Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1183


Chương 1183

Nếu cứ như vậy mà trả lời Xuân Phong thì tất cả sẽ bị Tô Nhược Hân nghe thấy hết.

Ông ta vì thấy Tô Nhược Hân quá trẻ tuổi, cho nên có chút lo lắng cho ba của Xuân Phong.

Dù sao mua nhiều thuốc như vậy cũng không phải số lượng nhỏ, vị bác sĩ trẻ tuổi kia nhìn thế nào cũng có cảm giác hơi không đáng tin cậy.

Nhưng Xuân Phong lại không hề có ý muốn bước vào hiệu thuốc, chỉ đứng ở trước kia, cho dù ông ta rất muốn nói cũng không thể nói được.

Mà Tô Nhược Hân vừa bước ra hiệu thuốc đã nhìn thấy một người phụ nữ ôm con đi tới, hỏi chủ tiệm có loại thuốc nào trị bệnh tiêu chảy cho trẻ em hay không.

Mà đứa bé trong lòng bà ấy, có thể là do không thoải mái nên khóc rất to, nhìn vô cùng đáng thương.

Tô Nhược Hân đang nhìn đứa bé kia thì thấy chủ tiệm đưa một hộp thuốc cho người phụ nữ, cô không khỏi nhíu mày lại: “Thuốc đó không phù hợp cho trẻ nhỏ uống đâu.” Chỉ là vừa nói xong thì Tô Nhược Hân lại rối rắm nhíu mày, vừa lướt mắt nhìn hiệu thuốc này lại một lần nữa, phát hiện trên kệ không có loại thuốc nào phù hợp cho đứa trẻ này, bởi vì tất cả đều là thuốc dành cho người lớn, trẻ nhỏ nếu uống vào sẽ có tác dụng phụ rất lớn.

“Đây là thuốc trị tiêu chảy, sao lại không thích hợp?” Chủ tiệm có hơi không vui, vẻ mặt khi nhìn Tô Nhược Hân cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Tô Nhược Hân như thế là đang hủy hoại công việc kinh doanh tiệm thuốc của ông ta.

“Đây là thuốc dành cho người lớn, không thích hợp với trẻ nhỏ.” Tô Nhược Hân ăn ngay nói thật, chuyện như thế nếu không gặp thì thôi, cô cũng mặc kệ, nhưng hiện tại cô lại đúng lúc gặp được, nếu như đã gặp mà không quan tâm thì chính là không có trách nhiệm với đứa bé này.

“Ở đây đều mua thuốc bán thuốc như thế đấy, trẻ nhỏ bị tiêu chảy cũng đều dùng loại thuốc này, nếu cô không biết thì đừng nói bậy.” Chủ tiệm trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân.

Người phụ nữ kia cũng nhìn sang Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn chủ tiệm, do dự một chút nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng chủ tiệm: “Không cần để ý tới cô ta, tôi mua” Nói xong bèn móc tiền ra đưa chủ tiệm.

Tô Nhược Hân nhíu mày, nhìn đứa bé đang khóc vô cùng dữ dội trong lồ ng ngực người phụ nữ, có như thế nào cô cũng không đành lòng được. Nhìn thấy người phụ nữ trả tiền xong cầm thuốc đi ra ngoài, cô bất ngờ tiến lên, mỉm cười nói với người đó: “Thuốc nếu mua thì cứ mua, sau này người lớn các cô cũng dùng như thế, còn đứa trẻ này không cần uống thuốc cũng có thể tốt lên.”

“Không uống thuốc cũng có thể tốt lên? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy, con trai tôi đã bị tiêu chảy hai ngày nay rồi, hai ngày không uống thuốc thì không hề tốt lên một chút nào.” Nói xong, chị ta không chút kiên nhẫn lướt qua người Tô Nhược Hân, muốn về nhà cho con trai uống thuốc.

Tô Nhược Hân lại nhìn thoáng qua đứa bé kia, trông cùng lắm chỉ mới hai tuổi, quá nhỏ.

“Chị à, tôi nói không uống thuốc không phải là không quan tâm đ ến thằng bé, mà là chỉ cần dùng chút biện pháp nhỏ là đã có thể chữa khỏi bệnh cho nó, so với việc chỉ cho thằng bé uống thuốc còn có nhiều cách thoải mái hơn. Với lại, tôi bảo đảm nếu chị dùng cách của tôi, không tới một tiếng là có thể chữa khỏi bệnh tiêu chảy của con chị.”

Người phụ nữ vẫn luôn thờ ơ với lời nói trước đó, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Tô Nhược Hân, tóm lại là chị ta không tin cô.

Tuổi còn trẻ, chị ta thẳng thừng coi Tô Nhược Hân thành kẻ lừa đảo không có ý tốt.

Còn về việc muốn gạt cái gì đợi sau khi bắt chuyện sẽ hiểu ngay nhưng chị ta hoàn toàn không muốn cho Tô Nhược Hân có cơ hội đến gần.

Thế nhưng, nghe thấy câu cuối cùng của Tô Nhược Hân rằng không tới một tiếng là có thể chữa khỏi bệnh tiêu chảy cho con trai mình, chị ta chợt đứng lại: “Cách gì mà có thể làm cho con trai tôi tốt lên trong vòng một tiếng thế?”

Tô Nhược Hân nhìn về phía siêu thị cách đó không xa: “Chị cứ đi theo tôi đi, tôi đưa cho chị một thứ, thế là được rồi.”
 
Chương 1184


Chương 1184

“Thứ gì?” Người phụ nữ thật sự đi theo Tô Nhược Hân, đứa trẻ hai ngày qua bị tiêu chảy nên cứ luôn khóc lóc lăn lộn, vừa nghe nói chỉ trong một tiếng là có thể chữa khỏi cho con mình, chị ta chắc chắn sẽ dao động.

Dù sao cứ đi theo Tô Nhược Hân xem cô có cách gì, cảm thấy được thì nghe theo, nếu thấy không ổn thì không nghe nữa. Chị ta nói như vậy với bản thân rồi đi theo.

Tô Nhược Hân đi vào một siêu thị nhỏ.

Trên con phố chính của “Tình Đạt” có khá nhiều siêu thị nhỏ.

Nhưng Tô Nhược Hân cũng không chắc chắn sẽ có thứ mà mình muốn mua trong siêu thị nhỏ này.

Thứ này có nhiều trong đất liền nhưng cũng không có nhiều người dùng nó.

Xem như là một loại gia vị hơi hiếm có.

Tô Nhược Hân vừa vào siêu thị đã đảo qua kệ để hàng, quả nhiên siêu thị nhỏ này không có.

Vì thế lại ra ngoài đổi sang một chỗ khác, đi qua hết năm sáu chỗ nhưng đều không có thứ cô muốn mua.

Người phụ nữ thấy đứa trẻ trong lòng ngực khóc càng ngày càng dữ, chị ta không còn chút kiên nhẫn nào nữa: “Không chữa được thì đừng có nói lung tung, hừ.”

Nói xong, chị ta xoay người rời đi, không bao giờ muốn để ý tới Tô Nhược Hân nữa.

“Bác sĩ Tô, cô muốn mua gì thế? Cô cứ nói với tôi, để tôi mua giúp cô.” Xuân Phong thì lại tin tưởng Tô Nhược Hân, trước kia nếu không phải có Tô Nhược Hân thì ba anh ta đã chết ngay trên đường rồi.

“Tiêu trắng, ba đến năm hạt là được rồi.”

“Đợi tôi, tôi biết chỗ nào có nó.” Anh ta nói xong bèn chạy về phía trước đuổi theo người phụ nữ vừa hằm hằm rời đi rồi vội vàng nói một câu gì đó.

Người phụ nữ ôm con vừa dỗ dành vừa trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Chị ta không tin tưởng Tô Nhược Hân, nhưng do có Xuân Phong giới thiệu nên vẫn có hơi nửa tin nửa ngờ.

Tô Nhược Hân nhìn bộ dạng vội vàng chạy đi của Xuân Phong, cũng không chắc anh ta có thể mua được.

Nhìn thấy đứa trẻ vẫn còn khóc, cô không đành lòng mà đi qua: “Chị à, có thể cho tôi ôm một chút không?”

“Không được.” Người phụ nữ đung đưa đứa bé trong lòng, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như cô là bọn buôn người.

Tô Nhược Hân bất lực lắc đầu: “Thằng bé nên thay tã rĩ “Tôi biết, không phải mua thuốc xong trở về là thay được rồi sao, do cô nhiều chuyện đấy.” Chị ta nói xong còn bĩu môi.

“Chỉ cho tôi ôm một chút thôi, một phút nhé, nếu Xuân Phong trở về, tôi lập tức trả lại cho chị.”

Người phụ nữ cảnh giác liếc mắt nhìn Hạ Tam đằng sau Tô Nhược Hân: “Bảo người kia tránh xa con trai tôi một chút.”

Hạ Tam nhíu mày, từ đầu tới cuối anh ta chưa nói một lời nào, làm sao lại chọc tới người phụ nữ này rồi?

Nhưng nhìn thấy bộ dạng Tô Nhược Hân có hơi khó xử, anh ta vẫn phối hợp lùi về sau vài bước, sau đó im lặng không một tiếng động bảo vệ Tô Nhược Hân.

Lúc này người phụ nữ mới đưa con cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ôm lấy thằng bé đang khóc lớn, trong lòng có hơi đau xót, một tay ôm, một tay nhẹ nhàng vuốt v e bụng đứa bé.
 
Chương 1185


Chương 1185

Sức lực không nhẹ cũng không nặng chính là độ lực thoải mái nhất.

Trong lúc vuốt ve, tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ xuống, người phụ nữ bên cạnh ngây ngốc: “Ơ, thằng bé ở trong lòng cô thế mà lại không khóc.”

“Bụng đứa bé không thoải mái, khi chị ôm nên nhẹ nhàng mát xa cho bé thì bé sẽ thoải mái hơn một chút, nếu có thể chườm nóng là tốt nhất.”

“Chườm nóng như thế nào?”

“Dùng túi nước hoặc gốm sinh học hay đồ tương tự đặt lên bụng bé, ít nhiêu cũng sẽ giảm bớt được một chút.”

“Nhà tôi không có túi nước, còn về gốm sinh học thì chưa từng nghe qua.” Người phụ nữ lắc đầu.

Tô Nhược Hân cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, nơi này quá lạc hậu, rất nhiều thứ trong đất liền không thể nhìn thấy ở đây, càng đừng nói đến để cho bọn họ mua được.

Cô đột nhiên suy nghĩ, nếu mở hiệu thuốc và siêu thị ở đây thì tốt quá.

Chỉ là nếu thật sự mở thì liệu có thể vì chuyện cướp đi mối làm ăn của chủ tiệm nơi đây mà bị đuổi đi hay không?

Lần trước đến đây, tâm trạng cô không tốt nên chỉ chú ý tới cảnh đẹp nơi đây để thanh tẩy tâm hồn, còn bây giờ cô mới phát hiện, mình càng quan tâm tới đời sống sinh hoạt của người dân nơi này hơn.

Cũng may Xuân Phong đã trở lại, trong tay cầm một cái bình nhỏ, thế mà anh ta đã mua được hạt tiêu trắng.

Tô Nhược Hân chộp lấy, thứ này có thể thấy được ở bất kỳ siêu thị nào trong đất liền nhưng ở đây lại là vật rất hiếm thấy.

Sau khi cẩn thận xác nhận là đúng, lúc này cô mới đưa cho người phụ nữ: “Chị lấy về nhà đi, nghiền ba hoặc năm viên thành bột mịn, sau đó đặt vào trong rốn của bé, rồi dùng băng dính quấn lại để không rơi ra ngoài, tôi dám đảm bảo đứa bé sẽ khỏe lên trong một tiếng.”

“Thật sự có hiệu quả sao?”

“Ha ha, kiểu này không phiền phức giống như uống thuốc, chị cho đứa bé thử cũng không có hại gì, có đúng không?”

Người phụ nữ nghĩ lại cúng đúng, đưa hết tiêu trắng cho chị ta, từ đầu đến cuối chị ta đều không tốn một đồng nào, vì thế bèn cầm lấy rồi rời đi.

“Tuyệt đối không được cho đứa bé uống thuốc, nếu uống thuốc quá nhiều sẽ khiến nó bị rối loạn nội tiết” Mặc kệ người phụ nữ có nghe lời cô nói hay không, dù sao Tô Nhược Hân cho rằng điều gì nên nói cũng nên nhắc nhở, thế nên cô vẫn phải nói ra.

Người phụ nữ đã sớm ôm đứa bé chạy đi, Xuân Phong bước lên phía trước: “Bác sĩ Tô luôn giúp đỡ những người xa lạ như thế này sao?”

Kết quả, Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói thì Hạ ‘Tam đẳng sau vẫn luôn đi theo cô đã lên tiếng: “Đúng vậy, lần nào cô ấy cũng đều cứu những người không quen biết, còn không thu phí khám hay gì cả.

“Bác sĩ Tô có tấm lòng Bồ Tát, người tốt luôn được báo đáp.” Xuân Phong nói xong còn cười gật đâu, rồi rời đi.

“Này, anh mua tiêu trắng giúp tôi, tôi vẫn chưa đưa tiền cho anh nữa.” Tô Nhược Hân bỗng nhiên nhớ tới chuyện Xuân Phong giúp cô mua tiêu trắng.

“Bác sĩ Tô chỉ cần lo trị bệnh cứu người là được rồi, cứ để mấy người không thể làm gì được như chúng tôi giúp một chút sức đi.”

Xuân Phong rời đi nhưng lời nói của anh ta lại khiến Tô Nhược Hân vô cùng thoải mái.

Hạ Tam đưa Tô Nhược Hân trở lại khách sạn, cả quãng đường đều đi rất chậm rãi, trên độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt nước biển, bây giờ anh ta đã không còn cảm giác choáng ngợp nữa rồi.

Đây là sự tiến bộ.
 
Chương 1186


Chương 1186

Anh ta đang thích ứng từng chút một.

Tốt nhất là chỉ trong ngày mai thì có thể hành động một cách tự nhiên.

Thứ anh ta cần ngay bây giờ chính là có thể đánh nhau.

Đợi đến khi anh ta có thể đánh nhau, chắc chắn sẽ đánh một trận với Hạ Tứ trước tiên, hoạt động gân cốt thật tốt, nếu không cả ngày hôm nay sẽ bị nghẹn đến chết.

Đặt biệt là khi đối phó với hơn bốn mươi người của Xuân Phong, anh ta thật sự nghẹn đến mức muốn chết trong tim.

Sau đó, Tô Nhược Hân đang đi thì đột nhiên ngừng lại: ‘Hạ Tam, anh chụp giúp tôi vài bức ảnh đường phố được không?” Cô phát hiện cảnh phố phía trước quá đẹp, nếu lấy cảnh đường phố làm bối cảnh, cô đứng ở vị trí ngay lúc này để chụp toàn cảnh thì chắc chắn sẽ xinh đẹp vô cùng.

“Chuyện này…”

“Chụp đi, mau lên.” Tô Nhược Hân nhất định phải chụp, chụp xong gửi cho Hạ Thiên Tường, anh chắc chắn sẽ thích.

Bởi vì, trong ảnh chụp có cô.

Anh nói anh chỉ muốn thấy cô.

“Được rồi.” Hạ Tam nói xong, lấy điện thoại của Tô Nhược Hân rồi bắt đầu chụp ảnh.

Tuy nhiên, toàn bộ quá trình anh ta đều không dám nhìn vào mắt của Tô Nhược Hân.

Người phụ nữ của anh Hạ, anh ta không dám nhìn.

Anh ta chỉ biết nhắm chuẩn màn hình, sau đó vẫn luôn ấn “tách tách tách tách” liên tục không ngừng nghỉ.

Một hơi ấn mười mấy tấm, sau đó mới trả điện thoại lại cho Tô Nhược Hân: “Cô xem đã được chưa?

Tô Nhược Hân cầm lấy, cũng tạm được.

Gô rất thích bối cảnh phía sau mình, nó quá đẹp.

Những ngôi nhà màu đỏ lập lòe dưới ánh đèn sáng rực, bức ảnh giống như đang đi vào trong thế giới mộng mơ, không hề chân thật một chút nào.

Chọn hai bức ảnh đẹp, sau đó Tô Nhược Hân bèn gửi sang Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lập tức đáp lại bằng một chữ “đẹp”.

Tâm trạng Tô Nhược Hân vô cùng vui vẻ.

Cô đương nhiên là đẹp rồi.

Cô chẳng xấu một chút nào cả.

Tô Nhược Hân đang vui vẻ chuẩn bị trở lại khách sạn cùng đoạn hội thoại với Hạ Thiên Tường thì điện thoại Hạ Tam chợt vang lên.

“Ảnh chụp do cậu chụp?”

“..” Tay Hạ Tam run lên, điện thoại trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất, dường như anh ta đã phạm… phạm sai lầm.

“Hỏi cậu đấy, Hạ Tứ nói không phải do cậu ta chụp, có phải cậu chụp không?”

“Tôi… Tôi không có nhìn bác sĩ Tô, tôi chỉ chụp lung tung thôi.” Vì sức sống mãnh liệt nên đầu óc Hạ Tam xoay chuyển rất nhanh, lúc này anh ta cảm thấy nếu mình suy nghĩ chậm thì đầu có thể lìa khỏi cổ bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên Tường trân quý Tô Nhược Hân tới nhường nào, trước đây anh ta chỉ nghe Hạ Nhất và Hạ Nhị nói qua, còn bây giờ đã thật sự cảm nhận được.
 
Chương 1187


Chương 1187

Xem ra, sau này tuyệt đối không thể chụp ảnh Tô Nhược Hân nữa.

Cho dù là chụp tiêu cự bừa bãi cũng không được, Hạ Thiên Tường sẽ ghen.

Cầm điện thoại di động nhìn vào màn hình, Hạ Tam vừa đi vừa hoảng sợ.

Anh ta thề sau này sẽ không bao giờ chụp ảnh cho Tô Nhược Hân.

Sau đó, anh ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ở đây còn có mấy người phụ nữ khác đi theo, vì sao Hạ Thiên Tường lại chỉ hỏi một mình anh ta?

Thế nên, anh ta lập tức gửi một tin nhắn sang Hạ Tứ: “Có phải anh nói cho anh Hạ biết bây giờ bác sĩ Tô đang ở với một mình tôi đúng không?”

Trước tiên Hạ Tứ gửi một icon khóc than sang, sau đó mới trả lời: “Không phải tôi nói cho anh Hạ, mà là đích thân anh Hạ hỏi, tôi không có quyền nói không.”

Hạ Tam yên lặng thu hồi tin nhắn, không xem nữa.

Nếu không, lỡ như Hạ Thiên Tường biết khi anh ta đang bảo vệ Tô Nhược Hân lại xem điện thoại di động, không chừng sẽ triệu hồi anh ta trở về thành phố T và không cho phép anh ta chăm sóc Tô Nhược Hân nữa.

Mọi thứ đều có khả năng, bây giờ anh ta vẫn nên chuyên nghiệp một chút.

Tô Nhược Hân trở về khách sạn, quả nhiên Lư Yên đã ngủ trên giường cô rồi.

Hạ Thiên Hương thì không ngủ, lúc này cô ấy đang yên lặng nằm trên giường.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy ngẩng đầu nhìn ra phía cửa: “Tô Nhược Hân, em không ngủ được, Lư Yên bảo em đếm ngôi sao đếm cừu đếm hổ, cái gì em cũng đếm hết rồi nhưng vẫn không ngủ được.”

Tô Nhược Hân đi tới, ngồi xuống mép giường cô ấy: “Bây giờ em nhắm mắt lại đi, chị ngủ cùng với em.

“Được.’ Hạ Thiên Hương thật sự ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Tô Nhược Hân vẫn xoa bóp huyệt vị của cô ấy, Hạ Thiên Hương liền nhắm hai mắt lại.

Tô Nhược Hân dựa theo các thủ pháp mát xa đã thử qua vào ban ngày để mát xa cho Hạ Thiên Hương.

Cô không dám tùy tiện thử, bởi vì nếu không cẩn thận thì kiểu mát xa này rất dễ giết chết người.

Cô muốn thay đổi từng chút một, để Hạ Thiên Hương lặng lẽ thích ứng với những thay đổi liên tục này.

Cô cứ ấn như thế, Hạ Thiên Hương liền chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân mới có cảm giác bản thân mệt mỏi.

Thật sự rất mệt.

Xoay người đi tới giường mình, cô nhìn y tá Lư Yên rồi chen lên giường ngủ thiếp đi.

Nếu không đánh thức Lư Yên ngay trong đêm bảo cô ấy trở về phòng của mình thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Hiếm khi Lư Yên có thể ngủ được, đây chính là kết quả của việc khuyên bảo cô ấy lúc ban ngày, không cần phải trông coi Hạ Thiên Hương mọi lúc.

Hạ Thiên Hương bây giờ đã không còn là Hạ Thiên Hương trước đây mà cô nhìn thấy ở viện điều dưỡng, sau khi uống thuốc của cô, độc tố trong cơ thể Hạ Thiên Hương ở chỗ Lục Diễm Chỉ đã bị đào thải.

Thế nên hiệu quả khá nhanh, có thể nói là ngay lập tức.

Sau khi tắt đèn nằm xuống, cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra, nhìn thấy hộp thoại với Hạ Thiên Tường, là một câu mà từ trước đến nay cô rất quen thuộc.

Nhược Hân, ngủ ngon.

Cô cứ xem đi xem lại mãi, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

Nhưng khi trong đầu hiện lên những hiệu thuốc và siêu thị ở đây, cô lại không nhịn được mà mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, em muốn quyên tặng một ít dược phẩm và vật liệu, anh giúp em mua rồi gửi tới đây, có được không?”
 
Chương 1188


Chương 1188

“Được, nhưng bây giờ em cần phải đi ngủ, nếu không, anh sẽ thu hồi hết tất cả đấy.”

Thế nên, vì không để Hạ Thiên Tường đổi ý, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại đi ngủ.

Tuyệt đối không nghĩ tới danh sách.

Nếu cô định gửi qua cho anh, anh sẽ biết ngay là cô vẫn còn thức, vì vậy anh sẽ không mua cho cô hay gửi qua đây cho cô nữa.

Nhắm mắt lại, cô chỉ muốn trong giấc mơ có Hạ Thiên Tường.

Ừm, nhất định phải có.

Thế mà trong giấc mơ cô thật sự mơ thấy Hạ Thiên Tường.

Cô mơ thấy tên lưu manh Hạ Thiên Tường lại chơi trò hôn hít với cô.

Mỗi lần anh hôn cô cứ như chưa đã nghiền, bao giờ cũng hôn đến khi cô không thở nổi nữa mới chịu tha cho cô.

Một đêm qua đi trời cũng đã hửng sáng, trong phòng vẫn yên tĩnh, Lư Yên và Hạ Thiên Hương vẫn còn đang ngủ.

Gô là người đi ngủ cuối cùng nhưng lại thức dậy đầu tiên.

Cô đứng dậy đi đến kéo rèm cửa sổ ra một chút, ngoài cửa sổ mọi người cũng đã bắt đầu đi lại trên đường, “Tình Đạt” ban ngày và “Tình Đạt” ban đêm giống như hai thế giới vậy.

Gô nhìn qua một lượt rồi đi rửa mặt.

Đến nơi này bao nhiêu lần cũng không thấy nhàm chán.

Cô cũng chưa bao giờ muốn ngồi yên trong phòng.

Chỉ cần còn sức thì cô sẽ đi dạo thăm thú xung quanh, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy mới lạ.

Từ quần áo trang sức đến thói quen sinh hoạt của những người nơi đây đều vô cùng mới lạ.

Nhưng khi vừa ra khỏi cửa cô lại nhìn thấy Hạ Tứ đang đứng dựa lên vách tường ngoài hành lang, đứng bất động giống như một môn thần: “Anh… Anh thức cả đêm à?”

Hạ Tứ nhanh chóng đứng thẳng dậy: “Hạ Tam canh nửa đêm trước, tôi canh nửa đêm sau, chúng tôi đều ngủ rồi.”

Lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừm vẫn cần phải ngủ, nếu không ban ngày sẽ không thể tỉnh táo được.”

“Cô Tô đang muốn đi đâu vậy?”

“Tôi đi xem ông chú kia.” Chắc là tối qua A Phong về đã cho ông ấy uống thuốc một lần, có lẽ bây giờ cũng khá hơn một chút.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới đi ra khỏi khách sạn đã bị người ta ngăn lại, người đó đưa một giỏ nhỏ trong đó có đông trùng hạ thảo đã được xếp gọn gàng đến trước mặt cô.

“Tránh ra, chúng tôi không mua thứ này.’ Hạ Tứ không chút nghĩ ngợi muốn đẩy người phụ nữ ra vì anh ta nghĩ người này chỉ là một người bán đông trùng hạ thảo dạo.

đông trùng hạ thảo thật, nhưng nếu là dược liệu thì cô chỉ cần nhìn thôi là đã có thể phân biệt đó là hàng thật hay giả.

“Cảm ơn chị nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” Người phụ nữ vẫn khăng khăng muốn đưa nhưng Tô Nhược Hân vẫn đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra.

“Cô không biết đâu, con tôi thường xuyên bị tiêu chảy, từ lúc sinh ra đến giờ tháng nào thằng bé cũng bị dăm ba lần, đúng là giày vò người mà. Tôi biết mấy người trên đất liền đến đây thích mua cái này, mà đa số hàng bán trên phố là hàng giả, cái này của tôi là hàng thật nên tôi mới đưa cho cô.”
 
Chương 1189


Chương 1189

Thấy người phụ nữ nói như vậy thì Tô Nhược Hân càng không muốn nhận: “Chị có biết một giỏ này bán được bao nhiêu tiền không?”

“Biết, nếu bán thẳng chúng tôi có thể bán được mấy chục triệu đó.”

“Nếu bán qua trung gian thì chúng tôi cũng phải nhận được khoảng mấy trăm triệu.” Đây chỉ là một giỏ nhỏ, nếu đổi thành một giỏ lớn không biết bao nhiêu tiền nữa.

Quan trọng đây là hàng thật.

Đây là điều quan trọng nhất.

“Vậy thì cũng tặng cho cô, cô không biết đâu, đông trùng hạ thảo rất khó đào vì chúng di chuyển xung quanh ngọn núi này, có khi lãng phí thời gian đào cả ngày cũng không được một cái nữa. Nhưng sáng sớm nay chồng tôi đào một lúc lại được nhiều như vậy, từ trước đến nay chưa từng có chuyện tương tự đâu, nên tôi nghĩ ông trời để chồng tôi tìm được đám đông trùng hạ thảo đó là muốn chúng tôi tặng cho cô.”

Tô Nhược Hân vẫn lắc đầu: “Cảm ơn chị nhưng tôi thật sự không thể nhận”” Hạt tiêu trắng Xuân Phong mua hộ cô cùng lắm cũng chỉ mấy chục nghìn.

Nếu cô lấy lọ hạt tiêu trắng sáu mươi mấy nghìn để đổi một giỏ nhỏ đông trùng hạ thảo này thì quá đáng quá.

“Tôi biết hạt tiêu trắng đó đáng giá bao nhiêu tiền, tôi còn vừa mua hết mấy lọ còn lại trong cửa hàng để dự phòng nữa mà. Dù giá trị của hạt tiêu trắng thấp hơn đông trùng hạ thảo rất nhiều nhưng nếu tôi không biết cách sử dụng thì cũng không biết có thể dùng nó để chữa bệnh tiêu chảy của con tôi. Cho nên nếu cô không nói cho tôi biết thì đến bây giờ con tôi vẫn đang bị tiêu chảy.”

Một đơn thuốc đơn giản nhưng lại rất thực dụng.

Chắc chắn Tô Nhược Hân là Bồ Tát cứu mạng, dùng xong là khỏi bệnh.

Người phụ nữ vừa nói đã có rất nhiều người vây quanh, hóa ra hạt tiêu trắng có thể chữa tiêu chảy cho trẻ con, rất nhiều người cũng muốn mua. Tuy nhiên cả con đường này chỉ có một siêu thị, mà người phụ nữ này đã mua hết cả ba lọ trong siêu thị rồi.

Nhìn thấy những mặt hàng khó mua được như vậy tất nhiên phải mua sạch để dự phòng rồi.

Nghe nói mà không mua được chỉ đành lo lắng suông.

Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ tới lời hứa hẹn của Hạ Thiên Tường tối hôm qua, anh đã đồng ý đưa thuốc và đồ đến, nhưng cô vẫn chưa làm xong danh sách.

Cho nên hôm nay cô vẫn chưa thể nhận được đồ anh đưa đến.

“Hạ Tứ, chúng ta về trước đi.” Nghĩ đến việc anh đưa đồ đến, cô cảm thấy mình nên về khách sạn làm xong danh sách đồ quyên tặng rồi đi dạo phố Sau.

Đây là công việc chính, công việc chính thì quan trọng hơn.

“Cô gái, ông trời muốn tặng cho cô giỏ đông trùng hạ thảo này, nên cô mau nhận đi.” Người phụ nữ vẫn khăng khăng muốn đưa chiếc giỏ mình đang ôm cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngoái đầu lại cười: “Chị có lòng biết ơn là được rồi, thật ra ông trời muốn thưởng đông trùng hạ thảo này cho nhà chị đó, từ nay về sau cuộc sống của gia đình chị sẽ càng tốt hơn.”

Cô cần đông trùng hạ thảo thì sẽ tự đi mua.

Thậm chí cô còn có thể bảo Hạ Tam Hạ Tứ đi đào, có hai người lao động khỏe mạnh bên cạnh, không dùng thì lãng phí quá.

Cô mới nghĩ như vậy, Hạ Tứ ở bên cạnh đã hắt xì liên tục: ‘Hử, ai đang muốn hãm hại tôi?”

Tô Nhược Hân cười: ‘Hạ Tứ, anh và Hạ Tam có muốn nhanh thích nghỉ với độ cao này không?”

“Muốn”” Hạ Tứ trả lời rất nhanh, ngày hôm qua lúc bị mười tám chiếc xe gắn máy và bốn mươi ba người vây quanh, anh ta hận không thể nhanh chóng thích nghỉ với độ cao của cao nguyên này.

“Hạ Tứ, tôi chỉ nói cho anh cách nhanh chóng thích nghi.” Tô Nhược Hân cười thần bí nói.
 
Chương 1190


Chương 1190

“Cô Tô, mời nói.” Hai mắt Hạ Tứ đã sáng ngời, anh ta đã nghĩ chỉ cần Tô Nhược Hân nói xong là anh ta có thể kéo Hạ Tam đi luyện tập rồi, dù sao cũng phải cố gắng thích nghỉ trong thời gian ngắn nhất.

“Anh và Hạ Tam đi đào đông trùng hạ thảo đi, hừm, chỉ cần một ngày thôi là có thể thích nghi được rồi.” Đào được sau đó lại đưa cho cô, nghĩ thôi đã thấy rất hay rồi.

Hạ Tứ quay đầu nhìn người phụ nữ đang ôm giỏ, lại quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân, khuôn mặt của anh ta cũng đỏ lên: “Không phải tôi không muốn đào mà là tôi không biết đào.”

“Chị gái, người bạn này của tôi cũng muốn đi đào đông trùng hạ thảo, chị có thể dẫn anh ấy đi đào được không?” Tô Nhược Hân lập tức xoay người lại hỏi người phụ nữ, cô phải loại bỏ cái ý nghĩ không muốn đi đào của Hạ Tứ.

Hạ Tứ sâm mặt xuống, anh ta rất muốn kéo Tô Nhược Hân về, nhưng chỉ cần nghĩ chuyện Hạ Thiên Tường không cho Hạ Tam chụp ảnh mới hóng hớt được hôm qua ở chỗ Hạ Tam thì bàn tay đang vươn ra của anh ta cũng khựng lại, cuối cùng vẫn không kéo Tô Nhược Hân lại.

Vì thế chỉ thấy người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: ‘Cô muốn tôi dẫn người bạn này của cô đi đào đông trùng hạ thảo à?”

“Không phải… Không phải tôi.” Muốn đi thì cũng là Hạ Tam đi, vì chỉ có một người được rời khỏi vị trí, vì bắt buộc phải có một người ở lại bên cạnh Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương.

Tô Nhược Hân nghĩ một lát rôi nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là anh ấy, ngày mai đổi thành một người khác có được không?”

“Có thể, đương nhiên là được rồi, cứ quyết định như vậy nhé thần y.”

Người phụ nữ nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sùng bái, tối qua còn đến chết không tin đến bây giờ đã biến thành người hâm mộ cuồng nhiệt.

Người phụ nữ vừa nói như vậy thì có người cũng lại gần mời Tô Nhược Hân khám bệnh cho.

Trước kia cô từng gặp tình huống này ở nhà Chúc Hồng, nhưng sau ngày hôm ấy Chúc Hồng lại chết.

Chỉ cần nghĩ tới đó Tô Nhược Hân lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Ngày hôm qua cô đưa Hạ Thiên Hương tới nơi này, Chúc Hứa đã được Chúc Cương dẫn đi.

Đứa bé đó thật sự đáng thương.

Vừa nghĩ đến đó, cô nhìn đoàn người chen qua mời cô chữa bệnh trước mắt lại đột nhiên không muốn khám bệnh.

Giống như chỉ cần cô chẩn bệnh thì ngày mai lại có người phải chết vậy.

Cô không muốn nghĩ đến chuyện như vậy.

Không phải cô mê tín nhưng cái chết của Chúc Hồng là một đả kích lớn đối với cô.

Cô muốn cứu người nhưng cuối cùng lại hại một người.

Cuối cùng chuyện kia do Chúc Cương xử lý, cô cũng không qua hỏi.

Cho nên cuối cùng ai là người hại chết Chúc Hồng, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết.

Chúc Cương không nói thì cô cũng không hỏi đến.

Cô nghĩ thầm chỉ cần không vu oan cho cô là được rồi.

Vì thế đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân dứt khoát từ chối đoàn người đang chen lấn trước mặt.

Không khám bệnh, một người cũng không khám.

Vì thế mà cô cũng không thể ra khỏi khách sạn được.

Bởi vì, khách sạn bị người ta bao vây rồi.

Vì mẹ của đứa bé kia thông báo nên người của huyện thành nhỏ này đều tập chung đến chỗ cô.
 
Chương 1191


Chương 1191

Vì thế, Tô Nhược Hân không ra được.

Cũng may cô về phòng cũng có chuyện để làm.

Nghĩ danh sách.

Mất gần nửa tiếng cô mới có thể liệt kê đầy đủ danh sách vật phẩm có thể đưa đến “Tình Đạt”, sau đó cô gửi qua cho Hạ Thiên Tường.

Có lẽ do bây giờ vẫn còn sớm nên Hạ Thiên Tường vẫn chưa trả lời.

Không vội, chờ anh nhìn thấy sẽ tự đi sắp xếp.

Cô thật sự muốn mở một tiệm thuốc và một siêu thị ở đây, nhưng cô lại không muốn cướp mối làm ăn của tiệm thuốc và tiệm tạp hóa nên đành thôi.

Đúng vậy cũng chỉ là một tiệm thuốc mà thôi, dù cô không đích thân ngồi khám bệnh nhưng nếu có thể tăng chủng loại dược liệu lên thì cũng coi như làm một chuyện tốt.

Cô gửi xong tất cả thì chị Vũ trong nhóm bảy người gọi video đến.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô muốn ăn cơm chưa?”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương và Lư Yên vẫn đang ngủ như heo: “Ở đây có hai con heo chưa dậy đâu, bao giờ họ tỉnh tôi sẽ nhắn lại.”

Dù sao không cần đi làm không cần đi học, Tô Nhược Hân vẫn thích theo tự nhiên hơn.

Chị Vũ nhanh chóng ra dấu “OK””, thân là bộ trưởng bộ hậu cần cô ta đã sớm đi nhận chức rồi.

Tô Nhược Hân nói đến chuyện của Hạ Tam và Hạ Tứ: “Hôm nay Hạ Tam đi đào đông trùng hạ thảo, ngày mai Hạ Tứ đi đào, hừm thay phiên nhau đi.”

Cô vừa nói xong chị Vũ hưng phấn nói: “Tôi có thể đi không?”

“Hử, tôi đoán chị không muốn đi đào đông trùng hạ thảo, chị muốn đi xem trò hay có đúng hay không?” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng vạch trần.

“Ha ha, tôi đi xem một chút ấy mà, có thể tận mắt nhìn thấy đông trùng hạ thảo trông như thế nào là không uổng công sống đến giờ này.”

“Tôi cũng muốn đi.” Bác sĩ Ngô cũng phụ họa.

“Tôi cũng muốn đi nữa.” Y tá Tưởng Mỹ cũng không muốn bị rớt lại phía sau.

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Lư Yên và Hạ Thiên Hương còn đang ngủ, người cũng đã đi quá nửa rồi vậy thì tất cả đều đi là được, thế nên Hạ Tứ cũng đừng mong nhàn rỗi: ‘Ăn sáng xong bảo chị gái kia dẫn đường, chúng ta cùng đi.”

“Cô Hạ cũng đi cùng chứ?” Chị Vũ ân cần hỏi.

“Ừ, tôi sẽ đưa cô ấy đi, không sao đâu.”

Cả nhóm trở nên sôi nổi hơn, thậm chí bác sĩ Ngô và y tá Tưởng Mỹ còn đang thảo luận đi đào đông trùng hạ thảo thì thuận tiện mua một ít của người dân địa phương để gửi về nhà.

Tô Nhược Hân nghĩ lại tác dụng của đông trùng hạ thảo, nếu mua được một ít đề phòng cũng khá tốt.

Đông trùng hạ thảo rất bổ dưỡng.

Tăng miễn dịch, ăn thứ này rất có lợi không có tác hại nào, vì nó khó đào được nên vô cùng quý giá.

Cô cần.

Hạ Thiên Tường cũng cần.

Nếu đã tới thì đào hoặc mua một ít mang về, dù sao bây giờ cô chỉ nghĩ đến đông trùng hạ thảo thôi.

Lư Yên tỉnh rồi.

Hạ Thiên Hương cũng đã tỉnh.
 
Chương 1192


Chương 1192

Nhưng đến khi tám người ăn sáng xong, Tô Nhược Hân vẫn chưa đợi được phản hồi của Hạ Thiên Tường.

Thế là cô phí công nghĩ danh sách à?

Đoàn người chờ bên ngoài khách sạn lâu quá nên cũng đã tản bớt.

Cũng chỉ còn người phụ nữ ôm đứa bé đứng ở bên ngoài, chị ta đã đồng ý với Tô Nhược Hân là phải dẫn Hạ Tam đi lấy đông trùng hạ thảo.

Cuối cùng là phải dẫn tám người chứ không phải một người đi.

Hai chiếc xe việt dã, thêm người phụ nữ và chồng chị ta, mười người bắt đầu xuất phát.

Lúc này Tô Nhược Hân ngồi ở hàng ghế trước vì cô thích nhìn lúc xe việt dã đi thật nhanh, có cảm giác mình sắp chạm đến bầu trời xanh xanh kia.

Nhất là lúc leo lên đồi, bầu trời vừa xanh lại vừa gần đến vậy, gần trong gang tấc, gần đến mức có thể chạm tay vào.

Trừ Hạ Thiên Hương ai cũng cảm thấy hưng phấn.

Tô Nhược Hân ngẫu nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương một cái, cô ấy còn yên lặng hơn hôm qua.

“Thiên Hương, em đang nghĩ gì vậy?” Phấn khích chụp liên tục vài tấm ảnh, Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi Hạ Thiên Hương.

Cô muốn Hạ Thiên Hương có thể hòa nhập vào nhóm người bình thường bọn cô.

Cô ấy yên lặng quá rồi.

Đây hoàn toàn không phải là Hạ Thiên Hương cô nhìn thấy lúc đầu.

Đã không còn thấy một thiên kim tiểu thư Hạ Thiên Hương hay cáu kỉnh, chỉ biết gây ồn ào hay làm loạn lên nữa.

Hạ Thiên Hương mờ mịt quay đầu, tầm mắt từ cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Em không biết đang nghĩ cái gì cả, chỉ thấy đẹp thôi. V “Vậy thì đừng nghĩ thêm cái gì nữa, thoải mái ngắm nhìn cảnh đẹp là được rồi.”

Đây là mục đích cô đưa Thiên Hương đến đây.

Thả lỏng.

Trừ thả lỏng vẫn là thả lỏng.

Thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, để trái tim tĩnh lại, có lẽ như vậy có thể thoát khỏi khốn cảnh.

Bởi vì những gì họ gặp phải và nhìn thấy hiện tại có thể lật đổ những gì họ gặp phải trong quá khứ.

Hồ nước, núi tuyết, mặt cỏ, cảnh tượng bốn mùa ở trong một ngọn núi, bây giờ nó trở thành cảnh đẹp ngay trước mắt.

Đúng vậy lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện chân núi có thể mặc áo cộc tay, trên đỉnh núi lại có tuyết bay xuống.

Bỗng nhiên, Lư Yên hưng phấn kêu lên: “Tuyết rơi, bên kia có tuyết rơi.”

Tô Nhược Hân quay đầu nhìn vùng núi cách đó không xa, bông tuyết bay phấp phới lên trên thảm thực vật không biết tên trải khắp cao nguyên này.

Cô gặp được tuyết tháng tám.

Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi nhảy xuống xe, giơ tay đón lấy những bông tuyết.

Cảm giác man mát lành lạnh làm cho cô cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Thành phố T là thành phố năm ở bờ biển phía nam của nước Z, nơi đó một năm bốn mùa như xuân, cho đến bây giờ vẫn chưa từng có tuyết.
 
Chương 1193


Chương 1193

Lần trước Tô Nhược Hân đến Tình Đạt cũng chưa thấy tuyết rơi.

Không ngờ lần này ngày thứ hai cũng đã thấy tuyết.

Tuyết, thật ra cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường.

Nhưng đối với Tô Nhược Hân ít có cơ hội nhìn thấy tuyết thì cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời.

Cô hưng phấn, mấy cô gái đi theo cũng phấn khích.

Thành phố T thực sự là một thành phố không có tuyết.

Vì thế khi nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, bọn họ cũng nhanh chóng xuống theo.

Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng cẩn thận mở cửa đứng ở trước xe, giơ tay hứng lấy những bông tuyết.

Động tác của Tô Nhược Hân rất nhanh, đảo mắt đã thấy đứng ở ven đường lên núi, giờ đây thảm thực vật vốn xanh tươi của vùng núi đã lốm đốm màu của tuyết, màu thuần trắng kết hợp với màu xanh biếc thật sự rất đẹp.

Cô không sợ độ cao, động tác cũng vô cùng tùy ý, trong chốc lát đã đi xa mấy trăm mét.

“Bác sĩ Tô, mau quay lại đi, tuyết rơi rồi chúng ta xuống núi thôi.” Vợ chồng người phụ nữ ngồi trên xe không ngừng hét về phía Tô Nhược Hân.

“Tôi chụp một lúc nữa rồi xuống.” Tuyết lớn như vậy không thể đi đào đông trùng hạ thảo được, nhưng mà trận tuyết tháng tám khó gặp như vậy thì phải chụp lại.

Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ngồi trên xe, sáu người phụ nữ không ngừng chạy và tạo hình chụp ảnh trên núi tuyết.

Người ta nói trên đời này lúc vội nhất là lúc hạnh phúc nhất.

Đến khi người phụ nữ kia lo lắng gọi thì Tô Nhược Hân mới phát hiện sáu người các cô đã chụp ảnh trên núi nửa tiếng rồi.

“Bác sĩ Tô, còn không đi nữa tuyết phủ kín đường là không thể đi qua nữa đâu.” Chị gái kia vô cùng sốt ruột.

“Tuyết lớn phủ kín đường?” Nghe thấy bốn chữ này, Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn con đường lên núi.

Nhưng, bây giờ lại không thể nhìn thấy đường đâu nữa.

Lúc này thế mà không có đường.

Con đường quanh co khúc khuỷu kia đã bị tuyết bao phủ nên không nhìn thấy cái gì nữa.

Nếu không đậu xe trên đường thì ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết nữa.

Tô Nhược Hân giật mình sợ hãi, cô đã từng nghe nói chuyện tuyết lớn che kín đường núi.

Dù sao, đây cũng không phải lần đầu cô đến Tình Đạt.

Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy việc đó không liên quan đến mình.

Lúc này cô cũng phát hiện ra không thấy con đường núi chín khúc cong mười tám khúc quẹo nữa, cô mới chợt bừng tỉnh: “Chị Vũ, bác sĩ Ngô, Lư Yên, Tưởng Mỹ, Thiên Hương, đi, chúng ta xuống núi thôi.”

Cô vừa mới gọi, tiếng cười bỗng chốc im bặt, bác sĩ Ngô kinh ngạc: “Bác sĩ Tô, sao vậy?”

“Tuyết lớn che kín đường núi rồi, đi mau.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, đồng thời đi về phía Hạ Thiên Hương dắt tay cô ấy đi cùng.

Thật ra ban nấy Hạ Thiên Hương cũng chỉ đang nhìn năm người các cô vui đùa chụp ảnh, trừ lúc Tô Nhược Hân chụp cho cô ấy thì Hạ Thiên Hương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.

Nhưng Tô Nhược Hân mới đi được một bước đã không đi được nữa.

“Thiên Hương…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy vẫn đứng yên ở đó giống như mọc rễ, cô ấy không chịu đi theo Tô Nhược Hân trở về xe.

“Bác sĩ Tô, sao vậy? Đi mau.” Những người khác đã đi về phía trước, quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương vẫn chưa đi nên có chút sốt ruột.
 
Chương 1194


Chương 1194

Tuy các cô đều là người miền nam rất ít khi nhìn thấy tuyết nhưng bây giờ cũng hiểu được tình hình không được ổn lắm.

Bây giờ tuyết trên đường chưa dày lắm nên vẫn đi khỏi đây được.

Nếu chậm thêm một chút nữa thì khó mà nói được.

Vì không ai biết được trận tuyết này sẽ diễn ra trong bao lâu, nếu tuyết nhanh chóng ngừng rơi mặt trời cũng ló rạng thì không sao, nhưng nếu tuyết rơi mấy ngày mấy đêm không nghỉ thì sao?

Tô Nhược Hân quay đầu: “Các cô lên xe trước chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đưa Thiên Hương lên xe.” Tô Nhược Hân trấn an những người khác trước, rồi mới nhìn về phía Hạ Thiên Hương.

Cô gái vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt vẫn dừng lại trên một đóa hoa.

Đóa hoa màu vàng trong tuyết, đóa hoa được tuyết chiếu lên vô cùng xinh đẹp diễm lệ.

Nhưng mà Tô Nhược Hân đã không còn tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp đó, bây giờ cô chỉ quan tâm Hạ Thiên Hương.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy được Hạ Thiên Hương không được bình thường.

“Thiên Hương, trong núi này quá lạnh, chúng ta về trước nhé, chờ tuyết ngừng rơi không lạnh nữa, chị lại đưa em đến đây được không?” Tô Nhược Hân nhỏ giọng dỗ Hạ Thiên Hương, ngón tay cũng chạm vào tay Hạ Thiên Hương nhẹ nắm lấy tay cô ấy.

Không ngờ Hạ Thiên Hương lại vung mạnh tay ra khỏi tay Tô Nhược Hân: “Không cần chị giả vờ tốt đẹp đâu, chị đi đi, các người đi hết đi”

Giọng nói lạnh lùng đầy vẻ xa cách.

Nhưng trong ánh mắt của cô ấy lại hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.

“Thiên Hương, bây giờ em đang tỉnh táo đúng không?” Khi hỏi câu này, giọng nói của cô cũng run rẩy.

Hôm qua cô mới bắt đầu thôi miên Hạ Thiên Hương.

Vì đây là lần đầu tiên cô làm thôi miên nên cô nghĩ làm theo chất lượng, từng chút từng chút mới đạt được hiệu quả.

Như vậy cô vừa có thể đánh giá hiệu quả thôi miên, vừa xem thôi miên xong Hạ Thiên Hương có di chứng gì không.

Nếu thật sự có di chứng gì vậy thì trị được bệnh tinh thần của Hạ Thiên Hương lại dẫn tới những chứng bệnh khác, vậy thì không hợp lý và đó cũng là dấu hiệu của sự vô trách nhiệm.

Cho nên, Hạ Thiên Hương chỉ bị thôi miên một chút trí nhớ thôi.

Chuyện Lục Diễm Chi làm hại Hạ Thiên Hương vẫn chưa bị thôi miên đến.

Hạ Thiên Hương nhớ hết tất cả.

Nhưng hai ngày nay Hạ Thiên Hương uống phương thuốc bắc của cô, độc tố trong cơ thể của cô ấy cũng dần biến mất, khi độc tố hoàn toàn biến mất thì cô ấy sẽ tỉnh táo lại, trí nhớ về chuyện Lục Diễm Chỉ làm hại cô ấy cũng rõ ràng.

Hạ Thiên Hương không để ý đến Tô Nhược Hân mà nhìn bông hoa xinh đẹp cười, sau đó cô ấy ngồi xuống đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa, nhẹ nhàng vuốt v e: “Đẹp quá.”

Hoa đẹp, người cũng đẹp.

Hạ Sâm và Lục Diễm Chi có ngoại hình không tệ, cho nên vẻ ngoài của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hương tất nhiên cũng không tệ.
 
Chương 1195


Chương 1195

Tô Nhược Hân còn cảm thấy một người đàn ông như Hạ Thiên Tường rất đẹp, thì đứng nói một cô gái như Hạ Thiên Hương đẹp đến nhường nào.

“Thiên Hương, không phải lỗi của em.” Hạ Thiên Hương không trả lời cô, Tô Nhược Hân biết lúc này cô ấy rất tỉnh táo. Cho nên những chuyện Lục Diễm Chi làm với cô ấy đang liên tục phát lại trong đầu cô ấy giống như một chiếc đèn kéo quân.

Bây giờ trên núi gió tuyết thổi đến, rất lạnh.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn nhìn thấy những giọt nước chảy đầy trên mặt của Hạ Thiên Hương.

Thời tiết lạnh giá nhưng cả người Hạ Thiên Hương toàn là mồ hôi lạnh.

Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt cô ấy, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy sợ hãi: “Thiên Hương, em còn anh trai, em còn chị, bọn chị đều yêu em, rất yêu rất yêu em.

Về với chị đi, đừng khiến anh trai em phải lo lắng.”

Sở dĩ Tô Nhược Hân sợ hãi là vì lúc này cô nhìn thấy trong cổ tay áo của Hạ Thiên Hương có ánh kim loại cực kỳ chói mắt.

Đó là một con dao găm.

Một con dao găm sáng bóng.

“Tô Nhược Hân, trước đây chị không thích em đúng không?” Cô gái đứng trước hoa đột nhiên lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thiên Hương trả lời Tô Nhược Hân.

“Cũng… không phải đâu.” Dưới ánh sáng phản quang của con dao găm, từ “cũng bình thường” của Tô Nhược Hân đột ngột thay đổi thành “không phải đâu”.

Cho dù trước đây cô có không thích Hạ Thiên Hương đi chăng nữa, bây giờ cô cũng không thể nói ra, cô không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn được.

Từ việc Hạ Thiên Hương không chịu theo cô lên xe, bắt đầu từ lúc nhìn thấy con dao găm trong cổ tay Hạ Thiên Hương cho đến bây giờ, Tô Nhược Hân đã biết có chuyện gì đó không ổn rồi.

Hôm qua còn tưởng rằng Hạ Thiên Hương luôn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát của cô.

Nhưng bây giờ cô đã biết là không phải.

Hiện giờ Hạ Thiên Thiên Hương đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.

“Vậy chị thích anh trai em sao?” Khi cô gái nhẹ nhàng hỏi câu này, khóe môi giương lên thành một đường cong, sau đó không đợi Tô Nhược Hân trả lời đã tự nói tự trả lời: “Chị đối tốt với em chỉ vì chị thích anh trai em mà thôi, nếu không, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho em, đúng không?”

Sắc mặt Tô Nhược Hân đã trắng bệch: “Thiên Hương, em hãy nghe chị nói, từ lúc chị…”

“Em không muốn nghe, em không thèm nghe lời dỗ dành êm dịu rằng chị không chán ghét em, mẹ ruột của em còn có thể đối xử với em như vậy thì huống chỉ là một người ngoài như chị, ha ha ha ha.”

Bỗng nhiên cô ta cười ha hả, sau đó đưa tay ra để ngắt cánh hoa xuống.

Đầu tiên là rẩy tuyết trên cánh hoa rơi xuống.

Sau đó ngắt từng cánh hoa xuống.

Những cánh hoa màu vàng rơi tứ tung trên nền tuyết, vẫn là màu sắc xinh tươi mơn mởn đó nhưng chỉ còn mang lại cảm giác tàn lụi.

Tô Nhược Hân nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn cất lời: “Thiên Hương, mặc dù chị không cứu được nhiều người, nhưng gần như những người mà chị đã cứu, khi chị cứu họ ngay cả tên của bọn họ là gì chị cũng không biết. Giống như chị gái đã đi cùng chúng ta đến nơi này vậy, đến bây giờ chị cũng không biết tên cô ấy. Nhưng tối qua chị đã chữa khỏi bệnh tiêu chảy cho con trai cô ấy, đến cả người lạ chị còn có thể chữa bệnh cho họ thì huống chỉ em gái của Hạ Thiên Tường là em, em là người thân của anh ấy, cũng là người thân của chị.”

Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, âm cuối của Tô Nhược Hân cũng bay bổng trong bông tuyết.
 
Chương 1196


Chương 1196

Hạ Thiên Hương ngẩn người lẳng lặng nhìn những cánh hoa rơi lả tả.

Một lúc lâu sau, vẫn chẳng có ai nói chuyện.

Giữa núi mang theo một cảm giác yên lặng chết chóc.

Khoảnh khắc này không còn mang đến cảm giác đẹp đẽ nữa.

Hóa ra cảm xúc thực sự có thể ảnh hưởng đến những gì mình nhìn thấy.

Khi tâm trạng đang tồi tệ thì những gì nhìn thấy đã không còn đẹp nữa.

“Bác sĩ Tô, hai người mau tới đây, tuyết rơi càng lúc càng dày rồi.” Dù đã gọi rất nhiều lần nhưng Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương đều không đáp lại, thế nên Lư Yên đã thay mặt mọi người quay lại.

Các triệu chứng của say độ cao đã trở nên yếu hơn đôi chút, tốc độ đi bộ của Lư Yên nhanh hơn nhiều so với ngày hôm qua, âm thanh giẫm lên thảm thực vật trên núi vang lên tiếng sột soạt.

“Đừng tới đây.’ Đột nhiên, cô gái đang ngồi trên mặt đất đứng lên ngay lập tức, đồng thời lui về phía sau hai bước, cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân và Lư Yên đang đi đến, giơ con dao găm lên nhắm thẳng vào tim cô ta .

Tô Nhược Hân nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng của chính mình.

Hạ Thiên Tường giao Hạ Thiên Hương cho cô là vì muốn cô chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương.

Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra thuốc mà cô đưa cho Hạ Thiên Hương uống giúp cho tỉnh thần cô ấy bớt hỗn loạn, thì đồng thời cũng mang đến nguy hiểm cho Hạ Thiên Hương.

Bởi vì Hạ Thiên Hương càng tỉnh táo thì càng nguy hiểm.

Cô nhớ lại tất cả những hình ảnh không thể chịu đựng nổi.

“Thiên Hương, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, cố gắng quên đi, cố gắng tiếp nhận thế giới này một lần nữa, lúc đó em sẽ phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều yêu thương em, tất cả mọi người đều muốn em sống tốt.

Em có thể đi du học, nơi không ai biết quá khứ của em và những gì đã xảy ra với bản thân em cả, sẽ không ai coi thường em và em vẫn là một Hạ Thiên Hương vô ưu vô lo như trước đây.

Thiên Hương, hãy cho chính mình một bắt đầu hoàn toàn mới, thật ra đó cũng là một lựa chọn không tồi.” Tô Nhược Hân tiếp tục khuyên nhủ, cô thực sự muốn Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô vào lúc này, nếu anh ấy ở đây thì nhất định anh có thể thuyết phục được Hạ Thiên Hương.

Dù sao họ cũng là anh em.

Nhưng anh không ở đây, không ở bên cạnh cô và Hạ Thiên Hương, nên cô chỉ có thể gánh vác một mình.

Nhất định, nhất định không thể để Hạ Thiên Hương tự sát.

Đúng vậy, chỉ cần con dao găm Hạ Thiên Hương đang cầm đâm xuống, đó không phải là tự mình hại mình mà là tự sát.

“Em không tin, mẹ ruột của em có thể đối xử với em như vậy thì huống chỉ là người khác, huống chỉ là người khác… A…’ Hạ Thiên Hương giàn dụa nước mắt, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, con dao găm trong tay lay qua lay lại càng ngày càng nguy hiểm.

“Thiên Hương, không phải bà ta cố tình đâu.” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, lúc nói ra lời này, dù cho cô không muốn bênh vực Lục Diễm Chi, nhưng cô nhất định phải làm như vậy vì Hạ Thiên Hương.

“Không phải bà ấy cố ý sao? Làm sao có thể, chính mắt em nhìn thấy, chính bản thân em tự cảm nhận được… tự em cảm nhận được….” Nước mắt của Hạ Thiên Hương rơi càng lúc càng dữ dội.

Nếu nói trước đây cô ấy vừa khóc vừa hét lên trong viện điều dưỡng toàn là do phản ứng vô thức, thì giờ phút này là một hành vi hoàn toàn tự chủ.

Cô ấy tỉnh táo, cô ấy biết tất cả mọi thứ.
 
Chương 1197


Chương 1197

Tô Nhược Hân mím môi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, đồng thời, cô đang tính toán khoảng cách hơn hai mét giữa mình và Hạ Thiên Hương, liệu cô lao tới cướp lấy con dao găm nhanh hơn hay Hạ Thiên Hương tự đâm vào tim mình nhanh hơn.

Dường như rất khó để phán đoán.

Bởi vì mọi thứ đều không thể biết trước và không thể đoán trước.

“Vì bà ta bị hít bột nên chắc lúc đó bà ta đang trong tình trạng ảo giác, chính bà ta cũng không biết mình đang làm gì, bà ta cũng là người bị hại, bây giờ anh trai em đã nhốt bà ta trong biệt thự không thể ra vào rồi, khi nào bà ta cai nghiện xong mới được thả ra.

“Tô Nhược Hân, chị gạt em, vì làm yên lòng em nên chị mới nói như vậy đúng không?”

xem thử điện thoại của mình xem, nếu điện thoại ai có tín hiệu thì nói cho tôi biết” Sau đó, cô bắt đầu đứng tại chỗ vẫy vẫy điện thoại để xem liệu có thể nhận được một xíu tín hiệu nào bằng cách động đậy thế này hay không.

Nhưng lại không có gì cả.

Lư Yên phía sau cũng đang nhìn vào điện thoại của mình, nhưng không có sóng.

Mọi người đều bảo rằng điện thoại bọn họ không có tín hiệu.

Mặt Tô Nhược Hân trở nên tái nhợt luôn rồi.

Chiếc điện thoại di động trên tay bây giờ chỉ còn chức năng chụp ảnh.

Ngoài ra không còn tác dụng gì khác.

Cô li3m đôi môi khô khốc, vào cái lúc mà cô nhìn Hạ Thiên Hương thêm một lần nữa, trong lòng chỉ còn lại cảm giác chột dạ. Cho dù tất cả những gì cô vừa nói là thật cũng vô dụng, nếu không có lời chứng của Lục Diễm Chỉ thì chắc chắn Hạ Thiên Hương sẽ không tin.

Những suy nghĩ trong đầu cô cứ liên tục thay đổi, một lúc lâu sau cô mới khàn giọng nói: “Em có phát hiện ra mấy ngày sau này em ở viện điều dưỡng nhưng bà ta không đến thăm em, chăm sóc em không? Bởi vì anh trai em đã nhốt bà ta lại rồi.”

“Vì sao chuyện gì chị cũng biết thế? Có phải bà ấy khoe khoang với chị không?”

“Không phải, là Liêu Diên.” Mặc dù cô hiểu nếu cô thừa nhận mình biết những gì Lục Diễm Chi đã làm với Hạ Thiên Hương thì có thể sẽ mang đến tổn thương cho Hạ Thiên Hương, nhưng cho dù cô không thừa nhận thì cái gai kia cũng đã đâm vào cơ thể Hạ Thiên Hương rồi.

Mà muốn nhổ nó ra, ngoài thuật thôi miên của mình ra, tạm thời cô không thể nghĩ ra cách nào khác.

“Liêu Diên… Liêu Diên… Hạ Thiên Hương nhớ kỹ cái tên này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Chính là tên tình nhân mà bà ấy nuôi ư?”

“Ông ta đã mất đi chức năng của một người đàn ông rồi.” Về phần bây giờ ông ta đã biến thành dáng vẻ gì, Tô Nhược Hân chưa từng hỏi Hạ Thiên Tường.

Nhưng đối với một tên cặn bã như vậy, mất đi khả năng tình d*c của một người đàn ông là đã quá tử tế với ông ta.

Vì tiền mà ra tay với hai mẹ con Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Hương không biết điểm dừng.

Hơn nữa không chỉ làm tổn thương cơ thể mà còn làm tổn thương cả tỉnh thần.

Việc làm tổn thương tinh thần mới là tàn nhẫn nhất.

Dù có cố gắng cả đời cũng rất khó chữa khỏi, nên cô mới phải dùng thuật thôi miên với Hạ Thiên Hương.

“Thật sao? Thật tốt quá.” Cuối cùng Hạ Thiên Hương cũng nở nụ cười trên môi, nhưng trong nháy mắt lại trở về vẻ mặt lạnh như băng: “Nhưng mà tất cả đã muộn rồi, mọi thứ đã muộn rồi, hết rồi, tất cả đã hết rồi.” Chứng cuồng loạn của cô ấy lại phát tác, cô ấy liên tục la hét, tay cô ấy di chuyển và đâm thẳng vào ngực mình.

“Thiên Hương…’ Tô Nhược Hân thình lình lao ra, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là không thể để Hạ Thiên Hương tự sát.
 
Chương 1198


Chương 1198

Dù chỉ bị thương thôi cũng không thể.

Khi Hạ Thiên Tường giao Hạ Thiên Hương cho cô, cô phải chịu trách nhiệm với Hạ Thiên Hương, phải trả lại Hạ Thiên Hương nguyên vẹn không bị tổn thương gì cho Hạ Thiên Tường.

Nếu không, cả đời này cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Hạ Thiên Tường nữa.

Tốc độ của cô nhanh hệt như tên bắn.

Lúc cơ thể lao sang, tay cô cũng đưa sang, cô đột ngột nắm lấy tay Hạ Thiên Hương vô thức hướng về phía mình.

“Phập…’ Đầu tiên con dao găm xuyên qua quân áo trên người, sau đó đâm vào da thịt.

“Bác sĩ Tô…”

“00010.

“Cẩn thận…”

Vô số âm thanh xuyên qua gió tuyết truyền thẳng vào màng nhĩ.

Tô Nhược Hân bị thương rồi.

Đúng vậy, bởi vì cô ngăn cản mà trong quá trình hai người lôi kéo, phương hướng con dao găm trong tay Hạ Thiên Hương đã đâm ngược vào người Tô Nhược Hân.

Đau.

Sau đó dòng máu đặc sệt chảy ra.

Tô Nhược Hân khế nhíu mày, đầu tiên là khẽ sờ s0ạng thân thể, may mắn là vết đâm không sâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, tuy nhiên cũng cần phải nhanh chóng cầm máu chữa trị.

Sau khi xác nhận mình không sao, cô mới ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Hương đang đối diện với mình.

Sắc mặt Hạ Thiên Hương càng tái nhợt hơn trước.

Cô ấy sợ hãi: “Tô Nhược Hân, không phải em cố ý, không phải em cố ý đâu”“

Cơ thể cô ấy run rẩy, đôi môi cô ấy run rẩy, những lời cô ấy thốt ra cũng đều là những âm thanh run Sợ.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chị không sao, Thiên Hương, ngoan, em buông tay ra đi.” Tô Nhược Hân tiếp tục dỗ dành Hạ Thiên Hương, cô muốn Hạ Thiên Hương buông tay đưa dao găm cho cô, nếu không, dao găm trong tay Hạ Thiên Hương chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống như lúc nấy.

Nhưng có thể Hạ Thiên Hương sẽ không may mắn như lúc nãy được nữa, bởi vì cô thật sự chẳng còn cách nào đảm bảo mỗi lần đều có thể ngăn cản được hành động công kích của Hạ Thiên Hương, vì cô đã bị thương rồi.

“Không… Không muốn…’ Nước mắt Hạ Thiên Hương giàn dụa, cô ấy hoảng sợ lắc đầu không chịu buông tay, không chịu đưa con dao găm cho Tô Nhược Hân.

Thấy dù thế nào Hạ Thiên Hương cũng không buông tay, mà sức lực của cô cũng dần dân không địch lại được, e rằng rất nhanh thôi con dao găm sẽ lần nữa bị Hạ Thiên Hương nắm trong tay.

Qua hình ảnh phản chiếu nơi khóe mắt, cô nhìn thấy dường như Hạ Tam đã xuống xe và đang đi về phía cô và Hạ Thiên Hương, anh ta muốn đến giải cứu cô và Hạ Thiên Hương sao?

Nhưng do phản ứng say độ cao nên Hạ Tam chỉ có thể đi không thể chạy, sợ rằng cô thật sự không kiên trì nổi nữa…

Nghĩ đến đây đột nhiên Tô Nhược Hân ngẩng đầu: “Máy bay, Thiên Hương, anh trai em đến rồi.”

“Anh trai em…” Hạ Thiên Hương thật sự ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Nhược Hân đang nhìn.

Nhưng trong giây tiếp theo, đầu cô ấy gục xuống, sau đó cơ thể cô ấy lắc lư và ngã xuống đất.
 
Chương 1199


Chương 1199

Cùng lúc đó, bàn tay cầm con dao cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Cả cơ thể ngã sõng soài trên mặt tuyết.

Hạ Thiên Hương ngã xuống, Tô Nhược Hân cũng ngã xuống theo.

Chỉ là khi ngã xuống, cô nắm chặt con dao găm mà mình đã lừa Hạ Thiên Hương mới cướp lại được, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Giống như hễ buông tay sẽ bị Hạ Thiên Hương giật lại vậy.

Hạ Tam và Lư Yên vội vã xông đến.

Rõ ràng hai người không hề thương lượng với nhau, nhưng cả hai lại nhất trí đi thẳng đến bên cạnh Tô Nhược Hân trước.

Bởi vì cô đã bị thương.

“Cô Tô, cô sao rồi?’ Hạ Tam căng thẳng.

“Bác sĩ Tô, cô không sao chứ?” Lư Yên hoảng hốt khi nhìn thấy vết máu trên người Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cắn môi, sau đó nhìn về phía Hạ Tam: “Bế Thiên Hương lên xe đi.”

“Vâng.” Hạ Tam xoay người bế lấy Hạ Thiên Hương đã bất tỉnh, dù bước chân có hơi không có lực nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, anh ta đi từng bước một về phía chiếc xe.

Lư Yên sắp khóc đến nơi rồi: ‘Bác sĩ Tô, để tôi đỡ cô lên được chứ?” Cô ấy không có sức lực mạnh mẽ như Hạ Tam, cô ấy không bế nổi Tô Nhược Hân.

“Để tôi.” Hạ Tứ đã xuống xe đi về phía Tô Nhược Hân.

“Tôi tự mình đi được, không chết nổi.” Tô Nhược Hân cười như không có việc gì: ‘Không được khóc, nếu không tôi đang khỏe mạnh cũng bị cô khóc cho có chuyện luôn đấy.”

Lư Yên sụt sịt cánh mũi: “Bác sĩ Tô, cô làm tôi sợ đấy.

Tô Nhược Hân vịn cánh tay của Lư Yên, cố hết sức đứng dậy: “Thật sự không sao đâu, đi thôi.” Cô bị thương ở ngực chứ không phải chân, mặc dù chân hơi yếu nhưng vẫn có thể đi từ từ được.

Bởi vì Hạ Tứ đang lo lắng nên đã đi đến, chỉ có điều khi anh ta dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề, say độ cao vẫn chưa thể chịu được: “Cô Tô, tôi bế… bế cô lên xe.

“Ôi dào, môi anh đã xanh tím cả rồi, tôi không muốn anh bế tôi đi được hai bước đã ném tôi lên mặt tuyết đâu, anh mà làm tôi ngã dập mặt thì tôi không vui đâu đấy, tôi sẽ trả thù anh.”

“Phì.’ Lư Yên bật cười, sau đó cuối cùng thả lỏng nói: “Bác sĩ Tô cô thật sự không sao có phải không?”

“Ừm, lẽ nào cô luôn xem tôi là kẻ lừa đảo sao? Tô Nhược Hân tôi chưa bao giờ lừa gạt người khác, tôi nói không sao là không sao.”

Lư Yên nhìn Tô Nhược Hân, sau đó chớp mắt: “Vậy bác sĩ Tô giải thích xem, anh Hạ và máy bay đâu rồi?”

“Ha ha… ha ha ha…’ Hạ Tứ vẫn còn đang thở hổn hển chợt phá lên cười rất vô đạo đức.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ lên: “Đó không phải là biện pháp tạm thời sao.”

Cô khổ quá mà.

“Ừ, bác sĩ Tô nói rất đúng, đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến ‘lừa gạt’ nha.” Lư Yên nói xong, còn đặc biệt nói to từ “lừa gạt” lên, đọc cực kỳ rõ ràng.

“Cô Lư kia, có tin tôi giết người diệt khẩu không?”

‘Tô Nhược Hân giương nanh múa vuốt vung nắm tay lên.

Một tay Lư Yên đỡ Tô Nhược Hân, một tay giơ lên ra hiệu đầu hàng: “Tin, tôi cực kỳ tin, xin bác sĩ Tô bỏ qua cho.”

Tô Nhược Hân hung ác trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó mới vịn tay cô ấy: “Lạnh quá, đi thôi.”

Thấy Tô Nhược Hân không chịu để Hạ Tứ bế mình, chị Vũ và bác sĩ Ngô cũng đi xuống.
 
Chương 1200


Chương 1200

Tô Nhược Hân bị thương nên hai người vô cùng lo lắng sao có thể ngồi yên được.

Hai người vội chạy đến dìu Tô Nhược Hân.

“Bác sĩ Tô không sao, vừa rồi còn đấu võ mồm với tôi, còn muốn đánh cả tôi ấy, tinh thần rất tốt.’ Lư Yên cười nói.

Cả đoàn người cuối cùng cũng lên xe.

Hạ Thiên Hương vẫn ở cùng xe với Tô Nhược Hân, trong đó còn bao gồm cả chị gái và Lư Yên, và Hạ Tam vẫn là tài xế.

Trước khi lên xe, Lư Yên đã lấy hộp thuốc từ cốp Xe ra.

Hộp thuốc trong xe được chuẩn bị cho Hạ Thiên Hương, không ngờ bây giờ người dùng nó không phải là Hạ Thiên Hương mà là Tô Nhược Hân.

Vì đang ở trong một ngọn núi lớn như vậy nên bây giờ chỉ có thể xử lý đơn giản.

Tóm lại, Tô Nhược Hân vẫn còn may chán.

Bởi vì trên xe có hộp thuốc.

Nếu không có thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng Quay trở về.

Xe của Hạ Tứ trở thành xe dẫn đầu.

Nhưng chỉ có thể bật đèn, hoàn toàn không thể lái được.

Tuyết quá dày còn chưa nói, nguyên nhân chính là do khó phân biệt đâu là đường đi.

Sau khi chạy chậm vài mét, hai chiếc xe lần lượt dừng hẳn lại.

Ở bên xe Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Hạ Thiên Hương im lặng dựa vào cửa sổ xe cực kỳ ngoan ngoãn.

Lư Yên đã băng bó vết thương cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đang vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch để chữa trị vết thương, đột nhiên phát hiện xe dừng lại, cô nhíu mày: “Tuyết dày không đi được sao?”

Sau đó nhìn tuyết ngoài xe, bông tuyết như lông ngỗng rơi dày đặc, bầu trời xa gần đều bị mây mù bao phủ, trận tuyết này như thể không bao giờ ngừng lại.

Sau khi hỏi xong, cô đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, tuyết lớn không lái xe được là lẽ thường tình.

Tuyết rơi dày đặc, đường lại trơn, cho dù lốp xe có trang bị lốp tuyết cũng rất dễ bị trượt, đến lúc lật nhào sẽ gây chết người.

Vì vậy, chiếc xe chỉ lái được khoảng vài mét đã dừng hẳn lại.

“Cô Tô, e rằng chúng ta bị cầm chân rồi.” Vẻ mặt Hạ Tam trở nên nghiêm túc.

Chị gái cũng lo lắng: “Tuyết lớn thế này lái xe rất nguy hiểm, chỉ có thể đợi tuyết ngừng rơi rồi hãng tính”

Tô Nhược Hân nghiêng người về phía trước, nói với bộ đàm của Hạ Tam: “Chị Vũ, báo cáo tất cả thức ăn trong cốp của hai chiếc xe.”

Chị Vũ, trưởng nhóm hậu cần ngay lập tức đáp: “Buổi sáng chị mới để hai thùng nước khoáng lên xe, về phân thức ăn thì chỉ có bánh mì và dăm bông, còn cả vài gói khoai tây chiên nữa, chị lo buổi trưa không về kịp sợ mọi người đói nên đã mua để trên xe, có phải chị mua ít rồi không?” Chị Vũ báo cáo xong cảm thấy có phần tự trách.

“Không ít, có ăn là được rồi.” Tô Nhược Hân hạ kính xe xuống, vươn tay bắt lấy một bông tuyết, sau đó lại nói: ‘Hạ Tam Hạ Tứ, báo cáo lượng xăng trong bình.”

Nhưng sau khi cô hỏi xong, cả Hạ Tam và Hạ Tứ đều không lên tiếng.
 
Chương 1201


Chương 1201

Tô Nhược Hân tự mình thò đầu nhìn thoáng qua tình trạng bình xăng chiếc xe của cô.

Chỉ còn nửa bình xăng.

Theo lý mà nói, nửa bình xăng này là dư sức để lái xe trở lại thị trấn Tình Đạt.

Vì vậy, cô không thể trách Hạ Tam không đổ đầy bình xăng trước khi khởi hành.

Dự báo thời tiết hôm nay của Tình Đạt cũng không nói hôm nay sẽ có tuyết.

Nhưng không ngờ tới, thời tiết trên cao nguyên hoàn toàn không thể đoán trước được, gió tuyết nói đến là đến ngay.

“Hạ Tứ, xe của chúng tôi còn nửa bình xăng xe, chiếc bên anh có phải cũng xấp xỉ vậy phải không?”

Kể từ ngày hôm qua rời sân bay đến giờ, hai chiếc xe vẫn luôn chạy song song với nhau, sau đó dừng xe và đổ xăng cũng đều làm cùng nhau, hơn nữa lại cùng là một chiếc xe việt dã cùng thương hiệu, nên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết xăng bên chiếc xe của Hạ Tứ chắc chắn không khác chiếc bên này là mấy.

“Đúng… Đúng vậy.” Hạ Tứ nói lắp bắp.

Tuyết lớn như vậy, xăng dầu trong bình chính là cứu cánh khi bị mắc kẹt.

Bởi vì, trên núi gió tuyết triền miên rất lạnh.

Trời lạnh thì bật máy sưởi, bật máy sưởi thì tốn xăng.

Tiêu tốn dầu một hai giờ thì không sao, nhưng lâu dài thì không được.

Một nửa bình xăng có thể kiên trì được mười mấy giờ, nhiều hơn thì không được.

Tô Nhược Hân biết lái xe, nhưng cô là người mới, sau khi suy nghĩ một lát, cô bèn hỏi: “Chúng ta đã lái xe hơn một trăm cây số chưa?”

“Ừm, hơn một trăm cây số rồi, nơi này ít người qua lại, nếu không có ô tô thì càng ít người tới đây đào đông trùng hạ thảo. Nếu biết hôm nay tuyết rơi dày đặc, thì chị… chị…” Chị gái ngồi trên ghế phó lái không nói tiếp nữa, chị cảm thấy mình chỉ dẫn lạc lối rồi, bây giờ cả đoàn người bị mắc kẹt trên núi thế này cực kỳ phiền toái.

Vấn đề là ở đây không có sóng điện thoại, cho dù có kêu cứu cũng không kêu cứu được.

Xa gần đều là một mảnh mênh mông trắng xóa, không thấy một nửa bóng người.

“Lạnh quá, có phải không thể bật máy sưởi không?” Lư Yên lo lắng hỏi.

Tô Nhược Hân gật gật đầu: “Không thể bật mãi được, nếu dùng hết xăng, cho dù gió tuyết ngừng lại thì ngay cả xăng để quay về Tình Đạt chúng ta cũng không còn.”

Lư Yên lạnh đến mức co rúm người lại không nói nữa.

Cô ấy đang sợ.

Trong chiếc xe này, bây giờ ngoại trừ Hạ Thiên Hương đang hôn mê bất tỉnh không biết sợ hãi ra, những người còn lại ai cũng lo lắng sợ hãi.

Sau khi thu thập thông tin về tình trạng của hai chiếc xe, Tô Nhược Hân chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: “Mọi người, xem có thể ngủ một giấc không, có lẽ khi thức dậy, thời tiết sẽ trong lành và chúng ta có thể lên đường rồi.”

Những lời này chỉ có thể tiếp thêm đôi chút hy vọng cho bản thân mình, còn hy vọng đến lúc nào thì không ai biết được.

“Hay là chị và chồng đi bộ về nhờ giúp đỡ vậy.” Chị gái lo lắng, quay đầu hỏi Tô Nhược Hân.

“Trước tiên nên đợi một lát xem.” Quấng đường hơn một trăm cây số đi bộ về sẽ lâu lắm.

Trừ khi gặp được ai đó mới có thể nhanh hơn chút đỉnh.
 
Chương 1202


Chương 1202

Nhưng cho dù gặp được người khác thì người ấy chắc chắn cũng là tài xế, tuyết lớn thế này, xe của họ bị mắc kẹt thì xe của người khác cũng sẽ bị kẹt như thế thôi.

Tô Nhược Hân từ chối, chị gái lo lắng nhìn về phía cô: “Vậy phải làm sao đây, bây giờ cứ ngồi trên xe chờ tuyết ngừng rơi sao?”

“Ngủ một giấc trước đi, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi nói sau.” Tô Nhược Hân không tin tà ma, không tin mình sẽ bị mắc kẹt trong ngọn núi này cả đời.

Họ có mười người, còn có cả hai người địa phương, nhất định có thể ra ngoài.

Chỉ đào đông trùng hạ thảo thôi cũng có thể xảy ra chuyện bị mắc kẹt thế này, cô cũng chịu luôn.

Nếu sớm biết thế này, cô chắc chắn sẽ không bao giờ đề xuất chuyện đào đông trùng hạ thảo, chứ đừng nói là mang theo mọi người đến đây.

Để bây giờ thì hay rồi, bây giờ có thể nói là toàn quân bị diệt.

Trong khoang cả hai xe đều bị sự im lìm bao phủ.

Ai ngủ được thì ngủ, ai không ngủ được thì cứ dựa vào lưng ghế mà chợp mắt.

Nhưng, chỉ có ba người thật sự đang ngủ…

Ba người lần lượt là Hạ Thiên Hương, Tưởng Mỹ và chồng của chị gái.

Chồng của chị đã ra ngoài từ sớm để đào đông trùng hạ thảo, căn bản là tối hôm qua cũng không ngủ được mấy, còn hai người khác, một người là Hạ Thiên Hương thì khỏi phải nói, người còn lại là Tưởng Mỹ.

Nhìn qua thì tối qua Tưởng Mỹ chơi điện thoại đến tận nửa đêm, nên thành ra giờ này cũng chẳng tỉnh táo được bao lâu, chẳng mấy chốc cô ấy đã buồn ngủ.

Nhưng sau đó cô ấy ngủ không được, dựa vào thành ghế một hồi đã thấy nhàm chán, chỉ có thể lăn qua lộn lại.

Tô Nhược Hân cũng không ngủ được, nhưng thực chất cô rất buồn ngủ, bởi vì tối hôm qua cô không ngủ được nhiều, hết chuyện này đến chuyện kia đã làm trễ nãi thời gian của cô, muốn ngủ cũng chẳng được.

Thế nhưng cho dù có buồn ngủ, cô vẫn không tài nào chợp mắt được.

Lần này cô xuất hiện, mang trên người một trọng trách nặng nề, lại còn đưa hai vợ chồng chị gái theo, bất kể ai ở trong hai chiếc xe này, đều không được phép xảy ra chuyện.

Cảm thấy bản thân mình không ngủ được, Tô Nhược Hân bèn đẩy cửa ra và xuống xe.

“Cô Tô, cô xuống xe làm gì vậy?” Cửa xe vừa mới mở đã có gió lạnh ríu rít lùa vào, bây giờ lạnh hơn nhiều so với lúc bọn họ xuống xe chụp ảnh, gió cũng lớn hơn.

Nếu không cài chặt mũ, e rằng đã bị gió thổi bay rồi.

Tô Nhược Hân đứng trong gió tuyết, cô chần chừ một lúc rồi nói: “Dọn tuyết, đi một mét dọn một mét, chúng ta cứ đi từng mét một về hướng Tình Đạt.”

“Không thể được, hơn một trăm cây số lận đó.” Hạ Tam nghe xong, thẳng thắn lắc đầu.

“Dù sao mọi người cũng đang rảnh rỗi.”

Tô Nhược Hân dứt lời lập tức đi sang bên đường, cây cối run rẩy dưới lớp tuyết, cô bứt một cành cây nhỏ có hoa màu tím, lại nhổ thêm một cây nữa, cô muốn dùng chúng làm công cụ quét tuyết.

Tô Nhược Hân bắt đầu dọn tuyết.

Những người khác thấy cô bị thương mà vẫn phải dọn tuyết, nào nỡ lòng để cô quét tuyết một mình “Bác sĩ Tô, cô cứ giao cho bọn tôi, cô mau lên xe giữ gìn sức khỏe đi.” Bị thương vẫn dọn được tuyết, người khỏe mạnh như bọn họ tuyệt đối không thể tụt lại phía sau.

Sau đó mọi người đều học theo Tô Nhược Hân, bẻ mấy bụi cây thấp thấp, bắt đầu quét tuyết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom