Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1163


Chương 1163

Ít nhất thì đây là chuyện mà mấy bác sĩ y tá như bọn họ không làm được. Vậy mà tới nay Tô Nhược Hân thì cô lại làm được.

Còn làm được một cách rất dễ dàng.

Sau khi uống thuốc xong, Hạ Thiên Hương nhanh chóng an tĩnh lại. Cô ta im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại biến thành một cô gái ngoan ngoấn.

Tô Nhược Hân khẽ thở phào một hơi rồi nói với y tá đang ngồi phía trước: “Chí ít cô ấy cũng sẽ có thể yên tĩnh một tiếng đồng hồ. Nhân lúc này cô hãy thả lỏng rồi nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ chút đi. Cô sẽ phát hiện ra chắc chắn chuyến đi này rất không tệ đấy.”

Đẹp quá.

Địa hình nơi đây hoàn toàn khác với thành phố T.

Sự rộng lớn bạt ngàn được miêu tả qua phong cảnh bên ngoài xe.

Nhưng dù phong cảnh ngoài cửa sổ xe giờ khắc này đã rất đẹp rồi thì vẫn chẳng là gì so với nơi mà bọn họ muốn tới. Càng tới gần “Tình Đạt” càng có thể cảm nhận được một cách chân thực tay nghề điêu luyện của thiên nhiên.

Mỗi góc mỗi vùng xe đi qua đều rất đẹp.

Đúng thế, vẻ đẹp khiến người ta không nỡ chớp mắt luôn. Chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ mất phong cảnh đẹp nhất trên đời này.

Đó là một vẻ đẹp vượt xa nơi đất liền.

Đẹp đến nỗi hô hấp của người xem cũng vô thức nhẹ đi.

Sợ làm phiền sự tuyệt mỹ đó.

Dù đây đã là lần thứ hai Tô Nhược Hân được thưởng thức rồi nhưng vẻ đẹp không thể nào hình dung này vẫn khiến cô rung động như cũ.

Đẹp quá.

Đẹp đến nỗi phạm quy.

Tô Nhược Hân say sưa ngắm nhìn. Hạ Thiên Hương ở bên cạnh cũng học theo dáng vẻ của cô nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Sau đó chắc là cô ta cũng bị rung động nên khoảng thời gian tiếp theo vẫn luôn im lặng thưởng thức cảnh đẹp cùng Tô Nhược Hân.

Xe đang chạy thì bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám.

Mưa lộp độp đánh vào cửa kính xe. Cần gạt nước từ từ quét nước mưa trên kính xe xuống.

Sương mù phủ đầy dãy núi trông có vẻ gần nhưng lại rất xa kia.

Lúc này bọn họ vẫn chưa tiến vào đoạn đường cao hơn mực nước biển.

Đoạn đường hai bên trước và sau xe vừa cao vừa hiểm trở, thảm thực vật thì thưa thớt dần. Mấy năm trước có một trận động đất đã khiến địa chất nơi này trở nên tơi xốp.

Xe lăn bánh trên đường, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đá lăn từ trên đỉnh núi xuống.

Cũng may mà chúng lăn vào khe núi chứ không lăn lên trên đường.

Nhưng việc này chỉ xảy ra ở đoạn đường thấp hơn độ cao so với mực nước biển này thôi. Đi về phía trước thêm một chút nữa thì độ cao sẽ dân được nâng lên. Nếu ở đó mà có đá lăn xuống thì sẽ nện thẳng xuống đường cái.

Trong khe núi vẫn có người sống. Lần trước lúc đi qua đây Tô Nhược Hân còn than thở người sống ở đó rất nguy hiểm.

Mỗi khi đến ngày mưa là luôn cảm thấy bất cứ lúc nào mưa lớn cũng có thể cuốn đất đá trôi xuống.

Nhưng cô cẩn thận nhớ lại một chút thì nhận ra ở đoạn đường này làm gì có chuyện không nguy hiểm chứ?
 
Chương 1164


Chương 1164

Trừ khi bọn họ vứt nhà mình lại rồi đi tới một nơi hoàn toàn mới bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Nhưng việc đó rất khó.

Con đường ngày càng cao lên, dãy núi cũng càng ngày càng trở nên hiểm trở.

Phía trước là miệng núi, cũng là miệng núi đầu tiên bọn họ đi qua trong hành trình này. Độ cao ở đây là bốn nghìn ba trăm mét so với mực nước biển.

Y tá ngồi phía trước sợ độ cao nên “ọe” một tiếng nôn vào cái túi to cầm trên tay.

Tiếng còi ô tô vang lên. Tô Nhược Hân quay đầu lại thì thấy xe phía sau đã dừng.

Cô vừa định mở miệng thì đột nhiên đồng tử giãn ra. Từ sau chiếc xe việt dã phía sau, lúc này có hơn mười chiếc xe máy đang lao vụt tới. Người trên những chiếc xe này đều mặc áo choàng đen và đeo khăn đen che mặt…

Tô Nhược Hân nhìn thấy.

Hai tài xế cũng đã nhìn thấy.

Mặc dù hai người họ đang lái xe nhưng thân phận thật sự của họ tuyệt nhiên không phải tài xế.

Đây là vệ sĩ Hạ Thiên Tường cử đến cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương.

Bảo vệ sự an toàn cho hai người trên suốt chặng đường.

“Hạ Tứ, đừng dừng lại, đi tới đó đi” Hạ Tam ngồi trong xe của Tô Nhược Hân nói vào bộ đàm.

“Đã nhận”

Nhưng dù Hạ Tam không màng đến phản ứng say độ cao của y tá bên cạnh, tiếp tục lái xe thì cũng vô ích, xe mô tô phía sau trong nháy mắt đã linh hoạt vọt tới.

Một chiếc xe mô tô đã vượt qua đầu xe của Tô Nhược Hân, làm một cú cua vòng đẹp mắt, chắn ngang chiếc mô tô kiêu ngạo trước xe ô tô.

Sắc mặt Hạ Tam tối sầm, rõ ràng anh ta đã tăng tốc, chạy với tốc độ cao nhất.

Nhưng không ngờ vẫn bị xe mô tô vượt mặt.

Nhìn khuôn mặt tối sầm của Hạ Tam, lại có y tá say độ cao lúc trước nôn mửa dữ dội và Hạ Thiên Hương bên cạnh giống như quả bom hẹn giờ có thể phát bệnh dẫn đến phát nổ bất cứ lúc nào, giờ phút này Tô Nhược Hân thực sự thấy hơi đau đầu.

“Cô Tô, ba cô ở trong xe đi, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được xuống xe.” Hạ Tam chỉ trầm ngâm giây lát, sau đó quay đầu dặn dò Tô Nhược Hân đang ngồi bên cạnh Hạ Thiên Hương.

Anh ta không xuống xe giải quyết, chiếc mô tô vẫn đang chắn ngang trước mặt, họ chẳng thể vượt qua được khe núi này.

Mà lùi lại cũng là điều không thể.

Đẳng sau xe của Hạ Tứ đã có bảy tám chiếc mô †ô dừng lại.

Hơn chục chiếc mô tô bao vây hai chiếc xe việt dã của họ chật kín không kẽ hở.

Mà điều tồi tệ nhất là con xe này muốn đi nhanh cũng không thể nhanh được khi đến cao nguyên.

“Hạ Tam, không phải vấn đề của anh, xe lên cao nguyên cũng có phản ứng sợ độ cao giống như người thôi.” Tô Nhược Hân nhìn vẻ mặt tự trách của Hạ Tam thì thấp giọng nói.

Lúc này, hai chiếc xe tám con người buộc phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua được khe núi phía trước.

Chỉ cần vượt qua được khe núi ở vị trí mực nước biển cao nhất đỉnh núi này thì sau đó xuống núi sẽ nhanh chóng tới được vị trí với mực nước biển thấp, tới lúc đó phản ứng của người và xe đều sẽ giảm bớt.

“Tôi đã đánh giá thấp đường trên cao nguyên này, tôi biết xe cũng có phản ứng say độ cao nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này, rõ ràng đã đạp ga hết cỡ rồi nhưng cũng vô ích.” Hạ Tam vẫn tự trách, đồng thời lúc này anh ta cũng đã nhanh chóng đếm hết những người đeo mặt nạ phía trước Và sau xe.
 
Chương 1165


Chương 1165

“Gọi Hạ Tam, tổng cộng có mười tám chiếc mô tô, bốn mươi ba người, phía trước và bên phải xe anh giao hết cho anh, phía sau và bên trái xe giao cho tôi” Hạ Tam vừa mới đếm xong thì Hạ Tứ đã giao nhiệm vụ tiếp theo cho anh ta.

Nghe Hạ Tứ nói qua bộ đàm rằng hiện tại đang có bốn mươi ba người tộc Z đeo mặt nạ, Tô Nhược Hân choáng váng.

Dù cô biết thân thủ vệ sĩ của Hạ Thiên Tường chắc chắn là đỉnh cao, đối phó với mười mấy hai mươi tên côn đồ cắc ké thực sự chỉ là chuyện trẻ con.

Nhưng lúc này không như thế.

Đây là khu cao nguyên, đừng nói đánh nhau, cho dù đi bộ nhanh cũng sẽ bị say độ cao.

Những người đeo mặt nạ bên ngoài xe vừa nhìn đã biết là người tộc Z, bọn họ đã sống ở nơi có độ cao thế này từ nhiều đời, đã thích nghỉ với độ cao ở đây, nếu thật sự đánh nhau, ở vùng đồng bằng chắc chắn Hạ Tam và Hạ Tứ sẽ chỉ có thắng bốn mươi ba người này, nhưng ở khu vực cao nguyên này, còn chưa đánh Tô Nhược Hân đã biết chắc hai người họ sế thua.

Dù sao xe của họ cũng vừa mới vào cao nguyên.

Tám người trong xe, ngoại trừ cô trước đây đã từng bị say độ cao nhưng giờ đã quen với độ cao.

này thì bảy người còn lại đầu không quen, chắc chắn đều đang có phản ứng, chỉ là mức độ phản ứng nặng hay nhẹ mà thôi.

Người say độ cao nặng nhất trong xe của cô chính là y tá, lúc này nhìn sang Hạ Thiên Hương, môi cô ta cũng đã hơi thâm tím, đây là dấu hiệu của chứng say độ cao, chỉ là bây giờ họ đang ngồi trong xe không làm gì nên vẫn chưa phát tác mà thôi.

Nhưng chỉ cần vận động mạnh là sẽ phát tác ngay.

“Chờ một chút.” Mắt Tô Nhược Hân sâu hơn, cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Người ta nói phép vua thua lệ làng, cho dù Hạ Tam và Hạ Tứ có thể đánh lại được những người tộc Z bản địa này nhưng với điều kiện là phải ở vùng đồng bằng.

“Cô Tô, có chuyện gì vậy?” Hạ Tam quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, lúc này vẻ mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, hẳn là anh ta cũng đã cảm nhận được sự việc khá là nghiêm trọng.

“Cô Tô, không thể chần chừ thêm nữa, phải lập tức hành động thôi.” Hạ Tứ ở xe phía sau cũng lên tiếng.

“Hạ Tứ, anh đã có phản ứng sợ độ cao chưa?” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Tam, cô có thể khẳng định Hạ Tam đã có phản ứng rồi, còn Hạ Tứ thì cô không nhìn thấy người, chỉ có thể hỏi qua bộ đàm.

Lúc này, trước đầu ô tô, người đeo mặt nạ đi mô tô phía trước vừa dừng lại đã xuống xe, đi tới gõ vào cửa sổ ghế lái, âm thanh rất vang.

Cũng rất đáng sợ.

Chiếc mặt nạ che kín mặt mang đến cho người ta cảm giác lạnh tóc gáy.

Hạ Thiên Hương cũng nhìn thấy, hoảng sợ nhích lại gần Tô Nhược Hân: “Sợ, sợ.”

“Đừng sợ, người tộc Z đều theo Phật, họ sẽ không hại người đâu.” Tô Nhược Hân nhẹ giọng dỗ dành Hạ Thiên Hương, tuy ngoài miệng nói không sợ nhưng trong lòng cô vẫn hoảng, dù sao đã từng có tin đồn rằng người tộc Z tụ tập lại với nhau, cầm dao phay thấy người đất liền là chém.

Nghe nói trong sự cố đó đã chết rất nhiều người.

Mặc dù đã vài năm trôi qua, tuy lần trước khi cô tới không gặp phải chuyện cướp xe như bây giờ nhưng nói không sợ cũng là nói dối.

Phía trước mặt đang có vô cùng nhiều người đeo mặt nạ.

Nhưng đến lúc này, tám người họ ngoài việc đối mặt thì không còn lựa chọn nào khác nữa.

“Hạ Tứ, anh đã có phản ứng sợ độ cao chưa?”
 
Chương 1166


Chương 1166

Không thấy Hạ Tứ trả lời, Hạ Tam gấp gáp hỏi.

“Hạ Tam, bọn chúng hành động rồi, chúng muốn đập phá xe đấy, xuống đi”

“Hạ Tứ, không được xuống xe, nói cho tôi biết anh đã có phản ứng sợ độ cao chưa?” Tô Nhược Hân thấp giọng quát, trong giọng nói mang theo sự bình tĩnh cưỡng ép.

“Tôi… Tôi không biết mình đã có phản ứng chưa nhưng tôi thấy hơi đau đầu và buồn nôn” Hạ Tứ do dự một chút rồi vẫn nói.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn người đeo mặt nạ vẫn đang gõ vào cửa sổ bên cạnh Hạ Tam rồi nói: “Tất cả các anh đều ở trong xe, không có lệnh của tôi, không ai được phép đi xuống”

“Cô Tô, không được.”

“Cô Tô, không thể được.”

Hạ Tam và Hạ Tứ đều sững sờ, cô gái nhỏ như Tô Nhược Hân, nếu xuống xe bị đám người đeo mặt nạ bên ngoài chú ý thì hậu quả…

Họ không dám nghĩ nữa.

Nói rồi, Hạ Tam đưa tay định mở cửa xe, không nghe theo mệnh lệnh của Tô Nhược Hân.

Nhưng anh ta vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa thì đã bị Tô Nhược Hân kéo tay áo lại: “Hạ Tam, khi tôi xuất phát Hạ Thiên Tường đã nói do tôi dẫn đội, mọi việc đều nghe theo sự chỉ huy của tôi, chẳng lẽ bây giờ anh định làm trái mệnh lệnh của tôi?”

“Cô Tô, chúng tôi không thể để một cô gái nhỏ như cô đi xuống tự tìm cái chết được, như vậy tôi có còn là đàn ông không?”

“Đúng, là đàn ông, là người của anh Hạ thì chưa bao giờ sợ chết.”

“Ừ, nhưng tôi sợ chết.” Tô Nhược Hân cau mày: “Hạ Tam, anh cũng có phản ứng say độ cao rồi, anh và Hạ Tứ mà xuống xe thế này đừng nói là cứu chúng tôi, nó chỉ thêm loạn mà thôi, chưa biết chừng còn phải để sáu cô gái chúng tôi cứu ngược lại các anh đó, như vậy thà rằng cứ ở trong xe thì hơn, để tôi xuống, tôi có cách.”

Cô nhìn thấy trên một chiếc xe mô tô có gì đó không ổn lắm, nếu suy đoán của cô là đúng, vậy thì cô thực sự có cách giải quyết rồi.

“Không được, là đàn ông thì không thể để phụ nữ cứu mình. Hạ Tam, xuống xe.”

“Ai dám?” Tô Nhược Hân hét lên.

Âm thanh cực lớn dường như vọng cả ra bên ngoài, khiến người ngoài xe đều nhìn vào đây.

Hạ Tam nhìn vào mắt người đeo mặt nạ vẫn đang gõ cửa kính xe bên ngoài, sau đó giật mạnh, hất tay Tô Nhược Hân ra.

Nhưng anh ta vừa định mở cửa lần nữa thì đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói: “Cô Tô, cô…”

Khi anh ta đang kinh ngạc thì Tô Nhược Hân đã mở cửa, khi bước xuống xe thì nói với Hạ Tam: “Tất cả ở lại trong xe chờ lệnh, tôi xuống xe thương lượng với họ, biết đâu họ lại không có ác ý thì sao, như vậy chúng ta sẽ được an toàn. Còn nữa, cho dù tôi tôi không đàm phán được với họ thì họ cũng chẳng bắt được tôi đâu. Chắc Hạ Thiên Tường đã nói với các anh rồi, tôi chẳng có khả năng gì ngoài việc biết bỏ trốn. Đến lúc đó tôi dẫn bọn họ vào núi, các anh lái xe mau chóng rời đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự lo cho mình”

Gần đây phương pháp cửu kinh bát mạch của cô đã có tiến bộ.

Vì vậy tốc độ lại tăng lên.

Tô Nhược Hân nói xong câu này thì đã xuống xe, đồng thời đóng mạnh cửa bên phía mình lại.

“Hạ Tam, tôi xuống xe đây.” Hạ Tứ đã nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, đưa tay ra đang định mở cửa.

Mắt Hạ Tam đỏ lên: “Hạ Tứ, chờ một chút.”
 
Chương 1167


Chương 1167

Anh ta nghe lời Tô Nhược Hân.

Anh ta cũng biết chút ít về tốc độ nhanh nhạy của Tô Nhược Hân, khi nói chuyện phiếm với Hạ Nhất và Hạ Nhị anh ta đã nghe thấy hai người họ nói đến điều này.

Hạ Nhất và Hạ Nhị đi theo Hạ Thiên Tường quanh năm, mà Tô Nhược Hân lại thường xuyên ở cạnh Hạ Thiên Tường, vậy nên Hạ Nhất và Hạ Nhị hiểu Tô Nhược Hân hơn anh ta và Hạ Tứ.

Ngoài ra, vừa nãy trước khi xuống xe Tô Nhược.

Hân đã tiêm thứ gì đó vào cánh tay anh ta khiến hiện giờ anh ta không thể cử động được.

“Hạ Tam, tên khốn này, tôi coi thường anh.” Hạ Tứ vẫn muốn mở cửa.

“Khoan đã, hình như bọn họ không làm gì cô Tô cả” Y tá say độ cao nôn mửa dữ dội ngồi ở ghế lái phụ phía trước đột nhiên hô lên.

Cô ấy vừa hét lên như vậy, Hạ Tam mới có thời gian nhìn sang.

Bên ngoài xe, Tô Nhược Hân với thân hình nhỏ nhắn đứng trước một đám người đeo mặt nạ cao lớn, trông cô gầy yếu như gà con bị bầy sói vây quanh.

Tim anh ta vọt lên tận họng.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã sốc.

Lúc này Tô Nhược Hân thật sự bình tĩnh điềm nhiên như không nói chuyện với người đeo mặt nạ bên ngoài.

Mà những người này cũng không gõ cửa kính xe của họ nữa, lúc này họ đều đang tập trung vào Tô Nhược Hân, bao vây cô ở giữa không biết đang nói gì.

Nhưng dù Tô Nhược Hân nói gì với họ thì giao một cô gái nhỏ như cô cho hơn bốn mươi con sói thực sự là điều không thể chấp nhận nổi.

Nghĩ đến đây, Hạ Tam cảm nhận cơ thể, phát hiện thuốc Tô Nhược Hân tiêm cho mình đã hết tác dụng, anh ta căn răng mở cửa rồi vẫn xuống xe.

Cho dù anh ta có phản ứng say độ cao không đánh lại được những người này thì cũng không thể thua khí thế được, nếu không nếu lần này họ thoát khỏi nguy hiểm thì cả đời này anh ta cũng không có mặt mũi mà gặp lại Tô Nhược Hân nữa.

“Ai dám động đến cô ấy thì bước qua xác tôi trước đã.”

Thấy Hạ Tam xuống xe, Hạ Tứ cũng không chậm trễ, hai người đàn ông cao lớn thô kệch trong nháy mắt đều xuống xe, sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Nhược Hân.

Chính xác mà nói là đi thẳng đến chỗ hơn bốn mươi người và Tô Nhược Hân.

“Tránh ra, tránh ra.” Lúc này hai người chỉ muốn giải cứu Tô Nhược Hân ra khỏi vòng vây của bốn mươi ba người.

Nhưng Hạ Tam vừa mới hét lên đã thấy không ổn.

Anh ta thấy tức ngực, thở hổn hển, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Sau đó cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, cảm giác buồn nôn trước đó cũng rõ ràng hơn.

Bữa sáng trên máy bay lúc trước giờ phút này đang cuộn lên trong bụng anh ta, sau đó anh ta cúi người ngồi xổm xuống đường, đừng nói là đi cứu Tô Nhược Hân, sợ rằng anh ta cũng chẳng thể bảo vệ được mình.

Hạ Tứ chạy tới: “Lão Tam, anh thế nào rồi?” Tuy anh ta chạy tới nhưng hai chân như đeo chì, khi tới được chỗ Hạ Tam thì nói cũng hụt hơi, không thở nổi bèn cứ đứng đó há miệng th ở dốc.

Người bình thường vừa từ vùng đồng bằng tới nơi có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mực nước biển đều không thể thích ứng được.

Đây cũng là phản ứng hoàn toàn bình thường của cơ thể.

Giờ phút này đến nói Hạ Tam cũng chẳng nói được, chỉ có nôn khan.
 
Chương 1168


Chương 1168

Hạ Tứ nhìn anh ta như vậy, lại nhìn về hướng Tô Nhược Hân nhưng làm gì còn thấy được cô nữa, đám người kia vây quanh cô chật kín khiến anh ta chẳng thể nhìn thấy bóng dáng cô.

Giờ này Hạ Tứ chỉ cảm thấy máu dồn lên não, anh †a nhớ rõ trước khi lên đường mình đã đồng ý với Hạ Thiên Tường, anh ta còn sống thì Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương còn sống, nếu không anh ta sẽ không về nữa.

Hạ Tứ cắn răng xông tới: “Cút hết đi cho tôi.”

Anh ta vung năm đấm, bình thường với nắm đấm thế này thì chắc chắn sẽ có người ngã xuống.

Nhưng lần này anh ta vung nắm đấm lại chỉ vào vai của người kia.

Người đó quay đầu lại nói xì xô câu gì đó, Hạ Tứ ngớ người, không hiểu gì cả.

Một chữ cũng không hiểu.

Đây là ngôn ngữ nước Z.

“Cô Tô…” Thấy nắm đấm của mình cũng có phản ứng say độ cao, Hạ Tứ thật sự hoảng loạn, anh ta luống cuống gọi Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân không được có chuyện gì, dù anh ta có chuyện gì thì cũng không thể để cô có chuyện gì đó.

Hạ Thiên Tường cưng chiều, thương yêu Tô Nhược Hân thế nào, trong dòng họ Hạ bọn anh không ai không biết.

Hạ Tứ vừa hét vừa đưa tay đẩy người đeo mặt nạ trước mặt đang chắn tầm nhìn của mình ra.

Anh ta nghĩ rằng chắc chắn mình không thể đẩy được.

Không ngờ anh ta vừa đẩy, đám người đang bao.

vây thành vòng tròn lại bị anh ta đẩy ra xa: “Cô Tô…

Cô Tô, cô không sao chứ?” Hạ Tứ lo lắng thở hổn hển gọi, anh ta sắp điên rồi.

Hạ Tam đã suy sụp, chỉ còn anh ta thôi.

Anh ta bèn bất chấp tất cả mà xông lên.

Lúc này anh ta thực sự đã sốt ruột tới nỗi hồn bay phách lạc, thậm chí còn đang nghĩ lát nữa mình sẽ chết như thế nào.

Tô Nhược Hân bị bắt nạt, cho dù sau này không còn nguy hiểm đến tính mạng thì cũng là anh ta và Hạ Tam không bảo vệ tốt, vậy anh ta có chết cũng không đáng tiếc.

“Tránh ra… Tránh ra…” Cuối cùng Hạ Tứ cũng đẩy được tới người đeo mặt nạ ở lớp trong cùng, đồng thời nhìn vào bên trong.

Sau đó anh ta ngẩn người Lúc này anh ta mới phát hiện những người bị anh ta đẩy ra đều không chống cự hay tấn công, mà còn có vẻ cung kính tránh sang một bên.

Đúng vậy, là chủ động nhường đường, không làm khó anh ta.

Mà lúc này ở chính giữa vòng vây có một ông cụ đang nằm đó, ông ta nằm thẳng trên đất, khăn vải màu đen đã được kéo xuống.

Có vẻ như ông ta đang trong tình trạng hôn mê.

Bên cạnh ông cụ là một người đàn ông đang nói chuyện với Tô Nhược Hân nhưng là ngôn ngữ mà Hạ Tứ hoàn toàn không thể hiểu được.

Không biết Tô Nhược Hân nói gì mà người đàn ông đó đứng dậy, đầu tiên là nhìn Hạ Tứ sau đó nói liến thoắng một câu gì đó.

Anh ta vừa dứt lời, những người đang vây xung quanh lập tức tản ra, Hạ Tứ cũng lùi lại mấy bước theo đám người.
 
Chương 1169


Chương 1169

Không gian bên Tô Nhược Hân và ông cụ bỗng nhiên thông thoáng.

“Hạ Tứ, đi lấy túi của tôi qua đây đi.” Ngay khi Hạ Tứ còn đang ngây người, Tô Nhược Hân cất tiếng nói.

Khi Tô Nhược Hân nói chuyện, ánh mắt của cô vẫn luôn đổ dồn vào người ông cụ trên mặt đất.

Nhưng người cô gọi chắc chắn là Hạ Tứ chứ không phải Hạ Tam, điều đó chứng tỏ ban nãy anh ta chen vào đám đông gọi Tô Nhược Hân và Tô Nhược Hân đã nghe thấy.

Cho nên, dù không quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết đó là anh ta tới.

“Được… Được.” Hạ Tứ không biết Tô Nhược Hân muốn làm gì, nhưng hiện tại thấy Tô Nhược Hân bình an vô sự, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự nói với bản thân, chỉ cần Tô Nhược Hân an toàn, cô muốn anh ta làm bất cứ điều gì anh ta cũng sẵn lòng.

Đừng nói là giúp lấy túi của Tô Nhược Hân, cho dù kêu anh ta giao nộp mạng sống của mình ra ngay bây giờ thì anh ta cũng đồng ý.

Cô y tá trong xe đã sớm nghe thấy, lúc Hạ Tứ đi vòng ra cửa xe, cô ấy bèn đưa túi của Tô Nhược Hân ra, lúc này anh ta đã quên mất cảm giác đau đầu và buồn nôn kia, phản ứng say độ cao cũng bị anh ta quẳng hết ra sau đầu và chỉ còn sót lại sự lo lắng dành cho Tô Nhược Hân.

Ánh mắt của y tá rơi vào Tô Nhược Hân phía trước xe, cô ấy biết lúc này Tô Nhược Hân đang muốn cứu ai đó.

Bởi vì, ông cụ trên mặt đất trông có vẻ như đang bất tỉnh.

Hạ Tứ xách túi đi về phía Tô Nhược Hân, lúc này hành động của anh ta đã có phần thoải mái hơn so với lúc xuống xe, sau khi nhìn thấy Tô Nhược Hân không có việc gì, cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, sau đó anh ta bèn cố gắng đi chậm và động tác cũng cố gắng nhẹ nhất có thể.

Nếu không, phản ứng say độ cao sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Đến lúc đó, nếu mấy người bọn họ bị bao vây tấn công, anh ta không những không cứu được một xe chở phụ nữ này mà còn là gánh nặng cho họ.

Anh ta sẽ coi thường chính mình.

“Cô Tô, đồ đây.’ Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Hạ Tứ, sau khi cầm lấy túi bèn lập tức lấy túi kim châm ra đặt ở bên cạnh.

Thấy cô lấy chiếc kim bạc ra, Hạ Tứ biết Tô Nhược.

Hân sắp cứu người rồi.

Anh ta biết thuật châm cứu của Tô Nhược Hân rất đỉnh.

Nghe nói hễ Tô Nhược Hân ra tay thì không có bệnh nhân nào mà cô không thể chữa khỏi.

Nghĩ đến Tô Nhược Hân sắp chữa trị cho ông cụ hôn mê bất tỉnh này tỉnh lại, Hạ Tứ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ông cụ tỉnh lại thì Tô Nhược Hân sẽ được coi là ân nhân của những người này nhỉ.

Vậy phải chăng tất cả họ sẽ được an toàn?

Nhưng anh ta mới vừa nghĩ như vậy đã thấy người đàn ông trước đó nói chuyện với Tô Nhược Hân đột ngột bước tới, sau đó, một con dao găm sáng bóng kề sát cổ cô.

Sau đó anh ta nói lảm nhảm một tràng gì đó.

“Cô Tô… Hạ Tứ không chút do dự tiến lên, anh ta tuyệt đối không cho phép người đàn ông nào kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.

“Lùi lại.” Tuy nhiên, tốc độ của anh ta chậm hơn bình thường gấp mười lần trước kia rồi mới cất bước được nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Tô Nhược Hân chặn lại.

Giọng nói này tràn đầy khí thế, to và vang hơn rất nhiều so với một kẻ đang say độ cao như anh ta.

Tô Nhược Hân không bị say độ cao.

Lúc này cô rất bình tĩnh.
 
Chương 1170


Chương 1170

“Anh ta chỉ lo lắng tôi làm ba anh ta bị thương thôi, cho tôi hai mươi phút, nếu tôi khiến ông cụ tỉnh lại được thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, anh lui xuống đi”

“Nhưng mà…”

“Hạ Tứ, anh làm vậy là vì nghi ngờ y thuật của tôi sao? Có muốn gọi điện thoại hỏi anh Hạ của anh về trình độ của tôi không?” Tô Nhược Hân đã nắm mười mấy cây kim bạc trong tay, lúc này ánh mắt cô vẫn dừng lại trên người ông cụ nhưng lời cất lên lại đang giáo huấn Hạ Tứ.

Hạ Tứ nào dám gọi cho Hạ Thiên Tường chứ, có cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám nghỉ ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, chỉ có điều cứ để mặc người đàn ông kia kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân mà anh ta lại không làm gì cả, khiến anh ta không đồng ý.

Vì vậy, anh ta cũng lấy một con dao găm từ trong người ra, rồi kề vào cổ người đàn ông.

Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn Hạ Tứ, sau đó lại nhìn xuống con dao găm trên cổ mình, anh ta không nhúc nhích, nhỏ giọng xì xà xì xô câu gì đó với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân hoàn toàn không thèm để ý, cô đột nhiên đưa tay xé rách áo choàng của ông cụ, để lộ ra bộ ng ực đen kịt bên trong.

Hạ Tứ căng thẳng.

Có cảm giác như ông cụ chỉ thoát khí ra chứ không hề nạp khí vào.

Tưởng chừng như có thể tắt thở và tử vong bất cứ lúc nào.

Gặp phải một ông cụ sắp chết như vậy, anh ta thực sự toát mồ hôi thay Tô Nhược Hân.

Cũng toát mồ hôi thay cho nhóm người bọn họ.

Nếu không cứu sống được, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ chết.

Anh lo lắng chĩa con dao găm vào người đàn ông, người đàn ông kia vẫn tiếp tục kề con dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.

Cảnh tượng này hết sức quái dị khi đập vào mắt mấy người trên xe.

Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng cả.

Ngay cả Hạ Thiên Hương dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, giờ phút này cô ta ngoan ngoãn nép vào cửa xe không phát ra tiếng động nào.

Tim của mấy người bọn họ đã nhảy lên đến cổ họng.

Thậm chí họ còn không dám thở mạnh.

Tô Nhược Hân đã ra tay.

Hơn chục cây kim bạc nhanh chóng hạ xuống.

Trong nháy mắt, tất cả các cây kim đều đâm trên ngực ông cụ.

Cùng lúc đó, khi mũi kim đầu tiên của cô rơi xuống, con dao găm trên cổ cô từ từ ấn xuống, trên chiếc cổ trắng ngần của Tô Nhược Hân lập tức xuất hiện một vết đỏ.

“Bác sĩ Tô… Cô y tá ngồi ở ghế phụ nhìn thấy rõ ràng như thế nên thực sự bị dọa đến mất hồn mất vía.

“Hạ Tứ, đừng cử động” Tuy nhiên, Tô Nhược Hân hoàn toàn không có thời gian để ý đến tiếng kêu kinh sợ của cô ấy, cô dứt khoát cảnh cáo Hạ Tứ đừng cử động.

Hạ Tứ nào dám động đậy, tay anh ta bắt đầu run rẩy, còn cắn chặt răng đè lên cổ người đàn ông đó, đồng thời ánh mắt vẫn luôn dán vào con dao găm trong tay người đàn ông không được dùng sức thêm nữa, nếu không chỉ cần dùng sức cứa một cái thì đầu Tô Nhược Hân sẽ lìa khỏi cổ mất.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Hạ Tứ đã muốn phát điên rồi.

Hạ Tứ muốn nhúc nhích nhưng lại không dám.

Anh ta sợ nếu mình động đậy, nếu anh ta cắt đầu người đàn ông đó thì Tô Nhược Hân cũng sẽ…
 
Chương 1171


Chương 1171

Lần đầu tiên Hạ Tứ cảm thấy mình vô dụng như vậy.

Vô dụng đến mức thực sự muốn tìm một hòn đá để đập đầu chết đi cho rồi.

Nhưng điều kiện trước tiên là sau khi Tô Nhược Hân được an toàn.

Tất cả kim bạc của Tô Nhược Hân đều đã hạ xuống.

Gô phủi phủi tay rồi bình thản như không có chuyện gì mà đứng dậy.

Đúng thế, cô mang theo con dao găm trên cổ đứng dậy.

Khi cô đứng dậy, người đàn ông cũng cầm con dao găm đứng thẳng lên theo Tô Nhược Hân.

Anh ta rất cao, chắc chắn là cao một mét chín, một người đàn ông cao lớn như vậy cộng với áo choàng đen và khăn che mặt màu đen, quả thật mang đến cho người ta một cảm giác anh ta là kẻ giết người phóng hỏa không việc ác nào không làm.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề sợ hãi, cô vươn tay ra đẩy cánh tay đang cầm con dao găm của người đàn ông ra, sau đó nói thì thầm câu gì đó.

“Cô Tô, cô vừa nói gì vậy?” Hạ Tứ nghe không hiểu, trong đám bọn họ hẳn là không ai có thể hiểu được ngoại trừ Tô Nhược Hân.

Quả thật khó hiểu giống như sách trời viết ra vậy.

“Hạ Tứ, bỏ dao găm xuống.”

Lúc này Hạ Tứ mới ý thức được dao găm của đối phương đã rút khỏi cổ Tô Nhược Hân, lúc này nhìn sang, trên cổ Tô Nhược Hân rõ ràng đã có một vệt đỏ, mặc dù không sâu nhưng vết thương là thật.

Hai mắt anh ta tức tốc đỏ lên: “Không ngờ anh ta lại dám làm cô bị thương, ông đây phải đánh anh ta một trận mới được.”

Nói rồi anh ta trực tiếp xông lên…

“Hạ Tứ, họ chặn xe chỉ vì muốn ông cụ ngồi xe chúng ta đến bệnh viện để khám bệnh cho ông ấy mà thôi. Anh tránh ra đi, họ không có ý xấu đâu.” Tô Nhược Hân dứt khoát bước tới và ngăn Hạ Tứ lại.

“Không… Không có ý xấu ư?” Vành mắt Hạ Tứ đỏ hơn, ánh mắt anh ta không vui: “Cổ cô bị thương rồi”

“Anh ta sợ tôi có ý xấu với ông cụ, sợ tôi làm thương ông cụ mà thôi, ai làm con cái cũng đều như vậy cả, hơn nữa tôi lại là người xa lạ và tuổi còn trẻ, anh ta lo lắng tôi châm cứu không thành công sẽ làm tổn thương ba anh ta. Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác thì chuyện này rất bình thường, đổi lại nếu đó là một người tôi không quen mà lại cầm kim châm lên người anh nhiều như thế, tôi cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”

“Vậy anh ta có gan thì đừng để cô châm.” Lúc này Hạ Tứ mới buông con dao găm xuống, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông cũng có phần lo lắng mới biết, hóa ra những người này không phải đến để đánh nhau mà là muốn Tô Nhược Hân cứu người.

Nếu mục đích là cứu người, vậy thì mấy người bọn họ nhất định sẽ không sao.

Tô Nhược Hân chắc chắn có năng lực.

“Đó là ba anh ta, không có gan thì anh ta cũng đồng ý rồi.” Tô Nhược Hân nói xong thì khẽ cười.

Dù sao ngoại trừ nhóm người bọn họ ra thì nhóm người tộc Z này đều nghe không hiểu lời của cô.

Khi Tô Nhược Hân nói câu này, cô không chú ý tới khuôn mặt người đàn ông đã tối sầm lại, sau đó ánh mắt anh ta rơi trên người ông cụ.

Kim bạc châm xuống đã một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Chớp mắt đã trôi qua mười phút.

Hạ Tam ở phía sau đã nôn xong rồi, sắc mặt tái nhợt đi đến bên cạnh Hạ Tứ, hai người một trái một phải đứng ở phía sau bảo vệ Tô Nhược Hân đang ngồi xổm bên cạnh ông cụ.

 
 
Chương 1172


Chương 1172

Tô Nhược Hân tự mình xuống xe trước, chỉ vì muốn bảo vệ hai người đàn ông to lớn là anh ta và Hạ Tứ, bây giờ nghĩ lại anh ta cảm thấy thật xấu hổ.

Dù Tô Nhược Hân có cứu sống được ông cụ hay không thì họ đều phải liều chết bảo vệ cho cô.

Giờ phút này xung quanh toàn là khung cảnh cao nguyên, đây là một vẻ đẹp mà họ chưa từng thấy trước đây, rất đẹp.

Nhưng dù đẹp đến đâu cũng không có tâm trạng để thưởng thức.

Hạ Tam, Hạ Tứ giống như hai pho tượng canh giữ bên cạnh Tô Nhược Hân, hình ảnh ấy lọt vào mắt những người trên xe cũng khiến họ trở nên căng thẳng.

Bên kia có quá nhiều người, hơn bốn chục người cùng nhau hộ tống ông cụ đi khám bệnh, có thể thấy được địa vị của ông cụ trong lòng những người này tuyệt đối không thể xem thường.

Đây không phải là một ông cụ bình thường.

Lúc đầu khu vực xung quanh rất yên tĩnh.

Nhưng năm phút sau, sự yên tĩnh kia đã bị phá VỠ.

Khoảng bốn mươi người không kìm được lo lắng mà lên tiếng xì xào bàn tán, người đàn ông cầm dao găm lúc trước không nói gì nên bọn họ cũng không có động tĩnh, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt càng ngày càng rõ ràng.

Chẳng mấy chốc, đám đông đã có hành động.

Tất cả đều đi về phía Tô Nhược Hân.

Hạ Tam và Hạ Tứ liếc nhìn nhau, Hạ Tam tiến lên phía trước một bước, dứt khoát chắn trước người Tô Nhược Hân, còn Hạ Tứ thì chắn ở phía sau cô, hai người đàn ông to lớn kẹp Tô Nhược Hân ở giữa, lúc này ai ra tay thì sẽ đánh vào hai người họ trước.

Muốn chết thì cũng là bọn họ sẽ chết trước.

Vì lúc này họ không cử động cũng không nói lời nào, cho nên hô hấp đã tốt hơn trước đó đôi chút.

Dù đầu vẫn đau và vẫn còn buồn nôn nhưng vẫn có thể chịu đựng được chút ít.

Không chịu nỗi cũng phải chịu, họ không có lựa chọn nào khác.

Thấy mọi người chạy đến, Tô Nhược Hân vẫn im lìm như núi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ.

Có lẽ người đàn ông bên cạnh đã nghe thấy sự nghi ngờ của mấy người kia, lúc này anh ta đột nhiên nói: “Cô Tô, nếu ba tôi không tỉnh lại, cô có tin tôi sẽ có gan giết cô ngay lập tức không?” Anh ta nhặt lấy con dao găm lên lần nữa, trong ánh mắt ấy chứa đầy tức giận như thể Tô Nhược Hân đã hại chết ba anh †a vậy.

“Anh hiểu tiếng Trung à?” Tô Nhược Hân sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại hiểu tiếng Trung, hơn nữa lại dùng những lời mà cô vừa nói để đáp trả lại cô.

“Cô nói cho tôi biết, ba tôi có thể tỉnh lại hay không?” Bây giờ người đàn ông này chỉ quan tâm ba của mình có thể tỉnh lại hay không chứ không hề quan tâm đ ến những thứ khác.

Tô Nhược Hân nghiêm túc gật đầu: “Có thể tỉnh lại.

“Còn bao lâu nữa? Nếu như cô làm lấy lệ với tôi, tôi chắc chắn sẽ có gan giết cô đấy.”

“Ha ha, trước đó tôi chỉ nói giỡn vì muốn thả lỏng đôi chút mà thôi, nếu không, bốn mươi người các anh dọa cho bạn tôi sợ hãi rồi kia, anh nói có phải không?”

“Tôi không đùa với cô, hiện tại tôi muốn ba tôi tỉnh lại” Anh ta tiến lên một bước vươn tay đẩy Hạ Tứ.

Sao Hạ Tứ có thể để cho anh ta đẩy ra được, đây là vị trí bảo vệ Tô Nhược Hân tốt nhất, anh ta nhất định không thể nhún nhường.
 
Chương 1173


Chương 1173

Hai người bắt đầu ra tay.

Lần này Hạ Tứ vô cùng tức giận, mặc dù động tác của anh ta vẫn không nhanh nhẹn nhưng may mà dáng vẻ cũng có thể tỏ ra đàng hoàng, trong liên tiếp ba chiêu cực nhanh của của người đàn ông mà vẫn không bị đánh gục.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Tứ đánh nhau với người đàn ông bằng đôi mắt lấp lánh, chính cô đột nhiên cảm thấy mình cần phải học những kỹ năng tự vệ này.

“Hạ Tứ, khi nào đến “Tình Đạt” có thời gian rảnh, anh có thể dạy tôi vài chiêu được không?” Bây giờ cô đã học được cách viết code và cả lái xe từ Hạ Thiên Tường, nếu cô học võ thì võ công phối với tốc độ cải thiện phương pháp cửu kinh bát mạch của cô, đến lúc ấy chắc chắn cô sẽ là một người mạnh mã.

Tại sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến việc học võ công chứ, thực sự đã chậm rất nhiều nhịp rồi.

“Được.” Hạ Tứ thật sự không có thời gian để ý tới Tô Nhược Hân, bởi vì tuy rằng nhìn qua anh ta còn chưa thua nhưng đã ở trong thế nguy hiểm liên miên rồi.

Tuy nhiên, trình độ của anh ta như thế mà Tô Nhược Hân vẫn muốn học hỏi từ anh ta, anh ta có phần hơi xấu hổ…

Tuy nhiên, anh ta cũng không thể từ chối được.

Đây là cô gái duy nhất từ trước đến nay khiến anh Hạ rung động, mọi điều cô nói đều là mệnh lệnh đối với anh ta.

Ông cụ vẫn nằm trên mặt đất, kim bạc còn cắm ở trên l ồng ngực không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng khóe môi Tô Nhược Hân đã hiện lên ý cười và không có vẻ gì gọi là hoảng sợ, dáng vẻ thoải mái đó mang đến cho người ta cảm giác như mọi người xung quanh đều nằm dưới sự chỉ huy của cô và dường như họ không làm gì được cô cả.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là có một người đang nhằm vào cô và muốn ra tay với cô nhưng cô lại không quan tâm chút nào.

“Học anh ta không bằng học tôi đi.” Người đàn ông khinh thường nhìn Hạ Tứ hừ lạnh một tiếng, sau đó đá Hạ Tứ một cước.

Hạ Tứ muốn trốn nhưng nếu anh ta tránh ra thì cú đá của người đàn ông chắc chắn sẽ đánh vào cơ thể của Tô Nhược Hân.

Cho nên, anh ta không thể trốn được.

Nghĩ đến đây, anh ta đứng đó chuẩn bị đón lấy cú đá của người đàn ông kia.

Sau khi trúng thì trong lòng mới có thể thoải mái hơn, nếu không trước đó anh ta quả thật quá mức yếu ớt.

Tuy nhiên, khi anh ta nhắm mắt lại như một kẻ ngốc và chờ đợi bị đạp trúng, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay ra kéo anh ta ra khỏi vị trí ban đầu, nhẹ nhàng kéo anh ta cách xa ít nhất hai mét: “Đồ ngốc, tại sao anh muốn bị động bị đánh chứ?” Tô Nhược Hân gào lên với Hạ Tứ.

Người của Hạ Thiên Tường cũng là người của cô.

Cô đương nhiên muốn che chở cho người của mình.

Cô từng nói rằng tốc độ của cô rất nhanh, cô thực sự rất nhanh.

Cô không đánh được ai nhưng không có ai trốn nhanh bằng cô.

Dù Hạ Tứ có tránh được cú đá vừa rồi của người đàn ông kia thì nó cũng không thể làm cô bị thương.

Cô tránh được.

Kết quả, Hạ Tứ lại là một tên ngốc, tên trai thẳng này muốn đỡ cú đá này cho cô.

Ngu ngốc.

“Cô Tô nhanh thật đấy.’ Cuối cùng lại thành Tô Nhược Hân kéo Hạ Tứ tránh đi, người đàn ông kia nhướng mày nhìn Tô Nhược Hân, đồng thời cũng dừng lại.

Ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.
 
Chương 1174


Chương 1174

Bốn mươi hai người còn lại lần nữa tập hợp lại, đồng thời ném những cái nhìn sắc lẻm về phía Tô Nhược Hân, sẵn sàng báo thù cho ông cụ.

Bởi vì Tô Nhược Hân vẫn chưa thể khiến ông cụ tỉnh lại.

Bốn mươi ba đấu với ba, mà ba người bên phía Tô Nhược Hân còn bao gồm cả người siêu yếu là cô đây.

Bầu không khí căng thẳng lan cả sang những người ngồi trong xe.

Hạ Thiên Hương đột nhiên mở cửa xe, sau đó trực tiếp lao tới chỗ Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, em sợ, em sợ lắm.” Những người bịt mặt bằng khăn đen kia vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường.

Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó nắm tay Hạ Thiên Hương, khẽ nói: ‘Đừng sợ, không sao đâu, rất nhanh sẽ không sao nữa rồi, nhiều nhất một phút đồng hồ nữa là được, em cố chịu nhé.”

Hạ Thiên Hương dán sát vào Tô Nhược Hân, rụt cổ lại, cảnh giác nhìn xung quanh giống như một con thú nhỏ, như thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

“Bọn họ muốn ra tay rồi, khi nào thì ba tôi tỉnh lại?

Đừng nói với tôi là sắp rồi, tôi muốn ba tôi tỉnh lại ngay bây giờ.” Người đàn ông kia hung dữ nói, hiển nhiên là đã hết kiên nhãn.

“Ngại quá, tôi chỉ có thể nói với anh là ‘sắp’ thôi.”

Không thì cô cũng đâu thể nói là còn lâu lắm được, bây giờ mà nói vậy thì thật sự sẽ bị đánh.

Vốn là cô còn có thể chạy một mình, nhưng bây giờ Hạ Thiên Hương cũng theo ra, cơ hội để cô cùng Hạ Thiên Hương chạy trốn coi như bằng không.

Sau đó, Tô Nhược Hân nói xong, có người lao về phía cô.

Đương nhiên Hạ Tam và Hạ Tứ đã chắn cho Tô Nhược Hân trước.

Hạ Thiên Hương sợ hãi dựa vào Tô Nhược Hân mà run rẩy.

Cô ấy thực sự rất sợ.

Tô Nhược Hân không thể làm gì khác ngoài việc nắm tay Hạ Thiên Hương và nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.

Song liên minh sắt thép do Hạ Tam và Hạ Tứ tạo thành nhanh chóng bị phá vỡ, hết cách rồi, chiến đấu trên đèo cao như vậy, hai người họ còn đang say độ cao nữa.

Tô Nhược Hân híp mắt, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía ông cụ: “Ông ấy tỉnh rồi.”

Cô vừa hô lên, đã chặn đứng mấy người đàn ông bịt mặt đang hỏi thăm Hạ Tam và Hạ Tứ.

Mấy người bỗng chốc dừng lại, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía ông cụ.

Nhìn xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn người đàn ông cầm đầu.

Người kia cũng liếc nhìn ông cụ đang nằm ngửa trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cô Tô, cô hơi quá đáng rồi đấy, dám lừa chúng tôi, lên hết cho tôi.”

Anh ta vừa hét lên, những người trước đó chưa xông lên cũng xông lên, phía Tô Nhược Hân lập tức gặp nguy hiểm.

Cô y tá ở trong xe cũng không ngồi yên được nữa, đẩy cửa lao ra: “Dừng lại, dừng lại đi, bác sĩ Tô là thần y, chắc chắn cô ấy sẽ cứu được ông cụ.”

Nhưng mặc cho cô ấy kêu gào thế nào, hơn bốn mươi người vẫn lao tới bao vây Hạ Tam và Hạ Tứ như kẻ điên.

Hơn bốn mươi người đấu với hai người, chuyện đánh bại hai người chỉ cần phút mốt.

Nhưng khi cô ấy hét lên, các bác sĩ và điều y tá ở xe sau cũng như chị Vũ đều xuống xe.

Họ là một tập thể, hai cô chủ là Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương gặp nguy hiểm, họ không thể cứ trốn trong xe được.
 
Chương 1175


Chương 1175

Thế mà coi được à.

Tô Nhược Hân có thể vì họ mà không màng điều gì, họ cũng muốn như vậy.

Tám người, giờ phút này tập hợp không thừa một người cũng không thiếu một ai.

Nhưng cho dù có hợp lại thì vẫn quá ít.

Đúng vậy, khi đối mặt với bốn mươi ba người phía đối thủ thì quá ít.

“Mọi người đưa Thiên Hương lên xe trước đi.” Tô Nhược Hân nhíu mày, vốn chỉ cần một mình cô xuống là có thể giải quyết được, không ngờ bây giờ mọi người đều xuống cả.

Cô đau đầu quá đi mất.

Có người lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.

Bởi vì cô đã châm kim nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.

“Cẩn thận…” Hạ Tam hét lên.

“Dừng tay.” Lúc này, người đàn ông cầm đầu quát khẽ, sau đó mọi người cũng nhìn xuống theo ánh mắt của anh ta, sau đó thấy lúc này ông cụ nằm trên mặt đất đang khó khăn mở mắt ra, lẩm bẩm những lời bọn họ không hiểu nổi.

Nhưng câu ông cụ vừa nói có nghĩa là ông đã tỉnh lại.

Đám người phẫn nộ lập tức yên lặng.

Những cái tay muốn đánh ra cũng rụt lại.

Những người ở gần ông cụ quỳ xuống đỡ ông ấy dậy, sau đó phát hiện kim bạc trên người ông cụ vẫn chưa được rút ra, thế là tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân, bọn họ không dám động vào mấy cái kim bạc này.

Chốc nữa còn cần Tô Nhược Hân rút kim ra.

Tô Nhược Hân gật đầu, trước tiên giao Hạ Thiên Hương cho y tá: “Mọi người lên xe chờ tôi trước.”

“Vâng.” Phát hiện ông cụ đã tỉnh, nguy cơ đã qua, cuối cùng nhóm người cũng được thả lỏng, sau đó nghe lời Tô Nhược Hân lên xe.

Tất nhiên, Hạ Tam và Hạ Tứ vẫn đợi đằng sau Tô Nhược Hân, trừ phi Tô Nhược Hân lên xe, bọn họ sẽ không bỏ cô lại.

Tô Nhược Hân khom người nói vài lời với ông cụ, rồi bắt đầu rút kim ra.

Động tác của cô rất nhanh.

Phải nhanh như vậy mới không đau.

Sau khi rút kim, cô lấy ra từ trong túi một lọ cồn nhỏ, sát khuẩn trên từng lỗ kim rồi đứng thẳng dậy: “Ừm, tạm thời ông cụ đã không còn gì đáng ngại, giờ tôi đi được rồi chứ?” Cô nói bằng tiếng Trung.

Ở đây ngoài nhóm tám người của cô, chỉ có người đàn ông cầm đầu là hiểu tiếng Trung: “Không được.”

“Ặc, lẽ nào quý ngài đây muốn cướp thật đấy à?”

“Cô nói tạm thời ba tôi không sao, nghĩa là sau này còn có nguy hiểm, tại sao tôi phải thả cô đi?

Chữa khỏi cho ba tôi.”

“Ừm, tôi đồng ý sẽ làm ông cụ tỉnh lại nhưng tôi không đồng ý những chuyện khác.” Tô Nhược Hân bực bội.

“Cái này…” Dường như ý thức được giọng điệu của mình không đúng, đây không phải thái độ đối với ân nhân cứu mạng, người kia lắp bắp nói.

Tô Nhược Hân nói tiếp: “Làm gì có ai đáng sợ như các anh, một đám quấn khăn vải, nhìn như ăn cướp ấy, đây là sự báo đáp các người dành cho người làm ông cụ tỉnh lại à?”

Ông cụ được đỡ đứng dậy nhìn người của mình, lại nhìn Tô Nhược Hân: “Là cô cứu tôi ư2”
 
Chương 1176


Chương 1176

“Vâng.” Tô Nhược Hân ngượng ngùng đáp, nếu không cô cảm thấy mọi người đều muốn lườm cô cháy mặt.

Cô thật sự không quen nổi.

“Xuân Phong, còn không mau cảm ơn người ta, đừng có làm mặt lạnh nữa.” Ông cụ trừng mắt nhìn chàng trai rồi quát.

Xuân Phong gật đầu, lập tức cung kính nói: “Cô Tô, cám ơn cô đã cứu sống ba tôi. Có thể phiền cô giúp ông ấy chữa bệnh được không?”

Lúc này Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Chúng tôi phải đi “Tình Đạt”, không thì chờ chúng tôi đến đó làm xong chuyện rồi sẽ tới khám chữa cho ông cụ sau.

Cô nghĩ ra một phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, nhưng cô không chắc ở đây có dược liệu trong phương thuốc đó hay không, cô không muốn tự mình kê đơn rồi đối phương tới hiệu thuốc để bốc thuốc, lại được báo là thuốc này không có thuốc kia không có, thế thì cả đơn thuốc.

của cô đều uổng công kê.

Vậy nên, cô nghĩ nên đến nơi cần đến trước, chỗ đó lớn, sau đó đến hiệu thuốc để xác nhận xem có thuốc hay không, sau đó mới kê đơn, thế là hợp lý.

Ngược lại, nếu kê đơn mà không có thuốc, thì tương đương với không hề kê đơn.

“Tới “Tình Đạt” rồi thì cô có thể cho tôi đơn thuốc để chữa bệnh cho ba tôi không?” Xuân Phong hỏi.

“Được, tôi nói được thì làm được.”

“Được, vậy bây giờ đi luôn, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”

Chị Vũ nhìn thời gian, giờ đã là buổi chiều, đường còn hơn một trăm cây số nữa: “Trời tối tối không đi được nữa đâu.”

Vừa lên xe, Tô Nhược Hân hô lên với chị Vũ đang ngồi trong xe sau: “Nào, chỗ này là hướng Tây, mặt trời lặn muộn, sớm nhất cũng chưa đến chín giờ mới tối: Lúc này chị Vũ mới hiểu Xuân Phong không hề nói bừa, xem ra bọn họ nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.

Tám người nhanh chóng lên xe.

Bên kia, hơn chục chiếc xe máy đã lại có người ngồi lên, rú ga ầm ï, rất đồng đều.

“Đi thôi.” Người đàn ông cầm đầu hô lên.

“Chờ chút.” Kết quả, lần này lại là Tô Nhược Hân hô dừng.

“Có chuyện gì thế cô Tô?” Xuân Phong cung kính tiến lên, vốn anh ta đã phục sát đất y thuật của Tô Nhược Hân, vậy mà cô có thể cứu được một người sắp chết tỉnh lại.

May mà lúc trước có bác sĩ Tô không từ bỏ, nói có thể chữa khỏi bệnh nên anh ta đã để cô thử, nếu không, chắc cha già đã tắt thở trên đường trước khi đến bác sĩ.

“Sắp tới đèo rồi, ở đó gió lớn và lạnh lắm. Lên xe đi bác trai, trong xe ấm hơn.” Tô Nhược Hân liếc nhìn ông cụ ngồi giữa hai người đàn ông trên xe máy, sắc mặt ông vẫn còn tái, dù quấn khăn vải cho người đi xe máy nhưng gió vẫn thổi xuyên khăn vào mặt.

Người bình thường thì không sao nhưng với người tim có vấn đề như ông cụ, nếu đi xe máy đến tận “Tình Đạt”, có lẽ ông cụ sẽ lại ngất lần hai.

“Cô muốn ba tôi đi xe của cô à?” Nghe thấy đề nghị của Tô Nhược Hân, hai mắt Xuân Phong sáng lên, thật ra đây là mục đích anh ta dừng xe khi trước.

“Ừm, vậy đi xe của Hạ Tứ đi” Tô Nhược Hân chỉ về phía chiếc xe phía sau.

Không phải xe này của cô không chào đón ông cụ, mà là Hạ Thiên Hương bị bệnh, trên đường đi nếu Hạ Thiên Hương phát bệnh, dọa ông cụ sợ thì sẽ không hay lắm.
 
Chương 1177


Chương 1177

“Không thể để ba tôi đi xe này của cô ư?” Xuân Phong liếc nhìn xe sau, anh ta vẫn muốn ba mình ngồi chung xe với Tô Nhược Hân.

Bởi vì Tô Nhược Hân biết chữa bệnh, nếu ba anh ta lại có vấn đề gì, cô có thể cứu chữa cho ông ấy bất cứ lúc nào.

Tô Nhược Hân hơi xấu hổ: “Là thế này, trong xe này tôi có bệnh nhân, sợ là sẽ dọa đến bác trai, xe sau không có bệnh nhân, bọn họ có thể chăm sóc ba anh, anh cứ yên tâm.”

Xuân Phong liếc nhìn Hạ Thiên Hương, nhớ tới dáng vẻ lúc trước của cô ấy thì mới hiểu, sau đó anh ta bế ông cụ xuống khỏi xe máy, đưa ông vào ô tô đằng sau, rồi giơ tay ra lệnh: “Đi thôi.”

Thế là hơn chục chiếc xe máy dẫn trước, đoàn xe lên đường.

Lúc này Hạ Tam và Hạ Tứ đã thích ứng với độ cao hơn chút, ít nhất họ không còn thở gấp nữa.

Còn thở gấp nghĩa là chưa quen với độ cao này, tiếp đó là khó thở.

Sau khi qua đèo, ngoại trừ Tô Nhược Hân, tất cả những người ngồi trong xe đều tò mò nhìn những lá cờ cầu nguyện của Tây Tạng sặc sỡ trên đèo, phấp phới trong gió khiến lòng người bình ổn lại.

“Hạ Tam, thế nào, phong cảnh đẹp không?” Tô Nhược Hân mỉm cười hỏi Hạ Tam sau khi qua đèo, vượt qua hàng cờ.

Hạ Tam lắc đầu: “Lần sau cô Tô có đưa chúng tôi đến nữa, tốt nhất là để chúng tôi làm quen với độ cao trước rồi mới đi nhé.”

Nếu không thì không chịu nổi.

Vừa rồi anh ta và Hạ Tứ suýt thì làm xấu mặt anh Hạ rồi.

“Vốn là tôi muốn chờ các anh làm quen trước, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện như vậy.

Thật ra bọn họ mặc áo dài cũng không sao, đây là quần áo đặc trưng của nam giới địa phương, còn về che khăn vải, mới đầu trông rất thần bí đáng sợ, nhưng đứng một hồi trong gió thì đúng là lạnh thật, nếu người đi xe máy không trùm khăn thì gương mặt lộ ra trong gió của họ sẽ bị thổi cho thành mấy ông già hết.

“Họ quấn khăn vải để tránh gió lạnh à?”

“Ừ, cũng giống như mùa đông ra ngoài chúng †a quàng khăn quàng cổ ấy. Đó là bắt buộc, là tiêu chuẩn.”

Hạ Tam gật đầu, lúc này anh ta đã hoàn toàn thả lỏng.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cảm giác mấy chục chiếc xe máy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Tam vẫn còn nghĩ mà sợ, may mà bọn họ không phải cướp, nếu không, trong núi rừng trước không thôn xóm, sau không có cửa hàng gì, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Vừa đi vừa nói, cuối cùng xe cũng đến “Tình Đạt”

trước khi trời tối, đoàn người đã tê liệt vì mệt và đói.

Một đoàn tám người ở trong một khách sạn hoàn toàn theo phong cách dân tộc.

Đám người Xuân Phong cũng ở trong các khách sạn gần đó.

Không biết có phải “Tình Đạt” quá đặc biệt hay không, từ lúc xe chạy vào “Tình Đạt”, Hạ Thiên Hương liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tô Nhược Hân như một đứa trẻ, nhìn ngang ngó dọc giống như một đứa trẻ tò mò vậy.

Vì tò mò, cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xôn trong đầu, cô ấy theo mọi người vào nhà hàng mà không hề phát bệnh.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn chưa gọi đồ ăn thì đồ ăn đã được mang lên.

Món đầu tiên là một đ ĩa thịt bò lớn, còn đang bốc khói nghỉ ngút, Tô Nhược Hân lơ mơ: “Mang nhầm à”

“Không, đây là đồ ăn của bàn cô.” Người phục vụ cười nói.

“Chúng tôi vẫn chưa gọi món mà.” Tô Nhược Hân vẫn cho rằng họ đã lầm.
 
Chương 1178


Chương 1178

“Không nhầm đâu, Xuân Phong tự mình sắp xếp đấy, anh ấy chỉ đích danh là đồ ăn cho tám người, không thể nhầm được.”

Nghe thấy tên Xuân Phong, Tô Nhược Hân hiểu ra là do Xuân Phong gọi.

Hạ Thiên Hương đã cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng: “Tô Nhược Hân, ngon lắm, chị ăn đi.”

Có cô ấy dẫn đầu, mọi người bắt đầu ăn.

Thịt bò Tây Tạng trên cao nguyên cực kỳ thơm, thịt bò được nuôi trên thảm thực vật cao nguyên thuần khiết nên rất béo và thơm ngọt.

Lúc này còn có người cùng ăn uống, mỗi giây phút đều ấm áp hơn so với khi cô ở một mình.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số, Tô Nhược Hân bắt máy: “Chào bác sĩ Mạc.”

“Nhóc con, có thực tập nào như cháu không? Ba ngày làm một ngày nghỉ, cháu không định quay về giải Tô Nhược Hân cầm điện thoại di động đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Không không không, cháu đưa một bệnh nhân đến “Tình Đạt” để điều trị, cháu đã xin phép giám đốc Giang rồi.”

“Thế… thế bệnh viện Bác Ái làm sao thế?” Ở đầu dây bên kia, Mạc Tử Đơn do dự một hồi nhưng vẫn hỏi.

Thế giới này nhỏ thật.

Đây là kết luận Tô Nhược Hân đưa ra trong chớp mắt.

Thế nên, Mạc Tử Đơn biết Hạ Thiên Tường cho cô một phòng khám có thể sánh ngang với bệnh viện là quá bình thường.

Đừng nói là Hạ Thiên Tường, chẳng phải Cận Liễm cũng tìm cách để xây bệnh viện sao.

Hơn nữa, tất cả đều chưa được cô đồng ý đã tự xây.

Hoàn toàn mặc kệ cô có đồng ý hay không, có muốn nhận không.

Điểm này cũng khiến cô rất bất lực.

“Bác sĩ Mạc, đấy là phòng khám do Hạ Thiên Tường mở.”

“Anh Hạ có rất nhiều bệnh viện ở nước Z.” Mở nhiều bệnh viện như thế, lại đột nhiên mở phòng khám, trong vòng nhanh chóng loan tin này.

Đúng vậy, một tòa nhà bắt mắt như thế, Hạ Thiên Tường có muốn giấu cũng không giấu được.

Mà người khác không đoán được nguyên nhân, Mạc Tử Đơn vừa nghe tin đã đoán được ngay là Hạ Thiên Tượng tặng Tô Nhược Hân.

Nếu không thì sao đang mở bệnh viện yên lành, việc gì phải đi mở một phòng khám nho nhỏ.

“Anh ấy mở là việc của anh ấy, dù sao trước khi tốt nghiệp cháu sẽ thực tập ở phòng khám của giám đốc Giang.” Tô Nhược Hân không giải thích, cứ thế nói thẳng.

Lúc này Mạc Tử Đơn mới thở dài: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy cháu sẽ tiếp tục khám bệnh cho cô Hạ. Đúng rồi, cháu thật sự có cách chữa khỏi cho cô Hạ à?” Nhắc đến Hạ Thiên Hương, Mạc Tử Đơn cảm thấy nếu Tô Nhược Hân thật sự chữa khỏi bệnh của Hạ Thiên Hương, sau này dù ông ta gặp được Tô Nhược Hân, dù cô có muốn hay không thì ông ta cũng gọi thầy gọi tổ tông.

“Chờ về rồi ông sẽ biết thôi.” Tô Nhược Hân cười, sau đó cúp điện thoại, đói quá.

Tám người, mười sáu món ăn, mỗi một món đều mang nét đặc trưng của tộc Z, món ngon mang vị nguyên bản, rất độc đáo, ăn rất ngon.

Ăn chậm rãi từ từ hưởng thụ xong, Hạ Tam gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền”

“Tất cả đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên phục vụ đi đến, rất cung kính nói.
 
Chương 1179


Chương 1179

Hạ Tam khẽ nhíu mày, từ khi đ ĩa thịt bò đầu tiên được bê lên, anh ta đã biết là Xuân Phong mời.

Nhớ tới cú sốc khi lần đầu nhìn thấy mấy chục chiếc xe máy trên đường, lập tức không khách sáo nữa: ‘Vậy được, bữa cơm này vậy đi, lần sau chúng tôi không cần bất cứ ai mời, nếu không, chúng tôi sẽ không đến quán này ăn nữa.”

“Được, tôi nhớ rồi.” Phục vụ nhìn thoáng qua Hạ Tam, hơi bị anh ta dọa sợ.

Tô Nhược Hân liếc nhìn cô gái sợ đến mức hoang mang bối rối rồi lắc đầu, dắt Hạ Thiên Hương về khách sạn phía đối diện.

Phòng tiêu chuẩn, hai người một phòng. Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ở chung phòng là chuyện đương nhiên.

“Bác sĩ Tô, tôi ở chung phòng với cô nhé.” Chị Vũ Nhiệt tình mời Tô Nhược Hân ở chung một phòng.

Tô Nhược Hân nhìn lướt qua sáu người phụ nữ, sau đó lắc đầu, cô sắp xếp luôn: “Chị với bác sĩ Ngô một phòng, y tá Lư với y tá Tưởng một phòng, tôi với Hạ Thiên Hương một phòng, quyết định như vậy đi.”

“Bác sĩ Tô, sao có thể để cô ở chung phòng với cô chủ được, để tôi với cô ấy ở chung phòng đi.” Y tá Lư tiến lên, trước đấy cô ấy bị say độ cao rất nghiêm trọng, đến nơi rồi, độ cao so với mặt nước biển giảm xuống mới đỡ hơn.

“Không cần, tôi ở chung với Thiên Hương đi, có chuyện gì tôi không lo liệu được hết thì sẽ gọi mọi người đến hỗ trợ” Tô Nhược Hân kiên quyết sắp xếp như vậy.

Cô trông Hạ Thiên Hương, vậy thì cô có nắm rõ được tình huống của cô ấy như lòng bàn tay.

Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ thôi miên Hạ thiên Hương.

Thôi miên cho Hạ Thiên Hương quên đi đoạn ký ức không tốt đẹp kia.

Thế nên, có thế nào thì cô ở cùng Hạ Thiên Hương là tiện nhất.

Nhiều người sẽ không tiện.

“Tôi với Tưởng Mỹ ở bên cạnh hai người vậy, máy mở 24 giờ, buổi tối chuyện gì thì cô có thể gọi chúng tôi đến.” Bị Tô Nhược Hân cướp việc, mấy người đều thấy hơi ngại, cảm giác như lần này mấy cô đi hoàn toàn không giống như đến chăm sóc người bệnh, ngược lại giống như đến du lịch nghỉ phép.

“Ừ, cứ sắp xếp vậy đi, chị Vũ, cơm nước của chúng tôi mấy ngày nay giao cho chị đấy.”

“Không thành vấn đề, ngoại trừ ăn cơm chung ra, bình thường muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi đi mua”

Chị Vũ chỉ mong sao Tô Nhược Hân giao việc cho mình nhiều hơn tí nữa, nếu không cô ta sẽ cảm thấy có lỗi với tiền lương ba trăm triệu một tháng kia.

Dường như cô ta chưa làm được công việc thật sự nào.

Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.

Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”

“Sao vậy chị?”

“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”

“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.

“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”

“Mọi người sẽ say độ cao đó.”

“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”

“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”

“Đã biết.”
 
Chương 1180


Chương 1180

“Đã biết.”

Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.

Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.

Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”

“Sao vậy chị?”

“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”

“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.

“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”

“Mọi người sẽ say độ cao đó.”

“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”

“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”

“Đã biết.”

“Đã biết.”

Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.

Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua mặt quần áo, đồng thời mở nhóm bảy người ra, nhập văn bản: “Tôi ra ngoài một lát, y tá Lư Yên đến đây với Thiên Hương một lúc đi.”

“Được.” Lư Yên nói.

Khi Tô Nhược Hân đi ra ngoài, Lư Yên đang cầm đồ của mình đến, nhìn thấy Xuân Phong, cô ấy nhẹ nhàng kéo Tô Nhược Hân sang: “Cô muốn đi cùng Xuân Phong à?”

Dáng vẻ lo lắng rất rõ ràng.

“Tôi đi bốc thuốc cho ông cụ, không sao đâu.” Tô Nhược Hân vỗ vai Lư Yên: “Cô vào giường tôi ngủ đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

“Bác sĩ Tô…’ Lư Yên nhìn Xuân Phong, không thể nào yên tâm nổi.

Tô Nhược Hân đẩy Lư Yên vào phòng mình: “Ngủ đi, tôi về sẽ chen chúc trên một cái giường với cô.”

Lư Yên đành phải để Tô Nhược Hân đi, lúc đóng cửa vẻ mặt vẫn mang biểu cảm ai oán, nhìn đến nỗi Tô Nhược Hân đau cả đầu.

Kết quả, lúc cô xoay người muốn rời đi với Xuân Phong, đầu lại càng đau hơn, Hạ Tam ra cửa, dừng lại trước mặt cô: “Bác sĩ Tô, đi cùng đi.”

Anh ta và Hạ Tứ, anh ta phụ trách bảo vệ Tô Nhược Hân, Hạ Tứ phụ trách ở lại bảo vệ Hạ Thiên Hương, hai người đều biết Tô Nhược Hân muốn ra ngoài nên đã phân công sẵn.

Tô Nhược Hân cũng không từ chối: “Đi thôi.”

Nhiều người đi theo tăng thêm lòng dũng cảm cũng tốt.

Dù sao nơi này cũng là xứ đất khách quê người.

Theo Xuân Phong đi ra khỏi khách sạn, Tô Nhược Hân nói: “Tôi muốn tới hiệu thuốc.”

Xuân Phong nhíu mày đáp: “Bây giờ hiệu thuốc gần như đều đã đóng của hết rồi: “Vậy thì chỉ có thể đợi sang ngày mai thôi.”
 
Chương 1181


Chương 1181

“Không được, tôi đi bảo hiệu thuốc mở cửa, mọi người ở đây chờ tôi.” Xuân Phong nói xong bèn xoay người rời đi, xem ra cũng rất có hiếu.

Tô Nhược Hân đứng trước khách sạn, ngẩng đầu nhìn đường phố phía trước, liếc mắt nhìn xung quanh, những tòa nhà màu đỏ khi ghép lại với nhau trông vô cùng đẹp và hoành tráng.

Nhưng đây mới chỉ là đứng trên đường cảm nhận vẻ hoành tráng màu đỏ của “Tình Đạt”, nếu như đứng trên cao, vẻ đẹp này còn chấn động hơn thế nữa.

Hôm nay đã quá muộn nên cô không định dẫn mọi người đi thưởng thức cảnh đẹp của Tình Đạt.

Ngày thánh vẫn còn dài, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để chiêm ngưỡng cảnh sắc nơi đây trước khi trở về thành phố T.

Trong khoảng thời gian nhàn rỗi đợi Xuân Phong, Tô Nhược Hân thông thả đứng ngay tại con phố mở ra chế độ chụp hình.

Chỉ trong chốc lát đã chụp được hơn mấy chục tấm, cô cười tủm tỉm kiểm tra, nếu thích thì giữ lại, không thích thì xóa đi luôn, sau đó cô chọn ra vài tấm ảnh xinh đẹp, không chút nghĩ ngợi đã chia sẻ cho Hạ Thiên Tường.

Về chuyện này, nếu cô cứ gửi như thế đi thì sẽ bị coi là quấy rầy.

Nhưng cô không thèm quan tâm, cô chỉ muốn chia sẻ cho anh một chút vẻ đẹp của nơi này.

Dù chỉ là một góc thôi, cũng là đẹp rồi.

‘Tô Nhược Hân gửi xong thì yên lặng nhìn điện thoại một cách ngây ngốc.

Thật ra còn có một chút buồn bã không thể giải thích được.

Cô và Hạ Thiên Tường, không biết còn có tương lai hay không.

Trong đầu đều là những lời mà Lục Diễm Chi đã nói, Lục Diễm Chỉ nói rằng cô và Hạ Thiên Tường mãi mãi sẽ không có khả năng thật sự ở bên nhau.

Nhưng chính anh đã nói, anh chỉ đang đợi cô trưởng thành.

Khi nhớ lại từng câu chữ đó, lòng cô tựa như bị dao cắt.

Màn hình điện thoại yên tĩnh, chỉ có ảnh chụp cô gửi đi, tất cả đều là cảnh đường phố “Tình Đạt”.

Một lúc lâu sau, điện thoại vang lên một tiếng ‘ting, cái tiếng đấy giống như đập vào ngực cô, khiến cô vội vàng mở khóa màn hình điện thoại lên xem.

“Chỉ muốn thấy em.”

Bốn chữ.

Tô Nhược Hân đọc đi đọc lại, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, tuy Hạ Thiên Tường là một tên trai thẳng nhưng gần đây càng ngày càng biết nói chuyện.

Cô đang do dự không biết nên selfie ngay bây giờ hay là để ngày mai hãng chụp thì Xuân Phong đã trở lại: “Bác sĩ Tô, xin mời.”

Tô Nhược Hân đành phải cất điện thoại, đi theo Xuân Phong tới hiệu thuốc cách đó không xa.

Trời đã về khuya, hiệu thuốc đặc biệt mở cửa vì bọn họ, bên trong ngoài chủ tiệm ra thì không còn một ai khác.

Bước vào bên trong, mặc dù có thuốc Đông y nhưng lại ít đến đáng thương.

Chữ viết trên hộp thuốc đều là tiếng tộc Z mà cô không hiểu.

Đã tới đây một lần nên cô có thể nghe và nói một số tiếng địa phương đơn giản nhưng từ nói đến viết thì không thể được, dù sao cô cũng học chưa được mấy ngày.

“Tôi có thể xem thử đây là thuốc gì không?” Tên dược liệu đều là các thuật ngữ vô cùng chuyên nghiệp, lỡ như nghe nhầm thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên còn không bằng mở ra xem trực tiếp bằng mắt coi đấy là loại dược liệu gì.
 
Chương 1182


Chương 1182

Xuân Phong xoay người nói một câu với chủ tiệm, chủ tiệm gật đầu rồi dẫn Tô Nhược Hân vào bên trong quầy.

Người đó mở hết ngăn kéo này tới ngăn kéo khác nhưng tổng cộng cũng chỉ có ba mươi mấy loại thuốc, thật sự ít đến đáng thương.

‘Tô Nhược Hân rất nghiêm túc nhìn từng cái một, sau đó nhíu mày.

Cô phát hiện trong số hơn ba mươi loại dược liệu vốn ít đến đáng thương này, có một bộ phận nhỏ đã hết hạn sử dụng, nếu dùng số đó để sắc thuốc thì hiệu quả thuốc cũng sẽ kém đi rất nhiều.

Cuối cùng, chỉ có thể suy nghĩ trong số hơn hai mươi mấy loại thuốc này, chọn ra mười loại, sau đó tự mình cân đo, cô chỉ nhặt ra hai gói thuốc dùng trong hai ngày, hai ngày sau lại dựa theo bệnh tình của ông cụ mà đổi phương thuốc một lần nữa.

Sau khi phân loại xong, cô đóng thành từng gói một rồi đưa cho Xuân Phong: “Hai ngày này cứ uống hai gói thuốc trước đi, mỗi gói thuốc sắc hai lần, sáng một lần chiều một lần”

“Sau đó thì sao?” Xuân Phong nhận lấy nhưng vẫn chưa rời đi mà hỏi tiếp.

Tô Nhược Hân cười nói: “Sau đó ông cụ còn phải uống thuốc ít nhất ba tháng nữa, nhưng loại thuốc trong hiệu thuốc này quá ít, có lẽ phải đi vào trong đất liền để đặt thuốc.”

“Cửa hàng chúng tôi có thể đặt giúp cô, cô muốn dược liệu gì thì cứ nói cho tôi, tôi sẽ thay cô đặt, muộn nhất là ngày mốt là sẽ có hàng.” Chủ tiệm nghe được cơ hội làm ăn, lập tức ân cần muốn hỗ trợ.

Tô Nhược Hân nghĩ lại con đường đến đây, trên con đường này ngoại từ đường cao tốc thì không còn một phương tiện giao thông nào khác, việc di chuyển không hề dễ dàng: “Xuân Phong, anh quyết định đi”

Chuyện như thế này, Xuân Phong thân là người địa phương sẽ có quyền quyết định hơn là cô.

“Được, vậy giao cho chỗ này đặt hàng giúp. Bác sĩ Tô, cô cứ viết ra những loại thuốc cô cần giao cho bọn họ là được.”

Tô Nhược Hân nhận lấy giấy bút, nhanh chóng viết ra vài chục vị, nhìn thấy cô vẫn còn đang viết, chủ tiệm ghé sát vào nhìn: “Nhiều như thế có phải nên giao một phần tiền đặt cọc hay không?”

Tô Nhược Hân nhìn thuốc trong tiệm, chủng loại thật sự quá đơn điệu, vì thế chỉ chân chừ một chút rồi nói: “Được, tôi sẽ thanh toán trước.” Cô suy nghĩ mấy trăm triệu trong thẻ từ khoản tiền đua xe lần trước của cô, hầu hết đều dùng để thanh toán tiền đặt cọc mua nhà ở cho dì nhỏ, nhưng vẫn còn dư lại hơn ba trăm triệu, như thế đã là quá đủ để mở hai mươi hiệu thuốc như thế này, chứ đừng nói chi đến việc chỉ mua một số loại thuốc. Nghĩ như thế, cô lại nhanh chóng thêm một số loại thuốc đã pha chế sẵn.

Thuốc pha chế sẵn sẽ dễ uống hơn thuốc Đông Viết xong cô đưa lại cho chủ tiệm: “Ông có tài khoản không? Tôi chuyển tiền cho ông.”

“Cái này…”

“Tôi trả cho.” Kết quả, Xuân Phong bước tới mở túi vải đang mang trên người, nhanh chóng lấy tiền ra.

Đúng vậy, tất cả đều là tiền mặt.

“Nhiêu đó đủ không?”

“Tôi cũng không chắc nữa, cứ mua trước đã rồi tính tiếp, không đủ lại bổ sung thêm” Chủ tiệm nhận lấy, gương mặt cười tươi như hoa, loại thuốc này vừa nhập vào đã có thể bán đi, không kể việc không bị dồn hàng, mà còn có thể kiếm lời từ phần chênh lệch giá, hoàn toàn là chuyện không vốn mà lời.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Tô Nhược Hân và Xuân Phong lần lượt bước ra khỏi hiệu thuốc, bên ngoài cửa, Hạ Tam đứng ở đó giống như thần giữ cửa, vẫn luôn bảo vệ Tô Nhược Hân.

“Xuân Phong, cậu lại đây một chút.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa đi ra ngoài, chủ tiệm đã kêu Xuân Phong.

“Có chuyện gì sao?” Xuân Phong quay đầu lại nhưng không đi qua đó, kết quả anh ta vừa hỏi, chủ tiệm lập tức có hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: “Không… không có gì.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom