Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 345


Chương 345

Tin tức bị chặn nên lúc Vân Thư mở điện thoại ra không nhìn thấy gì cả.

Cô còn không biết bản thân đã nổi tiếng trên mạng.

Tạ Mẫn Hành xuống xe, dặn dò tài xế lái xe đi, còn anh đi qua bên cạnh ghế lái của Vân Thư, Vân Thự tròn mắt: “Không phải anh có tài xế sao, bắt em đợi anh làm gì?”

“Tiêu Thư, ông nội gọi điện cho em bảo em về sao?”

*“Ừ. Anh cũng thế?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Tiểu Thư, chúng ta là vợ “chồng, vì thế chúng { ta phải thành thật với nhau. Em có thế nói cho anh biết ở trường của em xảy ra chuyện gì không?”

“Trường học? Sao anh biết?” Vân Thư không nói với Tạ Mẫn Hành, tại sao anh biêt được?

Tạ Mẫn Hành thấy Vân Thư không muốn nói sự thật với anh, đầu óc đau nhức vì buồn phiền.

Vân Thư lại nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, trường học quên lưu đơn xin tạm nghỉ học của em vào hệ thống, họ cho rằng em văng học không lý do, suýt chút nữa đã đuôi học em. Những ba em đã giải quyết giúp em rồi. Sao anh biết em xảy ra chuyện ở trường? Có phải là Tần Ngũ nói với anh không?”

Tạ Mẫn Hành không trả lời Vân Thư, chỉ nhìn chằm, chằm vào mắt cô. Vân Thư bị nhìn đến mức chột dạ, trong ánh mắt anh còn kìm nén chút tức giận.

“Chồng? Tại sao anh lại phớt lờ em?”

“Tại sao có chuyện ở trường lại giấu anh? Còn đi tìm ba vợ giúp em. Anh có phải là chồng em không?” Tạ Mẫn Hành tức giận vì trong lời nói của Vân Thư, người đầu tiên cô nghĩ đến khi xảy ra chuyện không phải là anh mà là người đàn ông khác, Tạ Mẫn Hành đang ghen, ngay cả ba Vợ cũng không được.

Vân Thư bắt đầu làm những hành động chọc cười, hôn lên má Tạ Mẫn Hành: “Chồng, không n là người ta lo lắng anh bận rộn sao? Hơn nữa đây cũng không phải Ha gì to tát, tội gì phải đến quây rây anh Tạ Mẫn Hành thực sự rất muốn chặn miệng Vân Thư lại, chỉ nghe anh nói: “Bị đuổi học là chuyện nhỏ sao? Đây không phải chuyện lớn thì cái gì mới là chuyện lớn? Giệt người phóng hỏa sao?”

“Aiya, chồng, anh không cần phải nghiêm túc như vậy, anh cứ như thế làm em có chút sợ. Rốt cuộc hôm nay anh sao thế?” Vân Thư vẫn làm nũng với Tạ Mẫn Hành. Cô luôn là cô gái kỳ lạ như thế, người khác nôi nóng phát cáu, cô cười đùa vui vẻ, càng như thế, Tạ Mẫn Hành càng tức giận.

“Bây giờ bắt đầu nghĩ ra những lời đối phó đi, ông nội, ba mẹ đều biết chuyện em bị đuổi học rồi, chuẩn bị đề giải thích cho tốt đi.”

“Hả?”

Đến nhà họ Tạ, dù như thế nào Vân Thư cũng không Xung xe, Tạ Mẫn Hành ngôi ở ghê phụ cũng không xuông, anh đang cho Vân Thư một cơ hội làm nũng đê bao che cho cô, không ngờ cô vẫn luôn tự dọa mình ở trên xe: “Chồng, em sẽ quỳ ở nhà thờ tổ sao?”, “Nhà thờ tổ có đáng sợ không?”, “Ban đêm ở đó có đèn không?”, “Sau này ông nội sẽ không nhận em nữa sao?”, “Mẹ có giáo huần em không?”, “…”

Tạ Mẫn Hành không nghe nồi nữa: “Không biết.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành đang ngồi ở ghé phụ, hỏi: “Sao anh cũng không xuống xe? Sợ em chạy sao?”

Thật ra, cô thực sự rất muốn chạy, trốn được lúc nào hay lúc ây, nêu như ông nội đột nhiên đánh cô thì phải làm sao?

Lúc này Tạ Mẫn Hành mới có biểu cảm, anh cười như không cười, nói: “Em dám chạy sao?”

Vân Thư ủ rũ lắc đầu, cô dám bảo đảm, nêu cô chạy trốn, Tạ Mẫn Hành đào ba tắc đất cũng sẽ đào cô lên.
 
Chương 346


Chương 346

“Chồng, em sợ, chút nữa anh có thể bảo vệ em không?” Vân Thư chuyền mục tiêu sang đùi của Tạ Mẫn Hành: “Em là vợ anh, ông nội đánh em chính là đánh vào mặt anh.”

Tạ Mẫn Hành nhướng mày: “ Anh bảo vệ em, ông nội đánh anh thì làm thế nào? Ém đền bù cho anh cái gì?”

Vân Thư nhéo cánh tay của Tạ Mẫn Hành: “Anh có phải là chồng em không, còn đòi bôi thường. Đúng là người kinh doanh gian xảo, muôn đòi tiên cả vợ anh sao?”

Tiếng cười sảng khoái của Tạ Mẫn Hành vang lên trong xe, anh cảm thấy rất buồn cười: “Nhìn anh giông thiêu tiền không? Muốn anh bảo vệ em, thi Những lời còn lại, Tạ Mẫn Hành thì thầm vào tai Vân Thư.

Vừa dứt lời, mặt của Vân Thư đã đỏ ửng lên, từ trước đến nay cô không hề biết Tạ Mẫn Hành là người như thế này, thực sự không hiều tại sao lúc đầu lại xem anh là người đàn ông lịch thiệp, rõ ràng là một tên lưu manh đều cáng.

Quản gia. thầy hai người ngồi trong xe rất lâu mà vận chưa xuống, nên đi qua gõ cửa xe nhắc nhở.

Vân Thư nhìn nụ cười nhạt và khuôn mặt của Tạ Mẫn Hành, tự an ủi bản thân, đây là một tên lưu manh đội lốt người đàn ông lịch thiệp.

Quản gia lại thúc giục, Vân Thư sốt ruột giông như ngôi trên đống lửa, Tạ Mẫn Hành vẫn ngôi im.

“Em đồng ý với anh.”

“Xuống xe.”

Trong phòng khách, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc, ba trưởng bối của nhà họ Tạ đang ngôi trên sô pha với vẻ mặt vô cùng nặng nè.

Hai người bước vào cửa, Vân Thư đi bên cạnh Tạ Mẫn Hành để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tạ Mẫn Hành trực tiếp ôm lấy vai Vân Thư để cô cảm thấy an toàn: “Ông nội, ba mẹ, con biệt tại sao mọi người lại bảo con đưa Tiểu Thư về nhà.

Trước hết đừng nghĩ đến chuyện trừng phạt, nghe Tiêu Thư giải thích, sau đó mọi người hãy đưa ra quyết định.”

Ông nội Tạ nhướng mày, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều: “on giải, thích đi, Tiểu Thư.” Vừa nói, Pho ấy vừa xoay quả óc chó trong tay.

Vân Thư bị ba người nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng căng thẳng, không biết phải giải thích như thế nào.

Tạ Mẫn Hành đứng bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô: “Em muốn giải thích như thế nào thì cứ giải thích, yên tâm, chồng vẫn luôn ở đây.”

Câu nói này khiến Vận Thư có được sự an ủi rât lớn, cô từ từ mở miệng, bắt đầu giải thích.

Sau khi mở miệng, Vân Thư lập tức không còn căng thẳng nữa, rõ ràng cô là người suýt nữa bị đuổi học, nhưng khi cô nói ra chuyện này lại giống như đang phát biểu một bài diễn thuyết, thậm chí Vân Thư còn nói với vẻ mặt hớn hở. Căn phòng khách nghiêm trang, bà Tạ bị bài diễn thuyết. của Vân Thư chọc cười. Vẻ.

mặt của ông nội Tạ cũng dịu đi phần nào.

Cuối cùng, Vân Thư: hỏi: “Ông nội, ba mẹ, đây chính là nguyên nhân. Hồm nay con và ba con đã đi giải quyết.

Không có chuyện gì lớn cả, mọi người đừng bận tâm. Một học bá như con, trường A còn phải chạy theo con.”

Sự yêu thích của bà Tạ đối với Vân Thứ. rất chân thành, bà ấy trêu chọc Vân Thư: “Con đúng. là người mặt dày. Lúc biết mình sắp bị đuổi học, trong lòng cảm thấy thế nào?”

 
 
Chương 347


Chương 347

Vân Thư lập tức trở lại dáng vẻ nhát gan như vừa nãy, đứng trong lòng Tạ Mẫn Hành vô cùng khuôn phép: “Mẹ, sao mẹ lại đề lộ điểm yếu của con.

Mẹ không thê làm như thế được.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vợ của mình, anh luôn cảm thây ‘ bản thân đã lấy được một bảo vật sống.

“Ông nội, Tiểu Thư đã giải thích rồi, ông còn muôn phạt không?” Tạ Mẫn Hành trực tiếp hỏi ông lão đang ngồi ở đó.

Phản ứng của Vân Thư rất thú vị, ngay cả người nghiêm khắc như ông nội Tạ cũng nhịn không nỗi.

Chỉ thấy Vận Thư trong nháy mắt đã nhảy ra khỏi vòng tay Tạ Mẫn Hành, chật vân anh: “Em đã giải thích hết rôi, tại sao anh còn bảo ông nội trừng phạt em.”

Vân Thư nhảy!

Nhảy không quan trọng, quan trọng là cô nhảy không vững nên bị ngã xuông sàn, chỉ ngón trỏ vào Tạ Mẫn Hành, dáng vẻ trông rất buồn cười.

Thế là trong bầu không khí nghiêm túc, chỉ có mình Vân Thư sững sò, còn cả bốn người nhà họ Tạ bao gồm cả ông Tạ đều bật cười thành tiếng.

Vân Thư cảm thấy vô củng xấu hồ, bà Tạ nói: “Lớn thê này rồi, sao lại không biết vững vàng một chút.”

Tạ Mẫn Hành mỉm cười bé Vân Thư lên, nói với mọi người: “Nếu như không, phạt, thì con bê cô ấy về trước.”

Vân Thư vẫn cứ dùng hai tay che mặt, trách móc Tạ Mẫn Hành: “Anh.

thả em xuông, em cân giữ mặt mũi.’ Ông nội Tạ nhìn một cái, thây môi quan hệ của cháu trai và cháu dâu ngọt ngào như thế, không còn thầy sự nghiêm túc của ông ây nữa “Được rôi, nhanh đi đi. Con bé Tiểu Thư cũng không sai, do trường học cầu thả. Con xử lý những lời bàn luận trên mạng một chút, cơ bản cũng không có chuyện gì to tát cả.”

Trong thành phố A, ở một góc tối bốc mùi hôi thối, và lũ chuột không muôn ở lại thêm một phút giây nào. Hai kẻ mặc đồ đen đang âm mưu làm một số điều gì đó.

Vân Thư trở về nhà mình, trong chốc lát lập tức được giải thoát. Cô quay vòng vòng ở trong phòng khách: “Ha ha, được cứu rồi, được cứu rồi. Cảm ơn ông trời đã cho tôi té ngã. Cảm ơn vì đã không làm tôi bong gân.”

Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra đặt ở trên tủ, nhìn cô gái đang ‘ phát điên”

hỏi: “Buồn ngủ chưa, em có muôn ngủ một giâc không?

Bỗng nhiên Vân Thư nhớ tới những lời mà Tạ Mẫn Hành nói trên xe lúc nãy, bây giờ chỉ cần nói những thứ liên quan đên ngủ hoặc giường, Vân Thư sẽ cảm thấy nhạy cảm.

“Sao? Muốn ngủ chung với anh?”

“Không không.” Nói xong, Vân Thư: vội vàng chạy vào phòng ngủ với tốc độ ánh sáng và khóa chất cửa lại.

Chặn cửa băng một chiếc tủ mới yên tâm bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó chui vào trong chăn và đi ngủ.

Một tháng nghỉ phép, muốn làm gì thì làm.

Tạ Mẫn Hành đi tới phòng đọc sách, sau khi trả lời một vài email thì lái xe rời khỏi nhà của Vân Thư.

Trong phòng ngủ, Vân Thư không buôn ngủ chút nào, cô nằm trong chăn, nhớ tới sự trả giá mà Tạ Mẫn Hành nói, bồi thường bằng thịt! Vân Thư lắc đầu, cô đã trải qua hai lần, lần nào cũng đau đến thấu tim gan, cho dù đêm nay có bị đánh chết, cô cũng sẽ không mở cửa cho Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 348


Chương 348

Chập tối, hoàng hôn trên bầu trời.

Vân Thư bị thu hút bởi mùi hương của những món ăn ngon.

Cô nói dù có bị đánh chết cũng không mở cửa cho Tạ Mẫn Hành, nhưng lúc anh còn chưa gõ cửa, cô đã tự mở cửa rôi đi theo mùi hương xuống lầu.

“Tỉnh rồi? Có thể ăn cơm được rồi.”

Vân Thư bị dọa bởi cảnh tượng trước mắt.

Anh sáng màu cam dịu nhẹ tôn lên căn phòng khách nhẹ nhàng và lãng mạn, không biết Tạ Mẫn Hành đã đặt nên trên bản ăn từ lúc nào, còn có hoa hồng vân đọng lại nước… Hai bên còn có rất nhiều cánh hoa hồng và những cây nên đỏ khác nhau.

Vân Thư nhìn tất cả mọi thứ một cách kinh ngạc, cô nói không ra lời.

“Thê nào?” Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ngoài, anh vẫn mặc bộ áo quân lúc sáng, tay áo sơ mi trắng được xắn lên gọn gàng, lộ ra cánh tay cường tráng. Phụ kiện của thắt lưng phát ra tia sáng trong ánh đèn dịu nhẹ.

Tạ Mẫn Hành về đêm càng thêm say đăm lòng người.

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành say đắm, người chồng như thế này, trái tỉm cô sao có thể không rung động.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy cô vợ bé bị mình thu hút, cảm thấy rất buồn cười.

Khi đối diện với ánh mắt của Vân Thư, anh mỉm cười.

Bộ đồ ngủ màu trăng sữa ôm trọn lây vóc dáng của Vân Thư, cô gái không hiểu biết nhiều thứ là đối tượng bị xua đuồi của nhiều đàn ông. Khuôn mặt thanh tú dưới ánh nên như được tráng. một lớp cát, vô cùng xinh đẹp.

Sự yêu thích trong mắt cô đã khiến Tạ Mẫn Hành đỗ gục.

Tình yêu sớm đã nảy sinh, đâm chồi và lôi dần ở tận sâu trong con tim của hai người.

Không biết từ lúc nào.

“Vẫn thích sao?” Tạ Mẫn Hành hỏi.

Vân Thư gật đầu: “Thích.”

Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn không bày ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, không làm những hành động chọc cười mà cô trở nên ngại ngùng. Lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành nhìn thây vẻ mặt thẹn thùng của Vân Thư, nh chân thành nhận xét: “Tiểu Thư rất đẹp, vô cùng đẹp.”

Vân Thư luôn có thể thể hiện ra sự xinh đẹp, cô nhẹ nhàng nhưng không yêu đuôi, tự tin nhưng không kiêu ngạo, dễ chiều nhưng không tầm thường, cô đẹp không có từ gì diễn tả được.

Tạ Mẫn Hành đang cần thận cắt bít tết cho Vân Thư, anh nhắc đến: “Tiểu Thư, em đặt tên cho nhà chúng ta đi.”

Vân Thư đồng ý, dù sao thì biệt thự Vân Đoan có tên, nhà họ Tạ cũng có tên gọi đại diện.

“Chúng ta phải suy nghĩ tên nhà cần thận.”

Sau khi hai người dùng bữa xong, trong phòng ngủ, Vân Thư chủ động nhón chân eni hôn Tạ Mẫn Hành: “Chồng.”

Một đêm dài liên miên.

Tình yêu sâu thảm, nhẹ nhàng ấm áp.

Hạnh phúc ngọt ngào không gì có thể cản trở được.
 
Chương 349


Chương 349

Sáng sớm, Vân Thư tỉnh dậy trước, cô hạnh phúc chào hỏi núi xanh, cây cỏ ở ngoài ban công.

Bờ vai lộ ra nhanh chóng bị Tạ Mẫn Hành nắm lấy, anh nhích lại gần Vân Thư, đặt bàn tay to lớn lên vai cô: “Đừng ra khỏi chăn, có lạnh không?”

“Bây giờ đã là tháng tư rồi, không lạnh.”

Hai vợ chồng nằm ở trên giường, bắt đầu nói vê tên của căn nhà.

Vân Thư nói: “Chúng ta đừng đặt tên cho căn nhà được không? Nêu như thực sự phải đặt tên thì gọi là nhà, nhà của chúng ta. Em không muôn sau này khi chúng ta hỏi về đâu thì lại nói là vê biệt thự XX, không có hương vị của nhà chút nào. Em hy Vọng sau này chúng ta hỏi về đâu thì cứ nói là về nhà. Khi người khác nhắc đến cũng sẽ nói là nhà của Tiêu Thư và Mân Hành.”

Tạ Mẫn Hành hiểu những lời của Vân Thư, đàn ông như anh dù có cần thận đến đâu cũng không thể suy nghĩ nhiều như phụ nữ. Những lời Vân Thư nói chính là cảm giác mà Tạ Mẫn Hành muôn.

Sở dĩ anh nhắc đến tên nhà là muốn trong tương lai khi người khác nhắc, đện căn biệt thự, điêu mà họ nhớ đến đầu tiên là nhà của anh và Tiêu Thư, lời của Vận Thư còn ngọt ngào và ấm áp hơn cả những gì mà anh mong muốn.

“Được, vậy nó chính là nhà, nhà của chúng ta.”

Nói xong anh lại hôn lên cổ của Vân Thư lần nữa: “Tối qua thê nào?”

Chỉ một câu nói cũng khiến cho mặt của Vân Thư ủ ửng đỏ: “Rất tốt.”

Trong phòng lưu trữ hồ sơ lớn của trường A, ba giáo viên và một hiệu trưởng đang buồn phiền về những tập tài liệu màu vàng.

Một giáo viên trong đó lo lăng hỏi: “Hiệu trưởng, chuyện này phải làm sao đây?” Bọn họ không tìm thấy đơn xin tạm nghỉ học của Vân Thư. Sự việc xảy ra như thế, đột nhiên Bộ Giáo dục trở nên rảnh rỗi, muốn đi thăm nhiều trường học khác nhau và kiểm tra các sinh viên có hồ sơ đáng nghỉ ngờ.

Không biết ai đã nói với giáo viên của Bộ Giáo dục về sự việc của Vân Thư, kết quả bọn họ vừa mới tới trường A đã trực tiếp dò hỏi xem đơn tạm xin nghỉ học của Vân Thư ở đâu.

Bây giờ hiệu trưởng cũng sốt ruột đên nồi mô hôi nhê nhại, người của Bộ Giáo dục đang đợi ở ngoài, bây giờ ông ta làm giả cũng làm không ra nữa.

Nếu như thừa nhận là lỗi của trường học, vậy thì số lượng tuyên sinh của năm nạy… Hiệu trưởng không dám nghĩ tiệp, nêu như chọc giận người của Bộ Giáo dục thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?

Rõ ràng là Vân Thư vô tội, lỗi là của bọn họ, hơn nữa chủ tịch Vân tài trợ cho trường đại học A rất nhiều, không thể để cho sinh viên và bạn cũ đau lòng.

Hiệu trưởng suy sụp tinh thần, cúi người ngôi trên ghê.

“Hiệu trưởng, hay là chúng ta nói thật Giải Hiệu trưởng không nói gì, thông minh như giáo viên: “Hiệu trưởng, có phải có người muốn chỉnh đốn tập đoàn Vân Thị không?”

Hiệu trưởng vẫn im lặng, những giáo viên khác đêu tán thành, chỉ có khả năng này.

“Đi thôi, chúng ta đi làm rõ một chút.

Do sai sót của chúng ta gây ra.”

Khi Lâm Khinh Kinh đang đọc tin tức buôi sáng cho ông nội Lâm trong bệnh viện, đột nhiên nhìn thây tờ báo tài chính tập đoàn Vân Thị lại có tên trong đó. Lâm Khinh Khinh mở ra xem, cô ấy ngạc nhiên nói: “Tại sao lại là Tiểu Thư?”

Người của Bộ Giáo dục rời đi sau khi biệt được vấn đề trong hồ sơ của Vân Thư, những trường hợp như thế này, hiệu trưởng đã chủ động làm rõ, bọn họ sẽ không tiếp tục năm lây điểm yếu này để phạt.
 
Chương 350


Chương 350

Nhưng không biết ai đã báo cáo nặc danh cho Bộ Giáo dục những thông tin như hiệu trưởng nhận hồi lộ của phụ huynh, ba của Vân Thư là ai, có bao nhiêu tòa nhà ở đại học A do ô ông Vân quyên góp… Kết quả dẫn đến việc tập đoàn Vân Thị lại lên hotsearch, có tin đồn con gái của một hào môn có thành tích học tập đứng thứ nhất từ dưới lên đã thi đậu vào trường đại học A ở thành phổ A…

Những tin tức bịa đặt đều bị truyền ra ngoài, nói cái gì mà muốn đi học thì đi, không muôn thì ở ký túc xá ngủ.

Năm ngoái, mua chuộc người khác trở thành khoa khôi của trường đại học A..

Bức ảnh của Vân Thư bị lộ ra, nhưng sau đó nhanh chóng được xóa đi.

Lúc Lâm Khinh Khinh gọi điện cho Vân Thư, cô đang quỳ trong nhà họ Tạ. Vân Thư bướng bỉnh bị trừng phạt vì không nhận no Sự tỉn tưởng của ông nội Tạ.

Tạ Mẫn Hành đang ở công ty phải vội vàng chạy về nhà, kéo Vân Thư dậy đứng đôi mặt với ông nội Tạ.

Cổ phiếu của tập đoàn Vân Thị lại giảm lần nữa, một số kênh truyền thông phát ngôn bừa bãi tập đoàn Vân Thị sắp phá sản. Những lời này nhanh chóng bị các nhân viên của tập đoàn Vân Thị phản bác lại một cách dồn dập.

Bọn họ tự nguyện lên mạng làm sáng tỏ mọi chuyện, nói răng tập đoàn Vân Thị rất tốt, công ty của bọn họ vẫn trả lương bình thường và còn kèm theo bảng lương của mình. Trong một thời gian, rât nhiều cư dân mạng tỏ ra ngưỡng mộ những người làm việc trong tập đoàn Vân Thị, lương cao, phúc lợi và đãi ngộ tốt.

Vì có được sự tin tưởng và đoàn kết của các nhân viên nên tập đoàn Vân Thị không bị ảnh hưởng nhiều. Vợ chông nhà họ Vân đã quá quen với việc lửa gạt trên thương trường, cũng đã vượt qua vô số khó khăn, gian khô nên họ không quan tâm đến. những chuyện như thê này. Tất cả những gì họ lo lăng chỉ có con gái của họ.

Nhà họ Tạ là gia đình coi trọng thể diện, nên tảng giáo dục không được phép có một vệt nhơ nào. Vân Thư tính cách bướng bỉnh, nều như người khác không tin, cô nhất định sẽ cãi lại.

Ông Vân không yên tâm gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Hành, Tiểu Thư thấy tin tức chưa?”

“Thấy r rồi, ba. Ba yên tâm đi, chuyện của Tiều Thư con sẽ đích thân giải quyết. Con sẽ tự xử lý người đứng đăng sau.”

Sau khi tắt điện thoại, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư về nhà của họ.

Ông nội Tạ rất tức giận khi đối mặt với cháu trai nhưng chỉ số lQ của ông ây vẫn bình thường, ông ây dặn dò quản gia: “Kiểm tra xem ai là người đứng đăng sau. Sau khi tìm được, không được phép bỏ qua.”

“Vâng, tướng quân.”

Trên đường, vành mắt của Vân Thư đỏ lên vì oan ức, tủi thân: “Chồng, anh có tin em không?”

“Tin.” Chỉ một chữ nhưng vô cùng chắc chắn.

Tạ Mẫn Hành lại nói: “Hai ngày này, em ở nhà đợi anh. Tin anh, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Được không?”

Vân Thư gật đầu. Tạ Mẫn Hành tin cô, cô cũng tin Tạ Mẫn Hành.

Bà Tạ đang học nấu ăn ở trong nhà hàng, bà ây thường ra ngoài phụ giúp việc thu ngân, người ra vào tập nập, P2 0Irg không thê nhàn rỗi khi làm việc.

Cuối cùng khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, lúc định vệ nhà thì có hai người phụ nữ trạc tuổi bà áy đến.

“Bà xem chưa, chuyện của tập đoàn Vân Thị ây, không biết rốt cuộc nhà họ Vân bọn họ đã tạo ra nghiệp gì mà nuôi lớn một cô con gái đức hạnh như vậy.”
 
Chương 351


Chương 351

“Còn không phải sao, đúng là tạo nghiệp, nêu không thì tại sao nhà bọn họ lại không có con trai?”

“Bà nói xem, trong xã hội ngày nay, bỏ tiền ra mua trường học nhưng lại không học một cách trung thực, bỏ tiết bị đuổi học, người ta hào phóng thắng tay tài trợ cả một tòa nhà, sự việc đã được phơi bày ra rôi. Thật là mắt mặt, sau này ai lây được cô con gái của nhà này thì đúng là xui xẻo tám đời.”

“Bà khoan nói đến chuyện đó, con trai tôi là bạn học cấp ba của con bé đó, tôi nghe nói tác phong thời cấp ba của nó có vân đè, là khách quen của các quán bar và hộp đêm.”

“Hả, còn là loại người như thế à? Bà cũng phải chú ý đi, đừng để con trai của bà bị loại hô ly này mê hoặc.”

“Không sao, con bé đó sớm đã gả cho người ta rôi, bà biết nhà họ Tạ vừa mới quay lại không, chính là nhà đó. Vân Thư còn gửi ảnh giây đăng ký kết hôn cho bạn bè ở trong nhóm lớp. Mời con trai tôi đến tham dự hôn lễ, con trai tôi cảm thầy xấu hỗ khi có một người bạn như vậy nên đã không tới.”

“Thật sao? Nhà họ Tạ cưới được cô con dâu thế này, không biết bà Tạ sẽ có cảm nghĩ như thê nào, ha ha. Xem như là vì dân trừ hại đi, cũng được tính là làm chuyện công đức, ha ha.”

Câu chuyện của bọn họ đã lọt hết vào tai bà Tạ, bàn tay L bà ấy vò tạp dề phát ra tiếng rắc rắc, bọn họ đang làm tôn hại đên danh dự của Vân Thư.

Sau khi bà Tạ rời đi, hai người phụ.

nữ nhìn nhau, sau đó lén lút đi tới lối thoát hiểm, gặp một người đàn ông mặc chiếc hoodie màu đen: “Những lời mà cậu dạy, chúng tôi đã nói hết rồi, tiền đâu?”

Sau đó, người đàn ông vứt hai vạn tệ dưới đất, xuống lầu rời đi.

Bà Tạ là người rất dễ bị chọc tức, vừa về đến nhà bà ấy lập tức nỗi giận đùng đùng đi tìm Vấn Thư, bà ây muôn nghe lời giải thích.

Giữa đường, bà Tạ bị một người giúp việc đang, hoảng hốt đụng trúng: “Hoảng hốt cái gì?”

Bức ảnh trong tay người giúp việc rơi xuống đất, cô ta lo lằng nhặt lên: “Bà chủ, Khốig: có chuyện gì.” Nói xong lập tức muốn chạy đi.

Bà Tạ gọi với theo bóng lưng cô ta: “Đưa ảnh cho tôi xem.

Người giúp việc lùi lại từng bước một, bất kế thế nào cũng không để bà Tạ xem được bức ảnh.

Bà Tạ ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau, họ lập tỨC khống chế người giúp việc và giao tất cả những bức ảnh trong tay cô ta cho bà Tạ.

Quả nhiên, trong bức ảnh là Vân Thư và một đám đàn ông đang uôồng rượu.

Bà Tạ cười lạnh, có phải mọi người đều xem bà ấy là đồ ngôc không?

Bà ấy lấy lại phong thái của một bà chủ, từng bước đi đến chỗ người giúp việc, câm xâp ảnh ném thẳng vào mặt cô ta: “Cô bị đuôi việc, hãy nói với người đã chỉ thị cô, những bức ảnh này được photoshop không một chút kỹ thuật nào. Vôn dĩ tôi đã tưởng những lời nói của hai người phụ nữ trong nhà hàng là thật, nhưng trở về nhìn thấy cô, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa, con dâu của tôi không phải là người mà các cô có thê tùy ý gây chuyện. Nếu dám chọc giận con bé, các người sẽ phải trả giá bằng máu và nước mắt, những ai hiểu rõ nhà họ Tạ thì sẽ biết chúng tôi rất đáng sợ.”

Trước sự kinh hãi và những lời cầu xin tha thứ của người giúp việc, bà Tạ vẫn không chút động lòng, bà ấy phủi nhẹ bụi trên người, chỉnh lại lớp trang điểm rồi bước đi tao nhã, trở về nhà họ Tạ.

Bà Tạ không quan tâm đến vẻ mặt của người chỉ thị đẳng sau khi biết được sự thật và số phận tiếp theo của người giúp việc đó, lúc này bà ấy chỉ biệt điêu quan trọng nhất H tin tưởng người thân của mình.

Vân Thư là người thê nào, có tính cách ra sao, trong khoảng thời gian dài sông chung, bà ây không thê không biệt, mặc dù tính khí cô bướng bỉnh nhưng tuyệt đối không phải là loại người hư hỏng.
 
Chương 352


Chương 352

Sự việc lộ ra một cách kỳ lạ, những bức ảnh và lời bình luận tràn lan trên mạng. Tạ Mẫn Hành đã xóa hết những tin tức, hình ảnh ở trong nước, nhưng không ngờ ở nước ngoài vẫn còn.

Trong phòng làm việc, ánh mắt Tạ Mân Hành hiện tên tia tức giận: “Tôi còn không biết vợ mình lại nồi tiếng ở nước ngoài như thê.”

Việc tạm nghỉ học của Vân Thư đã dẫn đến rất nhiều chuyện. Bạn bè của ông nội Tạ ở nước ngoài cũng gọi điện về “hỏi thăm” một cách dôn dập khiến ông nội Tạ vô cùng mắt mặt.

Đêm khuya, tròi bỗng đồ mưa phùn, Bông nóng của hai ngày trước dân chuyển sang mát mẻ.

“Quỳ ỳ xuống. ” Giọng nói lạnh lẽo vừa dứt, một tia chớp cắt ngang bầu trời.

Tạ Mẫn Tây: “Không được.”

Ông nội Tạ hét lên vô cùng giận dữ: “Ông là chủ của nhà họ Tạ hay là con? Ông nói quỳ ở nhà thờ tô đã là nhẹ nhàng lắm rôi.”

Vân Thư quỳ dưới sàn, cô đang suy nghĩ trong đâu, rốt cuộc mình đã chọc giận ai.

Ông nội Tạ rất ngang ngược, rõ ràng biết những chuyện này không nhà) lỗi của Vân Thư mà là có người cô ý làm ra, nhưng ông ấy vẫn trừng phạt Vân Thư, chỉ vì cô làm mắt thể diện nhà họ Tạ khiến cho ông ấy bẽ mặt.

Bà Tạ nhẹ nhàng giải vây cho Vân Thư: “Ba, con bé không làm gì sai, ba không thể phạt con bé như thê, bên ngoài trời vân đang mưa.”

Vừa nãy Tạ Mẫn Tây bị ông nội Tạ làm cho khiếp sợ, nhưng bây giờ cô ấy tiếp tục nói mà không chút sọ hãi: “Đúng đấy, ông nội.

Ông Tạ: “Ba, tất nhiên mặt mũi của nhà họ Tạ chúng ra rất quan trọng, nhưng con cái của con là quan trọng nhất. Tiểu Thư bị oan, ba không thể để con bé quỳ ở nhà thờ tổ được.”

Ông nội Tạ liếc nhìn, tắt cả mọi người đêu không củng chiến tuyến với ông ây, ông ây càng tức giận: “Quản gia, mở cửa nhà thờ.”

Bà Tạ vừa nghe thấy thế, nghĩ néu mở cửa nhà thờ tổ, nhất định phải có người quỳ. Bà ây quỳ xuống đât: “Ba, ba nghe con nói.

Hành động bắt ngờ của bà Tạ khiến Vân Thư rât cảm động, cô chưa từng nghĩ bà Tạ sẽ vì cô mà chống lại ông nội Tạ. Không chỉ như thê, bà ây còn quỳ xuông câu xin tha thứ thay cô: “Mẹ.” Giọng mũi nặng trịch làm cho bà Tạ càng thêm đau lòng.

Ông nội Tạ không nghe mọi người nói, quay lưng lại.

Lúc này, cửa nhà thờ tổ đã được mở ra, cũng có nghĩa là hôm nay Vân Thư nhất định phải quỳ.

“Ông nội, con quỳ với chị dâu.”

“Không được.”

Bà Tạ vẫn đang đấu tranh: “Ba, hôm nay con đã gặp hai người ở quán ăn, bọn họ cứ luôn bôi nhọ Tiểu Thư, ba, đó là cảnh mà người đứng sau ¡ Sắp xếp, lúc trở về con còn nhìn thấy người giúp việc nhà chúng ta cũng đang hãm hại Tiểu Thư, ba, ba có biết con học được gì trong hai chuyện này không?”

Bà Tạ kích động đến mức nói năng lộn xộn, nhưng Vân Thư vẫn được người giúp việc đỡ dậy đưa vào trong nhà thò tô.

Sau khi Vân Thư đứng dậy cũng kéo bà Tạ lên: “Mẹ, đợi Mẫn Hành trở về.

Mẹ đừng kích động, con rất kiên cường. Ba và Mân Tây cũng không cần lo lắng.”

Lúc đóng của lại, trong lòng Vân Thư chỉ có thê nghĩ € đến Tạ Mẫn Hành, nhất định Tạ Mẫn Hành sẽ cứu cô.

 
 
Chương 353


Chương 353

Nói xong, cô tự bước vào nhà thờ tối đen, xung quanh đều là những ngọn nên trắng, còn có những tâm bài vị lạnh lễo.

Dưới ánh nền, Vân Thư nhìn thấy chính giữa có một đệm tròn, đây là thứ mà cô phải quy lên, Vân Thư nghĩ thầm: “Cũng may không bắt mình quỳ dưới đất.”

Vân Thư bước vào trong làn mưa, hơi lạnh trên núi phả vào người khiến cô run rầy, xung quanh là những bức tường cao kín gió. Vân Thư Bịp mắt, chậm rãi đi về phía trước, chắp tay cầu nguyện: “Mẫy ông bà tổ tiên đừng trách con, con là cháu dâu máy đời của mây người, đừng hù dọa con.”

Nhà thờ rất lớn, Vân Thư quỳ ở chính giữa, luôn có tiếng gió rít truyền đến từ sau lưng cô, Vân Thư sợ đên nỗi không dám mở mắt, trong lòng nhớ lại chuyện khi cô vừa bước vào cửa: “Chẳng trách Mẫn Tây lại sợ quỳ ở nhà thờ tổ. Ai mà không sợ chứ?”

Một tia sét lóe lên, trong chốc lát chiều sáng những tâm bài vị trong nhà thờ, Vân Thư sợ đến nỗi serotonin tăng vọt…

Ở công ty, không biết vì sao trong lòng Tạ Mẫn Hành cứ luôn cảm thấy bồn chỗn.

Sau khi nghe xong những lời của Vân Thư, bà Tạ lập tức nảy ra một chủ ý, bà ấy thúc giục Tạ Mẫn Tây: “Nhanh gọi điện cho anh trai con.

Sau khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy Vân Thư quỳ ở nhà thờ tỔ, NI không quan tâm bắt cứ thứ gì mà xông ra khỏi công ty. Tối nay anh tăng ca đến đêm muộn, không ngờ vợ anh phải chịu nỗi oan ức không rõ ràng ở nhà.

Tạ Mẫn Hành lao vùn vụt suốt cả quãng đường, chiếc xe bay Vụt qua trong nháy mắt, dường như Hành xe không chạm đất. Về đên nhà, anh đi vào phòng khách, vẻ mặt u ám giống như Asura dưới địa ngục.

“Tiểu Thư đâu?”

Tạ Mẫn Tây nói nhỏ: “Chị dâu ở nhà thờ tổ.”

Tạ Mẫn Hành nhìn về phía nhà thò, bước từng bước lớn qua đó. Ông nội Tạ biết rõ không thể chỉnh đốn được cháu trai của mình, nhưng ông ây vẫn cảnh cáo Tạ Mẫn Hành: “Con dám.”

Đột nhiên Tạ Mẫn Hành ngừng bước, anh quay người lại ngôi trên sô pha, giọng nói khiến cho người khác cảm thây sợ hãi.

“Ông nội, có thể gần đây ông đã quên mật con ở nước Nam là người nhự thế nào. Vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác, ông và ba con thường nói con phản nghịch. Nếu không phải vì Mẫn Tây và mẹ con vẫn còn ở đây thì ngay cả cửa của nhà họ Tạ, con và Mân Thận cũng không muốn bước qua. Chẳng lẽ ông nội quên rồi sao, lúc con trở nên nhẫn tâm, ông từng gọi con là nghiệt tôn.”

Ông r nội Tạ tròn mắt, đương nhiên là ông ây nhớ, chỉ mới trải qua nửa năm thoải mái, ông ây gần như quên mắt bản tính của cháu trai mình là gì.

Tạ Mẫn Hành nói tiếp: “Tiểu Thư bị oan, ông biết. Nhưng trong lòng ông vân cho răng đó là lỗi của Tiểu Thư, cô ấy sai ở đâu? Sai ở chỗ không nên tạm nghỉ: học, không nên gây ra những sóng gió đê những người có ý đồ xấu dựa vào điều đó đề lợi dụng và gây tổn hại cô Ấy. Càng sai hơn là cô ây làm ông mắt mặt cho nên ông mới phạt cô äy. Ông nội, con nói đúng không?”

Trong phòng khách yên tĩnh, mọi người im lặng nghe Tạ Mẫn Hành nói, bởi vì những lời của anh đều đúng hết.

“Từ trước đến nay ông luôn là người độc đoán, thích dùng uy quyên đề ra lệnh cho người khác. Ong thực sự cho răng tập đoàn Tạ Thị là do một tay ông gây dựng nên, vị thế ông rất tự kiêu. ông quên mất rằng ông chỉ là người thành lập Tạ Thị. Ong nội, con tin chắc ông sẽ lại dùng cách hủy bỏ quyền thừa kệ đề uy hiệp con làm theo lời ông. Ông nghĩ răng con thực sự quan tâm đên tiên bạc và cái quyên thừa kế đó sao? Cốt lõi của Tạ Thị là con. Nếu con không ở đây, không có bắt cứ ai trong mọi người có thê gánh vác một tập đoàn lớn như thê, ngay cả một chỉ nhánh nhỏ ở trong nước, mọi người cũng không thể kiểm soát được. Tài sản lớn nhât của Tạ Thị là bộ não của con. Ông nội, ông thông minh như thế, không thể không nhận ra điều đó chứ?”
 
Chương 354


Chương 354

“Bây giờ con đang rất bình tĩnh đề nói những chuyện này với mọi người.

Nhân lúc Tiểu Thư không có ở đây, con nói cho mọi người biết, lần này Tiểu Thư bị chúng ta liên lụy, tập đoàn Vân Thị cũng bị nhà họ Tạ chúng ta gây ảnh hưởng, người đứng đăng sau có liên quan đến nước Nam. Là nhà chúng ta có lỗi với Vân Thư, có lỗi với nhà họ Vân. Ông nội, ông đừng hồng hách lộng quyên nữa, nếu như Tiểu Thư xảy ra chút bát trắc gì, con sẽ càng điên cuồng, đáng sợ và vô tình hơn trước đây.”

Tạ Mẫn Hành đứng dậy đi mở cánh cửa lớn của nhà thờ tổ, ôm lấy Vân Thư đang quỳ dưới. đất, ướt sũng nước mưa và run rây vì lạnh, sau đó rời khỏi nhà họ Tạ.

Trong khoảnh khắc được ôm bởi vòng tay âm áp và cứng rắn, Vân Thư biết thiền thần của cô đã đến: “Chồng, nhà thờ lạnh quá, lần sau em phải mặc thêm nhiều áo.

Tạ Mẫn Hành hôn vào vàng trán bị lạnh đến nỗi trắng nhọt của Vân Thư: “Về nhà, không có lần sau nữa.”

Đến khi rời đi, ông nội Tạ cũng không nói lời nào.

Trong lòng ông ấy căn rứt không?

Quản gia biết, thực ra trong lòng tướng quân rắt day dút.

Có một số người, rõ ràng biết khuyết điểm của mình, muốn thay đổi, nhưng sau khi gặp chuyện lại không thể kiểm soát được mà đề lộ ra điểm yếu của mình, sau đó lại tự cảm thấy vô cùng hồi hận và tự trách.

“Ba, tin tưởng Tiểu Thư. Một đứa trẻ như con bé đi đâu mà có thể đắc tội với nhiều người như thế. Chuyện mà con gặp phải hôm nay đã dạy cho con rằng phải tin tưởng vào người nhà của mình. Bởi vì người nhà luôn ở với ba, ba biết tính tình của con bé, đừng bao giờ bị vài ba câu ngoài kia mê hoà Cả nhà chúng ta vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trong nhất.” Bà Tạ chậm rãi nói, từng câu tửng chữ rơi vào trong lòng ông nội Tạ.

Bà ấy vn cho ông nội Tạ một đường lui, cũng nói cho ông nội Tạ hiệu một đạo lý. Mặc dù người lớn tuổi thường thông minh nhưng cũng sẽ có lúc hô đô.

Sự từng trải trong một đời của ông nội Tạ khiến ông ấy kiên quyết không chịu cúi đầu dù cảm thầy rất hối hận, nếu không sao có thể dẫn đầu toàn quân ra chiến trường? Sao khiến cho người khác tin tiếng và nghe theo?

Ông Tạ: “Ba, từ khi chúng ta về nước, người bạn cũ ở nước Nam của ba chưa bao giờ gọi cho chúng ta, hôm nay bỗng nhiên gọi đến rất đáng nghi.

Không loại trừ việc bọn họ cô ý kích động ba. Có rất nhiều người giúp việc trong nhà chúng ta vừa mới được tuyên vào, trong đó sẽ có lẫn những người mang tâm tư kỳ lạ.

Bắt đầu từ ngày mai, vợ, bà phụ trách kiểm tra một lượt người giúp việc trong nhà, đuôi việc những người có tâm tư bắt thường. Mãn Tây giúp đỡ mẹ con. Ngày mai con sẽ trở về nước Nam tra rõ người đứng đằng sau chuyện này. Ba, ba không cân lo lắng, Tiêu Thư sẽ không giận ba đâu. Hôm nay Mẫn Hành cũng vì kích động quá nên mới nói ra những lời này, cháu ruột của mình, nghe xong thì cho qua, không đáng để tức giận.

Sự việc lần này cũng xem như là cho chúng ta một bài học, cả nhà chúng ta phải luôn ghi nhớ, đoàn kết và tin tưởng.”

Cuối cùng ông nội Tạ cũng cảm thấy xúc động, giọng nói của ông ấy là sự bất. lực và từng trải của người già: “Tiểu Thư và Mẫn Hành sẽ không giận ba sao?”

Tạ Mẫn Tây quỳ bên cạnh chân ông nội Tạ, năm lây tay của ông ây: “Yên tâm đi ông nội, anh hai và chị dâu chắc chắn sẽ không như thế.”

Vân Thư trở về nhà, lập tức bị Tạ, Mẫn Hành đầy vào trong phòng tắm: “Chưa đến một tiếng không được phép ra ngoài.”
 
Chương 355


Chương 355

“Em sẽ ngất xỉu mất.” Nhìn thấy trong bồn tắm tràn ngập nước nóng, cô cảm thấy đau lòng cho làn da mêm mại của mình, một tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài, liệu có trở thành màu của con tôm bị luộc chín không?

Tạ Mẫn Hành thử nhiệt độ nước: “Ngất thì anh sẽ gọi bác sĩ tới cho em.

“Chồng, em ra mồ hôi là được rồi, hay là nửa tiếng đi?” Vân Thư định thương lượng với Tạ Mẫn Hành.

“Một tiếng. ” Tạ Mẫn Hành không có chút ý định thương lượng nào, anh đến, gân Vân Thư, hành động như muốn cởi cúc áo của cô ra: “Hay là anh ngâm người cùng em, chỉ cần em không để ý.”

Vân Thư vừa nghe thấy thế, nghĩ như: vậy còn tệ hơn, tắm cùng nhau, NOI “Anh ra ngoài đi, em tự tắm.”

Tạ Mẫn Hành chưa đi được bao xa thì nghe thầy những lời căn nhẳn của Vân Thư: “Người gì thế không biết, ngâm mình một tiếng đồng hỗ, em ngất cho anh xem.

“Ngang ngược, độc đoán.”

“Còn cho rằng mình là tổng tài bá đạo, em không ngâm người đấy.” Vân Thư ngôi trên thành bôn tắm, dùng tay hât nước, làm cho mặt nước lăn tăn.

Tạ Mẫn Hành đứng ở bên ngoài: “Em không ngâm người, anh sẽ đi vào nhìn cho đến lúc em tắm xong.”

“Hả, anh vẫn chưa đi?” Vậy chẳng phải những lời cô vừa nói đêu bị nghe thây hệt rôi sao?

“Ừ, chưa đi, đi rồi sao biết được anh ngang ngược, độc đoán?”

Vân Thư hóa đá, cô có thể thu lại những lời nói vừa nãy không?

“Năm phút nữa anh sẽ vào kiểm tra.

Nêu như em còn không thành thật, đừng trách anh.” Tạ Mân Hành cách một cánh cửa “hù dọa” cô gái nhỏ ở bên trong.

“Được được, em biết rồi.” Suy nghĩ của Vân Thư hoạt động trở lại, cô vui mừng nghĩ răng đã trì hoãn được một lúc, nhiệt độ của nước cũng giảm rôi, ngâm mình thoải mái một chút cũng tôt.

Sáng Sớm, mong ước được ngủ nướng của Vân Thư không thê thành hiện thực. Tạ Mẫn Hành đã đến công ty từ sớm, lúc cô chuẩn bị chiếm đóng chiếc giường lớn, hc Mẫn Tây chạy đến nhà cô, ríu rít kế về hành.

động anh hùng cứu mỹ nhân của anh trai cô ây đêm qua bên tai Vân Thư.

“Tạ Mẫn Hành thực sự nói như thế với ông nội sao?”

Tạ Mân Tây gật đâu: “Đúng thê, em đã kế y nguyên, không thừa không thiếu từ nào. Chị dâu, anh trai em ‘đẹp trai như thế, nam tính như thê, đối xử với chị tốt như thế, chị đã rung động chưa?”

Vân Thư hạnh phúc dùng chăn che nửa mặt, cô mím môi cười trộm dưới chăn.

“Ông nội đâu?” Vân Thư hỏi.

“Ở nhà.” Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, chị có tha thứ cho ông nội không?”

Vân Thư thở dài: “Không nói đến chuyện tha thứ hay không, vốn dĩ chị cũng đâu tức giận. Nhưng chị không thê tha thứ cho ông nội quá nhanh được, nêu không sẽ giỗng như tát vào mặt chồng chị. Chị quỳ ở nhà thờ tổ chưa được bao lâu anh trai em đã ôm chị ra ngoài. Chị phải hù dọa ông nội một chút đề ông biết mình đã sai.

Cho ông một bài học sâu sắc để ông nhận ra khuyết điểm của mình, sau đó nhất định phải thay đồi.”

“Chị dâu, em đứng về phía chị.” Vân Thư là người đáng tin cậy của Tạ Mẫn Tây, cô ây sẽ luôn dựng cờ ủng hộ những lời nói của Vân Thư: “Tính cách của ông nội như vậy, hù dọa bao nhiêu cũng được, không thề lúc nào cũng xem trọng thê diện như thế.”
 
Chương 356


Chương 356

Đã hạ quyết tâm, buổi trưa nhà họ Tạ cử người làm đến: “Thiều phu nhân, cô chủ, tướng quân gọi hai người đến nhà dùng bữa.”

Vân Thư giả vờ nằm trên giường, cơ thể vô cùng yếu ớt, còn đặt khăn ướt ở trên trán, ánh mắt “nặng tru” mở không nỗi, Tạ Mẫn Tây cười thầm trong lòng, chị dâu thật buồn cười!

“Các người về trước đi, nói với ông nội và ba mẹ, cơ thể của chị dâu không được khỏe, chúng tôi sẽ ăn cơm ở nhà chị dâu. Bảo mọi người không cần lo lắng.” Tạ Mẫn Tây thay Vân Thư nói ra những điều cô muốn nói.

Vân Thư nhẹ nhàng giơ ngón cái với Tạ Mẫn Tây: “Con bé này đúng là rất hiểu chị.”

Trong nhà họ Tạ, người làm trở về chuyên lời, ông nội Tạ lo lắng hỏi: “Con bé sao rồi? Quản gia, nhanh gọi bác sĩ đến.”

Người làm trả lời: “Tướng quân, thiêu phu nhân nhìn có vẻ không được khỏe, cô chủ vẫn luôn ở bền chăm sóc cô ây.”

Ông nội Tạ cũng không ăn cơm, chồng gậy vội vã bước ra ngoài.

Còn chưa nhìn thấy cửa đã bị ông Tạ chặn lại: “Ba, ba đi đâu thế?”

“Ba đến thăm con bé Tiểu Thư, con nhanh lái xe đưa ba đi.”

“Ba, ba ăn cơm trước đi, con đi xem Tiểu Thư. Bác sĩ đến thì bảo ông ấy đến sau núi, con đợi ở đó.” Bà Tạ nhanh chóng lau sạch tay, kéo ông nội Tạ lại, không đề ông ấy quá kích động.

Ông Tạ cũng hùa theo.

Ông nội Tạ ở nhà đợi tin của con dâu, ông ngồi. trong phòng ăn cũng ăn không nổi: “Quản gia, bác sĩ đến chưa?”

“Sắp đến rồi, tướng quân.”

“Tiếp tục giục đi.”

“Vâng.”

Căn biệt thự sau núi. Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vừa lừa được người giúp việc nên đang hò hét vui vẻ. Hai người ở trên sô pha vừa xem phim say sưa vừa ăn đồ ăn vặt: “Chị dâu, nhà chị còn có đồ ăn vặt, chuyển ra ngoài sống thực sự rất tự do. Em cũng muôn ra ở riêng.’ “Em đó, đợi đến khi lấy chồng rồi muôn sông ở nhà cũng không được.”

Từ khi chuyên nhà đến sau núi cộng thêm tiên thưởng của công ty, có thê nói là Vân Thư đã xa xỉ một trận, giỏ hàng của cô đã trồng không, còn bí mật mua thêm mây thùng đồ ăn vặt, Tạ Mẫn Hành về nhà nhìn thầy những thùng đồ chuyên phát nhanh dưới sàn, không cân mở ra cũng biết đó là gì.

“Chị dâu, sau này em sẽ thường: Xuyên đến đây tìm chị ăn ké đô ăn vặt.”

“Lúc nào cũng hoan nghênh, chị nói cho em nghe, còn hai thùng nữa đang trên đường vê. Em đi học rồi, chị sẽ giữ lại cho em hai túi.”

Bọn họ đang âm mưu về sự nghiệp đồ ăn vặt thì bà Tạ ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả.

“Đổ bệnh đến nỗi không. thể xuống giường, vậy mà lại ăn đồ ăn vặt rất hăng say.”

Tỉng…

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đâu Vận Thư: “Hình như chị nghe thấy tiếng của mẹ.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Em cũng nghe thấy.”

Hai người chậm rãi quay đầu lại thấy bà Tạ đang đứng ở phía sau vô cùng tao nhã, nhìn bọn họ nở nụ cười như có như không.

“Ăn rất vui vẻ?”
 
Chương 357


Chương 357

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cùng lắc đầu: “Không vui.”

Sau khi bà Tạ hiểu rõ những dụng ý của hai đứa con, bà ây không nồi giận cũng không ủng hộ. Bà ây giúp bọn họ đuôi khéo bác sĩ đi, chỉ đề lại vài hộp thuốc tây.

“Không có lần sau.” Lúc bà Tạ sắp đi còn nói với hai người con một câu.

Vân Thư giơ bàn tay ra thề: “Chỉ có một lần.”

Buổi chiều, ông Tạ đi máy bay đến nước Nam, đến khi hạ cánh, bầu trời ở bên đó mới tờ mờ sáng.

Nước Nam là một cường quốc kinh té có vị trí lãnh đạo trên trường quỗc tế, sân bay của bọn họ vô cùng rộng lớn.

Hôm nay có đủ hai mươi chiệc xe sang dừng ở: cổng sân bay đề đón ông Tạ trở vê.

Hơn nữa, Hoàng gia của nước Nam đã cử các đại thân đến nghênh đón.

Ông Ta không quá xa lạ cũng không quả thân thiết với bọn họ, vợ ông ây là quý tộc ở nước Nam, ít nhiều gì ông ây cũng nên giữ mặt mũi cho họ nên đã lên xe của đại thần.

Phía sau đại thần là một thị vệ nhỏ, ánh mắt anh ta đang quan sát xung quanh. Chỉ có người nhà của ông Tạ biết lý do tại sao lân này ông ây lại trở vê, cho nên ông ấy đã âm thầm quan sát thị vệ đó.

Nhân lúc ông Ta và đại thần đang nói chuyện, thị vệ lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn và gửi đi. Ông Tạ nhìn thây vô cùng rõ ràng thông qua kính xe hơi.

Công chúa của nước Nam có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, là một người đẹp gợi cảm. Khi nhận được tin nhắn, cô ta bắt đầu gọi người giúp việc đến trang điểm, thay đô: “Liên lạc với Chu Yên, nói với cô, tạ người đàn ông của cô ta đã trở vệ.” Sự gợi cảm và mê hoặc được thê hiện một cách hoàn hảo trên người Nam Liêu — công chúa của nước Nam.

Lần này, ông Tạ mượn cớ bàn công việc đề xuất hiện ở nước Nam, quôc vương của nước Nam đã chuẩn bị tiệc rượu đề mời ông Tạ nhưng lại bị ông Tạ từ chối.

“Quốc vương không cần phải khách sáo như thê, vôn dĩ tôi về nước cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mỗi quý đêu phải đi kiểm tra số ‘sách của công ty một chút, không có vấn đề gì thì trở về ngay lập tức. Nếu như tổ chức bữa tiệc lớn như thế cho tôi, tôi sẽ cảm thầy vô cùng tự trách.”

Quốc vương là người thẳng thắn: “Vậy được, vậy hai chúng ta ngồi ung với nhau vài ly xem như là bày tỏ tâm lòng của tôi, thế nào?

“Cảm ơn quốc vương, Vậy tôi phải tuân lệnh rôi, ha ha.”

Chu Yên ở nước Bắc biết được ô ông.

Tạ tới nước Nam, cả đêm không ngủ: “Anh ấy đến nước Nam làm gì?

Chẳng lẽ là vì chuyện của Vẫn Thư”?

Không đúng, không tội gì phải làm lớn chuyện. Vậy thì vì sao?”

Cô ta đi loanh quanh ở biệt thự Hàn Lâm đến tận đêm khuya, cảm lấy điện thoại gọi xuyên quốc gia.

“Công chúa, bây giờ tôi gọi điện thoại có làm phiền đên cô không?”

“Cô đã làm phiền rồi, nói đi.” Công chúa nước Nam Nam Liêu uẻ oải nói.

Chu Yên: “Công chúa, anh Tạ đến nước Nam để làm gì?”

“Người đàn ông của mình đến làm gì, cô không biết tự hỏi sao? Hỏi tôi, tôi biết sao? Ngu ngốc.” ” Nam Liêu bát đắc dĩ mới phải hợp tác với một tiêu tam, sao có thê biệt Chu Yên ngu xuân như thế, làm hỏng màn kịch lớn mà cô ta đã chuẩn bị sẵn.
 
Chương 358


Chương 358

Mặc dù ghét Chu Yên nhưng vẫn phải hợp tác với cô ta. Nước Bắc là nước chê độ cộng hòa, Nam Liêu thân là công chúa nước Nam, nếu như hai nước không giao lưu trao đổi từ trước, cô ta tùy tiện qua đó sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước. Bây giờ cô ta chỉ có thẻ lợi dụng một tay của Chu Yên để tách Vân Thư và Tạ Mẫn Hành ra.

“Dựa vào cái gì mà người tôi theo đuôi mười năm lại lây một Vân Thư ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường?”

Ở trong phòng ngủ, Vân Thư hắt xì hai cái.

“Có phải bị cảm rồi không?” Tạ Mẫn Hành thức dậy bưng một ly nước âm tới bên miệng của Vân Thư: “Uống xong sẽ dịu hơn một chút.”

Vân Thư dùng ngón tạy chọc vào Tạ Mẫn Hành: “Em chỉ hắt xì một cái thôi, tại sao lại liên quan đến cảm lạnh? Chồng, em quỳ ở nhà thờ tổ thực sự không có chút vấn đề gì cả.

Lúc sáng ông nội còn gọi bác Sĩ đến khám cho em, anh yên tâm đi.”

Đôi mắt của Tạ Mẫn Hành âm u; “Lo lắng cho em mà em còn cảm thấy phiên, không có lương tâm.”

Vân Thư lanh trí rúc vào lòng Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh không nỗi tiếng ở nước Bắc đúng không?”

“Dựa vào tiếng tăm của em, chồng em cũng nỗi tiêng rồi.”

Chuyện của Vân Thư và sự việc của Cao Duy Duy tuy không giỗng nhau nhưng cũng có tác dụng tương tự, đối phương đều nhờ vào truyền thông và internet để đả kích bọn họ, hơn nữa chỉ có một điểm là đúng, còn lại chỉ toàn những lời bịa đặt.

“Anh nói xem, em tạm nghỉ học, đầu tiên là bị hiểu lầm suýt nữa bị đuôi học, tiếp theo lại bị mật đơn xin tạm nghỉ, còn trùng hợp bị giáo viên của Bộ Giáo dục bắt được. Sau đó thầy hiệu trưởng bị liên lụy, ba em có lòng quyên tặng một tòa nhà dạy học cũng bị bản tin tài chính hiểu nhằm, thậm chí bây giờ học bạ của em cũng đã trở thành dùng tiền đề mụa. sử dân mạng ở nước Bắc còn để lại những lời phẫn nộ trên Weibo mỗi ngày, yêu cầu lãnh đạo cấp trên điều tra chỉ tiết vụ việc. Chồng, anh xem em đã bị đây vào một vụ án rồi.” Lúc Cao Duy.

Duy đang phải đứng mũi chịu sào, cô không có phản ứng gì nhiều, trên mạng có rât nhiêu anh hùng bàn phím, cứ mặc kệ họ là được. Như ng khi điều đó thực sự rơi xuông đầu cô, một người tính tình. nóng nảy. như Vân Thư thực sự rất muốn cầm một dao chém loạn xạ trên mạng, bà nội các người, ai bảo các người chửi tôi.

“Anh nói xem, bức ảnh trong hộp đêm của em bị lộ ra, đến ông nội còn hiểu nhằm em. Tại sao em lại không biết mình đã phóng khoáng với đám đàn ông như thê? Bây giờ thì hay rồi, cỗ phiêu của tập đoàn Vân Thị giảm mạnh, anh cũng trở thành một trong những người đàn ông đáng thương nhật nước Bắc. Còn em, nghe nói đã nồi tiếng ra tận nước ngoài rồi.”

Tạ Mẫn Hành nghe kỹ những lời của Vân Thư, những điều cô nói đều rất đúng.

“Chồng, có phải năm nay là năm hạn của em không? Có cần đến chùa thắp hương câu khẩn không?”

Tạ Mẫn Hành cảm tháy rất buồn cười, anh còn không biết Vân Thư tin Phật giáo: “Có thời gian làm chuyện đó chi bằng em vái lạy. chồng em đỉ, e là sẽ hiệu quả hơn nhiều.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư lùi lại: “Tự luyến.”

Ông Tạ đang trên đường vệ nhà thì nhận được cuộc gọi của Chu Yên: “Anh Tạ, tại sao anh về nước Nam mà không nói với em một tiếng. Em cũng muôn đi cùng anh.”

Ông Tạ đối mặt với người của Hoàng gia một ngày, cảm thây vô cùng mệt mỏi. Từ trước đến nay ông ây luôn tin tưởng Chu Yên, lần trước làm hại Vân Thư, ông Tạ đã lạnh nhạt với cô ta trong một KiEänd thời gian, lần này ông ấy lại theo thói quen mà không nhàng! bị cô ta: “Em quay về làm gì?”

“Đúng lúc có một người bạn sắp kết hôn, em đến tặng quà.”

Chụ Yên không dám hỏi ông Tạ quá nhiều vì sợ bị lộ, vội vàng ngắt điện thoại.
 
Chương 359


Chương 359

Ông Tạ cằm lấy điện thoại, chợp mắt một chút ở trên xe thì bà Tạ lại gọi đến: “Chồng, bây giờ ông đang ở đâu thế?”

Ông Tạ đang đến công ty, nhìn đồng hồ trên tay, ông. Ấy cau mày lộ ra sự tức giận khó hiểu: “Máy giờ rôi mà bà còn không nghỉ ngơi, cảm thấy bản thân còn quá trẻ nên thức kia sao?”

Bà Ta tủi thân im lặng, lo lắng cho ông ây cũng là sai sao? Muộn thế này vận chưa ngủ không phải vì đang lo lắng cho sự an nguy của ông ây sao?

Có lẽ ông Tạ đã nhận ra sai lầm của mình, ông ấy xoa nhẹ lông mày, hạ họng nói: “Tôi vừa từ Hoàng cung ra, chuẩn bị đến công ty. Bà nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ dậy chúng ta lại gọi điện.”

Bà Tạ là người. phụ nữ dễ dỗ, bà ấy dịu dàng hỏi: “Ông đừng quên nghỉ ngơi nhiêu chút, em trai cũng không biệt ông trở vê, có cân tôi nói với cậu ấy một tiếng không?”

“Không cần, càng ít người biết càng tốt. Tôi có thể về nhà sớm hơn.”

Đột nhiên ông Tạ nhận ra gì đó, những mệt mỏi trước đó đều bị cuốn sạch đi, ánh mắt ông ấy sáng lên.

Ngắt điện thoại, ông Tạ hỏi tài xế: “Có phải có người tiết lộ chuyện tôi đến nước Nam không?”

Tài xế là người trung thành: “Ông chủ, người của chúng ta đều có thể tin tưởng được, không ai dám nói bậy. Nhưng ông đã đền Hoàng cung, gặp nhiều người như thế thì cũng không dám chắc.”

Chu Yên yên tâm đi ngủ, nhưng lại không biết cô ta đã gây ra sự hoài nghỉ trong lòng ông Tạ.

Trong Hoàng cung nước Nam, Nam Liêu bái kiên quốc vương: :“Phụ hoàng, bác Tạ đi rôi sao?”

Quốc vương gật đầu: “Tiến đi rồi, Liêu Nhi, muốn tới chỗ phụ hoàng nghe ngóng chuyện gì?”

Nam Liêu vậy tay đuổi cấp dưới đi, tùy tiện ngôi đôi diện với quốc Vương nước Nam: “Phụ hoàng, không phải người biết sao? Con còn có thê nghe ngóng cái gì?”

“Ha ha, cái suy nghĩ này của con, nói thế nào nhỉ, vô cùng tham vọng. Phụ vương hỏi giúp con rồi, ông ta đến kiểm tra các vẫn đề tài chính của công ty, không có chuyện gì khác.”

“Vậy thì tốt, cảm ơn phụ vương.”

Nam Liêu hành đại lễ với quốc vương, sau đó khoác tay quôc vương vô cùng thân thiết: “Phụ vương là tốt nhất.”

Quốc vương nước Nam nói: “Mẫn Hành đã kết hôn rồi, con cứ trút giận với vợ của cậu ta là được, đừng khiến cho mồi quan. hệ giữa hai nhà trở nên ngại ngùng.”

“Phụ Vương, điều con cần không chỉ đơn giản là trút giận, con sẽ không nhận thua, những thứ mà con muốn đều phải giành về hết. Con muốn có Tạ Mãn Hành, muốn có cả nhà họ liệt”

“Nếu như Tạ Mẫn Hành chưa kết hôn, con có thê năm chắc cậu ta trong lòng bàn tay cũng là một chuyện tốt, dù sao đến bây giờ một nhánh của nhà họ Tạ vẫn là người nước Bắc, chứng minh thư của bọn họ là người Hán nước Bắc, con có thể gả vào nhà cậu ta cũng xem như là ràng buộc bọn họ với nước chúng ta. Nhưng… haiz.”

Mỗi lần nghĩ đên chuyện này, quốc vương nước Nam vô cùng tức giận, đã có vô số lần cho bọn họ những quyên lợi cao nhất, xin bọn họ phong hàm tước cho quý tộc nước Nam nhưng bọn họ đều từ chối hết, lần nào cũng nói một cách đường đường chính chính.

Lần này thành lập chỉ nhánh ở nước Bắc, quốc vương luôn cảm thấy ông ta sắp mật đi miêng thịt to béo là nhà họ Tạ. Số thuê mà nhà họ Tạ nộp hằng năm nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.

Cuộc nói chuyện giữa cha con kết thúc, Nam Liều đang trên đường trở về thì người hầu bên cạnh đưa tin đến: “Công chúa, vừa có tin truyền đến, Chu Yên thực sự đã gọi điện cho ông Tạ.”

“Cái gì?” Nam Liêu không còn chú ý đến hình tượng của mình, ngạc nhiên kêu lên: “Cô ta điên rôi sao, hay là thực sự ngu ngốc?”
 
Chương 360


Chương 360

Có đối tác như vậy, Nam Liêu tức, xanh cả mặt, thắt lưng trên eo quấn chặt khiến cô ta càng cảm thấy khó chịu: “Người đâu, cởi đồ cho tôi.”

“Vâng, công chúa.”

Chu Yên bị Nam Liêu mắng một trận như trút nước, cô ta mới nhận ra mình đã làm sai ở đâu.

Nam Liêu: “Chu Yên, cô giấu tôi mua chuộc người làm của nhà họ Tạ đã gây ra nhiều rắc rồi, phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi. tha thứ cho cô. Vậy mà cô lại ngu ngốc, dốt nát nhự thề, bảo cô gọi điện thì cô gọi, cô cân não đệ làm gì? Chẳng lẽ cỗ không biết bồn công chúa và tiểu tam như cô đang chung thuyền sao?”

Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai nhục mạ Chu Yên như thế, cô ta nồi giận vạch mặt Nam Liêu: “Công chúa, tôi tôn trọng thân phận cao quý của cô, ăn nói tử tế, đàng hoàng với cô, không có nghĩa là Chu Yên tôi dễ bắt nạt. Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cần có sự tin tưởng giữa hai bên và sự tôn trọng tối thiêu. Sau khi chuyện này thành công, mỗi người chúng ta lây đi thứ mình cân. Cô muôn làm tôn hại thanh danh của Vân Thư và khiến cô ta cút ra khỏi nhà họ Tạ, tôi muốn chia rẽ nhà họ Tạ, chỉ cân Tạ Đình. Những điều chúng tạ cân không liên quan đến nhạu. Nếu như cô cảm thấy chúng ta vẫn có thể hợp tác thì tôi hoan nghênh, nếu như không thể, cùng lắm là đồng quy vô tận.”

Chu Yên đã năm mươi tuổi, bị một đứa nhóc hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi măng chửi, thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Nam Liêu nhằm mất, điều hòa hơi thở của mình, ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Được, lần cuối cùng. Gần đây cô đừng liên lạc với ông ta, điện thoại của cô mười cái thì có tám chín cái sẽ bị nghe lén.”

“Được, có gì tôi sẽ liên lạc với vệ sĩ để anh ta chuyên lời.”

Tạ Mẫn Hành bắt được tên săn ảnh đã đề lộ bức hình ở trong nước, Tần Ngũ cọợt nhả hỏi: “Lão đại, xử lí tên khốn này thế nào đây?”

“Giao cho Lão Tứ, dặn dò cậu ấy giữ lại nửa cái mạng là được.”

Người đề lộ tắm ảnh ở nước Nam cũng Ƒ bị ông Tạ bắt được, cấp dưới hỏi: “Ông chủ, xử lý thế nào đây?”

Ông Tạ ngồi ở ghế sau của chiếc Sedan màu đen, đường nét cương nghị hiện rõ, mặt của Tạ Mẫn Hành và ông Tạ vẫn Có nét giống nhau, cha con có một biểu cảm tương tự, lạnh lùng chỉ thị: “Các người cứ tùy ý, để lại một nửa cái mạng cho hắn là được. ‘ Vân Thư ở trong nhà họ Tạ không có gì làm nên đánh cờ với ông nội Tạ cả ngày, xem như là xuông nước với ông ây: Ong nội, xem con ăn quân của ông đây.”

“Con bé này, còn muốn ăn quân của ông, cũng không xem xem là ông đã oai phong trên chiến trường bao nhiều năm, sao có thể thua con.”

“Tới đi, dùng sự thật nói chuyện.”

Dưới bóng cây xanh, một già một trẻ ngồi trước một bàn cờ đã được sắp xong, bắt đầu đánh cờ.

Bà Tạ hái những bó hoa tươi từ trên giàn căm vào những chiếc bình lớn nhỏ trong nhà, bày biện vô cùng đẹp mắt.

Sau khi Chu Yên biết được người để lộ ảnh ở nước Nam và nước Bắc đều bị đánh đến thừa sống thiếu chết, cô ta mới nhận ra ông Tạ đến nước Nam để làm chuyện gì.

Nếu nói thủ đoạn làm việc của ông Tạ không tàn nhẫn, thì sao có thê có người con trai tàn nhẫn như Tạ Mẫn Hành?

Ông ấy không giấu giếm chuyện này là do ai làm ra, thậm chí còn quang minh chính đại nói với mọi người răng kẻ phát tán ảnh là do nhà họ Tạ đánh, vì sao: “Vân Thư gả vào nhà họ Tạ chính là con cái của nhà họ Tạ, người ngoài bắt nạt Tiểu Thự chính là bắt nạt nhà họ Tạ chúng tôi. Nếu như tôi tha thứ, e rằng Mẫn Hành sẽ lột lớp da của tên đó, chỉ bằng đề tôi ra tay, còn có thể giữ lại một mạng của hẳn, quốc vương nghĩ sao?”
 
Chương 361


Chương 361

Quốc vương nước Nam nghe thầy những lời của ông Tạ, cũng tức giận nói: “Thực sự nên làm như thế. Vậy đã tra ra người đứng đẳng sau chưa?”

Ông Tạ lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Nam Liêu ngồi đối diện ông Tạ, vì đề che giâu sự bất thường của mình, cô ta luôn cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của ông Tạ.

Quốc vương nước Nam tò mò hỏi: “Cậu Tạ, thì ra cậu về nước là đề trút giận cho con dâu, tại sao lại không nói sự thật với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được.”

“Ngài thân và quốc vương của một nước, sao có thê làm phiên ngài vì chuyện của con cái được, như thế sẽ không tránh khỏi gây lớn chuyện, Vân Thư cũng không chịu được. Lân này tôi quay lại một là đề kiểm tra số sách của công ty, hai là vì các con của tôi, không thể để Tiểu Thư phải chịu oan ức, làm cha làm mẹ như chúng tôi cảm tháy rất đau lòng.”

Từng câu từng chữ của ông Tạ không thê tách rời Vân Thư, ông ây yêu thương Vân Thư như con cái, thân thiệt như người một nhà. Nam Liêu cảm thây rât ghen tị, ở nước Nam mười năm, cô ta vẫn thường đến nhà họ Tạ, bọn họ luôn xem cô ta như người ngoài, chưa bao giờ thân thiết.

“Bác Tạ, bác gái và ông nội biết được chuyện của Tiêu Thư, mọi người thể nào rôi?” Mặc dù đã biết kết quả, Nam Liêu vẫn cần phải hỏi.

Ông Tạ: “Bọn họ đều ở nhà với Tiểu Thư, không có chuyện gì cả.”

Ông Tạ rời Hoàng cung chưa được bao lâu, công chúa nước Nam đã bị cảm lạnh vì chăm sóc cho hoàng hậu nhiễm phong hàn, quốc Vương nước Nam ra lệnh phải canh giữ và ¡ không được II rời khỏi phòng ngủ của công chúa.

Chu Yên lo lắng không thôi vì không liên lạc được với Nam Liêu, vệ sĩ cũng đã biên mất. Chu Yên mở ngăn kéo ra nhìn thấy lá đơn tạm xin nghỉ học của Vân Thư năm lặng lẽ trong đó, suy nghĩ của cô ta trở nên kỳ lạ.

Anh Tạ coi trọng Vân Thư như thế, làm ra chuyện lớn chỉ để trút giận thay Vân Thư cũng vì muốn nói rõ với tật cả mọi người đang theo dõi chuyện này về tâm quan trọng của Vân Thư. Chu Yên câm lây tờ đơn tạm xin nghỉ học, quyết định tiếp cận Vân Thư.

Đàm Nhạc thích Vân Thư, anh ta bị ba đưa ra nước ngoài rèn luyện để tích lũy thêm kinh nghiệm, bây giờ nhìn thấy tin tức của Vân Thư, anh ta lập tức đi thẳng về nước.

Chu Yên đang lo lắng không có người làm người trung gian thì vừa hay người đã trỏ lại.

Lần trước, sau khi Chu Yên gặp Vân Thư thì đã sai người đi điều tra về Vân Thư, nói đên cũng buồn cười, Đàm Trung là đối thủ chết của Vân Trằn, mà con trai của Đàm Trung lại yêu con gái của Vân Trần, ha ha.

Cổ phiếu tập đoàn Vân Thị giảm xuống kịch liệt, không thể không nói, Đàm Trung không ít lần xen vào giữa, Chu Yên lây điện thoại gọi cho Đàm Trung: “Bạn học cũ, gặp mặt một lần đị?”

Sự biến mắt của người áo đen không phải bởi vì gã ta trở về nước Nam mà là bại trong tay Tạ Mẫn Hành.

Tại một nơi tối tăm, Tạ Mẫn Hành.

như Đề Vương của bóng đêm ngồi ở bên trên: “Anh không ngoan ngoãn ở hoàng cung nước Nam lại muôn đến nước Bắc gây thị phi, là cảm thầy mình rất thông minh sao? Hay là chủ của nước Nam anh cảm thấy r rất thông minh?”

“Sao, sao cậu biết tôi đến từ nước Nam?”

Tạ Mẫn Hành tiến tới trước mặt người mặc áo đen: “Nói cho tôi biết mục đích, thì tôi sẽ không lấy mạng của anh.”

Tạ Mẫn Hành quá khủng bồ ở trong mắt của người mặc áo đen, anh cười rộ lên, rõ ràng là ga lăng nhưng người mặc áo đen lại cảm nhận được uy hiếp đến từ tử vong, gã ta bị trói trên cột đá, gã ta quen biệt người bắt gã ta, đó là người của Trần Tứ, nhớ đến Trần Tứ, người mặc áo đen chỉ nghe người phỉa trên nói: Trần Tứ không phải là người.
 
Chương 362


Chương 362

Tạ Mẫn Hành túm tóc người mặc áo đen, trừng mắt nhìn gã ta: “Nếu miệng cứng răn không nói thì hãy nêm thử thủ đoạn của Trần Tứ đi.”

Tạ Mẫn Hành xoay người đưa tay về phía sau, người phía sau kéo người mặc áo đen đi vào nơi sâu.

Nhưng chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen đã thét chói tai cầu xin tha thứ vang vọng toàn bộ địa lao.

Người đứng sau đã bị khai ra, người đàn ông nhã nhặn chạy ra nói với Tạ Mẫn Hành: “Thưa cậu, đã hỏi ra rồi, làm cả nửa ngày hóa ra là nợ đào hoa của cậu và ba cậu.”

Nam Liêu đã bị nhốt, ông Tạ nể mặt quôc chủ tức giận rời đi. Trước khi đi, ông ây còn nói với quốc chủ nước Nam: “Quốc chủ, công chúa còn nhỏ, làm cha mẹ phải quản giáo mới đúng.”

Câu nói này rất mỉa mai.

Lúc Tạ Mẫn Hành chuẩn bị xả giận cho cô vợ nhỏ của mình thì cô vợ nhỏ của anh lại vui vẻ đi gặp tình địch của mình, sao anh chịu được chứ.

Giang Quý không sợ chuyện lớn nói với Tạ Mẫn Hành: “Thấy chưa, cậu nhóc nhà họ Đàm theo đuồi em gái tôi đã năm năm rồi, vừa mới về nước đã hẹn em gái tôi. Cậu xem em gái tôi nề mặt chưa kìa, đi qua điên cuông. Cậu không nhận được đãi ngộ như vậy đúng không?”

Gần đây Giang Quý cũng không nhàn rồi, gia đình anh ây và phòng giáo dục có quan hệ mật thiệt, đều % làm giáo dục, anh ấy đã lén giúp Vân Thư giải quyết sự việc hồ sơ học bạ, không đến mức chịu áp lực bên ngoài chuyện trường học đuôi Vân Thư.

Vân Thư được mời đến quán cà phê, vừa vào cửa đã nhìn thấy Đàm Nhạc bên cửa số: “Tiểu Thư, em đến rồi.”

“Chậc, không phải anh nói có đơn nghỉ học của tôi, Sao, nên đương nhiên tôi phải đến rồi.” Vân Thư bỏ túi xách xuồng, uông một ngụm nước nói: “Đơn nghỉ học đâu? Nếu bị tôi phát hiện anh lừa dồi tôi thì anh sẽ chết đó.”

Đàm Nhạc nhìn cô gái đã lâu không gặp lại trưởng thành: “Tiểu Thư, em có nhớ anh không?”

Vân Thư không chút khách sáo lắc đâu: “Không nhớ.”

Đàm Nhạc không ngại: “Không có lương tâm.”

Vân Thư nhún vai: “Mau đưa đơn nghỉ học cho tôi, không thì anh đợi bị đánh đi. Tôi nói cho, anh biết, anh Giang Quý đã trỏ về rồi.”

“Em có biết Chu Yên không?”

“Chu Yên là ai? Có một ngôi sao tên là Chu Yên, tôi chỉ nghe nói vê cô ta, có chuyện gì vậy?” Vân Thư không biết ý gì, sao đột nhiên lại nói đên người này?

Đàm Nhạc nghe Vân Thư nói không biết Chu Yên, lập tức yên tâm: “Là anh suy nghĩ nhiều rồi, đơn xin nghỉ học là cô ta đưa cho anh. Còn cô ta lấy được như thế nào thì dường như cô ta có ẩn ý khó nói, anh cũng không chất vấn, lấy về được là tốt.”

Vân Thư gật gật đầu, đưa tay hỏi Đàm Nhạc: “Đưa cho tôi.”

Vân Thư lấy được đơn xin nghỉ học, vội vàng chụp ảnh lưu lại, nói cái gì, cũng phải lưu lại: “Rốt cuộc cũng đề tao tìm được mày rồi. Tao có thể yên tâm rồi.”

Vân Thư thỉnh thoảng còn nhìn đơn xin nghỉ học của mình: “Là thật, Đàm Nhạc nêễu anh tiện hãy giúp tôi hẹn Chu Yên, tôi phải cảm ơn cô ta trực tiêp.”

“Tiểu Thư, anh đã cảm ơn thay em rồi, em không cần phải cảm ơn nữa.

Những người như vậy ít tiếp xúc là tốt.”

Vân Thư lắc đầu: “Không giống nhau.”
 
Chương 363


Chương 363

Cô rất vui vẻ, cô không chỉ phải cảm ơn Chu Yên mà còn phải cảm ơn Đàm Nhạc, hiện tại Vân Thư đã có chút tiền nên rất hào phóng, lập tức biến thành đại gia: “Anh muốn ăn gì?

Tôi sẽ mời anh.”

“Ừm, đồ Tây?”

“Dị”

Giang Quý làm bình luận viên ở bên cạnh Tạ Mẫn Hành: “Chậc chậc chậc, em gái tôi chạy theo người khác rồi, sao không đuôi theo? Sợ em gái tôi nói cậu theo dõi sao?”

Tạ Mẫn Hành lười phản ứng Giang Quý xem náo nhiệt, anh tin tưởng Vân Thư, không phải chỉ là dùng bữa với người khác thôi sao, ha ha, anh không tức giận, tuyệt đối không tức giận.

Giang Quý “có lòng” nhắc nhở: “Này, cậu đừng nắm tay nữa, cậu không .

đầu lại Đàm Nhạc đâu. Người ta tuổi còn trẻ, non nớt, còn cậu thì sao, so tuổi thì còn lớn hơn tôi đó? Ba mươi chưa?”

Bên trong xe, điện thoại di động của Tạ Mân Hành vang lên, người gọi điện thoại đến là vợ.

Giang Quý nhịn không được trào phúng: “Còn lưu là vợ, ha.”

Khóe miệng Tạ Mẫn Hành mỉm cười: “Tiếu Thư lưu đó.”

Anh nhận điện thoại: “Alo, Tiểu Thư Sao vậy?” Anh mong chờ cuộc gọi đã lâu rồi.

“Ông xã, em và Đàm Nhạc đi ăn cơm cùng nhau, anh ở đâu? Đi cùng em đi.”

“Được, gửi địa chỉ cho anh.” Tạ Mẫn Hành dịu dàng, Giang Quý nhìn thầm người, đến giờ anh ấy chưa từng nhìn thấy mặt ôn nhu như vậy trên người một người đàn ông nào cả.

“Di trá.” Giang Quý khinh thường: “Chỉ chút Hi Tí khỏe này đã muôn theo đuổi em gái tôi.”

Cúp điện thoại, Tạ Mẫn Hành thiện ý hỏi: “Tiểu Thư mời khách đi ăn cơm, anh có đi không?”

“Đi, đương nhiên là đi.”

Nhà hàng qua giò cao điểm, lúc Vân Thư đên nhà hàng rất yên tĩnh. Nhân viên phục vụ tiên lên tư vẫn: “Chào anh, đi hai người sao?”

Vân Thư nói: “Ba người. Ngồi bàn bốn người đi.”

Đàm Nhạc gật đầu: “Cứ nghe theo cô gái này.”

Bọn họ ngồi xuống không lâu, Giang Quý đi theo Tạ Mân Hành lên lầu, Bài công tử tuần dật đứng chung một chỗ lập tức hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.

Đàm Nhạc là người đầu tiện nhìn thấy người tới, khi nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, trong lòng Đàm Nhạc đã làm ra giả thiết, anh ta Sắt nhanh chấp nhận, nhưng lúc nhìn thấy bá vương của trường học Giang Quý, tâm tư nhỏ của Đảm Nhạc không khỏi co giật.

Giang Quý là ác mộng thời học sinh, chàng trai nào dám theo đuồi Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đều ăn qua nắm đâm của anh ấy.

“Hả, chồng, sao hai người lại đi với nhau vậy?”

“Trùng hợp gặp nhau trên đường.”

Tạ Mẫn Hành hỏi Đàm Nhạc có được đơn xin nghỉ học từ đâu, Đàm Nhạc chớp mắt với Vân Thư, ra hiệu Vân Thư đừng nói chuyện: “Tổng giám đốc Tạ, tôi có được đơn xin nghỉ học từ một người bạn, còn Sao có được, xin lỗi, không thể nói ra.”
 
Chương 364


Chương 364

Giang Quý nhìn cậu nhóc này cũng được, vậy mà lại khiêu khích Tạ Mẫn Hành, anh ấy nhìn Đàm Nhạc càng hiền hòa Hơi “Đàm Nhạc, lần này về mấy ngày?”

“Hôm nào có thời gian, chúng ta hẹn nhau đi?”

Tạ Mẫn Hành ngồi bên cạnh Vân Thư, tay câm chén trà đùa nghịch: “Cảm ơn tổng giám đốc Đàm đã trả lại đơn xin nghỉ học.”

Còn việc Giang Quý cố ý, Tạ Mẫn Hành chỉ xem là người âu trĩ lôi kéo băng đảng mà thôi.

Có được đơn xin nghỉ học, nhanh chóng thanh minh tất cả ở trên mạng, sau chuyện này, Tạ Mẫn Hành nói: “Yên tâm, chuyện phía sau cứ giao cho anh.”

Vân Thư lon ton chạy đến bệnh viện tìm Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, tớ đến đây. Ông nội sao rồi?”

Lâm Khinh Khinh mặc váy ngắn màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, ngón trỏ đặt lên miệng của Vân Thư: “Suyt, nói nhỏ chút.”

‘Đề”

Tạ Mẫn Hành giao đơn cho bộ giá dục yêu cầu bọn họ làm sáng tỏ chuyện này. Trợ lý của Tạ Mẫn Hành cũng đã xử lý chuyện ở trên mạng.

Nhìn tất cả mọi thứ, Tạ Mẫn Hành câm điện thoại lên gọi cho tài vụ.

Đại học A được tư nhân mua lại, tin tức lớn như vậy, rồt cuộc là ai mua lại chứ? Tin tức này nhanh chóng dập đi chuyện của Vân Thư.

“Tổng giám đóc, chuyện đã được làm xong, chỉ thiếu chữ ký của phu nhân nữa thôi.”

Tạ Mẫn Hành đưa tay nhận lấy hợp đồng, lật mấy trang xem: “Cậu lui xung đi.”

Tạ Mân Hành mua lại đại học A muốn tặng cho Vân Thư. Những người chê cười Vân Thư thì phải chê cười lại bản thân mình.

Quốc vương của nước Nam nhìn thấy tin tức mới nhất của nước Bắc, đi đến chỗ ở của Nam Liêu, đưa điện thoại cho Nam Liêu: “Con xem xem đây là gì?”

Nam Liêu không hiểu có ý gì, lúc cô ta cầm điện thoại lên xem tin tức ở bên trên, cả người cô ta đều đang run rẫy, dáng. vẻ đả kích lớn này giống y hệt với năm ngoái nghe tin Tạ Mẫn Hành kết hôn.

“Phụ hoàng, ông nội Tạ cho phép làm như vậy sao? Ông nội Tạ sẽ không đồng ý đâu.” Nam Liêu không dám tin. Chẳng phải ô ông nội Tạ còn trừng phạt Vân Thư quỳ nhà thờ tổ sao?

Ông nội Tạ sẽ không thích Vân Thư nữa, nhưng tại sao? Quốc vương nước Nam vén tấm màn ảo tưởng của con gái ra đề cô ta nhìn rõ sự thật trước mát: “Người của nhà họ Tạ đều đồng ý. Nam Liêu, từ việc lão Tạ đích thân đến nước Nam điều tra chuyện của Vân Thư thì con phải châp nhận hiện thực Vân Thư là người của nhà họ Tạ, bọn họ là người một nhà. Con đừng mơ tưởng nữa, ngày mai phụ hoàng sẽ bắt đầu chọn con rê thích hợp cho con, đừng lãng phí thời gian với Tạ Mẫn Hành nữa.

“Phụ hoàng, không phải, chắc chắn là chủ ý của Tạ Mẫn Hành, ông nội Tạ không biết, phụ hoàng, người đưa điện thoại cho con đề con gọi cho ông nội Tạ.”

“Con còn muôn làm gì nữa? Liễu nhị, bời vì các con, tai mặt mà các cọn căm vào nhà họ Tạ nước Bắc đều đã bị thanh lý sạch, hiện tại nhà họ Tạ nước Bắc rất sạch sẽ. Con còn gọi điện thoại công nhiên khiêu khích quan hệ, con nói xem nước ta phải làm sao, phụ. hoàng luôn yêu thương con, nhưng lần này không thể để con làm loạn được.”

Quốc vương giận dữ rời đi, Nam Liêu lại bị giam giữ thêm mấy ngày.

Chu Yên cũng nhìn thấy tin tức này, mua trường học? Nhà họ Tạ đúng là xả giận cho Vân Thư. Nghe Nam Liêu bị giam giữ, Chu Yên lướt xem tin tức, tự lãm bẩm: “Cô ta biết được có lẽ sẽ điên lên.”

Không phải muốn điên.

Toàn thế giới đều biết Tạ Mẫn Hành yêu thương vợ, nhưng người này lại không biết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom