Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1242: Chương 1242


CHƯƠNG 1242
“Con nói cho mẹ!” Cát Mỹ Ngọc không nhìn Trần Vu Nhất, chỉ tay thẳng vào Lâm Nam Kiều: “Không phải đã bảo đảm rất nhiều với mẹ rồi sao, con nhìn xem bộ dạng này của con giống cái gì?”
Bà ta nói chuyện khá ôn hòa, lời khó nghe không có nói ra, nhưng thật sự có chút giống oán phụ!
Tình trạng quẫn bách xấu hổ vào bữa trưa xảy ra trên người cô ta, cho tới lúc này chân còn đau không dám động, Cát Mỹ Ngọc nói như vậy thì Lâm Nam Kiều đã thấy rất bực bội tức giận muốn quăng ly nước vào mặt của Cát Mỹ Ngọc, nhưng cô ta đang cố kìm nén.

“Con đến công ty của Thân Nhã lấy tài liệu, sau đó nhìn thấy anh ấy nắm tay của Thân Nhã ở đại sảnh của công ty, dáng vẻ rất thân mật.

” Lâm Nam Kiều trong lúc ẩn nhẫn ngược lại còn khá bình tĩnh.

Nghe vậy, Cát Mỹ Ngọc đã hiểu đại khái là chuyện gì rồi, chuyện này con trai của bà cũng có lỗi, bà ta không tiện ở trong này nói cái gì cả.

“Ở công ty của nhà người ta không thể quậy phá, chẳng lẽ về nhà không thể quậy mà cứ phải cãi nhau inh ỏi ở công ty người khác?” Câu nói này của Cát Mỹ Ngọc là hỏi hai người, không phải chỉ nhằm vào Lâm Nam Kiều.


Chỉ cần Trần Vu Nhất không ly hôn với cô ta, cô ta chính là người của nhà họ Trần, sau này vẫn phải chung sống, ngược lại không thể đối xử với cô ta quá khắt khe.

“Nếu anh ta không đi làm những chuyện đó, con đương nhiên cũng không nổi nóng, con cũng muốn nhịn, nhưng nhìn cảnh tượng như thế lại không nhịn được! Còn nữa, mẹ có thể nói anh ấy vài câu trước khi tiếp tục nhằm vào con nữa không? Tất cả lỗi lầm tình cảm đều ở con, sau khi kết hôn với con số lần anh ấy nhớ Thân Nhã còn ít sao? Con chẳng qua chỉ nổi nóng một lần mà thôi có cái gì to tác chứ, tới bây giờ mắt cá chân của con vừa đau vừa sưng, anh ấy còn vứt con ở đó mà rời đi, có mẹ chồng nào như mẹ, có người chồng nào như anh ấy không? Tính tình của con luôn ôn hòa, từng nổi nóng mấy lần, nếu không phải ép con quá mức, con sẽ như vậy sao?”
Giọng nói của Lâm Nam Kiều do tức giận quá độ mà trở nên có hơi khàn.

“Cho nên thì sao, con cảm thấy con và nó còn thể tiếp tục sống tiếp không?” Ánh mắt của Cát Mỹ Ngọc dừng ở trên người Lâm Nam Kiều, tay chỉ Trần Vu Nhất.

“Muốn kêu con ly hôn với anh ấy, tuyệt đối không thể nào!” Toàn bộ gai trên người Lâm Nam Kiều đều dựng cả lên.

Trần Vu Nhất nhíu mày, mũi giày da hơi nhấc lên, gõ lên mặt đất, lên tiếng: “Chú ý thái độ của em!”
“Vậy được, ở nhà nghĩ làm sao giải quyết những vấn đề này cho mẹ, không muốn ly hôn thì nghĩ cách giải quyết, sau này nếu còn để mẹ nhìn thấy tin tức tương tự như này, hai đứa đều đừng hòng sống yên!” Giọng điệu của Cát Mỹ Ngọc càng cứng, sau đó đi lên lầu.

Trở về phòng, Lâm Nam Kiều vẫn đang tức giận, nhưng Trần Vu Nhất không thèm để ý cô ta, hai chân tùy ý gác lên bàn trà, văn kiện để trên chân, ngồi phê duyệt.


Lâm Nam Kiều tìm được một lọ thuốc, đi tới, sau đó ném thuốc lên chân anh, nhấc mắt cá chân lên: “Bôi thuốc giúp em.


Trần Vu Nhất nhìn: “Tự mình bôi hoặc gọi bác sĩ tới, anh đang bận.


Lửa giận vốn chưa có biến mất, nghe vậy, Lâm Nam Kiều trực tiếp giẫm chân lên văn kiện của anh: “Bôi thuốc!”
Trần Vu Nhất cũng nổi nóng: “Bỏ chân ra!”
“Bôi thuốc!” Lâm Nam Kiều kiên trì nói.

“Cảnh cáo em lần cuối cùng, bỏ chân ra cho anh!”
Lâm Nam Kiều không những không bỏ ra, ngược lại còn tăng lực đạo giẫm lên trên, cô ta muốn nói chuyện tử tế với anh ta, xử lý vấn đề này, nhưng anh ta căn bản không có ý muốn nói chuyện, cô ta sao có thể không nóng máu?
Trần Vu Nhất ném văn kiện sang một bên, đứng dậy khỏi sô pha, trên gương mặt có dấu hiệu nhẫn nhịn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1243: Chương 1243


CHƯƠNG 1243
Lâm Nam Kiều lại còn cảm thấy không hả giận, cầm lọ thuốc lên, ném vào mặt của Trần Vu Nhất.

“Bộ dạng lúc này của em căn bản không khác gì oán phụ, hoặc còn hơn cả đàn bà đanh đá.

” Trần Vu Nhất mới cảm thấy Lâm Nam Kiều quả thật có một loại bản lĩnh la lối khóc lóc, gây sự vô lý, cứ phải kiếm chuyện, đâu có sự chu đáo của trước đây!
Vừa dứt lời thì trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Nam Kiều lại tức phát điên, nhặt lọ thuốc từ trên đất, lần nữa ném về phía Trần Vu Nhất, miệng thì mắng: “Đồ khốn!”
Cát Mỹ Ngọc ở dưới lầu nghe rất rõ ràng, trong lòng bốc lên sự bực bội.

Lâm Nam Kiều không muốn ở nhà một mình, cô ta đến quán bar.

Đến quán bar ngẫu nhiên lại gặp Cố Thanh Thành, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay: “Như nào, có hứng thú uống một ly không?”
Vừa hay không có người uống rượu cùng, cũng không có chỗ có khác trút giận, Lâm Nam Kiều cũng đồng ý: “Tìm một nơi kín một chút, tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi và anh ở cùng với nhau!”
Cố Thanh Thành cười: “Không thành vấn đề.



Quán bar vốn là sản nghiệp của nhà họ Cố, muốn tìm chỗ kín đáo đương nhiên không phải chuyện gì khó.

Cố Thanh Thành dẫn cô ta đến phòng bao, phòng bao cá nhân của anh ta, lúc bình thường chỉ có một mình anh ta ở đây, không có camera, không có căn dặn của anh ta, bất cứ ai cũng không thể tới gần chỗ này.

Lâm Nam Kiều hôm nay vốn là đến đây uống rượu, rót đầy rượu, cô ta còn cười giễu cợt với Cố Thanh Thành, đánh Cố Thanh Thành, hoàn toàn coi anh ta là cái bao cát trút giận.

Hết đấm rồi đánh, chưa hết, còn cố ý hắt ít rượu vang còn lại trong ly rượu vào người của anh ta.

Nhưng Cố Thanh Thành biết thương hoa tiếc ngọc, bất luận Lâm Nam Kiều đối xử với anh ta như thế nào, anh ta vẫn luôn mỉm cười mà chịu đựng.

Uống hết chai rượu này tới chai rượu khác, Lâm Nam Kiều cũng không biết mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu, hoặc là hai chai, hoặc là ba chai.

Cuối cùng, cô ta say đứ đừ, càng giống như một vũng bùn, không đỡ dậy được.

Cố Thanh Thành ôm cô ta vào trong lòng, khóe miệng khẽ cười, để cô ta lên sô pha, cởi quần áo ra, sau đó trùm lên.



Hôm nay Thân Nhã không đi làm, là thứ 7, cô đã mua ít nguyên liệu, buổi trưa chuẩn bị nấu cơm.

Diệp Giai Nhi dẫn Huyên Huyên tới, hai người nói chuyện, Huyên Huyên ngồi ở sô pha vẽ tranh, mông vểnh lên.

Hai ngày nay cô bé có sở thích vẽ tranh, khi vẽ đến xúc động thì cắn bút chì, cái mông lắc lắc, chọc người khác bật cười.

Diệp Giai Nhi cũng không có việc gì, tới nói chuyện phiếm, chưa ngồi được lâu, Tiểu Trương đã gọi điện cho cô, nói anh Hoắc hôm nay trở về.

Thân Nhã nhíu mày: “Tôi không nghe anh ấy nhắc tới?”
“Quyết định tức thời.


“Vậy anh đưa tôi đến sân bay.

” Thân Nhã muốn đi đón.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1244: Chương 1244


CHƯƠNG 1244
Tiểu Trương đáp ứng, cúp máy, Diệp Giai Nhi đang nhìn Thân Nhã, cực kỳ thâm ý.

Thân Nhã ở trước mặt bạn thân ngược lại cũng không để tâm, cười híp mắt, Diệp Giai Nhi hừ hừ lắc đầu, vỗ cái mông của con gái nhà mình: “Nên đi rồi, cục cưng.


“Dì Thân, dì là đi đón người đàn ông nhà dì phải không?” Huyên Huyên dọn bút màu, nói với giọng non nớt.

Trên trán Thân Nhã lại chảy xuống ba vạch đen: “Ai dạy con vậy?”
“Xem ra đúng rồi, mẹ, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền dì Thân ở bên đối phương, ba con chắc chắn không chăm tốt cho em trai được, ba chỉ biết để mặc em trai quậy thôi, vẫn phải để con về nhà đi trông em trai.


Thân Nhã dùng ngón tay ấn vào trán của cô bé: “Aiya, chỉ có cháu giỏi!”
Diệp Giai Nhi nhún vai: “Nếu con thật sự giỏi như vậy, em trai dính lên người con, con lại chả nhảy tưng tưng lên?”
“Mẹ, sao lại nói như vậy, chúng ta mau đi thôi.

” Huyên Huyên ho khẽ, kéo tay của cô rời đi.

Thân Nhã và Tiểu Trương cùng qua đó, sau khi tới sân bay thì ngồi đợi ở đó.


Anh trở về, nhưng không nói trước một tiếng với cô, trong lòng Thân Nhã có hơi ghen với Tiểu Trương mà nhìn Tiểu Trương.

Tiểu Trương bị nhìn thì không tự nhiên, dịch người sang, ánh mắt của cô Thân thật sắc bén.

Sau khi đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được chuyến bay đó, Thân Nhã đứng dậy, cảm thấy góc độ như này vừa đẹp, có thể lập tức nhìn thấy anh ngay.

Khi đứng dậy, Thân Nhã quả thật nhìn thấy anh, khóe miệng nở nụ cười, nhưng lại nhìn thấy đằng sau anh còn có một người phụ nữ, Tô Hoài Giang.

Anh cầm vali, ngón tay đang day mi tâm, toát ra vẻ kiêu ngạo của người đàn ông trưởng thành, còn không quên đi chậm lại, phối hợp với Tô Hoài Giang.

Anh và cô ấy sao lại cùng nhau tới đây?
Thân Nhã hơi sững người, Tiểu Trương trợn to mắt, sau khi phản ứng lại, cô khẽ mỉm cười đi tới, nói: “Đình Phong.


Hoắc Đình Phong ngước mắt, nhìn thấy người tới, khóe miệng nở nụ cười mê người, cô đi tới, anh ôm lấy cô: “Anh rất nhớ em.


“Em cũng vậy.


” Cô thỏa mãn hít hơi thở của anh, Hoắc Đình Phong lại nói: “Em đã gặp rồi, Hoài Giang.


Cho dù trong lòng có nghi hoặc không nói ra được nhưng Thân Nhã vẫn khẽ mỉm cười chào cô ấy, lịch sự, phóng khoáng: “Chào cô.


Tô Hoài Giang cũng mỉm cười: “Chào cô.


“Hoài Giang sẽ ở thành phố S một khoảng thời gian, sống ở biệt thự của anh…” Hoắc Đình Phong nói rõ với cô.

Thân Nhã gật đầu, ở trước mặt hai người này, cô không có hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ đèn nén sự tò mò.

Sau đó, ba người đến biệt thự, thái độ của Tô Hoài Giang rất ôn hòa, thỉnh thoảng mỉm cười nhưng không nói gì, giữa chừng nghe một cuộc điện thoại, giọng nói đanh thép.

Hoắc Đình Phong nhướn mày, nhìn cô ấy.

“Là Tô Chính Kiêu, anh ấy nói anh ấy cũng muốn tới, em không muốn.

” Tô Hoài Giang nói.

Nghe thấy Tô Chính Kiêu, lông mày của Thân Nhã cũng hơi nhíu lại, không rõ ràng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1245: Chương 1245


CHƯƠNG 1245
Tô Hoài Giang mỉm cười với Thân Nhã: “Quan hệ của chúng tôi luôn rất tùy ý, không phân lớn nhỏ, tôi mang quà cho cô.


Người như vậy khiến người khác không ghét nổi, ít nhất ngoài mặt, Thân Nhã khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô.


“Không cần khách sáo.

” Tô Hoài Giang vẫn cười hờ hững: “Ngôi biệt thự này thật không tồi, phong cách xung quanh rất đẹp, không khí ở thành phố S ẩm hơn nước K.


Thân Nhã trả lời: “Nước và hồ ở thành phố S khá nhiều, tuy không phồn hoa bằng nước K, nhưng ô nhiễm cũng không nghiêm trọng, không khí vẫn là khá tốt.


Tô Hoài Giang nói, cô ấy cũng cảm thấy như vậy.

Hoắc Đình Phong có điện thoại, anh đi nghe điện thoại, Thân Nhã cảm thấy có hơi đói, mở tủ lạnh ra, bên trong đều là nguyên liệu tươi.


Cô định nấu cơm, Tô Hoài Giang đứng dậy, nghiêng người hỏi: “Có gì tôi có thể giúp không?”
“Không sao, cô ngồi chơi là được.

” Thân Nhã lưu loát lấy vo gạo, sau đó bỏ vào trong nồi cơm điện, bật nguồn điện.

Tô Hoài Giang vẫn đi tới, nhìn thấy Thân Nhã lấy rau ra, cô ấy đón lấy một ít, học cách nhặt rau.

“Tôi tới đây, có phải khiến cô cảm thấy có chút không vui không?” Tô Hoài Giang hỏi.

Thân Nhã lắc đầu, tỏ ý không có.

“Là tự tôi theo tới, Hoắc Đình Phong không biết, mãi tới khi máy bay cất cánh anh ấy mới biết tôi cũng lên máy bay.

” Tô Hoài Giang giải thích: “Nhưng lúc đó anh ấy đã không thể gọi điện cho cô được nữa, cũng không có thời gian giải thích.


Chẳng trách, Thân Nhã nghĩ trong lòng, có lẽ anh muốn cho cô bất ngờ, cho nên chỉ gọi điện cho Tiểu Trương, nhìn dáng vẻ, Tiểu Trương cũng không biết Tô Hoài Giang sẽ theo tới.


“Có phải cảm thấy tôi rất phiền không?”
Thân Nhã cắt rau đã rửa sạch: “Không có, tôi cảm thấy cô nói chuyện ngược lại khá thẳng thắn, tôi khá thích ở chung với người có tính cách như này.


“Vậy thì tôi coi câu này là lời khen, thật ra tôi không có định ở đây, nghe nói thành phố S nổi tiếng non xanh nước biếc, có rất nhiều thác nước và hẻm núi, tôi thích nhất tham quan hẻm núi, vừa thần bí đẹp đẽ vừa tự nhiên, thành phố S là trạm đầu tiên tôi đi du lịch, trạm tiếp theo là Tây Nam, còn cả Vân Tỉnh, thảo nguyên Mông Cổ, cung điện Potola.

” Nói tới hành trình của mình, hai mắt Tô Hoài Giang vừa nóng rực còn phát sáng.

Nghĩ một chút, do dự giây lát, Thân Nhã nói: “Ờm cái đó, tôi cảm thấy cung điện Potola vẫn là bỏ đi, cô không phải có bệnh tim hay sao? Nơi đó lại dễ thiếu oxi, đến lúc đó cô không hô hấp được thì phải làm sao?”
Tô Hoài Giang cảm thấy cũng phải, sau đó, cô ấy bật cười: “Nói chuyện với cô khá thú vị.


Thân Nhã mỉm cười, lúc này ngược lại thật sự cảm thấy tính cách của Tô Hoài Giang không tệ.

Khi Hoắc Đình Phong đi vào, nheo mắt nhìn hai người nói nói cười cười, lông mày vì kinh ngạc mà hơi nhướn lên, đôi chân dài mê người cất bước, anh đi tới, cánh tay chống lên bồn rửa, dịu giọng nói: “Hai người nhìn trông rất vui vẻ, đang nói cái gì vậy?”
“Bí mật.

” Tô Hoài Giang nói, Thân Nhã đã đang xào rau, mùi hương rất nhanh đã tỏa ra, cô ấy ngẩng đầu, mỉm cười: “Tay nghề của cô ấy thật sự rất giỏi.


Khóe miệng cong lên, Hoắc Đình Phong thấp giọng đáp, tỏ ý tán thành.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1246


CHƯƠNG 1246

Bữa trưa rất phong phú, Thân Nhã đã xào sáu món, ba món thanh đạm, ba món cay, sắp bát đũa xong, cô hỏi: “Tiểu Trương đâu?”

“Ở trong phong sắp xếp tài liệu.”

“Cũng bảo anh ta tới đi, khoảng thời gian anh không ở đây, Tiểu Trương vô cùng nhớ anh đấy.”

Hoắc Đình Phong day mi tâm, làn sóng trong đôi mắt sâu thẳm dao động: “Cậu ta vẫn là thôi đi, so với cậu ta, anh càng hy vọng là em vô cùng nhớ anh hơn…”

Tô Hoài Giang còn ở đây, Thân Nhã có chút không thể cưỡng được điệu bộ như này của anh, gò má hơi ửng đỏ, đưa tay chỉ: “Đi gọi Tiểu Trương ra ăn cơm.”

“Được…” Anh không khỏi mỉm cười, rời đi.

Nhìn một màn này, khóe miệng của Tô Hoài Giang nở nụ cười, có hơi cảm khái, lúc đầu khi anh và Tả Như Bội ở bên nhau, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh cười đùa như vậy.

Tiểu Trương rõ ràng rất băn khoăn còn có chút quẫn bách, vội xua tay, không chịu ngồi.

Thân Nhã đã dọn xong cơm và canh rồi, nhìn thấy bộ dạng đó của Tiểu Trương, cô nhướn mày: “Ngay cả lời của anh Hoắc mà anh yêu nhất cũng không nghe sao?”

“Tôi… tôi… tôi không yêu anh Hoắc… cô Thân cô đừng nói linh tinh…” Tiểu Trương căng thẳng tới mức nói lắp, ánh mắt cẩn thận nhìn Hoắc Đình Phong.

“Được, tôi biết rồi, anh nhìn xem bộ dạng cô vợ nhỏ đó của anh kìa, giống như tôi nói thêm vài câu thì anh sẽ xấu hổ tới đỏ mặt vậy.”

Hoắc Đình Phong cắt ngang: “Nếu em còn trêu như vậy, cậu ta e là ngay cả cơm cũng không chịu ăn…”

Thân Nhã gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn sang Tiểu Trương, thần sắc nghiên nghị: “Xem, anh Hoắc bảo vệ anh biết mấy, sợ anh đói kìa.”

Hoắc Đình Phong: “…”

Tiểu Trương: “…”

Tô Hoài Giang: “…”

Bữa trưa mọi người ăn rất vui vẻ, Tô Hoài Giang không giỏi ăn cay, lúc này lại ăn kiểu thích thú, cô ấy thích nhất thịt lợn luộc thái lát.

Sau khi ăn xong bữa trưa, ba người đến phố cổ của thành phố S.

Những năm nay, thành phố S cũng đang không ngừng phát triển, nhưng đối với khu phố cổ từ đầu tới cuối lại được bảo trì, không có thương nghiệp hóa.

Đi dạo rất lâu, Tô Hoài Giang rõ ràng rất thích sự yên tĩnh như này, cô ấy ngồi ở vườn chè ở bên dòng nước có thể ngồi cả buổi chiều.

Buổi tối, ba người đều ở trong biệt thự, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã một phòng, Tô Hoài Giang một mình một phòng.

Khi uống nước ở phòng khách, Tô Hoài Giang nói với Hoắc Đình Phong ý muốn đi du lịch, cô ấy không định ở lại nơi này.

Hoắc Đình Phong hơi khựng lại trong giây láy, nói: “Em muốn đi du lịch anh không phản đối, nhưng em nên nói chuyện trước với Tô Chính Kiêu, có được sự đồng ý của cậu ấy.”

Tô Hoài Giang nói, anh là sẽ không phản đối.

“Nhưng, em nhất định phải có được sự cho phép của cậu ấy, nếu không anh chỉ có thể cưỡng chế em ở lại đây…” Hoắc Đình Phong tiếp tục nói.

Tô Hoài Giang không nói gì nữa, sau khi uống ly nước thì đi về phòng, Hoắc Đình Phong cũng quay lại phòng, Thân Nhã đang uống sữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1247


CHƯƠNG 1247

Tiểu biệt thắng tân hôn, một ngày không gặp như cách ba thu, những điều này là dùng để hình dung tình ý nồng nàn giữa hai người yêu nhau, Hoắc Đình Phong từ đằng sau ôm cô vào lòng: “Anh không biết em ấy sẽ đi cùng anh về đây—”

Chưa đợi anh nói xong, Thân Nhã đã ngăn anh lại: “Em biết, cô ấy có giải thích với em.”

“Vậy thì tốt, em ấy đánh một đòn không kịp trở tay, anh không có thời gian phản ứng…”

Thân Nhã dựa vào trong lòng anh gật đầu, cảm thấy hơi ấm đó truyền khắp người mình, ấm áp, rất là thoải mái, vô cùng mãn nguyện.

Rất lâu không gặp, đương nhiên là muốn quấy lấy diễn ân ái một bận.

Sau đó, Hoắc Đình Phong ghé vào cánh môi của cô, hỏi kiểu rất nóng vội và nóng bỏng: “Có được không?”

“Em không biết…”

“Anh nghĩ, chỉ cần động tác không quá kịch liệt, dưới tiền đề không ảnh hưởng tới con, là được…”

Thân Nhã không khỏi mỉm cười: “Cái này anh cũng biết sao?”

Anh không có lên tiếng, cởi quần áo của cô.

Một màn nóng bỏng diễn ra rất lâu, sau khi xong, Hoắc Đình Phong vẫn muốn, nhưng lại sợ cơ thể của cô không chịu nổi, cho nên đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh giải nhiệt.

Mới đi ra khỏi phòng tắm, bèn truyền tới tiếng chuông cửa, anh đi ra ngoài, mở cửa, là Tô Chính Kiêu.

Không có sắc mặt tốt gì cả, Tô Chính Kiêu lướt qua Hoắc Đình Phong đi thẳng vào trong: “Hoài Giang đâu?”

“Ngủ rồi.” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt nói.

“Em ấy nói với cậu như nào?”

“Không chịu tiếp nhận hóa trị, em ấy muốn một mình đi du lịch, nơi này là trạm đầu tiên của em ấy.” Hoắc Đình Phong thắt chặt áo choàng tắm trên người, ngả lưng ở sô pha phía sau.

Tô Chính Kiêu trực tiếp mở miệng nói: “Đi du lịch là tuyệt đối không thể, cậu thuyết phục em ấy.”

Hoắc Đình Phong mở miệng, rất là nghiêm túc: “Tôi đã nói hết sức rồi, nhưng không nắm chắc, em ấy có tư tưởng, có hai chân, không ai khống chế được em ấy.”

“Hoắc Đình Phong cậu ngược lại có bản lĩnh, cậu có thể thuyết phục được ba mẹ của cậu, đối với Hoài Giang không quan tâm không hỏi han, nói trắng một câu, cậu chính là không muốn chịu trách nhiệm!”

Lúc này, Thân Nhã do tò mò cũng đi ra, trên người cũng mặc đồ ngủ: “Sao vậy?”

Nhìn thấy Thân Nhã, lông mày của Tô Chính Kiêu đã nhíu chặt.

Hoắc Đình Phong cũng mở miệng, trực tiếp nói: “Tôi vốn muốn nói chuyện bình thường với cậu, nhưng thái độ của cậu như này tôi không thể nói chuyện với cậu được, tôi sau này chỉ nói với Hoài Giang về bệnh tình của em ấy, còn cậu, bỏ đi.”

Thân Nhã đi qua, nhìn Tô Chính Kiêu.

Tô Hoài Giang cũng bị đánh thức, cô ấy đi ra, xin lỗi hai người, sau đó nhìn nhìn sang Tô Chính Kiêu: “Anh vào đây.”

Trong phòng chỉ có hai người, Tô Hoài Giang nhìn anh ta: “Hoắc Đình Phong và em đã ly hôn rồi, đâu còn quan hệ vợ chồng với em, anh ấy tại sao phải chịu trách nhiệm với em chứ? Đừng ở trước mặt em nhắc đến việc trả nợ, nhắc đến ân tình, chuyện nào ra chuyện đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1248


CHƯƠNG 1248

“Nhưng nhà họ Hoắc là nợ ân tình của nhà họ Tô, Hoắc Đình Phong cậu ta phải trả!” Tô Chính Kiêu giống như thế nào cũng không thông.

“Em thật sự rất tò mò, em rốt cuộc là đang đòi ân tình vì em, hay là đang bất bình thay Tả Như Bội!”

“Em có ý gì?”

“Còn cần em đi nói rõ sao, ý trên mặt chữ, lẽ nào anh không biết, anh đã mượn danh nghĩa của em, sau đó bất bình thay cho Tả Như Bội mà anh yêu, thuận thế tiếp tục áp chế anh ấy, cho anh một loại cảm giác thành tựu hay sao?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng bốp, mặt của Tô Hoài Giang bị tát nghiêng sang bên, trên gương mặt có thêm dấu tay đỏ, mà người hành hung nghiễm nhiên là Tô Chính Kiêu.

“Sao hả, bị em nói trúng rồi, cho nên thẹn quá hóa giận sao?” Ôm gương mặt đau đớn, hai mắt hhh trong trẻo mang theo sự lạnh lẽo: “Vậy nên, không cần tiếp tục dùng tâm tư riêng của anh mà đẩy lên em, Tô Hoài Giang em không cần bất kỳ ai chịu trách nhiệm! Bây giờ, anh ra ngoài cho em!”

“Hoài Giang—” Tô Chính Kiêu có hơi áy náy.

“Ra ngoài!” Tô Hoài Giang mặt mày lạnh lùng

Ở một bên khác.

Lâm Nam Kiều về đến nhà họ Trần, thần sắc kỳ lạ khó nói, người làm ở đằng sau gọi cô ta một tiếng, dọa cô ta cả người run lên.

“Một lát nữa là thời gian ăn tối, mợ chủ muốn ăn tối không?”

Cô ta đáp, nói, được.

Vừa tỉnh dậy, vậy mà phát hiện cô ta ngủ cùng với Cố Thanh Thành, quần áo rải rác trên đất và sự không thoải mái trên người đã nói rõ vấn đề.

Cô rất tức giận, đêm qua vậy mà chọn uống rượu với loại người như Cố Thanh Thành!

Cố Thanh Thành vẻ mặt tươi cười, căn bản không để tâm, anh ta nói, hiện nay xảy ra loại chuyện này, cô không thể nói chuyện này cho người nhà họ Trần, Cát Mỹ Ngọc và Trần Vu Nhất là tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện cô và tôi xảy ra quan hệ, còn tôi ngược lại không có liên quan quá lớn, bọn họ không quản được tôi.

Lâm Nam Kiều biết những lời này của anh ta là thật, đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ!

Đàn ông ngoại tình, đối với anh ta không hề bị ảnh hưởng, nhưng phụ nữ lại không được, sẽ chỉ chịu sự mắng chửi, nói không đứng đắn… tiếng xấu muôn đời!

Nhưng cô nghĩ, Cố Thanh Thành nhất định sẽ không nói chuyện này ra.

Lâm Nam Kiều uy hiếp Cố Thanh Thành, Cố Thanh Thành cười rất ngở ngớn: “Tôi sao có thể nói chuyện này cho người khác? Đối với phụ nữ, tôi rất thương hoa tiếc ngọc, yên tâm đi.”

Lâm Nam Kiều tức đến nghiến răng, nhưng sự việc đã xảy ra, hiện nay có nói gì nữa thì có tác dụng gì chứ?

Mọi người ngồi quanh bàn ăn ăn tối, tất cả mọi người đều có mặt, Lâm Nam Kiều hôm nay ngược lại trầm mặc đến kỳ lạ, không nói một lời, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ.

Trần Vu Nhất không để tâm cô ta, cũng không nói chuyện, chỉ ăn bữa tối, thần sắc không vui vẻ gì, rõ ràng sự tức giận giữa hai người đều chưa biến mất.

Cát Mỹ Ngọc liếc nhìn hai người, uống canh, bà ta có hơi tò mò, lúc đó giữa hai người rốt cuộc yêu đương kiểu gì?

“Mấy ngày này đến chỗ bác sĩ Trương kiểm tra chưa?” Cát Mỹ Ngọc hỏi.

Trần Vu Nhất không có phản ứng, chiếc thìa trong tay Lâm Nam Kiều suýt nữa thì rơi xuống đất, cô ta nhanh chóng ổn định tâm thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1249


CHƯƠNG 1249

Bác sĩ Trương hiện nay đứng chung một thuyền với cô ta, sẽ không bán đứng cô ta.

“Còn nữa, con có mang thai không cũng chưa có tin tức sao? Hay là không đi kiểm tra?”

Lâm Nam Kiều nói, đã đến chỗ bác sĩ Trương kiểm tra rồi, vẫn chưa có tin mang thai.

“Hai ngày này đến bệnh viện kiểm tra lại, hai đứa đều đi, trước khi Vu Nhất bệnh biến, buộc phải mang thai cho mẹ!”

Lâm Nam Kiều không nói chuyện, mang thai, đâu có đơn giản như vậy, phải hai người cùng nhau cố gắng, một người thì có tác dụng gì?

Trần Vu Nhất cũng vẫn không lên tiếng, tâm trạng của anh ta rất là tệ.

“Vu Nhất, hai ngày này con đến bệnh viện, đến chỗ bác sĩ Trương rồi làm kiểm tra sức khỏe.” Cát Mỹ Ngọc nói như vậy.

Trần Vu Nhất gật đầu, tỏ ý mình hiểu rồi.

Ăn xong bữa tối, Lâm Nam Kiều cũng đi lên lầu, cô ta rất buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, với lại còn tiếp tục ở phòng khác nữa, cô ta cũng sẽ không thoải mái.

Tối hôm nay, cô ta không có tâm trạng cãi nhau với Trần Vu Nhất, cũng không có tâm trạng nói cái gì cả, trực tiếp đi ngủ.

Trần Vu Nhất sau khi phê duyệt xong văn kiện thì quay lại phòng ngủ, ánh mắt lướt qua Lâm Nam Kiều, anh ta đi vào phòng tắm, tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.

Hai ngày này, Lâm Nam Kiều ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều, trở nên giống như trước đây, không nổi nóng nữa.

Sáng sớm hôm sau.

Vào buổi sáng Trần Vu Nhất đã đến bệnh viện, tìm bác sĩ Trương, định làm lại kiểm tra sức khỏe, chỉ là bác sĩ Trương không có ở đó, đi công tác rồi.

Anh bèn không làm nữa, quay người trở về công ty.

Nhiều năm như vậy đều luôn là làm kiểm tra ở chỗ bác sĩ Trương, ngoài chuyện y thuật của ông ấy giỏi ra, đối với ông ta có nhiều một loại cảm giác tin tưởng.

Với lại, với địa vị của anh ta ở thành phố S, nếu bệnh lý như vậy bị người có lòng tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối không phải là chuyện hay, nói phóng đại, có lẽ sẽ tạo thành sự dao động của giá cổ phiếu công ty.

Khi đến công ty, vừa hay đụng mặt Lâm Nam Kiều đi tới, Lâm Nam Kiều đã mua đồ ăn sáng, nhìn thấy anh ta, nói: “Bữa sáng của anh em để ở phòng làm việc.”

Lạnh nhạt đáp lại, Trần Vu Nhất gật đầu, đi lướt qua cô ta.

Tính khí của Trần Vu Nhất, thời gian mấy năm nay Lâm Nam Kiều cũng đủ hiểu, anh ta cho dù có cáu kỉnh hơn nữa, cũng sẽ không động tay chân với phụ nữ.

Đương nhiên, nếu bạn ép anh ta quá mức, vậy thì khỏi bàn, giống như lúc đầu cho rằng Thân Nhã làm mất đứa nhỏ, còn cả khi ở biệt thự nghe thấy những lời đó của cô.

So với những ngụy quân tử đó, tính tình của Trần Vu Nhất đã tốt hơn rất nhiều, cũng rất ít khi tranh cãi với phụ nữ.

Buổi chiều tan làm, Trần Vu Nhất không có về nhà họ Trần, mà đến quán bar, Quý Hướng Không cũng ở đó, hai người định uống vài ly, sau đó thương lượng chuyện ra nước ngoài.

Khoảng thời gần đây, công ty của hai người có hợp tác một dự án, có hợp tác với công ty ở nước ngoài, sắp tới phải đi công tác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1250


CHƯƠNG 1250



Thân Nhã thức dậy, làm xong bữa sáng thì đã 9 giờ, trừ Tô Hoài Giang ra, người trong biệt thự đều dậy rồi.

Cô đi gọi Tô Hoài Giang, gọi 5-6 lần, gõ cửa cũng gõ rất nhiều lần, nhưng không có phản hồi.

Lo lắng, cô đã tìm Hoắc Đình Phong, sau khi tìm được chìa khóa dự phòng, mở cửa ra, đi vào.

Trong lòng rất ngăn lắp, sạch sẽ, chăn cũng được gấp gọn, Tô Hoài Giang sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Giữa lông mày hơi nhăn lại, Hoắc Đình Phong lập tức gọi điện cho Tô Hoài Giang, nhưng âm thanh truyền tới lại là đối phương đã tắt máy.

Sau đó, Tô Chính Kiêu cũng tới, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh trước mắt.

Thân Nhã vô tình nhìn thấy ở trên bàn có để hai bức thư, một bức thư là gửi cho Hoắc Đình Phong, một bức thư là gửi cho Tô Chính Kiêu, cô bèn đi tới, lần lượt đưa cho hai người.

Sau khi đọc xong, Hoắc Đình Phong gọi điện cho Tiểu Trương, kêu anh ta điều tra thông tin liên quan tới Tô Hoài Giang, bất luận là tàu hỏa, máy bay, tàu điện ngầm cũng không được bỏ qua.

Tô Chính Kiêu lại giận đùng đùng, ném bức thư đi: “Tùy!”

Hiện nay, anh ta không quản nổi nữa, tối qua còn nói lời như vậy với anh ta!

Tiểu Trương luôn lưu ý tin tức của mấy phương diện này, nhưng cũng không có tin tức, chỉ cần Tô Hoài Giang mua vé, đối phương sẽ lập tức thông báo cho anh ta.

Thân Nhã bảo Hoắc Đình Phong đi làm, sau đó, suy nghĩ một chút, vẫn là định cùng đi tìm với anh.

Nhưng tìm cả một ngày cũng không có tin tốt gì, ngược lại khiến hai người kiệt sức.

Đột nhiên, Thân Nhã nghĩ tới những kế hoạch du lịch mà Tô Hoài Giang từng nói với cô, Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười: “Nếu em ấy có lòng muốn trốn, em sao có thể tìm được chứ?”

Suy nghĩ một chút, Thân Nhã cảm thấy cũng đúng.

“Em ấy không phải người chưa trưởng thành, em ấy có tư tưởng và ý thức của mình, anh tin em ấy.”

“Vậy thì ngủ đi, mệt mỏi cả một ngày, anh cũng quá mệt rồi.” Thân Nhã bóp vai cho anh rồi nằm bò trên vai anh.

Ôm vào lòng, Hoắc Đình Phong thích ngửi mùi quất nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô, có một loại mùi vị mê hoặc lòng người một cách khó tỏ.

Cửa phòng không có đóng chặt, chừa lại một khe hở nhỏ, xuyên qua khe hở, có thể nghe rõ âm thanh lách cách truyền tới từ phòng khách.

Thân Nhã có hơi không nhịn được, có người lại đang lên cơn thần kinh rồi!

Hoắc Đình Phong vùi đầu vào cổ cô, hơi nóng thở ra phả vào chỗ đó: “Sau này có con, chuyển qua đây sống đi.”

“Nhưng em vẫn khá thích chung cư của em.” Thân Nhã ngẩng đầu.

“Anh cũng thích, nhưng quá nhỏ, nếu mời bảo mẫu, sợ là không gian không đủ…” Anh đã đang tưởng tượng cuộc sống sau này.

“Vậy sau này rồi nói.” Thân Nhã suy nghĩ, vẫn rúc trong lòng anh: “Em buồn ngủ rồi.”

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi.” Anh đóng cửa phòng lại, sau đó quay lại, ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng như nhỏ nước: “Anh rất mong chờ sự trưởng thành của nó…”

Cô ta đã buồn ngủ, mắt cũng híp lại không mở ra nổi, nghe nghe thấy lời của anh thì vẫn mơ hồ đáp lại: “Em cũng vậy…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1251


CHƯƠNG 1251

“Chúc ngủ ngon, các bảo bối của anh…” Cơ thể dài hơi nghiêng qua, Hoắc Đình Phong chống hai tay lên, đôi môi nhẹ nhàng dừng trên trán, trên da bụng của Thân Nhã.

Lớn, nhỏ, tất cả đều là bảo bối của anh…

Hai người có thể ngủ, nhưng Tô Chính Kiêu lại không ngủ được, một bụng lửa giận, giống như thuốc nổ sắp bị châm cháy, châm nổ.

Ở một bên khác.

Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không đã đến nước M, đi chuyến bay lúc sáng sớm.

Khi Lâm Nam Kiều biết đã anh ta đã rời đi, có điều không sao cả, anh ta là đi đến nước M, đâu phải đi tìm Thân Nhã.

Hôm qua còn đụng phải Cố Thanh Thành một lần, cô ta không chào hỏi, còn có chút chán ghét.

Cố Thanh Thành ngược lại cũng chả nghỉ gì, ở trước Cát Mỹ Ngọc diễn vai giống như con rể hiền hậu, ở trước mặt Trần Bội Linh giống như một người chồng mẫu mực.

Lâm Nam Kiều ngược lại cũng thật có chút tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến quan hệ giữa hai người trở nên hòa doãn?

Tác phong, điệu bộ, những scandal đó của Cố Thanh Thành, cô ta thật sự không ngờ tới.

Có điều không liên quan tới cô ta, chỉ cần Cố Thanh Thành không nói chuyện đó ra là được, giữa hai người nước sông không phạm nước giếng, mệnh ai nấy sống.

Chuyện ký kết hợp tác ở nước M ngược lại bàn bạc rất thuần lợi, cũng khiến Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không thở phào, hợp tác lần này có rất nhiều phương án, cũng rất xem trọng.

Ngày thứ ba ở lại nước M, bệnh tình của Quý Hướng Không tái phát, trước đó anh ta bị đau ruột thừa, không kịp thời xử lý, đồ ăn ở nước M lại ăn không quen, cho nên phát bệnh rồi.

Trần Vu Nhất vội vàng đưa anh ta đến bệnh viện, làm kiểm tra, sau đó chuẩn bị phẫu thuật.

Đau ruột thừa là một bệnh nhỏ, chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ là được, không phải chuyện gì lớn, không tới mấy tiếng thì Quý Hướng Không đã tỉnh lại, cười nói: “Cảm ơn cậu, người anh em!”

Trần Vu Nhất nhún vai, nheo đôi mắt đào hoa: “Tôi ngược lại vẫn là lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân nam, cảm giác không tốt gì cả, có thù lao gì không?”

“Lợi ích rất lớn đây, có điều phải đợi tôi xuống giường đã.” Quý Hướng Không nhẹ nhàng nói.

“Được rồi, được rồi, còn lợi ích nữa, cậu dưỡng bệnh đi, có điều với cơ thể cường tráng này của cậu, tôi đoán chắc rất nhanh thì có thể bay nhảy tiếp, cũng nói trước nha, lần sau tôi nếu tôi bị bệnh không thể xuống giường, cậu phải chăm sóc tôi, bô ị gì đó cũng phải bưng bê.”

Quý Hướng Không không khách sáo mà cho anh ta một đấm: “Vì có thể khiến tôi hầu hạ cậu một lần, cậu còn rủa mình tệ như vậy cũng không dễ dàng gì!”

Đang nói chuyện, cơ thể ngồi trên sô pha của Trần Vu Nhất hơi lung lay, giống như rất không ổn.

Liếc nhìn, Thân Nhã là hiểu bệnh tình của anh ta, nói trúng chỗ đau: “Chỗ đó lại không thoải mái sao?”

Trần Vu Nhất gật đầu, cảm giác khó nói, còn đau từng trận.

“Cậu cũng đi làm kiểm tra đi, thật là anh em hoạn nạn, khám bệnh cũng phải góp vui.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1252


CHƯƠNG 1252

Anh ta lắc đầu, định gắng gượng: “Vẫn là bỏ đi, trở về thành phố S rồi nói, vụ hợp tác này đã đàm phán xong, sau này có đầy thời gian.”

“Lúc này ở bệnh viện, cậu hẹn một bác sĩ là được, với lại, ở đây đâu phải là thành phố S, là nước M, cho dù bệnh tình của cậu lộ ra cũng không có gì đáng ngại, người khác cũng không dám hứng thú, cậu nghĩ đây là thành phố S, bệnh viện này khá có tiếng, so với y thuật của bác sĩ Trương cũng không kém bao nhiêu.” Quý Hướng Không nói, trực tiếp kêu y tá tìm bác sĩ cho Trần Vu Nhất.

Hết cách, tâm ý của bạn, Trần Vu Nhất cũng không tiện làm khó nên cũng đồng ý, sau đó cùng với bác sĩ đến phòng kiểm tra.

Thời gian kiểm tra không dài, thậm chí có thể nói rất ngắn, nhưng kết quả thì phải đợi, vì vậy, Trần Vu Nhất lại quay lại phòng bệnh.

Quý Hướng Không hỏi anh ta, kết quả như thế nào?

Trần Vu Nhất nói không có kết quả nhanh như vậy, cần phải đợi mấy tiếng.

Quý Hướng Không trực tiếp ném cho anh ta một câu: “Có từng nghe qua một câu, tai họa lưu ngàn năm, tai họa giống như cậu, đoán chắc là bất kỳ vấn đề nho nhỏ nào cũng không có.”

Lông mày nhướn lên, Trần Vu Nhất nheo mắt lườm anh ta: “Tôi cần lời an ủi của cậu sao?”

“Không cần, lòng dạ của cậu tàn nhẫn hơn bất cứ ai, có điều tin tôi đi, cậu chắc chắn không làm thái giám được.” Quý Hướng Không vỗ vai của anh ta, trêu đùa.

Thành phố S.

Tô Hoài Giang vẫn không có tin tức, Hoắc Đình Phong cũng không dừng tìm kiếm, vẫn kêu Tiểu Trương mỗi ngày đều lưu ý những tin tức ở phương diện nào đó.

Mà Hoắc Đình Phong cả ngày đều bận rộn việc của công ty mới, định mở công ty đồ dùng trẻ con ở thành phố S.

Thân Nhã ở nhà, Trần Diễm An rảnh rỗi đã tới chơi.

Thân Nhã hỏi cô ấy: “Vẫn cãi nhau với mẹ chồng của cậu sao?”

“Mấy ngày nay ngược lại không có cãi nhau, bà ấy không phải là bận đi làm sao? Lúc này đâu có thời gian để ý tớ chứ?” Trần Diễm An uống cà phê, ngồi ở ban công phơi nắng.

Mẹ của Quý Hướng Không ở thành phố S từ rất lâu đã mở khu ẩm thực, kinh doanh vô cùng hot, cung không đủ cầu, trong đó có một vài công thức bí mật đều là tổ tông trong nhà truyền lại, do không muốn lộ ra, cho nên chỉ có thể đích thân làm.

Thân Nhã cảm thấy như vậy cũng khá tốt, mâu thuẫn giữa hai người đã bớt đi rất nhiều, cũng bớt cho tâm trạng của cô ấy không tốt, chạy ra ngoài uống rượu. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Liên quan tới chuyện của người phụ nữ đó, Thân Nhã không có hỏi nữa.

Trần Diễm An cảm thấy rất nhàm chán, Thân Nhã bảo cô ấy đi làm việc, nhưng cô ấy không thích gò bó, chỉ thích công việc thoải mái, công việc có tính sáng tạo.

Hai người đều có hơi chán bèn đi dạo phố, ngược lại cũng không mua được gì, tùy ý đi vòng vòng, ăn chút gì đó.

Đợi đến chiều, Hoắc Đình Phong gọi điện tới, hỏi cô đang ở đâu?

Thân Nhã báo địa chỉ, một lát sau, chiếc xe màu bạc đã chạy tới, môi cong lên nở nụ cười, anh chào hỏi: “Cô Trần.”

Trần Diễm An cười tới mức mắt híp lại.

Sau khi cô ấy rời đi, Thân Nhã ngồi lên xe, Hoắc Đình Phong nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô: “Đi dạo phố như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1253


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1255


CHƯƠNG 1255

Tim đập thình thịch, cơ thể hơi run rẩy, bác sĩ Trương đang miết tay ở dưới bàn, lắc đầu: “Tôi không biết lời này của cậu chủ là có ý gì.”

Đứng dậy, ly rượu bị Trần Vu Nhất ném xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh: “Không biết sao? Đây là muốn tôi tự mình moi ra? Vậy được, liên quan tới bệnh tình của tôi, bác sĩ Trương thấy như nào? Chỉ cần phẫu thuật cắt túi tinh hoàn, có cần cắt hoàn toàn nó không?”

Bác sĩ Trương vẫn không lên tiếng, Trần Vu Nhất đưa tay, trực tiếp túm cổ áo của ông ta, bóp chặt cổ.

Bị bóp không thở được, mặt của bác sĩ Trương đỏ bừng, hô hấp khó nhọc, cũng thật sự bị dọa rồi, ông ta vội nói: “Cậu chủ, tôi nói.”

Nghe thấy lời này, Trần Vu Nhất hất tay, ném ngã ông ta ra đất: “Nói!”

“Mới đầu chuyện ngày chỉ là chẩn đoán sai, tôi là định nói với cậu chủ, nhưng mợ chủ tìm tôi, cô ấy nói quá yêu cậu, chuyện này đối với cô ấy mà nói là cơ hội, cô ấy không muốn bỏ lỡ, khiến tôi đã sai càng sai.” Bác sĩ Trương ngồi trên đất, mở miệng nói.

Những lời này, là Lâm Nam Kiều dạy ông ta ngay từ đầu, hai người là người trói chung trên một chiếc thuyền, ai cũng không thoát được.

“Bởi vì một câu của cô ta, cho nên ông lừa gạt tôi sao?” Trần Vu Nhất cười lạnh, chân đạp lên ghế, có chút u ám lạnh lẽo.

“Khoảng… khoảng… khoảng thời gian đó tôi rất thiếu tiền… mợ chủ cho tôi một khoản tiền… tôi lúc đầu cũng là bị mờ mắt…”

Vừa nói, bác sĩ Trương vừa tát chính mình, trong lòng ông ta đã có cân nhắc, nếu nói ra quan hệ của hai người, chỉ sợ lúc này ngay cả mạng cũng không giữ được, cho nên đã nói như vậy.

Trần Vu Nhất nghe thế, ánh mắt thâm trầm đen kịt, bác sĩ Trương nhìn mà hoảng sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Ha, bản lĩnh thật sự giỏi, hiện nay ngay cả tôi cũng dám tính kế, rất tốt, đợi đấy!”

Ném lại một câu như vậy, Trần Vu Nhất giống như cơn gió rời đi, bác sĩ Trương lúc này mới dám thở dốc, vội vàng gọi điện.

Âm thanh truyền đến lại là đã tắt máy, bác sĩ Trương càng vội đến độ toát mồ hôi hột, ông ta bây giờ có hơi sợ, không biết Trần Vu Nhất sẽ đối phó ông ta như thế nào!

Lâm Nam Kiều và Cát Mỹ Ngọc ăn tối ở phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn thấy là Trần Vu Nhất thì không khỏi lộ ra sự vui vẻ.

Nhưng chưa kịp mở lời, Trần Vu Nhất thô bạo túm cổ tay của Lâm Nam Kiều, kéo cô ta lên phòng.

Lúc đó, do biên độ động tác quá lớn, Lâm Nam Kiều không theo kịp, được vài bước thì ngã ra sàn, Cát Mỹ Ngọc nhìn mà rất lo lắng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Trở về phòng, Trần Vu Nhất đóng cửa lại, Lâm Nam Kiều thở hổn hển, nhíu mày: “Sao vậy?”

“Thật sự coi tôi là đồ ngu để chơi đùa sao?” Trần Vu Nhất từng bước ép sát cô ta, trong mắt mang theo huyết tinh.

Một câu đơn giản lại thành công khiến trái tim của Lâm Nam Kiều bắt đầu đập điên cuồng, lưng của cô ta dán chặt vào tường, lắc đầu, không biết anh ta đang nói cái gì.

“Ông ta đã nói thật rồi, cô cảm thấy cô còn có thể che giấu tiếp sao?”

Lâm Nam Kiều lúc này mới biết suy đoán của mình quả nhiên không sai, móng tay dài đâm vào trong thịt non ở lòng bàn tay, gây đau đớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1257


CHƯƠNG 1257

Trần Vu Nhất từ nhỏ đến lớn, Cát Mỹ Ngọc đâu từng nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, bà ta cũng hơi bị dọa sợ.

Không dám để mặc anh ta tiếp tục, Cát Mỹ Ngọc vội đi tới, khuyên can, kéo không ra, hết cách chỉ đành xuống lầu gọi người làm lên lầu cùng giúp đỡ.

Một đám người vô cùng tốn sức mới tách được hai người ra.

Má trái và má phải của Lâm Nam Kiều đều sưng lên, còn có vết tay mới, rất rõ ràng, ở cổ còn có vết bóp tím bầm, cô ta bị đánh không nhẹ.

Toàn thân trên dưới của cô ta lúc này đều cảm thấy đau, cô ta lao tới ôm Cát Mỹ Ngọc, thật sự không dám ở chung một phòng với Trần Vu Nhất.

Cô ta luôn tưởng rằng Trần Vu Nhất là đàn ông không động thủ, nhưng những chuyện trải qua trong tối nay đã nói cho cô ta biết, cô ta quá sai rồi, quá sai rồi!

Trần Vu Nhất thật sự nổi nóng thật sự sẽ đánh chết người sống!

Cát Mỹ Ngọc kêu người làm đưa Lâm Nam Kiều ra ngoài, đến phòng sát vách, bà ta lại ở lại trong phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cát Mỹ Ngọc hỏi Trần Vu Nhất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta sao lại nổi giận như vậy, thật sự dọa chết người khác!

Sắc mặt của Trần Vu Nhất lại chán chường, không nói nấy một lời, rõ ràng không có ý muốn mở miệng.

Cát Mỹ Ngọc không có rời đi, đợi một lát, Trần Vu Nhất cuối cùng cũng mở miệng: “Con muốn yên tĩnh một mình.”

Cũng không mở miệng hỏi nữa, Cát Mỹ Ngọc đẩy cửa phòng đi ra, rời khỏi đó.

Lâm Nam Kiều ở phòng sát vách phải nói là bị dọa không nhẹ, lúc này cũng không thể bình tĩnh, nằm ở trên giường đưa tay túm chăn giống như như vậy mới có cảm giác an toàn.

Cô ta từ đầu tới cuối cũng không hiểu, chuyện như vậy tại sao lại bị lộ tẩy trước?

Lẽ nào là bác sĩ Trương mở miệng nói với anh ta sao? Cô ta nghĩ không thể, ông ta nhìn là không thể, sao lại đi nói cho Trần Vu Nhất chứ?

Vậy thì rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?

Còn nữa, từ sau hôm nay, Trần Vu Nhất sẽ đối đãi với cô ta như nào? Sẽ ly hôn sao?

Tuyệt đối không thể! Cô ta không dễ gì mới đi tới bước như ngày hôm nay, cô ta tuyệt đối không thể đồng ý, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Chỉ là vết thương trên người thật đau, Lâm Nam Kiều không dám cử động bừa bãi, nằm với một tư thế.

Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Đình Phong hôm nay muốn đi trung tâm thương mại, nói là muốn chọn ít đồ cho con.

Thân Nhã cảm thấy anh có hơi nôn nóng quá mức, bây giờ ngay bụng cũng chưa có, anh mua những thứ đồ đó làm cái gì?

Nhưng Hoắc Đình Phong lại rất kiên quyết, nhất định phải đến trung tâm thương mại, hơn nữa hùng hồn nói với cô, đừng vùi dập đả kích niềm vui làm ba của anh.

“Chu đáo với con như vậy, vậy người làm mẹ như em có phúc lợi và đãi ngộ gì?” Thân Nhã nhìn anh, mở miệng.

Dừng bước, Hoắc Đình Phong quay đầu liếc nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Vậy thì nói cho anh biết, phúc lợi và đãi ngộ mà mẹ của bé con yêu cầu là gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1254


CHƯƠNG 1254

“Cậu biết cụ thể bệnh tình của cậu không?” Bác sĩ mở miệng, dùng tiếng anh hỏi.

Trần Vu Nhất gật đầu, ý bảo mình biết rất rõ: “Viêm túi tinh hoàn mãn tính tái phát thường xuyên, đến mức không thể không làm phẫu thuật cắt túi tinh hoàn.”

Bác sĩ chữa trị chính lại không thể tin mà mở miệng: “Cậu đang nói đùa sao? Hay là có khuynh hướng tự ngược?”

Trần Vu Nhất không hiểu phản ứng này của ông ta: “Có ý gì?”

“Cậu chỉ là bị viêm túi tinh hoàn cấp tính, dùng thuốc trong một tuần thì có thể chữa khỏi, nhưng cậu lại luôn sử dụng thuốc khiến bệnh tình nặng thêm.”

Dòng suy nghĩ sững lại trong giây lát, Trần Vu Nhất có chút không thể tiêu hóa tin tức như vậy, một giây sau, nghiêm túc hỏi: “Điều ông nói là thật sao?”

“Tôi là bác sĩ, không cần thiết nói dối.” Bác sĩ chữa trị chính nhún vai.

“Tiếp tục làm kiểm tra sức khỏe cho tôi, tôi muốn tiếp tục kiểm tra.” Trần Vu Nhất vẫn có chút không tin, yêu cầu: “Đổi bác sĩ làm kiểm tra cho tôi!”

Cuối cùng, vẫn là đổi bác sĩ tiếp tục làm kiểm tra, rồi đợi kết quả kiểm tra.

Khi có kết quả đã là nửa đêm, kết luận giống với vị bác sĩ kia đưa ra.

“Chúng tôi dùng danh nghĩa bảo đảm kết quả được đưa ra, tuyệt đối không có vấn đề gì.” Bác sĩ chữa trị chính lần nữa bảo đảm tính chân thực của bệnh tình và kết quả kiểm tra.

Cuối cùng, thậm chí đã kinh động đến viện trưởng của bệnh viện, các bác sĩ có danh tiếng, chuyên môn đều tập trung lại, kết luận kết quả kiểm tra không có bất kỳ vấn đề gì.

Có được kết luận như vậy, Trần Vu Nhất trở về phòng bệnh, không nói một lời, ngồi trên giường bệnh, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ.

Anh ta cảm thấy, trong này nhất định có vấn đề.

Kết quả mà bệnh viện ở nước M đưa ra nhất định sẽ không sai, vậy thì người sai chính là bác sĩ Trương.

Trước sau, anh đến bệnh viện làm kiểm tra hai lần, nếu nói lần đầu tiên kiểm tra có sai sót, vậy thì lần thứ hai thì sao?

Bệnh tình của Quý Hướng Không hồi phục rất nhanh, qua hai ba hôm thì ngồi máy bay, trở về thành phố S.

Bay lúc trưa, đến thành phố S đã sẩm tối, Quý Hướng Không đã có hơi đói, muốn đi ăn gì đó, Trần Vu Nhất nói còn có chút việc phải làm nên rời đi.

Anh ta không trở về nhà họ Trần, trực tiếp đến bệnh viện, bác sĩ Trương không có ở đó, đã tan làm, sau đó, anh ta lại gọi điện cho bác sĩ Trương.

Bác sĩ Trương nghe máy, ở trong điện thoại, Trần Vu Nhất không có tiết lộ điều gì, chỉ nói đã trở về từ nước M, mang về ít quà cho ông ta, đợi ông ta ở khách sạn Hilton.

Đối với lời của Trần Vu Nhất, bác sĩ Trương đã tin không chút nghi ngờ, trước đây Trần Vu Nhất ra nước ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ tặng quà cho ông ta.

Sửa soạn một phen, bác sĩ Trương đã đến địa điểm được hẹn trước, khách sạn Hilton.

Đẩy cửa phòng bao ra, bác sĩ Trương chào hỏi, sau đó ngồi xuống, Trần Vu Nhất luôn lắc lư ly rượu trước mắt, nhưng không nói một lời.

Bỗng chốc, bầu không khí trở nên nghẹt thở, bác sĩ Trương trở nên bất an, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm chẳng lành.

“Bác sĩ Trương, ông có phải có chuyện giấu tôi không?” Trần Vu Nhất đã mở miệng, nheo mắt, giọng nói kéo dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1256


CHƯƠNG 1256

“Không nói chuyện sao?” Giọng nói lạnh lùng giống như bốc lên hàn khí của Trần Vu Nhất được rít từng câu từng chữ từ trong kẽ răng: “Cô biết tôi ghét nhất là gì không? Tôi ghét nhất người khác tính kế tôi!”

“Em chẳng qua chỉ tính kế anh một lần, vì em yêu anh, anh sẽ không biết em rốt cuộc yêu anh như nào! Không có anh, em thật sự không thể sống tiếp! Vì để gả cho anh, em đã dùng thủ đoạn như vậy, cho bác sĩ Trương một số tiền, sau đó để em được như ý nguyện, em thật sự sai đến mức khó tin vậy sao?”

Lâm Nam Kiều thầm hít thở sâu, vừa phối với giọng điệu nhẹ nhàng, thần sắc đau khổ tới xé ruột xé gan, gương mặt vô cùng buồn bã, không khỏi khiến người khác sinh lòng thương tiếc.

Nhưng cô ta rõ ràng dùng sai chiêu rồi, chiêu này vào lúc này không có tác dụng đối với Trần Vu Nhất, anh ta đã bị lửa giận điên cuồng thiêu rụi lý trí, đi tới, anh ta túm cổ của Lâm Nam Kiều.

Tay của đàn ông có lực rất lớn, đặc biệt là trong lúc tức giận, lực đạo của tay càng kinh người, mu bàn tay của anh ta lúc này đã nổi gân xanh.

Trần Vu Nhất lúc này cái gì cũng không nghe lọt, anh ta chỉ biết mình bị lừa dối, bị tính kế, sau đó càng đi càng xa với Thân Nhã.

Nếu không anh ta có thể tiếp tục theo đuổi Thân Nhã, nói không chừng, Thân Nhã sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh ta.

Càng nghĩ thì càng có một loại xu hướng tẩu hỏa nhập ma, lực đạo càng tăng lên.

Lâm Nam Kiều vẫn đang giãy giụa sắp chết, nước mắt giàn dụa, hơi thở mong manh: “Vu Nhất, em là thật sự yêu anh mới làm như thế, tin tưởng em, em thật sự yêu anh…”

Điều này cũng không thể lay động Trần Vu Nhất.

Cứ như vậy, tính khí ẩn nhẫn đó của Lâm Nam Kiều và sự uất ức phải chịu trong những năm này cũng bùng phát: “Anh đâu phải đang hận em lừa gạt anh! Anh căn bản là hận không thể tiếp tục theo đuổi Thân Nhã! Em lừa gạt anh thì sao chứ? Em chỉ là không thể để anh và cô ta ở bên nhau, ha ha ha, cảm thấy như thế nào?”

Tiếng cười đã kích thích Trần Vu Nhất, mắt anh đỏ ngầu, giơ tay, tát một cái vào mặt của Lâm Nam Kiều, đánh cô ta khiến mặt lệch sang một bên.

Nôn ra một ngụm máu, Lâm Nam Kiều cũng giống như bị điên: “Em là khiến anh không thể được như ý nguyện! Hiện nay cô ta mang thai đâu phải con của anh, anh có biết biểu cảm trên mặt anh thật sự đặc sắc lắm không!”

Một cái tát lại vung lên, toàn thân trên dưới Trần Vu Nhất căng cứng giống như đá, xúc động điên cuồng gầm lên.

Anh ta chưa từng tức giận như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng chỉ có một lần duy nhất!

“Anh đánh em! Hôm nay anh muốn đánh thì đánh chết em đi! Giả vờ cái gì, nếu anh lúc này thật sự ngây thơ như thế, sẽ lên giường với em sao? Thật sự coi mình giống một người đàn ông chung tình sao, anh không cảm thấy gì, em ngược lại còn cảm thấy buồn nôn!”

Lực tay của Trần Vu Nhất càng lớn hơn, cùng lúc đó thì càng lúc càng dùng sức bóp cổ của cô ta, Lâm Nam Kiều hít thở khó khăn, ho khẽ.

Cô ta cảm thấy tiếp tục như vậy, cô ta sẽ chết!

Lúc này, Lâm Nam Kiều mới thật sự cảm thấy sợ hãi, cả gương mặt đều là nước mắt, vội vàng bắt đầu xin lỗi: “Em sai rồi, em sai rồi, Vu Nhất, em thật sự sai rồi, tha cho em!”

Cô ta còn không muốn chết, thật sự không muốn chết, loại cảm giác này quá khủng khiếp, quá rợn người.

Cát Mỹ Ngọc đi qua trước cửa, nghe thấy tiếng khóc tiếng hét truyền còn âm thanh hỗn tạp truyền tới trong ra, bà ta nhíu mày nhìn qua, cửa phòng không khóa, chợt đẩy cửa đi vào.

Nhưng ai ngờ, vừa bước vào, đập vào mắt lại là cảnh tượng như thế!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1258


CHƯƠNG 1258

“Em tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng anh không biểu thị thì cũng không ra sao rồi, vậy nên tự mình nghĩ, không phù hợp với tâm ý của em, em sẽ không cần!”

Hoắc Đình Phong nghe vậy, nụ cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực, ngón tay véo nhẹ mặt của cô, từ sau khi mang thai, làn da của cô rõ ràng càng mịn màng mơn mởn hơn, sờ vào khiến người ta thích không muốn buông tay: “Không có chút gợi ý sao?”

“Hoàn toàn không có.” Cô trả lời rất dứt khoát: “Anh không phải rất hiểu lòng người, em đọc được một câu trong một quyển sách, chỉ có người đàn ông trải qua tình cảm phong phú mới hiểu lòng người, dịu dàng chu đáo.”

Hơi nheo mắt lại, anh cười như không cười: “Đọc được trong quyển sách nào?”

“Tò mò như vậy làm gì, dù sao chỉ cần là trong sách nói thì tuyệt đối có lý.” Thân Nhã khẽ hừ lạnh: “Kết hôn đã hai lần, qua lại không biết bao nhiêu phụ nữ, em sợ là càng không đếm xuể.”

Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, lời nói của Hoắc Đình Phong thâm trầm giống như mực đen: “Anh không có tình sử phong phú như vậy, chỉ là đã kết hôn hai lần.”

Hoắc Đình Phong mở miệng: “Hai lần còn ít sao?”

“Nếu không ba lần, chúng ta kết hôn, như thế nào?” Hoắc Đình Phong thừa cơ hội nói.

“Không thèm, ngộ nhỡ nếu cuối cùng vẫn ly hôn thì sao? Em không phải trở thành gái hai đời chồng hay sao, giá trị trường của đàn ông và phụ nữ là khác nhau.”

Tuy nhiên, Hoắc Đình Phong khẽ cười thành tiếng: “Đang ghen sao?”

Thân Nhã ho nhẹ, không nói chuyện, nhấc chân đi về phía trước, cho tới khi đi rất xa, âm thanh mới vọng lại: “Đây là dao động cảm xúc trong thời gian mang thai, không có việc gì thì kiếm chuyện…”

Người đàn ông cao lớn càng bước rộng hơn, rất nhanh đã đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu xuống, ghé sát mặt của cô, vẻ mặt vui vẻ: “Bình thường nếu không có chuyện gì, có thể kiếm thêm ít chuyện…”

Nghe vậy, Thân Nhã thầm lẩm bẩm, cô đâu phải là bị bệnh thần kinh, việc gì phải không có chuyện gì thì đi kiếm thêm chuyện?

“Anh có khuynh hướng chịu ngược à?”

Hoắc Đình Phong chỉ khẽ mỉm cười, nhưng không đưa ra lời bình, trong lòng thầm nghĩ, khuynh hướng chịu ngược như vậy có gì mà không được?

Anh rõ ràng lần đầu tiên đến khu đồ dùng trẻ con, người đàn ông vô cùng trưởng thành đó mang theo vẻ khác lạ.

Thân Nhã cũng không biết mua cái gì, chỉ là nhìn vu vơ.

So với sự tùy ý và không chú tâm của cô, Hoắc Đình Phong lại vô cùng quan tâm, từ quần áo đến giày, mỗi thứ đều sẽ lật xem.

Nhân viên bán hàng mặt hơi đỏ, giới thiệu hết thứ này đến thứ khác, nào là chất liệu, độ mềm mại, liệu có tổn thương em bé hay không.

Lớn từng tuổi này, lại là lần đầu tiên đi dạo nơi như này, Hoắc Đình Phong rất tò mò, gương mặt góc cạnh đầy nghiêm túc.

Đàn ông nghiêm túc là mê người nhất, cũng có sức hút nhất, khiến người khác không rời mắt được, đặc biệt là khi bàn tay rõ khớp xương của anh cầm bộ đồ bé xíu lên đánh giá, vậy mà không có cảm giác không hợp.

Đây là đứa con đầu tiên của Hoắc Đình Phong, cũng là duy nhất, sự dụng tâm của anh đối với đứa trẻ còn hơn bất cứ ai.

Chỉ cần là nữ nhân viên bán hàng nói tốt, có lợi cho bé, anh sẽ trực tiếp chọn luôn.

Đợi khi Thân Nhã nhàm chán đi một vòng quay lại thì kinh ngạc khi nhìn thấy đồ để đầy b axe đẩy, cô cảm thấy sửng sốt, kéo nhẹ chiếc áo khoác đen của anh: “Sao lại mua nhiều như vậy? Giới tính của con còn chưa chắc chắn, như này không phải lãng phí hay sao? Còn nữa những đồ này bé sau 3 tuổi mới có thể mặc, đồ có lông tơ mặc sát người cũng không tốt, không hút mồ hôi, con sẽ cảm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1260


CHƯƠNG 1260

Đang ăn sáng, điện thoại của Trần Vu Nhất nhận gọi tới, Lâm Nam Kiều do dự rất lâu, nghe máy: “Khi nào có thời gian thì đến ủy ban nhân dân…”

Lời nói dừng ở đây, cho dù chỉ nói một câu như vậy, lòng Lâm Nam Kiều cũng rõ như gương, cô ta nói hai chữ em không rồi cúp máy.

Muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng hòng nghĩ!

Lúc đang nghiến răng, Cát Mỹ Ngọc bê canh gà, bên trên nổi một lớp dầu, Lâm Nam Kiều không có khẩu vị, cảm thấy no ngang, cô ta hỏi: “Bữa sáng có cái gì chua chua không, con muốn ăn một chút đồ chua.”

Lời này vừa dứt, thần sắc của Cát Mỹ Ngọc hơi thay đổi: “Chắc không phải mang thai rồi chứ?”

Nghe vậy, cơ thể của Lâm Nam Kiều lại run lên, nếu bây giờ mang thai, Trần Vu Nhất muốn ly hôn, không nói tới Cát Mỹ Ngọc có đồng ý hay không, pháp luật cũng sẽ không đồng ý, đột nhiên cô ta có chút mừng rỡ.

Mang thai, đứa trẻ này ngược lại đến thật đúng lúc.

Nhưng cô ta cũng chỉ muốn mặt ngoài, không nghĩ sâu vào trong, còn phương diện sâu hơn kia, đó chính là đứa trẻ cô ta mang thai rốt cuộc có quan hệ với Trần Vu Nhất hay không…

Cát Mỹ Ngọc lại ở bên tai nói: “Lát nữa kiểm tra một chút, xem rốt cuộc có phải mang thai rồi không.”

Lâm Nam Kiều gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, vấn đề này cũng quả thật phải kiểm tra.

Cuối cùng là mua đầy xe trở về, mua quá nhiều đồ, đến mức cốp xe cũng bị nhét đầy ních, thậm chí còn có xu thế mua tiếp, nhưng lại bị cô cản lại, chung cư quá nhỏ, mua nhiều như vậy biết để đâu?

Thân Nhã trước đây không biết, khi anh mua sắm vậy mà cũng… điên cuồng như vậy…

Chỉ xe của con thì anh đã ba cái, bất luận là màu sắc hay kiểu dáng đều khác nhau, quần áo còn nhiều hơn đến mức nhét đầy đủ.

Nhìn tình trạng đó, hai mắt của Thân Nhã không khỏi hơi giật giật, ngồi ở giường cầm ly sữa yên tĩnh nhìn.

Mua quá nhiều quần áo, Hoắc Đình Phong tự mình làm, anh chỉ mặc sơ mi cổ chữ V màu xám, lộ ra cái lưng chắc khỏe, chân trái cao chân phải thấp, tay trái vác nhẹ lên trên chiếc quần dài màu đen, tay phải lại xếp quần áo, sau đó để vào trong tủ, động tác tùy ý tự nhiên, nhưng vừa giàu vừa quyến rũ.

Đàn ông làm việc nhà, cảm giác thật sự khác so với phụ nữ.

Thân Nhã không lên tiếng, cũng không làm phiền anh, để mặc anh làm như vậy, nghẹo đầu, ngắm nhìn.

Anh không xoay người, nhưng có thể cảm nhận được hai ánh mắt dán vào lưng sau: “Đang nhìn cái gì?”

“Trước đây không phát hiện, bây giờ cảm thấy anh là một người đàn tốt của gia đình.” Uống ngụm sữa, Thân Nhã cảm thán.

“Bây giờ phát hiện cũng không phải quá muộn…” Ngón tay thô ráp của Hoắc Đình Phong chạm vào quần áo, quay đầu, khẽ mỉm cười: “Quần áo rất mềm mại, da của em bé mới sinh có phải càng mềm mại hơn không?”

Thân Nhã gật đầu: “Làn da lúc đó quả thật mềm mại nhất.”

Hoắc Đình Phong suy nghĩ, thần sắc trên gương mặt ngũ quan rõ ràng rất nghiêm túc, lại hỏi: “Tay của anh liệu có khiến con cảm thấy không thoải mái, hoặc khiến con cảm thấy bị đau không?”

Nói thật, Thân Nhã cảm thấy Hoắc Đình Phong của lúc này có hơi ngốc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thích…

“Trên người bé con sẽ mặc quần áo, với lại tay của anh đâu phải lưỡi dao, sao lại khiến nó cảm thấy bị đau được chứ?” Thân Nhã cười nói.

“Kiến thức ở phương diện này anh quả thật rất thiếu hụt, anh nghĩ, anh quả thần cần phải bổ sung…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1261


CHƯƠNG 1261

Thân Nhã: “…”

Lúc đầu sau khi Trần Vu Nhất biết tin cô mang thai, mức độ quan tâm không có duy trì được ba ngày, mà anh thật sự khiến cô cảm nhận được sự mong chờ, yêu thích, chào mừng và đón nhận sự có mặt của đứa trẻ.

Cô nghĩ, đứa con trong bụng quả thật hạnh phúc.

Ông trời dường như cũng cảm nhận được, đổi toàn đau khổ mà đứa con trước phải chịu thành hạnh phức mà trao hết cho đứa con này…

Bàn tay bất giác vuốt vẻ bụng, Thân Nhã cúi đầu, cảm thấy trong bụng rất ấm áp: “Con à, con có biết con rất hạnh phúc khi có người ba như vậy hay không…”

Có đôi lúc, đàn ông cũng cần lời khen và sự khích lệ, phụ nữ đừng quá keo kiệt, khi nên khen thì hãy khen.

Một câu như vậy lại khiến Hoắc Đình Phong rất xúc động, xoay người, cánh tay dài ôm cô vào lòng: “Đây là câu nói tình tứ hay nhất mà anh từng nghe trong mấy năm năm qua…”

“Này!” Thân Nhã không khách sáo mà đánh nhẹ vào ngực của anh: “Đây đâu phải là câu nói tình tứ, con nhà anh còn đang nghe đó!”

Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, thỏa mãn thở khẽ, thật tốt khi gặp được cô…

Hai người mập mờ nói những câu tình tứ, đột nhiên điện thoại vang lên, là điện thoại của Hoắc Đình Phong, nghe máy thì thần sắc của anh đột nhiên thay đổi.

Thân Nhã ngạc nhiên nhìn anh: “Sao vậy?”

“Hoài Giang xảy ra chuyện rồi, anh bây giờ phải chạy qua đó…” Ngay lập tức, anh buông cô ta, động tác nhanh chóng cầm áo khoác trên giá treo đồ.

Trong lòng cũng chợt run rẩy, Thân Nhã nói: “Em đi cùng với anh.”

Hoắc Đình Phong quả quyết từ chối, hai tay đặt lên hai vai của cô: “Đừng để anh lo lắng, có được không?”

Nhìn thần sắc của anh, Thân Nhã gật đầu, giúp anh chỉnh cổ áo khoác xong thì nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ ở đây đợi anh về, em sẽ không để anh lo lắng.”

Cúi người, đôi môi nóng rực của anh dán lên trán của cô, hôn nhẹ, sau đó rời đi.

Thân Nhã vẫn có chút lo lắng, cho nên gọi điện cho Tiểu Trương, kêu anh ta đi theo, hai người còn có thể chăm sóc nhau.

Hoắc Đình Phong rời đi ngay trong đêm.

Lâm Nam Kiều kiểm tra rồi, quả thật là mang thai rồi, tin tức như này khiến cô ta vô cùng hưng phấn, vui mừng đến mức nhảy lên.

Kết quả như vậy, cô ta cố ý lấy cho Cát Mỹ Ngọc xem.

Vẻ mặt của Cát Mỹ Ngọc cũng vui mừng, nói: “Bớt thời gian đến bệnh viện kiểm tra lại, chú ý dinh dưỡng, còn phải nghỉ ngơi nữa.”

Lâm Nam Kiều đáp, hiện nay cô ta mới thật sự trải nghiệm câu nói đó, mẹ phúc nhờ con!

Sau đó, Cát Mỹ Ngọc gọi điện cho Trần Vu Nhất nói tin này, nhưng Trần Vu Nhất ngược lại không có phản ứng quá lớn, nghe rất là lạnh nhạt.

Đây là phản ứng thật của Trần Vu Nhất, quả thật không có vui mừng quá nhiều, không biết tại sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,331
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1259


CHƯƠNG 1259

Xoay người, Hoắc Đình Phong nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Em sao biết?”

“Trước đây khi cùng với Trần Vu Nhất đi mua—” Cảm thấy lời nói không đúng, cô bỗng dừng lại, không nói tiếp nữa.

Trên gương mặt điển trai thâm trầm hơi có chút cảm xúc dao động, không rõ ràng, sau đó anh hơi nhếch môi, khẽ cười nói: “Đó là trước kia, là quá khứ.”

Khóe miệng của Thân Nhã nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của anh: “Được, anh nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, đến lúc đó con trai hoặc con gái của anh chê mắt nhìn của anh không tốt thì đừng than với em.”

Hoắc Đình Phong mỉm cười, bàn tay kẹp eo của cô, nheo mắt lại: “Anh thích câu đó của em nói rằng…”

“Con trai hoặc con gái của anh…” Thân Nhã biết anh là thích nghe cái gì.

“Đúng, có thể thêm một câu, mẹ của con trai hoặc con gái của anh…” Lông mày của anh cũng cười.

Ngẫu nhiên đi qua, Tô Chính Kiêu nhìn thấy hai người, ngay lập tức mắt không còn là mắt, lông mày không còn là lông mày, hơi thở trở nên nặng nề.

Khu trẻ con?

Ha ha, lẽ nào, người phụ nữ đó mang thai rồi sao?

Tô Chính Kiêu luôn không thích chuyện mập mờ, trực tiếp gọi điện cho mẹ Hoắc, hỏi.

Mẹ Hoắc rất hổ thẹn với anh ta, anh ta sau khi hỏi vấn đề như vậy, mẹ Hoắc đã trả lời thật, quả thật là mang thai rồi.

Cúp máy, hơi thở của Tô Chính Kiêu càng lúc càng khò khè, vẩn đục, chính vào lúc này, anh ta nhận được một cuộc gọi, đột nhiên thay đổi thần sắc, sau đó lập tức xoay chân chạy ra ngoài, lúc đó đã va chạm với mấy người đi đường.

Người đi đường đều nhìn Tô Chính Kiêu với ánh mắt của kẻ thần kinh, thật sự cho rằng là một kẻ thần kinh.

Có điều, nhìn bộ dạng đó của Tô Chính Kiêu, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó…

Chuyện lớn, quả thật là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không anh ta cũng sẽ không hoảng hốt, giận dữ như vậy.

Một bên khác.

Ăn xong bữa sáng, sau khi nghe nói Trần Vu Nhất không xuống lầu, Lâm Nam Kiều mới xuống lầu, quyết định ăn sáng.

Cô ta mới ngồi xuống, Trần Vu Nhất đã xuống lầu, cơ thể của Lâm Nam Kiều không khỏi run rẩy, một màn của tối hôm qua, dường như vẫn rất sợ.

Cát Mỹ Ngọc kêu Trần Vu Nhất ăn sáng, anh không ăn, mà cất bước, trực tiếp đi ra phía ngoài biệt thự.

Cát Mỹ Ngọc hỏi Lâm Nam Kiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Nam Kiều không có nói, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng, những lời đó không hể nói ra khỏi miệng, nếu không Cát Mỹ Ngọc sẽ càng nổi giận ở trước mặt cô ta.

Chuyện như vậy cho dù nghe từ trong lời của Trần Vu Nhất cũng không thể nghe được từ trong miệng của cô ta, Cát Mỹ Ngọc sẽ chỉ càng xem thường cô ta.

Chuyện như vậy cho dù nghe từ trong lời của Trần Vu Nhất cũng không thể nghe được từ trong miệng của cô ta, Cát Mỹ Ngọc sẽ chỉ càng xem thường cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom