Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 425


Chương 425

Bà Tạ lau mặt, nói: “Tiểu Thư, cho mẹ mượn điện thoại của con dùng chút.”

Vân Thư đưa qua.

Bà Tạ gọi cho phu nhân Nam Cung nước Nam: “Mẹ, con là con gái mẹ.”

“Con đã quyết định ly hôn. Lúc còn trẻ những lời mà mẹ nói, con vẫn còn nhớ, nuôi dưỡng Mẫn Hành Mẫn Thận Mẫn Tây lớn rôi, hiện tại ba đứa trẻ đều có thể dựa vào bản thân, hiện tại Mẫn Hành đã rất thành công , Mẫn Thận cũng là anh hùng, bọn trẻ đều sẽ bảo vệ tốt cho Mẫn Tây.”

Trong phòng khách hoa lệ của nước Nam, một bà già mặt mày tinh xảo là lão phu nhân Nam Cung, bà ấy rũ mí mắt xuống, trong lòng cảm thán nói: Chung quy hôn nhân của đứa nhỏ cũng đã kết thúc.

“Con à, mẹ xin lỗi con, xin lỗi những lời đã nói với con lúc con còn trẻ. Bây giờ dù con làm gì, mẹ đều ủng hộ con. Em trai của chúng ta cũng sẽ luôn ủng hộ con.” Bà cụ mặt mày tinh xảo nói xong chậm rãi cúp điện thoại.

Bá tước Nam Cung tóc bạc đi xuống cầu thang, ông ấy hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Con gái chúng ta, con bé muốn giải phóng, chúng ta phải chúc mừng con bé.” Phu nhân Nam Cung cười nói xong, đứng dậy tao nhã đi về phòng ngủ của mình.

“Giải phóng?” Bá tước Nam Cung khôngï hiểu là có ý gì, ông ấy lắc đầu bước ra cửa.

Vân Thư nhìn bà Tạ trong gương chiếu hậu MiHg chớp mặt: ‘Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?

“Tiểu Thư, mẹ mệt rồi. Không muốn duy trì hôn nhân nữa. Đôi với mẹ, ông ấy là một xiềng xích, kiềm đến nỗi mẹ không thể thở được.”

Vân Thư đoạt lây điện thoại di động trong tay bà Tạ, lập tức gọi cho Tạ Mân Hành, ánh mắt cô trông rỗng nhìn vê phía trước.

Tạ Mẫn Hành bắt điện thoại, vừa nghĩ Vân Thư muốn dùng CỚ gì để nói cô tìm thấy bà Tạ, ý cười của anh từ nhẹ nhàng dần dần nông đậm.

“Alo.” Giọng nói của Tạ Mẫn Hành giỗng như cây vĩ cầm tao nhã, kéo ra những nốt nhạc dễ chịu mê người.

Vân Thư nuốt một ngụm nước bọt, cô nói: “Chồng ơi, anh đang ở đâu? Mau qua đây.”

Vừa nghe âm thanh này đã cảm giác không đúng. Tạ Mẫn Hành cầm lầy áo ki trên ghê đi ra ngoài: “Sao vậy? Đợi anh, anh sẽ đên ngay.”

Tài xế đã dừng xe sẵn trước cục giao thông đợi Tạ Mẫn Hành bắt cứ lúc nào.

“Chồng, mẹ muốn ly hôn.”

Thân thể Tạ Mẫn Hành cứng đờ, nửa ngày không nói lời nào, Tạ Mẫn Hành biệt rỗt cuộc mẹ cũng không chịu nồi nữa. Từ khi còn là một thiếu niên, anh đã khuyên mẹ ly hôn, mẹ anh nói anh vẫn BiUa tiếp quản Tạ Thị, bà ây không thể ly hôn.

Cho nên từ lúc mười mấy tuổi, Tạ Mẫn Hành đã có mục tiêu, anh muốn Tạ Thị, có tập đoàn Tạ Thị thì mẹ anh Sẽ ly hôn, sống cuộc sống của mình, anh cũng có năng lực bảo vệ em trai em gái.

Bà Tạ luôn yếu đuối, Tạ Mẫn Hành hận sắt không thành thép, anh thích bà Tạ sống tùy ý một chút, ít âm ức câu toàn. Cho nên khi gặp được Cao Duy Duy cứng cỏi trong bữa tiệc, anh rât hứng thú Cao Duy Duy gặp chuyện không thất bại, nên giao tiếp với cô ta, ở cùng cô ta.

Về sau mới biết hứng thú không phải là thích. Gặp được Vân Thư tiêu sái và quật CƯỜng, còn CÓ tự tin trời sinh.

trên người cô, dáng vẻ thông minh cổ quái, khiên Tạ Mân Hành chìm sâu trong mê muội.

Khi nghe mẹ quyết định ly hôn, Tạ Mẫn Hành không vui vẻ gì. Thì ra anh luôn ầm ï để bạ mẹ ly hôn, thật ra trong lòng lại rất để ý.
 
Chương 426


Chương 426

Ba mẹ ly hôn, anh sẽ không còn nhà.

Nhưng nếu để bà Tạ chịu đựng như vậy, lạ Mẫn Hành thà răng mẹ ly hôn, sông ung dung tự tại.

“Được, ly hôn đi.” m thanh Tạ Mẫn Hành khàn khàn mà tràm thấp.

Vân Thư cách màn hình nghe được trái tim Tạ Mẫn Hành tan vỡ, cô thương xót Tạ Mẫn Hành kiên cường.

Vân Thư không biết khuyên phân hay là khuyên hòa, sau khi nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Hành, cô lại không muôn bà Tạ ly hôn.

Con người đều là loại động vật ích kỷ, phản ửng đầu tiên của Vân Thư là quan tâm đ ến phản ứng của chồng.

Bà Tạ nhìn dáng vẻ hoảng hốt luống cuồng của Vân Thư, bà ấy cười cười nói: “Tiểu Thư, Mẫn Hành có thể cưới được con là phúc khí của thằng bé.”

Vân Thư nhìn bà Tạ, muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.

Lúc bôn giờ sáng, ông Tạ nhận được điện thoại nhà họ Tạ gọi cho ông ấy: “Phu nhân đã trở về. Lão gia cũng mau trở về đi.”

Ông Tạ không ngừng lái xe trở về, chỉ sợ chậm một giây.

Vừa tiền vào nhà đã nhìn thấy Mẫn Hành Tiểu Thư còn có ba RÌHH ở đây, bà Tạ ngôi ở bên cạnh Vân Thư.

Sắc mặt ông nội Tạ tức giận thành màu gan lợn.

Trên bàn đặt một phần hợp đồng, Tạ Mẫn Hành cầm lên đưa cho ông ây: “Ký tên đi.”

Ông Tạ không biết là cái gì, ông ấy chỉ thấy mọi người đều nhìn ông ấy, ông Tạ mở trang đầu tiên.

Một dòng chữ lớn đập vào mặt, đơn ly hôn!

Cái ông ấy nhìn thấy là đơn thỏa thuận ly hôn của bà Tạ.

Cuối cùng ông ấy cũng đã chôn vùi cuộc hôn nhân của mình.

“Ký tên đi, mẹ tôi đã ký rồi.” Tạ Mẫn Hành cầm lấy bút bi trên bàn, đích thân mở nắp bút cho ông Tạ, đưa cho ông ây.

Ông nội Tạ cũng không nói lời nào.

Chỉ nắm chặt nắm đấm, giờ phút này đang tiết lộ sự nhẫn nhịn của ông ây.

“Tôi sẽ không ly hôn.” Ông Tạ ném đơn ly hôn và bút bi Xuống mặt bàn, nhìn về phía vợ mình: “Tôi sẽ không ly hôn.”

“Đồ khốn, đồ khốn, sao ba lại sinh ra thứ khôn như vậy chứ.” Ông nội Tạ tức giận gõ bàn.

Ông nội Tạ chống nạnh bước đến, đầm một phát lên mặt ông Tạ: “Con muốn chia rẽ cái nhà này mới hài lòng sao?”

“Quản gia, đi bắt yêu ma quỷ quái gây họa cho nhà chúng ta. Cái xương già này của tôi, dù hôm nay chết cũng phải kéo con quỷ này đi đệm lưng.

Hại nhà tôi, hại con tôi, hại con dầu tôi, nhất định phải để Chu Yên nhận cái giá mà sinh mệnh không thê chấp nhận nổi.” Ông nội Tạ nghiên răng nghiền lợi nói xong, run rây đi ra phòng khách nhà họ Tạ.

Bà Tạ cầm lấy giấy ly hôn với bút trên bàn, tự tay đưa cho ông Tạ: “Ông ký tên đi.”

“Không được.” Ông Tạ cầm đơn ly hôn, xé rách.

Vân Thư tới gần Tạ Mẫn Hành, thật ra cô rất sợ bầu không khí gia đình như vậy, từ nhỏ ông bà Vân đều rất yêu thương Vân Thư, chưa bao giờ để cô đỏ mắt.
 
Chương 427


Chương 427

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt một Cặp vợ chồng ầm ï như Vậy. Vân. Thư ngâng đầu nhìn sườn mặt Tạ Mẫn Hành, nhìn căm căng thẳng của anh, Vân Thư đang suy nghĩ có khi nào bọn họ cũng có một ngày như vậy không?

Bà Tạ nhặt hai nửa giấy ly hôn lên: “Tôi sẽ in lại một bản khác.”

Năm nay, nhà họ Tạ không yên tĩnh cho lăm.

Bà Tạ đã dọn ra khỏi phòng chính, vốn là muốn chuyên đi, Vân Thư lo lắng cũng muốn đi theo, Vân Thư đi, Tạ Mân Hành cũng đi, ông nội Tạ cũng ởi theo.

Cuối cùng bắt đắc dĩ, bà Tạ ở trên gác xép phía tây của nhà họ Tạ.

Nơi này rộng rãi, còn ở trong nhà họ Tạ, mọi người đều nhượng bộ một chút, đều đồng ý.

Cả đêm không ngủ, Vân Thư nằm trên giường trở mình nhìn góc nghiêng của Tạ Mẫn Hành, thấy anh nhắm mắt, Vân Thư cũng không biết anh đã ngủ hay chưa.

“Chồng.” Vân Thư ôm cánh tay của Tạ Mẫn Hành trong chăn, trán cọ cọ lên cánh tay anh.

Tạ Mẫn Hành không nói gì.

Vân Thư lại nói: “Chồng, anh đừng quên, anh còn có một gia đình là Vân Thư.”

Lần này Tạ Mẫn Hành mở mắt, nhìn vào ánh mắt của Vân Thư như ngôi sao lắp lánh.

Đúng vậy, anh và Vân Thư còn có một gia đình.

Một gia đình chỉ riêng bọn họ.

Lúc Tạ Mẫn Tây quay lại, nghe được tin mẹ muôn ly hôn với ba, cô ấy ngôi trên bàn ăn không khỏi rơi nước mắt: “Mẹ ly hôn cũng tốt.”

Ông Tạ nhìn con gái, rõ ràng cô ấy không muôn ba mẹ ly hôn, tại sao con gái lại nói như vậy?

“Mẫn Tây.” Ông Tạ hét lên.

Tạ Mẫn Tây đứng dậy: “Con ăn no rôi.

Cô ấy khóc lóc chạy đi tìm Vân Thư.

“Mẫn Tây.” Lời của bà Tạ, Tạ Mẫn Tây cũng không nghe.

Vân Thư khó hiểu thái độ của Tạ Mẫn Tây.

“Em và anh em đều không muốn ba mẹ ly hôn thật, nhưng thái độ lại muốn mẹ ly hôn. Mẫn Tây, chị không biết phải an ủi mọi người như nào, chị chỉ có thể ở bên mọi người. Bất kê lúc nào, chúng ta vẫn là một gia đình.”

Hai tay Tạ Mẫn Tây ôm mặt, khóc ỏ s.

chỗ của Vân Thư, thỉnh thoảng lại nắc cụt.

Ba mẹ cô ấy ly hôn rồi, cô ấy sẽ mất gia ở đình. Nhưng không ly hôn thì sẽ có lỗi với mẹ.

Tạ Mẫn Tây cũng vậy, cô ấy muốn mẹ hạnh phúc.

Mẹ gả cho ba quá vất vả, nên cô ấy muôn mẹ hạnh phúc.

Vân Thư nghiêng vai cho Tạ Mẫn Tây: “Anh trai em cũng rất buồn. Chị có thể cảm nhận được, anh ây không muốn về nhà. Máy ngày nay lúc nào về cũng thấy nông nặc mùi rượu và thuốc lá trên người. Haizz, em có thể nói cho chị biệt, rôt cuộc là muốn ba mẹ hạnh phúc ở bên nhau hay ly hôn hạnh phúc không?”
 
Chương 428


Chương 428

Tạ Mẫn Tây khóc đỏ hoe cả mắt hỏi Vân Thư: “Sao chị lại hỏi em?”

Vân Thư bắt lực nhún vai: “Hỏi anh em, anh ấy chắc chắn không nói. Anh em liền tâm, Suy nghĩ của em cũng là Suy nghĩ của anh ây, anh em đau lòng chị cũng, thấy đau lòng, cho nên chị muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng hai anh em, sau đó giúp hai người.”

“Chị dâu, chị có thể điều khiển ba mẹ ly hôn sao?”

Vân Thư giang hai tay: “Việc dựa vào mình.”

“Chị dâu, ,chị đã biết ý nghĩ trong lòng bọn em rồi.” Thông minh như Vẫn Thư, cô đã biết trong lòng cô ấy nghĩ gì từ lâu.

Vân Thư xấu hổ gãi đầu: “Chị cần nghe em đích thần thừa nhận.” Lời Tạ Mẫn Tây đích thân nói, tới lúc đó dù cô làm Shuyêñ xâu, còn có Tạ Mẫn Tây gánh tội không phải à.

“Em không muốn ly hôn, tiền để là giữa mẹ và ba vẫn còn tình yêu. Nếu không, đã sớm rời đi.” Dù gì thì nói ra vấn tốt hơn, Tạ Mẫn Tây đã nói rất nhiều.

Vân Thư gật đầu: “Chị sẽ có gắng.”

Buổi tối Tạ Mẫn Hành lại uống rượu, Vân Thư đỡ Tạ Mẫn Hành lên giường, nhìn Tạ Mẫn Hành say khướt, Vân Thư tức giận muốn cho Tạ Mẫn Hành ngâm trong canh giải rượu.

Vì tránh chồng cô uống. rượu hại gan, Vân Thư quyết định ngày mai sẽ nói chuyện riêng với ba mẹ chồng.

Nếu cứ tiếp tục trì hoãn như thế, cơ thể Tạ Mẫn Hành suy yếu bị bệnh lại thêm uống rượu hút thuốc thì phải làm sao.

“Kiếp trước đúng là em nợ nhà anh, kiệp này phải tới giải quyết vần để cho anh.” Vân Thư nhận mệnh đành đi vào phòng tắm lây một chậu nước để cạnh giường lau người cho Tạ Mẫn Hành.

“Tạ Mẫn Hành, nêu không phải vì anh đẹp trai, còn có tiền, còn lâu em mới hâu hạ anh.” Vân Thư chọc vào mặt Tạ Mẫn Hành, bát mãn nỏi.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào mặt Tạ Mẫn Hành, nhức cả mắt.

Tạ Mẫn Hành dụi mắt ngồi dậy.

“Tiểu Thư? Tiểu Thư?” Tạ Mẫn Hành hét lên.

Lúc này Vân Thư đang ngồi trong phòng làm việc của ông Tạ: “Ba, ba phải biết con đến tìm ba vì lý do gì.”

Ông Tạ gật. đầu, thái độ vẫn kiên định: “Bạ sẽ không ly hôn với mẹ, con không cần thuyết phục.”

Vân Thư nói: “Không phải ba, con không thuyết phục, con tới miêu tả thái độ của Mẫn Hành và Mẫn Tây, còn có tâm lý của mẹ. Hôm qua con hỏi rồi, thật ra Mẫn Hành và Mẫn Tây không. muôn hai người ly hôn, nhưng vì ba làm quá nhiêu chuyện quá đáng, để lại những tổn thương không thê xóa nhòa cho mẹ, hơn nữa chưa kể mẹ gả cho ba luôn rất mệt mỏi, rất vất vả, ba còn hiểu lầm mẹ, họ đều cho răng mẹ và ba ly hôn sẽ tự do, sông tiêu sái.”

Ông Tạ không hài lòng: “Con không tói đây thuyết phục, ba nói cho con Tiểu Thư, con về nói với họ, ba và mẹ kiếp này sẽ không bao giờ ly hôn.”

Vân Thư duỗi ngón trỏ lắc lắc: “Không không, ba, ba đừng bỏ qua câu đâu tiên của con. Thật ra họ không muốn ba ly hôn, bởi vì sau khi ly hôn, bọn họ sẽ không còn gia đình nữa. ‘Không còn gia đình, họ là gì?”

“Con muốn nói ĐI Ông Tạ không đoán được ý của con dâu.

Vân Thư mím môi, gật đầu an ủi: “Ba, ba nghe lời trong lòng mẹ đi. Thật ra chuyện trong quá khứ của ba và mẹ, mẹ nói cho cọn rồi, không thê không nói, mẹ có thể nhịn tới giờ đã là một người phụ nữ phi thường rồi. Chồng phản bội, tiu đây đến nhà ra vẻ, còn là đứa em gái mà mẹ yêu thương từ nhỏ, còn có thai. Ba còn lợi dụng mẹ.”
 
Chương 429


Chương 429

“Đủ rồi.” Ông Tạ không muốn nhớ lại quá khứ.

Vân Thư bĩu môi: “Hoá ra ba cũng biệt mình làm bao nhiêu chuyện sai trái, không dám nghe à. Ba, đúng là me yêu ba, nếu là Tạ Mẫn Hành dám thể, con sẽ bóp ch3t ngay. Bóp ch3t cũng chưa đủ, con còn phải tách họ ra chôn, chết cũng không cho họ gặp nhau. Có sự so sánh ba sẽ biết phụ nữ bình thường đáng sợ như thê nào.

Ba nói xem, mẹ yêu ba chết đi sông lại nhiều năm như vậy, vậy mà người ba tin lại là Chu Yên. Phu thê kết tóc, niềm tin cơ bản nhất cũng không còn, tình yêu đã bị ba làm hao mòn hết, không chừng còn có xu hướng bạo lực, sao có thể tiếp tục sống được với ba được? Ly hôn sớm giải thoát sớm.”

“Mẹ con nói với con như vậy sao?”

Vân Thư vươn tay chỉ vào mắt: “Con không mù, con nhìn tận mắt. Nếu không yêu một người sẽ không ở bên người đó hai mươi năm, còn sinh ba đứa con?”

Vân Thư hỏi: “Ba, ba biết Suy nghĩ thật sự của mẹ rôi, ba định sẽ n gi?”

“Dù sao thì ba cũng sẽ không ly hôn.”

Lúc này Vân Thư nghỉ ngờ, ba chồng ngôi lên chức chủ tịch công ty như nào, không có EQ, IQ cũng tháp.

Vân Thư lại hỏi: “Ba, ba có yêu mẹ không? Hôn nhân không có tình yêu là cực hình đối với hai người. Nếu yêu thì nghĩ cách theo đuổi, nêu không yêu thì nhớ cả hai bên đều tự do.”

Vân Thư nói xong đứng dậy rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Khi chỉ có một mình, ông Tạ yếu ớt nhắm mắt lại, đặt tay lên trán.

Vân Thư xử xong một người, bắt đầu tìm người còn lại.

Căn gác phía tây của nhà họ Tạ là một căn nhà trệt, có một phòng kính lớn tràn ngập ánh sáng, bà Tạ đã khéo léo biên nó thành một thế giới của hoa cây xanh.

Ở đây có một chiếc ghế sô pha, bà Tạ và Vân Thư đang ngồi cạnh nhau.

“Mẹ, con sẽ không nói vòng vo nữa.

Con nói thật cho mẹ, lúc nấy còn vừa đến công ty để gặp ba. Con đã nói với ông ây một số lời thật lòng. Con cũng muôn nói với mẹ. Mẹ biết con rất quan tâm đ ến chồng con, em dâu cũng là em con, họ thật ra không muôn mẹ và ba ly hôn.”

Vân Thư bờ la bờ la, nói một số chuyện quan trọng với bà Tạ.

Bà Tạ yên lặng nghe Vân Thư nói, nghĩ đến đứa nhỏ, sao mà bà ây nỡ?

Nhưng khi nghĩ về trải nghiệm của bản thân, cuộc đời, bà Tạ muốn được giải ¡ phóng nhiều hơn, còn tiếp tục thì bà ấy sẽ phát điên mất.

Trong lòng Vận Thư ủng hộ q quyết định của bà Tạ, vì cô không thê chịu đựng được sự phản bội của chồng với người phụ nữ mà mình căm hắn.

Trái tim cô bé nhỏ đến mức không thể chứa nổi một hạt cát. Bà Tạ có thê chịu đựng được mây chục năm, Vận Thư muốn xem bà Tạ nghĩ như thế nào, người chồng nhự vậy không ly hôn lẽ nào đợi đến Tết?

Đã phá hoại hôn nhân của mẹ cô, giờ lại tới phá hoại hôn nhân của cô.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Tạ Mẫn Hành, Vân Thư vẫn quyết định thử giúp đỡ mẹ chồng một lần, nêu yêu nhau thì sẽ tìm đường xuông cho nhau.

Nếu không yêu thì buông tay sớm.

Vân Thư cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác tội lôi nào trong lòng.
 
Chương 430


Chương 430

Tình yêu của mỗi người đều khác nhau, có người trong sáng, có người phức tạp, tình yêu của bà Tạ có thê là sự hèn nhát khắc sâu trong xương.

Thật ra, bà Tạ là một người phụ nữ rất dễ bỏ qua, Vân Thư nói: “Mẹ, mẹ nói từ khi có Mẫn Tây, mẹ đã hoàn toàn chết tâm với ba, không yêu ông ấy nữa. Nếu là con, không yêu Tạ Mân Hành, con sẽ không Ì bao giờ gọi anh ây là chồng, huồng hồ là nằm chung giường, cho nên mẹ vẫn luôn yêu ba. Thời gian này mẹ luôn nghĩ tình yêu của mình đã phai nhạt, nhưng thực ra chỉ là mẹ đã quen với tình yêu này.”

Bà Tạ phủ nhận: “Không phải.”

Vân Thư gật đầu, không phải thì không phải, cô nói tiệp: “Cùng giới tính với mẹ, con khuyên mẹ nên ly hôn. Là con dâu mẹ, con lại hy vọng mẹ hạnh phúc. Dù lý hôn hay không, bọn con đều muốn mẹ được hạnh phúc.”

“Nói chuyện hẳn hoi với ba đi. Nếu phải ly hôn thật, thì hãy chia tay trong vui về.” Vân Thư nói xong còn nói thêm: “Mẹ, mẹ đừng chủ động đi tìm ba, để ông ấy tới tìm mẹ.

Một buổi sáng Vân Thư đã đến hai nơi, mãi mới tới cuỗi tuần, cô không ngủ nướng, muốn khóc như bão.

Ngày mai lại là thứ hai đen tối.

Khi Tạ Mẫn Tây đi học, có tới nhà Vân Thư: “Chị dâu, chị nói thế nào?”

Xem, Tạ Mẫn Tây vẫn đang mong chờ kết quả.

Vân Thư vùi mặt vào gối sô pha: “Đợi kết quả.”

Tạ Mẫn Tây thở dài đi học.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư cảm thấy mình thực sự là một người bận rộn, nêu xử lý mồi quan hệ giữa bà Tạ và ông Tạ xong, Vân Thư dự định mở công ty hòa giải vợ chồng để giải quyết mẫu thuẫn gia đình.

Vân Thư lại in ra một bản thỏa thuận ly hôn khác, lặng lẽ ra lệnh cho người làm để vào trong phòng làm việc của ông Tạ ở nhà họ Tạ.

Khi ông Tạ trở về nhà, thấy tờ giấy thỏa thuận dày cộm trên mặt đất, lại xé nát. Ống ấy tới toà nhà phía tây tìm bà Tạ.

Lúc này, bà Tạ đang cúi xuống quan sát kỹ những cành cây mới ghép của mình, có vẻ như sắp nở hoa.

Bóng trăng lưa thưa, ánh sáng đèn bao trùm. Bà Tạ mặc một chiệc váy dài trắng, giữa khung cảnh này, nhừ nồi bật giữa đám hoa.

Ông Tạ lặng lẽ nhìn sau lưng bà Ấy, không nỡ làm phiền.

Dường như hoa chỉ nở vào nửa đêm, bà Tạ thu dọn đồ đạc, quay lại thì thấy ông Tạ.

Lời Vân Thư nói ban ngày như lởn vỏn bên tai.

“Ông nghĩ kỹ rồi à?” Bà Tạ bước qua đám hoa, đi tên con đường rải sỏi.

Ông Tạ bước tới kéo bà ấy lại, để bà ấy đứng vững.

“Hôm nay Tiểu Thư tới tìm tôi nói một sô chuyện.”

“Con bé cũng đến gặp tôi.” Bà Tạ đang đứng ở cửa, không có ý mời ông Tạ vào phòng.

Ông Tạ vừa nghe xong lập tức hỏi: “Tiêu Thư đã nói gì với bà?”

“Nếu ly hôn, tôi sẽ hạnh phúc, bọn nó đều ủng hộ tôi ly hôn. Giờ chỉ thiếu chữ ký của ông.” Bà Tạ lạnh lùng đứng trong đệm lạnh. Ông Tạ phát hiện, bà ấy gầy như vậy, sao bà ấy mang thai được ba đứa con cho mình.

“Tôi, tôi có chuyện muốn nói với bà.

Chúng ta nói đàng hoàng đi.”
 
Chương 431


Chương 431

“Cứ nói ở đây đi.”

Mọi người trong nhà họ Tạ đều đang ngủ, trên gác Xép phía tây CÓ cặp vợ chông trung niên đứng nói chuyện đêm khuya.

Trăng sáng trên cao, ông Tạ nói: “Những gì lúc nãy đều là thật, cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng được không?”

Bà Tạ liếc nhìn sắc trời: “Trời đã khuya rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Sáng sớm là khoảng thời gian Vân Thư ghét nhất, cộ nghĩ cô phải chui ra khỏi chăn, lừa mây cô gái và chàng trai vào đại gia đình làng giải trí cho ông Mao.

Trước khi rời đi, Vân Thư đã cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Nếu đêm nay anh còn dám uống rượu hút thuốc nữa thì đừng nghĩ đến chuyện lên giường ngủ.

Tạ Mẫn Hành nắm ngón tay Vân Thư: “Đừng lo lắng, hôm nay anh không xã giao, cũng không tăng ca. Anh phải vê sớm đón vợ tan làm.”

“Tôi, tôi có chuyện muốn nói với bà.

Chúng ta nói đàng hoàng đi.”

“Cứ nói ở đây đi.”

Mọi người trong nhà họ Tạ đều đang ngủ, trên gác Xép phía tây CÓ cặp vợ chông trung niên đứng nói chuyện đêm khuya.

Trăng sáng trên cao, ông Tạ nói: “Những gì lúc nãy đều là thật, cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng được không?”

Bà Tạ liếc nhìn sắc trời: “Trời đã khuya rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Sáng sớm là khoảng thời gian Vân Thư ghét nhất, cộ nghĩ cô phải chui ra khỏi chăn, lừa mây cô gái và chàng trai vào đại gia đình làng giải trí cho ông Mao.

Trước khi rời đi, Vân Thư đã cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Nếu đêm nay anh còn dám uống rượu hút thuốc nữa thì đừng nghĩ đến chuyện lên giường ngủ.

Tạ Mẫn Hành nắm ngón tay Vân Thư: “Đừng lo lắng, hôm nay anh không xã giao, cũng không tăng ca. Anh phải vê sớm đón vợ tan làm.”

Vân Thư mãi không thấy tin tức của Chu Yên, người khiến ông nội Tạ ra tay, dù không chết e là cũng lột da rồi.

Sau khi giải quyết được phiền phức, Vân Thư sông một cuộc sống tươi đẹp đi làm tan làm thỉnh thoảng ký hợp đồng. với các em trai thỉnh thoảng gặp chị gái bá đạo, ngày tháng rât tươi đẹp.

Nhà họ Tạ vào một ngày cuối tháng năm, ngoại trừ Tạ Mãn Thận, tất cả đều đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Tạ.

Bà Tạ nói: “Mẹ đã ly hôn với ba rồi.”

Vân Thư ngồi thẳng dậy, cô và Tạ Mẫn Tây nhìn nhau.

Ông Tạ gật đầu: “Đã ký thỏa thuận ly hôn rôi, Bắc thủ tục vẫn đang được Xử lý. Sau này mẹ các con là bạn gái của ba.”

Hả? Không phải vợ cũ? Sao lại trỏ thành bạn gái?

Ông Tạ đã cầu xin bà ấy cho ông ấy một cơ hội vào đêm đó, bà Tạ đã do dự.
 
Chương 432


Chương 432

Bà ấy không biết mình làm gì mới khiến bản thân hạnh phúc, nên tìm tới ông Tạ: “Tôi vẫn quyêt định ly hôn, bây giờ tôi không hạnh phúc, kéo dài mãi tôi không biệt có ý nghĩa gì, chúng ta ly hôn rồi, nêu tôi đau lòng rơi nước mắt, điều đó chứng tỏ răng trong lòng còn có ông. Nếu tôi thấy tự do, vui vẻ, thì chúng ta đã thực sự kết thúc, tôi không cân cho ông cơ hội nữa, vì kết cục đã quá rõ ràng.”

Loay hoay một hồi, ông Tạ quyết định cược một lần, tạo bản thỏa thuận ly hôn khác, run rây ký tên mình và ân dấu tay trước mặt bà Tạ.

Ông Tạ hỏi một cách thận trọng: “Vợ à, bây y giờ bà có cảm thây hạnh phúc không?” Ông ây đã ký vào tờ giây thỏa thuận ly hôn.

Bà Tạ lắc đầu: “Không buồn.” Cũng không vui.

Bà ấy cất đi, khó khăn lắm mới có được thỏa thuận ly hôn, nhìn tên của ông Tạ, run rẫy. Mũi bà Tạ bỗng cay xè.

“ty hôn rồi, bà có bằng lòng làm bạn gái tôi không ?” Ông Tạ đứng sau lưng hỏi bà n “Tôi chưa bao giờ hẹn hò, bà cũng chưa, chúng ta thử quen nhau cảm nhận nó được không.”

Vì vậy, sau khi hai người Jy hôn, bà Tạ đã đồng ý sự theo đuổi của ông li: Vân Thư nghĩ cặp này mới là nam nữ chính? Vàng hào quang này được trao cho cả hai người, cô và Tạ Mẫn Hành chưa từng hẹn hò một lần nào cho đến bây giờ.

Muốn yêu tới chết đi sống lại, còn bị Tạ Mẫn Hành chế giễu.

Vận Thư cảm thấy có lẽ hào quang bẩm sinh nhằm rồi. rõ ràng cô mới là nữ chính.

Trong phòng họp của chủ tịch tập đoàn Tạ Thị, Tạ Mẫn Hành chau mày mệt mỏi, để quộc nhà họ Tạ ở phía nam, cứ nửa năm phải tổ Tức quay một video xuyên quôc gia quy mô lón, người phụ trách ở các quốc gia và sáu khu vực sẽ thay phiên nhau báo cáo cho anh bản tóm tắt của công việc.

Đây là lúc để thấy rõ năng lực của Tạ Mẫn Hành.

Lượng dữ liệu quá lớn, Tạ Mẫn Hành phải tự mình nghe, kiểm tra, chỉ thị nội dung công việc trong nửa cuỗi năm, tinh thần phải tập trung cao độ.

Trên xe đi về, Vân Thư nhận thấy mắt Tạ Mẫn Hành đỏ ngâu.

“Chồng, thật ra anh không cần phải mệt mỏi như vậy.” ‘ Giọng nói đau lòng của Vân Thư chọc vào trái tim Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành quay đầu lại bắt gặp đội mắt như sao của Vân Thư, dần dần, anh mỉm cười.

Hoá ra có một kiểu người, vừa nhìn đã muôn cười.

Tập đoàn Tạ Thị không lồ như vậy, nêu anh không làm gì sao có thê có Tạ Thị bây giờ? Chọn lọc tự nhiên, nêu anh xuông dộc, một ngày nào đó Tạ Thị sẽ bị đào thải khỏi thị trường, vậy anh sẽ để lại gì cho thế hệ mai sau? Tạ Mẫn Hành nghĩ rất xa.

Tạ Mẫn Hành suy nghĩ, sự mệt mỏi của anh như loãng ra.

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành không nói gì, cô hỏi: “Chồng, anh liêu mạng kiếm tiền như vậy làm gì?”

Liều mạng?

Thành thật mà nói, Tạ Mẫn Hành không hè, giờ anh quan tâm đ ến sức khỏe của mình hơn.

Sự mệt mỏi này là vì ở quốc gia khác có vấn đề, nhưng vấn đê đã được giải quyết.

Sao lại thành liều mạng từ miệng của Vân Thư?

Anh chưa bao giờ đến nước Bắc, anh vốn không liều mạng lâu rồi.

“Nuôi vợ, nuôi con, tiết kiệm tiền mua sữa bột.” Tạ Mẫn Hành hài hước nói.

Vân Thự chu miệng: “Em rất dễ nuôi, có ăn uông là được.”

Nhưng Vân Thư lại nghĩ về những món än vặt nhập khẩu mà mình mua..
 
Chương 433


Chương 433

Cô im lặng không nói về chuyện ăn nữa, mặt cô đã đỏ ửng.

“Anh không có con, không cần tiết kiệm tiên sữa bột.”

Tạ Mẫn Hành lái xe, tầm mắt lướt qua Vân Thư, anh nói: “Anh có VỢ rồi, có con còn xa sao?”

“Em vẫn chưa nói sinh.” Vân Thư vỗ mạnh vào cánh tay Tạ Mẫn Hành, khuôn mặt đỏ bừng.

Hừm, cô chưa tôt nghiệp đại học, không muốn sinh con sớm như vậy.

Vân Thư nghĩ vậy, quyết định mặc kệ Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành nhát thời không nghe thấy giọng nói của Vân Thư, liếc mắt nhìn cô, phát hiện cô đang tức giận?

Một tay Tạ Mẫn Hành điều khiển vô lăng, tay kia vuốt v e mái tóc bồng.

bềnh của cô ở ghê lái phụ: “Em còn quá nhỏ, không: gập. Chuyện này đợi em tốt nghiệp và có việc ôn định rôi nói.”

Tạ Mẫn Hành đã hai mươi tám, Vân Thư mới hai mươi. Đợi Vân Thư tốt nghiệp rồi mới quyết định đi làm, ít nhật cũng phải ba năm, lúc đó Tạ Mẫn Hành đã ba mươi mốt, Vân Thư rất tò mò Tạ Mẫn Hành thật sự không vội sao?

Tạ Mẫn Hành không vội, anh muốn có con muộn, điều này tốt cho Tiểu Thư, trong sách viết phụ nữ có con lúc trẻ ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể, Tiểu Thư chỉ mới hai mươi, Tạ Mấn Hành đau lòng.

Không chỉ vậy, chuyện cô kết hôn với anh đã bị phanh phui, mọi người từ mọi tầng lớp trong xã hội nói gì cũng có. Cô đã là một người đặc biệt trong SỐ các bạn cùng lớp rôi, mang thai giữa chừng Sẽ gây nhiều áp lực hơn cho Tiêu Thư. Tốt nhất là đợi cô lớn, tới lúc hai lăm hai sáu tuổi, công việc và học tập của Tiểu Thư đã cơ bản định hình, lúc đó là thời điểm tốt nhất để có con.

Hơn nữa, mấy năm nay anh vẫn có thê sống trong thế giới hai người với Tiểu Thư nhiêu hơn.

Tạ Mẫn Hành không vội.

Hai người trên xe không ngờ nửa năm trước Tạ Mẫn Hành bắt nạt Vân Thư ép cô rời khỏi nhà họ Tạ, mà Vân Thư đã hứa với bà Tạ lời hứa năm mươi triệu, đồng thời hứa sẽ ly hôn với Tạ Mẫn Hành.

Nửa năm sau Tạ Mẫn Hành đưa đón Vân Thư đi làm vệ đã thành thói.

quen, hai người còn thảo luận về thời gian sinh con trong tương lai.

Nghĩ như vậy, Tạ Mẫn Hành lại bật cười, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Anh nhớ ra, trong đêm tân hôn Vân Thư nói, giờ Tạ Mẫn Hành mới thừa nhận: “Quả nhiên là vận mệnh.”

Khi nói đến trẻ con, phụ nữ lúc nào cũng là bên cân thận hơn.

Cô và Tạ Mẫn Hành đã làm nhiều lần, hình như không hề dùng bắt kỳ biện pháp nào.

Nhỡ đâu có thật thì sao? Vân Thư bị suy nghĩ của mình doạ sợ, bắt đầu tính toán thời gian tới tháng tháng trước, sau đó tính toán phạm vi tới tháng tháng này.

Chỗ Tạ Mẫn Thận là sáng sớm, anh ây gửi tin VỀ nhà, thời gian gìn giữ hòa bình của anh ây sẽ kêt thúc sau một tháng.

Tạ Mẫn Thận sẽ trở lại!

Có tin nhắn xác nhận, bà Tạ cũng là mẹ anh ấy chắc chắn là người vùi mừng nhất, bà Tạ đã ly hôn thấy ở nhà họ Tạ không ổn, bà ây đã mua một căn nhà ở ngoài, có thể chuyền đi bất cứ lúc nào.

Các thành viên trong nhà họ Tạ bao gồm cả ông nội Tạ đều cố gắng thuyết phục bà Tạ không cho bà ấy chuyền ra ngoài, ông Tạ là người nhí sức nhất, có thê nói là tận tình khuyên bảo.
 
Chương 434


Chương 434

Sau cả ngàn lời thuyết phục, lời nói tử tế, dỗ dành, chỉ thiêu quỷ xuống, bà Tạ vân không thể vượt qua rào cản trong lòng: “Ly hôn rồi, tôi không phải là người của nhà họ Tạ nữa, tôi phải rời đi.”

‘Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tái hôn, bà vẽ vòng lớn thế làm gì?”

Khi ông Tạ nói thê, bà Tạ càng muốn đi, không cho ô ông Tạ có bât kỳ suy nghĩ sai lệch nào, ví dụ như: Hai người họ sẽ tái hôn.

Mẹ của bà Ta, phu nhân Nam Cung gọi điện, muôn con gái về nước Nam sông với bà ây.

Yêu cầu này đã bị bà Tạ từ chối sau khi suy nghĩ kỹ càng.

“Mẹ, con của con, người con yêu ở nước Nam, con không thể sống thiếu họ. Con xin lỗi mẹ, con có thể phải từ chối mẹ.”

Bà Nam Cung không L buồn: “Có vẻ như giờ con gái mẹ vẫn sống rất hạnh phúc, mẹ không giận. Mẹ yêu con con gái của mẹ.”

Bây giờ, bà ấy chuẩn bị chuyển ra ngoài sông, Tạ Mẫn Thận bất ngờ nói anh ấy tháng sau sẽ về.

Vân Thư tranh thủ cho kịp thời cơ: “Mẹ, hãy ở nhà đợi Mẫn Thận trở về, chuyện. của mẹ và bạ chúng con vân giấu Mẫn Thận, em ấy về không thấy mẹ, em ây sẽ rất thất vọng.”

Tạ Mẫn Hành phối hợp với Vân Thư: “Tốt hơn hết là mẹ và ba nên đích thân nói với Mẫn Thận.”

Như thế, ý niệm chuyền nhà vững chắc của bà Tạ đã bị lung lay.

Tạ Mẫn Hành thấy đã đạt được mục tiêu, giao phần còn lại cho Vận Thư, cô có thể thuyết phục mẹ ở lại.

Có tin của Tạ Mẫn Thận, nhà họ Tạ bắt đầu chuẩn bị từ tháng này, bà Tạ thay ga trải giường, mên trong phòng ngủ của Tạ Mẫn Thận, đệm chăn còn được bà Tạ ôm ra phơi năng.

Hôm đó, khi Tạ Mẫn Hành chuẩn bị đón Vân Thư ở văn phòng, cấp dưới của anh đã gọi điện.

Tạ Mẫn Hành nhìn vào số, biết rằng những gì anh luôn muốn biết đã kết thúc.

Nếu không thì sẽ không mắt nhiều thời gian đê nghe ngóng tin tức.

“Xin chào.” Giọng nói của Tạ Mẫn Hành vang lên.

Cấp dưới nhìn tài liệu trong tay, nói: Tĩnh: anh, cuộc điều tra về phu nhân đã đến lúc kết thúc.”

Cạnh tai của cấp dưới có thêm ba cái tai, đều là người điều tra Vân Thư với anh ta.

“Nói.”

Cấp dưới nói nhanh: “Thưa anh, tôi đã sắp xếp các tài liệu liên quan đến phu nhân, gửi cho anh. Tôi nói có thể không rõ ràng.’ Tạ Mẫn Hành độc thân: “Ừm.”

Anh nhặt chìa khóa trên bàn, bước ra khỏi tòa nhà của công ty.

Một cô gái xinh đẹp như Vân Thư đi trên đường được người khác xin WeChat không có gì là lạ.

Tuy nhiên, hôm nay trong công ty, nghệ sĩ khác chuẩn bị ký hợp đông với đồng sự, khi đến công ty làm thủ tục cuôi cùng, anh ta đã gặp Vân Thư.

Theo cách nói của anh ta: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc đó, thậm chí chưa ký hợp đồng đã chạy lên xin WeChat của Vân Thư.

Lời nói tâng bốc, Nara hiếm khi quay lại, lại gặp phải vở kịch này.

Cô ấy đứng ở cửa phòng ngoại vụ, nhìn về hướng Vân Thư.

An Kỳ hỏi: “Nhìn gì thế?”

Nara ra hiệu: “Nhìn anh trai kia cuối cùng chêt như nào.”
 
Chương 435


Chương 435

An Kỳ cũng nhìn về phía Vận Thư, cô ấy bình tĩnh nói: “Bị doạ chết.”

Nara khó hiểu, doạ?

Đối xử với mấy người theo đuổi còn có thể doạ?

Không được, cô ấy càng phải xem, cô ấy muôn học cách đôi xử với Chu Tuấn.

“Bóp!”

Nara chạy về phía Thần nhi, đột nhiên, giật mình.

“Thôn.

Nara thề cô ấy chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Vân Thư to, sắc bén như vậy.

Tư thế đó, thoạt nhìn cũng biết dù có thêm cũng bị chặn.

Người đàn ông vừa rồi bị Vân Thư doạ, thêm tiêng hét, tim loạn nhịp.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, quét mã QR WeChat, chạy “xẹt” ra khỏi phòng ngoại vụ.

Và vẻ ngây r ngốc khác hoàn toàn với dáng vẻ môm mép láu lỉnh vừa rôi.

Vận Thư khinh bỉ quay lưng lại: “Hừ, đồ nhát gan.”

“Tiểu Thư, với đòn đánh đột nhiên lúc nãy của cô, tôi cũng giật mình, được chứ? Còn cả tiêng hét lúc nãy, tới giờ vân còn sợ.” Nara bước lên phía trước, đặt tay lên tim nói với Vân Thư.

Nara kéo ghế ngồi bên cạnh Vân Thư và An Kỳ.

“Doạ mà An Kỳ vừa nói chính là một cái tát và tiếng hét của Tiểu Thư?”

An Kỳ không nói nên lời nhìn Nara: “Ở trên phim trường lâu rồi, trở nên ngốc hơn.”

“Cô ấy doạ là giả ma.” An Kỳ nói thêm.

Trên đường khi Vân Thư được hỏi về WeChat, cô chỉ vào khuôn mặt nhợt nhạt của mình hỏi người đàn ông xin WeChat, giọng cô nói giả vờ già yêu bắt lực: “Ảnh có thể thấy tôi?”

Người đàn ông nhìn Vân Thư đang đứng đầy nghỉ hoặc, gật đầu: “Tôi thây.”

“Anh là người đầu tiện có thể nhìn An tôi.” Vân Thư tiếp tục giả ma giả “Tôi đã đi lại trên con phố này, laRg thang nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được anh.”

An Kỳ “tò mò” hỏi người đàn ông: “Anh đang nói chuyện với ai vậy, lầm bà lầm bẩm, gặp ma à?”

“Đúng, gặp tôi.” Giọng nói khàn khàn già nua vang lên.

An Kỳ dường như không nghe thấy, cô ấy vây tay với người đàn ông: “Anh sao thê?”

Hỏi thế, người đàn ông giật mình, chỉ vào Vân Thư, run giọng hỏi: “Cô, cô không, không thấy à? Ở, ở đây có người.”

An Kỳ nhìn phía anh ta chỉ, “ngây thơ”

lắc đầu: “Cải gì? Đừng làm tôi sợ.”

Vân Thư: “Nhìn này, anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi, tôi quyết định sau này sẽ theo anh: mỗi ngày, không đi theo cô ấy nữa.”

Giọng nói cố ý khàn khàn yếu ớt: “Anh ơi, đợi tôi.”

Khuôn mặt của người đàn ông từ đỏ ửng vì ngượng ngùng thành tái nhợt sợ hãi, môi trăng bệch.

Anh ta loạng choạng lùi lại, khi đông người, anh ta sẽ bỏ chạy.
 
Chương 436


Chương 436

Khi anh ta không thấy ai nữa, Vân Thư đắc ý tự hào nhướng mày với An Kỳ: “Quả nhiên là bạn tt, like cho kỹ năng diễn xuất của cô.”

An Kỳ: “Số lần nhiều, diễn xuất đã sớm ra lò.”

Sau khi Nara nghe An Kỳ giải thích, cô ấy vô cùng kinh ngạc, võ tay tán thưởng hai người họ liên tục: “Bái phục, tại hạ bái phục.”

Giả ma doạ người, đúng là liều.

“Tiểu Thư, Tiểu Thư, ông xã cô tới đón cô. ” Đồng nghiệp vừa đi xuông nói với Vân Thư.

Bây giờ, các nhân viên của bộ phận đối ngoại của Giang Tả vừa thây chiêc xe hơi sang trọng đậu trước cửa, họ vô thức gọi Vân Thư… người nhà tới rồi.

Tài liệu về Vân Thư đã được gửi đến điện thoại di động của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành. mở tài liệu trong khi đợi Vân Thư, anh rất tò mò không biết người vợ bé nhỏ của anh đang giấu anh điều gì.

Mở tài liệu, bắt đầu từ khi tốt nghiệp trung học, ghi chép chỉ tiết.

Cô muốn đi du lịch Tây Bắc cùng bạn bè, vô tình tiếp xúc với một đội xe, đều là tay đua chợ đen, đều có logo chợ đen.

Rõ ràng là đất nước không cắm tổ chức các cuộc thi đua xe, các cao thủ thực sự thích chơi đua xe cược cả tính mạng ngâm.

K1ch thích!

Vào năm thứ ba trung học, Vân Thư đã mua một logo chợ đen từ một người nào đó.

Trong khoảng thời gian này, cô thường bí mật đến chợ đen để xem các cuộc đua xe.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Vân Thư đã mười tám, chưa tới một tháng đã lầy được bằng lái. Tháng sau ba cô chiều chuộng con gái, tặng cho cô một chiễc xe hơi sang trọng.

Sau hai tháng, Vân Thư đã chuyển, đổi phương tiện này thành một chiếc xe đua chuyên nghiệp.

Lần đầu tiên, cô đua chiếc xe mình cải tạo vào chợ đen.

Hai năm trở lại đây, thân phận của Vận Thư trên chợ đen dường như hơi nỗi tiêng.

Bởi vì Vân Thư luôn chú ý đến sự riêng tư, ra vào chợ đen luôn đeo khẩu trang che kín mặt, nên chỉ có thể điều tra trước lúc Vân Thư vào chợ đen, còn thông tin về Vân Thư trong chợ đen tạm thời chưa điều tra được.

Có thể chắc chắn là Tạ Mẫn Tây và bà Tạ đã mắt tích, trong lúc tìm gặp phải một đám người liên quan tới chợ đen, Tiêu Hoa hôm đó là tay đua chợ đen, còn trong bảng xếp hạng, trong top năm.

Tạ Mẫn Hành nhìn phần giới thiệu bên trên, anh không kích động, lướt điện thoại rất điềm đạm.

Đây là kết quả của một tài liệu được biên tập kỹ lưỡng bởi người của anh.

Trong chợ đen quả thật gần như mỗi tay đua đều đặt cược tính mạng.

Mỗi năm đều có tay đua mắt tích không dấu vết.

Tạ Mẫn Hành đọc xong, rút điện thoại ra, nhìn lên thì thấy n một người phụ nữ nhỏ bé đang nhảy cầng lên dưới ánh mặt trời lặn, khuôn mặt hồng hào.

Dễ thương như một đứa trẻ!

Hôm nay ánh mắt Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư lộ ra vẻ thăm dò.
 
Chương 437


Chương 437

Quả nhiên cô đặc toàn là tinh hoa, người phụ nữ nhỏ nhắn như vậy lại tới chợ đen, sở thích của cô, hoá ra không chỉ đơn thuần không tốt như ăn vặt.

Về đến nhà, Vân Thư đang định đi tắm, thời tiết nóng nực, cô cảm thấy mò hôi nhễ nhại rất khó chịu.

Tạ Mẫn Hành tự nhiên cầm lấy túi của Vân Thư, treo lên giá để quần áo ở cửa. Vân Thư nhìn thây, không quên nhắc nhở: “Đi lên chậm thôi.”

Vân Thư không nghe thấy gì, chạy về phía hồ bơi.

Tạ Mẫn Hành xắn tay áo sơ mi xuống tầng dưới, để lộ cánh tay thon gọn, đi vào bếp.

Người đàn ông nấu ăn là đẹp trai nhật, người đản ông nấu ăn mặc áo Sơ mi quân tây còn đẹp trai hơn.

Khuôn mặt Tạ Mẫn Hành không chê vào đâu được, thân hình cao thẳng tắp, Vân Thư mặc áo tắm, đeo khăn tắm đứng trước bếp, nhìn cảnh tượng âm áp này.

Tạ Mẫn Hành lấy ra một cái bánh từ lò, đi qua Vân Thư, vào nhà hàng: “Bánh em chín rồi, mau tới đây ăn.”

Vì Vân Thư luôn ăn vặt, giai đoạn đầu. Tạ Mẫn Hành chiều cô, tưởng ăn kha khá là được, không ngờ sau này ngày càng tồi tệ, gần như mỗi lần vê đêu bóc đồ ăn vặt, lúc ăn cơm, lúc nào cũng nói không ngon, đắng miệng, tróc lợi, lân này cũng nũững nịu la hét.

Để cô ăn cơm, lúc nào cũng chỉ ăn hai miếng qua loa, rồi bắt đâu ăn đồ ăn vặt trên tay.

Cuối cùng có một lần Tạ Mẫn Hành không thê chịu đựng được nữa. Nắm bắt cơ hội, tối hôm đó Tạ Mẫn Hành đã nghiêm khắc giáo dục vì cô không nghe lời, ngày hôm sau, anh ra điêu kiện với cô ít ăn đồ ăn vặt, Tạ Mẫn Hành sẽ nướng một chiếc bánh nhỏ cho cô mỗi ngày.

Vân Thư không chịu nổi sự ép buộc của Tạ Mẫn Hành, đồng ý một cách miễn cưỡng.

Không đồng ý, thì không có cả bánh ngọt và đồ ăn vặt.

Cũng may, tay nghề Tạ Mẫn Hành thật sự không phải nói cho có, chiếc bánh này, Văn Thư nhìn thấy không đủ ăn.

“Chồng, anh có biết anh siêu đẹp trai không?”

“Ông xã, người ta rất thích anh đó!”

Bởi vì Tạ Mẫn Hành và Vân Thư ở bên nhau ngày đêm, bây giờ Vân Thư nhìn anh, anh có thể đoán được chính xác chuyện quái quỷ gì trong bụng cô.

“Có một bữa ăn.”

“Chồng!”

“Một ngày chỉ thê ăn một chiêc bánh, còn ra điêu kiện ba ngày một cái, còn không nghe, năm ngày một cái, bảy ngày một cái, mười ngày một cái.

Một câu của Tạ Mẫn Hành không cho Vân Thư dám có suy nghĩ nũng nịu nữa.

Trong lòng Vân Thư: Không cho người ta cơ hội nói chuyện, hừ, không ăn cơm anh nấu nữa.

“Ăn tối xong, vào phòng làm việc với anh.” Tạ Mân Hành gắp một miếng thịt đặt vào đ ĩa của Vân Thư.

Vân Thư ăn: “Ò. Làm gì thế?”

“Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.” Tạ Mẫn Hành bưng một bát cháo ngọt khác cho Vân Thư, anh nâu riêng cho cô.

Không thể phủ nhận, tay nghề Tạ Mân Hành không phải là bộc phét, Vân Thư ăn rất vui vẻ. Nếu không ăn, dù sao Vân Thư cũng không nói, không tính.
 
Chương 438


Chương 438

Một thìa cháo gạo ngọt, trong đó còn có hạt ngô ngọt với cà rồt và dưa chuột thái hạt lựu, món rau yêu thích của Vân Thư, một đ ĩa rau xanh chay, xanh ngọc lục bảo, ăn mềm ngon, còn có đ ĩa thịt rán nhỏ, thêm một chiếc bánh nhỏ.

Bốn món và một món cháo, còn có bánh. Vân Thư không tỉ thể thoát ra khỏi tình yêu với Tạ Mẫn Hành.

Năm giữ dạ dày của đàn ông rât quan trọng, nhưng trong xã hội ngày nay, phụ nữ ăn nhiêu. Nên năm giữ dạ dày của người phụ nữ quan trọng hơn, là nên tảng của một gia đình hòa thuận.

Một người chồng như Tạ Mẫn Hành đã vượt qua điểm tuyệt đối!

Vận Thư ăn mà miệng phồng lên, Tạ Mẫn Hành thỉnh thoảng rót nước cho cô, sọ cô bị sặc.

Thấy Vân Thự thích ăn đồ của mình, thái độ tính số với Vân Thư của Tạ Mẫn Hành dịu đi, còn cho cô một cơ hội để cô thú nhận.

Vân Thư ăn uống no nê, sau khi theo Tạ Mẫn Hành tiền vào phòng làm việc: “Ông xã, anh gọi em đền định nói gì?”

“Lại đây, đứng đây.” Tạ Mẫn Hành ngồi trên ghé, chỉ tay về phía sàn trồng đối diện bên kia bàn.

Vân Thư ngoan ngoãn đứng qua: “Chồng, anh định nói gì?”

Thấy dáng vẻ Vân Thư rất hợp tác ngoan ngoãn, Tạ Mẫn Hành nhìn ngoài cửa sổ mắt tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt quay sang Vân Thư: “Ni đi, em giâu anh bao nhiêu chuyện?”

Vân Thư bối rồi: “Hả?”

“Thăng thăn khoan dung!” Tạ Mẫn Hành lạnh lùng nhìn Vân Thư, anh chỉ hy vọng cô sẽ nói sự thật, hoặc nêu Vân Thư cầu xin lòng thương xót, Tạ Mẫn Hành có tâm trạng tốt sẽ không phạt.

Mau xem, anh chính là người đàn ông không có nguyên tắc như thế.

Trái tim của Vân Thư trật nhịp, lẽ nào anh đã phát hiện?

“Nói đi.” Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ của Vân Thư, tám chín phần đã biết phải nói gì.

Vân Thư sợ Tạ Mẫn Hành nghiêm khắc, cô vừa khóc vừa nói: “Chồng à, em sai rồi.”

Giọng này rất ấm ức, nếu là lúc trước, Tại Mẫn Hành không thể chịu được, chắc chắn ôm cô ấy ngay lập tức.

Bây giờ Tạ Mẫn Hành Xoay cây bút trên tay, chờ Vân Thư nói tiếp, rõ ràng dường như anh đã biết tất cả.

Vân Thư lùi lại một bước nhỏ, thì thầm: “Em lại chốt đơn đồ ăn vặt.”

Như sợ Tạ Mẫn Hành nghe thấy, cô nhanh chóng tăng âm lượng, biện minh: “Nhưng em chỉ mua về nhìn, nhìn cho ghiên mắt, em không ăn, chỉ mở ra ngửi thử cho đỡ đói.” Vừa nói tới phía sau, âm thanh nhỏ hơn.

Cuối cùng, dần trở thành tiếng vo ve của ruôi.

Tạ Mẫn Hành buồn cười, được, chỉ hỏi cô về chợ đen, không ngờ lại trộm mua đồ ăn vặt.

Coi như là thu hoạch mới.

*Lấy ra đi.” Tạ Mẫn Hành căn bản không lạnh lùng nói với Vân Thư, nhưng lân này lời nói của anh có hàm ý ra lệnh.

Vân Thư chạy xuống lầu, nằm bò trên mặt đất, lôi từ dưới ghế sô pha ra một tá đồ ăn vặt chưa mở.

Tạ Mẫn Hành hít thở sâu, rất được!

Anh không ngừng tự nhủ: Nhịn!
 
Chương 439


Chương 439

Tạ Mẫn Hành hỏi Vân Thư: “Đồng phạm là ai2”

Lần này, Vân Thư do dự không chịu nói rõ: “Chỉ là bạn thôi, dù sao anh cũng phát hiện, đừng hỏi đồng bọn của em.

Lúc này, Vân Thư vẫn ra điều kiện, như không rõ vị trí của mình, khiến Tạ Mẫn Hành rất tức giận.

“Được chưa?” Vân Thư thú nhận bí mật của mình.

Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Nếu anh vạch trân, em sẽ bị phạt như nào em đã nghĩ đến?”

Sắc mặt Vân Thư đột nhiên sụp đổ, trời ạ, cô sai rôi.

“Không phải chỉ là chuyện này sao?

Anh nói sớm đi. Em đã…” Nói xong Vân Thư thành thật im lặng không nói thêm.

Vân Thư không dám nhìn thẳng vào mặt Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư tự nghĩ, chẳng lẽ hôm nay là chuyện nam sinh thêm WeChat?

“Ông xã, em có thể hỏi anh một câu, có phải anh đã biết chuyện hôm nay không?”

Nói ra, cũng đúng.

Tuy nhiên, Tạ Mẫn Hành không trả lời.

“Chồng à, người thêm WeChat hôm nay, em cũng không biết ai, nhưng em đã doạ anh ta chạy rồi, anh yên tâm, vừa ra của văn phòng em đã chặn anh ta rồi.” Nói xong, Vân Thư bước tới giành công, yêu cầu khen ngợi!

Tạ Mẫn Hành thẳng lưng, dựa lưng vào ghé, nheo mắt TH Vân Thư: “Là ai2”

Vân Thư nghẹn họng: “Lại không phải chuyện này à?”

Tạ Mẫn Hành âm thầm ghi lại số người này, có vẻ như anh sẽ đến ảnh thị Giang Tả nhiều hơn trong tương lai.

Lễ nào? Vân Thư liếc Tạ Mẫn Hành, rôi lập tức quay đi.

Không thể nào, chỉ có cô và Tạ Mẫn Tây biệt chuyện đó.

Chẳng lẽ Tạ Mẫn Hành đã phái người bí mật bảo vệ cô, khiến cô lộ tung tích.

Ông nó, tính sai rồi!

“Chồng à, em sai rồi.” Vân Thư đi lên r3n rỉ, nhưng không có nước mắt.

Tạ Mẫn Hành không còn mong đợi chuyện chợ đen từ miệng của Vân Thư nữa, giờ anh chỉ chủ ý đến việc người vợ bé bỏng của anh đã làm bao nhiều chuyện xâu sau lưng anh.

Tạ Mẫn Hành kìm lại cơn tức giận: “Nói.”

“Đáng lẽ em không nên đóng giả người nhà của Mẫn Tây gọi điện cho cô giáo xin nghỉ vào thứ ba, rôi đưa Mẫn Tây đi xem phim. Chồng à, em chỉ xin nghỉ một buổi chiều thôi, buổi tự học buổi tối Mẫn Tây về rồi.”

Tới giờ, Vân Thư chỉ đành thành thật giải thích.

Bộ phim cuỗi cùng của Bạch Phàm là “Silent”, sau bộ phim đó, Bạch Phàm không còn đóng phim truyền hình nữa, bây giờ chỉ có Cao Duy Duy trong làng giải trí biết anh ta đang ở đâu, các tay săn ảnh báo lá cải cũng không đào bới được vị trí của anh ta.

Hôm thứ ba, cô cũng lặng lẽ xin nghỉ phép, chạy ra xem hôm đó có bao nhiêu sinh viên, cặp đôi xếp hàng lấy vé, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đã đặt vé từ sớm, định thứ ba đi xem.
 
Chương 440-441


Chương 440

Vân Thư nghĩ cô sẽ giấu được, kết quả không ngờ quên mắt đại ma đầu Tạ Mân Hành. sao lại bỏ qua ‹ sở thích lớn của Tạ Mẫn Hành… cử cập dưới đến bảo vệ cô, còn không để cô phát hiện.

Vân Thư nhớ ra không còn gì để khóc.

Hức hức.

Tạ Mẫn Hành đã ở trên bờ vực bộc phát: “Vân Thư, tới đây!”

Mỗi lần gọi tên, Vân Thư biết ngay có gì đó không ồn.

Vân Thư lắc đầu, lùi lại mấy bước: “Không được. Em biết sai rôi, hức hức.”

Tạ Mẫn Hành dùng chân sau đá văng chiếc ghê ra xa, giận dữ bước đến trước mặt Vân Thư.

Vân Thư nhìn tư thế đó, đúng, cô lại sai rồi.

“Chồng, chồng, chồng, em thừa nhận, em thừa nhận. Em làm hỏng chiếc đồng hồ, là em không cẩn thận, em chưa từng, thấy chiếc đồng hồ nào quý như của anh, tò mò lây ra xem, không cẩn thận rơi Xuông đất, em, em không cô ý, em tới cửa hàng đồng hồ tìm người sửa được không.”

Một việc lớn khác!

Trên trán Tạ Mẫn Hành nổi gân xanh: “Có phải là đồng hồ trong tủ kính không?”

Chiếc đồng hồ đó là khi ông nội Tạ dẫn quân đi chiến đấu, giết trộm, bắt gian khắp nẻo đường, cho đến khi nhìn thấy thủ lĩnh, chiếc đồng. hồ đó là Đinh thưởng nguyên thủ mà ông nội Tạ ngưỡng mộ nhất đã tặng cho anh.

Chỉ có một người trong lịch sử đeo chiếc đồng hỗ đó, nhà họ Tạ đã vào lịch sử vì chiệc đồng hồ đó. Bây giờ lại được truyền cho Tạ Mẫn Hành.

Chiếc đồng hồ đó không chỉ đại diện cho thân phận, danh dự, mà còn đại diện lịch sử, câu chuyện của cả một thê hệ.

Ông nội Tạ coi nó như một vật gia truyền của gia đình.

Kết quả, Tạ Mẫn Hành ngay lập tức xác nhận những gì Vân Thư nói vừa rồi.

Vân Thư nhắm mắt, gật đầu như chết.

Trạng thái cao nhất của tức giận nhẫn nhịn, là bật cười.

Tạ Mẫn Hành tức giận bật cười, bất lực lắc đàu nói: “Tiêu Thư, Tiểu Thư, kẻ gây rôi.’ Nói xong, anh sải bước, đi xem đồng hồ.

Đồng hồ không hoạt động nữa.

Vân Thư biết mình đã sai, đứng bên cạnh Tạ Mẫn Hành cúi đầu, hai vai co rụt lại, dựa trên tủ kính: “Ông xã, em nhờ người sửa đồng hồ được không?”

“Muộn rồi, mau ngủ đi, anh tới phòng làm việc sửa.’ “Không, em muốn đi cùng anh.”

Tạ Mẫn Hành nhìn “Vân Thư thực sự biết mình đã sai, nếu không để cô đi.

theo mình, có lẽ cô sẽ không thê ngủ ngon, sẽ luôn tự trách bản thân mình.

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Được, tranh thủ tối nay, nh sẽ bỗ sung cho em cậu chuyện và lịch sử đăng sau chiếc đồng hồ này. Sau này nêu có tò mò cũng không dám lấy ra nữa.”

Tạ Mẫn Hành đặt trên một chiếc ghé lười kiểu cũ, trên bàn có những con ôc nhỏ, còn có những con dao tinh xảo.

Mái tóc của Vân Thư xõa tự nhiên, hương thơm sảng khoái phảng phất quanh hai người họ.

Nam Phi.

Dương Nhiễm lần đầu rơi nước mắt trước mặt Ta Mân Thận: “Sau khi anh đi, có còn đên đây không?”

Chương 441

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 442


Chương 442

“Tuy nhiên, sau này tôi tự tin những gì tôi nói. Tôi nghĩ mình thích anh thật rồi. Anh trai tôi nói, thật ra anh đã sớm đã đoán được mục đích của tôi.

Anh không đuổi tôi đi là muốn nhận được thông tin từ tôi, lợi dụng tôi.

Nhưng tôi không tin.”

“Là thật.” Tạ Mẫn Thận lạnh lùng đáp, ánh mắt tối sầm lại.

Dương Nhiễm lắc đầu: “Thật sao, Tạ Mân Thận, anh từng tin tôi chưa? Tôi thích câu nói của anh, anh từng tin tôi không?”

Tạ Mẫn Thận không nói, anh ấy cũng từng tự hỏi mình có tin Không?

Khi người của Tạ Mẫn Thận nghe tin Dương Nhiễm đến, họ lần lượt nạp đạn, không chào hỏi Tạ Mẫn Thận, họ lao vào, dùng súng bao vây Dương Nhiễm.

“Chị Nhiễm của Mafia, chị còn mặt mũi.

Dương Nhiễm hốt hoảng quay người lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, nỗi đau từ tận đáy lòng lại lan tràn.

Dương Nhiễm muốn rời đi, nhưng họ lại gân: “Còn tưởng như trước, muốn tới là tới, muôn đi là đi à.”

Dương Nhiễm nhìn cửa sổ, nghe thấy bên ngoài có tiếng súng: “Mau VÔ, mafia sắc lệnh khẩn cấp.’ Không cho ai đi.

Một tiếng súng khác vang lên, Dương Nhiễm trở nên lo lắng, cô ấy chuyển sự chú ý sang Tạ Mẫn Thận: “Tôi cần vê họp cuộc họp nội bộ của Mafia, nhất định phải ở đó, nêu họ uy hiếp bọn anh về nước, tôi có thê ngăn chặn kịp thời.”

Cuối cùng Tạ Mẫn Thận cũng bỏ súng trong tay xuống, đứng dậy: “Tránh ra.”

“Không được, cô ta hại chết anh em chúng ta, tôi phải giết cô ta trả thù.”

Tạ Mẫn Thận nhặt khẩu súng trên bàn, ném mạnh vào trán người nói.

Một người không cẩn thận, chị Nhiễm không phải chỉ là cái tên, cô ấy vượt qua vòng vây của mọi người, nhìn Tạ Mẫn Thận với ánh mắt lưu luyễn lần cuỗi. Dưới cái năng như thiêu đốt, cô ấy cười tươi như hoa, nói với Tạ Mẫn Thận: “Anh phải tin, lời tôi nói đều là sự thật, từ câu đầu tiên đến câu vừa rồi đều là thật.”

Dương Nhiễm lật người, nhảy lên hàng rào cao, lưới điện không có tác dụng với cô ấy.

Tạ Mẫn Thận biết đây là lời nhắc của Dương Nhiễm: “Đầu tiên hãy kiểm tra lưới điện và bom trên mặt đât xung quanh. Gia cô lại một vòng.”

Sắc lệnh khẩn cấp của mafia là của trùm m@ tuý.

M@ túy ngày nay ngày càng lộng hành, lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết.

Hắc Hùng nửa năm im hơi lặng tiếng vì người tình bỏ đi, nửa năm trở lại đây, trùm m@ túy không ngừng lón mạnh, thu nạp mọi người, Xà Ảnh là ví dụ điển hình nhất.

Hôm nay thậm chí còn tự phát sắc lệnh tập hợp đám đông lại với nhau.

Dương Nhiễm mặc bộ đồ da đen xuất hiện trong phòng họp bang hội.

Khoảnh khắc nhìn thấy trùm m@ túy, ánh mắt của Dương Nhiễm lóe lên cảnh tượng anh ta chết dưới họng súng của mình, máu chảy thành sông.

“Anh Hùng đến rồi.”

Hắc Hùng đến muộn, khi nhìn thấy em gái Dương Nhiễm an toàn trở VỆ, lòng anh ta như chùng xuống.

 
 
Chương 443


Chương 443

Hắc lùng ngồi, vào ghế chính, những người khác ngôi xuông: “Trùm m@ tuý, gọi mọi người tới họp gấp có chuyện gì à?”

Tên trùm m@ túy nhìn Dương Nhiễm đầy ẩn ý nói: “Những người nước Bắc sắp đi, lại có đám người mới, số người và tiếp tế của đám người mới gấp ba lần lần này. Ý tôi là Tạ Mẫn Thận đã biết rất nhiều thông tin vê chúng ta từ những người nội bộ, nếu cậu ta sống sót trở về, e là sẽ gây bắt lợi cho chúng ta.”

Dương Nhiễm nửa mở mắt, nâng mi mặt chậm rãi nhìn chằm chằm trùm m@ túy: “Diệt khẩu?”

“Cô Dương nói đúng.”

“Nếu dám giết anh ấy, tôi sẽ giết cả nhà anh.”

Phòng họp im lặng.

Hắc Hùng còn không khống chế được chị Nhiễm, ai dám nói lời nào, là tự tìm cái chết.

Trùm m@ túy cười: “Thật ra cô Dương thích Tạ Mân Thận, chỉ bằng chúng ta bắt cậu ta tới đây ở bên CÔ, cũng có thể không cần giết cậu ta.”

Dương, Nhiễm cười lạnh lùng: “Anh cảm thấy Tạ Mẫn Thận giống như anh sao? Tôi nói cho anh biệt, tôi không đánh lại Tạ Mẫn Thận, thì anh sừng: nghĩ làm gì.”

Hắc Hùng: “Tôi cũng không thể đánh bại Tạ Mẫn Thận.”

Hắc lão đại nãy giờ im lặng, vừa mở miệng đã nghe rất nhát gan.

Anh ta thực sự không thể đánh bại Tạ Mẫn Thận, có một lần Tạ Mẫn Thận đột nhập căn cứ của Mafia vào ban đêm, đánh nhau với anh ta.

Dương Nhiễm nói: “Người nước Bắc, ai dám động, thì tôi giết cả nhà kẻ đó, không chỉ Tạ Mẫn Thận, mà tắt cả mọi người.” Cô ấy từng nói để Tạ Mẫn Thận và những người còn lại trở về nhà an toàn.

Trùm m@ túy mắt mặt, anh ta đã đạt được mục tiêu.

Họp hành không vui thì sao? Anh ta có thật sự giết được Tạ Mẫn Thận?

Vào mùa hè, cây cỏ trên núi xanh tươi tốt, sườn đôi bên cạnh, cây cối cành lá đâm từ đâu, đâm xuyên vào ban công nhà Vân Thư, thử nhìn trộm tổ ấm của Vân Thư và Tạ Mẫn Hành.

Người trên giường, lông mi hơi cong, thở đều.

Đêm qua, Tạ Mẫn Hành sửa đồng hồ đến khuya mới xong, sau khi Vân Thư biết được chuyện của chiếc đồng hồ thì cũng không đụng vào nữa.

Sau đó, Tạ Mẫn Hành đã khiển trách cô một lúc lâu.

Ngủ chưa được bồn tiếng, Tạ Mẫn Hành lại dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Anh đã từ chỗi người giúp việc làm bữa sáng cho đôi vợ chông trẻ, nói tới cùng, vẫn phiền. Hơn nữa Tạ Mẫn Hành rất vui khi được nấu ăn cho Vân Thư.

Vân Thư xoa đầu đau nhức đi xuống lầu: “Ông xã!”

Mỗi sớm mai, gọi anh ngọt ngào.

“Dậy rồi à, chúng ta nói chuyện chính đi.”

Vân Thư suy nghĩ một lúc, đêm qua Tạ Mẫn Hành còn muốn phạt cô: Em không nghe, không nghe, chồng, em buồn ngủ quá, em lên lầu ngủ.”

“Tránh được mồng một, còn định tránh ngày mười lắm?” Tạ Mẫn Hành tắt lửa đi theo Vân Thư lên lầu.

Khóa cửa phòng ngủ.
 
Chương 444


Chương 444

Thấy không còn chỗ nào để trốn, Vân Thư nhào vào trong vòng tay của Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh có muốn thay đổi hình phạt] không? Đừng chạy bộ.”

Tạ Mẫn Hành dùng ngón trỏ nâng căm Vân Thư lên: ‘Xem ra là muôn tập thể dục buổi sáng.”

Hai tiếng sau, Vân Thư thề sẽ không bao giờ khiêu khích Tạ Mẫn Hành vào sáng sớm nữa.

Một: Gia quy, nếu bị bắt ăn trộm đồ ăn vặt, chạy ba vòng quanh Kinh Tử Sơn khoảng ba ngàn mét.

Thứ hai; Gia quy, thêm một người theo đuổi, một khi bị phát hiện, chép ba chữ “Tạ Mẫn Hành” một trăm lân, nét chữ ngay ngắn, nếu không sẽ viết lại.

Thứ ba: Gia quy, làm chuyện xấu sau lưng Tạ Mẫn Hành, bị phát hiện, ngoài hình phạt về thân thể còn có hình phạt về tài chính. Số tiền cụ thể tủy thuộc vào quy mô thời điểm, bắt đầu từ mười ngàn tệ.

Thứ tư: Gia quy, vì tò mò, làm hỏng đồ của anh, sẽ bị bắt dọn nhà một tuần, Tạ Mẫn Hành giám sát, sau đó giao cho ông nội xử lý. Nhất định phải quỳ ở từ đường.

Thứ năm: …

“Được rôi, em biết rồi, em đâu làm nhiều chuyện sai như. vậy. Thật không công bằng, Tạ Mẫn Hành, anh đã phạt em rôi, tuy là trên giường nhưng đây là hình phạt kép về thể xắc và tỉnh thân, em sẽ không chạy, đừng mơ.” ‘ Vân Thư lộ cánh tay mịn màn ra, năm trên giường, sau lưng là bộ ng ực rắn chắc của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành sáng sớm đã ăn uống no đủ, anh tạm thời tha Vân Thư một lần.

“Em rất một, hôm nay xin công ty cho nghỉ thôi.”

Thức ăn ở tầng dưới đã nguội, Tạ Mẫn Hành đi xuống tầng dưới nấu lại.

Vân Thư cảm thấy người trên lưng bật dậy, nghe thấy tiếng. đóng cửa mới than thở: Giả tạo, rõ biết mình mệt, còn không biết kiềm chế bản thân.

Sau khi ký kết hiệp ước bắt bình đẳng, Vân Thư lạnh nhạt đối mặt với Tạ Mẫn Hành trong vài ngày.

Đã lâu không có hoạt động trò chuyện nhóm, mây hôm nay thường xuyên rung.

Vân Thư nhắc điện thoại di động lên, vào nhóm Q@Q, có hình đại diện là logo của chợ đen.

Lập tức, cô tự mở ra giao diện Vân THỦ, “Vân Thư, trò chơi Cá cược hàng năm của chợ đen mỗi năm một lân, có tới không? Nghe. nói năm nay chợ đen sẽ mở trò mới.”

Vân Thư cân nhãc, đi? Mỗi năm một lần, cô không muốn bỏ lỡ những sự kiện hấp dẫn hàng năm. Nhưng khuôn mặt to lớn của Tạ Mẫn Hành hiện ra trong tâm trí Vân Thư.

Vân Thư lập tức thản nhiên trả lời: “Không.”

Nếu cô đi, Tạ Mẫn Hành biết sẽ lột ba lớp da, đánh gãy chân cô.

“Thật kỳ lạ, không phải Tạ Mẫn Hành và mình là hai thực thê riêng biệt sao? Sao bây giờ lại nhát gan như vậy?” Vân Thư tự hỏi bản thân.

Nhớ lại những ngày đó, Vân Thư chán nản vò mái tóc mềm mại của mình: “Ôi, tất cả chỉ tại uỐng rượu, Mại xin đến mức đánh mất bản thân, thật là.”

Tiểu Hoa vẫn đang cố gắng khuyên bảo.

Nếu như Vân Thư không đi thì cuộc đua năm nay chẳng có gì đáng để xem.

“Cô đừng từ chối sớm như thé, bây giờ cách cuộc đua bắt đầu vẫn còn hai tuần, cô suy nghĩ một chút đi. Tôi đang mong chờ được đua với cô lần nữa, xe của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Vân Thư không chút khách sáo nói: “Xe đua của anh? Xe mô tô?”

Câu hỏi của Vân Thư như đâm vào lòng.

Tiểu Hoa lựa chọn biến mắt.
 
Chương 445


Chương 445

Một ngày nào đó, trời trong nắng ấm, nhà ăn của Giang Tả.

“Tiểu Thư, tại sao gần đây cô lại ăn ít như thế? Cảm thấy không ngon miệng sao?” An Kỳ và Vân Thư ngồi đối diện trong nhà ăn, cô ta nhìn Vân Thư bới tung đồ ăn trong đ ĩa, cuối cùng sau khi tìm không thấy thứ mình muôn ăn thì cô dứt khoát buông đũa xuÔng.

Khi An Kỳ hỏi như thê, Vân Thư mới nhận ra gân đây lúc bản thận nhìn thấy đồ ăn thì cảm thấy buồn nôn, chăng lễ là hậu quả của việc ăn quá nhiều đồ ăn vặt sao?

Mặc dủ cô không giáu đồ ăn vặt ở nhà, nhưng cô đã đổi địa chỉ nhận hàng thành công ty, thời gian có thể thỏa mãn cơn thèm ăn là buổi trưa, có thể vừa ăn cơm vừa ăn vặt.

Gần đây cô thực sự không đụng vào đồ ăn vặt, nhìn thây đồ ăn lập tức cảm thấy khó chịu.

Khi đang làm việc vào buổi chiều, Vân Thự cảm thấy chóng mặt, đổi chân mêm nhũn, dường như không thể chống đỡ được cơ thê của mình.

Đồng nghiệp trong phòng đi lấy nước, đi qua trước bàn máy tính của Vân Thư: “Có cần tôi giúp cô lầy một cốc không?”

“Cảm ơn. Hôm nay tôi mệt quá, không muốn đi, làm phiền cô rồi.” Lúc Vân Thư tràn đầy SỨC sống sẽ không như thế này, có cô ở đây, phòng làm việc rất ít khi yên tĩnh.

An Kỳ càng nhìn càng cảm thấy không bình thường: °Tiểu Thư, cơ thể cô có chỗ nào không khỏe sao?”

Vân Thư phò phạc nằm trên bàn: “Dạ dày không thoải mái.”

Nghĩ lại cả trưa Vân Thư căn bản không ăn gì, An Kỳ vội vàng đi đến máy bán hàng tự động mua một túi bánh quy nhỏ và một chai sữa ở nhiệt độ thường đưa tới cho cô: “Mặc dù là thời gian làm việc. nhưng cô cũng có thể ăn một chút để lót dạ, giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.”

“Không sao, có thể là bình thường ăn đô ăn vặt, k1ch thích dạ dày, dẫn đến Việc chức năng tiêu hóa tụ rồi loạn, uông chút nước để làm dịu lại là ồn rôi.” Vân Thư không có sức lực, cộng việc buổi chiều tiến triển không mây thuận lợi.

An Kỳ biết Vận Thư thích ăn đồ ăn vặt nên rất dễ tiếp nhận lời của Vân Thư và không ngừng rót nước ấm cho cô.

Lúc tan làm, Vân Thư đứng dậy vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, SỐ nước mà cô uông hôm nay là nhiều nhất trong cả tuân, mặc dù cảm thấy buồn nộn nhưng vẫn có nhịn xuỗông để uông hệt ba chai nước, cô uông đến nỗi muôn nôn ra.

“Oel” Vân Thư vừa bước vào nhà vệ sinh đã có cảm giác khó chịu như: dạ dày bị đảo lộn, cô không I kìm được mà nhoài người xuống bồn cầu và bắt đầu nôn.

“Đúng là ăn vặt hại người, bây giờ ngay cả nước cũng không dám uống nhiều.”

Vân Thư tự nói với mình trong gương của nhà vệ sinh: “Vân Thư, ít ăn vặt lại.”

Vừa nhắc đến đồ ăn vặt, dạ dày của Vân Thư lại có cảm giác buồn nôn.

Cô lại nhào về phía bồn cầu lần nữa.

Cho đến khi nôn hết nước trong dạ dày ra, Vân Thư gục người lên bồn rửa tay, súc miệng và rửa mặt.

Tạ Mẫn Hành đã ở dưới Giang Tả đợi được một lúc, nhìn thấy từng người liên tục đi ra nhưng không có Vân Thư. Đây không giỗng tính cách của cô, cũng không nghe nói cô sẽ tăng ca, tại sao mọi người đều ra ngoài rồi mà cô vẫn chưa xuất hiện?

Tạ Mẫn Hành mở cửa xe ra, chuẩn bị lên trên tìm người.

Anh luôn mặc âu phục và đi giày da, phong cách công sở, vô hình tạo cho người khác áp lực rất lớn, dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị và hành động lịch thiệp sẽ luôn thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom