Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 405


Chương 405

Vận may tài lộc gần đây của Vân Thư rất thịnh, nói thê nào nhỉ?

Đưa ra một ý kiến nhỏ được chấp nhận, được chưa, trực tiếp thưởng tiên mặt.

Mẹ chông nhờ người làm một đôi ngọc bích để tặng cho Vân Thư, kết quả lại thây tuôi Vân Thư không phù hợp. Nên bà ấy lại nhờ người làm một chiệc vòng tay kim cương.

Cô phiêu mua trước đây cứ tưởng sẽ giảm giá, lúc không ồn, lần lượt vứt bỏ những cô phiêu đang nắm giữ, còn Vân Thư lại mua một phần cô phiêu với một sô tiên trong tay, kệt quả giờ nhìn lại, được lắm, giá cÔ phiêu vẫn cao, sắp phá đỉnh rồi.

Không chỉ vậy, cô còn thực sự đứng tên một toà nhà.

Trong thời điểm thích hợp, Vân Thư đâu tư tât cả.

Buôi tôi cô nhìn vào số tiền trong thẻ ngân hàng, một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một triệu, mười triệu, một trăm hai mươi triệu.

Vân Thư lại nhìn chiếc vòng kim cương trong tay mình, độc nhất vô nhị, giá cả là bảy con số, bán cánh tay này đi cũng không nhiều tiền như vậy.

Trên bàn có “tài sản” mây chục tỷ đứng tên cô, trong tay còn có một trường đại học A. Vân Thư ngồi ở.

trên giường bắt đâu thật thần. Nhiều tiên vậy tiêu như nào?

Kiếp này không tiêu hết thì phải làm sao?

Làm cô buồn muốn chết.

Lời hứa năm mươi triệu với mẹ chồng lúc trước, Vân Thư nhìn lại hiện tại.

Còn chiến tuyến với Tạ Mẫn Hành…

ly hôn, phải xem hiện tại.

Đúng là vả “bóp bốp” vào mặt.

Tạ Mân Hành đứng ở cửa, hai tay đúi túi quân dựa vào tường nhìn vẻ mặt ngây dại của Vân Thư, càng nhìn càng thây yêu. Cô vợ bé của anh sao lại dễ thương đến thế.

Chơi với nhau từ nhỏ, Vân Thư giàu bạo nhiêu, Lâm Khinh Khinh lại nghèc bây nhiêu.

Ông nội Lâm nên xuất viện, nhưng dc cơ thê ông nội Lâm cần được bác sĩ quan sát thêm, thời gian này cần phải đên bệnh viện kiểm tra thường xuyên nên Lâm Khinh Khinh cần thuê một căn nhà ở thành phố A.

Tật cả số tiên trong tay cô ấy đều tiêu hết cho ông nội Lâm khám bệnh, sau khi thanh toán xong khoản tiền thuốc men cuôi cùng, trong túi Lâm Khinh Khinh không còn một đồng nào.

Ngay khi Giang Quý ra tay, anh ấy nói một cách thờ ơ: “Anh sẽ mua thêm một căn nhà khác trên tầng ba của Duyệt Lai Hoa Niên, để ông Lâm và Tiêu Dực sông ở đó.”

Lâm Khinh Khinh nghiêm túc từ chối sự giúp đỡ của Giang Quý lần này.

Cô ấy nói, cô ấy không thê sống dựa vào Giang Quý cả đòi.

Giang Quý nghe xong, nhảy cao ba mét, lập tức chạy đến ảnh thị Giang Tả kéo Vân Thư vào bình luận: “Em nói xem, Khinh Khinh, em ấy lớn rồi, sao lại bướng bỉnh như vậy. Anh tặng em ây nhà em ây không muốn. Anh tặng em xe, không phải em cũng lấy àm “Khụ khụ.” Vân Thư bị anh ấy nhắc nhở, nhớ ra mình còn chưa thấy xe: “Xe em đâu?”

“Tự tìm trong ga ra.” Giang Quý nói xong lại bắt đầu luyên thuyên với Vân Thư: “Mau thuyết phục Khinh Khinh giúp anh.”

Vân Thư thấy rất phiền vì Giang Quý lèm bèm: “Được, để em khuyên.”
 
Chương 406


Chương 406

Tan làm tới tìm cô, có phải Giang Quý nghĩ công ty này là do Vân Thư thành lập hay không?

Lâm Khinh Khinh tạm thời sắp xếp cho ông nội Lâm và Tiêu Dực sông trong một khách sạn, buổi tối cô ấy và Vân Thư có hẹn. Có một số chuyện cô ấy muôn nói rõ thắng mặt.

“Khinh Khinh, ở đây.”

Nhà hàng riêng, không gian trang nhã, ít người yên tĩnh, sự yên tĩnh như vậy khiên người khác không nỡ phá rồi.

Lâm Khinh Khinh bước tới, đặt ba lô xuông: “Đột nhiên muôn mời tó đi ăn tôi vì anh Giang Quý tới tìm cậu đúng không?”

Vẻ mặt Vân Thư như biết nhưng đừng nói, hât mặt với Lâm Khinh Khinh: “Tớ còn chưa nói lời mở đầu, cậu đã đi thăng vào vấn đề. Tới rồi, lúc tó đi làm thì anh ây đên, anh ây khóc suốt, bị tớ đuổi đi rồi.”

“Thái độ của cậu như thế nào? Cậu cũng muôn tớ nhận nhà sao?”

Vân Thư lắc đầu, sau khi hai người họ gặp lại, Vân Thư biết Lâm Khinh Khinh đang nghĩ gì. So với việc nói cô ấy vô tư, chỉ bằng nói cô ấy rất tự ti.

Là tự ti.

Mặc dù miệng Vân Thư nói cô đang nợ một món nợ rất lớn cân phải trả, nhưng sau lưng cô có tập đoàn Vân Thị chỗng đỡ. Vân Thư là một một bông hoa lớn lên trong nhà kính, có tình mẹ âm áp, có tình thương của ba.

Giang Quý là cây con duy nhất của nhà họ Giang, là tiêu tổ tông nhà họ Giang, từ nhỏ anh ấy chưa bao giờ chịu thiệt thòi hay chịu khổ, anh ây thây xao lòng mọi thứ Lâm Khinh Khinh gặp phải, nhưng không đồng cảm được. Từ nhỏ sống trong tình thương, là một cậu chủ mười phân vẹn mười.

Lâm Khinh Khinh lại không có gì cả.

Mẹ mật khiên cô ấy mất cả ba, đứa em trai ngoạn hiên của cô ấy chỉ sau một đêm biên thành kẻ ngốc. Bà qua đời, ông bệnh nặng, Lâm Khinh Khinh không thê không cúi đầu đói mặt với gánh nặng cuộc sống.

Khi cô ấy gặp lại người bạn cũ, sau những vui mừng, hạnh phúc, kích động, cô ấy rât muôn nhào vào lòng Vân Thư khóc cho đã đời, nói cho cô mây năm nay cô ấy đã trải qua những gì, nhưng khi cô ấy nói lại mờ nhạt, nhẹ như lông hồng, đã qua là đã qua.

Cô ấy mắt cả niềm tin ở Vân Thư, không cân sự độc đoán ở Giang Quý.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy mình tốt hơn không nên nói, nêu nói sai thì sao? Tốt hơn là trở thành một người bình thường.

Giang Quý tặng Vân Thư xe, Vân Thư vui vẻ nhận lây, là vì trong mắt Vân Thư mây trăm triệu không là gì cả, có thê một ngày nào đó vào ngày sinh nhật của Giang Quý, Vân Thư sẽ tặng một món quà sinh nhật hàng triệu để đáp lại. Nhưng Lâm Khinh Khinh thì không, vì hiện giờ mấy triệu là một con số không lô trong mắt cô ấy.

Lâm Khinh Khinh nhớ ra hiện thực, lắc đâu cay đăng.

Vân Thự nói: “Vay tiền không? Kiểu IJOU. Nê mỗi quan hệ giữa chúng ta Suôt nhiêu năm sẽ không có lãi suất.

Cho cậu vay một trăm nghìn. Trả trong ba năm. Ba năm sau, lãi suất hàng quý là 5%.”

Lâm Khinh Khinh chưa kịp tuyên bó đã bị Vân Thư ngăn lại: “Anh Giang Quý bảo cậu nói thế à?”

Vân Thư trợn mắt nhìn cô ấy: “Sao anh ây nghĩ ra được. Não anh ấy chỉ muôn phá sản.”

“Tiểu Thư, cậu có biết không? Thật ra là tớ…” Lâm Khinh Khinh còn muốn nói cho Vân Thư biết những gì trong lòng nhưng lại bị Vân Thư ngất lời:”Vay không? Mau lên.”
 
Chương 407


Chương 407

“Vay.”

Cho đên cuôi cùng, Lâm Khinh Khinh không nói ra. Có lẽ Vân Thư đã đoán được Lâm Khinh Khinh sẽ nói gì nên mới đội chủ để giữa chừng, vừa để giữ thê diện cho Lâm Khinh Khinh, vừa không muôn sau này hai người họ xa cách nhau.

Vân Thư chuyển một trăm ngàn tệ cho Lâm Khinh Khinh, còn yêu cầu Lâm Khinh Khinh viết IOU, hoàn thành hết các thủ tục.

“Ai dạy cậu đấy? Nghiêm chỉnh thế?”

Lâm Khinh Khinh hỏi.

Vân Thư nhận OU, nhét nó vào trong ngăn đựng thẻ: “Vô sư tự học.”

Vân đê của Lâm Khinh Khinh đã được giải quyết, Giang Quý nồi cơn thịnh nộ trong Duyệt Lai Hoa Niên, măng Vân Thư: “Sao lại cho vay tiền đê em ây ra ngoài thuê nhà? Một cô gái dân theo một người già một trẻ nhỏ không an toàn, Tiểu Thư, sao em lại không đáng tin như vậy?”

Vân Thư khinh thường Giang Quý đang nhảy dựng lên, cô là người coi trọng kết quả: “Dù sao giờ Khinh Khinh đã vay tiên em, nhà cũng tìm được rồi, ông Lâm và Tiểu Dực cũng đã ôn định. Việc học của Khinh Khinh vân còn tiếp tục, không phải là vẹn cả đôi đường à.”

Vân Thư ngôi trên sô pha nhìn điện thoại, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, Khinh Khinh bảo em nói với anh, Tiểu Dực được Khinh Khinh đưa đến viện phúc lợi, mây hôm nay họ đang mua đồ, ngày mốt chuyền đi. Anh có tới đé không? Dù sao em và chồng cả mẹ chông nhất định sẽ đi. “

Ngày mốt hình như học sinh trung học đêu nghỉ, Vân Thư nói thêm: “Em dâu em có thê cũng đi.”

Tạ Mẫn Tây cũng đi?

Giang Quý ngồi ở sô pha đối diện không thoải mái, duỗi ra đôi chân dài, tùy ý đặt chân lên bàn cà phê: “Anh cũng đi, không thê để em và Tạ Mẫn Hành ở một mình được.”

Vân Thư quan sát biểu hiện của Giang Quý: “Đi hay không là tùy anh, em đi đây.”

Bước ra khỏi công Duyệt Lai Hoa Niên, Vân Thư lây điện thoại di động ra gửi tin nhắn thoại cho Lâm Khinh .

Khinh: “Đại công cáo thành, ngày mốt Giang Quý cũng sẽ đi. Đúng rội, cậu chuân bị thêm thức ăn, mẹ chông tớ nghe nói cậu muôn chuyền nhà, cũng sẽ đi, tình cờ là em dâu tó nghỉ học, cũng đi. Chông tó không cân nói, đều dựa vào cây ATM di động đó. Ba mẹ tớ cũng sẽ đi.”

Lần này Lâm Khinh Khinh muốn khiêm tôn cũng không thê khiêm tốn được nữa, đã nói là bạn bè gặp nhau cơ mà, sao nhiêu người tới thê.

Vào ngày lễ Lao động, nên cưới nên hỏi nên chuyên nhà.

Vân Thư mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu sáng làm từ chất liệu voan với tay áo dài bằng ren, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, Vân Thư đẹo một chiệc băng đô ngôi sao, vuốt thăng phân tóc bị gãy trên trán trước gương, rồi nhưng xinh. Đi đôi giày da nhỏ màu đỏ vừa chân, trông vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn vừa có khí chât văn nghệ.

Tạ Mẫn Hành vẫn mặc phong cách công sở quen thuộc, sơ mi quần tây.

Mặc dù nhìn mãi không chán, hơn nữa còn bị cuôn hút, nhưng lần này Vân Thư không hài lòng với cách ăn mặc của Ta Mẫn Hành, cô tới tủ quần áo, lây chiệc áo trăng tay ngắn, thêm áo khoác thê thao màu đen, kèm với chiêc quân âu đen, cộng với đôi giày thê thao.

“Chồng, anh thử bộ này đi.”

Hiếm khi Vân Thư kết hợp quần áo cho anh, dù thế nào, Tạ Mẫn Hành đều phải thử.

“Chờ anh.”

Tạ Mẫn Hành rất nhanh, chưa kịp uông nước của Vân Thư thì đã đi ra khỏi phòng: “Sao vậy?”
 
Chương 408


Chương 408

Vân Thư nhìn bộ quần áo mình phối mặc trên người Tạ Mẫn Hành, trái tim cô sôi sục vì thỏa mãn.

Quân áo trên người Tạ Mẫn Hành do cô mua, lúc người mẫu mặc nó, Vân Thư nói: “Nhật định không đẹp trai bằng chông mình.”

Quả nhiên, Tạ Mẫn Hành là cái giá quân áo biết đi.

“Chông à, nêu em trở thành kẻ ăn bám, em sẽ mở một cửa hàng quần áo nam, anh làm người mẫu cho em được không?”

Tạ Mân Hành véo chóp mũi Vân Thư, nói cho cô biệt một hiện thực: “Giác mơ này của em có thê kiếp sau cũng không thành hiện thực được.”

Có Tạ Mẫn Hành, dù Vân Thư có ném tiên như Vương Đa Ngư cũng không nghèo được.

“Đi thôi.”

Sáng ra ông Tạ thức dậy thấy bà Tạ đang thu dọn đồ đạc: “Hôm nay bà đi đâu thế?” Ống Tạ hỏi.

Bà Tạ: “Bạn của Tiểu Thư chuyển nhà, tôi đi với chúng nó xem xem, trưa không vê, ông và ba ăn cơm ở nhà đi.”

Từ chuyện Chu Yên, ông Tạ luôn cố tình tìm chủ để để tán gẫu với bà Tạ, nhưng thời gian mà bà Tạ dành cho ông ây không nhiều bằng đám hoa trong chậu.

Dù Tạ Mẫn Hành đang ở công ty hay ở nhà, cả hai đều không nhìn nhau, Tạ Mẫn Tây vệ cũng oán giận ông ấy.

Cả nhà đang cô lập ông ấy.

“Tôi có thê đi với mọi người không?”

Ông Tạ do dự một lúc lâu trước khi hỏi bà Tạ.

“Mọi người đều đi, tôi không đi, Khinh Khinh sẽ thây có gì đó, tôi đi với mọi người, đi quanh một vòng, rồi tôi sẽ về công ty.”

Bà Tạ ngòi trên bàn trang điểm, nhìn ánh mắt tha thiệt của ông Tạ qua gương, lòng bà ây rồi bời, không nhân tâm từ chỗi.

“Được, vậy buổi trưa để ba ở nhà mộ mình được không?”

Ông Tạ nói đã có quản gia, không cân lo lăng.

Cuối cùng, tắt cả mọi người trong nhà họ Tạ đều tập trung ở sân nhà của Lâm Khinh Khinh.

Căn nhà mà Lâm Khinh Khinh thuê là một căn nhà trệt, có ba phòng ngủ, một phòng tăm và một bếp, tuy nhìn cũ kỹ nhưng lại được Lâm Khinh Khinh sắp xếp rất ngăn nắp. Có một điêm tốt là nhà trệt sẽ có sân rộng, trong sân có trông một cây dương hoè, kích thước vừa đủ che nửa sân.

Ông nội Lâm và ông nội Tạ đang chơi cờ dưới bóng cây xanh.

Nhắc đên ông nội Tạ, nghe nói không ai ở nhà, bỏ ông ấy ở nhà một mình, như thê sao được, nên sau một hồi tức giận, Vân Thư đứng ra xoa dịu con tức giận của ông ây, trên đường, đông phạm sô một Vân Thự, đồng phạm sô hai Tạ Mẫn Tây dỗ dành ông nội Tạ không biết đông, tây, nam, bắc, chuyện này mới kết thúc.

Ngay khi ông Vân và ông Tạ họ gọi nhau là anh em, ngồi vào bàn trà, phe trà trò chuyện. Thì bà Vân với bà Tạ lại vào bếp để phụ giúp việc nấu nướng.

Lâm Khinh Khinh muốn mời họ ra khỏi bệp, nhưng không được. Ngược lại cô ấy bị Vân Thư lôi ra khỏi bếp.
 
Chương 409


Chương 409

Cũng may, Lâm Khinh Khinh đã dậy nâu cơm trước bình minh, đợi tới lúc họ tới, đã nâu xong mười món, chỉ còn lại hai món, giao cho hai nhà.

Ngay khi Giang Quý đến đã đi vòng quanh nơi Lâm Khinh Khinh thuê.

“Em trông bức tường này thấp thế, có thê ngăn được ai? Kẻ trộm trèo thang vào được ngay. Còn cả cánh cửa này nữa, đã rỉ rồi, nên thay đi. Căn nhà dột nát thê này, sao mà sống được?

Không có điêu hoà, mau lắp một cái.”

Giang Quý than vãn đủ với vào trong, Tạ Mân Tây là người ra mỏ của.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy xếp ly áo len màu tím, đi tất cao đến đâu gôi, còn có giày Hà Lan.

Trên đùi chỉ lộ ra chút da thịt, Giang Quý không khỏi thốt lên: “Lộ chân rồi, có lạnh không?”

Vừa đi ra ngoài đã hồi hận, hôm nay mặc vest chỉ là để mọi người ấn tượng bình tĩnh ồn định, không ngờ mọi người đền sớm như vậy.

Tạ Mẫn Tây cảm thấy anh trai của chị dâu có chút mật kiêm soát.

“Em không lạnh. Anh mau vào đi.” Tạ Mân Tây quay người để Giang Quý đi vào.

“Cái này, anh không có ý gì đâu. Chỉ là đàn ông như anh còn mặc comlê, mây em gái như em lại hở chân, sợ em lạnh.”

Tạ Mẫn Tây không để ý: “Em không sao, trên xe có áo khoác, em thấy nóng nên cởi rồi.”

Ánh mắt Giang Quý đảo quanh, nhưng lại không nhìn Tạ Mẫn Tây.

“Thế thì được.”

“Giang Quý, anh ở đây làm gì, xấu hô, anh gặp Mẫn Tây rồi mà.” Vân Thư và Lâm Khinh Khinh xuất hiện ở cửa, Vân Thư cười chê sự không thoải mái của Giang Quý.

“Em biết, em chồng em rất xinh đẹp, nhưng cũng đừng xâu hồ như vậy.”

Vừa nói xong, Tạ Mẫn Tây đỏ mặt: “Chị dâu, anh của em đang nghe kìa.’ Ngay khi Tạ Mẫn Hành xuất hiện, thì Vân Thư lập tức im lặng.

Buôi sáng, trước khi đi ra ngoài, Tạ Mân Hành bảo cô phải mặc thêm áo khoác, chất chiffon mỏng, lo Vân Thư sẽ bị cảm lạnh, không mặc thêm áo khoác thì phải thay bộ khác.

Cuối cùng, cả hai đôi co hơn nửa tiêng, Vân Thư mới thỏa hiệp.

“Yo, Giang Quý đến rồi à.” Ông Vân đứng dậy chỉ vào Giang Quý giới thiệu với ông Tạ.

“Đứa nhỏ này là người nhà họ Giang, hiện là hiệu trưởng của Thương Kiêu.”

“Phụt! Tạ Mẫn Tây phun ra Sprite mà cô ấy vừa uông.

“Sao vậy, Mẫn Tây?” Lâm Khinh Khinh đi tới, cầm với khăn giấy lau khóe miệng Tạ Mẫn Tây.

Hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây nhớ về đối tác hẹn hò trên mạng của mình.

“Chị dâu đâu?”

Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa mới đi vệ sinh.”

“Ò, em không sao đâu chị Khinh Khinh, lúc nãy em bị nghẹn.”

Giang Quý luôn để mắt đến tình hình của Tạ Mẫn Tây, quả nhiên vừa nghe hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mân Tây đã không kìm lòng được.

Sau khi Giang Quý tỏ ra thiện chí, trước mặt bồ vợ tương lai, thì ngồi cạnh Tạ Mẫn Hành. Hai người họ ngôi bên nhau. Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn nhau, cảm thấy không lẽ ngày tận thê sắp đến.

Vân Thư đi tới chỗ hai người, chỉ vào Tạ Mẫn Hành: “Chông, nhích qua, em muôn ngôi ở giữa.”
 
Chương 410


Chương 410

Ngồi giữa Tạ Mẫn Hành và Giang Quý, không nghĩ, Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ không đông ý. Anh lôi Vân Thư ngôi. ở bên cạnh anh: “Em ngoan ngoãn chút, ngôi đây.”

“Chồng!” Vân Thư làm nũng.

“Ngoan.” Nhìn này, lại là giọng điệu của buôi sáng. Vẫn Thư bỏ cuộc.

Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Khinh Khinh: “Cậu lên.”

Cái này, nếu ngồi ở giữa, một bên là Tạ Mẫn Hành, chồng của bạn. Lâm Khinh Khinh lắc đầu từ chối.

Giang Quý chỉ về bên còn lại của anh ây: “Khinh Khinh, ngồi ở đây.”

Bây giờ, chỉ còn lại Tạ Mẫn Tây.

Với ánh mắt kêu cứu của Vân Thư và Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Tây bước tới: “Anh ơi, em có thê ngồi ở giữa không?”

Kết quả là Tạ Mẫn Hành và Giang Quý đông thời chuyền sang hai bên, đê nhường chỗ cho Tạ Mẫn Tây.

“Các con, đồ ăn đã chuẩn bị xong rôi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đứa trẻ ngốc Lâm Dực võ tay trong sân: “Được rôi được rồi, ăn thịt thôi.”

Lâm Khinh Khinh mua một chiếc bàn tròn lớn, vừa đủ cho mọi người ngồi.

Ông Tạ bối rối chuẩn bị một cái cớ rò đi, đên công ty. Bà Tạ thấy sự bối rối của ông ây, nhớ ra mục đích của mình, bà ây đên gần ông Tạ nói nhỏ: “Chông, ông đừng đi, mau nhìn Khinh Khinh.”

Phần còn lại chỉ vợ chồng họ được biết.

Ông Tạ nghe vậy, cũng được, không đi nữa, ngôi ở trước bàn nhìn lũ trẻ một cách âu yêm.

Khi Giang Quý đôi mặt với ông bà Tạ, lịch sự lễ phép, Vân Thự tự hỏi liệu người này có phải là thê thân không?

Anh ây không hề khách sáo với ai như vậy cả.

Khi Tạ Mẫn Tây biết Giang Quý là hiệu trưởng của Thương Kiều, đối tượng hẹn hò trên mạng cũng không thây gửi tin nhắn nữa.

Đôi mắt của cô ấy luôn trôi về phía Giang Quý.

Tạ Mân Hành chỉ lo phục vụ đồ ăn cho Vân Thư, còn ông nội Tạ và ông nội Lâm đang chuẩn bị tìm thời gian để đánh một hiệp khác.

Khoảng thời gian yên tĩnh thanh bình trôi qua nhanh, đến chiêu thì mọi người lân lượt ra về, Lâm Khinh .

Khinh và ông nội Lâm là người đầu tiên tiên ông bà Vân, rồi nhà họ Tạ.

Giang Quý chưa đi, sợ Lâm Khinh Khinh quá mệt, cuối cùng nói: “Khi nào sức khỏe của ông nội Lậm tốt hơn, ông hãy tới Thương Kiều làm vườn, một tháng ba bốn ngàn tệ.

Ngày thường công việc không mệt, còn có người chỉ dẫn.”

“Được được, dù người già như ông, cũng làm được sao? Đừng tự gây rắc rồi cho mình nữa.” Ông nội Lâm rất bằng lòng. Nêu không có Giang Quý, mà nội Lâm cũng sẽ đi tìm công việc khác.

Lâm Phổ từng cho ông nội Lâm tiền nhưng ông nội Lâm không thèm, còn ném thẻ ngân hàng ra ngoài cửa số.

Giang Quý lắc đâu: “Ông nội Lâm, ông yên tâm, hầu hết những người làm vườn trong trường đều lớn tuôi như ông, ông hoàn toàn có thê làm được. Mức lương cũng được trả theo hệ thông trường học, không có chút nào giả dôi.”
 
Chương 411


Chương 411

Lâm Khinh Khinh cúi đầu, cô ấy có một người anh trai như người thân trong gia đình, âm áp quá, âm áp đến mức cô ấy muôn khóc.

Một người mặt dày và cứng đầu như Giang Quý, có thể nhận ra nội tâm của Lâm Khinh Khinh, đúng là khiến anh ây âm ức rôi, phải tỉnh tế tới mức nào mới phát hiện, còn phải luôn quan tâm đên cảm xúc của Lâm Khinh Khinh.

“Anh Giang Quý.”

Ông nội Lâm nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái, còn có chuyện muốn nói, ông ây kéo Lâm Dực về trước.

Giang Quý xoa tóc Lâm Khinh Khinh như hôi còn nhỏ: “Nếu đã gọi anh là anh, thì anh sẽ luôn bảo vệ em.”

“Nhưng không phải lúc nhỏ anh ép em và Tiêu Thư gọi anh là anh à?”

Giang Quý nhớ đến khi còn nhỏ, đã bảo hai cỗ em gái đáng yêu này gọi mình là anh, anh dám trèo cây, đứng trên ngọn cây, Giang Quý lúc nhỏ nỏi với hai em gái xinh xắn ở dưới: “Gọi là anh, anh dẫn các em trèo.”

Hai em bé dễ thương võ tay dưới gốc cây nhảy nhót gọi “anh”, “anh”…

Nhớ lại lúc trước, Giang Quý không hệ cảm thây xâu hồ, anh ây còn thây cảm giác thành tựu.

“Không phải là anh xuất sắc. Để các em tôn thờ sao?”

Ngay khi ông Vân và ông Tạ họ gọi nhau là anh em, ngồi vào bàn trà, pha trà trò chuyện. Thì bà Vân với bà Tạ lại vào bếp để phụ giúp việc nấu nướng.

Lâm Khinh Khinh muốn mời họ ra khỏi bệp, nhưng không được. Ngược lại cô ấy bị Vân Thư lôi ra khỏi bếp.

Cũng may, Lâm Khinh Khinh đã dậy nâu cơm trước bình minh, đợi tới lúc họ tới, đã nâu xong mười món, chỉ còn lại hai món, giao cho hai nhà.

Ngay khi Giang Quý đến đã đi vòng quanh nơi Lâm Khinh Khinh thuê.

“Em trông bức tường này thấp thế, có thê ngăn được ai? Kẻ trộm trèo thang vào được ngay. Còn cả cánh cửa này nữa, đã rỉ rồi, nên thay đi. Căn nhà dột nát thê này, sao mà sông được?

Không có điêu hoà, mau lắp một cái.”

Giang Quý than vãn đủ với vào trong, Tạ Mân Tây là người ra mở cửa.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy xếp ly áo len màu tím, đi tất cao đến đầu gồi, còn có giày Hà Lan.

Trên đùi chỉ lộ ra chút da thịt, Giang.

Quý không khỏi thốt lên: “Lộ chân rồi, có lạnh không?”

Vừa đi ra ngoài đã hồi hận, hôm nay mặc vest chỉ là để mọi người ấn tượng bình tĩnh ổn định, không ngờ mọi người đến sớm như vậy.

Tạ Mẫn Tây cảm thấy anh trai của chị dầu có chút mất kiểm soát.

“Em không lạnh. Anh mau vào đi.” Tạ Mẫn Tây quay người để Giang Quý đi vào.

“Cái này, anh không có ý gì đâu. Chỉ là đàn ông như anh còn mặc comlê, mây em gái như em lại hở chân, sợ em lạnh.”

Tạ Mẫn Tây không để ý: “Em không Sao, trên xe có. áo khoác, em thây nóng nên cởi rồi.”

Ánh mắt Giang Quý đảo quanh, nhưng lại không nhìn Tạ Mẫn Tây.

“Thế thì được.”

“Giang Quý, anh ở đây làm gì, xấu hỗ, anh gặp Mẫn Tây rồi mà.” Vân Thư và Lâm Khinh Khinh xuất hiện ở cửa, Vân Thư cười chê sự không thoải mái của Giang Quý.
 
Chương 412


Chương 412

“Em biết, em chồng em rất xinh đẹp, nhưng cũng đừng xấu hồ như vậy.”

Vừa nói xong, Tạ Mẫn Tây đỏ mặt: “Chị dâu, anh của em đang nghe kìa.”

Ngay khi Tạ Mẫn Hành xuất hiện, thì Vẫn Thư lập tức im lặng.

Buổi sáng, trước khi đi ra ngoài, Tạ Mẫn Hành bảo cô phải mặc thêm áo khoác, chất chiffon mỏng, lo Vân Thư sẽ bị cảm lạnh, không mặc thêm áo khoác thì phải thay bộ khác.

Cuối cùng, cả hai đôi co hơn nửa tiêng, Vân Thư mới thỏa hiệp.

“Yo, Giang Quý. đến rồi à.” Ông Vân đứng dậy chỉ vào Giang Quý giới thiệu với ông Tạ.

“Đứa nhỏ này là người nhà họ Giang, hiện là hiệu trưởng của Thương Kiều.”

“Phụt!” Tạ Mẫn Tây phun ra Sprite mà cô ấy vừa uỗng.

“Sao vậy, Mẫn Tây?” Lâm Khinh Khinh đi tới, câm với khăn giấy lau khóe miệng Tạ Mẫn Tây.

Hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây nhớ vệ đôi tác hẹn hỏ trên mạng của mình.

“Chị dâu đâu?”

Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa mới đi vệ sinh.”

“Ò, em không sao đâu chị Khinh Khinh, lúc nãy em bị nghẹn.”

Giang Quý luôn để mắt đến tình hình của Tạ Mẫn Tây, quả nhiên vừa nghe hiệu trưởng của Thương Kiều, Tạ Mẫn Tây đã không kìm lòng được.

Sau khi Giang Quý tỏ ra thiện chí, trước mặt bồ vợ tương lai, thì ngồi cạnh Tạ Mẫn Hành. Hai người họ ngồi bên nhau. Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn nhau, cảm thấy không lẽ ngày tận thế sắp đến.

Vân Thư đi tới chỗ hai người, chỉ vào Tạ Mẫn Hành: “Chồng, nhích qua, em muốn ngồi ở giữa.

Ngồi giữa Tạ Mẫn Hành và Giang Quý, không nghĩ, Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ không đồng ý. Anh lôi Vân Thư : ngôi ở bên cạnh anh: “Em ngoan ngoãn chút, ngôi đây.”

“Chồng!” Vân Thư làm nũng.

“Ngoan.” Nhìn này, lại là giọng điệu của buổi sáng. Vấn Thư bỏ cuộc.

Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Khinh Khinh: “Cậu lên.”

Cái này, nếu ngồi ở giữa, một bên là Tạ Mẫn Hành, chồng của bạn. Lâm Khinh Khinh lắc đầu từ chối.

Giang Quý chỉ về bên còn lại của anh ây: “Khình Khinh, ngồi ở đây.”

“À, ồI”

Bây giờ, chỉ còn lại Tạ Mẫn Tây.

Với ánh mắt kêu cứu của Vân Thư và Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn. Tây bước tới: “Anh ơi, em có thê ngôi ở giữa không?”

Kết quả là Tạ Mẫn Hành và Giang Quý đồng thời chuyền sang hai bên, để như§ng chỗ cho Tạ Mãn Tây.

“Các con, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Đứa trẻ ngốc. Lâm Dực vỗ tay trong sân: “Được rôi được rôi, ăn thịt thôi.”

Lâm Khinh Khinh mua một chiếc bàn tròn lớn, vừa đủ cho mọi người ngồi.

Ông ‘ Tạ bối rối chuẩn bị một cái có rời đi, đến công ty. Bà Tạ thấy sự bối rồi của ông ây, nhớ ra mục đích của mình, bà ây đến gần ông Tạ nói nhỏ: “Chồng, ông đừng đi, mau nhìn Khinh Khinh “
 
Chương 413


Chương 413

Phần còn lại chỉ vợ chồng họ được biết.

Ông Tạ nghe vậy, cũng được, không đi nữa, ngôi ở trước bàn nhìn lũ trẻ một cách âu yêm.

Khi Giang Quý đối mặt với ông bà Tạ, lịch sự lễ phép, Vân Thự tự hỏi liệu người này có phải là thế thân không?

Anh ây không hề khách sáo với ai như vậy cả.

Khi Tạ Mẫn Tây biết Giang Quý là hiệu trưởng của Thương Kiều, “đối tượng hẹn hò trên mạng cũng không thây gửi tin nhắn nữa.

Đôi mắt của cô ấy luôn trôi về phía Giang Quý.

Tạ Mẫn Hành chỉ lo phục vụ đồ ăn cho Vân Thư, còn ông nội Tạ và ông nội Lâm đang chuẩn bị tìm thời gian để đánh một hiệp khác.

Khoảng thời gian yên tĩnh thanh bình trôi qua nhanh, đến chiều thì mọi người lần lượt ra về, Lâm Khinh Khinh và ông nội Lâm là người đầu tiên tiễn ông bà Vân, rồi nhà họ Tạ.

Giang Quý chưa đi, sợ Lâm Khinh Khinh quá mệt, cuối cùng nói: “Khi nào sức khỏe của ông nội Lậm tốt hơn, ông hãy tới Thương Kiều làm vườn, một tháng ba bôn ngàn tệ.

Ngày thường công việc không mệt, còn có người chỉ dẫn.”

“Được được, dù người già như ông, cũng làm được sao? Đừng tự gây rắc rồi cho mình nữa.” Ông nội Lâm rất bằng lòng. Nếu không có Giang Quý, ông nội Lâm cũng sẽ đi tìm công việc khác.

Lâm Phổ từng cho ông nội Lâm tiền nhưng ông nội Lâm không thèm, còn ném thẻ ngân hàng ra ngoài cửa số.

Giang Quý lắc đầu: “Ông nội Lâm, ông yên tâm, hầu hết Những người làm vườn trong trường đêu lớn tuôi như ông, ông hoàn toàn có thể làm được. Mức lương cũng được trả theo hệ thông trường học, không có chút nào giả dôi.”

Lâm Khinh Khinh cúi đầu, cô ấy có một người anh trai như người thân trong gia đình, âm áp quá, âm áp đến mức cô ấy muôn khóc.

Một người mặt dày và cứng đầu như Giang Quý, có thể nhận ra nội tâm của Lâm Khinh Khinh, đúng là khiến anh ấy ấm ức rồi, phải tỉnh tế tới mức nào mới phát hiện, còn phải luôn quan tâm đ ến cảm xúc của Lâm Khinh Khinh.

“Anh Giang Quý.”

Ông nội Lâm nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái, còn có chuyện muôn nói, ông ây kéo Lâm Dực về trước.

Giang Quý xoa tóc Lâm Khinh Khinh như hồi còn nhỏ: “Nếu đã gọi anh là anh, thì anh sẽ luôn bảo vệ em.”

“Nhưng không phải lúc nhỏ anh ép em và Tiêu Thư gọi anh là anh à?”

Giang Quý nhớ đến khi còn nhỏ, đã bảo hai cô em gái đáng yêu này gọi mình là anh, anh dám trèo cây, đứng trên ngọn cây, Giang Quý lúc nhỏ nói với hai em gái xinh xắn ở dưới: “Gọi là anh, anh dẫn các em trèo.”

Hai em bé dễ thương võ tay dưới gốc cây nhảy nhót gọi “anh”, “anh”…

Nhớ lại lúc trước, Giang Quý không hề cảm thấy xấu hỗ, anh ây còn thây cảm giác thành tựu.

“Không phải là anh xuất sắc. Để các em tôn thờ sao?”

Một cái chịu lực lớn, một cái có diện tích tiếp xúc lớn.

Đánh người cũng phân vân lắm.
 
Chương 414


Chương 414

Thôi, xung quanh nhiều người thé, nêu thật Sự ra tay, Vân Thư không thể quên ai bắt đầu trước sẽ thua.

“Yo, không phải là iu đây” Chu à?

Sắp mùa hè rồi, quấn dày thế làm gì?

Sợ mọi người nhận ra mình là ngôi sao già à?” Vân Thư chỉ cao giọng với từ khóa “tiu đây” “ngôi sao già”.

Xung quanh toàn là những người vừa tan làm đỗ ra đường đê giải trí, gặp, phim lớn trong năm tất nhiên một số người sẽ chọn dừng lại xem.

“Vân Thư!” Chu Yên hạ giọng cảnh cáo. Đừng quá đáng!

Vân Thư không ngót hét lên: “Làm g thế? Đúng rồi, cô đeo kính râm làm 2 gì? Ò, lại làm bộ tóc giả khác à, khá giênh thật đấy, nhưng nó không ngăn được sự thật răng cô bị hói.

Haizz, cô xem trí nhớ của tôi, lúc trước không phải cô bị người khác cạo lông mày rôi à, là tôi quên tôi xin.

lỗi nhé. Không phải cố ý chạm vào nỗi đau của cô đâu.”

Dần dần xung quanh nhiều người hơn.

Chu Yên ở bên cạnh hét lên: “Chưa thấy bao giờ à, nhìn gì mà nhìn, cút hết đi.”

Vân Thư không sợ lớn chuyện: “Mọi người đúng là chưa thấy bao giò, ngôi sao không biết xấu hồ lại là tiu đây.”

Bà Tạ siết chặt tay Vân Thư, nhắc nhở cô phải chú ý đến thê diện của nhà họ Tạ, giữ chút thể diện cho ông Tạ. Bởi vì khi Vân Thư chơi lớn, không ai có thê ngăn cản được. Bà Tạ chỉ có thê nhắc Vân Thư chú ý.

Bị bà Tạ nhắc nhở, Vân Thư im lặng không nói, để Chu Yên đuổi những người xung quanh đi.

“Chi, chị đúng là có cô con dậu tốt.”

Cuối cùng Chu Yên cũng đuổi được những người ngoài cuộc, vội vàng tiền lên chỉ vào Vân Thư nói với bà Tạ.

Vân Thư trợn tròn mắt: “Mẹ tôi đương nhiên có cô con dâu tốt, còn là cô con dâu đánh nhau rất giỏi. Sao “hôm nay ngôi sao Chu lại ra ngoài thế?”

Chu Yên hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn Vân Thư: “Sao lại tức giận thé, tôi là người tình của anh Tạ đấy.

Nhưng cũng làm được hai mươi năm, dù có tức giận cũng vô ích. Có biết tại sao tôi thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật không, là anh Tạ ra tay, là anh ây giúp tôi. Cho nên Vân Thư cô cứ tức giận đi, tôi sẽ tiếp tục ở với anh Tạ. Chị, chị cũng đừng ghen tuông quá.”

Trái một câu anh Ta, phải một câu anh Tạ, bà Tạ nghiên răng nói: “Con gái của tiu đây, cả đời chỉ làm tiu đây, không được gặp ánh sáng, không có mặt mũi nhìn người khác. Có gì mà tự hào?”

“Sai rồi.” Vân Thư ngắt lời bà Tạ.

“Mẹ, mẹ để cao cô ta quá.” Vân Thư cười khinh thường: “Còn cô, đừng tự gọi mình là người tình nữa. Cô không xứng.”

Sau đó, cô nói: “Làm tiu đây cũng cần tư cách hiểu không? Tiu đây là kiêu có thê cướp trái tim của một người đàn ông, khiến anh ta phải ly hôn với vợ, tuy cách gọi không tôt đẹp gì, nhưng người làm tiu đây có bản lĩnh khiên người khác chửi bới, người người đánh đập. Người tình và bao nuôi thì khác, người tình là đàn bà và gian tình, cô đã lớn tuổi không giông người tình, ngược lại giỗng người già. Gian tình không Ti thấy ánh sáng, cân ngày ngày được nuôi nắng như cho lợn ăn, không giông, lợn không cần thế, Ít nhất còn thây được ánh sáng, mẹ nhìn xem Chu NCT]: không bằng một con lợn. Còn nói về bao nuôi, cách hiểu tốt nhất là như phục vụ một người, đối tượng phục vụ giỏng người tình, là một người, bao nuôi thì giông một người hâu, không đúng, không phải người, bao nuôi giỗng nuôi một con chó, chó giờ còn đất hơn cô ta, gọi là tới, không có không gian và thời gian riêng †ư, cũng chính là bán thân. Nêu nói như thế, bao nuôi không bằng cave. Mẹ nhìn xem, Chu Yên có phải, không bằng chó lợn không.
 
Chương 415


Chương 415

Nhưng con mong Chu Yên có thể làm tiu đây, vì luật hôn nhân nước Bắc chúng ta quy định rõ ràng nêu phá vỡ hôn nhân thì phải ngôi tù, thân phận và địa vị của ba mẹ đặc biệt, vừa hay có luật này bảo vệ. Nếu thật sự là tiu đây, bị nhốt cũng phải mười năm tám năm, lúc ra ngoài cũng đã tám mươi, ai còn tiếc. Nên mẹ à, tới lúc đó mẹ là người thắng. Lúc đó, cháu trai cháu gái đây nhà, con cái hiểu thuận, gia đình êm đẹp, cuộc sông mỹ mãn.

Tiền tài, quyền lực, địa vị, khí chất, sắc đẹp, danh vọng, cuộc sống, gia đình… mẹ đều có. Mẹ, mẹ thăng rôi.’ Chu Yên không biết lời nói của Vân Thư tức chết người khác, hôm nay coi như là được một bài học.

Nếu Chu Yên bị cao huyết áp, lúc này có lẽ cân gọi xe cập cứu.

“Nên mẹ ơi, đừng vì một con chó cái mà có thêm nêp nhăn, có được không. Mẹ xem rõ ràng người ta gọi mẹ là chị, nhưng bản thân lại trông như một bà già.”

Bà Tạ vẫn còn mắc trong lời nói của Vân Thư, Vân Thư lại bắt đầu độc miệng.

Tạ Mẫn Hành đang ở dưới lầu xem đoạn phim Vân Thứ chế giễu Chu Yên từ cấp dưới, cái miệng nhỏ nhắn này rõ ràng là rất ngọt ngào, nhưng nói chuyện lại độc chêt người khác.

Vệ sĩ luôn bí mật bảo vệ Vân Thư và bà Tạ thầm gửi một đoạn video cho Tạ Mẫn Hành, hơn nữa còn khuyến cáo anh: “Phu nhân dũng mãnh quá, anh cứ từ từ.”

Vân Thư nói xong cũng khát nước, cô hoàn toàn không quan tâm Chu Yến muốn giết cô tới mức nào, cô chỉ muốn quan sát xem xung quanh có máy bán đồ uông nào không.

Ơ, tầng hai có.

“Mẹ, con nói chuyện khát L quá, chúng ta đi thôi. Đi mua nước uông, hôm nay gặp phải người khiến người khác ghê tởm, không khí Xung quanh cũng không tốt. Chúng ta ra cửa đợi Mẫn Hành đến đón đi.” Vân Thư Kéo bà Tạ qua, bắm thang máy.

Như thể Chu Yên không tồn tại. Cô cũng không cho Chu Yên thời gian nói.

Có những lời, nghe xong khó chịu, sao phải nghe? Một số người càng, muôn nói, cô càng không cho họ nói.

Vân Thự nhanh chóng kéo bà Tạ xung lầu, đúng lúc này, Mẫn Hành gọi điện thoại bảo họ anh đang ở dưới lầu.

Khi bà Tạ chưa gặp Tạ Mẫn Hành đã kéo Vân Thư dạy dỗ cô một lượt, những lời như lúc nãy sau này đừng nói nữa, cô là thiên kim, lại là con dâu nhà họ Tạ, lúc nãy nói chuyện đại diện cho nhà họ Vân, nhà họ Tạ còn có thể diện của cô.

Vân Thư không phải là người không biết gì, từ đâu tới đâu cô hiều rất rõ.

Nhưng cô vẫn hứa với bà Tạ sẽ cố găng không nghĩ gì nói đó như thế nữa.

Khi bà Tạ và Vân Thư nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, cả hai đều im lặng không nói chuyện lúc nãy, Tạ Mẫn Hành khẽ cười, hai người cứ tưởng anh không biết.

Nếu không muốn cho anh biết thì anh sẽ vờ như không biệt.

Ngày. cuối cùng, khoảng thời gian học tập của bà Tạ đã kết thúc. Bà Tạ là mệt sinh viên có năng khiếu nâu nướng, cũng là một sinh viên chăm chỉ. Nên sau khi học được một số món sở trường của ông chủ, bà yêu cầu kết thúc sự nghiệp học tập của mình.

Vào ngày cuối cùng, bà Tạ đã đứng ở quây thu ngân nhận tiên.

Sau khi chủ cửa hàng biết mình và bà Tạ có thân phận khác nhau một trời một vực, ông ta biết bà Tạ đi, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Ông chủ cửa hàng mặc kệ chuyện làm ăn, cứ đứng bên cạnh bà Tạ, nói cho bà ấy biết một số kiên thức trong việc nâu nướng, những lưu ý khi nâu nướng, nhiệt độ khi nấu, giỗng cảnh ngày đâu tiên.
 
Chương 416


Chương 416

Bà Tạ tươi cười đáp lại sự luyến lưu của chủ cửa hàng.

Từ một giờ đến sáu giờ, lượng người qua lại tăng lên, quán hôm nay trông đông đúc hơn hẳn.

Quầy thu ngân của bà Ta ở trước cửa, bất kể ai tới đều thấy bà Tạ trong quây thu ngân trước tiên, lúc này có một khách hàng vô tình va vào chủ cửa hàng, khiến ông ta nghiêng về trước, bà Tạ lại ở ngay phía trước.

Trong lúc hoảng loạn, ông ta chống tay vào bàn thu ngân, khi nhìn từ xa, vừa hay tới trước ngực bà Tạ.

Trước cảnh tượng xấu hỗ bắt ngờ này, bà Tạ vội đây chủ cửa hàng ra, theo thói quen chỉnh sửa quân áo, nói với vẻ khó chịu: “Hôm nay có rất.

nhiều khách hàng, ông chủ, tôi về trước nhé.”

Chủ cửa hàng còn muốn nói thêm chuyện nữa, nên năm lấy cổ tay bà.

Bà Tạ cười dịu dàng, rút tay ra rồi quay người rời đi.

Vừa quay người, trán bà ấy đã đập vào ngực người đàn ông, rên bà ây có thê cảm nhận rõ ràng nút áo của đối phương.

Bà ấy thấy. quen với mùi của người đàn ông này, kinh ngạc ngước mặt lên, muôn gọi ‘ “chồng”, nhưng thấy một người phụ nữ đang khoác tay ông ây, vẻ ngạc nhiên trong mất bà, Tạ từ từ mờ đi, lời định nói cũng mắc kẹt trong cô họng. Ngước, mát lên, là nụ cười đầy khiêu khích của Chu Yên, nhìn xem, chồng cô vẫn ở bên cạnh tôi nè.

Vẻ kinh tởm trong mắt bà Tạ từ từ xuất hiện: “Hai người tới làm gì?”

“Bắt gian đấy chị. Không tới sao biết chị nuôi đàn ông bên ngoài, còn lôi lôi kéo kéo cả ôm âp đàn ông ở nơi công cộng?” Chu Yên như đang cô tình chọc giận ông Tạ.

Bà Tạ buồn cười chỉ vào Chu Yên: “Con mắt nào của cô thấy? Bắt gian, có lẽ người bắt gian là tôi mới đúng?”

Chu Yên buông tay ông Tạ ra, ấn tay bà Tạ: “Chị ơi, lần trước tôi chỉ muốn nói với chị, tôi và anh Tạ đã không còn quan hệ gì. Nếu không phải lân trước tôi tới sớm, vô tình thây cảnh chị và người đàn ông của chị đang quấn nhau, chị, như thế này đúng là không biết điều. Mình ăn vụng ở ngoài, lại không cho anh Tạ đi thăm tôi.

Chủ cửa hàng liên tục nói không phải thật, nhưng không ai nghe.

Xung quanh có nhiều người hơn, bà Tạ không chịu được, giơ tay lên tát vào mặt Chu Yên.

“Tiểu Thư nói đúng, cô không bằng chó lợn.”

Chu Yên bị đánh, những không kháng cự.

Ông Tạ nắm lấy tay bà Tạ hắt sang một bên, thắt lưng của bà Tạ đập vào lan can, ông Tạ bước tới nói: “Thảo nào bà không muốn tôi chạm vào bà, vì ông ta sao? Người vợ tốt của tôi, đúng là gan to.”

“Ông còn tin lời cô ta.” Ngay lúc này nước mắt chảy ra. Bà ây hoàn toàn thất vọng với ông Tạ, hai mươi năm trước cũng thê, hai mươi năm sau cũng thê.

Vợ chồng son không bằng tình nhân nuôi bên ngoài.

“Ông vẫn không tin tôi.”

“Tạ Đình, đừng biến tất cả mọi người thành người như ô ông, vụng trộm, nều muôn, tôi thoải mái mà ăn vụng, tôi cho tất cả mọi người biết, tôi ăn vụng với ai, không. hề.” Lời của bà Tạ bị một cái tát cắt ngang.

Bà Tạ từ nhỏ đã là dòng dõi quyền quý, từ khi lọt lòng không ai dám tát bà ây, hôm nay, lần đầu tiên được nêm mùi vị của một cái tát từ người chồng của mình.
 
Chương 417


Chương 417

Sau khi ông Tạ đánh xong, ông ấy rất hối hận.

Cái tát này chắc chắn sẽ để lại hậu quả không thể cứu vãn.

“Ba mẹ.” Vân Thư lên lầu, thấy máy người họ đang đối đầu nhau.

Cô chạy đến chỗ đám đông, thấy Chu Yên ở đó.

Vân Thư đầy ông Tạ ra, bảo vệ bà Tạ ở phía sau, nhìn Chu Yên và ông Tạ: “Cô GHủỦ, hôm đó chửi cô chưa đủ à?”

Ông. chủ đứng giữa, lần này đối mặt với ông Tạ, nói: “Thưa ông, tôi và vợ: ông chỉ là quan hệ dạy học, không hề có quan hệ bất chính như người phụ nữ bên cạnh ông nói. Ông không nên bị cô ta chọc tức.”

“Em nói là thật anh Tạ, hôm qua em tận mắt chứng kiến. Ở trong bếp.”

Chu Yên vẫn đang giảo biện, trông r. rất âm ức, như sợ bà Tạ sẽ đánh cô ta tiếp.

Chủ cửa hàng lắc đầu: “Thưa ông, ông không nên đánh vợ mình. Ông đã hiểu làm bà ấy rồi.”

Vân Thư vừa nghe, đánh? Cô bàng hoàng nhìn chủ cửa hàng hỏi: “Ai đánh mẹ tôi?”

Họ không để ý bà Tạ đã âm thầm ra sau lưng Vân Thư, bước vào lôi thoát hiểm xuông cầu thang một mình.

Vân Thư thấy dáng vẻ tự mãn của Chu Yên, cô bèn đây ông Tạ ra, đứng trước mặt Chu Yên.

Đối mặt với Vân Thư, Chu Yên lùi lại.

Vân Thư ép từng bước tiến tới, cởi mũ, khăn, khẩu trang của cô ta ra.

Ánh mắt nhìn sang mái tóc, Vân Thư nhắc chân đá thẳng vào đầu gôi của Chu Yên.

Chu Yên quỳ một chân xuống, Vân Thư giật bộ tóc giả ra, dùng sức xé, ném từ tầng cao nhất xuông tầng một.

Chu Yên như quên phản kháng, mãi đến khi cảm nhận được cơn đau xé rách trên da đầu, cô ta mới cảm nhận rõ ràng đau đớn, xấu hồ.

Ngày càng có nhiêu người xung quanh nhận ra cô ta là Chu Yên, một đại hiệp đầu trọc không có lông mày, ai không quen, cô ta là người hại Cao Duy Duy, còn bị nhà họ Vân khởi kiện.

Vân Thư không nói, cô chỉ khiến Chu Yên lộ ra vẻ cô ta không muôn người khác thấy. Sau đó, bốn phương tám hướng chỉ trỏ, nước bọt đủ để nhân chìm Chu Yên.

“Mẹ, đi thôi.” Vân Thư thấy đủ rồi, khi định đưa bà Tạ đi: “Mẹ? Mẹ đâu?”

Lúc này ông Tạ cũng thấy bà Tạ đã biến mắt, mặc kệ Chu Yến đang gọi mình, chạy ra ngoài tìm bà Tạ.

Vân Thư theo sát phía sau.

Bà Tạ đi lang thang không mục đích trên đường, quay đầu lại thì gặp khúc cua, chỉ đi đến chỗ vắng vẻ.

Vân Thư lên xe đi được một trăm mét: “Chồng, anh ¡ thấy mẹ chưa?

Không thây mẹ nữa.

“Sao không thấy mẹ?” Tạ Mẫn Hành vừa khởi động xe, vừa hỏi.

Vân Thư: “Đi trước, trên đường nói chuyện.”

Xe đi được nửa đường, Tạ Mẫn Hành biết chuyện vừa xảy ra trên lầu, lập tức đạp chân ga, bẻ lái, rẽ sang một con đường khác, hướng tới cục giao thông.

Lại thêm một đêm sáng rực, nhà họ Tạ không ngủ.

Điện thoại của bà Tạ trong trạng thái tắt máy.
 
Chương 418


Chương 418

Tìm tới đêm khuya, Vân Thư nằm bò ra bàn, thầm nghĩ, sao hai mẹ con thích mắt tích thế. Lần trước tìm Tạ Mẫn Tây cô đã lộ diện trong nhóm một lần, lần này lại là nửa đêm.

Vân Thư lấy điện thoại di động ra, đi ra khỏi cục giao thông, trong nhóm phát ra thông báo, nhờ mọi người tìm người.

Lúc này, trên con đường vắng lặng xuất hiện các loại xe, ô tô sặc sỡ, còn có xe máy ngâu lòi.

Khi cấp dưới của Tạ Mẫn Hành báo cáo lại, họ lại để cập đến đội xe kỳ lạ.

Giống nhứ đội xe xuất hiện khi tìm Tạ Mẫn Tây lần trước, trông giống là một nhóm người.

Tạ Mẫn Hành: “Để phòng họ, phái người tới phía nam thành phố tìm.”

Toàn cảnh thành phố A bày ra trước mặt Vân Thư, cô không biệt quê hương của mình lớn thế, ban đêm phôn hoa như vậy.

Bà Tạ ngồi một mình trên ghé đá công viên, không biết đây là đâu.

Bà ấy bước đến đây một cách vô định, mà tình cờ ở đây rất yên tĩnh, không có ai xung quanh, bà ây mệt mỏi ngồi xuống.

Nhìn lại chặng đường nửa đời của mình, bà Tạ cười: “Sông vô ích rồi.”

Khi màn đêm buông xuống, ăn xin trên đường phô, còn có lựu manh, những người vô gia cư đều tập trung tại công viên hoang vắng này, cây xanh che khuất bầu trời, ánh đèn đường mờ ảo. Bà Tạ không màng đến nguy hiểm, ngồi ở đây đến tận khuya.

Trời đã khuya, không còn ai tới đây nữa, tên lưu manh bắt đầu huýt sáo sau lưng. bà Tạ, vừa cười, vừa từ từ tiến lại gần.

Hai ba người kết đội lao tới phía bà Tạ, nói những lời tục tu.

Bà Tạ không thể nghe thấy gì, trước mắt bà ấy đang tái hiện tất cả những gì bà ấy đã thấy từ khi còn là một đửa trẻ.

Nguy hiểm đang ở bên, người ăn xin coi trọng tiền bạc, không giống như người gây chuyện thị phi, chỉ lật người tiệp tục ngủ. Có nhiều đối tượng côn đồ, lời lẽ trêu ghẹo, bà Tạ làm thỉnh, nên khi nhìn họ, ánh mắt tục fíu tiếp tục nhìn lên người bà Tạ.

“Chị ơi, muộn thế ngồi đây đợi tôi à?”

Phải đến khi họ ngồi cạnh băng ghế của bà Tạ, bà Tạ mới nhận ra sự nguy hiểm.

Bà Tạ nhìn ba bôn người đàn ông xung quanh, vừa đứng dậy, đã bị người ngôi kéo xuống: “Ngôi đi, trò chuyện vui vẻ chút.”

“Đây là đâu?” Bà Tạ nhìn đám lưu manh, ép mình cô gắng bình tĩnh.

Xung quanh còn có người, xem ra là không muốn lo chuyện bao đồng.

Bọn lưu manh địa phương nhìn nhau: “Đây là nhà của tôi, sao lại tới nhà tôi cũng không biết.”

Bà Tạ lại đứng dậy, giơ tay đẩy hai người đàn ông trước mặt mình.

“Mau tránh ra.”

“Không tránh, thì làm sao?” Nói xong, tên lưu manh tiền thêm một bước.

Bà Tạ bước sang một bước, chạy từ bên cạnh.

Bồn tên lưu manh cười rộ lên: “Chị này, cũng khá là thông minh đấy.”

Bà Tạ lần này mới nhận ra sự đáng sợ, bà ây chạy về phía trước, phía Sau có mây người cũng nhanh chóng chạy theo: “Còn chạy, có thể chạy nhanh hơn chúng tôi sao?”

Bà Tạ lại bị chặn lại.

Bà áy bắt đầu lùi lại, hơi thở trở nên nặng nhọc, sợ hãi.

Bà Tạ mở to mắt, run rẫy nhìn xung quanh.

Khi những tên lưu manh địa phương nhìn thây bà Tạ như: vậy, họ lân lượt bước tới: “Chị ơi, đừng sợ, đây là địa bàn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ chị, ha ha.”

Bà Tạ quay đầu định chạy, phía trước có một chiêc xe máy chạy qua, đi qua công viên bên ngoài, bâm còi, rồi lại phóng đi.

“Cứu mạng, cứu mạng với.” Bà Tạ nhìn thây ánh sáng, thấy con đường.

Khi có người khác đi qua, bà ấy hét lên, chạy vệ hướng đó.

Những người phía sau vẫn cười với bà Tạ: “Yên tâm, ở đây trừ chúng tôi, không có ai đến đây vào buổi tôi đâu.

Ha ha.”

Xe máy đi mật, bà Tạ vẫn chạy về phía trước, đi được hai ba trăm mét, bà Tạ chạy ra đường chính, tên lưu manh thây vậy lập tức xông lên vây quanh bà Tạ: “Đi đâu thê?”

Bà Tạ vẫn xé họng kêu cứu.

Chiếc xe máy dừng lại cách đó không xa, hình như nghe thấy tiếng ai đó kêu cứu.

“Ê, làm gì thế?” Xe máy đi qua lối mòn vào công viên, đèn xe chiếu lên bốn tên lưu manh, bà Tạ ở giữa như nhìn thấy cứu tinh: “Giúp tôi với, tôi sẽ cảm ơn.”

Bà Tạ không giơ tay che ánh đèn, đối diện trực tiếp với ánh đèn chói lọi của chiệc xe máy.

Người lái đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, nhìn dáng vẻ của bà Tạ qua tắm ngăn.

Anh ta không chắc lấy điện thoại ra, So sánh với những bức ảnh do “bà thím” trong nhóm gửi cho.

“Trời, đúng là để mình gặp được. Lần này thì cô nợ tôi một ân tình rồi.” Chủ xe nâng kính bảo hộ, cằm điện thoại di động so sánh với bà Tạ lần nữa.

“Không sai, là bà ấy.”

Bốn tên lưu manh chỉ vào chiếc xe cảnh cáo: “Đừng có lo chuyện bao đồng.”

“Haizz, xin lỗi, chuyện này tôi lo chắc rồi.” Chiếc xe bắt đầu tăng ga, lốp xe quay tròn trong không khi, động cơ phát ra tiếng “âm ầm” lớn.

“Người anh em, tôi nói thả bà ấy ra, tôi sẽ tha cho các anh.” Chủ nhân của chiếc xe máy lúc này rất tự tin.

Bồn tên lưu manh đứng thành một hàng: “Lại đây.”

“Lại đây.” Chủ chiếc xe cưỡi xe đi vòng quanh họ, đi liên tục.

Bà Tạ đứng sau bốn tên lưu manh, nhân lúc chúng không chuẩn bị, âm thầm lùi ra sau.

Chủ xe đậu xe bên cạnh bà Tạ: “Lên xe.”

Bà Tạ khoác vai, leo lên xe.

Khi bị bốn tên lưu manh TH hiện, cả bọn lao tới, suýt chút nữa..

Bọn họ vò ếch, bà Tạ đã được cứu.

Đi tới thành phó, bà Tạ để nghị xuống xe.
 
Chương 419


Chương 419

Chủ xe máy không đồng ý: “Cô ơi, đêm hôm thế này thành phó không an toàn. Cô nên đợi người nhà đến đến thì hơn.”

Bà Tạ vừa rồi thực sự hoảng sợ, đợi tới khi nghĩ tới người nhà, bà Tạ lắc đầu: “Không cần.

Nói xong, bà Tạ xuống xe chuẩn bị rời đi.

“Hạaizz, cô ơi, cô đừng đi lung tung, buổi tối không an toàn.”

“Cô ơi, cháu là người tốt. Cô đừng lo lắng.”

“Cô ơi, hay là cháu đưa cô tới đồn cảnh sát nhé?”

“Cô ơi?” Chủ xe máy xuống xe, không ngừng đuổi theo bà Tạ, đang đêm nêu có gì xảy ra, „ không Phải là cứu người vô ích à?

Anh ta đã thông báo cho “bà thím” rồi, sao tới giờ vẫn chưa có ai đến?

Người này cứng đầu quá, anh ta không ngăn được.

AI Vân Thư nhận được tin báo, âm thầm cầm chìa khoá ra ngoài.

“Đi đâu thế?” Tạ Mẫn Hành ngồi trước màn hình lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Vân Thư lắc tay sau đầu Tạ Mẫn Hành.

Chẳng lẽ sau đầu Tạ Mẫn Hành có mất?

Tạ Mẫn Hành quay lưng về phía Vân Thư nói: “Sau đầu anh không có Mắt.

“Ơ!” Vân Thư muốn lặng lẽ cầm chìa khóa rời đi nhưng Tạ Mẫn Hành lại hỏi: “Em đi đâu? Anh sẽ đi cùng em.”

“Nhà vệ sinh.”

“Anh đi với em.”

“Không cần.” Vân Thư dừng lại, nếu để Tạ Mẫn Hành đi thật, cô sẽ không còn bí mật nữa.

Tạ Mẫn Hành liếc mắt nhìn chiếc bàn phía sau bên phải, thây chiếc chìa khóa xe phía trên đã không còn.

Vân Thư vẫy tay: “Em sẽ về sớm thôi.”

Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ lén lút của cô gái nhỏ trong camera, thấy khá buôn cười.

Cô không biết căn phòng đang bị giám sát sao?

Tạ Mẫn Hành cầm điện thoại di động lên: “Tội nhớ lần trước cậu nói Mẫn Tây mắt tích, có một đoàn xe máy cũng đang tìm người, hôm nay lại gặp, có phải cùng một nhóm không?”

“Đúng thé, họ phân tán. Sau khi chúng tôi tìm thấy cô Mẫn Tây thì có điêu tra, so với chúng tôi, bọn họ là đám người bình thường. Không điều tra được gì.” Nói ra chuyện này cũng lạ, một nhóm làm thuê, sao ở đó hai lẳn?

Tạ Mẫn Hành hiểu ra: “Điều tra tất cả mọi chuyện của thiêu phu nhân từ cập ba đên năm hai đi.”

“Hả?” Điều tra vợ của BOSS lớn sao?

“Thưa anh, nếu chúng ta tra được tin tức gì không tốt thì chúng ta có thể sông sót Sau Cấp dưới nhút nhát, làm việc dưới tay Tạ Mẫn Hành, trước hết phải có một tắm thẻ vàng miễn chết.

Tạ Mẫn Hành lười nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại.

Theo trực giác của anh, Vân Thư đã biêt mẹ đang ở đâu.
 
Chương 420


Chương 420

“Chuyển tuyến đường, đi theo chiếc Maybach vừa mới ra ngoài.”

Gần đây Vân Thư luôn lái xe của.

chông, rất nghiện, đặc biệt là chiệc Maybach siêu mát mẻ này, cô không nhịn được mà chạy nhanh trên đường.

Chủ của chiếc xe mô tô ngồi xuống dưới mặt đất ôm chân bà Tạ không cho bà ây đi: “Dì ơi, cháu câu xin dì, đợi một chút. Cháu sẽ đưa dì đến đồn cảnh sát.”

Bà Tạ thế nào cũng không ngờ ân nhân cứu mạng là một người khó xử lý như vậy.

“Đứa trẻ, dì chỉ muốn đi giải sầu, không phải nghĩ không thông.” Bà Tạ với chủ của chiếc mô tô nói chuyện đến khô họng, sao đứa nhỏ này sao lại lỳ như vậy.

Khiến bà Tạ lập tức quên đi nỗi buồn của mình.

Vân Thư nhanh chóng đến địa điểm được chỉ định, nhưng cô chỉ nhìn thấy chiếc mô tô.

Kỳ lạ, người đâu rồi?

Vân Thư tiếp tục đi về phía trước, càng đi về phía trước thì nhìn thấy có hai người lôi lôi kéo kéo cách bảy tám trăm mét ở phía trước.

Vân Thư chậm rãi dừng xe ở ven đường, ân cửa số xe: “Mẹ.”

“Tiểu Thư, Tiểu Thư.” Bà Tạ nhìn thấy Vân Thư, cảm giác cuỗi cùng ông trời cũng phái thiên binh thiên tướng là cô đên rồi.

“Đứa trẻ, cháu mau đứng lên, con của dì đến rồi. Dì không đi nữa.” Bà Tạ đỡ cánh tay của chủ chiếc xe mô tô dậy.

Chủ của chiếc xe mô tô bò dậy từ mặt đất, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy người thật của “bà dì”.

Đợi đã…

Sao lại là một cô gái?

Bà dì đâu? Chủ của chiếc mô tô nhìn xung quanh.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Bọn con tìm rất lâu rồi đây.” Vân Thư xuống xe bước qua, cô nói với chủ xe mô tô: “Chỉ có một mình tôi tới đây thôi.”

Đợi đã, một mình đến đây?

Không đúng, nên là “bà dì” đến, sao chỉ có một cô gái vậy?

Lẽ nào “thần xe” là cô gái này?

Điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng “thần xe” trong lòng anh ta.

“Xin chào.” Vân Thư biết ngay hôm nay mình tuyệt đối sẽ bị bại lộ.

Chủ xe mô tô lùi về phía sau, đánh giá Vân Thư từ trên xuông dưới: “Cô là?”

“Đây là con dâu của tôi Vân Thư, Tiểu Thư, vừa rồi là đứa trẻ này đã cứu mẹ, xem như là ân nhân của mẹ.

Đúng rôi, tên cậu là gì?” Bà Tạ giới thiệu hai bên cho nhau.

“Dì, dì gọi cháu là Tiểu Hoa đi.” Tiểu Hoa chậm rãi dời mắt đến trên người Vận Thư: “Cô mới bao nhiêu tuổi đã kết hôn? Rốt cuộc cô có phải là..

Hả, tôi gần hai mươi mốt rồi. Cái đó, Tiểu Hoa, cám ơn anh đã cứu mẹ tôi, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn anh.”

Vân Thư một mực nháy mắt với Tiểu Hoa, tay cũng đang Vậy với Tiểu Hoa, câu xin đừng nhắc tới nữa.
 
Chương 421


Chương 421

Tiểu Hoa nhận được ý của Vân Thư, anh ta thật sự rất khó chấp nhận “thần xe” trong lòng anh Ki là một cô gái mới hai mươi tuổi.

Vân Thư?

Tiểu Hoa thấy chiếc xe mà Vân Thư lái đến đây, chậc, Maybach.

Thân phận của Vân Thư hẳn là không phú thì quý.

Vân Thư? Sao lại trùng tên với người trong bảng xêp hạng hot search thời gian trước vậy?

“Cô không phải là thiên kim tập đoàn Vân Thị đó chứ?” Tiểu Hoa to gan suy đoán, cẩn thận cầu bằng chứng.

Vân Thư híp mắt cười cười, sau đó gật đâu.

Cuối cùng, Vân Thư “một mình nói lời cảm ơn” với Tiêu Hoa, mới dẫn bà Tạ lên xe.

Có sự giày vò vừa rồi của Tiểu Hoa, bà Tạ đã hòa hoãn không ít.

Giờ phút này, bà ấy ngồi trong xe, Vân Thư dừng xe ở ven đường, yên lặng với bà ây.

Tạ Mẫn Hành nhìn rõ ràng ở cục giao thông.

Tìm được mẹ, lần này lại là Tiểu Thư giúp đỡ.

Ông Tạ vẫn còn lái xe không mục đích tìm kiếm người nào đó ở thành phố A.

Mỗi một con phố lớn, ông ấy đều đậu xe bên đường, xuông xe đi tìm.

“Tiểu Thư, con có muốn nghe chuyện của mẹ không?” Bà Tạ rât lâu sau mới mở miệng.

Vân Thư gật đầu: “Mẹ, mẹ nói xem, con nghe.”

Bà Tạ nhớ lại thời còn bé, bà ấy đang vui vẻ ôm chú chó chơi đủa trên bãi cỏ phía sau của nước Nam, cha của bà ây là bá tước Nam Cung đã dẫn vê một người phụ nữ và một bé gái.

Bé gái đó nhỏ hơn bà ây ba tuổi, lúc ây bà ây. rất vui vì trong nhà có thêm thành viên mới, bản thân có em gái cùng nhau chơi đùa.

Nhưng mẹ bà ấy lại không đồng ý, thậm chí còn vì chuyện này mà ly hôn.

Lúc ấy nhà ông ngoại không đồng ý cho mẹ ly hôn, con gái một khi gả đi, sống là người của nhà họ Nam King, chệt là quỷ của nhà họ Nam Cung, chẳng phải là Nam Cung chỉ có một đứa con ở bên ngoài sao, đáng để ly hôn không?

Mẹ của bà ấy tức giận cắt cổ tay, được phát hiện đưa đến bệnh viện thì phát hiện đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn là con trai.

Lần này nhà họ Nam Cung càng không đồng ý ly hôn.

Bà Tạ nói: “Mẹ của mẹ từ lúc đó đã từ một người phụ nữ dịu dàng biến thành người dũng cảm.

Từ nhỏ bà Tạ đã được mẹ dạy, lập tức rời xa “người nhà” đột nhiên xuất hiện đó.

Nhưng bà ây lại rất kích động khi đồi mặt với em gái đột nhiên xuất hiện, bà ây là con gái duy nhất của Bá tước, từ nhỏ đã được hưởng hết mọi thứ tốt đẹp.

Bà ấy muốn chia sẻ với cô em gái mới này, hy vọng sau này hai người họ có thể yêu thương nhau.

Bà â ấy đối xử tốt với em gái này hơn mười năm, cho đến khi lớn, bả ấy kết hôn, gả cho người ta.

Em gái không thể mang họ Nam Cung, vì thê theo họ Chu của mẹ, tên Yên.
 
Chương 422


Chương 422

Em gái theo bà ấy đến nhà họ Tạ sinh sống nửa năm. bà ây cho rằng mình đã bảo vệ em gái nửa năm, nhưng không ngờ nửa năm nay bả ây đã nuôi một con hỗ gây họa.

Từ nhỏ, Chu Yên trộm cái gì, làm sai chuyện gì, mẹ và cha đều trừng phạt nghiêm trọng, bà Tạ cảm thấy. lmi chị gái có trách nhiệm phải bảo vệ em gái, vì thế đã chống đỡ thay cho cô ta.

“Hiện tại nghĩ lại, có lúc cô ta cố ý làm Sai, cố ý để mẹ chồng đỡ, có ý khiến mẹ chọc giận cha, mật đi tình yêu của cha.” Bà Tạ cười tự giêu.

Cuộc sống sau khi kết hôn, vừa mới bắt đầu còn rất tốt, bà ấy cũng rất yêu chồng mình.

Nhưng dần dà, chồng của bà ấy bắt đâu lạnh lùng với bà ây.

Đó là lần đầu tiên bà Tạ biết cô em gái mà bà ấy móc gan móc phổi yêu thương lại sỉ nhục bà ây ở sau lưng.

Đáng cười là ông Tạ lại tin.

Lúc ấy bà Tạ đã quyết định đưa Chu Yên đi, mua nhà cho cô ta để cô ta tự trải qua cuộc sông của mình.

Với lại lúc đó Chu Yên đã có chút danh tiếng ở nước Nam, là ngôi sao nữ lưu lượng, cô ta cũng có thê hoàn toàn dựa vào cuộc sống của mình.

ng Chu Yên không đồng ý, thậm CHỊ: Lúc bà Tạ nói đến đây, nước mắt rơi như mưa.

“Tiểu Thư, con biết không, tận mắt chứng kiến em gái ruột của mình ngủ trên củng một chiệc giường với chồng mình có cảm giác gì. Lúc đó mẹ hận không thê chết đi để thành toàn cho bọn họ.”

Vân Thư rút khăn giấy lau mặt cho bà Tạ.

Bà Tạ yếu đuối muốn đi chết, muốn biến HÀ thành toàn cho bọn họ.

Nhưng lúc bà ấy yếu đuối tuyệt vọng muốn chết đi thì lại phát hiện mình đã có thai.

Lúc đó Tạ Mẫn Hành đã xuất hiện.

“Lúc đó bà nội con vẫn còn. Bà ấy không thuận mắt với kẻ thứ ba nên đã xuất hiện đuổi Chu Yên ra khỏi nhà họ Tạ, mãi mãi không được bước chân vào cửa lớn của nhà họ Tạ.”

Bà Tạ lại nói: “Mẹ biết, ông ấy để ý Chu Yên cái ¡ gì, trẻ tuôi khí thịnh lại có chút danh tiếng, sao lại đồng ý chập nhận việc mà cha mẹ sắp đặt chứ?”

“Chu Yên có một thân phận tốt đó là ngôi sao. Cô ta có thân phận này sẽ khiến cho rất nhiều đàn ông nhãm mắt làm ngơ, chỉnh phục cô ta, mà bản thân cũng sẽ có cảm giác thành tựu.

Chu Yên là một ngôi sao, mẹ cô ta là một vũ nữ. Từ đó trở đi, mẹ bắt đầu chán ghét ngôi sao, ai nây uốn éo trước khán giả, có ý làm tư thế lấy.

lòng người khác, mẹ đều rất ghét.”

“Sau đó, mẹ của mẹ khuyên mẹ nên ly hôn. Lúc ấ ây sắp sinh Mẫn Hành, mẹ không thê để ‘Mẫn Hành không có cha. Hơn nữa, mẹ không có khí phách lớn như mẹ của mẹ, có thể một mình chịu đựng những lời chỉ trích, sống với con cái. Mẹ nhẫn nhịn.

Chỉ cân ông ây không liên lạc với Chu Yên.” Tình yêu của bà Tạ đã khốn khổ đến mức này, còn không thẻ để bọn họ ở cạnh nhau.

“Sau khi Mẫn Hành được sinh ra, ba của con mới biết sự quan trọng của gia đình, đứa trẻ là sự tiệp nôi của cuộc sông, đứa trẻ đáng yêu như thế nào. Khoảng thời gian đó mẹ cho rằng ông ấy đã thay đổi.”

Chu Yên bị phu nhân Nam ì Cung ném đến nước Bắc, bà cụ Tạ cũng ra lệnh cấm Chu Yên tái xuất.

Cho đến khi Mẫn Hành bảy tuổi, Chu Yên lại trở vê.

Cô ta lại khuấy đảo với ông Tạ.
 
Chương 423


Chương 423

“Con đoán được năm đó đã xảy ra chuyện gì không?” Bà Tạ hỏi Vân Thư.

Đương nhiên là Vân Thư không đoán ra được, nêu Tạ Mẫn Hành dám làm chuyện như vậy thì Vân Thư có thê khiến Tạ Mẫn Hành đoạn tử tuyệt tôn!

“Chu Yên đã mang thai.”

Cái gì?

Đù?

Bà Tạ gật đâu: “Đúng vậy, trắc trở cỡ nào, Chủ Yên đã mang thai. Ba con nói là con của ông ây, ông ây muôn xây nhà thứ hai. Ông ấy không đành lòng. để con của mình lưu lạc ở bên ngoài, bị người ta cười nhạo. Bà nội con vừa nghe Chu Yên nói là một cậu bé thì đã vụi vẻ không khép miệng lại được, chuẩn bị bảo quản gia lái xe đi đón Chu Yên đến nhà họ Tạ. Lúc đó ông nội con không phủ nhận, cảm thây có lỗi với mẹ. Nhưng ông nội con không cho phép xây nhà thứ hai.

Người nhà họ Tạ cả đời chỉ có thể có một vợ, người vợ cưới hỏi đàng.

hoàng vê, ông nội con nói có thê nuôi cô ta ở bên ngoài, còn đứa trẻ thì phải bế về.”

Vân Thứ tính toán, lúc đó Tạ Mẫn Hành bảy tuôi, Mẫn Thận kém Mẫn Hành ba tuổi, là lúc đó bốn tuổi.

“Trong nhà đã có hai đứa trẻ rồi.” Vân Thư nói.

Bà Tạ lắc đầu: “Thế hệ trước cho rằng càng có nhiều con trai thì càng tốt.

Sau đó Chu Yên vẫn được đón về nhà họ Tạ, bụng cô ta đã to, mỗi ngày đều khoe khoang với mẹ, khiêu khích mẹ. Sau đó mẹ mới biết là cô ta muốn cướp đi tất cả mọi thứ của mẹ.

Lúc nhỏ là đồ trang sức của mẹ, lớn lên là tiền bạc của mẹ, sau đó là cha của mẹ, địa vị của mẹ, chồng của mẹ..

Vân Thư nhịn không được hỏi: “Mẹ, ba còn có một đứa con ngoài giá thú sao?”

Bà Tạ rũ mi, lắc đầu.

Tạ Mẫn Hành đã đây Chu Yên từ lầu hai xuống, dẫn đền sảy thai.

Lúc ấy bà Tạ sợ hãi ôm lấy Tạ Mẫn Hành, không buông tay.

Đứa nhỏ không còn, Chu Yên khóc lóc cuông loạn, khiến cho cả nhà họ Trạch không thể yên tĩnh.

Chu Yên chỉ vào bà Tạ nói là bà ấy dạy con trai mình đầy cô ta, hại cô ta sảy thai, là bà Tạ làm như vậy.

Về sau, mặc kệ Tạ Mẫn Hành nói như thế nào, bà Tạ đều chủ động nhận lỗi vê phía mình. Bà ây bị nhà họ Tạ trừng phạt, quỳ từ đường, đó là nỗi đau cả đời của bà ấy.

Ngoài cửa là Tạ Mẫn Hành ôm Tạ Mẫn Thận còn bé xíu ở trước cửa từ đường bầu bạn với bà ấy.

“Sau chuyện đó, mẹ và ba con không còn cãi nhau nữa, sau khi đi ra ngoài, mẹ đã nghĩ thông. suốt, vì sao mẹ của mẹ không ly hôn lại biển thành người phụ nữ dũng cảm, bà ấy mang tât cả hy vọng của mình, tất cả tình yêu cho mẹ và em trai. Bà ây muôn bọn mẹ mạnh mẽ và không hèn nhát như bà ây.

Sau đó, mẹ đặt tất cả tâm trí lên hai anh em Mẫn Hành và Mẫn Thận. Hôn nhân của mẹ không mong muôn tình yêu, không mong muôn trung thành, mẹ chỉ tìm sự ôn định.” Bà Tạ chỉ cầu như vậy nhưng ông trời cũng không thỏa mãn bà ây.

Ông trời lại lần nữa khiến cho tình yêu của bà ây dành cho ông Tạ tro tàn trở lại.

Bà ấy bắt đầu để ý đến sự tồn tại của Chu Yên, để ý Chu Yên vẫn liên lạc với ông Ấy, phá hoại gia đình bà ấy.

Thời gian đó ông Tạ luôn ở nhà với bà ây.
 
Chương 424


Chương 424

Bà Tạ mới yên lòng.

Cho đến khi Tạ Mẫn Tây được sinh ra, Chu Yên lại đứng bên giường bệnh của bà ây nói cho bà ấy sự thật.

Cái gọi là làm bạn chỉ là ông nội Tạ muốn có một đứa cháu gái, nhà họ Tạ dương khí tràn đầy, cần một công chúa nhỏ hòa hoãn một chút.

Vì vậy, ông nội Tạ và ông Tạ đã nói chuyện, tặng. cho ông ây một đứa cháu gái thì ông nội Tạ sẽ không nhúng tay vào chuyện của ông ây và Chu Yên nữa. Chu Yên có thê tự do tùy ý qua lại nước Bắc và nước Nam.

Lúc ấy ông Tạ đã đồng ý!

Sau khi bà Tạ biết hết mọi việc, bà ấy đã bê Tạ Mẫn Tây mới sinh, còn chưa ra tháng đã rời khỏi bệnh viện, bà ấy muôn về nhà, vê nhà tìm mẹ bà ây.

Bà áy không biết phải làm gì, bà ấy muôn hỏi mẹ.

Tạ Mẫn Tây sinh ra, tập đoàn Tạ Thị lên một tâm cao mói, từng ngang.

hàng với bá tước Nam Cung hiện tại lại trèo lên cao.

Bá tước Nam Cung chính là ¡ ông ngoại của bà ây nói cho bà ấy những lời y hệt trước đó. Sống là người của nhà họ Tạ, chết là quỷ của nhà họ Tạ.

Phu nhân Nam Cung kéo. con gái về phòng nói: “Đừng ly hôn.”

Bà Tạ ôm Tạ Mẫn Tây quỳ trên mặt đất: ‘ ‘Me, con thật sự mệt mỏi. Con cảm thấy như bị trầm cảm. Con không muôn sông nữa.”

“Nghe mẹ nói, bây giờ con là mẹ của ba đứa nhỏ, con Ïy hôn với nhà họ Tạ có thê dẫn ba đứa trẻ đi sao? Con có nỡ bỏ rơi con mình không?

Muốn đứt có lẽ nên đứt sớm, hiện tại đã muộn rồi. Chết tâm với tình yêu đi, con ngoan, hãy làm một bà Tạ cao, ngạo không thê chạm tới, bảo vệ tốt vị trí bà Tạ này, “hãy kiên trì vì những thứ thuộc về Mẫn Hành Mẫn Thận còn có Mẫn Tây.”

Bà Tạ được người của nhà họ Tạ đón đi.

Sau khi trở về nhà, bà Tạ trở nên bình tĩnh, bà ây nhìn ba đứa trẻ khỏe mạnh mỗi ngày, đó là sự hài lòng lớn nhất trong bà ấy.

Ông nội Tạ xin lỗi bà Tạ: “Con à, ba muôn thông qua cách này để Tạ Đình hồi tâm chuyên ý, không ngờ cuỗi cùng lại làm con bị tốn thương. Con có thê tha thứ cho ba và mẹ không?”

Bà Tạ gật đầu: “Ba, ba và mẹ đều là vì tốt cho con, vì gia đình này. Hãy yên tâm, con sẽ không gây rỗi đâu.”

Bà Tạ không kiếm Chu Yên nữa, bà ấy chỉ cần nghe lời mẹ nói là được, làm tốt bà Tạ, nữ chủ nhân của nhà họ Tạ.

Từ đó về sau, bà Tạ luôn niềm nở.

“Tiểu Thư, năm nay Mẫn Hành đã hai mươi tám, Chu Yên đã tồn tại trong hôn nhân của mẹ hai mươi tám năm.”

Vân Thư không biết nên nói gì.

Thì ra Chu Yên là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ chồng, khó trách mỗi lần gặp cô ta đều kêu là “chị”.

Nếu như chuyện này xảy ra trên người, Vân Thư, cô khó tránh sẽ khiến đôi “cầu” ,nam nữ đó làm một đôi uyên ương khổ mệnh, sau lần này, bà Tạ còn tha thứ cho ông Tạ rôi sống chung với nhau nữa không?

Vân Thư không dám hỏi.

Sau khi bà Tạ ăn một cái tát của Tạ Đình thì coi như đã hết rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom