Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 621


Chương 621: Hạ Tịch Quán Rơi Vào Tay Máy Gã Nam Đàn Ông

“Chúng ta nói một tiếng với Dạ lão trước đã! Đây là tình huống đặc biệt, chúng ta phải tranh thủ cho Tịch Quán chút thời gian.”

Người Đại học A tìm được Dạ lão: “Dạ lão, Hạ Tịch Quán trường chúng em không biết đi đâu, chắc là có một chút việc gấp, rất nhanh sẽ trở lại, Hạ Tịch Quán chính là trạng nguyên thi được trọn 750 điểm năm nay, ngài có thể dời thứ tự của Tịch Quán không ạ, chờ cô ấy một chút?”

Dạ lão nhìn về phía những học sinh kia, lạnh giọng khiển trách: “Các cô các cậu đang quậy gì ở đây, hôm nay là ngày tuyển chọn của viện khoa học, các cô các cậu có ai không biết sao, có chuyện gì gấp cũng không nên làm bây giờ chứ, tôi thấy Hạ Tịch Quán căn bản cũng không coi trọng cuộc tuyển chọn lần này, cũng không tôn trọng chúng tôi!”

Đại học T và Đại học A đã sớm kết thù, bây giờ nhìn thấy Hạ Tịch Quán đột nhiên không xuất hiện, bọn họ lúc này bỏ đá xuống giếng, dù sao năm nay chỉ tuyển chọn ba người, thiếu một đối thủ cạnh tranh mạnh mẻ Hạ Tịch Quán này, phần thắng bọn họ lại lớn thêm một chút.

“Đại học A chúng mày lần này thực sự là không hiểu chuyện, đây là cuộc tuyển chọn mỗi năm chỉ có một của viện khoa học, bọn tao đã đã đợi ngày này rất lâu rồi, chẳng lẽ muốn vì một Hạ Tịch Quán mà phá hỏng quy tắc sao?”

“Bọn tao…” Đại học A muốn dựa vào lí lẽ biện luận.

Lúc này Dạ lão cắt ngang tất cả mọi người: “Được rồi, chớ ồn ào, hiện tại đã đến thời gian Hạ Tịch Quán ra sân, cô ta chưa tới phải không, trực tiếp thủ tiêu tư cách của cô ta!”

Dạ lão giải quyết dứt khoát, thủ tiêu tư cách tuyển chọn của Hạ Tịch Quán.

Lệ Yên Nhiên đứng bên vẫn không hé răng, tất cả chuyện này đều trong dự liệu của cô ta, nên cô ta chẳng chút bắt ngờ nào.

Hạ Tịch Quán vẫn luôn muốn vào viện khoa học, nhưng bây giờ, cô ta vào không được rồi!

Lệ Yên Nhiên cong môi cười, lúc này mới đi lên trước, sắc mặt cô ta có hơi ngưng trọng: “Nhưng Hạ Tịch Quán đến tột cùng đi đâu, cô ta sẽ không xảy ra chuyện đầy chứ?”

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nghĩ tới chuyện không tốt, nhanh chóng có người xì xào bàn tán, “Lúc trước có một nữ sinh viên cũng đang yên đang lành mà mất tích, nữ sinh viên học nhảy, dung mạo rất xinh đẹp, cuối cùng cảnh sát tìm được, là bị… cưỡng gian rồi giết chết đó.”

“Trời ạ, Tịch Quán sẽ không xảy ra chuyện chứ, dáng dắp Tịch Quán xinh đẹp như vậy, rất dễ khiến kẻ xấu sản sinh tà niệm, chúng ta mau báo cảnh sát, xem camera theo dõi.”

Toàn bộ Đại học A luống cuống, có người lấy di động ra báo cảnh sát, có người đi tìm khoa bảo vệ, lấy được video giám sát.

Mở video giám sát ra, tìm được Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán hôn mê bị mấy người đàn ông mặc áo đen to con khiêng đi, trong đó còn có tên áo đen còn thô bỉ sờ soạng khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán.

Một tên khác thúc giục: “Được rồi, trước đem cô mang theo xe, như thế này ở trên xe có thể chơi thật tốt.”

Đám đông thấy đoạn video giám sát này sắc mặt đại biến, có tiếng xầm xì bàn tán của Đại học T: “Hạ Tịch Quán thực sự bị mắy tên kia mang đi, chắc là bây giờ đang ở trên xe bị…”

Đám người Vương Thông Đại học A vừa nghe liền nỗi trận lôi đình: “Mày con mẹ nó đang nói cái gì, rửa mồm sạch sẽ một chút, có gan lập lại lần nữa xem!”

“Lẽ nào bọn tao nói sai à, ai bảo Hạ Tịch Quán gần đây nỗi danh quá làm gì, cô ta bị theo dõi, tuy là chúng ta báo cảnh sát, nhưng cho dù có cứu trở về, cô ta khẳng định cũng bị mấy tên kia chơi qual”

Vương Thông siết quyền trực tiếp đắm lên mặt người kia, đám sinh viên giữa Đại học A và Đại học T hết sức căng thẳng, đã bắt đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Lệ Yên Nhiên không lên sân khấu, cô ta vĩnh viễn là khán giả đứng xem, trên tay rất sạch sẽ, thực tế cô ta cũng cũng không có làm gì, những thứ này không có quan hệ gì với cô ta.
 
Chương 622


Chương 622: Phải Mau Chóng Tìm Được Quán Quán

Đây vốn là ngày viện khoa học tuyển chọn, chuyện Đại học A và Đại học T lớn ở trong kéo bè kéo lũ đánh nhau này đã hoả tốc truyền khắp toàn bộ Đế Đô, đương nhiên tin tức Hạ Tịch Quán mắt tích đã lan khắp mọi nơi.

Tất cả mọi người đều đoán kết cục của Hạ Tịch Quán, một thiếu nữ như hoa bị mấy gã đàn ông hung hãn mang đi, trong sạch của cô khẳng định sẽ mắt.

Chuyện này qua miệng đám người ghét Hạ Tịch Quán càng thêm dặm muối dặm muối vào, trong lúc nhát thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người Hạ Tịch Quán, rất nhiều người không có ý tốt.

Lục Hàn Đình đang lái xe, chiếc Rolls Royce Phantom đang lao trên đường, bàn tay to đè xuống vô lăng, anh có điện thoại, là lão phu nhân gọi.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo, nội à.”

“A Đình, chết rồi, Quán Quán đã xảy ra chuyện?” Lão phu nhân lo lắng hô lên.

Mi tâm anh khí Lục Hàn Đình nhíu lại, hai ngày này anh đều không thấy cô, nhưng hôm nay cô hẳn là ở cuộc tuyển chọn của viện khoa học chứ.

“A Đình, Quán Quán ở chỗ tuyển chọn viện khoa học trên bị vài tên áo đen mang đi, chuyện này đã dư luận xôn xao rồi, bà thấy chuyện này rất quỷ dị, nhất định là có người mượn thời gian hôm nay đẩy Quán Quán tới trên đầu gió đỉnh sóng, hủy đi danh dự của Quán Quán.” Lão phu nhân nhanh chóng cho ra phán đoán chuẩn xác, sau đó tổng kết nói: “Lũ người áo đen kia sẽ không bỏ qua Quán Quán, bọn họ nhất định sẽ làm nhục Quán Quán trên xe!”

Bàn tay to đang nắm vô lăng của Lục Hàn Đình đột nhiên siết chặt, nỗi đầy gân xanh, cả người anh toát ra màn sương lạnh.

“A Đình, cháu phải mong chóng tìm được Quán Quán, bài gửi tất cả manh mối đến di động cháu rồi đó.” Xem Thêm ngôn tình hay.

Tin nhắn gửi tới, Lục Hàn Đình mở ra xem, lão phu nhân đã tọa trấn Lục gia nhiều năm như vậy, thủ đoạn khá sắc bén, tất cả manh mối đều gửi tới.

Lục Hàn Đình mở ra ảnh chiếc xe van màu đen, mấy tên áo đen kia mang Hạ Tịch Quán lên chiếc xe này bỏ đi.

*A Đình, bà đã sai người truy tung tích của chiếc van này, bây giờ nó đang ở trên đường Tây Hoàn.”

Đường Tây Hoàn?

Lục Hàn Đình ngẳng đầu, xuyên qua cửa số xe nìn ra phía ngoài, anh bây giờ đang ở trên đường Tây Hoàn, lúc này ở đường cái đối diện xuất hiện một van màu đen, lướt ngang qua xe anh.

Chính là chiếc van đen này, Lục Hàn Đình liếc mắt liền nhận ra.

“A Đình…” Lão phu nhân ở đầu dây kia còn nói gì đó.

Lục Hàn Đình đưa tay tháo tai nghe trên tai xuống, dồn sức đánh tay lái, chiếc Rolls Royce Phantom xoay đầu, anh đạp chân ga, xe như tên lửa phóng đi.

Có chiếc xe qua đường dừng lại, thất thanh hô, “Mấy người mau nhìn cái xe Rolls Royce đó kìa, đây là không Ấ Á “ À¡jm muôn sông nữa rôi!

Trong xe van màu đen.

Hạ Tịch Quán từ từ có lại chút tri giác, hưng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cả người đều mềm mại vô lực, cô biết mình trúng chiêu.

Phạm Điềm cũng không bình thường như vẻ ngoài, châm pháp của cô ta vừa ngoan vừa chuẩn, trực tiếp đâm vào huyệt đạo của cô, tê dại thần kinh cô.

Phạm Điềm là ai?

Cô ta chắc vẫn luôn nằm vùng bên cạnh cô.

Lúc này chiếc áo len màu vàng nhạt trên người cô đã bị phanh ra, một bàn tay nhắc mặt cô: “Chậc chậc, gương mặt này quá đẹp, người ta nói hoa khôi Đại học A là một tiểu tiên nữ, quả nhiên danh bắt hư truyền, so sánh với đám đàn bà trước đây chúng ta chơi đúng là dung chỉ tục phẩn(*).”

(‘)Sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.

Xem Thêm:

Đọc full kết hôn anh có dám không? tại truyen one

Đọc full nhiệm vụ sinh đẻ tại truyện one

Đọc cập nhật nhanh Cơn lốc yakuza tại truyen one

Cập nhật nhanh chàng rể chiến thần tại truyen.one

Cập nhật nhanh Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Tại Truyen.one

Đọc full tổng giám dốc bạc tỷ không dễ chọc tại truyen.one
 
Chương 623


Chương 623: Cô Rất Nhớ Lục Tiên Sinh

Một gã áo đen đang lái xe, ba gã khác vây quanh Hạ Tịch Quán, bọn họ rất hài lòng mặt hàng lần này, quả nhiên là cực phẩm.

Tên áo đen lái xe đã không thể chờ đợi, hắn thúc giục: “Chúng mày mau lên, chơi nhanh đi, chơi đã rồi thì đổi cho tao.”

“Đừng gấp, đối mặt với cực phẩm như vậy, bọn tao sao mà nhanh như được, các ngươi mày trước đi, tao tới quay video, người thuê đã thông báo, phải chụp ảnh quay video nhiều lên.”

Một gã áo đen lấy di động ra, nắm mặt Hạ Tịch Quán tới chụp: “Chúng mày xem này, gương mặt xinh đẹp bao nhiêu, mau cởi đồ nó ra, xem thử dáng người nó thế nào.”

“Để tao tới.” Một tên áo đen khác dùng sức kéo cỗ áo thun bên trong của Hạ Tịch Quán, kèm theo tiếng vải vóc bị xé toạc, bờ vai láng bóng của Hạ Tịch Quán lộ trong không khí.

Mấy tên áo đen nhìn đến mắt sáng rực: “Wow, da trắng như sữa bò ấy nhỉ, này, sờ lên còn trơn trọt như tơ lụa. Mẹ nó ta cảm giác như uống phải thuốc kích dục ấy, không nhịn được nữa, tao tới trước!”

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẫy, nhưng cô không mở mắt nổi, da thịt thắm lạnh, bên tai đều là tiếng cười bản thỉu của mấy gã đàn ông, khiến người ta buồn nôn.

Mấy tên đàn ông này động tác hết sức lưu loát, chắc là được thuê với mức tiền cao, bọn họ cũng không muốn muốn mạng của cô, mà luân phiên hãm hiếp cô trên xe xong quay video.

Đối với một cô gái mà nói, đây là sỉ nhục lớn nhất, quả thực sống còn khó chịu hơn chết, rất rõ ràng cái này người chủ mưu sau màn là muốn dằn vặt cô, muốn hủy đi thanh danh cô.

Hạ Tịch Quán giật giật, muốn giãy dụa, nhưng toàn thân không còn sức lực.

Lúc này một cái tên áo đen đã không kịp chờ muốn nhào tới, đè trên người cô, thò tay đến quần cô: “Tao chưa bao giờ chơi tiểu mỹ nhân như vậy, chúng mày xếp hàng sau ta, để tao thoải mái trước đã ha ha.”

Hạ Tịch Quán từ từ nhắm hai mắt, một khắc như thế cảm quan đặc biệt rõ ràng, cô cảm nhận xâm phạm của đám người này, nhưng cô vô lực phản kháng.

Loại cảm giác vô lực này hệt như chìm vào hồ nước chết, sau đó từ từ chìm xuống, đắm mình vào vũng sâu.

Cô đã thật lâu không cảm nhận được loại cảm giác bắt lực này, lần trước là năm cô chín tuổi kia, mẹ cùng ông nội lần lượt rời đi, chỉ có một mình cô.

Đều nói Đế Đô ngọa hồ tàng long, thì ra nguy hiểm vẫn luôn ngủ say bên cô, cô tin lầm Phạm Điềm, đây chính là hậu quả cô phải gánh.

Hốc mắt Hạ Tịch Quán nóng lên, bên trong như là có thứ gì nóng hổi mà ướt át muốn chảy ra, trong giây phút tuyệt vọng đó, choáng đầy trong trí óc cô là khuôn mặt anh tuần kia, là Lục Hàn Đình.

Là Lục tiên sinh của cô.

Một khắc như thé, thật nhớ thật nhớ anh.

Tên áo đen phía sau đang kéo quần Hạ Tịch Quán, lúc này tên áo đen lái xe phía trước đột nhiên kêu lên: “Gay rồi, phía sau có xe lao tới!”

Cái gì?

Máy tên áo đen này khá cảnh giác, bọn họ ghé vào kính chắn gió phía sau nhìn, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce phía sau kia như điên lao tới.

Mắt vài tên áo đen co rụt lại, tràn vẻ sợ hãi, bọn hắn sợ hãi nhìn người lái xe kia, bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt trên tay lái, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, đôi mắt thâm thúy sâu hẹp kia tựa như tia X quang phóng qua kính chắn gió, bắn trên mặt những gã khốn này, vẻ mặt anh không chút thay đổi, lạnh lùng dửng dưng lại tàn nhẫn khát máu, khiến da đầu người ta tê rần.
 
Chương 624


Chương 624: Đừng Sợ, Anh Tới Rồi

“Mẹ nó, mau tránh ra!” Tên áo đen thất kinh hét lớn.

Thế nhưng không kịp nữa, một giây kế tiếp chiếc Rolls Royce Phantom từ phía sau vọt thẳng tới, mang theo sức mạnh vĩ đại mang tính hủy diệt.

“Àm”” một tiếng, tiếng vang như muốn điếc tai vang óc.

Những người qua đường đều khiếp sợ nhìn một màn này, vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy chiế Rolls Royce Phantom liều mạng đuổi theo, sau đó xông lên.

Chiếc xe van màu đen văng lên tia lửa va vào vách tường, sau đó dừng lại, xe trực tiếp hỏng.

Sau tiếng vang ầm ầm sau là một mảnh yên lặng, đợi vài giây, người qua đường thấy được chiếc Rolls Royce Phantom mở ra cửa lái, một bóng người anh tuấn xuất hiện.

Lục Hàn Đình xuống.

Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen quần tây cùng màu được may thủ công, làn gió ngày thu đưa thỏi lộng áo anh áo sơmi anh rung động, khóe mắt hẹp dài kia đã nhuộm đầy tia máu đáng sợ, quần tây dài được cắt tỉa như dao theo mỗi một bước chân tạo ra vòng cung hung ác âm lạnh, anh như là ma vương từ địa ngục đến, hung ác lại đáng sợ.

Lục Hàn Đình đi tới chiếc xe van đen không ngừng bốc khói, kéo ra cửa sau xe, vài tên áo đen đã máu me đầy mặt gục xuống bên trong, chỉ còn lại có hơi thở yếu ớt.

Bọn họ sợ hãi nhìn Lục Hàn Đình, giống như nhìn sa tăng hung sợ, không ngừng lùi về bên trong chuyển.

Người đàn ông kia đạp lút cần ga, lao như mũi tên kia, căn bản không muốn sống nữa.

Kiểu đàn ông này khiến người ta run sợ.

Lục Hàn Đình liếc mắt liền thấy được dáng người nhỏ bé kia, Hạ Tịch Quán đã bát tỉnh, cuộc va chạm mãnh liệt cũng hắt văng cô ra ngoài, một dòng máu chảy xuống từ vằng trán trắng nõn của cô.

Lục Hàn Đình vươn tay, lôi tên áo đen xuống, một cước đá ra xa mấy mét, sau đó anh khom lưng đi vào, ôm Hạ Tịch Quán chỗ ghế sau ra.

Trên người cô quần áo xốc xếch, bờ vai láng bóng đã lộ ra ngoài, một mảng lớn da thịt tinh tế trắng nõn đong đưa mắt người đến đau, phía dưới quần vẫn còn hoàn hảo, anh chạy đến, cô còn chưa bị xâm phạm.

Lục Hàn Đình cầm áo khoác ngoài màu đen bên ngoài của mình đưa bọc lại toàn bộ người cô, anh ôm cô, từng bước một đi về phía chiếc Rolls Royce Phantom, thế nhưng đi hai bước, anh đột nhiên quỳ một gối xuống dưới.

“Phụt” một tiếng, anh không thể nhịn được lệ khí ngai ngái cuồn cuộn trong lồng ngực, phun ra một búng máu.

Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô gái trong ngực, từ từ nhếch đôi môi mỏng: “Cho em khỏi huênh hoang nữa, bị kẻ xấu bắt đi, nếu như anh muộn một bước, em sẽ làm sao hả?”

Tay phải của anh chậm rãi thấm máu, vừa rồi lúc đụng xe không cảm thấy, hiện tại toàn bộ cánh tay phải đau đến tê dại, như đã gãy mắt rồi.

Lục Hàn Đình thở hỗn hển, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch không gì sánh được, lúc này anh thấy bên khóe mắt cô gái lặng lẽ chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt, cô khóc.

Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng dán trên đôi mắt cô, cọ sát hôn xuống, sau đó lấy miệng mình lau đi nước mắt cô, anh từ từ nhắm hai mắt khàn khàn nỉ non nói: “Sợ rồi sao? Đừng sợ, anh tới rồi.”

Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình ngã ầm xuống đất, thời điểm mắt đi tri giác anh siết Hạ Tịch Quán thật chật vào lòng mình.
 
Chương 625


Chương 625: Hôn Lên Môi Cô, Hôn Lên Mắt Cô

Lục Hàn Đình thật sự dự định cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn kết hôn, anh muốn hoàn toàn quên đi Hạ Tịch Quán, nhưng bà nội chỉ gọi một cuộc, anh nghĩ, anh đúng là vẫn không thể buông tay cô, không thể để cho bát luận kẻ nào bắt nạt cô.

Lúc hai xe va vào nhau ban nãy, anh đã nghĩ, nếu như không cứu được cô, vậy thì họ cùng chết đi.

Rất nhiều người qua đường chạy tới: “Trời ạ, ở đây xảy ra tai nạn rồi, mau gọi xe cứu thương!”

Hiện trường tụ tập rất nhiều người, lúc này có một người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở đó không xa, cả người mang áo gió đen tuyền, cao to tuần mỹ, là Tô Hi vẫn luôn không lộ diện…

Tô Hi xuất hiện.

Một thủ hạ áo đen cung kính bung dù cho Tô Hi: “Cung chủ, nếu Lục Hàn Đình đã giải quyết rồi, chúng ta cũng nên đi, lần này Hạ Tịch Quán mắt tích đã gây xôn xao dư luận, vài nhóm người đã đuổi đến đây, tứ đại gia tộc Đế Đô Lục Lệ Từ Dạ đều tham dự, chúng ta không thích hợp lộ diện.”

Tô Hi nhìn hai người đang nằm dưới đất, có người nỗ lực tách Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán ra, nhưng Lục Hàn Đình hôn mê bắt tỉnh vẫn ôm cô gái thật chặt, năm ngón tay thon dài của anh khóa lên người Hạ Tịch Quán, cho dù ai có làm cách nào cũng không gỡ ra.

Hạ Tịch Quán đã hôn mê, ngoại trừ cái trán bị thương, cô vẫn ổn, thân thể nhỏ nhắn khóa kín trong chiếc áo khoác màu đen rộng của Lục Hàn Đình, cô nhắm mắt lại nằm trong lồng ngực rắn chắc của Lục Hàn Đình, được anh bảo vệ trong đôi cánh của mình, gian khổ bất xâm, sắc khuôn mặt lớn chừng bàn tay trông mềm mại an yên.

Tô Hi nhàn nhạt thu mắt: “Đi thôi.”

“Vâng, cung chủ.”

“Đúng rồi, đưa tài liệu cá nhân của Phạm Điềm kia đến tay Hạ Bang, bảo làm ông ta giao cho Hạ Tịch Quán, sự cố lần này, toàn bộ Đề Đô sắp náo nhiệt rồi.” Tiếng nói lắm bảm của Tô Hi theo thân ảnh thần bí cao lớn của anh ta cùng nhau biến mát, như thể anh ta chưa từng xuất hiện.

Rất nhanh, vài chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, bên tai vang lên tiếng thắng xe bén nhọn, Hạ Bang và Lam Yên mở cửa xe chạy qua đây: “Quán Quán!”

Hạ Tịch Quán mơ một giấc mộng rất dài, cô mơ thấy mẹ.

Ở trong mơ, cô đã nằm trên giường đang ngủ, mẹ ngồi cạnh cô, không ngừng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mang theo trìu mến quyến luyến: “Quán Quán, mẹ chỉ có thể cùng con tới đây, quãng đường sau này con phải tự mình đi rồi, mẹ tin con có thể đi rất xa, mãi đến khi… đi đến cạnh mẹ.”

Cô ở trong mơ thức tỉnh, trong mộng đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, cô tìm kiếm mẹ khắp nơi, hỏang loạn bất an: “Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu… mẹ ơi, mẹ mau ra đây, Quán Quán sợ…”

Rất nhanh, cô ngã nhào, ngã bẹp xuống đất.

Đau.

Cô cũng không biết nơi nào đau, thật giống như toàn thân đều đau, từng hạt lệ tựa như châu ngọc thi nhau rơi xuống.

Đột nhiên, có một người đi tới, dáng người cao lớn anh tuấn chậm rãi quỳ một gối ngồi chồm hồm, anh đưa tay ôm cô vào ngực, đôi môi mỏng của anh dán trên hai mắt đỏ bừng của cô, hôn từng chút một, còn lau đi nước mắt cô: “Quán Quán, đừng sợ, anh tới rồi.”

Là… Lục Hàn Đình.

Anh ôm cô, ở cô bên tai thấp giọng lưu luyến “Quán Quán, đừng sợ, anh tới rồi”.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rầy, đột nhiên mở mắt ra, cô tỉnh.

Bây giờ cô đang viện trong phòng bệnh ở bệnh viện, đập vào mắt là màu trắng, còn có mùi sát trùng gay mũi, Hạ Bang và Lam Yên vẫn luôn trực cạnh, thấy cô tỉnh lại, hai người nhanh chóng nhảy dựng lên: “Quán Quán, rốt cục con cũng tỉnh rồi!”
 
Chương 626


Chương 626: Điều Tra Phạm Điềm

Hạ Tịch Quán khẽ cựa quậy, Lam Yên nhanh chóng đỡ cô lên, lót cho cô phía sau một cái gối mềm: “Quán Quán, con cảm giác thế nào, có đau ở đâu không?”

Hạ Tịch Quán đưa tay sờ cái đầu nhỏ mình của mình: “Bồ Hạ, mẹ Lam, con không sao, chỉ là đầu hơi đau một chút.”

Hạ Bang tức giận vỗ bàn: “Quán Quán, con yên tâm, mấy gã áo đen kia bố đã chỉnh, bọn họ dám đánh chủ ý lên người con, bế muốn bọn nó sống không bằng chết!”

Tất cả ký ức đều quay lại, Hạ Tịch Quán cũng nhớ đến mấy gã áo đen thô bỉ kia, sắc mặt cô nhanh chóng trắng nhọt.

Cô có “bị làm” rồi chưa?

Lam Yên nhìn thấu tâm tư của cô, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Quán Quán, con đừng sợ, mấy thằng khốn đó chưa đụng tới con, con vẫn còn trong sạch!”

Sao lại thế?

Hạ Tịch Quán nhớ đến lúc ấy có một tên áo đen đã đè lên người cô, thô bạo kéo quần cô xuống, nhưng hình như sau đó lại bị đụng xe.

“Mẹ Lam, con nhớ được lúc đó phía sau có một chiếc xe va vào, sau đó con liền hôn mê, chiếc xe kia có phải cứu con không, là ai đã cứu con vậy ạ?”

“Cái này…”

Hạ Bang và Lam Yên liếc nhau một cái, lúc bọn họ chạy tới Hạ Tịch Quán vẫn còn được Lục Hàn Đình cho ôm thật chặt vào trong ngực, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Lục Hàn Đình kia cũng bị hỏng, là anh chạy tới cứu Hạ Tịch Quán.

Nhưng bọn họ không thể nói, bởi vì Hạ Tịch Quán hôn mê hai ngày này, Lục Hàn Đình tỉnh lại trước, anh tới thăm Hạ Tịch Quán rồi đồng thời bảo hai người bọn họ, không được nói việc anh cứu cô ra.

Lục Hàn Đình là ân nhân cứu mạng của Quán Quán bọn họ, Hạ Bang và Lam Yên là người rất nghĩa khí trong giang hò, dĩ nhiên không thể vi phạm ý nguyện của vị ân công này.

“Quán Quán, là bố, là bố lái xe đụng vào, lúc đó bố quá sốt ruột, liền đạp chân ga xông lên.” Hạ Bang bịa bừa một lời nói dối.

Hóa ra là bố Hạ ư, cô còn tưởng rằng… là người trong mộng cô kia.

Hạ Tịch Quán không biết mình lại bị gì, giác mộng kia quá mức chân thực, thời khắc cô bất lực tuyệt vọng là anh dùng lồng ngực to lớn ấm áp ôm lấy cô, cô còn có thể nhớ nụ hôn anh rơi vào đôi mắt cô kia, yêu thương mà dùng sức âu yếm như thế.

Vậy mà, không phải anh. Xem thêm ngôn tình hay.

Không phải là Lục tiên sinh của cô.

Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng!

Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Bang: “Bồ Hạ, cảm ơn bồ ạ.”

Lam Yên là phụ nữ, lập tức liền nhìn ra vẻ mất mác trong đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, con sao vậy, con cho rằng là ai cứu con hả?”

Hạ Tịch Quán khoác lên cánh tay Lam Yên, hàng mi nhỏ dài thõng xuống che giấu tất cả tâm tình, làm nũng nói: “Con không biết ai đã cứu con, nên con mới hỏi thôi, bố Hạ, Mẹ Lam, bố mẹ đối với con tốt nhất.”

Mẹ Lam đau lòng sờ sờ đầu nhỏ Hạ Tịch Quán, Hạ Bang cười gượng, ông nhận mà thấy ngại luôn ấy.

“Được rồi.” Hạ Tịch Quán ngồi dậy, trong đôi mắt sáng trong cô tản ra tia sáng lạnh lùng: “Bố Hạ, bố phải thay con làm một chuyện, con muốn tra một người, người này là bạn học của con, Phạm Điềm.”

Hạ Bang liền đưa hồ sơ được niêm phong cho Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, thứ con muốn đều ở chỗ này.”

Hạ Tịch Quán hơi sửng sốt: “Bố Hạ, sao bố biết con muốn điều tra Phạm Điềm?”

“Quán Quán, bố cũng không biết, tập hồ sơ này hôm qua đã đặt ở trên đầu giường con rồi.”
 
Chương 627


Chương 627: Phạm Điềm Vào Viện Khoa Học Cái gì?

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô muốn tư liệu của Phạm Điềm thì tư liệu của Phạm Điềm liền đặt ngay trên đầu giường cô?

“Bồ Hạ, đây là ai đưa tới vậy ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.

Hạ Tịch Quán gặp tai nạn, Hạ Bang và Lam Yên đều cảnh giác hơn, phòng bệnh này bên ngoài 24 giờ đồng hồ đều có vệ sĩ trông coi, ông và Lam Yên cũng vẫn luôn túc trực, chỉ là hôm qua Lam Yên về nhà cầm máy bộ quần áo, khoảng chưa quá một giờ, trong thời gian này ông đi toilet, đến lúc ông trở ra, tập hồ sơ niêm phong này đã ở đầu giường Hạ Tịch Quán.

Chuyện này rất quỷ dị.

“Quán Quán, kẻ có thể ở dưới mắt bố thần không biết quỷ không hay táy máy tay chân như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bố đã xem camera theo dõi của bệnh viện, nhưng cũng không tra ra được gì, bố tạm thời còn không biết rốt cuộc là ai, nói chung người này rất mạnh.” Hạ Bang nghiêm mặt nói.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ tới một người, Tô HiI Lúc ở Hải Thành, cô đã cảm thấy Tô Hi không phải là Tô Hi trước đây cô quen biết rồi, anh ta trở nên rất thần bí, dường như ẩn giấu một sức lực rất mạnh mẽ.

Là Tô Hi sao?

“Bố Hạ, chuyện này trước hết khoan để ý tới, người này không phải là kẻ thù của chúng ta, mà là bạn, anh ta tới giúp chúng „ ta.

“Được rồi, Quán Quán, con mới vừa tỉnh, vẫn là mau nghỉ ngơi nhiều hơn, bố đi gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho con, như vậy bố mới yên tâm.” Hạ Bang đi gọi bác sĩ.

Bản thân Hạ Tịch Quán là bác sĩ, cô biết thân thể mình không có vấn đề, cô mở ra hồ sơ trong tay, xem tư liệu của Phạm Điềm.

Thực ra bối cảnh xuất thân của Phạm Điềm vẫn rất sạch sẻ, cũng không có cái gì đáng xem, chọt Hạ Tịch Quán lật đến trang cuối cùng, đôi mắt cô khẽ rụt lại.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là thầy Ngô cùng các bạn Đại học A đến thăm cô.

Lam Yên đi ra ngoài, chuyện trò với thầy Ngô, Vương Thông dẫn theo mọi người đến, vây quanh Hạ Tịch Quán.

“Tịch Quán, ngày cậu mát tích thực sự hù chết chúng tớ, cũng may cậu không bị gì.”

“Tịch Quán, cậu nhất định phải nghỉ ngơi nhiều lên, tớ thấy cậu gầy đi rồi đó.”

Mọi người cứ líu ra líu rít, quan tâm an ủi cô, trong lòng Hạ Tịch Quán ấm áp, lúc biết cô mắt tích Đại học A đã đánh nhau hội đồng với Đại học T, tuy thời gian cô vào Đại học A cũng không lâu, nhưng Đại học A giống như một đại gia đình ấm áp vậy.

Hạ Tịch Quán nhìn một chút, không thấy Phạm Điềm, nên cô mở miệng hỏi: “Phạm Điềm đâu? Phạm Điềm tại sao không tới?”

Nhắc tới Phạm Điềm, sắc mặt của mọi người trở nên rất kỳ quặc, Vương Thông mở miệng nói: “Tịch Quán, em chưa biết sao, ngày đó viện khoa học tuyển chọn đã kết thúc, một trong số ba người được chọn có Phạm Điềm, Phạm Điềm chính thức vào viện khoa học rồi.”

Tất cả mọi người rất tức giận.

“Tịch Quán, ngày đó chúng tớ đánh nhau với Đại học T, Phạm Điềm toàn bộ hành trình cũng không tham dự, cô ta tỏ ra chẳng sao ấy, rồi tham gia tuyển chọn.”

“Việc này chúng tớ cũng không trách cô ta, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chúng tớ cũng sẽ không tư cách lên án, nhưng chúng tớ kêu cô ta đi thăm cậu, cô ta vậy mà nói mình không rảnh, cô ta thu thập đồ đạc rời khỏi Đại học A, còn cho số chúng tớ vào danh sách đen rồi.”

“Phạm Điềm thực sự là một con sói mắt trắng(*), bình thường cô ta đi theo sau lưng Tịch Quán cậu, giả bộ chị em tình thâm, kỳ thực chúng ta đều bị cô ta gạt!”

(*) Sói mắt trắng: Loại người bội bạc, ăn cháo đá bát.

“Tịch Quán, cậu đã bỏ lỡ tuyển chọn năm nay của viện khoa học rồi, cơ hội tiếp theo phải đợi đến sang năm, hơn nữa bên ngoài bây giờ đang đồn đại đặc biệt khó nghe, nói cậu đã bị mấy cái gã áo đen kia làm…”

Lời này chưa nói xong, bởi vì vài cái đồng học nhanh chóng liếc mắt, không cho nói lung tung.
 
Chương 628


Chương 628: Cánh Tay Phải Của Lục Hàn Đình Bị Gãy

Vương Thông nói: “Tịch Quán, em đừng nghe máy lời tầm phào bên ngoài, bọn họ là ganh ty với em, nên muốn bôi nhọ thanh danh em, thanh giả tự thanh, không cần phải vì bọn họ mà khổ sở.”

Hạ Tịch Quán biết mình lần này xem như đã thảm bại, cô bỏ lỡ tuyển chọn năm nay của viện khoa học, hơn nữa còn có mối quan hệ căng thẳng với Dạ lão kia, Dạ lão đã lên tiếng, tuyệt đối sẽ không để cho cô bước vào cổng viện khoa học, cơ hội cô vào viện khoa học rất xa vời.

Về máy lời đồn đại phía ngoài, cô có thể đoán được, gần đây cô vang danh khắp nơi, đột nhiên bị mấy tên đàn ông bắt cóc, tuy cô được cứu rồi, nhưng chuyện phát sinh trên xe thế nào, ai cũng không biết.

Việc này càng thêm có lợi cho đám người không có ý tốt, dặm muối dặm mắm, nói cô đã bị chơi, chơi thế nào, ai ai cũng thích bát quái, nhất là đối với loại chuyện có chứa yếu tố nhạy cảm này, e rằng đã truyền khắp phó rồi nhỉ.

Hạ Tịch Quán chẳng thể ngờ đến có một ngày cô sẽ trở thành nữ chính truyện Vàng(‘).

(*) Truyện Vàng: Là cách nói lóng của những câu chuyện có yếu tố nhạy cảm, khiêu dâm. Sắc vàng được cho là phú quý, của xa hoa trụy lạc nên vì thế có cách gọi này.

Song, trong lòng Hạ Tịch Quán càng thấy biết ơn, cô tuy là tính tình thông minh độc lập dũng cảm, nhưng dù sao cũng là chỉ là một cô gái 20 tuổi, rụt rè mà tự ái, rất coi trọng danh tiết của mình, bị những gã khốn ấy mang lên xe làm hỏng, đây đối với bất kỳ cô gái nào đều là đả kích mang tính chất hủy diệt, có lẽ có một ngày sẽ khá hơn, nhưng thương tích trong lòng vĩnh viễn không có cách nào khác khép lại.

May mà bố Hạ đúng lúc chạy tới, nếu như bố Hạ chậm một bước, cô cũng không biết mình bây giờ sẽ như thế nào.

Hạ Tịch Quán càng thêm kiên định, sau này cô sẽ nuôi dưỡng bố Hạ mẹ Lam lúc hai người về già, chăm sóc đến khi cả hai mắt!

Hạ Tịch Quán an ủi bạn bè mấy câu, sau đó hàn huyên tới đề tài khác, mọi người trò chuyện rất thoải mái, đều nói qua vài ngày muốn tới đón cô xuất viện.

Thầy Ngô dẫn theo các bạn Đại học A về, Hạ Tịch Quán cảm giác mình đã nằm hai ngày, nên vén chăn lên xuống giường đi dạo một chút.

Đi ra phòng bệnh của mình, Hạ Tịch Quán đi tới hành lang, rất nhanh, cô ở phía trước thấy được một bóng người cao lớn, là Lục Hàn Đình!

Hạ Tịch Quán khẽ ngưng trệ, không ngờ tới sẽ gặp được anh trong bệnh viện.

Anh sao lại tới bệnh viện?

Bên người Lục Hàn Đình còn có một bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng thấp giọng nói với anh gì đó, còn đưa tay chạm vào cánh tay bên phải của anh.

Cánh tay bên phải của anh bị sao vậy?

Anh nghiêng người đứng nghiêm, Hạ Tịch Quán cái góc độ này có thể nhìn nửa sườn mặt của anh, lúc này tay phải anh rũ £ À _ ý.

xuống, mêm nhữn, nhìn rât vô lực.

Hạ Tịch Quán là bác sĩ, liếc mắt liền nhìn ra tay phải anh dị thường, cánh tay phải của anh dường như bị chắn thương rất nặng, bây giờ vô lực rũ xuống.

Đồng tử Hạ Tịch Quán hung hăng co rút lại, cánh tay phải của anh có phải đã… gãy rồi không?

Anh xảy ra chuyện gì?

Hạ Tịch Quán cảm giác mình tim mình siết đau, cô nhanh chóng nhắc chân tiến lên.

Nhưng lúc này có bóng người chạy tới, là Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên chạy tới bên người Lục Hàn Đình, thân mật khoác lên cánh tay trái lành lặn của anh.

Bước chân Hạ Tịch Quán cứng đò, dưới chân như nặng ngàn cân, không cách nào nhắc thêm nửa bước.

Bác sĩ trưởng rời đi, Lệ Yên Nhiên kéo Lục Hàn Đình xoay người, xinh đẹp cười nói: “Anh Hàn Đình, chúng ta về thôi.”

Vừa mới xoay người, Lục Hàn Đình liền thấy Hạ Tịch Quán ở hành lang phía trước.

Bốn mắt nhìn nhau.
 
Chương 629


Chương 629: Chưa Từng Cãi Thua

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình cũng nhìn Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán mặc quần áo bệnh nhân trong bệnh viện, sắc áo trắng xanh bệnh càng khiến dáng người cô thêm nhỏ nhắn, mái tóc đen thanh thuần tùy ý rối tung nơi đầu vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, bởi vì trán bị thương, nên bây giờ dán một miếng băng gạc , cô càng thêm yếu đuối hơn ngày thường, trông mà đau lòng.

Hiện tại đôi mắt đen láy ấy dán lên mặt anh, tròng mắt cô như chứa đựng hồ nước xuân, khiến người ta liếc mắt nhìn sẽ đắm chìm vào đó.

Bước chân Lục Hàn Đình khẽ khựng, anh dừng lại.

Lệ Yên Nhiên nhận ra Lục Hàn Đình dị thường, cô ta theo ánh mắt Lục Hàn Đình nhìn về phía trước, cũng nhìn thấy Hạ Tịch Quán.

Lệ Yên Nhiên nhíu mày, cực kỳ chán ghét Hạ Tịch Quán, lúc đầu cô bị mấy tên đàn ông mang đi, cô ta đứng xem trò vui, cô ta nào đâu biết rằng Lục Hàn Đình vậy mà cứu Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình đạp lút cần ga, dùng Rolls-Royce Phantom va vào chiếc xe van kia, cánh tay phải của anh bị thương quá nghiêm trọng, gần như phê.

Lục Hàn Đình vì cứu Hạ Tịch Quán mà phế đi một cánh tay của mình!

Lệ Yên Nhiên chưa từng có đặt Hạ Tịch Quán vào mắt, cô ta cho rằng Lục Hàn Đình cũng chỉ là bị sắc đẹp Hạ Tịch Quán mê hoặc, nhưng đến giò phút này cô ta mới có cảm giác nguy cơ sâu đậm, Lục Hàn Đình mê luyến Hạ Tịch Quán hơn so với cô ta tưởng tượng rất nhiều.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhếch môi đỏ, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán cười nói: “Hạ tiểu thư, cô không sao chứ, ngày đó cô mắt tích thực sự dọa sợ chúng tôi.”

Hạ Tịch Quán thu mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, sau đó nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, cô thản nhiên nói: “Tôi rất khỏe, cảm ơn cô quan tâm.”

“Vậy thì tốt, nhưng gần đây bên ngoài lời đồn nổi lên bốn phía, nói cô bị mấy gã áo đen ở trên xe van đã xảy ra một ít… chuyện không thể miêu tả được đó…” Lệ Yên Nhiên cố ý nhắc đến đề tài này.

“Lệ tiêu thư!” Lúc này Lam Yên đã trở về, bà nhanh chóng đi tới cạnh Hạ Tịch Quán, chắn Hạ Tịch Quán sau mình: “Lệ tiểu thư, đều là con gái, cô vì sao cố ý ở trước mặt Quán Quán nhà tôi nhắc tới chuyện không vui như thế, họ nói thiên kim Lệ gia người đẹp tâm thiện, nhưng sao tôi lại cảm giác miệng cô lại bẩn như vậy chứ, đây chính là giáo dưỡng của Lệ gia mấy người?”

Lam Yên nhưng là phụ nữ giới giang hồ, chưa từng cãi thua, lúc này bà giống như một con gà mái bảo vệ con, không chút lưu tình mỗ Lệ Yên Nhiên một cái.

Lệ Yên Nhiên lớn như vậy còn chưa từng bị ai mắng là miệng bẩn, huống chỉ là ở trước mặt Lục Hàn Đình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta xấu hỗ đỏ bừng: “Bài”

“Tôi thì làm sao? Hạ gia chúng tôi cũng không sợ Lệ gia mấy người!” Lam Yên chống nạnh nói.

Lệ Yên Nhiên giận đến bốc khói, tứ đại hào môn Đề Đô và Hạ gia là nước giếng không phạm nước sông, nên Lam Yên rất mạnh miệng, Lệ Yên Nhiên lại ngại vì thân phận thiên kim danh viện của mình không thể mắng lại bà, cho nên cô ta ngước mắt, cầu xin Lục Hàn Đình bên cạnh giúp đỡ: “Anh Hàn Đình, bọn họ bắt nạt eml”

Lam Yên nhìn về phía Lục Hàn Đình, thực ra bà và Lục Hàn Đình không hề qua lại với nhau, mãi đến khi anh cứu Hạ Tịch Quán, ôm Hạ Tịch Quán thật chặt vào lòng.

Lam Yên bây giờ còn nhớ kỹ cảnh tượng kia, tất cả mọi người đều gỡ tay anh ra, muốn tách anh và Hạ Tịch Quán ra, nhưng anh vững vàng ôm Hạ Tịch Quán, lực đạo lớn như muốn khắc cô vào xương cốt mình.

Lam Yên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ người con trai lớn của Lục gia này, hiện tại là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới ở Đề Độ, lại có quan hệ với Quán Quán nhà bà.
 
Chương 630


Chương 630: Đau Đớn Mắt Đi Chốn Nương Tựa

Nhưng câu chuyện này còn chưa bắt đầu lại thật giống như kết thúc, Lam Yên nhìn tư thế Lệ Yên Nhiên kéo Lục Hàn Đình vô cùng thân thiết, trong lòng mắng một câu tra naml Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc mắt Lam Yên, sau đó cất giọng trầm thấp: “Chúng ta về thôi.”

Lệ Yên Nhiên bắt đầu lo lắng, bởi vì Lục Hàn Đình không bênh vực cho cô ta.

Nhưng Lệ Yên Nhiên không giận, cô ta cười xinh đẹp: “Dạ, chúng ta về thôi, hôm nay bác Lục bảo chúng ta về sớm một chút, cùng nhau ăn cơm tối, mai sẽ là lễ đính hôn của chúng ta rồi, còn rất nhiều chuyện phải bàn bạc, anh Hàn Đình, chúng ta đi thôi.”

Ngày mai sẽ là lễ đính hôn rồi?

Hạ Tịch Quán vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía Lục Hàn Đình, anh thật sự muốn đính hôn với Lệ Yên Nhiên sao?

Lúc này ánh mắt Lục Hàn Đình cũng rơi vào khuôn mặt tuyệt sắc trên kia của Hạ Tịch Quán, chỉ là anh nhìn thoáng qua, rồi lạnh lùng thu mắt, sau đó cùng Lệ Yên Nhiên rời đi.

Anh đi rồi.

Hạ Tịch Quán siết chặt tay, lòng châm chích đau đón.

Lam Yên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tịch Quán, thử dò xét hỏi: “Quán Quán, có phải trước đây con có quen với vị đại thiếu Lục gia Lục Hàn Đình kia không?”

Hạ Tịch Quán rũ mắt, nhìn mũi chân mình: “Không quen ạ.”

Người cô quen là Lục tiên sinh.

Lam Yên thấy Hạ Tịch Quán không muốn nói, cũng không miễn cưỡng: “Không biết thì tốt rồi, lễ đính hôn của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên ngày mai sẽ tổ chức, thư mời cũng đã phát hết rồi, toàn bộ Đế Đô đều oanh động, Quán Quán, chúng ta cùng bọn họ không phải người cùng một đường, bố Hạ mẹ Lam sẽ tìm cho con một tắm chồng tốt hơn cả Lục Hàn Đình!”

Hạ Tịch Quán lên giường, cô biết, không có tốt hơn, Lục tiên sinh đã là tốt nhất.

“Mẹ Lam, con biết rồi, con hơi mệt, nghỉ chút đã ạ.”

Hai mắt Hạ Tịch Quán nhắm nghiền, thật sự cô phải nghỉ ngơi, nghỉ khỏe rồi, cô còn rất nhiều việc cần hoàn thành, trị Phạm Điềm, tra rõ người đứng sau thuê đám áo đen kia, nghĩ cách vào viện khoa học lấy được bảo rương thứ hai mẹ lưu lại, còn nữa, nếu thuận lợi thì có thể hiểu rõ thân thế của mình, tìm được bồ ruột còn có mẹ.

Cô có nhiều việc cần hoàn thành như vậy, căn bản không có thời gian thương tâm khổ sở.

Nhưng, vì sao lòng cô vẫn đau đớn như thế?

Hạ Tịch Quán trở người, vùi gương mặt nhỏ vào gối, cô thương tâm như vậy khổ sở như vậy, chắc là bởi vì… Cô đau đớn mắt đi chốn nương tựa!

Cô đánh mắt Lục tiên sinh của cô rồi!

Hạ Bang hấp tấp chạy đến, Lam Yên sắc bén liếc mắt qua, làm thủ hiệu đừng lên tiếng.

Suyt.

Hạ Bang nhanh chóng thả nhẹ bước chân, nhón nhén từng bước một đến, đường đường là lão đại giới giang hồ lại rón rén đi từng bước lại có chút buồn cười, ông nhỏ giọng nói: “Quán Quán ngủ rồi?”

“Ừ, mới vừa ngủ.” Lam Yên đưa tay đắp chăn cho Hạ Tịch Quán, khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán rất yếu ớt, hàng mi nhỏ dài an tĩnh rũ xuống, là vẻ yếu đuối ngoan ngoãn không hiện lúc thường, hệt như chú mèo, điềm đạm đáng yêu.

“Vợ à, cái áo khoác đen này xử lý thế nào đây, nhìn như là của Lục Hàn Đình.” Hạ Bang cầm áo khoác ngoài trong tay xin chỉ thị.

Lúc đó quần áo Hạ Tịch Quán xốc xếch, Lục Hàn Đình còn dùng áo khoác ngoài của mình bọc cô lại, tới bệnh viện, chiếc áo khoác ngoài này được Hạ Bang cắt giữ.
 
Chương 631


Chương 631: Lục Hàn Đình Nói, Cô Áy Không Thích Con

Dáng vẻ Lục Hàn Đình cứu Hạ Tịch Quán, trong lòng Lam Yên rất cảm kích, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bà ghét anh, một tên đại tra nam.

“Em mặc kệ giữa Lục Hàn Đình và Quán Quán đã từng xảy ra cái gì, ngày mai cậu ta đã đính hôn với Lệ Yên Nhiên, vậy chớ nên trêu chọc Quán Quán nhà ta, huống hồ chính cậu ta đã nói, đừng nói chuyện cậu ta cứu con bé ra thì chúng ta lại càng không nên cho Quán Quán biết là cậu ta cứu người, cái áo khoác ngoài này ném đi, ném vào trong thùng rác!” Lam Yên nói.

Hạ bang có chút do dự: “Vợ à, thật sự phải ném vào thùng rác?”

Lam Yên giật lầy áo khoác, làm bộ ném vào thùng rác: “Ném!

Ném ngay bây giờ!”

Nhưng một giây kế tiếp Lam Yên lại do dự, bà nhìn Hạ Bang, nhỏ giọng nói: “Em thấy Quán Quán dường như thực sự thích têm Lục Hàn Đình kia…”

“Vợ, anh cũng thấy được cậu Lục Hàn Đình kia rất thích Quán Quán nhà ta…”

Hai người trao đổi ánh mắt: “Nếu không, cứ giặt cái áo này trước rồi giữ lại xem sao?”

“Vậy đi.”

Hai người cứ như vậy khoái trá quyết định.

Lục gia.

Lục Hàn Đình đưa Lệ Yên Nhiên về, nhóm hầu nữ đang chuẩn bị cơm, Liễu Chiêu Đệ cười nói: “Yên Nhiên, cháu qua đây trò chuyện với dì, Hàn Đình, bố con trên thư phòng có chuyện tìm „ con.

Lục Hàn Đình lên thư phòng, Lục Tư Tước cũng không phê duyệt tài liệu, ông trầm ổn đứng lặng trước cửa số sát đất, giữa ngón tay thon dài đang kẹp điều xì gà.

“Đã về? Tay phải thế nào?” Lục Tư Tước đút tay vào túi quần, cúi người gõ đầu thuốc xuống gạt tàn.

Lục Hàn Đình chẳng biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nhéch môi: “Rất khỏe ạ.”

Lục Tư Tước thờ ơ nhếch môi, sâu kín liếc mắt qua: “Tay con gãy, nặng hơn chút là phé, khỏe thế nào được?”

Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí: “Không có chuyện gì thì con ra ngoài.”

Anh hoàn toàn không muốn trò chuyện, xoay người rời đi.

Lúc này giọng Lục Tư Tước trầm thấp truyền đến từ sau lưng: “Con rất thích cô gái Hạ Tịch Quán kia?”

Bước chân Lục Hàn Đình chợt khựng lại, xoay người, đôi mắt hẹp như chim ưng nhìn chằm chằm Lục Tư Tước: “Bố muốn làm gì?”

“Sốt ruột như vậy làm gì, bố chỉ mới nói tên của con bé.”

Lục Hàn Đình vẫn rất hiểu bố mình, ông chưa bao giờ vô duyên vô cớ nhắc tới tên một người: “Con đúng là rất thích cô ấy, chính là kiểu rất thích đó, vì cứu cô ấy con có thể phế đi một cánh tay, nên bố đừng động vào cô ấy, nếu như bố động vào cô ấy, con cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Lục Tư Tước có chút hối hận, từ khi biết Lục Hàn Đình liều mạng tông xe, ông liền hối hận, ông không nên để mặc bọn họ tự do.

Tình yêu Lục Hàn Đình dành cho Hạ Tịch Quán, so với ông tưởng tượng càng thêm mạnh mẽ điên cuồng.

Lục Tư Tước phả ra làn khói trắng, sau đó xuyên qua khói mù lượn lờ nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Vậy sao con không hủy bỏ hôn ước ngày mai, con còn có cơ hội lựa chọn.”

Lục Hàn Đình chậm rãi cụp mắt, hệt như dã thú nguy hiểm đột nhiên thu liễm gai nhọn toàn thân mình, lộ ra vài phần tự giễu: “Cô ấy không thích con.”

Cô không thích anh.

Cô còn đùa bỡn tình cảm của anh.

Lục Tư Tước nhướng mày, không lên tiếng.

“Cô ấy không thích con, con đã thề trong lòng, sẽ không bao giờ dâng mình tới cửa để cô ấy chà đạp, đừng nói cho cô ấy biết con cứu cô ấy, cũng đừng nói cho cô ấy biết con vì cô mà phế đi một cánh tay, nếu không… cô ấy lại ỷ vào tình yêu của con mà tùy ý bắt nạt con, con không muốn biến bản thân thành một tên hề.”
 
Chương 632


Chương 632: Dì Lục À, Dì Phải Quản Chặt Nhị Thiếu Hơn

“Con lặp lại lần nữa, bố đừng nên động vào cô ấy, con sẽ cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn kết hôn, không để cho cô ấy bắt luận cơ hội nào tiếp cận con, thế nhưng, con nhất định phải muốn cô ấy yên lành sống trước mắt con, con không thể để cho bắt luận kẻ nào thương tổn cô ấy.”

Lục Tư Tước hút sâu nửa gốc xì gà, cuối cùng gật đầu: “Được, nhưng cánh tay con phải tích cực phối hợp trị liệu, còn nữa, con vì con bé phế đi một cánh tay đây là một lần cuối cùng, con sống khỏe, con bé mới có thể sống yên lành, đừng nên khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bố.”

Trong phòng khách dưới lầu, Liễu Chiêu Đệ và Lệ Yên Nhiên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Liễu Chiêu Đệ hỏi: “Yên Nhiên, lễ đính hôn ngày mai bố con và bà nội có mặt không?”

*“Dì Lục, bố cháu vẫn chưa về, ngày mai không dự được, nhưng bà nội cháu từ chùa trên núi đã về, sẽ dự ạ.”

Liễu Chiêu Đệ gật đầu, bố Lệ Yên Nhiên là Lệ Quân Mặc, cũng chính là người giàu có nhất toàn cầu, quanh năm không ở Đề Đô, hành tung thần bí, người bình thường không thấy được ông.

Nhưng Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước là bạn thân nhiều năm, mặc chung quần lớn lên, đám hỏi Lục Lệ cũng là hai người họ quyết định, Lệ Quân Mặc dĩ nhiên rất yên tâm, không trở lại cũng bình thường.

Lệ lão phu nhân mấy năm nay vẫn tọa trấn Lệ gia, nhưng khoảng thời gian trước bà lên chùa trên núi ở rất lâu, chắc cầu phúc siêu độ gì đó.

“Yên Nhiên, bà nội cháu sao đột nhiên lại lên chùa trên núi vậy?” Liễu Chiêu Đệ hỏi.

Lệ Yên Nhiên suy nghĩ một chút: “Chúa cũng không rõ lắm, bà nội hình như nghe được tin một người bạn bất hạnh qua đời, nên cực kỳ đau lòng mới đến chùa trên núi ở, vì người bạn kia tụng kinh cầu độ, bà đã đi hơn ba tháng rồi ạ.”

Bạn của Lệ lão phu nhân? Đọc thêm Nhà có manh thê cưng chiều tại truyen.one

Liễu Chiêu Đệ thật sự nghĩ không ra là bạn nào của Lệ lão phu nhân bắt hạnh qua đời, chủ mẫu ngồi ở vị trí cao như Lệ lão phu nhân cao như vậy, bạn bè dĩ nhiên cũng là các lão bà hào môn phú quý, đương nhiên bạn thân tốt nhất của Lệ lão phu nhân chính là Lục lão phu nhân, hai nhà Lục Lệ lại là trăm năm thế giao(*).

(*) Thế giao: Mấy đời thân thiết với nhau giữa hai dòng họ.

Liễu Chiêu Đệ gần đây không nghe nói lão bà nào qua đời, nên trong chốc lát không đoán được.

*Dì Lục, Nhị thiếu đâu ạ, mấy ngày qua hình như cháu cũng không thấy Nhị thiếu đâu.” Lệ Yên Nhiên hỏi.

Nhắc tới Lục Tử Tiễn, Liễu Chiêu Đệ liền ngực đau, Lục Tử Tiễn đã đi Hải Thành rất nhiều ngày rồi vẫn chưa về, bà ta cũng không biết con trai mình đến đó làm cái gì.

Từ bốn tháng trước Lục Tử Tiễn từ Hải Thành trở về, liền cãi nhau với Lục Tư Tước rất căng, Liễu Chiêu Đệ lo lắng mãi, bà hy vọng dường nào con trai mình có thể dỗ ngon dỗ ngọt Lục Tư Tước, đoạt lấy tất cả tình thương từ người bố Lục Tư Tước, nhưng Lục Tử Tiễn từ nhỏ tính cách đã trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiên chi kiêu tử lại khó tránh khỏi kiêu ngạo, đối với mọi thứ của Lục gia đều không để bụng, cái gì cũng không cần, Liễu Chiêu Đệ cũng không biết tại sao mình lại sinh ra đứa con như vậy.

Hiện tại Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đính hôn, thực sự là như hỗ mọc thêm cánh, về sau càng khó đối phó hơn, Liễu Chiêu Đệ mấy ngày này rất bực bội, toàn thân khó chịu.

Hơn nữa Lục Tư Tước cảnh cáo, bảo bà ta an phận một chút, nên bà ta chẳng làm gì được.

“Di Lục, Nhị thiếu từ thuở nhỏ đã thành danh, danh chấn Đề Đô, mấy năm nay cũng chưa từng yêu đương, anh ấy rất dễ dàng bị mấy cô gái tâm cơ lừa mắt, lúc trước cháu tận mắt thấy Nhị thiếu và Hạ Tịch Quán ở cùng nhau, hai ngày trước Hạ Tịch Quán bị mấy tên áo đen bắt đi, tất cả mọi người đều đồn cô ta đã bị mấy gã đó… chơi qua, nên dì Lục à, dì phải quản chặt Nhị thiếu hơn.” Lệ Yên Nhiên bóng gió nhắc nhở.
 
Chương 633


Chương 633: Lục Tử Tiễn Tìm Được Vị Hôn Thê

Nhắc tới Hạ Tịch Quán, mặt của Liễu Chiêu Đệ liền lạnh xuống, bà ta vốn đã chạm trán qua với Hạ Tịch Quán, hai ngày này bà cũng nghe nói Hạ Tịch Quán bị mấy tên đàn ông kia cưỡng hiếp, cô gái như vậy nhất định chính là vết nhơ với Lục Tử Tiễn.

“Tử Tiễn nhà dì và Hạ Tịch Quán kia không có bất kỳ quan hệ nào, Yên Nhiên cháu đừng nên nói lung tung, Tử Tiễn dì đã có hôn ước rồi, đợi đến khi Tử Tiễn tìm được vị hôn thê kia, chú dì sẽ lập tức thành hôn cho Tử Tiễn.” Liễu Chiêu Đệ cười nói.

Lệ Yên Nhiên biết ánh mắt Liễu Chiêu Đệ chọn con dâu rất cao, Dạ Minh Châu còn không bắt được Lục Tử Tiễn, đã nghĩ cách lầy lòng Liễu Chiêu Đệ, nhưng nào ngờ Liễu Chiêu Đệ lại lại cản lại, rõ ràng bà ta rất không thích Dạ Mình Châu làm con dâu mình.

Bây giờ nhìn Liễu Chiêu Đệ vô cùng kiêu ngạo nhắc đến hôn ước của Lục Tử Tiễn còn có vị hôn thê kia, Lệ Yên Nhiên sợ ngây người.

*Dì Lục, vị hôn thê của Nhị thiếu kia rốt cuộc là thiên kim nhà ai vậy ạ, cháu thấy dì vui vẻ như thế, chúng cháu cũng chưa nghe nói qua.”

Liễu Chiêu Đệ thần bí nháy mắt: “Cái này hả… về sau cháu sẽ biết.”

Bà ta úp úp mở mở lại làm Lệ Yên Nhiên càng tò mò hơn.

Lúc này Lục Tư Tước cùng Lục Hàn Đình xuống lầu, Lục Tư Tước lên tiếng nói: “Ăn cơm thôi.”

“Được, cơm đã chuẩn bị xong rồi, ăn thôi.” Trên mặt Liễu Chiêu Đệ treo ý cười ưu nhã khéo léo.

Tất cả mọi người đi vào phòng ăn, người hầu nữ bắt đầu dọn thức ăn lên, Lệ Yên Nhiên ngồi cạnh Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, tay phải anh bị thương, em đút anh ăn nhé.”

Lệ Yên Nhiên cầm lấy muỗng nhỏ, chuẩn bị đút Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình tránh đi, tự mình dùng tay phải cầm đũa lên: “Tôi tự ăn được.”

Tay phải anh bị thương nặng, sau này không thể dùng sức, nhưng tay anh không phế, cầm đũa ăn cơm vẫn hoàn toàn không thành vần đề.

Lệ Yên Nhiên bị từ chối, tay cô ta cứng đờ giữa không trung, bọn họ đã là hôn phu hôn thê rồi, cho dù anh có thể cầm đũa, cô ta đút anh ăn một chút cũng không quá phận! Anh vậy mà từ chối.

Ở ngay trước mặt Lục Tư Tước và Liễu Chiêu Đệ, còn có nhiều người hầu nhìn như vậy, Lệ Yên Nhiên cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này Liễu Chiêu Đệ cười nói:(nguồn: truyen.one) “Tư Tước, anh xem bọn trẻ tình cảm vợ chồng son thật tốt quá, chúng ta phải ăn cầu lương() rồi.”

*Câu lương: Từ lóng Trung Quốc, dùng để chỉ hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào của cặp đôi yêu nhau thể hiện trước người khác.

Liễu Chiêu Đệ thông minh cho bậc thang, Lệ Yên Nhiên liền thuận theo leo xuống.

Mọi người bắt đầu ăn cơm chiều, suốt buổi ăn Lục Hàn Đình im miệng không nói, một chữ cũng không lên tiếng, lúc này một chuỗi chuông di động vang lên, là điện thoại của Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ lấy di động ra nhìn, là Lục Tử Tiễn gọi.

“Tư Tước, là Tử Tiễn gọi điện thoại tới.” Liễu Chiêu Đệ lộ ra ý cười vui vẻ duy nhất trong suốt tối nay, bà ta đứng lên: “Mọi người từ từ ăn, dì nhận điện thoại.”

Lục Tư Tước gật đầu: “Đi đi.”

Liễu Chiêu Đệ đến phòng khách, ấn phím nhận: “Tử Tiễn, con còn nhớ gọi cho mẹ đấy à, mấy ngày này con đi đâu thế hả?”

“Mẹ” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Tử Tiễn truyền tới: “Con tìm được tín vật đính hôn, con tìm được vị hôn thê của À:m con rồi!

“Cái gì?” Bước chân Liễu Chiêu Đệ dừng lại, đến giọng cũng cất cao lên: “Tử Tiễn, con nói cái gì, con nói con tìm được… vị hôn thê của con rồi?”

Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Lục Tư Tước trong phòng ăn.

Lục Tư Tước ngẳng đầu, ánh mắt u trầm dán vào điện thoại trên tay Liễu Chiêu Đệ, con gái của Lâm Thủy Dao rốt cục cũng lộ diện, đã hai mươi năm rồi!
 
Chương 634


Chương 634: Tiệc Đính Hôn Của Lục Hàn Đình Và Lệ Yên Nhiên

Còn có một người cũng cứng đờ, Lục Hàn Đình nghe được lời của Liễu Chiêu Đệ trong nháy mắt cứng đờ, anh nâng mắt, nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ.

Vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, chính là cô gái trong tả năm đó, đã từng nắm ngón tay anh thật chặt, bị mẹ anh cười nó đó là cô dâu nhỏ sau này sẽ gả cho anh.

Mẹ anh rất thích cô bé kia, con gái của cố nhân, rốt cuộc tìm đượ!

c Trong lòng Lục Hàn Đình khẽ rung động, biết là cố nhân đến, có liên quan tất cả với mẹ, cô gái nhỏ được mẹ yêu thích, trong nháy mắt tạo nên từng làn sóng rung động trong anh.

“Mẹ, hai ngày này con sẽ bay về, về rồi nói tiếp ạ.” Lục Tử Tiễn ở đầu dây bên kia thấp giọng nói.

“Được được được, thật tốt quá Tử Tiễn, cậu mau về đi!”

Sắc mặt Liễu Chiêu Đệ vui mừng cúp điện thoại, bà quay người về phòng ăn, vui mừng nhìn về phía Lục Tư Tước: “Tư Tước, anh nghe thấy chứ, Tử Tiễn vậy mà đã tìm về tín vật đính hôn năm đó rồi, hơn nữa còn tìm được cô bé kial”

Lục Tư Tước không lộ ra tâm tình gì, nhưng trong cặp mắt u trầm lóe ra chút bí hiểm: “Vậy cứ chờ Tử Tiễn về.”

“Nghe giọng Tử Tiễn, có vẻ nó rất thích vị hôn thê kia, Hàn Đình Yên Nhiên, đợi bọn con đính hôn xong, nói không chừng chúng dì liền làm làm hôn lễ cho Tử Tiễn ngay đó, Lục gia chúng ta thực sự là việc vui nhân đôi, đáng ăn mừng.” Liễu Chiêu Đệ là người vui vẻ nhất.

Bữa cơm kết thúc, Lục Hàn Đình đưa Lệ Yên Nhiên rời đi.

Trong phòng ngủ, Lục Tư Tước tắm nước lạnh, ông mặc trên người đồ ngủ tơ lụa màu xanh đen đứng lặng trên ban công khắc hoa, ông đang hút xì gà, màn đêm tối kịt bên ngoài như hòa cùng một thể với ông, gió lạnh lay động vạt áo, ông hút từng điều từng điều xì gà.

Ở Tây Uyễn Lục lão phu nhân nhận được điện thoại báo hỉ của Liễu Chiêu Đệ, lão phu nhân cúp điện thoại, thở dài một hơi.

Mẹ Ngô đi tới: “Lão phu nhân, bà sao vậy?”

Lão phu nhân đứng dậy, lên lầu: “Không có gì, giấy không thể gói được lửa, ngày này vẫn phải tới, nói cho A Đình, ngày mai nó đính hôn tôi không đi được, để nó tự giải quyết cho tốt.”

Lục Hàn Đình đưa Lệ Yên Nhiên về nhà, Lệ Yên Nhiên cảm thấy Lục Hàn Đình có chút không yên lòng: “Anh Hàn Đình, anh đang nghĩ gì vậy?”

Anh đang nghĩ cái gì?

Ngón trỏ Lục Hàn Đình đang đặt trên vô lăng khẽ giật giật, năm đó cô gái nhỏ kia nắm chặt tay anh, chính níu chặt ngón trỏ này của anh không buông.

Hai mươi năm trôi qua rồi, cũng không biết cô đã trỗ mã thành bộ dáng gì.

Toàn bộ Lục gia, ai nấy đều chôn cát nỗi niềm riêng của mình…

Ngày hôm sau.

Hạ Tịch Quán tỉnh, Lam Yên đỡ cô ngồi dậy, đút cô miếng cháo nhỏ: “Quán Quán, bác sĩ nói con chỉ có thể ăn cháo thanh đạm, con ăn nhiều một chút, mau chóng bình phục.”

Hạ Tịch Quán thuận theo ăn vài miếng: “Mẹ Lam, con no rồi.”

“Cái gì no rồi, con chỉ mới ăn được một chút.”

“Mẹ Lam, con ăn không vào, mẹ cứ đặt đấy đi, đợi lát con đói bụng sẽ ăn ạ.”

Lam Yên cảm thấy tâm trạng Hạ Tịch Quán rất xấu, cũng không biết có phải vì hôm nay là ngày Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đính hôn.

“Quán Quán, chúng ta xem TV nhé!” Lam yên mở TV ra.

Vừa mở, tình cờ bên trong phát bản tin tài chính, MC dẫn cả tiếng Trung và tiếng Anh: “Bảy giờ tối nay, đệ nhát hậu duệ quý tộc thương giới Đế Đô – Lục Hàn Đình cùng thủ phủ thiên kim Lệ gia – Lệ Yên Nhiên sẽ tổ chức lễ đính hôn thịnh thế ở khách sạn Hào Đình, tất cả giới thượng lưu quý tộc Đế Đô đều đến dự họp, tới tận mắt chứng kiến màn đám hỏi vô cùng xa hoa này của hai nhà Lục Lệ.”
 
Chương 635


Chương 635: Khắp Báo Đài Đều Đưa Tin Về Cuộc Liên Hôn Của Hai Nhà Lục Lệ

Tay Lam Yên cầm điều khiển từ xa tay run lên, lúc đầu bà mở TV là muốn phân tán lực chú ý của Hạ Tịch Quán, không để cô suy nghĩ đến đêm nay Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đính hôn, nhưng nào nghĩ đến bản tin tài chính này vậy mà trực tiếp đưa tin đó.

“A, Quán Quán, chúng ta đổi kênh khác, hiện giờ tin tức tài chính cũng đi báo tin hôn lễ.” Lam Yên nhanh chóng đổi kênh.

Lần này đổi thành kênh giải trí, tựa đề bản tin cũng là: “Đám hỏi Lục Lệ thu hút hàng vạn sự chú ý, Lục Hàn Đình là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới, bốn tháng trước trở về Đề Đô thành, chính thức tiếp quản tập đoàn Lục thị, nhân vật này mười mấy tuổi đã dạo chơi thương giới. Đại lão một thời được xếp hạng trong bảng xếp hạng Forbes số mới nhất, làm chao đảo trái tim của rất nhiều thiên kim danh viện. Hôm nay anh ấy cùng với thủ phủ thiên kim, đế đô đệ nhất mỹ nhân Lệ Yên Nhiên đính hôn, quả thực là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.”

Nói xong, hình ảnh TV nhanh chóng chuyển thành cảnh khách sạn Hào Đình, hôm nay tất cả ký giả tạp chí Đề Đô đều đứng chực sẵn, lúc này một Limo Rolls-Royce chạy nhanh đến, cửa sổ phía sau xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn tỉnh xảo.

Là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đã xuất hiện ở lễ đính hôn rồi.

Hôm nay Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi trắng thủ công, bên ngoài mang chiếc áo may-ô màu đen, bên ngoài là chiếc áo khoác vest cùng màu, trong ống tay vest lộ ra gần nửa đoạn áo sơ mi trắng còn có chiếc đồng hồ đắt tiền, giơ tay nhắc chân đều lộ ra khí chất thượng lưu quý tộc.

Lúc này ánh nắng phủ lên ngũ quan tinh xảo tựa như điêu khắc kia, anh tuấn bức người.

Anh vừa ra sân, toàn trường đã náo loạn.

Đám phóng viên chen chúc lên: “Lục tổng, chúng tôi có thể phỏng vấn anh chút không?”

Lúc này một đám nhân viên công tác xuất hiện, ngăn cản phóng viên: “Thật ngại quá, chủ tịch chúng tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào.”

Chiếc Limo Rolls-Royce sang trọng biến mắt trong tầm mắt của mọi người.

Hạ Tịch Quán xem TV, hình ảnh trên TV bị dừng lại, là hình ảnh cuối cùng của Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán nhìn nửa sườn mặt của người đàn ông, khung hàm sắc bén, đôi môi mỏng mím lại, cả người lộ ra vẻ cao cao tại thượng uy hiếp và lạnh lùng người sống chớ tới gần.

Lần này khóe miệng Lam Yên cũng giần giật, bà chuyển từ kênh tài chính sang giải trí, vậy mà ở đây cũng đưa tin về đám hỏi Lục Lệ.

“A, Quán Quán, chúng ta đổi kênh khác, lần này đổi sang kênh… thế giới động vật đi!”

Lam Yên lanh lẹ đổi kênh, bà cũng không tin thế giới động vật cũng đưa tin về đám hỏi này!

Lúc này Hạ Tịch Quán lên tiếng nói: “Mẹ Lam, bỏ đi, tắt TV đi ạ!

Hôm nay sợ rằng hết thảy đài truyền hình đều đưa tin về buổi đính hôn kia, con không muốn xem.”

Hạ Tịch Quán lên tiếng, Lam Yên cũng không kiên trì, bà tắt TV đi: “Quán Quán, con đừng để những chuyện này ảnh hưởng, trên đời này cái gì cũng thiêu, nhưng không thiếu đám đàn ông ba chân(*).”

(2) Đàn ông ba chân: Ý chỉ đàn ông lừa dối, ngoại tình, badboy, fuckboy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán càng thêm yếu ớt, cô cụp mắt, gật đầu: “Con biết rồi mẹ Lam, con muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Được, nhanh nằm xuống đi con!”

Hạ Tịch Quán nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Lam Yên ở giường bên giữ một hồi, lúc này điện thoại của bà vang lên, có người gọi.

Thấy Hạ Tịch Quán đã ngủ say rồi, Lam Yên đắp chăn cho cô xong, sau đó cầm điện thoại ra ngoài nhận.

Lam Yên vừa đi, Hạ Tịch Quán trên giường liền mở mắt ra.
 
Chương 636


Chương 636: Quán Quán Vẫn Đi Tìm Lục Hàn Đình!

Cô ngước mắt nhìn trần nhà màu trắng, thẫn thờ, qua mấy phút, cô vén chăn xuống giường, đi ra ngoài.

Hạ Tịch Quán ra khỏi bệnh viện, đứng trên đường gọi một chiếc taxi, tài xế hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”

“Đến khách sạn Hào Đình.”

Lam Yên nghe điện thoại xong quay về liền phát hiện trên giường trống không, Hạ Tịch Quán không thấy đâu.

Chết rồi!

Quán Quán vẫn là đi tìm Lục Hàn Đình rồi!

Hạ Tịch Quán đến khách sạn Hào Đình, lễ đính hôn được cử hành trên sân cỏ của khách sạn, phàm là người vào được bên trong đều là đại nhân vật có mặt mũi ở Đề Đô, khắp nơi đều có bảo vệ, trật tự ngay ngắn xép hàng kiểm tra vé mời.

Hạ Tịch Quán nhìn lễ đính hôn thanh thế lớn như vậy, lúc ấy cô mới chính thức ý thức được Lục Hàn Đình là thật sự muốn đính hôn với Lệ Yên Nhiên.

Cô không có vé mời, không thể đi vào, kỳ thực cô cũng không biết tại sao mình lại tới, cô đã ở trong lòng một ngàn một vạn lần nhắc nhở mình, anh không phải là Lục tiên sinh của cô nữa rồi, anh chỉ là Lục Hàn Đình, nhưng, cô vẫn muốn tới.

Lúc này bên tai vang lên tiếng hô hoảng loạn: “Mau nhìn, Lục tổng tới rồi!”

Một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện, kéo ra một khoảng cách nhất định, Hạ Tịch Quán bị ép thối lui đến bên ngoài vòng vây, sau đó chiếc Limo Rolls-Royce xe dừng lại.

Chiếc Limo Rolls-Royce màu đen tỏa ra vẻ sáng bóng lạnh lùng, như là đế vương chậm rãi ngừng lại, đón lấy cung phụng của mọi người.

Cửa kế bên ghế lái mở ra, bí thư riêng Nghiêm Kiên của Lục Hàn Đình đi ra, anh ta tới cửa sau xe, kéo cửa ra.

Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn, lúc này trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da được cọ sáng bóng.

Hướng mắt đi lên là quần tây dài đen được cắt tỉa sắc như dao, đi lên nữa là áo vest đen được may thủ công, được là phẳng không chút nhăn, Lục Hàn Đình lửng thững đi xuống, toàn bộ phần tóc mái mềm mại được vuốt lên cao, gương mặt điển trai của anh hoàn toàn in sâu vào mắt, ưu nhã sang trọng.

Lục tiên sinh của cô.

Hạ Tịch Quán lập tức liền đỏ cả vành mắt, trong đôi mắt đen láy dâng lên tầng hơi nước trong suốt.

“Chủ tịch, mời bên này.” Nghiêm Kiên cung kính nói.

Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi lên trước, bước đi của anh ồn định thong dong, nếp quần sắc bén uốn lượn theo từng bước đi như thổi qua trên không trung một trận gió ác liệt.

Bên cạnh Hạ Tịch Quán có rất nhiều cô gáo vây xem, trong mắt bọn hỏ đều ửng hồng, kích động nói: “Wow, Lục tổng đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mắt, tớ cứ như bị điện giật muốn xïu luôn này!”

“Thật muốn nhập vào người Lệ Yên Nhiên, gả cho anh ấy!”

“Mau tỉnh lại đi, đừng có mơ nữa, người như vậy chúng ta có mơ kiếp sau cũng không có được!”

Đám con gái này si mê đến thế, nhìn anh thét chói tai liên tục.

Dư quang của Lục Hàn Đình không hề quét qua đây dù chỉ một chút, tựa như anh đã quá quen với sự si mê sùng bái ấy, anh ung dung đi về phía trước.

Hạ Tịch Quán căn bản không khống chế được bước chân mình, cô nhanh chóng đi lên trước.

Thế nhưng lúc này cô không cần thận đụng phải một cô gái, Hạ Tịch Quán nhanh chóng xin lỗi: “xin lỗi.”

Cô gái kia hung dữ: “Xin lỗi có ích à, cô đi đứng không có mắt hả?”

Không ít cô gái chú ý tới Hạ Tịch Quán, các cô xì xào bàn tán: “Sao cô ta mặc quần áo bệnh nhân chạy ra ngoài vậy, chắc không phải cũng là đến xem Lục tổng đấy chứ?”

“Dẹp ý niệm này đi! Lục tổng căn bản sẽ không nhìn đến cô.”

“Chúng ta chỉ có thể bại dưới tay thủ phủ thiên kim Lệ Yên Nhiên mà thôi!”
 
Chương 637


Chương 637: Cô Vừa Khóc Vừa Cười Như Đứa Ngốc

Gương mặt Hạ Tịch Quán quá đẹp, trời sinh chính là tình địch của phụ nữ, nên đám con gái này chỉ trỏ bàn tán cô.

Hạ Tịch Quán không hề để ý những thứ này, cô ngước mắt, Lục Hàn Đình đã đi xa, đã lên sân cỏ nơi tổ chức lễ đính hôn.

Anh không chú ý tới đây.

Lúc này một dáng người từ trong sân cỏ đi ra, là nữ chính tối nay Lệ Yên Nhiên xuắt hiện.

“Anh Hàn Đình, anh tới rồi?” Tối nay Lệ Yên Nhiên mặc chiếc váy lụa mỏng màu hồng được thiết kế riêng, trên đầu đội vương miện nhỏ, cô ta chầm chậm đi đến, gió đêm lay động làn váy, mềm mại loá mắt, giai nhân một thời.

Lệ Yên Nhiên đi lên trước, đưa tay khoác lên cánh tay rắn chắc của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt tuấn tú trên không biểu lộ cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”

“Anh Hàn Đình, chúng ta vào thôi.”

Lệ Yên Nhiên kéo tay Lục Hàn Đình đi vào.

Hạ Tịch Quán thẫn thờ nhìn bóng người anh tuần của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đi vào tiệc đính hôn, trong tiệc ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, nhân vật chính trình diện rất nhanh thì dấy lên tiếng ồn ào.

“Lục tổng, chúc mừng chúc mừng, chúc anh và Yên Nhiên tiêu thư trăm năm hòa hợp.”

“Lục tổng, đêm nay là tiệc đính hôn của hai người, anh thay chúng tôi hôn Yên Nhiên tiểu thư đi!”

“Hôn một cái! Hôn một cái!”

Hạ Tịch Quán chỉ tự trách mình thị lực quá tốt, cô có thể xem hết những gì xảy ra ở đó, dưới ngọn đèn sáng chói, Lệ Yên Nhiên e lệ mến mộ nhìn về phía Lục Hàn Đình, đợi anh hôn.

Rất nhanh, Lục Hàn Đình cúi dáng người cao lớn xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên.

Hơi thở sạch sẽ mát lạnh tràn ngập vào khoang mũi Lệ Yên Nhiên, trên gương mặt là sự lành lạnh mềm mại, là môi của anh, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Đình chủ động hôn cô ta.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm, tất cả mọi người đều hoan hô, Lệ Yên Nhiên ngọt ngào mỉm cười với Lục Hàn Đình.

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài nhìn một màn này, anh hạ mắt hôn lên gò má Lệ Yên Nhiên, tim cô lập tức co rút.

Tầng hơi nước trong suốt trong tròng mắt trong vắt kia ngưng kết thành từng hạt châu nhỏ, nháy mắt sẽ giáng xuống.

Hàng mi dày khẽ run rẩy, Hạ Tịch Quán ngừng nghẹn ngào, cô nhanh chóng ngước mặt, nỗ lực không để nước mắt chảy xuống.

Như vậy vô cùng tốt, anh tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Cô và anh vốn chính là người của hai thế giới, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Hải Thành đã khiến họ chệch khỏi trục hoành của mình, hiện tại anh đã quay lại quỹ đạo của cuộc sống mình, kế thừa gia sản kếch xù, trong lòng có mỹ nhân như hoa, mở ra nhân sinh rực rỡ nhất của đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô.

Cô nên vui vẻ.

Hạ Tịch Quán cong đôi môi củ ấu xinh đẹp, nở rộ mỉm cười, nhưng cười cười, nước mắt vẫn chảy xuống.

Trong quãng thời gian này cô không hề dám hồi tưởng, cô đã niêm phong đoạn ký ức ở Hải Thành cất vào kho, nhưng bây giờ hồi ức như thủy triều, mạnh mẽ dâng đến, bao trùm đánh ập cô.

Từng thước ảnh lướt nhanh trong trí óc như cuộn phim, đều là từng khoảnh khắc anh cùng cô ngọt ngào trong nháy mắt.

Là lúc, anh lần đầu tiên gọi cô là Lục phu nhân.

Là lúc, anh lần đầu tiên ép cô vào góc tường hôn.

Là lúc, anh lần đầu tiên vạch mạng che mặt của cô.

Là lúc, anh vì cô chơi Weixin, Weibo, ở phòng livestream tặng quà, anh bóc tôm đất cho cô, vì cô mua trà sữa, nói với cô, hy vọng cô ở cạnh anh chậm rãi lớn lên, chậm rãi già đi.

Cả nhà xem thêm bộ hay không kém  Nhà có manh thê cưng chiều nhé! Chúc cả nhà vui vẻ!
 
Chương 638


Chương 638: Dưa Này Chúng Ta Bỏ

Lục tiên sinh trước kia không hoàn mỹ chút nào, anh bị mất ngủ, tâm lý có bệnh, còn nghi thần nghỉ quỷ rất thích ăn dám chua, chỉ cần thấy cô và tên con trai khác đến gần một chút cũng sẽ giận dỗi, thế nhưng, anh rất yêu rất yêu cô.

Lúc anh phát bệnh bị tai nạn xe, cả người ngã trong vũng máu, anh cầm di động gọi cho cô Quán Quán, anh đau quá, em về nhà đi.

Lúc bệnh tình anh nghiêm trọng bắt đầu ngủ không được, anh giống như một biến thái theo dõi điên cuồng bám sát cô, sẽ đứng trong góc phòng u ám rình coi cô, anh biết mình ngã bệnh, cho nên dù đau, anh cũng thử buông tay cô.

Khi anh cùng cô ở trong thôn núi nhỏ kia, anh leo lên cây thận trọng lầy ba hòn trứng chim đưa cho cô, anh móc súng ra, mặc dù toàn thế giới đã từng báo cho cô lúc anh phát bệnh sẽ thương tổn cô, nhưng anh không mảy may tổn thương cô, anh chỉ là cầm súng nhắm vào đầu mình Quán Quán, đừng đi.

Anh yêu thảm cô.

Hạ Tịch Quán lập tức lệ rơi đầy mặt, cô nhớ tới sinh nhật 20 tuổi năm ngoái, tâm nguyện cô ước chính là hôm nay của năm sau, Lục tiên sinh vẫn bên cạnh cô như cũ.

Hạ Tịch Quán đã biết, nguyện vọng này sẽ không thực hiện.

Về sau mặc kệ cuộc đời của cô viên mãn như thế nào, đều sẽ vì anh mà khiếm khuyết.

Một khắc như thế, bờ vai Hạ Tịch Quán run lên, vừa khóc vừa cười như một đứa ngốc.

Hạ Bang và Lam Yên hỏa tốc chạy đến, bọn họ vừa xuống xe liền thấy Hạ Tịch Quán đứng bên ngoài, cô gái mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam rộng thùng thình, chân xỏ dép, cô không kềm chế khóc nức nở.

Lam Yên nhanh chóng chạy lên trước, choàng chiếc áo khoác lên vai Hạ Tịch Quán, kéo cô vào trong ngực mình, bà đưa tay võ lưng Hạ Tịch Quán, sờ đầu nhỏ của cô: “Không sao Quán Quán, khóc lên đi con! Khóc lên rồi hết thảy rồi cũng sẽ ổn thôi.”

Hạ Bang vẫn là lần đầu tiên thấy Hạ Tịch Quán khóc, ông không biết dỗ dành con gái, nhất là khi con gái khóc: “Quán Quán, con khóc cái gì, có phải vì thằng Lục Hàn Đình kia không, con chờ đấy cho bó, bồ liền triệu tập đám anh em xông vào, cướp thằng đó ra, nếu nó nguyện ý thì tốt, mà không muốn cũng phải nguyện ý, tối nay bố sẽ để các con bái đường thành thân, đưa vào động phòng, để nó làm áp trại tướng công của con!”

Nói rồi Hạ Bang liền lấy di động ra, chuẩn bị gọi anh em của mình qua, sau đó cùng nhau xông vào, cướp Lục Hàn Đình bên trong ra.

Ai dám chọc giận khuê nữ của ông rơi nước mắt, nhất định ông không để yên!

Hạ Tịch Quán lúc đầu khóc rất thương tâm, thấy Hạ Bang đã bắt đầu hành động, cô nhanh chóng ngắng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Bang: “Bồ Hạ, bố đừng làm loạn!”

“Sao bố lại làm loạn, Quán Quán, con không phải thích thằng nhóc Lục Hàn Đình kia sao, bố để nó làm con rẻ bố!”

*“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng tay nhỏ bé lau qua loa nước mắt: “Bố Hạ, bố hiểu lầm rồi, con không thích Lục Hàn Đình, bố đừng cướp anh ấy đi!”

Hạ Bang cảm thấy cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi ông còn thấy cô nhìn về phía bóng lưng Lục Hàn Đình khóc nhè đó, khóc đến là thương tâm.

“Bố Hạ, mẹ Lam, chúng ta về nhà đi.” Hạ Tịch Quán kéo tay Lam Yên đi về.

Lam Yên dù sao cũng là phụ nữ, có thể hiểu Hạ Tịch Quán, bà liếc mắt Hạ Bang: “Bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt, dưa này chúng ta bỏ, về tìm quả khác ngọt hơn!”

Đối mặt với đôi vợ chồng thô bạo như vậy, Hạ Tịch Quán: “…
 
Chương 639


Chương 639: Lệ Lão Phu Nhân Muốn Nhận Quán Quán Làm Cháu Gái

Hạ Tịch Quán theo Hạ Bang và Lam Yên lên xe rời khỏi, lúc này một chiếc xe bảo mẫu dừng lại, Lệ lão phu nhân xông ra: “Quán Quán? Quán Quán!”

Vừa rồi Lệ lão phu nhân ở trong xe thấy được Hạ Tịch Quán, tuy chỉ là thoáng qua rồi biến mắt, nhưng bà dám khẳng định chính mình không nhìn lầm.

Thật sự là Hạ Tịch Quán!

Bốn tháng trước Lệ lão phu nhân nghe tin Hạ Tịch Quán bất hạnh qua đời, bà bị đả kích lớn, suốt đêm liền mang theo người lên chùa trên núi siêu độ cầu phúc cho Hạ Tịch Quán, hiện tại vì đính hôn của cháu gái Lệ Yên Nhiên mới trở về, nào biết vừa qua liền thấy Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán chưa chết!

“Lão phu nhân, bà chậm một chút, đừng để ngã mà.” Lúc này người hầu vội vã chạy tới.

“Bà ngoại, bà sao vậy, bà ở đây tìm ai thế?” Từ Thiếu Nam tới.

Lệ lão phu nhân nhanh chóng bắt được tay Từ Thiếu Nam: “Bà vừa mới nhìn thấy Quán Quán, Quán Quán chưa chết, Quán Quán còn sống khỏe re, hơn nữa còn tới Đề Đôi”

Hạ Tịch Quán tới?

Từ Thiếu Nam nhìn bốn phía một chút, không thấy được bóng người nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán: “Bà ngoại, bà chắc nhìn lầm rồi, Hạ Tịch Quán sao có thể tới đây chứ, nhưng Hạ Tịch Quán thật sự chưa chết, cô ấy là cô con gái bị thất lạc của Hạ gia Đề Đô, lúc trước đã tìm về được rồi.”

“Thực sự? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cháu không nói với bà?” Lệ lão phu nhân trách cứ nhìn Từ Thiếu Nam. Đọc cập nhật nhanh Cưng chiều vợ nhỏ trời ban tại truyen one

Từ Thiếu Nam rất vô tội: “Bà ngoại, cháu cũng là mới vừa biết được Hạ Tịch Quán chưa chết, hơn nữa bà ở trên núi không cho phép bắt luận kẻ nào quấy rối, cháu cũng không thấy được mặt của bà, làm sao nói cho bà được chứ, nhưng ngoại này, Hạ Tịch Quán tới Đề Đô chỉ một tháng ngắn ngủi, mà đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, có muốn cháu kể bà nghe không?”

Lệ lão phu nhân hai mắt sáng ngời: “Vậy cháu mau kể đi.”

Từ Thiếu Nam kể hết chuyện xảy ra dạo gần đây cho Lệ lão phu nhân, khi nghe lấy Hạ Tịch Quán vào Đại học A, chẳng những dẫn theo người Đại học A giành được giải quán quân bóng rõ, còn dẫn Đại học A tiến vào top 5 trường đại học, bản thân cô còn đạt trọn 750 điểm, Lệ lão phu nhân dùng sức vỗ vỗ bắp đùi mình, chỉ hận mình không thể tận mắt chứng kiến những điều này: “Được được được đấy, bà không nhìn lầm bé con Quán Quán kial”

Kế tiếp Từ Thiếu Nam kể chuyện vừa xảy ra hai ngày nay, khi nghe Hạ Tịch Quán bị mấy tên áo đen bắt đi, bây giờ còn đang trong bệnh viện, bên ngoài còn bịa đặt bôi đen cô, Lệ lão phu nhân tức giận xù lông: “Thực buồn cười, rốt cuộc ai dám động đến Quán Quán, là bắt nạt bé con Quán Quán không ai bảo vệ sao? Bà muốn nhận bé con Quán Quán thành cháu gái bà, đợi bé con Quán Quán mang họ Lệ, bà muốn con bé đi ngang ở Đề Đô luôn!”

Từ Thiếu Nam dựng lên ngón tay cái cho Lệ lão phu nhân: “Không được bà ngoại, bà nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái, cháu lại là cháu ngoại ruột của bà, vậy cháu với cô ấy làm sao bây giờ?”

Lệ lão phu nhân võ lên ót Từ Thiếu Nam: “Bé con Quán Quán không thích cháu, chính cháu tự nhìn đức hạnh mình, bà cũng không nhìn nổi đây này, về sau không cho phép đánh chủ ý lên bé con Quán Quán!”

Lúc ở Hải Thành, Lệ lão phu nhân là muốn rao bán Từ Thiếu Nam cho Hạ Tịch Quán, nhưng Hạ Tịch Quán không có ý đó, lúc đó Lệ lão phu nhân đã muốn nhận Hạ Tịch Quán làm cháu gái của mình rồi, nghe nói Hạ Tịch Quán muốn tới Đề Đô, bà tự mình đến sân bay đón, ai biết chỉ nghe được tin dữ của Hạ Tịch Quán.

Hiện tại biết được Hạ Tịch Quán chưa chết, Lệ lão phu nhân ngay lập tức sẽ muôn nhận cô cháu gái này vê nhà.

Từ Thiếu Nam xoa xoa đầu mình, anh ta lại một lần nữa hoài nghỉ, anh ta không phải cháu ruột!
 
Chương 640


Chương 640: Đêm Nay, Chúng Ta Ở Đâu?

Lúc này Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên đi ra, Lệ Yên Nhiên đã chạy tới khoác lên cánh tay Lệ lão phu nhân, thân mật làm nũng: “Bà nội, rốt cục bà đã về, cháu nhớ bà muốn chết.”

Lệ lão phu nhân sờ sờ đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu đã đính hôn, là vị hôn thê của người khác, phải học trưởng thành.”

“Cháu biết rồi nội, được rồi bà nội, vừa rồi bà và anh họ Thiếu Nam nói gì thế ạ, cháu thấy dáng vẻ hai người trò chuyện rất vui vẻ.” Lệ Yên Nhiên tò mò hỏi.

*À, cũng không có gì, chính là bà chẳng máy chốc sẽ nhận một cô cháu gái về, đến lúc đó Yên Nhiên cháu chính là chị, cháu phải quan tâm em gái cháu đấy, biết không?” Lệ lão phu nhân giao phó nói.

Cái gì?

Lệ Yên Nhiên cứng đờ, cô ta chẳng thể ngờ rằng bà nội nhận một cô cháu gái về, cô ta không cần, cô ta là con gái duy nhất của Lệ gia, độc chiếm cưng chiều yêu thương cùng ánh hào quang kia, cô ta sao phải nhường cho kẻ khác?

Lúc này rất nhiều người vây quanh, mọi người cười nói: “Lệ lão thái quân, bà coi trọng cô gái nhà ai vậy?”

“Cô gái đó thực sự là gặp may rồi, lại được lão thái quân nhận cháu gái, mang họ Lệ.”

“Tôi cảm thấy được cô gái này nhất định là Huệ chất Lan tâm(*), nên mới có thể được lão thái quân yêu thương như vậy.”

(°) Huệ chất Lan tâm: Phẩm chất của hoa Huệ, tắm lòng của hoa Lan, ý chỉ những trái tim cô gái thuần khiết như hoa Huệ, cử chỉ ưu nhã thanh cao như hoa Lan.

Lệ lão phu nhân cười rất vui vẻ: “Tôi thích cô bé này, là tiểu tiên nữ của tôi, mọi người đừng gấp, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức yến hội mời mọi người đến uống rượu.”

Mọi người thấy Lệ lão phu nhân yêu thích cô gái kia như thế, quả thực muốn vượt mặt Lệ Yên Nhiên rồi, ai nấy đều hận không thể hiện tại biết được cô gái kia là ai, bọn họ đi chuẩn bị trước một chút, kết giao bạn bè gì đó.

Tâm trạng đang bay cao của Lệ Yên Nhiên trực tiếp chìm đến đáy, cô ta vậy mà vô duyên vô cớ có thêm một đứa “em gái”, cô ta chưa từng thấy được bà nội thích một người như thé.

Cô gái kia rốt cuộc người nào?

Thế nhân đều thích gió chiều nào theo chiều nấy, đám người này đều mài dao soàn soạt rồi, hận không thể sẽ đi ngay bây giờ nịnh bợ cô gái kia, trong lòng Lệ Yên Nhiên như có con kiến đang gặm nhắm.

Lúc này Lệ lão phu nhân mới nhớ tới chính sự, bà hướng đến Lục Hàn Đình đứng cạnh vẫn không lên tiếng: “A Đình, bà giao Thản Nhiên cho cháu, sau này cháu phải sống tốt với Yên Nhiên đấy.”

Lục Hàn Đình không có biểu tình gì, anh gật đầu: “Dạ.”

“Vậy được, không có chuyện gì bà đi về trước, Thiếu Nam, đi.”

Lệ lão phu nhân gọi Từ Thiếu Nam, xoay người rời đi.

Lệ Yên Nhiên cứng ở tại chỗ, cô ta đột nhiên có cùng câu hỏi với Từ Thiếu Nam, cô ta là cháu ruột, bà nội đến nhìn một chút liền đi sao?

Vừa rồi dáng vẻ bà nội đối với cô gái kia cũng không phải như vậy, bà nội còn nói muốn tổ chức yến hội chiêu đãi mọi người!

Lễ đính hôn thuận lợi kết thúc, Lục Hàn Đình lái xe đưa Lệ Yên Nhiên về.

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng, Lệ Yên Nhiên ngồi cạnh ghế lái nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã cởi áo vest bên ngoài, trên người bây giờ là áo sơ mi trắng kèm áo may-ô, loại chính trang tinh anh này càng tôn thêm vẻ anh tuấn như ngọc ấy, nỗi bật bất phàm, ánh đèn ven đường xuyên qua cửa xe hất lên gương mặt điển trai ấy, anh tuấn bức người.

Lệ Yên Nhiên cũng là nhan khống(*), hiện tại đã bị khí chất thành thục và gương mặt điển trai của Lục Hàn Đình hấp dẫn, răng cắn môi, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh Hàn Đình, đêm nay…

chúng ta ở đâu vậy ạ?”

(*) Nhan khống: Ý chỉ những người si mê với người đẹp, vẻ đẹp bên ngoài.

Đã là vị hôn phu hôn thê, hẳn là ở chung nhỉ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top