Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Diêm Vương Xuống Núi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Diêm Vương Xuống Núi
Chương 20: C20: Ông nội


Nhưng cô ấy vẫn không muốn bỏ cuộc. Chí ít.

Cô ấy không muốn mình phải tiếc nuối.

Cùng lúc đó. Tô Vũ đang tìm việc ở chợ việc làm.

Bởi vì hôm qua Lý Quế Phương nói rằng, nhà bọn họ không nuôi người rảnh rỗi, còn Tô Vũ lại không muốn bị vợ nuôi cả đời.

Cho nên...

Anh nghĩ mình phải tìm một công việc vẻ vang để nuôi gia đình.

"Người anh em, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi."

Bỗng nhiên lúc này, một chiếc Audi màu bạc dừng trước mặt Tô Vũ.

"Là cô à?"


Nhìn thấy Lý Văn Tịnh xuống xe, Tô Vũ tò mò hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì?" "Người anh em, không phải tôi tìm anh, là nhà họ Chúc ở Nam Lăng..." Lý Văn Tịnh kể cho Tô Vũ chuyện Chúc Lăng Thiên tái phát bệnh cũ.

Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu nói: "Xin lỗi, bây giờ tôi phải tìm việc đã, không rảnh chữa bệnh cho người ta."

"Người anh em à, anh hồ đồ thế, nếu anh chữa khỏi bệnh cho Chúc tiền bối, thì anh muốn công việc gì chẳng được? Có khi cô Văn Chúc vui, lại tặng anh một công ty đã niêm yết. Đến lúc đó anh tự làm ông chủ, thế không tốt hơn đi làm công cho người khác à?"

Lý Văn Tịnh bật cười nói.

"ôm

Tô Vũ cân nhắc một chút, sau đó anh gật đầu nói: "Nghe có vẻ khá được, cô dẫn đường đi."

Nửa tiếng sau.

Tô Vũ đã đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình.

"Cô Văn Trúc, tôi đưa Tô thần y tới rồi."


Lý Văn Tịnh cẩn thận hành lễ với Chúc Văn Trúc.

"Anh ta chính là vị thần y vế bùa chữa bệnh mà cô kể đó hả?" Quan sát Tô Vũ mấy cái, Chúc Văn Trúc có biểu cảm phức tạp. "Là anh ấy."

Lý Văn Tịnh trịnh trọng gật đầu.

Chúc Văn Trúc không tiếp lời. Thực sự là...

Tô Vũ trông quá trẻ, phải biết rằng những thần y mà cô ấy quen, người ít tuổi nhất cũng hơn năm mươi tuổi, còn Tô Vũ? Có khi còn chưa đến ba mươi tuổi.

Trẻ như này. Cho dù Tô Vũ thật sự biết y thuật, anh có thể giỏi cỡ nào cơ chứ? "Cô Văn Trúc, hay là để Tô thần y khám cho Chúc tiền bối trước đã?"

Thấy mãi mà Chúc Văn Trúc không nói tiếp, Lý Văn Tịnh đoán có khả năng đối phương đang nghỉ ngờ y thuật của Tô Vũ, vì thế cô ấy chủ động đề nghị.

"Thôi, cứ để anh ta thử đi." Chúc Văn Trúc nhíu mày gật đầu.

Thật ra sau khi gặp Tô Vũ và đoán tuổi của anh, cô ấy không còn ôm hy vọng gì nữa.

Kết quả...

Sau khi Tô Vũ đặt một tay lên mi tâm của Chúc Lăng Thiên, Chúc Lăng Thiên vốn đang bất tỉnh lại mở một mắt ra.

"Ông nội?"
 
Chương 21: C21: Hồi quang phản chiếu ư


"Hu hu, ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, cháu cứ tưởng... cháu sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa."

Nhìn thấy Chúc Lăng Thiên mở một mắt, Chúc Văn Trúc lập tức khóc nức nở.

Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Ông nội cô chưa tỉnh, đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của ông ấy thôi."

"Hồi quang phản chiếu ư?"

Chúc Văn Trúc không kìm được hỏi: "Thế ông nội tôi còn cứu được không?” "Được."

Tô Vũ gật đầu.

"Vậy nhờ anh đấy, Tô thần y."

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tô Vũ, giờ phút này, Chúc Văn Trúc không khỏi dâng lên hy vọng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nháy mắt đã qua mười phút.

Trong khoảng thời gian này, Chúc Văn Trúc và Lý Văn Tịnh đều căng thẳng, hai cô gái yên lặng quan sát Tô Vũ vẽ bùa lên ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên.

"Phùi" Bỗng nhiên, Tô Vũ thở dài một hơi.

Anh di chuyển tay ở chỗ ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên, cùng lúc đó, vù, vùi Bạch quang chói mắt chợt hiện lên ở chỗ thất khiếu của Chúc Lăng Thiên.


Tiếp đó.

Đầu ngón tay của Chúc Lăng Thiên bắt đầu chảy ra đây máu đen, trông cực kỳ quỷ dị.

"Ông nội tôi sao vậy?"

Nhận thấy hô hấp của Chúc Lăng Thiên suy yếu trong phút chốc, Chúc Văn Trúc vốn còn gửi gắm hy vọng vào Tô Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.

"Ông nội cô đang bài độc."

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ông nội cô từng có thương tật không nhẹ, nhưng ông ấy lại không tìm được biện pháp chữa trị, ông ấy đành phải lấy cương hỏa áp chế thương thế."

"Mà không biết rằng."

"Cương hỏa cực kỳ tổn hại đến ngũ tạng, vừa nấy tôi xem trong cơ thể của ông nội cô, tôi thấy ngũ tạng ông ấy khô kiệt, hỏa độc lan khắp nơi, cho nên tôi phải hút độc của cương hỏa ra. Chỉ có làm vậy, ông ấy mới có thể kéo dài tính mạng."

Anh đang nói.

Thịch.

Cơ thể Chúc Lăng Thiên run lên, sau đó ông ta không còn hơi thở nữa.

"Ông nội!"


Phát hiện Chúc Lăng Thiên mất đi dấu hiệu của sự sống, Chúc Văn Trúc như phát điên chỉ trích Tô Vũ: "Lang băm! Không phải anh nói ông nội tôi đang bài độc sao? Tại sao! Tại sao bây giờ ông ấy lại chết rồi?"

"Là anh!"

"Anh đã hại chết ông nội tôi. Nếu không phải anh chữa bệnh cho ông nội tôi, ông ấy sẽ không chết nhanh như vậy..."

Nói một tràng, Chúc Văn Trúc tuyệt vọng bật khóc. Cô ấy khóc, mấy người tập võ lập tức bao vây Tô Vũ lại.

Một người trong số họ còn phần nộ quát: "Tặc tử, Chúc tiền bối vì cậu mà chết, cậu hãy để mạng lại đây đi!"

"Đây? đây?"

Lý Văn Tịnh ở bên cạnh thấy Tô Vũ chữa làm Chúc Lăng Thiên qua đời, cô ấy cũng hoảng rồi.

Phải biết rằng...

Cô ấy là người giới thiệu Tô Vũ tới đây.

Người xưa có câu cổng thành mà cháy, cá trong ao cũng gặp họa.

Chỉ sợ.

Chúc Văn Trúc xử lý xong Tô Vũ, tiếp theo sẽ đến lượt cô ấy!

Nhưng ngay lúc Lý Văn Tịnh đang không biết phải làm sao, thì thấy Tô Vũ bình tĩnh nói với Chúc Văn Trúc: "Cô Chúc, nhà họ Chúc các cô đối xử với ân nhân cứu mạng như này à?”

"Ân nhân cứu mạng gì chứ? Anh chữa làm ông nội tôi chết, anh còn..."

Đang nói, Chúc Văn Trúc lại dừng lại.
 
Chương 22: C22: Cháu biết rồ


Không chỉ có cô ấy.

Những người khác đang có mặt ở đây cũng trợn tròn mắt nhìn Chúc Lăng Thiên.

Chỉ thấy ông lão mấy giây trước đã mất đi dấu hiệu sống, nay lại ngồi dậy với sắc mặt hồng hào.

"Đây, rốt cuộc đây là phương pháp chữa bệnh kiểu gì vậy? Rõ ràng người đã chết, thế mà giờ lại sống lại?"

Lý Văn Tịnh trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy từng thấy tứ chẩn là nhìn nghe hỏi sờ ở đông y, cũng từng thấy thiết bị khám bệnh ở tây y.

Nhưng chưa từng thấy bác sĩ nào có thể cải tử hoàn sinh như Tô Vũ. "Ông nội? Ông chưa chết?"

Sau khi tỉnh táo lại, Chúc Văn Trúc mừng rỡ nhào vào lòng ông lão. "Được rồi, Văn Trúc, cháu đừng khóc nữa."

Chúc Lăng Thiên an ủi cháu gái hai câu, sau đó ông ta đứng dậy hành lễ với Tô Vũ: "Cảm ơn anh bạn đã cứu tôi một mạng từ quỷ môn quan."

Vừa nấy khi Tô Vũ bài độc.

Ông ta đã tỉnh rồi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, ông ta không thể động đậy được.


"Ông Chúc không cần khách sáo. Tôi cứu ông, đâu phải cứu không công đâu."

Tô Vũ mỉm cười nói.

"Không biết anh bạn muốn cái gì? Ở Giang Nam, Chúc Lăng Thiên tôi có không ít bạn. Tiền tài, địa vị, danh lợi, phụ nữ, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể cho cậu!"

Chúc Lăng Thiên chân thành nói.

Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Những cái này, tôi đều không cần."

"Không cần ư?"

Chúc Lăng Thiên sửng sốt, không đợi ông ta hỏi tiếp, Lý Văn Tịnh ở đằng sau đã nịnh nọt nói: "Chúc tiền bối, thật ra Tô thân y chỉ muốn tìm một công việc."

"Tìm việc ư?”

Lời này không chỉ khiến Chúc Lăng Thiên bất ngờ, Chúc Văn Trúc ở bên cạnh cũng thấy rất khó hiểu.

Với y thuật của Tô Vũ, có bệnh viện nào lại không tranh giành anh cơ chứ? "Ha ha, tìm việc thì đơn giản thôi, trước khi mẹ tôi qua đời, bà từng để lại cho †ôi một phòng thương mại ở tỉnh Giang Nam, bắt đầu từ bây giờ, anh bạn này

chính là chủ tịch của phòng thương mại Lộc Nguyệt."

Chúc Lăng Thiên nói xong, ông ta đưa văn kiện chuyển nhượng phòng thương mại cho Tô Vũ.

Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp ký tên lên văn kiện.

Đợi ký xong hợp đồng, Chúc Văn Trúc cũng đưa cho Tô Vũ một cái thẻ ngân hàng: "Tô thần y, đây là quả cảm ơn của tôi."

"Không cần đâu."

Tô Vũ lắc đầu: "Ông nội cô đã đưa phí khám bệnh cho tôi rồi."

"Ông nội tôi là ông nội tôi, tôi là tôi, hơn nữa... vừa nấy tôi đã nghi ngờ y thuật của Tô thần y, tôi thật sự xin lỗi."

Chúc Văn Trúc xin lỗi từ tận đáy lòng.


Nhưng Tô Vũ vẫn không nhận chiếc thẻ ngân hàng, anh chỉ mỉm cười rồi nói với Chúc Lăng Thiên: "Ông Chúc, bây giờ tôi có thể đi tiếp quản phòng thương mại Lộc Nguyệt rồi chứ?"

"Tất nhiên, tôi đã gửi tin cho Trần Bách Phú ở phòng thương mại Lộc Nguyệt, anh ta sẽ đợi cậu ở dưới lầu." Chúc Lăng Thiên gật đầu.

Mãi đến khi Tô Vũ và Lý Văn Tịnh đi rồi, lúc này Chúc Văn Trúc mới nhìn Chúc Lăng Thiên rồi khó hiểu nói: "Ông nội, nhà họ Chúc có rất nhiều công ty nhỏ ở tỉnh Giang Nam, sao ông lại tặng cho Tô thần y phòng thương mại Lộc Nguyệt? Đó là phòng thương mại do một tay cụ cố xây dựng nên, vả lại trải qua bao nhiêu năm phát triển, phòng thương mại Lộc Nguyệt đã nằm trong bốn phòng thương mại lớn của Giang Nam rồi."

"Công ty nhỏ ư? Ha ha, với thân phận của Tô thần y, chỉ sợ chưa chắc cậu ấy đã coi trọng phòng thương mại Lộc Nguyệt đấy chứ, sao ông có thể không biết ngượng mà tùy tiện tặng cậu ấy một công ty nhỏ được?"

Chúc Lăng Thiên bật cười nói: Mọi người đều bảo Cửu Châu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trước đây ông rụt người ở Thục Châu không tự biết, giờ coi như ông ta đã biết cái gì gọi là thế ngoại cao nhân rồi."

"Ông nội, ý ông là... Tô thần y có lai lịch không nhở?"

Chúc Văn Trúc căng thẳng nói.

Nhưng Chúc Lăng Thiên lại cảm khái: "Nhìn không thấu, ông nhìn không thấu Tô thần y."

"Ông nội, liệu có phải Tô thần y chính là người mà bí thư Trần muốn tìm không?" Chúc Văn Trúc chợt nhớ đến điều gì đó.

"Cái đó ai mà biết được, bí thư Trần phòng ông như phòng trộm, hỏi anh ta cái gì, anh ta cũng không nói. Suốt ngày làm ra vẻ lén lén lút lút, đúng là đồ hẹp hòi."

Chúc Lăng Thiên thở dài, sau đó ánh mắt ông ta ngưng trọng: "Mặc kệ Tô thần y có phải là người mà bí thư Trần muốn tìm hay không, tóm lại, nhà họ Chúc

chúng ta không được có sứt mẻ tình cảm với cậu ấy."


"Cháu biết rồi, ông nội." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Chiều Hư
3. Vượt Qua Sóng Dữ
4. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
=====================================

Sau khi đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình. Lý Văn Tịnh vẫn luôn nhìn Tô Vũ với ánh mắt hâm mộ.

Tô Vũ hỏi ra mới biết.

Hóa ra phòng thương mại Lộc Nguyệt mà Chúc Lăng Thiên tặng cho anh, không phải là một công ty bình thường, mà là một trong bốn phòng thương mại lớn của tỉnh Giang Nam!

Phải biết rằng tỉnh Giang Nam có hẳn ba mươi thành phố.

Phòng thương mại Lộc Nguyệt có thể ngồi vững ở vị trí bốn phòng thương mại lớn, đã đủ để nói lên sự đáng gờm của nó.

Cho dù là nhà họ Lục giàu có ở thành phố Kim Lăng, khi ở trước mặt phòng thương mại Lộc Nguyệt? Thì cũng chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
 
Chương 23: C23: Cậu tô vũ phải không


Sau khi tạm biệt Lý Văn Tịnh.

Tô Vũ đi tới phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Phòng thương mại Lộc Nguyệt nằm ở trung tâm thành phố Kim Lăng, có diện tích mấy trăm mẫu, tòa nhà văn phòng cao bảy mươi tầng này được xem là kiến

trúc tiêu biểu của thành phố Kim Lăng.

Lúc này, ở tầng dưới Phòng thương mại Lộc Nguyệt, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu trắng, đeo đồng hồ Rolex đang cung kính đứng chờ.

Khi nhìn thấy Tô Vũ đi tới.

Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu trắng lập tức tiến lên đón: "Cậu Tô Vũ phải không?”

"Là tôi." Tô Vũ gật đầu.


"Mời cậu Tô vào trong, Chúc tiền bối đã dặn bắt đầu từ hôm nay, ngài sẽ là chủ tịch tân nhiệm của Phòng thương mại Lộc Nguyệt."

Trần Bách Phú nói xong, ông ta dẫn Tô Vũ đi tới phòng chủ tịch ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt, sau đó ông ta đưa ra một phần văn kiện: "Tổng giám đốc Tô, đây là danh sách các dự án và tài sản thuộc sở hữu của Phòng thương mại

Lộc Nguyệt chúng ta tính đến hiện giờ."

"Còn nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ là trợ lý riêng của cậu, đây là danh thiếp của tôi, điện thoại tôi luôn mở 24/24, cậu..."

Không đợi Trần Bách Phú nói xong, Tô Vũ đã thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, ông đi xuống đi."

Sau khi Trần Bách Phú đi.

Tô Vũ làm quen môi trường làm việc một chút, sau đó anh định về nhà nói cho Lý Quế Phương biết mình đã tìm được công việc.

Nhưng mà. Còn chưa đi ra khỏi tòa làm việc của Phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Anh đã gặp phải một người phụ nữ cao gầy, trang điểm lòe loẹt, đó chính là Khương Tử Kỳ, bạn tốt của Lục Tuyên Nghi.

"Ô, anh chàng nhà quê Tô Vũ đây mà? Anh không lên núi bắn tên săn bắt, anh chạy đến Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi làm gì?"

Nhìn vẻ mặt chua choa của Khương Tử Kỳ, Tô Vũ vô cảm nói: "Tôi tới tìm việc, không được sao?"

"Tìm việc?"


Khương Tử Kỳ sửng sốt, sau đó cô ta phì một tiếng ôm bụng cười to: "Ha ha, Tô Vũ, anh muốn chọc tôi cười chết, tiếp tục lừa tôi à? Anh? Tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi để tìm việc á? Anh coi Phòng thương mại Lộc Nguyệt là chỗ nào hả? Trại tị nạn của thành phố Kim Lăng chắc?"

"Tôi nói cho anh biết!"

"Phòng thương mại Lộc Nguyệt là một trong bốn phòng thương mại lớn ở tỉnh Giang Nam! Đến nhân viên dọn vệ sinh của phòng thương mại chúng tôi cũng toàn là học sinh giỏi đi du học nước ngoài về, một người nhà quê như anh mà vọng tưởng đến Phòng thương mại Lộc Nguyệt tìm việc làm ư? Anh chưa tỉnh ngủ hả?"

"Anh dọn toilet cho Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi, Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi cũng không coi trọng anh!"

Nói xong, Khương Tử Kỳ vứt cốc Starbucks vừa uống hết trong tay đến trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, đừng bảo tôi không chiếu cố anh, niệm tình anh bị chị Tuyên Nghỉ vứt bỏ, tôi cho anh cái cốc anh nhặt lên mà bán lấy tiền. Người nhà quê giống anh, chỉ xứng làm một nhân viên quét dọn nhặt ve chai thôi!"

Nghe vậy, Tô Vũ lạnh lùng nói: "Khương Tử Kỳ, hình như tôi chưa từng động đến cô nhỉ? Tại sao cô lại sỉ nhục tôi?"

"Tôi cứ thích sỉ nhục anh đấy, thì sao?"

Khương Tử Kỳ cao giọng nói: "Tôi cứ sỉ nhục con vịt xấu xí không biết tự lượng sức mình là anh đấy!"

"Một tên nghèo đi ra từ núi? Còn vọng tưởng trèo cao bám vào chị Tuyên Nghỉ? Anh xứng sao?”


"Tôi có xứng hay không, không liên quan đến Khương Tử Kỷ cô. Hôn thư là ông nội Lục Tuyên Nghi quyết định, tôi chỉ tuân theo ước hẹn trong hôn thư tới nhà họ Lục. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt nữa, phòng thương mại chúng tôi không cần loại phụ nữ ngu xuẩn mắt chó coi thường người khác như cô!"

Tô Vũ nói rõ rành rành. "Ay ya, Tô Vũ, anh lại làm ra vẻ giỏi giang gì vậy? Lại còn không cho tôi tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt? Anh nghĩ mình là chủ tịch của Phòng thương mại

Lộc Nguyệt chắc?"

Khương Tử Kỳ cười khẩy nói: "Nếu Tô Vũ anh mà có bản lĩnh như vậy thật, chị Tuyên Nghỉ sẽ không lấy anh chắc?"

"Anh lừa tôi cũng được, nhưng đừng lừa luôn cả chính mình, loại nhà quê như anh, đúng là..."

Đang nói, đột nhiên Trần Bách Phú từ xa đi tới.

"Quản lý Trần."
 
Chương 24: C24: Lôi ra ngoài


Nhìn thấy Trần Bách Phú, Khương Tử Kỳ đổi luôn giọng châm chọc khi nói chuyện với Tô Vũ, cô ta chủ động tiến lên, đưa tay ra làm tư thế nói: "Quản lý Trần, tối nay ngài có rảnh không? Tôi biết một quán bar..."

Vừa nói, Khương Tử Kỳ vừa to gan dựa sát vào người Trần Bách Phú.

Nhưng Trần Bách Phú lại đẩy Khương Tử Kỳ ra, ông ta tò mò nói: "Tử Kỳ, cô quen cậu Tô Vũ à?"

"Ừm, tôi quen anh ta." Khương Tử Kỳ thoải mái nói: "Anh ta là một kẻ..."

Không đợi Khương Tử Kỳ nói hết câu, Trần Bách Phú đã mỉm cười nói: "Tử Kỳ à, gần đây cô có biểu hiện rất tốt ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tôi định để cô làm giám đốc phòng nhân sự, ý cô thế nào?"

"Thật ạ?" Khương Tử Kỳ mừng rỡ.

Giám đốc phòng nhân sự, vậy sẽ là nhân viên cấp cao nòng cốt của Phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Nói không thể đùa. Sau hôm nay.

Khương Tử Kỳ cô ta có thể nghịch chuyển nhân sinh, thậm chí Lục Tuyên Nghi gặp cô ta, cũng phải gọi cô ta một tiếng chị Tử Kỳ.


"Quân tử không nói chơi, lát nữa cô tới chỗ tiểu Lưu làm thủ tục thăng chức nhé."

Trần Bách Phú chịu để cho Khương Tử Kỳ thăng chức, hoàn toàn là do nể mặt Tô Vũ.

Suy cho cùng, Tô Vũ là người được Chúc Lăng Thiên sắp xếp vào vị trí chủ tịch Phòng thương mại Lộc Nguyệt. Nếu ông ta nịnh tốt Tô Vũ, sau này ông ta bám vào nhà họ Chúc ở Thục Châu? Há chẳng phải sẽ một bước lên trời à?

"Cảm ơn quản lý Trần, cảm ơn quản lý Trần, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt, không phụ sự tín nhiệm của ngài."

Khương Tử Kỳ nói xong, cô ta lại nhướng mày trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, một tên nhà quê như anh còn cứ đứng ỳ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi làm cái gì? Còn không mau cút đi! Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi là giám đốc nhân sự của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tôi không gật đầu thì không ai ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt dám cho anh làm việc ở đây! Anh đấy, cứ thành thật cút đi nhặt rác đi!"

Hít.

Khương Tử Kỳ vừa cất lời, Trần Bách Phú ở bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người.

Nhưng không đợi ông ta giải thích, Tô Vũ đã lạnh lùng nói: "Trần Bách Phú, ông có ý gì hả? Tôi đang định đuổi Khương Tử Kỳ ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt, ông lại thăng chức cho cô ta, thế chẳng phải ông muốn chống đối tôi à?"

"Không, không, tổng giám đốc Tô, chuyện này là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, †ôi tưởng Khương Tử Kỳ là bạn ngài."

Trần Bách Phú sợ đến nỗi quỳ bụp một cái xuống đất, đồng thời ông ta lại tát bốp vào má Khương Tử Kỳ: "Khương Tử Kỳ, con mẹ cô, cô là một đứa rẻ tiền, cô dám mắng tổng giám đốc Tô là đồ nhà quê? Bắt anh ấy cút ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt? Cô là cái thá gì hả?"

"Người đâu, tát vỡ mồm Khương Tử Kỳ cho tôi, ai bảo cô ta miệng chó không nói được lời tử tế, đắc tội chủ tịch Tô!"

Trần Bách Phú vừa dứt lời, từ xa liền có mấy bảo vệ chảy tới.

Mấy bảo vệ này giơ tay lên là bắt đầu tát vào mặt Khương Tử Kỳ.

Bốp! bốp!

Sau vài cái tát, miệng Khương Tử Kỳ đầy máu: "Quản, quản lý Trần, ngài nói Tô Vũ là chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt?" Đồng tử Khương Tử Kỳ co rút, cô ta cảm thấy thật khó tin.


Tô, Tô Vũ không phải là người trên núi sao?

Sao chớp mắt một cái.

Đã trở thành chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt rồi vậy?

"Cô nói nhảm, sếp Tô không phải chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, chẳng lẽ là cô chắc?"

Trần Bách Phú nói xong, ông ta lại giơ chân đạp Khương Tử Kỳ một cái: "Mấy người các cậu ném loại người ngu xuẩn mắt chó coi thường người khác này ra ngoài cho tôi, sau này cô ta mà còn dám tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt? Thì các cậu biết tay."

"Không, đừng, quản lý Trần, cầu xin ngài đừng đuổi tôi. Tôi không thể mất đi công việc ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt."

Khương Tử Kỳ vội vàng ôm lấy chân Trần Bách Phú. Nhưng Trần Bách Phú lại chẳng thèm nhìn cô ta.

Thấy thế, Khương Tử Kỳ lại nhìn sang Tô Vũ rồi nghẹn ngào nói: "Tổng, tổng giám đốc Tô, tôi sai rồi, tôi không nên sỉ nhục anh. Cầu xin anh tha thứ cho tôi. Không có công việc ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt thì tôi sẽ chết mất. Trước đó, bố tôi đắc tội người ta, người đó đó kiêng dè Phòng thương mại Lộc Nguyệt nên mới không dám ra tay với nhà tôi..."

"Khương Tử Kỳ, cô sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Cô có ngày hôm nay, đều là do cô gieo gió gặt bão."


"Không, không phải, tôi không có gieo gió gặt bão, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, chỉ cần tổng giám đốc Tô chịu bỏ qua cho tôi lần này, tôi có thể làm bất cứ việc gì, tôi, tôi rất ngoan, tối nay tôi có thể bồi tổng giám đốc qua đêm, dáng người tôi đẹp, hơn nữa chân tôi..."

Bốp!

Khương Tử Kỳ đang nói, Trần Bách Phú lại đạp cô ta phát nữa: "Một con hàng nát còn muốn leo lên giường của tổng giám đốc Tô? Cô cũng không soi gương xem cô có xứng không? Tổng giám đốc Tô có thân phận gì? Ở Giang Nam, cậu ấy

muốn chơi người phụ nữ nào chả được? Sao phải chơi cô?” . Đọc ??uyện chuẩn không ~ T ?ÙMT???Ệ?﹒?n ~

"Tôi, tôi..."

Khương Tử Kỳ không cam tâm khóc lóc kể lể: "Tôi biết sai thật rồi, sau này tôi không dám mắt chó coi thường người khác nữa. Hay là, hay là tôi ở lại Phòng thương mại Lộc Nguyệt dọn vệ sinh cũng được, tôi..."

"Lôi ra ngoài!"

Trần Bách Phú không thèm nhìn Khương Tử Kỳ nữa.

Dưới cơn tuyệt vọng, Khương Tử Kỳ nghẹn ngào kêu lên: "Không! Tôi không muốn đi! Lục Tuyên Nghị, cô là đồ lừa đảo, cô bảo Tô Vũ không xứng với cô, nhưng rõ ràng Tô Vũ là chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt! Tôi hận cô, hận cô... cô đã phá hủy cuộc đời tôi, cô là đồ tiện nhân!"
 
Chương 25: C25: Tổng giám đốc tô


Sau khi Khương Tử Kỳ đi.

Trần Bách Phú vội vàng tự tát mình hai cái, sau đó ông ta cười làm lành nói: "Tổng giám đốc Tô, thật ngại quá, tại tôi dùng người không thỏa đáng nên mới để xảy ra chuyện không vui như hôm nay."

"Thôi được rồi, không liên quan đến ông." Tô Vũ lắc đầu, bây giờ anh định đi ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt. Nhưng lúc này.

Lại có một ông lão tóc bạc mặc bộ vest màu nâu đi tới đây. Ông lão tóc bạc vừa nhìn thấy Trần Bách Phú, liền cầu khẩn: "Quản lý Trần, lần này ông nhất định phải giúp tôi. Khách sạn quốc tế Hạn Phi chúng tôi gặp vấn đề về dòng tiền, ông cho tôi mượn hai trăm triệu, sau đó..."

"Khụ khụ, ông Liễu, bây giờ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt tôi nói cũng không có tác dụng, ông muốn mượn tiền, thì phải hỏi tổng giám đốc Tô của chúng tôi. Trân Bách Phú ngắt lời ông lão tóc trắng tới mượn tiền.

"Tổng giám đốc Tô?" Liễu Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn sang Tô Vũ.

"Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch tân nhiệm của Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi, cậu Tô Vũ."


Dừng một lát, Trần Phú Bách lại bổ sung thêm: "Chúc Lăng Thiên tiền bối là người bổ nhiệm cậu ấy."

Hít. Nghe thấy ba chữ Chúc Lăng Thiên, Liễu Nguyên Thanh lập tức rùng mình.

Đó là tông sư truyền kỳ của tỉnh Thục Châu, thực lực của ông ấy còn cơ hơn bí thư Trần nửa phần.

"Chào tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô tuổi còn trẻ đã có thể đảm đương vị trí chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, cậu đúng là anh tài kiệt xuất, anh hùng thiếu niên!"

Sau khi nịnh hai câu, Liễu Nguyên Thanh lại làm ra vẻ lấy lòng rồi nói: "Cái kia, tổng giám đốc Tô, tôi có thể mượn trước hai trăm triệu ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt được không? Ngài yên tâm, tháng sau, không, cùng lắm là nửa tháng, tôi nhất định sẽ trả đủ! Tiền lãi tôi cũng không thiếu một xu!"

Nói xong, Liễu Nguyên Thanh thấp thỏm chờ Tô Vũ trả lời.

Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Liễu Nguyên Thanh, Trần Bách Phú cũng nói nhỏ với Tô Vũ: "Tổng giám đốc Tô, ông Liễu đã hợp tác với Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng ta rất nhiều năm, ông ấy rất giữ chữ tín. À, phải rồi, khách sạn quốc tế Hạn Phi của ông Liễu còn là địa điểm tổ chức hôn lễ xa xỉ nhất ở tỉnh Giang Nam. Rất nhiều minh tinh và công chúa đều tổ chức hôn lễ ở khách sạn của ông ấy. Nếu sau này ngài có bạn bè muốn tổ chức hôn lễ ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, ngài cứ gọi điện dặn ông ấy là được, hoàn toàn không cần hẹn trước."

"Nếu ông ấy là người giữ chữ tín, vậy cho ông ấy mượn hai trăm triệu đi." Tô Vũ cũng không làm khó Liễu Nguyên Thanh. "Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cảm ơn tổng giám đốc Tô."

Liễu Nguyên Thanh nghe thấy vậy thì mừng rỡ, ông ấy vội vàng cúi người cảm ơn Tô Vũ.

Mà đúng lúc này.


Điện thoại của Tô Vũ reo lên, cô vợ Lục Như Hoa gọi cho anh.

"Tô Vũ, anh đang ở đâu vậy? Lát nữa chị họ em sẽ đính hôn ở biệt thự nhà họ Lục, anh xong việc nhớ qua nhé, đừng đến muộn đó." Trong điện thoại vang lên lời dặn dò của Lục Như Hoa.

"Được, anh qua luôn."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ đi tới biệt thự nhà họ Lục.

Lúc này, biệt thự nhà họ Lục đã treo đầy chữ hỉ màu đỏ rực rỡ.

"Tô Vũ, anh tới rồi à."

Lục Như Hoa trang điểm nhẹ, ngoại hình thanh nhã, cô tiến lên khoác tay Tô Vũ.

"Hôm nay người chị họ nào của em đính hôn vậy?" Tô Vũ tò mò hỏi: "Chúng ta có cần chuẩn bị quà không?"


"Không cần."

Lục Như Hoa lắc đầu, sau đó cô chỉ vào Lưu Văn Đồng đang được mọi người vây quanh.

"Là cô ta à?”

Tô Vũ nhận ra Lưu Văn Đồng, bởi vì đối phương là con gái của Lục Cầm Tâm, cái đứa con gái học sinh hỏi đi du học nước ngoài.

"Chị họ em vốn không định đính hôn sớm như này đâu, nhưng vì cô ba bị liệt chân, cho nên chị ấy muốn kết hôn sớm, một là để xung hỉ, hai là để cô ba yên tâm."

Lục Như Hoa cứ thế kể cho Tô Vũ nghe.
 
Chương 26: C26: Mấy tiểu bối nhà họ lục sốc


Hai người đang nói chuyện với nhau, đám Lục Tuyên Nghi cũng lần lượt có mặt. Một lát sau. Tiệc đính hôn chính thức bắt đầu. "Hôm nay là ngày đính hôn của Văn Đồng, mọi người cạn ly nào!"

Lục Cầm Tâm ngồi trên xe lăn nở nụ cười hiếm có.

"Chị Cầm Tâm, chị may mắn thật đấy, con gái lấy một cao phú soái, nghe nói tiểu Chu còn mở một công ty hả? Giỏi thật đấy!"

Bên cạnh có thành viên nhà họ Lục vây quanh và ân cần hỏi han Lục Cầm Tâm.

"Công ty của cháu chỉ là một công ty nhỏ, so với truyền thông Tuyên Nghi của chị Tuyên Nghi thì còn kém xa."

Chu Tử Lăng khiêm tốn nói.

Nhưng Lục Cầm Tâm lại không vui: "Công ty nhỏ đâu, mẹ nghe nói, công ty các con có hợp tác với phòng thương mại Lộc Nguyệt. Lấy địa vị của phòng thương mại Lộc Nguyệt ở Giang Nam này, sao bọn họ có thể hợp tác với công ty nhỏ được?"

Xôn xao.


Bà ta vừa nói vậy.

Mấy người phụ nữ nhà họ Lục lại càng hâm mộ Lục Cầm Tâm.

Ngay cả một số người phụ nữ chưa lấy chồng ở nhà họ Lục, lúc này cũng nhìn Lưu Văn Đồng với ánh mắt ghen tị.

Suy cho cùng, hợp tác được với phòng thương mại Lộc Nguyệt thì chứng tỏ công ty của Chu Tử Lăng không đơn giản.

Chú ý thấy ánh mắt của mấy cô gái cùng tuổi nhìn mình, Lưu Văn Đồng liền kiêu ngạo như chim tước, cô ta lập tức vênh cằm lên.

Lúc này, bà Lục nói: "Tiểu Chu à, cháu cưới Văn Đồng, vậy sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nếu mà có cơ hội, cháu giới thiệu mấy người phụ trách của phòng thương mại Lộc Nguyệt cho bà, thực ra nhà họ Lục chúng ta cũng muốn bàn mấy dự án với phòng thương mại Lộc Nguyệt."

"Không thành vấn đề thưa bà. Nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ giúp bà."

Chu Tử Lăng gật đầu nghiêm túc.

Thấy anh ta đồng ý, một trưởng bối nhà họ Lục lại cảm khái: "Tiểu Chu thật hiểu chuyện."

"Đúng vậy, không chỉ hiểu chuyện, mà tuổi còn trẻ đã làm ra thành tựu rồi. Con bé Văn Đồng thật may mắn."

"Tiếc là con gái tôi lấy chồng sớm, nếu không tôi cũng muốn tiểu Chu làm con rểtôi."

"Bà mơ đi..."

Nghe thấy cuộc trao đổi của những trưởng bối này, Lục Như Hoa lại thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá, hôm nay mẹ không đến tiệc đính hôn ở nhà họ Lục. Nếu không, chắc chắn Lý Quế Phương lại so sánh Tô Vũ với Chu Tử Lăng cho mà xem. Bởi vì mẹ thích ganh đua so sánh nhất.


Đang lúc Lục Như Hoa cảm thấy may mắn.

Không ngờ Lục Cầm Tâm chợt lên tiếng với giọng châm chọc: "Con gái tôi lấy được người tốt, đó là số của nó, không như ai đó nhà họ Lục chúng ta, haiz, chỉ có thể lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Thật là bất hạnh."

"Cô ba, cháu không cảm thấy bất hạnh khi lấy Tô Vũ."

Đột nhiên, Lục Như Hoa đứng lên nói với Lục Cầm Tâm: "Sau khi lấy Tô Vũ, cháu chữa khỏi chân bị tàn tật, cháu không phải đi đến bệnh viện ngửi mùi thuốc bắc nữa, bây giờ cháu rất hạnh phúc, hiện giờ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cháu. Mà tất cả những điều tốt đẹp này, đều là Tô Vũ cho cháu."

"Lục Như Hoa! Cháu im mồm cho cô, cô nói cháu à? Cháu tự mình đa tình cái gì?

Nghe thấy câu chữa khỏi chân bị tàn tật, Lục Cầm Tâm như bị đâm vào chỗ đau, bà ta lập tức hung dữ quát: Còn nữa, người chữa khỏi chân cho cháu là Tô Vũ ư? Cháu dát vàng lên mặt cậu ta đấy à?"

"Như Hoa! Ngồi xuống." Bà Lục ở bên cạnh không vui lườm Lục Như Hoa.

Lục Như Hoa không nhiều lời nữa, cô yên lặng ngồi bên cạnh Tô Vũ. Lúc này, tự nhiên Lục Tuyên Nghỉ hỏi: "Chị Văn Đồng, chị và anh rể Chu Tử Lăng định tổ chức lễ cưới ở đâu vậy?"

"Ý chị thì chọn đại một khách sạn rồi tổ chức là được, nhưng anh rể em cứ đòi tổ chức lễ cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, chị có ngăn cũng không ngăn được, haiz."


Ngoài miệng thì Lưu Văn Đồng tỏ vẻ phàn nàn, nhưng vẻ mặt cô ta thì luôn †reo nụ cười đắc ý và ưu việt.

"Cái gì? Khách sạn quốc tế Hạn Phi á? Chỗ mà minh tinh và công chúa đều tổ chức hôn lễ ở đấy ý hả? Anh rể Tử Lăng, anh giỏi thế? Anh đã đặt trước được ở khách sạn quốc tế Hạn Phi à?"

Mấy tiểu bối nhà họ Lục sốc.

Dù sao, khách sạn quốc tế Hạn Phi cũng là khách sạn tổ chức hôn lễ nổi tiếng xa xỉ ở tỉnh Giang Nam. Với địa vị của nhà họ Lục, đừng nói là tổ chức hôn lễ, bọn họ muốn đi tham gia hôn lễ ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, bọn họ còn chưa đủ tư cách cơi

"Mọi người đừng hiểu nhầm, tất nhiên là tôi không đặt được hôn lễ ngoài trời ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, nhưng tôi có quen quản lý Thiệu của khách sạn quốc tế Hạn Phi, anh ấy đồng ý giữ một tầng dưới đất ở khách sạn quốc tế Hạn Phi cho tôi tổ chức hôn lễ."

Khi nghe Chu Tử Lăng nói ra một tầng dưới đất, Lưu Văn Đồng cũng không xấu hổ, cô ta còn đắc ý hơn cơ.

Dù sao thì có thể tổ chức hôn lễ ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, đó đã là vinh quang lớn nhất của người phụ nữ rồi.
 
Chương 27: C27: Chị á


"Thật là hâm mộ chị Văn Đồng, không ngờ chị có thể làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi."

"Nếu em mà là chị, chắc chắn em sẽ hạnh phúc lắm luôn."

"Còn không à? Thử hỏi có người phụ nữ nào lại không muốn làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi cơ chứ? À, phải rồi, Lục Như Hoa, chị tính khi nào thì tổ chức hôn lễ với Tô Vũ?". Truyện Tiên Hiệp

Mọi người đang bàn luận, bỗng có người nhìn sang Lục Như Hoa.

"Chị á?"

Lục Như Hoa suy nghĩ rồi mỉm cười nói: "Chị phải về bàn bạc với mẹ chị đã."

"Thế chị dự định tổ chức hôn lễ ở đâu?"

Người đó lại hỏi tiếp.

Nhưng không đợi Lục Như Hoa trả lời, Lục Tuyên Nghỉ liền châm chọc: "Còn †ổ chức ở đâu được nữa? Chắc chắn là tổ chức ở khách sạn tốc hành kém nhất thành phố Kim Lăng. Gia đình Lục Như Hoa kể quan hệ không có quan hệ, nói tiền cũng không có tiền. Tô Vũ thì là một tên nhà quê từ trên núi tới, mọi người còn mong đợi Lục Như Hoa làm đám cưới ở đâu hả? Khách sạn quốc tế Hạn Phi sao? Ha ha, có khi đến cửa khách sạn chị ta cũng không vào được ấy chứ."

"Chị không cần làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi!"


Bị Lục Tuyên Nghỉ coi thường, Lục Như Hoa chỉ lắc đầu nói: "Khác sạn tốc hành có gì không tốt, chỉ cần hôm chị kết hôn, Tô Vũ không vắng mặt, vậy là đủ rồi!"

"Cắt, chị coi trọng một tên nhà quê như thế, đáng đời chị không làm được phượng hoàng!"

Lục Tuyên Nghỉ lắc đầu khinh thường.

"Tại sao chị phải làm phượng hoàng? Chỉ..."

Lục Như Hoa đang nói thì Lưu Văn Đồng lại mỉm cười nói với Lục Tuyên Nghĩ: "Em họ Tuyên Nghỉ, mỗi người một chí hướng, em họ Như Hoa muốn kết hôn ở khách sạn tốc hành, thế thì cứ kệ em ấy. Đâu phải ai cũng có thể làm phượng hoàng, đâu phải ai cũng giống chị em mình."

"Chị họ Văn Đồng nói phải."

Lục Tuyên Nghi cười nhẹ, nhưng không hiểu sao trong lòng cô ta lại thả lỏng.

May mắn.

Mình không lấy Tô Vũ theo lời hứa trên hôn thư.


Bằng không, Lưu Văn Đồng lấy cao phú soái, còn mình thì lấy nông dân ư? Thế sau này làm sao cô ta ngẩng cao đầu bước đi trước mặt các chị em được?

"Phải rồi, trước đó bảo mấy đứa đi đến nhà họ Chúc đàm phán chuyện hợp tác đầu tư trường âm nhạc quốc tế, mấy đứa đàm phán thế nào rồi?" Đang ăn cơm, bà Lục chợt hỏi một câu.

"Chuyện này..." Trong nháy mắt.

Mọi người nhà họ Lục đang thảo luận sôi nổi trên bàn cơm lập tức ngậm miệng không hé câu nào nữa.

"Bà nội, hôm nay cháu đến Long Hồ Tam Thiên Đình, nhưng nhà họ Chúc đóng cửa, cho nên cháu chưa gặp được người phụ trách của nhà họ Chúc."

Lục Như Hoa khẽ nói.

"Hừ, chị có thân phận gì? Một người không việc làm, tất nhiên là nhà họ Chúc sẽ không gặp chị rồi."

Lục Tuyên Nghi ngẩng đầu lên, cô ta vênh váo nói: "Tôi bảo này Lục Như Hoa, hay là chị về núi làm ruộng với Tô Vũ đi cho rồi, cho dù chị có đến Long Hồ Tam Thiên Đình mỗi ngày, chị cũng không gặp được người phụ trách của nhà họ Chúc đâu."

"Cô chủ Chúc Văn Trúc có thân phận gì? Cô ấy là cháu gái của tông sư truyền kỳ, đến tôi gặp cô ấy còn phải cẩn thận lấy lòng. Chị nghĩ, nhân vật cỡ đó sẽ sẵn

lòng nói chuyện với một nhân vật tép riu ở tầng đáy Giang Nam sao?"

"Chị..." Đối diện sự hùng hổ của Lục Tuyên Nghi, Lục Như Hoa không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng Tô Vũ ngồi bên cạnh lại bình tĩnh nói: "Lục Tuyên Nghi, cô Chúc Văn Trúc có sẵn lòng gặp Như Hoa hay không, không phải cô nói là được. Biết đâu ngày mai, Như Hoa sẽ đàm phán thành công hợp tác với nhà họ Chúc thì sao?”
 
Chương 28: C28: Con tìm được rồi


"Ngày mai ư? Ha, Tô Vũ, anh lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Anh hỏi chị họ Văn Đồng xem, chị ấy có dám nói câu này không, anh lại hỏi anh rể Tử Lăng nữa xem. Anh chẳng có tài cán gì, suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn, cũng chỉ có Lục Như Hoa tin anh thôi, anh xem nhà họ Lục có ai còn để ý đến anh không?”

Lục Tuyên Nghi làm ra vẻ coi thường, mà cô ta vừa dút lời, điện thoại trung túi cô ta reo lên: "Ừ? Anh nói thật à? Được, tôi biết rồi, tôi tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại.

Lục Tuyên Nghi vội vàng nói với bà Lục: "Bà nội, nhà Khương Tử Kỳ xảy ra chuyện, cháu phải đi một chuyến."

"Nhà họ bị sao vậy?"

Bà Lục thuận miệng hỏi. Bà ta biết Khương Tử Kỳ, cô ta là bạn cùng bàn hồi cấp hai với Lục Tuyên Nghĩ.

"Nhà Khương Tử Kỳ bị cháy."

Lục Tuyên Nghi nói xong, cô ta bỏ đi luôn.


Buổi tối về đến nhà.

Sau khi Lý Quế Phương biết Lưu Văn Đồng lấy một cao phú soái, bà ấy lập tức nhìn sang Lục Như Hoa với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Như Hoa, con nhìn chị họ con đi."

"Con bé không xinh bằng con, tuổi tác không trẻ như con, dáng người cũng không bằng con."

"Kết quả thì sao?"

"Con bé lấy một người có công ty, con thì hay rồi, cái gì cũng mạnh hơn chị họ con, con lại đi lấy một tên nhà quê?”

Càng nói, Lý Quế Phương càng tức, cuối cùng bà ấy ảo não trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu cút ra khỏi nhà tôi ngay! Bây giờ con gái tôi không còn tàn tật nữa, một tên nghèo sống trên núi như cậu không xứng với nó, cậu biết chưa?"

"Mẹ! Mẹ làm gì vậy?"

Thấy Lý Quế Phương mắng Tô Vũ, Lục Như Hoa bất mãn nói: "Tô Vũ là người chữa khỏi chân cho con, sao mẹ có thể lấy oán trả ơn, đuổi anh ấy đi chứ?"

"Có cái rắm ấy! Chân con rõ ràng là bác sĩ Đổng chữa khỏi! Liên quan gì đến Tô Vũ, Tô Vũ mà có bản lĩnh thật, sao cậu ta không đi chữa chân cho cô ba con?"

Lý Quế Phương lạnh lùng phản bác. "Mẹ, mẹ..."

Thấy Lý Quế Tình vô lý như thế, Lục Như Hoa tức đến nỗi không muốn nói nữa.

"Con gái, mẹ cũng vì tốt cho con." Thấy Lục Như Hoa không nói câu nào, Lý Quế Phương lại thấm thía nói: "Con trẻ trung xinh đẹp, không kém gì Lưu Văn Đồng kia, con bé có thể lấy được cao phú soái, vậy chắc chắn con cũng có thể. Nghe lời mẹ, ngày mai đi ly hôn với Tô Vũ đi."


"Con! không! ly! hôn!"

Lục Như Hoa đỏ mắt nói: "Mẹ, tại sao mẹ cứ phải so sánh con với chị họ Văn Đồng?"

"Chị họ lấy Chu Tử Lăng, chị ấy có thể sống cuộc sống rực rỡ. Con lấy Tô Vũ, con cũng có thể sống cuộc sống bình phàm."

"Chẳng lẽ lấy chồng cứ phải lấy cao phú soái mới được sao?”

"Như Hoa, con còn trẻ, con không hiểu." Lý Quế Phương thở dài: "Nếu con vẫn còn tàn tật, thì mẹ sẽ không bảo con ly hôn với Tô Vũ, nhưng bây giờ khác rồi. Con đã trở nên ưu tú, con xứng đáng có được người tốt hơn."

"Chẳng lẽ Tô Vũ không tốt sao?"

Lục Như Hoa hỏi ngược lại.

"Cậu ta tốt cái rắm, đến công việc... Nói đến công việc, Lý Quế Phương lại hung hăng nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, trước đó tôi bảo cậu đi tìm việc làm, cậu tìm được chưa?"

"Con tìm được rồi."


Tô Vũ gật đầu.

"Cậu tìm được việc rồi thì cậu cũng không xứng với con gái tôi. Con gái tôi xinh đẹp như này, ít nhất con bé cũng phải lấy một người giàu có."

Lý Quế Phương cũng không thèm hỏi Tô Vũ đã tìm được công việc gì, bà ta vô tình nói: "Tôi cho cậu ba ngày, rời khỏi con gái tôi. Nếu không, hừ, đừng trách tôi không khách sáo."

"Mẹ, con không thể rời xa Như Hoa."

Thấy Lý Quế Phương thẹn quá hóa giận, Tô Vũ bất đắc dĩ cười khổ.

Cửa dương tuyệt mạch của anh phát tác, một khi rời khỏi Lục Như Hoa, anh sẽ chết.

"Cậu! Cậu là cái đồ không biết xấu hổ, cậu đừng có mà gọi tôi là mẹ, cậu..." Lý Quế Phương giơ tay lên định tát Tô Vũ, nhưng Lục Như Hoa đã tiến lên chắn trước người Tô Vũ: "Mẹ, Tô Vũ là người đàn ông của con, mẹ muốn tát thì tát con đây này, con sẽ không để mẹ đánh người đàn ông của con!"
 
Chương 29: C29: Con không tránh


"Lục Như Hoa! Con tránh ra!"

Lý Quế Phương nhìn con gái với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng bà ấy tràn ngập thất vọng.

"Con không tránh!"

Lục Như Hoa hồng cả mắt nói: "Con phải ở bên Tô Vũ." "Con, con muốn làm mẹ tức chết đấy hả?”

Dưới cơn phẫn nộ, Lý Quế Phương đi thẳng về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.

Thấy thế, Lục Như Hoa cười gượng nói với Tô Vũ: "Chồng, mấy lời mẹ em nói, anh đừng để trong lòng."

"Không sao, hai hôm nay anh quen rồi."

Tô Vũ lắc đầu, dừng một lát anh chợt nói: Như Hoa, ngày mai anh đi cùng em đến nhà họ Chúc nhé? Anh có thể giúp em lấy được dự án trường âm nhạc quốc tế kia."

Anh đã cứu mạng Chúc Lăng Thiên, chắc hẳn Chúc Văn Trúc sẽ nể mặt anh.

"Không cần đâu, ông xã, hôm nay anh vừa tìm được việc, ngày mai ngày mốt chắc chắn sẽ rất bận, em tự đi đến Long Hồ Tam Thiên Đình cũng được. Anh yên tâm đi, vợ anh siêu lắm đó."

Lục Như Hoa tức chối khéo ý tốt của Tô Vũ.

"Vậy được."


Sau khi Lục Như Hoa ngủ, Tô Vũ bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

"Ai vậy?" Tô Vũ nói.

"Tổng giám đốc Tô, là tôi, tiểu Trần đây, cậu mau tới Long Hồ Tam Thiên Đình một chuyến đi, cô Văn Trúc bị thương rồi."

Trong điện thoại truyền ra giọng nói khẩn trương và lo lắng của Trần Bách Phú.

"Chúc Văn Trúc bị thương ư?”

Tô Vũ ngạc nhiên, sau đó anh nói: "Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi qua." Một lát sau.

Tô Vũ đã đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình.

"Tô thần y, cuối cùng ngài đã tới rồi." Ở trong sân, Chúc Lăng Thiên nhìn thấy Tô Vũ tới, ông ta không khỏi thở phào một hơi.

"Cô Chúc Văn Trúc bị sao vậy?"

Tô Vũ vừa đi vừa hỏi.

"Văn Trúc bị kẻ xấu ám sát. Rất may là tôi ra tay kịp thời, Văn Trúc mới giữ được một mạng. Nhưng con bé..."

Trong lúc nói chuyện, Chúc Lăng Thiên cũng dẫn Tô Vũ tới trước mặt Chúc Văn Trúc đang hấp hối.


"Hửm? Cổ độc của tỉnh Ninh Châu?"

Thấy lòng bàn tay Chúc Văn Trúc đổ mồ hôi, đôi môi tím tái, Tô Vũ đặt tay lên mi tâm của đối phương.

Xì xì. Làn sương màu đen bốc ra từ trên người Chúc Văn Trúc. Một lát sau.

Tô Vũ thu tay về rồi nói: "Tôi đã đuổi cổ độc đi rồi, cô Chúc Văn Trúc sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Anh vừa dứt lời.

Soạt.

Chúc Văn Trúc đang hôn mê không tỉnh chợt mở mắt ra: "Tô thần y à?" Sau khi nhìn thấy Tô Vũ ở bên cạnh, Chúc Văn Trúc hiểu ra luôn, Tô thần y đã cứu mình.

"Tô thần y, cảm ơn cậu đã chữa khỏi cho Văn Trúc. Cậu có yêu cầu gì xin cứ việc nói, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ thỏa mãn cậu."

Thấy sắc mặt Chúc Văn Trúc dần chuyển biến tốt lên, Chúc Lăng Thiên chân thành nói với Tô Vũ.

Đồng thời ánh mắt ông ta nhìn Tô Vũ càng thêm kính nể.

Cổ độc của tỉnh Ninh Châu nổi tiếng là loại độc khó giải quyết ở Cửu Châu. Nhưng Tô Vũ lại...

"Đúng vậy, Tô thần y, nhà họ Chúc chúng tôi có rất nhiều công ty ở Giang Nam, hay là tôi bảo ông nội tặng anh một cái nữa nhé?"

Chúc Văn Trúc cũng mỉm cười nhìn Tô Vũ.

"Tặng công ty thì thôi, nhưng đúng là tôi có một việc muốn làm phiền cô Chúc Văn Trúc."

Tô Vũ chuyển sang chuyện khác: "Tôi hy vọng nhà họ Chúc có thể hợp tác với một người phụ nữ tên là Lục Như Hoa ở dự án trường âm nhạc quốc tế."

Tuy nói Lục Như Hoa không chịu để Tô Vũ giúp, nhưng Tô Vũ biết, nếu mình không nhắc chuyện này với Chúc Văn Trúc.
 
Chương 30: C30: Chuyện này sao có thể chứ


Chỉ sợ...

Vợ mình khó mà gặp được Chúc Văn Trúc.

"Không thành vấn đề, trường âm nhạc quốc tế vốn chỉ là dự án tôi rảnh rỗi không việc gì làm nên mở ra giết thời gian thôi, nếu anh Tô Vũ đã mở lời, tôi sẽ bảo cấp dưới giao cho Lục Như Hoa toàn quyền phụ trách dự án này.

Chúc Văn Trúc mỉm cười gật đầu.

"Cảm ơn cô Chúc đã giúp đỡ."

Tô Vũ nói xong, anh định tạm biệt luôn, nhưng trước khi đi, Tô Vũ lại nói với Chúc Văn Trúc: "Cô Chúc, trước đó cô đã trúng Phần Hỏa cổ, cổ này gây tổn thương cho tâm mạch, nửa tháng tới tốt nhất là cô đừng sử dụng kình lực."

"Sao, sao Tô thần y biết tôi biết kình lực? Lẽ nào, anh cũng là người luyện võ?”

Nghe thấy lời Tô Vũ nói, Chúc Văn Trúc kinh hãi và tràn ngập khó tin.

Võ giả tập võ.

Võ giả nhất phẩm đến cửu phẩm, đều là luyện lực.


Chỉ có từ cửu phẩm trở lên.

Khí lực viên mãn thu vào trong cơ thể, mới có thể hình thành kình lực. Mà cảnh giới này, là cảnh giới của đại sư võ đạo!

Ví dụ như ông Thu ở thành phố Kim Lăng.

Lên nữa, kình lực hóa thành cương khí, đó là cấp tông sư. Ví dụ như bí thư Trần ở tỉnh Giang Nam, hay Chúc Lăng Thiên.

Nhưng dù có là tông sư.

Thì cũng chưa chắc đã nhìn ra Chúc Văn Trúc luyện ra kình lực, nhưng Tô Vũ lại nói toạc ra luôn? Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

"Người tập võ ư?”

Lặp lại lời Chúc Văn Trúc nói, nét mặt Tô Vũ lộ ra sự tưởng niệm, sau đó anh lắc đầu: "Tôi của bây giờ không còn là người tập võ nữa."

"Anh đã từ bỏ việc tập võ rồi à?"

Chúc Văn Trúc thầm than, nhưng nghĩ đến y thuật vô song của Tô Vũ, cô ấy lại cảm thấy, Tô Vũ bỏ võ học y là lựa chọn chính xác.

Bởi vì trong thiên hạ này, người tập võ.

Có thể tu luyện ra kình lực, có thể nói là đã ít lại càng ít. Tông sư truyền kỳ lại càng như thần thoại ở nhân gian, còn cấp bậc Chí tôn trên tông sư...

Toàn bộ Cửu Châu đều vô cùng hiếm. Cho đến khi Tô Vũ rời đi Long Hồ Tam Thiên Đình, lúc này Chúc Văn Trúc với khuôn mặt tái nhợt mới nhìn sang Chúc Lăng Thiên ở bên cạnh: "Ông nội, người đánh lén cháu tối nay là...?"

"Là người do chú ba cháu phái tới."

Chúc Lăng Thiêu nhíu mày nói: "Không ngờ, ông đã đưa cháu trốn đến Giang Nam rồi mà nó vẫn không chịu bỏ qua cho cháu."

"Sao, sao chú ba lại tàn nhẫn như vậy? Chúng ta là người một nhà mà." Chúc Văn Trúc rưng rưng nước mắt.

"Được rồi, cháu đừng khóc nữa, hôm nay ông sơ suất không chú ý, ông đảm bảo về sau chuyện như này sẽ không xảy ra nữa."

Chúc Lăng Thiên xoa đầu cháu gái rồi nói.


Sáng sớm hôm sau.

Lục Như Hoa mặc bộ quần áo công sở, đi giày cao gót màu đen chuẩn bị đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình bàn dự án.

"Em đừng lo."

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Vũ đi tới động viên vợ: "Anh đã nói chuyện qua với người nhà họ Chúc rồi, em nhất định có thể đàm phán thành công hợp đồng."

"Tô Vũ, tôi cảnh cáo cậu, mới sáng sớm cậu bớt nói khoác lại cho tôi!" Lý Quế Phương ở bên cạnh trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Cậu còn nói chuyện qua với họ á? Cậu nghĩ mình là ai? Bí thư Trần của Giang Nam chắc? Không ai động viên người khác như cậu đâu! Không biết nói chuyện thì im mồm lại cho tôi!"

"Mẹ, mẹ đừng hung với Tô Vũ."

Lục Như Hoa giận dỗi: "Anh ấy là con rể của mẹ."

"Con rể cái rắm ý, mẹ không có người con rể như cậu ta."

Lý Quế Phương lạnh giọng hừ một tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Như Hoa reo lên: "Mẹ, taxi con gọi tới rồi, con đi Long Hồ Tam Thiên Đình trước đây, buổi trưa mẹ không cần nấu cơm cho con đâu. Còn nữa, mẹ đừng hung dữ với Tô Vũ nữa!"

Sau khi Lục Như Hoa tới Long Hồ Tam Thiên Đình.

Cô lại nhìn thấy Lục Tuyên Nghỉ đang đi tới, hôm nay Lục Tuyên Nghi mặc lễ phục dạ hội, trang điểm cao quý.


Lục Tuyên Nghi cứ người mẫu thời trang vậy, đứng trong đám người, cô ta rất xinh đẹp.

"Ô, Lục Như Hoa, chị vẫn chưa bỏ cuộc à? Chị vẫn vọng tưởng tới Long Hồ Tam Thiên Đình đàm phán hợp tác với nhà họ Chúc à2”

Thấy Lục Như Hoa xuống khỏi xe taxi, Lục Tuyên Nghỉ khinh thường nói: "Chị tỉnh táo lại đi, chị họ của tôi."

"Hôm qua tôi đã nói rồi, người nhà họ Chúc sẽ không gặp nhân vật nhỏ như chị đâu. Chắc chị không đi tin câu nói bừa của Tô Vũ đấy chứ? Một người nhà quê như anh ta, ngoại trừ biết ăn nói ba hoa ra thì anh ta biết làm cái gì cơ chứ? Nói cái gì mà ngày mai em sẽ đàm phán thành công với nhà họ Chúc?"

"Chuyện này sao có thể chứ?"

"Chị có tin không, chị đứng đây thêm một lúc nữa, bảo vệ nhà họ Chúc sẽ ra đuổi chị đi đấy?"

Lục Tuyên Nghi đang nói, đúng như dự đoán, mấy bảo vệ của Long Hồ Tam Thiên Đình đã đi về phía Lục Như Hoa.

"Chậc chậc. Chị xem, tôi nói đâu trúng đó nhỉ? Haiz, râu ria chính là râu ria, vọng tưởng đi vào giới thượng lưu, nhưng lại bị người ta coi là chuột cống."

Khi Lục Tuyên Nghỉ đang đợi để xem Lục Như Hoa bị mất mặt.

Không ngờ, người bảo vệ đi tới đây lại cung kính nói với Lục Như Hoa: "Cô Lục Như Hoa đúng không? Cô chủ Chúc Văn Trúc đang đợi cô."
 
Chương 31: C31: Chúc văn trúc có thân phận gì


"Cái gì? Cô Chúc Vân Trúc đang đợi Lục Như Hoa? Sao có thể như vậy?"

Nghe thấy lời bảo vệ ở Long Hồ Tam Thiên Đình nói, Lục Tuyên Nghi cảm thấy kinh ngạc và khó tin.

Chúc Văn Trúc có thân phận gì?

Lục Như Hoa lại có thân phận gì?

Đáng lẽ ra, hai người này phải không liên quan đến nhau mới đúng, nhưng... Mắt thấy.

Lục Như Hoa sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Lục Tuyên Nghỉ bỗng hồi thần, cô ta vội vàng đuổi theo.

"Vị tiểu thư này, mời cô dừng bước, hôm nay Long Hồ Tam Thiên Đình không tiếp khách."

Một vị bảo vệ chặn Lục Tuyên Nghỉ lại. "Tôi là em họ chị ấy, chúng tôi đi cùng nhau."

Lục Tuyên Nghỉ vội vàng chỉ vào Lục Như Hoa đang đi đằng trước, cô ta vẫy. tay hô: "Như Hoa, Như Hoa, chị đợi em với!"

Cạch.

Lục Như Hoa dừng bước quay lại nhìn Lục Tuyên Nghi. Thấy thế, vị bảo vệ đó mới cho cô ta qua.

Đi đến Long Hồ Tam Thiên Đình.


Lục Tuyên Nghi đi sát lại gần Lục Như Hoa rồi hỏi nhỏ: "Tại sao cô Chúc Văn Trúc lại muốn gặp chị?"

"Chị không biết."

Lục Như Hoa lắc đầu, dừng một lúc, cô lại nhớ đến những lời Tô Vũ nói lúc sáng, vì thế cô bổ sung: "Có thể là Tô Vũ đã chào hỏi qua với nhà họ Chúc, nên cô Chúc Văn Trúc mới muốn trao đổi với chị về dự án trường âm nhạc quốc tế."

"Tô Vũ ư?"

Đầu tiên Lục Tuyên Nghỉ sửng sốt, sau đó cô ta chế nhạo: "Lục Như Hoa, chị lừa mình là được rồi, chị nghĩ tôi ngây thơ giống chị à? Tô Vũ có thân phận gì cơ chứ? Anh ta chỉ là một người nhà quê từ trên núi tới, anh ta sẽ quen người nhà họ Chúc ở tỉnh Thục Châu chắc? Nếu anh ta mà có mối quan hệ này, anh ta lại cưới một người tàn tật như chị à?"

"Thế thì chị không biết." Lục Như Hoa không nói thêm gì nữa.

Thực ra ở trong lòng, cô cũng chỉ coi những lời Tô Vũ nói lúc sáng là lời nói đùa động viên cô thôi.

Nhà họ Chúc ở tỉnh Cửu Châu có địa vị không thấp. Chúc Lăng Thiên là tông sư truyền kỳ ở Cửu Châu...

Gỉa sử, Tô Vũ mà có giao tình với nhà họ Chúc thật, vậy thì Tô Vũ còn giỏi hơn Chu Tử Lăng.

Mặc dù Lục Như Hoa có nghĩ đến việc, sau này Tô Vũ có thể có một chút thành tựu ở thành phố Kim Lăng, nhưng cô sẽ không ôm ảo tưởng không thực tế.

Bình bình đạm đạm mới là thật.


"Lục Như Hoa, tôi nhớ trước khi bố chị qua đời, hình như ông ấy từng đi tỉnh Thục Châu nhỉ? Cô Chúc Văn Trúc gặp chị, liệu có phải là có liên quan đến cái chết của bố chị không?"

Nghĩ đến bố của Lục Như Hoa, Lục Tuyên Nghi không kìm được nói.

Bởi vì cho đến bây giờ, cái chết của Lục Xương An vẫn là một câu đố chưa có lời giải.

"Cái chết của bố chị ư?" Nghe Lục Tuyên Nghỉ nói như vậy, Lục Như Hoa khẽ run lên. Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều.

Trong sân của Long Hồ Tam Thiên Đình đã có một thiếu nữ xinh xắn hoạt bát mặc bộ quần áo màu xanh đi tới.

Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, cài chiếc nơ con bướm màu lam vào trông dạt dào thanh xuân hồn nhiên.

"Chào cô Văn Trúc."

Thấy Chúc Văn Trúc có vẻ hơi yếu, Lục Tuyên Nghi vội vàng cúi người hành lễ, đồng thời cô ta không quên đẩy nhẹ Lục Như Hoa bên cạnh: "Lục Như Hoa, chị còn ngây ra đó làm gì? Cúi người đi."

"À,ừ..

Sau khi hồi thần, Lục Như Hoa vội vàng cúi người chào Chúc Văn Trúc.

"Cô Như Hoa không cần đa lễ."

Chúc Văn Trúc quan sát Lục Như Hoa trước mặt.

Tuy đối phương mặc trang phục công sở, nhưng lại có khí chất sạch sẽ, như hoa sen thơm ngát, quả đúng là không hề vương khói lửa nhân gian.

Thảo nào. Tô thần y lại mở lời vì cô gái này. Bởi vì Lục Như Hoa thật sự rất xinh đẹp.

"Cô Văn Trúc, không biết vì sao cô lại muốn gặp Lục Như Hoa...?"
 
Chương 32: C32: Chị đàm phán được ư


Lục Tuyên Nghi dè dặt nhìn Chúc Văn Trúc, vẻ mặt cô ta tràn ngập hiếu kỳ. "Tôi gặp cô Lục Như Hoa, là để bàn một dự án với cô ấy."

Chúc Văn Trúc vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một xấp văn kiện từ trong túi Hermes phía sau.

Trên văn kiện. Viết mấy chữ Đề xuất đấu thầu trường âm nhạc quốc tế Kim Lăng.

"Cô Lục Như Hoa, chỉ cần cô ký tên lên hợp đồng. Dự án trường âm nhạc quốc tế mà nhà họ Chúc đầu tư ở Giang Nam sẽ do cô toàn quyền phụ trách."

Đặt hợp đồng trước mặt Lục Như Hoa, Chúc Văn Trúc không nhanh không chậm nói.

"Dự án này? Hợp tác với tôi thật sao?"

Lục Như Hoa kinh ngạc.

Trong khi đang hoảng sợ, cô nhớ đến Tô Vũ, nhưng không đợi Lục Như Hoa lên tiếng hỏi, lại thấy Lục Tuyên Nghỉ giành lấy hợp đồng trước, sau đó cô ta nói với Chúc Văn Trúc: "Cảm ơn cô Văn Trúc đã tin tưởng nhà họ Lục chúng tôi, cô yên tâm, nhà họ Lục chúng tôi nhất định sẽ cố gắng xây dựng tốt trường âm nhạc quốc tế."

Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ ký luôn tên mình lên bản hợp đồng. Đồng thời, cô ta lại đưa hợp đồng cho Lục Như Hoa: "Ngây ra đó làm gì? Ký tên?”


Dù rằng hơi bất mãn với việc Lục Tuyên Nghi ký tên lên hợp đồng, nhưng Lục Như Hoa vẫn im lặng ký tên mình vào.

Đợi đến khi bàn xong hợp đồng.

Chúc Văn Trúc tỏ ý tiên khách: "Mời hai vị về cho, dạo này tôi không được khỏe, cần tĩnh dưỡng."

"Cái kia... cô Văn Trúc, không biết, cô có quen một người tên là Lục Xương An không?”

Trước khi đi, Lục Như Hoa bỗng gọi Chúc Văn Trúc lại.

Bởi vì cho đến giờ, nhà họ Lục vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân cái chết của bố cô, mà nhà họ Chúc là thế lực siêu cấp ở tỉnh Thục Châu, có lẽ sẽ có nghe nói qua gì đấy.

"Lục Xương An? Cái tên này nghe quen thế nhỉ."

Chúc Văn Trúc suy nghĩ.

"Cô chủ Văn Trúc, Lục Xương An chính là người năm đó bồi ngài tập võ."

Một người làm của nhà họ Chúc đang đứng cạnh đó cung kính nói.

"Thì ra là ông ta?”

Chúc Văn Trúc bỗng hiểu ra.

Biết được Chúc Văn Trúc quen bố mình, Lục Như Hoa đỏ vành mắt, cô run run hỏi: "Cô, cô Văn Trúc, cô có biết năm đó bố tôi chết như thế nào không?”

"Bố cô chết rồi?"

Chúc Văn Trúc lộ ra vẻ nghỉ hoặc: "Lúc Lục Xương An rời khỏi nhà họ Chúc chúng tôi, ông ấy vẫn sống khỏe."


Thấy Chúc Văn Trúc cũng không biết nguyên nhân cái chết của Lục Xương An, Lục Như Hoa không hỏi gì nữa.

Nhưng nét mặt Lục Tuyên Nghỉ ở bên cạnh lại hơi khang khác.

Hóa ra, chú năm đi tỉnh Thục Châu, còn từng làm người luyện võ cho cô Chúc Văn Trúc ư?

Sau khi đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình.

Lục Tuyên Nghi cầm bản hợp đồng của trường âm nhạc quốc tế định chạy về biệt thự nhà họ Lục.

Nhưng Lục Như Hoa lại nói: "Lục Tuyên Nghị, trả hợp đồng cho chị."

"Tại sao tôi phải trả hợp đồng cho chị?"

Lục Tuyên Nghi hỏi ngược lại.

"Chị là người đàm phán được vụ hợp tác làm trường âm nhạc quốc tế này." Lục Như Hoa nói theo lý bình thường.

"Chị đàm phán được ư? Ha ha, thật nực cười, cô Chúc Văn Trúc chịu gặp chị, đó là vì nhà họ Lục tôi có danh tiếng tốt ở lĩnh vực xây dựng."


"Cho dù hôm nay chị không tới, chắc chắn cô Chúc Văn Trúc cũng sẽ ký hợp đồng xây trường âm nhạc quốc tế với tôi."

"Hay là? Chị thật sự cho rằng, cô Chúc Văn Trúc gặp chị, là bởi vì Tô Vũ đã nói chuyện trước? Hừ, có giỏi thì bây giờ chị gọi điện cho Tô Vũ, bảo anh ta lăn đến Long Hồ Tam Thiên Đình đi, tôi cũng muốn xem xem, liệu cô Chúc Văn Trúc có thèm để ý đến một người sống trên núi như anh ta không!"

"Chị..." Đối diện với Lục Tuyên Nghi nói năng cả vú lấp miệng em, Lục Như Hoa lại không dám gọi điện thoại.

"Sao nào? Không có gan gọi điện à? Có cần tôi gọi Tô Vũ tới giúp chị không?" Thấy Lục Như Hoa cắn môi, Lục Tuyên Nghỉ khinh thường nói.

"Thôi, Tô Vũ còn đang đi làm, chắc anh ấy không rảnh."

Lục Như Hoa lấy vớ giúp Tô Vũ.

Thực sự là cô ấy cũng không cho rằng, Tô Vũ sẽ quen cô chủ Chúc Văn Trúc của nhà họ Chúc ở Nam Lăng.

Huống hồ.

Trên bản hợp đồng kia cũng có chữ ký của cô, ít nhất cô cũng có một nửa công lao.
 
Chương 33: C33: Bên trong công ty truyền thông


"Tuyên Nghi, nghe nói cô đã đàm phán thành công vụ hợp tác xây trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng rồi à?"

Bên trong công ty truyền thông Tuyên Nghi, Gia Cát Thần mặc bộ vest phong độ, nhẹ nhàng tìm được Lục Tuyên Nghĩ.

"Gia Cát Thần, thông tin của anh nhanh thật đấy?" Lục Tuyên Nghỉ rầu rĩ nói.

"Thông tin của người khác, chưa chắc tôi đã năm bắt nhanh, nhưng cô thì khác. Cô là người phụ nữ mà tôi thích."

Gia Cát Thần nói xong, anh ta lại tò mò nói: "Tuyên Nghị, ai làm cô tức giận vậy? Cô đã bàn được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, đây là chuyện vui mà, sao trông mặt cô không vui thế?"

"Đừng nhắc nữa, còn không phải vì Lục Như Hoa kia à?"

Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ lấy bản hợp đồng của nhà họ Chúc ở Nam Lăng ra: "Anh tự xem đi."

"Hả? Sao trên hợp đồng còn có cả chữ ký của Lục Như Hoa vậy?" Gia Cát Thần ngạc nhiên.

Sau đó anh làm ra vẻ biết tỏng suy nghĩ của Lục Tuyên Nghỉ: "Tuyên Nghỉ, cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa đúng không?"

"Nói nhảm, bà nội tôi nói rồi, ai lấy được bản hợp đồng này, thì người đó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục, đổi là anh, anh có bằng lòng chia sẻ công lao với một người phụ nữ từng tạt tật không?”


Lục Tuyên Nghi hừ lạnh nói.

"Cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa, chuyện này đơn giản thôi mà?"

Gia Cát Thần mỉm cười, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau, Gia Cát Thần nói với Lục Tuyên Nghỉ: "Đã xong."

"Xong cái gì?"

Lục Tuyên Nghỉ hỏi ngược lại.

"Tôi vừa gọi điện cho quản sự Vương của nhà họ Chúc, đến lúc đó khi nhà họ Chúc công bố danh sách người hợp tác, sẽ chỉ có mình tên của Lục Tuyên Nghỉ cô thôi."

Gia Cát Thần nói với vẻ thâm ý sâu xa.

"Anh nói thật à?"

Hai mắt Lục Tuyên Nghỉ sáng lên.


"Tất nhiên, nhưng tên của Lục Như Hoa trên hợp đồng..."

Không đợi Gia Cát Thần nói hết câu, Lục Tuyên Nghi đã mỉm cười nói: "Tên trên hợp đồng, tôi sẽ giải quyết."

Dừng một lát, Lục Tuyên Nghỉ lại trêu: "Gia Cát Thần, không phải lúc trước anh bảo anh muốn theo đuổi chị họ tôi à? Tiến độ của anh thế nào rồi?"

"Hai hôm nay tôi bận tham gia tang lễ của Khương Tử Kỳ, chưa rảnh." Gia Cát Thần lắc đầu. Nghe thấy tên của Khương Tử Kỳ, Lục Tuyên Nghỉ cũng im lặng.

Trước đó, nhà họ Khương xảy ra hỏa hoạn, cả gia đình bốn người nhà Khương Tử Kỳ đều táng thân trong biển lửa, không ai may mắn thoát được.

Mà tới nay.

Lục Tuyên Nghi vẫn không rõ, tại sao Khương Tử Kỳ lại bị Phòng thương mại Lộc Nguyệt đuổi việc.

Ở bên kia.

Lục Như Hoa đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình xong, cô đi tới biệt thự nhà họ Lục, cô chuẩn bị nói với bà nội, mình và Lục Tuyên Nghỉ đã ký được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng.

Kết quả vừa vào của.

Lục Như Hoa đã nhìn thấy già trẻ nhà họ Lục đang tổ chức tiệc chúc mừng.

"Chị họ Văn Đồng, sao hôm nay lại náo nhiệt thế ạ? Nhà ta có chuyện vui gì à chị?" Lục Như Hoa đi tới trước mặt Lưu Văn Đồng mặc cái váy dài màu xanh nhạt, cô tò mò hỏi.

"Em không biết à? Tuyên Nghi đã đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, ngày mai nhà họ Chúc sẽ cử người tới cắt băng khánh thành với nhà họ Lục."
 
Chương 34: C34: Tôi giở trò


Lưu Văn Đồng nói với giọng hơi hâm mộ và ghen tị.

Tuy cô ta sắp kết hôn với anh chàng cao phú soái Chu Tử Lăng. Nhưng chồng mình ưu tú, sao mà bằng được bản thân mình ưu tú cơ chứ?

Nếu có thể. Lưu Văn Đồng rất hy vọng cuộc đời của mình hoán đổi với Lục Tuyên Nghi.

"Cái gì? Lục Tuyên Nghi đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc, thế em thì sao?"

Lục Như Hoa run rẩy. "Cháu á? Hừ, chuyện này thì có quan hệ gì với cháu, Lục Tuyên Nghỉ là người ký được hợp đồng dự án trường âm nhạc quốc tế, chẳng lẽ, cháu muốn cướp cả công của em họ mình à?"

Lục Cầm Tâm ngồi trên xe lăn đi tới trước mặt Lục Như Hoa rồi nói với giọng quái gở.

"Không phải đâu cô ba, sáng nay cháu và Tuyên Nghỉ cùng đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình, hợp đồng đó là chúng cháu..."

Không đợi Lục Như Hoa nói hết câu, Lục Tuyên Nghi mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, đeo dây chuyền ngọc trai đã đi vào biệt thự nhà họ Lục.


Hôm nay Lục Tuyên Nghỉ cứ như nhân vật chính của bữa tiệc tối nay vậy, cô †a rực rỡ, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào cô ta.

Nhìn Lục Tuyên Nghi nói nói cười cười với bà Lục, Lục Như Hoa đỏ mắt chạy sang chất vấn: "Lục Tuyên Nghi, em có ý gì hả? Rõ ràng chị và em cùng ký tên vào bản hợp đồng dự án trường âm nhạc quốc tế đó, tại sao em lại độc chiếm công lao?"

"Cùng ký tên ư?"

Nhìn Lục Như Hoa đang kích động, Lục Tuyên Nghi mặt không biến sắc nói: "Lục Như Hoa, chị điên rồi à? Ban ngày ban mặt, chị đang nói mớ cái gì vậy? Chị mở to mắt ra nhìn cho rõ đi, trên bản hợp đồng này làm gì có tên của chị?"

Cạch.

Nhìn vào bản hợp đồng mà Lục Tuyên Nghỉ lấy ra, Lục Như Hoa cứng đờ người.

Bởi vì...

Trang cuối của bản hợp đồng, đúng là chỉ có tên của Lục Tuyên Nghi, không có tên của Lục Như Hoa cô.

"Lục Tuyên Nghi! Em lại giở trò trên hợp đồng hả?" Lục Như Hoa tức đến nỗi hai chân run lẩy bẩy.

"Tôi giở trò? Ha ha, thật là nực cười, hợp đồng này vốn do tôi lấy được, tại sao tôi phải giở trò? Trái lại là chị đấy, Lục Như Hoa, chị không có việc làm, không có quan hệ, chị dựa vào đâu mà ký được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng? Dựa vào tấm lòng tình nguyện của chị, hay dựa vào điều ước trong mơ của chị?"

Lục Tuyên Nghi vô tình chế giêu.

"Dựa vào Tô..."

Lục Như Hoa đang định bảo là dựa vào việc Tô Vũ đã nói chuyện trước nhà họ Chúc, nhưng cô vừa cất lời, lại phải nuốt về.


"Dựa vào cái gì? Chị đừng nói với tôi là dựa vào tên nhà quê Tô Vũ kia nhát! Nếu Tô Vũ có quen biết với người nhà họ Chúc, anh ta sẽ lấy một người tàn tật như chị à?"

Lục Tuyên Nghi khịt mũi coi thường.

"Cho, cho dù Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc ở Nam Lăng, nhưng bản hợp đồng này cũng là chị và em cùng ký."

Lục Như Hoa ấm ức quát lên.

ác site khác đang và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

"Lục Như Hoa, nhà họ Chúc ở Nam Lăng đã thông báo danh sách hợp tác lên mạng rồi, trên danh sách đó rõ ràng chỉ có tên của Lục Tuyên Nghi, sao cháu cứ đòi cướp công lao của em họ cháu vậy?"

Mẹ của Lục Tuyên Nghi đứng bên cạnh không chịu được nữa, bà ta nói: "Chim sẻ có phận của chim sẻ, cháu không ký được hợp đồng, cháu còn ăn vạ em họ cháu à?”

"Thím bảy, cháu không ăn vạ..." Nét mặt Lục Như Hoa tràn ngập cô đơn và ấm ức.

"Cháu còn dám nói không hả? Lục Như Hoa! Cháu làm bà quá thất vọng!" Bà Lục tức giận mắng Lục Như Hoa một câu.


"Thôi, bà nội, chắc là chị Như Hoa tự ti quá, nên không thích nhìn thấy cháu sống tốt hơn chị ấy, việc này cháu có thể hiểu và thông cảm. Dù sao... chị ấy cũng đã lấy một người đàn ông bị cháu vứt bỏ."

Nói đến đây, Lục Tuyên Nghi lại ngẩng đầu lên, cô ta kiêu ngạo như phượng hoàng, vênh váo tự đắc nói với Lục Như Hoa: Lục Như Hoa, tôi nói một lần cuối cùng, hợp đồng của nhà họ Chúc ở Nam Lăng là do một mình Lục Tuyên Nghi tôi lấy được, không liên quan đến chị."

"Còn nữa, ngày mai nhà họ Chúc sẽ cử người tới nhà họ Lục cắt băng khánh thành. Đến lúc đó, các gia tộc hào môn thế gia ở thành phố Kim Lăng đều sẽ tới dự buổi lễ."

"Ở giờ phút quan trọng này, tôi không muốn chị đi khắp nơi ăn vạ rồi làm hỏng danh tiếng của nhà họ Lục!"

Gô ta vừa dứt lời, những thành viên khác nhà họ Lục đứng đằng sau cũng nhao nhao nói: "Tuyên Nghị, chị phí lời với Lục Như Hoa làm gì? Mau bảo chị ta cút đi, ngày mai nhà họ Chúc và nhà họ Lục cắt băng khánh thành, chị ta cũng không cần tới nữa! Đỡ bị mất mặt!"

"Nói đúng đấy."

"Lục Như Hoa, chị cút đi, ba ngày tới chị cũng bớt tới nhà họ Lục thôi, nhà họ Lục chúng tôi không hoan nghênh một đứa ăn vạ như chị."

"Mọi, mọi người..." Cô thấy không có ai ở nhà họ Lục chịu tin cô, vành mắt Lục Như Hoa đỏ lên, cô lau nước mắt, nức nở chạy ra khỏi nhà họ Lục.
 
Chương 35: C35: Đợi đến sáng hôm sau


Lục Như Hoa về đến nhà. Trời đã tối rồi.

Cô không dám kể cho Tô Vũ và mẹ mình nghe sự việc xảy ra ngày hôm nay, thế là cô âm thầm đi về phòng mình rồi khóc.

Đợi đến sáng hôm sau.

Lúc này, Lý Quế Phương mới phát hiện ra mắt con gái đỏ hoe sưng húp, bà ấy vội vàng quan tâm nói: "Như Hoa, mắt con sao vậy? Con khóc đúng không? Con nói mẹ nghe, có phải Tê Vũ bắt nạt con phải không? Mẹ đã bảo con rồi, con ly hôn với Tô Vũ đi, con..."

"Mẹ, không liên quan đến Tô Vũ."

Lục Như Hoa suy nghĩ, cô không nhịn được nỗi ấm ức kia nữa, vì thế cô đã kể ra toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua.

Mà sau khi Lý Quế Phương biết chuyện Lục Tuyên Nghi đã cướp mất công lao của con gái mình, bà ấy lập tức nổi cơn tam bành: "Lục Tuyên Nghi chết tiệt! Nó khinh người quá đáng thật đấy! Rõ ràng con gái mẹ cũng có một nửa công lao ở

hợp đồng dự án trường âm nhạc quốc tế, thế mà nó..."

Càng nói, Lý Quế Phương càng tức giận, cuối cùng bà ấy kéo Lục Như Hoa dậy rồi nói: "Đi, Như Hoa, mẹ dẫn con đến nhà họ Lục đòi lại công bằng!"

"Thôi mẹ. Hôm nay nhà họ Lục cắt băng khánh thành, con không muốn đến đó chịu ấm ức."


Lục Như Hoa lắc đầu: "Đám bà nội đều về phe Lục Tuyên Nghi, không ai chịu tin con."

"Này..." Thấy con gái lại rơi nước mắt, Lý Quế Phương trầm mặc không nói câu nào. Bà ấy biết con gái mình không nói dối.

Từ sau khi Lục Xương An qua đời, những người nhà họ Lục đó cũng trở nên không còn tình người.

"Thôi, bỏ đi, chúng ta chấp nhận ngậm cục bồ hòn này, cùng lắm thì sau này chúng ta không qua lại với Lục Tuyên Nghi nữa là được."

Lý Quế Phương thở dài bất lực.

Bà ấy vừa dứt lời, Tô Vũ cũng vừa tỉnh dậy: "Mẹ, Như Hoa, buổi sáng vui vẻ, ờ? Như Hoa, mắt em..."

"Cậu im miệng đi, Tô Vũ!" Lý Quế Phương nhìn thấy Tô Vũ một cái là lại thấy tức. "Mẹ, mẹ đừng trút giận lên Tô Vũ có được không? Anh ấy đâu có đắc tội mẹ."

Lục Như Hoa nức nở nói.

"Sao nó lại không đắc tội mẹ? Nó lấy con là nó đắc tội mẹ với mẹ rồi!" Lý Quế Phương chửi ầm lên.

Nhận thấy cảm xúc của Lục Như Hoa và Lý Quế Phương hơi khác lạ, Tô Vũ không kìm được hỏi: "Như Hoa, hôm nay tâm trạng em không tốt à?"


"Không có, em chỉ..."

Lục Như Hoa vốn không định nhắc đến chuyện hợp tác ở dự án trường âm nhạc quốc tế.

Nhưng Lý Quế Phương lại hừ nói: "Con gái tôi bị Lục Tuyên Nghỉ cướp công, †âm trạng con bé có thể tốt được à?"

"Cướp công á?"

Sau khi Tô Vũ biết được đầu đuôi sự việc, sắc mặt anh trầm xuống: "Như Hoa, em yên tâm, hợp đồng của nhà họ Chúc ở Nam Lăng, Lục Tuyên Nghi không cướp được đâu."

Nói xong, Tô Vũ trực tiếp gửi tin nhắn cho Chúc Văn Trúc.

"Được rồi, Tô Vũ, cậu bớt làm ra vẻ đi! Không phải cậu bảo cậu đã nói chuyện trước với nhà họ Chúc ở Nam Lăng rồi à? Nếu vậy, tại sao Lục Tuyên Nghi dám cướp công của con gái tôi?"

Lý Quế Phương chế nhạo: "Cậu mà có bản lĩnh bằng một nửa Chu Tử Lăng, thì con gái tôi cũng không đến mức phải chịu ấm ức ở nhà họ Lục! Bây giờ, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là cậu đi tìm Lục Tuyên Nghi, bắt nó thừa nhận con gái tôi có một nửa công lao trong trong vụ hợp tác trường âm nhạc quốc tế. Hai là cậu cút ra khỏi nhà chúng tôi, ly hôn với con gái tôi!"

"Mẹ, mẹ đừng có gây khó dễ cho Tô Vũ nữa có được không?”

Lục Như Hoa bất mãn nhìn Lý Quế Phương.

Bởi vì cô biết.

Lục Tuyên Nghi sẽ không thỏa hiệp.

Nhưng Tô Vũ lại tiếp lời Lý Quế Phương: "Mẹ, đừng nói là một nửa công lao, con sẽ bắt Lục Tuyên Nghỉ phải chính mồm thừa nhận, vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng toàn là công lao của Như Hoa. Bởi vì không có Như Hoa, nhà họ Chúc không thể cắt băng khánh thành!"
 
Chương 36: C36: Chúc ở nam lăng


"Được! Tô Vũ, đây là cậu nói đấy nhá, đàn ông nói lời phải giữ lời, nếu cậu không làm được, cậu phải nhanh chóng ly hôn với con gái tôi! Đỡ phải làm lỡ tiền đồ của con bé."

Lý Quế Phương sợ Tô Vũ nuốt lời, bà ấy nhanh tay lấy điện thoại ra ghi âm lại.

Thấy thế, Lục Như Hoa có ý khuyên Tô Vũ đừng hành động theo cảm tính, nhưng Lý Quế Phương lại gọi luôn taxi tới: "Con gái, đi! Bây giờ chúng ta tới nhà họ

Lục, mẹ cũng muốn xem xem, Tô Vũ không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành kiểu gì!"

Nửa tiếng sau. Cả nhà Lục Như Hoa đã đến biệt thự nhà họ Lục. Hôm nay nhà họ Lục rất náo nhiệt.

Rất nhiều gia tộc hào môn ở thành phố Kim Lăng có qua lại với nhà họ Lục đều tới dự lễ.

"Bà Lục, chúng mừng, chúng mừng!" "Tuyên Nghi không hổ là cô gái tài giỏi xuất sắc của thành phố Kim Lăng chúng ta, không ngờ con bé có thể đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng."

"Phỏng chừng trong mười năm tới, thành phố Kim Lăng cũng không tìm được người phụ nữ nào xuất sắc như Tuyên Nghi."


Nghe các vị khách khen ngợi Lục Tuyên Nghi, bà Lục và Khổng Man Vân đều cười không khép được mồm.

Còn Lục Tuyên Nghi thì ngẩng đầu đứng trong đám đông.

Cô ta mặc chiếc váy dạ hội lộng lẫy, cao quý, khuynh thành như tiên nữ, cao không thể leo tới, làm cho không ít chàng trai phải chú ý đến.

Nhưng đột nhiên.

Một giọng nói có vẻ ghét bỏ vang lên trong biệt thự nhà họ Lục. "Ơ, Lục Như Hoa, sao cháu lại tới đây?"

Nhìn thấy cả nhà Lục Như Hoa tới, Lục Cầm Tâm vô tình nói. Có vị khách nhìn sang Lục Như Hoa.

"Cô ta chính là đứa con gái bị tàn tật ở nhà họ Lục." Có người nhận ra thân phận của Lục Như Hoa: "Nghe nói bác sĩ Đổng đã chữa khỏi chân cho cô ta!"

"Hóa ra là sao chổi của nhà họ Lục à, nghe nói cô ta đã khắc chết bố mình..."

Lúc mọi người trò chuyện, Khổng Man Vân chợt đi tới trước mặt Lục Như Hoa rồi hung hăng nói: "Lục Như Hoa, hôm qua thím đã bảo cháu rồi mà, thím bảo cháu ba ngày tới đừng có tới nhà họ Lục mà? Cháu còn tới đây làm gì? Cháu lại muốn ăn vạ con gái thím phải không?"

"Thím bảy, cháu..."

Không đợi Lục Như Hoa lên tiếng, Lý Quế Phương đã âm dương quái khí nói: "Lục Cầm Tâm, con rể tôi nói rồi, thằng bé sẽ bắt Lục Tuyên Nghỉ phải chính mồm thừa nhận, vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng đều là công lao của Như Hoa, nếu không nhà họ Chúc sẽ không cắt băng khánh thành với mấy người!"

"Mẹ? Mẹ làm cái gì vậy?"

Lục Như Hoa khó hiểu nhìn mẹ mình.

"Làm gì? Ha ha, đương nhiên là mẹ muốn cho tất cả mọi người biết, con rể của mẹ có bản lĩnh rồi!"


Lý Quế Phương cố tình nhấn mạnh hai chữ bản lĩnh, bởi vì bà ấy muốn khiến cho Tô Vũ không còn đường lui ở nhà họ Lục, cuối cùng buộc phải ủ rũ ly hôn với Lục Như Hoa!

"Bản lĩnh ư? Ha ha, Tô Vũ mà có bản lĩnh thật, cậu ta sẽ bị Lục Tuyên Nghỉ vứt bỏ chắc? Tôi nói này Lý Quế Phương, cô hồ đồ rồi à?"

Lục Cầm Tâm chế nhạo.

"Tôi hồ đồ hay không thì liên quan gì đến bà? Tóm lại, đây là nguyên văn lời con rể tôi nói!"

Lý Quế Phương cất cao giọng, nói rõ ràng.

"Mẹ! Mẹ..." Thấy tất cả mọi người nhà họ Lục đều nhìn vào Tô Vũ, trong thoáng chốc, Lục Như Hoa đã biết dụng ý của mẹ.

Lý Quế Phương muốn bức Tô Vũ vào đường cùng!

"Đù, tên kia là ai vậy? Anh ta lại dám cướp công của Lục Tuyên Nghỉ ngay trước mặt mọi người ư?"

"Cậu không nghe Lý Quế Phương nói anh ta là con rể bà ấy à? Chắc chắn anh †a là người đàn ông của Lục Như Hoa."

"Người đàn ông của Lục Như Hoa lợi hại thế cơ à? Còn không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành cơ á? Thật không vậy."


"Bốc phét thôi, anh ta tưởng mình là con rể của Chúc Lăng Thiên chắc? Chắc là gia đình họ ghen tị với thành tựu của Lục Tuyên Nghỉ thôi. Haiz, cùng là người một nhà, thế mà còn ghen tị ác như vậy. Thật đáng thương!" Mấy vị con cháu nhà giàu tới dự lễ ở nhà họ Lục nghị luận sôi nổi.

Lúc này, sau khi Lục Tuyên Nghỉ nghe thấy những lời mà Lý Quế Phương nói, cô ta cũng bị chọc cười: Xì, Tô Vũ, thím năm tôi nói thật đấy à? Nếu tôi không thừa nhận vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng là công lao của Lục Như Hoa, nhà họ Chúc sẽ không cắt băng khánh thành?”

"Phải." Tô Vũ vô cảm nói.

"Lại còn phải á? Ha ha, Tô Vũ, anh tưởng nhà họ Chúc là nhà anh chắc? Anh bảo người nhà họ Chúc không cắt băng khánh thành, thì người ta sẽ nghe anh chắc? Anh là cái gì thá gì? Mấy hôm trước, anh giải mạo thần y chưa đã nghiền, bây giờ anh lại bắt đầu đóng vai thằng hề đấy à?”

Nhìn Tô Vũ, Lục Tuyên Nghỉ tỏ vẻ coi thường và ghét bỏ: "Tôi nói cho anh biết, Tô Vũ, nhà họ Chúc đã công bố danh sách hợp tác của trường âm nhạc quốc tế" lên mạng rồi, trên đó chỉ có tên của Lục Tuyên Nghỉ tôi, anh sẽ bắt tôi thừa nhận đây là công lao của Lục Như Hoa kiểu gì? Tôi đi gạt người khác giống anh sao?"

"Xin đấy, đồ nhà quê." "Bây giờ là thời đại internet, cần tin tức gì, cầm điện thoại tra một cái là ra, anh tưởng thành phố Kim Lăng lạc hậu giống trên núi các anh à, gửi một cái tin phải mất mười ngày nửa tháng?"

Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ không chút khách khí lấy điện thoại ra, cô ta tìm được bảng danh sách mà nhà họ Chúc công bố trên mạng, sau đó để trước mặt Tô Vũ: "Tô Vũ, anh có nhận được mấy chữ Lục Tuyên Nghỉ kia không?”

"Nếu anh không biết chữ, tôi dạy anh nhé?”
 
Chương 37: C37: Sau khi cúp điện thoại


Nhìn diện mạo chanh chua của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ trầm mặc không nói.

Anh không ngờ.

Sẽ có một ngày, thanh mai trúc mã mà mình thích thời niên thiếu, lại trở nên làm cho người ta ghê tởm như thế này.

"Tô Vũ, ánh mắt anh là sao hả, nếu anh không hài lòng với danh sách này, thế thì anh đến Long Hồ Tam Thiên Đình khiếu nại tôi đi."

Thấy Tô Vũ lạnh lùng nhìn mình, Lục Tuyên Nghỉ lại coi thường nói: "Lại còn không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành? Anh có thấy xấu hổ không hả? Anh nghĩ mình quen người nhà họ Chúc thật à, một người sống trên núi mà cứ giả làm người có máu mặt làm gì không biết? Không phải người trong giới này, mà cứ đòi chen vào giới thượng lựu cái gì hả? Đời này, anh chỉ hợp ở trên núi làm ruộng nuôi gia cầm thôi, anh..."

"Đủ rồi!"

Không đợi Lục Tuyên Nghỉ nói xong, Lục Như Hoa đã run rẩy nói: "Lục Tuyên Nghị, cô đã vứt bỏ và làm tổn thương Tô Vũ một lần, tại sao cô vẫn còn sỉ nhục anh ấy nữa vậy?"

"Đúng!"

"Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi làm người bình thường cũng sai sao?”

Nói xong, Lục Như Hoa kéo tay Tô Vũ định đi.


Nhưng lúc này.

Bên ngoài nhà họ Lục lại truyền tới một loạt tiếng động.

"Là người của nhà họ Chúc ở Nam Lăng tới cắt băng khánh thành." "Ø? Ông Thu, sao lại là ông?"

Khi nhìn thấy Thu Phục Long đi vào nhà họ Lục, tất cả những người tới nhà họ Lục dự lễ cắt băng đều kinh ngạc.

Không ngờ nhà họ Chúc lại coi trọng nhà họ Lục đến vậy, để đại sư võ đạo duy nhất ở thành phố Kim Lăng là Thu Phục Long tới cắt băng khánh thành?

"Ông Thu, ngài có thể tới nhà họ Lục tôi, thật sự làm cho nhà họ Lục tôi vẻ vang vô cùng, mời ngài vào."

Sau khi bà Lục nhìn thấy Thu Phục Long, bà ta kích động đến mức mặt mày hớn hở.

Lục Tuyên Nghi thì vội vàng nhường ra vị trí trung tâm, cô ta nịnh nọt: "Sự có mặt của ông Thu, là niềm vinh hạnh của nhà họ Lục tôi."

"Được rồi, đừng nịnh nữa, cô Chúc Văn Trúc có vết thương nên không tiện đến, vì thế cô ấy bảo tôi tới cắt băng."

Thu Phục Long bình tĩnh nói: "Kéo đâu? Bắt đầu cắt băng thôi." Lời ông ta mang theo mệnh lệnh không thể nghỉ ngờ.

Nghe thấy vậy, người nhà họ Lục vội vàng tìm kéo và dải lụa màu tới đây: "Ông Thu, mời ngài cắt."

"ừ" Thu Phục Long cầm kéo lên. Nhìn thấy cảnh này, Lục Tuyên Nghi lại đi đến bên cạnh Tô Vũ rồi nói: "Tô hề, không phải anh nói, tôi mà không thừa nhận vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng là công lao của Lục Như Hoa, thì nhà họ Chúc sẽ không tới cắt băng à? Thế

ông Thu đang làm gì kia? Anh coi vị đại sư võ đạo này là không khí à?"

"Nực cười, Lục Như Hoa còn bảo anh là một người bình thường, theo như tôi thấy, đến người bình thường anh cũng không bằng!"

"May mà tôi không lấy anh."

"Nếu không người bị mất mặt hiện giờ sẽ là tôi, chứ không phải Lục Như Hoa nữa."

Nghe thấy vậy, Lục Như Hoa cắn chặt môi không nói một lời.


Còn Lý Quế Phương ở bên cạnh lại thực hiện được mưu mô, bà ấy nói: "Tô Vũ, chuyện đã đến nước này, cậu còn gì để nói nữa không? Ông Thu đã tới nhà họ Lục cắt băng rồi, lời hứa mà cậu nói với tôi và Như Hoa hoàn toàn là nói xạo! Sáng

mai, cậu lập tức cút đi ly hôn với con gái tôi!"

Nhìn vẻ mặt mừng thầm của Lý Quế Phương, những vị khách tới nhà họ Lục cũng lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa.

Lục Cầm Tâm cười khẩy nói: "Lục Như Hoa, cô đã bảo không cho cháu đến nhà họ Lục rồi, cháu cứ không nghe? Bây giờ mất mặt rồi chứ?"

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

"Cháu không phải Lục Tuyên Nghi, cháu cũng không phải Lưu Văn Đồng. Tô Vũ càng không phải Chu Tử Lăng, sao có thể có kỳ tích xuất hiện ở chỗ cháu được?"

"Cháu suốt ngày nghe mấy câu nói hươu nói vượn của Tô Vũ, lời nói của một người nhà quê có thể coi là thật sao?"

"Cậu ta nói nhà họ Chúc không cắt băng thì người ta liền không cắt băng à? Thế cô còn thể nói ngày mai mặt trăng đâm vào trái đất kia kìa!"

"Theo như cô thấy, cả nhà cháu đi hết lên núi làm ruộng cho rồi, đỡ phải..."

Ngay vào lúc Lục Cầm Tâm đang tàn nhẫn chế giễu Lục Như Hoa, đột nhiên, điện thoại của Thu Phục Long reo lên.


"Được, tôi biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại.

Thu Phục Long chậm rãi đặt cái kéo đang cầm sang một bên.

"Ông Thu, sao ông không cắt? Không phải vừa nãy ông bảo ông muốn cắt băng luôn à?"

Đám Khổng Man Vân nhìn Thu Phục Long với vẻ mặt tò mò.

Nhưng câu kế tiếp của Thu Phục Long lại làm cho tất cả thành viên nhà họ Lục như bị sét đánh: "Vừa nãy nhà họ Chúc gọi điện cho tôi, nhà họ Chúc ở Nam Lăng chỉ hợp tác xây dựng trường âm nhạc quốc tế với cô Lục Như Hoa, nếu

người khác mà can thiệp vào, thì để nhà họ Lục biến mất khỏi tỉnh Giang Nam."

"Cho nên dải băng này, tôi không cắt được. Tôi mà cắt, nhà họ Lục các người sẽ vongl"

Ông ta nói xong.

Biệt thự nhà họ Lục im như tờ.
 
Chương 38: C38: Mà không chấp nhận tôi chứ


"Làm cho nhà, nhà họ Lục biến mất?" Nghe thấy lời Thu Phục Long nói, Lục Tuyên Nghi không cười được nữa. Lý Quế Phương thì trợn mắt há to miệng.

Còn Lục Như Hoa, cô nhìn sang Tô Vũ với ánh mắt không thể tin nổi, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ Tô Vũ quen với nhà họ Chúc ở Nam Lăng thật?

Mình, nhặt được bảo bối rồi à?

"Ông Thu, ngài không đùa đấy chứ? Nhà họ Chúc nói rằng chỉ hợp tác với Lục Như Hoa thật sao?"

Sau khi Lục Tuyên Nghi hồi thần, cô ta lôi ra một bản hợp đồng: "Nhưng rõ ràng tôi cũng ký tên vào bản hợp đồng trường âm nhạc quốc tế này mà. Sao nhà họ Chúc có thể chỉ chấp nhận Lục Như Hoa? Mà không chấp nhận tôi chứ?"

"Ý cô là, tôi đang lừa cô?" Thu Phục Long hờ hững liếc Lục Tuyên Nghi một cái.

"Không, không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ..."

Lục Tuyên Nghi đang nói, đột nhiên.

Bốp.


Bà Lục tát cô ta một cái: "Hừ! Lục Tuyên Nghi, cháu còn không biết ngượng mà nhắc đến chữ ký à? Lục Như Hoa cũng ký tên vào bản hợp đồng đó, đúng không? Vậy cháu đã cướp công của con bé đúng không?"

Bà Lục thay đổi luôn thái độ hiền lành lúc trước với Lục Tuyên Nghi, bây giờ bà †a tức giận nói: "Xem chuyện tốt mà cháu làm đi! Vì h@m muốn của bản thân! Suýt thì cháu đã hủy luôn nhà họ Lục chúng ta rồi!"

"Bà nội, cháu..."

Lục Tuyên Nghỉ há miệng, nhưng cô ta lại không thốt ra được một câu nào.

Bởi vì Lục Tuyên Nghỉ có nằm mơ cũng không ngờ.

Nhà họ Chúc ở Nam Lăng lại chỉ định Lục Như Hoa phụ trách xây dựng trường âm nhạc quốc tế.

"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi." Sau khi im lặng một lúc lâu, Lục Tuyên Nghỉ cúi đầu nói xin lỗi.

"Sai rồi? Hừ, cháu sai cái gì? Bà thấy mấy năm nay ở Giang Nam, cháu quen thói được mọi người chú ý, nên bắt đầu không biết sợ là gì rồi!"

Bà Lục tức giận mắng: "Lục Tuyên Nghi, đúng là cháu ưu tú, nhưng cháu phải nhớ! Nhà họ Chúc ở Nam Lăng là siêu cấp thế lực của tỉnh Thục Châu! Tồn tại cỡ đó, đến ngài bí thư còn không dám động, cháu lại dám xuyên tạc hợp đồng của nhà họ Chúc ư? Cháu không muốn sống nữa hả?”

Thấy bà cụ Lục mắng Lục Tuyên Nghỉ, những khách mời tới nhà họ Lục dự lễ đều ngẩn người.

Bởi vì bọn họ cũng không ngờ.

Người đàn ông của Lục Như Hoa lại nói đúng rồi? Nhà họ Chúc thật sự không chịu cắt băng với ai khác ngoại trừ Lục Như Hoa?

"Lục Tuyên Nghi, cháu đi xin lỗi chị họ cháu đi! Để con bé và ông Thu cắt băng khánh thành!" Sau một lúc im lặng, bà Lục cứng rắn nói.

"Bà nội, cháu..."


"Xin lỗi!"

Bà Lục lại quát lân nữa!

Bây giờ nhà họ Chúc ở Nam Lăng đã chỉ đích danh muốn để Lục Như Hoa phụ trách công trình trường âm nhạc quốc tể, vậy thì, nhà họ Lục nhất định không thể để Lục Như Hoa chịu ấm ức, sinh lòng làm phản.

"Chị Như Hoa, em xin lỗi, em, em không nên xóa chữ ký của chị trong hợp đồng, là em nhất thời hồ đồ, hy vọng chị có thể tha thứ cho em rồi đi cắt băng với

ông Thu."

Dù trong lòng có không cam lòng, nhưng có bà Lục ở đây, Lục Tuyên Nghi buộc phải cúi đầu xin lỗi.

"Như Hoa à, em họ cháu cũng xin lỗi rồi, chỉ bằng cháu hãy tha thứ cho con bé đi. Mấy năm nay để chữa chân cho cháu, em họ cháu đã hỗ trợ khá nhiều. Bác sĩ Đổng nể mặt con bé nên mới kê thuốc cho cháu..."

Mẹ của Lục Tuyên Nghỉ là Khổng Man Vân cũng cười làm lành nói.

"Này...

Nhìn Lục Tuyên Nghỉ cúi đầu nhận lỗi, và bà Lục còn chủ động chống lưng cho mình.


Trong lúc nhất thời.

Lục Như Hoa cũng hơi hoảng sợ.

Bởi vì cô không ngờ, cũng có ngày nhà họ Lục lại coi trọng mình như vậy.

"Được, cháu cắt băng."

Hít sâu một hơi rồi thở ra, Lục Như Hoa cầm kéo lên đi về phía ông Thu, cô nghiêm túc nói: "Ông Thu, tôi là Lục Như Hoa, bây giờ chúng ta có thể cắt băng rồi chứ?"

"Được"

Rất nhanh, chiếc kéo đã xẹt qua dải băng.

Dưới sự quan sát của vô số gia tộc giàu có quyền thế ở thành phố Kim Lăng, cuối cùng, nhà họ Lục vẫn thuận lợi leo lên cây đại thụ là nhà họ Chúc này.
 
Chương 39: C39: Bà ấy vừa nói như thế


"Ôi, vận mệnh của nhà họ Lục sắp thay đổi rồi."

"Gặp một trận bão táp liền hóa rồng, sau này chúng ta chỉ có thể ngẩng đầu trông lên nhà họ Lục thôi."

Gia chủ của các gia tộc đang có mặt ở đây đều cảm khái.

Đợi đến khi Thu Phục Long rời đi, các vị khách tới xem buổi lễ cũng về hết.

Bà Lục đi về phía Lục Như Hoa với vẻ mặt hiền từ: "Như Hoa, lần này em họ cháu làm việc quá đáng, nhưng cháu yên tâm, lần sau bà nội sẽ không để cho chuyện như này xảy ra."

"Phải đấy, Như Hoa, cháu đừng giận nữa nhé." Khổng Man Vân vội vàng nói đỡ cho con gái.

"Ay ya, đều là người một nhà, đương nhiên Như Hoa sẽ không giận Tuyên Nghi rồi."

Bỗng nhiên, Lý Quế Phương đứng cạnh đó đảo mắt một cái, xong bà ấy cười tít mắt nói: "Làm gì có gia chủ nhà ai lại đi giận một vấn bối cơ chứ? Mọi người nói có đúng không?"


Xoet.

Bà ấy vừa nói như thế.

Những người nhà họ Lục đang có mặt ở đây đều hướng ánh mắt về phía bà Lục.

Bởi vì trước đó bà Lục từng nói, ai lấy được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, người đó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục.

"Mẹ, mẹ sẽ không để Lục Như Hoa làm gia chủ thật đấy chứ?” Có vị trưởng bối nhà họ Lục ngập ngừng nói: "Như Hoa vừa không phải người †ập võ, cũng không biết quản lý gia tộc, để con bé làm gia chủ, chỉ sợ... nhà họ Lục sẽ xuống dốc..."

"Đúng vậy, mẹ, mẹ để Văn Đồng làm gia chủ, cũng không thể để Lục Như Hoa làm gia chủ."

Lục Cầm Tâm vội vàng phụ họa: "Vả lại, Lục Tuyên Nghi cũng góp sức ở vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng mà, đúng không?”

"Đúng thế, đúng thế."

Khổng Man Vân vội vàng gật đầu.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa!" Lúc này, bà Lục bực mình nói: "Triệu Hương Lan tôi đã lừa ai bao giờ chưa? Nhà họ Chúc ở Nam Lăng đã chỉ đích danh muốn Lục Như Hoa phục trách vụ hợp tác trường âm nhạc quốc tế, vậy thì con bé xứng đáng có được chức gia chủ này!"

Nói xong, bà Lục nhìn sang Lục Như Hoa với ánh mắt hiền từ: "Như Hoa, bà nội định nhường vị trí người đứng đầu nhà họ Lục cho cháu, ý cháu thế nào?”

"Bà nội, cháu không muốn làm người đứng đầu nhà họ Lục."

Vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người, Lục Như Hoa lại từ chối bà Lục: "Nhóm cô ba nói không sai, cháu không phải người tập võ, cháu cũng không biết quản lý gia tộc, cháu chỉ là một người bình thường. Người bình thường thì nên có cách sống của người bình thường. Cháu chỉ hy vọng, bà nội có thể trả lại biệt thự Nguyệt Quý cho cháu."

Biệt thự Nguyệt Quý là chấp niệm của Lục Như Hoa.


Đó là nơi cô và người bố quá cố từng có ước định.

Ban đầu, Lục Như Hoa bất chấp mọi thứ muốn bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, cũng chỉ vì lấy được biệt thự Nguyệt Quý từ tay bà Lục.

"Ồ? Cháu chỉ cần biệt thự Nguyệt Quý là thỏa mãn rồi à?" Bà Lục kinh ngạc nhìn Lục Như Hoa.

"Vâng, cháu chỉ cần biệt thự Nguyệt Quý."

Lục Như Hoa gật đầu.

"Vậy được, đây là chìa khóa của biệt thự Nguyệt Quý, từ giờ trở đi, cháu có thể chuyển qua đó ở rồi."

Bà Lục đưa một chuỗi chìa khóa cho Lục Như Hoa.

Lý Quế Phương ở bên cạnh thấy thế, bà ấy lập tức nóng nảy: "Như Hoa, con điên à? Gia chủ nhà họ Lục con không làm? Con lại muốn một cái biệt thự rách? Đây là cơ hội ngàn năm có một, con..."

"Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con biết tự lượng sức mình, con không làm được gia chủ."

Lục Như Hoa thu lại nụ cười. Sau đó cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước nhìn sang Tô Vũ: "Tô Vũ, trước đó ông Thu từ chối cắt băng với Lục Tuyên Nghị, đó là vì anh đã nói trước với nhà họ Chúc ở Nam Lăng à? Anh..."


Hiện giờ, Lục Như Hoa vô cùng tò mò về Tô Vũ.

Cô phát hiện, người đàn ông của mình như đang khoác tấm màn che trên người, vừa bí ẩn vừa khó nhìn thấu.

Nhưng không đợi Tô Vũ lên tiếng, Lục Tuyên Nghi đã lao ra nói: "Chị họ Như Hoa, em biết chị hy vọng Tô Vũ có tiền đồ, hy vọng mình có thể nhặt được báu vật. Nhưng chị cũng phải tỉnh táo lại một chút, chị nghĩ Tô Vũ có thể quen với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng sao?"

"Anh ta là một đứa trẻ nông thôn lớn lên trên núi, sao anh ta lại có quan hệ với siêu cấp thế lực ở tỉnh Thục Châu được?"

"Nếu Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc ở Nam Lăng, tại sao ông Thu không cắt băng với em?" Lục Như Hoa hỏi ngược lại Lục Tuyên Nghĩ.

"Tại sao ư? Trước đó em cũng có nghỉ hoặc, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông rồi, nhà họ Chúc ở Nam Lăng chịu để cho chị phụ trách dự án trường âm nhạc quốc tế, chỉ sợ... là bởi vì chú năm quá cốt"

"Trước khi chú năm qua đời, chú ấy từng luyện võ cho cô Chúc Văn Trúc."

"Có thể là cô Chúc Văn Trúc biết chú năm đã qua đời, cô ấy thương hại và đồng cảm với chị, cho nên mới để cho chị phụ trách công trình trường âm nhạc quốc tế!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top