Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1203


Chương 1203

Tuy dụng cụ không vừa tay, sử dụng cũng bất tiện nhưng mà tốt hơn là không có.

Mười centimet.

Một mét.

Hai mét.

Đông người nên dù còn bị sợ độ cao, mọi người vẫn hợp lực quét đi mười mấy mét tuyết.

Phụ nữ chịu trách nhiệm dọn tuyết, đàn ông thì phụ trách lái xe.

Thật sự là di chuyển từng mét một.

Thế nhưng Tô Nhược Hân chỉ mới quét vài cái đã bị chị Vũ mời về xe.

Cô vẫn còn bị thương cơ mà.

Đã bị thương còn để cô phải dọn tuyết, thật quá đáng.

Tuy nhiên, di chuyển chiếc xe theo cách này chẳng đi được bao xa trong một giờ.

Trái lại, không bao lâu sau mọi người đã kiệt sức.

Dù sao, ngoại trừ chị, anh rể và Tô Nhược Hân ra thì tất cả đều sợ độ cao.

Cuối cùng, Tô Nhược Hân đành chỉ thị ở tại chỗ đợi lệnh.

Không biết có phải vì mệt mỏi hay không mà hơn phân nửa số người quay lại xe đã ngủ mất.

Tô Nhược Hân vẫn không thấy buồn ngủ, cô ngây người nhìn gió tuyết bên ngoài.

Cô nhớ Hạ Thiên Tường.

Hắn là bây giờ anh đã xem được danh sách những đồ vật mà cô gửi để nhờ anh chuyển tới.

Chắc anh đã trả lời lại rồi, tiếc rằng trên núi này không có tín hiệu, cô không thể nhìn thấy câu hồi đáp của anh.

Nhưng không sao, cô sẽ coi như mình nhìn thấy rồi.

Hôm nay anh sai người đi mua, ngày mai hoặc ngày kia là có thể đưa đến.

Cô hiểu rất rõ về năng lực hành động của Hạ Thiên Tường, hiệu suất cực kỳ nhanh.

Vì vậy, đồ vật mà cô cần sẽ nhanh chóng đến thôi.

Nếu Hạ Thiên Tường cũng có thể đi cùng thì tốt biết mấy.

Có anh cùng chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô sẽ không cần phải mạnh mẽ nữa, sẽ không quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ cần vùi vào lồng ngực anh, thoải mái tận hưởng.

Nhưng bây giờ cô thậm chí còn không thể liên lạc được với Hạ Thiên Tường.

“Hạ Tam, nếu lần sau anh ra ngoài cùng tôi, nhất định phải bảo Hạ Thiên Tường cho anh và Hạ Tứ mỗi người một cái điện thoại vệ tinh để dự phòng.”

Nếu không, cảm giác bị cô lập với thế giới như hiện tại thật sự rất tệ, rất tồi tệ.

Cô cảm thấy mình sắp điên luôn rồi.

Trong xe rất lạnh.

Nên cô mở lò sưởi.

Đi kèm với sự ấm áp, chính là tâm trạng lo âu khắc khoải.

Muốn ấm phải hao xăng, muốn tiết kiệm xăng thì phải chịu rét.

Sự đời không thể song toàn, là đang ám chỉ bọn họ ngay lúc này.

Thời tiết lạnh, lại bất động trên xe, có thể không muốn uống nước nhưng đồ ăn thì vẫn phải đầy đủ.

Bởi vì không ăn sẽ không có calo, không có calo thì sẽ chỉ thấy lạnh hơn.
 
Chương 1204


Chương 1204

Bánh mì được phát ra, hai người chia nhau một túi, ăn tiết kiệm một chút.

Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương một túi.

Hạ Thiên Hương đã ngủ rất lâu.

Gô lo lắng nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Màu đỏ ấy khiến cô cảnh giác vươn tay ra và sờ vào đó, hỏng bét, có hơi nóng.

“Lư Yên, lấy một cái nhiệt kế” Tô Nhược Hân vội vàng hét lên.

“Ai… Ai bị sốt vậy?” Lư Yên liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Hương, hai cô chủ này đều không được bị sốt, nhất là Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân bây giờ chính là người đáng tin cậy nhất của cô ấy, nếu Tô Nhược Hân mà xảy ra chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ hoảng loạn.

Vì sợ hãi.

Ở một nơi như thế này, không có cách nào để cầu cứu, không hoảng sợ mới lạ.

Tô Nhược Hân chĩa nhiệt kế điện tử về phía Hạ Thiên Hương, “ting” một tiếng, cô nhìn nó rồi lập tức nhíu máy: “Là Thiên Hương bị sốt, mau mang thuốc hạ sốt tới đây.” Thật ra lúc cô mới thấy Hạ Thiên Hương đã biết cô ấy đang sốt rồi, chỉ là trong lòng cô vẫn hy vọng mình nhìn lầm thôi.

Sau một lần thử, ba mươi tám độ năm.

Nếu sốt cao hơn nữa, chuyển biến thành viêm phổi thì rất phiền phức.

Dù sao ở đây cũng không phải khách sạn, đến nằm cũng chẳng được, chỉ có thể tựa lưng vào ghế ngồi.

Cô đã thấy hơi hối hận, không nên đưa mọi người đi đào đông trùng hạ thảo, tất cả mọi người đều nghe theo cô, là cô dẫn họ đến chỗ này.

Càng nghĩ lại càng tự trách.

Lư Yên đưa thuốc cho Tô Nhược Hân, nhưng Hạ Thiên Hương vẫn chưa tỉnh lại.

Tô Nhược Hân biết cú đánh kia của mình chẳng có xíu lực nào.

Thế nên bây giờ Hạ Thiên Hương đang chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không phải vì cú đánh của cô.

Sau khi đút thuốc xong, Tô Nhược Hân tiếp tục quan sát Hạ Thiên Hương.

Cô không ngủ được, điện thoại không có mạng thành ra cũng chẳng chơi được, cô đặt tay xuống đầu Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trên xe có người, cô không thể nói chuyện được, chỉ đành dùng hành động lặng lẽ thôi miên cô ấy.

Có thể thôi miên bao nhiêu ký ức thì thôi miên bấy nhiêu, chỉ còn chờ phong ấn lại khoảng thời gian ngắn mà Liêu Diên và Lục Diễm Chi hợp sức ức hiếp cô ấy ở trong trí nhớ, là hoàn thành rồi.

Có việc để làm nên thời gian trôi qua nhanh hơn đôi chút.

Sau đó, có lẽ nhờ cô thôi miên nên Hạ Thiên Hương đã tiến sâu vào giấc ngủ, cơn sốt cũng dần hạ xuống, Tô Nhược Hân mới có thể thư thái một chút.

Những người khác ở trên xe đều tỉnh giấc.

Rồi lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh trong chán chường, từng phút từng giây đều là giày vò.

Một ngày trôi qua, sắc trời ngả tối nhưng tuyết vẫn còn rơi.

Càng rơi càng lớn.

Tạo cho người ta một cảm giác tựa như tận thế.

Vì mở lò sưởi nên xăng trong bình đang cạn dần.

Dù cho giờ này cứu viện có đến và họ có thể lái xe đi, thì nhiên liệu cũng không đủ để lái đến Tình Đạt.
 
Chương 1205-1206


Chương 1205

Lư Yên đang nhàn nhã tán gẫu dăm ba câu với chị gái để giết thời gian.

Tô Nhược Hân đã thực hiện phương pháp cửu kinh bát mạch, thế nên có thể nói hiện giờ vết thương nhỏ ấy đã khỏi bảy, tám phần rồi.

Cơ mà miệng vết thương vẫn còn.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói với những người khác, ai không biết còn tưởng cô dùng ma thuật, rõ ràng bị thương mà thoáng cái đã khỏi rồi, thật sự quá thần kỳ.

Gô cũng biết phương pháp cửu kinh bát mạch này rất thần kỳ.

Bỗng nhiên, trong xe phát ra tiếng nức nở.

Hạ Thiên Hương đã dậy.

“Cô Hạ, cô có đói bụng không, tôi cho cô bánh mì nè.” Lư Yên nghe thấy Hạ Thiên Hương tỉnh giấc, lập tức tận tình đưa nửa túi bánh mì cho cô ấy, đây là ‘Tô Nhược Hân chừa lại cho Hạ Thiên Hương.

Thế nhưng Hạ Thiên Hương chỉ mở to mắt, co quắp người lại tựa lưng vào ghế ngồi, không nói một lời như thể sợ hãi.

“Cô Hạ, cô ăn một chút đi.”

Hạ Thiên Hương lại càng co rúm hơn.

“Lư Yên, để tôi.” Tô Nhược Hân nhận lấy bánh mì, mở bao bì ra rồi đưa cho Hạ Thiên Hương: ‘Ăn đi, em đói rồi”

“A..” Hạ Thiên Hương kéo dài tiếng hét, đây nhất định là một cách để biểu lộ.

Tô Nhược Hân không ngăn cản, để cô ấy muốn la hét như thế nào thì la, giải tỏa như thế này là chuyện tốt đối với Hạ Thiên Tường, còn tốt hơn là lúc nào cũng canh cánh tâm sự ở trong lòng.

Sau một hồi gào thét, Hạ Thiên Hương đột nhiên co rúm lại, cả cơ thể không ngừng run rẩy, cô ấy òa khóc.

Lư Yên và chị gái đều căng thẳng.

Hạ Tam cũng giữ im lặng.

Bầu không khí trong xe của bọ đột ngột giảm xuống mức đóng băng.

“Hạ Tam, mở lò sưởi.”

“Vâng.” Hạ Tam nhanh chóng mở lò sưởi, anh ta mặc kệ có hao xăng hay không, hiện tại chịu đựng được chút nào hay chút ấy, trước tiên phải đảm bảo bản thân có thể sống sót, sau đó mới nói đến những chuyện khác.

Lò sưởi được bật.

Luồng không khí ấm áp lướt nhẹ qua thân thể, cảm giác vô cùng thoải mái.

Thế nhưng tiếng khóc của Hạ Thiên Hương vẫn không dứt.

Cô ấy khóc làm Tô Nhược Hân cũng rối bời.

“Thiên Hương, chị bảo đảm em sẽ ổn thôi, chị cũng cam đoan, sau này em sẽ sống rất tốt, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa, em sẽ gặp được một người đàn ông tốt. Rồi em lấy anh ta, kết hôn sinh con, trải qua một cuộc sống hạnh phúc.” Tô Nhược.

Hân không biết vì sao Hạ Thiên Hương lại khóc, bây giờ cô đang đoán mò, cô đoán chắc rằng cô ấy lo lắng mình không còn trong sạch nên sẽ không ai thèm lấy, cũng không sinh được con.

Nghĩ vậy, thế là cô an ủi Hạ Thiên Hương dựa theo phỏng đoán của bản thân.

Đúng thật, cô vừa nói xong, tiếng khóc trong xe đã nhỏ hơn một chút.

Bả vai của Hạ Thiên Hương cũng không còn run rẩy dữ dội nữa.

Cô ấy chầm chậm ngẩng đầu: “Tô Nhược Hân, em thật sự vẫn có thể lập gia đình, có một mái ấm sao?”

“Có thể, đừng sợ, có chị ở đây rồi, hơn nữa anh trai của em sẽ tới nhanh thôi.”

Chương 1206

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1207


Chương 1207

Một lát sau, một túi bánh mì biến mất trong tíc tắc.

Còn hơn phân nửa cái bánh lẻ loi trơ trọi đặt ở đấy, Tô Nhược Hân đang định nhường cho Hạ Tam ăn, Hạ Thiên Hương đã cầm lên: “Chị Tô Nhược Hân nói đúng, bánh mì có hạn sử dụng, mở túi ra mà không ăn sẽ hư đấy, không thể để đến ngày mai được.” Sau đó cô ấy ăn hết nửa ổ bánh mì trong vài lần cắn.

Đêm đã đến.

Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.

Nhưng vì bởi vì bầu trời tối đen nên họ càng không đi được.

Lò sưởi cứ bật rồi tắt trong hơn mười giờ.

Nhiên liệu trong bình không còn thừa mấy.

Hạ Tam mở một lúc rồi lại tắt đi.

Lúc tắt lò sưởi, Hạ Thiên Hương sẽ co rúm lại: “Hạ Tam, tôi lạnh.”

“Cô Hạ… Tôi…” Hạ Tam hoàn toàn không biết phải đáp lại Hạ Thiên Hương như thế nào.

Hạ Thiên Hương không biết trên xe đã hết đồ ăn, cũng không biết bình xăng đã cạn kiệt.

Khi Tô Nhược Hân thống kê, Hạ Thiên Hương đang ngủ.

“Thiên Hương, để chị ôm em, em sẽ không thấy lạnh nữa.” Tô Nhược Hân nói xong thì vươn tay ra, ôm lấy Hạ Thiên Tường.

Sau đó, Hạ Thiên Hương thật sự ngoan ngoãn dựa sát vào người Tô Nhược Hân, rõ ràng cô ấy lớn hơn Tô Nhược Hân vài tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại, Tô Nhược Hân cứ như chị gái của cô ấy vậy, toàn là ‘Tô Nhược Hân chăm sóc Hạ Thiên Hương.

“Chị dâu, cảm ơn chị.” Có hơi ấm truyền tới cơ thể, Hạ Thiên Hương chợt nói.

Một tiếng chị dâu khiến Tô Nhược Hân ngẩn người, cô vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy Lư Yên ở bên cạnh phấn khởi kêu: “Mọi người mau nhìn kìa, có máy bay.”

“Lừa người.” Có lẽ vì bị Tô Nhược Hân lừa một lần, Hạ Thiên Hương không cần nghĩ đã nói thẳng rằng Lư Yên lừa cô.

Nhưng những người khác ở trong xe đều tò mò nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ xe là một màu trắng xóa.

Vì có tuyết nên dù đã là đêm khuya, khu vực xung quanh vẫn được chiếu sáng rực.

Ít nhất là cảnh vật trong phạm vi mười mét vẫn có thể thấy rất rõ.

Chỉ tiếc là cảnh sắc bên ngoài chỉ toàn là màu trắng.

Đến cả chị gái cũng nói, đây là trận tuyết lớn nhất chị từng thấy trong năm nay.

Hiếm khi có tuyết rơi dày vào tháng tám.

Mà lúc này, thật sự có một chiếc máy bay giữa không trung.

Là máy bay trực thăng.

“Thiên Hương, anh của em đã đến rồi.” Tô Nhược Hân vừa trông thấy trực thăng, cơ thể vốn căng cứng bỗng thả lỏng, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng, cho dù máy bay vẫn chưa đáp xuống, cho dù cô vẫn chưa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô vẫn biết rằng anh đã đến.

Chỉ là anh đến sớm quá, sớm hơn hẳn một ngày so với thời gian mà cô dự kiến.

Mọi người ở trong xe bước xuống.

Đúng vậy, ngoài trừ Tô Nhược Hân, tất cả đều xuống xe.

Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng vui vẻ đi xuống.
 
Chương 1208


Chương 1208

Tuy cảm xúc của cô ấy bất ổn, nhưng ý thức và tư duy bây giờ rất bình thường.

Lý do mà Tô Nhược Hân không xuống xe là vì cô vẫn đang bị thương.

Máy bay trực thăng dừng lại.

Cửa cabin mở ra, Hạ Thiên Tường mặc bộ đồ phi công màu đen nhanh chân đi xuống.

Anh đứng ở trong đống tuyết, liếc mắt đã thấy Hạ Thiên Hương, ngay sau đó Hạ Thiên Hương nhào thẳng vào lồ ng ngực của anh: “Anh trai.”

Hai anh em ôm nhau gắt gao, thậm chí Tô Nhược Hân còn cho rằng Hạ Thiên Hương đang khóc.

Chắc Hạ Thiên Tường sẽ không khóc đâu.

Nhưng mà nhất định anh sẽ bất ngờ, bọn họ mới xuất phát hai ngày mà Hạ Thiên Hương đã có thể nhận ra anh.

Đó là nhờ cô kê đơn thuốc nhanh chóng loại bỏ độc tố trong cơ thể của Hạ Thiên Hương.

Thật ra, nếu như không có vết chích của Lục Diễm Chỉ, chưa chắc Hạ Thiên Hương đã bị điên.

Cô ngồi trong xe, nhìn bóng dáng mọi người hoan hô vui vẻ, khóe môi cũng gợi lên một nụ cười khẽ.

Họ chỉ mới chờ có một ngày mà thôi, thật là may mắn làm sao.

Nhưng cô cũng biết, vận may của bọn họ, tất cả đều đến từ chính Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường có thể đến nhanh như vậy, nếu như cô đoàn không lầm thì anh đã xuất phát từ rạng sáng nay rồi.

Đầu tiên là máy bay, rồi sang ô tô, sau đó chắc chắn là anh đã biết chuyện không tìm thấy bọn họ ở trên đường.

Bèn tạm thời chuyển qua chiếc máy bay trực thăng.

Dáng vẻ lái máy bay của Hạ Thiên Tường đẹp trai quá.

Tô Nhược Hân cứ nhìn anh qua cửa sổ xe như thế, ánh mắt cô chợt ẩm ướt.

Đột nhiên, người đàn ông kia buông Hạ Thiên Tường đang ở trong ngực ra.

Đôi chân dài châm chậm đi về phía cô.

Từng bước một, trâm ổn mà kiên định, âm thanh “lộp bộp” khi giãm lên mặt tuyết giống như tiếng nhạc, cứ như vậy truyền vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân, đẹp tuyệt vời.

Hạ Thiên Tường thật sự đi tới chỗ cô.

Đằng sau anh chính là tuyết trắng, trông như một con quái vật khổng lồ thời xa xưa ở trong núi, còn anh thì giống vị Hoàng Tử trong truyện cổ tích thời Trung cổ, đi về phía cô tựa như một giấc mộng.

Cửa xe được mở ra.

Hình như cô còn không thể thở được.

“Nhược Hân.” Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng gọi khàn khàn lâu chưa được nghe, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, quen đến nổi dường như đã khắc sâu vào linh hồn của cô.

Cứ như hai người họ đã xa cách hàng nghìn năm, cuối cùng sau biết bao lâu anh cũng đã quay về thế giới của cô.

Nhưng rõ ràng là sáng hôm qua anh vẫn còn tiễn cô ra sân bay, đưa mắt nhìn cô đi.

Chỉ mới hai ngày, lại tựa như một thế kỳ dài dằng dặc.

Cô cứ tưởng mình đã bị thế giới này quên lãng, ấy nhưng anh bỗng xuất hiện từ trên trời giáng xuống, anh sẽ đưa cô đi, đi đến một nơi ấm áp có cao lương mỹ vị.

Chỉ cần anh đã tới, sẽ chẳng còn gian nan khổ cực nữa.
 
Chương 1209


Chương 1209

Chỉ cần anh đã tới, cuối cùng cô cũng không cần phải một mình chịu đựng từng giây từng phút qua đi.

Anh là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng và nương nhờ.

Cánh tay Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng ôm lấy cô, Tô Nhược Hân lập tức dựa vào lồ ng ngực của anh.

Có một luồng khí lạnh ập tới, nhưng cô lại chỉ cảm thấy ấm áp.

Rất ấm.

“Nhược Hân, anh đến rồi, không sao, không sao cả.” Bàn tay của người đàn ông võ lên lưng cô, một cái lại một cái, tất cả đều là để trấn an.

Vì vậy, trái tim đã yên ổn lại từ khi nhìn thấy anh, giờ đây chỉ còn lại sự bình yên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ nhẹ vào ngực anh, cái mũi chợt đau xót: “Sao anh lại tới dây?”

“Anh vốn đã nghĩ sẽ đi đến đây cùng em và Thiên Hương, chẳng qua là có vài việc không thể bỏ được.”

Bởi vì không bỏ được nên mới chậm một ngày, không ngờ cô gái này lại gặp họa.

Còn dám tới nơi hoang vu.

Thật ra trên đời này, nơi càng đẹp lại càng nguy hiểm.

Giống như cây thuốc phiện, hoa càng đẹp càng độc.

“Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh vì đã đến.” Tô Nhược Hân lại dụi đầu vào ngực Hạ Thiên Tường, sau đó cả cơ thể lập tức mềm nhũn tựa vào người anh, không nói lời nào.

“Nhược Hân…

Chỉ có mỗi tiếng hít thở của người con gái mềm mại tựa vào lồ ng ngực anh sau tiếng gọi khẽ ấy.

“Nhược Hân… Hạ Thiên Tường lại gọi thêm một tiếng nữa, sau đó trực giác nói cho anh biết có gì đó không đúng.

Coi như là Tô Nhược Hân vui vẻ vì gặp lại anh, nhưng cũng không đến mức sẽ nghẹn ngào.

Anh đã gọi cô hai lần rồi, thế nhưng cô vẫn không đáp lại.

Nghĩ đến phía sau lưng có mười mấy người đang nhìn về hướng anh, Hạ Thiên Tường dè dặt khom người, ôm ngang Tô Nhược Hân lên.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nằm chết dí trong khuỷu tay anh, Hạ Thiên Tường bối rối vô cùng.

Cô nhóc này buồn ngủ đến mức nào đây?

Sau khi nhìn thấy anh, vì thả lỏng tâm trí mà đã dựa vào lồ ng ngực anh ngủ thiếp đi mất.

Nghĩ đến việc Hạ Tam báo cáo rằng cô bị thương, cuối cùng anh vẫn không nỡ đánh thức cô, ôm cô bước nhanh tới chỗ máy bay trực thăng.

Đoàn người ở sau lưng nhanh chóng chia làm hai nhóm.

Một nhóm lên máy bay theo Hạ Thiên Tường.

Nhóm còn lại do Hạ Tứ dẫn đầu đứng đợi tại chỗ, chờ máy bay trực thăng quay lại đón bọn họ lần nữa.

Tô Nhược Hân đã ngủ say, cô nằm ngủ ở trong ngực của Hạ Thiên Tường.

Ngoại trừ Hạ Thiên Hương bất ngờ ra thì tất cả mọi người trong máy bay đều không dám thở mạnh.

Thậm chí còn không dám nhúc nhích.

Họ tuyệt đối không dám nhìn Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân.

Mà Hạ Thiên Tường thì mặt không đỏ tim không đập cứ tiếp tục ôm cô gái ở trong ngực.

Mới tách ra có hai ngày thôi, mà sự tích anh hùng của cô nhóc này đã khiến lỗ tai của anh hư luôn rồi.
 
Chương 1210


Chương 1210

Nhưng nhiều hơn thế chính là sợ hãi.

Đối mặt với mười tám chiếc xe máy và bốn mươi ba người bịt mặt, cô lại có thể bình tĩnh ung dung mà đối mặt, dẫn theo tám người toàn thân trở ra.

Thêm cả hiện tại, cô lại dẫn dắt mười người chịu đựng qua một đêm đầy giày vò.

“Anh.” Hạ Thiên Hương không sợ chết mà bu lại, sau đó ngồi bên cạnh Hạ Thiên Tường.

Tiếng gọi của Hạ Thiên Hương rốt cuộc cũng khiến Hạ Thiên Tường tỉnh lại từ nỗi sợ hãi vô biên trong lòng: “Hả?”

Anh nghĩ mà sợ, anh sợ Tô Nhược Hân, anh sợ mất đi cô, mất cô chính là tước đi mạng sống của anh.

Cô không có ở đây, anh nghĩ, anh cũng sẽ không sống nổi nữa…

“Chị dâu rất đỉnh.” Gương mặt của Hạ Thiên Hương đỏ lên, sau đó thật lòng cảm thán.

Ban đầu cô ấy không ưa Tô Nhược Hân.

Cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh ví như gia đình Tô Nhược Hân căn bản không xứng với anh trai mình.

Nhưng bây giờ Hạ Thiên Hương đã thay đổi nhận thức.

Tô Nhược Hân rất tài giỏi.

Chỉ mới hai ngày mà Tô Nhược Hân đã thu phục được cô ấy.

“Nhớ anh là ai chưa?” Hạ Thiên Tường sớm đã phát hiện Hạ Thiên Hương thay đổi, cô ấy không còn là Hạ Thiên Hương chỉ biết kêu gào, khóc lóc, điên đại như khi còn ở trong viện điều dưỡng.

Hạ Thiên Hương… Khỏi bệnh quá nhanh.

Nhưng Tô Nhược Hân có nói rõ, rằng Hạ Thiên Hương không khỏi bệnh nhanh như vậy, phải cho.

cô một thời gian mới có thể điều trị cho cô ấy bình phục hoàn toàn.

“Ừm, em nhớ hết, nhưng anh ơi, em vẫn muốn chết.”

“Thiên Hương, không được nhắc đến cái chết.’ Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, định ôm chầm lấy Hạ Thiên Hương.

Kết quả, Hạ Thiên Hương thấy anh muốn buông ‘Tô Nhược Hân ra thì thẳng thừng phản đối: “Chị dâu đang mệt, cả ngày ngồi xe lúc nóng lúc lạnh, anh đừng để chị ấy xuống, cứ cho chị ấy ngủ một giấc thật ngon trong lòng anh đi. Anh yên tâm, vì chị ấy, em vẫn sẽ xem anh là anh ruột.”

“..” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, đây chẳng phải nếu Tô Nhược Hân không nói trước thì Hạ Thiên Hương sẽ không xem anh là anh ruột đúng không?

“Anh, ánh mắt đấy là sao?” Hạ Thiên Hương khinh bỉ trợn mắt liếc Hạ Thiên Tường.

Cũng may, Hạ Thiên Tường không định so đo với Hạ Thiên Hương, nhớ lại từng tiếng “chị dâu” của cô ấy, ánh mắt anh ấm áp hơn: “Em khỏe mạnh là tốt rồi”

“Em không biết nữa. Anh, có lúc em sẽ đau đầu, loại cực kỳ đau nhức, đau lắm, nhưng em không sợ, chị dâu sẽ có cách.”

“Ừ, Nhược Hân sẽ có cách.” Đầu ngón tay Hạ Thiên Tường khế chạm vào mặt Tô Nhược Hân. Anh vô tình nhặt được một bảo vật, sở hữu cả một kho báu.

“Chị ấy thật sự có thể hút thứ đó nhỉ?” Một lát lâu sau, Hạ Thiên Hương đột nhiên hỏi.

“Ừ, đúng thế”

“Thì ra chị dâu không lừa em, anh, có phải em bị bẩn rồi không?” Hạ Thiên Hương nhìn mãi ra ngoài cửa sổ máy bay, nhỏ giọng hỏi anh như linh hồn đã bay ra bầu trời.
 
Chương 1169


Chương 1169

Không gian bên Tô Nhược Hân và ông cụ bỗng nhiên thông thoáng.

“Hạ Tứ, đi lấy túi của tôi qua đây đi.” Ngay khi Hạ Tứ còn đang ngây người, Tô Nhược Hân cất tiếng nói.

Khi Tô Nhược Hân nói chuyện, ánh mắt của cô vẫn luôn đổ dồn vào người ông cụ trên mặt đất.

Nhưng người cô gọi chắc chắn là Hạ Tứ chứ không phải Hạ Tam, điều đó chứng tỏ ban nãy anh ta chen vào đám đông gọi Tô Nhược Hân và Tô Nhược Hân đã nghe thấy.

Cho nên, dù không quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết đó là anh ta tới.

“Được… Được.” Hạ Tứ không biết Tô Nhược Hân muốn làm gì, nhưng hiện tại thấy Tô Nhược Hân bình an vô sự, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự nói với bản thân, chỉ cần Tô Nhược Hân an toàn, cô muốn anh ta làm bất cứ điều gì anh ta cũng sẵn lòng.

Đừng nói là giúp lấy túi của Tô Nhược Hân, cho dù kêu anh ta giao nộp mạng sống của mình ra ngay bây giờ thì anh ta cũng đồng ý.

Cô y tá trong xe đã sớm nghe thấy, lúc Hạ Tứ đi vòng ra cửa xe, cô ấy bèn đưa túi của Tô Nhược Hân ra, lúc này anh ta đã quên mất cảm giác đau đầu và buồn nôn kia, phản ứng say độ cao cũng bị anh ta quẳng hết ra sau đầu và chỉ còn sót lại sự lo lắng dành cho Tô Nhược Hân.

Ánh mắt của y tá rơi vào Tô Nhược Hân phía trước xe, cô ấy biết lúc này Tô Nhược Hân đang muốn cứu ai đó.

Bởi vì, ông cụ trên mặt đất trông có vẻ như đang bất tỉnh.

Hạ Tứ xách túi đi về phía Tô Nhược Hân, lúc này hành động của anh ta đã có phần thoải mái hơn so với lúc xuống xe, sau khi nhìn thấy Tô Nhược Hân không có việc gì, cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, sau đó anh ta bèn cố gắng đi chậm và động tác cũng cố gắng nhẹ nhất có thể.

Nếu không, phản ứng say độ cao sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Đến lúc đó, nếu mấy người bọn họ bị bao vây tấn công, anh ta không những không cứu được một xe chở phụ nữ này mà còn là gánh nặng cho họ.

Anh ta sẽ coi thường chính mình.

“Cô Tô, đồ đây.’ Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Hạ Tứ, sau khi cầm lấy túi bèn lập tức lấy túi kim châm ra đặt ở bên cạnh.

Thấy cô lấy chiếc kim bạc ra, Hạ Tứ biết Tô Nhược.

Hân sắp cứu người rồi.

Anh ta biết thuật châm cứu của Tô Nhược Hân rất đỉnh.

Nghe nói hễ Tô Nhược Hân ra tay thì không có bệnh nhân nào mà cô không thể chữa khỏi.

Nghĩ đến Tô Nhược Hân sắp chữa trị cho ông cụ hôn mê bất tỉnh này tỉnh lại, Hạ Tứ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ông cụ tỉnh lại thì Tô Nhược Hân sẽ được coi là ân nhân của những người này nhỉ.

Vậy phải chăng tất cả họ sẽ được an toàn?

Nhưng anh ta mới vừa nghĩ như vậy đã thấy người đàn ông trước đó nói chuyện với Tô Nhược Hân đột ngột bước tới, sau đó, một con dao găm sáng bóng kề sát cổ cô.

Sau đó anh ta nói lảm nhảm một tràng gì đó.

“Cô Tô… Hạ Tứ không chút do dự tiến lên, anh ta tuyệt đối không cho phép người đàn ông nào kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.

“Lùi lại.” Tuy nhiên, tốc độ của anh ta chậm hơn bình thường gấp mười lần trước kia rồi mới cất bước được nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Tô Nhược Hân chặn lại.

Giọng nói này tràn đầy khí thế, to và vang hơn rất nhiều so với một kẻ đang say độ cao như anh ta.

Tô Nhược Hân không bị say độ cao.

Lúc này cô rất bình tĩnh.
 
Chương 1170


Chương 1170

“Anh ta chỉ lo lắng tôi làm ba anh ta bị thương thôi, cho tôi hai mươi phút, nếu tôi khiến ông cụ tỉnh lại được thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, anh lui xuống đi”

“Nhưng mà…”

“Hạ Tứ, anh làm vậy là vì nghi ngờ y thuật của tôi sao? Có muốn gọi điện thoại hỏi anh Hạ của anh về trình độ của tôi không?” Tô Nhược Hân đã nắm mười mấy cây kim bạc trong tay, lúc này ánh mắt cô vẫn dừng lại trên người ông cụ nhưng lời cất lên lại đang giáo huấn Hạ Tứ.

Hạ Tứ nào dám gọi cho Hạ Thiên Tường chứ, có cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám nghỉ ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, chỉ có điều cứ để mặc người đàn ông kia kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân mà anh ta lại không làm gì cả, khiến anh ta không đồng ý.

Vì vậy, anh ta cũng lấy một con dao găm từ trong người ra, rồi kề vào cổ người đàn ông.

Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn Hạ Tứ, sau đó lại nhìn xuống con dao găm trên cổ mình, anh ta không nhúc nhích, nhỏ giọng xì xà xì xô câu gì đó với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân hoàn toàn không thèm để ý, cô đột nhiên đưa tay xé rách áo choàng của ông cụ, để lộ ra bộ ng ực đen kịt bên trong.

Hạ Tứ căng thẳng.

Có cảm giác như ông cụ chỉ thoát khí ra chứ không hề nạp khí vào.

Tưởng chừng như có thể tắt thở và tử vong bất cứ lúc nào.

Gặp phải một ông cụ sắp chết như vậy, anh ta thực sự toát mồ hôi thay Tô Nhược Hân.

Cũng toát mồ hôi thay cho nhóm người bọn họ.

Nếu không cứu sống được, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ chết.

Anh lo lắng chĩa con dao găm vào người đàn ông, người đàn ông kia vẫn tiếp tục kề con dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.

Cảnh tượng này hết sức quái dị khi đập vào mắt mấy người trên xe.

Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng cả.

Ngay cả Hạ Thiên Hương dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, giờ phút này cô ta ngoan ngoãn nép vào cửa xe không phát ra tiếng động nào.

Tim của mấy người bọn họ đã nhảy lên đến cổ họng.

Thậm chí họ còn không dám thở mạnh.

Tô Nhược Hân đã ra tay.

Hơn chục cây kim bạc nhanh chóng hạ xuống.

Trong nháy mắt, tất cả các cây kim đều đâm trên ngực ông cụ.

Cùng lúc đó, khi mũi kim đầu tiên của cô rơi xuống, con dao găm trên cổ cô từ từ ấn xuống, trên chiếc cổ trắng ngần của Tô Nhược Hân lập tức xuất hiện một vết đỏ.

“Bác sĩ Tô… Cô y tá ngồi ở ghế phụ nhìn thấy rõ ràng như thế nên thực sự bị dọa đến mất hồn mất vía.

“Hạ Tứ, đừng cử động” Tuy nhiên, Tô Nhược Hân hoàn toàn không có thời gian để ý đến tiếng kêu kinh sợ của cô ấy, cô dứt khoát cảnh cáo Hạ Tứ đừng cử động.

Hạ Tứ nào dám động đậy, tay anh ta bắt đầu run rẩy, còn cắn chặt răng đè lên cổ người đàn ông đó, đồng thời ánh mắt vẫn luôn dán vào con dao găm trong tay người đàn ông không được dùng sức thêm nữa, nếu không chỉ cần dùng sức cứa một cái thì đầu Tô Nhược Hân sẽ lìa khỏi cổ mất.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Hạ Tứ đã muốn phát điên rồi.

Hạ Tứ muốn nhúc nhích nhưng lại không dám.

Anh ta sợ nếu mình động đậy, nếu anh ta cắt đầu người đàn ông đó thì Tô Nhược Hân cũng sẽ…
 
Chương 1171


Chương 1171

Lần đầu tiên Hạ Tứ cảm thấy mình vô dụng như vậy.

Vô dụng đến mức thực sự muốn tìm một hòn đá để đập đầu chết đi cho rồi.

Nhưng điều kiện trước tiên là sau khi Tô Nhược Hân được an toàn.

Tất cả kim bạc của Tô Nhược Hân đều đã hạ xuống.

Gô phủi phủi tay rồi bình thản như không có chuyện gì mà đứng dậy.

Đúng thế, cô mang theo con dao găm trên cổ đứng dậy.

Khi cô đứng dậy, người đàn ông cũng cầm con dao găm đứng thẳng lên theo Tô Nhược Hân.

Anh ta rất cao, chắc chắn là cao một mét chín, một người đàn ông cao lớn như vậy cộng với áo choàng đen và khăn che mặt màu đen, quả thật mang đến cho người ta một cảm giác anh ta là kẻ giết người phóng hỏa không việc ác nào không làm.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề sợ hãi, cô vươn tay ra đẩy cánh tay đang cầm con dao găm của người đàn ông ra, sau đó nói thì thầm câu gì đó.

“Cô Tô, cô vừa nói gì vậy?” Hạ Tứ nghe không hiểu, trong đám bọn họ hẳn là không ai có thể hiểu được ngoại trừ Tô Nhược Hân.

Quả thật khó hiểu giống như sách trời viết ra vậy.

“Hạ Tứ, bỏ dao găm xuống.”

Lúc này Hạ Tứ mới ý thức được dao găm của đối phương đã rút khỏi cổ Tô Nhược Hân, lúc này nhìn sang, trên cổ Tô Nhược Hân rõ ràng đã có một vệt đỏ, mặc dù không sâu nhưng vết thương là thật.

Hai mắt anh ta tức tốc đỏ lên: “Không ngờ anh ta lại dám làm cô bị thương, ông đây phải đánh anh ta một trận mới được.”

Nói rồi anh ta trực tiếp xông lên…

“Hạ Tứ, họ chặn xe chỉ vì muốn ông cụ ngồi xe chúng ta đến bệnh viện để khám bệnh cho ông ấy mà thôi. Anh tránh ra đi, họ không có ý xấu đâu.” Tô Nhược Hân dứt khoát bước tới và ngăn Hạ Tứ lại.

“Không… Không có ý xấu ư?” Vành mắt Hạ Tứ đỏ hơn, ánh mắt anh ta không vui: “Cổ cô bị thương rồi”

“Anh ta sợ tôi có ý xấu với ông cụ, sợ tôi làm thương ông cụ mà thôi, ai làm con cái cũng đều như vậy cả, hơn nữa tôi lại là người xa lạ và tuổi còn trẻ, anh ta lo lắng tôi châm cứu không thành công sẽ làm tổn thương ba anh ta. Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác thì chuyện này rất bình thường, đổi lại nếu đó là một người tôi không quen mà lại cầm kim châm lên người anh nhiều như thế, tôi cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”

“Vậy anh ta có gan thì đừng để cô châm.” Lúc này Hạ Tứ mới buông con dao găm xuống, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông cũng có phần lo lắng mới biết, hóa ra những người này không phải đến để đánh nhau mà là muốn Tô Nhược Hân cứu người.

Nếu mục đích là cứu người, vậy thì mấy người bọn họ nhất định sẽ không sao.

Tô Nhược Hân chắc chắn có năng lực.

“Đó là ba anh ta, không có gan thì anh ta cũng đồng ý rồi.” Tô Nhược Hân nói xong thì khẽ cười.

Dù sao ngoại trừ nhóm người bọn họ ra thì nhóm người tộc Z này đều nghe không hiểu lời của cô.

Khi Tô Nhược Hân nói câu này, cô không chú ý tới khuôn mặt người đàn ông đã tối sầm lại, sau đó ánh mắt anh ta rơi trên người ông cụ.

Kim bạc châm xuống đã một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Chớp mắt đã trôi qua mười phút.

Hạ Tam ở phía sau đã nôn xong rồi, sắc mặt tái nhợt đi đến bên cạnh Hạ Tứ, hai người một trái một phải đứng ở phía sau bảo vệ Tô Nhược Hân đang ngồi xổm bên cạnh ông cụ.

 
 
Chương 1172


Chương 1172

Tô Nhược Hân tự mình xuống xe trước, chỉ vì muốn bảo vệ hai người đàn ông to lớn là anh ta và Hạ Tứ, bây giờ nghĩ lại anh ta cảm thấy thật xấu hổ.

Dù Tô Nhược Hân có cứu sống được ông cụ hay không thì họ đều phải liều chết bảo vệ cho cô.

Giờ phút này xung quanh toàn là khung cảnh cao nguyên, đây là một vẻ đẹp mà họ chưa từng thấy trước đây, rất đẹp.

Nhưng dù đẹp đến đâu cũng không có tâm trạng để thưởng thức.

Hạ Tam, Hạ Tứ giống như hai pho tượng canh giữ bên cạnh Tô Nhược Hân, hình ảnh ấy lọt vào mắt những người trên xe cũng khiến họ trở nên căng thẳng.

Bên kia có quá nhiều người, hơn bốn chục người cùng nhau hộ tống ông cụ đi khám bệnh, có thể thấy được địa vị của ông cụ trong lòng những người này tuyệt đối không thể xem thường.

Đây không phải là một ông cụ bình thường.

Lúc đầu khu vực xung quanh rất yên tĩnh.

Nhưng năm phút sau, sự yên tĩnh kia đã bị phá VỠ.

Khoảng bốn mươi người không kìm được lo lắng mà lên tiếng xì xào bàn tán, người đàn ông cầm dao găm lúc trước không nói gì nên bọn họ cũng không có động tĩnh, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt càng ngày càng rõ ràng.

Chẳng mấy chốc, đám đông đã có hành động.

Tất cả đều đi về phía Tô Nhược Hân.

Hạ Tam và Hạ Tứ liếc nhìn nhau, Hạ Tam tiến lên phía trước một bước, dứt khoát chắn trước người Tô Nhược Hân, còn Hạ Tứ thì chắn ở phía sau cô, hai người đàn ông to lớn kẹp Tô Nhược Hân ở giữa, lúc này ai ra tay thì sẽ đánh vào hai người họ trước.

Muốn chết thì cũng là bọn họ sẽ chết trước.

Vì lúc này họ không cử động cũng không nói lời nào, cho nên hô hấp đã tốt hơn trước đó đôi chút.

Dù đầu vẫn đau và vẫn còn buồn nôn nhưng vẫn có thể chịu đựng được chút ít.

Không chịu nỗi cũng phải chịu, họ không có lựa chọn nào khác.

Thấy mọi người chạy đến, Tô Nhược Hân vẫn im lìm như núi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ.

Có lẽ người đàn ông bên cạnh đã nghe thấy sự nghi ngờ của mấy người kia, lúc này anh ta đột nhiên nói: “Cô Tô, nếu ba tôi không tỉnh lại, cô có tin tôi sẽ có gan giết cô ngay lập tức không?” Anh ta nhặt lấy con dao găm lên lần nữa, trong ánh mắt ấy chứa đầy tức giận như thể Tô Nhược Hân đã hại chết ba anh †a vậy.

“Anh hiểu tiếng Trung à?” Tô Nhược Hân sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại hiểu tiếng Trung, hơn nữa lại dùng những lời mà cô vừa nói để đáp trả lại cô.

“Cô nói cho tôi biết, ba tôi có thể tỉnh lại hay không?” Bây giờ người đàn ông này chỉ quan tâm ba của mình có thể tỉnh lại hay không chứ không hề quan tâm đ ến những thứ khác.

Tô Nhược Hân nghiêm túc gật đầu: “Có thể tỉnh lại.

“Còn bao lâu nữa? Nếu như cô làm lấy lệ với tôi, tôi chắc chắn sẽ có gan giết cô đấy.”

“Ha ha, trước đó tôi chỉ nói giỡn vì muốn thả lỏng đôi chút mà thôi, nếu không, bốn mươi người các anh dọa cho bạn tôi sợ hãi rồi kia, anh nói có phải không?”

“Tôi không đùa với cô, hiện tại tôi muốn ba tôi tỉnh lại” Anh ta tiến lên một bước vươn tay đẩy Hạ Tứ.

Sao Hạ Tứ có thể để cho anh ta đẩy ra được, đây là vị trí bảo vệ Tô Nhược Hân tốt nhất, anh ta nhất định không thể nhún nhường.
 
Chương 1173


Chương 1173

Hai người bắt đầu ra tay.

Lần này Hạ Tứ vô cùng tức giận, mặc dù động tác của anh ta vẫn không nhanh nhẹn nhưng may mà dáng vẻ cũng có thể tỏ ra đàng hoàng, trong liên tiếp ba chiêu cực nhanh của của người đàn ông mà vẫn không bị đánh gục.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Tứ đánh nhau với người đàn ông bằng đôi mắt lấp lánh, chính cô đột nhiên cảm thấy mình cần phải học những kỹ năng tự vệ này.

“Hạ Tứ, khi nào đến “Tình Đạt” có thời gian rảnh, anh có thể dạy tôi vài chiêu được không?” Bây giờ cô đã học được cách viết code và cả lái xe từ Hạ Thiên Tường, nếu cô học võ thì võ công phối với tốc độ cải thiện phương pháp cửu kinh bát mạch của cô, đến lúc ấy chắc chắn cô sẽ là một người mạnh mã.

Tại sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến việc học võ công chứ, thực sự đã chậm rất nhiều nhịp rồi.

“Được.” Hạ Tứ thật sự không có thời gian để ý tới Tô Nhược Hân, bởi vì tuy rằng nhìn qua anh ta còn chưa thua nhưng đã ở trong thế nguy hiểm liên miên rồi.

Tuy nhiên, trình độ của anh ta như thế mà Tô Nhược Hân vẫn muốn học hỏi từ anh ta, anh ta có phần hơi xấu hổ…

Tuy nhiên, anh ta cũng không thể từ chối được.

Đây là cô gái duy nhất từ trước đến nay khiến anh Hạ rung động, mọi điều cô nói đều là mệnh lệnh đối với anh ta.

Ông cụ vẫn nằm trên mặt đất, kim bạc còn cắm ở trên l ồng ngực không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng khóe môi Tô Nhược Hân đã hiện lên ý cười và không có vẻ gì gọi là hoảng sợ, dáng vẻ thoải mái đó mang đến cho người ta cảm giác như mọi người xung quanh đều nằm dưới sự chỉ huy của cô và dường như họ không làm gì được cô cả.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là có một người đang nhằm vào cô và muốn ra tay với cô nhưng cô lại không quan tâm chút nào.

“Học anh ta không bằng học tôi đi.” Người đàn ông khinh thường nhìn Hạ Tứ hừ lạnh một tiếng, sau đó đá Hạ Tứ một cước.

Hạ Tứ muốn trốn nhưng nếu anh ta tránh ra thì cú đá của người đàn ông chắc chắn sẽ đánh vào cơ thể của Tô Nhược Hân.

Cho nên, anh ta không thể trốn được.

Nghĩ đến đây, anh ta đứng đó chuẩn bị đón lấy cú đá của người đàn ông kia.

Sau khi trúng thì trong lòng mới có thể thoải mái hơn, nếu không trước đó anh ta quả thật quá mức yếu ớt.

Tuy nhiên, khi anh ta nhắm mắt lại như một kẻ ngốc và chờ đợi bị đạp trúng, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay ra kéo anh ta ra khỏi vị trí ban đầu, nhẹ nhàng kéo anh ta cách xa ít nhất hai mét: “Đồ ngốc, tại sao anh muốn bị động bị đánh chứ?” Tô Nhược Hân gào lên với Hạ Tứ.

Người của Hạ Thiên Tường cũng là người của cô.

Cô đương nhiên muốn che chở cho người của mình.

Cô từng nói rằng tốc độ của cô rất nhanh, cô thực sự rất nhanh.

Cô không đánh được ai nhưng không có ai trốn nhanh bằng cô.

Dù Hạ Tứ có tránh được cú đá vừa rồi của người đàn ông kia thì nó cũng không thể làm cô bị thương.

Cô tránh được.

Kết quả, Hạ Tứ lại là một tên ngốc, tên trai thẳng này muốn đỡ cú đá này cho cô.

Ngu ngốc.

“Cô Tô nhanh thật đấy.’ Cuối cùng lại thành Tô Nhược Hân kéo Hạ Tứ tránh đi, người đàn ông kia nhướng mày nhìn Tô Nhược Hân, đồng thời cũng dừng lại.

Ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.
 
Chương 1174


Chương 1174

Bốn mươi hai người còn lại lần nữa tập hợp lại, đồng thời ném những cái nhìn sắc lẻm về phía Tô Nhược Hân, sẵn sàng báo thù cho ông cụ.

Bởi vì Tô Nhược Hân vẫn chưa thể khiến ông cụ tỉnh lại.

Bốn mươi ba đấu với ba, mà ba người bên phía Tô Nhược Hân còn bao gồm cả người siêu yếu là cô đây.

Bầu không khí căng thẳng lan cả sang những người ngồi trong xe.

Hạ Thiên Hương đột nhiên mở cửa xe, sau đó trực tiếp lao tới chỗ Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, em sợ, em sợ lắm.” Những người bịt mặt bằng khăn đen kia vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường.

Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó nắm tay Hạ Thiên Hương, khẽ nói: ‘Đừng sợ, không sao đâu, rất nhanh sẽ không sao nữa rồi, nhiều nhất một phút đồng hồ nữa là được, em cố chịu nhé.”

Hạ Thiên Hương dán sát vào Tô Nhược Hân, rụt cổ lại, cảnh giác nhìn xung quanh giống như một con thú nhỏ, như thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

“Bọn họ muốn ra tay rồi, khi nào thì ba tôi tỉnh lại?

Đừng nói với tôi là sắp rồi, tôi muốn ba tôi tỉnh lại ngay bây giờ.” Người đàn ông kia hung dữ nói, hiển nhiên là đã hết kiên nhãn.

“Ngại quá, tôi chỉ có thể nói với anh là ‘sắp’ thôi.”

Không thì cô cũng đâu thể nói là còn lâu lắm được, bây giờ mà nói vậy thì thật sự sẽ bị đánh.

Vốn là cô còn có thể chạy một mình, nhưng bây giờ Hạ Thiên Hương cũng theo ra, cơ hội để cô cùng Hạ Thiên Hương chạy trốn coi như bằng không.

Sau đó, Tô Nhược Hân nói xong, có người lao về phía cô.

Đương nhiên Hạ Tam và Hạ Tứ đã chắn cho Tô Nhược Hân trước.

Hạ Thiên Hương sợ hãi dựa vào Tô Nhược Hân mà run rẩy.

Cô ấy thực sự rất sợ.

Tô Nhược Hân không thể làm gì khác ngoài việc nắm tay Hạ Thiên Hương và nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.

Song liên minh sắt thép do Hạ Tam và Hạ Tứ tạo thành nhanh chóng bị phá vỡ, hết cách rồi, chiến đấu trên đèo cao như vậy, hai người họ còn đang say độ cao nữa.

Tô Nhược Hân híp mắt, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía ông cụ: “Ông ấy tỉnh rồi.”

Cô vừa hô lên, đã chặn đứng mấy người đàn ông bịt mặt đang hỏi thăm Hạ Tam và Hạ Tứ.

Mấy người bỗng chốc dừng lại, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía ông cụ.

Nhìn xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn người đàn ông cầm đầu.

Người kia cũng liếc nhìn ông cụ đang nằm ngửa trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cô Tô, cô hơi quá đáng rồi đấy, dám lừa chúng tôi, lên hết cho tôi.”

Anh ta vừa hét lên, những người trước đó chưa xông lên cũng xông lên, phía Tô Nhược Hân lập tức gặp nguy hiểm.

Cô y tá ở trong xe cũng không ngồi yên được nữa, đẩy cửa lao ra: “Dừng lại, dừng lại đi, bác sĩ Tô là thần y, chắc chắn cô ấy sẽ cứu được ông cụ.”

Nhưng mặc cho cô ấy kêu gào thế nào, hơn bốn mươi người vẫn lao tới bao vây Hạ Tam và Hạ Tứ như kẻ điên.

Hơn bốn mươi người đấu với hai người, chuyện đánh bại hai người chỉ cần phút mốt.

Nhưng khi cô ấy hét lên, các bác sĩ và điều y tá ở xe sau cũng như chị Vũ đều xuống xe.

Họ là một tập thể, hai cô chủ là Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương gặp nguy hiểm, họ không thể cứ trốn trong xe được.
 
Chương 1175


Chương 1175

Thế mà coi được à.

Tô Nhược Hân có thể vì họ mà không màng điều gì, họ cũng muốn như vậy.

Tám người, giờ phút này tập hợp không thừa một người cũng không thiếu một ai.

Nhưng cho dù có hợp lại thì vẫn quá ít.

Đúng vậy, khi đối mặt với bốn mươi ba người phía đối thủ thì quá ít.

“Mọi người đưa Thiên Hương lên xe trước đi.” Tô Nhược Hân nhíu mày, vốn chỉ cần một mình cô xuống là có thể giải quyết được, không ngờ bây giờ mọi người đều xuống cả.

Cô đau đầu quá đi mất.

Có người lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.

Bởi vì cô đã châm kim nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.

“Cẩn thận…” Hạ Tam hét lên.

“Dừng tay.” Lúc này, người đàn ông cầm đầu quát khẽ, sau đó mọi người cũng nhìn xuống theo ánh mắt của anh ta, sau đó thấy lúc này ông cụ nằm trên mặt đất đang khó khăn mở mắt ra, lẩm bẩm những lời bọn họ không hiểu nổi.

Nhưng câu ông cụ vừa nói có nghĩa là ông đã tỉnh lại.

Đám người phẫn nộ lập tức yên lặng.

Những cái tay muốn đánh ra cũng rụt lại.

Những người ở gần ông cụ quỳ xuống đỡ ông ấy dậy, sau đó phát hiện kim bạc trên người ông cụ vẫn chưa được rút ra, thế là tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân, bọn họ không dám động vào mấy cái kim bạc này.

Chốc nữa còn cần Tô Nhược Hân rút kim ra.

Tô Nhược Hân gật đầu, trước tiên giao Hạ Thiên Hương cho y tá: “Mọi người lên xe chờ tôi trước.”

“Vâng.” Phát hiện ông cụ đã tỉnh, nguy cơ đã qua, cuối cùng nhóm người cũng được thả lỏng, sau đó nghe lời Tô Nhược Hân lên xe.

Tất nhiên, Hạ Tam và Hạ Tứ vẫn đợi đằng sau Tô Nhược Hân, trừ phi Tô Nhược Hân lên xe, bọn họ sẽ không bỏ cô lại.

Tô Nhược Hân khom người nói vài lời với ông cụ, rồi bắt đầu rút kim ra.

Động tác của cô rất nhanh.

Phải nhanh như vậy mới không đau.

Sau khi rút kim, cô lấy ra từ trong túi một lọ cồn nhỏ, sát khuẩn trên từng lỗ kim rồi đứng thẳng dậy: “Ừm, tạm thời ông cụ đã không còn gì đáng ngại, giờ tôi đi được rồi chứ?” Cô nói bằng tiếng Trung.

Ở đây ngoài nhóm tám người của cô, chỉ có người đàn ông cầm đầu là hiểu tiếng Trung: “Không được.”

“Ặc, lẽ nào quý ngài đây muốn cướp thật đấy à?”

“Cô nói tạm thời ba tôi không sao, nghĩa là sau này còn có nguy hiểm, tại sao tôi phải thả cô đi?

Chữa khỏi cho ba tôi.”

“Ừm, tôi đồng ý sẽ làm ông cụ tỉnh lại nhưng tôi không đồng ý những chuyện khác.” Tô Nhược Hân bực bội.

“Cái này…” Dường như ý thức được giọng điệu của mình không đúng, đây không phải thái độ đối với ân nhân cứu mạng, người kia lắp bắp nói.

Tô Nhược Hân nói tiếp: “Làm gì có ai đáng sợ như các anh, một đám quấn khăn vải, nhìn như ăn cướp ấy, đây là sự báo đáp các người dành cho người làm ông cụ tỉnh lại à?”

Ông cụ được đỡ đứng dậy nhìn người của mình, lại nhìn Tô Nhược Hân: “Là cô cứu tôi ư2”
 
Chương 1176


Chương 1176

“Vâng.” Tô Nhược Hân ngượng ngùng đáp, nếu không cô cảm thấy mọi người đều muốn lườm cô cháy mặt.

Cô thật sự không quen nổi.

“Xuân Phong, còn không mau cảm ơn người ta, đừng có làm mặt lạnh nữa.” Ông cụ trừng mắt nhìn chàng trai rồi quát.

Xuân Phong gật đầu, lập tức cung kính nói: “Cô Tô, cám ơn cô đã cứu sống ba tôi. Có thể phiền cô giúp ông ấy chữa bệnh được không?”

Lúc này Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Chúng tôi phải đi “Tình Đạt”, không thì chờ chúng tôi đến đó làm xong chuyện rồi sẽ tới khám chữa cho ông cụ sau.

Cô nghĩ ra một phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, nhưng cô không chắc ở đây có dược liệu trong phương thuốc đó hay không, cô không muốn tự mình kê đơn rồi đối phương tới hiệu thuốc để bốc thuốc, lại được báo là thuốc này không có thuốc kia không có, thế thì cả đơn thuốc.

của cô đều uổng công kê.

Vậy nên, cô nghĩ nên đến nơi cần đến trước, chỗ đó lớn, sau đó đến hiệu thuốc để xác nhận xem có thuốc hay không, sau đó mới kê đơn, thế là hợp lý.

Ngược lại, nếu kê đơn mà không có thuốc, thì tương đương với không hề kê đơn.

“Tới “Tình Đạt” rồi thì cô có thể cho tôi đơn thuốc để chữa bệnh cho ba tôi không?” Xuân Phong hỏi.

“Được, tôi nói được thì làm được.”

“Được, vậy bây giờ đi luôn, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”

Chị Vũ nhìn thời gian, giờ đã là buổi chiều, đường còn hơn một trăm cây số nữa: “Trời tối tối không đi được nữa đâu.”

Vừa lên xe, Tô Nhược Hân hô lên với chị Vũ đang ngồi trong xe sau: “Nào, chỗ này là hướng Tây, mặt trời lặn muộn, sớm nhất cũng chưa đến chín giờ mới tối: Lúc này chị Vũ mới hiểu Xuân Phong không hề nói bừa, xem ra bọn họ nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.

Tám người nhanh chóng lên xe.

Bên kia, hơn chục chiếc xe máy đã lại có người ngồi lên, rú ga ầm ï, rất đồng đều.

“Đi thôi.” Người đàn ông cầm đầu hô lên.

“Chờ chút.” Kết quả, lần này lại là Tô Nhược Hân hô dừng.

“Có chuyện gì thế cô Tô?” Xuân Phong cung kính tiến lên, vốn anh ta đã phục sát đất y thuật của Tô Nhược Hân, vậy mà cô có thể cứu được một người sắp chết tỉnh lại.

May mà lúc trước có bác sĩ Tô không từ bỏ, nói có thể chữa khỏi bệnh nên anh ta đã để cô thử, nếu không, chắc cha già đã tắt thở trên đường trước khi đến bác sĩ.

“Sắp tới đèo rồi, ở đó gió lớn và lạnh lắm. Lên xe đi bác trai, trong xe ấm hơn.” Tô Nhược Hân liếc nhìn ông cụ ngồi giữa hai người đàn ông trên xe máy, sắc mặt ông vẫn còn tái, dù quấn khăn vải cho người đi xe máy nhưng gió vẫn thổi xuyên khăn vào mặt.

Người bình thường thì không sao nhưng với người tim có vấn đề như ông cụ, nếu đi xe máy đến tận “Tình Đạt”, có lẽ ông cụ sẽ lại ngất lần hai.

“Cô muốn ba tôi đi xe của cô à?” Nghe thấy đề nghị của Tô Nhược Hân, hai mắt Xuân Phong sáng lên, thật ra đây là mục đích anh ta dừng xe khi trước.

“Ừm, vậy đi xe của Hạ Tứ đi” Tô Nhược Hân chỉ về phía chiếc xe phía sau.

Không phải xe này của cô không chào đón ông cụ, mà là Hạ Thiên Hương bị bệnh, trên đường đi nếu Hạ Thiên Hương phát bệnh, dọa ông cụ sợ thì sẽ không hay lắm.
 
Chương 1177


Chương 1177

“Không thể để ba tôi đi xe này của cô ư?” Xuân Phong liếc nhìn xe sau, anh ta vẫn muốn ba mình ngồi chung xe với Tô Nhược Hân.

Bởi vì Tô Nhược Hân biết chữa bệnh, nếu ba anh ta lại có vấn đề gì, cô có thể cứu chữa cho ông ấy bất cứ lúc nào.

Tô Nhược Hân hơi xấu hổ: “Là thế này, trong xe này tôi có bệnh nhân, sợ là sẽ dọa đến bác trai, xe sau không có bệnh nhân, bọn họ có thể chăm sóc ba anh, anh cứ yên tâm.”

Xuân Phong liếc nhìn Hạ Thiên Hương, nhớ tới dáng vẻ lúc trước của cô ấy thì mới hiểu, sau đó anh ta bế ông cụ xuống khỏi xe máy, đưa ông vào ô tô đằng sau, rồi giơ tay ra lệnh: “Đi thôi.”

Thế là hơn chục chiếc xe máy dẫn trước, đoàn xe lên đường.

Lúc này Hạ Tam và Hạ Tứ đã thích ứng với độ cao hơn chút, ít nhất họ không còn thở gấp nữa.

Còn thở gấp nghĩa là chưa quen với độ cao này, tiếp đó là khó thở.

Sau khi qua đèo, ngoại trừ Tô Nhược Hân, tất cả những người ngồi trong xe đều tò mò nhìn những lá cờ cầu nguyện của Tây Tạng sặc sỡ trên đèo, phấp phới trong gió khiến lòng người bình ổn lại.

“Hạ Tam, thế nào, phong cảnh đẹp không?” Tô Nhược Hân mỉm cười hỏi Hạ Tam sau khi qua đèo, vượt qua hàng cờ.

Hạ Tam lắc đầu: “Lần sau cô Tô có đưa chúng tôi đến nữa, tốt nhất là để chúng tôi làm quen với độ cao trước rồi mới đi nhé.”

Nếu không thì không chịu nổi.

Vừa rồi anh ta và Hạ Tứ suýt thì làm xấu mặt anh Hạ rồi.

“Vốn là tôi muốn chờ các anh làm quen trước, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện như vậy.

Thật ra bọn họ mặc áo dài cũng không sao, đây là quần áo đặc trưng của nam giới địa phương, còn về che khăn vải, mới đầu trông rất thần bí đáng sợ, nhưng đứng một hồi trong gió thì đúng là lạnh thật, nếu người đi xe máy không trùm khăn thì gương mặt lộ ra trong gió của họ sẽ bị thổi cho thành mấy ông già hết.

“Họ quấn khăn vải để tránh gió lạnh à?”

“Ừ, cũng giống như mùa đông ra ngoài chúng †a quàng khăn quàng cổ ấy. Đó là bắt buộc, là tiêu chuẩn.”

Hạ Tam gật đầu, lúc này anh ta đã hoàn toàn thả lỏng.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cảm giác mấy chục chiếc xe máy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Tam vẫn còn nghĩ mà sợ, may mà bọn họ không phải cướp, nếu không, trong núi rừng trước không thôn xóm, sau không có cửa hàng gì, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Vừa đi vừa nói, cuối cùng xe cũng đến “Tình Đạt”

trước khi trời tối, đoàn người đã tê liệt vì mệt và đói.

Một đoàn tám người ở trong một khách sạn hoàn toàn theo phong cách dân tộc.

Đám người Xuân Phong cũng ở trong các khách sạn gần đó.

Không biết có phải “Tình Đạt” quá đặc biệt hay không, từ lúc xe chạy vào “Tình Đạt”, Hạ Thiên Hương liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tô Nhược Hân như một đứa trẻ, nhìn ngang ngó dọc giống như một đứa trẻ tò mò vậy.

Vì tò mò, cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xôn trong đầu, cô ấy theo mọi người vào nhà hàng mà không hề phát bệnh.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn chưa gọi đồ ăn thì đồ ăn đã được mang lên.

Món đầu tiên là một đ ĩa thịt bò lớn, còn đang bốc khói nghỉ ngút, Tô Nhược Hân lơ mơ: “Mang nhầm à”

“Không, đây là đồ ăn của bàn cô.” Người phục vụ cười nói.

“Chúng tôi vẫn chưa gọi món mà.” Tô Nhược Hân vẫn cho rằng họ đã lầm.
 
Chương 1178


Chương 1178

“Không nhầm đâu, Xuân Phong tự mình sắp xếp đấy, anh ấy chỉ đích danh là đồ ăn cho tám người, không thể nhầm được.”

Nghe thấy tên Xuân Phong, Tô Nhược Hân hiểu ra là do Xuân Phong gọi.

Hạ Thiên Hương đã cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng: “Tô Nhược Hân, ngon lắm, chị ăn đi.”

Có cô ấy dẫn đầu, mọi người bắt đầu ăn.

Thịt bò Tây Tạng trên cao nguyên cực kỳ thơm, thịt bò được nuôi trên thảm thực vật cao nguyên thuần khiết nên rất béo và thơm ngọt.

Lúc này còn có người cùng ăn uống, mỗi giây phút đều ấm áp hơn so với khi cô ở một mình.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số, Tô Nhược Hân bắt máy: “Chào bác sĩ Mạc.”

“Nhóc con, có thực tập nào như cháu không? Ba ngày làm một ngày nghỉ, cháu không định quay về giải Tô Nhược Hân cầm điện thoại di động đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Không không không, cháu đưa một bệnh nhân đến “Tình Đạt” để điều trị, cháu đã xin phép giám đốc Giang rồi.”

“Thế… thế bệnh viện Bác Ái làm sao thế?” Ở đầu dây bên kia, Mạc Tử Đơn do dự một hồi nhưng vẫn hỏi.

Thế giới này nhỏ thật.

Đây là kết luận Tô Nhược Hân đưa ra trong chớp mắt.

Thế nên, Mạc Tử Đơn biết Hạ Thiên Tường cho cô một phòng khám có thể sánh ngang với bệnh viện là quá bình thường.

Đừng nói là Hạ Thiên Tường, chẳng phải Cận Liễm cũng tìm cách để xây bệnh viện sao.

Hơn nữa, tất cả đều chưa được cô đồng ý đã tự xây.

Hoàn toàn mặc kệ cô có đồng ý hay không, có muốn nhận không.

Điểm này cũng khiến cô rất bất lực.

“Bác sĩ Mạc, đấy là phòng khám do Hạ Thiên Tường mở.”

“Anh Hạ có rất nhiều bệnh viện ở nước Z.” Mở nhiều bệnh viện như thế, lại đột nhiên mở phòng khám, trong vòng nhanh chóng loan tin này.

Đúng vậy, một tòa nhà bắt mắt như thế, Hạ Thiên Tường có muốn giấu cũng không giấu được.

Mà người khác không đoán được nguyên nhân, Mạc Tử Đơn vừa nghe tin đã đoán được ngay là Hạ Thiên Tượng tặng Tô Nhược Hân.

Nếu không thì sao đang mở bệnh viện yên lành, việc gì phải đi mở một phòng khám nho nhỏ.

“Anh ấy mở là việc của anh ấy, dù sao trước khi tốt nghiệp cháu sẽ thực tập ở phòng khám của giám đốc Giang.” Tô Nhược Hân không giải thích, cứ thế nói thẳng.

Lúc này Mạc Tử Đơn mới thở dài: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy cháu sẽ tiếp tục khám bệnh cho cô Hạ. Đúng rồi, cháu thật sự có cách chữa khỏi cho cô Hạ à?” Nhắc đến Hạ Thiên Hương, Mạc Tử Đơn cảm thấy nếu Tô Nhược Hân thật sự chữa khỏi bệnh của Hạ Thiên Hương, sau này dù ông ta gặp được Tô Nhược Hân, dù cô có muốn hay không thì ông ta cũng gọi thầy gọi tổ tông.

“Chờ về rồi ông sẽ biết thôi.” Tô Nhược Hân cười, sau đó cúp điện thoại, đói quá.

Tám người, mười sáu món ăn, mỗi một món đều mang nét đặc trưng của tộc Z, món ngon mang vị nguyên bản, rất độc đáo, ăn rất ngon.

Ăn chậm rãi từ từ hưởng thụ xong, Hạ Tam gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền”

“Tất cả đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên phục vụ đi đến, rất cung kính nói.
 
Chương 1179


Chương 1179

Hạ Tam khẽ nhíu mày, từ khi đ ĩa thịt bò đầu tiên được bê lên, anh ta đã biết là Xuân Phong mời.

Nhớ tới cú sốc khi lần đầu nhìn thấy mấy chục chiếc xe máy trên đường, lập tức không khách sáo nữa: ‘Vậy được, bữa cơm này vậy đi, lần sau chúng tôi không cần bất cứ ai mời, nếu không, chúng tôi sẽ không đến quán này ăn nữa.”

“Được, tôi nhớ rồi.” Phục vụ nhìn thoáng qua Hạ Tam, hơi bị anh ta dọa sợ.

Tô Nhược Hân liếc nhìn cô gái sợ đến mức hoang mang bối rối rồi lắc đầu, dắt Hạ Thiên Hương về khách sạn phía đối diện.

Phòng tiêu chuẩn, hai người một phòng. Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ở chung phòng là chuyện đương nhiên.

“Bác sĩ Tô, tôi ở chung phòng với cô nhé.” Chị Vũ Nhiệt tình mời Tô Nhược Hân ở chung một phòng.

Tô Nhược Hân nhìn lướt qua sáu người phụ nữ, sau đó lắc đầu, cô sắp xếp luôn: “Chị với bác sĩ Ngô một phòng, y tá Lư với y tá Tưởng một phòng, tôi với Hạ Thiên Hương một phòng, quyết định như vậy đi.”

“Bác sĩ Tô, sao có thể để cô ở chung phòng với cô chủ được, để tôi với cô ấy ở chung phòng đi.” Y tá Lư tiến lên, trước đấy cô ấy bị say độ cao rất nghiêm trọng, đến nơi rồi, độ cao so với mặt nước biển giảm xuống mới đỡ hơn.

“Không cần, tôi ở chung với Thiên Hương đi, có chuyện gì tôi không lo liệu được hết thì sẽ gọi mọi người đến hỗ trợ” Tô Nhược Hân kiên quyết sắp xếp như vậy.

Cô trông Hạ Thiên Hương, vậy thì cô có nắm rõ được tình huống của cô ấy như lòng bàn tay.

Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ thôi miên Hạ thiên Hương.

Thôi miên cho Hạ Thiên Hương quên đi đoạn ký ức không tốt đẹp kia.

Thế nên, có thế nào thì cô ở cùng Hạ Thiên Hương là tiện nhất.

Nhiều người sẽ không tiện.

“Tôi với Tưởng Mỹ ở bên cạnh hai người vậy, máy mở 24 giờ, buổi tối chuyện gì thì cô có thể gọi chúng tôi đến.” Bị Tô Nhược Hân cướp việc, mấy người đều thấy hơi ngại, cảm giác như lần này mấy cô đi hoàn toàn không giống như đến chăm sóc người bệnh, ngược lại giống như đến du lịch nghỉ phép.

“Ừ, cứ sắp xếp vậy đi, chị Vũ, cơm nước của chúng tôi mấy ngày nay giao cho chị đấy.”

“Không thành vấn đề, ngoại trừ ăn cơm chung ra, bình thường muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi đi mua”

Chị Vũ chỉ mong sao Tô Nhược Hân giao việc cho mình nhiều hơn tí nữa, nếu không cô ta sẽ cảm thấy có lỗi với tiền lương ba trăm triệu một tháng kia.

Dường như cô ta chưa làm được công việc thật sự nào.

Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.

Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”

“Sao vậy chị?”

“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”

“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.

“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”

“Mọi người sẽ say độ cao đó.”

“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”

“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”

“Đã biết.”
 
Chương 1180


Chương 1180

“Đã biết.”

Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.

Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.

Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”

“Sao vậy chị?”

“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”

“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.

“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”

“Mọi người sẽ say độ cao đó.”

“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”

“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”

“Đã biết.”

“Đã biết.”

Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.

Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua mặt quần áo, đồng thời mở nhóm bảy người ra, nhập văn bản: “Tôi ra ngoài một lát, y tá Lư Yên đến đây với Thiên Hương một lúc đi.”

“Được.” Lư Yên nói.

Khi Tô Nhược Hân đi ra ngoài, Lư Yên đang cầm đồ của mình đến, nhìn thấy Xuân Phong, cô ấy nhẹ nhàng kéo Tô Nhược Hân sang: “Cô muốn đi cùng Xuân Phong à?”

Dáng vẻ lo lắng rất rõ ràng.

“Tôi đi bốc thuốc cho ông cụ, không sao đâu.” Tô Nhược Hân vỗ vai Lư Yên: “Cô vào giường tôi ngủ đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”

“Bác sĩ Tô…’ Lư Yên nhìn Xuân Phong, không thể nào yên tâm nổi.

Tô Nhược Hân đẩy Lư Yên vào phòng mình: “Ngủ đi, tôi về sẽ chen chúc trên một cái giường với cô.”

Lư Yên đành phải để Tô Nhược Hân đi, lúc đóng cửa vẻ mặt vẫn mang biểu cảm ai oán, nhìn đến nỗi Tô Nhược Hân đau cả đầu.

Kết quả, lúc cô xoay người muốn rời đi với Xuân Phong, đầu lại càng đau hơn, Hạ Tam ra cửa, dừng lại trước mặt cô: “Bác sĩ Tô, đi cùng đi.”

Anh ta và Hạ Tứ, anh ta phụ trách bảo vệ Tô Nhược Hân, Hạ Tứ phụ trách ở lại bảo vệ Hạ Thiên Hương, hai người đều biết Tô Nhược Hân muốn ra ngoài nên đã phân công sẵn.

Tô Nhược Hân cũng không từ chối: “Đi thôi.”

Nhiều người đi theo tăng thêm lòng dũng cảm cũng tốt.

Dù sao nơi này cũng là xứ đất khách quê người.

Theo Xuân Phong đi ra khỏi khách sạn, Tô Nhược Hân nói: “Tôi muốn tới hiệu thuốc.”

Xuân Phong nhíu mày đáp: “Bây giờ hiệu thuốc gần như đều đã đóng của hết rồi: “Vậy thì chỉ có thể đợi sang ngày mai thôi.”
 
Chương 1181


Chương 1181

“Không được, tôi đi bảo hiệu thuốc mở cửa, mọi người ở đây chờ tôi.” Xuân Phong nói xong bèn xoay người rời đi, xem ra cũng rất có hiếu.

Tô Nhược Hân đứng trước khách sạn, ngẩng đầu nhìn đường phố phía trước, liếc mắt nhìn xung quanh, những tòa nhà màu đỏ khi ghép lại với nhau trông vô cùng đẹp và hoành tráng.

Nhưng đây mới chỉ là đứng trên đường cảm nhận vẻ hoành tráng màu đỏ của “Tình Đạt”, nếu như đứng trên cao, vẻ đẹp này còn chấn động hơn thế nữa.

Hôm nay đã quá muộn nên cô không định dẫn mọi người đi thưởng thức cảnh đẹp của Tình Đạt.

Ngày thánh vẫn còn dài, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để chiêm ngưỡng cảnh sắc nơi đây trước khi trở về thành phố T.

Trong khoảng thời gian nhàn rỗi đợi Xuân Phong, Tô Nhược Hân thông thả đứng ngay tại con phố mở ra chế độ chụp hình.

Chỉ trong chốc lát đã chụp được hơn mấy chục tấm, cô cười tủm tỉm kiểm tra, nếu thích thì giữ lại, không thích thì xóa đi luôn, sau đó cô chọn ra vài tấm ảnh xinh đẹp, không chút nghĩ ngợi đã chia sẻ cho Hạ Thiên Tường.

Về chuyện này, nếu cô cứ gửi như thế đi thì sẽ bị coi là quấy rầy.

Nhưng cô không thèm quan tâm, cô chỉ muốn chia sẻ cho anh một chút vẻ đẹp của nơi này.

Dù chỉ là một góc thôi, cũng là đẹp rồi.

‘Tô Nhược Hân gửi xong thì yên lặng nhìn điện thoại một cách ngây ngốc.

Thật ra còn có một chút buồn bã không thể giải thích được.

Cô và Hạ Thiên Tường, không biết còn có tương lai hay không.

Trong đầu đều là những lời mà Lục Diễm Chi đã nói, Lục Diễm Chỉ nói rằng cô và Hạ Thiên Tường mãi mãi sẽ không có khả năng thật sự ở bên nhau.

Nhưng chính anh đã nói, anh chỉ đang đợi cô trưởng thành.

Khi nhớ lại từng câu chữ đó, lòng cô tựa như bị dao cắt.

Màn hình điện thoại yên tĩnh, chỉ có ảnh chụp cô gửi đi, tất cả đều là cảnh đường phố “Tình Đạt”.

Một lúc lâu sau, điện thoại vang lên một tiếng ‘ting, cái tiếng đấy giống như đập vào ngực cô, khiến cô vội vàng mở khóa màn hình điện thoại lên xem.

“Chỉ muốn thấy em.”

Bốn chữ.

Tô Nhược Hân đọc đi đọc lại, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, tuy Hạ Thiên Tường là một tên trai thẳng nhưng gần đây càng ngày càng biết nói chuyện.

Cô đang do dự không biết nên selfie ngay bây giờ hay là để ngày mai hãng chụp thì Xuân Phong đã trở lại: “Bác sĩ Tô, xin mời.”

Tô Nhược Hân đành phải cất điện thoại, đi theo Xuân Phong tới hiệu thuốc cách đó không xa.

Trời đã về khuya, hiệu thuốc đặc biệt mở cửa vì bọn họ, bên trong ngoài chủ tiệm ra thì không còn một ai khác.

Bước vào bên trong, mặc dù có thuốc Đông y nhưng lại ít đến đáng thương.

Chữ viết trên hộp thuốc đều là tiếng tộc Z mà cô không hiểu.

Đã tới đây một lần nên cô có thể nghe và nói một số tiếng địa phương đơn giản nhưng từ nói đến viết thì không thể được, dù sao cô cũng học chưa được mấy ngày.

“Tôi có thể xem thử đây là thuốc gì không?” Tên dược liệu đều là các thuật ngữ vô cùng chuyên nghiệp, lỡ như nghe nhầm thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên còn không bằng mở ra xem trực tiếp bằng mắt coi đấy là loại dược liệu gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom