Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 385


Chương 385

Tạ Mẫn Hành không nỡ phá tan giấc mộng của Vân Thư: “Mẹ cho em một tâm chỉ phiêu, em có nhận không?”

Vân Thư dứt khoát gật đầu: “Có. Nếu không thì anh từ bỏ thế nào, thất vọng về em thê nào.

“… Em coi chuyện hám tài như lẽ thường thê, khô thân cái đầu em.”

Vân Thư cảm thấy sự chú ý cực siêu: “Tình yêu như vậy thật là quá đẹp. Đó mới là tình yêu.”

“Tiêu Thư, anh là người đàn ông sắp ba mươi tuổi lại phải diễn một tình yêu tuyệt đẹp với em, em nói giữa hai chúng ta ai mới là người có vân đê 2”

“Là anh.”

Lời như thế, Tạ Mẫn Hành không đỡ được.Vương Manh đã thành công vượt qua kỳ đánh giá, buồi chiều ký hợp đồng, Vương Manh hận không thê bán mình cho Giang Tả, cậu ây cứ gọi Vân Thư và An Kỳ là “chị”: Vân Thư không bao giờ chủ động bắt chuyện với Chu Yên, nhưng Chu Yên thỉnh thoảng lại liên lạc với Vân Thư, còn muôn mời cô đi uông trà chiêu.

Vân Thư từ chỗi: “Tôi đang đi làm, hôm nay không tiện.”

“Buỏi tối cũng được.”

“Trà chiều uống vào buổi chiều sẽ ngon hơn. Buổi tôi tôi phải đón mẹ chông học vê. Nếu tiện, thứ bảy tôi mời cô trà chiều.”

Chu Yên trả lời: “Được, vậy thứ bảy gặp.

Chiều thứ bảy hẹn cô ta, buổi tối đi xem phim với Mân Tây và mẹ, như thê cũng ồn.

Nếu Chu Yên biết Vân Thư nghĩ như vậy, thì có lẽ sẽ nôn ra máu.

Chớp mắt, thứ bảy đã đến.

Trong khoảng thời gian này, Chu Yên cũng coi như có tin vui, ảnh thị Hàn Hoặc đã ký hợp đồng trở lại với cô ta.

“Chúc mừng cô đã quay trở lại ảnh thị Hàn Hoặc. Thay rượu bằng cà phê.

Chúc cô sớm quay lại màn ảnh rộng.”

Vân Thư nhâc cốc cà phê lên chạm nhẹ vào côc của Chu Yên.

Chu Yên ăn mặc giản dị, trông rát dễ gân khi không trang điểm: “Mời tôi đúng là qua loa, chỉ bằng buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, cô mời tôi thì sao?”

“Hả?” Vân Thư cảm thấy Chu Yên đang ép cô làm bạn với cô ta.

“Sao, buổồi tối còn có chuyện gì à?”

Chu Yên hỏi, giả bộ tò mò.

Vân Thư ngượng ngùng gật đâu đồng ý: “Tôi thật sự có chút chuyện. Đón mẹ chông tan làm, sau đó đi xem phim với em dâu. Hộm nay trước khi đi tôi đã nói với họ rôi, cái này, xin lỗi.

Chu Yên nghe thây bà Ta, lập tức đưa cà phê lên miệng thôi nhẹ: “Tôi nghe nói mẹ chông cô với cô có quan hệ tốt lãm?”

“Qua loa.”

“Tôi rất tò mò mẹ chồng cô là người như thê nào trong mắt cô?”

“Người đẹp, người tốt.” Người đẹp là ân tượng đâu tiên của Vân Thư vê bà Ta, người tốt là ân tượng khi Vân Thư tiếp xúc. Tóm lại người một nhà, chắc chăn ân tượng toàn là tốt nhất.
 
Chương 386


Chương 386

Chu Yên che miệng cười, nhưng nụ cười không lọt vào mắt cô: “Vậy cô thấy tôi thê nào so với mẹ chồng cô?”

Vân Thư chỉ muốn thở dài cảm thán người này thật nhàm chán, sao so với người nhà cô được: “Cô Chu Yên là một ngôi sao lớn, là một người rât nồi tiêng.”

“Ha ha, Tiểu Thư đúng là dẻo miệng.

Nhưng có phải ngôi sao lớn hay không còn phải xem có bàn được chuyện đại ngôn lân này hay không.

Cô đoán xem đại ngôn lân này là của công ty nào?”

Vân Thư sao biết được, lẽ nào là công ty nhà mình.

“Tập đoàn Vân Thị.”

“Hả? Nhà tôi.” Vân Thư…

Chu Yên thản nhiên hắt tóc ra sau lưng: “Đúng thê, cô là thiên kim nhà họ Vân, tôi có thê tìm cô đi cửa sau được không?” Cô ta có vẻ như đang nói đùa, nhưng cô ta vẫn luôn chú ý đên phản ứng của Vân Thư.

Vân Thư nghĩ thâm, nhà của Chu Yên và Đàm Nhạc có họ hàng với nhau, ba của Đàm Nhạc luôn đôi địch với nhà cô, Chu Yên lại muôn hợp tác với nhà cô, sao lại loạn thê.

“Sao, cửa sau của cô Vân không mở cho tôi à?” Chu Yên là một diễn viên, nêu diễn kịch chỉ có cô ta không coi là thật. Giờ trông cô ta vô ý nói, nhưng lại tạo áp lực cho Vân Thư.

Áp lực của Vân Thư bị câu chuyện đánh lạc hướng: “Người thiệt diện vô tư như tôi là người tùy tiện mở cửa sau à? Tất nhiên là không.”

Vân Thư nói thêm: “Người công bằng công chính nhất như tôi, xung quanh ai cũng biệt. Đánh chết tôi cũng sẽ không can thiệp vào công việc của công ty.”

Nói đến câu cuối cùng mới là thật, trước đó toàn là lời đùa giỡn.

Hôm nay Chu Yên không có nhiều hy vọng mình sẽ có được đại ngôn của tập đoàn Vân Thị thông qua Vân Thư, ý định ban đâu của cô ta là Vân Thư đông ý với cô ta, sau đó cô ta sẽ lịch sự từ chối lòng tốt của Vân Thư.

Không ngờ đi vào trái tim của Vân Thư khá khó, hơn nữa cô lại quá đề phòng.

Đầu óc Chu Yên quay cuồng.

“Tiêu Thư, chúng ta chụp tâm ảnh chung đi. Cô là đứa trẻ mà tôi hiếm khi tâm sự, tôi thích cô cười, nụ cười của cô rât có sức cảm hóa, là một đứa trẻ ngây thơ. Cô có muốn chụp ảnh chung với tôi một tâm không?”

Chu Yên không yêu cầu quá đáng, Vân Thư gật đầu đông ý: “Đương nhiên.”

Vận Thư ngôi xuông, Chu Yên đến gân cô, chụp một tâm ảnh chung.

Nhìn bức ảnh, Chu Yên vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Tiêu Thư. Tôi rất thích co.

“Chỉ một tắm ảnh, không cần khách sáo.” Thêm nữa cô ta là ngôi sao lớn, mình mới là người hạnh phúc. Vân Thư ngốc nghêch uông trà chiêu với tình địch của mẹ chông rồi còn đưa cô ta vê.

Sau khi đón bà Tạ và Tạ Mẫn Tây, Vân Thư thả lỏng cảnh giác, trên đường không ngừng cười nói với Tạ Mẫn Tây, khiên bà Tạ không nói nên lời: “Tiểu Thư, sao con không gọi mẹ con ra ngoài?”

Vân Thư không muôn gọi, bà Vân bề ngoài là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng trong lòng vẫn là thiêu nữ, còn là một người có nguyên tắc, nếu như đi xem phim, lân nào bà Vân cũng đi xem với ông Vân, không có ông Vân thì bà ây sẽ không đi.

“Mẹ con còn có việc, không tới được.”

Vân Thư nói.
 
Chương 387


Chương 387

Bà Tạ ghen tị với sự tùy tiện của bà Vân, không có người phụ nữ nào ban ngày là đông nghiệp với chông, ban đêm về nhà vợ chồng lại tương kính như tân, còn có người con gái đáng yêu như Vân Thư.

“Chị dâu, chị biết lái xe khi nào thế?

Em thây cách bẻ tay lái của chị rất ngâu, mỗi lân rẽ, nhìn hai bên gương, rất tự tin.” Tạ Mẫn Tây lại bị kỹ năng thân thánh của Vân Thư cuôỗn hút.

Vân Thư tự đặc: “Món quà lễ thành niên mà chị dâu em tự tặng cho mình chính là tiêu ba ngàn tệ đăng ký học lái xe, không tới một tháng đã thi được. Giỏi chứ.”

“Ở trong nước đủ mười tám mới được phép thi bằng lái xe, lúc em đủ mười tám cũng đi đăng ký. Chị dâu lái xe đúng là khiên em phát điên.” Vân Thư gả vào nhà họ Tạ lâu như vậy nhưng cô vẫn không biết em dâu là một fan girl.

Vân Thư khụ khụ: “Thật ra, anh em lái xe mới ngâu, chị lén quan sát mây lần rôi. Lúc anh ây rẽ, lúc nào cũng mở lòng bàn tay xoay bánh lái, em có biết cái gì gọi là sức hấp dẫn không? Anh trai em chỉ đứng ở đó chính là sức hấp dẫn.”

Bắt giác nói nhiều, bà Tạ bật cười từ hàng ghê sau, âm áp an ủi: “Tiểu Thư hoá ra là fan girl của Mẫn Hành.”

“Trời, mẹ, con quên mát mẹ cũng đang ngôi trên xe.”

“Ha haiZ”

Tạ Mẫn Hành được vợ say mê, anh biệt không phải ngày một ngày hai, nhưng anh chỉ lái xe cũng khiên Vân Thư say mê, anh cũng buồn cười.

Thê mà cô lúc nào cũng nói anh là người vừa già vừa nhạt nhẽo.

“Thưa cậu, hôm nay Chu Yên lại gặp vợ cậu.” Người đàn ông có văn hoá luôn đeo cặp kính râm màu đen để trông rât ngâu nói: “Thưa cậu, Chu Yên rột cuộc muốn làm gì? Lúc nào cũng cô lôi kéo quan hệ với vợ cậu, có ý đô.”

Tạ Mân Hành cũng không biết Chu Yên rột cuộc muôn làm gì, anh không phải thân thánh, lúc này anh đang lười biêng ngôi trên ghê, chống khuỷu tay lên bàn gỗ.

“Chúng ta sẽ biết cô ta muốn làm gì sớm thôi.”

Ba mẹ con cùng xem phim, cuối cùng còn chụp được một bức ảnh đẹp đăng vòng bạn bè chúc mừng.

Chu Yên nhìn thấy bức ảnh bà Tạ cười tươi như hoa trong vòng bạn bè của Vân Thư, còn có cả nụ cười ngọt ngào và ngây thơ của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây.

Nụ cười của cô ta quá mưu mô, không trong sáng, so với nụ cười của bà Tạ, nụ cười của cô ta quá xâu xí.

“Các người cứ cười đi, chỉ vui vẻ được mây ngày mà thôi.”

Tập đoàn Vân Thị, Chu Yên đã giành được đại ngôn.

Ong bà Vân biệt Chu Yên từng giúp đỡ con gái của bọn họ, vì vậy bọn họ mới chọn thăng cô ta mà không có cạnh tranh. Sau khi biết điều này, ảnh thị Hàn Hoặc đã tuyên truyền ngay mà không giấu giễm.

Anh thị Giang Tả, Vân Thư cầm tò báo buôồi sáng đện văn phòng quản lý Mao: “Quản lý, lần này chuyện đại ngôn công ty tôi, công ty chúng ta có tham gia tranh tuyển không?”

Quản lý Mao ảm đạm gật đầu: “Tôi còn tưởng răng đó sẽ Ìà nghệ sĩ của chúng ta, dù sao thì cũng có cô ở trong tay chúng ta, nhưng cuối cùng lại chọn ảnh thị Hàn Hoặc.”

Cái gì gọi là tôi còn ở trong tay mọi người, có thê đừng nói như bắt cóc được không?

Vân Thư sợ mình đã nghĩ ra tại sao Chu Yên có thê không cần cạnh tranh đã lây được đại ngôn tập đoàn Vân Thị, e là vì đơn xin nghỉ của cô do Chu Yên giúp tìm lại.
 
Chương 388


Chương 388

Trong phòng làm việc của tổng giám độc Tạ, Tạ Mẫn Hành thấy tờ báo, đập xuông bàn, đứng dậy đi về nhà.

Tại nhà riêng của nhà họ Tạ, lúc này bà Tạ đang ngôi trong phòng ngủ, trong tay cảm tờ báo buôi sáng bị vo thành một cục: “Mẫn Hành, con điều tra xem tại sao cô ta đột nhiên lấy được đại ngôn của tập đoàn Vân Thị.

Ba mẹ Vân Thư không biết cô ta là ai, nhưng sao Chu Yên lại không biết môi quan hệ giữa gia đình chúng ta và nhà họ Vân.”

“Mẹ, con đã cử người điều tra rồi, ba gân đây đã ngừng liên lạc với cô ta rồi, trông có vẻ là đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Lần này có thể là vì sinh hận.”

Bà Tạ mỉm cười lắc đầu: “Mẫn Hành, bọn họ không thê dừng lại.”

Buôi tôi, lúc Vân Thư về nhà, bầu không khí không ồn, bà Tạ có vẻ như đang kìm nén điều gì đó, cô cũng bị ông Tạ gọi về nhà họ Tạ ăn tối.

“Mẹ, sao thế? Ăn ít thế?” Vân Thư lo lãng hỏi.

Bà Tạ lại thản nhiên ăn thêm hai miêng, phớt lờ lời nói của Vân Thư.

Sau bữa ăn, Vân Thư lo lắng cho tình trạng của bà Tạ, nên đi theo bà Tạ lên lâu: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy không khỏe à?”

Bà Tạ lắc đầu: “Không sao. Mẹ muốn ở một mình.”

Vân Thư thấy không ổn, chẳng lẽ nhà họ Tạ có chuyện gì xảy ra: “Mẹ, mẹ nói cho con đi, nói ra trong lòng sẽ cảm thầy tốt hơn.”

Bà Tạ sững sờ nhìn Vân Thư, thây Vân Thư ghét ‘tiu đây’ giỗng mình, chắc chắc sẽ không tiệp xúc với.

người như Chu Yên. Nên bà Tạ lắc đâu: “Do mẹ nhớ ra một số chuyện lúc trước, Tiêu Thư, đề mẹ yên, ngày mai sẽ ôn thôi.”

Vân Thư nói “Ò”, đứng ở đó, không dám lên lâu.

Tạ Mẫn Hành đang đợi Vân Thư ở phòng ăn tâng dưới.

Chu Yên lại hỏi han, cô ta hỏi Vân Thư hôm nay thê nào, hôm nay lại đi đâu chơi với mẹ chồng à?

Vân Thư không trả lời. Cô thầy Chu Yên hơi phiên.

“Tiểu Thư, về nhà.” Tạ Mẫn Hành đứng dưới bậc thang, đưa tay về phía Vân Thư.

Vân Thư chào tạm biệt ông Tạ.

“Hôm nay đi bộ về, cho em tiêu hóa thức ăn.”

Vân Thư thấy buổi tối gió nhẹ, rát thích hợp đề đôi trẻ đi dạo: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Tạ Mẫn Hành bắt đầu nghĩ nên nói cho Vân Thư mối quan hệ giữa Chu Yên và gia đình họ như nào, giờ nói cho Vân Thư, cô sẽ bốc đông chạy tới đánh người.

“Chồng à, anh thây em có đáng yêu không? Có dễ mên không? Nụ cười của em có sức lan toả không?” Trước khi Vân Thư chưa gặp Chu Yên, cô không biệt mình có nhiều ưu điểm như vậy.

“Tự luyến?”

“Không, gân đây em gặp một người, em không muôn tiệp xúc nhưng cô ta không ngừng khen em, tâm sự với em, vì em nợ ân tình của người ta nên em luôn tìm kiếm cơ hội để đền đáp, nhưng vẫn chưa tìm được.”

Nói tới đây, Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư đang nói về ai.
 
Chương 389


Chương 389

Chu Yên đợi đến nửa đêm vẫn không thây tin nhăn của Vân Thư, ngày hôm sau, Chu Yên đăng ảnh lên vòng bạn bè, ảnh đâu tiên là Chu Yên và Vân Thư uông cà phê, ảnh thứ hai trong phòng tiệc, ảnh thứ ba là trà chiều.

“Thì ra có quan hệ mật thiết với thiên kim nhà họ Vân mới lẫy được đại ngôn nhà họ Vân.”

Dường như mọi người đều nghĩ là Vân Thư cho cô ta đi cửa sau.

Buôi chiêu, Chu Yên xác nhận chuyện này, cô ta đăng tâm ảnh chụp chung của hai người lên Weibo vào hai ngày trước với dòng chữ: Sự động viên của cô gái nhỏ rất quan trọng, bạn thích tôi, tôi cũng rất thích bạn. Cuôỗi cùng là biểu cảm hôn.

Tạ Mẫn Hành gọi điện thẳng đến nhà họ Tạ: “Bảo phu nhân nghe điện thoại.”

“Cậu chủ, phu nhân vừa mới ra ngoài.”

“Cái gì?” Tạ Mẫn Hành cúp điện thoại, xuống lâu lây xe.

Lúc anh tới Giang Tả thì phát hiện có xe của bà Tạ, tài xế vẫn ở trong xe: “Phu nhân đâu?”

“Cậu chủ, phu nhân vừa mới lên lầu.”

Tạ Mẫn Hành chạy nhanh về phía Vân Thư.

Ngay khi Vân Thư ra khỏi văn phòng quản lý Mao, thì mặt đối mặt với bà Tạ, Vân Thư tràn đây vui mừng, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Bà Tạ không nói một lời, nhìn Vân Thư đi về phía mình.

Khi Vân Thư đứng trước mặt bà ấy, vẻ kinh ngạc trên mặt chưa kịp giảm xuỐng, thì bà Tạ đã giơ tay chuẩn bị tát…

“Mẹ, đi về với con.” Bàn tay trên không của bà Tạ đã bị Tạ Mẫn Hành bắt được.

Sự ngạc nhiên trọng mắt Vân Thư dân bị thay thê bằng đò đẫn, cô đứng trước mặt bà Tạ chưa tới ba em, cô, JnHn rõ được dòng máu đỏ trong mắt bà Tạ.

“Mẹ.” Vân Thư kêu lên trong lòng: “Mẹ sao vậy?”

Bà Tạ nhìn con trai đột nhiên xuất hiện, chậm rãi bỏ tay xuống, xoay người rời khỏi ảnh thị Giang Tả.

Những người trong bộ phận đối ngoại đang nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.

“Chồng, mẹ bị sao vậy?” Vân Thư chớp mắt, phản ứng rất chậm với chuyện vừa xảy ra.

Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư, nói với An Kỳ: “Xin cho Tiểu Thư nghỉ ba ngày.”

An Kỳ nặng nề gật đầu.

Vân Thư không còn tâm trang thu dọn, kéo Tạ Mân Hành đuôi theo bà Tạ.

“Tiểu Thư, lát nữa về nhà anh hỏi gì em hãy trả lời thành thật được chứ?”

Tạ Mẫn Hành giải thích với Vân Thư.

Vân Thư không biết có chuyện gì, vừa đên nhà họ Tạ đã xông vào tìm bà Tạ.

Người làm ở cửa ngăn không cho Vân Thư vào.

Tạ Mẫn Hành đi theo sau, nhìn hai người làm: “Mở cửa. Đề tôi và thiếu phu nhân vào.”

Lời Tạ Mẫn Hành, họ không dám không nghe, chỉ đành đi mở cửa.

Vân Thư và Tạ Mẫn Hành bước vào phòng.

Bà Tạ vùi đầu vào gối, tóc tai bù xù.
 
Chương 390


Chương 390

Ta Mẫn Hành kéo Vân Thư đến ngồi đôi diện với bà Tạ: “Mẹ, bây giờ con hỏi Tiêu Thư cái gì, cô ấy sẽ trả lời thành thật. Nếu mẹ không muốn nói chuyện với bọn con, thì cứ nghe là được.”

Vân Thư gật đầu, vội vàng nói: “Con chắc chăn sẽ trả lời thật.”

“Tiểu Thư, em có biết Chu Yên không? Trả lời thật.”

Vân Thư tin lời Tạ Mẫn Hành nói, anh nói phải nói thật thì phải nói thật: “Em quen, là dì của Đàm Nhạc. Chính là cô ta đã đưa đơn xin nghỉ của em cho Đàm Nhạc, rôi bảo Đàm Nhạc đưa cho em. Đàm Nhạc là tổng giám đốc của bât động sản Hạo Tường.”

Nghe thấy Chu Yên, bà Tạ nắm chặt tay, căm thù cô ta đến tận xương tủy.

Vân Thư không biết câu trả lời trung thực của mình có đúng hay không.

Tạ Mẫn Hành hỏi lại: “Tiểu Thư, em nói cho anh mọi thứ đã xảy ra giữa hai người cho đên bây giò đi.”

Vân Thư nhớ lại: “Em đã gặp cô ta ba lân, một lân là bị ép, lần đó em tới trường quay đề tìm một con cá lọt lưới rôi tình cờ bắt gặp cô ta. Cô ta nói cô ta là Chu Yên, muốn mời em đi uông trà, lúc đó em biết là cô ta tìm thây và đưa đơn xin nghỉ cho em, lúc đó em ngại từ chỗi nên định mời cô ta uông nước rôi thôi, lúc nói chuyện mới biệt cô ta là dì của Đàm Nhạc.

Huồng hồ em đã kết hôn, không muôn dính líu gì đến Đàm Nhạc, nên rât thờ ơ với cô ta, không nồng nhiệt như trên mạng. Nhưng cuối cùng cô ta đã trả tiên nước.

Lân thứ hai là ở bữa tiệc, em tới nhà vệ sinh thì gặp cô ta, cô ta tới thay bạn, còn nói bọn em có duyên. Hôm đó nói chuyện chưa tới ba phút, cô ta đã thêm WeChat của em. Sau đó lúc nào cũng nói thích em, tâm sự với „ em, phàn nàn với em. Thật ra em rất ngượng, vì em không thê đồng cảm với lời nói của cô ta, nên mỗi lần cô ta nói xong, em thường trả lời, nhìn lên trên.

Lân thứ ba gặp nhau là vào buỗi chiêu khi đi xem phim, cô ta muốn đại ngôn Vân Thị nên tìm em đi cửa sau, em đùa rôi từ chối, trước khi đi còn muôn chụp ảnh với em, nói em là đứa trẻ cô ta thích. Lúc trước từng từ chối, còn từ chôi nữa thì sẽ không ôn, nên mới chụp với cô ta.

Tuy nhiên, em không ngờ cô ta lại đăng lên, còn thành công đại ngôn .

sản phẩm của công ty em. Thật ra lần này đại ngôn của công ty em muốn ký với ảnh thị Giang Tả, dù sao đó là công ty em làm việc, có thể giúp người nhà mình kiêm tiên thì tốt.

Ba mẹ em biết Chu Yên từng giúp đỡ em mới chọn cô ta. Tối qua cô ta lại nhăn tin cho em, nhưng em không trả lời. Chỉ có thế.”

Tạ Mẫn Hành ngòi xôm trước mặt bà Tạ nói: “Mẹ, mẹ đã hiểu hậu quả lần này chưa?”

Bà Tạ không ngắng đầu.

Vân Thư cũng ngôi xôm trước mặt bà Tạ, cô ngoan ngoãn nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biêt mẹ có chuyện gì, con sai có thê sửa.”

Vân Thư khóc ấm ức.

Tạ Mẫn Hành ôm Vân Thư, dìu cô lên: “Tiêu Thư, mẹ, hai người có muôn biết nguyên nhân không?”

“Nguyên nhân gì?” Vân Thư hỏi.

“Phải nói về chuyện của Cao Duy Duy, Chu Yên muôn quay lại nhưng Cao Duy Duy đã thay vị trí nữ thần của cô ta, còn nồi tiếng hơn cô ta.

Nên cô ta đã mua chuộc các tay săn ảnh thầm hãm hại Cao Duy Duy, mới có chuyện ảnh khiêu dâm, khiến thanh danh Cao Duy Duy bị hủy hoại, danh tiêng giảm mạnh. Còn cô ta dẫm Cao Duy Duy nỗi tiếng một hồi rôi biên mật.

Tay săn ảnh bị mua chuộc tình cờ bị Tiêu Thư thây mặt thật nên bên cảnh sát bắt được người đó dựa trên ngoại hình mà Tiểu Thư cung cấp, nhưng lại được cứu.
 
Chương 391


Chương 391

Vào đêm trước khi Cao Duy Duy tổ chức họp báo ở Giang Tả, Tiêu Thư gặp lại tay săn ảnh đó, hôm đó, Tiêu Thư bị cứa dao vào cô. Đến bệnh viện trong đêm đề băng bó.”

Khi nghe nói Vân Thư: bị thương, bà Tạ đột nhiên ngắng đầu nhìn Vẫn Thư, bà không biết Vân Thư bị thương, hoảng sợ tóm Vân Thư nhìn CÔ cô.

Quả nhiên có một vết sẹo mờ.

Cùng lúc này, Vân Thư cũng nhìn vào mặt bà Tạ, đôi mắt sưng húp vì khóc…

“Sau hôm đó, bọn con lên sau núi sông.”

Tạ Mân Hành tiệp tục: “Nếu cô ta có gạn làm hại Tiêu Thư thì phải trả giá băng mạng. Tôi đó cô ta bị kích thích, vì chuyện của Tiêu Thư, ba không còn liên lạc với cô ta nữa.”

“Chuyện này con xử lý hơi vội, cô ta ôm hận nên đặt hết hậu quả lên Tiểu Thư, còn vì mẹ chiêm hữu ba nên cô ta hận mẹ. Là cô ta tìm Nam Liêu của nước Nam họp tác với cô ta trộm đơn xin nghỉ của Tiêu Thư. Mọi chuyện sau đó mẹ cũng biệt rôi. Tình cảm của mẹ và Tiêu Thư càng sâu thì cô ta sẽ càng bày ra nhiêu chiêu trò. Lần này con theo dõi cô ta suốt nên mọi tiệp xúc và gặp gỡ với Tiểu Thư con đều biết.”

Không thể không thừa nhận, khi Tạ Mẫn Hành nói chuyện theo dõi, anh khá chột dạ.

“Tạ Mẫn Hành, anh theo dõi em.”

Về câu hỏi của Vân Thư, Tạ Mẫn.

Hành nói vào tai Vân Thư: Về nhà rồi giải thích.

Bà Tạ tin tưởng người nhà mình, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành nói đều rõ ràng, Nam Liêu không phải người tốt, tuy nói yêu con trai bà ấy, nhưng trong mười năm nay, bà ây không hề thích, ánh mặt Nam Liêu tràn đầy dã tâm và dục vọng.

Chu Yên là người như thế nào, từ nhỏ còn chịu ít khổ từ?

“Tạ Mẫn Hành, anh vừa nói đơn nghỉ học của em bị Chu Yên lấy trộm?”

Vân Thư nắm trọng điểm.

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đúng.”

Bà nó, làm chuyện xấu còn giả làm người tôt trước mặt cô. Sao Vân Thư muôn bóp chết cô ta thê?

 

 

 

“Cô ta bị điên à, cô ta muốn gì thế?”

Vân Thư măng: “Người này thần kinh à, chỉ vì đại ngôn nhà em sao?”

Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Cô ta là…tình nhân của ba.”

Như sét đánh ngang tai, Vân Thư đứng nguyên tại chỗ, vừa rồi cô nghe thây cái gì? Chu Yên là tình nhân của ông Tạ?

“Cô ta không phải là người thân của Đàm Nhạc à? Sao lại quen ba được?”

Nêu đúng như vậy thì những gì Vân Thư làm trong lúc vô hình đã khiến mẹ chông cô đau lòng, trong trường hợp này, mẹ chông đánh cô là đúng.

“Đàm Nhạc từng nói với em, anh ta là người thân của Chu Yên?”

Vân Thư muốn lắc đầu, Đàm Nhạc nói là một người bạn, không phải người thân.

Vậy Chu Yên là tiu đây”, ‘tiu đây” phá hoại ba mẹ chồng oô.
 
Chương 392


Chương 392

Vân Thư không biết ông Tạ là người ba như vậy, nhất thời cỗ không thể châp nhận được.

Còn chuyện của cô và tình địch mẹ chông tiêp xúc hòa bình ba lần, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, Vân Thư ơi là Vân Thư, ngu chết đi được.

“Chảng trách, em đã nói là em từng gặp cô ta, từng thây cô ta ở công ty, ở nhà hàng cũng thây. Em bảo mà.”

Vân Thư lâm bầm.

Bà Tạ nhìn lên, thấy vẻ mặt sợ hãi của Vân Thư, bà ấy từ lâu đã tin Vân Thư không cô ý, bà ấy đứng dậy ôm lây Vân Thư, đây cũng là một lời xin lôi với sự bỗc đồng vừa rồi.

Bà Tạ càng tốt với cô, Vân Thư càng tức giận với sự ngu ngốc của cô.

Không được, dựa vào đâu cô lại bị Chu Yên chơi đùa.

Cái con mẹ nó, một đồng tuôi, sống hơn năm mươi mà ngày ngày vẫn mưu tính hại nhau. Vân Thư thả đôi tay của bà Tạ ra: “Mẹ, con ra ngoài một lát. Chu Yên đúng không, muốn nội tiệng, còn ‘tiu đây”. Con cho cô ta nồi tiêng, cho cô ta làm ‘tiu đây’.”

Vân Thư bỏ chạy, không ai ngăn cản được.

Tạ Mẫn Hành đã cử người bí mật bảo vệ Vân Thư nên không lo lắng về sự an toàn của Vân Thư.

Bà Tạ càng lo lắng: “Mau trông chừng Tiêu Thư, đừng làm bậy.”

Tạ Mẫn Hành: “Yên tâm đi mẹ, có người đi theo rôi.”

Vân Thư gọi điện thoại cho Cao Duy Duy: “Giúp tôi một việc, coi như là chứng minh cho cô. Tôi biết chuyện thời gian trước do ai gây ra. Chu Yên, là nữ thân của ảnh thị Hàn Hoặc. Cô ta muốn quay lại, lớn tuổi còn không có lưu lượng, không có người hâm mộ, không có ngoại hình, không ai thèm, chỉ đành dẫm lên cô, hát nước bân lên cô, khiên cô ta trông quang minh vĩ đại.”

Hiện tại Cao Duy Duy đang ở nước ngoài, bên đó đang là ban đêm: “Sao cô biết?”

“Chồng tôi nói. Cô tin không?”

“Tin.” Những gì Tạ Mẫn Hành nói chắc chăn là sự thật.

“Weibo, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi làm cho cô ta nồi tiếng, lần này cho cô ta nôi tiêng quốc tê. Tự dưng nỗi bật.” Lân này Vân Thư thực sự tức giận, sự phẫn nộ của cô đã đến giới hạn mà cô có thê chịu đựng.

Chiếc Maybach của Tạ Mẫn Hành giông như con rông trong tay Vân Thư, liên tục di chuyên qua nhiêu nơi khác nhau, phía sau có vài chiếc xe, trong chớp mắt, đã biên mắt.

“Xe, xe đâu rồi? Phu, phu nhân đâu?

Mau gọi cho tiên sinh.”

Tầm nhìn trước mặt Vân Thư toàn là ánh sáng qua lại không ngớt, cô dừng lại dưới Vân Thị.

Cô vội vã chạy đến tìm ba mẹ mình: “Ba, mẹ hai người không thể ký hợp đồng với Chu Yên, cô ta trộm đơn xin nghỉ của con, chuyện của Cao Duy Duy cũng do cô ta, hung thủ cứa thương cô con cũng do cô ta, không chỉ thê, cô ta còn là ‘tiu đây’ phá hoại gia đình người khác. là ‘tiu đây’ phá hoại gia đình mẹ chông con.”

Bà Vân thây Vân Thư nồi giận đùng đùng nói không kịp thở, nói liền một mạch: “Cô con bị thương? Mau cho mẹ xem.”

“Ba mẹ, không được ký họp đồng với cô ta.” Vân Thư nhân mạnh.

Ông Vân gật đầu, lấy ra một bản hợp động từ trong ngăn kéo: “Đừng lo, vẫn chưa ký.”
 
Chương 393


Chương 393

“Tốt, mau công khai chính thức đi.”

Vân Thư nói rôi lại chạy đi.

Vận Thư sao có thể tha chọ Chu Yên dễ dàng thê được? Cô muốn làm không chỉ là mây chuyện này.

Chiệc xe phía sau dừng lại trước lối vào của tập đoàn Vân Thị, trên xe có bôn người đàn ông to lớn, có hai người sắc mặt thảm bại, có phải sợ xe chạy quá nhanh không?

“Phu nhân, cô lái xe nhanh quá.

Không an toàn đâu. Cô nói cho tôi cô đi đâu? Chúng tôi đưa cô đi.”

Vân Thư: “Tới đồn cảnh sát, các anh cũng đi sao?”

Nói xong, cô đóng sầm cửa, lái chiếc Maybach của chông đến đồn cảnh sát: “Tôi muôn báo án.”

Trong một buôi chiều, các luật sư.,.

cảnh sát, tập đoàn Vân Thị, bao gồm cả Cao Duy Duy đều được Vân Thư gọi, tiêu hoa của ảnh thị Giang Tả Vân Thư cũng không buông tha.

“Chuyên cho Cao Duy Duy, hiện giờ: cô ây là chị đại, chuyện lần này có thê khuây động ảnh thị Hàn Hoặc. Đối với chúng ta cũng là chuyện tốt.”

Bức thư đầu tiên của luật sư cáo buộc Chu Yên sử dụng ảnh của Vân Thư đề đánh lừa công chúng, lừa gạt.

Bức thư thứ hai của luật sư là của Vân Thư cáo buộc Chu Yên thuê người giệt người, buôi tối trước buôi họp báo của Cao Duy Duy, sát nhân đã định giệt cô.

Búc thứ ba là Chu Yên trộm đơn xin nghỉ học của Vân Thư, điều này gây ra một loạt hiệu lâm, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đên cô.

Ba bức cạnh nhau, Weibo của Vân Thư đưa ra ba lá thư của luật sư.

Sở cảnh sát đã lập hồ sơ đề điều tra, tập đoàn Vân Thị đăng thanh minh tiệp xúc và quan hệ hợp tác với Chu Yên sớm nhất, hai bên chưa hề ký hợp đông, tập đoàn Vân Thị không tính là hành vi vi phạm hợp đồng.

Ảnh hưởng của Cao Duy Duy thậm chí còn lớn hơn, cô ta hiện là thành viên gia đình của Bạch Phàm, hiện giờ người hâm mộ của Bạch Phàm, người hâm mộ của Cao Duy Duy, thêm chuyện Cao Duy Duy lúc trước, các người hâm mộ nước ngoài của cô ta, hệt người này đên người khác.

Phần mềm xã hội của Cao Duy Duy đã đăng mọi thứ có thể đăng được, cáo buộc Chu Yên nhân phẩm bại hoại, lòng dạ khó lường.

Ở khu biệt thự Hàn Lâm, Chu Yên vân đang chìm đắm trong niềm vui thành công, sao biết được trên mạng, cô ta đã bị Vân Thư đánh cho trở lại địa ngục.

Cô ta cậy Vân Thư tuổi nhỏ dễ lừa, dễ chỉ phôi. Hừ, lần này cô ta tự tìm cái chết rồi.

Có một loại người, lúc bốc đồng, lão tử Thiên Vương đêu không ngắn được.

Lúc này Chu Yên vẫn không nhận ra điêu này.

Nhưng Vân Thư sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao? Cô còn chưa đánh người sao có thể kết thúc nhanh như: thê.

Sau khi biệt nơi ở của Chu Yên, Vân Thư đi ngang qua cửa hàng trang sức bên đường, vào mua một chiếc mũ lưỡi trai, sau đó tới khu biệt thự Hàn Lâm “thăm” Chu Yên.

Vân Thư có hàng ngàn kỹ năng, sau khi lừa được Chu Yên mở cửa, bèn lao lên giật tóc cô ta, đột nhiên, bộ tóc giả rơi ra.
 
Chương 394


Chương 394

“Yo, vậy là cô luôn đội tóc giả à? Xáu như vậy sao vẫn mặt dày làm tình nhân thê? Cô nói cô tháo tóc giả cũng không trẻ đẹp bằng mẹ chồng tôi mà nhỉ.” Vân Thư nói xong bèn đá cô ta ngã xuông đất.

Chu Yên không phải là người trói gà không chặt, lúc còn trẻ cỗ ta từng học qua.

Mấy phát trước, do cô ta không để ý nên bị Vân Thư đánh trúng.

Lúc này cô ta mới đứng lên: “Cô biết rôi sao? Sao mẹ chồng cô không biết xâu hồ nói cho cô biết được.”

Vân Thư cầm chai rượu đỏ trên bàn ném vào đâu Chu Yên. Cô ta né được, bình rượu rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.

“Chu Yên, đã xem Weibo chưa?

Chưa xem thì để tôi nói cho cô, đợi cô tự xem, đề cô cảm nhận cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục là gì.”

Hai người họ ôm đâu đánh nhau, Chu Yên mặc đô ngủ, dù cho có luyện qua thì lúc đánh nhau với Vân Thư cũng có ràng buộc. Cô ta đi dép lê, Vân Thư lại mang giày da, giẫm lên thì ai đau? Đương nhiên là dép lê rồi.

Tuy nói Vân Thư thắng nhưng cũng không ôn cho lắm, khóe miệng cô xuất hiện dâu bâm, mặt sưng lên một bên, cô bị trây, bị năm một nhúm tóc, còn có vết máu đâu đó.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư không cảm thấy đau mà cảm giác sảng khoái, quá sảng khoái, sảng khoái khi đánh tiêu tam.

Dưới mặt đất, Chu Yên chật vật hơn Vân Thư rất nhiễu.

Vân Thư đến bàn trà khom lưng cầm lây điện thoại di động của cô ta, xoay người rời đỉ.

Bồn đã đàn ông đứng trước cửa nhìn thây mặt mày Vân Thư, bọn họ cảm giác cỗ mình có gió lạnh. Tiên sinh mà nhìn thây dáng vẻ này của phu nhân thì đầu của họ sẽ rời khỏi nhà mất: “Phu nhân, cô bị thương rồi.

Chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

Vân Thư xua tay: “Không sao, cô ta bị nặng hơn tôi. Nêu các người không có chút bản lĩnh thì Tạ Mẫn Hành cũng sẽ không bảo các người bảo vệ tôi, hiện tại cho các người một nhiệm vụ, đi xóa camera giám sát của công quán Hàn Lâm mười ngày gần đây.

Ngoài ra hãy nghĩ ra cách giao điện thoại này cho cảnh sát nặc danh, bên trên không được có dâu vân tay của chúng ta.”

Vân Thư làm việc tỉ mỉ, dặn dò bọn họ rồi bản thân vui vẻ lái xe về nhà.

Đám đàn ông cao to còn muốn đi vào xã giận một trận nhưng vừa vào cửa đã trợn tròn mắt, phụ nhân của bọn họ đúng là nữ côn đồ, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, đánh Chu Yên thảm không đành lòng nhìn.

Vân Thư đánh thắng một trận, lái xe kích động vệ nhà câu công.

“Mẹ, con về rồi.” Tuy rằng dáng vẻ chật vật nhưng tôt hơn Chu Yền nhiêu.

Ông nội Tạ ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thây cháu dâu vào cửa, đâu thê ngôi yên được: “Con làm sao vậy?”

Mặt mày bằm dập.

Bà Tạ và Tạ Mẫn Hành nghe thấy tiếng, cuống quít xuống lầu, thấy trên mặt cô gái lộ ra sắc thái, vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo: “Mẹ, con đánh thắng rôi.”

Mặt Tạ Mẫn Hành âm trầm, đi tới trước mặt Vân Thư, đưa tay chạm vào mặt Vân Thư: “Ai làm vậy?”

“Chu Yên. Nhưng cô ta còn tệ hơn em.”
 
Chương 395


Chương 395

Quần áo Vân Thư lộn xôn, áo len đều bị kéo đến biến hình: “Những người bảo vệ em đã làm cái gì vậy. Phé vật.”

Vân Thư đánh thắng trận trở về không ai khen ngợi cô, mà cô còn phải dỗ dành chồng mình, đúng là bi kịch: “Chông, là em tự đi đánh, em đánh xã giận mà.”

Tạ Mẫn Hành dặn dò người giúp việc: “Gọi bác sĩ lại đây.”

“Ông xã, bớt giận, em không sao.”

Vân Thư kéo tay Tạ Mẫn Hành làm nũng, sau đó cô lai nói với bà Tạ: “Me, con đánh thắng rồi. Mẹ yên tâm, chắc chăn Chu Yên sẽ không dám quây rây người nhà chúng ta nữa.”

Bà Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, bà ấy che miệng nước mắt rơi đây gò má: “Con là đứa nhỏ ngốc, con đi làm gì vậy.”

“Xã giận.”

Ông nội Tạ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, võ một cái lên bàn: “Mẫn Hành, bảo ba con về nước.”

Ong Tạ đang quan sát một dự án ở thành phô B nước Bắc, tạm thời rời đi trong một tuân, không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện như vậy.

Bác sĩ đên nhà họ Ta, sau khi kiêm tra toàn diện thân thê Vân Thư, lấy thuôc ra dặn dò chút lưu ý mới rời đi.

Tóm lại cũng không có gì đáng ngại, chỉ là người nhà họ Tạ quá khẩn trương.

Tạ Mẫn Hành cầm khăn lông đắp mặt cho Vân Thư, Vân Thư lại phát biểu “sự tích anh dũng” của cô ở đại sảnh.

Quản gia bật truyền hình lên, nói với người trong phòng khách: “Thiếu phu nhân có thê nghỉ ngơi một lúc, chuyện công quán Hàn Lâm đã lên truyện hình rồi.”

Trên truyền hình còn đang phát sóng trực tiếp.

Khuyên tai của Chu Yên “đè” tai cô ta rách ra, hai mất lún sâu, nhưng không còn lông mày. Trên mặt của cô ta rất sạch sẽ, không có dâu giày của Vân Thư nhưng sưng lên như một đầu lợn. Trên má còn có vết máu là Vân Thư cào, khóe miệng tím tái, hai bên mặt sưng lên, còn không có tóc.

Nhìn hình ảnh này, Vân Thư nói: “Lúc đó còn thảm hơn thê. Trên người cô ta có chút vết thương, là người bảo vệ em đã xử lý đó, anh xem chân cô ta, là em bóp đó. Mặt sưng lên là bởi Vì rụng một cái răng, lông mày thì em đã câm dao cạo. Dù sao cô ta cũng không có tóc mà.”

Quả thật, dáng vẻ nửa sống nửa chết này của Chu Yên thì Vân Thư nhẹ hơn cô ta rất nhiêu.

Nếu Vân Thư có đuôi, thì giờ phút này cô nhât định sẽ lắc lư.

Ông kính lại chuyển đến phòng Chu Yên, bên trong lộn xộn không chịu nồi. Ngoài ra còn có mảnh vụn trên mặt đât.

Ánh mắt Tạ Mẫn Hành lại biến thành màu đen: “Ai ném vậy?”

“Em á, còn có thể là ai chứ. Cô ta nỡ sao, một chai rượu nhỏ mười vạn đó.” Môi lân Vân Thư làm chuyện xấu đêu bị cô nói một cách rất có lý.

“Có bị thương không?” Tạ Mẫn Hành lo lăng chính là cái này.

Vân Thư lắc đầu: “Em không có, nhưng cô ta thì có.”

Trong nháy mắt, ông nội Tạ lại đồng tình với Chu Yên.

Phòng ngủ của Chu Yên càng thêm lộn xôn, Vân Thư thê: “Em và cô ta đánh nhau trong phòng khách, em không cân thận đụng trúng truyền hình nện lên người cô ta, cô ta mới ngật xỉu. Em không vào phòng ngủ của cô ta.”
 
Chương 396


Chương 396

Tủ phòng ngủ mở rộng, đồ dùng tình d*c bên trong đêu được phát sóng trực tiệp.

Không cân nghĩ, đây là người phía sau tung ra, Vân Thư lặng lẽ ghé vào khuôn mặt Tạ Mẫn Hành nói: “Thêm chân gà cho vệ sĩ có biết không?”

Bà Tạ đau lòng ôm lấy Vân Thư: “Con à, mẹ sai rôi.”

“Mẹ, mẹ đừng đề ở trong lòng. Đợi đi, bây giò cô ta vẫn chưa biết tình cảnh hiện tại của mình đâu, đợi cô ta tỉnh lại không tức giận nồi điên mới lạ.”

Vân Thư nhìn như gặp chuyện nóng nảy, nhưng lần này ông nội Tạ cũng không khỏi muôn khen ngợi Vân Thư: “Mẫn Hành, ông nhớ dự án thành phó B đang tiên hành đúng không?”

“Vâng.”

“Tòa nhà này đặt dưới tên Tiểu Thư đi.” Ong nội Tạ khen ngợi chính là ném một tòa cao ốc cho Vân Thư.

“Ngày mai sẽ làm ngay.” Tạ Mẫn Hành cũng vui vẻ.

Vân Thư không trực tiệp từ chối phần thưởng của ông nội Tạ, trong lòng cô tự nhủ, lúc ký hợp đồng, không ký tên mình, như vậy tòa nhà sẽ không phải của mình. Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Thư lân nữa bay lên: Vân Thư ơi là Vân Thư, quá thông minh.

Lần này Chu Yên xem như phạm phải Thái Tuê.

Ông nội Tạ càng nhìn Vân Thư càng kiêu ngạo: “Con nói xem đứa trẻ mới lớn bao nhiêu chứ, sao lại có lực bộc phát lớn như vậy. Đánh đẹp lắm.”

Vân Thư sưng nửa mặt cười với ông nội Tạ.

Bà Tạ ngôi ở bên cạnh Vận Thư, tâm mặt của bà ây nhìn lên cỗ của Vân Thư: “Mẫn Hành, dâu vết trên cổ Vân Thư có thê mờ đi không?”

“Yên tâm đi mẹ, mờ được.” Tạ Mẫn Hành dùng đá viên xoay nhẹ lên trên mặt Vân Thư, nói đến dấu vết Tạ Mẫn Hành có thể nhớ đến lời nói của Vân Thư: “Đợi hôm nào đó em đánh được tiêu nhân làm em bị thương, thì em sẽ đi làm mờ vết thâm. Đây là sỉ nhục sỉ nhục!”

Đây được xem là đánh được nửa trận rôi, còn có nửa trận, Tạ Mẫn Hành phải theo dõi chặt chẽ mới được.

Còn động thái phía sau của Chu Yên, Vân Thư lại lười đề ý đến, chỉ là kết quả sau cùng khiến Vân Thư không ngờ.

Ong Tạ vội vàng vệ nhà chen vào việc này cho nên Chu Yên đã tránh được một kiếp, phái tay săn ảnh đó ra đê gánh mọi tội.

Anh ta thừa nhận do mê muội, đề ý đến Cao Duy Duy nên mới làm ra chuyện như vậy. Vân Thự phát hiện ra anh ta, anh ta mới nhẫn tâm làm hại Vân Thư. Đơn xin nghĩ học của Vân Thư cũng là do anh ta làm, nói rât cả những chuyện đã làm rất rõ ràng, cảnh sát cũng đã định tội cho anh ta.

Tuy nhiên, sau sự việc lần này, phần mềm mạng xã hội của Cao Duy Duy đã phát ra một nụ cười kinh tởm.

Thư luật sư của Vân Thư khiến Chu Yên bôi thường một khoản tiền, Vân Thư lập tức đi quyên góp. Nhìn ghê tởm vậy thì ai mà thèm.

Ông Tạ thành công tạo thế nước với lửa với Tạ Mẫn Hành, hai ba con lần nữa trở mặt.

Bà Tạ đã đoán được kết cục này, bà ây cũng không có bao nhiêu mất mát.

Vân Thư lo lăng cho bà Tạ nên mời bà ây đên nhà sau núi chơi.

Bà Tạ không từ chối ý tốt của Vân Thị, Ban đêm chỉ có ông Tạ ở trong phòng mình, ông ây mới nhận ra sự cô đơn.

Người luỗn chờ đợi ông ấy, tối nay lại không có ở đây.
 
Chương 397


Chương 397

Ông Tạ chìm vào im lặng.

Ông ấy cũng hận bản thân làm tổn thương vợ con, người bên kia khóc quỳ trên mặt đât cầu ông ấy nên ông ây đành phải đồng ý.

Nửa đời trước ông Tạ tùy ý ăn chơi, hiện giờ trung niên nên là thời điểm hưởng phúc, lại phải trả giá vì chuyện ngu xuẩn của tuổi trẻ.

Vân Thư vẫn luôn bên cạnh bà Tạ, nhân dịp mình xin nghỉ ốm, cô lái xe dẫn theo bà Tạ đến cô trần ở thành phô C gân đó giải sầu.

Bà Tạ nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đẹp như vậy, mỗi một thành cổ đều có chuyện xưa lâu đời của bọn họ, bà Tạ nghe Vân Thư nói đến mê muội, cứ luôn hỏi: “Về sau thì sao?”

Tạ Mân Hành ở nhà cũng không yên tâm, một ngày ít nhất năm cuộc điện thoại: “Cô đâu? “, “Ăn cơm chưa?”

“Đang làm gì vậy?” “Đâu rồi?” “Chú ý an toàn.” “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vân Thư bị chồng quản nghiêm như vậy, nêu là bình thường đã sớm chọn không nghe máy, nhưng hiện tại, mỗi lân Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại cô đêu phải trả lời một cách ngọt ngào.

Vân Thư cúp điện thoại, thầm nghĩ, thật ra không có một tình yêu khắc cột ghỉ tâm, yêu một cuộc tình ngọt đên “ngây chó” cũng được.

Bốn ngày, hai người họ lượn lờ đủ mới về nhà.

Vân Thư vẫn ở bên cạnh bà Tạ, không chú ý đến động thái của Chu Yên, trở về nhà mình mới tải weibo xuông, chú ý đến động thái tiếp theo của tiêu tam, tháy cô ta sống không tôt, Vân Thư lập tức thoải mái.

“Người không biết còn tưởng ảnh thị Hàn Hoặc mở ra vì Chu Yên đó.

Trang web chính thức đều lên tiếng, còn phát hành thư luật sư muốn kiện Cao Duy Duy phỉ báng.”

Cao Duy Duy là cô gái lợi hại, trực tiếp trả lời: Tôi đợi.

Trang web chính thức của ảnh thị Giang Tả đề lại bình luận dưới weibo của Cao Duy Duy: Đoàn luật sư ảnh thị Giang Tả sẽ theo cô.

Tạ Mẫn Hành tan làm vội vàng về nhà, hôm nay vợ và mẹ trở về, anh đã nhiêu ngày không gặp, trong lòng nhớ nhung hận không thê chắp cánh bay trở vê.

“Ông nội, Tiểu Thư đâu?” Tạ Mẫn 5 Hành vừa vào cửa lập tức nhìn thầy ông nội Tạ đang buôn ngủ trên sô pha, kêu lên.

Bị cháu trai đánh thức, ông nội Tạ sững sờ mở mắt, tìm kiếm khắp nơi: “Vừa mới về cùng mẹ con, hây, mẹ con đâu rôi?”

Quản gia chính là ánh mắt của ông nội Tạ, ông ây nói: “Tướng quân, ng chủ trở vê đã về phòng với phu nhân.

Còn thiêu phu nhân đã trở về sau núi thay đô rôi.”

Ông nội Tạ mơ màng ứng phó Tạ Mân Hành: “Tiểu Thư trỏ về rồi.” Nói xong lại muôn híp mắt.

Tạ Mẫn Hành và quản gia nhìn nhau gật đâu, anh lái xe trỏ về nhà mình.

Cô gái Tạ Mẫn Hành sớm chiều nhớ nhung đang mặc đô ngủ quấn đầu ở sofa lướt Weibo?

“Bốp” một cái, bàn tay Tạ Mẫn Hành răn chắc đánh vào bờ m ông mượt mà của Vân Thư.

“Tạ Mẫn Hành, em kiện anh bạo lực gia đình đó!” Cô gái nhỏ nhắn nhảy ra khỏi ghế sofa khiêu nại.

 
 
Chương 398


Chương 398

Tạ Mẫn Hành đứng thẳng ôm Vân Thư trên ghê sô pha, đầu vừa hay vùi ở bụng Vẫn Thư, áo ngủ lụa trên người mỏng như cánh, trơn như sữa.

Tạ Mẫn Hành vùi mặt lên người Vân Thư, tham lam hít mùi thơm mà anh nhung nhớ: “Mập rôi sao?”

Vân Thư quyết định giết chồng!

Đã lâu không gặp, hai vợ chỗng tự nhiên phải ôn lại một phen. Nên buổi tối ăn ở nhà mình, không đến nhà họ Trạch.

Ông Tạ không biết nên nói gì với bà Tạ, nhà họ Tạ lại có xu hướng yên „ tĩnh giống như lúc trước. Bây giò mỗi đêm ông Tạ đều sẽ về nhà.

Những điều này Vân Thư lại không biết, cô chỉ biết bà Tạ đã trở nên sáng sủa.

Nếu như nói trước đây ảnh thị Hàn Hoặc với ảnh thị Giang Tả thuộc loại âm thâm tranh đầu, vậy thì sau khi Cao Duy Duy và Chu Yên công khai xé nhau, hai ảnh thị đứng đầu đã biến thành tử địch ở bên ngoài.

Hôm nay, Nara trở về từ trường quay, đã gây đi không ít. Thấy Nara, Vân Thư đột nhiên nhớ tới Tạ Mẫn Hành nói cô mập lên! Không được, cô cũng muôn đến phim trường đề giảm cân.

Nara trực tiệp bỏ đi suy nghĩ của cô: “Cô đên trường quay có thê mệt chết cô luôn, đông lạnh hè nóng. Vẫn là ngôi trong văn phòng tốt, thỉnh thoảng xin ra ngoài mới thoải mái.”

Vân Thư gật đầu: “Cũng đúng.” Cũng không thê vì gây mà biên thành màu đen, không có lời.

“Đúng rồi, cô trở về làm gì vậy? Chu Tuân đâu?”

Nara vừa nghĩ tới mình còn có chuyện chính, chỉ lo nói chuyện phiếm với Vân Thư: “Tôi đi tìm quản lý Mao, chuyện lớn.”

Vân Thư và An Kỳ nhìn nhau, chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Cô ấy còn có chuyện lớn gì chứ? Vân Thư mạnh , dạn suy đoán: “Nara và Chu Tuần sắp kêt hôn sao?”

Biểu cảm của An Kỳ đau khổ: “Tiểu Thư, mạch não của cô lớn đó. Theo.

tôi thây, Chu Tuần theo đuổi Nara cần thêm một đoạn đường dài nữa.”

Vân Thư bị thúc đây tò mò, cô xúi giục mây đồng nghiệp trong văn phòng tiệp cận, đặt tai vào cửa văn phòng của quản lý.

Trong văn phòng loáng thoáng có thể nghe được hai chữ: “Đánh nhau.”

Nara bình tĩnh lại hơi thở của mình, kê lại những gì đã xảy ra trên phim trường từ đâu đên cuôi cho quản lý Mao.

Buổi sáng, bộ phim mới bắt đầu quay, theo quy trình phải tiên hành cúng bái. Bạch Anh và Tần Tranh Tranh một người là nghệ sĩ ảnh thị Giang Tả, một người là nghệ sĩ của ảnh thị Hàn Hoặc. Bộ phim này vừa hay quay trong dịp hè, hai người họ luôn tranh vị trí nữ chính. Ban đầu định là Bạch Anh diễn vai nữ chính, sau đó bị người của ảnh thị Hàn Hoặc chặn lại nửa đường, đôi thành Tần Tranh Tranh. Tức giận chính là Bạch Anh diễn vai nữ bồn, từ nữ chính đến nữ bôn, Bạch Anh nhãn nhịn, bộ phim này chính là một trong ba bộ phim bị ảnh thị Hàn Hoặc cướp đoạt.

Kết quả buổi sáng cúng bái, Tàn.

Tranh Tranh và Bạch Anh đã chiến tranh miệng, song phương càng cãi càng lớn, một nửa trong số các diễn viên đêu là người của ảnh thị Hàn Hoặc, ảnh thị Giang Tả chỉ có Bạch Anh và Đới Tường. Nhưng kẻ địch đông, Bạch Anh cãi nhau không lại, Bạch Anh quá tức giận nên đã đây Tân Tranh Tranh, kết quả hai bên đánh nhau luôn.

Đới Tường là nghệ sĩ nam, lúc người của ảnh thị Hàn Hoặc đánh Bạch Anh, anh ây ôm lây Bạch Anh vào lòng, mà phía sau lưng anh ấy lại bị đánh rât dữ dội.

Sau đó xe cứu thương đã xuất hiện ở hiện trường.
 
Chương 399


Chương 399

Sự việc vừa xảy ra, Chu Tuấn và Nara đang ở phim trường điện ảnh gân đó, nghe thấy người của mình bị đánh, Chu Tuân đã đến bệnh viện với Đói Tường, Bạch Anh và Tần Tranh Tranh đã đến sở cảnh sát. Còn Nara thì vội vàng vê báo tin.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà Nara còn suýt chút nữa quên mất.”

Vân Thư và một đám người lấy điện thoại ra nhìn hot search, quả nhiên lên rôi.

Vân Thư chân thành chúc phúc cho quản lý Mao, hy vọng vận may của quản lý Mao tốt một chút, đừng bị măng.

Nghệ sĩ đánh nhau tại phim trường, Bạch Anh e là không vững nữa rồi, ra tay đánh người, ai ra tay trước thì người đó sai, chuyện này khiến quản lý Mao bận rộn rôi, trong thời gian ngăn e là không thê ngôi trong phòng làm việc thưởng thức móng tay của anh ây nữa.

Lúc Nara đi ra ngoài, Vân Thư bọn họ đêu đã ngôi ở vị trí của mình, ra hiệu cho Nara răng mọi người đều đã biết chuyện gì.

Nara trỏ lại trường quay, quản lý Mao một mực ngôi trong văn phòng của mình cho đến chiêu mới đi ra ngoài.

Trong dự đoán, weibo bùng nổ, Giang Tả đuổi lý.

Vân Thư hỏi An Kỳ: “Chúng ta có cần đi gặp Đới Tường chút không?”

An Kỳ không có chủ ý, bọn họ đi với thân phận gì đây?

Sự việc trên mạng không ngừng lên men, Bạch Anh phải làm theo ý của cộng ty lên tiếng xin lỗi với bên ngoài, đông thời còn xin lỗi đạo diễn Trần.

Vương Manh là ngôi sao nhỏ mới ký hợp đồng với Vân Thư và An Kỳ, cậu ta đã lôi kéo bạn cùng phòng của mình muôn ký hợp đồng với Giang Tả, hy vọng Vân Thư và An Kỳ cho bạn cùng phòng một cơ hội.

Vân Thư và An Kỳ đều là sinh viên năm nhất, đây cũng là con đường sau này bọn họ phải đi. Vì thế trên mặt thì không đồng ý nhưng thực tế lại đang khảo sát cậu ta.

Buổi tối, Vân Thư tắm rửa trong.

phòng tăm, điện thoại của Tạ Mẫn Hành vang lên, vừa nhìn là quản lý Mao.

Hai ngày nay anh đã biết chuyện của ảnh thị Giang Tả, một tiếng sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, quản lý Mao đã gọi điện thoại cho anh nói rõ việc lân này phải khắc phục hậu quả như thê nào, chúng ta vì chuyện này mà tồn thất điệu gì, có thể giảm tổn thât ở mức thấp nhất ra sao.

Tạ Mẫn Hành đã đồng ý với cách làm của quản lý Mao, nhưng bây giờ muộn vậy rồi quản lý Mao còn gọi điện thoại đến là có chuyện gì?

Tạ Mẫn Hành gõ cửa phòng tắm nói với Vân Thư: “Anh đến phòng sách một chuyên.”

Dặn dò một tiếng là vì đề phòng Vân Thư ra ngoài không tìm thầy anh.

Vân Thư đáp lại cách cánh của.

Đến phòng sách, Tạ Mẫn Hành mới nhận điện thoại của quản lý Mao: “Alo, có chuyện gì?”

Quản lý Mao run rầy nói: “Tổng giám đốc, lại có người đánh nhau.”

Tạ Mẫn Hành hít sâu một hơi: “Nói.”

“Không phải nghệ sĩ chúng ta đánh nhau mà là fan đánh nhau.” Quản lý Mao cũng âm ức, chuyện của Bạch Anh trâm xuông một thời gian, đây là cách ôn thỏa nhất. Nhưng bây giờ người hâm mộ gặp nhau ở sẩn bay đã đánh nhau.

Quản lý Mao đau khổ không kể xiết.

 
 
Chương 400


Chương 400

“Có ai bị thương không?”

Quản lý Mao đang ở trong bệnh viện: “Bác sĩ đang xem, có người chắn thương cân nhập viện đề theo dõi. Đó lệ: “Nói.” Tạ Mẫn Hành không thích người âp úng. Anh ây còn không dám nói thì chuyện cũng đã xảy ra.

Quản lý Mao nói: “Chân thương nghiêm trọng là những người hâm mộ ủng hộ Bạch Anh và Đới Tường.”

Tạ Mẫn Hành đợi, đợi quản lý Mao mạnh dạn nói hết những lời còn lại.

Cấp dưới sợ mình, đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt, giống như bây giờ anh còn phải nghe quản lý Mao chậm rãi nói chuyện như vậy.

“Bạch Anh lại chạy đến trường quay đánh nhau với Tân Tranh Tranh. Bạch Anh đã bị cảnh sát bắt giữ.” Những lời này mới là trọng điểm quản lý Mao muôn nói.

Lại! Đánh! Nhau! Nữa!

Tạ Mẫn Hành: “Tôi biết rồi.”

Chuyện bị giam giữ, Tạ Mẫn Hành đã đi nói chuyện đề thả Bạch Anh ra trước, còn về phía sau sẽ giao cho quản lý Mao xử lý.

Vân Thự tăm rửa xong, tự mình xung lâu rót một ly nước đun sôi cho Tạ Mân Hành, đưa vào phòng sách: “Ong xã, em đến đưa nước yêu thương.”

Tạ Mẫn Hành buông di động xuống, giây phút nghe được giọng nói của Vân Thư, cảm xúc phiên não lập tức bị quét sạch.

“Tiêu Thư, chuyện nghệ sĩ công ty các em đánh nhau, em nghĩ sao?” Tạ Mân Hành nhận ly nước, uống một ngụm, thâm vào trong tim.

Vân Thư ngồi trên sô pha Tạ Mẫn Hành, tiện tay lây ra một quyển sách rât nặng, nói với Tạ Mẫn Hành: “Không phải quản lý Mao đang xử lý sao. Bộ phận quan hệ công chúng Ệ cũng pr cho Bạch Anh trên mạng, hẳn là không sao.”

Vân Thư nhìn sách mấy lượt, thấy không có ý nghĩa. Toàn là chức năng sản xuất, sản phẩm đàn hồi… Đúng là con người ta rời khỏi trường học, ngay cả kiên thức cũng trả Ìại về trường.

Tạ Mẫn Hành chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thật sự muôn nghe cách từ trong miệng Vân Thư. Ly nước trong tay, Tạ Mẫn Hành ngửa đầu uông một hơi cạn sạch.

Vân Thư đi tới phòng sách của Tạ Mân Hành, chọn chọn nhìn một chút: “Nhàm chán. Nhàm chán. Không thú VỊ.

Tạ Mẫn Hành lắc đầu bát đắc dĩ cười: “Cái gì mới thú vị2”

“Em cảm thây nơi nào cũng thú vị, chỉ có phòng sách này của anh là không thú vị nhật. Chẳng phải vừa rồi anh hỏi em chuyện Bạch Anh đánh nhau sao, em đột nhiên có suy nghĩ. Ông xã, lần này Bạch Anh còn có thể diễn phim của đạo diễn Trần không?” Vân Thư không còn “thưởng thức” tủ đầy sách nữa, thay vào đó là ngôi trong lòng Tạ Mẫn Hành.

Trong ngực có thêm một người mềm mại, Tạ Mân Hành tâm viên ý mã, đâu còn tâm tư quan tâm đ ến người khác nữa.

“Ông xã, hỏi anh đấy.”

Tỉnh trùng của Tạ Mẫn Hành lên não, hoàn toàn không rảnh bận tâm Vân Thư đang nói gì, anh suýt chút nữa không không chế được ở trong phòng sách.

Bạch Anh được thả ra ngoài, nhìn thây quản lý Mao, cô ây tự biết đuối lý: “Quản lý, tôi xin lỗi.”

Quản lý Mao nhìn trời rơi lệ hai hàng: “Bà cô của tôi ơi, cô có thê yên tĩnh cho tôi hay không. Cứ vài ngày là lại vào cục cảnh sát, cô cảm thấy sự nghiệp diễn xuất của mình ồn rồi sao? Nêu cô còn tiếp tục làm điều đó nữa thì tôi không thê bảo vệ cô được nữa đâu.”
 
Chương 401


Chương 401

“Vâng, quản lý. Tôi sai rồi.”

Bạch Anh bị vây kín trước cửa đồn, cảnh sát, quản lý Mao nhìn trận thế thao thao bên ngoài, thật sự là muốn chông lưng măng người: “Cô ngồi xe của tôi đi, để xe cô đi trước.”

Trên đường trở về, Bạch Anh ngồi ở ghê sau yên lặng không nói một lời.

Vân là quản lý Mao không nhịn được hỏi: “Có gan chạy đến phim trường đánh người, sao bây giờ không có gan nói chuyện vậy?”

Bạch Anh bị dạy dỗ, cô ấy cúi đầu do dự không biệt mở miệng như thế nào: “Quản lý, tôi sai rồi.”

“Ây dô, bà cô của tôi ơi, CÔ sai, tôi biêt cô sai rồi. Cô không thể nói lời có thê giúp cô thoát khỏi khủng hoảng sao?”

Bạch Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quản lý, tôi cảm thấy có chuyện không đúng. Tôi muốn cùng chị Duy Duy đên Cannes, fan đi tiễn tôi, fan của tôi xuât hiện ở đâu không có gì lạ. Nhưng anh nói xem, Tần Tranh Tranh đang quay phim ở trường quay, fan của cô ta không ở trường quay lại chạy đên sân bay là có ý gì?”

Quản lý Mao đang lái xe: “Catwalk Cannes, cô và Tân Tranh Tranh có phải là đôi thủ không?”

“Chậc, sau đó là chị Duy Duy ra mặt, giúp tôi có được catwalk Cannes.”

Bạch Anh râu rĩ không vui nói: “Hiện tại tôi đang nghi ngờ có phải là cô ta cô ý không cho tôi đi Cannes hay không.”

“Một đám bà cô, thật khó hầu hạ.”

Quản lý Mao nghĩ đến ngày tháng bản thân sông tự do ở nước Pháp, hây, lệ rơi đầy mặt.

Nêu đã là suy đoán, quản lý Mao sẽ liên hệ với người phía bên nước, Pháp giải thích cho Bạch Anh, kiếm một lân cơ hội cho Bạch Anh. Bạch Anh là nghệ sĩ nữ top chính vòng mới của Giang Tả, nêu đã như vậy thì bắt buộc phải đề cô ây phải có tiếng trên thê giới.

Phía bên nước Pháp biết Bạch Anh là người của quản lý Mao, lại có Cao Duy Duy nói giúp, bọn họ bày tỏ: “Không sao, sẽ giữ lại ví trí của Bạch Anh.”

Quản lý Mao có được kết quả thì nói cho Bạch Anh: “Bảo trợ lý của cô thu dọn đồ đạc, kiểm tra chuyên bay gần đây nhất đi.”

“Hả?” Cô ây ba ngày vào cục cảnh sát hai lân, vậy mà vẫn còn cơ hội đi tham gia catwalk Cannes sao? Cô ấy không nghe nhâm đây chứ?

“Quản lý, anh không nhằm lẫn đó chứ?”

Lúc quản lý Mao nắm chặt nắm đắm thì Bạch Anh biệt ngay: Không có nhâm.

Cao tâng ảnh thị Hàn Hoặc, Hàn Bá lợi dụng người của mình liên hệ tìm cách thức liên lạc của catwalk Cannes nước Pháp: “Xin chào, tôi là Hàn Bá, tông giám đốc nghệ thuật của ảnh thị Hàn Hoặc thành phố A nước Bắc.”

“Xin chào ngài, có chuyện gì không?”

Hàn Bá nói: “Là như vậy.” Trình bày một phen, ý đô của Hàn Bá rất rõ ràng, đề Tân Tranh Tranh thay thé Bạch Anh của ảnh thị Giang Tả nước Bắc tham dự catwalk.

Hàn Bá không muốn làm tiểu nhân chuyện của Bạch Anh nên chỉ nói qua một câu: “Ngài xem có được không?”

Vôn tưởng rằng chuyện có thể đồng ý một cách thoải mái, nào ngờ lại bị phía nước Pháp từ chối: “Thật sự xin lỗi, ông Hàn, vị trí của chúng tội là để lại cho cô Bạch Anh, không thể đáp ứng yêu câu của ngài được. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong thời gian tới.”
 
Chương 402


Chương 402

Sao có thể?

“Xin chào, vừa rôi có thê là tôi biểu đạt chưa rõ ràng, hiện tại cô Bạch Anh đang bị giam giữ ở cục cảnh sát, có thê không thể tham gia lần catwalk này được.”

“Ò, là như vậy, tôi đã nhìn thấy tin tức bên chỗ các người, vừa rồi quản lý Mao cũng đã xác nhận trong điện thoại. Nói Bạch Anh có thể tham gia catwalk đúng giờ, Duy Duy cũng đã bảo lãnh nên chúng tôi rất yên tâm.

Việc bô trí hội trường cần giám sát của tôi, tôi xin lỗi, cuộc gọi của chúng ta đên đây thôi.”

Đã không còn chuyền bay đi thẳng đên Cannes, trợ lý đã đặt chuyến cần chuyên chuyên, Bạch Anh không cảm thây mệt mỏi mà cảm ơn quản lý Mao một trận rồi mới tiễn vào phòng chờ.

Sau đó Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành bé vào tăm rửa, cả người cô ra rời, ngay cả sức lực mắng Tạ Mẫn Hành cũng không có.

Khó trách Tạ Mẫn Hành nhất định phải ở nhà phía sau núi, nơi này không có người quây rây, chỉ có hai người họ, Tạ Mẫn Hành muốn làm gì cũng không cân hạn chế. Vân Thư cảm thầy mình đã tiễn vào hang cọp, không trôn thoát được.

Trời sáng, Bạch Anh lại lên hot Search.

Tin tức của Vân Thư không kịp thời, cô được An Kỳ nói cho biết: “Đù, Bạch Anh cũng hung hãn quá rồi, trực tiệp đi đánh người luôn.” Trên xe, cô nói chuyện này với Tạ Mẫn Hành.

Hôm qua Tạ Mẫn Hành đã biết chuyện này nên anh trả lời rất bình thản.

“Ong xã, Bạch Anh cũng xúc động quá rôi, trực tiếp đi lên đánh người, tính cách của cô ây vốn không phải như vậy.” Vân Thư đã gặp Bạch Anh mây lân, cô ây không thích nói chuyện, gan cũng không lớn.

“Cô ta xúc động, còn em không xúc động sao?” Tạ Mẫn Hành chỉ chuyện Vân Thư tới cửa đánh Chu Yên.

Chậc, tình hình khác mà.

“Đúng rồi, chồng, gần đây Chu Yên thê nào?” Gần đây Vân Thư cũng không chú ý đên động thái của cô ta, chăng lẽ bị Vân Thư đánh trở về nước Nam rồi sao?

Tạ Mẫn Hành: “Nhờ phúc của em, hiện tại thanh danh của cô ta hỗn loạn, quảng cáo, phim ảnh cũng không tìm cô ta hợp tác, ảnh thị Hàn Hoặc cũng muôn hủy hợp đồng với cô ta, tình hình hiện tại ây mà, mỗi ngày ở trong bệnh viện câu đồng tình, câu đáng thương.”

Vân Thư: “Hả, cô ta vẫn chưa thân bại danh liệt à. Nếu không phải bận tâm đên vân đề thanh danh, thì em sẽ trực tiệp công bồ cô ta là…” Nói đến phía sau, Vân Thư nuốt lời còn lại xuông.

Tạ Mẫn Hành vẫn đang ngồi bên cạnh.

Trở lại công ty, An Kỳ và Vân Thư ngôi đôi diện nói chuyện phiếm chuyện của Bạch Anh phải xử lý như thê nào: “Nghe nói Bạch Anh đi Cannes tham gia catwalk rồi.”

Vân Thư: “An Kỳ, sao cái gì cô cũng biệt vậy?”

An Kỳ gật đầu: “Cô còn muốn biết cái gì nữa, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Vân Thư túm lấy ghế ngồi xuống: “Cô nói hệt từ đầu đến cuối cho tôi biết đi, đề tôi nghe nghe.”

“Được.”

Đến trưa ăn cơm, An Kỳ vẫn đang miệt mài kê lại ân oán giữa ảnh thị Giang Tả và Hàn Hoặc.

“Buôi chiêu họp, quản lý Mao nhất định sẽ hỏi chuyện lần này của Bạch Anh có ảnh hưởng gì đến việc triễn khai công tác của bộ phận ngoại giao chúng ta hay không. Chúng ta có cần ký hợp đồng với bạn cùng phòng của Vương Manh không?”

Vân Thư nghĩ: “Liên lạc với Vương Manh, ngày mai nếu không có tiết hãy đên công ty một chuyền, dẫn theo bạn cùng phòng của cậu ta cùng tới, chúng ta xem lại.”
 
Chương 403


Chương 403

Cuộc họp buổi chiều quả nhiện nói đên ảnh hưởng của sự việc lần này, Vân Thư và An Kỳ ảnh hưởng không lớn, vốn cũng không có mây người ký hợp đông, hai người họ đều là người mới, vừa mới ký hợp đồng với Vương Manh, tháng này chỉ tiêu của bọn họ đã đủ rồi.

Ngược lại những người cũ khác ảnh hưởng lại tương đổi lón: “Trên tay tôi có ba người, lại có hai người chạy đên ảnh thị Hàn Hoặc.”

Hiềm khi quản lý Mao nghiêm túc: “Chạy thì chạy, không cần đề ở trong lòng, người không chạy thì các người hẹn nhiêu hơn chút, người này có thể ký hợp đông.”

Vào cuối cuộc họp, quản lý Mao hỏi: “Chuyện của Bạch Anh, các người có giải pháp tốt không?”

“Quản lý, chúng tôi không phải là người của bộ phận quạn hệ công chúng, chúng tôi có thể có cách gì?”

Vân Thư cảm thấy nói rất có đạo lý.

“Hai người là người của Giang Tả, Bạch Anh cũng được coi là đồng nghiệp của các người. Các người cũng đừng có thái độ chuyện này không liên quan đên mình, chúng ta là một tập thê đoàn kết, mọi người có ý kiên quý báu thì có thê đề cập đôi chút, người của bộ ngoại giao chúng ta cũng phải công hiển chút phần sức mạnh.”

Những gì quản lý Mao nói hình như cũng có lý. Vân Thư vuốt cằm: “Quản lý Mao, tôi có một suy nghĩ.”

“Hải” Ý kiến của phụ nhân tổng giám độc. Cô đưa ra ý kiến, rốt cuộc mình có nên làm theo hay không? Nếu không làm theo, đây chính là phu nhân tông giám độc đó, tuy rằng người khác không biết nhưng anh ấy cái gì cũng rõ.

“Quản lý Mao, không phải anh nói ý kiên sao?”

“Chậc, nói đi, cô nói xem xem.”

“Bạch Anh ra tay đây người trước, cụ thê tại sao người bị đây trước đó không truy cứu, trước khi đây người trước đó, weibo của đạo diễn Trân đã đăng đê Bạch Anh diễn vai nữ chính, kêt quả ngày cúng bái là Tần Tranh Tranh đứng ở vị trí €, quần áo cô ta mặc chính là quân áo của nữ chính.

Khán giả không biết ảnh thị Hàn Hoặc cướp bao nhiêu bộ phim của chúng ta nhưng chúng ta lại biệt. Phim của đạo diễn Trân mười bộ thì hết tám chín bộ flop, vậy Weibo thoải mái bày tỏ lỗi của chúng ta, nêu đạo diễn Trần nói đên quan hệ hợp đồng thì chúng ta không cân bôi thường.

Trước khi xịn lỗi, nhất định phải cho khán giả biết diễn biến Bạch Anh từ vị trí nữ chín đến vị trí nữ bỗn, như vậy, nguyên nhân Bạch Anh đây Tần Tranh Tranh cũng có thể được một bộ phận người chấp nhận.

Bạch Anh lần nữa đánh nhau với Tần Tranh Tranh cũng là vì fan của cô ấy, điêu này chỉ khiên cô ấy càng thêm hút fan, idol bảo vệ fan như vậy không nhiều. Có thời gian, hãy để Bạch Anh tham gia chương trình thực tê đi.”

“Tiểu Thư nói đúng. Từ nữ chính đến nữ bôn lại đến fan, có thời gian hãy tham gia chương trình thực tế hợp tác với máy tên tuôi lớn, danh lợi kiêm thu. Chương trình thực tế vừa phát sóng, Bạch Ảnh là người thế nào, khán giả cũng không phải là người mù, tất nhiên có thê phân biệt ai sai ai đúng.”

Vân Thư suy nghĩ chỗ nào đó vẫn chưa hoàn mỹ, cô cô gắng vắt óc suy nghĩ tiệp.

Quản lý Mao vốn cho rằng Vân Thư là người chỉ biết làm ấm chăn, ai ngờ đâu óc của phu nhân tổng giám đốc lại thông minh như vậy. Những gì cô nói, không biệt bộ phận quan hệ công chúng có nghĩ ra được hay không.

Trọng điêm của Vân Thư nằm ở danh tiêng của Giang Tả và bản thân nghệ Sĩ, mà anh ây và người của bộ phận quan hệ công chúng lại xem trọng tổn thất hơn, Điêm quan tâm không giống nhau nên cách giải quyết cũng không giông nhau.

Theo như lời Vân Thư nói, bọn họ cũng chỉ là tổn thất một bộ phim, đổi lại là tỷ suất tăng bạo. Hình như là chưa thiệt.

Quản lý Mao không biết ánh mắt mình nhìn Vân thư đã trở thành ngôi sao sáng, Vân Thư không nên học quản trị kinh doanh, cô có thiên phú là người của giới giải trí.

Cao Duy Duy cũng là do cô to gan ký hợp đông.

“Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” Vân Thư chau mày chu miệng.

 
 
Chương 404


Chương 404

“Khoảng cách từ nữ chính tới nữ bôn nên do web chính thức chúng ta công bố. Giang Tả là chỗ dựa cho rất cả mọi người ở Giang Tả.”

Đúng, là chỗ dựa!

“Quản lý Mao, lẽ nào Tân Ngũ không có ý kiên gì vệ chuyện này sao? Tât cả nghệ sĩ trong công ty đều bị bát nạt rôi.”

Sao Vân Thư cảm thấy Tần Ngũ không quan tâm nhỉ?

Quản lý Mao nghĩ đến lời nói của phó tổng giám đốc Tần, người ẻo lả như anh ây cũng mật mặt.

“Tần Ngũ nói như nào?” Vân Thư hỏi.

Quản lý Mao nói: “Tông giám độc Tân nói sau này sẽ bồ sung thêm một lớp taekwondo cho mỗi nghệ sĩ của chúng ta để phòng thần. Lần say đánh nhau sẽ không bị bắt nạt, tung hoành trên trường quay.”

Phòng họp im lặng, chuyện này đúng là…

“Cho nên, phía dưới đang bận sửa chữa, vì để mở một phòng học taekwondo mới sao?”

“Ừm.”

Tông giám đốc Tạ là ông chủ giàu có và quyên lực, từ khi ảnh thị Giang Tả thành lập đên nay, vẫn luôn ở trong tình trạng thua lỗ, nhưng anh lại không quan tâm. Lần này chuyện của Bạch Anh, anh không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, chỉ rót thêm hàng chục triệu vào ảnh thị Giang Tả.

Vân Thư không biết, nếu biết, nhất định sẽ kéo Tạ Mẫn Hành lại!

Vân Thư mở đâu, sau đó mọi người trong phòng quan hệ đôi ngoại đưa ra ý kiên của riêng mình, những cái có ích, quản lý Mao đều ghi lại đợi lát nữa bắt đầu thảo luận với bộ phận quan hệ công chúng.

Bạch Anh ở Cannes đã đăng một lời xin lôi khác trên Weibo, nói xin lỗi khán giả, xin lỗi đạo diễn, xin lỗi công ty, nhưng không xin lỗi Tân Tranh Tranh.

Ảnh thị Giang Tả cũng lên tiếng thanh minh.

Hủy bỏ hợp đồng, mượn nhiệt độ, khán giả mới biết Bạch Anh mới là nữ chính xuông còn nữ bốn, rồi bị chắm dứt hợp đồng. Một số người ăn dưa thở dài, đúng là khó chịu.

Thân tượng đánh nhau vì người hâm mộ, dưới sự điệu hành của Giang Tả, lời khen ngợi về Bạch Anh đã tăng vọt, thân tượng như vậy hẳn là rất yêu quý người hâm mộ.

Nhân lúc nhiệt độ, nghệ sĩ nhỏ như Đới Tường cũng lên hotsearch, có khí chât đàn ông, quá nam tính.

Đồng thời Giang Tả đã có một ý tưởng mới, ship CP.

Bạch Anh ở Cannes xuất hiện trước quốc tê hai lân với Cao Duy Duy, tiếp xúc với vòng xã giao của các ngôi sao nữ quốc tê, trông rất lạc lõng.

Cao Duy Duy an ủi cô ấy: “Chỉ cần cô chăm chỉ, có ngày cô sẽ thuộc về nơi này.”

Bạch Anh mỉm cười.

Khi về nước, chuyện Bạch Anh đã trôi qua hơn một tuân, đạo diễn Trần đã bắt đâu quay phim, Tần Tranh Tranh quả nhiên diễn chính.

Đới Tường nằm nghỉ trên giường, vì lý do sức khỏe nên cũng chấm dứt hợp đông.

Đới Tường và Bạch Anh được huấn luyện vài ngày trong cộng ty, Đới Tường và Bạch Anh đều đẳng ký tham gia chương trình thực tê, vì là tập đầu tiên, Đới Tường và Bạch Anh trở thành thành viên.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom