Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 227:
I’ll be waiting


Bạn không biết tôi. Không ai biết về tôi cả. Chỉ có Ngài biết về sự tồn tại của tôi. Nhưng chúng tôi biết tất cả các bạn. Khi đến giờ, Ngài và tôi luôn đến thăm các bạn- những người bạn của tôi.

Tôi không bao giờ xuất hiện vào ban ngày. Các tia sáng sẽ xâm nhập vào linh hồn tôi. Tàn phá da thịt tôi. Xương của tôi sẽ biến thành tro và toàn bộ cơ quan của tôi sẽ trở thành bụi. Ban ngày tôi ở một nơi khác. Nhưng ban đêm, tôi và ngày đi khắp mọi nơi, chưa bao giờ chúng tôi ở một nơi quá lâu.

Khi mặt trời lặn xuống và mặt trăng xuất hiện, tôi sẽ đến. Tôi tiến đến, hít hà hương thơm sự sống. Lắng nghe nhịp tim và hơi thở của bạn. Sau đó, Ngài sẽ bắt đầu công việc của mình. Ngài sẽ đặt một ngón tay lên trán bạn và thì thầm những lời bằng tiếng Latin. Bạn sẽ luôn quằn quại và la hét. Ngài gọi đó là những cơn ác mộng. Tôi luôn muốn an ủi bạn, ôm bạn thật chặt. Nhưng tôi không thể chạm vào bạn, không được, không bao giờ. Ngài nói rằng tôi không bao giờ được chạm vào.

Tôi đã học rằng không được chạm vào bạn. Tôi sẽ phải trả giá nếu làm trái, Ngài sẽ khiến tôi đau đớn, in trên da tôi bao vết sẹo. Nhưng đôi khi tôi không thể khống chế bản thân. Những lúc Ngài không để ý, tôi sẽ vi phạm. Tôi khẽ chạm tay mình vào làn da bạn, ngắm nhìn đôi môi bạn, gặt đi những sợi tóc vươn trên khuôn mặt bạn. Nhưng tôi có thể hại bạn. Cái chạm của tôi sẽ khiến mạch máu của bạn bị vỡ, cơ thể bạn bầm tím, một cách thật bí ẩn khiến bạn không bao giờ tìm ra nguyên nhân. Tôi xin lỗi, tôi đã làm điều đó. Tôi không thể khống chế bản thân. Tôi thật sự muốn cho bạn biết tôi yêu bạn đến thế nào.

Khi Ngài và tôi thực hiện công việc, tôi luôn muốn có một món quà lưu niệm. Thông thường đó là một cái gì đó nhỏ nhỏ mà bạn sẽ không bao giờ để ý rằng mình bị mất, như một cây bút hay đồng xu chẳng hạn. Nhưng đôi khi bạn không có những thứ đó. Yên tâm, tôi sẽ lấy đi một thứ khác, với sự đồng ý của Ngài. Tóc. Móng tay. Lông mi. Một phần của bạn. Và nó sẽ mãi mãi là của tôi.

Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy bạn tối nay. Nhưng nếu bạn không chìm vào giấc ngủ, sẽ có một số vấn đề. Ngài nói rằng tôi không được để cho bạn thấy tôi. Nếu bạn thấy tôi, chúng ta có thể ở cạnh nhau. Tôi sẽ giết bạn. Nhưng tôi không muốn làm điều này. Tôi không muốn nhìn thấy máu thấm qua tấm ga trải giường. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi, khiếp đảm của bạn khi nhìn thấy tôi, da dẻ đã bị biến dạng, những vết sẹo của tôi và tình yêu tôi dành cho bạn.

Nhưng có thể, sâu thẳm bên trong, chỉ cần một chút thôi, tôi sẽ làm điều đó. Rốt cuộc, tôi cũng là Ngài.

Mơ những giấc mơ ngọt ngào, tình yêu của tôi. Tôi sẽ luôn chờ bạn…

Tên dịch giả: En Hatsuko
Nguồn: creepypasta.com​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 228:
Rình ma

Cây xoài cuối ngõ từ lâu đã được lũ trẻ con chúng tôi xem như 1 nơi cấm chơi bời tụ tập. Vì nhiều người lớn kể lại rằng đã từng có người treo cổ tự tử ở đó. Bọn trẻ con đứa nào cũng nhát ma, nhưng lại rất mạnh mồm. Vì thế chúng nó tổ chức cuộc thi xem đứa nào dũng cảm nhất buổi tối dám đứng dưới gốc cây xoài. Tôi và tên hàng xóm vốn không tin ma mọi gì cả nên 2 đứa xung phong đi trước. Tối hôm đó, 2 thằng ngồi dưới gốc cây với nhau. Xì, chả có cái đếch gì xảy ra cả. Ngồi đợi mãi mà chả thấy chuyện gì xảy ra, đã thế lại còn bị muỗi đốt nữa chứ. À mà mải nghĩ quên béng tên hàng xóm. Kìa, hắn đã vắt vẻo trên cây từ bao giờ rôi. Gan gớm cơ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 229:
Cô bé lạ kì

Phía bên kia cánh cửa, một đội cảnh sát, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng. Tôi, một cô bé 10 tuổi và một kẻ bắt cóc, hai bên nhìn nhau.

"Bụp bụp" - Đó là 2 âm thanh duy nhất vang lên giữa không khí im lặng như tờ.

Cảnh sát phá cửa, thở phào khi thấy tôi vẫn còn sống mặc dù đã bị trúng đạn. Trên sàn là người đàn ông kia đã chết, máu ở khắp nơi.

Trên báo đã tường thuật vụ án rằng nạn nhân may mắn sóng sót và tên bắt cóc tự tử bằng súng.

Rõ ràng họ không biết âm thanh thứ hai là tiếng đầu ông ta nổ tung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 230:
Di chúc của ngoại


Tôi được nghỉ lễ dài ngày và tôi quyết định sẽ dành kỉ nghỉ này về quê với ngoại. Đã bao lâu rồi t chưa về nhỉ ?? Chắc cũng lâu quá rồi.

Nhà ngoại to và rộng. Hồi bé với tôi nó như 1 tòa lâu đài vậy. Giờ vẫn vậy tuy có phần cổ kính hơn xưa. Nhà rộng vậy nhưng chỉ có bà và 2 người giúp việc. Bố mẹ mất sớm tôi ở với ngoại từ nhỏ. Sau này lớn lên tôi sang Úc du học, nay mãi mới có dịp về thăm ngoại.

_ Cháu chào bà

_ Thằng Tèo mới về đó hả. Úi zời lại dắt cả bạn gái về nữa. _ Cháu chào bà ạ. Bạn gái tôi thỏ thẻ.

_ Rồi 2 đứa vào đi. Lão hói dọn xách hành lý cho 2 đứa lên phòng. Cô Ba chuẩn bị vài món cho tôi nhé

_ Vâng thưa bà chủ

_ Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Phòng Tèo bà mới dọn đấy nhá. À có cả nước nóng đấy.

_ Phòng a nhiều sách thế sách xếp gọn gàng quá nhưng toàn bị xếp lung tung. Chả rõ tập nào với tập nào cả, lại có cả quyển xếp ngược kìa

_ Ngoại xếp vs dọn phòng đấy. Tôi cười. Phòng a bà không cho ai đụng vào đâu.

_ Bà cũng lạ quá ha. Mà nhà rộng thế này có mỗi 3 người ở hả a ??

_ Ừ sau này cũng có ai ở nữa đâu. Bà bảo sau này bà mất bà sẽ đem toàn bộ tài sản đi từ thiện bao gồm cả căn nhà này.

_ Vậy hả a

Đang ngồi nói chuyện bà gọi chúng tôi xuống ăn cơm. Mọi việc cứ thế lặng lẽ trôi qua. Tôi cũng ngỏ ý định sẽ cưới Lan vào mùa thu năm sau. Bà cũng qúy cô ấy lắm. Mọi chuyện cứ thế yên bình trôi đi. Cho đến một buổi sáng. Lão hói và cô Ba tìm thấy bà trong phòng. Bà treo cổ tự tử. 1 bản di chúc ngay dưới chân bà. 1 bức thư tuyệt mệnh để lại.

Tôi nhìn và hiểu ra tất cả ....

Nguồn: Cryptic Việt Nam​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 231:
Ly nước


Ngồi đợi mãi , thằng bạn tôi mới đến !

Nhưng hôm nay nó lại đeo khẩu trang ?

Gặp tôi nó kêu đi mua nước nên tới trễ , hú hồn cứ tưởng nó ko đến , nhìn người nó dính vệt đỏ dài , chắc nó mới vẽ tranh !

Nó đưa tôi ly nước uống , nước hôm nay nó mua lạ lắm , nhớt nhớt tanh tanh , tôi nghĩ do người làm đổ gì vô áh !

Chợt nhận ra , 30p trc nó nhắn tin nói nó ko đến vì về nhà mẹ chơi , rồi có gì đó lạnh lạnh kề vào người tôi !

Nguồn: Cryptic Việt Nam​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 232: Nguyệt thực


--“Tách”

“Ơ,ai sau lưng mình thế này?”

Tôi đang xem lại tấm hình đón năm mới trong điện thoại,bỗng dưng có cảm giác bị ngã ra sau,mặc dù tôi vẫn đứng yên đấy.Trời tối hù.

“Cúp điên xảy ra cùng lúc với nguyệt thực à!”--

Nguồn: Cryptic Việt Nam​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 233:
7DAYS - CAN YOU SURVIVE?

Nhóm bạn 8 người tổ chức 1 chuyến dã ngoại trong 1 khu rừng nhưng họ sẽ không hề tưởng tượng được rằng chuyến đi này không hề như mong đợi chút nào.
Chap 1: Sự khởi đầu
-25/3/20XX - Nhật ký thân mến, dự báo thời tiết nói rằng những ngày tiếp theo trời sẽ rất thuận lợi cho việc đi chơi nên tôi - Thắng cùng 7 người bạn: Di, Vinh, Quang, Kim, Vũ, Thảo, Trinh quyết định đi chơi dã ngoại bên ngoài thành phố. Chúng tôi nhất trí địa điểm sẽ là 1 khu rừng nằm cách xa thành phố. Nơi đây từng là nơi săn bắn nhưng vì nhiều lý do nên đã bị đóng cửa và không ai còn lui vào nữa. Ngày mai chúng tôi sẽ lên đường, tôi phải đi ngủ sớm đây.

-26/3/20XX - Day 1. Tôi dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc rồi đến chỗ hẹn, cùng đám bạn khởi hành. Sau khi chọn được địa điểm nghỉ chân, chúng tôi ăn trưa rồi nghỉ ngơi. Sau đó chúng tôi chia nhau ra đi kiếm củi cho buổi tối, dựng 1 cái lều thật lớn, hát hò, chơi trò chơi. Thoắt cái đã 10h đêm, tôi phải ngủ đây.

-27/3/20XX - Day 2. Cả nhóm tiếp tục lên đường, và tôi chợt nhận ra 1 điều rằng khu rừng này không có bất kỳ 1 con vật nào. Đám bạn tôi xem chuyện đó khá bình thường vì có lẽ trước đó, do nạn săn bắn chưa có hiệu lực nên thú rừng ở đây đã bị giết sạch, do vậy tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều hơn và tiếp tục cuộc vui.... Chúng tôi tìm thấy một ngôi nhà hoang, quái, ai lại xây nhà ở nơi thế này. Căn nhà mục nát, cũ kỹ. Tôi đặt lưng xuống 1 cái sô-pha, mặc cho đám bạn đang đi khám phá căn nhà vì tôi đang rất mệt, thời tiết oi bức thế này mà dám bảo tốt. Đám bạn tôi cũng đã tham quan xong căn nhà và quyết định ở lại đây qua đêm. Tôi đứng dậy, phủi quần và bảo rằng không được. Cái ghế đó không có bụi, nghĩa là vẫn có người ở đây. Đám bạn tôi rời khỏi căn nhà trong nuối tiếc, chúng tôi lại đi tiếp, kiếm chỗ nghỉ chân và ăn tối. Tôi ngưng viết đây, đám bạn đang hối thúc tôi tham gia với họ.


Chap 2: Cuộc vui thật sự bắt đầu
-28/3/20XX - Day 3. Vừa ngủ dậy thì cả đám đã nháo nhào lên vì Kim đã mất tích. Nghi rằng Kim có thể đang ở trong căn nhà kia nên cả đám đi sang căn nhà đó. Vừa bước vào thì thấy Kim đang nằm trên ghế sô-pha. Lay nó dậy rồi thì nó kể, nửa đêm nó tỉnh giấc, đi vệ sinh thì thấy trong nhà có đèn và có khói bốc lên, nó định vào chào hỏi nhưng không có ai cả. Nó mệt quá nên nằm xuống và đánh 1 giấc. May là nơi cắm trại không xa nên cả đám tìm được nó dễ dàng. Lạ là tại sao trong nhà có đèn mà lại không có ai. Hààààà..... Nhức cả đầu.
.....
- Có 1 con suối, nước trong thật, uống mát cả bụng. Và rồi cả đám nhìn thấy thứ gì đó bên kia bờ đang núp trong lùm cây, nhưng chắc vì quá khổ so với cái bụi cây kia mà nó cứ loay hoay mãi không che được cái thân hình của nó. Thằng Quang lấy máy ra rồi chỉa thẳng về phía đó mà bấm máy lia lịa để xem con vật đó là gì. Lúc này thì thằng Kim mới từ phía căn nhà đi ra rồi nhặt 1 viên đá ném về phía đó. "Con vật" giật mình rút nhanh đầu ra khỏi bụi cây rồi mất hút. Cả đám quyết định vượt suối đuổi theo "con vật" đó. Càng đi sâu vào rừng thì càng ngày càng nhiều cây cao, tán lá của chúng che hết cả bầu trời, cứ như đang là 5-6h chiều vậy, mặc dù bây giờ là 10h sáng. Đi mãi mà chẳng thấy đâu, tìm 1 gốc cây thật to, ăn trưa rồi đánh 1 giấc vậy. Phải chắc chắn tìm được "con vật" đó vì thằng Quang khẳng định rằng nó rất "khác". Nó không có điểm gì giống với các con vật 4 chân khác.
...
-13h. Quang mất tích. Balô vẫn còn đây nhưng nó và cái máy chụp hình đã biến mất. Cả bọn nháo nhào lên đi tìm, sau đó thì thấy 1 mảnh áo của nó. Có dính máu? Rốt cuộc thì cái quái gì đã xảy ra vậy chứ?
...
-15h30. Vẫn chưa tìm thấy Quang. Không manh mối gì khác ngoài mảnh áo ban nãy. Cả bọn ngày càng lo sợ hơn. Sao lại bỗng dưng mất tích như vậy chứ. Lúc này thì đám con gái đã giọt ngắn giọt dài trên má, do đó mà đám con trai phải giữ thật bình tĩnh, tiếp tục cuộc tìm kiếm, dù là trong vô vọng.
...
-17h. Lúc này cả bọn đã mất hết bình tĩnh khi tìm thấy máy ảnh của nó. Mở ra xem thì toàn là những hình ảnh của "con vật" kia khi đứng ở bên suối. Khoan đã, vẫn còn hình. Hình như lại là con vật đó, nó đang quanh quẩn bên cạnh nơi chúng tôi nghỉ chân. Quang đi theo nó, chụp rất nhiều. Tấm cuối cùng mà nó chụp được là bộ răng sắc của "con vật" đó.
...
-17h10. Xác của Quang được tìm thấy gần nơi tìm thấy máy ảnh, nó đã bị xé nát cơ thể, thối rữa. Đám con gái khóc thét, thằng Vũ nôn thốc nôn tháo. Sau khi chôn "phần còn lại" của Quang, cả bọn không ai còn tâm trạng mà nói chuyện. Đêm xuống, những đứa con trai còn lại thay phiên nhau canh gác để đảm bảo an toàn cho nhóm. Từ 10-12h sẽ là tôi và Kim; 12-2h: Vũ, Vinh; 2-4h: tôi, Kim; 4-6h: Vũ, Vinh. Tôi có linh cảm rằng mọi chuyện sẽ còn tệ hơn nữa, tôi ngưng bút đây, tôi phải nghỉ ngơi để còn có sức cho ca gác tiếp theo.


Chap 3: Không có gì là an toàn cả
-29/3/20XX - Day 4 - 2am. Ca gác thứ 2. Nghe thằng Vũ nói ở ca gác của nó và Vinh chẳng có gì lạ cả, chỉ có âm thanh của gió đưa lá cây thôi, tôi cũng yên tâm phần nào. Thằng Kim ăn no rồi làm biếng, chỉ biết ngủ, bỏ việc canh gác lại cho tôi, ít ra cũng thức để tôi còn có người trò chuyện chứ.
...
-Thằng Kim... Nó bị...1 khúc gỗ nhọn đâm xuyên qua người. Không thể nào, tôi vừa đi vệ sinh 1 chút thôi mà, tôi phải làm gì đây? Tâm lý mọi người đã hoảng loạn rồi, không thể để họ lại thêm lo lắng nữa. Rốt cuộc thì ai là kẻ đã làm chuyện này, tính mạng của những người còn lại liệu có an toàn không, tôi không biết nữa.
...
-Chuyện gì đến cũng đến, đám con gái lại 1 phen khóc ròng, đến cả thằng to con như Kim cũng đã chết thì làm sao mà không lo được chứ. Thằng Kim cũng như cái lá chắn tinh thần cho bọn con gái, có nó bọn con gái cảm thấy yên tâm hơn. Không thể tin được là lại có 1 "thứ" tàn nhẫn như vậy. Nó đã giết 2 người trong nhóm chúng tôi. Chúng tôi phải làm gì bây giờ?
...
-Cả đêm không ngủ, bây giờ ai cũng rũ rượi như xác chết. Thằng Kim đã được chôn gần nơi của thằng Quang. Bây giờ chỉ còn lại tôi, Vũ, Vinh, Thảo, Trinh và Quỳnh (vì 1 vài lý do, ad phải đổi tên Di thành Quỳnh nhé); chỉ có thằng Vinh bây giờ là chỗ dựa cho bọn con gái mà thôi. Chúng tôi nên đi tiếp hay quay về đây, mà có quay về thì chúng tôi phải đi đường nào bây giờ, khu rừng bây giờ như một cái mê cung và chúng tôi đang bị kẹt trong 1 góc, không lối thoát, làm sao bây giờ.
...
-Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi; mặc dù không biết đi đâu, thức ăn đã gần cạn kiệt nên chúng tôi chẳng dám động đến mà nhường hết cho bọn con gái. Mong rằng chúng tôi sẽ có thể thấy được con suối khi trước, khi thấy nó rồi thì may ra chúng tôi có thể về nhà. Chúng tôi đã đi bộ hơn 6tiếng, mặt trời đã lên đỉnh đầu, bây giờ ngoài nghỉ chân ra thì chúng tôi chẳng còn tâm trí để mà làm chuyện khác, kể cả ăn, dù bây giờ bụng đứa nào cũng đã réo lên vì đói.
...
- Hy vọng trở về nhà gần như bị dập tắt khi chúng tôi lại quay về nơi cắm trại tối qua. Rõ ràng là chúng tôi đi thẳng một mạch, không hề quẹo bất kỳ chỗ nào, tại sao lại quay về chỗ cũ chứ. Chết tiệt.
...
- Tôi thiếp đi khi nào không hay, tôi đã nằm mơ, trong mơ tôi thấy đám chúng tôi đang chuẩn bị khởi hành, nhưng khuôn mặt của bọn tôi trông rất tái nhợt, không có sức sống. Và rồi "con vật" đó lại xuất hiện, nó bay tới dùng móng vuốt của nó mà cào nát thân thể của thằng Quang và Kim. Sau đó tôi choàng tỉnh giấc, đám bạn tôi vẫn còn đang ngủ trưa, tôi phải canh cho họ thôi. "Con vật" chết tiệt, tại sao mày lại làm vậy với tụi tao, rốt cuộc mày là cái thứ quái quỷ gì?
...
- Mất đi 2 người lãnh đạo, chúng tôi như không còn hy vọng, đám con gái như mất hồn, chỉ biết đi giữa đám con trai chúng tôi. Không ngờ sáng kiến đi chơi của tôi lại tai hại như vậy. Tôi thật có lỗi...


Chap 4:
-29/03/20XX - Day 4. Thức ăn đã cạn kiệt, chúng tôi đã làm 1 cái bẫy thú đơn giản. Khi con mồi bước vào vòng dây thừng, sợi dây sẽ rút lại và kéo con mồi lên cao, cái lon đựng viên đá treo trên dây cũng sẽ kêu lên báo hiệu cho chúng tôi. Trong lúc chờ đợi, tôi lấy máy ảnh ra xem, chẳng có bức nào nhìn rõ được "con vật" đó cả.
...
- 1 giờ trôi qua. Tiếng lon kêu. Trinh vội chạy ra xem, chúng tôi vật vờ theo sau. Ra tới nơi thì đã thấy Trinh đang bị treo cổ vất vưởng trên cây. Đến bây giờ tôi mới thấy rõ "con vật" đó. Khốn nạn, chính nó đã rung cái lon, dụ Trinh vào chính cái bẫy của mình và phải bị như vậy. "Nó" đang nhếch miệng cười với chúng tôi, hàm răng nhọn hoắt, đôi mắt đầy sự khiêu khích, nó khoác một chiếc áo rách rưới..."T.Nghĩa"(?). Có lẽ...không, không thể nào, sinh vật đó không thể nào đã từng là con người được. Sau khi thỏa mãn thú vui của nó thì nó chạy đi, xác Trinh vẫn trên đó, con ngươi mở to hết cỡ, mặt tái nhợt.
...
- 4 ngày và 3 mạng người. Chúng tôi không thể chịu được nữa, nó đang chơi đùa với chúng tôi, giết chúng tôi dần dần như thú vui của nó. Chó chết, con vật bệnh hoạn. Xác Trinh được lấy xuống. Đói quá, chúng tôi...không, không được, đây là bạn của mình, mình không được làm thế, cho dù có đói thế nào đi chăng nữa. Chúng tôi phải chôn cất Trinh đàng hoàng.
...
- Chúng tôi chịu đói, đêm nay chỉ có trăng nên khung cảnh nơi đây tối mịt, chẳng có gì ngoài tiếng cú. Bọn con gái đã thiếp đi vì đói, còn bọn con trai chúng tôi vẫn tiếp tục canh gác, và quan trọng là: không được ngủ, dù chỉ một đứa. Chúng tôi nửa mơ nửa tỉnh trong cơn lo sợ, con vật đó sẽ quay lại lúc nào, nạn nhân tiếp theo của nó sẽ là ai? Liệu căn nhà bí ẩn kia có phải là nơi ở của nó, nếu phải thì tại sao khi Kim vào nhà nó nó không giết Kim ngay lúc đó? Đau đầu thật
...
- Chúng tôi đã lạc trong rừng được 4 ngày, nỗi lo sợ tăng gấp bội sau khi 1 người nữa bị giết. Thằng Vũ gần như bị điên, cả ngày nay nó không nói tiếng nào, họa chăng chỉ là những tiếng thì thầm mà chỉ nó nghe được. Chúng tôi phải làm gì đó, hoặc tiến vào nhà con vật hoặc chờ đợi từng người một bị giết. Cho dù có nguy hiểm, chúng tôi vẫn phải khám phá được bí mật về con vật đó, phải ngăn tình hình tiêu cực này lại, không thể để ai phải chết nữa.
...
- 30/03/20XX - Day 5. Bình minh vừa hé. Bụi cây gần đó bỗng xì xào dữ dội...


Chap 5: Bế tắc
- 30/03/20XX - Day 5. Bụi cây gần đó bỗng xì xào dữ dội. Có lẽ lại là con vật đó, không thể nào, nó sẽ giết ai tiếp theo đây. Cả bọn đã tỉnh giấc vì tiếng ồn, 3 thằng con trai chúng tôi chỉ biết cầm dao thủ thế theo bản năng. Phù, chỉ là con thỏ...thức ăn...

- Con dao tuy không đâm chết con thỏ ngay nhưng cũng làm nó không thể di chuyển được. Công việc khó khăn nhất là phải giết con thỏ, vì chẳng ai trong chúng tôi dám làm cả, phải chi con thỏ chết hẳn ngay lúc bị con dao phóng vào. Đành vậy, chúng tôi chẳng còn cách nào nữa, không thể để bụng đói nữa.

- Xem nào, phải chuẩn bị thật kỹ trước khi vào căn nhà quái quỷ đó mới được, không khéo lại bỏ mạng trong đó. Căn nhà đã không còn khói bốc lên từ khi Trinh bị giết. Căn nhà có 2 lối vào, cửa sau và trước, chúng tôi phải chia nhau ra mà đi. Tôi, Vũ và Quỳnh đi cửa sau, Vinh và Thảo vào từ cửa trước... Mùi máu xộc thẳng vào mũi, Quỳnh đã phải nôn mấy lần. Khi đi tìm Kim tôi đã nghe mùi này nhưng mặc kệ. Chúng tôi lục soát từng phòng, phòng nào cũng đã mục nát, máu loang lổ, ruồi nhặng khắp nơi, có những cái bao đen dài nằm ở các phòng, máu rỉ ra từ đó. Dòi, bọ bu đầy cái bao...

- Chúng tôi tới phòng khách, lạ thật, Vinh và Thảo đâu rồi, từ cửa trước vào đây khá gần mà. Tiếng la của Thảo? Thôi rồi... Thảo đứng như trời trồng, nhìn thẳng vào cái xác trước mặt, cái xác bị rách hơn nửa khuôn mặt, mất hai chân, chỉ còn 1 tay, ruột lòi ra, máu vẫn chưa khô. Cả đám dồn vào một góc, vô tình đi vào 1 căn phòng, có vẻ như phòng ngủ của con vật đó. Nó trông sáng sủa hơn các phòng khác, tuy máu vẫn loang lỗ vài nơi. Ra đây là con vật đó trước khi bị biến đổi, có cả vợ cơ đấy. Máy ghi âm?

- Thật là bệnh hoạn, hắn đã dùng chính vợ của mình làm vật thí nghiệm và thất bại, vợ hắn đã thoát khỏi nơi thí nghiệm và vẫn chưa tìm thấy được. Có tiếng cửa, thôi rồi... Tiếng bật máy ghi âm... Không thể nào, cái tên vừa bước vào cửa là ông ấy, vậy chẳng lẽ... Chúng tôi có nên nói chuyện với ông ta không, hay là phải im lặng chờ ông ta đi ra ngoài rồi lẻn đi?... Thảo như tìm được vị cứu tinh, lao ra khỏi chỗ trốn, bù lu bù loa kể hết mọi chuyện, chúng tôi chẳng thấy được gì ngoài 2 đôi chân. Sao Thảo lại quỳ xuống thế kia? Không xong rồi, Thảo đã bị giết, máu chảy vào nơi tôi đang trốn, Quỳnh khóc nấc lên, hắn đã lần ra Quỳnh, lôi Quỳnh ra khỏi phòng, tiếng chân xa dần, chúng tôi đành bất lực.

- Thảo bị chém 1 vết khá sâu vào cổ, bụng bị đâm nhiều nhát, mặt vẫn còn vẻ sợ hãi. Chúng tôi phải đi theo hắn ngay, may ra còn cứu được Quỳnh. Vô vọng, căn nhà không còn ai, hắn đã đi ra ngoài. Trong đoạn ghi âm vừa rồi, hắn nói vừa thử nghiệm trên cơ thể thứ 4, vẫn chưa có tiến triển gì, thay vì khỏe mạnh hơn, chủ thể lại có nhiều hành động lạ, tay chân quờ quạng, chi thứ 5 mọc ra. Bệnh hoạn, rốt cuộc hắn thử nghiệm cái quái gì chứ, chúng tôi vừa phải đối đầu với hắn, vừa phải vượt qua "trò chơi" của vợ ông ấy. Thật bế tắc.

- Xế trưa, dấu chân ngày một mờ, tìm kiếm trong vô vọng, tuy có vết máu theo sát những vết chân nhưng chúng tôi vẫn mong Quỳnh còn sống. Chúng tôi đã mất quá nhiều người rồi, bọn con trai chúng tôi thật vô dụng... Đằng xa, con vật ấy lại xuất hiện, chúng tôi phải núp vào mấy bụi cây gần đó, để nó không thấy chúng tôi. Hình như con vật đang đánh hơi theo vết máu của Quỳnh, đánh liều vậy, đi theo nó thôi...


Chap 6: Sự thật
- 30/03/20XX - Con vật kia dẫn chúng tôi đến 1 phòng thí nghiệm, có lẽ nơi đây từng là nơi phục vụ cho quân đội vì nó nằm khá sâu trong rừng, con vật ấy đi vào cửa và mất hút, chúng tôi lặng lẽ theo sau và không dùng đèn pin, vì con thú ấy có thể xông ra bất cứ lúc nào. Chúng tôi đến được sảnh lớn, từ cửa vào tới đây có khá nhiều ngõ. Nơi đây có khá nhiều ống nghiệm lớn chứa những con vật quái dị, chẳng con nào như con nào. Ông ta đang chuẩn bị thứ thuốc gì đó, chúng tôi phải lên kế hoạch thôi.

- Trong khi tôi và Vũ đánh lạc hướng ông ta thì Vinh sẽ đi cứu Quỳnh... chết tiệt, con vật ấy đã mò được tới đây, ông tiến sĩ đã trốn sang phòng khác, chỉ còn Vinh và Quỳnh dưới đó, thôi rồi... may quá, con vật không để ý đến chỗ Quỳnh mà đi ra khỏi cửa. Vinh ra hiệu cho tôi và tôi chợt nhận ra xâu chìa khóa đang nằm trên bàn, tiếng bước chân của ông ta thì ngày càng gần, Vinh đành phải trốn vào một chỗ. Ông ta tiến đến Qìynh và tiêm thứ thuốc ấy, chúng tôi chỉ biết nhìn Quỳnh khóc mà không làm được gì, Quỳnh đưa mắt tới từng đứa cầu xin được cứu, điều đó làm chúng tôi tự trách bản thân nhiều hơn.

- Ông ta đã ra khỏi cửa, bọn tôi tiến đến chỗ Quỳnh nhưng không mở cửa vì ai biết được rằng chuyện gì sẽ xảy ra với Quỳnh sau khi cái chất ấy đã vào người. Quỳnh hiểu ra mọi chuyện và bắt đầu động viên chúng tôi, muốn chúng tôi vui như ngày đầu đến đây. 3 đứa chỉ ngồi lặng người nghe Quỳnh kể về những niềm vui khi đến khu rừng này ngày đầu tiên, chúng tôi cảm thấy mình thật yếu đuối...
-8h tối, tôi và Vinh ra ngòai kiếm thức ăn, Vũ ở lại với Quỳnh. Con vật ấy lại lảng vảng ở đây, chó chết, tôi phải tìm cách giết con vật này càng sớm càng tốt cho dù đó là việc cuối cùng tôi làm. Trở về cùng 1 chút trái cây, Quỳnh đã thiếp ngủ, 3 đứa tôi thay phiên nhau canh gác cả đêm, chúng tôi không thể để ai phải chết nữa.

- 31/03/20XX - Day 7 - 5h sáng, bọn tôi ra ngoài xem xét, dùng dao chuốt nhọn vài khúc cây để tự vệ, hôm nay chắc chắn chúng tôi sẽ giết được con vật ấy...chắc chắn...


Chap 7: The end and the beginning
- 30/03/20XX - buối sáng hôm nay rất tệ. Chúng tôi đã đi săn con vật ấy và Vũ bị nó cắn nát chân phải, nếu tôi và Vinh không ra cứu thì Vũ đã mất mạng rồi, tuy vậy, bọn tôi cũng đã làm nó bị thuơng khá nặng. Điều tồi tệ nhất là: khi trở về, Quỳnh đã biến mất, mấy cái ống nghịêm ở đó cũng đã vỡ hết. Chỉ có 2 trường hợp: 1 là Quỳnh đã bị các con vật ấy bắt đi, 2 là ... Quỳnh là 1 trong số bọn chúng.

- Bon tôi ra ngoài và lần theo con vật mà chúng tôi gặp ban nãy, dĩ nhiên là phải thật yên lặng vì nếu không thì Vũ sẽ là miếng mồi ngon cho bọn nó.

- 7 ngày đã trôi qua và chúng tôi vẫn chưa thoát ra khỏi đây được. Và nếu không lầm thì... ông tiến sĩ kia đang bị 4 con thú tranh nhau ngấu nghiến, có vẻ như chúng không muốn ông ấy chết?
....
- Bọn chúng bỏ đi sau khi thõa thú vui của chúng, ông tiến sĩ vẫn còn thoi thóp... - may là Vinh cản tôi, nếu không thì tôi đã giết ông ta rồi. "Đầu tiên là làm chúng tôi ra thế này, sau đó thì ông lại nói là 3 con vật trong ống nghiệm là Quang, Kim, Trinh? **** *** ông đùa à, ông thử nghiệm cái *** gì thế."

- Lúc này có 4 con vật đang bao vây chúng tôi, dính bẫy rồi, hóa ra bọn chúng dùng ông ta làm mồi nhử. Bây giờ chúng tôi phải đối mặt với Quỳnh, Quang, Kim và Trinh. Trớ trêu thay. Chắc là....

- Này K.A, mày lại xem này, cuốn nhật ký này của ai đánh rơi này, trang cuối dính đầy máu, chắc là của 1 trong 4 cái xác khô đằng kia nhỉ, haha.

- Mày hết chuyện đùa à T.Kent, để lại chỗ cũ đi, không thì tối ngủ người ta về thiến mày đấy.

- Rồi rồi, anh K.A nói sao cũng được. Mà tao cũng thấy lạ, khu rừng như vậy mà bọn ngu ấy cũng vào chơi, khác gì muốn chết.

- Thế mày tự chửi mày à. Đi tiếp đi mày.

- Haha, đùa xíu thôi mà, này Nero, đưa tao con dao.

- Đây. Mà này, cuốn nhật ký khi nãy viết gì vậy?

- Viết tầm phào ấy mà, mà trong đó có đề cập tới mấy con thú gì ấy, chắc là bọn chúng vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Không biết chừng bọn chúng ghé thăm chúng ta tối nay. Haha

- Bây giờ mày có im và đi tiếp không hay mày để K.A thông mày rồi mới chịu làm theo. Bọn con gái khóc rồi kìa. Biết giỡn đúng lúc quá.

- Ok, ok, đi thì đi.

----o0o----​

Kết thúc bảy ngày, chẳng còn ai sống sót. Bảy tuần sau, 1 đám bạn khác lại đến và phát hiện ra nơi này. Bốn con vật vẫn còn lảng vảng.



Nguồn: Creepypastavn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom