Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1060


Chương 1060

Thứ hai là cô và Hạ Thiên Tường vẫn giữ giới hạn cuối cùng kia, điều đó có nghĩa là cô chưa từng là người phụ nữ của Hạ Thiên Tường.

Vì vậy, Tô Nhược Hân chỉ là một cô gái.

Dương Mỹ Lan phân tích đến đây thì không dám nói nữa.

Mà nhà tạo mẫu phía sau cô ta thì trông giống như một người đàn ông siêu lạnh lùng và ít nói.

Còn Trần Minh, ngày thường anh ta toàn giao tiếp với các quý cô của xã hội thượng lưu, có hạng người gì mà chưa từng gặp, có chuyện gì mà chưa từng thấy? Chuyện hai nam tranh nhau một nữ, hai nữ giành nhau một nam đánh nhau toác đầu, anh ta thấy nhiều lắm rồi.

Vậy nên nghe vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cứ giả vờ như không nghe thấy thôi.

Kết quả là studio ngày càng yên ăng.

Dương Mỹ Lan thậm chí còn hơi hối hận khi lại nhắc đến bà Mai.

Nếu cô ta không nhắc đến, có lẽ đã không có câu sau.

Là do cô ta lắm miệng.

Nhưng bây giờ lời đã nói ra cũng không thể rút lại được.

Chốc chốc, cô ta lại liếc nhìn Tô Nhược Hân.

Sau đó vô cùng lo lắng, cô ta lặng lẽ lấy di động ra, định âm thầm hỏi Hạ Thiên Tường xem tối nay anh có thực sự muốn đính hôn với Mai Diễm Tinh hay không, nhưng cô ta vừa lấy điện thoại ra đã nghe Tô Nhược Hân nói: ‘Dương Mỹ Lan, cậu có còn muốn làm bạn thân tớ nữa không? Nếu cậu không muốn thì cứ nói thẳng, từ nay về sau không hẹn gặp lại.”

Lời nói của Tô Nhược Hân đã dọa cho Dương Mỹ Lan run bản, điện thoại trong tay cô ta liền rơi xuống đất.

Sau đó, ngay khi cô ta đang đợi Khâu Quán Anh phía sau làm xong động tác để nhặt điện thoại lên, Tô Nhược Hân bên cạnh đã khom người tịch thu điện thoại của cô ta.

Thậm chí, vì né cái tay đang vẽ viền môi của Trần Minh đã khiến chì kẻ môi vẽ lên cằm…

“Tô Nhược Hân…” Trần Minh khẽ nhíu mày, đành phải cầm khăn ướt, lau sạch toàn bộ viền môi của Tô Nhược Hân, sau đó vẽ lại.

Tô Nhược Hân ngồi trên ghế, không nói gì.

Tuy nhiên, áp suất không khí trong studio đã lập tức giảm xuống mức thấp nhất, thấp đến mức có hơi khó thở.

Cuối cùng, vì áp suất không khí thấp, Dương Mỹ Lan bị cướp điện thoại cũng không dám nói gì, ngủ thiếp đi trên ghế trang điểm.

Cô ta hoàn toàn giao mình cho Khâu Quán Anh xa lạ ở phía sau.

Kết thúc hơn một tiếng trang điểm, Tô Nhược Hân hài lòng gật đầu: “Cảm ơn anh nhé Trần Minh.” Cô nhìn không chớp mắt cả buổi cũng đã học được kha khá.

Cô ở trong gương rất đẹp.

Đẹp đến mức không thể tin đó là mình sau mỗi lần được Trần Minh trang điểm cho.

Trần Minh trang điểm thực sự rất khéo, thực sự rất đẹp, rất lộng lẫy.

“Học được chưa?” Trần Minh mỉm cười.

“Cũng kha khá rồi, nhưng vẫn cần phải luyện tập.

Anh có thể cho tôi mẫu dùng thử của mỗi loại mỹ phẩm anh vừa dùng được không?”

“Được rồi, tôi sẽ tự tay lấy cho cô, cam kết sẽ cung cấp cho cô mẫu dùng thử chất lượng tốt nhất, mà tất cả đều miễn phí.” Trần Minh cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1061


Chương 1061

Bên kia, Dương Mỹ Lan đang nhắm mắt ngủ đột nhiên bị hai chữ “miễn phí” đánh thức, giật mình ngồi thẳng dậy: “Cái gì miễn phí cơ? Tôi cũng muốn”

“Mẫu dùng thử.” Phía sau, Khâu Quán Anh nhẹ nhàng thả đuôi tóc Dương Mỹ Lan xuống, lại liếc mắt nhìn cô gái trong gương.

Trang điểm đã xong.

“Tôi muốn có, tôi muốn có.” Dương Mỹ Lan vừa nói vừa nhìn mình trong gương, sau đó bỗng nhảy dựng lên, dán sát vào gương: “Người này là tôi ư? Là tôi thật à?”

Vẻ mặt không thể tin nổi làm cho Khâu Quán Anh và Tô Nhược Hân đều không nhịn được cười ra tiếng, Tô Nhược Hân không thể không nói: “Lẽ nào đó không phải cậu, mà là tớ?”

“Ái chà, hóa ra trang điểm xong lại đẹp thế, bảo sao nhiều phụ nữ tới trang điểm, đẹp đến mức suýt chút nữa thì tôi không nhận ra mình luôn.”

“Ha ha, tay nghề của Quán Anh tốt lắm, tháng sau nó đi tham gia thi đấu quốc tế, đợi đến lúc nó đoạt giải rồi, cô mà muốn nó tạo kiểu tóc cho thì e là phải xếp hàng đến tận đảo .Java đấy.”

Dương Mỹ Lan cảm thấy hơi ngại: ‘Khâu Quán Anh, trước đây tôi có xem thường anh, còn thái độ với, anh đừng để bụng nhé. Sau này anh thành danh rồi, tôi có thể đến trang điểm bất cứ lúc nào không?”

“Hừ.” Khâu Quán Anh hừ một tiếng.

Trần Minh không nhìn nổi được nữa, nên không thể không nghiêm mặt nói: ‘Ấy, Khâu Quán Anh, cậu phải nói như này này, cô Dương, sau này đãi ngộ mà cô nhận được khi đến tìm tôi sẽ giống như sự đãi ngộ mà cô Tô nhận được khi đến tìm thầy tôi. Lúc nào tôi cũng chờ sẵn, khi nào cũng có thời gian.”

Nghe được câu này, Tô Nhược Hân không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Trần Minh, trong khi Dương Mỹ Lan thì hai mắt long lanh nhìn Khâu Quán Anh phía sau. Lần đầu tiên, cô phát hiện ra rằng mặc dù chàng trai này trông lạnh lùng, nhưng vẫn rất đẹp trai: “Sao anh không nói gì thế?”

Với tư cách là một người thầy, Trần Minh đã dạy cậu ta phải nói thế nào, nhưng Khâu Quán Anh dường như không nghe thấy, đang thu dọn đồ nghề mà cậu ta vừa dùng.

“Này, sao anh không nói gì?” Dương Mỹ Lan sốt ruột, quơ quơ tay trước mặt Khâu Quán Anh, hỏi lại.

“Được.”

“Phì.’ Tô Nhược Hân phì cười, lần đầu tiên thấy Dương Mỹ Lan phải chịu thua, cô rất vui.

“Trần Minh, anh nhìn học trò của anh này, đến nói chuyện cũng không biết, anh dạy anh ta đi. Anh ta chẳng nói tiếng nào cả.”

“Nó ấy à, như cái hũ nút ấy, cô cứ coi như nó nói rồi đi”

Như cái hũ nút, Hạ Thiên Tường cũng từng như cái hũ nút.

Nhưng sau khi ở bên cô, anh đã thay đổi rất nhiều.

Tâm trí Tô Nhược Hân lại bay đi tận đâu.

Bay về phía Hạ Thiên Tường.

Thế cho nên khi rời khỏi, vẫn là Dương Mỹ Lan dắt tay cô đi.

Trông như người mất hồn.

“Tô Nhược Hân, tỉnh lại đi, cậu không thể bị bà già kia làm ảnh hưởng được, Hạ Thiên Tường sẽ không phản bội cậu, trả điện thoại cho tớ, tớ cũng sẽ không phản bội cậu. Tớ đảm bảo sẽ không mách lẻo với anh ấy”

“Không.” Tô Nhược Hân vẫn nắm chặt điện thoại của Dương Mỹ Lan, dường như không có ý định trả lại cho cô ta.

Dương Mỹ Lan cau mày, chỉ đành im miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1062


Chương 1062

Nếu không, cô ta cảm thấy nếu cô ta dám giật lại điện thoại từ tay Tô Nhược Hân thật, Tô Nhược Hân sẽ chỉ càng thêm ngẩn ngơ.

Tình hình của Tô Nhược Hân bây giờ rất không ổn.

Sau khi gọi xe, cô ta vẫn tự mình đưa Tô Nhược Hân về nhà.

Hơn nữa, dù đã đưa về tận nhà, cô ta cũng không định để Tô Nhược Hân một mình trong nhà.

Thậm chí cô ta còn đang nghĩ, nếu tối nay Hạ Thiên Tường không trở về nhà, sợ là Tô Nhược Hân sẽ…

“Tô Nhược Hân, trên đời thiếu gì đàn ông, sẽ luôn có người tốt nhất đang chờ cậu, cho nên cho dù Hạ Thiên Tường có đồng ý đính hôn với Mai Diễm Tỉnh thật thì trời cũng không sập được, cậu xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn.” Dương Mỹ Lan thật sự không biết phải khuyên cô thế nào, đành nói bừa mấy câu.

Kết quả Tô Nhược Hân lại máy móc quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô ta: “Có người đàn ông nào tốt hơn anh ấy nữa sao?”

“Đúng vậy, cậu quên Quý Căn Nguyên rồi à? Tô Nhược Hân, tớ nghe nói cậu ấy sắp về rồi đấy.”

Cuối cùng cái tên Quý Căn Nguyên này cũng khiến gương mặt Tô Nhược Hân có chút sức sống: “Cậu ấy về tìm tớ à? Không thể nào, không thể nào đâu.”

“Sao lại không? Lúc rời đi cậu ấy còn chưa đủ mạnh mẽ, bây giờ nghe nói cậu ấy tốt nghiệp đại học rồi.”

“Dương Mỹ Lan, cậu nói dối thì nhớ viết nháp trước, đến kì nhập học mới thì cậu ấy mới học năm a, “Nhảy lớp.”

Tô Nhược Hân im lặng, lặng lẽ nhìn những tòa nhà cao tầng không ngừng lướt qua ngoài cửa xe. Không biết vì sao khi nghe thấy cái tên Quý Căn Nguyên, lòng cô mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Xe taxi dừng dưới khu nhà.

Hai cô gái xuống xe, tay xách nách mang đi vào nhà.

Dương Mỹ Lan như là về tới nhà mình vậy, cởi giày ngã ra sofa: “Mệt chết tớ rồi.”

Tô Nhược Hân lặng lẽ cất đồ của mình vào phòng ngủ, im lặng đóng cửa, để lại Dương Mỹ Lan tự sinh tự diệt trong nhà mình.

“Này, Tô Nhược Hân, tớ sắp chết khát rồi, nghe nói cậu pha cà phê ngon lắm, pha cho tớ một ly được không? Một ly thôi là được, tớ hứa sẽ không đòi hỏi quá số lượng cậu pha cho Hạ Thiên Tường đâu.”

Kết quả, cô ta không nhắc đến Hạ Thiên Tường thì còn đỡ, vừa nhắc đến, cửa phòng Tô Nhược Hân đã đóng sầm một tiếng, khiến cô ta lập tức im bặt.

Dương Mỹ Lan chạy đến gõ cửa phòng Tô Nhược.

Hân: “Tô Nhược Hân, cậu đừng làm tớ sợ, tớ không cố ý nhắc đến anh ấy mà, nếu cậu không thích nghe thấy tên anh ấy, tớ hứa sẽ không bao giờ nhắc đến anh ấy nữa, được không? Cậu mở cửa ra đi, tớ muốn nằm ké cái giường thoải mái của cậu nghỉ ngơi một lát”

Thế nhưng, cô ta có gõ thế nào cũng không được.

Dương Mỹ Lan cố gắng cạy ra, cũng không được.

Tô Nhược Hân khóa trái cửa.

Quay đầu lại, nhìn thấy điện thoại cố định trên bàn trà, chỉ cần cô ta gọi cho Hạ Thiên Tường, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, Tô Nhược Hân sẽ không mất hồn mất vía như vậy nữa, nhưng, cô ta có dám không?

Dương Mỹ Lan thề là chỉ cần cô ta dám nói với Hạ Thiên Tường là Tô Nhược Hân đã biết về việc đính hôn của anh, cô ta sẽ thật sự mất đi người bạn thân nhất Tô Nhược Hân của mình.

Trong phòng của Tô Nhược Hân rất yên tĩnh.

Dương Mỹ Lan bên ngoài như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1063


Chương 1063

Bây giờ, cô ta còn không thể lướt di động của mình.

Vì thế cô ta chỉ có thể ngây người dựa vào ghế sofa.

Chán, trừ chán ra thì vẫn chán.

Thấy mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phát điên, Dương Mỹ Lan lại đứng dậy đi tới trước cửa: “Tô Nhược Hân, cậu có đói bụng không? Tớ vào bếp nấu cơm cho cậu nhé, cậu muốn ăn gì?”

Dương Mỹ Lan áp tai vào cửa, muốn nghe thấy động tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bên trong vẫn yên lặng, cô ta không nghe thấy gì cả.

Ngay lúc cô ta đang băn khoăn không biết có nên đi nấu cơm không thì cửa phòng Tô Nhược Hân bật mở, một chiếc điện thoại di động được đưa cho cô †a: “Mỹ Lan, tin nhắn của dì này, hỏi bao giờ cậu về, cậu về nhà đi.”

Mẹ của Mỹ Lan chắc hẳn đang nhớ Dương Mỹ Lan. Bà ấy ốm rồi, vậy nên Tô Nhược Hân quyết định để Dương Mỹ Lan về nhà, hiện giờ Dương Mỹ Lan cần ở bên cạnh mẹ cô ta chứ không phải cô.

“Cậu… cậu trả điện thoại cho tớ?” Dương Mỹ Lan không thể tin được cầm lấy điện thoại, mở màn hình lên, thật sự là điện thoại của cô ta. Tô Nhược Hân trả lại cho cô ta.

“Ừ, cậu về đi, đừng để mẹ cậu chờ lâu.”

“Nhưng mà… Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân để mặt mộc lại càng lo lắng hơn. Tốn hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm, kết quả lúc này đã bị Tô Nhược Hân tẩy sạch, lại quay về gương mặt mộc lúc trước.

Tô Nhược Hân cười: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?

Tớ không sao, về đến nhà thì báo cho tớ nhé.”

“Tô Nhược Hân…’ Tuy Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng còn xấu hơn cả khóc.

“Tớ gọi cho anh ấy rồi, đêm nay anh ấy sẽ tới, anh ấy sẽ không đính hôn với Mai Diễm Tỉnh, cậu yên tâm đi.”

“Cho nên, cậu trả điện thoại cho tớ là vì cậu gọi cho Hạ Thiên Tường rồi?” Dương Mỹ Lan nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, muốn tháo nút thì phải tìm người thắt nút, người duy nhất có thể tháo gỡ khúc mắc chỉ có Hạ Thiên Tường thôi.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường ra mặt thì khúc mắc của Tô Nhược Hân sẽ được giải quyết.

Tô Nhược Hân tự hỏi là tốt nhất, tốt hơn là việc lén lút báo cáo của cô ta.

“Ừ, về đi” Tô Nhược Hân gật đầu.

“Tớ về thật nhá?” Dương Mỹ Lan đã thấy tin nhắn mẹ gửi trong điện thoại, bà ấy đã làm bánh bao nhân rau tề thái mà mình thích.

“Về đi, chuyển lời với chú dì là hôm nào tớ tới thăm họ.”

“Ừ, được, lời này nhất định sẽ chuyển, với cả cậu không được nói miệng thôi đâu nhé, nói muốn tới thăm ba mẹ tớ thì phải đi thật, nếu không là tớ ý kiến đấy nhé.”

“Được Tô Nhược Hân gật đầu, từ khi biết bệnh tình của mẹ Mỹ Lan, cô vẫn thường hay đến thăm mẹ Mỹ Lan.

“Vậy tớ đi thật rồi, cậu có chắc là mình ở đây sẽ không sao chứ?” Dương Mỹ Lan vẫn là lo lắng nhìn Tô Nhược Hân.

“Chắc chắn, đảm bảo luôn.” Tô Nhược Hân cười, nụ cười lúc này đã tự nhiên hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1064


Chương 1064

Lúc này, Dương Mỹ Lan mới yên lòng rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn Dương Mỹ Lan đi vào thang máy, hồi lâu sau mới đóng cửa lại, rồi quay về phòng của mình.

Đi tắm.

Cô chỉ muốn tắm.

Kết quả, đứng dưới vòi hoa sen, cô lại cảm thấy trong những tấm gương xung quanh mình toàn Hạ Thiên Tường.

Trước đây mỗi lần cô tắm, anh đều có thể xông vào.

Sau đó, cô đã hoàn toàn trao bản thân cho anh.

Chỉ là kết quả lần nào cũng không trọn vẹn.

Đúng vậy, không trọn vẹn.

Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ thực sự theo định nghĩa của riêng cô.

Không biết cô đã tắm bao lâu, chỉ cảm thấy hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, hơi khó thở, cô mới xỏ dép lê đi ra khỏi phòng tắm, rồi ngồi trước bàn trang điểm.

Gương mặt mộc của cô trong gương trông cũng rất xinh.

Chỉ là, khi cô không mảnh vải che thân, cô đã lộ ra hết mọi khuyết điểm.

Cô gầy quá.

Vòng một gầy như cái sân bay.

Tô Nhược Hân nhìn một hồi, cầm điện thoại rồi đặt mua thứ gì đó trên mạng.

Ðu đủ.

Loại giao đến tận cửa nhà.

Cô cần ăn đu đủ để bổ sung.

Sau khi đặt đu đủ xong, cô lên mạng tìm hiểu ngay cách ăn đu đủ.

Ăn sống.

Hầm canh.

Nấu cháo.

Dù sao, cũng có nhiều cách ăn.

Nửa tiếng sau khi nhận đu đủ, Tô Nhược Hân vào bếp và bắt đầu hầm canh.

Hôm nay nấu canh, ngày mai ăn sống, ngày kia nấu cháo.

Nấu canh xong, Tô Nhược Hân lại nấu cơm và nấu thêm mấy món, sau đó bưng ra bàn.

Một mình cô bắt đầu lặng lẽ ăn.

Bỗng nhiên hơi nhớ Chúc Hứa, ngày mai phải đón Chúc Hứa về thôi, thật tốt khi có Chúc Hứa ở bên cô, ít nhất sẽ không khiến cô suốt ngày nghĩ vẩn vơ.

Hơn bảy giờ rồi.

Hạ Thiên Tường vẫn chưa về.

Cô cảm thấy may mắn vì chỉ nấu phần của mình.

Anh không về, cô nấu đồ ăn cho anh làm gì, cô không thèm.

Haiz, vẫn không về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 987


Chương 987

Khôi ngô tuấn tú, cơ bản không tìm ra chút tỳ vết nào.

Cô và anh xem như là có quan hệ vào sinh ra tử.

Gô không hy vọng anh chết.

Nhưng nếu không thể kháng cự lại vận mệnh vô tình, cô cũng không muốn khiến bản thân và anh còn lưu lại bất cứ tiếc nuối gì.

Càng nghĩ như vậy, cô thấy việc mua hai hộp Durex trong túi xách càng chính xác.

Nhưng càng nghĩ đến chuyện đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ lên.

Tô Nhược Hân ra khỏi siêu thị, đang định gọi xe về phòng khám để thỏa mãn yêu cầu mời cô ăn cơm của Mạc Tử Đơn thì đúng lúc có nhân viên chào hàng đưa cho cô một ấn phẩm quảng cáo đẹp mắt: “Cái gì vậy?”

“Chào chị, hiện giờ nhà ở đang bán phá giá hộc máu, tám căn cuối cùng, bỏ qua là không còn nữa đâu.”

Hóa ra là chào hàng bất động sản.

Tô Nhược Hân mở phần giới thiệu bất động sản ra, nhìn thấy mô hình đầu tiên là căn nhà nhỏ ba phòng.

Sở dĩ nói là căn nhà nhỏ ba phòng là bởi vì căn nhà chỉ có tám mươi mét vuông, không gian chia ra làm ba căn phòng, đúng thật là tận dụng không gian cực hạn.

Lại nhìn sang vị trí của căn nhà, đúng là ở trung tâm thành phố.

Giá cũng thấp hơn tầm 15-18 triệu/m2 so với giá bán bình thường.

Đương nhiên giá thấp như vậy là có nguyên nhân, đó là số tầng không ổn.

Có mua thêm nhà ở lầu một lầu hai của khu có thang máy cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn chẳng bằng mua nhà trong khu dùng thang bộ, như vậy sẽ ít bớt không gian xây dựng công cộng, diện tích ở sẽ càng lớn.

Kể cả dưới lầu có đại sảnh ba tầng thì cũng chẳng để làm gì.

Cho nên nhà bán phá giá đặc biệt rẻ như vậy là có lý do cả, nhưng cô không thích.

Bằng không, nhà giá 123 triệu/m2 thì tổng cộng sẽ là hơn 9 tỷ, cô thật sự rất muốn mua một căn cho dì nhỏ.

“Chị ơi, chị có hứng thú không? Có thể ngồi xuống nói chuyện chút.” Nhân viên tiếp thị thấy Tô Nhược Hân còn nghiêm túc nhìn nên tiến lên chào hàng.

“Những căn giá đặc biệt đó đều là do số tầng không đẹp, tôi muốn mua tầng ở giữa, có phải sẽ không còn giá đặc biệt như vậy nữa không?”

“Đúng thế, không còn đâu, tầng ở giữa thì thấp nhất là từ 150 triệu.”

150 triệu/m2 thì tổng giá trị sẽ là 12 tỷ, đắt quá.

Tô Nhược Hân nghĩ nghĩ, lắc đầu rời khỏi.

Nhưng cô vẫn cất tờ rơi quảng cáo kia vào trong túi.

Không mua được thì cứ giữ lại, không có việc gì thì lấy ra xem.

Xem chút cũng đâu phạm pháp.

Nhìn cho đã ghiền cũng được mà.

Nếu thật sự một căn cần hơn 9 tỷ thì cô vẫn thừa tiền, giữ lại 3 tỷ để dùng lúc khẩn cấp cũng tốt.

Tô Nhược Hân lên xe, lại lấy tờ rơi quảng cáo kia ra, mô hình nhà nhỏ ba căn phòng quả thật là cực kỳ hoàn hảo, càng nhìn càng thấy thích.

Cô lại nhìn dòng quảng cáo phía dưới, nguồn oxy trong thành phố, tỷ lệ phủ xanh 35%, cái đầu tiên trên cả nước, cho bạn một mái nhà ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988


Chương 988

Gô nhớ tới một nhà bốn người của dì nhỏ, chờ Đoạn Thế Kiệt lớn thêm một chút sẽ tách mỗi người một phòng với Đoạn Kiều Mạch, sau đó dì nhỏ và dượng sẽ ở một phòng, vậy một nhà bốn người ở sẽ cực kỳ hoàn hảo.

Tốt hơn nhiều so với căn nhà bé tí có hai phòng mà phòng khách và phòng ăn dùng chung kia.

Vị trí cũng tốt.

Vị trí nơi ở hiện tại quá hẻo lánh.

Tô Nhược Hân càng nhìn càng động lòng, cô hận không thể xuống xe đi mua ngay cho dì nhỏ.

Vì thế, cô dứt khoát xuống xe ở ngay khu bất động sản chỗ dừng xe buýt.

“Chị muốn xem nhà ạ?”

“Ừm, tôi muốn mua kiểu nhà ba căn phòng này, có phòng mẫu không? Tôi muốn xem thử.”

“Phòng mẫu có thể xem, nhưng cần chứng minh tài chính trước, đợi kiểm nghiệm xong là có thể đi xem.

“À, người nào đến xem phòng cũng phải kiểm nghiệm trước à?” Cô nhớ rõ ràng là người đàn ông vào trước cô nói bản thân đến lân đầu, sau khi đăng ký thông tin cá nhân thì trực tiếp được một nhân viên đưa vào trong thang máy đi xem phòng mẫu.

Cho nên người kia không hề chứng minh tài chính.

Dù sao chứng minh tài chính không thể chỉ nói miệng là được, mà người đàn ông kia cơ bản không cà thẻ ngân hàng, chỉ đưa tài liệu gì đó. Như vậy là không cần chứng minh tài chính, cô tận mắt nhìn thấy thế.

“Đúng vậy.” Không ngờ nhân viên bán hàng này lại trợn mắt nói dối.

“Người đàn ông vào trước tôi thì sao?” Tô Nhược Hân lạnh giọng, nghi ngờ hỏi.

“Thế này… Nghe Tô Nhược Hân nhắc nhở, người bán hàng lập tức nhớ ra người đàn ông trước cô được đồng nghiệp của mình trực tiếp đưa đi xem nhà mẫu.

Tô Nhược Hân quay người bỏ đi, không còn tâm trạng mua nhà nữa.

Dù có tốt hơn nữa cô cũng chẳng muốn mua.

“Xuỳ, không có tiền cũng dám tới xem nhà, đúng là không biết xấu hổ, chỉ muốn hành hạ Tiểu Vương.”

“Chứ còn sao nữa, chỉ chọn xem loại nhỏ nhất của căn ba phòng, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không được tốt lắm.”

“Chắc chắn là bị đá rồi.”

Tô Nhược Hân đứng ở đó, quay đầu lại nhìn cặp vợ chồng trung niên đang đứng phía sau mình, cô không quen họ.

Hai người này trông rất lạ.

Khi Tô Nhược Hân đang nhớ lại xem có phải mình có quen hai người này không thì Tiểu Vương tiếp cô lúc trước đã bước tới: “Ông Mai, bà Mai, lần này ông bà tới để đặt cọc căn biệt thự đơn lập ông bà đã xem lần trước phải không ạ?”

“Ừm, xác nhận giúp chúng tôi tiền đặt cọc và tình hình thế chấp, sau đó chúng tôi sẽ quyết định.” Bà Mai nói rồi khinh thường liếc nhìn Tô Nhược Hân.

Tiểu Vương thậm chí còn chẳng thèm nhìn Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đột nhiên quay người lại, tìm anh chàng bán hàng vẫn luôn nhiệt tình nói chuyện với khách hàng khi nấy: “Xin hỏi, đây là lần đầu tiên tôi xem nhà, tôi có thể xem nhà mẫu được không?”

“Được, mời cô đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình dẫn Tô Nhược Hân đi về phía thang máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989


Chương 989

“Này, anh không sợ anh dẫn tôi đi xem nhà mẫu không công, tôi không mua nhà làm lãng phí thời gian của anh à?”

“Không, cô có mua hay không không quan trọng, được đưa cô đi xem nhà mẫu là duyên phận giữa chúng ta, không giao dịch được thì vẫn còn tình cảm, coi như kết thêm bạn mới.” Anh chàng thật thà chất phác, nói chuyện rất ấm lòng.

Đang ở trong thang máy, dù sao cũng không có việc gì, Tô Nhược Hân đưa tờ quảng cáo có kiểu mẫu căn hộ mình thích ra: “Tôi muốn căn hộ nhỏ này, tôi muốn tầng ở giữa, anh tính giúp tôi xem trọn gói là bao nhiêu tiền được không?”

Anh trai bán hàng mở điện thoại di động ra, tìm kiếm thật nhanh rồi nói: “Tầng ở giữa loại căn hộ này là tầng mười lăm, đơn giá là 153 triệu/ m2, nếu cô thanh toán trọn gói luôn thì tôi có thể thử xin ưu đãi giảm năm phần trăm cho cô.”

Tô Nhược Hân bật máy tính trên điện thoại lên rồi tính: “Vậy tổng cộng là 12 tỷ 240 triệu, sau khi chiết khấu thì còn 11 tỷ 628 triệu, đúng không?”

Anh trai bán hàng cũng nhanh chóng tính rồi nói: “Hoàn toàn chính xác.”

“Được, tôi đi xem nhà mẫu trước, nếu thích thì phiền anh xin quản lý giảm mười tám triệu, bán cho tôi với giá 11 tỷ 610 triệu được không?”

“Được.” Anh trai bán hàng đồng ý rất nhanh.

Thang máy đã đến, Tô Nhược Hân đi theo người bán hàng vào nhà mẫu, chỉ đi một vòng cô đã thấy thích.

Rất thích.

Căn hộ nhỏ này được lợi dụng triệt để, tỷ lệ lợi dụng không gian có thể nói đã đạt đến một trăm phần trăm, rất đẹp, Tô Nhược Hân xem xong thì nói với người bán hàng: “Bây giờ anh giúp tôi xin giảm mười tám triệu đi.”

Khi hai người cùng nhau trở lại sảnh văn phòng bán hàng, anh chàng bán hàng xác nhận với Tô Nhược Hân: “Thưa cô, đơn xin giảm giá của cô đã được phê duyệt, bây giờ cô có trả tiền luôn không?”

“Ừ, được”

Tô Nhược Hân quyết định luôn.

Tuy khi đưa ra quyết định này cô cảm thấy mình quá táo bạo, mua nhà như đi mua rau, không cần xem lần thứ hai, thứ ba đã mua luôn thế này có vẻ hơi hấp tấp.

Nhưng lúc này cô lại trở nên cố chấp.

Gô cũng không cảm thấy mình hấp tấp.

Dù sao trong khu bất động sản này cũng không còn nhiều căn hộ nhỏ thế này nữa.

Những căn còn lại hầu như đều là tầng dưới tầng năm khó bán nhất, trên tầng năm chỉ còn vài căn.

Điều này cho thấy danh tiếng của bất động sản này khá tốt.

Mới mở bán vài hôm đã có thành tích thế này có thể coi là rất thành công.

Mọi người đều mua vậy chắc chắn không tệ, cô mua cùng mọi người là được.

“Tiểu Trương, đang làm gì vậy?” Tiểu Vương đang bận tính tiền đặt cọc và thế chấp cho vợ chồng họ Mai kia nhìn thấy Tô Nhược Hân thì không kìm được hỏi anh chàng tiếp đón cô lúc sau.

“Quẹt thẻ ký hợp đồng.” Anh chàng bán hàng cười vui vẻ đáp.

“Cậu lại bán được căn nữa rồi à? Được đó nha.”

Tiểu Vương nói xong không tự chủ được nhìn Tô Nhược Hân, bởi vì chỉ có một mình cô là khách hàng đứng bên cạnh Tiểu Trương, vậy nên đương nhiên anh ta sẽ đoán liệu có phải là cô trả tiền mua nhà hay không, nhưng không đợi Tiểu Trương trả lời, anh †a đã nói tiếp: “Một ngày cậu dẫn khách hàng đi xem mấy chục căn nhà mẫu mệt chết đi được nhưng nhiều lắm cũng chỉ ký được một căn, mệt biết bao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990


Chương 990

“Vậy cũng còn hơn anh mấy ngày mới ký được một căn.” Tô Nhược Hân cười híp mắt, không đợi anh chàng bán hàng trả lời đã trả lời thay anh ấy.

“Sao… Sao cô biết?” Tiểu Vương nhìn Tô Nhược Hân với sắc mặt khá khó coi, đó là sự xấu hổ khi bị vạch trần.

“Đó là bởi vì anh không siêng năng, nhân phẩm lại không tốt, còn nữa, nhân phẩm quyết định vận mệnh, thích đẩy khách cho đồng nghiệp, ừm, giúp người làm vui là điểm mạnh của anh.”

Câu này thực ra là cô nói ngược.

Gô đang chế giễu anh ta đẩy cô cho anh trai bán hàng Tiểu Trương.

Nhưng anh ta đáng bị chế giều.

Tô Nhược Hân nói không sai chút nào, số căn anh †a bán được thật sự không nhiều bằng anh trai đang tiếp đón cô lúc này.

“Cô là người đến lừa Tiểu Trương đưa đi xem nhà mẫu chỉ để uống chùa cà phê của văn phòng kinh doanh của chúng tôi, cô có tư cách gì mà nói tôi?”

Tiểu Vương lập tức cáu gắt lườm Tô Nhược Hân.

Anh trai bán hàng nhíu mày, trầm giọng nói với Tiểu Vương: “Không phải cô ấy tới uống cà phê chùa, cô ấy tới để mua nhà, sắp ký hợp đồng rồi đây này. Đúng rồi, khách hàng cũ của cậu thế nào rồi?

Bây giờ cũng ký luôn à?”

Bị Tiểu Trương hỏi tới chỗ đau, mặt Tiểu Vương sầm xuống: ‘Ai biết được, ngày nào cũng tới uống cà phê chùa, lần nào cũng nói sẽ ký nhưng lân nào cũng tìm hết lý do này đến lý do khác nói rằng lần sau sẽ ký.” Nói đến đây, anh ta nhìn Tô Nhược Hân: “Cô ta thật sự định ký à?”

“Đúng, nhưng không liên quan đến anh.” Tô Nhược Hân quay người lại, không muốn để ý đến người bán hàng này nữa.

“Cô Tô rất thẳng thắn, quyết định thanh toán toàn bộ luôn.” Anh chàng bán hàng mừng rỡ nói.

Tô Nhược Hân tình cờ nhìn thấy quả trứng vàng cách đó không xa nên cười hỏi: “Tôi thanh toán tiền hết một lần luôn, thì có phải sau khi trả tiền, ký hợp đồng xong là có thể đến đó đập trứng vàng không?”

Cô chưa được đập trứng vàng kiểu đó bao giờ, nhìn có vẻ rất thú vị.

“Ừm, mỗi quả trứng vàng là một món quà, nhỏ là lò vi sóng hoặc máy tạo độ ẩm chừng hơn triệu, lớn thì có TV, tủ lạnh, thậm chí có thể là đồ trang trí, phải xem vận may của cô Tô thế nào. Chúc cô đập được giải thưởng lớn trúng đồ trang trí nhé, nó có giá ba trăm triệu đấy.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi, phía sau, sắc mặt Tiểu Vương càng ngày càng khó coi.

Anh ta bỗng phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ một đơn hàng, nhưng đã muộn.

“Bộp…’ Đến quầy thu ngân, Tô Nhược Hân vừa mở ba lô ra định lấy thẻ để quẹt thì một thứ đồ rơi xuống.

“A… Vừa vặn rơi xuống cạnh chân một nữ nhân viên bán hàng, cô ta cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc lùi lại một bước: “Trời ạ, Durex.”

Câu “Durex” của nữ nhân viên bán hàng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía cô.

Tô Nhược Hân xấu hổ.

Cô thật sự muốn tìm một cái hố cái để chui xuống.

Rõ ràng cô muốn lấy thẻ để quẹt.

Cuối cùng thẻ còn chưa lấy ra thì Durex đã rơi ra trước…

Thật mất mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991


Chương 991

Cô đỏ mặt nhặt lên, hít sâu một hơi, quay người nói với anh trai bán hàng: “Bây giờ có thể quẹt được rồi”

Cô đã tìm được thẻ, chỉ là tìm thấy hơi chậm thôi.

Nhưng đã mất mặt rồi, cho dù bây giờ cô muốn cứu vãn ánh mắt mọi người nhìn mình, sợ là trong thời gian ngắn cũng không thể cứu vấn được.

Dù cho bây giờ cô có giải thích mình vẫn còn là con gái trong trắng thì những người nhìn thấy Durex rơi ra từ trong túi cô cũng sẽ không tin.

Ngược lại còn càng tô càng đen.

Cô dứt khoát mặc kệ.

“Hừ, thật không biết xấu hổ, bảo sao có tiền mua nhà, thì ra là bán thân để có tiền.”

“Có phải là bán trinh không?”

“Loại phụ nữ như cô ta bây giờ còn có thể bán trinh được chắc? Chỉ có thể là trinh đã được vá lại thôi, ha ha.”

“Lại còn dám để lộ Durex trong tay ra trước mặt bao người thế này, cô ta đang định mời gọi một người đàn ông siêu giàu phải không? Chắc chỉ cần là có tiền, chỉ cần là đàn ông thôi là được, cô ta sẽ chẳng quan tâm những điều khác đâu”

“Không ngờ xinh như kia thì ra chỉ có vẻ ngoài trông thì sạch sẽ thôi, bên trong đã bẩn tới nỗi không thể chơi được nữa rồi, nếu chơi thì có mà sùi mào gà mất.”

Khi nghe những câu này, mặt Tô Nhược Hân hết xanh lại trắng, chỉ một lúc mà mặt cô đã thay đổi mấy màu.

“Tôi… Tôi không như thế.”

“Không cần để ý, bọn họ ghen ty cô vừa tới đã trả hết tiền nhà một lần luôn thôi. Nói thẳng ra là ghen ăn tức ở, không thích người khác hơn mình nên mới nói năng lỗ mãng, cô đừng suy nghĩ nhiều, không đáng đâu.”

Tô Nhược Hân cảm kích nhìn anh trai bán hàng: “Cảm ơn anh.”

Ít nhất thì anh ấy là người đầu tiên trong cả văn phòng kinh doanh này không nhìn cô bằng ánh mắt có định kiến, nhất là khi cô đang rất xấu hổ như lúc này, lời nói của anh ấy khiến cô có cảm giác như được tắm trong gió xuân vậy.

Cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Tô Nhược Hân bắt đầu quẹt thẻ.

Anh trai bán hàng bắt đầu chuẩn bị hợp đồng tài liệu.

Tiểu Vương ở cách đó vài bước vốn nghĩ hôm nay mình có thể ký được đơn hàng trước.

Kết quả là căn biệt thự mà vợ chồng họ Mai kia định ký đến giờ vẫn chưa được ký, ngược lại còn phải trơ mắt nhìn khách hàng cũ của mình ký hợp đồng với Tiểu Trương.

Anh ta quay người lại đi về phía hai vợ chồng nói rằng sẽ ký hợp đồng mà vẫn chưa ký kia.

Một lúc sau, một nam một nữ đi về phía Tô Nhược Hân.

“Cô Tô, sao cô lại là loại người này chứ? Hạ Thiên Tường bỏ cô thì cô cũng không cần phải bán khắp nơi thế này chứ? Diễm Tinh nhà chúng tôi quen người như cô thật là xấu hổ.”

Tô Nhược Hân nghe lời này của bà Mai mới chợt nhớ ra vì sao trông hai vợ chồng này lại quen thế, hoá ra là vì Mai Diễm Tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992


 

Chương 992

Mai Diễm Tỉnh giống ba, cũng chính là ông Mai này, nhưng vẻ lẳng lơ từ trong xương thì lại giống bà Mai, coi như có được ưu điểm của hai người.

Bây giờ cô đã có cái nhìn thoải mái về Mai Diễm Tinh, không thích cũng không ghét.

Không ngờ bà Mai mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt này lại vẫn cho rằng con rể của mình chắc chắn là Hạ Thiên Tường, vậy nên nhìn cô thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Bà ta coi cô là tình địch của Mai Diễm Tỉnh.

Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn bà Mai năm giây không rời mắt.

Ánh mắt cô khiến bà Mai nổi đoá: “Ánh mắt này của cô là thế nào? Tôi nói sai câu nào à? Vậy cô nói xem Durex cô vừa đánh rơi trên đất là cho ai dùng?

Đừng nói với tôi là cô mua bao giả để dùng, vậy thì cô phải đói khát cỡ nào chứ? Tuổi còn nhỏ mà đã thế này, quả nhiên là mang dáng vẻ trong sáng làm gái làng chơi, đúng là làm mất mặt nữ giới chúng Tô Nhược Hân chưa bao giờ sợ sự khiêu khích kiểu này, nhưng Durex rơi ra từ túi của cô khiến cô thật sự có trăm cái miệng cũng khó giải thích, cô cũng không thể nói rằng cô mua nó để cho Hạ Thiên Tường biến mình thành một người phụ nữ thực sự được.

Điều đó thực sự hơi… khó nói thành lời.

Vì vậy một hộp Durex khiến Tô Nhược Hân vô cùng bị động.

Nhất là khi nhận phải những ánh mắt khinh thường từ xung quanh, cô lại càng không cách nào giải thích được.

Ngay khi cô đang lúng túng không biết phải trả lời thế nào thì thấy một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong sảnh bán hàng.

Đó là Cận Liễm.

Gô nhìn thấy Cận Liễm, Cận Liễm cũng nhìn thấy cô, anh ta lập tức đi về phía cô: “Tô Nhược Hân, sao cô lại ở đây?”

“Mua, mua nhà.” Tô Nhược Hân muốn trốn nhưng không kịp nữa.

“Mua căn nào đấy? Cho tôi xem hợp đồng nào.”

Cận Liễm hỏi ngay.

Anh trai bán hàng bên cạnh lập tức đưa hợp đồng đã điền xong cho Cận Liễm.

Cận Liễm nhìn loại căn hộ xong thì cau mày, sau đó nói: “Hiện tại căn hộ này đang có chương trình mua một tặng một, Tô Nhược Hân, cô được lời rồi.”

“Thật ư? Còn tặng tôi thêm một căn nữa ư?” Đây là phản ứng của Tô Nhược Hân, lúc này trong mắt cô lấp lánh ánh sao.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tổng giám đốc Cận, tặng… tặng căn nào ạ?” Anh trai bán hàng ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ, anh ấy rất chắc chắn trong công ty không có sự kiện này, nhưng tổng giám đốc Gận nói có thì chắc chắn là có.

Cận Liễm quay đầu nhìn bà Mai vừa chế giêu Tô Nhược Hân lúc này, sau đó nói với Tiểu Vương bên cạnh bà ta: “Họ muốn mua căn biệt thự nào?”

“Căn gần hồ nhân tạo nhất ở chính giữa đấy ạ”

“Ừm, tặng căn đó cho cô Tô, lập tức ký hợp đồng.”

Tô Nhược Hân hoàn toàn choáng váng khi nghe câu này, cô kéo ống tay áo Cận Liễm: “Anh… Anh…

Tôi không muốn biệt thự.” Thật ra đến căn hộ nhỏ cô cũng không cần, cô mua để tặng cho dì nhỏ.

“Chương trình mua một tặng một, cô không muốn cũng phải nhận.” Cận Liễm hung hăng cảnh cáo nhìn Tô Nhược Hân: “Đúng rồi, đã lâu rồi cô không về nhà thăm mẹ, tranh thủ thời gian về nhà ở vài hôm đi.”

Tô Nhược Hân thề, chắc chắn Cận Liễm đã nghe được chuyện Durex của cô từ bà Mai, nhưng anh ta không nhắc đến chuyện khiến cô xấu hổ, cái dáng vẻ trong mắt anh ta chỉ có một mình cô, khiến cho.

những người coi thường cô khi nấy thay đổi thái độ, mà Tiểu Vương từ chối đưa cô đi xem nhà mẫu khi nấy lúc này đã tái mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993


Chương 993

Giờ phút này chắc chắn anh ta cực kỳ hối hận.

Cô gái mà anh ta tưởng chừng không có tiền thì ra lại quen ông chủ công ty bất động sản của mình, thậm chí còn quen đến mức chỉ nói một câu là đã tặng ngay một căn biệt thự trị giá hàng chục tỷ.

Căn cứ vào độ thân thiết của cô gái này với ông chủ, chắc hẳn cô cũng không phải người nghèo, càng không thể là loại phụ nữ bán thân kiếm tiền.

Cận Liễm đã tặng cả biệt thự rồi, làm sao có thể để cô lưu lạc tới mức phải bán thân chứ?

Điều này không phù hợp với logic.

“Cậu Cận, đó là biệt thự chúng tôi muốn mua, chúng tôi đã chuẩn bị ký hợp đồng rồi cậu lại chuyển nhượng cho người khác, thế này không hay đâu” Lúc này tới lượt bà Mai lúc tái mặt lúc đỏ mặt, bà ta thật sự không ngờ Cận Liễm lại chống lưng cho Tô Nhược Hân, điều này khiến bà ta mất hết thể diện.

Không được, không thể nhường ngôi biệt thự bà ta thích cho Tô Nhược Hân được.

“Đã đến đây bảy tám lần rồi, lần nào cũng nói đặt tiền ký hợp đồng, nhưng đến giờ cũng chưa thấy ký.

Ông bà đang bóc lột thời gian của nhân viên chúng tôi, ngày nào họ cũng làm việc rất vất vả, nếu ông bà không muốn mua, có thể đừng hành hạ khiến họ nói sùi bọt mép xong lần nào cũng chỉ nhận lại một câu lần sau tới tính tiếp được không?

Ông bà vốn không có thành ý, nếu không có thành ý thì tức là không có ý định mua biệt thự, hơn nữa đến giờ phút này ông Mai bà Mai vẫn chưa ký bất kỳ bản hợp đồng nào với bộ phận kinh doanh của chúng tôi cả, cũng chưa trả khoản tạm ứng.

Vì vậy công ty tôi có quyền tiếp tục bán căn biệt thự này, hiện giờ căn biệt thự này đã không còn liên quan gì đến ông bà nữa rồi.”

Cận Liễm nói rất nhanh nhưng cũng rất có trật tự, lý lẽ.

“Cậu Cận, ai nói chúng tôi không có thành ý, bây giờ chúng tôi sẽ trả tiền đặt cọc.” Sắc mặt ông Mai cũng không tốt, bị Cận Liễm nói thành không có thành ý, thật ra là đang nói ông ta không có tiền mua căn biệt thự này.

“Ồ, ông Mai không hiểu tiếng Việt à? Có cần tôi dùng tiếng Anh giải thích lại câu không còn liên quan gì đến ông bà nữa’ cho ông không?”

Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng.

Cô chưa bao giờ biết rằng Cận Liễm lại đáng yêu, bá đạo, độc đoán thế này.

Thực sự khiến cô nở mày nở mặt.

“Không được cười.” Ông Mai bị Cận Liễm làm cho.

nghẹn họng mãi mới thở bình thường lại được, sau đó ông ta bực bội mắng Tô Nhược Hân, suy cho cùng là do Tô Nhược Hân gây hoạ, khiến ông ta mất thể diện trước mặt người khác.

“Ồ, cười là quyền tự do của tôi, không liên quan gì đến ông đúng không?” Tô Nhược Hân lạnh lùng nói, chẳng có chút ấn tượng tốt nào với ba của Mai Diễm Tỉnh.

“Tóm lại là không được cười.” Ông Mai lại càng khó chịu hơn.

“Cậu Cận, người phụ nữ lúc nào cũng mang Durex bên mình như cô ta mà cậu cũng dám coi cô ta là bạn à?” Lúc này bà Mai đã bất chấp, chẳng màng gì nữa mà nói ra chuyện Tô Nhược Hân mang theo Durex bên mình.

Tô Nhược Hân xấu hổ.

Rất xấu hổ.

Lúc này cô cảm thấy Durex trong ba lô như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Gô hơi cúi đầu, giờ phút này cô vẫn chỉ mong tìm được cái hố để chui xuống.

Thậm chí cô còn ước Cận Liễm chưa từng xuất hiện.

Gô đang làm mất mặt Cận Liễm.

Cô thực sự không biết khu bất động sản này là của Cận Thị, nếu biết trước thì cô đã mặc cả giá với Cận Liễm trước khi mua rồi.

Tô Nhược Hân chỉ ước có thể cúi gầm mặt xuống đầu gối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994


Chương 994

Bên kia, bà Mai nhìn Tô Nhược Hân đang ủ rũ, càng nói càng đắc ý: “Cậu Cận, nếu cậu không tin thì bây giờ có thể mở túi của cô ta ra xem, cô sẽ biết ngay cô ta là loại phụ nữ thế nào, cực kỳ không biết xấu hổ: “Nói xong rồi à?” Kết quả, bà Mai ở đây càng nói càng hưng phấn, nhưng Cận Liễm nghe xong lại phản ứng lãnh đạm như thể không biết Durex dùng để làm gì.

“Nói… Nói xong rồi.” Bà Mai sửng sốt, thực sự không hiểu tại sao Cận Liễm lại có thể thản nhiên như vậy, giờ này chẳng phải anh ta nên tức giận nhìn ‘Tô Nhược Hân bằng ánh mắt nhìn cô gái hư hỏng, sau đó mắng cô không yêu bản thân, làm mất mặt nhà họ Cận sao?

Nhưng điều bà ta tưởng không hề xảy ra, Cận Liễm chẳng những không trách mắng Tô Nhược Hân ngược lại còn lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà nói xong thì bây giờ đến lượt tôi. Tôi nói cho bà nghe, Durex trong túi Nhược Hân không liên quan đến cô ấy, là do Cận Liễm tôi bỏ vào.

Vì vậy dựa trên những lời phỉ bảng của bà với Nhược Hân vừa nãy, Khê Vọng Lãng Đình từ giờ không còn hoan nghênh bà nữa.

Không đúng, tất cả các hạng mục bất động sản của nhà họ Cận tôi đều không hoan nghênh ông Mai bà Mai, bây giờ mời hai ông bà về cho, nếu không tôi không ngại mời bảo vệ đuổi hai người ra ngoài đâu”

Cái miệng nhỏ của Tô Nhược Hân đã há thành hình chữ O.

Vì cô mà Cận Liễm nói dối không cần soạn thảo, trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.

Durex không phải do Cận Liễm bỏ vào túi cô, là cô tự mua rồi cho vào…

Gô lặng lẽ ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn Cận Liễm, góc nghiêng của anh ta cũng đẹp không thua kém gì Hạ Thiên Tường.

Nhưng vì cô quen Hạ Thiên Tường trước nên có cảm giác quen ai trước người đó đẹp hơn thì phải.

Vậy nên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường vẫn đẹp trai hơn một chút.

Tuy trông anh rất lạnh lùng.

Nhưng sự lạnh lùng của anh không liên quan đến cô.

Khi ở bên cô, anh không hề lạnh lùng, cưỡng hôn cô đã thành thói quen hàng ngày của hai người, còn chuyện tiến thêm bước nữa cũng sắp thành chuyện hàng ngày rồi…

“Cận Liễm, cậu… cậu đừng có mà quá đáng.” Khi cô đang thất thần thì bà Mai đã tức tới run giọng quát lên, thấy mọi người trong sảnh đều đang nhìn mình và ông Mai, nếu bà ta và chồng thật sự bị Cận Liễm đuổi ra khỏi văn phòng kinh doanh theo cách này thì về sau sẽ rất mất mặt.

“Người quá đáng là bà và ông Mai. Nhược Hân là người của nhà họ Cận tôi, bà sỉ nhục Nhược Hân là sỉ nhục Cận Liễm tôi. Người đâu, mời ông Mai và bà Mai ra khỏi toà nhà, sau này Khê Vọng Lãng Đình từ chối hai người này đi vào.”

Ông chủ Cận Liễm vừa ra lệnh, tất cả nhân viên bảo vệ của toà nhà đang có mặt đều đi đến: “Mời ông bà.”

Lúc này ông Mai và bà Mai đã mất sạch thể diện: “Cận Liễm, cậu được lắm… rất được…

“Cảm ơn, tôi vẫn luôn như vậy, tại đây tôi muốn cho hai người một vài lời khuyên, bất cứ ai dám bắt nạt Nhược Hân tức là chống lại nhà họ Cận tôi, sẽ bị loại khỏi vòng kinh doanh của nhà họ Gận tôi, không bao giờ hợp tác.”

Hai người còn muốn nói gì đó nhưng bị bảo vệ ngăn lại, chỉ có thể vừa ỉu xìu ra khỏi tòa nhà vừa thấp giọng chửi rủa: “Cận Liễm, Tô Nhược Hân, coi như hai người độc ác, tốt nhất hai người đừng bao giờ rơi vào tay nhà họ Mai này, nếu không sẽ tới công chuyện ngay đấy.”

Hai người họ được mời ra ngoài, Cận Liễm cưng chiều vỗ vai Tô Nhược Hân: “Bất động sản của nhà mình, không cần trả tiền, thích căn nào thì làm thủ tục căn đó, chuyển nhượng dưới tên cô luôn.”

“Cận Liễm, tôi không mua cho mình, tôi muốn mua cho dì nhỏ của tôi.” Tô Nhược Hân cảm thấy mình vẫn nên mau chóng nói ra, nếu không một lời không hợp là Cận Liễm lại tặng nhà ngay, sao cô cứ cảm giác tính cách này khá giống Hạ Thiên Tường thế nhỉ.

“Mua nhà tặng dì nhỏ, cô gái này đúng là có hiếu.”

Có khách hàng đang xem nhà ở bên cạnh nghe thấy câu này thì không khỏi cảm thán.

“Tặng cho dì nhỏ của cô?” Cận Liễm cũng không ngờ Tô Nhược Hân mua nhà nhưng lại không phải cho mình.

“Ừm, khi còn nhỏ toàn là dì chăm sóc tôi, một tay dì nuôi tôi khôn lớn, bây giờ họ đang sống trong căn nhà nhỏ gần khu vực ngoại thành, tôi nghĩ bây giờ tôi đã kiếm được tiền thì nên đổi cho dì một căn nhà lớn hơn, nhưng tiền tôi kiếm được có hạn, vậy nên chỉ có thể mua căn nhà nhỏ ba phòng rộng tám mươi mét vuông thôi, sau này tôi kiếm được nhiều tiền hơn sẽ mua cho dì căn lớn hơn.” Lời này là cô nói thật lòng, cô thật sự một lòng muốn cải thiện môi trường sống cho nhà dì nhỏ.

Cô lo Cận Liễm một lời không hợp lại tặng cho cô vài căn hộ lớn, vậy nên mau chóng nói cho anh ta biết mình mua nhà cho dì nhỏ, nhưng không ngờ những người nghe được lời này đều thay đổi cái nhìn về cô từ cô gái hư hỏng thành đánh giá cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995


Chương 995

Cô bé thật là hiểu chuyện.

Làm thế là để báo đáp công ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của người khác.

Quả là một cô gái ngoan.

Cận Liễm ngẩn ra, thật sự không ngờ Tô Nhược Hân sẽ mua nhà cho dì nhỏ của cô: “Được, dù sao cũng tặng thêm một căn biệt thự cho em, nếu dì nhỏ em muốn sống ở một căn hộ ba phòng ngủ thì sống ở một căn hộ ba phòng ngủ, nếu muốn sống ở biệt thự thì sống ở biệt thự, đều được cả.”

Cận Liễm nở nụ cười ấm áp nhìn Tô Nhược Hân, mỗi một cử chỉ, hành động đều ngập tràn cưng chiều, như thể anh ta nói rằng anh ta bỏ Durex vào túi của cô thì thật sự là chính anh ta bỏ vào vậy, mọi chuyện như thể trò đùa dai của anh ta.

Trong nháy mắt, cái nhìn của những người khác đối với Tô Nhược Hân cũng đảo ngược.

Dẫu sao việc anh trai cưng chiều em gái cũng không phải chuyện kinh thiên động địa, làm anh luôn luôn lo em gái xinh đẹp của mình sẽ bị sói nhăm nhe, vì vậy anh ta đặt đồ dùng an toàn vào trong túi em gái cũng đều là vì lo nghĩ cho em.

Phân tích như vậy thì việc có hai gói Durex trong túi Tô Nhược Hân là hoàn toàn hợp lý, đó hoàn toàn là hành động bảo vệ em gái mình của Cận Liễm.

Tiếp sau đó, có ông chủ lớn như Cận Liễm ở đây, những thủ tục mua nhà khác không cần Tô Nhược Hân nhọc lòng nữa.

Cứ giao cho Tiểu Hạ đi xử lý là được.

Bây giờ Tô Nhược Hân chỉ cần chờ bàn giao nhà là có thể giao chìa khóa nhà cho dì nhỏ.

Tưởng tượng đến nụ cười hạnh phúc của dì nhỏ khi chuyển đến nhà mới, trên mặt Tô Nhược Hân cũng không giấu được nụ cười.

Cận Liễm nắm tay Tô Nhược Hân đi ra ngoài trung tâm mua bán: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Em muốn đến phòng khám, đang thực tập mà, buổi trưa bác sĩ Mạc sẽ đãi em một bữa thịnh soạn, Cận Liễm có muốn đi cùng không?” Tô Nhược Hân tiện miệng hỏi xem như phép lịch sự.

Kết quả, cô thật sự chỉ tiện miệng thôi, nào ngờ lại nghe Cận Liễm đáp: “Có người mời thì đương nhiên phải đi rồi, nếu không đi ha chẳng phải phụ lòng người khác sao.”

“..” Tô Nhược Hân nheo mắt nhìn chiếc Mercedes-Benz Big G của Cận Liễm, lúc này cô cảm thấy anh ta đang cố ý, cố ý muốn ăn một bữa cơm cùng với cô.

Cùng lúc ấy, cô chợt nhớ đến lần trước Hạ Thiên Tường và Cận Liễm đánh nhau. Hạ Thiên Tường đã đồng ý với cô sẽ mời Cận Liễm một bữa cơm xem như lời xin lỗi vì đã làm Cận Liễm bị thương.

Kết quả là cô bận rộn quá nên đã quên mất tiêu.

Hơn nữa, chỉ cần cô không nhắc đến, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ làm như không biết gì.

Đèn đỏ.

Chiếc Mercedes-Benz Big G dừng lại trước vạch qua đường, Cận Liễm duỗi tay ra: “Lấy ra.”

“Cái… Cái gì?” Tô Nhược Hân hoàn toàn sửng sốt, không rõ người đàn ông này muốn cô lấy cái gì ra.

“Thứ đồ trong túi của em.” Đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối của cô gái, Cận Liễm không thể làm gì khác hơn là gợi ý thêm cho cô.

Tô Nhược Hân đỏ mặt: ‘Hôm nay cảm ơn anh.”

Nếu không phải Cận Liễm giải vây cho cô, chỉ sợ hình tượng xinh đẹp của cô từ hôm nay trở đi sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Tô Nhược Hân nói lảng sang chủ đề khác, không muốn giao Durex cho Cận Liễm.

“Là con gái nhà người ta thì không được để thứ này trong túi, lấy ra.” Kết quả, ý của Cận Liễm là nhất định muốn cô nộp ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 996


Chương 996

“Được, lần sau em không mang theo nữa, đợi lát nữa xuống xe em sẽ tìm một nơi không có ai rồi vứt nó.” Tô Nhược Hân nhỏ giọng nói những lời này, giờ phút này cô cảm thấy khá kỳ quặc khi thảo luận về hộp Durex mà mình đang mang theo với một người đàn ông.

“Anh sẽ ném nó, đưa cho anh.”

Tô Nhược Hân ngượng nghịu, không hề muốn giao nó cho Cận Liễm, như thế xấu hổ lắm.

Hơn nữa nếu cô giao cho Cận Liễm, cô còn phải mặt dày đi mua thêm một lần nữa, cô không muốn lần nữa trải nghiệm cảm giác suýt bị nhân viên thu ngân nhìn thấu đâu.

“Tô Nhược Hân, đưa cho anh.” Đèn xanh đã bật sáng, Cận Liễm lại khởi động xe, nhưng một bàn tay to vẫn giơ giữa không trung thúc giục Tô Nhược Hân đưa Durex trong túi cho anh ta.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Tô Nhược Hân mang theo thứ này là muốn để cho Hạ Thiên Tường dùng, cả người anh ta cực kì không thoải mái.

Cực kỳ khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Cận Liễm nghiêm túc thúc giục Tô Nhược Hân, giọng anh ta lạnh như băng khiến cơ thể nhỏ bé của Tô Nhược Hân run lên, sau đó cô miễn cưỡng mở ba lô ra, lấy ra hai gói Durex đặt vào.

trong tay Cận Liễm.

Nhìn thấy hai gói đồ trong tay người đàn ông mà trong lòng cô dâng trào niềm tủi hổ, Tô Nhược Hân dứt khoát vùi mặt vào đầu gối, chỉ ước gì cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Cận Liễm nữa.

Cận Liễm hạ cửa kính xe xuống, thuận tay vứt đi, hai gói Durex đã bị ném ra ngoài như thể vứt rác vậy.

Nhưng nó không phải là rác, nó hoàn toàn mới.

Lại còn đắt nữa.

Hai hộp có giá hơn bảy trăm ngàn.

Chỉ có điều lúc này Tô Nhược Hân chỉ dám oán thầm Cận Liễm quá ngang ngược, còn đâu nào dám nhiều lời thêm câu nào.

Tới phòng khám.

Cô tiêu tốn thời gian ở trung tâm mua sắm lâu như vậy, lúc ra vừa vặn đến giờ cơm trưa.

Mạc Tử Đơn đã khám xong cho những bệnh nhân đăng ký hẹn trước, lúc này đang đứng trước phòng khám chờ Tô Nhược Hân đến.

Vừa nhìn là biết đã đứng đợi rất lâu.

Nhưng ông ta vẫn vui vẻ chịu đựng.

Thấy Tô Nhược Hân bước xuống từ xe của Cận Liễm, Mạc Tử Đơn bước lên trước chào hỏi Cận Liễm: “Cậu Cận.”

Cận Liễm khẽ gật đầu: “Nhược Hân nói ông muốn đãi cô ấy một bữa thịnh soạn, vậy tiện thể thu nhận tôi luôn nhé, buổi trưa hôm nay chẳng có ai lo cơm cho cả, có được không?”

Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân rồi lại nhìn Cận Liễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ hồng đứng bên cạnh Gận Liễm, tại sao lại cảm thấy hai người họ đứng cùng nhau có vẻ quái quái nhỉ.

Tuy nhiên nếu Tô Nhược Hân đã dẫn Cận Liễm đến đây, điều đó chứng tỏ cô sẵn lòng, ông ta cứ đồng ý là được, nhiều người cùng nhau dùng bữa vừa sôi nổi mà cũng rất thú vị, bữa ăn sẽ không còn tẻ nhạt nữa: “Được, được, đi thôi.”

Thế là Mạc Tử Đơn đi phía trước, Cận Liễm và Tô Nhược Hân theo sau, một trước một sau cứ thế bước vào một nhà hàng Trung Quốc gần phòng khám.

Đúng vào giờ cơm trưa nên trong nhà hàng đông nghịt khách.

Nhưng cũng chứng tỏ răng việc kinh doanh ở đây đang rất phát đạt.

Nhất định là vì đồ ăn siêu ngon, nếu không sẽ không có nhiều khách quen như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 997


Chương 997

Tuy nhiên, dù đông khách nhưng Mạc Tử Đơn cũng đã đặt một phòng VỊP từ trước nên nhân viên đón khách đã nhanh chóng dẫn họ vào vị trí.

“Ông Mạc, bây giờ lên đồ ăn luôn chứ ạ?” Nhân viên hỏi.

Mạc Tử Đơn gật gật đầu: “Lên đi.”

Nhân viên phục vụ lập tức đi chuẩn bị đồ ăn.

Lúc này Mạc Tử Đơn mới ngượng ngùng nhìn về phía Cận Liễm: “Tôi không biết cậu và Nhược Hân cùng nhau đến đây, sợ rằng giờ cô ấy sẽ đói nên tôi đã đặt món cách đây một tiếng trước rồi, tất cả nguyên liệu đều đang được nấu nên món ăn sẽ lên rất nhanh thôi, nếu cậu Cận thấy đồ ăn không hợp khẩu vị thì cứ gọi thêm tùy ý”

“Nhược Hân ăn cái gì thì tôi ăn cái đấy.’ Cận Liễm cười nhạt, lơ đễnh xé bao đũa cho Tô Nhược Hân, cưng chiều nói: “Đi rửa tay đi, rửa xong là ăn được rồi”

“Ừm ừm”” Tô Nhược Hân chỉ mong có thể thoát khỏi tầm mắt của Cận Liễm ngay lập tức, bây giờ người đàn ông cô sợ nhìn thấy nhất chính là Cận Liễm. Vừa thấy Cận Liễm là cô sẽ nhớ đến việc tự tay cô giao hai gói Durex vào trong tay anh ta, quả thật xấu hổ vô cùng.

Kết quả, mới tính đến tránh Cận Liễm một lúc đã thấy anh ta cũng đứng dậy theo mình: “Bác sĩ Mạc, tôi cũng đi rửa tay đây.”

Cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi được anh ta, chỉ có thể để mặc anh ta đi theo mình mãi đến khi đến trước toilet mới tách nhau ra.

Một người vào †oilet nam, một người vào toilet nữ.

Tô Nhược Hân rề rà.

Bằng cách này, khi cô ra ngoài, chắc chắn Cận Liễm nhanh nhẹn hơn cô có thể sẽ quay lại trước rồi.

Cô sẽ không cần phải thấy bức bối khi ở bên cạnh anh ta.

Cô không chịu được.

Thật sự không chịu được nữa.

Hễ thấy Cận Liễm là trong đầu cô chỉ toàn là Durex, cô hết thuốc chữa rồi.

Kết quả, Tô Nhược Hân nấn ná khoảng năm, sáu phút, khi cô chậm rãi đi ra thì thấy Cận Liễm đang đứng dựa vào tường bên ngoài toilet, dù đang cúi đầu lướt di động nhưng không cần hỏi cũng biết anh ta đang chờ cô ra ngoài rồi cùng nhau quay về phòng VỊP..

Tô Nhược Hân cúi gằm cái đầu nhỏ: “Cận Liễm, đi thôi.”

Cô không dám nhìn anh ta.

Cận Liễm đang lướt dòng thời gian, nhìn vào trạng thái trước kia Tô Nhược Hân đã đăng mà ngẩn người.

Chuyện cô muốn mua quà anh đã sớm biết, cũng đã sớm trả lời.

Bây giờ mới nhận ra hai gói Durex đó rất có thể là quà mà Tô Nhược Hân đã mua.

Nhưng đương nhiên, không phải tặng cho anh ta.

Cận Liễm đứng thẳng người dậy, lần này anh ta đi phía trước còn Tô Nhược Hân theo sau y như một cô nàng fan girl bé nhỏ, như một người hầu nhỏ.

Tô Nhược Hân cúi đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Cận Liễm.

Thấy sắp đến gần phòng VIP, đột nhiên Cận Liễm dừng lại, đứng đó quay lưng về phía Tô Nhược Hân: “Mèo Ragdoll tặng cho ai?”

“Tặng Đoạn Kiều Mạch.” Tô Nhược Hân vô thức trả lời Cận Liễm, đồng thời cũng theo thói quen đi về phía trước, nhưng “bụp” một tiếng, Tô Nhược Hân đang cúi đầu bước đi bỗng va vào người Cận Liễm.

Cứng quá đi mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 998


Chương 998

Bị va một cái khiến mắt cô hoa cả lên: “Anh… Sao anh lại dừng lại?”

Cận Liễm không đáp mà hỏi tiếp: “Vậy hai món đồ chơi kia thì sao?”

“Một cái của Chúc Hứa một cái của Đoạn Thế Kiệt, mua cho hai bạn nhỏ hai món đồ chơi.” Tô Nhược Hân vừa xoa trán vừa khẽ trả lời, không dám phàn nàn người đàn ông này đã làm đau cô bị đụng đau điếng.

“Chỉ có những người bạn nhỏ thôi sao?” Cận Liễm lại hỏi một câu.

“Ừm… Đúng vậy.” Câu trả lời này có hơi chột dạ, nhưng Tô Nhược Hân không dám có câu trả lời nào khác.

Nếu để Cận Liễm biết thật ra cô còn mua Durex cho Hạ Thiên Tường, chắc chắn cô sẽ cực kì thê thảm.

Cận Liễm và Hạ Thiên Tường trước giờ không hợp nhau, hai người đàn ông này đang ở mức nhìn nhau thấy ngứa mắt, không anh nào thua anh nào.

Chẳng qua, chắc cô không nói Cận Liễm cũng có thể đoán được hai gói Durex kia là cô mua cho ai nhỉ.

Anh ta nói mình đã bỏ vào ba lô của cô khiến người khác tin, nhưng không thể có chuyện anh ta tự mình nói lâu dần rồi cũng tự mình tin luôn được.

Anh ta làm thế vì thể diện của cô, cô biết.

Cận Liễm dừng lại một lúc nhưng cũng nhanh chóng bước vào phòng.

Mà khi hai người cứ vậy rời đi mấy phút đồng hồ thì trên ăn đã lên bảy, tám món, đồ ăn được lên rất nhanh, đây là ưu điểm của việc đặt món trước.

Nhược điểm là nếu đặt sớm, thì những người đến sau không thể gọi thêm món mới, bởi vì đã đặt rất nhiều rồi.

Động đũa thôi.

Tô Nhược Hân vốn tưởng rằng trên bàn chỉ có bảy tám món ăn, nhưng trong nháy mắt lại dọn lên thêm rất nhiều món ăn, cô vô thức đếm, chính xác là hai mươi món không hơn không kém.

Và mỗi món ăn đều được Mạc Tử Đơn chọn lựa kỹ càng, món nào cũng bắt mắt, món nào cũng ngon.

Nếm thử một miếng, hương vị thật sự rất ngon.

“Cậu Cận, cậu có muốn gọi thêm mấy món cậu thích ăn không?” Mạc Tử Đơn khách sáo hỏi Cận Liễm.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Không cần đâu, những món này tôi đều thích cả, ba người ăn hai mươi món là đã rất nhiều rồi.”

“Không nhiều không nhiều, đây là tôi cảm ơn cô nhóc Tô mà thôi, nếu hôm nay không có cô ấy, đời này của Mạc Tử Đơn tôi chỉ sợ sẽ bị vu oan vĩnh viễn không thể vực dậy, nào, nhóc Tô, ông kính cháu một ly”

“Chuyện nhỏ thôi ạ, hơn nữa hiện tại cháu là y tá thực tập trong phòng khám của ông, thân làm một y tá của phòng khám có thể phục vụ cho bác sĩ Mạc là vinh hạnh của cháu.” Mạc Tử Đơn cầm rượu trong tay, trong khi Tô Nhược Hân lại cầm lấy nước dừa nóng đầy tràn mà Cận Liễm đã đích thân rót cho cô.

Mạc Tử Đơn vẫn còn xúc động: “Chuyện hôm nay không phải người bình thường muốn giúp là có thể giúp được, hôm nay cũng nhờ cháu đến phòng khám làm việc, nếu không Vũ Hạ Hàn kia chắc chắn đã đập nát bảng hiệu của phòng khám rồi.”

Tô Nhược Hân nhớ lại dáng vẻ của Vũ Hạ Hàn lúc đó, không khỏi bật cười: “Anh ta là kẻ nói năng chua ngoa nhưng có trái tim đậu hũ, ông đừng để ý, bây giờ không sao là tốt rồi.”

“Ơ kìa, bác sĩ Mạc, hóa ra ông nợ ân tình của Nhược Hân nên mới mời cô ấy ăn cơm sao?”

“Cũng không thể nói như vậy, cho dù không có chuyện hôm nay thì tôi cũng nên mời cô nhóc Tô ăn cơm, vì cô nhóc Tô rất xứng đáng.” Biểu hiện hôm nay của Tô Nhược Hân không chỉ dừng ở mức am hiểu y thuật cùng dược lý, mà còn bởi vì cô rất bình tĩnh khi đối mặt với hỗn loạn, cuối cùng cũng thành công trong việc rửa sạch oan ức cho ông ta.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 999


Chương 999

Tô Nhược Hân nhìn Mạc Tư Đơn: “Đây là những lời ông nói đấy nhé, sau này mỗi cuối tuần khi khám bệnh xong phải mời cháu ăn cơm, không được nói xạo đâu đấy.”

“Được thôi.” Mạc Tử Đơn thoải mái đồng ý, bây giờ đừng nói là mỗi tuần mời Tô Nhược Hân một lần, mà mỗi ngày đều mời cũng chẳng thành vấn đề.

Chỉ dựa vào chuyện Tô Nhược Hân tìm ra nguyên nhân cái chết của ông cụ Vũ ngày hôm nay và trả lại sự trong sạch cho ông ta, thì lợi ích kinh tế mang đến sau này sẽ là vô giá.

Ông ta lại có thể tiếp tục hành nghề y và mở phòng khám.

Phòng khám chính là con gà đẻ trứng vàng của ông ta.

“Cận Liễm, nghe thấy rồi chứ, sau này muốn ăn như vậy, trong mắt ông ta cô gái nhỏ chính là một sự tồn tại vô cùng hoàn hảo.

Dường như không có người đàn ông nào xứng với cô.

Cận Liễm không được, Hạ Thiên Tường cũng không được.

Nhưng lựa chọn của cô gái nhỏ thế nào là việc riêng của cô ấy, thực sự ông ta không tiện can thiệp vào cảm xúc cá nhân của Tô Nhược Hân.

“Bác sĩ Mạc, Nhược Hân luôn làm việc cho ông thế này, ông có biết ngượng không?” Kết quả là trong khi ăn, Mạc Tử Đơn không hề thắc mắc về tình cảm của Cận Liễm dành cho Tô Nhược Hân, mà Cận Liễm lại ngờ vực Mạc Từ Đơn bóc lột người làm thuê là Tô Nhược Hân.

Mạc Tử Đơn lấy tay lau mồ hôi: “Chuyện này là do Nhược Hân tự… Tự nguyện.”

Chính Tô Nhược Hân muốn đến thực tập ở chỗ của ông ta, cũng chẳng cần mức lương cao, ông ta đâu còn cách nào khác, ông ta không khuyên bảo được, càng không kiểm soát được cô.

Làm tổ tông thì nên được cung phụng, ông ta nào dám làm gì.

Tô Nhược Hân vươn tay giật nhẹ góc áo của Cận Liễm: “Là do em tự nguyện, anh đừng trách bác sĩ Mạc, chuyện không liên quan đến ông ấy.”

“Ừm, Nhược Hân tình nguyện là chuyện của cô ấy, vậy ông cũng không thể để Nhược Hân nói thế nào thì thế đấy, người lớn rồi hẳn cũng có năng lực phân tích vấn đề nhỉ. Nhược Hân làm một y tá thì ấm ức quá, tôi có ý kiến.”

Mạc Tử Đơn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Vậy… Vậy thì cho cô ấy làm giám đốc phòng khám được…

Được không?”

“Hình như không ổn lắm.” Mạc Tử Đơn nói xong, Cận Liễm gắp một miếng thịt gà thái hạt lựu cho vào miệng với vẻ mặt hoàn toàn bất mãn.

“Hay là tôi mở một bệnh viện, mời Nhược Hân làm viện trưởng?” Mạc Tử Đơn thật sự suy nghĩ khá nghiêm túc, chuyện này tuyệt đối có thể thực hiện được, đây vẫn luôn là suy nghĩ của ông ta nhưng Tô Nhược Hân từ trước đến giờ đều không đồng ý.

Bây giờ nếu có Cận Liễm tham gia vào, có Cận Liễm trợ giúp khuyên nhủ Tô Nhược Hân thì có lẽ cô sẽ đồng ý.

Đối với ông ta chuyện này là một chuyện tốt.

Ông ta chỉ ước sao phòng khám và bệnh viện của mình đều có liên quan đến Tô Nhược Hân.

Với kỹ năng y khoa siêu phàm của Tô Nhược Hân, chỉ cần những phòng khám và bệnh viện có dính dáng mối quan hệ lãnh đạo với cô, thì đều được nâng lên một cấp bậc cao hơn.

“Tàm tạm thôi.” Cuối cùng, Cận Liễm chỉ đưa ra một đánh giá tàm tạm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1000


Chương 1000

Mồ hôi lạnh trên trán Mạc Tử Đơn ngày càng dày hơn: “Hay là, đợi sau này tôi mở một chuỗi bệnh viện thì mời Nhược Hân đến làm chủ tịch?” Tự ông ta làm chủ tịch thì được, đổi thành người khác làm chủ tịch thì ông ta không phục, nhưng nếu Nhược Hân làm chủ tịch của chuỗi bệnh viện thì ông ta phục, rất phục.

“Như thế còn tạm được, chúng ta có thể bắt đầu triển khai, tiền vốn cứ tìm thư ký của tôi sắp xếp giải quyết là được.” Anh ta là người ngoài ngành nếu muốn xây bệnh viện thì vẫn cần Mạc Tử Đơn dẫn dắt để chuyên môn hơn.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân hôm nay há ra thành hình chữ O lần thứ hai, bàn tay vốn đang giật giật góc áo của Cận Liễm đột nhiên buông ra, sau đó thẳng tay đánh anh ta: “Cận Liễm, em không cần anh đầu tư, cũng không cần bác sĩ Mạc đầu tư.

Bây giờ em còn nhỏ, tại sao em phải làm công việc quản lý chuỗi bệnh viện nặng nhọc như vậy. Nhiệm vụ hiện tại của em là đi học đại học, những chuyện khác đợi em tốt nghiệp đại học làm nghiên cứu sinh rồi nói tiếp không được sao?”

Cận Liễm im lặng.

Mạc Tử Đơn nhìn Cận Liễm im lặng.

Bởi vì Tô Nhược Hân nói rất đúng.

Quả thật cô vẫn còn nhỏ.

Đối với một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, việc gánh vác cả chuỗi bệnh viện trên vai quả thực quá nặng nề.

Bầu không khí trong ghế lô vì sự im lặng của Cận Liễm mà hơi áp lực.

Tuy nhiên, ngay sau đó, anh ta nâng ly rượu lên tự rót cho mình một ly, hướng về phía Tô Nhược Hân và Mạc Tử Đơn: “Tôi nghĩ kỹ rồi, Nhược Hân nói rất đúng, nhiệm vụ của cô ấy bây giờ là học tập và tận hưởng cuộc sống đại học tốt đẹp. Ừm, tôi ủng hộ cô ấy, nhưng chuyện về chuỗi bệnh viện này vẫn có thể lên kế hoạch trước, vị trí của bệnh viện, dự toán kinh phí đầu tư và những thứ tỉnh tinh có thể bố trí trước được rồi.”

…” Tô Nhược Hân muốn bóp chết Cận Liễm, vậy là anh ta vẫn chưa từ bỏ, bây giờ anh ta đã bắt đầu chuẩn bị cho công việc sau khi tốt nghiệp thạc sĩ của cô rồi ư?

“Nhược Hân, mẹ anh là mẹ đỡ đầu của em, cho nên anh phải giúp em hoạch định tương lai, chỉ là lên kế hoạch mà thôi, đợi sau khi em học hành thành tài, nếu em không muốn kinh doanh lĩnh vực này cũng không sao cả, cùng lắm thì giao tất cả các phòng khám hoặc bệnh viện đã quy hoạch xong cho bác sĩ Mạc, dù sao cũng không hề lãng phí, quyết định như vậy đi, khi em muốn thì đến tiếp quản lúc nào cũng được.”

..” Tô Nhược Hân sửng sốt, vậy nên dù cô có đồng ý hay không, Cận Liễm đều khăng khăng làm theo ý mình phải sớm gầy dựng sự nghiệp giúp cô cho bằng được…

Đột nhiên, cô nhớ tới phòng khám mà Hạ Thiên Tường tặng cho cô, rõ ràng là một bệnh viện nhỏ.

Bắt đầu từ khi nào Cận Liễm và Hạ Thiên Tường ngày càng giống nhau vậy.

Đều là kiểu đôi lời không hợp thì sẽ tặng bệnh viện cho cô.

Chỉ có điều, Cận Liễm bắt đầu lập kế hoạch từ bây giờ, từng bước từng bước biến nó trở nên lớn hơn và trở thành một chuỗi bệnh viện hùng mạnh dành cho cô.

Còn Hạ Thiên Tường, anh đã xây xong bệnh viện nhỏ cho cô rồi.

Bây giờ chỉ cần thông báo tuyển dụng nhân viên là có thể vào làm việc.

Tô Nhược Hân nhíu mày nhìn Cận Liễm: “Cận Liễm, em thật sự không cần”

“Cũng không bảo em cần bây giờ, chỉ là vạch kế hoạch mà thôi, đã nói rồi, tương lai nếu em không cần anh sẽ đưa cho bác sĩ Mạc, anh đã tìm được đường lui nên chuyện này em không cần nhọc lòng.

Em chỉ cần biết răng, chỉ cần em muốn quản lý một bệnh viện thì lúc nào cũng có sẵn, bệnh viện vẫn luôn ở đó, chỉ chờ em đến quản lý mà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1001


Chương 1001

Tính toán này của Cận Liễm Mạc Tử Đơn cũng không còn lý do gì để từ chối.

Bởi vì Cận Liễm làm những điều này hoàn toàn là vì muốn tốt cho Tô Nhược Hân, và người thứ hai có lợi chính là ông ta.

Vì Tô Nhược Hân, ông ta từ chối cũng không hay.

Vì chính mình, ông ta từ chối thì có vẻ hơi già mồm.

Xét cho cùng, Cận Liễm thậm chí không cần ông †a đóng góp tiền, ông ta chỉ cần cố gắng là được, đối với ông ta mà nói đây là việc làm ăn buôn một lãi mười.

“Cậu Cận thích là được.” Tô Nhược Hân thật may mắn khi có một người anh trai như Cận Liễm.

Tô Nhược Hân không quản lý được Cận Liễm, nhưng quản được Mạc Tử Đơn, bèn nghiêm khắc nhìn Mạc Tử Đơn: “Bác sĩ Mạc, ông không được phép cùng một giuộc với anh trai cháu, cháu nói không cần là không cần.” Hạ Thiên Tường đưa cho cô một thứ tên là “phòng khám’ cô còn chẳng biết phải xử lý thế nào đây, giờ lại nhiều thêm một cái làm cô càng nhức đầu.

“Nhóc Tô à, chuyện này… Chuyện này có vẻ không phải chuyện của ông, từ đầu đến cuối ông không cần xuất vốn mà, trừ phi cuối cùng cháu thật sự không muốn ông mới có thể thay cậu Cận khắc phục hậu quả.” Mạc Tử Đơn vô cùng oan ức mà nói.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, Mạc Tử Đơn nói đúng, nói đến cùng thì đều là Cận Liễm khăng khăng làm theo ý mình.

Mạc Tử Đơn là một bác sĩ, quả thực ông ta không quản lý được Cận Liễm.

“Cận Liễm, anh có thể bỏ ý nghĩ này của mình đi được không?” Cô không kìm lòng được muốn khuyên thêm lần nữa.

Cô thật sự không muốn mở phòng khám hay bệnh viện gì cả.

Cô không có nhiều sức lực như vậy.

Hơn nữa, cô cảm thấy năng lực hiện tại của mình còn hạn chế, mẹ Mỹ Lan bị ung thư vú và cái chết của cha Vũ Hạ Hàn, tất cả những ca đó đều do cô có lòng mà không có khả năng, cho nên cô cảm thấy năng lực y khoa của mình còn lâu mới có thể tự gồng gánh hết một lĩnh vực.

Thế nên chỉ sau khi hoàn thành chương trình học từ đại học đến thạc sĩ mới có thể đánh giá lại bản thân.

Đến lúc đó, trình độ đủ tiêu chuẩn mở bệnh viện mới có kết quả.

“Anh đã nói bây giờ không liên quan đến em, là tự anh muốn mở bệnh viện thôi.” Cuối cùng, Cận Liễm uống một hớp rượu, dứt khoát bác bỏ lời Tô Nhược Hân ngay tại chỗ.

Điều này có nghĩa là anh ta có mở bệnh viện hay không cũng không liên quan gì đến cô.

Nhưng Tô Nhược Hân biết rằng nó có liên quan đến cô.

Anh ta mở ra, tất cả đều vì lo trước tính sau cho cô, vì tính toán cho tương lai của cô.

Nhưng bây giờ, để không tạo áp lực cho cô, anh ta chỉ nói thẳng rằng anh ta tự mình mở bệnh viện không liên quan gì đến cô.

“Cậu Cận muốn làm điều này cũng là vì lợi ích của nhân dân, tôi ủng hộ.” Mạc Tử Đơn kính Cận Liễm một ly rượu.

Sau đó hai người đàn ông một già một trẻ bắt đâu thảo luận về việc xây dựng bệnh viện trên bàn cơm.

Và thế là hoàn toàn gạt bỏ Tô Nhược Hân ra ngoài.

Nhưng rõ ràng Cận Liễm là một người ngoài ngành, Mạc Tử Đơn là người trong ngành, bây giờ Mạc Tử Đơn đang điều hành một chuỗi phòng khám, sự khác biệt giữa phòng khám và bệnh viện chính là quy mô lớn nhỏ.

Vì vậy nếu Mạc Tử Đơn thật sự mở bệnh viện, cái còn thiếu chính là địa điểm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom