Cập nhật mới

Dịch Người Tình Đế Vương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Thủ Đoạn Phần I


Mưa thu kéo dài, qua nửa tháng vẫn chưa thấy ngừng, ngoại trừ đường lớn ở bên ngoài, những con đường khác đều trở nên vô cùng lầy lội, xe ngựa chạy trên đường, mười chiếc đã có tám chiếc bị lún sâu dưới bùn, rất nhiều người đi đường chỉ có thể tìm quán trọ ven đường để nghỉ tạm.

Con gái lớn Tề Như Trân của Ngụy Quốc Công đã bị nhốt ở trạm dịch ba ngày, lúc đầu còn có thể ăn được vài món ăn mới lạ, nhưng thức ăn dần dà trở nên hơi qua loa, không phải đĩa thức ăn chay cộng với bánh bột ngô thì là đưa cải bẹ và màn thầu lạnh ngắt tới, điều này làm cho Giang ma ma đi theo rất bực bội, nói: “Bọn họ đúng là mắt chó coi thường người khác, vậy mà dám đưa mấy thứ này đến cho quận chúa ăn?”Tề Như Trân nhún vai, mặt trái xoan trông cực kỳ xinh đẹp, chỉ là nhìn có hơi lạnh lùng, nàng ta sờ vòng ngọc trên cổ tay, nói: “Ma ma, chúng ta vào kinh vì chuyện gì? Chớ có gây sự.

”Bà tử Giang nhìn khuôn mặt gầy gò của Tề Như Trân thì rất là đau lòng, nói:” Nô tỳ lắm miệng, nhưng mà hai ngày nay quận chúa chưa được một bữa ăn đàng hoàng nào.

”Tề Như Trân do dự, nói “Vậy lấy chút bột củ sen đi.

”Trên mặt Giang cô cô hiện ra mấy phần xấu hổ, đứng ngây ra đó hồi lâu, chờ Tề Như Trân nhìn qua mới ấp a ấp úng nói: “Vốn mang theo không nhiều, đã ăn hết rồi.

”Tề Như Trân cũng không thấy kinh ngạc, tuy nghe tên tuổi phủ Ngụy quốc công rất lớn, nhưng mà sản nghiệp đã sớm lụi bại, nếu chỉ dựa vào bổng lộc căn bản là thu không đủ chi, huống chi những quan lại phát bổng lộc gạo luôn ăn xén của phủ Quốc công… Chút bột củ sen này là do mẫu thân ăn mặc tằn tiện lấy ra cho nàng ta.

Lúc hai người nói chuyện, thì bên ngoài bay vào một mùi thơm thức ăn.

Giang cô cô có mấy phần giận dữ, nói: “Lại là vị Chung tiểu thư ở cách vách kia, tại sao các nàng lại được ăn cơm nóng đồ ăn nóng chứ?”Nha hoàn Thanh Trúc đứng bên cạnh nói: “Ma ma, buổi sáng ta nhìn thấy đại nha hoàn bên người Chung tiểu thư cho quan lại ở trạm dịch không ít bạc đâu.

”Giang ma ma nghĩ đến lộ phí không còn thừa quá nhiều của bọn họ, lập tức nổi giận, tiểu thư nhà bọn họ đúng là quá khổ sở.

Vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, mở cửa, là một nha hoàn mặc áo ngoài tay ngắn màu xanh, đừng coi thường nàng ta nhỉ là một nha hoàn nhỏ, nhưng trang phục của nang ta nhìn còn khí phái hơn tiểu thư nhà nghèo, trên đầu cài trâm vàng, trên cổ tay cũng đeo một cái vòng vàng, nói: “Tiểu thư nhà chúng ta biết quận chúa ở cách vách, cố ý gọi tiệc rượu muốn chiêu đãi quận chúa, không biết quận chúa có nể mặt không.

”Giang ma ma muốn cứng rắn thay mặt quận chúa từ chối, bà ta cũng đã gặp mặt Chung tiểu thư ở bên cạnh, thật sự nhìn giống như nhà giàu mới nổi, khiến người khác không thích, nhưng không may là bụng bà ta không biết cố gắng kêu rột rột, ngay sau đó mới nhớ lại quận chúa nhà bà ta vẫn chưa dùng bữa… Đương nhiên bà ta rất là đau lòng, nghĩ dù sao ăn no mới là quan trọng, cố đè cảm giác không cam lòng xuống, nói: “Quận chúa, Chung tiểu thư đã có ý tốt, chúng ta qua đó một chút đi.

”Phòng trong trạm dịch nhỏ hẹp, nha hoàn kia lại đứng gần, hiển nhiên sẽ nghe thấy tiếng bụng Giang ma ma réo lên, tuy trên mặt không tỏ vẻ, nhưng trong lòng không khỏi khinh thường, muốn làm giả vờ giả vịt gì, chẳng phải là một người nghèo sao.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai nói ra.

Phòng cho khách ở trạm dịch đều rộng như nhau, nhưng hiển nhiên là phòng của Chung tiểu thư cực kỳ xa hoa, đệm chăn đều đổi thành gấm vóc lụa đỏ do nàng ta tự mang theo, còn có tất cả dụng cụ rửa mặt, nếu không phải sàn nhà cũ nát, Giang ma ma còn cho rằng mình đi nhầm chỗ.

Chỉ là vị Chung tiểu thư này…Khuê danh của Chung tiểu thư là Chung Niệm Thư, cha nàng ta cũng chỉ là đồng tiến sĩ, nhưng nàng ta lại có một chỗ dựa rất là cứng, cô ruột là vợ kế của thái phó Cố đại nhân, cho nên trong nhà lập tức phất lên, nhị bá làm ăn càng ngày càng lớn, nói hốt bạc mỗi này cũng không quá, cha nàng ta từ một huyện thừa nho nhỏ cũng thăng chức thành tri phủ.

Có điều trong mắt Giang ma ma nàng ta vẫn chỉ là một nhà giàu mới nổi, chỉ cần nhìn cách ăn mặt, trên cổ tay đeo hai cái vòng ngọc, ba cái vòng vàng, rồi trên cổ còn đeo hai sợi dây chuyền, không, phải là ba sợi, còn có một sợi dây chuỗi trân châu nhỏ như hạt gạo bị đè dưới cùng không nhìn thấy rõ.

Vòng vàng Bách Bảo cực kỳ dễ thấy, gần như là đeo đầy ngực, còn có dây chuyền bằng ngọc to bằng bạt sen, cuối cùng là dây chuỗi trân trâu, tuy rằng mỗi loại trang sức đều vô cùng quý giá, nhưng khi phối hợp cùng nhau thì lại tạo ra cảm giác cồng kềnh khó nói.

Còn trên đầu nàng ta không đeo quá nhiều, là một bộ trang sức hồng ngọc, nhưng mỗi viên đá quý đều to cỡ quả trứng cút, viên nào cũng có giá trị liên thành.

Cái nàng Chung tiểu thư dường như hận không thể đeo hết tất cả đồ trang sức trong hộp vậy, thật sự rất buồn cười.

Chung Niệm Thư rất nhiệt tình với Tề Như Trân, đứng dậy ra chào đón, dù sao nàng ta cũng là quận chúa, còn muốn hành lễ, nói: “Dân nữ gặp qua quận chúa.

”“Chớ có khách sáo như thế, mau đứng lên.

”Hai người khách sáo một hồi rồi ngồi xuống, Chung Niệm Thư giơ tay, năm cái vòng tay va chạm vào nhau, kêu lên leng keng, nhưng nàng ta lại như không nghe thấy, vẫn luôn làm theo ý mình: “Đây là bào ngư, một đĩa này chỉ có bốn con mà tiêm mất tám mươi lượng bạc của ta, còn đây là món lưỡi vịt…”Chung Niệm Thư giới thiệu lần lượt từng món ăn, Giang ma ma đúng ở phía sau nhìn thấy một chuyện, đây đâu phải là giới thiệu thức ăn, căn bản là muốn khoe khoang vòng tay trên tay nàng ta, dù sao trong đó có một cái vòng tay huyết ngọc quý giá hiếm gặp.

Tề Như Trân lại vô cùng thong dong, khách sáo xa cách, khiến cho người khác không tìm thấy sai lầm.

Chung Niệm Thư thấy vẻ mặt Tề Như Trân vẫn giống bình thường, hiển nhiên là có hơi buồn chán, chờ đến lúc ăn canh đột nhiên làm đổ một ít ra ngực, nàng ta ưỡn ngực về phía Tề Như Trân, nói: “Ôi chao, vậy mà ta lại làm bẩn bộ xiêm y lụa thêu hoa này, không được rồi, một bộ này đã tiêu tốn của ta mất hơn một ngàn lượng…”Khi nàng ta ưỡn ngực, không chỉ có bộ xiêm y thêu hoa bằng lụa, mà còn có vòng cổ sáng chói lóa, dưới ánh mặt trời suýt nữa đã làm mù mắt người khác.

Tề Như Trân vẫn không hề có phản ứng gì, cuối cùng Chung Niệm Thư đã hết hy vọng, nói câu xin phép vắng mặt rồi quay người đi thay quần áo, sau khi trở về thì có vẻ hơi mất hứng.

Sơn hào hải vị đầy bàn nhưng Tề Như Trân chỉ ăn ít canh bồ câu, lúc này mới lau miệng, nói: “Món bào ngư này bị tanh, món lưỡi vịt hầm này không chính tông… Vọng Nguyệt Lâu gần đây cũng có thể làm ra loại thức ăn này, nhưng hiển nhiên đây không phải là món ăn do Vọng Nguyệt Lâu nấu, chỉ sợ Chung tiểu thư đã bị quan lại kia lừa rồi, không đúng, nếu nói vậy cũng không được, chỉ có món canh bồ câu này là do Vọng Nguyệt Lâu làm.

”“Cái gì, chúng ta tiêu hết năm trăm lượng bạc mà còn bị lừa?” Bà vú Cổ Thị vừa giúp Chung Niệm Thư đổi quần áo đã nhịn không được mà nói to: “Ta đi tìm bọn họ tính sổ đi!”“Bà vú, bà ngồi xuống, không được đi.

”“Tại sao?”Cuộc sống của Cổ Thị hiển nhiên là không tệ, không chỉ mặc vàng đeo bạc mà ăn cũng ngon, cho nên rất béo, hơn nữa vóc dáng cao, vừa nhìn trông vừa cao vừa to, vừa nổi giận đã trông rất là hung dữ.

Điều làm Tề Như Trân bất ngờ chính là, có vẻ Chung Niệm Thư đã biết chuyện này, sau khi nghe Tề Như Trân nói thì nàng ta cũng không có vẻ ngạc nhiên, ngược lại chỉ cười khổ ngăn cản Cổ Thị.

“Cô nương, bọn họ đang xem thường chúng ta!” Cổ Thị thì đã tức điên, hiển nhiên nghe không lọt tai, sắp sửa đẩy cửa đi ra ngoài.

“Bà vú, bà lại cứng đầu nữa sao?” Lúc Chung Niệm Thư nói lời này thì đã đứng dậy, đi tới trước mặt Cổ Thị, cũng không biết làm sao mà Cổ Thị đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi dựa lên trên cửa.

“Cô nương…”Chung Niệm Thư nói: “Lời nói của ta mà bà cũng không nghe.

”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Thủ Đoạn Phần Ii


Cổ Thị thấy Chung Niệm Thư nổi giận, lúc này mới co người lại, nhưng vẫn không cam lòng như trước, nói: “không phải Nô tỳ tiếc số bạc kia, mà vì tức quá, từ trước đến giờ chúng ta đã bỏ bao nhiêu bạc rồi? Thế mà bọn họ lại lừa chúng ta.

”Chung Niệm Thư lại không để bụng nói: “Bá phụ đã từng nói, hòa khí sinh tài, không nên gây thù kết oán với người khác.

” Rồi nàng ta nói tiếp: “Tuy rằng không phải Vọng Nguyệt Lâu, nhưng bào ngư vẫn là bào ngư thật, dù sao cũng không đáng để tức giận lắm đúng không?”Cổ Thị đã hoàn toàn nguôi giận, lẩm bẩm vài câu rồi đi xuống.

Điều này làm cho Tề Như Trân có cái nhìn khác về Chung Niệm Thư, cảm thấy tuy rằng cô nương này có dáng vẻ như là nhà giàu mới nổi, nhưng tính cách rộng rãi và có hiểu biết, lại nhìn thấy thủ đoạn vừa rồi, không khỏi cảm thấy tò mò.

Chung Niệm Thư là người thông minh, nhìn thấy mình đã lấy lòng Tề Như Trân nửa ngày rồi mà nàng ta vẫn không có phản ứng, lúc này lại nhìn bản thân, lập tức hiểu ra đi lên nói: “Cha ta làm huyện thừa ở huyện Hồ Lô, nơi đó nghèo đến không chịu nổi, khắp xung quanh huyện nha không có cửa hàng tơ lụa nào, cha sợ ta chịu khổ, vì thế đã đưa ta đến nhà bá phụ, thật ra bá phụ ta rất thương ta, coi ta như là con gái ruột, nhưng mà khi ta còn nhỏ suýt nữa đã bị bắt cóc, dọa cho ông ấy sợ hãi, cuối cùng cảm thấy dựa người không bằng dựa mình, nên đã tiêu số tiền lớn tìm người dạy võ cho ta, luyện nhiều năm như vậy cũng có được chút thành tựu, nếu như gặp phải cao thủ thật sự thì ta đánh không lại, nhưng người bình thường đối phó vài cái cũng không thành vấn đề.

”Tề Như Trân rất là hâm mộ nữ tử oai hùng như Chung Niệm Thư, khi nàng ta vừa để lộ kỹ năng kia đã làm cho Tề Như Trân phải nhìn nàng ta bằng con mắt khác, sau đó đã xóa hỏ bết thành kiến của mình, nói: “Thật sự khiến người khác hâm mộ,”Hai người lập tức kéo gần khoảng cách, hai nữ tữ đều rời xa cha mẹ vào kinh thành, rồi bị kẹt lại cùng một nơi, qua vài ngày đã thân như là tỷ muội.

Giang ma ma có hơi không vui, uyển chuyển nói với Tề Như Trân: “Cô của nàng ta là một nữ tử dòng dõi thư hương, mà lại hạ mình gả cho một ông già bốn mươi tuổi làm vợ kế, không biết có bao nhiêu người nói nàng ta thấy người sang bắt làm quàng họ không từ thủ đoạn đâu, còn về Tề cô ngươi kia, không phải nô tỳ nói gì, nhưng cách ăn mặc của nàng ta thật sự khiến nô tỳ coi thường, vì sao ngài phải qua lại với nàng ta, phải biết rằng sau này ngài sẽ là…”Tề Như Trân ngắt lời của Giang ma ma: “Nhìn người không nhìn vẻ bề ngoài, Chung cô nương này nhìn như người thô tục, trí thông minh lại như người ngốc, nhưng cũng đáng để kết giao, nói không chừng sau này còn có thể trở thành trợ lực của ta, đừng nói nữa, còn về vị trí kia… Đương nhiên ta nhất định phải có được, nhưng mà sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì chút việc nhỏ này.

”Qua mấy ngày thời tiết cuối cùng đã trong xanh, hai người vì tiện đường nên cùng nhau lên đường, từ sau khi tên quan lại trạm dịch đưa tiệc rượu Vọng Nguyệt Lâu giả thì luôn thấp thỏm bất an, lần này bị Cổ Thị gọi qua, còn được nhét vào một cái hồng bao thật lớn, Chung Niệm Thư nói: “Mấy ngày nay làm phiền đại nhân, đây là một chút thành ý của ta.

”Khi tên quan lại kia thu bao lì xì thì mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối xử với Chung Niệm Thư vô cùng nhiệt tình, còn thành tâm cưỡi ngựa tiễn nàng ta một đoạn đường, Tề Như Trân nhìn hết vào trong mắt, chỉ cho Giang ma ma nhìn, còn nàng ta thì không nói gì.

Tử Trúc ở bên cạnh hỏi: “Quận chúa, ma ma, nô tỳ vẫn thấy khó hiểu.

”Giang ma ma chọc chọc Tử Trúc đầu, nói: “Cái đầu ngỗ nhà ngươi, đi theo quận chúa nhiều năm như vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào, vị quan kia biết cô của Chung tiểu thư là Cố phu nhân, nhưng vẫn đưa tiệc rượu giả lừa gạt, có thể nhận ra hắn ta có nỗi niềm khó nói, có lẽ là vì trong nhà có chuyện lớn thiếu bạc, Chung cô nương mở một mắt nhắm một mắt như vậy là cho hắn một con đường sống, ngươi nói hắn có thể không cảm kích được sao? Sau này sẽ không khỏi khen Chung cô nương, sau này tiếng thơm của nàng ta sẽ được truyền ra.

”“Thì ra là như thế.

”Giang ma ma nói xong cũng bội phục, nói: “Vị Chung cô nương này thật ra cũng có chút ý tứ, tuy làm việc nhìn hơi lộn xộn, nhưng đều nhắm đúng điểm quan trọng.

Khi tới vùng ngoại ô kinh thành hai người phải tách ra, Chung Niệm Thư rất quyến luyến nói với Tề Như Trân: “Quận chúa, không thì ngài đến nhà ta ở đi, ở kinh thành ta cũng có một tòa nhà ngũ tiến, có rất nhiều phòng.

”Cả đoạn đường đi này Giang ma ma cũng được xem như đã mở mang kiến thức về độ giàu có của Chung Niệm Thư, khi biết nàng ta có tòa nhà lớn như vậy thì cũng không kinh ngạc.

Tề Như Trân nói: “Ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng mà ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.

”Chung Niệm Thư cũng biết là như vậy, nhưng vẫn quyến luyến không buông, người dẫn nàng ta đến kinh thành chính là đường ca của nàng ta, lúc này đã đứng phía trước chờ hồi lâu vẫn chưa thấy Chung Niệm Thư, đành nói: “Tiểu muội, nếu không đi sẽ không vào được cổng thành.

”Tề Như Trân nói: “Mau đi đi, ngươi có rảnh có thể tới chơi.

”“Cô ta sẽ không cho ta ra cửa, nàng ấy bảo phải dạy dỗ ta học lễ nghi, rồi mới dễ tìm cho ta một vị hôn phu!” Chung Niệm Thư ai oán nói.

Tề Như Trân nhịn không được cười, nói: “Cô ngươi cũng vì tốt cho ngươi, vả lại, đến tiệc mừng thọ thái hậu chẳng phải là sẽ gặp lại sao.

” Tề Như Trân đến để tham gia tiệc mừng thọ thái hậu, còn Chung Niệm Thư đến để nương nhờ cô cô nàng ta.

Nếu là chất nữ của cố phu nhân đương nhiên sẽ được dẫn theo tham dự tiệc mừng thọ thái hậu, đến lúc đó hai người sẽ lại được gặp mặt.

Sau khi Hai người tách ra, Tề Như Trân ngồi xe ngựa đi tới vùng ngoại ô tú Phật Sơn, người đánh xe nghiêm trang nói: “Quận chúa, phía trước chính là tòa nhà của chúng ta.

”Giang ma ma đỡ Tề Như Trân xuống xe ngựa, có điều khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì bà ta đã ngơ ra, hiển nhiên biệt viện trong tưởng tượng của bọn họ là tòa nhà lớn tường trắng ngói xanh, có rừng cây hoa nở đẹp không sao tả xiết, nhưng mà tòa nhà này chỉ là một cái sân nhỏ thì thôi đi, vách tường còn tróc ra, cửa mở được một nửa, còn có một nam tử gầy đét ăn mặc bộ đồ chắp vá nằm trước cửa ngủ ngáy khò khó.

Tề Như Trân thở dài, nghĩ đến tình trạng trong nhà, nói: “Ta đã sớm đoán được, cũng không phải là tòa nhà gì lớn.

”Bởi vì không ngờ rằng tòa nhà lại như vậy, nên bọn họ chẳng chuẩn bị trước, Giang ma ma dẫn theo mấy hạ nhân thu dọn vài canh giờ mới cảm thấy nơi này có thể cho người ở được, nhưng có một vấn đề đó là tối nay ăn gì đây?Chu Nhị kia vừa thay một bộ quần áo, nhưng vẫn nhìn gầy như que củi giống trước, hắn ta tủi thân nói: “Đã một năm không trợ cấp rồi, bạc đã sớm tiêu hết, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, sao trong nhà có thể chuẩn bị lương thực được? Nếu như ngài không đến thì tiểu nhân sẽ phải sang cách vách xin cơm.

”“Cách vách còn ở người?”“Có đó, hơn nữa đồ ăn họ làm… Mỗi khi đến giờ cơm, cái mùi thơm kia, ôi chao, đó, quận chúa ngài tự ngửi đi.

” Chu Nhị nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Dùng Nho Ngâm Rượu Phần I


Ngửi được mùi thơm từ bên cạnh bay qua, Tề Như Trân không biết cố gắng mà nuốt hai ngụm nước miếng, trước giờ nàng ta rất kén ăn, cũng hay bắt bẻ về thức ăn, dù sao thì cha nàng ta là Ngụy Quốc Công, mà phủ Ngụy Quốc Công cũng không sa sút đến mức độ này, dù sao méo mó nhưng có còn hơn không, tuy Ngụy Quốc Công là người không ra gì nhưng trời sinh là người thích ăn ngon.

Ông ta không háo sắc không thích đánh bạc, niềm yêu thích duy nhất chính là được ăn đồ ăn ngon, ông ta đã từng tiêu mười ngàn lượng bạc chỉ để ăn một miếng nấm cực kỳ trân quý, đã có thể nhìn thấy được mức độ say mê của ông ta, mê muội mất cả ý chí cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Không biết ai ở bên cạnh nhỉ, kỹ năng nấu nướng này đúng là không tệ.

” Tề Như Trân nói.

Chu Nhị nói: “Hì, quận chúa, nói ra sẽ dọa ngài nhảy dựng, người ở bên cạnh chính là người vợ đã ly hôn của Vương thượng thư Lâm thị.

”Chuyện ồn ào huyên náo của Vương Chính Trạch và Lâm Dao thời gian trước đương nhiên cũng bị truyền ra ngoài, Tề Như Trân ở trong nhà cũng có nghe được một ít, có điều phiên bản mà nàng ta nghe được là hai vợ chồng tình thâm ý trọng nâng đỡ cho nhau.

Cuối cùng trượng phu thăng tiến, leo lên được chức Thượng Thư, sau khi hắn ta thành đạt thì thê tử lui thân, tự xin ly hôn, nhường danh phận vợ cả ra, vì để trượng phu có thể cưới được một nữ tử xinh đẹp có thể sinh con.

“Thì ra là nàng.

”Tề Như Trân ngủ một giấc ở trong nhà, tuy rằng nơi này có hơi cũ nát, nhưng dù sao cũng an ổn hơn trên đường nhiều, nàng ngủ không sâu, bởi vì ngày mai sẽ phải đi gặp mặt thái hậu.

Tề Như Trân dậy thật sớm, trang điểm xong thì ngồi xe ngựa đi vào trong cung, trình thẻ bài lên chờ nửa canh giờ, lúc này mới được người đón vào cung Thọ Dương.

Trên đường đi được trồng rất nhiều cây phong đỏ, lá phong đỏ bừng một mảnh, giống như là tỏ rõ con đường sau này của nàng ta, vô cùng xinh đẹp, nàng ta nhịn không được mà nở một nụ cười.

Đây không phải lần đầu tiên Tề Như Trân vào cung, năm nàng ta chín tuổi đã từng đi theo mẫu thân vào chúc thọ thái hậu, còn gặp được Hoàng Đế.

Tề Như Trân đã sớm biết người được gọi không chỉ có mình nàng ta, dù sao thái hậu muốn tuyển hậu, nhất định phải xem rất nhiều người, nhưng mà khi nàng ta nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc ngồi trong phòng đã cảm thấy áp lực nặng nề.

Chờ khi ra khỏi cung, Tề Như Trân đã thấy Tam tiểu thư nhà họ Dương cũng vừa ra khỏi cung, nàng ta trông khác với Tề Như Trân luôn tỏ vẻ sự xa cách và tính tình kiêu ngạo, Dương tiểu thư có khuôn mặt tròn, khi cười rộ lên sẽ hiện ra má lúm đồng tiền nhạt, khiến cho người khác rất là yêu thích, chủ yếu là dáng người của nàng ta… Cao to đẫy đà, dựa theo từ ngữ để diễn tả thì là một người rất mắn đẻ.

Bây giờ trong cung thiếu gì, đó chính là một Hoàng trưởng tử!Dương tiểu thư nhìn thấy Tề Như Trân, cười chào hỏi, lại nói: “Quận chúa, bây giờ Quốc Công gia thế nào rồi, sức khỏe có tốt không? Ta nghe nói ngài ấy vì để ăn một miếng cá lát tươi mà theo người ta đi biển, cuối cùng gặp phải bão táp, không ổn lắm, bị đỡ trở về.

”Lời này nghe như quan tâm, nhưng thật ra câu nào cũng ẩn chứa châm chọc.

Đường đường là một Quốc Công gia mà không làm chuyện đứng đắn, lại đi theo thuyền ra khơi chỉ để ăn một miếng cá lát, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là một tên phá nhà phá của.

Sắc mặt Tề Như Trân vẫn không thay đổi, nở nụ cười thong dong, so với Dương tiểu thư thì trông nàng ta có vẻ rộng lượng đoan trang hơn nhiều, nói: “Cảm ơn Dương cô nương đã quan tâm đến cha ta, cha ta đã khá hơn nhiều, trước khi ta ra ngoài cha đã có thể xuống giường đi lại.

” Rồi nói tiếp: “Nghe nói trong nhà Dương tiểu thư lại có thêm một đệ đệ, đúng là đáng chúc mừng.

”Vẻ mặt Dương tiểu thư lập tức trở nên khó coi, cha nàng ta nạp một người nhỏ hơn hai mươi tuổi làm vợ kế, đã cho nàng ta thêm hai đệ đệ, vốn tuần trước đại tỷ định về nhà mẹ đẻ, lại bị mẹ kế tìm lấy cớ khuyên về lại, lấy cớ qua loa là bây giờ rất bận, không rảnh để đón tiếp nàng ta.

“Ngươi…”Chờ lên xe ngựa, Tề Như Trân thở phào một hơi, Giang ma ma nói: “Đại tiểu thư, trong cung thế nào? Có nhìn thấy bệ hạ không? Luôn nghe đồn bệ hạ là một nam tử đẹp trai hiếm thấy, không biết rốt cuộc người có dáng vẻ thế nào.

”Tề Như Trân nói: “Bệ hạ không ở trong cung…” Sau đó lại nhớ tới mấy kình địch ở cung Thọ Dương kia, rồi sờ vòng ngọc trên tay, nói: “Phải nghĩ cách biết bệ hạ đi chỗ nào.

” Nếu có thể tiếp cận Hoàng Đế trước, Tề Như Trân cảm thấy dựa vào vẻ ngoài và thủ đoạn của mình, nàng ta rất tự tin sẽ có thể giành được niềm vui của Hoàng Đế.

“Nhưng mà không hỏi thăm được, nếu biết bệ hạ đi nơi nào, thì cũng không phải là không được.

”“Thế đi.

” Tề Như Trân nhắm hai mắt lại: “Ta nghỉ một lát, tới nơi hãy gọi ta.

”***Từ sau lần lên núi hái nho dại ủ rượu, giữa Triệu Hằng và Lâm Dao như là đã phá vỡ được vách tường vô hình nào đó… Triệu Hằng cũng không chỉ dùng bữa ở biệt viện, mà thỉnh thoảng sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, thuận tiện nhìn rượu nho do mình tự ủ.

Lâm Dao để rất nhiều rau cải trắng ở trong sân, nàng đeo tạp dề màu xanh đen, búi sơ mái tóc lại, trang điểm sạch sẽ gọn gàng, rồi dẫn vài người bắt đầu làm đồ chua.

“Món chua này ướp xong thì sẽ chua chua ngọt ngọt, vào mùa đông ăn với cơm là ngon nhất.

”Sau khi gọt lớp vỏ bên ngoài của cải trắng thì sẽ dùng muối ướp mấy canh giờ, rồi rửa sạch nước muối, trong ngoài đều bôi đẫm gia vị đã được chuẩn bị sẵn, nhìn thì rất đơn giản, nhưng mà khi bắt tay vào làm thì không được làm sai bước nào.

Lúc Triệu Hằng đi đến thì nhìn thấy Lâm Dao đang quét gia vị lên cải trắng, tương ớt đỏ tươi, vừa thấy là biết vô cùng cay, hắn sửng sốt, nói: “Có rát tay không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Dùng Nho Ngâm Rượu Phần Ii


Chỉ là một câu hỏi nhưng ẩn chứa sự quan tâm vô hạn, Lâm Dao nhìn Triệu Hằng, hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu vàng nhạt, phần lưng áo và ống tay rất gọn gàng, càng làm nổi bật dáng người cao gầy của hắn, trông rất anh tuấn lãng tử.

“Gia vị này không cay, ớt bột này đã lọc bỏ hạt ớt trước rồi, hơn nữa không phải là loại ớt cay xè.

” Lâm Dao cười giải thích nói: “Tam gia, ngài có muốn thử hay không?”“Chuyện này không được!” Triệu Hằng còn chưa nói gì, Lý Hiện đã lập tức mở miệng, lần trước cùng nhau bóp quả nho thì không sao, dù sao đó không phải việc dơ bẩn gì, coi như là bóp chơi cho vui, nhưng mà ớt bột này có màu đỏ tươi, cho dù Lâm Dao nói không cay, nhưng mà sao có thể không có chút cảm giác nào được? Vả lại để Hoàng Đế ngồi xổm làm đồ chua… Nhìn thế nào cũng thấy không ổn!Triệu Hằng nhìn vào mắt Lý Hiện, Lý Hiện lập tức không dám nói gì nữa, giây tiếp theo đã không có khí phách nói: “Có điều ngồi cả ngày cũng không tốt, cần phải cử động một chút mới được.

”Lúc này Triệu Hằng mới gật đầu, nói: “Chúng ta đi rửa tay.

”Lý Hiện cảm thấy hắn ta đã sắp trở thành lao động miễn phí, thỉnh thoảng lại đi theo nấu ăn với Lâm Dao, mấy ngày trước họ phơi củ cải, hắn ta còn giúp thái thành từng miếng, nhưng cũng đâu không thể ngăn được niềm vui của Hoàng Đế, hắn ta không có cách nào khác.

Rửa sạch tay đeo tạp dề vào, Triệu Hằng đi tới trước mặt Lâm Dao, ngồi xổm xuống hỏi: “Làm thế này à, nàng xem ta làm có có đúng không?” Lâm Dao tiện tay bắt đầu dạy hắn, khó tránh khỏi đứng hơi gần một chút…Lý Hiện vừa liếc mắt nhìn một cái, đã lập tức cảm thấy mình đúng là qua loa, Hoàng Đế đâu có muốn muối đồ chua đâu chứ? Túy ông không say vì rượu, giọng nói của Lâm Dao mềm mại, lúc nói chuyện nhẹ nhàng làm cho người nghe thấy rất thoải mái, trong lúc vô tình không để ý sẽ càng muốn được nghe nữa.

Triệu Hằng học rất nhanh, chỉ qua một lúc đã làm ra ngô ra khoai, hắn hỏi: “Nàng xem như thế này đã được chưa?”Lâm Dao nhìn qua Triệu Hằng, vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, nhưng mà ánh mắt lại có mấy phần chờ mong, đó là dáng vẻ muốn được khen ngợi, không giống như là một nam tử thành niên, mà như là một đứa trẻ vậy, nàng chỉ cảm thấy trái tim lập tức mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, nói: “Ướp rất là đều, Tam gia thật sự rất thông mình, thứ gì cũng vừa học là biết.

”Triệu Hằng thờ ơ nói: “Chuyện này không khó.

” Nhưng rõ ràng khóe môi đã cong lên, động tác cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Lúc này Tề Như Trân tới chào hỏi, lúc trước nàng ta đã đưa bái thiếp qua, có điều buổi sáng vào cung, không rảnh đến đây, buổi chiều về nhà nghỉ ngơi chỉnh sửa một phen, rồi cố ý tới cửa, dù sao cũng là hàng xóm, phải chào hỏi lẫn nhau… Đương nhiên, Tề Như Trân cũng muốn nhìn thử rốt cuộc Lâm Dao làm món gì mà có mùi thơm như thế.

Trương Sơn Gia dẫn Tề Như Trân vào cửa, nàng ta vừa vào sân đã ngửi được mùi đồ chua, mùi này không thể nói là thơm, là hỗn hợp mùi của tỏi băm, thêm ớt cay còn có mắm tôm, nhưng lại có một sức hút khó cưỡng, làm những người thích ăn chua nhịn không được mà chảy nước miếng.

Trùng hợp Tề Như Trân còn từng ăn đồ chua, hơn nữa còn rất thích ăn, với lại dù sao Ngụy Quốc Công cũng là người sành ăn, nàng ta đi theo cha đã được mở rộng tầm mắt rất nhiều.

Con sâu thèm ăn trong bụng Tề Như Trân đột nhiên trỗi dậy, mùi hương này khiến nàng ta chưa ăn cũng cảm thấy ngon vô cùng, chuyến thăm hỏi này đến rất là đúng lúc!Lâm Dao đứng dậy rửa tay, cười đi qua: “Ngài chính là quận chúa Tương Dương? Xin chào quận chúa.

”“Cứ đứng lên đi, đừng khách sáo như vậy.

”Hai người đánh giá lẫn nhau, Tề Như Trân thấy hơi giật mình, trong ấn tượng của nàng ta, một nữ tữ tự xin ly hôn, không còn trẻ tuổi như nàng thì không nên có dáng vẻ như thế này.

Lâm Dao trước mặt nàng ta không chỉ không có vẻ uể oải sau khi bị vứt bỏ, ngược lại có khí chất xuất chúng, dung mạo thanh tú không tầm thường, hơn nữa cho dù nàng đang đeo tạp dề cũng không che giấu được dáng người yểu điệu, thật sự khiến người khác khó có thể rời mắt.

Lâm Dao ăn ngon, ngủ kỹ, trạng thái càng ngày càng tốt, đã không còn trói buộc và gánh nặng nên người nên rất có tinh thần, làn da cũng dần trắng nõn, đốm vàng trên da gần như đã không thể nhìn thấy, đương nhiên sẽ hiện ra khuôn mặt xuất chúng vốn có của nàng, huống chi nàng gả cho Vương Chính Trạch năm mười sáu tuổi, mười năm sau ly hôn, năm nay cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi.

Thật ra Lâm Dao thấy hơi giật mình, nàng không ngờ rằng nữ nhi của Ngụy Quốc Công lại xinh đẹp như vậy, ở tuổi mười sáu trông như là một nụ hoa sắp nở, thanh tú đẹp đẽ xuất trần.

Có điều dù sao cũng là thân phận quận chúa, trên người có một loại khí thế chỉ tay năm ngón, nhìn không dễ làm thân.

Lâm Dao nói: “Thật không khéo, ta đang ướp đồ chua, không kịp đi ra đón ngài.

”“Là do ta làm phiền, có điều ta đã sớm ngửi được mùi.

” Tuy rằng Tề Như Trân tỏ vẻ thong dong, nhưng mà ánh mắt luôn không kìm được mà nhìn về phía hỗn hợp màu đỏ tươi, đồ chua vừa nhìn đã làm nàng ta thèm nhỏ dãi, càng đến gần mùi hương càng khiến người thấy khó cưỡng lại được.

Lâm Dao nhìn hết vào trong mắt, nói: “Không biết quận chúa có thích ăn hay không, bây giờ chỉ mới ướp vẫn chưa ngon, có điều hôm qua ta đã làm thử một chút, có lẽ bây giờ đã ăn được rồi, quận chúa muốn nếm thử hay không?”“Vậy từ chối thì bất kính quá.

”Làm Lâm Dao không ngờ rằng Tề Như Trân lại đồng ý sảng khoái như vậy, hiển nhiên là rất thích ăn đồ chua.

Nàng dẫn người đi vào trong phòng khách, chỉ trong chốc lát Mậu Xuân đã bê một đĩa đồ chua lại đây, bên trên còn để một đôi đũa, Lâm Dao làm động tác mời.

Tề Như Trân ăn một miếng, chua ngọt cay, mùi thơm nước ướp tỏi, còn có vị ngọt nhẹ vốn có của cải trắng, chỉ ăn một miếng đã cảm thấy ngon tuyệt.

“Ăn ngon lắm.

” Tề Như Trân thật lòng khen, nói.

Đúng lúc này, bên ngoài có một nam tử dáng người cao gầy đĩnh bạt đi vào, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng mà không thể che giấu được vẻ quý phái trên người.

Tề Như Trân đang ăn miếng thứ hai, vừa nhìn thấy người đi vào đã khiếp sợ không thôi, bất cẩn bị nghẹn họng! Sao hắn lại ở đây chứ?.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Thịt Kho Tàu Phần I


Tiếng ho khan của Tề Như Trân rất lớn, Lâm Dao cũng rất hoảng sợ, nàng còn cho rằng Tề Như Trân nhìn thấy ngoại nam nên hơi mất tự nhiên, hoặc là đã bị dọa sợ, dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, nàng vừa vỗ lưng giúp Tề Như Trân vừa nói nói Triệu Hằng: “Tam gia, ngài xem bên này không tiện, hay thôi ngài về trước đi?”Triệu Hằng có hơi mất vui, liếc mắt nhìn Tề Như Trân, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Tề Như Trân lập tức như bị sét đánh, cố gắng nói: “Không… Khụ khụ khụ”Lâm Dao có hơi tức giận, đây là đã dọa người ta sợ rồi! Trong lòng nàng luôn có cảm giác hôm nay Triệu Hằng có gì đó không đúng, Hoàng Đế cũng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dao, tuy rằng không muốn nhưng vẫn là gật đầu đi ra ngoài.

Lý Hiện nhìn thấy Hoàng Đế ra khỏi phòng khách, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa, còn thấy hơi kỳ lạ, không phải ngày nào Hoàng Đế cũng đến đây, nhưng lần nào đến cũng ở lại thật lâu, hiển nhiên là rất thích ở cùng với Lâm Dao, nhưng lần này xảy ra chuyện gì vậy? Hắn ta vội vã đuổi theo.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tề Như Trân mới ngừng ho khan, nhưng nàng ta vẫn u sầu không thôi, đây là lần đầu tiên nàng ta và Hoàng Đế gặp mặt nhau, tại sao lại thành như vậy chứ? Nàng ta vẫn nhớ ánh mắt hơi lạnh lùng của Hoàng Đế khi nãy!Vả lại tại sao Hoàng Đế lại ở chỗ này? Hắn và nữ tử đã hòa ly như Lâm Dao có quan hệ gì? Trong đầu nàng ta nảy ra một đống nghi ngờ… Nhưng quan trọng hơn là trực giác đã nói với nàng ta rằng dường như có một thứ gì đó đang phát triển theo chiều hướng mà nàng ta không muốn.

Lâm Dao còn cho rằng sợ hãi Tề Như Trân, áy náy nói: “Ta quên mất quận chúa ở đây, làm ngài sợ sao?” Sau đó nhận lấy nước trà Mậu Xuân đưa qua, nói: “Uống ly trà cho bớt sợ.

”Tề Như Trân cảm thấy nàng ta cần phải bình tĩnh lại, sau đó lại suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nàng ta muốn lập tức rời khỏi đây, đi về nhà yên tĩnh nghỉ ngợi một chút, kết quả vừa nhận ly trà mà Lâm Dao đưa qua uống một ngụm, không ngờ nước trà này lại ngon đến bất ngờ, nàng ta lại uống một ngụm nữa, sau đó nhìn vào trong ly, thấy bên trong để một quả gì đó có màu xanh lá.

Lâm Dao nói: “Đây là trà lạnh ta tự chế, cái quả nhỏ trong đó gọi là chanh, rất chua, nhưng mà lại có một mùi hương thanh mát, uống rất ngon miệng, ta lại bỏ thêm mật ong hoa keo, vì thế đã át được một chút vị chua.

”“Uống rất ngon.

” Tề Như Trân khen.

Lâm Dao thấy Tề Như Trân thích thì cũng rất vui, hỏi: “Có muốn uống thêm một ly nữa không?”Tề Như Trân cảm thấy hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta làm sao có tâm trạng ngồi đây uống trà chứ? Hẳn là nên về nhà ngẫm nghĩ lại bước tiếp theo nên đi như thế nào, dù sao trong nhà có một người cha không đáng tin cậy, nếu như cha có chí cầu tiến, thì phủ Ngụy Quốc Công cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay, đệ đệ còn nhỏ tuổi, trong nhà chỉ còn có mình nàng ta là có thể dựa vào, nếu muốn gầy dựng lại danh tiếng phủ Ngụy Quốc Công, thì phải trông chờ vào việc nàng ta có thể tiến cung được không.

Tề Như Trân rất muốn từ chối ý tốt của Lâm Dao, cuối cùng nhìn thấy nước trà vì được bỏ thêm chanh mà có mùi rất thơm, vả cả vị ngọt thanh khi vừa vào miệng, ma xui quỷ khiến nói: “Vậy làm phiền phu nhân rồi.

”Sau đó… Tề Như Trân không biết cố gắng đã uống liền hai ly.

Chờ lúc Tề Như Trân về đến nhà đã là ban đêm, nàng ta không chỉ uống một bụng nước trà nàng tự chế, mà còn ăn chực một bữa cơm, tuy rằng đồ chua vẫn chưa ăn ngon lắm, nhưng lúc này cũng có được một hương vị tươi mới thoải mái, ăn kèm với cơm gạo tẻ tốt nhất thì vô cùng hao cơm.

Trước giờ nàng ta ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, mà buổi tối hôm nay nàng ta ôm cái bụng no căng chìm vào giấc ngủ.

***Qua ba bốn ngày Lâm Dao đã cảm thấy không thích hợp, Triệu Hằng quá yên lặng, yên lặng cứ như đang nổi giận… Nhưng mà sao lại vậy chứ?Trời trong được mấy ngày, lại bắt đầu đổ mưa.

Nếu như trước kia Lâm Dao rất ghét cái thời tiết này, dù sao trời mưa không dễ ra cửa, mà trong phủ còn có một đống chuyện chờ nàng giải quyết, không có được một giây rảnh rỗi, nhưng mà bây giờ nàng không quan tâm những chuyện này, ngày mưa, nàng chỉ cần ngồi ở cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách, ngửi không khí ẩm ướt sau cơn mưa, rảnh rỗi thoải mái luyện chữ.

Lúc này Lý Hiện lại đến cửa, hắn ta còn dắt theo hai con heo tới: “Không phải lần trước ngài nói Lâm Châu nuôi heo ăn khá là ngon, tiểu nhân cố ý cho người đi Lâm Châu mua hai con.

”“Để ta xem thử.

”Lâm Dao nhìn thấy hai con heo béo tốt, trắng hồng sạch sẽ, hiển nhiên là nhà nuôi rất cẩn thận, Mậu Xuân đứng bên cạnh nói: “Phu nhân, nô tỳ rất muốn ăn thịt kho tàu.

”Tào Thị hừ một tiếng, nói: “Phu nhân, ngài không thể nuông chiều nhóc con này nữa, mấy ngày nay nàng ăn xong không làm gì, đã mập lên rồi, nhìn cái mặt này, bóp một cái đã ra một đống thịt.

”Mậu Xuân có béo, nhưng trước kia nàng ta rất gầy, lúc này có chút thịt ngược lại trông có vẻ đầy đặn mượt mà hơn.

Lý Hiện lại vuốt mông ngựa, nói: “Cô nương Mậu Xuân không mập đâu, ngài nói trên mặt có chút thịt sao? Cái này không phải béo, cái này là có phúc!”Mậu Xuân vui vẻ nói: “Vẫn là Lý tổng quản có kiến thức.

”“Ôi, ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu!” Tào Thị giả bộ tức giận nói.

Trong chốc lát mọi người đã cười nói ầm ỹ, trong phòng bếp có người chuyên giết heo, Lâm Dao nói với người nọ: “Giết một con trước, con khác để lại nuôi, đừng giết nhiều quá.

”“Dạ rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Thịt Kho Tàu Phần Ii


Hán tử giết heo cũng vô cùng vui vẻ, từ trước đến nay Lâm Dao luôn rất hào phóng, những hạ nhân như bọn họ đi theo cũng có thể được thơm lây, nhiều không nói, nhưng mà mỗi người một miếng thịt là không thành vấn đề.

Lâm Dao mời Lý Hiện đi uống trà, sau đó nhắc đến Triệu Hằng: “Không biết là cá hấp chao hôm qua, với vịt bát bảo hôm trước….

Có hợp khẩu vị không, trước kia đều bảo Lý tổng quản truyền lời, nhưng mà đã nhiều ngày chưa nói một lời.

”Lý Hiện đang chờ Lâm Dao hỏi những câu này, lập tức nói: “Đồ ăn phu nhân nấu đương nhiên là không cần nói rồi, lão gia chúng ta đều ăn hết sạch, nhưng mà.

Bắt đầu từ mấy ngày trước cứ luôn có vẻ không thoải mái, tiểu nhân nói đi gọi lang trung đến khám, nhưng người cứ nói không có chuyện gì lớn, vả lại lão gia ăn ngon ngủ kỹ, chỉ là tâm trạng cứ không vui, làm tiểu nhân lo lắng suông cũng vô dụng!”Lâm Dao trái lo phải nghĩ, cảm thấy có lẽ do ngày đó làm đồ chua có hơi mệt, mà nàng lại chỉ lo chiêu đãi quận chúa Tương Dương mà không để ý đến làn da non mịn của Triệu Hằng, tuy nói tương ớt kia không cay, nhưng cũng chỉ là tương đối, vẫn có chút cay, ngâm lâu vẫn sẽ bị rát, hoặc là làm làn da không thoải mái.

Lâm Dao càng nghĩ càng thấy áy náy, cảm thấy đã hơi lơ là Triệu Hằng, dù sao người ta cũng là công tử phủ Ninh quốc công, được nuông chiều từ bé, đã từng ngồi xổm muối đồ chua cho ai bao giờ? Làm vậy là vì thật sự coi nàng là bạn bè.

Lại nói nữa, nàng cũng chỉ là một nữ tử đã ly hôn, tuy nàng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà trong mắt những người có thân phận, thì nàng chẳng là gì cả… Trước nay Triệu Hằng lại chẳng để ý đến những điều này, lúc trước chưa gặp mặt đã tặng nàng bảng chữ mẫu, chỉ là vì cảm thấy chữ nàng còn có thể viết đẹp hơn nữa.

Rồi nhớ lại Vân Phó nói hắn đã bị oan ức, chỉ vì tính tình quá lương thiện, muốn giúp những người khác, cuối cùng lại bị bôi nhọ thành công tử quần là áo lụa phong lưu thành thói.

“Ngươi đi về trước đi, lát nữa ta sẽ đến nhà thăm lão gia các ngươi một chút.

”“Ôi chao, chuyện này có phải không thích hợp lắm không?” Lý Hiện nói xong sợ làm Lâm Dao hiểu lầm, lập tức bổ sung thêm: “Lão gia nhà chúng ta là một đại nam nhân sẽ không để ý, nhưng mà dù sao Lâm phu nhân cũng nữ tử, sợ làm cho ngài khó xử.

”Lâm Dao thản nhiên nói: “Cũng chỉ đi thăm một người bạn, sao lại thành làm khó?”Lý Hiện vui vẻ hẳn lên, nhưng trước khi đi về vẫn còn hơi do dự, nói: “Phu nhân, từ nhỏ tiểu nhân đã hầu hạ người khác, thứ học nhiều nhất chính là làm tốt bổn phận của mình, không nói những lời không cần nói, nhưng mà hôm nay tiểu nhân vẫn nhịn không được đành phải nói, Vương thượng thư kia thật sự không xứng với ngài.

”Lời nói của Lý Hiện không phải là khách sáo cho có, mà lúc trước khi Hoàng Đế nhìn thấy thư xin hòa ly do Lâm Dao tự viết đã nói Lâm Dao rất cương nghị can đảm, dám nghĩ dám làm, là một nhân tài hiếm thấy, đáng tiếc lại là nữ tử, khi ấy hắn ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng qua mấy ngày ở chung này dần dần phát hiện, cử chỉ làm việc của Lâm Dao hào phóng tự nhiên, lương thiện còn biết nhìn xa trông rộng, người thẳng tính tốt bụng, thật sự rất hiếm gặp.

Tuy rằng Vương Chính Trạch cũng là người có bản lĩnh, nhưng mà tuổi trẻ có thể đi lên được vị trí hôm nay, cũng là vì có được một người vợ hiền như Lâm Dao.

Có bao nhiêu người tài ba bởi vì không xử lý tốt chuyện trong nhà khiến cho khó giữ được danh dự khi về già? Đừng coi thường việc trong nhà, đó mới chính là nòng cốt của một gia đình.

Thậm chí Lý Hiện còn thầm nghĩ, nếu để Lâm Dao quản lý nội cung, nàng cũng có xử lý rất ổn thỏa, làm Hoàng Đế không phiền muộn nữa.

Chờ Lý Hiện đi rồi, Lâm Dao đi vào phòng bếp, heo đã được làm xong, Lâm Dao cho người đi lấy chút đồ chua đã muối mấy ngày trước, nàng muối một lu, đã để hơn một nửa vào trong hầm, chỗ đó có độ ẩm thập có thể để được rất lâu, còn dư lại một ít để trong phòng bếp, qua vài ngày đã lên men rồi, ăn vào chua chua, vừa lúc có thể làm canh chua.

Nàng cầm một miếng thịt ba chỉ lên, cắt thành lát, bỏ vào nồi một chút mỡ heo, sao đó cho tỏi và hành vào xào cho thơm, lại bỏ đồ chua đã cắt xong vào trong nồi, đảo hai lượt, cho nước suối vào, thêm thịt ba chỉ vào rồi đun nhỏ lửa.

Sau đó lại cắt miếng đậu hũ thành khúc, thái khoai tây, cải trắng thành lạt để đó.

Đun lửa nhỏ nấu ba mươi phút, mùi hương đã lan tỏa khắp nơi, Mậu Xuân không nhịn được mà nuốt nước miếng, nói: “Phu nhân, nô tỳ đói bụng.

”Lâm Dao không nhịn được mà bật cười, nói: “Chờ một chút, canh chua này phải nấu nhũn ra mới ngon, có điều bây giờ có thể cho các nguyên liệu khác vào.

” Nói rồi nàng thả hết mấy miếng đậu hũ cắt sẵn vào trong.

Rồi nấu thêm một lúc nữa, Lâm Dao mở nắp ra, rắc lên đó chút hành, sau khi đồ chua nấu nhũn ra đã ra một màu nước màu đỏ tươi, bên trên điểm chút màu xanh của hành, cộng thêm mùi thơm của thịt ba chỉ, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, thật sự khiến cho người ăn phải giơ ngón cái khen: “Ngon.

”Lâm Dao làm rất nhiều, để lại một nửa cho đám người Mậu Xuân ăn, rồi chia thành nồi lẩu nhỏ để phần cho Triệu Hằng, sau đó còn dư lại một ít.

“Đưa qua cho quận chúa Tương Dương đi.

”Lâm Dao cảm thấy tuy rằng vẻ ngoài quận chúa Tương Dương không dễ thân thiết lắm, nhưng mà lúc ăn cơm thì không khác gì với mấy người Mậu Xuân, nghiêm túc ăn sạch, hơn nữa lúc được ăn ngon thì đôi mắt sẽ sáng lên, ngoan ngoãn đáng yêu giống như là muội muội của nàng vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Triệu Hằng Phần I


Mưa thu vừa tạnh được một buổi sáng, giữa trưa đã bắt đầu đổ lại.

Giang ma ma vừa giúp Tề Như Trân đeo tạp dề vừa nói thầm: “Thật là may mắn, cả quãng đường chúng ta đi mưa không ngớt, mới ngừng được hai ngày đã bắt đầu mưa lại, hình như ở bên Tương Châu đã bị lũ quét.

”Tề Như Trân đứng thẳng lưng, dáng người cao gầy mảnh khảnh thẳng tắp giống như cây trúc xinh đẹp, nói: “Đó là cái gì?”“Chính là một loại lũ mà bùn đá và nước mưa đổ từ trên núi xuống, rất là nguy hiểm, có một năm Tương Dương chúng ta từng xảy ra một lần, toàn bộ thôn dân dưới chân núi đều bị chôn vùi… Thảm không nỡ nhìn, rất đáng thương.

”Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng bếp, Giang ma ma do dự hồi lâu vẫn hỏi: “Quận chúa, ngài kim tôn ngọc quý, cần gì phải học nấu ăn giống nữ tữ đã hòa ly kia?”“Ma ma nghĩ đi, nàng ta có bản lĩnh gì mà có thể qua lại với vị công tử cách vách kia? Đương nhiên là bởi vì kỹ năng nấu nướng không tệ.

”Giang ma ma chưa nhìn thấy Hoàng Đế, vẫn có vẻ không dám tin như trước, nói: “Vị công tử kia đúng là…”“Đúng, ta sẽ không nhận sai.

” Tề Như Trân có trí nhớ siêu phàm, bây giờ nàng ta còn có thể đọc thuộc lòng một quyển sách từng đọc lúc nhỏ, chứ đừng nói là một người đã từng gặp.

Sau khi về nhà Tề Như Trân dần trở nên bình tĩnh, Hoàng Đế ở tạm trong biệt viện này chắc chắn là vì không muốn làm lộ thân phận của mình, nếu nàng ta tùy tiện nhận người quen sẽ không tốt, cho nên lúc trước vì bị sặc mà không hành lễ, thì cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ qua được một ải.

Nàng ta cảm thấy đây là ông trời đang giúp nàng ta, buồn ngủ gặp được chiếu manh, lúc trước còn nghĩ làm cách nào để biết được chỗ ở của Hoàng Đế, cuối cùng hắn lại ở sát bên.

Cơ hội ngàn năm có một như vậy nàng ta nhất định phải nắm chắc mới được: “Ngươi nói xem mấy ngày trước vào cung, thân phận người ở trong cung thái hậu có ai mà không bằng ta? Cái danh hiệu quận chúa này cũng chẳng đáng giá gì.

Muốn ra mặt thì cũng phải gãi đúng chỗ ngứa, nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

”Giang ma ma lập tức thấy đau lòng, hốc mắt đỏ ửng lên.

Ngụy Quốc Công là người vô tâm, chỉ lo ăn nhậu chơi bời, lần nào về cũng là vì thiếu bạc, phu nhân quốc công là người dịu dàng hiền lành, bởi vì tính cách quá mềm yếu nên không quản được Quốc Công gia, Thế tử gia lại còn nhỏ càng không thể chống đỡ được, có lẽ vì thế mà từ nhỏ Tề Như Trân đã trở nên thông tuệ, từ khi biết viết chữ đã bắt đầu giúp đỡ phu nhân Quốc công quản lý chuyện trong nhà, bây giờ cả phủ Ngụy Quốc Công cũng chỉ có thể trông cậy vào Tề Như Trân.

“Ma ma, ngươi đang đau lòng chuyện gì?”“Nô tỳ đau lòng cho quận chúa.

”Tề Như Trân thì không có vấn đề gì, nói: “Có gì đáng đau lòng, trên đời này làm gì có chuyện há miệng chờ sung rụng, nếu có sức khóc sướt mướt thì chẳng bằng nên nghĩ cách để giải quyết chuyện trước mắt.

”“Quận chúa nói phải.

” Giang ma ma chỉ cảm thấy trong lòng rất là khâm phục.

Sau mấy canh giờ, Tề Như Trân làm ra vài món ăn, đặt lên trên bàn, sau đó tự tin nói: “Ma ma, ngươi nếm thử món này xem.

”Giang ma ma ăn thử mỗi món một miếng, rồi khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, qua một hồi lâu mới nói: “Hơi quá lửa một chút…”Tề Như Trân nhíu mày đi đến nếm thử một miếng, kết quả là nhổ ra ngay, đậu hủ phù dung hơi nát, vịt bát bảo lại không khử được mùi tanh… Chỉ có cá hấp là còn ổn, nhưng không được coi là món ngon gì, chỉ có thể nói là có thể nuốt được.

Trong phòng bếp trở nên im lặng đến kỳ lạ, Tề Như Trân hít sâu một hơi, quăng đôi đũa bỏ ra ngoài, suýt nữa đã va phải nha hoàn Tử Trúc đang đi tìm nàng ta.

“Quận chúa, cô nương Mậu Xuân ở bên cạnh tới.

”Thì ra là Mậu Xuân đưa canh đồ chua do Lâm Dao làm đến, Tề Như Trân bận rộn cả buổi trưa vẫn chưa được ăn miếng cơm nào, ban đầu không thấy gì, nhưng chờ đến khi nha hoàn mở nắp hộp đồ ăn ra, mùi thơm xông vào mũi, trong chốc lát nàng ta không nhịn được mà phải nuốt nước miếng.

Trong phòng bếp có cơm mới nấu, vừa hay ăn chung với canh đồ chua rất hợp, Tề Như Trân phồng má ăn hết một chén cơm… Ợ một cái rồi nói với Giang ma ma: “Hay là đổi cách khác đi, chứ học nấu ăn khó quá rồi.

”Giang ma ma lập tức thở phào một hơi, vừa rồi thấy Tề Như Trân cầm dao ngược, suýt nữa đã dọa bà ta sợ chết ngất!***Lâm Dao cầm hộp cơm đi qua cách vách, đây là lần đầu tiên nàng đến biệt viện của Triệu Hằng, rường cột chạm trổ, núi giả bên hành lang trông rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận ngắm nhìn thì chỗ nào cũng lộ ra vẻ tinh xảo và có tính toán.

Vả lại, cảnh đẹp nhất ở Phật Sơn chính là thác nước từ chảy từ trên đỉnh núi xuống, thác nước này đã chia thế núi thành vài đoạn, mà đoạn tốt nhất còn nằm trong biệt viện của Triệu Hằng.

Lý Hiện vừa dẫn Lâm Dao đi vừa hăng hái giới thiệu, nói: “Lão gia chúng ta đang ngồi uống trà ở trong đình dưới thác nước, phong cảnh ở chỗ đó là tốt nhất, ngài có muốn qua đó không? Có một cầu vòng như ẩn như hiện trên mặt nước, cao vút tận trời xanh, thật sự rất là đẹp.

Dưới thác nước còn có một hang động tự nhiên, đứng ở trong động nhìn ra phía ngoài sẽ có thể nhìn thấy màn nước trong suốt của thác nước, cảnh sắc này rất là hiếm gặp.

Lời nói của hắn ta làm cho Lâm Dao thấy hơi trông chờ: “Lý quản gia đúng là giỏi ăn nói, làm cho ta hận không thể tận mắt nhìn thấy.

”Lý Hiện cười nói: “Sắp đến nơi rồi, đi qua sương phòng phía trước là đến thôi.

”Người đi theo Lâm Dao lần này là Tào Thị, nàng ta ôm đồ ăn nhìn quanh hết cả đoạn đường, nói với Lâm Dao: “Phu nhân, lúc trước nô tỳ từng nghe phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng không có cơ hội được nhìn, cuối cùng lần này đã có thể thấy rồi.

”Đi qua sương phòng, đôi mắt nàng lập tức đã sáng lên, dọc theo con đường lát đá xanh, thác nước màu trắng như ngược chiều với trong núi, giống như là một dải lụa màu trắng tung bay theo gió.

Khắp trên sườn núi là cây phong lá đỏ, quả thật là đẹp không sao tả xiết.

.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Triệu Hằng Phần Ii


Hôm nay Triệu Hằng mặc một áo lụa suông màu vàng nhạt viền chỉ bạc, đứng trước cửa đình, thác nước sau lưng hắn như đang trào dâng, gió núi thổi tà áo hắn bay bay, còn hắn thì ung dung giống như là chủ nhân nơi này.

Tào Thị đi theo phía sau lưng Lâm Dao nói thầm: “Phu nhân, cách đi đứng của vị Tam gia này thật sự rất khí thế, không giống như là tiểu công tử của phủ Ninh quốc công mà càng giống như Quốc Công gia một phủ hơn.

”Hai người đi tới phía trước đình, từng người chào hỏi nhau.

Xung quanh đình treo màn lụa trùng với màu xanh của hồ nước, bên trong đặt ghế nằm, một bộ ghế dựa, lúc này trên bàn trà đặt chén trà, nước trà bên trong đang tỏa ra hơi nóng mờ ảo, cộng thêm phong cảnh thác nước phía sau thật sự có cảm giác như tiên cảnh.

Vào đình, Lý Hiện đã gọi người dọn cơm, chờ khi mở nắp nổi đất ra, có một mùi thơm xốc vào trong mũi, Triệu Hằng nói: “Đây là canh làm từ đồ chua sao?”Lâm Dao nói: “Đúng vậy, không biết tam gia có thích ăn hay không.

”Canh đưa đến đây rất vừa ăn, ngoại trừ canh đồ chua ra thì còn một đĩa dưa trộn dầu mè, đậu hủ phù dung, sườn heo nướng, có thịt có thức ăn, còn có canh, vô cùng hợp lý, có thể nhìn thấy Lâm Dao để tâm thế nào.

Triệu Hằng húp một ngụm canh đồ chua, chua ngọt cay rất ngon, các hương vị trộn lẫn vào nhau, vừa ăn vào đã cảm thấy ngon vô cùng, ăn rồi còn muốn ăn thêm một miếng nữa… Đậu hủ phù dung non mềm, còn sườn heo nướng thì không cần phải nói, nước chấm do Lâm Dao pha chế có một mùi hương đặc biệt, Triệu Hằng vừa mở hộp ra đã ngửi được mùi này, quả thực khiến người ta phải giơ ngón cái lên, vừa cắn một miếng, lớp da bên ngoài sườn heo nướng xốp giòn, nhưng phần thịt lại cực kỳ mềm mại, cắn một cái đã ứa ra nước sốt.

Món ngon vào miệng, cộng thêm cảnh sắc tuyệt đẹp phía sau, Triệu Hằng chỉ cảm thấy chút tích tụ trong lòng đã tan biến mất.

Lượng thức ăn Lâm Dao đưa tới đã được điều chỉnh thích hợp, Triệu Hằng ăn xong chỉ mới no tám phần, Lâm Dao nói: “Tam gia, nếm thử nước trà ta tự chế.

”Sau khi ăn xương sườn sẽ khó tránh dầu mỡ hơi ngán, uống một ngụm nước chanh mật ong do Lâm Dao đưa tới chỉ cảm thấy vị ngấy trong miệng lập tức biến mất, sảng khoái không thôi, sau khi uống xong trong miệng vẫn còn dư lại chút mùi thơm thanh mát của chanh, rất là thú vị.

“Uống rất ngon.

”Một lúc sau hai người đã trở nên im lặng.

Điều này đã làm cho Lý Hiện lo lắng, hai người kia, một người chỉ lo ăn, một người chỉ yên lặng ngồi uống nước trà, không ai nói gì cả, hắn ta bèn nói: “Lão gia, Lâm phu nhân còn chưa được nhìn thấy thác nước này, cả động Thủy Liêm nữa… Hay là ngài dẫn nàng đi nhìn thử đi?”Lâm Dao lại đứng dậy nói: “Không cần, ta đến đã làm phiền rồi, phải về thôi.

”“Phu nhân không cần khách sáo như vậy, động Thủy Liêm kia chỉ ở phía trước…Tào Thị cũng muốn nhìn động Thủy Liêm trong lời đồn một chút, nói: “Phu nhân, chúng ta đi xem đi, còn có hang động trong thác nước sao? Đúng là hiếm thấy, nô tỳ chưa thấy bao giờ đâu!”Triệu Hằng hiếm khi nói: “Ta dẫn phu nhân đi qua đó.

” Nói rồi thì đứng dậy đi trước dẫn đường.

Có một con đường lát đá xanh, đi hết con đường đó là đã có thể đến cạnh thác nước, nhìn vào bên trong, con đường lát đá xanh như ẩn hiện phía trong thác nước, Triệu Hằng nói: “Chính là nơi này.

”Lý Hiện vội vàng bung dù, đoàn người đi vào trong, đi qua thác nước đã nhìn thấy một cái động rất lớn, bởi vì nơi này thường xuyên có người vào ngắm cảnh nên được đặt bàn ghế, ghế nằm, thậm chí còn có một bếp than nhỏ, có điều trong này ẩm ướt, dù vào mùa hè thì cũng có cảm giác lành lạnh, cái bếp lò hơi ẩm cũng là bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dao được nhìn thấy phong cảnh như vậy, cảm thấy rất thú vị, vươn tay chạm vào màn nước do thác nước tạo thành, giọt nước rơi vào lòng bàn tay nàng ngưa ngứa, trong chốc lát nàng đã nở nụ cười, hành động của nàng ngây thơ hồn nhiên giống như một đứa trẻ.

Triệu Hằng thấy nàng cười, thì cũng cười theo, hắn hơi nghiêng người đứng bên cạnh cản bọt nước văng lên người nàng.

Tào Thị và Lý Hiện đứng ở bên kia, Lý Hiện cố ý kéo nàng ta sang một bên nói chuyện, thật ra là vì không muốn để nàng ta làm phiền đến Triệu Hằng và Lâm Dao… Nhưng mà đột nhiên Tào Thị nói: “Lý tổng quản có nghe thấy tiếng gì không?”“Có tiếng gì sao? Tiếng nước này không giống bình thường…”Biến cố xảy ra vào ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm ầm, đất rung núi chuyển… Cho dù không nhìn thấy bên ngoài cũng biết đã có chuyện không hay xảy ra.

Triệu Hằng theo bản năng nắm lấy Lâm Dao cùng đi ra ngoài, Tào Thị và Lý Hiện đang ở một đầu khác, tuy rằng rất lo cho chủ nhân, nhưng biết lúc này có vào cũng không kịp nữa, chỉ đành phải đi ra ngoài từ cửa bên kia.

Trong lúc hoảng loạn, Lâm Dao chỉ có thể nắm chặt tay Triệu Hằng… Đá ở xung quanh đang lăn xuống, hỗn hợp rong rêu màu xanh lục nằm ở khắp nơi, nàng vừa khủng hoảng vừa sợ hãi.

Một khối đá thật lớn lăn xuống, vị trí kia đúng ngay về phía Lâm Dao, vẻ mặt Triệu Hằng thay đổi, dùng sức đẩy nàng ra, nhưng lực đẩy quá lớn, hơn nữa sau khi đá lở đã tạo ra chấn động rất lớn, Lâm Dao chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, rồi ngất xỉu.

Giống như đã qua rất lâu, bên tai vang lên tiếng nước tí tách, Lâm Dao cố gắng mở mắt, có điều xung quanh tối đen không nhìn thấy rõ cái gì, phía sau đột nhiên vang lên môt giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa kinh ngạc và vui mừng: “Cuối cùng nàng đã tỉnh.

”Là Triệu Hằng?.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Bị Thương Phần I


Lâm Dao vừa định đứng dậy, nhưng cảm giác đầu đau buốt, nàng ôm lấy đầu theo phản xạ, rồi lại sờ trúng một lớp vải? Là do… Nàng bị thương sao?Bên cạnh vang lên giọng nói vội vàng của Triệu Hằng: “Đừng có lộn xộn, mới vừa quấn lại cho nàng.

”“Tam gia, ta bị làm sao vậy? Chúng ta đang ở đâu?”Triệu Hằng nói: “Vừa rồi có một tảng đá rơi xuống, tuy rằng đã đẩy nàng ra, nhưng không thể tránh được mấy cục đá nhỏ, có điều không sao cả, chỉ xước da một chút mà thôi.

”Sau khi Lâm Dao dần quen thuộc với khung cảnh tối đen, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, Triệu Hằng đang ngồi ở bên cạnh nàng, tóc mai của hắn rối loạn, ống tay áo cũng ngắn đi một khúc, rồi nàng nhìn màu sắc của mảnh vải rũ xuống trên trán đã lập tức hiểu rõ, là Triệu Hằng xé quần áo của mình để băng bó miệng vết thương cho nàng.

“Ta đã xem rồi, đường ra đều bị lấp kín, có lẽ là trời mưa nhiều nên thành nước lũ, rồi đúng lúc chúng ta gặp phải, thật là không may.

” Triệu Hằng đang nói đã thấy Lâm Dao liếm môi, hỏi “Khát nước không?”Lâm Dao kinh ngạc hỏi: “Chỗ này có nước uống sao?”Triệu Hằng đưa cho nàng một ấm trà, nói: “Chỗ này vẫn còn nước trà buồi chiều chưa uống hết, còn thừa lại nửa ấm.

”Lâm Dao nhận lấy, bởi vì không có ly, nàng chỉ có thể uống từ chỗ vòi của ấm trà, nhưng vào lúc này cũng không thể so đo nhiều như vậy, đầu tiên nàng uống một ngụm, nước trà ngọt dịu thấm vào cổ họng, nàng lập tức cảm thấy sảng khái hơn, nàng nhịn không được mà uống ực ực hơn một nửa, cuối cùng lúc này mới ngừng lại.

Nhưng rồi đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Tam gia, ngài uống không?”“Ta không khát.

”Lâm Dao cảm thấy Triệu Hằng không thể nào không khát, hiển nhiên là muốn tiết kiệm… Nhớ lại vừa rồi mình uống nhiều như vậy thì thấy hơi áy náy, có điều cứ như Triệu Hằng đã nhìn ra tâm trạng của Lâm Dao, bèn nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sắp được đi ra ngoài rồi, ta nhịn được, nhưng nàng bị thương, uống nhiều nước mới tốt.

”“Cảm ơn.

”Lâm Dao nghĩ đến thân phận Triệu Hằng, nàng không quen ai ở đây, nhưng mà Triệu Hằng lại là tiểu công tử phủ Ninh quốc công, không ai là không biết hắn, vậy tất nhiên sẽ gọi người đến cứu, nói không chừng còn có thể điều động binh sĩ của Thuận Thiên Phủ Doãn đến đây, đông người thì sẽ nhanh hơn, cho nên sẽ giống như hắn nói, một lát là sẽ có thể ra ngoài.

Triệu Hằng hơi gật đầu nhẹ, lát sau không còn tiếng nói chuyện nữa, Lâm Dao biết bình thường Triệu Hằng rất ít nói, vừa rồi nói nhiều là vì an ủi nàng, nàng thầm nghĩ cũng đã quá sức của hắn rồi, nên không tiếp tục nói chuyện làm khó hắn nữa.

Nhưng mà xung quanh yên ắng, hơn nữa không có ánh sáng mà tối thui, trong hoàn cảnh này khiến cho thính lực trở nên nhạy bén, dường như Lâm Dao còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Triệu Hằng.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Quả nhiên không bao lâu bên ngoài đã vang lên tiếng thùng thùng thùng, giống như là tiếng trống, cuối cùng Lâm Dao đã yên lòng, điều này chứng minh bên ngoài đã có người đến cứu trợ.

Tiếng động bên ngoài vang lên trong chốc lát, rồi lại biến mất, đứt quãng hồi lâu, lúc đầu Lâm Dao còn tưởng sẽ rất nhanh, nhưng thời gian kéo dài đến lúc nàng thấy đói bụng rồi mà vẫn chưa có người vào, nàng nhẩm tính thời gian, trước khi tới đây nàng đã ăn cơm rồi… Chứng minh ít nhất đã qua hai ba canh giờ.

Tốn nhiều thời gian như thế mà chưa đào vào tới đây?Lâm Dao muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lúc này nói gì cũng không thích hợp, hơn nữa nói trắng ra là bây giờ nàng cảm thấy bất lực, cách duy nhất có thể làm đó chính là giữ thể lực, chờ được cứu.

Qua một lát sau, Lâm Dao cảm giác vừa đói vừa khát, không nhịn được mà ngẩng đầu dựa lên vách đá sau lưng, dường như làm vậy sẽ thoải mái hơn một chút.

“Uống chút nước trà đi.

”Lâm Dao nhận lấy ấm nước uống một ngụm, nhưng lại không dám uống nhiều, nàng cũng không biết đến lúc nào mới được cứu ra, cần phải giữ nước dự phòng, nói: “Tam gia, ngài cũng uống đi.

”Lúc này Triệu Hằng không khách sáo nữa, hắn cũng nghĩ đến nàng cũng vừa đói vừa khát, nhưng vẫn uống một ngụm nhỏ, hiển nhiên là muốn tiết kiệm nước, nhưng chờ đến khi Triệu Hằng đặt ấm trà xuống, Lâm Dao mới phát hiện một vấn đề, nàng mới vừa kê miệng uống nước trong ấm trà…Mặt nàng lập tức đỏ ửng, trong bóng tối không nhìn thấy rõ nét mặt của Triệu Hằng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được đối phương cũng có vẻ mất tự nhiên giống như nàng.

Có đôi khi, bạn luôn có thể giả tạo một khung cảnh bình yên, nhưng một chuyện nhỏ bé không đáng kể đột nhiên xảy ra sẽ đánh vỡ tất cả đề phòng và che giấu của bạn.

Mà trong hang động yên tĩnh này chỉ còn lại hai người, tất cả giác quan đều được phóng đại đến vô hạn, Lâm Dao chỉ cảm thấy trong lòng như có một con mãnh thú, nàng vẫn luôn cố sức khắc chế, đè nén nó, nhưng vào khoảnh khắc này, cuối cùng nàng đã không ngăn được nó.

“Tam gia cảm thấy bẩn không?”Triệu Hằng sửng sốt, sau đó mới hiểu ra Lâm Dao đang nói cái gì, rồi nhanh chóng lắc đầu, kết quả nhìn thấy Lâm Dao đột nhiên nhìn thẳng về phía mình, giữa hai người luôn cách nhau ba thước, nhưng lần này đến gần khiến cho hai người trở tay không kịp.

Lâm Dao bình tĩnh nhìn Triệu Hằng, dịu dàng hỏi: “Tam gia, vì sao ngài lại đối xử tốt với thiếp như thế?”Triệu Hằng cảm thấy Lâm Dao cách hắn rất gần, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng còn phả lên mặt hắn, ngứa, nhưng lại mang theo một cảm giác nóng rực khiến nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu.

“Ta không làm gì cả.

”Lâm Dao lại nói: “Đẩy cục đá ra giúp thiếp, ngộ nhỡ nếu không tránh kịp rồi bị đè trúng thì sao đây? Thiếp rất muốn hôn tam gia…”“Cũng không thể ngờ rằng một nữ tử như nàng… Nàng vừa nói gì?”Lâm Dao nhìn khuôn mặt Triệu Hằng, tuy rằng chỉ thấy được sườn mặt, không thể thấy rõ nhưng nàng biết người này có vẻ ngoài đẹp đến thế nào, Lâm Dao lặp lại lần nữa: “Thiếp hôn chàng có được không?”“…”Từ sau khi hòa li, Lâm Dao giống như đã buông bỏ được gánh nặng, những ngày sau nàng chỉ muốn sống vì bản thân mình.

Nàng thò lại gần, lấy hết can đảm, rồi chạm nhẹ vào bờ môi của hắn, sau đó lập tức rụt trở về, khuôn mặt nàng đỏ ửng giống như là một quả hồng đã chín mềm vậy.

Khung cảnh lập tức đọng lại trong nháy mắt.

Khoảnh khắc Lâm Dao thò qua khẽ chạm vào đôi môi của mình, thậm chí Triệu Hằng còn quên cả thở, đôi môi nàng mềm như vậy, mềm đến mức trái tim của hắn cũng nhũn ra.

Ma xui quỷ khiến thế nào Triệu Hằng lại nói: “Lại hôn thêm…”“Hả…”Hai người giống như là đứa trẻ, đến gần nhau, rồi chạm nhẹ vào, hơn nữa còn làm không biết mệt.

Có một vài thứ khi bị xé rách thì sẽ không còn quay về nguyên trạng được nữa, một lát sau, không biết ai vươn đầu lưỡi trước, hoặc thật ra là không quan trọng, từ nụ hôn nhẹ đã dần biến thành hôn sâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Bị Thương Phần Ii


Lý Hiện nhìn thấy thác nước bị đất đá núi lăn xuống vùi lấp, thì đã sợ đến mặt mày trắng bệch, hắn ta và Tào Thị đứng gần cửa động, chạy kịp ra ngoài, nhưng mà Triệu Hằng và Lâm Dao không may mắn như vậy.

Tào Thị cũng mất hết hồn vía, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng ta không nhịn được mà bật khóc: “Phu nhân nhà chúng ta…” Nói rồi đòi quay lại, hiển nhiên là muốn đi cứu Lâm Dao, nhưng lại bị Lý Hiện túm chặt lấy.

“Bây giờ ngươi đi vào không phải là chịu chết sao? Tuy rằng bọn họ không chạy ra được nhưng đã đi vào bên trong, bên trong hang động sẽ có chỗ trú.

” Đôi mắt Lý Hiện ửng hồng, hiển nhiên rất sốt ruột, nhưng lời nói của hắn rất lý trí: “So với đi vào chịu chết, chẳng bằng nên suy nghĩ làm sao để cứu người ra.

”Tào Thị lập tức trở nên bình tĩnh, cảm thấy tuổi của mình còn lớn hơn Lý Hiện, nhưng khi gặp chuyện còn chẳng cẩn thận bằng hắn ta: “Đa tạ Lý tổng quản nhắc nhở, bây giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?”“Ngươi gọi người chuẩn bị chút nước và thức ăn, còn có quần áo giữ ấm, cứ chờ ở chỗ này, không cần tránh đi đâu cả, ta đi gọi người.

” Chỉ qua một lúc Lý Hiện đã nghĩ ra được cách giải quyết.

Biệt viện ít người, hạ nhân nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi người, ý của Lý Hiện hiển nhiên là muốn đi ra ngoài gọi người.

“Được, Lý tổng quản cứ yên tâm, ta nhất định sẽ canh giữ ở đây một tấc không rời.

”Tiếng động bên này quá to, chỉ qua một lúc sau Mậu Xuân đã dẫn người chạy tới.

Đến cả cung nữ Thượng Chân luôn theo hầu bên cạnh Hoàng Đế, nhưng vì đã ra khỏi cung nên gần như mặc kệ mọi chuyện cũng chạy tới.

Tuy rằng việc này rất nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều tự sắp xếp đâu ra đấy, Mậu Xuân nói: “Người bên chúng ta không nhiều lắm, nhưng cũng có thể lấy ra được hai mươi người, đều có thể đến đây giúp đỡ.

”Người ở phía Lý Hiện thì nhiều hơn một ít, chỉ riêng thị vệ là đã hơn ba mươi người, ngoài ra còn có những tùy tùng khác, có đến năm mươi sáu mươi người, mọi người có xẻng cầm xẻng, không thì dùng cuốc, nếu không có hai cái này thì cầm ván gỗ để đào, hơn nữa còn rất đồng tâm hiệp lực.

Thượng Chân thương lượng với Lý Hiện, nói: “Chuyện này không gạt được vị trong cung, cũng không giấu được, Đông Đại Doanh ở gần đây, ta đi đến gọi Vương tướng quân hỗ trợ, ngươi phái người đi vào trong cung đi.

”Thượng Chân gật đầu nói: “Ngươi đi làm đi, nơi này có ta.

”Dù sao cũng rất đông người, mọi người đều đồng tâm hiệp lực rất nhanh đã đào được rất nhiều, nhưng sau đó bị một tảng đá to làm khó, tảng đá này chính là nham thạch sập xuống từ trần hang động.

Mười mấy nam nhân cùng nhau hợp sức cũng không thể dịch chuyển nó được một chút.

Thời gian trôi qua từng chút, trời đã dần tối đen, nhưng mọi người không thể làm gì được tảng đá kia, Mậu Xuân nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kìm được mà nức nở, nói với Tào Thị: “Khó khăn lắm phu nhân mới có thể sống được mấy ngày vui sướng, tại sao lại như vậy chứ?”Hốc mắt Tào Thị lập tức đỏ bừng, rồi nói: “Đừng khóc, Lý tổng quản đi gọi người rồi, dù sao cũng sẽ có cách thôi.

”“Nói là đi quân doanh, nhưng mà có thể điều động người sao? Quân binh kia không có lệnh điều động thì làm sao có thể dễ dàng rời khỏi quân doanh chứ? Làm không tốt còn bị phán tội mưu phản.

” Mậu Xuân nói.

“Thật ra ngươi cũng biết không ít.

” Thượng Chân nhìn như rất bình ĩnh, nhưng mà đến bây giờ nàng ta vẫn chưa uống một ngụm nước nào, có thể thấy được nàng ta cũng rất nôn nóng, nghe thấy Mậu Xuân như vậy thì không nhịn được mà xem liếc nàng ta một cái đầy coi trọng.

Mậu Xuân nói: “Lúc trước khi phu nhân còn ở Hàng Châu, thì có quan hệ rất tốt với một vị phu nhân của Thủy Bình tư, lúc các nàng nói chuyện phiếm ta có nghe thấy.

”Thượng Chân nói: “Ngươi yên tâm, thân phận lão gia chúng ta rất tôn quý, hôm nay dù có đào rỗng hang núi này thì cũng phải cứu người ra.

”Lời này cực kỳ có khí thế, làm cho Mậu Xuân sửng sốt, rồi giống như đang chứng minh cho lời nói của Thượng Chân là thật, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Mậu Xuân quay ra nhìn, chỉ thấy ở phía xa có một đoàn người đông nghìn nghịt, trong tay mỗi người đều giơ cây đuốc, mà cây đuốc kia dường như đã chiếu sáng bốn phía, giống như là ban ngày vậy.

“Là binh sĩ thật sao? Còn có kỵ binh!”Những binh sĩ cưỡi ngựa đi theo phía sau trông còn uy phong lẫm liệt hơn cả bộ binh phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Cuối Thu Phần I


Đêm cuối thu, gió thổi đặc biệt lạnh lẽo, Mậu Xuân và Tào Thị lại không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy máu nóng sôi trào, bởi vì hai người đã nhìn thấy hy vọng trong ánh rạng đông.

Có binh sĩ Đông Đại Doanh thì còn sợ không thể cứu ra được sao?Rất nhanh nhóm vú già do hai người dẫn đến đây giúp đỡ đã bị Thượng Chân khách sáo đưa ra khỏi biệt viện, Thượng Chân hơi áy náy nói: “Người nhiều hỗn loạn, sợ sẽ làm hỏng việc, các ngươi đừng lo lắng, về nhà chờ là được.

”Hai người cũng không phải người chưa trải sự đời, so với những binh sĩ được huấn luyện thì đám người vừa già vừa trẻ, phần lớn là nữ tử và vú già đúng là không giúp được gì.

“Phu nhân nhà chúng ta phó thác cho ngài.

”Chờ tiễn người đi rồi,Thượng Chân quay về chỗ cũ, Lý Hiện đang thương lượng cách cứu viện với Triệu tướng quân, Triệu tướng quân là một nam tử trung niên để râu, dáng người không cao, đứng trong hàng ngũ những binh sĩ cao to cường tráng cũng không thu hút, nhưng những người quen biết hắn ta đều biết hắn ta mới là nhân vật đáng gờm, là một trong số ít những người từ chức quân nhân nhỏ bé không có bối cảnh bò được lên trên.

Triệu Khôn nói: “Lý công công, ta đã đi điều tra trước rồi, nham thạch cứng chắc, không cần lo lắng sẽ bị đổ sập, chỉ cần đào tảng đá này ra là được.

”“Nhưng mà đào thế nào đây?”“Dùng ngựa kéo!” Triệu Khôn nói như chém đinh chặt sắt, hiển nhiên đã tính toán xong từ sớm.

Lý Hiện nhìn ngựa phía sau, những con Thiên Lý Mã đó đều tiêu một số tiền lớn mua về từ Mạc Bắc, có điều để cứu Hoàng Đế thì có gì mà phải tiếc? Hiển nhiên là rất tán đồng cách làm của Triệu Khôn, gật đầu nói: “Vậy làm phiền tướng quân, có điều tướng quân làm nhanh một chút, đã bị nhốt lâu rồi.

”“Công công yên tâm, nhất định đưa bệ hạ ra ngoài mà không tổn thương một sợi tóc nào.

” Lúc đầu Triệu Khôn cũng rất lo lắng, nhưng sau khi hắn ta tới đây, rồi thăm do hiện trường thì đã yên tâm hơn, đúng là ông trời phù hộ, trùng hợp chỗ đổ sập này có hang động, hang động nham thạch vững chắc, hình thành một lá chắn tự nhiên bảo vệ Hoàng Đế, còn nếu đây là chân núi bình thường thì hắn ta cũng không dám gọi người tới đào đại, sợ không cẩn thận sẽ làm nó đổ sụp lần nữa.

Vấn đề lúc này là cần phải nhanh chóng, dù sao cũng không biết bên trong có gì ăn hay không, hơn nữa cũng không biết có bị thương cần phải chữa trị kịp thời hay không?Xuân Mậu về đến nhà, nhưng còn chưa được mười lăm phút đã đứng dậy đi quanh trong viện, Tào Thị thì vẫn luôn đứng ở cửa không về, tuy rằng không thể nhìn thấy được tình huống của biệt viện sát bên, nhưng có thể nhìn qua bên đó thì trong lòng vẫn thoải mái hơn một chút.

“Tại sao vẫn chưa có tin tức chứ, tảng đá to như vậy làm sao có kéo ra được? Phu nhân thật sự sẽ không sao chứ?”Trương Sơn Gia cầm nước trà đến, nói: “Tào đại nương, cô nương Mậu Xuân, uống ngụm nước đi, từ trưa đến giờ hai người còn chưa nghỉ ngơi, phu nhân là người tốt ắt có phúc, nhất định sẽ không sao cả.

”***Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động, tuy rằng Lâm Dao không nghe rõ nhưng hình như là tiếng khẩu hiệu rất đồng đều, hơn nữa tiếng hô còn rất lớn, chuyện này dọa cho Lâm Dao hoảng sợ, nàng vừa giật mình đã lập tức cách Triệu Hằng rất xa.

Hai người đều đỏ mặt, hơi thở dồn dập, mất một lúc lâu Triệu Hằng mới bình tĩnh lại, giải thích: “Tiếng động này hơn phân nửa là tiếng của binh sĩ, nếu tiếp tục thì nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ có thể đi ra ngoài.

”Lâm Dao gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại: “Ừ.

”Sau đó hai người không nói chuyện nữa… Xung quanh có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, còn có thể nghe thấy tiếng nước tí tách, có lẽ là nước trên thác chảy vào hang động.

Triệu Hằng nói: “Nên cầm theo nước trà do nàng tự chế vào đây.

”Lâm Dao hơi khó hiểu nhìn Triệu Hằng, lại nghe hắn nói tiếp: “Hương vị đó rất đặc biệt, uống vào trong miệng rất thơm, không giống hồng trà này, lúc hôn trong miệng có hơi đắng.

”Lâm Dao lập tức mặt đỏ, nhưng vẫn nói: “Thật ra vị của hồng trà cũng rất ngon.

”Đôi mắt Triệu Hằng lập tức sáng lên, lại hiện lên mấy phần buồn cười, nói: “Lại đây.

” Nhưng nói xong lại giống như không chờ được Lâm Dao, hắn đã tự mình nhào qua, mặt hai người vừa lúc dán vào nhau, rồi lại sờ soạng tìm đến đôi môi…Một hồi lâu, Triệu Hằng khàn khàn thì thầm nói: “Hình như cũng không đắng thật.

”Lâm Dao nghe xong không nhịn được mà cười rộ lên, mi mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp.

Đột nhiên, có tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, còn có ánh lửa hắt vào.

Ánh sáng quá mạnh, Lâm Dao cố nhịn không nhắm mắt lại, Triệu Hằng cởi áo ngoài che lại khuôn mặt của nàng, sau đó trầm giọng nói: “Lý Hiện có ở ngoài không?”“Lão gia, tiểu nhân đến chậm!” Lý Hiện vừa nức nở vừa té lộn nhào chạy vào bên trong.

Triệu Hằng lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ lui ra đi.

”Dường như Lý Hiện đã sớm biết nỗi băn khoăn của Triệu Hằng nói: “Lão gia, bên ngoài chỉ còn lại người của chúng ta, sẽ không có ai dám khua môi múa mép nói bậy, ngài không sao chứ? Thật sự làm cho tiểu nhân lo lắng lắm!”Nếu không phải lúc này không thích hợp, Lâm Dao cảm thấy Lý Hiện sẽ ôm Triệu Hằng khóc, tuy rằng hành động đó có hơi khoa trương, nhưng sau khi trải qua chuyện sống chết, bây giờ nhìn lại chỉ thấy cảm động.

“Không sao cả.

”Lý Hiện tỉ mỉ đánh giá Triệu Hằng, cho đến tận khi thật sự chắc chắn hắn không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc Lâm Dao và Triệu Hằng đi ra, quả nhiên bên ngoài không có ai, hai người đứng chung một chỗ, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà giống như không biết phải nói thế nào, bên ngoài được đuốc chiếu sáng giống như ban ngày, phá tan không khí ái muội trong hang động lúc trước, cũng như đang nhắc nhở hai người về thân phận và hoàn cảnh của nhau.

“Lão gia, trong nhà có hơi lộn xộn, hay là ngài tranh thủ về nhìn xem sao, lão phu nhân đã ngất đi rồi.

” Lý Hiện phá tan cái nhìn chăm chú của Lâm Dao và Triệu Hằng.

Thật ra Lý Hiện cũng biết hiện tại không thích hợp để nói những lời phá nát không khí thế này, nhưng sau khi thái hậu biết Hoàng Đế bị chôn vùi thì lập tức ngất xỉu, tuy đã gọi ngự y, châm cứu sẽ tỉnh lại nhưng mà bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường, chưa nhìn thấy Hoàng Đế thì sẽ không yên tâm.

Triệu Hằng gật đầu, trịnh trọng nói với Lâm Dao: “Chờ ta trở lại.

”Lúc Lâm Dao trở về, Tào Thị đã lập tức bật khóc, trước nay nàng ta làm việc rất lão luyện ổn thỏa, hiếm khi có vẻ thất lễ như vậy, lần này đã bị hoảng sợ, ôm chặt cánh tay Lâm Dao nói: “Đột nhiên đất rung núi chuyển, chân nô tỳ lập tức mềm nhũn, nếu không phải Lý tổng quản có sức kéo nô tỳ chạy ra ngoài, không biết nô tỳ có bị chôn vùi bên trong đó hay không… Tuy rằng Lý tổng quản nói dù nô tỳ có vào trong cũng không kịp, nhưng mà sau khi nhìn thấy phu nhân ở bên trong thì nô tỳ hối hận lắm, cho dù liều chết cũng phải đi theo phu nhân, cũng may phu nhân bình an vô sự, nếu không nô tỳ thật sự phải đi theo ngài.

”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom