Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 120: Tôi nhận thua


“Ba! Anh ta đã nói rồi, nhà họ Kỷ không có liên quan gì đến trận thi đấu lần này, ba có thể tùy ý mà giải quyết anh ta”.

Long Hiểu Hà lên tiếng ngắt ngang lời của Long Khiếu Thiên, thúc giục nói: “Ba là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, đừng nói những lời thừa thãi với anh ta nữa, dứt khoát ra tay dạy dỗ anh ta đi”.

“Con mẹ nó...”.

Nhìn Long Hiểu Hà lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Long Khiếu Thiên thầm chửi um lên, hận không thể cho một bạt tai tát chết cái loại ngu sỉ dốt nát kia.

“Đến đây đi! Để tôi được chứng kiến thực lực của cao thủ hạng nhất của Giang Châu”.

Giang Vũ li3m khóe môi, đáy mắt lập lòe ánh sáng hung ác: “Tôi từng nói ba con nhà ông nhất định sẽ phải hối hận, bây giờ cũng nên thực hiện lời nói thôi”.

“Trước đó ông nói với mọi người muốn để Vương Hạo đánh tôi tàn phế, tôi bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông, trước mặt mọi người đánh ông tàn phế!”

Lời vừa nói xong, Giang Vũ không nhiều lời mà xông thẳng về phía Long Khiếu Thiên. 

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua rồi!”

Cảm nhận được sát ý tràn ra từ trên người Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không thể tiếp tục giả bộ được nữa, bịch một tiếng quỳ phịch xuống đất, khổ sở cầu xin: “Tôi không phải là đối thủ của anh, tôi nhận thua, cầu xin anh tha cho tôi đi!”

Nhìn thấy cảnh này, hiện trường thình lình im phăng phắc, đến cả Vương Hạo cũng không ngờ được Long Khiếu Thiên lại dứt khoát quỳ xuống như thế.

“Ông dù gì cũng là cao thủ hạng nhất của Giang Châu, lại không có chút khí phách nào như thế”.

Đối diện với Long Khiếu Thiên đột nhiên quỳ phịch xuống đất, Giang Vũ không thể không dừng tay lại, buột miệng mắng to: “Mặt mũi của nhân dân Giang Châu bị ông làm cho mất sạch rồi!”

“Tài nghệ của tôi không bằng người, cam tâm tình nguyện nhận thua, cái này thì có gì mà phải xấu hổi”

Long Khiếu Thiên mặt dày, nói năng đầy khí thế: “Đến Vương Hạo còn không phải là đối thủ của anh, tôi đâu dám đánh nhau với anh chứ!”

“Ông nói Vương Hạo là bị tôi uy hiếp mới cố tình thua trong cuộc thi đấu, vậy thì ông đứng lên trả thù cho anh ta đi chứ?”

Giang Vũ tỏ thái độ khó chịu nhìn Long Khiếu Thiên, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trơ tráo không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Long Khiếu Thiên nhữn ra thế này, Giang Vũ ngẩn ra không có lý do gì để tiếp tục ra tay nữa, bức bối quá thể.

Nhất là, Giang Vũ đã nhìn thấu bộ mặt xấu xa buồn nôn của Long Khiếu Thiên, anh biết rất rõ sau khi sự việc này qua đi, Long Khiếu Thiên chắc chắn sẽ nói là vì chịu áp lực của nhà họ Kỷ mới làm ra hành động như vậy”.

Đến lúc đó, Long Khiếu Thiên vẫn có thể đứng vững trên phương diện đạo đức, làm cho Giang Vũ và Quách Chính không thể làm gì được ông ta.

“Vừa rồi là tôi ăn nói vớ vẩn, Vương Hạo căn bản không phải bị uy hiếp, mà là thực lực của anh ta không bằng anh Giang”.

Mặt Long Khiếu Thiên không đổi sắc, cười hi hi quay ra giải thích với tất cả mọi người.

“Long Khiếu Thiên chính là cao thủ hạng nhất của Giang Châu đó, nhân phẩm sao lại xấu xa thế này?”

“Tôi vậy mà lại đi tin lời mà ông ta nói lúc nấy, tưởng rằng Vương Hạo bị Giang Vũ uy hiếp thật, lươn lẹo nửa ngày hóa ra là năng lực không bằng người ta!”

“Chưa từng gặp loại người nào mặt dày vô sỉ như vậy rõ ràng là đánh không lại người ta, lại nói là bị uy hiếp, đúng là không biết xấu hổ”. 

Nhìn thấy Long Khiếu Thiên chính miệng thừa nhận, tiếng nghị luận của tất cả mọi người lập tức đổi ngược. lại, trước đó muốn thảo phạt võ quán Thiên Địa, giờ đổi thành thảo phạt võ quán Khiếu Thiên.

Đối diện với những lời chỉ trích mắng nhiếc của tất cả mọi người ở đây, Long Khiếu Thiên chẳng hề dao dộng, lòng thầm đắc ý nghĩ:

“Cái gọi là hảo hán không sợ thiệt trước mắt, tôi nếu đã không phải là đối thủ của Giang Vũ, vậy thì tuyệt đối không được cho anh ta cơ hội ra tay với mình”.

“Dù gì sau sự việc này mình chỉ cần nói với bên ngoài là vì e sợ nhà họ Kỷ, không thể không chịu thiệt trước Giang Vũ, vậy thì vẫn có vô số người ủng hộ mình, hủy đi kết quả của cuộc thi đấu này”.

“Ai da! Mình thật là quá thông minh, lại có thể nghĩ ra được cách tuyệt vời vừa giữ vững được địa vị của võ quán Khiếu Thiên lại không làm bản thân mình bị tổn thương”.

“Ba! Ba chắc chắn là bị Giang Vũ uy hiếp rồi”.

Đúng vào lúc Long Khiếu Thiên đang đắc ý, Long Hiểu Hà bỗng nhiên hét lên thật to: “Mọi người hãy làm chủ cho chúng tôi!”

Nghe thấy câu này, mọi người thoắt cái im bặt, nghĩ đến lúc trước Vương Hạo tự nhiên bị thua một cách khó hiểu, cùng với những lời mà lúc nãy Long Khiếu Thiên nói, có không ít người lại bắt đầu dao động. 

 Nếu Vương Hạo có thể bị uy hiếp mà cố ý nhận thua, vậy thì lúc này Long Khiếu thiên cũng có khả năng bị uy hiếp mà quỳ xuống rén ngang, đồng thời chứng minh những lời lúc trước nói đều là giả.

“Long Hiểu Hà, tiên sư tổ tiên mười tám đời nhà mày!"

Long Khiếu Thiên thầm chửi bới: “Loại con gái bất hiếu đào hố chôn cha này, không chôn chết tao thì mày. không chịu thôi hải”

“Quán chủ Long, chúng tôi có gần một nghìn người làm chứng cho ông, ông không cần phải kiêng dè nhà họ. Kỷ”.

“Không sai! Giang Vũ từng nói trận đấu này không có liên quan gì đến nhà họ Kỷ hết, vậy ông không cần phải có bất kỳ lo lắng gì cả, lấy hết sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu ra, chiến đấu công bằng đi!”
 
Chương 121: Chẳng chịu nổi một đòn


Đúng vào lúc Giang Vũ cũng bó tay với Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà đột nhiên nhảy ra kích động quần chúng, cực lực xúi giục Long Khiếu Thiên đứng lên giải quyết Giang Vũ.

Vì chuyện này, Giang Vũ không nhịn được mà bật cười: “Quán chủ Long, ông đúng là có một cô con gái hiếu thảo!”

Nếu như không có Long Hiểu Hà ra mặt, vậy thì chuyện của ngày hôm nay chỉ đành dừng lại tại đây, nhưng bây giờ... thú vị quá đi.

Vẻ mặt Long Khiếu Thiên xanh mét nhìn về phía Long Hiểu Hà, hận không thể tát chết cái loại chuyên gia đào hố này.

“Ba ơi cố lên, mắt của mọi người ở đây sáng lắm, chỉ cần là thi đấu công bằng, vậy thì cho dù ba có đánh tàn phế Giang Vũ, cũng không có ai dám gây rắc rối cho chúng ta đâu”.

Đối diện với ánh mắt của Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà lại cổ vũ nói: “Ba, lấy ra sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu đi, đánh tàn phế tên khốn nạn kia”.

“Con mẹ nó, tao muốn đánh tàn phế mày thôi”. Sắc mặt Long Khiếu Thiên tái mét nhìn chằm chằm

Long Hiểu Hà, oán hận nghĩ: “Biết sớm như vậy, ông đây năm đó ném nó lên tường cho rồi”. 

“Cái loại ngu si này mặc dù nhìn thì đẹp mắt, nhưng sau này cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi cho người ta”.

Vương Hạo bất giác kéo giãn khoảng cách với Long Hiểu Hà, thầm quyết định: “Nếu như cưới loại đàn bà này về nhà, nói không chừng còn bị ả hại cho nhà tan cửa nát”.

“Con gái ông bảo ông đánh tôi tàn phế, vậy tôi không có lý do gì mà phải lưu tình với ông nữa”.

Không đợi Long Khiếu Thiên có cơ hội phản ứng lại, Giang Vũ đã nhấc tay lên từ từ túm lấy vai của Long Khiếu Thiên: “Cho dù ông không đánh trả, hôm nay tôi cũng phải đánh cho ông tàn phết”

“Đáng ghét!”

Mắt thấy Giang Vũ sắp ra tay với mình, Long Khiếu Thiên chửi ầm lên, bị ép đến mức chỉ đành phải ra tay đánh trả!

Chỉ thấy, cơ thể Long Khiếu Thiên ngã ngược về phía sau, né được bàn tay đang túm đến của Giang Vũ đồng thời bàn tay phải chống lên mặt đất, quét ngang về phía hai chân của Giang Vũ, muốn ép anh phải lui về phía sau.

“Ông cuối cùng cũng ra tay rồi!"

Đối diện với cú quét chân của Long Khiếu Thiên, Giang Vũ không còn tiếp tục lưu tình nữa, một chân đạp mạnh lên đầu gối của Long Khiếu Thiên, cố tình đối đâu trực diện với ông ta.

“Rắc

Khi chân của hai người va chạm với nhau, có âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên.

“A

Long Khiếu Thiên kêu lên thảm thiết, cơ thể dán lên mặt đất bị văng ngược về phía sau, để lại trên mặt đất một vệt máu dài chói mắt.

Đầu gối chân phải của ông ta đã bị Giang Vũ đá vỡ, cẳng chân và đùi trên bị gãy ngược về phía trước, xương trắng lòi ra ngoài thịt, máu me đầm đìa.

“Cái gọi là cao thủ hạng nhất, hóa ra lại chẳng chịu nổi một đòn”.

Giang Vũ khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không ngừng tay lại, anh xông về phía trước mặt Long Khiếu Thiên, nhấc chân hung hăng đạp mạnh về phía chân còn lại của ông ta.

“Tôi sai rồi, đừng... al” Long Khiếu Thiên hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng Giang Vũ không hề lưu tình, dứt khoát dẫm nát cảng chân còn lại của ông ta.

“Mặc dù trước đó ông ngạo mạn nói muốn đánh tàn phế tứ chỉ của tôi, nhưng tôi là một người lương thiện, chỉ đánh tàn phế hai chân của ông thôi, không động đến hai tay của ông nữa”.

Sau một đạp, Giang Vũ kiêu ngạo đứng thẳng, lạnh lùng tàn khốc mà nhìn hai cẳng chân đã bị đánh tàn phế của Long Khiếu Thiên.

“Anh...

Sắc mặt Long Khiếu Thiên trắng bệch nhìn về phía Giang Vũ, hối hận muốn xanh cả ruột.

Sớm biết Giang Vũ này mạnh như thế thì ông ta lúc trước tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy.

Nếu như có thể cho Giang Vũ thay mặt võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu, vậy Giang Vũ và Vương Hạo phối hợp với nhau, không chỉ có thể thắng được trận đấu hôm nay, mà còn có thể khiến cho danh tiếng của võ quán Khiếu Thiên vang dội cả Giang Châu.

Mãi đến khi Giang Vũ dừng tay, tất cả mọi người xung quanh mới phản ứng lại, người nào người nấy trợn mắt há mồm, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Đường đường là cao thủ hạng nhất của Giang Châu lại không hề có sức phản kháng lại trước mặt Giang Vũ, còn bị người ta đánh cho tàn phế hai chân, sức mạnh của Giang Vũ này quả là khủng khiếp. 
 
Chương 122: Thành phố Ngô


“Chỉ có thể nói cô Kỷ là người có con mắt tinh tường, nay Giang Vũ đã đánh thắng được Long Khiếu Thiên, thế thì anh ấy chính xác là cao thủ hạng nhất của Giang Châu này rồi”.

“Tôi nghe nói anh ấy còn là một luyện dược sư và bác sĩ nữa, giờ còn bộc lộ võ lực mạnh đến như vậy, đúng là thiên tài mài”

“Triệu Trung Tuyết đúng là não tàn, không trân trọng một nhân tài ưu tú như vậy, cứ phải nhập nhằng với Lưu Thư Nhất”.

Sự thật bày ra trước mắt, tất cả mọi người lại bắt đầu nhao nhao nghị luận, chẳng qua bây giờ bọn họ đều đang tán thưởng Giang Vũ.

Trải qua chuyện này, danh tiếng của Giang Vũ đã vang dội khắp cả giới võ lâm Giang Châu.

“A ! Giang Vũ đồ khốn nạn, lại dám đánh tàn phế hai chân của ba tôi, anh thật là quá tàn nhẫn!” 

Long Hiểu Hà giờ mới phản ứng lại, xông đến bên cạnh người Long Khiếu Thiên, hét lên chói tai rồi mở miệng chửi ầm lên.

“Tàn nhẫn? Trước đó lúc mấy người muốn đánh tàn phế tứ chỉ của tôi, sao không nói tàn nhẫn đi?”

Vẻ mặt Giang Vũ không có biểu cảm gì, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi bây giờ chỉ mới đánh gãy hai chân của ông ta, còn chưa đánh tàn phế hai tay đã là nhân từ lắm rồi”.

“Anh...". “Mày câm miệng lại cho tao!”

Long Hiểu Hà còn đang muốn nói gì đó, Long Khiếu Thiên đã gào lên, vung một cái tát lên mặt Long Hiểu Hà.

“Bốp!", một âm thanh giòn tan vang lên, Long Hiểu Hà bị tát cho ngã ngồi xuống đất.

Nếu như không vì Long Hiểu Hà nhiều lần đào hố, thì Long Khiếu Thiên đã không đến mức rơi vào kết cục này, cho dù mất hết mặt mũi thì cũng không đến mức trở thành tàn phế.

Do đó, khi nhìn thấy Long Hiểu Hà gào thét chửi mắng Giang Vũ, Long Khiếu Thiên không nhịn được vung tay cho cô ta một cái tát, nếu không lại để cho cái loại chuyên gia đào hố này tiếp tục làm ầm ï lên, thì rất có khả năng ông ta sẽ mất luôn cả cái mạng già của mình! 

“Ba, sao ba lại đánh con?”

Long Hiểu Hà ôm mặt, cô ta bị đánh đến ngẩn người, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện tại.

“Chúng ta đưa chú đi bệnh viện trước đi!”

Vương Hạo đã thực sự bó tay với Long Hiểu Hà này, anh ta gọi những người khác khiêng Long Khiếu Thiên rời khỏi chỗ này.

Long Hiểu Hà dùng ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Giang Vũ một cái rồi cũng bỏ đi.

Chuyện đến đây, cuộc thi đấu của hai võ quán lớn đã kết thúc bằng sự thắng lợi của võ quán Thiên Địa.

Cho dù Long Khiếu Thiên xỏ lá chơi xấu không muốn rời khỏi Giang Châu, nhưng hai chân ông ta đã bị tàn phế, võ quán Khiếu Thiên cũng hết thời rồi.

“Anh Giang, ơn nghĩa của anh tôi không biết phải dùng ngôn từ nào để thể hiện hết lòng cảm kích”.

Bên ngoài nhà thi đấu, Quách Chính với thái độ cảm kích tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, ba phần thu nhập của võ quán Thiên Địa sẽ là của anh”.

“Tôi lúc trước ra mặt, là vì coi trọng nhân phẩm của quán chủ Quách chứ không phải vì lợi ích!”

Giang Vũ vội phất tay: “Lúc trước ông đã tặng cho tôi một gốc nhân sâm rồi, tôi không thể nhận thêm phần lợi nhuận này nữa”.

“Hôm nay đánh thắng võ quán Khiếu Thiên, sẽ mang đến lợi ích khó mà tưởng tượng được cho võ quán Thiên Địa”.

Gương mặt Quách Chính đầy vẻ kiên định nhìn Giang Vũ: “Tất cả những thứ này đều nhờ cả vào anh, mong anh đừng từ chối”.

“Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm người, quán chủ Quách đúng là một người không che giấu cảm xúc!”

Đối diện với thịnh tình như vậy, Giang Vũ cũng không tiện từ chối, ngay lập tức hỏi: “Quán chủ Quách, ông là người trong võ lâm, có biết cách nào để mua được một số loại dược liệu cao cấp không?”

Trước mắt Giang Vũ muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, cái thiếu nhất chính là dược liệu cao cấp.

Nhưng Hoàng Long và Hồng Hổ, thậm chí là Vương Mãn Kim đã dốc hết sức để tìm mua trong phạm vi Giang Châu mà vẫn cung không đủ cầu!

“Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, Đông y chưa được phát triển, do đó dược liệu ở bên này vô cùng hữu hạn”.

Quách Chính nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh có thể đi đến thành phố Ngô xem sao, bên đó được xưng là thủ đô về dược liệu của tỉnh Giang Đông, gốc nhân sâm mà tôi tặng cho anh là nhờ người đi đến thành phố Ngô mua  về!"

“Thành phố Ngô?”

Giang Vũ bóp trán, vì mất đi trí nhớ lại thêm mấy năm bị nhốt ở nhà họ Triệu, anh thực sự không hiểu rõ lắm về thành phố Ngô này.

Nhìn thấy Giang Vũ không có vẻ hiểu biết về thành phố Ngô, Quách Chính nhiệt tình đề nghị: “Đợi khi nào anh có thời gian, tôi đi với anh một chuyến đến đó, vừa đúng lúc tôi cũng thường đi sang bên đó để mua dược liệu, tôi khá là thông thạo ở bên đớ".

“Được! Đợi tôi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lăng rồi làm phiền quán chủ Quách đi cùng với tôi một chuyến”.

Giang Vũ gật đầu lia lịa, có người nắm rõ tình hình bên đó đi cùng thì sẽ không đến mức trở thành cừu non bị người ta chặt chém.

Sau đó mấy ngày, Giang Vũ ngoại trừ lúc tu luyện ra, thời gian còn lại anh đều nghĩ cách làm những món ăn ngon cho Kỷ Tuyết Tình.

Còn về cuộc chiến thương mại với nhà họ Lăng, Giang Vũ đều vứt cho ông cụ nhà họ Triệu và Nhất Long Nhất Hổ phụ trách.
 
Chương 123: Không nên đi chọc vào gia tộc lớn


Cổng chính của khu biệt thự Vân Đỉnh.

“Cậu chủ Tề, anh gấp gáp muốn dẫn tôi đi tỉnh lị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa lên xe của Tề Thiên Minh, Giang Vũ đã hỏi bằng giọng đầy khó hiểu: “Còn nói liên quan đến kết quả của cuộc chiến tranh thương mại giữa tôi và nhà họ Lăng, là có ý gì?”

“Anh bây giờ chính là cậu chủ hạng nhất của Giang Châu, nên đừng gọi tôi là cậu chủ nữa”.

Tê Thiên Minh trợn mắt lườm Giang Vũ một cái, ngay sau đó khởi động xe.

Bây giờ Giang Vũ không chỉ xây dựng được một công ty y dược có giá trị không thể đong đếm được, còn đánh cho nhà họ Lăng một gia tộc hào môn của tỉnh lị đến mức không còn manh giáp, lại thêm đánh thắng cả Long Khiếu Thiên, trở thành cao thủ hạng nhất của Giang Châu.

Bên cạnh đó, Giang Vũ còn có thân phận đặc thù là một luyện dược sư, nay được xưng tụng là cậu chủ hạng nhất của Giang Châu thì cũng không ngoa.

“Bớt nói nhảm với tôi đi!”

Giang Vũ căn bản không hề để ý đến những hư danh này, hỏi bằng giọng hơi bực: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Nhà họ Lăng thời gian gần đây đã bị anh làm tổn thương đến tận gốc rễ, nếu như không có chỉ viện bên ngoài, thì nhà họ Lăng bị phá sản chỉ là chuyện nay mai”, 'Tê Thiên Minh nghiêm túc nói.

“Giờ còn chưa đến nửa tháng, nhà họ Lăng đã sắp xong đời rồi?”

Giang Vũ khó hiểu mà nhìn Tề Thiên Minh: “Hào môn của tỉnh lị lại yếu ớt vậy à?”

“Nhà họ Lăng mặc dù là hào môn của tỉnh lị, nhưng gốc rễ thì nằm ở lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, lại bị anh tấn công mạnh mẽ”.

“Thêm vào đó cục Chiến tranh của Giang Đông lại dừng việc hợp tác với nhà họ Lăng, điêu này khiến cho. nguồn tiền kinh doanh tổng thể của nhà bọn họ bị gián đoạn, có thể kiên trì được đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi”.

'Tê Thiên Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước mắt Lăng Phi Dương đã ổn định được con thuyền khổng lồ của nhà họ Lăng, bắt đầu chuyển rời trọng tâm kinh doanh ra khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, mà tiền đề để làm như vậy cần phải có một nguồn tiền đầu tư rất lớn”.

“Một khi ngưồn tiền đã đủ, với khả năng của nhà họ Lăng, hoàn toàn có thể ổn định được căn cơ của mình trong lĩnh vực khác, vậy thì kế hoạch làm cho nhà họ Lăng phá sản của anh cũng bốc hơi theo rồi'.

“Nếu như nhà họ Lăng thực sự có thể làm như tráng sĩ chặt tay, rút lui khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, vậy thì quả thực sẽ khiến tôi phải đau đầu”, Giang Vũ khế nhíu mày.

Trước mắt dựa vào ba loại thần dược mới có thể dễ dàng đánh vào gốc rễ trong lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp của nhà họ Lăng, nhưng một khi bọn họ chuyển rời trọng tâm thì anh sẽ trở nên bị động hơn bao giờ hết.

Ví dụ nhà họ Lăng rút lui khỏi lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp, chuyển trọng tâm sang lĩnh vực bất động sản, vậy Giang Vũ muốn hạ gục bọn họ trong ngành này sẽ tương đối khó khăn.

“Tôi bây giờ đưa anh đi cứu chữa cho một người, người này có vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc chiến thương mại giữa anh và nhà họ Lăng”.

'Tề Thiên Minh khế nheo mắt, trịnh trọng nói: “Chỉ cần anh chữa khỏi cho cô ta, là sẽ có thể chặt đứt được nguồn đầu tư từ bên ngoài cho nhà họ Lăng, tiếp đó khiến cho bọn họ không thể trở mình được nữa”.

Giang Vũ cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Anh muốn tôi đi cứu ai?”

“Anh có biết Trương Hiển Minh, trưởng chỉ nhánh của ngân hàng Giang Đông không?”, Tê Thiên Minh không đáp mà hỏi ngược lại.

“Không biết!”

Giang Vũ ngơ ngác lắc đầu, anh còn chưa từng để tâm đ ến những chuyện này. 

“Anh...".

Vẻ mặt Tê Thiên Minh cứng đờ, bực bội nói: “Anh lại còn không biết đến nhân vật quan trọng nhất liên quan đến kết quả của cuộc chiến thương mại giữa anh với nhà họ Lăng, anh cũng quá là bình tĩnh đi!”

“Ý của anh là, nhà họ Lăng chuẩn bị vay tiền từ ngân hàng Giang Đông, sau đó tiến hành chuyển dịch trọng †âm kinh doanh”

Giang Vũ không phải ngốc, anh rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa phía sau.

“Đúng! Trong phạm vị của Giang Đông, chỉ có ngân hàng Giang Đông có thể chỉ viện cho nhà họ Lăng một khoản tiền vốn lớn như vậy, mà chỉ có vị trưởng chỉ nhánh ngân hàng Trương Hiển Minh này mới có quyền quyết định khoản vay có giá trị lớn như thế”.

"Tê Thiên Minh gật đầu, lạnh lùng cười: “Nhưng Lăng Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ được, Trương Hiển Minh là bạn học đại học của ba tôi”.

“Lần này tôi đưa anh đi gặp chú Trương, là đã được sự cho phép của ba tôi, nếu không anh không có dễ để gặp được người này như vậy đâu”.

“Anh giúp đỡ tôi còn có thể hiểu được”. Giang Vũ khó hiểu nhìn Tê Thiên Minh: “Nhưng tôi còn chưa cả gặp mặt thị trưởng Tề, vì sao ông ấy lại giúp tôi?” 

“Theo lý mà nói, với khả năng của nhà họ Tề, không nên đi chọc vào gia tộc lớn như nhà họ Lăng mới đúng”.

'Tề Thiên Minh giải thích: “Nhưng nhà họ Lăng làm việc quá mức ngang ngạnh, chỉ vì muốn đối đầu với anh mà đã đàn áp ba con tôi”.
 
Chương 124: Trùng hợp vậy sao


“Chỉ có lật đổ nhà họ Lăng, ba con tôi mới có thể phục chức quay lại con đường cũ, nếu không một khi anh thua cuộc, thì nhà họ Tê cũng sẽ bị vạ lây.

“Là nhà họ Lăng đã ép chúng tôi phải đứng cùng một chiến tuyến với anh, chúng tôi cũng đang cá rằng anh có thể hạ gục được nhà họ Lăng”.

“Thời gian gần đây chúng tôi vẫn luôn để tâm quan sát đến động thái của nhà họ Lăng, còn quan tâm bọn họ hơn cả anh”.

“Xin lỗi! Do tôi liên lụy đến mọi người!", Giang Vũ thành khẩn xin lỗi.

Trước đây trong buổi tiệc của nhà họ Lăng, Giang Vũ đã nghe nói đến chuyện của Tê Thị Tôn và Tê Thiên Minh.

Chỉ là không ngờ được việc đàn áp này lại kéo dài lâu như vậy, xem ra nhà họ Lăng mà không đổ thì nhà họ Tê cũng sẽ không có ngày trở mình.

“Việc đã đến nước này, không cần nói những lời khách sáo nữa”.

'Tê Thiên Minh mỉm cười, nói bằng giọng lành lạnh: “Mặc dù khả năng của nhà họ Tề có hạn, nhưng cũng không thể để người khác muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không có khả năng để đối phó với nhà họ Lăng, giúp anh một chút cũng không thành vấn đề!”

“Đa tạ! Anh nói xem bệnh của Trương Hiển Minh này thế nào.

“Tôi không có nói là phải khám bệnh cho chú Trương”.

Tê Thiên Minh vội ngắt ngang lời của Giang Vũ, noi: “Người bị bệnh tên là Trương Xảo Xảo, là con gái được thương yêu nhất của chú Trương”.

“Đại khái một năm trước, Xảo Xảo đua xe với người ta, bị mẹ cô ta đứng ra ngăn cản. Sau đó, cô ta chở theo mẹ mình tức giận lái xe với tốc độ nhanh, kết quả gây ra †ại nạn, mẹ cô ta đã mất ngay tại chỗ”.

“Mặc dù Xảo Xảo đã được cấp cứu kịp thời, nhưng mà gương mặt bị hủy hoại, lại thêm cô ta không chấp nhận được sự thật đã hại chết mẹ ruột của mình, nên cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn”.

“Trước đó bác sĩ chẩn đoán Xảo Xảo bị di chứng sau chấn thương cùng với chứng trầm cảm nặng, đã từng đi khám rất nhiều nơi nhưng vẫn không có chuyển biến tốt”.

“Hai chứng bệnh mà anh nói, chỉ tùy ý một loại nào. đó tôi cũng có thể dễ dàng chữa được”.

Giang Vũ khẽ nhíu mày, nói một cách cẩn thận: “ Nhưng mà hai loại bệnh này mắc chung với nhau, hơi rắc rối”.

“Theo như trí nhớ của tôi, mặc dù di chứng sau chấn thương thường sẽ đi kèm với bệnh trầm cảm, nhưng người bình thường sẽ rất hiếm khi cùng lúc mắc cả hai chứng bệnh này”.

“Tôi cần phải xem xét thật kỹ xong mới đưa ra kết luận được”.

“Hy vọng anh có thể chữa được cho Xảo Xảo!”

Tê Thiên Minh thở dài, giọng đầy thương cảm: “Do. ba tôi và chú Trương có mối quan hệ rất thân, nên tôi luôn coi Xảo Xảo như em gái của mình, thực sự hy vọng Xảo Xảo có thể khỏe lại”.

Nói chuyện cả một đường, Tề Thiên Minh lái xe đến một căn biệt tự xa hoa ở ngoại ô của tỉnh lị.

“Thiên Minh, lâu rồi không gặp!”

Xe vừa mới dừng lại, một thanh niên mặc đồ tây đã chạy lên đón, nhiệt tình nói: “Nghe ba tôi nói cậu muốn qua đây, tôi đợi cậu cả một buổi sáng rồi!”

“Nham Tử, vị này là người mà tôi đã từng nhắc đến với cậu lúc trước, người đã giúp tôi chữa khỏi căn bệnh vô sinh, Giang Vũ”.

'Tê Thiên Minh cũng nhiệt tình ôm chào hỏi người thanh kia một cái, sau đó giới thiệu: “Anh Giang, đây là bạn nối khố của tôi Trương Hồng Nham, là anh trai của Xảo Xảo".

“Hân hạnh!”

Giang Vũ và Trương Hồng Nham lịch sự chào hỏi nhau.

“Thiên Minh, cậu không nhầm chứ, người này trẻ tuổi như thế, có biết y thuật không?”

Sau khi chào hỏi xong, Trương Hồng Nham nhỏ giọng hỏi Tề Thiên Minh.

“Yên tâm đi! Anh Giang không chỉ có y thuật rất cao. siêu, hơn nữa còn là luyện dược sư!”

Tê Thiên Minh đầy tự tin nói: “Đan Ngưng Chỉ và Đan Sinh Cân Tục Cốt của tỉnh lị Phong Mị bây giờ đều được làm ra bởi tay của anh Giang, tôi tin anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi được cho Xảo Xảo”.

“Ba loại thần dược suýt chút nữa làm cho nhà họ Lăng phá sản là do anh ấy làm ra à!” 

Trương Hồng Nham thoáng giật mình ngơ ngác, vẻ mặt quái dị liếc nhìn Giang Vũ, lâm bầm nói: “Đúng là sự trùng hợp lạ kỳ!”

“Ý là sao?”, Tê Thiên Minh khó hiểu hỏi.

“Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Phi Dương cũng vừa mới đưa một vị bác sĩ tâm lý đến đây khám bệnh cho. Xảo Xảo".
 
Chương 125: Sao mày lại ở đây


Giang Vũ thấy những lời của Tề Thiên Minh nói với Trương Hồng Nham thì nhíu mày.

Xem ra Lăng Phi Dương đến đây để vay tiền, mà mục đích của Giang Vũ lại là không cho Lăng Phi Dương lấy được khoản vay đó. Vậy nên, trận này là cuộc đấu trí nhỏ rồi!

“Người đến đều là khách, chỉ cần mọi người khám ra được bệnh của em gái tôi thì tôi sẽ niềm nở tiếp đãi”.

Mặc dù Trương Hồng Nham còn nghỉ ngờ trình độ chữa bệnh của Giang Vũ, nhưng anh ta vẫn giữ được sự lịch thiệp của mình, vậy nên đã rất niềm nở đón Giang Vũ và Tê Thiên Minh vào biệt thự.

“Tôi không ngờ chúng ta lại gặp Lăng Phi Dương ở đây".

'Tề Thiên Minh nhìn Giang Vũ với gương mặt đầy khổ sở: “Lỡ như ông ta biết mục đích tôi dẫn anh đến đây, từ nay về sau, nhà họ Tề với nhà họ Lăng coi như trở mặt rồi. Nếu anh có thể thì nhất định phải đả bại nhà họ Lăng, chứ không nhà họ Tề của tôi thảm rồi!”

“Anh yên tâm đi! Tôi khẳng định sẽ đánh bại nhà họ Lăng”.

Giang Vũ tự tin vỗ vai Tê Thiên Minh nói: “Tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô chủ Trương”.

Khi ba người bước vào phòng khách, họ mới thấy Lăng Phi Dương, gương mặt gầy gò xanh xao đi hẳn, dưới mắt còn có quầng thâm, ông ta đang nói chuyện với một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu ngồi trên ghế.

Người trung niên có bộ dáng phúc hậu này là giám đốc ngân hàng Giang Đông, tên Trương Hiển Minh.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên gương mặt á đông nhưng đôi mắt màu xanh đậm, trông rất tuấn tú, nhưng lại ngồi kế bên với vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Người này là chuyên gia tâm lý học được Lăng Phi Dương dùng giá cao để mời về, tên là Bruce, là con lai.

“Chủ tịch Lăng có lòng rồi”.

Trương Hiển Minh cảm động nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi rất cảm ơn ông đã nhọc lòng mời một chuyên gia tâm lý xuất sắc như ông Bruce đây đến để chữa bệnh cho con gái tôi”.

“Giám đốc Trương không cần khách sáo, tôi với ông đã quen biết nhau nhiều năm. Thế nên tôi đã xem con gái của ông như con ruột của mình, tôi cũng rất mong con bé sớm có thể phục hồi lại và sống mạnh khỏe”.

Lăng Phi Dương cười rồi xua tay, kiên quyết nói: “Chỉ cần Xảo Xảo khỏi bệnh, dù tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc”.

“Chủ tịch Lăng cứ yên tâm, số tiền năm tỷ lúc trước ông đưa đơn muốn xin vay kia đã đưa vào xét duyệt. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ phê chuẩn khoản tiền cho vay đớ”.

Trương Hiển Minh cũng biết cách xử sự với mọi người, ông ta hiểu Lăng Phi Dương nói thế là để nghe mát tai thôi chứ thật ra là vì muốn mượn khoản tiền kia.

Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng gì với ông ta cả, chỉ cần con gái được chữa khỏi bệnh thì xét duyệt không phải vấn đề lớn. Trương Hiển Minh cũng đồng ý trả lại cho Lăng Phi Dương một ân tình này.

“Thiên Minh đến rồi thưa bổ”.

Đúng lúc này, Trương Hồng Nham bước vào nói: “Anh ấy còn dẫn đến vị thần y mà chú Tề đề cử nữa”.

Hai người nghe anh ta nói thế, lập tức lia mắt nhìn ra cửa.

“Sao mày lại ở đây Giang Vũ?”

Lăng Phi Dương bất ngờ mở to mắt, trừng Giang Vũ chửi: “Mày thật sự muốn nhà họ Lăng của tao và mày kẻ sống người chết mới chịu thôi à!”

Hiện tại, nhà họ Lăng đều cảm thấy ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ đều bị ba loại thân dược do Giang Vũ sáng chế ra chèn ép tới mức thở không nổi. Cho nên, Lăng Phi Dương đành phải nghĩ cách dời trọng tâm của sản nghiệp đi.

Chuỗi tài chính của nhà họ Lăng đã thiếu hụt, họ đang cần một số lượng tài chính lớn để rót vào dẫn bước cho kế hoạch dời trọng tâm của sản nghiệp đi, nhưng khoản vay quá lớn, chỉ có Trương Hiển Minh chính tay ký quyết định xét duyệt, thì mới có thể thông qua.

Chính vì thế, Lăng Phi Dương cũng tốn mất năm triệu và một cây nhân sâm sáu mươi năm mới mời được chuyên gia tâm lý Bruce từ nước ngoài về đây để chữa bệnh cho Xảo Xảo.

Chỉ cần người này chữa hết bệnh cho Trương Xảo Xảo, thì Hiển Minh sẽ đồng ý cho nhà họ Lăng vay khoản tiền kia coi như là trả ơn.

Nhưng Lăng Phi Dương lại không ngờ Giang Vũ cũng đến đây, ông ta cảm giác anh xuất hiện ở đây là để phá hỏng kế hoạch đi vay của mình. Cho nên, khi đối diện với Giang Vũ thì vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Tôi nhận được sự nhờ vả của người khác mới đến chữa bệnh cho cô Trương”.

Giang Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi không ngờ chủ tịch Lăng cũng ở đây, đúng là tình cời”

Trương Hiển Minh nhíu mày khi cảm nhận được bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Giang Vũ và Lăng Phi

Dương, hơi tò mò hỏi Giang Vũ:
 
Chương 126: Ông còn đòi cái gì nữa


“Người đó là tôi, chào giám đốc Trương”. Giang Vũ lễ phép chào hỏi.

“Thần y cái mẹ gì chứ! Nó thằng ở rể, là thăng mặt trắng ăn bám thôi”.

Lăng Phi Dương thốt lên những lời giễu cợt, khinh bỉ: “Giám đốc Trương, đừng tin nó nói”.

“Tên này ở rể ba năm rồi bị vợ ly hôn. Cuối cùng, nó còn bị đuổi khỏi nhà đấy”.

“Nếu là thần y thì sao sống trong hoàn cảnh tủi nhục như thế. Chắc chắn tên này đang gạt ông đớ”.

Lăng Phi Dương sợ Giang Vũ làm hư chuyện lớn của mình, vội vàng bêu xấu anh trước mặt mọi người.

Bố con Trương Hiển Minh cũng lập tức đen mặt giống như dự tính của Lăng Phi Dương.

“Anh Bảo Quốc sống ở một nơi nhỏ bé lâu rồi nên tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp đi”.

Trương Hiển Minh trở mặt ngay lập tức, ánh mắt nhìn vào Giang Vũ cũng khó chịu và ghét bỏ rõ ràng: “Ông ta đề cử người như thế này chữa bệnh cho con gái của tôi, ông ta không sợ hại chết Xảo Xảo à”. 

“Anh đang làm cái quỷ gì vậy hà?”

'Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Tề Thiên Minh: “Một kẻ bị vợ bỏ, còn làm rể nhà người ta mà dám xưng thần y. Có phải anh bị anh ta mua chuộc không?”

“Đương nhiên, anh ta là tên lừa đảo rồi!”

'Tề Thiên Minh chưa nói, Bruce đã thốt lên với gương mặt kiêu căng: “Trong nước có quá nhiều bọn giang hồ. bịp bợm, tuổi này mà dám xưng thần y thì 100% là lừa đảo!"

“Anh Giang không phải kẻ lừa gạt, anh ấy là. ”, Tề Thiên Minh vội vàng giải thích.

“Đủ rồi!"

Trương Hiển Minh cau mày cắt ngang lời Tê Thiên Minh nói: “Mấy năm nay Thiên Minh không đến nhà của bác, bác còn đang định tiếp đãi cháu chu đáo. Nhưng bây giờ Xảo Xảo đang bệnh rất nặng, bác không có tâm trạng đâu tiếp cháu nữa. Cháu cứ ở đây trước đi!”

Trương Hiển Minh nói đến đây lại nhìn Giang Vũ, lạnh lùng đuổi khác: “Còn vị thần y này, dù sao cũng là bạn mà cháu dẫn đến. Chỉ cần cậu ta không làm phiền thì bác vẫn sẽ tiếp đại đúng lễ nghĩa”.

“Muốn đấu với tao mày còn non lắm!”

Lăng Phi Dương đắc thắng, hếch mặt lên trời nhìn Giang Vũ nói: “Tuy mày có đám người Kỷ Tuyết Tình làm  chỗ dựa ở Giang Châu, nhưng tỉnh thành là địa bàn của †ao. Mày muốn gây chuyện ở đây, không có cửa đâu con.

“Chú Trương..." “Thôi đừng gọi nữa!”

Giang Vũ phớt lờ điệu bộ châm biếm của Lăng Phi Dương, cắt ngang lời của Tê Thiên Minh rồi nói: “Người †a không tin tôi cũng dễ hiểu”.

“Vị chuyên gia nước ngoài kia sẽ chữa bệnh cho cô Trương, chắc cô ấy không sao đâu. Dù sao, cả hai ta đều mong cô Trương khỏi hẳn”.

“Xem như cậu biết điều”.

Trương Hiển Minh gật đầu, rất hài lòng lời nói của Giang Vũ. Ông ta lập tức nhìn Bruce: “Từ khi con gái tôi gặp tai nạn giao thông, mẹ con bé qua đời thì...”

“Giám đốc Trương đừng lo lắng!”

Bruce xua tay, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái yêu của ông, bởi tôi đã rất quen với những bệnh nhân bị rối loạn tâm lý sang chấn rồi”.

“Tuy thời gian chữa bệnh này sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi tự tin có thể giúp cô Trương cải thiện tình hình trong thời gian ngắn. Ít nhất là bệnh của cô ấy không chuyển biến xấu thêm nữa”. 

“Dù bệnh của con bé chỉ giảm bớt thôi cũng đã là tốt, không hổ là chuyên gia nổi tiếng thế giới. Con gái của tôi được cứu rồi!"

Trương Hiển Minh nghe kế hoạch của Bruce mà vui _ mừng ch ảy nước mắt.

Từ sau khi vợ ông ta qua đời, con gái mắc bệnh, ông †a lo lắng mất ăn mất ngủ rất lâu, cứ tiếp tục như thế bản thân ông ta cũng sắp tự kỷ luôn rồi.

“Thế mời ông Bruce chữa bệnh cho em gái tôi nhanh đi”, Trương Hồng Nham nôn nóng giục giã.

“Đừng vội!"

Bruce nhếch môi, ung dung nói: “Trước khi chữa bệnh, chúng ta nói đến phí điều trị trước”.

“Tôi đã cho một cây nhân sâm sáu mươi năm và năm triệu mà Bruce? Ông còn đòi cái gì nữa?”

Lăng Phi Dương lập tức đen mặt hỏi đối phương.
 
Chương 127: Có gì đó sai sai


“Đừng, xin ông đừng nóng giận! Chỉ cần ông có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, chỉ bao nhiêu tiền, tôi đều bằng lòng chỉ trả”.

Trương Hiển Minh nghe Bruce nói phải tính về chỉ phí điều trị, cũng bày tỏ thái độ rất chân thành: “Anh Bruce muốn bao nhiêu phí điều trị cho ca này?”

“Theo như chẩn đoán sơ bộ, tình hình của cô chủ bây giờ rất là nghiêm trọng. Nếu ông muốn tôi chữa trị thì tôi muốn lấy mười triệu”.

Bruce duỗi một ngón tay ra mà không thèm nể mặt ai hết, thậm chí ông ta còn bổ sung: “Nó chỉ là phí trị liệu cho giai đoạn đầu, từ nay, mỗi khi tôi giúp cô Trương điều trị, các người phải trả tôi thêm năm triệu nữa”.

“Thứ khốn nạn!”

'Tê Thiên Minh nghe ông ta nói mà khóe miệng run lên, tuy nhà họ Trương không thiếu tiền thật. Nhưng chưa thấy người bệnh mà đã đòi 10 triệu, sau đó cứ mỗi lần tới lại phải trả năm triệu tệ, đúng là tham lam!

Giang Vũ cũng khó chịu nhíu mày, từ trước đến giờ anh chưa từng muốn dùng trình độ chữa bệnh của mình ép buộc hay bắt nạt gia đình bệnh nhân để kiếm tiền. Còn tên Bruce này đã lấy năm triệu và một cây nhân sâm rồi, thế mà đòi nhà họ Trương trả thêm nữa. Tên này đúng với câu “Mượn gió bẻ măng”!

“Bruce đừng có quá đáng!” 

Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông cần tiền thì tôi đưa..”

“Không cần!”

Trương Hiển Minh cắt ngang lời Lăng Phi Dương nói, vẫn kiên quyết nói: “Chủ tịch Lăng có thể mời được một bác sĩ Bruce đến đã là tốt bụng lắm rồi, không cần tiếp tục chỉ tiền ra nữa”.

Tôi chỉ cần ông chữa khỏi cho con gái mình, thì trả bao nhiêu tôi cũng chịu hết”.

“Ông yên tâm, tôi đã ra tay thì chắc chắn con gái ông sẽ khỏi hẳn. Ông dẫn tôi đi gặp người bệnh đi!”

Bruce nở cười chiến thắng, nếu bình thường thì ông †a không nên đòi tiền nhà họ Trương sau khi đã nhận tiền của Lăng Phi Dương.

Nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của Lăng Phi Dương với Trương Hiển Minh thì ông ta phát hiện ra, mục đích chuyện này chính để Trương Hiển Minh ký quyết định cho Lăng Phi Dương vay tiền. Ngược lại nhà họ Trương rất giàu có, cho nên ông ta quyết định lợi dụng. sự sốt ruột chữa khỏi cho con gái của Trương Hiển Minh mà đòi thêm ít thù lao nữa.

Sau này, ông ta chỉ cần tiếp tục lợi dụng bệnh của Trương Xảo Xảo, thì có thể bám theo nhà họ Trương phát tài, cả đời không cần lo nghĩ nữa.

Bố con nhà họ Trương lập tức dẫn nhóm người lên lâu, Giang Vũ với Tê Thiên Minh bị họ làm lơ cũng theo. sau cùng.

“Nếu người được Lăng Phi Dương tìm đến chữa khỏi cho Xảo Xảo, thì tính cách của chú Trương chính trực như thế sẽ không muốn nợ ơn nghĩa người khác, vậy nên chú ấy chắc chắn sẽ cho nhà họ Lăng vay”.

Tề Thiên Minh nhân lúc mọi người không để ý đến họ mà vội vàng thì thâm, nhắc nhở Giang Vũ: “Nhà họ Lăng nắm được nguồn vốn năm tỷ, họ sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó. Trận chiến này, anh Giang dữ nhiều lành ít rồi”.

“Chuyện này cũng hết cách rồi, dù sao bố con nhà họ Trương đâu có tin trình độ chữa bệnh của tôi”.

Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình. “Anh đừng có tỏ vẻ không sao như thế chứ”. 'Tề Thiên Minh nhìn dáng vẻ Giang Vũ mà bực bội:

“Nếu anh không đánh bại được nhà họ Lăng thì nhà họ 'Tề chúng tôi sẽ bị nhà họ Lăng diệ

“Đừng lo lắng quá, dù nhà họ Lăng có lấy được khoản vay kia và thành công dời trọng tâm sản nghiệp mình đi. Tôi cũng sẽ đuổi theo đánh”.

Giang Vũ kiên quyết cắt ngang lời của Tê Thiên Minh, đảm bảo: “Cùng lắm thì tôi tốn chút sức, cho vài cú đấm nữa, tóm cái quần lại tôi sẽ khiến nhà họ Lăng phá sản, diệt luôn mối lo về sau”. 

“Tạm thời, chuyện bệnh của cô Trương mới quan trọng. Chỉ cần cô Trương khỏe mạnh, mọi chuyện khác. cũng không lo”.

Giang Vũ nghiêm túc nhìn Tê thiên Minh nói: “Giang Vũ tôi đây trước giờ luôn sống và làm việc thẳng thẳng, không sợ người đời chê trách. Cho nên, tôi sẽ không lấy việc tư của mình áp lên người bệnh, chờ bệnh của cô Trương chuyển biến xấu đâu”.

“Tôi...

'Tề Thiên Minh giật giật môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn Giang Vũ đầy kính nể: “Hèn gì cô Kỷ lại vừa mắt anh, anh Giang có tư tưởng như thế làm tôi thấy rất xấu hổ".

Anh ta cũng coi Xảo Xảo như em gái mình mà chăm sóc, vậy mà hôm nay lại âm thầm hy vọng chuyên gia mà Lăng Phi Dương mời đến không chữa khỏi bệnh cho. Xảo Xảo. Ngược lại, Giang Vũ với Xảo Xảo chưa từng gặp cũng không quen, ấy vậy mà không lấy việc riêng áp. vào việc công.

Tê Thiên Minh đã thấy rõ sự khác biệt này, anh ta bắt đầu xấu hổ.

Nhóm người đi lên tầng bốn của biệt thự, khi họ bước đến căn phòng cuối cùng ở hành lang.

Họ phát hiện, căn phòng này tối đen như mực, không chút ánh sáng chiếu vào, xung quanh lại treo đầy màn màu đen chống ánh nắng. Bây giờ là ban ngày, nhưng căn phòng lại tối om.

“Căn phòng có gì đó sai sai”.

Giang Vũ đứng sau cùng, cau mày đánh giá xung quanh rồi âm thầm nói:
 
Chương 128: Cô ấy chắc chắn bị thứ kia ám rồi


Giang Vũ cau mày lắc đầu, anh âm thầm vận công kiểm tra tỉ mỉ xung quanh.

“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”

Trương Hiển Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẫn đến vài bạn đến thăm con nè”.

Sau khi mọi người thích nghỉ với bóng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.

Cô gái này là Trương Xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn này thật đáng tiếc. 

Trương Xảo Xảo nhìn Trương Hiển Minh nói chuyện thì lắc đầu khóc nức nở. Cơ thể liên tục co rúm lại, run cầm cập.

“Bố không đến, không đến được chưa!"

Trương Hiển Minh sợ làm Trương Xảo Xảo k1ch thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gần nữa.

“Em gái của tôi bị bệnh rồi vẫn nhốt mình trong phòng như thế, đầu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.

Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.

“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.

Bruce tràn đầy tự tin đi đến chỗ Trương Xảo Xảo, ông ta vừa vẫy tay với Trương Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Xảo Xảo ơi, tôi là bạn từ nhỏ của em nè. Em nhớ tôi không?”

Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dẫn được sự chú ý của Trương Xảo Xảo.

“Anh... Là... Bạn... tốt... tôi!”

Trương Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chỗ mình, miệng thầm thì không rõ tiếng. 

“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.

Trương Hiển Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cắn chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.

“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một năm rồi. Không ngờ, hôm nay lại nói được”.

Trương Hồng Nham xúc động, cảm thán: “Người này đúng là chuyên gia nổi tiếng thế giới, ông ta giỏi ghê. Ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.

“Đúng là may quái”

Lăng Phi Dương khen rồi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng: “Đúng như dự đoán, Bruce không làm mình thất vọng. Ông ta chữa khỏi bệnh cho cô Trương, nhà họ Lăng mình có thể vay được năm tỷ rồi”.

“Nhà họ Lăng có được năm tỷ này, dù mất đi thị trường dược làm đẹp thì vẫn có thể vững gót với một ngành sản xuất khác và vượt qua khỏi cảnh khổ sở này”.

'Tê Thiên Minh thì khác hoàn toàn với những người xung quanh.

Tuy anh ta rất mong Trương Xảo Xảo sẽ được chữa khỏi, nhưng nếu nhà họ Lăng vay được số tiền đó, sản nghiệp trọng tâm họ cũng sẽ dời đi thành công. Lúc ấy, đám người này sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Tà.

Bruce không quan tâm thái độ của những người sau lưng, ông ta đi đến đối diện với Trương Xảo Xảo. Suốt quá trình, Trương Xảo Xảo không có bất cứ thái độ chống đối hay tránh né nào.

Bố con nhà họ Trương thấy cảnh này thì lập tức tin tưởng vào Bruce, bởi vì trước giờ, đến cả người thân ruột thịt như họ cũng không thể đến gần Trương Xảo Xảo. Ấy vậy mà, Bruce lại làm được.

“Xảo Xảo nhìn đồng hồ quả quýt này nè”.

Bruce cầm ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, giơ lơ lửng trước mặt Trương Xảo Xảo rồi nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu: “Nhìn nó, nhìn chăm chú nó này... Bây giờ, em có thấy buồn ngủ không?”

Trương Xảo Xảo nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ quả quýt gật gù, mí mắt của cô gái dân sụp xuống.

“Khi tôi đếm đến ba, em mở mắt ra lại nhé. Sau đó, em phải lên giường ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên cả thôi”.

"Một!"

"Hai!"

"Bạt"

'Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại theo giọng nói của

Bruce, sau đó đứng dậy nằm trên giường như người mộng du. 

“Em gái lại ngủ yên rồi bố!”

Trương Hồng Nham thấy thế vui mừng nắm cánh tay Trương Hiển Minh, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Con bé đã lâu rồi không ngủ yên bình như thế”.

“Anh ta đúng là chuyên gia, giỏi quá! Trả mười triệu cũng đáng mài”

Trương Hiển Minh liên tục gật đầu, vui mừng siết chặt nắm đấm: “Con bé không chỉ chìm vào giấc ngủ yên bình mà cũng lâu rồi, con bé đã không nằm trên giường. như thế nữa”.

“Đúng đấy, người này đúng là chuyền gia giỏi”.
 
Chương 129: Tên lừa gạt cút khỏi đây mau, mày mới gần chết đấy


“Sau khi Xảo xáo tính lại, hãy quên hết chuyện mẹ đã qua đời và vụ tai nạn giao thòng đó. Em sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới…

Sau khi Bruce thòi nhiên xảo xảo chìm vào giấc ngủ, ông ta vẫn không ngừng đung đưa chiếc đồng hồ quà quýt rồi thì thám những từ này vào tai Trương xáo xảo. Cứ thế, ông ta nhắc lại câu nói này rất nhiều lần.

Cách chữa trị bệnh tám lý này của Bruce rất táo bạo và đơn giản, đầu tiên thôi mién xào Xào chìm vào giấc ngủ đó lại làm cô gái dần quên mất vụ tai nạn và việc mẹ đã qua đời. ông ta muốn giúp xảo xảo thoát khỏi sự tự trách và đau đớn trong lòng…

Tuy nhiên, cách làm này cũng xem là một loại lĩnh vực yêu cầu chuyên nghiệp và kiến thức dày rộng, khó nẳm bầt trong tâm lý học. Cho nên, hành động này đã chứng minh Bruce giỏi thật chứ không phải chỉ lời đõn.

“Ngừng lại ngay!”

“Ông còn thỏi miên cô gái như thế nữa, sẽ giế t chết cô gái đấy!”

Ngay khi những người khác đang vui mừng và nế phục cách chữa bệnh của Bruce, hy vọng bệnh của Trương xảo xảo sẽ chữa khỏi. Đột ngột, Giang Vũ vội bước lên quát: “Cõ Trương không phải bị bệnh tâm lý bình thường,

cách làm của ông sẽ khiến căn bệnh của cô gái chuyến biến xấu thêm thôi. Cô gái có thế tự sát bất cứ lúc nào đấy!”

“Chuyên gia tôi đây đang chữa nào cần thâng lừa đảo dạy đời hả!”

Bruce vô cùng ghét cách nói của Giang Vũ, ông ta cảnh cáo: “ông Trương, tốt nhất đuối tên này ra ngoài, chứ không cứ tiếp tục phiền tòi chữa bệnh cho cò Trương thế này, hậu quả ra sao tôi không chịu trách nhiệm”.

“Cậu ngậm miệng cho tòi!”

Trương Hiến Minh lạnh lùng nhìn Giang Vũ đe dọa: “Tòi nế mặt Tê Báo Quốc mới không đuối cậu ra khỏi đây, nhưng nếu cậu còn tiếp tục làm phiền chuyên gia, tôi sẽ không khách sáo nữa”.

“Tòi không làm phiên õng ta”.

Giang Vũ đanh mặt, nghiêm túc nói: “Từ sau khi tôi bước vào căn phòng này, đã cảm giác nơi này có thứ không sạch sẽ rồi”.

“Bệnh cúa cô Trương không phái chí là bệnh, mà cò bé đang bị bóng đè hoặc bị ám. Nếu õng không diệt thứ bấn thỉu này, dù dùng bao nhiêu cách chữa trị đi chăng nữa, cũng chỉ khiến cô Trương rơi vào tình trạng nguy hiếm hơn thòi”.

“Tòi thấy là Giang Vũ nhận thấy bác sĩ Bruce có khả năng chữa hết bệnh cho cô Trương, cho nên biết hết đường lừa gạt mới nói bậy bạ như thế”.

Lăng Phi Dương nhếch môi, chen vào châm biếm: “Mày biết bản thân không thế già vờ làm bác sĩ trước mặt chuyên gia thật nên mới chuyến sang hướng quý thần chứ gì. Thật nực cười!”

“Té Bảo Quốc đúng là có mát như mù, sao ông ta có thế đề cử người thế này đến đây chứ?”

Trương Hiển Minh tức giận chửi đổng, sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Tôi nế mặt Tê Bảo Quốc nên không gây khó dè cho cậu, nhưng sự kiên nhần của tôi cũng có giới hạn. Cậu biết điều thì ngậm miệng lại”.

“Tòi biết chuyện ân oán giữa cậu và nhà họ Lăng, nhưng cậu lại muốn dựa vào tính mạng của em gái tôi đế gây chuyện thì cậu thật chê cuộc sống này dài quá rồi đấy!”

Trương Hồng Nham nhìn chầm chú vào Giang Vũ với ánh mắt tức giận muốn giết người.

“Tòi không hèn hạ đến mức dùng tính mạng của một người vô tội làm bình phong”.

Giang Vũ nhíu mày nói chắc nịch: “Tôi chí có thế nói cho hai bố con biết, nếu hai người cứ tiếp tục đế Bruce muốn chữa trị theo ý thích thì sau khi cô gái này tỉnh dậy thì cũng là lúc cô gái sẽ chết”.

“Cậu đang nguyền rủa con gái cúa tòi chết đúng không, Tên lừa đáo khốn kiếp! Cút!”

Trương Hiến Minh nghe vậy lập tức nối trận lôi đình: “Còn không, tôi sẽ gọi người chặt

đứt chân chó của cậu”.

“Bây giờ tòi sẽ giết anh, xem anh dám nguyền rủa em gái tôi nữa không!”, Trương Hồng Nham không nhịn được nữa muốn đánh người.

“Tất cả bình tĩnh lại đi”.

Tê Thiên Minh lặp tức chân trước mặt Giang Vũ, xin lồi: “Cháu xin lôi chú Trương, Giang Vũ không cố ý nói thế, mong chú nế mặt bố cháu mà bỏ qua cho anh ta”.
 
Chương 130: Còn nhà họ Lăng kia


Trương Hồng Nham vừa nghe đã bất ngờ, ông ta biết tình bạn của Tê Bảo Quốc với bố mình sâu đậm bao nhiêu. Nhưng hôm nay, vì một tên lừa đào mà phải đoạn tuyệt quan hệ thì đó quá đáng.

“Mẹ con đã đi rồi, bây giờ xáo Xáo là mạng sống của bõ. Đừng nói là tình bạn lâu năm, hay dù ông trời tới, bố cũng cháng quan tâm, chì mong chữa được cho xảo xảo”.

Trương Hiến Minh nhìn chãm chú vào Tê Thiên Minh và Giang Vũ với đôi mãt đỏ ngầu: “Hai đứa cút mau!”

“Chú Trương à, bọn cháu thật sự không có ác ý…”

“Được rồi, không cần giái thích nữa!”

Giang Vũ ngăn Tê Thiên Minh tiếp tục giải thích, lạnh lùng nói: “Người ta không tin tôi, không quan tâm đ ến tính mạng cúa cô Trương. Tôi cũng bó tay”.

“Thằng khốn kia còn dám nguyền rủa em gái(con gái) của tao à!”

BỐ con nhà họ Trương lập tức mất kiên nhản, quát lên trong sự tức giận. Họ nhào về phía Giang Vũ gào lên: “Hỏm nay, tao phải chặt đứt chân mày mới thôi”.

“Chúng ta đi mau!”

Té Thiên Minh thấy tình hình bất ốn, nên không dám nán lại nữa mà kéo Giang Vũ rơi khỏi cán phòng, ra khỏi cổng biệt thự.

“Anh Giang quá nóng vội rồi, sao anh lại nói cô gái bị quý ám hay bóng đè gì chứ?”

Tê Thiên Minh xuống đến lầu đã oán trách: “Dù anh không mong người được Lăng Phi Dương dẫn đến chữa khỏi cho xảo xáo, cũng đừng nói bậy bạ thế chứ!”

“Chúng ta hiện giờ không thế phá hóng kế hoạch vay tiền cùa Lăng Phi Dương, mà tình bạn bè của bố tôi và chú Trương cũng xong đời

luôn!”

“Anh cũng nghĩ tôi đang nói bậy bạ à?”

Giang Vũ dừng bước, bình tĩnh nhìn Tê Thiên Minh.

“Cháng lẽ, anh nói thật?”

Tê Thiên Minh thấy ánh mắt kiên định cúa Giang Vũ mà bắt đầu nứa tin nứa ngờ rồi.

“Tòi nói thật cá đây!”

Giang Vũ ngấng đầu nhìn sơ qua căn phòng trên lầu rồi tiếc hận: “Bruce kia đúng là một chuyên gia tâm lý học, ông ta sử dụng thôi miên để thay đối ký ức cúa người bệnh. Cách làm này rất là thông minh và chuyên nghiệp, có hiệu quá tốt với các loại bệnh tâm lý bình thường”.

“Nhưng không may là bệnh của cô Trương không phải chứng bệnh đơn gián, đó là bị quỷ ám .

“Con quý này ký sinh vào trong ký ức cúa cô Trương, mà khi Bruce muốn chạm vào ký ức của cò Trương thì chỉ chọc con quý đó nối điên lên thôi”.

“Anh nói thật à? Chuyện này quá là huyễn hoặc!”

Tê Thiên Minh bất ngờ nhìn chăm chú Giang Vũ: “Vậy lời anh báo là sau khi xáo xáo tỉnh lại cũng là lúc cô ấy chết, là thật luôn à?”

“Mạng của Trương xảo xào sáp toi rồi!”

Giang Vũ gật đầu, rồi vội vàng đi xuống cầu thang.

“Này đợi đã, anh đã biết tình hình của xảo Xảo nguy hiểm đến thế rồi mà anh vẫn trơ mát nhìn à!”

Tê Thiên Minh vội vàng đuối theo, lo lâng nói: “Chú Trương với bố tõi là bạn bè rất lâu nàm, chú ấy mất vợ vào tuối trung niên đã thám lám rồi. Nếu giờ thành kẻ đầu bạc tiền người đâu xanh thì chú ấy phát điên mất!”

“Tòi cũng muốn cứu đó chứ, nhưng mà người ta không thèm tin tôi. Tỏi biết làm sao đây?”

Giang Vũ vân đi thắng, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bỏ lại vài câu: “Tuy cô Trương là một mạng người, nhưng họ tin thì sống còn không tin thì chết thôi”.

“Kết quả này do bố con nhà họ Trương chọn, họ phải nhận hậu quả hành động mình làm thôi”.

“Hay là anh coi nế tình lợi ích trước mat đi, anh có thế nhờ vào việc này đế đánh bại nhà họ Lăng. Vậy có thế thử lại không?”

Tê Thiên Minh không từ bỏ mà tiếp tục khuyên.

“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ hay muốn lợi dụng tính mạng của người bệnh vì mục đích tư”.

Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Trước đó,

nếu không phải vì đã ngồi lên xe của anh thì tôi cũng không thèm đến đây”.

“Còn nhà họ Lăng kia…. Tôi có thế đánh sụp ngành sản xuất dược thấm mỹ cúa họ thì đồng nghĩa với việc có thế làm như thế với các ngành khác, chặn đứt con đường sống của chúng”.
 
Chương 131: Chuyện thay đối quỷ dị, kịp thời bắt được Trương xảo xảo nháy lầu tự sát


Trong căn phòng tầng bốn!

Lâng Phi Dương âm thầm vui vẻ khi thấy bố con nhà họ Trương đuối Giang Vù đi. Ngay sau đó, óng ta già vờ an ủi hai bô’ con ròi nhân tiện chêm vào mấy câu nói xấu đế hạ thấp nhán phấm của Giang Vũ.

Hiện tại, bố con nhà họ Trương cầm hặn Giang Vũ đến tận xương tủy. Tuy nhiên, bây giờ họ đang lo cho bệnh tình của Trương xáo xào, bằng không họ nào để Giang Vũ đi dễ như vậy.

Bên này, Té Bảo Quốc nhận được báo cáo cúa Tê Thiên Minh vội vàng gọi điện đến cho người bạn cũ Trương Hiến Minh và khuyên ỏng ta nên tin vào những gì Giang Vũ nói. Nhưng mà…

Trương Hiến Minh không cho Tê Bảo Quốc kịp nói gì là đã chửi mắng xối xả, sau đó tuyên bố cat đứt quan hệ bạn bè và sau này không cần gặp mặt nữa.

Bên này, Bruce không để ý Giang Vũ. Sau khi ông ta nói mọi người im lặng, lại tiếp tục thôi miên Trương xảo xáo.

“Bây giờ xảo xáo ngủ đi, sáng hỏm sau tỉnh lại hãy quên hết mọi chuyện không vui nhé”.

Bruce đoán thời gian cũng đã đủ cho quá

trình chữa trị, nên dặn dò cò gái lân cuối rồi xoay người nhìn bố con nhà họ Trương: “Hôm nay tạm thời là giai đoạn chữa trị sơ bộ cho cô Trương, đó cũng là bước đâu tiên. Bây giờ, cô ấy sẽ ngủ đến sáng mai”.

“Ông đúng là chuyên gia đứng đầu, quá giỏi!”

Trương Hiến Minh cám thán với gương mặt đầy kính nế: “ông chữa khỏi con gái của tôi đi, nhà họ Trương… xáo xáo sao thế?”

Trương Hiến Minh chỉ nói nửa câu đã bất ngờ mở to mắt, nhìn chăm chú vào người sau lưng của Bruce như không thế tin nối.

Trên gương mặt cúa Lăng Phi Dương với Trương Hồng Nham cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt, giống như họ đã thấy gì đó rất đáng sợ…

“Ông Trương yên tâm đi, cô Trương đâ vào trạng thái ngủ say rồi”.

Bruce nghe Trương Hiến Minh gọi tên của Trương xáo xáo mà không cám thấy sự khác lạ, còn nghiêm túc nói: “Cô ấy sẽ khồng tỉnh dậy khi chưa hết thời gian, nhưng tỏi cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực đế chữa khỏi triệt đế bệnh cho cô Trương. Vặy nên, gia đình nên đưa thêm phí đi!”

“Đưa thêm gái mẹ ông!”

Lăng Phỉ Dương nuốt ngụm nước bọt rồi la lớn: “Ông nhìn sau lưng mình đi!”

Bruce ngơ ngác xoay người lại theo lời

nhãc nhở, cuối cùng đập vào mãt ông ta là một khuôn mặt đầy vết sẹo và đòi mát mở to chỉ toàn lòng trắng.

Chẳng biết từ khỉ nào mà Trương xảo xáo đã ngồi dậy, mà bộ dạng bây giờ rất đáng sợ. Hai mắt của cò gái trợn trắng, với khuôn mặt dữ tợn, tóc lại dựng thẳng đứng lên hết rất quái dị…

“Á!”

Bruce gặp mọi chuyện mất kiếm soát mà giật mình, thét lẽn. ông ta lui về sau vài bước, rồi mới đứng dậy.

“Grừ!”

Trương xáo xảo tru lẻn tiếng quái thú, rồi nhào đến liên tục cào vào gương mặt tuấn tú của Bruce.

“Chuyện này không thế xảy ra được, chác chán không thế được!”

Bruce ngã ra đất với gương mặt đầy máu do Trương xảo xảo cào nát, nhưng ông ta vần chưa thể tỉnh táo mà lác đầu như trống lác: “Cô ta đã bị tỏi thôi miên chìm vào giấc ngú rồi, hoàn toàn không thể tính dậy vào lúc này. Chuyện này là sao?”

“Câu hói này là tòi nên hói ông mới đúng. Cuối cùng, con gái tỏi bị làm sao?”

Trương Hiến Minh vừa lo lắng, vừa tức giận khi thấy Trương xảo xảo xuất hiện thái độ quái dị. Ông ta gào lên hỏi Bruce.

“Tòi… Tôi không biết, chuyện này phản

khoa học quá!

Bruce không quan tâm đ ến vết thương bị cào rướm máu trên mặt mình mà tiếp tục cãi lại.

“Mẹ nó thằng chó, em gái tỏi ra dạng này mà có thế sử dụng khoa học đế giài thích được à?”

Trương Hồng Nham nhìn đầu tóc dựng đứng và đôi con ngươi tráng hếu của Trương Xảo Xảo mà tức giận, gầm lên.

“Bruce nghĩ cách giải quyết mau, ông phải chữa cho cô Trương khỏe lại!”

Lăng Phi Dương lo lắng khoán vay của nhà họ Lăng sẽ thất bại, vội vàng quát chêm vào.

“Tôi… Chúa ơi! Cõ ta bay được kìa!”

Bruce vừa định nói gì đó lại thấy cơ thể của Trương xào xảo lơ lửng trên không trung một cách đầy quý dị.

Ba người khác cũng sợ hãi trợn trừng mắt, khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này.

“Vụt!”

Trương xáo xáo không đợi mọi người thoát khỏi nỏi khiếp sợ, mà lao nhanh ra ngoài cửa sổ như đạn bán.

“Mẹ ơi, con đến với mẹ đây!”
 
Chương 132: Con đang nói lộn xộn gì đấy?


Trương Hiến Minh nhìn bóng con gái mình nhảy xuống lầu, mà kêu lên thám thiết. Sau đó, ông ta tuyệt vọng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, nước mat cứ thế tuôn ra.

Lăng Phi Dương với Bruce cũng trợn tròn mắt đây bất ngờ, họ biết rất rõ lỡ Trương xáo xâo có chuyện gì thì hai người xui xẻo rồi.

“Em gái!”

Trương Hồng Nham nhào đến cứa số khóc lóc gào lên, nhìn tình hình bên dưới.

Lúc Giang Vũ với Tê Thiên Minh đỉ ra khỏi biệt thự, đột nhiên nghe tiếng hét thảm thương của Bruce vọng ra.

“Tên chuyên gia kia chữa bệnh kiếu gì mà hét như chọc tiết lợn thế?”, Tê Thiên Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía lâu bốn.

Giang Vũ vận công nghe ngóng, sau đó anh biết hết mọi chuyện đang xáy ra trong căn phòng. Gương mặt cũng theo đó trắng bệch, vội nói: “Anh Tê nặng bao nhiêu thế?”

“Hử?”, Tê Thiên Minh ngơ ngác nhìn Giang Vũ.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng vỡ cứa số trên lầu vọng ra. Ngay lập tức, một bóng đen nhảy xuống khỏi đó.

“Anh Tê phải đỡ lấy cơ thế cô Trương đấy!”

Giang Vũ không cho Tê Thiên Minh cỏ thời gian suy nghĩ, ỏm eo của Tê Thiên Minh rồi ném anh ta bay đến chỗ Trương xáo xáo đang rơi tự do trên không trung.

“Á”.

Tê Thiên Minh sợ hái hét lớn, vì anh ta vân chưa biết trời tràng mây gió gì mà lại bị người ta ném thẳng lên không trung.

Nhưng khi thấy Trương xảo xảo đang rơi đến chồ mình, anh ta cũng vươn tay ra đỡ lấy cơ thế cúa cô gái theo bán năng.

Cơ thế của hai người liên tục thay đối trong không trung, vừa lúc Tê Thiên Minh có đủ thời gian đế giảm bớt lực khi ngã xuống. Ngay sau đó, hai người rơi xuống mặt đất.

Khi Giang Vũ thấy hai người sắp chạm đất, anh lập tức tách hai chân khuỵu khối, đứng tấn. Còn hai tay kết hình ảnh Thái Cực Tá Lực đế giảm bớt lực hút của trái đất vào Tê Thiên Minh và Trương xáo xảo.

Lúc này, tay phải của Giang Vũ đã giữ chặt phàn eo của Té Thiên Minh, còn tay trái nảm lấy cánh tay của Trương xào xảo rồi từ từ di chuyến xuõng dưới theo hướng rơi cùa cơ thế hai người.

Lúc cơ thế hai người sâp chạm đất, Giang Vũ đã vận sức nghiêng hai tay về phía sau đế tránh hai người gặp kết quả đáng tiếc khi chạm đất.

Giang Vũ buông eo của Tê Thiên Minh ra, câ người của anh ta tiếp tục lăn như một quá bóng cao su thêm mười mét nữa, mới chịu dừng lại.

Đồng thời, Giang Vũ cũng nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trương xảo xảo rồi ôm cò gái vào lòng, sau vài vòng làn đế loại bó tất cá lực hút của trái đất, anh mới đặt cò gái đứng trên mặt đất thật vững vàng.

“Cò Trương còn trê nhưng lại nghĩ đến chuyện dại dột, chảc trong lòng tuyệt vọng lẳm rồi!”

Sau khi Giang Vũ ốn định cơ thế, mới rót chân khí vào cơ thế Trương xảo xảo, trêu chọc với vẻ mặt cười híp mât.

Khí của Giang Vũ truyền vào cơ thế Trương xảo xảo có tác dụng, đôi măt và mái tóc của cô gái đâ trở lại bình thường. Cô gái nằm trong lồ ng ngực Giang Vũ mà ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đối diện hỏi: “Anh là ai?”

“Tòi là người có thế cứu cô!”

Giang Vũ cười trừ trả lời: “Tôi không chỉ cứu mạng cò như hiện giờ, mà còn có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của cô và khôi phục gương mặt cô trở nên xinh đẹp như trước kia”.

“Thế anh trai cũng cứu tôi đi chứ!”

Tê Thiên Minh nàm ờ cách đó hơn mười mét mà uất ức, gào lên.

Lúc Tê Thiên Minh vừa mới bị Giang Vũ ôm, ném lên giữa không trung, mà cơ thế anh ta chưa kịp bay lén điểm cao nhất đã bị cơ thế Trương xáo xáo rơi xuống đập trúng.

Sau cùng, anh ta còn xui xèo biến thành công cụ giám bớt lực hút cho Giang Vũ nên bị anh ném văng ngã ra đất, nố đom đóm mât. Anh ta cảm giác cú va đập vừa rồi còn k1ch thích hơn cả ngồi cáp treo, bây giờ xương khầp cơ thế như muốn rã ra luôn.

Giang Vũ không thèm quan tâm đ ến Tê Thiên Minh mà ngấng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Trương Hồng Nham ló đầu ra cứa số kiếm tra: “Cậu Trương không cần lo, em gái anh không sao”.

“May quá, thật sự tốt quá!”

Trương Hồng Nham đang đau lòng khóc lóc, lập tức vui mừng như điên.

Trong phòng!

“Thằng bất hiếu kia, em gái mày nháy lầu tự tử còn mày lại kêu may quá. Mày còn lương tâm không đấy!”

Trương Hiến Minh đang co quáp ngồi dưới đất tuyệt vọng, lại nghe con trai vui mừng kêu, lập tức tức giận gào lèn.

“Em gái không sao hết bô’ ơi!”

Trương Hòng Nham vui mừng đến mức nói nầng lộn xộn: “Giang Vũ ném Thiên Minh lên trời, sau đó lại bât Thiên Minh và em gái của con…

“Con đang nói lộn xộn gì đấy?”

Trương Hiến Minh lo lăng đến trảng bệnh, căng thẳng hói: “Chẳng lẽ, con cũng đố bệnh rồi sao?”

“Mệt quá! Tóm lại Giang Vũ đỗ cứu xảo Xào. Con bé không sao hết á!”

Trương Hòng Nham không thế nói rõ ràng, nõn nóng đến mức dậm chân. Sau đó, anh ta vội vàng chạy ra ngoài.

“Căn phòng này là tầng bốn, làm sao Giang Vũ đỡ được xảo xảo chứ?”
 
Chương 133: Đòi lại sĩ diện, thật sự tin tên lừa đảo này sao


Tại sàn nhà họ Trương.

Giang Vũ vừa bế Trương xáo xào vừa vươn tay ra muốn đỡ Tê Thiên Minh lên. Trương Hồng Nham đã vội vàng ló ra hỏi: “Em gái của tôi sao rồi?”

“Cậu Trương cứ yên tám, em gái của anh không sao hết”.

Giang Vũ nhìn Trương Hồng Nham vừa vọt đến đối diện mình với ánh mắt sáu xa: “Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chặt chân của tôi nữa đúng không!”

“Ai muốn đánh anh?”

Trương xảo xảo nghe thế lập tức ôm chặt cố Giang Vũ hơn, rồi lại nhìn Trương Hồng Nham yếu ớt nói: “Anh trai không được bãt nạt người cứu mạng cúa em!”

“Anh không có… Em vừa kêu anh là gì?”

Trương Hồng Nh@m muốn giải thích lại bất ngờ, đến mức trợn tròn mat, nước mắt cứ thế tuôn lã chã ra ngoài: “Đã lâu lắm rồi, em không gọi anh là anh trai nữa đấy! ông trời có mat mà, em gái tôi thật sự khỏe lại rồi!”

“Em…”

Trương xảo xảo định nói gì đó lại vừa mớ miệng, đã ngất đi.

“Cậu Trương đừng mừng quá sớm!”

Giang Vũ bình tĩnh nhìn Trương Hồng Nham, suốt quá trình cám xúc trẽn gương mặt anh chẳng chút thay đổi nào: “Tòi chí tạm thời sử dụng chân khí đế kiềm chế thứ kia trong cơ thế cỏ Trương, sau khí mặt trời xuống núi, thứ đó lại sẽ ra ngoài tác quái nữa”.

“Thứ này bị chuyên gia mà bố con anh mời chọc tức, nó nổi điên lên rồi sẽ giống như hành động. Lúc đó, cô Trương bị ảnh hưởng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết!”

“Thế thì mạng sống của em gái tôi đang gặp nguy hiếm rồi!”

Trương Hồng Nham vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vẻ mặt lập tức lo láng mà trâng bệch. Anh ta vội vàng cầu xỉn Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng cúa em gái tôi, nhưng dù sao có câu cứu người phải cứu cho chót. Anh hãy giúp em gái tôi chữa khỏi căn bệnh này đi!”

“Giang Vũ tôi đây không phài kẻ dề dãi, gọi là đến, đuổi là đi như thế!”

Giang Vũ lãc đâu, chắng nế nang ai. Anh giao Trương xảo xảo đang ngất trong vòng tay cho Trương Hồng Nham rồi lạnh lùng nói: “Tòi với nhà họ Trương chẳng có tình câm hay quen biết gì cá, nhưng tôi nế mặt anh Tê mới đến đây một chuyến”.

“Tòi chấp nhận các người không tin tôi, nhưng các người lại chửi mắng, bêu xấu tôi và anh Tê. Vặy thì các người cứ đi tìm chuyên gia kia cứu cô Trương đi, tạm biệt!”

Tê Thiên Minh thấy Giang Vũ muốn rời đi, anh ta vội vàng kêu cứu theo bản năng: “Tôi ở đây này anh Giang…”

“Anh câm miệng đi!”

Giang Vũ không cho Tê Thiên Minh nói, mà ôm vững eo cùa anh ta rồi xách đi ra ngoài.

Trương Hồng Nham đứng trơ măt nhìn Giang Vũ rời khỏi biệt thự mà lòng âm thầm lo láng mién man, anh ta đang nghĩ làm sao đuối kịp Giang Vũ khi mình đang bế Trương xâo xảo chứ? Thôi thì, anh ta về biệt thự trước đã.

Trương Hiến Minh thấy Trương xáo xáo vần bình an không chút vết thương, hay trầy xước nào, vội vàng mừng rỡ hõ lên: “Con gái số khó của bố, nếu con xày ra chuyện gì thì bõ cũng chết theo con!”

“Bố đừng khóc nữa, trước tiên bố cứ đưa Xáo Xáo lẻn phòng, còn con sẽ đi tìm Giang Vũ. Bây giờ, chỉ có mói mình anh ta mới chữa được bệnh cho xảo xâo!”

Trương Hồng Nham giao Trương xảo xảo cho Trương Hiển Minh, căn dặn: “Phái rồi, bố này! Bô’ gọi điện thoại lại cho chú Tê và xin lồi đi, sau đó nói chú ấy liên lạc với Thiên Minh giúp chúng ta”.

“Bố con mình đã gây tội tày trời với Giang Vũ rồi, trước mẩt chí còn chú Tê với Thiên Minh mới giúp được chúng ta thôi!”

“Được rồi! Bố lập tức gọi điện thoại cho chú Tề của con ngay đây!”

Trương Hiến Minh gọi người hầu đến chãm sóc Trương xâo xào, còn mình lấy điện thoại ra gọi cho Tê Báo Quốc.

Trương Hồng Nham lại vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đuối theo Giang Vũ và Tê Thiên Minh.

“Tòi biết anh giận bố con họ, nhưng anh Giang à, tỏi đã xem Xáo xáo như em gái ruột của mình. Anh có thể nể mặt tôi mà cứu cò bé không?”

Tại trước cửa chính của biệt thự, Tê Thiên Minh nóng ruột nhìn Giang Vũ.

“Anh với Tê Bảo Quốc bị bố con nhà họ Trương chửi bới chỉ vì tôi, cho nên tôi phải thay hai người đòi lại thế diện rồi”.
 
Chương 134: Cậu Trương nói quá rồi!


Tê Thiên Minh bất ngờ thốt lẻn, anh ta hoàn toàn không ngờ suy nghĩ cúa Giang Vũ lại thẳng thắng đến như vậy.

“Vừa rồi tôi đã nói, tôi với nhà họ Trương chà có tình cảm hay quan hệ gì. Tôi chỉ nế mặt của anh mới đến đây thôi”.

Giang Vũ gặt gù giải thích tiếp: “Thật ra tôi

không quan tâm họ đối xử với tôi ra sao, cũng chả thèm đế ý nhà họ Lăng có vay được khoản tiền đó không. Nhưng tỏi đã liên lụy đến anh và Tê Báo Quốc bị người ta nhục mạ, nên tỏi phái đòi lại thế diện cho hai người!”

“Tòi thật quá vinh dự khi có thế làm bạn của anh Giang đây!”, Tê Thiên Minh câm động nhìn Giang Vũ cảm thán.

Nếu những người khác nghe Giang Vũ nói thế này, họ chì nghĩ anh đang giả vờ giả vịt cho có oai thôi.

Nhưng những lời đó lọt vào tai của Tê Thiên Minh, anh ta lại tin Giang Vũ hoàn toàn không thèm để ý chuyện nhà họ Lăng vay được khoản tiền kia hay không, cũng không đế ý thái độ của nhà họ Trương với mình.

Bây giờ, những gì Giang Vũ đang làm chí là đòi lại cõng bang từ những tốn thương và bất công họ phải chịu.

“Xin anh Giang hây dừng bước! Tòi đại diện cho tôi với bố mình chân thành xin lỏi anh!”

Lúc này Trương Hồng Nham đã đuổi kịp hai người, anh ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Trước là do chúng tôi có mat mà không thấy thái sơn, chọc giận anh. Mong anh đừng chấp nhặt bố con tôi”.

“Cậu Trương nói quá rồi!”

Giang Vũ rất thoải mái như chuyện chầng liên quan đến mình xua tay, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có bất kỳ tình càm hay quan hệ gì với

nhà họ Trương, nhưng khi vào cửa đã vò lè bước vào rồi. Các người đổi xứ với tòi như vậy cũng rất hợp lý hợp tình!”

Trương Hồng Nham hiểu ý trong lời nói của đối phương, khóe miệng run rấy, những lời này chứng minh Giang Vũ đang tức giận!

“Trước đó, tõi với bò’ đã quá lo láng cho Xáo Xáo nên mới làm ra hành động vỏ lê như thế”.

Trương Hồng Nham thấy Giang Vũ vẫn còn tức giận, đành nhìn sang Tê Thiên Minh: “Hai nhà tôi với anh đã có tình cảm thân thiết từ láu, anh cũng đối xứ với xảo xáo như em gái. Vậy nên, tói xin anh năn nỉ anh Giang để cứu xâo Xảo!”

“Hai nhà chúng ta đã có tình cảm sâu nặng từ lâu mà Hồng Nham! Anh cũng biết rõ, ấy vậy mà sao anh nghĩ tòi đến đây hại xảo xảo được vậy?”

Lúc này, Tê Thiên Minh cũng oán hận, mâng lại: “Ấy vậy mà, chú Trương với anh lại tình nguyện tin người ngoài mà không hề tin tòi và bố. Thậm chí, hai người còn muốn cât đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đúng là làm lòng người lạnh lẽo”.

”Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai thật rồi!”

Trương Hòng Nham cúi đầu xấu hố, cáu xin: “Sau này tòi với bố sẽ đến nhà thàm và xin lỏi, nhưng tình hình gấp rút bây giờ là cứu xảo Xào thoát khỏi nguy hiếm. Vậy nên, tôi cầu xin

anh…”

Trương Hồng Nham chưa nói hết, điện thoại của Tê Thiên Minh đã reo lên.

“Bố của tỏi muõn nói chuyện với anh Giang này”.

Tê Thiên Minh bằt điện thoại lên, rồi đưa cho Giang Vũ.

Giang Vũ gật đầu, nhận điện thoại. Sau đó, anh bát đâu nói chuyện với Tề Báo Quốc.

Trước đó, Tê Báo Quốc đã gọi cho Trương Hiến Minh. Cuối cùng bị ông ta chứi xối xá không kịp ngáp, vậy nên Tê Báo Quốc bây giờ cũng đang nối điên lên.

Nhưng mới vừa rồi Trương Hiển Minh đã gọi cho Tê Bảo Quốc xin lỗi, còn khóc nức nở kế tất cả mọi chuyện cho ông ta nghe và xin tha thứ. Nhờ đó mà thế diện của Tê Bảo Quốc vừa mất đi vài phút trước cũng đã lấy lại.

Tê Bào Quốc cũng rất lo cho Trương xảo Xảo, thế nên ông ta tha thứ cho Trương Hiển Minh. Sau đó, mới gọi cho Giang Vũ cầu tình giúp bố con họ.

“Nếu Tê Báo Quốc đã mớ miệng, thì tôi sè nế mặt ỏng ta và anh Thiên Minh”.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thái độ của Giang Vũ thoái mái hơn nhiều.

Anh cũng không muốn thấy một cò gái yếu ớt chết trẻ như thế, cho nên mấy chuyện giận dồi vừa rồi chì là đế lấy lại thế diện cho bố con nhà họ Tê thôi.

“Bố con tôi đã biết sai thật rồi, sau này sẽ đền bù cho mọi người một cách tốt nhất”.

Trương Hồng Nham lập tức vui mừng, nhiệt tình nói: “Mời anh Giang đi vào trong, xin anh hãy chữa bệnh cho em gái cúa tôi*.

“Tòi rất xin lối cậu Giang, trước đó tôi quá quan tâm đ ến bệnh tình con gái mình nên bó mất hết lý trí, vò lế với cậu như thế. Mong cậu bó qua cho”.

Trương Hiến Minh thấy Giang Vũ được con trai mình dần về, xấu hố quỳ trên mặt đất mà xin lỗi ròi lại càu xin: “Xin cậu nế mặt anh Bảo Quốc mà hãy cứu con gái tôi!”

“Tôi đã quay về đây thì đã chứng minh tôi không đứng nhìn mà không cứu khi người ta sáp chết”.

Giang Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trương Xáo Xáo nằm trên giường, nói: “Những cách chữa trị bình thường không thế trị hết cho cỏ Trương được, nhưng tôi có một cách chữa khói hắn”.

“Vậy làm phiền cậu Giang rói! Cậu chì c‘án chữa khỏe cho con gái tôi, nhà họ Trương sẽ càm tạ cậu một món quà hậu hĩnh”.
 
Chương 135: Chỉ sợ anh thua đến không ngóc đầu lên nổi!


Nhìn thấy Trương Minh Hiền muốn Giang Vũ chữa trị cho Trương xảo xào, Lăng Phi Dương liền luống cuống.

Bruce xuất sư bất lợi, nếu Giang Vũ thật sự chữa khỏi cho Trương xào xảo thì khoản vay của nhà họ Lãng có lẽ sẽ bị ngâm lại.

‘Giám đốc Trương, người này rõ ràng không hề biết y thuật, nếu không thì đã không ớ rế ba nâm, bị người ta câm sừng cũng không dám hé rang nói nửa lời!’

Lăng Phi Dương vội vàng nhắc nhớ: ‘Hắn là ké lừa đảo, ông đừng đế bị hắn lừa!’

‘Tất cà những dự đoán trước đó của cậu Giang đối với con gái tôi đều đã biến thành sự thật, lừa đáo chỗ nào chú?’

Nghe vậy, Trương Hiến Minh lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương, nói: ‘ông Lăng, càm ơn ông đã quan tâm đ ến con gái tôi, nhưng xin hãy cấn thận trong lời nói của mình’.

‘Tòi…”

Lăng Phi Dương mấp máy mòi, không có cách nào phản bác.

‘Giám đốc Trương, thật sự thực xin lồi, tôi không ngờ bệnh tình cúa cỏ Trương nghiêm trọng như vậy cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đó”.

Thấy Lăng Phi Dương không thế phản bác,

Bruce liên xin lồi trước, sau đó lập tức cam đoan: Tòi sẽ đưa ra cho cô Trương một kế hoạch điều trị tinh chuẩn, đám báo cò Trương có thể khỏi bệnh hẳn…”

‘ Bác sĩ Bruce không cần phải tự trách mình, là do tình huống của con gái tôi quá đặc biệt, không liên quan gì đến việc trị liệu của cậu’.

Trương Hiển Minh gật đầu với Bruce một cách lịch sự, uyến chuyến nói: ‘Nhưng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ đế cho cậu Giang đảm nhận việc trị liệu cho con gái tôi

‘Tuyệt đối không được!’

Sác mặt Bruce thay đối, trịnh trọng địa cành cáo: “Chúng ta nhất định phải tin vào khoa học, không thế tin vào kẻ miệng luôn nói đến chuyện quý thân này. Mẻ tín dị đoan sẽ hại chết người!”

Trước giờ đã kiếm được vô số tiền của từ nhà họ Trương, đương nhiên Bruce không muốn Giang Vũ phá hòng việc tốt của mình nên lập tức phán đối.

‘ Bác sĩ Bruce, nếu cặu nói cậu tin vào khoa học, vậy cậu có thế giải thích tại sao vừa nãy em gái tôi lại bay lên không?’, Trương Hồng Nham sốt ruột hỏi.

Sắc mặt Bruce cứng đờ, anh ta thực sự không thể giải thích được bằng khoa học chuyện vừa xảy ra với Trương xảo xảo.

Nhưng anh ta cũng không muốn bò lỡ cơ

hội kiếm được nhiều tiền, liền nghiến rang nghiến lợi nói: “Giám đốc Trương, nếu ông tin lời nói dối của người này thì một khi bệnh tình của cô Trương trở nên xấu đi thì sẽ không liên quan gì đến tôi”.

1 Nếu sự việc trở nên tồi tệ hơn, ông muốn tòi tiếp tục chữa trị cho cô Trương thì ông phải trả thêm tiền’.

Lăng Phi Dương tức giận trừng mat nhìn Bruce, ỏng ta không ngờ răng chuyên gia mà ông ta mời về trong mãt chỉ có tiên, chính là một tên hám tiền!

Nghe vậy, Trương Hiến Minh cũng do dự, mặc dù anh ta đã có chút tin tướng Giang Vũ, nhưng anh ta cũng không chãc Giang Vũ nhất định có thế chữa khỏi bệnh cho Trương xảo Xáo.

‘BỐ, không cần do dự!’

Thấy bố mình dao động, Trương Hồng Nham bước nhanh về phía trước, nhác nhở nói: Con đã tốn rất nhiều công sức đế mời Giang Vũ trở lại, nếu như chúng ta còn chọc giận anh ấy thì e rằng ngay cá chú Tê và anh Thiên Minh cũng sẽ không mời anh ấy quay lại được đâu”.

Trương Hiến Minh bừng tỉnh, kiên định nhìn Giang Vũ: ‘Tôi tin anh Giang có thế chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, cậu đã phí còng lo lắng rồi .

Ông ta cũng sợ Giang Vũ sẽ lại bỏ đi, nếu chuyện đó xảy ra thì cho dù ông ta có đi nhờ vả
 
Chương 136: Cậu sợ rồi sao?


Nhìn thấy bố con nhà họ Trương đã đưa ra quyết định, Giang Vũ mỉm cười hài lòng, tự tin đưa ra lời cam đoan.

‘Nhóc con, đây không phải nơi đế cậu khoe khoang lừa gạt, làm gì cũng phái suy nghĩ đến hậu quả! ‘

Bruce lạnh lùng nhìn Giang Vũ, cảnh cáo nói: “Nếu tình trạng của cô Trương trở nên tồi tệ hơn vì việc trị liệu của cậu thì kết cục của cậu sẽ rất thê thảm”.

‘ Lời này phải dành cho anh mới đúng!’

Giang Vũ liếc nhìn Bruce: Những phương pháp trị liệu anh sử dụng trước đây không những không giúp có Trương khỏe hơn mà còn k ích thích cô ấy nhảy lầu suýt chết. Đáy chính là bản lĩnh của một chuyên gia sao?’

‘Đó… đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi’.

sâc mặt Bruce đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho tòi ba tháng, tòi cam đoan có thế khiến cho bệnh tình cúa cò Trương chuyến biến tót đẹp”.

‘Đối với tình huống của cô Trương thì không cần phái lãng phí nhiều thời gian như vậy’.

Giang Vũ cười khinh thường, tự tin nói:”Tỏi có thế khiến cô ấy bình phục chì trong vài phút’.

‘Nói dối, cậu ta nhất định đang nói dối”.

Bruce chì vào Giang Vũ, kích động hét lên: “Đối với bệnh tình của cỏ Trương thì cho dù là chuyên gia như tôi cũng phải mất ít nhất ba tháng mới có thế giúp cho bệnh tình từ từ thuyên giảm, sau đó chậm rãi điều trị tiếp”.

‘Người này lại nói có thế chữa trị cho cỏ Trương chì trong vài phút, đây không phải lừa đáo thì là gì?’

Những người khác cũng khó hiếu nhìn Giang Vũ, bởi vì lời nói của Giang Vũ thật sự tự tin đến mức khó có thế tin được.

Đừng nói bệnh tình cúa Trương xáo xáo quá phức tạp, đến ngay cả những dạng trầm cảm đơn gián nhất cũng không thế muốn chữa khỏi là chữa khỏi.

Các loại bệnh tâm thần thường cần thời gian điều trị lâu dài mới có thế chữa khỏi.

‘Nếu anh báo tỏi là ké lừa đảo thì anh có dám đánh cược không?’

Nghĩ đến củ nhân sâm sáu mươi năm mà Làng Phi Dương đưa cho Bruce trước đó, khóe miệng Giang Vũ hơi nhếch lên: “Chi mất mấy phút là tôi có thế chứng minh tôi không phài kẻ

lừa đảo, anh có dám cược không?’

“Đương nhiên dám, cậu muốn cược cái gì?”, hai mat Bruce sáng lên, tràn đầy tự tin.

Có rất nhiều nhà tám lý học đẳng cấp thế giới cũng không có khà nang phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân trầm cám nặng hoặc rối loạn càng thẳng trong một thời gian ngăn.

Hơn nữa, Trương xảo xáo mầc hai cần bệnh cùng một lúc, có đánh chết Bruce cũng không tin rằng Giang Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta chỉ trong vài phút.

“Tòi nghe nói ông Lăng đã dùng nhân sâm sáu mươi nãm làm thù lao đế mời anh đến đây, vậy lấy nhân sâm này đánh cược đi”.

Giang Vũ li3m môi, nhìn Bruce cười nói: Tôi thẳng thì anh đưa nhân sám cho tôi, tôi thua thì tôi cũng đưa cho anh một món dược liệu sáu mươi năm khác’.

Thật ra hiện tại trong tay Giang Vũ không hề có dược liệu sáu mươi năm tuối, cho nên anh cũng rất h@m muốn có được loại dược liệu này.

Tuy nhiên Giang Vũ rất tự tin vào bàn thân nên đã nghĩ đến việc dùng tay không lừa lấy cây nhân sâm trong tay Bruce.

‘Được! Tòi đánh cược với cặu, nhưng cậu phái cược thêm!’

Nghe Giang Vũ nói, Bruce mỉm cười, hai mắt sáng lên, nói: Ngoại trừ cây nhân sâm kia

thì tôi sẽ dùng hết tiền tiết kiệm của mình đế đặt cược thêm 50 triệu, cậu có dám cược không?’

Là một chuyên gia tâm lý đẩng cấp thế giới, Bruce không chỉ tự tin không kém mà còn tin chắc rằng không ai có thể chữa khỏi căn bệnh nghiêm trọng của Trương xảo xào chỉ trong một thời gian ngân.

Cho dù có cược mạng thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà cược ra toàn bộ.

‘Anh muốn cược thêm sao!’

Giang Vũ sứng sốt, nét mặt đột nhiên trớ nên kỳ quái.

‘Cậu sợ rồi sao?’

Nhìn thấy phán ứng cúa Giang Vũ, Bruce còn tướng rằng Giang Vũ hèn nhát, liền khiêu khích nói: ‘Nếu biết sợ rồi thì cứ ngoan ngoãn tự thừa nhận bán thân chính là ké lừa đảo sau đó cút đi, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho cô Trương1.

‘Tôi chỉ sợ anh thua không ngóc đâu lên nổi thôi!”

Giang Vũ sờ sờ cãm, nói: “Vốn dĩ tôi chí muốn cây nhân sám trong tay anh, không ngờ anh lại chủ động muốn dâng cho tôi thêm năm mươi triệu, đúng là ngại quá!”

‘Khoác lác, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giành chiến thắng sao!”, Lăng Phi Dương khinh thường nhìn Giang Vũ nói.
 
Chương 137: Ông dám chết thì tôi dám chôn!


Lăng Phi Dương đã điêu tra chi tiết về thân phận bối cánh cúa Bruce, ỏng ta biết Bruce là một trong hai mươi chuyên gia tâm lý hàng đầu thế giới nên mới bỏ ra rất nhiều tiền đế mời anh ta về đây.

Vì vậy khi thấy Bruce tiêu hết tài sản đế đánh cược với Giang Vũ, Lăng Phi Dương cũng muốn cược lớn.

Nếu có thế lấy được phương thuốc cúa ba loại thân dược từ tay Giang Vũ thì nhà họ Làng sẽ không cần phải chuyến trọng tâm sản nghiệp cúa mình nữa, họ chí cần đổi tên ba loại thuốc này rồi đưa chúng ra thị trường là có thế kiếm tiền.

Như vậy thì nhà họ Lăng chắng những có thế xoay chuyến thế cục thất bại trên thị trường y dược – mỹ phẩm, còn có thể dựa vào ba loại thần dược này đế phát triến vượt bậc, vượt ra khỏi Giang Đỏng, trở nên nổi tiếng khẳp thế giới.

‘Cược nhỏ thì vui, cược lớn thì hại thân!”

“Vốn dĩ tòi chỉ muốn đánh cược 100 triệu mà cậu Lăng đưa cho tôi, cho dù có thua cũng sẽ không đau lòng”.

“Vậy mà ông Lăng lại vung tay cược đến 500 triệu, có phái là chơi lớn quá rồi không?”

Giang Vũ nhìn Lãng Phi Dương, nét mặt kỳ

quái: ‘Với tình hình hiện tại của nhà họ Lăng thì ông có đú khả nang lấy ra 500 triệu không?”

‘Hừ! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Mặc dù hiện tại nhà họ Lãng đang gặp khó khần nhưng nầm trầm triệu cũng không phải là vấn đề ‘.

Lăng Phỉ Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: ‘Nếu không dám cược thì cứ thừa nhận mình là kẻ lừa đảo rồi cút đi!”

‘Tòi có gì mà không dám cược, ông dám chết thì tỏi dám chôn! ‘

Giang Vũ phá lên cười, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy cây nhân sâm sáu mươi năm tuối, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn số tiền lớn đến 550 triệu!

‘Vậy mời giám đốc Trương làm chứng’.

Lăng Phi Dương gặt đầu mạnh mẽ, nhìn Trương Hiến Minh.

‘Được, tôi đồng ý’.

Trương Hiển Minh mím cười, kiên định nói: ớ tinh Giang Đông tòi có tư cách làm còng chứng viên, không ai có thế thua mà không chung cược!”

‘Bố, bố đang làm cái gì vậy?’

Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Trương Hiến Minh, nói nhỏ: ‘Bọn họ lợi dụng sức khóe của Xáo Xáo đế cá cược, thật quá đáng. Sao bố lại đồng ý với bọn họ?’

‘Hồng Nhan, con van còn quá trẻ!’

Trương Hiến Minh mỉm cười, giải thích: Bởi vì bọn họ đã đặt cược quá lớn cho nên bọn họ mới phái cấn thận chữa trị cho xáo xáo’.

‘Cược càng lớn thì xảo xảo càng nhận được trị liệu tốt hơn. Sao bố lại không đồng ý chứ?1

‘Con hiếu rồi, van là bố sáng suốt nhất!’

Trương Hồng Nham chợt bừng tính, âm thâm ngưỡng mộ, quá nhiên gừng càng già càng cay!

Sau khi ba bên thống nhất, đoàn người trở lại phòng của Trương xảo xảo.

Người hâu của nhà họ Trương đã sứa xong cửa số, còn Trương xảo xào vần đang mê man ngủ trên giường.

‘Mởhết rèm ra”.

Sau khi vào cửa, Giang Vũ chậm rãi bước về phía cửa số.

Sầc mặt Trương Hiến Minh tái đi, ông ta nhâc nhở: ‘Cậu Giang, con gái của tôi không thế chịu được ánh sáng…’

‘Đó chỉ là bóng đen tâm lý. Nếu như cứ đế chuyện này tiếp diễn thì tình hình của cò Trương sẽ càng tồi tệ hơn’.

Giang Vũ ngât lời Trương Hiến Minh mà không quay đầu lại, thắng thừng mở tấm rèm trước mặt ra: ‘Lúc nãy cỏ ấy nháy lầu cũng đã tiếp xúc với ánh sáng, thân trí còn được khói phục một chút’

‘Đúng đúng đúng! Lúc nãy xảo xảo còn nhận ra tỏi, gọi tỏi là anh hai!’

Trương Hồng Nham liên tục gặt đầu, nhanh chóng chạy đến các cửa sổ khác và mở toàn bộ rèm cản sáng ra.

Chẳng bao lâu sau, căn phòng tối đen đã được ánh sáng mặt trời chiếu vào.
 
Chương 138: Nhìn thấy chưa?


‘Hừm! Bệnh tình nghiêm trọng của cô Trương vốn không thế tiếp xúc được với ánh sáng!1’

Bruce hừ lạnh một tiếng, giếu cợt nói: Thâng nhóc này càn bản không có kiến thức tâm lý học, chỉ đứng đây nói bậy bạ mà thòi ”.

‘Giang Vũ, nếu như cô Trương xáỵ ra chuyện gì thì cậu phái chịu hoàn toàn trách nhiệm, và chúng tôi liền thắng cược”.

Lảng Phi Dương hoàn toàn không quan tâm đ ến sự sống và cái chết của Trương xào Xảo, ỏng ta chí muốn thắng CƯỢC càng sớm càng tốt.

‘Không cần sốt ruột dù sao cũng sẽ có kết quà sớm thôi”.

Giang Vũ liếc nhìn Lăng Phi Dương và Bruce: “Nếu như anh đã là chuyên gia tâm lý học thì anh nên biết răng mặc dù người bệnh mâc chứng trầm câm xuất hiện chung với các triệu chứng kích động thì bệnh nhân cũng không thế bị rối loạn căng thắng và trầm cảm sâu trong chung một thời điểm’.

‘Mặc dù trường hợp mẳc cả hai căn bệnh này rất hiếm nhưng không phải là không thế xảy ra”.

Bruce kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Chính là bởi vì triệu chứng nghiêm trọng như vậy nên tòi khắng định anh không thế chữa khỏi trong một khoảng thời gian ngân”.

“Cho dù vậy thi e rằng chuyên gia tám lý học các người cũng không thể chữa khỏi, hoặc là các người ngay từ đầu đỗ không có nầng lực chữa trị”.

Giang Vũ nhìn Bruce, kiên quyết nói: ‘Bởi vì đây vốn không phái là bệnh”.

‘Đừng nói nhảm nữa, nếu có bán lĩnh thì cứ chữa khỏi bệnh cho cô Trương trước, bằng không thì mau nhận thua rồi chung cược’.

Bruce sốt ruột thúc giục, nhưng trong lòng lại dâng lên một nòi bất an.

Bởi vì thật sự từ trước đến nay những bệnh nhân mâc hai càn bệnh cứng đẳu này chưa bao giờ được các chuyên gia tâm lý chữa

khỏi.

Bệnh nhân hoặc sẽ chết một cách bi thảm, hoặc sẽ hồi phục một cách khó hiểu, điều mà khoa học hoàn toàn không thể giải thích được.

‘Bây giờ tôi sẽ cho anh biết tại sao cô Trương lại trở nên như vậy?”

Giang Vũ khẽ nở nụ cười, anh bước tới chỏ Trương xáo xáo, âm thầm vận công ngưng tụ chân khí trên tay phái rồi đặt tay lên trán Trương xáo Xáo.

‘Già thần giả quỷ, nếu như làm vậy có thế trị bệnh thì tôi đây cũng là thần y .

Nhìn hành động cúa Giang Vũ, Làng Phi Dương bTu môi khinh thường.

‘Ké lừa đảo, hần nhất định là ké lừa đảo. Tói chưa từng nghe nói có người nào có thế chữa khỏi bệnh tâm thân như vậy’.

Bruce hưng phấn siết chặt nám tay: ‘Nhóc con cứ chờ thua đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ phát tài’.

‘Õng Lãng, Bruce!’

Sẳc mặt Trương Hiến Minh âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người thật sự hy vọng con gái của tòi không thể chữa khỏi sao?”

‘Giám đốc Trương đừng hiếu lầm’.

Lăng Phi Dương nhanh chóng giải thích: ‘Chúng tôi chỉ muốn õng nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Vũ, một kẻ lừa đảo’.

Bruce hoàn toàn không đế ý đến sổng chết cúa ai, trong mât anh ta chí có tiền mà thôi.

Tháng được Giang Vũ thì liền cỏ thể kiếm được 50 triệu cùng với một dược liệu quý, việc này còn có thể kiếm tiền nhanh hơn việc anh ta cố sức chữa trị cho Trương xảo xảo.

Vài phút sau, khi Giang Vũ truyền chân khí vào cơ thế Trương xâo xảo, vẻ mặt đau đớn của Trương xáo xáo biến mất, cô ta dần dần llấy lại bình tĩnh.

‘Nhìn thấy chưa?”

Tê Thiên Minh hưng phấn nâm chặt nám đấm: ‘Xáo xảo đã lấy lại bình tĩnh, tôi đã nói Giang Vũ nhất định có thế chữa khỏi xảo xảo’.

Bố con nhà họ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất điều đó đã chứng minh Giang Vũ có khá nàng giúp Trương xáo xáo bình tĩnh ổn định trở lại.

‘Các người đến nhìn cho kỹ đây, lên!’

Lúc này Giang Vũ khẽ quát một tiếng, giơ tay phái đang ấn vào trán Trương xảo xảo lên thật mạnh.

■Hú…”

Khoảnh khác tiếp theo, một màn sương đen kinh hoàng bị Giang Vũ rút ra khỏi cơ thế Trương xảo xảo, trong màn sương đen phát ra những ám thanh nức nở khúng khiếp giống như những tiếng khóc than.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng đêu bị dọa cho sợ hãi.

Không ai ngờ rang Giang Vũ có thế rút ra một thứ quái dị như vậy từ trên cơ thể của Trương xảo xảo, thật sự rất ly kỳ.

Bruce vốn là một người theo chú nghĩa vò thần trung thành với khoa học, nhưng lúc này anh ta cũng phái trợn mat há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt.

‘Thủ thuật che mẩt, đáy chắc chắn là thủ thuật che mât của Giang Vũ’.
 
Chương 139: Thực hiện cá cược


“Đây là một loại nàng lượng được ngưng tụ từ khí Âm sát, luồng năng lượng này nhập vào trong cơ thế của cô Trương, hình thành nên một loại tà ma tên là Mộng Yếm”.

Giang Vũ nhấc đám sương màu đen xì bên trên tay lên, nói: “Cô Trương là bị thứ này bám vào người, vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ năm mơ các loại ác mộng, khiến cho sức khỏe tinh thần bị tốn hao nghiêm trọng, mới trở nén ngơ ngấn điên dại”.

“Chí khi loại bỏ được hết nó ra khỏi cơ thể của cò Trương thì cò ấy mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, nếu không, bất cứ phương pháp chữa trị nào cũng đều vỏ hiệu, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng”.

“Con gái tôi sao lại bị thứ này bám vào người chứ?”, Trương Hiển Minh khó hiếu hỏi.

Giang Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Nếu như tòi đoán không nhâm, nơi mà cô Trương bị tại nạn có lẽ từng có người chết đúng không?”

“Đúng đúng đúng! Em gái tỏi bị phát hiện xáy ra tai nạn ở gần khu nghĩa trang, ở đó toàn là người chết”.

Trương Hồng Nham gật đầu lia lịa, sự tin tướng đối với Giang Vũ càng lúc càng tăng lên, dù gì chưa từng có ai nói với Giang Vũ về địa điểm nơi xảy ra tai nạn, mà Giang Vũ lại có thế đoán ra được.

“Vậy thì đúng rồi, nghĩa trang là nơi có âm khí tụ hội”.

Giang Vũ gật đầu, phân tích: “Cô Trương lúc đầu có lẽ đang lái xe ngang qua khu nghĩa trang, bị âm khí xâm nhập làm rối loạn thần trí, mới gây ra tai nạn”.

“Nói như vậy, em gái tôi không phải là vì giận dổi với mẹ mà lái xe với tốc độ cao, mà là gặp phải mấy thứ tà ma à”.

Trương Hồng Nham ngỡ ngàng hiểu ra, lầm bầm: “Em gái cũng là người bị hại!”

“Nói năng vớ vấn!”

Đúng vào lúc này, Bruce bỗng nhiên thét lên chói tai: “Chúng tôi đến từ phương tây, không tin vào mấy thứ quỷ thần này, đáy đều là mấy thứ phong kiến mê tín của các quốc gia phương Đòng…”.

“Bruce! Nếu như đáy là phong kiến mê tín, vậy thì cậu làm sao giải thích được đám sương đen kia?”, Trương Hiển Minh hết nhịn nối quát lên.

Bruce bổng cứng họng, đúng là không thể dùng quan điểm khoa học đế giải thích được tất cả những gì xáy ra trước mât.

“Con ve mùa hè không biết được trận tuyết cúa mùa đông, anh ta vĩnh viến cũng không thế hiếu được sức mạnh thần bí của phương Đông”.

Giang Vũ lăc đàu, sau đó nhìn về phía đám

mây màu đen, cân nhâc nên xử lý cái thứ này như thế nào?

“Bất kế người khác có tin hay không, dù gì tòi cũng tin”.

Trương Hiến Minh khiếp sợ nhìn đám sương đen kia, nói bằng giọng đầy câng thẳng: “Nếu như thứ này đã đáng sợ như thế, vậy chúng ta phái xử lý nó như thế nào, có thể ném nó đi được không?”

“Không được!”

Giang Vũ lẳc đầu: “Loại Mộng Yếm này đã hấp thu không ít sức mạnh tinh thần của cô Trương, đã gần kết với cô ấy rồi, nếu như vứt nó đi thì nó vẫn sẽ ngưng tụ lại lần nữa mà trở về tìm cô Trương”.

“Vậy thì phải làm sao đây?”, Trương Hỏng Nham sốt ruột xoa xoa tay.

“Tôi tạm thời vần chưa nghĩ ra cách nào đế tiêu diệt được nó hoàn toàn, nhưng mà có thể bảo đảm nó sẽ không đến làm phiền cô Trương nữa”.

Giang Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó há miệng hướng về phía đám sương đen kia, hút nó vào trong cơ thế của anh.

“Sao anh lại nuốt đám sương đen kia vậy?”

Mặt Tề Thiên Minh biến sắc, lo lắng nói: “Thứ kia đáng sợ như thế, anh lại hút nó vào người không phải là sẽ rất nguy hiếm hay sao?”

Nhưng người khác cũng ngấn ra, ai nấy

đ’êu không ngờ được Giang Vũ lại mạnh mẽ như thế, nuốt chửng cá Mộng Yếm đáng sợ kia, quá…

“Tòi là người tập võ, cả người toàn là chính khí, Mộng Yếm không thế gây ra bất kỳ tốn thương gì đến cơ thể cúa tôi”.

Giang Vũ nhẹ nhàng lau miệng, mỉm cười nói: “Như vậy thì thứ này sẽ không thế đến gáy phiền phức cho cô Trương nữa rồi”.

“Đúng là cảm động quá!”

Nhìn thấy Giang Vũ vì sự an toàn của xâo Xáo mà cam tâm tình nguyện mạo hiếm, hai ba con nhà họ Trương đều câm thấy vô cùng câm kích.

“Giả thần giả quỷ, tôi thấy đây là mấy cái thuật che mát do chính cậu ta tạo ra thì có”.

Lãng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ, mặc dù ông ta cũng rất giật mình, nhưng vẫn không tin tưởng Giang Vũ lại có bàn lĩnh lớn đến nhưthế, quan trọng nhất là ông ta không muốn thua cuộc trong lần cá cược này.

“Mộng Yểm trên người cò Trương đã bị tòi loại bỏ rồi, vậy cô ấy sẽ tỉnh lại và hòi phục nhanh thôi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom