Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 526


Chương 526

Vân Thư không biết tin tức của An Kỳ đến từ đâu, cô ấy luôn hóng hớt được một sô ‘thông tin, nếu như tò mò về nghệ sĩ nào đó trong công ty, hãy tìm đến An Kỳ, đảm bảo sẽ biệt hết mọi thứ một cách cực kỳ chỉ tiết.

Quản lý Mao có suy nghĩ riêng, một khi sợ hãi quá nhanh, cuôi cùng người ngã xuống chỉ có thể là chính bản thân mình.

Bọn họ không thể hẹn người phụ trách của show VG, vì thê quản lý Mao dứt khoát đưa theo Cao Duy Duy và đoàn đội của cô ấy xuất phát đi đến Bắc u.

Vân Thư tóm lấy An Kỳ hỏi: “Còn ba ngày nữa mới quyệt định cái tên được tham gia, quản lý Mạo đưa người qua đó liệu có bị mất mặt không?”

An Kỳ: “Vôn dĩ nghệ sĩ nước Bắc mà show VG cân nhắc chính là Cao Duy Duy, nhưng sau đó Chu Yên đã dùng những thủ đoạn khác để phá hủy bản hợp đồng lẽ ra Cao Duy Duy được ký kết, lại còn mời người quản lý của show VG đến, không phải điêu này đã nói rõ vị trí đó đã bị cướp đi giữa chừng hay sao?”

Vân Thự vừa mang thai đã ngốc đi mấy phần, cô hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Vị trí tham gia show VG của chúng ta bị cướp mật, tật nhiên chúng ta phải, giành lại. Người mà Chu Yên mời đến chỉ là quản lý, trên quản lý còn có các lãnh đạo cấp cao, quản lý Mao trực tiếp qua đó vì muôn gặp người sáng lập nên show VG.”

„ Thì ra quản lý Mao mạnh mẽ như thể, vậy mà trước đây tôi còn nói anh ây là người đàn ông yêu đuối, tôi đã trách nhằm anh ấy rồi.”

An Kỳ không đồng tình: “Chủ ý này không phải do quản lý của chúng ta mà là một người có quyên thê trong giới thời trang ở nước Nam nghĩ ra, anh ta cương quyết muôn đưa người của chúng ta đên đó, quản lý Mao chỉ đi cho đủ số lượng, dù sao thì quản lý Mao của ảnh thị Giang Tả cũng là quản lý của một nghệ sĩ đã đăng ký tham gia.

Vân Thư: “Thì ra có người đứng sau quản lý Mao.”

Dù thế nào Vân Thư cũng không thể nghĩ ra An Kỳ đã nghe thông tin bí mật này từ ai, tại sao cô ấy lại biết chỉ tiết như vậy.

Cao Duy Duy tham gia show VG, từ đó cô ấy hoàn toàn ngôi vững trên vị trí nghệ sĩ hạng A của thê giới khi chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Lúc quản lý Mao về nước, móng tay của anh ây đã trỏ nên sặc số: “Quản lý, xem ra tâm trạng của anh đã tươi đẹp như một đóa hoa.”

Quản lý Mao lắc ngón tay mềm mại của mỉnh, đắc ý nói: “Con người mà, một khi gặp chuyện tốt đẹp, tinh thần sẽ vô cùng sảng khoái.”

Vân Thư bắt lầy ngón tay của quản lý Mao, nói: “Đúng thê, ví dụ như quản lý và ai đó đi hẹn hò chẳng hạn. Nghỉ ln lâu như thê, không sợ hứng tôi kiện cáo sao?”

Quản lý Mao: “Năng lực của tôi tốt, đó là phần thưởng của công ty giành cho tôi, các cô không hiểu được đâu, các cô chỉ là binh tôm tướng tép mà thôi.”

TÔI nhưng tôi nhớ Cao Duy Duy là do tôi và An Kỳ ký hợp đồng, tại sao không thấy công ty cho chúng tôi nghỉ phép?”

“Nghỉ, cô và An Kỳ mỗi người được Bến BI ba ngày. Không chỉ có Cao Duy Duy mang lại lợi ích to lớn cho ảnh thị Giang Tả mà cả Vương San và Lâm Khinh Khinh đều sẽ là những con át chủ bài tương lai của công ty, ngày mai các cô không cân đi làm, có thê thư giãn bản thân trong năm ngày, Bạn gồm hai ngày cuối tuần.”

“Trời ơi, quản lý, anh đúng là thần, tiên hạ phàm, là hóa thân của sự ám áp, thiện lương.” Vân Thư nịnh nọt hết câu này đến câu khác.
 
Chương 527


Chương 527

Buổi tối, Tạ Mẫn Hành đến dưới công ty, Vân Thư ra sức chạy nhanh tói: “Chồng yêu!”

*Có chuyện gì mà em vui thế? Lại kiếm được tiên sao?”

“Không, em có năm ngày nghỉ phép, năm ngày đói” Vân Thư lên xe, không ngừng nói vệ lý do đặc biệt giúp cô có được kỳ nghỉ suốt dọc đường, đến công nhà cô mới nói: “Khát chết đi được.”

Tạ Mẫn Hành: “Anh chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khát.”

Đến nay, người theo dõi Nam Liêu vân chưa gửi tin tức đến, Tạ Mẫn Hành đang ở trong một hàm giam nào đó, sự u ám bao quanh người anh: “Tốt lắm, tôi có rất nhiều thời gian, tiếp tục hỏi, không ngừng dùng các biện pháp.”

Ngày sinh nhật mẹ của bá tước Nam Cung cũng là mẹ của bà Tạ, từ hoàng thân cho đến người dân ở nước Nam đều chúc phúc cho lão phu nhân tao nhã này.

Tối đó, bà Tạ tìm gặp Tạ Mẫn Hành, do dự nói: “Sắp đến sinh nhật của bà ngoại con, bà đã gọi điện nói muốn gặp Tiêu Thư rất nhiều lần, mẹ có thể đưa Tiêu Thư đến nước Nam không?”

Bà Tạ lại nói thêm: “Con có thể trở về bàn bạc với Tiểu „Thư, mẹ tôn trọng ý kiến của hai con.”

Tạ Mẫn Hành không cho mẹ câu trả lời chính xác, anh chỉ đông ý sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Vân Thư.

Nước Nam là đất nước có vẻ ngoài gió yên biển lặng, thực tế đang có những làn sóng ngâm dâng trào ở bên trong.

“Thật sao? Lúc nào? Em đi, chồng, em chưa từng đến nước Nam, em muốn tới đó.” Sáng sớm, Vân Thư nghe nói có thể đến nước Nam, cô kích động lắc cánh tay của Tạ Mẫn Hành làm nũng.

Trong lòng Tạ Mẫn Hành không muốn Vân Thư đi.

“Chồng, chúng ta kết hôn sắp được một năm nhưng em vẫn không biết ông bà ngoại, cô chú có dáng vẻ như thể nào, sao em có thề được xem là người vợ do anh cưới về?” Vân Thư mềm nhẹ.

Mềm mỏng không được, cô đành phải cứng răn: “Anh không. cho em đi thì em sẽ lén chạy đến đó.”

Tạ Mẫn Hành: “Thôi được rồi, đừng vừa đắm vừa xoa nữa, anh cho em đi, bây giờ em dậy thu ‘dọn đồ đạc trước, anh đi xử lý công việc của công ty một chút, đên tôi anh vê đưa em đên đó.”

“Tôi nay xuât phát, oh yeah, có thể ngăm hoàng hôn của ngày hôm nay và bình minh của sáng sớm ngày mai trên máy bay.”

“Bảo bối, hôm nay nhìn thấy hoàng hôn, sau khi đến đó cũng sẽ nhìn thấy hoàng hôn.” Tạ Mẫn Hành cảm thây vợ mình có chút ngốc: “Nhưng nêu như em muốn ngắm bình minh, lúc về anh sẽ bảo máy bay bay thêm vài Vòng.”

“Nói như thể máy bay là của nhà anh, anh bảo bay thì phải bay sao?”

*“Ừm, máy bay của nhà chúng ta.”

Lần này, gần như cả nhà họ Tạ đều đến nước Nam, chẳng trách lại đi bằng máy bay, chỉ có Tạ Mẫn Thận ở nhà, Tạ Mẫn Tây đã xin nghỉ phép để lên máy bay.

“Chị dâu, đi làm thêm cấp ba không phải là. Cuộc sống của một con người.” Sau khi Tạ Mẫn Tây lên cấp ba, mỗi ngày cô ấy đều bị J\rường Thập Tam dồn ép đến phiền muộn, suốt ngày chỉ có học hành.

“Vấn chưa chuyển về Thương Kiều sao?”

“Trở về sẽ chuyển.” Trường Thập Tam thực sự không phù hợp để Tạ Mẫn Tây ở lại.

Ông nội Tạ đưa theo quản gia đi ngủ ở phòng nghỉ ngơi, một lúc sau bà bâu Vân Thư bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng hôm nay Tạ Mẫn Hành không để cô ngủ yên. Ở trong phòng, lúc Vân Thư sắp ngủ thiệp đi thì Tạ Mẫn Hành lại hôn cô khiến cô tỉnh dậy.

“Tiểu Thư, em kể cho anh nghe cuộc sông thời thơ ấu của em đi.” Tạ Mẫn Hành luôn tìm chủ để nói chuyện.

Vân Thư tức đến nỗi muốn đá Tạ Mân Hành ra khỏi máy bay.
 
Chương 528


Chương 528

“Em nhìn phong cảnh bên ngoài đi, đây có phải là đỉnh núi cao nhật thế giới không?” Tạ Mẫn Hành sử dụng hết tất cả các cách có thê dùng được.

Tạ Mẫn Hành đã nắm rõ quy luật thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Thự, nêu như bây giờ cô ngủ, sau khi xuông máy bay cô sẽ tràn đây năng lượng chơi điện thoại, dẫn đến việc sáng hôm sau lại ủ rũ bơ phò, chỉ muôn ngủ.

Nhưng ngày hôm sau phải đến gặp người nhà của bá tước Nam Cung, anh không muốn Tiểu Thư để lại ân tượng xấu, bây giờ chỉ đành để cô thiệt thòi một chút.

Khí hậu của nước Nam oi bức quanh năm, lại nằm ở vùng duyên hải ẩm ướt, toàn thân Vân Thư nóng bức và nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

Ở trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cô rất muốn quay về tắm nước nóng, sau đó năm trên giường ngủ một giâc thật ngon.

“Tướng quân Tạ, bà chủ, ông lạ, bá tước gửi lời mời đến mọi người.”

Những người tiếp đón đều đã đến.

Vân Thư mè nheo, cô rất buồn ngủ.

NếH đến chuyện phải đến thăm ông bà ngoại và chú thím, Vân Thư dùng tay tự nhéo chân mình để lấy lại tinh thân.

Bà Tạ kéo lấy tay ông Tạ rồi nói: “Tôi đi cùng các người trước, ba chồng tôi đi máy bay trong thời gian dài, cơ Thể có chút mệt mỏi nên đã trỏ về nghỉ ngơi. Con trai và con gái của tôi cũng cân phải về nhà tắm rửa, mây đứa nó sẽ chuẩn bị đàng hoàng rồi đên chào hỏi ba mẹ vào ngày mai để tránh việc thất lễ.”

“Cô chủ nói rất đúng.”

Vân Thư nói với bà Tạ: “Mẹ, mẹ là nữ thần.”

Bà Tạ nháy r mắt với Vân Thư bằng vẻ đáng yêu hiếm thấy: “Trở vê nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp.”

“Vâng ạ, tạm biệt mẹ.”

Bọn họ không ‹ đến khách sạn mà trở về nhà họ Tạ ở nước Nam.

“Chồng, chúng ta đang đi vào rừng nguyên sinh sao?”

Những hàng cây dọc đường che trời giâu đât.

Tạ Mẫn Hành chỉ vào một bức tường trăng ở nơi cao nhất, nói: “Đó là căn nhà trước đây mọi người từng ở.”

Kiến trúc của căn nhà là một tòa lâu đài, rất giông với lâu đài trong. phim người đẹp và quái vật. Đứng ở cao nhát có thể nhìn thây cảnh đêm của toàn thủ đô nước Nam. Ở đây cũng tràn ngập ánh sáng, mỗi ngày đêu có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn từ các ô cửa sổ khác nhau.

Có một điều không tốt lắm: “Chồng, ở đây tĩnh lặng quá.”

Tạ Mẫn Hành: “Vì thế mọi người đều thích căn nhà có em.”

Đó mới đúng là nhà.

Vân Thư giống như tiên nữ được thượng để gửi xuống để cứu rỗi bọn họ.

Căn nhà không có Vân Thư sẽ trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo như gạch đá.

Có Vân Thư mới có một căn nhà tràn ngập sự âm áp.

Vân Thư cảm thấy bản thân vô cùng kiêu ngạo.

Sau khi tắm rửa nhanh gọn, Vân Thư nằm lên gối cảm thây trời đất tôi sằm.
 
Chương 529


Chương 529

Tạ Mẫn Hành bật máy hút ẩm trong phòng lên rồi đi đến phòng làm việc ít khi được sử dụng ban đầu: “Nhiệm vụ của các cô ở nước Nam chính là bảo vệ an toàn cho Tiểu Thư từng giây từng phút.”

Ngoài Tạ Mẫn Hành, trong phòng còn có hai người phụ nữ cao gây: “Vâng, cậu chủ.”

Người gọi Tạ Mẫn Hành là cậu chủ là những người mà anh sắp xếp ở nhà họ Tạ. Người gọi anh là ông chủ là những thuộc hạ do anh tự đào tạo.

Ở nước Nam, dùng người của nhà họ Tạ sẽ có lợi hơn.

Nam Liêu là người phiền phức, từ khi cô ta tính kế với Tạ Mẫn Hành, kết cục của cô ta đã được định sẵn là bi thảm, bây giờ anh chưa ra tay chỉ vì vân chưa chứng minh được Chu Yên là đồng bọn của cô ta.

Một khi chứng minh được điều đó thì cả Chu Yên và Nam Liêu, Tạ Mẫn Hành sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào.

Bà Tạ không biết con trai và con dâu của mình đã xảy ra mâu thuẫn trong khoảng thời gian trước. Mẹ của Bá tước Nam Cung là một quý bà tao nhã và sang trọng với mái tóc bạc phơ và lối trang điểm tinh tế.

Năm tháng chưa bao giờ đánh bại được người đẹp, đây là lần đầu tiên Vân Thư gặp người nhà của bá tước Nam Cung, nhưng cô không hề tỏ ra mắt bình tĩnh mà chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tạ Mẫn Hành.

“Chào ông bà ngoại, chào cô chú.”

“Đây chính là vợ của Mẫn Hành sao?”

Lão phu nhân đeo kính vào vui vẻ nhìn Vân Thư.

Khuôn mặt bà Tạ sáng ngời, bà ây giới thiệu trước tât cả mọi người: “Mẹ, đây là Vân Thư, con dâu của con, vợ của Mẫn Hành, có thê gọi con bé là Tiểu Thư.”

Khi nhìn thấy Vân Thư, lão phu nhân vui vẻ gật đầu liên tục; “Trông có vẻ là một đứa trẻ ngoan, máy tháng rồi?”

Tạ Mẫn Hành: “Bà ngoại, hơn năm tháng nôi.”

“Ai ya, nhanh thật đấy. Là con trai hay con gái?” Lão phu nhân tiếp tục hỏi.

Vân Thư xoa bụng, nói: “Kết quả siêu âm hiển thị là con trai ạ.”

Tướng quân Tạ sắp trở thành Ông có, ông ây tự hào kéo Vân Thư đến khoe với mọi người: “Đây là cháu dâu của tôi, vợ của Tạ Mẫn Hành, tôi sắp được làm ông cố rồi.”

Sau đó là một giọng cười sảng khoái.

Bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân Nam Cung: được tô chức vào ngày hôm sau, tôi đó Tạ Mẫn Hành và người thân ở lại nhà của Bá tước Nam Cung.

Bá tước Nam Cung đang uống rượu trò chuyện trong sân cùng với ông Tạ anh rê cũ, cũng là anh rễ của ông ta.

Tạ Mẫn Tây trở về phòng ôm lấy điện thoại.

Vân Thư và ông nội Tạ là những người cần được chăm sóc của gia.

đình, hai người họ buộc phải trở về nghỉ ngơi.

Lão phu nhân Nam Cung nói: “Tiểu Thư, hôm nay con phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có đầy năng lượng đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của bà. Bà muôn giói thiệu con với tất cả mọi người ở nước Nam.”

Trong phòng ngủ, Vân Thư hỏi Tạ Mẫn Hành: “Chồng, em biết bây giờ hỏi điều này là không tốt, nhưng em SỢ xảy ra chuyện không hay, em muôn hỏi anh, người phụ nữ đứng ở câu thang hôm nay có phải là mẹ của Chu Yên không?”

Vân Thư tin chắc Tạ Mẫn Hành đã thấy bà ta, bởi vì khi Chu Hân nhìn cô, sự lạnh lẽo xung quanh người Tạ Mẫn Hành đột nhiên táng lên, Vân Thư nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy một người phụ nữ.

Người trong nhà họ Nam Cung. có thể khiến cho Tạ Mẫn Hành phải cảnh giác, Vân Thư nhớ lại những lời mà bạ Tạ từng nói với cô.
 
Chương 530


Chương 530

“Tiểu Thư thông minh quá, sau này chỉ số IQ của. con chúng ta nhất định sẽ giỗng em.” Lời nói của Tạ Mẫn Hành là câu khẳng định cho sự nghi ngờ của Vân Thư.

Vân Thư nhớ lại khuôn mặt của bà ta, trong lòng luôn duy trì cảnh giác, bữa tiệc sinh nhật ngày mai nhất định phải tránh xa bà ta, dù sao thì cô vẫn đang mang thai.

“Chồng, ngày mai anh nhất định không được tách khỏi em. Em sợ một khi không cẩn thận sẽ bị đưa đến hồ bơi, em còn đang mang thai nữa.”

Liệu những điều mà Vân Thư nghĩ trong đâu có phải là do đã đọc tiểu thuyêt quá nhiêu không?

Em yên tâm, ngày mai bà ta không đến.” Nói chính xác là bà ta đã bị lão phu nhân Nam Cung nhốt lại.

Cảnh cáo cũng vô ích, lão phu nhân Nam Cung phải mạnh  tay, không làm hại Chu Hân nhưng cũng không để cho bà ta được dễ chịu.

Khi bà ta đang tò mò muôn biệt Vân Thư là ai thì người thân cận của lão phụ nhân Nam cung đã kéo bà ta vào nhà kho, dùng băng keo dán miệng lại, trói bà ta vào một cây cột.

“Thay nhau canh chừng, dù sao bà ta cũng có tuôi rôi, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Ngày hôm sau, khi thực sự tham gia vào bữa tiệc của nhà họ Nam Cung thì Vân Thư mới biết được cái gì là gọi là xa hoa.

Hôm nay Vân Thư phải đi theo lão, phu nh Nam Cung mọi lúc, vì thế cô phải dậy sớm, bà Tạ đã sắp xếp chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho cô.

Sau khi được trang điểm bởi chuyên gia, Vân Thư xinh đẹp, trắng nõn lập tức trở thành một quý cô sang trọng và trang nhã ở nước Nam.

Bọn họ chưa từng thấy Vân Thư như thê này, mặc dù vẻ ngây thơ trên khuôn mặt cô vẫn chưa biến mắt, nhưng cũng đủ khiến người ta không thê rời mắt.

“Vân Thư vẫn còn trẻ, sáu, bảy năm nữa trang điểm thế này là thích hợp nhất.”

Tối qua lão phu nhân Nam Cung đã tâm sự với con gái đên tận nửa đêm, bà ấy cũng hiểu được tính cách của Vân Thư, khi, nổi giận là một con sư tử nhỏ, khi yếu đuôi sẽ trở thành một chú mẻo con.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi tức giận sẽ đấu đá lung tung, nhưng cô luôn là cô gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu.

“Vân Thư rất giỏi tỏ ra yếu thế, sau đó chớp thời cơ giành chiên thắng. Dáng vẻ nh lợi đáng yêu của con bé đã chiếm được trái tim Mẫn Hành nhà chúng ta.”

Tạ Mẫn Hành cũng bị Vân Thư làm cho kinh ngạc, cơ thể cô béo lên khi mang thai, đưa cô ra ngoài vô cùng có thê diện.

Nhà thiết kế đã cân nhắc đến chuyện Vân Thư đang mang thai, vì thế đã thiết kế một bộ trang phục có thể che đi phần bụng dưới, trông cô nhẹ nhàng uyên chuyển, không hề nhìn ra chút dâu hiệu mang thai nào.

Hoàng thắt và các quý tộc đã đến tham dự, quốc vương nước Nam cũng đích thân tới mừng thọ, đi cùng ông ta còn có người con trai út không mây. nỗi bật ~ Nam Mặc và cô con gái mà ông ta thương yêu nhất Nam Liêu.

Đêm qua Vân Thư nằm trên giường bắt Tạ Mẫn Hành giải thích những môi quan hệ rồi răm và phức tạp trong hoàng thất Nam Quốc.

“Nam Mặc là con trai út, năm nay hai mươi lăm tuổi, lần đầu xuất hiện trước mặt mọi người. Ngược lại, Nam Liêu là khách quen thuộc của nhà họ Tạ và phủ đệ Nam Cung.”

Hôm nay, ở đây luôn có những người muôn xem trò cười và hóng chuyện.

Phải biết rằng công chúa Nam Liêu không phải là người tốt đẹp, nhưng cũng không biết liệu dâu trưởng của nhà họ Tạ có phải là người yếu đuối hay không.
 
Chương 531


Chương 531

Nhìn thấy bên trái lão phu nhân Nghi Cung là bà Tạ và Tạ Mẫn Tây, bên phải là Vân Thư lạ mặt, Tùng lòng bọn họ nảy sinh so sánh: “Tạ Mân Hành thật có phúc.”

Không phải Tạ Mẫn Hành rất có phúc Sao, người có dung mạo mĩ miêu như Nam Liêu cũng phải thuận theo anh.

Anh đã cưới được người còn xinh đẹp hơn cô ta.

Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.

Nam Liêu theo sau cha, cô ta kiêu ngạo ngắng đầu nhìn chằm chằm Vân Thư. Trong lòng không thể kiểm soát được ngạo mạn và tự cao tự đại, nhìn đi, cha của cô ta là quốc vương, Vân Thư chỉ là thiên kim của một tập đoàn nhỏ bé ở nước Bắc.

Xét về thân phận, cô ta đã áp đảo Vân Thư bội phân.

Vân Thư cũng thấy ánh mắt đầy tự kiêu của Nạm Liêu, cộ không hệ sợ hãi nhìn thẳng vào mắt cô ta, hỏi: “Cô chính là công chúa nước Nam?”

“Đúng, cô là ai, đến từ đâu? Tại sao lại đứng bên cạnh bà ngoại Nam Cung, không hiểu lễ nghĩa sao?”

Xem xem cô biết được bao nhiêu lễ nghĩa.

Hôm nay đến tham dự bữa tiệc sinh nhật vì muôn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, cô ta đã suy nghĩ rật nhiều và không ngừng tự nói với bản thân khi gặp Tạ Mẫn Hành phải dịu dàng, đoan trang.

Có lẽ Tạ Mẫn Hành sẽ bị mê đắm, sau đó vứt bỏ Vân Thư, xin quay lại với cô ta.

Vân Thư cảm thấy rất nực cười, đầu óc của cô công chúa này có vấn để rồi sao?

Trong số những người có mặt ở đây, còn ai không biết cô là ai?

Tạ Mẫn Hành: “Công chúa không nhận ra vợ tôi là điều rất bình thường, dù sao thì cô cũng chỉ mới nhìn thây một bức ảnh trong đơn xin bảo lưu của Tiểu Thư mà thôi.”

Đúng là hết chuyện để nói nên mới nhắc điều không nên nhắc.

Lão phu nhân Nam Cung nhẹ nhàng kéo lây tay Vân Thư, đi vào giữa phòng tiệc: “Công chúa đã hỏi như Vậy, chắc hẳn mọi người cũng rất tò mò tại sao bên cạnh tôi lại có một cô gái? Vậy tôi sẽ giới thiệu với mọi người, cũng là giới thiệu cho công chúa biết.”

“Cô gái bên cạnh tôi tên Vân Thư, là vợ của cháu ngoại tôi Tạ Mẫn Hành, máy đứa nhỏ từ nước Bắc trở về đây đê chúc mừng sinh nhật tôi, trong lòng tôi thây vô cùng cảm động…

“Công chúa Nam Liêu, cháu gọi ta là bà bình thường thôi, gọi bà ngoại ta cảm thấy không quen.” Lão phu nhân Nam cung nói tiếp.

Vân Thư muốn cho lão phu nhân Nam Cung mội tràng pháo tay dưới ánh nhìn của tất cả mọi người: “Bà ngoại, bà thật tốt.”

Tại sao bà ấy lại biết cô để ý đến cách xưng hô bà ngoại của Nam Liêu?

Lời nói của lão phu nhân Nam Cung rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần là người biệt Suy nghĩ một chút thì có thể nhận ra bà ây không thích Nam Liêu, hơn nữa cũng không muốn thân thiết với cô ta.

Dường như Nam Liêu không hiểu, cô ta cúi người hành lễ, trả lời với vẻ hiểu chuyện: “Vâng, bà Nam Cung.”

Vân Thư: Trời đất, đây là một đối thủ có đầu óc.

Quốc vương nước Nam cũng không tìm được lý do trách măng con gái, bởi vì quốc sự bộn bê nên ông ta nhanh chóng rời khỏi nhà họ Nam Cung, trước khi đi còn dặn dò con trai út của mình: “Trông chừng chị con.”

Nam Mặc: “Cha cứ yên tâm.”

Vân Thư giống như những gì lão phu nhân Nam cung nói, bà ây kéo Vân Thư đến trước truyền thông, chủ động để nghị: “Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không.”
 
Chương 532


Chương 532

Phóng viên truyền thông nhận được sự ưu ái của lão phu nhân nhưng lại cảm thấy có chút lo sợ.

“Có… có thể, lão phu nhân Nam Cung.”

“Bà ngoại, lần giới thiệu này liệu có.

hơi khoa trương không?” Da mặt của Vân Thư mỏng, cô sợ khi tỉnh dậy. sau một giấc ngủ, kháp đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tờ báo có hình ảnh của cô.

Lão phu nhân Nam Cung bị dáng vẻ của Vân Thư chọc cười: “Con yên tâm, bà ngoại là người thông minh, truyền thông muôn phát hành tin tức phải thông qua sự đông ý của bà.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu như bà lười biếng thì hãy bảo chồng con liên hệ với truyền thông, bà không cân phải tốn sức.”

Cuối cùng lão phu nhân Nam Cung cũng hiểu tại sao người nhà họ Tạ lại yêu quý Vân Thư, bởi vì cô có thể khiên cho người khác cảm thấy vui vẻ.

Thậm chí bà ấy còn để nghị với tướng quân Tạ: “Tướng quân, để Tiểu Thư ở lại chỗ tôi một thời gian được không, tôi thực sự rất thích đứa trẻ này.”

Ông nội Tạ ra hiệu cho cháu trai cả của mình: “Bà hỏi tôi cũng vô ích, quyết định cuối cùng vẫn là ở cháu ngoại của bà, chúng tôi không có chỗ lên tiêng.”

Tạ Mẫn Hành: “Ông bà ngoại có thể đên nước Bắc với bọn con.”

Mọi người quây quần trong phòng, cười nói vui vẻ.

Ở bên ngoài, Bá tước Nam Cung cùng vợ ông ấy và vợ chồng g ông Tạ bận rộn tiệp đãi khách khứa, qua lại giữa các vị khách, quán xuyến mọi việc chu đáo.

Vân Thư thấy ông Tạ và cậu Nam Cung đã uông rât nhiều rượu ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ và mợ mình, Vân Thư nói: “Chồng, anh yên: tâm, em sẽ không chạy lung tung, Mãn Tẩy cũng luôn ở cạnh em.

Anh ra giúp đỡ ba và cậu đi, hai người họ đã uống rất nhiều rượu.”

Vân Thư biết Tạ Mẫn Hành sợ cô sẽ đi lung tung.

“Ong nội và ông bà ngoại đều ở đây, em có mọc thêm cánh cũng không.

thể bay khỏi tầm mắt của mọi người, đừng chiều chuộng em như thế.”

Tạ Mân Hành nhìn ra bên ngoài: “Ông nội, ông bà ngoại, Tiểu Thư giao cho mọi người, Mân Tây, giúp anh chăm sóc chị dâu em.”

Tạ Mẫn Tây lại có thêm một cái nhìn mới về Tạ Mẫn Hành: “Anh, trước khi anh kết hôn, dù bị đánh chết em cũng không tin anh lại cưng chiều vợ như thê.”

Tạ Mẫn Hành bước vào rong những vị khách, sự xuất hiện của anh đã thu hút phân lớn người có mặt ở đó, nếu có thể uống một ngụm rượu với Tạ Mẫn Hành, bọn họ sẽ không nói chuyện xã giao với Hoàng tử nữa.

Nam Mặc tìm thấy một chỗ yên tĩnh ngồi im lặng, lắc mạnh ly rượu trong tay.

Nam Liêu đang ở trong một nhóm nữ thân quyên, cô ta hật căm lên, vô cùng xem thường những cô gái đó, nhưng vân giả vờ trò chuyện như thể bọn họ là chị em tốt trong nhà.

Ánh mắt của Nam Liêu cứ nhìn về phía Tạ Mẫn Hành đang nói chuyện với mọi người, cô ta luôn nghĩ bản thân rất độc đáo, là sự tồn tại đặc biệt xung quanh Tạ Mẫn Hành.

Nam Mặc một hơi uống cạn rượu trong ly, yên lặng quan sát hành động của mỗi một người trong bữa tiệc.
 
Chương 533


Chương 533

Vân Thư muốn vào nhà vệ sinh, Tạ Mẫn Tây nói: “Đi thôi, thiếu phu nhân của nhà họ Tạ.”

Vân Thư tạm biệt ông bà rồi kéo theo Tạ Mẫn Tây đi ra ngoài: “Ôi trời ơi, cuối cùng cũng có thể hít thở không khí. Em xem, tôi qua anh trai em còn nói với chị trọng nhà rất an toàn, hôm nay lại bắt đầu phòng bị cái này phòng ngừa cái kia, chúng ta cần phải để phòng ai chứ?”

Nước Bắc là một đất nước hòa bình, chế độ cha truyền con nội đã bị lật đỗ từ hàng trăm năm trước, cô không biết những rắc rồi và phức tạp cạnh tranh trong Hoàng tộc.

“Hóa ra chị cũng muốn ra ngoài.” Tạ Mẫn Tây, một cô gái không am hiểu thế sự ngồi bên cạnh Vân Thư.

Vân Thư: “Sao lần ra nước ngoài này trông em có vẻ không vui? Trong lòng có tâm sự sao?”

Tạ Mẫn Tây khẽ gật đầu.

Trong danh sách chuyển đến Thương kiêu có tên cô ấy.

Tạ Mẫn Tây hỏi: “Tên thật của chị là Gì?

Vân Thư lo lắng.

“Cần chị giúp không?” Vân Thư tiếp tục hỏi.

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Chị dâu, em có thể tự giải quyết.”

“Vân Thư, chào cô.”

Nam Liêu, cô ta thực sự vẫn theo dõi Vân Thư mọi lúc, ngồi còn chưa nóng chỗ thì cô ta đã đến.

Xung quanh không có người ngoài, chỉ có một cô học sinh cấp ba là Tạ Mẫn Tây: “Gặp công chúa mà không hành lễ San Giọng điệu nghe có vẻ niềm nở, trong lòng Vân Thư cảm thấy rất khinh bỉ, nhìn thấy em chồng của cô ở đây nên đến tạo ẫn tượng tốt.

Xem ra cô ta vẫn chưa từ bỏ chồng cô.

Tại sao Tạ Mẫn Hành lại là người nhận được nhiều sự yêu thích như thế?

“Xin lỗi, tôi đang, mang thai, không thể đứng dậy được.” Vân Thư cũng mỉm cười trả lời Nam Liêu.

Tạ Mẫn Hành nói, ở nước Nam cô không cần phải sợ bất kỳ ai, nhà họ Nam Cung sẽ che chở cho cô, nhà họ Tạ cũng sẽ bảo vệ cô.

Quan trọng nhất là Tạ Mẫn Hành đã nói không ai dám đắc tội với cô vợ bảo bồi của anh.

Nam Liêu nhìn Tạ Mẫn Tây ở bên cạnh một cái, lúc đầu Tạ Mãn Tây khá ủng hộ cô ta và Tạ Mẫn Hành ở bên nhau, sự giáo dục của cô Ấy luôn coi trọng lễ nghĩa, tại sao cô ấy không nhắc nhở Vân Thư?

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu em đã mang thai hơn năm tháng tôi, lại là một đứa nhóc mập mạp, thực sự không thể đứng lên được thưa công chúa”

Được lắm, thì ra Tạ Mẫn Tây cũng bị Vân Thư mua chuộc.

Nam Liêu: “Vậy tôi có thể ngồi đây không?” Bên cạnh vẫn còn chỗ trồng.

Vân Thư khó chịu: “Cô là công chúa, phòng khách sạn của chồng tôi cô còn tùy ý đi vào, đây chỉ là một băng ghế công cộng mà thôi, ai dám cản cô?”

“Thì ra cô cũng biết chuyện đó, vậy cô đã đọc được tin nhắn tối đó của tôi chưa?”

Ăn miếng trả miếng, ai cũng không nhượng bộ.

Tạ Mẫn Tây liếc nhìn, quả pháo đã được châm ngòi.

“Tội đã copy tin nhắn đó gửi. cho chồng tôi. Tin nhắn cô gửi có nội dung gì thế? Phiền cô nói lại cho tôi nghe.”

Nam Liêu không tin.

Vân Thư lo lắng nói: “Chồng tôi vừa về đến nhà đã quỳ trên bàn giặt, còn nói những tin nhắn đó đều là giả. Tôi cũng không biết cô đã gửi gì mà chông tôi lại rồi rít giải thích, hơn nữa còn xin tôi tha thứ.
 
Chương 534


Chương 534

Nhưng sau khi tôi nghe xong, cảm thây chồng tôi cũng có chút oan ức.

Cô nói xem, anh ây trong sạch mây chục năm lại bị cô nhìn trúng, ngay cả kết hôn rôi cô vận muôn làm người phụ nữ xâu xa đến phá hoại gia đình của anh ấy, thật đáng thương, may mà tôi rộng lượng, chỉ bắt anh ấy quỳ bàn giặt một đêm mà thôi.”

Nam Liêu: “Vân Thư, cô muốn tôi ngưỡng mộ cô sao?”

Vân Thư khẽ lắc đầu với vẻ ngây thơ: “Tại sao tôi lại phải khiến cô ngưỡng mộ tôi chứ, tôi đang khiến cho cô ghen tị với tôi”

Tạ Mẫn Tây không nói gì, cô ấy chỉ cân có trách nhiệm ở cạnh chị dâu là xong. Hai người tùy ý cãi cọ, dù có thê nào thì Nam Liêu cũng không thể chiếm được ưu thê.

“Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành không nói với cô đêm đó chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vân Thư: “Công chúa, nước Bắc chúng tôi có một loại da nhân tạo, cô cần không? Tôi tặng cô miễn phí?”

Phụt, ha ha.

Tạ Mẫn Tây không nhịn được.

Thực sự rất xin lỗi.

Chị dâu của cô ấy đang nói Nam Liêu không biết xấu hỗ.

Nam Liêu: “Chúng tôi không xảy ra chuyện gì nhưng việc giữa anh ây và Cao Duy Duy cô cũng không để bụng sao?”

Lần này Vân Thư nhìn thẳng vào Nam Liêu, ý cười trong ánh mắt cô ngày càng nhiều, Nam Liêu thấy thế trong lòng cũng có chút hoảng sợ.

Tướng phu thê, nụ cười xấu xa của Vân Thư bây giờ rất giống với Tạ Mẫn Hành.

“Cộng chúa, nếu như tôi nhớ không nhâm thì chồng tôi đã kiểm soát hết toàn bộ tin tức, ngay cả ông nội và ba mẹ chồng tôi cũng không biết. Xin hỏi, làm sao cô biêt được chuyện đó?”

Nam Liêu bị Vân Thư chọc tức đến nỗi nhỡ miệng nói ra.

“Chị, tại sao chị lại ở đây? Em vừa đi tìm chị một vòng. Chào thiếu phu nhân, cô Tạ.” Năh Mặc gật đâu với hai người.

“Sao lại đứng cả ở đây, vào nhà vệ sinh chưa?” Lão phu nhân Nam Cung xuất hiện.

Máy đứa nhỏ đi lâu chưa thấy quay lại, bà ây không yên tâm nên ra ngoài tìm.

Kết quả nhìn thấy Nam Liêu và Nam Mặc đang đứng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây thì ngôi trên ghê.

“Bà ngoại.” Vân Thư ngoan ngoãn đứng dậy đón bà ây, cô còn đứng lên một cách nhanh nhẹn.

Nam Mặc lịch sự chào hỏi lão phu nhân Nam Cung: “Chúc mừng sinh nhật lão phu nhân.”

Nam Mặc có vạn cách để giải thích cho Nam Liêu, nhưng anh ta lại không mở lời để tìm lối thoát cho cô ta.

Nam Liêu cần có người giúp cô ta thu dọn mọi việc.

“Được, cảm ơn lời chúc của con, bà Nam Cung cảm thấy rất vui. Tiểu Thư, con đừng ở bên ngoài lâu quá, Mẫn Hành sẽ không yên tâm, vừa nãy con vào nhà vệ sinh chưa được bao lâu, thằng bé đã vào tìm con mây lần.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Chị dâu, anh trai em yêu chị quá.”

Nam Liêu ở phía sau chỉ cảm thấy mắt mặt.

Cô ta đường đường là công chúa của một nước, nhà họ Nam Cung thực sự không để hoàng thất vào trong mắt.
 
Chương 535


Chương 535

Nam Mặc: “Nếu như đại thiếu gia đang tìm vợ thì tôi và chị gái xìn phép đi trước.”

Tạ Mẫn Tây cũng không để ý đến ánh mắt Nam Mặc nhìn mình trước khi rời đi, cô ấy kéo Vân Thư về phòng.

“Em đi đâu thế?” Vừa mới vào phòng đã nghe thấy câu chất vần từ chồng mình.

Lão phu nhân Nam Cung cười ha ha rôi trêu chọc: “Đi cãi nhau.”

“Thắng không?” Tạ Mẫn Hành lại hỏi.

Vân Thư bỗng nhiên trở nên kiêu ngạo: “Nhất định phải thắng, từ trước đến nay em cãi nhau chưa từng thát bại.”

Toàn thân Tạ Mẫn Hành nồng nặc mùi rượu, Vân Thư ghé sát vào ngửi áo sơ mi của anh: “Anh uông bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều.”

Vân Thư giận dỗi phàn nàn với ông bà: “Ông nội, ông bà ngoại, mọi người xem có phải vẫn là chồng con hiệu thuận không, chắc chắn thăng nhóc Tạ Mẫn Thận đó biết rõ trở về đậy sẽ phải tham dự tiệc tùng và uồng rượu, cho nên mới không trở MP Ý cười trên mặt lão phu nhân Nam Cung chưa hề mắt đi: ‘Mẫn Hành thực sự đã cưới được một cô vợ tốt, một lòng bênh vực chồng. Bà ngoại rất thích, con có thể chỉ cho bà biết chỗ mua da nhân tạo của nước Bắc ở đâu không?”

“Bà ngoại, bà nghe hết rồi sao2”

Xấu hồ quá đi.

Lão phu nhân Nam Cung cười lón: “Con đúng là cô bé thông minh. Lúc nghe mẹ con nói về con, bà còn không tin.”

Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết cô hung dữ.

Chỉ có Tạ Mẫn Hành cưng chiều cô.

Thành phố A nước Bắc, Tạ Mẫn Thận bị bắn tïg địa bàn nhà của anh ây.

Dương Nhiễm nhìn trùm m@ túy đang đặt súng ở ân đường của cô ấy: “Cô đã bắt đầu đứng vững rồi.

“Không phải cô Dương nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn sao?” Trùm m@ túy như răn rết, khiến ai nhìn thấy cũng buồn nôn.

Dương Nhiễm không hề sợ hãi: “Cả, ba hang ô của mày đã bị phá hủy hết, vui không, xúc động không?”

Trùm m@ túy che’ giấu việc Hắc Hùng tự xây dựng căn cứ ngâm trong thời gian suy sụp nhất của mình để cung cấp cho anh ta một dòng tiền ồn định.

Vì chuyện này mà trùm m@ túy đã mạo hiểm đến nước Bắc gi ết chết Dương Nhiễm và Tạ Mẫn Thận để giải tỏa môi hận trong lòng.

“Cô Dương, e rằng người đàn ông của cô đã đứng trên đường xuông âm phủ đợi cô rôi. Bây giờ tôi sẽ cho cô xuống đó bầu bạn với anh ta.” Nói xong, trùm m@ túy bóp cò.

Dương Nhiễm phản ứng rất nhanh, cô ấy ra sức ngả đâu về sau, dùng: chân. đạp vào bụng dưới của trùm m@ túy rôi ném con dao luôn đeo bên hồng về phía tim anh ta.

Lệch rồi, nhưng con dao đã đâm sâu vào ngực tên trùm m@ túy.

Anh ta bịt máu lại, Dương Nhiễm nhặt khẩu súng dưới đất lên chĩa vào tên trùm m@ túy, hỏi: “Tạ Mẫn Thận đâu?”

“Chết rồi.”

Dương nhiễm bắn một phát, trúng vào chân trùm m@ túy.

“Tạ Mẫn Thận đâu?”

“Chết rồi.”
 
Chương 536


Chương 536

“Đùng!” Lại bắn thêm phát nữa.

Người ở dưới lầu nghe thấy âm thanh lập tức hét lên: “Không hay rôi.”

Lúc bọn họ lên lầu thì không thấy bóng dáng Dương Nhiễm đầu, trùm m@ túy nằm trên mặt đất với con dao căm trên ngực.

“Đại ca, nhanh cứu người trước.”

Tạ Mẫn Thận bị bắn bởi khẩu súng giảm thanh ở trong đám đông.

Anh ấy cảm nhận được có người đang bám theo sau lưng mình.

Tạ Mẫn Thận đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ từ kính xe, quả nhiên là vượt biên từ Nam Phi.

Anh ấy và Dương Nhiễm liên kết với Sĩ quan chỉ huy cập cao của lực lượng gìn giữ hòa bình Nam Phi phá ba cử điểm của trùm m@ túy, đây cũng được xem là một thành công lớn. Đối với trùm m@ túy, anh ta chỉ muốn cái mạng của Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận lái xe đến con phố vắng người, nơi anh từng cứu Lâm Khinh Khinh, hy vọng. lần này anh có thể trồn thoát ở chỗ này.

Không có người đi theo phía sau, Tạ Mẫn Thận trực tiếp vào rừng, đi thẳng về phía trước.

Trời đã tối, sau khi Lâm Khinh Khinh rửa bát xong, cô ấy thu dọn rác đi ra ngoài vứt.

Kết quả, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông yêu ớt ở bên cạnh thùng rác.

Khuôn mặt đó, Lâm Khinh Khinh không thể nào quên được.

Trên người anh ấy còn có vết máu.

Lâm Khinh Khinh bịt miệng để không hét lên.

Anh ấy là một quân nhân, tại sao lại bị thương?

Có mấy người xuất hiện cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy Lâm Khinh Khinh yếu đuôi thì hồi: “Vừa nãy có thấy ai đi qua đây không?”

Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Vừa nãy nhìn thấy hàng L6 của tôi ra ngoài vứt rác.

Câu này chẳng khác gì lời nói nhảm.

Tên dẫn đầu nheo mắt: “Đi, tìm ở những nơi khác.”

Nhìn thấy bọn họ đi xa, Lâm Khinh Khinh mới đến nhìn Tạ Mẫn Thận lần nữa.

Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.

Lâm Khinh Khinh quan sát xung quanh, khi chắn chắn không có người, cô ấy mới ngồi xôm trước mặt Tạ Mẫn Thận, đưa bàn tay trắng nõn ra: “Anh có thể tự đứng lên không?”

Tạ Mẫn Thận không nói gì, dựa vào tường đứng dậy: “Cảm ơn.”

Tạ Mẫn Thận bước đi yếu ớt, Lâm Khinh Khinh đuổi theo đỡ lấy cánh tay của anh ấy: “Bọn họ vẫn chưa đi xa, anh vào nhà tôi trốn đi, trời sáng hãng GIẢ) Nói xong, cô ấy lập tức muốn đưa Tạ Mẫn Thận về nhà.

Những người vừa nãy đêu là những tên liêu mạng, nêu như bọn họ tìm thấy Tạ Mẫn Thận ở nhà của cô ấy, Tạ Mẫn Thận thầm nghĩ, cô gái này cũng sẽ bị giết hại.

Lâm Khinh Khinh không quan tâm nhiều như thế, vết thương của anh ấy còn đang chảy máu.

“Nhanh đi thôi, nếu anh ngất đi, tôi không kéo nồi anh đâu.”

Tạ Mẫn Thận đi theo Lâm Khinh Khinh vào nhà cô ấy.

“Suyt, anh nhỏ tiếng chút, ông nội tôi đang ở nhà.”

 
 
Chương 537


Chương 537

Khoảng sân nhỏ được chăm chút gọn gàng ngăn nắp, cây dương hòe lâu năm phủ một tâng sáng mờ ảo trong bóng đêm.

Lâm Khinh Khinh đứng trước cửa phòng Lâm Dực do dự một lúc, sau đó dứt khoát dìu Tạ Mẫn Thận vào phòng cô ấy.

Đôi lúc ông nội Lâm sẽ gõ cửa rồi đi vào phòng Lâm Dực nhưng ông ây chưa bao giờ vào phòng Lâm Khinh khinh.

“Anh nằm xuống trước đi, tôi đi tìm bác sĩ đến đây.”

Tạ Mẫn Thận nắm chặt cổ tay Lâm Khinh Khinh: “Không được đi.”

Nếu đi sẽ bị phát hiện.

Vốn dĩ anh ấy cũng là một quân y “Nhà cô có hộp sơ cứu không?”

“Có, anh đợi tôi một chút.”

Trước đây cô ấy có ý mua vì ông nội Lâm.

Rất nhanh, Lâm Khinh Khinh đã đưa hộp sơ cứu đến: “Tôi phải làm thé nào?”

““Nhúng. miếng bông vào cồn, đốt lên rôi đặt ở đây.”

Lâm Khinh Khinh làm theo.

Anh ấy nói tiếp: “Cô ra ngoài đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Không được.”

“Tôi từng là quân y, có thể tự làm được, cô nhanh ra ngoài đi.”

Tạ Mẫn Thận đuổi Lâm Khinh Khinh ra khỏi phòng.

Anh ấy đeo găng tay vào, tự dùng dao lây viên đạn ra.

Khóe miệng anh ấy run lên vì đau, trên trán lắm tắm những giọt mô hôi, vết máu lưu lại trên giường Lâm Khinh Khinh.

Nửa tiếng sau, Lâm Khinh Khinh gõ cửa, khẽ hỏi: “Tôi có thể vào không?”

Tạ Mẫn Thận yếu ớt “ừm” một tiếng.

Lâm Khinh Khinh bưng bát cháo mà cô ấy đã nấu vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn như khi cô ấy ra ngoài, chỉ có thêm vết máu trên giường. Lâm Khinh Khinh không thể nhìn nồi, cô ấy hỏi: “Bây giờ anh có thể ăn chút đỗ ăn không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Không cần, cảm ơn. Hôm nay cảm ơn cô đã cứu tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi.”

“Không cân cảm ơn, anh cũng từng cứu tôi.” Lâm Khinh Khinh đặt cháo trên bàn, cô ấy ôm một chiếc chăn bông trong tủ áo quần ra rồi đắp lên người Tạ Mẫn Thận.

Mùi thơm của Lâm Khinh Khinh không ngừng tràn vào khoang mũi anh ây: “Anh ngủ ‘ trước đi, tôi đến phòng em trai ngủ.

“Chồng, chồng.”

Ngày nào Tạ Mẫn Hành cũng bị từ này đánh thức.

“Sao thế?”

Tối qua anh dự tiệc uống rượu, lúc trở về đã cảm thấy đau đầu, cuối cùng không ăn tôi mà lên lầu đi ngủ.

“Anh nhanh dậy ăn cháo đi.”

Vận Thư dậy sớm, bảo người làm nâu một ít cháo để làm dịu sự khó chịu của Tạ Mẫn Hành.

“Được.”
 
Chương 538


Chương 538

Tạ Mẫn Hành lại bị Vân Thư ra lệnh bắt buộc phải ngủ cùng cô, điều hạnh phúc nhất của một phụ nữ mang thai chính là ngủ.

Tạ Mẫn Hành cũng muốn ngủ cùng cô.

Buổi tối, hai vợ chồng nắm tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong rừng.

Đối với Tạ Mẫn Hành thì đây chính là khoảng thời gian hạnh khiết nhất.

“Chồng, mặc dù em không muốn nhắc đên việc này, nhưng em vẫn phải nói cho anh biết, Nam Liêu có tham gia vào chuyện hãm hại anh và Cao Duy Duy.”

Tạ Mẫn Hành: “Anh biết, anh vẫn luôn cho người theo dõi Nam Liêu, ở nước Bắc còn có đồng bọn của cô”

“Chu Yên?” Đây là người đầu tiên xuất hiện trong đầu Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành: “Gần như là cô ta, bây giờ chỉ thiếu chứng cứ.”

Lần này Chu Yên rất thông minh, cô ta làm cho bản thân trở nên trong sạch, Tạ Mẫn Hành đã cho người đi điều tra nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có kêt quả.

Trong lòng Vân Thư đã nhận ra bọn họ đều ghen tị với cuộc sông vui vẻ hạnh phúc của cô, luôn muốn tách cô và Tạ Mân Hành ra.

Tại sao con người lại có tâm lý kỳ quặc như vậy?

Triết học là một vấn để mà Vân Thư không thể nghĩ ra.

Cô dứt khoát vứt cho Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh phân tích cho em một chút, trong số những người con của quốc vương nước Nam, cuối cùng ai sẽ trở thành quôc vương mới?”

Tạ Mẫn Hành: “Tránh xa Nam Mặc.”

Anh ta là người có tâm tư thâm sâu nhất trong số các Hoàng tử.

Không chừng cuối cùng anh ta sẽ giành được Vương vị.

“Hai người các con, ban ngày thì ngủ, tối đến lại làm cú mèo.” Bà Tạ đi đến càm ràm.

Vân Thư: “Mẹ, không phải mẹ nói con cân phải vận động nhiều sao?”

Bà Tạ bóc trần Vân Thư: “Ở nhà mẹ bảo con vận ¡ động sao con không vận động, ngủ cả ngày còn nghĩ gì đên chuyện vận động cơ thê?”

Tại sao mẹ chồng cứ luôn vạch trần khuyết điểm như thê?

Vân Thư lên lầu trước, Tạ Mẫn Hành và bà Tạ đứng lại nói chuyện.

“Mẫn Hành, con điều tra Chu Yên xem có phải là cô ta đang rửa tiên không.”

Tạ Mẫn Hành khó hiều nhìn mẹ, bà Tạ giải thích: “Bà ngoại con nói với mẹ, Chu Hân tìm được một công ty đã thành lập nhưng chưa có người điều hành, Chu Yên vẫn luôn đồ tiên Vào đó, hành động gân đây của Chu Hân rất kỳ lạ, bà ta điêu rất nhiều tiền Vào việc mua săm.”

Tạ Mẫn Hành: “Mẹ, mẹ đợi bọn con quay lại vì muốn nói với con chuyện này đúng không?”

“Ừm, ban ngày nhiều người.”

Tạ Mẫn Hành: “Mẹ, trở về con sẽ bắt đầu điều tra. Mẹ ,yên tâm, cô ta không thoát được đâu.”

Tạ Mẫn Hành quay trở lại phòng ngủ, anh không nhắc đên chuyện của Chu Yên. Đây chỉ là suy đoán của bà ngoại và phải được chứng minh, nếu đó là sự thật thì Chu Yên sẽ gặp nguy.

Nam Liêu sẽ không để Vân Thư về nước sớm như vậy, cô ta đã âm thầm gậy áp lực với Bá tước Nam Cung, nêu Vân Thư quay về, nhà họ Nam Cung sẽ gặp rắc rồi.
 
Chương 539


Chương 539

Nam Mặc tức giận rời khỏi nhà của Bá tước Nam Cung, nửa đường gặp phải Bá tước Nam Cung, anh ta nói: Bá tước, ngài cứ yên tâm để người thân vê nước, cha không biết chị của tôi đang làm loạn, tôi sẽ nói cho ông ây tường tận mọi ‘chuyện.”

Bá tước Nam Cung nhìn Nam Mặc, gần đây Hoàng tử út này xuất hiện hơi nhiêu.

Nam Liêu lại bị bắt giam, lần này quốc vương hạ lệnh tử hình: “Từ khi nào mà nước Nam lại phải nghe lời một người ngu dốt như con? Còn dám uy hiếp nhà họ Nam Cung, sống trong những ngày tháng vinh hoa phú quý đủ rôi có đúng không?”

Mối quan hệ giữa Nam Liêu và Nam Mặc đã rạn nứt cả ngoài sáng lẫn trong tối.

Vân Thư trở về nước Bắc, cô hít một hơi dài: “AI Hương vị của quê hương.”

Tạ Mẫn Hành cũng học theo dáng vẻ của Vân Thư, anh hít một hơi dài: “AI Hương vị của sương khói.”

Vân Thư tức giận đến nỗi muốn đánh người.

Tạ Mẫn Thận nói sẽ ở nhà Lâm Khinh Khinh đến ngày hôm sau sẽ ròi đi, nhưng anh ây vẫn ở lại cho đến khi Tạ Mân Hành trở vê.

Chiều ngày chủ nhật, ông nội Lâm xách lồ ng chim ra ngoài đi dạo, Tạ Mẫn Thận nói với Lầm Khinh Khinh đang bận rộn trong sân: “Tôi phải đi rôi.”

“Ừm.” Lâm Khinh Khinh cúi thấp đầu: “Chú ý an toàn.”

Tạ Mẫn Thận đã hồi phục vét thương, nhìn Lâm Khinh Khinh gật đầu một cái rồi mở cổng đi ra ngoài.

Lúc Lâm Khinh Khinh về nhà vào buổi tôi, ông nội Lâm hỏi: “Người đàn ông kia đi rôi?”

“Ông nội, ông biết sao?”

Ông nội Lâm chỉ vào đôi mắt có thần của mình, nói: “Bệnh đục thủy tinh thể đã được chữa khói rồi, tắt nhiên là ông biết.”

Lâm Khinh Khinh đã giấu giếm nhiều ngày một cách vô ích.

“Có duyên phận ắt sẽ gặp lại, nếu TUẾng gặp được thì chính là không đúng người. ” Ông nội Lâm khuyên bảo cháu gái.

“Con biết rồi ông nội.”

Việc chuyên tiền của Chu Yên đang diễn ra vô cùng sôi ni.

Bây giờ cô ta không liên lạc được với Nam Liêu, Chu Hân nói: “Nam Liêu lại bị quốc vương bắt giam rồi.”

“Tại sao?”

Chu Hân trả lời: “Nghe nói là đã chọc giận người nhà họ Nam Cung.”

Cũng tốt, lúc này Chu Yên sẽ nắm lấy cơ hội quyết định, cũng có thời gian để có thể triển khai việc của bản thân: “Mẹ, trước tiên chúng ta đừng quan: tâm đ ến cô ta, mẹ giúp con duy trì tốt công ty đó.”

“Được.”

Một ngày nào đó trong mùa thu, Tạ Mẫn Hành vẫn đến đón Vân Thư về nhà như thường ngày, vừa bước vào cửa, Vân Thư đã bị Tạ Mẫn Hành ôm hôn: “Anh làm cái gì thế?”

“Em biết hôm nay là ngày gì không?”

Vân Thư khó hiểu, ngày gì mà phải hôn?

Tạ Mẫn Hành cảm thấy hơi thất vọng, thì ra chỉ có anh nhớ ngày kỉ niệm kêt hôn của hai người.

“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”

“Ò, là hôm nay sao?” Vân Thư còn hỏi ngược lại: “Không đúng, chúng ta kết hỗn vào ngày này năm ngoái sao?”
 
Chương 540


Chương 540

Tạ Mẫn Hành đã chuẩn bị xong bắt ngờ nhưng lại bị lời nói của Vấn Thư giáng một cây gậy vào đầu: “Bảo bối, là hôm nay đó.”

“AI Chúng ta kết hôn tròn một năm rồi.”

Thời gian một năm trôi qua thật nhanh.

Cô xoa nhẹ chiếc bụng tròn xoe: “Tại sao lại có thêm thằng nhóc này nữa?”

Tạ Mẫn Hành cũng xoa bụng cộ: “Sớm biết có ngày này, có lễ thằng bé đã được sinh ra rôi.” Anh cũng không nhịn lâu như thế.

Anh ôm lấy Vân Thư, nói bên tai CƠ: “Em từng nói qua hai tuần là có thê rôi.

Ơ… Vân Thư nhìn thấy ánh mắt Tạ Mẫn Hành thì lập tức rụt cô lại, xem ra đêm nay cô chạy trời không khỏi nắng.

Không phải Chu Yên đang rửa tiền mà cô ta đang thực hiện vụ lừa đảo.

Đồng nghĩa với đang phạm pháp.

Trên tòa nhà cao tầng của Tạ Thị, vụ việc mà Tạ Mẫn Hành cho người đi điều tra cuối cùng cũng có kêt quả.

“Ông chủ, không phải tôi phàn nàn nhưng từ khi Chu Yên được thả vệ, cách Ìàm việc của cô ta đã ¡ thay đồi hoàn toàn, bây giờ cô ta cẩn thận tỉ mỉ đến mức khiên cho người khác không thẻ tìm thấy kế hở.” Thuộc hạ than phiền với Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành đọc tài liệu trong sách, anh thấy nhưng chưa muôn chỉ ra: “Đàm Trung muốn đến nước Nam phát triển.”

Thuộc hạ: “Đại khái là như thế, ở thành phố A không ai có thể vượt qua Tạ Thị, lại cộng thêm một tập đoàn Vân Thị, bất động sản Hạo Tường luôn bị chèn ép, mãi chỉ đứng thứ ba, rất có khả năng ông ta sẽ ra nước ngoài phát triên.”

Tạ Mẫn Hành: “Tiếp theo cậu đi tìm kiếm chứng cứ, không cân tìm kế hở ở chỗ Chu Yên mà hãy bắt tay từ phía Đàm Trung, tốt nhát là điêu tra tường tận tât cả mọi chuyện trong những năm gân đây của Đàm Trung, bạo gôm cả những người ông ta từng tiếp xúc, sau đó gửi cho tôi.”

Thuộc hạ đáng thương cứ cho rằng anh ta sẽ được nghỉ ngơi sau khi Tạ Mẫn Hành giao việc vặt, không ngờ lại có thêm nhiệm vụ.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Vẫn đang theo dõi các nên tảng mạng chứ?”

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi không hê buông lỏng mặt này.”

Tạ Mẫn Hành rời khỏi công ty giữa chừng, lái xe đến một hầm giam nào đó.

Gián điệp nước Nam vẫn đang sống dỏ chết dở.

Giày da của Tạ Mẫn Hành phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn màu cam, khiên mọi người cảm thấy sợ hãi.

“Chọn một cái.”

Gián điệp nước Nam toàn thân ướt đẫm máu: “Tôi muốn vui vẻ sảng khoái.”

“Vậy thì xin lỗi, tôi sẽ không giết người.” Nói xong, Tạ Mân Hành cười lớn, nụ cười của anh khiến cho gián điệp nước Nam run sợ.

“Tiếp tục.” Tạ Mẫn Hành ra lệnh.

“Tôi không biết anh ta là ai.” Anh ta không thê chịu đựng nồi sự đối xử tàn độc của Tạ Mẫn Hành nên đã mở: miệng: “Từ đầu đến cuối chỉ có cấp trên của tôi liên lạc với tôi, tôi chưa bao giờ liên hệ với anh ta, cũng không có tư cách biết cấp trên của tôi đang ở đâu.”
 
Chương 541


Chương 541

Tạ Mẫn Hành gọi thuộc hạ đến: “Tra hỏi cho ra thông tin có giá trị.”

“Vâng “

Người đàn ông nói ra tất cả mọi chuyện mà mình biết, bóng lưng thăng tắp của Tạ Mẫn Hành đứng ở chính giữa, nghe từng câu từng chữ từ miệng anh ta.

Gián điệp hỏi: “Đây là toàn bộ thông tin mà tôi biết được, có thê thả tôi ra chưa?”

Tạ Mẫn Hành: “Làm theo quy định, thả hắn ra.

Thuộc hạ của Tạ Mẫn Hành không chắc chắn hỏi lại: “Thực sự thả hẳn ra sao, thưa ông chủ?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Làm theo quy táo, taa Dựa theo sự khác nhau của quy tắc, khi thả ra có người sẽ được sông nhưng có người lại phải chết.

Tạ Mẫn Hành nhắc nhở: “Đương nhiên sẽ có người thay cậu đưa ra lựa chọn.”

“Vâng.” Thuộc hạ đã hiểu.

Người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp thật đáng sợ.

Vân Thư được chồng đón, trước tiên sẽ đến bệnh biện khám thai để chắc chắn em bé vẫn khỏe mạnh.

Trên đường về nhà, Tạ Mẫn Hành nói: “Tiêu Thư, Chu Yên đang lừa tiền của bất động sản Hạo Tường, cô ta đã gom toàn bộ tiền để vào một công ty rồng, nhưng không có người điêu hành ở nước Nam. Sau đó cô ta sẽ trở thành người sở hữu hợp pháp, cuối cùng số tiền đó đều thuộc vê cô ta.”

“Có chứng cứ không?”

Nếu là thật thì Đàm Trung quá thảm.

Tạ Mẫn Hành lấy một tập tài liệu ra: “Đây chỉ là sơ lược, những việc chỉ tiết vẫn đang điều tra.”

Vân Thư lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh: “Chồng, em có thể nói cho Đàm Nhạc biêt không?” Vẫn phải thông qua sự chập thuận của chồng rồi mới liên lạc với anh ta.

Nếu không, cho dù cô là phụ nữ đang mang thai cũng không thê tránh khỏi Tạ Mẫn Hành một trầm lần.

Ba của Đàm Nhạc không phải người tốt, nhưng con người anh ta không hề xâu xa.

Không gọi được cho Đàm Nhạc, vì thê cô đã qọi cho Vương San: “Chu Yên đã nuôt hàng trăm triệu của chồng cũ cô, cô có quan tâm không?”

Vương San: “Không quan tâm.”

“Người phụ nữ nhẫn tâm.”

Vương San: “Lòng người không tàn nhân, địa vị không vững vàng.

Vân Thư lúng túng cúp điện thoại: “Chồng, lòng người không tàn nhẫn thì địa vị không vững vàng sao?”

‘tời lẽ hoang đường.” Tạ Mẫn Hành không thể dạy hư cô vợ bảo bối, cứ để cô đơn thuần như thế.

Miệng Vương San nói không quan tâm, nhưng chuyện đó còn liên lụy đến con riêng, cô ta lo lắng nếu như Chu Yên thực sự chiếm đoạt tiền thì Đàm Nhạc sẽ không có một tương lai tốt đẹp.

“Con riêng, tôi là mẹ kế của cậu.”

Đàm Nhạc: “Nói!”

Mỗi lần Vương San gọi điện thoại đều giồng như đang đối mặt với một cậu con trai trong tuôi dậy thì, nổi loạn là chuyện thường ngày, thỉnh thoảng sẽ dịu dàng một chút: “Ba của cậu bị Chu Yên lừa, cô ta đã chiếm đoạt mây trăm triệu của công ty làm tiền riêng của mình. Cậu nhanh trở về giành lại đi.”

“Không giành.” Đứa con Phật hệ Đàm Nhạc xuất hiện.

Vương San vô cùng tức giận: “Cái tên chết tiệt, sao lại cố chấp như thế?”

Người trong cuộc không vội vàng : nhưng người ngoài cuộc vô cùng gấp gáp.
 
Chương 542


Chương 542

Sau đó, cô ta lại gọi điện cho Đàm Trung: “Alo, chồng cũ, anh có quên gửi tiên cho Đàm Nhạc không thê?”

Bây giờ Đàm Trung mới nhớ ra, ông ta quả thực không gửi. Trước đây chuyện này đều do Vương Sạn 6 lãng, ông ta chưa từng để ý “Gần đây anh bận, quên mật. Bây giờ anh sẽ bảo phòng tài vụ của công ty chuyền tiền cho Đàm Nhạc. Đúng rồi, một tháng bao nhiêu tiền?”

“Năm triệu, con lớn rồi, nâng lên mười triệu đi.” Vương San thực sự rất lo lắng cho Đàm Nhạc.

“Được.” Đàm Trung đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô đi dép lê ra ngoài, trong nhà có ba người giúp việc, người nhỏ tuổi nhất, Vương San đã bảo đến trường học tập rôi.

“Ngươi nói đi, Hoàng thượng không vội thái giám vội. Sao ta lại là thái giám?”

Ba người giúp việc nhìn nhau, lại là kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo gì đây?

Liệu có phải đang đọc lời thoại không?

Không bình thường cũng có thể hiểu được, nên họ tiễp tục làm việc của mình.

Lâm Khinh Khinh trải qua giai đoạn chuyên Tiếp ‹ ở nhà, các buôi biểu diễn của cô ấy xệp kín, bác sĩ nói có thai sáu tháng vần có thể đi làm, chỉ cần hàng ngày hoạt động nhiều hon là được.

Cho nên Vân Thư vẫn kiên định đi làm lúc cô lầy được danh sách biểu diễn của Lâm Khinh Khinh, cô hỏi An Kỳ: “Có phải cô ấy điên rôi không?”

An Kỳ bình tĩnh nói: “Hiện tại công ty nhận đủ loại người, Lâm Khinh Khinh không phải lp, công ty chỉ đành thu hút lưu lượng từ nơi khác, thứ cô thấy chỉ là một phần nhỏ. Trong lòng Vân Thư: Ngoan, xem ra khoảng thời gian sắp tới sẽ gặp được Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh được quản lý Mao gọi đến phòng họp, hỏi: “Lần này phải lên sân khâu thật, không đeo khẩu trang có thể chấp nhận Không?”

“Có thể.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rôi.

Quản lý Mao vui vẻ nói: “Ây yOo, gần đây kích động quá, mọi người đều rất phôi hợp!”

Còn lớp học của Lâm Khinh Khinh chỉ đành xin phép nhà trường, nộp đơn đọt thứ ba.

Các cuộc thi ca hát lớn đều có Lâm khinh Khinh.

Giọng của Lâm Khinh Khinh luôn dịu dàng mêm mại, là người con gái phương Nam tiêu chuẩn, vẻ ngoài của cô ấy cũng trong sáng duyên dáng, lúc cô ấy cất tiếng hát trên sân khấu lại có cảm giác khác, giọng trong như sáo, giông như sáo trời, blog nào đó thu hút được hàng chục nghìn người hâm mộ cùng một lúc, mà đây mới chỉ là vòng đầu tiên.

Vòng ba vòng, bốn tiếp theo, bao gồm quán quân cuồi cùng.

Lâm Khinh Khinh đi thẳng một đường, ca hát, thông báo của công ty chỉ bán những thứ liên quan đên giọng hát của cô ấy, không bán mấy thứ như quảng cáo, hợp đồng…

Đây là điểm Lâm Khinh Khinh cảm thấy thoải mái nhất.

Những bài hát du dương uyễn chuyền đang phát trên truyền hình trong nhà họ Tạ, Tạ Mẫn Thận đang ngồi trước truyền hình, nghịch điều khiên từ xa trong tay.

“Sao lại xem truyền hình thế?” Bà Tạ đi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng. xinh đẹp và giọng hát động lòng người của Lâm Khinh Khinh trên truyện hình, bà ây ngôi xuống hỏi con trai thứ hai: “Con thấy nữ ca sĩ này thế nào?”
 
Chương 543


Chương 543

Hả?

Tạ Mẫn Thận liếc nhìn một cái: “Khá tốt.”

Bà Tạ hài lòng chống tay lên cằm: “Mẹ giới thiệu hai đứa quen nhau nhé? Kết thêm bạn.”

“Xem mắt” qua miệng bà Tạ lại biến tướng thành kết bạn.

Tạ Mẫn Thận càng tò mò hơn: “Mẹ, sao mẹ lại quen biết cô ấy?”

Bà Tạ úp mở không nói thật: “Nếu không xem mắt cô ấy, mẹ sẽ nhận cô bé làm con nuôi.”

Xem ra mẹ với Lâm Khinh Khinh không phải là quen biệt bình thường.

“Nhàm chán.” Tạ Mẫn Thận không trả lời, đứng dậy đi lên cầu thang.

Số Dương Nhiễm hiện lên: “Tạ Mẫn Thận, ra ngoài đi, tôi đang ở trước cửa nhà anh.”

“Cô không ở nhà cô, chạy ‹ đến trước cửa nhà tôi làm gì?” Tạ Mẫn Thận không ngừng trách măng.

Dương Nhiễm: “Tôi muốn xem rốt cuộc anh thê nào rôi.”

Tạ Mẫn Thận cúp máy, mặc áo khoác đi ra ngoài: “Mẹ, con ra ngoài một lát. Nêu không ra ngoài, Dương Nhiễm sẽ chui vào nhà họ Tạ.

“Tạ Mẫn Thận.”

“Lên xe Dương Nhiễm mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.

Chiếc xe phóng đi, một cô gái hoạt bát tỉnh quái nhô đầu ra từ một góc nhỏ, Vân Thư: “Lúc nãy mình vừa thấy gì vậy?”

Cô chỉ muốn trồn tránh sự ép ăn của chồng mình, kết quả lại nhìn thấy.

“Nhìn đủ chưa? Đến giờ về rồi.”

Ây ya, bị chồng cô phát hiện rồi!

“Chồng, anh có thấy cô gái đó không?”

“Ừm.”

“Cô ấy là ai thế?” Vân Thư tò mò: “Không đúng, anh cũng không biết.”

Tạ Mẫn Hành: “Người theo đuổi Mẫn Thận.”

“A, khúc gỗ như Mẫn Thận còn có gái theo đuổi?” Câu hỏi phát ra từ đáy lòng chị dâu.

“Chồng à, quan hệ giữa Mẫn Thận và cô ấy là gì?”

Nếu Tạ Mẫn Hành đoán không sai, Tạ Mẫn Thận không ghét cô ấy, nhưng không tới mức thích.

“Anh đâu phải Mẫn Thận.”

Cũng đúng!

Dương Nhiễm nhìn Tạ Mẫn Thận trong xe không chớp mắt: “Anh bị thương ở đâu thế?

Tạ Mẫn Thận: “Không sao.”

“Trùm m@ túy vẫn chưa đi.” Dương Nhiễm nói: “Bọn tôi không ngờ anh ta lại tới nước Bắc, làm xăng làm bậy ở đây.”

Tạ Mẫn Thận: “Dương Nhiễm, cô nên vê đi.”

“Tôi muốn đi theo anh.” Dương Nhiễm kiên định nói.

Kể từ khi đến nước Bắc, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc quay trỏ về.

Anh trai cô ấy đã chuẩn bị hết mọi đường lui cho cô ấy, cô ấy muốn sông một cuộc sông khác.
 
Chương 544


Chương 544

Thượng để trêu người, người ban cho cuộc đời môi người một ý nghĩa khác nhau, Dương Nhiễm từng nghĩ điều thuận lợi và khó khăn của một cuộc đời được sắp xếp sẵn, chỉ cô ấy biết điều đó.

Dương Nhiễm sẵn sàng làm điều đó vì Tạ Mẫn Thận.

“Dương Nhiễm, chúng ta sẽ không có kệt quả.” Tạ Mẫn Thận lái xe tới dưới gốc cây bạch quả lớn: “Nếu lần này không có gì khác, công việc sau này của đối sẽ là chính THÍ: Nếu anh ấy tham gia chính trị, chắc chắn là cao tầng.

Muốn lấy vợ, nhất định phải Vượt qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của nhà nước, cuộc sông giả do Dương Cảnh ngụy tạo cho Dương Nhiệm ở trước mặt nhà nước chỉ là trò trẻ con, một khi bị điều tra sẽ bại lộ chân tướng.

Dương Nhiễm nghẹn ngào: “Khó trách anh không chấp nhận tôi.”

“Tôi không chấp nhận cô, không phải bởi vì tôi đi con đường này. Mà II bởi vì tôi không có ý đó với cô.”

Theo con đường chính trị chỉ vì muốn Dương Nhiễm từ bỏ.

Tạ Mẫn Thận đúng như Tạ Mẫn Hành đã đoán, không ghét cô ấy.

Có vẻ như thiếu chút thích, nhiều chút thương.

Lòng người là thứ khó hiểu nhất.

Dương Nhiễm ngồi trong xe im lặng không nói gì, Tạ Mẫn Thận đặt tay ngay ngắn trên chân.

“Tôi có thể làm vệ sĩ của anh.”

Lời Tạ Mẫn Thận định nói nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.

Dương Nhiễm giả vờ bình thường, rất thoải mái: “Tạ Mẫn Thận, thân thủ tôi không tồi, thừa sức làm vệ sĩ cho anh. Quốc gia có lẽ cũng sẽ không kiểm tra vệ sĩ của anh đầu đúng không.”

Để tiến lại gần Tạ Mẫn Thận hơn, Dương Nhiễm sẵn sàng trở thành một người đi theo anh, chỉ cần theo dõi anh ây môi ngày là được.

Tạ Mẫn Thận: “Không được.”

Dương Nhiễm kiêu ngạo “hừ” một tiêng: Đừng tưởng rằng tôi không biệt, nêu như anh trở thành nhân vật cấp cao, nước Bắc sẽ phái vệ sĩ tới bảo vệ anh, tôi số về báo danh, đợi anh tới chọn tôi.”

Tạ Mẫn Thận: “Sao cô nhự miếng cao dán da chó thế, dính lên rồi không gỡ xuông được?”

Dương Nhiễm thây đau nhói trong lòng, trái tim cũng hãng một nhịp: “Dù anh nói như nào cũng không thê thay đổi ý của tôi đâu. Là miệng cao dán da chó sao, nhưng tôi không dính vào người khác?”

Khi Dương Nhiễm về đến nhà, cô ấy đóng sâm cửa lại, bật khóc, ai nói nữ theo đuổi nam “chỉ như tắm vải, con m* nó theo đuổi Tạ Mẫn Thận đúng là vải nghìn cân.

Dương Nhiễm lau nước mắt trên mặt, ngồi trên ghế sô pha: “Chị Nhiễm, một thành viên mafia tiếng tăm lừng lẫy lại vì một người đàn ông rơi nhiêu nước mắt như thế, sẽ bị người khác chê cười đó.”

Cô ấy ngồi lặng lẽ, vẫn còn cảm thấy đau khổ, đột nhiên nhớ anh trai mình.

Hắc Hùng tiễn em gái đi, không ngờ em gái đêm khuya lại gọi điện thoại cho anh ta khóc lóc: “Sao vậy?”

Hắc Hùng luôn nghĩ em gái mình rất cứng rắn, ai có thể khiến cô ấy khóc như vậy, Hắc Hùng cũng rất bái phục người đó.

“Lại vì Tạ Mẫn Thận?” Hắc Hùng hỏi, nếu thật sự là anh ấy đã làm tổn thương Dương Nhiễm, Hắc Hùng sẽ không bỏ qua, đó là người thân duy nhất trên thê giới của anh ta.

“Không phải, anh, em nhớ anh.”

Trời ơi, hoá ra Hắc Hùng nên tự bái phục mình.
 
Chương 545


Chương 545

Là em gái nhớ anh ta nên mới khóc.

Anh ta không biết nên vui hay hoảng hốt.

“Được rồi, đừng khóc, em đang nhớ Tạ Mẫn Thận qua anh chứ gì, tới quê hương của Tạ Mẫn Thận lại bắt đầu nhớ anh. Sao em nhiều chuyện thê?

Đúng là khó hầu hạ.”

Dương Nhiễm ngừng khóc, người anh trai này không đáng để nhớ.

Người anh ấm áp trên mạng là anh trai nhà người ta, còn anh trai nhà cô ấy, báo, báo hơn cô ấy.

“Anh, em Cúp nhé. Em sợ tình anh em đứt gấy.’ Trong lòng Dương Nhiễm cũng không khó chịu nữa, cô ấy sợ lát nữa lửa giận bị châm ngòi.

Hắc Hùng: “Anh chỉ nói thật.”

“Trùm m@ tuý tới nước Bắc rồi, anh biết không?” Dương Nhiễm nghiêm túc nói.

Hắc Hùng thật sự không biết: “Cậu ta trồn tới giờ vẫn chưa bị tìm ra, hoá ta là tới nước Bắc.”

Anh, em xin anh quan tâm tới em đi, lẽ nào anh không tò mò em anh có bị anh ta bắn chết không à?”

Hắc Hùng không ngủ nữa, ngồi dậy: “Nói đi, em làm gì cậu ta rồi?”

“Kiếm đâm vào ngực, người này vẫn chưa chết, vẫn còn ở nước Bắc, nhưng Tạ Mẫn Thận đã bị bắn.”

“Bình thường, hai người một bụng ý đồ xấu, âm thầm lợi dụng lực lượng duy trì hoà bình, tiêu diệt bạ căn cứ trọng điểm của người ta, nêu là anh, không giết cả hai người sẽ không xuôi hận.”

Xem xem, anh ta là người như nào, lúc này lại đứng trên lập trường trùm m@ túy nói chuyện.

Dương Nhiễm: “Nêu anh ta giêt bọn em, còn không phải vì anh ta không có kỹ năng, em không bị thương, Tạ Mẫn Thận cũng tránh được. Không thể phủ nhận, thân thủ của trùm m@ túy đúng là rác rưởi, lúc đó rốt cuộc là anh nhằm mắt cho anh ta vào mafia như nào thế, cuối cùng thiếu chút nữa thành nuôi ong tay áo.”

Hắc Hùng: “Em cũng nói lúc đó anh mù mà.”

Khi Ta Mẫn Thận về nhà, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành đều ở trong nhà họ Tạ, đặc biệt là Vân Thư, nhìn anh ây mãi, khiến anh ấy bị anh trai nhìn chăm chằm.

Anh ấy. giật mình, đúng là anh Ấy từng có suy nghĩ không nên có, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, sau khi anh ây rời đi đã biến mắt ngay, anh trai có thể đừng nhìn anh ấy chằm chằm nữa được không.

“Chị dâu, có phải chị có câu hỏi gì muốn hỏi em không?”

Vân Thư chớp mắt, sau đó liếc nhìn Tạ Mẫn Hành: “Không CÓ, Có phải là biểu hiện quá rõ ràng rồi không?

Bà Tạ cầm trong tay một xấp ảnh, là ảnh của các thiên kim tập đoàn lớn, bà ấy thấy bọn trẻ đều Ở đó, nói: “Vừa hay các con ở đây, các con chọn giúp mẹ đi.”

“Mẹ, chọn cái gì?”

“Cho Mẫn Thận xem mắt.”

Tạ Mẫn Thận bỏ trốn.

Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ đang phần khích, có vẻ như cô rất quan tâm.

Bà Tạ thực sự lo lắng chuyện chung thân đại sự của con trai, trong xấp ảnh, Vân Thư biết một nửa. Có một SỐ người trong sô họ là bạn học cũ của cô.

Vân Thư không dám tưởng tượng bạn học làm em chồng.

“Mẹ, mẹ có biết ở đây có bốn người là bạn học của con không.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom