Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cô Vợ Yêu Nghiệt Của Đại Boss Mafia

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cô Vợ Yêu Nghiệt Của Đại Boss Mafia
Chương 80: Kế hoạch đen tối


Sao cái hôm mà Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần đến Mạc gia thì mối quan hệ của cả hai trở nên bình lặng hơn bao giờ hết. Mạc Ái Ly vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của cô nhưng cô lại rất ít khi trò chuyện với Phong Cảnh Thần. Phải chăng trong thâm tâm cô vẫn có chút giận dỗi hắn vì hắn biết rõ sự thật nhưng lại cố ý giấu cô, nhưng nếu xét trên tình hình thực tế thì năm đó rõ ràng cha mẹ cô là người có lỗi trước, vì cha mẹ cô đã lợi dụng mối quan hệ giữa cô và hắn để bắt cóc hắn nhầm trục lợi cho mình…

Phong Cảnh Thần biết rõ Mạc Ái Ly không giận hắn, chỉ là hiện tại cô cần không gian yên tĩnh để có thể suy nghĩ về mọi chuyện đã qua và sắp xếp những chuyện nên làm trong thời gian sắp tới mà thôi…

Chuyện Mạc Ái Ly không phải là con ruột của Mạc Hà và đại tiểu thư của Mạc gia đã nhanh chóng truyền đến tai của Âu Dương Tư, anh ta nghĩ rằng lúc này Mạc Ái Ly không còn ai để chống lưng và bảo vệ nên anh ta có thể tùy ý làm những chuyện mà trước đây anh ta chưa từng làm với cô…

Còn Mạc Du Uyển thì không để ý đến chuyện Mạc Ái Ly có phải là con gái ruột của cha mình hay không, dù cả hai có ghét nhau như thế nào đi chăng nữa thì Mạc Ái Ly vẫn là chị của cô, vẫn là người đã chung sống với cô trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng và cũng là người đã thuyết phục cha mẹ giúp cô có thể cưới được Âu Dương Tư…

Mặc dù Mạc Du Uyển biết hết tất cả những chuyện mà Âu Dương Tư đã làm trong thời gian kết hôn với cô và trong lúc cô mang thai nhưng mỗi khi cô đả động đến chuyện đó thì anh ta sẽ lại dở thủ đoạn bạo lực với cô và dùng những lời lẽ xúc phạm để bôi nhọ đến danh dự của cô, thậm chí anh ta còn quá đáng đến mức cho người nhốt cô vào phòng, đồng thời cấm người hầu mang đồ ăn lên cho cô…

Khi Mạc Du Uyển sinh con, cơ thể của cô bị suy nhược nghiêm trọng, thậm chí cô còn phải ở bệnh viện suốt một khoảng thời gian dài để sức khỏe có thể hồi phục hơn một chút. Mạc Du Uyển cảm thấy cô nên cảm tạ trời đất vì bản thân mình có thể sinh được một đứa con trai cho Âu Dương gia, nếu không thì chắc chắn cha mẹ của Âu Dương Tư sẽ giết chết cô bất kỳ lúc nào. Thứ bọn họ quan tâm chỉ là đứa cháu đích tôn kia chứ không phải là tính mạng của cô…

Mạc Du Uyển và con trai của mình cứ sống trong cái địa ngục trần gian đó suốt một năm trời. Chưa ngày nào mà cô cảm thấy hạnh phúc hay cảm thấy Âu Dương Tư thật sự yêu mình. Những lúc đau khổ như thế này thì cô mới nhớ về những điều ngọt ngào và tốt đẹp mà cha mẹ luôn dành cho cô, cảm giác hối hận cứ thế dâng lên trong lòng cô khiến cô bật khóc nức nở…

Mạc Du Uyển đã thầm cầu nguyện rằng bản thân cô có thể thoát khỏi cái địa ngục trần gian này càng sớm càng tốt, cô chưa bao giờ ước rằng Âu Dương Tư có thể bỏ cô để đến với người phụ nữ khác nhiều như thế, cô ước gì bản thân có thể quay trở lại thời gian được sống trong vòng tay của cha mẹ, được học hành tử tế và được làm tất cả những gì mà mình thích…

Mạc Du Uyển không biết được rằng Âu Dương Tư đang có một kế hoạch vô cùng độc ác, cô chỉ biết được lâu lâu anh ta lại nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm, dường như đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó sâu xa, cuối cùng anh ta lại nở một nụ cười rồi rồi đi…

Việc Âu Dương Tư biết Mạc Du Uyển không phải là con ruột của Mạc Hà chính là vì anh ta đã nhận được một tin nhắn nặc danh giống y hệt cái tin nhắn mà Mạc Ái Ly đã đọc được trong điện thoại của Phong Cảnh Thần, không những thế người đó còn muốn hợp tác với anh ta trong việc bắt cóc Mạc Ái Ly…

Ban đầu Âu Dương Tư không muốn dính dáng đến chuyện này vì anh ta biết được thế lực của Phong Cảnh Thần không hề đơn giản, anh ta cũng biết được Phong Cảnh Thần là kẻ nguy hiểm đến mức nào và anh ta chắc chắn sẽ phải trả giá đắt khi dám làm điều gì đó ảnh hưởng đến tính mạng của Mạc Ái Ly.

Nhưng người đàn ông kia lại cam kết rằng chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu có chuyện gì đó xảy ra thì bọn họ cũng đã hoàn thành công việc xong rồi. Thêm vào đó người đàn ông kia còn nhồi vào đầu Âu Dương Tư những lời như là nếu Mạc Ái Ly trở nên dơ bẩn và bị người khác xâm phạm thì Phong Cảnh Thần chắc chắn sẽ không cần cô nữa, hắn sẽ vứt bỏ cô ngay lập tức, như một món đồ chơi cũ bị chủ nhân của mình vứt bỏ…

Âu Dương Tư cảm thấy chuyện này cũng có lợi cho cả đôi bên, anh ta quen biết và yêu đương với Mạc Ái Ly lâu như thế còn chưa được động vào cô, vậy mà anh ta lại để cho người đàn ông khác chiếm lấy cô, dĩ nhiên là anh ta không bao giờ cam tâm rồi…

Âu Dương Tư biết rõ mối quan hệ giữa Mạc Ái Ly và Mạc Du Uyển không tốt nhưng bản chất thì bọn họ vẫn là chị em và đã chung sống cùng với nhau trong một mái nhà trong suốt hai mươi năm qua, nên anh ta chắc chắn rằng Mạc Ái Ly nhất định sẽ quan tâm đến an nguy của Mạc Du Uyển nên Âu Dương Tư quyết định sẽ lấy Mạc Du Uyển ra làm mồi nhử để dụ Mạc Ái Ly đến, sau đó cùng người đàn ông huyền bí kia thực hiện kế hoạch của mình…

Hôm đó Âu Dương Tư gọi điện cho Mạc Du Uyển, anh ta hẹn cô đến một nhà hàng sang trọng để cả hai có thể thưởng thức bữa tối cùng nhau, vì lâu rồi bọn họ chưa hẹn hò riêng với nhau…

“Tối nay em đến nhà hàng này theo địa chỉ mà anh đã gửi nhé! Anh có một bất ngờ muốn dành tặng cho em…”

Mạc Du Uyển không hề nghi ngờ gì về lời nói của Âu Dương Tư, cô vẫn cứ ngây thơ cho rằng người đàn ông này đang thay đổi và quan tâm cô như lúc cả hai mới bắt đầu yêu nhau nên cô vui vẻ đáp lại…

“Được, để em cho con ngủ rồi em sẽ đến đó nhé…!”
 
Chương 81: Kế hoạch đen tối (2)


Mạc Du Uyển cho con ngủ xong thì bắt đầu sửa soạn lại bản thân để đến địa điểm mà Âu Dương Tư đã gửi sẵn qua định vị của cô, nhưng khi cô đến nơi thì chỗ đó không hề có một nhà hàng nào cả, xung quanh chỉ được bao phủ bởi vô số rừng cây rậm rạp, thậm chí xung quanh cũng không có đèn đường chiếu sáng khiến không gian trở nên tối tăm mù mịt…

Mạc Du Uyển cảm thấy sợ hãi không dám bước xuống xe, nhưng ngay khi cô nhìn thấy Âu Dương Tư đang đứng bên ngoài gõ vào cửa kính thì cô mới an tâm bước xuống, sau đó ôm chầm lấy anh ta…

“Ở đây không có nhà hàng nào cả, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm rồi sao?”

Âu Dương Tư mỉm cười, anh ta không muốn giải thích dài dòng với Mạc Du Uyển, ngay sau đó liền dùng kim tiêm đâm mạnh lên cổ của cô, khiến dịch bên trong truyền vào cơ thể của Mạc Du Uyển. Trong khoảng hai giây sau thì Mạc Du Uyển đã ngất xỉu mà dựa vào lòng Âu Dương Tư…

Âu Dương Tư đưa Mạc Du Uyển đến nơi đã được chuẩn bị sẵn, bên trong còn có một người đàn ông khác đang ngồi chờ, vẻ mặt của anh ta toát lên vẻ thư sinh khó tả, thậm chí còn mang chút thiện lành không hợp với loại chuyện như thế này…

Âu Dương Tư đặt Mạc Du Uyển ngồi trên ghế, sau đó trói chặt hai tay và hai chân cô lại với thành ghế, cuối cùng là dùng điện thoại để chụp một vài tấm hình để gửi tin nhắn nặc danh cho Mạc Ái Ly với mong muốn rằng cô hãy nhanh chóng đến đây trước khi anh ta giết chết em gái của cô…

Hiện tại đã là chín giờ tối, lúc này Mạc Ái Ly đang ở trong phòng đọc sách nên cô không sử dụng điện thoại, mãi đến nửa tiếng sau khi cô nghe thấy tiếng chuông phát ra từ điện thoại của mình thì cô mới chú ý, đặc biệt là tiếng chuông chỉ vang lên trông tích tắc khiến Mạc Ái Ly có chút nghi hoặc mà cầm điện thoại lên xem thử…

Mạc Ái Ly mở điện thoại ra để đọc tin nhắn vừa nhận được, ban đầu cô không để tâm cho lắm, đến khi cô nhìn kỹ vào bức ảnh thì phát hiện ra đây chính là em gái của cô, bên dưới còn có lời đe dọa rằng nếu cô không đến đây ngay lập tức thì hắn ta sẽ giết chết em gái cô, thậm chí hắn ta còn nói rằng nếu cô dám gọi người đến hay báo cảnh sát thì cô cứ liệu hồn mà chết với hắn…

Mạc Ái Ly biết những tên bắt tóc như thế này thường sẽ gửi tin nhắn đe dọa, còn việc bọn họ có người theo dõi cô hay không thì cô thật sự không biết chắc được. Nếu Mạc Ái Ly đang ở ngoài đường mà nhận được tin nhắn như thế này thì cô có thể khẳng định 100% rằng có người đang theo dõi hành tung của cô để phòng trường hợp của cô báo cảnh sát, nhưng hiện tại cô đang ở biệt thự của Phong Cảnh Thần, nơi đây được bao bọc vô cùng kỹ lưỡng và có vô số vệ sĩ được huấn luyện với cường độ cao để bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của mình, nên cô có thể chắc chắn rằng không có bất kỳ con muỗi nào có thể lọt qua được lớp hàng rào bảo vệ như thế này, huống chi là con người…

Mạc Ái Ly nhanh chóng đến thư phòng để tìm Phong Cảnh Thần nhằm nói cho hắn biết về sự việc đang xảy ra với em gái của cô…

“Em gái của em bị một đám người bắt cóc, anh điều tra giúp em xem nơi này là nơi nào…”

Phong Cảnh Thần nhìn hình ảnh được chụp thì hắn đoán rằng ngôi nhà này được đặt trong một khu rừng khá xa, đặc biệt ngôi nhà này không có điện, ánh sáng được phát ra chỉ là từ đèn pin của điện thoại, chứng tỏ tên bắt cóc này đã đưa nạn nhân đến nơi không có người để hành động…

Mạc Ái Ly đoán rằng người này nhất định là người quen của Mạc Du Uyển nên mới có thể dụ em gái cô ra ngoài được, vì hiện tại Mạc Du Uyển chỉ ở nhà và rất ít khi giao du với người khác nên việc bị bắt cóc ở một nơi đông người là chuyện không khả thi, huống chi em gái cô cũng không phải loại người ngu dốt mà có thể đi theo bất kỳ người lạ mặt nào…

Nếu Mạc Ái Ly đoán không nhầm thì tên bắt cóc em gái cô chính là Âu Dương Tư và đồng bọn của anh ta, có thể tin tức cô không phải là con gái ruột của cha mẹ đã truyền đến tai anh ta nên anh ta muốn lợi dụng chuyện này nhằm khiêu khích cô…

Mạc Ái Ly thừa biết Âu Dương Tư chấp niệm điều gì, cô cũng thừa biết anh ta đối với cô không phải là loại tình yêu mãnh liệt, chỉ đơn giản là anh ta chưa chiếm được cô trong suốt khoảng thời gian dài như thế mà đã để vào tay kẻ khác, nên anh ta mới không cam tâm mà làm liều…

Mạc Ái Ly cũng không ngu gì mà đến đó một mình, cô nhanh chóng nhận được vị trí từ Phong Cảnh Thần, sau đó lên kế hoạch với hắn để cả hai có thể tóm lược Âu Dương Tư và những tên đồng bọn muốn hại bọn họ…

Ban đầu thì Mạc Ái Ly lái xe đến địa điểm đó trước, sau đó cô chậm rãi bước xuống xe mà đi bộ về phía ngôi nhà nằm trong rừng, vì Mạc Ái Ly phải thường xuyên trực đêm tại bệnh viện nên những thứ tối tăm mờ mịt như thế này không khiến cô cảm thấy sợ hãi, hiện tại cô chỉ đang bực mình và thật sự muốn đánh cái tên Âu Dương Tư một trận ra trò…

Lúc Mạc Ái Ly mở cửa để bước vào bên trong thì cô chỉ nhìn thấy em gái mình đang bị trói ngồi trên ghế, ánh mắt của Mạc Du Uyển trở nên hoảng sợ đến tột độ, dường như đang muốn nói với cô chuyện gì đó, nhưng ngay khi cô vừa quay lại thì đã bị ông dùng một thanh gỗ dài đánh mạnh vào đầu…

Mạc Ái Ly ngã sóng soài xuống đất, đầu cô nhanh chóng chạy máu khiến thần trí của cô trở nên mất tỉnh táo, cả hai tay lẫn chân của cô đều không còn sức để cử động, cho đến lúc cô nhìn thấy một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Người đàn ông đó cũng không nói không rằng mà tiến đến bế Mạc Ái Ly lên để đặt cô lên giường…
 
Chương 82: Kế hoạch đen tối (2)


Lúc Mạc Ái Ly mở mắt ra thì cô đã bị trói nằm trên giường, hai tay và hai chân của cô bị cột chặt về bốn phía, nhưng may mắn sao trên cơ thể vẫn còn quần áo nguyên vẹn, cô cũng không hề cảm thấy khó chịu nên có thể chắc rằng bọn chúng chưa hề làm gì quá phận.

Lúc Mạc Ái Ly quay sang thì thấy Thiên Hàn Đình đang ngồi đối diện với Âu Dương Tư, cả hai nhanh chóng đưa mắt nhìn cô khi phát hiện cô đã tỉnh lại…

Thiên Hàn Đình nhanh chóng tiến đến vuốt nhẹ lên tóc của Mạc Ái Ly, anh ta liền nợ một nụ cười vô cùng điên rồ, thậm chí có chút bệnh hoạn…

“Bọn tôi đợi mãi em mới tỉnh lại đấy! Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, tôi thật sự rất nhớ em…”

Mạc Ái Ly không ngờ Thiên Hàn Đình vẫn cố chấp đến vậy, thậm chí anh ta còn dám hợp tác với Âu Dương Tư để gài bẫy cô. Ngay lúc này cô có thể đoán ra được người gửi tin nhắn nhằm chia rẽ mối quan hệ giữa cô và Mạc Hà chính là Thiên Hàn Đình, cô bắt buộc phải giữ bình tĩnh trong khoảng thời gian này để đợi đến khi Phong Cảnh Thần tìm đến…

Mạc Ái Ly đoán chừng khoảng mười phút nữa Phong Cảnh Thần sẽ đến đây, trong thời gian này cô bắt buộc phải thu thập đầy đủ bằng chứng để có thể kết tội Âu Dương Tư và Thiên Hàn Đình trước tòa, cô không thể để cho những tên điên này nhởn nhơ mãi được…

Mạc Ái Ly cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô nhanh chóng lên tiếng hỏi ngược lại Thiên Hàn Đình lý do vì sao anh ta lại làm thế đối với cô…

“Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng với anh rồi hay sao, chuyện của chúng ta chắc chắn sẽ không có kết quả, bây giờ tôi đã kết hôn và có con rồi…”

Thiên Hàn Đình cư nhiên không quan tâm đến lý do của Mạc Ái Ly, anh ta vẫn cố chấp với quyết định của mình…

“Chuyện em kết hôn và có con thì sao? Chuyện đó có liên quan gì đến việc chúng ta yêu nhau cơ chứ, tôi đã nói là tôi rất yêu em, tôi đã yêu em trong một khoảng thời gian rất dài, vậy mà em lại cố tình làm ngơ, em lại dám đến bên người đàn ông khác, em coi tôi là trò đùa của em à…”

Lúc này Âu Dương Tư cũng không nhịn được nữa, anh ta nhanh chóng tiến đến trước mặt Mạc Ái Ly mà ra sức trách móc cô…

“Chúng ta yêu nhau rất lâu rồi đấy! Vậy mà em lại không cho anh chạm vào người em, trong khi chúng ta chỉ vừa mới chia tay được một ngày thì em lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, thậm chí em còn mang thai con của anh ta, em dám đối xử với anh như vậy à…”

Mạc Ái Ly không biết hai người này đã bị điên đến mức độ nào, bọn họ đang nói ra những lời mà bản thân bọn họ còn không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng những lời đó khiến cô cảm thấy buồn nôn hơn bao giờ hết, thậm chí cô còn muốn nhanh chóng thoát khỏi dây trói mà dùng súng bắn chết bọn họ…

Thiên Hàn Đình biết rõ tầm quan trọng của thời gian nên anh ta không muốn nói chuyện dông dài với Mạc Ái Ly thêm nữa, anh ta nhanh chóng đưa mắt nhìn Âu Dương Tư sau đó cả hai người bắt đầu chia nhau ra hành động…

Âu Dương Tư nhanh chóng leo lên người Mạc Ái Ly, anh ta sẽ cúi xuống muốn hôn cô nhưng Mạc Ái Ly lại ra sức tránh né, cô khó chịu xoay mặt đi chỗ khác, đến mức cắn chặt răng như đang cam chịu điều gì đó vô cùng kinh tởm…

Âu Dương Tư cư nhiên không chịu thua, anh ta bóp chặt lấy cằm Mạc Ái Ly mà cuối xuống hôn cô, sau đó lần mò xuống dưới mà hôn nhẹ lên cổ cô…

Cùng lúc đó thì Thiên Hàn Đình bắt đầu cởi đồ của Mạc Ái Ly, anh ta vẫn chưa thể tin được là Mạc Ái Ly lại không phòng thủ như vậy, chẳng lẽ cô đã phụ thuộc vào Phong Cảnh Thần đến mức khiến cô trở nên không khôn ngoan rồi hay sao?

Sau khi thời gian đã điểm, Mạc Ái Ly mỉm cười nhìn về phía Âu Dương Tư, cô chậm rãi mấp máy môi nói ra mấy chữ khiến Âu Dương Tư cau mày khó hiểu…

“Mày chết chắc rồi thằng khốn!”

Ngay khi Mạc Ái Ly vừa nói ra câu đó thì bên ngoài truyền đến tiếng động vô cùng ồn ào, sau đó cánh cửa bị phá bung ra, một vài người nhanh chóng tiến vào bên trong…

Mạc Ái Ly cũng cắt được dây trói nhờ chiếc nhẫn mà cô đeo trên tay. Trên chiếc nhẫn có một con dao khá sắc được cô làm dùng như một vật dụng trang trí để phòng khi có trường hợp nguy hiểm xảy ra. Mạc Ái Ly nhanh chóng đưa tay đấm mạnh lên mặt Âu Dương Tư khiến anh ta ngã nhào xuống đất…

Phong Cảnh Thần cũng không nói nhiều, hắn liền giơ súng bắn lên vai của Thiên Hàn Đình khiến anh ta đau nhói mà ngã người sang một bên, hắn cũng không nói không rằng mà tiến đến túm tóc anh ta kéo mạnh xuống đất, sau đó mới bắt đầu cởi trói cho Mạc Ái Ly…

Mạc Ái Ly ra lệnh cho vệ sĩ đến cởi trói giúp Mạc Du Uyển, sau đó cô ta bắt đầu đi tìm kiếm thanh gỗ khí nãy Âu Dương Tư vừa đánh cô, cuối cùng cô thở ra mấy hơi liền cho thuộc hạ bao vây xung quanh để cô có thể đánh Âu Dương Tư và Thiên Hàn Đình một trận thật đã thôi…

Trước khi Mạc Ái Ly ra tay, cô liền quay mặt sang để Phong Cảnh Thần…

“Em đang tự vệ chính đáng có đúng không?”

Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn còn khuyến khích Mạc Ái Ly phải ra tay thật mạnh để có thể được xem là tự vệ chính đáng…

“Em phải đánh mạnh vào, đừng đánh vào chỗ hiểm. Khi nào bọn họ không còn động đậy được thì hẵng ngừng lại…”

Sau mười lăm phút tra tấn ác liệt thì Âu Dương Tư và Thiên Hàn Đình đã bị máu me bao phủ khắp cơ thể, thậm chí Thiên Hàn Đình còn bị thương nặng hơn do vết súng mà Phong Cảnh Thần bắn, sau khi bọn họ rời khỏi nhà thì cảnh sát cũng đến để bắt giữ hai tên kia.

Lúc Mạc Ái Ly bước ra khỏi nơi đó thì đột nhiên cô lại cảm thấy đầu mình đau nhói, cô cũng đứng không vững mà phải dựa vào người Phong Cảnh Thần làm điểm chủ, sau đó cô liền ngất xỉu trên tay hắn…

Phong Cảnh Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhanh chóng đưa Mạc Ái Ly đến bệnh viện để bác sĩ có thể kịp thời khám cho cô, chẳng lẽ trong thời gian đó Thiên Hàn Đình đã cho cô cái gì đó nên cô mới đột nhiên ngất xỉu như vậy…

Sau khoảng nửa tiếng cấp cứu và xét nghiệm thì bác sĩ kết luận rằng Mạc Ái Ly đã bị nhiễm trùng máu do một loại thuốc độc được tiêm vào bên trong cơ thể, bọn họ phát hiện ra được viết tiêm này chỉ mới xuất hiện cách đây khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc nạn nhân không tỉnh táo đã bị ai đó tiêm thuốc độc như thế này vào người…
 
Chương 83: Quá trình này thật sự rất dài


Phong Cảnh Thần không hiểu quá nhiều về những chuyện liên quan đến y học, hắn tỏ ra khó chịu nhìn về phía bác sĩ…

“Nói với tôi chuyện này làm gì! Bây giờ các người phải nghĩ cách cứu cô ấy đi chứ!”

Bác sĩ tỏ ra ngập ngừng nhìn về phía Phong Cảnh Thần, bọn họ thở dài ra quyết định nói rõ tình hình hiện tại cho Phong Cảnh Thần biết…

“Vì nạn nhân đã bị nhiễm trùng máu nên chúng tôi bắt buộc phải thay máu, nhưng đáng tiếc là hiện tại bệnh viện không đủ máu để có thể tiếp một lượng lớn máu như thế này cho bệnh nhân, chúng tôi bắt buộc phải gọi các nguồn dự trữ từ bệnh viện khác, nhưng tôi nghĩ thời gian sẽ không kịp để có thể duy trì sự sống của bệnh nhân…”

Lúc bác sĩ vừa nói dứt lời thì toàn bộ người nhà Mạc gia cũng đến nơi. Sau khi sự việc kết thúc thì Mạc Du Uyển đã nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ của mình để báo lại tình hình của Mạc Ái Ly, sau đó bọn họ cùng nhau đi đến bệnh viện…

Mạc Hà nhanh chóng tiến lại chỗ bác sĩ, khuôn mặt của ông đỏ bừng thấm đầy mồ hôi như đã vội vàng chạy đến đây…

“Tôi và bệnh nhân có cùng nhóm máu, bác sĩ hãy lấy máu của tôi để cứu con gái tôi…”

Chuyện trùng hợp như thế này thực ra chỉ là tình cờ lúc Mạc Ái Ly bị tông xe dẫn đến chấn thương cũng là Mạc Hà đã hiến máu để cứu sống cô, lúc đó ông mới phát hiện ra chuyện hai người có cùng nhóm máu với nhau và dĩ nhiên nếu như ông có cùng nhóm máu với Mạc Ái Ly thì Mạc Du Uyển cũng có cùng nhóm máu với cô, nên bọn họ nhanh chóng theo bác sĩ đi làm thủ tục và bắt đầu hiến máu cho Mạc Ái Ly để cô có thể là làm phẫu thuật ngay tức…

Nguồn máu của bệnh viện kết hợp với nguồn máu vừa được hiến cũng vừa đủ cho Mạc Ái Ly có thể thay máu nhằm duy trì sự sống, nhưng cô bắt buộc phải ở lại bệnh viện để theo dõi trong một thời gian khá dài, vì đến hiện tại cô vẫn chưa có dấu hiệu của việc tỉnh lại.

Việc sử dụng thuốc độc để làm máu của bệnh nhân bị nhiễm trùng trong một khoảng thời gian ngắn là một việc vô cùng nguy hiểm và thiếu đạo đức, chuyện này chỉ có những người hiểu sâu về những vấn đề liên quan đến y khoa mới có thể ra tay một cách chuẩn xác như vậy…

Rõ ràng Thiên Hàn Đình làm như vậy chính là vì muốn kéo Mạc Ái Ly cùng chết với anh ta, đây là chuyện mà Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần chưa bao giờ ngờ tới, bọn họ không bao giờ nghĩ Thiên Hàn Đình lại có cái gan dám hành động một cách ngu xuẩn như vậy…

Ban đầu với tội danh của Thiên Hàn Đình và Âu Dương Tư thì bọn họ không thể bị kết án tử hình vì hành vi của bọn họ chỉ được cho là bắt cóc và gây thương tích cho nạn nhân chứ không hề có ý định giết nạn nhân, nhưng sau khi vụ nhiễm trùng máu của Mạc Ái Ly bị đưa ra trước tòa thì Thiên Hàn Đình đã phải nhận mức án cao nhất là tử hình, còn Âu Dương Tư thì phải nhận mức án chung thân vì tội danh bắt cóc phải làm hại người khác, điều đáng nói là mức án này được tuyên bố cũng có sự can thiệp của Mạc gia và Phong Cảnh Thần…

Cùng lúc đó Mạc gia đã dùng quyền lực của mình để ép buộc Âu Dương Tư phải ly hôn với Mạc Du Uyển, đồng thời mang con gái của mình bình an trở về Mạc gia mà không có bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào. Sự việc lần đó khiến cho mọi người bị chấn động một phen và việc làm ăn của Âu Dương gia trở nên xuống dốc trầm trọng, đến mức họ phải tuyên bố phá sản và biến mất khỏi giới kinh doanh không để lại dấu vết…

Vấn đề duy nhất chính là đã bốn tháng kể từ ngày đó Mạc Ái Ly vẫn chưa hề tỉnh lại, cô chỉ nằm im bất động trên giường mà không có dấu hiệu của việc tỉnh dậy và giao tiếp với mọi người. Ban đầu bác sĩ dự đoán Mạc Ái Ly sẽ bị hôn mê sâu trong vòng hai ngày kể từ ngày thay máu, chậm nhất là một tuần, nhưng bọn họ không ngờ rằng cô lại hôn mê trong suốt bốn tháng liên tục, bây giờ chuyện cô có thể tỉnh lại hay không còn dựa vào phép màu…

Việc thay máu theo phương thức đó diễn ra vô cùng thành công, nhưng mà họ không hiểu tại sao mà Mạc Ái Ly không thể tỉnh dậy. Hiện tại cô đã nằm quá lâu nên khi tỉnh dậy chắc chắn cô sẽ phải tập vô số tài vật lý trị liệu để có thể đi lại như người bình thường…

Mạc Ái Ly cứ thế nằm trên giường, cô không biết hiện tại bản thân đang mơ hay là đang trải qua những chuyện này, cô chỉ biết có những sự việc kì lạ đang liên tiếp diễn ra với mình, kể cả hình ảnh của cha mẹ ruột, kể cả việc cô đang cố gắng cởi trói cho Phong Cảnh Thần và việc cô đã bị xe tông trước khi mất đi trí nhớ. Đột nhiên Mạc Ái Ly nhìn thấy ánh sáng đang loé lên, sau đó cô mới chậm rãi mở mắt ra, đối diện với cô là trần nhà sáng bóng và khung cảnh vô cùng xa lạ…

Mạc Ái Ly không thể cử động được tay và chân của mình, cô cứ thế mở mắt mà nhìn chằm chằm vào trần nhà cho đến khi có người phát hiện ra cô đã thức giấc…

Lúc này bác sĩ mới tiến đến bao vây lấy Mạc Ái Ly, bọn họ nhanh chóng tiến hành hàng loạt các bài kiểm tra khác nhau trên cơ thể của cô, sau đó mới đưa ra một số kết luận cho Phong Cảnh Thần…

“Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh, chúng tôi nghĩ vẫn nên để bệnh nhân ở bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian, tạm thời thì cô ấy không thể đi lại như người bình thường vì cô ấy đã nằm quá lâu trên giường bệnh. Tôi đề xuất người nhà vẫn nên cho cô ấy tập một số bài vật lý trị liệu cho đến khi cô ấy có thể đi lại được…”

Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn nhanh chóng tiến đến gần Mạc Ái Ly, sau đó nắm lấy tay cô, giọng nói của hắn ngập tràn sự vui mừng…

“Đã bốn tháng rồi, anh đợi em suốt bốn tháng, cuối cùng em cũng tỉnh lại…”

Mạc Ái Ly không nghĩ cô có thể nằm trên giường bệnh lâu như vậy, rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ thoáng qua trong trí nhớ của cô, rõ ràng cô chỉ mới trải qua một số chuyện khi cô còn nhỏ, vậy mà bây giờ tỉnh lại cô đã nằm ở đây được bốn tháng…

Hiện tại thì Mạc Ái Ly không thể nói chuyện được, hoặc có thể do bản thân cô đang rất mệt nên không muốn nói, cô chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt sau đó chìm vào không gian yên tĩnh…

Trong vòng nửa năm sau đó, Mạc Ái Ly phải kiên trì và cố gắng rất nhiều để tập những bài tập vật lý trị liệu nhằm giúp cô có thể đi đứng như người bình thường, thậm chí sức khỏe của cô cũng được cải thiện lên không ít trong suốt quá trình đó. Đặc biệt Phong Cảnh Thần luôn luôn đồng hành bên cạnh cô, hắn chưa từng để cho Mạc Ái Ly phải cảm thấy cô đơn bao giờ…

“Nếu em cần gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ mang đến cho em…”

Mạc Ái Ly gần như đã khỏe mạnh trở lại, cô cũng biết tất cả những chuyện sau khi cô nằm viện, kể cả chuyện Mạc gia đã hiến máu để cứu cô…

Sau khi xuất viện, Mạc Ái Ly đã nhanh chóng trở về nhà để gặp con trai của mình, lâu lắm rồi cô mới được gặp lại thằng bé, mới một năm không gặp mà con cô đã lớn như thế này, thậm chí thằng bé con biết bập bẹ gọi mẹ…

Mạc Ái Ly bế Phong Cảnh Minh trên tay, cô dịu dàng hôn lên má của thằng bé, sau đó mỉm cười hỏi con của mình…

“Con có nhớ mẹ không?”

Phong Cảnh Minh nhìn thấy nụ cười trên môi của Mạc Ái Ly, cậu bé đưa tay chạm lên mặt cô, không biết cậu bé biết có hiểu cô đang nói gì không nhưng cậu bé lại trực tiếp hôn lên môi cô một, cái sau đó nở nụ cười rạng rỡ…

Mạc Ái Ly cảm động suýt khóc, cô không ngờ được rằng con trai của mình có thể tình cảm như vậy, chắc chắn Phong Cảnh Thần và mọi người trong nhà đã thay cô chăm sóc và nuôi dạy thằng bé rất tốt…
 
Chương 84: Chúng ta tắm cùng đi


Mặc dù mối quan hệ giữa Mạc Ái Ly và Mạc gia vẫn còn chút khó xử nhưng cô không thể nào mang lòng thù hận Mạc Hà được, trong thâm tâm của cô vẫn luôn dành cho ông một sự kính trọng nhất định và cô cũng rất yêu thương ông…

Phong Cảnh Thần để ý thời gian gần đây luôn thấy Mạc Ái Ly thở dài căng thẳng nên hắn quyết định sẽ hoãn lại toàn bộ công việc đang làm mà đưa cô đi chơi khoảng một thời gian. Hắn cũng sắp xếp bảo mẫu chăm sóc Phong Cảnh Minh trong lúc hắn và Mạc Ái Ly vắng mặt.

Địa điểm mà Phong Cảnh Thần lựa chọn để bọn họ có thể thư giãn là một khu resort năm sao gần biển, nơi đây cũng là nơi mà Kỷ Minh Thành đã gợi ý cho hắn. Khi trước Kỷ Minh Thành cũng cùng San Tiểu Ái đến đây để nghỉ dưỡng, cậu ta cảm thấy rất tuyệt nên đã đề xuất với Phong Cảnh Thần trong lúc hắn đang đau đầu nghĩ ra nơi lý tưởng để hẹn hò.

Khi mặt trời đã lặn, màn đêm buông xuống, biển trở nên yên tĩnh và lặng lẽ. Ánh đèn từ xa phản chiếu trên mặt biển, tạo nên những dải sáng mờ mờ rải rác khắp bầu trời.

Biển đêm mang một sắc màu đặc biệt, từ màu đen sâu thẳm của nước biển, đến màu xanh lấp lánh của ánh sáng phản chiếu. Các con sóng nhẹ nhàng lăn tăn vào bờ cát, tạo ra âm thanh êm dịu và thư giãn.

Trên bầu trời, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, tạo nên một không gian vô cùng đẹp mắt và lãng mạn. Ánh sáng từ các ngôi sao chiếu sáng trên mặt biển, tạo ra một cảnh tượng mơ hồ và thần tiên.

Biển đêm cũng là thời điểm mà các tàu biển và đèn pha chiếu sáng, tạo nên những đường sáng mờ mờ trên biển. Những ánh sáng này tạo nên một cảnh tượng độc đáo và bắt mắt, thể hiện sự sống động và sự di chuyển trên biển đêm.

Cảnh biển vào ban đêm mang đến một cảm giác yên bình và trầm mặc. Nó tạo ra không gian để thư giãn và lắng nghe tiếng sóng và gió biển.

Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần cùng nhau đi bộ trên bờ biển, tận hưởng không gian yên tĩnh của từng cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ. Ánh đèn từ xa phản chiếu trên mặt biển, tạo nên một không gian mộng mơ và lấp lánh.

Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly nắm tay nhau và trò chuyện với nhau về một vài điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, tạo nên một không gian ấm áp và thân mật. Họ cùng nhau đi trên cát mịn, cảm nhận sự mềm mại và dịu nhẹ của nó dưới chân.

Âm nhạc từ xa vang lên, tạo nên một không gian lãng mạn. Cả hai bất chợt dừng lại và ngước lên nhìn nhau…

“Hình như có người đang tổ chức đám cưới…”

Phong Cảnh Thần nhìn xung quanh liền thấy một cái đám cưới khá lớn ở bên kia bãi biển…

“Tổ chức đám cưới ở nơi này cũng không tệ…”

Phong Cảnh Thần nắm tay Mạc Ái Ly để tận hưởng gió biển mát mẻ. Cả hai ngồi trên cát và nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt

Trong khoảnh khắc này, Mạc Ái Ly muốn chia sẻ những suy nghĩ, ước mơ và tình cảm của mình. Cô cũng muốn tạo ra một không gian đáng nhớ…

“Em hi vọng cuộc sống của chúng ta sẽ trôi qua tốt đẹp như thế này, em cũng hy vọng chúng ta sẽ luôn thành thật với nhau trong tất cả mọi chuyện…”

Phong Cảnh Thần mỉm cười gật đầu, hắn cảm thấy không khí ở nơi này ngày một lạnh hơn, tốt nhất là không nên ở đây quá lâu…

“Chúng ta về đi, ngồi đây lâu chắc chắn em sẽ bị ốm…”

Cả hai nhanh chóng quay trở về resort, Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly cũng chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc từ buổi dạo chơi cùng nhau.

Khi Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần bước vào trong resort, không gian trở nên ấm áp và sang trọng. Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng, tạo ra một không gian dễ chịu và thư giãn.

Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly đi vào phòng nghỉ của mình, nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp họ. Phòng được trang trí đẹp mắt và thoải mái, với giường lớn và các trang thiết bị hiện đại. Cả hai cùng nhau chìm đắm trong không gian riêng tư này.

Phong Cảnh Thần phát hiện ra ở bên ngoài có một bồn tắm nước nóng khá rộng rãi, hắn hiểu vì sao Kỷ Minh Thành lại giới thiệu nơi này với hắn rồi. Đột nhiên Phong Cảnh Thần nảy ra ý tượng vô cùng táo bạo muốn đề xuất với Mạc Ái Ly…

“Chúng ta tắm cùng đi…”

Mạc Ái Ly chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Phong Cảnh Thần đã bị hắn bế thốc lên, sau đó chậm rãi đặt cô vào bồn tắm ngoài trời…

Trong không gian tự nhiên, bồn tắm ngoài trời được đặt giữa thiên nhiên xanh tươi. Nước trong bồn tắm ấm áp và hơi nước bắt đầu bốc lên từ bề mặt, tạo thành những đám mây mịn màng và mơ hồ. Hơi nước từ bồn tắm ngoài trời mang theo mùi thảo mộc và hương thơm tự nhiên từ dòng nước. Nó mang lại một cảm giác tươi mát và thư giãn, như một lời mời gọi thả lỏng cơ thể và tâm trí…

Hơi nước tạo thành những tầng mây mờ mịn, tạo nên một cảm giác mê hoặc và huyền ảo. Ánh sáng từ mặt trăng chiếu qua những đám mây nước, tạo ra những tia sáng mờ ảo, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt và thú vị.

Mạc Ái Ly không hề biết trong phòng nghỉ lại có một nơi đặc biệt như thế, mặc dù đây là không gian khép kín nhưng ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi cả hai phải tắm cùng nhau ở đây…

“Hay chúng ta tắm ở bên trong được không, em cảm thấy tắm ở nơi này có chút kỳ lạ…”

Phong Cảnh Thần nhanh chóng cởi quần áo, hắn liền xuống bồn tắm cùng với Mạc Ái Ly, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo cô mà kéo mạnh về phía lồng ngực rắn chắc của mình, cuối cùng là giúp cô cởi hết quần áo vướng víu trên người…

“Tắm ở đây đi, như vậy anh mới có thể nhìn thấy em rõ hơn…”

Mạc Ái Ly càng nghĩ càng cảm thấy ngại ngùng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà hai người quấn quýt nhau trong không gian mở như thế, nhưng nếu Phong Cảnh Thần thích thì cô đành chiều theo ý hắn vậy…

“Anh tính toán hết rồi đúng không?”

Phong Cảnh Thần mỉm cười yêu nghiệt, hắn không nói lời nào liền tiến đến hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của cô. Bây giờ thứ duy nhất mà hắn muốn chính là chiếm lấy Mạc Ái Ly một cách triệt để…

“Em có thể tính toán chuyện này với Kỷ Minh Thành, cậu ta gợi ý nơi tuyệt vời này cho anh đấy…!”
 
Chương 85


Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly cùng nhìn nhau, trái tim của họ đập nhanh hơn. Cả hai đưa môi lại gần nhau, sau đó trao một nụ hôn ngọt ngào và đầy cảm xúc. Những cử chỉ nhẹ nhàng và âu yếm của họ tạo nên một sự kết nối tình cảm mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc này, thời gian và không gian chỉ còn riêng hai người. Cả hai tận hưởng mỗi giây phút của nụ hôn nồng cháy, để tình yêu và sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể và tâm trí của đối phương.

Nụ hôn của Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly mang theo những cảm xúc khác nhau, từ sự ngọt ngào và tình cảm đến sự mãnh liệt và khao khát. Đó là cách để họ thể hiện tình yêu và sự quan tâm chân thành dành cho nhau.

Dưới ánh trăng sáng rực rỡ đêm nay, làn da trắng như tuyết mùa đông, mềm mại và mịn màng như dòng thu thủy của Mạc Ái Ly được lộ rõ ra, mỗi nơi mà Phong Cảnh Thần chạm đến đều ngại ngùng mà ửng đỏ gợi tình. Đặc biệt là hai chú thỏ cô nuôi ở trước người, chúng tròn trịa và xinh đẹp như cô vậy. Thêm vùng đất huyền ý giữa hai chân thẳng dài của người phụ nữ đang khép chép càng làm gợi hứng thú tìm kiếm của người nam nhân mạnh mẽ như hắn...

Mạc Ái Ly xấu hổ dùng một tay che ngực lại, tay còn lại chặn phía dưới ngăn Phong Cảnh Thần cứ liên tục nhìn vào nó. Khuôn mặt sớm đã xấu hổ của Mạc Ái Ly quay sang chỗ khác, hai mắt nhắm chặt vào nhau...

Phong Cảnh Thần cúi thấp xuống, giọng nói khiêu gợi liên tục thì thầm bên tai cô...

“Em bỏ tay ra đi, anh muốn nhìn…”

Mạc Ái Ly nghe lời liền đưa tay ôm lấy vai rộng lớn của người đàn ông, được đà Phong Cảnh Thần liền cúi xuống hôn nhẹ lên hạt đậu trước ngực cô khiến cô không tự chủ run nhẹ. Hắn to gan mở miệng ngậm lấy cả ngực cô, tay bên kia cũng không rảnh rỗi liền đưa lên xoa nắn bên còn lại...

"Ư...ưm..."

Mạc Ái Ly vì kích thích tột độ và không ngừng phát ra âm thanh khiêu gợi đánh trực tiếp vào thính giác của người đàn ông, làm hắn càng ra sức hút lấy ngực cô vào miệng…

*** *** *** ngày càng lớn trong miệng Phong Cảnh Thần, hắn ngậm đến khi bản thân thỏa mãn mới nhả ra để tận hưởng thành quả. Chúng liền trở nên sáng bóng và xinh đẹp hơn bao giờ hết, có lẽ trong mắt Phong Cảnh Thần thì tất cả mọi thứ của Mạc Ái Ly đều xinh đẹp giống cô vậy.

Chơi đùa với hai con thỏ nhỏ chán chê, Phong Cảnh Thần liền chuyển hướng lên phía cổ cô mà cắn mút, đến khi chúng hiện lên những dấu hồng hào độc nhất của hắn.

Suốt cả quá trình Mạc Ái Ly chỉ biết nắm chặt lấy vai Phong Cảnh Thần vì cô sợ sẽ ngã xuống nước, lâu lâu cô còn ra sức bấu chặt lên vai hắn để giữ thăng bằng...

Mạc Ái Ly không hề hay biết mọi động tác nhỏ của cô đều được Phong Cảnh Thần thu vào tầm mắt. Hắn muốn để cô tận hưởng khoái cảm tuyệt vời nhất mà việc làm tình mang lại, để cô khóc lên vì vui sướng...

Phong Cảnh Thần bế thốc Mạc Ái Ly đặt cô ngồi hẳn trên thành bồn tắm, sau đó hắn hôn từ giữa ngực xuống phía bụng cô, đến vùng đất phía dưới liền dừng lại đôi chút, cuối cùng tách chân cô ra hai bên, hắn không hề do dự mà nhanh trí chui vào giữa trước khi Mạc Ái Ly kịp khép chân về...

"Không được đâu, anh đừng làm vậy mà…!"

Phong Cảnh Thần bỏ ngoài tai những lời Mạc Ái Ly nói, thứ hắn quan tâm chính là thứ nước lỏng đang chảy ra từ khe suối kia mà thôi. Hắn liền không do dự đưa lưỡi đến thưởng thức, hương vị thật sự rất tuyệt vời, hương vị thuộc về riêng cô...

"Á...a...anh...anh...đừng mà..."

Phong Cảnh Thần càng được nước tiến sâu hơn, trong khi Mạc Ái Ly vì kích thích quá độ mà ra nhiều hơn, hai tay cô định đẩy đầu hắn ra nhưng vì quá kích thích lại vô thức luồn vào trong tóc của Phong Cảnh Thần, càng làm hắn hiểu lầm là cô muốn anh động chạm mạnh thêm nữa…

"Chậm chút! Em muốn ra…”

Mạc Ái Ly nằm dài trên thành bồn tắm, hơi thở của cô trở nên loạn nhịp khi vừa trải qua một trận kích thích nồng nhiệt, hiện tại cô đang mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ, nhưng Phong Cảnh Thần cư nhiên không cho phép cô có thể ngủ dễ dàng như vậy...

"Anh còn chưa làm mà, sao em lại đòi đi ngủ chứ...?"

Mạc Ái Ly xanh mặt nhìn về phía Phong Cảnh Thần, bây giờ cô thật sự không còn chút sức lực nào để phục vụ hắn nữa đâu…

“Khi khác em bù lại cho anh nhé! Bây giờ chúng ta đi ngủ thôi…”

Phong Cảnh Thần cầm lấy tay Mạc Ái Ly mà hôn liên tục mấy cái, hắn nở nụ cười yêu nghiệt, đáp lại lời cầu xin vô nghĩa của cô…

“Không được đâu em yêu à, em nói câu này rất nhiều lần rồi đấy…!”

Mạc Ái Ly biết cô không thể đấu lại Phong Cảnh Thần nên đành phải chiều theo ý hắn vậy, chỉ là cô muốn cầu xin một chuyện thôi…

"Vậy anh phải nhẹ nhàng với em, không được bắt nạt em..."

Phong Cảnh Thần cười cười nhưng không đáp lại, hắn cũng rời khỏi bồn tắm mà đè lên người Mạc Ái Ly, lại nhanh chóng nâng hai chân cô lên, sau đó đặt thứ to lớn của mình vào giữa hai chân cô mà ma sát để cô quen dần. Khi Phong Cảnh Thần nhận thấy nơi đó của Mạc Ái Ly đủ ẩm ướt thì hắn mới tiến vào…

Phong Cảnh Thần liền từ từ đẩy vật to lớn của hắn vào trong, bên tai khẽ chậm rãi vang lên tiếng rên phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của Mạc Ái Ly...

"Nhẹ nhàng thôi anh…!”

Phong Cảnh Thần không việc gì phải vội vàng, tốc độ chậm hết sức để cô bé có thể thích nghi được với vật của hắn. Từng lớp thịt non mềm ra sức cắn mút lấy tiểu đệ khiến hắn không thể hành động theo lý trí.

Phong Cảnh Thần liền đặt hai chân của cô trên vai, tay giữ eo cô bắt đầu luận động theo bản năng nguyên thủy nhất của người đàn ông...

Mạc Ái Ly đang tận hưởng khoái cảm, hai tay cô đan vào nhau ôm lấy cổ Phong Cảnh Thần…

"Ưm..ư..."

Phong Cảnh Thần tưởng Mạc Ái Ly muốn hắn hôn cô nên hắn mới không chút do dự liền cúi xuống dây dưa môi lưỡi với cô, từng tiếng chậc chậc va lấy nhau càng làm hắn hưng phấn…

Cuối cùng Mạc Ái Ly chỉ muốn thở chứ không phải cần xin được hắn hôn, nhưng bọn họ lỡ hôn môi rồi nên cô cũng không muốn bỏ người đàn ông này ra, cô nhanh chóng luồn tay vào tóc hắn kéo về phía mình khiến cho nụ hôn của bọn họ càng thêm sâu hơn...

Phong Cảnh Thần miệng thì hôn cô, tay thì mải vân vê thỏ con của cô, phía dưới thì đang mải chơi đùa cùng cô bé của Mạc Ái Ly…

"A...a...anh...”

Phong Cảnh Thần buông môi cô ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc kích thích, tập trung vào việc ra vào phía dưới, tốc độ nhanh vô cùng. Khoái cảm dường như làm cả hai mất đi lý trí duy nhất, Phong Cảnh Thần hành động theo bản năng còn Mạc Ái Ly vì sung sướng mà liên tục phối hợp với hắn...

"Em...không chịu nổi...a..."

Phong Cảnh Thần liền bế Mạc Ái Ly lên để cô ngồi lên người hắn, phía dưới vận động mạnh mẽ vào trong cô. Khoảng mười lăm phút sau cả hai cùng ra, Mạc Ái Ly vì mệt mỏi mà tựa vào vai anh ngủ thiếp đi, còn Phong Cảnh Thần vuốt nhẹ lọn tóc rối sang một bên, sau đó hôn nhẹ lên má cô âu yếm...

"Anh yêu em…”

Phong Cảnh Thần đưa Mạc Ái Ly đi tắm rửa sạch sẽ lại, sau đó mới đặt cô lên chiếc giường êm ấm để cô có thể ngủ sâu giấc hơn. Sau khi tắm xong hắn cũng nằm xuống bên cạnh cô, lặng lẽ hôn cô mấy cái rồi mới chìm vào giấc ngủ cùng Mạc Ái Ly. Có lẽ cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ phong phú không kém gì đêm nay…
 
Chương 86: End


Khi mặt trời mới bắt đầu lên, khung cảnh buổi sáng tràn đầy sự tươi mới và hứng khởi. Ánh sáng ban mai lan tỏa khắp không gian, tạo ra một cảm giác ấm áp và bình yên.

Không gian được chiếu sáng bởi ánh sáng dịu dàng và tia nắng vàng óng. Ánh sáng ban mai tạo nên một màu sắc tươi mới và sáng lấp lánh, làm nổi bật sự tươi đẹp của mọi thứ xung quanh. Cây cối, hoa lá và cỏ cây được tô điểm bởi ánh sáng ban mai, tạo nên một khung cảnh sống động và rực rỡ.

Âm thanh của buổi sáng cũng đem lại một cảm giác thư giãn và yên bình. Tiếng chim hót và tiếng gió từ biển cả bao la thoảng qua tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng và du dương. Đó là âm nhạc tự nhiên và thiên nhiên, tạo nên một khung cảnh thập phần yên tĩnh và thư thái.

Một khung cảnh buổi sáng cũng thường đi kèm với sự thay đổi trong không khí. Không khí buổi sáng thường tươi mát và trong lành, mang đến một cảm giác sảng khoái và sức sống mới. Hơi thở trong lành và mát mẻ của buổi sáng khiến ta cảm thấy sảng khoái và sẵn sàng để bắt đầu một ngày mới.

Khi Phong Cảnh Thần mở mắt và nhìn thấy Mạc Ái Ly nằm ngủ bên cạnh mình, một cảm xúc hạnh phúc lan tỏa trong lòng hắn. Cảm giác hạnh phúc và yêu thương tràn ngập tâm trí và trái tim của Phong Cảnh Thần.

Phong Cảnh Thần cảm nhận được sự ấm áp và an lành khi nhìn thấy Mạc Ái Ly nằm ngủ bên cạnh. Tâm trạng hạnh phúc của Phong Cảnh Thần cũng được tạo nên từ sự biết ơn và trân trọng. Hắn nhìn Mạc Ái Ly với lòng biết ơn vì có cô ở bên cạnh, cho hắn niềm tin tuyệt đối vào tình yêu. Phong Cảnh Thần cảm nhận rằng đó là một món quà quý giá và an ủi từ định mệnh mà ông trời ban cho anh…

Phong Cảnh Thần ôm Mạc Ái Ly vào lòng và nâng nhẹ đầu cô lên để hôn lên trán mềm mại của cô. Khi môi của Phong Cảnh Thần chạm vào trán Mạc Ái Ly, cảm giác ấm áp và an lành tràn ngập trong không gian xung quanh.

Nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng này truyền tải tình yêu và sự quan tâm chân thành từ Phong Cảnh Thần đến Mạc Ái Ly. Nó là một hành động tình cảm và âu yếm, thể hiện sự bảo vệ và sự chăm sóc của Phong Cảnh Thần đối với Mạc Ái Ly.

Mạc Ái Ly cảm nhận được nụ hôn này như một sự thừa nhận và sự yêu thương chân thành từ Phong Cảnh Thần. Cô cảm thấy an tâm và an lòng trong vòng tay của hắn, cảm nhận được sự ấm áp và sự chăm sóc mà hắn dành cho mình. Trong khoảnh khắc này, thời gian trôi chậm lại và không gian xung quanh trở nên yên bình và thư thái. Nụ hôn trên trán tạo ra một không gian riêng tư và thân mật giữa Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly, nơi mà họ có thể chia sẻ tình yêu và cảm xúc một cách chân thành và tự nhiên…

“Anh làm em thức giấc à?”

Mạc Ái Ly khẽ chớp chớp mắt, cô nghe câu hỏi kia của Phong Cảnh Thần liền ra sức lắc đầu phủ nhận, sau đó mới chậm rãi lên tiếng đáp lại anh…

“Không phải đâu, em vô tình thức giấc thôi…”

Mạc Ái Ly cảm thấy một cảm xúc ấm áp và an lành khi thức dậy và nhận ra mình đang nằm trong vòng tay rắn chắc của Phong Cảnh Thần...

“Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh một chút nhé…!”

Phong Cảnh Thần bế Mạc Ái Ly ra bên ngoài ban công để cả hai có thể ngắm cảnh vào buổi sáng ở một nơi bình yên và xinh đẹp như thế này. Hắn cũng gọi phục vụ phòng để đặt đồ ăn sáng và cà phê cho cả hai trước khi bọn họ về nhà.

Phong Cảnh Thần và Mạc Ái Ly ngồi bên nhau trong không gian yên bình và trong lành của buổi sáng. Ánh nắng ban mai chiếu sáng và tạo ra một không gian ấm áp và tươi mới.

Cả hai cùng nhìn ra khung cảnh xung quanh, thả hồn vào vẻ đẹp tự nhiên và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình bên nhau. Họ cũng chia sẻ những ý tưởng, suy nghĩ và cảm xúc của mình một cách chân thành và tự nhiên nhất, giống như những người bạn thân hơn là những cặp vợ chồng phải tuân thủ theo quy tắt.

“Anh nghĩ khoảng bao lâu thì chúng ta nên có con thứ hai?”

Phong Cảnh Thần không tính đến chuyện này, hắn nghĩ việc có con cứ nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất, huống chi lần sinh đầu của cô thật sự khuến hắn cảm thấy hoảng hồn…

“Đợi con trai lớn thêm một chút rồi chúng ta có con cũng không muộn, hoặc chúng ta chỉ cần mỗi tiểu Minh là được…”

Mạc Ái Ly mỉm cười gật đầu, cô nghĩ nên có con thứ hai sớm một chút, vậy thì cô có thể ở cạnh đứa bé lâu hơn, cô cũng có nhiều thời gian hơn để quan tâm đến sự phát triển của hai con…

Sau chuyến đi chơi kéo dài hơn một tuần thì cả hai cũng phải về nhà. Như thường lệ thì Phong Cảnh Thần sẽ đi làm, đến tối hắn sẽ trở về để ăn tối cùng với hai mẹ con Mạc Ái Ly. Cuối cùng là cùng nhau dỗ tiểu Minh ngủ sau đó là thời gian còn lại của hai người…

Mạc Ái Ly cảm giác chuyện này cứ như một giấc mơ thật đẹp mà cô đang trải qua vậy, cô nhìn chằm chằm về phía Phong Cảnh Thần, sau đó mỉm cười khen hắn…

“Chồng em đẹp trai thật đấy, em thật sự rất yêu anh!”

Phong Cảnh Thần nhíu mày, hắn tiến lại gần Mạc Ái Ly, sau đó hôn nhẹ lên môi cô…

“Anh cũng yêu em…”

Phong Cảnh Thần dùng cả thời niên thiếu của hắn chỉ đợi một cô gái ít hơn hắn tận mười tuổi, hắn dùng tất cả sự hi sinh và dịu dàng cho một người duy nhất. Thật ra Phong Cảnh Thần không cần phải luôn miệng nói yêu Mạc Ái Ly, vì cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tình yêu của hắn bằng những cử chỉ nhỏ nhất…

END.
 
Chương 87: Ngoại tryện


Bình thường một đứa trẻ được sinh ra sẽ thừa hưởng tính cách của cha hoặc mẹ, nếu đứa bé là con gái thì sẽ giống cha nhiều hơn, còn con trai sẽ giống mẹ. Nhưng đối với gia đình nhỏ của Mạc Ái Ly thì khác, tính cách của đứa trẻ lại giống với Kỷ Minh Thành…

Khi Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần bận rộn dành thời gian cho đối phương thì con của họ được gửi ở chỗ Kỷ Minh Thành và San Tiểu Ái. Trong lúc San Tiểu Ái bận chuyện ở bệnh viện thì Kỷ Minh Thành dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cho đứa bé.

Thay vì gọi đứa bé bằng những cái tên đáng yêu như tiểu bánh bao, tiểu Phong Cảnh Thần hay tiểu bảo bối thì Kỷ Minh Thành lại gọi đứa trẻ đó là tiểu Báo. Thay vì đưa tiểu Báo đi khu vui chơi thì Kỷ Minh Thành lại đưa em đến khu huấn luyện tân binh để học cách bắn súng và cách sử dụng một số loại độc phổ biến.

Đến lúc tiểu Báo được trả về cho cha mẹ ruột của mình thì tính cách của em không khác gì Kỷ Minh Thành, hay nói đúng hơn là phá phách hơn những đứa trẻ khác gấp trăm ngàn lần. Như việc tiểu Báo lần mò vào phòng làm việc của Phong Cảnh Thần, sau đó nhảy nhót lung tung làm vỡ mấy cái bình gốm đắt tiền của hắn.

Phong Cảnh Thần cảm thấy con nít nghịch ngợm là chuyện bình thường nên vẫn yên tâm gửi con mình ở chỗ Kỷ Minh Thành, cho đến khi cậu bé được ba tuổi thì hỗn loạn bắt đầu xảy ra…

Hôm nay Mạc Ái Ly vẫn đến đón con từ chỗ Kỷ Minh Thành như thường lệ, cô dự định cho con đến trường mẫu giáo giống như các bạn cùng trang lứa. Vốn tưởng rằng con cô sẽ khóc lóc mếu máo đòi ở nhà, nhưng cậu bé lại vô cùng vui vẻ theo Mạc Ái Ly đi đến trường để nhập học.

Tiểu Báo phát hiện ra ngôi trường mà cậu đang học có một lối nhỏ dẫn ra bên ngoài nhưng lại bị che lấp bởi một hòn đá rất lớn. Có vẻ bảo vệ chỉ dùng hòn đá để chặn lại cho có chứ không hề có ý định lấp chỗ hở ra này.

Tiểu Báo lấy từ trong cặp mình ra một chất lỏng màu tím đang sủi bọt, cậu nhớ chú Kỷ Minh Thành dặn đây là axit lỏng, được sử dụng để bỏ trốn khi cần thiết, cách dùng là đổ dung dịch lên chỗ mà mình muốn phá huỷ. Đúng lúc tiểu Báo cần dùng để thoát ra khỏi khu nhà trẻ nhàm chán này.

Tiểu Báo thuận lợi ra khỏi nhà trẻ mà không bị bất cứ ai phát hiện, cậu hiếm khi được ra ngoài thế này nên cậu vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài. Nhưng xui xẻo sao cậu lại bị bắt cóc khi chưa đi được bao xa…

Bọn bắt cóc đã để ý sẵn những dưad trẻ học trường này đều là con cái nhà giàu nên cố thủ sẵn ở hẻm khuất, chỉ cần có đứa trẻ nào đi một mình thì ắt hẳn sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng…

Tiểu Báo được bọn chúng đưa đến một ngôi nhà hoang, tên cầm đầu nhanh chóng trói cậu bé vào cột, sau đó dùng giọng điệu dữ tợn để hỏi cậu bé…

“Này, gọi cho cha mẹ của mày đến đây trước khi bọn tao giết mày!”

Tiểu Báo nhìn những người lạ mặt trước mắt, cậu bé thở dài có chút thất vọng vì bọn họ không được ngầu giống như chú Kỷ Minh Thành của cậu…

“Điện thoại trong cặp của cháu, để cháu gọi cho mẹ…”

Tiểu Báo mở cặp ra để tìm thứ gì đó, sau đó cậu lấy ra một cây súng ngắn và một lọ chất khí màu trắng đục, sau đó giơ súng về phía tên cầm đầu…

“Các chú chạy đi ạ, cháu không muốn làm mọi người bị thương đâu…”

Tên cầm đầu cười ầm lên, hắn ta nhanh chóng lên tiếng thách thức…

“Bớt làm trò nhảm nhí đi! Bọn này không có kiên nhẫn đùa với mày đâu…!”

Tiểu Báo di chuyển cây súng xuống vai của tên cầm đầu, ai ngờ cậu lại nổ súng thật khiến cả đám người chưa kịp hoàn hồn. Vì cây súng này được Kỷ Minh Thành thiết kế dành riêng cho tiểu Báo nên sức bật không đáng kể nhưng đạn bắn ra vẫn giống như súng thật, từ đó khiến người bị bắn bị đả thương nặng. Cùng lúc đó tín hiệu từ cây súng sẽ được phát đến chỗ Kỷ Minh Thành báo hiệu rằng cậu bé đang gặp nguy hiểm…

Tiểu Báo ném lọ dung dịch về phía bọn họ, sau đó cậu nhanh chóng chạy ra ngoài trước khi bị bắt được. May mắn sao cậu chưa làm gì quá đáng, bằng không cha mẹ của cậu sẽ giết cậu mất…

Ngay lúc tiểu Báo chạy được một quãng thì Kỷ Minh Thành đã xuất hiện trước mặt cậu bé, Kỷ Minh Thành cười lớn lên tiếng khen ngợi…

“Cháu giỏi thật đấy! Đáng ra cháu phải bắn thêm mấy thằng nữa để bọn chú dọn luôn một thể chứ…”

Mạc Ái Ly tiến lên đấm Kỷ Minh Thành một cái, cô không ngờ trong ba năm ngắn ngủi mà Kỷ Minh Thành đã đào tạo con cô thành người như vậy. Nếu Phong Cảnh Thần mà biết chắc chắn sẽ lớn chuyện…

“Con về nhà ngay cho mẹ!”

Tiểu Báo tròn mắt nhìn Mạc Ái Ly, cậu bé lủi thủi theo mẹ về nhà. Còn chuyện ở đây giao lại cho Kỷ Minh Thành tuỳ ý xử lý. Bây giờ thứ kinh khủng hơn là phải đối diện với hàng vạn câu hỏi của Mạc Ái Ly…

Mạc Ái Ly nhìn con trai của mình sắp khóc đến nơi, cô cảm thấy chuyện này rất không ổn đối với một đứa trẻ bốn tuổi, có lẽ từ nay trở đi cô phải cấm cậu bé đến chỗ của Kỷ Minh Thành rồi…

“Từ nay trở đi con không được phép đến chỗ chú Kỷ Minh Thành nữa, chuyện này mà để cha con biết thì con không sống nổi đâu!”

Tiểu Báo nghe đến chuyện không được đến chỗ Kỷ Minh Thành nữa liền khóc ầm lên ăn vạ, cậu bé nhanh chóng hứa đủ điều với Mạc Ái Ly…

“Đừng mà mami! Con sẽ ngoan mà, con không trốn học nữa đâu! Con sẽ chăm chỉ mà, đừng cấm con đến chỗ chú Kỷ Minh Thành…”

Mạc Ái Ly bất lực chỉ còn cách nhỏ nhẹ thương lượng lại với cậu bé…

“Được rồi, một tháng gặp một lần, mẹ không nhân nhượng với con đâu…”

Tiểu Báo ngừng khóc, cậu bé tiến đến leo lên người mẹ mình, sau đó hôn má cô một cái…

“Tiểu Báo biết rồi ạ…”

Mạc Ái Ly nhìn chằm chằm con trai, cô hoài nghi hỏi lại…

“Tiểu Báo? Ai gọi con vậy hả? Mẹ gọi con là tiểu Bảo Bối cơ mà?”

Tiểu Báo nhìn về phía Kỷ Minh Thành đang đi tới, cậu vui vẻ chỉ tay về phía chú của mình…

“Là chú Kỷ Minh Thành đặt cho con đó mẹ…”

Mạc Ái Ly nhìn về phía Kỷ Minh Thành, cô không kiềm được mà rít từng chữ qua kẽ răng…

“KỶ MINH THÀNH!!! CẬU MUỐN CHẾT HẢ???”

Kỷ Minh Thành không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu nghĩ rằng ngay lúc này nên chạy là thượng sách!

End ngoại truyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top