Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1180


CHƯƠNG 1180

Muốn nghe thấy cô thật lòng thật dạ nói lời xin lỗi, nhưng mà sợ cô mất hết sức lực như lúc này rồi rời đi…

“Không phải là anh muốn xem thành ý của em à, em cho anh, nhưng mà điều kiện tiên quyết là trước tiên anh phải mở cửa ra. Anh đã hai lần từ chối em ở ngoài cửa rồi, nếu như lần này lại không mở, em thật sự sẽ đi đó…”

Là ai dạy cô vậy?

Người nói xin lỗi lại hùng hồn có khí thế hơn là người được xin lỗi, ánh mắt Hoắc Đình Phong lóe lên, ngón tay thon dài chạm vào tay nắm cửa, cuối cùng vẫn là mở cửa ra.

Thân Nhã nhìn thẳng vào anh: “Lần này em thật sự có thành ý, thành ý của em chính là em muốn giữ đứa nhỏ này, muốn đứa nhỏ thuộc về anh và em…”

Về vấn đề liên quan đến đứa bé này cô đã băn khoăn rất lâu, do dự rất lâu, nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định giữ nó lại, cho dù là đúng hay sai.

Đã mất đi một đứa bé, lần này Thân Nhã cảm thấy mình không thể tiếp tục làm như vậy nữa, không thể phá bỏ nó.

Trong ánh mắt thâm thúy của Hoắc Đình Phong chợt có ánh sáng lóe lên, bàn tay đang cầm tay nắm cửa của anh có hơi khựng lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, co thắt mãnh liệt.

Không ai hiểu rõ được tâm trạng hiện tại của anh.

Thân Nhã lại chậm rãi nói từng câu từng chữ một lần nữa: “Đình Phong, em chân thành như vậy, anh có hài lòng chưa?”

Không có câu trả lời, càng không có tiếng của hơi thở, Hoắc Đình Phong vươn cánh tay thon dài ra chạm vào vòng eo tinh tế của cô, hơi dùng lực một chút liền ôm cô vào trong ngực.

Biểu cảm của anh coi như vẫn còn bình thản, nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc hai tay chống đỡ trên lồng ngực, Thân Nhã cảm thấy trong lòng bàn tay mình nóng hổi một trận, dường như là có một dòng điện chạy qua.

Đầu hơi ngước lên, Thân Nhã còn chưa kịp lên tiếng thì đôi môi đã bị ngăn chặn.

Cô sững người, khóe môi Hoắc Đình Phong nhếch lên nở một nụ cười mê người, nhìn chăm chú vào cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô.

Lại kéo người cô lại gần mình, thân thể hai người liền thân mật dính lại với nhau.

Cô run rẩy, hô hấp dồn dập, đầu óc trống rỗng, hơi thiếu dưỡng khí.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi cho đến một lúc sau Hoắc Đình Phong mới buông cô ra.

Hoắc Đình Phong ngồi trên ghế sofa, sau lưng dựa vào thành ghế, Thân Nhã nằm cuộn người trong ngực anh, gương mặt dáng vào lồng ngực anh.

“Như vậy là tha thứ cho em rồi?” Cô lên tiếng hỏi.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong vuốt ve xuyên qua những sợi tóc, vẻ mặt dịu dàng: “Nếu không thì em cho rằng mình có thể vào nhà?”

Khóe môi khẽ cười, Thân Nhã hơi híp mắt, có ý trêu đùa: “Không ngờ là lúc anh nổi nóng thật sự rất đáng sợ nha, em còn tưởng là tính cách của anh sẽ không nổi giận nữa đó.”

“Giọng điệu nói xin lỗi người khác của em cũng cứng rắn lắm, mặc dù anh nổi nóng nhưng mà từ trước đến nay vẫn luôn kiềm chế, rất hiếm khi nổi giận, lần này là ngoại lệ.” Anh nói.

“Vậy thì xem ra lần này thật sự rất tức giận.”

Hoắc Đình Phong không hề có ý muốn phủ nhận mà là thành thật gật đầu: “Đúng vậy, rất tức giận.”

Thân Nhã lại nói xin lỗi lần nữa: “Em không phải là cố ý nói câu đó đâu, anh biết là có đôi khi tức giận sẽ không lựa lời mà nói mà.”

“Anh đã chấp nhận lời xin lỗi của em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1181


CHƯƠNG 1181

Sau đó, Thân Nhã lại nói: “Nếu như anh không tha thứ cho em, em thật sự không vào nhà được hả?”

Hoắc Đình Phong khẽ cười trả lời cô: “Không đâu, em vẫn có thể vào mà.”

Thân Nhã cũng cười theo: “Nếu như kết quả là như vậy, thế thì em không nói xin lỗi so với việc nói có khác biệt gì nhau?”

Hoắc Đình Phong kéo nhẹ khóe môi, không lên tiếng, bàn tay đặt ở phần bụng của cô vẫn luôn không di chuyển, từ đầu đến cuối đều đặt ở đó.

Cho dù là cách một lớp áo nhưng mà Thân Nhã vẫn có thể cảm nhận cảm giác nóng rực, cuối cùng cô thật sự nhịn không được nữa mới lên tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Đang trải nghiệm loại cảm giác này, anh rất tò mò lúc này nó sẽ như thế nào.” Giọng nói của anh càng thêm dịu dàng.

“Bây giờ mới hơn một tháng, căn bản sẽ không có cảm giác gì đâu, chờ qua một khoảng thời gian nữa đi thì sẽ có dấu hiệu thai động, đến lúc đó anh có thể cảm nhận được tình trạng của đứa bé.” Giọng nói của Thân Nhã cũng bất giác mềm mại theo.

Hoắc Đình Phong nói: “Anh tin tưởng rằng đó sẽ là một loại cảm giác hết sức kỳ lạ, lại rất tuyệt vời, đứa bé vốn dĩ là một sự tồn tại vô cùng kỳ diệu.”

Thân Nhã cúi người bưng ly nước ấm ở trên bàn hớp một ngụm: “Đối với anh mà nói, có tính là có con lúc tuổi già không nhỉ?”

“Đúng vậy.” Hoắc Đình Phong mỉm cười. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Em đang nói thật đó, năm nay anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, đợi đến sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì anh đã ba mươi sáu tuổi, chờ đến lúc đứa nhỏ mười tuổi anh đã gần bốn mươi tuổi, anh không cảm thấy là anh nên cảm ơn em hả?”

“Ở độ tuổi này mà còn có thể có con vốn dĩ là già rồi mới có con.” Anh nói, mặt kề lại gần cô, cảm xúc thỏa mãn: “Cảm ơn em có thể để anh trải nghiệm cảm giác thần kỳ này, dù chưa sinh ra đời nhưng mà anh đã có cảm giác huyết mạch tương thông, như chân với tay.”

Thân Nhã lại đổi một tư thế khác: “Đến lúc đó nếu như đứa nhỏ chạy ở đằng trước thì anh ở phía sau còn có thể đuổi được nó không?”

Hoắc Đình Phong cười khẽ, dường như trong đôi mắt thâm thúy đã xuất hiện cảnh tượng như vậy, trông vô cùng dịu dàng: “Chắc chắn có thể đuổi kịp mà, con còn chưa lớn lên thì sao anh có thể già đi được.”

Nghe thấy câu nói này, không biết tại sao trong lòng Thân Nhã lại có chút chua xót.

Gần như cô có thể tưởng tượng được một người đến tuổi già mới có con, tất nhiên Hoắc Đình Phong sẽ cưng chiều đứa nhỏ này đến cực hạn.

Chỉ dựa vào một câu nói đó của anh, cô nghĩ quyết định mà cô đưa ra là chính xác, chính là quyết định giữ lại đứa nhỏ này.

“À đúng rồi, Trần Diễm An nói rằng em rất có năng lực, vậy mà lại có thể khiến anh tức giận thành như thế. Cậu ấy cũng đã nói nhan sắc của em không bằng Tây Thi, tài sản thì không bằng Bill Gates, anh lại có thể gài bẫy em cái gì được chứ.”

Chân mày nhướng cao, Hoắc Đình Phong híp mắt lại cười nhạt: “Cô ấy nói rất đúng.”

“…” Thân Nhã nhìn anh chằm chằm.

Anh rất thích bộ dạng này của cô, những nụ hôn dày đặc, răng môi hòa lẫn với nhau, anh nói: “Có điều cô ấy chỉ nói đúng một nửa mà thôi, đúng là anh đang tính toán em, tính kế em là bởi vì hạnh phúc sau này của anh.”

“Bộ dạng lúc anh nói ra lời này rất quyến rũ, lại hấp dẫn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1182


CHƯƠNG 1182

Anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Có hấp dẫn được em không?”

“Có chứ, làm em đắm chìm rất sâu, không thể tự kiềm chế.” Thân Nhã thở dài một tiếng, học theo bộ dạng của anh mà nâng gương mặt với đường cong rõ ràng lên hôn đôi môi mỏng của anh, lại mổ mổ vào cái cằm gợi cảm.

“Anh rất thích em trả lời như thế, cũng khiến cho anh cảm thấy rất hấp dẫn.” Anh híp đôi mắt thâm thúy lại, tùy ý để cô muốn làm gì thì làm.

“Trước kia anh đã từng nói thật ra anh có rất nhiều mặt, cũng có khuyết điểm, em cảm thấy hình như là em đang đi theo con đường này.”

Lửa giận của Hoắc Đình Phong đã sớm tan thành mây khói, có chăng đi nữa chỉ là sự dịu dàng tha thiết được bao bọc bởi lớp sương trắng dày đặc.

Buổi tối sau khi dùng cơm xong, Hoắc Đình Phong muốn chuyển đến chung cư, cô cau mày nói chung cư chật hẹp, anh liền nói vậy chuyện đến biệt thự.

Thân Nhã không trả lời, cũng không đồng ý.

Nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve da thịt mềm mại, Hoắc Đình Phong nói: “Không phải là lúc nãy đã nói anh già rồi mới có con, vậy thì em có thể hiểu được cảm giác của anh khi có con lúc lớn tuổi, anh không muốn phải bỏ qua bất cứ giai đoạn nào trong sự trưởng thành của nó, em có thể nhẫn tâm để anh từng tuổi này lại bỏ lỡ sự trưởng thành của đứa bé à.”

Anh cố ý tìm kiếm sự đồng tình, Thân Nhã thở dài: “Anh gian xảo lắm nha, lấy lời nói của em để chặn em.”

“Đúng vậy, nói cho anh biết em có mềm lòng không?” Anh thừa nhận là mình rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc.

Thân Nhã hít một hơi thật sâu, không thể nhịn cười được: “Có.”

“Vậy thì những việc còn lại cứ giao cho anh, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất.”

Cuối cùng bọn họ dọn đến chung cư của Thân Nhã, chung cư của cô cách công ty gần hơn, cách trung tâm thành phố cũng gần, giao thông thuận tiện.

Đồ vest, áo khoác của Hoắc Đình Phong đều được Tiểu Trương sắp xếp thành từng vali mang đến nhà, đương nhiên còn có sản phẩm chăm sóc da mặt.

Ngoại trừ cái đó ra, Tiểu Trương còn mang thảm đến đây, rất dày, rất nặng, Thân Nhã không thích cho lắm.

Tiểu Trương nói là anh Hoắc sợ cô Thân bị trượt chân sẽ ngã xuống, kết quả là toàn bộ chung cư đều được lót thảm, mang đến cho người ta một loại cảm giác chật hẹp.

Tiểu Trương đi rồi, trong nhà chỉ còn lại có Thân Nhã, cô đang phải dọn dẹp những món đồ mà anh ta mang tới.

Quần áo thường ngày của người đàn ông cần phải được treo lên, chung cư vốn dĩ không lớn cho lắm, cộng thêm đồ vật của anh sau khi được mang đến đây khiến trong nháy mắt căn phòng có vẻ chật hẹp.

Cô vẫn còn chưa nghỉ việc, bình thường đi làm hay tan làm, Hoắc Đình Phong đưa đón cẩn thận hơn trước kia, có hơi thường xuyên quá rồi.

Anh có ở nhà thì chắc chắn sẽ là anh đưa Thân Nhã đến công ty, nếu như không thì là Tiểu Trương, thỉnh thoảng Tiểu Trương cũng sẽ bận chuyện gì đó. Anh cảm thấy như thế này không được, muốn chuẩn bị xe cho cô, chuẩn bị tài xế riêng cho cô.

Cô cảm thấy phản ứng của anh hơi quá rồi, đón xe cũng được mà, nếu không thì đi tàu điện hoặc là ngồi xe buýt.

Anh không đồng ý, cho dù là đi tàu điện hay là ngồi xe buýt thì cũng quá chen chúc, không cẩn thận thậm chí sẽ té ngã.

Kết quả là anh thật sự chuẩn bị cho cô một chiếc xe, còn có tài xế đưa đón 24/24 giờ, muốn lúc nào thì đi lúc đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1183


CHƯƠNG 1183

Hai người ở cùng nhau còn hài hòa ấm áp hơn là trong tưởng tượng, rất ít có mâu thuẫn, cho dù có mâu thuẫn đi nữa thì cô biết nhận lỗi, anh biết bao dung.

Hai người yêu nhau ở bên nhau không phải chỉ cần yêu đến chết đi sống lại là được, mà là cả hai có thể thông cảm cho nhau, có thể nhường nhịn nhau.

Ở một bên khác.

Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều đã trở về sau tuần trăng mật, nơi mà bọn họ đi rất gần, chơi cũng khá vui vẻ.

Công ty bận rộn nhiều việc, Trần Vu Nhất đi làm, Lâm Nam Kiều ngồi trong phòng khách uống cà phê, Cát Mỹ Ngọc bước xuống lầu.

Sau khi vừa nhìn thấy thì Lâm Nam Kiều lập tức đứng dậy, dịu dàng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ.”

Cát Mỹ Ngọc lạnh nhạt đáp lời, thái độ xa cách nhưng cũng không quá đáng, người giúp việc bưng ly trà qua, bà ta uống xong rồi lại nói.

“Mục đích mà Vu Nhất cưới cô rất rõ ràng, trong lòng cô cũng hiểu rõ, nhất định phải sinh con trong khoảng thời gian ngắn nhất, nhanh nhất, nếu không thì rời đi đi.”

Biểu cảm của Lâm Nam Kiều không có thay đổi, bề ngoài vẫn ngoan ngoãn như thế, vâng dạ đáp lời.

Thật ra bản thân Trần Vu Nhất không có vấn đề, chỉ cần hai người làm loại chuyện đó nhiều lần thì đương nhiên sẽ có con.

Còn có chuyện tiếp nhận công trình, cô ta đã nói với Trần Vu Nhất, Trần Vu Nhất cũng đã đồng ý.

Cô ta gặp Thân Nhã lúc đi làm buổi sáng, Thân Nhã bước xuống từ một chiếc Volvo, sau lưng có tài xế, bọn họ đang nói gì đó với nhau.

Trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lâm Nam Kiều, Thân Nhã nhíu mày, Lâm Nam Kiều chủ động nói trước: “Là việc công trình, tôi đã tiếp nhận công trình.”

Nghe thấy câu nói này, Thân Nhã mới đồng ý ngồi xuống nói chuyện với cô ta.

“Không phải là anh Hoắc có tiền lắm à, công ty đưa ra thị trường nước M đều là của CH, sao lại chuẩn bị cho cô một chiếc Volvo vậy?” Lâm Nam Kiều nhấp một ngụm cà phê.

Bởi vì trong lòng quá ghen ghét, còn có cảm xúc chua xót dâng trào, cho nên lời mà cô ta nói ra là cố ý khiêu khích Thân Nhã.

Nhưng mà Thân Nhã sẽ không bị kích thích, người khác không biết sự thật sau bứt rèm, nhưng mà đương nhiên cô biết.

Anh muốn chuẩn bị xe cho cô, cô không muốn xe đắt đỏ, không thể lay chuyển được cô nên lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng Hoắc Đình Phong mới lựa chọn chiếc xe này, chỉ bởi vì nhân viên bán hàng nói một câu tính an toàn của Volvo có thể xem là khá cao.

Sau khi nghe thấy câu nói này, Hoắc Đình Phong không nói lời nào mà lập tức đi quẹt thẻ.

“Nếu như có vấn đề về công việc thì cứ nói, nếu như không có, thế thì tôi đi làm việc đây.” Thân Nhã cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện với cô ta.

Lâm Nam Kiều tùy ý nhún vai, cô ta đến đây vốn dĩ là để thông báo chuyện này, bây giờ những chuyện muốn nói đều đã nói xong hết rồi, đương nhiên không cần phải tiếp tục chờ đợi làm gì nữa.

Chỉ là cô ta vừa mới đứng lên quay người lại, vừa hay nhìn thấy Trần Vu Nhất đang đi tới.

Lúc này mà Trần Vu Nhất lại đến đây làm gì chứ? Lâm Nam Kiều nhăn mày.

Nhưng mà cô ta cũng không để lộ rõ cảm xúc ở trên mặt, đứng yên tại chỗ, hai người đã từng nói với nhau lúc ở công ty vẫn phải duy trì một khoảng cách nhất định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1184


CHƯƠNG 1184

Đương nhiên Thân Nhã cũng đã nhìn thấy, cô nghĩ là Trần Vu Nhất đến đây tìm Lâm Nam Kiều, sắc mặt không hề có dao động, cô đi lướt qua hai người muốn rời khỏi đó.

Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều nói vài câu với nhau liền bước lên ngăn cản Thân Nhã: “Em đưa tôi tài liệu cụ thể liên quan đến công trình đi, tôi đang cần.”

Thân Nhã gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, ánh mắt mà Trần Vu Nhất nhìn cô rất u ám, dường như mang theo một loại lạnh lẽo, từ đầu đến cuối rét lạnh đến thấu xương.

Tiếp theo đó, Trần Vu Nhất không nói gì nữa mà trực tiếp đi đến công ty, chắc là tìm quản lý hay là tổng giám đốc, Thân Nhã thì đi về phía ngược lại.

Lâm Nam Kiều đứng yên tại chỗ, cô ta thu hết biểu cảm của hai người vào trong đáy mắt, cảm thấy giữa hai người bọn họ thật sự không có sóng ngầm cuồn cuộn, đã hoàn toàn mất đi quan hệ.

Sau đó, cô ta mới rời khỏi công ty.

Buổi trưa, Hoắc Đình Phong đến đón Thân Nhã đi ăn cơm trưa, ăn canh cá, nhưng mà vừa ngửi thấy mùi cá tanh thì Thân Nhã đã buồn nôn.

Hoắc Đình Phong nhíu mày kêu đầu bếp làm món ăn thanh đạm, lần này Thân Nhã mới ăn được một chút.

“Anh không ngờ là mang thai lại là một chuyện vất vả như thế, nhìn em như vậy, anh cảm thấy rất cực khổ.” Hoắc Đình Phong vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Không có cố gắng thì làm gì có quả ngọt, đương nhiên sinh con cần phải cố gắng rồi, em cảm thấy rất hạnh phúc, không có vất vả chút nào hết.” Thân Nhã thích thú nói.

Khẽ xì một tiếng, Hoắc Đình Phong ôm hôn cô: “Hai ngày tiếp theo anh phải về nước K, còn phải đến thành phố B, đi cùng với anh đi.”

“Em ở lại thành phố S cũng được rồi.” Thân Nhã không muốn đi.

Anh nhìn cô chằm chằm, rất chăm chú, Hoắc Đình Phong nói: “Mấy ngày nữa là đến tết rồi, lần này anh trở về là muốn đón tết, nếu như em không về cùng với anh thì lâu lắm chúng ta mới có thể gặp nhau.”

“Nhưng dù sao anh cũng sẽ trở lại mà, em không cần phải làm một người phụ nữ dính lấy anh như thế.”

“Không nhớ anh hả?”

“Nhớ chứ, nhưng mà em biết chắc chắn anh sẽ trở về.”

Ngón tay Hoắc Đình Phong xoa xoa hai đầu lông mày, ánh mắt vốn dĩ đã âm trầm lúc này lại càng thêm u ám hơn: “Anh sẽ nhớ em sẽ không thể chịu đựng được.”

Thân Nhã cười, khẽ nhấp một ngụm canh: “Cho nên anh phải về nhanh đó nha, em ở đây chờ anh. Bây giờ em đang mang thai, vừa đi vừa về giày vò khiến em mệt mỏi lắm.”

Nghe thấy cô mệt mỏi, Hoắc Đình Phong lập tức bác bỏ suy nghĩ muốn để cô đi.

Bây giờ cô không còn giống với ngày xưa nữa, còn đang mang thai, đôi khi không thể đi tới đi lui, đi máy bay cũng sẽ rất cực khổ, nếu như lại nôn nghén thì sao đây, đương nhiên là vô cùng khó chịu, là do anh đã không suy nghĩ chu đáo.



Lâm Nam Kiều đã tắm rửa xong xuôi, trên người mặc áo ngủ vô cùng gợi cảm, là người khác tặng lúc kết hôn.

Cửa phòng được đẩy ra, Trần Vu Nhất bước vào, anh ta uống rất nhiều rượu, lúc này cả người toàn là mùi rượu, kéo kéo cái cà vạt rồi đi vào phòng tắm.

Lâm Nam Kiều không yên lòng liền đi vào theo, cởi áo sơ mi và chiếc quần tây ra, bàn tay đặt trên lồng ngực của anh ta, tắm rửa giúp cho anh ta.

Nhưng mà cảm giác say rượu của Trần Vu Nhất khá là nghiêm trọng, bàn tay trực tiếp kéo thân thể của cô ta lại, kéo cô ta vào trong bồn tắm, sau đó liền đè người lên.

Đương nhiên Lâm Nam Kiều vui vẻ nhận lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1185


CHƯƠNG 1185

Anh ta kích động, cô ta quyến rũ.

Nhưng mà đến một khắc cuối cùng Trần Vu Nhất nằm ở bên cạnh cô ta, giọng nói trầm thấp lại mang theo chút tức giận phun ra hai chữ, hai chữ đó lại là Thân Nhã.

Hơi thở của Lâm Nam Kiều lập tức nghẹn lại, như vậy là ý gì đây chứ, ngủ với cô ta mà lại gọi tên của Thân Nhã.

Cho dù anh ta dùng giọng điệu tức giận để gọi tên Thân Nhã, nhưng mà Lâm Nam Kiều vẫn không thể tha thứ.

Cho dù là cực kỳ tức giận thì cũng không thể gọi tên của Thân Nhã, ngọn lửa giận bùng cháy dữ dội trong lồng ngực, cô ta không muốn ngủ mà đứng trước cửa sổ, ghiến chặt hàm răng.

Hành động đó của Trần Vu Nhất khiến Lâm Nam Kiều không có cách nào hít thở bình thường, ngọn lửa giận vẫn đang cháy bừng bừng.

Không biết lúc nào cơn giận của cô ta sẽ bùng phát.

Tính tình xấu xa của cô ta đã bị đè nén quá lâu rồi, có thể nói là đã che giấu khoảng bảy năm, nếu như bùng phát, không biết sẽ có bộ dạng gì…

Buổi sáng Lâm Nam Kiều còn chưa ngủ dậy mà đã có tiếng đập cửa dồn dập, cô ta bị đánh thức, nhíu nhíu mày có chút bực bội.

Trần Vu Nhất ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, đương nhiên không có ý định đi mở cửa, Lâm Nam Kiều bất đắc dĩ đành phải buộc chặt chiếc áo ngủ ở trên người rồi đi ra mở cửa.

Người đứng ở ngoài cửa là Cát Mỹ Ngọc, nét không vui trên mặt Lâm Nam Kiều ngay lập tức liền tiêu tán, thay vào đó là một nụ cười: “Mẹ, chào buổi sáng.”

“Không còn sớm nữa, đã tám giờ rưỡi rồi.” Sắc mặt của Cát Mỹ Ngọc không tốt chút nào, còn mang theo chút trách móc: “Vu Nhất đâu rồi?”

“Anh ấy còn đang ngủ.” Lâm Nam Kiều nói, dù sao thì cô ta cũng không đi làm, cho dù ngủ đến chín giờ thì có làm sao đâu chứ.

“Ngày hôm qua nó uống quá nhiều rượu, say không biết trời đất, sáng nay đương nhiên không dậy nổi rồi. Thân là vợ, nghĩa vụ của cô là cái gì hả, nó không dậy nổi cô lại không biết kêu nó dậy hả, cái này còn cần tôi phải nhắc nhở cô ư?”

Trong lòng Lâm Nam Kiều đã vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy Cát Mỹ Ngọc đơn giản là muốn tìm cô ta gây chuyện.

Nhưng mà lại không thể nổi giận, vẫn phải ngoan ngoãn như cũ: “Mẹ, để con đi gọi anh ấy thức dậy.”

Thấy thái độ của cô ta như thế, Cát Mỹ Ngọc cũng không nói gì nữa, quay người rời khỏi.

Đóng cửa phòng lại, Lâm Nam Kiều thở dài một hơi, dịu dàng gọi Trần Vu Nhất, trước tiên cô ta nuốt cục tức này đã.

Chờ sau khi Trần Vu Nhất rửa mặt xong xuôi, Lâm Nam Kiều nói với anh ta rằng chúng ta ra ngoài ở đi có được không?

Cô ta vẫn cảm thấy ở riêng rất tốt, không cần phải nhìn nét mặt ai, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ở nhà họ Trần ngày nào cũng bị xem thường, vô cùng khó chịu.

Nhưng mà Trần Vu Nhất không có ý muốn đến ở trong biệt thự, thoáng nhìn thời gian, lại tùy ý cầm lấy bộ đồ vest, chỉ ném xuống một câu để sau rồi hẵng nói.

Buổi sáng còn có cuộc họp, bây giờ là đã trễ lắm rồi.

Ở sân bay.

Hoắc Đình Phong kéo cái vali, Thân Nhã đi theo bên cạnh anh, cô đến đây để tiễn anh, xin phép nghỉ làm để tiễn anh đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1186


CHƯƠNG 1186

“Em thật sự không đi cùng với anh?” Đôi chân dài đứng vững, hơi nghiêng người, đôi mắt Hoắc Đình Phong cụp xuống, hai tay anh nắm lấy vai cô.

Thân Nhã kiên định lắc đầu: “Em không đi đâu, em ở thành phố S.”

Ảo nảo thở dài một hơi, Hoắc Đình Phong đưa tay ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói nặng nề mang theo chút bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ đây, còn chưa đi mà đã nhớ em như vậy rồi.”

Trong giọng nói trầm thấp mang theo vài phần quyến rũ, Thân Nhã cười khẽ, cô đưa tay ôm ngược lại anh, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rộng rãi mạnh mẽ của anh.

“Vậy thì trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn nữa, con của chúng ta.” Anh đưa tay vén vài sợi tóc bay loạn trên mặt cô ra sau tai, Hoắc Đình Phong kề sát tai cô thấp giọng nói.

Thân Nhã ngẩng đầu đáp lời anh: “Em sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta, anh nhớ chú ý đến sức khỏe đó.”

Trong khoảnh khắc sắp xa nhau luôn khiến người ta cảm thấy lưu luyến không rời, bồi hồi nhớ nhung.

Sân bay đã thông báo đến lúc lên máy bay, Hoắc Đình Phong vẫn còn ôm chặt lấy cô, vô cùng thân mật.

“Em hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà chúng ta xa nhau chỉ là tạm thời, anh đi đi, ngày nào em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh.” Cô nói.

Lúc đó đường nét trên gương mặt anh mới dịu lại một cách rõ ràng, khóe môi của Hoắc Đình Phong mang theo nụ cười, đặt một nụ hôn tha thiết triền miên lên môi cô, vô cùng nóng bỏng.

Mãi cho đến khi sân bay lặp đi lặp lại nhiều lần tiếng hối thúc, anh mới mang theo vali đi khỏi, để lại cho cô một bóng lưng cao ráo rộng rãi.

Bộ đồ vest màu đen phẳng phiu không có một vết nhăn, đôi chân dài bước từng bước đi về phía trước, cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Thân Nhã đứng yên tại chỗ nhìn anh đi xa, khóe miệng mang theo nụ cười.

Kiểm tra an ninh đã bắt đầu, cô thấy anh bỗng nhiên xoay người sải bước đi ngược trở về, vạt áo phất phất tạo thành một đường cong, Hoắc Đình Phong nâng mặt cô lên bắt đầu một nụ hôn sâu.

Thân Nhã kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cô tùy ý để anh hôn, bên môi còn có ý cười không dứt.

Đợi sau khi anh hôn đủ rồi, Thân Nhã mới đẩy anh ra, anh có biết bộ dạng xúc động của anh tạo thành một sự chênh lệch vô cùng rõ ràng đối với vẻ thành thục, ổn trọng, lạnh nhạt của trước kia.

Đương nhiên là Hoắc Đình Phong biết chứ, đã lâu lắm rồi anh không xúc động, bốc đồng như thế, điều này đã không thuộc về độ tuổi của anh. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Nhưng mà những thứ này đều là bản năng, không có cách nào kiềm chế.

“Anh hành động đột ngột như thế, người khác sẽ cho rằng anh không bình thường hoặc là mang theo đồ vật gì đó không thể mang.” Thân Nhã đỏ mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều người đang hướng mắt nhìn về phía bên này.

“Nếu như có thể, anh hi vọng mình có thể đặt em vào trong vali rồi mang em đi, đây là suy nghĩ thật lòng thật dạ của anh, hẹn gặp lại bé cưng.”

Lần này anh không quay đầu nữa, sau khi kiểm tra xong thì liền biến mất trong tầm mắt của cô.

Thân Nhã khẽ thở dài một hơi, quay người đi ra khỏi sân bay, Tiểu Trương lái xe hơi chờ ở chỗ này, là anh cố ý dặn dò để Tiểu Trương ở lại.

Cô đã biết sơ sơ về mục đích mà anh muốn đưa cô đi, một mặt có lẽ là bởi vì nhớ nhung không thể xa nhau, mặt khác có lẽ là đi gặp người nhà của anh.

Nhưng mà thành thật mà nói, cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp ba mẹ anh, cô chưa có suy nghĩ bắt đầu cuộc hôn nhân mới.

Cô có một loại cảm giác sợ hãi đối với hôn nhân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1187


CHƯƠNG 1187

Trở lại chung cư thì đã nhìn thấy Trần Diễm An đang đứng đợi ở dưới lầu, biểu cảm của cô ấy không tốt cho lắm, cô nhíu mày bước qua, dẫn Trần Diễm An vào chung cư.

“Người phụ nữ đó lại xuất hiện trước mặt Quý Hướng Không.” Trần Diễm An nói, trước kia cô đã nghĩ đến chuyện này, thành phố S cũng chỉ lớn bấy nhiêu, kiểu gì hai người cũng sẽ gặp mặt nhau, trước sau rồi sẽ có một ngày.

Người phụ nữ kia, Thân Nhã chỉ cần suy nghĩ thì cũng biết cô ấy đang nói ai: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Quý Hướng Không kêu tớ tự mình về, anh ta đi ăn cơm trưa cùng với người phụ nữ đó, biểu cảm của anh ta rất kinh ngạc, nhưng mà rõ ràng còn mang theo chút vui mừng.” Trần Diễm An nói rất thờ ơ.

“Sau đó thì sao?” Thân Nhã có hơi nóng nảy, cô hỏi dồn dập.

“Thì tớ đi về thôi.”

Thân Nhã cau mày: “Cách cư xử như vậy không giống với tính tình của cậu.”

“Anh ta dùng ánh mắt cầu xin để nhìn tớ, đó là lần đầu tiên mà tớ nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta.” Trần Diễm An mở tivi lên, hai chân chậm rãi bắt chéo lại với nhau.

Thân Nhã vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô ấy.

Trần Diễm An lại tiếp tục nói: “Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó, tớ cũng không lương thiện giống như trong tưởng tượng của cậu đâu, lúc này bọn họ ở bên nhau, ở ngay trước mặt tớ, tớ đã nhìn thấy và biết rõ ràng như thế, cậu cảm thấy giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Thân Nhã không nói chuyện, cảm thấy lời nói của cô rất đúng, nếu như hai người gặp mặt nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, không thể ngăn cản được.

Nhưng mà Trần Diễm An đã biết được hai người ở bên nhau, Quý Hướng Không cũng biết rằng Trần Diễm An đã biết, vậy thì tất nhiên giữa hai người sẽ không xảy ra chuyện gì.

Thật ra trong lòng của Trần Diễm An khá là bình tĩnh, dù tính tình có nóng nảy tới đâu đi nữa thì vẫn hiểu một vài đạo lý.

Thân Nhã không tiếp tục nói tới chủ đề này nữa, mà là hỏi Trần Diễm An muốn ăn cái gì để cô đi nấu.

Trần Diễm An nào dám để một người phụ nữ mang thai hầu hạ mình, trực tiếp gọi điện thoại cho nhà hàng đặt một vài món ăn.

Ăn tối xong, Trần Diễm An thật sự vô cùng buồn chán, không muốn xem tivi nữa, không có sức lực để làm chuyện gì, cô muốn đến hộp đêm.

Thân Nhã cũng muốn đi, một mình ở trong một căn nhà thật sự quá buồn chán, ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Trần Diễm An nghe vậy, mặt mày liền hớn hở, đưa tay trực tiếp ôm lấy Thân Nhã, thật không hổ là chị em tốt của tớ.

Sau đó hai người liền đi đến hộp đêm, ngồi trên xe do Tiểu Trương lái, nghe thấy nơi mà hai người muốn đi, lông mày Tiểu Trương vẫn luôn nhíu chặt với nhau.

Anh ta cảm thấy chắc chắn là anh Hoắc sẽ không muốn để cô Thân đi đến một nơi như vậy.

Đã lâu lắm rồi không đến hộp đêm, đối với Trần Diễm An và Thân Nhã mà nói, hộp đêm cũng không phải là một nơi phóng túng, mà là nơi để mình thả lỏng.

Đến đây, bọn họ không tìm kiếm kích thích, cũng không tìm kiếm sự phóng túng, chỉ muốn phát tiết lửa giận và bất mãn trong lòng.

Trần Diễm An khiêu vũ trên sàn nhảy, Thân Nhã ngồi ở một góc hẻo lánh uống nước trái cây, cô cứ yên lặng ngồi ở trong góc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1188


CHƯƠNG 1188

Một ly nước trái cây vừa mới vào bụng, điện thoại di động lại vang lên, cô ấn nghe, là Hoắc Đình Phong gọi tới.

“Đến hộp đêm à?” Tiếng âm nhạc ồn ào cùng với tiếng người hỗn loạn khiến hàng lông mày ôn hòa của Hoắc Đình Phong hơi nhíu lại.

Thân Nhã đáp lời: “Vừa mới đến, đang uống nước trái cây.”

“Nghe anh nói đây, chỗ đó không thích hợp với em, quá ồn ào.” Hoắc Đình Phong đang uống nước ấm: “Với lại cũng rất hỗn loạn.”

“Là không thích hợp để em đến hay là anh sợ em làm hư con anh?” Thân Nhã cầm điện thoại cười khẽ, bên khóe miệng có lúm đồng tiền trông rất xinh đẹp.

Nghe vậy, Hoắc Đình Phong liền bật cười: “Cả hai, nếu như thật sự muốn đi thì cũng được, nhớ là phải ngồi ở trong phòng riêng, như vậy anh mới có thể yên tâm một chút.”

Thân Nhã không chú ý tới có một nhóm người đang bước vào từ cửa hộp đêm, người đi đầu tiên là Trần Vu Nhất.

Cô không nhìn thấy Trần Vu Nhất, nhưng Trần Vu Nhất vừa liếc mắt là đã nhìn thấy cô, đương nhiên cũng nhìn thấy nụ cười xinh như hoa bên khóe miệng cô.

Lồng ngực của anh ta gần như là lập tức dao động, nhưng mà biểu cảm vẫn được xem như là bình tĩnh, anh ta nhấc chân trực tiếp đi lên trên lầu hai.

Chỉ cần vừa nhìn thấy cô thì sẽ nhớ đến quyết định của cô vào ngày hôm đó, còn có sự tàn nhẫn, anh ta không thể bình tĩnh, không thể kiểm soát suy nghĩ.

Sau đó, Lâm Nam Kiều và Hàn Thu Trúc cũng đến đây, trong lúc vô tình cũng nhìn thấy Trần Vu Nhất ở nơi này.

“Sao anh biết là em đến hợp đêm vậy, xem ra Tiểu Trương không chỉ là tài xế của em mà còn là tình báo của anh nữa chứ.”

“Có thể nói như vậy, em không được ở đó quá lâu, sau khi về nhà thì gọi điện thoại cho anh, phải về chung cư trước mười giờ đó, nếu không thì Tiểu Trương sẽ gọi điện thoại cho anh.” Giọng nói của anh trầm thấp, chất giọng bình ổn lại dịu dàng.

“Ôi chao, bây giờ hoàn toàn trở thành công cụ uy hiếp em, em biết rồi, em sẽ về chung cư sớm mà, không cần lo lắng đâu.”

“Em đi cùng với bạn à?” Hoắc Đình Phong lại hỏi.

Thân Nhã gật đầu, nói cho anh biết là Trần Diễm An, anh đã gặp rồi, cũng có tiếp xúc với nhau.

Hai người trò chuyện với nhau câu được câu mất, từ đầu đến cuối khóe miệng của cô đều mang theo nụ cười, nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.

Lâm Nam Kiều và Hàn Thu Trúc cũng đã nhìn thấy Thân Nhã, Thân Nhã không để ý tới hai người bọn họ mà ngồi đấy uống nước trái cây, xem tạp chí, chờ Trần Diễm An.

Hàn Thu Trúc cảm thán thật ra thì trong đám người bọn họ, người có số phận tốt nhất là Thân Nhã.

Tuy nhiên, Lâm Nam Kiều cũng không tệ, ít nhất đạt được thứ mình muốn, Trần Vu Nhất đã lấy cô ta.

Hộp đêm là nơi náo nhiệt lại tụ tập đông đúc, đột nhiên bị đẩy từ phía sau, Lâm Nam Kiều quay đầu, nhìn thấy Lý San San.

Lý San San và Thân Nhã là bạn học, đồng nghiệp, cũng quen biết Lâm Nam Kiều.

“Ở đây cũng có thể gặp, thật có duyên, cùng ngồi một lát, uống một ly?” Lý San San chỉ góc Thân Nhã ngồi.

Lâm Nam Kiều không dị nghị, ba người đi tới, ngồi xuống, Thân Nhã ngước mắt, chào hỏi Lý San San.

Bốn người một bàn, thực ra, người nói chuyện cũng chỉ có Lâm Nam Kiều, Hàn Thu Trúc, và Lý San San, Thân Nhã từ đầu tới cuối đều duy trì im lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1189


CHƯƠNG 1189

Không phải người cùng đường, không nói chung một mối, Thân Nhã kết bạn có nguyên tắc.

Cảm thấy có chút nhàm chán, Lý San San lại nói với Lâm Nam Kiều: “Vừa rồi nhìn thấy Trần tổng, đi chào hỏi cái đi.”

Lâm Nam Kiều cười có chút đắc ý, như có như không liếc nhìn Thân Nhã: “Không hay lắm, anh ấy đang làm việc, chúng ta qua đó e là sẽ làm phiền anh ấy.”

“Chào hỏi cái mà thôi, hẳn sẽ không bao lâu.”

Bị nói có chút bất đắc dĩ, Lâm Nam Kiều đứng dậy, cùng Lý San San rời đi, Thân Nhã thầm cười lạnh vài tiếng, cảm thấy Lâm Nam Kiều huênh hoang như vậy quả thật vô cùng nhàm chán.

Cả thành phố S đều biết cô ta kết hôn với Trần Vu Nhất, cần khoe khoang sao?

Trần Vu Nhất đến đây xã giao, đàn ông xã giao, chính là rượu, còn có phụ nữ.

Tổng giám đốc công ty đối diện cũng đến, đủ thấy tầm quan trọng của hợp đồng này, quản lý gọi vài người phụ nữ vào.

Đầu tiên là ký hợp đồng, sau đó là ăn cơm, rồi lại uống rượu.

Chỉ uống rượu đương nhiên không thú vị, thế là có người đề nghị, người đẹp đút rượu, dùng phương thức đặc biệt.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Trần Vu Nhất có chút không vui, từ sau khi nhìn thấy Thân Nhã lúc rồi.

Hơn nữa, trường hợp đặc biệt có xã giao, Trần Vu Nhất cũng không nói.

Người thua đầu tiên chính là Trần Vu Nhất, tất cả mọi người đang ngồi đều hò hét, kêu người đẹp đút rượu.

Đám người đều biết, cuộc sống cá nhân của Trần Vu Nhất khá vội vã, hơn nữa, vừa kết hôn, cũng không dám quá mức, chỉ nói đút rượu.

Ở tình huống này, người phụ nữ bồi rượu cũng có dụng ý khác, cô ta từng gặp đủ kiểu đàn ông ở đây, chưa từng thấy ai xuất sắc lại quyền thế như vậy.

Người phụ nữ vóc dáng gợi cảm đứng dậy, bưng ly rượu, đút đến bên miệng Trần Vu Nhất, ánh mắt khêu gợi, người dán sát anh ta.

Lúc Lâm Nam Kiều đẩy cửa phòng bao, dẫn Lý San San bước vào, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này.

Lửa giận toàn thân lập tức tập hợp lại một chỗ, Lâm Nam Kiều có chút không chịu nỗi.

Cho nên người ta nói vợ và tình nhân có khác biệt, lúc làm tình nhân, chỉ hận đàn ông không bị bạn nắm giữ, nhưng là vợ, lại không nhìn nỗi đám ong bướm bên cạnh người đàn ông.

Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn sang, Lâm Nam Kiều ra vẻ hào phóng, mỉm cười.

Nhưng, lúc cô ta liếc qua Trần Vu Nhất, đôi mắt rưng rưng, hàm chứa chỉ trích, nước mắt không biết lúc nào sẽ rơi xuống, vô cùng đáng thương.

Cô ta xoay người, quyết tuyệt đẩy cửa phòng bao, đi ra ngoài, Trần Vu Nhất cau mày, đứng dậy, đuổi theo.

Phát giác tiếng bước chân đuổi theo phía sau, bước chân Lâm Nam Kiều nhanh hơn, bắt đầu chạy về phía trước, Trần Vu Nhất theo sát phía sau.

Thân Nhã lúc này vừa khéo đứng dậy, đi về phía quầy bar, định gọi ly nước ấm.

Lâm Nam Kiều cách Thân Nhã một đoạn, nhưng khóe mắt chú ý tới cô, lại lập tức đổi hướng, chạy về phía Thân Nhã, lúc lướt qua nhau, lực vai cô ta hơi mạnh, ầm, tông vào nhau, bước chân Thân Nhã loạng choạng, bả vai đúng lúc đập lên quầy bar, đau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1190


CHƯƠNG 1190

Mà Lâm Nam Kiều không chú ý tới cái ghế dưới chân, giày cao gót bị vấp, ngã sấp xuống đất, đầu gối hung hăng đập mạnh xuống sàn.

Cô ta vốn chỉ định tông Thân Nhã một cái, không có ý gì khác, cô ta chỉ là không vừa mắt Thân Nhã.

Trần Diễm An đi tới, bắt đầu mắng chửi Lâm Nam Kiều, Thân Nhã tay vịn bả vai, cũng lạnh lùng nhìn cô ta.

“Sao nào? Tôi thấy cô có mưu đồ.”

“Tôi không cố ý, bị trượt chân.” Đầu gối Lâm Nam Kiều rất đau, không đứng dậy nỗi, có chút thê thảm.

“Nói cái quỷ này ai tin! Thân Nhã của chúng tôi mang thai em bé, nếu cô làm đứa bé bị gì, Lâm Nam Kiều, cô thật sự sẽ chết trong tay tôi.” Trần Diễm An cố ý đạp cái ghế, ghế ngã đổ, đập lên người Lâm Nam Kiều, càng thêm thảm hại.

Lâm Nam Kiều ra sức phủ nhận, sắc mặt nghiêm túc phát biểu nỗi lòng: “Tôi không phải cố ý, nếu tôi thật sự muốn hại đứa bé của cô ấy, trời phạt tôi cả đời cũng không thể sinh con! Ra đường bị xe đụng chết!”

Cô ta căn bản không có ý này, cô ta không vừa mắt Thân Nhã, về phần hại đứa bé của Thân Nhã, cô ta sẽ không, cô ta lại không phải đồ ngốc!

Quyền lực của Hoắc Đình Phong lớn như vậy, nếu cô ta hại đứa bé, tương lai còn có thể sống yên?

Bây giờ, cô ta vừa ngồi lên vị trí bà Trần, ngày tốt sắp đến gần, cô ta sẽ ngu vậy sao?

“Thề độc lắm, không tệ, tôi thích.” Trần Diễm An cười, nghiêng ly nước trong tay, nước nóng hất lên quần áo Lâm Nam Kiều.

Cô ấy lúc này tâm trạng không tốt, ai kêu cô ả Lâm Nam Kiều lại đưa tới họng súng, hết cách rồi.

Trần Vu Nhất đi tới, đẩy Trần Diễm An ra, ôm ngang Lâm Nam Kiều vào lòng, lạnh lùng nhìn Trần Diễm An, nếu cô ấy không phải vợ Quý Hướng Không, anh ta sớm đã cho một đấm rồi: “Có thôi đi chưa?”

Trần Diễm An hừ lạnh, chưa đấy!

“Còn nữa, cô cho rằng ai hứng thú với đứa bé trong bụng cô chứ? Hại nó, cũng không nhìn xem nó có tư cách sao!” Câu nói này là Trần Vu Nhất nói với Thân Nhã.

Anh ta vốn rất hận cô, bây giờ càng thêm phiền chán trong lòng!

Hai tay Lâm Nam Kiều ôm cổ anh ta, mặt vùi vào đó, vô cùng dịu dàng, như cành đào trước gió, cực kỳ đáng thương.

“Cô hẳn nên thấy may mắn vì là vợ Quý Hướng Không, nếu không!” Tình cảnh hiện tại của Lâm Nam Kiều khiến đáy mắt Trần Vu Nhất thâm trầm. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tôi sợ quá cơ!” Trần Diễm An rụt vai, chả xem ra gì.

“Còn có cô, ngày càng khiến người ta buồn nôn! Lươn lẹo, chanh chua!” Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn Thân Nhã, càng nhìn càng phiền chán, hận ý càng sâu.

Thân Nhã cười, chậm rãi xoa vai, có chút lười biếng dựa vào quầy bar: “Cũng phải, ai có thể so với Kiều Kiều nhà anh chứ, nhìn dáng vẻ đó kìa, lương thiện, đáng yêu, liễu yếu đào tơ, tôi tự nhận không sánh bằng, ánh mắt anh không tệ, anh chỉ cần cảm thấy Kiều Kiều nhà anh tốt là được rồi, người khác xấu thế nào đều không liên quan tới anh.”

Trần Diễm An cũng cười, cười diễm lệ: “Đúng đó, em bé trong bụng Thân Nhã của chúng tôi quả thực không đáng là gì với anh, nhưng mà, đứa bé đầu tiên thì sao? Tôi nghĩ, đứa bé đầu tiên hẳn đủ tư cách và hứng thú đi, có những người ra tay với nó…”

Trần Vu Nhất căn bản không nghe lời nói của Trần Diễm An, chỉ híp đôi mắt hoa đào, nhìn Thân Nhã.

Sắc mặt Lâm Nam Kiều lại có chút biến đổi, nhưng không nhiều, ra vẻ mềm yếu, muốn đi vệ sinh…

Ban đầu, Lâm Nam Kiều cảm thấy đứa bé đó không liên quan mấy tới cô ta, cú điện thoại đó chỉ là để kích thích Thân Nhã mà thôi.

Về phần sau đó, Thân Nhã lại ngã, đụng phải bụng, chảy máu, đứa bé mất, tất cả những chuyện này đều ngoài dự liệu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1191


CHƯƠNG 1191

Chuyện này không thể trách cô ta, chỉ có thể nói là Thân Nhã không may, mạng đứa bé đó cũng không tốt, trời cũng đang giúp cô ta.

Trần Diễm An nói những điều này không thể khiến Lâm Nam Kiều cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, chỉ là, Trần Vu Nhất hiện tại áy náy với cô ta, cô ta muốn lợi dụng nó, không có thời gian ở đây tranh cãi với họ…

Trần Diễm An muốn dùng những chuyện đó hãm hại cô ta, Lâm Nam Kiều cười lạnh, không có cách nào, cô ta không hại Thân Nhã, miệng nói suông, không chút chứng cứ, cô ta không thèm để tâm.

Trần Vu Nhất còn đang dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm Thân Nhã.

Thân Nhã không có ý tiếp tục ở lại, cô đến hộp đêm chỉ là không yên tâm Trần Diễm An.

Thân Nhã xoay người, rời đi, Trần Diễm An hừ mũi, ánh mắt chán ghét lại ghê tởm lướt qua hai người, đi theo.

Đợi hai người rời đi rồi, Lâm Nam Kiều mới giận dỗi, nhảy khỏi lòng Trần Vu Nhất, mặc chân bị thương, bước nhanh rời đi.

Hờn dỗi vừa rồi đã phai nhạt, nhưng lúc này lại xông lên, giống như hồng thủy bạo phát, kích thích từng đợt sóng to.

Trần Vu Nhất cũng bước nhanh theo, vài bước đã đuổi kịp Lâm Nam Kiều, từ phía sau kéo cánh tay cô ta.

Hất mạnh, lửa giận trong lòng Lâm Nam Kiều không nhịn được ngày càng hừng hực, đẩy mạnh anh ta ra.

Lúc chưa kết hôn trước đây, dù nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, cũng sẽ không tức giận như vậy, không thể nghi ngờ là có chút ghen tuông, không cam lòng, nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt tâm can, toàn thân nóng bỏng.

Thực ra, đây chính là khác biệt giữa lúc làm tình nhân và làm vợ, sự khác biệt này rất rõ ràng, đồng thời, đối lập cũng cực kỳ mãnh liệt.

“Về nhà họ Trần?” Trần Vu Nhất cũng không để ý giận dỗi của Lâm Nam Kiều, bởi vì, trước đây cô ta chưa từng nổi giận với anh ta, anh ta cũng chưa từng bận tâm.

Câu hỏi này khiến lửa giận của Lâm Nam Kiều càng bốc lên với tốc độ tên lửa: “Đang phớt lờ em sao?”

Trần Vu Nhất khẽ cau mày, không hiểu.

“Em là vợ anh, là vợ anh, lại nhìn thấy một màn vừa rồi, có phải anh nên giải thích một chút?”

“Như em thấy, chỉ là đút uống rượu mà thôi, chuyện rõ ràng, còn cần giải thích?” Trần Vu Nhất hỏi ngược lại.

“Quả thật cảnh tượng em nhìn thấy chỉ là uống rượu, nhưng nếu em không xuất hiện thì sao, ai biết sẽ tiến triển tới bước nào!”

Hai người đứng trên đường lớn buổi tối, người xung quanh đi đi lại lại, lại thêm giọng Lâm Nam Kiều, khiến không ít người quay đầu ngó nhìn.

Tiếp đó, Trần Vu Nhất lại mở miệng: “Em nổi nóng à, anh hỏi lại lần cuối, về nhà họ Trần hay một mình ở đây?”

Tâm trạng anh ta không tốt, lại thêm có chút phiền chán, lời nói ra đương nhiên là lạnh lùng.

Chính sự lạnh lùng này khiến Lâm Nam Kiều chợt kéo về suy nghĩ đã bay xa, như vừa tỉnh mộng, mới kết hôn, lửa giận của cô ta đã vượng như vậy, tiếp tục nữa, còn đến mức nào?

Cô ta bình tĩnh lại, hít thở sâu một hơi, nở nụ cười, nói: “Vu Nhất, xin lỗi, vừa rồi em quá kích động.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1192


CHƯƠNG 1192

Trần Vu Nhất không nói gì nữa, vươn tay vỗ khẽ, ý bảo cô ta lên xe.

Thực ra, nói trắng ra thì điều hiện tại Trần Vu Nhất tiếp nhận, cho phép vẫn là nét dịu dàng như nước, hiểu ý người khác mà Lâm Nam Kiều duy trì trước đây, chuyện gì cũng bao dung, nhẫn nại, cảm thông.

Cho nên, nếu tính cách Lâm Nam Kiều thay đổi, Trần Vu Nhất đương nhiên không thể tiếp nhận.

Mà đứng trên lập trường Lâm Nam Kiều thì rõ ràng không phải vậy, ban đầu cô ta duy trì tính cách đó chính để gả cho Trần Vu Nhất, bây giờ cuối cùng đã gả cho anh ta, đã thoát khỏi bể khổ, thêm nữa, cô ta bây giờ là vợ anh ta, anh ta và tiểu thư hộp đêm thân mật như vậy, chẳng lẽ cô ta còn phải tiếp tục dịu dàng, ân cần, hiểu ý sao?

Nếu còn như vậy, không biết cô ta sẽ rơi vào kết cục gì, có lẽ sẽ như Thân Nhã.

Lâm Nam Kiều cảm thấy cô ta phải để Trần Vu Nhất biết một chuyện, cô ta hiện tại là vợ anh ta, không phải tình nhân!

Trên đường, hai người đều không nói chuyện, duy trì trầm mặc, trong lòng đều có tâm sự.

Lúc về tới nhà họ Trần, có khách đến, là chồng của Trần Bội Linh, Cố Thanh Thành.

Anh ta cao khoảng một mét bảy lăm, không tính là đẹp trai, cũng không tính là khó nhìn, vóc dáng lại giữ gìn rất tốt.

Anh ta tính tình phong lưu, Lâm Nam Kiều từng nghe thấy, nhìn thấy từ chỗ Trần Bội Linh, vừa khéo ánh mắt Cố Thanh Thành nhìn về phía này.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Cố Thanh Thành có chút ý vị, Lâm Nam Kiều lại trực tiếp dời mắt.

Trước mặt ba mẹ Trần, Cố Thanh Thành cũng lễ phép, hiểu lễ nghĩa, Trần Bội Linh lại trào phúng, khinh thường, liên tục hừ lạnh.

Trần Vu Nhất không ăn cơm, đi tắm rửa, sau đó không xuống lầu, Lâm Nam Kiều vốn cũng không muốn xuống, nhưng quan hệ với Cát Mỹ Ngọc vốn đã tệ, không thể xấu đi nữa, bèn xuống lầu.

Trong lúc đó, Cát Mỹ Ngọc nói Cố Thanh Thành và Trần Bội Linh cũng nên có em bé rồi, tuổi lại không còn nhỏ nữa.

Cố Thanh Thành chỉ vâng, Trần Bội Linh lúc này căn bản không có ý sinh con, đặc biệt là sinh với Cố Thanh Thành, bị bức điên, bèn nói: “Ai muốn sinh con với anh ta, ở ngoài chơi nhiều phụ nữ như vậy, nói không chừng con riêng đã thành đàn rồi.”

Cuối cùng, tình cảnh có chút không vui, Cố Thanh Thành rời đi, quên mang túi, Cát Mỹ Ngọc kêu Trần Bội Linh đi đưa, Trần Bội Linh không chịu.

Hết cách, Cát Mỹ Ngọc lại kêu Lâm Nam Kiều đi, Lâm Nam Kiều không muốn lắm, nhưng, vẫn đi.



Chẳng mấy ngày nữa là qua năm mới, công ty nghỉ lễ, Thân Nhã cảm thấy không cần đi làm thoải mái biết bao, ngủ tới tự tỉnh.

Năm mới, cô không định về nhà, một mình trong căn hộ rất thoải mái.

Cô có gọi điện thoại Hoắc Đình Phong, nhưng, lúc nói chuyện, cô không hỏi anh khi nào về.

Tạm thời không nói đến quy mô công ty anh lớn, tết là lễ lớn, nhất định phải ở bên người nhà, hơn nữa, gia đình anh cũng là gia đình lớn, ở mặt này, có lẽ cũng có ước hẹn và quy định.

Một mình đón năm mới khá tốt, bất kể là ăn mặc hay gì khác, món gì cũng mua một ít, mua nhiều nhất vẫn là món viên.

Cô khá thích ăn món nấu nồi đất, cho nên mua nhiều hơn một tẹo, cuối năm gần kề, hầu như mọi người đều rất bận, bận chuẩn bị đồ tết.

Người trên đường luôn đông đúc, chen chúc, náo nhiệt như vậy, qua lại nhiều nhất vẫn là các cặp tình nhân thân mật, ngọt ngào dạo phố.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1193


CHƯƠNG 1193

Thân Nhã dùng một ngày để chuẩn bị sắp xếp đồ tết, sau đó ở trong nhà, không chịu ra ngoài nữa.

Chuông điện thoại vang lên, cô nhận máy, liếc nhìn số điện thoại, khóe môi cong cong.

“Đang làm gì đó?” Giọng Hoắc Đình Phong trầm thấp, lại ấm áp và chở che.

“Gói há cảo, có nhân ngó sen, còn có nhân hẹ.” Thân Nhã một tay nhận điện thoại, một tay nhồi bột mì.

“Thật tuyệt…” Bên kia, ánh mắt Hoắc Đình Phong xoay chuyển, tán thưởng, giọng lưu loát dịu dàng: “Có phần anh không?”

“Có, em gói rất nhiều, để trong tủ lạnh, đợi anh về em làm cho anh ăn.” Thân Nhã mỉm cười.

“Đừng dụ dỗ anh…” Giọng người đàn ông chợt trầm thấp thêm vài độ, nồng hậu lại có chút căng thẳng.

Thân Nhã lắc đầu: “Em nói thật, câu đó là dụ dỗ anh?”

“Mỗi câu, mỗi chữ, mỗi hơi thở của em đều đang dụ hoặc anh, trước đây anh chưa từng như vậy, nôn nóng khát vọng em ở ngay cạnh anh…”

Lúc anh nói lời tình gợi cảm, luôn có cảm giác giật điện mê hoặc, câu dẫn lòng người, dù lúc này cách điện thoại.

Gò má nóng lên, Thân Nhã trả lời anh, có chút đùa giỡn, lại nói rất đương nhiên, tràn đầy chính nghĩa: “Em quyết định rồi, để không tiếp tục dụ dỗ anh, em cúp điện thoại đây, nhớ chăm sóc bản thân.”

Giọng anh trầm ổn, có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều, còn có chút yêu thương…

Thân Nhã cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với anh nữa, lúc anh nói lời tình sẽ gợi lên nhớ nhung sâu trong đáy lòng cô.

Một mình ở nhà gói há cảo, tivi cũng đang bật, kịch gia đình náo nhiệt, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút trống trải cô đơn.

Lúc này đây, cô thực sự nhớ anh! Nếu còn nói nữa, sẽ càng nhớ.

Hôm sau, chính là giao thừa, dọn dẹp nhà cửa, thu dọn đồ đạc, Thân Nhã một mình cũng bận không thể thoát thân.

Buổi chiều, Thân Trí gọi điện tới, kêu cô về nhà đón tết.

Thân Nhã không định đi, kết quả, Thân Trí trực tiếp kêu Vân Hàn đến đón cô, bất đắc dĩ, cô mới về nhà.

Lộ Cẩm, Lộ Bội Ngọc, Thân Trí đều có mặt, cũng đã làm xong thức ăn, đầy một bàn, Thân Nhã không chút hứng thú, đang uống nước ấm.

Vân Hàn dựa vào cạnh cô, không chịu đi, Lộ Bội Ngọc đang cầm váy mới mua, đều đang đợi dán câu đối.

Lúc này, Lộ Cẩm đi tới, hỏi, ly hôn chẳng lẽ không cho con chút tiền nào?

Thân Nhã không chút kinh sợ, hỏi ngược lại, nếu cho tôi tiền, tôi còn cần đi làm nhân viên vệ sinh sao, còn mặc quần áo rẻ tiền?

Thân Trí kéo Lộ Cẩm, dù sao cũng là con gái nhà mình, bây giờ ly hôn, lại không có tiền, cũng không nhẫn tâm đối đãi hung ác.

Lộ Cẩm liếc trắng mắt, buổi tối, đến giờ cơm, tivi bật, đài truyền hình phát sóng tiệc liên hoan mừng năm mới.

Bữa cơm này, Thân Nhã chả muốn ăn, quá dầu mỡ, cô có chút buồn nôn, ghê tởm.

Trong tivi chiêng trống vang trời, cười nói giòn giã, trong phòng khách cũng ngập tràn tiếng cười, là của Vân Hàn, anh ta đang đòi lì xì.

Thân Nhã khẽ thở dài, dời ánh mắt ra cửa sổ, sắc đêm bên ngoài tối mịt, như mây đen giăng phủ, không nhìn thấy gì cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1194


CHƯƠNG 1194

Tết năm nay cảm thấy có chút cô đơn.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, cô bị dọa giật nảy mình, tim chợt đập thình thịch, cầm lên, là Hoắc Đình Phong.

Anh nói trước một câu, năm mới vui vẻ, sau đó lại nói, xuống đây.

Thân Nhã hỏi anh, xuống đâu?

Hoắc Đình Phong trả lời cô, xuống lầu, cho cô xem một thứ.

“Em không ở căn hộ, đang ở nhà ba em.” Thân Nhã đè thấp giọng.

Anh tiếp tục nói: “Bất kể ở đâu, bây giờ, nghe lời anh, xuống đây…”

Thân Nhã liếm môi, cúp máy, đứng dậy, cầm áo khoác trên giá, giữa chừng, Vân Hàn nhìn thấy, hỏi cô đi đâu.

Cô nói đến cửa tiệm dưới lầu, mua chút đồ.

Đi tới dưới lầu khu dân cư, xung quanh có đèn đường lóe sáng, thỉnh thoảng còn có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô cùng rực rỡ, rất xinh đẹp.

Thân Nhã đứng trong gió lạnh, xoay người, nhìn xung quanh, điện thoại lại vang lên, cô nhận máy, anh dịu dàng: “Nhìn phía sau.”

Xoay về phía sau, sau đó, cô trực tiếp ngây người tại chỗ, như đầu gỗ, chóp mũi có chút chua xót.

Hoắc Đình Phong đứng ở không xa.

Một tay anh cầm điện thoại, tay phải tùy ý đút trong túi quần tây, mặc áo sơ mi màu đỏ sậm, khoác áo khoác dài màu đen, dáng đứng thẳng tắp, đỉnh đạc, có chút phong trần mỏi mệt, sắc mặt lại dịu dàng như vậy.

Nhìn người đàn ông này, bỗng nhiên, Thân Nhã nhớ tới câu nói đó, thân đầy mưa gió, anh bước từ biển lên.

“Nhìn thấy anh không?” Hoắc Đình Phong chăm chú nhìn cô, nói với điện thoại.

Cô gật đầu, cũng chăm chú nhìn anh, không hề chớp mắt.

“Vậy đứng đó đừng cử động, cứ đứng nguyên tại chỗ…” Anh càng thêm ấm áp, đôi chân dài mê người cất bước, đi từng bước từng bước lại gần cô.

Đứng vững, bàn tay to rơi trên phần bụng thon thả của cô, ôm chặt, Thân Nhã ôm hông anh, hít mùi hương dễ ngửi, thành thục, gợi cảm của người đàn ông. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Sao lại đột nhiên quay lại?” Vùi đầu trước bờ ngực vững vàng nóng rẫy của anh, Thân Nhã cảm thấy rất ấm áp.

Hoắc Đình Phong áp bên tai cô: “Người phụ nữ của anh, con anh đều đang ở đây, anh muốn cùng họ đón năm mới…”

Cổ họng như nghẹn, ngực Thân Nhã phập phồng, nắm áo khoác của anh: “Vậy ba mẹ anh…”

Tuy nhiên, không đợi cô nói xong, ngón tay dài của Hoắc Đình Phong đã nâng mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, giữa mày tràn ra nhớ nhung, ngón tay đè lên môi cô, ngăn cản những lời còn chưa nói ra, đôi môi mỏng nở đường cong gợi cảm: “Ba mẹ anh, anh đã cùng họ đón ba mươi lắm cái tết rồi, mà em và con lại là lần đầu tiên, anh không muốn bỏ lỡ…”

Hạnh phúc ngập tràn, Thân Nhã cảm thấy trong lòng rất ấm áp, như muốn tràn ra, cô ngày càng thích anh rồi…

Nhón mũi chân, tay Thân Nhã vòng quanh cổ anh, hôn lên.

Anh rất thích hành động này của cô, hôn lại, hôn rất sâu, khiến cô cảm thấy tay chân cuộn tròn.

Thật lâu sau, Hoắc Đình Phong buông cô ra, mệt mỏi mấy ngày tan thành mây khói: “Chúng ta về căn hộ…”

Nhìn nhà, Thân Nhã ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1195


CHƯƠNG 1195

Đã là giao thừa, trên đường rất ít người, đều ở nhà đoàn viên, anh lái xe, nắm tay cô, mười ngón đan xen.

Về tới căn hộ, Hoắc Đình Phong liền tắm rửa, vì vội vàng quay về, hai ngày nay anh không tắm, còn nữa, cả ngày cũng chưa ăn gì.

Nghe thấy câu này, Thân Nhã đến phòng bếp, nấu bát há cảo, lại làm rau trộn, trộn nấm mèo, nấm kim châm, còn làm món nồi đất.

Đợi lúc Hoắc Đình Phong ra ngoài, cô đã chuẩn bị xong, cười vẫy tay với anh: “Mau đến ăn.”

Ngửi mùi thơm, tay chân Hoắc Đình Phong tràn ra thoải mái, bước tới, ngồi xuống, anh ăn, cô nhìn.

Quả thật cả ngày chưa ăn gì, dù tướng ăn ưu nhã, nhưng vào giờ phút này, ăn sạch đĩa há cảo, món cô làm đều hết sạch.

Thân Nhã cười nói: “Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng anh là dân tỵ nạn!”

“Có lẽ em sẽ không biết, anh nhớ mùi vị há cảo em gói, nhớ rất lâu rồi…” Anh nhận ly nước ấm, uống một hớp.

“Vậy là lỗi của em, ban đầu em không nên dụ dỗ anh.”

“Đúng, anh hiện tại vẫn còn một chuyện khác muốn làm, đồng thời, cũng muốn rất lâu rồi…”

Thân Nhã tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

“Ôm em ngủ, để anh ngủ một giấc thật ngon…” Anh đáp, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Thân Nhã biết anh mệt mỏi lao lực, khẽ thở dài một tiếng: “Anh có thể không cần mệt mỏi như vậy, không cần vội như vậy.”

“Anh muốn cùng em và con đón cái tết này, đây là mong mỏi sâu trong đáy lòng anh, lúc ở Bắc Kinh, anh thường nghĩ vậy, không cách nào khống chế…”

Cảm động sao? Đương nhiên rồi, nụ cười bên khóe môi Thân Nhã làm sao cũng không ngăn được, kéo anh sang, để anh nằm trên giường, sau đó cô cởi giày, cũng ngồi lên: “Vậy tối nay, người khác đón năm mới, em ngủ một giấc ngon với anh…”

Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt, hàng mày, bờ môi mỏng đều mỉm cười.

Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, có cảm giác kín kẽ không khe hở, như có thể cảm giác được linh hồn của đối phương.

Loại cảm giác này, hương vị dịu dàng này, Thân Nhã rất thích, hít thở sâu, thỏa mãn: “Cảm ơn anh, khiến em cảm động, bất ngờ như vậy…”

Không phải tất cả mọi người đều có thể cho bạn sự cảm động này, có thể gặp được người đàn ông như vậy, rất khó.

Bàn tay to xương khớp rõ ràng vuốt tóc cô, Hoắc Đình Phong vùi vào tóc cô: “Vậy anh nên cảm ơn em, khiến anh hạnh phúc, thoải mái như vậy…”

“Chúng ta đón năm mới như vậy thật sự ổn chứ?” Thân Nhã lại dụi vào ngực anh.

“Có gì không ổn? Em tình, anh nguyện, đây chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời…” Anh nói rất chậm, rất chậm.

Đúng vậy, anh tình, em nguyện, thế giới hai người, có gì không ổn?

Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ tranh thủ về trước mười hai giờ đêm, cùng cô đón cái tết này.

Mười hai giờ, tiếng chuông năm mới vang lên, anh hôn vành tai cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”

Thân Nhã cũng trả lời anh: “Năm mới vui vẻ, còn nữa, cục cưng, năm mới vui vẻ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1196


CHƯƠNG 1196

Ngón tay dài ấm áp của người đàn ông vén áo ngủ của cô lên, bụng lộ ra rõ ràng, bờ môi nóng rẫy hôn lên: “Cục cưng, năm mới vui vẻ.”

Điện thoại vang lên, Thân Nhã cầm sang, là Vân Hàn gọi tới.

Cô khẽ ho một tiếng, nhận máy, đáp: “Ừ, chị không sang nữa, đúng lúc gặp bạn đi ăn một chút, giờ đã ở nhà rồi.”

Sau đó lại nói gì đó, cúp điện thoại, người đàn ông lại ôm cô vào lòng, hai người nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Có đôi khi, tình cảm không cần oanh oanh liệt liệt, tình cảm như vậy rất trầm trọng, lại dễ quá hạn, cuộc sống bình đạm, một câu nói, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta cảm thấy tốt đẹp.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa, trong phòng ấm áp, tốt đẹp, tiếng hít thở của hai người giao nhau.

Sáng hôm sau, lúc Thân Nhã tỉnh dậy, trên bàn trang điểm đặt lì xì, cô hơi kinh ngạc, Hoắc Đình Phong đi vào, cầm ly sữa.

Thân Nhã hỏi anh, anh để sao?

Hoắc Đình Phong khẽ gật đầu, bảo cô uống sữa, nói lì xì là chuẩn bị cho cục cưng.

Thân Nhã không nhịn được cười, mở miệng: “Có phải vội quá rồi không, bé còn chưa ra đời, lì xì gì chứ.”

Hoắc Đình Phong hơi nhắm mắt, xoa trán: “Tha thứ cho tâm trạng làm ba của anh quá nôn nóng kích động, từ sau tối qua, anh đã ba mươi sáu rồi, lại là đứa con đầu lòng, những thứ tốt nhất, anh đều muốn dành cho bé…”

Ba mươi sáu tuổi nghênh đón đứa bé đầu tiên trong đời, bất kể nói thế nào, cũng cảm thấy hơi lớn tuổi.

Trước đây, anh từng trải qua không ít việc, ức chế hay khó khăn, chông gai cuộc đời, anh đều rất sung sức, anh trải qua những điều này, đối với tình cảm, đối với người thân, người yêu càng thêm sâu sắc, vì từng trải mới càng thêm trân trọng…

Còn nữa, anh muốn nói, gặp được cô, là điều hạnh phúc nhất trong đời anh!

“Anh sẽ chiều hư bé, cưng chiều quá cũng không tốt với trẻ.” Thân Nhã cầm lì xì, rất tò mò bên trong đựng bao nhiêu.

“Đối với việc làm ba, anh không tường tận, anh sẽ học, em có thể hướng dẫn anh, anh muốn làm một người ba tốt, ở tuổi này…”

Giọng Hoắc Đình Phong trầm ổn, cũng rất nghiêm túc, những lời này hàm chứa sự chân tình phát ra từ tận đáy lòng.

Thân Nhã ngồi dậy, hơi nghiêng người về phía trước, cô ôm cổ anh, hít hơi thở mê người của người đàn ông, hít thở sâu: “Em tin anh, tuyệt đối sẽ là một người ba tốt.”

Anh sẽ là một người ba tốt, ở mặt này, cô tuyệt đối không chút nghi ngờ.

“Cảm ơn sự tin tưởng của em…” Cái ôm dịu dàng, ngập tràn ngọt ngào, ánh mắt Hoắc Đình Phong ấm áp, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thân Nhã uống sữa, thực sự có chút tò mò trong bao lì xì là gì, dùng ngón tay bóp, tò mò quá.

Hoắc Đình Phong đến phòng khách, không biết làm gì, Thân Nhã hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn ngoài cửa, sau đó động tác nhanh chóng mở lì xì.

Thân Nhã cảm thấy, mình thế này không tính là nhìn lén.

Nên nói thế này, anh tặng cho con, đứa bé lúc này vẫn trong bụng cô, bất kể có sinh ra hay không, đứa bé này vẫn phải gọi cô là mẹ.

Là một người mẹ, xem quà của con nhà mình, cô cảm thấy rất đương nhiên, không quá đáng.

Mở ra rồi, Thân Nhã cau mày, trong lì xì không có nhiều đồ lắm, có thể nói, bên trong chỉ có một tờ danh thiếp trắng tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1197


CHƯƠNG 1197

Danh thiếp, còn trắng tinh, có ý gì?

Nhưng tâm tư của Hoắc Đình Phong luôn rất trầm, cô căn bản không đoán được dụng ý của anh.

Lúc Hoắc Đình Phong đi tới, Thân Nhã còn chưa kịp chỉnh lại, bị bắt tại trận, cô cũng không hề ngượng ngùng, sắc mặt thản nhiên.

“Đây là ý gì?” Thân Nhã thật tò mò.

“Thời gian ở thành phố S cũng không ngắn, khoảng thời gian trước đang bàn bạc một dự án, định mở công ty ở đây, vốn vẫn chưa quyết định sản nghiệp phát triển dưới trướng, nhưng bây giờ trong lòng đã nghĩ rất rõ ràng, sản phẩm kinh doanh là đồ dùng trẻ con, tên công ty, anh sẽ dùng tên con, đây xem như quà anh tặng con…”

Hai tay đút vào túi quần tây, Hoắc Đình Phong đứng trước giường, hơi nghiêng người, chống cánh tay rắn chắc, ánh mắt nhìn ngang với cô.

Thân Nhã sẽ không biết, vì món quà này, lúc ở Bắc Kinh, Hoắc Đình Phong đã suy nghĩ bao lâu.

Thân Nhã hơi sững sờ, dù trong tay chỉ cầm một tờ giấy mong manh, nhưng lại chất chứa biết bao chân tình của anh.

Nghĩ tới đây, Thân Nhã bỗng thấy cảm động, cô cong khóe môi, cố ý trêu chọc anh: “Còn bao lì xì của em đâu?”

Anh tiếp tục cúi sát vào người cô cho đến khi hai người không còn một khoảng trống, đôi mắt anh sâu thẳm như vực sâu không đáy hút cô vào trong đó: “Em muốn thật không?”

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cô, tim cô đập loạn nhịp, cô chỉ đùa một chút cho vui thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.

Anh rũ mắt, tay phải đút vào trong túi quần tây lấy ra một bao lì xì, ánh mắt anh nóng bỏng, hỏi lại cô lần nữa: “Có muốn không?”

Thân Nhã không mở miệng cũng không trả lời mà hơi nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của anh.

Ánh mắt anh nóng bỏng khiến cô cảm thấy không bình thường, trực giác mách bảo cô rằng có hơi nguy hiểm.

Hoắc Đình Phong đứng thẳng dậy, bờ lưng rộng thẳng tắp, anh nhìn cô chăm chú rồi đưa bao lì xì cho cô.

Cô không đưa tay nhận lấy, ánh mắt ảm đạm, ngay sau đó, Hoắc Đình Phong cong môi cười đặt bao lì lì lên bàn trang điểm, vuốt vuốt lọn tóc rối qua tai cô: “Thật thông minh…”

Sau đó anh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, bảo cô dậy rửa mặt chảy đầu.

Sau khi anh đi, Thân Nhã do dự giây lát, sau đó bắt đầu mở bao lì xì của cô ra.

Bên trong chứa giấy tờ bất động sản ở thành phố B và nước K, còn có giấy đăng ký kết hôn.

Sự thật chứng minh suy đoán của cô không sai, trừ bao lì xì của thằng bé ra, thật ra anh cũng suy nghĩ rất lâu về bao lì xì này.

Chỉ là bây giờ cô không có suy nghĩ sẽ kết hôn lần nữa, cuộc hôn nhân đó đã khiến tinh thần cô kiệt quệ, cô không có dũng khí để thử lần thứ hai!

Hôn nhân không giống như tình yêu, chúng ta có thể yêu một lần, hai lần, thậm chí ba hoặc bốn lần, nhưng hôn nhân thì khác.

Hoắc Đình Phong mua vài món ăn đặc sắc và món tây trở về, sắt mặt ôn hòa.

Thân Nhã suy nghĩ, cuối cùng đưa lại bao lì xì cho anh, cô thành thật nói: “Bây giờ em không có ý định kết hôn, em có hơi sợ hãi với hôn nhân.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1198: Chương 1198


CHƯƠNG 1197
Danh thiếp, còn trắng tinh, có ý gì?
Nhưng tâm tư của Hoắc Đình Phong luôn rất trầm, cô căn bản không đoán được dụng ý của anh.

Lúc Hoắc Đình Phong đi tới, Thân Nhã còn chưa kịp chỉnh lại, bị bắt tại trận, cô cũng không hề ngượng ngùng, sắc mặt thản nhiên.

“Đây là ý gì?” Thân Nhã thật tò mò.

“Thời gian ở thành phố S cũng không ngắn, khoảng thời gian trước đang bàn bạc một dự án, định mở công ty ở đây, vốn vẫn chưa quyết định sản nghiệp phát triển dưới trướng, nhưng bây giờ trong lòng đã nghĩ rất rõ ràng, sản phẩm kinh doanh là đồ dùng trẻ con, tên công ty, anh sẽ dùng tên con, đây xem như quà anh tặng con…”
Hai tay đút vào túi quần tây, Hoắc Đình Phong đứng trước giường, hơi nghiêng người, chống cánh tay rắn chắc, ánh mắt nhìn ngang với cô.

Thân Nhã sẽ không biết, vì món quà này, lúc ở Bắc Kinh, Hoắc Đình Phong đã suy nghĩ bao lâu.


Thân Nhã hơi sững sờ, dù trong tay chỉ cầm một tờ giấy mong manh, nhưng lại chất chứa biết bao chân tình của anh.

Nghĩ tới đây, Thân Nhã bỗng thấy cảm động, cô cong khóe môi, cố ý trêu chọc anh: “Còn bao lì xì của em đâu?”
Anh tiếp tục cúi sát vào người cô cho đến khi hai người không còn một khoảng trống, đôi mắt anh sâu thẳm như vực sâu không đáy hút cô vào trong đó: “Em muốn thật không?”
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cô, tim cô đập loạn nhịp, cô chỉ đùa một chút cho vui thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.

Anh rũ mắt, tay phải đút vào trong túi quần tây lấy ra một bao lì xì, ánh mắt anh nóng bỏng, hỏi lại cô lần nữa: “Có muốn không?”
Thân Nhã không mở miệng cũng không trả lời mà hơi nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của anh.

Ánh mắt anh nóng bỏng khiến cô cảm thấy không bình thường, trực giác mách bảo cô rằng có hơi nguy hiểm.

Hoắc Đình Phong đứng thẳng dậy, bờ lưng rộng thẳng tắp, anh nhìn cô chăm chú rồi đưa bao lì xì cho cô.


Cô không đưa tay nhận lấy, ánh mắt ảm đạm, ngay sau đó, Hoắc Đình Phong cong môi cười đặt bao lì lì lên bàn trang điểm, vuốt vuốt lọn tóc rối qua tai cô: “Thật thông minh…”
Sau đó anh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, bảo cô dậy rửa mặt chảy đầu.

Sau khi anh đi, Thân Nhã do dự giây lát, sau đó bắt đầu mở bao lì xì của cô ra.

Bên trong chứa giấy tờ bất động sản ở thành phố B và nước K, còn có giấy đăng ký kết hôn.

Sự thật chứng minh suy đoán của cô không sai, trừ bao lì xì của thằng bé ra, thật ra anh cũng suy nghĩ rất lâu về bao lì xì này.

Chỉ là bây giờ cô không có suy nghĩ sẽ kết hôn lần nữa, cuộc hôn nhân đó đã khiến tinh thần cô kiệt quệ, cô không có dũng khí để thử lần thứ hai!
Hôn nhân không giống như tình yêu, chúng ta có thể yêu một lần, hai lần, thậm chí ba hoặc bốn lần, nhưng hôn nhân thì khác.

Hoắc Đình Phong mua vài món ăn đặc sắc và món tây trở về, sắt mặt ôn hòa.

Thân Nhã suy nghĩ, cuối cùng đưa lại bao lì xì cho anh, cô thành thật nói: “Bây giờ em không có ý định kết hôn, em có hơi sợ hãi với hôn nhân.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1199: Chương 1199


CHƯƠNG 1199
Lâm Nam Kiều cảm thấy chiếc Mulsanne Hoắc Đình Phong mua không tệ nên cô ta cũng chọn mẫu xe tương tự, màu bạc, trông rất tao nhã và phong cách.

Thanh toán tiền, nhận xe, sau đó bọn họ đến nhà Trần Bội Linh.

Vừa tới cửa đã thấy Trần Bội Linh nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, thấy Trần Vu Nhất tới liền mở cửa ghế phụ, ngồi vào rồi rời đi.

Cố Thanh Thành đuổi theo, Lâm Nam Kiều còn chưa kịp khởi động xe thì anh ta đã mở cửa xe ra ngồi vào, nói: “Làm phiền rồi.


Lâm Nam Kiều không nói gì, cô ta khởi động xe lái đi, Cố Thanh Thành lười biếng dựa vào ghế, nhìn chằm chằm Lâm Nam Kiều…
Cô ta trang điểm, thời tiết se lạnh lại mặc một chiếc váy dài cổ chữ V, lộ ra cái cổ trắng ngần, thoắt ẩn thoắt hiện…
Cảm giác xe khá tốt, khi Hoắc Đình Phong lái nó, Lâm Nam Kiều đã cảm thấy đường nét của xe rất đẹp, có một loại cảm giác tao nhã khó tả.

Cố Thanh Thành đang đốt điếu thuốc, đột nhiên điếu thuốc trượt tay rơi xuống sàn xe, anh ta cúi xuống nhặt nó lên, như có như không đụng vào bả vai cô ta.


Danh tiếng của Cố Thanh Thành ở bên ngoài đã là chuyện ai ai cũng biết, anh ta cảm thấy người phụ nữ Lâm Nam Kiều này rất quyến rũ.

Nhưng sự đụng chạm của Cố Thanh Thành khiến Lâm Nam Kiều rất không thích, thậm chí còn có chút ghê tởm.

Cố Thanh Thành, cô ta biết được không ít chuyện về anh ta từ trong miệng Trần Bội Linh, phàm là những người bị anh ta nhìn trúng thì anh ta sẽ vắt óc tìm kế đưa người ta lên giường.

Lâm Nam Kiều xích ra xa anh ta một chút, trong lòng thì đang không ngừng chế giễu soi mói anh ta.

Ngoài có tiền ra, Cố Thanh Thành còn có gì nữa đâu? Mặc dù khuôn mặt đó không tính là xấu, nhưng rõ ràng quá bình thường so với Hoắc Đình Phong và Trần Vu Nhất!
Lúc này còn trêu ghẹo cô ta nữa chứ, ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Bọn họ về tới nhà họ Trần cũng là lúc đến giờ ăn trưa, Lâm Nam Kiều lên lầu rửa tay, sau đó đi xuống, Cát Mỹ Ngọc cau mày khi nhìn chiếc xe đậu ngoài sân.

“Mẹ.

” Lâm Nam Kiều gọi một tiếng, cô ta nhìn thấy hết hành động của Cát Mỹ Ngọc.


“Con bảo Vu Nhất mua à?” Cát Mỹ Ngọc quay lại hỏi.

Lâm Nam Kiều lắc đầu nói: “Không phải, bọn con đi dạo phố, sau đó Vu Nhất bảo mua.


Nghe vậy, Cát Mỹ Ngọc không nói gì nữa, dù sao thì cũng là do con trai bà ta muốn mua, sau đó bà ta lại nói: “Mặc dù mẹ không phải người mê tín, nhưng con nghĩ mua xe vào năm mới có tốt không?”
Lâm Nam Kiều thấy ấm ức trong lòng nhưng cố nhẫn nhịn, dịu dàng nói: “Lần sau con sẽ chú ý.


Cát Mỹ Ngọc xoay người đi tới bàn ăn, Lâm Nam Kiều lại không nuốt trôi được cục tức này, bà ta muốn gì đây?
Hôm nay là năm mới, hơn nữa bây giờ cô ta đã gả vào nhà họ Trần, tức là con dâu nhà họ Trần.

Thân là cô chủ của nhà họ Trần, cô ta mua một chiếc xe thì có làm sao?
Chuyện này có gì to tác đâu, mấy người phụ nữ giàu có ở thành phố S còn lái chiếc xe cả mấy chục tỷ, cô ta cũng chỉ mua chiếc xe có vài tỷ thôi mà.

Đến cả năm mới mà cũng gây chuyện với cô ta sao?
Lâm Nam Kiều đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của Cát Mỹ Ngọc, cô ta càng ngày càng cảm thấy chán ghét bà ta đến tận xương tủy!
Lâm Nam Kiều nhíu mày, nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta nhếch môi, thầm nguyền rủa trong lòng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom