Cập nhật mới

Dịch Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Anh trai bá đạo, buông em ra (2)


Editor: Tranh Nhược

Chương 120

Đây là một cô bé tính tình thiện lương. Dù là thời khắc cuối cùng, cũng suy xét cho người khác. Kiều An biết, cô lo lắng, nhiệm vụ giả không có thế lực đối kháng Tần Luyên. Bởi vì, trong thế giới này, Tần gia ở thành A là gia đình số một số hai, mà Tần Luyên lại là thiên tài thương nghiệp. Tuổi tác anh không lớn, lại thực hiện mấy dự án lớn, đưa Tần gia lên đỉnh......

Từ kết cục của Sở Vân Phàm có thể nhìn ra, Tần Luyên người này, không thể đắc tội!

Kiều An đang tiêu hóa cốt truyện cùng ký ức Vương Kiều An, ngoài phòng ngủ, có người gõ cửa "Cốc cốc cốc".

Đây là ký túc xá bốn người, Vương Kiều An, Nhược Vũ San, Chu Ngọc cùng Lý Huyên.

Người gõ cửa là Chu Ngọc cùng Lý Huyên. Ký túc xá bốn người chia làm hai nhóm, Vương Kiều An cùng Nhược Vũ San một nhóm, mà Chu Ngọc cùng Lý Huyên một nhóm.

Chu Ngọc cùng Lý Huyên không thích Nhược Vũ San, rất nhiều lần nói qua không thích Nhược Vũ San bộ dáng đáng thương quyến rũ nam nhân. Vương Kiều An cùng Nhược Vũ San đi gần, cho nên hai người cũng không mấy ưa thích Vương Kiều An.

"Sao lại khoá cửa?" Chu Ngọc cau mày, "Học Nhược Vũ San làm bộ làm tịch? Vương Kiều An, tôi nói cho cậu biết, cậu cũng đừng học Nhược Vũ San người ta, người ta cùng chúng ta không giống nhau, người ta là đại tiểu thư Tần gia!"

Trước kia, mỗi lần Chu Ngọc nói như vậy, Vương Kiều An đều không cao hứng.

Ở trong lòng nguyên chủ Vương Kiều An, Nhược Vũ San là bạn thân của cô, mà Chu Ngọc nói như vậy, chính là châm ngòi ly gián, còn bôi đen Nhược Vũ San.

Nhưng, Kiều An nhận toàn bộ cốt truyện đương nhiên sẽ không cảm thấy như vậy.

Cô cười rộ lên, vội nói, "Cậu làm sao......

Nhưng nụ cười này dừng trong mắt Chu Ngọc, chính là cô vì Nhược Vũ San nói chuyện, không khỏi cười nhạo, "Vương Kiều An, cậu thế mà là cái đuôi nhỏ trung thành của cô ta, đáng tiếc, cậu đối tốt với cô ta như vậy, cô ta lại không nghĩa khí như vậy. Vừa rồi lúc ở dưới lầu, tài xế đưa cô ta về nhà. Cô ta cũng không nói một tiếng cho cậu đi?"

Chu Ngọc nói chuyện như đốt pháo. Lý Huyên bên cạnh lôi kéo ống tay áo cô, ý bảo cô nói chuyện không cần khó nghe như vậy.

Có lẽ bởi vì lần này, Vương Kiều An không vì Nhược Vũ San cùng các cô cãi nhau.

Có lẽ bởi vì, hiện tại nụ cười của Vương Kiều An so ngày thường nhìn thuận mắt không ít.

Chu Ngọc bĩu môi, rốt cuộc nói, "Được rồi, được rồi, tôi lắm miệng. Tôi chính là nhìn một số người không thuận mắt, rõ ràng chim sẻ biến phượng hoàng, lại so với đại tiểu thư chân chính còn tôn quý hơn ba phần. Trước giờ thể dục, rõ ràng thân thể cô ta suy yếu, té ngã một cái, lại hại lão sư thể dục viết kiểm tra; ăn nhà ăn, không hợp khẩu vị, không chỉ người phụ trách nhà ăn bị mắng, cô ta lại mỗi ngày bảo người mang đồ ăn Vân Hải Các lại đây. Nếu không ai nói cô ta là nữ sinh cao trung, người ta còn tưởng cô ta là công chúa hoàng thất xuống dân gian!"

Trong nguyên tác, Chu Ngọc chính là một người qua đường miệng độc.

Nhược Vũ San ở trường học nhân duyên không tốt, Chu Ngọc không phải người duy nhất chán ghét cô, Lý Huyên cũng không phải người thứ hai. Phải nói, hơn phân nửa nữ sinh đều không thích cô.

Cùng cô đi gần nhất, cũng là người duy nhất, chính là nguyên chủ Vương Kiều An.

Làm bạn thân tốt, Vương Kiều An cảm thấy người miệng độc lại khắc nghiệt đều khi dễ Nhược Vũ San, vì Nhược Vũ San, năm lần bảy lượt cùng những người này cãi nhau. Đến cuối cùng, chính mình cũng bị cô lập.

- -----

12h18 29/12/2019
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Anh trai bá đạo, buông em ra (3)


Editor: Tranh Nhược

Chương 121

Đáng tiếc, Nhược Vũ San không sợ bị nữ sinh cô lập.

Là đại tiểu thư Tần gia, đại thiếu gia Tần Luyên Tần gia lại "yêu thương", ai dám cho Nhược Vũ San sắc mặt?

Dù là lão sư, đối mặt Nhược Vũ San cung theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đối cô lấy lòng nịnh bợ chiếm đa số.

Chính là Vương Kiều An cùng cô không giống.

Cô chỉ bé gái xuất thân gia đình bình phàm. Người khác không quen nhìn Nhược Vũ San, không dám đối cô chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng lẽ còn không dám khi dễ Vương Kiều An sao?

Cho nên, người xui xẻo là Vương Kiều An. Cho nên cuối cùng Tần Luyên bức cô chuyển trường, cũng không ai nguyện ý đứng ra vì cô nói chuyện.

Có thể nói, cuộc sống bi kịch của Vương Kiều An, người bắt đầu là Nhược Vũ San.

Mà hiện tại, nếu Kiều An nhận nhiệm vụ Vương Kiều An giao, đương nhiên sẽ không để bi kịch một lần nữa trình diễn.

"Chu Ngọc, Lý Huyên, các cậu cảm thấy, Nhược Vũ San thật sự xem tớ là bạn sao?"

Kiều An biết, mình lập tức muốn cùng Nhược Vũ San nhất đao lưỡng đoạn (*) liền quá khoa trương, chuyển biến quá nhanh, sẽ khiến cho người khác ngờ vực.

(*)Cắt đứt tất cả.

Cho nên cô chỉ biểu đạt một chút hoài nghi thất vọng về tình bạn với Nhược Vũ San.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Chu Ngọc lập tức cười nhạo một tiếng, "Không nghĩ tới, cậu rốt cuộc nghĩ lại. Không nói cái khác, cậu biết sau lưng cậu người khác đều nói như thế nào sao? Đều nói cậu bởi vì gia cảnh Nhược Vũ San tốt, cho nên mới nịnh bợ cô ta, tự nguyện làm nền. Đều nói cậu chân chó. Cùng một ký túc xá chúng tôi, chẳng lẽ còn không biết? Nhược Vũ San căn bản chẳng cho cậu cái gì."

Còn không phải! Nhược Vũ San là đại tiểu thư Tần gia, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Chính là Vương Kiều An hết thảy đều bình thường. Nếu nói hai người là bạn thân tốt, Nhược Vũ San đưa cho Vương Kiều An cũng bình thường -- nhưng Chu Ngọc cùng Lý Huyên hai bạn cùng phòng, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy Nhược Vũ San giúp Vương Kiều An cái gì.

Đương nhiên, làm bằng hữu, không có vật chất lui tới cũng thực bình thường.

Nhưng không bình thường chính là, Vương Kiều An rõ ràng không được Nhược Vũ San cho chỗ tốt gì, lại bị ác danh "Hư vinh vật chất, muốn dính ánh sáng Nhược Vũ San".

Lý Huyên nhìn Kiều An trầm mặc, trong lòng có chút không đành lòng.

"Kỳ thật không trách cậu. Muốn trách thì trách Nhược Vũ San. Lần trước tôi tận mắt nhìn thấy có người làm trò trước mặt cô ta cười nhạo cậu, nói cậu không có ý tốt, nhưng cô ta cũng không thay cậu làm sáng tỏ. Cô ta cam chịu, mọi người mới cho rằng cậu là loại người ái mộ hư vinh."

"Ai, cậu ấy thật sự làm như vậy sao? Cậu ấy rõ ràng biết tớ thiệt tình!"

Trong lòng Kiều An, cũng đã tin mười phần.

Trong nguyên tác, Vương Kiều An không phải một người xuất thân bình dân, đi theo Nhược Vũ San vì cô làm tùy tùng chân chó sao......

Cái gọi là cảm tình "Bạn thân", từ đầu đến cuối bất bình đẳng.

Nếu nói, Nhược Vũ San là công chúa, Vương Kiều An chính là kẻ hầu.

Cô tồn tại, vì phụ trợ Nhược Vũ San thuần khiết thiện lương mỹ lệ. Nói gì đó, Nhược Vũ San không tiện nói, vậy Vương Kiều An nói.

Có chuyện gì, Nhược Vũ San không tiện làm, vậy Vương Kiều An vì bênh vực kẻ yếu đứng ra.

So với Nhược Vũ San nhu nhược động lòng người, Vương Kiều An thanh tú đứng bên người cô, ảm đạm thất sắc. Hơn nữa mọi người cho rằng cô vì một chút lợi nhỉ liền lấy lòng Nhược Vũ San, rất nhiều người đối cô không cảm tình.

Trên thế giới này, trước nay đều sẽ không có vô duyên vô cớ chán ghét.

- -----

12h38 29/12/2019
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Anh trai bá đạo, buông em ra (4)


Editor: Tranh Nhược

Chương 122

Không có bạn thân hắc hoá, nào có nữ chủ bạch liên hoa?

Như lời Lý Huyên nói, nếu Nhược Vũ San thiệt tình với Vương Kiều An, cô có thể đứng ra làm sáng tỏ cho Vương Kiều An.

"Cảm ơn các cậu nói cho tớ." Kiều An chân thành cầm tay Lý Huyên cùng Chu Ngọc, "Chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm được không?"

Tình bạn của con gái, rất nhiều thời điểm đều là do cùng nhau ăn cơm dạo phố mà thành lập.

Kiều An và Chu Ngọc, Lý Huyên vốn ở cùng một ký túc xá, ba người mỗi ngày cùng ăn cùng ở, cảm tình tăng rất nhanh.

Kiều An phát hiện, tính cách Chu Ngọc cùng Lý Huyên kỳ thật không tồi. Đặc biệt là Chu Ngọc, tuy rằng thường xuyên miệng độc làm người muốn bóp chết, nhưng không thể phủ nhận, bản chất của cô vẫn là một cô gái nhiệt huyết đầy chính nghĩa. Bằng không, trước kia cũng sẽ không nhìn Vương Kiều An đi theo Nhược Vũ San bị người bôi đen mà cảm thấy căm phẫn.

Mà ở trong mắt cô, Kiều An chính là một con dê con nhầm đường lạc lối-- hiện tại rốt cuộc biết đúng đường, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Ở lớp nhân khí của Chu Ngọc không tồi, Kiều An bởi vì cùng cô thường xuyên một chỗ, rất nhiều đồng học bắt đầu có cảm tình.

Chỉ là, hết thảy, ở lúc Nhược Vũ San về trường, chịu đả kích.

Sáng sớm, tài xế Tần gia đưa Nhược Vũ San đến trung học Nhất Trung.

Suốt một tuần Nhược Vũ San không xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo. Trên mặt tuyệt mỹ có một tia động dung làm người thấy mà thương.

Nhìn thấy Kiều An, tựa như nhìn thấy chúa cứu thế, cô tiến lên, cầm tay Kiều An, "Kiều An, cậu cùng tớ nói chuyện được không?"

Kiều An sớm không phải nguyên chủ Vương Kiều An. Đối với việc làm thùng rác trút cảm xúc của người khác không hề có chút hứng thú nào.

Ngay sau đó lắc đầu, "Không được, đây là thời gian tự học."

Không nghĩ tới, dáng điệu Nhược Vũ San như không dám tin tưởng, như thể Kiều An làm sự tình trời phẫn nợ người căm giận nào đó, ngơ ngác mà nhìn Kiều An.

"Kiều An, cậu, cậu vì cái gì cự tuyệt tớ...... Cậu thay đổi!"

Cô nhẹ khóc nức nở.

Dáng điệu này, làm Kiều An nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ, vì an ủi Nhược Vũ San yếu ớt lại đáng thương, nguyên chủ nhiều lần mạo hiểm bị lão sư phát hiện, cùng cô lên sân thượng, nghe cô nói cô sống ở hào môn đáng thương bao nhiêu...... Vấn đề là, rất nhiều lần, nguyên chủ đều bị phát hiện, đều bị lão sư mắng, một lần nghiêm trọng, còn viết kiểm điểm!

Sau lưng Nhược Vũ San là Tần gia, lão sư không dám đắc tội, nhưng Vương Kiều An không có.

Hơn nữa trong mắt Kiều An, lão sư giáo huấn đúng, rất có đạo lý.

Nhược Vũ San người ta thi không đậu đại học tốt cũng không có gì. Tần gia có tiền, tùy tiện vận dụng quan hệ, danh giáo nước ngoài trong nước đều tùy cô chọn; nhưng Vương Kiều An không học, định làm gì?

Kiều An cảm thấy dáng vẻ Nhược Vũ San đáng thương hề hề làm vẻ ta đây đặc biệt chướng mắt, đang muốn nói cho cô, mình cần học từ đơn tiếng Anh trong giờ tự học, không nghĩ tới, nam sinh ngồi ở hàng phía trước lại cười lạnh một tiếng, "Chưa thấy qua người tuyệt tình như vậy, còn là bạn thân!"

Sau đó, cậu ta lấy giấy ăn đưa cho Nhược Vũ San, lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Kiều An một cái --

Kiều An bị ánh mắt tràn ngập cảm giác ưu việt về đạo đức của cậu ta nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không có lời gì để nói.

Mà Nhược Vũ San, lau mặt, còn thút tha thút thít mà nói câu: "Cảm...... Ơn!"

Dừng trong mắt Trương Hạo, nữ thần càng thiện lương càng ôn nhu càng tri kỷ.

Vì thế cậu ta bất mãn nói với Kiều An, "Nhược Vũ San đều khóc thương tâm như vậy, cô còn không cùng cô ấy đi ra ngoài một chút sao?"

- -----

14h33 30/12/2019
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Anh trai bá đạo, buông em ra (5)


Editor: Tranh Nhược

Chương 123

Kiều An quay đầu dùng ánh mắt nhìn Trương Hạo như kẻ ngu.

Đúng vậy, nữ chủ Nhược Vũ San trừ bỏ nguyên chủ Vương Kiều An ngốc nghếch là bạn thân, kỳ thật không có thiện cảm của bao nhiêu người cùng giới. Đại bộ phận nữ sinh đều không thích cô, trừ bỏ số ít xem mặt mũi Tần gia, a dua nịnh hót.

Nhưng, duyên khác phái của cô lại rất tốt.

Mà Trương Hạo, đến nam phụ pháo hôi cũng chẳng được.

Nhưng không ngại cậu ta hiện tại nhảy ra, làm một hộ hoa sứ giả bảo hộ nữ thần cậu ta âu yếm.

Kiều An im lặng không nói.

Nhìn Kiều An trầm mặc, Trương Hạo còn lải nhải, "Vương Kiều An, làm người thiện lương một chút. Cô xem Nhược Vũ San đều khóc, chẳng lẽ cô không thấy mình làm sai sao?"

"Vương Kiều An, cô xem, Nhược Vũ San khóc lợi hại hơn, cô không áy náy sao?"

"Cô cho rằng cô học tiếng Anh được sao, có thể biến thành học bá sao? Tôi nói, đều vô dụng......"

Trương Hạo không ngừng giáo huấn Kiều An, mà rất nhiều đồng học nhìn thấy một màn này, đều dừng học.

Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ba người.

Kiều An ngồi ghế trên giơ sách giáo khoa tiếng Anh, Trương Hạo ngồi phía trước, quay đầu giáo huấn Kiều An. Mà Nhược Vũ San, lại khóc sướt mướt đứng bên chỗ Kiều An ngồi, một bộ cô không đi cô ta sẽ ở đây.

Kiều An thở dài, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, "Lão sư!"

Trương Hạo vừa nghe lời này hoảng sợ. Ngay sau đó, lại thẹn quá thành giận, "Vương Kiều An cô đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa tôi!"

Nhược Vũ San ngẩng đầu nhìn cửa liếc mắt một cái, lập tức biết, Kiều An nói là thật.

Sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ.

"Lão sư, Trương Hạo cùng em nói chuyện, ảnh hưởng em tự học!" Kiều An không lưu tình chút nào, bắt đầu báo, "Cậu ta còn nói em học tiếng Anh vô dụng, dù sao cũng không thành học bá!"

"Phải không? Trương Hạo?"

Người tới là giáo viên tiếng Anh.

Hắn đương nhiên thích học sinh lúc tự học học tiếng Anh. Mà Trương Hạo loại hành vi quấy rầy đồng học học, thật quá ác liệt!

Lại còn đả kích sự tích cực học của đồng học, loại tâm tư này, ác độc!

Hắn vốn dĩ nghiêm túc, ria mép thổi bay, đôi mắt giống như chuông đồng, "Trương Hạo, em có gì muốn nói! Mau cùng tôi tới văn phòng!"

Trương Hạo oán hận nhìn Kiều An một cái, cũng chỉ có thể xám xịt đi theo lão sư đi văn phòng......

Từ đầu đến cuối, lão sư đều không thấy Nhược Vũ San đứng bên Kiều An.

Dựa theo kỷ luật lớp tự học, các bạn học không thể tùy ý đi lại.

Nếu lúc này đồng học khác đứng bên bàn học bất luận kẻ nào, đều sẽ bị lão sư răn dạy giáo dục, nhưng, lúc này, người này là Nhược Vũ San, lão sư liền làm bộ không thấy được.

Trong nguyên tác Vương Kiều An có chút thiên chân, xem đây là lão sư sủng ái nịnh bợ Nhược Vũ San, mà Kiều An lại thấy được giáo viên tiếng Anh đối Nhược Vũ San chán ghét.

Đối một học sinh trừng phạt lớn nhất, chính là bỏ qua.

Thầy, truyền đạo thụ nghiệp cũng giải thích nghi hoặc.

Nếu các lão sư làm bộ không nhìn bạn, bạn làm gì, cũng làm bộ không thấy được, vậy có nghĩa, bọn họ không xem bạn là học sinh của mình, bọn họ cũng không nghĩ làm lão sư của bạn.

Suy nghĩ một chút liền biết, trung học Nhất Trung là trung học trăm năm trọng điểm, các lão sư ngày thường cũng được tôn trọng. Mà Tần Luyên vì che chở em gái mình âu yếm, ở trong trường học lấy quyền áp người, ai dám quát lớn Nhược Vũ San một câu, liền khả năng gặp nguy cơ. Các lão sư sao có thể thích học sinh như vậy đâu?

- -----

14h53 30/12/2019
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Anh trai bá đạo, buông em ra (6)


Editor: Tranh Nhược

Chương 124

Nhưng, lúc này, dừng ở trong mắt tất cả đồng học, thậm chí trong mắt Nhược Vũ San, đều là lão sư sợ hãi quyền thế Tần gia, đối Nhược Vũ San phá lệ.

Trong mắt Nhược Vũ San dấu đắc ý, đáng thương hề hề mà cầm tay Kiều An, "Kiều An, hiện tại cũng gặp được cậu, lão sư căn bản không phê bình chúng ta, cậu cùng tớ ra ngoài, không quan hệ. Tớ muốn nói với cậu thật nhiều."

Kiều An cười lạnh một tiếng, đẩy tay cô ta.

"Tôi muốn tự học. Vũ San, nếu cậu muốn nói cái gì, chờ giữa trưa lại nói, được không?"

"Nhưng, tớ muốn nói bây giờ......"

Nhược Vũ San thích nhất dùng mắt to ngập nước nhìn người khác, trước kia, mỗi lần cô ta như vậy, Vương Kiều An sẽ thỏa hiệp.

Nhưng Kiều An hiện tại không dễ nói chuyện như vậy.

Cô giành trước một bước nói, "Tôi muốn nói, Vũ San, làm học sinh, chuyện quan trọng nhất chính là việc học, cậu là bạn tốt của tôi, cậu hiểu tôi mà, không phải sao?"

Chiêu bắt cóc đạo đức này dùng thật tốt.

Kiều An lấy độc trị độc, Nhược Vũ San cũng không dám nói gì.

Chỉ có thể hậm hực mà rời đi.

Nhưng, Nhược Vũ San ngồi một hồi, liền có mấy nữ sinh vây quanh.

Thật vất vả chờ đến giữa trưa, lúc này, Nhược Vũ San trực tiếp chặn Kiều An, không cho cô đi.

"Kiều An, hiện tại, cậu có thể nghe tớ nói chuyện đi!" Cô ta lôi kéo tay Kiều An, đi tới sân thượng.

"Được." Kiều An cũng muốn biết, trong khoảng thời gian này, cảm tình nam nữ chính tiến triển đến mức nào.

Quả nhiên, Nhược Vũ San nói, những gì xảy ra ở Tần gia......

Cái gì mà "Ba ba tuy rằng thương yêu tôi, nhưng mẹ yêu cầu rất cao", cái gì mà "Anh trai đối với tôi rất tốt, nhưng dục vọng độc chiếm quá mạnh", cái gì mà "Anh ấy không cho tôi ăn bơ, tôi rất khổ sở"......

Kiều An lại thái độ có lệ, làm cô ta thực tức giận.

Cô ta nhíu mày, nhìn bạn thân từng thân mật, "Kiều An, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia, cậu đều an ủi tớ."

Trước kia Vương Kiều An không chỉ an ủi cô ta, còn lòng đầy căm phẫn mà nói anh trai cô ta thật quá đáng, nếu có năng lực, muốn giúp cô ta giáo huấn Tần Luyên.

Đương nhiên chân tướng lại vả mặt, nói với người đời, một chạy chân vặt, không cần có ý đồ chia rẽ tình cảm của thiếu gia cùng tiểu thư, bởi vì người xui xẻo là cô.

Kiều An bĩu môi, lộ một nụ cười.

Cô tận lực làm trào phúng trên mặt không rõ ràng.

"Ừ, anh cậu thật quá đáng, dục vọng độc chiếm sao lại mạnh như thế? Đồ dùng trên người cậu, hắn đều cho người xử lý. Cậu mặc một cái váy qua đầu gối một chút cũng quản, sao có thể như vậy?"

"Ừ ừ," Nhược Vũ San hai mắt đẫm lệ, "Vẫn là Kiều An cậu có thể lý giải tớ. Anh trai không cho tớ mua bất kỳ thứ gì, cảm giác giống như tớ là sủng vật của hắn!"

"Ai." Kiều An thở dài, vỗ vỗ vai cô, "Vũ San, làm bằng hữu tớ nhắc cậu một câu......"

"Gì?"

"Anh cậu hắn, không phải biến thái đi?"

Mặt Nhược Vũ San lập tức đỏ bừng, trợn tròn tròng mắt, phẫn nộ nhìn Kiều An, "Anh tôi là Tần Luyên, cậu biết, anh ấy là Tần Luyên! Cậu sao có thể nói anh ấy như vậy!"

Cô ta muốn nói anh trai đối cô ta như vậy với Vương Kiều An, là muốn Kiều An biết anh trai đặc biệt yêu thương cô ta, chỉ là bá đạo quá mức.

- -----

15h17 30/12/2019
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Anh trai bá đạo, buông em ra (7)


Editor: Tranh Nhược

Chương 125

Cô ta hy vọng Kiều An đồng tình, an ủi, càng hy vọng cô hâm mộ!

Phải biết rằng, Nhược Vũ San có một anh trai anh tuấn, tôn quý, khí phách, còn là người sủng nịnh em gái khống, tuy dục khống chế mạnh chút, bản thân cũng sẽ có nhiều người hâm mộ!

Không nghĩ tới, Kiều An cư nhiên bôi nhọ anh là "Biến thái"!

Này sao có thể nhịn?

Kiều An mỉm cười, nhưng vẫn học bộ dáng ngày thường của Nhược Vũ San trừng mắt vô tội nhìn cô ta, "Vũ San, tớ nói có vấn đề gì sao?"

" Đây không phải là điều cậu nói à? Anh trai cậu có dục vọng khống chế cậu rất mạnh? Tớ nói này Vũ San, cậu nên chú ý tin tức mới trên bản tin xã hôi chứ, cái gì anh trai d*m loạn em gái, cái gì khuynh hướng S-M, đều từng phát sinh. Vũ San, tớ cảm thấy cậu gặp nguy hiểm á!"

Ở trong miệng Kiều An, Tần Luyên không chỉ biến thái, còn là tên cặn bã.

Làm cho Nhược Vũ San đang biến tướng khoe anh trai cường đại bao nhiêu lại yêu thương mình bấy nhiều, sao mà chịu nổi?

"Tôi không cần tôi không cần!" Nhược Vũ San khó thở, che tai, dậm chân chạy ra.

Nhìn nữ chủ thế mà bại lui chạy tán loạn, Kiều An bĩu môi: Sức chiến đấu cũng quá yếu đi.

Cô yên lặng mà đi ăn cơm, chờ cô về phòng học, Trương Hạo mặt đen ngăn cản đường của cô.

"Cô làm Vũ San khóc? Cô có biết, giờ cô ấy còn khóc?"

Ở trong lòng cậu ta, Kiều An thật sự thật quá đáng. Tâm tư ác độc, tội ác tày trời.

Quả nhiên, giờ này khắc này, Nhược Vũ San ghé trên bàn, khóc đến bả vai run lên.

Ở trước mặt cô ta, còn có một người mặc tây trang lộ vẻ khó khăn.

"Tiểu thư, ngài thương tâm, cũng cần ăn cơm. Ngài không ăn cơm, thiếu gia sẽ nghĩ đồ ăn của Vân Hải Các không ăn được, hay là cơm tôi mang đến không ngon, chúng tôi đều xui xẻo!"

Nhưng, dù người đó thấp hèn khẩn cầu, cũng không thể làm gì.

Tình cảnh này, những nam sinh chính nghĩa lại không cảm thấy Nhược Vũ San khó xử nam tây trang và đầu bếp Vân Hải Các, ngược lại cảm thấy Kiều An mới là đầu sỏ gây tội.

Miệng lưỡi nói chuyện càng thêm khó nghe.

"Nhìn đi, Vương Kiều An làm người? Đều vì cô ta, Nhược Vũ San mới khóc lợi hại như vậy! Còn hại Nhược Vũ San ăn không ngon, vị đại thúc Vân Hải Các đều chịu liên lụy!"

"Còn không phải. Nhược Vũ San tâm địa thiện lương, rõ ràng là đại tiểu thư Tần gia, còn hạ mình cùng Vương Kiều An chơi. Vương Kiều An cho rằng mình là ai đâu!"

"Hắc hắc, chỉ cô ta? Lớn lên như vậy, dáng người thường thường, thế mà cho rằng mình đẹp lắm! Vũ San cũng dám khi dễ, không giáo huấn cô ta một chút là không được!"

Nhược Vũ San ghé trên bàn, khóc càng thảm hại hơn.

Kiều An bị một đám nam sinh vây quanh, thoạt nhìn, cô đúng là làm nhiều người tức giận.

Lúc này, Chu Ngọc vội vàng kéo Kiều An, kéo cô đến một bên, sắc mặt khó coi, "Kiều An, cậu làm cái gì? Nhược Vũ San sao khóc cực kỳ bi thảm, như chết cha chết mẹ?"

Kiều An không khỏi cười khúc khích, hình dung thật đúng.

Chu Ngọc lại hạ giọng nói, "Nếu là người khác, hiện tại tớ liền đi tìm lão sư. Nhưng cậu cũng biết, các lão sư căn bản không dám quản Nhược Vũ San, tìm cũng vô dụng. Nếu sự tình nháo lớn, thế lực Tần gia cũng sẽ làm cậu xui xẻo...... Nếu không, cậu nói xin lỗi?"?

Lấy tình tính nóng nảy của Chu Ngọc, có thể nói ra lời như vậy, có thể thấy cô ấy thiệt tình với cô.

Kiều An lại cười cười, đi tới trước mặt Nhược Vũ San.

- -----

11h57 1/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Anh trai bá đạo, buông em ra (8)


Editor: Tranh Nhược

Chương 126

"Vũ San, tớ không hiểu, tớ làm sai cái gì, làm cậu thương tâm như thế!" Kiều An biểu lộ đau khổ, "Cậu nói tâm tình cậu không tốt, cho nên, tớ cơm cũng không kịp ăn, cùng cậu lên sân thượng nghe cậu nói chuyện. Cậu nói cậu phiền não về gia đình, tớ cũng đưa ra kiến nghị. Nếu cảm thấy kiến nghị không tốt, cậu có thể không làm, cậu vì cái gì khóc thành như vậy?"

Vốn trong lòng Nhược Vũ San nghĩ, lần này Vương Kiều An thật sự thật quá đáng, cô ta nhất định phải làm cô nhận thức mình sai lầm.

Nhưng Vương Kiều An sao dám? Cô cũng dám? Cô thế mà không thấy mình sai lầm? Hiện tại trước mặt cô ta giả vô tội?

Không nghĩ tới, Kiều An là gậy ông đập lưng ông.

Nhược Vũ San thích nhất giả vô tội, cô cũng dùng vô tội dỗi lại.

Kiều An vừa nói, rất nhiều nữ sinh phụ họa.

"Đúng vậy, Kiều An rốt cuộc làm cái gì?"

Chu Ngọc càng lớn tiếng nói, "Đúng vậy, Nhược Vũ San, cậu khóc thương tâm, nhưng cậu nên nói rõ ràng, Kiều An rốt cuộc làm gì cậu?"

Nhược Vũ San muốn nói, nhưng cô ta cũng không biết nên nói gì?

Chẳng lẽ muốn cô ta nói cho toàn thế giới, Kiều An nói anh Tần Luyên của cô ta là biến thái nhân tra sao?

Nhược Vũ San kinh ngạc phát hiện, cô ta không có lời gì để nói.

Cô ta không thể hướng toàn thế giới lên án Kiều An không đúng, cũng không thể nói ra nguyên nhân mình khóc thút thít!

Cô ta chỉ có thể vùi đầu tiếp tục khóc thút thít.

Lúc Chu Ngọc hỏi cô ta lần nữa, "Kiều An rốt cuộc làm sao gì", Nhược Vũ San chỉ có thể không nói một lời!

Dần dà, những nam sinh ái mộ nữ thần, đều cảm giác ngán.

Chỉ có người đàn ông mặc tây trang, vì Tần Luyên cho hắn tiền lương, cẩn trọng mà trừng mắt nhìn Kiều An, bộ dạng Kiều An khi dễ tiểu thư nhà hắn.

Người thủ hộ nữ thần cảm thấy Nhược Vũ San đáng thương, nhưng cô ta vẫn luôn không nói nguyên nhân, chỉ khóc thút thít, cuối cùng cũng nhàm chán mà thối lui.

Nhược Vũ San lại khóc, bất quá là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.

Chu Ngọc cùng mấy người vây quanh Kiều An đi xa.

Có thể nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Bạn của Chu Ngọc cùng Lý Huyên, trên cơ bản đều xem Nhược Vũ San không vừa mắt.

Trước kia, Vương Kiều An là người hầu nhỏ của Nhược Vũ San, vô điều kiện giữ gìn Nhược Vũ San, cho nên các cô cũng không thích Vương Kiều An.

Nhưng hôm nay, các cô tận mắt nhìn thấy kết cục của Nhược Vũ San, tay xé Kiều An thất bại, ở trong lòng các cô, Kiều An lập tức trở thành người một nhà.

"Thật không nghĩ tới, Vương Kiều An hôm nay dỗi Nhược Vũ San nói không ra lời!"

"Ha ha ha, quả nhiên hiểu mình nhất, vẫn là bạn đã từng thân mật nhất a ha ha ha!"

"Nói, hai người các cậu rốt cuộc như nào đấy? Vương Kiều An, tớ nhớ rõ trước kia cậu cùng Nhược Vũ San tốt như một......"

Mấy nữ sinh, vây quanh Kiều An, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Kiều An, chờ đợi đáp án của cô.

Kiều An biết, câu hỏi này, có ý nghĩa cô có thể thuận lợi chen vào giữa họ không.

Đối với cô mà nói, kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu.

Nhóm người này chán ghét Nhược Vũ San, là bằng hữu cần kết giao!

Kiều An hơi hơi lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, trong mắt có tang thương không thuộc về mình.

"Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày gặp lòng người! Trước kia trẻ người non dạ, là người hay chó không phân được!"

Nụ cười bình tĩnh, ẩn sâu công cùng danh.

- -----

16h16 13/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Anh trai bá đạo, buông em ra (9)


Editor: Tranh Nhược

Chương 127

Kiều An quen với nhóm nhỏ này rất nhanh.

Cô lúc này mới rõ, nữ sinh trong trường chán ghét Nhược Vũ San rất nhiều.

Chu Ngọc bởi vì cùng Nhược Vũ San là bạn cùng phòng, bình thường tính cách nóng nảy, cho nên biểu hiện rõ nét hơn mà thôi.

Cùng nguyên chủ Vương Kiều An so sánh, Kiều An rõ ràng ở trong nhóm có quan hệ rộng và thành thạo hơn nhiều.

Người cùng người cong quẹo vòng vèo.

Trong vòng chán ghét Nhược Vũ San, mọi người có tính cách hoạt bát thẳng ruột ngựa, mỗi ngày cũng không thương xuân buồn thu.

Tuy rằng cũng tụ tập nhìn nam sinh soái khí, nhưng nhiều thời giờ đều dùng để học tập.

Kiều An cảm thấy, nhân sinh nguyên chủ bi kịch, một phần là do thành tích, không thi đậu đại học tốt, cuối cùng không tìm được công tác.

Cho nên, cô quyết định nỗ lực, mỗi ngày tiến tới.

Còn mục tiêu nhiệm vụ lần này là Sở Vân Phàm, cô quyết định trực tiếp phá hư gặp gỡ giữa Nhược Vũ San cùng Sở Vân Phàm, làm bọn họ không có giao thoa, bi kịch trong nguyên tác cũng không xảy ra.

Mà nữ chủ Nhược Vũ San bạch liên hoa như vậy, cô có thể cách bao xa liền cách bấy nhiêu...... Dù sao nguyên chủ cũng không yêu cầu cô đối phó bạch liên hoa!

Chỉ là, cô không nghĩ đi trêu chọc Nhược Vũ San, Nhược Vũ San lại không nghĩ buông tha cô!

Kiều An mỗi ngày đều cùng Chu Ngọc cùng vào cùng ra, học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước...... Ngày tháng qua phong phú lại vui sướng, Nhược Vũ San lại cảm thấy tâm lý không cân bằng.

Ở trong lòng cô ta, rõ ràng người làm sai là Vương Kiều An, cô ta không chờ được Vương Kiều An xin lỗi, lại nhìn thấy cô mỗi ngày đều qua vui vui vẻ vẻ!

Vương Kiều An sao có thể quá phận như vậy? Sao không biết điều như vậy?

Quan trọng nhất, cô ta vốn dĩ cho rằng Kiều An khẳng định sẽ hối hận.

Mất đi Nhược Vũ San người bạn này, Vương Kiều An sao không hối hận đâu?

Cũng bởi vậy, cô ta cố ý cho mấy nữ đồng học tham danh lợi trong lớp cơ hội lấy lòng cô ta. Nguyên bản cô ta chướng mắt những nữ đồng học chỉ nhìn trúng thân phận đại tiểu thư Tần gia của cô ta.

Nhưng vì khiến cho Kiều An ghen ghét, cô ta vẫn làm như vậy!

Cô ta cho rằng, Kiều An sẽ đến cầu cô ta dỗ cô ta.

Trước kia mỗi một lần đều như thế.

Lại không nghĩ rằng, Kiều An không chỉ không ghen ghét, còn một bộ hoàn toàn không để bụng bộ! Thậm chí, cô còn cùng Chu Ngọc và mấy đồng bọn âm dương quái khí (*) chới với nhau.

(*) Nói chuyện trên trời dưới đất,... ở đây dùng với nghĩa là thích nói xấu cô ta.

Làm bạn tốt nhất, cô ta thật sự không thể nhìn Kiều An sa đọa!

Cô ta chặn đường Kiều An, nhìn Kiều An, thở dài một hơi.

"Kiều An, cậu nhớ rõ tình bạn của chúng ta không vậy?"

Cô ta bày dáng vẻ thương cảm, làm người nhìn thấy phiền lòng. Phảng phất như Kiều An làm chuyện gì trời đất oán thán nhân thần cộng phẫn không bằng.

"Tớ suy nghĩ thật lâu, tuy rằng cậu gần nhất tính tình không tốt, cũng không có thiện lương trước kia. Nhưng làm bạn, tớ quyết định tha thứ cho cậu. Cậu cũng đừng cùng bọn Chu Ngọc chơi!"

Giọng điệu ban ân như vốn nên là thế, thật sự làm người nghe xong phiền lòng.

"Cảm ơn, không cần. Nhược Vũ San, tôi không muốn cùng cậu làm bạn!"

Kiều An đạm nhiên trả lời, làm Nhược Vũ San không tin.

Cô ta như bị chịu đả kích, lung lay sắp đổ.

"Cậu nói cái gì? Cậu không muốn cùng tớ làm bạn? Sao có thể? Hai chúng ta là bạn tốt 5 năm, cậu thế mà phản bội tớ?"

Từ được dùng, thần thái thể hiện, người không biết, thật đúng là cho rằng Kiều An là "Kẻ phụ tình" vô tình vô nghĩa.

Kiều An cũng không rảnh có tâm tư bồi vị đại tiểu thư này chơi đùa, liền lang tâm như thiết (*).

(*) Tâm địa cứng rắn.

- -----

17h02 13/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Anh trai bá đạo, buông em ra (10)


Editor: Tranh Nhược

Chương 128

"Nhược Vũ San, tôi cảm thấy, kỳ thật hai chúng ta sớm không phải người trong cùng một thế giới. Trước kia hai chúng ta ở bên nhau rất tốt, bởi vì gia cảnh hai ta không khác nhau bao nhiêu. Nhưng từ lúc dì gả tới Tần gia, hai ta đã không còn thuộc một thế giới......"

Đúng vậy, nguyên chủ Vương Kiều An cùng Nhược Vũ San duy trì quan hệ bạn tốt nhiều năm, nguyên nhân mấu chốt chính là nó.

Đó là trước khi mẹ Nhược Vũ San gả vào hào môn, hai cô là bạn tốt.

Hai người gia cảnh gần giống, cùng một trường, thường đến nhà nhau chơi.

Nhưng, lúc lên cao trung, Nhược mẫu gả vào Tần gia. Ở trung học Nhất Trung trong lòng mọi người, đại tiểu thư Nhược Vũ San có một người bạn bình dân. Ở trong mắt mọi người, đều là Vương Kiều An trèo cao.

Mà Nhược Vũ San, cỡ nào thân dân.

Chính là Kiều An đối loại chuyện này không có hứng thú.

"Dù sao hiện tại cậu là đại tiểu thư Tần gia, tự nhiên nên kết giao với danh viện chân chính. Nhược Vũ San, cùng cậu bên nhau chơi, áp lực rất lớn, tôi thành thành thật thật làm học sinh bình thường đi!"

Rõ ràng lời nói rất bình thản, lại làm hai mắt Nhược Vũ San đẫm lệ.

"Cậu ghét bỏ tớ? Muốn bỏ tớ? Kiều An, cậu sao nhẫn tâm như vậy?" Nhược Vũ San bụm mặt, "Cậu rõ ràng biết, tớ chỉ là kế nữ Tần gia, tớ sống áp lực, thống khổ...... Kiều An, cậu là bạn tốt nhất của tớ, vì sao không bên tớ?"

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, Nhược Vũ San am hiểu chiêu này nhất.

Cho nên, ở trong lòng nguyên chủ ngốc nghếch, Nhược Vũ San là cô gái nhỏ cần cô bảo hộ.

Kỳ thật, hai người cùng tuổi, Vương Kiều An còn nhỏ hơn ba tháng. Nhược Vũ San chỗ nào cần cô bảo hộ?

Mà Nhược Vũ San, cũng quen cho rằng, Kiều An cuối cùng sẽ thỏa hiệp, tựa như trước kia.

Kiều An lại chỉ nhàn nhạt mà nhìn cô ta một cái, "Ngượng ngùng, cậu có vấn đề, nên tìm mẹ cậu. Nếu anh cậu tiếp tục khống chế quấy rầy cậu, cậu nên báo nguy. Tìm tôi nói vô dụng, rốt cuộc, tôi chỉ là một học sinh. Nhược Vũ San, về sau không có việc gì cũng đừng tìm tôi. Cậu thực phiền!"

"Cậu thực phiền", ba chữ này, lực sát thương rất lớn.

Nhược Vũ San ngơ ngác mà đứng tại chỗ, không thể tin được, cô ta thiện lương như vậy thuần mỹ như vậy, trên thế giới này thế mà có người bỏ cô ta, tổn thương cô ta!

Cô ta khóc rống một hồi, chưa tới lúc tan học, tài xế Tần gia đã đưa cô ta về

Sau khi cô ta đi, lão sư đều thở nhẹ nhõm.

Đại tiểu thư như vậy, đánh đánh không được, mắng mắng không được.

Vấn đề là suốt ngày khóc sướt mướt ảnh hưởng tiến độ học!

Đều đã cao tam, Nhược Vũ San vẫn bất động đến trễ về sớm. Cô ta không thi đại học thì thôi, ảnh hưởng người khác làm sao bây giờ?

Không có Nhược Vũ San, Kiều An càng thêm nghiêm túc đọc sách.

Dẫn tới lão sư liên tục gật đầu.

Không có người thầy nào không thích học sinh nỗ lực tiến tới. Ở trong lòng họ, tuy rằng trước kia Vương Kiều An thành tích thực bình thường, nhưng cao tam tập trung, nói không chừng cũng có thể thi tốt.

Mà lúc này, ở Tần gia, toàn bộ Tần trạch đều bao phủ một mảnh khói mù.

Tần Luyên mặt đầy sát khí, nhìn Nhược Vũ San khóc không thành tiếng.

Người đàn ông mặc tây trang nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, nghênh đón mưa rền gió dữ.

Nhưng so mưa rền gió dữ càng đáng sợ hơn, nam nhân nhỏ giọng nói chậm.

"Bảo cậu bảo vệ tốt tiểu thư, cậu lại làm em ấy khóc. Cậu, có nên chết hay không?"

Người đàn ông mặc tây trang sợ tới mức run bần bật, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Nhược Vũ San.

- -----

17h45 13/1/2020

Lời editor:

Mấy chương sau không biết nên nói gì, sau khi liếc qua chỉ muốn nói hai từ: "Ha hả"🙄
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Anh trai bá đạo, buông em ra (11)


Editor: Tranh Nhược

Chương 129

Chẳng qua Nhược Vũ San khóc càng thảm, rảnh đâu mà để ý anh ta?

Tần Luyên sau khi xử lý người đàn ông tây trang, quay đầu nhìn về phía em gái âu yếm.

Không biết từ lúc nào, em gái kiều mềm, tiến vào lòng anh ta......

Làm anh ta đau lòng, tâm động không thôi! Hận không thể đưa hết tất cả tốt đẹp trên thế giới cho cô, nhưng lại lo cô chạy, hận không thể giam cầm cô thật chặt bên mình.

Nhưng hôm nay, cô vì người khác khóc. Còn khóc đến thương tâm.

Người anh ta luyến tiếc động đến, cư nhiên lại có người ăn gan hùm mật gấu làm cô thương tâm?

"San Nhi, đừng khóc. Người tên Vương Kiều An kia, nếu dám chọc em, anh trai giúp em hết giận, được không?"

Nhược Vũ San đang khụt khịt mở to hai mắt.

Lông mi như cánh bướm xinh đẹp, run lên.

Tần Luyên nhìn thấy trong lòng tức giận, bụng nhỏ xao động, lại nỗ lực đè nén.

"Anh trai, nhưng, cô ấy là bạn tốt của em...... Em không nghĩ tới, cô ấy sẽ phản bội em! Cô ấy lại còn nói anh là biến thái, ô ô ô......"

"Hử?" Hầu kết Tần Luyên lên xuống, nhìn miệng nhỏ đỏ bừng của cô, khắc chế dục vọng muốn hôn, "Nếu như vậy, anh giúp em giáo huấn cô ta, được không?"

Nhược Vũ San tuy rằng biết, thủ đoạn của anh cô ta tàn nhẫn, nhưng vẫn cảm thấy, Vương Kiều An sai rồi, cần có người thay cô ta dạy cô.

Cô ta là vì tình bạn của hai người, mới để anh trai đi tìm cô! Đúng, chính là như vậy!

Rolls-Royce siêu dài đi vào sân trường để lại bóng vì nó chạy quá nhanh.

Kiều An vốn dĩ đang học, lại có một người đàn ông tây trang đi tới, đến lớp học kéo cô đi.

Rất nhiều người đều nhận ra là vệ sĩ đi theo bên người Nhược Vũ San.

Có người vì Kiều An lo lắng, nhưng cũng có người vui sướng khi người gặp hoạ.

Cửa xe hơi mở ra, nam chính Tần Luyên tuấn soái khốc gỡ kính râm.

Biểu tình trên mặt tuy rằng cười như không cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng không có độ ấm.

"Là cô?"

Ngữ khí cao cao tại thượng, cùng với gương mặt lớn lên được coi là cực phẩm, Kiều An biết, đây là nam chủ thế giới này.

"Anh tìm tôi vì trút giận thay Nhược Vũ San?" Trên mặt Kiều An không che giấu kinh ngạc, "Tôi không nghĩ tới, Tần tổng tài là tổng tài, lại còn muốn trộn lẫn vào giận dỗi giữa các nữ sinh."

Châm chọc! Đây là trần trụi châm chọc!

Dù cho Tần Luyên là tổng tài, trường hợp lớn thấy nhiều, khuôn mặt tuấn tú cũng không khỏi đỏ lên.

Anh ta không nghĩ tới, Vương Kiều An này sắc bén như vật. Trước đó anh ta có điều tra coi, cho rằng cô chỉ là người xuất thân bình dân, các phương diện khác cũng thường thường. Cho rằng lòng can đảm của cô cũng như khuôn mặt tầm thường.

Lại không nghĩ rằng, lời cô nói, nhất châm kiến huyết (*), làm người không xuống đài được.

(*) Đâm một cái là thấy máu. Ý là nói một câu mà thể hiện rõ hết tất cả các vấn đề ở sâu tận cùng, đúng trọng điểm.

Càng quan trọng hơn, anh ta ngồi ở chỗ này, bảo người đàn ông tây trang trực tiếp đưa cô từ lớp ra đây. Theo lý mà nói, cáo già nhìn quen mưa gió dưới loại tình huống bất ngờ này cũng sẽ run lên.

Nhưng Vương Kiều An lại có tố chất tâm lý rất tốt, dù là lúc này, vẫn duy trì mồm nhanh miệng dẻo.

Anh ta cần đánh giá lại nữ sinh này một lần nữa.

Kiều An hào phóng tùy ý anh ta đánh giá.

Tần Luyên không tới tìm cô, cô cũng muốn đi tìm Tần Luyên.

"Tôi biết Tần tổng tìm tôi tính sổ. Nhưng tôi cảm thấy loại hành vi này nhàm chán cực kỳ. Nếu để mọi người biết, Tần tổng đối với em gái còn học cao trung có tâm tư không muốn để ai biết, không biết sẽ có hậu quả gì?"

- -----

21h19 15/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Anh trai bá đạo, buông em ra (12)


Editor: Tranh Nhược

Chương 130

Tần Luyên vốn còn âm u.

Ở trong lòng anh ta, Nhược Vũ San là cô bé đáng yêu thiện lương thuần khiết nhất trên thế giới này.

Nhưng Vương Kiều An, lại làm cô khóc.

Anh ta không cảm thấy, một nam nhân như mình tham gia vào quan hệ tình cảm của hai nữ sinh có vấn đề gì; anh ta cũng không cảm thấy, anh ta dùng thủ đoạn đối phó một nữ sinh cao trung có gì không thoả đáng.

Bởi vì, trong lòng anh ta, người làm Nhược Vũ San thương tâm, đều nên xuống địa ngục!

Vốn dĩ, Vương Kiều An làm bạn tốt Nhược Vũ San để ý nhất, nếu cô sửa khuyết điểm, thề về sau chiếu cố San Nhi, không chọc cô thương tâm, anh ta còn buông tha cô.

Nhưng lúc này, thấy Kiều An miệng lưỡi sắc bén, anh ta biết, chuyện này, không đơn giản như vậy.

"Người khiêu khích Tần Luyên tôi, đều đã chết......"

Kiều An vỗ vỗ ngực, "Trời ạ, tôi sợ quá nha. Tần tổng không sợ chuyện anh em gái ***, tự nhiên không để bụng giết người diệt khẩu. Giẫm đạp pháp luật như vậy, giẫm đạp đạo đức xã hội, không biết, tôi báo nguy có dùng được hay không......"

Báo nguy? Trên mặt Tần Luyên một mảnh châm chọc.

Kiều An như bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi, cục cảnh sát thành A chúng ta có cảnh sát nào dám thụ lí án Tần gia đâu? Anh có phải muốn nói, tôi thực ngây thơ?"

Trong nguyên tác, Tần Luyên là người vừa chính vừa tà.

Nếu không phải như vậy, sau khi phát hiện tâm tư đối với em gái kế, không hề có trở ngại mà cưỡng bức cô ta.

Nguyên nhân chính anh ta là dạng người bởi vì Nhược Vũ San có chút hảo cảm với Sở Vân Phàm, liền phế một tay Sở Vân Phàm.

Cho nên, từ đầu tới đuôi, Kiều An không đối người như vậy ôm một tia may mắn!

"May mắn bây giờ là thời đại internet, tôi nghĩ nhân dân cả nước đều sẽ cảm thấy hứng thú, người thừa kế đại danh đỉnh đỉnh cúa Tần thị, giẫm đạp pháp luật, làm lơ đạo đức...... Tần tổng, cần tôi nhắc nhở một chút không, tuy rằng ngài đã 25, nhưng Nhược Vũ San còn chưa mười tám tuổi, lại còn là em gái anh. Chuyện như vậy tuôn ra, là hậu quả gì?"

Tần Luyên thực khiếp sợ.

Vốn tưởng rằng một nữ sinh cao trung bình phàm có chút yếu đuối, lại không nghĩ rằng, mỗi một chữ mỗi một câu cô nói ra, đều uy hiếp anh ta!

Nếu những lời này xuất phát từ trong miệng người từng trải, anh ta sẽ không kinh ngạc như vậy!

"Tiểu nha đầu, cô cho rằng, chỉ có cô như vậy, có thể cùng quan hệ xã hội của Tần thị chống lại? Sẽ có người tin tưởng cô sao?"

"Đáng tiếc tôi có ghi âm."

Tùy tay mở ghi âm, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc lại êm tai.

"Kiều An, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh trai tớ đặc biệt thích khống chế tớ, anh ấy quy định nội y của tớ cần thiết là ren...... Nửa đêm, anh ấy còn thích ôm tớ ngủ...... Tuy rằng anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng trong lòng tớ cảm thấy thực áp lực......"

Nhìn sắc mặt Tần Luyên đại biến, Kiều An hơi hơi mỉm cười, "Ngượng ngùng, Tần tổng, dù ngài cướp di động cũng vô dụng. Tôi á, giữ thật nhiều đâu. Đúng rồi, ngài giết tôi cũng vô dụng nha, đầu tiên không nói hiện tại là xã hội pháp trị, tôi đã giao ghi âm cho người tôi tin tưởng nhất, nếu tôi xảy ra chuyện, ghi âm này, vẫn cứ theo lẽ thường gửi đi!"

Cô thấy rất rõ, sát ý chợt loé rồi biến mất trong mắt Tần Luyên.

Cuối cùng, mất hẳn.

"Ai, nếu mọi người biết, người thừa kế Tần thị có đam mê như vậy, có phải sẽ ngã hỏng mắt kính hay không nha!"

Tần Luyên chịu đả kích, hơn nữa còn rất lớn!

"San Nhi thất sự nói với cô như vậy?"

Tới tình trạng này, trọng điểm để ý vẫn là Nhược Vũ San nói thật sao, Tần tổng thật là người si tình.

- -----

21h42 15/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Anh trai bá đạo, buông em ra (13)


Editor: Tranh Nhược

Chương 131

Vì hố Nhược Vũ San, Kiều An nỗ lực hết mình.

"Đúng vậy, bằng không, tôi làm sao biết được chuyện của hai người. Nói thật, Nhược Vũ San mỗi ngày đều lôi kéo tôi nói chuyện hai người, tôi nghe phiền! Ở trong lòng cô ấy, anh chẳng phải anh trai tốt gì đâu." Kiều An cười ý vị thâm trường, "Hơn nữa anh còn làm chuyện cầm thú, nếu cô ấy không nói, tôi làm sao biết?"

Lúc quyết định cách Nhược Vũ San, Kiều An cũng đã chuẩn bị.

Ngày đó sở dĩ cô theo Nhược Vũ San lên sân thượng, là để nghe cô ta nói và ghi âm chúng.

Nếu Nhược Vũ San không tìm chết, nguyện ý cùng Kiều An "Hảo tụ hảo tán", ghi âm này coi như không.

Bất quá, Nhược Vũ San so với tưởng tượng của cô còn vô sỉ hơn. Thế mà để đại Bosa như Tần Luyên xuất hiện ra tay với nữ sinh cao trung thấp bé. Thế nên Kiều An dùng phần ghi âm này không có chút chướng ngại tâm lý nào.

Cô muốn, rời khỏi Nhược Vũ San!

Lại không nghĩ, Tần Luyên là người biết xem thời thế.

Trợ lực từ hắn, so với dự đoán của Kiều An còn hơn.

"Cho cô hai trăm vạn, xóa ghi âm, từ nay về sau, cách xa San Nhi!"

Thật là may mắn ngoài ý muốn! Hai trăm vạn từ trên trời rơi xuống, nếu không lấy, chẳng phải là đồ ngu sao?

Vui mừng của cô không thèm che dấu, trong mắt Tần Luyên tràn đầy khinh thường.

"Cô trăm phương ngàn kế, còn không phải muốn cái này sao?"

Kiều An cười nhàn nhạt, "Anh cũng không nên bôi nhọ tôi. Tôi cái gì cũng chưa làm, là San Nhi đáng yêu nhà các anh cường ngạnh muốn nói cho tôi gièm pha này đó của hào môn, tôi nghe xong, cảm thấy tai đau!"

"Cô --"

Dù sao Tần Luyên là người co được dãn được.

"Chẳng lẽ 200 vạn còn chưa đủ? 500 vạn! Cô nói thêm, số tiền này cũng đừng lấy!"

Trên thực tế, 200 vạn đã là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống. Cũng đủ Kiều An cho cha mẹ nguyên chủ sống tốt. Huống chi là 500 vạn?

Bất quá, cũng do cô do dự, làm Tần Luyên cho rằng cô là người tư dục huân tâm.

Nếu hắn đã xem nhẹ Kiều An từ đáy lòng, hắn cũng lười ra tay giết cô.

Rốt cuộc, phí tổn quá lớn, nguy hiểm cũng quá lớn.

Có thể dùng tiền giải quyết, không phải vấn đề.

Không nghĩ tới, Kiều An nguyên bản không muốn một phân tiền, chỉ cần Nhược Vũ San không xuất hiện trước mặt cô ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố là được.

Còn yêu cầu của Tần Luyên bảo cô đổi lớp, cô cũng hoàn toàn không để ý, đồng ý.

Cả người Tần Luyên đều bao phủ áp suất thấp đáng sợ.

"Bịch!" Hắn đá văng cửa.

Mà Nhược Vũ San đang ở phòng ngủ ngủ trưa, bị tiếng đá cửa này làm bừng tỉnh.

Phòng ngủ màu hồng phấn, đến cả khắn trải giường cũng là ren. Đầu giường, đặt đồ công chúa số lượng có hạn trên toàn cầu.

Tần Luyên đối cô ta, sủng tận xương tủy.

Cũng bởi vậy, loại người này bị phản bội đau đớn mới càng sâu!

"Anh!" Cô ta run bần bật, xoa hai mắt của mình.

Chăn từ trên người cô ta rơi xuống. Đai của váy ren trượt khỏi vai, thân thể thiếu nữ như ẩn như hiện, làm người mơ màng.

Nếu Kiều An ở chỗ này, khẳng định sẽ nói: Cô tìm chết! Cô không phải nói cô không thích anh trai cô sao? Cô sợ hắn? Rõ ràng biết phòng ngủ của cô khoá cửa không được, vì cái gì lúc ngủ còn ăn mặc làm người phạm tội!

Quả nhiên, Tần Luyên thấy được, con ngươi thâm lại!

Nhưng, hoả khí trong lòng lại tăng lên!

Hắn cho rằng, cô thích hắn. Không nghĩ tới, hắn trong miêu tả của cô với bạn thân lại thành "Cầm thú".

Một khi đã như vậy, hắn sẽ làm cầm thú chân chính một lần!

- -----

14h20 22/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Anh trai bá đạo, buông em ra (14)


Editor: Tranh Nhược

Chương 132

Hắn không định sớm đoạt trinh của cô như vậy.

Trong kế hoạch của hắn, hắn đợi sinh nhật mười tám tuổi, cô sẽ làm quà.

Hiện tại, hắn chờ không kịp!

"Anh! Ô!" Nam nhân bá đạo cường thế hôn môi.

Cô cũng quen hắn hôn. Sau khi vào Tần gia, giấu cha mẹ, trong một góc không người, Tần Luyên đã chà đạp môi kiều mỹ của cô vô số lần.

Cô cũng từ bị động, đến chậm rãi hưởng thụ......

Chỉ là, cô ngây thơ, không biết lúc này bất đồng.

Tay thô lớn của hắn xoa thân thể mềm mại của cô......

Chờ Nhược Vũ San có thể xuống giường, hai chân cô đã không khép được.

Cô run rẩy, cầu xin hắn, "Anh, em muốn đến trường......"

Rốt cuộc, cô cầu xin vô số lần, hắn rốt cuộc rút khỏi thân thể cô.

Hắn đại phát từ bi, tự mình đưa cô đi học.

Không nghĩ tới, lúc này, trong trường học, đặc biệt là lớp bọn họ, đối với Nhược Vũ San đồn đãi, dư luận xôn xao.

Kiều An vốn dĩ không phải một người nén giận.

Tần Luyên đường đường là tổng tài của Tần thị lại tới đe dọa cô, tuy cuối cùng cũng không thành công, còn bị cô chiếm hết tiện nghi -- nhưng chuyện này, xem có thể qua dễ dàng như vậy.

Trên thế giới này, một nam sinh tham gia vào khắc khẩu của nữ sinh là không tốt. Tuổi Tần Luyên lại hơn bọn họ quá nhiều, hành vi này, càng ác liệt.

Cho nên, lúc Chu Ngọc tức giận mắng to Nhược Vũ San bởi vì loại chuyện nhỏ này liền đi tìm gia trưởng, cho dù là các nam sinh ngày thường giữ gìn nữ thần, cũng không chống đỡ được.

Bọn họ tuy thích Nhược Vũ San, cũng không thể không thừa nhận, làm một cao trung sinh, còn bởi vì loại tranh chấp nhỏ tìm gia trưởng lấy thế áp người quả thực quá phận.

Dù các lão sư, ngại thế lực Tần gia, không dám nói cái gì, cũng đối Kiều An hòa ái hơn nhiều, đồng tình chuyện cô gặp phải.

Nhược Vũ San ngạc nhiên phát hiện, lúc cô ta vào phòng học, ánh mắt các bạn học càng thêm không thân thiện. Dù là đồng học trước kia đối cô ta a dua nịnh hót, hiện tại cũng xúc động trong lòng: Phải biết rằng, trước kia Vương Kiều An là bạn thân tốt nhất của cô, giờ bởi vì cùng cô có tranh chấp, đã bị người Tần thị mang đi. Nếu bọn họ đắc tội Nhược Vũ San, còn không biết chết như thế nào đâu.

Mà hết thảy, đương nhiên do Kiều An học được tinh tuý trong diễn xuất bạch liên hoa của Nhược Vũ San. Từ lúc Tần Luyên lên Rolls-Royce, cô xác nhận có tiền trong tài khoản liền xoa đỏ hai mắt, làm bộ u buồn về phòng học.

Mặc kệ người khác hỏi cô cái gì đã xảy ra, cô đều vô lực mà lắc đầu, không nói!

Vì thế dẫn tới mọi người sôi nổi suy đoán, não bổ.

Đến cuối cùng, mọi người đều khẳng định cô bị ủy khuất. Mà hết thảy, ở lúc cô nói "Người Tần thị đổi lớp cho tớ", đạt tới đỉnh!

Chỉ bởi vì đắc tội Nhược Vũ San, vì không nói với cô ta, liền phải đổi lớp? Nhược Vũ San có thể quá phận hơn hay không?

Bất quá Kiều An cũng không cảm thấy mình cố ý hắc nam nữ chính một đôi nam nữ thần kỳ này.

Bởi vì, chỉ cần không phải mình, bất luận nữ sinh cao trung nào gặp chuyện như vậy, tâm lý hỏng mất là khả năng rất lớn.

Nhược Vũ San vốn đã chịu dày vò cực lớn về thể xác và tinh thần.

Cô ta yếu ớt, trước kia còn có Vương Kiều An làm thùng rác cảm xúc, nguyện ý hao phí phần lớn thời gian nghe cô ta nói hết. Nhưng hiện tại, không có người, cô ta cũng không dám kể ra.

- -----

14h45 22/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Anh trai bá đạo, buông em ra (15)


Editor: Tranh Nhược

Chương 133

Cô ta vốn không thể chịu áp lực như vậy, hơn nữa ánh mắt các bạn học khác thường, cô ta liền nghĩ cả thế giới đã biết bí mật của mình, càng chột dạ không thôi. Buổi sáng mới học 3 tiết, thể lực cô ta chống không được mà ngất!

Nguyên bản, hành động này có lẽ sẽ dẫn tới các nam sinh thương hoa tiếc ngọc đồng tình! Nhưng cố tình Chu Ngọc một mực chắc chắn: Đây là Nhược Vũ San chột dạ, làm bộ làm tịch!

Người đàn ông tây trang vốn định đưa cô ta về Tần gia tĩnh dưỡng, nhưng sau khi Nhược Vũ San tỉnh lại sống chết không đồng ý.

Lúc cô ta nghe Kiều An bởi vì cô ta, bị anh trai bức bách, càng nóng như lửa đốt.

Cô ta lập tức gọi Tần Luyên, bảo hắn thay đổi ý này.

Cũng không biết cô ta nói như thế nào. Tóm lại Tần Luyên vẫn ta cần ta cứ lấy, đồng ý tạm thời không để Kiều An đổi lớp.

Ý Nhược Vũ San, vừa lúc cùng Tần Luyên không giống.

Cô ta vẫn luôn là nữ thần thiện nhân giải ý trong lớp, sao có thể biến thành người hại đồng học trong miệng mọi người?

Bởi vậy, cô ta không thể để anh trai đổi lớp cho Kiều An, còn muốn cùng Kiều An tiếp tục làm bạn thân tốt!

Dù Kiều An cho cô ta sắc mặt, cô ta nhất định phải cùng Kiều An làm bạn! Bởi vì như vậy, mới có thể chứng minh, phát sinh trước đó hết thảy đều là hiểu lầm! Cô ta vẫn là Nhược Vũ San thiện lương thuần khiết!

Nhìn nữ chính sắc mặt trắng bệch, lung lay, khóe mắt còn có nước mắt, đáng thương hề hề đi tới, đến bên Kiều An, Kiều An chỉ muốn che lại hai mắt của mình.

Cô ta sao lại diễn nhiều thế?

"Kiều An, tớ căn bản không biết xảy ra cái gì. Nếu tạo thành bối rối cho cậu, tớ xin lỗi. Tớ đã xin anh ấy, bảo cậu không cần đổi lớp, được không? Cậu tha thứ tớ, được không?"

Khuôn mặt thanh lệ, thân hình mảnh mai, cùng với lời nói khóc không thành tiếng......

Mà chính chủ còn chưa nói, các nam sinh cũng sôi trào!?

"Nhược Vũ San đều đã nói, đều chỉ là hiểu lầm."

"Đúng vậy, đều xin lỗi, Vương Kiều An sẽ đồng ý? Nữ thần là đại tiểu thư Tần gia, đã hạ mình xin lỗi! Vương Kiều An cho rằng mình là ai!"

"Còn không phải sao? Thân thể Nhược Vũ San suy yếu như vậy, chỉ cần có lương tâm, đều luyến tiếc cự tuyệt!"

Cơ mà, ngượng ngùng, Kiều An lại là người không có lương tâm như vậy đấy.

Huống chi, Nhược Vũ San tự cho là thông minh, bảo Tần Luyên không chuyển lớp cho Kiều An, cũng chọc giận Kiều An.

Bởi vì Kiều An muốn chuyển vào lớp 13! Ban mũi nhọn tốt nhất trung học Nhất Trung! Mục tiêu nhiệm vụ Sở Vân Phàm ở lớp đó!

Tần Luyên cho rằng, Kiều An muốn chuyển vào lớp 13, bởi vì lớp 13 có lão sư cùng học sinh tốt nhất, cô chuyển qua xác suất thi đậu đại học gia tăng.

Nguyên nhân như vậy, hắn mới dễ dàng đồng ý, bởi vì hô mưa gọi gió ở thương nghiệp, hắn đương nhiên biết, một học tra tiến vào quần thể học bá, chỉ chết thảm hại hơn. Vương Kiều An muốn tìm đường chết, hắn sao không thành toàn!

Hắn không biết, mục tiêu của Kiều An vốn dĩ chính là Sở Vân Phàm... Nhưng, cơ hội có thể thuận lợi tiếp cận Sở Vân Phàm, lại bị Nhược Vũ San phá. Kiều An nhìn thấy Nhược Vũ San tức giận!

Kiều An nhìn cũng không nhìn Nhược Vũ San, đá chân vào bàn, quay đầu ra khỏi phòng học!

Bộ dáng này, làm rất nhiều nữ sinh giận mà không dám nói gì thấy soái ngây người! Hừ, Nhược Vũ San tiểu bạch liên như vậy, không cần lưu thể diện!

Ngoài dự kiến của mấy cô, ngày thường Nhược Vũ San yếu ớt vô cùng, lúc này lại không có tâm pha lê, vội vội vàng vàng đuổi theo Kiều An!

——————

15h15 22/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Anh trai bá đạo, buông em ra (16)


Editor: Tranh Nhược

Chương 134

Kiều An đi trên hành lang, Nhược Vũ San vội vội vàng vàng theo kịp, bắt được tay Kiều An.

Nhìn Nhược Vũ San nhẹ nhàng, tay nắm lúc này lại không nhẹ!

"Kiều An, cậu nghe tớ giải thích, trong lòng tớ cậu là bạn tốt nhất......"

Đúng lúc này, một nam sinh đi tới.

Mà Nhược Vũ San đang tóm tay Kiều An không bỏ, quay người lại, đụng vào nam sinh!

Trong tay nam sinh cầm vài cuốn sách! Bị Nhược Vũ San va chạm, toàn bộ rớt trên mặt đất!

Quan trọng nhất, nam sinh bị va chạm ngã trên mặt đất!

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Nhược Vũ San va đau, khóe mắt phiếm nước mắt, nhìn thấy mà thương.

Nói xin lỗi có ích lợi gì. Kiều An cau mày, chuẩn bị giúp nam sinh nhặt sách.

Mà lúc này, nam sinh ngẩng đầu lên.

Lúc này, một trận gió thổi qua, thổi bay tóc mái đen nhánh của nam sinh. Áo sơ mi cũng bị gió làm lay động.

Sườn mặt anh đắm chìm ở trong ánh sáng le lói của hoàng hôn.

Nhìn qua, quả thực mày kiếm mắt sáng!

Mặt như vậy, khí chất như thế, tim Kiều An đập nhanh.

Cô biết, đây là ký ức nguyên chủ.

Nam sinh này còn có thể là ai? Chính là nam thần nguyên chủ tâm tâm niệm niệm—— Sở Vân Phàm!

Trong nguyên tác, Nhược Vũ San bởi vì cùng bạn tốt Vương Kiều An ở trên hành lang đùa giỡn, đụng Sở Vân Phàm, mới nhất kiến chung tình!

Mà Sở Vân Phàm bởi vậy bị thương, Nhược Vũ San thiện lương mỗi ngày đỡ anh đi phòng y tế, cảm tình hai người mới tăng nhanh chóng.

Mà lúc này, Nhược Vũ San ngây ngẩn cả người.

Cô ta ngơ ngác nhìn thiếu niên tuấn tú bỗng nhiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn, như quên mất hô hấp.

Mà làn váy trắng cũng hơi bay lên, hai mắt có hơi nước, như say!

Kiều An không thể không bội phục cốt truyện đại thần vĩ đại. Vì cùng nữ chủ bạch liên hoa cắt đứt, cô đã hao phí Hồng Hoang chi lực. Không nghĩ tới, lúc này, cốt truyện nguyên tác vẫn diễn ra.

Trong nguyên tác, hành lang tương ngộ bắt đầu nghiệt duyên của hai người. Hai người đều nhất kiến chung tình. Sau, Nhược Vũ San bởi vì thành tích kém, lại tìm Sở Vân Phàm học bổ túc, cảm tình lại tăng, sau đó là thổ lộ.

Vốn dĩ, tình yêu vườn trường, lưỡng tình tương duyệt cũng không gì......

Đáng sợ ở chỗ, nữ chủ Nhược Vũ San có một anh trai đối với cô như hổ rình mồi! Tần Luyên sao có thể cho phép cô bé mình nhìn trúng, thích người khác? Hắn luyến tiếc đối phó Nhược Vũ San, cuối cùng xui xẻo cũng chỉ có Sở Vân Phàm.

Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ của Kiều An, bảo hộ Sở Vân Phàm.

Lúc này, cô cần xác nhận một việc.

"Đồng học, chân cậu có khỏe không?"

Sở Vân Phàm nhíu mày, gương mặt vẫn như cũ rất đẹp.

"Giống như trật......"

Quả nhiên, theo nguyên cốt truyện.

Bất quá, trong nguyên tác, Nhược Vũ San đẩy lỗi lên đầu Vương Kiều An.

Bởi vậy, cái gọi là mới gặp, rõ ràng là Vương Kiều An cùng Nhược Vũ San gặp Sở Vân Phàm, tình yêu không có chuyện của Vương Kiều An.

Am hiểu sâu nguyên tắc ra tay trước thì mạnh, người ra tay sau tai ương Kiều An nhăn mày, nhìn về phía Nhược Vũ San, "Không sai. Cậu phải xin lỗi! Nếu không phải cậu lôi kéo tôi, nếu không phải cậu lỗ mãng va chạm đồng học, sẽ xuất hiện chuyện như vậy sao?"

——————

15h43 22/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Anh trai bá đạo, buông em ra (17)


Editor: Tranh Nhược

Chương 135

Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, cô ta còn chưa nói gì, Vương Kiều An liền nói cô ta sai?

"Tớ......"

Nhược Vũ San bị Kiều An chụp mũ, trong lòng khẩn trương.

Nếu Kiều An không nói cô ta sai, cô ta còn chuẩn bị rơi hai giọt nước mắt, nói "Kiều An sao cậu lỗ mãng thế, hại đồng học bị thương".

Thế nhưng, thuộc tính của cô ta là bạch liên hoa, chú định cô ta sẽ không nói lại được.

Nhưng phàm là bạch liên hoa, đều có bộ dáng khóc thút thít nhu nhược đáng thương, làm quần chúng vây xem não bổ.

Thấy Kiều An đanh đá, cô ta nói cái gì nữa, cũng không thành khẩn, Nhược Vũ San khóc thút thít nhu nhược đáng thương, lại như cam chịu.

Cô ta biết phủ nhận vô dụng. Cho nên, cô ta lựa chọn xin lỗi!

Cô ta nhỏ giọng khóc nức nở, đáng thương hề hề mà nhìn Sở Vân Phàm, "Đồng học, tớ không phải cố ý, tớ đỡ cậu đi phòng y tế, được không?"

Khuôn mặt thuần mỹ, thiếu nữ khóc thút thít...... Nhìn, xác thật dễ làm người tha thứ sai lầm.

Tuy cô đụng ngã mình, không tốt, nhưng nhìn bộ dáng này, lửa giận trong lòng Sở Vân Phàm tiêu hơn phân nửa.

Anh chuẩn bị gật đầu, nhưng Kiều An sao có thể làm chuyện này phát sinh?

Cô cười lạnh một tiếng, không chút do dự hất một chậu nước bẩn lên đầu Nhược Vũ San!

"Nhược Vũ San a Nhược Vũ San, cậu đừng mèo khóc chuột giả từ bi! Cậu có phải cho rằng cậu vừa khóc liền không có việc gì, Sở đồng học sẽ tha thứ cậu. Ha hả. Tôi biết cậu thích Sở Vân Phàm đồng học thật lâu, hiện tại cố ý ngã trên người, vì khiến cậu ấy chú ý đi?"

Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, "Cậu sao lại nói tớ như thế...... Đồng học, cậu sẽ không tin tưởng cô ấy, đúng hay không?"

Sở Vân Phàm nhíu mày, nhìn về phía nữ sinh ở trước mặt anh khóc như hoa lê dính hạt mưa. Đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

Nguyên lai, cô ta là Nhược Vũ San......

Không thể không nói, Kiều An châm ngòi ly gián so trong tưởng tượng cô còn hiệu quả hơn. Này không thể không quy công cho những việc trước đó cô đã làm. Bởi vì cô cùng Nhược Vũ San tranh chấp vài lần, làm thanh danh Nhược Vũ San so với nguyên tác kém hơn rất nhiều.

Trong nguyên tác, Nhược Vũ San thanh danh truyền xa, bởi vì gia thế cùng dung mạo!

Thanh danh cô ta thật sự cũng không tính kém. Nhiều nhất chính là Chu Ngọc cầm đầu một dúm nữ sinh chán ghét cô ta giả mù sa mưa thôi. Dám trước công chúng nói cô ta không tốt vẫn rất ít.

Nhưng, hiện tại, lại bởi vì Kiều An, khiến cho nhiều người phản cảm. Đặc biệt là các lão sư. Tuy nói Tần gia có nghiệp lớn, có năng lực trực tiếp khai trừ lão sư, ảnh hưởng tiền đồ của lão sư không lớn. Nhưng, đối với các lão sư, hành vi của Nhược Vũ San làm cho bọn họ không thoải mái.

Sao có thể bởi vì cãi nhau với bạn thân, liền đuổi cô đi lớp khác đâu?

Các lão sư giận mà không dám nói gì, không dám ở nơi công cộng, ở trong văn phòng phun tào có thể đi?

Mà Sở Vân Phàm, bởi vì là học bá, ở văn phòng cùng lão sư thảo luận đề mục, nghe xong, cảm thấy Nhược Vũ San này quá đáng.

Chờ Nhược Vũ San rốt cuộc phản ứng lại, nước mắt đều đã rớt nửa ngày.

"Kiều An, sao cậu có thể bôi nhọ tớ...... Tớ, tớ cũng không nhận thức vị đồng học này, sao cố ý va cậu ấy......"

Kiều An sẽ không để lại cho cô ta chút cơ hội nào! Lập tức cười nhạo.

"Nhược Vũ San, cậu nói dối cũng nên dùng đầu óc được không? Sở Vân Phàm đồng học, là Trạng Nguyên đứng đầu khoá chúng ta, mỗi lần thi đều đứng nhất, ảnh chụp cậu ấy không chỉ có trên báo còn có trên bảng tin trường. Cậu nói cậu không quen cậu ấy? Cậu làm mà không dám nhận hả!"

——————

16h05 22/1/2020

Lời editor:

Có ai về quê ăn Tết chưa?

Có ai có bài tập Tết không vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Anh trai bá đạo, buông em ra (18)


Editor: Tranh Nhược

Chương 136

Đến cuối cùng, Nhược Vũ San có nói thêm gì, cũng đều vô dụng.

Sở Vân Phàm căn bản không liếc nhìn cô ta một cái.

Nhược Vũ San không cam lòng, nhất là khi Sở Vân Phàm khẩn cầu Kiều An dẫn anh đi phòng y tế.

Anh không muốn phản ứng với Nhược Vũ San, lại khẩn cầu Vương Kiều An! Mà Vương Kiều An đồng ý!

Nhìn hai người bọn họ đi xa, nhìn qua hài hòa. Nhược Vũ San nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng sóng cuộn biển gầm.

Bởi vì Kiều An tham gia, Nhược Vũ San cũng không giống trong nguyên tác, đối Sở Vân Phàm nhất kiến chung tình. Tuy mới bắt đầu cũng có cảm giác với Sở Vân Phàm khí chất bất phàm, văn nhã tuấn tú, nhưng hảo cảm vừa mới dâng lên, bởi vì thái độ của anh, toàn bộ hóa thành thẹn quá hoá giận!

Anh chẳng có ánh mắt gì cả, thế mà thà tin Vương Kiều An cũng không tin cô ta —— nam nhân như vậy, thật sự quá ngu!

Cô ta cùng Vương Kiều An làm bạn thân nhiều năm như vậy, lần đầu có nam sinh thời điểm gặp hai cô, chỉ nhìn Vương Kiều An không nhìn cô ta.

Nhược Vũ San không cam lòng, nước mắt làm ướt lông mi, Kiều An bụm mặt, thế khó xử.

Sau khi giáo y kiểm tra, chân Sở Vân Phàm bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng trong nửa tháng tới, mỗi ngày phải đến đây thay băng.

Nhưng hiện giờ chân anh bị thương, cần phải có người dìu anh lại đây.

Dựa theo cốt truyện nguyên bản, Nhược Vũ San xung phong nhận việc làm người lương thiện. Cơ mà Kiều An không có hứng thú.

Chẳng lẽ Sở Vân Phàm không có bạn học chắc? Trung học Nhất Trung có bầu không khí học tập khẩn trương, lúc này lại là cao tam, một nữ sinh mỗi ngày đỡ một nam sinh đi phòng y tế thay băng...... Mà người này lại là giáo thảo học bá Sở Vân Phàm có danh nam thần! Kiều An tùy tiện dùng đầu óc ngẫm, cũng biết sẽ nhấc lên sóng to gió lớn!

Nhìn Kiều An khó xử, Sở Vân Phàm nhoẻn miệng cười, "Vương đồng học có thể giúp tôi không?"

Nếu mục tiêu nhiệm vụ chủ động mở miệng, Kiều An đương nhiên không thể cự tuyệt.

Rốt cuộc, tâm nguyện của nguyên chủ chính là bảo hộ nam thần —— đưa anh đi khám, cũng là một loại bảo vệ.

Không nghĩ tới, Sở Vân Phàm cười nói, "Kỳ thật, tôi nhớ rõ cậu. Cậu cùng tôi giống nhau, đều đến từ trung học Lập Hoa!"

Kiều An không nghĩ tới, Sở nam thần cư nhiên cùng cô còn có loại quan hệ này, bất quá, kinh ngạc nhất chính là, anh đối nguyên chủ có ấn tượng.

Ở trong trí nhớ nguyên chủ, cô yêu thầm Sở Vân Phàm rất nhiều năm.

Bọn họ học cùng tiểu học, học cùng sơ trung, học cùng cao trung...... Kỳ thật, lúc học tiểu học, nguyên chủ liền đối Sở Vân Phàm có hảo cảm mỏng manh!

Chỉ là, loại yêu thầm này, đại khái chính là xa xa mà nhìn. Giữa hai bên quá chênh lệch, học bá cùng học tra.

Tựa như, bọn họ học cùng sơ trung, Sở nam thần lấy thành tích đứng đầu toàn thành phố thi đậu trung học Nhất Trung, không chỉ miễn học phí, còn có học bổng kếch xù; mà nguyên chủ, miễn cưỡng đạt số điểm thấp nhất vào, là cả nhà cùng nỗ lực có tiền đóng học phí, mới vào Nhất Trung...... Số điểm thi của hai người chênh lệch, hơn 100 điểm......

Nguyên chủ Vương Kiều An chưa từng hy vọng xa vời, nam thần có thể nhớ rõ cô!

Mà giờ, Sở Vân Phàm lại nói, anh nói với Kiều An, anh biết cô!

Nếu nguyên chủ biết, khẳng định sẽ thực vui vẻ, thực hạnh phúc đi......

Sở Vân Phàm nhìn Kiều An kinh ngạc, cười ôn nhu, "Hơn nữa, nếu tôi không nhớ lầm, lúc tiểu học, chúng ta cũng cùng trường. Nhà cậu cùng nhà tôi, chỉ cách một con phố!"

——————

17h53 28/1/2020

Lời editor:

Sắp đi học rồi!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Anh trai bá đạo, buông em ra (19)


Editor: Tranh Nhược

Chương 137

"Chẳng qua lúc trước nghe một ít tin thất thiệt về cậu." Sở Vân Phàm nhíu mày, "Lúc trước cậu thích Giang Hà hả?"

Giang Hà? Kiều An tìm ký ức, không có chút thông tin gì về người này. Trong nguyên tác cũng vậy, không có bóng dáng của người này.

Không đợi Kiều An trả lời, Sở Vân Phàm liền lắc đầu, "Giang Hà nói cậu nhân phẩm không tốt. Cậu ta theo đuổi bạn thân của cậu, cậu vì thích cậu ta mà phá hỏng. Lúc học sơ trung, Giang Hà là bạn cùng phòng của tôi. Cậu ta ở ký túc xá thường nói đến cậu. Nhưng hôm nay gặp mới biết, cậu không phải người như vậy!"

Ánh mắt Sở Vân Phàm nhu hòa. Mà Kiều An rốt cuộc tìm được thân ảnh Giang Hà trong ký ức của nguyên chủ.

Hóa ra tên anh ta là Giang Hà?

Sắc mặt cô có chút khó coi, "Thế mà tôi lại lần nữa cõng nồi của Nhược Vũ San."

Sở Vân Phàm tò mò, "Đây là có chuyện gì?"

"Lúc sơ nhị, Nhược Vũ San chuyển tới Lập Hoa, rất nhanh trở thành bạn thân của tôi. Bởi vì cô ấy xinh đẹp, cho nên rất nhiều nam sinh theo đuổi. Bạn cùng phòng họ Giang kia của cậu, cũng là một trong số những người theo đuổi Nhược Vũ San, hẳn không theo đuổi được đi. Cơ mà cậu ta không theo đuổi được Nhược Vũ San, cũng tính lên đầu tôi?"

Huống chi, nguyên chủ Vương Kiều An sao có thể thích Giang Hà nam sinh đáng khinh như vậy? Cô thích, rõ ràng là Sở Vân Phàm được không!

Bất quá, hiện tại nghĩ, Giang Hà tự mình đa tình cũng hợp lý.

Trong số những người theo đuổi Nhược Vũ san, Giang Hà cũng xem như si tình lại đặc biệt chủ động, mỗi ngày tan học đều chạy lại.

Vì thoát khỏi phiền toái, Nhược Vũ San từng nói đùa, muốn giới thiệu Giang Hà cho nguyên chủ.

Nguyên chủ đương nhiên không đồng ý. Nhưng ai biết Nhược Vũ San cùng nam sinh nói gì. Khó trách anh ta từng chạy đến trước mặt nguyên chủ, vênh váo tự đắc nói "Tôi sẽ không coi trọng cậu"!

Kiều An ngẫm lại, khẳng định là Nhược Vũ San cự tuyệt nam sinh, hơn nữa còn dùng nguyên chủ làm tấm mộc. Nói không chừng thâm tình chân thành mà nói gì đó "Chúng ta không có khả năng ở bên nhau, bởi vì bạn thân tốt nhất của tôi thích cậu".

Này quả thực khen ngược, nam sinh luyến tiếc nữ thần, lại làm nguyên chủ gánh nồi!

Đối mặt Sở Vân Phàm, Kiều An không chút do dự nói phỏng đoán của mình.

Sở Vân Phàm nghe xong, im lặng.

Anh là học bá đơn thuần, sao có thể hiểu được nữ sinh giết người không thấy máu như thế nào?

Bất quá, anh thấy hổ thẹn, bởi anh từng vì lời đồn đãi vớ vẩn, mà đối với Kiều An không thích.

Mà Kiều An lại nghĩ, trong nguyên tác, có phải cũng bởi vì hành động của Nhược Vũ San, Sở Vân Phàm mới cùng nguyên chủ không có giao thoa gì?

Nếu như vậy, thật quá đáng tiếc.

Từ chuyện Sở Vân Phàm có thể nhớ rõ nguyên chủ lúc học tiểu học, sơ trung, cao trung là bạn cùng trường, thậm chí nhớ rõ khi còn nhỏ nhà hai người bọn họ cách nhau một con phố, giữa hai người họ, không phải không có khả năng.

Nhưng, mầm mống hảo cảm, lại bởi vì Nhược Vũ San mà bị bóp chết khi mới nảy mầm.

Buồn cười nhất chính là, trong nguyên tác, nguyên chủ chúc phúc hai người bọn họ. Lại ở sau khi Tần Luyên làm hại Sở Vân Phàm mất đi một bàn tay, cô mới sinh ra oán hận.

Có lẽ, vận mệnh vốn dĩ khó lường. Chỉ một chút có thể thay đổi hướng đi vận mệnh.

Tựa như giờ phút này, trong lòng Sở Vân Phàm đối Nhược Vũ San tràn ngập chán ghét, chỉ bởi vì nhất thời, vẫn chưa đánh giá.

- -----

21h11 30/1/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Anh trai bá đạo, buông em ra (20)


Editor: Tranh Nhược

Chương 138

Ngày mùa thu gió thổi, ánh sáng phản xạ trên người, làm cả người chìm đắm trong ánh sáng.

Không xa, Kiều An đỡ Sở Vân Phàm trở về khu dạy học.

Lúc này còn chưa học, không ít người ở trên hành lang thấy cảnh tượng như vậy, nhiều người nói khe khẽ.

Rốt cuộc, đó là nam thần giáo thảo!

Mà trong một góc âm u, Nhược Vũ San cũng thấy một màn ấm áp, thiếu chút nữa cắn nát môi.

Nếu là người khác thì thôi, nhưng người này lại là Vương Kiều An.

Kiều An đưa Sở Vân Phàm về, cũng trở về phòng học, vài người Chu Ngọc quây lại, làm mặt quỷ.

"Kiều An, cậu và giáo thảo của chúng ta có chuyện gì thế?"

Những người khác chưa nói gì, nhưng cũng mang dáng vẻ tò mò.

Kiều An ứng phó đám người bát quái này, cảm giác thật sự Alexander.

Trong phòng học tiếng cười truyền xa, rơi vào tai Nhược Vũ San, giống như cười nhạo.

Cô ta cắn môi, xoay người ra ngoài.

Không ai chú ý tới, cô ta lên tầng, đứng trước cửa lớp 13.

Khuôn mặt cô ta thuần mỹ, nhờ một nam sinh gọi Sở Vân Phàm. Nam sinh đi vào, cười hì hì trêu ghẹo nói, "Sở đại giáo thảo, vận đào hoa của cậu không tồi. Có nữ sinh tìm cậu, lớn lên xinh đẹp."

Sở Vân Phàm không rõ ai tìm, chân cà nhắc đi ra, thấy là Nhược Vũ San, lập tức lạnh mặt.

Cơ mà, Nhược Vũ San lại khóc lã chã.

Không nói lời nào, cúi đầu.

"Sở đồng học, thực xin lỗi! Cậu nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu! Là Kiều An bôi nhọ tôi, tôi không biết vì cái gì cô ấy phải làm như vậy......"

Tuy không biết cô ta nói cái gì, nhưng tư thế khom lưng xin lỗi, nam sinh bên cạnh Sở Vân Phàm cũng không thể nhìn được.

Đấm vai Sở Vân Phàm, cười nói, "Người ta là nữ, không cần keo kiệt thế! Cô ấy xin lỗi, cậu cũng tha thứ đi!"

Nếu không cùng Kiều An nói chuyện, biết Kiều An là ngườithế nào, Sở Vân Phàm sẽ cảm thấy đều là âm mưu của Kiều An.

Bởi vì nhìn dáng vẻ đơn thuần của Nhược Vũ San, sao có thể tưởng tượng được cô ta là vậy với bạn thân tốt nhất của mình?

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn nam sinh ồn ào kia một cái, đối phương sợ tới mức không dám nói thêm gì. Sở nam thần ngày thường tốt tính tâm tình hôm nay tựa hồ không tốt. Vì thế cậu ta sờ mũi tránh xa.

Nhược Vũ San thấy trong mắt Sở Vân Phàm lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống.

"Có chuyện, tôi vốn không muốn nói, nhưng, tôi muốn nói cho cậu, người yêu thầm cậu thật ra là Vương Kiều An......"

Làm bạn tốt 5 năm, Nhược Vũ San đương nhiên biết Vương Kiều An từ sơ trung liền yêu thầm Sở Vân Phàm.

Chẳng qua Vương Kiều An bởi vì tự ti không dám nói, mà cô ta nhìn thấu cũng không nói toạc.

Cô ta từng tận mắt thấy Vương Kiều An vì xem Sở Vân Phàm chơi bóng rổ mà trốn tiết, thần thái trong mắt đó rất rõ ràng, Nhược Vũ San lại chẳng phải đứa ngốc, sao có thể không biết!

Mà lúc này cô ta nói với Sở Vân Phàm, rõ ràng không có ý tốt.

"Bởi vì Vương Kiều An thích cậu, cho nên cố ý làm thấp tôi, khiến cậu chú ý...... Bọn tôi là bạn thân tốt nhất, tôi không thể tin, cô ấy có thể làm như vậy!"?

Cô ta không biết, những lời cô ta nói, vào tai Sở Vân Phàm, hiệu quả lại khác.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Nếu hiện tại Sở Vân Phàm có hảo cảm với Nhược Vũ San, cô ta nói gì, anh cũng sẽ tin.

Đáng tiếc, hiện tại, anh càng tin thứ mình nhìn thấy và trải qua hơn.

- -----

17h25 4/2/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Anh trai bá đạo, buông em ra (21)


Editor: Tranh Nhược

Lời editor: Mệt tim quá làm sao đây!!!

Chương 139

Kiều An là cô gái thế nào, anh tự mình tiếp xúc qua, sao có thể giống như cô ta nói?

Nhưng Nhược Vũ San này, tâm tư nhiều, chuyện này có khả năng xảy ra.

Anh bắt trọng điểm rất nhanh.

"Nếu cô biết cô ấy thích tôi, tại sao cô lại giả bộ không quen tôi?"

Đối với học bá chỉ số thông minh siêu quần mà nói, nói dối như thế thật sự quá rõ ràng.

"Còn có, nếu hai cậu là bạn thân, cậu sao lại cố tình nói ra chuyện này? Nếu là bạn thân, cô ấy thích tôi, tại sao cô lại chọc thủng?"

Ở trong lòng Sở Vân Phàm, nếu là anh em, vì anh em cõng tiếng xấu cũng là nên làm. Hành vi của Nhược Vũ San, thuyết minh cô ta không có tâm tư tốt đẹp.

Với cả, anh cảm thấy, Kiều An thích anh là lời nói dối lớn nhất.

Anh cùng cô nói chuyện. Là giáo thảo có vô số người tỏ tình từ nhỏ, anh có thể từ ánh mắt phân biệt được trong đó có ái mộ che dấu không.

Hành động của Nhược Vũ San, thật sự làm anh ghê tởm. Cố ý chạy đến trước mặt anh nói dối, chính là để bôi đen Kiều An? Loại người này, cũng quá bỉ ổi. Khó trách nhiều lão sư không thích cô ta.

Chán ghét trong mắt Sở Vân Phàm thật sự quá rõ ràng.

Rõ ràng làm Nhược Vũ San bi thương.

Nhiều năm qua, cô ta chưa từng trải qua đau đớn như vậy. Đặc biệt, ánh mắt này còn đến từ nam sinh.

Nhược Vũ San phát hiện mình nói như cũng không thuyết phục, chỉ có thể xấu hổ mà rời đi.

Về đến nhà, đau khóc thành tiếng.

"Bọn họ đều khi dễ em! Cô ấy thay đổi! Cô ấy không bao giờ là bạn em nữa. Còn có Sở Vân Phàm cũng theo cô ấy khi dễ em......"

Nhược Vũ San khóc thút thít, luôn có thể khiến nam nhân đau lòng.

Tần Luyên dù vừa từ công ty trở về, một thân mỏi mệt, nhưng nhìn hai mắt cô ta đẫm lệ, trong lòng thương tiếc.

Ngoài thương tiếc, lại là dục - hỏa.

Bụng hắn nóng lên, nhịn không được đè cô ta trên giường hung hăng yêu thương.

Nhưng, dưới lúc hắn đang lửa đốt thân, cô ta khóc càng lợi hại.

"Anh, không cần!" Môi cô ta trắng bệch, đôi mắt, đen làm hắn tâm động. Cô ta như thuyền nhỏ lung lay sắp đổ, trôi nổi trong bể tình hắn mang lại.

Nhưng hắn không cho cô ta bất luận cơ hội cự tuyệt nào. Hắn ở trên người cô ta lưu lại dấu vết ****.

"Ai khi dễ em, nói cho anh trai, anh trai giúp em đối phó!"

Nam nhân thỏa mãn, thân thể trần trụi, ôm cô ta trước ngực.

Tóc cô ta hỗn loạn, môi đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Bộ dáng này, giống tiểu yêu tinh, làm hắn ta lúc nào cũng muốn hung hăng yêu thương.

Nhưng Nhược Vũ San càng thêm sợ hãi.

Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời của Sở Vân Phàm.

Anh nhìn qua tinh thần phấn chấn bồng bột, tốt như thế. Nếu anh làm bạn trai mình thì tốt rồi. Vì cái gì, anh thà tin Vương Kiều An mà không tin cô ta?

Cô ta không cam lòng.

Không chỉ thế, cô ta phát hiện, mỗi ngày, Kiều An đều đỡ Sở Vân Phàm đi phòng y tế thay thuốc.

Cô ta nghĩ. Nếu không có biện pháp ly gián tình cảm, vậy thì dùng thủ đoạn khác.

Cô ta lặng lẽ viết thư nặc danh cho chủ nhiệm hai lớp, tố giác ở giai đoạn cao tam quan trọng, Vương Kiều An dụ dỗ Sở Vân Phàm yêu sớm. Ở trong, cô ta kể lể tệ đoan yêu sớm, còn chỉ ra yêu sớm sẽ ảnh hưởng Sở Vân Phàm thi đậu đại học đế đô.

- -----

12h55 10/2/2020
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom