Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 486


Chương 486

Thủ đoạn của tôi, cô cũng nên học dần đi.”

Vương San hừ lạnh một tiếng: “Không tự lượng sức.”

Khuôn mặt của Chu Yên vẫn còn dấu vệt của cái tát, cô ta phủ lên trên đó một lớp phần dày, tóc cũng gài gọn ra sau tai, vứt bộ tóc giả ghê tởm xuống, hắt tay Vương San rồi đi lên lầu.

Mà Vương San chẳng thèm ngó tới.

Cô có thể có thủ đoạn gì? Chẳng qua chỉ là dùng mây chiêu còn lại của tôi.

Mỗi ngày Đàm Trung về nhà lại bị kẹp giữa hai người phụ nữ, ông ta vừa bực tức vừa hưởng thụ.

Hôm nay vừa vào nhà, ông ta đã thấy Vương San đón.

“Chu Yên đâu?”

Xem, đàn ông đều không phải là người tốt. Trong lòng Vương San tự nhủ, chỉ có phía trước là quan trọng nhất.

Chu Yên mới đến đây được mây ngày, đón ông ta tan làm mây ngày, vậy mà ông ta lại đang mong đợi Chu Yên sẽ đón mình.

Vương San chỉ lên lầu: “Ở trên lầu.

Anh xem, em thề em không bắt nạt cô ta.

Đàm Trung cảm thấy Vương San đang làm quá: “Lâu lâu hiểu lầm vài lân, có đáng nhạy cảm như vậy không?”

Khi Vương San nghe thấy điều này, cô ta muôn nôn.

Cái gì gọi là lâu lâu hiểu lầm vài lần?

May thay, Vương San không yêu Đàm Trung mà chỉ yêu tiên.

Lúc này, trong cầu thang, Chu Yên vẫn đang mặc bộ đô ngủ màu đỏ rượu, chậm rãi bước xuống lầu, lắc lư quyền rũ, Vương San khinh thường nhìn: “Cô không thể sử dụng chiêu thức nào ngoài dự đoán của tôi à.

Làm ơn, tôi gọi cô là dì cũng thấy cô già. Còn mặc váy ngủ hai dây, định quyên rũ ai.’ Sắc mặt Chu Yên tối sầm rồi lại đỏ ng, Vương San đúng là đáng ghét.

Rôi lại thây ánh mặt của Đàm Trung, Chu Yên mới mỉm cười, người đàn ông không thể rời mắt khi nhìn cô ta thì đúng rồi.

Vương San ngồi trong phòng ăn, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống ở nhà họ Đàm quá tẻ nhạt quá buôn chán, trước đây còn có thể đấu miệng, cãi nhau với Đàm Nhạc, nhưng giờ thì hay rôi, không thấy không sao cả, Đàm Nhạc đi không còn bóng dáng.

Trong bữa ăn, ánh mắt của Đàm Trung cứ thỉnh thoảng lại nhìn Chu )/SïnI.

Trái tim của Vương San như một tắm gương, cô ta thấy rất ghê tởm.

Hiếm khi trên mặt Chu Yên nở nụ cười, Vương San trợn trắng mắt, trong lòng ‹ chửi bới, người này có phải là ngộc hay không? Ly hôn cũng không phải một mình Đàm Trung ký tên là xong, còn có cô ta nữa có hiểu không.

Trên bàn ăn, Vương San chịu không nỗi sự quyền rũ của Chu Yên, kệ cả động tác tiệp theo Chu Yên chuẩn bị làm gì, cô ta đều có thê đoán được, người không sạch sẽ thì có thể đơn thuân đến đâu.

Nhìn Đàm Trung và Chu Yên, Vương San buông đũa xuống: “Em ăn no rồi, hai người từ từ dùng bữa đi.”

Hai người họ liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô ta, Vương San sợ không khống chế được.

Chu Yên thắng lại một ván, cô ta chính là muôn cướp thứ quý giá của người khác.

Nhưng lại không biết thứ quý giá của Vương San chính là tiên bạc.
 
Chương 487


Chương 487

Nếu không cũng sẽ không gả cho người đàn ông lớn hơn cô ta hai giáp.

Cách xưng hô của Đàm Trung với Chu Yên trở thành Tiểu Diễm.

Sau khi Vương San biết được lại cảm thấy buồn nôn: “Tuổi lớn vậy rồi mà còn Tiểu Diễm, một người không ngại gọi, một người lại đồng ý, thật không biết da mặt dùng để BẮhh gì. 1 Vương San gả vào nhà họ Đàm đã đội hệt người giúp việc, người mới đều cùng một lòng với Vương San: “Phu nhân, cô cứ nhìn người phụ nữ đó cướp ông chủ như vậy sao?”

Vương San nhướng mày: “Cô ta cướp thì cướp, cho cô ta cướp, bọn họ ngủ với nhau tôi cũng không thèm để ý.

“Phu nhân.” Người giúp việc không biết trong lòng Vương San nghĩ như thế nào, chỉ biết là tức giận.

Vương San: “Được rồi, nửa già mà thôi.”

Lời nói của Vương San vô tư rơi vào lỗ tai Chu Yên.

Dù sao Chu Yên cũng không quan tâm gì nữa, tôi nay cô ta sẽ cướp đi người đàn ông của Vương San.

Chu Yên đi đến một góc, lấy điện thoại ra gọi cho người của Nam Liêu: “Giúp tôi điều tra vợ của Đàm Trung thường xuyên đi đầu.”

“Lại là mệnh lệnh của công chúa sao?” Người đẳng kia hiền nhiên không vui.

Bọn họ là nằm vùng ở nước Bắc, sao lại biên thành Hạt ni Di †rong tay người phụ nữ này vậy?

“Không phải, nếu các người không làm, nhiệm vụ của Nam Liêu sẽ không xong. Các người xem rồi làm đi.” Chu Yên nói xong tự mình cúp điện thoại.

Hiện tại Nam Liệu cần cô ta nên bọn họ sẽ điều tra dầu vết của Vương San.

Chỉ là hy vọng Vương San đừng có làm gì để cô ta phát hiện, nêu không, cô ta sẽ giết Vương San.

Dưới ánh mặt trời, Vương San bơi ở hồ bơi; “Phu nhân, đừng ‹ để làn da rám năng, cô là người mẫu, trắng mới đẹp.” Người giúp việc của Vương San thật sự quan tâm, chẳng những tận tình khuyên cô ta duy trì hôn nhân mà còn lo cho sự nghiệp của cô ta.

y dôi Vương San “ào ào” chui ra khỏi mặt nước: “Chính vì tôi là người mẫu nên mới phải dựa vào bơi lội để giữ dáng.

Tôi đã ba mươi tuổi rồi, không thể so sánh với mây cô gái hơn hai mươi tuội được, đương nhiên cũng không thể như ngôi sao nữ quá thời nào đó, hơn nửa trăm tuổi còn dựa vào làm tiểu tam nuôi sông bản thân.” Tiếng cuôi cùng chính là nói cho Chu Yên nghe.

Từ trường của Vương San và Chu Yên không hợp, nêu không cũng sẽ không luôn tìm cô ta.

“Mang điện thoại của tôi tới đây.”

Người giúp việc cuống quít đưa qua: “Phu nhân xem một chút, đừng để rơi xuông nước.”

“Yên tâm đi, đừng nói nhiêu. Tôi gọi điện thoại cho Đàm Nhạc, ba cậu ta nuôi hồ ly, ở nhà, cũng không vê nhà một chuyến.” Vương San câm điện thoại bám số Đàm Nhạc.

“Alo, con trai kế.”

“Cút!” m thanh của Đàm Nhạc không thân thiện.

Vương San tức giận trừng mắt: “Cậu đang ở đâu, trong nhà có một hồ ly tỉnh Có biết hay không. Cậu quay lại ngay.”

Đàm Nhạc: “Cô không phải hồ ly tinh sao.”

*.. Đàm Nhạc, tôi là mẹ kế của cậu.”

“Có gì cứ nói, có rắm cứ thả.”

 
 
Chương 488


Chương 488

Nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người họ vẫn giông như đối thủ chết người, luôn cãi vả, ngoài ra hai người họ còn như bạn tốt.

Lúc trước, Đàm Nhạc lấy hết dũng khí tỏ tình với Vân Thư không thể thiếu Vương San giật dây ở bên trong.

“Cậu chủ, biết Chu Yên là ai không?”

“Biệt. Cô ra ngoài cân thận chút, tay chân cô ta không sạch sẽ, bắt cóc „ giết người cô ta đều có thể làm ra.”

Đàm Nhạc cảm thấy anh ta cần Phải nhắc nhở Vương San một chút.

Vương Sạn: “Biết rồi, tÔi không có nhược điểm để cô ta có thê bắt được.

Nhưng cậu có chắc là cậu không quay lại xem vở kịch hay không?”

“Không quay lại.”

“Cậu chạy đến nước nào rồi?”

“Cúp máy đây.”

Tít tít tít Vương San ném điện thoại di động: “Khôn kiếp, đây là con trai sao? Đây là ông nội thì có?”

Người giúp việc không nói gì, chuyện này đã thành thói quen.

Đàn ông sẽ mệt mỏi về thảm mỹ, buổi chiều, Chu Yên thay quản áo, dưới sự dẫn dắt của tài xé nhà họ Đàm xuất hiện ở văn phòng Đàm Trung.

Hôm qua gợi cảm không giống hoang dã hôm nay, đàn ông nhìn thây sẽ có dục vọng chỉnh phục, càng làm tỉnh Đàm Trung.

Vì vậy, cửa văn phòng đã bị khóa ngược.

Vương San còn bơi tới bơi lui trong bôn tầm trong nhà, cô ta không biết đỉnh đầu là một mảng xanh mưóớt, chỉ là trong lòng cô ta biệt chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.

Buổi tối, Đàm „Irung về nhà trước, Vương San vẫn hiên lành nghênh đón: “Ong xã tan làm rôi à.

“Ừm.”

Hình như hôm nay tâm trạng Đàm Trung rất tốt.

Vương San nhận lây túi xách, hai người vừa ngôi vào bàn ăn, Chu Yên tiên vào sau, vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi ra ngoài làm chút chuyện.”

Vương San: “Không sao đâu, lại đây ăn cơm đi.”

Chu Yên và Đàm Trung nhìn nhau, chăm sóc cho nhau.

Vân Thư bị xem là quá mập, vì thế đã có động lực giảm cân, nhưng chồi non vừa mới nảy mầm đã bị Tạ Mẫn Hành vô tình bẻ gãy: “Bọn họ nói em mập đều là ghen tị em đẹp hơn bọn họ.”

Vân Thư không tin.

Tạ Mẫn Hành: “Bây giờ em mới một trăm hai mươi cân, không nặng.”

Tạ Mẫn Hành cũng chỉ một trăm bốn mươi cân mà thôi.

Trước khi so sánh, Vân Thư đã tăng hai mươi cân.

“Ông xã, em muốn giảm cân.”

“Không được.”

“Em muốn.” Vân Thư làm nũng, bắt đầu giận dỗi.
 
Chương 489


Chương 489

Tạ Mẫn Hành xuống lầu bưng thức ăn khuya lên: “Còn ăn bánh ngọt không? Còn ăn cá hấp không? Salad rau, salad trái cây, còn uỗng sữa không?”

Vân Thư bíu môi, thật là đáng thương.

Cuối cùng, cô yêu đuối nói: “Muốn ăn!”

“Ngoan, muốn ăn, chồng sẽ đút cho em.” Nụ cười trên mặt Tạ Mẫn Hành không ngừng phóng đại, ngồi bên cạnh Vân Thư.

Vân Thư đã lâu không ăn cá có xương và tôm có vỏ rồi.

“Chồng, tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Phụ nữ mang. thai, phụ nữ hưởng phúc, phụ nữ hạnh phúc đều thích hỏi như vậy.

“Bởi vì em yêu anh.”

“Hừ, anh không yêu em sao?”

“Ai nói với em là anh không yêu em.”

“Em tận mắt nhìn thấy.” Vân Thư ăn no thì bắt đầu tìm chuyện.

Tạ Mẫn Hành thôi ly sữa nóng cho cô, đưa đến bên miệng. Vân Thư: “Xem ra mắt em yêu ôi.”

“Ức ực!” Uống hai ngụm xuống bụng.

Vân Thư bĩu môi: “Chính là vì mò mắt mới thích anh.”

Tạ Mẫn Hành đã quen với Vân Thư, cô nói gì thì ra vậy.

“Em ngủ trước đi, anh đến phòng sách một lúc, ngày mai là thứ bảy ngủ nhiều chút.”

Vân Thư báo cáo sớm: “Chồng, ngày mai em phải đến nhà Khinh Khinh, em và cậu ấy đã hẹn trước, em phải kéo cậu ấy đến Giang Tả.”

“Được. Ngày mai anh đưa em đi.”

Lâm Khinh Khinh vẫn không thoát được bàn tay ma thuật của Vân Thư: “Tiêu Thư, tớ không làm ngôi sao được.”

“Ai bảo cậu làm ngôi sao chứ, tớ bảo cậu làm idol, ra mát dựa vào ca hát.”

Lâm Khinh Khinh nhìn về phía cây lớn trong sân: “Cái cây vạn năm, xin hãy để Vân Thư hoàn toàn biến mắt.”

Hai tay Vân Thự đặt lên mặt Lâm Khinh Khinh, để cô ấy đối mặt với mình.

“Cầu cây, không bằng cầu tớ. Nhưng tó sẽ không đi, trưa nay tớ muôn ăn khoai tây thái sợi chua cay, còn phải ăn gà cay, thuận tiện thêm một ly rượu gạo.”

Lâm Khinh Khinh chỉ vào cửa chính: “Ra ngoài rẽ trái, gọi một chiếc taxi, xuống xe ở tập đoàn Tạ Thị, bảo chồng cậu làm cho.”

Vân Thư đánh tay của Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, tớ không lừa cậu đâu, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu đi thử trước đi, chủ yêu là ảnh thị Giang Tả thật sự mở một chương trình tiết mục mới có liên quan đên m Thanh Thiên Nhiên, cậu đi thử xem.”

Từ đầu đến cuối, Vân Thư chắc chắn Lâm Khinh Khinh không hát rất đáng tiếc.

“Tiểu Thư, nêu như tớ thật sự được chọn, tớ không muốn sông dưới ánh đèn sân khấu. Để người khác nhìn thấy tớ, tớ chỉ muôn sông cuộc sông yên bình với ông nội và Tiêu Dực thôi.”

“Người tham gia m Thanh Thiên Nhiên đều mang mặt nạ.”
 
Chương 490


Chương 490

Lâm Khinh Khinh thở dài, Vân Thư quật cường như vậy, cô ấy đành phải thỏa hiệp: “Để tớ suy nghĩ đã. Đi ra ngoài mua thức ăn đây.”

“Ừm.”

Lúc dì Lâm còn sông đã bôi dưỡng Lâm Khinh Khinh như ngôi sao nhí, đi catwalk, lúc nhỏ Lâm Khinh Khinh cũng từng đi, ca hát, nhảy múa, hội họa, đa tài đa nghệ, để rèn luyện sự can đảm của Lâm Khinh Khinh, dì Lâm đã bảo cô ấy lên sân khấu chủ trì bữa tiệc.

Thời thơ ấu, Lâm Khinh Khinh rất thích tất cả những gì mẹ đã sắp xếp cho cô ấy.

Hiện giờ, cô ấy có tham gia hay không thì sao? Mẹ cũng không thể nhìn thấy được nữa.

Sau khi Giang Quý biết chủ ý của Vân Thư, cũng gia nhập trận doanh thúc giục người khác: “Khinh Khinh, em có thê đi thử xem, anh cũng ủng hộ Tiểu Thư.”

Dựa vào việc làm thời vụ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống sinh nhai, còn ba năm đại học, Lâm Khinh Khinh từ chối Sự giúp đỡ của bọn họ sẽ càng vất vả. Nêu như có thê phát huy sở thích, sở trường của mình thành sự nghiệp, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, Giang Quý sẽ ủng hộ hai tay hai chân.

Ban đêm, dưới tàng cây hòe, Lâm Khinh Khinh ngồi trên ghế dài của ông nội Lâm, xuyên qua khe hở của lá cây tươi tốt để ngắm trăng.

Cô ấy có nên đi hay không?

Nếu như hỏi ông nội, chắc chắn ông ấy cũng sẽ ủng hộ mình đi.

Cô ấy biết rõ đây là chuyện tốt, nhưng tại sao cô ấy lại không dám đi?

Mẹ, mẹ cũng hy vọng con đi sao?

“Hì hì, ừm.

Lâm Dực đứng ở cửa phòng từ lúc nào, cười hì hì nhìn Lâm Khinh Khinh: “Chị gái.”

Nhìn thấy Lâm Dực cười ngây ngốc, trong mắt Lâm Khinh Khinh lần nữa đầy nước mắt: “Thật là một giâc ngủ tỉnh táo, tất cả đều là một giâc mộng.”

Mẹ vẫn còn, Tiểu Dực vẫn là đứa bé đáng yêu, bà nội sẽ tặng đặc sản cho cô ấy, cơ thê ông nội còn khỏe mạnh.

Mơ cũng sẽ có ngày tỉnh dậy, nhưng hiện thực thì lại không!

Lâm Khinh Khinh đứng dậy kéo Lâm Dực ở trong sân, mở Ông nước: “Tiểu Dục, lại đây rửa chân.”

“Vâng.”

Lâm Khinh Khinh gậy gò dân theo một đứa em trai ngôc nghêch, còn có ông nội già nua, cô ấy vần đang cô găng sống, cuộc sông không đánh được cô ấy, ngược lại sẽ làm cho cô ấy càng cứng cỏi.

Hiện trường báo danh ” m thanh thiên nhiên”, Lâm Khinh Khinh đã đi.

Sau khi Vân Thư biết được thì kích động muốn nhảy lên, sau đó bị Nara và An Kỳ ấn xuông: “Tiểu Thư, trong bụng cô có một món quà quý giá. Có thê nhẹ nhàng chút không.”

“Được được được, chỉ là tôi kích động thôi.”

Trái ngược với sự phấn khích của Vân Thư, Nam Liêu lại phải chịu đựng giày vò.

“Chu Yên, rốt cuộc cô có làm việc tốt hay không?” Nam Liêu chất vần.

Chu Yên nằm trong phòng nghỉ của công ty Đàm Trung: “Đưa thông tin của Vương San cho tôi.”

“Cô đang ra lệnh tôi sao?” Một tiện nhân như cô lại dám ra lệnh cho tôi.

Chu Yên: “Cần nhau mà thôi.”

Món nợ của Vân Thư, Chu Yên cần phải tính toán thật kỹ.
 
Chương 491


Chương 491

Khiến Tạ Mẫn Hành và Vân Thư tách nhau rất dễ dàng, chỉ là đứa trẻ trong bụng thì cân phải tính toán.

Chu Yên nằm trên giường thầm nghĩ: Làm thế nào mới khiến cho bọn họ đau đón?

Đàm Trung tiến vào phòng nghỉ: “Vừa rôi là điện thoại của ai vậy?”

“Nam Liêu, công chúa nước Nam.”

Chu Yên rất rõ Đàm Trung muốn có gì từ trên người cô ta, cô ta không ngại lợi dụng Nam Liều tán gâu lân nữa.

Vừa nghe vậy, xem ra Chu Yên có liên quan đến Hoàng thất nước Nam.

Nam Liêu là con gái được TẠP chủ nước Nam cưng chiều nhất, quả nhiên trói buộc Chu Yên bên cạnh mình là có lợi.

Rất nhanh, tin tức của Vương San được gửi đến điện thoại di động của Chu Yên, cô ta duyệt từ trên Xuông, dưới, phát hiện hoàn toàn không có điểm nào có thể lợi dụng.

Tài liệu đen trên người Vương San, cô ta cũng từng có.

Vạch trần Vương San sẽ vạch trần bản thân, trà trộn vào giới người mẫu trên người không sạch sẽ cũng không phải là nhược điêm.

Chu Yên tức giận ném điện thoại xuông mặt đât.

Đàm Trung híp mắt bò lên người Chu Yên.

Chu Yên an ủi mình, cô ta đã đạt được Đàm Trung rôi.

Nhưng mà Vương San, không cần nữa.

“Anh đã đầu tư vào ảnh thị Hàn Hoặc sao?” Trên giường, Chu Yên hỏi Đàm Trung.

Đàm Trung: “Muốn đi sao?”

“Ừm, muốn.”

“Không sợ bị nhà họ Tạ trả thù à?”

Đàm Trung hỏi ngược lại.

Chu Yên yêu mị cười: “Em là người phụ nữ của anh, ai dám?”

“Ha ha, được.” Đàm Trung rất thích.

Anh thị Hàn Hoặc, Chu Yên đi vào nhưng không đi theo con đường nghệ sĩ mà chuẩn bị đi theo con đường người phụ nữ mạnh mẽ chuyên nghiệp.

Giám đốc Hàn Bách được đổi sang vị trí khác, Chu Yên tiếp quản tông giám đốc của nghệ sĩ nam. Đối với hành động này, lãnh đạo của ảnh thị Hàn Hoặc có ý kiến nhưng đều bị tư bản Đàm Trung cường thê đè xuống.

Vì để Chu Yên phát huy tốt hơn ở ảnh thị Hàn Hoặc, Đàm Trung lại rót năm mươi triệu usd tiền vốn vào ảnh thị Hàn Hoặc.

Mà Chu Yên đã mượn lớp áo khoác sáng bóng này, không ai ở ảnh thị Hàn Hoặc dám đụng đến.

Vốn cô ta cũng là lão luyện ở ảnh thị Hàn Hoặc, bên trong vẫn có người của mình, ngày đầu tiên cô ta nhậm chức, tầng lớp ảnh thị Hàn Hoặc lập tức xảy ra thay đổi lớn.

Người có ý kiến khác, cúi đầu không nói gì.

Chu Yên cảm nhận được tiền mới là điêu tuyệt vời.
 
Chương 492


Chương 492

Vương San nhận được tin tức, cô ta dừng tay đang gọt táo, người giúp việc nhảy nhót bên tai cô ta: “Phụ nhân, đây nhất định là cô ta quyên rũ ông ‹ chủ thành công rôi, tiện nhân này.”

“Tôi cũng từng dựa vào quyền rũ ông chủ mới ngôi vững ở vị trí phu nhân này.”

Người giúp việc không nói gì, rất lâu Sau, người giúp việc khác lại nói: “Nhưng lúc đó ông chủ không CÓ VỢ, phu nhân không tính là người thứ ba, mà Chu Yên chính là người thứ ba người ngoài kia đều ghét bỏ.”

Vương San đặt táo lên trên bàn trà: “Mấy người lui xuống hết đi.”

“Phu nhân, chúng ta có cần nói cho cậu chủ không?”

“Nói cho Đàm Nhạc? Cô muốn cậu ta chê cười tôi sao, nói tôi bại dưới ¡tay một bà già?” Vương San cũng cân mặt mũi có hiểu không.

Người giúp việc: “… Phụ nhân, bây giờ không phải là vẫn để thể diện có quan trọng hay không.”

“Ây da, mấy người đi đi, lảng vảng bên tai tôi, phiên chết đi được, để tôi nghĩ làm sao đã.”

Độ tuổi này của Vương San, cô ta một mực muốn đến ảnh thị Hàn Hoặc phát † triển về phương diện phim ảnh, mỗi lần nhắc đến với Đàm Trung, ông ta đều không thèm để ý đến, cứ máy ngày là quên mắt.

Sao Chu Yên lại vào được?

Xem ra Chu Yên đã mát gì đó.

Vương San đứng dậy soi mình trong gương, sao Đàm Trung lại mờ mắt nhìn trúng người phụ nữ già như Chu Yên mà không để ý đến cô ta?

Hai người họ đi trên đường nhìn thế nào cô ta cũng thuận mắt hơn.

Chỉ là, may mà cô ta không đến ảnh thị Hàn Hoặc, nêu không sự nghiệp của cô ta sẽ bị Chu Yên làm hỏng.

“Đàm Nhạc, hỏi thăm chút chuyện.

Rốt cuộc Chu Yên có lai lịch gì? Tôi nhớ cậu đã điều tra cô ta.” Lúc đó thám tử còn là Vương San để cử.

Đàm Nhạc ở nước ngoài cũng không thể tránh khỏi Vương San quây rây: “Chị hai, cô không biết tự đi hỏi thám tử sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Cút đi, tôi là mẹ cậu đấy, không phải là chị hai của cậu. Tôi muốn hỏi cậu, mau nói đi.”

“Tiểu tam của ba Tạ Mẫn Hành, hiện tại không còn nữa, người ta không cân cô ta nữa.”

“Mẹ kiếp, Tạ Mẫn Hành, chồng của Vân Thư? Ba của tổng giám độc tập đoàn Tạ Thị? Cũng chính là chủ tịch Tả sáo” Vương San như bị một tia sấm sét bổ thành hai.

Đàm Nhạc nghe đến phiền.

Đâu ra nhiều quan hệ như vậy.

“Đúng vậy, là ba chồng của Vân Thư.”

Vậy sao Chu Yên lại không cần ông Tạ nữa mà đến quyên rũ chồng cô ta vậy?

Nhưng vẫn chưa hỏi, Đàm Nhạc đã cúp điện thoại, thuận tiện block luôn.

Ai có thể nói cho Vương San biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không.

Vương San tìm được số điện thoại của thám tử, muốn tin tức của Chu Yên.

Có được chỉ tiết của Chu Yên, Vương San đã tìm được vị trí của mình.

“Mấy người nghe lén ra đây.” Vương San hét lên với người phía sau bức tường.

Vì thế, bốn người giúp việc cúi đầu nhún vai, ngượng ngùng xuất hiện: “Phu. nhân, bọn tôi chỉ là đi ngang qua.”
 
Chương 493


Chương 493

“Tôi tin sao?”

Vương San nhìn bốn người bọn họ: “Theo tôi đến phòng thay đồ, hầu hạ tôi mặc quân áo.

“Hả, phu nhân thật kiêu căng, mặc quần áo còn phải bốn người hầu hạ.”

Mây người làm càm ràm trước mặt Vương San.

Đến phòng thay đồ, Vương San chỉ vào hai người giúp việc: “Hôm nay hai người từ chức đi.”

“Hải!” Bọn họ chỉ nghe lén, tại sao lại bị đuổi việc? Hơn nữa chỉ có hai người bọn họ?

Vương San không kiên nhẫn: “Bảo các cô từ chức tôi sẽ hại các cô sao?

Bây giờ hãy đến căn nhà ở Cẩm Tú Thành dưới tên tôi đợi tôi.”

Người làm thông minh nghỉ ngờ: “Phu nhân, cô muốn làm gì? Bảo chúng tôi từ chức, còn bảo chúng tôi đên Câm Tú Thành đợi cô.”

Vương San: “Hôn nhân này sớm muộn cũng phải ly hôn, để các người ở lại chỗ này, tôi đi rồi các người bị tiểu tam Chu Yên ức hiệp sao? Tôi nhịn được à? Tốt nhất là đưa các người. đi trước, tôi sẽ tuyển người mới vào. Khi chúng ta ổn định Cuộc sông, tôi sẽ đi tìm mây người.”

“Phu nhân, tại sao cô lại ly hôn?

Không phải cô không ngại chuyện của Chu Yên với ông chủ sao?”

Người nói chuyện là người giúp việc nhỏ tuổi.

Cô ta không ngại nhưng lại sợ quyền thế.

Hiện tại ly hôn còn có thể nhận được một khoản tiền từ trong tay Đàm Trung, nêu tiếp tục dây dưa thì bọn họ sẽ không có gì cả.

“Chu Yên là con riêng của bá tước Nam Cung tiền nhiệm của quý tộc nước Nam, ít nhất cũng có một người cha quý tộc, luận thân phận tôi không thể so sánh được. Cô ta còn có liên quan đến nhà họ Tạ, tôi còn dám: chọc sao?” Vương San thông suốt: “Các người rút đi trước đi.”

“Vậy, phu nhân, chúng ta có cần nói cho cậu chủ không?” Người giúp việc hỏi nhỏ.

Vương San lắc đầu: “Dù sao thì Đàm Trung cũng là ba của cậu ta, bọn họ vẫn là thân, đừng nói cho cậu ta biết.”

“được.”

Vương San đưa người lón tuổi và nhỏ tuôi ra ngoài, giữ lại một chị gái hơn bốn mươi bên cạnh.

Bốn người giúp việc này là người Vương San yên tâm nhất.

Đêm đó, Chu Yên và Đàm Trung say rượu về nhà, trên đường toàn bộ sức nặng của Đàm Trung đều đè lên người Chu Yên.

Vương San cũng không đi qua dìu, chỉ đứng một bên báo cáo chuyện hai người giúp việc trong nhà từ chức.

“Cứ tùy ý, đi rồi thì tuyển người mới.”

“Một người chồng tốt.” Vương San nói xong, nói với Chụ Yên: “Phiền cô tối nay chăm sóc chồng tôi. Cảm ơn cô nha.”

“Gậ,.”

ho, San trở về phòng, khóa trái cửa phòng.

Ngày hôm sau quả nhiên đã tuyển hai người giúp việc cần cù có năng lực, môi người đều có thế trạng phong phú, tuy răng có tuổi nhưng hương vị vẫn còn.
 
Chương 494


Chương 494

Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, tâm phúc của Vương San đều đã rời đi.

Mà người được tuyển vào là do Vương San đích thân chọn, hoặc là trẻ tuôi xinh đẹp, hoặc là xinh đẹp gợi cảm. Hơn nữa còn ký hợp đồng năm năm, năm năm sau, xem bản lĩnh của “bọn họ” thôi, có năng lực sẽ được ở lại, không có năng lực thì sẽ rời đi.

Người lần này cô ta chọn không có một ai tử tê.

Ngày thứ năm, Vương San đột nhiên xuật hiện, đi “bắt gian” trên giường, buổi tồi đệ đơn ly hôn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến giờ Đàm Trung vẫn còn đang ngây ra.

Chu Yên càng ngày càng không hiểu Vương San muôn gì.

Đàm Trung ngồi ở bàn ăn, không thể phủ nhận, dẫn Vương San ra ngoài là mặt mũi của ông ta, là biểu tượng của người đàn ông thành công, trẻ trung xinh đẹp, dáng người tốt, điều này rất thỏa mãn sự phù phiêm của ông ta.

Ly hôn, Đàm Trung không đồng ý.

Chu Yên nhìn hai vợ chồng họ, cảnh tượng trước mắt cứ như trở. lại hai mươi năm trước, bà Tạ muôn ly hôn, ông Tạ không đồng ý. Lúc ấy ông nội Tạ cực lực khuyên can, bà Tạ mới đồng ý không ly hôn.

Bây giờ dường như trở lại thời điểm đó.

Ông Tạ chưa ly hôn xong, nhưng Đàm Trung bắt buộc phải ly hôn.

Ý niệm này dường như đã trở thành chấp niệm của Chu Yên.

Đàm Trung muốn ngồi hưởng phúc Sao, năm mơ.

Bản thỏa thuận ly hôn của Vương San đã được soạn thảo sẵn, chỉ chờ Đàm Trung ký tên.

Bên cạnh Đàm Trung có Chu Yên cổ động, tin răng không đến mấy ngày sẽ đông ý.

Mà Thiên Bình trọng lòng Đàm Trung vân đang cân nhắc, ngủ với Chu Yên chỉ là vì có được quyên lợi phía sau cô ta, ông ta vẫn luôn muốn nêm thử mùi vị của người vợ hiện tại.

Dẫn Chu Yên đi ra ngoài, khó tránh khỏi không có thể diện như dẫn Vương San.

Kết hôn, Đàm Trung không muốn ly hôn.

Chu Yên cầm tờ đơn ly hôn trên bàn lật xem mây trang, bĩu môi hỏi Vương San: “Bồi ¡thường ly hôn dám chia một nửa tài sản của Đàm Trung?”

Vương San: “Vợ chồng ly hôn, chia nhau một nửa là chuyện bình thường.”

Chu Yên: “Cô đúng là không biết xấu hô.”

“Giống nhau, so với người làm tiểu tam còn tốt hơn.”

Vương San để lại không gian cho hai người họ, cô ta lên làu thu dọn quần áo, chuẩn bị dọn đi.

Chu Yên nhìn khoản tài sản khổng lồ, trong lòng động tâm.

“Mặc kệ hai người có ly hôn hay không, anh cũng không thể cho cô ta nhiêu tiền như vậy, nêu không công ty của anh còn hoạt động như thê nào nữa? Lấy gì đấu với nhà họ Tạ?”

Đàm Trung cầm bản ly hôn lên xem mây trang rồi ném xuông bàn trà: “Tôi sẽ không ly hôn.”

Chu Yên nghe xong thì thất vọng ồ một tiêng: “Hóa ra em lại bị lừa rồi.”

“Anh suy nghĩ cân thận đi, nêu như anh ly hôn, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, nêu như anh không ly hôn thì em về nhà một thời gian, dù sao thì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa vợ chồng hai người được.”
 
Chương 495


Chương 495

Lời của Chu Yên bên tai Đàm Trung là thâu tình đạt lý, nhưng hình như ông ta đã quên nguôn gốc của ly hôn chính là Chu Yên.

Đêm tối là thời gian cho Đàm Trung định đoạt.

Chu Yên sử dụng giải số toàn thân chính là vì Đàm Trung có thể ly hôn với Vương San, bản thân trở thành nửa kia của Đàm Trung, cô ta đã thành công.

Nhưng vẫn chưa xong.

Chu Yên vẫn chưa để Đàm Trung ký tên được, mà đã di chuyền tài sản trong âm thầm với Đàm Trung, đã ký tài sản trăm triệu tỷ của Đàm Trung dưới tên của cô ta, như vậy Vương San ly hôn sẽ có được rât ít tiên.

Chuyện ly hôn ra tòa vào tháng tám, cuôi cùng Vương San có được tài sản bạ tỷ, ba tỷ so với ban đâu cô ta yêu câu không phải là giỗng nhau.

Nhưng cô ta lại không muốn hao phí thời gian, ba tỷ, nêu có thể tiết kiệm, đủ cho cô ta dùng cả đời rôi.

Bước ra khỏi cục dân chính, Chu Yên đợi Đàm Jrung ở cửa, còn Vương San thì câm chiếc ô che năng nói với Đàm Trung: “Bye bye chông cũ, anh không còn là là chông của em nữa.”

Lòng người không phải đá, sao có thể có tâm địa cứng răn.

Vương San cho rằng mình có thể đi thoải mái, không ngờ sau khi tách ra, nước mắt của cô ta vỡ đê.

Thì ra, cô ta không yêu Đàm Trung, nhưng lại coi ông ta như người nhà.

Sau này, cô ta là người không nơi nương tựa trên thê giới này nữa.

Đàm Trung ngơ ngác nhìn bóng lưng Vương San, yên lặng tại chỗ.

Ông ta cảm thấy ba tỷ quá ít, không đủ cho Vương San tiêu xài.

Vương San gọi điện thoại cho Đàm Nhạc, lại là một tiếng không kiên nhẫn: “Lại là gì vậy?”

Vương San nghẹn ngào nói: “Đàm Nhạc, tôi không còn là mẹ kế trên danh nghĩa của cậu nữa, cậu cũng không phải là con trai của tôi nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng, rất lâu sau, Đàm Nhạc hỏi: “Cô để nghị sao?”

“Đúng vậy, phí chia tay là ba tỷ.”

Đầu dây bên kia lại im lặng, Vương San đã khóc đến mức mũi ở trong xe.

“Nhưng một ngày làm mẹ kế của cậu thì vẫn là mẹ kê của cậu, cậu vẫn là con của tôi.” Vương San tự lo nói.

Đàm Nhạc nói tiếng “Cút!” quen thuộc và không còn sau đó nữa.

Nhưng cũng không cúp máy.

Vương San nói: “Chu Yên khiến tôi khó chịu, tôi cũng sẽ không để cô ta dễ chịu, bến người giúp việc trong nhà tôi đều đã dẫn ởi, sau đó tìm cho gia đình bốn người giúp việc xinh đẹp, mỗi người đều trẻ hơn Chu Yên, đẹp hơn Chu Yên, xinh hơn Chu Yên.

Ngày tốt đẹp của cô ta vẫn còn ở phía sau.

Vương San lại tiếp tục nói: “Đàm Nhạc, dì luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu tôi cũng đã dân đi, đang ở nhà tôi, cậu trở về thì hãy đi thăm dì.”

Đàm Nhạc không nói lời nào.

Vương San nghĩ đến không còn g giải thích, lập tức nói: “Cứ như M đi, cúp máy đây.”

“Ừm.”

Lần này người cúp máy trước là Vương San.
 
Chương 496


Chương 496

Vân Thư đã mang thai bốn tháng, cô có thể duy trì cân nặng ăn uống, cân nặng xem như bình thường, không vượt quá tiêu chuẩn, bắt tiện chính là mỗi ngày Tạ Mẫn Hành đều đưa đón, buổi trưa còn đưa cơm, khiến Tạ Mẫn Hành cũng gây đi.

“Tiểu Thư, qua hai tháng nữa em hãy xin nghỉ phép ở công ty về nhà dưỡng thai, được không?” Tạ Mẫn Hành liên túc hỏi ý kiến Vân Thư.

Vân Thư bĩu môi lắc đầu: “Không được.”

Khinh Khinh vừa mới có chút danh tiếng đã bảo cô về nhà dưỡng thai, kiên quyết không được.

“Ông xã, hiện tại Khinh Khinh vừa mới xuất hiện trước truyền thông, qua hai tháng nữa cậu ây mới có chút danh tiêng, lúc này em rời đi, ném cậu ây sang một bên, anh cảm thấy được sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Công ty sẽ tìm người đại diện vàng cho cô ấy, có được không?”

“Ông xã, em muốn ở bên cạnh Khinh Khinh. Tát nhiên em . cũng muôn Khinh Khinh có người đại diện vàng.

Em hoàn toàn hỗ trợ tinh thần.”

Tạ Mẫn Hành đứng dậy lôi kéo Vân Thư đi toilet rửa tay: “Em ở nhà dưỡng thai cũng có thể ủng hộ tinh thân.”

“Ông xã, vậy thì khác.”

Tạ Mẫn Hành nói: Hôm nay tan làm anh đưa em đi khám thai, nêu bác sĩ nói có thể tiếp tục đi làm thì anh S° không ép em, có được không? Nếu bác sĩ khuyên em nên ở nhà thì hai tháng nữa chúng ta vệ nhà. Nếu có thi đầu của Lâm Khinh Khinh thì anh sẽ đi xem với em.”

Vân Thư đồng ý.

Cái này dễ nói.

“Chồng ơi, em mập như vậy, anh còn có thể bé được, em sao?” Vân Thư rửa tay nhìn thấy mình trong gương mập mạp, Tạ Mẫn Hành thì gây ôm, bản thân thấp bé, Tạ Mẫn Hành lại cao, bởi vì mang thai, Vân Thư không được dùng mỹ phẩm, cô gái với vẻ mặt thuân khiêt đứng trong lòng Tạ Mẫn Hành, cô đột nhiên nghĩ ngợi hỏi. Tạ Mẫn Hành nhìn vào gương, xoa tóc của Vân Thư: “Em một trăm tám mươi cân anh cũng có thể bé.”

“Em không tin.” Vân Thư đưa tay chọc thịt mỡ trên mặt, đây đều là tâm huyết của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành cười nhạt không nói gì.

Ảnh thị Giang Tả có nhiều mắt nhìn nên anh không thê bề ở chỗ này được. Muốn bễ cũng là về nhà bé.

“Tiểu Thư gây rồi.”

Vân Thư kiếng chân xoa xoa mắt Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, anh có bệnh vê mắt rồi.

“Đúng, cho nên anh mới cưới em.” Tạ Mẫn Hành nhớ tới câu nói của Vân Thư lúc trước, anh muốn biết Vân Thư sẽ trả lời anh như thế nào.

Nào ngờ, Vân Thư lại nói: “Ông trời công bằng, chính là vì anh có bệnh về mắt cho nên phái em đến gả cho anh, bổ sung khiếm khuyết vệ mắt của anh. Xem, em đã cứu anh đó.”

Cô gái nhỏ này mang thai mà miệng còn thê nói.

“Được, em là thiên sứ, là tiên nữ, là hạ phàm đến cứu vãn chồng.”
 
Chương 497


Chương 497

Vân Thư hài lòng hừ hừ gật đầu: ‘ da, chồng yêu em nhiều vậy.”

“Chồng không yêu em thì yêu ai. Rửa tay rội đi ngủ một chút, tan làm anh sẽ đến đón em.”

An Kỳ nhìn ở bên cạnh, không ngừng lắc đâu, đợi sau khi Tạ Mẫn Hành đi, An Kỳ mới dám nói: “Chậc chậc, Tiểu Thư cô phế rôi, Cô hoàn toàn bị chồng nuôi phế rồi.”

Vân Thư nghiêm túc gật đâu, hơn nữa còn nói: “Tôi cũng cảm thây vậy, bây giờ quân áo đưa đến tay com dâng đến miệng, ngay cả nút áo sơ mi của tôi cũng là chồng tôi gài cho.”

Thể hiện ân ái, An Kỳ không khỏi có xúc động đánh Vân từ Sau đó, đột nhiên vẻ mặt Vân Thư sâu muộn: “An Kỳ, cô nói xem tôi như vậy có phải không tốt lắm hay không?

Quá kiêu ngạo rôi?”

An Kỳ vỗ tay chúc mừng Vân Thư: “Chúc mừng, cuối cùng cũng nhận ra bản thân rõ ràng.”

Nhưng một giây sau Vân Thư lại nói: “Dù sao tôi cũng không thay đổi, nên cứ như vậy đi. Dù Sao chông tôi cũng muôn chiêu tôi.”

Trong lòng nhân viên bộ phận đối ngoại: …

Kiểu thể hiện ân ái này, trước giờ chưa từng có ai.

Từ sau khi Nara và Chu Tuân đi, Vân Thư và An Kỳ không còn nơi thỉnh kinh nữa, thành tích của bọn họ bình thường, không lên không xuống, vẫn bị kẹt ở giữa.

Lâm Khinh Khinh bước vào giới ca hát, Vân Thư buông lời hào phóng trong phòng làm việc: “Nếu Lâm Khinh Khinh vào được vòng thi thứ ba thì các người đừng tranh giành với tôi.

“Tiêu Thư, chưa từng thây ai như cô, còn chiếm danh ngạch bên trong.”

Người của bộ phận đôi ngoại trêu ghẹo Vân Thư.

Vân Thư vỗ vỗ tay nói: “Dù sao các người cũng không ký hợp đồng được.”

Cậu trai vừa rồi nói chuyện tò mò: “Sao cô lại chắc chắn như vậy? Bây giờ danh sách của Giang Tả rất vang dội đó.”

Vân Thư lắc đầu: “Ký hợp đồng với Giang Tả là đương nhiên, nhưng xem là ai ký hợp đồng mới được. Lâm Khinh Khinh sẽ chấp nhận ảnh thị Giang Tả.”

Rất nhiều người không hiểu: “Tiểu Thư, là vì cô là thiêu phu nhân nhà họ Tạ sao?”

Vân Thư không nói gì mà chỉ làm ra vẻ mờ ám.

Người bạn An Kỳ này vì gặp Lâm Khinh Khinh máy lần nên biết quan hệ của cô ấy và Vân Thư, cho nên lộ chút chân tướng: “Lâm Khinh Khinh và Vân Thư là bạn từ nhỏ, từ khi sinh ra hai người họ đã nằm chung nôi.

Tiểu Thư mang thai, Lâm Khinh Khinh còn đến đưa cơm. Hơn nữa cô ấy đi hát cũng là do Vân Thư lừa được.”

Khó trách.

“Tiểu Thư, may mà cô nói sớm, nếu, không tôi đã bắt đầu liên lạc với cô ấy rôi.

Vân Thư dùng sức võ An Kỳ một cái: “Cái gì mà tôi lừa cậu ấy chứ, đó là tôi tốt cho cậu ấy.”
 
Chương 498


Chương 498

“Cô dám nói là cô không vì tiền đi?”

Thôi được, Vân Thư không thích con người của An Kỳ, làm gì mà hỏi thẳng như vậy chứ, còn có thê làm bạn hợp tác vui vẻ nữa hay không vậy?

“Tôi… tiền chỉ là một phần thôi.” Vân Thư ngồi trên ghế gõ máy tính nói.

Nhân viên của bộ phận đối ngoại “tốt bụng” nhắc nhở: “Tiêu Thư, chông cô bảo cô ngủ trưa đó, nếu cô không ngủ chúng tôi sẽ mách tổng giám đốc Tạ.” Đây là chuyện kích động lòng người.

Mỗi ngày bọn họ đều có thê gặp được người nỗi tiếng năm trong dánh sách những người giàu có của thế giới, đây là chuyện vinh hạnh biết nhường nào.

Vân Thư: “Mọi người cứ mách đi, mọi người mách, tôi cũng mách, tôi sẽ nói mọi người bắt nạt tôi, khiến tôi cảm thấy không vui. Xem xem cuối cùng ai mới là người xui xẻo.”

Cáo mượn oai hùm, Vân Thư dùng cách này vô cùng thành thục.

Dựa vào uy phong của chồng để “dọa nạt” những đông nghiệp của cô ở phòng làm việc.

Vân Thư thầm nói: Thật thoải mái!

Đàm Nhạc vẫn không liên lạc với Vân Thư, bỗng nhiên lúc đang đi làm, anh ta gửi tin nhắn wechat cho Vân Thư, hỏi: “Bên công ty của em cần người mâu không?”

Vân Thư hoài nghỉ: “Anh muốn làm gì?”

Công ty tất nhiên sẽ cần người mẫu có ngoại hình đẹp, nhưng điêu kiện trước tiên là phải có đạo đức tốt.

Đàm Nhạc nói: “Vương San, năm nay ba mươi tuổi, khá lớn tuổi so với nhiều người mẫu hiện nay, nhưng trước đây cô ấy là một người mẫu, đã có hơn mười năm kinh nghiệm trên sàn diễn, công ty em có tuyên không?”

Vân Thư nhìn tin nhắn của Đàm Nhạc, tại sao cô lại cảm thấy Vương San giông như không còn nơi để đi, bây giờ đang tìm một chỗ có thể nương thân?

Vân Thư hỏi: “Vương San là ai?”

“Mẹ kế của anh, hai ngày trước vừa ly hôn với ba anh. Bây giờ đi tìm việc cũng không có ai muôn nhận.”

“Anh bảo Vương San mười giờ sáng ngày mai đên ảnh thị Giang Tả một chuyến. Quản lý của bộ phận chúng tôi sẽ đích thân tuyển chọn. Vương “

San quả thực khá lớn tuối, nhưng nều cô ấy có tài ¡ năng xuất sắc, chúng tôi nhất định sẽ giữ lại, nếu như phong độ thất thường, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đên tâm trạng của cô ấy, anh cân phải làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy.” Vân Thư quyết định cho Vương San một cơ hội.

Ba mươi tuổi, nói già cũng không già.

Ai cũng là một khôi vàng quý giá nhưng phải xem là được sử dụng như thê nào.

Đàm Nhạc nói lời cảm ơn đàng hoàng.

Lúc Vương San đang tìm việc, đầu như muốn nỗ tung, Đàm Nhạc gọi điện tới: “Đang làm gì thế?”

“Tìm việc thế nào rồi?”

Vương San cáu kỉnh vò đầu bút tóc khiên cho mái tóc của cô ta trở nên bù xù: “Con riêng, mẹ kế của cậu chuẩn bị đi mua mây chục ngôi nhà khắp cả nước, sau đó dự định thu tiền thuê nhà để tiêu xài hết phần đời còn lại.”
 
Chương 499


Chương 499

Đàm Nhạc: “Chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, mười giờ sáng mai đến phỏng vận ở ảnh thị Giang Tả, quản W Mao của bộ phận đối ngoại sẽ đích thân tuyển chọn, được ở lại hạy rời đi thì phải. xem ngày mai cô thể hiện ra sao.”

“Trời đất, cậu nói thật sao?” Công ty lớn như ảnh thị Giang Tả lại tìm tới cô ta?

Đàm Nhạc dội một gáo nước lạnh: “Là tôi nhờ người quen cho cô đi thử sức. Tắt máy đây.”

Khi nhận được tin đó, Vương San tràn đây năng lượng, tinh thân phần khởi, cô ta cũng không ngủ nữa mà dậy trang điêm thật tinh xảo rồi ra ngoài.

Quản lý Mao của ảnh thị Giang Tả từng làm tổng biên tập thời trang ở nước Nam, vì vậy quân áo mà cô ta mặc nhất định không thể tầm thường.

Vương San không lo lắng về kinh nghiệm, bước đi trên sản diễn mười mây năm không hề uống phí.

Nhưng quản lý Mao thích người như thê nào?

“Ôi, không quan tâm nữa, làm người tốt là được.”

Quản lý Mao bị Vân Thư tiền trảm hậu tấu, vì thế anh ấy phải có mặt trong phòng họp lúc mười giờ sáng ngày hôm sau.

“Cô chính là Vân Thư sao?” Vương San quan sát cô gái béo mềm mại đáng yêu.

Vân Thư cười ngượng ngùng, nói: “Đúng, là tôi, đây là quản lý Mao của bộ phận chúng tôi, người phụ trách buôi phỏng vận và đi catwalk đơn giản lân này.

Nếu có vấn để gì thì cô có thể trao đổi thẳng với quản lý của chúng tôi.”

Vương San lịch sự đồng ý, nói lời cảm ơn.

Sau khi ra khỏi phòng, Vân Thư không rời đi mà áp tai vào cửa nghe lén, xem thử hai người đang nói những gì. Nói cho cùng thì cô vẫn tò mò về mẹ kế của Đàm Nhạc.

Vân Thư dán chặt người vào cửa khiến người ta khó có thể bỏ qua, vì thế mọi người nhất quyết không lờ đi mà cũng đến tham gia vào đội nghe lén.

Giọng nói của quản lý Mao sắc bén: “Cô ly hôn rôi sao?”

“Đúng thế.”

Quản lý Mao dành thái độ khen ngợi cho trang phục của Vương San.

“Tại sao? Làm bà chủ của nhà hào môn đến chán ngấy rồi hả?”

“Không phải, bị tiểu tam chen chân vào.”

Quản lý Mao cảm thấy bây giờ không nên hóng hớt những ủn tức này.

“Tại sao lại chọn ảnh thị Giang Tả?”

Lúc này phải hỏi những điểm mắáu chốt.

Vương San vừa nói vừa bắt đầu khua tay múa chân một cách kích động: “Hiện nay ở trong nước có hai sống. ty lớn là ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc. Chỉ có ảnh thị Giang Tả ngày một đi lên, ngược lại ảnh thị Hàn Hoặc phát triên không mấy khả quan, đặc biệt là chuyện Chu Yên làm tổng giám đốc, đây không phải là trò cười sao? Ảnh thị Hàn Hoặc nằm trong tay Chu Yên đều do Đàm Trung đập tiên vào, trong khoảng thời gian ngắn đã chỉ ra hàng chục, hàng trăm triệu, sớm muộn cũng tiền mất tật mang.”

 
 
Chương 500


Chương 500

“Bên ngoài hào nhoáng đẹp đẽ nhưng thực ra không có nổi một người trụ cột, năm ngoái còn có Cao Duy Duy và Bạch Phàm duy trì tên tuôi, nhưng năm nay Cao Duy Duy đã gia nhập công ty chúng ta, “Bạch Phàm kiên quyết rút khỏi giới giải trí. Một số diễn viên gạo cội chỉ còn cái mác nghệ sĩ của ảnh thị Hàn Hoặc mà thôi, căn bản không có ích lợi gì.

Những người mà ảnh thị Hàn Hoặc tuyên chọn hiện nay đều không có nhiều tài cán, sớm muộn gì Chu Yên cũng tiêu đời. Tôi chọn ảnh thị Giang Tả, thứ nhất vì đây là một nền tảng lớn. Thứ hai, ở đây chú trọng sự phát triển của người mới và đưa ra những thông cáo về họ. Thứ ba, Giang Tả có thể đánh bại Hàn Hoặc.”

Ngoài cửa: “Vãi, Vương San bị ảnh thị Hàn Hoặc phong. sát rôi, căm ghét ảnh thị Hàn Hoặc đến thế sao?”

Vân Thư nghe thấy hai từ Chu Yên.

Thế mà cô ta vẫn còn nhỏn nhơ như vậy.

“Tiểu Thư, cô không nghe nữa sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư vẫy tay, không nghe nữa, cô muôn tìm kiêm thông tin về Chu Yên, còn phải nói cho chồng cô biết để anh xử lý người phụ nữ không biết xấu hỗ này.

Thì ra mấy tháng nay Chu Yên vẫn sông tôt, hơn nữa còn ở chung với ba của Đàm Nhạc.

Có cần phải đáng sợ như thế không?

Không được, chồng của cô nhất định phải là người đâu tiên biết chuyện này.

Sau khi Vân Thư gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành nói hệt mọi chuyện, cô hỏi: “Chồng, làm thế nào đây?”

Tạ Mẫn Hành: “Em liên lạc với Đàm Nhạc lúc nào? Hai người đã nói những gì? Dùng cái gì để liên lạc?”

“Chồng, bây giờ là lúc để anh ghen sao?” Vân Thư hỏi lại.

Đối với Tạ Mẫn Hành, bây giờ chính xác là lúc để ghen.

Anh vẫn còn nhớ chuyện Đàm Nhạc theo đuổi Vân Thư.

Tạm thời anh không có thời gian để giải quyết chuyện của Chu Yên, chỉ chăm sóc một mình Vân Thư thôi anh đã rất, bận rộn, làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến cô ta.

Đi catwalk trên sàn diễn, Vương San rất chuyên nghiệp.

Quản lý Mao do dự, cuối cùng anh ấy hỏi: “Nêu như có cơ hội, cô có muốn phát triển theo con đường điện ảnh không?”

“Tôi rất muốn, ở tuổi của tôi, dù có catwalk trên sàn diễn đẹp đến đâu thì bây giờ cũng không phải là thời đại của tôi nữa. Đã đến lúc đổi sang một con đường khác và tiếp tục đi về phía trước, như thê mới có thê dài lâu.

Điện ảnh phù hợp với tôi, nhưng tôi cân được đào tạo chuyên sâu hơn.”

Quản lý Mao và Vương San vô cùng ăn ý: “Được, cô có thể về nhà đợi tin của chúng tôi. Nếu như chúng tôi liên hệ đên ký hợp đồng, cô chỉ cần mang theo giây tờ thông tin cá nhân và giây kiểm tra sức khỏe là được.”

“Cảm ơn.”

Khả năng cao Vương San sẽ trở thành thành viên của ảnh thị Giang Tả, nhưng cô ta không phải là do Vân Thư và An Kỳ đưa đến.

Nhưng thành tích được xem là của hai người họ.
 
Chương 501


Chương 501

Trong cuộc họp, quản lý Mao đặc biệt khen ngợi Vân Thư và Ấn Kỳ: “Hai cô không mở hàng thì thôi, một khi mở hàng thì đủ để ăn nửa năm. Người ký hợp đồng đều là những tên tuôi lớn, ở bọn họ đều có nhiều điêm để khai thác, sẽ là trụ cột của Giang Tả trong tương lai. Những người làm việc lâu năm nên học hỏi từ hai cô ấy, học được việc gặp may như họ cũng tốt.”

Luôn có người vốn dĩ không đủ năng lực nhưng lại có thể gặp được những chuyện may mắn, nói xem có tức giận hay không.

Cao Duy Duy nhận được chỉ thị của cộng ty, gân đây hoạt động của cô ấy đêu diên ra ở trong nước, vì thế rất nhanh đã đến công ty: ` “Tiểu THỨ, GO béo lên rồi.” Câu nói đầu tiên sau khi gặp mặt là cười nhạo cân nặng của Vân Thư, những mang nhiêu hàm ý chúc phúc hơn.

Trong ảnh thị Giang Tả còn ai không biết Vân Thư đang mang thai và được chồng nuôi béo.

Vân Thư bắt lực: “Tôi đã có ý giảmbéo rồi, các người còn muốn thế nào nữa?”

Gần đây Cao Duy Duy sống vô cùng tùy tiện. Nói chính xác là cô ấy đã đạt được mục tiêu như mong đợi trong sự nghiệp của mình, bây giờ có thê nghỉ ngơi một chút.

Cô ấy đến phòng làm việc của quản lý Mao với phong thái kiêu hãnh, tự tin, nhận ra đoàn đội của mình cũng ở đó: “Quản lý, có chuyện gì thê?”

“Đầu đến cả rồi, vậy thì chúng ta bàn bạc chút vê chuyện buổi diễn quốc tế lớn của Duy Duy lại bị cướp mất.”

Buổi diễn quốc tế lần này không phải là chuyện đơn giản như nói cướp thì cướp, môi quan hệ đằng sau vô cùng rồi rắm và phức tạp.

Thương hiệu lớn VG cũng được xem như là nhà sáng lập của ngành thời trang, chỉ cân Cao Duy Duy vào được VG, điều này không chỉ mang lại nhiều lợi ích cho Cao Duy Duy mà còn cho cả ảnh thị Giang Tả.

“Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta phải mất mười năm chờ đợi cho lần tham dự VG ở Bắc u tiếp theo.”

VG là triển lãm điện ảnh và truyền hình do các nước Bắc u đồng sáng lập, đến nay chỉ có hai người nổi.

tiêng của nước Bắc được mời đến tham dự, hơn nữa, VG có một quy định khác thường là mười năm mới tổ chức một lần.

Quản lý Mao cứ mắng chửi không thôi: “Mười năm tổ chức một lần, đến cả thế vận hội Olympic cũng chỉ tổ chức bốn năm một lân, tại sao bọn họ lại mặt dày như thế chứ?”

Cao Duy. Duy biết lần này chính là cơ hội tốt để nâng sự nghiệp của cô ấy lên một tầm cao mới.

Nhưng ! nếu như bỏ lỡ, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.

“Quản lý bình tĩnh, cẩn thận tức giận sẽ tạo thành nếp nhăn.” Cao Duy Duy đưa tay lên ra hiệu cho quản lý Mao xoa dịu nội tâm đang kích động của anh ấy: “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, tôi vẫn còn trẻ, đột nhiên bắt tôi leo l3n đỉnh cao, tôi cũng phải có năng lực chứ, không thể cứ nhìn thấy lợi ỉch thì bổ nhào tới mà không tự xem lại năng lực của bản thân.”

Cao Duy Duy không còn tham vọng nữa.

Một câu của quản lý Mao khiến cho ý nghĩ mắt hết tham vọng của Cao Duy Duy kết thúc ở đây: “Đồi thủ cạnh tranh của cô là ảnh thị Hàn Hoặc.”

Cao Duy Duy không bất ngờ: “Ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác.”

“Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc là Chu Yên.”

Chỉ với câu này, cuộc sống không có tham vọng của Cao Duy Duy đã kết thúc: “Quản lý Mao, tôi phải đi.”

Để Chu Yên ra oai?

Cao Duy Duy tuyệt đối không đồng ý.

Đoàn đội của Cao Duy Duy chỉ ra: “Lần này Chu Yên đã bỏ ra rất nhiều n để lép đón quản lý của show VG, ố ý tổ chức một tiệc rượu để chào đốn: chúng ta phải lấy gì để thu hút sự chú ý của đôi phương đây?”
 
Chương 502


Chương 502

Bọn họ không thể không đối mặt với vấn để này.

Cao Duy Duy hỏi: “Lúc nào? Danh sách bữa tiệc có bị lộ ra không?”

Trợ lý của cô ấy nói tạm thời vẫn chưa tìm hiểu được.

Hành trình dị chuyên của quản lý show VG được giâu kín, ngay cả thời gian đến nước Bắc cũng không thể tra ra.

Lần này rất khó đối phó.

“Duy Duy cứ quay phim bình thường, gân đây đoàn đội phải tăng cường thực hiện các chiên dịch để lên hotsearch, tạm thời nên xuất hiện thường xuyên.” Quản lý Mao dặn dò.

Vì để tham gia show VG, đây có thể xem là một trở ngại đôi với quản lý Mao.

Đàm Trung mới ly hôn được mấy ngày, hình ảnh Chu Yên và Đàm Trung ra vào cửa cùng nhau đã bị lộ, hơn nữa còn lên hotsearch.

“Mua hotsearch cũng không biết xấu hổ.”

Vân Thư nhìn không vừa mắt, thực sự không muôn đọc tin tức trên Weibo chút nào, vì thế đã gỡ cài đặt Weibo trong cơn tức giận: TẤn Kỳ, khi nào không còn tin này trên hotsearch nữa thì cô nói với tôi một tiếng, lúc đó tôi sẽ tải lại Weibo.”

Dựa vào mặt mũi của Đàm Trung, bữa tiệc của Chu Yên đã gửi thư mời đến mọi người trong các giới.

Quản lý Mao nhìn tắm thiệp mời trong tay, xoay tròn trên ghế của mình: “Tại sao tôi lại cảm thấy đây là một cái bẫy nhỉ?”

Bởi vì cái tên được viết trên thiệp không phải ai khác mà chính là Cao Duy Duy.

Không bình thường, Chu Yên lại muôn chơi trò gì đây?

Cao Duy Duy nói sẽ dùng những cách phù hợp với tình hình để đôi phó, nhất định phải đến bữa tiệc này.

Thứ sáu tan làm, Vân Thư vừa xuống tầng đã bị Tạ Mẫn Hành nắm chặt tay: “Về nhà.”

“Tiểu Thư, tối mai anh phải ‹ đến. một bữa tiệc, sẽ về rất muộn, để Mẫn Tây ở nhà cùng em đi.” Tạ Mẫn Hành nhận được lời mời từ một người nỗi tiếng ở nước Bắc.

Ông ấy là một nhà văn lỗi lạc ở nước Bắc, vô cùng nỗi tiếng. Ông ấy và ông nội Tạ rất thân thiệt nên Tạ Mẫn Hành không thê từ chối.

Anh đến đó chỉ để có mặt, nhưng đi đi về về cũng tốn ít nhất hai tiêng đông hồ.

“Trước khi đi anh phải nấu cơm cho em và con ăn.”

Tạ Mẫn Hành không ngờ có ngày bỗng nhiên anh lại trở thành đâu ‘bếp: “Được, cho hai bảo bối của anh ăn no rồi anh mới đi.”

Vân Thư suốt ngày chìm . đắm trong sự cưng chiều của Tạ Mẫn Hành, không cách nào thoát ra.

“Chồng, anh khen em đi.”

“Anh khen em đi mà, em thiếu cảm giác an toàn.”

“ Em đẹp.

Bỏ đi bỏ đi, không làm khó Tạ Mẫn Hành nữa, làm khó chồng của mình quá rồi.

Vào ngày khám thai, bác sĩ nói Vân Thư phải vận động tập thể dục nhiều hơn nhưng Tạ Mẫn Hành lại không nỡ. Cho dù ba mẹ mình và ba mẹ vợ cũng nói như thế, Tạ Mẫn Hành vẫn không đồng tình.

Hình như từ khi Vân Thư mang thai, ngoài việc đi bộ bình thường thì những thời gian khác đều năm trên giường để anh chăm sóc.
 
Chương 503


Chương 503

Vân Thư cũng vui vẻ vỗ béo bản thân, ăn xong lại ngủ, cuộc sông tươi đẹp biết bao.

Mẹ và con gái hiểu nhau nhất. Buỏi tối, bà Vân gửi một video sinh con cho Vận Thư, nói với cô một loạt các nguy hại khi sinh con nếu cô không chịu tập thể dục.

Vân Thư xem xong lập tức thấy rất lo lãng, cô quá nhập tâm, khi xem video, cô có cảm giác dường như bản thân đang cố gắng dùng sức để sinh đứa bé ra, năm chặt bàn tay mình.

Vì thế, vào buổi tối của mùa hè, những cơn gió trên đỉnh núi mát mẻ, đôi vợ chồng nắm tay nhau ra ngoài đi dạo, một cái tên hay để gọi việc tập thể dục.

Tạ Mẫn Hành đã từng có một ý nghĩ táo bạo trong lòng, tật nhiên tị không nói ra.

“Chồng, chúng ta đi tới phía trước ngôi nghỉ ngơi được không?” Vân Thư không muôn đi nữa.

Tạ Mẫn Hành hình đồng hồ đeo tay: “Chỉ mới mười phút, không được nghỉ.”

Đã đồng ý là sẽ đi bộ một tiếng.

Trăng tròn treo trên bâu trời cao, những ngọn đèn sao trên đỉnh núi được bật lên, cả ngọn núi Tử Kinh Sơn không hề tối tăm, u ám chút nào, bên đường còn có những ngọn đèn nhỏ tinh xảo, đi đến đâu cũng là cảnh đẹp.

Đôi vợ chồng dạo bước trên con đường nhỏ, vừa được nủa tiếng thì Vân Thư không chịu đi tiếp, hết cách, Tạ Mẫn Hành đành phải bế cô lên: “Nửa tiếng còn lại, anh bề em đi.”

Lưu lại sự ấm áp của đêm nay.

Tối hôm sau, Vân Thư ăn uống no say rồi tiễn Tạ Mẫn Hành đi: “Về sớm một chút, em ở nhà chờ anh.”

“Được.”

Càng ngày Tạ. Mẫn Tây càng cảm thây không thể ở bên cạnh anh trai và chị dâu được nữa, tại sao phụ nữ mang thai lại bám người và đáng sợ như thế?

“Anh, anh nhanh đi đi, em sẽ chăm sóc cho chị dâu.”

Đợi bóng lưng của Tạ Mẫn Hành biến mắt trong tầm mắt, Tạ Mẫn ì Tây nói: “Này, chị dâu, đừng nhìn nữa, chị làm hòn vọng phu hả?”

Vân Thư liếc nhìn Tạ Mẫn Tây: “Anh trai em nói rôi, đêm nay ít nhât phải đi hai tiếng. Em xem phim không?”

“Chị không ngủ sao?”

Vận Thư: “Chị đã ngủ cả ngày nay, nêu còn ngủ nữa thực sự sẽ biên thành heo mắt. Có xem phim kinh dị Hồng Kông không?”

“Phim ở vùng núi sao?”

“Ừm.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Nhất định phải xem.”

Trên tầng cao nhất của Thịnh Thế, Vương Thành, những người có tiếng trong các giới tụ hội ở đây, nhìn thây Tạ Mẫn Hành xuất hiện ở hội trường, mọi người đều nâng ly kính rượu.

Lúc vừa bước vào hội trường, Tạ Mẫn Hành tỉnh ý nhận ra bầu không khí có gì đó không bình thường.

Vừa đến bảy giờ, Đàm Trung lên sân khấu phát biểu, đầu tiên ông ta gửi lời cảm Sñ đến các vị khách quý, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt về màn mở đầu.

Tạ Mân Hành quyết định đên gặp nhà văn đáng kính kia rôi rời đi, anh lịch sự từ chối khéo những lời mời rượu, sau đó lấy một ly rượu từ trên tay, người phục vụ và đi vê phía ông ây.

Giang Quý cũng đứng bên cạnh ông ây, khi nhìn thây Tạ Mẫn Hành, anh ấy cũng không bắt chuyện, hai người đêu đên đây một mình, không đưa theo ai đến cả.
 
Chương 504


Chương 504

Nói xong vài lời khách sáo, Tạ Mẫn Hành uông cạn ly rượu trong tay, tỏ ý tôn trọng nhà văn đó.

Đàm Trung cũng đến tham gia cuộc trò chuyện, lúc nâng ly chúc mừng, ông ta không cẩn thận bị một người phục vụ va vào, kết quả ly rượu hắt thẳng lên sơ mi màu trăng của Tạ Mân Hành.

“Ôi, xin lỗi cậu.”

Giang Quý đứng một bên khoanh tay xem kịch vui, tại sao lại trùng hợp như thế?

Đàm Trung gọi người đến lau áo Tạ Mẫn Hành, nhưng càng lau thì ,vết ướt càng lan rộng ra: “Hay là tông giám độc Tạ đến căn phòng ở tâng dưới thay áo đi.”

Tạ Mẫn Hành nhìn áo mình, nhà văn vận còn ở đây, hơn nữa ông ây cũng nói: “Mẫn Hành, cậu đi thay áo rồi lại đây, rượu vang dính trên sơ mi không thê khô trong một khoảng thời gian, đề, lâu sẽ lưu lại dâu vệt, không đẹp mắt.”

Tạ Mẫn Hành dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Quý, anh luôn cảm thấy mọi việc rât bât thường.

Giang Quý nhận được ánh mắt của Tạ Mân Hành, thu lại sự cợt nhả của anh ấy.

Không biết tại sao bỗng nhiên Giang Quý lại hiểu được Tạ Mẫn Hành có ý gì.

Tạ Mẫn Hành muốn anh ấy để mắt đến Chu Yên.

Tạ Mẫn Hành đi vào thang máy, ánh mắt của Giang Quý bắt đầu quan sát toàn bộ hội trường.

Chu Yên và Đàm Trung thân mật như thế, tại sao hôm nay cô ta không xuất hiện?

Tạ Mẫn Hành đẩy cửa bước vào phòng 808 của khách sạn, bởi vì tầm nhìn thẳng bị cản trở nên anh không để ý có người đang nằm trên giường.

Đi đến trước vài bước, tại sao Cao Duy Duy lại ở đây?

Tạ Mẫn Hành cảm thấy mình đã bị trúng kế, lập tức quay người ra SỨC kéo cửa nhưng vần không thể mỏ ra.

Cánh cửa này đã bị người khác đụng vào.

Trong phòng có một mùi hương thoang thoảng, khi Tạ Mẫn Hành hít vào, đầu óc bất đầu không tỉnh táo, cửa sổ đóng chặt.

Tạ Mẫn Hành nín thở đi đến bên cửa SỐ, ra sức kéo, vậy mà cũng bị đóng chặt.

Cao Duy Duy vẫn đang hôn mê, Tạ Mẫn Hành nín thở, lấy điện thoại ra ân vào wechat của Giang Quý rồi nhập tin nhắn: “Nhanh đền Thông 808.”

Sau đó, Tạ Mẫn Hành rơi vào hôn mê.

Mùi hương đó không chỉ truyền qua đường hô hấp mà còn truyền qua phân da bị lộ ra.

Cuỗi cùng, Chu Yên đưa theo mây người xuât hiện ở phòng 808, bây giờ cô ta xịt nước hoa hương chanh trong phòng để làm loãng bớt mùi trong không khí, sau đó ra lệnh cho toàn bộ người vào phòng.

Giang Quý đứng ở nơi cao quan sát cận thận tỉ mỉ từng vòng, Đàm Trung vẫn đang nâng ly xã giao và nói chuyện với mọi người.

Anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Có khi nào Chu Yên không ở đây không?

Giang Quý lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Tạ Mẫn Hành ở đầu giao diện.

Nhanh đến phòng 808!

Liếc nhìn thời gian, đã trôi qua năm phút.

Lúc này đầu óc của Giang Quý loạn xạ, anh ây cầm điện thoại đi vào thang máy, kết quả, nút bám của tầng tám hoàn toàn không hoạt động.
 
Chương 505


Chương 505

Vừa nãy Tạ Mẫn Hành xuống như thế nào?

Thế là Giang Quý dự định sẽ đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm ở tầng bảy, nhưng cửa lại bị khóa.

Nhìn thấy tình hình này, Giang Quý biết tầng chín cũng sẽ bị khóa.

Hơn nữa, ở cửa cầu thang thoát hiểm của tầng bảy và tầng chín đều có người canh giữ.

“Tôi biết các người đang ở sau cửa, cái bóng trên mặt đất đã lộ ra rồi.”

Quả nhiên có một âm thanh nhỏ phát ra từ sau cửa.

Giang Quý: Quả nhiên, Tạ Mẫn Hành ở tâng tám.

Giang Quý quay người bắm số điện thoại gọi người đến.

Anh ấy vẫn không biết rốt cuộc Tạ Mẫn Hành đã xảy ra chuyện gì, là ai muốn đối phó với anh.

Chu Yên?

Trong phòng 808, Chu Yên ra lệnh Sắp xếp xong tất cả mọi thứ: “Cho, truyền thông ở tầng chín xuống hết đi.”

Lần này, cô ta muốn dùng một hòn đá ném trúng ba con nhạn, phải khiến cho ba người Vân Thự, Cao Duy Duy, Tạ Mẫn Hành cảm thấy dễ chịu.

T5 Go những điều này không phải cô ta tạo nên, mà là do Nam Liêu bày ra.

Nam Liêu xa xôi ở nước Nam đang sốt ruột chờ đợi tin tức của Chu Yễn.

Điện thoại vang lên tiếng “ting ting”, Nam Liêu lây điện thoại ra nhìn, ý cười trên khóe miệng ngày càng rõ, cô ta không hồi hộp nữa, trái lại còn chờ đợi xem kịch hay.

Vân Thư và Tạ Mân Tây lớn tiếng nói sẽ xem phim kinh dị, nhưng vửa xem được một đoạn, hai người run rầy đi vào nhà vệ sinh củng nhau, càng sợ hãi thì bàng quang của phụ nữ mang thai càng nhạy cảm.

Nhiều lần như thế khiến cho Tạ Mẫn Tây cảm thấy phụ nữ mang thai thực sự quá đáng sợ.

Điện thoại của cô đỗ chuông, Vân Thư nói: “Có lẽ là điện thoại của anh trai em, hỏi xem chúng ta đã ngủ chưa.”

Cô đi qua cầm điện thoại lên, kết quả…

Cô nhìn thấy một vài bức ảnh, ngoài ra còn có một tin nhắn giải thích dài.

Vận Thư cầm điện thoại, nhìn tới nỗi bất động.

“Chị dâu, anh em nói thế nào?” Tạ Mẫn Tây đi qua.

Cô ấy nhìn thấy những tấm ảnh đang không ngừng lướt lên trên màn nh”

điện thoại của Vân Thư, một tắm là hình Vân Thư đang trong thời gian béo lên, tấm còn lại là hình gợi cảm của Cao Duy Duy.

So sánh với nhau, kết quả rất rõ ràng.

Tạ Mẫn Tây vươn tay giành lầy điện thoại, lướt đọc tin nhãn, còn có đoạn chữ dài.

Tại sao lại thế này?

Tạ Mẫn Tây căng thăng, lo lắng nhìn mỗi một tâm ảnh, Vân Thư nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không dám tin của Tạ Mẫn Tây.

Vân Thư không nhúc nhích cũng không Ôn ào, cô chỉ im lặng không nói gì, điều này rất bát bình thường.

“Chị dâu.” Tạ Mẫn Tây nhìn Vân Thư rồi nuốt nước bọt.

Khoảng thời gian trước đây, Nam Liêu xuất hiện bên cạnh anh trai cô ấy, tại sao hôm nay anh lại năm chung giường với Cao Duy Duy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom