Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?


Bày giờ Giang Vù đá chù động gửi đan dược có thế chứa khỏi chán cho Lăng Vân, nhà họ Lăng thực sự không còn lý do gì đế oán giận Giang Vù nửa.

Giang Vù tự tin trấn an: “Chi cần cậu Lăng uống viên đan dược này thì chán cùa anh ta sẽ khỏi hần trong thời gian ngắn”.

“Cam ơn, tòi thật sự rất càm kích cậu”.

Lăng Phi Dương vừa nói lời cám ơn vừa cấn thận cất đan dược đi.

‘Đúng rồi! L’ân này nhà họ Lăng đă chịu tốn thất không nhó, không biết sếp Lăng có đồng ý họp tác với tòi không?”

Giang Vù mim cười nhìn Lăng Phi Dương nói: “Với hiệu quá cúa nhung đan dược trong tay tôi, cộng thêm sức ánh hưóng cúa nhà họ Lăng trên thị trưởng dược phấm mấy chục nầm nay, một khi chúng ta họp tác thì không lâu nữa tôi tin răng có thế bù lại được khoản tốn thất kia”.

‘ Nếu như vậy thì tòi mới câm thấy yên lòng được một chút”.

“Cậu Giang đúng là ngưòi rộng rằi tốt bụng!”

Nghe vậy, Làng Phi Dương cám động đến mức suýt bật khóc.

Ngay từ đâu Làng Phi Dương đâ có dự định hợp tác với Giang Vũ, nhưng vì sự việc trước đó đà xáy ra, nên cho dù họ có hòa giái thì ông ta cũng không biết phái băt đâu câu chuyện như thế nào.

Giang Vũ bây giờ lại đề nghị họp tác, đúng là thánh nhân!

Nếu biết Giang Vũ tốt tính như vậy thì lúc trước Lãng Phi Dương đã tuyệt đôi không trớ thành ké thù cúa anh.

Có khi vì đế có được mối quan hệ tốt đẹp với Giang Vu mà ông ta còn cỏ thế tự mình đánh gầy chân Làng Vân.

“Tốt lầm, mọi người đều vui vé!”

Ông Đống lại lên tiếng, cầm ly rượu lên: ‘Tôi xin phép cậy già lên mặt, kính rượu hai người. Chúc hai người sau này họp tác vui vé, đòi bên cùng có lợi”.

“Cậu Giang, cậu cứ tự nhiên, tòi xin phép uống trước”.

Lăng Phi Dương hưng phấn đứng dậy, uống một hoi hết ly rượu trước khi Giang Vù kịp cầm ly lẻn, không biết là do phân khích hay do tác dụng cúa rượu mà mặt ông ta đó bừng tròng vò cùng hưng phấn.

“Cám ơn ông Đống đâ ra mặt giúp chúng tỏi giàng hòa, chúc chúng ta sau này hợp tác vui vẻ “.

Giang Vũ mim cười câm ly rượu lẻn, nhưng khi anh vừa đưa ly rượu lẻn miệng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lẻn.

“Xin lỗi!’

Giang Vù xin lối rồi lây điện thoại ra, thấy là Tiếu Viện gọi, vội vàng đặt ly xuống: “Tiếu Viện, sao vậy?”

“Giang Vù, tên khốn kiếp, có chủ của tỏi bị băt cóc đều là vì anh”.

Tiểu Viện gầm lên, giọng nói đầy nức nở nói: ‘Nếu cò chú cúa tòi có chuyện gì thì anh nhất định phái chôn chung!”

“Tuyết Tinh bị bãt cóc sao?”

Giang Vú nghe vậy thì săc mặt thay đổi mạnh mế, trong cơ thế lập tức bộc phát ra mòt luồng sát khí đáng sợ: ‘Tôi sẽ lập tức trở về!”

“Giang Vù, chuyện gì xày ra vậy?*

Nhìn thấy Giang Vù khiêm tốn và lịch sự trước đó đột nhiên trở nên hung dư, ông Đống và Lầng Phi Dương lo lãng hỏi.

“Tuyết Tinh bị bât cóc”.

Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn ông Đống và Lăng Phi Dương, sau khi câm thấy hai người này không cỏ lý do gi đế bât cóc Kỷ Tuyết Tinh thi anh mới nghiến ràng nghiến lợi nói: “Cho dù là ai ra tay thì tòi cũng sẻ không tha cho kẻ đó”.

Vừa dứt lời, Giang Vũ đằ lao ra khói cứa.

“Phân rỏi, phán rồi, lại có người dám động đến Tuyết Tinh, đúng là chán sống!”

Nghe tin Ký Tuyết Tinh bị bắt cóc, òng Đống đập bàn, lập tức lấy điện thoại di động ra liên lạc với người phụ trách cục chiến tranh Giang Đòng và lânh đạo các đáng phái lớn ớ thành phố Giang Châu.

Nếu Kỷ Tuyết Tinh xáy ra chuyện gì ớ Giang Châu thì toàn bộ Giang Châu sẻ không thế chịu nối lứa giận cúa nhà họ Ký.

Đặc biệt là lẳo vương gia kia, với sự yêu thương dành cho Ký Tuyết Tinh, có thế ông ta sẻ san bàng cá thành phô’ Giang Châu.

“Lại có người dám động đến con gái nhà họ Kỷ, bị điên rồi hay sao?”

Thân là người đứng đầu nhà họ Làng, một gia tộc giàu có ó tính lỵ, Lăng Phi Dương cũng có chút hoang mang, chuyện này đúng là quá lớn rồi!

Giang Vù chạy nhanh nhất có thế đế về thiên cung Vân Đính, thấy Tiếu Viện nước mât lưng tròng, đi đi lại lại trong phòng khách, đồng thời gọi điện báo cáo sự việc với nhà họ Ký.

■’Đều là tại đô khốn nạn nhà anh. Nếu như cò chù cùa tòi có chuyện gì thì tòi nhất định sè giết anh rồi tự sát”.

Nhìn thây Giang Vu quay lại, Tiếu Viện lặp tức đièn cuồng gầm lèn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?“

Giang Vù có thế hiếu được tâm trạng cúa Tiếu Viện, lo láng hói: “Tại sao Tuyết Tinh lại bị bát cóc? Là kẻ nào có lá gan lớn dám bát cóc cò ấy?”

“Anh còn dám hói sao!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: Phản bội


“Trước đó cô chú đã phái toàn bộ vệ sĩ đến báo vệ anh cho nên mới dẻ dàng bị bât cóc như vậy”.

Đối mặt với sự ừuy hỏi cũa Giang Vũ, Tiếu Viện nghiên răng nghiến lợi quát lén: ‘ Nếu không có anh thì cò chú sẽ được vệ sĩ bảo vệ, và sẽ không bao giờ bị bát cóc”.

Nghe vậy, đâu Giang Vũ muốn nố tung, sau đó anh mới nhớ tới Ký Tuyết Tinh đã phái đám người A Bào đi đế âm thầm bào vệ anh.

Trong trận chiến trước đổ với tỏng sư, đám người A Bào đêu bị thương nặng, hiện còn đang dường thương trong bệnh viện, khòng còn ai báo vệ sự an toàn cho Kỷ Tuyết Tinh cho nên bọn bát cóc mới thành còng ra tay.

“Chết tiệt, tòi thực sự đã làm hại Tuyết Tinh”.

Giang Vù hai mắt đò bừng, nắm chặt nắm tay, kiên định nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu Tuyết Tinh, sẽ không đế cho cô ấy xảy ra chuyện gì!’

“Cứu? Anh định cứu cò ấy như thế nào?”

Tiếu Viện lo lăng hét lên: ’Chúng ta không biết những tên đó là ai, còn chuyện cò chú bị đua đi đâu. Nếu… hu hu hu, tòi có chết cùng không đền hết tội!”

“Bình tình, bình tĩnh, cò nhất định phái bình tĩnh!’

Giang Vù ôm đầu, buộc mình phải bình tính lại.

Dựa vào thân phận và địa vị của Kỷ Tuyết Tinh thì sau khi bị bằt cóc, phía chính phủ cùng các thế lực khầp nơi chác chắn sẽ điên cuồng truy lùng, anh sẽ không có cách nào nhúng tay vào.

Vi những ké bãt cóc đó đã dám ra tay với Kỷ Tuyết Tinh thì chăc chân bọn chúng phải chuấn bị sần sàng đế đối phó vói sự truy lùng cúa chính phú

cùng các thế lực, chắc chăn anh không thế dễ dàng tìm thây chúng.

Và nếu một mỹ nhân như Kỷ Tuyết Tinh rơi vào tay kè xấu, mỗi một phút cò ấy đều sé gặp nguy hiếm, vì vậy anh phái cứu được cỏ càng sởm càng tốt.

Giang Vú bòng nhiên ngẩng đầu, nhìn chắm châm Tiếu Viện: “Cò biết ngày tháng nàm sinh cũa Tuyết Tinh không?”

“Sao báy giờ anh lại đi hỏi chuyện nãy? Mau đi tìm cõ chủ đi chứ!”, Tiếu Viện tức giận hét lên.

“Phía chính phu cùng người của Cục Chiến tranh đẳ tiến hành lục soát toàn diện. Tòi ra ngoài cũng chẳng ích gì”.

Giang Vù lắc đầu, lo lâng nói: “Bây giờ tỏi chi có thế sứ dụng những phương pháp khác đế xem liệu tôi có thế tìm ra tung tích cúa Tuyết Tinh hay không. Mau cho tòi biết ngày tháng nàm sinh cúa Tuyết Tinh!”

“Anh…”

“Nhanh nói cho tòi biết đi!”

Thấy Tiếu Viện còn đang căn nhản mãi không thòi, Giang Vu đột nhiên mở to mát, tức giận gầm lèn.

Lần đầu tién nhìn thấy Giang Vù lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, Tiếu Viện vó cũng sợ hai, nhanh chóng nói ra ngày tháng nám sinh cúa Kỷ Tuyết Tinh.

“Bây giờ chúng ta cần thêm hai thử nữa, phòng Tuyết Tinh chăc chân sẽ có”.

Viết xong ngày sinh, Giang Vũ lập tức chạy lên phòng Kỷ Tuyết Tình trên lầu.

“Anh định làm gì?”

Tiếu Viện đi theo Giang Vũ, tức giận hét lèn: “Anh không được vào phòng cỏ chủ”.

Không đế ý đến sự ngàn càn cùa Tiếu Viện, Giang Vu liền xông vào phòng ngù cùa Kỷ Tuyết Tình, bàt đâu lục lọi trén giường cúa cỏ.

“Cò chũ đối xử với anh tốt như vậy, bày giờ anh không lo đi tìm cò chù mà còn xông vào phòng ngú cúa cỏ ây lục lọi, anh có lưong tàm hay không…”

Nhìn thấy Giang Vu lục lọi giường Kỷ Tuyết Tinh, Tiếu Viện tức giận, không ngừng măng.

Giang Vù không hê giãi thích, đầu tién anh tìm mấy sợi tóc trén gối, sau đó lao vào phòng tắm, tìm thây một chiếc băng vệ sinh dính máu trong thùng rác.

“Đồ biế n thái, anh muổn làm gì?”

Nhìn thây Giang Vù cầm báng vệ sinh chạy ra ngoài, Tiếu Viện lập tức chán ghét máng:: Tôi nhất định phái nói cho cò chú biết bộ mặt thật cúa tên biế n thái như anh”,
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: Nhiệm vụ cúa hai người


Bị máng xong mặt Tiếu Viện lập tức đò bừng, nhưng khi nghe nói có thế tìm được Ký Tuyết Tinh thì cò ta liên nhịn xuống, nghiến ràng nghiên lợi nói: ‘Đế tôi xem thứ anh định làm gì?”

Giang Vù chạy ra sân, đặt tóc lên vết máu trên băng vệ sinh, đế xuống đất hướng về phía mặt trời, sau đó lãm bấm trong miệng ngày sinh cúa Ký Tuyết Tinh, vừa vận công vùa nhanh chóng kết ấn.

’Thiên Lý Truy Hồn Thuật, mỏ!”

Một phút sau, Giang Vu châp mạnh hai tay lại, chí vào hai vật trên mặt đất và bán ra một luồng chán khí.

“Hú!”

Giây tiếp theo, tóc và báng vệ sinh trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, biến thành một làn khói bay về phía xa.

Đây là một phương pháp theo dấu mà Giang Vũ tìm thấy trong trí nhớ cúa mình, sứ dụng ngày sinh, máu và tóc cua một người đế tìm ra tung tích của người đó.

“Tôi sẽ sớm tìm được tung tích cũa Tuyết rinh”.

Giang Vù nhanh chóng đuối theo làn khói, hét lẻn mà không quay đầu lại: “Tòi nhất định sẽ đưa Tuyết Tinh bình an vò sự trở về!”

“Như vậy là tìm được rồi sao?”

Tiếu Viện bối rôì nhìn theo bóng lung Giang Vũ, sau khi do dự liền gọi thém người đi theo Giang Vú.

Một khi Kỳ Tuyết Tinh xày ra chuyện gì ở Giang Cháu thì Giang Châu tất nhiên sẻ phái gánh chịu lứa giận cúa nhà họ Kỷ.

Đến lúc đó khõng biết sẻ có bao nhiêu người ngá xuống, thậm chí cà thành phố Giang Cháu cùng có thế vĩnh vién biến mất.

Vì vậy, khi tin tức Kỷ Tuyết Tinh bị bât cóc truyên đi, mọi người ớ Giang Châu đêu hoáng sợ.

Các quan binh từ Cục Chiến tranh Giang Đỏng ngay lập tức vào thành phố, phong tỏa nhiều tuyến đường huyết mạch.

Lánh đạo các cấp phát ra mệnh lệnh như điên, đi từ nhà này sang nhà khác, đào từng tất đất đế tìm kiếm.

Trong khi thành phố Giang Châu sáp bị các thế lực xói tung lên, thì trên đường núi trèn một ngọn núi căn côi vỏ danh ó ngoại ò có một chiếc xe tái kín đáo đang đậu.

Lưu Thư Nhât xuống xe, cỏng theo Kỷ Tuyết Tình bất tinh đi vào trong núi.

Một thanh niên cường tráng có vết sẹo trên mặt và một thanh niên gầy gò khác cung bước xuống xe, vé mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Lưu Thư Nhất.

“Lảo đại! Không ngờ mục tiêu bãt cóc ciia chúng ta lại là một mỷ nhân, cã đời tòi chưa từng thấy mỷ nhân nào đẹp đến như vậy!’

Thanh niên gây gò lộ ra khuôn mặt khá ố nhìn chăm chăm vào Kỷ Tuyết Tình trên lưng Lưu Thư Nhất.

“Đây là cò chú cúa nhà họ Ký ớ Kim Lăng, cho nên đương nhiên chính là một mỷ nhân rồi’.

Mặt sẹo li3m môi, dùng ánh mát khá ố tương tụ’ nhìn chăm chămvào Ký Tuyết Tinh.

“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta đâ bắt cóc cô Ký thì cũng sẽ không sống yên ở trong nước nữa”.

Trong măt thanh niên gầy gò dâng lên tà hóa, hãn ta đẽ nghị: “Thà là không làm, nêu đã làm thì phái làm tới cùng, hay là chúng ta cứ vui vé một chút đi!”

“Nếu bó lỡ cơ hội này thì có lẽ cá đời chúng ta sẽ không bao giờ được chơi với một mỹ nhân như vậy’’.

“Hơn nừa cô ta còn là cô chú cúa nhà họ Kỷ, nếu

được chơi cỏ ta thì nhất định sẻ rất sướng, cho dù chết cùng đáng r

Thanh nién gây gò nuốt nước miếng đưa ra đ’ê nghị, ánh mắt chờ mong..

Kỷ Tuyết Tinh xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, sức cám dô của cò ấy đối với nhưng kẻ liêu mạng này quả thật là quá lớn.

“Khi cậu Lưu thuê chúng ta đă nói trước ràng chúng ta tuyệt đối không được chạm vào người phụ nử này”.

Mặc sẹo lắc đầu: ‘’Chúng ta phái có đạo đức nghê nghiệp, không thế phá vở quy củ’.

“Quy cú con mẹ nỏ! Người mà chúng ta bãt cóc là cô Ký đỏ. Cá đời này chúng ta cùng không sống được trong nước nữa đâu!”

Thanh nién gầy gò nhếch môi thán nhiên nói: ‘Vê sau chúng ta sống hạnh phúc ó nưóc ngoài, những quy cú nhám nhí đó cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa”.

“Điều quan trọng nhất là chúng ta đã nhận được khoán tiền mười triệu tù Lưu Thư Nhất. Tiền đâ đến tay fôi, chúng ra cũng không phái nghe theo mệnh lệnh cua hắn ta nữa”.

“Có lý, nếu như có thế mang Ký Tuyết Tinh ra nước ngoài đế hưỏng thụ lâu dài thì nứa đời sau nhất định sẻ rất sung sướng!”

Hai mắt mặt sẹo sáng lên, dù sao bọn họ cũng đà có tiền rồi, đừng nói là Ký Tuyết Tinh, cho dù có gi ết chết Lưu Thư Nhất thì bọn họ cung không tổn hại gì.

“Cậu Lưu, chờ một chút!’

Sau khi hạ quyết tâm, mặt sẹo và tên gầy gò lập

tức đuối theo chặn đường cùa Lưu Thư Nhất.

“Nhiệm vụ cúa hai người dã hoàn thành, tiền tôi cung đả trã xong”.

LƯU Thư Nhất khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: “Hiện tại các ngươi có thế rời đi, tại sao lại càn đường cũa tòi?”

“Cậu LƯU, chính là bới vì giao dịch đẳ kết thúc cho nên chúng tòi mới cãn đường cậu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: Lưu Thư Nhất đã thay đối


“Nực cười! Các người đã lấy tiền cúa tòi mà lại còn muốn cướp con tin cùa tòi, đúng là nực cười!’

Sau khi hiếu được ý tứ của hai kẽ trước mặt, sãc mặt Lưu Thư Nhất liên trở nên lạnh lão: ‘ Đúng là tự tìm đường chết!”

“Họ Lưu kia, đừng tưởng răng tao không biết mày là ai, muốn giết mày cũng dế dàng như giết một con kiến mà thôi”.

Mặt sẹo c’âm con dao sâc trong tay, khinh thường nói: “Mày chầng qua chì là một con chó bị nhà họ Lưu đuối ra đường, không có tư cách uy hiếp bọn tao!”

“Lẩo đại, đừng nói nhàm với hắn, cứ giết hán đi, sau đó chúng ta có thế hướng thụ mỷ nhân rồi”.

Thanh niên gầy gò lười nói nhàm, liền vung con dao dài lẻn chém thật mạnh xuống đâu Lưu Thư Nhất.

Nếu Lưu Thư Nhất vần là tên còng tứ ăn chơi ngày xưa thì đối mặt với một ké liều mạng như vậy anh ta chăc chăn sẽ không có sức chống cự.

Tiếc thay, Lưu Thư Nhất giờ đây đâ thay đối, không còn là công tứ án chơi ngày xưa nủa!

“Mày vốn dĩ còn có cơ hội sổng, không ngờ lại tự mình tìm chết!”

Đôi mặt với con dao dài đang chém xuống đâu mình, trong mát Lưu Thư Nhất hiện lén một tia sâc lạnh, anh ta nhanh chóng gio cánh tay phải về phía đối phương.

“Vèo!”

Theo chuyến động của Lưu Thư Nhất, một con rân độc màu đen bay ra khỏi tay áo và căn vào cố đối

phương.

Sau đó, thanh niên gây gò thậm chí còn chưa có cơ hội kêu lẻn thi đá ngà xuống đất mà chết, da toàn thân trở nén đen kịt.

Nhìn thấy Lưu Thư Nhất gi ết chết đàn em cũa mình một cách dẻ dàng, mặt sẹo chết lặng, con dao trong tay không tự chủ mà rơi xuống đất.

Lưu Thư Nhất vốn là một còng tứ ăn chơi bất tài, sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu thì liền trờ thành một con chó hoang đều đường xó chợ, sao bây giờ lại có thế trở nên mạnh mẻ như vậy?

Xử lỳ xong thanh niên gầy gò, Lưu Thư Nhất gio tay, con rần độc màu đen nháy lên quấn quanh cánh tay anh ta, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chăm chăm tên mặt sẹo.

“Lưu… cậu LƯU, tôi đùa cậu thôi!”

Bị con răn độc nhìn chàm chăm, mặt sẹo lạnh run cầu xin tha thứ: ‘Tòi đi đáy, xin hày tha thứ cho tôi…”

■’Muộn rồi!”

LƯU Thư Nhất ngát lời mặt sẹo: “Tao thuê mày bât cóc Ký Tuyết Tinh bởi vì khòng muốn lộ thán phận, giết người bịt miệng sẻ tốt hơn là đế mày chạy ra nước ngoài!”

“Không được!”

Mặt sẹo hét lên, quay người bỏ chạy.

Ngay khi Lưu Thư Nhất giơ ngón tay chi’ vào lưng mặt seo, con rắn độc trên cánh tay anh ta lao ra như tia chóp, cắn vào gáy mặt sẹo rồi bò trớ lại vào tay áo cúa Lưu Thư Nhất.

Mặt sẹo thậm chí còn không có co hội phán ứng đằ bị giết ngay tại chó.

Sau khi liên tiếp gi ết chết hai người, sác mặt Lưu Thư Nhất cùng không có chút nào thay đổi, cõng Ký Tuyết Tình tiếp tục đi lên núi.

Chẳng bao lâu, Lưu Thư Nhất đà đưa Ký Tuyết Tinh vào một hang động ấn.

“Đã xử lý xong đám người bầt cóc Kỷ Tuyết Tinh chưa?”

LƯU Thư Nhất vừa đăt Kỷ Tuyết Tinh xuống thì đă nghe một giọng nói khàn khàn lạnh lùng từ nơi tối tầm truyền đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: Gần đến giờ rồi!


Hắc ô tó thái độ tán thưởng, sau đó ra lệnh: “Quỳ xuống đây đi”.

Khi Lưu Thư Nhất bị Lăng Phi Dương và Lưu Kiện đánh đập dã man bén ngoài Túy Tiên Lâu, bản thân bị thương nặng nhưng không ai giúp dơ, chinh Hâc ò đã cứu anh ta và dạy anh ta phương pháp tu luyện cùng như phưong pháp kiếm soát răn độc.

Đối mặt vói sư phụ Hác ò, người đả biến anh ta từ một người phàm thành một cường giã, Lưu Thư Nhất không chút do dự quỳ xuống.

“Phê tâm cố trên người Ký Tuyết Tình đã bị loại bó”.

Hác Ó liếc nhìn Kỷ Tuyết Tinh, lạnh lùng nói: “Tiếp theo cậu sẻ chịu trách nhiệm tiếp tục khống chê’ Kỷ Tuyết Tình’’.

“Đây chính là chung tình cố!’

Khoánh khắc tiếp theo, một con côn trùng nhó màu vàng xuất hiện trong tay Hâc ỏ, hắn ta giải thích: “Sau khi cậu ản chung tình cố, thì trong quá trình quan hệ với Ký Tuyết Tình, chung tình cố sẽ di chuyến vào trong cơ thế Ký Tuyết Tình”.

“Dưới sự điều khiến cũa cổ trùng, Ký Tuyết Tình sẻ chí yêu cậu, ngoan ngoàn nghe lời cậu cho đến chết’.

“Đến lúc đó, Kỷ Tuyết Tình nhất định sè giúp cậu tiên vào nhà họ Ký băng bất cứ giá nào, đến lúc đó cậu chi cân ấn nấp ở nhà họ Ký chờ mệnh lệnh!”

“Cám ơn sự tin tướng cúa ông. Tôi chắc chắn sẽ không phu sự kỳ vọng của ông”.

Lưu Thư Nhất cám ơn rồi không chút do dự nuốt con cố trùng xuống.

“Bây giờ hãy vận công theo các bài công pháp mà tòi đã dạy cho cậu, khoáng hai mươi phút nũ‘a cậu sẻ được chung tình cố thừa nhận. Sau đó cậu có thế quan hệ với Kỷ Tuyết Tinh, chế ngự thế xác và tinh thần của cô ta”.

Ánh mât LƯU Thư Nhất như lửa đốt liếc nhìn Ký Tuyết Tinh, rồi anh ta nhanh chóng ngồi xếp bâng, bât đâu vận cóng.

Anh ta chỉ ước có thế chiếm hữu Kỷ Tuyết Tình ngay bây giờ, nhưng Hâc ô nói sẻ mất hai mươi phút nên anh ta phải tuân theo mệnh lệnh.

“Kỷ Tuyết Tinh chắc đẳ tỉnh rồi!”

Không biết qua bao lâu, Hăc ô đột nhiên lên

tiêng nhắc nhở: “Chung tình cố chỉ có thế tiến vào khi đối phương tỉnh táo, sau đó cỏ ta sẻ quên đi tất cà nhưng chuyện đà xày ra trong khoảng thời gian này, nẻn cậu cứ làm nhưng việc cần làm”.

Lúc này, Kỷ Tuyết Tình bị trói tay chân đả mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang ngồi xếp băng liên kinh ngạc nói: “Lưu Thư Nhất? Lá gan cùa anh lón lẳm, còn dám bầt cóc tôi!”

“Cò Ký, đả lâu không gặp!”

Lưu Thư Nhất tiếp tục vận công trong khi nhìn Ký Tuyết Tình băng ánh măt gian ác: “Cò không ngờ răng chúng ta sẻ gặp lại nhau theo cách này phái không?”

“Nếu như anh dám chạm vào tòi thì anh có biết hậu quá sẽ như thế nào không?”

Ký Tuyết Tinh không hét lên hoảng loạn như nhửng người phụ nữ khác, mà chi nhìn Lưu Thư Nhất với vé mặt lạnh lùng, nhưng cò không nhìn thấy người đàn ông bí ấn đang trốn trong bóng tối.

“Hậu quá?”

Lưu Thư Nhất cười nói: “Kết quá là cô sẽ trở thành người phụ nữ cúa tòi, nghe lời tôi, sau đó sẻ chuyển hết những gì còi cho Giang Thịnh sang cho tôi!”

“Đúng là chuyện nực cười!”

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tinh chán ghét nói: “Cho dù đàn ông trên thế giới đều chết hết thì tôi cũng không yêu anh”.

“Chứ chăc đâu. Một khi tôi chiếm được cơ thế cúa cô thì mọi thứ sẽ không còn tùy thuộc vào quyết định của cô nữa”.

Lưu Thư Nhất tà ác cười một tiếng, rất tin tưởng

vào chung tình cố mà Hắc ó đưa cho mình, bây giờ củng khòng đế ý tới phán ứng cúa Ký Tuyết Tinh.

Ngược lại, dưới sự phàn kháng cùa Kỷ Tuyết Tinh, LƯU Thư Nhất còn có thè trãi nghiệm niêm vui trà thù, chỉ cần chiếm được co thể của Kỷ Tuyết Tinh thì Ký Tuyết Tinh sẻ hoàn toàn yêu anh ta dưới sự khống chế của chung tình cố, anh ta vùa có thè báo thù vừa có thể kiếm lợi!

“Mặc dù bắt cóc tỏi chính là sai lầm lớn cùa anh, nhưng nếu bây giờ anh thả tòi ra thì tòi có thể lấy danh dự cùa nhà họ Ký thề răng sẽ bỏ qua cho anh chuyện này”.

Nghe Lưu Thư Nhất muốn hâm hại mình, Kỷ Tuyết Tinh lạnh lùng cánh cáo: “Nhưng nếu anh dám động vào tôi thì tôi cam đoan cả anh và tất cá mọi người trong nhà họ Lưu đêu sẻ không có kết cục tốt đẹp”.

Ký Tuyết Tinh không ngờ ở Giang Châu lại có người dám động vào cò, nhưng cỏ tạm thời không hoàng sợ, bởi vì chi căn biết cò là cô chú cúa nhà họ Ký thì người bình thường chãc chán sẽ không dám động vào cò.

“Cò không cần phái uy hiếp tói, hiện tại tòi chẳng còn gì cả, chuyện tệ nhất có thế xây ra cúng chí có chết mà thỏi. Nhà họ Ký dù mạnh đến đáu cùng không thể làm gi được tỏi”.

Lưu Thư Nhất nhếch miệng, trong đầu còn bố sung thêm một câu: “Huống chi tỏi còn có chung tình cố, sau khi Ký Tuyết Tinh cò yèu tòi thì cò sẽ là lá chắn lớn nhất ciia tòi, nhà họ Kỷ không thế nào động được vào tôi!”

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tinh khẽ cau mày, điều cô lo lắng nhất chính là roi vào tay loại cặn bã liêu mạng như thế này.

Loại người này vò cùng nguy hiếm, sấn sàng lâm bất cử điêu gì đế đạt được mục đích, thậm chí là những chuyện gây nguy hiếm đến tính mạng của mình.

Các vệ SI xung quanh Kỷ Tuyết Tinh sở dí thực lực cỏ hạn là bởi vì chuyên mòn chính cùa họ chí là bào vệ cho cô khỏi đám người này.

Còn nhũng cường già thực sự, mặc dù có thể dé dàng hạ gục đám vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tinh nhưng không ai dám động vào có vì bọn họ biết sợ nhà họ Kỷ.

‘Gần đến giờ rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: Trời ơi cô cả của tôi!


Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tuyết Tinh vì sợ hãi mà trắng bệch, cô nhìn thấy Giang Vũ thì nghẹn ngào nhào vào lòng anh.

Cô biết sẽ có người tìm ra mình, nhưng hoàn toàn không ngờ người đến đây đầu tiên lại là Giang Vũ.

“Xin lỗi em! Nếu không phải em điều hết vệ sĩ sang bảo vệ anh, Lưu Thư Nhất cũng không có cơ hội thừa nước đục thả câu như vậy”.

Sau khi Giang Vũ cởi dây thừng giúp cô, vội

vàng siết chặt Kỷ Tuyết Tình vào lòng, áy náy liên tục xin lỗi: “Anh hại em rồi!”

“Anh khoan hãy nói những chuyện đó đã”.

Kỷ Tuyết Tinh cau mày cảnh giác: “Trừ Lưu Thư Nhất ra, còn có những người khác ở đây nữa. Mới nãy, em có nghe được giọng nói của những người khác”.

“Khà khà!”

Đúng lúc này, một tiếng cười u ám đột ngột vang lên: “Thằng nhãi ranh, mày lại có thể sử dụng được thuật Thiên Lý Truy Hồn để tìm người. Có vẻ mày là cao thủ đã giải Phệ Tâm cổ cho Kỷ Tuyết Tinh’”

“Ai đấy?”

Giang Vũ nghe giọng nói thì biến sắc vội vàng kéo Kỷ Tuyết Tình ra sau lưng bảo vệ. Anh lạnh lùng nhìn về hướng giọng nói vọng đến.

Vừa rồi anh quá quan tâm đ ến Kỷ Tuyết Tinh, nên không chú ý đến Hắc ô đang núp trong tối kia.

“Tao còn tưởng nhà họ Kỷ đã mời một cao thủ rất cao tay tới nên mới phát hiện, giải Phệ Tâm cố, nào ngờ là một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, miệng còn hôi sữa”.

Hắc ô mặc một chiếc áo choàng màu đen, gương mặt đầy hình xăm quỷ dị từ từ rời khỏi chỗ tối. Hắn ta vừa đi vừa nói với chất giọng rất lạnh: “Đúng lúc hôm nay tao có thể xử lý mày trước, đế tránh tương lai mày ảnh hưởng tới kế hoạch của Thánh giáo!”

‘Á!

Kỷ Tuyết Tinh đột ngột hét lên trong khi Giang Vũ vần chưa nói gì: “Rắn và bọ cạp nhiều quá!”

Lúc này trước mặt họ, một đống rắn, bọ cạp, rết, nhện,… Toàn các con vật cực độc bu kín miệng hang, con số cũng có thể tính lên hàng ngàn hàng chục nghìn, đếm khồng xuể.

Đám động vật này bao vây lấy Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vào chính giữa, thậm chí trên đỉnh hang động còn có rất nhiều côn trùng độc đang lấp ló canh chừng nơi đó.

“Con mẹ nó, nơi này là ố của đám độc này!”

Giang Vũ nhìn hình ảnh trước mắt mà đen mặt, nhìn chăm chú vào Hắc ô kia: “Thứ ông đang tu luyện là thuật Độc CỔ, có nghĩa ông là người đã hạ cổ Tuyết Tình!”

Anh có thể nhìn ra được mồi con côn trùng ở đây đều mang kịch độc tên Kiến Huyết Phong Hầu. Chỉ cần anh và Kỷ Tuyết Tình lơ là một xí thôi thì sẽ có thể nuốt hận về tây. Cũng chỉ những kẻ thiên tài tu luyện thuật Độc cổ mới có thể sử dụng mấy phương pháp này thôi

“Cuối cùng ông là ai? Tại sao lại muốn hại Tuyết Tình?”

Giang Vũ âm thầm vận công, sử dụng chân khí của mình bảo vệ cơ thể bản thân và Kỷ Tuyết Tinh. Trong lúc đó, anh cau mày nhìn chăm chú vào Hắc ô kia hỏi.

“Tao không muốn giải thích với kẻ sắp chết nhưng có thể cho mày biết ông đây là Hắc Ô!”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Hắc ô nở nụ cười rùng rợn, khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Sử dụng nội kình để đề phòng độc vật là cách hay đáng tiếc mày chỉ ở cấp Nội Kình Đại Sư nên khồng thể ngưng tụ được Cương Khí hộ thể. Nhưng tao đây lại muốn nhìn xem, mày phải tiêu tốn bao nhiêu nội kình mới đủ!”

Hắc ô vừa dứt lời đã chỉ tay vào Giang Vũ, ngay tức thì đám côn trùng có độc lập tức nhào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh như thủy triều đổ ập xuống.

“Ả, cứu với!”

Trước đó, Kỷ Tuyết Tình có thế bình tĩnh khi đối đầu với đám cướp hay Lưu Thư Nhất, nhưng bây giờ cô nhìn thấy đám côn trùng độc kia nhằm vào mình. Dù sao cô cũng là con gái nên thấy sợ hãi mà hét lên là chuyện bình thường.

“Em đừng sợ, anh ở đây rồi. Chúng không làm gì được em đâu!”

Giang Vũ vươn một tay ôm Kỷ Tuyết Tinh vào lòng, tay khác đặt sau lưng liên tục vận cồng đế duy trì chân khí bảo vệ cho cả hai.

Thoắt cái, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất đã bị rất nhiều còn trùng độc vật phủ kín cả hai tạo thành một cái ngọn núi nhỏ do dong côn trùng lổm ngổm xen lẫn vào nhau.

“Anh đừng lo cho em nữa Giang Vũ, anh đi trước đi!”

Kỷ Tuyết Tình thấy Giang Vũ bảo vệ mình dưới cơ thế, cố gắng chống đỡ mấy thứ đang tấn công kia mà cảm động rồi lại lo lắng nói.

Kỷ Tuyết Tình biết nếu anh có thể sử dụng chân khí cản được đám côn trùng độc thì có nghĩa anh có thể rời khỏi đây một mình. Nhưng anh không làm thế, nên mới phải bị đám côn trùng dọc bao vây.

“Em đừng sợ, chúng ta đã có chân khí bảo vệ nên không con côn trùng độc nào làm chúng ta bị thương được đâu. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kiên trì thêm xíu nữa là quân tiếp viện sẽ đến ngay thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn”.

Giang Vũ áp sát vào cơ thể Kỷ Tuyết Tình để chắn tất cả những cuộc tấn công của côn trùng độc, anh nở nụ cười an ủi cồ. Nhưng thật ra, trong lòng anh hiện tại cũng nóng như lửa đốt.

Chân khí của Giang Vũ đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt dưới vô số đòn tấn công của cồn trùng độc.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Giang Vũ sợ khi quân tiếp viện chưa đến thì bản thân đã là người chịu hết nổi đầu tiên rồi.

“Em không hối hận vì đã yêu anh, Giang Vũ! Dù hôm nay chúng ta có chết ở đây, em cũng không còn gì tiếc nuối cả!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ khổ sở chống đỡ đòn tấn công, mà bày tỏ những lời từ trong đáy lòng. Ngay sau đó, cô hôn mạnh lên môi Giang Vũ khi anh chưa có cơ hội phản ứng. Cô nhắm mắt, vụng về vừa hôn vừa đòi hỏi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: Hôm nay tên này chết chắc rồi!


Trong hang động.

Hắc Ô đứng trước núi côn trùng độc, đợi chân khí của Giang Vũ hao hết thì anh sẽ bị côn trùng độc cắn nuốt mà chết.

Khi tung tích bại lộ, Hắc Ô vốn nên trốn đi nhưng Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa chết, hắn ta chỉ có thể đợi sau khi Giang Vũ chết mới đưa Kỷ Tuyết Tình đi được.

“Tên nhóc này có lượng nội kình dồi dào đấy, có thể kiên trì lâu như vậy”.

Sau một thời gian ngắn, Hắc Ô cũng bắt đầu sốt ruột: “Không biết tên này có thông báo cho ai không, nếu đám người tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình phát hiện chỗ này, mình sẽ gặp nguy hiểm”.

Một lát sau, thấy Giang Vũ vẫn không chết, Hắc Ô mất kiên nhẫn: “Thôi, để Kỷ Tuyết Tình chết chung với thằng nhóc này vậy!”

Lời này vừa nói xong, Hắc Ô xoay người đi tới cửa hang, chuẩn bị rời khỏi đó.

“Các hạ đụng vào bạn gái tôi, giờ muốn đi nào có dễ thết"

Hắc Ô vừa xoay người thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền ra bên dưới đống côn trùng độc: “Thật ra tôi cũng biết độc cổ thuật này đấy”.

Hắc Ô nghỉ ngờ xoay người kiểm tra thì thấy ngọn núi đám côn trùng bao phủ hai người Giang Vũ có thể tích ngày càng nhỏ.

Chúng đều ngừng tấn công, còn lùi về sau, lộ ra Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.

“Không thể nào!”

Hắc Ô khó tin nhìn cảnh trước mặt: “Tao ra lệnh cho chúng mày cắn chết mục tiêu, chỉ cần mục tiêu không chết thì chúng mày không được ngừng tấn công”.

Đúng lúc này, tất cả côn trùng độc tạo một khoảng cách với Giang Vũ, mà Giang Vũ lại ôm Kỷ Tuyết Tình từ từ đứng lên, đứng trong đám côn trùng, chẳng hề hấn gì.

“Hiện tại những thứ này đã nghe lệnh tôi, tất nhiên sẽ không nghe theo ông nữa”, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Hắc Ô.

Vừa rồi, trong lúc nguy hiểm Giang Vũ cũng nhớ tới những ghi chép về cổ thuật, lập tức thi triển một trong số đó để điều khiển chúng, sau đó anh cũng thật sự thành công.

“Mày đã cướp quyền khống chế những côn trùng độc này?”

Hắc Ô hoảng sợ: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại biết thủ đoạn điều khiển côn trùng độc?”

“Tôi cũng không biết tôi là ai nhưng tôi có thể điêu khiển những thứ này”. 

Giang Vũ nhếch miệng cười, nghiền ngẫm nói: “Hơn nữa, thủ đoạn của tôi cao tay hơn ông, bằng không cũng chẳng thể dễ dàng cướp được quyền khống chế như thế”.

“Anh đúng là một kho báu, biết được nhiều thứ như vậy!"

Nằm trong lòng Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình si mê nhìn Giang Vũ.

Võ đạo, y đạo, huyền thuật, chế thuốc, ngay cả khống chế côn trùng độc mà anh cũng biết, dường như cái gì anh cũng biết, quá hoàn hảo.

“Nói bậy, tao không tin mày là người trong nghề!”

Hắc Ô nổi giận, gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, muốn giành lại quyền điều khiển, kết quả...

“Vô dụng!”

Giang Vũ khinh thường nhìn Hắc Ô, một tay ôm Kỷ Tuyết Tình, tay kia kết ấn: “Từ lúc ông muốn cướp quyền điều khiển từ tay tôi thì tôi đã đoán được thủ đoạn của ông chẳng bằng tôi rồi!”

Tức thì, Giang Vũ chỉ tay về phía Hắc Ô: “Vậy cho ông thử nếm mùi bị những thứ này tấn công vậy!”

Chỉ thấy những côn trùng độc trong hang đổi hướng, nhanh chóng phóng tới chỗ Hắc Ô. 

“Phụt”"

Khi Giang Vũ giành lấy quyền kiểm soát, Hắc Ô bị căn trả, phun ra máu tươi.

“Đáng chết!” Biết sức sát thương của những thứ này, Hắc Ô mắng một tiếng, vội chạy ra ngoài hang, còn những thứ kia lại ào ào lao tới như thuỷ triều.

“Người này có liên quan tới Phệ Tâm Cổ trên người em”

Thấy Hắc Ô chạy trốn, Kỷ Tuyết Tình nhắc nhở: “Đừng để ông ta chạy thoát!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: Hắc Vu giáo là cái gì?


Hai người Giang Vũ rời khỏi hang thì cơ thể Lưu Thư Nhất đang nằm vặn vẹo một bên bỗng ngồi dậy.

“Nguy hiểm thật!” Lưu Thư Nhất xoa cổ, vừa sợ vừa thì thầm: “Hắc Ô đại nhân đã làm mình thích ứng với tập tính của rắn khi dạy mình điều khiển rắn độc!”

“May mà mình nghe lời, nâng cao sự dẻo dai của cơ thể lên tới cực hạn, cổ cũng khó vặn gãy, bằng không lần này chết thật rồi”.

Sau khi xác định người đã đi xa, Lưu Thư Nhất mới rời hang, chạy về hướng ngược lại.

Anh ta không quan tâm sống chết của Hắc Ô, giữ được mạng mình mới là điều quan trọng nhất.

Bên kia Giang Vũ ôm Kỷ Tuyết Tình ra khỏi hang thì nghe thấy ở rừng cây phía trước truyền tới tiếng đánh nhau.

“Có lẽ cứu viện đã tới!", Kỷ Tuyết Tình suy đoán. “Tên yêu quái kia có thủ đoạn rất quỷ dị, cũng không biết cao thủ cứu viện có thể tóm được ông ta hay không!”

Sắc mặt Giang Vũ căng thẳng, anh đi nhanh: “Chúng †a qua đó xem tình hình!”

Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vừa đi không bao xa thì thấy ông cụ Đổng lãnh đạo một đám lính đeo súng, đạn lên nòng đề phòng chuẩn bị chiến đấu.

“Ông Đổng, xảy ra chuyện gì thế?”, Kỷ Tuyết Tình hỏi ông Đổng tình hình.

“Con không sao chứt”

Thấy Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng mừng rỡ, vội chạy tới kiểm tra trên dưới Kỷ Tuyết Tình. 

“Con không sao, may mà Giang Vũ kịp tới, bằng không hậu quả khó mà lường được!”

Kỷ Tuyết Tình ôm cổ Giang Vũ, tự hào kể lại mọi chuyện một lần.

“Giang Vũ, cậu luôn làm chúng tôi thấy bất ngời”

Vẻ mặt ông Đổng trở nên phức tạp khi nhìn Giang Vũ.

Các thế lực của Giang Châu, cảnh sát, quân đội và bên thành phố đều ra quân tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình, nhưng tất cả đều không ai bằng Giang Vũ.

“Tất nhiên, người đàn ông con thích tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ”.

Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình kiêu ngạo: “Ông Đổng, bây giờ ông còn coi thường Giang Vũ không?”

“Ông biết con tinh mắt rồi, con đừng khoe khoang nữa!"

Ông Đổng tức giận nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Vả lại, mau tách nhau ra đi! Nhiều người nhìn thế con không thẹn thùng à?”

“Con để bạn trai mình ôm thì cớ gì phải thẹn ạ!”

Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tình ngọt ngào, tay ôm cổ Giang Vũ, chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì. 

“Ông Đổng, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Vũ có chút ngượng ngùng, buông Kỷ Tuyết Tình ra, nói sang chuyện khác.

“Hắc Ô mà cậu nói chính là tên yêu quái của Hắc Vu giáo!”

Sắc mặt ông Đổng trở nên khó coi: “Vì chúng tôi đã phong toả ngọn núi, tên kia muốn chạy trốn nên xảy ra xung đột với bên chúng ta!”

“May mà cục chiến tranh Giang Đông cử tới không ít cao thủ, bằng không tên kia đã chạy thoát rồi!”

“Nói tới cũng lạ, hình như tên kia của Hắc Vu giáo đã †ẩu hoả nhập ma”.

Ông Đổng cau mày, khó hiểu: “Tên này phá vòng vây, rồi lại bị đám côn trùng độc mình nuôi tấn công, bây giờ. độc phát tác nên mất mạng, thi thể đang bị đám côn trùng gặm nhấm”.

Nghe vậy, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ.

Họ biết, không phải tên kia bị tẩu hoả nhập ma mà do thủ đoạn của Giang Vũ cao cường hơn, điều khiển đám côn trùng độc kia tấn công đối phương.

“Tân Hắc Vu giáo kia rất khó đối phó, may mà hắn bị đám côn trùng độc cần trả, bằng không chúng tôi cũng để mạng tại đây, không thì cũng phải tổn thất nặng nề!”, ông Đổng nghĩ mà sợ gật đầu.

“Tên kia có liên quan tới Phệ Tâm Cổ nên cũng có

khả năng là kẻ đã hạ độc chúng ta trước đớ”.

Kỷ Tuyết Tình rối rắm: “Hơn nữa con cảm thấy sau lưng ông ta còn có một âm mưu khổng lồ, hiện tại người đã chết, manh mối cũng bị chặt đứt!”

“Thật ra lúc trước Giang Vũ đã giải cổ cho con, con cũng đoán được là do dư nghiệt Hắc Vu giáo trả thù!”

Nét mặt ông Đổng trở nên căng thẳng nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu Hắc Vu giáo còn dư nghiệt, sau này con phải cẩn thận, đừng để những kẻ kia tranh thủ được sơ hởi”

“Hắc Vu giáo là cái gì?”

Giang Vũ tò mò hỏi: “Chúng dám ra tay với người nhà họ Kỷ, chẳng lẽ không sợ bị nhà họ Kỷ tiêu diệt à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: Ra là vậy!


“Hắc Vu Giáo đã bị nhà họ Kỷ tiêu diệt cách đây ba mươi năm rồi”.

Đối với câu hỏi của Giang Vũ, ông cụ Đổng giới thiệu: “Hắc Vu giáo từng là một thế lực rất tà ác ở khu vực Đông Nam, các môn đồ của chúng chủ yếu luyện thuật độc cổ và thường xuyên dùng người sống luyện công, luyện độc và nuôi dưỡng động vật độc”.

“Giáo phái này ỷ vào hang ổ của mình ở nơi cực kỳ nguy hiểm, dễ thủ khó công, tồn tại mấy trăm năm cũng không thể bị người tiêu diệt”.

“Ba mươi năm trước, lão Vương gia không thể chịu đựng được việc người dân ở khu vực Đông Nam bị Hắc Vu giáo đầu độc, ông ấy đã huy động quân đội, trả giá rất lớn, mới phá được sào huyệt của Hắc Vu giáo, tiêu diệt chúng hoàn toàn”.

“Năm đó ông đã tham gia vào cuộc vây quét Hắc Vu giáo, có lẽ cũng chính vì vậy, mới bị tàn dư của Hắc Vu giáo hạ độc, báo thù”.

“Ra là vậy!”

Kỷ Tuyết Tình hiểu ra: “Nhà họ Kỷ chính là kẻ thù diệt môn của Hắc Vu giáo, tàn dư của Hắc Vu giáo muốn báo thù, mới ra tay với con, điều này cũng có thể hiểu được”.

“Yên tâm đi! Ông đã báo cáo chuyện này lên lão Vương gia, sau này nhà họ Kỷ sẽ tiến hành quét sạch tàn dư của Hắc Vu giáo”.

Ông cụ họ Đổng lo lắng Kỷ Tuyết Tình sợ hãi, an ủi: “Sẽ không cho những kẻ kia có cơ hội quật khởi, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận đề phòng!”

“Ông nội con biết chuyện xảy ra ở đây rồi à?”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, chuyện này mà để ông nội biết, vậy thì sợ rằng cô cũng không thể tiếp tục ở lại Giang Châu, không thể tiếp tục ở bên cạnh Giang Vũ nữa.

“Con là cháu cưng của lão Vương gia, xảy ra chuyện như vậy, ai dám giấu ông ấy chứ!”

Ông cụ họ Đổng gật đầu, kiêng dè nói: “May mà con bình an vô sự, nếu không với tính tình của ông ấy, một khi con có chuyện, cả Giang Châu sẽ bị san bằng”.

“Con biết rồi”.

Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình lóe lên một chút phiền muộn: “Kẻ quái dị đó đã bị bắt thì con và Giang Vũ đã về trước, làm phiền ông Đổng xử lý hậu quả”.

“Được! Hiện tại, ngoài những độc vật cần được dọn đẹp thì cũng không có việc gì khác, mấy đứa cứ về đi!”

Ông cụ họ Đổng gật đầu, vẫy tay gọi thuộc hạ mang đến một hộp quà tinh xảo, đưa cho Giang Vũ: “Lăng Phi Dương đưa cho cậu cây thuốc đó, tôi thay cậu nhận, bây giờ trả lại cho chủ nhân”.

“Cảm ơn ông Đổng!”

Giang Vũ nhận lấy hộp quà, mặc dù đã biết chuyện này có thể liên quan đến Lăng Vân từ miệng Kỷ Tuyết Tình, nhưng anh sẽ không ngốc nghếch từ chối thuốc của nhà họ Lăng.

“Em muốn được cõng!”

Kỷ Tuyết Tình nhõng nhão lắc cánh tay Giang Vũ: “Người †a bị bắt cóc, sợ lắm, cần anh cõng em về!”

Thấy cảnh này, ông cụ họ Đổng vội vàng quay người lại, trong lòng đổ mồ hôi lạnh:

“Phụ nữ đang yêu quả nhiên không thể nói lý, đường đường là cô cả nhà họ Kỷ lạnh lùng cao ngạo mà giờ lại biến thành bộ dáng này, quá khác thường”.

“Được được được”.

Giang Vũ bị cô làm cho tê dại cả người, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Kỷ Tuyết Tình: “Công chúa xinh đẹp, mời lên ngựal”

“Về nhà thôi!"

Kỷ Tuyết Tình năm trên lưng Giang Vũ, reo lên vui mừng: “Gia, gia.."

Có lế họ thực sự là một đôi hạnh phúc.

Nhìn bóng lưng của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, ông cụ họ Đổng có chút ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu: “Mình đang suy nghĩ lung tung gì vậy, hiện giờ lão Vương gia đã biết chuyện này, vậy thì nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không đồng ý để họ ở bên nhau, chỉ không biết Tuyết Tình có thể chịu đựng được cú sốc này không?”

Kỷ Tuyết Tình năm trên lưng Giang Vũ, lòng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đắm chìm trong cảm giác được đàn ông chở che, chiều chuộng như vậy, nếu có thể luôn hạnh phúc như thế này thì dù phải từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Kỷ, cô cũng sẵn lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: Em tin tưởng anh!


Giang Vũ khựng lại, không chắc chắn hỏi.

“Chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mài”

Kỷ Tuyết Tình thở dài, thất vọng nói: “Vốn dĩ em trốn nhà đi, rời khỏi Kim Lăng lâu như vậy cũng nên về rồi!”

“Vậy anh sẽ..."

Giang Vũ ấp úng, anh muốn nói mình sẽ đi cùng Kỷ Tuyết Tình.

Nhưng khi nhận ra bản thân hiện tại hoàn toàn không được nhà họ Kỷ thừa nhận, nếu đột nhiên đi theo không chỉ bị coi thường mà còn mang đến cho Kỷ Tuyết Tình vô vàn áp lực, anh liền nuốt lời vào trong.

“Vậy em cứ về trước đi!”

Giang Vũ hít sâu, kiên định nói: “Cho anh thời gian một năm, anh sẽ quang minh chính đại đến nhà họ Kỷ Kim Lăng cầu hồn, cưới em”.

“Đến lúc đó, anh đảm bảo không ai có thể ngăn cản chúng †a ở bên nhau”.

“Thời gian một năm có đủ không?”

Kỷ Tuyết Tình nhíu mày, mặc dù cô rất tin tưởng Giang Vũ, nhưng một kẻ tay trắng như Giang Vũ muốn nâng cao bản thân và địa vị cá nhân đến mức được nhà họ Kỷ thừa nhận trong một năm, thật sự quá khó!

“Đủ rồi!"

Giang Vũ kiên định tuyên bố: “Bất kể phải trả giá bao nhiêu, một năm sau, anh nhất định sẽ đến tìm em”.

“Được! Bất kể một năm sau anh có đạt được thành tựu gì, anh đều phải đến tìm em”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, dùng sức ôm lấy cổ Giang Vũ, đỏ mặt nói: “Nếu đến lúc đó nhà họ Kỷ không thừa nhận anh, vậy chúng ta sẽ bỏ trốn”.

“Thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta ở”.

“Chẳng lẽ chúng ta không thể ra nước ngoài sống sao, bất kể thế nào anh cũng phải tìm em nha”.

“Có thể ở bên anh là may mắn mấy đời của em, em tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt thòi!”

Nghe những lời này, Giang Vũ vô cùng cảm động, kiên định nói: “Em đừng có suy nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, anh nhất định sẽ có được sự thừa nhận của nhà họ Kỷ, quang minh chính đại cưới em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian”.

“Em tin tưởng anh!”

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu lên kế hoach cho tương lai của ho.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Sau khi xuống núi, thấy thư ký Tiểu Viện đã đợi sẵn từ lâu, Giang Vũ đặt Kỷ Tuyết Tình xuống, ba người cùng nhau ngồi xe trở về Vân Đỉnh Thiên Cung.

Khi xe trở về Vân Đỉnh Thiên Cung, trước cổng biệt thự đã tập trung rất nhiều người, đều là những nhân vật có tiếng tăm

trong thành phố Giang Châu.

Thấy Kỷ Tuyết Tình trở về, những người này đều vội vàng tiến lên hỏi han, sợ Kỷ Tuyết Tình chịu bất kỳ tổn thương nào.

Mọi người đều hiểu rõ, nếu Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện ở Giang Châu thì cả Giang Châu sẽ phải hứng chịu tai họa.

Cho dù bây giờ Kỷ Tuyết Tình bình an trở về thì các thế lực trong Giang Châu chắc chắn sẽ phải trải qua một lần xáo trộn.

“Cảm ơn các vị quan tâm, tôi không sao, cũng sẽ không trách cứ bất kỳ ai”.

Đối mặt với sự quan tâm của những người đứng đầu Giang Châu, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng đáp lại: “Bây giờ tôi thấy hơi mệt, cần nghỉ ngơi, các vị đầu về đi!”

Nghe thấy những lời này, nhóm người đứng đầu đang sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rời đi.

Khi trở về biệt thự, Giang Vũ mang thuốc men về phòng trước, sau đó pha cho Kỷ Tuyết Tình một chén nước đường đỏ: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài làm chút việc!”

“Đi đi, chú ý an toàn!”

Kỷ Tuyết Tình cầm chén, âu yếm dặn dò một câu.

“Tên Giang Vũ này quá đáng thật!”

Nhìn bóng lưng Giang Vũ rời đi, Tiểu Viện bất mãn phàn nàn: “Cô chủ vừa mới thoát hiểm, anh ta lại không ở lại chăm sóc, có chuyện gì quan trọng hơn chị nữa chứ?”

“Chị nghĩ anh ấy thật sự đi làm việc của mình sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: Ở bên kia!


“Mặc dù biết mình không phải là đối thủ của hai cường giả Tông Sư, nhưng anh ấy vẫn bất chấp tất cả để báo thù cho chị”.

Nghe thấy lời Tiểu Viện, Kỷ Tuyết Tình mỉm cười, vui mừng nói: “Một người đàn ông như vậy, sao chị có thể không yêu đến điên cuồng được!”

Thực tế, Giang Vũ vội vã ra ngoài, thực sự là muốn đi tìm Lăng Vân tính sổ.

Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc trên đường đến gặp Lăng Vân theo lời mời của đối phương, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Lăng Vân chắc chắn cùng sự kiện bắt cóc có liên quan.

Giang Vũ không ngờ mình lại hào phóng đến mức sẵn sàng hòa giải với nhà họ Lăng, mà Lăng Vân lại dám ra tay với Kỷ Tuyết Tình.

Cho dù nhà họ Lăng có hai cường giả Tông Sư trấn giữ, Giang Vũ tuyệt đối cũng sẽ không tha cho Lăng Vân.

Ở bên kia!

Sau khi chào tạm biệt Giang Vũ, Lăng Phi Dương lo lắng trở lại biệt thự nhà họ Lăng.

Ban đầu, sau khi hòa giải và hợp tác với Giang Vũ, Lăng Phi Dương rất vui vẻ.

Nhưng khi nghe nói Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, Lăng Phi Dương biết chuyện này quá lớn, có thể nhà họ Lăng cũng sẽ bị ảnh hưởng, không khỏi lo lắng.

“BốI! Bố đã trở lại, con có một tin tốt để báo cho bốt”

Thấy Lăng Phi Dương trở lại, Lăng Vân kích động hét lên: “Bố không cần phải vì chuyện của Giang Vũ mà lo lắng nữa, anh ta sẽ sớm gặp phải kết cục hẩm hiu”.

“Có ý gì?”

Lăng Phi Dương nghỉ hoặc nhìn Lăng Vân, cảnh cáo: “Sau này đừng có đi trêu chọc Giang Vũ nữa, bố đã cùng cậu ta...”

“Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, sau chuyện này, cô ta chắc chắn sẽ bị gia đình họ Kỷ đưa về”.

Lăng Vân không đợi Lăng Phi Dương nói xong đã đắc ý khai hết: “Chỉ cần Kỷ Tuyết Tình rời đi thì Giang Vũ không có ai chống lưng, chỉ là một con chó nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của nhà ta”.

“Sao con biết Tuyết Tình bị bắt cóc?”

Lúc này, tin tức Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc còn chưa được công khai, Lăng Vân đang dưỡng thương mà có thể biết khiến Lăng Phi Dương đột nhiên có linh cảm xấu: “Chuyện này có liên quan gì đến con?”

“Đúng vậy! Chính con và Lưu Thư Nhất đã lên kế hoạch bắt cóc này, cũng chính con đã gọi điện hẹn gặp Kỷ Tuyết Tình, từ đó mới có cơ hội cho Lưu Thư Nhất bắt cóc Kỷ Tuyết Tình”.

Lăng Vân ngẩng cao đầu, đắc ý nhìn Lăng Phi Dương: “Nói xem, con trai của bố có giỏi không!”

“Đi chết đi!"

Nghe thấy những lời này, Lăng Phi Dương tức giận đến mức hét lên, đá một cú mạnh vào ngực Lăng Vân, mặt tái mét hét lên: “Mày là đồ ngu, dám động đến Kỷ Tuyết Tình, mày muốn hại chết cả nhà àI”

Lúc này, Lăng Phi Dương ước gì có thể gi ết chết thằng ngu Lăng Vân này, bên này ông ta đã hòa giải với Giang Vũ, còn đạt được sự hợp tác rộng hơn nữa.

Cứ tưởng nhà họ Lăng sắp phất rồi, Lăng Vân lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Một khi bị bại lộ, đừng nói đến việc phất lên, cả nhà họ Lăng đều có thể bị diệt trừ, quá khốn nạn!

“Bố, bố đánh con làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: Đừng nóng vội!


“Nói nữa, cho dù Lưu Thư Nhất không làm hại Kỷ Tuyết Tình, nhưng cô chủ nhà họ Kỷ bị bắt cóc, nhà họ Kỷ sao có thể bỏ qua?”

“Hơn nữa, chuyện này đã ồn ào như vậy, Lưu Thư Nhất trốn không thoát rồi, mày có thể đảm bảo hắn sẽ không khai ra mình không?”

Sắc mặt Lăng Vân cứng đờ, lập tức hoảng hốt.

Mặc dù Lưu Thư Nhất đã hứa hẹn rất nhiều, nhưng đối mặt với Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp như vậy, chính anh ta còn cảm thấy mình không thể kiềm chế được, vậy Lưu Thư Nhất cũng rất có khả năng sẽ ra tay với Kỷ Tuyết Tình.

Mà với nhân phẩm của Lưu Thư Nhất, một khi bị bắt chắc chắn sẽ khai ra anh ta ngay lập tức.

“Bố! Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Lăng Vân đứng dậy, lo lắng hỏi: “Con chỉ gọi điện hẹn Kỷ Tuyết Tình, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm chứ?”

“Mày quá coi thường nhà họ Kỷ rồi, tất cả những người liên quan đến chuyện này đều khó thoát khỏi trách nhiệm, huống hồ mày còn là đồng lõa”.

Lăng Phi Dương đi đi lại lại một cách bồn chồn, cắn răng nói: “Đi! Ngay lập tức trở về tỉnh thành, sau đó có chết cũng không được thừa nhận mình có liên quan đến vụ bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, nếu không nhà họ Lăng nguy rồi”.

“Đúng đúng đúng, tỉnh thành mới là địa bàn của chúng ta”. Lăng Vân liên tục gật đầu: “Con chỉ gọi cho Kỷ Tuyết Tình một cuộc điện thoại, chỉ cần con cứng miệng nói không liên quan đến vụ bắt cóc, nhà họ Kỷ cũng không làm gì được con”.

Ngay lập tức, bố con nhà họ Lăng không thèm thu dọn đồ đạc, lập tức chạy trốn về tỉnh thành.

Khi Giang Vũ đến biệt thự nhà họ Lăng, bố con họ Lăng đã sớm chạy mất rồi!

Sau khi biết được bố con họ Lăng đã trốn về tỉnh thành, Giang Vũ không chút do dự, lập tức lái xe đến tỉnh thành.

Dám động đến Kỷ Tuyết Tình, cho dù Lăng Vân có trốn đến chân trời góc biển, Giang Vũ cũng sẽ không tha cho anh ta.

Tỉnh thành nhà họ Lăng!

Trở về nhà, Lăng Vân hoàn toàn thả lỏng, ở trên địa bàn của mình, cho dù đối mặt với nhà họ Kỷ, anh ta cũng có đủ tự tin.

Lăng Phi Dương thì lo lắng bất an, không hề thoải mái như Lăng Vân.

Vào buổi tối, Lăng Vân ngồi trước bàn ăn uống ngon lành, miệng không ngừng nói: “Bố! Bây giờ chúng ta đã trở về địa bàn của mình rồi, bố đừng mặt mày ủ dột nữa!”

“Mày là thăng bất hiếu, còn có tâm tư ăn uống à”. Sắc mặt Lăng Phi Dương âm trầm nhìn Lăng Vân: “Nếu

không cẩn thận, chuyện này sẽ khiến cả nhà họ Lăng sẽ gặp hoạ...”

“Yên tâm đi, cho dù Lưu Thư Nhất bị bắt thì cũng không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh con hợp tác với anh ta.

Lăng Vân chẳng hề để ý bĩu môi: “Chỉ cần con không thừa nhận, thì không ai có thể làm gì con được?”

“Bùm!”

Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bố con.

“Ông chủ, cậu chủ, không ổn rồi!"

Người quản gia vội vàng chạy vào, kinh hô: “Cái tên Giang Vũ kia đã phá cửa xông vào rồi”.

“Giang Vũ?”

Lăng Phi Dương hơi sửng sốt, vốn tưởng rằng người nhà họ Kỷ sẽ đến tận nhà gây chuyện, nhưng không ngờ lại là Giang Vũ đến trước.

“Tên khốn đó dám đến đây gây rối, đúng lúc để con cho nó biết đây là đất của ai?”

Lăng Vân vứt bỏ thức ăn trên tay, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Mau thông báo cho tất cả mọi người tập trung, hôm nay tôi sẽ cho tên khốn đó một trận nhớ đời”.

“Đừng nóng vội!"

Lăng Phi Dương vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhắc nhở: “Có thể Giang Vũ đến để moi móc thông tin, chúng ta tuyệt đối không thể lòi ra bất kỳ manh mối nào cho người nhà họ Kỷ, nghe rõ chưa?”

Nghe nhắc tới nhà họ Kỷ, Lăng Vân gật gật đầu.

Khi bố con nhà họ Lăng đi vào sân, Giang Vũ đang bị một đám vệ sĩ vây quanh, vẻ mặt sát khí đằng đằng.

“Cậu Giang, sao cậu lại đến đây?”

Chưa đợi Giang Vũ lên tiếng, Lăng Phi Dương đã nhiệt tình tiến lên chào hỏi, mắng chửi một đám vệ sĩ: “Tản ra, tản ral Đây là đối tác quan trọng của nhà họ Lăng trong tương lai, không ai được phép vô lễ với cậu Giang!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: Đoán xem kết quả thế nào


“Cậu Giang có nhầm lẫn gì không?”

Đối mặt với sự tức giận của Giang Vũ, Lăng Phi Dương vờ tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu Giang nói con có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc, con mau lên đây giải thích rõ ràng chuyện này”.

“Giang Vũ, mày đừng có nói lung tung”.

Lăng Vân khập khiễng bước tới trước mặt Giang Vũ, chất vấn: “Mày có bằng chứng gì chứng minh tao có liên quan đến việc cô Kỷ bị bắt cóc không?”

“Là mày gọi điện hẹn gặp Cô Kỷ, kết quả trên đường đi cô ấy đã bị người ta bắt”.

Ánh mắt Giang Vũ sắc lạnh nhìn Lăng Vân: “Chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì đến mày?”

“Vốn không liên quan gì đến tao, tao có gì không dám nói”.

Lăng Vân tức giận nhìn Giang Vũ: “Tao thừa nhận, là †ao hẹn cô Kỷ, nhưng tao không biết sẽ có người có người bắt cóc cô ta trên đường, đừng đổ oan cho tao!”

“Tôi có thể chứng minh, con trai tôi tuyệt đối không có ác ý với cô Kỷ”.

Lăng Phi Dương nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Nếu tôi đã quyết định hòa giải với cậu, vậy thì con trai tôi hẹn gặp cô Kỷ để xin lỗi, tỏ thiện chí với cô ấy cũng là điều dễ hiểu”. 

“Chỉ là không nghĩ tới, sự tình lại trùng hợp đến vậy, cô Kỷ bị bắt cóc ngay trên đường đến cuộc hẹn, thật sự quá xui xẻo”.

Trước sự chối cãi gian xảo của bố con nhà họ Lăng, lúc này, Giang Vũ có chút lúng túng, chủ yếu là vì không có bằng chứng.

“Nhà họ Lăng chúng tôi đã hòa giải với cậu, chúng tôi cũng có thể thông qua hợp tác thu được lợi ích to lớn, chúng tôi hoàn toàn không có lý do gì để đắc tội cô Kỷ”.

Không cho Giang Vũ cơ hội lên tiếng, Lăng Phi Dương ấm ức nói: “Chỉ riêng thân phận của cô Kỷ, con trai tôi dù có ngốc đến mấy thì cũng không thể đi bắt cóc cô ấy được, vì nhà họ Lăng trước mặt nhà họ Kỷ chẳng có chút giá trị nào”.

“Vậy tại sao các người lại bỏ trốn khỏi Giang Châu?”. Mặt mày Giang Vũ khó coi chất vấn.

“Chạy trốn? Không có đâu!”

Lăng Phi Dương lắc đầu ngơ ngác, giải thích: “Cậu còn gửi thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Vân, tôi lập tức đưa Lăng Vân về nhà để chuẩn bị điều trị, có gì sai đâu?”

“Ông...”

Giang Vũ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết phải nói thế nào. 

Lời giải thích của Lăng Phi Dương không có lỗ hổng, hiện tại Giang Vũ cũng không có bằng chứng nào để chứng minh Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc, anh muốn nổi giận cũng không tìm được lý do.

'Thấy Giang Vũ gặp khó, Lăng Vân trong lòng hả hê.

Lăng Phi Dương thì vẫn luôn nở nụ cười, không cho. Giang Vũ bất kỳ lối thoát nào.

“Ô, trông cảnh này oai quá!”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơi: “Nhà họ Lăng rất náo nhiệt nha!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đen, tuổi trung niên có khuôn mặt uy nghỉ dẫn theo hai người theo bước vào sân của nhà họ Lăng.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Lăng Phi Dương biến đổi lớn: “Sao vị đại ca này lại đến đây cơ chứ?”

Giang Vũ thì tò mò nhìn người đến. Từ khí thế không giận tự uy của người kia, anh có thể khẳng định người này nhất định đã ở vị trí cao lâu.

Điều khiến Giang Vũ kinh ngạc nhất là hai vệ sĩ của người đàn ông trung niên kia. Họ mang đến cho anh một cảm giác áp lực chưa từng có, còn đáng sợ hơn cả hai anh em nhà họ Ngô trước đây.

“Anh Kỷ, sao anh lại tới đây?” 

Lăng Phi Dương không để ý tới Giang Vũ, lôi kéo Lăng Vân chạy như bay đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ.

“Người này là ai, lại có thể khiến Lăng Vân khuất phục như vậy?”

Giang Vũ nhíu mày, trong lòng đầy tò mò. Anh Kỷ, chẳng lẽ là người của nhà họ Kỷ?

Anh Kỷ kia dừng bước, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Lăng Phi Dương, có biết tội của mình không?”

Chỉ một câu nói, cộng thêm khí thế đáng sợ của ông ấy đã khiến nhiệt độ của cả toàn trường giảm xuống đột ngột.

Sắc mặt Lăng Phi Dương càng thay đổi lớn, bùm một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Nếu kẻ hèn này đã làm gì sai, kính xin anh Kỷ xử phạt”.

Khi thấy người đến nói một câu, Lăng Phi Dương đã sợ đến mức quỳ xuống xin lỗi, khiến Giang Vũ vô cùng kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: Quả nhiên ông Lăng có một người con trai tốt


Nghe thấy câu này, người Lăng Phi Dương mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, quần áo lập tức thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Gia tộc nhà họ Triệu ở Long Kinh quả thật là một gia tộc lớn cấp quốc gia, mạnh mẽ hơn nhà họ Lăng vô số lần, thế mà các thành viên chủ chốt của gia tộc thậm chí còn biến mất không một dấu vết.

Nghe được lời này, Giang Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Giang Vũ không biết chuyện nhà họ Triệu, nhưng từ lời nói của “anh Kỷ”, anh đã đoán ra thân phận của người này, đây là bố của Kỷ Tuyết Tình, chính là bố vợ tương lai của mình!

Giang Vũ không ngờ rằng mình sẽ gặp bố của Kỷ Tuyết Tình trong hoàn cảnh này, anh lập tức trở nên lúng túng.

Anh không biết có nên bước lên chào hỏi hay không, cũng không biết nên giới thiệu mình với đối phương với tư cách gì, quá đột ngột!

Người đến tên là Kỷ Thường Viễn, chính là bố của Kỷ Tuyết Tình, cũng là đương kim gia chủ của nhà họ Kỷ.

“Thưa anh Kỷ, chuyện của cô Kỷ không liên quan gì đến nhà họ Lăng tôi”. 

Biết đối phương đang cảnh cáo mình, Lăng Phi Dương vừa lau mồ hôi, vừa lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy là anh không định nhận tội rồi?” Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương.

Mặc dù Kỷ Thường Viện không trực tiếp nêu tội trạng, nhưng giọng điệu buộc tội mạnh mẽ này lại khiến cho Lăng Phi Dương cảm thấy áp lực cực lớn, sự vững vàng sắp sụp đổ

“Oan quát Oan ức quá!”

Lăng Phi Dương cứng đầu kêu oan, oán giận mà nói: “Nhà họ Lăng thật sự không có liên quan gì đến chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, kính xin anh Kỷ làm rõ, còn cho nhà họ Lăng tôi sự công bằng”.

Kỷ Thường Viễn đích thân tới, có đánh chết Lăng Phi Dương cũng không thể thừa nhận nhà mình có liên quan đến việc Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, bằng không toàn bộ nhà họ Lăng đều chạy trời không khỏi nắng.

“Xem ra các người thực sự không định thừa nhận!”

Kỷ Thường Viễn nheo mắt nhìn về phía Lăng Vân: “Cậu, người trong cuộc, có gì muốn nói không?”

Lăng Phi Dương quỳ trên mặt đất, điên cuồng ra hiệu cho Lăng Vân bằng mọi cách không được thừa nhận.

“Ông Kỷ, nói chuyện phải có bằng chứng.

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Kỷ Thường Viễn, Lăng Vân không còn thoải mái như trước, trong lòng hoảng sợ đến mức run rẩy, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Ông có bằng chứng nào chứng minh tôi có liên quan đến vụ bắt cóc cô Kỷ không?”

“Tôi muốn động thủ với cậu, cần gì bằng chứng!”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng cười, ngạo mạn nói: “Chỉ cần cậu bị hiềm nghỉ, cũng đủ để tôi giết cậu rồi!”

Nghe thấy những lời này, bố con nhà Lăng đều ngẩn ngơ.

Giang Vũ ở bên cạnh cũng ngẩn ngơi

Ban đầu nghĩ rằng Kỷ Tuyết Tình đã đủ bá đạo rồi, không ngờ bố cô còn bá đạo hơn.

Mặc dù không có bằng chứng, nhưng chỉ cần họ nghỉ ngờ bạn, họ có thể giết bạn.

Đây mới là sự áp đảo thực sự, hoàn toàn không có lý lẽ!

“Anh Kỷ, xin anh cân nhắc, đừng oan uổng cho con trai tôi”.

Lăng Phi Dương, người hiểu rõ tính cách của Kỷ Thường Viễn, nhận ra tình hình không ổn, lập tức giả vờ tội nghiệp, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nhà họ Lăng tôi đối với nhà họ Kỷ luôn trung thành, tuyệt đối sẽ không...” 

“Bố, đừng cư xử hèn nhất như thế”.

Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, vẻ mặt Lăng Vân không cam lòng hô: “Bây giờ là xã hội pháp chế, tôi không tin, khi ông không có bất kỳ bằng chứng nào mà cũng không dám giết người lung tung”.

Trước đó khiến Giang Vũ cứng họng, Lăng Vân đã tăng thêm sự tự tin, cảm thấy mình cũng có thể xử lý được Kỷ Thường Viễn.

“Không được phép vô lễ với anh Kỷ”.

Lăng Phi Dương tức giận quát: “Mau đến trước mặt ang Kỷ nhận sai xin lỗi”.

“Con không sai”.

Lăng Vân bướng bỉnh ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, tôi thực sự không liên quan gì đến vụ bắt cóc cô Kỷ, ông cũng không có bằng chứng”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: Diệt nhà họ Lăng


Lăng Phi Dương đối mặt với sự chế nhạo của Kỷ Thường Viễn thì chỉ cử động môi, nhưng đã sợ hãi đến mức không thể nói được gì.

“Đó là điều cần thiết!”

Lăng Vân lại tưởng Kỷ Thường Viễn đang thật lòng khen ngợi mình, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, về chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, tôi không liên quan, tuy nhiên tôi hứa với ông, nhất định sẽ giúp ông tìm ra hung thủ, báo thù cho cô Kỷ”.

“Vậy thì không cần phiền cậu nữa, bọn bắt cóc đã bị bắt, chúng cũng đã khai báo toàn bộ chân tướng vụ án”.

Kỷ Thường Viễn nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Tôi cũng là vì lời khai của bọn bắt cóc, mới đến nhà họ Lăng để hỏi tội!"

“Ông tuyệt đối đừng nghe theo lời của Lưu Thư Nhất, tôi không liên quan gì đến chuyện này”.

Nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt, Lăng Vân lập tức hoảng loạn, nghiêm túc chối bỏ quan hệ.

“Ngu xuẩn!” Giang Vũ không nói gì lắc đầu. Từ đầu đến cuối, Kỷ Thường Viễn đều không nói rõ

Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc con gái mình, chỉ là tạo áp lực một cách mập mờ. 

Chẳng ngờ, Lăng Vân lại không đánh mà khai, chủ động nói đến Lưu Thư Nhất, quá ngu ngốc!

“Xong rồi!”

Lăng Phi Dương tái mặt, hận không thể tát Lăng Vân một bạt tai.

Kỷ Thường Viễn thì cười lên, mỉa mai nhìn Lăng Vân: “Tôi chỉ nói kẻ bắt cóc đã bị bắt, nhưng không nói kẻ bắt cóc là ai, vậy cậu biết kẻ bắt cóc là Lưu Thư Nhất từ đâu?”

“Tôi, tôi đoán thôi!"

Lăng Vân cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng biện minh.

“Hừ! Không đánh mà khai, còn muốn chối cãi”.

Kỷ Thường Viễn hừ lạnh một tiếng, sát khí ngút trời nói: “Hôm nay dù cậu có nói gì đi nữa, cũng phải chết”.

“Không thể nào!”

Lăng Vân đột nhiên đứng dậy, hung dữ nói: “Là tôi làm thì sao, ở đây không phải Kim Lăng mà là Giang Đông, là địa bàn của nhà họ Lăng, mà các người chỉ có ba người, muốn giết tôi, quả thực là nằm mơi”

“Người đâu, vây bọn họ lại cho tôi!”

Tiếng nói vừa xuống, vệ sĩ trong sân lập tức tiến tới, bao vây đám người Kỷ Thường Viễn.

Mặc dù nhà họ Kỷ lớn mạnh, nhưng bọn họ là người của nhà họ Lăng, dù sợ cũng phải thực hiện mệnh lệnh của Lăng Vân.

“Gan dạ lắm!"

Nhìn thấy Lăng Vân đang tỏ ra hung hăng, Kỷ Thường Viễn liên tục gật đầu, cười lạnh nói: “Mặc dù không có bằng chứng nào chứng minh cậu có liên quan đến việc bắt cóc con gái tôi, nhưng việc cậu và đám người của cậu hiện đang cầm vũ khí “bắt giữ” chủ nhà họ Kỷ là bằng chứng rõ ràng, tội đáng chết!”

Ngay khi câu nói vừa dứt, ngoài sân liền vang lên một tiếng máy nổ chói tai.

“Những người bên trong hãy nghe cho rõ! Lập tức thả ông Kỷ, sau đó buông vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha”.

Kèm theo tiếng loa vang vọng, bốn chiếc trực thăng vũ trang chở đầy quân lính từ các hướng khác nhau nhanh chóng bay đến trên không trung của sân nhà họ Lăng.

Cùng lúc đó, hàng chục chiếc xe bọc thép đã tông thủng bức tường của trang viên nhà họ Lăng từ mọi hướng.

Và rất nhiều binh sĩ trang bị vũ khí tối tân bao vây toàn bộ nhà họ Lăng. 

Thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Vũ không khỏi bị chấn động, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng hô hào, chính anh cũng cảm giác như nhà họ Lăng đã bắt cóc Kỷ Thường Viễn vậy.

“Đây là người của cục chiến tranh!”

Lăng Vân cũng hoàn toàn đờ đẫn, không ngờ Kỷ Thường Viễn lại dẫn theo nhiều chiến binh tinh nhuệ như Vậy.

Ngay cả máy bay chi3n đấu và xe bọc thép cũng ra quân, chỉ dựa vào mười mấy người vệ sĩ của nhà họ Lăng, căn bản không thể đối kháng.

“Anh Kỷ, xin tha mạng, tha mạng!”

Lăng Phi Dương là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ xuống đất đập đầu liên tục với Kỷ Thường Viễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: Ngoan ngoãn chịu chết đi!


“Ông, ông đang vu khống tôi”.

“Nghịch tử, câm miệng cho tao, còn không mau quỳ xuống xin lỗi!” 

Lăng Phi Dương giận dữ ngắt lời Lăng Vân, khẩn cầu: “Cầu anh Kỷ nể mặt ông cụ Đổng, cũng như việc con trai tôi trẻ người non dạ, tha thứ tội lỗi cho nhà họ Lăng”.

“Tất cả mọi thứ đều do bố tôi bảo tôi làm!”

Không đợi Lăng Phi Dương nói xong, Lăng Vân kích động chỉ vào Lăng Phi Dương hô: “Đây không phải là ý của tôi, là bố tôi đã cấu kết với Lưu Thư Nhất bắt cóc Kỷ Tuyết Tình, muốn ép buộc Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu, sau đó nhà họ Lăng thuận tiện đối phó với Giang Vũ”.

“Mày...”

Lăng Phi Dương không thể tin được nhìn Lăng Vân, dù nằm mơ ông ta cũng không ngờ, trong thời điểm sinh tử con trai mình sẽ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình, quá khốn nạn!

“Bố! Con còn trẻ, con không muốn chết, còn bố đã sống lâu như vậy, đã hưởng thụ đủ rồi, đã đủ rồi!”

Lăng Vân hoảng hốt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ cần con còn sống, nhà họ Lăng vẫn còn hy vọng, bố phải lấy đại cục làm trọng!”

Nghe thấy những lời này, Lăng Phi Dương suýt nữa ngất đi, trong lòng vừa hối hận vừa tức giận.

Nếu biết trước thế này, ban đầu ông ta dạy dỗ Lăng Vân cho đàng hoàng thì cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

“Anh Kỷ, nó nói đúng, tất cả là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng một mình chịu mọi tội lỗi”.

Lăng Phi Dương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc dù rất tức giận, nhưng Lăng Vân dù sao cũng là con trai duy nhất của ông ta, vì đứa con trai này, cho dù chết, ông ta cũng nhận.

“Đụng vào con gái tôi, một mạng của Lăng Phi Dương anh có đủ để tha thứ không?”

Kỷ Thường Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: “Làm đi! Với tất cả những tên cướp có vũ khí ở đây, giết không thaI”

“Đừng...”

Hai bố con nhà họ Lăng đồng thanh kêu lên, nhưng vừa mới mở miệng, hai viên đạn gần như đồng thời bản vào đầu bọn họ.

Thế gia họ Lăng ở Giang Đông cứ như vậy mà bị Kỷ Thường Viễn tiêu diệt khi không có bất kỳ bằng chứng nào.

Tiếp đó, một loạt tiếng súng dày đặc quét qua, tất cả vệ sĩ trong sân của nhà họ Lăng cũng đều bị bắn ngã xuống đất.

'Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt khiến Giang Vũ vô cùng kinh hãi. 

“Đây chính là thực lực và thủ đoạn của nhà họ Kỷ, quá bá đạo, quá khủng khiếp!”

Sắc mặt Giang Vũ trầm trọng nhìn Kỷ Thường Viễn, anh và nhà họ Lăng đối kháng lâu như vậy mà không thể d_ đánh đổ đối phương, Kỷ Thường lại chỉ cần búng tay một cái là đã tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong tích tắc.

Nghĩ đến việc nhà họ Kỷ là mục tiêu mà mình sẽ phải cố gắng đuổi theo trong tương lai, Giang Vũ cảm I thấy áp lực vô cùng, thậm chí có chút nghi ngờ, mình có thực sự có thể đạt đến bước đó không?

“Gia chủ, người này chính là người mà cô chủ thích”.

Khi tất cả mọi người trong nhà họ Lăng đã bị xử lý, một vệ sĩ bước lên hỏi: “Chúng ta phải xử lý hắn ta như thế nào?

“Giết hắn!"

Kỷ Thường Viễn cũng không nhìn Giang Vũ một cái nào, lạnh lùng nói: “Coi như hắn chết trong tay của người nhà họ Lăng đi”.

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, không ngờ Kỷ Thường Viễn lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả anh cũng phải giết.

“Am" 

Kỷ Thường Viễn vừa dứt lời, lính bắn tỉa phục kích trong bóng tối không chút do dự bóp cò súng về phía Giang Vũ.

Anh biết mình không có quyền nói chuyện ở trước mặt Kỷ Thường Viễn, Giang Vũ cũng không muốn nói nhảm, lập tức di chuyển thân thể tránh được viên đạn bắn vào đầu mình.

“Không ngờ cậu cũng có chút bản lĩnh”.

Thấy tay súng bắn tỉa không thể giết được Giang Vũ, ánh mắt của Kỷ Thường Viễn lóe lên vẻ lạnh lùng, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Thanh Long!”

“Thuộc hạ rõ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: Mau cứu người


“Mạnh quái”

Đối mặt với việc phóng thích uy áp của Thanh Long, Giang Vũ đầu đầy mồ hôi vận công chống lại, không thể làm gì hơn anh đành vận hành Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đến cực hạn, thân thể cũng không có cách nào. động đậy được.

So với lần đối đầu Tôn Sư trước đây, lúc này Giang Vũ càng thêm khó trụ được trụ nổi, mà Thanh Long phóng thích uy áp còn mạnh mẽ hơn so với anh em nhà họ Ngô vô số lần.

“Cô chủ nhà tôi là bởi vì cậu, mới gặp phải nguy hiểm ở Giang Đông”. Sau khi làm cho Giang Vũ không thể nhúc nhích,

Thanh Long từng bước đi về phía Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, cậu mới là người đáng chết nhất”.

Vừa dứt lời, Thanh Long đã giơ thanh kiếm lên và đâm về phía cổ họng của Giang Vũ.

Đối mặt với đòn chí mạng của Thanh Long, mặt Giang Vũ đỏ bừng, nhưng anh căn bản không có cách nào để tránh.

“Dừng tay!"

Ngay khi Thanh Long chuẩn bị giết Giang Vũ, một tiếng hét lớn vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Thanh Long cứng đờ, nhìn Kỷ Thường Viễn xin giúp đỡ.

Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn chậm một bước!

Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình vội vàng đi vào trong sân, giận dữ thét lên: “Bố, bố mau mau bảo Thanh Long thả Giang Vũ ra đi”.

“Con gái à! Bố biết con thích tên nhóc này, nhưng cậu ta chẳng những đã từng kết hôn, còn là một thường dân, cơ bản không xứng với con”.

Kỷ Thường Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có câu “đau dài không bằng đau ngắn”, bây giờ giết cậu ta còn tốt hơn để cậu ta cứ liên tục dây dưa với con”.

“Sao làm thế được!”

Kỷ Tuyết Tình đứng chắn trước mặt Giang Vũ, tức giận nói: “Cả đời này con chỉ chấp nhận mỗi mình anh ấy rồi, nếu muốn giết anh ấy, vậy thì giết cả con luôn đi!”

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chắn trước mặt Giang Vũ, Thanh Long vội vàng thu kiếm lại, nhưng không có giải trừ uy áp khống chế đối với Giang Vũ.

“Tuyết Tình, đừng làm càn!”

Kỷ Thường Viễn cau mày, lạnh lùng nói: “Bạch Hổ, đưa cô chủ rời đi”.

“Vâng!” 

Một hộ vệ khác lập tức tiến đến, chuẩn bị đưa Kỷ Tuyết Tình đi.

“Đừng qua đây!”

Kỷ Tuyết Tình cúi người nhặt một con dao sắt từ dưới đất lên, không chút do dự kề sát cổ của mình, vành mắt đỏ au nhìn Kỷ Thường Viễn: “Bố! Nếu như bố nhất quyết muốn giết Giang Vũ, vậy thì con cũng sẽ không sống một mình”.

“Con biết mình sẽ không thể chết khi ở trước mặt bố, nhưng sau đó con nhất định có cơ hội tự kết liễu mình, bố liệu mà làm đi!"

“Con gái ngoan, con đừng xúc động”.

Thấy một màn như vậy, Kỷ Thường Viễn hoảng sợ, dáng vẻ lạnh lùng hà khắc trước đó đã thay đổi, lo lắngxoa xoa hai tay trước mặt, cầu xin nói: “Chúng ta có chuyện thì từ từ nói, trước tiên bỏ dao xuống đã, nguy hiểm quá”.

Giang Vũ không thể nhúc nhích được, hai mắt đỏ. bừng, nước mắt chảy xuống, vừa cảm động vừa lo lắng.

Giang Vũ muốn khuyên can Kỷ Tuyết Tình, nhưng cơ thể của anh đã bị Thanh Long khống chế, ngay cả lời nói cũng không nói được, điều có thể làm chỉ là lo lắng.

“Vậy bố còn muốn giết Giang Vũ không?”, Kỷ Tuyết Tình cầm dao, lớn tiếng chất vấn. 

 “Tên nhóc này căn bản không xứng với con, sống chỉ có thể gây phiền toái cho con”.

Kỷ Thường Viễn lắc đầu khó xử, nghiến răng nói: “Giết cậu ta là ý của ông cụ, con nên biết rằng, không ai có thể làm trái ý đã quyết của ông cụ”.

“Thì ra là ý của ông nội!”

Nghe thấy những lời này, Kỷ Tuyết Tình cười chua xót, nước mắt trào ra: “Nếu đã như vậy, bố chuyển lời với ông nội rằng Tuyết Tình bất hiếu, đi trước một bước”.

Vừa nói xong, Kỷ Tuyết Tình không chút do dự vung dao cứa vào cổ mình.

“Mau cứu người!”

Không ngờ rằng Kỷ Tuyết Tình lại có thể làm thật, sắc mặt Kỷ Thường Viễn bất ngờ thay đổi.

Khoảnh khắc con dao cứa vào da Kỷ Tuyết Tình, có hai bàn tay đồng thời nắm lấy lưỡi dao.

Nhận ra Kỷ Tuyết Tình thật sự muốn tự sát, hộ vệ Bạch Hổ lập tức ra tay ngăn cản, nhưng ông ta không ngờ rằng còn có một người khác cũng sẽ ra tay kịp thời.

Bạch Hổ vô cùng kinh ngạc nhìn bàn tay phải của Giang Vũ cùng năm lấy lưỡi dao cùng với mình, rồi quay lại nhìn Thanh Long.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: Không nên để liên lụy tới người khác


Mặc dù luồng sức mạnh đó chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng vẫn khiến cho Thanh Long không thể hiểu được.

Với tu vi của ông ta, để một người là đại sư nội kình thoát khỏi sự khống chế, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ral

“Bạch Hổ, bỏ tay xuống, hôm nay tôi và Giang Vũ phải chết cùng nhau”.

Kỷ Tuyết Tình không để ý tới Giang Vũ ở phía sau, dùng sức mà cố giật ra con dao nhưng cô căn bản không có cách nào lay động con dao trong tay của Bạch Hổ.

“Con gái ngoan của bố ơi, con đừng làm bố sợ”.

Nhìn vết máu bị cắt trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn đau lòng hét lên: “Bố không giết cậu ta nữa, vậy đã được chưa!”

Kỷ Thường Viễn thật sự không hiểu nổi, đứa con gái lạnh như băng này của ông ấy từ trước đến nay đều không mấy thân thiện với đàn ông, sao bây lại để ý đến một người đàn ông như thế, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra để uy hiếp, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi mà!

Nghe thấy Kỷ Thường Viễn nói, Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh lại, không yên tâm mà hỏi: “Vậy bên ông nội thì sao?”

“Cho dù ông nội nhìn thấy bộ dạng này của con, cũng không có khả năng gi ết chết tiểu tử kia lần nữa”.

Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, có chút cầu xin nói: “Con gái ngoan, mau bỏ dao xuống. Con nhìn tên nhóc kia cũng bị thương rồi kìa, các con phải nhanh chóng xử lý vết thương!”

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình mới phát hiện ngoài tay Bạch Hổ đang cầm dao ra, còn có một bàn tay từ phía sau vươn tới đang chảy máu cũng cầm lấy lưỡi dao.

Quay đầu nhìn lại, Kỷ Tuyết Tình thấy rõ bàn tay. đang chảy máu là của Giang Vũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng buông cán dao, khẩn trương nhìn Giang Vũ: “Sao anh lại có thể cử động được?”

Sự việc đã đến bước này, Kỷ Thường Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với Thanh Long.

Thanh Long gật đầu, thu hồi uy áp, giải trừ khống chế cho Giang Vũ.

Nhưng mà, Thanh Long từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được tại sao trước đó Giang Vũ có thể thoát khỏi sự khống chết của mình trong giây lát. 

Giang Vũ đã lấy lại được tự do nhìn vết máu trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Tuyết Tình nhìn tay phải Giang Vũ đang chảy máu, đồng thanh nói: “Sao anh/em ngốc thết”

“Em có thể dễ dàng tìm đến cái chết như vậy sao? Nếu như em chết rồi thì anh phải làm gì bây giờ?”

Giang Vũ vừa thở hổn hển vừa nhìn Kỷ Tuyết Tình đầy trách móc.

“Nếu nhà họ Kỷ nhất quyết muốn giết anh, vậy thì em tuyệt đối sẽ không sống một mình”.

Kỷ Tuyết Tình tỏ thái độ kiên quyết, sau đó đau lòng mà che lấy tay phải của Giang Vũ: “Sao anh lại dùng tay nắm lấy lưỡi dao? Nguy hiểm lắm!”

“Ngay cả cái chết mà em cũng không sợ, chút vết thương này của anh có đáng là gì!”

Giang Vũ không quan tâm lắc đầu, lập tức dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình.

Đối mặt với sự mạnh mẽ của nhà họ Kỷ, lần đầu tiên trong lòng anh có một loại cảm giác sợ hãi có thể mất đi Kỷ Tuyết Tình.

Kỷ Tuyết Tình cũng dùng sức ôm lấy Giang Vũ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ rằng gia tộc lại phát hiện ra Giang Vũ sớm như vậy, nhưng thực lực hiện tại của Giang Vũ căn bản không thể chống lại nhà họ Kỷ. 

“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Thanh Long và Bạch Hổ trở về đến bên cạnh Kỷ. Thường Viễn, nhỏ giọng dò hỏi.

Nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau khóc, sắc mặt Kỷ Thường Viễn u ám đến cực điểm: “Cái tên Giang Vũ này nhất định phải chết, nhưng mà, chúng ta không thể giải quyết cậu ta trước mặt Tuyết Tình, chỉ có thể chờ khi Tuyết Tình tách ra với cậu ta thì bí mật thủ tiêu cậu ta đi”.

Thanh Long và Bạch Hổ khẽ gật đầu, cho dù hai người này có yêu nhau nhiều bao nhiêu thì thân phận và cấp bậc cũng đã định sẵn rằng bọn họ sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp.

Cách tốt nhất chính là giết Giang Vũ càng sớm càng tốt, để tránh hậu họa về sau.

“Tuyết Tình! Bố phải đi giải quyết công việc trước, chúng ta sẽ nói chuyện lại với nhau saul”

Để lại một câu, Kỷ Thường Viễn dẫn hai tên hộ vệ bước đi ngoài.

Tuyết Tình và Giang Vũ đứng ở nơi xác chất thành núi máu chảy thành sông, cố gắng tận hưởng sự dịu dàng của hai người hết mức có thể.

Khi Kỷ Thường Viễn rời khỏi trang viên nhà họ Lăng, các cấp lãnh đạo và đại biểu các tỉnh thành đã đứng đầy. bên ngoài cảnh giới. 

Cô cả nhà họ Kỷ gặp nguy hiểm ở trong tỉnh Giang Đông, lại có nhà họ Lăng nhúng tay vào khiến cho những. người này lo sợ bất an, chỉ sợ nhà họ Kỷ tiếp tục truy cứu trách nhiệm sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.

Ông Đổng cũng nằm trong số những người này.

Ông ấy càng hoảng sợ hơn so với người khác, bởi vì Lăng Phi Dương từng là thuộc hạ của ông ấy, và chính ông ấy là người khơi dậy cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.

“Gia chủ, là tôi chăm sóc không chu đáo, mới để cho. cô chủ gặp nguy hiểm ở Giang Đông”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình


“Chú Đổng, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.

Kỷ Thường Viễn mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.

“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiểu không?”

“Tôi hiểu rồi!"

Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tội với ông cụ Hướng”.

“Không chỉ là thỉnh tội thôi đâu”.

Kỷ Thường Viễn nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhở: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”

“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay đổi quyết định của ông ấy”.

Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơi thay đổi, không ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tình đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chẳn sẽ cực kì đau khổ.

Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Giang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.  

“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gial”

Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lễ, xoay người rời đi.

Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ở tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viễn ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.

Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đã đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.

Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang ngồi trong xe, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng bảo vệ Giang Vũ ở phía sau: “Anh đi ra xe trước chờ em, em nói mấy câu với bố em”.

“Được!"

Giang Vũ gật đầu, sắc mặt căng thẳng nhìn ghế sau xe Lincoln.

Đúng lúc này, cửa sổ xe mở ra, Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Giang Vũ.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Thường Viễn khiến áp lực Giang Vũ phải chịu tăng gấp bội, nhưng Giang Vũ không hề nhát gan, không hề sợ hãi đối mặt với Kỷ Thường Viễn.

'Thẳng đến khi đi qua chiếc xe, Giang Vũ mới thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe Kỷ Tuyết Tình. 

“Không hổ là người đứng đầu nhà họ Kỷ, khí thế quá mạnh, chỉ với ánh mắt thôi cũng có thể làm cho người ta hít thở không thông”. Giang Vũ Tử siết chặt nắm đấm.

Bất kể là bản thân Kỷ Thường Viễn hay là thực lực mạnh mẽ được nhà họ Kỷ phô trương hôm nay, tất cả đều khiến cho Giang Vũ cảm giác có hơi bất lực, nhưng cũng đồng thời k ích thích ý chí chiến đấu của anh.

“Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình!

“Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đến mức có thể sánh vai với nhà họ Kỷ, để nhà họ Kỷ cam tâm tình nguyện gả Tuyết Tình cho tôi”.

Giang Vũ âm thầm thề, mặc kệ nhà họ Kỷ có mạnh bao nhiêu, anh cũng sẽ không để những điều bên ngoài trở thành chướng ngại ngăn cản mình yêu đương với Kỷ Tuyết Tình.

Trải qua trận chiến này, tâm mắt của Giang Vũ mới được khai sáng.

Giang Châu quá nhỏ, tỉnh Giang Đông cũng bé tí teo, muốn có được sự chấp nhận của hoàng tộc Đông Nam - nhà họ Kỷ, vậy thì tương lai, Giang Vũ chắc chắn phải trở thành cường giả cấp quốc gia thậm chí cấp thế giới mới có cơ hội.

“Bố trừng đủ chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: Lấy cái chết ra để đe doạ


“Hừ! Bố muốn giết người trong lòng con, con không muốn nói chuyện với bố đâu! “

Kỷ Tuyết Tình hừ lạnh một tiếng, thở phì phò chui vào xe, oán giận nói: “Giang Vũ giúp con loại bỏ Phệ Tâm Gổ, lại cứu lấy một mạng của con từ trong tay phần tử nguy hiểm của Hắc Vu giáo, vậy mà khi bố mới gặp mặt đã muốn giết anh ấy, thật quá đáng”.

Thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang tức giận, Kỷ Thường Viễn đáng thương nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con, bố cũng không có cách nào, hơn nữa bố đã bỏ qua cho tên kia, con cũng đừng tức giận nữa!”

“Vậy về sau bố không được làm hại đến Giang Vũ, nếu không con sẽ chết cho bố xem”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.

“Tên nhóc kia có được sự bảo vệ của con, cho dù có là ông cụ cũng không giết được cậu ta”.

Kỷ Thường Viễn uyển chuyển đáp lại, nhắc nhở nói: “Con phải theo bố trở về Kim Lăng, đây cũng là mệnh lệnh của ông nội, nếu như con không trở về, vậy ông ấy sẽ tự mình tới tìm con”.

Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ thở dài, từ lúc ông Đổng nói đã báo cáo cho ông cụ chuyện bên này, cô đã biết trước mình phải rời khỏi Giang Vũ.

“Bố! Con biết bố vẫn chưa buông bỏ ý định giết Giang Vũ, nhưng con xin bố hãy cho anh ấy khoảng thời gian một năm”.

Vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc: “Con tin tưởng thành tựu một năm sau của anh ấy sẽ có được sự công nhận của gia tộc, trong vòng một năm này, bố không được động đến anh ấy, được không?”

“Chúng ta đang nói chuyện con quay về Kim Lăng, sao lại liên quan đến nhóc kia rồi?”

Kỷ Thường Viễn khẽ nhíu mày, đáp lại: “Đừng nói tới việc tên nhóc kia hoàn toàn không xứng để cho con phải chờ đợi một năm, cho dù bố có cho thời gian một năm, cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào được?”

“Kiểu người áo vải thường dân, điểm đích phấn đấu cả đời của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là điểm xuất phát lúc con mới sinh ra mà thôi, con cảm thấy các con hợp yêu đương sao?”

“Con mặc kệ những thứ này, tóm lại, con tin tưởng anh ấy chắc chắn sẽ không để cho con thất vọng”.

Kỷ Tuyết Tình cố chấp lắc đầu, kiên định nói: “Nếu như bố không đồng ý với con vậy thì con sẽ không trở về, bố cứ trực tiếp nói cho ông nội biết con và Giang Vũ chết vì tự tử, để ông ấy coi như không có đứa cháu gái này là con đi”.

“Con...”

Khóe miệng Kỷ Thường Viễn co giật một hồi, ông ấy biết Kỷ Tuyết Tình không phải đang nói đùa, nếu như bị ép đến đường cùng thì nhóc con này thật sự sẽ tự sát lần nữa...

Đầu tiên, tạm chưa nói đến chuyện bản thân Kỷ Thường Viễn coi đứa con gái này như báu vật, chỉ dựa vào sự cưng nựng và coi trọng của ông cụ nhà họ Kỷ đối với Kỷ Tuyết Tình thôi, nhiêu đó đã đủ quan trọng rồi!

Nếu như Kỷ Tuyết Tình có gì bất trắc, vậy thì ông cụ tuyệt đối sẽ chém chết tươi Kỷ Thường Viễn trước.

“Bây giờ con lấy cái chết ra để đe doạ thì bố còn có thể nói cái gì đây!”

Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác: “Cũng không biết Giang Vũ cho con gái mình uống canh hồn mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến cho nó cố chấp như thế”.

“Càng là như vậy thì tên Giang Vũ kia càng đáng chết, tuyệt đối không thể để cậu ta tiếp tục dây dưa với

Tuyết Tình nữa”.

“Đây mới là người bố tốt của con, làm gì có người bố tuyệt vời nào muốn chia rẽ hạnh phúc của con gái mình chứt”

Thấy Kỷ Thường Viễn đã đồng ý, Kỷ Tuyết Tình nở nụ cười, chủ động kéo cánh tay Kỷ Thường Viễn: “Trước khi rời khỏi đây, con muốn ở lại vài này cùng với Giang Vũ”.

“Được! Con vui là được rồi!” Kỷ Thường Viễn không chút do dự gật đầu, đối mặt với chiêu thức nhõng nhẽo nũng nịu này của con gái,

ông ấy không có chút sức đề kháng nào cả.

Ngay lập tức, hai bố con đã lâu không gặp mới bắt đầu hàn huyên nói chuyện bình thường lại với nhau.

Sau khi nói chuyện xong thì Kỷ Tuyết Tình xuống xe.

“Bố ở tỉnh thành chờ con, ba ngày sau chúng ta gặp lại nhau ở tỉnh thành”.

Kỷ Thường Viễn dặn dò một tiếng xong rồi đóng cửa sổ xe lại, rời khỏi hiện trường.

Xe vừa khởi động, Kỷ Thường Viễn bèn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Thanh Long, mấy ngày kế tiếp anh phụ trách dẫn người đi bảo vệ cho sự an toàn của cô chủ, không được có bất kỳ sai lầm nào”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom