Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 587


Chương 587

Chu Yên đặt ra phương hướng chung, những người còn lại chịu trách nhiệm thực hiện nó.

Trên Tử Kinh Sơn, Vân Thư đang đợi chồng về nhà.

Nhất định phải đích thân nói cho anh, con họ có thể hiểu lời họ nói, hơn nữa còn biết đạp vào bụng để trả lòi.

Thông báo tin nhắn trong điện thoại vang lên, Vân Thư câm lên xem.

“Khinh Khinh lại trở về bình thường rồi?” Không gửi tin nhắn không dùng WeChat mà dùng giọng nói cả nhắn tin trực tiếp, hơn nữa còn viết một đoạn dài như vậy.

Tóm lại không phải là hẹn gặp nhau ở phía Nam Thành à.

Sao phải phiền phức thé.

Nhìn thời gian, Vân Thư tính toán lái xe đến đó mất khoảng một tiếng, gặp Khinh Khinh đưa cô ây về nhà cũng mắt khoảng hai tiếng, sau đó tới thẳng, ,công ty đón Tạ Mẫn Hành tan làm vê.

Thời gian vừa kịp lúc.

“Mẹ, hai người nói chuyện nuôi dạy con cái đi, con đi ra ngoài.”

“Con đi đâu?” Bà Vân hỏi: “Ở nhà dưỡng thai, công việc khá bận rộn nhỉ.”

“Khinh Khinh hẹn con.” Vân Thư thè lưỡi, chuẩn bị lẫy chìa khóa xe ra.

“Mẹ ởi với con.” Bà Vân nói.

Bà Tạ cũng nói: “Mẹ cũng đi với con.”

Vân Thư biết rất khó đề ra ngoài.

“Hai mẹ, Khinh Khinh chỉ hẹn với con thôi, cậu ây hẳn là có chuyện muôn nói với con, không tiện để người khác biết, nếu không đã không hẹn ỏ Nam Thành, mẹ yên tâm đi, con gặp được Sẽ gọi điện báo bình an, con vệ sẽ đón chồng về nhà.”

Thời tiết bên ngoài lại giảm nhiệt độ, bà Vân lại là người cô chấp: “Không được, con mang thai còn lái xe, hai chúng ta không yên tâm.”

Bà Tạ nhé tới lòi dặn dò của con trai trước khi đi: “Mẹ đề ý Tiểu Thư, đừng đề cô ấy ăn trộm đồ ăn vặt.”

Vì vậy, bà ấy hỏi: “Tiểu Thư, có phải con muôn ăn vặt không?”

Vân Thư bị hai phụ huynh “giam câm”, thêm cả nghỉ ngờ.

Nếu không có tinh thần vững vàng, cô sắp nghi ngờ cuộc đời rồi.

“Hai mẹ, con thề, con thật sự đi gặp Khinh Khinh.”

Cuối cùng, không nỡ khiến hai phụ huynh lo lắng, nên lúc đi đã để mại bà mẹ đi theo.

Do vị trí xa xôi ở Nam Thành nên có rất ít xe cộ ở đây.

Lâm Khinh Khinh rất cảnh giác, cô ấy nghiêm túc đến mức luôn đặt điện thoại di động của mình ở góc tiêu chuẩn bốn mươi lăm độ, hơn nữa lựa chọn đối tượng tham chiếu của cô ây luôn khác biệt.

Hôm nay cô ấy đi vệ sinh về, thầy điện thoại đã chuyền động.

“Vừa rồi có thầy ai chạm vào điện thoại của tôi không?” Lâm Khinh Khinh hỏi, để mọi người đều cảm thấy thoải mái.

“Không có, Khinh Khinh, chúng tôi không đi tới bên cạnh cô.”

Lâm Khinh Khinh cầm điện thoại lên kiểm tra, trong WeChat và QQ không có gì bất thường.

Chẳng lẽ là cô ấy nhớ lầm? Hay cô ây đặt sai?

Đúng bốn mươi lăm độ, Lâm Khinh: Khinh sẽ không bao giờ đặt sai vị trí, chẳng lẽ đối tượng tham chiếu sai?
 
Chương 588


Chương 588

Đối tượng tham chiều buổi sáng là một vệt không thẻ xóa trên bàn.

Cũng không đúng.

Nên Lâm Khinh Khinh mở bản sao lưu của điện thoại ra.

Quả nhiên, đã có người chạm vào điện thoại của cô ây.

Hơn nữa còn gửi cho Vân Thư một tin nhắn văn bản vớ vẫn, cuối cùng mới đặt tên cho chủ đề.

Đó là ai? Muốn làm gì?

Lâm Khinh Khinh gọi điện cho Vân Thư, nhắc nhở cô Tăng tin nhắn không phải do cô ây gửi.

Nhưng Vân Thư đang trên đường, điện thoại của cô lại được đặt ở chê độ rung.

Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Lâm Khinh Khinh kéo lấy áo khoác, chạy ra khỏi công ty.

Đẳng sau cô ấy là giọng nói của đồng nghiệp: “Khinh Khinh, đi đâu vậy?”

Lâm Khinh Khinh gọi một chiếc taxi: “Tài xê, tới Nam Thành.”

Ảnh thị Giang Tả nằm ở trung tâm thành phố, nên cô ấy đến phĩa Nam Thành trước.

Tài xế nói: “Cô gái, đến rồi.”

Khinh Khinh: “Bác ơi, chúng ta ối vòng quanh Nam Thành một vòng đi.”

Tài xế có cảm giác như mình đang diễn một bộ phim gián điệp, bị cô gái nhỏ này làm cho loạn đầu.

Nhưng nếu có tiền, anh ta sẽ chạy.

Sau một vòng, không có gì bắt thường xung quanh.

Khinh Khinh trả tiền xuống xe, cô ấy tiếp tục gọi điện ,cho Vân Thư, gửi tin nhắn WeChat để cản Vân Thử đến.

Bởi vì cô ấy không biết người dùng danh nghĩa cô ây mời Vân Thư tới đây là có mục đích gì.

Nếu chỉ là gặp mặt, sao lại hẹn ở vùng ngoại xa xôi của thành phố như Nam Thành? Chứ không phải là nơi phía trước?

Nhưng mong Vân Thư hãy bắt máy.

Khinh Khinh đợi Vân Thư ở địa điểm đã hẹn.

Trong rừng, sáu người nhìn thầy Khinh Khinh, hỏi: “Tại sao cô ta lại xuất hiện?”

“Không biết, đã xóa tin nhắn rồi. Hơn nữa còn đề điện thoại di động ở chỗ cũ, cô ta không nhìn ra.”

“Nhưng cô ta tới rồi, nên nói như nào?”

“Cùng lắm là bắt cả hai.”

Vân Thư vẫn ngồi nghe tiếng cằn nhẳằn của hai bà mẹ trong xe.

Cô nghe mà buồn ngủ.

Khi đến địa điểm, cô nhìn thấy Lâm Khinh Khinh đang đứng ở đó từ rất xa.

“Mẹ, xem Khinh Khinh ở phía trước kìa.”

Lâm Khinh Khinh cũng nhìn thấy chiếc xe đang đến, vì vậy cô ấy lon ton chạy đến.

Vân Thư muốn mở cửa, xuống xe.

Lâm Khinh Khinh đẩy cửa không cho Cô ra ngoài.
 
Chương 589


Chương 589

“Tiểu Thư, đừng xuống xe, tớ lên.”

Lâm Khinh Khinh chen vào trong xe, trước khi Vân Thư hỏi cô ây tại sao lại bảo cô đến đây.

Hông xe lại bị ai đó va mạnh một cái, nếu không phải bà Vân lây tay che trán cho Vân Thư thì trán của Vân Thư đã bị đập vào bảng điêu khiên LCD.

Lâm Khinh Khinh: “Tớ không gửi tin nhắn cho cậu. Là người khác dùng điện thoại của tớ dẫn cậu đến đây. Tớ không biết đó là ai.”

Sau đó lại bị đâm.

Tài xế vẫn đang bật máy.

Bà Tạ hỏi: “Lão Vương, sao rồi?”

Tài xế Vương: “Thưa bà, xe không khởi động được.”

Vân Thư thấy hai chiếc xe màu đen xuất hiện ở phía sau, như thể chúng sắp va chạm.

Vân Thư: Mình đã đắc tội ai?

Bà Vân và bà Tạ lập tức lo lắng.

Đụng nhau, trên xe còn có phụ nữ mang thai.

Lâm Khinh Khinh: “Tiểu Thư, cậu đã bị lừa.”

Vận Thư: „ Nhưng tớ không biết đã đắc tội ai.”

Nói xong, Vân Thư nhìn về phía tài xế Vương, xe chưa khởi động.

Từ trong rừng bước ra sáu người đàn ông cao lớn.

Vân Thư không mắt bình tĩnh.

Lâm Khinh Khinh nhìn thấy áo khoác của Vân Thư, rôi áo Khoá của mình.

Cô ấy cởi ra, thay áo khoác với Vân Thư.

“Khinh Khinh, làm gì thế?”

Suy nghĩ của Lâm Khinh Khinh chỉ có cô ấy biết, vì tránh chuyện khủng khiếp xảy ra, cô ây nói: Đừng lo lắng, áo khoác của tớ rât mỏng.

Vân Thư không tin.

“Phía sau nhất định có người của Tạ Mẫn Hành, chúng ta ở trong xe đợi đi.”

Vân Thư nói.

Bà Tạ và bà Vân lo lắng bảo vệ Vận Thư.

Sáu người đàn ông bên ngoài xe đang tiên lại gân.

Tài xế lão Vương không thể khởi động xe.

Vân Thư nói: “Chú Vương, đừng gấp, đợi hai phút nữa rồi giận ga, đuôi xe bị họ đụng hỏng rồi.”

Vân Thư tự hỏi là ai?

Lâm Khinh Khinh đội mũ lên đầu, sau đó kéo tóc Vân Thư ra, để vai cô xõa xuống giống như cô ấy.

Vân Thư không biết thì đúng là kẻ ngôc.

“Lâm Khinh Khinh, cậu làm gì thế? Họ là ai cậu cũng không biết còn muốn giả dạng tớ đi gặp bọn họ sao?”

“Con à, không ai được xuống, trong xe có hệ thông báo cảnh sát, người sắp tới rôi.” Bà Tạ nói.

Mỗi chiếc xe của nhà họ Tạ đều có hệ thống báo động và chức năng khóa cửa tự động.
 
Chương 590


Chương 590

Trừ khi mở từ bên trong, người bên ngoài không thể mở được.

Lúc này Vân Thư nói: “Chú Vương, khởi động xe từ từ, đừng dùng hộp số tự động, dùng hộp số tay khởi động từ từ, khi ôn định thì chuyển sang hộp SỐ tự động.”

Vân Thư bình tĩnh hạ lệnh.

Không ai biết rõ hơn cô khi nói đến ô tô.

Lão Vương nghe Tiểu Thư chỉ dẫn, chậm rãi khởi động xe.

Lúc này, sáu người ngoài cửa vây quanh xe.

Ai cũng như tử thần.

Khoá cửa là chuyện tất nhiên.

Vân Thư: “Chú Vương, đạp phanh, chuyền sang sô tự động.”

Chiếc xe vượt qua ống quần của người đứng phía trước, lao đi.

Vân Thư không hề thả lỏng thần kinh, Vì xe của họ đã bị đâm.

Chạy qua rất khó.

Sao hôm nay người của Tạ Mẫn Hành lại đên chậm như vậy?

Hai chiếc xe chạy theo phía sau có khí thế hung hãn.

Phía sau họ lại có bốn chiếc xe khác xuất hiện.

Ngay sau đó, tám người đàn ông cao lớn xuông xe.

Từ trong gương, Vân Thư nhìn thầy họ cũng mặc đồ đen, sau khi xuông lại khiến Vân Thư yên tâm.

“Đừng đi nữa, e là phía trước có mai phục.” Vân Thư bình tĩnh phân. tích: “Người của Tạ Mẫn Hành tới rồi.”

Họ không phải người của nhà họ Tạ, mà là của Tạ Mẫn Hành.

Vân Thự không thèm đề ý phía sau tranh đấu, cô yên lặng đợi trong xe, chờ bọn họ xử lý đám người xâu sau lưng.

Tuy nhiên, phía trước vẫn có bốn người canh chừng.

“Sao bọn họ còn chưa tới?” Vẫn là giọng bên nước Nam.

Một người khác khom người nói: “Chờ một chút.”

Năm phút trôi qua.

“Lên.”

Năm phút đồng hồ không có tin tức gì, cũng không thầy người bên mình, bổn người họ mới phát hiện có gì đó không đúng.

Lần này, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy, tài xế lão Vương nói: “Thưa bà, phía trước vân còn người.”

Bà Tạ và bà Vân không nói gì suốt thời gian đó.

Vân Thư chau mày.

“Bám còi.”

Bốn người họ thấy thế, không ồn.

Họ đi đên ghê sau, đập vỡ kính cửa số, bà Vân ngay lập tức dùng thân mình đỡ cho Vân Thư, kính xe bay tứ tung.
 
Chương 591


Chương 591

Cửa không thể mở từ bên ngoài, nhưng cửa có thể mở từ bên trong?

Bà Tạ đè Lâm Khinh Khinh bằng tay và lưng, đỡ cho cô ấy đỡ bị thương.

“Bắt lấy người mà bà Tạ bảo vệ.”

Con dâu bà ấy đang mang thai cháu trai vàng, bà ây phải vô thức bảo vệ con dâu.

Ngay cả khi không thệ nhìn thầy khuôn mặt, vẫn có thê chắc chắn.

Nhìn lại quần áo, họ chắc chắn một trăm phần trăm.

Vì Vậy, anh ta kéo Lâm Khinh Khinh ra khỏi xe, đây cô ấy vào xe của anh ta.

Bà Tạ: “Khinh Khinh, Khinh Khinh!”

Lâm Khinh Khinh cúi đầu, bị bắt đi, vừa lên xe đã bị tiêm thuộc, hôn mê.

Vân Thư được mẹ bảo vệ rất tốt, cô thoát khỏi vòng tay của mẹ, thấy một số vết trầy xước trên tai, cỗ của mẹ, nhưng không có ảnh hưởng.

Kiểm tra lại bà Tạ, mu bàn tay, cổ tay của bà ấy đều bị thương.

Khinh Khinh đâu?

Vân Thư chớp chớp mắt hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy Khinh Khinh không?”

Sao Lâm Khinh Khinh không có ở đây?

Bà Tạ: “Khinh Khinh bị bọn họ bắt đi TOIẶ Lâm Khinh Khinh bị bắt vì Vân Thư.

Vân Thư không khỏi nức nở nói: “Mẹ, nếu Khinh Khinh bị bắt đi thì làm sao đây?”

Tám người đàn ông xuất hiện phía.

sau, bỏ qua mai phục phía trước đề đối phó Với sáu người còn lại.

Khi thấy phu nhân bình an vô sự, thấy giữ được mạng, nhưng lại thiệu mắt bạn của phu nhân.

“Tiểu Thất, đuổi theo với tôi, những người khác đi bảo vệ phu nhân và bà chủ.”

Người đàn ông hiền lành lâu ngày không gặp xuât hiện.

Vân Thư: “Con muốn tìm chồng con, chồng con đâu?”

Tạ Mẫn Hành nhận được tin ở công ty, anh đắm vào bàn khiến máy tính rung lên.

Chết tiệt!

Dám bắt cóc vợ anh ngay trước mặt anh.

Tạ Mẫn Hành chưa bao giờ tức giận như vậy.

Vân Thư suy sụp và đang tìm anh, cô không mạnh mẽ chút nào.

Tạ Mẫn Hành lái xe trên đường, những chiếc lốp nhanh tới mức không bám đất.

“Không, không, tới cục cảnh sát trước đi. Hức hức… Mẹ, chúng ta đến cục cảnh sát trước đi, để cảnh sát đi cứu Khinh Khinh.” Trong lúc khóc nức nở cô vẫn không quên cảnh sát.

Tạ Mẫn Thận lại đến cục công an, thị trưởng Tạ mới được bô nhiệm có vẻ rất thích cục công an, thường xuyên xuất hiện ở đây.

Hóa ra những người anh ấy gặp hôm nay đều là người nhà.

“Mẹ, chị dâu, dì Vân, sao mẹ lại tới đây?” Tạ Mẫn Thận hỏi.

Vừa nhìn, hóa ra là con trai mình, bà Tạ nghĩ đến Lâm Khinh Khinh, bà ây năm lây áo khoác của con trai, nói: “Con trai, đi cứu người đi.”

Cứu ai?

Chuyện gì vậy?
 
Chương 592


Chương 592

“Khinh Khinh bị bắt rồi.”

Sau lời giải thích của bà Tạ, Tạ Mẫn Thận siệt chặt bàn tay bị kính sượt qua: “Mẹ có nhớ biển số xe không?”

Tạ Mẫn Hành chạy tới đồn cảnh sát, Vân Thư xoa nửa người trên, nhào Vào trong ngực Tạ Mãn Hành không buông: “Chồng, anh cứu Khinh Khinh giúp em.

Tạ Mẫn Thận đã đích thân đến đó, không ai có nhiều kinh nghiệm chiến đâu hơn anh ây.

Luận chiến đấu một mình, không ai có mặt tại thời điểm đó là đồi thủ của anh ây.

Tạ Mẫn Thận đã đi mà không chút do dự.

Vân Thư vẫn không hiểu, cô không biết mình đã đắc tội với ai? Ai muôn bắt cóc cô.

Tạ Mẫn Hành: “Không sao, yên tâm, có anh, không ai bắt nạt được ĐI), Vân Thư: “Khinh Khinh thì sao? Khinh Khinh còn chưa về.”

“Yên tâm đi, Mẫn Thận đi rồi.”

Vân Thư đi đâu cũng sợ bị bắt lại, chỉ khi tay cô ôm Tạ Mẫn Hành mới an tâm: “Chồng, anh đi đâu em đi đáy.”

“Yên tâm đi, chồng em sẽ bảo vệ em, không ai có thể bắt em rời khỏi anh.”

Người đàn ông lịch thiệp dẫn theo Tiêu Thất tới một bãi đậu xe đồ nát.

Anh ta gọi Tạ Mẫn Hành đề báo cáo tình hình.

“Trực tiếp liên lạc với Mẫn Thận.”

Cô .gỐi ‹ đầu lên hai chân Tạ Mẫn Hành ngủ thiếp đi, nhưng lại ngủ không ngon: “Khinh Khinh.”

Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng, vuốt trán cô: “Ngoan, có anh, không để em buôn đâu.”

Tạ Mẫn Thận sẽ cứu Lâm Khinh Khinh, không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Sáu đặc vụ ngầm khác của nước Nam đều bị người của Tạ Mẫn Hành bắt giữ, trực tiếp nhốt vào ngục tồi bí mật, chờ Tạ Mẫn Hành xử lý.

“Thưa ngài, là người của nước Nam.”

“Rốt cuộc là người của nước Nam hay là gián điệp của nước Nam?” Tạ Mân Hành cô ý hạ \ thấp giọng để tránh đánh thức cô gái nhỏ trong lòng mình.

Sau một lúc lâu, bên kia mới nói: So liệu Kim Đoan hiển thị là gián điệp của hoàng thất nước Nam.”

Hoàng thất của nước Nam cũng tham gia vào vụ bắt cóc vợ của anh.

Lúc này, Tạ Mẫn Hành hoàn toàn tức giận, cơn tức giận của anh có thê trực tiếp thiêu đốt tất cả mỗi một người trong hoàng cung.

Người bước đi trong bóng tối, đừng câu xin được thây ánh sáng nơi anh.

Vân Thự bừng tỉnh: “Chồng, Khinh Khinh về chưa”

Cô chỉ chợp mắt mười phút, hoàn toàn chưa về, Tạ Mẫn Thận cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào.

Cô nhìn vẻ mặt của Tạ Mẫn Hành là biết, không hề.

Đôi mắt của Vân Thư lại đỏ lên vì khóc, anh nên làm gì đây?

Ông bà Vân và tất cả mọi người trong nhà họ Tạ xuất hiện, ông nội Tạ và tướng quân Trình Trác, hai nguyên lão quốc gia ngôi trong đồn cảnh sát.

Trình Trác có thê điêu động nhiều người, dù sao thì ông ta vân còn tại chức.
 
Chương 593


Chương 593

Ông Tạ có rất nhiều học trò và những người được ông ây đề bạt, nhưng ông Tạ sẽ không đề họ hành động hấp tấp.

Tạ Mẫn Hành yên lặng ngồi trong xe.

“Quản gia, ông phái. người tới Thương Kiều đón cô chủ trở về cho tôi, lái một chiếc xe màu xanh.”

Xe xanh rời đi, có thể chứng minh thân phận tôn nghiêm.

Ngay cả khi cô ấy không lớn lên trong đại viện, vân liên quan đên đại viện.

Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây chưa bao giờ gặp họ, nhưng vừa nhìn huân chương trên vai họ, cô ây đã tin và đi theo họ.

Ngoài cửa là quản gia.

“Cô chủ, hôm nay ngoại trừ một số việc ở nhà, sau khi đến nhất định phải an ủi đại thiêu phu nhân.”

Trên đường đi, quản gia báo cáo sơ lược.

Tại đồn cảnh sát, chỉ có Tạ Mẫn Hành và Vân Thư ở trong xe, anh đã bật hết công suất nhiệt trong xe.

Vân Thư không buồn ngủ, cô ngây người năm trên đùi của Tạ Mẫn Hành, suy nghĩ của cô bay loạn xạ: “Chồng,. có phải Chu Yên không?” HƯU: chuyện ở trường, Vân Thư chỉ có thể nghĩ tới Chu Yên.

Bởi vì cô chỉ đắc tội với Chu Yên, người ghét cô nhất cũng là Chu Yên.

Tạ Mẫn Hành tạm thời chưa xác nhận được suy nghĩ của Vân Thư.

Nếu nước Nam dám phái người đến, hành vi này nhất định N trả giá đắt.

Điện thoại của Tạ Mẫn Hành reo lên, Tạ Mẫn Hành nhìn thấy cuộc gọi là của Mẫn Thận.

Nhất định là có tin mới.

“Anh, lát nữa bọn em lên cầu cạn, kêu người của anh giải quyết giúp em bốn cái đuôi phía sau.

Cái đuôi sau lưng đều được huận luyện, cảnh sát bình thường không giải quyết được, chỉ có người mình nuôi dưỡng mới có thể làm được.

Nằm ở ghế sau của Tạ Mẫn Thận là Lâm Khinh Khinh vẫn đang hôn mê, cô ấy hôn mê có thể nói là do Tạ Mẫn Thận gây ra, vì một số cảnh kinh khủng, Tạ Mẫn Thận lo lắng cô ấy sẽ không thê chấp nhận được nên đã đánh cô ây bất tỉnh.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Giờ em ở đâu?”

“Còn khoảng năm phút nữa là đến câu cạn.”

Chỉ có một con đường để đi.

Nếu không, Tạ Mẫn Thận sẽ không chọn đi đường trên cao vào giờ cao điểm.

Trong lòng anh ấy, anh ấy không dám lên câu cạn.

Ngày đó, là bởi vì…

Vân Thư hỏi: “Sao thế chồng?”

“Khinh Khinh và Mẫn Thận đang ở cùng I nhau, hiện tại sắp lên đường cao tốc.”

Dưới cầu cạn là một hồ nước không đáy.

Tạ Mẫn Hành ra lệnh cho người bật màn hình giám sát độ phân giải cao ở nơi đó lên, màn hình cực lớn chứa đày Xe GỘ đông đúc, có thể nhìn rõ biêu cảm của mọi người.

Một bên là con đường đề mọi người trở về thành phố sau giờ tan sở, một bên là con đường dẫn ra ngoại ô.

Hai bên đường, một bên tắc nghẽn, một bên dân cư thưa thớt.

“Xe của Mẫn Thận đi vào.”
 
Chương 594


Chương 594

Lúc này, Lâm Khinh Khinh đau đầu tỉnh dậy, cô ây nhìn Tạ Mẫn Thận, hỏi: “Chúng ta ra ngoài rôi à2”

Lúc này Lâm Khinh Khinh tỉnh lại, Tạ Mẫn Thâm đưa điện thoại di động cho Lâm Khinh Khinh: “Bật loa ngoài, câm giúp tôi.”

Đang nói chuyện điện thoại, Vân Thư mở miệng gọi Lâm Khinh khinh, Tạ Mẫn Hành bịt miệng cô lại: “Cô ấy rất an toàn, yên tâm, giờ chúng ta cứu họ về.”

Tạ Mẫn Hành cũng bắt lực trước tình trạng tắc đường nghiêm trọng, mỗi xe chỉ cách nhau chưa đến một mét.

Anh đã nghĩ ra nhiều cách, nhưng cuối cùng tất cả đều bị loại trừ từng cách một.

Quá nguy hiểm, còn làm tổn thương những người vô tội.

Bồn chiếc xe phía sau họ cũng tham gia vào dòng giao thông tắc nghẽn, giữa họ và xe của Tạ Mân Thận có hai chiếc xe.

Ông Tạ ra lệnh cho những R cần trong gia đình xuất phát, đứng cầu cạn để giải cứu Tạ Mẫn Nhận, nhưng Tạ Mẫn Hành cảm thấy Sẽ không hiệu quả, vì như thế sế khiến giao thông tắc nghẽn, không thể giải cứu Tạ Mân Thận thành công.

Vân Thư cũng đang nhìn vào màn hình lớn, cô thây tay Lâm Khinh Khinh đang câm điện thoại của Tạ Mẫn Thận.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Tạ Mẫn Hành cúi đầu yên lặng suy nghĩ, Vân Thư biết chuyện này rất khó.

“Tiểu Thư, em từng chỉ huy siêu xa chưa?” Tạ Mẫn Hành nghĩ đi nghĩ lại, hỏi Vân Thư.

Cả nhà chỉ có anh từng thấy Vân Thư đua xe, cơ thê nhỏ bé nhưng sức mạnh bùng nỗ rất lớn, trong cuộc đua đó, xe của Vân Thư đã Vượt qua khoảng trồng.

Điều mà Tạ Mẫn Hành sợ lúc đó là xe của Vân Thư sẽ bị lật.

Ở đó chỉ có kỹ năng lái xe của Vân Thư là đỉnh cao, không ai trong sô họ có khả năng chỉ huy.

Vân Thư ngây người đứng ở nơi đó.

Chỉ huy từ xa?

Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành muốn xe của Tạ Mân Thận lật trên không, rơi xuống làn đường bên cạnh?

Cô không biết.

Điều này cần đến sự trợ giúp của ngoại lực, hoàn toàn không thê làm được.

Một bước sai, cả Tạ Mẫn Thận và Lâm Khinh Khinh có thể rơi xuống đáy hồ.

Vân Thư không làm được.

Ngoại trừ Vân Thư, không ai có thể làm được điều này.

Vân Thư sợ tới mức ôm chặt Tạ Mẫn Hành: “Chông, không được.”

Nghe thấy giọng nói run của vợ, Tạ Mân Hành cũng không nỡ.

Như thế gây quá nhiều áp lực cho Tiểu Thư.

Những người khác đều rất khó hiểu, lời này của Tạ Mẫn Hành có ý gì?

Bảo Vân Thư làm gì?

Lâm Khinh Khinh nghe những gì Tạ Mẫn Hành và Vân Thư nói ở đồn cảnh sát, cô ấy biết kỹ năng lái xe của Vân Thư tuyệt vời như thê nào.

Tạ Mẫn Thận vẫn đang đợi trong đoạn đường tắc nghẽn.
 
Chương 595


Chương 595

“Tiêu Thư, tớ là Khinh Khinh, tớ tin cậu.” ‘ Giọng nói bình tĩnh của Lâm Khinh Khinh truyền qua micrô.

Tạ Mẫn Hành lại liếc nhìn Vân Thư.

Anh duỗi tay ra, ôm Vân Thư vào lòng.

Cô chỉ thích chơi, bây giò tất cả họ đều gây áp lực cho Tiểu Thư.

“Ngoan, không sao đâu, em không biệt, vậy chúng ta sẽ không điêu khiển từ xa, chúng ta nghĩ cách khác cứu người. Đừng tạo áp lực tâm lý quá lớn cho bản thân.” Tạ Mẫn Hành hôn trán Vân Thư sau khi nói.

Vân Thư cảm nhận được hơi ám trong lòng Tạ Mẫn Hành, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, xe lại chuyền vị trí.

Lần này Tạ Mẫn Thận chỉ cách phương tiện khác một chiếc xe.

Vân Thư nhìn theo, trong lòng không ngừng giãy giụa.

Vô số cảnh tượng hãi hùng hiện ra trong đầu, tất cả là do cô không cứu kịp thời.

Những người phía sau anh ấy, Vân Thư không biệt họ là ai?

Người chạy trốn?

Hay giết người?

Lộn trên không quá nguy hiểm, Vân Thư cũng không dám thử.

Ánh mắt của cô bị một chiếc Honda Accord trước mặt thu hút, chiếc xe trông hơi cũ kỹ, phần mông xe đã bị hạ xuông.

Trong vòng tay Tạ Mẫn Hành, Vân Thư nhớ ta cảnh tượng khi đua xe, đột nhiên cô mở mắt ra, nghĩ xem làm thế nào đề vượt qua.

Phải cược.

Cô cầm điện thoại của Tạ Mẫn Hành: “Khinh Khinh, bây giờ Mẫn Thận có nghe được không?”

“Mẫn Thận?” Lâm Khinh Khinh vẫn chưa biết tên thật của Tạ Mẫn Thận, mặc dù họ là ân nhân của nhau, nhưng cô chưa bao giờ hỏi.

Tạ Mẫn Thận nói: “Chị dâu, em có thể nghe thấy.”

Chị dâu?

Anh ấy là em chồng của Tiểu Thư?

Lâm Khinh Khinh câm nín.

Đối tượng xem mắt của cô ấy.

“Mẫn Thận, có nhìn thấy chiếc Honda Accord màu trăng chạy xéo trước mặt không?”

Tạ Mẫn Thận đang lái chiếc xe địa hình, có thể nhìn rõ.

Vân Thư nói: “Mẫn Thận, em tin chị không?”

Tạ Mẫn Thận không chút nghi ngờ: “Chị dâu, cứ nói đi.”

“Được rồi, vậy Khinh Khinh che mắt Mẫn Thận, đừng để em ấy thấy.

đường, nhớ, cậu cũng nhăm mắt lại, đừng nhìn đường.” Vân Thư sợ hai người họ sẽ bị dọa.

Cô từng thấy những người khác lái ở chợ đen, nhưng bản thân cô chưa thử.

Tuy nhiên, yếu tố rủi ro không cao như trước.

Vân Thư căng thẳng: “Không ai được mở mắt ra, Mân Thận, đặc biệt là em.”

“Chị bảo em làm như nào em làm như thế, nhất định phải nghe chị.”

Vân Thư thúc giục.
 
Chương 596


Chương 596

Chỉ sợ có tai nạn.

Lúc này xe đang chậm rãi chuyên động, Vân Thư nhìn thấy trên màn hình lón tay Lâm Khinh Khinh che hai mắt Tạ Mẫn Thận, cô ấy cũng nhắm chặt hai mắt lại.

“Mẫn Thận, Xoay vô lăng 1/4, sau đó đạp ga hết sức có thể, đợi lúc chị nói quay thì lập tức thả vô lăng, lúc này dù em thây như nào cũng không được dừng lại. Khinh Khinh, tay còn lại của cậu phải đặt trên phanh tay, vô lăng trở về ban đầu thì lập tức Rếg phanh tay… nghe rõ không?”

Vân Thư run tay, ông nội Tạ và Trình Trác đều không hiểu cảnh tượng này có ý gì.

Xe chằm chậm di chuyển, Vân Thư đang câm điện thoại, người đàn ông như thần luôn đứng sau lưng cô, ủng hộ cô, cho cô dựa dẫm.

Ngay sau đó, một cảnh tượng tuyệt vời xuât hiện trên màn hình lón…

Băng qua mặt hồ phẳng lặng năm mươi mét phía dưới, giữa dòng xe cộ tấp nập, một chiếc xe địa hình màu đen vượt qua chiếc Honda Accord màu trắng, bay lên không trung, vượt qua khoảng cách giữa hai cây cầu sang bên kia.

Chiếc xe bắt ngờ đâm vào lan can.

Vân Thư lập tức nói: “Lùi xe.”

Tạ Mẫn Thận di chuyển hộp số tự động, lùi lại.

“Dừng.”

Trên đường cao tốc, Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận mở mắt ra, sau khi Vân Thư sát xác nhận họ vẫn an toàn từ đồn cảnh, đôi mắt cô tối sâm lại, đôi chân mêm nhữn.

Cô nằm bắt tỉnh trong vòng tay của Tạ Mẫn Hành.

Là vòng tay an toàn nhất của cô.

Tạ Mẫn Thận và Lâm Khinh Khinh xuống xe, không thê tin nổi nhìn cảnh tượng trước mất, họ bay qua giữa tới phía đối diện.

Có rất nhiều người không thể tin được, ngay cả người trong đồn cảnh sát cũng không thể tin được.

Trình Trác siết chặt cổ tay của ông nội Tạ, ông ta muôn hỏi Vân Thư là ai?

Cháu dâu như vậy, quá mạnh mẽ.

Trong bệnh viện, Tạ Mẫn Hành ngồi trên ghê hành lang vô cùng tự trách mình, chính anh là người đề xuất để Tiểu Thự điều khiến tình hình từ xa, mới khiến cô lo lắng quá mức.

Tới mức ngất đi.

Trong phòng bệnh, Vân Thư vẫn chưa tỉnh.

Tạ Mẫn Hành nhớ tới những gì bác sĩ vừa nói, anh sợ hãi một lúc lâu.

Tiểu Thư luôn được anh nuôi nắng, nuông chiều, nhưng hôm nay lại khiên tử cung co lại.

Anh không dám tưởng tượng được sự mong manh của một người phụ nữ mang thai.

Khi Vân Thư mang thai, anh hiểu thầu đáo mọi phương diện, tử cung co lại là chuyện gì, anh biết rõ.

May mắn thay, Tiểu Thư không sao.

May mắn đứa trẻ không sao.

Trưa hôm nay, Vân Thư vẫn còn rất mong đợi chia sẻ niềm vui với Tạ Mẫn Hành rằng đứa trẻ có thể nghe bọn họ nói chuyện, nhưng giờ Vận Thư đang nằm trong bệnh viện.

Vân Thư chằm chậm tỉnh lại, phòng cô ở là phòng cực vip, trong phòng có ba mẹ, Mân Tây, nhà chông, hai ông, nhưng không có người cô muốn gặp.
 
Chương 597


Chương 597

Trên tay cô là một túi truyền dịch.

Vân Thư hỏi: “Mẹ, chồng con đâu?”

Bà Vân mở cửa, gọi Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Hành, Tiểu Thư tỉnh rồi, con bé tìm con, mau vào xem.”

Tạ Mẫn Hành xoa mặt, đứng dậy đi vào phòng bệnh.

Mọi người khác đều cố ý rời khỏi phòng đề lại cặp vợ chồng trẻ.

Vân Thư nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, vừa rồi anh khóc sao?”

Tạ Mẫn Hành là thần trong lòng cô, sao lại khóc?

“Chồng.” m thanh mềm mại quen thuộc, Tạ Mẫn Hành ngồi bên giường, âu yêm hôn Vẫn Thư, cần thận hôn người mình yêu.

“Tiểu Thư, anh sẽ không bao giờ ép em nữa.”

Vân Thư không hiểu nói: “Anh không ép em, ngược lại còn cho em sức mạnh. ‘Anh luôn đứng sau lưng em, cho nên em mới có dũng khí chỉ huy bọn họ. Chồng à, anh là trụ cột tinh thần của em. Đừng buôn, khi anh buồn, em cũng muốn khóc.”

Tạ Mẫn Hành tựa trán vào Vân Thư trên giường: “Tiểu Thư, thời gian còn lại chúng ta ở bệnh viện được không?”

Hôm nay, khi tử cung Vân Thư co lại, anh thấy thế giới thật u ám.

Mạng của anh như bị kéo khỏi người anh.

Vân Thư gật đầu: “Được, chồng, anh phải ở bệnh viện với em.”

Tất nhiên. Cô là mạng của anh mà.

Vân Thư giơ tay nói: “Chồng, tại sao phải truyện dịch? Như vậy có ảnh hưởng đên con không?”

Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng xấu tới con.

Trong lòng Vân Thư cũng rất mong chò đứa con ra đời.

“Nhân tiện, chồng, để em nói cho anh biết một chuyện. Anh có biết khi chúng ta đặt tay lên bụng em, thằng nhỏ sẽ hiểu em nói gì, sẽ đá em đề trả lời chúng ta không. Anh muốn thử không?”

“Trời tối rồi, đứa bé cũng cần ngủ.

Mai hãy thử, được không?”

Tạ Mẫn Hành nói chuyện, ngày càng có thái độ thương lượng với Vân Thư, Vận Thư nghỉ ngờ nhưng cũng chìm đắm trong tình yêu của chồng, không thể tự thoát.

Cô đặt tay lên bụng dưới, nói thầm: Con ơi ngủ ngon nhé, ngày mai mẹ với ba sẽ nói chuyện với con.

Bụng cô bị thằng nhỏ đạp, sau đó im bặt.

Cả bà Vân và bà Tạ đêu ở lại chăm sóc Vân Thư, nhưng Vân Thư chỉ muốn để chồng chăm sóc, không được là ai khác.

Ông Vân xoa đầu cô con gái quý giá của Xin nói: “Con phải ngoan, mẹ và ba sẽ đến thăm con mỗi ngày.”

Bà Tạ cũng bị ông Tạ dẫn đi.

Cuối cùng, Tạ Mẫn Tây ở lại, cô ấy đã là học sinh lớp mười hai, nhửng không học hành nghiêm túc.

Vân Thư hỏi cô ấy: “Em còn nửa năm nữa là thi đại học, căng thẳng không?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không căng thẳng, không vào được trường đại học tốt, cùng lắm là vào đại học A, dù sao chị dâu em cũng chính là hiệu trưởng.”

Vân Thư: “Em muốn đi cửa sau sao, đừng mơ.”

Hơn nữa, thi rót thì vào đại học A làm gì? Trường danh giá nhất thành phố A lại để cô ấy đánh giá thập như lào Tạ Mẫn Hành lại đến gặp bác sĩ đề chắc chắn sức khỏe của Vân Thư không có vấn đề gì.
 
Chương 598


Chương 598

Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu, hôm nay chị suýt chút nữa làm anh trai em Sợ chết khiếp. Xe đầy trong bệnh viện chạy không nhanh bằng anh trai em, chị được anh trai em đưa vào phòng cập cứu, bác sĩ và các y tá đẳng sau mãi mới bắt kịp.”

Vân Thư hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, cô hỏi: “Mẫn Tây, rôt cuộc chị làm sao thế, doạ cho anh em sợ hãi, mắt đỏ hét lên.”

“Bác sĩ nói tử cung bị co. Sắc mặt anh lúc đó tái nhọt giống nhự người có thê vào phòng cập cứu bất cứ lúc nào. Em chưa từng thấy anh như thế bao giờ, chị ra khỏi phòng cập cứu, anh đã ôm chị trên giường, ở ngoài hành lang lấy tay xoa xoa mặt tự trách. Chị dầu, chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân và cháu trai nhỏ, hai người đều là mạng của anh ây đó.” Tạ Mẫn Tây có rất nhiều cảm xúc, cô ây nghĩ người chồng như anh trai cô ây là người chông tôt nhất trên thế giới.

Vân Thư biết Tạ Mẫn Hành lo lắng, yêu cô, nhưng không ngờ buổi chiều ở bệnh viện lại xảy ra chuyện như vậy.

Lúc cô hôn mê, cô được Tạ Mẫn Hành bề tới nơi sơ cứu.

Mắt anh đỏ vì tự trách.

Trong lòng Vân Thư vừa ngọt vừa chua.

Cô không còn cách nào khác ngoài.

việc ho đề che giâu cảm xúc thật của mình, hốc mắt sưng húp.

“Khinh Khinh và Mẫn Thận sao rồi?”

Tạ Mẫn Tây: “Anh trai và chị Khinh Khinh đều đã trở về an toàn. Anh y đang truy bắt đặc vụ ngầm từ nước Nam trong phạm vi khắp thành phó, chị Khinh Khinh đang được cảnh sát điều tra, vẫn chưa thê ra ngoài.”

Vận Thư như có điều suy nghĩ gật đầu: “ÒI”

Khi Tạ Mẫn Hành trở lại, người vợ nhỏ của anh ngưỡng mộ anh hơn bình thường, “yêu anh” như được viết trên mặt của Vân Thư.

Nơi này có ba phòng ngủ, Vân Thư ngủ phòng ngủ lớn, còn phòng kia đề Tạ Mân Tây ở tối nay, còn một phòng rộng rãi sáng sủa, Vân Thư không cho ai vào, định làm phòng làm việc của Tạ Mẫn Hành.

Chỉ có hai vợ chồng có thể vào phòng làm việc.

Tạ Mẫn Hành nhét đoạn phim trong tay vào ngăn kéo, Vân Thư hỏi: “Tem Và con như nào?”

Tạ Mẫn Hành cười, Vân Thư biết không có gì nghiêm trọng.

“Bác sĩ nói, anh mỗi ngày chỉ biết đút em ăn, cho. em ngủ, thiêu vận động, bảo anh mỗi ngày dẫn em xuống lầu đi dạo hai tiếng.”

Khi Vân Thư nghe về thời gian đi bộ, hai tiếng!

“Chồng, em có thể tiếp tục hôn mê không?”

Dù sao thời gian đi bộ thật sự là một tiếng rưỡi, nửa tiếng còn lại là đường vệ, toàn do Tạ Mân Hành cõng cô trỏ vê.

Nhưng thay vì cảm thấy đau lòng, Vân Thư lại nói: “Chông à, môi ngày anh phải ôm em nhiêu hơn, rèn luyện cơ bấp.”

Một cô gái nào đó nằm trong lòng Tạ Mẫn Hành, lắc bắp chân nói: “Anh xem, em hy sinh thời gian đi bộ để cho anh rèn luyện sức khỏe. Nhìn em, yêu anh như nào này.”

Nhiệm vụ của Chu Yên đã thát bại, hơn nữa còn rút dây động rừng, làm hỏng sự kiện trọng đại của của quốc vương nước Nam.

Bây giờ nước Nam không chứa chấp cô ta nữa.
 
Chương 599


Chương 599

Nhà họ Tạ không thê tha thứ cho cô ta.

Tiền của bắt động sản Hạo Tường vẫn chưa rửa xong, Đàm Nhạc đã phát hiện ra những sơ hở tài chính của cô ta.

Chu Yên không còn nơi nào để trốn, khi cô ta gọi điện cho Nam Liêu hỏi chuyện thẻ miễn tử, Nam Liêu nói: “Chu Yên, cô vẫn còn mặt mũi đòi tắm thẻ miễn tử à, cơ nghiệp mà nước Nam chúng tôi đặt ở nước Bắc hơn hai mươi năm nay đều bị cô huỷ hoại. Đừng nói thẻ miễn tử, cô sắp chết rồi.”

Ngay sau đó, một tin tức khác xuất hiện, bệnh viện Từ Tâm bốc cháy vào ban đêm, có một người chết.

Khi Chu Yên gọi Chu Hân để xác nhận Đàm Trung, Chu Hân đã hú lên, khóc lóc: “Con gái, mẹ cũng không biết sao ông ta lại bị thiêu chét.”

“Cái, cái gì?” Chu Yên công tính mạng trên lưng.

Nam Liêu ở nước Nam đắc ý nhìn tờ báo, sau đó nhìn thẻ miễn tử bên cạnh: “Lần này, Chu Yên cô chỉ có thể đập nồi dìm thuyền thôi.”

Tuy nhiên, trước khi cô ta hành động, một tin xấu khác đã đến.

Tạ Mẫn Hành nhân lúc Vân Thư ngủ, ngồi nghe điện thoại trong phòng làm việc.

“Nếu nước Nam cho rằng thoát khỏi nhà họ Tạ vẫn có thể chiêm được vị trí dẫn đầu trên thế giới, vậy chúng ta sẽ rời nước Nam.”

Khi Lâm Khinh Khinh ngồi đối mặt với Tạ Mẫn Thận trong phòng thậm vấn, cô ấy không hè ngắng cao đầu.

Tạ Mẫn Thận đã cứu cô ấy lần nữa.

Lâm Khinh Khinh nói, lúc đó bọn họ không chỉ muôn tiêu diệt Tiểu Thư, mà còn cả đứa trẻ trong bụng Tiểu Thư.

Câu nói này giỗng như một khúc củi chà xát giây dính toả ra ngọn lửa, sau đó rơi xuông đất, châm ngòi cho lửa giận của cả nhà họ Hệ Cái giá mà nước Nam phải trả lần này chắc chắn rất đau đón.

Chỉ trong một đêm, cuộc khủng hoảng tài chính nước Nam khiên đồng tiền nước Nam mắt giá dữ dội ở thị trường nước ngoài, tập đoàn ID thị đã cung cập tiễn cho nước Nam, từ chối cung cấp bắt bị sự giúp đỡ nào cho hoàng thất nước Nam, không giấu giêm gì, chuyện lần này là do nhà họ Tạ công khai khống chê.

Không thẻ thiếu sự giúp đỡ của một SỐ anh em khác.

Tắt cả những gì họ có thể làm là đánh rắn đánh giập đầu, nước Nam phải trả giá.

Các ngân hàng ở nước Nam, nhỏ là địa phương, lớn là trung ương, kho bạc đều không đủ.

Công ty tư nhân duy nhất họ có thể vay là nhà họ Tạ, nhưng Tạ Mẫn Hành đã đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, anh mới cân nhắc giúp đỡ.

Quốc vương nước Nam bị ép, hét lần này tới lân khác gọi điện n Tạ Mẫn Hành và ông Tạ đánh bài tâm lý. Quý tộc bá tước ở nước Nam nghe nói hoàng thất sắp không ồn, bọn họ yêu cầu mọi thứ mà không cần kiểm soát.

Cái Tạ Mẫn Hành muốn chính là cục diện như vậy, chính phủ nước Nam đang hỗn loạn.

Hành động này của nhà họ Tạ đã trực tiếp khiến cả thê giới chú ý đến nhà họ Tạ, thực lực của họ đã vọt lên đứng đầu thế giới sau khi được các quốc gia xếp hạng lại.

Nam Mặc: “Phụ hoàng, bây giờ chỉ có Tạ thị có thể giúp chúng ta thôi sao?”

Quốc vương nước Nam một đêm già đi mười tuổi, tóc bạc trắng: “Lần này nhà họ Tạ thật sự rời khỏi nước Nam rôi.

Tạ Mẫn Hành muốn dẫm lên mặt hoàng thất nước Nam, anh mới nghĩ tới việc giúp họ vượt qua khủng hoảng.
 
Chương 600


Chương 600

Nhìn về thành phố của nước Nam phồn hoa, phát triển không ngừng, vì nhà họ Tạ không vui mà khiên cả quốc gia lùi lại máy trăm năm.

Nam Mặc: “Phụ hoàng đã điều tra vì sao Tạ Mẫn Hành lại tức giận như vậy chưa? Chúng ta có làm gì đắc tội với nhà họ không?”

“Chúng ta có thể làm gì?”

Nam Mặc nhắc nhở: “Phụ hoàng, gián điệp chúng ta cài sao có thê bị quét sạch trong một đêm, mọi người đều mất liên lạc?”

Quốc vương nước Nam rơi vào suy tư: “Dẫn công chúa tới đây.”

Nam Liêu luôn đứng đầu vì cô ta có địa vị của hoàng thất, giờ hoàng thất đang rồi ren, cô ta cũng phải chịu sự tân công từ xung quanh.

Nam Mặc hỏi: “Chị, chị có làm gì với nhà họ Tạ không?”

Nam Liêu lắc đầu: “Chị không biết.”

“Tại sao gián tiệp hoàng thất của chúng ta lại hợp tác với Chu Yên?”

“Sao chị biết họ lại hợp tác với Chu Yên? Có lẽ là vì ý kiến đồng nhất.”

Nam Mặc cảm thấy Nam Liêu quá ngu ngốc: “Chị, bây giờ quốc gia chúng ta không an toàn vì Tạ Mẫn Hành bí mật thao túng. Nếu chị không nói ra sự thật, ,chúng ta không thê cứu chị được.”

“Tạ Mẫn Hành? Anh ấy làm thế vì Vân Thư?” Nam Liêu không thể tin được.

Tạ Mẫn Hành có thể làm chuyện động chạm nhiều như thế vì Vân Thư.

Chuong 355: Ông Tạ chỉ yêu nhà ông ấy Tiền của bắt động sản Hạo Tường vẫn chưa rửa xong, Đàm Nhạc đã phát hiện ra những sơ hở tài chính của cô ta.

Chu Yên không còn nơi nào để trồn, khi cô ta gọi điện cho Nam Liêu hỏi chuyện thẻ miền tử, Nam Liêu nói: “Chu Yên, cô vẫn còn mặt mũi đòi tắm thẻ miễn tử à, cơ nghiệp mà nước Nam chúng tôi đặt ở nước Bắc hơn hai mươi năm nay đều bị cô ,huỷ hoại. Đừng nói thẻ miễn tử, cô sắp chết rồi.”

Ngay sau đó, một tin tức khác xuất hiện, bệnh viện Từ Tâm bốc cháy vào ban đêm, có một người chết.

Khi Chu Yên gọi Chu Hân để xác nhận Đàm Trung, Chu Hân đã hú lên, khóc lóc: “Con gái, mẹ cũng không biết sao ông ta lại bị thiêu chết.”

“Cái, cái gì?” Chu Yên cống tính mạng trên lưng.

Nam Liêu ở nước Nam đắc ý nhìn tờ báo, sau đó nhìn thẻ miên tử bên cạnh: “Lần này, Chu Yên cô chỉ có thể đập nồi dìm thuyền thôi.”

Tuy nhiên, trước khi cô ta hành động, một tin xấu khác đã đến.

Tạ Mẫn Hành nhân lúc Vân Thư ngủ, ngồi nghe điện thoại trong phòng làm việc.

Ị “Nếu nước Nam cho rằng thoát khỏi nhà họ Tạ vẫn có thể chiêm được vị trí dẫn đầu trên thế giới, vậy chúng ta Sẽ rời nước Nam.”

Khi Lâm Khinh Khinh ngồi đối mặt với Tạ Mẫn Thận trong phòng thẳm vần, cô ấy không hề ngắng cao đầu.

Tạ Mẫn Thận đã cứu cô ấy lần nữa.

Lâm Khinh Khinh nói, lúc đó bọn họ không chỉ muôn tiêu diệt Tiểu Thư, mà còn cả đứa trẻ trong bụng Tiểu Thư.

Câu nói này giỗng như một khúc củi chà xát giây dính toả ra ngọn lửa, sau đó rơi xuông đất, châm ngòi cho lửa giận của cả nhà họ Tạ.
 
Chương 601


Chương 601

Cái giá mà nước Nam phải trả lần này chắc chắn rất đau đón.

Chỉ trong một đêm, cuộc khủng hoảng tài chính nước Nam khiên đồng tiền nước Nam mắt giá dữ dội ở thị trường nước ngoài, tập đoàn Tạ thị đã cung cấp tiên cho nước Nam, từ chối cung cấp bắt z sự giúp đỡ nào cho hoàng thất nước Nam, không giấu giếềm gì, chuyện lần này là do nhà họ Tạ công khai khống chê.

Không thể thiếu sự giúp đỡ của một SỐ anh em khác.

Tắt cả những gì họ có thể làm là đánh rắn đánh giập đầu, nước Nam phải trả giá.

Các ngân hàng ở nước Nam, nhỏ là địa phương, lớn là trung ương, kho bạc đều không đủ.

Công ty tư nhân duy nhất họ có thể vay là nhà họ Tạ, nhưng Tạ Mẫn Hành đã đưa ra yêu câu rất rõ ràng, anh mới cân nhắc giúp đỡ.

Quốc vương nước Nam bị ép, hết lần này tới lần khác gọi điện ng Tạ Mẫn Hành và ông Tạ đánh bài tâm lý. Quý tộc bá tước ở nước Nam nghe nói hoàng thất sắp không ồn, bọn họ yêu cầu mọi thứ mà không cần kiểm soát.

Cái Tạ Mẫn Hành muốn chính là cục diện như vậy, chính phủ nước Nam đang hỗn loạn.

Hành động này của nhà họ Tạ đã trực tiếp khiến cả thế giới chú ý đến nhà họ Tạ, thực lực của họ đã vọt lên đứng đầu thế giới sau khi được các quốc gia xếp hạng lại.

Nam Mặc: “Phụ hoàng, bây giờ chỉ có Tạ thị có thể giúp chúng ta thôi sao?”

Quốc vương nước Nam một đêm già đi mười tuôi, tóc bạc trắng: “Lần này nhà họ Tạ thật sự rời khỏi nước Nam rôi.

Tạ Mẫn Hành muốn dẫm lên mặt hoàng thất nước Nam, anh mới nghĩ tới việc giúp họ vượt qua khủng hoảng.

Nhìn về thành phố của nước Nam phôn hoa, phát triển không ngừng, vì nhà họ Tạ không vui mà khiên cả quốc gia lùi lại máy trăm năm.

Nam Mặc: “Phụ hoàng đã điều tra vì sao Tạ Mẫn Hành lại tức giận như vậy chưa? Chúng ta có làm gì đắc tội với nhà họ không?”

“Chúng ta có thể làm gì?”

Nam Mặc nhắc nhở: “Phụ hoàng, gián điệp chúng ta cài sao có thê bị quét sạch trong một đêm, mọi người đêu mật liên lạc?”

Quốc vương nước Nam rơi vào suy tư: “Dẫn công chúa tới đây.”

Nam Liêu luôn đứng đầu vì cô ta có địa vị của hoàng thất, giờ hoàng thất đang rồi ren, cô ta cũng phải chịu sự tân công từ xung quanh.

Nam Mặc hỏi: “Chị, chị có làm gì với nhà họ Tạ không?”

Nam Liêu lắc đầu: “Chị không biết.”

“Tại sao gián tiệp hoàng thất của chúng ta lại hợp tác với Chu Yên?”

“Sao chị biết họ lại hợp tác với Chu Yên? Có lẽ là vì ý kiến đồng nhất.”

Nam Mặc cảm thấy Nam Liêu quá ngu ngốc: “Chị, bây giờ quốc gia chúng ta không an toàn vì Tạ Mẫn Hành bí mật thao túng. Nếu chị không nói ra sự thật, ,chúng ta không thê cứu chị được.”

“Tạ Mẫn Hành? Anh ấy làm thế vì Vân Thư?” Nam Liêu không thể tin được.

Tạ Mẫn Hành có thể làm chuyện động chạm nhiều như thế vì Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành nhìn vào bên trong xuyên qua kính: “Nếu như con trai của ông ta vẫn tìm ông ta, thì ném trả con trai ông ta.”
 
Chương 602


Chương 602

Tạ Mân Hành luôn xuất hiện vào đêm khuya, vì ban ngày anh phải ở với vợ, chỉ lúc đêm khuya nhân lúc Vân Thư ngủ mới ra ngoài.

Sau khi Tạ Mẫn Hành ra lệnh xong, anh liếc nhìn đồng hồ, đồng hồ sinh học của cô sắp thức dậy.

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Nói xong, anh vội vàng quay vê.

Trên đường đi, anh mua hai phần bữa sáng mang theo.

Vân Thư tỉnh dậy, nhìn con đường bên ngoài, đèn đỏ lại sáng lên, năm mới sắp đến.

Cô lại ở trong bệnh viện.

Giờ này năm ngoái, cô đang cãi nhau nảy lửa với Tạ Mẫn Hành, mồi ngày đều leo lên leo xuống đề thắp đèn ông sao, năm nay nhà họ Tạ sẽ có gì khác biệt?

Vân Thư đờ đẫn nằm trên giường, Tạ Mẫn Hành đi vào phòng: “Đói bụng không?”

“Em vừa mới dậy, vẫn chưa rửa mặt.”

Tạ Mẫn Hành đặt sữa đậu nành ám, bánh bao lên bàn cho nguội, sau đó.

đi vào phòng tắm, bóp kem đánh răng cho cô.

Vân Thư xuống giường, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh năng ban mai phủ lên người cô một tâng sáng tươi đẹp mêm mại.

Vân Thư đã ở bệnh viện được một tháng, không lâu nữa là cô sẽ sinh, càng tới gân ngày sinh nở cô càng SỢ.

“Tiểu Thư, tới đây vệ sinh sạch =.

sau đó ăn cơm, hôm nay anh dẫn em đi ra ngoài chơi.”

Hả? Có thể ra ngoài chơi sao?

Vân Thư lập tức lây lại tinh thân, vào phòng vệ sinh sạch sẽ, đi ra uỗng mây ngụm sữa đậu nành, lau miệng: “Chông, chúng ta đi đâu chơi thế?”

Tạ Mẫn Hành thấy, vậy, đúng là khiến cô bức bách quá rôi.

“Ra nước ngoài?”

Khi Tạ Mẫn Hành bảo ra ngoài chơi, Vân Thư vốn cho rằng chỉ đơn giản là ra ngoài đi dạo hoặc mua sắm, không ngờ khi cô nhận ra thì đã ngồi trên máy bay.

Điểm đến: Maldives!

Trước đây Vân Thư đã từng đến nơi đó, không có gì thú vị ngoại trừ cái nóng và mặt trời.

Tạ Mẫn Hành nói: “Hay là tới Australia?”

Vẫn là tới Maldives vậy.

Chuyện năm mới năm nay do Tạ Mẫn Tây và mẹ lo, Vân Thư Han mang thai, khi cả nhà chuẩn bị xong xuôi, họ sẽ mang hộp cơm đến bệnh viện thăm đôi vợ chồng trẻ.

Y tá nói: “Cậu chủ nói dẫn thiếu phu nhân ra ngoài chơi.”

Bà Tạ hỏi: “Khi nào thì trỏ về?”

Y tá lắc đầu: “Cậu chủ không nói.”

Sau đó, ông bà Vân lại đến hỏi: “Ơ, hai đứa trẻ đâu?”

Bà Tạ: “Mẫn. Hành dẫn con bé đi chơi nôi, chắc chiều mới về, tối chúng ta lại tới sau.”

Nhưng lúc tối, căn phòng vẫn trống rồng.

“Hai đứa trẻ đã đi đâu?”
 
Chương 603


Chương 603

Bà Tạ bám số điện thoại của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư bắt máy: “Mẹ.”

“Hả, Tiểu Thư, con và Mẫn Hành đang ở đâu?”

“Trên máy bay.”

Bà Tạ như hóa đá tại chỗ: “Không phải con vừa ra ngoài chơi sao?” Sao lại ở trên máy bay?

Lúc này Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi phòng tầm, Vân Thư đưa cho điện thoại Tạ Mẫn Hành: “Nè, mẹ hỏi đấy.”

Tạ Mẫn Hành nhắc máy.

Bà Tạ vừa nghe đã mắng một tràng như tát nước vào mặt; “Tiểu Thư sắp sinh, lúc này con lại dẫn con bé ra nước ngoài, con sông hai mươi ba mươi năm đúng là uông công.”

Tạ Mẫn Hành: “…”

Bà Tạ mắng đủ: “Khi nào thì về2”

“Giao thừa!”

Bà Tạ rất giận con trai cả, đôi mắt của bà ây hiện rõ sự tức giận, khi bà ây trỏ lại nhà họ Tạ, ông Tạ buồn Cười, an ủi bà Tạ: “Ai không có lúc bốc đồng, cả hai ra ngoài chơi mấy ngày, cứ đề bọn trẻ đi. Mẫn Hành thương Tiểu Thư, {hương một cách ngang ngược, thằng bé nhất định sẽ chăm SÓC thật tết cho Tiểu Thư, bà yên tâm.”

Một lý do khác khiến Tạ Mẫn Hành đưa Vân Thư ra ngoài là vì anh muốn dọn dẹp đống lộn xộn.

Đàm Trung là người liên quan, sẽ giao Chu Yên ra, nêu Bá tước Nam Cung vẫn muốn cứu người, Bá tước Nam Cung sẽ ra tay với ba mình.

Còn Chu Yên sẽ giao Nam Liêu ra, công chúa nước Nam, chuyện này nhất định sẽ khiến hoảng thât nước Nam mắt mặt trên trường quôc tẾ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được nữa.

Chỉ dựa vào cuộc khủng hoảng tài chính do nhà họ Tạ gây ra, bây giờ nước Nam đang loạn trong giặc ngoài.

Trong tay Nam Liêu còn có bằng chứng vệ việc Chu Yên giết Đàm Trung, cả hai cùng bị lănh sát quốc tế bắt giữ.

Tất nhiên, Nam Liêu và Chu Yên sẽ trở lại nước Nam và sông trong tù.

Tạ Mẫn Hành đã giải quyết xong mọi thứ, anh tận hướng gió biên với vợ ở bãi biển, phơi nắng, nhặt vỏ sò.

Bởi vì Vân Thứ đang mang thai, quân áo cô mặc càng hở hang hơn trong bộ áo tắm vì mang thai, không che được cái bụng to như vậy, nên Tạ Mẫn Hành hào phóng mua một mảnh đảo, nơi chỉ có hai vợ chồng.

Sau khi Vân Thư biết Tạ Mẫn Hành lại tiêu hoang, cô tức giận I nắm chặt tay đấm Tạ Mẫn Hành: “Đồ phá nhà, anh có biết vài năm nữa Maldives sẽ chìm trong nước biển không, anh tiêu tiền như vậy đúng là công tử Bạc Liêu trong mắt người khác.”

Tạ Mẫn Hành tiêu hoang như thế đúng là chọc giận Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành không giận mà còn cười, anh ngồi ở trên ghế tựa, Vân Thư đứng ở trước mặt mắng anh, anh vươn tay ôm eo Vân Thư, hôn lên bụng, nói: “Anh thấy rất đáng. : Vân Thư: “Đáng chỗ nào?”

“Chỉ có anh thấy người Vợ xinh đẹp của anh mặc đô tắm.”

Nói nửa ngày, hóa ra cậu Tạ mua đảo vì ghen, còn là nơi sẽ bị nước biển nhân chìm.

Vân Thư đầy Tạ Mẫn Hành ra: “Tránh xa đứa con trong bụng em, đừng dạy nó tiêu hoang.”

Ba tiêu hoang, sinh con cũng tiêu hoang.

Vân Thư không dám nghĩ về điều đó.

 
 
Chương 604


Chương 604

Cuộc sống ở Maldives khiến người khác phải ghen tị, khuôn mặt tuân tú lạnh lùng cao quý của Tạ Mẫn Hành nhìn Vận Thư chạy trên bãi biển dưới ánh năng, anh cười như gió xuân, nụ cười khắc sâu trong lòng.

Nhưng người đàn ông như vậy, lúc nãy đã ra lệnh.

Một mệnh lệnh chết người.

Trên chiếc máy bay chịu trách nhiệm hộ tống Chu Yên và Nam Liêu, “phi công” và “phó phi công” nhìn nhau, nhanh chóng tiên vào biên giới nước Nam.

Đã truyền lệnh của anh xuống.

Nên khi máy bay tiền vào lãnh thổ của nước Nam, chiếc máy bay đang bay bình thường trên không bỗng nhiên bốc cháy, Sau đó xảy ra một trận ” nỗ tung” dữ dội ở vùng biện, “phi công” và “phó phi công: ” mất xác, công chúa nước Nam và con gái riệng của bá tước Nam Cung đều bị ni tung thành mảnh vụn trên máy ay.

Trước khi máy bay bị đánh bom, Chu Yên vân đang nghĩ cách thoát khỏi cuộc sông trong tù.

Nam Liêu đang nghĩ cách giết Vân Thư và Tạ Mân Hành.

Trong giây tiếp theo, suy nghĩ của bọn họ đã bị gián đoạn.

Ra đi mãi mãi.

Khi hoàng thât nước Nam nhận được tin, quôc vương rõ ràng không tin, sao máy bay con gái ông ta ngôi lại có chuyện?

Nam Mặc nói: “Phụ hoàng, là nhà họ Tạ ra tay.”

“Không thể nào, cha đã đầy cọn gái ra rồi, nhà họ Tạ đã hứa chỉ cân ê…” Quôc vương nước Nam đột nhiên im lặng, ông ta nghĩ tới lòi ông Tạ: “Chỉ cần trả cái giá mà họ nên trả, nhà họ Tạ sẽ ngừng thao túng tình trạng hỗn loạn tài chính này.”

Cái giá mà cô ta nên trả, ám chỉ tính mạng sao?

Nam Mặc: “Phụ hoàng, người chị muôn giệt là dâu trưởng nhà họ Tạ và đứa con trong bụng, thứ nhà họ Tạ muôn cũng là tính mạng, vừa đủ hai tính mạng.”

Chu Yên cũng chết rồi.

Lần này thì chết hẳn rồi.

Tắt cả những người gậy nguy hiểm cho nhà họ Tạ đều chết rôi.

Nam Liêu mật rồi, người buôn chỉ có quộc vương nước Nam, người khác không hê có chút buồn bã dù là giả tạo, cũng không có vui vẻ chúc mừng.

Mà càng nhiều hơn là chết thì đã chết, không liên quan gì đến bọn họ.

Chu Yên chết, không có một ai buồn.

Lão bá tước Nam Cung bị con trai ép nhường hết quyền hành trong tay, cất đứt mọi tin tức để ông ta ở nhà an dưỡng tuổi già, nên không biết Chu Yên đã chết.

Cho dù Chu Hân biết tin con gái chết cũng không buôn, bà ta không thể quay vê nhà Nam Cung nữa, suốt ngày lang thang bên ngoài…

Tạ Mẫn Thận và Lâm Khinh Khinh suýt chút nữa xem mắt, biết được chuyện này, khi họ gặp lại nhau, chỉ có Lâm Khinh Khinh cảm thấy xấu hỗ, trước mặt Tạ Mẫn Thận, cô ấy không dám ngắng đầu.

Tạ Mẫn Thận được thăng chức không lâu sau khi nhận việc.

Số lần Lậm Khinh Khinh gặp anh ấy cũng nhiều hơn.
 
Chương 605


Chương 605

Bữa tiệc năm mới sẽ có Lâm Khinh Khinh hát chính, hơn nữa Lâm Khinh Khinh còn là người dẫn chương trình.

Vân Thư từng nói trên người Lâm Khinh Khinh đầy những điểm sáng, chỉ cân kiên nhân nhìn, chỉ cân trong.

mắt tin tưởng Lâm Khinh Khinh thì sẽ dần phát hiện ra tài năng của Lâm Khinh Khinh.

Vẽ tranh, ca hát, dẫn chương trình, nấu ăn, cô ấy đều thành thạo.

Đài A đã diễn tập trước cho Đêm giao thừa, trong đó có một mục là Lâm Khinh Khinh phải giới thiệu Tạ Mẫn Thận lên phát biểu.

Những chỗ khác cô ấy dẫn chương trình rất tốt, giọng hát cũng dễ nghe, không chê vào đầu được, vấn đề duy nhật là khi giới thiệu Tạ Mãn Thận lên sân khấu phát biểu, cô ấy lại nói vấp liên tục, còn hơi cứng nhắc.

Tạ Mẫn Thận ngồi ở hàng ghế khán giả đầu tiên bên dưới, anh ấy nhìn Lâm Khinh Khinh đạng vật lộn trên sân khấu với đôi mắt rực lửa.

Lâm Khinh Khinh chịu đựng tới mức đỏ mặt.

“Tiểu tổ tông của tôi, rốt cuộc cô sao thế?” Đạo diễn lo lắng nhảy dựng lên.

Lâm Khinh Khinh không thể nói được, cô ấy không thể phát âm tên của Tạ Mẫn Thận một cách trôi chảy.

“Thôi thôi, cô và Đới Tường đổi bản thảo đi, lúc mở đầu giới thiệu thị trưởng Tạ lên sân khẩu, đổi thành Đới Tường.” Đạo diễn cũng hết cách, còn ba ngày nữa là phát sóng trực tiệp.

Đới Tường cũng là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả, anh ây đã từng tạo couple với Bạch Anh, còn tham gia Chương trình thực tế, bây giờ sự nồi tiêng của anh ây cũng tăng vọt.

Lần này, trong đêm hội mùa xuân ở thành phô A sẽ do hai người người dẫn chương trình cũ dẫn dắt hai người mới.

Để trau dồi sức mạnh của thế hệ mới.

Dưới sân khâu, Tạ Mẫn Thận nhìn Lâm Khinh Khinh và Đới Tường trao đổi bản thảo, nhìn cô ây thở phào nhẹ nhõm, Tạ Mẫn Thận nói như một nhà lãnh đạo già dặn: “Không được thay đổi bản trao Lâm Khinh Khinh phải tự dẫn chương trình.”

Đạo diễn Đêm giao thừa đài A thất vọng không nói nên lời nhìn đại lão: “Thị trưởng Tạ, cái này, vì sao thế?”

Nói xong, anh ta cũng sợ mình sống quá lâu, sao lại hỏi như vậy.

Tạ Mẫn Thận không trả lời, mà đưa tách trà trong tay cho Hàn Khải Tử: “Cậu có thê vệ rôi.”

Hàn Khải Tử: “Thị trưởng Tạ, anh không tan làm à?”

Tạ Mẫn Thận nhìn Lâm Khinh Khinh vẫn đang cúi đầu nhìn bản thảo trên sân khấu đề giảm bớt sự xâu hỗ, nói: “Lát nữa tôi sẽ mời đạo diễn và những người dẫn chương trình của Đêm giao thừa dùng bữa rồi mới rời GIIìẾ Hàn Khải Tử đặc biệt nhìn Lâm Khinh Khinh, cậu ta nhận tách trà của Tạ Mẫn Thận, rời đi trước.

Thị trưởng Tạ bảo cậu ta về trước.

Đạo diễn nghe nói thị trưởng Tạ muôn mời anh ta ăn cơm, anh ta lập tức nịnh hót: “Thị trưởng Tạ bận rộn như vậy, còn mời chúng tôi ăn cơm, tôi nay tôi mời thị trưởng Tạ.”

“Không cần.” Tạ Mẫn Thận quý chữ nhự vàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Khinh Khinh đang cúi đầu.

Đạo diễn từng thấy qua cảnh ấn tượng nào đó, lập tức nói: “Tối nay ăn cơm tồi, Khinh Khinh ngồi cùng Tạ Mẫn Thận, hai người có thê làm quen trước, sau này hai người Còn phải giao lưu trên phim trường.”

Còn có giao lưu?

Tại sao Lâm Khinh Khinh lại không biết?
 
Chương 606


Chương 606

“Đạo diễn, không có giao lưu mà.”

Lâm Khinh Khinh hỏi.

Đạo diễn nói: “Vừa thêm xong.”

Buổi tối, Lâm Khinh Khinh thực sự được xếp ngồi cạnh Tạ Mãn Thận ăn tối: “Đạo diễn, hay là tôi đổi chỗ cho anh nhé?” Lâm Khinh Khinh yêu ớt nói.

Sau khi cô ấy nói xong lời này, Tạ Mẫn Thận đặt đũa xuông.

Đây là không hài lòng.

Lâm Khinh Khinh đành phải ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Thận, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của người đàn ¡ ông bên cạnh, Lâm Khinh Khinh muốn khóc nhưng không có nước mắt, lúc ăn cũng lơ đãng.

“Khinh Khinh, cô mời thị trưởng Tạ một ly đi.”

“Hả?” Cô ấy không biết uống rượu.

Đới Tường là người ít nói, nhưng anh ấy có thể đề ý mọi thứ.

“Tôi mời thị trưởng Tạ một ly thay cho Khinh Khinh.” Đới Tường mời rượu, danh không chính ngôn không thuận, Tạ Mẫn Thân hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà thay cô ấy?”

“Thị trưởng Tạ, chúng tôi là nghệ sĩ của cùng một công ty, Khinh Khinh không biệt uống rượu.” Thật ra Đới Tường đã có bạn gái, Lâm Khinh Khinh cũng biết chuyện, chính vì biết nên Đới Tường mới dám mời rượu.

Tạ Mẫn Thận trông nghiêm túc: “Cô ây nói với cậu không biết uỗông rượu khi nào?”

Hai mắt Lâm Khinh Khinh ủ rũ đứng lên: “Được rôi, Đói Tường, anh uông ít một chút, tôi không sao.

Nói rồi cô ấy rót một ít rượu vào ly cho mình và Tạ Mẫn Thận, cô ấy nâng ly, nói: ” Thị, thị trưởng Tạ, tôi mời anh.”

“Mời tôi cái gì?”

Lâm Khinh Khinh sững sờ, cô ấy cũng không biết.

“Tôi mời anh, chuyện thăng quan.”

Tạ Mẫn Thận ngắng đầu lên, uống cạn trong một ngụm.

Lâm Khinh Khinh cầm ly, do dự mãi mới nâng lên, đặt ở bên miệng, nín thở rồi nuốt xuống.

Sau khi Lâm Khinh Khinh uống xong mới hỏi: Trong rượu thật sự không thêm ớt chứ?

Trong bữa ăn tối, Lâm Khinh Khinh ăn một cách lơ đãng, trên mặt cô ấy xuất hiện hai vết ửng hồng.

Tạ Mẫn Thận vẫn đang ăn chậm rãi.

Cuối cùng, khi mọi người đã ăn xong, chuẩn bị rời đi, Tạ Mẫn Thận hỏi: “Mọi người vê như nào?”

Họ đều có ô tô, nhưng sau khi uống một chút rượu, họ đều bắt taxi trước mặt thị trưởng Tạ.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Nhà của ai ở phía đông? Có thẻ đi chung xe về với tôi.”

Nhà của Lâm Khinh Khinh ở phía đông, nhưng… cô ây không biệt phương hưởng, cô ây chỉ biết lên, xuống, trái, phải, không có đông, nam, bắc, tây.

Đi chung xe với thị trưởng Tạ, vinh dự biết bao: “Có ai nhà ở phía đồng không?”

Không ai trả lời.

“Không phải chứ, đi xe miễn phí mà không có ai may I mắn như vậy.” Đạo diễn kích động vô ích.

Sau đó, ánh mắt của Tạ Mẫn Thận dán chặt vào Lâm Khinh Khinh, hai má đang ửng hông.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom