Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324: C324: Mình đang làm ác mộng hả


Phải biết rằng Diệp Trạch có thể quen biết loại công tử cấp bậc như Bàng Văn Hiên cũng đã đủ để cậu ta cảm thấy mình ghê gớm cực kì.

Còn người mà Diệp Lâm quen biết, không một ai thua kém với Bàng Văn Hiên cả.

Vậy nên Diệp Trạch khó lòng tiếp thu được tất cả những chuyện này.

Nếu nói là nhận lầm người, một Hoa Quốc Đống nhận lầm người cũng được đi, nhưng nếu thêm một Hàn Anh cũng nhận lầm người nữa thì sao có thể chứ?

“Sư phụ?” Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.

Không ngờ các mối quan hệ của sư phụ lại rộng đến mức ngoài dự đoán của mình.

Ngay cả chị cả trong giới bọn họ cũng cung kính gọi một tiếng tiên sinh với sư phụ mình.

Lần này mình xem như uổng công lo lắng rồi. “Sư phụ đúng là trâu bò mài”

Hoa Quốc Đống lại nghĩ đến năng lực của sư phụ, chị cả coi trọng cũng là chuyện bình thường thôi.


Rốt cuộc thì người có quyền cao chức nặng cũng phải gặp các vấn đề như sinh lão bệnh tử, còn sư phụ của mình thì lại có năng lực làm người chết thành người sống.

Chỉ với điểm này cũng đủ để toàn bộ cao tầng Đại Hạ coi trọng Diệp Lâm. “Chị... chị cả...”

Giờ phút này, Bàng Văn Hiên cũng dần hồi hồn từ trong cơn ngạc nhiên. Anh ta vốn tưởng rằng chị cả sẽ chống lưng trả thù cho mình.

Kết quả tuyệt đối không ngờ rằng... thằng nhãi kia ngay cả chị cả cũng quen biết?

Hơn nữa, Bàng Văn Hiên chưa từng thấy một mặt nho nhã lễ độ như thế của chị cả.

Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Mình đang làm ác mộng hả?

“Tiểu Hiên Tử, cậu nói là Diệp tiên sinh đánh cậu?”

Hàn Anh quay đầu nhìn về phía Bàng Văn Hiên.

Chỉ là một cái liếc mắt, lại khiến Bàng Văn Hiên sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tuy rằng anh ta còn chưa hiểu mối quan hệ giữa Diệp Lâm và Hàn Anh, nhưng mà cục diện trước mắt đã rất rõ ràng.

Chị cả Hàn Anh sẽ không ra mặt trả thù cho mình nữa.

“Vâng...” Bàng Văn Hiên gật đầu như khúc gỗ.


“Ừ” Hàn Anh cũng gật đầu: “Diệp tiên sinh muốn đánh thì cứ đánh.” “Tiểu Hiên Tử, nể mặt chị, chuyện này dừng ở đây đi.”

Vừa nghe vậy, mọi người xung quanh đều ồ lên.

Bọn họ thật sự không thể tin nổi là chỗ dựa mới đến của Bàng Văn Hiên lại đi thiên vị phía đối địch.

Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng khi nghe Hàn Anh tự mình nói ra lời, Bàng Văn Hiên vẫn cảm thấy có chút không thể tiếp thu được.

“Wì... vì sao vậy?” Bàng Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh ta đánh em thành như vậy, vì sao phải bỏ qua chứ?”

Tuy rằng Bàng Văn Hiên tôn trọng chị cả Hàn Anh, nhưng mà anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn tức được.

Thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!

Huống chỉ, hiện nay đang ở trước mắt bao người, mình tốt xấu gì cũng là con trai của phó viện trưởng viện kiểm sát.

Hôm nay lại bị một kẻ bị nhà họ Diệp vứt bỏ đánh thành thế này, nếu cứ bỏ qua thì sau này Bàng Văn Hiên anh ta làm sao còn chơi bời ở Yến Kinh được nữa,

rồi làm sao còn mặt mũi đi gặp ai nữa?


“Không vì sao cả!” Hàn Anh lạnh lùng trả lời: “Nếu cậu cứ đòi lý do cho được thì coi như là Hàn Anh chị muốn bảo vệ Diệp tiên sinh đi!”

“Nhà họ Hàn chị thiếu anh ta một ân tình. Chị cần có chị ở đây, thì các cậu đều không được động đến Diệp tiên sinh.”

Ân tình? Nghe vậy, mọi người đều không hiểu ra sao.

Rốt cuộc là loại nợ ân tình nào mà có thể khiến cho Hàn Anh làm được đến mức này?

Thật ra thì không chỉ có người khác khó hiểu, mà ngay cả Diệp Lâm cũng khó hiểu.

Anh cảm thấy buồn bực, không nhịn được hỏi: “Hàn tiểu thư, xin hỏi chúng ta quen biết nhau sao? Rốt cuộc là cô nợ tôi ân tình gì? Sao tôi không nhớ vậy?”

Ồ!

Lại là một trận ồ ầm ï. Lúc này, Bàng Văn Hiên suýt nữa tức giận hộc máu.

Anh ta thầm nghĩ: Hôm nay chị cả cũng uống lộn thuốc nữa hả? Chị đi dốc sức bảo vệ người ta, trong khi người ta không hề quen biết chị!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325: C325: Tôi biết ngay mà


Diệp Lâm hỏi điều mình muốn hỏi, cũng hỏi ra điều khó hiểu của mọi người. Hơn nữa, Diệp Lâm vừa hỏi, mọi người đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thầm nghĩ có khi nào là nhận lầm người rồi không?

“Tôi biết ngay mà!”

Lúc này, thấy chuyện đột nhiên có chuyển biến, Diệp Trạch lập tức mừng như điên.

“Anh ta ngồi tù năm năm, sao có thể làm cho nhà họ Hàn nợ ân tình được?”

Theo Diệp Trạch biết, Diệp Lâm chưa từng đi Thanh Châu, cũng chưa từng quen biết người nhà họ Hàn gì đó.

“Hóa ra là nhận lầm người!” “Ha ha, buồn cười là tên anh trai rác rưởi của tôi lại ngu ngốc đi nói ra!”

Nếu đổi lại là Diệp Trạch, thì cậu ta tất nhiên sẽ nhân cơ hội cáo mượn oai hùm.

Diệp Trạch thầm cười lạnh, chờ sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, Bàng thiếu chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Giờ phút này, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía Hàn Anh, dường như đang đợi cô nhận người một lần cuối cùng.

“Ha ha...” Hàn Anh không nhịn được mà bật cười, rồi chợt nhận ra một vấn đề. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở cao ốc Long Môn.

Có điều, lúc ấy Diệp Lâm có chuyện gấp cần đi, Hàn Anh còn chưa kịp làm quen anh, nói tiếng cảm ơn anh, là đã tách ra rồi.

Vậy nên cho đến tận bây giờ, Diệp Lâm còn chưa biết chuyện gì cả.

Anh không biết rằng đan dược mà mình cầm đi xét nghiệm đã cứu mạng mẹ của Hàn Anh, khiến cho nhà họ Hàn nợ Diệp Lâm một ân tình cực lớn.

“Cứ cho là tôi có nhận lầm người, chẳng lẽ ông Khổng cũng nhận lầm người nữa hả?” Hàn Anh nói với Diệp Lâm.


Nhắc tới Khổng Hữu Vĩ, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, còn mơ hồ đoán được một vài phần.

Ngay trước mặt người ngoài, Hàn Anh cũng không tiện nói thẳng. Chuyện mẹ bị bệnh, cha đi Yến Kinh tìm bác sĩ chữa bệnh, đều được tiến hành trong âm thầm.

“Được rồi.” Hàn Anh vẫy tay với ông chủ quán bar: “Cơ bản là giải quyết xong rồi. Dọn quán đi!”

Hàn Anh muốn có một hoàn cảnh yên tĩnh để nói chuyện, không muốn bị người ngoài làm phiền.

“Vâng!” Ông chủ quán bar lập tức đi làm việc, sắp xếp cho nhân viên mời khách ra về, miễn phí toàn bộ hóa đơn.

Vậy là xong rồi hả?

Thấy vậy, mọi người vẫn không hiểu ra sao. Có điều, thấy Hàn Anh ra lệnh đuổi khách, mọi người cũng không dám dây dưa ở lại.

€ó điều, bọn họ trước khi đi vẫn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, rốt cuộc thì Hàn Anh và Diệp Lâm có quen biết nhau hay không, mối quan hệ giữa bọn họ là gì, Bàng thiếu có bỏ qua hay không?

“Bàng thiếu... tôi...” Diệp Trạch đứng ở một bên, còn chưa chịu từ bỏ ý định, mong chờ người ở đây ra tay dạy dỗ Diệp Lâm.

Có điều, Bàng Văn Hiên vừa mới nghe Hàn Anh nhắc tới ông Khổng, chợt nhận ra rằng mối quan hệ dây mơ rễ má bên trong đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của mình rồi.

Ông Khổng chính là bộ trưởng bộ tài chính, chức quan rất cao, cao hơn cả cha mình nữa.

Dù là ông Khổng hay là Hàn chiến thần, chỉ cần Diệp Lâm có mối quan hệ với bất cứ ai, thì nhà họ Bàng bọn họ đều không thể dễ dàng đắc tội.

“Cút!” Bàng thiếu gào lên đuổi Diệp Trạch đi.

Nếu không phải vì cậu ta thì sao mình lại vô duyên vô cớ đi rước một phiền phức lớn về cho mình chứ?

Đợi mọi người đi hết rồi, Diệp Lâm, Hàn Anh, Hoa Quốc Đống, Bàng Văn Hiên và một số ít công tử trong giới ngồi cùng với nhau. Hàn Anh tìm hiểu sơ qua về mâu thuẫn giữa Diệp Lâm và Bàng Văn Hiên, rồi

nói một cách công bằng: “Vậy là Tiểu Hiên Tử cậu tin vào lời nói bậy, ỷ thế hiếp người, tùy tiện đuổi Diệp tiên sinh? Cậu làm không đúng rồi.”

“Lại đây, xin lỗi Diệp tiên sinh đi!”

Cái gì?

Bàng Văn Hiên nghe vậy thì tức điên lên.

Cho dù là mình có sai trước, mình chủ động gây chuyện với đối phương, thì mình cũng đã bị ăn một trận đòn, vỡ đầu chảy máu rồi, sao bây giờ còn phải đi

xinm lỗi đối phương nữa?

Bàng Văn Hiên trừng Diệp Lâm. Bởi vì không biết rõ bối cảnh của đối phương, cho nên anh ta không biết là nên chủ động chịu thua hay là cứng đầu đến cùng.

“Sao hả, Tiểu Hiên Tử, cậu lớn rồi, ngay cả chị cũng không muốn nể mặt hả?” Thấy vậy, Hàn Anh nhíu đôi mày đẹp lại, lạnh giọng trách mắng.


“Chị cả, không phải là em không muốn nể mặt chị, em chỉ là...” Nói đến đây, Bàng Văn Hiên lại trừng Diệp Lâm một cái: “Em không phục!”

Sự tự tôn ở trong lòng và sự kiêu ngạo về thân phận khiến Bàng Văn Hiên khó có thể mở miệng xin lỗi.

“Bỏ đi.” Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản: “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh thay tôi làm một chuyện thôi.”

“Thay anh làm một chuyện?” Bàng Văn Hiên vẫn rất tức giận bất bình, thầm nghĩ anh cũng biết được nước lấn tới lắm, bắt đầu sai tôi làm việc hả?

“Chuyện gì vậy?” Hàn Anh tò mò hỏi, nghĩ nếu là chuyện không khó thì mình rất vui đi giúp đỡ.

Diệp Lâm nói: “Tôi muốn anh thay tôi đi viện kiểm sát tìm hồ sơ vụ án năm xưa của tôi.”

Cái gì?

Anh vừa dứt lời, mọi người ở đây đều giật mình.

Nhất là Bàng Văn Hiên, anh ta vừa giật mình vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Anh bảo tôi đi trộm hồ sơ hả? Một khi bại lộ là phải bị chém đầu! Ngay cả cha tôi cũng

không bảo vệ được tôi nữa!”

Bàng Văn Hiên thà rằng dập đầu xin lỗi Diệp Lâm, cũng không dám làm ra loại chuyện phạm pháp ấy.

Huống chị, vụ án là vụ án năm năm trước, anh ta đi đâu tìm ra hồ sơ liên quan?

Cho dù có thể tìm được, thì anh ta cũng không dám tự mình mang đi. “Anh tha cho tôi đi!” Bàng Văn Hiên hừ lạnh: “Tôi không giúp được anh đâu!” “Vụ án năm xưa gì?” Hàn Anh tò mò hỏi.

Bởi vì năm nào cô cũng đi theo cha mình ở Thanh Châu, cho nên không biết một vài chuyện xảy ra ở Yến Kinh.

Hoa Quốc Đống kể lại chuyện năm xưa một cách đơn giản.

“Ô..” Hàn Anh mơ hồ nhớ rõ tin tức liên quan, thậm chí còn quen biết một người trong cuộc.


Ngay sau đó, Hàn Anh giật mình hỏi: “Diệp tiên sinh muốn tìm đọc hồ sơ, chẳng lẽ là vì muốn lật lại bản án?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi bị oan. Lần này ra tù, tôi đương nhiên là

phải điều tra rõ chuyện năm xưa, trả lại sự trong sạch cho mình.”

Hàn Anh tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, sau đó đi hỏi Bàng Văn Hiên: “Cậu có thể tìm cha cậu giúp đỡ không?”

“Không được!” Bàng Văn Hiên lập tức lắc đầu, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì: “Nếu anh muốn lật lại bản án thì phải đi theo quy trình bình thường. Anh muốn đi cửa sau từ chỗ tôi, thậm chí muốn tôi giúp anh trộm hồ sơ hả? Tôi không làm được!”

Tuy rằng Bàng Văn Hiên là một tên ăn chơi trác táng, bình thường không làm chuyện đàng hoàng, nhưng mà anh ta cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì ngay cả chạm vào cũng không thể chạm vào.

“Hừm...” Hàn Anh nghĩ nghĩ, cũng biết chuyện này liên quan đến bộ tư pháp, tòa án nhân dân và viện kiểm sát, rất khó lật lại bản án.

Bởi vì một khi lật lại bản án, thì sẽ có không biết bao nhiêu người không giữ được cái ghế dưới mông, thậm chí là cái đầu trên cổ.

Vậy nên sẽ không ai sẵn lòng đắc tội với người để lôi ra chuyện cũ.

Cho dù là cha của Hàn Anh cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào loại chuyện này, để tránh rơi vào rồi khó thoát ra.

“Nhắc đến chuyện năm xưa.” Hàn Anh cười dời đề tài: “Tôi có mời một người trong cuộc đến đây, chắc là cô ấy sắp đến rồi.”

Cô còn chưa nói xong, thì đã nghe ông chủ quán bar đứng ở cửa hô lên: “Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy? Thật là không may, hôm nay quán bar chúng tôi được bao hết rồi...”

“Tôi có hẹn ở đây!” Dứt lời, Kim Lũ Y đi vào bên trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: C326: Chẳng lẽ là vì để vạch trần


“Kim Lũ Y?”

Thấy Kim Lũ Y không mời mà tự đến, đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đều rất giật mình.

“Ồ, hóa ra là Hàn đại tiểu thư mời ngài hả? Vậy Kim đại nhân cứ tự nhiên đi thôi...” Ông chủ quán bar nói xong thì đi ra.

Tối nay Kim Lũ Y mặc đồ bình thường. Dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, cái vẻ xinh đẹp lạnh nhạt thần bí của cô càng thêm nổi bật hơn nữa.

Cô giống như Hàn Anh, đều là những cô gái tài năng, đồng thời có được khuôn mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa, mỗi một hành động đều có thể k1ch thích hormone đàn ông.

Tiếc là cả hai cô đều là hoa hồng có gai, chỉ có thể đứng ngắm từ xa, chứ không có ai dám chủ động đi trêu chọc.

Đi cùng Kim Lũ Y là phó quan Ân Hồng Trang của cô.

Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang đều có xuất thân bình dân. Bọn họ lần đầu tiên đi vào nơi ăn chơi đàng đi3m thế này, hiển nhiên là không hề hợp với nơi đây.

Đồng thời, ở trong mắt bọn họ, đám phú nhị đại trước mắt đều là những kẻ chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ khinh thường làm bạn.


“Mọi người đừng sợ.” Hàn Anh cười nói: “Là tôi mời Kim Lũ Y đến đây.”

Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên tò mò vì sao chị cả lại đi mời một người ở ngoài giới đến đây?

Chẳng lẽ là vì để vạch trần vụ án năm xưa của Diệp Lâm hay sao?

Diệp Lâm cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại

Gặp được Kim Lũ Y ở đây.

Anh có lòng muốn tránh né, nhưng lại không có chỗ nào để tránh né. Trong sảnh rộng rãi, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy anh ngay.

Lúc này, hai người Kim Lũ Y cũng không ngồi xuống, mà đứng ở xa xa, giữ một khoảng cách với đám người Hàn Anh.

Ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng. Kim Lũ Y nhìn lướt qua mọi người, tất nhiên cũng thấy được Diệp Lâm. Cô thầm khó hiểu, sao anh ta cũng ở đây?

Chẳng lẽ cô nàng ngốc Hàn Anh còn chưa phát hiện mình nhận lầm người hay sao?

€ó điều, Kim Lũ Y thấy Diệp Lâm còn dám dùng thân phận giả trà trộn vào trong giới của Hàn Anh thì càng thêm khinh thường Diệp Lâm.

Quả nhiên là đồ hết thuốc chữa rồi!

Kim Lũ Y có ý định vạch trần Diệp Lâm, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy giấy mãi mãi không gói được lửa.

Dù sao thì Hàn Anh cũng không phải đồ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chân tướng mà thôi.

Còn mình thì lại không tiện nhúng tay vào chuyện trong giới của bọn họ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Hàn Anh, đã muộn thế này rồi, cô còn gọi tôi đến đây để làm gì?”

Kim Lũ Y chủ động đến buổi hẹn để xem mục đích thật sự của Hàn Anh.

“Không có chuyện gì lớn cả.” Hàn Anh lười nhát cười nói: “Chỉ là nhiều năm không gặp cô rồi, có chút ngứa tay, muốn đánh giao lưu một trận với cô.”

Đánh giao lưu?

Nghe vậy, Kim Lũ Y hơi nhíu mày, không ngờ lần này Hàn Anh mời mình là vì muốn khiêu chiến với mình?

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên ở bên cạnh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, còn có chút chờ mong.

Một người là con gái của chiến thần Thanh Châu, năm nào cũng ở trong quân rèn luyện, thực lực đã vượt xa sức tưởng tượng.

Một người là con gái nuôi của chiến thần U Châu, được truyền hết bản lĩnh, thống lĩnh toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh.

Hai người đi đánh nhau, giống như là sao hỏa đâm trái đất, chắc chắn là cực kì xuất sắc.

Cái loại đại chiến khó gặp này, sao có thể không khiến người ta mong chờ?

“Cô muốn đánh nhau với tôi hả?” Kim Lũ Y hỏi lại.


“Đúng vậy!” Hàn Anh nhướng mày, nói với giọng điệu khiêu khích: “Cô dám ứng chiến không?”

“Nhàm chán!” Kim Lũ Y lạnh lùng từ chối: “Hiện giờ tôi là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Yến Kinh, chứ không phải giống như lưu manh đường phố, tùy tiện đi đánh nhau.”

“Đừng lấy cớ như vậy.” Hàn Anh hừ lạnh: “Cô chỉ cần nói cô có dám hay không là được rồi!”

“Cô đừng nói với tôi là may mắn lên được chức chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh rồi không dám đánh nhau nữa?”

Hàn Anh vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện năm xưa mình thua trong tay Kim Lũ Y. Vậy nên cứ có cơ hội là cô liền muốn đánh thắng lại.

Đối mặt với giọng điệu khiêu khích của Hàn Anh, Kim Lũ Y sắc mặt âm trầm, còn phó quan Ân Hồng Trang thì không nhịn nổi nữa.

“To gan!” “Đại nhân chúng tôi là dựa vào bản lĩnh của mình mới lên chức chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, không hề giống với đám nhị đại dùng quan hệ gia đình các người chút nào!”

“Hiện nay Kim đại nhân vì nước vì dân, có trách nhiệm trong người, tất nhiên không thể tùy tiện đánh nhau với các người rồi!”

“Nếu các người thật sự muốn đánh nhau thì tôi có thể đánh với các người!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom