Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 670


Chương 670

Tạ Mẫn Hành nghe theo vợ: “Được, chồng em sẽ không nói gì nữa.

Nhưng chúng ta có nên tập cho Tiểu Tài Thân uông sữa bột không? Khi thằng bé lớn hơn, thằng bé phải đi nhà trẻ, nhự vậy thăng bé sẽ không biết cách uống sữa.

Vân Thư thương con trai mình: “Đợi thằng bé được sáu tháng rồi cho uống sữa bột. Bây giờ chưa được một trăm ngày tuôi, em không nỡ.”

Tạ Mẫn Hành không chút do dự đồng ý, khi Vân Thư tức giận, cô nói gì cũng được.

Sau khi Tạ Mẫn Thận dẫn Lâm Khinh Khinh đi dạo quanh hồ, anh ấy hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”

Lâm Khinh Khinh không hiểu anh ấy có ý gì, mặt hồ yên tĩnh rất đẹp, nhưng cô ây không thê nhìn nó mỗi ngày.

Tạ Mẫn Thận thấy Lâm Khinh Khinh không trả lời, anh áy hơi thất vọng, dân Lâm Khinh Khinh đi dạo nhiêu như vậy, cô ấy cảm thầy Tử Kinh Sơn không đẹp sao?

Cô ấy không nghĩ ngôi nhà của anh ây rât đẹp, rât rộng sao?

Cô ấy không cảm tháy gia đình anh ây thích cô ây sao? Cô ấy thật sự không biết hay giả vờ không biết.

Trên đường về, Tạ Mẫn Thận đang nghĩ, lẽ nào cô ây đang âm thầm nói cho anh ấy ý của cô ấy?

Lâm Khinh Khinh nói cô ấy không biết gì cả, rốt cuộc là sao?

Một ngày trôi qua nhanh chóng, Tạ Mẫn Thần đưa gia đình Lâm Khinh Khinh vê nhà.

Khi về, lưới điện cấp một của Tạ Mẫn Thận đã được lắp đặt.

“Không có chuyện gì thì đừng lên mái nhà, nơi nào cũng có lưới điện.”

Cho dù Lâm Khinh Khinh có bị đánh chêt cũng sẽ không lên đó.

Tín hiệu cảnh báo lưới điện của nhà Lâm Khinh Khinh được kết nói trực tiếp với điện thoại di động của Tạ Mân Thận.

Tạ Mẫn Thận đi quanh sân để kiểm tra trước khi rời đi.

Lẫm Phổ đã bắt đầu hỏi thăm địa chỉ của Lâm Khinh Khinh. Trong buổi họp mặt người hâm mộ vào chủ nhật, Lâm Khinh Khinh có mặt, cô ây bắt tay từng người hâm mộ một cách niềm nở, thần thiện, nêu ai đó muốn chụp ảnh, cô ấy cũng sẽ chụp ảnh cùng họ.

Những người hâm mộ qua đường của cô ây đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Sau khi Lâm Khinh Khinh tổ chức xong buổi họp mặt thì trời đã xế chiêu, sau trải nghiệm lần trước, cô ấy rất cảnh giác, bắt taxi quay về.

Một chiếc xe tải màu đen chạy theo chiêc taxi cách đó không xa, mãi cho đến khi xe dừng trước cửa nhà Lâm Khinh Khinh mới rời đi.

Đầu tuần, khi Lâm Khinh Khinh đang đi học, cô ây gặp Lẫm Phổ với mẹ kế của cô ây là Lưu Thị.

“Sao hai người tìm được nơi này?”

Sắc mặt Lầm Khinh Khinh đen như: mực.

Lắm Phổ: “Tao là ba mày, muốn biết mày ở đâu còn phải sai người đi theo, may không đi học cho đàng hoàng đi làm ngôi sao làm gì, đứng giữa noi đông người cho người ta ngắm, mày có xâu hồ không.”

Lâm Khinh Khinh chế nhạo: “Tôi xấu hỗ, nhưng ông vẫn muốn con gái bảo bối Lâm Thiền của ông đến ảnh thị Hàn Hoặc đó thôi?”

“Về nhà cho tao.”

“Đừng hòng.”

Lắm Phổ nói chuyện với Lâm Khinh Khinh ở cửa, buôi sáng ông nội Lâm cũng phải đi làm ở : Thương Kiều, nghe thây giọng nói của Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, sao cháu chưa đị?”

“Ba, sao ba lại ở đây?”
 
Chương 671


Chương 671

Lẫm Phổ luôn nghĩ ông nội Lẫm đã về quê.

“Nghịch tử, tao không phải ba mày, mau cút đi.” Ông nội Lâm nhìn thầy Lưu Thị ở bên cạnh Lâm Phê thì lập tức nỗi giận: “Khinh Khinh, cháu đi học đi, đừng nhiều lời với bọn họ.”

Lâm Khinh Khinh: “Không ‹ cần ông nội, lát nữa Tiểu Thư sẽ đến đón chúng ta.”

Tối qua Vân Thư về Tử Kinh Sơn mới biệt thứ bảy Lâm Khinh Khinh tới chơi: “Sao không sớm nói cho tớ biết, tớ đã về rồi.”

“Cậu cứ ở nhà dành thời gian cho chủ Vân và dì Vân đi.”

“Thôi, thứ hai đi học, tớ đón cậu, chúng ta cùng đi.”

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã hẹn trước, cô ấy vốn đang đợi Vân Thư ở bên đường, kết quả mới sáng sớm đã gặp phải vận rủi ở trước cửa nhà.

“Tít tít.” Vân Thư đi tới.

“Này, chủ tịch Lâm dẫn tiu đây tới thăm con gái à?” Vân Thư luồn nói chuyện không có lớn nhỏ, không biết SỢ.

Ông nội Lâm: “Cháu dẫn Khinh Khinh đên trường trước đi, đừng đề đi học muộn.”

Vân Thư xuông xe, nghịch chìa khóa xe trong tay, đi đến trước mặt Lâm Phổ và Lưu Thị: “Hai người mau chuyển xe đi, cản đường tôi rồi.’ Lưu Thị tức giận: “Cô…”

“Bà dám dạy tôi, dám làm thân với tôi, thì tôi dám nói cho chồng tôi.”

Vân Thư bí mật quan sát Lâm Khinh Khinh, cả ngày cô ây trông không được tốt lắm.

“Khinh Khinh, sau khi tan học, cậu có hẹn à?”

“Lâu lắm không tới Giang Tả luyện tập rôi, hôm nay tan học xong phải tới đó một lúc.” Lâm Khinh Khinh nói.

Vân Thư: “Được, tan học tớ đưa cậu đi, thuận tiện thăm đồng nghiệp trong công ty.”

Lâm Khinh Khinh gật đầu.

Sự xuất hiện của Lâm Phổ đã phá vỡ cuộc sông yên bình của Lâm Khinh Khinh.

Lúc cô ấy chuẩn bị rời đi, Lâm Phổ lại xuất hiện: “Đồ của mẹ mày vẫn còn ở nhà, có cần nữa không?”

Lậm Khinh Khinh chắc chắn muốn lấy đồ của mẹ cô ấy, dù đó là trò lừa đảo, Lâm Khinh Khinh quyết định đến nhà họ Lâm lấy lại đồ của mẹ cô ấy với chút mong đợi trong lòng.

Lâm Phổ và Lưu Thị nhìn nhau, khi Lâm Khinh Khinh lên xe, họ đóng cửa, rời đi.

Vân Thư: “Ông Lâm đi thôi, cháu đưa ông đi, sau đó đi học với Khinh khinh.”

Sắc mặt Lâm Phổ tái xanh.

Trong xe, Vân Thư xin lỗi ông nội Lậm và Lâm Khinh Khinh vì sự bốc đồng của cô: “Cháu xin lỗi, lúc nãy diau không thể kìm chế được. ý Ngay khi nhìn thấy Lâm Phổ và Lưu Thị, tâm trí của Văn Thư tràn ngập những đau khổ mà Lâm Khinh Khinh và em trai Lâm Dực đã phải chịu đựng trong nhiều năm. Tính cô vẫn luôn thẳng thắn, bà Vân võ liên tục cô mới kiềm chế bản thân được đôi chút.

Bây giò gặp người chiều vợ tới mức tâu hoả nhập ma như Tạ Mẫn Hành, tính tình hung bạo của Vân Thư kiềm chế được mới lạ.

Ông nội Lâm: “Tiểu Thư, cháu nói đúng, Khinh Khinh có người bạn như cháu, ông có chết cũng nhắm mắt được.”

“Ông, ông nói cái gì vậy?” Lâm Khinh Khinh không vui: “Sáng sớm ông đã nói những lời linh tinh gì vậy?”

“Được, ông không nói nữa.”

Đường họ đi không phải đường về nhà.

Lâm Khinh Khinh: “Đồ của mẹ tôi đâu?”
 
Chương 672


Chương 672

“Đi xã giao với chúng ta một bữa hôm nay, rôi mày có thể lây đồ mẹ mày đi.”

Lâm Phỏ lạnh lùng nói.

Ở Thịnh Thế Vương Thành, Lâm Khinh Khinh bước vào phòng. riêng dưới sự dẫn dắt của Lâm Phỏ.

Có Tạ Mẫn Thận bên trong.

Lâm Khinh Khinh cũng ngạc nhiên vì hôm nay anh ây không yêu câu cô ấy đi cùng.

“Xin chào mọi người, ha ha, đây là con gái tôi Lâm Khinh Khinh.” Lâm Phổ giới thiệu Lâm Khinh Khinh với mọi người.

Ngay sau đó: “Khinh Khinh, ngồi bên cạnh chủ tịch Vương.” Chủ tịch Vương, là người nheo mắt nhìn Lâm Khinh Khinh như thể đang đánh giá con mồi ngay khi cô ấy vừa bước vào.

Mặc dù Tạ Mẫn Thận tuổi còn trẻ nhưng đã ngồi ở vị trí chính trên bàn tiệc rượu.

Hàn Khải Tử cũng ở đó, ý của Lâm Phổ đã quá rõ ràng, mọi người có mặt ai mà không biết chủ tịch Vương nổi tiếng vì thói trăng hoa, Lâm Phổ còn đặc biệt để con gái mình ngôi cạnh chủ tịch Vương.

Hàn Khải Tử liếc nhìn cấp trên của mình, chỉ thấy anh ấy đang thản nhiên nghịch Ÿ rượu trong tay.

Vì sao Hàn Khải Tử cảm thấy hôm nay sắp có kịch hay đề xem nhỉ?

Lão Vương híp mắt nhìn Lâm Khinh Khinh: “Cô là tỉnh sao?”

“Không phải.” Giọng Lâm Khinh Khinh lạnh lùng.

Chủ tịch Vương nhìn từ dưới lên trên, Lâm Khinh Khinh cảm thấy ghê tởm muốn chết.

Chủ tịch Vương: “Người đẹp lạnh lùng, chú Vương thích thế.”

Dưới gầm bàn, Lâm Khinh Khinh nắm chặt tay, cô ấy nhìn ba ruột Lâm Phỏ, nhưng lại thấy sự cảnh cáo trong mắt ông ta.

Muốn lây lại đồ của mẹ thì phải ăn xong bữa này.

Lâm Khinh Khinh lại nhìn Tạ Mẫn Thận.

Mà Tạ Mẫn Thận lại nhìn cô ấy với vẻ trêu đùa.

Trái tim của Lâm Khinh Khinh đau nhói.

Cô ấy ám ức tới mức muốn khóc.

Cô ấy chưa ấm ức như vậy bao lâu rồi?

Chủ tịch Vương chậm rãi đặt tay lên lưng Lâm Khinh Khinh: “Này, sao còn âm ức nữa?”

Lâm Khinh Khinh kìm nén ý định lật bàn.

Hàn Khải Tử nhận thấy biên độ chuyền động rượu trong ừ trong tay Tạ Mẫn Thận ngày càng lớn.

“Nào, uống đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Tôi không biết ung rượu.”

Chủ tịch Vương cười nói: “Nếu không biết uống rượu, vậy chú sẽ dạy cháu uống.

Tay ông ta chậm rãi khoác lấy vai Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh không thể nhịn được nữa, nêu mẹ cô ây còn sống, cô ây nhất định sẽ không vì di vật mà đề mình ngồi uống rượu với những người ghê tởm như này.

“Bốp” Tiếng đĩa thức ăn va vào mặt chủ tịch Vương, còn có tiếng đĩa rơi xuông đất giòn giã vang lên.

Lâm Phổ và Lưu Thị đều kinh ngạc nhìn Lâm Khinh Khinh.

Cô ấy đã đóng băng đường tài lộc của Lâm Phô.
 
Chương 673


Chương 673

Chủ tịch Vương giật mình quay lại, muôn nuôt chửng Lâm Khinh Khinh trong cơn giận dữ: “Hay cho con khốn mày.”

Vừa nói, ông ta vừa định đánh Lâm Khinh Khinh, nhưng Tạ Mẫn Thận đã nắm lây bàn. tay đang giơ lên của ông ta.

Lâm Khinh Khinh mỉm cười thoải mái khi Tạ Mẫn Thận ra tay.

Sau đó, anh ấy vòng tay qua vai Lâm.

Khinh Khinh, ôm cô ây vào lòng: “Thật sự xin lỗi chủ tịch Vương. Bạn gái tôi có tính tình không tỐt, được tôi chiều quen rôi, cô ây có thể ném đĩa vào mặt ông, ngày mai cô ấy cũng có thể tìm người chặt tay ông, đó cũng là do được tôi chiều.”

Cái gì?

Lâm Khinh Khinh là bạn gái của Tạ Mẫn Thận?

Mấy người trong phòng đều ngạc nhiên, Lâm Phổ mở miệng, ông ta..

vừa rồi ông ta… vừa rồi ông ta đã làm những chuyện gì vậy.

Ông ta có con rễ là thị trưởng, còn lo gì đường phát tài.

Chủ tịch Vương cũng bị sốc, người vừa bị ông ta quây rồi chính là bạn gái của thị trưởng Tạ.

Đôi tay run rẫy của ông ta lập tức đưa ra sau lưng: “Thật sự xin lỗi thị trưởng Tạ, xin lỗi.”

Tạ Mẫn Thận phớt lờ ông ta.

Là một trợ lý đắc lực, Hàn Khải Tử lập tức nhường chỗ ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Thận: “Cô Lâm, mời.

Ngay cả Lâm Khinh Khinh cũng mơ’ màng, cô ây trở thành bạn gái của Tạ Mân Thận từ khi nào?

Hàn Khải Tử gọi nhân viên phục vụ: “Một chai nước cam, cảm ơn.

Khi người phục vụ mang nước cam đến, Tạ Mẫn Thận đã đón lấy, văn nắp chai, đưa đến gần miệng Lâm Khinh Khinh, định cho cô ây uông.

Lâm Khinh Khinh nhìn xung quanh, nhìn chằm chằm bọn họ.

Khi Tạ Mẫn Thận cho cô ấy uống, cô ây phải uỗng.

Cô áy giơ tay lên đỡ chai, nhấp một ngụm.

Hàn Khải Tử cười, nói với chủ tịch Vương: “Bạn gái thị trưởng Tạ của chúng tôi không uống rượu, chỉ uống cam trái cây mà thị trưởng Tạ đút cho.”

Lâm Khinh Khinh sợ tới mức nghẹn cả họng.

Sao Hàn Khải Tử biết cô ấy là bạn gái của Tạ Mẫn Thận?

Lâm Phổ lập tức cười ha ha lấy lòng Tạ Mẫn Thận.

“Không ngờ bạn trai của ,jKhinh Khinh lại là thị trưởng Tạ trẻ tuổi đầy triển vọng.”

Tạ Mẫn Thận không quan tâm.

Hàn Khải Tử nói: “Xem ra nều ông Lâm biết, thì sẽ không cô ý hại chủ tịch Vương.”

Có những lời cần trợ lý nói.

Chủ tịch Vương cần máy lời nói bởi một trợ lý.

Khi Lâm Phổ để con gái mình đến ngồi bên cạnh chủ tịch Vương, ông ta đã giết chủ tịch Vương.

Chủ tịch Vương đầy súp rau, nhìn chằm chằm Lâm Phỏ.

Chính ông ta đã tự hại mình.

Nhưng Lâm Phổ có con rễ như thị trưởng Tạ, còn sợ cái gì?
 
Chương 674


Chương 674

Lưu Thị ngồi trong tối, thầm nheo mắt lại.

Một bữa cơm, chỉ có Lâm Phổ là ăn vui vẻ nhất.

Lâm Phổ kéo Lâm Khinh Khinh: “Về nhà với ba hay đi với Mẫn Thận?”

“Đồ của mẹ tôi đâu?”

Sắc mặt Lâm Phổ và Lưu Thị lập tức trở nên cứng ngắc: “Ở nhà, mai đưa cho con.”

“Hàn Khải Tử.” Tạ Mẫn Thận gọi.

Trợ lý xuất hiện vào thời điểm quan trọng: “Mời thị trưởng Tạ dặn dò.”

Tạ Mẫn Thận: “Tới nhà họ Lâm lấy tát cả đồ đạc của Khinh Khinh đi, bao gôm cả đồ đạc của mẹ Khinh Khinh.

Tôi không muốn lại nghe thấy “di vật hay ‘quần áo’ đột nhiền xuật hiện rôi bảo Khinh Khinh về nhà lấy, nếu như không làm xong, sau này đừng tới nữa.

“Vâng.”

Trên mặt Lâm Phổ lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Không cần, đồ cũng không nhiêu.”

Hàn Khải Tử: “Ông Lâm, đi thôi.”

Lâm Khinh Khinh được Tạ Mẫn Thận khoác vai suốt quãng đường đi, cho tới lúc ra xe.

Tạ Mẫn Thận lái xe, anh ấy định đưa Lâm Khinh Khinh về nhà.

Nhưng Lâm Khinh Khinh lại nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Tạ Mẫn Thận đạp phanh.

Lâm Khinh Khinh hơi sửng sốt.

Cô ấy thấy Tạ Mẫn Thận nhìn chằm điãm’ Cô ây: “Ngoại: trừ cảm ơn, xin lỗi, thị trưởng Tạ, cô còn biết nói câu nào khác không?”

Lâm Khinh Khinh yếu ớt giữ dây an toàn: “Tôi xin lỗi.”

Nói xong, cô ấy cũng sững người.

Cô ấy nói thế chẳng phải tự tìm cái chết sao.

Tạ Mẫn Thận kéo đầu cô Ấy, nghiêng về phía anh ây, hôn lên cái miệng chỉ biết chọc giận người khác lại còn không nghe lời của cô ấy.

Đôi mắt của Lâm Khinh Khinh mở to VÌ sỐc.

Nụ hôn của Tạ Mẫn Thận ngày càng sâu.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy hơi thở của mình không được đều đặn, cô ấy sắp chết ngạt.

Tạ Mẫn Thận buông ra, hỏi: “Tôi tên là gì?”

“Tạ Tạ, Tạ, Tạ Mẫn Thận.” Hàm răng của Lâm Khinh Khinh khẽ run.

Tạ Mẫn Thận rất khó chịu, anh áy là tên khôn ghê tởm sao?

Trông anh ấy rất đáng sợ à?

Tại sao Lâm Khinh Khinh luôn sợ anh ây?

Nụ hôn đầu tiên của Lâm Khinh Khinh đã mất rôi.

Cô ấy bắt lực khóc lên, dám giận nhưng không dám nói.

Tạ Mẫn Thận không kiên nhẫn, lúc nói chuyện cũng hơi cứng ngắc: “Cô khóc cái gì?”

Lâm Khinh Khinh không nói gì, cộ ấy không ngừng lấy tay lau nước mắt trên mặt.

Tạ Mẫn Thận nắm tay cô ấy, ra lệnh: “Nói.”
 
Chương 675


Chương 675

Lâm Khinh Khinh vừa khóc vừa nói: “Đây là nụ hôn đâu tiên của tôi.”

Tạ Mẫn Thận nhớ lại sự bốc đồng vừa rồi của mình, khuôn mặt của người đàn ông to lớn bắt giác đỏ bừng.

“Ừm, vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi quá hấp tấp.” Bản thân Tạ Mẫn ‘Thận cũng ngượng ngùng, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sô, lần này đến lượt anh ây xin lôi Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh càng khóc dữ dội hơn.

Tạ Mẫn Thận đưa luỡõi liếm môi, mùi của cô ây vẫn còn lưu lại trên đó.

“Đừng khóc, xấu lắm.”

Tạ Mẫn Thận lái xe đưa Lâm Khinh Khinh vê nhà.

Sau đó, Hàn Khải Tử xuất hiện.

Tại sao cậu ta thấy y giữa thị trưởng Tạ và Lâm Khinh Khinh có cái gì đó khác khác?

Một người độc thân như cậu ta không thê cảm nhận được sự khác biệt đó.

“Thị trưởng Tạ, đây là quần áo cùng một ít đô lặt vặt từ nhà hợ Lâm.”

Lâm Khinh Khinh vội vàng bước tới xem xét, nhưng sau khi lục lọi xong, cô ấy thất vọng nói: “Không có, đô của mẹ tôi đã bị ném đi từ lâu rồi.”

Lúc này, Tạ Mẫn Thận cảm thấy có lỗi với Lâm Khinh Khinh.

Trên đường trở về, Hàn Khải Tử hỏi: “Thị trưởng Tạ, nếu gia đình của ông Lâm mượn danh nghĩa của anh đi lôi kéo đầu tư thì anh có quan tâm không?”

“Quản, tôi và Lâm Khinh Khinh yêu nhau không phải với ba cô ây, ông ta có tư cách gì lợi dụng danh nghĩa của tôi để lừa dỗi mọi người.” Hình như Tạ Mẫn Thận nói cũng đúng.

Hàn Khải Tử rất muốn hỏi, thị trưởng Tạ đã theo đuổi được bạn gái chưa?

Tạ Mẫn Thận: “Cánh tay trái của chủ tịch Vương, cậu tự lo đi.”

Hàn Khải Tử cảm thấy thị trưởng Tạ mà ghen sẽ liên quan tới mạng.

Hôm nay tay trái của chủ tịch Vương đã khoác lên vai Lâm Khinh Khinh.

Hàn Khải Tử: “Tôi sẽ xử lý.”

Tạ Mẫn Thận cảm thấy bên cạnh có giun đũa cũng được, chẳng hạn như Hàn Khải Tử biết một số điều trong vài giây.

Đêm đó Lậm Khinh Khinh nằm trên giường mắt ngủ, cô ấy nhắm mắt lại toàn là nụ hôn của Tạ Mẫn Thận, hơi thở của cô ây như có mùi của Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận cũng đang gặp khó khăn, khi anh ấy trở về, anh ấy đã tìm ông nội Tạ: “Ông, cháu muốn xây nhà.”

Trong nhà họ Tạ, xây nhà tương đương với cưới vợ.

Ông nội Tạ đang chơi cờ với quản gia, ông ây cười nhạo cháu trai: “Bạn gái còn chưa có, còn đòi xây nhà, không được.”

Quản gia: “Tướng quân, có lẽ sau khi cậu hai xây nhà xong, sẽ có vợ thì sao?”

Ông nội Tạ hừ lạnh: “Một cây: gỗ như nó, ngoại trừ cô gái mà mẹ nó giới thiệu, còn có ai thích nó?”

Tạ Mẫn Thận: “Dù sao thì cháu cũng đã quyết định xây nhà, mảnh đất phía đông, cháu đặt trước.”

Nói xong, Tạ Mẫn Thận rời đi.

Ông nội Tạ lén nhìn, đi rồi.

Sau đó: “Này này, ông nói có phải lão nhị đang hẹn hò với cô gái nào hay không?”
 
Chương 676


Chương 676

Quản gia gật đầu đồng ý: “Tôi đoán là cháu gái của nhà họ Lâm.”

“Khinh Khinh à, vậy cũng tốt, ngày mai tôi cho nó tiền để xây nhà.” Tâm trạng ông nội Tạ rât tốt.

Ông ấy thua ván cờ cũng không để trong lòng.

“Ông thắng ông thắng, ông thắng.

cũng không có cháu dâu.” Ông nội Tạ đang năm trên giường trong lúc thua cờ.

“Gần đây trong nhà đúng là nhiều chuyện vui.”

Sáng sớm, khi Tạ Mẫn Hành vẫn đang chuẩn bị bữa sáng cho cô ngoài nhà bếp đã có một cậu bé vừa tỉnh dậy.

Thằng bé đang tự gặm đôi bàn chân nhỏ của nó trong miệng.

Tạ Mẫn Thận đến thăm.

“Anh, sao anh cứ nấu cơm mãi thế?”

Tạ Mãn Thận ngồi trên bàn ghế ăn của nhà Tạ Mẫn Hành, trêu chọc cháu trai nhỏ.

Tạ Mẫn Hành: “Anh thấy vui, em quản được à? Em tới đây làm gì?”

“Để anh chia tiền.” Tạ Mẫn Thận cần thận ôm thằng bé vào trong ngực: “Anh, sao miệng nó nhiều bong bóng thế? Chị dâu đầu?”

“Tối hôm qua Trường Tố ồn ào quá, Tiểu Thư ngủ muộn, sáng nay tiết một, tiết hai đều không học, để cô ấy ngủ thêm một chút.” l Mẫn Hành làm bữa sáng đặt lên bàn, bề đứa nhỏ ở trong lòng Tạ Mẫn Thận: “Tới đây ăn.

Khi thằng bé thấy ba, nó thích thú đá chân, cười toe toét.

Tạ Mẫn Hành nói: “Vừa rồi nhỗ bong bóng là vì không thích em.”

Tạ Mẫn Thận rất đau lòng.

“Em lấy tiền làm gì?” Đó mới là chuyện chính.

Tạ Mẫn Thận: “Em chuẩn bị xây nhà trên mảnh đất phía đông, nơi đó hướng về phía mặt trời.”

Tạ Mẫn Hành lộ ra nụ cười hài lòng: “Em với Khinh Khinh ổn rồi?”

Tạ Mẫn Thận: “Chưa.”

“Cùng người khác?” Tạ Mẫn Hành kinh ngạc: “Nếu là người khác, chị dâu có đánh em, anh ngăn cũng không được.”

số Miẫm Than: Thật ra anh ấy chỉ đang chuẩn bị.

“Hôm nay anh sẽ bảo kế toán chuyển cho em. Thiết kế mời nhà thiết kế hay tự vẽ?” Tạ Mẫn Hành thấy mình hỏi thừa, tay của Tạ Mẫn Thận chưa bao giờ dùng đề vẽ.

Ai ngờ: “Tự thiết kế.”

Lúc này Tạ Mẫn Hành mới giật mình: “Chắc chắn? Nhà em thiết kế có ở được không?”

Tạ Mẫn Thận uống một ngụm sữa, anh ây không biết vẽ, nhưng có người lại xuất thân từ lớp thiết ké.

Thằng bé vẫn đang lảm nhảm, bàn tay nhỏ ngứa ngáy nghịch cúc áo của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Thận nhìn cuộc sống của anh trai mình, đó cũng là cuộc sông mà anh ây muốn.

Sau khi ăn xong, anh ấy lại xoa xoa đứa cháu nhỏ rôi ra về.

Tạ Mẫn Hành cho thằng bé vào lòng Vân Thư, nó nắm lấy tay Vân Thư, muốn cho vào miệng.

Còn mười ngày nữa là ngày thằng bé được một trăm ngày tuổi.

Ngay khi Tạ Mẫn Hành đến công ty, anh đã ra lệnh tìm nhiếp ảnh gia giỏi nhất để chụp ảnh.
 
Chương 677


Chương 677

Mãi đến trưa anh mới nhớ ra chuyện của em trai, lập tức gọi trợ lý vào: “Chuyển năm mươi triệu vào thẻ của Mân Thận.”

“Vâng, thưa tổng giám đóc.”

Khi Lâm Khinh Khinh cảm thấy ‹ cô ấy và Tạ Mẫn Thận gặp nhau sẽ rất xâu hồ, sáng sớm Tạ Mẫn Thận đã đén.

“Tạ, Tạ Mẫn Thận, tại sao anh lại ở đây?”

Tạ Mẫn Thận: “Lên xe.”

Lần đầu tiên Lâm Khinh Khinh xuất hiện trong văn phòng của Tạ Mẫn Thận, cô ây có chút thận trọng.

Hàn Khải Tử mua cho cô ấy một chai nước cam, đưa cho Tạ Mẫn Thận.

Sau đó, Tạ Mẫn Thận lại vặn nắp rồi đưa cho Lâm Khinh Khinh.

“Giúp tôi thiết kế một bản thiết ké cho nhà tôi.”

Lâm Khinh Khinh không hiểu, vì vậy: “Bản thiết kế gì?”

“Một căn nhà, tôi muốn xây nhà ở Đông Sơn, không phải cô học thiết kế à, cô thiế kế cho nhà tôi một bản.”

Lâm Khinh Khinh: “Nhưng tôi không biết cái đó, tôi không biết bất cứ điều gì liên quan đến bát động sản.”

Tạ Mẫn Thận cảm thấy lừa cô gái Lâm Khinh Khinh đúng là không dễ: “Chỉ cân cô vẽ ngôi nhà cô muốn là được, sẽ có người lo phần còn lại.”

Lâm Khinh Khinh: “Nhưng tôi không làm được.”

Tạ Mẫn Thận: “Phải là cô, nhà của tôi muốn đề cô thiết kế. Nếu thiết kế của cô không tốt, chúng tôi cũng coi là tốt.”

Lâm Khinh Khinh nghĩ đây chẳng phải là gây khó dễ sao?

“Tôi không biết Đông Sơn trông như thế nào.”

Tạ Mẫn tức giận võ trán, sao anh ấy có thể quên Lâm Khinh Khinh chỉ phân biệt trên bắc, dưới nam, trái tây, phải đông, không biết đông, tây, nam, bắc chứ?

“Hôm đó tôi dẫn cô đi qua một ngọn núi, lúc đó chỉ cho cô xem, nói cho cô môi ngày ngăm mặt trời mọc ở đây rất đẹp, nơi đó chính là Đông Sơn.”

Lâm Khinh Khinh: “Ò! Tôi nhớ ra rồi.”

Nhớ ra thì dễ hơn: “Năm triệu, phí thiết kế bản thảo.”

“Năm, năm triệu?”

Tạ Mẫn Thận: “Không đủ sao? Mười triệu đủ không?”

Lâm Khinh Khinh: Người có tiền đều tiêu như thế này à?

Cuối cùng, Lâm Khinh Khinh nói: “Năm nghìn tệ là được.”

Tạ Mẫn Thận: “Tùy cô.” Chỉ cần cô ấy đồng ý thiết kế là được.

Ngày tháng tiếp theo của Lâm Khinh Khinh, ngoại trừ việc đến lớp mỗi ngày, tan học đi luyện giọng, thì tối về nhà phải vẽ thiết kế.

Bên cạnh bàn của cô ấy là chiếc máy bạy mô hình đã lắp xong, cô ây vẫn đề. “rên bàn, hứa là sẽ tặng cho Tạ Mẫn Thận, nhưng kết quả. lại không dám tặng, cô ây không mở miệng được.

“Ôi, sao ngày nào mình cũng do dự thế này?”

Nói rồi tiếp tục thiết kế.
 
Chương 678


Chương 678

Tạ Mẫn Thận tìm cớ để trò chuyện với Lâm Khinh Khinh, anh ấy rất ít khi trò chuyện trên WeChat, nhưng lại nói chuyện với Lâm Khinh Khinh mỗi ngày.

“Bản thiết kế thế nào?”

“Đến bước nào rồi?”

“Tôi đón cô.”

Vân Thư ở trong lớp cảm thấy gần đây Khinh Khinh tâm sự trùng trùng, còn rất mệt, nên cô hỏi: “Sao thế?”

Lâm Khinh Khinh: “Tự mình hại mình.”

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Khinh Khinh tập trung vào bản thiết kế, bởi vì cô ây không thể chịu đựng ‹ được bầu không khí khi gặp Tạ Mẫn Thận mỗi ngày, còn phải ăn cùng nhau.

Mà thằng bé cũng sắp một trăm ngày tuổi.

Hôm đó, vừa hay là thứ bảy.

Vào một ngày tháng năm, gió vừa phải, Vân Thứ mặc chiếc váy do Tạ Mẫn Hành đặt làm, xuất hiện trong phòng khách với đứa con trai trong tay.

Tạ Mẫn Hành cũng mặc lễ phục, cảm giác khác hẳn lúc trước.

Tạ Mẫn Hành bề thằng bé, cả nhà ba người đi ra ngoài.

Chụp ảnh trăm ngày tuổi, trì hoãn cả buôi sáng của Tạ Mẫn Hành.

Cuối cùng, bọn họ lấy tất cả các bức ảnh đã chụp, còn yêu cầu rửa hết trong vòng một tuân.

Nhiệp ảnh gia hứa.

“Tiểu Thần Tài là đứa trẻ đáng yêu.

nhất mà tôi từng thấy. Tổng giám đốc Tạ, phu nhận Tạ, tôi có thê phóng to ảnh của thằng bé đặt trong cửa tiệm của tôi không?”

Vân Thư từ chối: “Xin lỗi, vợ chồng tô rất coi trọng quyền riêng tư của con.”

Nhiếp ảnh gia bày tỏ anh ta đã hiểu.

Buổi trưa, cả nhà ba người đi siêu thị mua săm, thằng bé đã lớn, cũng đã đến lúc thay quân áo.

Thằng bé khóc lóc kêu cả quãng đường.

Tạ Mẫn Hành bề suốt.

Vân Thư cũng đã quen, cô mua hàng ở phía trước, Tạ Mẫn Hành trả tiền ở phía sau, cô vừa bước vào phòng thay đồ bằng chân trước, quân áo đã được đóng gói khi cô bước ra bằng chân sau.

Trong mắt Tạ Mẫn Hành, vợ và con trai anh mặc gì cũng đẹp nhất.

Vân Thư gặp bạn củng lớp trong trung tâm mua săm, cô ây đang làm việc bán thời gian ở đây.

“Vân Thư, cậu ra ngoài mua sắm à.”

Vân Thư có ấn \ tượng với cô gái này, cô ây luôn là cộ gái ngồi ở hàng đầu tiên, là người lắng nghe nghiêm túc nhất trong lớp.

Vân Thư liếc nhìn bộ đồ của cô ấy, hỏi: “Cậu làm việc bán thời gian ở đây à?”

“Ừm, đúng. Đây là con của cậu à? Dễ thương qữa”

Thằng bé thì không lạ, gặp hay chưa gặp nó đều mỉm cười.

Vân Thư nói: “Còn cười nữa, sẽ bị bán đứng đấy nhé.”

Thằng nhỏ cười càng vui hơn.

Vân Thư kéo chồng giới thiệu: “Đây là Tạ Mẫn Hành, chồng tôi.”

Là bạn học của Vân Thư, không ai không biết chồng cô là ai.
 
Chương 679


Chương 679

Vân Thư bước vào cửa hàng, chọn cho mình một vài bộ quân áo phù hợp rôi thanh toán. Là nhân viên bán hàng bán thời gian, tiền kiếm được là tiền hoa hồng, vì vậy Vân Thư đã chọn thêm vài bộ.

Bạn cùng lớp của cô ấy đã nhận được khoản hoa hồng hai nghìn tệ vào ngày hôm đó.

Cô ấy cảm kích nhìn Vân Thư: “Cảm GÌ “Cảm ơn cái gì, quản áo trong cửa hàng này không tôi.”

Vân Thư là người giữ lòng tự trọng cho người khác, nói xong, cô khoác tay Tạ Mẫn Hành, bước vào thang máy với vẻ mặt vui vẻ.

Người tốt luôn gặp hạnh phúc.

Bản thiết kế của Lâm Khinh Khinh cuối cùng đã hoàn thành, cô ây đưa nó cho Tạ Mẫn Thận, Tạ Mẫn Thận hỏi: “Đâu là phòng ngủ chính?”

Lâm Khinh Khinh chỉ: “Anh có thể thấy mặt trời mọc ở đây vào buổi sáng, vì vậy rất thích hợp cho phòng ngủ chính.”

“Đâu là phòng cho em bé?” Tạ Mẫn Thận lại hỏi.

Lâm Khinh Khinh: “Tôi chưa nghĩ tới phòng cho em bé.”

“Trường Tố không phải là em bé à?”

Tạ Mẫn Thận hỏi.

Lâm Khinh Khinh bị hỏi nghẹn họng: “Giờ tôi về sửa lại ngay.”

Tạ Mẫn Thận nhìn một lượt, anh ấy thực sự rất hài lòng: “Không cân sửa, bên cạnh phòng ngủ chính chính là phòng cho em bé.”

Lâm Khinh Khinh đưa tay lầy bản thiết kế: “Đó là phòng làm việc.”

“Phòng làm việc để tầng ba là được.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh?”

Tạ Mẫn Thận suýt chút nữa tặc lưỡi: “Tôi nói là chúng tôi, tai cô sao thế?”

Lâm Khinh Khinh: “Ò.” May không phải thiết kế nhà cho anh ây.

Tuy nhiên, một ngày nọ, khi cô ấy bước vào mới biệt, cô ây không chỉ thiết kế một ngôi nhà cho anh ây, mà còn thiết kề một ngôi nhà cho cô ây.

Tạ Mẫn Thận đã nhận được bản thảo thiết kế, vừa tới giờ tan làm, Hàn Khải Tử chưa gõ cửa, Tạ Mẫn Thận đã nói: “Hôm nay không đi giao tiếp, trực tiếp tan làm.”

Hàn Khải Tử khóc lên, hiếm khi cậu ta được tan sở đúng giờ.

Tạ Mẫn Hành cũng đã đến giờ tan làm, vừa đóng nắp bút, Tạ Mẫn Thận đã gọi điện thoại: “Anh, anh tan làm chưa?”

“Chuẩn bị về nhà, có chuyện gì?”

“Chờ em một lát, đã có bản thảo thiết kế rồi, anh xem giúp em nên xây móng như thế nào.” Tạ Mẫn Thận nói xong: “Anh à, em lái xe đây, anh đợi em một chút.”

Nghe giọng điệu, hình như Tạ Mẫn Tạ Mẫn Thận suýt chút nữa tặc lưỡi: “Tôi nói là chúng tôi, tai cô sao thế?”

Lâm Khinh Khinh: “Ò.” May không phải thiết kế nhà cho anh ấy.

Tuy nhiên, một ngày nọ, khi cô ấy bước vào mới biệt, cô ây không chỉ thiết kế một ngôi nhà cho anh ây, mà còn thiết kê một ngôi nhà cho cô ây.

Tạ Mẫn Thận đã nhận được bản thảo thiết kế, vừa tới giờ tan làm, Hàn Khải Tử chưa gõ cửa, Tạ Mẫn Thận đã nói: “Hôm nay không đi giao tiếp, trực tiếp tan làm.”
 
Chương 680


Chương 680

Hàn Khải Tử khóc lên, hiếm khi cậu ta được tan sở đúng giờ.

Tạ Mẫn Hành cũng đã đến giờ tan làm, vừa đóng nắp bút, Tạ Mẫn Thận đã gọi điện thoại: “Anh, anh tan làm chưa?”

“Chuẩn bị về nhà, có chuyện gì?”

“Chờ em một lát, đã có bản thảo thiết kế rồi, anh xem giúp em nên xây móng như thế nào.” Tạ Mẫn Thận nói xong: “Anh à, em lái xe đây, anh đợi em một chút.”

Nghe giọng điệu, hình như Tạ Mẫn Thận rất phấn khích. Chẳng lẽ muốn xây nhà cưới vợ sao?

Tạ Mẫn Hành nhìn thời gian, vẫn còn sớm. Thế là anh ngôi đợi em trai đến, đồng thời gọi thợ xây trong công ty đến.

Tạ Mẫn Thận đi thẳng từ bãi đậu xe vào thang máy, đi thăng đến văn phòng của Tạ Mẫn Hành.

“Anh, anh xem bản thiết kế đi.” Tạ Mẫn Thận đặt bản thiết kế trong tay lên bàn của Tạ Mẫn Hành một Si có trật tự, rôi mở ra.

Tạ Mẫn Hành thấy rất nhiều, vừa nhìn đã nhìn ra điểm tốt và không tốt.

Khi anh chỉ ra việc xây dựng có thể sẽ có vân đề, hay nói cách khác, trong đó sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.

Tuy nhiên, đứa em ngu ngốc của anh Kông nghe ý kiến: “Ảnh trai, cứ làm theo cái này đi.”

Tạ Mẫn Hành liếc nhìn em trai một cái: “Vậy em cứ đợi phiền phức về sau đi.”

Xét cho cùng, Lâm Khinh Khinh không phải là người chuyên nghiệp, bản thiệt kê cô ây vẽ rất tinh tê, nhưng các yêu tô được xem xét lại không toàn diện, vì vậy khi Tạ Mẫn Hành đưa bản thảo cho kiến trúc SƯ, anh ây nói rõ: “Xây theo cái này.”

Kiến trúc sư cũng hỏi: “Tổng giám đốc còn đầu gió ở đây thì sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Sau này tự nó có cách.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tạ Mẫn Thận vui vẻ lái xe trên đường, khi trở về nhà, anh ấy xoay chìa khoá trong tay, tâm trạng rất tốt.

“Con trai, mẹ nghe nói con sắp xây nhà?” Bà Tạ sáng sớm đã không ngậm được miệng khi nghe tin vui.

Tạ Mẫn Thận: “Xây trước.”

Tạ Mẫn Hành đi thẳng về nhà, lúc này Vân Thư đã bé đứa nhỏ.

“Mẫn Thận muốn xây nhà.” Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác treo lên móc ở cửa, thay giày đi vào phòng khách.

Mặc dù Vân Thư: đã kết hôn với nhà họ Tạ hơn một năm, nhưng cô vẫn không biết xây nhà giống như việc cưới vợ.

“Ehh ấy cũng không còn trẻ nữa, xây nhà có lẽ là muôn dọn ra ở riêng. Em ây sẽ xây ở đâu?”

Tạ Mẫn Hành bé con trai lên, Vân Thư đứng dậy lấy nước cho anh.

*Ở khu vực Đông Sơn, có lẽ là xây xong sẽ cưới vợ.” Tạ Mẫn. Hành lây cốc nước từ Vân Thư, nhấp một ngụm, nói: “Nhà họ Tạ có một truyền thông không phải truyền thông, mỗi một người đàn ông trưởng thành, xây nhà tương đương với cưới vợ. Nhà của chúng ta đợi cưới em mới xây.”

Vân Thư sửng, SỐT: “Chồng, anh nói Khinh Khinh sắp cưới Mẫn Thận sao?” Sau đó là ngạc nhiên.

Tạ Mẫn Hành đoán: “Có khả năng.”

Ả ya, tuyệt quá: chồng ơi, như thế chăng phải em có bạn đi học môi ngày sao? Nghĩ đến thôi em đã thấy phân khích rồi, em phải đi học cách tây não cậu ấy, để cậu ây có thể nhanh chóng kết hôn với Mẫn Thận, người lớn như này rôi, cưới vợ còn phải để cả nhà giúp đỡ.”

Tạ Mẫn Hành ôm lấy cổ Vân Thư, ghé sát vào người cô, hôn lên môi cô nói: “Đúng, không chịu học hỏi anh “Em ấy cũng không còn trẻ nữa, xây nhà có lẽ là muôn dọn ra ở riêng. Em ây sẽ xây ở đâu?”
 
Chương 681


Chương 681

Tạ Mẫn Hành bế con trai lên, Vân Thư đứng dậy lấy nước cho anh.

*Ở khu vực Đông Sơn, có lẽ là xây xong sẽ cưới vợ.” Tạ Mẫn. Hành lây cốc nước từ Vân Thư, nhấp một ngụm, nói: “Nhà họ Tạ có một truyền thông không phải truyền thông, mỗi một người đàn ông trưởng thành, xây nhà tương đương với cưới vợ. Nhà của chúng ta đợi cưới em mới xây.”

Vân Thư sửng, SốT: “Chồng, anh nói Khinh Khinh sắp cưới Mẫn Thận sao?” Sau đó là ngạc nhiên.

Tạ Mẫn Hành đoán: “Có khả năng.”

k ya, tuyệt quá chồng ơi, như thế chăng phải em có bạn đi học môi ngày sao? Nghĩ đến thôi em đã tháy phân khích rồi, em phải đi học cách tây não cậu ấy, để cậu ây có thể nhanh chóng kết hôn với Mẫn Thận, người lớn như này rôi, cưới vợ còn phải để cả nhà giúp đỡ.”

Tạ Mẫn Hành ôm lấy cổ Vân Thư, ghé sát vào người cô, hôn lên môi cô nói: “Đúng, không chịu học hỏi anh trai gì cả.”

“Anh có gì đáng học?”

Tạ Mẫn Hành ghé sát vào tai Vân Thư, nói mây câu riêng tư không ai nghe thấy.

Dù mặt Vân Thư đã quen với Tạ Mẫn Hành, nhưng cũng không khỏi đỏ lên, đây ra nói: “Cút, lưu manh.”

Tiếng cười sảng khoái của Tạ Mẫn Hành vang vọng trong phòng khách, sau đó thăng bé cũng cười khúc khích.

Vân Thư: “Hai ba con đều là kẻ ngốc, cười ngây ngô.”

Vì để Lâm Khinh Khinh thành công gả vào nhà họ Tạ, làm em dâu của mình, Vân Thư không tiếc nhiều công sức: “Khinh Khinh, tan học đến nhà tớ không? Tiểu Tài Thân lại lớn rồi.”

Lâm Khinh Khinh: “Được.”

Bây giờ cậu bé là cục cưng của tất cả mọi người.

Vân Thư lại nói: “Bây giờ cậu là nghệ sĩ, cậu tới phòng hát luyện giọng, lát nữa tó sẽ bảo tài xê tới đón cậu, tới nhà tớ ăn cơm, không tới nhà cũ.”

Lâm Khinh Khinh đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

Sau khi tan học, Vân Thư lái xe vệ nhà trước, vừa vào cửa đã gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Thận: “Sáu giờ, sau khi tan làm tới ảnh thị Giang Tả đón Khinh Khinh.”

Tạ Mẫn Thận: “Tại sao?”

Vân Thư lập tức nổ tung: “Còn hỏi tại sao? Em ngu à, chị đang mai mỗi cho hai người, đón hay. không nói mau.”

“Đón. Cảm ơn chị dâu.”

Vân Thư cúp điện thoại, đến nhà cũ đón con trai về nhà, thời tiết bên ngoài vừa phải, Vân Thư ôm lầy thăng bé, muốn nó tiếp xúc với không khí ngoài tròi.

“Tiêu Tài Thần, con nói chỉ số thông minh của chú con thật đáng lo.”

“Không biết con ngày nào cũng a a làm gì, con nói con a ya ya, sau này biết nói chuyện rồi, không thành người nhiêu lời đâu nhỉ?”

“Ạ”

Vân Thư hôn lên mặt thằng, bé, nói: “Con vân dám à, sau này nêu nhiều lời, mẹ ghét ai sẽ ném con cho người đó, để con đi gây ầm ï bọn họ.”

Nụ cười trẻ thơ nở rộ trên khuôn mặt của thằng bé, nụ cười của nó là món quà tuyệt vời nhất mà thế giới này ban tặng cho họ.

“Đời này, con đúng là rơi vào trong ổ phúc.”
 
Chương 682


Chương 682

Sao khuôn mặt của Tạ Mẫn Thận lại xuất hiện trong phòng luyện giọng của cô ấy?

Những người bạn xung quanh kéo Lâm Khinh Khinh thì thầm: “Khinh Khinh, anh ây là ai vậy?”

“À, Vân Thư, người đã từng tìm tôi, nhân viên của bộ phận đôi ngoại, mọi người đều biết cô ây phải không?”

Lâm khinh Khinh cô gắng giải thích Tạ Mẫn Thận là ai.

“Đây là em chồng của cô áy.”

Người xung quanh không ngốc, em chông của chị em tốt cô ấy ở đây đợi cô ấy, đúng là trò mèo.

Lúc này, có người thấy Tạ Mẫn Thận quen mắt.

Dù sao anh ấy mới lên chức, cho nên rất nhiều người không biết anh ây.

“Anh, anh ấy là ai nhỉ, thị trưởng Tạ.”

…” Bạn Lâm Khinh Khinh sửng sót.

Thị trưởng Tạ nhìn bọn họ luyện giọng một lúc lâu.

Đây là chuyện vinh dự tới mức nào.

Sao Lâm Khinh Khinh không nói sớm?

Lâm Khinh Khinh cảm thầy mình, không thể ở lại lâu hơn nữa, cô ấy câm túi xách của mình, đi đến bên cạnh Tạ Mẫn Thận, đây anh ấy: “Chúng ta đi, đi mau.

Còn bạn đồng hành, Lâm Khinh Khinh quyết đình ngày mai sẽ giải thích.

Khi Tạ Mẫn Hành về đến nhà, Vân Thư chạy đến đòi ôm, đòi hôn, sau đó: “Chông, hôm nay nâu bữa tối cho hai người nữa, Khinh Khinh và Mẫn Thận sẽ đến.”

Nói xong, cô lại giải thích: “Đợi họ đi rồi hãng nướng bánh mì cho em, không thê đề họ ghen ty, ăn trộm bánh của em.”

Tạ Mẫn Hành một tay vòng qua eo thon của Vân Thư, một tay đặt chìa khóa xe ở cửa ra vào: “Con trai đâu?”

“Ngủ rồi.”

Nói rồi, trên tầng truyền tới tiếng “hô gọi” của đứa trẻ nào đó.

Vân Thư tức giận nói: “Vừa dỗ ngủ!”

Tạ Mẫn Hành xoa xoa đầu Vân Thư, anh lên tầng.

Tạ Mẫn Thận lái xe trên đường, cũng không nói chuyện, trái tim Lâm Khinh Khinh đập liên tục, có nên mở miệng nói gì đó không?

Lâm Khinh Khinh liếc nhìn Tạ Mẫn Thận, cô ây quyết định im lặng, cô ấy mở miệng nên gọi là Tạ Mẫn Thận hay thị trưởng Tạ?

Lâm Khinh Khinh không nói nửa lời về nụ cưỡng hôn hôm đó, như chưa từng xảy ra.

Tạ Mẫn Thận: “Nhìn trộm tôi làm gì?”

Lâm Khinh Khinh sững sờ: “Tôi, tôi đang soi gương.”

Tạ Mẫn Thận kéo tắm che nắng trước ghế phụ lái ra: “Không có ở đó.”

Vân Thư không biết, nếu biết, nhất định sẽ khóc, Tạ Mẫn Thận đáng độc thân như này.

Nhưng Lâm Khinh Khinh đang soi gương thật.

Khi bọn họ đến nhà của Vân Thư, có thể nghe thấy tiếng khóc của cậu bé ngoài cửa.

Lâm Khinh Khinh tiến lên, bế nó: “Đúng là lớn hơn rồi.”

Vân Thư: “Còn tăng cân nữa.”
 
Chương 683


Chương 683

Lâm Khinh Khinh thành thạo trong việc bề trẻ, những việc như này phụ nữ không học cũng tự biết.

Tạ Mẫn Thận võ bả vai Lâm Khinh Khinh: “Tôi cũng bế.”

Cậu bé không hề nề mặt chú nó, quay mặt đi, nhỗ bong bóng.

Hay là anh đừng bế, nó không muốn cho anh bế.” Lâm Khinh Khinh nói.

Tạ Mẫn Thận không vui: “Sao cháu tôi lại không thích tôi bề nó?”

Vừa nói, anh ấy vừa mạnh mẽ ôm cậu bé vào lòng.

Tự thế của anh ấy không thoải mái bằng Lâm Khinh Khinh, thằng bé bắt đầu cảm thấy ấm ức, bắt đầu bĩu môi, chuẩn bị khóc tới mức đút ruột đứt gan.

Tạ Mẫn Thận tháy tình hình không ồn.

Anh ấy vội vàng nhét thằng bé vào trong tay Lâm Khinh Khinh: “Bề đi, tôi không bề nữa.’ Đến trong lòng Lâm Khinh Khinh, thằng bé vừa mới ngáp một cái, thả lỏng động tác định khóc lúc nãy, như vừa nãy chỉ là trêu chọc anh ây.

Sau đó nheo mắt lại, tận hưởng cái ôm của dì Lâm.

Tạ Mẫn Hành nấu bữa ăn, sau đó anh sẽ bề nó ăn.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh trò chuyện theo thói quen: “Khi nào thì nhà của hai người xây xong?”

“A hèm, a hèm, a hèm…” Tạ Mẫn Thận không biết anh trai mình lắm mm, chuyện gì cũng kê cho vợ nghe.

Tuy nhiên, Tạ Mẫn Hành nói vợ anh là người thân nhát của anh, không nói cho vợ thì nói cho ai.

Vân Thư thấy có điều gì đó không ổn, rất có thể Lâm Khinh Khinh không biết gì, vì vậy cô hỏi Lâm Khinh Khinh: “Sau khi cậu và Mẫn Thận kết hôn xong, Tiểu Tài Thân gọi cậu dì gọi Mẫn Thận là dượng hay gọi Mẫn Thận là chú, cậu là dì?”

Tạ Mẫn Hành nhìn thầy dáng vẻ dễ thương của cô, anh chọc má con trai mình: “Giống mẹ y hệt.” Linh động.

Tạ Mẫn Thận ngay lập tức nói: “Đương nhiên nên gọi chú và dì.”

Lâm Khinh Khinh không đồng ý: “Không được, gọi là dì và dượng, lúc nhỏ chúng ta đã thoả thuận với nhau rôi.

Vân Thư ý vị sâu xa nói: “Xem ra hai người cân phải thương lượng một chút.”

Đến bây giò Lâm Khinh Khinh mới hiểu chị em tốt Vân Thư đã đào cho cô ây một cái hố, cô ấy còn kích động nhảy vào.

Tạ Mẫn Thận nói: Chị dâu đúng là rank cao.

“Mẫn Thận, sau này muốn tìm bạn gái như thế nào?” Vân Thư hỏi, để Lâm Khinh Khinh lắng nghe.

Tạ Mẫn Thận nghiêm túc nói: “Nếu gặp được, em sẽ trực tiếp kết hôn.”

Vân Thư thực sự cảm thấy Tạ Mẫn Thận là được bà Tạ nhận nuôi, một người được ba mẹ sinh ra, sao chồng cô có EQ cao như vậy, cũng nhiêu câu sến sắm, sao Tạ Mẫn Thận lại làm được thị trường?

Vân Thư: “Dù sao Khinh Khinh nhà chúng ta từ nhỏ đã thích quân nhân.”

“Không có.” Lâm Khinh Khinh đỏ mặt phủ nhận.

Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy hai .

người này không cứu được nữa rồi.

Vân Thư thở dài: “Hai người ăn xong thì mau đi đi, không cứu được nữa, thật sự không cứu được nữa.”
 
Chương 684


Chương 684

Trời đã về đêm, gió xuân hơi lạnh.

Không chần chừ thêm nữa, Tạ Mẫn Thận cởi áo khoác, khoác lên lưng Lâm Khinh Khinh: “Mặc vào.”

Lâm Khinh Khinh vẫn muốn từ chối, cô ấy luôn trốn tránh, chính hoàn cảnh gia đình đã rèn giữa tính cách thu mình của cô ây.

Ca hát mang lại cho cô ấy sự tự tin, nhưng không mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.

Tạ Mẫn Thận không muốn nghe lời từ chối, vì Vậy anh ây trực tiếp. kéo cánh tay của Lâm Khinh Khinh để cô ấy mặc áo khoác vào, cuối cùng hỏi: “Khá hợp đấy.”

Chiếc áo khoác được Tạ Mẫn Thận mặc trước, rất ấm, đi làm vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh ây.

“Tối nay hay là cô đừng đi, muộn quá rôi, mai đi học với chị dâu?”

Lâm Khinh Khinh: “A.”

Thật trùng hợp, ông nội Lâm gọi.

“Tạ Mẫn Thận, tôi phải về nhà.”

Tạ Mẫn Thận tháo móc khóa xe ghim bên hông ra: “Vậy chúng ta đi thôi, tôi đưa cô vê.”

Câu chuyện đúng như Vân Thư dự đoán, Lâm Thiên lợi dụng thân phận của Lâm Khinh Khinh đề vào giới giải trí, nhưng Hàn Bá là người đàn ông thông minh, sẽ không đề Lâm Thiền đi theo hình thượng của Lâm Khinh khinh, bởi vì sau này Lâm Thiền vẫn phải tử phát triển nên trước khi cô ta được nhiều người biết, ảnh thị Hàn Hoặc chuẩn bị thay đổi cô ta.

Mộng Kỳ và Tần Tranh Tranh .cũng tược coi là những nghệ sĩ mà Hàn Bá đã thả vào từ sớm, Mộng Kỳ vừa hay lại chung đoàn phim với Vương San.

Mà Vương San là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả.

Đẳng sau Vương San là bất động sản Hạo Tường, địa vị của cô ta trong giới hiểm khi bị ai tranh chấp.

Mộng Kỳ liên lạc với Hàn Bá: “Công ty của chúng ta còn có khoản đầu tư nào từ bất động sản Hạo Tường không?”

Hiện tại tài trợ cũng là một vấn đề đau đầu, sau khi Đàm Nhạc nhậm chức, bắt động sản Hạo Tường đã lấy đi mọi thứ mà Chu Yên đã động đến, bao gồm cả khoản đầu tư vào ảnh thị Hàn Hoặc.

Vì vấn đề tài chính, nếu không Hàn Bá đã không ký hợp đồng với Lâm Thiến, dù sao sau lưng cô ta cũng có một người ba là Lâm Phổ, hơn nữa Lâm Khinh Khinh còn là chị gái của cô ta.

“Không còn gì cả.”

Mộng Kỳ: “Tôi cùng đoàn phim với Vương San, theo ý ông, tôi có nên tiêp cận cô ta không?”

Hàn Bá đang suy nghĩ, người như Vương San, ông ta chưa từng tìm hiểu, chỉ biết ngày trước cô ta và Chu Yên bắt hoà, tính cách cũng có gì nói đó… Liệu Mộng Kỳ tiếp cận Vương San có được không?

“Mộng Kỳ, cô tiếp cận đi, nếu có chuyện gì, lập tức câm miệng, hiện tại ảnh thị Hàn Hoặc không thê mang tiếng xấu.” Hàn Bá suy nghĩ một chút, quyết định phái Mộng Kỳ đi.

Trong số những người trong tay ông ta, chỉ có Tân Tranh Tranh được ông ta nuôi dưỡng ngay từ đầu, hơn nữa ngày trước ông ta không coi trọng.

Mộng Kỳ là nước cò bắt đắc dĩ, dung mạo của cô ta quả thực có thể là bình hoa trong vở kịch.

Bản thân Hàn Bá bị điều đi một thời gian, khi trở về thì gió mưa rồi bời.

Ông ta phải đi từng bước mới cứu được ảnh thị Hàn Hoặc.

Mộng Kỳ nhận được lệnh của Hàn Bá, cô ta mua một chai nước, đi tới gân Vương San: “Chị Vương San, có mệt không?”

Tôi không mệt, đừng quấy rầy ngủ của tồi.” Vương San không nhân.

iên Có người chống lưng đúng là khác, Vương San bộc lộ hết tính cách.
 
Chương 685


Chương 685

Mộng Kỳ trực tiêp ngôi xuông bên cạnh Vương San: “Chị Vương San, kỹ năng diễn xuất của em không bằng chị, em có vài vẫn đề muốn chị lây bảo.”

Vương San kéo khăn bịt mắt ra, thầy là người của ảnh thị Hàn Hoặc: “Nói đi,” Nếu cô tạ đã hỏi, nễ cô ta là hậu bối, không hề có ý tết với ảnh thị Hàn Hoặc.

Mộng Kỳ tùy tiện hỏi vài thứ mà cô ta giỏi, sau đó bắt đầu nịnh nọt: “Chị Vương San, chị giỏi quá, chị trực tiếp công khai măng chửi tiu đây trên truyền thông.”

Vương San nhướng mày, cô ta đeo bịt mặt vào rội năm xuông ghế: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chị Vương San, em hai mươi ba, hai mươi bồn.”

Vương San đeo khăn bịt mắt trả lời cô ta: “Ở tuổi của cô nên là độ tuổi trong sáng vô tri, không nên học người nào đó ở trong công ty cô, bày mưu tính kế. Suy nghĩ của cô ở chỗ tôi chỉ là trẻ con, nói cho Hàn Bá, tôi không tới ảnh thị Hàn Hoặc đâu, tôi ở lại ảnh thị Giang Tả.”

Mộng Kỳ: “Chị Vương San, tổng giám độc cũ đã chết rồi, „chị đừng giận ảnh thị Hàn Hoặc nữa.”

“Tôi không giận các người, tôi chỉ đơn thuân thích ảnh thị Giang Tả.”

Mộng Kỳ không hiểu: “Tại sao? Chị Vương San, tiền lương của công ty chúng tôi cao hơn nhiêu so với ảnh thị Giang Tả chị, phúc lợi cũng rất tốt.”

“Mộng Kỳ đúng không? Cô biết không, phúc lợi của công ty truyền thông trong giới thì ảnh thị Giang Tả có phúc lợi cao nhất, hơn nữa, dù thấp, tôi cũng đến Giang Tả.

Sau này ở trong đoàn làm phim đừng lôi chuyện này ra làm phiền tôi nữa, cô nên biết tôi có gì nói đầy, cô còn làm phiền tôi, tôi sẽ dám nói với truyền thông, đấy.” Vương San nói xong, cô ta lấy nút tai từ trong túi ra, nhét vào.

Từ hành động thể hiện suy nghĩ.

Mộng Kỳ vẫn chưa từ bỏ, nếu Vương San Si ký hợp đồng, cô ta sẽ là đại công thần của ảnh thị Hàn Hoặc, Hàn Bá chắc chắn sẽ đánh giá cao cô ta.

Sau giờ làm việc vào buổi chiều, Vương San chuẩn bị lái xe về nhà.

Nửa đường, Mộng Kỳ lại xuất hiện: “Chị Vương San, chị có thể cân nhắc công ty của chúng tôi, chị tới rôi nhật định sẽ là chị cả, không ai lay chuyên được địa vị của chị, kịch bản cũng để chị chọn trước.”

“Ha ha, khẩu khí của cô cũng không nhỏ, Hàn Bá cũng chưa chắc có năng lực lớn như Vậy, xem ra lúc trưa, những lời tôi nói không nghe lọt tai, vậy tôi sẽ khiến nhiều người khác nói cho cô quyết định của tôi.” VWươn San đóng cửa, câm điện thoại mở Weibo, việt một bài.

Trước khi đi, cô ta kéo cửa kính xuống: “Nhớ đọc Weibo.”

Mộng Kỳ chưa kịp phản ứng thì Hàn Bá đã gọi đên.

“Mộng Kỳ, không phải đã nói với cô, nói chuyện vừa mức với Vương San mà, sao cô còn đi chiêu mộ cô ta làm gì?”

Mộng Kỳ: “Tôi mới nói với cô ta vài câu, tôi làm sao?”

Gần đây Hàn Bá gặp quá nhiều chuyện không hay, hết làn sóng này đên làn sóng khác.

Các nghệ sĩ dưới quyên ông ta tranh giành tài nguyên, tranh tới mức đỏ mặt tía tai, ông ta phải lo liệu mọi việc, không đê người ta cắt hợp đồng mà còn tìm tài nguyên mới, dàn xếp ổn thỏa những nhân tố xáu bên ngoài.

Kết quả là ảnh thị Hàn Hoặc vì Vương San lại lên hot search.

Mộng Kỳ mở Weibo ra, thầy Weibo của Vương San toàn là những lời nói cô ta thích Giang Tả như nào, cả đời không bao giờ đên ảnh thị Hàn Hoặc, hy vọng công ty nào đó sẽ không gửi một cô gái từ chung đoàn làm phim tới tây não cô ta, ý chí cô ta kiên định, đánh chết cũng không rời khỏi Giang Tả.

Cùng đoàn với Vương San lại còn ở ảnh thị Hàn Hoặc chỉ có hai người, một là Mộng Kỳ, người kia là diễn viên.

Theo tính cách, chỉ còn lại Mộng Kỳ.
 
Chương 686


Chương 686

Hơn nữa, Cao Duy Duy đã bình luận trên Weibo của Vương San, chia sẻ nó: “Chị Vương San của chúng ta thật bá đạo.”

Bây giờ, các hot search hàng đầu trên Weibo lại là hai công ty này.

Bây giờ Cao Duy Duy chính là đồng nghĩa với hot search, khi cô ây chia.

sẻ Weibo hoặc là để lại bình luận đều có người đây lên hot search, ưu điểm của việc này là Cao Duy Duy thường đưa các nghệ sĩ cùng công ty lên hot Search.

Sau đó, quản lý Mao yêu cầu Cao Duy Duy khiêm tôn, lên hot search quá nhiêu sẽ gây phản cảm, nên Cao Duy Duy đã im lặng một khoảng thời gian.

Khi xuất hiện lại bôi đen ảnh thị Hàn Hoặc.

Trên Tử Kinh Sơn, Vân Thư ôm thẳng cậu bé trong lòng, một tay bế, một tay vuốt điện thoại: ‘Em không ở công ty đúng là không biết nhiều Khuyện phiêm gì cả.

Tạ Mẫn Hành tan sở về nhà: “Hôm nay học ít nhỉ.”

“Ừm, buổi chiều tiết bảy, tiết tám em đều không có lớp. Chồng, anh biết không, ảnh thị Hàn Hoặc lại bị Vương San Rà bóng gió rồi.”

Tạ Mẫn Hành không quan tâm đ ến ngành giải trí, anh quan tâm đ ến con trai mình: “Trường Tố, giờ con có thể đứng bằng chân chưa?”

“Nó vừa uống sữa Xong, ‹ để nó đứng dậy tiêu hóa đi. Anh vệ rồi, anh bề nó, em không bề nổi nữa.”

Bây giờ nó bắt đầu mím môi gọi “ba, ba”.

Tạ Mẫn Hành vừa bề lên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu kêu “ba, ba, ba, ba”

một tiếng.

Tạ Mẫn Hành trở nên tỉnh táo ngay lập. tức: “Tiểu Thư, em mau nghe, có phải nó gọi ba, ba không?”

Không ai trong bọn họ dạy thằng bé Gọi Vân Thư: tạt gáo nước lạnh vào người anh: “Mẹ nói không phải, nó gọi ba ba giông như a a, gọi linh tỉnh cho vui thôi.”

Dù là thế Tạ Mẫn Hành vẫn rát vui, anh nghĩ con trai mình đã gọi anh là ba.

Sau đó, thằng bé rất nề mặt anh, kêu “aa, a ya” mẫy lần.

Vân Thư: “Thấy chưa, nó chưa biết nói.”

Gần đây Tạ Mẫn Hành có một ý tưởng mới, bắt đầu dạy thằng bé gọi anh là ba môi ngày khi anh đi làm về.

Vân Thư cười nhìn Tạ Mẫn Hành: “Chồng, nó gọi anh là ba? Hay anh gọi nó là ba?”

Bởi vì Tạ Mẫn Hành dạy thằng bé gọi anh là ba, thằng bé a a giữ thê diện cho anh.

Sau đó, mông của Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành vỗ mạnh.

Vân Thư trợn to hai mắt, tố cáo Tạ Mẫn Hành: “Anh lại đánh em.”

Cậu bé nào đó đang xem kịch ở trên giường, cười khúc khích.

Hàn Bá khó khăn lắm mới đè được chuyện do Mộng Kỳ gây ra, ông ta tức giận ra lệnh cho Mộng kỳ: “Cô ở trường quay thu hút ‘Thiàu người qua đường hơn, đừng cô găng trở thành bạn thân với bắt kỳ ai, đề tôi nói cho cô biết, trong giới không có chuyện đó đâu.”

Quản lý Mao của ảnh thị Giang Tả nói với các nghệ sĩ của công ty một cách từ tốn: “Đoàn phim chỉ có mây người, thân thiết với nhau hơn, mọi người đều là người từ ảnh thị Giang Tả, đi tới đó phải giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người không phải phổ biến cái gì mà bạn thân à, không có chuyện gì thì cùng nhau ra ngoài mua sắm, ăn lầu, kéo gân quan hệ đi.”

Nghệ sĩ nói: “Quản lý, quản lý của chúng tôi không cho ăn lâu.”
 
Chương 687


Chương 687

Quản lý Mao: Hai đứa ngốc, không biết lén ăn à.”

Hàn Bá của ảnh thị Hàn Hoặc đã hẹn gặp quản lý và trợ lý của Mộng Kỳ: “Hai người để mắt đến cô ta trên phim trường.”

Trợ lý không hiểu.

Quản lý lại hiểu ngay.

Hàn Bá sẽ không quan tâm đ ến đời sông riêng tư của nghệ sĩ, chỉ cần không đi quá xa, bị người ta bắt gặp, Hàn Bá sẽ không quan tâm, nhưng Mộng Kỳ rất hay đồ ky người khác, không thể không đi với đạo diễn hoặc biên kịch của đoàn phim.

Trong đoàn còn có các nghệ sĩ của Giang Tả và các công ty khác, nêu bắt được đuôi của Mộng Kỳ, ảnh thị Hàn Hoặc không thoát được tiếng xâu.

Quản lý dẫn trợ lý ra ngoài, nói với trợ lý ý những lời vừa rôi.

Sau khi trợ lý nghe xong mới nhận ra bản thân đơn thuần nhữ thế nào.

Tần Tranh Tranh đã nghỉ ngơi khá lâu, đoàn đội của cô ta cũng bắt đầu lo lắng, cuôi cùng họ tìm được một kịch bản hay, mời đi thử vai, kết quả lại gặp phải oan gia ngõ hẹp Bạch Anh cũng đi thử vai.

Khi hai người họ gặp nhau, cũng là lúc PK sức mạnh.

Gần đây Bạch Anh không nhàn rỗi, hơn nữa dưới sự sắp xếp của chủ tịch Tần Ngũ, mỗi nghệ sĩ trong công ty phải đi học võ thật, giờ cô ây mà đánh nhau chắc chắn sẽ không thua.

Bạch Anh xông lên, nhưng nửa đường lại bị Đới Tường ngăn lại: “Em tới để thử vai, không phải để đánh nhau.”

“Nhưng, nhưng cô ta đã cướp phim của em, còn đánh anh.” Bạch Anh không cam tâm.

Đới Tường: “Anh là đàn ông, chịu được, em định sẽ mắt thêm một bộ nữa?”

Bạch Anh ủ rũ đây, Đới Tường: “Anh đang bảo vệ cô ta.”

Nói xong, cô ấy tức giận đi thử vai.

Đới Tường lễ phép gật đầu với người của ảnh thị Hàn Hoặc, rồi đuổi theo Bạch Anh: “Được rôi, đừ ng tức giận, điều chỉnh cảm xúc của em đi, một lúc nữa sẽ bắt đầu đó.”

Tần Tranh Tranh nói với quản lý: “Có phải hai người này có quan hệ gì không?”

Quản lý: “Hiện tại không có tin tức gì, nhưng, công ty bọn họ xào CP rất nhiêu.”

Biên kịch và giám đốc đều đã vào vị trí, người đầu tiên là Bạch Anh, người thử hai là Tần Tranh Tranh.

Bên cạnh là phòng thử vai của nam.

Lần này không có Đới Tường bên cạnh, tính tình Bạch Anh bộc hỏa, rất muôn nói với mọi người răng cô ấy đánh nhau rất giỏi.

Bên cạnh cô ấy là nghệ sĩ cùng công ty tới thử vai, một người thử vai nữ chính, một người thử vai nữ bốn.

“Chị Bạch Anh, chúng ta đang thử vai, chị muôn đánh nhau, ra ngoài rôi đánh.”

Diễn viên nhỏ nhớ ra lúc vào cửa, Đới Tường đã kéo cô ây rôi thuyết phục cô ấy một hồi.

“Nếu Bạch Anh muốn đánh nhau, lát nữa phải ngăn cô ây lại cho tôi.” Đới Tường nói.

Diễn viên nhỏ: “Yên tâm đi, anh Đới Tường, ở những nơi như này, anh không nói em cũng sẽ trông chị Bạch Anh.”

Tần Tranh Tranh đã chọc giận Bạch Anh đề khiến cô ây phát huy lúc lên lúc xuông, còn cô ta, đắc ý phát huy phi thường.

Giang Tả thích đánh nhau.
 
Chương 688


Chương 688

Bạch Anh biết mình diễn không tốt, khi ra ngoài, cô ây hỏi Đới Tường: “Nếu em không được chọn là nữ chính thì.sao?”

“Vậy thì anh cũng không tranh được vai nam chính.” Đới Tường nói.

Bạch Anh đập mạnh vào lưng Đới Tường một cái: “Anh điên à, có tiền không kiếm.”

“Diễn với Tần Tranh Tranh, sau đó lừa khán giả xào CP, em vẫn cho anh kiếm?”

Bạch Anh suy nghĩ một lúc: “Nếu như lần này em không được chọn là nữ chính, em nhát định nhát định nhất định sẽ đánh Tần Tranh Tranh cho hả giận.’ Diễn viên nhỏ nói: “Chị Bạch Anh, chị An Kỳ nói tính cách của em hiện giờ cũng giông như chị khi mới vào công ty, không nói nhiêu, còn nhát gan. Chị cho răng một năm nữa em có trở nên cứng cỏi như’ chị, thấy ai không vừa mất là đánh người đó không?”

Bạch Anh: “Em gái, đâm tim chị rồi.”

Một năm trước rõ ràng là theo phong cách nhỏ nhắn tươi tắn, sao bây giờ lại trở nên cứng rắn như vậy?

Đới Tường vỗ vào lưng Bạch Anh: “Bình tĩnh đi, em xem có người nói em kìa.”

Khi Bạch Anh trở lại công ty, cô ấy đã khóc với quản lý của mình, quản lý nghe mà thây phiền: “lm đi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với biên kịch.”

“Chị, em không khóc vì không vượt qua được cuộc tuyên chọn, mà em khóc vì không thể đấu với Tần Tranh Tranh, vậy em tập võ chẳng phải là vô ích sao?”

Khi quản lý Mao nghe được chuyện này, anh ây cũng thở dài: “Không đánh được đúng là khó chịu.”

Anh ấy cũng chỉ tuỳ tiện nói một câu không hê đáng tin, sau đó liên lạc với biên kịch của đoàn làm phim, hy vọng có thể cho Bạch Anh một cơ hội.

Nhưng biên kịch đã ngồi cùng Hàn Bá trên bàn rượu, hợp đông cũng đã thương lượng xong.

Quản lý Mao nói: “Bạch Anh đến chỉ để bù số lượng, người ta mặc định nữ chính là Tần Tranh Tranh rồi.

Nhưng theo lời biên kịch, nam chính vẫn là người của công ty chúng ta, Đới Tường.”

Quản lý của Bạch Anh nói: “Quản lý Mao, có phải biên kịch này đang cô, tình kiếm chuyện không, ai cũng biết trong công ty của chúng ta, Đới Tường và Bạch Anh là một cặp, còn muốn tách họ ra.”

Quản lý Mao: “Gọi Đới Tường và đoàn đội của cậu ấy vào.

Sau khi Đới Tường và đoàn đội của anh ấy biết chỉ tiết, họ cảm thấy không hài lòng.

Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội.

“Mọi người có ý kiến gì không?” Quản lý Mao hỏi đoàn đội của Đới Tường.

“Dù sao cũng là cơ hội, đây là bộ phim truyện hình lớn dịp hè, chúng tôi khuyên Đới Tường nên đi.”

Quản lý Mao hỏi lại Đới Tường: “Còn cậu thì sao?”

“Không đi.”

“Tại sao?”

Đới Tường nói: “Tôi đã hứa với Bạch Anh, nếu như cô ấy không phải nữ chính, tôi sẽ không đi.”

Cuối cùng, quản lý Mao chọn tôn trọng ý kiên của Đới Tường.

An Kỳ có trái tim thích buôn chuyện và cái miệng luôn buôn chuyện, đã tiết lộ tin đồn với Vân Thư: “Cô nói xem, Cp giả như hai người họ liệu có phải thành thật rồi không?”

Vân Thư đang ở trong lớp, cười khúc khích.

Trông dáng vẻ giống y thằng bé ở nhà.

“Cậu cười cái gì, giáo viên nhìn cậu kìa.” Lâm Khinh Khinh cười nhắc nhở.

Vận Thư cảm thấy chột dạ, ngắng đầu nhìn giáo sư già.

Hai người họ nhìn nhau, Vân Thư vội vàng cúi đầu.
 
Chương 689


Chương 689

Không lẽ cuối kỳ cô sẽ trượt môn?

“Vân Thư, em biết câu hỏi này không?”

Quả nhiên, giáo sư già vẫn gọi tên cô.

Trên bảng đen trong lớp viết những chữ quen thuộc, chỉ là cô không biết chúng có nghĩa là SẺ Cái gì mà ì thay đổi giá trị hợp ĐẸP biến động lãi lỗ, xây dựng công trình.

Vân Thư đứng dậy lắc đầu, sau đó cô ngay lập tức nói thêm: “Xin lỗi thây, .

em lên lớp xem điện thoại, nhưng về em sẽ học thêm, mai sẽ biết.”

Về kế toán, cô biết các công thức ghi nợ đơn giản, nhưng cô không ‘ hiểu nhiều thuật ngữ tiếp xúc lần đầu tiên.

Thầy giáo rất hài lòng với thái độ của Vân Thư, còn ân cân nói: “Sau này lên lớp em phải chuyên tâm nghe giảng, sau giờ học tự đọc sách rất khó hiểu.”

Vân Thư gật đầu, thật ra cô cũng không nghĩ tới việc đọc sách sau giờ học, cô chỉ nghĩ cô có một người chòng vạn năng, anh sẽ giảng bài cho cô.

Sau giờ học, Vân Thư mặc kệ chuyện không hiểu trong môn kế toán, cô nói với Lâm Khinh Khinh: “Cậu có biết không? Đới Tường vì Bạch Anh mà từ bỏ vai nam chính đầy.”

Lâm Khinh Khinh: “Thế khá thiệt nhỉ.”

Vân Thư nói thêm: “Nguyên nhân là do Tần Tranh Tranh và Bạch Anh cùng giành vai nữ chính.”

Lâm Khinh Khinh bát ngờ gật đầu: “Thế thì hợp lý, Bạch Anh và Đới Tường vốn đang yêu nhau.”

“Cái gì?” Vân Thư hỏi: “Không phải họ chỉ xào CP thôi à?”

Lâm Khinh Khinh kiên nhẫn nói: “Cậu đúng là rời công ty rồi, không biết gì, họ xào thành thật rồi đấy. x “A, thật tệ.” Vân Thư hồi hận: “Nếu lần này nữ chính là Bạch Anh, vậy đây đúng là vợ chồng diễn.”

Lâm Khinh Khinh: “Cho nên Đới Tường từ bỏ cũng là chuyện bình thường.”

Vân Thư tiếp tục trò chuyện với An Kỳ, ngọn lửa buôn chuyện trong, người cô bắt đầu bùng lên, cô rất muốn biết liệu Bạch Anh có rơi nước mắt khi biết Đới Tường vì cô ây mà từ bỏ vai nam chính hay không.

An Kỳ trả lời: Không, Bạch Anh chuẩn bị đi đánh nhau rồi.

Sau đó, biên kịch và giám đốc của ảnh thị Giang Tả tự sản xuất một bộ phim truyền hình dành cho hai người họ.

Quả nhiên, một người là nữ chính, một người là nam chính như dự kiến.

Buổi tối, Vận Thư mang cặp sách về nhà, bề thằng bé đợi Tạ Mẫn Hành tan làm.

Tiếng tắt máy xe quen thuộc, đôi mắt của thằng bé đang ngủ sáng lên như bóng đèn.

“Thấy ba về, con kích động thế à?”

Vân Thư nhéo nhéo gò mả của thằng bé.

Tạ Mẫn Hành về đến nhà.

“Chồng, giảng bài…”

Tạ Mẫn Hành nghĩ mình đã nghe nhằm.

Vân Thư lại nói: “Em sẽ không khoe khoang em là học bá nữa, chỗng, anh giảng bài cho em đi.”

Tạ Mẫn Hành không bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó phòng sách của anh sẽ bị cô chiếm, anh ngồi ở một bên, chăm sóc con trai mình, trong khi người vợ yêu quý của anh ngồi trên ghê của anh, nhằm nháp chiếc bút yêu quý nhất của anh, nhíu mày làm bài tập.

“Được rồi, em làm xong rồi, chồng anh xem đúng chưa?” Vân Thư bày ra vẻ muôn được khen ngợi.

Tạ Mẫn Hành đọc qua một lần, đúng là không tồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom