Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,967
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Kết quả bỏ phiếu rất nhanh được công bố.

Cố Đạc có 9 phiếu bầu, Mã Hồng Quang có 1 phiếu bầu.

Tổng cộng có chín người chơi, thân là cảnh sát trưởng, Mã Hồng Quang có quyền bầu hai phiếu, một phiếu có giá trị bằng hai phiếu, ngoại trừ Cố Đạc nhắm vào Mã Hồng Quang để trả thù, còn lại tất cả mọi người đều nghe theo quyết định của cảnh sát trưởng, đem phiếu bầu cho Cố Đạc.

Cố Đạc thậm chí còn không có thời gian thể hiện sự giận dữ của mình, liền bị người máy kéo vào phòng tối.

Mẹ kiếp!

Trong phòng nhỏ tối tăm, Cố Đạc đấm mạnh vào tường, xương cốt kêu răng rắc.

Cảm giác đau đớn, hậu tri hậu giác xuất hiện.

Anh ta dường như không cảm thấy điều đó, một quyền lại một quyền, nặng nề, hung hăng liên tục đấm mạnh vào vách tường.

Một lần, một lần, lại một lần nữa..

【Người chơi Cố Đạc có một chút thời gian cuối cùng, mời lựa chọn để lại lời trăng trối hoặc bế mạch 】

Cố Đạc bông nhiên lạnh lùng cười một tiếng.

Thời gian trăng trối?

Thật là một điều tốt.

Anh ta chết rồi, họ Mã cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện yên ổn.

"Tôi là nhà tiên tri, đêm qua tôi đã kiểm tra thân phận của Mã Hồng Quang, cậu ta là người sói, cậu ta tranh cử chức cảnh sát trưởng là vì muốn làm loạn tiết tấu, ngày mai bỏ phiếu, mọi người nhất định phải giết Mã!"

Cố Đạc không do dự đem mũi giáo chĩa về phía cảnh sát trưởng.

Bế mạch, cơn tức giận trong lòng anh ta không vơi đi chút nào, ngược lại càng trở nên sục sôi.

Anh ta đã làm gì sai? Anh ta chỉ muốn sống thôi!

Kết quả thì sao?

Vòng đầu tiên, chỉ mới vòng đầu tiên, anh ta đã bị bầu chết!

Chờ đợi anh ta, sẽ là gì?

Cố Đạc mò mẫm trong căn phòng tối, sờ trúng một cái ghế, thuận thế ngồi xuống, đặt ngón tay lên lưng ghế, mũi thở hổn hển, bất động chờ đợi sự trừng phạt.

Thời gian, từng giây từng giây trôi qua. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Trong bóng tối, anh ta không thể nghe thấy thứ gì ngoài tiếng thở nặng nề của mình.

Mu bàn tay ban nãy đấm vào tường, cảm giác đau càng rõ ràng.

Có chất lỏng ấm nóng chảy ra, theo mu bàn tay, từ từ chảy xuống sàn gỗ, phát ra âm thanh "tỏng tỏng", giống như trong phòng bếp yên tĩnh vào buổi chiều, một vòi nước không khóa đang nhỏ giọt.

Cố Đạc kêu lên một tiếng, di chuyển cổ tay, vô thức muốn xem xét vết thương.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy mu bàn tay mát lạnh, một ngón tay lạnh lẽo, chạm vào mu bàn tay anh ta.

Anh ta một chút cũng không dám cử động.

Ngón tay lạnh lẽo này, theo cánh tay của anh ta mà hướng lên trên leo từng chút từng chút, cho đến cổ anh ta.

Một luồng hơi lạnh lẽo, phà lên động mạch chính của anh ta.

Tiếng hít thở của Cố Đạc đứt đoạn, trong căn phòng tối yên tĩnh.

"Tiểu Đạc." Một giọng nữ ôn nhu dịu dàng gọi anh ta: "Tiểu Đạc, mẹ tới gặp con đây."

Tay của Cố Đạc đặt trên lưng ghế lo lắng mà dựng lên, đoạn lại vô lực mà rũ xuống.

"Tiểu Đạc, mấy năm nay, con có nghĩ tới mẹ hay không?" Giọng nữ vẫn gọi tên anh ta một cách rất yêu thương. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Tiểu Đạc, tiểu Đạc..

Thật lâu trước đây.

Anh ta ngơ ngẩn mà suy nghĩ hồi lâu, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.

Khi đó, anh ta vừa mới tốt nghiệp cao trung, ba của anh ta trong khi đang di chuyển gạch tại công trường chân bị cưa đứt một đoạn, vừa lúc gặp nhà đầu tư nợ tiền chạy trốn, nhà thầu không đủ tiền chi trả tiền thuốc men, họa vô đơn chí.

*họa vô đơn chí: Các tai họa xảy đến với nhau hàng loạt, nối tiếp nhau.

Ba ốm đau nằm trên giường rất lâu, không thể tự chăm sóc bản thân, thường xuyên đem phân và nước tiểu bày ở trên giường, tôn nghiêm mất sạch.

Chi tiêu trong nhà gia tăng đột biến, thu không đủ để chi, mẹ sau khi tan làm sẽ đi cùng Cố Đạc bày quán bán hàng vào ban đêm, còn em gái sau khi học bổ túc xong thì về nhà chăm sóc ba.

Hai đứa nhỏ trưởng thành sau một đêm, dù là cha mẹ cảm xúc không tốt, động một chút việc nhỏ liền đánh và mắng, cả hai cũng đều im lặng mà thừa nhận.

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, cùng một lúc hai khoản học phí đang chờ đợi gia đình bất hạnh này. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Cố Đạc thân là anh lớn, chủ động từ bỏ cơ hội vào đại học, bỏ học để đi làm công, cấp thêm tiền thuốc men cho ba, đồng thời cũng cấp học phí cho em gái.

Ngày mà anh ta đi, em gái cứ khóc suốt.

Cô lôi kéo anh ta, cầu xin anh ta đừng đi, cô nói cô không muốn đi học nữa, cô đã liên lạc với một tiệm cơm đang cần người làm công, mỗi tháng trả 4000 đồng tiền lương, chỉ cần hai tháng, cô đã có thể cấp đủ học phí cho anh trai vào đại học.

Cố Đạc vỗ đầu cô bé, khẽ mỉm cười.

"Đứa nhỏ ngốc, anh trai làm sao có thể để cho em chịu khổ hả?"

Anh ta nắm lấy tay cô, tay em gái đặc biệt nhỏ, toàn bộ cũng không to bằng lòng bàn tay của anh ta.

Bàn tay trắng trắng nộn nộn, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó được nuông chiều từ bé.

"Cái tay này của em, chỉ có thể cầm bút, biết không?"

Anh ta vào làm tại nhà xưởng với mức lương cao nhất và tốt nhất, đồng thời cũng là làm công việc mệt nhất nguy hiểm nhất, thêm làm việc theo ca dài nhất, chỉ vì muốn làm cho gia đình nhỏ này tràn ngập tiếng cười.

Tối thứ bảy mỗi tuần, mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh ta, vừa nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh ta liền bật khóc. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

"Tiểu Đạc à, con cứ lượng sức mà làm, mẹ không muốn con làm việc vất vả."

Đầu bên kia điện thoại, em gái cũng nhẹ giọng khóc nức nở, mỏng manh mà lại áy náy.

"Con biết mà mẹ, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt." Anh ta rửa mặt bằng nước lạnh, buộc mình phải tỉnh táo, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: "Eo của mẹ không tốt, về sau đừng đi bày quầy bán hàng nữa"

Anh ta muốn cùng em gái nói vài lời, em gái luôn một mực không chịu tiếp điện thoại.

"Đứa nhỏ này, cảm thấy đang nợ con, không có mặt mũi để nói chuyện với con." Lúc ấy, mẹ giải thích.

Anh ta tin.

Một đoạn thời gian rất dài về sau, Cố Đạc đều sẽ mơ thấy một màn này, hối hận không thôi.

Nếu hắn có thể quan tâm đến muội muội nhiều hơn, nếu hắn chịu theo dõi, nếu hắn có thể cùng em gái trò chuyện nhiều hơn, có lẽ sau này sẽ không phát sinh chuyện gì.

"Nói với em con, kêu em ấy đừng tự mình áp lực quá lớn, thi không tốt cũng không sao, nên ăn nhiều chơi nhiều một chút, đi dạo phố cùng bạn bè nhiều một chút, anh trai có rất nhiều tiền, có thể nuôi nổi một cô gái như em ấy." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Tiếng khóc bên đầu bên kia điện thoại, thật kiềm nén mà bi thương.

Cúp điện thoại, anh ta như cũ vẫn là người làm công liều mạng nhất trong xưởng.

Anh ta làm việc quá sức, liều mạng kiếm tiền, cứ sau một giờ làm việc, là có thể cấp thêm một bộ tư liệu học tập cho em gái, cấp thêm cả một túi thuốc cho ba.

Cuộc sống thật sự khổ, nhưng trong lòng anh ta rất ngọt.

Trong lòng anh ta ấm áp dạt dào, có tình yêu, có ba, có mẹ, cũng có cả em gái đáng yêu đơn thuần của anh.

Tất cả những điều đó, đều kết thúc vào đêm hôm ấy.

Tối hôm đó, khi nhà máy đóng cửa, anh ta đã thu xếp về nhà một chuyến.

Em gái đang chuẩn bị thi vào đại học, anh muốn về nhà xem xem, có nơi nào có thể dạy kèm cho em gái mình không, ví dụ như tâm lí thi cử hay bài tập về nhà.

Anh ta nhìn thấy cái gì? Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Anh ta thấy trong căn phòng tối, em gái đáng yêu đơn thuần của anh ta, bị người cha đã thay đổi quá nhiều vì bệnh tật đè lên giường, trên người không một mảnh vải che thân.

Em gái đang khóc, đang giãy dụa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.

Mà mẹ của anh ta, ở đầu giường đang ấn tay em gái xuống.

Mẹ cũng đang khóc, bà khóc rất thương tâm, tuyệt vọng.

"Niếp Niếp à, đừng khóc, con đừng khóc nữa, ba con bệnh rồi, ông ấy rất khó chịu. Mẹ thật sự rất mệt, Niếp Niếp, con ngoan nào, giúp mẹ an ủi ba, có được không?"

Bà một bên khóc, một bên móc ra chiếc điện thoại cũ nát, đặt ngón tay lên miệng.

"Suỵt, mẹ sẽ gọi cho anh trai con, Niếp Niếp cũng không muốn anh trai mình buồn, có phải không?"

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,967
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Thiếu


Nguồn thiếu chương cập nhật sau
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,967
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Đêm săn người sói kinh hoàng (tám)


"Tiểu Đạc."

Giọng nữ dịu dàng từ ái, đem suy nghĩ bay xa của Cố Đạc gọi về.

Cố Đạc toàn thân cơ bắp kéo căng, cứng đờ mà cho phép ngón tay lạnh như băng tùy ý di chuyển quanh cổ hắn.

"Tiểu Đạc thật là một người anh tốt." Giọng nữ thở dài cười nói: "Mùi vị giết cha lẫn mẹ, thật không dễ chịu nhỉ?"

Đúng vậy, Cố Đạc đã thay đổi từ sau khi em gái qua đời.

Anh ta hận cha mẹ đã hại chết em gái, hận hàng xóm đã đưa em gái đến bước đường cùng, hận những người thờ ơ lạnh nhạt đứng xem với danh nghĩa "mặc kệ chuyện nhà người khác".

Đúng là pháp chế dung túng mới có thể gây ra thảm kịch gia đình này!

Anh ta càng hận hơn.. chính mình đã từng ngốc nghếch vô tri nghe được tiếng khóc thút thít của em gái ở đầu dây bên kia điện thoại.

Em gái mà anh ta yêu thương nhất trong lòng, thế mà lại tự kết liễu đời mình bằng phương thức bi thảm như vậy.

Cố Đạc giơ lên con dao mà em gái nắm chặt trong tay khi chết, hướng về phía những người này vung tới.

Anh ta từng hy vọng, cái tay này của em gái chỉ dùng để cầm bút viết.

Nhưng cuối cùng, cô lại nắm lấy một con dao tự hại mình lẫn làm tổn thương người khác.

Những ký ức được chôn giấu sâu trong đầu, cứ như vậy bị trần trụi vén ra, lan truyền ra ngoài công chúng.

Cố Đạc đột nhiên nắm chặt tay vịn của ghế, sự tức giận lại lần nữa chi phối cơ thể anh ta.

"Tất nhiên là dễ chịu." Khuôn mặt anh ta vặn vẹo: "Các người không xứng làm cha mẹ, chết không có gì đáng tiếc!"

Anh ta thò tay vào túi quần, muốn lấy một điếu thuốc để làm dịu cảm xúc.

Điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa bị dập tắt, anh ta lại chậm chạp không đem tàn thuốc thò vào nhóm lửa.

Anh ta đột nhiên suy nghĩ, nếu mẹ hắn chết đi còn có thể trở về, vậy, em gái thì sao?

Bằng ánh sáng lập lòe của bật lửa, anh ta chậm rãi quay đầu.

Một thân thể không có đầu đang dựa vào vai anh ta.

Vị trí từ trên cổ bà trống không, ngoại trừ tơ máu không rõ lẫn với thịt.

Đúng rồi.

Mẹ đương nhiên sẽ không có đầu.

Bởi vì, là đích thân anh ta chặt xuống.

Anh ta đem chặt thành từng khúc, dùng phương thức kinh khủng nhất trút cơn giận dữ không nơi nào phát tiết được.

Cố Đạc bỗng nhiên nở nụ cười, sự phẫn nộ lẫn oán hận đan xen nhau, vặn vẹo đến cực điểm.

"Mẹ, ba nói nguyên liệu nấu canh dùng thịt của mẹ làm, uống rất ngon. Thật đáng tiếc, không thể cho mẹ nếm thử món canh được hầm bằng xương cốt của ba có mùi vị gì."

Dư vị hắn dường như muốn đập vỡ miệng.

"Ruột của ba, rửa sạch và cắt thành từng phần, lấy ớt xanh xào với hành lá trong dầu nóng, mùi hương đặc biệt thơm, dì hàng xóm đã từng bán đứng em gái, dì ta ăn một hơi hai bát lớn. Con thấy dì ta thích ăn như vậy, liền xào cho dì ta thêm một món, đương nhiên, món chính lần này là ruột của dì ta."

Trong phòng phát sóng trực tiếp, quản lý viên lại lần nữa tuyên bố một tin tức: "Đối với người chơi Cố Đạc đã bị bầu phiếu loại bỏ, mọi người có nghĩ rằng anh ta nên bị trừng phạt?"

Lần này, khán giả mãnh liệt phẫn nộ mà rần lên như mưa đạn.

"Tất nhiên là phải vậy! Chết cũng không hối cải, nhất định phải phạt!"

"Phổ cập kiến thức một chút, vị Cố Đạc này chính là hung thủ trong vụ thảm án diệt sạch cả nhà vào mấy tháng trước, hắn ta giết cả gia đình, bao gồm ba, mẹ, cùng một đứa em gái chỉ mới mười bảy tuổi."

"Nghe nói lúc em gái hắn chết, hạ thể bị xé rách, trên bụng có 31 vết đâm sâu. Tên cầm thú này, đến cả em gái ruột của mình cũng không tha, thật đáng chết!"

"Cha mẹ sinh hắn nuôi hắn, em gái lớn lên cùng hắn, hắn như vậy cũng hạ thủ được, đúng là tên cặn bã không có nhân tính!"

"Hắn còn giết một số hàng xóm, xã khu công nhân cùng yêu yêu linh, đem những người đó làm thành một mâm đồ ăn và bắt những người khác phải ăn nó, quả thực hắn điên rồi!"

"Kiến nghị đem cơ thể sống tách rời."

"Hun khói! Dê nướng nguyên con!"

Trong phòng tối, Cố Đạc bị nâng lên một cây thập tự, phía dưới than đá đỏ rực chất đống.

Than đá bay nghi ngút khói đen, anh ta sặc đến không ngừng ho khan.

"Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, có lẽ những người đó sẽ bỏ qua cho ngươi." Giọng nữ dịu dàng từ ái nói ở bên tai hắn.

Cố Đạc không biết "những người đó" là ai.

Khói đen càng ngày càng nhiều, tràn ngập khắp gian phòng tối, liên tục lặp lại, anh ta gần như ho ra phổi.

Than đá cách bàn chân anh ta rất gần, tuy rằng không đến mức anh ta bị thiêu chết bởi lửa than, nhưng nhiêu đây khí nóng cũng đủ để làm phỏng da hắn.

Nếu cứ tiếp tục vậy, anh ta không phải còn đang sống sờ sờ mà bị hun thành thịt khô, thì cũng là chết vì ngộ độc khí.

Cố Đạc ho ngày càng nhiều, ánh mắt lại tàn nhẫn như quỷ, không chút do dự nói: "Nằm mơ! Tôi không sai, chính là các người sai, sai chính là cái thế giới dơ bẩn tàn ác này! Ha ha -- khụ khụ, ha ha ha ha --"

Ai bảo bọn họ hại chết em gái anh ta!

Bọn họ đáng chết!

Nếu anh ta sai.. thì chính là không giết bọn họ sớm hơn!

Một bàn tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng quấn quanh eo hắn.

Khuôn mặt lạnh lẽo, dán lên sống lưng hắn.

Cố Đạc chấn động, hốc mắt thoáng chốc ngấn nước.

"Cảm ơn anh, anh hai."

Một giọng nói mỏng nhẹ, trầm thấp vang lên.

"Anh hai, anh đừng như vậy, em rất sợ."

"Niếp Niếp, Niếp Niếp.." Nước mắt kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng chảy xuống, Cố Đạc run rẩy quay đầu lại: "Niếp Niếp mang anh hai đi đi, anh biết sai rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt em, được không?"

Thật lâu sau đó.

"Được."

Chậu than, lửa càng đốt càng cháy to.

Tiếng Cố Đạc ho khan, cũng có chút giảm dần.

Không biết thiêu đã bao lâu, anh ta đầu vô lực mà gục xuống, da thịt dần lộ ra một màu đỏ sẫm, xa xa nhìn lên, cực kỳ giống một miếng thịt khô treo dưới mái hiên.

"Phẫn nộ, giới chi tại hận, khói đen trừng phạt."

Mà cùng lúc đó, tám vị người chơi trong đại sảnh, sau khi tìm kiếm quanh lâu đài cổ, cũng không thu hoạch được gì.

Đêm tối lại lần nữa buông xuống.

Bóng ma tử vong, cũng lại lần nữa bao phủ cả lâu đài.

Các người chơi mang theo lòng đầy tâm sự, lo lắng cùng sốt ruột mà trở về phòng riêng mỗi người.

Tiết Linh Quân chân trước mới vừa trở lại phòng 9, cửa phòng sau lưng đã bị ai đó gõ vang lên.

Ai?

Anh quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn qua mắt mèo.

Mở cửa, Giang Dao với mái tóc xoăn dài trang điểm gợi cảm, móng tay hồng đỏ kiều diễm xen kẽ giữa sợi tóc màu nâu, đặc biệt bắt mắt.

"Chào, Tiết ca." Giang Dao nũng nịu mà lên tiếng, cố tình nghiêng nghiêng người, lộ ra một chút thân hình tự cho là mê người: "Về phần trò chơi, tôi muốn cùng anh tham khảo một chút.."

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng bất thình lình bị đóng mạnh lại, cánh cửa đập lệch chút vào cái mũi silicon của cô

"Không có hứng thú." Tiết Linh Quân thanh âm lạnh nhạt từ bên trong truyền ra ngoài.

"Này, Tiết ca, Tiết ca!"

Gõ cửa thế nào cũng không thấy mở, Giang Dao tức giận đến nỗi mũi vặn vẹo.

A không, cái mũi của cô không bị vẹo, mà là bị cánh cửa đập trúng!

Giang Dao cẩn thận tự bẻ thẳng mũi, quay người lại, chạy tới gõ cửa phòng 1.

"Chào, Tiểu Mã Ca!"

Cửa mở, Mã Hồng Quang nhìn nữ nhân tạo dáng ỏng ẹo ngoài cửa, hai mắt đăm đăm, cổ họng phát khô.

Giang Dao nghiêng người, mê hoặc mà vuốt mái tóc nâu xoăn: "Không mời tôi đi vào ngồi chút sao?"

Cánh cửa phòng 1 đóng lại.

"Chậc chậc." Ngôn La tựa người vào cửa phòng 6, móng tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm, ánh mắt hơi có chút ý vị thâm trường. "Rốt cuộc là " ngồi xuống ", hay là " làm một lần "?"

Dường như có cảm giác, cô bỗng nhiên xoay đầu, đụng phải phòng số 9 không biết từ lúc nào đã mở ra, Tiết Linh Quân ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Ngôn La nở một nụ cười, giơ tay lên, chào hỏi: "A.."

"Cạch!" Phòng số 9, lại lần nữa không chút lưu tình mà đóng cửa.

"Chào."

Ngôn La phun ra nửa câu chào còn kẹt trong họng, khóe miệng giật giật.

Hừ, tên đàn ông này, ở một mình đi!

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,967
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Đêm săn người sói kinh hoàng (chín)


Giang Dao cùng Mã Hồng Quang đóng cửa trong phòng âm mưu thảo luận, nửa tiếng sau, Giang Dao hài lòng đi ra từ phòng cậu ta, son trên môi rõ ràng đã bị cọ xát, trên cổ còn có mấy dấu vết đỏ hồng khả nghi.

Khán giả ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp, một màn đặc sắc nóng bỏng hay ho này đều đã được họ vây xem toàn bộ.

Sự tình của Giang, Mã, rất nhanh đã truyền khắp cả lâu đài.

Tất cả người chơi sắc mặt đều kì lạ.

Mã Hồng Quang là cảnh sát trưởng, có quyền được trả phiếu và nhân đôi số phiếu, đây cũng là mấu chốt trò chơi.

Giang Dao lại lén lút gặp hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?

Mà Mã Hồng Quang, thuộc loại tâm tính nào, không màng đến các quy tắc của cảnh sát trưởng, tự ý liên minh cùng người chơi không rõ thân phận?

Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhớ tới di ngôn của Cố Đạc.

"Tôi là nhà tiên tri, tối hôm qua tôi có kiểm tra thân phận thực sự của Mã Hồng Quang, cậu ta là người sói, cậu ta tranh cử cảnh sát trưởng vì mục đích làm loạn tiết tấu. Ngày mai bầu phiếu, mọi người nhớ rõ nhất định phải bỏ phiếu giết họ Mã!"

Chẳng lẽ, Mã Hồng Quang thật sự là người sói?

"Nữ nhân này thật là.. Chó ăn phân không đổi được." Đường Hương Phụ trong phòng thứ 4 cũng bước ra khỏi phòng, lắc lắc đầu: "Nhìn thấy đàn ông liền muốn thông đồng, yêu dâm thành tánh."

Tô Chấp Vũ ở phòng thứ 5 cách vách nhìn cô một cái: "Đường tiến sĩ trước kia biết đến Giang Dao sao?"

"Biết."

Đường Hương Phụ cũng chẳng giấu diếm gì, thoải mái hào phóng mà thừa nhận.

"Giang Dao là đàn em của chúng tôi khi còn học đại học." Cửa phòng thứ 3, âu phục giày da Cận Mạch đã mở miệng: "Cô ta tác phong không đúng nội quy, về sau lại bị đuổi học, rất nhiều năm không liên lạc, không nghĩ tới sẽ gặp cô ta ở chỗ này."

Tô Chấp Vũ sắc bén mà để ý, anh ta nói "Rất nhiều năm không liên lạc lại" sau câu nói, Cận Mạch nghiêng đầu, tựa hồ có chút để ý mà liếc mắt qua Đường Hương Phụ ở phòng số 4 một cái.

Ba người này là có quen biết nhau?

Mọi người vừa nghe, trong lòng cảm giác càng vi diệu.

"Cậu cùng Giang Dao và Đường tiến sĩ học chung trường đại học?" Phòng số 8 Trương Hạo lộ ra răng nanh đáng yêu: "Cận Mạch, thật may mắn nha, trong số chín người chúng ta tổng cộng chỉ có ba mỹ nữ, cậu vậy mà đã quen biết hai người."

Tô Chấp Vũ nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, chân mày cau lại.

Thật sự sẽ có chuyện trùng hợp như vậy?

Anh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

"Nếu các người có quen biết nhau, thế sao lại không ra nhận nhau từ trước?"

Này cũng thật kỳ lạ.

Đường Hương Phụ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mà ném xuống một câu: "Cậu hỏi anh ta ấy" sau đó thật mạnh đóng sầm cửa lại.

Ánh mắt Cận Mạch hơi tối lại.

"Các người làm sao vậy? Có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Trương Hạo khó hiểu mà hỏi.

Chuyện này hơi khó nói một chút.

Cận Mạch đối mặt nhìn phòng số 6 Đường Ngôn La, phòng số 7 Tô Chấp Vũ, phòng số 8 Trương Hạo, sáu con mắt tràn ngập nóng bỏng.

Ngoại trừ phòng số 9 Tiết Linh Quân đóng cửa không ra, phòng số 5 Cố Đạc đã bị loại, cũng chỉ có phòng số 1 gồm Giang Dao và Mã Hồng Quang không ra ngoài.

"Tôi cùng Hương Hương, hồi đại học từng là người yêu." Cận Mạch trầm mặc một lúc lâu sau, phun ra một tin trọng đại.

Xuất sắc!

Kích thích!

Hóa ra nữ tiến sĩ giới tính thứ ba cũng đã từng trải qua mùa xuân!

Ba gã quần chúng ăn dưa đồng thời hút một ngụm khí lạnh, trăm miệng một lời hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, bởi vì Giang Dao xen vào cản trở, nên tôi cùng Hương Hương chia tay."

"Khụ khụ, làm phiền một chút, cô ta đã làm gì?" Trương Hạo da mặt dày hỏi thăm.

Cận Mạch sắc mặt lộ rõ chán ghét: "Nữ nhân như cô ta, còn có thể sử dụng biện pháp gì nữa?"

Không muốn đụng tới nỗi đau, anh ta cũng xoay người trở về phòng.

Trương Hạo cùng Tô Chấp Vũ còn ở đó thở dài một lúc, cảm khái thế giới quá nhỏ bé.

Ngôn La vuốt cằm, cố gắng từ kịch bản để moi ra đoạn chuyện cũ trước kia.

Cô khi tham gia trò chơi, chỉ chú ý tới nữ chính Đường Hương Phụ, nam chính Cận Mạch, còn lại những người không liên quan đều không quá chú ý.

Ngã vào một cái kịch bản hơn mấy trăm triệu từ, hai mắt cô cũng xém mù!

Tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân thật sự khiến hai người chia tay.

Trong thời gian học đại học, nữ chính Đường Hương Phụ đã nhận được một bức ảnh được gửi qua từ di động của Cận Mạch, trong ảnh chụp là bóng dáng trần trụi của Cận Mạch ôm lấy bóng dáng trần trụi của Giang Dao, trên người phủ đầy dấu vết ám muội, vừa nhìn đã biết là làm chuyện tốt gì.

Khi đó Đường Hương Phụ rất yêu Cận Mạch.

Nguyên nhân chính là vì quá yêu, nên cô càng không thể tha thứ cho Cận Mạch.

Mặc dù Cận Mạch liên tục giải thích rằng anh bị Giang Dao chuốc say bất tỉnh nhân sự, nhưng Đường Hương Phụ vẫn như cũ không chịu tha thứ cho anh.

Cô còn không biết nam nhân có năng lực này sao?

Nếu thật là uống quá nhiều, toàn thân sẽ mềm nhũn ra, ai đỡ cũng không nổi.

Sợ là dựa vào danh nghĩa uống say, ngươi tình ta nguyện trên mặt đất thuyền, xong việc lại lấy lý do say rượu mất lý trí ra giải thích, nói rằng chính mình có bao nhiêu vô tội.

Rõ ràng là lợi dụng nó, còn không biết xấu hổ đóng vai người bị hại

Tên đàn ông tồi!

Trong sáu năm qua, Cận Mạch khổ sở cầu xin Đường Hương Phụ tha thứ cho mình.

Đường Hương Phụ càng đối với anh sắc mặt không được tốt cho lắm, Cận Mạch càng căm hận tên đầu sỏ gây tội Giang Dao.

Hôm qua vừa vào cửa, Giang Dao nhìn thấy Cận Mạch hai mắt liền lóe sáng, đối mặt Đường Hương Phụ mỉa mai, mà cả hai người đều nhắm mắt làm ngơ cô ta, đã là biểu lộ riêng thái độ của mình.

Mọi người đều thở dài, thấy đêm đã khuya, từng người về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Không biết đêm nay, ai sẽ rơi vào trong móng vuốt của sói?

【Trời tối mời nhắm mắt. 】

Ánh đèn mờ đi, lâu đài cổ chìm vào trong bóng tối.

【Người sói mời mở mắt, mời xác nhận đồng đội. 】

Mấy đôi mắt lang xanh lục đồng thời mở ra.

【Đêm nay, người các bạn muốn giết là ai? 】

Một con sói không chút do dự chỉ vào một cái tên nào đó trên bảng.

"Này.. Sao lại muốn giết người này?" Một đồng đội sói khác thái độ rõ không đồng ý: "Đổi người khác không được sao?"

"Cậu không muốn giết?" Người sói lạnh lạnh hỏi: "Hay, cậu là ái thần ghép cặp người và sói thành một đôi, kết thành phe thứ ba, muốn tàn sát dân trong thành?"

"Tôi không phải.."

"Không phải thì cùng giết."

Ngắn ngủn nói mấy câu, hoàn toàn chặn miệng đồng đội sói.

Một sói khác, không tình nguyện mà lựa chọn cùng giết.

Khán giả đứng trước phòng phát sóng trực tiếp, cảm thấy hứng thú mà lộ ra nụ cười đầu tiên hôm nay.

Người sói nội chiến? Thật thú vị mà.

【Người sói xin nhắm mắt. 】

【Phù thủy mời mở mắt, đêm nay người chết chính là anh (cô) ta, bạn muốn cứu không? 】

Trong bóng tối, phù thủy mở hai mắt.

Nhìn vào danh sách người chết, ngoài ý muốn nhíu mày.

Im lặng suy nghĩ một lát, phù thủy lựa chọn một cái nút trong đó.

【Bạn muốn sử dụng độc dược sao? 】

Phù thủy không chút do dự đưa ra lựa chọn.

【Nhà tiên tri mời mở mắt, người bạn muốn kiểm tra thân phận thật sự là ai? 】

Nhà tiên tri im lặng không nói.

Phát sóng trực tiếp thông báo đưa ra lời thoại đã ghi chép sẵn: 【Anh (cô) thân phận là.. 】

【Nhà tiên tri mời nhắm mắt. 】

【Trời đã sáng. 】

Sau khi tất cả người chơi tập hợp tại đại sảnh, sau khi đếm số người, đám người liền bùng nổ.

"Tám, sao vẫn là tám người?"

"Sẽ không thể nào lại là một đêm bình an!"

"Phù thủy tổng cộng chỉ có một lọ thuốc giải, cho nên nói, trong cùng một trò chơi, không có khả năng xuất hiện hai đợt đêm bình an."

"Nói cách khác.. người chết tối hôm qua đã quay trở về, anh (cô) ta có thể đã trà trộn vào bên trong chúng ta!" Mã Hồng Quang nheo mắt lại, hai đôi mắt nhỏ như hạt gạo trên khuôn mặt béo phì, sắc bén mà đảo qua từng người chơi: "Cô, cậu, anh, các người có khả năng đều là quỷ!"

Editor: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com

Có thể bạn cũng thích?

Top Bottom