Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần
Chương 220: Giữa họa và phúc
Chu Hằng quát lớn, vào lúc này hắn phải đối phó toàn lực.
Cửu U Băng Thiên Quyết!
Hắn tạo thành lớp băng dày ở bên ngoài người, tuy rằng chỉ là cấp Khai Thiên Cảnh, nhưng bây giờ hắn cần phát huy toàn bộ lực lượng.
Xèo xèo xèo!
Ngọn lửa dính tới, lớp băng còn không kịp qua quá trình hòa tan thành nước liền trực tiếp bốc hơi, tạo thành sương trắng, xẹt qua sát người Chu Hằng.
Tầng băng mà ngay cả cường giả Sơn Hà Cảnh cũng có thể cản trở một chút lại không hề có chỗ đứng nào ở trước mặt lực lượng khủng bố này, nháy mắt liền biến mất, nhưng Chu Hằng không tiếc linh lực liều mạng vận chuyển, tan liền đông lại, vẫn bao bọc lấy hắn cùng Hàn Diệc Dao.
Sức mạnh cơ bắp của hắn hiện tại vượt xa linh lực, bất kỳ võ giả nào cũng không thể vung kiếm đánh quyền mạnh bằng hắn, cho nên hao hết linh lực cũng không sao.
Tảng đá tới gần, đụng vào!
Chu Hằng cắn răng, vận chuyển huyết mạch kim loại, cả người lập tức biến thành màu vàng rực, đây là phòng ngự thứ hai.
Bùm!
Lực lượng kinh khủng đụng tới, Chu Hằng hừ nặng, cả người như nháy mắt tan rã!
Đó không phải là cảm giác, mà là chuyện đang xảy ra! Da thịt của hắn ồ ạt rời khỏi xương cốt, hiện ra khung xương vàng đỏ, độ bền vững vượt xa huyết mạch xích kim, thân thể đủ sánh được với pháp khí Sơn Hà Cảnh!
Đạt đến cấp bậc như hắn, da thịt đã không còn trọng yếu, xương cốt, máu, kinh mạch mới liên quan tới sống chết!
Khung xương vàng đỏ bao bọc chặt chẽ nội tạng, kinh mạch mềm yếu, thậm chí dùng mắt thường cũng thấy được máu của hắn đang chảy thật nhanh, phát ra tiếng vang như sấm nổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một lần va chạm, Chu Hằng bị phản chấn bắn lên, nhưng nháy mắt bị tảng đá đuổi theo, lại đụng, lại văng ra, lại đụng lên! Thẳng đến bảy tám lần sau, hắn mới dính lên tảng đá, dán làm một tiến lên trên tầng nước hồ.
Xương cốt toàn thân của hắn đã không còn thuộc loài người, nhưng va đập như thế cũng xuất hiện vô số vết rạn lan tràn. Nếu không phải thân thể khác với pháp khí, là sinh mệnh thật sự, khẳng định đã hóa thành ngàn vạn mảnh vụn tan vỡ!
Chu Hằng dùng ý chí to lớn bảo trì hình thể của mình, nếu ý niệm của hắn thả lỏng, khung xương sẽ tan vỡ trong nháy mắt!
Hắn không dễ chịu, Hàn Diệc Dao cũng đau khổ, tuy rằng phần lớn lực va đập bị Chu Hằng hấp thu, nhưng chấn động thông qua thân thể hắn truyền đến cũng làm nàng chịu đủ. Bị chấn đến phun máu, từng ngụm máu phun lên người Chu Hằng.
Nhưng mà, như vậy còn xa mới kết thúc!
Lửa trắng đang thiêu đốt!
– A…. Ngay cả lực phòng ngự như Chu Hằng cũng không nhịn được hét to ra tiếng, ngọn lửa này quá bá đạo, ngay cả thân thể sánh với pháp khí Sơn Hà Cảnh như hắn cũng không chịu nổi!
Khung xương đầy vết rạn lại có xu thể hòa tan!
Cái đậu!
Dùng lửa đấu lửa!
Chu Hằng dùng huyết mạch Thanh Long làm dịu xương cốt, có thể chữa trị bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đồng thời lại vận chuyển huyết mạch tử hỏa, chống chọi lại ngọn lửa trắng thiêu đốt!
Hắn cắn răng kiên trì, chịu đựng đau đớn không thể dùng lời nào để hình dung!
Không có mồ hôi lạnh trào ra, bởi vì hắn chỉ còn một bộ xương bao bọc, ngay cả có chảy được mồ hôi thì cũng sẽ bị nhiệt độ cực nóng đáng sợ này hóa khí, căn bản không thấy được.
Nếu không phải ý chí của hắn vô cùng mạnh mẽ, vậy lúc này đã sớm không chịu nổi mà chết ngất! Một khi ngất đi, vậy chỉ nháy mắt là hắn cùng Hàn Diệc Dao sẽ bị đốt thành tro tàn!
Hắn không muốn chết!
Hắn còn phải đón mẫu thân về, một nhà đoàn tụ! Hắn còn muốn đánh ông cậu thiên phú siêu việt kia một trận, hung hăng trút giận cho phụ thân!
Còn muốn đánh mông Hàn Diệc Dao! Đánh cho mông nữ nhân này nở hoa, khiến cho hắn chịu đau khổ lớn như thế!
Mạng ta, của ta! Không phải do trời!
Trong mắt Chu Hằng bùng lên ánh sáng chói lóa, như tia chớp xẹt qua giữa bầu trời đêm tối tăm, khí thế cuồng bạo không ngừng trào dâng.
Hàn Diệc Dao kinh ngạc nhìn nam nhân gần trong gang tấc, đã chỉ có thể coi như một bộ xương khô, trong lòng trào lên cảm xúc không rõ! Nàng biết Chu Hằng đang tự cứu, nhưng chuyện này cũng không che giấu được sự thật là Chu Hằng đang cứu nàng!
Nàng không biết Chu Hằng gánh chịu bao nhiêu đau đớn, nhưng nàng có thể tưởng tượng được, bởi vì dù có được Chu Hằng bảo hộ, nàng vẫn phải chịu một bộ phận lực đánh, nhiệt độ cao, làm cho nàng đau đớn, có cảm giác muốn từ bỏ chết đi cho bớt chịu khổ.
Nam nhân này, thật là cứng cỏi!
Lúc trước Hàn Diệc Dao đã lĩnh giáo một lần, nhưng lần đánh vào này rõ ràng càng mạnh hơn, làm cho tâm linh của nàng hoảng hốt, nhất thời không biết nghĩ gì, có cảm giác hoang đường là chết đi như thế này cũng được.
Không lấy được pháp khí tuyệt thế, cuối cùng nàng cũng khó thoát cái chết, mà có một nam nhân vì bảo hộ nàng mà cùng xuống suối vàng, như vậy cũng không tệ!
Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung, Chu Hằng bùng lên toàn bộ ý chí chiến đấu, bố trí ngọn lửa tím ra khắp xương cốt toàn thân, chống lại ngọn lửa trắng nóng bỏng. Đùng đùng đùng, xương cốt của hắn vẫn bị nhiệt độ cao hòa tan, hóa thành những dòng chất lỏng.
Nhưng vẫn không hủy hoại!
Hắn có đại nghị lực khống chế thân thể, về mặt khác, huyết mạch tử hỏa cũng đưa đến tác dụng tương đối, đang điên cuồng cắn nuốt lửa trắng, bảo trì một đường sinh cơ cho hắn.
Đúng thế, chính là cắn nuốt!
Huyết mạch tử hỏa vốn không có được công năng này, nhưng vạn pháp thiên hạ khác nhau nhưng giống nhau, nếu có thể cắn nuốt kim loại, có thể cắn nuốt tinh khí sinh mệnh, vì cái gì ngọn lửa lại không thể?