Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304: C304: Không ngờ tới nhà họ bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy


Có lẽ ở trong mắt người ngoài, cái tên đại vu Tây Nam - Vu Khải cực kì xa lạ.

Nhưng ở trong giới Vu nhỏ hẹp, Vu Khải là một sự tồn tại giống như thần, thậm chí có thể xem như nằm trong top 3 đại vu đương thời.

Còn nhà họ Bạch ở Phụng Thiên bọn họ, năng lực vu thuật kém rất nhiều so với đại vu thật sự.

Khi biết Diệp Lâm là cao đồ của đại vu, cộng thêm bản thân mình còn trúng chú Sinh Tử, Bạch Nãi Nãi không thể không quỳ, không thể không xin lỗi.

Bà ta biết đắc tội với loại thế lực như đại vu mang ý nghĩa gì.

Đó là một con quái vật khổng lồ mà nhà họ Bạch nho nhỏ của bà ta không thể chạm vào...

Giống như Diệp Lâm chỉ cần dùng một ngón tay là có thể gieo chú Sinh Tử trên người bà ta vậy.

Ở trước mặt đại vu, người ta chỉ cần búng tay một cái là có thể diệt sạch nhà họ Bạch.

“Bà Bạch, bà...”


Hoàng Tam Gia thấy vậy thì giật hết cả mình.

Không ngờ tới nhà họ Bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy!

Vậy vậy vậy... vậy phải làm sao bây giờ?

Đầu tiên là bà xà nhà họ Liễu bị giết, sau đó là nhà họ Khôi bị diệt, bây giờ ngay cả nhà họ Bạch cũng quỳ chịu thua.

Diệp Lâm chỉ có một người, thế mà lại dễ như trở bàn tay áp chế sự hợp tác của năm nhà bọn họ rồi tiêu diệt từng nhà một.

Đúng là không thể tin nổi mà! Hồ Đại Tiên lắc đầu thở dài, cho rằng đã không còn hy vọng nữa rồi.

Bây giờ chỉ với hai nhà Hồ, Hoàng bọn họ là khó có thể xoay chuyển cục diện được.

“Đại vu?” Liễu Như Yên cũng giật nảy mình nhìn về phía Diệp Lâm.

Không ngờ anh còn có một thân phận như thế nữa! Anh là cao đồ của đại vu?


Tuy rằng cô không hiểu nhiều về tộc vu, nhưng khi thấy Bạch Nãi Nãi quỳ xuống nhận lỗi, cô cũng biết sư phụ của đối phương lợi hại cỡ nào.

“A..” Susan cũng giật mình không khép miệng lại được.

Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin nổi một màn trước mắt.

Cô có cảm giác như là mình đang ở trong phim, bởi vì mọi thứ trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Bạn học cấp ba của mình, vừa tốt nghiệp liền đi tù năm năm, thế mà lại thành đồ đệ của đại vu gì gì đó?

Rốt cuộc năm năm trong tù, Diệp Lâm đã phải trải qua những gì? Tuy rằng có chút khó tin, nhưng nghĩ đến chuyện bà nội mình cũng được

Diệp Lâm cứu, thì cũng không khó hiểu khi Diệp Lâm hiểu vu thuật và là đồ đệ của đại vu. . đam mỹ hài

“Là tôi đáng chết, tôi đáng chết, không biết Diệp tiên sinh chính là cao đồ của đại vu..”

Bạch Nãi Nãi dập đầu liên tục, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

“Bà muốn chết hay muốn sống?” Diệp Lâm lạnh giọng hỏi.

“Đương nhiên là muốn sống... muốn sống!” Bạch Nãi Nãi tiếp tục dập đầu liên tục giống như gà mổ thóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305: C305: Mẹ nó


“Nếu bà muốn sống, thì sau này cả nhà họ Bạch của bà phải nghe theo lệnh của tôi.”

Diệp Lâm nói: “Lần này ai bảo các người tới đối phó tôi, khi về các người đều phải dùng thủ đoạn tương tự trả lại.”

“Bà hiểu chưa?”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi run rẩy cả người.

Dùng thủ đoạn tương tự trả lại?

Vậy chẳng phải là bảo nhà họ Bạch bọn họ trở thành kẻ địch với nhà họ Trương ở Phụng Thiên?

Hậu quả của việc đắc tội nhà họ Trương không kém gì hậu quả đắc tội cao đồ đại vu!

Trong nhất thời, Bạch Nãi Nãi còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc thì đắc tội với bên nào sẽ nặng hơn một chút.

“Sao hả? Bà không đồng ý hả?”

Thấy đối phương im lặng suy nghĩ, Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ lấy mạng của bà ngay!”

“Đồng ý! Đồng ý!” Bạch Nãi Nãi hồi hồn lại, sợ tới mức dập đầu liên tục: “Lời nói của Diệp tiên sinh là thánh chỉ, tôi không dám không nghe. Có điều...”

Nói tới đây, Bạch Nãi Nãi khó xử nói Thiên muốn trả thù Diệp tiên sinh.”


n này là nhà họ Trương ở Phụng

“Ở Phụng Thiên, nhà họ Trương có thế lực khổng lồ và nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nhà họ Bạch chúng tôi cũng phải dựa vào nhà họ Trương mà sống.”

“Bảo nhà họ Bạch chúng tôi trở thành kẻ địch với nhà họ Trương chính là chín chết một sống!”

Diệp Lâm không muốn nghe bà ta giải thích: “Nhưng nếu là kẻ địch với tôi thì sẽ là chín chết không sống!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Bà đừng tìm cớ. Nếu là chuyện đơn giản thì tôi cần gì phải giao cho bà đi làm?”

“Tôi cho bà thời gian một tuần. Hết một tuần, tôi sẽ tự mình đi Phụng Thiên.

Đến lúc ấy, nếu nhà họ Trương còn tồn tại thì tôi sẽ đi diệt nhà họ Trương, sau đó sẽ đi lấy mạng nhỏ của bà.”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ tới mức nghẹn lời, bên ngoài dập đầu nói vâng liên tục, bên trong thì đau khổ.

Thấy Diệp Lâm dùng nhà họ Bạch đi đánh nhà họ Trương, Liễu Như Yên âm thầm khâm phục.

Bạch Nãi Nãi bị trúng chú Sinh Tử, chắc là không thể không nghe theo.

Lúc này, nhà họ Trương không chỉ tổn thất một viên cờ, sắp tới có lẽ sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.

Mà nhà họ Liễu bọn họ, nếu có thể nhân cơ hội thoát khỏi nhà họ Trương, thì cũng là chuyện tốt.


“Bà Bạch!” Hoàng Tam Gia lại hét lên một tiếng, giận dữ chất vấn: “Bà thế mà lại đi chịu thua thằng nhãi kia, còn muốn làm kẻ địch với nhà họ Trương nữa? Bà điên rồi sao?”

Bạch Nãi Nãi có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể im lặng đáp trả.

“Hay lắm, đầu tiên là nhà họ Liễu ngầm giúp đỡ thằng nhãi kia. Bây giờ ngay cả nhà họ Bạch bà cũng phản nữa hả?”

Hoàng Tam Gia cười lạnh, nói: “Chờ lúc trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ báo với nhà họ Trương, để xem nhà họ Trương xử lý nhà họ Bạch bà thế nào!”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Đại Tiên vẫn cứ im lặng nãy giờ.

“Lão Hồ, hai anh ta hợp tác đánh với thằng nhãi kia một trận đi!”

“Tôi không tin thằng nhãi kia mạnh đến mức có thể một mình đánh năm nhà chúng ta?”

Hoàng Tam Gia gọi liên tục vài tiếng. Kết quả là vị Hồ Đại Tiên kia cứ như người câm, không nói tiếng nào, còn như người gỗ, không hề nhúc nhích.

“Ơ?” Hoàng Tam Gia ngây người, giận dữ nói: “Lão Hồ, ông bị dọa ngu người rồi hả? Sao không nói lời nào vậy?”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia giơ tay túm Hồ Đại Tiên, kết quả không túm được gì.

Sau đó, ông ta dùng sức kéo mạnh một cái, lại kéo ra một tấm lông cáo rất lớn, bên trong đều là rơm rạ.

Đây thế mà lại là một người giả!

“Mẹ nó!”

Hoàng Tam Gia giật mình, tức giận chửi ầm lên. “Lão Hồ ông chơi đẹp quá đi!”

“Chạy cũng không báo một tiếng nữa!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306: C306: Ông chịu thua hay không


Hoàng Tam Gia cảm thấy sụp đổ. Lúc đi là bốn nhà cùng đi, đi một cách tràn đầy khí phách và tin tưởng!

Kết quả có ai ngờ được là đến bây giờ, chết chết, thua thua, trốn trốn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoàng Tam Gia ông ta.

Đây là một kết quả thê lương biết bao nhiêu. “Mẹ nó!”

“Một đám ăn cây táo rào cây sung, đến giây phút mấu chốt, không một ai đáng tin!”

“Uổng cho tôi tin tưởng các người, cho rằng năm nhà chúng ta tình như anh chị eml”

Bạch Nãi Nãi thở dài: “Hoàng tam ca, trước khác nay khác, tôi cũng chẳng có cách nào..."

Rốt cuộc thì nhà họ Bạch bọn họ không dám làm kẻ địch với cao đồ đại vu.

Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia và nhìn hướng đi của cao thủ nhà họ Hoàng.

“Ông chịu thua hay không?” Diệp Lâm lạnh nhạt hỏi.

“Thua con mẹ mày chứ thua!” Hoàng Tam Gia rất có khí phách, cho dù một cây làm chẳng nên non cũng vẫn kiên trì với lập trường ban đầu.


“Nhà họ Trương đối xử không tệ với tao. Sao tao có thể lấy oán trả ơn, phản bội chủ gia được chứ?”

“Nhãi ranh, hôm nay Hoàng Tam Gia tao sẽ liều mạng với mày!” Thấy Hoàng Tam Gia như vậy, Diệp Lâm cũng chiều theo ý ông ta. “Vậy thì ông đi tìm chết đi!”

Thấy Diệp Lâm định ra tay, Hoàng Tam Gia lập tức lùi ra sau vài bước, mặt mày trở nên dữ tợn.

“Muốn giết tao hả?” “Không dễ vậy đâu!” “Để tao cho mày thấy năng lực của tao!”

Dứt lời, Hoàng Tam Gia bấm tay niệm thần chú, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị.

“Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, nhà ta có con chồn, nhiều thế hệ cung phụng là đại tiên, xin đại tiên nhập thân!”

Ông ta còn chưa dứt lời, đã thấy khuôn mặt ông ta giống như là phản tổ, mọc ra lông tóc màu vàng, thậm chí khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn, không còn giống mặt người, mà giống như đầu một con vật.

Thân hình bắt đầu cong cong, đôi tay lỏa lồ ở bên ngoài cũng bị lông tóc bao phủ, biến thành một đôi móng vuốt bén nhọn.

“Hoàng Đại Tiên nhập thân!”


Thấy cái cảnh kia, Liễu Như Yên lập tức giật mình.

Đây cũng là một cảnh ám ảnh tuổi thơ của cô, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả vu thuật nhà họ Bạch.

Khác với nhà họ Bạch có vu thuật thần bí khó lường, cũng khác với nhà họ Liễu có rằn thần nuôi dưỡng nhiều thế hệ, đại tiên mà nhà họ Hoàng cung phụng chính là chồn sóc, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lúc xuất hiện, nó sẽ như một bóng ma vô hình bám lên người người kêu gọi, hiện lên trước mặt mọi người.

Mà người bị nó bám vào, không chỉ có tính tình thay đổi, ngoại hình cũng sẽ thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất theo.

Nói tóm lại là thay đổi càng lớn, càng giống Hoàng Đại Tiên thì lực lượng mượn được sẽ càng mạnh.

Ví dụ như Hoàng Tam Gia trước mắt, thật sự là rất giống Hoàng Đại Tiên chuyển thế, hoàn toàn không còn dáng vẻ con người nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Tam Gia đã biến thành Hoàng Đại Tiên mà ông ta cung phụng, phải nói là giống nhau như đúc.

“Khặc khặc khặc...”

Lúc này, Hoàng Tam Gia phát ra tiếng cười quỷ dị âm hiểm.

Tuy rằng tiếng cười phát ra từ miệng Hoàng Tam Gia, nhưng ngoài ra thì còn có tiếng con vật âm trầm kh ủng bố.

Dường như là đang có một người một thú cùng nhau nói chuyện vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307: C307: Trong chớp mắt


“Đại Tiên, tôi giao thằng nhãi này cho ngài đối phó!”

“Tam Gia cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình xét nát hắn!”

Hoàng Tam Gia giống như một người đóng hai vai, tự nói chuyện với chính mình, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.

“Diệp tiên sinh cẩn thận!”

Bạch Nãi Nãi nhìn thấy cảnh này cũng hơi run run:

“Hoàng Tam Ga đã hoàn toàn bị Hoàng Đại Tiên bám vào người rồi. Hơn nữa, lần bám vào người này có độ hoàn thành cực kì cao, khiến ông ta trở nên rất khó xử lý.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nãi Nãi nhìn thấy Hoàng Tam Gia hoàn toàn biến thành dáng vẻ Hoàng Đại Tiên, gần như không còn một chút hình người nào.

Đây cũng là một hành động rất nguy hiểm. Bởi vì phản tổ hoàn toàn rất có thể không biến lại hình người được nữa.

Có thể thấy là Hoàng Tam Gia vì đối phó với Diệp Lâm, gần như là không hề giữ lại mà hiến hết mình ra ngoài.

Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hoàng Tam Gia đã hoàn toàn thay đổi, cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

Rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên anh thấy năng lực phản tổ bám vào người. Không biết đạo hạnh của vị Hoàng Đại Tiên kia thế nào nữa.


Hoàng Tam Giang chợt bay vụt qua, giống như quỷ mị, biến mất trong bóng đêm.

Lúc xuất hiện lần nữa, nó giống như là một con sói đơn độc lao ra khỏi bóng tối.

Nó lao về phía Diệp Lâm từ sau lưng. Bộ mặt dữ tợn, mặt mũi hung tợn.

Năm ngón tay xòe ra giống như đao thép sắc bén có thể xé nát mọi thứ.

Lúc Hoàng Tam Gia hiện thân, Diệp Lâm cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.

Đối phương thế mà lại đi vận dụng một loại lực lượng ảo thuật nào đó mê hoặc tinh thần mình.

Đồng thời, bên trong đầu còn vang lên tiếng nói mang tính mê hoặc của Hoàng Đại Tiên.

“Nhãi ranh, mày thấy tao giống người hay giống tiên?”

Nếu đổi làm người khác, khi đối mặt với vấn đề này, dù có trả lời thế nào thì tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là bị tấn công, kết quả sẽ rơi sâu vào. trong ảo giác, đứng yên giống người gỗ, để mặc cho Hoàng Tam Gia tấn công.

Nhưng Diệp Lâm sao có thể bị cái loại ảo giác này mê hoặc được!


“Tao thấy mày không giống người, cũng không giống tiên, mà giống một con chồn!"

“Nghiệt súc, dám làm ra vẻ ngay trước mặt tao hải” “Còn khôn mau hiện nguyên hình!”

Diệp Lâm nheo mắt, lập tức tránh thoát được sự khống chế về tinh thần của đối phương.

Sau đó, anh quát lớn một tiếng.

Lúc Hoàng Tam Gia nhào vào trước mặt anh, anh nhẹ nhàng giơ tay lên phía trước...

Răng rắc!

Cái cổ nhỏ yếu của Hoàng Tam Gia thế mà lại bị Diệp Lâm bóp chặt trong lòng bàn tay.

Giống như là Tử Thần bóp chặt cổ họng, không dám nhúc nhích một chút nào.

Trong chớp mắt, sau lưng Hoàng Tam Gia toát mồ hôi lạnh.

Ông ta thậm chí không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, thì đã bị đối phương bóp cổ họng rồi.

Huống chỉ, ảo cảnh mà ông ta thi triển, hoàn toàn không có hiệu quả. Thằng nhãi này... sao lại mạnh thế chứ?

Dù có đạo hạnh như Hoàng Đại Tiên, thì cũng có vẻ không hề có sức phản kháng trước Diệp Lâm.

“Đại thần... tha... tha mạng đi...” Hoàng Đại Tiên thấy mình đánh không lại thì lập tức chịu thua xin tha: “Tôi không dám xen vào chuyện của người khác nữa... Chuyện này không liên quan đến tôi... đừng giết tôi... đừng hủy đạo hạnh của tôi... thả tôi đi...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308: C308: Chứ phải làm sao


Khác với Hoàng Tam Gia kiên cường, Hoàng Đại Tiên bám lên người Hoàng. Tam Gia dường như coi trọng đạo hạnh và mạng sống của mình hơn.

Vừa thấy tình huống không ổn là nó liền chịu thua xin tha.

Hoàng Tam Gia vẫn còn một chút ý thức lập tức lên tiếng chất vấn: “Đại tiên, ngài có ý gì vậy?”

“Tam Gia, thằng nhãi này khó chơi lắm, cần gì phải thế hả?” “Vậy ngài cũng đừng nên cúi đầu chịu thua chứ?”

“Chứ phải làm sao? Tôi khó lắm mới tu thành chính quả, chẳng lế phải chết ngay đây vì nhà họ Hoàng các ông? Không đáng giá chút nào!”

“Đại tiên... ngài...” Hoàng Tam Gia tức điên lên rồi.

Không ngờ đại tiên mà nhà bọn họ cung phụng nhiều năm lại là một cái thứ nhát gan sợ chết như thết

Uổng công ngày thường mình coi như người nhà, giúp đỡ đủ điều. Thấy vậy, Diệp Lâm ném mạnh Hoàng Tam Gia xuống đất.

Hoàng Tam Gia ngã lăn ngã lốc, suýt nữa ngất xỉu luôn.

Còn Hoàng Đại Tiên thì cũng bị một cái ném kia ném ra nguyên hình.

Một con chồn lông vàng tách ra từ trong cơ thể Hoàng Tam Gia, cao khoảng một người, quỳ rạp xuống mặt đất, run bần bật.

“Hít...


Đây là lần đầu tiên Hoàng Đại Tiên thần bí hiện nguyên hình.

Đám người Bạch Nãi Nãi, Liễu Như Yên giật mình mở to mắt ra nhìn. “Đây... đây là Hoàng Đại Tiên mà nhà Tam Gia cung phụng hả?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con chồn lớn như thết”

Chồn thấy mình hiện nguyên hình, định nhân cơ hội chạy trốn.

Thấy vậy, Diệp Lâm đi lên, một chân dẫm xuống đầu Hoàng Đại Tiên. “Tao cho mày đi rồi hả?” Diệp Lâm lạnh lùng nói.

“Đại thần còn có gì dạy bảo ạ?” Hoàng Bì Tử nói với giọng điệu lấy lòng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng lúc nấy nữa.

“Hoàng Bì Tử, hôm nay mày rơi vào trong tay tao, mày phải nhận tao làm chủ!” Dứt lời, Diệp Lâm tăng lớn sức lực, dẫm mạnh xuống nữa: “Mày có đồng ý

hay không?”

Hoàng Bì Tử bị dẫm đau đến mức gào to lên, cảm thấy xương cột sống mình sắp bị dẫm gãy luôn rồi.

Nó đâu còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải nói liên tục: “Đồng ý... đồng ý, tôi đồng ý nhận đại thần làm chủ, sau này nghe theo lời của đại thần!”

Nhìn chung thì lời nói của Hoàng Bì Tử cực kì đáng tin. Hoàng Bì Tử trời sinh tính tình có thù tất báo.


Nếu nó muốn hại người, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ làm kẻ thù không có ngày yên bình.

Nhưng nếu nó chịu nhận chủ, thì đời đời kiếp kiếp đều sẽ đi theo chủ, tuyệt đối không nuốt lời.

Có điều, Diệp Lâm sợ nó phục miệng không phục lòng, sẽ ghi hận mình, thậm chí tìm cơ hội báo thù mình.

Vậy nên, anh bấm tay niệm quyết, gieo chú Sinh Tử lên trái tim của Hoàng Bì Tử.

“Tao đã gieo chú Sinh Tử lên trái tim mày. Hiện giờ, sự sống chết của mày. phụ thuộc hết vào một suy nghĩ của tao.”

“Nếu mày có gan mang lòng khác, thì tao chắc chắn sẽ làm mày chết không có chỗ chôn!”

Dứt lời, Diệp Lâm túm không một cái, Hoàng Bì Tử liền cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó túm chặt, khiến cả người run rẩy, dòng máu chảy ngược.

Nó lập tức nhận ra được rằng đây là uy lực của chú Sinh Tử.

Trái tim của mình, mạng nhỏ của mình, đều nằm trong lòng bàn tay của con người kia.

“Đại thần tha mạng!”

“Tiểu nhân tuyệt đối không có hai lòng!”

“Tiểu nhân sẽ vĩnh sinh vĩnh thế thờ phụng ngài và tộc nhân của ngài!” Lúc này, Diệp Lâm mới buông tay ra, dời bước sang bên khác.

Hoàng Bì Tử đứng dậy, lập tức khom người bái bái với Diệp Lâm, sau đó nằm bò bên chân Diệp Lâm, có vẻ nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

“Con mẹ nói” Hoàng Tam Gia ở bên cạnh thấy vậy thì cực kì tức giận.

Đây chính là đại tiên mà nhà họ Hoàng bọn họ đã cung phụng nhiều thế hệ đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309: C309: Hoàng tam gia lập tức nghẹn lời


Bọn họ cho ăn ngon uống ngon, nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm. Bây giờ lại cứ dễ dàng bị đối phương thu phục được...

Loại cảm giác này, có lẽ người khác không biết, nhưng mà Liễu Như Yên cũng từng có tổn thất tương tự.

Rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ cung phụng, cũng bị Diệp Lâm bắt đi.

Trong nhất thời, trong năm đại gia tộc ở Phụng Thiên, có hai tiên vật của hai nhà cung phụng, đều bị Diệp Lâm đoạt được.

Mọi người rất tức giận, cho rằng Diệp Lâm chính là tai họa của năm nhà bọn họ.

“Tên họ Hoàng kia, bây giờ ông có phục chưa?”

Cuối cùng, Diệp Lâm dời tầm mắt lên người Hoàng Tam Gia.

Vừa nãy mới bị Diệp Lâm ném mạnh một cái rồi rơi xuống đất, Hoàng Tam Gia đã bị gãy một chân, cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.

“Tam Gia, đừng mạnh miệng nữa, mau nhận thua với chủ nhân đi!”

Lúc này, Hoàng Bì Tử quỳ rạp trên mặt đất chủ động khuyên Hoàng Tam Gia đầu hàng.


“Mày cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Mày câm miệng cho tao!” _

“Là tao bị mù, uổng công nuôi dưỡng mày nhiều năm như thết

Hoàng Bì Tử cười âm hiểm: “Kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi!”

“Mạnh miệng là điều kiêng kị nhất trong sinh tồn.”

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tôi có được đạo hạnh thế này và sống đến ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào. không biết xấu hổi”

“Phụt..."

Hoàng Tam Gia sắp bị tức chết rồi.

Lần đầu ông ta thấy có thứ nói lời vô sỉ lại nói ra đường hoàng như thế. Có điều nghĩ lại cũng đúng, súc sinh chính là súc sinh.

Nói tôn nghiêm với nó khác gì đàn gảy tai trâu.

“Haizz...”

Chuyện đã đến nước này rồi, Hoàng Tam Gia nặng nề mà thở dài ra. “Hoàng Tam Gia tôi... thua rồi!”

“Nhãi ranh, cậu muốn giết muốn chém gì thì tùy cậu!”

“Chỉ xin cậu tha cho tộc nhân của tôi, để bọn họ quay về Phụng Thiên đi. Nhà họ Hoàng tôi thề sẽ không trở thành kẻ địch của cậu, gây chuyện với cậu nữa.”

Nghe vậy, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng: “Các người có tư cách gì là kẻ địch của tôi?”


“Ơ...” Hoàng Tam Gia lập tức nghẹn lời.

Ông ta thầm nghĩ đúng vậy, nhà họ Hoàng bọn họ làm sao dám trở thành kẻ địch của Diệp Lâm, gây chuyện với Diệp Lâm nữa chứ?

Bọn họ trốn còn không kịp nữa đấy chứt “Chỗ tôi không phải là nơi các người muốn tới thì tới muốn đi thì đi!”

“Huống chỉ, các người dám bắt cóc người của tôi, tôi càng sẽ không dễ dàng tha cho các người!”

Nói tới đây, Diệp Lâm lạnh giọng nói tiếp: “Vẫn là câu nói cũ... hôm nay ai đồng ý chịu thua thì sẽ tha cho một mạng!”

“Còn nếu không chịu thua thì cũng đừng trách tôi không nương tay!”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi lập tức triệu tập tộc nhân nhà họ Bạch đang mai phục. ở xung quanh đến đây đầu hàng Diệp Lâm.

“Nhà họ Liễu chúng tôi cũng đồng ý nghe theo lệnh của Diệp tiên sinh!” Liễu Như Yên cũng vội vàng tỏ thái độ.

Lúc nãy cô thấy Diệp Lâm có thể dễ như trở bàn tay mà đánh tan nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng, đánh cho bọn họ không thể nào xoay người được.

Cho dù là nhà họ Liễu bọn họ, thì cũng khó có thể đánh lại, chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Còn Hoàng Tam Gia thì cứ do dự không biết nên làm như thế nào cho đúng. Ông ta có thể kiên cường, thà chết cũng không đầu hàng.


Nhưng mà ông ta lại không muốn thấy cảnh mấy chục tộc nhân mà ông ta dẫn đến chết ngay nơi đây.

Lúc này, Hoàng Bì Tử lại thần không biết quỷ không hay mà bám lên người Hoàng Tam Gia lần nữa.

Nó hô lên một tiếng, khiến đám người họ Hoàng đang mai phục xung quanh sôi nổi hiện thân.

“Từ nay về sau, nhà họ Hoàng chúng tôi cũng nghe theo lệnh của Diệp tiên sinhl”

“Chúng tôi sẽ thoát khỏi nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chuyển về dưới trướng Diệp tiên sinh!”

Thấy Hoàng Tam Gia nói vậy, các tộc nhân nhà họ Hoàng cũng sôi nổi quỳ xuống đất tỏ vẻ đồng ý trung thành.

“Con mẹ nó! Ai bảo mày bám vào người tao để ra lệnh vậy?”

Lúc này, khi thấy mình nói ra vài lời trái lương tâm kia, Hoàng Tam Gia mới nhận ra rằng mình bị Hoàng Đại Tiên chủ động bám vào người, cáo mượn oai hùm đi ra lệnh, khiến cho tộc nhân mình sôi nổi thần phục, nước đổ khó hốt.

“Tam Gia, tôi chỉ vì tốt cho ông, vì cứu nhà họ Hoàng ông thôi mà!”

“Ông nói không ra lời những lời kia, vậy thì để tôi nói thay ông. Không cần cảm ơn tôi đâu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310: C310: Vậy là có đầu hàng hay không đây


"Vậy cả họ nhà tôi cảm ơn ngài!"

"Mẹ kiếp, tên khốn nạn đó!"

"Toàn bộ danh tiếng của tôi đã bị cậu ta hủy hoại rồi!" Hoàng Tam Gia khí phách cả một đời.

Cuối cùng lại phải đầu hàng một chàng trai trẻ.

Hơn nữa, ông ta còn bị vị đại tiên mà mình tôn thờ đã điều khiển cơ thể, làm ra những chuyện nực cười như vậy.

Hoàng Tam Gia cảm thấy mình sắp mất hết mặt mũi rồi. "Tam gia..." "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy Hoàng Tam Gia đang nói chuyện một mình, những người trong nhà họ Hoàng đều bối rối.

Vậy là có đầu hàng hay không đây?


"Haiz!"

Nhìn thấy vậy, Hoàng Tam Gia bất lực thở dài.

"Hoàng Tam tôi nói lời giữ lời."

Vừa rồi, Hoàng Đại Tiên đã dùng thủ đoạn chiếm hữu cơ thể, hãm hại ông ta. Nhưng lời nói đó lại phát ra từ chính miệng ông ta.

Vậy thì Hoàng Tam Gia không còn cách nào khác đành phải thừa nhận. "Nhà họ Hoàng đã bại trận, đồng ý đầu hàng!"

Lúc này, trong năm gia tộc bí ẩn ở Phụng Thiên, ngoại trừ nhà họ Hồ đã trốn thoát và nhà họ Khôi gần như đã bị tiêu diệt.

Các nhà họ Hoàng, Bạch, Liễu đều đã đầu hàng Diệp Lâm. Nhà họ Trương ở Phụng Thiên sẽ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng những người họ cử đi đã tuân theo mệnh lệnh của bên kia, chẳng khác nào đưa đao cho

đối thủ đâm ngược lại mình.


"Nhà họ Trương ở Phụng Thiên đã đối địch với tôi nhiều lần, sao tôi có thể dung thứ cho họ được!"

"Các người trở về trước, dùng thủ đoạn đối phó với nhà họ Trương đi."

Diệp Lâm ra lệnh cho ba gia tộc hợp sức, quay lại chiến đấu chống lại nhà họ Trương.

Yêu cầu này thực sự khó khăn đối với ba nhà bọn họ.

"Nhà họ Trương không phải một gia tộc bình thường." Hoàng Tam Gia hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi có thể làm trung gian giúp cậu hòa giải, bắt tay làm hòa."

"Nếu còn tiếp tục đối đầu, chỉ sợ cậu sẽ không chịu nổi!" Không phải là họ chưa điều tra Diệp Lâm.

Ở Yến Kinh, nhà họ Diệp tuy không nhỏ, thậm chí có thể xếp vào top mười gia tộc giàu có.

Nhưng Diệp Lâm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, sống cô độc một mình.

Vậy thì anh sẽ lấy cái gì để gây chiến với nhà họ Trương, gia tộc giàu nhất Phụng Thiên đây?

Bà Bạch cũng trầm ngâm gật đầu, cho rằng lời nói của Hoàng Tam Gia có lý. "Anh Hoàng Gia, ông nói phải."

"Cậu Diệp, xin hãy suy nghĩ kỹ lại, làm kẻ thù của nhà họ Trương là không khôn ngoan chút nào!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311: C311: Cậu đã thấy hết rồi sao


Nhưng Liễu Như Yên lại không dám nói gì.

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi thì lại càng vui mừng vì mình không chủ động bày tỏ quan điểm.

"Tôi không thương lượng, mà là đang ra lệnh cho các người!" "Các người có tư cách gì mà dạy tôi phải làm thế nào?”

Anh còn chưa nói xong, một luồng áp lực từ hư không xuất hiện, giống như. một ngọn núi, treo lơ lửng trên đầu Hoàng Tam Gia và bà Bạch.

Hai người lập tức bị ép quỳ xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

"Các người nghĩ tôi tha mạng cho các người để làm gì?"

"Nếu không dám làm thì các người còn có ích lợi gì?"

"Tốt nhất là xử ngay thì hơn!"

Những lời này khiến hai người sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.


Hoàng Đại Tiên nhập trong người cũng nhanh chóng lên tiếng: "Cậu Diệp, xin cậu yên tâm. Khi nào trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ quậy tung họ Nhà họ Trương lên!"

Bà Bạch cũng hít một hơi, lẩm bẩm: “Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của cậu Diệp!”

"Ông bà cứ đi làm việc đi, dù có thành công hay không, một tuần nữa cũng tôi sẽ đích thân đến thăm Phụng Thiên!"

Đương nhiên, Diệp Lâm không hy vọng ba gia tộc này có thể tiêu diệt nhà họ Trương, chỉ là cảnh cáo bọn họ trước một chút mà thôi.

Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ đích thân đến Phụng Thiên để tính sổ với nhà họ Trương!

"Được rồi, mọi người quay về đi!"

Diệp Lâm xua tay.

Như thể mọi người được ân xá, họ lập tức biến mất không dấu vết. Trong chớp mắt, xung quanh im lặng như tờ, các tòa nhà trống rỗng. Hiện trường chỉ còn lại Diệp Lâm và Susan đang ngơ ngác.

Lúc này, Susan nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.


Đây có phải là... Diệp Lâm mà cô biết không?

"Cậu đã thấy hết rồi sao?"

Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi không còn là Diệp Lâm như trước nữa."

"Ừm..."

Susan gật đầu, cô cũng nhận ra những thay đối to lớn ở Diệp Lâm.

"Cho nên, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa." Diệp Lâm trầm tư nói.

“Tại sao?”

Susan ngạc nhiên.

“Bởi vì ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm và phiền toái.” Diệp Lâm nói: “Ở bên tôi, cậu sẽ gặp xui xẻo.”

Khi Diệp Lâm chưa có đủ sức mạnh và quyền lực, anh sẽ còn gặp rắc rối dài dài.

Susan là ký ức tốt đẹp duy nhất mà Diệp Lâm lưu giữ trong lòng, anh không muốn cô gặp nguy hiểm.

Susan nghe vậy thì cắn môi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bướng bỉnh nói: "Tôi không sợ!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312: C312: Ngay sau đó


Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Susan, Diệp Lâm bất lực mỉm cười. Anh của hiện tại phải gánh vác quá nhiều thứ. Anh có hơn một trăm sư phụ, trên người cũng gánh hơn một trăm ân oán.

Hôm nay, anh có thể lợi dụng năng lực và danh tiếng của vị sư phụ thứ hai mươi chín để trấn áp nhà họ Bạch ở Phụng Thiên.

Rồi ngày mai, có lẽ kẻ thù của sư phụ thứ hai mươi chín sẽ đến thăm. Thế giới nguy hiểm, lòng người khó lường. Bây giờ, mọi thứ đã bắt đầu liên lụy đến những người xung quanh anh.

Diệp Lâm thậm chí còn cảm thấy có hơi hối hận. Nếu biết trước như vậy, đáng ra anh không nên gặp lại họ mà chỉ yên lặng ở phía sau bảo vệ họ thì tốt hơn.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về trước..."

Diệp Lâm đưa Susan về nhà an toàn.

Ngay sau đó, Diệp Lâm nhận được một cuộc gọi khác từ Hoa Quốc Đống. Về liên minh võ đạo ở Yến Kinh, anh ta đã lo liệu xong mọi việc.

“Liên minh võ đạo có năm cứ điểm lớn nhỏ ở Yến Kinh, chúng tôi đều đã triệt phá hết rồi.”

“Thêm nữa, phủ Thuận Thiên của chúng tôi cũng đã đưa ra thông báo sẽ cấm vô thời hạn việc liên minh võ đạo thế giới xin mở võ quán ở Yến Kinh.”

Kể từ khi Diệp Lâm nhận anh ta làm đệ tử, Hoa Quốc Đống rất quan tâm đến chuyện này.

Theo yêu cầu của Diệp Lâm, Yến Kinh sẽ không còn tổ chức liên minh võ đạo nữa.


"Được, anh đã vất vả rồi." Diệp Lâm hài lòng gật đầu.

"Không có gì, được làm việc cho sư phụ là vinh hạnh của tôi!" Hoa Quốc Đống đắc ý nói. Truyện Đoản Văn

Sau đó, hai người trò chuyện một lúc.

Hoa Quốc Đống tiếp tục mời: "Sư phụ, bây giờ anh rảnh không? Có muốn ra ngoài ngồi không?”

"Anh đã chính thức nhận tôi làm đệ tử, tôi còn chưa mời rượu anh. Vừa hay tôi và bạn cùng nhau mở quán bar. Sư phụ, nếu bây giờ anh rảnh rỗi, tôi sẽ đưa anh đi uống một ly, anh thấy sao?”

"Được." Diệp Lâm đồng ý.

Nhưng khi nghe địa chỉ quán bar thì tình cờ lại ở gần đây.

Vì thế Diệp Lâm cũng không kêu anh ta tới đón mà tự mình đi tới.

Quán bar Đại Dương Xanh.

Đây là quán bar mà một số bạn bè của Hoa Quốc Đống ở Yến Kinh góp tiền mở ra lúc bưồn chán.


Dần dần, nó trở thành nơi để những người trong giới của họ thường xuyên tụ tập.

Vì phục vụ cho những anh chàng thượng lưu, tiêu tiền như nước nên việc kinh doanh của quán bar vô cùng phát đạt.

Diệp Lâm tiến vào.

Liếc nhìn khung cảnh sôi động bên trong, không thấy Hoa Quốc Đống đâu. Đoán anh ta đang trên đường tới đây.

Diệp Lâm tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, sau đó gọi một ly rượu. Đồ uống vừa được đưa lên.

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên và quen thuộc vang lên từ phía sau. "Anh cả?"

"Làm sao anh lại ở đây?"

Diệp Lâm không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người xuất hiện phía sau chính là em trai cùng cha khác mẹ của mình, Diệp Trạch.

Đồng thời, Diệp Lâm cũng nảy ra một nghỉ vấn, sao anh lại gặp Diệp Trạch ở đây?

Diệp Trạch cũng đã tham gia vào nhóm này sao? "Là anh thật sao?”

Lúc này Diệp Trạch đi tới trước mặt anh, nhìn kỹ hơn, quả nhiên nhìn thấy Diệp Lâm đang cầm ly rượu, vẻ mặt ung dung, nhàn nhã.

Nghĩ đến những điều khó chịu xảy ra lần cuối họ gặp nhau. Diệp Lâm không chỉ đánh cậu ta mà còn dám ra tay với cả mẹ cậu ta.

Hơn nữa, chú Báo và những người bảo vệ cậu ta gần như cũng bị anh giết chết.

Thù cũ hận mới khiến sắc mặt Diệp Trạch dần trở nên hung dữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313: C313: Tại sao tôi lại không thể ở đây


"Sao anh lại tới đây?" Diệp Trạch không vui hỏi lại.

"Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Diệp Lâm lười trả lời đối phương, nhưng đối phương lại không ngừng hỏi, thế là anh bình tĩnh hỏi lại: "Quán bar này là do cậu mở ra sao?"

“Anh?” Một câu khiến Diệp Trạch không nói nên lời.

Làm sao cậu ta có đủ tư cách để mở một quán bar ở cấp độ này? Địa vị của

mọi cổ đông ở đây đều rất nổi bật, không phải một cậu chủ nhà giàu bình thường như cậu ta có thể so sánh.

Lúc này, những người bạn đi cùng Diệp Trạch đều tò mò hỏi: "Diệp thiếu gia, người này là ai? Tại sao vừa rồi cậu lại gọi anh ta là anh trai? Tôi có nghe nhầm không?”

"Hừ!" Diệp Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta chính là người mà tôi kể cho các cậu đó, tên anh trai dùng xe tông chết người, bị bắt giam, tuần trước vừa mới được thả ra!"

“ỒI" Đám cậu chủ này nghe vậy thì đều nhận ra: “Thì ra là anh ta!”

Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lâm bắt đầu trở nên không thiện cảm, thậm chí tràn đầy khinh thường.


Bởi vì bình thường, khi Diệp Trạch nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lời nói của cậu ta cũng vô cùng mỉa mai.

Bị ảnh hưởng bởi điều này, nhóm bạn này đương nhiên sẽ không coi trọng Diệp Lâm.

Huống chỉ, họ còn nghe Diệp Trạch nói anh trai là nỗi ô nhục của gia tộc, sau khi ra tù lại bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, trở thành kẻ vô dụng.

Một chú chó hoang phải ngồi tù năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Mọi người càng khinh thường Diệp Lâm.

“Quán bar này là nơi mà các công tử đứng đầu Yến Kinh thường tụ tập.”

"Anh ta vẫn tưởng mình là cậu cả của nhà họ Diệp chắc? Anh ta còn mặt mũi đến nơi như thế này sao?”

"Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!" Mọi người thi nhau bàn tán, lời nói đầy sự bài xích và chế nhạo.

Diệp Trạch cũng lạnh lùng nói với Diệp Lâm: "Anh không có tư cách đi tới những nơi như vậy đâu!"

Mặc dù quán bar này mở cho mọi người. Nhưng vì những người hay lui tới tụ tập phần lớn đều là những cô cậu chủ ở trong giới nhà giàu nên theo thời gian, người bình thường cũng biết mình không

thể hòa nhập nên không dám chủ động tới đây nữa.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ngay cả Diệp Trạch cũng vì mấy năm gần đây quen biết một nhà đầu tư của quán bar, một cậu chủ hàng đầu ở Yến Kinh nên mới vào được, không hề dễ dàng.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy Diệp Lâm công khai xuất hiện ở đây, Diệp Trạch vừa tức giận vừa buồn cười.


"Anh nhìn lại chính mình đi!"

"Anh có tư cách gì mà ngồi ở đây?"

"Anh chỉ là con chó hoang mà thôi!"

Diệp Trạch bắt đầu nói những lời khó nghe với Diệp Lâm.

Xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Suy cho cùng, đây là một vòng tròn quan hệ cố định, những người trong đó đều rất nổi bật và quen biết lẫn nhau nên ít xảy ra xung đột.

Sau khi nghe tin người ngồi đó là một kẻ sát nhân đã lái xe tông chết người, nhiều vị khách bắt đầu có ác ý với Diệp Lâm, thậm chí còn hò hét đuổi anh ra khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Sắc mặt Diệp Trạch dần dần trở nên đắc ý và ngạo mạn.

Đây là điều cậu ta mong muốn.


Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ xấu hổ cụp đuôi rời đi.

Không ngờ Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Như thể những lời bàn tán xung quanh không phải đang nói về anh vậy.

"Anh?" Diệp Trạch cũng bị chọc giận.

"Nói xong chưa?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi.

"Hả?" Diệp Trạch giật mình, sau đó cười nhạo nói: "Nể tình anh đã là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đã rất lịch sự rồi, sao anh còn không mau cút khỏi đây?"

"Cậu mới là người nên cút đấy!"

Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã rót hết rượu trong ly lên mặt Diệp Trạch, lạnh lùng nói: "Cút khỏi đây cho tôi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314: C314: Sao anh dám đổ rượu lên mặt tôi


Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột. Đột nhiên, khung cảnh rơi vào sự im lặng.

Không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm, một cậu chủ hết thời lại dám đổ rượu vào mặt em trai mình là Diệp Trạch ở nơi công cộng?

Bây giờ, mọi người càng thêm hứng thú, muốn xem Diệp Trạch sẽ làm gì để lấy lại mặt mũi.

Nếu ngay cả một người anh trai bị đuổi ra khỏi nhà mà cũng không đối phó, sau này Diệp Trạch cũng đừng hòng ở lại trong giới này được nữa, bởi vì từ nay về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

"Chết tiệt! Sao anh dám đổ rượu lên mặt tôi?"

Diệp Trạch vừa mới khôi phục lại sau cú sốc, vội lau rượu trên mặt, lúc này mới nhận ra đây là sự thật, điều này càng khiến cậu ta tức giận hơn.

"Nếu cậu còn tiếp tục làm ồn, cậu có tin tôi đánh cho cậu một trận không?” Diệp Lâm nói.

Nghe vậy, Diệp Trạch sợ đến mức không dám hó hé gì, như phản xạ có điều kiện.

Suy cho cùng, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ sợi dây thừng.


Nghĩ đến cảnh tượng Diệp Lâm đánh bay mình mấy ngày trước, Diệp Trạch vẫn còn sợ hãi.

Dù sao thì người anh này đã ở tù được năm năm, dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhiều năm trôi qua, cuộc sống sa đọa của Diệp Trạch đã bào mòn cơ thể cậu †a, cậu ta cũng tự cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh trai.

"Anh... Anh..."

Diệp Trạch lùi lại mấy bước, sợ Diệp Lâm ra tay thật. Cậu ta định quay lại gọi bảo vệ.

Nhưng đúng lúc này.

"Gì vậy?"

"Sao bên đó ồn ào thế?"

"Xảy ra chuyện gì à?"


Trước cửa quán bar, một cậu chủ ăn mặc sang trọng bước vào, được một nhóm vệ sĩ hộ tống.

Khi nhìn thấy điều này, các nhân viên xung quanh và khách của quán đều đứng dậy chào hỏi.

"Bàng thiếu gia!"

"Bàng thiếu gia! Chào buổi tối!"

Diệp Trạch nghe vậy thì quay người lại, vui mừng khôn xiết.

Bàng thiếu gia đó là đại ca mới của anh ta, chính nhờ đi theo Bàng thiếu mà Diệp Trạch mới có cơ hội hòa nhập vào giới này, nhất thời cảm thấy như cá gặp. nước.

Tóm lại, Diệp Trạch là người của Bàng thiếu.

"Bàng thiếu! Ở đây có người đang gây rối!"

Lúc này, có người có thiện ý đã miêu tả ngắn gọn tình huống ở đây.

Nghe vậy, Bàng thiếu thản nhiên mỉm cười: “Ai mà to gan vậy, dám gây chuyện ở chỗ của tôi?”

Quán bar này cũng được anh đầu tư rất lớn, anh ta và Hoa Quốc Đống đều được mệnh danh là tứ đại công tử Yến Kinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315: C315: Đánh chó phải nhìn chủ


Cha anh ta là Phó Viện trưởng Viện kiểm sát, ngang hàng với cha của Hoa Quốc Đống, đều là quan chức cấp ba.

Vì có gia thế hiển hách nên đi đến đâu Bàng thiếu cũng luôn được người khác kính trọng, tính tình cực kỳ kiêu ngạo, không ai dám đụng tới.

"Bàng thiếu gia!" Diệp Trạch chen vào trước mặt Bàng thiếu gia, cúi đầu chào hỏi.

"Ồ, là Tiểu Dạ Tử!" Bàng thiếu tùy ý gật đầu.

Trong mắt Bàng thiếu, những công tử con nhà giàu cố gắng hết sức để lấy lòng anh ta như Diệp Trạch không khác gì đám cún con.

Rảnh rỗi sẽ mang theo cho vui. Xung quanh anh ta không thiếu những con cún con như vậy.

Những vị trí này dù người bình thường có muốn cũng không có tư cách mà làm.

"Bàng thiếu gia, trước tiên tôi phải xin lỗi anh." Diệp Trạch lại cúi đầu, nói: "Người gây chuyện ở đây chính là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.

Cái gì? Nghe vậy, sắc mặt của Bàng thiếu hơi thay đổi.

Anh ta thầm nghĩ, người nhà họ Diệp to gan thật, sao dám gây chuyện trên địa bàn của mình?

"Nhưng anh ta không còn là anh trai của tôi nữa, anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà sau khi ra tù."


Diệp Trạch tiếp tục giải thích.

"Tôi vừa nhìn thấy anh ta đến đây uống rượu một mình, tôi sợ anh ta sẽ làm ô uế quán bar của anh. Người như anh ta làm sao có tư cách ở lại đây được?"

"Cho nên tôi muốn đuổi anh ta ra ngoài. Nhưng tên nhóc đó không những không chịu đi mà còn hất rượu vào mặt tôi!"

"Mọi người xung quanh tôi đều đã làm chứng, mọi điều tôi nói đều là sự thật!" Nghe vậy, vẻ mặt của Bàng thiếu cũng dịu đi một chút.

Vốn tưởng rằng Diệp Trạch cậy có chính mình chống lưng nên để cho người nhà mình vào đây gây náo loạn.

Không ngờ chính người gây rắc rối lại là anh trai của cậu ta. "Ừm... Diệp Lâm, phải không? Người này tôi có nghe nói qua!" Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là người của Viện kiểm sát.

Viện Kiểm sát, Bộ Tư pháp và Tòa án nhân dân tối cao được gọi chung là ba cơ quan pháp quyền.

Khi đó, vụ án Diệp Lâm tông xe quá tốc độ gây chấn động một thời gian, cha anh ta cũng tham gia điều tra.

Vì vậy, Bàng thiếu vẫn có chút ấn tượng với Diệp Lâm.

"Cậu nói đúng, một kẻ vào tù ra tội như anh trai cậu không đủ tư cách đến một nơi như thế này!"


"Đừng nói anh ta đã vào tù, cho dù anh ta chưa vào tù, nếu không có sự đồng ý của tôi, anh cũng không có tư cách ngồi ở đây!"

Ánh mắt Bàng thiếu trở nên lạnh lùng, theo hướng Diệp Trạch chỉ tay, nhìn thấy Diệp Lâm đang uống rượu một mình.

Nghe vậy, Diệp Trạch vui mừng khôn xiết.

€ó Bàng thiếu gia chống lưng, tối nay cậu ta nhất định phải khiến cho Diệp Lâm nếm mùi đau khổ.

Lúc này, Bàng thiếu đã dẫn đầu đám đông đến chỗ Diệp Lâm. Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên nghiêm trọng. Diệp Lâm ngồi cũng trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Những người xung quanh, có người hả hê trước sự xui xẻo của anh, cũng có người lo lắng cho anh.

Suy cho cùng, nếu xúc phạm thiếu gia nhà họ Bàng thì sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp.

Có lẽ, đêm nay anh sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết. "Anh là Diệp Lâm sao?" Bàng thiếu lạnh lùng nhìn Diệp Lâm.

"Mặc dù Diệp Trạch là em trai của anh, nhưng bây giờ cậu ta cũng là người của tôi!"

“Đánh chó phải nhìn chủ!”

"Anh dám đổ rượu vào mặt cậu ta, cũng có nghĩa là không nể mặt tôi!"

Nói xong, Bàng thiếu phất tay.

Những người pha chế xung quanh hiểu ý, lập tức xếp ra mười chai rượu. Bàng thiếu chỉ vào những chai rượu và nói tiếp: "Bây giờ, anh hãy quỳ xuống, dùng đầu đập vỡ tất cả những chai rượu này, sau đó liếm sạch rượu đổ trên mặt đất, tôi có thể để anh đi!"

"Nếu không, tôi đảm bảo, tối nay anh sẽ không thể đứng mà bước ra khỏi cánh cửa này đâu!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316: C316: Những lời này vừa nói ra


Những lời này vừa nói ra.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên ồn ào trở lại.

Những người biết rõ hơn bắt đầu hét lên: "Đây là gia pháp!"

Cái gọi là gia pháp chẳng qua là là một phương pháp tàn nhẫn để trừng phạt những người ngoài giới của họ.

Lúc đầu, có một số tên loai choai dám gây rối ở đây.

Tất cả buộc phải dùng đầu đập vỡ chai bia cho đến khi ngất xỉu.

Theo thời gian, phương pháp trừng phạt này ở đây được gọi đùa là gia pháp.

Tuy nhiên, sau khi sử dụng cách này một hai lần, không ai dám gây rắc rối ở đây nhóm công tử nhà giàu có mặt nữa.

Lúc này, Bàng thiếu lại sử dụng đến gia pháp, điều này đột nhiên khuấy động bầu không khí của hiện trường lên cực độ.


Hầu hết mọi người đều trông thích thú như đang xem một vở kịch hay.

Thậm chí còn có người công khai đặt cược xem Diệp Lâm sẽ đập vỡ được bao nhiêu chai rượu.

Diệp Trạch nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi vui sướng.

Giờ đây, cậu ta không chỉ có thể trả thù cho nỗi nhục nhã ngày hôm nay mà còn có thể trả thù việc Diệp Lâm đánh mình và mẹ vào tuần trước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em
=====================================

Diệp Trạch thầm cười nhạo: “Đêm nay, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!”

Nếu không phải có Bàng thiếu ở đây, Diệp Trạch đã chủ động dùng chai rượu đánh vào đầu Diệp Lâm rồi.


Tuy nhiên, so với việc để người khác làm, Bàng thiếu lại thích việc để họ tự làm hơn.

"Diệp Lâm!"

"Nể mặt em trai anh, tôi sẽ không làm khó anh, chỉ chuẩn bị mười chai rượu thôi."

Nghe vậy, Diệp Trạch vội vàng nói: "Không cần nể mặt tôi, cứ cho thêm..."

Còn chưa nói xong, Bàng thiếu chỉ liếc đã lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Diệp Trạch sợ đến mức nhanh chóng im bặt, không dám nói thêm nữa.

Hàm ý của cái nhìn đó dường như muốn nói: “Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao?”

Quyết định của Bàng thiếu giống như là thánh chỉ, một nhân vật nhỏ bé như: Diệp Trạch sao có thể tùy ý thay đổi?

Diệp Lâm vẫn thờ ơ ngồi đó.

Bàng thiếu lại cười nhạo: “Nếu anh không tự mình làm thì đừng trách tôi không khách sáo!”

"Tôi cam đoan nếu như người của tôi ra tay, anh sẽ phải chịu gấp mười, gấp trăm lần!"

Vừa dứt lời, một nhóm đàn ông cao to vạm vỡ xung quanh Bàng thiếu đã lần lượt bước tới, háo hức muốn ra tay.

Trong số đó có những vệ sĩ xung quanh Bàng thiếu và những tên tay sai được quán bar thuê.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317: C317: Nó dám đập đầu bàng thiếu à


Tất cả họ đều muốn thể hiện trước mặt Bàng thiếu để nhận được phần thưởng.

Và một khi họ ra tay, họ sẽ không bao giờ thương xót cho bất kì ai.

Đúng như Bàng thiếu đã nói, bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là dùng mười chai rượu đập vào đầu nữa.

Tự mình làm? Hay để những người xung quanh Bàng thiếu ra tay?

Mặc dù đây là câu hỏi lựa chọn nhưng có vẻ như không có lựa chọn nào. khác.

Chỉ cần não không hỏng thì ai cũng biết nên chọn cái nào.

Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Lâm, chờ đợi anh đưa ra lựa chọn cuối cùng.

"Ồ,tên nhóc này thật đúng là tự rước họa vào thân, nếu như nghe lời em trai rời đi thì đã không có chuyện gì rồi."

“Rơi vào tay Bàng thiếu, coi như anh ta xui xẻo!”

"Xem ra đêm nay sẽ phải đổ máu rồi đây, nếu không sẽ cũng không thể thỏa mãn nổi Bàng thiếu đâu."

"Haiz, mười chai rượu, căn răng thì cũng qua được!"


Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy một chai rượu chưa mở.

Đám đông lập tức hò reo hoan hô.

Như thế vở kịch hay sắp diễn ra vậy.

"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch không khỏi bật cười thành tiếng. Ngày ra tù, chẳng phải anh ngông cuồng lắm sao?

Để xem tối nay anh còn dám nữa không!

Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, Diệp Trạch vô cùng hả hê.

Cậu ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp cảnh tiếp theo gửi cho mẹ, để bà ta vui sướng một phen.

"Anh họ Bàng sao? Cha anh là người của Viện kiểm sát, đúng không?" Diệp Lâm vẫn còn nhớ cái họ này.

"Không sai!" Bàng thiếu kiêu ngạo gật đầu.

Với địa vị nổi bật như vậy, ở Yến Kinh, số người có thể động tới anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Bàng thiếu gia nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ, sau khi biết được danh tính của mình, đối phương sẽ ngoan ngoãn vâng lời.

Thế là, anh ta chờ đợi anh chủ động dùng chai rượu đập vào đầu mình. Nhưng kết quả thật bất ngờ.

Diệp Lâm cầm chai rượu đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Vụ án oan của tôi nắm đó, nhà họ Bàng các người cũng có một phần trách nhiệm!". Truyện Teen Hay

Nói xong, Bàng thiếu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Chai rượu trong tay Diệp Lâm đã vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung.

Đập mạnh vào đầu Bàng thiếu.

Choang!

Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp quán bar.

Lúc này, rượi đã hòa với máu, chảy xuống từ đầu Bàng thiếu. Bàng thiếu sững sờ đứng đó, mãi vẫn không phản ứng lại. Khung cảnh rơi vào im lặng trong giây lát.

Mọi người đều nhìn Diệp Lâm như thể nhìn một tên điên.

Không có người dám nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của Diệp Lâm chính là đập chai rượu vào đầu Thiệu Bàng.

"Oh my God! Thằng nhóc này điên rồi sao? Nó dám đập đầu Bàng thiếu à?"

"Xem ra tối nay sắp có án mạng! Tên nhóc này chết chắc rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318: C318: Anh làm cái quá


Cùng với hành động của Diệp Lâm.

Hiện trường cũng trở nên náo động.

“Anh làm cái quá!"

Diệp Trạch bên cạnh sợ hãi đến mức hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại trong giây lát.

Vốn dĩ cậu ta muốn nhìn thấy Diệp Lâm chịu nhục, nhưng cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới tên điên Diệp Lâm này lại dám đánh người?

Ở nhà anh ta đánh mình và mẹ rồi, ra ngoài còn dám tấn công Bàng thiếu gia sao?

Hơn nữa, anh ta còn dùng chai rượu đập thẳng vào đầu Bàng thiếu thiếu gia! Lúc này, Diệp Trạch không dám nhìn mặt Bàng thiếu.

Cậu ta thậm chí không dám tưởng tượng rằng tiếp sau đây Bàng thiếu sẽ nổi cơn thịnh nộ kinh khủng như thế nào!

Có lẽ, cả nhà họ Diệp của họ cũng sẽ bị liên lụy theo.

Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là Phó viện trưởng Viện kiểm sát!

Một quan chức cấp ba!


Đánh con trai Phó viện trưởng Viện kiểm sát thì sao có thể yên thân được? Xong rồi, xong đời rồi!

Diệp Trạch vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.

€ó lẽ lần này, nhà họ Diệp sế tiêu tùng mất!

Tên khốn này!

Tên điên này!

Diệp Trạch hung ác trừng mắt nhìn Diệp Lâm, như thể đang nhìn kẻ thù của giết cha.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta chỉ muốn băm vằm Diệp Lâm thành trăm mảnh để cho nhà họ Bàng một lời giải thích.

"Bàng thiếu gia... Nghe tôi giải thích... Tên này... đã bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp gia rồi... Không liên quan gì đến nhà chúng tôi hết..."

"Bàng thiếu gia..."

Diệp Trạch lại hoảng sợ, đứng sang một bên, cúi đầu giải thích với Bàng thiếu, cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Diệp Lâm.


"Cậu biến đi cho tôi!" Trong cơn tức giận, Bàng thiếu thiếu gia đâu còn quan tâm tới điều gì khác? Anh ta vung tay tát một cái, khiến Diệp Trạch ngã nhào xuống đất.

Sau khi bị đánh, Diệp Trạch che mặt ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng xin lỗi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, Bàng thiếu đột nhiên tỉnh lại sau cơn đau. Anh ta kêu lên và che trán nhưng máu vẫn chảy xuống không thể kiểm soát.

Một người được nuông chiều từ nhỏ như anh chưa từng phải chịu đau đớn đến mức như vậy.

Trong chốc lát, tâm nhìn của anh ta bị mờ đi bởi máu. Điều này khiến anh ta vừa sợ hãi, vừa tức giận.

"Bàng thiếu, anh ổn chứ?"

"Mau lên! Có bác sĩ không?”

"Mau đến cầm máu cho Bàng thiếu đi!"

Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu chạy đến giúp Bàng thiếu cầm máu và chữa trị vết thương.

Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng Bàng thiếu gia vẫn cảm thấy hơi choáng váng, không biết có bị tổn thương đến não hay không.

Sau khi được băng bó sơ qua.

Bàng thiếu mới hoàn toàn bình phục sau cảm giác bối rối, sững sờ và tức giận vừa rồi.

"Anh... Anh dám đánh tôi?" Bàng thiếu nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm với vẻ khó tin.

Anh ta vốn dùng gia pháp với tên nhóc này, nhưng không ngờ đối phương lại lấy chai rượu đập thẳng vào đầu anh ta?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319: C319: Thì ra là cảnh vệ trưởng


Tên này điên rồi sao?

"Tôi đánh anh đấy, thì sao?"

Diệp Lâm tỏ vẻ thờ ơ.

"Nhà họ Bàng các anh đã hại tôi phải ngồi tù năm năm!" "Tôi đánh anh một cái mà anh đã không chịu nổi rồi sao?"

Việc Diệp Lâm bị buộc tội và bỏ tù oan phần lớn trách nhiệm là do Viện Kiểm sát.

Diệp Lâm không tin bọn họ không tìm ra được chân tướng. Họ không muốn điều tra?

Hay cố ý làm vậy?

Tóm lại, vụ án này có liên quan mật thiết đến nhà họ Bàng. "Đây chỉ mới là khởi đầu thôi!"

“Nhà họ Bàng các anh đã bắt tôi phải ngồi tù năm năm.” "Vậy tôi cứ đập năm chai rượu vào đầu anh rồi tính tiếp!" Nói rồi, Diệp Lâm đưa tay cầm lấy một chai rượu khác lên. Trong khoảnh khắc, hiện trường lại trở nên náo động.

Không ai ngờ rằng Diệp Lâm lại dám đánh Bàng thiếu để trút giận vì sự việc năm năm trước?

"Tên này điên thật rồi!"

"Năm đó chính anh ta lái xe đâm chết người mà, anh ta còn tỉnh táo không vậy?"

"Sau khi ra tù, anh ta còn dám trả thù thiếu gia nhà họ Bàng? Đúng là ngang ngược!”

Nghe vậy, Bàng thiếu lập tức sửng sốt.

Cha anh ta đã xử lý vô số vụ án, nhưng không có tù nhân nào dám kiêu ngạo. như Diệp Lâm, sau khi ra tù lại dám báo thù?


"Mẹ nó, anh muốn chết, phải không?" Bàng thiếu vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.

"Tôi sẽ cho anh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó sẽ đưa anh vào tù. Cả đời anh sẽ không bao giờ thoát ra được đâu!"

Vừa nói, Bàng thiếu vừa vẫy tay, các vệ sĩ và tay sai xung quanh anh ta lập tức lao về phía trước.

Đối mặt với sự bao vây và trấn áp của một đám người to lớn, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh ngồi đó, thản nhiên ném chai bia vừa nhặt được thẳng về phía trước.

Vút!

Chai bia dễ dàng xuyên qua nhóm vệ sĩ và đập chính xác vào đầu Bàng thiếu. Choang!

Cái chai vỡ tan!

Đầu của Bàng thiếu vừa được băng bó xong lại chảy máu.

Cú va chạm khiến anh ta choáng váng, đầu óc ong ong.

Lúc này, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, há hốc mồm.

Tất cả đều mắt chữ A, mồm chữ 0, lộ ra vẻ không thể tin được. "Điên rồi!"

"Tên nhóc họ Diệp đó điên thật rồ!"

Sắp chết đến nơi mà còn dám dùng chai rượu đánh Bàng thiếu? Đúng là không biết chứ “chết” viết như thế nào!

"Ahl"

Bàng thiếu ôm đầu hét lớn.


Sau đó, anh ta tức giận gầm lên: "Giết anh ta! Giết anh cho tôi!"

Lúc này, Diệp Trạch cũng từ dưới đất đứng dậy, cùng đám vệ sĩ và tay sai xông tới.

Như thể vì đại nghĩa diệt thân, lập công chuộc tội, ra tay trước để cầu xin sự tha thứ của Bàng thiếu.

"Dừng lại!" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh lớn.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đám người đang xem náo nhiệt lập tức tản ra.

Một thanh niên cao lớn bước ra ngăn chặn vụ việc.

"Hoa thiếu gia!"

"Thì ra là cảnh vệ trưởng!"

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều nhường bước và gật đầu chào hỏi.

Đúng vậy, người tới không ai khác chính là Hoa Quốc Đống.

Anh ta cũng là một trong những nhà đầu tư của quán bar này.

Khi nhìn thấy Hoa Quốc Đống, tất cả mọi người đều nghĩ: “Xong rồi, tên nhóc họ Diệp này tiêu đời rồi!”

Dù sao Hoa Quốc Đống cũng là người của phủ Thuận Thiên!

Cộng thêm mối quan hệ giữa Hoa Quốc Đống và Bàng thiếu, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc này.

"Quốc Đống, cậu đến rồi sao?”

Như thể nhìn thấy người giúp đỡ, Bàng thiếu vội vàng nói: "Mau! Cậu mau gọi người của phủ Thuận Thiên đến đây!"

“Tôi phải đánh chết cho tên nhóc này một trận, sau đó nhốt anh ta vào tù!”

Hoa Quốc Đống liếc nhìn cái đâu đây máu của Bàng thiếu, lắc đầu bất lực.

Sau đó, anh ta nghiêm túc nói: "Văn Hiên, xin lỗi cậu, tôi thể bắt người này được!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320: C320: Vì sao không thể bắt


Cái gì?

Bàng thiếu ngây người, cho rằng mình nghe lầm rồi.

Không thể bắt?

Vì sao không thể bắt?

Tạm thời không nói đến chuyện thằng nhãi họ Diệp đánh mình thành thế này, chỉ nói đến chuyện cho dù không có người quen là Hoa Quốc Đống, thì một khi mình đi báo án bình thường thôi, cũng sẽ có người quản.

Huống chỉ, mối quan hệ giữa mình và Hoa Quốc Đống khá tốt. Mọi người đều có cùng xuất thân, cha của hai bên qua lại ngang hàng, muốn bắt người nào cũng

chỉ là một câu thôi mà?

“Quốc Đống, cậu xem vết thương trên đầu tôi này, chính là thằng nhãi kia dùng chai rượu đập!”

Bàng thiếu cho rằng Hoa Quốc Đống chưa biết rõ ràng tình huống, vậy nên kiên nhẫn giải thích rõ ràng lại lần nữa.

“Mau, cho người của tôi đánh tàn thằng nhãi kia trước, rồi cho người của cậu đi bắt thằng nhãi kia lại nhốt vào trong tù!”

Đáp lại sự chờ đợi của Bàng thiếu lại là một lần thất bại.

“Văn Hiên, cậu đừng nói nữa.” Hoa Quốc Đống tiếp tục kiên trì ni tôi không thể bắt anh ta, cậu cũng không được động đến anh ta!”

Cái gì?


Hai lần “không thể bắt” liên tiếp, cộng thêm thái độ của Hoa Quốc Đống lần sau kiên quyết hơn lần trước.

Bàng thiếu cực kì giật mình, sau đó là giận dữ.

“Vì sao hả?”

“Anh ta đánh tôi thành dáng vẻ này, vì sao không thể bắt được hả?”

“Cậu mẹ nó rốt cuộc là đứng về phía ai hả?”

Hoa Quốc Đống hít sâu một hơi, nói ra lời rất chấn động: “Bởi vì... anh ta là sư phụ của tôi!”

Nghe vậy, toàn bộ hiện trường đều ồn ào lên.

Mọi người đều sôi nổi nhìn về phía Hoa Quốc Đống với ánh mắt ngạc nhiên. Chuyện này chấn động không kém gì chuyện Diệp Lâm dám dùng chai rượu đập

lên đầu Bàng thiếu.

Mọi người đều nghĩ rằng thằng nhãi họ Diệp kia điên rồi, chẳng lẽ Hoa thiếu cũng điên rồi?

Tạm thời không nói tới chuyện tuổi tác hai người tương đương nhau. Chỉ nói về thân phận giữa hai người, cách xa như trời và đất.

Diệp Lâm là một tên phạm nhân mới vừa ra tù, có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của Hoa Quốc Đống?


Con mẹ nó thật sự là không thể tin nổi mà!

Mọi người thà rằng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, cũng không dám tin tưởng câu nói lúc nấy của Hoa Quốc Đống.

“Sư... sư phụ?”

“Cậu mẹ nó nói chơi cái gì vậy?”

Bàng thiếu vừa sốt ruột vừa tức giận.

Đã tới lúc nào rồi mà Hoa Quốc Đống còn nói đùa với mình nữa chứ? Cố ý coi mình xấu mặt hả?

“Cậu uống say hả?”

Hoa Quốc Đống lắc đầu, tỏ vẻ mình không say.

Sau đó, anh ta đi lại gần Diệp Lâm, cung kính mà lại áy náy nói: “Sư phụ, ngại quá, tôi đến muộn rồi.”

Anh ta vốn định mời sư phụ đến quán bar mình mở uống một cốc để thả lỏng tâm trạng, nhân tiện kéo gần mối quan hệ.

Kết quả là lại xảy ra loại chuyện này, khiến Hoa Quốc Đống cảm thấy đau đầu và khó xử lý.

“Ừ” Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh, không vì chút chuyện nhỏ này mà giận chó đánh mèo Hoa Quốc Đống.

“Anh đi sang một bên đi.”

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không có liên quan gì đến anh.” “Nhưng..” Hoa Quốc Đống có chút khó xử.

Một bên là sư phụ mình vừa nhận.

Một bên là người bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn.

Dù là bên nào thì Hoa Quốc Đống cũng không muốn đắc tội, nhưng mà cũng không thể mặc kệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321: C321: Cầu xin anh ta tha cho tôi hả


“Sư phụ, có thể tạm thời bỏ qua chuyện này không..” Hoa Quốc Đống khó khăn mà mở miệng cầu xin.

Anh ta biết rõ thực lực đáng sợ của Diệp Lâm, nếu lát nữa thật sự có đánh nhau, thì đám vệ sĩ của Bàng thiếu sẽ chẳng có tác dụng gì cả, người chịu thiệt ši cùng cũng sẽ là Bàng thiếu.

Đồng thời, anh ta cũng biết rõ thế lực khổng lồ của nhà họ Bàng. Dù hôm nay Bàng thiếu chết hay bị thương, thì nhà họ Bàng đều sẽ không bỏ qua.

Nhà họ Bàng và Diệp Lâm đánh nhau, kết quả sẽ là hai bên cùng có hại.

Hoa Quốc Đống cảm thấy vẫn nên cố gắng biến chiến tranh thành tơ lụa, để giữ mặt mũi cho hai bên thì tốt hơn.

Lúc này, nghe được cuộc đối thoại của hai người, rồi thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn, còn Hoa Quốc Đống thì khom lưng đứng bên cạnh, mở miệng ngậm miệng đều gọi sư phụ, giống như là đồ đệ thăm hỏi sư phụ, sư phụ dạy dỗ đồ đệ vậy, mọi

người đều cực kì giật mình.

Bọn họ nghĩ: Chẳng lẽ đầu óc Hoa thiếu thật sự có vấn đề? Coi thằng nhãi kia là sư phụ của mình thật hả?

“Quốc Đống!”

“Cậu mẹ nó uống lộn thuốc hả?”

“Coi thằng nhãi kia là sư phụ thật hả?”

Bàng thiếu cũng vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi. Một màn trước mắt thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!


“Văn Hiên!”

Hoa Quốc Đống quay người lại nhìn Bàng thiếu lần nữa, nghiêm túc nói: “Diệp tiên sinh thật sự là sư phụ của tôi!”

“Cậu hãy nể mặt tôi một lần, bỏ qua chuyện này đi. Tôi cũng sẽ cầu xin sư phụ tha cho cậu.”

Nghe vậy, Bàng thiếu tức giận đến mức bật cười.

“Bỏ qua? Con mẹ nó... anh ta đánh tôi, lấy chai rượu đập lên đầu tôi, mà cậu bảo tôi bỏ qua cho anh ta?”

“Còn nữa... cậu vừa nói cái gì cơ? Cầu xin anh ta tha cho tôi hả? Ha ha... tôi không nghe lầm chứ?”

“Hiện giờ mẹ nó là tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta có tư cách gì không bỏ qua cho tôi?”

“Đừng tưởng rằng có tên đồ đệ hờ là cậu là có thể đấu với tôi!”

“Tôi mẹ nó bực lên, ngay cả cậu tôi cũng đánh!”

Bàng thiếu càng nói càng tức giận, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải vì mối quan hệ nhiều năm qua với Hoa Quốc Đống và không

muốn xé rách thì anh ta đã không phải nói nhiều, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ lên đánh người rồi.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Quốc Đống, cậu tránh ra cho tôi!”

“Cậu không bắt người thì thôi!”

“Tôi sẽ cho người của tôi làm chết thằng nhãi kia rồi nói sau!”

Dù không có sự giúp đỡ của phủ Thuận Thiên thì Bàng thiếu cũng có rất nhiều cách để xử lý đối phương.

Có điều, Hoa Quốc Đống đã thấy thì sao có thể dễ dàng lui bước. “Văn Hiên, tôi lặp lại lần nữa, anh ta là sư phụ của tôi!”

“Có tôi ở đây, cậu không thể động đến anh ta được!”


Ngay sau đó, không khí hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mọi người không ngờ hai người vốn dĩ cùng phe lại vì thằng nhãi Diệp Lâm mà lại đối chọi gay gắt với nhau.

“Quốc Đống, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, mau tránh ra cho tôi!”

Bàng thiếu nghiến răng nghiến lợi quát.

“Tôi cũng nói một lần cuối cùng, cậu không thể động đến anh ta!” Hoa Quốc.

Đống đứng yên tại chỗ, nói với thái độ kiên quyết.

“Cậu...”

Bàng thiếu sắp tức điên luôn rồi: “Tình cảm bao năm giữa tôi và cậu, cậu lại vì thằng nhãi kia mà đối đầu với tôi hả?”

“Ngại quá, Văn Hiên.”

Hoa Quốc Đống lắc đầu: “Tôi làm vậy là vì tốt cho cậu.” Bàng thiếu lập tức nổi điên lên.

Tôi bị đánh, muốn đánh trả lại. Cậu không cho tôi đánh, còn nói là vì tốt cho. tôi?

Mẹ nó cậu đang nói tiếng người hả?

“Mẹ nó!”

“Hoa Quốc Đống, là cậu đang buộc tôi đấy!”


“Được rồi, cậu không cho tôi đánh anh ta hả, tôi đánh luôn cả cậu!”

Dứt lời, Bàng thiếu mặc kệ tình cảm hay không tình cảm, lập tức chỉ huy bọn vệ sĩ lao lên đánh người.

“Tôi xem ai dám đánh!”

Chỉ là Hoa Quốc Đống đứng ngay đó, bọn vệ sĩ và bọn tay đấm đều rất kiêng dè.

Rốt cuộc thì thân phận của Hoa Quốc Đống cũng hiển hách không kém, loại người có thân phận như bọn họ không dám động đến.

Chỉ cần động nhẹ vào thôi thì chắc là hậu quả sẽ giống như Diệp Lâm.

“Cậu...” Bàng thiếu thấy Hoa Quốc Đống thật sự muốn đối đầu đến cùng với mình thì chỉ muốn vén tay áo lên tự mình ra đánh.

Có điều, anh ta sao là đối thủ của bên kia? “Bàng thiếu, hãy bớt giận đi!”

“Hay là tạm thời bỏ qua đi!”

“Dù sao lát nữa đại tỷ sẽ đến!”

“Khi đó tính sổ với bọn họ cũng không muộn!” Cái gì? Đại tỷ đến?

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322: C322: Tiểu đống tử đâu


Vừa nghe thấy “chị cả”, Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt. Cái xưng hô này thuộc về một sự tồn tại mạnh nhất trong giới bọn họ.

Một đám ăn chơi trác táng bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều không sợ trời không sợ đất, ngoài người lớn trong nhà ra thì không ai quản được bọn họ.

€ó điều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở trong giới bọn họ, cũng có một tiểu ma đầu chơi đẹp bọn họ, khiến bọn họ thật lòng thật dạ nhận làm lão đại.

Lão đại là một cô gái, từ nhỏ đã trở thành chị cả của bọn họ. “Chị cả sắp đến?”

Hoa Quốc Đống căng thẳng hỏi lại.

“Đúng vậy! Chị cả mới vừa đến Yến Kinh!”

Bàng thiếu cười lạnh: “Hôm nay tôi đến đây để mở tiệc chào đón chị cải”

“Cậu cảm thấy lát nữa chị cả đến đây, thấy tôi bị người ngoài đánh thành như: vậy, với cái tính tình nóng như lửa của chị ấy, là sẽ đứng về phía tôi hay đứng về phía cậu?”

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Quốc Đống lại thay đổi.

Chị cả sở dĩ có thể trở thành lão đại trong giới của bọn họ, ngoài thực lực ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là rất có tình nghĩa.


Chỉ cần người phe mình bị ức hiếp là chị cả sẽ không nói nhiều lời đi đánh trả lại.

Dần dần, mọi người đều vây quanh chị cả, rất tin tưởng khâm phục chị cả.

“Hừ, Hoa Quốc Đống, tuy rằng hôm nay tôi không biết cậu nổi điên cái gì, nhưng mà tôi tin chắc rằng chị cả sẽ đứng về phía tôi!”

Bàn thiếu nói với vẻ đầy tự tin: “Chờ lát nữa chị cả đến, để tôi xem cậu còn dám kiên cường như vậy không?”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống nghẹn lời, thậm chí bắt đầu có ý định rút lui.

Anh ta biết rõ tính tình và năng lực của chị cả. Mà chuyện mình bái sư, chỉ nói trong vài câu là không rõ ràng. Khi ấy, chỉ sợ là ngay cả mình cũng không trốn được một trận đòn.

Lúc này, mọi người xung quanh nghe cuộc đối thoại, đều tò mò bàn tán, rốt cuộc chị cả trong miệng Bàng thiếu là thần thánh phương nào.

“Sao tôi chưa từng nghe nói đến chị cả gì thế?” “Chắc là chị cả ở trong giới của bọn họ?”

“Với thân phận như bọn họ mà lại chịu nhận một cô gái làm chị cả? E là thân phận lai lịch của cái cô chị cả kia cũng rất không bình thường!”

Ở trong mắt người ngoài, xuất thân lai lịch của Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đã đủ kh ủng bố rồi.

Vậy thì chị cả trong miệng hai người họ sẽ đến mức nào đây?

Lúc hai người đang giằng co, Bàng Văn Hiên lấy lui làm tiến, tạm thời dừng tay, thì bên ngoài quán bar đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Ông chủ ở đâu? Mau dọn quán cho tôi! Đêm nay tôi bao nơi này!”

“Tôi muốn ở đây uống rượu với đàn em của mình, không muốn bị người ngoài làm phiền!”

Ông chủ quán bar vội vàng đi ra ngoài, cung kính đáp: “Vâng, Hàn đại tiểu thư!”

Nghe vậy, Bàng thiếu lập tức vui vẻ, cười nói: “Chị cả đến rồi!”


Bàng thiếu giống như là đã tìm được chỗ dựa, vội vàng đi ra ngoài đón người.

Sắc mặt Hoa Quốc Đống lập tức thay đổi, không ngờ Bàng Văn Hiên không có nói mạnh miệng, chị cả thật sự tới Yến Kinh.

Lần này phiền phức to rồi!

Thế nào Bàng Văn Hiên cũng sẽ dặm mắm thêm muối châm ngòi, với cái tính tình nóng như lửa của chị cả, chắc chắn là chỉ chạm nhẹ thôi cũng bùng nổ.

Cho dù thân thủ của sư phụ mình không tệ, thì cũng chưa chắc có phần thắng khi đối mặt với chị cả.

“Chị cả! Chị đến rồi!”

Bàng thiếu được mọi người đỡ đi ra ngoài.

“Chị phải trả thù cho em đấy! Em bị người ta đánh này!”

Nghe vậy, cô gái bật cười: “Tiểu Hiên Tử, cậu thật là càng lớn càng vô dụng, đã lớn thế này rồi mà còn để cho người ta đánh thành như vậy nữa hả! Cậu không biết đánh trả lại sao? Vệ sĩ của cậu đâu?”

“Em cũng muốn đánh trả lại mà!” Bàng thiếu kể khổ: “Nhưng hôm nay thằng nhãi Hoa Quốc Đống kia không biết uống lộn thuốc gì mà cứ ngăn cản không cho em đánh.”

Cái gì?

Cô gái nhíu mày, không ngờ đàn em trong giới của mình lại không nói tình nghĩa như thế, người một nhà bị đánh mà còn dám đứng về phía người ngoài nữa hả?


“Tiểu Đống Tử đâu?” Cô ấy hỏi.

“Bọn họ đang ở bên trong đấy!” Thấy chị cả tức giận, Bàng thiếu mừng thầm trong lòng.

“Ừ, dẫn chị đi gặp bọn họ, để chị nhìn xem Tiểu Đống Tử có dám cản chị hay không!”

Lúc nói chuyện, Bàng thiếu dẫn đám người phần phật quay lại bên trong.

Mọi người thấy vậy thì sôi nổi nhường đường, nhất là khi thấy cô gái trẻ tuổi dẫn đầu kia, đều giật mình lùi ra sau.

“Cô ấy là chị cả hả? “Trời ạ, là Hàn đại tiểu thư đây mà!”

“Con gái của Hàn Sơn Hà - chiến thần Thanh Châu hả? Thảo nào có thể trở thành chị cả trong giới bọn họ!”

“Cô ấy chính là con gái của chiến thần đấy! Nghe nói hiện giờ cô ấy đã trở thành trợ thủ đắc lực cho cha mình, và rất có thể sẽ thành vị nữ chiến thần đầu tiên trong tương lai!"

“Lần này thằng nhãi họ Diệp chết chắc rồi, dù cho có Hoa thiếu ở đây thì cũng không bảo vệ anh ta được!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323: C323: Anh ta không ngờ chị cả đến nhanh như vậy


Thấy Bàng thiếu nghênh ngang dẫn đám người chị cả quay lại, Hoa Quốc Đống lập tức hoảng sợ.

Anh ta không ngờ chị cả đến nhanh như vậy.

Chuyện đã đến nước này rồi, Hoa Quốc Đống chỉ có thể căng da đầu đi lên chào hỏi.

“Chị Hàn..” Hoa Quốc Đống gọi.

“Ừ” Cô gái gật đầu, hỏi ngược lại: “Nghe Tiểu Hiên Tử nói cậu đứng về phía người ngoài, giúp đỡ người đánh cậu ấy?”

“Em...” Hoa Quốc Đống ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào. Bàng Văn Hiên thấy vậy thì cười lạnh liên tục, thầm nghĩ quả nhiên chị cả ra mặt là chuyện gì cũng dễ nói, nhìn Hoa Quốc Đống sợ tới mức chẳng dám nói lời nào kìa.

Rốt cuộc thì trong giới bọn họ, có người nào chưa từng ăn nắm đấm của chị cả? Ai cũng biết chỗ lợi hại của chị cả hết.

Hoa Quốc Đống cảm thấy cực kì áp lực khi đứng trước mặt cô gái. Ngoài cảm nhận áp lực tương tự từ trên người cha mình ra, thì cô ấy chính là

người duy nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi khiến anh ta cảm thấy áp lực như thế.

“Được rồi, cậu tránh sang một bên đi!” Cô gái khoát tay, ý bảo Hoa Quốc Đống nhường đường.

Nhưng mà Hoa Quốc Đống cứ đứng yên tại chỗ, không biết nên đi lên hay đi xuống.


“Tiểu Hiên Tử, ai là người đánh cậu?” Cô gái vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Khi chạm vào ánh mắt của cô, mọi người đều cúi đầu xuống. Cái loại ánh mắt sắc bén như kim kia khiến người ta giật nảy mình.

Bàng thiếu lập tức đi lên chỉ về phía Diệp Lâm đang ngồi: “Chị cả, chính là thằng nhãi kia!”

Cô gái tập trung nhìn kỹ rồi giật mình: “Diệp... Diệp tiên sinh?”

“Sao lại là anh?”

Lúc nhìn thấy cô gái kia, Diệp Lâm cũng khá là ngạc nhiên.

Anh thầm nghĩ thế giới nhỏ thật, không ngờ hai người lại gặp lại nhau.

Đúng vậy, cô gái chính là Hàn Anh, con gái của Hàn Sơn Hà - chiến thần Thanh Châu.

Lần này cô trở lại Yến Kinh để gặp gỡ bạn bè chơi từ nhỏ. Kết quả là lại gặp được Diệp Lâm. “Đúng vậy” Diệp Lâm cười: “Thật là trùng hợp!”

Mấy tiếng trước, lúc mình ra khỏi cao ốc Long Môn đã bị Kim Lũ Y dẫn người chặn đường.

May là có Hàn Anh ra mặt giúp đỡ Diệp Lâm. Có điều, cho tới tận bây giờ, Diệp Lâm vẫn chưa hiểu ra sao.


Bởi vì anh không hề quen biết Hàn Anh, không hiểu tại sao cô cứ giúp đỡ mình?

Thấy Diệp Lâm và Hàn Anh quen biết nhau, thậm chí Hàn Anh còn gọi đối phương một tiếng “Diệp tiên sinh”, trong quán bar lập tức trở nên yên lặng.

Phải biết rằng ngay cả người có thân phận như Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng bị Hàn Anh quát là Tiểu Hiên Tử, Tiểu Đống Tử.

Còn Diệp Lâm, một tên từng ngồi tù, thậm chí sau khi ra tù còn bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, thì có tài đức gì mà có thể làm cho Hàn Anh - con gái chiến thần

cung kính gọi một tiếng “Diệp tiên sinh”?

Đám người vốn định xem trò cười của Diệp Lâm, thậm chí cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi, đều ngây người ra hết.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

“Đầu tiên là Hoa nha nội, kế tiếp là Hàn đại tiểu thư, sao người nào anh ta cũng quen biết hết vậy?”

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là thần thánh phương nào vậy? Anh ta thật sự đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ hay sao?”

Mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, sôi nổi bàn tán.

Và người cảm thấy chấn động nhất, chính là em trai cùng cha khác mẹ Diệp. Trạch của Diệp Lâm.

Vừa rồi thấy Diệp Lâm quen biết Hoa Quốc Đống, còn khiến Hoa Quốc Đống chống lưng cho Diệp Lâm, cũng đã khiến cậu ta đủ giật mình rồi.

Đến bây giờ, ngay cả con gái của chiến thần Thanh Châu cũng quen biết Diệp Lâm nữa?

Nó khiến cho Diệp Trạch mở rộng tâm mắt. “Sao có thể chứ?” Diệp Trạch không tin nổi, còn cực kì ghen ghét.

“Tên chó nhà có tang kia sao có thể quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom