Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1040


Chương 1040

Kết quả, không biết có phải do cô không nói đó là thứ gì hay không, mà sau đó Hạ Thiên Tường cũng không nhận ra được là gì, anh ném luôn lên trên giường.

Tất cả hành động đều giống y như những lần trước.

Không có bất kỳ thay đổi nào.

Mãi đến khi trong phòng yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Tô Nhược Hân cảm thấy chán nản.

Tô Nhược Hân tự kiểm điểm lại.

Có phải cô làm sai gì rồi hay không?

Hay là, không tắt đèn, anh nhìn thấy thì sẽ không vứt đi.

Thế nhưng không tắt đèn thì cô sẽ xấu hổ, rất xấu hổ.

Cho nên, không tắt đèn vẫn không thể làm.

Cho nên, có lẽ cô nên nói thẳng ra.

Như thế thì cho dù anh không nhìn rõ bất cứ thứ gì cũng hiểu được ý của cô.

Lần sau, cô nhất định phải cố gắng nói ra.

Đúng vậy, bọn họ vẫn còn nhiều lần.

Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.

Cứ an ủi mình như vậy, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ngủ thiếp đi.

Ngủ trên cánh tay của anh, không biết sau này ra sao.

Nghe tiếng hít thở đều đặn của người con gái, Hạ Thiên Tường nhặt thứ mềm mại trên giường kia lên, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân.

Vốn dĩ bởi vì sự buồn phiền vì vị khách không mời mà đến Trần Sang kia đã không còn, bởi vì, cô muốn cho anh tất cả đã chứng tỏ trong lòng cô có anh.

Nhưng có một số việc, cuối cùng anh vẫn không thể làm.

Thật sự không thể làm…

Lúc Tô Nhược Hân ngủ dậy, vị trí bên cạnh đã trống từ lâu.

Hạ Thiên Tường đã đến công ty.

Cô ôm đầu gối, ngẩn người nhìn cái bao mà mình đè lên kia.

Mềm mềm.

Chất lượng tốt nhất.

Có điều, Hạ Thiên Tường không dùng nó.

Nhưng mà sáng nay lúc anh thức dậy, chắc cũng không nhớ thứ cô nhét vào tay anh tối hôm qua chính là Durex nhỉ.

Bởi vì, đã bị cô nằm đè lên vì quá xấu hổ.

Cho dù anh có muốn nhìn, cũng phải đúng lúc ở trước mặt anh, anh có thể nhìn thấy được mới đúng.

Tô Nhược Hân vùi khuôn mặt nhỏ vào đầu gối, cả người ngẩn ngơ.

Rõ ràng Hạ Thiên Tường làm được.

Nhưng buổi tối hôm qua, cô không chắc có phải anh biết thứ cô đưa anh cái gì, là vốn dĩ không có ý định làm tới bước đó…

Hay là, vốn dĩ anh không thể có hứng thú với cô?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1041


Chương 1041

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân lấy điện thoại ra, vào một diễn đàn tám chuyện, đăng kí một tài khoản mới, lập tức đăng một bài.

Người đàn ông làm tất cả trừ bước cuối cùng, cuối cùng sau khi người phụ nữ đưa Durex vẫn có kết quả như vậy, đây là do người đàn ông đó chê người phụ nữ không đủ xinh đẹp, không đủ quyến rũ sao? Hay là người đàn ông có vướng mắc gì trong lòng?

Cô muốn biết từng câu trả lời trên này.

Cô muốn phân tích đáp án mà người từng trải đưa ra, sau đó xác định Hạ Thiên Tường có vướng mắc trong lòng hay là bởi vì anh đã biết mình không còn sống lâu trên đời, mà kiên quyết giữ vững ranh giới cuối cùng vì cô, để sau khi anh không còn, cô có thể gả cho người đàn ông khác một cách sạch sẽ và hạnh phúc.

trước mặt anh, anh có thể nhìn thấy được mới đúng.

Tô Nhược Hân vùi khuôn mặt nhỏ vào đầu gối, cả người ngẩn ngơ.

Rõ ràng Hạ Thiên Tường làm được.

Nhưng buổi tối hôm qua, cô không chắc có phải anh biết thứ cô đưa anh cái gì, là vốn dĩ không có ý định làm tới bước đó…

Hay là, vốn dĩ anh không thể có hứng thú với cô?

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân lấy điện thoại ra, vào một diễn đàn tám chuyện, đăng kí một tài khoản mới, lập tức đăng một bài.

Người đàn ông làm tất cả trừ bước cuối cùng, cuối cùng sau khi người phụ nữ đưa Durex vẫn có kết quả như vậy, đây là do người đàn ông đó chê người phụ nữ không đủ xinh đẹp, không đủ quyến rũ sao? Hay là người đàn ông có vướng mắc gì trong lòng?

Cô muốn biết từng câu trả lời trên này.

Cô muốn phân tích đáp án mà người từng trải đưa ra, sau đó xác định Hạ Thiên Tường có vướng mắc trong lòng hay là bởi vì anh đã biết mình không còn sống lâu trên đời, mà kiên quyết giữ vững ranh giới cuối cùng vì cô, để sau khi anh không còn, cô có thể gả cho người đàn ông khác một cách sạch sẽ và hạnh phúc.

Áo ngủ tình thú, đây là thứ không thể thiếu, sau đó mặc vào lắc vài vòng trước mặt người đàn ông, tôi cá chắc anh ta sẽ sục sôi nhiệt huyết, dùng luôn thứ đó.

Thật ra loại chướng ngại tâm lý này rất dễ trị, chỉ cần người phụ nữ đủ chủ động, không có người đàn ông nào là Liễu Hạ Huệ, là thánh cả…

Suốt một giờ đồng hồ, Tô Nhược Hân liên tục lướt điện thoại mà chưa từng di chuyển.

Gô vẫn luôn đọc từng câu phản hồi một.

Cô trực tiếp từ bỏ chuyện phẫu thuật thẩm mỹ.

Cô thấy vẻ ngoài của mình xem như cũng được.

Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy phẫu thuật thẩm mỹ quá giả tạo.

Nhìn những thứ giả tạo rất ngán ngẩm.

Lần đó cô cùng Hạ Thiên Tường đi ăn vặt, ở trong quán ăn vặt, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người phụ nữ đi lại quyến rũ anh đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Hạ Thiên Tường không thích con gái phẫu thuật thẩm mỹ.

Nếu cô phẫu thuật thì sẽ phản tác dụng.

Không cần phẫu thuật thẩm mỹ, trang điểm một chút cũng được, dùng nước hoa cũng được, thậm chí mặt đồ lót gợi cảm cũng có thể chấp nhận được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1042


Chương 1042

Nhưng để làm được điều đó thì cô cần phải đi mua sắm trước.

Đúng vậy, mỹ phẩm trong tay cô chỉ là loại đơn giản nhất, không có chì kẻ mày, son môi, má hồng hay những thứ linh tinh các loại.

Nước hoa cũng không có.

Về phần đồ lót gợi cảm thì càng không có.

Nghĩ đến đồ lót gợi cảm, Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn, hơi gầy của mình.

Những nơi nên phát triển thì lại không phát triển bao nhiêu.

Đột nhiên cô nghĩ đến, có phải bởi vì nơi nào đó của cô không đủ lớn cho nên Hạ Thiên Tường mới…

Nhưng cô vẫn còn trẻ mà.

Gô còn có thể lớn hơn nữa…

Nghĩ đến điều này, Tô Nhược Hân cảm thấy chột đạ.

Cô định ăn xong bữa sáng sẽ ra ngoài mua, mua, mua.

Cô đang nghĩ tự mình nấu một gói mì để giải quyết bữa sáng thì thấy đủ loại đồ ăn sáng bày đầy trên bàn ăn, rất phong phú.

Cô đưa tay chạm thử thấy vẫn còn ấm.

Đúng vậy, điều hòa trong phòng ăn không được bật, mùa hè ở thành phố T rất nóng, đồ ăn nóng để rất lâu cũng sẽ không nguội.

Tô Nhược Hân ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn uống ngon lành.

Là tay nghề của Hạ Thiên Tường.

Gần đây cô cũng tự mình nấu cơm nên biết cho dù cùng loại nguyên liệu nhưng những người khác nhau sẽ nấu ra những hương vị hoàn toàn không giống nhau.

Đồ ăn chị Chiêm nấu khác với đồ ăn mà cô và Hạ Thiên Tường nấu.

Chị Chiêm nấu ăn rất ngon.

Nhưng cô càng thích món mà Hạ Thiên Tường nấu hơn.

Tuy là lính mới nhưng anh rất thông minh, cái gì đến tay anh cũng vậy, chỉ cần anh muốn học là sẽ học được.

Ăn món mà anh nấu trước, sự lãng phí đồ đạc này nọ của tối hôm qua lặng lẽ tan thành mây khói, vậy mà lại có thể không tức giận.

Chắc anh không nhìn thấy thứ mà cô tặng anh, cho nên mới không dùng đến.

Cô không nên nghĩ đến những khả năng lộn xộn đó.

Gô vẫn luôn biết Hạ Thiên Tường tốt với cô thế nào.

Cho nên, anh sẽ không ghét bỏ cô.

Cho nên, anh vẫn vì bốn chữ “sống không bằng chết” kia.

Nghĩ đến bốn chữ này, tâm trạng Tô Nhược Hân đột nhiên lại không ổn.

Ăn gì cũng không ngon nữa.

Đặt bát cơm và đũa xuống, chống cằm lên khuỷu tay, ngẩn ngơ nhìn bao nhiêu đồ ăn sáng chưa ăn nhưng không thể ăn nổi nữa, tâm trạng Tô Nhược Hân buồn bực.

Cô vẫn muốn thử lại một lần nữa.

Lần này, cô phải trang điểm, phải xịt nước hoa, còn muốn thay đồ lót gợi cảm.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1043


Chương 1043

Cô muốn làm hết những điều có thể làm, sau đó nếu anh vẫn không chạm đến cô thì từ này về sau, cô sẽ mất hết hy vọng.

Chỉ cần chú ý đến những thay đổi trên cơ thể anh là được rồi.

Những thứ cô có thể làm cho anh cũng chỉ có như thế.

Dọn đẹp bàn ăn xong, Tô Nhược Hân thay quần áo, đeo ba lô rồi mở cửa, đang định ra ngoài mua đồ thì kết quả, chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã giật mình: “Các cô…

Một nhóm người đang đứng thành hai hàng ở ngoài hành lang bên ngoài căn hộ của cô.

Tất cả đều là đồng nghiệp trong phòng khám.

Đều là những người mà cô quen biết và thân thuộc.

Và đứng ở phía trước là Tiểu Điền.

“Tô Nhược Hân, chúng tôi đến đón cô về thực tập ở phòng khám”

“Đúng, theo chúng tôi trở về đi, mới có một đêm thôi mà mọi người đều nhớ cô rồi.”

“Nếu cô không quay về, tất cả mọi người đều không có tâm trạng làm việc nữa.”

“Tô Nhược Hân, bác sĩ Giang đã thăng chức thành phó giám đốc rồi, nhưng anh ấy sẽ sớm trở thành giám đốc của phòng khám chúng ta thôi. Giám đốc Ngô bị sa thải, giám đốc Vương sẽ nhanh chóng thuyên chuyển đến làm việc ở phòng khám mới.”

“Đồ của Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An đã sớm bị ném ra khỏi phòng khám của chúng ta rồi. Chúng tôi đảm bảo sau khi cô quay về, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy người hoặc đồ vật mà cô không thích, chắc chắn sẽ không có.”

“Cô biết không, tối hôm qua, bác sĩ Mạc đã vạch trần rất nhiều chuyện về Ngô Dịch An. Hóa ra thuốc men và trang thiết bị trong phòng khám của chúng †a đều là do công nhân bốc vác chỉ trả, kết quả, tất cả đều bị giám đốc Ngô cắt xén, ông ta đúng là mặt người dạ thú.”

“Tôi nói cho cô hay, cô cũng không phải là người đầu tiên bị ép buộc phải chuyển thuốc và thiết bị.

Mỗi điều dưỡng trong khoa cấp cứu chúng ta đều từng chuyển đi, không chuyển không được, nếu không chuyển thì người phụ nữ xấu xa Mạnh Tiệp Dư kia sẽ gây rắc rối cho chúng tôi.”

“Bây giờ bác sĩ Giang đảm nhiệm chức giám đốc rồi, tối hôm qua anh ấy tuyên bố sẽ loại bỏ lần lượt những thói hư tật xấu trước kia, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như ngày hôm qua nữa.”

“Tô Nhược Hân, theo chúng tôi quay về đi.”

Sau đó, mấy cô điều dưỡng không hề phân bua mà lôi léo Tô Nhược Hân đi.

Tô Nhược Hân chớp mắt: ‘Việc này, tôi… hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày có được không?” Gô còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải hoàn thành, đó chính là phải tóm lấy Hạ Thiên Tường hoàn toàn, mặc dù có chút khó khăn nhưng không thử thì cô không cam lòng.

“Nghỉ ngơi một ngày có nghĩa là hôm nay cô không đến phòng khám làm việc, sau đó ngày mai cô sẽ đến phòng khám đúng không?” Điều dưỡng Tiểu Điền dè dặt hỏi, sợ Tô Nhược Hân sẽ đưa ra câu trả lời mà cô ta không mong muốn.

“Ừ” Thấy đồng nghiệp lo lắng cô không quay về như vậy, Tô Nhược Hân cũng không muốn thừa nước đục thả câu khiến các cô ấy lo lắng nữa.

Thật ra cô cũng rất thích phòng khám này.

Đại đa số đồng nghiệp trong phòng khám đều tốt, chỉ có vài người xấu xa như Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1044


Chương 1044

Cô tin rằng bây giờ đổi thành bác sĩ Giang làm giám đốc thì tất cả mọi thứ sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.

Vả lại, cô vốn cũng không định nói đi là đi liền.

Cô cũng bị ép buộc phải rời khỏi cương vị làm việc.

Sớm hay muộn thì cũng sẽ quay về.

“Tốt quá, Tô Nhược Hân, tôi yêu cô.” Điều dưỡng Tiểu Điền nghe thấy câu trả lời của cô thì lập tức ôm chặt lấy cô.

Sau đó, những điều dưỡng khác cũng làm theo, một lúc sau, tất cả đều ôm chầm lấy Tô Nhược Hân một lần, sau đó mới buông cô ra, nói: “Vậy đi, cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày mai nhất định phải đến phòng khám đó.”

“Biết rồi” Tô Nhược Hân gật đầu cười.

Nếu không phải hôm nay muốn mua, mua, mua thì cô đã đến thẳng phòng khám rồi.

Nhưng mà cô vẫn cho rằng nên mua về dùng thử một lần cũng được, như vậy sẽ biết kết quả ngay, cuối cùng nên thế nào thì như thế đó, cũng sẽ thoải mái hơn.

Kết quả, khi cô cùng đồng nghiệp xuống tầng, Tô Nhược Hân lại chết lặng thêm một lần nữa.

Chỉ thấy trước tòa nhà, một dãy xe BMW màu đen đang xếp hàng ngay ngắn, mặc dù là X3 nhưng cũng có hơn chục chiếc, rất là ấn tượng.

“Đây…”

Khi Tô Nhược Hân đang cảm thấy hơi xấu hổ thì cửa xe trước mặt mở ra, Mạc Tử Đơn xuống xe: “Cô nhóc Tô, theo ông quay về đi, phòng khám của Mạc Tử Đơn ông thật sự không thể thiếu cháu được.”

Tô Nhược Hân há hốc mồm.

Đang là kỳ nghỉ hè nên rất nhiều học sinh không đến trường, tiểu học, trung học hay đại học đều có.

Sau đó còn có những cụ già dắt em bé đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Thấy có rất nhiều người vây xung quanh đoàn xe, dáng vẻ những người này chắc là đã đợi rất lâu rồi.

“Bác sĩ Mạc, ông đến đã lâu chưa?” Lẽ ra lúc này Mạc Tử Đơn đang khám bệnh mới đúng, nhưng ông †a lại có thể xuất hiện trước mặt cô.

“Không lâu, chỉ là bình thường đã đến giờ đi làm rồi, ông yêu cầu các cô ấy không được đánh thức cháu.”

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay cô dậy sớm.

Sau đó tâm trạng không tốt vì chuyện của Hạ Thiên Tường nên cô cũng không ăn nhiều bữa sáng.

Cho nên, đồng nghiệp đi làm lúc tám giờ cũng đã chờ cô cả tiếng đồng hồ.

Nếu để lâu hơn nữa thì cô sẽ rất xấu hổ.

“Bác sĩ Mạc, hôm nay cháu không muốn đến phòng khám ạ.”

“Cô nhóc Tô, ông biết hôm qua oan cho cháu rồi, cho nên hôm nay ông đặc biệt hủy lịch khám bệnh ở phòng khám, đặc biệt đến đây đón cháu quay về phòng khám. Nếu cháu không theo ông trở về, những bệnh nhân bị ông cho leo cây chắc chắn sẽ rất ghét cháu.”

Lúc bác sĩ Mạc nói những lời này, Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng có rất nhiều bệnh nhân xếp hàng chờ bác sĩ Mạc khám bệnh mỗi ngày: “Bác sĩ Mạc, ông lập tức quay lại phòng khám ngay bây giờ để khám bệnh đi.”

“Không, cháu không quay về thì ông sẽ không đi.”

Kết quả, Mạc Tử Đơn giống như một đứa trẻ, nhất định ép Tô Nhược Hân phải quay lại.

“Ừm, cháu chỉ không đến phòng khám hôm nay thôi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1045


Chương 1045

“Là có ý gì?” Mạc Tử Đơn tạm thời không phản ứng kịp bèn hỏi những điều dưỡng khác ý của Tô Nhược Hân là gì.

“Bác sĩ Mạc, lúc ở trên tầng Tô Nhược Hân đã nói hôm nay cô ấy muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai sẽ trở về thực tập ở phòng khám” Điều dưỡng Tiểu Điền ở bên cạnh giải thích hộ Tô Nhược Hân.

“Thật sao?” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì hai mắt sáng ngời.

“Vốn dĩ là thật, nhưng bây giờ cháu đổi ý rồi.” Tô Nhược Hân cũng trầm mặt xuống, hét lên một tiếng lạnh lùng.

“Cô nhóc Tô, cháu đây là…” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì lập tức mất bình tĩnh.

“Trừ khi ông lập tức rời khỏi nơi này bây giờ đến phòng khám khám cho những bệnh nhân muốn ông khám bệnh, nếu không, ngày mai cháu chắc chắn sẽ không về thực tập ở phòng khám của ông.” Tô Nhược Hân hung dữ nói.

“Được, được, được, tiểu tổ tông, giờ ông đồng ý cháu việc này, giờ ông đi ngay, như vậy đã được chưa?”

“Khi nào đến chỗ làm việc thì chụp ảnh gửi cháu, chứng minh ông thật sự đã đến đó.”

“Ông nhất định sẽ làm.” Mạc Tử Đơn quay người lên xe, thật ra ông ta cũng rất vội.

Dù sao, hôm nay bệnh nhân đã đến xếp hàng từ sáng sớm.

Họ đều là bệnh nhân cho nên bảo ông ta thật sự chẳng khó ngàng gì đến là rất khó.

Sau khi đợi ở đây một giờ, ông ta gần như phát điên mất rồi.

Quả thật, thói quen rất khó thay đổi.

Ông ta đã quen khám bệnh mỗi ngày rồi.

Thoáng cái liền thay đổi nên cảm thấy có cảm giác bối rối kỳ lạ.

Mạc Tử Đơn đi rồi, Tô Nhược Hân nhìn chăm chằm các đồng nghiệp lên hết xe BMW X3 này đến xe BMW X3 khác, đó chắc chắn là xe dành cho một người, rất oai phong.

Đoàn xe rầm rộ rời đi.

Cuối cùng đám đông cũng giải tán.

Chỉ có một vài cụ già tò mò vẫn cứ nhìn về phía cô và lẩm bẩm điều gì đó.

Chắc là đang đánh giá sự rầm rộ của đoàn xe vừa rồi.

Sau khi tiễn các đồng nghiệp đi, Tô Nhược Hân lên xe buýt.

Hôm nay là thứ sáu, đã qua giờ cao điểm buổi sáng, đây là lúc cô thích ngồi xe buýt nhất vì ít người.

Thật ra, cô muốn gọi cho Dương Mỹ Lan, nhưng vừa nghĩ đến những thứ cô muốn mua đều là vì Hạ Thiên Tường, nếu chuyện này truyền đến tai Dương Mỹ Lan thì khó tránh khỏi cô bạn hay thay đổi này sẽ trực tiếp lén lút nói cho Hạ Thiên Tường biết.

Như thế thì không bất ngờ nữa.

Nhưng vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.

Cô đang nghĩ đến Dương Mỹ Lan thì cậu ấy đã gọi đến đến rồi.

“Tô Nhược Hân, hôm nay có đi làm không? Tớ muốn đi mua sắm nhưng không có ai đi cùng.”

“Cậu có thể đi mua sắm cùng với dì mà” Tô Nhược Hân nhớ tới mẹ của Mỹ Lan thì cẩn thận đề nghị cậu ấy, như vậy đúng lúc có thể dành thời gian cho mẹ của cậu ấy.

Kết quả, Dương Mỹ Lan từ chối thẳng: “Nếu nói đi bộ với mẹ thì tớ không phản đối, nhưng mua sắm đồ thì chắc chắn là không được. Lúc trước tớ đã thử rồi, tớ và mẹ khác biệt thế hệ, hễ mà tớ thích cái gì là mẹ tớ không thích, mà mẹ tớ thích cái gì là tớ không thích. Kết quả là chưa kịp mua đã cãi nhau rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1046


Chương 1046

Tô Nhược Hân không nói nên lời: ‘Cậu muốn đi mua sắm ở đâu?”

“Honey, cậu đồng ý đi cùng tớ sao?” Dương Mỹ Lan xinh đẹp, có thể nghe ra tâm trạng của cậu ấy rất tốt từ giọng nói.

“Ừ, tớ đang ở trên xe buýt số 570.” Tô Nhược Hân đành phải ăn ngay nói thật.

“Ha ha, tớ biết xe buýt kia đi qua đường lớn Khải Hoàn. Ừm, cậu xuống xe chỗ đó đi, tớ lập tức qua luôn.” Dương Mỹ Lan cúp điện thoại.

Kết quả cuối cùng là Tô Nhược Hân vẫn tụ họp với Dưỡng Mỹ Lan.

“Cái gì, cậu muốn mua đồ trang điểm? Tô Nhược Hân, có phải lỗ tai của tớ bị bệnh nên nghe nhầm phải không? Cậu mau đến khám cho tớ đi.” Dương Mỹ Lan nói giống như phát hiện ra châu lục mới vậy.

Bị Dương Mỹ Lan chế nhạo như thế, Tô Nhược Hân xấu hổ cúi đầu giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái: “Cậu không nghe nhầm đâu, đúng là tớ muốn mua đồ trang điểm.”

Dương Mỹ Lan nhìn mặt Tô Nhược Hân một lúc: “Cậu xem, da cậu không cần dùng collagen mà đã căng bóng rồi, trơn mướt như thế, nhìn là thấy đẹp rồi. Tớ thấy cậu dùng đồ trang điểm ngược lại càng không thuần khiết, không đẹp đâu.”

“Tớ… tớ chỉ trang điểm nhẹ nhàng thôi, chỉ tô một lớp son màu môi, kẻ lông mày và đánh phấn mắt, v. v..’ Tô Nhược Hân nghĩ lại, cùng lắm cô chỉ làm những bước đó thôi.

“Không được, Tô Nhược Hân, cậu không thể tự trang điểm được, vẫn nên tìm thợ trang điểm cho cậu tham khảo một chút, nếu không thì sẽ đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Nếu trang điểm không đẹp thì chẳng phải trái lại sẽ mất công làm đi làm lại” Trang điểm đẹp có thể khiến người ta thêm rạng rỡ, trang điểm không đẹp sẽ làm người ta xấu đĩ, tuyệt đối không được làm ẩu.

Tô Nhược Hân chợt nhớ đến nhà tạo mẫu mà mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê giới thiệu cho mình lúc trước: “Tớ nhớ ra rồi, chờ mua xong đồ tớ sẽ dẫn cậu đến gặp một nhà tạo mẫu.”

“Wow wow, tớ nghe nói nhà tạo mẫu trông rất cao cấp, mau lên, chúng ta đi mua đi.” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đi vào cửa hàng mỹ phẩm.

Tô Nhược Hân không biết dùng đồ trang điểm thế nào nhưng cô ta thì có dùng.

Ai bảo cô ta không có được vẻ đẹp trời sinh như Tô Nhược Hân.

Cô ta cũng không xinh đẹp như Tô nhược Hân, cô †a chỉ là một cô gái khá ưa nhìn mà thôi.

Vì thế, khi Dương Mỹ Lan mua đồ thì Tô Nhược Hân chọn nước hoa.

Cô mở nắp ngửi thử thì là mùi nước hoa ly thoang thoảng như có như không.

Cô thích mùi hương thoang thoảng, những mùi nồng quá sẽ khiến cô muốn ói mỗi lần ngửi thấy.

Cô chọn xong thì đi chọn giúp Dương Mỹ Lan, sau đó phát hiện trong giỏ hàng của Dương Mỹ Lan đã gần đầy: “Trời ạ, sao mà cậu mua nhiều vậy?”

“Sắp đi báo danh ở trường đại học rồi, tớ định ở lại ký túc xá của trường nên sẽ thay mới hoàn toàn.

Những cái cũ thì có thể dùng ở nhà vào cuối tuần là được.”

Nghe Dương Mỹ Lan nói như vậy thì Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra cô cũng phải chuẩn bị đồ dùng hàng ngày để lên đại học.

Cũng may cô vẫn giữ những thứ cơ bản khi tốt nghiệp trường trung học, chỉ cần dọn sạch sang ký túc xá là được.

Đang nghĩ tới lên đại học còn cần mua thêm cái gì không thì cô chợt nghe thấy một tiếng hét ở kệ hàng nào đó bên cạnh: “Đây là cái quỷ gì vậy, cô mau nhìn xem, mặt của tôi rất ngứa, nổi rất nhiều mẩn đỏ, mặt của tôi tiêu rồi.”

Có lẽ là do thực tập ở phòng khám đã lâu.

Có lẽ là thi thoảng có đi chữa bệnh.

Vì vậy vừa nghe có người hô “mặt tôi hỏng rồi”, Tô Nhược Hân bèn chạy đến theo bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1047


Chương 1047

Sau đó cô nhìn thấy ở lối đi giữa hai hàng mỹ phẩm có một nhân viên bán hàng đang kiểm tra mặt cho một khách hàng: “Kỳ lạ, sao lại thế này chứ?

Trước khi đưa sản phẩm mới ra bán chúng tôi đã kiểm tra chứng nhận trước rồi, chất lượng tuyệt đối bảo đảm, không thể có chuyện chị vừa dùng đã nổi mẩn đỏ thế này được.”

“Hừ, giữa ban ngày ban mặt, mắt cô lại không mù, cô không nhìn thấy tôi vừa mới thoa lên đã nổi mẩn luôn đấy à? Kem nền này là hàng loại hai, các cô phải đền mặt cho tôi.”

“Không đâu, vết mẩn này không phải do kem nên.”

“Cái gì mà không phải, cô mà còn không thừa nhận là sản phẩm của các cô có vấn đề thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, tôi phải báo cáo với Hiệp hội Người tiêu dùng vạch trần chất lượng sản phẩm này của các cô, thực sự quá tệ.” Người phụ nữ nói xong thực sự lấy điện thoại ra.

Thấy sắp lớn chuyện, quản lý cửa hàng đi tới: “Thưa cô, cô xem thế này có được không, mặt cô nổi mẩn đỏ, bây giờ chúng tôi sẽ cử một nhân viên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, mọi chỉ phí đều do cửa hàng chúng tôi hoàn trả, có được không?”

“Thế phí tổn thất về tinh thần và lỡ dở công việc của tôi thì sao? Có phải bà cũng phải trả cho tôi không?”

“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Thấy người vây xem chỉ sợ chuyện không đủ lớn càng lúc càng đông, quản lý cửa hàng hoà nhã hỏi.

“Phí lỡ dở công việc ít nhất phải hai ngày, một ngày chín trăm, hai ngày một triệu tám.”

“Được”

“Còn phí tổn thất tinh thần thì không dễ tính, tôi sẽ đưa ra con số đại khái đi, tôi muốn sáu triệu.”

“Vậy tổng cộng là bảy triệu tám?” Quản lý cửa hàng không ngờ chỉ vì mặt dị ứng mà vị khách hàng này lại đòi nhiều tiền đến thế.

“Không đúng, còn chưa tính tiền thuốc men và các chỉ phí khác, tôi cũng không đòi nhiều, làm tròn mười tám triệu đi.”

“Thế này… Quản lý cửa hàng không chấp nhận được.

“Này, mọi người mau lại đây xem đi, không được mua mỹ phẩm ở cửa hàng này nhé, người này vừa dùng thử mặt đã nổi đầy vết đỏ, không biết có hết được không. Mọi người cẩn thận một chút, có thể không mua thì đừng mua nhà này, lầu hai có siêu thị mỹ phẩm mới khai trương đấy, chất lượng cũng là thượng hạng.”

Mọi người vừa nghe người này nói như vậy thì mong chờ hỏi: “Chỗ nào lầu hai vậy?”

Trung tâm thương mại này quá lớn, nếu ai đến đây lần đầu mà không có người dẫn đường thì đều sẽ bị lạc, vì vậy vừa nghe có cửa hàng chất lượng tốt, những người khác đều muốn đi xem thử.

“Ra khỏi thang máy rồi rẽ trái, đi về phía trước khoảng hơn hai trăm mét sẽ đến.” Người phụ nữ vừa giới thiệu cửa hàng mỹ phẩm khác cho mọi người nhiệt tình chỉ đường.

“Đi đi đi, tới cửa hàng mới xem thế nào, nghe nói ba ngày trước khai trương còn có phần thưởng lớn với ưu đãi lớn, lúc nấy trước khi vào tôi còn nhìn thấy tờ rơi quảng cáo nữa.”

Ba người phụ nữ một vở kịch, màn kịch mấy người phụ nữ cùng tung hứng với nhau cực kỳ náo nhiệt.

Thấy khách trong cửa hàng mình đã đi mất mấy người vì mấy người phụ nữ gây rối này, sắc mặt quản lý cửa hàng không được tốt lắm: “Được rồi, tôi đưa cho cô mười tám triệu, cô mau đi đi.” Mới một lúc mà đã mất mấy khách hàng, nếu còn tiếp tục gây sự thì họ sẽ lại mất thêm khách.

Còn cả danh tiếng nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1048


Chương 1048

“Ôi mặt tôi đau quá, tôi muốn hai mươi tư triệu.”

Thấy quản lý cửa hàng đồng ý đưa mười tám triệu nhanh quá, người phụ nữ lập tức đổi ý.

Quản lý sâm mặt: “Cô cố ý đúng không?”

Phản ứng của người phụ nữ này khiến người ta không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ.

“Hay là bà thử biến khuôn mặt mình thành giống như tôi xem bà có vui được không? Sao tôi lại cố ý được? Tôi đã bị sản phẩm của cửa hàng các bà làm hại người không ra người, ma không ra ma thế này rồi, mặt cũng đã đỏ hết lên rồi đây.” Người phụ nữ càng hét càng to, mục đích là để thu hút người khác nhìn lại đây rồi tiếp tục đòi hai mươi tư triệu tiền bồi thường.

“Vậy nếu tôi đưa cho cô hai mươi tư triệu có phải cô sẽ lại đòi tôi ba mươi triệu không? Người như cô đã không còn khiến người khác tin được nữa rồi.”

Quản lý cửa hàng cực kỳ nghi ngờ nhân phẩm của người phụ nữ này.

“Không, đưa cho tôi hai mươi tư triệu tôi sẽ lập tức đến bệnh viện khám mặt ngay, tôi lấy tiền để chữa bệnh chứ không phải để tìm việc khác.” Người phụ nữ tiếp tục đòi tiền như một lẽ đương nhiên.

Quản lý cửa hàng nhíu mày, cắn răng: “Đưa cho cô ta.

Sau đó nhân viên thu ngân bắt đầu đếm tiền.

Thấy hai mươi tư triệu gần được đưa ra, thấy người phụ nữ đưa tay ra chuẩn bị lấy, Tô Nhược Hân đột nhiên lên tiếng: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô ta không phải do mỹ phẩm của cửa hàng.”

Cô lên tiếng hơi bất ngờ, lại thêm âm lượng đủ để người xung quanh nghe thấy nên lập tức thu hút mọi người trong và ngoài cửa hàng đều nhìn lại.

“Cô… Cô nói linh tinh gì thế hả?” Người phụ kia kia vốn đã sắp nhận được hai mươi tư triệu, nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, nhân viên thu ngân đã bất giác cất tiền đi, sau đó cũng nhìn Tô Nhược Hân.

Hai mươi tư triệu đối với người giàu là con số nhỏ, nhưng đối với người bình thường thì nó là cả hai tháng tiền lương, thậm chí là ba tháng.

Vì vậy thực sự không ít.

Nhận được ánh mắt chất vấn muốn giết người của người phụ nữ, Tô Nhược Hân vẫn thờ ơ lên tiếng: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô không liên quan gì đến kem nền trên tay cô.”

“Hừ, mặt tôi thành ra thế này là do kem nền của cửa hàng này, khi tôi vào cửa hàng mặt vẫn bình thường, vừa thoa thử kem nền này lên thì mặt nổi mẩn, chẳng lẽ điều này vẫn không thể chứng minh là tôi dùng kem nền mới nổi mẩn sao?”

“Không thể.” Tô Nhược Hân yên lặng đứng ngoài đám đông, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.

“Cô nói không thể là không thể à, con nít con nôi nói năng lung tung, đúng là vô lý.” Người phụ nữ bắt đầu gào lên.

“Người vô lý là cô đấy, vết mẩn đỏ trên mặt cô chắc chắn có liên quan đến thứ gì đó đang được giấu trên người cô.”

“Cô giấu gì trên người hả?” Một nhân viên bán hàng nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì lập tức nhìn vào túi của người phụ nữ.

Từ túi áo khoác đến túi quần, cô ấy đã nhìn hết một lượt: “Để chúng tôi tìm thử đi.”

“Các cô không phải cảnh sát dựa vào đâu mà lục soát người tôi? Tôi không đồng ý.” Người phụ nữ ngửa cổ lên, giống như chim khổng tước cao ngạo nhìn người khác, dáng vẻ vênh váo hống hách như thể ai dám động đến cô ta là sẽ tới công chuyện ngay lập tức.

Cô ta hét lên như vậy, nhân viên bán hàng cũng không thể đè cô ta ra để soát người được.

Dù sao cũng là nhân viên cửa hàng, nếu thật sự không tìm được gì, chưa biết chừng người phụ nữ này sẽ càng thêm hống hách đòi thêm tiền bồi thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1049


Chương 1049

Vì vậy, một người do dự, hai người chần chừ, tuy nhân viên cửa hàng nghe Tô Nhược Hân nói thế thì đã nghi ngờ người phụ nữ này, nhưng việc không dám chắc chắn thì những người làm thuê như các cô bớt được việc nào hay việc đó.

Thấy vậy, Tô Nhược Hân cười lạnh lùng: “Để tôi.”

Cô ghét nhất loại người chuyên bắt nạt người hiền, sợ người cứng rắn để rồi gây sự như thế này.

Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là tới cửa hàng này để gây chuyện.

Chắc là kẻ lừa đảo mà cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương trên lầu cử tới cũng nên.

Mục đích chỉ có một, ở đây ồn ào ầm ï, vừa hay thu hút được khách hàng cho cửa hàng mỹ phẩm trên lầu.

Lần trước khi ở Trần Ký, ba người phụ nữ đưa ba đậu vào Trần Ký định ăn chùa uống chùa, sau này Phương Tấn báo cáo rằng mục đích của bọn họ là ăn chùa.

Mỗi lần trước khi ăn chùa sẽ có một người chuẩn bị trước để ăn vào bị đau bụng.

Mỗi ngày ba người này sẽ luân phiên, chỉ cần một người ra mặt là sau đó ngày nào cũng có thể ăn chùa uống chùa.

Dù sao bị tiêu chảy do ba đậu cũng không thành vấn đề, dẫu sao cũng đã được hưởng thụ.

Lần đó là ăn chùa, lần này thì khác.

Cô ghét nhất là loại này, mọi người thường nói có cạnh tranh mới có tiến bộ, cửa hàng trên lầu nên quảng cáo chất lượng sản phẩm tốt mà giá thành rẻ để thu hút khách chứ không phải chạy tới cửa hàng người khác chơi xấu làm mất khách của người ta, làm thế này quá thất đức.

Chỉ một thoáng đã suy nghĩ ra rất nhiều điều.

Nhưng Tô Nhược Hân còn chưa nói hết câu thì người đã di chuyển.

Khi người khác còn chưa nhìn rõ người lên tiếng là cô thì cô đã tới chỗ người phụ nữ nhanh như tên bắn, sau đó đưa tay vào túi áo của cô ta.

Tình cờ là túi áo cô đút tay vào lại ở vị trí vạt áo dưới.

“A… Cô định làm…”

Chỉ là khi người phụ nữ phản ứng lại, còn chưa hét hết câu thì đã thấy trong tay Tô Nhược Hân có thêm một chiếc lá, cô giơ cao nó lên: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô ta là do chiếc lá trong tay tôi gây nên, da cô †a dị ứng với loại lá này, vừa nãy trước khi thử kem nền chắc chắn cô ta đã âm thầm lấy chiếc lá này quệt qua mặt mình, sau đó thoa kem nền xong mặt cô ta sẽ nhanh chóng nổi nốt mẩn đỏ.”

Tô Nhược Hân nhanh chóng nói xong, lúc này quản lý cửa hàng đã há hốc mồm, bà thực sự không ngờ Tô Nhược Hân lại lợi hại như vậy, thậm chí còn †ìm được nguyên lý một cách rõ ràng.

“Thật sự chạm vào chiếc lá này là sẽ gây dị ứng da à?” Quản lý cửa hàng ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, chưa chắc chiếc lá này sẽ khiến da bị dị ứng, cô ta ăn nói lung tung là vì ghen ty tôi sắp được nhận hai mươi tư triệu mà tôi nên nhận được đấy.

Tô Nhược Hân cười khẩy: “Hay là bây giờ cô thử trên người đi, tôi thấy mặt cô đã thử và thành cái đầu heo rồi, vậy thì thử cổ đi.” Cô nói rồi cầm chiếc lá đi về phía người phụ nữ, vốn đã ở gần bây giờ trong nháy mắt, cô lại càng ở gần cô ta hơn.

Bây giờ cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được tới cổ của người phụ nữ.

“Cô… Cô tránh ra.” Người phụ nữ thấy Tô Nhược Hân cầm chiếc lá kia dí về cổ mình thì trở nên hoang mang.

“Nếu không phải chiếc lá này khiến mặt cô nổi mẩn đỏ thì cô hoảng sợ cái gì, thử một lần là có thể chứng minh được tôi nói dối ngay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1050


Chương 1050

“Để tôi thử.” Quản lý cửa hàng thấy người phụ nữ không phối hợp bèn tiến lên thử, như vậy dù rằng người bà nổi mẩn nhưng chí ít có thể vạch trần được bộ mặt thật của người phụ nữ này thì bà cũng chấp nhận.

Tô Nhược Hân không ngờ quản lý cửa hàng lại liều như vậy, để chứng minh sự thật mà không ngại tự mình thử.

Nhưng cô đã hiểu ra ngay lập tức, người ta có chức vị thì phải lo nghĩ tới nó, cửa hàng kinh doanh không tốt có quan hệ trực tiếp tới quản lý cửa hàng.

Nhưng Tô Nhược Hân lại nhìn bà ấy rồi lắc đầu: “Người bà không dị ứng với loại lá cây này.”

“Thật không? Để tôi thử xem.” Quản lý cửa hàng nói xong thì chủ động đặt mu bàn tay lên chiếc lá.

Bà còn cố ý ma sát trên chiếc lá, nhưng khi bỏ ra, mu bàn tay vẫn sạch sẽ làm gì có vết nổi mẩn, thật sự không có.

“Tôi đã nói là cô ta nói lung tung rồi mà, mọi người xem quản lý cửa hàng chạm vào chiếc lá đó có làm sao đâu, vậy nên mặt tôi thành ra thế này thật sự là do kem nền, không liên quan đến chiếc lá.”

Người phụ nữ thấy quản lý cửa hàng không sao thì lại trở nên kiêu ngạo.

Tô Nhược Hân cười lạnh nhìn sang: “Tôi nói rồi, cơ thể quản lý cửa hàng không dị ứng với loại lá này, nhưng những người khác ở đây cũng có người sẽ dị ứng giống như cô.”

“Tôi cũng không dị ứng.” Người phụ nữ kiên quyết không thừa nhận, nhưng phản ứng không muốn chạm vào chiếc lá này lại là thật.

Chỉ là cô ta đang cố gắng không thể hiện ra mà thôi.

“Mỹ Lan, cậu thử giúp được không?” Tô Nhược Hân cười đề nghị.

“Tớ… Tớ dị ứng với loại lá này?” Dương Mỹ Lan vẫn luôn ở bên cạnh quay quá trình Tô Nhược Hân dùng kiến thức trong đầu để vạch trần kẻ xấu, đang tập trung quay thì bị Tô Nhược Hân gọi tên.

“Đúng”

“Muốn tớ đồng ý với cậu cũng được, nhưng nếu da tớ dị ứng, cũng nổi mẩn đỏ khó coi thì cậu phải phụ trách chữa cho tớ đấy.” Dương Mỹ Lan nói điều kiện trước.

“Yên tâm, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.” Tô Nhược Hân chỉ cần Dương Mỹ Lan đồng ý, sau đó thử xuất hiện nốt mẩn đỏ để vả mặt người phụ nữ kia, vạch trần tội ác của cô ta.

Mỹ phẩm cửa cửa hàng này có thể nói là chất lượng tốt mà giá trình rẻ, có đủ các loại từ cao cấp, trung cấp cho đến thấp cấp, vậy nên thu hút những khách có nhu cầu khác nhau ghé thăm.

“Đực, vậy thử trên mu bàn tay đi, tớ không muốn thử trên mặt.” Dương Mỹ Lan đưa mu bàn tay về phía Tô Nhược Hân, còn mặt thì Tô Nhược Hân muốn chạm cũng không chạm được, giữa hai người bị ngăn cách bởi cánh tay của Dương Mỹ Lan.

“Được.” Chiếc lá trong tay Tô Nhược Hân đặt lên mu bàn tay Dương Mỹ Lan.

Chiếc lá màu xanh trông giống như những chiếc lá bình thường.

Kết quả là vừa đặt lên mu bàn tay Dương Mỹ Lan, khi Tô Nhược Hân chầm chậm nhấc lên, mu bàn tay Dương Mỹ Lan đã bắt đầu nổi những đốm đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Trời ơi, thật sự nổi mẩn đỏ kìa” Mọi người nhìn mu bàn tay của Dương Mỹ Lan rồi lại so sánh với vết mẩn đỏ trên mặt người phụ nữ, hình như thật sự giống nhau.

Sắc mặt người phụ nữ đã tái xanh, nhưng cô ta vẫn cắn răng chỉ vào Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan: “Hai người là đồng bọn, ai biết có phải thông đồng với nhau hay không.”

Tô Nhược Hân đột nhiên chỉ vào người phụ nữ phối hợp với người phụ nữ này mời khách hàng lên cửa hàng trên lầu: “Tôi không quen người phụ nữ này, cô ta là người khuyến khích khách hàng và bạn bè lên cửa hàng trên lầu, cô ta cũng dị ứng, thử lên mu bàn tay cô ta là sẽ rõ thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1051


Chương 1051

Tô Nhược Hân vừa nói như hế, những người hóng chuyện lập tức có người phản ứng lại: “Chẳng lẽ người này và người nổi mẩn trên mặt là đồng bọn, bọn họ phối hợp bao che cho nhau? Đều là kẻ lừa đảo cửa hàng mới mở trên kia cử tới?”

“Không phải, chúng tôi không quen nhau.” Người phụ nữ hốt hoảng liên tục lắc đầu.

“Quen hay không không quan trọng, thử lên tay cô †a xem có nổi mẩn đỏ không là biết ngay.”

“Đúng, thử lên mu bàn tay cô ta đi.” Những người đứng xem lâu lúc này cũng tò mò lời Tô Nhược Hân nói là thật hay giả.

“Mau thử đi.”

“Thử đi.”

“Không, không.” Người đó liên tục lùi về sau không muốn thử.

Nhưng cô ta không còn đường lui nữa, vì hai người họ gây chuyện ầm ï nên đám đông càng lúc càng nhiều người, người ở trong vòng tròn lúc này muốn đi ra e là rất khó.

“Cô hoảng sợ cái gì? Đâu khiến cô mất mạng đâu.” Lập tức có hai người hóng chuyện thay Tô Nhược Hân chặn người đó lại.

Tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh, chiếc lá trong tay lướt qua mu bàn tay của người phụ nữ.

Cô ta lập tức lùi lại phía sau một bước.

Sau đó, trên mu bàn tay của người phụ nữ cũng bắt đầu nổi ban đỏ, nhưng tốc độ phát ban đỏ chậm hơn quá trình nổi ban trên mu bàn tay của Dương Mỹ Lan rất nhiều và lan ra khá chậm.

Phải mất nửa phút nó mới nổi lên.

“Ơ, vết ban đỏ trên mặt cô ta giống hệt vết ban đỏ trên mặt người phụ nữ kia. Xem ra vết ban đỏ trên mặt cô ta vốn dĩ không phải do dị ứng với kem nền mà là do chiếc lá kia gây ra. Bọn họ đang muốn hãm hại người khác bằng cách phá rối chuyện làm ăn của người ta đấy. Chuyện này thật quá đáng. Đây không phải là cạnh tranh lành mạnh mà là bất hợp pháp.” Một người hiểu chuyện đã thẳng thắn phân tích vấn đề.

“Không phải. Là do kem nền có vấn đề.” Người phụ nữ còn lại vẫn đang cố gắng tranh cãi.

“Đè cô ta xuống và thử đặt nó lên cổ cô ta đi.” Sau khi Tô Nhược Hân đưa ra chứng cứ thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng và được chứng thực. Tuy nhiên người phụ nữ này vẫn không chịu thừa nhận khiến một số người chính trực trong đám đông không thể chịu nổi.

Sau đó, khi nhận thấy người trong cửa hàng này không dám trực tiếp đứng ra vạch trần cái sai, đám đông đang xem náo nhiệt bèn trực tiếp đè cô ta xuống: “Cô bé này, làm phiền cô.”

Tô Nhược Hân ghét nhất những người làm mấy trò bẩn thỉu như vậy nên cô không hề khách khí đặt chiếc lá lên cổ của người phụ nữ kia.

Khi nó hạ xuống, cô ta hét lên như một con lợn đang bị giết.

Như thể chiếc lá đó sắp sửa giết chết cô ta vậy, tiếng thét vô cùng lớn.

Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến cô ta.

Chiếc lá trong tay cô hạ thẳng xuống và dừng trên cổ của người phụ nữ kia với độ chính xác hoàn hảo.

Sau đó, những đốm đỏ lập tức xuất hiện trên cổ của người phụ nữ, giống hệt vết ban đỏ trên mặt cô 1a.

Điều này lập tức trở thành bằng chứng xác thực.

“Đừng! Đừng đụng vào tôi. Đừng đụng vào tôi.”

Người phụ nữ không nhìn thấy cổ mình, lúc này đang la hét đầy hoảng sợ và rối loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1052


Chương 1052

“Có cần đưa gương cho cô soi không? Trên cổ cô cũng có vết ban đỏ rồi. Nhưng để cô tâm phục khẩu phục, tôi chỉ đặt chiếc lá này xuống vài vị trí thôi, còn bây giờ cô có thể thử lọ kem nền đó lên các vùng khác trên cổ để nhìn xem có nổi ban đỏ hay không. Nếu như vết ban đỏ không xuất hiện thì chứng tỏ suy đoán của tôi là chính xác, còn nếu chúng nổi lên thì chứng tỏ tôi đã phán đoán sai lầm”

Tô Nhược Hân đưa ra lời đề nghị thẳng thừng.

Người phụ nữ kia càng nghe càng tái mặt, ánh mắt rơi vào chiếc gương trước mặt, khi nhìn thấy vết ban đỏ trên cổ mình thì cả người cô ta mềm nhữn và ngồi phịch xuống đất: “Cô tránh ra đi. Tôi không muốn thử. Tôi không muốn thử…”

Đây là chơi xấu.

Phản ứng của cô ta khiến mọi người ở hiện trường lập tức hiểu ra mọi chuyện. Quả nhiên cửa hàng trên lầu kia đã cố tình cài cắm và gây rắc rối cho cửa hàng này.

Nhưng rốt cuộc họ không thể ngờ lại gặp một cô bé vô cùng thành thạo này. Thế là thất bại.

“Cô bé, cảm ơn cô đã giải vây cho cửa hàng của chúng tôi. Cô vừa chọn được một lọ nước hoa đúng không? Cửa hàng chúng tôi sẽ miễn phí đơn hàng này cho cô.” Quản lý cửa hàng nắm chặt bàn tay của Tô Nhược Hân và tình nguyện miễn phí đơn hàng cho cô.

“Ơ kìa, chỉ miễn phí một lọ nước hoa không phải là quá ít sao?” Những người đang xem náo nhiệt la ó âmTĩ.

Tô Nhược Hân hơi xấu hổ: “Chỉ là đúng lúc gặp chuyện bất bình nên không thể khoanh tay đứng nhìn thôi. Tôi không cần miễn phí hóa đơn đâu.”

“Tớ muốn miễn phí hóa đơn. Tô Nhược Hân, nếu cậu không mua thì để tớ mua miễn phí đi. Cậu nhìn này, mu bàn tay của tớ vẫn còn rất ngứa, vô cùng ngứa” Dương Mỹ Lan nói xong thì lại gãi tay mình.

Quản lý cửa hàng thấp giọng cười và nói: “Nếu như vừa rồi cô không thử nghiệm thì mọi chuyện cũng sẽ không được giải quyết thuận lợi và nhanh chóng như vậy. Được! Hôm nay, tất cả đơn hàng của hai người đều được miễn phí” So với hai mươi bốn triệu đồng kia, số đồ trang điểm trong giỏ xách của hai người nhiều nhất cũng chỉ khoảng sáu hoặc chín triệu đồng, bà cũng không lỗ vốn.

Dương Mỹ Lan lập tức phấn chấn: “Wow, Tô Nhược Hân! Sau này đi mua sắm, tớ nhất định sẽ lôi cậu đi theo. Cậu quá cao thượng với một người nghèo như tớ đấy.”

Tô Nhược Hân suýt chút nữa đã bật cười. Dương Mỹ Lan giả nghèo thật sự rất giống.

Nhưng vừa nhắc tới tiền, cô lại nhớ đến khoản tiền khổng lồ mà ba Mỹ Lan đã bỏ ra cho mẹ Mỹ Lan để hai người các cô vào được đại học Nam Kinh.

Bên này các cô đang vui vẻ chọn đồ, còn bên kia thì hai người được cửa hàng trên lầu cài cắm tới đây đã bị nhân viên bảo an của trung tâm thương mại đưa đi.

Cách gây sự vô trách nhiệm như vậy nếu không bị xử lý nghiêm thì e rằng các cửa hàng khác cũng sẽ hùa theo giành giật, không từ thủ đoạn để kiếm tiền một cách bất chấp.

Cuối cùng, tuy Dương Mỹ Lan đã lớn tiếng bảo rằng muốn miễn phí đơn hàng, nhưng cô ta đã đi loanh quanh cửa hàng vài vòng mà không bỏ thêm thứ gì vào giỏ.

Suy cho cùng, Dương Mỹ Lan cũng rất ngượng ngùng với việc miễn phí đơn hàng.

Sau đó nhân viên thu ngân tính tiền. Tất cả mỹ phẩm được chọn trong giỏ vừa vặn khoảng sáu triệu đồng.

Dương Mỹ Lan rút thẻ ra: “Quẹt thẻ.”

“Cô bé, vừa rồi quản lý cửa hàng của chúng tôi đã đặc biệt căn dặn rằng cô sẽ được miễn phí toàn bộ đơn hàng này.” Nhờ có Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan, bọn họ không chỉ thu hồi tổn thất mà còn khôi phục được danh tiếng của cửa hàng, đây là điều mà dẫu có tiền cũng không đổi được.

Dương Mỹ Lan gãi đầu: “Tôi chỉ là nói đùa thôi, thật sự không cần miễn phí đâu.”

“Quản lý cửa hàng của chúng tôi không nói đùa đâu. Bà ấy dặn dò là phải miễn phí đơn hàng.”

“Này, chị làm thế là không tôn trọng khách hàng đấy.” Dương Mỹ Lan lớn tiếng hô lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1053


Chương 1053

Nhưng nữ nhân viên thu ngân không hề sợ hãi, nhất quyết không chịu lấy tiền của cô ta.

Nhìn số mỹ phẩm trong giỏ mà bản thân đã cẩn thận lựa chọn để mang tới trường, Dương Mỹ Lan chợt không muốn mua nữa.

Bởi vì cô ta không muốn lợi dụng cửa hàng này.

Nhưng cô ta lại hơi luyến tiếc.

Chung quy thì thật khó để lựa chọn.

Thấy cô ta đang rối rắm, Tô Nhược Hân nhịn không được nên đã mỉm cười và nói: “Vừa rồi không phải cậu đã la lối âm ï đòi miễn phí hóa đơn sao?

Bây giờ lại không muốn nữa rồi à?”

Dương Mỹ Lan liếc nhìn cô: “Chẳng phải tớ chỉ nói đùa thôi sao!”

“Được rồi. Nếu cửa hàng thật lòng muốn miễn phí hóa đơn thì cậu cứ việc nhận đi. Cùng lắm thì sau này cậu lại tới đây để mua sắm thêm vài lần nữa. Dù sao thì vẫn tốt hơn việc ủng hộ cửa hàng trên lầu.”

“Đúng vậy! Cô bé này nói rất có lý. Cô hãy nhận đi. Ngoài ra, tôi còn chọn cho cô Tô hai lọ nước hoa đặc biệt này nữa!”

Tô Nhược Hân nhìn lọ nước hoa do quản lý cửa hàng đưa tới thì lắc đầu: “Tôi không thích mùi hương nồng nặc, tôi chỉ thích mùi nhẹ nhàng thôi.”

“Ừm, tôi lựa chọn dựa theo sở thích của cô đấy.

Hai loại nước hoa này đều là mùi hương nhẹ nhàng mà cô thích.” Quản lý cửa hàng giải thích.

“Sao bà biết tôi thích gì?” Tô Nhược Hân hơi mông lung.

“Đương nhiên là biết. Tôi chỉ căn cứ vào lọ nước hoa mà cô đã chọn để phán đoán thôi. Mắt nhìn của cô rất tốt, nhưng lại không nỡ chọn loại đắt tiền. Cô cứ thử hai loại nước hoa này đi. Tôi đảm bảo bạn trai của cô sẽ vô cùng yêu thích.”

Tô Nhược Hân không ngờ rằng nói chuyện một hồi lại nhắc tới vấn đề bạn trai của cô. Phải công nhận rằng quản lý cửa hàng là một người rất tinh tường, bởi cô mua nước hoa quả thật là mua vì Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường chính là bạn trai của cô.

Chẳng qua anh đang là bạn trai bí mật chứ vẫn chưa công khai.

Đó là do Hạ Thiên Tường muốn giữ bí mật, nếu không thì hiện giờ cô cũng chẳng phản đối chuyện này.

Cô nghĩ cô đã yêu anh mất rồi.

Nếu không thì bây giờ cô sẽ không toàn tâm toàn ý để chuẩn bị cho buổi tối.

Hạ Thiên Tường, anh là của cô.

Thấy cô đã hơi động lòng, quản lý cửa hàng bèn mở nắp lọ nước hoa, đưa đến gần mũi Tô Nhược Hân.

Quả thật là mùi hương thoang thoảng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy lọ nước hoa thì sẽ không thể tin nổi đây là mùi hương của nước hoa. Rõ ràng đây đúng là mùi hoa bình thường mà, mang đến cho người ta cảm giác dư vị bất tận.

Thế nên vừa ngửi đã biết đây là loại nước hoa rất cao cấp: “Cái này… có phải cái này rất đắt không ạ?”

“Tặng cho người có mắt nhìn hàng thì sẽ không đắt. Cô gái à, tặng cho cô nhé.” Quản lý cửa hàng cười vô cùng chân thành. Bà chính là thành tâm thành ý muốn tặng cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân thật sự rất ngại: “Không, không cần đâu ạ.’ Cô xua tay từ chối, cầm lấy lọ nước hoa miễn phí đã chọn trước đó, rồi kéo Dương Mỹ Lan rời khỏi đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1054


Chương 1054

Nhưng quản lý cửa hàng lại nhất định không muốn để cô đi. Bà chạy theo hai người, sau đó bỏ lọ nước hoa vào túi Dương Mỹ Lan rồi cất cao giọng: “Cô gái à, hôm nay thật sự cảm ơn cô.”

Quản lý thực sự biết ơn Tô Nhược Hân từ tận đáy lòng. Nếu không có Tô Nhược Hân thì hôm nay bà sẽ vừa bị mất tiền vừa bị mất danh dự, bà sẽ bị tổn thất rất nhiều.

“Không cần cảm ơn đâu ạ.” Tô Nhược Hân khoát tay, lòng tốt khó từ chối, cùng lắm thì sau này cô đến đây thêm mấy lần nữa là được rồi.

Mặc dù, cô không dùng đồ trang điểm nhưng ở đây cũng có những mấy thứ linh tỉnh như bông mút rửa mặt, bàn chải đánh răng và kem đánh răng nữa.

Vừa rời khỏi cửa hàng mỹ phẩm, Dương Mỹ Lan bèn đấm cho Tô Nhược Hân một cú: “Sao cậu biết người phụ nữ kia đang giấu chiếc lá trong người?”

“Bởi vì vết ban đỏ trên mặt cô ta chính là do dị ứng với chiếc lá đó.”

“Tô Nhược Hân à, cậu giỏi quá đi mất. Chỉ mới liếc qua một vết ban đỏ mà đã có thể biết được tại sao cô ta lại bị như vậy rồi. Thần kỳ quá.” Dương Mỹ Lan nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Nhưng đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân lại cảm thấy buồn bã.

Cô có thể trị một ít bệnh vặt, bệnh lạ nhưng lại không có cách nào chữa được căn bệnh ung thư vú giai đoạn cuối của mẹ Mỹ Lan. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Không phải không muốn trị, mà là không có cách nào để trị cả.

Đang đi thì tình cờ đi ngang qua một cửa hàng bán nội y, Dương Mỹ Lan bèn kéo Tô Nhược Hân đi vào, rồi dùng khuôn mặt không hề ngượng ngùng, thoải mái hỏi thẳng: “Ở đây có nội y gợi cảm không?

Câu hỏi này thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong và ngoài cửa hàng.

Những ánh mắt kia khiến Tô Nhược Hân hận không thể tìm một lỗ mà chui vào. Những hành động này của Dương Mỹ Lan khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.

Sau đó, Tô Nhược Hân không chịu nổi những ánh mắt này nữa nên đã xoay người đi ra ngoài: “Cậu cứ chọn đi nhé, tớ ra ngoài chờ.”

“Ơ, da mặt mỏng quá vậy, mua nội y gợi cảm thì sao nào? Phụ nữ tự làm bản thân hài lòng là điều đương nhiên mà.” Dương Mỹ Lan buồn cười nhìn theo bóng dáng Tô Nhược Hân lao ra khỏi cửa hàng rồi lắc đầu nói.

Tô Nhược Hân đi ra ngoài rồi nên Dương Mỹ Lan chỉ có thể mua giúp cho cô.

Nhân viên bán hàng đi tới đón tiếp, chỉ vào những sản phẩm nằm trong góc rồi nói: “Đều ở đây hết, cô cứ thoải mái chọn lựa.” Loại đồ lót này chỉ có ít người thích. Hơn nữa, người bình thường đến mua cũng không muốn để người khác biết nên thường thì nó sẽ được đặt trong góc để mọi người lặng lẽ chọn mua.

Người am hiểu mua sắm vào cửa hàng nội y sẽ tự động tự giác đi vào trong góc tìm kiếm món đồ phù hợp với mình. Chỉ những người không biết mới tìm kiếm nó ở nơi dễ thấy nhất.

“Không phải tôi cần đâu mà người cần mặc là cô bạn thân vừa chạy ra khỏi cửa hàng của đấy. Cô xem giúp tôi cỡ nào là phù hợp với cô ấy?”

Nhân viên bán hàng bèn đi về phía Tô Nhược Hân hai bước rồi nghiêm túc nhìn lướt qua dáng người của cô một lượt, sau đó mới nói với Dương Mỹ Lan: “Ngực cô ấy là cỡ B, vòng eo tâm 56cm, cứ mua theo cỡ này được không?”

“Được, cô chọn loại nào mà đẹp và đặc biệt nhé, nếu không lỡ làm hỏng việc lớn của bạn thân tôi, tôi sẽ đến hỏi tội cô đó. Cho dù cô có chuyển sang làm việc ở nơi khác thì tôi cũng có thể tìm được cô.”

“Vâng, tôi chọn ngay.” Vừa nãy nhân viên bán hàng cố tình đi hơi chậm một chút, chính là muốn quan sát xem liệu Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan muốn mua thật hay không.

Dù sao thì trông hai cô gái này cũng còn rất trẻ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1055


Chương 1055

Nếu vì tò mò rồi đến xem mà không mua hàng thì chẳng phải sẽ lãng phí thời gian vô ích của cô ta hay Sao.

Chỉ là sau khi Dương Mỹ Lan nói như vậy, thì cô ta đã hiểu rõ hai cô gái này muốn mua đồ thật.

Cô gái còn trẻ như vậy đã mua loại đồ này, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Tiếp sau đó, nhân viên bán hàng nhanh chóng dựa vào số đo của Tô Nhược Hân để chọn ra năm, sáu bộ đưa tới trước mặt Dương Mỹ Lan: “Mời cô từ từ chọn.”

Dương Mỹ Lan đã xem đến hoa mắt luôn rồi.

Nhiều bộ thế này nếu mỗi ngày mặc một bộ thì cũng đủ mặc cả tuần rồi.

Bây giờ Dương Mỹ Lan cảm thấy khó lựa chọn.

Hình như mỗi một bộ trong số này đều sẽ khiến đàn ông phải chảy máu mũi.

Cô chọn cho Tô Nhược Hân.

Nhưng chính chủ là Tô Nhược Hân lại không ở đây.

Dương Mỹ Lan suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra chụp mấy bộ nội y gợi cảm trước mặt lại rồi gửi thẳng cho ‘Tô Nhược Hân, để cô đứng bên ngoài tự chọn. Dù sao cũng là mua cho Tô Nhược Hân mà, hỏi ý kiến cô ấy một chút là hợp lý nhất.

Tô Nhược Hân nghe thấy di động “tinh” lên một tiếng, bèn vô thức mở Zalo lên xem tin nhắn. Sau đó, cô thấy được mấy thứ đồ khiến tim người ta phải đập nhanh.

Có thể nói là cực kỳ thiếu vải, nhưng bộ nào cũng vô cùng tỉnh tế, rất đẹp.

Tô Nhược Hân chỉ nhìn một lần đã không rời mắt đi được nữa. Bộ nào cũng đẹp hết. Cô khá là thích nên đã gọi thẳng cho Dương Mỹ Lan: “Mỹ Lan à, có thể mua hết không?”

“Không thành vấn đề, chỉ cần cậu vào quẹt thẻ là được hết.” Dương Mỹ Lan bắt đầu tự tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh mỗi ngày Tô Nhược Hân thay một bộ nội y gợi cảm xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tường. Chắc chắn là Hạ Thiên Tường sẽ rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cậu ấy, rồi sẽ chảy máu mũi.

Ho) được thôi.” Tô Nhược Hân đứng dậy, cúi đầu xuống như học sinh tiểu học phạm sai lầm đi tới trước quầy thu ngân.

Bên kia, Dương Mỹ Lan và nhân viên bán hàng cũng đi đến. Nhân viên quét mã QR và nhận thẻ của Tô Nhược Hân để thanh toán, sau đó đóng gói và đưa đồ cho Dương Mỹ Lan: “Hai cô đi thong thả ạ, hoan nghênh lần sau lại tới.” Tổng cộng bảy bộ, đắt lắm đó.

“À, là cậu ấy mua…” Dương Mỹ Lan nhìn túi đồ cực kỳ tinh xảo trước mặt. Rõ ràng là Tô Nhược Hân mua mà, sao tất cả mọi người đều nhận định là cô †a mua, mà chỉ xem Tô Nhược Hân như một người trả tiền cho cô ta thôi vậy.

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân giật lấy cái túi rồi kéo Dương Mỹ Lan vội vàng vọt vào thang máy. Giờ phút này thậm chí ngay cả việc ở lại tầng mua sắm này cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Mấy thứ trong túi đồ khiến cô thật sự rất ngượng.

Ra khỏi thang máy, Tô Nhược Hân gọi điện ngay cho Trần Minh. Trần Minh nhanh chóng bắt máy: “Cô Tô có nhu cầu gì sao?” Anh ta thích nhất là những vị khách như Tô Nhược Hân.

Anh ta không bao giờ kén chọn, không chỉ vậy, cho dù anh ta có trang điểm cho Tô Nhược Hân thành kiểu gì thì cô cũng sẽ không bắt bẻ. Hơn nữa đối với một cô gái xinh đẹp tự nhiên như Tô Nhược Hân, mỗi giây phút trang điểm cho cô đều là đang tự chứng thực cho tay nghề của anh ta. Cho dù anh †a có trang điểm theo phong cách nào thì cô vẫn là hiện thân của sự hoàn hảo.

“Tôi muốn học trang điểm.” Tô Nhược Hân nói nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1056


Chương 1056

“Cô muốn học… học trang điểm á?” Phản ứng đầu tiên của Trần Minh là cô gái này muốn học trang điểm, để rồi cướp việc làm ăn của anh ta…

“Ừ, trước đây tôi không biết trang điểm, nhưng bây giờ tôi muốn học một chút xem kiểu trang điểm nào phù hợp với bản thân, được chứ?” Tô Nhược Hân ngại ngùng hỏi. Đúng là cô rất thích Trần Minh trang điểm cho mình. Trần Minh trang điểm xong cô càng nhìn càng thấy đẹp càng thấy thích.

“Cô chỉ muốn tự trang điểm cho bản thân hả?”

Nghe đến đây, Trần Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra không phải là Tô Nhược Hân muốn cướp mối làm ăn của anh ta mà là chỉ muốn thay đổi bản thân mình một chút mà thôi.

“ừ”

“Được chứ, bao giờ thì cô muốn bắt đầu học?”

“Bây giờ luôn được không?” Tô Nhược Hân tưởng tượng ra vẻ mặt bất ngờ của Hạ Thiên Tường trước vẻ đẹp của cô vào buổi tối, sau khi thấy cô trang điểm. Thế là cô lại càng mong đợi hơn.

“Không thành vấn đề. Bây giờ tôi gửi địa chỉ cho cô ngay. Cô cứ qua đây là được.”

“Được, cảm ơn anh nhé.” Nghe Trần Minh đồng ý, Tô Nhược Hân vui vẻ xoay một vòng ngay tại chỗ.

“Tô Nhược Hân, cậu nói xem vì sao Hạ Thiên Tường mãi không vượt qua ranh giới cuối cùng của cậu vậy?” Mặc dù Tô Nhược Hân đã nhỏ nhẹ giải thích rồi nhưng Dương Mỹ Lan cứ không tin.

Vừa nhìn đã biết rõ Hạ Thiên Tường là một người đàn ông rất bình thường. Cô ta vẫn luôn cho rằng nếu Hạ Thiên Tường không tóm lấy Tô Nhược Hân thì nhất định là do bản thân Tô Nhược Hân không đồng ý.

Nhưng nhìn vào dáng vẻ cố gắng của Tô Nhược Hân thì chắc chắn không phải là vấn đề của Tô Nhược Hân nữa rồi, mà là vấn đề của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân đập mạnh lên vai Dương Mỹ Lan một cái: “Mỹ Lan, nếu cậu mà dám tiết lộ với Hạ Thiên Tường những lời hôm nay tớ nói với cậu, thì sau này tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa.”

“Không đâu, tuyệt đối không, tớ dám phản bội cậu bao giờ chứ? Không thể nào.”

Tô Nhược Hân trừng mắt, liếc cô ta một cái: “Có muốn tớ nhắc cho cậu nhớ rõ một chút không? Chỗ thác nước kia…”

“Rồi rồi rồi, tớ sai rồi, từ nay về sau tớ không dám nữa. Tô Nhược Hân, cậu cứ xem sau này tớ thể hiện thế nào đi. Vậy là được rồi chứ?” Dương Mỹ Lan ra vẻ đầu hàng ngay lập tức. Lần ở thác nước đó, đúng là cô ta bán Tô Nhược Hân đi thật, bán cho Hạ Thiên Tường ấy mà.

Tô Nhược Hân lại đấm một cái lên vai cô ta: “Chưa được. Sau này ngày nào tớ cũng sẽ theo dõi xem cậu thể hiện thế nào, sẽ để ý đến cái đứa phản bội là cậu mọi lúc mọi nơi. Tớ đây là một lần bị rắn căn, mười năm sợ dây thừng thôi. Nếu không phải hôm nay, lúc tớ ở trên xe bus lại trùng hợp nhận được cuộc gọi của cậu, thì tớ cũng không có ý định đi dạo phố với cậu đâu.”

“Tổ tông à, tớ sai rồi được chưa? Cậu đừng nói nữa mà.” Dương Mỹ Lan bày ra dáng vẻ mình đã biết mọi lỗi lầm của mình rồi.

Lúc này Tô Nhược Hân mới buông tha cho cô ta: “Tớ đi học trang điểm với nhà tạo mẫu đây, tạm biệt nhé.”

“Tớ có thể đi cùng cậu không?” Dương Mỹ Lan giữ chặt Tô Nhược Hân, nhất quyết muốn đi cùng.

Dù sao thì cũng đang trong kỳ nghỉ hè, vê nhà cô ta cũng chỉ xem phim, đọc tiểu thuyết mà thôi. Cô ta rất tò mò về những nhà tạo mẫu này.

Cô ta còn nhỏ, bây giờ mới tốt nghiệp trung học nên trước kia vẫn luôn được cha mẹ bảo bọc. Rất ít khi cô ta tham gia tiệc tùng của xã hội thượng lưu.

“Được, đi thôi.” Tô Nhược Hân cũng không phản đối, thêm bạn thêm vui mà. Cô vẫn còn nhớ trước kia lúc Trần Minh trang điểm cho mình, cô đã chán đến nỗi suýt nữa ngủ quên mất hai lần .

Rất nhàm chán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1057


Chương 1057

Nhiều người thì có thể vừa trang điểm vừa nói chuyện, thời gian sẽ trôi nhanh hơn chút.

Hai người đón xe tới phòng làm việc của Trần Minh.

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ truyền tới: “Trần Minh, hôm nay cậu thật sự không rảnh sao?”

“Vâng, tôi có lịch hẹn trước rồi, xin lỗi.”

“Vậy bao giờ cậu có thời gian?”

Trần Minh nhìn đồng hồ: “Hôm nay nhanh nhất cũng phải sau sáu giờ tối. Lần sau bà Mai muốn đến chỉ cần hẹn trước là được. Nhất định tôi sẽ giành thời gian cho bà.”

“Hừ, sau này cậu đừng mơ có thể làm ăn với tôi nữa.” Hướng Cần giận dữ nói rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của Trần Minh.

Ngay lúc đó, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai cô gái đang đi tới. Một người bà ta không biết, nhưng người còn lại rõ ràng là Tô Nhược Hân.

Con nhóc đề tiện có hóa thành tro bà ta cũng nhận ra.

Hướng Cần tiến về phía trước chặn đường Tô Nhược Hân: “Cô tới đây làm gì?”

Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên thấy đó là bà Mai thì thản nhiên đáp: “Tránh ra, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho bà biết.”

Giáo dưỡng của bà Mai thật sự còn kém hơn đứa con gái Mai Diễm Tinh của bà ta mấy bậc lận. Cô khinh thường.

“Hừ, bây giờ cô ỷ vào việc là người có ơn cứu mạng Hạ Thiên Tường hay đang ỷ vào việc cô là em gái của Cận Liễm vậy?”

“Tôi chỉ là chính tôi mà thôi. Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”

“Cô không nói cô đến đây làm gì thì tôi sẽ không tránh.” Hướng Cần nhìn thấy Tô Nhược Hân thì vô thức nhận định vị khách mà Trần Minh đang chờ chính là Tô Nhược Hân. Nghĩ đến khả năng này, bà ta xù lông lên.

Sở dĩ bà ta đến tìm Trần Minh để trang điểm là vì đêm nay bà ta phải tham dự một sự kiện rất quan trọng.

Thế mà Trần Minh cứ cố tình không nể mặt bà ta, không trang điểm cho bà ta. Cho nên bây giờ Hướng Cần đã tức giận đến nỗi sắp hộc máu.

“Cô Tô à, sao cô tới rồi mà không vào?” Kết quả là ngay lúc Hướng Cần còn đang nghỉ ngờ thì phía sau lại vang lên giọng của Trần Minh.

Một câu này của anh ta đã chứng minh rằng vị khách mà bây giờ anh ta phải tiếp đón chính là Tô Nhược Hân.

Đột nhiên Hướng Cần thấy hơi khó chịu. Lần trước ở Khê Vọng Lãng Đình, vì Tô Nhược Hân mà hai vợ chồng nhà bà ta bị mất mặt. Căn biệt thự mà bà ta ưng ý cuối cùng lại thuộc về Tô Nhược Hân. Đến tận bây giờ văn phòng làm việc của Khê Vọng Lãng Đình vẫn không cho phép hai vợ chồng nhà bà ta đi vào. Cận Liễm kia thật đúng là người nói được làm được.

Sau đó lại đến giờ phút này, bà ta muốn đến trang điểm, kết quả là lại bị Tô Nhược Hân phá rối.

“Cô… Cô đến tìm Trần Minh ư?”

Tô Nhược Hân thản nhiên nhìn bà ta một cái: “Đúng thế, xin cho qua.”

“Nếu tôi nói tôi sẽ không tránh ra thì sao nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1058


Chương 1058

Hướng Cần nghe Tô Nhược Hân thừa nhận cô chính là người mà Trần Minh đã hẹn trước và bây giờ cần trang điểm thì hận không thể xé xác Tô Nhược Hân ra.

Tô Nhược Hân này lúc nào cũng quấy phá bà ta.

Tô Nhược Hân khinh thường liếc mắt nhìn từ đầu đến chân Hướng Cần một lượt sau đó tiến lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Bà Mai xịt nhiều nước hoa như vậy, có lẽ mùi mà ông Mai quen ngửi là mùi nước hoa chứ không phải mùi hương vốn có trên người bà đâu nhỉ.”

“Cô… Cô tránh ra.” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, Hướng Cần đã lùi nhanh về phía sau cứ như Tô Nhược Hân là con thú dữ hay dòng nước lũ gì đó vậy.

“Ha ha, vậy là được rồi, hẹn gặp lại.’ Thấy Hướng Cần lùi về phía sau, Tô Nhược Hân bèn kéo Dương Mỹ Lan đi về phía Trần Minh.

“Này, Tô Nhược Hân, cô đứng lại đó cho tôi, đứng lại đó.”

Tô Nhược Hân không thèm để ý đến Hướng Cần. Bước chân chậm rãi của cô thể hiện sự khinh thường đối với bà ta.

Hướng Cần ở phía sau thấy Tô Nhược Hân như vậy thì đột nhiên nhớ tới chuyện Tô Nhược Hân thông thạo y thuật. Vẻ mặt bà ta không khỏi tái nhợt: “Tô Nhược Hân, tốt nhất là cô nên ngậm chặt miệng lại đi. Tôi nói cho mà biết, cho dù cô có ơn cứu mạng Hạ Thiên Tường đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi. Người có ơn cứu mạng không có nghĩa là vợ chưa cưới, càng không phải vợ Hạ Thiên Tường.

Đêm nay chủ tịch Lục mời cả nhà chúng tôi tới làm khách ở biệt thự lưng chừng núi chính là muốn bàn bạc chuyện cưới xin của Diễm Tinh nhà tôi cùng Thiên Tường đấy. Hừ, chờ đến khi quyết định được lễ đính hôn của Diễm Tỉnh và Thiên Tường rồi, tôi nhất định sẽ để Diễm Tinh tự mình đến cửa cảm ơn cô lúc trước đã cứu Thiên Tường. Nếu không nhà họ Mai bọn tôi cũng sẽ không có được đứa con rể tài giỏi như vậy, ha ha ha.”

Mai Diễm Tỉnh càng nói càng đắc ý, bởi vì ngay vừa rồi khi cô ta nói ra những lời này, rõ ràng cô †a đã thấy Tô Nhược Hân dừng chân và cơ thể Tô Nhược Hân hơi lảo đảo.

Tô Nhược Hân chỉ dừng lại một chút rồi lại đi tiếp: “Bà Mai, bà vẫn nên quan tâm đến việc làm thế nào để khử mùi viêm cánh trên người mình đi, xịt nhiều nước hoa không những không khử được mùi mà ngược lại nó sẽ chỉ ngày càng nặng mùi hơn. Đến lúc đó, ông Mai tìm bồ nhí để thay thế bà chỉ còn vấn đề thời gian thôi.”

“Cô… ” Nghe thế, sắc mặt Hướng Cần tái nhợt, bà †a rất muốn xông lên cãi nhau với Tô Nhược Hân, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của những người khác trong đại sảnh, không hiểu sao bà ta lại cảm thấy mùi trên người mình thật sự rất nồng. Sau đó, bà ta vội vã rời khỏi studio của Trần Minh.

“Tô Nhược Hân, cái bà vừa nấy có mùi viêm cánh thật à?” Dương Mỹ Lan nghi ngờ hỏi, cô ta chỉ ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.

“Ừm, còn bị nặng nữa ấy, cũng phải bệnh hơn 20 năm rồi.”

“Trời ơi, bảo sao mỗi lần bà ta đến chỗ đến tôi trang điểm, mùi nước hoa trên người tuy rất nồng, nhưng tôi vẫn ngửi thấy trên người bà ta có mùi gì rất lạ. Hóa ra là bà ta bị hôi nách.” Nghe thế, Trần Minh cũng bắt đầu buôn chuyện.

“Trần Minh, đừng bảo với tôi là bà ta chưa bao giờ cho nhà tạo mẫu các anh cạo lông nách đấy nhé.”

“Cô nói đúng rồi đấy, rất nhiều phụ nữ có thói quen cạo lông nách, nhưng bà ta thực sự… không có.”

“Trần Minh, dạy tôi trang điểm đi, dạy tôi cách trang điểm hợp với tôi đi.” Tô Nhược Hân ngồi trên ghế trang điểm, không muốn nhắc đến bà Mai nữa, bởi vì lúc này đây trong đầu cô đang rất rối. Tất cả là do lời khiêu khích vừa nãy của bà Mai.

Tối nay, Lục Diễm Chi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại biệt thự ở sườn núi để mời người nhà họ Mai đến bàn bạc về lễ đính hôn của Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh.

Cô không muốn để ý đến những gì Mai Diễm Tinh nói, nhưng những lời đó dường như đã bén rễ, ngày càng đâm sâu vào trái tim cô, mang theo gai đâm, khiến tim cô đau đớn nhức nhối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1059


Chương 1059

Trần Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hân, không thể không nói: “Kiểu trang điểm nào cũng hợp với cô, bất kể là trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ.”

Dương Mỹ Lan ở bên cạnh cười nói: “Anh phải nói thế này này, chỉ cần là anh trang điểm thì kiểu nào cũng hợp với cô Tô.”

Lúc này, Trần Minh mới chú ý đến Dương Mỹ Lan đi cùng Tô Nhược Hân: “Cô cũng muốn trang điểm à”

“Nếu đã đến rồi, tôi sẽ làm một lần, nhưng rõ ràng là tôi sẽ xếp hàng, phải không?”

“Thật xin lỗi, hôm nay đặt kín lịch rồi, nếu không vừa rồi tôi cũng không mời bà Mai đi, không thì…”

Trần Minh nhìn chàng trai bên cạnh, nói: “Đây là học trò của tôi, Khâu Quán Anh, để học trò của tôi trang điểm cho cô nhé? Đảm bảo tay nghề của nó không thua gì tôi đâu, chỗ kém hơn chỉ là danh tiếng của nó còn chưa vang xa thôi.”

“Bảo tôi đồng ý thì cũng được, nhưng mà phải miễn…” Dương Mỹ Lan vừa nói đến đây thì đã cảm nhận được một cái nhìn lạnh lẽo khiến cô ta run rẩy, không thể không sửa lại lời nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng chỉ muốn giải khuây một chút, nhưng anh phải giảm giá cho tôi đấy nhé.”

“Giảm giá 10%.” Chàng trai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Á, thế thì khác gì không giảm.” Dương Mỹ Lan liếc cậu ta một cái, sau đó, lại cảm nhận được cái lạnh mùa đông giữa mùa hè nóng nực: “Coi như tôi chưa nói gì, anh bắt đầu đi”

Vì vậy, trên hai ghế trang điểm, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều trở nên bận rộn.

Hai lần trang điểm trước của Tô Nhược Hân, cô đều ngủ.

Nhưng lần này, cô lại mở to hai mắt, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Trần Minh, nhớ kỹ từng bước anh ta trang điểm cho cô.

Như vậy sau này khi mua mỹ phẩm thì ở nhà có thể trang điểm tùy thích rồi.

Nếu không thì cô cũng không thể lần nào cũng đến chỗ Trần Minh trang điểm được.

Đó không chỉ là sự lãng phí tiền bạc, mà còn là lãng phí thời gian.

Cô cũng không phải là một bà chủ sang chảnh giàu có như bà Mai và Tăng Hiểu Khê, cô thực sự không phải là tầng lớp giàu có nhàn hạ.

Dương Mỹ Lan thì ngược lại, giao bản thân cho chàng trai lạnh như tảng băng phía sau, không quan tâm gì cả, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tô Nhược Hân, cậu đừng tin lời nói của người phụ nữ kia, tớ đoán bà ta chỉ là muốn làm cậu buồn bực, để cậu khó chịu thôi.”

Tô Nhược Hân vẫn nhìn mình và Trần Minh trong gương, như không nghe thấy gì, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Hạ Thiên Tường không phải loại người như vậy, người khác không hiểu anh ấy, cậu còn không hiểu anh ấy à?”

“Tuy rằng tớ mới gặp anh ấy mấy lần, nhưng tớ cảm giác được, trong mắt anh ấy chỉ có một người phụ nữ là cậu thôi.”

“Tớ không phải phụ nữ.” Không ngờ, sau khi Dương Mỹ Lan nói xong câu cuối cùng, Tô Nhược.

Hân lại thình lình đáp như vậy.

Hai người đàn ông trong studio và Dương Mỹ Lan đồng thời run lên, sau đó tất cả đều lặng lẽ nhìn Tô Nhược Hân.

Sau đó, Dương Mỹ Lan liền hiểu được những lời của Tô Nhược Hân có ý là gì.

Một là cô còn trẻ, thân thể còn chưa trưởng thành, dáng người cùng lắm chỉ là một cô bé, chưa thể tính là một người phụ nữ trưởng thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom