Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 324


Chương 324

Muốn quay lại phải giãm lên người ngáng đường là Cao Duy Duy, nhưng sau khi cô ta vừa thành công nỗi tiêng trên mạng một thời gian thì không còn dấu vét. Biến mắt quá nhanh, vào mạng nhập Chu Yên không có gì cả, không có gì cả, có người muốn giấu cô ta đi.

Chu Yên liên lạc với người đại diện cũ của mình: “Tôi muốn trở lại.”

Quản lý: “Chị, thời gian này không thích hợp quay lại, một thời gian nữa, chị đi dự tiệc lộ. mặt. Mọi chuyện tôi sẽ thu xếp sau.”

Sau đó Chu Yên mới có được chút an ủi, nhưng còn lâu mới to bằng đòn mà ông Tạ mang lại cho cô ta.

“Anh là của em. Không ai có thể cướp được. Em không thê thua được.”

Tạ Mẫn Hành trở về nhà, anh quay lại thăm Vân Thư trước, vừa mở của ra, anh tưởng nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngủ, nhưng giường lại phẳng phiu: “Tiểu Thư?”

Không ai đáp lại.

Tạ Mẫn Hành mở cửa phòng tắm nhưng không có ai bên trong.

Tạ Mãn Hành hoảng sợ, tại sao người mà anh vừa mới có được lại biên mất? Tạ Mẫn Hành bước nhanh xuông câu thang, hét lớn: “Tiểu Thư”

Toàn bộ tòa nhà không ai đáp lại.

Trên đỉnh tòa nhà có thể nhìn tháy phong cảnh, có thể Vân Thư đã đi ra ngoài ngăm cảnh. Tạ Mẫn Hành thở gấp, anh tự an ủi mình, Vân Thư vẫn ở nhà, vừa đi ra ngoài ngắm cảnh.

Khu vườn trên tầng, cao nhất với những. bông hoa mỏng manh cây cối xanh tốt, yên tĩnh và đẹp đến khó tin, nhưng Tạ Mân Hành không hề có ý định chiêm ngưỡng nó. Anh bò trên lan can, nhìn xuông xung quanh, không có ai.

Tiểu Thư đã đi đâu?

Anh lây điện thoại ra bắm số của Vân Thư, Em nghĩ không gọi được, không thấy ai trả lời, anh chỉ thử thôi. Không ngờ sau khi chuông điện thoại được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào quen thuộc truyền đến: “Alo.”

Đó là giọng nói quen thuộc.

“Em ở đâu?”

*Ở nhà em. Sao thế? Buồn ngủ quá.”

Vân Thư đang ngủ mơ màng trên giường thì bị điện thoại đánh thức, cô mơ màng làm nũng.

Tạ Mẫn Hành năm được vị trí chính xác của Vân Thư, sau đó thả lỏng cơ thể đang siết chặt của mình: “Tại sao không nói cho anh biết?”

Vân Thư: “Em có để lại một mảnh giấy nhỏ cho anh ở đầu giường.”

Nói rồi, Vân Thư để điện thoại xuống: “Em muôn ngủ thêm một lát, anh đừng nói chuyện với em nữa.”

Tạ Mẫn Hành đồng ý, anh trở lại phòng ngủ, ngôi ở đầu giường nhặt tờ giây trên đó có dòng chữ to: Em về nhà, điện thoại hết pin, em muốn về nhà sạc pin.

Cuối dòng kèm theo biểu cảm ôm mặt khóc.

Tạ Mẫn Hành nhìn tờ giấy, cười không rõ lý do.

Đó là những gì đã xảy ra.

Tại biệt thự, người giúp việc nói với bà Tạ: “Thưa bà, cậu chủ lại ra ngoài rôi.

Bà Tạ thắc mắc: “Hai đứa trẻ này, trước sau ra ngoài làm gì vậy?”
 
Chương 325


Chương 325

Trong biệt thự Vân Đoan, trên giường của Vân Thư có một người đàn ông im lặng đang ngồi. Anh nhìn người vợ ngọt ngào của mình ngủ mà không mặc đồ, miệng khô khốc, Vân Thư trở mình, một lượng lớn ánh xuân bật ra, Tạ Mẫn Hành kéo chăn đắp cho cô.

Người có ba lo lắng, đặc biệt là những người bật tỉnh. Vân Thư bị nhịn tiêu đánh thức, ngồi dậy nhìn: “AI Mẹ ơi.”

“Tỉnh rồi?”

Vân Thư yêu ớt gật đâu rôi lao vào nhà vệ sinh như một cơn gió. Khi bước ra, trên người cô mặc thêm một chiêc váy ngủ. “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Điện thoại đã sạc đầy, về nhà với anh.”

Vân Thư ngủ sâu một giấc, não trở lại bình thường, cô không muốn về, bây giờ mà về nên đối mặt với Tạ Mẫn Hành và bà Tạ như thế nào? Cô ngủ với con trai người ta rồi.

“Còn không quay về?” Tạ Mẫn Hành nheo mắt lại, đên gân Vân Thư một cách nguy hiêm.

Vân Thư bò ra: “Không về, ở nhà em vẫn ồn.”

Tạ Mẫn Hành cầm áo gió trên ghế sô pha, khoác lên người Vân Thư, không đợi Vân Thư phản ứng, trực tiếp bé cô xuống lầu lên xe.

“Này, anh làm gì vậy?” Vân Thư đá chân loạng xoạng trong vòng tay Tạ Mẫn Hành: “Tạ Mẫn Hành, anh làm gì vậy, bỏ em xuông. Anh buông ra.”

Trong mắt Tạ Mân Hành, cú đá của Vân Thư là hành động quậy phá của đứa trẻ, anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, ân người lên xe: “Đói bụng chưa?”

“Em không đói, em muốn về nhà.”

“Anh đưa em về nhà.” Tạ Mẫn Hành VÔ cùng bá đạo trong ánh nắng mặt trời chỏi lọi. Vân Thử nhìn một lúc.

Tạ Mẫn Hành khóa cửa biệt thự Vân Đoan, lái xe trở lại nhà họ Tạ.

Vân Thư ủ rũ SUỐT đường đi, phót lờ sự bá đạo vô lý của Tạ Mẫn Hành.

URA đang xây dựng lại con đường, con đường op ẹp, Vân Thư “ủ rũ”

được nửa chừng, lại mo màng chìm vào giấc ngủ. Khi Tạ Mẫn Hành lái xe ra khỏi con đường không bằng phẳng, anh nhận thấy Vẫn Thư đã ngủ thiếp đi.

Vân Thư vẫn đang g ngủ thoải mái, Tạ Mẫn Hành đã bề cô trở lại phòng ngủ, lặng lẽ nhìn vết thương trên cô Vân Thư, xác nhận không sao, Tạ Mẫn Hành mới yên tâm.

Vân Thư chìm vào giấc ngủ không biết bao lâu, Tạ Mẫn Hành bước ra khỏi phòng làm việc, đánh thức cô bằng cách chọt vào má cô: “Tiểu Thư, dậy Š¡ Anh đưa em đi ăn tối.”

Lúc Vân Thư còn đang thoải mái ngủ, Tạ Mẫn Hành đã ôm cô trở về phòng, lặng lẽ nhìn vết thương trên cô Vân Thư không sao, Tạ Mân Hành mới yên tâm: “Tiêu Thư, dậy đi. Anh sẽ dân em đi ăn.”

Vân Thư chui vào sâu trong chăn: “Không đói.”

“Ăn cơm xong lại trở về ngủ, hôm nay dẫn em đi ăn nhà hàng chỗ mẹ học có được không?”

Vân Thư muốn đi nhưng cảng buồn ngủ hon, cô không dậy nồi: “Cho em một tiếng. Em rất bưếni ngủ, mắt cũng không mở ra được, cả người em không có sức lực, hay là anh mang về giúp em đi.”

Tạ Mẫn Hành đến phòng thay đồ rộng rãi, lấy mây bộ quân áo ra khỏi tủ.

quân áo của Vân Thư, tự mặc quần áo cho Vân Thư.

Vân Thư buộc phải đồng ý: “Được rồi, em sẽ đi, em tự mặc được. Anh ra ngoài trước đi.”
 
Chương 326


Chương 326

“Anh đã nhìn qua toàn thân của em rồi, sờ cũng sờ rồi, anh còn có thể giúp em thay quân áo, mau cởi áo ngủ ra.” Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh nghiêm túc thúc giục Vân Thư rời giường, thậm chí còn lên tay.

Vân Thư ôm chăn ngồi dậy, mặt đỏ bừng: “Anh ở đây em không quen thay quân áo, anh đi ra ngoài trước đi, em sẽ nhanh thôi.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu đồng ý: “Được, chỉ có lần này. Anh ra ngoài trước.”

Chân trước của Tạ Mẫn Hành vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, Vân Thư đã trực tiếp ngã xuông. giường tiếp tục ngủ, ngủ đến trời đất tối om.

Rời giường, đi ăn gì đó biến hết đi.

Chăn âm áp thoải mái, tơ tăm thoải mái làm nổi bật làn da của Vân Thư giống như đứa bé mới sinh, mỗi tắc da thịt đều mềm mại thổi nhẹ là có thể rách, tự động xem nhẹ vết hôn trên người Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành đợi nửa tiếng ở cửa, thấy bên trong không có động tĩnh: “Tiêu Thư?” Nhưng không ai trả lời.

Anh đầy cửa đi vào, nhìn thấy đúng như suy nghĩ, tằm bảo bối đã. quân chăn lại ngủ thiếp đi.

Là người, Tạ Mẫn Hành anh chắc chắn không nỡ đánh thức, buồn ngủ thì cứ ngủ, Tạ Mẫn Hành xuống lầu lái xe về nhà họ Tạ, thời tiết chuyên âm, sức khỏe của ông nội Tạ cũng có chuyển biến tốt đẹp: ‘Sao chỉ có một mình con thôi đây Nhóc Tiểu Thư đâu?”

Tạ Mân Hành: “Trong phòng ngủ, tối hôm qua có uống chút rượu. Mẹ, ông nội, sau này con và Tiểu Thư sẽ chuyển đên sau núi ở.”

Bà Tạ đi ra: “Sao đột nhiên muốn chuyền đến sau núi? Không phải đang tôt đẹp sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Dù sao thì khoảng cách cũng không xa, chuyên đên sau núi ở thuận tiện hơn, nơi đó cũng lớn.

Sau này mẹ và ông nội đi qua đó còn có thể rèn luyện thân thê.”

Tạ Mẫn Hành nhân lúc người giúp việc lên đồ ăn, dặn dò người giúp việc: “Làm một phần đồ ăn khác, lát nữa tôi sẽ mang đi.”

Bà Tạ bày biện chỉnh tê nói: *Ở phía sau cũng tốt, lát nữa hãy chọn hai người giúp việc có năng lực qua đó với con. Sau này sẽ ở bên đó chăm sóc con với Tiểu Thư.”

“Không cân đâu mẹ, bên bọn con không thích hợp dùng người giúp việc.” Tạ Mẫn Hành từ chối ý tôt của bà Tạ, trong nhà có người giúp việc có vẻ rất chật chội, tin răng thời gian dài Vân Thư cũng sẽ không kiên nhẫn, nên Tạ Mãn Hành bức tiếp từ chối.

“Đứa nhỏ này, không có người giúp việc, sinh hoạt hàng ngày của các con thì phải làm sao? Ba bữa một ngày sẽ do ai làm? Ai giặt quân áo?

Hai đứa con làm hết sao?”

Tạ Mẫn Hành bị bà Tạ gọi là đứa trẻ rồi dạy dỗ, ông nội Tạ bên cạnh cũng nói: “Mẹ con nói đúng, phải có người giúp việc ở bên cạnh.”

Tạ Mẫn Hành suy nghĩ lại nói: “Mẹ, người giúp việc vẫn nên ở viện lớn, chỗ con và Tiểu Thư, một ngày ba bữa lúc có bọn con ở nhà, có người làm theo giờ là được rôi, quét dọn vệ sinh hai ngày một lần là được, những thứ khác bọn con sẽ tự mình làm.”

Bà Tạ: “Vậy cũng được. Đúng rồi, ba con lại đi xã giao sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Vâng, có. Ăn nhanh đi.”

Sáu giờ chiều, lúc này Vân Thư hoàn toàn tỉnh ngủ, Tạ Mân Hành ngôi ở đầu giường hỏi: “Quần áo đã thay xong chưa?”

Vân Thư ngồi dậy: “Máy giờ rồi?”

Tạ Mẫn Hành mở thức ăn nóng ra: “Sáu giờ. Thay quân áo hai tiêng đồng hà.”
 
Chương 327


Chương 327

Vân Thư chớp chớp mắt: “Vậy em rất lợi hại mà.”

Vân Thư tỉnh ngủ lập tức thấy. đói, sau khi rửa mặt, ngôi ở trên giường mở miệng ăn: “Èm đói chết rồi, anh ăn chưa?”

“Ăn ở viện lớn rồi, Tiểu Thư, sau này chúng. ta ở nơi này, mỗi ngày người giúp việc trong nhà đều sẽ đến nấu cơm, hai ngày tới quét dọn vệ sinh một lần, như vậy được không?” Nhân lúc ăn cơm, Tạ lẫn Hành nóỏi chuyện với Vân Thử.

Vân Thư gật đầu: “Được, người giúp việc ở nơi này cũng không có việc gì, nhưng mẹ và ông nội biết không?”

“Ừm, biết.”

“Vậy còn được.” Vân Thư phát hiện Tạ Mẫn Hành vẫn nhìn chằm chằm mình, Vân Thư hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Tạ Mẫn Hành: “Nhìn em ăn cơm. “

“Ăn cơm có gì đẹp, Tạ Mẫn Hành, anh không đi làm sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Hôm nay nghĩ không phép.”

“Anh thật có tiền.” Vân Thư lầm bẩm, Tạ Mẫn Hành: “Buổi tối ba mẹ trở về, ra sân bay đón không?”

“Đi!”

Trên đường Tạ Mẫn Hành lái xe, nhân lúc dừng đèn đỏ thì nhìn Vân Thư, nhìn thể nào thì thích như thế nậy. Vân Thư vì che vết hôn nên trên cổ quấn kín mít, cô sắp nóng, bị Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chằm càng nóng hơn.

“Anh đừng nhìn em nữa, anh mau lái xe đi.”

Ánh mắt Tạ Mẫn Hành tùy ý nhìn về phía trước: “Tiểu Thư, thứ sáu tuần sau có một bữa tiệc, em tham gia cùng anh đi.”

Vân Thư: “Bữa tiệc thứ sáu tuần sau?

Của ai?”

“Đầy tháng cháu trai của chủ tịch Vương, thương nhân hợp tác, em muôn đi không?”

Vân Thư: “Vừa nghe đã thấy chán, không đi.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Giang Quý sẽ tham gia.”

Vân Thư khó hiểu: “Anh ấy đi thì kệ anh ấy, dù sao em cũng không đi.”

“Đến lúc đó anh cũng sẽ đi.”

“Tại sao anh lại đi? Bỏ đi, em cũng đi.”

Tạ Mẫn Hành cười hỏi: “Bởi vì anh sao?”

Vân Thư vì chuyện tối hôm qua đã rất xấu hồ, Tạ Mẫn Hành còn nhất định phải để xuất.

“Em sợ đến lúc đó hai người đấu nhau nên em phải đi lôi kéo, không phải vì anh, chuyện tối hôm qua em uông say, em không còn nhớ gì cả, anh cũng coi như không biết gì, không xảy ra chuyện gì cả.”

Tạ Mẫn Hành dừng xe, anh lại nhìn Vân Thư: “Vậy không được, nên xảy ra đã xảy ra, nên nói cũng đã nói, em say nhưng anh không say.”

Trong lòng Vân Thư thằm mắng mình: Uỗng rượu làm bậy, sau này còn uông nữa thì cắt lưỡi.

“Nhìn đường đi, đèn xanh rồi.”

Phía bên Nam Phi lại một lân chiên loạn, đại bản doanh của Tạ Mẫn Thận gặp phải sự cô, không ít nhân viên bị thương, Dương Nhiễm câm lấy súng nhăm vào mây người của mình trong chiến hỏa.

 
 
Chương 328


 

Chương 328

Dưới pháo hỏa, Dương Nhiễm suýt chút nữa bị đối phương công kích, Tạ Mẫn Thận vượt thân mình ôm lấy Dương Nhiễm lăn mây vòng trên mặt đất đên phía sau tảng đá, Tạ Mẫn Thận hét lên với Dương Nhiễm: “Cô không ở bên trong, chạy ra ngoài làm gì, mau quay về.”

Pháo hỏa ngập trời, hai người họ nói chuyện phải ghé sát vào tai, Dương Nhiễm nói: “Tôi ở đây có thể giúp các anh, tin đi, tôi có thể.”

Pháo hỏa lại đến, Tạ Mẫn Thận ép Dương Nhiễm lại bảo vệ cô ây: “Nhìn thây chưa, pháo hỏa không có mắt, cô quay về bảo vệ những bác sĩ đó cũng là bảo vệ, đừng ở đây nữa, rất nguy hiểm, đi mau.

Dưới sự bảo vệ của Tạ Mẫn Thận, Dương Nhiễm quay lại đại bản dong: Tạ Mẫn Thận lại quay lại chiến đấu.

Đến khi trời tối, hai bên mới ngừng chiến, chiến tranh lần này lần nữa được ép lắng xuỐng, Tạ Mẫn Thận biết mười ngày nửa tháng gần đây Sẽ là ngày tháng yên bình.

Tạ Mẫn Thận dẫn người của mình trọng tố gia viên, chiện tranh lần này chêt thương quá nhiều, binh lính của mình ngã xuông một người, cụt một người. Tạ Mẫn Thận càng thêm thâm trâm, anh ấy không tiếng động nhặt.

cây gậy trên mặt đất lên cắm tai chỗ, kéo tháng dây thép trên mặt đất, còn dùng nó làm móc treo quân áo.

Dương Nhiễm đi theo phía sau Tạ Mân Thận từng bước, anh ây đi một bước, Dương Nhiễm cũng đi theo một bước.

“Tạ Mẫn Thận, tôi sẽ trỏ về tìm anh trai tôi hỏi rõ ràng Vì sao anh ây lại làm như vậy.”

Tạ Mẫn Thận: “Cô trở về thì đừng đến đây nữa.”

“Anh đợi đấy, tôi sẽ quay lại tìm anh.”

Lúc Tạ Mân Thận còn đang nhặt đò, binh lính khiêng một thi thê bị thiêu cháy, ai nây đều cúi đầu, nam nhi như sắt thép cũng không khỏi rơi nước mắt.

Tạ Mẫn Thận: “Khiêng Tiểu Quân về phòng đi.”

Mấy binh lính khiêng theo cái giá nặng đi về phía nơi gọi là phòng.

Đại bản doanh cứu giúp rất nhiều dân chúng địa phương, bọn họ với nhân viên y tế lần lượt ra vào, nhìn thấy chiếc mũ có thê chứng. minh thân phận của Tiểu Quân với thi thể than đen, bọn họ lần lượt dừng lại kính. lễ với thi thể này, mặc dù không chuẩn mực cho lắm.

Một mình Tạ Mẫn Thận đi đến thổ lâu cũ nát, ở nơi đó, một mình anh ấy mới dám đỏ hốc mắt.

Sắp đến tối, Tạ Mẫn Thận mới đi ra ngoài, chủ trì đại bản doanh hồi phục lại hoạt động cơ bản. Trên bàn ăn ít hơn tôi hôm qua hai người, tất cả mọi người đều im lặng kỳ lạ, cũng không nói một lời, Tạ Mân Thận: “Tôi đã báo cáo lên tổng bộ tình hình của nơi này, chậm nhất là trưa mai bọn họ sẽ chạy đến, thi thể Tiểu Quân còn có rada của tổng bộ bị tổn hại ngày mai máy bay sẽ mang trở về trong nước.

Tạ Mẫn Thận lại nói: “Đệm nay có GÌ”: muốn nói đều nói với Tiểu Quân đi, về sau không có cơ hội nữa đâu.”

Cổ họng mọi người kẹt lại, nghẹn ở cô họng, nuốt cũng khó khăn.

“Báo cáo đội trưởng, bây giờ tôi xin phép đi thăm Tiêu Quân.”

“Báo cáo đội trưởng, bây giờ tôi xin phép đi nói chuyện với Tiêu Quân.”

“Báo cáo đội trưởng, tôi cũng yêu cầu giống bọn họ.”

“Báo cáo đội trưởng, tôi cũng vậy.”

“Báo cáo đội trưởng, tôi cũng vậy.”
 
Chương 329


Chương 329

“Báo cáo đội trưởng, tôi cũng vậy.”

Tạ Mẫn Thận đợi tất cả mọi người nói xong yêu câu của mình, anh ây gật đâu, nghiêm túc chưa bao giÒ CÓ, mệnh lệnh cho mọi người: “Đứng lên.”

Mọi người chỉnh tê đứng thăng, phong thái quân tư vô Củng sảng khoái, mỗi người đều cô nén bi thương, hốc mắt đau đớn. Tạ Mẫn Thận nhanh chóng đội mũ quân đội: “Toàn bộ tập hợp.”

“Có!.

“Sửa sang lại quân trang.”

“Vâng!”

Tạ Mẫn Thận dẫn mọi người xuất hiện trong nhà xác.

Dương Nhiễm về đến nhà, Hắc Hùng còn đang tiếp đãi khách khứa, Reese ngăn Dương Nhiễm lại: “Chị Nhiễm, anh Hùng đang tiếp đãi trùm ma t.úy.”

Tính tình Dương Nhiễm nóng nảy: “Trùm ma t.úy đúng không, bả đây muôn tìm anh ta, tránh cho tôi.”

Reese ngăn lại: “Chị Nhiễm, chị hãy bình tĩnh, hay là chị về phòng đợi trước, đợi anh Hùng đi ra rồi đến tìm Chị?

Dương Nhiễm: “Reese, cậu hãy đẻ tôi vào trong, tôi muôn hỏi trùm ma t.úy với anh trai tôi tại sao lại phát động chiến tranh, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội chết sao? Đó đều là mạng sống, biết chảy máu biết chết đó.”

Âm thanh nhẫn nhịn của Hắc Hùng phát ra từ phòng sách: “Reese, hãy để cô ấy vào.

Nhận được mệnh lệnh của Hắc Hùng, Reese không ngăn cản nữa, anh ta chủ động mở cửa phòng sách của Hắc Hùng: “Chị Nhiễm, cẩn thận.”

Reese dùng lời nói chỉ hai người họ có thể nghe được dặn dò Dương Nhiễm.

Dương Nhiễm thấy trên mặt †rùm ma t.úy có xăm đóa hoa độc, cô ấy lần nữa dùng sức nắm chặt súng trong tay. Trùm ma tú.y đồng nghĩa với độc, gã ta âm hiểm, thiện biến, dồi trá, là kẻ tiểu nhân, khuôn mặt gầy. gò, đây là cái giá phải trả cho việc sử dụng ma tú.y lâu dài, vừa nhìn thấy Dương Nhiễm xuất hiện, đã âm dương quái điệu hỏi: “Chị Nhiễm luôn tàn nhân độc ác cũng bắt đầu quan tâm đến cái chết của những con kiến hôi kia rồi sao?”

Dương Nhiễm phẫn nộ cầm súng chĩa vào trùm ma tú.y, chất vấn: “Trùm ma t.úy, vì sao anh lại phát động chiến tranh?”

“Còn có thể là cái gì, tôi là người làm ăn, có thể có nguyên nhân gì chứ, còn không phải là vì tiền sao.”

Lời nói của trùm ma tú.y khiến Dương Nhiễm trực tiếp bóp cò, nhưng lại bị Hắc Hùng đưa tay ‹ chặn lại, ngăn cản Cô ấy, trong mắt Hắc Hùng, trùm ma tú.y có thê chết nhưng không phải là bây giờ. Anh em đồng tâm, sao Dương Nhiễm không biết trong lòng Hặc Hùng đang nghĩ gì, cô ây cười giêu, khôi phục lý trí, không xúc động như vừa rồi nữa, nhưng vân không thu hồi tay đang cầm súng.

Hắc Hùng thấy Dượng Nhiễm ồn định lại tâm trạng, thu hồi bàn tay của mình lại. Mặc cho vấn để lên men, thông qua sự việc này, Hắc Hùng cho răng có mây người cần được thanh lý.

Dáng người của Dương Nhiễm cao gây, ngang hàng với trùm ma tú.y, giò phút này, cô ấy sỉ nhục trùm ma tú.y, tay câm súng chĩa vào ót gã ta, khóe môi gợi lên nụ cười trí mạng.

“Các người đều là thuộc hạ của anh trai tôi, tại sao lại phát động chiến tranh sau lưng anh tôi? Muôn lật đỗ anh trai tôi, ngồi ở vị trí Hắc lão đại sao?”

Trùm ma t.úy nhìn chằm chằm ngón trỏ thon dài của Dương Nhiễm, nghiêng đầu lộ ra nụ cười teo tóp, thâm người phát hoảng: “Không, vừa rồi cô Dương còn suy nghĩ sông chết cho người khác, sao đên chỗ tôi đã bắt đầu nghĩ xâu vậy.”
 
Chương 330


Chương 330

“Vậy anh nói cho tôi biết vì sao lại liên hợp ba bang khác khởi xướng chiến tranh đi.”

“Ta đã nói với cô Dương là tôi vì tiền, cô Dương luôn câm súng chĩa vào tôi như vậy, anh Dương thây có ôn không?” Trùm ma túy lại nói với Hắc Hùng, làm bộ như mình rất vô tội.

Dáng vẻ này khiến Dương Nhiễm cảm thấy kinh tởm, mafia luôn coi tiền như mạng, nhưng làn này trong lòng Dương Nhiễm lại không tin.

“Bỏ tay xuống.” Hắc Hùng ra lệnh.

Dương Nhiễm nghe lời buông tay xuông, lại dùng súng kề thăng vào ân đường gã ta, gọn gàng nói: “Được thôi.”

Ánh mắt của trùm ma túy nhìn chằm chăm vào Hặc Hùng: “Anh Dương có ýgi?

Hắc Hùng ngửa ra sau, thoải mái năm trên ghê của mình: “Em gái tôi tính tình nóng nảy, tôi không quản được.”

Trùm ma túy biết tính tình của Dương Nhiễm tàn nhẫn không ai sánh bằng, cô ây chưa bao giò thua độc, trong lòng trùm ma túy hơi phát run, Dương Nhiễm nỗi tính khí thật sự có thê khiến gã ta ngã xuống.

Dương Nhiễm hiểu rõ trong lòng của gã ta, hừ lạnh: “Anh nói là vì tiên, anh không có ý đoạt chủ. Vậy làm sao chứng minh được? Hôm nay anh không chứng minh được thì tôi sẽ không để anh đi.”

Trùm ma túy không có đầu óc lăn lộn đến nay, nêu vừa rồi Hắc Hùng ngăn Dương Nhiễm, vậy thì gã ta chỉ cân ở phòng làm việc này, ở trước mặt anh em này thì sẽ an toàn.

Sau khi nghĩ rõ hoàn cảnh của mình, gã ta hồi phục lại sắc mặt vốn có: “Trong cốp xe của tôi có năm trăm vạn đô Mỹ, còn có nguyên liệu mới nhất, với lại phía bên tôi có chết một đàn em, tôi không báo thủ thì sao có thể đứng vững gót chân ở trong bang được? Cô Nhiễm cũng là người lớn lên ở trong bang, có lễ cô nên hiểu chỗ khó xử của lão đại đúng không.”

“Tôi không hiểu, hơn nữa anh cũng không phải là lão đại. Bọn họ phục anh trai tôi là được, mà anh lại chẳng xứng làm cái mông của anh trai tôi.”

Dương Nhiễm năm lần bảy lượt khỏrfiii nễ mặt trùm ma tÚY, Hắc Hùng lại xem náo nhiệt ở bên cạnh. Ánh mắt trùm ma túy bỗng nhiên chuyển lạnh, đồng tử đến sâu, ánh mắt như xà, vòng quanh thân Dương Nhiễm, khiến cò ây phát hoảng, ánh mắt Dương Nhiễm chớp chớp, cô ấy không sợ, tiếp tục nói: “Còn điều thứ hai thì sao? Sao anh chứng minh được anh không có ý đoạt chủ? Dù sao cũng là anh giâu anh trai tôi phát động chiên tranh.”

Trùm ma túy bị ép sát: “Cô Dương muôn tôi chứng minh như thê nào?

Tôi nói gì thì cô sẽ tin nây sao?”

“Vậy phải xem anh nói cái gì.”

Tay cô ây cầm súng không nhúc nhích chia vào trùm ma túy, cánh tay không chút tê dại, cảnh Tiêu Quân chết trận trước mắt khiến tay cầm súng của cô ây run rây.

Hắc Hùng vẫn ngồi ở đó nhìn em gái mình làm càn.

Trùm ma túy muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Là anh Dương đưa cô vào quân đội nước Bắc, tôi lo phát động chiên tranh anh ‘ Dương sẽ không. đồng ý. Cho nên giấu diềm, lần này cô Dương có tin không?”

Dương Nhiễm lắc đầu, gần từng chữ nói: “Anh nói láo.”

“Cô Dương, tôi cũng là người có giới hạn, đừng có quá đáng, tôi giải thích cô không tin, vậy cô muốn tôi chứng minh nhứ thê nào?”

Dương Nhiễm nhếch môi buồn cười: “Để tôi nói? Được. Anh gọi anh trai tôi một tiếng anh Hùng thì tôi mới tin.”

“Cô, cô Dương đừng có quá đáng.”

 
 
Chương 331


Chương 331

“Một tiếng anh Hùng mà thôi, là tiếng mà đàn em như anh nên gọi. Đừng suốt ngày anh Dương anh Dương, nghe có vẻ hơi đôi tác, nhưng anh lại không phải là đối tác, anh là đàn em của anh trai tôi. Gọi? Hay là? Không gọi. Tay tôi đang run đó, anh có cảm thây không?”

Dương Nhiễm nhớ đến Tiểu Quân, cậu nhóc .”gÔe nghếch gọi cô ây là chị dâu vậy mà bây giờ không còn.

nữa. Lôi Đạt luôn đùa giỡn với cô ấy bây giờ chân của cậu ây cũng không còn nữa.

Dương Nhiễm thầm thè, cô ấy tuyệt đôi sẽ không bỏ qua cho trùm má túy.

Trùm ma túy nhìn hai anh em Dương Nhiễm, hình như không giải thích rõ thì sẽ không bỏ qua. Song phương giáng co, Dương Nhiễm ngày càng không có kiện nhẫn. Khoảnh khắc Dương Nhiễm chuẩn bị bóp cò thì gã ta cắn răng kêu lên: “Anh Hùng.”

Dương, Nhiễm nhanh chóng thu hồi khâu súng trong tay, cười không đạt được: “Vậy là đúng rồi, đàn em thì nên có dáng vẻ của đàn em, về sau phải nhớ rõ Hắc Hùng là anh Hùng của anh. Cút đi.”

Trùm ma túy trợn mắt nhìn Dương Nhiễm, giồng như ác quỷ trên đỉnh đầu của Dương Nhiễm vậy: “Cô Dương nói phải.”

Trùm ma túy rời đi, gã ta thầm thê: Sỉ nhục ngày hôm nay, ngày khác tôi nhất định sẽ đòi cổ gâp đôi.

Trong phòng chỉ còn lại hai anh em, Häc Hùng nói: “Em quay về làm gì”

Dương Nhiễm yếu ớt bắt lực dựa vào bàn làm việc của Hắc Hùng, nhẹ giọng nói: “Anh, Tiểu Quân chết TÔI, Lôi Đạt cả đời này cũng bị hủy rồi.

Em không còn mặt mũi ở lại nơi đó, là người của chúng ta phát động chiên tranh, là em hại chết. bọn họ, em đứng: ở nơi đó có thê cảm giác được ác ý và tự trách đến từ bốn phía.

Trong đầu em đều là cảnh Tiểu Quân gọi em là chị dâu, anh, vì sao nhất định phải có chiến tranh? Tại sao chúng ta không thể sống hòa bình ở nước Bắc?”

Hắc Hùng không biết Tiêu Quân và Lôi Đạt là ai, nhưng em gái là người nặng tình cảm, anh †a xin lôi em gái: “Lân này là anh có lỗi với em, ở nhà đừng đi qua đó nữa.”

Dương Nhiễm lắc đầu: “Anh, có thể yên tĩnh vài tháng được không? Đợi Tạ Mẫn Thận Bộ họ đi? Em chỉ muốn bọn họ bình an sông sót trở về.

Ngày trước, chị Nhiễm luôn tàn nhẫn, hôm nay lại khóc lóc, câu xin trong phòng làm việc của anh trai: “Anh, em xin anh lần này có được không. Anh hứa với em được không? Tạ Mẫn Thận với cập dưới của anh lây, không ai được xảy ra chuyện gì nữa.

Hắc Hùng thấy. em gái yêu Tạ Mẫn Thận, anh ta nói: “Dương Nhiễm, em và Tạ Mẫn Thận không có tương lai.”

Dương Nhiễm gật đầu: “Em biết, đặt em ở quốc gia của anh ây thì em chính là tôi phạm bị truy nã quốc tế, nhà anh ây không chấp nhận được người như em.”

Hắc Hùng không hiểu: “Vậy tại sao em còn muôn làm vậy?”

“Anh trai, so với yêu mà không có được thì em . càng hy vọng anh ây còn sống. Anh có hiểu cho tâm trạng của em không?”

Hắc Hùng nhớ lại một quan tài trên hòn đảo xa xôi, anh ta lắc đầu cay đẳng, bất lực nói: “Em ở nhà xử lý việc nhà trước, anh sẽ cố găng hết sức để ngăn chặn chiến tranh xảy ra lần nữa. Gần đây ra ngoài hãy dẫn theo nhiều tùy, tùng, trùm ma túy sẽ trả thù em đó.”

“Em biết, ngày mai em sẽ về đó một chuyền, Tiêu Quân với Lôi Đạt sắp đi rồi, lần sau gặp lại có lẽ chính là đường Hoàng Tuyên.”

Hắc Hùng không có quấy nhiễu, gọi Reese tới: “Ngày mai cậu với Dương Nhiễm hãy đến đại bản doanh của nước Bắc, đừng có xung đột, người chết quan trọng. Sau H kết thúc, hãy đợi cô ấy trở về. Đề phòng trùm ma túy.”
 
Chương 332


 

Chương 332

“Vâng. Anh Hùng.”

Ánh mặt trời chói lóa nhưng đáy lòng môi quân nhân gìn giữ hòa bình lại lạnh lẽo, quân nhân nước Bắc ngôi trong nhà xác cả đêm, lúc đi ra, ánh mắt bọn họ đều sưng đỏ.

Máy bay của tổng bộ đã đến đại bản doanh, Dương Nhiễm và cấp dưới mặc một thân đen đứng bên ngoài nhìn từ xa xa, quân nhần tổng bộ bàn giao hoàn thành, lên máy bay, Tạ Mẫn Thận dẫn tiểu đội, HN bóng máy bay lớn tiếng hét lên: “Kính lễ.”

Âm thanh quá lớn, đến mức vỡ giọng.

Tầm mắt dưới kính râm Dương Nhiễm đã sớm bị nước mắt nhuộm đầy mơ hồ không rõ.

Cho đến khi không còn nhìn thấy máy bay, nhóm của Tạ Mẫn Thận vẫn chưa buông tay.

Dương Nhiễm luyến tiếc nhìn mặt Tạ Mẫn Thận từ xa, nói với tùy tùng phía sau: “Đi thôi.”

Đại bản doanh thiếu đi hai chiến hữu, bầu không khí trở nên áp lực, có binh lính báo cáo: “Đội trưởng, đã tìm được người giết chêt Tiêu Quân, là trùm ma túy.”

Tạ Mẫn Thận: “Tôi biết.”

“Đội trưởng, tôi muốn đi báo thù.”

Tạ Mẫn Thận: “Cậu là một quân nhân, không nên nghe thấy hai chữ báo thù từ miệng cậu, cậu chỉ có thể nghe mệnh lệnh hành SIỦ: “Đội trưởng, tôi muốn báo thù.”

“Trở về.”

“Đội trưởng.”

“Tôi ra lệnh cho cậu trở về.”

Dương Nhiễm trở về nhà, Hắc Hùng đi tìm cô ây: “Trùm ma túy, Xà Ảnh, Jeter, Quỷ Thắng, bốn người này là người li mưu phát đông chiên tranh, Jeter và Quỷ Thăng đã khai báo nguyên nhân sự việc với anh, bọn họ đã chủ động đi nhận phạt, trùm ma túy thì em đã gặp, anh sẽ xử lý cậu ta, em hãy dẫn người đi thanh lý sạch sẽ Xà Anh đi, coi như là giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.”

“Anh trai, cảm giác chịu tội sẽ không giảm bớt. Nhưng em vẫn sẽ giết anh 5 để trả thù. Jeter và Quỷ Thắng, tốt nhất anh đừng để em biết được tung tích của bọn họ, nhận sai cũng không được.”

Dương Nhiễm trở về phòng mình, thay áo da và áo gió, trên thắt lưng, trong tay, trên đùi, trên quần áo đều là lựu đạn và súng ngắn, đạn.

Lúc Xà Ảnh vẫn còn ẩn nắp trong phòng mình, Dương Nhiễm đã đện thăm: “Chị Nhiễm tời rồi, mau ngôi đi.

Sao hôm nay chị Nhiễm lại đến đây vậy?”

Dương Nhiễm lấy khẩu súng lục của mình ra hướng về phía Xà Ảnh: “Đến giết anh.”

Viên đạn phát ra tiếng “bùm’”, trúng ngay ân đường của Xà Ảnh, ngã xuông đất tử vong.

Tất cả mọi người tụ lại với nhau, tâm phúc của Xà Ảnh phản ứng lại, chất vấn: “Chị Nhiễm, chị giết chết anh Xà, hãy cho chúng tôi một lời giải thích, nêu không anh em chúng tôi sẽ không tha cho chị đâu.”

Lúc này Dương Nhiễm không còn tâm trạng, trong lòng trong mắt chỉ có thù hận: “Ý đồ tạo phản, lý do này được chưa?”

Tâm phúc không đồng ý: “Chị đang tìm lí do. Anh Xà không có.”

Dương Nhiễm làm biếng nói chuyện, trực tiệp đưa súng lên, bá đạo tuyên bổ: “Hôm nay tôi đến thanh lí môn hộ, Xà Ảnh lợi dụng anh em trong bang có ý đồ phản anh trai tôi, tự làm chủ, chuyện này là thật hay giả trong lòng các người tự biết, tôi không giết cậu là cho cậu cơ hội, mạng của hai người này hôm nay chính là cảnh cáo, tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, từ nay về sau, Quỳnh sẽ tiếp quản nơi này. Nếu có ai không phục thì giết người nhận thưởng, cứ tính lên đầu tôi. Nói được làm được!”
 
Chương 333


Chương 333

Đêm khuya, Tạ Mẫn Hành nhận được tin tức ở trong nước, anh gọi điện thoại, binh lính nơi Tạ Mẫn Thận vẫn đang thao luyện.

“Mẫn Thận, Lôi Đạt tỉnh ròi, Tiểu Quân cũng đã được an táng.”

Tạ Mẫn Thận im lặng một lúc lâu: “Anh, anh vẫn chưa ngủ sao.”

Tạ Mẫn Hành: “Đang xử lý chuyện công ty trong phòng sách.”

Gặp phải chuyện như vậy, Tạ Mẫn Hành an ủi anh em: “Mẫn Thận, con người đều có số mệnh, anh đã dặn dò bộ phận tài chính của công ty bôi thường cho người nhà của Tiêu Quận và Lôi Đạt. Có muốn cho ông nội biết chuyện này không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu qua điện thoại: “Ống nội đã về hưu, đừng nói những, chuyện này cho ông biết. Gia đình thế nào rôi?”

“Mọi thứ đều tốt.”

Tạ Mẫn Thận: “Em tắt máy đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Những ngôi sao trên đỉnh núi nhỏ chỉ có thể nhìn thấy từng chấm, Vân Thư lại phát hiện phong cảnh nơi này rất hợp với tâm ý của cô. Gió tháng tư không lạnh như trước, đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Vân Thư mặc đồ ngủ nằm sắp trên ban công nhìn ra xa, Tạ Mẫn Hành tiên vào phòng hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?”

Không có, em đang cảm thán đây là đât do ai chọn, rất có mắt nhìn, còn có căn nhà này là do ai thiết kế, rất được lòng em. Thêm đùi gà.”

Tạ Mẫn Hành đi qua, ôm Vân Thư cách lớp áo ngủ: “Chồng em không thích ăn đùi gà, chỉ thích ăn em.”

Vân Thư đỏ mặt, từ khi hai người họ thực sự quan hệ, trong lòng Vân Thư không được tự nhiên mây ngày, đi làm đêu không yên lòng, lúc nhìn thấy bà Tạ đa số là cúi đâu, sau đó bị Tạ Mẫn Hành gọi đến phòng sách, sau khi “an ủi” một trận, cảm giác khó chịu lúc trước của Vân Thư đã tan thành mây khói.

Sau ngày đó, Tạ Mẫn Hành luôn có rất nhiêu lời nói tình cảm: “Tạ Mẫn Hành, Sao anh lại không đứng đắn như vậy.”

Nơi nào đó ở Nam Phi, mặt trời chiếu rọi chói mắt.

Tạ Mẫn Thận nhìn binh lính tập luyện dưới ánh mặt trời, thiếu đi hai người.

Đàn ông như anh ấy còn phải dùng thời gian rất dài mới chấp nhận được sự thật này, sự thật Tiểu Quân và Lôi Đạt không còn nữa.

Tạ Mẫn Thận dựa lưng vào quả cầu đất, ngắng đầu nhìn thăng vào ánh.

mặt trời, phát hiện rất chói mắt, chấm đen xung quanh giỗng như kiến phóng to từng chút một, lại tiếp tục phóng to, cuôi cùng anh ây nhằm mắt lại.

Anh ấy cũng không biết mình đang suy nghĩ điêu gì, cứ như nhắm mắt lại thì trong lòng sẽ rất bình tĩnh.

Dương Nhiễm nhớ nhung thành bệnh, Ïo lắng thành sông. Cô ây không nhịn được, một mình đi đến chỗ của Tạ Mẫn Thận.

Cô ấy đứng đó lặng lẽ nhìn.

Thấy anh ấy bi thương, trong lòng cũng tràn đây tôn thương.

“Tạ Mẫn Thận, tôi muốn anh quay đầu lại nhìn tôi.” Dương Nhiễm nhỏ giọng nói với bóng lưng của anh ấy.

Dương Nhiễm đã từng cúi đầu từ khi nào chứ?

Tạ Mẫn Thận cảm nhận được tia cực tím chiếu rọi, trong lòng cũng nóng rực.
 
Chương 334


Chương 334

Vân Thư vừa tỉnh ngủ, cô nhìn thấy cành cây ngoài cửa số mọc lên mâm mới, cô đi chân trần xuông giường, đi tới tủ lật tìm một cây gậy gô.

Đi ra ban công đặt cây gậy ở giữa cành cây.

Trong lòng cô tưởng tượng: “Nếu cành cây có thê duỗi đên ban công thì tốt.”

Bi kịch của cây gậy “cạch” rơi xuống đât.

Những tưởng tượng đẹp của Vân Thư bị phá vỡ.

Tạ Mẫn Hành: “Đó là cành cây, không phải dây mây, dựa vào một cây gậy thì không có tác dụng.”

Hình như cái gì Tạ Mẫn Hành cũng biết.

Vân Thư muốn đi qua chỉ giáo, sao có thể đề phòng ngủ của mình trở thành nơi tỉnh linh được.

Thì dưới lầu “Tỉng ting”, có người bắm chuông cửa.

“Em đợi anh ở trong phòng, anh xuống lầu xem là ai.”

“Được, đi mau về mau.” Cô vẫn đang chờ chỉ giáo.

Tạ Mẫn Hành đi xuống lầu, mở cửa nhìn thấy ô ông Tạ.

Giọng điệu không thân thiện: “Ba đến làm gi?”

“Ba không liên lạc được với Mẫn Thận, con có liên lạc được không?”

Ông Tạ rất lo lắng cho an nguy của con trai, Tạ Mãn Hành: “Em ây rất an toàn, có lẽ là tín hiệu lại bị gián đoạn.”

Nhận được kết quả, ông Tạ xem như an tâm.

Sau đó lại nhớ đến vết thương của Vân Thư.

“Tiêu Thư đâu?”

“Ngủ.”

“Vết thương của con bé thế nào rồi?”

Ông Tạ hỏi, trong lòng hơi chột dạ.

Tạ Mẫn Hành: “Không có gì đáng ngại, ba trở về đi. Nếu nhừ không yên tầm, có thể gọi điện thoại cho Mân Thận, tín hiệu kết nối được thì em ấy sẽ liên lạc với ba.”

“Được.”

Ông Tạ nói được rồi rời đi, ông ấy lại gọi cho con trai út.

Lại không có ai nghe máy.

Mãi cho đến buổi tối, Tạ Mẫn Thận mới gọi lại: “Ba.”

“Hây, Mẫn Thận, con thế nào rồi?”

Lo lắng của người làm ba đều thể hiện trong lời nói.

Tạ Mẫn Thận: “Con không sao. Ở đây rất bình thường. Gián đoạn tín hiệu là chuyện thường xuyên, ba không cần phải lo lăng.”

“Con à, con nhất định phải chú ý an toàn.”

Tạ Mẫn Thận đồng ý với ông ấy.

Chuyện này kích thích không nhỏ đối với anh ây, anh ây nói rật ít, chỉ qua loa mây câu cho xong việc.

“Ông xã, anh nói cho em biết làm thế nào để đưa cành cây vào trong đi?”
 
Chương 335


Chương 335

Vẫn là vấn để Vân Thư tò mò.

Tạ Mân Hành hỏi: “Mùa hè trong phòng sẽ có côn trùng, mùa đông không đóng cửa ở ban công được, vậy tại sao còn muôn cho cành cây luôn và5o phòng ngủ của hai chúng ta?”

Vân Thư: “…” Sao cô lại bỏ qua chuyện này chứ?

Nếu như mùa hè có côn trùng thì mùa đông lạnh cóng chết.

Vậy thì thôi.

Phòng ngủ của cô là nơi để ngủ, không phải là nơi linh tinh.

Vân Thư nghĩ thông suốt, lại lục lọi tìm một cái kéo.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tìm kéo để làm gì?”

Vân Thư nói có đạo lý: “Cắt cành cây đi, chặt đứt ý niệm muốn nảy mầm của nó, để không thể luồn vào ban công nhà chúng ta.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười: “Lẽ nào không phải năm nay em vào nhà chúng ta sao?”

Vân Thư giận dữ trừng mắt nhìn Tạ Mẫn Hành, tại sao phải nhắc nhở cô?

Cô chỉ tìm cho mình việc gì để làm, lẽ nào là sai sao?

Tạ Mẫn Hành: Không có!

Tạ Mẫn Hành muốn kiểm tra vết thương trên cỗ Vân Thư, Vân Thư sợ lui về phía sau vài bước.

“Anh không phải là bác sĩ, không cho anh xem.

Tạ Mẫn Hành đặt bông gòn với cồn trong tay xuống: “Anh cũng có học qua sơ cứu.

Vân Thư: “Đó là sơ cứu, là kiều nằm trên đất không động đậy, còn bây giờ em vân còn sông nhảy nhót lung tung, không cho anh xem.”

Xảy ra chuyện thì làm sao?

“Được được, vậy chúng ta đến bệnh viện?”

“Được.”

Đối với Vân Thư, phải dọa cô, nếu không cô sẽ không đến bệnh viện.

Vân Thư đã lâu không xuất hiện trước mặt nhiều người, trời vừa sáng, Tạ Mẫn Hành đã đến bệnh viện với Vân Thư, gỡ băng gạc trên cô xuông đồng thời còn đi thăm ông nội Lâm vừa mới tỉnh lại.

Lâm Khinh Khinh thấy dưới đáy mắt của Tạ Mẫn Hành chỉ có chiều chuộng Vân Thư: “Làm hòa rồi sao?”

Vân Thư đỏ mặt: “Không có làm hòa.”

Tạ Mẫn Hành bên cạnh không quan tâm nhiều chuyện, chỉ đứng bên cạnh Vân Thư.

Lâm Khinh Khinh châm chọc: “Không làm hòa thì dấu vết trên cổ là thê nào?” Vân Thư bị dọa đến lo lắng bịt cổ lại: “Rõ ràng lắm sao?”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Không rõ, tớ đoán thôi.”

Vân Thư nhận thức được bản thân bị Lâm Khinh Khinh trêu đùa, cho nên đánh cô ấy: “Sao cậu lại học hư vậy.

Đây còn là cậu sao?”

Lúc này, bác sĩ Nghiêm Minh xuât hiện phía sau hai người họ: “Khinh Khinh, em tan học rôi?” Dịu dàng trong mắt rất không tầm thường, Vân Thư nhìn thấy, lại nhìn bảng hiệu của bác sĩ hỏi: “Bác sĩ Nghiêm, anh là bác sĩ chữa trị cho ông nội Lâm sao?”

Hình như Vân Thư phát hiện được gì đó.
 
Chương 336


Chương 336

Nghiêm Minh lắc đâu: “Tôi là trợ lý, vận đang thực tập.” Sau đó anh ta hỏi Lâm Khinh Khinh: “Em ăn chưa? Tôi vừa đến nhà ăn lấy cơm cho em.”

Lâm Khinh Khinh khách sáo cảm ơn anh ta: “Cảm ơn bác sĩ Nghiêm, tôi đã ăn ở trường rồi.”

Nghiêm Minh chủ động hỏi Lâm Khinh Khinh: “Đây là bạn của em à?

Hai người xinh quá.”

Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, bạn của tôi, Vân Thử. Đây là bác sĩ Nghiêm Minh, người đã giúp tớ chăm sóc ông khi tớ có tiết học ở trường.”

Vân Thư cũng cảm ơn Nghiêm Minh: “Cảm ơn bác sĩ Nghiêm đã chăm sóc cho ông Lâm. Khinh Khinh, sau này không tiện thì cậu tìm y tá đi, tớ tìm giúp cậu.”

Tạ Mẫn Hành đứng dậy, ôm eo Vân Thư một cách tự nhiên: “Cô Lâm, chúng tôi đi trước nhé. Không có chuyện gì thì tới nhà tôi chơi với Tiểu Thư.”

Lâm Khinh Khinh nhẹ gật đầu: “Được, tổng giám đốc Tạ.”

Trong xe, Vân Thư mím chặt môi: “Ông xã, ‘anh thấy thám tử có đáng tin không?”

“Chồng của em đáng tin hơn.”

“Vậy, chồng điêu tra Nghiêm Minh giúp em, anh ta khá thích Khinh Khinh, nhưng nhìn ánh mắt đó em rất khó chịu. ” Vân Thư nói, Tạ Mẫn Hành: “Bác sĩ đó?”

Vân Thư gật đầu: “Anh cũng để ý2”

“Ưm, cậu ta khen em xinh. Anh nhìn cậu ta một cái thì nhớ ngay.” Tạ Mẫn Hành nói uyên chuyền, nêu anh gọi đó là nhìn một cái thì trừng mắt là gì?

“Cậu ta là một người đầy tham vọng.”

Tạ Mẫn Hành nhận xét.

“Anh thấy từ đâu?” Vân Thư có thể nhìn ra anh ta thích Lâm Khinh Khinh, nhưng cô thật sự không nhìn ra được tham vọng của anh ta. Tạ Mẫn Hành: “Đôi mất.”

Vẻ mặt Vân Thư tò mò nhìn về phía Tạ Mẫn Hành: “Thế anh thấy mắt anh ta có gì?”

“Yêu đương.”

“Phụt, không hề.”

Vân Thư thở dài: “Xem ra sau này em phải để ý Khinh Khinh của em mới được. Bên ngoài nhiều heo quá. Bây giờ chúng ta đi đón à?”

Tạ Mẫn Hành nói: “Trước đây chúng ta nói tan làm sẽ đón mẹ, kết quả tới giò vẫn chưa làm được, hôm nay tới đón mẹ rồi nhân tiện đóng học phí luôn.”

Vân Thư ngả người ra sau nói: “Oa, đúng là như vậy.”

Tạ Mân Hành lái xe nhanh chóng đến quảng trường Thời Đại, Vân Thư chạy tới bầm thang máy. Chu Yên đội tóc giả, cũng xuất hiện ở quảng trường Thời Đại, lượng người đông hơn vào cuôi tuần, bà Tạ tới giờ rời đi, nhưng cửa hàng quá bận nên chủ động đề nghị giúp đỡ, ông chủ Vương nhận đĩa từ tay bà Tạ: “Phu nhân phu nhân, để tôi dọn bàn.”

“Ông chủ, không phải ông còn nhận tiên dạy sao?” Bà Tạ giành láy đĩa: “Để tôi dọn bàn.”

Sau khi ông chủ Vương biết gia thế của bà Tạ, ông ta tự giác thấy thấp kém hơn một bậc, chuyện bê bát đĩa như này nhất định không được để bà Tạ làm: “Phu nhân, bà đi thu tiền, tôi dọn bàn.”

“Ò.” Bà Tạ được sắp xếp làm thủ tục tại quầy thu ngân.
 
Chương 337


Chương 337

Quầy thu ngân rất dễ thấy, Chu Yên vừa bước vào thang máy đã thấy một người trông giỗng như bà Tạ, cô ta từ từ tiên lại gân.

Ông chủ Vương và bà Tạ đều đang ở quây thanh toán. Ông, chủ Vương đang dạy bà Tạ cách in biên lai, hai người trò chuyện cười đùa, Chủ Yên trông thấy rất vui: “Bà Tạ không ở nhà làm mẹ hiên dâu đảm nữa.”

Chu Yên xoay người rời đi, ánh mắt cô ta bắt gặp Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đang năm tay, Chu Yên đưa mắt nhìn chằm chằm Vân Thư: “Thì ra cô ta là người hại mình thành như này.”

Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư: “Đừng đi lung tung, lát nữa anh sẽ tìm em, ảnh đi đón mẹ trước.”

Vân Thư sốt ruột, từ khi đi lên anh cứ kéo cô không cho cô rời nửa bước thì sao có thê lạc được: “Em biết rồi, không lạc được.”

Chu Yên đội tóc giả che mặt, chạy vào một nhà hàng để tránh gặp nhau.

Tạ Mãn Hiành quá nhãn tâm, Chu Yên lo lắng đến mức không dám xuất hiện.

Chọc phải Tạ Mẫn Hành, dù là ông Tạ cũng Không thể cứu cô ta.

“Mẹ, mẹ đang tính tiền à.” Vân Thư thấy bà Tạ, chạy thẳng tới. Tạ Mẫn Hành theo sau.

Khi bà Tạ thấy có người, ngạc nhiên nói: “Tiêu Thư, Mẫn Hành, hai con tới rôi à.

Ông chủ Vương đã gặp Tạ Mẫn Hành một lần, kinh ngạc trước khí chất của anh, lập tức cất đứt suy nghĩ của mình với bà Tạ. Ông chủ Vương bước ra thúc giục: “Phụ nhân, bà về đi, chúng tôi có thể lo được.”

Bà Tạ tháy lũ trẻ đến đón mình, bèn cởi tạp dề: “Ửm, được”.

Tạ Mẫn Hành lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho ông chủ Vương: “Đây là năm vạn tệ, là học phí nộp cho ông chủ Vương, mật khâu là sáu chữ số cuối của thẻ ngân hàng.”

Ông chủ Vương lảng tránh: “Tổng giám đốc Tạ, tôi không cản. Là phu nhân luôn giúp chúng tôi.”

Vân Thư cầm lấy thẻ nhét vào trong túi của ông chủ Vương: “Ông chủ Vương, ông nhận đi, sau này mẹ tôi mới yên tâm học nâu ăn, nêu không nhận, mẹ tôi không thể học tiệp nữa.

Ông còn phải nuôi con, nhận nó có thể bớt chút mệt nhọc.

Vân Thư không cho ông chủ Vương từ chối tiếp, nên kéo Tạ Mẫn Hành và bà Tạ đi.

Những ngày bình thường trôi qua, Vân Thư nhận được tin xâu: “Nhà trường sẽ đuổi học Vân Thư.”

Vân Thư đã gọi điện đến hỏi nhà trường: “Sao lại đuổi học em?”

Sau khi nhà trường chuyền cho cô giáo trong bộ phận liên quan: “Em đã nghỉ học hai tháng, chúng tôi liên hệ với gia đình em, số máy trồng, tới hôm nay, em mới chủ động liên hệ.”

Tính tình hung hăng của Vân Thư thành ra cãi nhau: “Mọi người không liên lạc được với ba mẹ em, cũng không I liên lạc được với em? Em đã nộp. giây bảo lưu, mọi người đã đồng ý, giò lại thành bỏ học? Cô bị làm sao thê?”

Giáo viên: “Vân Thư, trường học không có chuyện đang học tp kỳ hai đột nhiên nghỉ, tôi không biết em đã nghe ở đâu, tóm lại, tranh thủ thời gian đến trường đối chứng thủ tục đi.”

Nói xong, cô giáo cúp máy.

Vân Thư tức gần chết, cầm điện thoại gọi cho bạn củng phòng: “Điềm Điềm, cậu đang làm gì vậy?”

Bạn cùng phòng Điềm Điềm: “Bọn tớ đều ở trong ký túc xá, sau khi cậu rời đi, có một bạn cùng. phòng mới, Tiểu Thư có chuyện gì cân giúp sao?”
 
Chương 338-339


Chương 338

Vân Thư: “À, không phải, lúc trước tớ nhờ cậu nộp đơn xin bảo lưu, chuyện này sao rôi, nhà trường đã đóng dâu chưa?”

Điềm Điềm ra hiệu cho ký túc xá yên lặng, Tiểu Thư gọi điện, đợi ký túc xá yên tĩnh, Điềm Điềm nói: “Tớ nộp ở văn phòng của trưởng khoa, nhưng lúc tới không có ai, trợ lý sinh viên nói với tớ bảo tớ để lên bàn, đợi trưởng khoa về sẽ nhắc trưởng khoa, cậu muốn về à Tiểu Thư?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư thở ra một hơi: “Không, tớ chỉ hỏi thôi, bạn cùng phòng mới thế nào?”

“Khá tết, lúc trước ở ngoài, cậu đi mới chuyên vào.”

Vân Thư nhanh chóng kết thúc cuộc gọi giữa hai bên: “Hòa hợp nhé, tó có việc, liên lạc sau.”

Tạ Mẫn Hành đang xử lý công việc trong công ty như thường, Vân Thư gọi điện thoại tới: “Chồng à, nói cho em biết số của Tần Ngũ, em có chuyện nhỏ muôn tìm cậu ấy.” Vân Thư nói rất nhỏ nhẹ, nhưng Tạ Mẫn Hành có thể nghe thấy â âm Tinh nặng nê.

“Gửi Wechat cho em rồi.”

Cúp điện thoại, Tạ Mân Hành không có ý định đọc báo cáo tài chính, anh ngồi trong phòng làm việc chờ cuộc gọi của Tân Ngũ.

“Lão đại, nếu chị dâu muốn từ chức thì sao?” Quả nhiên sau khi Vân Thư và Tàn Ngũ cúp máy, Tần Ngũ gọi điện thoại đến.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tại sao lại từ chức?”

Nêu Vân Thư quyết định không trả món nợ năm trăm nghìn do mỗi quan hệ ôn định giữa hai người, Tạ Mân Hành tất nhiên đồng ý bằng cả tay.

chân, nhưng giọng nói vừa rôi rõ ràng là không.

“Chị dâu nói trường có chuyện, cô ấy không muốn từ chức khi mới làm quen với công ty. Bị ép mà thôi. Lão đại, đây là công ty của anh, anh quyết định thê nào? Tôi vấn chưa trả lời cô ấy.

Tạ Mẫn Hành tự hỏi mình: “Trường có chuyện gì?”

Tần Ngũ điên cuồng gào thét: “Lão đại, sao tội biết, chị dầu không nói cho tôi biết.”

Tạ Mẫn Hành: “Tôi hiểu rồi, câu khoan chấp thuận đã, hỏi cô ây xem trong một tháng cô ây có thê giải quyêt mọi việc không? Chỉ cho cô ấy một tháng.”

Tần Ngũ nghỉ ngờ trả lời: “Được, lão đại. Nhưng tại sao anh không cho chị dâu biệt công ty này thuộc về anh?”

“Biết rồi cô ấy sẽ không đi.”

Được Tần Ngũ xúi giục, Vân Thư xin nghỉ phép một tháng ở công dy: “Nếu có thê xử lý tốt, tôi sẽ trở về.”

An Kỳ và Nara nghe tin Vân Thư từ chức đều không nỡ. An Kỳ ôm lấy Vân Thư nói rất nhiều điều cảm . động, Nara hỏi Vân Thư: “Chúng tôi sẽ đên trường gặp cô.’ Vân Thư: “Không sao, nếu may mắn, một tháng nữa có thể trở lại.”

Nara và An Kỳ đều kinh ngạc: “Hả?

Một tháng? Cô không từ chức à2?”

Vân Thư lắc đầu: “Hai người nghe ai nói thế? Tôi xin nghỉ phép, nghỉ một tháng. Tần Ngũ không nỡ mất nhân tài nên mới cho phép tôi nghỉ.”

Nara và An Kỳ: “Tần Ngũ là?”

“Tổng giám đốc Tần, anh áy là người trẻ nhật trong số các anh em, đứng thứ năm.” Vân Thư giải thích.

Nara và An Kỳ nghe Vậy, buồn bã, sến sắm, đều đi hết, một tháng họ lại gặp nhau: “Thôi thôi, cô đi đi, nêu biết cô về, lúc này không sến sầm nữa, cô mau đi đi. Một tháng nữa gặp.”

Chương 339

Nguồn thiếu chương
 
Chương 340


Chương 340

Vân Thư nói: “Khinh Khinh, buổi chiều có tiết không? Tới khoa kinh doanh tìm trưởng khoa với tớ đi, hỏi tình hình thử. Nhưng đúng là tớ không nói nên lời với nhà trường, không thê liên lạc với ba mẹ cũng không gọi cho tớ.”

Lâm Khinh Khinh: “Buổi chiều tớ có hai tiết. Cậu tự gặp trưởng khoa đi, học về tớ tới phòng học vụ để hỏi thăm.”

Vân Thư gục trên bãi cỏ: “Hiện tại tớ nghỉ ngờ có người có ý quấy rồi tớ.”

Lâm Khinh Khinh cũng nằm bên cạnh Vân Thư hỏi: “Cậu nói cho Giang Quý biết chưa?”

Vân Thư lắc đầu: “Giầu thôi, Giang Quý biết chuyện có lẽ sẽ mua trường mắt, có tiền cũng không thể đốt như thế. Để lại ít tiên cho anh ây sau này còn cưới vợ.”

Hai người nằm trên bãi cỏ, chau mày nói: “Tìm được ông ây, ít nhất phải chắc chắc trưởng khoa đã thực sự ký tên và đóng dâu vào đơn xin đình chỉ của tớ.”

“Trưởng khoa đã đóng dấu rồi, sao nhà trường đột nhiên tìm cậu? Cậu nghỉ một tháng nên công bố chứ.”

“Đó là lý do tại sao tớ nói là có người đang quây rồi tớ.”

Ai biết dự đoán, sau này thành thật.

Vào buổi chiều, Vân Thư tìm gặp trưởng khoa giải thích rõ ràng vê hoàn cảnh của mình: “Trưởng khoa, chuyện của em thầy cũng biết, đơn bảo lưu thầy cũng ký rôi, nhưng nhà trường đột nhiên gọi cho em yêu câu em làm thủ tục bị đuổi học. Trưởng khoa, em nên làm gì?”

Trưởng khoa có ấn tượng với chuyện của Vân Thư, ông ta thắc mắc: “Tôi đã nộp đơn xin bảo lựu cho em rồi, sao lại đột ngột bị đuôi học?”

Vân Thư: “Trưởng khoa, thấy đã nộp cho trường học rôi sao?”

“Tôi đã nộp rồi, có trong hồ sơ của em, nếu làm mqqwt sẽ là một vấn để lớn.”

Trưởng khoa có tiết: “Em đến phòng giáo vụ đi, tôi sẽ liên lạc bên đó sau buôi học.”

Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn trưởng khoa.”

Vân Thư không đợi Lâm Khinh Khinh, tự tới phòng giáo vụ hỏi chuyện bị đuôi học: “Cô ơi, em vừa tìm trưởng khoa, trưởng khoa đã ký vào đơn xin bảo lưu của em, nộp cho trường học, hiện giò em có thể kiểm tra đơn xin bảo lửu của em không?”

“Em là Vân Thư?” Giáo viên hỏi.

Vân Thư gật đầu: “Vâng, là em.”

Cô giáo tức giận nói: “Viết số điện thoại di động của ba mẹ là số trồng, sao không viết số điện thoại của mình là sô trông luôn?”

Vân Thư: “Thưa cô, em sai rồi. Ba mẹ thường rất bận, em cho răng nhà trường, Sẽ không liên lạc với ba mẹ nên ghi số điện thoại của gia đình lúc trước. Xin lỗi, đã gây rắc rôi cho mọi người.”

Nhìn thấy thái độ thừa nhận lỗi lầm của Vân Thư, giáo viên măng Vân h. “Yo, ba mẹ em bận, bận cái gì, tỷ phú à, thật SỰ rất bận sao.” Cô giáo không biết gia thế của Vân Thư, trong trường chỉ có bạn bè biết, nên cô giáo nói thê là đang chế nhạo Vân Thư.

Vân Thư: “Cô, cho em xem đơn xin bảo lưu được không?”

*“Em nói muốn xem là được xem à, em là sinh viên mà sao thé, trong mắt còn giáo viên không.” Giáo viên cao giọng quát Vân Thư.

Các giáo viên xung quanh bạo gồm cả sinh viên làm nhiệm vụ đều dừng công việc của họ lại, nhìn về phía này, bởi vì Vân Thư là hoa khôi của trường năm ngoái, nhìn thoáng qua đã có rất nhiều người nhận ra cô: “Không phải là Vân Thư à?”
 
Chương 341


Chương 341

Cô giáo nghe thấy, những tiếng xung quanh: “Em khá nội tiêng trong trường nhỉ. Người ba bận rộn của em có biệt không? Có lẽ không biết, dù sao ba em quá bận, không có thời gian lo cho em nên để nhà trường lo.

Nhưng chúng tôi cũng không thê dạy em nữa.

Tính khí của Vân Thư cũng có giới hạn, từ nhỏ cô phải nhìn sắc mặt người khác hành sự bao giờ? Giáo viên này nói câu nào cũng chê giễu mình và ba, Vân Thư tức giận: “Thưa cô, có phải cô bị làm sao không, em chỉ hỏi có được xem hồ sơ không, không được thì không xem. Cô hét gì mà hét, so âm lượng à, với tuổi cô không bằng em được.”

Cô gái hai mươi tuổi từ nhỏ được chiêu chuộng, biết đạo lý sóng yên biển lặng lùi một bước trời cao biên rộng, nhưng cô không chịu được cục tức này.

Cô giáo bị Vân Thư mắng đến mặt như gan lợn: “Em măng giáo viên, không xứng là sinh viên của trường đại học A.”

Vân Thư chọc vào lòng cô giáo: ‘Xứng đáng hay không chỉ cô nói là được à, nêu cô có năng lực này, ở tuổi của cô còn ngồi ở văn phòng này à”

Vân Thư cảm thấy, nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi bị măng, nhưng cô biết rắc rồi của mình sẽ còn lớn hơn. Cô không thể xử lý bây giờ được.

Khi Lâm Khinh Khinh tìm Vân Thư, cô đang ngồi dưới bóng cây của trường học: “Cậu cãi nhau với giáo viên phòng học vụ à?” Vân Thư uông một ngụm nước.

“Không phải tớ bảo cậu đợi tớ sao?

Cậu tính tình hung bạo như ‘ Vậy, dạy nhiều năm mà không biết sửa. Trong giờ học, mi mắt Lâm Khinh Khinh không ngừng giật giật, hóa ra là Vân Thư có chuyện.

“Tiểu Thư, hai người đã cãi nhau thoải mái rôi, nhưng có biết những rắc rồi tiếp theo sẽ lớn hơn không?”

Vân Thư không nói chuyện mà nhìn Lâm Khinh Khinh, đương nhiên cô biết.

“Cậu nói, cậu nhận sai với cô ấy, chuyện này có lẽ còn có thể thương lượng, giờ lại cãi nhau với người ta, trường biệt chuyện này chắc chắn sẽ bênh vực cô giáo, vn đã nghỉ học còn cãi cô giáo, giò không tìm được đơn xin bảo lưu, không phải là cho người ta có lý do đuôi học cậu à.”

Lẫm Khinh Khinh khẳng định mọi chuyện đều cần nhẫn nhịn, không việc gì phải vướng vào rắc rồi.

Vân Thư thì khác, giới hạn chịu đựng rất nhỏ. Mình sai mình nhận, chuyện số thật sự do cô tự ý làm nhưn ng lại chế nhạo ba cô, nhất định phải trả lại gấp đôi, chọc vào lòng người ta.

Lâm Khinh Khinh hỏi: “Hiện giò làm sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư gãi đầu: “Tớ phải về nhà, chuyện này phải nói với ba mẹ, không thể để bị đuôi học thật, họ chưa chuẩn bị tâm lý.”

Lâm Khinh Khinh: “Có muốn nói cho chồng biết chuyện này không?”

Vân Thư rối rít nói: “Thật ra lúc cậu không tới, tớ đã nghĩ mình có cần nói cho anh ấy biết chuyện này không, tớ thấy tốt hơn là không nên nói chuyện này, tớ vỗn vẫn có thân phận của Si viên đại học A, nhà họ Tạ nói ra ngoài ít nhất sẽ vẻ vang, hiện giờ bị đuổi rất xấu hồ, nều nói cho họ, tớ cũng thấy mình kém cỏi, nếu Tạ Mẫn Hành cũng coi thường tớ thì phải làm sao.”

Lâm Khinh Khinh thở dài, vòng tay qua Vân Thư năm trên vai cô, để cô dựa vào: “Cậu nói rốt Cuộc tình yêu có phép thuật gì có thể khiến Vấn Thự kiêu hãnh có quyên rũ của mình lo lắng người mình yêu sẽ coi thường mình.”

Vân Thư: “Nhà mình vốn nợ nhà anh ây. Năm mươi triệu.”

“Khi tập đoàn Vân Thị đang ở đỉnh cao, chú Vân cho cậu phụng phí một trăm triệu, giờ sao lại mắc kẹt vì năm mươi triệu? Ngôi nhà của cậu ở Mười dặm cổ thành có lẽ cũng năm trong tầm chín con số đúng không?”
 
Chương 342


Chương 342

Vân Thư: “Khinh Khinh, cậu không hiểu, năm mươi triệu này tớ hứa với mẹ là sẽ đích thân trả lại. Vì lúc đầu đây là của hồi môn của tớ.”

“Nhà họ Tạ ở thành phô G Nam Quốc giàu có sánh ngang cả nước, sao họ lại keo kiệt chỉ cho năm mươi triệu thế?” Lâm Khinh Khinh hỏi, cô ấy biết nhà họ Tạ Nam Quốc từ miệng Giang Quý, sau chuyện này cô ấy đã tự kiểm tra thông tin trên mạng.

Vân Thư: “Đưa nhiều như vậy, tớ còn phải đền nhiều hơn, tớ không ngu.

Năm mươi triệu là đủ rồi. Bây giờ giá trị của tó chỉ có năm mươi triệu thôi.

Tớ lo lắng quá.”

Lậm Khinh Khinh: “Tớ lo thay cho cậu đấy, chuyện học thì sao.”

Vân Thư: “Đi thôi, tớ đưa cậu về bệnh viện trước, sau đó tớ sẽ vê.”

Sau khi Vân Thư kết hôn với Tạ Mẫn Hành, cô rất ít khi xuất hiện ở tập đoàn Vân Thị, hôm nay tới công ty khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Tập đoàn Vân Thị đã ở thành phô A hơn mười năm, các tòa nhà của họ là những tòa nhà mang tính bước ngoặt ở thành phố A. Văn phòng của ông Vân ở tầng mười tám, của bà Vân ở tầng mười bảy.

Vân Thư đến văn phòng, kéo mẹ đi tìm ông Vân: “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói.”

Ông Vân lúng túng: *Ở nhà có chuyện gì không nói được, phải nói ở công ty?

Bà Vân càng lo lắng con gái sẽ bị nhà chồng làm bậy: “Có chuyện gì, nói cho mẹ.”

Vân Thư bảo hai người họ ngồi trên sô pha, Vân Thư củi đầu chào ba mẹ, thái độ đúng mực: “Ba, mẹ, con xin lỗi hai người.

“Có chuyện gì vậy?” Ông bà Vân không hiểu.

“Con sắp bị đuổi học rồi.”

“Cái gì?”

Đến tối, Vân Thư không trỏ về Tử Kinh Sơn, Tạ Mẫn Hành đang đợi Vân Thư một mình trong căn phòng trống, anh muốn điều tra xem Vân Thư đã xảy ra chuyện gì, tay câm điện thoại không buông xuống.

Vân Thư trả lời Tạ Mẫn Hành trên WeChat: “Chồng à, tối nay em ở nhà em nên em không về đâu. Nghỉ ngơi sớm đi.

Tối đó, ông Vân đã liên hệ với lãnh đạo bộ giáo dục mời đi ăn tối vì giải quyết chuyện của Vân Thư, ông Vân đã tặng một tòa nhà phòng thí nghiệm khác cho đại học A, trang thiết bị bên trong do nhà họ Vân chi trả.

Vân Thư luôn cảm thấy ba mình tiêu quá nhiều tiền vào chuyện này, thật ra vồn không cân thiết chút nào, ông Vân nói: “Con còn nhỏ, không hiệu ưu khuyết điểm chuyện này. Ngày mai con đi với ba đên trường gặp hiệu trưởng.”

Vân Thư ở nhà hai ngày, ngày thứ ba, cô và ông Vân đến trường đại học A thăm chủ nhiệm khoa trước, sau đó đến văn phòng hiệu trưởng. Ông. Vân không chịu thua bất cứ ai, hứa sẽ tặng các tòa nhà và thiết bị cho hiệu trưởng và các giáo viên.

Khi giáo viên ở phòng học vụ nhìn thấy Vân Thư xuất hiện, cô giáo nhìn Vân Thư với ánh mắt ghen ghét, không ngừng khích động các giáo viên xung quanh nói xấu Vân Thư, nói cô không phải là một cô gái nghiêm túc, luôn kích động mọi người xung quanh, để họ đứng cùng chiên tuyên trong buổi họp sắp tới. Vân Thư nghe xong lời của cô ta, nghi ngờ, sao người nói chuyện như lưu manh xã hội lại trở thành giáo viên chứ?

Kết quả không lâu sau, khi Vân Thư xuất hiện, hiệu trưởng xuất hiện với một quý ông khí khái, tắt cả giáo viên trong trường đều biết ô ông ây là chủ tịch tập đoàn Vân Thị, thỉnh thoảng được mời đến thuyết giảng tại “IIEDO đại học A, lần này lại quyên góp cho trường một tòa thí nghiệm, nghe nói là người nuôi nâng đại học.
 
Chương 343


Chương 343

Trong phòng họp thoáng chốc bồn chộn, sau khi hiệu trưởng và ông Vân ngồi vào chỗ, cả phòng họp im lặng.

Vân Thư ngồi sau ông Vân, ngoan ngoãn như một đứa bé, không hệ giông Vân Thư kiêu ngạo ngang ngược ngày hôm qua.

Nội dung cuộc họp xoay quanh tòa thí nghiệm mới được tặng và sự biết ơn ông Vân, trên môi hiệu trưởng luôn có nụ cười, mọi người bắt đầu nói chuyện dễ nghe, không hề đả động một lời nào vê Vân Thư.

Tuy nhiên, có người tốt bụng nhắc nhở chuyện của Vân Thư vào thời điểm không thích hợp: “Hiệu trưởng, chuyện về Vân Thư nên nói như nào?”

Khuôn mặt của hiệu trưởng và ông Vân đột nhiên đông cứng lại, những người có mặt đêu không. biết tại sao ông Vân lại quyên góp xây dựng phòng thí nghiệm, nhưng hiệu trưởng lại biệt. Hơn nữa, trưởng khoa của khoa kinh doanh đã gọi cho trường chứng thực đơn xin bảo lưu của Vân Thư, ông ta và thư ký đã đóng dấu giao cho nhà trường. Động thái của ông Vân chỉ là muôn ai cũng giữ được thể diện.

Sau khi giáo viên phòng giáo vụ thôi chút lửa, những giáo viên Xung quanh cách xa cô ta, lân lượt đưa ra ý kiên: “Hiệu trưởng, tranh thủ buổi họp này, chúng ta hãy bàn bạc chuyện đuôi học Vân Thứ đi.”

Hiệu trưởng quan sát thấy. sắc mặt của ông Vân tôi sâm lại, nên nói với các giáo viên của mình: “Vấn để về Vân Thư hiện giờ vẫn chưa được điều tra rõ ràng, không thể đưa ra phán xét hập tấp. Tôi biết Vân Thư là một sinh viên ba tốt, thành tích xuất sắc, còn từng được. giải. Đối với những sinh viên xuất sắc như vậy, chúng ta cần phải đi sâu điều tra lý do của sự việc, không thể bỏ sót Bìö tụ sinh viên xuật sắc.”

Ông Vân không vụi khi nghe lời của hiệu trưởng, ông ây hỏi hai giáo viên: “Vân mỗ tôi muôn tìm hiểu thủ tục xử lý đơn bảo lưu của trường, không biết cô giáo có thể trả lời cho tôi được không?”

Hai giáo viên tốt bụng không ngờ lại bị chủ tịch Vân tiếng tăm lừng lây chất vấn, hai giáo viên phòng học vụ gật đầu đây vinh dự: “Nói chung, năm nào cũng có sinh viên bảo lưu.. trước tiên phải được thư ký ký tên đóng dấu, trưởng khoa mới ký tên đóng dấu, sau đó trưởng khoa sẽ nộp cho nhà trường, giải thích lý do, có hiểu gì về tình hình của sinh viên hay không, sau khi nhà trường xác minh không có gì, sinh viên mới chính thức bảo lưu.”

“Cũng chỉ là một trong số các thủ tục, chỉ cân trưởng khoa và thư ký đóng dấu là được, phải không?”

Giáo viên nghe thấy, nói: “Chính là như vậy.”

Ông Vận nghe xong gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn những người có mặt: “Trưởng khoa và thư ký của khoa kinh doanh có ở đó không?”

Trưởng khoa của khoa kinh doanh đứng dậy, ông ta rất kính trọng ông Vân, ông ta từng nghe bài phát biêu của ông Vân, hưởng lợi rất nhiều: “Xin chào chủ tịch Vân, tôi là Trần Hâm, trưởng khoa của khoa kinh doanh.”

Ông Vân cũng đứng dậy, trông hai người đều rất nghiêm túc, giỗng như một cuộc họp do học giả cập cao tổ chức, hai người lịch sự chào nhau, so với hai giáo viên ở phòng giáo vụ vừa rôi, hình thành khác biệt rõ rệt, đây mới là thái độ một học giả nên có.

“Xin chào trưởng khoa, tôi là Vân Trần, ba của Vân Thư.”

Bùm một tiếng, một câu nói nỗ tung tâm trí của tất cả mọi người trong phòng họp. Nữ giáo viên phòng giáo vụ kinh ngạc nhìn Vân Thư, không dám nói gì.

Hiệu trưởng cũng sửng sốt, Vân Thư mím chặt miệng, chưa bao giờ nghe nói cô là con gái của chủ tịch Vân, là người kế vị tương lai của tập đoàn Vân Thị.

“Trưởng khoa, hôm nay tôi đến đây với tư cách là một người ba, tìm hiệu đầu đuôi câu chuyện con gái tôi bảo lưu. Lúc đó, ông có đóng dấu vào đơn bảo lưu của con gái tôi không?”
 
Chương 344


Chương 344

“Cả tôi và thư ký của khoa kinh doanh đều có thể đảm bảo, lúc đó chúng tôi đã đóng dấu, hơn nữa còn giao cho cơ quan lưu trữ của trường. Sau khi nhà trường xem xét, trường đã chấp thuận đơn xin bảo lửu của Vân Thư.”

Ông Vân gật đầu: “Được, cảm ơn trưởng khoa đã chăm sóc con gái Vân Thư của tôi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, ông Vân đưa mắt nhìn về phía hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đang bối rồi, ông Vân đích thân hỏi trước mặt mọi người đã là một cái tát lớn nhất vào mặt hiệu trưởng, đối với chuyện này, hiệu trưởng cũng không dám nói lời nào.

“Hiệu trưởng, về kinh phí xây dựng phòng thí nghiệm, ngày mai tôi sẽ ra lệnh cho bộ phận tài chính phân bỏ kinh phí, hy vọng số tiền đó thực sự có thê sử dụng cho việc xây dựng phòng thí nghiệm. Ngoài ra, chuyện của con tôi mong hiệu trưởng chú ý hơn, phòng lưu trữ là nơi quan trọng, chúng tôi không tiện vào kiểm tra, vậy nhờ giáo viên ở trường vậy. Chúng tôi sẽ chờ kết quả.”

Sau khi nói điều này, hiệu trưởng đã hứa với ông Vân trước mặt cập dưới của mình, nhất định sẽ điều tra cho ra lẽ chuyện này.

Ông Vân nói xong với hiệu trưởng, đứng dậy rời khỏi phòng họp với hiệu trưởng.

Sau khi biệt thân phận của Vân Thư, nữ giáo viên trong phòng giáo vụ không dám tỏ vẻ, sự chua chát của cô ta lúc này đang tần công chính mình.

Vân Thư hét lên từ phía sau: “Ba, chờ con.”

Lâm Khinh Khinh đứng đợi bên ngoài văn phòng, vừa nhìn thấy ông Vân đi ra cùng hiệu trưởng, lập tức cúi người chào hỏi.

Ông Vân: “Khinh Khinh, con đợi Tiểu Thư à?”

Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng gật đầu: “Chú, con lo cho Tiểu Thư.”

Hiệu trưởng chỉ vào Lâm Khinh Khinh hỏi ông Vân: “Chủ tịch Vân, quen biết à2”

Ông Vân gật đầu: “Giống như Tiểu Thư, đều là con gái của tôi. Ha ha!”

Hiệu trưởng cười hợp tác, hai người rời đỉ.

Khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, nghĩ răng sự việc đã kết thúc, tin tức lan nhanh như cháy rừng, mọi người không biết Vân Thư là ai, nhưng lại lên hotsearch.

Cùng lúc này trong nhà họ Tạ cũng nhận được hung tin.

Vân Thư chưa bao giờ tưởng tượng tin tức có thê lan nhanh như vậy. Cô đang lái xe trở vê biệt thự Vân Đoan thì nhận được cuộc gọi từ nhà họ Tạ: “Alo, bác quản gia.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đại thiếu phu nhân, tướng quân bảo cô vê ngay.”

Vân Thư không nghĩ nhiêu, cúp điện thoại, quay xe ở ngã tư phía trước trỏ: về nhà nhà họ Tạ. Cùng lúc này, Tạ Mẫn Hành cũng nhận điện thoại. Anh đi xuông câu thang, bắm điện thoại gọi Vân Thư: “Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng anh đây căng thẳng.

Vân Thư nhận ra có chuyện không ồn lập tức đậu xe vào lề đường: “Em chuẩn bị về nhà họ Tạ, chuyện gì thế?”

“Đừng về, gửi vị trí cho anh, anh tới chỗ em. Nhớ kỹ, không có anh đi với em, em không được vệ nhà họ Tạ.”

Vân Thư không biết chuyện gì đã xảy ra, trực giác cô tin tưởng Tạ Mẫn Hảnh, vì vậy cô chờ Tạ Mẫn Hành ở ven đường.

Trên điện thoại di động, tên của Vân Thư đã lên hotsearch, cùng lúc đó có cả tập đoàn Vân Thị. Đương sự như Vân Thư còn chưa biết tin gì, Tạ Mẫn Hành nhìn thấy điện thoại di động lậ tức dặn dò cập dưới: “Nhất định phải nhấn tin này XuỐng, điều tra xem ai tung tin này ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom