự hồi lâu, ta vẫn đi tìm Dận Chân sư huynh.

Trong tay hắn có một viên Hồi Hồn Đan, có thể làm cho người c.h.ế.t từ xương trắng sống lại. Nếu huynh ấy chịu giúp ta thì ta vẫn còn một tia hy vọng.

Ôm trong lòng  một tia hy vọng cuối cùng. Ta gõ cửa viện của Dận Chân sư huynh.

Hắn đang bàn luyện đan thuật với hai vị sư đệ trong sân. Khi nhìn thấy ta, vẻ mặt dịu dàng, ôn hòa của hắn bất giác nhạt đi một chút.

"Có việc gì?"

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Ta cắn môi, chần chừ nói: "Vâng."

"Sư huynh, thật ra ngày hôm ấy ta đã bị trúng độc của Cùng Kỳ, nếu không chữa trị thì chất độc sẽ lan khắp cơ thể."

"Hơn nữa... Một khi độc phát tán sẽ vô phương cứu chữa, ngay cả hồn phách của ta cũng sẽ... "

Hồn phách ta sẽ tiêu tán trong thiên địa không thể đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng ta còn chưa kịp nói hết nửa câu sau, chỉ vừa nghe đến hai từ ‘hồn phách’, vẻ mặt sư huynh đã đột nhiên thay đổi, hắn trầm mặt quát ta: "Đủ rồi!"

Sắc mặt hắn lạnh lùng, trong mắt toàn là chán ghét.

"Tháng trước ta luyện đan không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, tổn thương tới tâm can, nên ta đã dùng hết thuốc rồi."

"Chỗ ta đã không còn thuốc, ngươi hãy quay về đi."

Hắn cau mày nói: "Còn nữa, nhớ cho kỹ thân phận của ngươi. Ngươi đã không còn có tư cách là đệ tử nội môn nữa."

"Nếu còn có lần sau, đừng trách ta không nhớ đến tình cảm ngày xưa."

Hay cho câu không nhớ tình cảm ngày xưa. Nghe thật buồn cười biết bao.

Mấy năm trước, khi hắn xuống núi diệt yêu bị trọng thương lâm vào hôn mê, tính mạng nguy kịch, là ta cõng hắn đang bị trọng thương trở về tông môn, sau đó một người một ngựa chạy lên đ ỉnh tuyết sơn để hái thuốc cho hắn.

Ta cửu tử nhất sinh mới cứu được hắn thoát c.h.ế.t trong gang tấc, bây giờ hắn lại nói chuyện xưa với ta. Thật là nực cười.

Ta không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, phía sau đã vang lên tiếng nói chuyện thì thầm.

"Đại sư huynh, huynh bị tẩu hỏa nhập ma khi nào vậy?"

"Lừa nàng ta đó."

Giọng điệu của hắn vừa thản nhiên vừa lạnh lùng: "Hồn phách của Dận Nguyên đến bây giờ vẫn  không rõ tung tích, vậy mà còn dám giả vờ yếu đuối để trốn tránh trách nhiệm sao?"

"Thuốc đó là ta để dành cho Dận Nguyên, nàng không có tư cánh dùng. Chờ ta tìm được hồn phách của tiểu sư muội, ta sẽ dùng đan dược này tái tạo lại thân thể cho muội ấy."
 
Chương 8


Nghe được những lời này, thân thể ta cứng đờ, lòng lạnh ngắt.

Giọng nói đó lại vang lên kèm theo tiếng thở dài của hắn, giống như đang thật sự suy nghĩ cho ta vậy.

"Dận Nhạc đã làm sai, ta chỉ đang cố gắng chuộc lỗi cho nàng ấy mà thôi. Đây là nàng ấy nợ tiểu sư muội."

Hay cho câu chuộc lỗi cho ta, thật là nực cười!

Ta cố chịu đựng cơn đau đang dày vò, chậm rãi rời đi.

Tần suất độc phát tác ngày càng nhiều. Ta không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa.

Ta đã vô số lần giải thích với những người xung quanh rằng ta chưa bao giờ làm hại tiểu sư muội, cái c.h.ế.t của muội ấy không liên quan đến ta.

Ta cũng đã nói mình bị trúng độc Cùng Kỳ và xin thuốc giải.

Nhưng bọn họ không một ai tin ta, chỉ tin tưởng “người đã chết”.

Kéo cơ thể đau đớn và mệt mỏi, ta chậm rãi rời đi. Trong đầu ta thậm chí xuất hiện một ý xấu...

Nếu một ngày nào đó ta c.h.ế.t đi, lúc ấy bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào? Chắc là sẽ rất thú vị đây.

Liệu bọn họ có nhớ lại tất cả những điều bọn họ đã làm với ta ngày ấy không? Liệu sau đó có tỉnh ra và hối hận không?

Nếu là vậy thật, chỉ nghĩ thôi ta cũng cảm thấy thật kinh tởm.
 
Chương 9


Cổ độc đang dần ăn mòn phế phủ của ta. Loại độc này một khi trúng không c.h.ế.t sẽ không dừng lại.

Ta cắn răng, cố chịu đựng cơn đau mà thu dọn đồ đạc trong phòng mình.

Nếu có thể đợi được sư tôn trở về tông môn, giải trừ oan khuất làm rõ mọi việc xong ta sẽ thu dọn hành lý rồi xuống núi, không bao giờ quay lại cũng không muốn gặp lại những người trong tông môn này nữa.

Còn nếu ta không thể đợi được sư tôn... thì coi như đây là di vật của ta.

Đầu tiên, chính tay ta viết cho sư huynh một bức thư, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Hủy hôn.

Sau đó, ta lấy ngọc bội của mình ra.

Thứ này là do tiểu sư đệ Dận Hành đã dùng số linh thạch tích góp rất lâu để mua cho ta vào ba năm trước.

Khi đó chàng thiếu niên non nớt ấy đưa cho ta ngọc bội một cách hết sức trân trọng và chân thành nói:

"Sư tỷ, mạng của Dận Hành là do tỷ cứu, ta sẽ dùng cả đời này để báo đáp sư tỷ."

Bây giờ nghĩ lại, hai chữ “cả đời” của Dận Hành thực ra chỉ kéo dài vài năm. Thật mỉa mai làm sao.

Ta nhặt một hòn đá cuội cỡ nắm tay trên mặt đất, bắt đầu đập lên ngọc bội cho đến khi miếng ngọc trắng không tì vết kia đầy những vết nứt và vỡ ra thành mảnh vụn. 

Sau khi nó hoàn toàn vỡ tan, ta ném mảnh ngọc vỡ vào thùng rác và bắt đầu gói ghém những món đồ khác.

Ta xé bỏ những bức thư tình của Dận Chân sư huynh, nhổ tận gốc những cây hoa của nhị sư đệ tặng, chỉ chừa lại hai vật là lá bùa hộ mệnh mà sư tôn đã tặng cho ta và chú thỏ nhỏ bằng rơm mà Tống Như đã đang tặng ta ở dưới Tư Quá Nhai ngày hôm đó.

Ta sợ mình không thể cầm cự được sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, cho nên ta phải giữ lại hai món đồ quan trọng này bên mình. Ta sợ đánh mất chúng.

Cổ độc là chất độc cực kỳ nguy hiểm, một khi đã trúng chắc chắn phải chết.

Độc phát tán rất đau đớn, đau đến sống không bằng chết.

Cho dù đau đớn đến tột cùng, ta cũng không kêu than dù chỉ một lời, chỉ ôm một hòn đá tròn trong phòng thật chặt, bàn tay vô thức bấu chặt vào hòn đá nhằm giảm bớt phần nào nỗi đau.

Thời gian trôi qua, mặt đá phủ đầy vết xước và vết m.á.u của ta, trông cực kỳ đáng sợ.
 
Chương 10


Ngày qua ngày, dưới sự hành hạ tàn nhẫn của Cùng Kỳ độc, ta đã không còn khát vọng sống nữa.

Sở dĩ ta gắng gượng chống cự chỉ là để chờ sư tôn quay lại mà thôi.  

Thế nhưng, đã có người đã trở về tông môn trước sư tôn một bước.

Là tiểu sư muội Dận Nguyên đã trở lại. 

Hồn phách của nàng ta được Dận Chân sư huynh tìm thấy dưới chân núi và tạm thời được giữ trong bình trữ hồn. 

Nàng ta biến mất lâu như vậy cũng không ai có thể tìm được, hiện giờ đột ngột trở về ngay trước khi sư tôn quay lại tông môn. 

Ta ngửi thấy mùi âm mưu. 

Nhưng mà bây giờ ta không có pháp lực, không có địa vị, không cách nào phản kháng.

Chẳng bao lâu sau, các vị trưởng lão cùng với đệ tử nội môn đã mở một hội nghị, và “tội nhân” là ta đây cũng được dẫn đi. 

Hồn phách của Dận Nguyên tiểu sư muội đang lơ lửng trong đại sảnh đường, cất tiếng khóc nghẹn ngào đầy bi thương. 

“Sư tỷ, ta luôn xem ngươi như tỷ tỷ ruột của mình, sao ngươi có thể nỡ lòng hại ta như vậy. Ngươi giam cầm hồn phách của ta ở dưới chân núi, nếu không phải Dận Chân sư huynh tìm được ta, e rằng…”

Nàng ta che mặt khóc lóc thảm thiết: “E rằng ta sẽ hồn phi phách tán”

Chỉ ít ỏi vài lời nói không bằng chứng đã đóng chặt tội danh lên người ta. 

Các sư huynh đệ nghe nàng nói xong thì lòng đầy căm phẫn.

“Tiểu sư muội trước khi xuống núi làm nhiệm vụ đã biết rõ nữ nhân độc ác này muốn hãm hại nàng ấy, vậy mà vẫn mềm lòng cho nàng ta một cơ hội. Không ngờ…”

“Trưởng lão! Tông môn chúng ta không thể chứa chấp loại người lòng dạ ác độc như vậy!” 

“Giết nàng ta!”

Tiếng la hét đầy chói tai. 

Cuối cùng, đại trưởng lão trầm mặt ra quyết định.

Tịch thu lệnh bài Chưởng Môn mà sư phụ cho ta trước khi đi ngao du, ném vào địa lao.

Hôm sau sẽ xử lý theo môn quy: hủy linh căn, phế tu vi, cắt đứt gân tay gân chân, trục xuất khỏi sơn môn.

Ta lẳng lặng nghe.

Ánh mắt ta nhìn thoáng qua rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. 

Tiểu sư muội Dận Nguyên đang đau lòng khóc tỉ tê, nhưng đằng sau đó là ánh mắt đắc thắng và khóe miệng hơi nhếch lên khiêu khích. 

Sư đệ Dận Hành vẻ mặt có chút phức tạp, ánh mắt nhìn xa xăm 

Nếu là ba năm trước, nói không chừng ta sẽ ảo tưởng hắn là đang lo lắng cho ta.

Đại sư huynh Dận Chân trầm mặc không nói lời nào. 

Ánh mắt hắn vô tình đối diện với ta. 

Hắn tiến lên một bước nói: “Đại trưởng lão, Dận Nhạc chỉ là nhất thời hồ đồ, nàng cũng xứng đáng bị trừng phạt.”

Nhưng Dận Chân  muốn chuộc tội thay nàng ấy, đệ tử nguyện dâng lên mười viên Chuyển Thể Hồi Hồn Đan để tái tạo lại thân thể mới cho tiểu sư muội.” 

Nghe đến đây, ta nhịn không được bật cười thành tiếng: “Thôi đi, đừng có ra vẻ thánh nhân nữa. Ngươi chí công vô tư như vậy, ta sợ ngươi sẽ bị sét đánh đó.”

Hắn ngẩn ra, dường như rất kinh ngạc khi nghe ta nói ra những lời này.

Trong tưởng tượng của hắn, lúc này ta nên khóc lóc cảm ơn hắn vì đã nhớ đến tình nghĩa ngày xưa mà thay ta chuộc tội mới đúng. 

Trong đại sảnh đường, đại trưởng lão cố làm ra vẻ thâm trầm chất vấn ta:

Muốn tái tạo thân thể mới cần phải có một thân thể làm vật chứa mới được. Thân thể của Dận Nguyên đã bị phá hủy, chúng ta đi tìm người thích hợp ở đâu đây?

Lập tức có một đệ tử lên tiếng: dùng thân thể của Dận Nhạc đi! Dù sao chính nàng ta đã hại c.h.ế.t tiểu sư tỷ.”

“Đúng vậy! Một mạng đền một mạng, hợp tình hợp lý!

Đại trưởng lão chậm rãi nhìn Dận Chân hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Dận chân nhìn ta một lúc lâu. 

Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu:

“Đây là Dận Nhạc nợ tiểu sư muội, nàng ấy nhất định phải trả”.
 
Chương 11


Ta bị dùng xiềng xích khóa c.h.ặ.t t.a.y chân, ném vào địa lao.

Ta dựa vào một góc tường tối đen và ẩm thấp, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ta mơ thấy sư tôn. 

Trong giấc mơ, sư tôn đi qua ngục tối ẩm ướt mốc meo và mở cánh cửa sắt rỉ sét, người ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu ta nói: “Sư tôn đã về rồi đây, con đừng sợ.”

Trong thoáng chốc, ta như trở về ngày sư tôn đưa ta về tông môn. 

Khi ấy, ta sắp c.h.ế.t cóng trong tuyết, có ai đó đã phủ lên người ta một chiếc chăn lông cáo và nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng hỏi ta: 

“Con có đồng ý gia nhập tông môn của ta, theo ta tu luyện không?”

Năm ấy, giữa trời tuyết.

“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh*.”

Thế nhưng, khi ta mở mắt ra lần nữa, ta vẫn đang co ro trong địa lao tối tăm.

Sư tôn vẫn chưa trở về.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đúng là có người đang tiến đến, nhưng đó là Đại Trưởng Lão.

Sau lưng hắn là tiểu sư muội Dận Nguyên đang lơ lửng giữa không trung. 

Trong ba năm qua, Dận Nguyên là tiểu sư muội được cưng chiều nhất trong tông môn.

Trong khi đó, đại trưởng lão đã lánh đời suốt nhiều năm, một lòng bế quan tu luyện. 

Nhưng lúc này nàng lơ lửng sau lưng ông ta, trông có vẻ rất thân thiết. 

Dận Nguyên là người của đại trưởng lão. 

Nàng ta bay đến trước mặt ta, mỉm cười nói với ta: “Sư tỷ, đã lâu không gặp.” 

Ta chỉ hận không thể nghiền nát nàng ta thành tro. 

Đáng tiếc, tay chân của ta đã bị khóa bằng xích sắt đặc biệt, ta thậm chí không thể động đậy được. 

Huống chi, cho dù không có sợi xích sắt này, với chút tu vi nhỏ bé của ta cũng không thể làm được gì.

Như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, Dận nguyên tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống ta: 

“Ngươi biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một kẻ phế vật không?”

Nàng ta cười nói: “Bởi vì phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người của ngươi, che đậy bản nguyên linh căn của ngươi.

Phụ thân của… nàng ta? 

Ta hiểu ra gì đó, đưa mắt nhìn về đại trưởng lão phía sau nàng ta.

Nhiều năm về trước, ta từng nghe sư tôn nhắc đến khi say rượu.

Khi đại trưởng lão còn là một người bình thường chưa bắt đầu tu luyện, ông ta có một nữ nhi ở dưới chân núi, nhưng đã bị thất lạc từ rất lâu rồi. 

Thật không ngờ nữ nhi của ông ta lại chính là Dận Nguyên. 

Dòng suy nghĩ của ta bị nàng ta cắt ngang.

“Sư tỷ, ta còn phải cảm ơn ngươi đã bồi dưỡng cho ta một tiên thiên thánh thể tốt như vậy.”

Tiên thiên thánh thể?

Sao có thể chứ? Rõ ràng ta có linh căn tệ nhất, thiên phú kém cỏi, tu vi yếu kém. Ta chỉ có cái danh là đại sư tỷ, nhưng lại không có thực lực để người khác tôn kính. 

Ở nơi coi trọng thực lực này, đây chính là một trong những lý do khiến người khác luôn bất mãn với ta. 

Là bọn họ…

Đều là do bọn họ giở trò…

Ta không thể kìm nén được, toàn thân run rẩy, hận ý dâng tràn trong lồ ng n.g.ự.c gần như sắp tràn ra ngoài. 

Thế nhưng người trước mặt còn mỉm cười đắc ý nói với ta:

“Sư tỷ yên tâm, các sư huynh đệ mà người yêu quý nhất sau này cũng sẽ yêu quý ta.” 

“Mấy tên ngu ngốc đó, ta nói gì bọn chúng đều tin sái cổ. Khi ta nói ngươi g.i.ế.c ta, bọn chúng ngay lập tức tranh nhau muốn báo thù cho ta.” 

Các sư huynh đệ mà ngươi liều mạng cứu lại yêu thích ta hơn”

“Ngày mà sư tôn ngươi trở về chính là ngày c.h.ế.t của nàng ta. Khi đó, hai người các ngươi hãy cùng nhau xuống địa ngục mà nối lại

duyên sư đồ đi.”

Nói xong, nàng ta che miệng cười: 

“Đúng rồi. sư tỷ à, ta suýt nữa thì quên mất.” 

“Ta và phụ thân sẽ không để lại hồn phách của ngươi đâu, ngươi chỉ có thể… hồn phi phách tán, mãi mãi biến mất mà thôi”

Nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng, trông đến là vô hại. 

Giọng nói trầm thấp của đại trưởng lão vang lên sau lưng nàng ta: “Nói vậy là đủ rồi” 

“Mau hành động đi, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”

Hai cha con ch.ó má này muốn có thânthể hoàn chỉnh nhất của ta.

Linh hồn của ta bị lôi ra khỏi cơ thể từng chút từng chút một bằng cách thức tàn nhẫn nhất. 

Thân xác chưa c.h.ế.t nhưng linh hồn đã bị tách ra.

Cảm giác ấy đau đến không muốn sống.

Khi lấy lại được ý thức thì ta đã lơ lửng trên không nhìn thân

thể mình đang nằm trên mặt đất. 

Khuôn mặt tái nhợt, trông vô cùng thảm hại. 

Đại Trưởng Lão trầm mặt, lần nữa ra tay. Hắn muốn tiêu diệt hồn phách của ta! 

Ta xoay người muốn chạy trốn. Đúng lúc này, bên ngoài địa lao bỗng có một trận gió lớn thổi vào, trong nháy mắt cuốn ta đi. 

Trước mắt tối sầm lại, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

___

Gốc: 

天上白玉京

十二楼五城

仙人抚我顶

结发受长生

Hán Việt:

Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh

Thập Nhị Lâu Ngũ Thành

Tiên nhân phủ ngã đính

Kết phát thụ trường sinh。

__ Lý Bạch__ 
 
Chương 12


Khi ta ở mắt ra lần nữa, trước mắt ta là một nam nhân mặc áo lông vũ màu đen khí chất hung ác. 

Ta nghe thuộc hạ gọi hắn ta là Ma Tôn. 

Hắn quay người lại nhìn ta, chậm rãi mở miệng: “Thần Nữ, vụ cá cược giữa chúng ta…”

“Ngươi đã thua rồi.”

Trong nháy mắt, chuyện cũ hiện về. 

Ta đã lấy lại tất cả ký ức. 

Ở Cửu Trọng Thiên trên trời cao, có một vị Thần Nữ tên Dao Cơ. 

Năm ấy, khi Ma Tôn muốn tấn công nhân giới, Thần Nữ không đành lòng nhìn sinh linh đồ thán nên đã xuống trần gian để ngăn chặn Ma Tôn. 

Thần Nữ yêu quý người phàm, luôn xem việc cứu chúng sinh là nhiệm vụ của mình.

Ma Tôn lại khịt mũi: “Một đám người phàm ngu muội, tình yêu của Thần Nữ đáng giá bao đồng chứ? 

“Thần Nữ, ngươi có dám đánh cược với bổn tọa không? Ngươi xuống trần gian sống hai mươi bảy năm, nếu như có thể khiến người chung quanh đối xử chân thành với ngươi, coi như ngươi thắng. Từ nay về sau, bổn tọa sẽ rút quân về ma giới, không bao giờ xâm chiếm nhân giới nữa.”

“Nếu Thần Nữ ngươi thua cuộc, từ nay về sau thần lực tiêu tán, không bao giờ được can thiệp vào chuyện của nhân giới nữa.”

Ánh mắt Ma Tôn thật hung ác nham hiểm, hắn cong môi cười: 

“Thần Nữ có dám đánh cược với bổn tọa không?”

Để cứu cái gọi là chúng sinh, Thần Nữ chấp nhận đánh cược. 

Dấn thân vào phàm trần hai mươi bảy năm, tấm chân tình trôi theo dòng nước. 

Thật đáng buồn. 

Một lúc lâu sau, ta mới hồi thần lại

Dường như đã trải qua một đời thật dài.

Ta cụp mắt xuống nhìn đầu ngón tay, thần lực của ta đã mất hết. 

Điều này có nghĩa là việc đánh cược đã có hiệu lực. 

Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

“Ta thua rồi.”
 
Chương 13


Ma Tôn muốn tấn công nhân giới một lần nữa.

Nhưng bây giờ ta đã mất hết thần lực, không thể ngăn cản được nữa.

Ngày mai, Cửu Trùng Thiên sẽ cử người đến đón ta trở về. Nhưng mà một ngày ở thiên giới bằng một năm ở hạ giới.

Ta vẫn còn chút thời gian.

Ta muốn quay về tông môn nhìn một chút.

Tính thời gian, có lẽ sư tôn sắp quay lại rồi.

Hơn nữa, xem ra vụ cá cược này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Sau khi Ma Tôn rời đi, ta phát hiện trong cơ thể mình vẫn còn sót lại một chút ít thần lực, hẳn là ngày ấy ở Tư Quá Nhai, Tông Như mang cho ta một cái đùi gà được gói cẩn thận trong lớp giấy dầu.

Ở dưới phàm trần vẫn còn có người đối xử chân thành với ta.

Ta không có thua hoàn toàn.

Chỉ là, từ giờ trở đi, chỉ có Thần Nữ Dao Cơ của Cửu Trùng Thiên, mà không còn có đại sư tỷ Huyền Thiên Tông nữa.



Sáng sớm, trong Huyền Thiên Tông.

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp ở hậu viện, một thiếu nữ vừa mới qua đời vì bệnh tật từ từ mở mắt.

Ta còn chưa kịp làm quen với cơ thể này thì đã có người đẩy ta: “Mau đứng dậy đi làm việc đi!”

“Ừm.”

Khi ta đến tiền viện, nghe được hai người thị nữ gần đó thì thầm với nhau: Nghe tin gì chưa? Đại sư tỷ đã c.h.ế.t rồi.

Không tính là c.h.ế.t mà. Không phải chỉ là đổi thân xác cho tiểu sư tỷ thôi sao? Dù sao bọn họ chính là người tu tiên, chỉ cần hồn phách chưa biến mất, bọn họ sẽ không thật sự c.h.ế.t đi.

Suỵt…

“Đại Trưởng Lão nói với bên ngoài là đại sư tỷ đã g.i.ế.c tiểu sư muội, sợ bị trách phạt nên hồn phách đã trốn xuống núi rồi. Nhưng thực ra, hồn bài của đại sư tỷ ở trong từ đường đã vỡ nát rồi…

Ngay cả thị nữ và người hầu ở ngoại môn cũng biết rằng việc hồn bài bị vỡ tượng trưng cho việc thật sự c.h.ế.t đi.

Hồn phi phách tán, không còn có cơ hội sống lại.

Ta nghe thấy có người chế nhạo: “Thật là đáng đời! Ai bảo tỷ ấy hại người trước làm gì?”

Nhưng mà... đại sư tỷ rõ ràng là rất tốt với chúng ta. Trong toàn tông môn này chỉ có nàng là người không chút nào tự cao, đối xử với mọi người đều rất tử tế. Ta luôn cảm thấy đại sư tỷ không

giống như người có thể làm ra loại chuyện hại người. 

“Thôi đi, mấy ngày trước ngươi còn nói đại sư tỷ nhất định là ghen tị tiểu sư tỷ thiên phú xuất chúng, được các sư huynh đệ yêu thích.”

“Nhưng đại sư tỷ cũng đã c.h.ế.t rồi, ngươi không thể nhớ đến những việc tốt của tỷ ấy một chút sao? Ngày xưa ngươi cũng từng được đại sư tỷ giúp đỡ không ít đâu…

Ta nhanh chân rời đi, bỏ lại sau lưng những lời nghị luận ấy.
 
Chương 14


Trong sân của tiểu sư đệ.

Ta và một thị nữ khác đang quét sân, tiểu sư đệ Dận Hành đang luyện kiếm với các sư huynh đệ trong sân.

Thanh trường kiếm c.h.é.m xuyên qua khoảng không, khí thế bừng bừng.

Chiêu kiếm này là chính tay ta đã dạy tiểu sư đệ.

Ta thu ánh mắt lại, nhìn xuống mặt đất. Có cỏ dại mọc ra từ những khe nứt giữa gạch và đá.

Xanh um tươi tốt.

Nhưng nó vẫn là cỏ dại vô dụng.

Khi ta sắp quét sân xong thì tiểu sư muội Dận Nguyên đến.

Đại Trưởng Lão am hiểu dùng cổ độc nhất. Sau khi Dận Nguyên lấy thân thể của ta sống lại, độc Cùng Kỳ trong cơ thể đã được đan dược của ông ta áp chế.

Chẳng qua là.

Hôm nay tiểu sư muội xuất hiện trong thân thể đại sư tỷ.

Vẻ ngoài giống như đúc, nhưng xem kỹ lại hoàn toàn khác nhau.

Đại sư tỷ  yêu thích màu sắc nhẹ nhàng, quần áo đơn giản. Tiểu sư muội lại thích màu sắc rực rỡ. Hôm qua nàng ta mặc váy màu xanh lục, hôm nay lại mặc váy đỏ.

Nhìn thấy nàng ta đến, tiểu sư đệ vừa mới luyện công xong lập tức ném kiếm qua cho nàng ta: “Sư tỷ, giúp ta mài kiếm...”

Vừa dứt lời hắn mới phản ứng lại.

Người trước mặt đã không còn là đại sư tỷ  nữa.

Bầu không khí đông cứng lại.

Bàn tay cầm kiếm của tiểu sư muội hơi siết chặt, đưa trả lại kiếm cho hắn rồi nhỏ giọng nói: 

“Sư huynh, xin lỗi, ta không biết mài kiếm. Hơn nữa…”

“Mài kiếm rất đau.”

Nàng nhỏ giọng làm nũng, nhưng ánh mắt của Dận Hành lại nhìn vào tay nàng...

Bàn tay này vốn là của đại sư tỷ, lòng bàn tay thô ráp và nứt nẻ.

Lúc trước, kiếm của hắn điều là do chính tay đại sư tỷ mài cho hắn.

Qua nhiều năm tháng, da thịt bị bào mòn đã hình thành một lớp chai sần.

Sư huynh?

Dận Nguyên nghiêng đầu nhìn Dận Hành: “Huynh làm sao thế?”

“Không có gì.”

Hắn ngoài mặt nói không có gì, nhưng lại không dám đối diện với gương mặt của đại sư tỷ.

“Muội đi đi,” Hắn rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta sẽ tự mài kiếm.”

Nàng là tiểu sư muội được mọi người cưng chiều, đương nhiên sẽ không biết làm mấy việc vất vả như mài kiếm, chỉ nũng nịu nói mấy câu dễ nghe: “Sư huynh, từ giờ muội sẽ quay về học mài kiếm có được không?”

“Sau nay ta sẽ mài kiếm cho huynh”

“Được…”

Trong sân, mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại ta đang quét sân và Dận Hành đang đứng trước đá mài kiếm.

Hắn nhìn chằm chằm vào những vết mòn trên đá.

Đôi mắt hình như hơi đỏ lên.

Dừng lại nhìn một lúc lâu, hắn mới bắt đầu mài kiếm một cách cứng ngắc.

Cuối cùng cũng quét sân xong, ta đang định rời đi thì lại gặp Tông Như.

Cậu bé mặc áo vải thô chậm rãi đi tới trước mặt Dận Hành, nghiêng đầu nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi: “Tiểu sư huynh, sao lại tự mình mài kiếm?”

“Trước đây không phải đều là đại sư tỷ ngày ngày mài kiếm cho ngươi sao?”

Vừa nói, Tông Như vừa lấy tay che miệng, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “ Ôi, thật xin lỗi, ta quên mất, đại sư tỷ  đã c.h.ế.t rồi. Sau này tiểu sư huynh chỉ có thể tự mình mài kiếm thôi.”

“Đúng rồi, tiểu sư huynh, ngươi có biết gần đây có một tên ăn mày dưới núi bị chó hoang cắn c.h.ế.t không? Thật là đáng thương. Dù sao, không phải bất cứ người đáng thương nào cũng may mắn như chúng ta, gặp được đại sư tỷ.”

Dứt lời, Tông Như cũng không thèm nhìn phản ứng của Dận Hành, quay người chậm rãi rời đi.

Sống lưng rất thẳng.

Mãi đến khi đi khỏi sân một khoảng cách rất xa, đứa nhỏ này mới

nâng ống tay áo lên gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

Mà bên này, Dận Hành nắm chặt thanh kiếm lúc trước ta đưa cho hắn, vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Ta quét bụi đất phía sau hắn. 

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm run rẩy của hắn.

“Đúng vậy, sư tỷ c.h.ế.t rồi.”

“Đã không còn …”

“Không còn ai giúp ta mài kiếm nữa.”
 
Chương 15


Sau khi ta chết, Dận Chân bắt đầu cả ngày không nói một lời.

Có người hầu từng nghe thấy đại sư huynh say rượu lẩm bẩm một mình:

“Rõ ràng là muội làm sai, ta chỉ muốn muội chuộc tội thôi mà. Chỉ là xác th1t mà thôi, nhường cho tiểu sư muội thì có làm sao?”

“Tại sao ngay cả hồn bài cũng bị vỡ nát chứ? Dận Nhạc, giờ muội đang ở đâu…”

Ở trước mặt người khác, hắn ngày càng ít nói, chưa bao giờ nhắc đến một lời nào về ta với bất cứ ai.

Khi  nhắc đến ta, một số người bắt đầu tỏ ra bất bình thay cho ta: 

“Đại Sư tỷ đối xử với đại sư huynh tốt biết bao. Khi đại sư huynh bị trọng thương, tỷ ấy đã không màng tới tính mạng mà chạy lên đ ỉnh Tuyết Sơn để tìm thuốc cho hắn, làm gì cũng nghĩ cho hắn.” 

“Trên đời này, e là chỉ có mình đại sư tỷ mới có thể  liều mạng vì hắn.”

“Ấy thế mà đừng nói đến việc đòi lại công bằng cho đại sư tỷ, hắn còn chưa bao giờ nhắc tới trước mặt người khác.”

“Đủ rồi đó!”

Quản sự Ngô Nương trừng mắt nhìn bọn họ: “Các ngươi làm việc xong hết chưa? Có thời gian rảnh rỗi mà ở đây bàn tán lung tung thì mau đi làm việc đi! Coi chừng  đệ tử nội môn nghe những lời này sẽ lột da các ngươi đó!”

Mọi người lập tức giải tán, tìm việc mà làm.

Ngô Nương thở dài, nhìn quanh rồi gọi ta và một thị nữ khác:

“Hai người các ngươi theo ta vào nội viện đưa đồ đi.”

“Vâng.”

Ta ôm một chồng vải vóc thượng hạng đi theo Ngô Nương tiến vào nội viện.

Nơi cần mang đồ đến chính là sân của đại sư huynh Dận Chân

Hắn đang luyện kiếm, Ngô Nương quay đầu nói với bọn ta: “Nhẹ chân một chút, đừng quấy rầy việc tu hành của tiên nhân”

Người thị nữ kia nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Ta đang nhìn chằm chằm vào Dận Chân.

Hắn luyện công không chú tâm, sinh ra tâm ma, đã mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. 

Tốc độ vung kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, phát ra tiếng xé gió.

Có chuyện gì vậy?

Ngô Nương nhận thấy ta khác thường, thấp giọng hỏi.

Ta bừng tỉnh, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Tẩu hỏa nhập ma?

Cũng chỉ là đúng theo lời nói dối mà hắn đã lừa ta ngày hôm đó mà thôi.

Quả nhiên.

Ta đi theo Ngô Nương mang vải vóc vào bên trong phòng, vừa bước ra thì kiếm thế của Dận Chân đã bắt đầu loạn, chiêu thức lộn xộn, mọi thứ xung quanh hắn đều bị kiếm quang cắt thành một mớ hỗn độn.

Ngô Nương kêu lên: “Ui da! Chuyện gì thế này?”

Cảm thấy có gì đó không ổn, Ngô Nương nhanh chóng chạy ra ngoài để gọi người giúp đỡ.

Không lâu sau đó, Dận Hành và một nhóm đệ tử chạy tới: “Đại sư huynh!”

Mọi người nhanh chóng tiến lên, giữ Dận Chân lại: “Đại sư huynh, huynh tỉnh lại đi!”

Nhưng hắn dường như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ rực, trông cực kỳ đáng sợ.

“Dận Nhạc.”

Có người loáng thoáng nghe thấy cái tên mà hắn đang thì thào: “Dận Nhạc…”

“Huynh ấy đang gọi tên đại sư tỷ!”

“Làm thế nào đây? Mau đi gọi đại trưởng lão nhanh lên…”

Dận Hành thở dài, hét lên: “Nhanh đi gọi tiểu sư muội tới đây, nhanh lên!”

Rất nhanh, tiểu sư muội đã tới, nàng ta mặt đầy lo lắng bước đến: “Sư huynh, huynh làm sao vậy?”

“Dận Nhạc!”

Đại sư huynh nắm chặt lấy cổ tay nàng ta, màu đỏ trong mắt giảm đi một chút.

“Đại Sư huynh” Dận Nguyên cắn môi “Huynh nhìn cho kỹ, muội là Dận Nguyên, không phải đại sư tỷ.”

Nàng ta ấm ức nói: “Huynh làm đau muội rồi.”

Nhưng giờ phút  này, Dận Chân hoàn toàn không nghe lọt vào tai, hắn nắm chặt lấy cánh tay Dận Nguyên, miệng liên tục gọi: “Dận Nhạc…”

“Á! Đau!”

Dận Nguyên kêu lên một tiếng, vô thức tung ra một chưởng. 

Linh lực thoát ra, đập mạnh vào n.g.ự.c Dận Chân. 

Một tiếng kêu r3n vang lên, Dận Chân ngay lập tức nôn ra một ngụm máu.

“Đại sư huynh…” Dận Nguyên cũng giật mình, nàng ta vội vàng đỡ hắn dậy: “Muội không cố ý, huynh... huynh làm muội đau…”

Dận Chân dường như không nghe thấy lời giải thích của nàng ta.

Hắn loạng choạng đứng dậy, có vẻ như đã tỉnh táo lại sau khi ăn một chưởng vừa rồi, chỉ lắc đầu cười khổ.

“Ngươi không phải nàng ấy…”

Sắc mặt Dận Nguyên trong lập tức tối sầm lại, cắn răng không nói gì.

Trong lúc mọi người đang im lặng, một giọng nói trẻ con từ phía sau đám người vang lên: “Đúng vậy, nàng ta là tiểu sư tỷ, không phải đại sư tỷ.”

“Đại sư tỷ vì ngươi một mình leo lên đ ỉnh tuyết sơn, liều mạng đi hái thuốc cho ngươi, sao có thể đành lòng làm tổn thương ngươi chứ?”

Ta quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Tông Như xuyên qua đám đông đi tới, thở dài sâu kín nói:

“Có điều, đại sư huynh cũng đừng đau buồn. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn đại sư tỷ chuộc tội hay sao?”

“Yên tâm đi, tỷ ấy đã chuộc tội rồi. Thân xác đã cho người khác, ngay cả hồn phách cũng mất rồi.”

Tông Như mỉm cười nhìn Dận Chân, tiếp tục giọng điệu nhẹ như không.

“Không còn nữa, hồn phi phách tán, không còn sót lại chút gì.”

Rầm!

Tông Như vừa dứt lời, một âm thanh chấn động vang lên khiến mọi người giật mình.

Là Dận Chân đ.ấ.m mạnh xuống đất. 

Cả người hắn đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Đại sư huynh!” 

Dận Nguyên kêu lên, nắm cổ tay Dận Chân lại. “Tay huynh đang chảy máu…”

“Đừng chạm vào ta!”

Đại sư huynh luôn đối xử dịu dàng với mọi người gầm lên, hất mạnh tay nàng ta ra, đi qua đám đông đang vây xung quanh, loạng choạng bỏ đi.

Hướng mà hắn bỏ đi vừa lúc là phía của ta.

Khi đi ngang qua ta, dường như có thứ gì đó nhỏ giọt xuống, rơi trên mặt đất, tạo thành những vệt nước nhỏ.

Ta lắc đầu. 

Những giọt mưa đáng ra phải rơi từ vài năm trước, lại rơi vào ngày nắng chói chang hôm nay.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Nước đến muộn không thể làm dịu cơn khát cũ.
 
Chương 16


Sư tôn đã trở lại.

Ta đứng giữa đám người hầu, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô đơn trên đường lên núi.

Sư tôn rất thích màu tím.

Hôm nay, người mặc đạo bào màu tím, tiên phong đạo cốt.

Chỉ là.

Năm ngoái lúc người trở về mái tóc còn xanh đen, nhưng bây giờ đã bạc hơn phân nửa.

Ta lúc này đã không còn là Dận Nhạc nữa.

Khi gặp lại sư tôn, ta vẫn không thể khống chế được cảm xúc d.a.o động.

Không biết có phải sư tôn cảm nhận được điều gì đó không. Khi người bước đến trước mặt ta thì đột nhiên dừng lại, rồi quay sang nhìn ta.

Chẳng qua là, ánh mắt của người lướt qua hàng thị nữ một cái, cũng không dừng lại.

Sư tôn tiến vào tông môn, đại sư huynh vội vã đứng ra tiếp đón. Còn chưa kịp chào hỏi đã nghe thấy người lạnh giọng nói: “Hôm nay bổn tọa trở lại tông môn là để rửa sạch oan khuất cho đồ nhi của bổn tọa.”

Tầm mắt người liếc qua tiểu sư muội và đại trưởng lão, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Và thanh lý môn hộ.”

Sư tôn bước tới trước mặt đại trưởng lão, cao giọng hỏi: “Đại trưởng lão nói đồ nhi của bổn tọa đã g.i.ế.c hại đồng môn, chứng cứ đâu?”

Đại trưởng lão là hạng cáo già, ông ta lập tức ném vấn đề qua cho người khác: “Dận Chân, Dận Hành, hai người các ngươi giải thích với sư tôn của các ngươi đi.”

Dận Chân gật đầu nói: “Sư tôn, trước khi tiểu sư muội đi làm nhiệm vụ từng nói rất nhiều lần rằng Dận Nhạc luôn nhằm vào muội ấy, lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Cuối cùng muội ấy thật sự đã c.h.ế.t dưới móng vuốt của Cùng Kỳ. Hôm đó vốn không thể có Cùng Kỳ xuất hiện, đây chính là có người cố ý dẫn dụ nó đến.” 

“Có người cố ý dẫn nó đến?” 

Sư tôn hỏi: “Người này nhất định là Dận Nhạc sao? Chứng cứ đâu?”

Dận Chân dừng một chút, nói: “Tiểu Sư muội nói…”

Chát!

Tiếng tát chói tai vang vọng khắp sân, khiến mọi người hoảng sợ tới hít một ngụm khí lạnh.

Sư tôn lạnh lùng nhìn hắn: “Tiểu sư muội của ngươi nói, lời nói suông của nàng ta ngươi cũng tin sái cổ sao?”

“Dận Nhạc có từng nói nó chưa bao giờ làm hại ai không? Tại sao các ngươi không tin nó?”

Dận Chân cụp mắt xuống không nói gì.

Sư tôn chuyển ánh mắt sang Dận Hành: “Các ngươi luôn mồm nói Dận Nhạc đã sát hại đồng môn, các ngươi có chứng cứ gì không?

Dận Hành cắn môi, lưỡng lự một lúc lâu mới thấp giọng tìm cho mình một cái cớ: “đại sư tỷ  ghen ghét tiểu sư muội thiên phú xuất chúng, nhân duyên tốt cho nên mới...

Chát!

Lại một cái tát thật mạnh.

Sư tôn quát: “Hoang đường!”

“Đệ tử do bổn tọa tự tay nuôi lớn, bổn tọa đương nhiên hiểu được tính tình của nó, trong tông môn này bất kỳ ai cũng có thể làm hại đồng môn, nhưng duy nhất Dận Nhạc sẽ không!

Trong đám đông.

Ta lặng lẽ nhìn về phía đó.

Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại hơi run rẩy.

Sư tôn đảo mắt nhìn quanh một vòng, giọng nói lạnh lùng: “Các Ngươi luôn miệng nói đồ nhi ta hại người, các ngươi còn có chứng cứ gì?

Trong sân lúc không khí yên lặng như tờ, Dận Nguyên bỗng nhiên bắt đầu khóc.

“Sư tôn…”

Nàng ta chậm rãi tiến lên phía trước, nghẹn ngào nói: “Người đừng tức giận, đều là lỗi của ta…”

“Ta biết thân là người tu tiên, nhất định phải lấy đức báo oán. đại sư tỷ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không phải cố ý hại ta, ta không trách tỷ ấy.”

“Đại trưởng lão và các sư huynh đều là vì muốn tốt cho ta, xin người đừng trách tội bọn họ.”

Vừa nói nàng ta vừa quỳ xuống trước mặt sư tôn, “Nếu ngày hôm đó hồn phách của ta cũng c.h.ế.t dưới móng vuốt của Cùng Kỳ thì tốt rồi…”

Sư tôn cười lạnh: “Vậy sao?”

“Được, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!”

Vừa dứt lời, sư tôn đột nhiên xuất một chưởng về phía Dận Nguyên đang quỳ trên đất!”

“Tông Chủ, xin đừng xúc động!”

Đại Trưởng Lão, Dận Chân và những người khác vội vàng bước tới ngăn cản Sư Tôn. Đại Trưởng Lão nhìn tiểu sư muội một cái, quát lên: “Còn không mau xin lỗi tông chủ”

Dận Nguyên vừa khóc vừa dập đầu trước mặt Sư Tôn.

“Sư tôn, xin người yên tâm, Nguyên Nhi về sau nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, thay đại sư tỷ  phụng dưỡng người…”

“Ngươi?”

Sư tôn không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì?”

“Các ngươi đều là được Dận Nhạc nhặt về tông môn. Bổn tọa chính thức làm lễ bái sư với các ngươi chưa?”

“Bổn tọa đời này chỉ có duy nhất một đệ tử là Dận Nhạc.”

Sư Tôn nhìn mọi người, cuối cùng dán ánh mắt nhìn thẳng vào đại trưởng lão. “Bây giờ bổn tọa đã trở lại, bổn tọa nhất định sẽ giải oan cho đồ nhi của mình, báo thù rửa hận.”
 
Chương 17


Ngô Nương nói Tông Chủ triệu ta tới chỗ của người.

Lúc đến đó, ta tình cờ thấy sư tôn hơi thở không đều, trên khóe miệng còn có vết máu.

Người nhanh chóng lấy khăn tay lau nó đi.

Bắt gặp ánh mắt của ta, người mỉm cười nói với giọng nhẹ nhàng không hề ra vẻ bề trên: “Bị thương nhẹ, đừng nói ra ngoài.”

Ta giật mình, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Nhưng trong lòng lại rất lo lắng.

Sư Tôn bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng. Nếu không, với tính cách của người, vừa hay tin ta gặp chuyện chắc chắn sẽ vội vàng quay về. Chậm chạp chưa trở về, nhất định đã gặp chuyện gì

nguy hiểm kéo chân.

Ta cố gắng bình tĩnh lại, vốn nghĩ rằng sư tôn đã nhìn thấu thân phận của ta, nhưng dường như người không biết.

Sư tôn chỉ im lặng ngồi trước bàn đá, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay một lúc rồi hỏi ta: “Nhạc Nhi đã lập bia mộ chưa?”

Ta lắc đầu.

“Không có t.h.i t.h.ể thì không thể chôn cất.”

Bàn tay đang vuốt v e vòng tay ngừng lại một chút.

Người thở dài nói:

“Đứa trẻ này, sao lại để người khác bắt nạt thành ra như vậy chứ” 

Một lúc sau, người ngước lên nhìn ta hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Ta nói tên của cơ thể này: Trần Diên.

Sư Tôn cười nói: Trần Diên, Trần Oan, e rằng đây chính là vận mệnh an bài. Chẳng trách vừa thấy ngươi ta đã thấy thuận mắt, luôn cảm thấy ngươi có chút giống đứa trẻ kia.

Ta im lặng không trả lời.

Nhưng trong lòng đã khó giữ được bình tĩnh.

Dưới nhân gian và cả trên Cửu Trùng Thiên, dường như chỉ có người trước mặt khi nhắc đến ta mới thở dài nhẹ nhàng gọi ta là “đứa trẻ đó”.

Sư tôn nói với ta vài câu rồi bảo ta quay về.

Khi bước ra khỏi cửa, ta mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của sư tôn.

“Sư tôn về muộn rồi…”
 
Chương 18


Sau khi đại sư tỷ qua đời, biệt viện của nàng trở thành sân viện bỏ hoang.

Không có bất kỳ ai ghé qua.

Cho đến khi tông chủ quay về.

Sư tôn bảo ta đi cùng người đến khoảng sân mà ta từng vô cùng quen thuộc.

Cũng thật kỳ lạ.

Không có người đến quét dọn nhưng trong viện bị bỏ hoang không có một chút bụi bặm, trong sân thậm chí không có cả một chiếc lá khô.

Đi xuyên qua sân trước vào đến tiền sảnh, Sư tôn khẽ nhíu mày, từ trong góc lôi ra một người.

Đó là Tông Như.

Sư Tôn không nhận ra thằng bé nên cau mày hỏi:

“Ngươi lén lút ở nơi này làm gì vậy?”

Tông Như trầm mặc một lát rồi quỳ xuống.

“Tông Chủ, ta là đệ tử ngoại môn, là đại sư tỷ cứu ta một mạng, mang ta trở về tông môn.”

Giọng Tông Như nghẹn ngào: “Ta năng lực yếu kém, không thể làm gì cho đại sư tỷ, chỉ có thể ở đây dọn sân cho tỷ ấy, để sân này không bị bám bụi.”

Sư Tôn nhìn Tông Như một lúc, sau đó dịu giọng nói: “Người biết nhớ ơn thật là hiếm có. Đứng dậy đi.” 

Ba người chúng ta đi qua sân trước vào phòng ở phía sau.

Căn phòng thực sự không một hạt bụi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cả lúc ta ở đó.

Tông Như đỏ bừng mắt nói: “Tông Chủ, thật ra ta đã lén lập mộ chôn di vật cho đại sư tỷ, bên trong chỉ có bộ quần áo tỷ ấy mặc lúc c.h.ế.t bị tiểu sư tỷ vứt bỏ, cùng một số đồ vật mà nàng luôn mang theo bên người. ”

“Ta lén nhặt những thứ ấy về chôn xuống cho đại sư tỷ. Chỉ là sợ người khác phát hiện nên không dám dựng bia.”

Sư tôn gật đầu: “Chờ ta một lát.”

Sư tôn xem xét mọi thứ ở trong phòng ta xem ta có để lại vật gì không.

Nhưng người đã tìm khắp một vòng xung quanh và phát hiện ra rằng ta giữ lại rất ít đồ đạc.

Chỉ có những lá thư gửi cho người.

Một tờ giấy hủy hôn cho Dận Chân, chậu hoa tiểu sư đệ tặng đã bị nhổ bật gốc sớm khô héo mục nát, những mảnh ngọc bội Dận Hành tặng vỡ nát thành từng mảnh bị vứt vào thùng rác.

Và hòn đá phủ đầy vết xước và dấu tay của ta.

Sư phụ nhìn lướt qua rồi thở dài một tiếng, không nhìn hòn đá nữa.

Người ngồi trong phòng ta một lúc lâu rồi đứng dậy, vẫy tay với ta: “Đi, gửi những thứ mà Nhạc Nhi để lại đến từng sân một.”

Ta mím môi: “vâng.”
 
Chương 19


Ngày thứ mười ba sau khi đại sư tỷ chết.

Toàn bộ tông môn phát điên rồi.

Bởi vì, “di vật” của đại sư tỷ  trước khi qua đời đã được gửi

đến từng viện theo lời phân phó của Sư tôn.

Đại Sư huynh cầm tờ giấy mỏng, thân thể cứng đờ, hai tay run rẩy đến mức khó có thể cầm chắc được.

Trong thư chỉ có mấy chữ, nhưng hắn đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Sau đó, hắn vò lá thư thành một nắm rồi ném đi.

Ném xong thì lại chật vật chạy tới nhặt nó lên.

Hắn mở tờ giấy một cách cẩn thận và cố gắng vuốt phẳng các nếp nhăn trên đó.

Ta ở bên cạnh nhìn, lạnh lùng nói: “Giấy đã nhăn, cho dù có cố gắng vuốt thế nào cũng không phẳng lại được, nếp nhăn vẫn tồn tại mãi mãi.”

Tờ giấy bị gấp lại cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi là lòng người.

Nhưng hắn lại không nghe vào tai, chỉ run tay vuốt đi vuốt lại tờ giấy mỏng.

“Dận nhạc, muội thực sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta sao? Nhưng tại sao chứ?

Hắn nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn muội nhận ra lỗi lầm của mình mà thôi.”

“Tại sao phải làm đến mức này…”

Ta không nhìn nổi nữa, quay người bỏ đi.

Loại người u mê không chịu tỉnh như vậy sẽ chỉ luôn nghe những gì mình muốn nghe. Với tâm tính này của hắn, tẩu hỏa nhập ma chỉ là vấn đề thời gian.

Ta lần lượt gửi đi từng cái lễ vật.

Đưa cho nhị sư đệ chậu hoa đã bị bật gốc và khô héo.

Chậu hoa đó là món quà cảm ơn nhị sư đệ đã tặng ta sau khi ta giành được quyền vào tàng thư các cho hắn ta.

Tuy không có giá trị gì, nhưng tự tay chăm sóc thì lại có ý nghĩa khác.

Ta luôn chăm sóc chậu hoa đó rất kỹ, tưới nước, trừ sâu vô cùng cẩn thận.

Nhưng những thứ côn trùng sâu bọ kia sau khi ta xảy ra chuyện lại trở thành lời mỉa mai châm chọc của nhị sư đệ, từng lời từng lời làm tổn thương ta.

Nhị sư đệ ôm chậu hoa đã c.h.ế.t kia, nghẹn ngào.

“Đại sư tỷ…”

Nhị sư đệ vốn thiên phú kém, tu vi thấp.

Nếu không có ta tranh đấu giúp, hắn bây giờ cũng chỉ là một nhân vật râu ria trong nội môn, ngày ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống, làm gì có cơ hội vào tàng thư các học tập.

Hắn cố gắng trồng lại số hoa đã khô héo vào trong chậu nhưng đều vô ích.

Trong sân của tiểu sư đệ Dận Hành.

Hắn dùng đôi tay run rẩy nhặt từng mảnh ngọc bội từ tay ta, giọng nghẹn ngào nói: “Ngọc bội này là do ta nhịn ăn nhịn mặc tích trữ linh thạch rất lâu mới đổi lấy được. đại sư tỷ  sao có thể nhẫn tâm đập nát nó...

Ta nghe mà bật cười, không nhịn được nói: “Chắc là đại sư tỷ  thấy xui xẻo nên mới đập đó.”



Ngày hôm đó, toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều ảm đạm.

Ngày thứ mười ba sau khi đại sư tỷ  hồn phi phách tán, tất cả đệ tử trong tông môn dường như muộn màng nhận ra nàng đã không còn nữa, lần lượt tưởng nhớ.

Có người nghẹn ngào kể lại việc đại sư tỷ từng chăm sóc hắn như thế nào.

Có người tức giận nói rằng cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ tin đại sư tỷ sẽ làm hại đồng môn.

Cũng có người bận rộn vuốt phẳng những nếp gấp của tờ giấy, trồng lại những bông hoa đã khô héo, ghép lại những mảnh ngọc vỡ...

Sau khi đại sư tỷ chết.

Tất cả mọi người đột nhiên bắt đầu yêu thương nàng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom