Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3-13: Anh


Tôi chỉ đứng lặng.

"Cậu muốn gì?" Tôi lạnh nhạt.

"Một lời đáp thành thật từ cậu."

"Kể cả sau khi tôi thấy cậu và cô ấy âu yếm nhau?" Tôi cười khẩy.

"Gì chứ?" Cậu nhếch mép cười. "Tớ không yêu Gazelle. Tớ yêu cậu kìa."

"Thế sao?" Tôi cười mỉa mai.

Con Đen đã giả mạo cậu ấy. Nó buồn chán đến độ chơi đùa với chính chủ nhân của mình.

"Giống cậu ấy đấy. Trừ việc Matt không khốn nạn như mày."

"Con nhóc yếu đuối." Nó dùng tay đặt lên má của tôi, nghịch mái tóc chuyển đỏ vì nắng gió đang xõa trên vai. "Mày thực sự sẽ để con nhãi Gazelle cướp thằng nhóc đi à?"

"Tao không cần mày chỉ đạo, đồ khốn kiếp. Biến. Ngay." Tôi trợn mắt lên, gằn giọng. Nó dám dùng con mắt màu xanh đẹp đẽ của Matt để nhìn chằm chằm vào tôi, không một chút nể nang. 

"Tôi chưa bao giờ thất vọng về em, Rosalia." Nó tiến đến gần, định hôn tôi. Nó muốn đổ dầu vào lửa, tăng thêm sự tức giận đã có sẵn trong tôi bằng cách sử dụng hình ảnh của Matt, người tôi yêu.

"Tao bảo biến ngay." Tôi ngửng lên,  nhìn sâu vào đôi mắt nó, ngang tàng đáp. Cả căn phòng đột nhiên lan ra những vệt đen kéo dài.

Nó cười thành tiếng.

"Chưa bao giờ. Quả là vậy."

Nói rồi, con Đen biến mất. Tôi ngồi sụp xuống giường, vùi trán vào hai bàn tay. Nó đã thành công trong việc chọc giận tôi.

Cánh cửa bật mở, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Là con Đen à? Cậu có sao không?"

Tôi mất ba giây để nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo.

"Cậu có thế biến đi một lát được không?"

"Kris?"

"Làm ơn đấy." Tôi bỏ hai bàn tay xuống, nhìn cậu. "Đi đi."

"Nếu có gì tớ có thể giúp, nói cho tớ biết."

"Giúp? Cậu không thể giúp được gì đâu."

"Nếu cậu không nói thì tớ không thể làm g..."

"Làm gì? Cậu muốn làm gì đó?" Tôi bật dậy. "Vậy cậu muốn biết gì?"

"Tớ muốn biết tại sao cậu cư xử kì lạ dạo gần đây. Cậu không thể cứ im lặng mãi như vậy được!" Matt đáp. "Và tớ có thể cảm thấy nó qua con Đen. Cậu đã có cảm giác bức bối này từ rất lâu rồi, đừng giữ nó cho riêng mình nữa."

"Cậu muốn tớ nói ra? Thật ư?"

"Thật."

Tôi cười mỉa, tay chống nạnh. Tôi không thể nói những lời đó với cậu ấy, không phải bây giờ.

"Không có gì đâu. Tớ sẽ ổn thôi." Tôi đáp.

"Đó, lại thế nữa rồi. Lảng tránh."

"Bởi tớ có nói ra cũng không thay đổi được gì."

"Tớ có thể làm bất cứ điều gì vì cậu." Matt tiến đến gần hơn, nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Đôi mắt xanh mà tôi thầm yêu đã thực sự ở trước mặt tôi, lần này thì không phải con Đen giả mạo nữa.

"Kể cả yêu tớ?" Tôi thản nhiên hỏi.

Matt sững người một hồi.

"Kris..."

"Đùa thôi." Tôi giả bộ vui vẻ. "Tớ ổn mà, đi đi."

Cậu vẫn nán lại, tỏ vẻ lo lắng.

"Tớ không sao. Về phòng đi, hẹn gặp cậu ngày mai, bữa sáng có thịt xông khói đấy." Tôi đặt tay lên ngực cậu, đẩy nhẹ cậu về phía cửa.

"Kris."

"Gì thế?"

"Tớ không chịu nổi việc này nữa."

Một bàn tay ấm áp ôm lấy gáy tôi, và trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã hôn nhau. Có cái gì đó thúc giục tôi nên đẩy cậu ấy ra và dừng chuyện vô nghĩa này lại, nhưng tôi không làm gì khác ngoài việc để cậu ấy lọt thỏm trong vòng tay. Tôi sờ lên mái tóc cậu và nắm lấy nó như thể sợ rằng cậu sẽ chạy đi mất. Cậu ôm lấy eo tôi và đẩy tôi tới gần cậu hơn. Tôi vuốt ve cổ cậu, xuống đến sáu múi săn chắc nơi vùng bụng và dừng lại ở khuôn ngực nóng bỏng. Tôi có thể cảm thấy cậu luồn từng ngón tay vào mái tóc tôi. Bàn tay của chúng tôi chuyển động theo từng nhịp thở, theo luồng hơi ấm lạ kì mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Cậu áp má cậu vào má tôi, đặt nhẹ đôi môi nóng bỏng của cậu gần tai tôi.

"Anh yêu em. Chúa biết anh yêu em."

Hơi thở từng hồi nóng ran của cậu di chuyển xuống cổ tôi và đặt một nụ hôn lên đó, sau đó gục trán xuống vai tôi như một đứa trẻ. Sự thực là Matt hơn tôi hai tuổi, nhưng vì quen nhau từ bé nên chúng tôi đối xử ngang hàng với nhau như bạn bè cùng trang lứa.

"Vậy còn Gazelle?" Tôi hỏi, đầu óc vẫn còn chìm trong nhịp điệu của những nụ hôn ban nãy.

"Anh đã quá sợ rằng tôi sẽ mất em." Giọng Matt đứt quãng. "Sợ rằng em sẽ biến mất giống như tất cả mọi người mà anh đã trân trọng trên cõi đời này."

Tôi nhẹ nhàng nâng má Matt lên để chúng tôi có thể nhìn thẳng vào nhau, không trốn tránh. Đôi mắt ấy giờ đây không còn vẻ cuồng nhiệt như ban nãy. Màu xanh tươi đẹp ấy như trùng xuống vì những kí ức buồn đau ngày trước đang ùa về trong Matt.

"Anh sẽ không mất em. Em là bất khả chiến bại mà, nhớ không?" Tôi cười, hai gò má nóng ran.

"Phải rồi, thưa Ngài." Matt có vẻ cảm thấy khá hơn, đùa cợt.

"Em yêu anh, Matthew Christophe." Tôi cảm thấy tim mình như đang nhảy điệu Valse trong lồng ngực.

"Anh yêu em, Rosalia Jenner." Bàn tay Matt ôm lấy gò má tôi, nhẹ nhàng đáp bằng chất giọng trầm ấm đầy quyến rũ. "Anh xin lỗi vì đã không nói sớm hơn. Anh không nghĩ rằng em sẽ tiếp tục yêu anh lâu đến vậy. Và em giận đến nỗi dụ cả Vật Thể Đen ra luôn?"

"Phải." Tôi cười. "Anh nên đền nợ cho xứng đáng."

"Chắc chắn rồi." Anh đáp, cụng đầu với tôi. 

"Và đền cho cả tôi nữa."

Là Gazelle. Cô ấy đã nghe thấy hết mọi chuyện từ phía bên kia cánh cửa.

(Còn nữa)
 
Chương 4-2: Nguyện vọng


"Vras Te Gjithe." Tôi lên tiếng.

Một bàn tay lạnh buốt vuốt dọc sống lưng tôi. Một thứ màu đỏ máu hiện ra, đứng trên một vũng máu do chính nó tiết ra. Nó mang trên mình bộ vảy dày và cứng cáp, một hàng sừng mọc dọc sống lưng, hơi thở khè khè biến hơi nước trong không khí thành những đốm lửa nhỏ. Nó gầm gừ, nhe ra những cái răng nanh dài và nhọn hoắt. Mắt tôi được phủ lên một màu đỏ thẫm.

"Khống chế Vật Thể Đen."  Tôi ra lệnh.

Thần Chết vẫy mạnh cái đuôi dài đang bốc lên ngọn lửa màu xanh lam rồi lao tới chỗ Gazelle. Vật Thể Đen phóng những cái gai dài về phía Thần Chết, đồng thời thả ra những quả bong bóng to bay tứ tung hòng nhốt Thần Chết trong đó. Nhưng tất cả đều vô hiệu trước những tia máu nhanh hơn ánh sáng của Thần Chết, nhờ thế Thần Chết mau chóng tiến gần Gazelle và nhảy ra đằng sau lưng, ngoạm vào vai cô. Máu tràn, còn Vật Thể Đen nhanh chóng bị Matt lấy lại quyền kiểm soát. Anh loạng choạng đứng dậy và đỡ lấy Gazelle đang ngã khuỵu xuống.

Thần Chết chậm rãi đi về phía tôi, ngoe nguẩy cái đuôi dài, những giọt máu cứ di chuyển theo những bước chân của nó tạo thành một vệt máu dài bay nhảy đằng sau. Thần Chết mang hình dáng của một con sói lớn, đeo chiếc mặt nạ kim loại. Bàn chân có những vuốt dài, đeo chiếc vòng ôm sát cổ chân cũng bằng kim loại. Thi thoảng, những chiếc vảy dựng lên cùng một lúc khiến nó chuyển thành màu đen. Tôi quỳ xuống vũng máu dưới sàn, nhìn chằm chằm vào thân mình đang chuyển đen của nó. Thần Chết khẽ động đậy đôi tai, im lặng một hồi như muốn nói điều gì. Nó nhanh chóng biến mất trong cơn lốc máu quấn quanh cùng mùi tanh tởm lợm.

Mắt tôi đau nhói và màu đỏ biến mất. Tôi suýt gục xuống sàn nhưng Jesus vội đỡ lấy tôi. Đột nhiên tôi không nghĩ được gì, tôi bất giác nhìn Jesus rồi lại nhìn sang Matt và Gazelle. Người tôi như tê cứng lại.

"Còn bao lâu, Kris?" Jesus hỏi.

"Gần như không đủ." Tôi đáp, giọng như đang vỡ ra vì kiệt sức, tựa vào Jesus.

Alert chạy đến bên Gazelle.

"Cô ấy thế nào rồi?" Anh hỏi Matt.

"Ổn rồi, trước khi biến mất có vẻ như con sói đã khiến máu ngừng chảy." Matt đáp. "Phiền cậu đưa Gazelle về giường cô ấy."

Alert bế Gazelle lên và đi ra khỏi cửa.

"Cái quái gì vậy, Kris?" Matt hỏi. Anh ấy đang có chút hoảng loạn.

Tôi vịn vào Jesus, từ từ đứng dậy. Jesus và những người còn lại lặng lẽ rời khỏi phòng, không quên đóng cửa.

"Thần Chết. Một trong những sinh vật của Pandora." Tôi trả lời, lấy tay phủi quần áo.

"Em đã giao ước bao lâu rồi?" Giọng Matt trầm xuống.

"Kể từ lần em gặp tên trọc và đốt toàn bộ khu rừng. Tên đó quá mạnh, em không thể làm gì khác."

"Em biết Thần Chết sẽ bắt em trả giá mà. Nó sẽ bòn rút em đến khi..."

"Em biết." Tôi bình tĩnh nói. "Em biết mà."

"Vậy sao còn lập giao ước? Sao không rút sức mạnh từ anh?" Matt nổi giận, tiến đến gần tôi. Lông mày anh trĩu xuống, thở từng hồi nặng nề.

"Anh xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn. Em muốn anh có được điều đó."

"Không đâu nếu không có em."

Bàn tay anh ôm lấy gò má tôi. Đôi mắt anh sáng lên trong ánh trăng mờ ảo chiếu qua ô cửa sổ. Matt nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Bàn tay anh thật lạnh lẽo, có lẽ là vì những điều không tưởng mà anh vừa trải qua, về Vật Thể Đen, về Gazelle, về giao ước giữa tôi và Thần Chết. Tôi cảm nhận hơi ấm nơi bờ vai anh và nghĩ về bố. Ông từng ôm tôi như thế này, thật êm ấm và yên bình. Một căn nhà nhỏ ven hồ với ông và Addy, tôi chỉ cần thế thôi. Ngay lúc này đây, tôi cảm giác như không có thứ gì có thể làm thế giới của tôi đảo lộn được nữa.

Nhưng chỉ trong giây phút, mọi ảo tưởng tan biến vào hư không. Tôi đang ở đây, là niềm tin của mọi người vào một tương lai không còn đổ máu. Để không còn một Violet nước mắt giàn giụa xin bố em không đánh em. Để không còn một Carl đau khổ vì cứ dần mất đi người thân. Thế nhưng tôi thậm chí còn không cứu được Violet...

Tôi bấu tay chặt vào lưng anh và để sự trách móc bản thân chết tiệt của mình ngả vào vòng tay ấm áp đầy mùi máu của anh.

"Không! Dừng lại!"

Giọng cậu bé ấy chợt vang lên trong đầu tôi.

"Tại sao các chú lại làm như vậy? Thật độc ác!"

Ánh mắt lạnh lẽo xanh rờn ấy hòa vào bóng đêm của thành phố.

Tôi vào thăm Gazelle. Cô gái với đôi tay búp măng khéo léo nay đã tỉnh, nằm trên giường.

"Kris..." Gazelle thều thào. "Xin lỗi về hồi nãy..."

"Đừng nói gì cả." Tôi ngắt lời cô. "Cô không có lỗi. Là lỗi của tôi."

"Không đâu, hãy để tôi..." Gazelle nài nỉ.

"Dừng ngay!" Tôi đang tức giận không ai khác ngoài bản thân mình.

Gazelle ngạc nhiên, im lặng. Tôi tiến thẳng đến trước mặt cô và cúi gập người.

"Tôi đã phá hoại mối quan hệ giữa cô và Matthew, đồng thời không thể giúp Matt kiểm soát Vật Thể Đen. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi thành thật xin lỗi!"

Tôi nghiến răng, tự trách bản thân đã không thể làm gì hơn. Điều khiển Vật Thể Đen của Matt cũng là trách nhiệm của tôi, và tôi là kẻ thứ ba trong cuộc tình của họ. Tôi đứng lặng chờ đợi lời đáp từ Gazelle. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ chiếc nệm cô đang nằm, và bỗng chốc có một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi.

    "Tôi đã biết." Gazelle nói, giọng nói ngọt ngào như thiên sứ của cô vang lên gần tai tôi. "Tôi đã biết rằng anh ấy sẽ rời bỏ tôi vì cô, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã thực sự rời xa tôi."

    Tôi quá đỗi bất ngờ. Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ dùng con Đen để phá hoại trong điên loạn cho bõ cơn giận. Giọng nói của Gazelle vẫn ấm áp như vậy, nhưng tôi có cảm giác như nó đang trực vỡ ra trong vô vàn tiếng nấc.

    Gazelle buông tay xuống khỏi vai tôi. Chúng tôi nhìn nhau mặt đối mặt. Mắt của cô hơi ửng đỏ một chút, chắc hẳn cô đã cố nén lại nước mắt để trò chuyện thẳng thắn với tôi. Sau bốn năm nhìn thấy họ hạnh phúc bên nhau, sau bốn năm tôi dằn vặt lòng mình, chuyện này thật không thể ngờ đến. Tôi hít một hơi thật sâu.

    "Thực ra, chuyện này sẽ sớm không còn ý nghĩa gì nữa." Tôi nói, giọng trầm xuống. Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống.

    "Ý cô là sao?" Gazelle ngạc nhiên.
 
    "Tôi không còn nhiều thời gian. Tôi cần cô hứa sẽ ở bên anh ấy."

    "Cô đang nói cái quái gì thế? Hai người vừa đến được với nh..."

    Tôi vội nắm lấy hai bên bắp tay Gazelle.

    "Tôi cần cô nghe kĩ điều này. Nghe tôi!" Tôi lay cô, lôi kéo sự chú ý. "Sau khi chúng ta đã có đủ số sinh vật trong hộp Pandora, tôi, cô và Jesus sẽ cùng nhau phá hủy chiếc hộp. Chiếc hộp không được phép tồn tại, cô hiểu mà đúng chứ? Chúng tôi không thể phá hủy nó nếu không có cô."

    "Chúng ta có thể giữ nó an toàn ở đâu đó. Đâu nhất thiết phải..."

    "Không được. Tôi sẽ sớm mất kiểm soát Vật Thể Đen, đến lúc đó thì không ai có thể làm gì được nữa. Đó cũng là một phần lí do tôi không ngần ngại giao ước với Thần Chết." Tôi giải thích.
   
    "Kris..." Gazelle ngập ngừng. "Cô sắp chết, phải chứ?"

    "Phải. Điều vừa nãy chính là nguyện vọng cuối cùng của tôi."

   (Còn nữa)
 
Chương 4-3: (Từ tác giả) Phần đặc biệt: Vĩnh biệt Carl Grimes


Chiếc mũ nâu quen thuộc. 

Cái áo kẻ còn vương mùi xác thối.

Mái tóc dài, xoăn màu nâu đậm.

Cậu ấy sắp rời khỏi cõi đời này.

Carl bước từng bước chậm rãi đằng sau Siddiq. Trời hôm đó nắng nhẹ, màu vàng nhạt giòn tan ấy in lên những bụi cây rậm rạp. Tuy nhiên, trước mắt Carl là cả một bầu trời xám xịt. Câu biết con đường cậu đi chuẩn bị kết thúc.

Thi thoảng cậu nhìn xuống vết thương nơi con xác sống cắn, hơi nhíu mày.

"Có vẻ đến đây là hết." Cậu nghĩ, lòng trĩu xuống. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, trái tim cậu nhẹ bẫng và ấm áp.

Carl Grimes đã lỡ buông lỏng bàn tay đang bám chặt vào vách đá. Cậu sắp rơi, rơi xuống một vực thẳm nơi không ai có thể cứu cậu, kể cả bố cậu hay Michonne, Maggie. Kể cả mẹ cậu, dù linh hồn bà ấy có cao siêu đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không thể cứu được cậu. Gia đình, bạn bè đều lần lượt ra đi, cái chết chắc chắn sẽ đến, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Carl hiểu rõ điều đó.

Cậu đưa Siddiq vào nơi trú ẩn, không một chút hận thù hay trách móc. Carl bị cắn bởi cậu ấy đã quyết định giúp Siddiq, và thời gian thì không quay trở lại. Không có cách nào để sửa chữa mọi thứ, để kéo dài thời gian của cậu ở bên gia đình, bạn bè, những người cậu quan tâm tới. Cậu sẽ quay trở lại cuộc sống như một người bình thường và hưởng thụ quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của cuộc đời.

Nói là hưởng thụ thì cũng không hẳn, bởi Carl đang sống trong một thế giới của những cái xác biết đi, và bố cậu thì đang chinh chiến ngoài kia. Cậu là con trai của một vị thủ lĩnh- Carl hiểu rõ điều đó. Vậy nên cậu phải thật mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người cậu có trách nhiệm bảo vệ. Carl đứng trước gương, nghĩ về tất cả những điều đó. Cậu đã thấy vết thương chết tiệt ấy, cậu không thích việc cậu có nó trên mình. Và Carl đã không buột ra dù chỉ một câu chửi thề. Cậu đứng lặng im, cài khuy áo vào và đội lên đầu chiếc mũ mà Rick đã tặng cho cậu. Từng cử chỉ vẫn thật nhẹ nhàng, giống như khi mọi thứ đều ổn. Có lẽ cậu đang gồng mình tỏ ra như thế, bởi không ai không sợ cái chết cả.

Carl Grimes cứ như một âm thanh lắng đọng và trong trẻo trong một bản nhạc hỗn tạp, tồi tệ.

Carl tìm gặp Judith. Em ôm chầm lấy cậu. Cậu nắm lấy đôi tay bé nhỏ, cảm nhận hơi ấm từ em.

"Em sẽ sống tiếp và trở nên mạnh mẽ hơn anh, dũng cảm hơn anh. Em sẽ chăm sóc bố dùm anh, phải không Judith?"

Carl nghĩ thầm. Cậu để Judith ngồi lên lòng, chơi đồ chơi. Cậu cười với em, chơi với em thật vô tư. Thế nhưng cậu sắp chết. Những giây phút hạnh phúc như vậy có thể sẽ không quay lại. Lòng Carl trĩu nặng, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Cậu sẽ dành những ngày cuối bên cạnh những người mình yêu thương.

Cậu dành thời gian viết thư. Cậu sợ cậu sẽ ra đi trước khi mọi người trở về. Cậu có cảm giác thật kì lạ khi viết thư đến "những người còn sống", khi nhận ra rằng rằng những bức thư sẽ ở lại nơi đây còn cậu thì không. Việc đặt nét bút cũng không quá khó, bởi cậu có rất nhiều điều muốn nói.

Negan. Cái tên được viết cẩn thận lên giấy, xếp cùng với những cái tên thân thuộc: Rick, Judith, Michonne...

Negan và Rick. Rick và Negan. Con người với con người. Thay vì trở thành một gia đình, ngồi cùng một bàn ăn, họ tìm cách tiêu diệt lẫn nhau. Đáng ra người ta phải bảo vệ những phút giây hạnh phúc. Nhưng không, Negan không phải loại người như vậy, điều đó khiến Rick cũng không thể ngồi yên. Chuyện là vậy đó.

"Nhưng đã quá muộn rồi. Tao sẽ giết mày, Negan.''

Rick nói, với bức thư của Carl trên tay. Thánh Giá đã được cắm. Đôi mắt đỏ ngầu rực lên hình ảnh của những gì anh ta đã mất. Anh mất vợ, mất bạn, và giờ là đứa con trai yêu quý, người mà anh ta làm tất cả mọi thứ chỉ để bảo vệ và yêu thương. Những mong muốn ngây thơ của Carl không phải cứ muốn là thành hiện thực. Sự "cứu rỗi" đối với Negan, cũng như đối với Saviors, là quan niệm điên rồ với tham vọng sở hữu và tiêu khiển tất cả mọi thứ, mạng sống của người khác ngoài Negan đều chỉ là những con tốt thí, những cái bao cát không hơn không kém. Hắn đập Abraham, hắn đập Glenn. Mối duyên không bao giờ được thực sự chắp thành của Abraham và Sasha. Ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ của Glenn khi nhìn Maggie lúc anh ta sắp lìa trần. Đó chính là minh chứng cho sự "cứu rỗi" bệnh hoạn và tàn ác của Negan.

Negan sẽ không bao giờ có thể ngồi chung một bàn ăn với Rick, với tất cả những người bạn mà hắn đã lấy khỏi cuộc đời Rick. Nhưng tôi biết rằng ở đâu đó trong Rick, trong người đàn ông đau khổ và khôn ngoan đó, vẫn còn tồn tại người cảnh sát ngày nào. Sự ra đi của Carl sẽ không trở nên vô nghĩa. Sự đẹp đẽ của tâm hồn ấy sẽ ươm mầm và nở rộ thật rực rỡ bên trong tâm hồn những người ở lại.

Hai dấu bàn tay màu sơn xanh, một vừa, một nhỏ vẫn in lên cái sàn gỗ trước hiên nhà.

______________________________________

Chúng mình cùng tâm sự chút, các bạn nhỉ?

Carl Grimes đã chết, điều mà mình không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến theo cách này. Vậy là mình đã đồng hành cùng Carl, cùng Chandler Riggs được khoảng 6 năm, kể từ mùa 1. Chandler không đóng vai Carl nữa nên cắt tóc mất rồi, trông đẹp trai lắm nhưng mọi người đều rất buồn. Giờ xem những cảnh liên quan đến Carl là lại thấy rưng rưng. Và đối với mình, Carl vẫn sống. Mình sẽ trao cho Carl một cuộc sống xứng đáng với cậu hơn trong Đa Diện, đó là điều duy nhất mình có thể làm được.

Còn các bạn thì sao? Hãy cho mình biết cảm xúc của các bạn về cái chết của Carl nếu có thể nhé.

Cám ơn các bạn đã đón đọc. Hẹn gặp lại các bạn trong phần đăng tải tiếp theo!
 
Chương 4-4: Cuộc gặp gỡ


Gazelle khẽ cúi mặt xuống. Cô đưa những ngón tay trắng trẻo lên vén tóc qua tai và hơi nhíu mày lại.

"Tôi sẽ giúp cô kết liễu nó." Gazelle đáp. "Nhưng cô phải hứa với tôi rằng cô sẽ cố gắng hết sức để sống sót trở về."

Tôi thở dài.

"Được rồi. Vậy chúng ta thỏa thuận nhé."

"Và còn nữa," Gazelle nói, "tôi muốn cô biết rằng cô không có lỗi gì cả. Vậy nên, hãy cùng nhau dành chiến thắng."

Theo một cách nào đó, những lời nói đầy rộng lượng ấy đã khắc một vết sâu thật ngọt ngào vào trái tim đã hoen gỉ của tôi, dù rằng chúng không thể cạo đi lớp gỉ bên ngoài.

Khi Gazelle đã ra ngoài, tôi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và táp nước lên mặt. Có lẽ dòng nước mát lạnh ấy sẽ làm tôi tỉnh táo phần nào, giúp dòng suy nghĩ chảy mạch lạc hơn. Tay tôi vào bệ rửa mặt và nhìn lên gương và nghĩ về cách mà bố đã chết. Tôi đã cố không nghĩ về nó suốt thời gian qua. Nhưng cái gì đã giết ông ấy? Tại sao tôi lại không cảm thấy quá ngạc nhiên về cái chết của ông ấy?

Mà, giờ mới nhớ ra, tôi cần chôn cất ông tử tế trước khi cuộc chiến cuối cùng bắt đầu, tốt hơn hết là việc ấy nên diễn ra trước khi ngày đó đến.

Cái bóng của chiếc đèn ngủ chiếu lên tường, tạo thành một cái bóng trên tường khẽ di chuyển. Tôi chợt rùng mình.

"Em đi đâu thế?" Matt hỏi khi thấy tôi hỏi Alert lấy chìa khóa xe, tay xách một chiếc túi màu đen. 

"Em ra ngoài chút, lát em về." Tôi đáp và mở cửa ra khỏi nhà.

Khi cánh cửa sắp đóng sập lại, Matt đột nhiên giữ cửa lại, nắm lấy cổ tay tôi và dúi vào tay tôi một bọc gì đó. Tôi nhìn xuống và thấy những bông hoa hồng được gói cẩn thận trong một tờ báo.

"Gửi lời tiễn biệt đến ông ấy giúp anh."

Tôi nắm nhẹ lấy bọc hoa bên tay trái và vòng tay phải của mình lên ôm Matt. Như một phản xạ, anh ấy vòng tay ra đằng sau lưng tôi và nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Giây phút đó, cho đến cuối cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên. Không nghi ngờ gì, anh ấy là người hiểu tôi rõ nhất, nếu không muốn nói là nhìn thấu tâm can.

Tôi dừng xe trước ngôi nhà đã tan hoang vì hai lần bị bắn phá. Tôi dùng xẻng được trữ trong xe để đào một ngôi mộ. Dọc bước theo hành lang lỗ chỗ những lỗ đạn, tôi xuống tầng hầm và vác thi thể đã thối rữa của bố đặt lên một tấm mành được trải sẵn. Cơ thể ông mềm nhũn trong tay tôi, sau lớp rèm mà tôi dùng để bọc ông. Sau đó, tôi đặt con thú nhồi bông của Addy vào vòng tay xám xịt của ông. Cuối cùng, một tấm mành được cuộn lại và tôi nhẹ nhàng đặt bố xuống hố.

Tôi hít thở sâu, nuốt nước bọt và nhíu mày. Răng tôi khẽ nghiến lại. Có một cái gì đó muốn vỡ òa ra trong tôi, hòa vào ruột gan và ăn mòn cả tủy của tôi, tuy nhiên một giọng nói đã ngăn cản điều đó. Một giọng nói mà tôi không bao giờ muốn nghe lại lần nữa.

"Chào mừng em trở lại, Valkerie."

Một bàn tay gồ ghề và lạnh lẽo đặt lên vai tôi. Hơi thở mùi bạc hà nóng rực phả vào trong bầu không khí ngột ngạt xung quanh, và tim tôi bắt đầu đập dồn dập.

"Tao đã giữ đúng thỏa thuận. Addy đâu?" Tôi quay lại nhìn hắn.

Hades.

Một gã đàn ông với cái sẹo lớn kéo dài từ mặt xuống dưới cơ thể, ẩn dưới chiếc áo phông màu xám, nhìn tôi bằng đôi mắt màu xanh lá. Mái tóc đỏ như sáng lên dưới ánh trăng. Giọng của gã khá ấm nhưng hoàn toàn vô cảm.

"Chỉ vì em gái mà mày bán đứng tất cả đồng đội, quả là người chị gái vĩ đại." Tay hắn đặt lên vai tôi khiến tôi cảm thấy kinh tởm đến tận xương tủy.

"Còn động vào tao thì coi chừng tao chẻ đôi mày lần hai." Tôi quay lại nói với gã, khẽ nghiến răng. 

Gã nhanh chóng rụt tay lại và nhe răng cười.

"Giờ thì, hãy để con chuột bạch nhận phần thưởng của nó." Gã nói và khẽ vẫy tay.

Mặt đất chợt nứt toác, mọc lên từ đó là một nụ hoa thủy tinh lấp lánh màu trắng, khá to và dài. Những cánh hoa từ từ mở ra và Addy xuất hiện trong bộ váy trắng, từ từ ngã xuống đất. Tôi vội tiến đến đỡ con bé sau đó bế đứa em gái đáng thương vào nhà của bố, đặt em lên chiếc sô pha vẫn chưa quá sập xệ.

"Giờ thì, chiếc hộp Pandora." Gã ra lệnh.

Tôi lấy ra từ túi trong của áo khoác một chiếc hộp bằng gỗ được trạm trổ tinh xảo. Gã chìa tay ra, tỏ ý muốn có nó.

"Liều thuốc trước." Tôi nắm chặt chiếc hộp trong tay.

"Như đã hứa, một liều đầy đủ." Gã có vẻ dịu dàng hơn. "Mà em định làm gì với nó?"

"Không phải việc của mày."

Tôi cầm lấy liều thuốc và đưa gã chiếc hộp.

"Giờ thì không còn dây dưa gì nữa. Tao mong mày sẽ giữ đúng thỏa thuận, thằng khốn lặt lẹo."

Gã mỉm cười, nụ cười ấy làm vết sẹo chuyển hình trên môi và má gã.

Xong việc, Hades rời đi. Tôi vào nhà với Addy và nằm xuống đất, bên cạnh nơi em đang nằm, và nhắm mắt lại.

Ngày 6 tháng 7 năm XXXX



Tôi không biết tôi đã ở đây bao lâu. Trước mắt tôi chỉ còn bóng tối.
Có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay tôi.

Matthew, cùng giết hết chúng nào.

(Còn nữa)
 
Chương 4-5: 18 tầng Địa Ngục


Đúng vậy, tôi muốn giết hết chúng. Thế nhưng quả nhiên rằng không phải cứ muốn điều gì là được điều đó, bởi nếu vậy thì chúng tôi đã ra khỏi nơi chó chết này từ đời tám hoánh nào rồi.

Matthew Theodore. Một cậu con trai trạc tuổi tôi, một bên tay đang quấn những dải băng dài trắng toát. Tôi biết điều đó không phải nhờ thị giác mà là nhờ cái nắm tay của chúng tôi. Cậu ta thở từng hơi khó nhọc, thi thoảng siết lấy tay tôi. Giá như chúng tôi có thể chia sẻ nỗi đau với nhau, tôi sẽ cho cậu ấy mượn lá phổi còn hoạt động bình thường của tôi và cùng nhau trải qua nỗi đau thấu xương kia.

Rosalia Christian Jenner là tên của tôi. Thật trớ trêu khi tên đệm của tôi là Christian trong khi tôi chẳng có chút niềm tin nào vào Chúa, nhưng chắc hẳn tôi sẽ trở thành một con chiên của Chúa ngay lập tức nếu Chúa cứu tôi ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Phải là bây giờ.

Tôi đếm nhé, ngài Chúa.

Ba. Hai. Một.

Đếm lại nhé, Chúa trên cao.

Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu. Năm. Bốn. Ba. Hai. Một.

Một lần cuối cùng.

Hai mươi. Mười chín. Mười tám. Mười bảy.

...

Hai. Một. Hết cơ hội rồi, Chúa.

Cậu ta bắt đầu rên lên khe khẽ. Có lẽ những vết thương đã trở nên tệ hơn. Cậu bắt đầu gãi lên những dải băng y tế. Rất mạnh là đằng khác. Sột soạt, sột soạt. Tôi vội cầm lấy bên cổ tay mà cậu ấy đang dùng để gãi.

"Sẽ đau hơn đấy." Tôi nói.

Cậu ta không nói gì, cổ tay cố giằng ra khỏi bàn tay tôi.

"Đừng ngu ngốc thế. Bố sẽ đến cứu chúng ta." Tôi tiếp lời.

Đến đây, cậu ta im bặt, cổ tay ngừng chống cự.

"Cậu vẫn ngây thơ đến thế sao? Sau bao ngày sống và chết ở nơi chết tiệt này?" Cậu ta hỏi, có vẻ đang nén cơn giận vào bên trong.

"Bố tớ sẽ cứu ta ra khỏi đây. Tớ tin là như vậy."

"Cậu đùa tôi đấy à?" Cậu ta đột ngột hét lên khiến tôi giật mình. "Cậu có vấn đề thần kinh không đấy? Ròng rọc thang máy sắp chạy kìa! Hai ta sắp chết! Bọn chúng sẽ quăng ta vào miệng con quái vật nào đó và để máu và nội tạng của ta giắt vào răng nó như thể ta chẳng là gì. Rồi có khi chính bố cậu sẽ xỉa răng cho nó, gỡ từng mảnh sọ của ta ra khỏi cái kẽ răng bẩn thỉu ấy. Và ta sẽ chết một cách kinh khủng mà chẳng ai tiếc thương. Không ai cả. Không có một ai trên cõi đời này!"

Cậu bạn này thật lạ lùng.

"Vậy thì sao?" Tôi hỏi.

"Ý cậu là gì?"

"Không có ai tiếc thương đáng sợ đến thế à?

"Gì cơ?"

"Tôi thì chờ giây phút này lâu lắm rồi, nhờ cậu mà nó mới đến nhanh thế này. Phải cám ơn cậu thế nào cho hết đây." Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Sao cậu lại nói như vậy? Có ai lại muốn chết cơ chứ?"

Tôi im lặng một hồi.

"Cậu sẽ muốn điều đó khi cậu chẳng biết vứt cái niềm tin bé nhỏ của cậu vào đâu." Tôi nói, giọng như than trách. "Nhưng tôi tin bố. Ông ấy chưa bao giờ sai."

Cậu ta suy nghĩ một hồi rồi đáp lại.

"Vì ông ta giỏi tính toán mọi thứ?"

"Có thể nói là như vậy."

"Tôi tưởng cậu bảo cậu không biết tin vào ai?"

"Tin thì cũng không hẳn. Phỏng đoán thôi, vào sự thông minh của ông ấy."

Và có lẽ thôi, tôi cũng hi vọng rằng ông ấy sẽ cứu tôi nếu tôi có gặp bất trắc. Không phải vì tôi sợ chết, mà là vì tôi muốn ông chứng tỏ niềm tin ấy của tôi đã đặt đúng chỗ, không phải vào trí thông minh mà là vào trái tim của ông.

"Gia đình cậu thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Có ai vào đây mà gia đình vẫn còn sống sao?" Cậu đáp lại, tay xoa xoa phần băng trên tay. Cậu ta đã nghe lời tôi, không còn gãi sồn sột nữa. "Ngoài cậu, nếu cậu cho là thế."

"Tớ đoán rằng việc đó sẽ được quyết định vào hôm nay."

Đúng lúc đó, chiếc thang máy di chuyển. Không ai trong chúng tôi nói lời nào, dù bình thường đây sẽ là lúc người ta nói lời chia tay nhau, chúc nhau may mắn và làm gì đó thể hiện tình người, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau. Tôi đã nghĩ rằng cậu ta sẽ nói gì đó, nhưng không. Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của cậu ấy. Tóc cậu ấy màu gì? Đôi mắt trông ra sao? Cậu ấy đang cảm thấy thế nào? Chúng tôi có thể nói là sẽ chết cùng nhau, nhưng có vẻ cậu bạn này không để tâm đến việc đó cho lắm, bởi nhịp tim trên cổ tay của cậu ấy không đập mạnh lên nhiều.

Trong giây phút này đây, tôi tự hỏi liệu ông ta có chút hối hận nào không khi kéo tôi vào cái địa ngục trần gian này.

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại. Nếu có ai đó nói đây là tầng sâu nhất của Địa ngục thì tôi cũng sẽ tin, vì thứ nhất, thang máy chạy khá lâu, thứ hai, chúng tôi cầm chắc cái chết. Ở đây có đuốc, nhưng ngọn lửa trông không giống bình thường. Thay vì màu cam ấm áp, nó mang màu xám xịt, cháy bập bùng, bất định y như số phận của chúng tôi. Tôi quay sang nhìn cậu bé bên cạnh mình. Đôi mắt xanh rờn của cậu bỗng sáng rực lên khiến tôi không khỏi bất ngờ. Dải băng trên tay cậu bắt đầu trở nên đỏ quạch. Cậu ta nhìn xuống tôi. Đôi mắt cậu ta hiền từ đến lạ, trái ngược với lời nói sắc sảo ban nãy.

"Cậu thấp hơn tôi nghĩ." Cậu ta hồn nhiên nói.

"Cứ chờ mà xem,"  tôi đáp, "nếu ta thoát khỏi đây toàn mạng."

Một bên khóe môi cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy thách thức.

"Matthew Christophe." Cậu chìa bên bàn tay lành lặn ra, tỏ ý muốn bắt tay. "Hân hạnh được gặp cậu."

"Hân hạnh được đi vào chỗ chết cùng cậu, Matthew. Tên tôi là Rosalia Jenner." Tôi bắt tay cậu, bước đầu hình thành sự tác hợp chết chóc nhất từng xuất hiện trên thế giới này.

(Còn nữa)
 
Chương 4-6: Những lời từ biệt


Chiếc hang dài hun hút khiến tôi cảm tưởng như chúng tôi sẽ không bao giờ chạm đến được vạch đích. Tôi không biết thứ gì đang chờ phía trước nhưng ánh sáng ảm đạm của những ngọn đuốc khiến tôi có phần sởn da gà. Matthew vẫn bình tâm nhìn về phía trước, không một chút hoang mang. Tôi nghĩ về những điều chúng tôi đã nói, về gia đình có phần mờ mịt và cách chúng tôi làm quen nhau. Đây hẳn là đôi bạn kì cục nhất từng xuất hiện trên hành tinh này, nếu có thể gọi là bạn.

Matthew đột ngột dừng bước. Không cần ai lên tiếng, chúng tôi ngay lập tức tựa lưng vào nhau. Một ám khí kì lạ khiến chúng tôi sởn da gà.

"Cái quái gì thế?" Tôi hỏi.

"Cậu đoán xem."

Một vệt khói đen từ xa bay đến. Nó lượn quanh hai đứa vài vòng và dừng lại trước mặt tôi. Nó không là gì ngoài một đám khói mù mịt đen ngòm, nhưng tôi lại cảm thấy như nó đang muốn nói với tôi điều gì đó.

"Này, cậu đang làm gì thế?"

Giọng nói của Marcus khiến tôi giật mình. Thế nhưng, điều làm tôi giật mình hơn nữa là tôi đang đứng cạnh mép của một vực thẳm dường như không có đáy.

"Lại đây đi, tránh xa vực ra!" Marcus lớn giọng hơn và lo lắng chạy về phía tôi. "Nó sẽ kéo cậu theo đấy!"

"Nó là ai?"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, thứ gì đó nắm lấy cổ chân tôi và kéo tôi thẳng xuống.

"Rose!" Cậu hét lớn và lao đến mép vực, vội đập mình xuống và với tay xuống, tóm lấy tay tôi. Marcus dùng hết sức nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại bấu chặt vào mỏm đá.

"Tôi đếm đến ba, cậu đưa tay kia cho tôi nhé!" Cậu nói, mặt hơi nhăn nhó. "Tôi sẽ kéo cậu lên!"

"Được!" Tôi đáp. Kì thực, tôi không muốn cậu mạo hiểm mạng sống để cứu tôi nhưng nhìn cậu ta không có vẻ sẽ bỏ việc cứu tôi dễ dàng đến vậy.

"Cố lên nhé. Nào, một, hai, ba!" Tôi đưa tay còn lại lên nắm lấy bàn tay băng bó của cậu, Marcus khó nhọc kéo tôi lên khỏi mỏm đá. Đằng sau những lớp băng đang bị tuột ra, tôi thấy một vết gì đó khá kì lạ, dường như không phải vết thương hay máu đông. Ngay khi hai đầu gối của tôi chạm xuống nền đá, tôi thấy thứ gì đó đằng sau Marcus.

"Chạy..."

Chưa kịp nói gì thêm, thứ đó hất thẳng chúng tôi xuống vực thẳm. Marcus vội ôm chặt lấy tôi trong khi chúng tôi rơi xuống, và tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Tiếp đó, tôi đã ở phòng thí nghiệm của bố ở CDC, Marcus thì quên sạch những gì đã xảy ra ở đó.

"Rosie, đây là Marcus. Cậu bé sẽ là người bạn thật sự duy nhất của con."

Tôi để ý, Marcus từng bị thương ở tay, nhưng giờ đây vết thương đã biến mất hoàn toàn. Tôi không biết liệu tôi đã mất ý thức đủ lâu để tay cậu lành lặn hay có điều gì khác đã xảy ra. Nhưng tôi biết rằng, tôi sẽ không để chuyện gì tồi tệ xảy ra với cậu.

"Chị?" Addy đã tỉnh lại.

"Có còn đau chỗ nào không?" Tôi hỏi.

"Chị!" Con bé ôm chặt lấy tôi và bắt đầu khóc. Dù có chút lưỡng lự nhưng tôi cũng ôm con bé, tay xoa xoa lưng giúp con bé bình tĩnh lại.

"Không ai có thể đụng vào em nữa đâu, chị hứa đấy." Tôi nói. "Em hãy ở lại đây. Vết thương của em đã lành rồi. Đồ cần thiết chị đã để lại đây cho em, có đủ đồ ăn trong một tháng. Alert là bạn của chị, anh ấy sẽ ở đây để bảo vệ em."

"Chị lại đi đâu thế? Ở lại đi!"

"Đây sẽ là lần cuối, chị hứa. Sau lần này, chị em mình sẽ ở cạnh nhau mãi mãi luôn nhé." Tôi nói.

"Chị hứa đấy! Không giữ lời hứa là không được đâu!" Con bé kiên quyết.

"Rồi, quyết định vậy nhé." Tôi đáp và hôn lên trán con bé.

Tôi nghĩ đến tất cả những lần tôi đã cố gắng hắt hủi con bé ra khỏi cuộc đời của tôi, cùng theo đó là những cố gắng của con bé để được ở gần tôi, bất chấp sự cứng đầu này. Tôi muốn được gặp con bé nhiều hơn, được làm cùng với Addy nhiều điều. Tôi muốn giúp con bé nuôi chú chim mà mẹ đã vứt vào thùng rác, có thể là nuôi giấu ở nơi nào đó và hai chị em chúng tôi có thể đến thăm chú chim hàng ngày. Rồi có thể tôi sẽ đưa con bé đến trường, doạ nạt bất cứ đứa trẻ nào dám đụng tới con bé. Có thể tôi sẽ chẳng còn có cơ hội được làm điều gì với con bé nữa. Tất cả chỉ vì tôi quá sợ hãi việc gắn bó với một ai đó, một ý nghĩ thật hèn hạ.

Tôi rời khỏi chỗ Addy và mở cửa đi ra ngoài nhà, đôi bàn chân như đeo thêm hai cục tạ.

Alert tựa vào lan can hiên nhà, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.

"Điếu cuối không?" Anh hỏi, chìa bao thuốc ra.

"Em đâu có biết hút." Tôi đáp. "Nhưng em biết làm trò này."

Nói rồi, tôi cầm một điều thuốc lên và đưa lên miệng. Đầu điếu thuốc tự cháy và nhanh chóng khiến cả điếu thuốc biến thành tro bụi. Một làn khói đen từ trong miệng tôi xộc ra theo tàn thuốc và bao phủ cả ngôi nhà.

"Kĩ thuật tốt nhưng hình như hơi nhiều khói." Alert nhận xét rồi im lặng một hồi. "Chúc em và mọi người bình an."

"Anh cũng vậy. Giúp em bảo vệ Addy nhé."

"Cứ tin ở anh." Nói rồi, anh rút từ trong ba lô ra một tập giấy và đưa nó cho tôi.

"Hades nhờ Addy đưa em cái này. Nó không có độc gì đâu, nhưng dù sao cũng hãy cẩn thận."

"Cám ơn anh, về tất cả mọi chuyện." Tôi đáp và từ biệt anh.

"Này nhóc!" Anh gọi với. Tôi liền quay lại nhìn anh.

"Sao đấy?" Tôi hỏi.

"Cám ơn em. Em đã làm rất tốt."

Tôi tự hỏi, sau câu nói đó là bao nhiêu sự căm hận dành cho tôi về cái chết của Violet.

"Không. Cám ơn anh, và em xin lỗi."

"Anh muốn em biết rằng đó không phải là lỗi của em. Là của bọn chúng." Anh khẳng định chắc nịch, không chút hoài nghi trong đôi mắt.

Lòng nhân từ ấy, tôi không biết đáp lại bằng cách nào, và tôi cũng không nghĩ tôi xứng đáng.

Tôi đút tay vào túi áo khoác và đi ra xe. Cắm chìa vào ổ, vặn chìa, tôi đặt tay lên vô lăng và ngẫm nghĩ. Đây có thể sẽ là lần cuối tôi gặp Addy.

Tôi hít lấy một hơi dài và mở quyển tập Alert vừa đưa cho.

Trung Tâm Kiểm Soát Và Phòng Ngừa Dịch Bệnh
Phòng Thí Nghiệm Jenner

BÁO CÁO THÍ NGHIỆM SỐ 13

Bác sĩ chịu trách nhiệm: Christian Jenner
Đối tượng thí nghiệm: Rosalia Jenner
Đối tượng kết nối: Matthew Christophe
Vật thể liên quan: Vật Thể Đen 003


(...)

(Còn tiếp)
 
Chương 4-7: Rosalia (END)


(Nguồn ảnh: Aaron Mcpolin)

///

Vì Matthew, vì Addy, vì Violet, và tất cả mọi người.

Hades, tao thề với Chúa rằng tao sẽ lôi mày xuống Địa Ngục dù có phải trả giá bằng cái sinh mạng khốn kiếp này.

Vừa tự hứa với lòng mình, tôi vừa tóm chặt vô lăng hơn, lái xe về phía căn nhà tập trung của cả đội. Mọi người đã chờ sẵn và trao cho nhau những cái ôm, những cái bắt tay, những lời hứa có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Tôi bắt đầu nhẩm tính con số những người sẽ còn sống sau trận chiến (mà tôi hi vọng) là cuối cùng này. Tôi vừa nóng lòng có thể biết kết cục của việc này, vừa mong rằng cuộc chiến này không phải xảy ra. Sự phản bội của tôi liệu sẽ giết chết bao nhiêu người?

Không cần chờ đợi hay suy nghĩ gì nhiều nữa, thời gian ủy mị quý mến nhau cuối cùng đã kết thúc. Tôi nhìn đôi mắt xanh rờn của Matthew chuyển đỏ trong vô vọng khi tiếng nổ bắt đầu trận chiến vang lên.

Sức nóng khủng khiếp bao trùm lấy chúng tôi, nhưng trước khi vụ nổ kịp ảnh hưởng đến tính mạng của mọi người, con Đen của tôi và Matt kịp bao trùm lấy chúng tôi cùng những người đồng đội. Bước ra từ đám khỏi đen kịt là một con quái thú ba đầu, miệng bốc khói ngùn ngụt, toàn thân bao trùm bởi những cái gai dài nhọn hoắt. Đằng sau nó là những chiến binh thiện chiến nhất của Hades, những kẻ khát máu chỉ nhằm xé xác chúng tôi, đặc biệt là hai kẻ mang khả năng lực điều khiển Vật Thể Đen.

"Làm thôi." Tôi nói với Matthew. "Chúng ta có thể làm được."

"Không. Chúng ta phải làm được." Anh quả quyết.

"Tiến lên, mọi người!" Tôi hét lên. "Quyết không từ bỏ, dù có thành hồn ma ám bọn khốn đó!"

Ngay khi vừa dứt lời, con Đen tạo thành một đám khói dày bao lấy toàn thân dưới của tôi và bay vụt đến chỗ con quái vật. Mội đám khói khác hóa thành một thanh đao khổng lồ, chiếc cán nằm ngay trong tay tôi. Tôi cầm thanh đao lên và chém về phía con quái thú. Nó né sang bên và mở miệng ra, từ trong đó chui ra những con rắn nhỏ cố đớp lấy tôi. Đồng đội của tôi nhanh trí dùng khẩu súng máy triệt tiêu những con rắn, mở đường cho tôi xông lên. Tôi tiếp tục vung rìu lên, nó tiếp tục né, nhưng chiếc rìu của tôi biến hình thành một cái miệng thật to với vài hàm răng to và sắc nhọn, ngoạm mạnh vào người con quái thú. Tưởng như đã xong việc, nhưng không, nó vùng vẫy ra khỏi hàm răng và bay vụt về phía tôi. Một đám tơ khổng lồ xuất hiện và che chắn cho tôi.

"Anh không bận bên kia à?" Tôi hỏi Matt, người đã nhanh chóng đứng ben cạnh tôi.

"Lũ cỏn con đó mọi người lo được, còn giờ ta giải quyết con này."

Con Đen của Matt xuất hiện đằng sau lưng anh. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng- dường như nó vẫn chưa hết ghét tôi về vụ lần trước. Con Đen của tôi cũng về bên cạnh tôi và gầm gừ với con Đen của Matt.

"Thôi đi, tập trung vào giữ mạng cho tao, không hai ta cùng bay đầu đấy." Tôi nói với con Đen.

"Mày bay thì tao kiếm vật chủ mới thôi." Nói rồi, nó cười khè khè man rợ.

"Có chắc là tìm được người hợp hơn tao không?" Tôi nhếch mép.

Nó không nói gì, chỉ im lặng tạo một lớp sương đen quanh người tôi và Matt. Tôi đoán đó là câu trả lời của nó. "Không". Bởi vì ít ai có thể mang trong mình nhiều tội lỗi hơn tôi, kẻ đã đưa thế giới đến gần cái kết của nó.

Tôi xông lên, trong tay cầm rìu, vung một đường ngang đến con quái thú. Nó nhảy lên để tránh, nhưng Matt đã chờ sẵn ở đó, tạo một lớp tơ nhện bao bọc lấy con quái thú. Tôi bổ một đường xẻ dọc thân mình nó và máu bắt đầu phun ra tứ tung. Một con thú giờ thành hai mảnh thịt ướt đẫm máu. Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. Thứ máu đó bốc lên tạo thành một màn sương, và tôi lập tức tránh xa.

"ABJ đấy, tránh xa ra!" Matt hét to.

"Em biết rồi!"

Theo những gì tôi biết, ABJ không thể tồn tại lâu trong không khí, nhưng một khi đã dính phải thì chúng tôi sẽ trở thành những con người bình thường, Tôi và Matt di chuyển lên trên cao để tránh đám khói, đối đầu với lũ tép riu trông như con muỗi ở bên trên. Mải mê đang chiến đấu với lũ muỗi, tôi đã không khỏi giật mình khi nhìn thấy khói ABJ đã trở thành những bóng đen và toả khắp nơi này.

"Matt! Cẩn thận!" Matt đang giao chiến với một con muỗi, liền giật mình quay sang tôi. Thế nhưng đã quá muộn, Matt đã tiếp xúc với một bóng đen. Tôi dùng con Đen đỡ anh xuống mặt đất, bởi một khi con Đen của anh không còn tác dụng, anh không thể bay nhảy trên cao được nữa.

Ngay khi con Đen của tôi chạm vào người anh, tôi bất giác tê liệt và rơi thẳng xuống mặt đất. Đầu tôi quay cuồng và dường như tôi đã mất khả năng kiểm soát nhận thức của mình. Khi thức dậy, đầu tôi đau như búa bổ, khắp người đau nhức.

"Đừng cử động." Carol nói và áp cái gì đó lên bụng tôi. Tôi quay đầu sang bên và thấy Matt cũng chẳng khá hơn, vẫn còn đang trong cơn mê.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi.

"Matt và cháu đã đánh nhau rất khốc liệt. Bọn cô đã phải rất cố gắng đánh bất tỉnh hai đứa để có thể làm mọi chuyện ổn thoả." Cô nói với vẻ mặt lo lắng, lấy tay lau dòng máu đang chảy dòng dòng trên trán.

Rick khẽ nhìn lướt qua tôi như có điều gì muốn nói.

Tôi nhìn quanh, và quả thực, nơi này đã bị tàn phá tệ hại. Thứ lửa đen quen thuộc vẫn còn nhen nhóm cháy ở một số chỗ. Tôi thả lỏng mí mắt, và ngay lập tức, cơn mê ập đến.

Tiếng lạch cạnh đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Trước mắt tôi là chiếc quạt trần lộng lẫy, tiếng người lao xao hai bên tai.

"Rosie, em tỉnh rồi!" Matt vội vàng lao đến, đầu vẫn còn đeo băng y tế. "Mọi người, cô ấy tỉnh rồi!"

"Chào mừng trở lại, nhóc con." Carol cười nhẹ nhõm. Mọi người xung quanh cũng nói lên những lời thể hiện sự vui mừng với sự trở lại của tôi.

"Mọi việc thế nào rồi?" Tôi hỏi.

Khuôn mặt Matt trầm xuống. Anh đảo mắt xuống, nói bằng tông giọng trầm nhất mà tôi từng nghe thấy.

"Chúng ta thua rồi. Anh đã cố gắng hết sức đưa những người còn sống về đây."

Tôi không thể nói rằng tôi ngạc nhiên. ABJ đã đánh bại tôi và Matt, kết cục mà sớm muộn cũng đến.

"Dù con làm gì, hãy bảo vệ Vật Thể Đen, vì nó là vận mệnh của thế giới."

Tôi đã luôn giữ câu nói ấy trong đầu, nhưng có lẽ đã đến lúc dừng lại. Tôi nhìn quanh và đếm số người còn sống. Quá ít.

"Em đi đây." Tôi ngồi phóc dậy, mặc cho cánh tay bị gãy đang treo trước ngực.

"Này, em định đi đâu? Em sẽ chết ngoài đó đấy." Matt níu tôi lại, lo lắng nói.

Tôi quay lại nhìn Matt, khẽ mỉm cười.

"Em sẽ làm điều mà em đáng ra em đã nên làm vào nhiều năm trước."

Ngày mà chúng ta thực sự quen nhau.

Và em ước gì chúng ta chưa từng làm vậy.

_________________________

"Nội dung báo cáo:
Chào lũ rẻ mạt khốn kiếp. Tụi mày đã sai lầm khi thí nghiệm lên hai tụi tao. Cái phòng thí nghiệm của mày đã thành nấm mồ cho tụi mày rồi. Và đoán xem tao sẽ làm gì tiếp theo? Aaaaa thật là tuyệt vời làm sao, cảm giác tự do của chuột bạch tụi tao khi được vắt khô tụi mày và dìm vào mấy thứ nhơm nhớp màu đen chết tiệt. Chúng mày đã bắt tụi tao phải sống với thứ đó cả đời, tao phải cám ơn mày vì đã làm vậy, để tao có thể biết con người là giống loài rác rưởi ra sao. Mà, con mày học ở trường St.Peterson? Tao đang đến đây. Tất thảy mưới sáu con chuột bạch bọn tao sẽ vắt tụi mày và gia đình tụi mày ra bã đầu tiên, sau đó là tất cả thế giới này.

Hẹn gặp lại, papa ?

Tái bút: Mà, này nhé, tao tìm thấy mấy lọ hay lắm, ở dưới tầng hầm sâu nhất ấy. Chắc con mày sẽ thích lắm :D "

_________________________

Hôm sau, thời sự đưa tin về một loạt những cái chết không thể giải mã đã đồng thời xuất hiện, tất cả đều là người nhà của những người đã tham gia vào dự án Vật Thể Đen. Cái chết của nạn nhân kinh khủng tới nỗi chỉ có một bộ phận nhỏ của Cảnh sát và CDC được phép tiếp cận.

Mấy ngày sau, thế giới bắt đầu xuất hiện những hiện tượng lạ. Người chết thì sống lại, người bị cắn thì cũng chết đi và sống lại. Một thời gian sau, cả thế giời chìm vào hỗn loạn và sự huỷ diệt.

Đó là đại dịch Xác Sống. Một thứ kinh hoàng được ra bởi Rosalia Jenner, con gái ruột của Tiến sĩ Jenner, người đứng đầu dự án nghiên cứu Vật Thể Đen và dị biến trên cơ thể người.

Lỗi lầm này, tôi sẽ sửa lại, dù cái giá là gì đi chăng nữa.

Tôi vụt biến trước mặt Matt. Tôi có thể tượng tượng ra gương mặt thất thần của anh khi thấy tôi đột ngột biến mất trước mắt anh. Anh giờ đã quá yếu để kiểm soát con Đen của anh, tôi biết điều đó. Và anh thừa sự thông minh để hiểu tôi định làm gì.

Vì tôi đã cướp luôn con Đen của anh và giờ tôi mắc kẹt với hai con quái vật ẩn giấu trong cơ thể, tiềm thức này.

Trung thực mà nói, tôi cảm thấy như sắp chết. Đầu tôi đau như búa bổ và một bên khớp tay đang run cầm cập. Có cái gì đó đang trào lên từ cuống họng tôi, như một đàn rắn đang cố hết sức thoát ra. Mắt tôi đau nhức và loé lên những tia mạch máu màu đen.

Sau bao năm khổ luyện, sau tất cả những cái chết tôi đã gây ra, cuối cùng tôi lại là người giết chính mình.

Đầu gối tôi khuỵu xuống, và ngay lập tức một luồng khói đen bay ra từ miệng và mắt tôi. Cái cảm giác nó trào lên khỏi cơ thể thật là khó chịu. Hai chiếc bóng đen dần rõ hình, và chúng vươn lên đến tận trời cao. Cây cối xung quanh nghiêng ngả, bị cuốn theo cơn lốc màu đen đầy chết chóc,m. Từng đàn chim một ngửi thấy mùi nguy hiểm và mau chóng chạy khỏi nơi đây.

"Vậy đó là kết cục, hả?"

Hades đi đến. Vẻ mặt của hắn cực kì cau có, hắn nghiến răng để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt.

"Mày lừa tao, con nhãi ranh. Pandora thật đang ở đâu?" Hẳn hỏi.

Tôi khó nhọc đứng dậy. Hai đầu gối của tôi như sắp rụng ra, và hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều. Tôi nhìn hắn bằng cặp mắt đen sâu thẳm, nhoẻn miệng cười.

"Trong lỗ đ*t tao, vào mà lấy."

Hades giơ bàn tay lên và một cặp đao hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

"Mày sắp đến cực hạn rồi. Nếu biết quay đầu thì còn cơ hội đấy, con nhãi láo toét." Hắn doạ.

"Tao biết chứ." Tôi đáp. "Nhưng mày đâu phải đối thủ của tao."

Hắn nhếch mép cười và chỉ trong nháy mắt, hắn tiến sát đến bên cạnh tôi và vung đao lên. Con Đen nhanh chóng đỡ đòn và đẩy hắn ra. Trong khi đó, một con rắn từ đâu lao đến và nhe răng hướng về phía cổ của tôi. Tôi dùng tay bóp nát nó trong khi con Đen đẩy hắn đi xa hơn. Một chiếc đao bất thình lình được phi đến từ phía dưới chân của tôi, suýt đã chạy đầu tôi làm hai nửa nhưng tôi nhanh chóng đạp gót chân lên đám mây đã hình thành ở dưới và né đao. Chiếc đao sau khi đi một vòng thất bại đã quay về tay của Hades.

Hắn cầm chắc hai chiếc đao và nhíu mày.

"Hai con Đen? Thế đ*o nào mày còn sống được?" Hắn hỏi.

"Vì mày sẽ chết." Tôi tự tin. "Tao nói rồi, mày không phải đối thủ của tao. Vì mày chỉ mất tuổi thọ vì con quái vật của mày, còn tao giao cho cả hai chúng nó tính mạng và... hộp Pandora."

"Mày điên rồi." Hắn trừng mắt.

"Nhưng lần này, tao sẽ sửa sai mọi việc. Và mày sẽ giúp tao điều đó."

"Gì cơ?" Hắn khó hiểu.

"Ta là chủ nhân của Pandora. Và con quái vậy của mày... cũng là của tao." Nói rồi, tôi giơ bàn tay ra và vẫy gọi con quái vật của hắn. "Pegasus vốn là vật nuôi của Thần, mày biết chứ? Vậy nên một khi nó vào tay tao, nó sẽ thanh trừng mọi xác sống trên hành tinh này và xoá sổ Pandora lẫn Vật Thể Đen."

Một luồng sáng trắng hiện lên quanh người Hades, dường như đang dần thoát ra khỏi hắn. Hắn liên tục lẩm bẩm:

"Không, không. Không thể thế được! Mày đã có con Đen rồi, mày không thể nào điều khiển được Pegasus!" Hắn hét lớn. "Mày đã bị thứ đó làm cho dơ bẩn, không đời nào..."

"Tại sao mày lại ngạc nhiên nhỉ?" Tôi hỏi. "Pegasus chỉ đi theo kẻ mạnh. Nó nhớ chủ nhân của nó, một Á Thần. Pandora là quá đủ để tao lấn áp mày."

Luồng sáng trắng dần hoà vào đám mây đen trên bầu trời đang cuồn cuộn trôi.

"Tao sẽ trả thù cho tất cả những người anh chị em của tao đã bị mày giết dưới căn hầm đó và cả ở đây, trên mặt đất này." Tôi nhìn hắn không chút thương xót.

"Tụi mày xứng đáng. Mày chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có được những điều hão huyền mà mày muốn. Mày cũng là quái vật, giống như tao!" Hắn hét lên.

"Ừ, hẹn gặp mày ở địa ngục." Tôi cười nhạt.

Nói rồi, một tia sét đánh thẳng vào hắn. Hades dần biến thành một hình hài méo mó, trên đó đầy những khuôn mặt đang la hét thảm thiết. Hình hài dần bay theo làn gió và cuối cùng cũng tan thành tro bụi.

Tôi ngã lăn ra đất. Đã quá đủ rồi. Tôi chẳng cần gì hơn. Tôi đã làm thế giới này đi đến bờ vực diệt vong và tôi đang trả giá cho điều đó.

Nhưng tôi muốn ở bên anh ấy, một chút thôi cùng được. Biết ý muốn của mình là ích kỉ, nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy anh lần cuối. Có vẻ là không kịp rồi.

Tôi giơ tay lên bầu trời trắng xoá và thấy từng ngón tay của mình đang tan thành cát bụi.

Xin lỗi Addy, xin lỗi Matt, xin lỗi mọi người, tôi thầm nhủ. Giá như tôi có thể làm tốt hơn. Ở một cuộc đời khác, tôi muốn trở thành ai đó bình thường hơn. Đau đầu với những bài học và ngủ gật vào đêm muộn. Trốn bố mẹ đi hẹn hò vào nửa đêm. Kết hôn với ai đó và cũng người ấy có một gia đình. Muốn chết đi trên chiếc giường ấm áp và ai đó cầm chặt lấy tay tôi. Cuộc đời của tôi chỉ toàn máu và sự nuối tiếc, thật tồi tệ, chẳng có chút điều tốt nào nhen nhóm được trong bộ óc đầy hận thù của tôi.

Muốn ai đấy...

...cầm chặt lấy tay tôi.

Đôi mắt màu xanh sáng rực chợt hiện lên trước mắt. Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay đang biến mất dần của tôi. Là Matt. Anh mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh tôi, khẽ nhấc đầu tôi lên bắp tay anh và giúi đầu tôi vào lòng anh.

"Ở trong này anh sẽ chết đấy." Khoé mắt tôi chợt rưng rưng.

"Em đã cắt đứt mối liên hệ giữa anh và con Đen, trao lại anh toàn bộ tuổi thọ mà nó đã định cướp mất."

"Biết rồi thì mau đi đi." Tôi thều thào. Thực ra, tôi không nghĩ tôi có thể nói được thêm nhiều. Cổ họng sắp biến mất luôn cùng với bụng rồi.

"Anh chỉ đi đến nơi nào có em, Rosie. Đã luôn là vậy và sẽ mãi mãi như vậy."

Matt nói và khẽ hôn lên môi tôi. Đó là điều cuối cùng tôi cảm nhận được bằng thân thể này.

Cuộc đời này, có vẻ cũng không tệ lắm, nhỉ?

(END)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom