Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 365


Chương 365

Chập tối, Vân Thư trở về nhà, Tạ Mẫn Hành ngồi ở phòng khách tầng một xem tin tức tài chính như thường ngày. Trên bàn đã đặt thức ăn do người giúp việc làm, hơi nóng còn không ngừng bốc lên.

“Chồng, mau qua ăn cơm.”

Tạ Mẫn Hành đặt điều khiển Xuống, bước đi nho nhã tiến lại gần bàn ăn: “Hôm nay đến bệnh viện à?”

“Vâng, ông nội Lâm đỡ nhiều rồi, em nói chuyện với Khinh Khinh chút rồi Àm vê.

Tạ Mẫn Hành đề xuất: “Tiểu Thư, lát nữa ăn xong đi lên phòng sách ký cái này với anh một xíu.

“Ký cái gì?”

“Bán em, có ký không?” Tạ Mẫn Hành nâng È Khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Có tin chồng bán em không?”

“Không tin.” Ăn xong, Vân Thư lập tức bị kéo vào phòng sách, trước mặt cô là một xấp hợp đồng dày đặc tiếng Anh: “Ký đi.”

Dày dữ vậy sao? Vân Thư jât mấy trang xem nhưng không hiểu tiếng Anh, với trình độ tiêng Ảnh của cô “Chuyện từ lúc nào vậy?”

“Hôm qua, thiếu phu nhân không biết sao?”

Vân Thư lắc đầu, trọn mắt há mồm: “Tôi không biết.”

Tạ Mẫn Hành này, biết là anh có tiền, nhưng anh ném tiền tỷ đề xả giận cho cô như vậy, mua lại trường học thì lỗ lớn rồi! Sau này cô muốn chuyền nhượng cũng không chuyền lại được.

Người giúp việc này cũng là người nhanh nhẹn cơ trí: “Thiêu phu nhân, cậu chủ đây là giao trường học cho.

cô giày vò. Hôm qua tôi nghe cậu chủ nói vậy ở nhà lớn đó.”

Trong lòng Vân Thư muốn bóp chết Tạ Mẫn Hành, mình có thể Em sai một lần, mình còn có thê làm sai nữa sao?

“Tạ Mẫn Hành đâu?”

“Cậu chủ đến công ty rồi.”

Vân Thư tùy ý ăn mấy miếng rồi lấy chìa khóa đên tập đoàn Tạ Thị.

Tắt cả nhân viên của tập đoàn Tạ Thị đều biết phu nhân tổng giám đóc bọn họ là thần thánh phương nào, trước đó cô có đến công ty mây lần, cô muôn gì cũng được, hiện. tại mới biết người ta là chính chủ.

Khó trách lại họ Vân, hóa ra là người tiếp nhận tương lai của tập đoàn Vân Thị.

Vân Thư xông vào thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc, xung quanh có người không biệt nên bước lên hỏi thăm như thê nào.

Đợi Vân Thư lên lầu, bọn họ mới thâm nhủ.

Vân Thư đi đến tầng lầu của tổng giám đốc, trực tiệp bước đến bàn của Ngải Lâm: “Tạ Mãn Hành có trong phòng làm việc không?”

Ngải Lâm không dám tin người trước mặt cô ây, sao lại đột nhiên xuất hiện vậy?

“Có,”

Vân Thư nói cảm on rồi Xoay người đi vệ phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Phó tổng giám đốc mới được đề cử là một chàng trai trẻ đầy triện vọng, trẻ hơn Tạ Mẫn Hành hai tuổi, anh tạ vừa mới tiếp quản chức vụ phó tông, Tạ Mẫn Hành đang nói chuyện với anh ta.
 
Chương 366


Chương 366

Ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị mở ra, có người tức giận đùng đùng rỗng lên: “Tạ Mẫn Hành.”

Chậc! Sao trong phòng còn có người khác?

Phó tổng đứng dậy: “Chào phu nhân tổng giám đốc.”

“Được, được, các người đang nói chuyện à, tôi né trước đã ha.” Vân Thư lúng túng muốn chui xuống dưới khe đât.

“Không cần, bọn anh nói Xong HỘI” tai Mẫn Hành gật đầu với phó tổng: “Cậu trở về trước đi.”

Đợi đến khi không còn ai, Vân Thư mới ngượng ngùng gãi đầu: “Sao anh không nói trong phòng có ngư òi. Vừa rồi em mắt hình tượng rồi.”

“Nữ yêu tinh còn chú ý hình tượng cơ đấy, tới tìm anh có chuyện gì?”

Vân Thư nhắc tới chuyện chính, à, tức giận lại dâng lên: “Anh đang yên đang lành mua trường học cho em làm gì? Là cảm thây mỗi ngày em đều có thể gây chuyện hay là cảm thấy anh có tiên để đốt? Anh mua trường cho em khiến em rất áp lực em nợ nhà anh đã đủ rồi, anh còn thu hồi trường học của em với giá cao, em muôn bán lại cũng không bán được. Tạ Mẫn Hành, anh hại em rồi.”

Tạ Mẫn Hành không ngờ Vân Thư lại biết tin nhanh như Vậy, đối mặt với tính tình nóng nảy của Vân Thư, âm thanh hiền hòa đôn hậu của Tạ Mẫn Hành hạ xuống: “Sao biết được tin này?”

“Đều lên truyền hình rồi, người dân cả nước đều biết mà em không biết sao. Tạ Mẫn Hành, anh, anh hại chết em rồi.”

“Sao chồng nỡ hại em chứ. Nguyên nhân sở dĩ mua lại trường học việt tên của em là do bất đắc dĩ.” Tạ Mẫn Hành bắt đầu lừa gạt người khác: “Công ty dưới danh nghĩa của anh quá nhiều, không thích hợp xếp trường hợp này dưới danh nghĩ của anh được nữa, nêu không sẽ bị điều tra. Chúng ta là vợ chồng, là một thề, đặt trường học dưới tên của em cũng là của anh. Em không cần lo lắng anh tiêu nhiều, anh tiêu rât đáng, đại học A là một trường học cấp cao, chúng ta có thê tự bồi dưỡng nhân tài quản lý, thành tích xuất sắc có thê trực tiếp chuyền đến công ty chúng ta, việc mua bán này không thiệt. Anh đã có sắp xếp việc quản lý trường học, em cứ thả lỏng tâm thái đi.”

Vân Thư bị lừa gạt đến ngây ra: “Thật sao?”

“Ừm. Không tin à?”

“Nửa tin nửa không. Anh làm việc đi, em đến Vân Thị tìm ba, mây ngày không gặp bọn họ rồi.”

“Ừm, trên đường chú ý an toàn.”

Cổ phiếu của tập đoàn Vân Thị đang trong trang thái hồi phục, Vân Thư cảm thấy đây là hiện tượng tốt.

Ông bà Vân vừa mới họp xong, đi ra khỏi phòng họp đã nhìn thây con gái cưng của bọn họ đứng ở cửa phòng họp cười khanh khách đợi bọn họ: “Con gái, sao con đột nhiên tới đây vậy?”

“Ôi nha, nhớ hai người rồi. Đi thôi, chúng ta quay vê văn phòng.”

Ông. bà Vân cực kỳ hài lòng với Con rê của bọn họ, chuyện lần này: của Vân Thư là anh hao tâm tổn sức giải quyết, lại bỏ ra số tiền lớn tặng trường học cho Vân Thư.

Còn nhớ lúc ban đầu, đêm khuya Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại cho Hơn họ: “Ba, chuyện của Tiểu Thư con sẽ xử lý, ba và mẹ duy trì ồn định của công ty trước, khống chế giá cổ phiếu, không thê giảm quá thấp, lúc cần thiết Tạ Thị sẽ ra tay.”

Hiện tại xem ra chuyện này con rễ giải quyết rất tốt, ông Vân đột nhiên hỏi: “Tiêu Thư, thời gian trước con làm cái gì vậy? Không thấy giúp Mẫn Hành?”

“Hả? Con à, thời gian trước con… cái gì nhỉ?” Vân Thư bị hỏi, đột nhiên lắp bắp.

Nhớ lại thời gian trước, không phải cô chơi cờ với ông nội Tạ thì là đi hái hoa, gặp được Tạ Mãn Tây vệ nhà thì hai người họ ở trong nhà ăn đồ ăn vặt xem phim. Cứ như vậy trôi qua quả thực quá sảng khoái.
 
Chương 367


Chương 367

Ông Vân vừa nhìn thấy biểu cảm của đứa nhỏ này lập tức đoán được đại.

khái: “Con à, gặp được đứa nhỏ Mẫn Hành tốt như vậy nên con mới hạnh phúc như vậy. Nói ra thì con tìm thấy đơn xin nghỉ học từ đâu vậy?”

“Đàm Nhạc đưa cho. Nói là một người bạn của anh ta, không biết Chu Yên lây từ đâu ra được Hư xin nghỉ học này, sau đó đưa cho anh ta, rồi chuyên cho con. Nhưng ba mẹ, hai người đừng nói cho người khác nha, hình như Chu Yên không muôn đề người khác biết là cô ta đưa. Có lẽ là sợ đấc tội với người khác.”

“Đàm Nhạc?” Ánh mắt ông Vân nhìn về phía bà Vân. Nếu thật sự là Đàm Nhạc thì cũng xem như là giúp bọn họ. Lời nói trong lòng ông Vân chỉ có bà Vân mới hiểu được, bọn họ giầu Vân Thư, đề cho CÔ ngoan ngoãn ngây thơ, không đề lục đục của thương nghiệp gây ô nhiễm cho cô.

“Con gái, con phải chuẩn bị quà đi cảm ơn Đàm Nhạc và bạn của cậu ấy, biết chưa?”

Vân Thự gật đầu: “Yên tâm đi ba mẹ, con muôn đợi cuối tuần đi với Tạ Mẫn Hành tới cửa cảm ơn Đàm Nhạc. Còn Chu Yên, Đàm Nhạc không cho con nói cho Tạ Mẫn Hành biết, dù sao thì riêng tư bạn bè cũng rất quan trọng.

Vậy thì nhờ Đàm Nhạc đi tặng quà vậy.

Công quán Hàn Lâm, Đàm Trung trở thành khách quen, ông ta ngôi trên sô pha dựa lưng vào gồi, Chu Yên thì nhìn giá cỗ phiếu Vân Thị từ từ hồi phục.

“Bạn học cũ, thế nào, tôi đoán không sai chứ.”

Đàm Trung không nhìn giá cổ phiếu, ông ta tò mò hơn: “Tại sao cô lại nhằm vào Vân Thư?”

Chu Yên nhạo báng: ˆ “Bạn học cũ, tôi đang giúp anh đây.”

Đàm Trung không tin.

Chu Yên sẽ không nói cho Đàm Trung biết mục đích thật sự của cô ta, lợi dụng l: lẫn nhau mà thôi, nên không thèm đề ý đến.

“Tin rằng ba mẹ Vân Thư đã tra được chuyện anh âm thầm thao túng giá cô phiêu, anh đoán xem bọn họ có tố cáo anh hay không?” Chu Yên đứng ở ban công, lắc lắc ly chân cao, nhìn Đàm Trung nhướng mày.

Đàm Trung cầm lấy rượu vang đỏ, mở ra rót cho mình một ly, đi tới trước mặt Chu Yên, chủ động chạm ly: “Vậy còn phải cảm ơn bạn học cũ, bọn họ sẽ không tố cáo tôi đâu. Con trai tôi vừa giúp con gái của bọn họ, không nề mặt sư cũng phải nê mặt Phật, nên bọn họ sẽ không đâu.”

Hôm nay bầu trời quang đãng, ánh nắng mặt trời chiếu sáng. từ trên cao.

Vân Thư lăn lộn trên giường rồi rời giường, tóc rôi bời: Không được, không thể suy sụp được.”

Cùng ngày, Vân Thư xin công ty trở lại làm việc.

Quản lý Mao báo cáo với Tần Ngũ, Tần Ngũ lại trưng cầu ý kiến của Tạ lão đại mới quyết định thứ hai tuần sau chính thức đi làm.

Vân Thư đã mấy ngày không gặp xuất hiện ở ảnh thị Giang Tả, mắt thầy thang máy chật ních người, Vân Thư đi lên bằng thang bộ, cô còn muôn quét dọn vệ sinh, nhưng đi muộn nên quét dọn không tiện.

An Kỳ nhìn bóng lưng đó, trong lòng lãm E bảm: “Người đó giống Vân Thư quá.

Vân Thư chạy đến vị trí, còn muốn quét dọn qua một lượt thì phát hiện vị trí của cô không nhiễm hạt bụi nào: “Sạch đến vậy sao.” Chỉ là trên bàn thiêu đi một phần nhân khi.

An Kỳ là cô gái rất rất nỗ lực, cô ta thường đến công ty đầu tiên, kết quả hôm nay cô ta lại là người thứ hai.
 
Chương 368


Chương 368

“Tiêu Thư? Thật sự là cô, cô quay lại rồi.” An Kỳ kinh ngạc vui mừng chạy lên trước, kéo kéo Vân Thư.

“Quay lại rồi, tôi đã nói là tôi không rời đi được, sao cô lại đến sớm như vậy?

Ăn sáng chưa?”

An Kỳ gật đầu: “Cô ăn chưa?”

Đương nhiên là Vân Thư ăn rồi, không ăn thì có thể ra ngoài sao, người như Tạ Mẫn Hành, đích thân nhìn thấy cô ăn xong mới được.

“Tôi không có ở đây có nhớ tôi không? Bây giờ cô cùng tô với ai vậy?”

Vân Thư không có ở đây cũng không thê để một mình An Kỳ chiến đầu, có khả năng là đã được phân vào tổ mới, phôi hợp cùng nhau.

An Kỳ đi đến bên cạnh máy lọc nước rót nửa ly nước rồi tưới hoa văn phòng: “Đương nhiên là tôi nhớ cô rồi, còn đợi cô dẫn tôi đi kiếm tiền nữa. Tôi vẫn cùng tô với cô, chẳng qua mỗi ngày đều theo Nara và Chu Tuấn đến trường quay học tập bọn họ. Công ty chúng ta mới sản xuất một bộ phim truyền hình cô trang ngọt ngào, tông cộng có hai mươi tập, quản lý Mao đã đề cho tôi đi tham gia học hỏi.”

nD) được đó. Mấy người đều tham gia vào sản xuất rồi.” Vẫn Thư không cân quét dọn vệ sinh nên dứt khoát ngồi Xuông tán gầu chuyện xảy ra gân đây với An Kỳ.

“Gần đây có tin đồn lớn nào không?

Nói ra tôi nghe xem.”

An Kỳ nghĩ đến: “Tin đồn lớn nhất không phải là… cô sao? Chồng cô đã mua cho cô trường đại học A hàng trăm triệu đô la. Hiện tại hot search vẫn còn cao ngất trời đó.”

An Kỳ ơi là An Kỳ, đúng là không biết nói chuyện.

“Tin đồn của công ty chúng ta, nói ra nghe xem nào.

Thời gian còn sớm, Vân Thư và An Kỳ thoải mái ngồi {rong phòng nghỉ lải nhải bàn tán tin đôn: “Cao Duy Duy là nghệ sĩ, quản lý Mao nói chúng ta không. thê đi theo cô ây vì cô ây quá hot mà hai chúng ta chỉ là gà mò, không làm được người đại diện, nên chị Kim của công ty đã dẫn dắt Cao Duy Duy. Bạch Phàm thật sự rời khỏi giới giải trí khiến ảnh thị Hàn Hoặc lập tức tổn thất hai người kiếm ra tiên, nên nhất định sẽ xem ảnh thị Giang Tả chúng ta là đối thủ, đã cướp ba bộ phim lớn của công ty ảnh thị chúng ta. Còn cướp một quảng cáo của Bạch Anh.”

“Hả? Vậy nên làm sao?” Lúc ấy ký hợp đồng với Cao Duy Duy không nghĩ tới sẽ gây ra nhiều phiền phức như vậy, ba bộ phim truyện hình lớn, một bộ cũng không lấy được.

Lại nhìn An Kỳ không có chút lo lắng, Vân Thư lập tức biết kết quả không tính là quá xâu.

Chỉ nghe An Kỳ nói: “Một Cao, Duy Duy cướp đi năm đại diện quốc tê của ảnh thị Hàn Hoặc cộng thêm một nữ chính hí kịch cung Thanh.”

Vân Thư không bình tĩnh, sôi trào: “Đù, Cao Duy Duy ngầu quá rồi, xã giận quá rồi. Bùng nổ, một mình, đây thực sự là một bảo bồi.”

An Kỳ cũng cảm thấy vậy, cô ấy cũng rất đồng cảm: “Nếu không phải là Cao Duy Duy thì thật sự sẽ không được như vậy, đoạt tài nguyên sao có thể để ảnh thị Hàn Hoặc thoải mái được.

Bây giờ cô ây tập trung vào việc phát triên điện ảnh quôc tê, công ty cũng đã sẵn sảng bồi dưỡng cô ây lên sân khấu quốc tê. Trải qua chuyện ảnh thị Hàn Hoặc Cướp tài nguyên, hiện tại lãnh đạo cấp cao đều đang thương lượng bản thân tự quay phim, dù sao thì ng phim của người khác luôn có nguy hiễm.

“Cao tầng quá sáng suốt, tôi bội phục.”

Sắp đến giờ làm việc, các nhân viên liên tục ngồi lại chỗ, Vân Thư suy nghĩ rất nhiều về màn mở đầu gặp mặt đồng nghiệp, nhưng không ngờ cái nào cũng vô dụng.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi đã trở lại.” Một tiếng này thật tục tĩu.

 
 
Chương 369


Chương 369

Nhưng văn phòng lại vui mừng lên: “Hiệu trưởng Vận đã trở lại, mau ngồi đi.” Nara dẫn đầu trêu chọc Vân Thư.

Bị mọi người nói thành thói quen, Vân Thư cũng vui vẻ chấp nhận danh hiệu “hiệu trưởng Vân”, “Hây, các người đừng nói nữa, tôi vừa mới nghĩ. ra rất nhiêu cách mở màn với An Kỳ ở phòng nghĩ, nhưng một cái cũng.

không có tác dụng, sao các người lại không nễ mặt nhừ vậy chứ.”

Người trong văn phòng đâu quản nhiêu như vậy, nhân viên cũng chỉ có mười mây người, quen thuộc lẫn nhau, cần mở đầu gì chứ, dồi trá.

“Xem như là cô về rồi, sau này cô tự lau bàn ghế đi.”

Nói đến điều này, Vân Thư hỏi: “Mây người là ai yêu tôi như vậy, không có tôi mỗi ngày đều lau bàn ghê giúp tôi, nói ra đề tôi cảm ơn nào.

Chu Tuấn cũng vui vẻ vì Vân Thư quay lại: “Còn có thể là ai, cô gái ngốc An Kỳ đó luôn lau bản giúp cô, sau đó do bàn của cô quá lớn, ghế quá nặng, nên chúng tôi đều lau giúp cô, nói đi, cảm ơn bọn tôi thế nào.

“Các người thật là khiến tôi cảm động, cảm ơn như thế nào phải ‹ đề tôi suy nghĩ thật kỹ.” Vân Thư trở về, người của bộ phận ngoại giao đều đông đủ.

Bạn hợp tác của An Kỳ đã trở lại, bọn họ bắt đầu tiếp tục đào bới nhân tài, Nara và Chu Tuần còn có hai bạn hợp tác, công ty chuẩn bị để bón người họ chuyên hình sang hậu trường phim truyền hình.

Vân Thư lại bắt đầu xem ảnh của anh trai chị gái xinh đẹp mỗi ngày, về đến nhà Vân Thư ôm mặt Tạ Mẫn Hành nói: “Ông xã, anh nói em dễ dàng sao? Mỗi ngày đi làm về nhìn thây gương mặt này của anh, em còn đi tÌm nam nghệ sĩ ký hợp đồng như thế nào được nữa.” Đẹp trai hơn chồng cô thì không có. Mà xấu xí hơn chồng cô thì chướng mắt.

Tóm lại là Vân Thư khó, khó như lên trời xanh.

Chu Yên và Vân Thư chính thức gặp nhau ở trên phim trường, khi đó, Chu Yên xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt. Còn Vân Thư thì đi kiểm tra cá lọt lưới.

“Vân Thư, xin chào.” Chu Yên chủ động chào hỏi Vân Thư.

Nhìn thầy ân nhân, Vận Thư khách sáo duỗi tay ra nắm lấy: “Cô là cô Chu Yên?”

Chu Yên gật đầu: “Biết tôi sao?”

Vân Thư gật đầu: “Cô đã giúp tôi, sau đó tôi đã xem thông tin của cô trên mạng. Cảm ơn cô Chu Yên, trước giờ đều muốn đích thân đến thăm cô lại lo lắng liên quan đến sự riêng từ của nghệ sĩ mây người nên bỏ cuộc.”

Chu Yên vừa ý mà cười: “Cô thật sự quá đáng yêu, không cân cảm ơn tôi đâu. Tôi không làm gì cả, sao Vân Thư lại xuất hiện ở chỗ này?”

“À, tôi tới tìm một đồng nghiệp, thuận tiện làm chút việc riêng.”

Chu Yên chỉ vào quán cà phê cách đó không xa phía trước, nơi chuyên dành cho mây nghệ sĩ nghỉ chân: “Vào uông cà phê đi? Tôi rât thích cô đó.”

Vân Thư đắn đo nhìn phương hướng quán cà phê, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đi thôi.”

Đối mặt với ân nhân, uống chén trà còn từ chối thì Vân Thư làm không được.

“Tôi có thể gọi cô là Tiểu Thư không?”

Chu Yên khách sáo hỏi, mặt mày của cô ta đều đang cười, xem ra là thật sự thích mình, nên Vân Thư mỉm cười gật đầu.
 
Chương 370


Chương 370

Cô có tâm lý phòng bị với Chu Yên, Vân Thư luận cảm thầy đã gặp cô fa ở đâu đó, gần đây có quá nhiêu chuyện khiến Văn Thự nhất thời không nhớ ra được.

“Tiểu Thư, cô muốn uống gì?”

“Nước chanh.”

Chu Yên gật đầu, đưa menu cho nhân viên phục vụ: “Một ly Latte, một ly nước chanh.”

“Tiểu Thư đến trường quay tìm ai vậy? Lát nữa tôi sẽ đưa cô đi. Đây là trường quay, có thể có nhiều nơi cô không vào được.”

Vân Thư xua tay: “Không làm phiền cô đâu, bạn của tôi là một trợ lý nhỏ, tôi biết cô ây ở đâu, cảm ơn lòng tốt của cô.”

Nhìn thây Vân Thư có tâm lý đề phòng, Chu Yên nói: “Tiểu Thư đừng gọi tôi là cô như người khác, cô cứ gọi tôi là dì Chu Yên đi, nghe tự nhiên hơn một chút. Cô đừng quá lo lắng, tôi nghe nói Đàm Nhạc nhà tôi thích cô, hôm nay vừa nhìn đã thấy là người đáng yêu, cho dù cô và Đàm Nhạc không ở bên cạnh nhau thì tôi thấy cô cũng rất thích cô.”

“Thì ra cô có quan hệ thân thích với nhà Đàm Nhạc?” Lúc này Vân Thư mới phản ứng lại, thì ra là vì Đàm Nhat thích cô, Chu Yên biết được mới thân thiết như vậy, khó trách.

Chu Yên lấy tay che miệng: Đứa trẻ cô, tuổi không lớn mà tâm đề phòng.

lại lớn đó. Tôi nghe Đàm Nha nói cô mới hai mươi tuôi đã kết hôn, ba mẹ cô nỡ sao.”

Sau khi Vân Thư nghĩ thông tầng quan hệ này, đề phòng trong lòng giảm bớt đi một chút, nhưng Vân Thư vân không thích gọi dì.

“Chồng tôi rất ưu tú, nhà chồng cũng rât tốt, nên ba mẹ tôi rất yên tâm gả tôi cho chồng tôi.”

“Đúng là tiếc cho đứa trẻ Đàm Nhạc.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư không nói gì.

Chu Yên nhìn, cuộc gặp mặt đã diễn ra, không thê tiếp tục nói quá nhiều, phòng bị của Vân Thư phải phân tán một chút, thề là cô ta đứng dậy: “Được rồi, tôi cũng không trì hoãn chuyện cổ đi tìm bạn bè nữa, đi đây.”

Đợi lúc Vân Thự đi trả tiên cà phê, Chu Yên nói: “Quán này có thẻ của tôi, tính thẳng trên thẻ. Xem như lần này tôi mời cô, lần sau cô mời tôi.”

Vân Thư: Tôi không nói lần sau sẽ mời cô.

An Kỳ chạy đến trước mặt Vân Thư từ phía đôi diện: “Tại sao cô lại ở đây?”

“Gặp một ngôi sao, uống chút nước thôi.”

Trên đường về, Vân Thư ít nói. Sao một người một lòng hướng Phật và luôn ngồi thiền ở cửa Phật lại có thể tô son đỏ và trang điểm đậm như thế? Dáng vẻ cô ta che miệng và cười có phần giống với người cm nữ Thượng Hải phong trần ngày xưa Vân Thư thở dài khó chịu: “Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi?”

An Kỳ ở một bên an ủi Vân Thư: “Mặc dù lân này chúng ta trở về tay không, nhưng chúng ta đã sàng lọc được một địa điểm. Cô đừng thất vọng.”

Vân Thư tựa đầu vào cửa SỐ, gật đầu: “Không thất vọng.” Chỉ là cảm thấy có chỗ không bình thường.

Sau khi tan làm vào buổi chiều, Giang Quý lái một chiếc xe thê thao sặc sỡ xuật hiện ở dưới Giang Tả. Vân Thư nhắn tin WeChat nói với Tạ Mẫn Hành không cần đến đón cô, cô ở cùng Giang Quý.

Trên xe còn có Lâm Khinh Khinh, Vân Thự hỏi: “Có chuyện gì mà phải làm phiền hai vị đích thân đến đón tôi tan làm thế?”

“Chuyện khiến em mất tiền.”
 
Chương 371


Chương 371

Trên đường, Giang Quý vừa lái xe vừa phản nàn Tạ Mẫn Hành: “Anh sớm đã muôn mua trường học tặng cho bọn em, nhưng lại bị Khinh Khinh cản lại, nói không muôn đặc biệt hóa, kết quả bị Tạ Mẫn Hành cướp trước.”

“Vân Thư, em mau ly hôn với Tạ Mẫn Hành đi, anh giúp em tìm một người tốt hơn.”

“Em có nghe thấy không.”

Vân Thư ngã người ra ghế sau, lấy tay bịt tai lại, nói năng đây lý lẽ: “Không nghe không nghe, hòa thượng niệm kinh.”

Vân Thư không nghe nỗi những lời phàn nàn của Giang Quý nên mới giải thích cho anh ây: “Tạ Mân Hành mua lại ngôi trường đó không phải để cho em, mà là vì…” Vân Thư giải thích một tràng, hỏi: “Nghe hiệu chưa?”

Giang Quý khinh thường: “Lừa gạt kẻ ngôc sao?”

Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Sự việc của Vân Thư đã qua, bao gồm cả Chu Yên cũng nghĩ răng cô ta đã thoát khỏi ngụy hiêm, chuân bị bước tiếp theo là tiệp cận Vân Thư, thì Tạ Mẫn Hành giống như một người trồn trong bóng tối, chỉ thị cắp dưới: “Trông chừng Chu Yên, nêu như cô ta và thiêu phu nhân vẫn còn gặp mặt, hãy báo ngay cho tôi.”

“Vâng.”

Trong quán lầu, Vân Thư hỏi Lâm Khinh Khinh: “Bây giờ cậu vẫn đi làm sao?”

“Cái gì? Khinh Khinh đi làm?” Giang Quý gấp gáp suýt nữa thì nhảy dựng lên, không thê làm một cô công chúa nhỏ trong” yên bình được hay sao?

Lâm Khinh Khinh thực sự cảm thấy người bạn xâu Vân Thư đã chôn sông cô ây rôi.

Vân Thư cũng nhận ra bản thân nói nhằm, vội vàng giải thích: “Ơ, là trước đây, lc em nhìn thấy cậu ấy, không phải bây giờ.”

Câu giải thích càng làm cho vấn đề trở tôi tệ chỉ đến Vân Thư.

“Đừng nói nữa, hai người các em, để anh bình tính lại chút.” Giang Quý có hai người em gái không muôn sông yên vui sung sướng, đây không biêt là chuyện vui hay chuyện buôn.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh giống như hai đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu nhận phê bình.

Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành kéo đi, Giang Quý cũng không ngăn cản.

Sau khi ra ngoài Tạ Mân Hành mới hỏi Vân Thư: “Hôm nay Giang Quý không xem anh như kẻ thù sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Chồng, anh cảm ơn Khinh Khinh đi, cô ấy chắn giúp anh đấy.”

Chu Yên “tình cờ gặp lại” Vân Thư lần nữa ở trong bữa tiệc, cháu trai của giám đốc Vương đây tháng, Vân Thư đên dự cùng Tạ Mẫn Hành, Chu Yên cũng được mời đến.

Làn da của Vân Thư trắng ngần mịn màng, mặc chiếc váy hông hở: mắt cá chân, đôi giày cao gót sáng bóng.

Vân Thư đứng bên cạnh Tạ Mẫn Hành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lúc bọn họ bước vào trong đại sảnh, Vân Thư thấy ánh mắt của những người phụ nữ đều đỗ dồn về phía chông cô, nhưng ánh mắt của anh lại rơi trên người cô.

Trong chốc lát lập tức bị chú ý, cảm thây rât ngại ngùng.

Bồng nhiên Tạ Mẫn Hành nỗi cơn ghen, bộ váy mà Vân Thư đang mặc là bộ kín đáo nhất, trước không lộ ngực, sau không lộ lưng, dài đên bắp chân. Vậy mà Tạ Mẫn Hành vẫn không vui.
 
Chương 372


Chương 372

Chỉ lộ ra chút Xương quai xanh, Tạ Mẫn Hành đã muôn lây một mảnh vải che lại.

Giang Quý: “Em gái anh thật xinh đẹp, chỉ có người bên cạnh là chướng mắt.”

Lâm Khinh Khinh nhéo cánh tay Giang Quý, cảnh cáo anh ấy: “Anh Giang Quý, nhiều người thê này, anh đừng làm Vân Thư xâu hồ, dù sao cũng là chồng cậu ấy.”

Có câu nói của Lâm Khinh Khinh, Giang Quý mới chịu im miệng, tạm thời không châm chọc nữa.

Đột nhiên Tạ Mẫn Hành và Giang Quý về nước, hơn nữa đều là nhân tài mới xuất hiện, nhà họ Tạ và nhà họ Giang đều là những nhà có tầm ảnh hưởng, hàng người mời rượu để nịnh bợ nôi liền không dứt. Từ nhỏ Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã quen với cảnh tượng này nên đối phó cũng rất dễ dàng.

Tạ Mẫn Hành đã lấy vợ nên cũng bớt đi nhiều phiền phức, mà Giang Quý thì khác, anh ây là người đàn ông độc thân quý báu, lại là con một trong nhà, những ông bồ có con gái đền tuổi kết hôn trong những nhà đó cứ luôn quấy rầy Giang Quý.

Lâm Khinh Khinh bị đầy ra.

Vân Thư sớm đã đôi phó đến chán chường, cô làm nũng, nói: “Chông, em muôn đi tìm Khinh Khinh chơi được không?”

“Đi đi, đừng đi quá xa. Một lúc nữa anh đi tìm em, ngoan.”

Đôi vợ chồng này vô cùng ngọt ngào khiến cho người khác phải ghen tị.

“Khinh Khinh, cậu có cảm thấy rất ồn ào không?” Vân Thư và Lâm Khinh Khinh ngồi trên ghê sô pha giành cho khách.

Lậm Khinh Khinh gật đầu, nhích lại gân Vân Thư nói: “Cậu nhỏ tiếng một chút, đây là tiệc của nhà người ta.”

Lâm Phổ cũng có mặt ở bữa tiệc, Lâm Phổ là ba của Lâm Khinh Khinh, làm ngành chế biến thực phẩm, nhà cũng khá có điều kiện. Bởi vì giỏi giao tiệp nên cũng có chỗ đứng trong thành phố A, đến tham gia bữa tẹc cùng Lâm Phổ còn có vợ kế của ông ta.

Giang Quý nhìn thấy Lâm Phổ, cảm thây rất buồn nôn, nhưng ông ta lại gọi anh ây một tiếng cháu ngoan vô cùng vui vẻ.

“Giám đốc Lâm, ba tôi thậm chí còn không quen biết ông thì cháu trai ở đâu ra? Đừng tùy tiện nhận vơ quan hệ họ hàng.” Từ xưa đến nay, những người có thê khiến Giang Quý giữ mặt mũi cho họ chỉ đêm trên đầu ngón tay.

Sắc mặt của Lâm Phổ bị những lời nói của Giang Quý làm cho thoạt trắng thoạt đỏ: “Lúc đó cháu còn nhỏ nên đã quên rồi, trước đây chúng ta là hàng xóm, cháu và Khinh Khinh chơi cùng nhau rất vui vẻ, chú là ba của Khinh Khinh.”

Giang Quý: “Tôi biết Khinh Khinh là ai, bây giờ em ấy ở đâu? Tôi muốn gặp em ây.”

Lâm Phổ không biết Lâm Khinh Khinh đã đến thành phó A, ông ta đã cắt đứt liên hệ với quê nhà, chỉ gửi tiền về định kỳ: “Khinh Khinh ây à, con bé vận ở quê. Lúc nào cháu về quê đón Khinh Khinh với chú?”

“Đến con của mình mà cũng không biết là đang ở đâu, rác rưởi.” Giang Quý không quan tâm đến chuyện ấn nói như thê này trước mặt nhiêu người có lịch sự hay không, anh ấy chỉ cần trong lòng thoải mải là được.

Anh ấy dạy hư cho Vân Thư ở điểm này.

Vợ kế của Lâm Phổ xoa dịu sự ngại ngùng: “Đứa trẻ này lớn rồi mà vận nói năng nhự thê. Chú của cậu vẫn luôn nhắc đến chuyện lúc nhỏ các cậu lanh lợi đáng yêu như thế nào ở nhà.”

“Một người tình như cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi, còn có thể diện không, người đàn ông của cô suốt ngày kéo cô ra ngoài đề nhận lấy sự mật mặt.” Giang Quý không quan tâm đến chuyện mọi người đang chê cười, chế giễu mẹ kế của Lâm Khinh Khinh.
 
Chương 373


Chương 373

Sắc mặt của vợ kê trở nên u ám, cô ta là nhân tình, những người có chút tư chất trong giới thượng lưu đều biết điều này. Bởi vì Lâm Phô ở bên ngoài cũng có chút mặt mũi nên rất nhiều người không. dám nói tới, bây giờ lại bị nhắc đến ở nơi đông người khiến những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh nhìn thấy tất cả, ánh mắt Vân Thư đầy ngưỡng mộ nói: “Anh Giang Quý là thân tượng của tớ.”

Lâm Khinh Khinh không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Phổ, cái gọi là tình cha con, e rằng Lâm Khinh Khinh có đứng trước mặt Lâm Phổ ông ta cũng không nhận ra.

Lâm Phổ nhìn Lâm Khinh Khinh, đây là con gái ông ta. Mấy, năm không gặp, cô ảy trồng rât giồng người Vợ trước của ông ta, giống, giông quá rồi. Khi Lâm Phổ đội mặt với Lâm Khinh Khinh, mẹ kế ở bên cạnh hung hăng căn chặt hàm răng.

Đáng chết, cô ta quay lại từ lúc nào vậy?

Giang Quý bước đến trước mặt hai cô gái: “Đứng ở đây làm gì, đi tìm chồng. của em đi, đừng làm chướng mắt nữa.”

“ÒI” Vân Thư lùi lại, đi tìm chồng của cô, tất nhiên rồi.

Giang Quý giữ lấy bả vai Lâm Khinh Khinh, chỉ vào Lâm Phổ: “Mở to mắt ra mà “nhìn, đây mới là con gái của ông, Lâm Khinh Khinh. Quê quần què gì chứ, bạn thuở nhỏ của tôi là ai còn không biết mà dám nhận vơ quan hệ với tôi, lớn già đầu rồi mà không biết mắt mặt.”

Vân Thư liếc nhìn, Giang Quý ra mặt thì không ai dám bắt. nạt hai bọn họ nữa, Giang Quý lại lần nữa trút giận cho bọn họ, Vân Thư vui vẻ ôm cánh tay TẢ Mẫn Hành: “Chồng à, anh có cảm thầy anh Giang Quý rất ngầu không.”

Giang Quý tính tình quá hỗn, nói chuyện không phân hoàn cảnh không phân lớn nhỏ, nhìn không quen thì mặc kệ, thoáng cái xung quanh bót đi một nửa đàn ông.

Hôm nay Chu Yên rất khiêm tốn nhưng cũng nhìn rõ được cảnh vừa rồi. Người trong tối luôn có thể nhìn rõ những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.

Cô ta mượn cớ Vân Thư vào nhà vệ sinh rửa tay bèn đi theo, Tạ Mẫn Hành ở phía sau lập tức nhận được tin tức. Ảnh muốn xem xem rốt cuộc Chu Yên muôn giở trò quỷ gì. Tiện thể để ông Tạ nhìn rõ tình nhân của ông ây.

“Tiểu Thư, thật sự là cô à?”

Vân Thư ngắng đầu, nhìn thấy Chu Yên thông qua mặt kính: “Cô cũng ở đây à, vừa nãy không nhìn thầy cô?”

Chu Yên đặt túi xách xuống nói chuyện với Vân Thư: “Duyên phận, không ngờ lại gặp cô ở nơi này. Tôi đến thay cho bạn, vừa vào đây mới phát hiện không có mây ai quen biết cả, sau đó ngồi xuông một góc uông trà, vừa nãy cô tiên vào đã dẫn đén một phen xôn xao, cách quá xa nên tôi không nhìn rõ, vậy mà đúng là cô.”

Vân Thư gật đầu, thỉnh thoảng chạm mặt quả thật là trùng hợp: “Nêu một mình cô nhàm chán thì có thê đi cùng bọn tôi.”

“Không cần đâu, tôi lớn vậy rồi đi cùng mây cô gái như bọn cô có chút không hòa nhập được.”

Lúc Vân Thư ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Yên cũng đi ra theo, Vân Thư tò mò hỏi: “Cô không đi vệ sinh sao?”

Không đi vệ sinh cũng không dặm lại lớp trang điểm, vậy vào đó làm gì?

“Vốn là vì trốn ồn ào mới đi vào, không ngờ lại gặp được cô.”

Giây phút bị Vân Thư hỏi, nụ cười trên mặt Chu Yên cứng đơ một lúc.
 
Chương 374


Chương 374

Nhưng cô ta hồi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, tùy ý nói ra một cái cớ để cho qua.

“Ừm, cũng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Lúc đi ra khỏi đại sảnh, Chu Yên ‘ây da” một tiếng: “Hình như đồ của tôi rơi ở nhà vệ sinh rồi, cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cô.”

Chuyện Chu Yên tiếp xúc Vân Thư phải tránh Tạ Mẫn Hành, nếu như bị Tạ Mẫn Hành thấy thì Chu Yên không dám tưởng tượng Tạ Mẫn Hành có thể làm gì.

“Ừm ừỪm.”

Đợi Chu Yên rời đi, Vân Thư vẫn chưa đi, mà qua một lúc lén lút đi theo.

Vân Thư luôn cảm thấy Chu Yên tiếp xúc với cô là có mục đích, hơn nữa cô chắc chắn trước đây mình đã từng gặp Chu Yên.

Sau khi Tạ Mẫn Hành nhận được báo cáo của cấp dưới thì cảm thấy buồn cười: “Còn học theo dõi người khác, đúng là to gan. Cậu bảo vệ tốt thiệu phu “hận là được.”

Anh biết, Vân Thư thoạt nhìn hoạt bát vui vẻ dễ tiếp xúc, nhưng muốn lây được sự tin tưởng của Vân Thư thì càng khó khăn. Cô gái tuy chưa lớn đã bát đầu học theo dõi người khác, không thể không nói, đây đều là dạy dỗ tốt của sư phụ Giang Quý.

Chu Yên né tránh Tạ Mẫn Hành, kết bạn wechat được với Vân Thư, Vân Thư cũng hào phóng mở mã GR ra đề Chu Yên quét.

Thêm WeChat, Chu Yên đã đạt được mục đích, lập tức mượn cớ rời khỏi bữa tiệc.

Vân Thư chỉ lo chuyện của mình, bên cạnh Tạ Mẫn Hành đột nhiên xuất hiện mấy cô gái quyên rũ vây quanh.

Đợi đến khi cô nhìn thấy thì Vũ trụ nhỏ phẫn nộ bành trướng: “Ông xã thật là có diễm phúc. Có. nhiêu người đẹp vây quanh như vậy.”

Nghe xong, như tràn ngập mùi chua chua.

Tạ Mẫn Hành đưa lưng về phía Vân Thư, khóe miệng không ngừng nhếch lên, đây là ghen, lân đầu tiên Vân Thử ghen.

Xung quanh không chỉ có phụ nữ mà còn có rất nhiều đàn ông, hầu hết trong sô họ là gia đình. Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi đám người nhéo nhéo khuôn mặt Vân Thư đang tức giận: “Là rất nhiều, nhưng trong mắt chồng chỉ có một mình em.

Vân Thư: “Em ghen rồi.” Phụ nữ nợi này nhiều quá rồi, tròng mắt đều sắp mọc trên người Tạ Mân Hành. Cô cảm thầy đi trước thì tốt hơn, nhưng đi như vậy thì không lịch sự với chủ nhà cho lãm.

Tạ Mãn Hành nghe được câu nói âm ức này, tiếng cười sảng khoái vây quanh Vân Thư, cô trực tiếp như vậy n Tạ Mẫn Hành thích thú ôm Vân Thư vào lòng, hôn lên trán: “Vậy chúng ta về nhà đi?”

Người của thành phố A biết Tạ Mẫn Hành cưng vợ, hào phóng tặng trường học, nhưng không ngờ Tạ Mẫn Hành lại như vậy. Vợ ghen một câu đã lập tức vê nhà.

“Đừng, tùy hứng quá rồi, anh đừng đê chimén lại gân là được. Vậy thì em sẽ không ghen nữa.” Vân Thư vui tươi nở nụ cười nói.

Tạ Mẫn Hành vuốt mái tóc Vân Thư đồng ý: “Được.”

Lâm Khinh Khinh luôn được Giang Quý bảo vệ: “Anh Giang Quý, “nụ Thử tới rồi.”

“Tới thì tới, quan tâm em áy làm gì.”

“Tại sao em lại có dự cảm không lành nhỉ.” Lâm Khinh Khinh ngôi trên sô pha như ngôi trên nỉ, cô ây có thể cảm giác được sự chú ý từ bốn phương tám hướng, Lâm Khinh Khinh khiêm tôn quen rôi nên không chịu nổi ánh mắt những người khác nhìn cô ấy, cô ấy muốn làm một con chuột dưới đất, lén chạy đi: “Anh Giang Quý, chúng ta đi thôi”
 
Chương 375


Chương 375

Giang Quý: “Không được, em đi rồi sao chọc giận được người thứ ba của ba em được? Em cứ ở bên cạnh anh, nhìn đi, bọn họ sắp nịnh bợ em, đón em về nhà đó.”

Lời nói chiêu trò, Giang Quý hiểu không ít.

“Các người đang nói gì vậy?” Sau khi Vân Thư nhắc nhở ông xã thì vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Khinh Khinh.

“Nói có mấy người mặt dày lát nữa sẽ trơ mặt ra đến đón Khinh Khinh.”

Lâm Phổ do dự nhiều lần, lại tiếp cận Giang Quý, đâu ngờ Giang Quý cao giọng: “Chủ tịch Lâm lại đến lôi kéo quan hệ à?”

“Tôi tới tìm con gái tôi, Giang Quý, tôi nễ mặt ba cậu nên cậu cũng đừng quá đáng. Bắt con gái tôi, rôt cuộc là cậu có ý gì?”

“Ôi, chủ tịch Lâm đúng là biết nói đùa, thả con gái ông ở quê mặc kệ không hỏi, Khinh Khinh đên thành phô A lúc nào ông cũng không biết, bảy giò lại nói tôi bắt con gái ông? Đánh vào mặt hay không vậy. Ông nê mặt ba tôi, nhưng dựa vào cái gì tôi phải nề mặt ông chứ.”

Đối với tên côn đồ như Giang Quý, mọi người xem như có nhận Thúc rõ ràng.

Lâm Phổ cắn răng quay sang hỏi Lâm Khinh Khinh: “Con vệ thành phố A từ khi nào vậy? Sao con không về nhà?”

“Tôi không có nhà.” Lâm Khinh Khinh linh hoạt nói, không có mẹ thì không phải là nhà.

Lâm Phổ làm nghiêm trước mặt mọi người: “Bây bạ, nhà họ Lâm không phải là nhà con sao. Con nỗi loạn cũng nên có mức độ.”

Lập tức, quy kết ván đề cho Lâm Khinh Khinh là phản nghịch.

Sao Giang Quý lại nhìn nhà họ Lâm không thuận mắt nhỉ, khiến người ta phiên lòng như vậy. Còn phản nghịch, mở mắt chính là nói dối mà.

Vân Thư lo lắng cho Lâm Khinh Khinh, cô ây không mở: miệng giận Lâm Phỏ, nhưng hiện tại xem ra Lâm Khinh Khinh là đã sớm thất vọng với Lâm Phổ nên cảm xúc đã chai lỳ.

“Chú Lâm, không nên nói dôi!” m thanh ngọt ngào vang lên ở đại Săn!

không ít người xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai nghe lén tin tức bên trong.

Công tử nhà họ Giang đối đầu với Lâm Phổ, bọn họ nghe đến say sưa, hiện tại đột nhiên lại có thêm một người, còn là Vân Thư nổi danh toàn mạng thời gian trước.

Đối mặt với Vân Thư, Lâm Phổ tự giác thấp người một bậc, chỉ riêng một tập đoàn Vân Thị, ông ta đã không dám trêu chọc, hiện tại Vân Thư lại là con dâu của nhà họ Tạ, trước không nói nhà họ Tạ thần bí.

Chỉ nói riêng thân phận vô củng tôn quý của tướng quân Tạ, còn có Tạ Mẫn Hành thì không ai ở đây dám trêu chọc Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành nghe thấy lời của vợ, lại nhìn tình hình bên này, anh lập tức đi tới bên cạnh Vân Thư: “Tiêu Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vân Thư là tồn tại đáng sợ, đặc biệt là ở mảng tức giận.

“Ông xã, chú Lâm nói dối.”

Chung sống lâu như vậy, Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư một cái đã biết trong bụng cô đang muôn làm gì: “Ông ta nói dối gì?”

“Ông ta nói Khinh Khinh nổi loạn không về nhà. Nhưng rõ ràng em nhớ rõ là chú Lâm và tiêu tam cùng nhau đuôi Khinh Khinh và Lâm Dực ra khỏi nhà họ Lâm, không cho bọn họ trở về, sau đó ô ông bà nội Lâm thương bọn họ nên mới đón bọn họ về quê.
 
Chương 376


Chương 376

Hiện tại bọn họ lại nói ngược, nói Khinh Khinh phản nghịch, rõ ràng là trước đó ông ta không nuôi, ngay cả Khinh Khinh đến thành phố A khi nào cũng không biết, còn tách cứ Khinh Khinh.” Vân Thư phát ngôn khiến đại sảnh rơi vào yên tĩnh. Hết cách, người có thân phận đắt nhất phát biêu thì mọi người phải câm miệng lại.

Vì thế, mọi người trong đại sảnh đều hiểu rõ nguyễn nhân của sự việc, lần lượt gật đâu.

Sắc mặt của Lâm Phổ và Vợ sau của ông ta như cà tím, tím tái giỗng như trúng độc.

Vận Thư vẫn còn làm nũng với Tạ Mẫn Hành: “Đúng là có mẹ kế có ba dượng, có lẽ ngay cả Khinh Khinh đến thành phô A làm gì chú Lâm cũng không biết. ° Nói xong, cô lại gân Lâm Phổ, ngửa mặt ngây thơ hỏi: “Chú Lâm, chú có biết Khinh Khinh đến thành phố A làm gì không?”

thất rat nhiên là chú biết, Tiểu Thư, từ nhỏ tình cảm của bọn cháu đã tốt, chuyện nhà chúng tôi làm cho cháu chê cười rồi, lần này ba mẹ cháu không tới sao?”

Vân Thư lắc đầu, muốn chuyển chủ đề ư? Ha ha, mơ đi.

“Vậy chú Lâm, chú nói xem Khinh Khinh đến thành phố A làm gì?”

“Chơi, chơi chứ gì.” Lâm Phổ một lần bị mây tiểu bối trào phúng trước mặt mọi người khiến ông ta sắp tăng huyết áp.

Vân Thư chậc chậc lắc đầu: “Cậu ấy đến đây là dẫn ông nội Lâm đi khám bệnh.”

“Ông xã, anh nói chú Lâm lớn như vậy còn nói dối. Tức giận không?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Tức giận, yên tâm, chồng sẽ không hợp tác với người có nhân phẩm không tốt.”

“Ông xã là tốt nhát, là đẹp trai nhất.”

Bữa tiệc hôm nay mọi người phát hiện ra hai điểm, thứ nhất: Giang Quý là một tên lưu manh, nói chuyện không biết lớn không biết nhỏ. Thứ hai: Tạ Mẫn Hành thật sự rất chiều vợ, cưng cô gái nhà họ Vân thành dáng vẻ gì rồi.

Vân Thư đánh giá cũng tàm tạm rồi, đừng được một tắc tiên một thước, dù sao đó cũng là ba ruột của Lâm Khinh Khinh, mỉa mai một lúc xã giận là được rồi.

Nhưng Giang Quý sao có thể kết thúc như vậy được?

“Nêu hôm nay ông dám dẫn Khinh Khinh đi thì tôi sẽ đập phá nhà ông.

Lâm Khinh Khinh đi đầu cũng được, nhưng không thể đến nhà ông.”

Hôm nay Lâm Phổ đã mát hết mặt mũi, xung quanh. chỉ trỏ ông ta sắp chôn vùi ông ta rôi.

Lâm Khinh Khinh không ngờ vì xã giận, bắt bình thay cho mình, Giang Quý và Vân Thư lại đối phó với ba trước mặt mọi người.

Lâm Khinh Khinh hận không?

Bây giò có thể thấy cô ấy không hận.

Nhưng cô ấy thực sự không hận sao?

Hận của cô ấy đã sóm len vào trong xương cốt, nồi liền làm một thẻ, nhìn thấy mặt mũi của bọn họ, Lâm Khinh Khinh rất muốn xé nát.

Mẹ chết như thế nào? Bà nội chết như thế nào? Em trai trở nên ngôc nghếch như thế nào? Nếu Lâm Khinh Khinh nói không hận thì ai sẽ tin?

“Được rồi, đây là bữa tiệc của người ta. Anh Giải: Quý, Tiểu Thư, tổng giám đốc Tạ, chúng ta cùng đi thăm đứa nhỏ đi?” Lâm Khinh Khinh luôn nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy, lời nói của cô ây không cho Lâm Phổ chút mặt mũi, thậm chí toàn bộ quá trình cũng không gọi ông ta một tiêng.
 
Chương 377


Chương 377

Ầm ï của bữa tiệc nhanh chóng bị “lãng quên”, xung quanh Lâm Phổ lại không ai dám tiên lên mời rượu, vợ sau của ông ta vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, võ lưng cho ông ta.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh luôn dính vào nhau, thầy thế, Vân Thư nói với Lâm Khinh Khinh: “Đầu óc của vợ sau ba cậu đỉnh đó. Khó trách cậu và Lâm Dực bị đuổi ra khỏi nhà.”

Lâm Khinh Khinh nhìn lướt qua: “Trải qua chuyện hôm nay hai người quậy như vậy, tớ cũng được xem là hót ở xã hội thượng lửu thành phố A rồi.’ “Làm ơn, cậu và tớ đi cùng nhau, cậu có thể không hot sao.”

“Nói cũng đúng, hiệu trưởng Vân.”

Vân Thư và Giang Quý, một người là con của hiệu trưởng Thương Kiêu khó vào nhất thành phố A, một người là hiệu trưởng đại học cao nhất thành phố A. Cho nên hai người này ai cũng không dám chọc vào.

Bà Tạ biết Vân Thư đi dự tiệc còn xảy ra chuyện, lập tức buông đồ trong tay xung: “Không được, tôi phải đi nói đứa nhỏ này.

“Phu nhân, tôi còn chưa nói hết.”

Người làm hét về phía bóng lưng của bà Tạ.

Căn nhà phía sau núi, hai vọ chồng nhỏ Sông thoải mái, bà Tạ đột nhiên đi tới: “Mẹ, trễ như vậy sao mẹ lại tới đây?”

Bà Tạ đuồi Tạ Mẫn Hành đi, kéo Vân Thự ngôi trên sô pha, hỏi trọng tâm: “Tiểu Thư, hôm nay con và Mẫn Hành đi tham gia bữa tiệc có xảy ra chuyện gì không?”

“Có, mẹ, hôm nay con đã trào phúng ba của Lâm Khinh Khinh, đã quá rồi.

Nếu không phải suy nghĩ Lâm Khinh Khinh có ở đó thì con sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.” Vân Thư dùng khăn lau đầu quần tóc, xoay chân ngôi trên sô pha nói với bà Tạ.

Bà Tạ vừa nghe, đây là sự thật: “Đứa nhỏ này, con đi dự tiệc người ta còn cãi nhau với người khác. Người ta ở đó làm phiền con à?”

“Mẹ, con không sai, con chỉ là trào phúng người ta biểu hiện quá rõ ràng.

Mẹ không biệt đâu, ông ta đối xử tệ với mẹ Khinh Khinh dường nào, sau khi dì Lâm qua đời chưa tới nửa năm ông ta đã đưa tiêu tam lên làm chính thât, hơn nữa còn đuôi hai chị em Khinh Khinh đi. Đâu có người cha nào như vậy, mẹ, con tức như vậy đấy, con nhân nhịn đến hôm nay, chỉ châm chọc ông ta mây câu đơn giản là con đã từ bỉ lắm rồi. Lúc con biệt được sự thật, con đã muộn tìm đến nơi đánh người, đánh chết tiểu tam đó, còn có người cha bị lợn làm cho ngốc nghếch đó nữa.”

Vận Thư nói một tràng xã giận, dẫn dắt cảm xúc của bà Tạ: “Con nói nhà Khinh Khinh có tình hình như thế nào?”

Vân Thư nói những gì bản thân mình biết được, còn mang theo cảm xúc măng cho tiêu tam đó một trận: “Mẹ, với thân phận như mẹ chắc chắn Sẽ có rất nhiều người lắp bắp muốn kết giao làm chị em tốt với mẹ, chắc chắn mẹ kế của Khinh Khinh cũng sẽ không thiệu, mẹ tuyệt đôi đừng nói chuyện với loại người này, nêu không sẽ cảm thầy ghê tởm đó.”

Bà Tạ nghe xong cũng cảm thầy VÔ cùng tức giận: “Trên đời này còn có người ba như vậy sao, đúng là có mẹ kê thì sẽ có ba dượng. Con yên tâm Tiểu Thư, mẹ biết nhìn người.”

Đứa trẻ Khinh Khinh quá đáng thương, con không có chuyện gì thì mời con bé đên nhà chúng ta ở đi, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa.

Đúng rồi Tiểu Thư, ông nội của Khinh Khinh đang ở bệnh. viện nào? Mẹ muôn đi thăm ông ấy một chút.”

“Hả?” Tại sao bà Tạ đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của Lâm Khinh Khinh như thế, lại còn đến thăm ông nội của cô ây. Vân Thư nhớ rằng mẹ chồng của mình và Khinh Khinh cũng chỉ mới gặp nhau một lần.

“Con bé này ngơ ra cái gì? Con có biết không?” Bà Tạ hỏi lại lần nữa.
 
Chương 378


Chương 378

Vân Thư ngập ngừng gật đầu, không chắc chắn hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại quan tâm đến chuyện của Khinh Khinh như thế? Đây không phải tính cách của mẹ.”

“Mẹ làm chuyện gì cũng có lý của mẹ.

Ngày mai con không được nghỉ ngoi, đừa mẹ đến bệnh viện thăm ông nội Lâm một chuyễn, lúc quay về sẽ đi đón Mẫn Tây.” Bà Tạ cảm thấy bản thân sắp xếp rất hợp lý, trước khi đi còn nhắc nhở: “Tôi nay con phải đi ngủ. sớm, ngày mai chúng ta đi sớm đề lịch sự chút.”

“Vâng, tạm biệt mẹ.”

Tạ Mẫn Hành vẫn luôn ở trên lầu nhìn xuống, bà Tạ vừa mới đi thì Vân Thư lập tức bị Tạ Mẫn Hành ôm lên lầu: “Nghe lời mẹ, đi ngủ sớm.”

Vân Thư ở trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Chồng, em cảm thấy mẹ hơi kỳ lạ, anh có thấy thế không?”

“Em đó, quá rảnh rỗi rồi. Ngày mai trên đường đến bệnh viện, anh sẽ phái mây người đi theo ở đằng xa để bảo vệ em và mẹ.” Tạ Mẫn Hành đặt người trong lòng lên giường: “Anh lo có người sẽ làm hại hai người.”

“Ai mà to gan như thế, dám làm hại em.” Vân Thư năm chặt hai tay: “Xem em có đánh chết bọn họ không.”

Tạ Mẫn Hành nắm lấy cô gái nhỏ với ý nghĩ xâu xa: “Sao em lại có năng lượng như vậy?”

Vân Thư lắc đầu: “Sức lực của em rất tràn đầy.” Dáng người mảnh khảnh của Tạ Mẫn Hành đứng lên, một tay cởi cúc áo sơ mi ra, Vân Thư vừa nhìn thấy lập tức biết mọi chuyện không ôn! Đột nhiên Tạ Mẫn Hành lại gân và hôn cô, những lời tiếp theo đã bị Vân Thư nuốt vào trong bụng.

Dưới tầng của khu biệt thự Hàn Lâm, Đàm Nhạc lái xe đến canh dưới bóng cây, còn có một thám tử đi cùng.

“Rốt cuộc thông tin của anh có thật không, chúng đã đã canh bạ ngày rồi, tại sao Tạ Đình vẫn chưa đến?” Đàm Nhạc lập tức đánh vào chiếc mũ lưỡi trai của thám tử. Anh ta chờ đợi ba ngày nay cảm thấy vô cùng khó chịu, ngày ngày ngồi trong xe, thực sự không biệt sao phải đến đây đề chịu giày vò.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thám tử chỉnh thăng lại mũ của mình, trông anh ta có vẻ là một người thông minh: “Anh Đàm Nhạc, nêu như anh đã bảo tôi điều tra thì nhất định phải tin tưởng tôi. Chu Yên chính là nhân tình của chủ tịch Tạ tập đoàn Tạ Thị, đây chính là sự thật, mối quan hệ của bọn họ đã kéo dài hơn hai mươi năm rôi.”

Đàm Nhạc hối hận đánh vào đùi mình: “Tôi thực sự quá rảnh rỗi, đến đây theo dõi tình nhân của ba tình địch.”

Bồng nhiên có một người đi vào, mặc âu phục đi giày da, trông có vẻ trạc tuổi với ông Tạ. Thám tử chỉ vào người đó, hỏi: “Anh xem, anh xem, anh Đàm Nhạc, nhanh nhìn xem, người đó có phải là chủ tịch Tạ không?”

Đàm Nhạc híp mắt, cần thận quan sát. Tại sao nhìn có vẻ giống với ba mình?

Đàm Nhạc đợi sau khi người đó lên tầng mới lái xe lại gần. hơn, quyết định lúc ông ta ra ngoài sẽ nhìn kỹ hơn.

Nửa tiếng Sau, người đi ra từ thang máy quả nhiên là Đàm Trung.

“Hả? Anh Đàm Nhạc, ba anh sao?”

Hôm sau, Vân Thư chọn một chiếc xe an toàn, có tính năng tốt từ trong ga ra đễ đưa bà Tạ đến bệnh viện. Lâm Khinh Khinh có công việc bán thòi gian vào thứ bảy, lúc Vân Thư đến thì chỉ có một mình Lâm Dực ở đó.

Đây là lần đầu tiên Vân Thư gặp lại Lâm Dực sau nhiều năm: “Lâm Dực còn nhớ chị không? Chị là chị Tiểu Thư. Em đã cao lớn như vậy rồi, đúng là mập mạp trăng trẻo như chị gái em nói.
 
Chương 379


Chương 379

Ông nội Lâm từ từ tỉnh dậy, tầm nhìn của ông ấy đã hồi phục không ít, nhìn thấy Vận Thư đến, ông ây nói bằng giọng già dặn: “Tiểu Thư đến rồi Sao, hôm nay Khinh Khinh không có ở đây.”

Vân Thư dứng dậy, đưa bà Tạ đến giới thiệu: “Ong nội Lâm, đây là mẹ chồng con, bà ây nghe nói ông nằm viện nên đến đây thăm ông. Mẹ, đây là ông nội Lâm, đứa trẻ bên cạnh là em trai Lâm Dực của Khinh Khinh, lúc nhỏ thích nhất là đuôi theo con đòi kẹo ăn.”

Bà Tạ đặt giỏ trái cây trên tay lên bàn, chào hỏi ông nội Lâm. Lâm Dực nhìn thấy bó họa tươi đẹp trong tay Vân Thư thì bắt đầu đưa tay ra đòi lấy, dáng vẻ ngốc nghếch khiến Vân Thư nhìn cũng cảm thấy cay mắt.

“Hoa, con muốn hoa.”

Lâm Dực đứng dậy còn cao hơn Vân Thư một cái đâu, dáng vẻ ngốc nghếch, Vân Thử không th tưởng tượng Khinh Khinh mạnh mẽ đên nhường nào, đối mặt với ông nội bệnh tật, em trai ngốc nghệch, cô ấy phải gánh vác cả gia đình ra làm sao.

Nghe có vẻ không sâu sắc bằng tự mình cảm nhận. Vân Thư nhìn thây nụ cười ngốc nghếch của Lâm Sim thì không kìm được mà lấy. bó hoa che đi đồi mắt đã đỏ hoe của cô.

“Con muốn hoa, tặng cho Khinh Khinh.”

Lâm Dực vươn tay giành lấy bó hoa của Vân Thư: “Cho Khinh Khinh ăn.”

Bà Tạ nhìn thấy tất cả những điều này, bà ây không khỏi thương xót cho Lãnh Khinh Khinh.

Ong nội Lâm muôn gọi điện thoại cho Khinh Khinh nhưng bị Vân Thư cản lại: “Ong nội Lâm, Khinh Khinh làm công việc thời vụ, xin nghỉ phép sẽ bị đuôi việc. Lát nữa con và mẹ sẽ đi, không cần bảo Khinh Khinh chạy về đâu.”

Bà Tạ cũng nói như thế: “Ông Lâm, chúng tôi đi đây, ông an tâm dưỡng Dệt đì.”

“Tiểu Dực, chị Vân Thư đi đây. Hôm khác lại đên đây chơi với em.” Vân Thư vây tay tạm biệt Lâm Dục.

Lâm Dực vừa nghe thấy “chị Vân NIHD: lập tức cảm thây có ân tượng, mỉm cười, vươn tay ra, nói: “Chị Vân Thư, em vẫn muôn ăn kẹo.”

“Tiểu Dực” Vân Thư bật khóc, bao nhiêu năm rồi, Lâm Dực vẫn nhớ chị Vân Thư mua ‘kẹo cho thằng bé ăn.

“Lần sau chị Vân Thư đến sẽ mua cho em, được không? Hôm nay chị Vân Thư bỏ quên ở nhà mắt rồi.”

Lâm Dực ra sức gật đầu: “Được, chị Vân Thư, em sẽ đợi lần sau chị đến, em muôn kẹo màu xanh lá cây.”

“Được.”

Vân Thư kéo bà Tạ: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

TÚI”, Lâm Phổ đưa theo vợ kế Lưu Thị của ông ta đến ngoài cửa, còn có cô chủ nhà họ Lâm mà mọi người đều biết — Lâm Thiến.

Năm người bắt ngờ gặp mặt.

Cách một cánh cửa, Vân Thư kéo lấy bà Tạ không nhường đường, Lâm Phổ và Lưu Thị cũng không nghĩ sẽ nhượng bộ. Lâm Thiền mắt kiên nhẫn hỏi: “Tại sao còn đứng đó?”

“Tiêu Thư, ai vậy?” Tầm nhìn của ông nội Lâm. bị bức tường của nhà vệ sinh chắn mất, không thấy rõ là ai đến.

Vân Thư kéo mạnh cánh tay bà Tạ, nói với ông nội Lâm: “ Có người đến thăm ông.”

Nhà họ Tạ rất coi trọng chuyện riêng tƯ, không thể tìm thấy những bức ảnh của nữ thân quyên nhà họ Tạ ở trên mạng, Vân Thư là một ngoại lệ. Vì vậy, khi bà Tạ đứng trước mặt bọn họ, Lâm Phổ và Lưu Thị không hề có ý định nhường đường.
 
Chương 380


Chương 380

Ông không nhường đường, thì chúng tôi tự mở đường.

Vân Thư vươn tay đầy vai Lưu Thị, cô ta không có chỗ dựa nên đã lùi lại vài bước, vừa hay mở ra một con đường.

Vân Thư kéo bà Tạ nghênh ngang bước đi.

Lâm Thiền và Vân Thư trạc tuổi nhau, cô ta chỉ vào Vân Thư mắng chửi: “Cô bệnh sao, dám đầy mẹ tôi.”

Vân Thư coi như là chó sủa, mà con người cân gì phải so đo với chó?

Chưa đi bao xa, bà Tạ đã hỏi: “Không Sợ người không đầy ra, lại bị đánh?”

“Con không thèm sợ, tối hôm qua Tạ Mẫn Hành P hôm nay sẽ phái vệ sĩ đến bảo vệ chúng ta, anh ta dám đánh, thì con dám kêu. ” Vân Thư đã bị Tạ Mẫn Hành chiêu nên quen.

Bà Tạ buồn cười.

Lưu Thị là người thông minh, cô ta bị Vân Thư đây ra cũng không nỗi giận, chỉ như chim nhỏ nép vào bên cạnh Lâm Phổ: “Chúng ta đi vào thăm ba trước đi.”

Điều này khiến cho Lâm Phổ càng tức giận, một con nhãi lại dám mật lịch sự như vậy.

Ông ta tức tối đi vào phòng bệnh.

Ông nội Lâm suy nghĩ cũng không có bạn bè nào đên thăm ông ấy, hay là đi nhằm của rồi?

“Ba, ba nằm viên sao không nói với bọn con một tiếng, ba như vậy khiến bọn con rất mắt mặt biết không.” Lâm Phổ vừa mở miệng đã chỉ trích ông nội Lâm.

Sau khi Lâm Dực thấy Lưu Thị đi ra ngoài, thằng bé bị dọa sợ đến mức làm rơi hoa xuông đất, tay đang run rẫy, sắc mặt xanh mét, hồ hập khó khăn: “AI AI Tránh ra, quỷ, tránh raI AI” Lâm Dực thất thanh kêu lên.

Khiến cả tầng lầu đều có thể nghe được.

Vân Thư và bà Tạ chưa đi xa, nghe thấy tiếng kêu của Lâm Dực, hai người họ nhìn nhau, xoay người chạy tới phòng bệnh.

Lâm Phổ nhìn đứa con trai ngốc kêu to, ông ta đi tới kéo tay Lâm Dực, chỉ vào Lưu Thị :”Đây là mẹ con, đây là chị con.”

Lâm Thiến cười giễu: “Con không CÓ đứa em trai ngốc như vậy, mất mặt.”

Ông nội Lâm thuận tay cầm lấy trái cây mà bà Tạ đựa tới, dùng sức ném về phía Lâm Phổ và Lưu Thị: “Cút đi cho tôi, cút.”

Ông nội Lâm chịu kích động quá lớn, hai mắt trợn tròn, có thể ngất đi bắt cứ lúc nào.

Lâm Phổ không chú ý đến điều này, lại nói: “Ba, Thiên Thiền cũng là cháu gái của ba đó.”

Ông nội Lâm hô hấp ngày càng khó khăn, ánh mắt Lâm Dực cũng không khống chế mà trợn ngược lên, Vân Thư chạy vọt vào lập tức thấy cảnh như vậy.

“Tiểu Dực, ông nội Lâm. Mẹ, mau kêu bác sĩ.” Vân Thư chạy đến lắc lắc ô ông nội Lâm, lại chạy tới ân nhân trung Lâm Dực.

Bà Tạ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chạy đến phòng y tá: “Mau tìm bác sĩ, mau lên, phòng bệnh ông Lâm. Cần hai bác Sĩ, hai người.

Bác sĩ nghe thầy tiếng chuông khẩn cập, toàn bộ chạy đến phòng bệnh của ông nội Lâm, hai người kiểm tra bệnh tình của ông nội Lâm, còn hai người lại cứu Lâm Dực trên mặt đất.

Vân Thư đứng bên ngoài phòng bệnh, cô chưa từng trải qua cảnh tượng dọa người như vậy, vẫn luôn ôm lây cánh tay bà Tạ.
 
Chương 381


Chương 381

Bà Tạ duỗi cánh tay ôm lấy Vân Thư: “Ngoan, không sao, đừng sợ. Có mẹ ỏ đây.”

Lưu Thị nghe được lời của bà Tạ, tầm mắt xoay qua chỗ khác, mẹ? Đây TU phải là bà Vân, chẳng lễ là bà Tạ? Nêu quả thật là bà Tạ vậy cũng tốt quá rôi, đám chị em của cô ta luôn muôn trèo cao đến bà Tạ cao quý mà mọi người đồn đãi, không ngờ hôm nay lại đê cho cô ta gặp được.

Ông ¡ nội Lâm chậm rãi mở mắt ra, ông ấy lo lắng nhìn về phía Lâm Dực trên mặt đất: “Bác sĩ, cháu tôi thế nào rồi?”

“Đừng lo lắng, cháu trai của ông không sao. Một lát nữa sẽ ồn, đây là bị dọa sợ nên mới ngất đi. Chút nữa sẽ tỉnh.”

Ông nội Lâm gật đầu, lại hỏi bác sĩ: “Sao thằng bẻ lại bị dọa quá mức vậy? Thằng bé vốn không làm gì cả.”

Chuyện này bác sĩ ¡ cũng không nói chắc được: “Có thể là liên quan đến chỉ số thông minh của cháu ông, gặp phải người lạ, căng thẳng quá mức nên mới ngất đi, ông xem giờ đã ồn rồi.

Lâm Dục tỉnh lại, quơ tay, che mặt lại không dám nhìn người khác, Vân Thư và bà Tạ đi tới: “Tiểu Dức, là chị Vân Thư đây.”

Lâm Dục lập tức trốn ra phía sau Vân Thư: “Chị Vân Thư, có quỷ.”

Vân Thư nhìn Lâm Dực và ông nội Lâm, cô không yên tâm rời đi, bà khổ hiểu rõ suy nghĩ của con dâu nên nói: Súê nhà cũng không có việc gì, chúng ta ở đây cùng ông Lâm và Tiêu Dực đợi Khinh Khinh quay lại đi.”

Vân Thư cười nói: “Cảm ơn mẹ.”

Khuôn mặt tươi cười của cô khiến bà Tạ cũng cười lên: “Đứa nhỏ ngồc, đều là người một nhà, cảm ơn cái gì?”

Ông nội Lâm nghe được lời nói của bà Tạ, ông ây CÓ chút ngại, từ chối ý tốt của bọn họ: “Tiểu Thư, con và mẹ chồng về nhà đi. Thân thê của ông nội Lâm không vấn đề gì. Con yên tâm.”

Mẹ chồng?

Lâm Phổ chuyền tầm mắt lên trên người bà Tạ, nhìn kỹ mới phát hiện khí chất quả thực chỉ có thể là bà Tạ.

Nhân cơ hội này ông ta muốn lợi dụng đôi chút.

Lưu Thị thấy suy đoán của mình thành thật, cô ta tiền lên trước kéo góc chăn của ông nội Lâm: “Tiểu Thư, con và me chồng con có thể trở về trước, chỗ ba có dì với Thiền Thiến chăm sóc, không cần lo lắng đâu.”

Vân Thư trước mặt ông nội Lâm còn thu liễm một chút, chỉ là trợn mắt trắng.

Lâm Thiên dựa lựng vào tường, “Mẹ, buổi chiều con còn có lớp học, đi trước. Nói xong xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Phổ cười về phía bà Tạ với vẻ mặt tâng bóc: “Bà Tạ, đứa trẻ còn nhỏ không hiệu chuyện, ha ha. Hôm nay bà với Tiểu Thư đến sao không liên lạc một tiếng, đề tôi dễ đón hai người.”

Bà Tạ lắc đầu: “Không cần khách sáo như thê.”

“Nhất định phải khách sáo, tiếp đãi bà Tạ.” Lâm Phổ nói.

Lưu Thị kéo ghế qua, đưa cho bà Tạ: “Bà Tạ bà ngôi đi, đề tôi đi ra ngoài lấy một cái ghế nữa.”

Lúc Lưu Thị tiếp xúc, Lâm Dực không thể khống. chế run rây, trong miệng vẫn lắm bẩm: “Quỷ.”

Vân Thư đưa tay lên lưng vuốt một cái, an ủi Lâm Dực đừng sợ.

Bà Tạ đây ghế Lưu thị đưa sang một bên: “Không cân.”
 
Chương 382


Chương 382

Vân Thư vẫn nhẫn nhịn, nếu không phải lo lắng cho ông nội Lâm, thì với tính tình của cô đã sớm xảy ra chuyện.

Lưu Thị rõ ràng là muôn nịnh bợ bà Tạ, kéo môi quan hệ, bà Tạ lại trực tiếp mở miệng cắt đứt suy nghĩ của bọn họ: “Tôi hôm qua Tiêu Thư về nhà rất tức giận. Lúc đó tôi nghĩ ai đã bắt nạt con dâu tôi tại bữa tiệc ngày hôm qua. Ba chồng tôi cũng rất tức giận, đều cho rằng bắt nạt con nhà chúng tôi, cho nên đã sai người đi điêu tra.

Kết quả phát hiện, tối hôm qua Tiểu Thư và chủ tịch Lâm hình như không vui, chúng tôi lo lắng Tiểu Thư là tiểu bối, tính tình lại nóng nảy, lo lắng đứa nhỏ này nói chuyện đắc tội chủ tịch Lâm.”

Lâm Phổ xua tay: “Đậu có. Đứa trẻ còn nhỏ, tôi không đề ý.”

Bà Tạ sửa Sang lại cỗ áo Vân Thư, tiệp tục nói: “Tính cách của đứa nhỏ Tiêu Thư này chúng tôi hiểu rõ, sẽ không vô duyên vô cớ tức giận. Trừ khi con bé không nhìn được nữa. Cho nên chúng tôi lại phái người đi điều tra nguyên nhân chọc giận con dâu tôi là từ đâu, cuối cùng mới phát hiện, là do nội bộ gia đình của chủ tịch Lâm. Con dâu tôi cũng chỉ vì chứng minh cho bạn bè mình, chứng minh Khinh Khinh không phản nghịch như: chủ tịch Lâm nói, lúc này mới dẫn đến cãi nhau.”

Lâm Phổ nghe đến đó hiểu được ý tứ của bà Tạ.

“Đứa bé Khinh Khinh này rât đáng thương, từ sau khi mẹ qua đời, đã chịu rât nhiều khổ sở, hiện tại mọi người chỉ biết đến cô chủ Lâm Thiền của nhà họ Lâm. Lại không biết thiên kim Lâm Khinh Khinh của nhà họ Lâm.

Thiên kim thì vẫn là thiện kim, cao quý hơn cô chủ rất nhiều. Người thứ ba mãi mãi là người thứ ba, đời này cũng không thể là chính thất.”

Vân Thư nhìn bà Tạ, trong lòng kinh ngạc: Mẹ chồng mình ngâu quá rồi!

Mặt mũi Lưu Thị không dễ coi, lời nói đã đến nước này, hai vợ chồng bọn họ cũng không nịnh bợ bà Tạ nữa.

“Lão Lâm, thực sự xin lỗi, lời nói của tôi hơi khó nghe.” Bà Tạ vẫn đối xử với người lớn tuổi một cách tôn trọng, nói năng đúng mực, cư’ xử duyên dáng Ong Lâm cúi đâu thở dài: “Thật không biệt xâu hô, Khinh Khinh đúng là chịu nhiêu khô. Không nhắc nữa không nhắc nữa.”

“Đừng lo, ông Lâm, ba mẹ tôi sẽ đối xử với Khinh Khinh như đôi xử với tôi Sau này cậu ây sẽ không phải chịu bât cứ tôn thương nào nữa, anh Giang Quý cũng về rôi, cũng sẽ bảo vệ Khinh Khinh.”

“Lão Lâm, Tiểu Thư nói phải. Sau này Khinh Khinh nghỉ lễ có thể đến nhà họ Tạ với Tiêu Thư. Con bé cùng tuổi vớ Mẫn Tây, ba đứa nó chắc chẳn sẽ chơi thân với nhau.” Bà Tạ nói với ông Lâm, chỉ cân bà ây nói thì nhât định sẽ làm Bên ngoài phòng bệnh của ông Lâm g € có bôn người, đêu là người của Tạ Mân Hành Khi Lâm Phô và Lưu Thị rời khỏi phòng bệnh, bọn họ đêu giật mình thê trận này không nhỏ Buổi trưa, Lâm Khinh Khinh mang cơm hộp cho ông Lâm và Lâm Dực, vừa nhìn thây người ở của thì rất kinh ngạc, vào cửa lại nhìn thấy Vân Thư, đang định trêu Vân Thư lại thấy bà Tạ sau lưng Vân Thư: “Chào bác.”

‘Không cần khách sáo, cháu mới tan làm à?

Lâm Khinh Khinh nhẹ gật đâu: “Dạ mọi người ăn chưa? Cháu sẽ dẫn mọi người đi ăn.”

Vân Thư lắc đâu, cô nắm tay l )à Tạ chỉ vào Lâm Khinh Khinh: “Bọn tớ còn phải đón Mẫn Tây tan học không kịp đâu, nên tớ vệ trước. Cậu lo cho ln Lâm và Tiêu Dực trước, chuyện làm bán thời gian có thê nghỉ được thì cú nghỉ đi.”

Lâm Khinh Khinh gật đầu, nhìn bọn họ rời đi, cô ây mới hỏi ông Lâm “Sáng nay đã xảy ra gì thê?”

Trên đường đên trường trung học số mười ba, bà Tạ hỏi Vân Thư: “Phúc lợi đãi ngộ ở công ty con khá tôt nghe nói còn là công ty của Tân Ngũ chị băng bảo Khinh Khinh cũng đi làm ở đó? Ìt nhât có thê giảm gánh nặng cho Khinh Khinh?2”
 
Chương 383


Chương 383

Buổi trưa, Lâm Khinh Khinh mang cơm hộp cho ông Lâm và Lâm Dực, vừa nhìn thây người ở cửa thì rất kinh ngạc, vào cửa lại nhìn thây Vân Thư, đang định trêu Vân Thư lại thấy bà Tạ sau lưng Vân Thư: “Chào bác,”

‘Không cân khách sáo, cháu mới tan làm à?

Lâm Khinh Khinh nhẹ gật đâu: “Dạ mọi người ăn chưa? Cháu sẽ dẫn mọ người đi ăn.”

Vân Thư lắc đâu, cô nắm tay bà Tạ chỉ vào Lâm Khinh Khinh: “Bọn tớ còn phải đón Mẫn Tây tan học không kịp đâu, nên tớ vê trước. Cậu lo cho No Lâm và Tiểu Dực trước, chuyện làm bán thời gian có thê nghỉ được thì cú nghỉ đi.”

Lâm Khinh Khinh gật đầu, nhìn bọn họ rời đi, cô ây mới hỏi ông Lâm “Sáng nay đã xảy ra gì thê?”

Trên đường đên trường trung học số mười ba, bà Tạ hỏi Vân Thư: “Phúc lợi đãi ngộ ở công ty con khá tôt nghe nói còn là công ty của Tân Ngũ chi băng bảo Khinh Khinh cũng đi làm ở đó? Ìt nhât có thê giảm gánh nặng cho Khinh Khinh?”

“Cũng có lý, chúng ta nghe theo ý của Khinh Khinh vậy.”

Tạ Mẫn Tây hiếm khi được chị dâu và mẹ đón đi học về: “Chị dâu, hai người cố tình đến đón em à?”

Vân Thư: “Còn lâu, chị và mẹ thuận đường.”

“ôi”

Sau khi nằm vùng trong vòng bạn bè WeChat của Vân Thự ba ngày, Chu Yên chủ động liên lạc với Vân Thư, từ cũ lúc đầu cho đến “tâm ” lúc sau.

An Kỳ nhìn Vân Thư gõ điện thoại: “Tiểu Thư, mau ăn đi. Lát nữa đồ ăn sẽ nguội mắt. Buổi chiều chúng ta còn phải đi xem tiểu thịt tươi, đừng đến muộn.”

“Ò, được.”

Trong đoạn chat, Chu Yên luôn cố ý vô tình nhắc hiện giờ cô ta là nữ nghệ sĩ chưa ký hợp đồng, vì tuổi tác nền mọi người đêu không tìm cô ta đóng phim nữa.

Nhưng lòng đông cảm của Vân Thư không nhiêu, cô nhớ, Chu Yên không phải tín đồ ngày nào cũng ở cửa Phật sao? Lễ nào là làm màu?

Chu Yên ở khu biệt thự Hàn Lâm thấy câu trả lời của Vân Thư, cô ta bắt đầu nghỉ ngờ nước cò này của mình liệu có đúng hay không.

Nghĩ đến mái tóc của mình, tới giờ vận đội tóc giả, Chu Yên quyết định tiếp tục trò chuyện với Vân Thư.

Chu Yên bị cạo trọc, thủ phạm là Vân Thư, ông Tạ còn tránh xa cô ta. Tới giò cô ta vẫn có thê tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của bà Tạ, hạnh phúc vì cuối cùng ông Tạ cũng sẵn lòng quay lại với bà ây: “A, đô đê tiện.”

Vân Thư, mối thù bị cạo đầu mình nhất định sẽ trả. Không phải chồng cô rật yêu cô à, không phải mẹ chông cô rất tin tưởng cô sao? Nếu cho họ biết quan hệ của cô và tôi rất tốt, cô nói xem họ còn thích cô không?

Cô nói liệu họ có đau lòng vì có một người ăn cây táo, rào cây sung như cô không?

Chu Yên tưởng tượng điên cuồng, khi cô ta công bó mọi thứ, cô ta chìm đắm trong giấc mơ cười lớn: “Mình muốn mọi thứ xảy ra cảng sớm càng tốt. Đợi đó.”

Sau khi nhìn thấy người gọi là tiểu thịt tươi, Vân Thư khá hài lòng, An Kỳ thì vô cùng hài lòng. Trông thật dễ thương, thật xinh đẹp.
 
Chương 384


Chương 384

“Nếu hợp tác hai bên chúng ta đã quá rõ ràng rôi, chị băng ngày mai hẹn chút thời gian tới thăm công ty của chúng tôi, có một bài kiêm tra đơn giản, nêu thông qua, ba giờ chiều chúng ra sẽ tiên hành ký kết.”

Tiểu thịt tươi tên là Vương Manh là một đứa trẻ dễ thương, vẫn còn là sinh viên của trường cao đăng nghệ thuật năm nhất, không có yêu câu gì với Vân Thư và An Kỳ, nhưng Vân , Thư và An Kỳ sẽ cô gắng giúp cậu ấy lây được thứ tôt nhất.

“Ừm ừm, được, cảm ơn hai cô.”

Vân Thư và An Kỳ được gọi là cô đều ngượng ngùng: “Đừng gọi bọn tôi là cô, em gái tôi mới mười bảy mười tám tuôi, gọi bọn tôi là chị đi.”

“Vâng, thưa chị. Cảm ơn hai người.”

“Không khách sáo, mau về trường đi, đã làm phiền cậu khá lâu rồi.”

Đối với người non nớt như Vương Manh, việc ký hợp đông tại ảnh thị Giang Tả rât dễ, chỉ là kiêm hơi ít tiên, nhưng có thế ký được hợp đồng thì Sẽ có thành tích, trên đường vê Vân Thư và An Kỳ đã bắt đầu lên kê hoạch suy nghĩ làm thế nào về việc nộp dữ liệu phân tích cho quản lý Mao.

Cả hai đều hào hứng tăng ca.

Vân Thư nói với Tạ Mẫn Hành hôm nay cô tan làm đừng đên đón cô, cô tình nguyện tăng ca, mai sẽ ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới.

Tạ Mẫn Hành bắt lực, anh vốn muốn đi đón Vân Thư về nhà. Ở nhà một mình chán lăm.

Trên tầng ba của ảnh thị Giang Tả chỉ có Vân Thư và An Kỳ vẫn đang tăng ca.

Tạ Mẫn Hành xuất hiện, Vân Thư kinh ngạc chạy tới: “Ông xã, anh tới đón em à?”

“Không thì sao? Không phải thì là thị sát công việc.” Tạ Mẫn Hành xoa tóc Vân Thư: “Làm việc chăm chỉ như vậy?”

“Liên quan đến tiên là chuyện đương nhiên. Anh ngôi ở phòng nghỉ đợi em một lát, em nhanh thôi.” Vân Thư đây Tạ Mẫn Hành đên phòng nghỉ, chỉ vào chiệc côc màu vàng: “Cốc màu vàng là của em, nêu khát có thê tự lây nước uông.”

Vân Thư sắp xếp cho Tạ Mẫn Hành, xong ngôi lại bàn bạc với An Kỳ, An Kỳ liệc nhìn về hướng phòng nghỉ, khẽ cười: “Chủ tịch trăm công nghìn việc vậy mà lại đợi cô tan làm, Tiêu Thư, xem ra cô còn bận hơn chủ tịch đại nhân nữa đó.”

“Cái đó, dù sao tôi cũng là hiệu trưởng Vân. Đại học A bây giờ nằm trong tay tôi.”

An Kỳ sao có thể quên Vân Thư hoàn toàn không phải là người nhút nhát, bạn giêu cợt cô ấy, cô ây cũng có thê châp được.

Bạn trai của An Kỳ lo lăng chạy tới đợi An Kỳ, đề không làm phiên An Kỳ, anh ta vẫn luôn ngôi dưới ánh đèn đường dưới lâu chờ đợi.

Vân Thư khoác tay Tạ Mẫn Hành, cùng An Kỳ đi xuống lâu, mới thây bóng dáng dưới đèn đường: “Đó là bạn trai của cô đúng không.”

An Kỳ ngượng ngùng cười gật đâu, sau khi tạm biệt Vân Thư, Tạ Mẫn Hành, bèn chạy tới bóng dáng dưới ánh đèn.

“Chồng à, em chưa yêu ai bao giờ.”

Nhìn thây tình yêu ngọt ngào của An Kỳ, Vân Thư thẫn thờ nghĩ về trải nghiệm câu huyết cưới trước yêu sau của mình.

Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư trở lại xe, Vân Thư nhớ ra: “Chồng à, hay là ly hôn đi, anh mạnh mẽ theo đuổi em một lân thì chúng ta sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm, lúc đó, bảo mẹ mang chỉ phiêu tới gặp em, ra lệnh cho em rời khỏi cuộc sông của anh, sau đó ném chỉ phiếu thật mạnh vào mặt em, em đau lòng rời xa tổ quốc, chữa trị vêt thương tình, anh thì ngày nào cũng say rượu, còn không quên †ìm kiêm em, anh tìm em mất ba năm năm, sau đó chúng ta gặp nhau ở nước ngoài, lúc đó anh mới biết mình vận yêu em, anh sẽ tô chức một buổồi câu hôn thê kỉ, em cảm động tới mức nước mắt giàn giụa, gật đâu đông ý, cuôi cùng chúng ta lại kết hôn, nhận thêm một khoản tiên nữa, thật hoàn hảo. Chồng à, anh thấy ý tưởng của em thê nào? Rât thông minh? Woa, nghĩ thôi em đã thây phân khích. Chông, anh thì sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom