Cập nhật mới

Dịch Con Sói Cô Độc Xứ Freljord

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Con Sói Cô Độc Xứ Freljord

Con Sói Cô Độc Xứ Freljord
Tác giả: Bạc Hà Tiểu Tượng
Tình trạng: Đang cập nhật




Ở những năm tháng sử thi ấy...

Có một người đàn ông trở thành chồng của Chiến mẫu Ashe xứ Freljord, chủ nhân của những cánh đồng tuyết mênh mông, mang Huyết thệ của chư thần.

Có một kẻ kết hôn với Lux, người con gái trực hệ của gia tộc Crownguard.

Có một chiến sĩ xây dựng nên một bộ pháp điển mới, đảm nhận vị trí thủ lĩnh quân cách mạng tại Demacia.

Có một nhân vật nào đó trở thành kẻ thừa kế của tướng quân DuCouteau, cưới cô nàng Katarina, trở thành lãnh tụ Noxus, giữ một chân thành viên trong hội đồng Tam lão Trifarian.

Có một tên điên ẩn hiện giữa khu vực Piltover và Zaun, nổi tiếng với hành vi xúi giục phạm pháp và giết người hàng loạt, được định giá truy nã ở mức tội phạm nguy hiểm cực độ.

Có một vị giáo chủ trong một giáo phái cỡ lớn tại Ionia, kẻ đứng vững trên Vùng Đất Đầu Tiên, đồng thời đảm nhận vị trí lãnh tụ quân kháng chiến, cũng là người chồng của cô nàng Irelia.

Có một người nối nghiệp ngai vàng chính thống của đế quốc Shurima, cưới nàng Sivir - công chúa Shurima, là một Kẻ Thăng Hoa, một kẻ từng bị cát vàng mai táng.

Có một vị Yun Tal mạnh nhất bên trong Ixtal, là kẻ nắm giữ Hệ Kiến Trúc Sinh Thái Trung Tâm, kẻ bổ khuyết, kẻ nắm giữ tất cả những nguyên tố.

Có một nhà leo núi từng chinh phục dãy Targon, biến mất tại đỉnh núi, bước lên những ngôi sao trên bầu trời.



Có rất ít người biết một chuyện, thật ra tất cả những nhân vật ấy đều chính là cùng một người.

[Truyện ăn theo Liên Minh Huyền Thoại - ai không thích, vui lòng nhấn Close - đừng nói những lời làm đaoooo lòng nhaooo!].
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Ashe


"Ashe, nhặt nó lên."

Những lời nói của mẹ cô ấy không ấm cũng không lạnh, mà đó là một kiểu biểu cảm đương nhiên.

Trên chiếc bàn gỗ trước mặt Ashe, có một con dao găm làm bằng băng đang nằm yên tại đó. Bề mặt con dao găm toát ra một vầng sáng u ám sâu thẳm. Thật khó có thể miêu tả màu sắc của nó, xanh thẳm như băng đá ngàn năm, lại nhợt nhạt tựa một cánh đồng tuyết hoang vu.

Dù chỉ đứng bên cạnh, Ashe cũng cảm nhận được cái lạnh thấu da thịt tỏa ra từ con dao ấy. Cái lạnh này còn kinh khủng hơn cả mùa đông lạnh nhất cách đây 3 năm.

Một cảm giác muốn bỏ chạy đang dần chớm nở trong đầu Ashe. Cô không muốn lại gần con dao găm này. Cô chỉ muốn tiến đến cạnh bếp lò, tốt hơn là ăn thêm một bát súp nóng. Nếu bây giờ mà tạt ngang nhà của dì, chắc chắn mình sẽ được ăn một bát súp thịt nóng hổi, thậm chí bên trong còn có những miếng thịt nai trắng nhỏ xắt miếng và mấy củ táo lửa.

“Mình ngốc thật, tự nhiên nghĩ đến súp nóng chi vậy trời!!!.” Ashe hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào con dao găm trên bàn, tự nhủ: “Ashe, mày làm được! Ashe, mày có thể cầm nó lên mà!”

Ashe kiên quyết duỗi tay ra, bắt đầu run rẩy trước khi mười ngón tay mảnh khảnh chạm vào con dao ấy.

Cô nắm lấy chuôi dao găm, cảm giác như mình đang cầm một tổ hợp vụn băng bén nhọn trong lòng bàn tay. Ngay lập tức, cái lạnh tê tái khiến lòng bàn tay cô mất hẳn cảm giác. Thế rồi, một cơn đau chợt xuất hiện, bắt đầu lan dọc theo cánh tay.

"Cố lên! Mày có thể làm được!" Ashe hét lên từ tận đáy lòng.

Lạch cạch!

Ashe không thể giữ được con dao.

Nó rời khỏi tay cô, rơi xuống bàn gỗ.

Tay Ashe run rẩy không ngừng trong khi cô cúi đầu thật sâu, không dám nhìn vào mắt mẹ.

Cô sợ phải nhìn thấy sự thất vọng.

Grena đặt bàn tay thô ráp của mình lên đầu Ashe, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng nhạt của cô ấy: "Không sao đâu, Ashe."

"Nhưng mà, con..."

“Con là con gái của mẹ.” Grena ngắt lời Ashe bằng giọng điệu của một người mẹ hiền, “Con chính là một vị Chiến mẫu tương lai với dòng máu băng giá kiêu hãnh. Sớm muộn gì, con cũng có thể điều khiển được vũ khí làm từ băng mà thôi. Con vẫn còn bé lắm, không cần phải vội..."

"Đúng vậy, mình vẫn còn bé..." Ashe nhớ mẹ cô đã nói điều này với cô khi cô rụng dâu lần đầu tiên vào năm 10 tuổi. Những mùa đông sau đó, Grena cứ lặp đi lặp lại cái câu tương tự qua mỗi năm...

“Phải đợi bao nhiêu mùa đông nữa, thì mình mới được xem là đủ tuổi trưởng thành nhỉ?” Ashe bối rối nghĩ.

Grena nhặt con dao găm bằng băng lên, đặt nó trở lại giá vũ khí. Dường như món vũ khí mà Ashe không thể cầm được lại chẳng mảy may gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Grena.

Grena nắm lấy đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Ashe bằng đôi tay to rộng và ấm áp của mình, giúp chúng ấm dần: "Con ngủ đi, mai dậy sớm."

"Vâng ạ, mẹ..." Ashe im lặng một lúc rồi nói, "Mẹ không ngủ à?"

"Mẹ còn bận vẽ bản đồ một hồi."

"Lại vẽ bản đồ..." Ashe không dám nói ra điều mà mình đang nghĩ, chỉ im lặng gật đầu rồi quay về lều của mình.

Trước khi đi, Ashe quay đầu lại, nhìn thấy Grena đã đắm chìm vào công việc của bà trên chiếc bàn ấy.

Ashe không đi ngủ. Cô không ngủ được, muốn đi dạo và thư giãn một hồi

“Chắc mẹ sẽ không phát hiện đâu.” Ashe đội mũ trùm đầu lên, “Miễn là mẹ bắt đầu vẽ bản đồ, mẹ sẽ không còn chú ý bất cứ thứ gì xung quanh nữa.”

Ashe bước ra khỏi căn lều lớn, trời bên ngoài tối đen như mực; từng cơn gió và những hoa tuyết đang vờn lấy nhau. Cô nàng thở ra một làn hơi trắng xóa, nhón chân bước vào đêm tuyết một mình.

“Mùa đông lại sắp tới rồi.” Ashe chỉ mặc một bộ quần áo khá đơn chiếc, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong không khí, Mùa đông hàng năm ở Freljord đều rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta bị chết cóng. “Trong thị tộc, chắc sẽ có người không chống chọi nỗi khi đông tới.”

Ashe ôm lấy đôi cánh tay trần của mình. Người bình thường đã sớm lạnh cóng nếu ăn mặc phong phanh thế này, nhưng Ashe chỉ hơi nổi da gà mà thôi.

“Chẳng biết bên nhà dì đã ngủ chưa nữa? Hy vọng mình sang đấy sẽ được húp ké một bát súp nóng.” Ashe để lại từng dấu chân sâu trong tuyết, rồi những dấu chân ấy cũng bị vùi lấp nhanh chóng nhờ những hạt tuyết dày đang rơi.

Căn lều của dì chẳng có lấy một tia sáng, chỉ còn ngọn đuốc trước cửa vẫn le lói một ít ánh lửa tàn trong gió tuyết.

“Chắc bọn họ ngủ rồi.” Ashe hơi thất vọng, “Mình không nên quấy rầy bọn họ.”

Ashe quay bước về nhà. Cô bắt đầu hối hận vì sao mình phải đi loanh quanh thế này, giờ mà nằm yên trong chăn ấm nệm êm thì sướng phải biết.

Ashe đi ngang qua từng căn lều vải. Không còn nhà nào sáng đèn, chỉ có mỗi tiếng gió tuyết gào thét bên tai cô.

“Hắn vẫn chưa ngủ ư?” Trên đường trở về, Ashe nhìn thấy một căn lều nhỏ hắt ra ánh sáng lờ mờ từ bên trong.

“Hay mình đến gặp hắn nhỉ?” Ashe dừng chân, do dự một lúc.

Cuối cùng, Ashe chậm rãi bước đến căn lều nhỏ ấy, rồi dừng chân lần thứ hai.

"Hay là thôi đi..." Ashe dự định xoay lưng.

“Sao đứng trước cửa lều làm gì thế? Vào đây chơi.” Có giọng một cậu bé vọng ra từ căn lều nhỏ.

“Chết tiệt, sao hắn nhạy cảm dữ vậy?” Ashe thở dài, vén tấm màn che lều dày cộm ra, cúi người bước vào trong.

Không gian bên trong lều nhỏ hơn khi so với góc nhìn từ bên ngoài, nhưng đồ đạc khá đầy đủ. Nơi đây có một cái túi ngủ làm bằng da lợn rừng, đồng thời cũng được tận dụng làm thảm; có một cái nồi nấu canh, lò than bên dưới cũng có thể dùng để sưởi ấm, có một chiếc búa loại cầm một tay. Ashe biết rõ công dụng của cây búa này là để đập vỡ hộp sọ con mồi, nhưng giờ tên chủ lều này đang dùng nó để khuấy súp trong nồi, y hệt một cái thìa nấu ăn vậy.

“Mùi thơm quá.” Vừa bước vào lều, Ashe đã ngửi thấy mùi thơm nồng của bát súp nóng hổi; chỉ cần ngửi mùi thôi, cái lạnh trên người đã tan biến gần hết.

“Súp thịt nai.” Người vừa nói chính là cậu bé đang ngồi nấu súp trong lều. Cậu ta có mái tóc đen bù xù và một đôi mắt đen lấp lánh vì ánh lửa phản chiếu.

“Cho thêm táo đỏ vào đi. Món yêu thích của tuiii ớ!!!” Ashe ngồi xuống đối diện với cậu bé.

Chàng trai ngước nhìn Ashe: "Con nai này là con mồi của tôi trong ngày hôm nay. Sao lại phải chia cho cô?"

Ashe tức giận nhìn cậu bé, "Không cho thì thoyyyy, tui đi về."

Chàng trai suy nghĩ một hồi: "Cho cô một bát cũng được, mát-xa ngực cho tôi đã."

Ashe đứng dậy bỏ đi.

"Này, đừng đi! Tôi đùa mà!" Chàng trai nắm lấy cổ tay của Ashe, "Tôi nấu nồi súp này cho cô ăn đấy!"

Ashe mỉm cười hài lòng, ngồi xuống một lần nữa.

Cậu bé lấy một chiếc bát làm bằng sọ gấu ra, đổ đầy nước súp vào, đưa cho Ashe kèm theo một chiếc thìa gỗ.

Ashe nhận lấy bát súp thịt bằng cả hai tay. Giữa làn nước súp màu trắng sữa, có từng mảng táo lửa nổi lên. Ashe dùng thìa xúc dưới đáy bát, vớt lên một miếng thịt nai to tổ chảng.

Ashe rất thèm, lập tức cắn một cái; miếng thịt nai bị nấu chín đến mức mềm nhũn, vỡ vụn ngay trong miệng.

“Ngon hăm?” Chàng trai hỏi trong khi tự múc một bát súp cho mình.

Ashe vừa cầm bát canh vừa nhấm nháp bằng chiếc miệng nhỏ nhắn. Trog bụng đang được dòng nước súp nóng hổi sưởi ấm, y như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy lên từ sâu trong cơ thể.

“Ngon lắm luôn.” Ashe thốt lên.

Chàng trai cười vui vẻ, bắt đầu tự ăn lấy thành phẩm của mình.

Ashe cảm nhận được hơi ấm của bát súp, bèn nhìn về phía người con trai bên cạnh.

“Cậu thực sự muốn trở thành Đồng minh Huyết thệ của tôi à?” Ashe hỏi.

Cậu bé ngẩng đầu lên, tỏ vẻ coi thường: "Đương nhiên rồi! Bằng không, mắc mớ gì mà tôi phải cất công đối xử tốt với cô đến thế? Hay cô nghĩ tôi nấu canh lúc nửa đêm cho cô ăn là để mua vui thôi?"

"Nhưng đâu có chắc là tôi sẽ thành công trở thành một vị Chiến mẫu?"

“Cô chắc chắn trở thành Chiến mẫu.” Dường như cậu bé có một niềm tin tuyệt đối vào chuyện này, “Grena đã nói thế, thì chắc chắn cô sẽ trở thành như thế”.

Ashe nhìn lại bát canh nóng hổi trong tay mình. Làn hơi nước đang bốc lên liên tục, nhưng nó lơ lửng, không hề có hình dạng hay một quỹ tích nhất định...

Cũng giống như số phận của cô vậy.

......................................

[Hầu hết các thị tộc tại Freljord đều áp dụng kiểu xã hội mẫu hệ, tức là nữ giới thường có địa vị cao hơn nam giới. Trong số đó, người phụ nữ có địa vị cao nhất, có quyền thống lĩnh toàn bộ thị tộc, được gọi là "Chiến mẫu".]- Trích từ "Valoran Du Ký – Hồi Freljord – Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Huyết thệ


Ashe nhấp một ngụm súp nóng, thở ra một cách thoải mái, "Tôi nghĩ, cần phải có một nền tảng tình yêu để trở thành một Đồng minh Huyết thệ."

“Tôi yêu cô.” Chàng trai nhìn Ashe chằm chằm.

“Lothar à!” Ashe hung hăng nhìn hắn chằm chằm, “Đừng có nói lời yêu đương tùy tiện như thế! Anh có biết tình yêu là gì đâu?"

“Vậy cô có biết không?” Cậu bé tên Lothar hùng hồn hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là tôi hiểu!"

"Nói nghe xem nào?"

"Tình yêu là..." Ashe ngập ngừng, "Hai người muốn ở bên nhau."

"Thì tôi rất muốn ở bên cô."

"Này khác nhau mà! Anh chỉ muốn làm Đồng minh Huyết thệ với Chiến mẫu để không bị thị tộc tống cổ đi mà thôi."

Lothar nghiêng đầu: "Chuyện tôi yêu cô đâu có xung đột gì với nguyện vọng không muốn bị thị tộc đuổi cổ đâu cơ chứ?"

"Dù không phải xung đột, nhưng cũng không phải là tình yêu!"

“Đó chính là tình yêu.” Lothar khẳng định.

"Vậy nói cho tôi biết, anh yêu tôi ở điểm nào?"

"Tóc dài vàng óng, mắt xanh da trời, da thịt như tuyết trắng, ngực nở mông to hơn hẳn mấy năm trước..."

“Im đi!” Ashe vội vàng che miệng Lothar lại, không cho hắn nói tiếp, “Anh nói chuyện bậy bạ quá!"

“Nghe này, Ashe, cô có rất nhiều điểm đáng yêu.” Lothar nói với khuôn mặt đỏ bừng, “Vì vậy, không có gì là lạ khi tôi yêu cô cả.”

"Xùy xùy, tùy anh thôi..." Ashe biết mình không thể thuyết phục cho Lothar đổi ý, bèn nói: "Dù gì đi nữa, tôi cũng không lấy anh làm chồng."

Lothar mỉm cười, không nói nữa.

Cả hai uống súp trong im lặng.

Ashe nhìn gò má của Lothar, thầm nhủ: "Chẳng lẽ thằng nhóc này thích mình thật à?"

Ashe hơi đỏ mặt, bèn vội vàng lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ này rồi mở lời lái lụa sang một đề tài khác: "Lothar, theo anh thì tôi lớn tuổi hơn hay anh lớn tuổi hơn?"

Lothar đặt bát canh xuống: "Tôi không biết, tôi được Chiến mẫu Grena nhặt về từ hang sói, chẳng biết lớn hơn hay nhỏ tuổi hơn cô."

"Vậy anh nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ mình lớn hơn cô."

"Nhưng anh không cao bằng tôi."

"Con gái phát triển nhanh hơn là chuyện bình thường. Cô cứ chờ trong hai mùa đông tiếp theo thì rõ." Lothar khinh khỉnh nói.

"Nếu anh gọi tôi là chị hai, tôi sẽ xem anh như là chồng của mình."

“Chị hai.” Lothar lập tức từ bỏ ý muốn so kè tuổi tác.

Ashe cười lớn, vỗ mạnh vào lưng Lothar: "Lừa anh thôi! Hi hi! Tôi không cần làm người lớn đâu!"

“Nhưng tôi là thợ săn giỏi nhất trong tộc, và cũng là người nấu súp ngon nhất đó nha.” Lothar phản bác.

"Vậy thì tôi có thể xem anh như cận vệ hoặc đầu bếp của mình. Về phần làm chồng à? Đừng có mơ!"

Lothar cúi đầu, có vẻ không hài lòng cho lắm, chẳng thèm nhìn Ashe nữa.

Ashe uống vội bát canh: "Tôi về đây. Ngày mai tộc mình còn phải di cư nữa. Anh cũng ngủ sớm đi nhé."

"Không ở lại ngủ chung à?"

“Hay quá he? Nếu tôi bị phát hiện ngủ với anh, sáng mai anh sẽ bị mẹ tôi xé xác đấy.” Ashe phì cười.

Lothar chán nản lườm cô, vẫy tay với Ashe: "Tạm biệt."

Tâm trạng của Ashe tốt lên rất nhiều. Cô lại đội mũ trùm đầu lên, rời khỏi căn lều ấm áp, bước vào đêm tuyết lạnh giá.

Bước chân của Ashe nhẹ nhàng hơn so với lúc mới rời khỏi nhà. Gió càng lúc càng mạnh, thổi tắt rất nhiều ngọn đuốc xung quanh thị tộc. Thế nhưng, Ashe không hề cảm thấy lạnh; món súp nóng hổi vừa ăn vẫn tiếp tục sưởi ấm lòng cô.

"Grena! Chị điên rồi!"

"Chị không hề điên! Đây là lời gợi ý của Chư thần! Chẳng lẽ em không nhận ra à?"

Khi vừa bước đến cửa, Ashe chợt nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ lều của mẹ.

Cô run rẩy cả người, lặng lẽ tiến lại gần lều, nghe lén những gì đang diễn ra bên trong.

“Đó là dì Helnr!” Ashe nhận ra người đang tranh cãi với mẹ cô là ai. Thực ra, đó là người duy nhất trong tộc đủ tư cách để cãi nhau với Chiến mẫu Grena.

“Grena, em van xin chị. Chị có mường tượng ra bộ tộc của chúng ta sẽ biến thành thế nào nếu cứ theo đuổi chiếc ngai vàng mờ mịt của Avarosa hay không?” Giọng Helnr càng lúc càng lớn.

"Chỉ cần chúng ta tìm được, tất cả hy sinh đều xứng đáng. Chị đã quyết định vậy rồi. Em không cần nói gì thêm nữa." Grena mất kiên nhẫn dần.

Ashe hơi choáng ngợp, muốn lao vào để ngăn cuộc cãi vã giữa mẹ và dì nhưng lại biết rằng dù mình vào đó cũng chẳng giúp ích được gì.

“Mình phải làm sao đây?” Ash siết chặt lồng ngực.

“Này!” Một bàn tay của ai đó vỗ nhẹ vào lưng Ashe.

Ashe giật thót cả người, quay lại vì tức giận.

Đó chính là Lothar. Hắn đang mặc một chiếc áo khoác lông dày và mang theo một tảng thịt nai trong tay.

"Lothar! Anh làm gì vậy?"

Lothar tự hào đưa cho Ashe xem miếng thịt nai: "Một mình tôi không thể ăn hết được."

Ashe chưa kịp nói gì thì giọng nói uy nghiêm của Grena đột nhiên vang lên trong lều.

"Ai?"

Lothar tò mò nhìn về phía sau lưng Ashe: "Hình như Chiến mẫu Grena gọi chúng ta kìa?"

Ashe đấm thật mạnh một cú vào ngực Lothar: "Bị anh hại chết rồi!"

Lothar chẳng hiểu mô tê gì sất.

Ashe hít một hơi thật sâu, mở rèm và chào mẹ mình bằng cái chất giọng ngây thơ nhất có thể: "Là con đây, thưa mẹ, thưa dì Helnr."

Helnr là một người phụ nữ có vóc dáng cao to và mạnh mẽ y như Grena vậy. Hai người đó nhìn nhau, tạm thời ngừng tranh cãi.

"Ashe" Grena cau mày, "Hình như mẹ nhớ là đã bảo con đi ngủ rồi mà."

"Thì con đang đi ngủ..."

“Cô ấy đến nhà con ăn súp.” Lothar đi vào sát ngay sau lưng Ashe.

Thật sự, Ashe muốn bóp chết Lothar ngay tức khắc.

"Ăn súp à" Grena nhìn Lothar, "Súp gì thế?"

“Súp thịt nai trắng nấu với táo lửa ạ.” Lothar lập tức khoa tảng thị nai trong tay: “Con vừa săn được trong ngày, ngon lắm luôn.”

Helnr không cãi nhau với Grena nữa, quang sang mỉm cười với Lothar: "Nhóc là sói con hay sao mà tuần nào cũng săn được mồi thế? Nhiều hậu duệ Băng tộc khác cũng không làm được như nhóc đâu."

Lothar bĩu môi tự hào: "Muốn giỏi săn bắn, không phải chỉ cần có sức lực mạnh và chịu lạnh giỏi là đủ đâu. Cháu có thể biết mùi của tất cả các loài động vật trên núi cơ mà, đâu phải ai cũng làm được chuyện đó?"

Sau khi nghe nói vậy, Ashe lặng lẽ đứng cách xa Lothar ra một chút.

Grena chưa từng để ý đến Lothar quá nhiều. Bà chỉ nhìn chằm chằm vào tảng thịt nai trong tay hắn rồi nói với Ashe: "Ăn súp xong thì đi ngủ nhanh lên. Dì Heerno cũng chuẩn bị về rồi."

Helnr xụ mặt: "Grena, chúng ta còn chưa nói chuyện xong!"

“Không còn gì để nói cả.” Grena nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, “Helnr, dẫn sói con ra ngoài. Dù nó không phải là người thuộc Băng tộc, nhưng nếu huấn luyện nhiều một chút thì có tiềm năng trở thành một thợ săn giỏi giang đấy.”

Lothar ưỡn ngực: "Chiến mẫu Grena, cháu không muốn trở thành thợ săn."

Grena nhìn Lothar: "Vậy cháu muốn trở thành gì?"

Ashe lờ mờ có một dự cảm xấu.

“Cháu muốn trở thành Đồng minh Huyết thệ của Ashe!” Lothar tự tin nói thẳng.

Ashe chỉ muốn đào ngay một cái hố tuyết rồi tự chôn mình xuống đó.

Helnr há hốc mồm đầy ngạc nhiên, còn Grena thì nhướng mày kinh ngạc.

“Con sói nhỏ này, cháu biết mình đang nói gì không?” Giọng Grena ngột ngạt dần.

"Tất nhiên là cháu biết."

"Cháu có huyết thống của Băng tộc à?"

"Thưa không ạ."

“Vậy cháu có tư cách gì để trở thành Huyết thệ của con gái ta?” Grena gầm lên, đứng dậy, như một con gấu mẹ đang bảo vệ con mình.

Lothar không hề sợ sệt: "Nhưng đâu có quy định nào bắt buộc kẻ Huyết thệ phải mang huyết thống của Băng tộc ạ?"

Ashe âm thầm run rẩy khi nhìn Grena và Lothar lời qua tiếng lại. Một người là Chiến mẫu có địa vị cao nhất trong thị tộc, người còn lại là một cậu bé mồ côi cha mẹ, được bầy sói nuôi dưỡng trong nơi hoang dã.

"Tại sao hắn đủ can đảm cãi lại lời của mẹ như vậy nhỉ?" Ashe cảm thấy khó hiểu, tự hỏi mình: "Chẳng lẽ hắn thích mình thật ư?"

- -------------------------------------------

[Ở Freljord, cắt máu ăn thề là một nghi thức nghiêm túc và trang trọng bậc nhất, thường mất một quá trình dài để thiết lập, bao gồm các hoạt động tế lễ, tranh luận, yến tiệc... Hai bên có thể trở thành anh, chị, em hoặc một kiểu quan hệ lẫn nhau nào đó. Hình thức tối cao nhất trong tập tục này chính là Huyết thệ. Hai người ký kết lời Huyết thệ với nhau sẽ trở thành vợ chồng và bên nhau trọn đời.]- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Huyết thống Băng tộc


Ngay cả Helnr, người luôn đánh giá cao Lothar thường ngày, cũng cảm thấy Lothar có chút kiêu ngạo: "Losha này! Ashe sẽ trở thành Chiến mẫu trong tương lai. Nếu không có huyết thống của Băng tộc, con không thể nào chiến đấu cùng con bé."

Lothar lắc đầu: "Huyết thống của con cũng hề thua không kém."

Ashe bàng hoàng, vì câu nói này chắc chắn đã xúc phạm đến mẹ cô.

Grena rút chiếc Rìu chân băng ra, ném nó về phía Lothar.

“Đừng!” Ashe vội thét lên ngăn cản, nhưng cán rìu đã vuột ra khỏi tay. Chiếc rìu chân băng lao đến, tỏa ra một luồng khí lạnh khiếp người

Chát!

Chiếc rìu găm vào cột gỗ bên cạnh đầu Lothar.

Lothar không hề né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Grena.

“Mày nói lại đi, mày vừa mới nói cái gì?” Ánh mắt Grena cực kỳ lạnh lùng.

Chiếc rìu chân băng tràn ngập khí lạnh, khiến tóc mai của Lothar phải đọng tuyết dù nó chỉ ghim ở sát bên đầu.

Lothar không nói gì cả, lặng lẽ đặt thịt nai lên bàn, cúi chào Grena rồi bước ra khỏi căn lều lớn.

Helnr thở phào nhẹ nhõm. Bà không muốn thấy Lothar, một đứa trẻ đầy tiềm năng, lại mất mạng vì dăm ba phút bốc đồng.

Ashe cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn Lothar chết vì mình.

“Hừm!” Grena khịt mũi lạnh lùng “Một con sói nhỏ lại dám thèm muốn con gái tao à? Đáng lý ra, tao nên bỏ lại mày trong hang sói chứ không mang về làm gì.”

Sự việc của Lothar chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Helnr nhớ lại mục đích mà mình đến gặp Grena đêm nay, bèn tiếp tục nói: "Grena, em sẽ nói lại lần nữa. Bộ tộc gần như không thể tiếp tục di cư thường xuyên."

Grena không nhịn được, cong môi định trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài vọng vào.

"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"

"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"

"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"

Có một sự im lặng chết người bao trùm căn lều lớn.

Ashe mặt đỏ như một trái hồng, vội vàng chạy tới trước bàn Grenna: "Mẹ! Lothar điên rồi! Để con ngăn hắn lại! Mẹ đừng giết hắn!"

“Hahahahahaha!” Grena đột nhiên cười to lên.

"Hửm?" Ashe choáng váng, không biết ý của mẹ cười thế để làm gì.

“Helnr, con sói nhỏ đó nói mình không hề thua kém huyết thống của Băng tộc, chắc nó đang ám chỉ lòng can đảm của bản thân, ha ha ha ha ha!” Grena nắm lấy tay Ashe, nghiêm nghị nói: “Con gái, mẹ thừa nhận sói con rất can đảm. Mẹ sẽ không giết nó, nhưng con không được có tình cảm với nó. Nó chỉ là một kẻ mang dòng máu nóng, không xứng làm Huyết thệ của con."

Ashe sửng sốt, vội vàng xua tay: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không thích hắn..."

“Được, được rồi.” Grena vỗ nhẹ vào má Ashe “Con ra ngoài kêu sói con dừng lại, đừng để nó đánh thức cả bộ tộc. Mọi người cần ngủ đủ giấc để sáng mai lên đường."

Lúc này, Ashe mới nhớ ra. Nếu cả bộ tộc nghe được lời tuyên bố của Lothar thì ngày mai cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp gỡ mọi người.

Ashe vội vã ra khỏi lều, chạy đi tóm cổ cái tên sói con đang gào thét điên khùng ngoài kia.

“Đúng là con nít, cho nó quả đắng vài lần cũng là một chuyện tốt.” Grena mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của Ashe rời đi.

“Grena, chuyện của họ đã giải quyết xong, nhưng chuyện của chúng ta vẫn chưa đâu đấy.” Helnr dùng hai tay vỗ vỗ mặt bàn, “Chị hai, xin chị hủy lệnh di cư ngay lập tức đi”

Grena thở dài: "Em gái, tại sao em còn đáng ghét hơn cái tên sói con ấy vậy?"

...

Phải mất một thời gian dài, Ashe mới bắt kịp Lothar.

Lothar không phải huyết thống Băng tộc nên chạy không nhanh bằng Ashe. Thế nhưng, Lothar tận dụng lợi thế thạo đường của mình mà chạy phải trốn trái, thoăn thoắt như một con thỏ tuyết linh hoạt, rất khó để bắt được.

Ashe nhào thẳng vào người Lothar, đè hắn xuống nền tuyết: "Anh điên rồi!"

Lothar bị tuyết nhét ngập họng, không thể trả lời ngay lập tức.

Ashe đỡ Lothar dậy, phủi nhẹ lớp tuyết trên mặt hắn.

“Tôi không điên!” Lothar chạy trong gió lạnh quá lâu, cả khuôn mặt đều lạnh đến tím tái. “Tôi đã nói muốn trở thành Huyết thệ của cô thì chắc chắn sẽ làm được!

Ashe vừa tức vừa buồn cười: "Anh không sợ mẹ tôi giết anh à?"

“Sợ chứ sao không!” Lothar không nói dối, “nhưng tôi còn sợ một ngày nào đó sẽ bị đuổi khỏi thị tộc”.

"Ai nói không trở thành Huyết thệ thì bị đuổi khỏi thị tộc?"

"Chẳng ai nói cả."

"Vậy anh liều mạng như vậy để chi?"

“Bởi vì tôi cũng thích cô.” Lothar nói một cách nghiêm túc.

Nhất thời, Ashe không biết phải trả lời thế nào.

Thật lâu sau, cô nàng thở dài một hơi, cười nhẹ, lấy lòng bàn tay của mình xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo tím tái của Lothar: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi đưa anh về đi ngủ."

Lothar đứng lên, làu bàu: "Tại sao tôi rống to như thế mà chẳng ai đi ra xem nhỉ? Hay do tiếng gió lớn quá?"

Ashe nắm tay Lothar, dẫn hắn về nhà.

Mặc dù Lothar đeo găng tay, nhưng dường như Ashe cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền ra.

...

Có vẻ như tiếng la hét của Lothar không lọt vào tai bất cứ ai trong bộ tộc của. Mọi người thức dậy như thường lệ vào ngày hôm sau, bắt đầu bận rộn cho cuộc di cư đến địa điểm tiếp theo.

Lothar ngáp dài, dụi mắt, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình.

Mặc dù là sáng sớm, nhưng bầu trời không có ý định sáng sủa chút nào.

“Mùa đông lại sắp đến rồi.” Lothar tự cổ vũ mình, “Năm nay, mình phải cố gắng vượt qua, nhất định không được chết."

Sau khi mặc quần áo ấm dày, hắn bắt đầu dỡ lều, cất hết đồ đạc vào túi hành lý.

“Đi sang Ashe xem cô ấy chuẩn bị thế nào nhỉ?” Lothar xách chiếc ba lô nặng nề lên, tự nhủ: “Có khi nào cô ấy đột nhiên yêu mình sau một đêm không ta?"

Với suy nghĩ lạc quan như thế, Lothar vừa huýt sáo vừa đi về phía lều của Chiến mẫu.

Ashe đang đứng bên ngoài căn lều lớn, trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông.

Ashe vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh như mọi khi. Cô ấy mang trong người dòng máu của Băng tộc nên không hề sợ lạnh, để hở cánh tay xinh đẹp tuyệt trần ra bên ngoài. Lothar nhớ rằng, chính cánh tay này đã dẫn hắn về nhà vào đêm qua.

Lothar cũng biết cái người đang trò chuyện với Ashe. Gã đó là Maalcrom, một vị Giáo sĩ Băng.

Lothar không thích mấy người Giáo sĩ Băng, bởi vì những món trang sức bằng xương sọ và pháp trượng của những kẻ ấy rất đáng sợ.

Hơn nữa, Lothar càng không thích Maalcrom, vì gã cao hơn Lothar và khá thân thiết với Ashe.

Lothar ưỡn thẳng lưng mình, tiến về phía hai người họ: "Ashe này!"

Ashe giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.

Maalcrom nhìn thấy Lothar bèn nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào sói con."

Lothar không đáp lại sự niềm nở của Maalcrom. Gã trông khá trẻ và đẹp trai, nghe nói ngày đặt tên của gã và của Ashe trùng nhau nên Lothar càng khó chịu.

"Ashe, cô tính toán thế nào rồi? Chịu làm Huyết thệ với tôi hăm?" Lothar hỏi thẳng Ashe trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.

Ashe khó chịu nhìn Lothar: "Anh phát điên gì nữa? Không phải đã nói hai chúng ta không thể đến được với nhau sao?"

"Ủa vậy hả? Trí nhớ của tôi không tốt lắm nên quên mất tiêu rồi." Lothar lươn lẹo.

Maalcrom tỏ vẻ khó hiểu: "Sói con, nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu không phải là thành viên của Băng tộc mà, đúng không?"

"Ừ, không phải! Vậy thì sao?"

“Huyết thệ của Chiến mẫu không chỉ là một người bạn đồng hành.” Maalcrom nghiêm khắc nói, “Điều đó còn đại diện cho sức mạnh và trách nhiệm bảo vệ Chiến mẫu đến lúc chết đi.”

- -----------------------------------------

Có một dòng dõi ma thuật được lưu truyền rộng rãi khắp Freljord, người dân địa phương gọi nó là "Huyết thống Băng giá" hoặc "Băng tộc". Người mang trong mình dòng máu băng giá bẩm sinh không sợ lạnh,có sức mạnh và sức chịu đựng vượt xa người thường. Thể chất này có thể tiếp tục phát triển theo tuổi tác. Sức mạnh siêu việt của Băng tộc cũng khiến hầu hết các thị tộc tại Freljord rơi vào tình trạng phân hóa giai cấp - giai cấp Băng tộc và giai cấp phi Băng tộc. Dĩ nhiên, giai cấp đại diện cho Băng tộc cao quý hơn những dòng dõi khác rất nhiều. Những người bình thường không thuộc dòng dõi Băng tộc được gọi là "Người Máu Ấm" hoặc "Máu Bếp Lò", có nghĩa là "những người tầm thường cần lửa để tồn tại." Các cư dân thuộc nhóm người Máu Bếp Lò này thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để tham gia vào các cuộc chiến tranh, chỉ có thể ở yên trong thị tộc để làm những công việc nhỏ lẻ trong sinh hoạt hàng ngày.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Trên đường đi


Lothar cân nhắc một hồi, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, nếu là Ashe, chết cũng xứng đáng mà."

"Đủ rồi! Lothar!" Ashe hơi tức giận, "Đừng có làm trò trước mặt Maalcrom nữa!"

Mọi người xung quanh bắt đầu cười trêu ghẹo trước màn tuyên bố hùng hồn của Lothar. Ai cũng biết rằng, mặc dù con sói nhỏ này săn mồi rất giỏi, nhưng nó còn trốn nhanh hơn bất cứ ai khác khi gặp chiến tranh với các bộ tộc khác.

Maalcrom không cười. Gã có thể cảm thấy Lothar đang nói thật.

Maalcrom nhìn sang Ashe. Cô gái xinh đẹp ấy đang kẹp cổ Lothar lôi đi, như thể cô sẽ trừng trị Lothar một trận ra trò. Lothar không có huyết thống Băng tộc, sức mạnh kém hơn hẳn Ashe. Thế nhưng, hắn vẫn nghịch ngợm nhìn Maalcrom, nói: "Ashe bị tôi cướp đi rồi nè!"

“Im đi!” Ashe gõ mạnh vào đầu Lothar.

Maalcrom nở một nụ cười gượng gạo: "Trẻ nhỏ được sói nuôi lớn, đúng thật ngỗ nghịch khó dạy..."

...

Thị tộc bắt đầu cuộc hành trình trong ngày mới. Họ tiếp tục lên đường đi xa, tuân theo mệnh lệnh của Chiến mẫu Grena để tìm lại Ngôi báu Avarosa huyền thoại.

Thị tộc của họ có tên là Hậu nhân Avarosa.

Lothar cạn kiệt sức lực. Vì ưu thế của dòng máu Băng, thị tộc bị chia thành hai nhóm: đội hình đầu tiên được dẫn dắt bởi Chiến mẫu Grena, và tất cả đều là Băng tộc. Đội hình thứ hai đương nhiên bao gồm tất cả các những người thuộc Máu Bếp Lò bình thường, do Helnr, em gái của Grena, đảm trách.

Lothar không thuộc Băng tộc nên ở lại đội sau. Tuy vậy, hắn chạy nước rút với toàn bộ sức mạnh, bám sát ngay sau Ashe.

“Hắn nhất định là điên rồi!” Thậm chí, Ashe không muốn xoay đầu nhìn Lothar nữa. Cô nàng bắt đầu hối hận vì sao tối hôm qua lại ghé sang lều của Lothar. Nếu cô không đến đó, Lothar cũng sẽ không xung đột với mẹ mình. Và dĩ nhiên, hắn sẽ không bị kích thích để rồi theo đuổi mình dữ dội như vậy.

“Ashe, nhóc sói con đó bị gì vậy?” Một cụ già với bộ râu trắng to tướng đi chầm chậm bên cạnh Ashe ướm lời hỏi thăm.

“Yrael, cha đừng hỏi nữa.” Ashe van nài.

Yrael cười to: "Ta là Cha lớn của con, con không qua mắt được ta đâu."

Ashe quay đầu sang một bên.

Yrael vuốt râu mép của mình, bày ra vẻ mặt khó đoán: "Để cha đoán xem, sói con nói muốn trở thành Huyết thệ của con, đúng không?"

“Yrael!” Ashe đấm mạnh vào cánh tay Yrael, “Chắc cha nghe thấy tên ấy thét to đêm qua rồi hả?"

"Không riêng mỗi ta, mà tất cả những người thuộc Băng tộc đều đã nghe thấy. Tai của chúng ta thính hơn dân Máu Bếp Lò nhiều."

“Mặc kệ mọi người, dù gì thì con cũng không cưới Lothar đâu.” Ashe đá bay một cục đá.

"Bởi vì con không thích nó, hay do nó không phải Băng tộc?"

Ash dừng lại, cảm thấy hơi lúng túng trong lòng: "Chắc là cả hai."

Yrael trìu mến vỗ nhẹ vào lưng Ashe: "Con có 5 người Cha lớn, ta là người lớn tuổi nhất trong số họ. Khi ta lấy mẹ con, ban đầu cứ nghĩ là vô vọng ấy chứ. Mấy tên cạnh tranh đều trẻ hơn, khỏe hơn ta, con đoán xem, kết quả thế nào? "

Ashe đã nghe Yrael kể câu chuyện này không biết bao nhiêu lần: "Kết quả là cả ba đứa con mà mẹ sinh ra đều là con của cha."

“Và con chính là người duy nhất sống đến mùa xuân, đến Ngày lễ đặt tên.” Yrael chạm nhẹ vào đỉnh đầu của Ashe.

“Cha đang định nói cái quái gì vậy?” Ashe muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Yrael thích nghe cô ấy gọi mình như vậy. Mỗi lần nghe thấy, ông ta lại nhảy cẫng lên như một đứa trẻ phấn khích.

Nhưng lần này, Yrael nói một câu đầy ẩn ý: "Điều mà cha muốn nói là, con không bao giờ biết được số phận sẽ mang đến cho mình điều gì. Đừng từ chối sói con nhanh như vậy."

Ashe dừng chân, quay lại nhìn tên ngốc Lothar đang chập chững bước đi mệt nhọc ở cuối đội hình Băng tộc. Có thể thấy, hắn phải cố hết sức để không bị tụt lại phía sau, huống chi còn mang theo một bao hành lý rất lớn.

Ashe chợt nhận ra rằng, sẽ không có ai giúp Lothar đeo bao hành lý ấy. Thậm chí, chẳng ai chịu cho hắn ký gửi bao hành lý lên xe vận chuyển hàng hóa. Bởi vì, hắn không có xuất thân từ Hậu nhân Avarosa, hắn chỉ là đứa trẻ mà Grena nhặt được trong hang sói.

Hắn là người ngoài, từ nhỏ đã không có ai yêu mến hắn.

Ashe ngắm nhìn Lothar loạng choạng bước đi trong tuyết, bỗng dưng thất thần một hồi.

“Ashe, nói thật đi.” Yrael đột ngột hỏi, “Con thích sói con hay Maalcrom, hay con thích cả hai luôn?”

“Yrael!” Ashe đấm đá cha mình rất mạnh tay.

Yrael bật cười, tận hưởng nắm đấm thanh xuân của con gái mình.

...

Lothar cảm thấy mình đang chết dần.

“Mấy người Băng tộc này… Tại sao… bọn họ có thể đi nhanh như vậy chứ?” Lothar nhìn chằm chằm đội ngũ trước mặt, không để bọn họ khuất tầm mắt.

Nhưng Lothar sắp tiến dần đến giới hạn của bản thân, trong khi cái bao hành lý đang nặng đè lên hắn, khiến hắn sắp ngã gục.

Bỗng dưng, có một cánh tay đỡ lấy Lothar.

Lothar nhìn sang bên cạnh; người đã giúp hắn đang mang một khuôn mặt mà hắn không hề có thiện cảm.

“Cậu còn ráng nổi không?” Maalcrom quan tâm hỏi.

Lothar định nói là "không", nhưng nếu thừa nhận như thế sẽ vô cùng mất mặt trước Maalcrom.

“Còn khỏe re!” Lothar nghiến răng, tiếp tục bước đi bằng tất cả sức lực của mình.

“Cậu không cần phải ép mình như vậy.” Maalcrom chống cây gậy làm bằng xương, đi sát bên cạnh Lothar, “Aishe đi đầu đội hình, dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không thấy."

"Ai cần anh quan tâm!"

Maalcrom nở một nụ cười gượng gạo, không ngờ cậu bé sói con này lại cứng đầu đến thế.

“Cậu không cần xem tôi là kẻ thù, sói con à!” Bất chợt, Maalcrom ngưng tụ ra một luồng hơi lạnh âm u nơi lòng bàn tay, xua đi một phần mệt mỏi trên người Lothar. Lothar cảm thấy chân mình không còn mỏi nữa, bước đi nhanh hơn rất nhiều.

“Waooooo, đây có phải là ma thuật của Giáo sĩ Băng không? Thật tuyệt vời.” Lothar cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng.

“Nó chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn mà thôi. Tốt hơn hết, câu nên quay về với nhóm Bếp Lò.” Maalcrom thuyết phục.

“Không là không!” Lothar tiếp tục đi về phía trước.

“Cần chi mà cậu liều mạng đến thế?” Maalcrom không thể hiểu được.

Lothar nhìn vị Giáo sĩ Băng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia lửa điên cuồng: "Chiến mẫu Grena khẳng định rằng tôi yếu đuối hơn những người thuộc Băng tộc. Bởi vì thế, tôi muốn trở thành Huyết thệ của Ashe, tôi muốn chứng mình là bà ấy nghĩ sai rồi."

Maalcrom không biết phải trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tôi thực sự không biết nên cười nhạo sự ngu ngốc của cậu hay khâm phục lòng dũng cảm của cậu."

"Tôi thích vế sau hơn, anh bạn tình địch à!"

Maalcrom cười nói: "Thật ra, cậu không cần xem tôi như tình địch. Ashe và tôi... là không thể."

Lothar nhìn Maalcrom bằng một ánh mắt đầy nghi ngờ: "Tại sao anh không thích cô ấy?"

"Ashe là cô gái xinh đẹp và tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, nhưng..."

"Nhưng cái gì"

“Tôi là Giáo sĩ Băng.” Maalcrom cười khổ “Giáo sĩ Băng không được kết hôn. Tôi đã hiến dâng cả cuộc đời này cho chủ nhân của mình - Lissandra.”

Lothar nghiêng đầu: "Vậy anh có thích Ashe hay không?"

Maalcrom tức giận: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi và Ashe không thể đến được với nhau."

“Nhưng anh vẫn thích cô ấy.” Lothar nói ngắn gọn, “Anh thích cô ấy, anh là tình địch của tôi!"

Maalcrom ngơ ngác nhìn Lothar trong khi cậu bé bắt đầu chạy lon ton để đuổi kịp hàng trước.

"Không ngại xuất thân, chỉ chú ý đến tình cảm..." Maalcrom nhìn lại cây trượng bằng xương trong tay mình, "Thật đáng tiếc, sói con, ta không đủ can đảm như cậu."

- -----------------------------------------

Tuy có chế độ mẫu hệ nhưng hầu hết các thị tộc tại Freljord vẫn thực hiện chế độ một vợ một chồng. Ngoại lệ duy nhất chính là Chiến mẫu, người có thể kết hôn với nhiều Huyết thệ để chắc chắn sinh ra một bé gái khỏe mạnh, cường tráng nhằm kế thừa vị trí Chiến mẫu đời sau. Đối với đứa trẻ đó, chồng của mẹ đều là Cha lớn. Người Cha lớn ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Chiến mẫu và những đứa con của bà, để giọt máu của thị tộc được kéo dài tiếp tục.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Quyết đấu


Sau một ngày đêm di cư, cả thị tộc trở về một ngôi làng có tên là Vathcaer.

Đây từng là nơi sinh sống của bộ tộc Avarosa và cũng là nơi Ashe lớn lên. Thế nhưng, trong chuyến thám hiểm gần đây nhất của Grena trong sứ mệnh tìm kiếm “Ngai báu của Avarosa” đã lấy đi tất cả người dân và khiến nơi này trở nên hoang tàn.

Số người quay về hiện nay ít hơn hẳn số người khởi hành lúc ban đầu.

Lothar cảm thấy chân mình sắp gãy nhưng vẫn cố nghiến răng dựng lều. Thật là kinh khủng nếu một người không có nơi trú ẩn trong đêm tại Freljord. Lothar không muốn mình trở thành một cái xác chết cóng vào sáng mai.

Hắn muốn dựng lều thật sớm rồi nấu nướng chút gì đó, ăn xong thì đánh một giấc thật sâu để dưỡng sức cho cuộc hành trình ngày mai.

Thế nhưng, một vụ ồn ào lộn xộn nào đã khiến Lothar chú ý đến.

"Chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ?"

Lothar kéo lê cơ thể kiệt sức của mình, bước về phía khu vực trung tâm ngôi làng. Dường như tất cả mọi người trong thị tộc đều tập trung đến đây, dù là Băng tộc hay dòng dõi Máu Ấm.

Lothar đang tìm kiếm bóng dáng của Ashe. Không có quá nhiều người trong bộ lạc sẵn sàng nói chuyện với hắn cả. Cũng dễ hiểu thôi, hắn là người ngoài. Họ nghĩ rằng, thằng nhóc này là kẻ xui xẻo nên mới bị sói nuôi dưỡng. Thậm chí, có thể là hắn sẽ không được biết chuyện gì đang xảy ra nếu không tìm thấy Ashe.

May thay, không quá khó để tìm ra Ashe. Cô ấy đứng giữa đám đông, giống như một bông hoa mặt trời mọc trên một bức tường đá cằn cỗi, vô cùng nổi bật.

Lothar chen qua đám đông, bước đến vỗ vai Ashe: "Này! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Ashe quay đầu lại, phát hiện là Lothar, bèn cảm thấy hơi bối rối nhưng rồi cảm xúc đó đã bị ý nghĩ lo lắng đang bao trùm trong đầu xua tan ngay lập tức.

Ashe trông thấy thôn dân đang tụ tập ngày càng đông bèn kéo Lothar ra khỏi nơi này. Cả hai leo lên một trạm canh cách đó không xa. Sau đó, cô nàng mới nói: "Dì Herno muốn thách đấu mẹ tôi."

"Dì Herno muốn thách đấu Chiến mẫu Grena à?" Lothar giật mình: "Bà ấy muốn đảm nhận vị trí Chiến mẫu hả?"

“Không phải dì Herno làm thế để soán ngôi đâu.” Ashe nhìn về phía trung tâm, đám đông đang vây quanh một khu vực rộng lớn ở giữa ngôi làng. Tại nơi ấy, có hai người phụ nữ cao lớn đang lau chùi vũ khí của họ.

Tại sao lại làm thế?

"Làm thế là do cái thị tộc này! Vừa có một hộ gia đình Máu Ấm đã chết trên đường di cư đến đây trong ngày hôm nay."

Herno bước vào khu vực được chuẩn bị như một đấu trường đầu tiên. Bà ấy mang theo một thanh trường kiếm loại cầm bằng hai tay; một làn hơi lạnh yếu ớt tỏa ra từ thanh kiếm ấy chứng tỏ nó thực sự là một món vũ khí Chân băng.

Khuôn mặt của Herno rất nghiêm trang; ngược lại, Grena, người nhận lời thách thức, lại tỏ ra vô cùng thoải mái. Thậm chí, bà ấy còn cười nhạt, có vẻ như không mấy coi trọng lời thách thức của cô em gái trước sức mạnh của bản thân.

Grena cầm một chiếc rìu nhỏ ở tay phải và một cây giáo ngắn bên tay trái; cả hai đều là vũ khí Chân băng.

Bà chậm rãi bước vào đấu trường. Herno giơ thanh kiếm dài của mình lên, chĩa thẳng vào chị gái: "Grena, chị nên tuyên bố ngừng cuộc di cư này lại ngay lập tức! Đừng theo đuổi Ngai báu của Avarosa nữa, thứ này không hề tồn tại đâu!”

Grena cười to hai tiếng: "Em gái à, chỉ với một mình em thì không đủ để thách thức vị trí của chị đâu. Hiện tại vẫn còn kịp để em rút lui đấy, ít nhất là để chị không phải đánh em không lếch nổi xuống giường."

Đám đông xung quanh bật cười trong khi những người thuộc hai phe ủng hộ Grena và Herno bắt đầu chửi nhau. Nếu không phải cuộc đấu tay đôi giữa Grena và Herno vô cùng trang trọng, thì có lẽ hai nhóm người ấy sẽ lao vào đánh xáp lá cà với nhau.

Ashe buồn bã nhìn bọn họ. Thì ra, bộ tộc mình không hề đồng lòng với nhau, còn có rất nhiều người phản đối việc tìm kiếm ngai báu của mẹ mình.

Lothar ôm choàng lấy vai của Ashe: "Đừng sợ, dù ai thắng thì tôi cũng đứng về phía cô."

Ashe cảm giác rung động nhè nhẹ, không hề tránh né Lothar, cứ để hắn ôm lấy như vậy...

... Mãi đến khi bàn tay của Lothar từ từ sờ xuống ngực của Ashe...

Chát!!!

“Ui da!” Lothar bị Ashe tát một cái mạnh đến nỗi giật thót cả mình. Nếu Ashe không nương tay, cái tát này có thể đánh rớt vài cái răng của Lothar mất.

“Ban ngày đã đi mệt lắm rồi, sao anh còn sức mà làm chuyện xấu xa đến vậy!” Ashe đá mạnh vào lưng Lothar.

Lothar cười xin lỗi, đỡ cú đá Ashe: "Tôi sai rồi... Hãy cho tôi một cơ hội để ôm cô lần nữa. Tôi hứa sẽ không vượt qua giới hạn đâu mà!"

“Hay quá ha!” Ashe vẫn muốn đấm Lothar vài phát, nhưng cuộc đấu tay đôi giữa Grena và Herno đã bắt đầu. Ashe vội vàng rướn người sát vào lan can trạm canh, bắt đầu quan sát cuộc chiến.

Herno vung kém, chém ra một luồng gió lạnh sắc bén. Ngay lập tức, Grena bắt chéo cây giáo và rìu lại thành hình chữ thập, đón đỡ nhát chém này.

"Em gái yêu quý của ta! Chừng này thì chưa đủ để thắng chị đâu nhé!" Grena cười điên cuồng, lao đến Herno. Bà bổ mạnh bằng rìu, đâm thẳng bằng giáo, từng đòn tấn công đều có gió lạnh gào thét kinh người.

Herno không hề sợ sệt những đòn công kích dữ dội của Grena, bèn vận dụng thanh trọng kiếm nhuần nhuyễn, lúc công lúc thủ, tạo ra từng luồng gió kiếm mạnh mẽ.

“Wowww, hai người đó thật lợi hại.” Lothar đứng trên trạm canh, theo dõi cuộc đấu tay đôi của hai người bên dưới. Thậm chí, cả Lothar và Ashe đều cảm nhận được làn gió lạnh lẽo sản sinh từ cuộc chiến ấy. Nhiều người bên dưới đã phải chạy xa xa khỏi khu vực ấy vì không thể chịu nổi từng cơn gió rít tạt ngang.

Herno vừa đỡ một nhát chém của Grena, vừa giận dữ hét lên: "Grenna! Chị không còn thích hợp để lãnh đạo bộ tộc nữa!"

“Vậy em thích hợp hơn à?!” Grena trả lời trong khi lách người né tránh một làn kiếm quang của Herno.

"Chúng ta nên tìm một nơi để định cư! Mọi người có thể gieo lúa và đi đánh bắt vào mùa hè" Thanh kiếm sắc bén của Herno lướt ngang qua khuôn mặt của Grena, để lại từng mảnh băng nhỏ đọng lại trên khuôn mặt bà ấy.

"Em gái à! Chị không đến để nghe một kẻ hèn nhát nói chuyện! Nếu em có lời muốn nói, thì hãy dùng vũ khí mà cất lời!" Grena đá mạnh vào ngực Herno, khiến bà ta lùi lại mấy bước.

“Vậy thì đánh đi!” Herno nhanh chóng lấy lại tư thế, thế kiếm tiến thẳng không lùi.

"Đừng mà..." Ashe đau lòng nhìn mẹ và dì, nhưng đáng tiếc là cô không giúp ích được gì trong chuyện này cả.

Lothar nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Ashe.

"Em gái à! Đến phiên chị nhé!" Công kích của Grena ngày càng trở nên ác liệt hơn. “Ta là một ngọn giáo nhọn!” Ngọn Giáo băng trên tay trái của Grena đâm thẳng vào hông Herno. Bà vội vàng giơ kiếm chống cự.

“Ta là một chiếc rìu sắc bén!” Grena thuận thế bổ cây Búa băng trong tay phải mình xuống; Herno nghiêng người sang một bên, vất vả lắm mới tránh thoát đòn này.

"Ta là bão tuyết! Ta là sấm sét!" Grena vung hay tay một cách điên cuồng, hai thanh vũ khí Chân băng giao thoa lẫn nhau, công kích dồn dập. Luồng gió lạnh thấu xương cuốn lấy các tinh thể băng, như một trận tuyết lở dữ dỗi, tấn công vào tư thế phòng thủ của Herno không ngừng nghỉ. Đám đông người xem vội vã tản ra xung quanh để né khỏi đòn tấn công kinh hoàng của Grena.

“Ta chính là Grena!!!” Chiếc rìu sắc bén và ngọn giáo nhọn giáng xuống cùng một lúc; hàng loạt các cơn sóng băng cao vút nuốt chửng lấy Herno, phá hủy một vài ngôi nhà phía sau lưng bà.

“Thắng bại đã định.” Lothar nhẹ nhàng nói.

Ashe nhảy khỏi trạm canh, chạy đến sân đấu trường.

Màn sương lạnh lẽo tan đi, Herno cố gắng chống kiếm đứng dậy, nhưng cuối cùng đành ngã xuống đất một cách yếu ớt.

“Định mệnh đã không chọn em, em gái à!” Grena đeo Búa băng lên vai phải rồi giơ cao hai tay lên; đám đông ủng hộ Grena vỡ òa trong tiếng reo hò.

Ashe chạy đến đỡ Herno dậy, ôm lấy bà ta. Mặt bà ấy tái mét, hơi thở ngắt quãng.

Lothar và Maalcrom cũng chạy đến cạnh Ashe.

“Maalcrom, dì có sao không?” Ashe hỏi vị Giáo sĩ Băng trước mặt.

Maalcrom kiểm tra Herno một lát rồi hở phào nhẹ nhõm: "Dì sẽ ổn thôi, nhưng Ashe này..."

Ashe nhìn thẳng vào mắt Maalcrom.

“Ashe, em phải ngăn mẹ lại. Nếu cứ tiếp tục như thế, Avarosa sẽ không thể cầm cự nỗi.” Maalcrom nghiêm nghị nói.

"Em biết..." Ashe ôm lấy Herno đang hôn mê bất tỉnh, cúi đầu thật sâu, "Em biết chứ."

Lothar nhìn Herno, sau đó là Maalcrom, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Ashe. Dường như trong ánh mắt có từng ánh lửa đang lập lòe.

- -----------------------------------------

Chân băng là một loại vật chất kỳ diệu có chứa hàm lượng ma thuật mạnh mẽ và chỉ được tìm ra tại Freljord. Nó chứa một lượng lớn năng lượng ma pháp mang thuộc tính băng giá bên trong. Chỉ cần một mảnh Chân băng bé nhỏ giải phóng hoàn toàn năng lượng, thậm chí nó có thể đóng băng chết một con quái thú khổng lồ.Ngay khi chạm vào Chân băng, nguồn năng lượng ma thuật ấy sẽ xâm nhập vào cơ thể con người, thường gây ra tình trạng bỏng lạnh nghiêm trọng vĩnh viễn. Người bình thường khó có thể sử dụng vũ khí được rèn đúc từ vật liệu Chân băng này. Họ sẽ chết khi chạm vào nó. Chỉ khi dòng dõi Băng tộc không sợ rét lạnh trưởng thành đến một độ tuổi đạt yêu cầu mới có thể chống lại phản ứng dữ dội của vũ khí Chân băng đối với bản thân. Điều này góp phần làm cho năng lực chiến đấu giữa huyết thống Băng tộc và người bình thường bị nới rộng vô hạn. Chuyện một người bình thường có thể chiến thắng một người thuộc Băng tộc với vũ khí Chân băng trong tay chưa bao giờ xảy ra.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Ý nghĩa


Ashe đi dạo một mình trong ngôi làng yên tĩnh vào ban đêm.

Thậm chí, cô ấy còn không đội mũ trùm đầu, mặc cho tuyết dày đặc phủ kín đầu và vai.

Dù là Băng tộc hay là Máu Ấm, lúc này tất cả bọn họ cũng đã ngủ say, chỉ có ngọn đuốc canh đêm vẫn đung đưa ánh lửa.

Ashe bước đi trong vô định, cho đến khi cô nhìn thấy một căn lều nhỏ với ngọn lửa vàng mờ ảo.

“Tại sao hắn vẫn sống trong lều vải?” Ashe nhìn những ngôi nhà bên cạnh mình. Mặc dù chúng đã bị hỏng rất nhiều, nhưng chắc hẳn vẫn còn một căn nhà trống để Lothar ở chứ?

Ashe chỉ ngẫm nghĩ một lúc rồi tự tìm ra lý do.

Những người trong bộ tộc không cho hắn một ngôi nhà để ở.

Một nỗi buồn man mác trào dâng trong lòng Ashe.

“Thôi thì đến tâm sự với hắn một hồi vậy.” Ashe nghĩ, “Nếu hắn không táy máy tay chân, mình cho hắn ôm một lát cũng được.”

Ashe rũ bỏ lớp tuyết bám trên mái tóc vàng của mình, bước vào trong lều. Mùi súp thịt thơm ngát bất chợt xộc vào mũi cô.

Nồi súp nóng hổi bốc khói nghi ngút; ngọn lửa mờ ảo cháy trên bếp đá dưới lòng nồi đảm bảo súp không bị nguội đi.

Về phần Lothar, hắn đang nằm ngủ say sưa trong túi ngủ.

“À nhớ rồi, hắn đã chạy với theo đội hình của mình cả ngày, chắc hẳn đã kiệt sức mất rồi.” Ashe nhìn vào nồi súp nhỏ trong lều, không cần đoán cũng biết là hắn nấu cho ai.

“Cảm ơn nhé, sói con.” Vốn dĩ Ashe muốn an ủi Lothar; nhưng thay vào đó, cô nàng lại được Lothar an ủi bằng cách này.

Ashe ngồi xuống cạnh Lothar, lấy thìa và bát trên túi da của hắn, hớt bọt trong nồi rồi múc cho mình một bát súp nóng hổi.

Cô nhẹ nhàng thở dài, thổi sạch ván dầu trên bề mặt bát súp rồi húp một miếng.

"Hít hà..." Ashe thoải mái thở ra, sau đó nhìn về phía Lothar, "Anh thức chưa?"

Lothar không trả lời.

"Nếu bây giờ anh thức, tôi sẽ hôn anh một cái."

Lothar vẫn không trả lời.

“Hình như là ngủ thật.” Ashe ngẫm nghĩ trong khi uống súp.

Nước dùng thơm ngon kích thích vị giác của Ashe, cứ như một dòng điện ấm áp chảy dọc trong cơ thể cô.

“Mẹ thắng rồi, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu.” Ashe nói. Cô không biết mình đang tự trò chuyện với bản thân hay nói cho Lothar nghe nữa. “Ngày mai, bộ tộc sẽ từ bỏ ngôi làng và tiếp tục tìm kiếm Ngai báu của Avarosa. Dì Helnr phải ở lại đây để hồi phục sức khỏe, một số người máu Ấm sẽ ở lại với bà."

Ashe liếc nhìn Lothar; hắn vẫn đang nhắm mắt, chỉ có tiếng thở đều đều phát ra.

"Không còn nhiều lương thực nữa. Ngày mai, mẹ quyết định gây chiến với bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng để giành lấy thức ăn. Bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng là kẻ thù của chúng ta. Tôi không biết bộ tộc mình đã chiến đấu bao nhiêu cuộc chiến rồi. Nhưng mẹ tin chắc rằng mẹ sẽ tìm thấy Ngai bái của Avarosa. Nó nằm trên ngọn núi cao, gần Làng Trẻ băng...

Ashe liếm phần súp còn sót lại trên môi, nói tiếp: “Thực ra, tôi cũng muốn tin Ngai báu của Avarosa trong thần thoại thực sự tồn tại.” Ashe vén một lọn tóc vàng ra sau tai. "Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa, có thể phân biệt đâu là thực tế và đâu là ảo tưởng. Ngay cả Giáo sĩ Băng cũng không tin vào huyền thoại đó. Maalcrom nói đó hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng dù tôi có thuyết phục mẹ thế nào đi chăng nữa thì cũng là công cóc mà thôi..."

Ashe xúc một miếng thịt, nhai ngấu ghiến: "Hôm nay, tôi lại cầm thanh vũ khí Chân băng lên nhưng rồi tiếp tục thất bại. Mẹ nói tôi vẫn chưa đủ trưởng thành. Bà nói rằng, Băng tộc cần đại khái khoảng 20 tuổi mới có thể thử nghiệm cầm lấy vũ khí Chân băng. Có lẽ là tôi quá sốt ruột rồi."

Ashe nhìn bàn tay của mình. Bàn tay này rất đẹp, năm ngón tay thon dài và uyển chuyển. Thế nhưng, chính bàn tay này lại không thể nắm giữ được vũ khí để chiến đấu.

Những người không thể nắm giữ vũ khí thì không đủ tư cách trở thành Chiến mẫu.

“Băng sẽ không gây đau đớn, mà nó khuất phục chúng ta.” Ashe thì thầm, “Đó là những lời cầu nguyện của Băng tộc từ miệng Lissandra, Maalcrom đã dạy nó cho tôi đấy. Mặc dù có vẻ như anh không thích anh ấy, nhưng anh ấy thực sự là một người tốt. Anh ấy đã chữa lành mọi vết thương cho người máu Ấm. Dì Helnr đã thất bại, và bây giờ chỉ còn mỗi anh ấy ra mặt cho nhóm người máu Ấm mà thôi..."

Ashe tự nói chuyện rất lâu, bối rối về hành vi của mẹ mình, mê man về tương lai của bộ tộc, và lo lắng về việc liệu cô có thể trở thành một Chiến mẫu đầy trách nhiệm hay không...

Ashe gần như nói ra tất cả những suy nghĩ của mình. Bát súp ấm áp không hề có men như rượu mật ong lại có thể khiến Ashe dốc cạn bầu tâm sự.

Chỉ có một điều mà Ashe không nói.

Đó là suy nghĩ về Lothar.

“Tôi nên quay về nhà của mình rồi, Lothar.” Ashe đặt bát và thìa súp xuống, hốt một nắm tuyết để rửa sạch chúng, “Ngủ ngon nhé, sói con.”

Mãi đến khi Ashe rời khỏi căn lều nhỏ, Lothar không mở mắt ra.

...

Khi Lothar thức dậy, điều đầu tiên mà hắn cảm giác được chính là sự đau nhức từ đôi chân của mình.

Hắn đã ép mình đi bộ quá nhiều vào ngày hôm qua, nên hiện tại cảm giác vô cùng khó khăn khi muốn đứng dậy.

Lothar nhìn cái nồi bên cạnh, súp trong đó đã vơi đi một nửa.

Lothar cười toe toét, cố gắng đứng dậy, nhóm bếp bằng đá lửa rồi hâm nóng phần súp còn sót lại. Đây là bữa sáng của hắn.

Ăn uống xong, Lothar tập tễnh bước ra khỏi lều, bắt đầu tháo dỡ nó một cách nhanh chóng. Hắn muốn đuổi kịp tiến trình di cư của bộ lạc trong ngày hôm nay.

“Chào buổi sáng, sói con.” Maalcrom chào Lothar.

“Chào buổi sáng.” Lothar đáp lại một cách hờ hững, không hề bỏ ngang công việc.

Maalcrom lắc đầu, đưa cho Lothar một bát canh thảo dược: "Ashe bảo tôi đưa cho cậu, món này có thể giúp cậu cảm thấy khỏe hơn."

Lothar nhướng mày, nhìn Maalcrom bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Đừng lo lắng, không có độc.” Lothar cầm lấy chén canh thuốc: “Sau khi uống bát canh này, tôi có thể đi nhanh như Băng tộc à?

"Tác dụng của bát canh này là để cho cậu nằm nghỉ ngơi thật yên ổn tại đây. Cậu sẽ nhanh chóng bình phục, sang ngày mai là khỏe hẳn."

“Vậy thì tôi không uống đâu.” Lothar đặt chiếc bát vào lại bàn tay của Maalcrom.

Maalcrom bất lực nói: "Nhưng cậu không thể đi được nữa. Ashe chỉ có ý tốt thôi mà. Hơn nữa, còn rất nhiều người dân máu Ấm khác sẽ ở lại đây."

“Tôi muốn đi theo Ashe.” Lothar bướng bỉnh nói.

“Ashe nói rằng, nếu cậu không uống thì tôi sẽ đóng băng cậu ở ngay nơi này.” Maalcrom ngưng tụ ra một quầng sáng lạnh ngay tại hai bàn tay.

Lothar làm ngơ.

Maalcrom thở dài, xóa sạch ma thuật mà mình vừa triệu hồi ra: "Cậu y hệt bà Grena vậy. Cậu có biết là, đôi khi cậu bướng bỉnh như thế sẽ khiến những người quan tâm cậu cảm giác rất lo lắng hay không?."

“Chẳng có ai cả.” Lothar nói đột ngột.

“Là sao?” Maalcrom không hiểu.

“Là chẳng có ai cả, theo đúng nghĩa đen.” Lothar nhìn chằm chằm vào Maalcrom “Chẳng có ai trong cái bộ tộc này quan tâm đến sự sống hay cái chết của tôi cả. Tôi là chỉ là một người ngoài. Mặc dù mỗi lần tôi săn bắn được con mồi thì đều phân phát nó cho bộ tộc, nhưng mỗi khi bộ tộc tổ chức tiệc rượu thì không bao giờ mời tôi tham gia. Thậm chí, giả sử khi tôi chết đi, chắc chắn cũng không có ai tổ chức tang lễ cho tôi hết. Đến lúc đó, thanh đao của tôi, cung tên và nồi nấu súp sẽ bị chia cho người khác. Không những thế, họ sẽ nhận lấy và còn không thèm nói lời cảm ơn. Vài chục năm nữa, thậm chí sẽ không còn ai nhớ đến tôi. Vậy tại sao tôi phải quan tâm đến cảm nhận của những "người khác" mà anh vừa nói?"

"Nhưng Ashe..."

“Ashe là một ngoại lệ.” Lothar nở một nụ cười hạnh phúc, “Nếu tôi chết, cô ấy nhất định sẽ khóc vì tôi.”

Maalcrom im lặng.

“Và cũng vì như thế, Ashe đi đâu, tôi sẽ theo đó.” Lothar thu dọn mọi thứ, “Ở lại nơi này làm chi khi không có Ashe ở đây?”

- -----------------------------------------

Tín ngưỡng của Freljord rất hỗn tạp. Bên cạnh niềm tin vào các vị thần bản địa, rất nhiều người xứ này còn thờ phụng Mật giáo Ba Chị Em trong những trang sử thi. Họ là ba vị nữ hoàng của thời cổ đại, là tổ tiên của tất cả các chi nhánh Băng tộc trong truyền thuyết. Họ là Serylda mạnh nhất, Avarosa thông minh nhất và Lissandra có tài năng phép thuật bậc nhất.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Leo núi


Maalcrom bước đến cạnh Ashe; cô đang đứng trên mép vách đá nhìn bọn họ rời khỏi làng.

Mỗi lần nhìn thấy Ashe, Maalcrom đều thở dài. Cô càng ngày càng xinh đẹp; dáng người thon dài, thanh thoát ấy khiến Maalcrom không thể dời mắt. Nếu không phải cô là con gái của Grena và là Chiến mẫu tương lai, chắc chắn không chỉ bộ tộc Avarosa, mà ngay cả bọn thanh niên của các bộ tộc khác cũng sẽ theo đuổi cô ấy một cách điên cuồng.

Nhưng thân phận của Ashe đã quyết định một việc, đó là Huyết thệ của cô vĩnh viễn không thể nào là tộc Máu ấm. Thậm chí, phải là người ưu tú trong Băng tộc mới xứng đáng với cô.

Bên cạnh đó, Maalcrom và Ashe cũng không thể nào đến với nhau được. Một khi đã trở thành Giáo sĩ Băng, kẻ đó phải nói lời từ biệt với tình yêu cá nhân. Cả đời người đó chỉ còn mỗi chức trách, không có vị trí cho tư tình.

“Lothar không chịu uống thuốc.” Maalcrom nói thật với Ashe, “Cậu ấy cũng không chịu ở lại làng.””

“Tên ngốc đó...” Ashe nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta sắp đánh một trận sống còn với bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng Giá! Thế mà hắn còn gắng gượng với tình trạng sức khỏe như vậy!”

“Em quan tâm đến cậu ấy quá nhỉ?” Maalcrom hỏi.

"Đừng hiểu lầm, em chỉ..." Ashe nghĩ một lúc, "... Chỉ xem cậu ấy như một đứa em trai cần được chăm sóc."

"Thật à, xem như em trai ư..." Maalcrom hỏi lại.

“Thật đấy.” Mái tóc dài của Ashe bị gió vùng núi cao thổi rối tung, “Anh biết đấy, em không có anh chị em gì cả, nên em coi Lothar như là em trai”.

Em đang nói thật lòng mình đấy à?

Maalcrom biết chắc là không phải.

Giáo sĩ Băng có thể nhìn thấu những lời nói dối.

Maalcrom khẽ mỉm cười: "Anh sẽ chăm sóc Lothar. Cậu ấy rất cứng đầu, nhưng ma pháp của anh có thể xoa dịu cho cậu ấy một ít.”

“Anh có thể sử dụng ma pháp cho tất cả những người Máu ấm đi cùng không?” Ashe lo lắng nhìn đoàn xe đang dần tiến lên ở phía sau, “Nếu họ có thể đi nhanh hơn và không làm ảnh hưởng tốc độ, chúng ta sẽ đến nơi cư ngụ của bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng Giá sớm hơn, cũng có thể sớm quay về gặp lại dì Helnr và những người khác ở làng. "

“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Maalcrom hứa.

“Cảm ơn anh.” Ashe nhìn lên bầu trời, mùa đông sắp đến rồi, “Điều mà em lo nhất hiện nay chính là cuộc chiến với Những Đứa Trẻ Băng Giá.”

“Grena sẽ dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng.” Yreal bất chợt bước ra nói; ông rất lạc quan và vững tin.

Ashe không biết sự tự tin của ông ấy đến từ đâu. Đối với Yreal, Grena – vợ của ông – là vị thần toàn năng. Nhưng Grena đã từng ăn nhiều thiệt thòi và chuốc lấy thất bại trong quá trình theo đuổi ngai báu của Avarosa. Mặc dù bà ấy vẫn kiên định trước mọi thử thách, nhưng cái giá phải trả chính là con số thương vong kinh hoàng của bộ tộc Hậu Nhân Avarosa mỗi năm.

Yreal mỉm cười, đi cùng Ashe: "Grena là vị Chiến mẫu dũng cảm nhất, và con sẽ giống như bà ấy trong tương lai."

"Nhưng con không muốn trở thành một vị Chiến mẫu như mẹ. Con không muốn có quá nhiều người phải chết vì con." Ashe nói thầm.

...

Cũng giống ngày hôm qua, Lothar miễn cưỡng lê thân ở cuối đội hình, bám đuôi đội Băng tộc.

Maalcrom muốn sử dụng ma thật để tăng tốc cho Lothar nhưng bị hắn từ chối.

“Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ từ đối thủ của mình nữa.” Lothar nói với Maalcrom một cách rất nghiêm túc, “Bằng không, tôi sẽ yếu lòng khi đấu với anh trong tương lai.”

Maalcrom dở khóc dở cười: "Nhưng tôi sẽ không đấu với cậu."

"Đánh vì Ashe cũng không à?"

Maalcrom nghẹn họng, và gã phát hiện ra rằng, nhịp điệu trong não mình chưa bao giờ cùng tần số với Lothar.

“Nhìn xem, anh vẫn giữ ý định tranh giành Ashe với tôi đấy thôi!” Lothar nhìn Maalcrom bằng một ánh mắt thù địch. “Dù có mệt hay gãy quách cái chân này, tôi cũng không cần anh giúp!”

Lothar tiếp tục leo núi với chiếc vali to đùng trên lưng, để lại Maalcrom một mình sững sờ tại chỗ.

...

Bộ lạc Những Đứa Trẻ Băng Giá tọa lạc trên sườn núi. Thật khắc nghiệt cho bộ tộc Hậu Nhân Avarosa khi phải leo núi trong thời tiết lạnh giá như vậy.

Ít ra là đối với người Máu ấm, đây là một thử thách rất lớn.

Chân Lothar đau dần; hắn biết mình đã bị phồng rộp nhưng vẫn nhất quyết đi bộ. Hắn sợ mình sẽ không bao giờ đứng dậy nỗi nếu ngồi xuống nghỉ mệt trong giây lát.

Maalcrom đã giúp các nhóm người Máu ấm hết mức có thể nhưng hiệu quả không lớn lắm. Trong khi đó, đội Máu ấm còn có nhiệm vụ vận chuyển một lượng lớn nguyên liệu, thế là lại kéo chậm tốc độ của đội Băng tộc.

Ashe lo lắng nhìn nhóm Máu ấm. Cô biết rằng, người Mấu ấm không chỉ thiếu thốn về thể lực, mà còn cả tinh thần.

Theo truyền thống của bộ tộc Avarosa, Grena, với tư cách là một Chiến mẫu, chỉ có thể lãnh đạo Băng tộc trên chiến trường trong khi Máu ấm được em gái Helnr dẫn dắt.

May mắn thay, Helnr đối đãi với người Máu ấm rất chân thành, không bao giờ phân biệt đối xử vì vấn đề huyết thống. Ngược lại, bà ấy còn cố gắng đấu tranh để giành quyền lợi cho họ.

Thật không may, Helnr vắng mặt lúc này.

"Dì Helnr là chỗ dựa tinh thần của họ. Lúc này, dì Helnr đã suy sụp, họ còn biết trông cậy vào ai đây?" Đây không phải là lần đầu tiên Ashe dừng chân để nhìn về phía sau. Dưới cái lạnh cực độ này, đi bộ nhiều ngày trong gió tuyết chắc chắn là một cực hình.

Ashe nhìn thấy Lothar; hắn đi cuối đội Băng tộc, đồng thời là người đi đầu trong nhóm Máu ấm.

Một mình hắn gánh phần hành lý mà phải chừng 2 người khiêng mới nổi, huống chi hắn còn vị thành niên.

Ashe không thể chịu đựng được nữa, bèn chạy về trước để tìm kiếm mẹ mình.

Grena đang kiểm tra bản đồ trong khi đang bước đi.

“Mẹ!” Ashe chạy đến cạnh Grena, “Dừng một lát để nghỉ ngơi nhé.”

“Không, tiếp tục đi.” Thậm chí Grena còn không ngẩng đầu lên.

“Nhưng đội Máu ấm mệt lã cả rồi. Mẹ để bọn họ đi ba ngày ba đêm, bọn họ không phải là Băng tộc cơ mà!” Ashe lo lắng nói.

"Nếu lạnh, họ nên mang thêm áo da và lông, hoặc ăn một ít hạt tiêu tuyết."

Ashe ngẩn người một lúc, rồi thê lương nói: "Lại có thêm người Máu ấm chết giữa đường cho xem."

“Ta biết giới hạn của bọn họ.” Grena không hề nhìn Ashe dù chỉ một lần, “Để họ đi thêm 1 ngày nữa.”

Ashe thất vọng nhìn tấm lưng rộng của mẹ mình.

“Mẹ có thể là một Chiến mẫu dũng cảm.” Ashe nghĩ, một mình chạy về đội hình phía sau, “nhưng mẹ không phải là một Chiến mẫu tốt.”

Lothar lê từng bước trên mặt tuyết, chợt nhận ra cơn ảo giác kéo đến; mọi thứ trước mặt hắn cứ nhợt nhạt đến lóa mắt dần.

"Úi, đó là gì nhỉ? Màu vàng ấy là gì?" Lothar nheo mắt, cố nhận diện rõ hình ảnh đang đến gần.

Đó là Ashe, mái tóc dài màu vàng nhạt của cô tung bay trong gió tuyết, làm xáo trộn bầu trời đầy tuyết bất biến này.

Khi chạy đến bên Lothar, Ashe thấy đôi môi của hắn nứt nẻ và nhợt nhạt, chẳng biết nó là màu tím hay xanh nữa.

“Đưa cái túi cho tôi.” Ashe ra lệnh.

"Gì?"

“Đưa cái túi cho tôi!” Ashe mạnh tay giành lấy chiếc túi lớn trên người Lothar rồi đeo nó trên lưng.

“Cô bị sao vậy?” Lothar muốn giật lại chiếc túi nhưng Ashe chặn tay hắn lại.

“Cậu nghỉ ngơi đi.” Ashe nắm lấy cổ áo Lothar, hung dữ nói: “Đi tìm một chiếc xe rồi nằm lên đó ngủ đi. Nếu bọn họ không đồng ý, cứ bảo là tôi ra lệnh."

"Nè, chờ xíu……"

“Nếu cậu không ngủ, cả đời này tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa đâu!” Vừa nói, cô vừa chạy đi, hòa vào đội hình Máu ấm để giúp họ đẩy xe hành lý.

Lothar thất thần đứng đó, cân nhắc những gì Ashe vừa nói.

“Nếu Ashe không để ý đến mình nữa, thế thì lỗ lã quá.” Lothar mỉm cười, chậm rãi đi về hướng đội Máu ấm bằng bước chân khập khiễng.

Không ai trong hai người nhìn ở đằng xa, Maalcrom đang lặng lẽ quan sát họ.

Môi trường tự nhiên ở Freljord rất khắc nghiệt; nhân loại khó mà tồn tại được ở đây, chỉ có Băng tộc là ngoại lệ. Hầu hết cấp lãnh đạo của các bộ lạc hoặc thị tộc đều là những vị pháp sư, giáo sĩ, thần thú hoặc những vị hành giả mang dòng máu Băng tộc hoặc có sức mạnh phép thuật. Dù những người bình thường không thuộc Băng tộc hoặc không biết ma thuật có tập trung lại thành những tộc quần để đùm bọc lẫn nhau, họ cũng khó mà sống sót bởi hoàn cảnh tự nhiên này. Đa phần, họ chỉ có thể sống sót dưới sự bảo vệ của Băng tộc, điều này cũng khiến địa vị của Máu ấm tại Freljord luôn ở mức cực thấp.—— Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom