Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần
Chương 260: Chiến Ứng Đông Vân
Ứng Đông Vân trừng mắt, mặt hung ác, khí tức Sơn Hà Cảnh mạnh mẽ cuốn ra, dưới đài kêu lên thất thanh. Người ánh mắt của hắn đảo qua, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, lông tơ dựng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ra.
– Vô dụng! Ứng Đông Vân lạnh lùng nói.
Hắn muốn vãn hồi mặt mũi Ứng gia, tự nhiên phải hạ thấp nhân phẩm Chu Hằng rồi.
– Tiểu Chu Tử, ngươi vậy mà cũng nhịn được sao? Phong Liên Tình xoa xoa tay, bây giờ nàng là tiểu nhân hám lợi, luôn nghĩ Chu Hằng phải nhanh lên đánh bại Ứng Đông Vân lấy hạng đầu, chiếm lấy phần thưởng.
Chu Hằng ra hiệu với nàng nói: – Không nên làm loạn!
Phong Liên Tình làm mặt quỷ với hắn, nàng biết mình không phải đối thủ của tiểu tử này, tuy nhiên không thành vấn đề, chỉ cần lấy Triệu Khả Hân ra, tự nhiên có thể thay nàng giáo huấn tiểu tử này.
Chu Hằng cũng không vội lên lôi đài, Tranh Thiên Đại Tái này tổng cộng phải đánh mười ngày, hiện tại mới chỉ là ngày thứ tám mà thôi, còn có hai ngày nữa mới chấm dứt, hắn cũng không muốn đi lên làm con khỉ hai ngày cho người ta xem.
Hắn trở về Triệu gia, Phong Liên Tình tự nhiên tức giận bám lấy không tha.
– Nha đầu hoang dã, ta bây giờ đi lên đánh, cũng phải mất hai ngày nữa mới có phần thưởng, ngươi gấp làm gì chứ? Hắn giải thích vơi Phong Liên Tình, nha đầu hoang dã này thúc giục dữ quá.
– Vì sao? Phong Liên Tình trừng tròn mắt.
– Không có vì sao, đây là quy tắc!
– Quy tắc gì? Phong Liên Tình mờ mịt hỏi.
Chu Hằng có loại cảm giác phát điên, xốc nàng lên ném ra khỏi phòng: – Ngày mốt tới tìm ta!
Hắn lẳng lặng chờ ở Triệu gia hai ngày, chau chuốt Vực chi đạo, từng đạo tìm hiểu ra hình thành trong đầu hắn, dường như một cánh cửa lớn mở ra ánh sáng vô tận sắp mở ra, chỉ là còn kém một chút.
Đáng tiếc, hai ngày vẫn còn quá ngắn.
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng của Tranh Thiên Đại Tái, Chu Hằng đã sớm bị Phong Liên Tình lôi dậy, kéo thẳng tới lôi đài.
Hôm nay là ngày cuối cùng. Người tới xem lại rất ít.
Bởi vì từ xế chiều ngày trước đã không có người nào dám khiêu chiến với Ứng Đông Vân rồi, lôi đài này thành sân khấu của một mình Ứng Đông Vân biểu diễn, có ai nguyện ý nghe một tên điên điên khùng khùng chỉ chỉ trỏ trỏ mắng cả ngày chứ?
Sở dĩ còn có người đến, bởi vì bọn họ muốn xem, cuối cùng Triệu gia có người chịu ra tay hay không?
Lần này Ứng gia đột nhiên phái ra một cường thủ như vậy, đúng là ngoài ý muốn đại thế gia đế đô, ai cũng không nghĩ tới Ứng gia lại còn có tộc nhân đáng sợ như vậy, loại man lực này, loại thể chất này. Tuyệt đối là tồn tại cùng giai vô địch!
Ứng gia đột nhiên phát lực khiến đám nhà quyền thế đều cảm giác được một tia áp lực, nhà quyền thế siêu cấp đột nhiên xuất ra con bài tẩy này là vì sao?
Tuy rằng Ứng Đông Vân rất kiêu ngạo, nhưng người ta quả thật có tiền vốn để phách lối, trừ Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân ra, cường giả dưới trăm tuổi nào có thể trấn áp được hắn? Ứng Thừa Ân tự nhiên sẽ không xuất thủ, bởi vậy mọi người đều chờ mong Triệu Đoạt Thiên sẽ xuất hiện.
Đương nhiên khả năng này quá thấp. Bởi vậy hôm nay người tiến đến xem chiến cuộc cực ít, trên thực tế hôm nay có chiến đấu hay không còn là một vấn đề.
– Đã là ngày cuối cùng, Chu Hằng, tiểu súc sinh, ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Ứng Đông Vân cười lạnh nói, ánh mắt lại đảo qua một vòng, cố gắng tìm kiếm mục tiêu ở trong đám người. Hắn tin tưởng Chu Hằng nhất định sẽ tới.
– Không ai nói cho ngươi biết, miệng của ngươi rất thúi sao? Thanh âm lạnh lùng vang lên, người phía dưới đàn lập tức như nước chảy tách ra, hiện ra một bóng người tuổi còn trẻ đi đến, dáng người thon dài, không tính quá khôi ngô, nhưng lại tản mát khí thế cao vút chín tầng trời.
– Chu Hằng!
– Đúng là Chu Hằng thật!
– Chẳng lẽ hắn thật sự muốn so chiêu với Ứng Đông Vân sao?
– Đây là tự rước lấy nhục à!
Đoàn người nghị luận ầm ĩ, trải qua chuyện ở Đấu Thú Trường. Tên tuổi của Chu Hằng gần như trở thành đề tài nghị luận nóng nhất đế đô, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, hắn lại xuất hiện đúng vào hôm nay.
– Ha ha ha! Ngươi coi như có gan, vậy đi lên chiến một trận đi! Ứng Đông Vân âm sầm nói.
Chu Hằng cười nhạt một tiếng, bước lên bậc thềm lên đài, cùng Ứng Đông Vân xa xa đối diện.
– Tuy rằng có dũng khí. Nhưng không thể không nói, ngươi đúng là một tên đần độn! Ứng Đông Vân cười mỉa: – Ngay cả Triệu Đoạt Thiên đều chọn làm con rùa đen rúc đầu, tiểu tử ngươi cũng dám chạy ra. Thật không biết sống chết!
– Hỗn đản!
Dưới đài lập tức vang lên tiếng phẫn nộ, đó là con cháu Triệu gia chạy tới xem náo nhiệt. Triệu Đoạt Thiên là linh hồn Triệu gia, bị Ứng Đông Vân sỉ nhục người mà Triệu gia kính như thần linh vậy, lập tức chạy tới liều mạng.
Chu Hằng sắc mặt giận dữ, quát: – Câm miệng!
Âm ba như đao, còn mang theo khí thế cấp bậc Sơn Hà Cảnh của hắn, ầm ầm hét lên, Ứng Đông Vân không khỏi cứng lại, thiếu chút nữa đã bị quát cho hôn mê bất tỉnh.
Hung nhân này ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ xấu hổ!
Hắn đường đường là tồn tại cường giả Sơn Hà Cảnh, chỉ nửa bước nhảy vào Linh Hải Cảnh, không ngờ bị một con kiến Khai Thiên Cảnh quát kinh.
– Phốc!
Bên dưới có không ít người bật cười, nhìn bộ dáng ác hán giống như si ngốc đúng là rất vui.
– Hảo tiểu tử! Ứng Đông Vân hừ lạnh một tiếng, vươn nắm tay, ọt ọt ọt, trên nắm tay lập tức dài ra ba cây gai bạc, tản ra hàn quang đoạt mạng.
Chu Hằng ngưng mắt, hắn đã biết huyết mạch lực của Ứng gia, đó là linh lực kim loại ngưng kết trong linh khí không gian, dùng một phương thức kỳ diệu tạo thành cộng minh, đủ để hóa hình.