Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1769


Chương 1769

“Bảy tám giờ sáng đã bắt đầu làm việc trong môi trường như thế, trừ ăn trưa, cậu phải làm việc trong nhà hàng đến mười giờ tối, chẳng có thời gian cho bản thân, hơn nữa còn làm việc như cu li, cậu có bằng lòng không?”

“Có thể cậu sẽ bằng lòng nhưng tớ chắc chắn 80% các cô con dâu sẽ không muốn nghe theo sự sắp đặt của mẹ chồng.”

“Nếu không phải vì yêu Quý Hướng Không và muốn lấy lòng mẹ anh ta, thì cho dù trời có sập, Diễm An cũng sẽ không chọn đến một nơi như vậy đâu, cho nên đừng quá khắt khe với cậu ấy, cũng đừng dạy bảo cậu ấy, sau này gặp nhau chỉ cần nói những chuyện vui vẻ là được rồi.”

Thân Nhã thở dài.

Cô nhớ trước đây có một con phố rất bẩn thỉu, Diễm An sợ làm bẩn giày nên thà đi đường vòng xa hơn.

Thật sự cũng không dễ dàng gì với cô ấy, cô ấy là người rất nóng tính, cô không thể yêu cầu cô ấy làm theo yêu cầu của mình được.

Ngồi trong xe Land Rover, Trần Diễm An vùi đầu vào tay lái, nhắm mắt thở dài.

Hồi nãy nhìn bọn trẻ hoạt bát hiếu động, trong lòng cô như bị kim đâm, chằng chịt vết thương.

Giai Nhi có hai đứa con, Thân Nhã tính luôn đứa bé chết lưu kia cũng hai đứa.

Nhưng với cô là hy vọng xa vời, cô không thể có con, móng tay bấu mạnh vào vô lăng.

Vốn đã rất đau lòng nên sau khi Thân Nhã nói những lời đó, những cảm xúc dồn nén trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát.

“A…!”

Trần Diễm An bực bội hét toáng lên, móng tay sơn đỏ cào mái tóc xoăn dày làm nó rối tung lên.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra tìm số của Thân Nhã rồi gọi đi: “Tớ xin lỗi.”

Thân Nhã không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười.

“Lẽ nào cậu muốn chị đây quỳ xuống xin lỗi cậu sao? Vừa nãy tâm trạng không tốt nên tớ có hơi lớn tiếng, tớ xin lỗi mà! Chị Thân đừng chấp kẻ hèn này mà, tha thứ cho tớ nhé?” Trần Diễm An bắt đầu luyên thuyên.

Thân Nhã vẫn mỉm cười.

“Được được, hiểu rồi, tớ sẽ mang quà đến tạ tội được chưa, cậu với Giai Nhi về nhà cẩn thận nhé, tớ cúp máy đây chị Thân.”

“Cúp đi, đi đường cẩn thận nhé.”

“Cuối cùng cậu cũng lên tiếng rồi, hứ, không biết xấu hổ, cậu muốn nghe tớ xin lỗi vài tiếng chứ gì.” Trần Diễm An hừ một tiếng.

Thân Nhã phụ họa: “Đáp án chính xác, cộng 10 điểm!”

Sau đó là một trận cười khúc khích, đó là tiếng cười hiểu ý giữa những người bạn.



Trần Diễm An còn chưa về nhà, Giang Uyển Đình đã nói với Quý Hướng Không chuyện xảy ra ở nhà hàng.

Lôi lôi kéo kéo đàn ông, rời đi rất sớm, muộn vậy rồi vẫn chưa về.

Quý Hướng Không mím môi cười: “Mẹ, cô ấy đang tiến bộ từng ngày đúng không?”

“Bây giờ mẹ đang kiếm tiền cho các con, nhà họ Quý chỉ có một đứa con trai là con thôi, tài sản này không thuộc về các con thì còn có thể thuộc về ai nữa?”

Giang Uyển Đình vẫn không hài lòng: “Phải rồi, con gọi cho Mộng Khiết nói ngày mai mẹ muốn gặp con bé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1770


Chương 1770

“Lát nữa con sẽ gọi cô ấy.”

Anh ta lật tờ báo, xem thời gian, đã mười giờ rồi mà sao cô vẫn chưa về nhỉ.

Giang Uyển Đình sợ anh ta chỉ nói qua loa lấy lệ thôi nên bảo anh ta gọi ngay bây giờ.

Hết cách, Quý Hướng Không đành phải nghe lời bà ta.

Anh ta lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau điện thoại được kết nối, là giọng của Mộng Khiết, anh ta vừa định lên tiếng thì Trần Diễm An đi vào.

Quý Hướng Không giật mình, muốn cúp máy.

Giang Uyển Đình đoạt lấy điện thoại, nghe máy, bà ta cười khẽ: “Mộng Khiết, là bác gái đây…”

Trần Diễm An mím môi nhìn Quý Hướng Không, rồi nhìn Giang Uyển Đình đang nói chuyện điện thoại, trên mặt bà ta còn mang theo ý cười.

Cô không nói gì cũng chả nổi nóng, chỉ đi tới máy lọc nước rót một cốc nước…

Cô yên lặng lắng nghe Giang Uyển Đình trò chuyện, vẻ mặt bình tĩnh không có một chút gợn sóng, yên lặng đứng uống nước.

Quý Hướng Không quét mắt nhìn Giang Uyển Đình, sau đó căng thẳng chuyển tầm mắt sang Trần Diễm An.

Đằng này, Giang Uyển Đình vẫn đang nói chuyện ríu rít, coi hai người như không khí.

Quý Hướng Không cau mày, nắm chặt cánh tay Trần Diễm An, nói: “Chúng ta lên lầu thôi.”

“Em còn chưa uống nước xong, vội lên lầu làm gì?” Trần Diễm An lắc lắc cốc nước trong tay.

Nghe thấy vậy, Quý Hướng Không cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là lúc này anh ta đang bị kẹp giữa nên rất khó xử.

Trần Diễm An lại nhìn sắc mặt của anh ta, khẽ nhắm mắt lại.

Quay người, đi lên tầng.

Thấy vậy, Quý Hướng Không xem như khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không đòi điện thoại của Giang Uyển Đình nữa, đi theo cô lên tầng.

Trần Diễm An không hề quan tâm đến Quý Hướng Không đi theo sau, đưa tay ra, trực tiếp cởi chiếc váy dài ở trên người xuống, đi đi lại lại trong phòng.

Mắt Quý Hướng Không tối lại, yết hầu cũng chuyển động, lúc này lại không dám đi lên làm xằng làm bậy.

“Tại sao lại gọi điện thoại cho cô ta?” Trần Diễm An đưa lưng về phía anh ta, mặc đồ ngủ lên.

“Đó là mẹ gọi, anh chỉ phụ trách ấn số điện thoại cho bà ấy thôi.” Quý Hướng Không vội vàng bày tỏ lập trường của mình.

“Ừ.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Diễm An khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn tốt, cũng không nói gì nữa.

“Giận rồi?” Quý Hướng Không chậm rãi đi đến, đứng phía sau cô, dè dặt lên tiếng hỏi, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy cái eo thon của cô.

“Sao em phải tức giận, điện thoại là mẹ anh muốn gọi, không phải anh, em có thể ngăn cản anh, lẽ nào còn có thể ngăn cản được mẹ anh?” Trần Diễm An nói.

“Aiya! Vợ anh đúng là thấu tình đạt lý!” Quý Hướng Không khẽ cười, đặt cằm lên cái cổ đang tỏa ra hương thơm của cô, lắc lư cơ thể hai người.

Trần Diễm An cười, duỗi eo, khoan khoái nói: “Đừng ba hoa, đi ngủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1771


Chương 1771

Ánh mắt Quý Hướng Không đột nhiên tối sầm lại, dán chặt lên người cô, mang theo sự gợi ý nào đó.

Ngón tay mảnh khảnh chống lên ngực anh ta, trực tiếp kéo dài khoảng cách giữa hai người, Trần Diễm An lắc đầu: “Đừng có ngày nào, đêm nào cũng ở đây động đực, đi tắm rồi đi ngủ.”

“Em không thể đêm nào cũng từ chối anh như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn anh sẽ biến thành oán phụ nơi khuê phòng!” Khuôn mặt Quý Hướng Không tràn đầy sự đáng thương.

Trần Diễm An vén tay áo của áo ngủ lên, đưa cho Quý Hướng Không nhìn cánh tay đang sưng lên của cô: “Cơ thể của em cũng giống như cánh tay, mệt đến mức không còn chút sức lực nào, em rất mệt.”

Quý Hướng Không khẽ thở dài một tiếng, cũng không nhẫn tâm để cô chịu khổ như vậy nữa, xoa bóp cánh tay cho cô: “Ngủ thôi…”

Khẽ cười, nghiêng người, đôi môi đỏ rực của Trần Diễm An hôn anh, lại cho anh một ánh mắt quyến rũ.

“Bảo bối, cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng, đợi đến một ngày em tinh lực dồi dào, tất cả đều do anh định đoạt, thế nào?”

Quý Hướng Không nhướng mày: “Được, vậy anh mỏi mắt chờ mong đến ngày đó.”

Trần Diễm An thật sự rất mệt, cánh tay đã đau đến mức không thể nhấc lên được, một lúc sau đã đi vào giấc ngủ.

Bên dưới tầng, Quý Hướng Không đi đòi điện thoại từ Giang Uyển Đình.

“Mẹ đã hẹn Mộng Khiết ngày mai gặp mặt rồi.” Giang Uyển Đình nói.

“Đó là chuyện của hai người, mẹ cứ xem mà làm là được rồi, con đi lên tầng nghỉ ngơi đây, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Quý Hướng Không không có quá nhiều hứng thú với mấy chuyện này, nói ngủ ngon xong, sau đó đi lên tầng.

….

Sáng sớm ngày hôm sau, lần này Trần Diễm An không cần đợi Giang Uyển Đình gọi cô, đã đi thẳng đến quán ăn.

Trước tiên bắt đầu phối hợp nguyên liệu, sau đó phải nghiền ra, Trần Diễm An làm thành thục hơn trước rất nhiều, ít nhất không còn trục trặc nữa.

Lúc Trần Diễm An đang phối hợp nguyên liệu, Giang Uyển Đình ngồi xe lăn đi đến.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt xem như có chút tốt lên.

Nhìn thấy cô vẫn làm khá tốt, Giang Uyển Đình bảo người giúp việc đẩy bà ta rời đi, bà ta muốn đi đến một nơi.

Người bà ta đi tìm là Tưởng Mộng Khiết, trước đó hai người đã hẹn nhau gặp mặt ở quán cafe.

Nhiệt độ trong phòng ăn rất cao, mồ hôi trên mặt Trần Diễm An chảy không ngừng, chiếc váy trên người cũng đầy nếp nhăn, đầy bụi bẩn, trông có chút luộm thuộm.

Tính cách của Trần Diễm An là vậy.

Chỉ cần cô đồng ý làm một chuyện, cho dù có thích hay không, cô đều cô gắng, kiên trì, giống như bây giờ.

Nhưng cô hoàn toàn vô cảm với những công việc mà mình đang làm bây giờ, từ trong đáy lòng, trong ánh mắt cô cũng không thích.

Hoàn cảnh như thế nào tạo ra tính cách như vậy, mặc dù nhà họ Trần không giàu có như nhà họ Quý, nhưng cũng là gia đình có điều kiện.

Ba mẹ Trần từ nhỏ cũng đã vô cùng bảo vệ Trần Diễm An, chỉ cần muốn thứ gì, nếu như cô nói ra, sẽ đưa đến trước mặt cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1772


Chương 1772

Những việc trong bếp từ trước đến nay không để cho cô phải động tay vào, chuyện lần này, cô cũng đã nhượng bộ rồi.

Sau khi làm xong, Trần Diễm An ngồi dựa vào cửa sổ uống cafe, yên tĩnh nhìn xe cộ tấp nập đi lại trên đường phố.

Nhưng, không kìm lòng nổi, ánh mắt của cô luôn bất giác rơi lên người những đứa bé, đuổi theo hình bóng của bọn chúng.

Lúc trước, cô không hề thích trẻ con.

Tính cách của cô cũng thẳng thắn, suồng sã, nhìn thấy trẻ con khóc, cô không khỏi cảm thấy phiền phức.

Đặc biệt sau khi nhìn thấy bọn chúng làm ầm ĩ, càng cảm thấy bực bội, trong lòng lại nghĩ, tương lai cô không muốn có những thứ phiền phức như vậy.

Nhưng chuyện đến bây giờ, cô mới hoàn toàn hiểu được những suy sai lầm trong lòng mình lúc đó.

Có phải là vì ông trời nghe thấy câu nói kia, nên mới đối xử với cô phũ phàng, lạnh nhạt như vậy.

Như bình thường, cô có thời gian nhàn rỗi như thế này, nhất định sẽ đi dạo phố, uống cafe, sau đó đi đến quán bar, buông thả, nháy nhót, sống một cuộc sống thú vị, vô cùng đặc sắc.

Nhưng hôm nay, Giang Uyển Đình không có ở đây, cô cũng không thể rời khỏi đây.

Trong nhà hàng, nhất định phải có một người lo liệu mọi việc.

Cô nóng tính và thẳng tính, đó là tính cách từ nhỏ của cô.

Cả ngày ngồi trong quán ăn, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn chán.

Đây không phải là cuộc sống thuộc về cô, nhưng cho rằng một chút trách nhiệm còn sót lại ở trong lòng khiến cô không thể rời đi.

Buổi tối, trở về nhà họ Quý.

Quý Hướng Không cũng đã trở về, đang đọc báo.

Nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, đi đến, ôm cô vào lòng: “Bữa tối đã làm xong rồi, ăn thôi.”

“Đợi đã, không phải mẹ vẫn chưa về sao, đúng lúc để em tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.” Cô đấm lưng và eo của mình.

Nhìn thấy ngày nào cô trở về cũng dáng vẻ này, Quý Hướng Không cau mày nói: “Nói thật đi, thật sự mệt như vậy sao?”

Tính tình nóng nảy của Trầm Diễm An lại dâng lên: “Nghe câu nói này của anh, cảm giác như em đang lừa anh! Em cần thiết phải giả bộ sao? Anh có muốn đi thử xem thế nào không?”

“Anh sai rồi, vợ đại nhân bớt giận.” Quý Hướng Không bất lực lắc đầu.

Lúc này, Giang Uyển Đình cũng trở về, nhìn thấy hai người đều ở đây, lên tiếng nói: “Đúng lúc hai đứa đều ở đây, mẹ có chuyện muốn nói.”

“Mẹ, chuyện gì vậy?”

“Mấy năm nay Mộng Khiết cũng không dễ dàng gì, ở thành phố S cũng không có người thân, sinh sống ở đây rất khó khăn, mẹ muốn đón con bé về nhà họ Quý.” Giang Uyển Đình nói.

Quý Hướng Không vẫn chưa kịp nói gì, Trần Diễm An đã lập tức đứng dậy: “Con phản đối!”

Giang Uyển Đình nhìn Quý Hướng Không: “Con cảm thấy thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1773


Chương 1773

“Con cũng cảm thấy không được hay lắm.” Quý Hướng Không nói thật.

“Cho dù hai đứa nói như thế nào, thực ra trong lòng mẹ cũng đã quyết định rồi!” Giang Uyển Đình nói tiếp: “Chuyện này không có chỗ để thương lượng!”

“Con chắc chắn không đồng ý để cô ta chuyển vào ở, con có giới hạn của mình, mẹ có thể giúp đỡ cô ta về mặt tiền bạc, cũng có thể tìm nhà ở bên ngoài cho cô ta, tại sao nhất định phải để cô ta chuyển đến đây ở?”

Trần Diễm An nheo mắt nói.

“Cô ta chuyển đến cũng được, vậy con và Hướng Không sẽ chuyển ra ngoài ở!”

Giang Uyển Đình cũng kiên quyết nói: “Con bé chuyển đến, hai đứa cũng phải ở lại đây!”

“Dựa vào cái gì! Cô ra là bạn gái cũ của Hướng Không, chuyển đến đây sống cùng là chuyện gì?”

Tính cách của Trần Diễm An cũng rất kiên quyết: “Hoặc là cô ta chuyển đến, bọn con đi, hoặc là chúng con ở lại đây, cô ta đi, hai lựa chọn, mẹ cũng chỉ có thể chọn một trong hai!”

“Hướng Không, con đồng ý với mẹ hay là đồng ý với con bé, mẹ là chủ của nhà họ Quý, quyết định như thế này, hình như cũng không quá đáng, có đúng không?”

Quý Hướng Không cảm thấy đầu của mình rất đau, tình cảnh lại một lần nữa khiến anh ta kẹp ở giữa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Một bên là mẹ, một bên là vợ, cho dù quyết định như thế nào cũng không dễ nói chuyện!

Suy nghĩ một lúc, Quý Hướng Không lên tiếng nói: “Mẹ, ở đường Giang Nam không phải vẫn còn một căn chung cư vẫn luôn bỏ trống sao, cũng đã được sửa chữa lại rồi, để Mộng Khiết ở đó cũng rất tốt.”

“Mộng Khiết có tính cách như thế nào con còn không biết sao, con bé đơn độc lại có chút cao ngạo, con làm như vậy, Mộng Khiết sẽ cho rằng con đang thương hại nó, con bé có đồng ý không?”

Giang Uyển Đình lên tiếng nói.

“Biết tại sao mẹ có thể thuyết phục con bé chuyển đến ở không? Bởi vì mẹ nói chân mình không được thuận tiện, một mình ở nhà họ Quý cũng cảm thấy buồn chán, khiến con bé thương hại bà già này, chuyển đến ở mấy ngày, ở cùng với mẹ để giải tỏa nỗi buồn, như vậy cũng không được sao?”

Quý Hướng Không nhìn Trần Diễm An, ngón trỏ day vùng giữa lông mày, có chút bất lực.

Trong lòng Trần Diễm An thầm cười khẩy, cũng không có ý định nhượng bộ.

“Con vẫn là câu nói kia, cô ta vào, con đi, chỉ đơn giản như vậy thôi, con mệt rồi, đi nghỉ ngơi đây.”

Dứt lời, cô quay người rời đi, không quan tâm đến hai người nữa.

Sắc mặt Giang Uyển Đình có thể nói là khó coi đến cực điểm, lại nói: “Con xem tính tình của nó như thế này, giống cái gì! Lúc đó Mộng Khiết đối xử với gia đình nhà chúng ta không bạc, tấm lòng và sự trả giá dành cho con, con cũng rõ hơn ai hết, bây giờ suy bại đến mức sống trong một căn nhà đang bị dỡ bỏ, con không có chút đau lòng hay khó chịu sao, vợ con không hiểu chuyện, từ khi nào con cũng trở thành như vậy rồi?”

Đau đầu, lực day vùng giữa lông mày của Quý Hướng Không mạnh hơn mấy phần, cuối cùng nói một câu, con sẽ nghĩ cách để xử lý.

Giang Uyển Đình vẫn không hài lòng với kết quả như thế này từ trong miệng của anh, giọng điệu cũng càng thêm kiên định hơn, mẹ muốn là nhất định, không phải qua loa!

Trở về phòng, Trần Diễm An đã ngủ rồi.

Quý Hướng Không đi qua, có chút khó xử, suy nghĩ nên nói như thế nào mới được.

Nhưng, không đợi anh ta lên tiếng, Trần Diễm An đã giành nói trước: “Nếu như anh muốn thuyết phục em về chuyện lúc nãy, vậy thì không cần phải nói nữa, em đã bày tỏ rất rõ ý kiến và suy nghĩ của mình rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1774


Chương 1774

Quý Hướng Không khẽ thở dài.

“Vợ là, chỉ là ở tạm mấy ngày thôi, rất nhanh sẽ chuyển đi.”

“Một ngày cũng không thể chấp nhận được, đừng nói là mấy ngày, cô ta là bạn gái cũ của anh, bây giờ muốn ở cùng nhà với chúng ta, anh đang đùa hả? Nói cách khác anh có thể chịu đựng bạn trai cũ của em chuyển vào không?” Trần Diễm An cử động, tùy tiện vén mái tóc gợn sóng của mình ra sau, nghìn chằm chằm vào anh ta.

Quý Hướng Không nói: “Em không tin tưởng bọn anh sao? Cho dù cô ấy sống ở đây thì sao? Không ai có thể chen vào mối quan hệ của chúng ta!”

Trần Diễm An nhắm mắt lại: “Nghe câu này của anh, ý tứ là đã đồng ý để cô ta chuyển đến ở?”

“Anh cảm thấy bất luận là cô ta có chuyển đến hay không, không có quá nhiều ảnh hưởng với chúng ta, tại sao phải khiến trong nhà ầm ĩ đến mức không được vui vẻ?”

“Nên anh cảm thấy thủ phạm khiến trong nhà không được vui vẻ chính là em?” Trần Diễm An bắt lấy âm cuối trong lời nói của anh ta.

Lúc này, Quý Hướng Không cảm thấy đầu càng đau hơn.

Cái này căn bản là không thể nói chuyện?

Nhưng Trần Diễm An cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, nhắm mắt đi ngủ.

Cô không nghĩ những lời mà cô đã nói là quá đáng, tính cách của cô từ trước đến nay vẫn rất thẳng thắn, có gì nói nấy, không vòng vo.

Đàn ông từ trước đến nay luôn qua loa, không để ý.

Mà chỉ cần người phụ nữ có ý với đàn ông sẽ không có khe hở, để bạn gái cũ chuyển đến ở, ngộ nhỡ có một ngày sẽ nuôi thành kẻ địch thì sao?

Cô cũng không có nhiều thời gian và tâm trạng đi đối phó với loại phụ nữ kia, nhân lúc bây giờ còn chưa nảy nở, để cô ta chết từ trong thai đi!

Tâm trạng của hai người đều không được tốt, nên không đùa dỡn.

Một lúc sau, phòng ngủ trở nên yên tĩnh, lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Trần Diễm An sáng nay vẫn dậy sớm hơn bình thường, rửa mặt, chải đầu, trang điểm, cô đi thẳng đến quán ăn.

Chuyện quán ăn lúc đó cô đã đồng ý, cho dù thích hay không thích, cũng phải kiên trì đến cùng.

Bình thường Giang Uyển Đình đều sẽ đến quán ăn, nhưng hôm nay lại có chút bất thường, đã 10h rồi, vẫn chưa nhìn thấy hình bóng của bà ta.

Trần Diễm An cũng không quan tâm bà ta có đến hay không.

Bà ta không đến, ngược lại cô càng thoải mái, tự tại.

Không có người giám sát, dù sao cũng là một chuyện tốt.

Công việc trong quán ăn nhiều mà còn tạm nham, và nhiều hơn nữa là nhàm chán.

Trần Diễm An vẫn luôn áp chế tính cách của mình.

Vẫn luôn đợi thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đợi đến khi trời tối, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, bảo nhân viên của quán ăn lái xe đến, cô định trở về nhà họ Quý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1775


Chương 1775

Trong tủ quần áo của cô đều là quần áo có thương hiệu, hầu hết là váy dài và váy ngắn.

Bây giờ ngày nào cũng ở trong bếp, quần áo dính mùi nguyên liệu.

Mở của sổ xe để bay bớt mùi.

Chiếc xe chạy ngang qua quán bar náo nhiệt, Trần Diễm An cũng chỉ liếc nhìn, bây giờ cô rất mệt mỏi, không có sức lực để đi hưởng thụ cuộc sống về đêm tùy ý, thoải mái.

Chiếc xe dừng ở gara, Trần Diễm An rút chìa khóa trên xe.

Đi gần đến phòng khách, thì nghe thấy tiếng cười nói, bầu không khí rất tốt.

Cô có chút kinh ngạc cau mày, đi vào.

Nhưng không ngờ nhìn thấy Tưởng Mộng Khiết ngồi trên sofa, trên mặt mang theo nụ cười.

Giang Uyển Đình ngồi bên cạnh cô ta, đang hòa nhã, thân thiết, bình dị gần gũi đưa trái cây cho cô ta.

Quý Hướng Không cũng ở đó.

Anh ta mặt một chiếc áo len ở nhà màu trắng, bên dưới mặc quần thể thao màu xám, mặc đồ ở nhà khiến anh ta càng lộ rõ sự tuấn tú, ôn hòa.

Cũng không biết mấy người nói cái gì, đôi môi mỏng của anh cũng cong lên, mang theo độ cong.

Nghe thấy tiếng bước chân, cuối cùng cũng cắt ngang ba người, ánh mắt lần lượt nhìn về phía cửa, nhìn chằm chằm vào Trần Diễm An.

Nếu như muốn hỏi cảm xúc trong lòng Trần Diễm An lúc này như thế nào, vậy chắc chắn là không tốt!

Nhìn thấy cô, săc mặt Giang Uyển Đình thờ ơ nói: “Bữa tối đã nấu xong rồi, đi tắm rửa đi, sau đó xuống ăn cơm.”

So sánh thái độ với Tưởng Mộng Khiến, thật sự có thể nói là vô cùng khác biệt!

Sau đó, Tưởng Mộng Khiến cũng đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng, nói: “Cô Trần.”

Khóe miệng cong lên nở nụ cười khẩy, Trần Diễm An lạnh lùng chào hỏi, cố ý nói: “Cô Tưởng đến làm khách?”

“Quên nói với con một chuyện, từ hôm nay Mộng Khiết sẽ chuyển đến đây ở, hành lý của con bé cũng đã đưa đến rồi.” Giang Uyển Đình trực tiếp giải vây cho Tưởng Mộng Khiết: “Con bé là khách mẹ mời đến!”

Câu nói này mang theo ý tứ sâu xa, nói với Trần Diễm An một cách vô cùng rõ ràng, đánh chó thì phải nhìn chủ nhân.

Tưởng Mộng Khiến là khách mà người làm mẹ chồng như bà ta mời đến, chưa đến lượt người con dâu như cô ta khoa tay múa chân.

Lại nhìn Quý Hướng Không, anh ta cũng không nói gì, chỉ ngồi ở đó, cũng không giúp cô, cũng không giúp Giang Uyển Đình.

Nhưng cơn giận trong lòng Trần Diễm An không khỏi nhiều hơn, quay người đi thẳng lên tầng.

Đến khi cô xuống, trong tay xách theo vali.

Quý Hướng Không vội vàng đứng dậy, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô: “Đừng gây chuyện.”

“Ai gây chuyện? Lúc đầu em đã nói rất rõ ràng, cô ta vào, thì em đi, em đi, cô ta vào, bây giờ em chỉ thực hiện lời hứa của mình thôi.”

Đôi môi mỏng của Trần Diễm An cong lên: “Buông tay!”

“Vợ à….”

Quý Hướng Không bất lực, giọng nói kéo dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1776


Chương 1776

Trần Diễm An ném lại cho anh một câu: “Không thể thương lượng.”

Nhân lúc Giang Uyển Đình gọi anh ta, cô vội vàng rời đi, sau đó tìm một khách sạn để vào ở.

Đợi đến lúc Quý Hướng Không lại đi ra, trong phòng khách đã không còn hình bóng của cô?

“Chết tiệt!”

Quý Hướng Không chửi thề một tiếng, đã cầm ly nước lên, nhưng đột nhiên lại không muốn uống nữa.

Suy nghĩ một lúc, anh ta tiện tay cầm lấy áo khoác gió ở trên sofa, cũng đi ra khỏi phòng khách.

Giang Uyển Đình ở phía sau gọi anh ta ăn tối, anh ta nói không cần.

Trần Diễm An không dùng thẻ căn cước của mình để thuê phòng, bỏ ra một số tiền mượn của người khác, mục đích chính là để cho Quý Hướng Không không thể tìm thấy.

Thực ra, thứ cô để ý là thái độ, còn có sự im lặng của anh, điều nghiêm trọng nhất là bọn họ chưa thèm nói một tiếng, đã đón Tưởng Mộng Khiết đến!

Rõ ràng, bọn họ coi nhẹ cô, xem thường cô, cô nuốt không trôi cục tức này!

Quý Hướng Không không tìm được, tâm trạng cũng phiền muộn, đi đến quán bar.

Có Thẩm Hoài Dương, Trần Vu Nhất cũng ở đó, còn có Diệp Giai Nhi.

Sau khi nghe thấy những lời của anh ta, Diệp Giai Nhi cau mày, không phát biểu ý kiến gì.

Không thèm nói một tiếng đã đón bạn gái cũ đến, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận?

Trên thế giới này, chuyện buồn nôn nhất chính là nhìn chằm chằm vào cái mác bạn gái cũ, vợ cũ, bạn thân mà dở vài thủ đoạn ở sau lưng!

Quý Hướng Không cũng cảm thấy mình vô tội.

Chuyện đón Tưởng Mộng Khiết về nhà họ Quý, anh ta không hề biết.

Đến khi về nhà anh ta cũng mới biết, đã ngồi ở phía đối diện, rất ngại đuổi người ta đi, có phải không?

Diệp Giai Nhi vẫn không nói gì, nhưng lại đi ra khỏi phòng bao, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Diễm An: “Đầu của cậu bị co giật, hay là thần kinh không được bình thường, tại sao lúc này lại chuyển ra khỏi nhà họ Quý?”

“Đã xem thường tớ đến mức này, tớ còn có thể bình tĩnh, hòa nhã sao?” Lúc này cơn giận của Trần Diễm An vẫn chưa tan.

“Mẹ Quý không thích cậu, làm cho cậu tức giận rời đi, có thể nói là đúng với ý nguyện của bà ta, nhà họ Quý không có cậu, ba người bọn họ sống vui vẻ còn vô cùng thích thú, không có ai nổi giận, càng không có ai cãi nhau.”

Trần Diễm An cười khẩy: “Quý Hướng Không, anh ta dám!”

“Đừng nổi giận trước mặt tớ, cho dù cậu dám cũng có tác dụng gì, tiểu tam không thể đề phòng, về đi ở đi, ai có thể đấu lại cậu?”

Nghe thấy vậy, Trần Diễm An suy nghĩ một lúc.

Sau đó nghiến răng nghiến lợi đến mức môi trắng bệch, nói: “Mẹ nó, tự chủ động trở về thật sự không còn mặt mũi gì mà!”

“Vậy cậu không có ý định quay về?”

“Sao lại không về? Không phải bọn họ chướng mắt tớ sao, tớ sẽ làm cho bọn họ ngứa mắt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1777


Chương 1777

Trần Diễm An hừ một tiếng, kéo vali trở về.

Mới đi đến cầu thang, đã va phải Giang Uyển Đình, bà ta hỏi: “Muộn như vậy rồi còn xách vali làm gì?”

“Ồ, những bộ quần áo này không mặc nữa, con mang đi ném.” Khuôn mặt của cô vẫn xinh đẹp như trước, nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn.

Quý Hướng Không trở về phòng ngủ, nhìn thấy người phụ nữ ở trên giường, vui sướng bổ nhào đến.

Không ngờ, Trần Diễm An lại nhấc chân lên đạp anh ta một cái: “Bớt ở đây được đằng chân lân đằng đầu đi, món nợ ngày hôm nay còn chưa tính với anh đâu, anh tiến thêm một thước thử xem!”

Cười híp mắt lại, Quý Hướng Không cứng rắn ôm lấy cô, giải thích nói: “Chuyện cô ấy chuyển vào tối nay anh cũng mới biết, chỉ sớm hơn em một bước mà thôi.”

Trần Diễm An ừ một tiếng: “Đều là mẹ anh một tay làm nên, nhưng giới hạn chịu đựng của em chỉ có mấy ngày mà thôi, trong mấy ngày này anh phải nghĩ cách để cô ta chuyển đi cho em!”

“Nhất định, nhất định!” Quý Hướng Không cong môi, bàn tay nóng bỏng chui vào trong áo.

Trần Diễm An nhỏ giọng mắng anh ta: “Mặt dày!”

Quý Hướng Không lạnh hửm một tiếng.

….

Đêm khuya, Trần Diễm An đã chìm vào giấc ngủ.

Quý Hướng Không lại cảm thấy khát nước, mặc áo choàng tắm đi xuống tầng, đi đến phòng khách lấy nước.

Nhưng, bóng đen đứng trước phòng khách khiến anh ta phải nín thở, lạnh lùng nói: “Ai?”

“Em.” Giọng nữ dịu dàng, là Tưởng Mộng Khiết.

Lông mày Quý Hướng Không hơi nhướng lên, cầm lấy cốc nước, tình cảnh giống như hai người lúc này, nếu không không lên tiếng cũng cảm thấy khó coi: “Sao vẫn chưa ngủ?”

“Đang nhớ đến ba em.” Tưởng Mộng Khiết quay đầu lại, khẽ nói.

“Người chết không thể sống lại, nén bi thương.” Anh ta khẽ nói.

“Em không phải đang nghĩ đến cái chết của ông ấy, mà đang nhớ đến chuyện ông ấy đã hối lộ lúc còn sống!”

Tưởng Mộng Khiết nhìn anh với ánh mắt thâm tình: “Anh tin tưởng ba em là loại người kia sao? Anh cũng đã qua lại với ông ấy lâu như vậy, trong lòng anh biết rất rõ, có đúng không?”

Quý Hướng Không nghĩ một lúc.

“Có một số chuyện cũng không thể dùng phán đoán của mình để nói, tôi không biết sự thật, không tiện nói gì, nhưng tôi cảm thấy ông ấy không phải là loại người kia.”

“Cảm ơn, cho dù câu nói này của anh chỉ là an ủi.” Ngón tay mảnh khảnh, xanh xao của Tưởng Mộng Khiết khẽ vẽ vòng tròn lên tấm kính: “Mấy năm nay, anh sống có hạnh phúc không?”

“Rất hạnh phúc.”

Quý Hướng Không trả lời không chút do dự, rất dứt khoát, lưu loát.

Trên mặt hiện lên sự bi thương nhàn nhạt, Tưởng Mộng Khiết nói: “Hạnh phúc là tốt, lúc trước khi gặp cô ấy, có từng nhớ đến em không?”

“Có, hơn nữa còn dùng rất nhiều mối quan hệ và nhân lực để tìm cô, nhưng đó là trước khi gặp cô ấy, bây giờ, tôi rất yêu cô ấy.”

Quý Hướng Không không ngần ngại, nói thẳng.

Tưởng Mộng Khiết nói: “Em nghe bác gái nói, tính cách của cô ấy không được tốt lắm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1778


Chương 1778

“Không phải không tốt, mà mỗi người một tính cách, cô ấy thẳng thắng, bộc trực, có gì nói nấy, không cần tôi phải đoán tâm tư của cô ấy, chỉ cần chuyện cô ấy đã đồng ý, sẽ cố gắng hoàn thành, cô ấy là một người rất mâu thuẫn, nhưng rất mê người, không còn sớm nữa, ngủ đi…”

Anh ta rời đi.

Tưởng Mộng Tuyết vẫn chưa rời đi, vẫn nhìn vào màn đêm sâu thẳm…

Sáng sớm….

Trần Diễm An đi xuống tầng, Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình đã ở phòng khách, có mùi thơm tỏa ra.

“Ăn sáng đi, Mộng Khiết đã nấu xong bữa sáng rồi, tay nghề của con bé rất khá.” Giang Uyển Đình nhìn Trần Diễm An.

“Cảm ơn.”

Trần Diễm An dửng dưng nói cảm ơn, đi đến, ngồi xuống, một bàn thức ăn vô cùng phong phú, cô ăn cơm.

Tưởng Mộng Khiết bưng cháo, mỗi người một bát.

Bát cháo cuối cùng đưa cho Quý Hướng Không, anh ta cũng khẽ nói cảm ơn.

Trần Diễm An nhìn Tưởng Mộng Khiết, cô ta rủ mắt xuống, sắc mặt bình thường, không chút dao động, không có một chút tình cảm nào.

Quý Hướng Không gắp bánh hành cho cô, Trần Diễm An cắn một miếng, cau mày: “Mùi hành nồng quá, anh ăn đi.”

“Vậy sao?”

Anh ta cũng không ghét bỏ, cho thứ mà cô đã ăn vào miệng.

Ánh mắt Tưởng Mộng Khiết rủ xuống, vốn dĩ đã cúi thấp, bây giờ càng thấp hơn, gần như không thể nhìn thấy….

Sau khi ăn sáng xong, Quý Hướng Không và Trần Diễm An cùng nhau rời đi, hai người cùng nhau đi làm.

Đưa Trần Diễm An đến nhà hàng trước, sau đó Quý Hướng Không mới đi đến công ty.

Buổi trưa, gần 11h, Giang Uyển Đình đến nhà hàng.

Chỉ là lần này không phải một mình bà ta đến, còn dẫn theo Tưởng Mộng Khiết.

Sắc mặt Trần Diễm An lập tức thay đổi, chuyện quái gì đây?

Lúc này, cô vẫn đang giã nát phối nguyên liệu, có vài hạt tiêu bắn lên mặt, dần dần khiến cô tê tê.

Hơn nữa, ngay cả động tác trên tay cô cũng chậm lại, ánh mắt rơi vào hai người, mang đầy ý tứ, mang theo cảm giác nghiên cứu vô cùng mãnh liệt.

Giang Uyển Đình nhìn cô: “Hôm nay làm khá tốt.”

Trần Diễm An nheo mắt lại, ngước lên, lại liếc nhìn Tưởng Mộng Khiết.

“Chân mẹ đi lại không tiện, có chút lo lắng, nên bảo Mộng Khiết đẩy mẹ đến xem thế nào.”

Lần này, Giang Uyển Đình chú ý đến ánh mắt của cô, nói như vậy.

Nghe thấy vậy, Trần Diễm An nhướng mày, không nói gì, tiếp tục cúi đầu giã nát, phối nguyên liệu.

Giang Uyển Đình cầm lấy nguyên liệu ở bên cạnh bảo Tưởng Mộng Khiến xem, hỏi: “Có biết không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1779


Chương 1779

Tưởng Mộng Khiết lại có thể nói tên những nguyên liệu này một cách rõ ràng, không hề lẫn lộn.

“Sao cháu còn biết nhiều như vậy?” Giang Uyển Đình lên tiếng nói.

“Mấy năm nay cháu cũng tìm hiểu một chút về lá trà và nguyên liệu, nên cũng có chút hiểu biết.” Tưởng Mộng Khiết khẽ cười nói: “Thực ra, nguyên liệu cháu thích nhất chính là hồi hương.”

“Bác cũng vậy, mùi vị của hồi hương thật sự khá tốt.” Giang Uyển Đình cũng khẽ cười: “Xem ra ở phương diện này bác cháu mình rất giống nhau.”

Nghe thấy cuộc nói chuyện này, lông mày Trần Diễm An cau lại, thật sự không thích nghe tiếp.

Muốn nói chuyện thì đến phòng nghỉ của nhà hàng mà nói chuyện, nhất định phải đứng ở đây làm người khác chướng mắt?

Nghĩ như vậy, biên độ động tác dưới tay cô không khỏi nhanh hơn, thậm chí còn khiến cho công cụ trong tay vang lên tiếng thùng thùng thùng.

Đương nhiên Tưởng Mộng Khiết biết, cô đang thể hiện sự bất mãn với mình.

Cũng không dừng lại chủ đề này, không tiếp tục thảo luận, mà nói: “Để tôi giúp cô.”

“Cảm ơn, không cần.” Lời nói của Trần Diễm An xa cách mà khách khí.

“Vậy thì tốt, nếu như cô mệt thì nói với tôi một tiếng, chúng ta thay nhau làm.”

“Cái này thì không cần, mẹ nói đây là tay nghề độc nhất của nhà họ Quý, những chuyện này để người ngoài làm, dù sao cũng không được tốt lắm.” Trần Diễm An cố ý nói như vậy.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tưởng Mộng Khiết hơi thay đổi, trở nên có chút xấu hổ.

Cô ta không ngờ Trần Diễm An lại nói như vậy.

Nhưng Giang Uyển Đình nói: “Chỉ là giã phối nguyên liệu thôi, làm gì có nhiều quy tắc như vậy, muốn làm thì làm.”

Động tác trong tay Trần Diễm An hơi dừng lại, không ngẩng đầu lên, cũng không quan tâm đến hai người.

Chỉ giã nát thứ trong tay, bọn họ muốn làm như thế nào thì làm!

Rất nhanh đã đến thời gian ăn trưa, ba người ngồi cùng nhau.

Trần Diễm An từ trước đến nay đều không thích ăn mỳ, gọi cafe, và một ít đồ tráng miệng.

Có lẽ bởi vì không có ai nói chuyện, nên bầu không khí trên bàn ăn rất yên tĩnh.

Cuối cùng, vẫn là Tưởng Mộng Khiết lên tiếng trước, hỏi Trần Diễm An: “Định lúc nào thì sinh con?”

Sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt Trần Diễm An vô cùng khó coi.

Ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ta, lời nói không hề khách khí, nói thẳng: “Hình như tôi không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời câu hỏi này của cô.”

Tưởng Mộng Khiết có chút sững sờ: “Tôi đang nói chuyện với cô mà thôi.”

“Nhưng tôi lại không muốn nói chuyện với cô về chủ đề này.” Trần Diễm An nói.

Lời nói quá sắc bén, không có chút khóe léo nào, quả thật có thể dùng lời nói sắc bén để hình dung.

Tưởng Mộng Khiết lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có chút việc, muốn rời đi.”

Vừa dứt lời, cô ta cúi thấp đầu, quay người muốn đi ra ngoài nhà hàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1780


Chương 1780

Nhanh tay lẹ mắt, Giang Uyển Đình kéo cô ta lại, nhìn Trần Diễm An, vô cùng bất mãn: “Cô có chút lễ độ nào không đấy?”

Trần Diễm An không nói gì, bưng đồ ăn ở trên bàn, cô đi ra khỏi nhà ăn, dựa lên tường nhà vệ sinh, đưa tay lên che mặt.

Cô ta chỉ cần khẽ chạm một cái, đã đâm trúng vết thương nặng nhất, sâu nhất của cô.

Sao cô còn có thể đối xử lịch sự với cô ta chứ?

Lần này Tưởng Mộng Khiết quyết định muốn rời đi: “Cháu không tiện ở lại đây nữa, bác cũng không cần khuyên ngăn cháu.”

Giang Uyển Đình cau mày, nói: “Đừng chấp nhặt với cô ta, cô ta tâm trạng không được thoải mái, nổi giận linh tinh, không phải cô ta không muốn sinh con, mà là không thể sinh được.”

Nghe thấy câu nói này, Tưởng Mộng Khiết trở nên vô cùng kinh ngạc: “Không thể sinh con? Có nghĩa là gì ạ?”

“Cô ta không thể mang thai, đi rất nhiều bệnh viện nhưng vẫn không có cách nào.” Giang Uyển Đình chậm rãi lắc đầu.

Cô ta quả thật rất kinh ngạc, lại nói.

“Sau này phải làm sao?”

“Cũng đã hỏi về chuyện thụ tinh ống nghiệm rồi, nhưng vẫn không có cách, ngay cả con cũng không sinh được, dựa vào cái gì mà nổi giận, đừng quan tâm đến cô ta.”

Giang Uyển Đình kéo cô ta ngồi xuống.

“Nếu như con có thể xuất hiện từ ba năm trước thì tốt biết bao, bây giờ chắc chắn đã là vợ của Hướng Không, là con dâu của bác!”

“Nói những điều này làm gì ạ, nếu như để cô ấy nghe được những lời này, trong lòng có lẽ sẽ không được thoải mái.”

Nghe thấy vậy, Giang Uyển Đình khẽ cười một tiếng.

“Trái tim của cô ta lớn như vậy, cho dù làm sai chuyện gì vẫn xem chuyện đó như là lẽ đương nhiên, cô ta còn biết khó chịu?”

“Cô ta chỉ có khiến người khác khó chịu, cô ta không phải là loại người để người khác chiếm được lợi.”

Lúc nghe thấy câu nói này, chân trước của Trần Diễm An đúng lúc bước vào phòng ăn.

Cuối cùng vẫn không đi về phía trước nữa, chân tay lại lùi về sau, lại đi ra ngoài.

Ánh nắng ở bên ngoài đang rực rỡ, từ trên không chiếu xuống, khiến mắt của con người cảm thấy có chút đau nhức.

Đôi môi đỏ của cô cong lên, một độ cong rất đẹp.

Không phải người ta nói trái tim cô rất lớn sao?

Trái tim lớn như vậy, sao có thể biết nổi giận, sao có thể biết đau chứ?

Buổi tối cô về nhà họ Quý rất muộn, nhưng lại nhìn thấy Tưởng Mộng Khiết từ trên tầng đi xuống, xách theo vali.

Giang Uyển Đình đang ở bên cạnh ngăn cản, sống chết cũng không để cô ta rời đi.

Quý Hướng Không cũng đứng ở bên cạnh, cau mày, không hiểu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1781


Chương 1781

“Còn không phải do người vợ tốt của con sao, buổi trưa lúc ăn cơm ở nhà hàng, Mộng Khiết cũng không nói gì, cô ta lại nổi giận!” Giang Uyển Đình không vui nói.

Trần Diễm An nghe thấy vô cùng rõ ràng, vẻ mặt rất bực bội, trong lòng cũng rất bực bội.

Ở nhà hàng đã không được vui vẻ, về nhà cũng không thể vui vẻ.

Quý Hướng Không có chút không tin.

Giang Uyển Đình nói: “Lẽ nào còn đổ oan cho vợ con, tự mình tâm trạng không được thoải mái, nổi giận linh tinh với người khác, cái này là giáo dưỡng gì?”

Vừa quay người lại, Quý Hướng Không bất ngờ nhìn thấy Trần Diễm An đang đứng phía sau.

Anh ta thầm kêu không hay rồi, cau mày, khẽ gọi: “Diễm An.”

Cô khẽ ừ một tiếng, cởi áo len trên người xuống, tùy tiện ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, nhếch môi.

“Hôm nay em nổi giận với Mộng Khiết?” Quý Hướng Không đi đến ngồi xuống.

“Trong quan niệm của em không tính là nổi giận, trong lòng người khác nghĩ như thế nào em không biết.” Cô nói.

Tình hình lúc này rất căng thẳng, không được tốt, cô vẫn là giọng điệu như vậy, Quý Hướng Không lén lút khẽ đẩy cô hai cái: “Đi xin lỗi đi.”

“Không đi.”

Trần Diễm An lại uống hai ngụm nước, lần này dứt khoát lười biếng dựa vào sofa.

Vốn dĩ cô cũng đã từng có suy nghĩ ở phương diện kia, nhưng sau khi năm lần bảy lượt nghe thấy Giang Uyển Đình ở sau lưng nói cô những lời như vậy, còn có một vài hành động đạo đức giả đó của Tưởng Mộng Khiết, cô đã xóa bỏ suy nghĩ kia.

“Đừng cáu kỉnh nữa, khó coi lắm, mau đi đi.”

Quý Hướng Không đẩy người cô.

Nhưng Trần Diễm An không có ý định đi, giống như không nghe thấy lời nói của anh ta, chỉ uống nước của mình, ăn bánh ngọt.

Dần dần Quý Hướng Không cũng có chút bực mình.

“Tính tình của em có thể tốt hơn một chút không, có thể nói đạo lý một chút không, đã nói những lời quá đáng, đi xin lỗi thì có gì quá chứ.”

“Em không nói những lời quá đáng, em có quyền lựa chọn muốn nói chuyện với ai, nói về chủ đề gì, cái này hoàn toàn là tự do của em, lẽ nào vì em nói một câu không muốn nói chuyện với cô ta về chủ đề đó, khiến người khác tức giận, em nhất định phải xin lỗi cô ta?”

Trần Diễm An cảm thấy logic này thật nực cười.

Cô còn nghe thấy bọn họ ở sau lưng nói bao nhiêu lời không hay về cô, có phải cũng làm loạn bắt người khác xin lỗi cô?

“Tiền đề là lời nói vô ý của em đã làm tổn thương đến người khác.” Vẻ mặt Quý Hướng Không nghiêm túc nói: “Đi xin lỗi!”

Trần Diễm An nhìn anh hai cái, đứng dậy, sau đó đi về phía Tưởng Mộng Khiết.

Trong lúc Quý Hướng Không cho là cô sẽ xin lỗi, nhưng không ngờ cô lại đi qua hai người, đi thẳng về phòng.

Trần Diễm An có thể nghe ra giọng điệu lúc Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình nói cô không thể sinh con.

Giọng điệu của Tưởng Mộng Khiết mang theo sự phản cảm khiến cô không thể nói ra được, cô rất ghét, nên cô sẽ không xin lỗi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1782


Chương 1782

Giọng hai người cãi nhau không cao không thấp, nên Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Nên, tình huống xấu hổ, còn bao gồm cả cảnh ngộ của Quý Hướng không, cũng đều nhìn thấy.

Sắc mặt Giang Uyển Đình lập tức trở nên vô cùng khó coi, giống như đột nhiên bôi lên một lớp tro đen vậy.

Bà ta không ngờ, ở trước mặt Tưởng Mộng Khiết, Trần Diễm An lại không cho Quý Hướng Không một chút mặt mũi nào.

Giữa bọn họ có mâu thuẫn, có thể tự mình xử lý, cũng có thể đóng cửa phòng cãi nhau long trời lở đất cũng sẽ không có ai quan tâm.

Nhưng cô làm như vậy, Hướng Không sẽ vô cùng mất mặt.

Đừng nói là đàn ông, có những lúc phụ nữ cũng vô cùng xem trọng thể diện.

Tưởng Mộng Khiết hơi sững sờ.

Một lúc sau mới hoàn hồn lại, Giang Uyển Đình vẫn đang giữ cô ta lại: “Ở lại đi, đón Văn Văn đến đây, giải tỏa nỗi buồn với bác.”

Tưởng Mộng Khiết không nói gì, ánh mắt cô ta nhìn về hướng khác.

Đó là hướng Quý Hướng Không, vẻ mặt kín đáo, không đoán ra được đang nghĩ cái gì.

Sắc mặt của Quý Hướng Không quả thật không được tốt, cầm cốc nước lên, một hơi uống cạn.

Động tác của anh ta có thể nói là thô lỗ, có vài giọt nước theo khóe miệng của anh ta chảy xuống, rõ ràng tâm trạng lúc này không được tốt.

Nhưng Giang Uyển Đình lại cho rằng cô ta không muốn, lại nói: “Ở lại đi, cháu với bà già này còn có thể nói chuyện với nhau, nếu như cháu rời đi, bác sẽ rất cô đơn.”

“Bác gái, không phải cháu không muốn, mà là Văn Văn còn phải đi học, hai ngày nay cháu để thằng bé ở lại trường là vì còn có một số chuyện phải xử lý, ở đây mỗi ngày Văn Văn đi học đều không được thuận tiện, ở đây cách trường học rất xa.”

“Vậy thì sao! Nhà họ Quý có rất nhiều người nhàn rỗi, cũng có tài xế, để tài xế mỗi ngày đưa đón Văn Văn đi học.” Giang Uyển Định đã quyết định.

Nghe thấy vậy, Tưởng Mộng Khiết vội vàng từ chối.

“Đừng, đừng, đừng, như vậy không hay, cũng quá phiền phức, cháu sao có thể không biết ngại ngày nào cũng làm phiền tài xế chứ!”

“Có gì mà phiền với không phiền, tài xế nhà họ Quý ngày nào cũng ở không trong nhà, lương mỗi tháng đều phải trả đủ, không tìm cho ông ta một chút việc để làm, xứng đáng với đồng lương sao?”

Tưởng Mộng Khiết vẫn còn chút do dự.

“Nhưng, như thế này thật sự không được hay lắm, cháu….”

“Cứ quyết định như vậy đi, không có gì cần phải nói nữa.” Giang Uyển Đình trực tiếp ngắt lời cô ta, lại nói: “Bác đi nói với tài xế Lý một tiếng.”

Quý Hướng Không giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, quay người, đi thẳng lên tầng.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta hai lần, Tưởng Mộng Khiết thu ánh mắt lại, màu đen ẩn chứa trong đó lại sâu thêm một chút.

Giang Uyển Đình liếc qua bóng lưng của anh ta, lên tiếng nói: “Hướng Không, khoan lên tầng đã, mẹ có hai câu muốn nói với con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1783


Chương 1783

Anh ta dừng chân lại.

Đúng lúc này điện thoại của Tưởng Mộng Khiết vang lên, cô ta rời đi, nhận điện thoại.

Giang Uyển Đình nói: “Con xem tính cách của cô ta xem, được nuông chiều đến mức nào rồi?”

Quý Hướng Không không nói gì, chỉ là sự bực bội trên mặt đã bày tỏ tất cả, anh ta không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

“Được, con không thích nghe, con cảm thấy bực bội, mẹ cũng không nói gì nữa, bây giờ mẹ cũng không đè đầu con được nữa, ngay cả một chút thể diện cũng không cho, còn ra thể thống gì nữa?” Giang Uyển Đình xua tay: “Đi đi.”

Trong phòng, Trần Diễm An đã nằm lên giường.

Nằm nghiêng, cánh tay mảnh khảnh chống một bên mặt, lật xem tạp trí thời trang.

Hôm nay, tâm trạng của Quý Hướng Không quả thật cũng rất bực bội, không nói lời nào, đi vào phòng tắm, đến lúc đi ra, eo đã quấn khăn tắm.

Trần Diễm An nằm ngủ ở bên trong, Quý Hướng Không nằm ngủ phía bên ngoài.

Hai người không ai quan tâm đến ai, giữ im lặng.

Tính cách của Trần Diễm An từ trước đến nay không chịu thua, có chút mạnh mẽ và cứng rắn, hơn nữa còn cứng như đầu trâu, không dễ dàng cúi đầu.

Hôm nay, Quý Hướng Không ở công ty cũng vô cùng bận.

Mấy dự án quan trọng đều tiến hành cùng một lúc, mệt rã rời.

Sau khi về nhà còn gặp phải chuyện khiến người khác bực bội, lúc này anh ta càng cảm thấy mệt mỏi.

Càng không có tâm trạng đi dỗ Trần Diễm An, hoặc nói mấy lời nhẹ nhàng với cô.

Anh ta đưa tay ra tùy ý kéo chăn, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Trần Diễm An vẫn chưa ngủ, cô vẫn đang đợi Quý Hướng Không dỗ cô.

Nửa ngày không thấy đối phương có động tĩnh gì, cô nhấc người nhìn sang.

Hơi thở ở mũi của Quý Hướng Không đã đều đặn, anh ta đã ngủ từ lâu rồi.

Trong lòng càng thêm tức giận.

Cô nhấc chân, có chút tức giận đạp nhẹ vào chân anh ta, trút hết cơn bực trong lòng.

Ngày hôm sau, Trần Diễm An tỉnh dậy, bên kia đã trống không.

Dùng tay chạm vào đã không còn ấm, hơi lạnh, xem ra đã rời đi một lúc rồi.

Rửa mặt, chải đầu, trang điểm, sau đó cô đi xuống tầng, vừa đi xuống cầu thang, đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng nói của trẻ con.

Trong nhà có thêm một đứa trẻ từ lúc nào?

Cô đi vào phòng khách.

Ngồi trên bàn ăn có Giang Uyển Đình, Tưởng Mộng Khiết, còn có một đứa bé ngồi bên cạnh cô ta, nhìn khoảng năm sáu tuổi.

Cậu bé vừa gọi mẹ, vừa ngọt ngào gọi bà nội Giang Uyển Đình.

Giang Uyển Đình thích nhất là trẻ con, đặc biệt là con trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1784


Chương 1784

Lúc này có thể nói là cười không ngậm được miệng, đưa tay ra vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ bé, mịn màng của cậu bé: “Muốn ăn cái gì?”

“Mẹ nói không được kén ăn, cái gì con cũng ăn được.” Cậu bé dường như rất hiểu chuyện.

Nghe thấy lời này, bà ta càng thấy thích, động đũa gắp đồ ăn cho đứa bé.

Ngực Trần Diễm An đang phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút ác liệt.

Mặc dù rất không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lúc này, nhưng cô cũng không cần thiết phải để bụng đói rời đi, cô rất đói!

Hơn nữa, đây là nhà của cô, không có lý do gì khách ở nhờ lại có thể ăn đến mức khuôn mặt tràn đầy sự thoải mái, ngược lại chủ nhà lại không ăn được!

Ngồi xuống, cô tao nhã dỡ khăn ăn ra, trải trước mặt, ăn sáng.

Cậu bé ngoan ngoãn nói: “Chào dì ạ.”

Không nóng không lạnh, không nặng không nhẹ khẽ ừ một tiếng, Trần Diễm An còn không thèm nhấc mí mắt lên, cũng lười liếc nhìn.

Cậu bé nhìn Tường Mộng Khiết, cô ta lắc đầu: “Mau ăn đi, lát nữa con con phải đi học đó.”

Giang Uyển Đình nhìn Trần Diễm An.

Một người gần ba mươi tuổi, lễ độ và hành vi còn không bằng một đứa bé năm sáu tuổi, đúng là không biết lúc đó tại sao Hướng Không lại thích cô!

Trần Diễm An cũng không để ý đến những ánh mắt xung quanh, ăn sáng, rồi uống thêm một ly sữa.

Ăn sáng xong, tài xế Lý phải đưa đứa bé đi học, Tưởng Mộng Khiết cũng phải đi theo.

Suy nghĩ một lúc, Giang Uyển Đình nói dù sao ở lại nhà họ Quý cũng không có chuyện gì, dứt khoát đi theo.

Ba người biến mất ở cửa.

Trần Diễm An cười khẩy, đúng là ngày càng càn rỡ mà!

Hôm qua không phải còn làm ầm ĩ muốn rời đi sao?

Kết quả không chỉ không rời đi, ngược lại còn đưa đến một đứa bé, đúng là hahaha…..

Chuyện ở nhà hàng đã khiến cô rất bực bội rồi, vì tâm trạng, thời tiết nóng bức, tính khí lớn, còn phải làm công việc nặng nhọc, tất cả đều khiến cô trở nên cáu kỉnh.

Chân Giang Uyển Đình bị thương, bây giờ lại đi theo người phụ nữ kia đi dạo hưởng thụ, đúng là khác biệt giữa trời và đất!

Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô sao có thể tốt được chứ?

Quả nhiên, Giang Uyển Đình cả ngày không đến nhà hàng.

Một m.ình Trần Diễm An ở nhà hàng bận rộn đến mức cánh tay và chân đều mềm nhũn, đau nhức.

Buổi chiều, Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho cô, bảo cô giữ lại một phòng bao, cô ấy muốn đến ăn cơm.

Một lúc sau, Diệp Giai Nhi đến.

Lần này không dẫn theo người nhà, là một mình cô đến.

Trần Diễm An đã giữ lại phòng cho cô, lại mang trà nóng cho cô, còn mình bưng một cốc cafe, ngồi xuống.

“Cảm giác làm nữ chủ nhân của nhà hàng như thế nào?” Diệp Giai Nhi khẽ cười hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1785


 

Chương 1785

“Nữ chủ nhân, cái này được xem là nữ chủ nhân hả? Hóa đơn mỗi ngày của nhà hàng đều đưa cho Giang Uyển Đình, nhiệm vụ của tớ chính là phối nguyên liệu, giã vụn, tớ cũng là một con culi miễn phí, nữ chủ nhân cái gì!” Trần Diễm An lạnh lùng giễu cợt.

Diệp Giai Nhi nói: “Bà ấy không giao hóa đơn cho cậu.”

Trần Diễm An trực tiếp ném cho cô một ánh mắt cậu là đồ ngốc.

“Sao bà ấy có thể giao thực quyền cho tớ chứ! Bây giờ miệng nói tới đều là vì tương lai của hai đứa, tôi chỉ có một đứa con trai, những gia sản này đến lúc đó đều để lại cho hai đứa, tình hình lúc đó ai cũng có thể tưởng tượng được?”

“Hơn nữa, tớ cũng không có hứng thú với việc kinh doanh của nhà hàng, tâm của tớ nhỏ lắm, có đủ tiền để tớ mua quần áo, dạo phố, hưởng thụ là được rồi.”

Diệp Giai Nhi lắc đầu, không nói gì nữa.

Trần Diễm An lại uống Càé, sau đó trực tiếp lấy nguyên liệu ra phối.

Diệp Giai Nhi ăn đồ ăn.

Vì vậy, Trần Diễm An ngồi bên cạnh, đập giã phối nguyên liệu cành cạch, không nói đến âm thanh hỗn loạn tràn ngập bên tai, mùi hương sộc lên mũi khiến cô chỉ muốn chảy nư.c mắt.

“Chúng ta có thể thương lượng một chút không? Cậu có thể đi ra ngoài làm không? Cậu như thế này, sao tớ có thể ăn được?”

Trần Diễm An lười biếng giương mắt lên: “Cậu thì biết cái gì? Tớ đang để cậu trải nghiệm môi trường làm việc của tớ, cảm thấy thế nào?”

“Tớ không cảm nhận được.”

“Lúc trước không phải cậu nói, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Bây giờ tớ đang gặp họa, cậu phải cùng chịu với tớ!” Trần Diễm An nói rất trôi chảy.

“Nhắc mới nhớ, lúc tớ gặp họa cũng không thấy cậu cùng chịu với tớ, ví dụ lúc rơi xuống vách núi.”

“Đó không phải là tớ không đến kịp sao? Nếu đến kịp chắc chắn tớ sẽ nhảy xuống.” Cô vô cùng lắm lời.

Diệp Giai Nhi không luyên thuyên với cô nữa, nhìn cô lại chảy nư.ớc mắt, lại đỏ cả mũi: “Còn phải phối bao nhiêu nguyên liệu nữa mới xong?”

“Không nhiều, chỉ có một thùng, tớ làm hơn hai tiếng rồi, số lượng tiêu thụ của nhà hàng rất nhiều, tớ cũng không có cách nào.” Cô đưa tay lên xoa mặt, tiếp tục làm việc.

“Cậu đi uống cafe đi, tớ làm giúp cậu một lúc.”

Trần Diễm An rất mặt dày ném lại một câu: “Chỉ đợi câu nói này của cậu.”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh uống cafe, uống được hai ngụm, lại thay cho Diệp Giai Nhi.

“Đừng làm nữa, mùi nồng lắm, hơn nữa còn khiến người khác bị sặc, tớ đã bị mùi rồi, để một mình tớ chịu khổ đến cùng đi.” Trần Diễm An nói.

Diệp Giai Nhi lại ngồi với cô thêm một lúc, đến giờ đi đón con, cô phải rời đi.

Nghe thấy vậy, Trần Diễm An lấy ra một hộp socola.

Được mang về từ Ý, cô ném cho Diệp Giai Nhi: “Cho con nhóc thối kia!”

“Nếu như Huyên Huyên nghe thấy cậu nói như vậy, chắn chắc sẽ làm ầm ĩ với cậu!” Diệp Giai Nhi cười.

“Tớ thích trêu chọc con nhóc thối kia! Không phải con bé thích ăn socola, tớ bảo bạn mang về cho đấy, mau đi đón con đi.”

Tạm biệt, Diệp Giai Nhi rời đi, mà Trần Diễm An vẫn tiếp tục bận rộn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1786


Chương 1786

Tính cách của Trần Diễm An chính là như vậy, cô có thể móc gan móc phổi đi đối xử với người và việc mà mình thích!

Nhưng với những thứ mình không thích, cô lười giả bộ, cũng không khoan nhượng.

Làm xong, cô ngồi ở phòng khách đợi đến hết giờ làm.

Vốn dĩ cũng không muốn đợi, nhưng bây giờ cô cũng không muốn về nhà họ Quý.

Cứ giết thời gian như vậy, hơn mười giờ, Trần Diễm An lái xe về nhà.

Nhà họ Quý vẫn còn sáng đèn, đi vào, cậu bé nằm bò lên bàn uống nước vẽ tranh, trên khuôn mặt Giang Uyển Đình mang theo nụ cười ngồi trên sofa, Tưởng Mộng Khiết đang pha cafe.

Quý Hướng Không cũng ngồi trước mặt đứa bé, nhìn cậu bé vẽ tranh, thỉnh thoảng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé hướng dẫn.

Nếu như người không biết sự tình, chắc chắn sẽ cho rằng đây mới là một gia đình, mà cô giống như một người ngoài.

Động tác dưới chân cũng không kiêng nể, giày cao gót giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng cộc cộc cộc, vô cùng chói tai, Trần Diễm An đúng là đang cố ý.

Tưởng Mộng Khiết nhìn thấy cô, khẽ cười nói: “Về rồi.”

Cười khẩy, Trần Diễm An rất không thích cảm giác mà câu nói này của cô ta mang lại.

Giống như chủ nhà đang hỏi khách vậy, cô nhướng mày, khẽ cười lên tiếng nói: “Không về thì cũng không thể đứng ở đây.”

Tưởng Mộng Khiết lập tức ngượng ngùng, không biết phải tiếp lời như thế nào.

Quý Hướng Không cau mày.

Chiến tranh lạnh của hai người vào tối hôm qua vẫn chưa kết thúc, cô không chỉ không thu liễm, ngược lại lại bắt đầu.

Quả thật nói cũng không sai, tính khí và tính cách của cô đúng là nên thay đổi!

Đứa bé đã thu dọn hết đồ trên bàn, vội vàng nhét vào trong cặp: “Bà nội ngủ ngon, cháu phải đi ngủ rồi, bà nội cũng mau đi ngủ đi.”

“Được, bé con thật ngoan.” Giang Uyển Đình tươi cười, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người đứa bé.

Một tay Quý Hướng Không nắm chặt lấy cổ tay Trần Diễm An, dắt cô đi lên tầng: “Sau này, lúc em nói chuyện với người khác có thể đừng dùng giọng điệu kia được không, nói chuyện bình thường không được sao?”

“Hôm qua không phải cáu kỉnh với em sao? Hôm nay nói chuyện với em là vì phê bình em, em dùng giọng điệu nào nói chuyện với cô ta?” Cơn giận của Trần Diễm An lại dâng lên.

“Lạnh lùng, châm chọc, mang theo sự cay nghiệt.” Quý Hướng Không.

“Anh cũng có thể nghe ra rồi? Em không thích cô ta, thái độ đối với cô ta cũng không tốt được, cô ta hoàn toàn có thể chuyển ra ngoài, nếu không đừng nói chuyện với em!” Trần Diễm An đá bay giày cao gót dưới chân.

Quý Hướng Không nhìn cô thật sâu.

“Tính cách của em phải thay đổi rồi! Cô ấy là khách mẹ mời đến, có thể ở được bao lâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1787


Chương 1787

“Khoảng thời gian này chung sống hòa bình với cô ấy không được sao? Bây giờ mối quan hệ giữa em và mẹ cũng khó khăn lắm mới có chút dịu đi, sao phải vì chuyện này mà làm cho nó trở nên cứng nhắc một lần nữa!”

“Không thay đổi, cũng không cần thay đổi!”

Trần Diễm An quay đầu nhìn anh ta.

“Em cảm thấy em như thế này rất tốt! Chỉ cần cô ta còn ở đây một ngày, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không dịu đi được!”

Cô cũng không phải là con ngốc, tại sao Giang Uyển Đình nhất định phải để Tưởng Mộng Khiết đến đây sống?

Đó là vì, bà ta thích Tưởng Mộng Khiết.

Đã thích Tưởng Mộng Khiết, sao có thể thuận mắt cô chứ?

“Sao em lại như nước đổ đầu vịt vậy? Phải trái đều không nghe?”

Quý Hướng Không nói.

“Tính cách của Mộng Khiết cũng dịu dàng, lại không cáu kỉnh hay gì, không ở cùng được với một người như vậy, em còn có thể ở cùng với người như thế nào?”

“Sao anh biết rõ thế? Còn bảo vệ cô ta?”

Trần Diễm An cười khẩy: “Cô ta người tốt, tình tình tốt, tính cách tốt, còn về tại sao em không thể ở cùng với cô ta, đương nhiên là vì tính tình của em quá xấu, trên thế giới này không có ai em có thể ở cùng, đối với cô ta, em không thích, anh xem mà làm đi!”

…..

Cuộc nói chuyện giữa hai người căn bản không có kết quả gì, ngược lại còn nảy sinh ra mâu thuẫn khó nói ra được.

Lông mày ôn hòa của Quý Hướng Không nhíu lại, cảm thấy cô giống như một hòn đá, đánh thế nào cũng không có tác dụng, ngược lại còn có chút ngang ngược không nói đạo lý!

Chỉ là một chuyện rất đơn giản, tại sao phải làm cho nó trở nên phức tạp?

….

Lại một đêm chiến tranh lạnh, hai người vẫn không đếm xỉa đến nhau, đến tận khi ngồi cùng một bàn ăn sáng, mối quan hệ của hai người vẫn giống như băng vào mùa đông, không hề có dấu hiệu tan ra.

Lúc này, Giang Uyển Đình lên tiếng nói: “Nhân lúc ăn sáng, mẹ có một chuyện muốn nói với hai đứa.”

Trần Diêm An không quan tâm, ăn canh.

Quý Hướng Không ngước lên nhìn bà ta, tỏ ra không hiểu.

“Mẹ rất thích Văn Văn, nên mẹ định nhận thằng bé làm cháu nuôi.” Giang Uyển Đình nói ra chuyện mà mình muốn tuyên bố.

Trần Diễm An sững sờ, không khỏi nắm chặt chiếc thìa trong tay.

Quý Hướng Không cũng dừng lại một lúc, sau đó ánh mắt nhìn về phía đứa bé.

Đứa bé đang ngoan ngoãn ăn canh, nghe thấy câu nói này, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng và kinh ngạc, nói: “Mẹ, con có bà nội rồi hả?”

Tưởng Mộng Khiết cũng rất kinh ngạc, không trả lời đứa bé.

“Con không đồng ý!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1788


Chương 1788

Trần Diễm An đứng dậy, đôi môi đỏ kéo ta, nói từng chữ từng chữ một: “Con không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý, chuyện này không thể!”

“Tại sao cô không đồng ý?”

Ánh mắt Giang Uyển Đình rơi lên người Trần Diễm An: “Đứng ở lập trường nào nói ra lời phản đối như vậy, cho tôi một lý do.”

“Thân phận của con chính là lí do và lập trường.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Diễm An đưa hai tay lên khoanh trước ngực: “Con tuyệt đối không chấp nhận, mẹ nhận con trai bạn gái cũ của anh ấy làm cháu trai!”

Mẹ chồng của mình lại nhận con trai bạn gái cũ của chồng làm cháu trai, lời này nếu như truyền ra ngoài, không phải khiến người khác cười rớt răng cửa sao!

Cái này tạm thời không nhắc đến, điều quan trọng nhất là, trong lòng cô không cho phép chuyện như thế này xảy ra!

“Nếu như cô có thể sinh con, tôi cũng không sa sút tinh thần đến mức cổ hủ phải nhận con trai của người khác làm cháu trai!”

Giang Uyển Đình dứt khoát nói ta, cũng không ghét bỏ đến mức không thể chịu đựng được.

Bà ta vốn không muốn nói những lời này, ngược lại là Trần Diễm An hết lần này đến lần khác ép bà ta!

Bản thân không sinh được con cũng thôi đi, còn ngăn cản bà ta nhận cháu trai, có làm rõ tình hình không?

Móng tay Trần Diễm An cắm sâu vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay.

Cô không thể ngờ đến, ở trước mặt người ngoài, Giang Uyển Đình lại xé vết thương của cô ra như vậy.

Quý Hướng Không cũng có chút sững sờ.

Một lúc sau, anh ta hoàn hồn lại, trong đôi mắt sâu có chút u ám, không vui: “Mẹ!”

“Mẹ cũng không có ý định nói những lời như thế này, tại sao cô ta ngăn cản mẹ nhận cháu trai?” Giang Uyển Đình có chút không vui.

“Trên thế giới này có nhiều trẻ con như vậy, tại sao phải nhận đứa này?” Trần Diễm An tiếp tục nói.

Đúng là cô không thể sinh được con, nhưng vì cô không thể sinh được con mà phải sống trong đau khổ sao?

Trần Diễm An cô tuyệt đối không thể sống như vậy.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bởi vì ông trời đã đem đến đau khổ cho cô, cô không thể còn khiến mình khó chịu.

Ngược lại, cô muốn sống một cuộc sống vui vẻ!

“Bởi vì tôi thích Văn Văn, những đứa bé khác tôi cũng không quen biết, cũng không có cảm giác, chứ đừng nói đến là thích, còn nữa, tôi muốn làm như thế nào là chuyện của tôi, là quyền và tự do của tôi.”

Trần Diễm An nhìn chằm chằm vào bà ta: “Chuyện này, con phản đối đến cùng!”

“Sự phản đối của cô không có tác dụng gì với tôi, tôi sẽ tổ chức cho Văn Văn một bữa tiệc, chính là vào tối mai.” Giang Uyển Đình cũng nói thẳng: “Chuyện này không có chỗ để làm dịu hay thay đổi.”

Sau đó, bà ta lại nói tiếp.

“Có thể sinh con hay không là chuyện của cô, nhận cháu trai lại là việc của tôi, giữa chúng ta, không liên quan đến nhau!”

Đôi môi đỏ của Trần Diễm An chậm rãi cong lên, nhưng lại không có một chút độ ấm nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom