Cập nhật mới

Dịch Diêm Vương Xuống Núi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Diêm Vương Xuống Núi

Diêm Vương Xuống Núi
Tác giả: Lăng Thanh
Tình trạng: Đang cập nhật




Tô Vũ xuống núi kết hôn, ai ngờ bị vợ chưa cưới lạnh lùng xé giấy hôn thú ngay trước mặt đám đông. Nhớ lời dặn dò của sư phụ cần cưới người con gái họ Lục, anh liền cưới người chị gái tàn tật của vợ chưa cưới, Lục Như Hoa. Lục Như Hoa vẫn luôn cho rằng anh là kẻ nghèo khó vùng núi xa xôi, không nhà không xe, cho tới một ngày...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: C1: Chương 1


"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi hai tuổi."

"Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..."

Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý.

Bốp.

Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?"

"Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người."

Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói.

Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh.

Mà trong hai mươi lăm năm này.

Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia.

"Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này! Con nói cái quái gì đấy hả, sư phụ con càng già càng dẻo dai, không cần con phụng dưỡng! Vả lại, Cửu dương tuyệt mạch của con mà phát tác, chỉ có cưới người phụ nữ của nhà họ Lục thì con mới sống được!"

Tô Vô Hối buồn bực nói: "Hơn nữa Lục Tuyên Nghi kia là thanh mai trúc mã của con còn gì? Con lấy con bé, cũng coi như làm tròn giấc mộng thiếu niên nhỉ?"


"Con..."

Nhớ đến cô gái ngây thơ vui tươi đến Thần Nông Cốc ở nhờ mười năm trước, Tô Vũ đỏ mặt.

Năm đó, Lục Tuyên Nghi không chỉ chia sẻ những chuyện hay việc lạ ở thành phố với Tô Vũ, cô bé còn thường xuyên tựa vào vai anh ngủ trưa.

Ký ức làm anh ghi nhớ sâu đậm nhất.

Chính là vào hôm Lục Tuyên Nghi rời khỏi Thần Nông Cốc, cô bé từng hết sức nghiêm túc nói rằng đợi cô bé lớn, cô bé muốn lấy Tô Vũ, làm vợ Tô Vũ.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Tô Vũ thỏa hiệp: "Thầy, đợi đồ nhi chữa khỏi Cửu dương tuyệt mạch, con sẽ về thăm thầy."

"Con mang quà khi đến thăm nhà nhé, đây là nấm truffle đỏ của Thần Nông Cốc, ăn một quả có thể kéo dài nửa tháng tuổi thọ." Tô Vô Hối ném một cái túi đen qua: "Nhớ kỹ nhớ kỹ, con phải cưới người phụ nữ của nhà họ Lục làm vợ."

Vào hôm Tô Vũ rời khỏi Thần Nông Cốc.

Các gia tộc hào môn lớn ở Cửu Châu cùng nhận được một thông tin chấn động, Diêm vương gia, xuống nhân gian.

"Cái gì? Diêm vương gia ra khỏi núi rồi á? Mau, lập tức đi chuẩn bị sáu trăm triệu của hồi môn, tôi phải gả con gái tôi cho cậu ấy! Bám được vào Diêm vương gia, thì ngang với bám được cả thế giới!"

"Tam công chúa, quốc chủ đã hạ lệnh, muốn ngài mau chóng tìm được Diêm vương gia, rồi lấy ngài ấy..."

"Thánh nữ đại nhân, xin người hãy rời núi, Côn Luân cổ phái chúng ta muốn lấy lại vinh quanh ngày xưa, thì chỉ có bám vào Diêm vương gia thôi!"


...

Ba ngày sau.

Cửu Châu, tỉnh Giang Nam.

Thành phố Kim Lăng.

Tô Vũ mang theo một tờ hôn thư đã có vài nếp nhăn và một chiếc túi đen, anh đã đến nhà họ Lục.

"Bà nội, cháu không lấy chồng đâu!"

Ở biệt thự nhà họ Lục, một cô gái trẻ mặc váy dài trắng, mái tóc dài đen nhánh được cột đuôi ngựa đang vênh váo hống hách nói: "Lục Tuyên Nghi cháu từ năm nhất đến năm tư đại học đều là hoa khôi của trường! Vừa tốt nghiệp, cháu liền bắt đầu thành lập Truyền thông Tuyên Nghi, giá trị con người lên đến ngàn vạn, phóng mắt nhìn ra khắp ba mươi thành phố ở tỉnh Giang Nam, cháu cũng là một nữ doanh nhân nổi tiếng, bây giờ mọi người bắt cháu lấy một người nhà quê lớn lên trong núi ư? Chuyện này!không! thể! được!"

Lục Tuyên Nghi nói như đinh đóng cột một tràng.

Thấy Lục Tuyên Nghi khác hoàn toàn với mười năm trước, thậm chí còn có phần xa lạ, Tô Vũ ngẩn người: "Em, em gái Tuyên Nghi, năm đó ở Thần Nông Cốc, không phải em bảo đợi sau này lớn lên em phải lấy anh sao?"

"Ha ha, Tô Vũ, anh tỉnh táo lại chút đi có được không hả? Lời trẻ con nói anh cũng coi là thật à? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Hồi nhỏ tôi không biết gì nói chơi thôi, sao anh lại bám lấy tôi vậy?"

Lục Tuyên Nghi ra vẻ cao quý rồi liếc Tô Vũ: "Anh tỉnh táo lại đi, Tô Vũ, chúng ta không phải là người cùng một thế giới!"

"Tôi sinh ra ở thành phố, được ăn ngon mặc đẹp, anh sinh ra ở núi, làm ruộng nuôi thú."


"Tôi ăn một bữa cơm đã bằng thu nhập một năm trồng trọt của anh, tôi mua một cái túi đã là một con số trên trời mà anh kiếm mấy đời mới ra, bây giờ anh dựa vào một lời hứa suông, liền muốn tôi lấy anh làm chồng ư? Tặng anh bốn chữ, nằm! mơ! giữa! ban! ngày!"

"Tôi không dựa vào lời hứa miệng, tôi còn có cái này..." Hít sâu một hơi, sau đó Tô Vũ lấy ra tờ hôn thư mà Tô Vô Hối đưa cho anh.

Trên hôn thư viết mười chữ.

Tô Vũ và Lục Tuyên Nghi, thề cùng kết làm đôi!

"Cái này... hôn thư? Bà nội, tại sao hôn thư của cháu lại ở trong tay anh ta?"

Lục Tuyên Nghi hoang mang hỏi bà lão mặc Đường trang ngồi trên ghế cao.

"Tuyên Nghi, năm xưa thầy của Tô Vũ có ơn với ông nội cháu, lúc qua đời ông nội cháu đã gửi hôn thư của cháu đến Thần Nông Cốc."

Bà lão mặc Đường trang chậm rãi giải thích.

"Sao ông nội có thể tùy tiện ghép đôi như thế chứ?"

Lục Tuyên Nghi tức đến nỗi giậm chân bình bịch, sau khi bình tĩnh lại, cô ta giật lấy tờ hôn thư rồi ném vào thùng rác: "Tô Vũ, cho dù anh có hôn thư của tôi thì sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Ai còn kết hôn vì câu hứa hẹn lúc nhỏ? Tuân theo lời thề trong hôn thư cơ chứ?"

"Tôi nói cho anh biết, Lục Tuyên Nghi tôi, không thể lấy anh!"

"Tôi sinh ra đã là phượng hoàng trong thành phố, còn anh chỉ là gà rừng trên núi thôi!"

"Gà rừng sao xứng với phượng hoàng?"

"Lục Tuyên Nghi, em quá đáng rồi đấy?" Bỗng nhiên lúc này, trong biệt thự nhà họ Lục có một cô gái tóc ngắn ngồi trên xe lăn nhặt tờ hôn thư trong thùng rác ra, cô thấy bất bình nên nói: "Mọi người sinh ra bình đẳng, em dựa vào đâu mà coi thường Tô Vũ? Chỉ vì anh ấy lớn lên ở trên núi ư? Em đừng quên, lương thực, hoa quả mà chúng ta ăn đều do các nông dân trên núi cần cù nuôi trồng chăm sóc mà có! Không có họ, em chết đói từ lâu rồi!"

Dứt lời, cô gái tóc ngắn ngồi trên xe lăn lại trả lại tờ hôn thư hơi nhăn kia cho Tô Vũ: "Những lời em họ tôi vừa nói, anh đừng để trong lòng. Anh dám can đảm đi ra khỏi núi lớn, là anh đã giỏi lắm rồi."


Nhìn cô gái trước mặt có khuôn mặt trắng nõn như đ ĩa bạc, đôi mắt to tròn long lanh. Diện mạo và dáng người đều ăn đứt Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ ngẩn người.

Cô gái này mặc chiếc áo sơ mi hoa lụa màu trắng. Cô ngồi đó, đoan trang cao quý, dịu dàng ưu nhã, tựa như chẳng vướng khỏi lửa nhân gian, đẹp đến mức không gì sánh được.

Những năm ở Thần Nông Cốc, chưa bao giờ Tô Vũ gặp một giai nhân khuynh quốc phong hoa tuyệt đại như này.

"Ô, Lục Như Hoa! Một người tàn tật của nhà họ Lục như chị mà cũng có mặt mũi nhận xét tôi hả?"

"Hay là chị đã quên rằng, chị có thể sống được đến ngày hôm nay đều nhờ tôi? Nếu không nể mặt tôi, thì sao bác sĩ Đổng lại chữa trị cho một người tàn tật như chị cơ chứ?"

"Ở trước mặt tôi!"

"Tốt nhất là chị tem tém lại cho tôi! Nếu không! Tôi sẽ bảo bác sĩ Đổng dừng thuốc của chị ngay lập tức! Khiến chị..."

Đang nói thì Lục Tuyên Nghi chợt nghĩ đến việc gì đó, chỉ thấy cô ta nở một nụ cười xảo quyệt: "Lục Như Hoa, nếu chị cảm thấy Tô Vũ giỏi giang, chi bằng chị lấy anh ta thay tôi đi."

"Dù sao một người tàn tật như chị, đời này cũng chỉ có thể sống qua ngày trên xe lăn thôi, chị lấy một tên nhà quê từ trong núi đi ra, chẳng phải rất thích hợp sao?"

"Suy cho cùng, chẳng có người đàn ông nào ở thành phố Kim Lăng bằng lòng cưới một gánh nặng như chị đâu."

Lục Tuyên Nghi nói vậy vốn là để chọc tức Lục Như Hoa, kết quả Lục Như Hoa lại nghiêm túc: "Được, lấy thì lấy!"

"Người nhà họ Lục, phải biết nhớ ơn trả ơn!"

"Năm xưa ông nội nợ ân tình của thầy Tô Vũ, em không muốn lấy anh ấy để báo ơn, vậy thì để chị báo ơn!"

Trong lúc nói chuyện, Lục Như Hoa nhìn lướt qua Tô Vũ, sau đó cô chân thành nói với Tô Vũ: "Tô Vũ, anh có bằng lòng cưới tôi không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: C2: Chương 2


"Tôi..." Nhìn cô gái trước mặt ngồi trên xe lăn nhưng vẫn xinh đẹp và tao nhã, Tô Vũ muốn từ chối theo bản năng.

Nhưng anh bỗng giật mình.

Anh nhớ đến lời ông lão Tô Vô Hối nói: Nhớ kỹ nhớ kỹ, phải cưới người phụ nữ của nhà họ Lục.

Trong một tích tắc.

Tô Vũ nhìn Lục Như Hoa rồi hỏi: "Cô là người của nhà họ Lục à?"

"Đúng vậy, tôi tên là Lục Như Hoa, Lục trong lục tục, Như Hoa là Như Hoa trong như hoa thơm ngát."

Lục Như Hoa gật đầu cười xinh đẹp.

Cô cười lên rất xinh, nụ cười của cô như dòng suối ngọt lành, như hoa thơm trên đồng ruộng, tràn ngập ấm áp.

Nụ cười này làm Tô Vũ hơi thất thần, nhưng ngay sau đó Tô Vũ đã trịnh trọng nói: "Nếu cô là người nhà họ Lục, vậy thì tôi sẽ cưới cô."

"Được, Tô Vũ, lời này là anh nói đấy nhá!"

Anh vừa dứt lời, Lục Tuyên Nghi đang đứng bên cạnh vội vàng nói: "Bây giờ tôi sẽ đưa hai người tới cục dân chính làm đăng ký kết hôn, để tránh việc đồ nhà quê anh nuốt lời rồi lại quấn lấy tôi!"

Nói xong, Lục Tuyên Nghi đưa Tô Vũ và Lục Như Hoa đi luôn ngay trước mặt mọi người nhà họ Lục.

Sau khi ba người đi.

Một người trong gia tộc nhà họ Lục không nhịn được nói với bà lão mặc Đường trang đang ngồi: "Mẹ, mẹ muốn để Như Hoa lấy Tô Vũ kia thật sao? Tuy nói Như Hoa sinh ra bị tàn tật, nhưng suy cho cùng... con bé vẫn là người nhà họ Lục ta, sau này để Như Hoa liên hôn cho gia tộc cũng là một lựa chọn tốt mà."

"Đúng vậy, mẹ, con nhớ hình như cậu chủ ngu đần nhà họ Vân có ý với Như Hoa, mẹ xem..."

"Được rồi, cứ để Như Hoa lấy Tô Vũ đi." Bà lão mặc Đường trang nhíu mày nói: "Nếu không cắt đứt tư tưởng kia của Tô Vũ, sau này cậu ta lấy hôn thư ra dây dưa với Tuyên Nghi thì phải làm sao? Vứt đi một người phụ nữ tàn tật của nhà họ Lục, không chỉ đổi được hạnh phúc cho Tuyên Nghi, còn vẫn thực hiện được lời hứa của ông cụ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích."

Nghe vậy, mấy người nhà họ Lục đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ không nhiều lời nữa.

...

Nửa tiếng sau.

Ở cửa cục dân chính thành phố Kim Lăng.


"Cô Tuyên Nghi, giấy đăng ký kết hôn của chị họ cô và anh Tô Vũ đã làm xong rồi đây."

Một nhân viên của cục dân chính kính cẩn nói với Lục Tuyên Nghi.

"Cảm ơn."

Lục Tuyên Nghi ném qua một xấp tiền, đồng thời trái tim lo lắng của cô ta cũng ổn định lại: "Tô Vũ, bây giờ anh đã lấy Lục Như Hoa rồi, vậy thì chuyện giữa chúng ta hoàn toàn không có khả năng nữa! Tôi tặng anh một câu, chim sẻ có phận của chim sẻ, anh hãy nghiêm chỉnh sống với Lục Như Hoa đi. Còn về chuyện vọng tưởng bám vào phượng hoàng để bay lên cao ấy hả? Đó là chuyện viển vông nhé."

Lục Tuyên Nghi đang nói thì điện thoại cô ta reo lên: "Vâng, bà nội, bọn họ đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi ạ, vâng. Cháu biết rồi, cháu dẫn họ qua luôn."

Sau khi cúp điện thoại.

Lục Tuyên Nghi khẽ nhướng mi nhìn Lục Như Hoa: "Lát nữa ông Thu sẽ tới nhà họ Lục làm khách, bà nội đã chuẩn bị tiệc tối, tất cả thành viên nhà họ Lục đều không được vắng mặt!"

"Ông Thu là...?" Tô Vũ tò mò hỏi.

"Ông Thu là đại sư võ đạo duy nhất ở thành phố Kim Lăng. Chuyện của người tai to mặt lớn, người nhà quê như anh tốt nhất là ít hỏi thôi! Để tránh họa từ miệng mà ra!" Lục Tuyên Nghi vô tình quát.

...

Sau khi Tô Vũ lại lần nữa đi đến nhà họ Lục.

Biệt thự nhà họ Lục đã có thêm không ít gương mặt lạ lẫm.

"Tô Vũ, đồ mà cậu cứ cầm mãi kia là cái gì vậy?" Đột nhiên lúc này, có trưởng bối nhà họ Lục nhìn thấy cái túi vải đen trong tay Tô Vũ.

"Đây là đặc sản của Thần Nông Cốc, nấm truffle đỏ, sư phụ cháu đưa cho cháu làm quà đến thăm nhà, nhưng giờ cháu đã kết hôn với Như Hoa, vậy nấm này... coi như làm xính lễ cũng được."

Tô Vũ nghĩ một lát, sau đó anh đưa chiếc túi vải đen trong tay cho bà cụ nhà họ Lục là Triệu Hương Lan.

Trong túi có tổng cộng hai mươi cục nấm truffle đỏ.

Trên các cuộc đấu giá quốc tế, mỗi cục nấm truffle đỏ có giá cả đa dạng là từ hai trăm vạn đến ba trăm vạn tệ, hơn nữa nấm này rất hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Hai mươi cục nấm truffle đỏ, thì chính là năm nghìn vạn rồi.

Phần sính lễ này, không nhẹ tí nào.

Kết quả...


"Xì." Lục Tuyên Nghi đang đứng bên cạnh, sau khi liếc nhìn nấm truffle đỏ trong chiếc túi vải đen, cô ta bật cười rồi nói với giọng quái gở: "Tô Vũ, tôi nói này anh hư vinh nó vừa thôi? Nấm rẻ tiền thì chính là nấm rẻ tiền, lại còn nấm truffle đỏ ấy hả?"

"Tôi mới nghe nói có nấm truffle trắng và nấm truffle đen thôi, nấm truffle đỏ là cái quái gì? Anh phát minh ra à? Không tặng được đồ tốt thì khỏi tặng, giả bộ ghê gớm cái gì?"

"May mà bản tiểu thư không lấy anh, nếu không để người ngoài biết sính lễ của Lục Tuyên Nghi tôi là mấy cục nấm rẻ tiền, thế thì sau này tôi biết giấu mặt vào đâu cơ chứ?"

"Nấm truffle đỏ này là..." Tô Vũ đang định nói nấm truffle đỏ dùng để kéo dài tuổi thọ.

Nhưng anh thấy bà cụ Lục tiện tay đưa cái túi đen cho một người giúp việc: "Nghe nói ông Thu thích ăn rau dại, vừa khéo, cô mang sinh lễ của Tô Vũ đi nấu một nồi canh gà nấm hầm cách thủy đi."

"Vâng, thưa bà."

Người giúp việc nhà họ Lục cầm túi nấm truffle đỏ rồi rời đi.

Thấy thế...

Tô Vũ á khẩu cạn lời.

Còn Lục Như Hoa thì nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Vũ rồi nói: "Tô Vũ, em rất thích sính lễ của anh, cảm ơn anh."

Cô nói như vậy vì sợ Tô Vũ tự ti.

Nhưng cô vừa dứt lời, thì nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận xì xào bàn tán.

Sau đó.

Một người phụ nữ gợi cảm mặc trang phục công sở đi vào nhà họ Lục.

"Cô Yên, sao chỉ có mình cô tới vậy? Ông Thu đâu?"

Nhìn thấy trợ lý riêng của ông Thu đi vào, Triệu Hương Lan tò mò hỏi.

"Bà Lan, ông Thu đang tạm có việc gấp, lát nữa mới tới, ông ấy bảo chúng ta cứ ăn trước."

Cô Yên mỉm cười nói.


"Có việc gấp à?"

Triệu Hương Lan ngạc nhiên.

"Ngài bí thư tìm ông ấy." Cô Yên giải thích.

Nghe thấy hai từ bí thư, Triệu Hương Lan không dám hỏi thêm gì nữa.

Rất nhanh.

Người giúp việc của nhà họ Lục bắt đầu bê đồ ăn lên.

Có món ngon miền núi, có tôm hùm, có cua hoàng đế. Còn có món ăn các nơi, với món ăn Thục Châu chiếm đa số.

Bảo đây là tiệc mãn hán cũng không ngoa.

Nhưng khi Tô Vũ nhìn thấy nấm truffle đỏ mà mình mang tới được hầm với gà rừng, anh lại không kìm được lắc đầu.

Nấm truffle đỏ dùng để ăn sống là ngon nhất.

Nếu hầm canh.

Trái lại sẽ làm mùi vị của nó kém đi.

"Tô Vũ, ánh mắt anh là sao hả? Nấu mấy cây nấm nát của anh thôi mà anh xót à, người trong núi các anh nghèo đến thế cơ à? Nấm mà cũng làm như báu vật vậy? Có phải anh chưa nhìn thấy đồ tốt bao giờ đúng không?"

Thấy Tô Vũ nhìn chằm chằm vào bát gà hầm nấm, Lục Tuyên Nghi khinh thường nói: "Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, khó mà leo lên nơi thanh nhã được! Nếu anh thấy tiếc, ngày mai tôi đi siêu thị mua cho anh một nghìn cân nấm nát."

"Thôi được rồi, đang có khách đấy, cháu bớt nói lại vài câu đi." Bà Lục trừng mắt nhìn Lục Tuyên Nghi, sau đó bà ta mỉm cười rồi nói với cô Yên: "Cô Yên, đây là nấm rừng cháu rể tôi mang từ trên núi tới, cô nếm thử đi."

"Thôi, tôi không thích ăn nấm."

Cô Yên mỉm cười từ chối.

Mà sau khi Lục Tuyên Nghi ăn một miếng nấm truffle đỏ, cô ta lập tức phì phun ra: "Phì phì! Cái thứ rách nát gì thế này, sao mà khó ăn thế? Thảo nào mọi người đều bảo nơi thâm sơn cùng cốc toàn người xảo quyệt? Suốt ngày ăn cái đồ này thì có thể có được mấy người tốt cơ chứ?"

"Lục Tuyên Nghi, em quá đáng rồi đấy?"

Lục Như Hoa trừng mắt nhìn Lục Tuyên Nghi rồi nói: "Tô Vũ có lòng tốt mang nấm rừng từ trên núi tới cho em ăn, em còn kén chọn à?"

"Tôi kén chọn ư? Lục Như Hoa, chị đừng có mà kể chuyện cười nữa được không? Cái đồ khó ăn như vậy là để cho người ăn sao?"

Lục Tuyên Nghi ném đũa, thẳng tay đổ nấm truffle đỏ trong bát cô ta vào thùng rác: "Chó cũng không thèm ăn! Ai thích ăn thì đi mà ăn!"

"Em!"


Lục Như Hoa cố nén cơn giận rồi nói: "Em không ăn thì thôi, chị ăn!"

Nói xong, Lục Như Hoa gắp nấm truffle đỏ bỏ vào miệng.

Nấm truffle đỏ ăn hơn sượng.

Đúng là không giống vị của nấm, tuy không khó ăn, nhưng cũng không thể nói là ngon. Cưng cứng, nhai như nhai mía không vị vậy.

Chẳng mấy chốc.

Một bát hai mươi cục nấm truffle đỏ, trừ một cái Lục Tuyên Nghi vứt đi kia, thì một mình Lục Như Hoa đã ăn hết mười chín cái nấm còn lại.

"Chậc chậc. Nấm khó ăn như vậy mà chị cũng ăn hết được hả? Chả trách Lục Như Hoa chị và Tô Vũ là người một nhà."

Lục Tuyên Nghi khinh thường chế nhạo.

Những thành viên khác của nhà họ Lục cũng phì cười.

Mà đúng lúc này.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ comle màu trắng, đeo kính, trông khá nho nhã đi vào biệt thự nhà họ Lục.

"Ông Thu, cuối cùng ngài cũng tới rồi."

Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, Triệu Hương Lan vội vàng niềm nở đi lên đón: "Ông Thu có thể tới nhà họ Lục tôi, quả là may mắn của nhà họ Lục tôi."

"Chào ông Thu."

"Chào Thu đại sư."

Đám Lục Tuyên Nghi nhao nhao hành lễ chào ông Thu.

Chung quy, nịnh bợ được một đại sư võ đạo, thì ít nhất bọn họ có thể đỡ đi ba mươi năm phấn đấu.

"Để các vị đợi lâu rồi."

Ông Thu cười áy náy: "Bí thư Trần của tỉnh Giang Nam đột nhiên tìm tôi, tôi thật sự không dám từ chối."

"Phải thôi, phải thôi, việc của ngài bí thư thì phải ưu tiên, nhà họ Lục chúng tôi đợi được."

Bà Lục nịnh, sau đó bà ta lại nhiệt tình kêu: "Ông Thu, ông ngồi đi. Tôi sẽ bảo người giúp việc bê món mới lên."

"Không cần đâu, tôi ăn đơn giản vài miếng thôi. Lát nữa tôi còn có việc."

Ông Thu đang nói, bỗng ông ta vô tình nhìn vào thùng rác dưới chân, sau đó ông ta đơ người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: C3: Chương 3


"Ông Thu, ngài sao vậy?"

Thấy mãi mà Thu Phục Long chưa ngồi vào bàn, bà Lục không nhịn được hỏi: "Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị của ngài à? Hay là, tôi bỏ những món Thục Châu này ra nhé?"

"Đồ... đồ quý như này, mà mấy người vứt vào thùng rác ư?"

Thu Phục Long tựa như không nghe thấy lời bà Lục nói vậy, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào nửa cục nấm truffle đỏ trong thùng rác.

Dáng vẻ đó...

Cứ như thể trong lòng đang rỉ máu.

"Đồ quý giá ư? Ông Thu, không biết cái mà ông đang nói là...?"

Mọi người nhà họ Lục mù tịt không hiểu gì.

"Chính là cục nấm truffle đỏ này này."

Tay Thu Phục Long run run nhặt cục nấm truffle đỏ trong thùng rác ra, sau đó ông ta dùng nước sạch rửa đi, rồi...

Bỏ vào mồm ăn luôn ngay trước mặt tất cả mọi người.

"Cái này á!"

Cảnh tượng này khiến cho mọi người nhà họ Lục chết lặng.

Lục Tuyên Nghi lập tức đỏ bừng mặt.

Cục nấm truffle đỏ mà Thu Phục Long ăn, là cục nấm mà cô ta vừa nhổ ra...

"Ông Thu, ông?" Bà Lục cũng kinh hãi trước hành động của Thu Phục Long.

Đường đường là đại sư võ đạo.

Đệ nhất cao thủ Kim Lăng, thế mà lại ăn cục nấm nát trong thùng rác ư?

"Ha ha, để các vị chê cười rồi, ở Cửu Châu, vật có thể kéo dài tuổi thọ thật sự là thứ mà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tôi số đỏ thấy được một cục nấm truffle đỏ, nên nhất thời không kìm được..."

Thu Phục Long đang rất phấn khởi.

"Kéo dài tuổi thọ á?"


Nghe thấy lời này, người nhà họ Lục lại ngẩn tò te.

"Một cục nấm truffle đỏ có thể kéo dài nửa tháng tuổi thọ, loại nấm vùng rừng núi này cực hiếm cực quý và không hề rẻ, một cục ít nhất cũng phải ba trăm vạn, hơn nữa còn không có mà mua. Cũng chỉ có nhà họ Lục các vị có, nếu không... với thân phận của tôi, e là chưa đủ tư cách để ăn cục nấm truffle đỏ này đâu."

Thu Phục Long cười ha ha.

"Ba trăm vạn? Kéo dài nửa tháng tuổi thọ?"

Những lời mà Thu Phục Long nói như thanh kiếm đâm vào tim tất cả mọi người nhà họ Lục ở đây.

Nhưng giây tiếp theo.

Xoẹt xoẹt!

Đám Lục Tuyên Nghi lại cùng nhìn về phía Lục Như Hoa đang ngồi trên xe lăn.

Bởi vì...

Trước đó một mình Lục Như Hoa đã ăn mười chín cục nấm truffle đỏ.

"Ông Thu, ngài... ngài chắc chắn nấm truffle đỏ này có thể kéo dài tuổi thọ chứ? Không phải ngài đang nói đùa chứ?" Lục Tuyên Nghi vẫn chưa chết tâm, cô ta lại hỏi Thu Phục Long lần nữa.

Cô ta thật sự không thể hiểu nổi.

Một tên nhà quê trên núi như Tô Vũ sao có thể lấy ra sính lễ có giá trị lên đến nghìn vạn cơ chứ! Nếu Tô Vũ có bản lĩnh như thế, đối phương sẽ cam tâm tình nguyện cưới một người phụ nữ tàn tật chưa từng gặp mặt sao?

"Láo! Một con bé Giang Nam nhỏ bé mà dám nghi ngờ ông Thu sao?"

Không đợi Thu Phục Long nói tiếp, cô Yên ở bên cạnh đã lạnh lùng quát Lục Tuyên Nghi.

"Tuyên Nghi! Mau xin lỗi ông Thu!"

Bà Lục tát cô ta một cái.

Đắc tội Thu Phục Long.

Ngày mai nhà họ Lục sẽ biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.

"Ông, ông Thu, tôi xin lỗi, tôi lỗ m ãng rồi. Tôi không nên nghi ngờ ngài."

Lục Tuyên Nghi giống như một con mèo bị hoảng sợ, cô ta cúi đầu xin lỗi trong thấp thỏm.


"Người không biết không có tội. Dù sao, với thân phận của nhà họ Lục các người, thì cũng chưa có tư cách tiếp xúc với vật quý nơi sơn dã như nấm truffle đỏ."

Thu Phục Phong cũng không trách tội Lục Tuyên Nghi, ông ta ngồi vào bàn rồi ăn đơn giản mấy miếng đồ ăn Thục Châu, rồi đứng dậy chuẩn bị đi luôn: "Các vị, tôi còn có việc, không ở lại tiếp được, mọi người cứ ăn đi."

"Tôi tiễn ông Thu."

Bà Lục đứng lên định đi tiễn.

Nhưng Thu Phục Long lại lắc đầu nói: "Không cần."

Khi đi đến cửa nhà họ Lục, Thu Phục Long chợt dừng bước, ông ta quay đầu lại nói với bà Lục: "Triệu Hương Lan, niệm tình cục nấm truffle đỏ vừa nãy, tôi cho Lục gia các bà một nhắc nhở."

"Về sau ở tỉnh Giang Nam, hãy lưu ý đến một người thanh niên được xưng là Diêm vương gia.

"Nghe nói cậu ta tới tỉnh Giang Nam để tìm nhân duyên, nếu các người có thể kết giao được với cậu ấy."

"Thì đừng nói là ba mươi thành phố ở Giang Nam, nhà họ Lục các người có thể đi ngang trên toàn bộ Cửu Châu này."

"Diêm vương gia ư?" Bà Lục tò mò hỏi: "Ông Thu, xin hỏi Diêm vương gia là người nào? Cậu ta lợi hại lắm à?"

"Lợi hại ư?"

Thu Phục Long không khỏi bật cười: "Ở trước mặt Diêm vương gia, dù là chiến thần trấn quốc thì cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chịu nổi một kích."

"Nếu nói võ đạo có điểm cuối."

"Theo suy nghĩ của tôi, Diêm vương gia... sẽ là điểm cuối của võ đạo."

Thu Phục Long tỏ vẻ khát khao và hướng về.

"Ông Thu, không biết Diêm vương gia tên là gì? Anh ta là người nơi nào?" Thấy Thu Phục Long sùng bái Diêm vương gia như vậy, Lục Tuyên Nghi lập tức thấy hứng thú.

"Tôi cũng không biết tung tích của Diêm vương gia, nhưng hình như bí thư Trần gọi Diêm vương gia là anh Vũ."

Thu Phục Long nói lấp lửng.

Đợi sau khi Thu Phục Long và cô Yên đi, các thành viên nhà họ Lục đang có mặt ở đây lại rơi vào im lặng.

"Chiến thần trấn quốc cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa ư?"


"Diêm vương gia này đáng sợ thế sao?"

Nghĩ tới vị nữ chiến thần truyền kỳ ở Bắc Cương, Lục Tuyên Nghi chợt đỏ mặt.

Nếu mình có thể lấy Diêm vương gia làm chồng, thì tốt biết bao?

"Tô Vũ! Nấm truffle đỏ đó là sao hả?" Đúng lúc này, một vị trưởng bối nhà họ Lục trầm mặt quát: "Đồ vật kéo dài tuổi thọ quý giá như thế, sao cậu không nói sớm? Cậu còn để bà cụ cầm đi hầm gà? Cậu cố tình ghê tởm nhà họ Lục chúng tôi đấy hả?"

Giờ phút này, ánh mắt mọi người khi nhìn Lục Như Hoa đều có chút hâm mộ và ghen tị!

"Chú ba, chú đừng trách Tô Vũ nữa, chắc Tô Vũ cũng không biết nấm truffle đỏ đó có thể kéo dài tuổi thọ."

Không đợi Tô Vũ lên tiếng, Lục Như Hoa ngồi trên xe lăn đã tự giễu nói: "Vốn dĩ sẽ chẳng có ai lại lãng phí mấy nghìn vạn sính lễ để cưới một người tàn tật như cháu đâu."

"Đúng vậy! Nấm truffle đỏ đó chắc chắn là Tô Vũ gặp may nên đào được ở trên núi. Nếu anh ta mà biết giá trị của nấm truffle đỏ, anh ta sẽ từ bỏ cháu để cưới Tô Như Hoa chắc? Chẳng qua anh ta tự biết mình không xứng với cháu, cho nên mới thỏa hiệp thôi."

Lục Tuyên Nghi cũng làm ra vẻ khinh thường: "Đáng tiếc, Lục Như Hoa chỉ là một người tàn tật, cho dù cô ta có thể sống thêm một năm hay nửa năm thì cũng có tác dụng gì? Đúng là phí của trời!"

"Thế mới nói. Như Hoa à, hay là cháu đi rửa ruột đi? Xem xem có rửa ra được mấy cục nấm truffle đỏ chưa tiêu hóa cho chúng ta ăn không?" Một vị trưởng bối nhà họ Lục đề nghị.

"Ý này hay!"

Những thành viên khác nhà họ Lục cũng sáng mắt ra.

"Các vị, mấy người quá đáng rồi đấy?" Nhìn những người tham lam nhà họ Lục, Tô Vũ trầm mặt nói: "Lục Như Hoa là vợ tôi, nếu các người dám làm tổn thương cô ấy, thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Tô Vũ, xem cậu nói kìa, chỉ rửa cái ruột thôi mà, sao có thể làm tổn thương cơ chứ?"

Có thành viên nhà họ Lục phản bác.

Nhưng Tô Vũ vẫn không dao động.

"Được rồi, chú ba, chú tranh luận với đồ nhà quê Tô Vũ làm gì? Đồ trong bụng đồ tàn tật Lục Như Hoa, cháu không ăn đâu, ngộ nhỡ sau đó lây bệnh tàn tật cho cháu thì sao?"

Lục Tuyên Nghi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.

"Chị Tuyên Nghi không ăn, thế cháu cũng không ăn đâu. Nửa tháng tuổi thọ thôi mà, cháu không thèm!" Lại một tiểu bối khác nhà họ Lục nói.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Mấy cục nấm nát có gì mà phải nhung nhớ cơ chứ? Đợi mấy người đi rửa ruột, Lục Như Hoa đã tiêu hóa xong lâu rồi."

Lúc này, bà Lục lên tiếng: "Nhân hôm nay người nhà họ Lục đều có mặt, tôi có chuyện cần tuyên bố."

"Nửa tháng trước, người nhà họ Chúc ở Nam Lăng tới Giang Nam dự định đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế. Mấy người ai đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc? Ai đàm phán thành công hợp đồng với họ, tôi sẽ tặng biệt thự Nguyệt Qúy ở bờ hồ Tử Dương cho người đó!"

Xôn xao.

Bà ta vừa dứt lời, đám Lục Tuyên Nghi cả kinh.


Biệt thự Nguyệt Qúy.

Đó là một trong những sản nghiệp chính của nhà họ Lục.

"Bà nội, cháu học nhạc từ nhỏ, cháu muốn đại diện nhà họ Lục đi đàm phán việc hợp tác đầu tư trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng.

Một giọng nói bình tĩnh chợt vang lên.

Người lên tiếng, không phải ai khác mà chính là Lục Như Hoa đang ngồi trên xe lăn.

"Chị muốn đi đàm phán hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng ư?"

Nghe thấy giọng của Lục Như Hoa, Lục Tuyên Nghi ở bên cạnh sửng sốt, sau đó cô ta phì cười: "Lục Như Hoa, chị chưa tỉnh ngủ à?"

"Nhà họ Chúc ở Nam Lăng là gia tộc siêu cấp hào môn ở tỉnh Thục Châu, sau lưng có quận vương Thục Châu nâng đỡ, đừng nói là ông Thu, cho dù là ngài bí thư thì cũng không đắc tội nổi! Đàm phán hợp tác với thế lực lớn như thế, nhà họ Lục tối thiểu cũng phải cử ra một tinh anh thương nghiệp hoặc là người tập võ. Một đứa tàn tật như chị muốn đại diện nhà họ Lục ư? Thế khác gì cho người ta cười chê à?"

"Nói đúng lắm, Như Hoa, một người khuyết tật như cháu thì đừng nhúng tay vào việc của gia tộc nữa, nếu để người của Thục Châu nhìn thấy cháu đi đàm phán hợp tác, phỏng chừng bọn họ sẽ tưởng nhà họ Lục ta là thế lực thấp kém đấy." Một trưởng bối mặc comle đứng bên cạnh cũng nghiêm túc nói.

"Cháu..."

Đối mặt với sự phản đối của mọi người, Lục Như Hoa muốn nói lại thôi, cuối cùng cô hướng ánh mắt xin trợ giúp về phía bà Lục, hi vọng bà nội có thể cho cô một cơ hội.

Tiếc là...

Bà Lục trực tiếp lơ luôn ánh mắt của Lục Như Hoa, rồi lạnh giọng nói: "Cháu! không! được!"

"Bà nội, cháu làm được, xin bà cho cháu một cơ hội..."

Lục Như Hoa đỏ mắt cầu xin.

Thật ra...

Biệt thự Nguyệt Qúy thật sự rất quan trọng với cô, đó là nơi giao hẹn của cô và người bố quá cố.

Đồng thời.

Biệt thự Nguyệt Qúy còn lưu giữ cả tuổi ấu thơ của Lục Như Hoa.

Nếu ba cô không qua đời... thì có lẽ bây giờ Lục Như Hoa vẫn đang sống ở biệt thự Nguyệt Quý.

"Đã bảo không được là không được! Cháu là một người khuyết tật! Không có tư cách đại diện cho nhà họ Lục!"

Bà Lục mất kiên nhẫn quát.

"..." Nghe vậy, Lục Như Hoa bật khóc.

Nhìn cô vợ đáng yêu có tài lại đang phải bất lực buồn bã, Tô Vũ bỗng nói với bà Lục: "Bà Lục, có phải chỉ cần chữa khỏi chân cho Như Hoa, thì mọi người sẽ đồng ý để cô ấy đi đàm phán hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng đúng không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: C4: Chương 4


Đúng vậy, chỉ cần Lục Như Hoa chữa khỏi chân, tôi sẽ để con bé đại diện nhà họ Lục đi bàn chuyện hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng."

Triệu Hương Lan nhìn Tô Vũ từ trên cao.

"Vậy được, bây giờ cháu sẽ chữa khỏi chân cho Như Hoa!"

Mặc dù Tô Vũ không biết tại sao vợ mình lại khăng khăng đòi đại diện nhà họ Lục đi bàn hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng.

Nhưng hai người là vợ chồng.

Tất nhiên anh sẽ giúp Lục Như Hoa hoàn thành tâm nguyện.

"Cậu muốn chữa chân cho Lục Như Hoa sao?"

Thấy Tô Vũ rất tự tin, bà Lục sửng sốt.

Lục Như Hoa cũng nhìn Tô Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhưng không đợi Tô Vũ ra tay.

Lục Tuyên Nghi đã khoanh tay trước ngực rồi cười nhạt nói: "Tô Vũ, ban ngày ban mặt anh đang nói mớ cái gì vậy? Anh có biết chữa bệnh không? Ngay cả thầy thuốc đông y giỏi nhất thành phố Kim Lăng cũng không chữa khỏi được chân của Lục Như Hoa, anh chữa được ư?"

"Từ nhỏ tôi đã học tập ở Thần Nông Cốc, về y thuật..."

Tô Vũ đang nói, Lục Tuyên Nghi lại thẳng thừng ngắt lời anh: "Được rồi, Tô Vũ! Anh bớt nhắc đến Thần Nông Cốc gì gì đó với tôi đi. Anh đừng tưởng tôi không biết, anh và sư phụ anh là đồ lừa đảo giang hồ."

"Khi xưa ông nội tôi đưa tôi đến Thần Nông Cốc cầu thầy trị bệnh, kết quả thì sao? Quay về tôi liền sốt cao ba tháng. Ăn gì nôn đấy!"

"Nhưng cô mà không đi Thần Nông Cốc thì cô đã chết rồi." Tô Vũ lạnh lùng nói.

Năm đó, Lục Tuyên Nghi mắc táo bón thân bị bệnh ngày thì đau.

Loại bệnh này.

Ở khắp Cửu Châu này, chỉ có Tô Vô Hối và Tô Vũ chữa được!

"Có cái rắm ý, ban đầu nếu bản tiểu thư không đi đến Thần Nông Cốc, bệnh của tôi đã khỏi từ lâu rồi!" Lục Tuyên Nghi đang chửi bới thì thấy Tô Vũ đã đặt một tay lên cái chân mảnh khảnh của Lục Như Hoa.

"Mẹ? Mẹ muốn để Tô Vũ làm bậy thật à..." Một người nhà họ Lục ở bên cạnh hỏi Triệu Hương Lan.

"Để cậu ta chữa!"

Triệu Hương Lan không ngăn cản.

Thật ra bà ta cũng tò mò, tại sao năm đó ông Lục lại nhất quyết đưa hôn thư của Lục Tuyên Nghi đến Thần Nông Cốc?

Nếu Tô Vũ có bản lĩnh thật...

Không đợi Triệu Hương Lan nghĩ nhiều, liền thấy Tô Vũ nhíu mày rồi bỏ tay ra khỏi chân của Lục Như Hoa.

"Chữa đi, Tô Vũ, sao anh không chữa nữa?"

Nhìn vẻ mặt khó coi của Tô Vũ, Lục Tuyên Nghi chế nhạo: "Không phải anh bảo muốn chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa sao?"


"Sao chị họ tôi vẫn què vậy?"

"Đúng là một thằng hề, không có bản lĩnh còn cứ đòi nhảy ra lòe thiên hạ?"

"Bản thân anh có tài cán gì anh còn không tự biết à? May mà tôi kiên quyết không lấy anh. Nếu không Lục Tuyên Nghi tôi còn lăn lộn kiểu gì ở thành phố Kim Lăng này nữa?"

Đối diện với lời mắng của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ chỉ đứng yên tại chỗ không nói một lời.

Ban đầu anh nghĩ vợ mình chỉ bị khuyết tật đơn giản, nhưng không ngờ... Lục Như Hoa lại trúng Thiên Tàn cổ của bên tỉnh Ninh Châu.

Loại cổ này.

Với bản lĩnh của Tô Vũ, anh có thể dễ dàng loại bỏ nó, nhưng vấn đề là Tô Vũ phát hiện ra rằng Thiên Tàn cổ đã sống ký sinh trong cơ thể Lục Như Hoa ít nhất hai mươi năm rồi, số mệnh của hai bên đã gắn liền với nhau.

Một khi anh loại bỏ Thiên Tàn cổ.

Lục Như Hoa sẽ phải chịu nỗi đau xé tim khoét cốt.

Nếu là người khác, Tô Vũ sẽ ra tay một cách dứt khoát, nhưng Lục Như Hoa là vợ anh, Tô Vũ không nỡ để vợ mình chịu khổ. Bởi vì anh vẫn còn cách khác loại bỏ được Thiên Tàn cổ, mà sẽ không làm Lục Như Hoa chịu đau đớn, chỉ có điều anh cần chút thời gian.

"Tô Vũ, sao cậu không chữa nữa?" Lúc này, bà Lục đang ngồi trên ghế cao cũng lên tiếng hỏi.

Chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Ánh mắt thâm thúy của bà ta lại có vài phần thất vọng.

Xem ra...

Tô Vũ chỉ là một người sống trên núi bình thường, lẽ ra bà ta không nên ôm ảo tưởng không thực tế.

"Bà Lục, xin bà cho cháu ba ngày, ba ngày sau cháu nhất định chữa khỏi cho Như Hoa." Hít sâu một hơi, Tô Vũ nghiêm túc nói với bà Lục.

"Ba ngày? Hừ, cho anh ba năm, ba mươi năm! Anh cũng không chữa khỏi cho Lục Như Hoa được đâu!"

Lục Tuyên Nghi kiêu ngạo chế giễu: "Một tên nhà quê tới thành phố để trèo cao, sao có thể biết y thuật cơ chứ? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Vũ anh có biết về y thuật, anh cũng chỉ là một thầy thuốc ở thôn không có gì nổi bật, y thuật của anh khó mà cao được!"

"Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ là thầy thuốc ở thôn thì sao? Anh ấy tốt bụng chữa chân cho chị, em dựa vào đâu mà coi thường anh ấy?"

Lục Như Hoa tức giận nói với Lục Tuyên Nghi.

"Tôi chỉ coi thường loại nhà quê không có bản lĩnh nhưng cứ làm ra vẻ thôi!" Lục Tuyên Nghi giễu cợt: "Còn chữa chân á? Tô Vũ anh ta chữa được ư?"

"Nếu tôi chữa khỏi cho Như Hoa thì sao?"

Tô Vũ nhíu mày nhìn Lục Tuyên Nghi.

Trong ký ức.

Lục Tuyên Nghi từng là mối tình đầu làm cho trái tim anh rung động, nhưng Lục Tuyên Nghi của bây giờ thì..."

"Anh chữa khỏi thì tôi giặt quần áo nấu cơm cho anh, làm nô lệ của anh được chưa? Đồ nhà quê?"


Lục Tuyên Nghi khinh thường nói.

"Không cần, tôi chữa khỏi cho Lục Như Hoa, tôi chỉ hy vọng nhà họ Lục có thể cho cô ấy một cơ hội, để cô ấy đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng."

Tô Vũ nói rõ ràng.

...

Chín giờ tối.

Tiệc tối nhà họ Lục kết thúc.

Tô Vũ và Lục Như Hoa cùng nhau về nhà.

"Tô Vũ, nhà em hơi nhỏ, anh đừng chê nhé."

Nhìn căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách hơi đơn sơ, Lục Như Hoa ngại ngùng cúi đầu nói: "Bởi vì, mấy năm nay mẹ em làm ăn thua lỗ, cho nên..."

"Không sao."

Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: "Sau này anh sẽ cho em và dì được sống vui vẻ."

"Vâng."

Lục Như Hoa gật đầu xấu hổ: "Em tin người đàn ông nhà em."

"Người đàn ông gì?" Bỗng nhiên, một vị phu nhân trung niên từ trong phòng đi ra, bà ấy để tóc xoăn và mặc chiếc váy lụa dài.

Khi Lý Quế Phương nhìn thấy Tô Vũ, bà ấy lập tức chất vấn Lục Như Hoa: "Như Hoa! Người đàn ông này là ai? Tại sao con lại đưa cậu ta về nhà?"

Bởi vì Lý Quế Phương không phải người nhà họ Lục.

Cho nên...

Bà ấy không tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, và càng không biết con gái mình đã lấy chồng.

"Mẹ, anh ấy là Tô Vũ, chồng con."

Lục Như Hoa kể lại chi tiết sự việc xảy ra ngày hôm nay cho mẹ nghe.

"Con nói cái gì? Con, con đã kết hôn với tên nhà quê này rồi á?"

"Con thật hồ đồ!"

"Đây rõ ràng là cái bẫy mà Lục Tuyên Nghi đào cho con! Con bé chướng mắt người đàn ông này nên vứt cho con, nó coi con là cái gì chứ? Thùng rác ư?"

"Sao con ngốc thế."

Lý Quế Phương đau lòng nói.


"Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, Tô Vũ rất tốt. Hôm nay con còn ăn nấm trufle đỏ mà anh ấy mang từ trên núi tới đó." Lục Như Hoa nghiêm túc nói: "Vả lại con cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy một người chồng tốt cỡ nào. Con cũng không phải phượng hoàng, sao có thể hy vọng xa vời nửa kia của mình phải xuất sắc cỡ nào cơ chứ? Tô Vũ không chê con tàn tật, con cũng không chê anh ấy lớn lên ở trên núi."

"Con!"

Lý Quế Phương tức mà không làm gì được, nhưng bà ấy cũng biết, đây là quyết định của nhà họ Lục, mình cũng không thay đổi được.

"Haiz, tôi số khổ mà."

"Chồng mất sớm, con gái còn phải lấy một thằng nhóc lớn lên trên núi. Xem ra đời này tôi không thể nở mày nở mặt được rồi."

Lý Quế Phương thất thần ngồi trên sô pha oán trời trách đất.

Thấy thế, Lục Như Hoa cười dí dỏm lè lưỡi với Tô Vũ rồi nói: "Mẹ em toàn thế, anh đừng để trong lòng."

...

Ngày hôm sau.

Tô Vũ nằm trên sô pha giật mình tỉnh giấc: "Không! Đừng rời xa tôi!"

Xoẹt.

Mở mắt ra.

Trán Tô Vũ toát đầy mồ hôi lạnh: "Lại mơ thấy ác mộng đó nữa?" Tô Vũ nhíu mày.

Mà lúc này.

"A!" Một tiếng kêu thảm vang lên.

"Con gái, con sao vậy? Con không sao chứ?" Lý Quế Phương vội vàng chạy vào phòng Lục Như Hoa, sau đó bà ấy nhìn thấy Lục Như Hoa chật vật té trên sàn nhà.

"Mẹ, con không sao. Chỉ là... tật cũ ở chân tái phát thôi." Thấy mẹ lo lắng, Lục Như Hoa nở nụ cười.

"Lại tái phát nữa à? Thuốc bác sĩ Đổng kê cho con đâu?" Lý Quế Phương tìm trong phòng Lục Như Hoa.

"Con dùng hết rồi."

Lục Như Hoa giải thích.

"Dùng hết rồi sao con không nói sớm? Đi, bây giờ mẹ đưa con đi đến phòng khám của bác sĩ Đổng."

Vừa nói, Lý Quế Phương vừa bế con gái đặt lên xe lăn.

"Mẹ, con không đi phòng khám đâu."

Lục Như Hoa lắc đầu: "Thuốc bác sĩ Đổng kê đắt lắm, vả lại Tô Vũ nói anh ấy sẽ chữa khỏi chân cho con."

"Tô Vũ? Cậu ấy nói vậy thật à?" Lý Quế Phương hơi ngạc nhiên.

"Vâng."

Lục Như Hoa gật đầu.

Trông thấy Tô Vũ đi vào phòng Lục Như Hoa, Lý Quế Phương chợt hỏi: "Tô Vũ, cậu biết chữa bệnh à?" Bà ấy nghĩ thầm, nếu Tô Vũ biết y thuật, thế thì hình như con gái lấy cậu ấy cũng tốt.

"Biết sơ ạ." Tô Vũ khiêm tốn nói: "Thực ra y thuật không phải điểm mạnh của con, con..."

"Mang chứng chỉ hành nghề bác sĩ của cậu ra đây cho tôi xem!" Lý Quế Phương ngắt lời Tô Vũ.

"Con không có chứng chỉ hành nghề bác sĩ..."


Tô Vũ lắc đầu.

thuộc loại âm dương huyền pháp, căn bản không nằm trong phạm vi của y thuật.

"Không có ư? Hừ, tôi biết mà, cậu đang lừa con gái tôi! Cái kiểu đọc được mấy quyển sách thuốc đồng quê xong nói khoác mình biết y thuật giống cậu tôi gặp nhiều rồi, nếu cậu mà có bản lĩnh thật, Lục Tuyên Nghi lại không lấy cậu chắc?"

Lý Quế Phương trừng mắt nhìn Tô Vũ, sau đó bà ấy không cho Tô Vũ có cơ hội giải thích đã đưa luôn con gái đến thẳng phòng khám Nhân Tế của thành phố Kim Lăng.

Trong phòng khám.

Rất đông người bệnh đến để khám và chữa trị.

Tô Vũ sợ vợ mình xảy ra chuyện, nên anh cũng đi theo tới đây.

"Bác sĩ Đổng, ngài đang bận à?"

Đi vào trong một phòng bệnh đôi VIP.

Lý Quế Phương nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng, đeo kính trông có vẻ trưởng giả đang châm cứu cho một ông già.

Bên cạnh giường của ông già, còn có một chiếc giường nữa cũng có một người bệnh mặc Đường trang đang nằm ở đấy.

Mà trừ họ ra.

Trong phòng bệnh còn có khá đông người nhà bệnh nhân đang đứng trong đấy nữa.

"Hóa ra là dì Lý, tật cũ ở chân Như Hoa lại tái phát à?"

Sau khi nhìn thấy Lý Quế Phương, Đổng Trường Hải nho nhã lễ độ hỏi.

"Đúng vậy, bác sĩ Đổng, ông mau khám cho con gái tôi xem xem là làm sao. Nửa tháng nay, tật cũ trên chân con gái tôi càng ngày càng tái lại thường xuyên!"

Lý Quế Phương sốt ruột nói.

"Đợi tôi châm cứu cho tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Lý xong, tôi sẽ khám cho cô Như Hoa, được không?"

Đổng Trường Hải nói với giọng thương lượng: "Tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Lý mắc phong hàn, tôi chữa cho họ xong ngay đây."

"Vậy được, tôi đợi ông."

Lý Quế Phương gật đầu.

Mắt thấy Đổng Trường Hải cầm ngân châm lên châm vào người tổng giám đốc Vương, Tô Vũ đứng bên cạnh bỗng nói: "Bác sĩ Đổng, kim của ông châm sai vị trí rồi."

"Làm càn! Bác sĩ Đổng đang chữa bệnh, anh là cái thá gì mà ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ?"

Không đợi bác sĩ Đổng lên tiếng, một người phụ nữ đang đứng cạnh đó đã quát Tô Vũ: "Nếu vì anh nói năng linh tinh, làm cho ba tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"

"Cô là người nhà của bệnh nhân?"

Tô Vũ nhìn cô ta một cái.

"Đúng vậy! Tôi là Vương Thiến Thiến, phó tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị!"

Vương Thiến Thiến kiêu ngạo nói.

"Nếu cô là người nhà, vậy tôi nhắc nhở cô, ba cô và chú bên cạnh không phải bị phong hàn, mà là bị hàn độc xâm nhập vào cơ thể."

Tô Vũ hờ hững nói: "Loại bệnh này, không được dùng châm cứu để trị. Nếu không, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: C5: Chương 5


"Tô Vũ, cậu im miệng cho tôi! Cậu không hiểu y thuật, cậu ở đây nói linh tinh cái gì hả?"

Thấy Tô Vũ chỉ điểm cho Đổng Trường Hải, Lý Quế Phương giận tím mặt: "Bác sĩ Đổng là bác sĩ Đông y giỏi nhất ở thành phố Kim Lăng, ở trước mặt ông ấy, cậu có tư cách gì mà khoe khoang y thuật cơ chứ? Dựa vào việc cậu đã đọc qua mấy quyển sách thuốc thôn quê à?"

"Mẹ, Tô Vũ anh ấy chỉ..."

"Con im lặng cho mẹ." Lý Quế Phương trừng mắt nhìn con gái rồi nói tiếp: "Cậu có biết là nói lung tung ở bệnh viện sẽ gây chết người không hả?"

Tô Vũ cũng không phản bác lại lời trách mắng của Lý Quế Phương, anh chỉ lẩm bẩm: "Hàn độc xâm nhập vào cơ thể, biểu hiện rõ nhất là kén ăn, mơ nhiều. Nhất là vào nửa đêm, ba tấc chỗ bụng dưới sẽ có đau nhức, đi kèm..."

"Đủ rồi!"

Không đợi Tô Vũ nói tiếp, Vương Thiến Thiến ở bên cạnh đã lạnh lùng ngắt lời: "Tôi không cần anh nhắc lại bệnh tình của bố tôi, nếu anh là bác sĩ, mời anh lấy giấy phép hành nghề bác sĩ ra đây!"

"Tôi không có giấy phép hành nghề bác sĩ."

Tô Vũ lắc đầu.

"Không có giấy phép hành nghề bác sĩ á? Thế anh ở đây làm ra vẻ thần y cái gì hả?"

Vương Thiến Thiến phì cười, tiếp đó cô ta nhìn Đổng Trường Hải rồi nói: "Bác sĩ Đổng, ông không cần để ý đến kẻ tôm tép nhãi nhép này, xin ông hãy châm cứu cho bố tôi."

"Được."

Từ đầu đến cuối, Đổng Trường Hải chưa từng nhìn Tô Vũ, ông ta trực tiếp lấy ngân châm ra rồi châm lên người tổng giám đốc Vương.

Châm liên tục mười chín cây châm.

Đổng Trường Hải mỉm cười thu châm: "Tổng giám đốc Vương, ông thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi."

Tổng giám đốc Vương mỉm cười nói: "Không hổ là bác sĩ Đổng, ông đúng là thần y có bàn tay kỳ diệu."

"Tổng giám đốc Vương quá lời rồi, tôi còn kém thần y xa lắm."

Đổng Trường Hải khiêm tốn nói, sau đó ông ta lại nhìn sang ông cụ mặc Đường trang đang nằm trên giường bệnh còn lại: "Tổng giám đốc Lý, tiếp theo tôi sẽ châm cứu cho ông."

"Bác sĩ Đổng, xin ông hãy đợi một lát."

Ông lão mặc Đường trang còn chưa lên tiếng, cô gái xinh đẹp ngọt ngào đứng bên cạnh đã nhìn sang Tô Vũ rồi nói: "Anh này, vừa nãy anh bảo bệnh của bố tôi không được dùng biện pháp châm cứu, vậy phải chữa như thế nào?"

Không thể trách Lý Văn Tịnh thắc mắc được.


Thật sự là...

Những triệu chứng mà Tô Vũ miêu tả về bệnh hàn độc xâm nhập vào cơ thể, giống hệt với các triệu chứng mà bố cô ấy bị.

"Sao thế, Lý Văn Tịnh, cô tin lời nói của tên này thật à?"

Thấy Lý Văn Tịnh đi đến trước mặt Tô Vũ, Vương Thiến Thiến khinh thường nói: "Nếu anh ta mà có bản lĩnh thật, anh ta còn dẫn vợ anh ta tới khám bệnh chắc? Nể tình chúng ta làm cùng ngành, tôi cho cô một lời khuyên này, làm chuyện gì cũng phải động não!"

"Tôi làm việc tôi tự có phán đoán." Lý Văn Tịnh trừng mắt lườm Vương Thiến Thiến, sau đó cô ấy lại nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ: "Anh này, anh có cách cứu bố tôi không?"

"Hàn độc xâm nhập vào cơ thể, chính là một loại chứng âm tà. Muốn cứu bố cô, đơn giản thôi."

Tô Vũ nói xong, anh đi đến trước mặt ông lão mặc Đường trang, sau đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh dùng ngón tay vẽ một hoa văn bùa chú ở mi tâm ông cụ. "Xong rồi."

"Anh bảo? Bệnh của bố tôi đã khỏi rồi á?" Lý Văn Tịnh có biểu cảm phức tạp.

"Đúng vậy."

Tô Vũ gật đầu.

Kết quả ngay sau đó, Vương Thiến Thiến lại bật cười rồi nói: "Lý Văn Tịnh, cô thấy rồi chứ? Lừa đảo rõ ràng như thế cô còn tin anh ta hả? Cô đúng là một đứa ngốc trắng xinh."

"Làm gì có ai chữa bệnh bằng việc vẽ bùa cơ chứ?"

"Cái này..." Đối diện với sự chế giễu của Vương Thiến Thiến, Lý Văn Tịnh chỉ có thể căng da đầu nhìn sang Đổng Trường Hải: "Bác sĩ Đổng, bố tôi..."

"Cô Lý, nếu cô đã không tin vào năng lực chữa bệnh của tôi, vậy cô mời người giỏi khác đi."

Đổng Trường Hải lạnh nhạt nói.

"Tôi biết rồi."

Lý Văn Tịnh khổ tâm, cô ấy nói thầm mình không những nhìn nhầm người, còn đắc tội Đổng Trường Hải rồi, đúng là mất nhiều hơn được.

Ông lão mặc Đường trang nằm trên giường bệnh cũng thở dài, ông ấy đứng dậy nói câu làm phiền rồi với Đổng Trường Hải, sau đó lại nói với bố của Vương Thiến Thiến: "Tổng giám đốc Vương, hẹn gặp ông ở cuộc họp ban giám đốc ngày mai."

Nhưng Tô Vũ lại bất ngờ nói: "Hàn độc đã xâm nhập vào ngũ tạng của tổng giám đốc Vương, ông ấy không sống được qua tối nay, cho nên tổng giám đốc Lý, ngày mai ông sẽ không gặp được ông ấy nữa."

"Này, con mẹ nó anh nói cái gì đấy hả! Anh dám rủa bố tôi?"

Vương Thiến Thiến lập tức nhìn anh với ánh mắt độc ác.


"Thôi, Thiến Thiến, chó cắn con một phát, chẳng lẽ con còn muốn cắn lại nó à?"

Tổng giám đốc Vương phất tay, ông ta nói với Vương Thiến Thiến: "Chúng ta về nhà thôi."

Đợi đám Vương Thiến Thiến đi xong.

Trong phòng bệnh rộng rãi.

Chỉ còn lại Tô Vũ, Lục Như Hoa, Lý Quế Phương và Đổng Trường Hải.

"Bác sĩ Đổng, con rể tôi đầu óc có vấn đề, ông đừng để ý đến cậu ta, ông khám cho con gái tôi trước đi, chân con bé bị sao vậy."

Thấy Đổng Trường Hải nhíu mày nhìn Tô Vũ, Lý Quế Phương vội vàng nịnh ông ta.

Bây giờ bà ấy còn không muốn để ý đến Tô Vũ cơ.

"Đầu óc có vấn đề?"

Đổng Trường Hải cười nhẹ: "Đầu óc có vấn đề sao không đi chữa đi?"

"Haiz, ông đừng nhắc nữa, Tô Vũ từ trên núi xuống, không có tiền chữa đâu."

Lý Quế Phương ghét bỏ nói: "Làm ruộng thì được mấy đồng cơ chứ?"

Nghe vậy, Đổng Trường Hải cười cười không nói nữa, ông ta bắt đầu kiểm tra bệnh tình của Lục Như Hoa: "Dì Lý à, chân của cô Như Hoa đã chuyển biến xấu nghiêm trọng, thế này đi, tôi cứ kê trước mấy vị thuốc xem sao nhé."

Thấy Đổng Trường Hải đưa đơn thuốc tới.

Tô Vũ vô cảm nói: "Những thuốc bắc này không chữa khỏi được cho Như Hoa. Con có thể chữa khỏi chân cho cô ấy, cho con thêm một chút thời gian, đến lúc đó..."

"Tô Vũ! Cậu có thôi đi không hả?"

Cuối cùng Lý Quế Phương cũng không chịu được nữa! Bà ấy trừng mắt quát: "Tô Vũ, cậu cút ra ngoài ngay cho tôi! Nếu không cả đời này cậu đừng hòng gặp lại con gái tôi nữa!"

Bà ấy sợ lát nữa Lục Như Hoa sẽ giống như tổng giám đốc Lý, bị Đổng Trường Hải từ chối chữa bệnh.

"Con..."

Tô Vũ đang định nói tiếp, nhưng Lục Như Hoa lại khẽ kéo anh: "Được rồi, Tô Vũ, anh về nhà trước đi. Nếu không mẹ em sẽ đánh người thật đấy." Nói xong, cô thè lưỡi.


"Anh biết rồi."

Nhìn cô vợ xinh đẹp ngọt ngào, cười lên trông ấm áp như gió xuân, Tô Vũ quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

...

Bên ngoài phòng bệnh.

Tô Vũ chưa đi được hai bước, anh đã nhìn thấy hai y tá đang sắp xếp tủ thuốc.

"Hửm? Đó là... Tử Vân Liên?"

"Không ngờ tỉnh Giang Nam lại có Tử Vân Liên? Khéo quá, Tử Vân Liên có thể chữa khỏi chân cho Như Hoa, hơn nữa còn không gây ra đau đớn."

Nghĩ tới đây, Tô Vũ đi thẳng tới quầy thuốc của phòng khám Nhân Tế: "Xin hỏi, một gốc Tử Vân Liên bán thế nào?"

"Hai mươi vạn."

Bác sĩ đứng trước quầy thuốc mỉm cười nói: "Tử Vân Liên là loại thảo dược tốt nhất trong điều trị thống phong, nên nó không rẻ."

Tô Vũ đang định lấy tiền ra, nhưng anh chợt nhớ ra, mấy năm nay mình ở Thần Nông Cốc chữa bệnh cho người ta, tiền chữa bệnh đều ở chỗ ông già Tô Vô Hối hết rồi.

Hiện giờ, anh không có đồng nào cả.

Do dự một lúc.

Tô Vũ ngại ngùng hỏi: "Xin hỏi, Tử Vân Liên này được hái ở đâu vậy?"

Anh biết Tử Vân Liên không thể trồng nhân tạo, nó là cây thuốc mọc hoang, cho nên anh muốn đi thử vận may.

"Hồ Tử Dương."

Bác sĩ đứng trước quầy thuốc cũng không giấu.

Chẳng mấy chốc.

Tô Vũ đã đi tới hồ Tử Dương.

Trên mặt hồ.

Vô số đóa sen tụ lại như mây ngũ sắc.

Tiếc là.

Tô Vũ không trông thấy Tử Vân Liên, chắc hẳn nó đã được người ta hái hết từ lâu rồi.

Ngay khi Tô Vũ đang định rời đi.


Một giọng nói kinh ngạc chợt vang lên sau lưng Tô Vũ: "Tô Vũ? Tại sao anh lại ở đây?"

"Tuyên Nghi, em quen tên quê mùa này à? Chẳng lẽ anh ta là con của họ hàng xa nhà em à?"

Phía trước có một nhóm trai xinh gái đẹp đi tới.

Trong đó có một chàng trai trẻ mặc comple hãng Givenchy tò mò hỏi, ánh mắt mà anh ta nhìn Lục Tuyên Nghi có vài phần say mê.

"Anh ta chính là Tô Vũ, cái người cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia đó! Cuối cùng thịt thiên nga không ăn được, ăn được miếng thịt tàn tật."

Lục Tuyên Nghi cười như không cười nói.

"Hóa ra là anh ta."

Chàng trai mặc comple trông tuấn tú lịch sự quan sát Tô Vũ với vẻ coi thường, sau đó anh ta trêu tức: "Này, Gia Cát Thần tôi theo đuổi Lục Tuyên Nghi ba năm rồi chưa thành công đây này, anh nghĩ mình là con vịt nhỏ xấu xí trong truyện cổ tích đấy à? Anh tưởng dựa vào một tờ hôn thư bám vào Lục Tuyên Nghi là có thể thay đổi được vận mệnh? Trở thành thiên nga trắng à?"

"Gia Cát Thần, anh phí lời với một tên nhà quê làm gì? Chẳng phải anh muốn thi bắn cung với tôi à? Tôi đã bao toàn bộ sân bắn cung ở cạnh hồ Tử Dương rồi, chúng ta đi thôi!"

Lục Tuyên Nghi không thèm để ý đến Tô Vũ.

"Ay ya, cậu Gia Cát, không ngờ một cung thủ chuyên nghiệp như cậu lại thi bắn tên với cô Tuyên Nghi, thế chẳng phải là bắt nạt người ta à?"

Một người đẹp cao gầy ở bên cạnh nghe thấy vậy, cô ta nũng nịu nói: "Ở thành phố Kim Lăng, có ai mà không biết, Gia Cát Thần cậu là quán quân bắn cung của tỉnh Giang Nam kỳ trước."

"Quán quân bắn cung?"

Lục Tuyên Nghi ngạc nhiên: "Gia Cát Thần giỏi thế cơ á?" Cô ta thật sự không biết, Gia Cát Thần có vinh dự như vậy.

"Cuộc thi bắn cung của tỉnh Giang Nam chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, thành tích tốt nhất của tôi ở giải toàn quốc là nằm trong top 4 đấy."

Gia Cát Thần ra vẻ khiêm tốn.

"Giải toàn quốc á?"

Lục Tuyên Nghi đánh giá cao Gia Cát Lượng hơn rồi, đồng thời cô ta lại liếc mắt khinh thường Tô Vũ.

Cô ta nghĩ thầm, ngay cả một người theo đuổi mình còn ưu tú như này, Tô Vũ lấy đâu ra mặt mũi mà trèo cao đòi bám lấy cô ta cơ chứ? Ai cho anh ta dũng cảm vậy?

Nghĩ tới đây.

Lục Tuyên Nghi chợt nói với Tô Vũ: "Tô Vũ, nếu anh sống trên núi từ nhỏ, vậy chắc hẳn anh biết bắn cung săn bắt nhỉ? Chi bằng, anh và Gia Cát Thần thi tài bắn cung đi?"

"Chị Tuyên Nghi, Gia Cát Thần là thiên tài bắn cung, Tô Vũ là dân nghiệp dư, đến lau tên cho cậu chủ Gia Cát còn không đủ tư cách. Sao chị lại bảo họ thi tài với nhau vậy?"

Người đẹp cao gầy ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.

Về việc này, Lục Tuyên Nghi chỉ nói với vẻ sâu xa: "Tôi chỉ muốn cho Tô Vũ biết chênh lệch giữa anh ta và Gia Cát Thần. Ngay cả một người theo đuổi tôi cũng xuất sắc hơn Tô Vũ anh ta một vạn lần, tên nhà quê này còn vọng tưởng lấy tôi làm vợ?"

"Nói không chừng, Tô Vũ thấy tự ti lại dẫn theo Lục Như Hoa chạy về núi làm ruộng cũng nên, tôi đỡ phải nhìn thấy rồi phiền lòng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: C6: Chương 6


"Tô Vũ, chị Tuyên Nghỉ mở lòng từ bi cho anh so tài bắn cung với tuyển thủ bắn cung chuyên nghiệp, anh còn không mau đi chọn cung tên đi?"

Thấy Tô Vũ đứng yên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, Khương Tử Kỳ có dáng người cao gầy giục anh.

"Nhưng tại sao tôi phải thi bắn cung với anh ta?". Truyện Hot

Tô Vũ thản nhiên nhìn Gia Cát Thần, anh hỏi ngược lại: "Tôi thắng anh ta, thì tôi cũng chỉ lãng phí thời gian, chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Anh á? Còn thắng cậu chủ Gia Cát nữa á? Anh đang nằm mơ à? Người ta là thiên tài bắn cung, nằm trong top bốn người giỏi nhất ở cuộc thi toàn quốc đấy!"

Khương Tử Kỳ nói với vẻ khinh thường.

"Tô Vũ, vừa nấy anh nói anh thi bắn cung với tôi chẳng có ý nghĩa gì, chắc không phải, anh muốn có phần thưởng đấy chứ?"

Đột nhiên, Gia Cát Thần nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Vũ. "Chính xác. Ý của tôi là vậy đấy."

Tô Vũ giơ hai ngón tay lên: "Anh thua, đưa tôi con số này." "Hai nghìn vạn?”

Gia Cát Thần nhíu mày.

Tuy anh ta là phú nhị đại, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có năm trăm vạn.


Hai nghìn vạn. Bằng tiền tích cóp bốn tháng của anh ta đấy.

"Tô Vũ, anh chưa nhìn thấy tiền bao giờ à? Mở mồm ra là đòi hai nghìn vạn, anh..."

Khi Khương Tử Kỳ đang chuẩn bị chỉ trích Tô Vũ, thì lại thấy Tô Vũ lắc đầu nói: "Tôi nói là hai mươi vạn."

Hai mươi vạn.

Vừa đủ để mua Tử Vân Liên chữa chân bị thương của vợ.

"Xì, hóa ra là hai mươi vạn à?”

Khương Tử Kỳ đang định chỉ trích lại không nhịn được chế giễu: Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, tôi còn tưởng anh định công phu sư tử ngoạn cơ, kết quả, chỉ thế?"

"Tử Kỳ, em không hiểu rồi, với chúng ta thì hai mươi vạn chỉ là tiền ăn một bữa cơm, nhưng đối với Tô Vũ mà nói? Hai mươi vạn đã bằng thu nhập anh ta làm ruộng mấy năm rồi."

Lục Tuyên Nghi nói với giọng thương hại: "Xuất phát điểm khi chúng ta ra đời, chính là vạch đích mà Tô Vũ vất vả cả đời cũng không với tới."

Trong lúc trào phúng anh.


Trong lòng Lục Tuyên Nghi càng thêm chắc chắn, nấm truffle đỏ kia, nhất định là Tô Vũ vô tình nhặt được ở trên núi.

Bằng không...

Nếu Tô Vũ có thể lấy ra sinh lễ trị giá mấy nghìn vạn, vậy sao lại cược có hai mươi vạn với Gia Cát Thần?

"Ha ha, Tô Vũ, hai mươi vạn là số tiền nhỏ, bản thiếu gia cược với anh."

Gia Cát Thần cười như không cười nhìn Tô Vũ: "Nhưng... anh thua, tôi không cần hai mươi vạn của anh, anh chỉ cần hô to ba câu Tôi là con cóc là được."

Gia Cát Thần vừa dứt lời, Khương Tử Kỳ ở bên cạnh bèn cười nhẹ nói: "Cậu chủ Gia Cát, anh lương thiện quá rồi đấy? Bắn cung thắng Tô Vũ, anh còn muốn

giúp anh ta nhận rõ bản thân à?"

"Người ở môi trường khác thôi, con người tôi từ xưa đến nay không thích bắt nạt trẻ con trên núi."

Gia Cát Thần vừa nói vừa đi đến chỗ bắn cung, anh ta vênh váo tự đắc nói: "Tô Vũ, lát nữa tôi nhường anh bắn trước năm tên. Ai được một trăm điểm trước thì người đấy thắng, anh thấy sao?"

"Không cần."

Tô Vũ lắc đầu: "Tô sợ bắn xong năm mũi tên, thì anh thua rồi."

"Tô Vũ, anh có bệnh à? Anh có hiểu quy tắc môn bắn cung không vậy? Một mũi tên nhiều nhất là được mười điểm, cho dù anh bắn được năm mũi tên trúng hồng tâm, thì cũng mới được năm mươi điểm, anh nói tôi nghe xem cậu chủ Gia Cát thua kiểu gì?" Khương Tử Kỳ chửi ầm lên.

"Khương Tử Kỳ, em nói quy tắc bắn cung với một tên nhà quê như Tô Vũ, anh †a hiểu chắc? Bình thường anh ta toàn ở trên núi bắn tên đi săn, chẳng phải toàn dựa vào liều lĩnh à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: C7: Chương 7


Lục Tuyên Nghi châm chọc, đồng thời cô ta lại nhìn sang Gia Cát Thần: "Gia Cát Thần, anh bắn trước đi. Tiện thể cho Tô Vũ học một chút quy tắc bắn cung."

"Vậy tôi bắt đầu đây."

Gia Cát nói xong, anh ta cầm cung lên.

Cung được kéo căng, tên lên dây cung.

Vèo một tiếng.

Mũi tên phá không, bắn trúng vào hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét. "Tốt!"

"Không hổ là quán quân bắn cung của tỉnh Giang Nam, mũi tên đầu tiên đã được ngay mười điểm."

"Tô Vũ, theo như tôi thấy, anh đừng thi nữa, mau nhận thua đi thôi. Này còn thi gì nữa? Tự rước lấy nhục à?"

Đám Khương Tử Kỳ chanh chua chế giễu. Nhưng Tô Vũ không quan tâm đ ến bọn họ. Chẳng mấy chốc.

Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên.

Trong đó, bảy mũi tên trúng hồng tâm, hai mũi tên được chín điểm, một mũi tên được bảy điểm.

Tổng cộng được chín mươi lăm điểm.

"Trời ơi, chín mươi lăm điểm cơ á? Cậu chủ Gia Cát, tôi nhớ ở trận tranh giải †oàn quốc, thành tích của anh cũng chỉ được chín mươi tư điểm nhỉ?"


Khương Tử Kỳ nói với vẻ mặt sùng bái.

"Vì hôm nay có Tuyên Nghỉ ở đây, nên tôi phát huy hơn bình thường." Gia Cát Thần nói với biểu cảm thâm tình.

"Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu ư?"

Có người trêu.

Nhưng Lục Tuyên Nghi lại không tỏ thái độ gì, cô ta quay sang trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ! Gia Cát Thần đã bắn xong mười mũi tên, tiếp theo đến lượt anh rồi đấy!"

Tô Vũ ừ một tiếng, anh tiện tay cầm một cái cung gỗ.

"Dùng cung gỗ bắn tên á?”

Khương Tử Kỳ thấy lạ.

Gia Cát Thần cũng không nhịn được cười nói: "Tô Vũ, làm gì có ai dùng cung gỗ bắn tên hả? Cung gỗ nổi tiếng là yếu ớt, không có lực, anh có muốn đổi sang cây cung khác không? Anh làm vậy, tôi thắng cũng không vẻ vang."

"Không cần đâu."

Tô Vũ lắc đầu.

"Hừ, chắc chắn là Tô Vũ tự biết anh ta không bằng cậu chủ Gia Cát, nên cố tình chọn cung gỗ, như thế dù có thua anh ta cũng có cớ."


Khương Tử Kỳ tỏ vẻ nhìn thấu suy nghĩ của Tô Vũ.

"Tô Vũ! Tên anh còn chưa bắn, anh đã bắt đầu tìm đường lui cho mình rồi đấy à?”

Lục Tuyên Nghỉ lạnh lùng nói: "Anh không thấy mất mặt à? May mà tôi không lấy anh, nếu không tôi..."

Đang nói.

Vèol Tô Vũ đã bắ n ra mũi tên đầu tiên.

Phập một tiếng, hồng tâm ở khoảng cách ba mươi mét bị mũi tên xuyên thủng.

"Thế, thế mà được mười điểm? Một tên nhà quê như Tô Vũ mà cũng bắn được thành tích mười điểm cơ á?"

Khương Tử Kỳ nhìn cái bia bắn ở phía xa, cô ta không thể tin nổi.

"Hừ, Tô Vũ chỉ may mắn thôi, em để anh ta bắn thêm phát nữa, chắc chắn anh †a sẽ không bắn trúng!"

Lục Tuyên Nghi khịt mũi coi thường.

Nhưng đáp lại cô ta.

Lại là bốn mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm của Tô Vũ.

"Này? Bản trúng mười điểm hết à?"

Vẻ mặt Gia Cát Thần khẽ biến.

Nhưng lúc này.

Tô Vũ lại bỏ cây cung gỗ đang cầm xuống, không bắn tiếp nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: C8: Chương 8


"Sao thế? Tô Vũ, anh không dám bắn tiếp nữa à? Anh sợ mình sẽ không may mắn mãi hả?"

Khương Tử Kỳ cười khẩy, âm dương quái khí nói.

"Tôi thắng rồi, không cần bắn nữa."

Tô Vũ thản nhiên trả lời.

"Thắng á?"

Đầu tiên, Khương Tử Kỳ sửng sốt, sau đó cô ta ôm bụng cười to: "Tô Vũ, anh chưa tỉnh ngủ à? Cậu chủ Gia Cát Thần được chín mươi bảy điểm, anh mới được có năm mươi điểm, anh lấy cái gì mà thăng? Thắng bằng miệng à?”

"Ai bảo cô, tôi chỉ được năm mươi điểm?"

Tô Vũ đi lên đằng trước, anh dịch cái bia ở khoảng cách ba mươi mét ra.

Sau đó.

Đám Lục Tuyên Nghỉ liền trông thấy, Tô Vũ còn bản trúng cả hồng tâm mười điểm ở bia bắn khoảng cách năm mươi mét.


Không ngờ Tô Vũ lại bắn một mũi tên trúng hai bia?

"Cái này, cái này sao có thể được chứ? Không ngờ một đứa sống trên núi như anh ta lại bắn tên giỏi thế hả? Thắng cả tay cung tranh giải toàn quốc ư?"

Khương Tử Kỳ không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng...

Mũi tên trên hồng tâm ở khoảng cách năm mươi mét lại buộc cô ta phải chấp

nhận. "Gia Cát Thần, dám cược dám thua, đưa tôi hai mươi vạn đi."

Lúc này, Tô Vũ đi đến trước mặt Gia Cát Thần đang có vẻ mặt ủ rũ, anh bình Tĩnh chìa tay ra.

“Anhl"

Tuy Gia Cát Thần có không cam tâm, nhưng anh ta cũng biết, mình... thua rồi.

Hơn nữa, còn thua một cách không còn tôn nghiêm.

"Tô Vũ, anh được lắm, tôi nhớ mặt anh rồi đấy, hai mươi vạn đây, anh cầm đi."

Ném một cái thẻ ngân hàng cho Tô Vũ, Gia Cát Thần chán nản rời đi.

Sau khi anh ta đi.

Lục Tuyên Nghỉ thẹn quá hóa giận đi đến trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, anh gian lận đúng không? Một người nhà quê như anh, dựa vào đâu mà thắng Gia Cát Thần?"

Ban đầu Lục Tuyên Nghi để Tô Vũ thi bắn cung với Gia Cát Thần là muốn thấy Tô Vũ bị bế mặt, nhưng không ngờ...

Tô Vũ ra tay một cái đã làm mọi người chấn động!

Việc này khiến cô ta cảm thấy rất ấm ức. Một tên nhà quê trồng trọt ở trên núi, dựa vào cái gì mà có thể nổi bật trong hội của Lục Tuyên Nghi cô ta cơ chứ?


Tiếc là.

Đối diện với lời chất vấn vô lý của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ lại chẳng để ý đến cô †a, anh bỏ đi luôn chẳng thèm quay đầu lại.

"Tên này! Anh dám coi thường tôi hả?" Lục Tuyên Nghi tức đến nỗi giậm chân bình bịch.

"Chị Tuyên Nghi, chắc chắn Tô Vũ gian lận xong chột dạ nên mới không dám đối diện với chị."

Khương Tử Kỳ an ủi: Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Vũ bắn cung giỏi thật thì sao nào?”

"Cho dù anh ta có là quán quân bắn cung giải toàn quốc, anh vẫn phải làm nô lệ cho nhà giàu còn gì, đúng không?”

"Càng đừng nói đến chuyện đánh đồng anh ta với cậu chủ Gia Cát."

"Cậu chủ Gia Cát cả ngày không làm việc, bố anh ấy liền bắn năm trăm vạn vào thẻ cho cậu chủ Gia Cát, còn Tô Vũ thì sao? Một người hơn hai mươi tuổi đầu mà không có nổi hai mươi vạn, đời này anh ta có thể làm ra thành tựu gì cơ chứ?"

"Chị Tuyên Nghi không lấy anh ta, đúng là một lựa chọn sáng suốt nhất!"

Nghe vậy, Lục Tuyên Nghỉ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cô ta nói với Khương Tử Kỳ: "Đi thôi, chúng ta đi ăn."

Cùng lúc đó.

Tập đoàn Vương Thị.


Vương Thiến Thiến và bố cô ta vừa họp xong.

"Bố, tối nay con có một bữa tiệc, con không về ăn cơm đâu." Vương Thiến Thiến làm nũng nói.

"Vậy con về sớm một chút. Ngày mai chúng ta phải bàn một dự án với tập đoàn Lý Thị đấy."

Bố của Vương Thiến Thiến dặn dò.

"Đàm phán với tập đoàn Lý Thị có gì hay mà bàn đâu? Mỗi lần nhìn thấy Lý Văn Tịnh kia là con lại thấy phiền. Cô ta suốt ngày tự cho mình là đúng, thế mà còn để một tên lừa đảo dẻo mồm chữa bệnh cho bố cô ta? Đúng là nực cười!"

"Con lớn bằng từng này, con chưa thấy ai vẽ bùa chữa bệnh cả, thật cạn lời, anh ta còn nói cái gì mà bố cô không sống được qua hôm nay, tốt nhất đừng để con gặp lại tên lừa đảo đó ở thành phố Kim Lăng này, nếu không con..."

Vương Thiến Thiến đang nói.

Đột nhiên, phịch một tiếng, tổng giám đốc Vương ngã xuống đất ngay trước mặt cô ta, khuôn mặt ông ta tím tái và có lốm đốm đỏ.

"Bố? Bố sao vậy? Bố đừng làm con sợ." Thấy bố mình không còn hô hấp nữa, Vương Thiến Thiến sợ tái mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: C9: Phong hàn


Thành phố Kim Lăng.

Tập đoàn Lý Thị.

"Bố, không hay rồi, tập đoàn Vương Thị xảy ra chuyện rồi." Lý Văn Tịnh đến gặp Lý Đông Lưu với vẻ mặt phức tạp. "Tập đoàn Vương Thị bị làm sao?”

Lý Đông Lưu hỏi theo bản năng.

"Là, là Vương Thiến Thiến, bố cô ấy đột ngột qua đời rồi."

Lúc Lý Văn Tịnh nói, cô ấy không khỏi nhớ đến những lời Tô Vũ từng nói ở phòng khám Nhân Tế trước đó.

"Sao ông Vương lại chết?" Lý Đông Lưu khó mà tin được.

"Báo cáo khám nghiệm thi thể nói là phong hàn dẫn đến tử vong..." Lý Văn Tịnh yếu ớt nói.

"Phong hàn?”

Lý Đông Lưu cũng trầm mặc.

Bởi vì ông ấy nhớ.


Lúc trước ở phòng khám Nhân Tế, rõ ràng Đổng Trường Hải đã chữa khỏi cho tổng giám đốc Vương rồi, nếu như thế... tại sao tổng giám đốc Vương lại chết vì phong hàn?

"Bố, bố bảo, chắc không phải chúng ta đã gặp được thần y đấy chứ?"

Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủ, Lý Văn Tịnh bỗng cảm thấy may mắn: "Có lẽ bệnh mà chú Vương mắc phải không phải phong hàn, mà là... hàn độc xâm nhập vào cơ thể."

"Cái này..."

Lý Đông Lưu suy nghĩ, lát sau ông ấy nghiêm túc nói: "Văn Tịnh, đi, đi cùng bố đến bệnh viện làm một cái kiểm tra ngay bây giờ."

Sau khi lấy được báo cáo kiểm tra của bệnh viện.

Lý Đông Lưu và Lý Văn Tịnh đều kinh hãi.

Bởi vì hiện giờ, chứng hàn trong người Lý Đông Lưu đã biến mất rồi. "Bố, là thân y! Chúng ta gặp được thần y thật rồi!"

Lý Văn Tịnh kích động nói: "Con biết mà, ánh mắt của con không nhầm. Nực cười Vương Thiến Thiến còn bảo con gặp phải lừa đảo! Bố cô ta đáng đời..."

"Được rồi, không được cười trên nỗi đau của người khác."


Lý Đông Lưu nghiêm túc ngắt lời con gái. Nhưng trong lòng ông ấy lại nghĩ, sau này làm sao kết giao được với thần y như Tô Vũ đây?

Bên kia. Khi Tô Vũ đến phòng khám Nhân Tế lần nữa. Cô vợ Lục Như Hoa đã đi về cùng Lý Quế Phương rồi.

Tô Vũ tiêu hai mươi vạn mua Tử Vân Liên, sau đó anh đang chuẩn bị về nhà chữa Thiên Tàn cổ cho vợ.

Nhưng lúc này. Phòng khám Nhân Tế lại xảy ra ồn ào. "Đổng Trường Hải! Ông là đồ lang băm!"

"Chẳng phải ông nói ông đã chữa khỏi cho bố tôi rồi sao? Thế tại sao! Ông ấy lại chết vì phong hàn?"

"Đổng Trường Hải! Ông lăn ra đây cho tôi!" Một cô gái cuồng loạn hét lên. Hửm?

Tô Vũ liếc mắt nhìn, theo đó anh nhìn thấy Vương Thiến Thiến mặc áo tang quỳ ở cửa phòng khám tức giận hét.

"Haiz, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại làm vậy cơ chứ?”

Thở dài một hơi, Tô Vũ đang định quay người đi, nhưng Vương Thiến Thiến đã nhìn thấy anh.

"Đợi đãi! Anh đứng lại đấy cho tôi!"

Vương Thiến Thiến chạy như điên tới chặn đường Tô Vũ, cô ta đỏ mắt nói: "Lúc đầu tại sao anh không cứu bố tôi? Tại sao!"

"Cô cũng không tin tôi, thế tôi cứu người kiểu gì?"

Tô Vũ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Trong mắt cô, tôi là một tên lừa đảo, không phải sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: C10: Cô ta hối hận


"Tôi, tôi..."

Vương Thiến Thiến há miệng, cô ta không phản bác được, cuối cùng cô ta chỉ có thể tuyệt vọng ngồi trên mặt đất nức nở.

Cô ta hối hận. Cô ta chán nản. Đáng tiếc...

Trên đời này không có thuốc hối hận.

Nửa tiếng sau. Tô Vũ về đến nhà vợ. "Tô Vũ, anh về rồi à."

Lục Như Hoa dịu dàng nhìn Tô Vũ: "Mẹ em đã hết giận chuyện ở bệnh viện rồi, bà ấy còn mua sườn, tối nay chúng ta ăn sườn kho tàu."

"Hừ, sườn đấy không phải nấu cho Tô Vũ ăn đâu!"

Lý Quế Phương vô tình nói: "Tô Vũ, nhà chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, cậu đã kết hôn với Như Hoa, cậu tính khi nào thì đi tìm việc? Chẳng phải cậu luôn miệng nói mình biết y thuật à? Chẳng lẽ, cậu còn định để con gái tôi nuôi cậu cả đời à?"

"Con...". Chương mới nhấ𝐭 𝐭ại { TR𝒖MTR𝑈Y EN.vn }

Tô Vũ đang định bảo ngày mai sẽ đi tìm việc, nhưng điện thoại của Lưu Như Hoa bỗng reo lên: "Gì ạ? Cô ba bị thương có nghiêm trọng không? Được, cháu biết


rồi, bọn cháu tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Như Hoa vội vàng nói với Lý Quế Phương: "Mẹ, cô ba bị tai nạn xe."

"Cô ba con á? Lục Cầm Tâm? Không phải cô ấy đang ở nước ngoài sao?"

Lý Quế Phương ngạc nhiên.

"Hôm nay cô ba về nước với chị họ, kết quả... Lục Như Hoa vừa nói vừa mặc quần áo: "Tô Vũ, anh cũng đi cùng bọn em đến bệnh viện đi. Hồi nhỏ cô ba thường xuyên chăm sóc em, bây giờ cô ấy bị tai nạn xe cộ, em phải đi thăm cô ấy."

"Được"

Sau khi nhóm Tô Vũ đi tới bệnh viện thành phố Kim Lăng.

Mọi người nhà họ Lục đang vây quanh một chiếc giường bệnh, ai nấy đều có vẻ ủ dột.

"Mẹ, bác sĩ nói thế nào? Chân của con... có chữa khỏi được không?" Trên giường bệnh, một người phụ nữ mặc sườn xám bị gấy hai chân đang nhìn về phía bà Lục, bà ta bất lực nức nở: "Con không muốn ngồi trên xe lăn sống


cả đời đâu, con không muốn làm một người tàn tật."

"Cầm Tâm, bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói với mẹ là, chân của con... gấy rồi. Muốn chữa khỏi cũng không được, trừ phi, dùng chân giả."

Bà Lục nhìn con gái nằm trên giường, bà ta cũng rất đau lòng. Cứ tưởng hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ. Không ngờ lại...

"Chân giả ư? Con không cần chân giả! Con chỉ muốn làm một người bình thường, con không cần chân giả..."

Lục Cầm Tâm nói một hồi, xong bà ta bật khóc.

Thấy thế, Lục Như Hoa đang ở cạnh Tô Vũ cũng cảm thấy đồng cảm, thân là người tàn tật, cô càng hiểu rõ nỗi tuyệt vọng của Lục Cầm Tâm vào giờ phút này.

"Thật ra ngoài việc dùng chân giả, vẫn còn cách khác có thể chữa khỏi cho dì Cầm Tâm."

Bỗng nhiên lúc này, Tô Vũ lên tiếng.

"Tô Vũ! Ở đây có chuyện của anh à? Ai cho phép anh nhiều lời hả?" Lục Tuyên Nghi đứng trong đám người bất mãn trừng mắt nhìn Tô Vũ. "Cậu ta là?"

Gia đình Lục Cầm Tâm chưa gặp Tô Vũ lần nào, bọn họ đều ném sang ánh mắt nghỉ hoặc.

"Cô ba, anh ta là Tô Vũ, chồng của Lục Như Hoa, một người nhà quê từ trên núi tới."

Lục Tuyên Nghỉ thờ ơ nói, cô ta không nhắc đến chuyện mình từng có hôn ước với Tô Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: C11: Chẳng mấy chốc


"Chồng của Lục Như Hoa?" Lục Cầm Tâm đánh giá Tô Vũ, sau đó bà ta mong chờ hỏi: "Tiểu Vũ à, vừa nấy

cháu bảo còn cách khác có thể chữa khỏi cho cô, không biết cách mà cháu nói là?"

"Là nó." Tô Vũ lấy ra Tử Vân Liên mà anh mua từ phòng khám Nhân Tế.

Tử Vân Liên không chỉ chữa được Thiên Tàn cổ, bất cứ bệnh tàn tật và gấy xương gì nó cũng có thể chữa khỏi.

"Cháu bảo bông hoa sen này có thể chữa khỏi chân cho cô hả?" Lục Cầm Tâm ngây người.

Mà ngay sau đó.

Lục Tuyên Nghỉ lại cười to nói: "Tô Vũ, anh lại bắt đâu gây cười nữa đúng không? Lúc trước để anh chữa cho Lục Như Hoa, anh không chữa được, giờ anh lại muốn lừa cô ba tôi hả? Ngay cả chứng chỉ hành nghề y anh còn không có, anh dừng lại đi được không?”


"Tô Vũ, một vừa hai phải thôi!"

"Đây là bệnh viện, không phải chỗ để cậu lòe thiên hạ."

Những thành viên khác của nhà họ Lục cũng lạnh nhạt quát mắng.

Sau khi biết Tô Vũ không có chứng chỉ hành nghề y, vẻ kỳ vọng trên khuôn mặt Lục Cầm Tâm lập tức chuyển thành lạnh lùng, bà ta mắng: "Tô Vũ! Cậu cố tình làm tôi chán ghét đúng không? Làm gì có ai dùng hoa sen chữa bệnh tàn tật hả?"

"Hoa sen này mà chữa được bệnh tàn tật thật, vậy sao cậu không chữa cho vợ cậu đi? Lấy tôi ra làm chuột bạch thí nghiệm à?”

"Còn cả cháu nữa, Lục Như Hoa, cháu lấy ai không lấy, lại đi lấy một kẻ lừa đảo? Thành phố Kim Lăng hết đàn ông rồi à?"

Đối diện với vẻ mặt hùng hổ của Lục Cầm Tâm, Lục Như Hoa chỉ đỏ mặt phản bác: "Cô ba! Tô Vũ không phải lừa đảo! Anh ấy, anh ấy nói như vậy, chắc là anh ấy tốt bụng muốn an ủi cô..."

Ngay lúc này.

Sau khi nhìn thấy bông hoa sen trong tay Tô Vũ, Lục Như Hoa cũng hiểu rồi, có lẽ Tô Vũ thật sự không biết y thuật. Lúc trước, đối phương nói có thể chữa khỏi

thương tật cho mình, đó chỉ là lời an ủi thôi.

Bởi vì nếu Tô Vũ là bác sĩ giỏi, vậy thì sao... đối phương lại cưới một người phụ nữ tàn tật như mình cơ chứ?


"Cô không cần sự an ủi của cậu ta! Cậu ta cũng không có tư cách an ủi cô!" Lục Cầm Tâm lạnh giọng nói.

"Tô Vũ, anh mau cất bông hoa sen của anh đi đi, một đứa trẻ trên núi lại cứ đòi chạy tới thành phố làm mất mặt cái gì chứ? Rõ ràng anh không biết chữa bệnh, việc gì anh phải giả bộ mình giỏi cơ chứ?”

Lục Tuyên Nghi chế giễu với giọng khó chịu.

"Ai bảo tôi không hiểu y thuật? Bây giờ tôi sẽ chữa khỏi cho Như Hoa, để cô đỡ phải mắt chó coi thường người khác!"

Tô Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó anh trực tiếp bóp nát Tử Vân Liên trong tay. Tí tách, tí tách.

Những giọt nước trong suốt chảy xuống từ cánh của Tử Vân Liên, được Tô Vũ hứng vào trong một cái chén thủy tinh.

Chẳng mấy chốc.

Tô Vũ đã hứng đầy nước sen vào hai chiếc chén thủy tinh, đồng thời Tử Vân Liên trong tay anh cũng bắt đầu héo rũ vì bị lấy kiệt nước sen.


"Tô Vũ, anh bảo anh chữa chân cho Lục Như Hoa cơ mà? Anh hí hoáy với một bông sen làm cái gì? Anh chột dạ rồi à?”

Nhìn thấy hành động của Tô Vũ, Lục Tuyên Nghỉ lại cười khinh thường lần nữa: "Anh bảo tôi mắt chó coi thường người khác? Chẳng lẽ chuyện anh bất tài là giả chắc? Anh biết mỗi việc bắn tên thì có tác dụng quái gì, anh có là quán quân bắn cung toàn quốc, thì anh cũng không vớt tới tôi đâu!"

Tô Vũ không để ý đến Lục Tuyên Nghỉ đang chỉ tay năm ngón, anh chỉ đổ một chén nước sen lên chân Lục Như Hoa.

Làm xong tất cả.

Tô Vũ lại đặt chén nước còn lại ở trước mặt Lục Cầm Tâm: "Cô Cầm Tâm, niệm tình hồi nhỏ cô từng chăm sóc Như Hoa, cháu cho cô chén nước sen này. Nó có thể chữa khỏi vết thương trên chân cô, còn về chuyện cô có dùng hay không..."

Choang.

Không đợi Tô Vũ nói hết câu, Lục Cầm Tâm đã cười khẩy rồi ném chén thủy tinh đó xuống đất, rắc một tiếng, chén thủy tinh vỡ tan, nước sen và mẩu thủy tinh rơi vãi trên sàn nhà: "Cái đồ rởm này mà chữa được thương tật á? Cậu nghĩ tôi không có đầu óc giống Lục Như Hoa à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: C12: Đồng thời


.. Nhìn nước sen ngấm vào sàn nhà, Tô Vũ chỉ lắc đầu thở dài, anh không nói gì.

Trái lại, Lục Như Hoa ngồi trên xe lăn lại lên tiếng bênh Tô Vũ: "Cô ba, dù cô có không tin Tô Vũ, cô cũng không cần đập vỡ chén nước sen đó..."

"Được rồi, Lục Như Hoa, cháu im mồm đi. Bản thân cháu còn bị què, cháu còn nói giúp tên lừa đảo Tô Vũ à?"

Lục Cầm Tâm lạnh lùng ngắt lời Lục Như Hoa, sau đó bà ta quay sang trừng mắt nhìn Lý Quế Phương: "Lý Quế Phương! Chị quản tốt con rể chị đi có được không? Sao cứ để cậu ta giở trò lừa gạt ở bệnh viện thế?"

"Tô! Vũ! Cậu mà còn nói linh tinh một câu nào nữa, thì cậu cút ra khỏi nhà tôi!"

Bị Lục Cầm Tâm mắng, Lý Quế Phương không dám nổi giận với người nhà họ Lục, bà ấy chỉ có thể trút giận lên Tô Vũ.

Đồng thời, trong lòng Lý Quế Phương cũng càng thêm phẫn nộ.

Sao con gái mình lại lấy phải một tên nhà quê không biết giữ mồm thế chứ? "Mẹ, mẹ đừng hung với Tô Vũ, anh ấy chỉ có lòng tốt thôi."

Lục Như Hoa tranh luận với mẹ.


"Có lòng tốt ư? Hừ! Mẹ thấy chẳng có ý tốt đâu? Còn cả con nữa, Lục Như Hoa, rốt cuộc con bị Tô Vũ chuốc bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao lúc nào con cũng nói đỡ cho cậu ta hả? Sao con không học tập Lục Tuyên Nghỉ ấy! Người ta biết không nên lấy người trên núi, con..."

Lý Quế Phương đang nói, lại thấy Lục Như Hoa hồng mắt nói: "Mẹ, Tô Vũ là người trên núi thì sao? Sao mẹ cứ phải chê nghèo thích giàu vậy? Con cũng không phải phượng hoàng, mẹ nghĩ con có thể lấy được người chồng tốt cỡ nào? Con chưa bao giờ hy vọng xa vời nửa kia của mình phải ưu tú ra sao, Tô Vũ rất tốt, anh ấy không chê con tàn tật, tại sao mẹ không thể bao dung hơn với anh ấy cơ chứ?"

Nghỉ một chút, Lục Như Hoa lại nói thêm: "Chí ít con không hối hận vì lấy Tô Vũ! Chưa! bao! giờ! hối! hận!"

"Con"

Nhìn vẻ mặt quật cường và cố chấp của Lục Như Hoa, Lý Quế Phương giơ tay lên định tát con gái.

Nhưng mấy thành viên nhà họ Lục đứng cạnh đấy đã ngăn bà ấy lại: "Được rồi, Lý Quế Phương, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, Lục Như Hoa còn không ngại việc lấy Tô Vũ, bà gấp cái gì?"

"Đúng thế, chim sẻ có mệnh của chim sẻ, không phải người phụ nữ nào cũng là Lục Tuyên Nghĩ."

"Tôi hiểu bà muốn tìm một chàng rể giàu có và quyền lực, nhưng vấn đề là... Lục Như Hoa có cái điều kiện đấy không?”

Mấy người nhà họ Lục anh một câu tôi một câu, Lý Quế Phương nghe mà xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.


Mà lúc này...

Lục Tuyên Nghi cũng đi tới nói với Lý Quế Phương: "Thím Phương, chị họ Như Hoa lấy được chồng, đã là chuyện rất không dễ dàng rồi, thím đừng yêu cầu cao quá. Dù sao đầu năm nay, người khuyết tật cũng không dễ tìm đối tượng. Tuy Tô Vũ hay ăn nói mạnh mồm, suốt ngày nói khoác là mình biết y thuật, nhưng dù gì, anh ta còn biết bắn cung, đúng không nào?"

"Biết bắn cung thì có tác dụng rắm gì!"

Lý Quế Phương tức đến nỗi người run lẩy bẩy: "Bắn cung có làm ra cơm ăn được không?”

"Sao lại không được? Bắn cung có thể săn gà rừng thỏ rừng trên núi để ăn mà, không phải sao?”

Lục Cầm Tâm chế giễu một cách không thương tiếc. "Các người..."

Lý Quế Phương không chịu nổi những lời chế giễu của những người nhà họ Lục, bà ấy căm phẫn nói với Lục Như Hoa: "Con gái, đi! Chúng ta về nhà!"

"Thím Phương, đừng đi vội, Tô Vũ bảo anh ta muốn chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa còn gì? Để cháu xem xem anh ta..."

Lục Tuyên Nghi vừa lộ ra vẻ mặt trêu tức. Kết quả một giây sau.

Cô ta há hốc miệng, khó tin.

Ngoại trừ cô ta.

Bà Lục, đám Lục Cầm Tâm trong phòng bệnh cũng nhìn chằm chằm vào Lục Như Hoa với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Như Hoa, cháu, chân của cháu..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: C13: Giờ phút này


Giờ phút này.

Nước sen trên chân Lục Như Hoa đã khô, còn vết máu ứ màu đen nổi bật trên chân cô đang bắt đầu biến mất với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường.

"Đốm máu đã biến mất rồi? Như Hoa, lẽ nào chân của con đã khỏi rồi sao?" Lý Quế Phương nghẹn ngào hô lên.

"Không, không thể nào! Chắc chắn là Tô Vũ dùng nước sen để che đi đốm máu, đây là phản ứng hóa học, giống mực vô hình thôi, tóm lại cháu không tin Lục Như Hoa đã khỏi chân!"

Lục Tuyên Nghi một mực khẳng định: "Cháu lớn bằng từng này, chưa bao giờ nghe thấy chuyện nước sen chữa được khuyết tật."

"Đúng vậy, chân của Lục Như Hoa không thể chữa khỏi được, nhất định là Tô Vũ đang mê hoặc chúng ta. Làm sao cậu ta có thể biết y thuật cơ chứ? Làm gì có chuyện hoa sen chữa được khuyết tật?" Lục Cầm Tâm cũng lạnh giọng nói: "Trừ phi bây giờ Lục Như Hoa đứng lên!". Truyện Trinh Thám

"Đúng thế, Như Hoa, hay là cháu đứng lên thử xem?”

Những thành viên khác nhà họ Lục đều không tin chân của Lục Như Hoa đã khỏi.


Một người đã tàn tật mười mấy năm.

Nửa đời đều sống trên xe lăn, sao có thể tự nhiên khỏi hai chân cơ chứ? "Cháu..."

Thấy mọi người đều nhìn mình, Lục Như Hoa hơi khiếp.

Bởi vì cô sợ.

Nếu mình không đứng dậy được, Tô Vũ sẽ lại phải nhận những lời châm chọc khiêu khích...

"Như Hoa, đừng lề mề nữa, nếu chân cháu đã khỏi, vậy cháu đứng lên đi." Ngay cả bà Lục cũng nhìn chằm chằm vào Lục Như Hoa rồi nói.

"Tô Vũ, em làm được chứ?" Lục Như Hoa suy nghĩ, sau đó cô cắn môi hỏi Tô

Vũ.


Không phải cô không tin Tô Vũ.

Mà là... nước sen chữa khỏi tàn tật, chuyện này thật sự ảo quá rồi.

"Như Hoa, em làm được, đứng lên đi."

Tô Vũ dịu dàng nói với vợ: "Qúa khứ của em có thể là tối tăm, có thể là đau khổ, nhưng từ nay trở đi, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."

"Vâng!"

Lục Như Hoa gật đầu thật mạnh, sau đó cô hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn dưới ánh nhìn của tất cả mọi người nhà họ Lục.

Cạch, loẹt xoẹt...

Tiếng bước chân chậm rãi vang vọng ở bệnh viện.

Khi nhìn thấy Lục Như Hoa bước đi lảo đảo, Lý Quế Phương hồng cả mắt bật khóc: "Hu hu, ông trời phù hộ, cuối cùng con gái tôi cũng không phải làm người tàn tật nữa rồi."

"Đây?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: C14: Điều này quá rõ ràng rồi còn gì


"Chân của Lục Như Hoa khỏi thật rồi?"

"Không phải tôi đang mơ đấy chứ?"

Đám Lục Tuyên Nghi cố nén cảm giác chấn động trong lòng.

Mà sau khi Lục Cầm Tâm nhìn thấy Lục Như Hoa xuống đất đi bộ, cốc trà trong tay bà ta choang một tiếng rơi xuống sàn nhà: "Tô, Tô Vũ, nước sen đó đã chữa khỏi cho Như Hoa thật sao?"

"Không thì sao?" Tô Vũ thản nhiên hỏi ngược lại.

"Tiểu Vũ à, nước sen kia cháu có còn không? Cháu cho cô ba một ít có được không? Cô ba không muốn ngồi trên xe lăn suốt đời đâu."

Giọng nói chanh chua của Lục Cầm Tâm lúc trước, đã biến thành giọng khổ sở cầu xin.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy: "Cô Cầm Tâm, thật ngại quá, cháu hết nước sen rồi, trước đó cháu có cho cô một phần, khổ nỗi cô không biết quý trọng."

"Cô, cô..."

Nhìn chỗ nước sen đã ngấm hết xuống sàn từ lâu, Lục Cầm Tâm lập tức suy sụp: "Sao lại thế này? Tại sao... tại sao số tôi lại khổ như vậy? Không! Tôi không muốn làm người tàn tật suốt đời, tôi không muốn!"

"Tại sao cô lại ngu thế chứ, tại sao cô lại không tin Tiểu Vũ cơ chứ?”


"Đúng rồi! Lục Tuyên Nghị, đều tại cháu, tại cháu nói xấu Tiểu Vũ, cô liều mạng với cháu!"

Thấy Lục Cầm Tâm kích động, một cô gái tóc ngắn đứng cạnh đó đỏ mắt an ủi: "Mẹ, mẹ bình tình một chút."

"Đúng thế, cô ba, cô bình tĩnh lại đi. Cô sẽ không thật sự nghĩ rằng, nước sen đó đã chữa khỏi cho Lục Như Hoa đấy chứ?"

Lục Tuyên Nghỉ bỗng hừ nói.

"Lục Tuyên Nghi, cháu có ý gì? Chính mắt cô nhìn thấy Lục Như Hoa khỏi chân, chẳng lẽ chuyện này còn giả được ư?"

Lục Cầm Tâm tức giận hỏi ngược lại.

"Hừ, đó là vì hôm nay Lục Như Hoa đã đi đến phòng khám của bác sĩ Đổng. Đây là tin nhắn Đổng Trường Hải gửi cho cháu, mọi người xem đi!"

Lục Tuyên Nghi đưa điện thoại cho mọi người xem với vẻ mặt khinh thường. "Đây...?"

Sau khi biết trước đó Lục Như Hoa từng đi khám ở chỗ bác sĩ Đổng, Lục Cầm Tâm cũng hơi đắn đo, không chắc về suy nghĩ của mình.

"Cô ba, cô cũng không nghĩ xem, nếu Tô Vũ thật sự là thần y, anh ta sẽ cam tâm tình nguyện cưới một người tàn tật như Lục Như Hoa sao?"


Lục Tuyên Nghi nói với vẻ thấm thía: "Còn nữa, hôm qua lúc Lục Như Hoa chưa đi gặp bác sĩ Đổng, Tô Vũ cũng không chữa được cho Lục Như Hoa, nhưng hôm nay Lục Như Hoa đi đến phòng khám Nhân Tế, Tô Vũ lại chữa khỏi cho Lục Như Hoa, chuyện này không phải là quá trùng hợp sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Lục Cầm Tâm hiện lên vẻ mù mịt: "Tuyên Nghị, ý cháu là thực ra người chữa khỏi cho Lục Như Hoa là bác sĩ Đổng hả?”

"Điều này quá rõ ràng rồi còn gì?"

Lục Tuyên Nghỉ hừ nói với giọng quái gở.

Nghe cô ta nói xong.

Lục Như Hoa lại cực kỳ tức giận, cô nói: "Lục Tuyên Nghi, chân của chị là Tô Vũ chữa khỏi! Sao em lại đổi trắng thay đen vậy? Nói không chừng, nước sen kia là bí phương độc môn của Tô Vũ!"

"Vâng, vâng, chị nói gì cũng đúng."

Lục Tuyên Nghỉ nhún vai, cô ta làm ra vẻ không quan tâm rồi nói: "Tô Vũ là chồng chị, anh ta tốt hay không tốt, thì có liên quan gì đến tôi? Nếu anh ta mà có bản lĩnh thật thì anh ta chữa luôn chân của cô ba đi."

"Đúng thế, tiểu Vũ, cháu mau chữa chân cho cô Ba, chứng minh bản thân đi."

Lục Cầm Tâm vội vàng nói.

Nhưng Tô Vũ lại đứng yên tại chỗ, làm thỉnh.

"Cô ba, cô thấy rồi chứ? Tô Vũ không dám chữa chân cho cô, anh ta chột dạ rồi.

Lục Tuyên Nghỉ rèn sắt khi còn nóng, mà cô ta vừa dứt lời, điện thoại của bà Lục lại reo lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: C15: Cái gì


"Cái gì? Ông Thu, ngài, ngài nói thật sao? Được, được... tôi biết rồi."

Đợi bà Lục cúp điện thoại.

Mọi người nhà họ Lục đều nhìn sang: "Mẹ, ông Thu tìm mẹ có việc gì vậy?"

Bà Lục hít sâu một hơi, bà ta kìm lại nỗi kích động rồi nói: "Trước đó chẳng phải mẹ có bảo rằng, nhà họ Chúc ở Nam Lăng dự định đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở Giang Nam sao?”

"Vừa nãy ông Thu bảo mẹ."

"Người tới tỉnh Giang Nam là Chúc Lăng Thiên của nhà họ Chúc ở Nam Lăng."

Khi nói đến ba chữ Chúc Lăng Thiên, giọng bà Lục cũng hơi nghiêm nghị.

"Đó! Đó là tông sư truyền kỳ, Chúc Lăng Thiên?”

"Sao nhân vật có máu mặt cỡ đấy của tỉnh Thục Châu lại tới Giang Nam ta nhỉ?"


“Tôi nghe nói, trước đó Chúc Lăng Thiên bị thương nặng, ông ta sẽ không

sống được quá sáu mươi tuổi, lần này tới Giang Nam, chắc là muốn lá rụng về cội. Bởi vì mẹ của Chúc Lăng Thiên là người Giang Nam."

Khi mọi người đang xì xào bàn tán, bà Lục lại tàn nhẫn ngắt lời: "Tất cả yên lặng! Vị tông sư truyền kỳ đó có quyền lực cao, nhân vật tầm cỡ đó, há lại là người để mấy người nghị luận sau lưng hả? Mấy người muốn dẫn họa diệt môn tới cho nhà họ Lục ta sao?”

Trong nháy mắt.

Phòng bệnh đã trở nên yên lặng, không ai dám nói nữa.

Lúc này, bà Lục lại nói tiếp: "Lúc trước, tôi từng nói, ai có thể đàm phán thành công hợp tác vụ trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, thì tôi sẽ tặng biệt thự Nguyệt Qúy bên hồ Tử Dương cho người đó."

"Nhưng bây giờ..."

"Tôi thay đổi ý rồi. Người nào có thể đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc, thì người đó chính là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục."


Hít.

Bà ta vừa nói vậy.

Đám Lục Cầm Tâm đều chấn động. "Bà nội, bà nói thật ạ?"

Ánh mắt Lục Tuyên Nghi gợn sóng. Vốn dĩ.

Cô ta không có hứng thú với vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Bởi vì Lục Tuyên Nghi nằm mơ cũng muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Lục.

“Triệu Hương Lan tôi đã lừa mọi người bao giờ chưa?"

Bà Lục vừa dứt lời, Lục Như Hoa bên cạnh Tô Vũ liền lên tiếng: "Bà nội, cháu sẽ cố gắng hết sức thương lượng hợp tác với nhà họ Chúc."

"Chị đi đàm phán á? Ha ha, Lục Như Hoa, chị đang kể chuyện cười đấy à? Chúc Lăng Thiên có thân phận cỡ nào? Nhà họ Lục chúng ta đi bàn hợp tác, thì tối thiểu cũng phải là nữ giám đốc doanh nghiệp đã niêm yết như Lục Tuyên Nghi, hoặc người tập võ như em họ chị. Có kém hơn nữa, thì cũng phải là học sinh tài năng đi du học nước ngoài như chị họ của chị. Chị lấy thân phận gì đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc? Dân thất nghiệp à?"

Một chàng trai nhà họ Lục đứng bên cạnh vô tình trách mắng.

"Chị..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: C16: Gọi thì gọi


Lục Như Hoa bị nói mà á khẩu không trả lời được.

Nhưng lúc này.

Tô Vũ lại lạnh nhạt nói: "Lục Tuyên Nghị, trước đó tôi và cô đánh cược, chỉ cần tôi chữa khỏi chân cho Như Hoa trong vòng ba ngày, nhà họ Lục các cô sẽ để cô ấy đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, bây giờ Như Hoa khỏi chân rồi, nhà họ Lục các cô muốn lật lọng à?”

"Thật nực cười, anh là người chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa sao?"

Lục Tuyên Nghỉ nói với giọng quái gở: "Rõ ràng là bác sĩ Đổng chữa khỏi."

"Cô có thể gọi Đổng Trường Hải tới đây đối chất, hỏi xem, ông ta có cái năng lực này không?”

Tô Vũ cười lạnh.

"Gọi thì gọi, tôi sợ anh chắc?" Lục Tuyên Nghi đang định gọi điện cho Đổng Trường Hải, nhưng bà Lục lại quát: "Được rồi, cãi nhau cái gì hả?"

"Tất cả thành viên nhà họ Lục, đều có thể đi bàn hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng!"


"Ai đàm phán thành công vụ hợp tác này, thì người đó sẽ là gia chủ kế tiếp của nhà họ Lục!"

Sau khi Tô Vũ và Lục Như Hoa về đến nhà. Đột nhiên. Xoet.

Lòng Tô Vũ mềm nhữn, cô gái nhào vào lòng anh. Hương thơm như hoa lan thanh nhã, hương thơm lay động lòng người.

"Như Hoa? Em?”

Thấy Lục Như Hoa kiễng chân nhào vào lòng mình, Tô Vũ hơi sửng sốt. Thậm chí giờ phút này.

Hai người kề sát nhau, anh còn cảm nhận được dáng người và đường cong yêu kiều của vợ.

"Ông xã, cảm ơn anh đã chữa khỏi chân cho em. Mặc dù đám Lục Tuyên Nghi đều nói là bác sĩ Đổng chữa khỏi cho em, nhưng trong mắt em, anh chính là người chữa khỏi cho em. Sau này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Tựa đầu vào ngực Tô Vũ, Lục Như Hoa đỏ mặt xấu hổ nói.

Thật ra lúc ở bệnh viện.


Ở khoảnh khắc Lục Như Hoa đứng dậy, cô liền muốn ôm Tô Vũ rồi.

Nhưng lúc đó đông người.

Lục Như Hoa xấu hổ, nhưng giờ đã về đến nhà, cô không cần băn khoăn gì nữa.

"Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn gì chứ? Nếu bảo chăm sóc, thì phải là anh..." Tô Vũ đang nói, nhưng lúc này đằng sau lại vang lên giọng nói lành lạnh của Lý Quế Phương: "Lục Như Hoa, con có biết xấu hổ không vậy? Con gái con lứa

phải rụt rè một chút chứt Vả lại, chân con là Tô Vũ chữa khỏi sao?"

"Sao lại không phải, nước sen đó chắc chẳn là bí phương độc môn của Tô Vũ."

Lục Như Hoa quả quyết.

"Bí phương độc môn? Hừ, mẹ thấy là bí phương cứt chó thì có, nếu Tô Vũ mà có bí phương thật, sao cậu ta không đem đi bán lấy tiền đi? Trái lại nhặt mấy cục nấm nát trên núi làm sính lễ? Có mất mặt không cơ chứ!"

Lý Quế Phương cười nhạo.

"Cho dù Tô Vũ không có bí phương, nhưng anh ấy là chồng con, con ôm anh ấy thì sao?"

Lục Như Hoa vẫn cương quyết nói. . Đam Mỹ H Văn

"Chồng cũng không được ôm!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: C17: Tàn tật á


Lý Quế Phương kéo Lục Như Hoa ra khỏi lòng Tô Vũ. Giai nhân trong lòng rời đi.

Tô Vũ cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng bỗng nhiên, anh lại phát hiện Cửu Dương Tuyệt Mạch trong cơ thể mình, thoáng có dấu hiệu chữa khỏi.

"Hả? Cửu Dương Tuyệt Mạch bị áp chế rồi?" Tô Vũ kinh ngạc. Cop qua cop lại, 𝙩𝐫ở lại 𝙩𝐫ang chính ﹟ 𝙏RuM𝙏R𝐔 𝙔e𝗡.Vn ﹟

Ở Thần Nông Cốc bao nhiêu năm nay, tuyệt mạch của anh chưa từng bị áp chế.

Nhưng không ngờ vừa tới nhà họ Lục không lâu thì... "Thảo nào sư phụ bảo, chỉ có cưới người phụ nữ ở nhà họ Lục thì mình mới

sống được, thì ra, phụ nữ nhà họ Lục có thể áp chế Cửu dương tuyệt mạch của mình."

Sáng sớm hôm sau.

Lục Như Hoa trang điểm nhẹ rồi đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình ở thành phố Kim Lăng.

Long Hồ Tam Thiên Đình là khu nhà cao cấp nhất ở tỉnh Giang Nam. Người của Nam Lăng Chúc gia sẽ sống ở đấy. "Xin hỏi cô tìm ai?"

Ở cổng Long Hồ Tam Thiên Đình, vài người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đen đang chặn Lục Như Hoa.

Mấy người đàn ông trung niên này bước đi ổn định, khí thế mạnh mẽ. Nhìn một cái là biết họ là người tập võ.


"Xin chào, tôi là Lục Như Hoa của nhà họ Lục ở Kim Lăng, tôi muốn trao đổi với nhà họ Chúc về dự án trường âm nhạc quốc..."

Không đợi Lục Như Hoa nói xong, một người đàn ông áo đen trong số đó đã lạnh lùng nói: "Xin lỗi, hôm nay nhà họ Chúc không tiếp khách."

"Tôi biết rồi..."

Lục Như Hoa muốn nói lại bị dừng, nhưng cuối cùng cô vẫn ủ rũ quay người đi.

"Ya, Lục Như Hoa, chị có can đảm tới Long Hồ Tam Thiên Đình tìm người nhà họ Chúc thật đấy à?"

Bỗng nhiên lúc này, một chiếc Porsche màu đỏ dừng trước mặt Lục Như Hoa, chỉ thấy Lục Tuyên Nghỉ mặc lễ phục dạ hội Chanel, chân đi giày cao gót hãng Valentino, cô ta hạ cửa kính xe xuống rồi chế nhạo: "Sao thế, chị ăn phải bế môn canh không cho khách vào nhà à? Người của nhà họ Chúc không gặp chị à? Tôi nói này, chị hãy từ bỏ đi, đừng tới Long Hồ Tam Thiên Đình rồi để mất mặt nữa."

"Chị sẽ không bỏ cuộc."

Lục Như Hoa nói một câu dứt khoát, sau đó cô không thèm quay đầu bỏ đi luôn.

"Tuyên Nghi, người phụ nữ đó là?"

Bên trong chiếc Porsche, Gia Cát Thần ngồi ở ghế phó lái nhìn theo bóng lưng của Lục Như Hoa, mắt anh ta sáng lên.


Người phụ nữ thật xinh đẹp, thật thanh thuần.

So với kiểu đẹp phóng khoáng của Lục Tuyên Nghi, Lục Như Hoa giống như bông sen chưa nở rộ, thật sự không dính chút khói lửa nhân gian nào.

"Chị ấy chính là người chị họ tàn tật kia của tôi, Lục Như Hoa." Lục Tuyên Nghi giới thiệu với giọng khinh thường.

"Tàn tật á?"

Gia Cát Thần sửng sốt.

"À, hôm qua chân của Lục Như Hoa được bác sĩ Đổng chữa khỏi, bây giờ chị †a hết tàn tật rồi."

Lục Tuyên Nghi nói xong, cô ta lại cười như không cười hỏi: "Sao nào, Gia Cát Thần, anh vừa ý chị họ tôi à?"

Không đợi Gia Cát Thần trả lời, Lục Tuyên Nghỉ lại tự nói tiếp: Nếu anh vừa ý Lục Như Hoa, thì có thể thử, tôi anh không theo đuổi được, nhưng theo đuổi người khác, theo đuổi Lục Như Hoa thì độ khó vừa phải."

"Nhưng cô ấy đã kết hôn với Tô Vũ rồi mà?"

Gia Cát Thần do dự.

"Tô Vũ á? Cắt, một tên nhà quê trên núi, anh ta có thể bì được với anh à? Vả lại, chẳng phải đàn ông các anh thích phụ nữ đã kết hôn sao?"

Lục Tuyên Nghi nghiền ngẫm nói.

"Khụ khụ... Tuyên Nghỉ, cô đừng nói thẳng như vậy, đàn ông có người này người kia mà, tôi vẫn còn đơn thuần lắm."

Gia Cát Thần cười ha ha. Lục Tuyên Nghi cũng lười vạch trần anh ta, cô ta chuyển đề tài: "Gia Cát Thần, lúc trước anh bảo anh có cách giúp tôi gặp được người nhà họ Chúc, anh tính giúp tôi như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: C18: Chắc tại ông nội già rồi


Bên trong Long Hồ Tam Thiên Đình.

Một ông lão khoác chiếc áo da chồn màu trắng đang đánh cờ với một có gái trẻ áo xanh.

Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông rất nhanh nhẹn hoạt bát. "Ông nội, ván này ông lại thua nữa rồi."

Chúc Văn Trúc hạ quân trắng trong tay xuống, cô ấy dí dỏm thè lưỡi: "Ông nội ngốc quá, một ván mà cũng không thắng được cháu."

"Chắc tại ông nội già rồi."

Chúc Lăng Thiên nhìn quân cờ đen trong tay, ánh mắt ông ta lại rơi vào trong hồi ức đã qua."

"Năm nay ông mới năm mươi chín tuổi, đâu có già?"

Chúc Văn Trúc vừa dứt lời, trong sân sau truyền tới một trận tiếng bước chân: "Cô chủ Văn Trúc, Lục Tuyên Nghỉ của nhà họ Lục ở Kim Lăng tới thăm."

"Hả?"


Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang đi tới, Chúc Văn Trúc vô cảm hỏi: "Cô Lục tìm tôi có việc gì?"

"Cô Văn Trúc, là thế này, tôi nghe nói nhà họ Chúc ở Nam Lăng muốn đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở tỉnh Giang Nam, mà nhà họ Lục tôi lại có thâm niên ở phương diện này, cho nên tôi muốn..."

Khi đối diện với Chúc Văn Trúc, Lục Tuyên Nghi rất cung kính và khách sáo.

Nhưng không đợi cô ta nói xong.

Chúc Văn Trúc mặc bộ quần áo xanh đã lắc đầu nói: "Mời cô Lục về cho. Hôm nay tôi chỉ muốn đánh cờ cùng ông nội, không muốn bàn chuyện công việc."

"Thế chúng ta... trao đổi danh thiếp được không?” Lục Tuyên Nghi hỏi với giọng điệu lấy lòng.

Thật sự là Chúc Văn Trúc có thân phận quá cao, đối phương là cháu gái của †ông sư truyền kỳ, cô ta buộc phải khiêm tốn lại.

Nhưng Chúc Văn Trúc lại lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tôi và cô không phải người cùng một thế giới, sau hôm nay, chúng ta sẽ không có trao đổi gì nữa."


Nói xong, Chúc Văn Trúc nói luôn với người giúp việc ở bên cạnh: ” khách."

Bị người ta xem thường ngay trước mặt mọi người, Lục Tuyên Nghi cũng không dám tức giận, cô ta còn cười xòa rồi lại nặn ra nụ cười tươi: Làm phiền cô Văn Trúc rồi."

Mãi đến khi Lục Tuyên Nghi rời đi.

Lúc này, Chúc Văn Trúc mới kiêu ngạo hừ một tiếng: "Sao ngày nào cũng có vài con chó con mèo tới quấy rầy ông nội nghỉ ngơi vậy? Thật đáng ghét."

Đối với việc này, ông lão khoác áo da chồn ngồi trước bàn cờ chỉ cười lắc đầu: "Văn Trúc, khi cháu đứng ở vị trí đủ cao, có một số việc không thể tránh khỏi."

"Hừ, có việc gì mà không tránh được cơ chứ? Toàn là mấy tên tép riu muốn bám vào ông nội để trèo cao thôi mà, đổi thành cháu, chắc chắn cháu sẽ giết gà dọa khỉ, làm cho những con kiến hôi đó không dám tới làm phiền mình nữa!"

Chúc Văn Trúc tức giận nói.

"Đừng hơi một tí là đánh đánh giết giết, cháu đừng quên, chỗ này là tỉnh Giang Nam, không phải tỉnh Thục Chấu, ở trên địa bàn của người khác, ông và cháu cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn."

Chúc Lăng Thiên vừa dứt lời, bỗng nhiên, mặt ông ta trắng bệch.

Sau đó ông ấy phun ra một ngụm máu.

"Ông nội!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,376
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: C19: Ông chúc


"Ông Chúc!"

Chúc Văn Trúc và người làm bên cạnh hoảng sợ.

"Ông không sao, ông chỉ... tái phát bệnh cũ thôi."

Chúc Lăng Thiên lau vết máu trên khóe miệng, ông ta đang định an ủi cháu gái, kết quả hai mắt lại tối đen rồi ngất xỉu.

"Ông nội!"

Thấy Chúc Lăng Thiên ngất xỉu, Chúc Văn Trúc như phát điên nói: "Mau, mau đi mời thần y."

Kết quả...

Mấy vị thần y ở tỉnh Giang Nam tới xong, cuối cùng đều không chữa được cho Chúc Lăng Thiên.

Một vị thần y trong số đó trước khi ra về còn thở dài nói: "Chúc tiền bối ngũ tạng khô héo, ông ấy không thể sống quá sáu mươi tuổi, đây là mệnh, không phải bệnh."


Nghe thấy lời này, Chúc Văn Trúc lập tức ngồi phịch trên đất khóc to.

Đang khóc.

Lại có người giúp việc nhà họ Chúc tới tìm Chúc Văn Trúc: Lý Văn Tịnh của tập đoàn Lý Thị thành phố Kim Lăng tới xin gặp."

"Cô Văn Trúc, tôi nghe nói nhà họ Chúc ở Nam Lăng muốn đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở tỉnh Giang Nam, cho nên..."

Lý Văn Tịnh đang nói, nhưng lại nghe thấy Chúc Văn Trúc mắng chửi như phát điên vậy: "Cút, cô cút đi cho tôi!"

"Cũng tại đám tép riu Giang Nam các người cứ tới quấy rây ông nội tôi thanh tịnh, nên ông nội tôi mới tái phát bệnh cũ!"

"Cút mau! Tôi sẽ không hợp tác với bọn cô."

"Cái này...?" Thấy Chúc Văn Trúc gắt gỏng, lúc này Lý Văn Tịnh mới biết, hóa ra Chúc Lăng Thiên tái phát bệnh cũ, đang hôn mê, đến cả thần y cũng bó tay không làm gì được, cho nên Chúc Văn Trúc mới nổi giận như này.

"Haiz."


Thở dài.

Lý Văn Tịnh nghĩ thầm mình tới thật không đúng lúc, cô ấy cúi đầu nói câu làm phiền rồi với Chúc Văn Trúc, rồi quay người định đi.

Nhưng trước khi đi.

Lý Văn Tịnh lại chợt nhớ ra gì đó, sau đó liền thấy cô ấy ngập ngừng nói với Chúc Văn Trúc: "Cô Văn Trúc, bệnh cũ của ông nội cô, không phải là không chữa được."

"Cô nói cái gì?" . Đam Mỹ Cổ Đại

Chúc Văn Trúc lập tức nhìn Lý Văn Tịnh: "Lẽ nào cô có cách chữa được bệnh của ông tôi ư?"

"Tôi biết một người, có lẽ anh ấy có thể chữa khỏi cho Chúc tiền bối." Lý Văn Tịnh kể ra chuyện Tô Vũ vẽ bùa chữa bệnh ở phòng khám Nhân Tế. "Vẽ bùa chữa bệnh ư?"

Chúc Văn Trúc khẽ nhíu mày, bởi vì đến cả cô ấy cũng chưa từng nghe đến phương pháp chữa bệnh kỳ dị như vậy.

"Cô dẫn người đó tới đây, nếu anh thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi. Nhà họ Chúc tôi nhất định sẽ tạ ơn anh ta!"

Chúc Văn Trúc thuận miệng nói.

Trong lòng cô ấy biết, trên khắp Cửu Châu này không ai có thể chữa được bệnh của ông nội.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom