Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 863


Chương 863: Cảm Giác Như Bị Cắm Sừng

Hạ Tịch Quán đứng trên bục sân khấu, đối mặt với nhóm nhân tài đẹp trai kích động này, cô có chút chống đỡ không nỗi, cô không quá vui vẻ đem sinh hoạt cá nhân phơi lên bục sân khấu, lúc này bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Lục Hàn Đình, Prof. Hạ, xin hỏi cô đã có bạn trai chưa?

Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, đôi mắt trong vắt rơi vào Lục Hàn Đình, hiện tại anh ngồi ở vị trí cao quý nhất, trong túi gấp của áo vest có đặt một chiếc khăn trắng, đôi chân dài kiêu ngạo ưu nhã chồng lên nhau, toàn thân giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực của người đàn ông thành thục. hệt như khối nam châm khiến người không thể dời mắt.

Anh vậy mà lại gọi cô là Prof. Hạ, chẳng biết tại sao, hai chữ “Prof. Hạ” trong miệng anh lại khiến cô cảm thấy anh đang trêu cô.

Chẳng những thế, anh còn ở trước mặt mọi người hỏi cô có bạn trai chưa.

Ánh mắt của toàn trường kéo qua, mang theo ý hóng chuyện, dù sao quan hệ giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán từng một lần leo lên đầu đề giải trí, là điểm nóng nỗ tung khi ấy.

Hạ Tịch Quán chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, cô ở ngay trước ánh mắt người người gật đầu: “Có, tôi có bạn trai rồi.”

Ôi!

Đám anh tài than, là người nào, rốt cuộc là ai đoạt đi rồi cô gái của bọn họ?

Trong tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhanh chóng dâng lên từng đợt sóng rung động mềm mại, anh tiếp tục hỏi: “Vậy bạn trai cô có ở đây không?”

Hạ Tịch Quán nhìn hắn: *Ở đây nha…”

“Vậy cô nói chuyện với bạn trai cô chưa?”

*Nói rồi…”

“Hai người mới vừa nói cái gì thế?”

Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Anh ấy hỏi tôi có nói chuyện với bạn trai không, tôi nói với anh ấy, tôi nói rồi…”

Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh khí, đôi môi mỏng nhéch lên vòng cung cưng chiều mà vui thích, cô rốt cục cũng công nhận thân phận của anh rồi, anh đã theo đuổi cô thành công rồi.

Toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, ban nãy bọn họ rồi là bất ngờ bị lấp thức ăn cho chó đầy miệng sao, Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình công khai hẹn hò!

Vì sao?

Đám anh tài bị đả kích vô cùng, bọn họ cảm giác mình như bị cắm sừng, cô gái bọn họ mến yêu đã bị người đàn ông Lục Hàn Đình này cho cuỗm mát rồi!

Buổi diễn đàn học thuật kết thúc hoàn mỹ, tin tức Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán công khai hẹn hò nhanh chóng lên Top Search, phía sau bản tin là chữ “Bạo”.

Hạ Tịch Quán xuống sân khấu, viện sĩ Khâu dẫn cô và máy vị chủ nhiệm khoa thần kinh thảo luận với nhau, lúc kết thúc cuộc trò chuyện, mọi người cười nói.

“Viện sĩ Khâu, ông mau thả người đi! Lục tổng đã tại chờ ở đó lâu lắm rồi đấy.”

“Tịch Quán, bây giờ cô nhưng là đóa hoa kim giới y học chúng ta đấy, tài tử giới y học nhiều như vậy, cô lại bị vị hậu duệ quý tộc thương giới Lục tổng này hái mắt.”

“Đám người chúng ta già cả rồi nhưng cũng phải sành điệu một chút, cho đám thanh niên có thời gian hẹn hò lãng mạn, Tịch Quán, cô đi nhanh đi.”

Hạ Tịch Quán ngước mắt, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình phía trước, bên người Lục Hàn Đình vây quanh mấy người, bọn họ không biết đang nói những chuyện gì, Lục Hàn Đình cũng không thấy hứng thú, ánh mắt thâm thúy xoẹt qua đây, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô.

Hạ Tịch Quán trong lòng ngọt ngào, hệt như ăn một viên kẹo, đây chính là tình yêu! Tình yêu chính là trong biển người mênh mông ngẫu nhiên đối mắt, đều có cảm giác tim đập thình thịch.

Viện sĩ Khâu thấy Hạ Tịch Quán đã không yên lòng nữa, ông ho khan một tiếng: “Tịch Quán, vậy con đi trước đi!”
 
Chương 864


Chương 864: Hạ Tịch Quán Là Của Lục Hàn Đình

Hạ Tịch Quán ngượng ngùng quơ quơ tay: “Bye bye thầy.”

Hạ Tịch Quán đi thật.

Viện sĩ Khâu chép chép miệng, nam sắc nhỡ quốc(*) mà!

(‘)Quốc ở đây là đất nước, ý toàn câu là chỉ sắc đẹp của người đàn ông làm cô gái bỏ lỡ công việc.

Lục Hàn Đình dẫm Hạ Tịch Quán ra đại sảnh diễn đàn học thuật, anh choàng chiếc áo khoác ngoài vàng nhạt lên bờ vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán nói: “Em tự mang được mài!”

“Đừng nhúc nhích.” Lục Hàn Đình đột nhiên lôi khoác ngoài áo kéo cô về phí trước, lúc cô ngã tới anh cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.

Hiện tại cơ thể mềm mại của Hạ Tịch Quán đều được bọc trong chiếc áo khoác lớn, khuôn mặt nhỏ bị ép ngẳng lên, hàng mi nhỏ dài của cô khẽ run, “Anh, làm cái gì thế hả?”

Lục Hàn Đình đè thấp giọng lộ ra vẻ cuốn hút chết người, thì thầm với cô: “Ban nãy đã muốn hôn em, đừng nhúc nhích, đứng yên anh hôn một lúc đã.”

Anh hôn sâu hơn.

Hạ Tịch Quán không ngờ anh vừa đến đại sảnh bên ngoài đã hôn cô, hiện tại bàn tay to giữ lại sau gáy của cô, vững vàng nắm cô trong tay mình, để anh hôn, ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán cuộn lại, chịu thua trong sự bá đạo cường thế của anh.

Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng chóp mũi vẫn còn cọ cọ lên gương mặt non mềm của cô, hô hấp hai người quấn quanh: “Quán Quán, muốn xác định một chút, em bây giờ là của anh, đúng không?”

Khuôn mặt tuyệt sắc Hạ Tịch Quán gọn lên hai vệt đỏ ửng, cô gật đầu thật nhanh: “Dạ, em là của anh, Hạ Tịch Quán là của Lục Hàn Đình.”

Lục Hàn Đình nhanh chóng nhắm mắt, hầu kết nam tính khẽ cuộn: “Anh cũng là của em, Lục Hàn Đình là của Hạ Tịch Quán.”

Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, toát ra ý cười ngọt ngào.

“Cô bạn gái nhỏ của anh, tối nay có rảnh không? Anh muốn mời em cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến.” Lục Hàn Đình mời cô.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới một việc, nhanh chóng từ chối: “Tối nay không được, em đồng ý với bà nội phải về sớm tập thể dục với bà rồi.”

Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, trong lòng là có chút mất hứng và ghen tuông, cô ban ngày học y, buổi tối bồi bà nội, cũng chẳng có thì giời sủng hạnh anh.

Lục Hàn Đình vươn cánh tay tráng kiện ôm cô vào trong ngực mình, anh cảm thấy có vài phúc lợi phải tranh thủ cho mình, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa uống: “Anh cũng cần em tập thể dục với anh, tối anh đến phòng em tìm em.”

“cm Hạ Tịch Quán: “Anh nằm mơ đi!”

Lục Hàn Đình đưa Hạ Tịch Quán về Tây Uyển, sau đó anh lái xe đến công ty, Dr. Xuyên đã ở trong phòng làm việc chủ tịch chờ anh.

Lục Hàn Đình lần nữa nằm xuống ghế mây, Dr. Xuyên hỏi: “Lục tổng, anh chuẩn bị xong chưa, chúng ta bây giờ muốn bắt đầu khôi phục lại nửa đoạn ký ức còn lại, em bây giờ hô ngừng còn kịp.”

Lục Hàn Đình hai mắt nhắm nghiền, trong môi mỏng bật ra ba chữ: “Bắt đầu đi.”

Anh muốn khôi phục toàn bộ ký ức, anh muốn biết tất cả câu chuyện cũ giữa anh và Hạ Tịch Quán.

Thôi miên chính thức bắt đầu, Lục Hàn Đình lại mơ một giấc mơ rất dài.

Nếu như giấc mộng lần trước của anh là ngọt ngào, vậy giác mộng lần này chính là thống khổ.

Tất cả quá khứ lần lượt vén màn trong đầu anh, anh mơ thấy một bản thân khó mà chịu nổi, chứng mát ngủ của anh càng lúc càng ác liệt, anh trở nên cực đoan, gắt gỏng, u ám, nghỉ ky và khát máu, anh nắm Hạ Tịch Quán thật chặc trong bàn tay, nhưng cô vẫn hệt như cát mịn chảy trôi qua khẽ tay anh.

Hình ảnh như ngừng lại một màn cuối cùng, ở trong tiểu sơn thôn kia, anh thận trọng nâng ba hòn trứng chim giữ lại cô, cô lại vô tình đánh nát ổ chim trong tay anh.
 
Chương 865


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 865: “Oán Phu Khuê Phòng” Lục Hàn Đình

Sau đó anh lại cầm súng chỉa vào mình, không để cô đi, nhưng cô vẫn không quay đầu lại xoay người, rời đi.

Anh bóp cò, bụp một tiếng…

Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra.

Anh từ trong giấc mộng tỉnh lại, anh trên người đỗ mồ hôi lạnh, áo quần ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực to lớn phập phồng, đôi đồng tử tan rả chậm rãi mới có lại tiêu cự.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa của Dr. Xuyên: “Lục tổng, anh có khỏe không? Chúc mừng, anh đã khôi phục toàn bộ ký ức, chỉ là, là những ký ức này là thứ anh muốn sao?”

Lục Hàn Đình giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Tây Uyễn.

Hạ Tịch Quán bồi lão phu nhân và má Ngô tập thể dục một tiếng, sau đó cô về phòng tắm, lúc đi ra đã chín giờ rồi.

Nhưng, Lục Hàn Đình vẫn chưa về.

Anh nói anh về công ty một chuyến, sao trễ thế này vẫn chưa trở lại?

Hạ Tịch Quán cầm điện thoại lên, định gọi cho Lục Hàn Đình, nhưng lúc này “ting” một tiếng, tin nhắn tới, là Diệp Linh gửi.

Hạ Tịch Quán mở tin nhắn ra, Diệp Linh gửi một tắm hình, trong hình là Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình bây giờ đang ở trong quán bar, đang uống rượu.

Trễ như thế này còn không về, dĩ còn đến quán bar uống rượu?

Diệp Linh nhắn: “Quán Quán, cậu cãi nhau với Lục tiên sinh?”

Hạ Tịch Quán rep: “Không hề luôn ấy.”

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Lục Hàn Đình rót rượu cho mình, anh nhếch đôi môi mỏng móc ra thành vòng cung nhọt nhạt tịch mịch, lắm bẩm: “Tôi không về, cô ấy chẳng thèm quan tâm tôi, cô ấy phải bận rộn trị bệnh cứu người, còn bận hơn bồi bà nội bồi má Ngô, cô ấy không muốn bồi tôi!”

Sùng Văn nhìn mà trợn mắt há miệng, thiếu chủ nhà anh ta vẻ mặt và khẩu khí chua chát sao cứ như… oán phu khuê phòng thế này?

Không, đây tuyệt đối không phải thiếu chủ minh thần vũ trong trí nhớ của anh tai Thiếu chủ chỉ là uống say!

Nhất định là như vậy!

Sùng Văn nói: “Thiếu chủ, không thì tôi gọi điện thoại cho Hạ tiểu thư?”
 
Chương 866


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 866: Cô Ấy Căn Bản Không Đề Ý Tới Anh

Động tác uống rượu của Lục Hàn Đình khẽ dừng, anh liếc Sùng Văn, có chút ngạo kiều: “Cậu gọi điện thoại cho cô ấy làm cái gì?”

“Tôi gọi điện bảo Hạ tiểu thư tới đón thiếu chủ về nhà.”

Lục Hàn Đình thẳng lựng, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không bảo cậu gọi, nhưng nếu muốn gọi thì gọi đi, gọi cho cô ấy, bảo tôi uống say rồi, bảo cô ấy đến đón tôi.”

Sùng Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra, bám số của Hạ Tịch Quán.

Tây Uyễn.

Hạ Tịch Quán điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.

Án phím nhận, giọng Sùng Văn từ bên kia truyền tới: “Hạ tiểu thư, thiếu chủ ở trong quán bar uống say, cô mau đến mang anh ấy về đi ạ!”

Nghe tiếng Sùng Văn, Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, phun ra ba chữ: “Tôi không đi.”

Tôi không đi…

Bởi vì điện thoại mở loa ngoài, cho nên ba chữ này rõ ràng truyền lại vào trong màng tai Lục Hàn Đình.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình chợt nghiêm lại.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí liếc lại Sùng Văn, cậu lợi hại.

Lúc này giọng nói thanh lệ của Hạ Tịch Quán từ bên kia truyền tới: “Nếu như thiếu chủ nhà anh thực sự bị cưỡng bức, vậy thật xin lỗi, tôi cũng cứu không được hắn, bởi vì tôi không phải cảnh sát, là bạn bè nên nhắc nhở, số cảnh sát là 110.”

“Tút tút’ hai tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.

Sùng Văn: “…

Lục Hàn Đình: “…”

“Thiếu chủ, Hạ tiêu thư thật sự ngầu quá đi mắt, cô ấy căn bản… không để ý tới anh luôn á!”

Ánh mắt Lục Hàn Đình đanh lạnh đánh tới: “Cậu có thể ngậm miệng! Cậu không nói cũng chẳng ai bảo cậu câm!”

Lục Hàn Đình uống say, anh vào phòng tổng thống, ngồi trên ghế sa lon.

Anh cảm thấy đau đầu, nên anh dựa lưng vào ghế sa lon, giơ tay lên xoa xoa mi tâm của mình, nơi đó ánh sáng khá tối, làm dáng người đồ sộ anh tuấn của anh giữa độ tối độ sáng tỏa ra vẻ u lãnh, kiêu ngạo lại thần bí cường đại.

Lúc này cửa phòng tổng thống “cạch” một tiếng mở ra, một mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi đến.

Tiểu Trúc ở trong đại sảnh vẫn nhìn chằm chằm Lục Hàn Đình, cô ta hệt như hoa sỉ nhìn chằm chằm anh, tim đập thình thịch, người đàn ông này quyền thế khuynh đảo toàn bộ Đề Đô, chính là tượng trưng cho anh tuấn, tiền tài, quyền thế. Đáng quý hơn là sinh hoạt cá nhân anh sạch sẽ, bề ngoài kiêu ngạo cấm dục, lại là đại lão thương giới, tinh anh xã hội, như là một khối nam châm hấp dẫn đám con gái trẻ tuổi xinh đẹp này.

Thế nhưng cô ta so với đám con gái kia nữ thông minh hơn to gan hơn, cô biết Lục Hàn Đình uống say, còn một đường đi theo anh tới phòng tổng thống, đàn ông say rượu dễ dàng mắt lý trí nhất, đây là cơ hội cô ta muốn.

Tiểu Trúc si ngốc nhìn Lục Hàn Đình bây giờ, đôi chân dài to cũng không vắt chéo nữa, mà là tự nhiên lười biếng đi duỗi khúc về trước, anh nhắm mắt, nhíu chặt mi tâm anh khí, cả người lộ ra mị lực một lời khó tả hết.
 
Chương 867


Chương 867: Cô Gái Tôi Thích Tên Là Hạ Tịch Quán

Đàn ông cực phẩm như thế, cho dù không cho cô ta tiền, cô ta cũng nguyện ý ngủ cùng anh một lần.

Ngủ với người đàn ông này, không phải là anh ngủ cô ta, mà là cô ta ngủ anh.

Tiểu Trúc rón rén đi tới sau ghé sa lon, sau đó cô ta giơ tay, bắt đầu giúp Lục Hàn Đình xoa bóp huyệt Thái Dương.

Tiểu Trúc là học qua xoa bóp, là vì thu phục đàn ông mà học, thủ pháp của cô ta hết sức mềm nhẹ, Lục Hàn Đình cảm thấy cơn đau đầu hóa giải một ít, mi tâm nhíu chặt cũng chậm rãi thư giản.

Trong phòng rất an tĩnh, nhịp tim Tiểu Trúc gia tốc, Lục Hàn Đình dường như đã ngủ rồi, tay cô ta do dự một chút, sau đó to gan đi xuống, rơi trên bờ vai phẳng của Lục Hàn Đình.

Cô ta nũng nịu mở miệng nói: “Lục tổng, anh chắc mệt lắm rồi nhỉ, em giúp anh cởi áo sơ mi ra nha.”

Tay Tiểu Trúc dọc theo bờ vai phẳng của người đàn ông dời xuống, cách lớp vải thật mỏng cô ta cảm giác được rõ ràng bắp thịt rắn chắc to lớn trên người đàn ông, cô ta nôn nóng cởi nút áo Lục Hàn Đình ra.

Thế nhưng một giây kế tiếp Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, anh siết chặt cổ tay Tiểu Trúc, âm u rét lạnh hỏi: “Cô là ai?”

Tiểu Trúc thật không ngờ Lục Hàn Đình còn cảnh giác cao như thế, còn có thể tỉnh lại giữa sự quyến rũ của mỹ nữ, sắc mặt cô ta trăng nhọt: “Lục tổng, em… em…”

Lục Hàn Đình nhanh chóng hắt tay cô ta ra, còn âm lệ lên tiếng cắt lời cô ta: “Cho cô ba giây, lập tức cút ngay cho tôi!”

Tiểu trúc rất sợ, vì cô ta đã cảm thấy Lục Hàn Đình tức giận, kỳ thực lúc Tiểu Trúc tiến vào rất có tự tin, cô ta da trắng xinh đẹp, đám giám đốc ở thương giới muốn bao nuôi cô ta rất nhiều, cô ta còn có thể chọn kim chủ, cô ta là lựa chọn tình một đêm của đám giác đốc kia, Lục Hàn Đình thấy cô chắc cũng sẽ thích.

Nhưng bây giờ ánh mắt Lục Hàn Đình sâm lạnh quét qua trên mặt cô ta, không nhắc lên bất kỳ sóng lớn nào, rõ ràng không hề hứng thú với cô.

Tiểu Trúc thấy rất thất bại, nhưng cô ta lại không cam lòng, đây là thời cơ tốt ngàn năm mới có, cô ta đã vào phòng Lục Hàn Đình, cũng không thể cũng không làm gì mà cứ vậy đi ra.

“Lục tổng, em thích anh, em thực sự thích anh từ rất lâu rồi, em thấy anh một mình tới uống rượu, vậy hãy để tối nay em ở lại bồi anh.”

Nói rồi Tiểu Trúc tự tay cởi bỏ quần áo trên người, cô ta vốn mặc đồ thiếu vải, bây giờ vừa cởi ra, da thịt trắng nõn cũng lộ ra ngoài.

Ánh mắt Lục Hàn Đình cũng không né tránh, ngược lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

Lòng Tiểu Trúc tràn đầy vui sướng, cô ta bày ra dáng đẹp nhát.

Lúc này Lục Hàn Đình “xùy” một cái tiếng, anh nhéch đôi môi mỏng vô tình mở miệng: “Đừng nỗi lên tâm tư gì, dáng vẻ như vậy không phải lỗi của cô, thế nhưng để ra ngoài dọa người thế kia lại là lỗi của cô rồi.”

Cái… cái gì?

Tiểu Trúc cảm giác một chậu nước lạnh dội xuống, xối sạch tất cả vui mừng cùng chờ mong của cô ta, anh vậy mà nói “dáng vẻ cô như vậy”?

Tiểu Trúc nhìn chính mình liếc mắt, không có vấn đề gì mà, là da trắng người đẹp chân dài mà.

Cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình lạnh tanh không chút nhiệt độ : “Cô gái tôi thích cô ấy tên là Hạ Tịch Quán, đợi cô đầu thai có khuôn mặt kia tư thái cái thì quay lại! Hiện tại cút ra ngoài.”

Lục Hàn Đình vừa dứt lời, lúc này” cạch” một tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra, có người tới.

Lục Hàn Đình quay đầu, lúc này thấy được thân ảnh tuyệt lệ tràn đầy tiên khí ở cạnh cửa, là Hạ Tịch Quán!

Hạ Tịch Quán tới!
 
Chương 868


Chương 868: Quán Quán, Không Được Lơ Anhl

Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, em tới rồi, anh để em xem cái này?”

Lục Hàn Đình: “…”

Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Hạ Tịch Quán, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Hạ Tịch Quán, cô ta cũng biết vì sao Lục Hàn Đình chướng mắt mình.

Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Hạ Tịch Quán đã quăng cô ta 800 con phó.

“Hạ… Hạ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lục tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Lục tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Hạ Tịch Quán hiểu lầm.

Hạ Tịch Quán đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”

Hạ Tịch Quán cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.

Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Hạ Tịch Quán vậy mà phong đạm vân khinh như thé,

 

 

 

Chương 868: Quán Quán, Không Được Lơ Anhl Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, em tới rồi, anh để em xem cái này?”

Lục Hàn Đình: “…”

Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Hạ Tịch Quán, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Hạ Tịch Quán, cô ta cũng biết vì sao Lục Hàn Đình chướng mắt mình.

Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Hạ Tịch Quán đã quăng cô ta 800 con phó.

“Hạ… Hạ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Lục tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Lục tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Hạ Tịch Quán hiểu lầm.

Hạ Tịch Quán đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”

Hạ Tịch Quán cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.

Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Hạ Tịch Quán vậy mà phong đạm vân khinh như thé, răng em thực sự không cần anh nữa.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng giãy dụa, muốn đẩy anh ra: “Lục Hàn Đình, ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh liền tặng em vở kịch bắt gian?”

Lục Hàn Đình không chịu buông tay, ôm cô thật chặt: “Anh thề anh cũng không làm gì, anh chỉ là uống say, cô ta bóp huyệt cho anh,nhưng lúc cô ta muốn cởi nút áo anh, anh liền tỉnh lại rồi, anh là của Quán Quán, ai cũng không thể đụng.”

Lục Hàn Đình hiện tại rất giống trinh tiết liệt phu thề sống chết bảo vệ trong sạch của mình!

Hạ Tịch Quán xoay người, ngắng khuôn mặt tuyệt sắc nhìn đôi mắt ngà ngà say của anh: “Cả người đầy mùi rượu, thối chết, mau buông em ral”

Lục Hàn Đình nhìn vẻ mặt chê ghét của cô, cũng nhíu mày kiếm, anh gằn từng chữ: “Quán Quán, không cho phép lơ anh!”

Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy anh ra, trong cáu kỉnh lại vẻ mềm mại, cô nói: “Về nhà, lết cái thân anh qua đây.”

Hạ Tịch Quán mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trên hành lang Sùng Văn vẫn luôn trông chừng, thấy Hạ Tịch Quán đi ra anh ta nhanh chóng đứng thẳng thân, rất nhanh Lục Hàn Đình đang say cũng đi ra, cun cút theo sau mông Hạ Tịch Quán.
 
Chương 869


Chương 869: A Đình Hình Như Lại Phát Bệnh

Sùng Văn nhanh chóng tiến lên nâng Lục Hàn Đình, nhưng Lục Hàn Đình đẩy anh ta ra, anh đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Quán Quán…”

Hạ Tịch Quán hiện tại rất tức giận, đôi mắt trong veo như nước trừng về phía anh: “Câm miệng, giờ em không muốn nghe anh nói chuyện!”

Lục Hàn Đình nhanh chóng ngậm miệng, Hạ Tịch Quán đi tới chỗ nào, anh liền theo sát tới chỗ đó, hệt như cái đuôi vậy.

Sùng Văn phía sau: “…”

Thiếu chủ như vậy khiến anh ta không cách nào nhìn thẳng rồi!

Tây Uyễn.

Hạ Tịch Quán lên lầu, đi thẳng vào phòng mình, Lục Hàn Đình cũng muốn đi vào, nhưng “rầm” một tiếng, Hạ Tịch Quán trực tiếp đóng cửa phòng lại, còn khóa trái.

Lục Hàn Đình bị sập cửa, anh đứng ở ngoài, đưa tay gõ cửa: “Quán Quán, em mở cửa ra đi, anh có lời muốn hỏi em.”

Sùng Văn tốt bụng tiến lên khuyên nhủ: “Thiếu chủ, bây giờ đã khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai rồi hãng nói, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lục Hàn Đình quét ánh mắt sắc bén tới: “Cút!”

“..

Sùng Văn: “…

Thiếu chủ ở trước mặt Hạ tiểu thư ngoan như đứa bé, sao ở trước mặt anh ta hung dữ thế chứ, anh ta rất sợ đó, không thể chọc, không thể chọc đến mà.

Sùng Văn co cẳng, chạy biến.

Lục Hàn Đình đưa tay gõ cửa, “Quán Quán, em mở của ra chút đi, anh muốn hỏi em, em yêu anh không? Bây giờ em nói em yêu anh cho anh nghe với, có được không?”

“Quán Quán, sau này em sẽ không rời xa anh nữa đấy chứ!

Sau này em sẽ không không cần anh nữa chứ? Anh muốn em bây giờ thề với anh, cam đoan với anh.”

“Quán Quán, để anh vào đi mà, anh muốn ngủ, anh muốn ôm em ngủ.”

Đã trễ thế này, lão phu nhân và má Ngô vốn đã sớm ngủ, nhưng Lục Hàn Đình ầm ï như thế, lão phu nhân khoác áo cùng má Ngô đi ra.

Má Ngô ngạc nhiên nói: “Thiếu gia làm cái gì vậy nhỉ, tôi đi nhìn thử.”

Lão phu nhân nhanh chóng ngăn má Ngô: “Không sao đâu, không cần lo cho nó, A Đình đang say đó, để tự nó nháo thế đi!

Chúng ta đi ngủ.”

Lão phu nhân không thèm để ý về phòng ngủ lại.

Má Ngô nhìn Lục Hàn Đình vài lần, bà cũng từng gặp đàn ông xỉn rượu, hát nhảy làm trò cười cho thiên hạ đầy dẫy, mà thiếu gia sây rượu vẫn là lần đầu tiên bà thấy, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu ôm!

Hạ Tịch Quán vẫn không để ý tới Lục Hàn Đình, chính anh đã làm chuyện sai thì tự mình tỉnh lại đi.

Đồng thời cô nhạy cảm đã nhận ra Lục Hàn Đình dị thường, cô cảm giác Lục Hàn Đình hai ngày này là lạ, không phải anh có chuyện gì gạt cô?

Hạ Tịch Quán dậy sớm cũng không thấy Lục Hàn Đình đâu, cô hỏi lão phu nhân: “Bà nội, Lục tiên sinh đâu ạ?”

“Quán Quán, A Đình hình như đến Lục gia tìm bố nó, sáng sớm đã đi rồi.” Lão phu nhân nói.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhướng hàng mày thanh tú, Lục Hàn Đình đi tìm lục Tư Tước làm cái gì, dự cảm không lành càng mạnh mẽ, ngày đó Lục Hàn Đình gọi cô là Lục phu nhân, chẳng lẽ anh đã… khôi phục ký ức?

Hiển nhiên Lão phu nhân cũng nghĩ đến cái khả năng này, bà nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cháu nói A Đình nó…”

Hạ Tịch Quán biết lão phu nhân cũng nghĩ giống cô.

Lúc này tiếng chuông điện thoại reng lên, là điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.

Lão phu nhân nghe điện thoại: “Alo.”

Bên kia không biết nói những gì, sắc mặt lão phu nhân đại biến: “Quán Quán, nguy rồi, A Đình đã xảy ra chuyện.”

Cả trái tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì ạ?”

“Cụ thể bà cũng không biết, Lục gia gọi điện tới, nói A Đình với bố nó trong thư phòng không biết nói những gì rồi cãi nhau, A Đình hình như… lại phát bệnh rồi.”
 
Chương 870


Chương 870: Cô Từng Yêu Anh Thăng Với Sinh Mệnh Cái gì?

Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, vấn đề cô lo lắng nhất cũng đã đến, kèm theo trí nhớ khôi phục, bệnh mất ngủ và nhân cách thứ hai của Lục Hàn Đình rất có thể cũng ngóc đầu trở lại.

Hạ Tịch Quán lập tức xông ra ngoài.

Lão phu nhân và má Ngô nhanh chóng đuổi theo: “Quán Quán, chờ bọn bà một chút.”

Lục gia.

Hạ Tịch Quán lão phu nhân và má Ngô bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, bọn họ đi tới thư phòng, chỉ thấy sắc mặt Lục Hàn Đình tái nhọt té xỉu trên thảm, bác sĩ bên người đang cấp cứu.

Lúc này Hạ Tịch Quán tiến lên, cô ngồi xổm người xuống bắt mạch cho Lục Hàn Đình, một giây như thế ngón tay cô đều run rẫy.

Lão phu nhân thấy cháu trai hôn mê, tức giận nhìn về phía Lục Tư Tước: “Tư Tước, con và A Đình nói những gì, có phải con không đồng ý A Đình và Quán Quán bên nhau không?”

Lục Tư Tước không có biểu tình gì, ông nhìn thoáng qua Lục Hàn Đình nằm trên thảm: “Mẹ, con cũng không nói gì, con khuyên mẹ cũng bớt nói lại, thằng nhỏ này hư lắm đấy…”

“Được rồi!” Lão phu nhân trực tiếp cắt lời Lục Tư Tước: “Tư Tước, con có thể mong A Đình an ổn chút không? Bây giờ nó mới vừa ở cạnh Quán Quán, chúng nó gương vỡ lại lành, con đối với Quán Quán đến tột cùng còn có cái gì không hài lòng?”

“Đối nhân xử thế phải bằng lương tâm, lúc ở Hải Thành A Đình bởi vì bị rối loạn giấc ngủ syút nữa đã chết rồi, là Quán Quán cứu nó, là Quán Quán bỏ qua tánh mạng mình tiến hành lần thứ ba thử độc, mạnh mẽ kéo A Đình từ trong địa ngục về, giúp nó sống lại!”

“Không thể vì hiện tại Quán Quán tự mình sống lại liền có thể quên cô đã từng yêu A Đình hơn sinh mệnh mình được. Lục gia chúng ta sao lại có người máu lạnh như con chứ, mỗi khi mẹ nghĩ đến chúng ta đưa A Đình sống lại mang về Đề Đô an ổn sống, mà Quán Quán một mình lưu lại Hải Thành tự sinh tự diệt, tim mẹ như hàng ngàn con dao xoáy sâu vào.”

“Hiện tại thật vất vả mọi thứ mới tốt đẹp, mắt thấy A Đình cùng Quán Quán sắp kết hôn sinh con rồi, mẹ còn chưa vui được vài ngày, con lại hạ một gậy này, Lục Tư Tước, thằng nghịch tử này quả thực muốn chọc giận chết mẹ.”

Lão phu nhân kéo quần áo lục Tư Tước, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc rất thương tâm.

Lục Tư Tước đưa tay đỡ lão phu nhân, ông thở dài: “Mẹ, con bảo mẹ bớt nói lại mẹ không nghe, mẹ trúng kế rồi.”

Hả?

Có ý gì?

Lão phu nhân nhanh chóng ngừng khóc, bà nhìn Lục Tư Tước: “Con nói cái gì?”

Lục Tư Tước biểu thị chính mình rất vô tội: “Con cũng không có làm gì, cũng không nói gì, là cháu trai mẹ khí thế hung hăng vọt vào thư phòng con, không nói hai lời trực tiếp nằm trên đất, sau đó thủ hạ của nó liền thuận theo đó mà gọi điện cho mẹ, nó diễn vở kịch con ức hiếp nó, là diễn cho mẹ xem đấy.”

.

Lão phu nhân khiếp sợ nhìn về phía Lục Hàn Đình nằm trên thảm.

Hạ Tịch Quán bắt mạch cho Lục Hàn Đình, mạch tượng của anh bình ổn, rất mạnh mẽ, chẳng hề bị gì.

Cô nhanh chóng cũng ý thức được bản thân bị lừa, hàng mi nhỏ dài run rây, cô thu bàn tay nhỏ của mình về.

Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, anh tỉnh.

“A Đình, cháu… cháu cháu cháu… cháu thực sự quá xấu! Lục lão phu nhân tức giận mắng, bà hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị cháu trai cưng tính ké.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình rơi trên mặt Hạ Tịch Quán, cô chạy tới vội vội vàng vàng, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt trong vắt nhìn anh, đen láy ươn ướt.
 
Chương 871


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 871: Nhất Định Phải Tìm Ra Đáp Án

Lục Hàn Đình nhìn cô, hiện tại trong con ngươi anh đong đầy dáng vẻ của cô, anh mắp máy đôi môi mỏng, bật ra chất giọng khàn khàn: “Quán Quán.”

Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ gọi lấy tên cô.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán tái nhợt nhìn anh: “Anh, có phải đã nhớ lại rồi không?”

Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ, anh thôi miên tìm về trí nhớ của mình.”

“Vậy anh có biết hay không, anh mạnh mẽ tìm về ký ức rất có thể kèm theo nhân cách thứ hai sống lại, anh đã suy tính hậu quả về sau chưa?”

“Nhưng, anh muốn tìm lại quá khứ của anh và em, anh muốn trở thành… Lục tiên sinh mà em thích nhát.”

Viền mắt Hạ Tịch Quán trắng nõn đột nhiên biến đỏ, bên trong nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, cô trực tiếp đứng dậy, đầu cũng không quay lại rời đi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy, đuôi theo.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, muốn ép giọt lệ trong hốc mắt trở về, nhưng vô ích, nước mắt nóng bỏng hệt như dải ngọc, trong nháy mắt rơi xuống lã chả.

Ừ, cô thực sự đã đợi lâu lắm rồi.

Lục Hàn Đình dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng ép lên, anh bắt đầu hôn lên từng giọt lệ trên mặt: “Quán Quán, sao em có thể nhẫn tâm đập nát trứng chim anh tặng em, sao em có thể nhẫn tâm không quay đầu lại liếc lấy anh một lần, khi đó anh thực sự nghĩ em không cần anh nữa. Hôm nay, một giây trước khi bước vào Lục gia, anh còn không rõ vì sao, vì sao Lục phu nhân của anh đột nhiên không cần anh nữa, dù anh có cầu xin cô ấy đừng đi, cô ấy vẫn cứ bỏ lại anh mà dời bước.”

Hai mắt Hạ Tịch Quán đẫm lệ mơ hồ nhìn anh: “Cho nên anh đi uống rượu, còn say rượu quậy ầm ï, anh còn chạy đến chỗ bố anh diễn vở kịch đó?”

Lục Hàn Đình nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn đôi mắt vì được nước mắt thanh tẫy mà càng thêm sáng ngời, anh thấp giọng mềm mại cười nói: “Đúng vậy, em không thấy lúc anh vào thư phòng nằm vặt xuống, vẻ mặt bố anh đần thế nào đâu, con cáo già đa mưu túc trí như ông ấy còn bị anh đây xiên cho một nhát!”

Chuyện Lục Hàn Đình không nghĩ thông, nhất định anh phải tìm ra câu trả lời.
 
Chương 872


Chương 872: Đêm Nay Anh Muốn Ngủ Với Em, Có Thể Chứ?

Anh biết mình bị gạt, người cạnh anh đều biết tất cả mọi chuyện, chỉ có mỗi anh chẳng hay biết gì, nên anh đưa mắt tập trung trên người bà nội, anh biết bà nội chính là chỗ hổng.

Sáng sớm anh đã đến Lục gia, ngay trước mặt Lục Tư Tước diễn vở kịch đó.

Hạ Tịch Quán phụt một tiếng, bị anh chọc cười, cô biết mình hiện tại nhất định rất ngốc, vừa khóc vừa cười.

Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô, lưu luyến hôn đi hôn lại: “Quán Quán, xin lỗi, anh đã đến muộn, anh đánh mắt Lục phu nhân của anh quá lâu.”

Hạ Tịch Quán rũ mi, sau đó chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh: “Lục tiên sinh, anh đã tìm được em rồi mà.”

“Quán Quán, sau này sẽ không bao giờ có ai tách chúng ta ra xa nữa, kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều là người của anh.”

Con người này thật đúng là bá đạo!

Giờ khắc này trên đường cái giữa dòng người hối hả, Hạ Tịch Quán dán mặt vào buồng tim anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ truyền đến, cả thế giới của cô đều yên tĩnh lại.

Thật ra như vậy rất tốt, Lục tiên sinh của cô đã trở về.

Hạ Tịch Quán về tới Tây Uyễn, cô tắm xong liền đứng trước đài rửa mặt dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt, lúc này cô phát hiện mình rụng một mảng tóc dày.

Cô chỉ mới 20 tuổi, không có khả năng rụng tóc, xem ra trong chất độc hóa lão kia đã khiến cô lão hóa trước thời hạn.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán trống rỗng, ngắn người một hồi, lúc này cô nghe được tiếng xe bên ngoài, chắc là Lục Hàn Đình đã về.

Hạ Tịch Quán đi vào phòng, cô đứng ở trên ban công, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt, cô vươn tay, từng giọt mưa lạnh như băng bắn vào tay cô.

Bên ngoài trời mưa.

Hạ Tịch Quán rũ hàng mi cánh bướm nhìn xuống dưới lầu, trên sân cỏ lầu dưới đứng nghiêm một bóng người cao to, Lục Hàn Đình tới.

Bên ngoài trời đang mưa, Sùng Văn bung dù che chắn người đàn ông, bọt nước thật nhỏ từ trên đỉnh ô văng xuống sân cỏ, nhiễm ướt quần tây của người đàn ông.

Lúc này người đàn ông đột nhiên nâng mắt, nhìn lên lầu.

Hạ Tịch Quán lập tức liền tiến vào trong tròng mắt thâm thúy đó, tròng mắt của anh trong trẻo mà thong dong, lộ ra một sức mạnh cường đại mà tĩnh lặng.

Nhịp tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt gia tốc, cô biết, Lục Hàn Đình chân chính hoàn chỉnh đã trở về.

Anh bắt ngờ lại hung hăng xông vào tròng mắt cô như thê.

Hạ Tịch Quán ở trong phòng đợi một hồi, rất nhanh cô liền nghe được tiếng má Ngô ở dưới lầu: “Thiếu gia, cậu đã về, có cần tôi hâm thức ăn lại cho cậu không?”

“Không cần.”

Dứt khoát dút lời, ngoài cửa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, sau đó cửa phòng của cô bị gõ vang, có người gõ của.

Hạ Tịch Quán đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình trở về liền đi thẳng đến phòng cô.

Lục Hàn Đình nhìn cô đứng trong phòng, búi tóc đen mới vừa tắm xong tung xõa, tôn lên da thịt tinh tế trắng nõn, ngũ quan khéo léo mà mê người, hoạt sắc sinh hương.

Ánh mắt Lục Hàn Đình càng thêm sâu, anh nhìn chòng chọc vào đôi môi đỏ bừng của cô.

Anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, trên gò má trắng noãn của Hạ Tịch Quán ửng lên vài vệt hồng, thể như là anh dùng ánh mắt soi cô trần trụi.

Lục Hàn Đình trước kia là sắc tình quyến rũ, hiện tại lại càng hơn thế.

Hạ Tịch Quán dời khuôn mặt nhỏ nhắn đi.

Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Hàn Đình cúi đầu, chút mềm mại rơi trên khóe môi cô: “Quán Quán, đêm nay anh muốn ngủ với em, có thể chứ?”
 
Chương 873


Chương 873: Chẳng Lẽ Em Không Muốn Làm Lục Phu Nhân Của Anh?

Hạ Tịch Quán không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, mình còn có thể cùng anh bao lâu, cô chỉ biết bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý giá, không thể lãng phí.

Hạ Tịch Quán khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, gật đầu thật nhanh: “Dạ được.”

Dáng người đồ sộ của Lục Hàn Đình thể từ trong khe cửa chen vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, anh hôn lên khuôn mặt mềm như nước của cô: “Anh đi tắm trước.”

Anh đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.

Hạ Tịch Quán rót cho mình một ly nước, cô cảm giác buồng tim của mình đang nhảy lên kịch liệt, sắp vọt đến cổ họng, kỳ thực cô với anh đã làm loại chuyện vừa thân mật vừa thẹn thùng này, nhưng hẹn chính thức như thế, vẫn là lần đầu tiên, cô rất hồi hộp.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, bên trong thân ảnh anh tuần cao to tràn đầy hương khí nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa kia xông vào trong tầm mắt.

Lục Hàn Đình lấy tốc độ nhanh nhất để tắm.

Hạ Tịch Quán không xoay người, nhưng cô ngước mắt nhìn về cửa số thủy tỉnh phía trước, trên cửa số thấy được anh, Lục Hàn Đình tắm xong mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen, hiện tại cúc áo đều rộng mở, lộ ra vóc người rắn chắc nam tính của anh, phía dưới là một chiếc quần lót tam giác màu đen.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán khẽ run, lúc này anh đi tới, vươn tay cầm ly nước trong tay cô để lên bàn.

Bàn tay của anh nắm chặt trên vòng eo yêu kiều của cô, cúi đầu bắt đầu hôn lên mái tóc dài ấy.

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Sao anh tắm nhanh thế, có tắm sạch chưa đấy?”

“Tắm sạch rồi, không tin em kiểm tra thử đi.” Lục Hàn Đình tự tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.

Hạ Tịch Quán giật mình, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh đè lên, xuyên ngón tay mình vào giữa khẽ tay cô, mười ngón tay cùng cô quấn quýt.

Anh khép hờ hàng mi có như không thoáng chút hôn cô, hôn không vội vã, chất giọng khàn khàn từ tính, từng giây từng phút mê người: “Quán Quán, chúng ta phục hôn đi eml”

Anh nói, Quán Quán, chúng ta phục hôn đi!

Hạ Tịch Quán còn không nghĩ tới chuyện phục hôn này, với sức khỏe của cô trước mắt, chỉ sợ không thể phục hôn rồi.

Đôi môi Lục Hàn Đình chu du đến vành tai trắng như tuyết của cô, giọng khàn khàn: “Sao không ừ hử gì hết vậy, Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?”

Anh dán vào vành tai cô thủ thỉ, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính kia phả lên da thịt mêm mại của cô, cả người cô đỏ ửng.

Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?

Muốn chứ, cô đương nhiên muốn.

Toàn thân Hạ Tịch Quán vô lực, trong tròng mắt trong vắt kia tràn ra tầng tầng thủy quang toái sáng: “Lục tiên sinh, đây chính là lời cầu hôn của anh à? Quá qua loa rồi đấy!? Em không đồng ý, lần này anh phải theo đuổi em thật tốt, em muốn xem biểu hiện của anh!”

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng: “Được, anh nhất định sẽ ra sức biểu hiện.”

Anh cúi đầu hôn cô.

Hạ Tịch Quán cũng biết anh không đứng đắn: “biểu hiện” của cô cũng không phải là “biểu hiện” trong miệng anh, cô cười tránh né: “Lục tiên sinh, mặt là một thứ tốt, anh ngàn vạn lần đừng đánh mắt nó(*).”

(*) Ý chị nói anh mặt dày quá, ném hết mặt mũi đi.

“Em là Lục phu nhân của anh, anh cũng không cần mặt.”

“3 Hạ Tịch Quán thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hỗ thẳng thắn đến như thé!

Thật không hỗ là Lục tiên sinh!

Lúc này Lục Hàn Đình đưa tay tháo dây váy cô, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nghĩ tới một việc: “Lục tiên sinh, anh có… cái đó không?
 
Chương 874


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 874: Lệ Quân Mặc Gọi Điện Cho Hạ Tịch Quán

“Cái đó là cái nào?”

“Chính là cái để… tránh thai đó, hai ngày này là giai đoạn nguy hiểm của em, em sợ sẽ mang thai.”

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt diễm ướt át của cô, chau hàng mày kiếm: “Mang thai thì sinh, em và cục cưng anh đều nuôi ca.

“Cơ mà…” Với sức khỏe cô bây giờ tuyệt đối không thể mang thai.

“Cơ mà cái gì?” Lục Hàn Đình nâng đôi chân nhỏ của cô lên, để cô quấn lên vòng hông rắn chắc của mình, anh trầm giọng, mang theo vài phần dụ dỗ: “Em không muốn sinh cục cưng cho anh à? Anh nhớ kỹ trước đây em đã nói muốn sinh cho anh hai cục cưng đấy nhé.”

“Nhưng…”

Lục Hàn Đình cúi đầu ngăn môi của cô: “Cô bé lừa đảo, chỉ thích gạt anh, hiện tại để anh xem thử rốt cuộc miệng em không thành thật hay là thân thể không thành thật, chờ anh trị em một trận em liền đàng hoàng lại ngay.”

Cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán bị đẩy tới đầu giường, bàn tay của anh nhanh chóng đặt lên bọc lại trán cô, trong cường thế bá đạo lộ ra thương yêu cùng thương tiếc, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm mắt lại, cô cảm giác mình đã hóa thành một vũng nước.

Trong đêm khuya.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Chất giọng người đàn ông có chút khàn khàn, mang theo vẻ phóng túng lại gợi cảm, nửa người trên để trần, trên da thịt màu lúa mạch có mắy vét cào hồng hồng, đường xương bả vai và sống lưng toàn bộ mở ra, vóc người càng lộ vẻ dày rộng rắn chắc, tràn đầy hormone ẩm ướt.

Trên da thịt của anh thắm một tầng mồ hôi, mồ hôi lắm tắm đều chảy trên trán, cuồng dã lại gợi cảm bức người.

Trọng lượng đè nặng trên người hồi lâu biến mát, Hạ Tịch Quán thở phì phò nghiêng mình, co người lại, cô mệt mỏi quá.

Cô thể nghiệm được tình cảm mãnh liệt của anh, thể chất của anh thật sự chính là thể chất của chó săn mà.

Có điều, sao anh lại nhận điện thoại của cô chứ?

Thôi bỏ đi, Hạ Tịch Quán hiện tại mệt đến ngón tay cũng không muốn động, để anh nhận vậy.

Lục Hàn Đình nhận nghe điện thoại, rất nhanh bên kia liền truyền đến giọng nói trầm thấp nhuốm hương rượu: “Lục Hàn Đình, là cậu? Tịch Quán đâu?”

Đầu bên kia ấy vậy mà là… Lệ Quân Mặ!

c Vừa rồi lúc chuông điện thoại vang lên anh đã nhìn thử số báo hiện lên, anh đã nhận ra đây là số của Lệ Quân Mặc, thế nhưng đã trê thế này, Lệ Quân Mặc gọi điện thoại cho vợ anh làm cái gì?

Lục Hàn Đình cảm giác mình ở trước mặt Hạ Tịch Quán đã quá không biết xấu hổ, không nghĩ tới ông già khúm Lệ Quân Mặc này lại càng không biết xấu hỗ!
 
Chương 875


Chương 875: Giới Thiệu Phụ Nữ Cho Lệ Quân Mặc

Lục Hàn Đình vươn tay vót Hạ Tịch Quán bên người qua đây, để cô ghé vào trong ngực của mình, anh một tay nắm điện thoại, một tay hất lọn tóc quấn trên mặt Hạ Tịch Quán ra, sau đó đôi môi mỏng khẽ động: “Quán Quán ở bên cạnh cháu, cô ấy rất mệt, đã ngủ rồi.”

Lời này của Lục Hàn Đình chỉ thiếu điều nói cho Lệ Quân Mặc anh mới vừa cùng Hạ Tịch Quán lăn giường, Lệ Quân Mặc đương nhiên hiểu, ông cất giọng: “Cậu ở cùng Tịch Quán?”

Lục Hàn Đình cảm giác đoạn đường này của mình đều đi bóp hoa đào, Lục Tử Tiễn mới vừa đi, anh cũng chẳng thể ngờ tới bác Lệ vậy mà cũng coi trọng Hạ Tịch Quán, bây giờ đối mặt tình địch hạng nặng này, Lục Hàn Đình dĩ nhiên tức giận: “Đúng vậy, cháu ở cùng Quán Quán, bác Lệ, cháu thấy cháu đã nói rất rõ, nếu như bác cảm thấy tịch mịch, cháu có thể giúp bác giới thiệu phụ nữ, để bác giải trí vui vẻ một hồi.”

Lệ Quân Mặc bên kia cũng không có nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.

“Tút tút”, chỉ còn lại tiếng ngắt máy.

“Lục tiên sinh…” Hạ Tịch Quán ngắng đôi mắt trong veo như nước nhìn anh: “Ban nãy là ai vậy?”

Lục Hàn Đình ném điện thoại lên tủ giường, anh không thèm để ý nói: “Lệ Quân Mặc.”

Lệ Quân Mặc?

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhướng hàng mi thanh tú: “Bác Lệ gọi cho em làm gì thế nhỉ? Còn nữa Lục tiên sinh, ban nãy anh nói muốn giới thiệu… phụ nữ cho bác Lệ sao?”

Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh.

Lục Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Làm sao, anh giới thiệu phụ nữ cho Lệ Quân Mặc, em có ý kiến?”

“Cái gì vậy trời…” Hạ Tịch Quán ghét bỏ đẩy bàn tay to của anh ra: “Em chỉ cảm thấy anh khiêu khích đắc tội bác Lệ như vậy không tốt, ban nãy bác ấy trực tiếp cúp điện thoại của em, rõ ràng đã tức giận rồi, nếu như một ngày nào đó anh vào tầm ngắm của bác ấy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?”

Lục Hàn Đình dĩ nhiên biết ban nãy đã chọc giận Lệ Quân Mặc, anh không hề sợ, ngược lại có chút hả hê, anh xoay người đã đè Hạ Tịch Quán xuống: “Anh không muốn con gái Lệ Yên Nhiên của ông ta, còn quan tâm ông ta tức giận hay không à?

Anh sẽ không rơi vào tay ông ta đâu. Lục phu nhân, người anh muốn cưới là em, anh chỉ sẽ vào tầm ngắm cha em, cũng chính là bố vợ đại nhân của anh thôi!”

Hai người đùa giốỡn một hồi, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán đến phòng tắm, giúp cô tắm.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, Hạ Tịch Quán dán chặt vào giường vùi vào trong chăn ngủ, Lục Hàn Đình hôn lên trán cô, sau đó chính mình đi tắm gội.

Lục Hàn Đình tắm nhanh đi ra, vốn đang cầm khăn mặt lau chùi mái tóc ngắn ẩm ướt, thế nhưng rất nhanh động tác của anh khựng lại, vì anh phát hiện trong thùng rác phòng tắm có múi tóc dài bị rụng của Hạ Tịch Quán.

Cô đã bắt đầu rụng tóc rồi.

Cặp mắt Lục Hàn Đình sâu như vết mực, đậm đặc không thấy được đáy, anh mở cửa phòng, đến thư phòng.

Trong thư phòng, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế làm việc, dùng bật lửa châm thuốc, rất nhanh trong thư phòng làn khói trắng bao phủ, trong thư phòng mập mờ sáng tối, càng tôn thêm vẻ bí hiểm trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Lúc này Sùng Văn đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ngày hẹn của chúng ta và Dương tiểu Sương là ngày mai, trước mắt mới Dương Tiểu Sương không chủ động liên lạc qua chúng ta, một lần cũng không có, cũng không biết cô ta có lấy được cách chế thuốc ở chỗ Dạ Vô Ưu không?”

Lục Hàn Đình rít sâu một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả một làn khói ra, anh rũ mí mắt anh tuấn gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, thờ ơ nói: “Tôi tin tưởng cô ta, ngày mai cô ta nhất định sẽ giao cách điều chế thuốc cho tôi.”
 
Chương 876


Chương 876: Toi Rồi, Anh Đắc Tội Với Bố Vợ Đại Nhân!

Sùng Văn gật đầu: “Vâng thiếu chủ, có một việc cần báo với anh, không phải anh bảo tôi theo dõi chỗ Lệ Quân Mặc nơi sao, chỗ của ông ta có động tĩnh.”

Lục Hàn Đình nhướng mày: “Động tĩnh gì?”

Anh đã sớm bảo Sùng Văn theo dõi Lệ Quân Mặc, muốn đoạt cô gái của anh à? Không có cửa!

“Thiếu chủ, chỗ Lệ Quân Mặc rất kỳ quái, hai ngày này tư nhân quản gia của ông cầm hai sợi tóc đến khoa giám định ADN, là giám định bố con.”

Cái gì?

Sùng Văn vừa dứt lời dưới, động tác Lục Hàn Đình hút thuốc lá trực tiếp cứng đờ, anh nhìn về phía Sùng Văn: “Giám định ADN bố con? Là Lệ Quân Mặc và Lệ Yên Nhiên?”

Sùng Văn gật đầu: “Có lẽ vậy ạ.”

Lục Hàn Đình mười mấy tuổi đã rong ruổi thương trường, một chút gió thổi cỏ lay đã khiến anh trong nháy mắt cảnh giác, anh không ngờ Lệ Quân Mặc vậy mà đi xét nghiệm ADN, lẽ nào…

Lệ Yên Nhiên căn bản không phải là con gái của ông?

Vậy ai mới là con gái Lệ Quân Mặc?

Lục Hàn Đình đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc quan tâm Hạ Tịch Quán, ngay khi nãy, Lệ Quân Mặc còn đích thân gọi điện cho Hạ Tịch Quán, lẽ nào?

Trời ạt Tàn thuốc trong tay Lục Hàn Đình trực tiếp rơi vào trong gạt tàn thuốc, anh từ trên ghế làm việc đứng phát lên, sau đó hai tay chống trên ở cửa sổ sát đất vòng vo vài vòng, trời ạ trời ạ, anh đã làm cái gì thế này?

Sùng Văn nghi hoặc nhìn Lục Hàn Đình: “Thiếu chủ, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là… anh rơi vào tầm ngắm của Lệ Quân Mặc rồi!

Lục Hàn Đình hoàn toàn là bị ghen tuông làm tâm trí mê muội, anh tưởng Lệ Quân Mặc có suy nghĩ trơ trến gì với Hạ Tịch Quán, nên lao thẳng coi ông là kình địch, thế nhưng ai biết Lệ Quân Mặc căn bản cũng không phải là tình địch của anh mà là… bố vợ đại nhân của anh!

Lục Hàn Đình nhanh chóng suy nghĩ một chút anh đắc tội Lệ Quân Mặc thế nào, đúng rồi, vừa mới nãy anh nói lời thất lễ như thế, còn to tiếng muốn giới thiệu phụ nữ cho cha vợ vui vẻ, hiện tại tâm Lục Hàn Đình đang vỡ vụn.

Làm sao bây giờ?

Anh nên làm cái gì bây giờ?

Lục Hàn Đình cảm giác mình phải trấn định, anh có thể xoay chuyển đượ!

c Lục Hàn Đình trở về phòng, Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi, anh vươn tay ôm lấy cô, phủ lên tai cô thầm thì: “Quán Quán, tỉnh lại đi em.”

Hạ Tịch Quán mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô giống như một chú mèo con chui vào lòng Lục Hàn Đình, mắt nhập nhèm giọng mềm nhữn: “Đừng ồn mà, em mệt quá, em buồn ngủ lắm.”

“Quán Quán, lát rồi ngủ tiếp, em có ảnh chụp mẹ em không, cho anh một tâm.”

“Có ạ.” Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ mò vào chiếc túi đặt trên giường mình, sau đó từ bên trong túi nhỏ trong thận trọng lấy ra một tắm hình: “Đây là tắm hình duy nhất của mẹ em.”

Lục Hàn Đình nhanh chóng cầm tấm ảnh chụp: “Cho anh mượn nhé, anh sẽ trả lại cho em.”

“Em muốn ảnh mẹ em làm gì?” Hạ Tịch Quán mê man hỏi.

Lục Hàn Đình vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của: “Để dỗ một người.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy anh thần bí, không biết muốn làm cái gì, cô dặn dò: “Vậy anh không được làm mắt hay làm hư ảnh đâu đó.”

“Yên tâm đi, tắm ảnh này nhưng là bùa bảo mệnh của anh, anh còn phải trông cậy vào mẹ vợ đại nhân phù hộ anh đấy.” Lục Hàn Đình cất ảnh chụp xong, sau đó rũ mắt hôn lên trán cô: “Em ngủ đi.”
 
Chương 877


Chương 877: Kết Quả Xét Nghiệm ADN

Hạ Tịch Quán thực sự quá mệt, cô chôn trong lòng Lục Hàn Đình lại chìm vào mộng đẹp.

Lục Hàn Đình dán đôi môi mỏng hôn khắp mặt cô một lần, sau đó ôm cô rồi nhắm nghiền hai mắt.

Lệ gia.

Hai ngày này Lệ Yên Nhiên không đi ra ngoài, cô ta luôn chú ý đến kết quả giám định ADN kia, chỉ nhìn thấy kết quả cô ta mới có thể an tâm.

Sáng sớm, quản gia tư nhân vội vã chạy đến, trong tay ông cầm một cái túi bịt kín, chạy thẳng đến thư phòng.

Cả trái tim Lệ Yên Nhiên thình thịch nhảy loạn, cô ta biết kết quả giám định ADN đã có bèn nhanh chóng lên lầu, trốn ở cửa thư phòng nhìn lén.

Lúc này cửa thư phòng không đóng kín, chừa lại một khe cửa, đúng lúc thuận tiện để Lệ Yên Nhiên nhìn lén, chỉ thấy quản gia tư nhân mở túi bịt kín ra, đưa kết quả giám định bên trong tới trước mặt Lệ Quân Mặc, cung kính thấp giọng báo cáo: “Tiên sinh, đã có kết quả.”

Lệ Quân Mặc rũ mắt, Lệ Yên Nhiên nhìn không thấy ánh mắt của ông, chỉ nghe được ông hỏi một câu: “Kết quả thế nào?”

“Tiên sinh, kết quả giám định ADN bố con chứng thực hai người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, cô ấy không phải con gái của ngài.”

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng mở cò trong lòng, cô ta dùng tóc của mình thay thé Hạ Tịch Quán, hiện tại kết quả đúng như dự liệu của cô ta.

Tất cả phát triển vô cùng thuận lợi, đều ở trong kế hoạch của cô ta.

Thật tốt quá.

Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Lệ Quân Mặc, chỉ thấy Lệ Quân Mặc lật xem kết quả giám định ADN, sau đó ông mím đôi môi mỏng thành đường vòng cung lạnh lẻo, cả người đều lộ ra vài phần âm u.

Nhiều năm như vậy Lệ Yên Nhiên chưa từng thấy dáng vẻ bố nổi giận, hiện tại cô ta có thể cảm giác được bố âm trầm đến mức có thể đổ giông đỗ bão.

Lệ Yên Nhiên khẽ hát trong lòng, dồi dào sức sống trở về phòng, hiện tại cô ta muốn áp dụng bước tiếp theo hành động, để bố giúp cô ta gả cho Lục Hàn Đình!

Trong thư phòng, quản gia tư nhân nhìn bóng Lệ Yên Nhiên biến mát: “Tiên sinh, Đại tiểu thư đi rồi, chúng ta có cần vạch trần cô ấy ngay bây giờ không?”

Lệ Quân Mặc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, thực ra ngày đó thăm tù Dạ Huỳnh, ông liền khẳng định cô gái đêm đó không phải bà ta.

Dạ Huỳnh và Dạ lão vậy mà lừa gạt ông nhiều năm như vậy!

Lệ Quân Mặc chậm rãi nhếch ra đường vòng cung nguy hiểm: “Đừng nóng vội, trước cứ xem thử kế tiếp Yên Nhiên muốn chơi trò gì.”

“Vâng.” Quản gia tư nhân gật đầu.

Lệ Quân Mặc trong đầu lại nhớ đến đôi mắt như sóng nước tiết thu kia, tốt, bà quả nhiên không tới tìm ông, bà quả nhiên chỉ muốn sinh con gái cho ông, người phụ nữ chỉ cần con không cần chồng này, quả thực chỉ đơn giản là mượn giống của ông.

Người phụ nữ này!

Ông bây giờ muốn long trời lỡ đất tìm ra bà!

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô của người làm nữ: “Nguy rồi, Đại tiêu thư muốn nhảy lầu!”

Quản gia tư nhân nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Tiên sinh, Đại tiểu thư lại chơi trò khổ nhục kế, một khóc hai náo ba treo cỗ là món tủ của Đại tiểu thư.”

Lệ Quân Mặc đứng dậy đi ra ngoài: “Đi xem.”

Lệ Yên Nhiên hiện tại đứng ở trên ban công thật cao, cô ta không dám nhìn xuống, nơi đây quá cao, rất nguy hiểm, vừa nhìn hai chân cô ta như nhữn ra.

Nhưng vì được gả cho Lục Hàn Đình, vì hạnh phúc chung thân của mình, Lệ Yên Nhiên chỉ đành cắn môi kiên trì, cô ta cầu khẩn bố mình mau tới nhanh một chút.

Lúc này vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Lệ Yên Nhiên ngắng đầu nhìn, nhanh chóng thấy được Lệ Quân Mặc.

“Bó, bố đừng tới.” Lệ Yên Nhiên bắm bắp đùi của mình, cơn đau khiến để hai mắt cô ta đỏ lên, thêm máy phần thê lương thảm thiết: “Bố, con không muốn sống nữa, nếu như bố bước qua đây, con sẽ nhảy xuống!”
 
Chương 878


Chương 878: Cứ Thế Đi Rồi?

Lệ Quân Mặc dừng bước, ông nhìn Lệ Yên Nhiên, không hề lên tiếng.

Vì sao bố chẳng nói lời nào?

Lệ Yên Nhiên hơi xấu hỗ, hiện tại cô ta đứng ở chỗ cao nguy hiểm, Lệ Quân Mặc lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, đôi mắt thâm trầm như đang xem cô ta đang tấu kịch, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta hệt như kẻ hề đang nhảy múa loạn xạ.

“Bố… bố…” Lệ Yên Nhiên chỉ có thể khô khan mở miệng: “Con thích anh Hàn Đình, con muốn gả cho Anh Hàn Đình, không có anh ấy con sống không nổi nữa, bố, bố giúp con nghĩ vài cách có được hay không, con là con gái ruột duy nhất của bố mà, lẽ nào bố nhẫn tâm nhìn con nhảy xuống từ nơi này sao?”

Lệ Quân Mặc nhìn Lệ Yên Nhiên, đôi môi mỏng khẽ động: “Con đứng ở đây chính là muốn gả cho Lục Hàn Đình?”

“Đúng vậy, con muốn gả cho Anh Hàn Đình!”

Trên gương mặt anh tuần tôn quý của Lệ Quân Mặc không có bất kỳ gợn sóng: “Con xuống đây trước đi.”

Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời: “Bố, bố đồng ý giúp con rồi?”

Lệ Quân Mặc không trực tiếp trả lời vấn đề này, ông chỉ nói với Lệ Yên Nhiên: “Hôn nhân là chuyện đại sự, vậy phải để mẹ con và ông ngoại con biết, như vậy đi, chúng ta gặp nhau trong ngục.”

Nói xong Lệ Quân Mặc rời đi.

Bồ cứ thế đi rồi?

Lệ Yên Nhiên cảm giác mình hoàn toàn bị hong phơi ở đây, như thịt bò phơi nắng, chật vật lại khó chịu, cô ta chỉ có thể thận trọng leo xuống.

Thế nhưng lúc xuống chân khẽ trượt, thiếu chút nữa thì té xuống, cô ta sợ đến mặt trắng xanh, cả người túa mồ hôi lạnh, hét to về phía người làm nữ bên cạnh: “Mấy người mắt mù à, mau lại đây dìu tôi!”

Dạ Huỳnh lại được thăm tù, lần này bà ta nhìn thấy Dạ lão và Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt với Dạ Huỳnh: “Mẹ, con thành công rồi, bố đã bằng lòng giúp con gả cho Lục Hàn Đình rồi!”

“Thực ư? Vậy thì thật tốt quá, Yên Nhiên, thế thì con sắp sửa làm Lục gia Đại thiếu phu nhân rồi.” Dạ Huỳnh cũng vui vẻ cười nói.

Rồi Dạ Huỳnh đưa mắt rơi vào trên người Dạ lão: “Bố, cỗ độc trên người bố hết chưa?”

Quãng thời gian này Dạ lão cả ngày lẫn đêm bị bị cỗ độc gặm nhắm đau đón, lão ta gầy đi rất nhiều, gương mặt già nua đều co rúm, bây giờ nhìn âm trầm lại cay nghiệt, còn mang theo vài phần độc ác, thật sự là tướng do tâm sinh.

“Cổ độc trên người bố cũng gần hét rồi.” Dạ lão cũng không nói lão ta làm sao chữa hết độc, lão nhìn Lệ Yên Nhiên bên người, lộ ra vài phần hài lòng: “Hiện tại có tin tức về hôn sự của Yên Nhiên cùng Lục Hàn Đình, có đám hỏi của hai nhà Lục Lệ về sau có thể càng thêm củng cố địa vị Dạ gia, đây là chuyện cực kỳ tốt!”

Trong đôi mắt Dạ Huỳnh hiện lên ảm đạm, bà ta xem như đã hiểu, nếu như không phải do Yên Nhiên sắp gả cho Lục Hàn Đình, người bố này của bà ta căn bản sẽ không tới ngục giam liếc bà ta một cái.

Bà ta vẫn biết bố mình trầm mê quyền vị, nhưng vài ngày không gặp, lão ta dường như đã si mê đến mức điên cuồng.

Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão bây giờ lạ lẫm vô cùng.

“Yên Nhiên, sao bố con còn chưa tới?”

“Cũng sắp tới rồi ạ!”

Dạ Huỳnh có chút bất an, mấy năm nay Lệ Quân Mặc đều lãnh lãnh đạm đạm với bà ta, chuyện hôn sự liên quan đến con gái, ông ta sao có thể tôn trọng bà ta như thế, để ông cháu ba đời bọn họ tụ tập vào ngục chờ ông?
 
Chương 879


Chương 879: Chó Săn Lục Hàn Đình

Lúc này, phía ngoài cửa chính có một chiếc limo sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa sau xe kéo ra, thân ảnh tôn quý của Lệ Quân Mặc lọt vào trong tầm mắt.

Lệ Quân Mặc tới.

Quản gia tư nhân cung kính thấp giọng báo cáo: “Tiên sinh, Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đã đều đến đông đủ, bọn họ đang ở bên trong chờ ngài.”

“Biết rồi.” Lệ Quân Mặc dẫn theo quản gia tư nhân đi lên bậc thang, vào bên trong.

Lúc này phía sau đột nhiên một chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đến, cửa xe mở ra, Lục Hàn Đình xuất hiện.

Lục Hàn Đình nhìn bóng người Lệ Quân Mặc kêu một tiếng: “Bác Lệ.”

Lệ Quân Mặc dừng bước, quay người sang, ông đứng ở trên bậc thang thật cao nhìn về phía Lục Hàn Đình, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi mỏng: “Sao cậu lại tới đây?”

Lệ Quân Mặc viết hết ý không chào đón của ông lên mặt.

Lục Hàn Đình nhanh chóng đi lên trước, dừng ở phía dưới Lệ Quân Mặc, sau đó lấy tư thế ngước lên nhìn Lệ Quân Mặc, rất ân cần lấy lòng: “Bác Lệ, nghe nói hôm nay bác muốn đến đây tự tay vạch trần vở tuồng thiên kim thật giả, cháu chạy tới trợ uy cho bác Lệ.”

Lệ Quân Mặc lập tức hiểu, Lục Hàn Đình này đã đoán được, ông buồn cười nhếch môi: “Nhóc con, đêm qua dáng vẻ hùng hỗ giới thiệu phụ nữ cho bác đi đâu rồi, có bản lĩnh thì đừng sợ chứ?”

“cm Trong lòng Lục Hàn Đình than một câu “bỏ bà nó rồi”, anh biết tối hôm qua mình đã triệt để đắc tội vị bố vợ này, bây giờ muốn cưới con gái nhà người ta, chỉ sợ còn phải nằm mơ dài dài.

Lục Hàn Đình đột nhiên nghĩ tới bố anh từng nhắc nhở anh, bảo anh không nên khinh dịch đắc tội Lệ Quân Mặc, “hôm nay lưu một vật, ngày tháng tốt gặp nhau(*)” hiện tại xem ra bố anh hình như đã sớm biết mọi thứ.

(°) ý chỉ đừng làm những điều quá cực đoan, bám víu vào nó hoặc đẩy người ta vào đường cùng, sẽ luôn không có kết quả tốt đẹp.

Anh đến cùng vẫn là… còn quá non!

Trong lòng Lục Hàn Đình một vạn thảo nê mã(*) đang lao nhanh, nhưng không hề dám biểu hiện ra mặt, anh ha hả nở cười vài tiếng: “Bác Lệ, tối qua cháu đùa thôi, bác liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho cháu một lần nhé! Dù sao về sau chúng ta đều là người một nhà cả mà.”

(‘) Thảo nê mã: Từ lóng của câu chửi thề bên Trung, bằng với “ĐMM” bên Việt Nam.

“Người một nhà? Ai là người một nhà với cậu?” Lệ Quân Mặc nói xong xoay người rời đỉ.

Lục Hàn Đình hóa đá tại chỗ, anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy, vị bố vợ này ghi thù dai quá đấy!

Lục Hàn Đình anh đây còn không nề hà hạ mình lấy lòng, không ngờ tới bây giờ trực tiếp ăn một cục lơ to đùng, anh muốn phủi tay không làm nữa, rời đi.

Song, Lục Hàn Đình lại nhanh chóng nhắc chân đi theo: “Bác Lệ, chậm một chút, bác chờ cháu một chút.”

Không thể nào hát tay chịu thua được, việc hiện tại duy nhất anh có thể làm chính là lấy lòng gấp bội vị bố vợ này, dù sao cũng chính là nghiệt mình tự tạo, dù có khóc cũng phải đi hết con đường này.

Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên đều đang đợi Lệ Quân Mặc, lúc này cửa bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài quát vào, kèm theo bóng người Lệ Quân Mặc.

Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời, nhanh chóng vui vẻ nói: “Bó, bố đã đến rồi?”

Ngày hôm nay Lệ Quân Mặc mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, trên bờ vai phẳng lì phủ lớp sương lạnh bên ngoài, ông tháo bao tay da xuống đưa cho quản gia tư nhân, đôi mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt liếc mắt ba ông cháu kia.

Lúc này quản gia tư nhân dời một cái cái ghé, để Lệ Quân Mặc ngồi xuống.

Nhưng đang dời ghế nửa chừng thì bị chặn lại, hai bàn tay to duỗi tới, trực tiếp nhận lấy cái ghé từ trên tay quản gia tư nhân.

Quản gia tư nhân ngẳng đầu nhìn lên, là Lục Hàn Đình.
 
Chương 880


Chương 880: Tương Kế Tựu Kế

Chỉ thấy Lục Hàn Đình dời cái ghế đến phía sau Lệ Quân Mặc, còn lấy chiếc khăn từ túi áo vest của mình ra, nghiêm túc lau lau cái ghê một lần: “Bác Lệ, mời ngồi.”

Nhìn Lục Hàn Đình chân chó(*) như thế, quản gia tư nhân cảm giác nguy cơ tứ phía, sao ông lại cảm giác có người đoạt bát ăn cơm của ông thế?

(*) ý chỉ nịnh bợ, xun xoe.

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Lục Hàn Đình, sau đó ngồi xuống ghê.

Hầu hạ bố vợ đại nhân xong xuôi, Lục Hàn Đình lúc này mới tìm cái ghế khác ngồi xuống, đợi xem cuộc vui.

“Anh Hàn Đình, sao anh cũng đến đây thế? Có phải bố em bảo anh tới… bàn hôn sự chúng ta không?” Lệ Yên Nhiên chứng kiến Lục Hàn Đình đã ngạc nhiên há to miệng, cô ta cảm thấy hiệu suất xử lý công việc của bố sự thực sự quá cao, đã tìm được Lục Hàn Đình tới.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua mặt Lệ Yên Nhiên, ý kia là ngu ngốc.

Dạ Huỳnh đã dự cảm xấu trong lòng, bà ta ngẳng đầu nhìn về phía Lệ Quân Mặc, hiện tại Lệ Quân Mặc ngồi ở ghế trên, đôi chân dài cao ngạo vắt chéo lên nhau, đôi mắt phượng kia lẳng lặng nhìn bọn họ, không hề sắc bén, nhưng lại sắc bén khiến chẳng kẻ nào ẩn trốn được.

“Quân Mặc, hôm nay anh để cho bọn em tụ tập ở chỗ này là muốn bàn chuyện hôn sự của Yên Nhiên và Hàn Đình sao? Ở trong ngục bàn chuyện cưới xin có phải may mắn lắm không ạ?” Dạ Huỳnh kéo kéo khóe môi.

Nào có người ở trong tù còn bàn chuyện cưới xin, đúng là lần đầu nghe nói.

Dạ lão cũng phát hiện kỳ lạ, lão ta nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, nếu đã tới, tại sao cậu không nói chuyện, Yên Nhiên là con gái duy nhất của cậu, hiện tại nếu đám cưới hai nhà Lục Lệ sẽ oanh động toàn bộ Đề Đô, lần này cậu nhất định phải cho Yên Nhiên tổ chức một hôn lễ thịnh thế, để nó xuất giá nở mày nở mặt!”

Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi vào trên mặt Dạ lão, ông chậm rãi gợi lên môi mỏng, cười như không cười hỏi ngược lại: “Yên Nhiên thật sự là con gái của tôi sao?”

Lệ Quân Mặc từ vào cửa đến bây giờ cũng hé một lời, đây là câu nói đầu tiên ông mở miệng, mà vừa dứt lời, con ngươi ba ông cháu Dạ gia này co rụt lại, bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng từ trên ghế đứng phát lên: “Bố, bố nói cái gì thế, không phải bố đã làm xét nghiệm ADN rồi ư…”

“Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh nhanh chóng chặn lời Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên lúc này lấy tay bưng miệng mình, cô ta cũng phát hiện mình lỡ miệng.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc không có tâm tình sóng lớn, ông lặng lặng ngồi ở chỗ kia đã tản ra một loại khí tràng cường đại, hệt như bậc đề vương từ trên cao nhìn xuống khống chế tất cả vào lòng bàn tay: “Yên Nhiên, sao cô biết tôi làm xét nghiệm ADN?”

“Con…” Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch.

“Cô đương nhiên biết, hơn nữa cô còn lén đổi tóc, đúng không?”

“Bó…” Lệ Yên Nhiên kinh hô.

Quản gia tư nhân đưa tờ kết quả giám định ADN qua, Lệ Quân Mặc nhận lấy rồi quăng “bếp” trên bàn Lệ Yên Nhiên, đôi mắt Đan Phượng đột nhiên trở nên mãnh liệt, bên trong cuồn cuộn sắm vang chớp giật, tức giận cùng rét lạnh: “Nhìn cho kỹ vào, đây là tôi dùng tóc của cô và tôi làm giám định ADN, phía trên chứng thực chúng ta không có bắt kỳ quan hệ huyết thống nào, cô không phải là con gái tôi!”

Lúc tờ kết quả rơi xuống mang theo một lực đạo bén nhọn, như dao róc lên mặt Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên đã biết, thì ra bố cái gì cũng biết, chỉ nhưng ông không nói gì, mà là tương kế tựu kế.
 
Chương 881


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 881: Đại Giới Của Lừa Gạt

Cô ta lén đổi tóc thế nên bố sẽ cầm tóc cô ta làm giám định ADN.

Lệ Yên Nhiên lúc này mới nhận ra mình có bao nực cười, cô ta chính là một con cá trong chậu, chủ động đưa tóc để người ta mang đi xét nghiệm, càng buồn cười chính là lúc cô ta biết được kết quả ADN còn mở cờ trong bụng, tự cho mình rất giỏi lại lên trên tầng thưởng diễn tiết mục nhảy lầu.

Lệ Yên Nhiên cảm giác mình quả thực là đại diện cho con hề dối trên gạt dưới trên sân khấu rồi.

Thì ra bố cái gì cũng biết.

Dạ Huỳnh nhìn tờ kết quả ném tới kia, trái tim chìm đến đáy cốc, chuyện bà ta sợ nhất vẫn xảy ra, thân thế của Lệ Yên Nhiên bị bại lộ.

Xong.

Lần này là thực sự xong rồi.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Dạ Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, bà ta mặt xám như tro tàn ngồi phịch trên ghé, không dối gạt được, Lệ Quân Mặc đã biết hết toàn bộ.

Dạ lão biết mình thát bại, lão trù mưu nhiều năm như vậy, sự giàu có của Dạ gia, tất cả quyền vị trong tay lão đều là từ ngày đó Dạ Huỳnh gả cho Lệ Quân Mặc mà phát lên, đây hết thảy đều là vị con cưng Đề Đô – Lệ Quân Mặc này ban tặng lão.

Dạ lão hiện tại rất hối hận, là tốc độ lão ta quá chậm, ngay phút giây biết được thân phận Hạ Tịch Quán kia, lão nên trừ cỏ tận gốc Hạ Tịch Quán.

Trên người Hạ Tịch Quán có cái bóng của Lâm Thủy Dao, mà cô gái kinh tài tuyệt diễm như Lâm Thủy Dao, Lệ Quân Mặc không có một ngày quên được bà.

“Quân Mặc, cậu đừng tức giận, chúng tôi không phải cố ý lừa dối cậu, năm đó cậu nổi tiếng khắp Đề Đô, Huỳnh Huỳnh là quá yêu mộ cậu cho nên mới làm chuyện như vậy.” Dạ lão kéo khóe môi ngượng ngùng cười nói.

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt nhìn thoáng qua ba đời Dạ gia này, sau đó đứng dậy: “Thứ tôi ghét nhất chính là lừa dối, cuộc đời về sau của các người cứ chậm rãi trôi qua ở đây đi, tôi sẽ xoá tên Dạ gia khỏi Đề Đô, trong một đêm, Dạ gia sẽ lập tức bốc hơi toàn Đề Đô, đây chính là cái giá đắt các người phải trả.”

Lệ Quân Mặc khi nói những lời này giọng điệu rất nhẹ, vị Lệ gia quân chủ trong ấn tượng mọi người vẫn là dáng vẻ anh tuần tôn quý, ông dường như sẽ không nổi giận, nhưng lúc này mọi người đều biết, ông lại dùng giọng nói phong đạm vân khinh kia, trong một đêm huỷ diệt một gia tộc.

Lừa gạt đại giới, Lệ Quân Mặc diệt toàn bộ Dạ gia.

Ba ông cháu Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên kẻ nào cũng đừng hòng thoát, về sau nơi này chính là nhà của bọn họ.

Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên hai chân mềm nhũn, bọn họ trực tiếp ngồi liệt trên đất, há to miệng thở dốc, Lệ Quân Mặc đã đầy bọn họ vào trong địa ngục.

Dạ lão thông suốt đứng dậy: “Quân Mặc, cậu không thể tuyệt tình với chúng tôi như vậy, Dạ gia không thể diệt vong, đây chính là tâm huyết máy chục năm nay của tôi, tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở đây.”
 
Chương 882


Chương 882: Bố Vợ Đại Nhân!

Dạ lão đã điên cuồng, một đời lão ta tham lam quyền vị nhất, dốc hết tâm huyết muốn đầy Dạ gia lên vị trí tối cao, nhưng bây giờ Lệ Quân Mặc lại đánh nát tất cả.

Lệ Quân Mặc đã từng nâng lão ta lên rất cao, hiện tại lại để lão rơi khốc liệt đến mức nào.

Lệ Quân Mặc không muốn nhìn ba người bọn họ, dù chỉ là cái liếc cũng không muốn, ông đi ra ngoài.

Lục Hàn Đình cùng quản gia tư nhân cũng đi ra ngoài, cửa lớn “Ầm” một tiếng đóng lại.

Dạ lão bị giam ở tại bên trong, lão gõ cửa rằm rầm, gào hết sức bình sinh: “Thả tôi ra ngoài! Mau thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn đợi ở chỗ quỷ quái này!”

Lệ Yên Nhiên sợ đến khóc, cô ta chỉ mới 20 tuổi, độ tuổi đẹp như hoa, cô ta chưa từng nghĩ tới nửa đời sau của mình lại sống qua ngày ở nơi không có ánh mặt trời, âm u ẩm ướt như này.

“Ông ngoại, mẹ, hai người mau cứu con, con muốn thoát khỏi đây, a…” Lệ Yên Nhiên mắt khống chế thét chói tai.

Dạ Huỳnh nhanh chóng vươn tay ôm lầy Lệ Yên Nhiên, hai mẹ con cuộn trong góc phòng, run lên cầm cập.

Lúc này Dạ lão từ từ trấn định lại, lão ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm dữ tợn, trong lòng lão không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt đục ngầu không ngừng xoay chuyển, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Bó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, con vào thì thôi, lẽ nào bố và Yên Nhiên cũng phải ở đây luôn sao?” Dạ Huỳnh khóc hỏi.

Dạ lão đột nhiên nheeshc khóe môi, âm lệ cười một tiếng: “Yên tâm đi, rất nhanh bọn họ sẽ mở rộng cửa, cung nghênh chúng ta đi ra.”

Có ý gì?

Dạ Huỳnh không rõ, bà ta muốn hỏi, nhưng Dạ lão đã không nhịn được giơ tay lên chặn bà ta lại: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

Dạ lão hai mắt nhắm nghiền.

Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão càng ngày càng quái dị, gần đây có lẽ Dạ lão tiếp xúc qua người nào, độc trên người lão sắp hết, tính tình thay đổi quá lớn, bà ta sắp không nhận ra người bố này.

Lệ Quân Mặc ra phòng khách, lên chiếc limo sang trọng, quản gia tư nhân vừa định đóng cửa cửa sau xe, nhưng lúc này Lục Hàn Đình đi tới, trực tiếp cúi lưng đi vào, ngồi cạnh Lệ Quân Mặc.

Lục Hàn Đình nhìn Lệ Quân Mặc, giơ ngón tay cái lên: “Bố vợ đại nhân, đã nhiều năm như vậy, vẻ quyết đoán của bố vẫn như cũ không giảm như năm đó, giậm chân một cái, toàn bộ Đề Đô cũng động đất theo luôn.”

Nhìn Lục Hàn Đình chân chó, quản gia tư nhân: “…”

Tâm trạng Lệ Quân Mặc không tốt lắm, ông mím môi mỏng: “Ai là bố vợ đại nhân của cậu, đừng có tỏ vẻ thân thiết lắm, bây giờ lập tức lăn khỏi xe tôi.”

Dán cả khuôn mặt nóng lên bờ mông lạnh, Lục Hàn Đình biểu thị mặt mình cũng rất dày, anh thu tay về, lẫm bẩm: “Vậy được rồi, con xuống xe, lúc đầu con còn muốn chia sẻ với bố vợ đại nhân ảnh chụp của mẹ vợ đại nhân. Aizz, xem ra bố vợ đại nhân đối với thứ này cũng không có hứng thú.”

Nói rồi Lục Hàn Đình xuống xe.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng Lệ Quân Mặc: “Quay lại!”

Lục Hàn Đình khóe môi khế cong, nhanh chóng ngồi xuống lại, anh cảm giác mình thực sự quá khôn, may mà tối hôm qua lấy được ảnh chụp từ Quán Quán, anh biết vị con cưng Đề Đô này ai cũng không thu phục được, chỉ có duy nhất một người, đó là… mẹ vợ đại nhân!

“Bố vợ đại nhân, bố gọi con ạ?”

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Lục Hàn Đình, sau đó vươn tay: “Đưa ảnh đây.”

Động tác Lục Hàn Đình lanh lẹ đem một tấm hình ra: “Bố vợ đại nhân, bố còn chưa thấy dáng vẻ của mẹ vợ đại nhân à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top