Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 140: Tuyệt đối không thế nào!


Bruce khinh bi nói: “Cậu cứ giả thần giá quỷ đi, có đánh chết tỏi cũng không tin cậu có thể chữa khói…”.

“Ba, anh hai, hu hu…”.

Không đợi Bruce nói hết câu, Trương xáo Xáo bồng nhiên ngồi bật dậy, gương mặt dàn dụa nước mầt nhìn về phía hai ba con họ Trương.

“Con gái (em gái), con (em) nhận ra ba (anh) rồi?”

Nhìn thấy Trương xáo xảo gọi mình, hai ba con họ Trương đều giật mình mừng rỡ quay qua nhìn.

“Con đương nhiên là biết hai người!”

Trương xảo xảo mặt đầy nước mát vừa khóc vừa nói: “Hình như con đã mơ một giấc mơ rất dài, con…”.

“Có phái cỏ đỗ mơ thấy mẹ cỏ vân luôn trách cô?”

Giang Vũ đột ngột hỏi, ngât ngang lời của Trương xáo xảo.

“Làm sao anh biết?”

Trương xảo xảo võ cùng ngạc nhiên ngấng đầu nhìn về phía Giang Vũ nói: “Anh là người lúc trước đã cứu tôi đúng không?”

“Là tôi”.

Giang Vũ cười đáp: “Kỳ thực nguyên nhân mà cô mơ giấc mơ như vậy, là do Mộng Yếm tác quái, chứ không phải thực sự do mẹ cô trách cô”.

“Thứ hỏi, trong thiên hạ này có người mẹ nào lại không hy vọng con cái mình được sống tốt chứ?”

“Nhưng mà tôi…”.

“Nghe tôi nói!”

Trong mắt Giang vũ đột nhiên lóe lén luồng ánh sáng thần thánh, anh nhìn chằm châm vào mat cúa Trương xáo xáo, hói: “Cò có thế nhớ lại cụ thế tình hình lúc xảy ra tai nạn hay không?”

“Hu hu, tôi thực sự không phải cố ý hại chết mẹ mình”.

Trương xảo xảo khóc to nói: “Mặc dù tòi thích đua xe, nhưng khi mẹ ngồi ở ghể lái phụ, tòi đã cố ý giảm tốc độ, lái chậm lại rồi”.

“Nhưng lúc đi ngang qua nghĩa trang Long Sơn, mãt cúa tỏi bống nhiên không nhìn thấy gì nữa, tay chân tôi cũng không thể kiếm soát được, sau đó… hu hu, tỏi thực sự không phái là cố ý!”

“Cô lúc đó bị âm khí xám nhập, làm cho thần trí không tỉnh táo, mới xảy ra tai nạn xe”.

Giang Vũ gật đầu, an ủi nói: “Cũng tức là nói, việc tại nạn không phải là lỏi của cô, cô

cũng là người bị hại, đừng buồn và tự trách nữa”.

“Mẹ của cô trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách cò, bà ấy chắc chần hy vọng cô có thể buông bỏ được quá khứ, mà sống thật tốt”.

“Mẹ thực sự sẽ không trách tỏi chứ?”

Trương xảo xáo hai mắt mơ màng lấm bấm.

“Đương nhiên là sẽ không trách, mẹ con yêu thương con nhất mà”.

Trương Hiến Minh không kiềm được an ủi: “Bà ấy nếu như nhìn thấy dáng vé của con bây giờ, nếu bà ấy trên trời có linh chác chân sẽ không thế yên lòng!”

“Chuyện cũ đã qua, người mất cũng đã mất rồi!”

Giang Vũ phất tay, ý bảo Trương Hiến minh đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục nói: “Cô Trương, lồi sai không phài ở cô, cô cũng là người bị hại”.

“Cõ bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi sau khi ngú dậy, hãy mang theo tâm nguyện của mẹ cô mà sống cho thật tốt, chí có như thế mới có thế khiến cho mẹ cỏ được yên lòng”.

“Cám ơn anh”.

Trương Xáo xảo gật đầu, nhìn v’ê phía hai ba con nhà họ Trương: “Ba, anh hai, thời gian vừa qua đã làm phiên hai người, con bày giờ đã khỏe lên ròi, sau này sẽ không đế cho hai người

phải lo lăng nữa”.

“Con bây giờ rất buồn ngú, muốn ngú một giấc thật ngon”.

“Được được được! Con cứ ngủ đi, ba đám bào sẽ không làm phiền đến con!”

Hai ba con nhà họ Trương vừa khóc vừa cười bước lên trước, đầp lại chăn cho Trương Xảo Xáo, ngấn ngơ nhìn Trương xáo xảo nhẩm mắt lại ngủ thiếp đi.

“Khò khò khò!”

Giang Vũ thở phào một hơi, mệt mỏi dụi dụi mât, thầm cảm thấy bất lực: “Thi triến Đề hồ quán đỉnh lại hao tốn tinh thần lực thế này, tu vi của mình bây giờ vẫn còn quá thấp!”

Cái gọi là Đề hồ quán đính, vốn là một môn mật pháp cúa Phật giáo được khơi mở và kế thừa bởi một vị cao tâng đầc đạo.

Cao tăng dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình để cho đệ tử câm nhận được Phật pháp và cánh giới lĩnh ngộ của mình, từ đó nâng cao tính giác ngộ cùa đệ tử.

Mặc dù Giang Vũ không có tinh thần lực và tu vi cánh giới mạnh mẽ như của cao tăng đắc đạo, nhưng cũng đú đế khiến cho Trương Xảo Xảo không còn áy náy và tự trách với quá khứ cúa mình nữa, từ đó bước ra khỏi đường cụt.

Kỳ thực, sau khi xua đuổi Mộng Yểm bên trong cơ thế của Trương xảo xảo, cho dù là

Bruce thì cũng có thế khiến Trương xảo xảo hôi phục hoàn toàn.

Càng huống hồ gì, Giang Vũ lại còn thi triển cả mặt pháp Đê hồ quán đính này, đương nhiên mục đích cũng chì là đế đề phòng vạn nhất.

“Cô Trương đã khỏi hoàn toàn, nên đến lượt các người thực hiện cá cược rồi!”
 
Chương 141: Gã lừa đảo Bruce


Nghe thấy Giang Vũ muốn đòi tiền cược, gương mặt Lăng Phi Dương đã sa sầm đến cực điểm, nhưng lại bởi vì Trương Hiến Minh là người làm chứng nên ỏng ta không thế nói được gì.

Mà Bruce đã dốc hết gia tài cúa mình để đánh cược thì đã khỏng thế ngồi im được nữa, ngay lập tức tố cáo Giang Vũ là ké lừa đáo.

“Xin hãy chú ý lời nói”.

Trương Hiến Minh thán là người làm chứng, dùng ánh mãt lành lạnh nhìn chám chằm Bruce: “Cái gọi là dám chơi dám chịu, tất cả mọi người có mặt ở đây ai cũng nhìn thấy anh Giang đây đã chữa khỏi bệnh cho con gái tòi”.

“Cậu nói anh ấy lừa đáo, cậu nghi chúng tòi mất mù hết cá rồi à?”

“Vậy thì tức là các người phối hợp với nhau đế lừa tôi!”

Bruce kích động gào lên: “Người bệnh cùng lúc mác di chứng sau tai nạn và trầm càm nặng, căn bân không thể chữa khỏi được”.

“Trương xáo xáo chắc chăn không có bệnh mà giá bệnh, thông đồng với các người cùng nhau lừa tiền cúa tòi”.

“Bruce, anh chắc chăn với tình hình của cô Trương đây là không thế chữa khỏi không?”

Giang Vũ khẽ nheo mát lại, lớn tiếng chất

van.

“Tòi đương nhiên có thể chầc chắn, nếu chỉ mác một trong hai loại bệnh kia thì còn có khả năng chữa trị, nhưng đồng thời cùng mác hai loại bệnh kia thì tuyệt đối không có khả nầng chữa khỏi được”.

Bruce gào lên báng giọng kiên định: “Đây là kết luận chung cúa tất cá các chuyên gia tâm lý trên thế giới, cho nên đây chăc chân là một cú lừa”.

“Ha ha ha! Nói nửa ngày, hóa ra anh mới là kè lừa đảo à!”

Nghe thấy câu này, Giang Vũ thoáng vẻ trêu chọc mím cười nói.

Giang Vũ đã biết trước là Bruce không thế chữa khỏi được cho Trương xảo xảo, nhưng người ta dù gì cũng là chuyên gia, Giang Vũ cũng không có chứng cứ để bóc trần đối phương.

Không ngờ bây giờ anh ta lại không đánh mà khai, tự nói ra chân tướng sự việc.

“Ông nội nhà mày!”

Trương Hồng Nham phản ứng lại, thình lình nối trận lôi đình, cứ thế tung luôn một cú đá lên thẳng mặt của Bruce: “Nếu mày đã biết bệnh này không thế chữa lành, vậy mày còn dám nói có thế chữa được cho em gái tao, còn dám đòi phí chữa bệnh cao như thế”.

Nói xong, Trương Hồng Nham cứ thế chân

đá tay đấm lung tung lên người Bruce: “Đồ lừa đảo, tao đánh chết mày”.

Gương mặt Lăng Phi Dương càng trở nên khó coi hơn, ông ta cũng không ngờ Bruce thề thốt son sắt bảo đảm mình có thế chữa được cho Trương xào xảo, hóa ra lại là nói dối.

Mà ông ta lại tiến cử Bruce với nhà họ Trương, thế thì không phải là ông ta cũng đang giúp đỡ Bruce đi lừa nhà bọn họ hay sao!

“Anh ta từ đâu đến cuối đều không có năng lực đế chừa bệnh cho con gái tôi, nhưng lại tham lam vò độ mà đòi tiền của chúng tòi!”

Quá nhiên, Trương Hiến Minh không hề gây khó dè cho Bruce, mà là lạnh lùng nhìn về phía Lãng Phi Dương: “ông đưa loại người này đến đây giới thiệu cho chúng tói, là muốn làm gì?”

“Giám đốc Trương đừng hiếu Tâm, tôi không hề biết anh ta là kẻ lừa đảo!”

Lăng Phi Dương vội xua tay, đầu đầm đìa mồ hôi giái thích: “Anh ta thực sự là một chuyên gia tám lý học nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không ngờ được nhân phẩm của anh ta lại xấu xa như thế”.

“Khốn kiếp, lập tức giao tiền và nhân sâm ra đây cho anh Giang”.

Trương Hồng Nham sau khi đập cho Bruce một trận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lại dám đến nhà họ Trương cùa tao đế lừa đào, nếu như còn dám giở trò xỏ lá, tao đàm bào sẽ cho mày

khỏi cần nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.

Ý thức được mình đã nói lỡ lời, bị người ta bóc trần hành vi lừa đảo, Bruce nhũn ra.

“Tôi đưa, tôi đưa…”.

Bruce mặt mũi bầm dập đưa một hộp quà và một tấm thẻ ngân hàng cho Giang Vũ, trong lòng ấm ức muốn chết.

Lần này dến đây, Bruce đã chuấn bị đế kiếm một khoản tiền lớn từ nhà họ Trương, kết quả chưa lấy được một hào nào đã phải lổ hết gia sản của mình.

Mà cạn lời nhất là, Giang Vũ vốn dĩ chí muốn lấy được gốc nhân sâm kia, là tự Bruce muốn tăng thêm tiền cược, mới rơi vào kết cục bi thảm như thế này.

Hơn nữa cũng chính là do Bruce tự mình nói lỡ lời, mới bị người ta phát hiện ra anh ta đang lừa đáo, đúng là tự mình hại mình.
 
Chương 142: Người đâu!


Mặc dù Làng Phi Dương cực kỳ không tình nguyện đưa cho Giang Vũ nàm triệu tệ này, nhưng mà ỏng ta đồ dân theo một tên lừa đảo đến nhà họ Trương, đã mạo phạm đến hai ba con nhà họ Trương rồi.

Nếu như còn không đưa tiền, vậy thì hậu quà khó mà tưởng tượng được.

Nhà họ Lăng là thế lực bán địa cúa tính Giang Đông, đến nay đã rơi vào đường cùng thế này căn bản không dám mạo phạm vị thần tài Trương Hiến Minh này, chí một câu nói của người ta thôi đã có thế cât đứt tất cả nguồn vốn của nhà họ Lâng.

Dưới sự giám sát cúa hai ba con nhà họ lãng, Giang Vũ nhận được thông báo tiền về tài khoản năm triệu tệ, kiếm được một khoản tiền xương máu.

“Cám tạ sự quan tâm của tống giám đốc Làng đối với con gái tỏi, bây giờ con gái tôi đã khỏe lại rồi, sau này không cần ông phải bận tâm nữa”.

Trương Hiển Minh vẻ mặt vò cảm nhìn Làng Phi Dương nói: “Còn về việc nhà họ Làng nộp hồ sơ vay bèn chúng tỏi, bây giờ tỏi trả lời ông, ngân hàng Giang Đông không phê duyệt”.

“Giám đốc Trương, tôi…”.

“Bây giờ ông lập tức dẫn theo tên lừa đảo này cút ra khỏi nhà tòi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Không cho Lăng Phi Dương cơ hội mở miệng, Trương Hiển Minh dứt khoát đuổi khách.

Sắc mặt Lăng Phi Dương trâng bệch kéo theo Bruce đi ra phía ngoài cửa, đã biết khoản vay của nhà họ Lăng hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

ông ta mang đến một chuyên gia mà hóa ra lại là một tên lừa đào, không những không thế chữa khói cho Trương xáo xảo, còn hại Trương xáo xáo suýt chút nữa nhảy lầu tự tử.

Mà Giang Vũ lại bị hai ba con nhà họ Trương vứt sang một bên, sau này lại chính người ta không tính toán gì mà chữa khỏi cho Trương xảo xảo.

Như vậy nhà họ Trương đương nhiên nghiêng về phía Giang Vũ, thậm chí còn có khả nãng giúp đỡ Giang Vũ đối phó với nhà họ Lăng.

Điều này đôì với nhà họ Lăng mà nói chẳng khác gì đã đói lại còn rách.

“Người đâu!”

Sau khi rời khói nhà họ Trương, Láng Phi Dương gào lên một tiếng, dùng sức ném cơ thế của Bruce cho mấy vệ sĩ: “Đánh gãy hai chân tên khốn này cho tôi, sau đó đem anh ta ném đến trước cống đại sứ quán”.

Nếu không phải vì Bruce thề thốt son sắt bảo đảm có thể chữa được bệnh cúa Trương xáo Xảo thì ông ta cũng sẽ không đưa anh ta đến nhà họ Trương.

Nếu không phải là Bruce tràn trề tự tin cá cược với Giang Vũ, ỏng ta cũng sẽ không thua mất nầm triệu tệ.

Nếu không phải Bruce là một tên lừa đảo, ông ta cũng sẽ không mạo phạm đến nhà họ Trương.

Lúc này, Lăng Phi Dương hận không thế làng trì nuốt sống Bruce, đều vì tên khốn này, ông ta hôm nay mới bị tốn thất nghiêm trọng như thế.

Nếu như Bruce không phải là người nước ngoài, vậy thì Lăng Phi Dương tuyệt đối sẽ cho anh ta bốc hơi khỏi thế giới này.

“Giang Vũ, cậu phá hoại cơ hội vay vốn cúa nhà họ Lâng, còn lừa đi năm triệu tệ của tôi!”

Sau khi lên xe, Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Trương: “Cậu đang ép nhà họ Lăng tôi đi đến đường cùng, vậy thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình”.

Ngay sau đó, Làng Phi Dương móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.

“Tòng sư Ngô, mấy người không cần phải đi Giang Châu tìm mục tiêu nữa”.

Sau khi kết nối điện thoại xong, Lăng Phi Dương dùng giọng điệu âm u lạnh lẽo nói: “Thằng nhóc kia đã đến tính lị rồi, bây giờ đang ở nhà họ Trương”.

“Được! Bây giờ chúng tôi sẽ đi đến nhà họ Trương giết anh ta”, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên kia đầu dây điện thoại.

“Không! Nhà họ Trương dù gì cũng là một gia tộc hào mòn cúa tính Giang Đông, cứ thế đến đó sẽ gây ra rấc rối lớn”.

Lãng Phi Dương lẳc đầu: “Tòi sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của Giang

Vũ, làm phiền tông sư Ngô, trên đường khi cậu ta trớ về Giang Châu thì loại trừ cậu ta, cố găng làm thật sạch sẽ, không được đế lại bất kỳ chứng cứ hoặc dấu vết gì”.

“Đối phó với một đại sư nội kình nho nhỏ, không cần thiết phải phiền phức như thế!”

Tông sư Ngõ mất kiên nhản nói: “Cho dù chúng tôi đến nhà họ Trương gi ết chết anh ta, nhà họ Trương cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì”.

“Nhà họ Trương đương nhiên không lọt được vào mắt của kẻ mạnh cấp tông sư như ngài đáy”.

Làng Phỉ Dương biết tính khí của đám kẻ mạnh cấp tông sư này, cố gáng nhẫn nại khuyên nhủ: “Nhưng sau lưng Giang Vũ lại có Ký Tuyết Tình chống lưng, không thể để cô ta bắt được bất kỳ dấu vết nào”.

Nghe đến danh hiệu cúa Ký Tuyết Tình, tông sư Ngô cũng trầm lặng một hồi, mới nhàn nhã đáp: “ông là người thuê, tôi nghe theo sự sắp xếp cúa ỏng”.

“Giang Vũ, hòm nay chắc chần sẽ phải chết!”

Sau khi ngầt điện thoại, Lăng Phi Dương nở nụ cười nham hiếm: “ông đây đã mời được hai kẻ mạnh cấp Tông sư nội kình từ Tòng môn võ đạo đến đáy, vốn dĩ dự định để giái quyết chuyện khoản vay, sau đó mới đưa bọn họ đi Giang Châu giết cậu”.

“Không ngờ cậu lại tự mình đi đến tỉnh lị, vậy thì đừng mong sống sót mà trớ về nữa”.

Võ giá cấp Tỏng sư là một người có thân phận địa vị trong Tông môn của võ đạo, nếu đưa vào trong thế giới thế tục, thì càng là một kẻ mạnh xưng bá một phương.

Lăng Phi Dương vì muốn gi ết chết Giang Vũ đã móc hết cá vốn ra, một lần mời hẳn hai kẻ mạnh tòng sư đến.
 
Chương 143: Kẻ mạnh Tông sư chặn giết


Sau khi Lãng Phi Dương và Bruce rời đi, hai ba con nhà họ Trương mang ơn đội nghĩa đối với Giang Vũ, đồng thời thể hiện lòng xin lỏi sâu sấc về hành vi thất lề lúc trước của bọn họ.

“Giám đốc Trương đừng khách sáo, muốn câm ơn thì hãy cảm ơn anh Thiên Minh và thị trưởng Té đi!”

Giang Vũ vội vàng phất tay, đấy hết công lao lên người hai ba con nhà họ Tê.

“Tòi ngày sau nhất định sẽ hết sức cám tạ anh Bảo Quốc!”

Trương Hiến Minh ngay lập tức tỏ rõ thái độ, chân thành nhìn Giang Vũ mà nói: “Bất kế thế nào, anh Giang đã chữa khỏi cho con gái tôi, tôi đều vô cùng câm kích, ngày sau có việc gì can dùng đến nhà họ Trương chúng tói, anh cứ nói thắng đừng ngại”.

“Ba! Không cần ngày sau”.

Trương Hồng Nham ung dung nhác nhớ: “Trước màt anh Giang với nhà họ Lâng đang có chiến tranh thương mại kìa”.

“Đúng đúng đúng!”

Trương Hiến Minh vội gặt đâu, nhìn Giang Vũ nói bằng giọng kiên định: “Anh Giang chác chán có thế chiến thăng trong cuộc chiến tranh thương mại này, khoán vay của nhà họ Lăng vốn dĩ có rủi ro rất cao”.

“Tôi đảm bảo những ngày tới đây, tất cả các ngân hàng trong phạm vị tính Giang Đông đ’êu sẽ từ chối cho nhà họ Lăng vay vốn”.

“Đa tạ!”

Đối với ý tốt của hai ba con nhà họ Trương, Giang Vũ chắp tay cám tạ, mục đích ban đâu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành.

“Đây chí là chuyện nhỏ, căn bản không thể biếu đạt được hết lòng cảm ơn của chúng tôi”.

Trương Hiển Minh lắc đâu, dò hỏi: “Không biết anh Giang có yêu cầu gì không, nhà họ Trương chúng tỏi nhất định sẽ thực hiện được cho anh”.

“Không có gì nữa!”

Giang Vũ mím cười, thầm hài lòng nói: “Qua việc chữa bệnh cho cô Trương, tôi đã tháng được một gốc nhân sâm và hơn năm triệu tệ tiền mặt, tôi mới là người được lợi nhất rồi”.

Đối với Giang Vũ việc thẳng được hơn năm triệu tệ, hai ba con nhà họ Trương đúng là không thể lấy ra được món quà gì để báo đáp anh được, cũng chỉ đành tạm thời cho qua, đợi ngày sau nghĩ cách trả ơn sau.

“Đúng rồi!”

Đúng vào lúc này, Tê Thiên Minh bỗng nhiên nói: “Trước đó anh Giang nói anh có cách để chữa khỏi gương mặt của xáo xáo, chú Trương mọi người cũng không cần lo láng về

gương mặt của xào xào nữa”.

“Lời này có thật không!”

Hai ba con nhà họ Trương đều hân hoan, mặc dù bệnh tinh thân của Trương xáo xào đã được chữa khỏi, nhưng việc gương mặt bị hủy hoại cũng sẽ khiến cỏ ta đau khổ cá một đời.

Nếu như Giang Vũ có cách đế chữa khói được gương mặt của cô ta, vậy có khác gì là cho Trương xáo xáo một cuộc đời mới đáu!

“Đợi khoảng thời gian này cỏ Trương nghỉ ngơi điều dưỡng thỏa đáng, tôi lại chữa gương mặt cho cô ấy”, Giang Vũ mỉm cười gật đầu.

“Anh Báo Quốc đúng là đã giới thiệu cho nhà họ Trương tôi một vị thân y!”

Trương Hiến Minh kích động liên tục xoa tay, nhiệt tình nói: “Anh Giang, anh nhất định phải ở lại nhà của chúng tôi ở vài ngày, bây giờ tôi sẽ bảo đầu bếp chuấn bị cơm trưa”.

“Đa tạ ý tốt của giám đốc Trương, tôi còn có việc gấp phái quay về Giang Châu ngay, xin được cáo từ trước!”

Giang Vũ cần phái giái quyết gấp âm khí vừa hút vào bên trong cơ thể, nên đã dứt khoát từ chối ý tốt cúa hai ba con nhà họ Trương.

Sau đó, Tê Thiên Minh lái xe đưa Giang Vũ rời khỏi nhà họ Trương.

Sau khi lên xe, Giang Vũ lập tức nhầm mắt lại vận cõng kiếm tra tình trạng âm khí bên trong cơ thế, kết quả…
 
Chương 144: Loáng xoàng!


Như vậy, Giang Vũ sau này ngoại trừ hấp thu linh khí ra, còn có thể thông qua việc hấp thu âm khí để nâng cao tu vi, con đường tu luyện lại rộng mở hơn nhiều rồi!

Chuyến đi này Giang Vũ không chỉ thành công phá hoại chuyện vay vốn của nhà họ Láng, mà còn kiếm được một cây nhân sâm sáu mươi nầm và hơn năm triệu tệ tiền mặt.

Đồng thời, Giang Vũ còn nhận được tình hữu nghị của nhà họ Trương, lại còn phát hiện ra được mình hóa ra còn có thế luyện hóa được cả âm khí, thu hoạch lần này nhiêu vượt xa cá tưởng tượng.

“Dừng xe!”

Không biết đi được bao lâu, Giang Vũ thình lình mở bừng hai mất, vê mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn về phía trước hét lên: “Anh Tê, mau dừng xe!”

“Đáng chết, không kịp ròi!”

Không đợi Tê Thiên Minh kịp phản ứng lại, Giang Vũ quyết đoán tháo dây an toàn, dùng sức ôm chặt cơ thế của Tê Thiên Minh.

“Anh làm gì vậy, làm thế rất nguy hiểm… kia là ai thế, chán sống rồi à?”

Tê Thiên Minh đang định chửi um lên thì nhìn thấy có hai người thanh niên mặc đồ đen xuất hiện ớ ngay trước mũi xe ô tỏ, một trong hai người còn đang lao nhanh về phía mũi xe.

“Bà mẹ nó, muốn ăn vạ à?”

Trơ măt nhìn đối phương đang xông thẳng đến, Tê Thiên Minh ngơ ngác buột miệng chứi bậy một câu.

Người bình thường chẳng có ai lại đi bộ trên đường cao tốc cà, mà người trước mât kia không những xuất hiện ở giữa đường một cách quái dị, còn lao thắng về phía đâu mũi xe, nếu không phải cố tình ần vạ thì là muốn tự tử!

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột ngột, lại thêm tốc độ xe đang đi rất nhanh, Tê Thiên Minh hầu như không kịp đạp phanh xe.

Khác hẳn so với sự bàng hoàng bất ngờ của Tê Thiên Minh, Giang Vũ lại bình tĩnh vận chuyến chân khí báo vệ cơ thể cúa mình và Tê Thiên Minh.

Do Giang Vũ luôn trong trạng thái tu luyện, nên anh đã ngay lập tức cám nhận được hai luồng khí tức cực mạnh xuất hiện ở phía trước.

Kỳ thực, Giang Vũ hoàn toàn có đủ thời

gian đế nhảy khỏi xe, nhưng nếu như bỏ lại Tê Thiên Minh thì với một người bình thường như anh ta, khi đối diện với hai người mà đến anh cũng phái kiêng dè kia, ắt sẽ phái chết.

Đối mặt với chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường cao tốc, người thanh niên áo đen đang chạy không những không né tránh mà ngược lại còn giơ hai nám đấm cực lớn của mình lên.

“Uỳnh ầm ầm!”

Chỉ thấy người thanh niên áo đen kia dùng một quyền nện thẳng về phía đầu xe, cả khung bảo vệ và nắp capo đều bị nện đến lõm sâu xuống.

Chiếc xe đi với tốc độ cao giống như bị đâm phải một tảng đá vô cùng cứng rán, theo tác động của quán tính, đuôi xe bật tung lên cao sau đó lấy chổ tiếp xúc với nắm tay cúa người thanh niên kia làm điểm tựa, cả chiếc xe lộn nhào qua đâu anh ta.

Vì tốc độ xe đi quá nhanh, nên chiếc xe bị lộn đi mấy vòng, sau khi đổ xuống đất vân còn lăn thêm mười mấy mét nữa mới dừng lại.

Bị va chạm mạnh như thế, chiếc xe gần như đã nát tươm, cửa kính xe đều vỡ vụn, trần xe cũng bị móp méo biến dạng, cả chiếc xe hư hóng nặng nê chí còn cho vào bãi rác.

“Anh hai! Lăng Phi Dương quá là chuyện bé xé ra to rồi”.

Sau khi đấm một đấm vào chiếc ô tô,

người thanh niên mặc đồ đen mặt đầy thịt nhìn về phía đồng bạn cúa mình nói: “Đối phó một đại sư nội kình nho nhó, lại mời đến hai ké mạnh tòng sư như chúng ta ra tay, đúng là giết gà dùng đao mố trâu!”

Người này tên là Ngô Khai Sơn, chính là kè mạnh cấp tông sư do Lăng Phi Dương chi bộn tiền đế mời về.

Người được gọi là anh hai tên Ngô Khai Thiên, gương mặt rất giõng với Ngô Khai Sơn, ở ngón út của bàn tay phải đeo một ngón tay già màu đen.

“Vậy chí có thế chứng minh là Lăng Phi Dương kia hận thấu xương người mà ông ta muốn giết, vì đế đề phòng vạn nhất, mới mời chúng ta cùng lúc ra tay”.

Ngô Khai Thiên vừa nghịch ngón tay giả màu đen, vẻ mặt vò câm nhìn về phía chiếc xe ở phía không xa, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Mặc dù đại sư nội kình trong mât chúng ta chắng khác gì một con kiến hôi, nhưng nếu như chúng ta đã nhận lợi lộc từ nhà họ Láng, vậy thì nhất định phải giế t chết mục tiêu!”

“Yên tâm đi! Chịu một cú đấm của em, đến xe còn nát thế kia, người bên trong chảc chân chết ngắc rồi”.

Ngô Khai Sơn tự tin vung nắm đấm lên.

Anh ta vô cùng tự tin với sức mạnh cúa mình, trong tình huống chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh như thế còn chịu một đấm của anh

ta, chí riêng với mức độ chấn động đã đủ đê’ khiến người trong xe chết chăc rồi.

“Loáng xoàng!”

Đúng vào lúc này, chiếc xe hư hóng nặng kia bổng phát ra âm thanh chói tai, cánh cứa xe vặn vẹo bị ai đỏ từ bén trong đạp bay.

Ngay sau đó, Giang Vũ mặt đầy máu tươi kéo Tề Thiên Minh từ trong xe bò ra ngoài.
 
Chương 145: Anh ấy mà xảy ra chuyện tôi diệt cả nhà ông


“ôi chà, bị như vậy mà vần còn sống, mạng của bọn họ cùng lớn quá nhỉ”.

Nhìn thấy Giang Vũ và Tê Thiên Minh bò ra khỏi xe ô tò, Ngô Khai Sơn bật cười nói: ‘Thê tốt lăm, nêu không dề dàng giái quyết mục tiêu quá, mình cùng ngại đi lấy tiên của nhà họ Làng!”

Thú vị!”

Nghe thấy lời nói cúa Ngô Khai Sơn, Ngô Khai Thiên lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Nghe nói trẽn người mục tiêu có một gổc nhân sâm sáu mươi năm và hon năm triệu tệ tiên mặt cùng với phương pháp điều chế cùa ba loại thần dược, trước khi giết cậu ta, chúng ta buộc phải bât cậu ta giao ra số đồ này!”

“Đây được coi như là thu nhập bẻn ngoài cúa chúng ta, không phái là thù lao cũa nhà họ Lăng”.

Ngô Khai Sơn cười đầy gian tà: “Lần này xuất sơn chủng ta sáp phát tài rồi!”

“Đau đau…”.

Sau khi bò ra khỏi xe ò tỏ, Tê Thiên Minh vừa nôn ra máu vừa kêu lên bi thảm: “Sau này tòi sè không bao giờ đi cùng với anh ra ngoài nữa, hại người quá đi!”

Té Thiên Minh chi là có lòng tốt đi cùng với Giang Vù đến nhà họ Trương một chuyến, không ngờ lại gặp phải cái thứ tà ma như Mộng Yểm, rồi giờ còn gặp thêm loại quái vật một đấm đấm bay cả ỏ tò này nữa.

Anh ta sống lâu như vậy còn chưa tùng có trài nghiệm nào k ích thích như ngày hòm nay.

“Đừng nói chuyện, tôi sẽ không đế cho anh xảy

ra chuyện đàu!”

Không có thời gian quan tám đến anh em nhà họ Ngô, Giang Vũ lập tức đặt thẳng cơ thế cúa Tê Thiên Minh trên đất, sau đó thi triến Cứu Chuyến Hoàn Dương Chí trên người anh ta.

Được Giang Vù báo vệ, lề Thiên Minh không hề bị chút ngoại thương nào, nhưng lục phú ngù tạng gần như đã bị dập nát vì va chạm, may là y thuật cúa Giang Vù vò cùng giỏi, nếu không thì dù có đưa đến bệnh viện cung châc chân khỏng giữ được mạng!

“Cậu chinh là thăng nhóc đà mạo phạm đến nhà họ Lăng đúng không!”

Hai anh em nhà họ Ngò tử từ bước đến gần chồ cúa Giang Vũ, dáng vé khá hứng thú đánh giá Giang Vù cà ngưòi đầy máu me.

■’Hai người là do nhà họ Lảng mời đến hà!”

Động tác chừa trị cùa Giang Vu vân không hề dừng lại, đâu cũng chẳng ngấng lên hói: “Làng Phi Dương đúng là coi trọng tói thật, còn phái hắn hai ké mạnh tòng sư đến đế đối phó với tôi”.

‘Thăng nhóc nhà cậu có mầt tinh đời đấy, thế mà nhìn ra được chúng tòi có tu vi tòng sư”.

Ngò Khai Sơn giọng đây ý đùa cợt nhìn Giang Vũ, khinh miệt nói: “Cậu cũng coi như có chút thièn phú, trong thế tục mà không chì tu luyện được nội kình, hơn nữa còn có thế đạt được đến tu vi nội kình hậu kỳ”.

“Già như không phâi cậu mạo phạm đến người mà cậu không nên động vào, vậy thì tương lai ắt có thế giành được thành tựu không nhó trong thê giới thế tục”.

“Mấy người…”.

“A!”

Giang Vù đang định nói gì đỏ, Tê Thiên Minh bống nhiên hét lẻn thâm thiết, doa cho Giang Vũ giật cá mình, không dám phân tâm nữa, vội vàng tập trung tinh thần xứ lý vết thương cho anh ta.

■’Đừng cứu nữa, dù gì thì cậu với anh ta cùng sẽ phãi chết ngay bây giờ thòi”.

Ngô Khai Sơn khẻ nheo mât, li3m khóe miệng, từ từ đi đến gân Giang Vũ.

Ngô Khai Thiên thì đứng yên tại chồ, nhíu chặt hai đâu lòng mày đánh giá cá người Giang Vù: ‘Thăng nhóc này nhìn có vé quen mắt!”

■’Dừng tay!”

Đúng vào lúc Ngô Khai Sơn chuấn bị ra tay xứ lý Giang Vù, có một âm thanh phần nộ thình lình vang lên.

Tiếp đó có hai chiếc xe chín chò mâu đen, một trái một phài đỗ chán ngang trước người Giang Vú.

Cửa xe mở ra, sau khi vệ sỷ A Bão gửi tin nhán cho Ký Tuyết Tình, liền dẩn đầu bước xuống xe.
 
Chương 146: Lân này thì xong thật rồi!


Văn phòng làm việc cúa nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tinh òm máy tính, cực kỳ hài lòng nhìn bàng thống kê thị phần trượt dốc cúa các doanh nghiệp nhà họ Làng.

Tiếu Viện thì ngồi ở trước bàn làm việc đế xừ lý còng việc thay cho Kỷ Tuyết Tinh, bận đến đầu bù tóc rối.

“Không hố là người đàn ông mà mình nhìn trúng, vậy mà không nhờ vào bất kỳ sự giúp đở nào cúa mình đâ đánh cho nhà họ Làng thua tan tãc thế này”.

Gưong mặt cùa Kỷ Tuyết Tinh đầy tự hào khen ngợi: “Cứ theo xu thế này, không bao láu nữa thị phán màng chàm sóc sâc đẹp của nhà họ Làng sẻ bị ba loại thần dược của Giang Vù thay thế hết”.

“Đến lúc đó, đế xem ông Đống và Lăng Phi Dưong còn dám coi thường Giang Vù nữa không”.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Kỷ Tuyết Tinh thình lình nhận được một tin nhân cúa A Bầo gửi đến.

“Tôi vô dụng, nhà họ Làng phái hai ké mạnh tông sư đến, Giang Vũ gặp nguy hiếm!”

Đọc xong tin nhắn, trên mặt Kỷ Tuyết Tinh vốn dì đang đầy vui vé, chóp mât đã lạnh như bang sương, đứng bật giậy khói ghế, hất văng chiếc máy tính xách tay đặt trên người xuống đất.

“Cò chú, làm sao vậy?”

Tiếu Viện bị dọa cho giật cà mình, vội vàng dừng còng việc đang làm lại, đi lẻn hòi.

Kỷ Tuyết Tinh không trà lời Tiểu Viện, lập tức gọi điện thoại cho Làng Phi Dương.

“Cô Kỷ, sao cô lại gọi…”.

“Lăng Phi Dương, ông lại dám thuê hai kẻ mạnh tông sư đi giết Giang Vũ”.

Hai măt Kỷ Tuyết Tình đỏ ngầu ngât ngang câu nói cúa Lảng Phi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Ông quá là không tuân thú nguyên tãc rồi!”

Nghe thấy lời này, Lăng Phi Dương yén lặng một lúc, sau đó nói băng giọng đầy khí phách: ‘Thuê kẽ mạnh cũng là một phần thực lực của nhà họ Lăng, tỏi không h‘ê không tuân thú nguyên tác”.

“Giỏi cho cáu dựa vào thực lực! ông đừng quên răng, tỏi là bạn gái cùa Giang Vù, riêng điêu này cùng là một phân thực lực cúa anh ấy, mà anh ấy tử đầu đến cuối luôn tuân thú lời hứa, không h’ê tìm tỏi giúp đõT.

Kỷ Tuyết Tinh lạnh lùng cười, giọng nói mang đầy sát khí: “Nếu như Giang Vù gặp phài chuyện gì, vậy thì tỏi sẽ cho cá nhà họ Lăng cùa òng chết sạch”.

“Cỏ Kỷ, trước đó cò đà từng nói sẻ không nhúng tay vào chuyện giưa nhà họ Lăng và Giang Vú….

Tòi đủng là từng nói sẽ không nhúng tay vào chuyện cúa các người, nhưng tiền đề là phải đấu tranh còng bâng, chứ không phái sứ dụng những loại thú đoạn hạ lưu thế này”.

Kỷ Tuyết Tinh ghét bo ngát ngang lời nói của Làng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Tòi không hề vi phạm lời hứa, chưa từng nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa nhà họ Lãng và Giang vù”.

“Nhưng ông không dám nhận thua, thuê kẻ mạnh muốn loại bo Giang Vù, đáy là một phần thực lực cúa nhà họ Lăng, tòi nhận!”

“Giế t chết Giang Vũ, quả thực nhà họ Láng của ỏng có thế thắng, nhưng tiếp sau đó, kè địch mà nhà họ Lăng phải đối diện chính là Ký Tuyết Tình tòi”.

“Nếu như Giang Vũ xáy ra chuyện gì, vậy thì Kỷ Tuyết Tinh tôi thề, sẽ đế cho tất cà người trong nhà họ Lăng của ông phải chôn cùng anh ấy!”

Nói xong, Ký Tuyết Tinh dứt khoát ngãt điện thoại, không cho Lăng Phi Dương bất kỳ cơ hội giái

thích nào.

“Cô chú, Giang Vũ sao rồi?”

Lần đâu tiên nhìn thấy Kỷ Tuyết Tinh nối nóng như thế, Tiếu Viện thấp thóm dò hỏi.

“Khôn kiếp! Tỏi ngàn tinh vạn tính, cuối cùng lại không tinh ra được Lăng Phi Dương dám thué ké mạnh tòng sư đi giết Giang Vũ”.

Kỷ Tuyết Tinh siết chặt hai nâm tay, vành mát không kiềm được đó lẻn: “Đối diện với ké mạnh tông sư, nhóm người A Báo căn bản không có đù sức mạnh đẻ đổi kháng, Giang Vủ lần này sợ là lành ít dừ nhiều”.

Ngay lập tức Ký Tuyết Tinh điên cuồng gọi điện thoại cho Giang Vù và A Báo, nhưng đ’êu không cỏ ai nghe máy.

“Nhà họ Lăng, nếu như Giang vũ có chuyện gì, tôi át sẽ giết sạch cá nhà ông!”

Liên hệ không được với người trong cuộc, Kỷ Tuyết Tinh vừa lo láng vừa tức giận ngúa đầu lên trời gào lên: ‘Tiếu Viện, lập tức điêu động tất cá sức lực có thế điều động được cúa nhà họ Kỷ trong phạm vi tính Giang Đòng, một khi Giang Vũ xáy ra chuyện, thì lập tức dùng tốc đỏ nhanh nhất nhổ tận gốc nhà họ Lẳng cho tòi”.

“Vâng!”

Không có ai hiếu rõ mức độ coi trọng Giang Vũ cúa Ký Tuyết Tinh băng cô ấy, sau khi đáp lại một câu, cô ấy lập tức đi gọi điện thoại.

“Giang Vũ, anh nhất định không được xảy ra chuyện!”

Hai vành mãt Kỷ Tuyết Tinh đó ứng, nước mãt lưng tròng nhìn ra phía ngoài cứa sổ, mặc dù sau

chuyện này có thế trà thù cho Giang Vù, nhưng cò cùng tuyệt đối không hy vọng anh bị giết.

Một bèn khác, sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Tuyết Tình, Làng Phi Dưong liền hoáng hốt!

Ân oán giữa nhà họ Láng với Giang Vù hoàn toàn có thế dừng lại sau khi Giang Vu bị giết.

Nhưng nếu như Kỷ Tuyết Tinh thực sự sẻ vì Giang Vủ bị giết mà trút giận lên nhà họ Láng, vậy thì nhà họ Lảng sè không chịu nối con thịnh nộ này cúa Ký Tuyết Tình.

■’Đáng chết! Trước đó Ký Tuyết Tinh ván luôn không nhúng tay vào chuyện cúa bọn họ, làm cho óng ta lơ là mức độ quan trọng cúa Giang Vù với Ký Tuyết Tình.

Lăng Phi Dương vừa sốt ruột đi qua đi lại, vừa nhấn điện thoại gọi cho anh em nhà họ Ngò, muốn dừng hành động đuối giết Giang Vũ cúa bọn ho lại, nhưng điện thoại của hai người kia mãi vân không có ai nghe máy.

“Xong rồi, lân này thì xong thật rồi!”
 
Chương 147: Sức mạnh của tông SƯ


Lăng Phi Dương vốn muốn đế hai anh em nhà họ Ngô âm thâm trử khừ Giang Vù, chì cần không đế lại chứng cứ gì, vậy Kỷ Tuyết Tinh sẽ không có lý do đế gây rầc rối cho nhà họ Láng.

Nhưng không ngờ Ký Tuyết Tinh lại âm thâm phái người bảo vệ Giang Vủ, nên ngay lập tức đã phát hiện ra nhà họ Làng thuê kè mạnh đến ám sát anh.

Con mẹ nó đây chính là bằng chứng thép đó!

Một khi Giang Vù bị giết, với bàn tay thép và thực lực lớn mạnh của Kỷ Tuyết Tinh, chớp mât là đà có thế khiến cho cà nhà họ Làng tan thành tro bụi.

“Đáng chết! Hóa ra tính mạng cùa Giang Vú chính là giới hạn cuối cùng cũa Ký Tuyết Tinh!”

Việc đến nước này, Làng Phi Dương mới ý thức được, Ký Tuyết Tinh mặc dù đã từng nói sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa nhà họ Lăng với Giang Vũ, nhung kỳ thực giới hạn sau cùng cúa cô ấy chính là khỏng được làm tốn thương tính mạng của Giang Vù.

Cho dù Giang Vủ có bị nhà họ Láng dảm đạp xuống bùn thì cùng không sao.

Nhưng nếu muốn lấy mạng cũa Giang Vù, Kỷ Tuyết Tinh sẽ không khoanh tay đứng nhìn nưa.

Cho dù Kỷ Tuyết Tinh không thế ngàn được Giang Vủ bị giết, nhưng cũng át sẻ phái cho bọn họ nọ máu trá băng máu.

Trên đường cao tốc!

“A Báo, sao mọi người đến đây?”

Nhìn thấy nhóm người A Bão, Giang Vù vừa chữa thương cho Tê Thiên Minh vừa ngạc nhiên hói.

“Cỏ chủ có lệnh, bào chúng tói ảm thâm bào vệ an toàn cho anh”.

Sâc mặt A Báo đáy vé nghiêm trọng nhìn hai anh em nhà họ Ngô, đầu củng không quay lại đáp lời: “Anh không sao chứ?”

‘Tôi không sao, nhung mà cậu chú Tê bị thương rất nghiêm Vọng, tòi buóc phải chửa thương cho anh ta ngay lập tức, khòng thế bị làm phiền”.

Giang Vù đáp lại một tiếng, sau đó không nói thêm nứa, tập chung chửa trị cho Tê Thiên Minh.

Tòi cuối cùng cùng hiểu ra, vì sao nhà họ Lăng lại phái mời hai tòng sư ra mặt rồi”.

Nhìn thấy mười hai vệ sĩ vũ trang đầy đú, được huấn luyện có trật tự như vậy, vẻ mặt Ngô Khai Sơn dần trở nên quái dị: ‘Trong một quốc gia kiếm soát sử dụng súng vò cùng nghiêm ngặt nhu Hoa Hạ, lại có một nhánh vệ sĩ tinh anh được trang bị đây đú đế báo vệ cho thăng nhóc kia, dưới cấp tông sư đúng là rất khó có thế gây tốn thương cho cậu ta”.

Tòi đẫ nói mà nhà họ Làng không thế nào lại trả giá cao như thế để cho chúng ta chiếm lợi được”.

Ngô Khai Thiên cùng bật cười, khẻ nheo hai mât đánh giá nhóm người A Bào.

“Hai vị, chúng tỏi là người cúa nhà họ Kỷ ở Kim Lãng!”

A Bảo tận mát nhìn thấy một cú đấm cùa Ngô Khai Sơn đã đánh bay chiếc ò tò, hít sáu một hơi sau đó anh ta lên tiếng nhác nhờ: “Mặc kệ là ai bào hai người đi giết Giang Vu, nhưng vấn mong ràng có thế nế mặt nhà họ Ký mà tha cho anh ấy lần này”.

Thăng nhóc kia là người mà cò Kỷ chọn trúng, nhưng lại chẳng được nhà họ Kỷ chấp nhận”.

Ngô Khai Sơn nhún vai, lạnh lùng nói: “Nế mặt nhà họ Ký, tòi không làm khó các anh, nhưng thăng nhóc kia thì phải chết”.

Lúc hai anh em nhà họ Ngò được Lăng Phi Dương thuê thì đã tìm hiếu rõ bối cành cúa Giang Vù rồi.

Mặc dù bọn họ cũng rất kiêng dè nhà họ Kỷ, nhưng Kỷ Tuyết Tình dù gì cũng chỉ là cỏ chu nhò của nhà họ Ký, vắn chưa phái là người cầm quyền.

Vậy thì Giang Vũ chí là một thăng nhóc mà được Kỷ Tuyết Tinh nhìn trúng mà thòi, bọn họ càng không có gì mà phái e dè cá.

“Cò chù nhà tòi đá có lệnh, bào chúng tòi bào vệ an toàn cho Giang Vủ, vậy thi chúng tòi dù cỏ chết cùng phài bào vệ cho anh ấy”.

Nhìn thấy đối phương chẳng thèm nế mặt nhã họ Ký, A Bào quyết đoán nâng súng ngắm chuẩn vào hai anh em nhà họ Ngô: “Hai vị hòm nay nếu buộc phài giết anh ấy, vậy thì phài qua được ải của chúng tôi đã!”

“Ha ha ha! Nếu như anh đã là người cúa nhà họ Ký, vậy thì nẻn biết cái gì là sức mạnh cúa tông sư chứ!”
 
Chương 148: Anh mau chạy đi!


“Đừng lãng phí thời gian nữa, tổc chiến tốc thầng, tránh đêm dài lăm mộng”.

Ngô Khai Thiên đứng ở phía sau lạnh lừng mờ miệng nói: “Đừng làm tổn thương tính mạng cúa đám người nhà họ Kỷ này, chúng ta chí giết mục tiêu thỏi”.

“Đà hiếu!”

Ngờ Khai Sơn gật đầu, bước một bước dài lén trước.

“Nố súng!”

Nhìn thấy Ngó Khai Sơn vần cố chấp muốn giết Giang Vù, A Báo cũng không nói nhiều nữa, quyết đoán hạ lệnh nố súng.

Chóp mắt tiếng súng vang lẻn không dứt, vò sô viên đạn bắn về phía Ngô Khai Sơn, kết quá…

“Đám đồ chơi này vò dụng với tòi, đến khí hộ thế cúa tòi củng không phá vở được.

Đối mặt vói vò số viên đạn đang bản đến, Ngò Khai Sơn nhếch miệng cười, hai tay đặt trước ngực từ từ chuyến động, ngưng tụ thành một luồng khí bao trùm xung quanh cơ thế.

Khi viên đạn bân lén khí hộ thế của Ngó Khai Son, như thế bán lèn tường đồng vách sát, không thế dịch chuyến thêm một milimet nào nữa.

Chỉ chớp mât, nhưng viên đạn của nhóm người A Bão đã mất đi tác dụng, treo lơ lứng ở trước mặt cũa Ngờ Khai Son, bị khí hộ thế cúa anh ta ngàn lại.

“Quả nhiên là sửc mạnh của tông sư, chúng ta gần như không đù sức đế đối phó với bọn họ!”

Nhìn Ngô Khai Sơn mà đến cá súng cùng không thể làm gì được kia, A Bầo không hề do dự rút ra con dao giăt bên hông, nghiến răng nói: “Cô chủ báo chúng ta báo vệ Giang Vũ, vậy thì chúng ta có chết cùng phải chết trước Giang Vũ’.

Những vệ sĩ khác thấy vậy cũng lần lượt cất

súng đi, rút ra con dao giât bên người, đối diện với kẻ địch mạnh, bọn họ không có đường lui, dưới sự dần dàt cúa A Bão xông thẳng về phía Ngô Khai Sơn.

“Không hố là vệ sì được nhà họ Kỷ bồi dường ra, lòng dũng cảm không sờn trước cái chết này, đúng là đáng được kính phục”.

Nhìn nhóm vệ sĩ vốn biết mình không đủ khá nảng đế đối đầu với địch nhưng vắn không chịu chùn bước này, Ngỏ Khai Son gật đầu lia lịa, không tiếc lời khen ngợi.

“Mặc dù mấy ngưòi tự tìm chết, nhưng tỏi nế mặt nhà họ Ký, vân sẻ không giết mây người”.

Ngô Khai Sơn khẻ nhíu mày, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

Chí thấy những viên đạn bị khí hộ thế chặn lại kia lập tức dùng tốc độ nhanh hơn cá lúc nảy băn ngược về phía nhóm người A Báo.

Đối mặt vói nhung viên đạn bãn ngược lại, nhóm người A Báo gần như không thế tránh né.

Chí chớp mát, tất cã mọi người đều bị đạn bắn trúng, kêu lên thám thiết ngã vật ra đất, không có ai đú sức đế bò dậy được nữa.

Đây còn là do Ngô Khai Sơn đã lưu tình lúc ra tay, chua hề tấn công vào chỏ yếu cúa bọn họ, nếu không chỉ một chiêu này đã đú để mười hai vệ sĩ kia phái mất mạng.

Đây chính là sức mạnh cúa tông sư, cho dù là Giang Vũ, đối diện với một vị tông sư thỏi cùng đã phái chết không cần nghi ngờ.

Càng huống hồ là anh phái đối mặt với hai ké mạnh tỏng sư, anh chẳng có chút cơ hội sống nào.

“Cô chú, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!’

A Bào tứ chi đều bị đạn gãm trúng năm trên vùng máu, bất lực nhám mát.

Với nhũng vệ sĩ bình thường như bọn họ, ớ trước mặt kẻ mạnh tỏng sư hoàn toàn không có sức chống cự.

“Bổn tỏng sư nể mặt nhà họ Kỷ, không giết mấy người”.

Ngô Khai Sơn khinh miệt liếc măt nhìn nhóm vệ VÍ không thế cử động được năm trên đất, sau đó nhìn v’ê phía Giang Vũ: “Nhóc con, bây giò đến lượt cậu rồi!”

“Anh Tè, anh đầ không còn gì đáng ngại nữa, hảy năm yên ở đáy đừng cử động. Người bọn họ muổn giết là tòi, hần sẻ không tốn thương anh”.

Tranh thú lúc nhóm vệ sĩ kéo dài thời gian, Giang Vù đã xử lý xong vết thương cho Tê Thiên Minh, dặn dò một câu xong mới từ từ đứng dậy.

“Anh mau chạy đi!”

Nhìn thấy nhiều vệ sĩ được trang bị đây đú mà toàn bộ đêu bị hạ gục trong một chiêu, Tê Thiên Minh lo lắng gào lên với Giang Vu: “Chi c’ân anh chạy vê đến Giang Châu, cỏ Ký chăc chân có thế báo vệ được anh”.

“Anh coi trọng tòi quá, nếu như tòi có thế dé dàng bò chạy, vậy thì mặt mùi cùa tòng sư phâi đặt đi đáu!”

Giang Vù cười khố, ngay sau đó có ánh sáng lóe lẻn trong mắt anh: “Nếu đâ như vậy, chẳng bang tôi dốc sức đánh cuộc một lần, trước khi chết cảm nhận một chút sức mạnh cũa một tông sư, cùng coi như không có gì phải hối hận nửa”.

“Nhóc con! Chết đến nơi rồi còn có ý chí chiến đâu như thế”.

Ngô Khai Sơn ngạc nhiên nhìn Giang Vũ: “Tòi còn tướng cậu sẻ quỳ xuống xin tha, hoặc là lấy tên của cỏ Kỷ ra đế làm lá chán nứa chứ?”

■’Đến vệ sĩ cùa nhà họ Kỳ còn chẳng ngàn được các anh, vậy bất kế tôi lấy tên cùa ai cùng khó tránh được cái chết”.

Giang Vù đứng thắng lưng, vừa làm nóng người vừa thâm vận còng: “Giang Vù tói thà chết cùng không chịu khuất phục, đế tôi xem xem uy lực cúa kẽ mạnh tòng sư thế nào!”
 
Chương 149: Tông sư cũng không làm gì được anh


Khi Giang Vũ lau đi vệt máu trên mặt, lộ ra gương mặt thật sự cúa mình, Ngô Khai Thiên đứng ớ phía không xa, giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng bước lên trước nhíu mày nói: “Gương mặt cũa thăng nhóc này sao mà càng nhìn càng quen mât?”

“Không tệ, đây có lẽ đã là trạng thái mạnh nhất cúa cậu rồi”.

Cám nhận được khí thế trèn người Giang Vũ thay đối, Ngô Khai Sơn nói bàng giọng hờ hững: “Nhưng đáng tiếc chi có tu vi nội kình hậu kỳ, vấn không thế tiếp nổi một chiêu cúa tòi”.

“Vậy thì đế tòi được lình giáo uy lực cúa ké mạnh tông sư đi, dù có chết cùng không hổi hận!”

Mặc dù đáy là lần đầu tiên Giang Vù giao đấu với một tòng sư, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ cú đâm lúc trưởc cúa Ngô Khai Sơn đã đấm bay chiếc xe ò tò đang lái với tốc độ nhanh, Giang Vũ biết mình không phài là đối thù cùa Ngô Khai Sơn.

Nhưng mà, cho dù biết là phái chết, nhưng Giang Vù cung không hé sợ hãi.

Từ lúc bât đầu quyết định ỏ bên cạnh Kỷ Tuyết Tinh, Giang Vù đa hiểu được con đường mà mình phái đi hoặc là thành còng, hoặc là tan xương nát thịt.

Do đó, Giang Vũ bày giờ không hề hối hận, cùng không hề sợ hãi.

Chí duy nhất tiếc nuối vì đâ phụ tấm lòng cúa Kỷ Tuyết Tinh, khiến cho đối phương phải thất vong!

“Giói lâm nhóc, nếu cậu đã xem thường cái

chết, vậy bổn tôn sư sế tác thành cho cậu!1

Ngô Khai Sơn dùng ánh mát khen ngợi nhìn Giang Vù, sau đó dứt khoát bộc phát ra uy áp cúa tông SƯ, thoáng cái đập tan khí thế cúa Giang Vù, sau đó đè ép khiến cho anh cám thấy hít thớ cũng khó khần.

■’Đây chính là sức mạnh cua tông SƯ, qua nhiên là rất mạnh!”

Đối diện với khí thế như núi đè của Ngô Khai Son, Giang Vù mồ hòi đầm đìa cà người, cho dù anh đã điẻn cuồng vận còng cung không thè chổng lại được uy áp của đối phương

Nhưng mà Giang Vú cứng cỏi vẫn nghiến răng dốc hết sức đế cháp tay v‘é phía Ngô Khai Sơn: “Xin được chi giáo, có thế thấy được sức mạnh cùa tòng sư, cho dù tôi có chết cũng đáng”.

“Mặc dù tôi bóp ch ết cậu đon gián như bóp ch ết một con kiến, nhưng vì biếu đạt lòng tòn trọng, bốn tôn sư sẽ dốc hết sức đế tấn công”.

Ngô Khai Thiên khẽ nheo mat, đạp mạnh chân xuống đất, vung nâm đấm đấm mạnh về phía đầu cũa Giang Vũ.

Cú đấm này cùa Ngỏ Khai Sơn đã dùng hết sức mạnh để biếu đạt lòng tôn trọng đối với Giang Vù.

Đối diện với nãm đấm dốc hết sức mạnh của Ngô Khai Sơn, Giang Vù cách từ rất xa đã cám nhận được luồng kình phong cực mạnh đang ập đến, làn da trên mặt như bị vô số con dao cứa rách đau đớn.

“Chung quy thì mình vân còn quá yếu!”

Giang Vù nhâm mắt lại, đòi diện với nâm đâm cúa kẽ mạnh tòng SƯ, cơ thế anh còn chẳng thế cử động, chi đành chờ đợi cái chết.

“Mẹ nó, là cậu ta!”

Khi Giang Vũ châp tay, Ngô Khai Thiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay anh, mặt bồng biến sác, mà lúc này Ngỏ Khai Sơn đá bãt đầu tấn công về phía Giang Vũ.

“Khai Sơn dừng tay!”

Ngờ Khai Thiên hét lẻn một tiếng, ngăn Ngỏ Khai Sơn lại không đế anh ta tấn còng, nhung đã khỏng kịp thu tay lại nửa rồi.

“Đáng chết!”

Ngô Khai Thiên chứi một câu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông lên trước, nhoài nguời, tung chân đạp một cái vê phía bên cạnh người cúa Ngô Khai Sơn.

“Chuyện gì vậy?

Nghe thấy tiếng hỏ cùa Ngờ Khai Thiên, Ngô Khai Sơn ý thức được tình huống có vấn đê, nhưng anh ta đâ không kịp thu tay lại nửa rồi, chí đành cố gắng hết sức thu lại lực đà phát ra.

Nhưng Ngô Khai Sơn biết, cho dù mình đá thu lại đến bây phần sức mạnh, thì Giang Vũ chi là một nội kình đại sư chắc chắn sè bị cú đấm này cúa anh ta đấm cho cà người nát nhừ.

Đúng vào lúc cú đấm cũa Ngô Khai Sơn sắp chạm đến trước mặt Giang Vù, cái chân cùa Ngô Khai Thiên đa đạp vào bèn cạnh vai phải của Ngô Khai Sơn trước.

“A!”

Ngô Khai Sơn giật mình kêu lên một tiếng, co thế không khống chế được mà bị đạp bay ra ngoài, nắm đấm gần như trượt qua tóc mai cùa Giang vũ.
 
Chương 150: Làng báo chúng ta đi giết là ai không?


Như vậy có thế thấy được, thực lực ciia ké mạnh tòng SƯ khúng khiếp đến mức độ nào!

“Anh hai, làm cái gì vậy?”

Ngò Khai Sơn bò từ trên đất lên, ngơ ngác nhìn vê phía Ngò Khai Thiên: “Sao anh lại đánh em?”

“Anh bạn tré, xin lói. Chúng tòi nhận nhảm người rồi, lúc trước mạo phạm mong cáu bỏ qua cho”.

Ngô Khai Thiên mặc lệ lời chất vấn cùa em trai mình, vè mặt đầy hổ thẹn chãp tay với Giang Vú.

“Nhận nhám người? Chuyện gì vậy?”

Giang Vù ngơ ngác nhìn thái độ thay đối hoàn toàn cũa Ngô Khai Thién, trong đâu toàn là dấu chấm hỏi.

“Em trai, chúng ta đi!”

Ngô Khai Thiên không giải thích, nói một cêu xong liền nhảy xuống khỏi đường cao tốc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xa.

“Anh hai, anh đợi em với!”

Ngô Khai Sơn mặc dù chắng hiểu chuyện gì xáy ra, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.

“Phù phù!”

Sau khi hai anh em nhà họ Ngô ròi đi, Giang Vũ ngồi phịch xuống nền đường thó dốc, quân áo cũng

đả ướt đầm mồ hỏi.

“Bọn họ làm trò gi vậy? Rò ràng là nhâm vào mình mà đến, tại sao lại đột nhiên nói nhận nhám người?”

Nhìn phương hướng hai anh em nhà họ Ngỏ rời đi, Giang Vù khó hiểu lau mồ hòi trên mặt, lúc này mới thấy sợ nói: “Mình còn tưởng hôm nay chết chẳc rồi chứ, không ngờ đươc lại có chuyện quay xe như thế này”.

“Ké mạnh tòng sư quá nhiên là không tầm thường”.

Cùng lúc này, Giang Vũ cùng cám nhận được áp lực trước nay chưa từng có: “Sau này mình buộc phải chàm chí tu luyện nhiêu hơn nữa, mau chóng nâng cao tu vi lẻn”.

“Chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đà có thể tìm đến loại cao thú thế này đế đối phó vói mình, vậy những gia tộc mạnh hơn nhà họ Lăng thì sẻ càng khó đõi phó”.

“Nhà họ Kỷ được coi như vương tộc cua vùng Đông Nam, có lẽ còn có thế điêu động được tông sư thâm chí là ké mạnh Tiên thiên, nếu mình không có thực lực thì sẽ không có chồ đứng trước mặt nhóm người nà/’.

A Báo và Tê Thiên Minh nhìn mà không hiếu gì hết.

Bọn họ cúng đêu cho răng lần này Giang Vù chết chàc rỏi, nhưng lại không ngờ được hai kẻ mạnh tòng sư kia đột nhiên lại thà Giang Vu đi, tình thế hoàn toàn thay đõi.

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nghĩ đến Ký Tuyết Tinh.

Trong nhận thức cũa bọn họ, cũng chí có nhà họ

Kỷ mới có khà nàng khiến cho hai kẻ mạnh tòng sư kia thay đối ý kiến.

Trèn thực tế, Kỷ Tuyết Tinh quà thực là đa đàn áp Lăng Phi Dương.

Cháng qua là Lăng Phi Dương không thế liên hệ được với anh em nhà họ Ngỏ, nên không kịp ngàn hành động cúa bọn họ lại mà thòi.

Bất kế thẻ’ nào, Giang Vũ ván cảm thấy mình vừa mới thoát được một kiếp, sau khi ốn định lại, anh vội vàng đứng dậy đi xữ lý vết thương cho nhóm người A Bão, đông thời báo cành sát giái quyết chuyện còn lại.

ở một bẻn khác!

■’Anh hai, sao anh lại đột nhiên tha cho thăng nhóc kia vậy?”

Đi đến bên cạnh chó đô xe chuấn bị tù trước, Ngô Khai Sơn khó hiếu nhìn bỏng lưng Ngô Khai Thiên gọi: “Làng Phi Dương đâ hứa, đưa hai gốc thuốc bây mươi nầm tuổi cho chúng ta làm thù lao nêu chúng ta giái quyết thăng nhóc kia, hai gốc thuốc báy mươi năm đấy, đú đế tu vi cúa chúng ta tăng lẻn không ít!”

“Đồ cua Lẳng Phi Dương có tốt hơn nửa, chúng ta cùng phải có mạng đế dùng mới được”.

Ngô Khai Thiên từ từ xoay người lại, sác mặt tráng bệch như tờ giấy, bàn tay phải không kiềm được mà run lên bần bật.

“Anh hai, anh làm sao thế?*

Nhìn thấy bộ dạng Ngô Khai Thiên như thế, sâc mặt Ngô Khai Sơn cũng thoáng thay đổi, lo lầng hỏi.

Rốt cuộc là gặp phái thứ đáng sợ gì mới khiến cho đường đường là một ké mạnh tòng sư bị dọa thành ra bộ dạng thế này?

“Cậu cỏ biết người mà nhà họ Làng báo chúng ta đi giết là ai không?”

Giọng nói ciia Ngò Khai Thiên run run hói.

“Thâng nhóc đó tèn Giang Vũ, là người đàn ông cúa Kỷ Tuyết Tinh”.

Ngò Khai Sơn đáp lời theo bán nàng, khó hiếu hỏi: “Đừng nói cậu ta chi là một người ngoài mà nhà họ Kỳ khòng chấp nhận, cho dù chúng ta có thực sự gi ết chết người cúa nhà họ Kỷ, chí cân đổi phương không quá quan trọng, vậy có Tông môn chống lưng, nhà họ Kỷ cùng không đến mức gây phiền toái cho chúng ta, anh làm sao mà lại bị dọa thành thế này?”

“Hồ đỏ à! Nhà họ Ký mặc dù lớn, nhưng so với thăng nhóc kia chầng đáng đế nhảc đến”.

Ngô Khai Sơn bực bội, lau mô hòi lạnh trên trán: “đừng nói là chúng ta, cho dù là đại tông sư cúng không chọc vào cậu ta được”.

“Nếu thực sự là đại tỏng sư chọc vào cậu ta, thì có lẽ cũng phái lấy cái chết đế đên tội”.
 
Chương 151: Một kiếm Thanh Phong phá ngang trời


“Anh củng không biết cậu ta là ai, nhưng…”.

Đối diện với câu hỏi cúa em trai mình, Ngô Khai Thiên khẽ cứ động cánh môi, nhấc bàn tay phái về phía Ngò Khai Son: “Em trai à, cậu có biết ngón út này của anh vì sao mà bị mất không?”

“Em nghe nói là mười nàm ừước anh mạo phạm một người mà anh không nên đụng vào, sư phụ đích thân chặt ngón út cùa anh đế trừng phạt”.

Ngô Khai Son trá lời bâng giọng không chắc chăn.

“Đó chì là vì sư môn muốn giư lại sĩ diện cho anh, nên mới nói ra ngoài là nhưvậy”.

Ngô Khai Thiên lác đáu, nghiến ráng nói: “Sự thật là, mười nàm trước, anh ỏ trên đỉnh Thái Son gặp được một đứa trè mới mười tuổi”.

“Khi đó nhìn nó có nhiêu linh lực, anh liền mù quáng muốn đi lèn trẻu chọc nó, kết quá nó lại là một tên bi ến thái có thực lực vò cùng mạnh, suýt chút nứa đá đánh chết anh”.

“Khòng phái chứ!”

Ngô Khai Son giật mình kinh ngạc trợn to hai mất khó tin nói: “Anh hai, mười năm trước anh đã đột phá được cành giói tòng SƯ rồi, mà đến cà một đứa bé mười tuối cũng không đánh lại được?”

“Mặc dù khó mà tin được, nhưng quầ thực là nhu thế”.

Ngô Khái Son than thớ, sọ hãi nói: “Khi đó đứa bé kia cỏ sức mạnh vượt xa sức tướng tượng cúa chúng ta, anh không hề có một chút sức lực phẩn kháng nào trong tay nó!”

“Cái… sau đỏ thì sao!”

Ngò Khai Thiên khòng nhịn được nuốt nước bọt, một đứa tré mười tuổi lại cỏ thế đánh cho kẻ mạnh tòng sư không thế đánh trà lại được, mười nẳm tròi qua rồi, vậy đứa trè kia có lé đá trở nèn đáng sợ lãm rồi.

“Sau đó anh mới đi mách vởi sư phụ, muốn báo trướng bối cũa sư mòn đi qua đòi lại công bảng cho anh, kết quà…”.

Ngò Khai Thiên vé mặt bi thâm nhám mát lại: “Mấy vị trưởng bối cúa tông môn nghe xong miêu tá cúa anh về thàng nhóc đó, thì lần lượt ra tay, lại đánh cho anh mất nứa cái mạng, sư tõ còn chuấn bị xử tứ anh để đền tội với đối phương”.

“Anh bị đánh rồi, SƯ tố không nhùng không đi đòi lại còng báng cho anh mà còn muôn giết anh, đế đền tội cho đối phương?”

Nghe đến đây, Ngò Khai Son ngây ngẩn cả người, ngay sau đó phàn ứng lại: “Như vậy xem ra, đứa trẻ kia không chỉ có thực lực rất mạnh, mà sau lưng nó còn có một chó dựa mạnh đến mức khiến cà tòng mòn phái sợ hãi”.

“Nó, nó rốt cuộc là ai?”

“Không có ai nó cho anh biết, đứa tré kia rốt cuộc là ai, anh thậm chí còn chắng biết được tên cúa nó, nhưng đến trưởng bối trong SƯ mòn cùng không biết thân phận cụ thể của đối phương”.

Ngô Khai Thiên lầc đầu, nói băng giọng đây kiêng dè: “Cuối cùng còn phái đẽ sư phụ ra mặt, đích thân chặt đứt một ngón tay của anh, mới có thế gạt được suy nghĩ muốn giết anh cúa sư tỏ”.

“Anh năm đó cũng vô cùng khó hiếu, mà sư phụ chí nói cho anh một câu”.

■’Câu gì?”

“Người trên đinh, ngạo thế gian, một kiếm Thanh Phong phá ngang trời!”

“Mẹ kiếp! Đưa trẻ kia có lién quan đến kiếm thần Thanh Phong trong truyền thuyết!”

Nghe thấy càu này, vê mặt Ngô Khai Sơn biến sâc, lầm bầm: “Chẳng trách sư mòn muốn giết anh đế tạ tội, nếu như đứa trê kia thực sự có liên quan đến kiến thần Thanh phong, vậy sư mòn đúng là không thể động vào được!”

“Không đúng!”

Ngô Khai Sơn bống nhiên nhíu mày, khó hiếu nói: “Anh hai nói những thứ này, thì có liên quan gì với Giang Vù mà chúng ta cần giết?”

“Cậu vấn chưa hiếu sao?”

Ngô Khai Thiên bực bội liếc nhìn Ngó Khai Sơn, nói băng giọng kiêng dè: “Giang Vú mà chúng ta cần phái giết chính là đúa trẻ năm đỏ mà anh đâ gặp!”

“Không thế nào!”

Ngò Khai Sơn quyết đoán lác đáu, nói bằng giọng kiên định: “Đứa trẻ đó lúc đầu có thế dẻ dàng đánh thăng anh khi đó đá đột phá cảnh giói tòng sư, mười năm qua đi rôi, nó ắt sẽ phái mạnh hơn chứ”.

“Mà Giang Vu chỉ là một nội kình đại sư, sao có thể là đửa trẻ nám đó được?”

“Lúc ban đầu anh cũng chí câm thấy cậu ta nhìn tròng khá quen mầt, dù gì đã qua hon mười nầm rồi, anh cũng không thể nhận ra được cậu ta qua gương mặt”.
 
Chương 152: Giải thích cái khỉ gì!


“Còn nói về tu vi cúa cậu ta bây giờ, có khá năng là bởi vì mất đi trí nhớ nên tạm thời mất đi tu vi”.

“Nhưng mà cậu ta có thế ở thế giới thế tục tu luyện được đến cành giới nội kinh đại sư nhanh nhu vậy trong trạng thãi mất đi trí nhớ, đả đú đế nhìn ra được cậu ta b iến thái cỡ nào rồi!”

“Lại thêm phía sau lưng cậu ta rất có khả nàng có chó dựa là kiếm thân Thanh Phong, nhân vật như vậy đừng nói là chúng ta, cho dù cà đại tòng sư thậm chí kê mạnh Tién thiên cùng không tréu chọc vào được”.

“Nếu như là thật, vậy nhà họ Kỷ sẽ chầng là cái gì trước mặt cậu ta”.

Ngò Khai Sơn vội gật đầu, nói băng giọng kiêng dè: “Dù gì kiếm thần Thanh Phong là cua thời kỳ chiến tranh, là một kẻ mạnh có thể lấy sức cùa một mình để tiéu diệt cà một quốc gia, người dám động vào cậu ta có khác gì tự đi tìm chết!”

“Cậu bày giờ đá hiểu, anh vì sao phải ra tay ngàn cậu lại rồi chứ!”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Ngô Khai Thiên hít sâu một hơi, nhìn vào cánh tay phái cúa Ngô Khai Sơn mà cám thấy may mần: “Năm đó anh bị đứa bé kia đánh cho một trận, còn chưa làm nó bị thương chút nào, sư môn đã phài chặt một ngón tay của anh để ta tội”.

“Nếu như cậu thực sự làm tốn thương cậu ta, vậy thì chì có đường chết”.

“Cho dù là bây giờ… đê cho trưởng bối trong sư mòn biết được cú đấm của cậu hất bay chiếc ỏ tò mà cậu ta ngồi, hại cậu ta suýt chết”.

“Anh đoán dù cậu có giữ lại được mạng sống thì ít nhất cùng phải trà giá là một cánh tay”.

“Anh hai, anh phài cứu em”.

Nghe thấy Ngỏ Khai Thiên nói những lời này, Ngô Khai Son thông thiết gào lẻn: “Nhưng là anh bão em đi tấn còng cậu ta, thực sự có chuyện gì xày ra, anh cùng không thế tro mât nhìn em trở thành tàn phế Ị*

“Anh đả ngăn cậu giết cậu ta, đà là đang cứu cậu rồi”.

Ngô Khai Thiên vổ vổ vai Ngô Khai Sơn, an ủi nói: “Còn may là lần này hợp tác với nhà họ Làng, là chuyện riêng, trong sư mòn không ai biết”.

“Vậy chỉ cần chúng ta giư kín miệng không nói, thì sư phụ và mọi người sẽ không biết đến chuyện này, cũng sẽ không trách tội chúng ta”.

“Đúng đúng đúng!”

Ngô Khai Sơn gật đ’âu lia lịa, ngay sau đó khó xử nói: “Nhưng chúng ta chưa thể gi ết chết mục tiêu, phãi làm thế nào giãi thích cho Lăng Phi Dương?”

“Giải thích cái khỉ gì!”

Ngô Khai Thiên bực bội quát ầm lên: “ông ta lại dám bào chúng ta đi giết tiếu ma đầu kia, có khác gì đầy chúng ta vào hố lửa đâu, chúng ta nên tìm ỏng ta tính số thì có”.

“Đúng, bảy giờ chúng ta đi tìm Lãng Phi Dương tính SỐ”.

Ngô Khai Sơn gật mạnh đầu, sau đó hai người lên xe lái thắng về phía nhà họ Làng.

Trên đường cao tốc!

Giang Vù đang bận bịu xứ lý vết thưong cho nhóm A Báo, còn chưa đợi được cánh sát đến thì Kỷ Tuyết Tình đả đến trước rồi.

“Giang Vù, anh sao rồi?”

Sau khi xuống xe, Ký Tuyết Tình vành mât đò ừng xông đến ừước mặt Giang Vũ đang gãp đạn trên người A Báo ra: ‘Anh có bị thương không?”

“Sao em lại đến đây?”

Giang Vù vói vàng đứng dậy, cám động nhìn Ký Tuyết Tinh: ‘Anh không sao!”

“Cà người anh toàn là máu, sao có thế không sao?”

Nhìn Giang Vù gương mặt đầy máu, hai tay cùng đầy mâu. Kỷ Tuyết Tình không thể kiềm chế được nữa, nước mầt tuôn ào ào: “Anh bị thương ở chỏ nào, bày giờ em đưa anh đi bệnh viện?”

“Đừng khóc, đừng khóc”.

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình khóc, Giang Vù bỗng luông cuống chán tay, giái thích nói: ‘Anh thực sự không sao cà, đáy không phái là máu cũa anh, là cúa cậu chủ Tẽ và A Bào bọn họ”.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt!”

Sau khi xác định Giang Vù không bị thương, Kỷ Tuyết Tinh thỏ phào một hơi, ngay sau đỏ liền nối giận: “Nhà họ Láng đáng chết, lại dám thuê ké mạnh tông sư đến đôi phó anh, em nhất định sé không tha cho bọn họ!”

“Sao em biết là nhà họ Lãng mời ké mạnh tông

sư đôì phó anh?”

Giang Vù khó hiếu hỏi Kỷ Tuyết Tinh: “Hai kè mạnh tỏng SƯ kia vì em nên mới từ bó kế hoạch giết anh à?”

“Nếu không phái vì cò chú cũa tôi gọi điện thoại cho Lầng Phi Dương, đàn áp ông ta thắng tay, anh tướng là người ta có thế dé dàng tha cho anh à?”

Không đợi Ký Tuyết Tinh trá lời, Tiếu Viện đã trá lời.
 
Chương 153: Lăng Phi Dương điên rồi


“Im miệng!”

Nghe thấy lời này cúa Tiếu Viện, Kỷ Tuyết Tinh lập tức nối giận quát: “Ai cho em lá gan đế dám nói nảng như thê’ với Giang Vù?”

Sự việc lần này gày ra đà kích không nhò với Giang Vu, mà Tiếu Viện lúc này còn châm chọc, bò đá xuống giếng, Kỷ Tuyết Tinh không nhịn được nữa mà nối cáu.

Tiếu Viện rụt cố lại, nhưng mà vần dùng ánh mắt đầy ghét bò nhìn Giang Vù.

Chi một nhà họ Làng cỏn con đà có thế đấy Giang Vũ vào chó chết, trong lòng Tiếu Viện cám thây Giang Vũ không xứng với cô chú nhà mình, hai người hoàn toàn không phái là người cùng mót thế giới!

“Giang Vũ, anh đừng có nghe Tiếu Viện nói bậy”.

Chí sợ lòng tự trọng cúa Giang Vũ bị tổn thưong, Kỷ Tuyết Tình vội vàng an ủi: “Chi dựa vào sức của mình anh đả có thể đẩy nhà họ Lăng đến bước đường này, anh đã làm rất tốt rồi!”

Giang Vu khẻ cử động đòi mỏi, như muốn nói lại thòi.

Mặc dù lời cùa Tiếu Viện nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật không thế chối cải.

Giang vu vốn dỉ còn tưởng là mình có đù khà năng đế đánh bại nhà họ Lăng, nhưng khi đối diện với ké mạnh tòng sư mà nhà họ Lăng thué về, anh lại chẳng hề có khá nẳng phân kháng, phái dựa vào sự báo vệ cúa Kỷ Tuyết Tinh mới giữ được mạng sống, khoáng cách quá thực quá lớn!

“Xin lôi, anh làm em thất vọng rồi!”

Trầm lặng một hồi, Giang Vũ biếu cám hố thẹn nhìn Kỳ Tuyết Tinh: “Đến cuối cùng, anh vân phài cần đến sự bào vệ cùa em mới giử được tính mạng, anh chung quy vân quá yếu ớt”.

“Giang Vù, anh đừng nói như vậy, anh thực sự đà làm rất tốt rồi!”

Càm nhận được cám xúc suy sụp cúa Giang Vù, Kỷ Tuyết Tình đau lòng không thòi, quan tâm hòi: “Anh sau này đừng nghĩ đến chuyện đấu với ngưòi khác nừa, em có đú khá nầng đế bão vệ cho anh”.

“Cho dù có ai nói nàng rèm pha, em cung tuyệt đôi không muốn nhìn thây anh gập nguy hiếm nữa”.

Lần này Giang Vũ suýt chút nừa bị giết, Ký Tuyết Tinh thực sự sọ rồi.

So với việc đế Giang Vũ mạo hiếm đi phía trước, cò thà rang dùng khá năng của mình đế báo vệ cho anh, chi cần hai người yên ốn ở bên cạnh nhau là được.

“Anh không yếu đuối như vậy!”

Nghe thấy lời của Ký Tuyết Tinh, Giang Vũ mím cười: “Mặc dù lần này là nhờ vào em, anh mói giữ lại được mạng mình, nhưng đồng thời cung làm cho anh nhận ra một số sự thật”.

“Sau này anh buộc phái càng cố găng nâng cao bán thân mình hon, nêu không chí một nhà họ Lãng cón con đã có thế đặt anh vào chó chết, vậy những người còn mạnh hon cà nhà họ Lầng muốn gi ết chết anh không phai càng dể dàng hơn sao”.

“Em sẽ không đế chuyện như vậy xáy ra lần nữa”.

Kỷ Tuyết Tinh nghiêm túc nhìn vào Giang Vũ:

“Từ bảy giờ trở đi, em se khòng đế bất kỳ người nào tốn thưong đến anh…”.

“Vậy nhà họ Kỷ làm thê nào?”

Giang Vù ngât lòi Ký Tuyết Tinh, nhâc nhó: “Hoặc là mạnh hơn nhà họ Ký, mạnh đến mức em cũng không thế chống lại được, nếu họ muốn ngăn cản chúng ta ở bên nhau, thì chúng ta phải làm sao?”

Ký Tuyết Tinh bóng nghen lời, chỉ riêng chuyện đế nhà họ Kỷ chấp nhặn Giang Vù đắ là một việc còn khó hon lên trời.

Mà trên thế giói này, nhưng sự tồn tai còn mạnh hon nhà họ Kỷ lại có rất nhiêu, ví dụ như một sô gia tộc lớn cùa thủ đò Long Kinh hoặc là gia tộc vó già cục mạnh, hoặc gia tộc ãn cư…

“Yên tâm đi!”

Giang Vù vuơn tay chạm lẽn mạt Ký Tuyết Tinh, phát hiện trên tay mình dính đây máu, anh vội vàng rụt tay lại, báo đám: ‘Trái qua những chuyên này, anh càng nhận thức được rỏ ràng hơn về tâm quan trọng cúa thực lực đối với cá nhân anh”.

“Tù hòm nay về sau anh sẽ càng cố găng đế nàng cao bản thân, sớm muộn cùng có một ngày, anh có thế quang minh chính đại đi đến nhà họ Kỷ ở Kim Làng để xin hỏi cưới em!

“Đến lúc đó. bất luận ngươi nào hoặc thế lực mạnh mê nào, củng đêu không thế ngàn cản được chúng ta ở bèn nhau”.
 
Chương 154: Cũng tức là nói Giang Vũ chưa chết!


Giang Vũ kiên định lác đ‘âu: “Anh muốn làm một người đản ỏng có thể che mưa che náng cho em. chứ không phài là một tèn thư sinh vĩnh viẻn sống trong sự bão vệ cũa em”.

Lúc này. suy nghĩ của Giang Vu vẫn khòng hề thay đổi, đó chính là muốn để cho người phụ nữ mã mình yêu thưong được hạnh phúc, thì buộc phải có thực lực tuyệt đối, nếu không tất cá đều chí là lảu đài trên cát.

Nghe thấy lời này, Kỷ Tuyết Tinh không khống chế được nhào thẳng vào lòng Giang Vũ, dùng sức ỏm chặt lấy anh: “Em tin anh, em tin anh nhất định có thể trở thành người che mưa che náng cho em”.

■’Đừng như vậy, trẻn người anh bấn lắm!”

Giang Vũ bất lực gio hai bàn tay đây máu lên, chí sọ làm bấn quần áo cúa Ký Tuyết Tinh.

“Em không quan tàm!”

Kỷ Tuyết Tinh lại càng dùng sức òm lấy anh, gương mặt nhỏ nhãn vùi vào trong lồ ng ngực cùa Giang Vù, dùng sức dụi vào.

“Người khác còn đang đợi anh chữa trị nữa kìa, chúng ta về nhà rồi lại như vậy được khỏng?”

Nhìn thấy Tê Thiên Minh và nhóm người A Báo van còn đang nãm thẳng cấng trên đất ăn cơm chó, Giang Vù cảm thấy hoi ngại ngùng nhác nhỏ.

“Anh đừng mo!”

Kỷ Tuyết Tinh lúc này mới nghĩ đến nhưng người khác vẩn còn ờ đây, bỏng cám thấy vô cùng xấu hố, vội vàng tách khói người Giang Vũ.

Ngay sau đó, Giang Vũ lại tiếp tục chửa thương cho những người khác, mà Kỷ Tuyết Tinh thì lại xấu

hố trốn bèn trong xe, nhớ lại mình lúc nảy không kiêm được cám xúc mà chú động ỏm ấp, đúng là xâu hố’.

“Cò chù! Bây giờ chúng ta còn váy đánh nhà họ Làng nữa không”.

Đợi đến khi cảm xúc của ký Tuyết Tình bình ổn lại, Tiếu Viện lên tiếng hỏi dò.

“Trực tiếp…”.

Gưong mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức quay trở lại vẻ lạnh bàng, giọng điệu đột ngột thay đối: ‘‘Thòi bó đi! Nếu Lăng Phi Dương đà thức thời như thế, kịp thời ngản chặn hành động cúa hai ké mạnh tòng sư kia, vậy thì chị cung sé không đuối tận giết tuyệt nữa”.

“Dù gi bây giờ nhà họ Lăng đá bị ép đến bước đường cùng rồi, chí cán nhà họ Làng không sứ dụng nhửng thủ đoạn bẩn thỉu nứa, chị cùng chẳng thèm vi phạm lời húa, nhúng tay vào chuyện của bọn họ”.

Bên trong biệt thự cúa nhà họ Lăng.

Sau khi nhận được điện thoại cũa Ký Tuyết Tình, Lãng Phi Dương như kiên bò trên chào nóng, dày vò cực kỳ.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Kỷ Tuyết Tinh không bao lâu sau, Lảng Phi Dương nhận được tin tức, tất cá thê lực liẻn quan đến nhà họ Ký bẽn trong tình Giang Đỏng đồng thời bát đầu hoạt động.

Làng Phi Dương biết, một khi Ginag Vù có chuyện gì, thì Kỷ Tuyết Tinh chắc chẩn sẽ dùng thù đoạn lòi đình đế tiêu diệt nhà họ Lăng, nhóm thế lực rục rịch ngóc đầu dậy kia chính là binh tốt của nhã họ Ký.

Nhưng cái khiến người ta bất lực nhất là, Lăng Phi Dương mãi vần không thế liên lạc được với anh em nhà họ Ngô, cũng tức là không thế có cách nào

đế ngàn càn hành động lân này của bọn họ, kết cục cúa nhà họ Lăng dường như đả được định sẵn.

“Đáng chết! Khòng ngờ được Kỷ Tuyết Tinh lại đế tâm đ ến Giang Vú như vậy”.

Lăng Phi Dương vung nẩm đấm nện mạnh lén mặt bân làm việc, hối hận nói: “Biết sớm như thế, cho dù Giang Vù có giết Lăng Ván, mình cúng sê không đối đầu với Giang Vũ, giờ thì cá nhà họ Lăng phái chôn cùng theo rồi!”

“Ông chù, tỏng sư Ngó bọn họ quay trở lại rồi!”

Đúng vào lúc này, quàn gia còn chưa biết chuyện đá xông thắng vào trong thư phòng, kích động kêu lên: “Nhìn dáng vé bọn họ thì có lẽ thăng nhóc Giang Vũ kia đâ bị hai vị tòng sư xử lý xong rồi, nhà họ Lãng chúng ta thâng rồi!”

“Xong rồi!”

Nghe thấy lời này, Lăng Phi Dương ngả ngồi xuống chiếc ghê’ dưa, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.

Nay hai vị tòng sư đả trở về, vậy Giang Vù có đến tám chín phần đá bị xử lý rồi.

Nhưng Giang Vũ chết rỏi, tức là nhà họ Lăng cúng se bị tiêu diệt!

“Ông chú, ông làm sao vậy?”

Quản gia chầng hiểu ra làm sao, dùng ánh mầt khó hiếu nhìn Làng Phi Dương: “Giang Vù khiến nhà họ Làng tốn thất nghiêm trọng đâ chết ròi, ông nẻn vui mừng mới đúng chứ, sao lại ủ rù như thế kia?”

“Vui mừng cái con khí, bây giờ tôi còn muốn chết luôn đày”, Lăng Phi Dương chán nàn lắc đầu, như sáp khóc đến nơi.

“Lăng Phi Dương, ông cút ra đây cho tôi!1

Đúng vào lúc này, hai anh em nhà họ Ngô đả hung hăng xông vào bên trong thư phòng: “Thế lực sau lưng của Giang Vú kia lón mạnh như thế, ỏng lại dám báo chúng tòi đi giết cậu ta, ông cố tình muốn hại chúng tòi đúng không?”

“Tòi cùng không biết Kỷ Tuyết Tinh lại để tâm thằng nhóc kia…”.

Lảng Phi Dưong đáp lời bâng biểu cảm như chết rồi, lời mới nói được một nửa, tinh thân bống tinh táo lại: “Hai vị, chắng lẻ hai vị vẩn chưa giết Giang Vũ?”

Đôi diện với chất vấn cúa Lảng Phi Vũ, vé mặt cúa Ngò Khai Son cứng đờ, hai ké mạnh tòng sư ra tay mà không thế giết được một nội kình đại sư, đúng là hoi mất mặt, khó mà mớ miệng đáp lại cho được!

“Hừ! Chỗ dựa cùa Giang Vu quá lớn mạnh, chúng tòi nếu như nghe lời ông dụ dó gi ết chết cậu ta, thì chác chân sẻ không có kết quà tốt.

Ngò Khai Thiên lại lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng rồi nhln Làng Phi Dương nói: “ông muốn hại chúng tôi, chúng tôi đưong nhiên là không mắc mưu”.

“Cũng tức là nói Giang Vũ chưa chết!”

Nghe thấy câu này xong, Lăng Phi Dương bông cám thấy cá người sung sướng, bộ dáng suy sụp lúc trước đẳ thay đối hoàn toàn, phấn khích đến mức chân nháy tay múa: “May quá rồi, tốt quá rồi!”

“Ông ta điên rồi à?”
 
Chương 155: Kế hoạch bắt cóc Kỷ Tuyết Tinh


“Cho dù chúng tỏi không giết được Giang Vủ, nhưng ỏng suýt nữa đà hại chúng tòi phạm phải sai lầm lón, cho nên ông cùng phải trà thù lao’’.

Nhìn thấy Làng Phi Dưong roi vào trạng thái điên cuồng, Ngó Khai Sơn hung tợn quát lẻn: “Bang không thì chúng tòi sẻ không đế yên cho ông đảu!’

“Ha ha! Giang Vù kỳ thật còn chưa chết!”

Nghe vậy, Lãng Phi Dương cười lớn, hưng phấn nói: “Được rồi được fôi, dược liệu hứa với hai người tòi đã chuấn bị sẳn rồi’.

Nhìn thấy Làng Phi Dương đồng ý trà thù lao một cách vui ve như vậy, anh em nhà họ Ngỏ cùng quán gia lại càng thèm khó hiếu.

Lãng Phi Dương thuê một tỏng sư đến đế giết Giang Vủ, kết quá hành động thất bại, vậy mà Làng Phi Dương cháng những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ như vậy, bị điên rồi hay sao?

Anh em nhà họ Ngỏ tuy không hiếu tại sao Lãng Phi Dương lại như vậy, nhưng nhiệm vụ cùa bọn họ đà thất bại cho nén cùng không còn mặt mùi nào đế nói nhiều, liền thu dọn đô đạc rồi rời đi.

“Nhà họ Lăng cuối cùng cung tránh được một kiếp!’’

Sau khi tiên anh em nhà họ Ngô đi, Làng Phi Dương sung sướng vuốt ngực, âm thâm đoán: “Hai vị tông sư nhất định vì Ký Tuyết Tinh cho nên mói không giết Giang Vũ”.

“Không hố là cô chú nhà họ Ký, đến cường giá tông sư cũng phái nế mặt, mình còn muổn chống lại bạn trai cúa cô ta, chẳng phái là tự mình tìm chết sao!’

Vi trước đó anh em nhà họ Ngõ đã nói rang Giang Vù có chó dựa vò cùng vững chác, cho nẻn Lâng Phi Dương liền nghi đến Kỷ Tuyết Tinh.

Trong mat Lăng Phi Dương, cho dù Giang Vu có một chút năng lực thì cùng không đú đế gây ánh hướng đến hành vi của hai vị tông sư, chí có Ký Tuyết Tinh mởi có thực lực như vậy.

“Chúng ta không thể tiếp tục đấu với Giang Vù như vậy, nếu không cho dù Kỷ Tuyết Tinh khòng ra tay thì nhà họ Lăng cùng sẽ suy sụp”.

Sau khi cân nhâc hồi lâu, Làng Phi Dương đă nghỉ ra một cách vẹn cà đòi đường, đó chính là cúi đầu trước Giang Vù để có thể họp tác đòi bèn cùng cỏ lợi.

Mac dù nhà họ Lâng đã chịu tổn thất nặng nề trên thường trường vì Giang Vù, nhưng điều đó cùng không có nghía là nhà họ Làng không có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Chí cần nhà họ Làng có thế hợp tác với Giang Vù thì thần dược trong tay Giang Vù kết hợp với nền tảng của nhà họ Lang bao nhiêu nàm qua nhất định sẻ tạo thành một lién minh vững châc, không lâu nưa thì nhà họ Lăng chang nhưng có thể khỏi phục lại được vinh quang trước đáy…

Mà nhà họ Láng thậm chí còn có thể lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Vù và Kỷ Tuyết Tinh để tiến thèm một bước.

“Xem ra chí có thế nhờ ông Đống làm người trung gian!”

Sau khi suy nghĩ thật kỷ, Lăng Phi Dương biết đế xoa dịu mối quan hệ vói Giang Vũ sẽ không dế dàng, cho nên liền nghĩ đến việc nhờ ông Đống ra mặt làm

người hòa giải.

Chí cỏ như vậy thì Giang Vũ mởi có thế đông ý hòa giãi với nhà họ Làng.

Lúc này Làng Phi Dương mới nhìn rỏ tình hình, hon nửa còn muốn nghỉ ra cách giái quyết, nhưng Làng Vân đang ở Giang Châu dưởng thương thì vân chưa thỏi cố chấp.

Tại Giang Châu, trong biệt thự thuộc só hửu cúa nhà họ Lăng.

Lăng Vù có chán phãi bị tàn phế đang ớ trong phòng ngú, bi ến thái tra tấn một người mâu trẻ.

“Giang Vủ khốn nạn, mày chầng những làm tao mất một chân mà còn gây tổn thất nặng nề cho nhà họ Lăng”.
 
Chương 156: Cậu Làng lo thừa rồi!


Nhưng hiện tại anh ta không có cách gì đối phó với Giang Vũ, cho nên chí có thế trút nối hận cùng sự nhục nhã lên người phụ nữ.

“Cậu Lảng, sao cậu kích động vậy!”

Trong lúc Lăng Vân đang kích động trút giận, một giọng nói giếu cợt bống truyền đến: “Bị người ta đánh phê’ một chân, lại không nghĩ cách báo thù mà lại ở đây trút giận lên phụ nữ, đúng là đàn ông đích

thực!”

“Đứa nào đó?”

Sâc mật cúa Lăng Vân thay đối, nhanh chỏng đứng dậy khói người phụ nữ.

“Cậu Láng, đã lâu không gặp!”

Một bóng người quái dị xuất hiện trên ghê sofa, giẻu cợt nhìn Lãng Vân.

“Lưu Thư Nhất!”

Làng Vân cau mày, trừng mát nhìn người ngồi trên ghê’ sofa, tức giận nói: “Mày cho rang mình là ai mà dám xông vào phòng của tao, muốn chết, người đâu…”

Người vừa đến là Lưu Thư Nhất, cậu chú nhà họ Lưu đà mất tích lâu nay!

Trước đây Lưu Thư Nhất đứng trước mặt Làng Vân cũng chẳng khác nào một con chó, vậy mà bây giờ đối phương không chỉ tự tiện xông vào phòng cũa anh ta mà còn dám chê nhạo anh ta, đúng là tự mình tim chết!

“Cậu Lăng không cần la hét nữa. Tòi đã cỏ thế xuất hiện ớ đây thì đương nhiên đà giái quyết hết vệ sĩ cúa anh rồi*.

Đối mặt vói Lăng Vân đang tức giận, Lưu Thư Nhất thay đổi thái độ nịnh nọt trước đây, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ mình là ai cùng không quan trọng, quan trọng là tòi có cách giúp anh trá thù”.

“Dựa vào hạng người như mảy sao?”

Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất: “Mày chỉ là một đứa rác rười bị Giang Vu giẵm đạp đến mức bị đuối ra khỏi nhà họ Lưu, dựa vào cái gì giúp tao báo thù đây?”

“Dựa vào chuyện tòi có biện pháp đối phó với Giang Vũ!”

Lưu Thư Nhất bắt chéo chán, thân nhiẽn cười nói.

Lăng Vân khẽ cau mày, sau đó nhận thấy khí chất của Lưu Thư Nhất lúc này đá hoàn toàn khác so với trước đây.

Ngoài ra, mặc dù anh ta đã quát tháo hồi lâu nhưng vân không có vệ sĩ nào xuất hiện, Lằng Vàn lúc này mới nghi hoặc: “Chẳng lẻ tên vô dụng này còn có con bài khác?’

Lăng Vân nheo mát, hoài nghi nhìn Lưu Thư Nhất: ‘ Trước hết mày nói thử xem mày định đối phó với Giang Vũ như thế nào?”

“Kỳ thực muốn đối phó vói Giang Vù rất dé dàng, chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tinh thì Giang Vù chí là một tên rác rưởi”.

Lưu Thư Nhất nghiêm túc trả lời: “Cho nên. muốn đối phó với Giang Vũ thì trước tiên phái giải quyết Kỷ Tuyết Tình”.

‘Tao còn tưởng mày có biện pháp gì đặc săc, không ngờ lại là suy nghi ngu xuấn như vậy”.

Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất, nói: “Mảy cũng biết nhà họ Ký có thế lực như thế não . Dám đối phó với Kỷ Tuyết Tinh thì chầng khác nào muổn trở thành ké thù cúa nhà họ Kỷ, tụ tìm đường chết”.

“Cậu Lăng, tòi không có nói muôn đối phó Kỷ Tuyết Tinh, tòi cùng không có lá gan đó”.

Luu Thư Nhất lắc đầu giài thích: “Chỉ cần chúng ta tìm được biện pháp khiến Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi Giang Châu thì cô ta sẽ không thế trở thành chồ dựa cúa Giang Vũ nữa. Như vậy chúng ta muốn xử lý

Giang Vu thế nào mà chẳng được”.

“Đúng là ý hay!”

Lăng Vân sứng sốt một chút, sau đó gật đau: “Chí cần không có Ký Tuyết Tinh chống lưng thì một mình Giang Vù sẻ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Cháu?”

“Bát cóc Kỷ Tuyết Tinh”.

Ánh mầt LƯU Thư Nhất lóe lên, nhâc nhở: “Nhưng chúng ta se không hại Kỷ Tuyết Tinh, chúng ta chì băt cóc cò ta đế nhà họ Kỷ cám thây Kỷ Tuyết Tinh nếu ở lại Giang Châu sẽ gặp nguy hiếm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đưa có ta trở v‘ê Kim Lãng”.

“Không còn Ký Tuyết Tinh chống đờ thì Giang Vũ liền trở thành kè mà anh có thế tùy tiện chà đạp!”

Nghe vậy, đòi mắt của Láng Vàn sáng lên, không thế không nói rang biện pháp cúa Lưu Thư Nhất vẫn ấn chứa rùi ro, nhưng cùng thực sự khà thi.

‘ Nếu nhu mày đã có cách thì sao còn chạy đến đây tìm tao?”

Làng Vân không phái là ké ngốc, liền cánh giác hỏi Lưu Thư Nhất.

“Bởi vì với thân phận và địa vị cúa tói thì không có cách nào đế có thế tiếp cặn Kỷ Tuyết Tinh’.

Lưu Thư Nhất bất lực lắc đầu, giải thích: “Nhưng cậu Làng thì khác. Anh không chí là người quen cũ cúa Ký Tuyết Tinh mà còn là người gây ra cuộc chiến giưa nhà họ Làng và Giang Vu”.

“Chi cần anh ra mặt thì nhất định cỏ thế dụ được Ký Tuyết Tình ra ngoài”.

“Mày muốn lọi dụng tao như một quân cờ sao!”

Nghe vậy, Lầng Vân tức giận nói: “Cho dù mục đích bãt cóc không phái là đế làm hại Ký Tuyết Tinh, nhung một khi người ta biết tao băt cóc Kỷ Tuyết Tinh thì nhà họ Kỷ gia cùng sẽ không bao giờ buông tha cho tao và nhà họ Lâng!”
 
Chương 157: Đồng ý đến chỗ hẹn


“Mày có thể làm như vậy sao?”

Khi Luu Thư Nhất nói sẳn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, Lăng Ván tỏ ra khòng mấy tin tưởng: “Kết quà cúa việc này sẽ là không chỉ mày bị nhà họ Kỷ truy giết, mà ngay cá nhà họ Lưu cung sẻ phải hứng chịu lừa giận của nhà họ Ký”.

“Tất nhiên là tỏi biết hậu quà của việc này”.

Lưu Thư Nhất thẩn nhiên cười, bình tĩnh nói: ‘Nhà họ Ký tuy răng có thực lực mạnh mẽ nhưng chí cần tòi rời khói Hoa Hạ ra nước ngoài sau chuyện này thì nhà họ Kỷ cung không thế làm gì được tôi!’

‘Vê phần nhà họ Lưu… hừ, nhà họ Lưu đằ trục xuất tòi ra khỏi gia tộc để tự bảo vệ mình, lấy lòng Giang Vù. Sao tòi phải quan tâm đ ến sự sống chết cùa gia tộc lạnh lùng đó chú?”

“Nếu mày trốn ra nước ngoài thì đúng là nhà họ Ký sẽ không có cách nào đối phó vói mày”.

Nghe vậy, Làng Vân gật đầu đồng ý, nhưng vần bất an nói: “Nhưng tại sao tao phài tin tưởng mày? Lỡ nhu đến lúc đó mày phản bội tao thì sao?“

“Kẻ thù của ké thù là bạn, Giang Vủ là kẻ thù chung của chúng ta”.

Sẳc mặt Lưu Thư Nhất lạnh lùng, oán hận nói: “Nếu không có hăn thì tòi vân là cậu chú nhà họ Lưu, tuyệt đối không lâm vào cánh đầu dường xó chợ thế này!”

“Mày nói khòng sai, tất cá đều là do tên khôn đó gây ra!”

Lăng Vân cũng cảm thấy như vậy, liền nghiến ràng nghiên lợi nói: “Được rồi, tao sẳn sàng hợp tác vói mày đế băt cóc Kỷ Tuyết Tinh. Sau khi Ký Tuyết

Tinh bị nhà họ Ký mang về thì tao đàm bào se khiến cho tén khốn Giang Vù kia không được chết tử tế”.

‘Đúng vậy! Đường đường là cậu chù Lăng, nếu như có thù không báo thì sao có thế ngóc đâu lẻn được!”

Thấy Làng Vân đồng ý, Lưu Thư Nhất cưòi nói: “Anh chí cần tìm cơ hội dụ Kỷ Tuyết Tình ra ngoài, những chuyện còn lại tòi sẻ hoàn toàn chịu trách nhiệm, báo đâm anh sẽ không bị liên lụy”.

“Đưong nhiên tòi còn cần anh cung cấp cho tòi 50 triệu, nếu không có tiền thì tòi khỏng thế trốn ra nước ngoài sinh sông được’.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

‘ Không thành vấn đê, chi cần tao có thế đối phó được tên khốn Giang Vủ kia thì đừng nói nàm mươi triệu, một trám triệu cùng đươc’.

Làng Vân gật đâu chăc chán, sau đó hai người bắt đâu tháo luận v‘ê các chi tiết cụ thế trong kê hoạch bât cóc Ký Tuyết Tình.

Trên mòi Lưu Thư Nhất luôn nở một nụ cười quái dị, đáng tiếc Lảng Vân bị hận ý lấn át nên khòng hề quan tâm đ ến sự dị thường cua Lưu Thư Nhất.

Hai ngày sau, vào sáng sớm.

Khi Giang Vu đang cùng Ký Tuyết Tinh ăn sáng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tinh: ‘Tại sao ông Đống lại có số cúa anh?”

“Là em cho, nhưng đối với chuyện cúa nhà họ Lãng thì quyền quyết định năm ớ anh, em sẽ không nhúng tay vào”.

Kỷ Tuyết Tinh cười tinh quái, đêm qua cô nhận được điện thoại cúa ông Đống nên biết ông Đống

muốn ra mặt xoa dịu mối quan hệ giứa nhà họ Lăng và Giang Vù.

Ve vấn đề này, Kỷ Tuyết Tinh không trực tiếp bày tò quan điểm cùa mình mà chi bào ỏng Đống tự mình liên lạc với Giang Vũ.

Ve việc Giang Vù có chịu hòa giài cùng nhã họ Lãng hay không thì hoàn toàn do Giang Vù quyết định, cò sẽ không can thiệp.

Cho dù Giang Vù có quyết định thế nào đi chàng nửa thì Kỳ Tuyết Tình cùng sẽ tuyệt đối ủng hộ.

Sau khi nghe ông Đổng giải thích mục đích cuộc gọi, Giang Vù liếc nhìn Ký Tuyết Tinh với vẻ mặt kỳ quái.

Nếu Lầng Phi Dưong trực tiếp gọi điện thì Giang Vũ chắc chân sẻ không chịu hòa giái.

Suy cho cùng, với tình hình hiện nay thì nhà Lảng sớm muộn gì cùng se sụp đố.

Nhưng ông Đống là trưóng bổi cúa Kỷ Tuyết Tinh, vuõt mặt củng phái nế mũi, dù sao anh cũng phãi cho ông ta chút mặt mùi!

’Được rồi! Nếu như ông Đống đã đích thán ra mặt nói chuyện thì tòi cũng sẻ bình tĩnh nói chuyện với Làng Phi Dương”.

Nghe õng Đòng nói xong, Giang Vù cười đáp lại: “Buổi trưa chúng ta hẹn gặp nhau ở Túy Tiên Lâu đế ăn com nhé!”
 
Chương 158: Em đang đến ngày


Kỷ Tuyết Tinh nghiêm túc nhìn Giang Vũ, nói: “Anh muốn làm gì thì em cùng hoàn toàn ùng hộ anh!’

“Haiz! Nêu không xáy ra chuyện bị tòng sư chặn giết thì anh tuyệt đối sè không buông tha cho nhà họ Lãng”.

Giang Vù bất đầc dỉ thớ dài nói: ‘ Nhung dù sao anh cùng không dùng chính sức cùa mình đế ngàn cán tòng sư ám sát. cho nẻn anh chưa thật sự đánh bại nhà họ Lăng”.

‘ Lãng Phi Dương đà khiến đám tông sư từ bỏ việc giết anh vì em, cho nén anh sẽ khỏng làm cho em khó xứ”.

“Vậy anh định hòa giãi với nhà họ Lăng sao?”, Kỷ Tuyết Tình hứng thú nhìn Giang Vù hói.

“Nếu không thì anh còn làm gì khác được nữa?”

Giang Vù gật đầu, cám khái nói: “Con thỏ nóng náy còn cắn người. Nếu anh nhát quyết muổn khiến nhà họ Lăng phá sán thì Lăng Phi Dương nhất định sẽ tiếp tục phái tòng sư đến đối phó vói anh”.

“Ông ta dám sao!”

Ánh mât Ký Tuyết Tinh phát lạnh, lạnh lùng nói: “Nếu chuyện đó lại xáy ra thì em liên đích thân tiêu diệt nhà họ Lảng”.

“Bị anh ép phá sán hay bị em diệt tộc đêu giống nhau cá, vậy tại sao bọn họ phái buông tha cho anh chứ!”

Giang Vù cười, rộng rằi nõi: “Thòi bó đi, đối với anh thì nhà Làng chí là một thứ thách dưới sự giám sát cúa em mà thòi, hơn nữa anh cũng chưa chịu bất kỳ tốn thất nào, không cần phái ép mọi thứ vào

đường cùng”.

“Được, em tòn trọng quyết định cùa anh”.

Kỷ Tuyết Tinh gật đầu, cùng rất vui vẻ khi thấy Giang Vù suy nghĩ kỷ lương như vậy.

“Anh đi luyện chê’ một viên đan dược, coi như là thành ý hòa giải với nhà họ Lang”.

Giang Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó bước lên lầu.

Hai giờ sau, khi Giang Vũ xuổng lầu, anh kinh ngạc phát hiện Ký Tuyết Tình đá rửa xong bát đía.

“Bảy giờ em không chí có thế nấu án mà còn có thế rừa bát!”

Kỷ Tuyết Tinh đác ý nhìn Giang Vũ.

“Em đang đến ngày, sao có thể để tay nhiẻm lạnh được!”

Giang Vù nhìn Kỷ Tuyết Tình, vừa cầm động vừa đau lòng.

Đường đường là cô chú nhà ho Ký lại vì mình mà xuống bếp, bây giờ lại còn học làm việc nhà, có được một người vợ như vậy thì còn mong gì hơn nửa!

“Không sao đâu, em rứa bát băng nước nóng mà”.

Kỷ Tuyết Tinh thán nhiên xua tay, cỏ chút mong đợi nói: “Chờ anh xừ lý xong việc của nhà họ Làng thì em sẻ đích thán xuống bếp nấu vài món đế ăn mừng”.

Nghe vậy, khóe miệng Giang Vũ giật giật, nghĩ đến những món àn hẩc ám cùa Kỷ Tuyết Tinh liền không thể bình tĩnh được.

“Anh tỏ thái độ gì đấy? Anh không thích sao?”

Kỷ Tuyết Tinh bất mãn trừng măt nhìn Giang Vũ.

“Không, không, anh thực sự rất mong chờ”.

Giang Vũ gượng cười, trong lòng nghĩ: ‘Minh có nẻn cự tuyệt chuyện hòa giài với nhà họ Lãng mà tiếp tục đánh nhau như vậy hay không? Băng không cho dù không bị nhà họ Lăng giết thì mình cũng bị mấy món ăn cúa Tuyết Tinh đầu độc chết!”

“Sâp đến giờ rồi, anh nhanh đi gặp òng Đồng đi”.

Kỷ Tuyết Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Sau những chuyện đà xày ra với nhã họ Lầng thì em nghĩ òng Đống cùng sẻ không bao giờ khinh thường anh nữa. Em thật sự muốn có thế tận mắt nhìn thấy thái độ của ông Đổng khi đối mặt với anh sê như thế nào?”

“Vậy thì em đi với anh đi!’, Giang Vu thản nhiên trà lời.

“Thôi đi! Hôm nay anh phái là nhân vật chính.”

Ký Tuyết Tinh đang săp xếp quân áo cho Giang Vũ, vui vé nói: “Không cần sự giúp đõ cúa em mà anh đã có thẽ tự mình đánh bại nhà họ Lăng, cho nên anh hãy một mình tận hướng cám giác chiên thăng đi”.

“Với lại hiện tại thân thế cúa em không được thoái mái nên cùng không tiện xuất đ’âu lộ diện”.

Lập tức, Kỷ Tuyết Tinh tiên Giang Vù ra ngoài giống như một cỏ vạ nhó.

Giang Vú rời đi không bao lâu thì Kỷ Tuyết Tinh nhặn được điện thoại cũa Lăng Vân hẹn gặp.

Vi Lăng Phi Dưong đă đề nghị hòa giải với Giang Vù nẻn Kỷ Tuyết Tinh cùng không cảnh giác vói Lăng Vân, vì vậy cô đồng ý đến cuộc hẹn.

Trong phòng riêng VIP của Túy Tiên Lâu.

Lăng Phi Dưong có vé ngoài hốc hác đang ngồi cùng ông Đổng có vẻ mặt phức tạp, chờ đợi Giang Vù đến.

’Xin lỗi Phi Dương, tòi đă phạm sai lầm”.

Ông Đống áy nãy nhìn Làng Phi Dương nói: “Nếu trước đó tòi không nhiều chuyện mà cứ người thòng báo chuyện của cò Kỷ cùng Giang Vu cho Làng Ván biết thì nhưng chuyện này cung đẩ không xảy ra”.

“Lãnh đạo đâ nói quá lời rồi, cho dù ông khòng nói thì sóm muộn Lầng Vân cùng sẽ biết cuối cùng kết quả vần như cù”.
 
Chương 159: Kỷ Tuyết Tinh bị bắt cóc


Lúc đầu ông Đống rất coi thường Giang Vù, cho rằng Láng Vân tốt hơn Giang Vũ gấp tràm lần, nhưng cuối cùng…

Lại chính là con trai cá cúa nhà họ Lăng, Lầng Vân, vừa lộ diện đã bị Giang Vù lảm cho mất mặt, thậm chí còn bị đánh gằy một chân.

Ngay cá khi Làng Phi Dương, người đứng đâu nhà họ Lăng ra mặt đâu với Giang Vũ thì cũng bị thua thâm hại.

Bây giờ ông Đổng mới hiếu ngay cà Làng Ván, thậm chí cà nhà họ Làng đều không phài là đối thù cúa Giang Vũ.

“Ông Đổng, sếp Làng đá đợi làu rồi!”

Đúng lúc này. Giang Vu mờ cửa bước vào. lẻ phép chào hai người.

Nhìn thấy Giang Vủ trước mặt, óng Đổng tâm tình phức tạp nhưng vẩn bình tĩnh ngồi trên ghế gật đầu đáp lại.

Lăng Phi Dương cỏ chút chân tay luổng cuống, ỏng ta không biết nén đôi đài với Giang Vù như thê’ nào?

“Sao sác mặt sếp Láng lại tệ thế? óng có càm thấy khó chịu ó đâu không?’

Giang Vù là người đầu tiên lên tiếng, nhiệt tình nói: “Tỏi biết một chút v’ê y thuật, nếu như sếp Lăng có điểm não khó chịu, thì tòi cũng có thế giúp chẩn đoán’.

“Cảm ơn, càm ơn, tói ổn!”

Thấy Giang Vũ không có hông Đống kiêu ngạo hay dương dương tư đăc, Lăng Phi Dương nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Cậu Giang, mời

ngồi, mời ngồi!”

“Không hố là người mà Tuyết Tinh thích, nhân phấm trí tuệ quà nhiên là đáng quý!*’

Thấy Giang Vũ không h‘ê có ý định làm khó Lăng Phi Dương, trong lòng ỏng Đống tán thưởng không thòi.

Nếu đối thành người khác, đạt được thâng lợi nhu vậy thi khòng biết còn dương dương tự đác đến mức nào.

Ngược lại, Giang Vủ không có chút kiêu ngạo, luôn khiêm tôn lẻ phép, chi riêng tính cách này củng đà vượt xa vò sổ người.

“Cậu Giang, thay mật con trai và nhà họ Lăng, tôi rất xin lói cậu v‘ê những chuyện đả xáy ra trước đây”.

Sau khi Làng Phi Dương sẳp xếp lại ngôn ngữ, ông ta chân thành nhìn Giang Vũ nói: “Nhà họ Làng chúng tôi nhận thua, mong cậu Giang rộng lòng tha thứ cho chúng tôi”.

“Sếp Lăng nói quá lời rồi, kỳ thực chính tôi cũng có chó không đúng”.

Giang Vù khiêm tốn đáp lại: “Theo lý mà nói, giữa chúng ta cũng không có hận thù gì sáu sâc. Tòi không nên bốc đòng đánh gây chân cậu Lãng, cũng không nên động đến sản nghiệp cúa nhà họ Lăng, đây đ’êu là lổi của tòi”.

Không ngờ Giang Vũ lại khiêm tốn như vậy, khiến cho Lăng Phi Dương không biết phái nói gì.

Trước đó, Làng Phi Dương đã chuẩn bị sằn sàng tinh thân sẽ bị Giang Vũ sí nhục và chế giẻu, kết quà là… òng ta đã lấy da tiếu nhân đo lòng quân tử!

“Được rồi, hai người không cần phải tranh nhau

nhận sai nữa’’.

Ông Đống chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cá hai bên đều chân thành giáng hòa thi mọi chuyện liền trớ nén đon giàn”.

“Đúng đúng đúng!’

Làng Phi Dương liẻn tục gật đầu, lấy ra một hộp quà từ dưới gầm bàn đưa cho Giang Vù: “Để bày tò tấm lòng cùa mình, tòi đá đặc biệt mua một cây nhân sàm thượng phẩm tám mươi nàm tuổi, mong cậu Giang nhận cho’.

“Tòi xin nhận cáy sâm này cùa sếp Láng”.

Cảm nhận được linh lực của dược liệu trong hộp quà, hai mat Giang Vũ sáng lên, anh cũng đưa cho Làng Phi Dương một viên đan dược màu đen tỏa ra mùi thơm: “Đày là phiên bán nâng cấp cúa đan sinh cân tục cổt, có thể chữa khỏi chân cho cậu Lẳng. Đáy xem như là thành ý giảng hòa của tỏi”.

“Chân cúa con trai tôi còn có thế chữa khói sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom