Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 546


Chương 546

Cái này? Bà Tạ xoè ảnh ra: “Con chỉ xem.”

Vân Thư chọn ra bốn tắm: “Đó, là bạn cấp ba của con.”

Nếu phong tục dân gian cởi mở, chắc chắn bà Tạ không thê vượt qua bài kiểm tra.

Người trưởng thành gợi cảm, không biệt Tạ Mẫn Thận có thích kiêu này không.

Bức ảnh khác, bà Tạ nói: “Cô ấy bằng tuổi con?”

Vân Thư: “Đúng vậy, bọn con bằng tuổi.”

“Vậy sao cô ấy lại già như vậy?”

Bỏ qua.

Còn người khác, trông không xinh, không được.

Tạ Mẫn Thận để hé cửa phòng ngủ, anh ây phải lập tức theo dõi xem chị dâu và mẹ đã sắp xếp người như nào cho anh ây.

Tạ Mẫn Hành đi lên lầu, đi tới phòng của Tạ Mẫn Thận: “Yên tâm, có Tiêu Thư ở đây, mẹ không chọn được ai đâu.”

“Hôm nay ra ngoài với Dương Nhiễm à? Tiểu Thư thây hai người rồi.”

Khó trách: “Không nói với mẹ à?”

“Tiêu Thư không ngốc, vừa nói cho mẹ, sau này chăng phải mẹ sẽ đi hỏi cưới người ta à? Đây là chuyện của em, em tự nói đi.” Tạ Mẫn Hành ¡ ngôi trên ghế sô pha trong phòng ngủ của Tạ Mân Thận: “Hai người là bạn?”

Tạ Mẫn Thận: “Không hề.”

Tạ Mẫn Thận lại hỏi: “Anh à, em không ghét cô ấy, nhưng không tới mức thích, chỉ kiêu có nhiều thiện cảm thôi. Ảnh từng có trải nghiệm này chưa?”

“Ừm. Lúc mới cưới chị dâu vào.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Em phải nghĩ kỹ, nêu sau này hai người ở bên nhau, hiện giờ em đối xử với cô ấy như nào, sau này cô ấy sẽ đối xử với em như thế.”

Anh ấy và anh trai đều từng có trải nghiệm như vậy, cuôi cùng anh trai yêu Vân Thư, chẳng lẽ cuỗi ¡ cùng anh ây cũng sẽ yêu Dương Nhiễm sao?

Tham chiếu sai, Tạ Mẫn Thận sẽ nhận được chỉ dẫn sai.

“Yên tâm đi, Tiểu Thư cho rằng giờ em không độc thân, cô ấy sẽ nghĩ mọi cách loại bỏ tất cả người phía trên.”

Tạ Mẫn Thận cảm kích: “Anh, cảm ơn chị dâu giúp em.”

Ở dưới lầu, Vân Thư thấy bức ảnh, không hài lòng lắc đầu: “Mẹ, chúng ta tìm vợ cho Mãn Thận, không thể chọn tuỳ ý được. Mẹ nhìn tắm này, tuy cùng tuổi với Mẫn Thận, vừa có học lực vừa có ngoại hình, có ngoại hình thân hình, có nên móng † tốt, còn có tài. Nhưng cô ấy quá xuất sắc, người theo đuổi cô ấy chắc chắn rất nhiều.

Mẹ nói xem sau khi Mẫn Thận kết hôn với cô ấy, Mẫn Thận sẽ mải mê sự nghiệp hay là bận cắt đứt vận đào hoa của vợ đây?”

Nghe Vân Thư nói thế, bà ấy cũng thây đúng.

“Vì vậy, mẹ, nếu mẹ cần tìm một cô gái dịu dàng nho nhã hào phóng, trông thoải mái, ăn nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, làm mọi việc ân cần chu đáo, không cần bắt kỳ thứ gì cả, quan trọng n nhất là phải cộng hưởng được với Mẫn Thận, hai người sẽ sông trọn đời bên nhau.”
 
Chương 547


Chương 547

Bà Tạ cảm thấy những gì Vân Thư nói quá đúng, bà ây đang tìm một người vợ như vậy.

Không ai trong số này phù hợp.

Trên lầu, Tạ Mẫn Hành đang khoe khoang nói với Tạ Mẫn Thận: “Nghe thây chưa? Tất cả bọn họ đều bị từ chổi.”

Lúc này Tạ Mẫn Thận mới nhận ra ở nhà anh ấy phải lấy lòng Vân Thư.

Chuyện chung thân đại sự của anh ấy phải phụ thuộc vào cô.

Sau đó, Tạ Mẫn Thận phát hiện anh ây. không chỉ phải lấy lòng Vân Thư, mà còn phải liên tục nịnh Vân Thư, nêu không, vợ anh ấy sẽ không sống với anh ây.

“Tiểu Thư, con thấy Khinh Khinh với Mẫn Thận như thế nào?”

Ý nghĩ này xuất hiện ngay lần đầu bà Tạ thấy Lâm Khinh Khinh, lúc đó khi mọi người đang ngôi ăn tối cùng nhau, bà ây đã bị Khinh Khinh thu hút.

Cô ấy còn là bạn thân nhất của Vân Thư, bà Tạ càng cộng điểm cho Lâm Khinh Khinh.

“Hả2”

Bà Tạ: “Thế nào? Mẹ thấy con mới nói Khinh Khinh rất hợp.”

Vân Thư điên cuồng lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói giỡn.

Trước tiên không nói, chuyện Tạ Mẫn Thận có người theo đuổi, chỉ với thân phận quân nhân của Tạ Mẫn Thận, Lâm Khinh Khinh kết hôn với Tạ Mẫn Thận, Vân Thư thế nào cũng không hài lòng.

Quân nhân một khi lên đường đều là người trưởng thành, đừng nói là về nhà, để Lâm Khinh Khinh ở nhà một mình?

“Sao không được?”

“Ừm… Đúng rồi, mẹ, mẹ không thích ngôi sao, hiện tại Khinh Khinh ñ một nữa ngôi sao rôi.”

“Không sao, nhà chúng ta cưới một ca sĩ cũng được. Ì “Mẹ, Khinh Khinh còn phải nuôi ông, tạm thời không nghĩ tới chuyện kết hôn.”

“Đứa nhỏ này đúng là hiếu thuận, đón ông tới nhà chúng ta, chúng ta nuôi.”

Vân Thư đang tự hỏi liệu có lý do gì có thể giệt chêt ý nghĩ này của mẹ chồng: “Mẹ, Khinh Khinh còn nhỏ, còn đang đi học.”

“Con. và cô bé bằng tuổi, con sắp là mẹ rồi.

Ừm, Vân Thư không còn gì để nói, cô bị bà Tạ làm cho nghẹn lời rồi.

Không được, ngày mai tới công ty làm nhát định phải tới phòng hát tìm Khinh Khinh, phải khuyên cô ấy nhất định đừng xem mắt Tạ Mẫn Thận.

Ây ya, lần này bà Tạ mạnh quá.

“Chồng, em phải làm sao đây? Mẹ để ý Khinh Khinh rồi.”

Có vấn để gì tìm chồng trước, Tạ Mẫn Hành được công nhận là nghiện chiều VỢ.

“Em không đồng ý?” Tạ Mẫn Hành nhìn thái độc của Vân Thư.

Vân Thư gật đầu: “Cậu ấy có bạn gái rôi.

“Được, chồng em sẽ giải quyết.”

“Chồng, yêu anh, hôn anh!”

Có một người chồng toàn năng, Vân Thư chỉ cân làm nũng, tỏ ra dễ thương, đòi ôm là được.
 
Chương 548-549


Chương 549

Đàm Trung không phải là một tên ngồc, đầu tư hơn hàng trăm triệu vào nước Nam đều qua tay Chu Yên, ông ta ngày càng cảnh giác.

Đêm đó, sau khi Đàm Trung và Chu Yên vu.ốt ve nhau xong, nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Chu Yên nói cô ta chưa bao giờ nghe ai nói thế với cô ta, trái tim cô ta lập tức phập phùng: “Ảnh nghiêm túc à?”

Khi cô ta thấy trong mắt Đàm Trung không có tình yêu, chỉ có phòng n trái tim lại bình thường trở lại, nhưng đối với cô ta chỉ là trói buộc.

Không có gì đáng kích động.

“Để em suy nghĩ một chút, đó là chuyện cả đời con gái.” Chu Yên giả bộ thẹn thùng nói.

Đàm Trung nằm trên giường, vươn tay vu.ốt ve lưng Chu Yên: “Anh chờ em.”

Chu Hân ở nước Nam nhận được cuộc gọi từ con gái, nói: “Mẹ, con sắp kết hồn.”

“Với ai? Người nhà họ Tạ?” Chu Hân vừa mới biệt được một số bí mật.

Chu Yên: “Không, con và anh Tạ chia tay rồi, con muốn kết hôn với Đàm Trung.”

Đàm Trung Chu Hân thát vọng thốt lên: “Mẹ còn tưởng con giết được con gái của ả tiện nhân kìa, chuẩn bị làm con dâu lớn của nhà họ Tạ. Đàm Trung cũng không tồi, cũng có tiền.”

“Họ sẽ không ly hôn, con không có cơ hội.”

Chu Hân kinh ngạc nói: “Con không biết sao?”

Bà Tạ và ông Tạ đã ly hôn, nhưng Chu Yên không biết?

Chu Yên khó hiểu: “Con không biết cái gì?”

“Hai người họ đã ly hôn mấy tháng rôi.

Àm!

Một quả mìn nỗ trong đầu Chu Yên.

Anh Tạ đã ly hôn với bà ấy được mấy tháng!

Cô ta không biết gì cả: “Mẹ, con cúp máy trước.”

Bây giờ cô ta rất háo hức được gặp ông Tạ, hỏi ông ấy nguyên nhân có phải vì cô ta không?

Chu Yên mặc kệ hình tượng lao ra khỏi công ty, lái xe một mạch tới tập đoàn Tạ Thị: “Thưa cô, cô tìm ai2”

Chu Yên không nghe, đi vào thang máy đặc biệt của chủ tịch, đi thẳng đến văn phòng của ông Tạ.

Thật trùng hợp, hôm nay có Tạ Mẫn Hành.

Chu Yên đẩy cửa ra: “Anh Tạ.”

Tốc độ của cô ta rất nhanh, nhưng bối rồi. Hơi thở không đều, sắc mặt ửng hồng.

Tạ Mẫn Hành nheo mắt, nhìn người ba kinh ngạc của mình, như thể ông ây cũng không biết sao Chu Yên lại đến.

Tạ Mẫn Hành: “Con về văn phòng.”

Anh để lại không gian cho ông Tạ, hy vọng ông ây sẽ không khiến anh thất vọng.

Khi Chu Yên bước ra khỏi tập đoàn Tạ Thị, trái tim cô ta đã hoàn toàn chết lặng.

Ngọn lửa hy vọng cháy bỏng đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.

“Từ giờ trở đi, chỉ dựa vào chính mình.” Suy nghĩ này đã ăn sâu vào trái tim của Chu Yên, cô ta không bao giờ thật lòng với đàn ông nữa.
 
Chương 550


Chương 550

Trong xe, Chu Yên bắm số điện thoại của Đàm Trung: “Kết hôn.”

Sau khi kết hôn, cô ta có một nửa tài sản của Đàm Trung, như thê chuyền nhượng sẽ dễ hơn.

Đàm Trung muốn kết hôn để ràng buộc cô ta, nhưng kết quả cũng bị cô ta lợi dụng.

Tạ Mẫn Hành nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới của mình.

“Thưa ngài, chúng tôi vừa phát hiện ra một chuyện.”

“Có chuyện gì?” Tạ Mẫn Hành hỏi: “Có liên quan đến nhà ngoại của vợ ngài, là vụ án khủng hoảng năm ngoái của tập đoàn Vân Thị, không.

phải do nhân viên nội bộ gây ra, mà do Đàm Trung dàn dựng hãm hại.”

Ta Mẫn Hành bắt đầu suy nghĩ cách đối phó với Đàm Trung trong văn phòng.

Khi Nam Liêu được dỡ bỏ những hạn chế cá nhân, Chu Yên đã kết hôn được ba tuần, khi biết Vân Thư vẫn không sao, cô ta vô cùng tức giận: “Chu Yên, tốc độ của cô chậm quá.

Tôi đã chế xong tắm bài miễn tử rồi.”

Chu Yên: “Công chúa yên tâm, tôi sẽ biến mục đích của cô thành hiện thực.”

“Nếu còn kéo dài, đứa con của cô ta sắp sinh rôi.

Chu Yên: “Tôi sẽ khiến nó ở trong bụng không ra ngoài được.”

Tài sản của cô ta chưa chuyển giao xong nên không có tâm trạng giải quyết vẫn đê của Nam Liêu.

Con người đều ích kỷ, cô ta phải tìm cho mình đường lùi trước, loại sạch hiềm nghỉ trên người, thanh minh bản thân, mới làm chuyện cuối cùng.

Sau khi kết hôn, Chu Yên bắt đầu lớn tiếng: “Ba mươi, mảnh đất ở nước Nam sẽ thuộc vệ Hạo Tường.”

Chu Yên đúng là dám nói.

Nếu Đàm Trung không nhận ra tham vọng. của Chu Yên, ông ta đúng là kẻ ngu: “Anh tới nước Nam một chuyến, đích thân khảo sát thực địa.”

Chu Yên: “Em trai em là Bá tước Nam Cung, anh vẫn không tin em?

Mức giá này là do nó nói với em, trong đó nó sẽ thu một phần lợi nhuận, chuyện này chúng ta nên nghĩ TỚI Đàm Trung: “Bá tước Nam Cung là em trai của em, nhưng không phải là em trai cùng mẹ. Anh muôn đích thân tới gặp.

Cô ta lửa người, lợi dụng bằng cách thường xuyên gọi điện cho Nam Liêu, chiếm đoạt tiền trong túi của Đàm Trung, còn nói dôi tình cảm chị em với Bá tước Nam Cung sâu đậm, muốn lừa tiền của Đàm Trung.

Đáng tiếc, người ở trên thương trường không dễ bị lừa.

Một hại lần thì không sao, nhiều lần, họ nhất định sẽ sinh lòng nghỉ ngờ.

Vậy thì sao?

Trên máy bay bay đến nước Nam, Chu Yên đã lên kế hoạch hành động như thế nào để diễn giải lời nói dối của mình một cách hoàn hảo.

Nam Liêu có thể bị cô ta uy hiếp, chịu gặp Đàm Trung, Bá tước Nam Cung e là hận muốn giết cô ta.

Cô ta phải làm gì?

Xuống máy bay, không có ai đón.

Đàm Trung không hài lòng.
 
Chương 551


Chương 551

“Là em không cho họ tới, ba mẹ đã già, không thê sống thiếu người khác, em trai vân luôn hậu hạ ở bên, công chúa vốn muôn nhờ người đến đón nhưng cũng bị em từ chối. Thứ nhất là chúng ta chỉ đi xem đất, kinh động tới người trong hoàng thất, mảnh đât này không dễ lấy, thứ hai, người nhà của em không tới, mặc kệ người nhà, mà công chúa lại cho người tới đón, đúng là vô lý.”

Đàm Trung: “Đi thôi.”

Hai người họ không đến nhà Nam Cung, đành phải tới khách sạn.

Khi Đàm Trung đang tham gia cuộc họp video, Chu Yên đã gặp riêng mẹ, hỏi: “Mẹ, sao mẹ không cử xe đên đón bọn con?”

“Mẹ biết con tới, mẹ sợ chết khiếp.

còn đi đón con, ả tiện nhân kia ngày.

ngày giám sát mẹ, mẹ có thể ra ngoài đã rất tốt rôi.”

Chu Yên không có tâm trạng để nghe giải thích, không kiên nhẫn hỏi: “Mảnh đất đó ở đâu?”

“Đất nào?”

Chu Yên tức đến bật Cười: “Mẹ, bọn con muốn nơi đấu giá.”

“A, là tắm ảnh mẹ gửi á, ở đây không có mảnh đất đó, đó là ảnh ở nơi khác, mẹ lưu vê, nước Nam chúng ta làm gì có mảnh đất nào lớn như vậy mà chưa khai khoang?”

Chu Yên sửng sốt, sao lại không có mảnh đất đó?

Ý Chu Hân có phải muốn tìm một mảnh thay thế cũng không có?

“Mẹ, con cảm thấy mẹ đang trêu con.

Mẹ biết không có mảnh đất đó mà vân gửi ảnh cho con?”

Chu Yên cảm thấy cô ta say rồi.

Chu Hân nói ra nghe rất có lý: “Con bảo mẹ tìm đất, lại nhiều yêu cầu như vậy, mẹ từng nói nước Nam không có mảnh đất con muôn, con bảo kệ mẹ, phù hợp yêu câu là được. Mẹ không tìm cho con, con lại trách mẹ?”

Chu Yên ở trong quán cà phê, giay thái dương không nói nên lời: “Làm sao bây y giờ? Người ta đích thân đến, không thây đất không bỏ cuộc. Mẹ, mẹ muôn con làm gì? Chỉ cần anh ấy phát hiện ra chuyện này, nửa đời sau của mẹ con chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Không có tiền có tắm bài miễn tử làm gì?

Chu Hân cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vân đề: “Mẹ con chúng ta phải lên lên kế hoạch cẩn thận.”

“Lên kế hoạch, còn kế hoạch gì nữa?” Chu Yên sắp bị mẹ chọc cho.

tức chết.

Chu Hân tàn nhẫn, bà ta tiếp cận Chu Yên một cách nham hiểm: “Mẹ cho con một ý này. Để con không cần chuyển nhượng tài sản một cách bí mật, tiền của chúng ta ngay.”

Đàm Nhạc ở Thụy Sĩ mấy lần tỉnh dậy sau giấc mơ, mồ hôi đầm đìa.

Anh ta thấy lo cho gia đình, ba két hôn với Chu Yên, anh ta không tham gia, không có điện thoại, không có tin nhắn.

Chỉ là Vương San gọi điện thoại cho anh ta, vẫn tự mang vâng sáng của Đức mẹ đồng trinh: “Con à, dù có bao nhiêu mẹ kế, mẹ vẫn là mẹ kế yêu con nhất.”

“G00 Tối nay, anh ta cầm điện thoại di động gọi cho Vương San.

“Alo, nhớ tôi à2” Số lần Đàm Nhạc chủ động gọi điện ít đến mức Vương San phải châm chọc.
 
Chương 552


Chương 552

Đàm Nhạc đứng dậy ra ban công đứng, nhìn thác nước chảy xuống ngoài cửa sổ, cảm nhận bâu trời đang hửng sáng lúc bình minh: “Ông ta thê nào rồi?”

“Ba cậu? Chẳng phải ông ta đã kết hôn với Chu Yên rồi à, có lẽ rất tót.”

Đàm Nhạc lo lắng, lại nói: “Tôi thường mo thây ông ta, cả người bê bết máu, cần tồi tới cứu ông ta.”

Vương San chế giễu: “Thường xuyên?”

Đàm Nhạc: “Ừm.”

“Cô đi gặp ông ta giúp tôi, tôi không yên tâm.”

Vương San ở trong đoàn làm phim, hất chiếc áo khoác đang khoác trên người.

“Chị Vương San, còn ba phút, chuẩn bị đi.”

Đàm Nhạc nghe thấy: “Cô quay phim đi.”

“Không cần, giờ tôi tới nhà họ Đàm, tôi cúp máy trước.”

Vương San là người giàu tình cảm, cô ta kết hôn với Đàm Trung trong lúc Đàm Nhạc vừa tới thời kỳ nồi loạn, cô ta rất nỗ lực mới có được trái tim của Đàm Nhạc, đối với Đàm Nhạc, cô ta vừa là chị, vừa là mẹ kế.

Tóm lại, nêu nói cô ta là cô nhỉ không có nhà, cô ta lập tức phản bác, cô ta có bốn. người giúp việc, còn có một cậu con trai kê.

Vương San xin đoàn phim nghỉ phép một lúc, lái xe đến nhà họ Đàm quen thuộc.

Bảo vệ thấy Vương San lập tức nhịn không được: “Phu nhân, hự, không phải, cựu phụ nhân, không, không phải, sao cô lại tới đây?”

Vương San không quan tâm đến xưng hô: “Đàm Trung đâu?”

“Ông chủ và phu nhân mới tới nước Nam thăm người thân, chưa vê.

Vương San: “Đi bao lâu rồi?”

Đếm thời gian: “Đã ba ngày rồi.”

Nỗi lo lắng trong lòng Vương San tiêu tan hơn nửa, thăm người thân. cần ít nhất một tuần, thời gian này vẫn bình thường.

Sau khi trở lại xe, cô ta bắm số điện thoại của Đàm Nhạc: “Ông ây tới nước Nam thăm người thân rôi, đã đi được ba ngày.”

Đàm Nhạc không hề thoải mái: “Vừa.

rôi tôi gọi cho ông ta nhưng không bắt máy.”

Vương San nhíu mày: “Liệu có phải do điện thoại của ông ây hết pin không? Lát nữa thử lại xem.”

Đàm Nhạc không thể bình tĩnh: “Cô, ngày mai tôi sẽ về nhà.”

“Được, tôi sẽ ra sân bay đón cậu.”

Thụy Sĩ là một nơi tuyệt đẹp. Đàm Nhĩ đến đây để trên. tránh mọi thứ khi anh ta bị tổn thương, tới đây anh ta không dùng số điện thoại công khai nữa, số điện thoại riêng chỉ có Vương San và ba anh ta biệt.

Anh ta có nói với Vân Thư nhưng chắc chắn cô không nhớ.

Đàm Nhạc liếc nhìn khung cảnh tuyệt đẹp, nói: “Mày rất đẹp, là bền cảng an lòng của tao, tao mong lần này rời đi sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Khi Đàm Nhạc xuống máy bay, Vương San đã che kín mít, vây tay chào anh ta.

“Cô quấn thành xác ướp làm gì?”
 
Chương 553


Chương 553

Vương San: “Cậu không hiểu, mẹ cậu nổi tiêng rôi, nhỡ đâu lộ ra, sân bay sẽ tê liệt mất?”

Đàm Nhạc: “Từng thấy người tự tin, nhưng chưa bao giờ thây tự tin như này.”

“Trước tiên tới nhà cô đã, đợi ba về rồi về nhà.”

Vừa hay trong nhà không có ai, chỉ có bốn hồ y tỉnh, Đàm Nhạc không.

muốn về nên theo Vương San về nhà.

Trên đường đi, Vương San hỏi: “Cậu muôn đên công ty của chúng tôi không? Tiểu Thư đang ở công ty, giờ là một cô gái mũm mĩm, rất đáng. yêu, con mắt của cậu đúng là không tôi.”

“Haizz, cậu thật sự không muốn đi thăm sao?”

“Không muốn.”

Vương San không ngờ Đàm Nhạc sau mười năm chờ đợi lại nghĩ thoáng nhanh như vậy: “Nhưng. cậu nghĩ thế cũng tốt, dù sao cậu cũng không tranh được với Tạ Mẫn Hành, giờ câu ta nghiện chiều vợ lắm, cậu có thể tưởng tượng được không, Tiểu Thư ngày ngày đi làm tan làm đều được đón, có lúc còn dừng họp tới đón Tiểu Thư tan làm. Giáo dục trước khi sinh và khám thai cậu ta cũng đi theo, cơm trưa cũng do cậu ta chuẩn bị. Cậu à, nói thật, cướp cũng không cướp được.”

Đàm Nhạc: “Cô thích khen tình địch trước mặt tôi thế à?”

Vương San: “Tôi nói toàn là sự thật.”

Đàm Nhạc ha ha, anh ta không cần sự thật.

Anh ta đã buông bỏ chấp niệm mười năm, nếu nói thích, vẫn thích Vân Thư, nhưng chỉ là thích một cách thoải mái, không mơ tưởng, hơn nữa, từ những việc xâu mà ba anh ta đã làm, anh ta với Vân Thư kiếp này không thể tới với nhau.

“Cậu đã gọi điện cho ông ấy chưa?”

Vương San hỏi.

Đàm Nhạc lắc đầu: “Chưa.”

“Sao lại thế?”

Bệnh viện thành phố G nước Nam, Đàm Trung năm trên giường nhìn chằm chăm, không nói được, chỉ có thể di chuyển đôi mắt.

Điện thoại, mọi thiết bị liên lạc điện tử của ông ta đã bị hai mẹ con Chu Yên lây mật.

Người phụ nữ độc ác với trái tim độc ác, Đàm Trung hận không thể chém cô ta thành từng mảnh.

Chu Yên: “Ông xã, em xin lỗi, em không cô ý.”

Rõ ràng là đang xin lỗi, nhưng đôi tay run rây của Đàm Trung lại muôn giêt Chu Yên.

“Từ đầu anh không nên tới nước Nam, như vậy còn có thể giữ cơ thể, tuy không giữ được tiền, nhưng cơ thê là gốc của mọi thứ.”

Chu Yên: “Em không còn lựa chọn nào khác. Chồng à, anh có thể ở lại đây điều trị bệnh. Công ty em sẽ quản lý thay anh, trước mắt: em vân chưa muôn làm góa phụ.”

Cô ta vừa kết hôn không lâu đã thành góa phụ, danh tiêng sẽ không tốt.

Hai tuần sau, Đàm Nhạc nói: “Mẹ nhỏ, tôi muốn tới nước Nam.”

Vương San cũng cảm thấy mọi thứ quá kỳ lạ: “Tôi sẽ đi với cậu.”

“Không được.” Chu Yên là một người tàn nhân.

Trong mắt Vương San, Đàm Nhạc luôn là người trưởng thành chưa lớn, để anh ta tới nước Nam đối mặt với Chu Yên một mình, Vương San sợ Đàm Nhạc sẽ xảy ra chuyện không hay.
 
Chương 554


Chương 554

“Chu Yên là người phụ nữ mưu mô, cậu không phải là đôi thủ của cô ta.”

Vương San đọ mưu mô, đã thắng mây lân.

Chỉ có cô ta đi với Đàm Nhạc mới có thê yên tâm.

“Mẹ nhỏ.”

“Đừng nói nữa, thu dọn quần áo.”

Nếu thấy Đàm Trung đáng thương cũng là người xâu bị quả báo.

Nhưng…

Trên cầu cạn, chiếc xe phía trước liên tục chuyển làn, phía sau là năm chiếc xe địa hình đuôi theo.

Bên trong xe, Dương Nhiễm hỏi: “Có súng không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu, anh ấy chưa bao giờ mang súng lúc ở nhà.

Phía sau lưng là đám người trùm m,a túy đầy hung hăng.

“Ngồi yên, chúng ta đi đường vòng.”

“Đi đâu?”

Trên cầu có nhiều người, nhiều xe, nêu ép người phía sau, họ thật sự sẽ nô súng, ảnh hưởng đến người vô tội.

Tạ Mẫn Thận lái xe đến một con đường nhỏ, Dương Nhiễm lập tức đánh giá đoạn đường: “Lúc nãy tôi đã gọi cảnh sát.”

“Dùng điện thoại di động của tôi, gử tin nhăn câu cứu đến nhóm WeChat đầu tiên.”

Lần đầu tiên Dương Nhiễm cầm điện thoại di động của Tạ Mẫn Thận, người mẫn cảm như cô ấy nhìn thoáng qua, thấy chiếc điện thoại chỉ có năm phiên bản giới hạn quốc tế do Tần Thị phát hành được năm anh em mua mắt.

Cô ấy tìm nhóm WeChat để gửi tin nhắn.

Cùng lúc này, điện thoại của Tạ Mẫn Hành, Dương lão nhị, Trần Tứ, Tần Ngũ rung điền cuồng, tín hiệu báo động màu đỏ phát ra từ mép điện thoại.

Tạ Mẫn Hành lập tức xuống lầu, lái xe.

Dương lão nhị ngừng giáo dục những đứa trẻ không hiêu chuyện.

Trần Tứ khó khăn lắm mới mời được người mình thích đi ăn tối.

Tần Ngũ đi ngang qua ông nội Tần.

Tạ tam, đã gặp nguy hiểm!

Một nơi ít người không phải là lựa chọn sáng suốt với Tạ Mẫn Thận, bởi vì chiếc xe của anh ấy rất nhanh sẽ bị rơi vào thế yếu.

Đoạn đường trước mặt có một hàng ô tô.

Dương Nhiễm. võ cánh tay của Tạ Mẫn Thận: “Cẩn thận phía trước.”

“Xem ra trùm ma t,úy rất nỗ lực giết chúng ta.”

Trước có sói, sau có hồ, nơi này địa hình bằng phẳng, không được nhảy xung xe.

Đây là một tuyệt cảnh!

“Đừng lái xe nữa, phía trước có mấy giao lộ, đều bị chúng ta phong tỏa, cảnh sát không vào được.”
 
Chương 555


Chương 555

Dương Nhiễm nói: “Trùm m.a tuý, ngực đau không? Vẫn chưa chết à.’ Trùm m.a túy: “Có phúc của cô Dương, nên vẫn chưa chết.”

Tạ Mẫn Thận và Dương Nhiễm xuống xe, lưng áp vào nhau, nhỏ giọng trao đối với Nhai; “Chạm vào người bên trái, ở đó yếu ớt, nếu giật được súng, lên xe ngay.”

Dương Nhiễm hỏi: “Còn anh?”

“Bắt tặc rồi bắt vua.”

Dương Nhiễm không đồng ý: “Tôi đi bắt trùm m.a túy.”

Tạ Mẫn Thận nắm lấy tay của Dương Nhiễm: “Nghe tôi.”

Hai người nhanh chóng hoán đổi vị trí, Tạ Mẫn Thận ngã xuống trước mặt trùm m.a túy, Dương Nhiễm hoảng sợ giật lây khẩu súng trong tay trùm m.a túy, cô ấy không dùng nó để phòng thân mà ném cho Tạ Mẫn Thận: “Nhận lây.”

Sau đó, Dương Nhiễm bị bắt.

Tạ Mẫn Thận chĩa súng vào trùm m.a túy.

“Lấy mạng đổi mạng? Tao thích mấy trò k/ích thích.”

Tạ Mẫn Thận: “Tao không thích nói nhảm vào những lúc như này, thả cô ấy, tao sẽ không giêt mày.”

Trùm m.a túy mặc kệ: “Tao thích nói nhảm, thật trùng hợp. AI”

Chân của trùm m.a túy bị Dương Nhiễm bắn máy phát vẫn chưa khỏi, kết quả lại bị Tạ Mẫn Thận đá từ phía sau, không tàn tật thì cũng què.

Tạ Mẫn Thận: “Thả cô ấy ra, tao đếm đến ba, nêu không đầu anh bọn mày sẽ rơi xuông đất.”

“Một!”

Dương Nhiễm. nhận được lời nhắc nhở từ ánh mắt của Tạ Mẫn Thận, cô ấy bắt đầu chơi †rò tâm lý: “Tao là ai, bọn mày đều biết, Chỉ máy đứa nhóc bọn mày muốn bắt cóc chị Nhiễm mafia? Nực cười. Bọn mày còn non và xanh lắm, bắt được tao thấy rất tự hào sao?”

Xung quanh xì xào.

Trùm m.a túy: “Không được thả!”

“Hail”

Dương Nhiễm nhướng mày nhìn Tạ Mân Thận, măng: “Tạ Mẫn Thận, vừa rồi anh trai tội đã nói gì trên xe? Tới chưa? Tôi sáp chết rồi, anh ta cũng không đến gặp tôi lần cuối?

Đúng là thật sự đến để thu dọn tôi ha?

Tôi là em gái ruột của anh ấy, chỉ mình tôi thôi.

Nếu tôi chết, anh hãy nói với anh tôi, đừng để anh ây giết người tuỳ tiện như thế, thô lỗ quá.

Cũng đừng diệt người nhà họ, tàn nhân lăm.

Càng đừng cắt đứt cả nhà họ, đúng là không phải người.”

Xung quanh đều biết Hắc Hùng là người như thế nào, đôi tay giữ Dương Nhiễm vô thức nới lỏng ra.

Dương Nhiễm nắm lấy cơ hội, đá về phía sau, thoát ra, nhảy ‹ đến bên cạnh Tạ Mẫn Thận: “Anh chuẩn bị giết anh ta thật à?”

“Giao người cho tôi, rồi giao cho cảnh sát.”

Trần Tứ là người đến nhanh nhát, thuộc hạ của anh ấy mặc đồ rằng, đứng thành một hàng như bức tường người, lập tức bao vây dày đặc xung quanh.

 
 
Chương 556


Chương 556

Dương Nhiễm hỏi: “Anh ấy là Trần 102 Trần Tứ gật đầu với Tạ Mẫn Thận: “Anh ba, sao anh lại vô dụng như vậy? Hẹn hò mà cũng bị bọn ngu xuân theo dõi, còn gọi bọn tôi tới cứu.”

Trần Tứ, Diêm La Vương trên đường!

“Tứ gia, được rồi.”

Trần Tứ lại chê anh ba nhà mình: “Chỉ chuyện nhỏ như vậy, anh còn gọi bọn tôi tới, có mât mặt không cơ chứ.”

Lúc này Dương Nhiễm mới phát hiện có điêu gì đó không ồn, mafia sẽ không làm việc ngu xuân như vậy, cũng sẽ không thất bại nhanh như vậy.

Dương Nhiễm thấy nụ cười trên khuôn mặt dữ tọn của trùm ma túy ngày càng to, trong lòng dường như đã bỏ qua điều gì đó.

Cô ấy liếc nhìn chiếc xe phía sau Tạ Mẫn Thận, trong lòng cảm thấy bát an.

Tai như nghe thấy âm thanh hẹn giờ.

Nụ cười của trùm ma túy trở nên nham hiểm, đáng sợ: ”T ứ gia thì sao?

Hôm nay là thu hoạch bất ngờ của tao.”

Trùm ma túy hét lên: “Rút lui!”

“Không ồn, Tạ Mẫn Thận, chạy mau.”

Âm thanh bên tai bắt đầu tăng tóc.

Dương Nhiễm không kịp, cô ấy lao tới đây Tạ Mẫn Thận và Trần Tứ sang một bên sườn dốc cỏ.

Nhưng cũng có thể ít gây ít sát thương hơn.

Dương Nhiễm nghe thấy tiếng bom nổ, sau đó thế giới của cô ấy chìm trong yên tĩnh.

Sau lưng cô ấy là biển lửa từ vụ nỗ xe, những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Cô ấy không I thể cảm nhận được sự đau đón, cô ấy chỉ nhìn thấy vẻ ngoài sững sờ của Tạ Mẫn Thận, còn có sự kinh ngạc, không thể tin được… trong mắt anh ấy.

Mắt cô ấy chảy máu, xung quanh cô ấy chuyền sang màu đỏ máu.

Cô â ấy cảm thấy cô ấy vẫn còn một chặng đường dài chưa đi hét.

Cô ấy. dường như cũng nhìn thấy anh trai, còn có người chị dâu đã khuất của mình: “Nhiễm Nhiễm, đừng đến tìm chị, đừng để anh một ninh trên thế giới này.”

Dương Nhiễm: “Chị dâu, em cũng Khôi muốn tìm chị, nhưng Sao em lại thây chị?”

Với lực tác động cực lớn, lưng Dương Nhiêm bị đốt cháy thành than, cuỗi củng, cô ấy nặng nê rơi từ trên không xuông đất, sau đó được người đàn ông cô ấy yêu ôm vào lòng.

Tại sao Tạ Mẫn Thận lại khóc?

Anh ấy khóc làm gì?

“Dương Nhiễm!”

Tại sao Tạ Mẫn Thận lại nghiền răng khi gọi tên cô ấy?

Cô ấy trộm gạo nhà anh ấy à?

“Dương Nhiễm! Đừng nhắm mắt lai.

Nghe thấy không? Đừng nhắm mắt lại, cô còn chưa theo đuôi được tôi mà.”

Dương Nhiễm khó khăn mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Kỳ lạ là vụ nỗ làm hỏng dây thanh quản của cô ấy rôi.
 
Chương 557


Chương 557

Phải làm sao đây, cô ấy chưa tỏ tình với Tạ Mẫn Thận.

Đừng nhắm mắt lại, phải nhìn Tạ Mẫn Thận, hỏi anh ây: Nếu tôi khoẻ lại, anh có quyết định lấy tôi không?

Tạ Mẫn Thận, đừng khóc.

Anh khóc tôi cũng muốn khóc.

Tạ Mẫn Thận, anh đừng khóc, tôi rất yêu anh, không muốn anh khóc.

“Dương Nhiễm, cố lên, phải Sống, tôi không làm quan nữa, tôi cưới cô, cô phải sông, tôi sẽ cưới cô. Nghe thấy không, tôi muôn cô sông.”

Tạ Mẫn Hành, xin anh đừng khóc đau lòng như thế được không, tôi nghe thấy rồi, đừng hét, người trên thé giới đều biết anh đã kết hôn với tôi mất.

Chúng ta phải bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Mí mắt nặng quá.

Không thể mở được.

Tạ Mẫn Thận, để tôi nhìn anh thêm một chút, nhớ khuôn mặt của anh, nhớ quá khứ.

Ở đất nước Nam Phi bị chiến tranh tàn phá, tôi lại bắt đầu muốn quay về quá khứ.

Ở nước Bắc, không còn gì nuối tiếc.

Mình sắp chết rồi, đời mình coi như chấm dút tại đây.

Tạ Mẫn Thận, cảm ơn anh đã gìn giữ hòa bình, cho tôi biết tình yêu là thê nào.

Tạ Mẫn Thận, tôi không. thể yêu anh nữa, anh cân tìm một cô gái yêu anh nhiều như tôi cho đến cuỗi đời.

Tạ Mẫn Thận, nếu anh có thời gian, hãy đến gặp anh trai tôi, sau khi tôi mật anh ây sẽ là người duy nhất trên thế giới này.

Tạ Mẫn Thận, nói với anh lần cuối thôi: Em yêu anhI Anh à, em xin lỗi, em cũng sắp bỏ rơi anh, chết vì người mình yêu, em không hối hận.

Trên thiên đường em sẽ bảo vệ hai người.

Nhưng mong chị Nhiễm tiếng tăm lừng lây, đây tội ác trong giới mafia có thể lên thiên đường.

Cho dù xuống địa ngục, em cũng sẽ bảo vệ hai người cả đời thuận lợi.

Mí mắt của Dương, Nhiễm từ từ khép lại, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.

Cô ấy phải chết thật đẹp.

“Dương Nhiễm!”

Tạ Mẫn Thận khóc nhiều đến nối trái tim anh ấy như vỡ tung.

Tại sao? Tại sao?

“Dương Nhiễm, mở mắt ra.”

Tạ Mẫn Thận ngồi trên mặt đất ôm xác Dương Nhiễm, không ai dám tiến lên kéo anh ây.

Tạ Mẫn Hành đang trên đường ởi thì nghe thấy một tiếng động lớn, sau đó khói đen bốc lên từ bầu trời.

Khi đến nơi, anh đã nhìn thấy em trai bị thương của mình.

Tạ Mẫn Hành nhìn Trần Tứ.

Dương Nhiễm đã cứu hai em trai của mình.
 
Chương 558


Chương 558

Bên trong nội bộ Mafia ở Nam Phi.

Quỳnh hốt hoảng, xông vào phòng làm việc của Häc Hùng: “Anh Hùng, anh Hùng.”

“Chuyện gì ầm ï vậy?”

“Chị Nhiễm, chị Nhiễm…” Quỳnh nghẹn ngào.

Hắc Hùng hiểu tính khí của em gái mình: “Nói đi, con bé làm sao?”

“Chị Nhiễm mắt rồi.” Người đàn ông to lớn như Quỳnh đã khóc lớn trong văn phòng của Hắc Hùng.

“Trùm ma túy gài bom trong xe, chị Nhiễm mắt rôi.

Hắc Hùng: “Con bé bảo mày nói đùa với tao chứ gì, nói đi con bề muốn gì?

“Anh ơi, là tin từ đại bản doanh nước Bắc.”

“Đù! Mẹ kiếp, một nhóm người đang ở Nam Phi, sao lại biết chuyện em gái tao? Con bé và Tạ Mẫn Thận vận đang ồn mà.” Tâm trạng của Hắc Hùng dao động quá lón.

Ngày đưa Dương Nhiễm trở lại Nam Phi, trời mưa.

Năm anh em cộng với một số thuộc hạ cốt cán, Vân Thư và Triệu Kiều Nhi đều xuất hiện.

Mọi thứ đều màu đen, chỉ có quần áo trên người Dương Nhiễm là màu sáng.

Vân Thư mang thai đứng ở trong sương mù, hai mắt mờ mịt nước mắt.

Cô tới gần Dương Nhiễm, nói: “Tôi từng thây cô giữa biên người rộng lớn, cô sáng ngời như mặt trời, là một cô gái hiệm có.

Tôi vân luôn mong được gặp CÔ, cứ nghĩ cô là em dâu tương lai của tôi, tin răng chúng ta sẽ có mỗi quan hệ rất tốt.

Nhưng không ngò chúng ta lại gặp nhau theo cách này, tôi mới biết cô tên là Dương Nhiệm, Dương của “Phất đê dương liễu”, Nhiễm trong “Khinh tiêu nhất thất nhiễm triêu hà.”

xin chào Dương Nhiễm, tôi tên là Vân Thư, Vân Thư trong Vân Quyền Vân Thư. Cảm ơn vì đã cứu người nhà của tôi.”

Dương Nhiễm trở về đất nước của anh trai cô ấy để chôn cắt.

Kể từ đó, trong tim Tạ Mẫn Thận có thêm một nột chu sa, lúc đêm khuya yên tính, anh ây thỉnh thoảng sẽ phát bệnh tương tư.

Theo lời thấy bói, cuộc sóng của Dương Nhiễm vẫn đang tiếp diễn.

Cái chết của Dương Nhiễm đã giáng một đòn mạnh vào Tạ Mẫn Thận, anh ấy thề sẽ đầu quân vì đất nước, tiêu diệt các thế lực tà ác.

Trùm ma túy nợ anh ấy ba mạng sông.

Tạ Mẫn Thận trở nên tàn nhẫn.

Bà Tạ là người bị lừa quay mòng mòng, bà ây vân đang bàn chuyện cả đời của đứa con thứ hai.

Vân Thư tìm đên bà Tạ, thuyết phục bà Tạ lập tức bỏ dở công việc trong tay, bắt đầu tập trung chăm sóc con dầu lớn và cháu trai tương lai.

Ngay khi mọi người nghĩ Tạ Mẫn Thận cần yên lặng, lệnh điều động của cấp trên đã được ban hành.

Vương San và Đàm Nhạc tới nước Nam, vừa đi vừa hỏi thăm nhà Bá tước Nam Cung.

Anh ta hỏi thị vệ tin tức của ba mình.

“Chỗ chúng tôi không có người tên là Đàm Trung. Phủ chúng tôi không có tiểu thư tên Chu Yên, chúng tôi là gia tộc Nam Cung.” Lời nói của thị vệ vẫn ở bên tai.
 
Chương 559


Chương 559

Đàm Nhạc ngồi với Vương San trong một quán cà phê ở một con phố nào đó.

“Liệu có phải ba cậu về nhà rồi không?”

Đàm Nhạc lắc đầu, bắt kế ba có về nhà hay không, chỉ cân thấy SỐ điện thoại của anh ta, bắt kế ông ta ở đâu, nhất định sẽ gọi lại cho anh ta.

Vương San nhớ lại những gì Vân Thư đã nói với cô ta thời gian trước: “Con trai riêng, hãy kiểm tra tài khoản của công ty và hướng đi các chú trong cập bậc quản lý. Mấy ngày trước Tiểu Thư có nói với tôi một chuyện, nói Chu ,Yên đang bí mật lây tiên của ba cậu.”

Đàm Nhạc nghe đến Vân Thư mới có chút dao động: “Tiểu Thư nói cho cô.

Vương San nói: “Đúng, không sợ mười nghìn, chỉ sợ nhỡ đâu.”

“Cô ta kết hôn với ba tôi, lừa tiền ba tôi không phải là vô ích, tài sản này cuôi cùng là của hai người họ.”

Vương San khẽ thở dài.

Chu Yên vẫn đang đắc ý, cô ta và mẹ ngày ngày câm hàng trăm triệu tiền vốn phung phí: “Mẹ, tiền của nước Bắc vẫn chưa giải quyết xong, đây chỉ là số tiền nhỏ.”

Gần đây Chu Hân cảm thấy con gái, mình ngày càng thuận mắt, cô ta biết “kiếm tiên” quá.

Có tiền phung phí, người có tiền sẽ thành người trên người. Quan niệm này đâm sâu vào tim hai mẹ con Chu Hân.

Khi Nam Liêu nhận được tin, cô ta nhìn vào đồng. bằng, chứng trong tay, cuối cùng bị cô ta năm chuôi, lại gọi cho Chu Yên.

Lần này, cô ta nắm quyền chủ động.

“Cuộc sống có tiền thế nào?”

l Chu Yên: “Công chúa, cô lại thúc giục tôi?”

Nam Liêu cười, nói: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu người phụ nữ đầu độc chồng.

mới của mình đến chết một nửa giờ sống như nào? Tỉnh thần bị tra tần?

Hay là?”

vn Liêu, như tôi đã nói, tôi sẽ giúp Ô ” Chuyện cô ta đầu độc Đàm Tring sao Nam Liêu lại biết?

Chuyện này từ đầu đến cuối đều do chính cô ta chuẩn bị, ngay cả mẹ cô ta cũng không tham gia.

“Không, không cần nói giúp tôi nghe như chuyện tôt. Chúng ta chỉ là lẫy thứ cân thiệt mà thôi, hiện tại e là cô đang rất nóng lòng muốn lây kim bài miễn tử lắm nhỉ?” Nam Liêu nhìn tắm kim bài miễn tử mà cô ta vừa tạo.

Thật thật giả giả, chỉ có Hoàng tộc mới biết được.

Nam Liêu lại nói: “Có sợ đền mạng không?”

Chu Yên siết chặt điện thoại: “Nam Liêu!”

“Tôi là công chúa. Lúc nào tôi nghe thấy tin của Vân Thư mới cho cỗ thẻ bài miễn tử. Đừng giở trò, cô có ghi âm của tôi, tôi có chứng cứ cô hại người khác.”

Chu Yên: “Người cùng thuyên nên ôm chặt mới đúng.” Nam Liêu cúp điện thoại, mục đích của cô ta tạm thời đã đạt được.

Bị Vương San ép buộc, Đàm Nhạc nghỉ ngờ gọi bộ Biện tài chính của bắt động sản Hạo Tường.

“… Tôi sẽ đợi câu trả lời.”

Sau khi cúp điện thoại, Vương San hỏi: “Nói như nào?”
 
Chương 560


Chương 560

Đàm Nhạc nói: “Ba đến nước Nam không phải chỉ để thăm họ hàng, có lễ là vì một mảnh đắt, kế hoạch nội bộ của công ty là phát triển bắt động sản ở nước Nam, vừa hay chính phủ nước Nam đã công bố một mảnh đất một trăm mẫu, ba tôi đã đến để kiểm tra.”

Vương San: “Cậu chắc chắn?”

Từ khi đến nước Nam đến nay, có thấy mảnh đất một trăm mẫu ở đâu?

Đàm Nhạc: “Có lẽ ba bị lừa rồi.”

Trên đường phố nước Nam, Chụ Yên nói với mẹ: “Mẹ, con về nước Bắc trước, Đàm Trung sẽ do mẹ chăm Sóc, giờ ông ta không thể xảy ra chuyện gì được.”

Trước khi Chu Yên đi, cô ta đã đưa cho mẹ mình một sô tiền lớn, đối với Chu Yên, số tiền đó chỉ như giọt nước trong thủng, nhưng lại chiêm được trái tim của mẹ cô ta.

Đàm Nhạc nhận được các hóa đơn tài chính của công ty vào buổi tối, anh ta thấy chỉ phí, thu nhập của mỗi hóa đơn đều bình thường.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương San câm lẫy xem xét, dù sao từng làm bà Đàm mười năm, cô ta biết đọc số sách: “Có ván đề, nhìn xem, năm nay ảnh thị tiàn Hoặc thu hút ba trăm triệu tiền vốn.”

Ngay sau đó, Vương San đã chỉ ra vấn đề: “Thành lập công ty chỉ nhánh khác ở nước Nam, số vốn đăng ký là mười triệu, này, cậu xem, ba cậu đã đăng ký năm trăm triệu.”

Vương San càng nhìn xuống càng không tin: “Đàm Nhạc, ba cậu ở trên thương trường mây chục năm, mới tới nước Nam, sẽ không đầu từ năm trăm triệu một ‘cách hấp tấp như vậy.

Chỉ phí gân đây nhất của ông ây là mua mảnh đât một trăm mẫu với ba mươi tỷ,”

Đàm Nhạc nghe Vương San nói, anh ta cầm lên nhìn kỹ, phát hiện nêu không đọc ở phím: sau, thì những thứ này quá bình thường.

“Lúc nãy cậu chỉ nhìn thây tiền chỉ và thu từ phía sau tài vụ nên mới ảnh hưởng đến phán đoán của cậu, để tôi dạy cậu một công thức, chỉ mình tôi có. Nhìn hoá đơn, ánh mắt đầu tiên đại khái là số tiền, không có nghi ngờ, hoặc không nghỉ ngờ nhiều sẽ không nhìn phía sau, không thể vừa nhìn đã bị bối rối, còn tưởng chỉ tiêu của người ta là chính xác.”

Vương San ở lại với Đàm Nhạc ở thành phố phía nam thêm hai tuần nữa.

Vương Sạn phải quay trở lại làm việc, tổ sản xuất sẽ không cho phép. một diễn viên tuỳ ý như vậy, vừa nồi tiếng đã bắt đầu vắng mặt, xin nghỉ.

“Mẹ nhỏ, cô về trước đi, tôi đi tìm ba rôi trỏ vê.”

Vương San do dự, Đàm Nhạc nói: “Cô và ba đã ly hôn, không có nghĩa vụ phải tìm ông ây. Tương lai của cô rất quan, trọng, năm nay cô mới ba mươi tuổi.”

Vương San đến nước Nam định giúp Đàm Nhạc, nhưng cuỗi cùng thậm chí cô ta còn chưa thây mặt của Chu Yên, cũng không tìm thấy Đàm Trung.

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi, thiếu tiền tôi chuyền cho, ba cậu đã cho tôi phí ly hôn, tôi chưa có tiêu.”

Đến tối, Đàm Nhạc đây Vương San vào sân bay, không ngừng bảo cô ta cứ yên tâm.

Chu Yên ngồi ở vị trí Đàm .Irung trong bắt động sản Hạo Tường ở nước Bắc, cô ta đã chinh phục được một số cổ đông của bắt động sản Hạo Tường bằng kỹ năng diễn xuất của mình, còn lại là chuyện tiền giải quyết được.

Vương San về tới nhà mới biết, có thể Đàm Trung đã bị kiểm soát.

Bất động sản Hạo Tường nên thuộc về con trai cô ta, không phải của Chu Yên.
 
Chương 561


Chương 561

“Con trai, ba cậu có , chuyện rồi. Hiện tại Chu Yên đang nắm quyên của bắt động sản Hạo Tường, cậu mau trở vê đi.” Về nhà lên mạng không bao lâu đã báo tin xâu cho Đàm Nhạc.

Nhà họ Tạ nghe nói Tạ Mẫn Tây đã thành công vào Thương Kiều, chị dâu như Vân Thư dù thê nảo cũng phải ăn mừng.

Cái gọi là chúc mừng chẳng qua là muôn thỏa mãn cơn đói của mình mà thôi.

“Chồng ơi, hôm nay trời trở lạnh rồi, ăn lẫu thôi.”

Tạ Mẫn Hành nhướng mày, ăn cũng được.

Tuy nhiên, anh bưng một bát nước trong, khuấy ‘ tất cả thịt và rau vớt ra trong nước lầu, cho đến khi chúng không còn mùi vị, sau đó Tạ Mẫn Hành ra hiệu cho Vân Thư: “Bây giờ có thể ăn rồi.”

Vân Thư lại nảy sinh ý định giết chồng.

Tạ Mẫn Tây nhìn hai người họ: “Anh, chị dâu, năm nay em là học sinh cuối cập, áp lực tâm lý đã rất lớn rồi, xin hai người đừng thể hiện tình cảm trước mặt người khác nữa.”

Vân Thư: “Cái này gọi là ngày thường.”

Tạ Mẫn Tây bỏ chạy.

Tạ Mẫn Thận đã lên chức, đúng như dự đoán của mọi người, anh ây trực tiếp trở thành phó thị trưởng thành phô A.

Sau khi Vận Thư biết chuyện, cô không nhắc đến những lời như ăn mừng nữa, bởi vì nhìn người khác ä ăn đồng thức ăn thơm cay nóng hôi hồi, cô chỉ có thể ăn đồ dành cho bà bầu, rất bi kịch.

Tuy nhiên, Vân Thư ủ rũ hỏi: “Mẫn Thận không đi lính nữa à?”

Tạ Mẫn Hành nghiêm túc trả lời: “Khi thằng bé gìn giữ hòa bình trỏ về, đã làm đơn xin xuât ngũ, vì quá xuất sắc, đất nước không chịu thả người nên đã trực tiệp thu xếp công việc. Bây giờ xem ra rất hợp với Mãn Thận.

Cũng thỏa nguyện vọng của mẹ.”

Sau khi công việc ổn định, bà Tạ bắt đầu nói về chuyện xem mắt.

Anh ấy mới nhậm chức được hai tuần, mọi chuyện đã bắt đầu, thành phố A là huyết mạch cốt lõi của nước Bắc, gần đây mỗi ¡ ngày đi làm vê anh ấy đều rất mệt mỏi.

Bà Tạ đi theo phía sau: “Con trai, con nhìn cô gái này đi, tốt nghiệp Đại học XX, du học hai năm, có bằng sau đại học. Con trai, con xem đi.”

Tạ Mẫn Thận không có tâm trạng nói về vân để hôn nhân vào lúc này.

“Mẹ, con mệt rồi. con muốn về nghỉ ngơi.”

Bà Tạ: “Con chỉ cần nhìn vào bức ảnh một cái thôi.”

Sau đó là tiếng Tạ Mẫn Thận đóng cửa.

Bà Tạ sờ chóp mũi: “Đứa nhỏ này làm sao vậy, chẳng lẽ nó không có hứng thú với phụ nữ sao?”

Kể từ khi Lâm Khinh Khinh biết bà Tạ muôỗn lập kế hoạch cho mình, nghe bà Tạ mời cô ấy đến nhà họ Tạ chơi với Vân Thư, nhưng Lâm Khinh Khinh luôn từ chối.

Lý do: Bận tối mắt tối mũi.

Bà Tạ càng thêm buồn bực, chẳng lẽ Khinh Khinh không có duyên với Mẫn Thận sao?

Thịnh Thế Vương Thành, gặp lại nhau.

Tạ Mẫn Thận đã thay đổi ¡ đường Ì lối cứng răn của mình, anh ây bắt đầu trở nên sâu lắng, không vui, không buôn. Tạ Mẫn Thận mặc đồng phục kiểu cũ trông buồn rầu.
 
Chương 562


Chương 562

Thiếu nữ trẻ trung, khuôn mặt thanh tú, dáng người xinh đẹp như Lâm Khinh Khinh cũng xuất hiện trong Thịnh Thế Vương Thành.

Cô ấy ở đây cùng với các thấy cô hướng dân ăn mừng thành công của đoàn đội.

Tạ Mẫn Thận thực sự vì xã 1 giao, giới thiệu các công nghệ mới để xây dựng thành phố A.

Tạ Mẫn Thận dẫn đầu, đối diện với Lâm Khinh Khinh.

Cô ấy mỉm cười với bạn đồng hành, đúng như cái tên của mình, nhẹ nhàng chằm chậm.

“Sao cô lại ở đây?” Tạ Mẫn Thận chủ động gọi cô ấy.

Tên cô ấy là Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Thận biết điều đó.

Nhưng Lâm Khinh Khinh chưa bao giờ hỏi tên anh ây.

“Hả? Anh cũng ở đây.” Khuôn mặt thờ ơ của cô ấy gặp lại Tạ Mẫn Thận, ánh mắt cô ấy biền thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ.

Cô ấy chạy lon ton về phía trước: “Anh đến đây… xã giao?”

“Ừm, còn cô?”

Lâm Khinh Khinh: “Dùng bữa.”

Một lần, cuộc gặp gỡ nhẹ như bèo khiến mặt hồ trong lòng hai người gợn sóng nhỏ, rồi lại bình lặng trở lại.

Tạ Mẫn Thận từng cứu Lâm Khinh Khinh một lân.

Lâm Khinh Khinh đã cứu anh ấy một lần.

Theo lý, họ đều hòa nhau.

Dường như bánh răng số phận của họ đã bắt đầu quay.

Một phụ nữ mang thai như Vân Thư luôn thích đi lang thang khi có thời gian, tất nhiên chỉ là trong ảnh thị Giang Tả.

Trong phòng luyện thanh, chỉ cân có Lâm Khinh Khinh ở đó, Vân Thư sẽ vác cái bụng to chậm rãi đi vào, ngồi ở trên ghế bên cạnh cô ấy: : “Khinh Khinh, nghỉ ngơi một chút lại đây nói chuyện.”

“Tiểu Thư, với dáng vẻ cậu bây giờ tớ đã tưởng tưởng. ra dáng vẻ bảy mươi tám mươi tuổi của cậu như thể nào rồi.”

Vân Thư đã mập hơn trước, tròn trịa hơn trước: “Tớ bỏ chồng tới tìm cậu, cậu đúng là không có lương tâm.”

Thông thường mọi người đều nói cô không có lương tâm, nhưng lần này cuôi củng cũng đến lượt Vân Thư nói người khác, cảm giác này sướng quá.

“Cậu chắc chứ? Nếu tớ nhớ không lầm, đây có lẽ là giờ nghỉ trưa chông cậu ‘đặt trước vì cậu.

Vân Thư: “Đứa bé trong bụng đang ngủ thay cho tớ, cậu tới đây, tớ hỏi thôi, gân đây mẹ chồng tớ có liên lạc với cậu không?”

Nói đến đây, Lâm Khinh Khinh thuyết phục Vân Thư: “Sao không về nói với em chồng cậu, bảo cậu ta thú nhận đi. Vợ xâu xí sớm muộn gì cũng gặp nhà chồng, không được tiếp tục trì hoãn con gái nhà người ta, cũng lãng phí sức lực cả ba mẹ.”

Nghĩ đến cô gái tượi sáng, kia, Vân Thư càng thêm buồn rầu: “Tớ cũng muôn, nhưng cô gái ấy, không thể ở bên Mẫn Thận nữa rôi.
 
Chương 563


Chương 563

Lâm Khinh Khinh bắt đầu tò mò: “Chẳng lẽ em chồng cậu lừa gạt tình cảm người ta, cô ấy nhận ra hiện thực nên chia tay?”

Vân Thư nghĩ: Nếu như thế thật thì tốt quá.

Vân Thư lắc đầu: “Tóm lại, em chồng tớ rất tốt, cô gái đó cũng rắt tốt. Tình sâu duyên cạn, Khinh Khinh, có vài chuyện tớ cũng không biết hết cho nên tớ không thể nói cho cậu. Có lẽ gần đây mẹ chồng tớ bị kích động, sợ em chồng không thích phụ nữ, kết quả là điên cuông tìm bạn gái cho em ấy.

Nói đến chứng điên cuồng của bà Tạ, Tạ Mẫn Thận bực mình đên mức muốn bỏ nhà ra đi, mẹ anh ấy nhét ảnh của phụ nữ dưới ôi, trên chăn, cạnh đèn, trên tường, không chỉ trong phòng ngủ mà ngay cả trên tường phòng tâm, bà Tạ dán ở khắp mọi nơi.

Tạ Mẫn Thận xé từng cái một, ném vào thùng rác.

Tạ Mẫn Thận phàn nàn với Tạ Mẫn Hành, còn người giỏi giải quyết mối quan hệ kiêu này, trong nhà họ Tạ chỉ có Vân Thư.

Vì vậy, hai anh em hạ quyết tâm đầy Vân Thư ra lần nữa.

Cho nên hai anh em hợp tác đầy Vân Thư ra ngoài.

Lâm Khinh Khinh nghe thấy hành vi kỳ lạ của bà Tạ, cô ấy mỉm cười vui vẻ: “Dì Tạ đúng là vội, nếu không không làm tới bước này.”

Vân Thư gật đầu: “Chẳng thế à.”

Không chỉ có lý do cấp bách, mà còn do quá nhàn rồi.

“Tớ chuẩn bị lừa mẹ chồng mở nhà hàng.” Vân Thư dùng từ chính xác nói cho Lâm Khinh Khinh kế hoạch của mình, cả Tạ Mẫn Hành cũng không biết kế hoạch của cô.

Lâm Khinh Khinh ở cùng Vân Thư siêu thoải mái, không hát nữa, không nhớ giọng nữa, mà bắt đầu trò chuyện với Vân Thư.

“Tiểu Thư, tớ thấy dì Tạ không mở được nhà hàng đâu.” Lâm Khinh Khinh lại nói: “Bây giờ cậu có thai, có lẽ tháng bảy phải nghỉ để Sinh, . chồng cậu cân đi làm, người ở bên cậu mỗi ngày là mẹ chồng, dì ây mở nhà hàng, còn cân tiêu tốn sức lực, chọn vợ cho em chồng cậu cũng tiêu tốn sức lực, còn mở nhà hàng phải dùng thuật phân thân đó.”

Vân Thư đồng ý với lời nói của Lâm Khinh Khinh, nhưng cô có suy nghĩ của riêng mình: “Cậu có thể suy nghĩ ở một góc độ khác, tháng này không phải đi làm nữa, sẽ về nhà, về nhà xong cậu nói đúng, ngày ngày ở với mẹ chồng, lẽ nào tớ cũng phải ngày ngày đi đào đất chăm hoa? Hoặc chọn vợ giúp em chồng à? Tớ ở công ty ngày nào cũng xem ảnh, video, về còn phải xem, đúng là khổ thấm mỹ.

Tớ và mẹ nêu không trồng hoa, không xem ảnh đúng là Không có việc gì làm, cho nên tớ nghĩ để mẹ chồng kiếm chỗ đẹp mở nhà hàng, không vì lợi nhuận, chỉ để vun đắp tình cảm, tu thân dưỡng tính. Tớ nhân lúc thời gian nghỉ sinh, cùng mẹ chồng tìm mặt bằng mở quán ăn, lây danh nghĩa là luyện tập cơ thể. Như thế, em chồng Có thể tạm thời thoát khỏi nanh vuôt của mẹ chồng, nêu không, một ngày nào đó em ây sẽ lâm bệnh mắt.”

Lâm Khinh Khinh: “… Phụ nữ mang thai không phải rất ngốc Ai Vân Thư gõ vào đầu mình như tiểu hòa thượng trong phim hoạt hình: “IQ cao quá, không thê làm gì được.”

Nếu cô có thể thuyết phục Lâm Khinh Khinh, thì cô có đủ tự tin để thuyết phục Tạ Mẫn Hành. Tạ Mẫn Hành nói chuyện dễ hơn, chỉ cần đưa ra yêu cầu, anh không đồng ý. Làm nũng, hôn, ôm vẫn không được, bán đứa con trai trong bụng cũng được.

Kết quả là lúc tối về nhà, quả nhiên Tạ Mẫn Hành không đồng ý.

“Em đang mang thai, đừng làm loạn.”

Đâu thây người phụ nữ mang thai nào không chịu yên phận như này?

li mang thai còn muốn mở nhà hàng.

Hai ngày trước xem truyền hình, thậm chí cô còn làm âm lên đòi đến công viên giải trí.
 
Chương 564


Chương 564

Tạ Mẫn Hành cảm thấy thương cô nên dẫn cô đi, kết quả cô còn muốn ngồi tàu lượn siêu tốc? Điên rồi!

Tạ Mẫn Hành trực tiếp dẫn cô về, cảnh cáo một lượt, mới yên tâm.

Kết quả chưa được máy ngày yên ồn, cô lại chuẩn bị đi lừa mẹ mở nhà hàng?

“Tiểu Thư, đợi viên thịt rơi xuống đất, em muốn mở nhà hàng, muốn mở khách sạn anh đều cho em mở. Giờ anh lo cho cơ thê của em, nghe lời anh, ngoan.” Tạ Mẫn Hành dỗ dành dành.

Vân Thư lắc đầu: “Vậy trong thời gian nghỉ sinh con em phải làm gì? Chăm hoa với mẹ? Không muôn, em không muốn ngày nào cũng đi, lẽ nào còn giúp mẹ chọn vợ cho Mẫn Thận?

Càng không được, em nhìn sắp phát giá” rội.

Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, giờ không mở vội. Nếu em chán có thê đến công ty với anh.”

Vân Thư càng không đồng ý, Tạ Mẫn Hành không ở bên, cô còn có thể âm thầm thỏa mãn cơn thèm, chỉ cận có Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh, nồi lầu của cô vĩnh viên không có vị.

Ăn BBQ chỉ được ngửi mùi.

“Anh không đồng ý.” Tạ Mẫn Hành kiên quyết giữ nguyên thái độ.

Vân Thư làm nũng, ngồi vào lòng Tạ Mẫn Hành, nâng mặt anh, moah: “Chồng, người ta yêu anh.”

“Ngoan, anh cũng yêu em, nhưng anh không đông ý.”

“Chồng, ôm em.” Vân Thư vươn tay vòng qua cô Tạ Mẫn Hành, ngồi lên đùi anh giống như ôm một đứa trẻ: “Em thề em chỉ lừa mẹ thôi, em sẽ không nhúng tay vào chuyện cụ thể.”

Anh thuận tiện vén tóc xoã trên trán cô, xoa đỉnh đầu của cô: “Ngoan, không cân.”

Làm nũng không có tác dụng?

Vân Thư trực tiếp cắn Tạ Mẫn Hành.

Dù anh có đồng ý hay không, mẹ đồng ý là được.

Bà Tạ dễ lừa, vừa nghe Vân Thư nhắc tới, đã liền tục từ chối: “Trình độ nâu ăn của mẹ không cao, không thể mở quán.”

Nhưng Vân Thư dỗ ngon ngọt: “Mẹ, mẹ đừng thiếu tự tin như vậy, mẹ nấu ăn không ngon, vậy đống mỡ trên người con từ đâu tới?”

“Mẫn Hành cho con ăn.”

Sao nghe như cho lợn ăn thế?

Vân Thư: “Là Mẫn Hành nuôi, nhưng mẹ, Mẫn Hành được ai sinh ra? Tài nghệ nâu ăn được thừa hưởng từ aI?”

Sau đó, Vân Thư ném một quả bom: “Mẹ, mẹ mau mở cửa hàng, phụ nữ phải có sự nghiệp của riêng mình mới có thê sông tự tại hơn, cả đòi không bao giờ khuất phục trước đàn ông, chúng ta phải mạnh mẽ.

Hơn nữa, nếu giờ mẹ mở quán, đợi cháu trai mẹ ra đời, nhà hàng của chúng ta sẽ đi đúng hướng, đợi cháu đi học, nhà hàng của chúng ta sẽ nỗi tiếng toàn thành phố A, cháu trai mẹ sẽ tự hào vê mẹ tới mức nào đây.”

Vân Thư tiếp tục, bà Tạ giơ tay ngăn cản, trong lòng dao động nhưng hiện thực lại không cho phép bà ây dao động: “Mẹ muôn chăm sóc con 24/7, hơn nữa vẫn chưa tìm được vợ cho Mẫn Thận.”

Vân Thư: “Mẹ, mẹ vào giới ăn uống, còn sợ Mẫn Thận không có vợ sao?

Hơn nữa con không cần mẹ chăm Sóc.”

Bà Tạ nhất định không đồng ý.
 
Chương 565


Chương 565

Nói đến chuyện tìm vợ cho Mẫn Thận, bà Tạ lại nghĩ đến Lâm Khinh Khinh, bà ấy không hẹn cô ấy được, nhưng có lẽ Tiêu Thư sẽ hẹn được.

“Tiểu Thư, mẹ xin con một chuyện, giúp mẹ mời Khinh Khinh đến nhà chúng ta ăn cơm.”

Vân Thư lập tức ngưng lại, giả. bộ không thoải mái, ôm bụng nói: ” y ya, đau bụng quá, mẹ con muốn đi vệ sinh.”

“Sao thế, sao thế?”

Bà Tạ cũng muốn đi theo, kết quả Vân Thư lại ôm đứa bé bỏ trồn không dấu vết.

Cô có khoảng thời gian vô cùng tự do tự tại, còn một tuần cuối .cùng nữa trước kỳ nghỉ thai sản, cô đã nói lời tạm biệt với mọi người sớm một tuần.

“Các anh em, chị em, chúng ta qua Tết gặp lại.”

An Kỳ đứng ở phía dưới, hai tay chống eo ngắng đầu nhìn Vân Thư đang đứng trên ghế: “Xuống đi.”

Phụ nữ mang thai chỉ có bản thân không coi trọng bản thân mình.

Vân Thư còn chưa nói xong, An Kỳ đã câm điện thoại di động bám quay video: “Tiểu Thư, tôi muốn quay lại để chồng cô xem cô ở công ty to gan như thế nào.”

Chân trần đứng trên một chiếc ghế xoay.

Nếu không cẩn thận ngã xuống, bộ ngoại giao, thậm chí toàn bộ Giang Tả sẽ tiêu đời.

Khi Lâm Khinh Khinh thấy Tạ Mẫn Thận lần thứ tư, một người ở giữa sân khấu, người kia ở giữa khán đài.

Hai người nhìn nhau, đồng thời gật đầu cười.

Hôm nay Lâm Khinh Khinh phát huy rất tốt.

Màn trình diễn lần này của cô ấy là vì thành phố A, nhưng không ngờ anh ây lại ở đó.

Lẽ nào anh ấy đại diện cho quân đội?

Chỉ còn khả năng này.

Ở hậu trường, Lâm Khinh Khinh nhanh chóng thay quần áo, đi ra ngoài ngôi trên ghê biêu diễn, cô ấy quay sang nhìn vị trí của Tạ Mẫn Thận với đầy sự mong đợi.

Kết quả không có ai.

Đi rồi sao?

Lâm Khinh Khinh đợi một lúc trước khi chắc chắn người đó đã thực sự rời đi.

Cô ấy thất vọng lui vào hậu trường, thu dọn túi đồ trang điêm chuẩn bị về nhà.

Tạ Mẫn Thận nghe điện thoại xong, khi quay trở lại chỗ ngồi, anh ấy liễc mắt nhìn hàng ghê biêu diễn nhưng không còn Lâm Khinh Khinh, anh ây đợá¡T: có lẽ là ở phía sau.

Tới khi buổi biểu diễn kết thúc, Lâm Khinh Khinh cũng không xuất hiện.

Khi màn biểu diễn kết thúc, Tạ Mẫn Thận liễc nhìn những người phía trên, không có Lâm Khinh Khinh.

Anh ấy hỏi: “Máy diễn viên có thể bỏ dở giữa chừng không?”

Trợ lý Hàn Khải Tử đi cùng anh ấy trả lời: “Thị trưởng Tạ, sau khi các diễn viên biếu diễn Xong, có thể rời đi trước nêu không còn tiết mục.”

Tạ Mẫn Thận không vui: “Có biết tinh thần từ đầu đến cuỗi là gì không?”

Hàn Khải Tử có khả năng quan sát rất tốt, lập tức hiểu ra: “Thị trưởng Tạ, tôi sẽ ra lệnh các diễn viên phải rời đi cùng với khán giả sau khi biểu diễn xong.”
 
Chương 566


Chương 566

Tạ Mẫn Thận không trả lời, anh ấy lại liệc nhìn các diễn viên trên sân khấu, tất cả đều giông, nhau: “Kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.”

Máy doanh nhân xung quanh muốn mời Tạ Mẫn Thận uống rượu nhưng anh ấy kiên quyết từ chối.

Hàn Khải Tử thu dọn đống hỗn độn: “Tâm trạng thị trưởng Tạ không tốt, hôm nay không tiện, trời cũng đã muộn, mọi người về nhà trước đi.”

Tạ Mân Thận và Hàn Khải Tử rời đi, mây người vừa nãy lộ ra bộ mặt thật: “Không hồ là quan chức được phía trên điêu động, đúng là kiêu ngạo.

Vô lý, coi thường người khác.

Trong xe, Tạ Mẫn Thận không hiểu tại sao mình lại không vui.

Anh ấy rất kỳ lạ.

Thời gian nghỉ thai sản của Vân Thư bắt đầu, theo lời cô: “Chồng, anh biết lợn sông như thế nào không? Đó là cuộc sông của em.”

Ăn, uống, ngủ và thỉnh thoảng đi lại mây lần như bài tập để loại bỏ thức ăn.

Tạ Mẫn Hành: “Nếu em là một con lợn, em cũng là con lợn đẹp nhất.”

Vân Thư đá Tạ Tạ Mẫn Hành xuống giường: “Không cho phép anh gọi em là lợn.”

Mọi người đêu cho răng Vân Thư đã từ bỏ ý định bảo bà Tạ mở nhà hàng, nhưng Tạ Mẫn Hành không nghĩ vậy, cô gái này đang kìm nén năng lượng của mình để chuẩn bị cho chuyện lớn hơn.

Bởi vì, hai tắm thẻ đen của anh đã bị cô lấy đi.

Nhìn Vân Thư tiêu tiền của anh, khiến anh thấy hạnh phúc hơn cả kiếm được tiên.

Buổi tối hai vợ chồng nằm trên giường, bụng của Vấn Thư đã phồng lên thành quả bóng bay, Tạ Mẫn Hành mỗi đêm đều vuôt ve, giao tiếp với con trai qua bụng.

“Chồng, anh nói nếu cả đời em như này, ngày ngày chỉ ăn đợi tới chết, liệu có ngày anh ghét em không?”

“Không.”

Tạ Mẫn Hành nói thế, Vân Thư không biết phải trả lời như thế nào.

“Chồng à, vậy anh nói xem, cả đời người. phụ nữ chẳng làm được việc gì, ngày ngày chỉ ở nhà chờ chồng đưa tiên tiêu xài, con trai đưa tiên hưu trí, cuộc sông như vậy sao có thể hạnh phúc?”

Trọng điểm tới rồi.

“May mà chỉ có người trong cuộc biệt.”

Vân Thư nắm lấy tay Tạ Mẫn Hành đang đặt trên bụng, trên mặt lộ ra vẻ chân thành: “Chồng à, anh nghĩ cho mẹ đi, mẹ đã ly hôn với ba, nhật định sẽ không xin ba một xu, còn anh cũng đã thành gia lập nghiệp, có gia đình, me cũng sẽ không quây rây chúng ta, Mẫn Thận hiện tại còn độc thân, nhưng không thê chịu đựng được việc mẹ ép đi xem mắt, không chừng em ấy cũng sắp kết hôn. rồi. Mẫn Tây vấn là sinh viên, cuộc sống của mẹ làm sao mới có ý nghĩa?”

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, anh ủng hộ mẹ mở nhà hàng, nhưng không phải bây giờ.”

Vân Thư: “Muộn rồi!”

Cô đã chuân bị sẵn địa điểm làm cố vấn, và tiền đã được giao bằng thẻ đen của Tạ Mẫn Hành.

“Chồng, em đã mua một mảnh đát.”

Vân Thư nói.

Tạ Mẫn Hành: “…”

Vân Thư lại nói: “Em sẽ xây nhà trên mảnh đất này.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom