Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020


Chương 1020

“Giám đốc Vương, bà đây là… Có ý gì?” Chủ nhiệm Mạnh nghe xong lâu rồi nhưng vẫn không thể hiểu nổi, chỉ biết là giám đốc Vương đã sa thải cô ta và phó giám đốc Ngô, hơn nữa còn liên quan đến Tô Nhược Hân.

Vẻ mặt phó giám đốc Ngô đứng bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc. Ông ta dứt khoát dừng chân rồi mở di động lên vào nhóm chuyên dành cho công nhân viên chức phòng khám.

Đây là nhóm làm việc, bình thường sẽ do phòng khám thông báo ca sáng ca tối hoặc sắp xếp tăng ca.

Nhưng giờ phút này nó đã hoàn toàn bùng nổ, vô cùng náo nhiệt.

Tin nhắn trong nhóm xoẹt xoẹt xoẹt làm mới nhanh chóng.

“Giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh thật sự có quan hệ mập mờ à?”

“Hóa ra là chủ nhiệm Mạnh dựa vào giám đốc Ngô để chiếm lấy vị trí chủ nhiệm trong khoa cấp cứu này.”

“Thế mà cô ta còn tìm người đi đánh Tô Nhược Hân nữa hả?”

“Trời ạ, giám đốc Ngô còn muốn cởi quần áo của Tô Nhược Hân ư? Cũng mặt người dạ thú quá rồi đấy.

“Chẳng phải là do chủ nhiệm Mạnh xui khiến sao?

Sau đó ông ta muốn sung sướng vào buổi tối nên mới không biết xấu hổ đi cởi quần áo của con gái nhà người ta đấy.”

Tay chủ nhiệm Mạnh run lên.

Tay phó giám đốc Ngô càng run hơn.

Tất cả những câu nói xẹt nhanh qua này đều có liên quan đến những lời mà bọn họ nói ra lúc bắt nạt Tô Nhược Hân vừa rồi.

Chỉ là lúc hai người bọn họ dạy dỗ Tô Nhược Hân thì trên hành lang thật sự không có người nào cả.

Nhưng lúc tiếp tục cuộn tin nhắn lên trên, hai người choáng váng ngay tại chỗ.

Thảo nào mà các đồng nghiệp trong khoa thường ngày rất hòa thuận với nhau bây giờ lại đều lên án hành vi và sự mập mờ của hai người bọn họ.

Hóa ra đoạn video lúc hai người dạy dỗ Tô Nhược Hân đã bị gửi vào nhóm đồng nghiệp.

Trong video, mỗi một lời bọn họ vừa nói ở hiện trường đều vô cùng rõ ràng.

“Đây… Chuyện gì thế này?” Mối quan hệ giữa cô †a và phó giám đốc Ngô là ngoại tình, bây giờ lại bị đăng lên nhóm đồng nghiệp. Cả người chủ nhiệm Mạnh mềm nhũn, quỳ thụp xuống cầu thang.

Phó giám đốc Ngô vẫn còn đang sững sờ xem tin nhắn trong nhóm. Sau đó lúc ông ta đang nghĩ phải làm thế nào để khắc phục mối nguy này thì di động vang lên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã” thân mật, người ông ta cũng nhữn ra.

Ông ta không muốn nhận.

Nhưng sau khi điện thoại tự tắt lại vang lên lần nữa, vừa tự tắt lại vang lên.

Nghĩa là trừ khi ông ta tắt máy, nếu không cuộc gọi của vợ ông ta chắc chắn sẽ không dừng lại.

Ông ta nghiến răng, chỉ hy vọng vợ mình chưa biết việc này: “Em yêu à, tan làm rồi hả? Có việc gì à?”

“Họ Ngô kia, bây giờ tất cả mọi người trong thành phố T đều đã biết chuyện tốt đẹp mà ông làm rồi, còn truyền khắp cả diễn đàn bạn học của con gái nữa. Ông nhanh về nhà cho tôi, nếu không sau này tôi và con gái sẽ không có chút quan hệ gì với ông nữa…”

“Bà xã, em nghe anh nói, không phải như em thấy đâu, đó là đồ mà người xấu kia cắt ghép ra nên em đừng tin người khác nói bậy.’ Phó giám đốc Ngô lo lắng, vào giờ phút này trong đầu ông ta toàn là dáng vẻ của con gái mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021


Chương 1021

Nếu để con gái nhìn thấy, chỉ sợ từ nay về sau chuyện này sẽ để lại bóng đen khó có thể xoá nhoà trong lòng con mất.

“Ơ hay, đó là phát sóng trực tiếp, ông đã bị phát sóng trực tiếp đấy, ông có hiểu ý trực tiếp nghĩa là gì không? Có nghĩa là video đó không qua bất cứ chỉnh sửa nào đã phát lên diễn đàn ngay lập tức, từ giờ phút này trở đi ông đã nổi tiếng rồi.”

“Nổi… nổi tiếng?” Phó giám đốc Ngô hoàn toàn chết lặng.

“Đúng vậy, còn tiện thể mang tôi cùng con gái vào luôn, họ Ngô kia, ông làm tôi quá thất vọng, ông mau về nhà đi, tôi muốn ly hôn với ông, ông phải rời khỏi nhà mà không có được bất kỳ tài sản nào hết, từ nay về sau tôi và ông có chết cũng không còn liên quan gì đến nhau.”

Sau khi người phụ nữ hét lên đã dứt khoát cúp điện thoại.

Phó giám đốc Ngô ngồi sụp xuống cầu thang, run rẩy bật màn hình đã tắt của điện thoại lên, sau đó tùy tiện nhấp vào một trong những diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.

Khi mở lên tay ông ta vẫn không ngừng run rẩy.

Sau khi run rẩy một lúc lâu mới mở được trang hóng dưa Giang Hồ.

Sau đó, đã thấy ngay video của mình và chủ nhiệm Mạnh sau khi được phát trực tiếp, hiện giờ đang được treo trên diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.

Mà số lượt truy cập vào video đã vượt quá 10. 000 lượt tại thời điểm này.

Tuy nhiên, từ lúc bị Tô Nhược Hân bỏ lại đến bây giờ cũng chỉ mới mấy phút…

“Là Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân.” Bên kia, chủ nhiệm Mạnh cũng đang lướt điện thoại, lúc này ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô ta hoàn toàn hoảng sợ: “Phó giám đốc Ngô, nghĩ cách gì đi, nhanh nghĩ cách gì xoá những video đó khỏi internet, xóa hết tất cả đi”

Phó giám đốc Ngô nằm thẳng cảng trên cầu thang, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà hoàn toàn không thể hoàn hồn lại.

Bên tai ông ta văng vẳng những lời mắng nhiếc của vợ, yêu cầu ông ta ra khỏi nhà mà không lấy được bất kỳ tài sản nào.

Vậy ông ta sẽ không còn gì nữa.

Không nhà, không xe, không con gái.

Đất vàng đã ngập đến tận cổ, mới qua năm mươi tuổi đã mất tất cả, ông ta làm sao chịu nổi, nghĩ đến đây, ông ta vội vùng dậy, tát chủ nhiệm Mạnh một bạt tai: “Đều tại cái thứ đê tiện cô, kêu cô dừng lại khiêm tốn lại mà vẫn cứ không làm theo, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi đã bị cô làm cho mất hết rồi.

Nói rồi, ông ta lại đứng dậy đá mạnh vào người chủ nhiệm Mạnh thêm một phát, xong lúc này mới nhanh chóng đi xuống cầu thang.

“Phó giám đốc Ngô… Phó giám đốc Ngô…”

Chủ nhiệm Mạnh xoa vùng ngực bị đá, cô ta đã suy sụp đến cùng cực.

Nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc.

Trong nháy mắt, điện thoại di động của cô ta lại vang lên.

Cuộc gọi trước đó là của giám đốc Vương, khi cô ta bắt máy mới biết mình xong đời rồi.

Bây giờ nhìn thấy cuộc gọi của bác sĩ Mạc, chủ nhiệm Mạnh nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại nhưng cứ như nghe thấy âm thanh ma quỷ, nó lấp đầy màng nhĩ cô ta và gần như khiến cô ta phát điên.

Không thể nhận.

Tuyệt đối không thể nhận.

Cuộc gọi của bác sĩ Mạc chắc hẳn có cùng mục đích giám đốc Vương, đều là để sa thải cô ta và Phó giám đốc Ngô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022


Chương 1022

Cũng vào lúc này, trong đầu vụt thoáng qua những điều buổi chiều Tô Nhược Hân đã nói trong nhà kho, rằng sớm muộn gì cô ta và phó giám đốc Ngô cũng phải quỳ xuống cầu xin cô quay lại phòng khám.

Chẳng lẽ Mạc Tử Đơn gọi điện đến để yêu cầu cô †a và phó giám đốc Ngô quỳ xuống trước Tô Nhược Hân và cầu xin Tô Nhược Hân trở lại phòng khám sao?

Chủ nhiệm Mạnh không dám nhận.

Nhưng tiếng chuông điện thoại di động giống như đòi mạng khiến tay cô ta run lên bần bật, sau đó trong lúc không kịp đề phòng, cô ta đã nhận cuộc gọi của Mạc Tử Đơn.

Thấy đã nhận cuộc gọi, cô ta hốt hoảng đành phải nghiến răng nói: “Chào bác sĩ Mạc”.

“Mạnh Tiệp Dư, tôi không quan tâm đến sự bẩn thỉu của cô và Ngô Dịch An, tôi cũng lười truy cứu, vì chuyện đó sẽ tự có người nhà của các người truy cứu, tôi chỉ muốn hỏi cô, là cô đã xúi giục Ngô Dịch An sa thải Tô Nhược Hân đúng không?”

“Không phải đâu, chính Ngô Dịch An coi thường Tô Nhược Hân và sa thải cô ta vì cho rằng Tô Nhược Hân không nghiêm túc, cũng như dùng thủ đoạn gian xảo trong công việc.” Mạnh Tiệp Dư vội vàng giải thích, thời điểm này đã hoàn toàn hỗn loạn, nếu cảm thấy cô ta và phó giám đốc Ngô đã sa thải Tô Nhược Hân, có vẻ như Mạc Tử Đơn sẽ không tha cho hai người bọn họ đâu.

“Ông ta nói Tô Nhược Hân giờ thủ đoạn ư? Nhưng cô ấy chưa bao giờ ra ngoài bệnh viện đối diện để dạo chơi trong giờ làm việc. Thay vào đó không phải cô và Ngô Dịch An vào lúc này nên ở lại phòng khám ư, sao lại chạy đến bệnh viện cách vách để phát trực tiếp thế? Giờ này vẫn chưa tan làm cơ mà.”

Bị Mạc Tử Đơn chất vấn hết câu này đến câu khác khiến Mạnh Tiệp Dư sợ hãi đến phát khóc, hiện tại cô ta thực sự không thể mất công việc này, phúc lợi ở phòng khám của Mạc Tử Đơn tại thành phố T rất tốt, lương thậm chí còn cao hơn cả ba bệnh viện đứng đầu.

“Bác sĩ Mạc, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, ông đừng sa thải tôi được không, sau này tôi nhất định sẽ lấy công chuộc tội cố gắng làm việc.”

“Đưa Tô Nhược Hân quay trở lại phòng khám làm việc trước đã, sau đó sẽ xử lý hai người các cô sau.”

Mạc Tử Đơn nói rồi dứt khoát cúp máy.

Khi Mạnh Tiệp Dư nghe thấy giọng nói tắt lịm trên điện thoại mình thì đã gân như ở trên bờ vực suy SỤP.

Cô ta rõ ràng chỉ muốn Tô Nhược Hân giúp một người họ hàng mà cô ta đưa vào phòng khám làm lao công lau sạch giúp sàn nhà bẩn thỉu, tại sao lại thành ra thế này chứ?

Cô ta bị đánh bị ngã, bây giờ thanh danh đã hoàn toàn bị hủy hoại, sau này đi đâu cũng sẽ bị người ta mắng mỏ sau lưng.

Sao cô ta lại khổ thế chứ.

Suy cho cùng, tất cả là họa do người họ hàng chết tiệt đó gây nên.

Đã không biết hành nghề y nhưng lại nhất quyết muốn đến phòng khám của Mạc Tử Đơn, cuối cùng lại không thể làm loại công việc như dọn dẹp bãi nôn này, cứ luôn bắt cô ta phải đến xử lí hậu quả.

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả công việc của cô ta cũng không giữ được.

Cô †a càng nghĩ càng thấy tức, thế nên gọi thẳng đến cho người họ hàng, không đợi đầu dây bên kia lên tiếng đã mắng thẳng: “Đều do bà cả, nếu không phải một người nhân viên quét dọn vệ sinh như bà khăng khăng đẩy công việc của mình cho người khác, thì tôi phải đến mức đi tìm Tô Nhược Hân giúp bà không? Chính bà là người khiến tôi bây giờ mất việc và mất hết mọi thứ, bà hãy đi chết đi.”

Sau khi mắng xong cô ta cúp luôn điện thoại, nhưng cơ thể Mạnh Tiệp Dư lại càng run dữ dội hơn.

Cô ta ngồi trên cầu thang, giờ phút này đã không dám nhìn vào điện thoại nữa.

Nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong ngây ngốc, cô ta muốn nghĩ cách cứu vãn mọi thứ, nhưng cô ta không nghĩ ra cách nào cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023


Chương 1023

Xe taxi của Tô Nhược Hân mới đi chưa được mấy mét đã bị ngăn lại.

Là Hải Niệm đã ngăn cô lại, và còn có rất nhiều các y tá thân nhau khác: “Tô Nhược Hân nếu đã đến rồi cô đừng đi nữa, hãy trở lại tiếp tục làm việc với chúng tôi đi.”

Tô Nhược Hân nhìn mấy người bạn qua cửa kính ô tô, còn có cả bác sĩ Giang đứng đằng sau bọn họ, những người này đều là những người chính nghĩa, dù ở dưới áp lực của phó giám đốc Ngô nhưng bọn họ vẫn không bỏ rơi cô.

Đôi mắt cô đỏ hoe, bèn hạ kính xe xuống nói: “Đừng lo, tôi sẽ quay về thôi. Tôi không làm gì sai cả nên muốn đi cũng là người khác đi. Tuy nhiên, dẫu sao cũng phải cho người ta cơ hội quỳ xuống trước tôi chứ, ừ, nhanh tránh ra đi, để tôi đi trước.”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ hôm nay luôn vậy, cô xem, phó giám đốc Ngô đến rồi kìa.” Hải Niệm mỉm cười chỉ vào Ngô Dịch An ở đối diện đang đi bộ qua đường.

Tô Nhược Hân vô thức quay đầu nhìn sang, thấy Ngô Dịch An đang chạy băng băng về phía cô, còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì thân thể phì nộn của Ngô Dịch An đã dứt khoát quỳ ở bên cạnh cửa xe: “Tô Nhược Hân, tôi xin lỗi cô, chỉ cầu xin cô quay lại phòng khám sau đó tha cho tôi đi.

Đã đến nước này rồi, dù ông ta có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra được, video trực tiếp được đăng trong nhóm công ty và trên Internet tuyệt đối là do Tô Nhược Hân làm.

Chỉ không ngờ, Tô Nhược Hân có thể xâm nhập vào camera giám sát của bệnh viện đối diện và trực tiếp bóc trần mối quan hệ của ông ta với Mạnh Tiệp Dư cho cả thế giới biết.

Ngay khi ông ta băng qua đường, bác sĩ Mạc cũng vừa vặn gọi đến.

Nghe ý của bác sĩ Mạc có vẻ như muốn giữ Tô Nhược Hân lại phòng khám cung phụng như tổ tông.

Là do ông ta ngu ngốc.

Rõ biết rằng Mạc Tử Đơn đối xử với Tô Nhược Hân rất khác biệt, nhưng vẫn dám sa thải Tô Nhược Hân.

Điều này tương đương với việc rạch một dao lên mặt Mạc Tử Đơn.

Ông ta rất rõ ràng hậu quả của việc xúc phạm Boss theo kiểu này.

Tô Nhược Hân không ngờ Ngô Dịch An lại không có lòng tự trọng như vậy, không có nửa phần khí khái đàn ông, vừa nói quỳ đã quỳ ngay.

“Ơ kìa, tại sao chỉ có một mình ông vậy? Tiệp Dư của ông đâu?” Tô Nhược Hân mỉm cười, nhìn Ngô Dịch An đang quỳ trên đường qua cửa sổ xe, thực sự không phải cô muốn trừng trừng phạt Ngô Dịch An hay gì đâu, mà thực sự là đôi đàn ông đàn bà chó chết Ngô Dịch An và Mạnh Tiệp Dư tự đến chọc tức cô.

Ông ta thậm chí còn phái người đến muốn đánh cô tàn phế.

Cũng may cô phát hiện kịp thời và cảnh giác tránh xa, nếu không người thê thảm bây giờ đã đổi lại thành cô rồi.

“Cô ta… chút nữa cô ta sẽ đến thôi.” Khi Ngô Dịch An nghe Tô Nhược Hân nhắc đến xưng hô Tiệp Dư thân mật của ông ta, tất cả những gì ông ta có thể nghĩ đến là dáng vẻ ông ta gọi Tiệp Dư nghe muốn gai óc mới được phát sóng trực tiếp, sợ rằng gia đình tốt đẹp của ông ta đã kết thúc hoàn toàn rồi…

Ít nhất, sẽ không bao giờ trở lại không có tỳ vết giống như thuở ban đầu nữa.

“Ý của phó giám đốc Ngô có nghĩa là bây giờ không muốn sa thải tôi nữa à?”

“Không muốn nữa, tuyệt đối không muốn nữa”

Hiện tại e là chỉ có ông ta cùng Mạnh Tiệp Dư bị sai thải chứ chắc chắn không phải Tô Nhược Hân, điều này có thể nhìn ra từ ý tứ trong cuộc điện thoại của Mạc Tử Đơn vừa rồi.

“Nhưng mà, tôi đã làm thủ tục từ chức rồi, chuyện này có hơi phiền phức đấy.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024


Chương 1024

“Không phiền phức, bây giờ tôi sẽ chuyển thủ tục của cô đến phòng khám một lần nữa, còn những đồ dùng hàng ngày đã cầm về mà cô cần dùng ở phòng khám, bây giờ tôi sẽ cho xe theo cô về nhà lấy mang đến lại phòng khám.” Ngô Dịch An lo lắng nhìn Tô Nhược Hân, lúc này ông ta biết rất rõ, nếu muốn tiếp tục ở lại phòng khám thì bây giờ ông ta chỉ có thể cầu cạnh Tô Nhược Hân.

Ngoại trừ Tô Nhược Hân ra, không ai có thể cứu được ông ta và Mạnh Tiệp Dư .

Nhưng còn Mạnh Tiệp Dư, bây giờ ông ta không còn dám cầu cạnh thay cho Mạnh Tiệp Dư nữa.

Nếu không thì dù có cố gắng tẩy thế nào cũng không tẩy trắng được, chỉ có thể càng tô càng đen.

“Ơ, ông nói thế nào thì cứ thế nấy như thế thì tôi mất mặt biết bao, tôi không đồng ý, bác tài, lái xe đi” Tô Nhược Hân phớt lờ Ngô Dịch An và bảo tài xế nhanh chóng lái xe.

Phòng khám phải quay lại, nhưng cô không thể mới nói như vậy đã quay lại được, sau khi trải qua chuyện lần này, cô cũng không muốn làm quả hồng mềm mặc cho người ta giày xéo nữa.

Vì vậy, cô không làm.

“Tô Nhược Hân, đừng đi, cô không thể đi, nếu cô đi thì sẽ chết người đấy.” Ngô Dịch An sốt ruột.

“Thật ngại quá, mạng tôi chưa chết được.”

“Là lỗi của tôi, là tôi gian xảo là tôi vô sỉ, Tô Nhược Hân, cô nhất thiết đừng đi.” Ngô Dịch An vẫn quỳ tại chỗ, lúc này muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Thấy xe của Tô Nhược Hân đã khởi động, ông ta vội vàng kêu lên: “Mạnh Tiệp Dư cũng đến rồi, ít nhất sau khi cô ta dập đầu với cô thì cô rời đi cũng không muộn mà”

Tô Nhược Hân quay đầu lại đã nhìn thấy Mạnh Tiệp Dư ra ngoài muộn hơn Ngô Dịch An đang đi đến.

Phong thái nho nhã và quần áo tỉnh tươm ban đầu dường như vào lúc này đã trở thành dĩ vãng.

Khi vội vàng băng qua đường, cô ta đã suýt bị ô tô đâm vì vượt đèn đỏ.

Tuy nhiên Tô Nhược Hân không mảy may thông cảm cho cô ta, cô ta đáng đời, cô ta mới là kẻ đầu sỏ của toàn bộ chuyện hôm nay.

“Mạnh Tiệp Dư, cô mau tới đây.” Ngô Dịch An thấy Tô Nhược Hân nhìn về phía Mạnh Tiệp Dư thì vội vàng thúc giục Mạnh Tiệp Dư đi tới, bây giờ hai người đều phải không sá gì làm được bao nhiêu cứ làm bấy nhiêu, như vậy có lẽ có thể tự cứu lấy sự nghiệp của bản thân.

Mạnh Tiệp Dư trừng mắt nhìn Ngô Dịch An, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía taxi của Tô Nhược Hân, sau đó độc mồm độc miệng nói: “Không phải nói cô có nhà có xe sao? Vậy bây giờ còn muốn bắt taxi làm gì? Quả thật không có đẳng cấp mà.”

“Có ô tô thì nhất định phải lái xe sao? Họ Mạnh kia, quan niệm này của cô quả thật quá hạn hẹp.” Tô Nhược Hân cười nhạt, giờ phút này cô có thể cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là chó cùng rứt giậu, tức đến bại hoại từ trên người Mạnh Tiệp Dư, nói xong, cô dứt khoát nói với bác tài: “Lái xe.”

Chiếc taxi lái đi ngay lập tức.

Trong gương chiếu hậu, phó giám đốc Ngô túm lấy cổ áo của Mạnh Tiệp Dư: “Mạnh Tiệp Dư, cô không muốn sống thì cứ đâm vào xe mà chết, đừng có hại tôi thêm nữa, từ giờ trở đi chúng ta đường tôi tôi đi đường cô cô đi, tới chết cũng không qua lại với nhau, tôi cũng không quen biết một người phụ nữ như cô.”

Ông ta không bao giờ ngờ rằng người phụ nữ này lại thực sự là một yêu tinh hại người.

Giám đốc Vương và Mạc Tử Đơn đã gọi điện để cảnh báo họ, nhưng Mạnh Tiệp Dư vẫn khiêu khích ‘Tô Nhược Hân, điều này có nghĩa là cô ta không muốn sống nữa chứ còn gì?

Tại sao ông ta lại để ý đến một người phụ nữ chỉ biết rước lấy phiền toái cho ông ta không chứ?

“Ngô Dịch An, ông mới không muốn sống, xảy ra chuyện mà một người đàn ông như ông không biết cách giải quyết, đã vậy còn nói ra những lời thế này, ông thật sự không phải là đàn ông mà.”

“Bốp”, Mạnh Tiệp Dư còn chưa nói xong, Ngô Dịch An đã tát cô ta một bạt tai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025


Chương 1025

Mạnh Tiệp Dư sửng sốt mất một lúc, sau đó lập tức nắm lấy cổ áo Ngô Dịch An như người đàn bà chanh chua: “Ngô Dịch An, sao ông lại dám đánh tôi? Ông dựa vào đâu hả?”

“Nếu không phải cô khăng khăng chọc tức Tô Nhược Hân thì tôi và cô đã không đi đến nước này, Mạnh Tiệp Dư, cô tỉnh lại đi.” Nói xong câu này, Ngô Dịch An không thèm nhìn Mạnh Tiệp Dư nữa cất bước bỏ đi.

Vào lúc này quả thật ông ta vô cùng hối hận.

Chỉ vì ham muốn nhất thời, mới mẻ nhất thời mà ông ta bước sai hết bước này đến bước khác, giờ đây ông ta đã hoàn toàn hủy hoại gia đình và tiền đồ của mình sau khi bị Mạnh Tiệp Dư mê hoặc tâm trí.

Trở lại phòng khám, Ngô Dịch An thu dọn đồ đạc, thay chiếc áo blouse trắng, vừa bước ra khỏi văn phòng đã bị Mạnh Tiệp Dư chặn lại.

“Họ Ngô kia, ông nói rõ cho tôi biết, ông định làm gì?

Ngô Dịch An khẽ liếc nhìn Mạnh Tiệp Dư, không ngờ rằng người phụ nữ này khi thật sự đanh đá lên lại xấu xí như vậy.

“Chuyện đến nước này đều do tôi mù quáng quen biết cô, nói đi, cô ngăn cản tôi làm gì? Có phải muốn bồi thường không?” Hai người cứ đứng trước văn phòng của ông ta như thế nên giờ phút này đã thu hút sự chú ý của các bác sĩ, y tá và bệnh nhân trong phòng khám, tất cả bọn họ đều nhìn sang đây.

Nhưng Ngô Dịch An đã không còn sá gì nữa.

Dù sao mối quan hệ giữa ông ta và Mạnh Tiệp Dư đã được phát sóng trực tiếp bóc trần, vợ và con gái ông ta cũng đã phát hiện ra.

Đã đến nước này, ông ta đã hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.

Nhiều thêm hay bớt đi một ít, quả thật ông ta đã hoàn toàn không còn quan tâm đến.

Cứ dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện vào lúc này cũng tốt.

Để tránh cho Mạnh Tiệp Dư tìm đến gây phiền toái cho ông ta hết lần này đến lần khác.

“Dù sao chúng ta cũng không thể cứ như thế là xong được.” Mạnh Tiệp Dư đã cảm nhận được những ánh mắt lạnh lùng trên đường trở về phòng khám, suốt một đường bọn họ thì thào to nhỏ với nhau, lúc này cô ta cũng sắp thành chó cùng rứt giậu rồi.

Thì ra chính những vị bác sĩ và y tá trong khoa cấp cứu trước giờ không dám làm trái ý mình ban nãy lại không thèm đánh tiếng với cô ta.

Trong một khoảnh khắc, cô ta bỗng cảm thấy bản thân hệt như con chuột chạy ngoài đường bị người người đuổi đánh.

Đây là trải nghiệm mà trước giờ cô ta chưa từng thử qua.

Những người trước giờ luôn nịnh nọt cô ta, hiện tại lại chẳng thèm nói với cô ta lời nào, nhờ vậy mà cô ta mới biết lần này mình chọc phải họa lớn thật rồi.

“Được, cô nói đi, giờ cô muốn tiền hay muốn nhà?

Hay là còn muốn thứ gì khác?” Ngô Dịch An cất cao giọng nói.

Dù sao bản thân ông ta đã bị người khác xem như tên cặn bã rồi nên không cần che giấu làm gì nữa.

Chỉ bằng nhân lúc có nhiều người chứng kiến như vậy, dứt khoát dùng một dao chém đứt quan hệ, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Mạnh Tiệp Dư.

Một ả đàn bà tự tay hủy hoại sự nghiệp tương lai của chính mình tương đương với một quả bom gây chuyện di động, người đàn bà như vậy, dù có được tặng cũng không ai thèm nhận.

“Tôi muốn gì thì ông sẽ cho cái đấy hả?” Mạnh Tiệp Dư không ngờ Ngô Dịch An sẽ hỏi thẳng như vậy, mặt mày tức khắc tối sầm lại, ánh mắt lướt qua những kẻ đang đứng xung quanh nhìn mình. Trong những người đó, hơn một nửa là đồng nghiệp của cô ta, nửa còn lại là bệnh nhân của phòng khác, lúc này tất cả bọn họ đều đang nhìn cô ta bằng ánh mắt như gặp phải bệnh truyền nhiễm, như thể cô ta dơ bẩn lắm vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026


Chương 1026

“Đúng, cô muốn gì tôi sẽ cho cô thứ đó, chỉ cần †ừ nay về sau cô không dây dưa với tôi nữa là được.”

Giọng điệu Ngô Dịch An cực kỳ lạnh, hệt như được tôi luyện trong băng hàn.

“Hừ, đúng là gieo gió thì gặt bão, Tô Nhược Hân người ta tốt bụng như vậy, thế mà cả chiều phải một mình chuyển hơn mười thùng nước muối sinh lý và glucose. Nếu là tôi ấy hả, tôi sẽ không chuyển đâu.

Tôi là y tá, đâu phải nhân viên bốc vác, Mạnh Tiệp Dư chỉ thích ỷ mạnh hiếp yếu thôi, đúng là đồ không biết xấu hổ.”

“Cô ta ỷ vào việc phó giám đốc Ngô si mê mình, biết mình có phó giám đốc Ngô làm chỗ dựa nên mới dám bắt nạt Tô Nhược Hân như vậy, nếu cô ta không leo lên giường phó giám đốc Ngô, khiến phó giám đốc Ngô mê mệt cô ta đến điên đảo, thử hỏi cô ta có gan làm thế không?”

“Hóa ra là xe công cộng, tôi dám chắc cô ta không chỉ trèo giường phó giám đốc Ngô thôi đâu, nhất định là có mấy người đàn ông khác nữa lận.”

“Chậc, loại xe công cộng này vừa tới gần, tôi đã thấy tởm chết đi được rồi. Mấy cô đừng vì ghét cô †a mà kéo đám đàn ông chúng tôi xuống nước nhé, không phải ai cũng thích lái xe công cộng đâu.” Bác sĩ Giang đứng bên cạnh liếc cô y tá nữ vừa thốt ra câu kia.

“Ha ha ha, bác sĩ Giang, tôi đâu có nói anh, anh đừng ngồi theo số ghế như vậy chứ, tôi là đang nói mấy người đàn ông khác mà.”

“Do mấy người đàn ông đó không có mắt thôi.”

Bác sĩ Giang lại hờ hững bồi thêm một câu.

Lúc nói câu này, giọng anh ta không cao không thấp, hoàn toàn không giống đang xì xào bàn tán.

Nghe vậy, phó giám đốc Ngô vô thức ngẩng đầu nhìn bác sĩ Giang, những lời này của bác sĩ Giang rõ ràng là đang ám chỉ ông ta chính là thằng đàn ông không có mắt đây mà: “Cái tên họ Giang kia, nói chuyện có đức chút đi, mấy chục năm rồi mà vẫn chỉ là một bác sĩ tầm thường, quả nhiên cũng có lý do của nó.”

“Nhân quả luân hồi, phó giám đốc Ngô, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy, từ nay về sau, trong mắt tôi, ông chẳng là cái cóc khô gì cả.” Bác sĩ Giang tức giận đáp trả, anh ta ghét nhất là loại đàn ông mặt người dạ thú ỷ bản thân có quyền cao chức trọng nên tối ngày đi chơi gái.

Tóm lại một câu, anh ta cảm thấy chướng tai gai mắt.

“Cậu mới chẳng là cái cóc khô gì.” Lúc này phó giám đốc Ngô còn chưa giải quyết xong với Mạnh Tiệp Dư đã bị bác sĩ Giang thọc gậy, nhất thời lửa giận bừng bừng.

“Ông..” Bác sĩ Giang vừa hét lớn vừa xông về phía phó giám đốc Ngô.

Nhưng anh ta mới bước được một bước thì đã bị người khác cản lại.

Kế đó, lúc mọi người còn đang trợn mắt kinh ngạc nhìn con người âm thầm xuất hiện như rơi từ trên trời xuống này, tiếng cười khe khẽ của ông ta bỗng vang lên bên tai: “Giang Chí Thanh, từ hôm nay trở đi, cậu chính là phó giám đốc của phòng khám, đợi khi nào chi nhánh ở phía tây khai trương, giám đốc Vương sẽ được điều qua đó, còn cậu sẽ chính thức thay thế vị trí của giám đốc Vương, trở thành giám đốc mới nhậm chức của phòng khám này.”

“Bác sĩ Mạc, chuyện này…’ Sau khi nghe xong những lời Mạc Tử Đơn nói, bác sĩ Giang đờ ra vì kinh ngạc. Anh ta có mơ cũng không ngờ sẽ có ngày mình được thăng lên làm giám đốc của phòng khám.

Tựa như những gì Ngô Dịch An từng nói, anh ta là một người không có nguyên tắc.

Cũng vì vậy mà lúc trước, xém chút nữa anh ta đã từ chối sử dụng đơn thuốc mà Tô Nhược Hân kê cho bệnh nhân.

Cũng may, cuối cùng anh ta vẫn đồng ý cho Tô Nhược Hân kê đơn, để Tô Nhược Hân cứu chữa cho.

ông cụ kia.

“Tôi nói anh là giám đốc thì anh chính là giám đốc, chỉ là hiện tại anh vẫn phải nhẫn nại hai ba hôm vì mấy ngày nữa mới có lệnh điều động giám đốc Vương sang chỉ nhánh mới, chứ bây giờ tình hình thi công bên đó vẫn còn thiếu một chút mới xong.” Mạc Tử Đơn mỉm cười trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027


Chương 1027

Âm lượng Mạc Tử Đơn không cao không thấp, nhưng một câu thông báo của ông ta đã đủ khiến cả phòng khám nổ tung, y tá Hải Niệm là người đầu tiên hoàn hồn, bước lên chúc mừng bác sĩ Giang.

Bên phía Ngô Dịch An, mới giây trước còn trợn mắt xem thường bác sĩ Giang, kết quả là ngay giây sau đã bị thông báo của Mạc Tử Đơn trực tiếp vả mặt.

Hơn nữa còn là một cú đau điếng người.

“Bác… bác sĩ Mạc, ông đến rồi à” Phó giám đốc Ngô xấu hổ đánh tiếng chào hỏi với bác sĩ Mạc, dù có chật vật cỡ nào thì cũng phải nhảy qua chướng ngại này đã, hiện tại ông ta không thể bỏ rơi chính mình được.

“Ngô Dịch An, Mạnh Tiệp Dư, hai người đã bị sa thải, lập tức cuốn gói đồ đạc, bàn giao công việc rồi cút đi” Mạc Tử Đơn không thèm để ý tới ông ta mà thẳng thừng thông báo Ngô Dịch An và Mạnh Tiệp Dư đã bị cách chức với gương mặt tối đen như mực.

“Bác sĩ Mạc, công việc của tôi ở đây rất tốt, trước giờ tôi cũng rất cố gắng, lần này chỉ xui xẻo trúng phải gian kể của ả đàn bà đê tiện Tô Nhược Hân mà thôi, ông có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy tôi mới là bác sĩ giỏi nhất phòng khám này, tôi sẽ dẫn dắt phòng khám lên một tâm cao mới.” Nghe thấy mình bị sa thải, Mạnh Tiệp Dư vội vàng xuống nước cầu xin Mạc Tử Đơn.

“Bác sĩ Mạnh, chứ không phải cô sẽ trở thành tấm gương cho các bác sĩ và y tá nữ trong phòng khám học theo, vì leo lên chức cao hơn, trở thành trưởng khoa mà không tiếc hiến thân cho phó giám đốc Ngô hả? Loại dẫn dắt như vậy, không có thì tốt hơn.”

“Bác sĩ Lý, ngày thường tôi đối xử với cô thế nào, sao giờ cô lại bỏ đá xuống giếng? Cô cũng thất đức quá rồi đó.” Mạnh Tiệp Dư nổi giận.

“Ha ha, nếu tôi thật sự thất đức như cô nói, vậy cô chính là tổ tông của thất đức rồi. Cô tự đặt tay lên ngực hỏi lòng mình xem, trong suốt hai năm đảm nhiệm chức trưởng khoa khoa cấp cứu, cô đã từng tăng ca lần nào chưa? Có từng tự vấn lòng mình rằng bản thân đã cắt xén bao nhiêu tiền tăng ca của nhân viên trong khoa chưa? Đã không tăng ca còn ăn chặn tiên lương người khác, cô đúng là kẻ thất đức nhất trong số những kẻ thất đức.”

“Đúng vậy, bác sĩ Mạnh, cô thật sự rất thất đức đó. Ai chẳng biết quét dọn vệ sinh phòng khám là công việc của dì lao công, thế mà hôm nay cô lại bắt Tô Nhược Hân đi làm công việc đó, bắt Tô Nhược Hân lau nhà thay dì lao công, hành động này của cô chẳng lẽ không phải lấy quyền thế hiếp người sao?”

“Đâu chỉ là lấy quyền hiếp người, nguyên nhân chính có lẽ là vì bà lao công kia là người thân của gia đình cô ta, được cô ta mở cửa sau nhét vào sau khi thành công leo lên giường phó giám đốc Ngô.

Từ sau khi được nhận vào làm, bà ta chẳng thèm đá động tới mấy việc dọn dẹp vệ sinh vừa bẩn vừa mệt kia, còn kiêu căng hơn cả bác sĩ và y tá chúng ta nữa.

“Đúng thế, cô ta không muốn người thân của mình làm mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc này nên mới bắt Tô Nhược Hân làm thay, đúng là thiếu đạo đức.”

“Vầy còn chưa tính là gì, tệ nhất là… cô ta bảo Tô Nhược Hân xuống kho hàng nhập một trăm thùng nước muối sinh lí và glucose. Nhưng hơn một trăm thùng mà lại bắt Tô Nhược Hân dọn vào kho một mình, hơn nữa còn không được phép thiếu dù chỉ một thùng, thiếu thùng nào, Tô Nhược Hân phải đền thùng đấy. Sau đó, vi diệu hơn nữa là cô ta còn ép Tô Nhược Hân lau nhà thay người thân của mình, thật sự quá thiếu đạo đức. “

Nghe thấy vậy, mặt mày Mạc Tử Đơn lập tức tối đen như mực, cất bước đi nhanh về phía Mạnh Tiệp Dư: “Cô bắt Tô Nhược Hân đi dọn hàng?”

Tổ tông mà ông ta chỉ hận không thể quỳ xuống cúng bái lại bị chính người của ông ta bắt nạt thê thảm như vậy.

Lúc trước ông ta cũng từng nghe đồn Mạnh Tiệp Dư bắt Tô Nhược Hân dọn bãi nôn – công việc đáng lẽ phải do công nhân vệ sinh làm. Giờ ông ta mới vỡ lẽ, Mạnh Tiệp Dư không chỉ bắt nạt Tô Nhược Hân mỗi lần đó, mà còn rất nhiều lần khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028


Chương 1028

Mỗi lần tưởng tượng cạnh cơ thể nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân phải vác lên vác xuống mấy thùng nước muối sinh lí và glucose, Mạc Tử Đơn chỉ hận không thể lìa đời ngay tại chỗ.

Câu nói này là kết quả mà ông ta cố gắng kìm nén không quát lên rồi.

Nhưng những ai quen thân với ông ta đều biết trước giờ ông ta không phải loại người có thể nặng lời với ai, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng lúc thốt ra câu nói kia, giọng điệu của ông †a thật sự vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh đến độ Mạnh Tiệp Dư không rét mà run. Cô †a căn môi, im lặng hơn nửa ngày mới nhỏ giọng biện minh: “Tôi thấy cô gái đó rảnh quá không có gì làm nên mới bảo cô ấy xuống kho hàng giúp một tay thôi mà”

“Tô Nhược Hân phải dọn hàng từ đâu đến đâu?”

Mạc Tử Đơn thấy Mạnh Tiệp Dư thừa nhận, mở miệng hỏi tiếp, nhưng lần này không hỏi Mạnh Tiệp Dư mà là những người khác.

Rõ ràng ông ta đã không còn tin vào những lời Mạnh Tiệp Dư nói nữa.

Y tá Hải Niệm lập tức tiến lên một bước: “Bác sĩ Mạc, số hàng này thường được đặt trước cửa kho hàng, việc của Tô Nhược Hân là dọn hàng lên xe đẩy, đẩy vào trong kho hàng, sau đó dọn xuống.”

Những gì cô ta nói đều là sự thật.

Nếu bác sĩ Mạc đã hỏi, tất nhiên cô ta sẽ trả lời.

Vừa nói xong, cô ta bỗng phát hiện mặt mày Mạc Tử Đơn sầm xuống, vừa nhìn đã biết là ông ta đang nổi giận rồi.

Kế tiếp, bên phía Ngô Dịch An cũng bắt đầu nói bậy: “Bác sĩ Mạc, ông nghe tôi nói đi, chắc chắn là Tô Nhược Hân không nói rõ nên tài xế mới chở hàng đến cửa kho thôi.”

“Đưa số điện thoại của tài xế xe hàng cho tôi.”

Mạc Tử Đơn gân cổ hét lớn, trong ấn tượng của mọi người, một Mạc Tử Đơn chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng người khác lúc này lại thật sự gào lên.

Sắc mắt Ngô Dịch An lúc này chốc hồng chốc trắng, tốc độ thay đổi nhanh chóng mặt, chẳng khác nào con tắc kè hoa.

“Chuyện này…”

“Đưa cho tôi.” Bây giờ Mạc Tử Đơn không muốn hỏi về Tô Nhược Hân, càng không muốn tra khảo gì Ngô Dịch An, thứ ông ta cần chỉ là số điện thoại của tài xế lái xe hàng thôi.

Thế nhưng thứ này lại là chìa khóa của sự việc.

Bởi vì chỉ cần có nó, chỉ cần liên lạc được với tài xế xe hàng, vậy thì rốt cuộc là Tô Nhược Hân không nói rõ ràng làm tài xế hiểu lầm, chỉ chở hàng tới trước cửa kho rồi đi hay là có nguyên nhân nào.

khác, tất cả sẽ lập tức có đáp án.

“Cái đó… tôi… tôi không nhớ.”

“Đưa điện thoại của tài xế xe hàng cho tôi. Ngô Dịch An, đây là cơ hội cuối cùng của ông, nếu ông còn lần lữa không chịu nói, tôi báo cho ông hay, kết cục của ông không chỉ dừng lại ở những gì tôi nói trong điện thoại lúc trước đâu. Từ nay về sau, không chỉ ở mỗi thành phố T là ông không được sống yên ổn thôi, mà trên khắp nước Z sẽ không có chốn cho ông dung thân. Dù ông có bay ra nước ngoài thì cũng đừng mơ tới chuyện có thể lăn lộn tiếp trong ngành Y này nữa.”

Trước mặt bao người, giọng Mạc Tử Đơn ngày càng lạnh. Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, có lẽ ông ta đã giết quách Ngô Dịch An luôn cho rồi.

Ngô Dịch An bị ánh mắt kia dọa sợ đến nỗi giọng cũng run rẩy: “Không… không cần gọi, là tôi bảo tài xế để hàng bên ngoài kho.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029


Chương 1029

“Những số tiền mà phòng khám chỉ trả cho mỗi lần nhập hàng đều bao gồm cả việc dọn hàng vào trong kho cơ mà, rốt cuộc là ai đã tham ô phần tiền trả cho tài xế để dọn hàng vào trong kho? Bây giờ mau nhổ ra cho tôi.”

Bị tra hỏi như vậy, cả người Ngô Dịch An thoáng lung lay, phải tựa vào vách tường, bằng không, ông †a chắc chắn không đứng vững nổi. Khi đối diện với ánh nhìn quắc thước của Mạc Tử Đơn, ông ta chỉ đành nhắm mắt nhận tội: “Là tôi.”

“Dịch An… Mạnh Tiệp Dư sững sờ, không ngờ câu trả lời của Ngô Dịch An lại là chính ông ta chứ không phải cô ta.

Nhưng toàn bộ số tiền kia đều chảy vào tay cô ta mà.

Lần nào người tham tiền cũng là cô ta, sau đó cô †a sẽ sai mấy y tá trong khoa xuống kho dọn hàng.

Nhưng trước kia lần nào cũng trót lọt cả.

Kết quả lần này lại ngã dưới chân Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân, con ả đàn bà đê tiện đó, chính ả là kẻ đến đây để gây rắc rối cho cô ta.

Cô ta hận Tô Nhược Hân muốn chết.

Ngô Dịch An hờ hững liếc nhìn Mạnh Tiệp Dư: “Nói đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng chấm dứt mọi chuyện? Cần nhà, xe, hay là tiền?”

Ngô Dịch An không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tiệp Dư, bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng khám mà thôi.

Sau khi bị Mạc Tử Đơn tra hỏi từng câu một, ông ta bỗng tỉnh ra, cũng biết những việc bản thân đã làm mấy năm qua thái quá cỡ nào.

Mạnh Tiệp Dư cắn răng: “Tôi muốn tiền.” Có tiền là có thể mua nhà, mua xe, thế nên, tiền mới là quan trọng nhất.

Trước đó khi Ngô Dịch An hỏi cô ta, cô ta còn hơi do dự, sợ nói thẳng với ông ta là mình muốn cái gì trước mặt nhiều người như thật sự quá mất mặt.

Nhưng giờ phút này cô ta chẳng còn hơi sức đâu để ý nhiều như vậy nữa.

“Bao nhiêu? Cùng lắm là ba trăm năm mươi triệu, nếu vượt qua con số này, một đồng cắc cô cũng đừng hòng lấy được.”

“Vậy thì ba trăm năm mươi triệu.”

Mạnh Tiệp Dư nói xong, Ngô Dịch An trực tiếp lấy điện thoại ra, sau đó chuyển nóng ba trăm năm mươi triệu cho Mạnh Tiệp Dư qua tài khoản ngân hàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.

Nghe thấy điện thoại của cả Ngô Dịch An và Mạnh Tiệp Dư cùng reo lên, mọi người mới hiểu ra Ngô Dịch An trực tiếp chuyển thẳng ba trăm năm mươi triệu cho cô ta.

Thật quá dứt khoát.

Chỉ vì muốn thoát khỏi Mạnh Tiệp Dư mà ông ta không tiếc tự hủy đi hình ảnh của mình trước mặt biết bao người.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, quyết định này của ông ta rất đúng. Thông qua việc chất vấn Mạnh Tiệp Dư, ông ta chỉ cần tốn ba trăm năm mươi triệu đồng là đã có thể cắt đứt quan hệ, từ giờ không còn liên lạc gì với nhau.

Ở đây có nhiều người làm chứng như Vậy, sau này dù Mạnh Tiệp Dư muốn đổi ý thì cũng là chuyện không thể.

Thấy ông ta nói được làm được, thật sự chuyển tiền để hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mạnh Tiệp Dư, Mạc Tử Đơn gật nhẹ đầu tán thưởng, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi: “Đừng quên những gì tôi vừa nói. Trừ khi mấy người có thể cầu Tô Nhược Hân đồng ý quay về phòng khám làm việc, bằng không, trước tiên là thành phố T, sau đó sẽ đến cả nước phong sát mấy người. Nếu mấy người không tin năng lực của tôi thì có thể thử xem, kết quả thế nào tới lúc đó khắc biết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030


Chương 1030

“Được, tôi đi.” Ngô Dịch An đã giải quyết xong chuyện giữa mình và Mạnh Tiệp Dư, lúc này lập tức ôm đồ đạc của bản thân rời khỏi phòng khám.

Phòng khám mà ông ta đã cống hiến suốt mấy năm, giờ chỉ sợ nửa đời còn lại cũng chẳng thể đặt chân tới.

Bây giờ, ông ta chỉ còn đúng một lựa chọn là rời khỏi thành phố T, tới một nơi đất khách quê người để bắt đầu một cuộc sống mới.

Đó cũng là một khởi đầu mới.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng khởi đầu này còn phụ thuộc nhiều vào cố gắng của ông ta.

Bây giờ, chuyện cần làm trước tiên là cầu xin Tô Nhược Hân trở về.

Vốn kế hoạch quỳ xuống ăn vạ trước xe taxi của Tô Nhược Hân của ông ta thiếu chút nữa đã thành công, kết quả lại bị Mạnh Tiệp Dư phá hư hết thảy.

Ngô Dịch An đi rồi.

Mạnh Tiệp Dư dõi theo bóng lưng của ông ta, nhất thời không kiềm được ngồi thụp xuống đất, há miệng gào khóc thảm thiết.

Ba trăm năm mươi triệu, cô ta vừa mở miệng, Ngô Dịch An lập tức cho.

Nhưng thứ cô ta cảm nhận được từ ánh mắt của Ngô Dịch An chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt.

Dù trước kia người đàn ông này có tốt với cô ta cỡ nào thì từ lúc này trở đi cũng sẽ biến thành người xa lạ.

“Lôi cô ta ra ngoài.” Mạc Tử Đơn trợn mắt nhìn Mạnh Tiệp Dư, mất kiên nhẫn nói. Một ả đàn bà không biết xấu hổ thế này, phải nhanh chóng đuổi đi cho khuất mắt mới được.

“Đừng… đừng mà…”

Chỉ là vài giây sau, Mạnh Tiệp Dư đã bị bảo vệ của phòng khám kéo thẳng ra ngoài.

Đồng thời, tất cả đồ dùng cá nhân của cô ta trong phòng làm việc cũng bị ném ra theo.

Giờ phút này, trông Mạnh Tiệp Dư chật vật không chịu nổi.

Vừa nhặt đồ của mình lên, cô ta vừa lẩm bẩm: “Không phải thế này, không thể nào như này được.”

“Mạnh Tiệp Dư, nếu cô không đi cầu xin Tô Nhược Hân, cô thật sự sẽ bị cả thế giới phong sát đó. Cô nghĩ thử đi, lỡ mai mốt không tìm được công việc, kết quả sẽ thành ra thế nào đây?” Một vị bác sĩ từng làm chung với cô ta nhiều năm mở miệng nhắc nhở, cũng là cảnh báo cho cô ta hay.

“Thật sự phải quỳ xuống cầu xin cô ta quay về sao?” Mạnh Tiệp Dư ngơ ngác nhìn đồng nghiệp cũ, cả người như đứng trên bờ vực, lung lay sắp đổ.

“Cô có thể không đi, nhưng tôi nói cho cô biết, lời bác sĩ Mạc nói, trước giờ đều rất nghiêm túc.”

“Nhưng…”

“Trừ phi sau này cô không muốn sống nữa, nếu không cô phải đi.”

Mạnh Tiệp Dư lặng lẽ nhặt đồ của mình ở dưới đất lên, sau đó xoay người lên xe, rời khỏi phòng khám, lái thẳng đến chỗ ở của Tô Nhược Hân.

Sau khi xuống xe trông thấy xe của Ngô Dịch An, cô ta mới hoàn toàn thức tỉnh, lần này cô ta thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi.

Mạnh Tiệp Dư bước xuống xe.

Vào căn hộ mà Tô Nhược Hân ở.

Lên lầu.

Cô ta biết địa chỉ nơi ở của Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031


Chương 1031

Lúc Tô Nhược Hân đến phòng khám thực tập không hề cố ý che giấu những thông tin này, thế nên là chủ nhiệm của khoa cấp cứu cô ta cũng biết rõ.

Kết quả vừa ra khỏi thang máy, đã trông thấy Ngô Dịch An quỳ trước cửa nhà Tô Nhược Hân.

“Dịch An…” Tuy Ngô Dịch An không cần cô ta nữa, nhưng thấy ông ta quỳ ở đó, tính ra cũng như những lời ông ta đã nói, toàn bộ đều là vì cô ta.

Sau đó một bước sai, từng bước sai khiêu khích người không thể chọc vào là Tô Nhược Hân.

Mạnh Tiệp Dư cắn môi, nhanh chóng quỳ bên cạnh Ngô Dịch An: “Dịch An, tôi sai rồi.”

Nếu khi trước cô ta vẫn còn kiêu căng, sau này sự xuất hiện của Mạc Tử Đơn đã tát thẳng vào mặt cô †a, cô ta mới biết ngày xưa mình cứ mãi không tỉnh táo sống trong mộng ảo.

Mạc Tử Đơn mới là người đứng đầu thật sự của phòng khám, Ngô Dịch An chẳng là gì cả.

Ngô Dịch An như thể không nghe thấy, lùi lại một bước quỳ ở đó.

Ngay cả cọ vào quần tây ông ta cũng mặc kệ chẳng màng đến.

Dáng vẻ như không muốn quỳ cùng Mạnh Tiệp Dư.

“Dịch An, ông cho tôi cơ hội, tôi thật sự biết sai rồi.”

“Thật sự biết lỗi à?” Mạnh Tiệp Dư vừa dứt lời, lập tức nghe thấy câu hỏi vặn lại này.

Nhưng hoàn toàn không phải từ Ngô Dịch An.

Mà là giọng đàn ông hoàn toàn xa lạ với Mạnh Tiệp Dư, câu hỏi kia mang theo giọng điệu lạnh lẽo, khiến Mạnh Tiệp Dư hoảng hốt: “Anh là ai?”

“Một người có thể khiến cô thật lòng biết lỗi.”

Mạnh Tiệp Dư quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta không quen người này, nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn cô ta dường như muốn xé nát cô ta, khiến lòng cô ta sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”

Trần Sang từ trên cao nhìn xuống Mạnh Tiệp Dư, nhanh chóng giơ tay: “Người đâu, đánh cho tôi, giữ lại một hơi là được.”

Trần Sang ra lệnh xong, bèn lùi sang một bên.

Hai người đàn em lập tức bước lên, trong lúc Mạnh Tiệp Dư sợ hãi muôn phần màn chào hỏi tay đấm chân đá đã giáng xuống người Mạnh Tiệp Dư.

Cảnh tượng này chẳng thèm tránh né Ngô Dịch An.

Khi trước Ngô Dịch An chỉ biết Tô Nhược Hân được Mạc Tử Đơn nâng đỡ, nào hay vẫn còn nhân vật ghê gớm như Trần Sang này.

Chỉ trông thấy cách người của anh ta đánh đấm thôi, ông ta đã hoảng hồn tè ra quần.

Đây là muốn đánh cho chết.

Nhưng vẫn sẽ để lại một hơi thở.

Nhưng dù có giữ lại một hơi kia, hơn phân nửa cũng là sống không bằng chết.

Rất nhanh Mạnh Tiệp Dư chỉ còn thở thoi thóp.

Bấy giờ hai người kia mới dừng tay, xếp cô ta thành tư thế quỳ trước cửa căn hộ của Tô Nhược Hân.

Mạnh Tiệp Dư lúc này một chữ cũng không thốt nên lời.

Thực ra bắt đầu từ lúc cô ta bị đánh, cô ta đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Miệng của cô ta đã bị bịt kín từ sớm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032


 

Chương 1032

Thế nên tất cả mọi chuyện xảy ra trong một bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối.

Giải quyết xong Mạnh Tiệp Dư, Trần Sang liếc nhìn Ngô Dịch An, lạnh nhạt lên tiếng: “Nhược Hân là người ông có thể trêu vào sao? Nhìn vào bãi nước tiểu mình bị dọa tè ra quần soi cho kỹ gương mặt của ông đi, ngay cả xách giày cho Nhược Hân ông cũng không xứng, vậy mà còn dám bảo Nhược Hân khiêng mấy cái thùng kia, bây giờ đến lượt ông khiêng đấy, ừm, đưa cái thùng cho ông ta.”

Trần Sang vừa mở miệng, hai đàn em đã nhấc một cái thùng đặt bên cạnh lên, sau đó để trước mặt Ngô Dịch An: “Ông Ngô, xin mời.”

“Làm… làm gì vậy?”

“Chẳng phải ông bảo Nhược Hân khiêng thùng à, bây giờ cái thùng này sẽ do ông khiêng, ôm lên rồi hạ xuống, ừm, giảm giá cho ông, mỗi lần nhấc lên hạ xuống trong mười giây, nếu chậm một giây không cần tay ông nữa” Trần Sang nói đoạn, lấy tăm xỉa răng vẫn luôn ngậm trong miệng ra, ngay lập tức phóng về phía Ngô Dịch An, không nghiêng không lệch vừa khéo đánh thẳng vào mặt ông ta.

Cây tăm vốn nhọn.

Nhưng có nhọn đến mấy cũng không phải kim.

Hơn nữa rất nhẹ, nếu muốn làm người khác bị thương vẫn có độ khó khá lớn.

Nhưng khi Trần Sang phóng cây tăm rơi lên mặt Ngô Dịch An, một đường máu lập tức hiện ra.

Vậy mà đâm rách mặt Ngô Dịch An.

Nhưng ông ta hoàn toàn không dám chạm vào, vội vàng giơ tay ôm cái thùng trước mặt lên.

Mười giây ôm một chốc nghe qua thời gian cũng khá dài, nhưng ông ta cảm thấy chắc chắn không dễ như vậy.

Kết quả tay ông ta đặt tay xuống cũng đã ba mươi giây, nhưng cái thùng trước mặt như thể cắm rễ dưới sàn nhà, ông ta ôm không nổi.

Nặng quá.

Ông ta thề cái thùng trước mặt chắc chắn đựng thứ gì đó như sắt, nếu không sẽ không nặng đến vậy.

Đột nhiên nhận ra, vốn dĩ ông ta còn tưởng mười giây rất dài, bây giờ phát hiện quá ngắn.

Ông ta gần như rất khó hoàn thành được.

Mặt đang chảy máu.

Vị trí cây tăm đâm vào, rất đau rất nhói.

Nhưng lúc khóe mắt liếc thấy Mạnh Tiệp Dư đang quỳ trước cửa, Ngô Dịch An không dám lười biếng chút nào, cắn răng tiếp tục nhấc thùng lên.

Lần này, cuối cùng đã khiêng lên được.

Nhưng ông ta vừa nhấc lên đặt xuống xong, đã nghe Trần Sang hờ hững bảo: “Bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện Tô Nhược Hân ra ngoài, ừm, khi nào Nhược Hân ra ngoài, thì mười giây một lần khiêng thùng rồi đặt xuống của ông mới kết thúc, tôi nhớ hình như Nhược Hân bị ép phải khiêng hơn một trăm thùng, khiêng lên khiêng xuống, có thế nào ông cũng phải làm nhiều hơn Nhược Hân, chắc chắn không thể lười hơn Nhược Hân được, đúng không nào?”

Sắc mặt Ngô Dịch An trắng bệch.

Nghe từng câu nói của Trần Sang, ông ta chỉ có một suy nghĩ, hi vọng Tô Nhược Hân mau chóng ra ngoài, giải quyết sự đau đớn và tình huống khẩn cấp hiện nay của ông ta.

Ôm lên.

Đặt xuống.

Động tác Ngô Dịch An như máy móc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033


Chương 1033

Trần Sang nhàm chán liếc nhìn ông ta, rồi lại quan sát Mạnh Tiệp Dư, bấy giờ mới hờ hững mở điện thoại, lướt xem đoạn phim ngắn để giết thời gian.

Dáng vẻ nửa dựa vào tường của Trần Sang khiến Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An hâm mộ muốn chết.

Nhưng hai người họ, bây giờ một người đang thoi thóp, một người bị tra tấn.

Giờ phút này hai người hối hận đến độ ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có.

Nhưng lại không đủ can đảm để chết.

“Ting…’ Cửa thang máy sau lưng mở ra.

Gó người đến.

Ngô Dịch An tưởng mình sẽ được cứu ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, lại trông thấy một người đàn ông trước cửa thang máy đang đi lại đây.

Cảm giác hơi quen mặt.

Nhưng người không làm kinh doanh như ông ta nhất thời không nhớ nổi tại sao người này lại quen mặt đến thế.

“Họ Trần kia, anh đến đây làm gì?” Sắc mặt Hạ Thiên Tường u ám đầu tiên liếc một nam một nữ trước cửa căn hộ, sau đó nhìn về phía Trần Sang đang dựa vào vách tường, sắc mặt khó coi.

Thế mà Trần Sang lại đến địa bàn của anh.

Trần Sang muốn bị đánh mà.

“Hạ Thiên Tường, anh bảo vệ Nhược Hân như vậy đấy à? Anh để hai tên này bắt tay nhau ức hiếp Nhược Hân à? Nếu như anh không bảo vệ được thì để tôi”

Hạ Thiên Tường đấm Trần Sang một cái: “Tôi không cần, cút đi.”

“Tôi không đấy.” Trân Sang trở nên bướng bỉnh, nếu như anh ta đã dám đến thì sẽ không sợ đánh nhau với Hạ Thiên Tường một trận.

Bệnh của anh ta không hề ảnh hưởng đến chuyện anh ta đánh nhau, chẳng qua chỉ là di chứng của việc cắt bỏ tuyến giáp mà thôi, huống hồ bây giờ ngày nào Tô Nhược Hân cũng gọi video với anh †a, sau này viết một đơn thuốc chụp cho anh ta là được.

Anh ta cảm thấy sức khỏe của mình đã đỡ hơn trước một chút.

Không thể không nói y thuật của Tô Nhược Hân càng ngày càng đáng nể.

Đôi mắt Hạ Thiên Tường híp lại, nắm đấm kia bay thẳng đến trước mặt Trần Sang.

Sau đó dưới sự chú ý của bốn người khác ở hành lang, hai người đã nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng cho dù là đánh nhau, Trần Sang cũng không quên trừng phạt Ngô Dịch An: “Nâng cục sắt của ông lên, mười giây một lần.”

Cơ thể Ngô Dịch An run rẩy, vội vàng tiếp tục nâng lên.

Giây phút này ông ta càng hối hận hơn vì mình đã thông đồng làm bậy với Mạnh Tiệp Dư bảo Tô Nhược Hân đi vác các thùng nước muối sinh lý và đường glu-cô.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

Lúc này ông ta mới hiểu rõ cho dù Tô Nhược Hân tha thứ cho mình và Mạnh Tiệp Dư nhưng chỉ sợ hai ông lớn đang đánh nhau trước mặt đây sẽ không bỏ qua cho mình và Mạnh Tiệp Dư đâu.

Cảm giác như tận thế, trời sắp sập xuống.

“Bốp…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034


Chương 1034

“Âm…

Một âm thanh giòn vang rồi trầm đục, ngay lập tức hai người đàn ông đang đánh nhau bỗng nhiên buông nhau ra, sau đó thở hổn hển lui về phía sau, cho đến khi dựa vào tường mới khó khăn dừng lại.

“Soạt”, cửa phòng mở ra, Tô Nhược Hân đứng ngay cửa, buồn bực trừng mắt với hai người đàn ông bên ngoài: “Vào đây hết đi, không được đánh nhau.”

Sau đó, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức ngoan ngoãn đi vào nhà.

Nhưng trước khi Trần Sang bước vào lại không hề quên hai người đang quỳ bên ngoài, anh ta nói với đàn em: “Trông chừng bọn chúng, nếu như lười biếng thì cứ thẳng tay chặt đứt cái chân thứ ba của tên đàn ông kia, không cần xin ý kiến của tôi, hiểu chưa?”

“Đã hiểu, anh Sang anh yên tâm đi, bọn em bảo.

đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Kết quả, cuộc đối thoại của Trần Sang và hai đàn em khiến Ngô Dịch An sợ đái ra quần lần nữa.

“Nhược Hân, cô không sao chứ?” Trần Sang vừa vào nhà đã quan sát Nhược Hân, nhìn lên nhìn xuống tận ba lần mới yên tâm nhẹ nhàng hỏi một câu.

Bên ngoài cô gái trông có vẻ rất bình thường, nhưng chỉ cần vừa tưởng tượng cô đã vác mười mấy thùng dịch thuốc thì Trần Sang lại không kìm được mà đau lòng.

Cơ thể nhỏ bé này, chắc chắn lúc đó rất mệt.

Tiếc là lúc đó anh ta không biết, nếu không chắc chắn sẽ dạy dỗ đôi cẩu nam nữ bên ngoài.

Sau đó lúc phát hiện camera mới biết Tô Nhược Hân xảy ra chuyện.

Nhưng không ngờ là cô gái nhỏ bé này lại thông minh dũng cảm đến vậy, không tìm mình cũng không tìm đến Hạ Thiên Tường ra mặt giúp, ngay cả Mạc Tử Đơn cũng không, tự dùng cách của mình để xử lý hai người kia.

Hơn nữa còn hoàn toàn thắng lợi.

Tô Nhược Hân đúng là một nhân tài.

Là một nhân tài không đơn giản chỉ biết chữa bệnh mà thôi.

“Trừ mỏi eo đau lưng ra thì không còn cảm giác gì cả, yên tâm hết đi, và tôi nhắc nhở hai người một lần nữa, không được đánh nhau.” Sau đó Tô Nhược Hân đi thẳng vào nhà bếp, chuẩn bị nước trà và cà phê để chiêu đãi hai vị khách không mời mà đến này.

Trong phòng khách Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Trần Sang, sau đó lập tức ngồi xuống sofa, hơn nữa là ngồi ngay chính giữa.

Lúc này cho dù Trần Sang ngồi bên nào thì không thoát được số phận ngồi gần Hạ Thiên Tường.

Nhưng bảo anh ta ngồi bên cạnh Hạ Thiên Tường là chuyện tuyệt đối không thể.

Không ngồi được sofa, Trần Sang không khách sáo tự mình vác một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó hài lòng ngửi mùi hương cà phê và trà bay ra từ nhà bếp, như thế đây là nhà mình vậy.

Hạ Thiên Tường cầm laptop lên, giọng nói lạnh lùng: “Không ai nói với anh bóng đèn là thứ mà người đời chán ghét nhất sao?”

“Không ai nói với anh người đến là khách, tiếp đãi khách là việc cơ bản nhất mà chủ nhà nên làm hay sao?”

“Anh không phải khách, anh là một con sói.” Đừng tưởng anh không biết Trần Sang là người như thế nào, anh ta là một kẻ giết người không chớp mắt.

Người như vậy xuất hiện bên cạnh Tô Nhược Hân thì vô cùng nguy hiểm.

Người như vậy càng để ý Tô Nhược Hân, càng sẽ ra mặt vì cô, Hạ Thiên Tường càng không an tâm hơn.

“Như nhau cả thôi.” Bị hình dung thành một con sói, nhưng Trần Sang lại hoàn toàn không để bụng, chỉ thấp giọng cười, chế giễu nói rằng thật ra anh ta và Hạ Thiên Tường là một loại người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035


Chương 1035

Bốn chữ này hời hợt trôi nổi trong phòng khách, Hạ Thiên Tường hơi sững sờ: “Anh biết sao?”

“Biết gì chứ?” Kết quả, người hỏi ngược lại không phải Trần Sang mà là Tô Nhược Hân đang bưng cà phê và trà ra.

Hai ly cà phê, hai tách trà.

Còn của cô lại là một ly sữa nóng.

Buổi chiều cô vác số thùng kia rất mệt rồi.

Cho nên bây giờ chỉ muốn thứ gì đó nóng thôi.

Cho nên nước ép hoa quả tươi gì đó cô không dám uống.

Phát hiện hai người đàn ông đây mỗi người tìm một vị trí cách xa nhau, Tô Nhược Hân mới bước đến trước sofa: “Hạ Thiên Tường anh đừng ngồi ở giữa, em muốn ngồi nữa.”

“Được.” Hạ Thiên Tường lập tức dời chỗ ngồi, để Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh mình.

Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô gái, giây phút này Hạ Thiên Tường rất hài lòng.

Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh anh sẽ cho người ta cảm giác cô là nữ chủ nhân của nơi đây, còn anh là chủ của ngôi nhà này.

Như vậy mối quan hệ giữa cô và Trần Sang bất chợt bị kéo ra rất xa.

“Anh Sang, sao anh lại đến đây?” Tô Nhược Hân uống một ngụm sữa nóng, cười hỏi anh ta.

“Nhìn không thuận mắt hai tên cặn bã kia, hơn nữa gần đây trong thành phố T không có việc gì làm nên ngứa tay.” Trần Sang ăn ngay nói thật, không hề giấu giếm Tô Nhược Hân.

Dù sao vừa rồi lúc Tô Nhược Hân mở cửa, cô đã nhìn thấy hai tên cặn bã ngoài kia rồi.

“Ừm, hai người kia bị đánh sẽ càng khỏe hơn.” Tô Nhược Hân cười, trong đầu lóe lên cảnh tượng lúc nãy mở cửa nhìn thấy Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An, buổi chiều lúc đôi cẩu nam nữ này ức hiếp cô chắc chắn sẽ không ngờ sẽ gặp phải kết cục này.

Bây giờ đúng là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bởi vì cô vừa nhìn là biết tình hình của hai người này, Mạnh Tiệp Dư bị đánh đến chỉ sót lại một hơi thở, còn Ngô Dịch An thì rất nhanh thôi sẽ bị dày vò đến kêu cha gọi mẹ.

Đây không phải là chủ ý của cô đâu.

Hoàn toàn là sự cố chấp của một mình Trần Sang.

Nhưng cô rất thích.

Loại người Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An đáng đời bị dạy dỗ lâu dài, sau này lúc ức hiếp người khác cũng sẽ biết tiết chế lại.

“Nhược Hân, sau này cho dù là trong cuộc sống hay công việc, chỉ cần có người ức hiếp cô thì cô cứ gọi điện thoại nói cho tôi biết, tôi sẽ đến thẳng đó xử lý cho cô, bảo đảm xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại mối họa nào.” Trần Sang cười nói tiếp.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi thấy dùng cách của mình cũng rất tốt, không thấy máu đã bắt được người, rất sảng khoái.”

“Ấy, cách của em là anh dạy mà nhỉ.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa nói xong thì Hạ Thiên Tường đã nhẹ nhàng lên tiếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân ửng đỏ: “Cho nên, đây không phải là em tự pha cà phê và trà cho anh sao.”

“Xem như em nhanh ý đấy. Hạ Thiên Tường mỉm cười, đặt bút cảm ứng trong tay xuống, lúc này mới bưng ly cà phê lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036


Chương 1036

Mặc dù Tô Nhược Hân mời Trần Sang đến căn hộ, nhưng từ chỗ ngồi của cô lúc này và cả lời nói chuyện đều thấy rõ là thân thiết với anh hơn.

“Ha ha, đến tối anh dạy em một vài mã code nữa đi.” Bây giờ Tô Nhược Hân càng ngày càng nghiện kiểu mã code này.

Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay thật sự rất vui.

Nhưng cô vẫn muốn nâng cao thêm một bậc nữa.

“Được.” Hạ Thiên Tường khiêu khích liếc nhìn Trần Sang đã bị Tô Nhược Hân ngó lơ ở phía đối diện, chỉ muốn đuổi người: ‘Đã trễ thế này rồi, ban ngày anh cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chắc chắn là ý đuổi người không hề che giấu.

Sao Trần Sang lại không hiểu.

Nhưng chỉ cần Hạ Thiên Tường không nói toạc ra, Trần Sang sẽ giả bộ như không nghe hiểu, tiếp tục uống cà phê, cười nói với Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, đơn thuốc hôm nay của tôi không cần gửi video nữa, bây giờ tôi đang ở trước mặt cô, cô cứ viết ra cho tôi.”

“À à, được.” Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, đứng dậy đi lấy giấy bút, viết nhanh một đơn thuốc đưa cho Trần Sang: “Đã có chuyển biến tốt hơn.”

Trần Sang khẽ gật đầu, đây là cơ thể của bản thân anh ta, đương nhiên anh ta biết rất rõ chuyện bệnh tật của mình có chuyển biến tốt hay không.

Cuối cùng, Trần Sang vừa mới nhận lấy đơn thuốc, đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Trần Sang, đêm hôm khuya khoắt, anh mặt dày không đi là có ý gì?”

Vô cùng thẳng thắn.

Chắc chắn là phong cách của trai thẳng.

Nếu Trần Sang dám giả câm vờ điếc, không nghe hiểu lời nhắc nhở của anh, thì Hạ Thiên Tường nói thẳng ra luôn.

Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường thẳng thắn đến vậy: “Hạ Thiên Tường, không phải đêm nào anh cũng đến mười một mười hai giờ mới chịu ngủ sao?”

“Đúng, hơn nữa đêm nào em cũng bắt anh đi ngủ.”

Lúc nói ra câu này, ánh mắt Hạ Thiên Tường chứa đầy sự dịu dàng, chưa bao giờ thích dạy dỗ như thế, anh thích nghe tất cả lời dạy dỗ của người phụ nữ nhỏ của anh.

Điều này nói rõ hai người bọn họ rất thân mật, mấy chuyện ăn cơm đi ngủ này giống như vợ chồng thuận miệng nói ra.

Quả nhiên, Trần Sang uống một ngụm cà phê vào.

họng, lập tức bị sặc: “Khu… Khụ khụ khụ…”

Mặt Tô Nhược Hân nhanh chóng đỏ lựng lên: “Hạ Thiên Tường, anh im miệng cho em.” Anh không để ý mồm miệng thế này khiến cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu, lời nên nói cũng nói rồi, nếu như Trần Sang còn không đi, vậy cũng đừng trách anh phải ra tay với Trần Sang.

Nhưng mà, đương nhiên không phải ra tay ngay bây giờ, mà là sau khi Trần Sang rời khỏi nơi này.

Quả nhiên, Trần Sang ho khan vài tiếng, nhanh chóng đứng dậy hỏi: ôi đưa hai người ngoài kia đi sao?”

“Không cần.” Hạ Thiên Tường từ chối thẳng thừng, đương nhiên chuyện của người phụ nữ của anh sẽ do chính anh xử lý, không cần người đàn ông khác giúp.

“Ha ha, thế này không phải nói, thật ra sự tồn tại của hai người bọn họ là hai cái bóng đèn phát sáng hay sao, cho nên, tôi mới muốn xử lý một chút, không thì sáng quá cũng không tốt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037


Chương 1037

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Trần Sang: “Nếu anh đã nói đến mức này, khéo hiểu lòng người như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Hạ Thiên Tường, anh muốn chết à.” Tô Nhược Hân tức điên lên, đánh một phát vào người Hạ Thiên Tường, đánh một cái còn chưa hết giận, ngay sau đó lập tức đánh cái thứ hai.

Hai người đàn ông này mỗi người một câu, nói cứ như cô và Hạ Thiên Tường quá đáng lắm vậy.

Nhưng chuyện này mà lại nói toẹt ra trước mặt cô như thế, có phải quá không tôn trọng cô rồi không?

Cô giận rồi.

Đánh mấy lần cũng chưa hết giận, lại véo mạnh mu bàn tay Hạ Thiên Tường mấy cái.

Mà từ đầu đến cuối, Hạ Thiên Tường bị đánh đều không đánh lại, bị mắng cũng không nói lại.

Ban đầu Trần Sang kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân xử lý Hạ Thiên Tường, lập tức lặng lẽ cất bước, chớp mắt đã biến mất trước cửa lặng yên không tiếng động.

Đối với anh ta mà nói, tình cảnh vừa nấy là một kiểu tra tấn.

Cái gì gọi là đánh là hôn mắng là yêu, bây giờ anh ta đã hiểu.

Chính là kiểu của Tô Nhược Hân đối với Hạ Thiên Tường.

Mà anh ta, chỉ có thể hâm mộ.

Nhưng mà, anh ta cũng đáng đời, ai bảo anh ta là người trước đây đã bắt cóc Tô Nhược Hân, suýt nữa đã làm hại đến Tô Nhược Hân chứ.

So với điểm xuất phát giữa Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, anh ta còn kém một đoạn dài.

Cửa mở ra.

Cửa đóng lại.

Ngoài hành lang, Mạnh Tiệp Dư vẫn quỳ ở nơi đó, Ngô Dịch An còn đang máy móc di chuyển cái rương, rõ ràng đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ là đang cố gắng gượng mà thôi.

Trần Sang đi lướt qua hai người, sau đó lạnh nhạt nói với tay sai: “Đưa đến cây cầu lớn gần nhất, ném thẳng từ trên cầu xuống, sống là số của bọn họ, chết cũng cũng là số của bọn họ.”

Anh ta không thẳng tay kết thúc cuộc đời của bọn họ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Mạnh Tiệp Dư nghe thấy.

Ngô Dịch An cũng nghe thấy.

Thế nhưng Mạnh Tiệp Dư vốn không nói nên lời.

Mà Ngô Dịch An muốn nói cũng không có gan.

Vừa nãy động tác di chuyển rương của ông ta hơi chậm một chút xíu, đã phải hứng chịu hai phát đạp, đá vừa trúng eo của ông ta, bây giờ ông ta đã biết, Tô Nhược Hân thật sự là tổ tông không chọc nổi.

Nếu như trên đời này thật sự có thuốc hối hận, chắc chắn bây giờ ông ta sẽ mua uống hết tất cả.

Kết quả của việc chơi đùa với người phụ nữ Mạnh Tiệp Dư ngày, bây giờ đang rất chơi vơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt đi.

Hai người bị lôi, kéo về phía thang máy.

Đó là một loại cảm giác tận thế.

Nếu thật sự bị ném từ trên cầu lớn xuống sông, đang vào mùa hạ, nước sông chảy xiết, bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

“Anh Sang, anh chờ một chút.” Đúng lúc này, cửa căn hộ sau lưng lại mở, Tô Nhược Hân kêu một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1038


Chương 1038

Trần Sang vung tay lên, tay sai kéo hai người Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An lập tức dừng lại: “Nhược Hân, sao vậy?”

“Thả hai người bọn họ đi, dù sao hai người bọn họ cũng không thể làm nghề bác sĩ ở thành phố T này được nữa, cũng chưa chắc người nhà đã có thể đi theo, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, không nên làm hại đến tính mạng người khác, cứ quyết vậy đi.”

Vừa nãy Trần Sang vừa đi ra ngoài, Tô Nhược Hân lấy điện thoại, mở camera ở hành lang, nghe thấy Trần Sang muốn ném hai người đó xuống nước, nên không nhịn được mà đi ra.

Cũng là do cô mà ra, muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông.

Cô chỉ muốn cho bọn họ một bài học nhớ đời.

Cô phát sóng trực tiếp đã khiến hai người thân bại danh liệt ở thành phố T, thành loại người đáng căm giận.

“Nhược Hân…” Trần Sang hơi rung động, không ngờ Tô Nhược Hân tốt bụng như vậy.

Ở chỗ của anh ta, ném xuống sông cho cá ăn được xem là hình phạt nhẹ nhất, không băm bọn họ thành tám miếng đã là ban ơn rồi.

“Tô Nhược Hân, cảm ơn cô, làm trâu làm ngựa cũng không đủ để đền ơn.” Đột nhiên Ngô Dịch An đi qua người Trần Sang, quỳ trước mặt Tô Nhược Hân một lần nữa: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”

Vốn dĩ do ông ta sai vì ham mê nữ sắc, sau khi nhận ra Mạnh Tiệp Dư là mối hoạ đã hoàn toàn sáng mắt ra.

Tô Nhược Hân xua tay: “Từ nay cách xa tôi một chút, đừng để tôi mất hứng vì nhìn thấy hai người nữa, nếu không, ném xuống sông cho cá ăn còn nhẹ nhàng chán.”

Nếu như bọn hắn họ có lần sau nữa, thì thật sự là đi vào chỗ chết, sẽ không khoan nhượng nữa.

Đi rồi.

Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An bị người của Trần Sang kéo đi.

Lúc này Tô Nhược Hân mới đóng cửa lại, về căn hộ.

Kết quả, mới quay người lại, cơ thể đã bị Hạ Thiên Tường ngồi cuối bàn ôm một cái, sau đó nghe thấy người đàn ông nói nhỏ bên tai cô: “Không muốn anh về nhà?”

“Muốn mà, rất muốn anh về nhà, ai biết anh lại chạy tới đây.’ Rõ ràng cô đã nói với anh đêm nay phải về biệt thự Bán Sơn, kết quả, Hạ Thiên Tường lại tới chỗ này của cô.

Sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống: “Nơi này mới là nhà.”

Ở biệt thự Bán Sơn đó, mỗi lần nghĩ đến Lục Diễm Chỉ, anh đều không muốn trở về.

Lúc trước là ba, bây giờ là mẹ.

Đã không còn sạch sẽ.

“Hạ Thiên Tường, anh coi em là cái gì?” Tô Nhược Hân lười biếng vùi trong ngực anh, bỗng nhiên lúc này mới phát hiện, cô đã gần gũi với anh như thế này thành thói quen từ lâu.

“Em đoán xem.’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.

Đang định xâm nhập, Tô Nhược Hân đã nghiêng đầu: “Em muốn đi tắm.”

Tô Nhược Hân nhớ ra đồ mà mình tự đến hiệu thuốc mua.

Tối nay, cô muốn dùng.

Nghĩ đến đây cô đã bắt đầu tai nóng lên, tim đập dồn.

“Cùng nhau.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường không hề có ý định buông tha cho Tô Nhược Hân, ôm cô đi về phía nhà tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1039


Chương 1039

Chúc Hứa vẫn chưa trở lại, toàn bộ căn hộ chỉ có cô và anh.

Tô Nhược Hân biết, lúc này dù cô có kêu lên kháng nghị cũng vô dụng.

Huống chỉ, cô cũng không muốn kêu lên lắm.

Cô muốn buổi tối hôm nay có thể tiến thêm một bước với Hạ Thiên Tường.

Sau đó, mới đi vào phòng tắm, tất cả đồ trên người đều bị bàn tay kia của người đàn ông cởi sạch.

Tô Nhược Hân ôm cánh tay giội nước nóng, nhắm mắt lại tựa vào người anh, có lẽ bởi vì nghĩ đến đồ mà mình mua, thời gian dần trôi qua, đã cảm thấy cơ thể nóng lên vì nhiệt độ nước.

Càng ngày càng nóng.

Khi suy nghĩ còn đang lơ lửng, đột nhiên Hạ Thiên Tường đập vào tường, Tô Nhược Hân đã bị ép tựa vào trên gạch men sứ hơi lạnh.

Mùa hè thế này chỉ cảm thấy mát lạnh.

Mắt thấy đầu Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng cúi xuống, ngón tay Tô Nhược Hân chạm vào môi anh, nhẹ nhàng nói: “Đi về phòng.”

“Được.” Giọng nói của Hạ Thiên Tường vô cùng trầm thấp, sau đó, kéo lấy khăn tắm quấn Tô Nhược.

Hân lại, quay về trong phòng.

Ánh sáng ấm áp của đèn tường xen lẫn với đèn neon lấp lánh bên ngoài phòng lọt vào tầm mắt, Tô Nhược Hân được thả xuống rất khẽ khàng.

Cô nhắm mắt hít thở sâu.

Mỗi một khung cảnh như thế này trước đây đều hiện lên trước mắt rõ mồn một.

Nhưng lần này lại luống cuống nhất.

“Đèn.” Cô nhẹ nhàng nói một chữ.

Hạ Thiên Tường tiện tay tắt đèn.

Nhưng Tô Nhược Hân phát hiện, càng ở trong bóng tối, tất cả giác quan càng mẫn cảm.

Nhẹ nhắm mắt lại, Tô Nhược Hân tự nói với mình phải thả lỏng.

Sau đó tay nhỏ lặng lẽ lấy một viên.

Giữ chặt trong lòng bàn tay.

Cô có hơi hoảng.

Càng xấu hổ hơn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Khung cảnh quen thuộc cũng lặng lẽ trôi qua.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân chợt nắm lấy tay Hạ Thiên Tường.

Mà trong lòng bàn tay, chính là một cái mà cô vừa âm thầm bóc ra.

Bởi vì vẫn luôn giữ trong lòng bàn tay nên có cảm giác ấm áp.

“Cái gì đây?” Trong bóng tối, Hạ Thiên Tường hỏi nhỏ một câu.

Miệng Tô Nhược Hân mím lại, cô không nói gì.

Anh là đàn ông, anh không thể không biết đây là gì được.

Anh hỏi cô, cô càng khó mà mở miệng.

Cô nói không nên lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom