Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1080


CHƯƠNG 1080

“Tối đi uống cà phê không?” Trần Vu Nhất hẹn cô.

Thân Nhã bắt đầu làm việc, coi những lời anh ta nói như gió thổi bên tai. Nhưng Trần Vu Nhất lại mặt mày rạng rỡ, người không biết chuyện còn tưởng rằng anh ta có chuyện vui gì trọng đại lắm.

Tới giờ tan làm, Thân Nhã đi đằng trước còn Trần Vu Nhất theo sau. Lúc họ đứng trước thang máy, bỗng nhiên nhìn thấy Hoắc Đình Phong.

Thân Nhã nhìn thẳng, chỉ một mực đợi thang máy mở ra, sau đó bước vào.

Giám đốc còn đang ấn thang máy chuyên dụng, Hoắc Đình Phong mấp máy môi mỏng lên tiếng: “Không cần.”

Dứt lời, anh xoay người, đôi chân dài mê người sải bước đi tới trước thang máy rồi bước vào, ấn nút tầng một.

Giám đốc vô cùng nghi hoặc, không phải anh Hoắc nói còn phải lên lấy tài liệu à? Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định thế?

Cuối cùng, dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt anh ta tươi cười rạng rỡ. Không phải Tiểu Thân vừa mới rời đi à?

Có vẻ Hoắc Đình Phong không hề cạo râu, chút râu mới mọc hơi lún phún, nhưng trông càng gợi cảm, quyến rũ và chững chạc.

Anh đi vào bãi đỗ, lái xe đi, thong thả đuổi theo chiếc xe bus phía trước.

Trên xe bus có Thân Nhã, còn có Trần Vu Nhất vẫn luôn bám theo Thân Nhã, không chịu rời đi.

Bên ngoài khu chung cư có nhân viên bảo vệ chặn Trần Vu Nhất lại. Người bảo vệ này đã thấy chiếc xe của Hoắc Đình Phong rất nhiều lần, tối hôm đó Hoắc Đình Phong nổi nóng ông ấy cũng có mặt ở đấy nên ấn tượng khá sâu sắc.

Ông ấy không ngăn Hoắc Đình Phong lại, xe chạy vào trong theo ý anh.

Thân Nhã chú ý đến chiếc xe, không phản ứng quá nhiều. Trong khoảng thời gian này, cô mệt mỏi tinh thần, thực sự không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác nữa. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cuộc sống vẫn như trước đây, ăn tối, làm việc, tắm rửa, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem ti vi tập yoga rồi đi ngủ.

Lần này cũng vậy, sau khi tắt đèn chiếc xe mới chậm rãi lái đi.

Tô Chính Kiêu đã biết chuyện chia tay, anh ta khẽ mỉm cười, trông có vẻ rất hài lòng.

Hoắc Đình Phong để chìa khóa lên bàn, Tô Chính Kiêu chỉ vào phòng, tỏ ý Tô Hoài Giang đã ngủ.

“Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về nước K.” Hoắc Đình Phong nói với Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, ngay lập tức nói: “Tôi sẽ cùng cậu tới nước K.”

Hoắc Đình Phong không trả lời, anh ta đi hay ở đều được, cứ tùy ý, nhưng có một số chuyện cần giải quyết.

Ngày hôm sau Thân Nhã thức dậy, Tiểu Trương đã đưa bánh, sữa đậu nành và quẩy tới ngoài cửa.

Cô bước ra khỏi chung cư đi làm, Tiểu Trương lái xe đi theo sau, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách với cô.

Thân Nhã hơi khó chịu, nhưng Tiểu Trương lại không chịu nghe lời cô, vẫn cứ làm theo ý mình, nói ra thì anh ta lại bảo ‘tôi chỉ nghe theo lệnh của anh Hoắc’.

Còn cả anh Hoắc bảo anh ta làm thế nào thì anh ta làm thế đó.

Thân Nhã lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, cô khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi cất điện thoại đi.

Một ngày còn cảm thấy kỳ quái, nhưng ngày thứ hai đã thành thói quen, ngày thứ ba lại thấy bình thường. Cô cứ để mặc cho Tiểu Trương đi theo sau mình, cô đã có thể phớt lờ cực kỳ tự nhiên được rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1081


CHƯƠNG 1081

Mà Tiểu Trương cũng như hình với bóng, ngoài bữa sáng ra còn có bữa trưa và bữa tối.

Ngay cả khi cô ngồi trên xe bus, chiếc Mulsanne màu bạc sẽ luôn đi theo xe bus. Dù xe bus đi chậm hay nhanh thì nó vẫn lẽo đẽo theo sau.

Mọi người trong công ty cũng có thể nhìn ra cô cãi nhau với anh Hoắc. Họ đều nói anh Hoắc đã làm đến mức này rồi thì cũng chỉ cần làm chảnh chút rồi thôi đi.

Thân Nhã chỉ im lặng, coi như không nghe thấy, chỉ bận rộn với công việc.

Chủ yếu là bản thoả thuận kia không được bảo vệ dưới bất kỳ hình thức nào cả. Ở trong mắt anh và vợ mình thì thỏa thuận rất rõ ràng mạch lạc, cả hai bên đều hiểu.

Nhưng người khác thì sao?

Sao người khác có thể biết về thỏa thuận giữa hai người họ chứ? Sẽ chỉ cảm thấy cô là kẻ thứ ba chen chân vào.

Hôm nay có chút bất thường, Tiểu Trương không tới, chiếc Mulsanne cũng không tới, cả ngày trôi qua rất yên bình.

Dường như đã trở lại những ngày tháng sau khi ly hôn, cô đều ăn uống, làm việc, tập yoga và xem ti vi một mình.

Những ngày như vậy thật sự rất buồn tẻ, căn hộ chung cư đã từng bị trộm cắp một lần. Mặc dù Thân Nhã rất to gan, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi không yên tâm.

Cho nên cô định thuê một căn phòng khác, cho dù có đắt thì cô cũng vui vẻ đồng ý. Bây giờ cô đã là phụ nữ độc thân, nên điều quan trọng nhất vẫn là sự an toàn.

Tranh thủ giờ ăn trưa, Thân Nhã đi đến khu chung cư đắt đỏ nhất, nơi đó có rất nhiều người nổi tiếng. Nghe nói không chỉ có biện pháp an ninh cực kỳ tốt mà bảo vệ sự riêng tư cũng rất tốt, chỉ duy nhất một điều là giá cả đắt đỏ.

Cô xem xét kiểu phòng, cũng xem môi trường xung quanh, sau đó trả trước nửa năm tiền thuê nhà. Đợi đến khi cô tìm được căn nhà phù hợp hơn thì cô sẽ dọn đi.

Buổi chiều sau khi tan làm, Thân Nhã tới siêu thị mua một ít rau và hoa quả, còn gọi điện cho công ty chuyển nhà, định ngày mai sẽ chuyển nhà.

Cô cảm thấy buổi tối hơi trống trải cô đơn, thế là quyết định mời Trần Diễm An cùng đến ăn tối.

Diệp Giai Nhi bây giờ đã mang thai hơn bảy tháng, là gấu trúc bảo vật của quốc gia. Thẩm Hoài Dương đâu đành lòng để cô ấy đi tới đi lui.

Buổi tối tan làm, cô đột xuất phải tăng ca, vì vậy khi rời khỏi công ty thì trời đã tối.

Đi đến dưới lầu khu chung cư, chiếc xe vô cùng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt, Thân Nhã dừng bước, là Tiểu Trương à?

Cô liếc nhìn hai lần sau đó thu ánh mắt lại, tiếp tục đi về phía trước. Tuy nhiên, khi vừa định đi ngang qua chiếc xe, cửa xe đột nhiên mở ra.

Người bước xuống xe không phải là Tiểu Trương, mà là Hoắc Đình Phong…

Lồng ngực Thân Nhã khẽ phập phồng, mắt nhìn thẳng, cô cứ đi về phía trước, coi như không nhìn thấy gì.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì cổ tay đã bị túm lấy từ phía sau. Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong đen nhánh, trông anh hơi gầy hơn một chút so với trước đây.

Thân Nhã không quay đầu nhìn, cô quay lưng về phía anh, dùng hết sức lực toàn thân để giãy dụa.

Hoắc Đình Phong ôm chặt lấy cô, sức lực rất lớn. Đột nhiên anh xoay người cô lại, cánh tay dài rắn chắc ôm Thân Nhã vào trong lòng mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1082


CHƯƠNG 1082

Cô vẫn đang giãy giụa, hai tay ra sức đập mạnh lên ngực anh. Lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Đình Phong đè chặt lên lưng cô, ấn cô vào trong ngực.

Gò má cô hơi lạnh, ghé sát vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của anh. Đôi môi mỏng có chút nóng bỏng của anh dán chặt lên trán cô, khẽ hôn một lên đầy cẩn thận cùng tôn trọng.

Tuy nhiên, anh chỉ hôn một chút rồi buông tay, sau đó cứ thế đứng đó ôm cô, không nói một lời.

“Đã mấy ngày không gặp em, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em. Anh chưa bao giờ nhớ nhung một người như vậy, nhưng em lại không hề nhớ anh. Anh đã phạm phải điều cấm kỵ của em, nhưng mong em hãy tin câu nói trước đó của anh. Không phải anh cố ý giấu diếm không nói cho em biết mà là vì anh biết rất rõ tính cách của em. Sở dĩ anh không dám nói rõ với em là vì không yêu mới tùy ý, còn yêu mới kiêng dè.

Nếu lúc đầu anh biết làm tổn thương em như vậy, anh nhất định sẽ không tới trêu chọc em như thế. Cảm giác trái tim lại lần nữa rung động rất dạt dào, em rất bắt mắt, anh sợ bỏ lỡ một người như em, vì vậy mới có sự khởi nguồn cho lỗi lầm của mình. Em cũng không cần phải nghi ngờ những lời nói đó của anh là thật hay giả. Anh đã ba mươi tư tuổi rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện, mà mắc sai lầm cũng không ít. Nhưng mong em hãy tin, một người đàn ông gặp được em ở tuổi ba mươi tư, không hề hư tình giả ý, chỉ có trái tim cần được bình tĩnh lại. Anh còn vài lời muốn nói nhưng sợ em không thích nghe nên đành thôi…”

Anh nói liền một mạch, cũng không biết Thân Nhã có nghe hay không.

Đàn ông ba mươi tư tuổi, công thành danh toại, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, rất ít khi trải qua cảm giác thất bại.

Nhưng mà lần này, Hoắc Đình Phong thực sự cảm thấy thất bại. Anh đã phạm phải điều cấm kỵ của cô, cũng hiểu được sự lạnh nhạt của cô.

Đối với người khác, cho dù là dùng tiền bạc hay quyền lực, chỉ cần có nhược điểm và điểm yếu.

Nhưng còn cô, anh không biết nên làm thế nào, cũng không biết mình nên làm gì.

Hơi thở trầm thấp phả trên đỉnh đầu cô, yết hầu Hoắc Đình Phong chuyển động. Anh lại ôm chặt lấy cô, sau đó không nỡ buông ra.

Thân Nhã cất bước rời đi, mặt cúi gằm.

Những sợi tóc rủ xuống, che đi vẻ mặt của cô, chẳng thể nhìn thấy được gì.

Lần này anh không ngăn cô lại, cũng không lên tiếng, mà chỉ đứng tại chỗ, mặc cho cô biến mất trong con ngươi sâu thẳm của mình.

Anh đã cai thuốc lá mấy năm nay, nhưng giờ phút này lại rất muốn hút một điếu, muốn cảm nhận được cái cảm giác nicotin từ đầu môi tràn vào phổi.

Một khi có cảm giác thì rất dễ nghiện, Hoắc Đình Phong không kiềm chế nữa, đến siêu thị đối diện mua một bao thuốc.

Đứng bên xe, đầu ngón tay phải của Hoắc Đình Phong kẹp điếu thuốc, khói bay lượn lờ, mắt trái của anh bị khói hun nên hơi híp lại.

Đã mười mấy năm rồi, bây giờ mới hút lại, điệu bộ trông thật lạ lẫm, mùi thuốc cũng thật lạ lẫm.

Anh đứng ở đó rất lâu, gió lạnh thấu xương.

Nhưng Hoắc Đình Phong lại không muốn tìm kiếm hơi ấm, có lẽ, cảm giác gió lạnh thổi vào người đối với anh lúc này mới là dễ chịu nhất.

Anh đứng từ tám giờ cho đến tận mười một giờ.

Sau đó, anh mới xoay người, lái xe rời đi.

Thân Nhã không nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết anh đi lúc nào, đúng như lời anh nói, anh đã phạm vào điều tối kỵ của cô.



Chủ nhật, không muốn đi làm, cũng vừa hay là ngày nghỉ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1083


CHƯƠNG 1083

Thân Nhã gọi điện thoại cho Trần Diễm An, hẹn cô ấy đi ăn lẩu cay nóng.

Trái tim cô dường như càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Thật ra, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, con người ta sẽ ngày càng trở nên thờ ơ, dù vui vẻ hay khổ đau thì cũng vẫn phải tiếp tục sống.

Trái tim cô cũng đau, nhưng so với trước kia, cô đã thay đổi rất nhiều.

Trần Diễm An tới. Lẩu không cay ăn không vui, ăn được bao nhiêu ớt thì cứ cho bấy nhiêu.

Hai người ăn rất hăng say, cho đến khi Trần Diễm An lên tiếng: “Nam thần của tớ đâu rồi?”

Đôi đũa trong tay Thân Nhã hơi khựng lại.

Cử chỉ nhỏ này không thể thoát khỏi đôi mắt nhạy bén của Trần Diễm An. Cô ấy gặng hỏi Thân Nhã cho bằng được, sống chết không chịu buông tha.

Cuối cùng, Thân Nhã cũng nói ra.

Trần Diễm An ngơ ngác, sau đó lại tiếp tục ăn lẩu: “Đối với tớ, lỗi đó của nam thần không có gì là to tát cả.”

Có lẽ là vì tính cách của mỗi người khác nhau, nên ở vào địa vị của Trần Diễm An, cô sẽ có cái nhìn khác.

“Ba mẹ đều mất, còn là vì đổi chỗ ngồi cho nhau, lại có bệnh tim, lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Nhiều mối duyên nợ như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể yên tâm thoải mái tận hưởng hạnh phúc của mình, nhìn người khác chết trước mắt mình hay sao?

Là một người đàn ông, không nên quá tuyệt tình, nhưng cũng không nên quá đa tình.

Nếu bản hợp đồng tồn tại thì chứng tỏ ban đầu khi kết hôn, nam thần đã suy nghĩ kỹ càng, cố gắng để hai bên ít chịu tổn thương nhất có thể.

Anh ấy không giống kiểu người sẽ bị tình nghĩa trói buộc, cũng không giống một người đàn ông nông nổi, nhất là với chuyện hôn nhân.

Tớ cảm thấy nam thần xử lý rất ổn thỏa, nếu ban đầu nhất quyết phản đối hoặc là kết hôn thật thì đó mới là vô trách nhiệm, cả hai điều đó rõ ràng đều không phải lựa chọn tốt nhất.”

Thân Nhã không hề lắng nghe.

Trần Diễm An không buồn nói nữa, cô ấy đã nói rồi, mỗi người sẽ nhìn nhận một vấn đề theo một khía cạnh khác nhau.

Ăn lẩu đến tầm giữa trưa, buổi chiều thì nằm ở nhà xem show giải trí, vừa để thư giãn vừa giúp giải tỏa tâm trạng.

Đến tối cô áy mới rời đi, sau khi về đến nhà, Trần Diễm An gọi điện cho Diệp Giai Nhi, kể chuyện của Thân Nhã, cũng bày tỏ suy nghĩ của mình và tường thuật lại lời cô bạn của cô nói, cuộc hôn nhân này rõ ràng là cuộc hôn nhân từ thiện.

Diệp Giai Nhi mỉm cười, hỏi Trần Diễm An: “Cậu có biết từ thiện nghĩa là gì không? Chính là lòng yêu thương đó. Nhưng anh Hoắc kết hôn không phải là vì yêu thương, mà là vì áy náy, muốn đền đáp ân tình, khác hoàn toàn so với từ thiện. Cái anh ấy muốn là được yên lòng, để sau này sẽ không phải áy náy, cũng không phải hối hận, một ngày nào đó khi nghĩ lại sẽ có thể thấy được cảm giác thanh thản.”

Còn về những suy nghĩ kia, mỗi người một cách nhìn khác nhau, sở dĩ Trần Diễm An cảm thấy không có gì to tát là bởi vì cô ấy chưa từng trải qua việc bị phản bội bởi kẻ thứ ba, nên không thấu hiểu được nỗi đau này.

Chính vì trước đó Thân Nhã từng bị kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của mình nên cô ấy cực kỳ căm ghét người thứ ba, nhưng rồi bản thân lại vô tình vào vai kẻ đó, đứng trên lập trường của Thân Nhã, dĩ nhiên là không thể chấp nhận được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1084


CHƯƠNG 1084

Nhưng còn về phía anh Hoắc, mặc dù số lần cô gặp anh ấy không nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được anh ấy là người có chính kiến, có trình độ, cũng có trách nhiệm, anh ấy không hề cố tình đùa giỡn với Thân Nhã.

Kể ra thì Thân Nhã và Trần Vu Nhất yêu nhau rồi kết hôn tổng cộng là bảy năm, cô gặp anh ta rất nhiều lần nhưng vẫn không thể hiểu nổi con người của anh ta, nhưng anh Hoắc thì lại không hề như vậy.

“Còn về chuyện mối quan hệ của họ sau này sẽ đi đến đâu thì đành phải thuận theo tự nhiên thôi. Nếu có duyên thì ở bên nhau, lần này coi như là phép thử. Mối tình của họ quá bình lặng, anh Hoắc cũng quá hoàn hảo, điều này sẽ khiến trong lòng mỗi người đều cảm thấy không chắc chắn. Sóng gió này sẽ khiến mối tình của họ có thăng có trầm, mà đã là chuyện tình cảm thì ắt phải có thử thách. Nếu thật sự không có duyên thì cũng không cần phải bàn cãi thêm gì nữa.”

Trần Diễm An cười híp mắt: “Chậc chậc, cô giáo này nói năng thấu đáo thật, nhưng tớ vẫn rất quý nam thần, ít nhất thì anh ấy không giấu giếm.”

Diệp Giai Nhi cũng đồng tình, nếu như nghe được chuyện đó từ miệng Trần Vu Nhất thì Thân Nhã ắt hẳn sẽ rất tổn thương.

Nhắc đến chuyện này, Diệp Giai Nhi lại nhớ tới những chuyện lén lút trước đây của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.

Nhưng những chuyện ấy không phải là do chính miệng Thẩm Hoài Dương nói với cô, mà do cô nghe được từ người khác. Cô nghĩ nghĩ một chút, so ra lại thấy hơi bực, muốn tìm người đàn ông nào đó để tính sổ.

Trần Diễm An nheo nheo mắt: “Nghe nói phụ nữ có thai tâm trạng rất thất thường, xem ra quả là như thế thật. Đang nói chuyện của Thân Nhã mà sao tự dưng cậu lại nổi giận thế?”



Dọn nhà, trang trí, mua giấy dán tường, sau đó gọi người đến lắp đặt nội thất, căn hộ cô chọn tuy khá nhỏ, nhưng an toàn là trên hết.

Không có quần áo mùa đông nên Thân Nhã bèn tới trung tâm thương mại mua vài cái áo phao và vài chiếc quần jean, giá cả vừa phải.

Phía đối diện có một quán cà phê, Thân Nhã muốn vào đó ngồi nghỉ ngơi, uống ly cà phê cho ấm người.

Cô gọi thêm bánh ngọt, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa ăn vừa uống cà phê.

Mấy ngày nay Tiểu Trương không xuất hiện, Hoắc Đình Phong cũng vậy, cuộc sống của cô thật sự đã trở về sự yên bình, không chút gợn sóng.

Tiếng chuông gió kêu leng keng, Lâm Nam Kiều đi vào, lâu rồi cô không thấy cô ta. Cô ta mặc áo khoác dài màu đỏ, giày cao gót đế thấp, quàng một chiếc khăn màu trầm, cách ăn mặc càng ngày càng thời thượng.

Thân Nhã mặc rất giản dị, chỉ là một chiếc quần da màu đen.

Chân cô vốn đã thon dài, quần da càng khiến đôi chân thon nhỏ, thẳng tắp của cô trở nên nổi bật hơn. Bên trên là một chiếc áo khoác dài màu xanh lục, phối cùng với áo lông cừu, vừa đơn giản mà thoải mái. Chân cô cũng đi giày cao gót, khí chất nổi bật.

Từ xa Lâm Nam Kiều đã nhìn thấy Thân Nhã, cô ta nhìn cô chằm chằm.

Nghe nói Thân Nhã đang tập yoga, cô ta cũng có tập nhưng không thể có được hiệu quả như vậy, vả lại Thân Nhã vốn có khung xương to, có thể cân được các thể loại quần áo, còn khung xương của cô ta khá nhỏ.

Lâm Nam Kiều ngồi xuống đối diện, vẻ mặt Thân Nhã lạnh lùng, tiếp tục uống cà phê.

“Chị và bạn trai chia tay rồi sao? Lại bị đá à?” Lâm Nam Kiều hỏi, ngồi xuống ghế sô pha.

Thân Nhã không nhìn cô ta, khuấy đều cốc cà phê. Sau đó Lâm Nam Kiều lại nói: “Dạo trước tôi thấy anh ta cùng một người phụ nữ đi mua đồ trong trung tâm thương mại, quan hệ giữa hai người họ nói thế nào nhỉ, trông có vẻ thân mật nhưng lại không đến mức thân mật cho lắm, nhưng hẳn cũng không phải là một mối quan hệ bình thường.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1085


CHƯƠNG 1085

“Cô biết hai chữ rời đi viết thế nào không? Có cần nhờ nhân viên phục vụ mời cô ra khỏi đây không?” Thân Nhã không nghe lọt tai, sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng trong lòng có hơi chút bực bội và thiếu kiên nhẫn.

Lâm Nam Kiều cười cười, ngồi xuống: “Tôi chỉ thấy đồng cảm giữa những người đồng cảnh ngộ thôi mà, chị bị đá, tôi cũng vậy.”

Ở thành phố S không có mấy người biết chuyện Hoắc Đình Phong có gia đình, giống như chuyện thân phận của anh vậy. Thế nên dĩ nhiên là Lâm Nam Kiều không biết anh đã kết hôn.

Giống như bữa tiệc thương mại lần trước, rất ít người biết thân phận của anh, đa phần cũng đều chỉ biết qua loa, còn về cụ thể thế nào thì họ cũng không rõ lắm.

“Nhưng chị có tin không, cuối cùng thì tôi cũng sẽ gả cho Trần Vu Nhất.” Giọng Lâm Nam Kiều rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ.

Thân Nhã cảm thấy cô ta rất buồn cười: “Có cần tôi tặng cho cô một món quà lớn không?”

“Có lẽ chị sẽ cảm thấy rằng tôi đang nói đùa, nhưng tôi thực sự rất nghiêm túc, còn nữa, trước sau gì anh ấy cũng sẽ thuộc về tôi, lúc này chỉ là lầm đường vì chị mà thôi…”

Thân Nhã cười khẽ: “Chẳng phải cô đã để anh ta lầm đường quá lâu rồi sao? Nhưng có vẻ cuối cùng cô vẫn rơi vào kết cục không mấy tốt đẹp nhỉ, còn đáng thương hơn tôi tưởng tượng.”

Lâm Nam Kiều kìm nén cục tức trong lòng, không bộc lộ ra, chỉ hừ lạnh, tới quầy mua hai ly cà phê rồi rời đi.

Ra khỏi quán cà phê, ở chỗ cua có một chiếc BMW màu đỏ đang đỗ, Trần Bội Linh đang ngồi trong xe, Lâm Nam Kiều đưa cà phê cho cô ta.

Thời gian gần đây Lâm Nam Kiều hay lấy lòng Trần Bội Linh nên quan hệ giữa họ tốt lên trông thấy, nói chuyện phiếm, đi dạo phố đều rất hợp nhau. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta từng nói, khoảng thời gian bảy năm ấy, những cái khác cô ta không học được gì cả, thế nhưng lại rất giỏi trong việc đoán ý người khác.

Ngoài ra cô ta còn học được cách nhẫn nhục chịu đựng, nếm mật nằm gai.

Trong suy nghĩ của Trần Bội Linh, chồng ngoại tình và em trai ngoại tình không hề giống nhau. Chồng cô ta thường xuyên ngoại tình, thậm chí có thể nói là đã thành thói.

Còn suốt bảy năm qua, em trai cô ta chỉ ngoại tình có một lần, bản chất hoàn toàn khác nhau.

Lâm Nam Kiều nhất định phải có được Trần Vu Nhất, nhưng cô ta sẽ không đụng đến Thân Nhã, làm như vậy rất không khôn ngoan, nếu chẳng may bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Không nhất thiết phải vì Thân Nhã mà hủy hoại cuộc đời của mình, cuối cùng chẳng được lợi lộc gì, cô ta cũng không ngu ngốc như vậy.

Tất cả những gì cô ta cần làm bây giờ là tận hưởng nửa đời sau của mình, chứ không phải làm mấy trò vừa vô ích, vừa nguy hiểm chỉ vì một người phụ nữ.

Hôm trước mẹ của Trần Vu Nhất ghé qua cửa hàng cũng đã nhìn thấy cô ta, thái độ có phần hời hợt, trực giác của cô ta mách bảo mẹ Trần Vu Nhất không thích mình.

Trước kia có nghe nói quan hệ giữa mẹ Trần Vu Nhất và Thân Nhã rất tốt, bây giờ không ưa cô ta cũng là chuyện bình thường.

Xem chừng về phía mẹ Trần Vu Nhất, cô ta cần phải cố gắng nhiều hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1086


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1087


CHƯƠNG 1087

Hoắc Đình Phong vừa mới thức dậy, lúc này bàn tay rắn rỏi đang cài nút áo sơ mi trắng, tay phải đeo đồng hồ, nét mặt điềm đạm: “Dậy rồi à?”

“Em vào được không?” Giọng Tô Hoài Giang rất nhỏ nhẹ.

Dáng người cao lớn hơi nghiêng, Hoắc Đình Phong tỏ ý bảo cô ấy vào đi, sau đó khép cửa phòng, đưa cho cô một ly nước ấm.

Uống xong ly nước, Tô Hoài Giang liếm môi, mở miệng nói: “Về chuyện tối qua anh nói với em, em đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Thế à?” Hoắc Đình Phong thản nhiên cười khẽ, lại đưa cho cô ấy một lọ thuốc, nhưng không hỏi kết quả.

“Em đồng ý ly hôn.” Tô Hoài Giang nói, trong lòng trào dâng đau đớn, ngay cả trong miệng cũng đắng chát như hoàng liên.

Vụ tai nạn máy bay năm đó là điều chẳng ai có thể lường trước được, cũng không biết sẽ nghiêm trọng đến vậy, nhưng toàn bộ trách nhiệm đều do nhà họ Hoắc gánh vác.

Cô ấy yêu anh, nhưng anh lại không yêu cô ấy, nếu như cơ thể cô ấy khỏe mạnh thì nhất định cô ấy sẽ không ly hôn.

Bệnh tim giống như một quả bom không hẹn giờ, không thể biết nó sẽ nổ vào lúc nào. Anh đã ba mươi tư tuổi rồi, vẫn chưa có con, cô ấy không thể tiếp tục làm liên lụy đến anh nữa.

Nói một cách khó nghe thì một nửa cơ thể của cô ấy như đã vùi trong lòng đất, một người như cô ấy còn có thể cầu mong điều gì?

Vả lại cô ấy cũng từng bên cạnh anh hơn một năm, làm người không nên quá tham lam, phải có chừng mực.

Còn nữa, hai năm qua anh đối xử với cô ấy rất tốt, những chuyện cô không nghĩ đến anh đều nghĩ thay cô.

“Em nghĩ xem khi nào đi thì thích hợp, rồi nói cho anh biết.”

Tô Hoài Giang gật đầu, lên tiếng đáp lại. Tuy nhiên lúc sắp ra khỏi phòng, cô ấy chợt dừng bước: “Nhưng mà, em có một yêu cầu.”

Hoắc Đình Phong xoay người, bình thản nhìn cô ấy, giọng nói dịu dàng: “Yêu cầu gì?”



Những ngày bình yên không sóng gió lặng lẽ trôi qua, dọn vào nhà mới cũng làm tăng thêm cảm giác an toàn.

Cuộc sống của Thân Nhã rất phong phú, rất thoải mái và có quy luật, thỉnh thoảng vào chủ nhật cô còn đến phòng tập thể hình.

Chỉ là, có đôi lúc cảm thấy trống rỗng mà chẳng hiểu tại sao.

Anh dường như biến mất khỏi thế giới của cô, không để lại một chút dấu vết. Có nhiều lúc, chẳng biết là vô tình hay cố ý, cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước kia ở căn chung cư cũ, chiếc xe Mulsanne màu bạc của anh luôn đỗ dưới lầu…

Bây giờ tính ra đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, thời gian này Trần Vu Nhất ngày nào cũng đến tìm cô.

Trước đây cô cho rằng mình hiểu rất rõ về con người Trần Vu Nhất, không ai hiểu anh ta hơn cô.

Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra, đó chẳng qua là suy nghĩ một phía từ cô, cô không hiểu hết về Trần Vu Nhất, con người thật sự của anh ta như thế nào, cô cũng không biết.

Lời cô nói Trần Vu Nhất hoàn toàn không nghe, vẫn làm theo ý mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1088


CHƯƠNG 1088

Cũng phải, giờ đây anh ta đã là chủ tịch của Trần Thị, ngồi ở một vị trí như thế thì sao có thể nghe lời người khác được?

Có nhiều hôm anh ta đề nghị liên hoan, giám đốc thì đi theo nịnh bợ, cả phòng đều phải đi, cô cũng không được ngoại lệ.

Hôm nay, lúc Thân Nhã đang giặt quần áo, máy giặt đang quay vòng tròn thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo, là Trần Diễm An gọi tới, nói Diệp Giai Nhi đã vào viện.

Nghe thấy vậy cô không kịp giặt nốt quần áo nữa, vội lau khô tay rồi ra bắt taxi, đi đến bệnh viện.

Diệp Giai Nhi đã được đưa vào phòng phẫu thuật, bên ngoài tập trung khá nhiều người, có Thẩm Hoài Dương, Huyên Huyên, Thẩm Trạch Hy, Quý Hướng Không, Trần Diễm An, và cả Trần Vu Nhất.

Thẩm Hoài Dương có vẻ tới rất gấp, chân vẫn còn đi dép, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng, nhìn vào trong phòng phẫu thuật.

Huyên Huyên ngoan ngoãn nép vào lòng anh, nhìn thấy Thân Nhã, cô bé nhẹ giọng gọi một tiếng dì.

Cô vỗ mông Huyên Huyên, đón cô bé từ tay Thẩm Hoài Dương.

Kể ra đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Dương trải qua chuyện này, hồi sinh Huyên Huyên, anh không có mặt, lúc này có thể thấy được anh căng thẳng biết nhường nào.

Là đàn ông, vào giây phút làm cha dường như đều căng thẳng như vậy.

Tất cả mọi người đứng chờ cửa phòng phẫu thuật, chỉ có Thẩm Hoài Dương là đi tới đi lui. Cuối cùng anh xoay người, hỏi Thân Nhã: “Sinh con có đau không?”

Thân Nhã hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Em chưa từng sinh con.”

Trần Diễm An thật sự không chịu nổi nữa: “Sinh con sao lại không đau cho được? Dù chưa từng trải qua nhưng cũng phải nghe nói rồi chứ, anh không thấy trên ti vi à, phụ nữ sinh con đều đau đớn, vật vã đến chết đi sống lại, rồi gì mà cả đời này cũng không muốn sinh thêm lần nữa!”

Nghe thấy thế, nét mặt Thẩm Hoài Dương hơi biến sắc, bắt đầu căng thẳng hơn.

Thân Nhã âm thầm đạp vào chân Trần Diễm An một cái, cô ấy sợ mọi việc chưa đủ rối ren hay sao!

May mà bé con không có hành cô lâu, một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ đi ra, kéo khẩu trang xuống.

Thẩm Hoài Dương chờ đã lâu nên không thể chờ thêm được nữa, vội vàng tiến lên, khóe môi run rẩy, giọng điệu có vẻ nôn nóng: “Sao rồi bác sĩ?”

Bác sĩ mỉm cười: “Chúc mừng tổng giám đốc Thẩm, mẹ tròn con vuông.”

Mọi người đều vui mừng, Huyên Huyên vỗ tay, vô cùng thích thú, đã có em trai rồi, dĩ nhiên cô bé rất vui.

Yết hầu Thẩm Hoài Dương thoáng động, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Bác sĩ bảo anh vào cắt rốn cho đứa bé. Đường đường là tổng giám đốc Thẩm của ở thành phố S, bàn tay to khỏe như vậy nhưng vào giây phút cầm kéo lại khá run rẩy.

Dược tính của thuốc gây mê vẫn chưa tan, Diệp Giai Nhi còn đang ngủ say, tất cả mọi người bị Thẩm Hoài Dương đuổi ra ngoài, để một mình anh ở lại phòng bệnh.

Đặt bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình, Thẩm Hoài Dương cúi đầu, dịu dàng hôn lên tay cô: “Vợ à, vất vả cho em rồi.”

Thẩm Trạch Hy muốn dẫn Huyên Huyên đến công ty nhưng Huyên Huyên lại cau mày: “Phòng làm việc của chú có vui đến đâu thì cũng chỉ hấp dẫn cháu được một lúc thôi, không thể hấp dẫn cháu mãi được.”

Đôi mắt, chiếc mũi và cả điệu bộ nói chuyện ấy đều giống y hệt ba của cô bé.

Thẩm Trạch Hy hơi nhức đầu, đúng là bà cụ non: “Chị Thân, nhóc con này hôm nay phải phiền chị rồi.”

“Cháu có phải đứa con nít ba tuổi đâu, cháu đã năm tuổi rồi, không cần chú gửi gắm như vậy.” Huyên Huyên khoanh tay trước ngực, hệt như bà cụ non.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1089


CHƯƠNG 1089

Trần Vu Nhất mở cửa xe, bảo Thân Nhã lên xe nhưng cô nhất quyết không chịu.

Huyên Huyên gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, không nên tùy tiện ngồi xe của đàn ông lạ.”

Trần Vu Nhất bật cười, trêu chọc cô bé: “Huyên Huyên, chú là chú Trần mà, không phải đàn ông lạ.”

“Nhưng chú ly hôn với dì nhỏ rồi, ly hôn là thành đàn ông lạ. Haiz, nói thật, hồi trước khi chú và dì nhỏ chưa ly hôn, cháu còn khá thích chú, bây giờ ly hôn rồi, cháu cũng không thích chú nữa.”

Cô bé xòe hai tay, trên gương mặt nhỏ trắng trẻo tỏ vẻ bất lực, còn kèm theo một tiếng thở dài.

Sắc mặt Trần Vu Nhất rõ là bối rối, Thân Nhã hơi nhướng mày, nhóc con Huyên Huyên này đúng là tinh ranh!

Không nói tiếng nào, cũng không chào tạm biệt, Thân Nhã chặn một chiếc taxi lại, sau đó bế Huyên Huyên ngồi lên xe rời đi.

Chuông điện thoại của Trần Vu Nhất vang lên, là Trần Bội Linh, bảo anh ta qua đó lấy ít đồ. Vậy là anh ta lên chiếc Bentley màu đen, phóng đi hướng ngược lại.

Trong cửa hàng, tất cả nhân viên bán hàng đều đang bận rộn treo lên những mẫu quần áo mới nhất, Lâm Nam Kiều đang đánh thứ tự số hàng.

Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay trông thấy Trần Vu Nhất bước vào, sau một thời gian xa cách, đây là lần đầu hai người bốn mắt chạm nhau.

Người có phản ứng trước nhất là Lâm Nam Kiều, cô ta nở nụ cười nhã nhặn, khách sáo và lịch sự: “Tổng giám đốc Trần đang trong phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong cô ta lại cúi đầu, tiếp tục bận rộn.

Trần Vu Nhất liếc nhìn cô ta một chút, cũng không nói lời nào, sải bước đi vào phòng nghỉ.

Đợi Trần Vu Nhất rời đi, Lâm Nam Kiều mới đứng trước gương quan sát bản thân một lượt, áo sơ mi màu đỏ đậm, quần tây màu đen cùng giày cao gót xinh xắn, gương mặt trang điểm cũng rất hoàn hảo, mọi thứ đều ổn áp!

Ở trước mặt Trần Vu Nhất, cô ta muốn mình lúc nào cũng phải thật hoàn hảo, thật thu hút.

Lấy được đồ Trần Bội Linh đưa, Trần Vu Nhất không nán lại cửa hàng thêm, nhưng bỗng nhiên Trần Bội Linh lại gọi anh ta lại: “Đúng lúc Nam Kiều phải đến chi nhánh trên đường Nam Yên lấy tài liệu, em tiện đường thì chở cô ấy một đoạn.”

Lâm Nam Kiều lắc đầu từ chối, nói ở đây bắt taxi là được, rất gần, không cần phiền đến anh ta.

“Đi thôi, đúng lúc anh cũng có việc đi qua đường Nam Yên, tiện đường ấy mà.” Trần Vu Nhất lên tiếng.

Thế là Lâm Nam Kiều không từ chối nữa, thấp giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”

Trên xe, tài xế đang lái, Trần Vu Nhất ngồi ở bên phải ghế sau, còn Lâm Nam Kiều ngồi ở bên trái.

Bỗng chốc cả hai người đều im lặng, không ai nói với ai câu nào, cứ duy trì bầu không khí yên tĩnh ấy. Đột nhiên cây bút trong tay rơi xuống, Lâm Nam Kiều cúi người nhặt, như thể vô tình mà để lộ khe ngực đầy đặn, trắng trẻo.

Ánh mắt Trần Vu Nhất hơi lướt qua, sau đó dời sang chỗ khác, nhìn chằm chằm máy tính trên tay mình.

Lâm Nam Kiều biết chừng mực, ngồi dậy, không nói tiếng nào. Lúc xe đến chi nhánh, giọng cô ta mềm mại cất lên: “Anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.”

Sức kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn, Thân Nhã như vậy, với tính cách của Trần Vu Nhất chắc chắn sẽ không duy trì được bao lâu.

Bây giờ cô ta sẽ không hành động quá khích, cũng sẽ không quá chủ động, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn nên bật tín hiệu với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1090


CHƯƠNG 1090

Xe chạy đi xa, Trần Vu Nhất bỏ máy tính trên tay xuống, xoa xoa trán, cảm thấy một nỗi buồn phiền không thể nói thành lời.



Trên công trường đã bắt đầu làm việc từ sớm, phần móng rất quan trọng, vì trung tâm thương mại cao mấy chục tầng nên buộc phải làm tốt khâu chịu lực.

Trừ công việc này ra còn lại đều là những công việc an toàn, sau đó là đến các khâu thao tác trên cao, cô cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của đội ngũ công nhân.

Cô có bàn bạc chuyện này với Trần Vu Nhất, anh ta nói đã mua bảo hiểm cho tất cả công nhân rồi, để đề phòng xảy ra bất trắc.

Hôm nay, lúc chuẩn bị tan làm, Thân Nhã ra đến ngoài tòa nhà công ty thì bị Trần Vu Nhất chặn lại.

Cô rất khó chịu, Trần Vu Nhất liếc nhìn cô: “Ngày trước giữa chúng ta thân mật là vậy, chẳng lẽ cứ phải đi đến bước đường này hay sao?”

Thân Nhã cảm thấy nực cười: “Xin anh đừng quên, việc đến bước đường này là do anh gây ra.”

“Nhưng em cũng có lỗi mà. Sai lầm trong hôn nhân không phải chỉ bắt nguồn từ một phía, nếu như ban đầu em nói em tha thứ cho anh, không lôi chuyện tôi vô ý ngoại tình ra để chì chiết, ngày nào cũng đay nghiến anh tới mấy lần thì anh cũng sẽ không trở nên chán nản. Anh xin lỗi suốt một tháng trời, ngày nào cũng hạ mình nhún nhường, còn em thì giống như bà hoàng luôn ra vẻ hơn người, thỉnh thoảng lại chì chiết anh nên mới khiến anh trở nên khó chịu. Nếu không thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.” Trần Vu Nhất nói.

“Bây giờ nói những chuyện này cũng không còn nghĩa lý gì nữa, người làm sai là anh, còn người quyết định tha thứ cho anh là tôi, chuyện như vậy anh nghĩ nói tha thứ là có thể hoàn toàn tha thứ được ư. Nếu đổi lại là tôi lên giường với người đàn ông khác sau khi uống rượu say thì phản ứng của anh sẽ như thế nào?” Thân Nhã cười: “Chỉ sợ anh còn kích động hơn tôi gấp trăm lần.”

Hai người họ bây giờ không thể nào nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh được nữa. Thân Nhã không muốn nghe, Trần Vu Nhất cũng rất mệt mỏi.

“Anh thật lòng muốn chúng ta trở lại như xưa, chuyện anh làm sai anh đều sẽ nhận hết, có được không?” Trần Vu Nhất dịu giọng.

Thân Nhã cau mày, cảm thấy anh ta thật cố chấp: “Tôi không bảo anh phải nhận lỗi, cũng không có ý định quay lại.”

Trần Vu Nhất nhíu mày: “Rồi sao? Em vẫn còn nhớ đến cái tên họ Hoắc kia phải không? Từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, bao lâu rồi anh ta không tìm đến em? Năm ngày, mười ngày, hay là mười lăm ngày, thấy chưa, em tưởng tình cảm anh ta dành cho em sâu đậm đến mức nào?”

“Không phải việc của anh.” Bàn tay buông xuống bên hông của Thân Nhã hơi nắm chặt, người nói chia tay là cô, bây giờ anh không xuất hiện trước mặt cô nữa cũng là điều dễ hiểu.

Cho dù anh có xuất hiện thì giữa hai người cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, có thể xem như những người xa lạ.

Anh vô tình đẩy cô vào vị trí đó, trong lòng cô rất giận, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ đến anh, nhớ đến vẻ dịu dàng ân cần của anh.

Thế nhưng cô vẫn có thể kiểm soát được bản thân, bất kể là anh cố ý hay vô tình thì mọi chuyện đều do anh mà ra, dù nhớ nhưng cô cũng sẽ không tha thứ!

Trần Vu Nhất nổi giận, nâng mặt cô lên rồi hôn, khoảng thời gian này, anh ta đã chịu đủ sự lạnh nhạt và những lời chỉ trích của cô rồi.

Thân Nhã giãy giụa, sau đó giơ tay lên tát một cái vào mặt anh ta, vùng vằng đẩy anh ta ra: “Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, tôi thấy ghê tởm anh lắm.”

Cô lấy tay lau khóe môi, cho đến khi cảm thấy đôi môi tê dại cô mới dừng lại.

“Ghê tởm, ha, tôi chỉ hôn em thôi mà em đã cảm thấy ghê tởm rồi ư?” Trần Vu Nhất lau khóe môi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1091


CHƯƠNG 1091

Thân Nhã cũng cười khẩy: “Hồi đó ngửi thấy mùi hành trên người tôi, nhìn thấy những vết tàn nhang trên mặt tôi và cả thân hình nặng nề của tôi, không phải anh cũng thấy ghê tởm như thế sao? Mùi thái hành là vì nấu mì cho anh ăn, sợ bụng anh uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe nên mới học cách làm, bị tàn nhang là vì mang thai đứa con của anh, những thứ anh thấy không chịu nổi, những thứ anh thấy ghê tởm kỳ thực đều do anh mà ra. Trần Vu Nhất, anh cảm thấy tôi ghê tởm hay chính bản thân anh còn đáng ghê tởm hơn?”

Sắc mặt Trần Vu Nhất cứng đờ, không nói tiếng nào, vẻ ngang ngược đã vơi đi nhiều.

“Chuyện đi tới nước này, tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi và anh tuyệt đối không thể quay lại đâu. Tôi không thể yêu lại một người đàn ông từng ghét bỏ tôi đến vậy, anh hiểu chưa? Nhìn vào mắt tôi, anh có thể cảm nhận được mỗi câu tôi nói đều là thật lòng, xuất phát từ tận đáy lòng! Tôi từng yêu anh bao nhiêu thì bây giờ lại ghét anh bấy nhiêu, không muốn gặp anh một chút nào, nhưng anh vẫn còn có người tình bên cạnh mà, cứ việc cùng Kiều Kiều của anh sống hạnh phúc đi. Tôi nói xong rồi.”

Thân Nhã nói rất kiên quyết, cô muốn Trần Vu Nhất hoàn toàn từ bỏ ý định.

Còn về chuyện trả thù anh ta thì thật sự không cần thiết, cô sống rất tốt, không cần phải trả thù ai cả. Chẳng lẽ người phụ nữ nào ly hôn xong cũng đều phải đi trả thù chồng cũ sao?

Cô đi rồi, Trần Vu Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, hàng mày nhíu chặt. Một Thân Nhã gai góc như vậy khiến anh ta có cảm giác xa lạ, nhưng anh ta vẫn sẽ không từ bỏ cô.

Nước K.

Sân bay quốc tế.

Hoắc Đình Phong và Tô Hoài Giang sóng vai đi cùng nhau, va li được người giúp việc đẩy phía sau.

“Ba giờ chiều mai gặp nhau bên ngoài tòa án nhé.” Tô Hoài Giang nói: “Nhưng chuyện này cứ giấu Tô Chính Kiêu trước đã.”

Hoắc Đình Phong nhướng mày, nhìn cô ấy chằm chằm. Cô ấy hiền lành, dịu dàng và bao dung, anh biết chứ, nếu không thì ngày đó anh cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Còn cô ấy cũng sẽ không đồng ý với bản hợp đồng hôn nhân kia.

Tô Hoài Giang cười: “Anh biết mà, nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ không đồng ý, còn em thì lại không muốn liên lụy đến anh.”

“Trước giờ em chưa từng làm liên lụy đến anh, cũng không phải gánh nặng của anh.” Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng nói.

“Có lẽ vậy, chúng ta nên ly hôn thôi, anh đã ba mươi tư tuổi, là độ tuổi có sức hút nhất của một người đàn ông, hai năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc và bao dung em.”

Hoắc Đình Phong mỉm cười: “Anh còn tưởng em sẽ không đồng ý.”

“Vợ trước của anh mất trong một vụ cướp, nếu em mà mất thì anh sẽ mang tiếng khắc vợ, sau này còn ai dám lấy anh nữa đây? Anh biết chuyện gì em cũng đều suy nghĩ thấu đáo mà, dù là chuyện tình cảm hay là bệnh tật, nếu không thì em đã không sống lạc quan đến tận bây giờ. Anh đối xử với em rất tốt, em không muốn lấy ơn báo oán, khoảng thời gian tươi đẹp trong hai năm qua vốn dĩ là em trộm được, em không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa. Vả lại, cho dù em không đồng ý ly hôn, việc anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ không thay đổi, em chỉ là thức thời, và cũng là cảm xúc cá nhân mà thôi…”

Bầu không khí giữa hai người rất thoải mái, yêu cầu của Tô Hoài Giang sau khi đồng ý ly hôn đó là Hoắc Đình Phong cùng cô đến thành phố P du lịch mười lăm ngày.

Thành phố P là một thành phố đông dân xinh đẹp, mọi người đều nói, nếu thành phố P không làm rung động lòng người thì trên đời sẽ không còn sự lãng mạn nữa.

Đây là niềm hạnh phúc cuối cùng cô dành lấy cho riêng mình.

Chuyện này buộc phải giấu Tô Chính Kiêu, nếu anh ta biết thì nhất định sẽ không đồng ý, thế nên đành phải giấu…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1092


CHƯƠNG 1092

Ngày hôm sau, hai người đến toà án theo như thời gian đã định.

Hoắc Đình Phong mặc bộ vest màu đen, hai tay đút túi quần, vóc người cao ráo càng trở nên nổi bật.

Giống như anh, Tô Hoài Giang mặc mặc một chiếc áo khoác dài màu đen áo cùng kiểu dáng, có cảm giác như hai người đang mặc đồ đôi.

Tô Hoài Giang có rất nhiều quần áo, nhưng chỉ có chiếc áo này là cùng Hoắc Đình Phong đi mua ở trung tâm thương mại, cũng là món đồ tương tự nhau duy nhất giữa hai người.

Kể cả là ly hôn, cô ấy cũng muốn giữ lại cho mình bức ảnh cuối cùng hai người có điểm chung.

Các nhân viên của toà án đang đợi, Tô Hoài Giang liếc nhìn đồng hồ rồi bước vào.

Khi kết hôn hai người đã có một bản hợp đồng rõ ràng nên sau khi ly hôn, từ tài sản vật chất đến bất động sản đều không có tranh chấp gì, giữ nguyên như trước khi kết hôn là được.

“Mười ba phần trăm cổ phần công ty HY ở nước K anh đã giao cho luật sư của em, khi về em chỉ cần xác nhận là được.” Hoắc Đình Phong nói.

Tô Hoài Giang hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu, từ chối: “Em không cần đâu.”

“Mười ba phần trăm cổ phần này không phải là anh bồi thường cho em mà là muốn để em tự kinh doanh. Là phụ nữ cũng nên có sự nghiệp của riêng mình, Hoài Giang, em biết mà, những thứ anh đã tặng thì sẽ không bao giờ có ý định lấy lại.”

Gương mặt Hoắc Đình Phong gầy đi nhiều, khi đôi môi mỏng quyến rũ của anh mấp máy, đường nét dưới cằm càng thêm góc cạnh, giọng nói êm ái nhưng lại mang theo sự cứng rắn không thể kháng cự.

Sau một hồi im lặng, Tô Hoài Giang cười khẽ: “Được, vậy em nhận.”

Cả quá trình tiến hành rất nhanh, đến lúc kết thúc, Tô Hoài Giang lại nhìn đồng hồ, không ngờ mới chỉ có mười phút trôi qua.

Khi ký tên vào đơn đăng ký kết hôn, vì trong lòng cô nôn nao, cảm xúc hồi hộp nên tay hơi run, nhưng khi ly hôn tay cô vẫn run như vậy, chẳng những thế, tay cô còn run nhiều hơn.

Mới đi ra khỏi toà án liền trông thấy Tô Chính Kiêu mặt mày cau có, nổi giận đùng đùng đi tới. Anh ta nhìn thẳng vào Tô Hoài Giang: “Em đã giấu anh làm chuyện gì vậy hả?”

“Chuyện nên làm đều đã làm rồi, đây là quyết định của bản thân em, việc gì anh phải tức giận như vậy?” Tô Hoài Giang nhìn anh ta, cười khẽ.

“Tô Hoài Giang, em giỏi lắm!” Tô Chính Kiêu cười nhạt, ánh mắt lại chuyển sang Hoắc Đình Phong: “Cậu cứ thế giấu tôi ư, đối xử với con bé như thế ư?”

“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, xử lý thế nào dĩ nhiên do chúng tôi quyết định.”

Tô Chính Kiêu nổi nóng, lửa giận bừng bừng, lạnh lùng lườm Hoắc Đình Phong, trong mắt còn hằn tơ máu.

Dáng người cao lớn đứng thẳng tắp, Hoắc Đình Phong đáp lại, cũng nhìn chằm chằm anh ta.

Bầu không khí căng thẳng đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác hít thở thôi cũng khó khăn, y hệt một trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Tô Hoài Giang kéo cánh tay Tô Chính Kiêu, lôi mạnh anh ta đi về hướng ngược lại. Nếu còn không ngăn cản thì tình hình chắc chắn sẽ rất tệ.

Đi tới chỗ không người, Tô Hoài Giang mới buông anh ta ra, vẻ mặt Tô Chính Kiêu rất lạnh lùng và khó coi: “Cậu ta đề nghị ly hôn là em đồng ý ngay à?”

“Hồi đầu khi kết hôn đã có bản hợp đồng, em không thể vi phạm hợp đồng, vả lại em cũng không thể cứ làm liên lụy đến anh ấy mãi.”

Tô Chính Kiêu cười nhạt, tuôn ra những lời không hề có chút hơi ấm mà chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh như băng: “Em đúng là hiền quá, nhưng em nghĩ tất cả mọi người đều hiền lành như em à? Ly hôn với cậu ta, em sẽ chỉ còn lại một mình, sau đó chờ đợi đau đớn phát bệnh, còn cậu ta thì sao, âu yếm bên người yêu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1093


CHƯƠNG 1093

“Đau đớn phát bệnh là do số trời đã thế, chẳng lẽ em phải kéo theo anh ấy chịu khổ cùng em sao? Anh ấy không nợ em gì cả!”

“Vậy được, sau này đừng có mà khóc lóc với anh nữa, đừng có mà khóc lóc nói em nhớ cậu ta. Em thì bao dung, rộng lượng rồi, ai mà so được với em cơ chứ?”

Trong lời nói của Tô Chính Kiêu tràn đầy sự mỉa mai, vừa dứt lời, anh ta không để ý đến Tô Hoài Giang nữa, lên xe rời đi, bỏ cô ấy ở lại.

Tô Hoài Giang ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười. Rốt cuộc anh ấy tức giận là bởi vì cô ly hôn với Hoắc Đình Phong hay là bởi vì Hoắc Đình Phong đã quên mất Tả Như Bội, thích người phụ nữ khác?



Thành phố S.

Mới sáng sớm Thân Nhã đã bị giám đốc gọi vào phòng làm việc.

Giám đốc nói công việc của cô có sự thay đổi, bảo cô tiếp nhận công trình trường học, công trình đang tiến hành trước mắt sẽ chuyển giao cho người khác.

Thân Nhã không đồng ý, công việc của cô đã bị điều chỉnh tới lui những mấy lần rồi, vả lại công việc hiện tại đang thuận buồm xuôi gió, tại sao phải thay người?

“Thật ra thì công trình trường học đã tiến hành được một nửa, bây giờ công việc rất nhẹ, dễ dàng hơn so với dự án hợp tác cùng Trần Thị kia nhiều.” Giám đốc nói.

Nhưng cô cũng không muốn công việc nhẹ nhàng, Thân Nhã vẫn từ chối.

Giám đốc nói: “Trong công việc thỉnh thoảng bị điều động là chuyện rất bình thường, hơn nữa, công trình hợp tác với Trần Thị cũng không hề bị ảnh hưởng gì.”

Thân Nhã vẫn không đồng ý, công trình đó là một tay cô tìm tài liệu, vẽ thiết kế, mọi việc đều do đích thân cô làm, bây giờ bảo cô từ bỏ, không thể nào!

“Công trình mà cô đang tiếp nhận sẽ để người khác phụ trách, nhưng cô ấy sẽ tiến hành dựa theo bản thiết kế của cô, tuyệt đối sẽ không gạt bỏ công lao thành quả của cô. Cô cứ yên tâm đi, công trình trường học cô sắp tiếp nhận là do Lâm Bối Vy phụ trách, giờ cô ấy mang thai, không thể tiếp tục làm, công việc đã tiến hành đến giai đoạn quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, cũng không có cách nào để thương lượng nữa đâu. Được rồi, ra ngoài lấy tài liệu từ chỗ Lâm Bối Vy đi.”

Thân Nhã cũng có yêu cầu, cô muốn có quyền tiến hành sửa đổi, kiềm tra và giám sát dự án hợp tác với Trần Thị.

Giám đốc cười nói dĩ nhiên là được. Thân Nhã ra ngoài, xin lấy tài liệu và bản vẽ chỗ Lâm Bối Vy.

Lâm Bối Vy nghe xong liền cau mày, tâm trạng có vẻ không tốt lắm nhưng không bộc lộ ra, ngay sau đó đã đi vào phòng làm việc.

Trên bàn có một cái ly, vừa đi vào, Lâm Bối Vy đã ném cái ly xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai: “Tại sao giao công trình em phụ trách cho cô ta?”

Giám đốc đi tới, đưa tay ôm cô ta vào trong lòng, sau đó đẩy một tập tài liệu qua: “Tự em xem xem lý do tại sao đi!”

Lâm Bối Vy hơi ngẩn người, không gây sự nữa, sắc mặt còn có vẻ tái nhợt, hít sâu một hơi, nói với giám đốc: “Em cũng mang thai ba tháng rồi, cho em nghỉ đi.”

Từ phòng làm việc đi ra, Thân Nhã hiếm khi thấy Lâm Bối Vy không mặt nặng mày nhẹ mà chỉ yên lặng dọn dẹp bàn làm việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1094


CHƯƠNG 1094

Mọi người xung quanh đều tò mò xúm lại hỏi cô ta sao thế?

Lâm Bối Vy cười nói mang thai ba tháng rồi, ba đứa bé không cho làm việc nữa nên xin nghỉ phép trước thời hạn, sau đó cô ta rời đi.

Đến khi giám đốc cũng đi khỏi, đám người bắt đầu tám chuyện, không biết đứa bé kia là của chồng cô ta hay là của giám đốc nữa, tò mò ghê!

Còn Thân Nhã lại không quan tâm cho lắm. Cô nhận công trình của Lâm Bối Vy nhưng không mấy vui vẻ, còn chẳng thể thoái thác được.

Nhưng công trình đã tiến hành được hơn một nửa, chẳng được bao lâu nữa là có thể hoàn thành.

Hôm nay cô muốn tan làm sớm vì còn phải đến nhà họ Thẩm thăm em bé. Cô đã hẹn với Trần Diễm An rồi.

Trần Diễm An lái xe đến công ty chờ cô. Hai người đi trung tâm thương mại chọn mấy món quà khá đắt tiền.

Trần Diễm An hỏi Thân Nhã: “Cậu có biết dạo gần đây Lâm Nam Kiều thường xuyên đến nhà họ Trần không?”

Thân Nhã nhún vai: “Không liên quan đến tớ.”

“Trông có vẻ là muốn lấy lòng ba mẹ Trần Vu Nhất, nghe nói là rất thường xuyên qua lại với chị gái anh ta nữa.” Trần Diễm An lại nói.

Quan hệ giữa Trần Bội Linh và Thân Nhã trước đây không thân thiết cho lắm, chỉ dừng ở mức gặp mặt chào hỏi mà thôi. Thân Nhã biết, Trần Bội Linh là người luôn tự cho mình hơn hẳn người khác.

Nhà cô ta giàu có, nhà chồng cũng giàu có, bản thân lại giỏi kiếm tiền, dù chồng rất hay ra ngoài chơi bời nhưng cô ta vẫn sung sướng hơn nhiều phụ nữ khác.

“Cậu có biết hồi trước chồng của Trần Bội Linh từng gạ gẫm tớ không?” Thân Nhã cười nói.

Trần Diễm An không lấy làm lạ, trả lời cô: “Loại đàn ông đó chỉ cần là phụ nữ đẹp thì đều sẽ bỏ công sức để dụ dỗ người ta lên giường.”

Dọc đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ, tiếng cười đùa không ngớt. Em bé vẫn chưa được đặt tên, tổng giám đốc Thẩm nói phải thật chú trọng!

Huyên Huyên không vui, còn hơi ghen tị, chú trọng ư, sao hồi đó không ai chú trọng khi đặt tên cho mình. Mẹ giở từ điển ra, nhìn thấy chữ đầu tiên là Tĩnh, chữ thứ hai là Huyên, thế là ghép lại thành Tĩnh Huyên.

Không thể làm phật lòng công chúa nhỏ được, tổng giám đốc Thẩm lập tức bế cô bé lên, ôm hôn dỗ dành.

Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không cũng có mặt ở đó. Diệp Giai Nhi hồi phục rất nhanh, vô tình nhìn thấy dây chuyền trên cổ Thân Nhã, cô cười khẽ: “Đẹp quá, ai tặng thế?”

Bàn tay theo phản xạ đặt lên cổ, ngực Thân Nhã hơi phập phồng, đã đeo nó một thời gian dài rồi, dường như nó đã trở thành một phần trên cơ thể cô nên cô cũng quên tháo xuống.

Quét qua Trần Vu Nhất đang nhìn chằm chằm Thân Nhã, Trần Diễm An luôn thích đổ thêm dầu vào lửa: “Của anh Hoắc tặng đó, tôn da lắm đúng không?”

Quả nhiên sắc mặt Trần Vu Nhất tái xanh, sa sầm xuống, không dễ coi chút nào.

Anh chợt có ý nghĩ muốn giật phăng sợi dây chuyền kia, chỉ là lúc này không có cơ hội.

Ở lại nhà họ Thẩm ăn tối xong, Trần Vu Nhất mở lời muốn đưa Thân Nhã về nhà. Anh ta vừa lên tiếng, Trần Diễm An đã vặn lưng kéo cánh tay của Thân Nhã. Hai người lên xe đi, để lại một cơn gió nhẹ.

Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất định đi nhậu. Tổng giám đốc Thẩm lúc này đã có nếp có tẻ, còn có cô vợ đẹp như hoa, mọi thứ đều đủ đầy, không dính bia rượu thuốc lá, có lôi kéo thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ đến quán bar.

Quý Hướng Không hỏi Trần Vu Nhất: “Lâm Nam Kiều không tốt à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1095


CHƯƠNG 1095

“Khá tốt, tính tình dịu dàng, tỉ mỉ, chu đáo.” Trần Vu Nhất trả lời.

“Nếu tốt như vậy thì kết hôn đi, gặp được một cô gái tốt đâu phải dễ, sao cứ phải theo đuổi lại Thân Nhã làm gì?”

Trần Vu Nhất nói: “Trong lòng không buông được, không thể buông được.”

Quý Hướng Không cười cười, không nói nữa. Chuyện tình cảm của người khác anh ta không thể can dự quá sâu, đó là chuyện riêng của Trần Vu Nhất, bây giờ bản thân mình còn rối như tơ vò, làm gì có tâm trạng lo cho người khác?

Nhưng nói thật, anh ta cũng cảm thấy Trần Vu Nhất tự làm tự chịu, khi đó đến với Lâm Nam Kiều rồi ly hôn với Thân Nhã, lúc này lại bám lấy Thân Nhã không buông. Lâm Nam Kiều mang lại cho anh ta cảm giác thoải mái như vậy, chi bằng đến với nhau luôn cho rồi!

Trần Diễm An quay xe, nói: “Cũng lâu rồi cậu không lái xe, không định mua xe mới à?”

Thân Nhã đang cúi đầu, nghe xong bèn trả lời: “Mua xe gì chứ!” Chút tiền lương của cô chỉ đủ nuôi bản thân mình thôi, không nuôi nổi xe.

Hai người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên Trần Diễm An khẽ kêu lên: “Nhìn xem ai kia!”

Không biết cô ấy thấy ai mà ngạc nhiên như vậy, Thân Nhã ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trước bồn hoa dưới lầu. Áo khoác đen dài tới đầu gối, gió lạnh thổi qua làm vạt áo bay bay, là Hoắc Đình Phong lâu rồi không gặp.

Tấm lưng rắn chắc rộng rãi của anh dựa nghiêng lên xe, đôi chân dài thu hút vắt chéo, trên môi ngậm một điếu thuốc. Dưới ánh đèn vàng mờ, khói thuốc lượn lờ bao quanh người anh, có một cảm giác rất đặc biệt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Đình Phong ngậm thuốc trên miệng, đôi mắt hơi híp lại vì khói nhìn sang.

Từ lần chia tay hôm đó cho đến bây giờ đã là hai mươi ngày.

Trái tim Thân Nhã đập loạn trong lồng ngực, cô đứng như pho tượng. Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng dời tầm mắt, bình tĩnh trở lại.

Trần Diễm An vẫn đang nhìn chằm chằm, lần đầu tiên cô ấy thấy Hoắc Đình Phong hút thuốc nên cứ nhìn như vậy, cảm thấy thật quyến rũ.

Đây cũng là lần đầu Thân Nhã thấy anh hút thuốc, nhưng với quan hệ của hai người lúc này, rõ ràng không nên nhìn quá lâu.

Trần Diễm An dừng xe, đẩy Thân Nhã: “Xuống xe đi!”

Thân Nhã ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: “Trong này có nhà để xe, cậu lái xe vào đi.”

“Tớ đâu có phải giao hàng, đến đây thôi, câu có muốn xuống hay không tùy cậu, tớ xuống đây!” Nói rồi, Trần Diễm An đẩy cửa xe bước xuống.

Thế là tình huống của Thân Nhã trở nên lúng túng, ngồi ở trong xe hay xuống xe hình như đều không hay lắm.

Trần Diễm An đã đi qua đó chào hỏi Hoắc Đình Phong. Hoắc Đình Phong nở nụ cười, khẽ gật đầu, trên gương mặt có đường nét tinh tế, biểu cảm luôn bình thản, nhưng khi Trần Diễm An đến gần, anh đã dập điếu thuốc.

Nhưng con ngươi sâu thẳm lại dừng trên người Thân Nhã, không chớp mắt lấy một cái, còn muốn nhìn nhiều hơn.

Đến gần, Thân Nhã không nhìn Hoắc Đình Phong mà bỏ lại cho Trần Diễm An một câu: “Đi đường lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1096


CHƯƠNG 1096

Vừa dứt lời, cô đi thẳng qua hai người họ, không để ý đến ánh nhìn như thiêu đốt kia.

Trần Diễm An cười: “Cậu ấy hơi cố chấp, căm ghét nhất là kẻ thứ ba, mặc dù anh không cố ý nhưng quả thực đã khiến cậu ấy rơi vào tình cảnh khó xử.”

Hoắc Đình Phong gật đầu: “Tôi biết.”

“Nhưng tôi vẫn khá tin tưởng và ủng hộ anh. Trong mắt tôi, anh cũng không phải là loại đàn ông thích đùa giỡn với phụ nữ.” Trần Diễm An chỉ chỉ vào khu chung cư: “Sao anh biết cậu ấy chuyển đến đây?”

“Cho trợ lý điều tra.” Hoắc Đình Phong nói, ánh mắt lướt qua căn phòng sáng đèn kia.

Trở về từ nước K, anh chưa kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến chỗ cô ở, nhưng anh lại được cho hay cô đã chuyển nhà.

Nỗi thất vọng lúc đó anh chưa từng trải qua suốt mấy chục năm nay. Anh lập tức gọi điện cho Tiểu Trương, bảo anh ta đi tìm hiểu.

Khi có được kết quả điều tra, nhịp tim hoảng loạn của anh mới trở lại bình thường, khoảnh khắc vừa rồi lúc nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi trong người anh dường như đều tan biến.

Anh đã đợi ở đây suốt hai tiếng đồng hồ, không uổng công, cuối cùng cũng gặp được cô.

“Cậu ấy chắc chắn sẽ không để ý đến anh đâu. Anh có muốn đi cùng tôi không?” Trần Diễm An nhướng mày: “Tôi mời anh uống một ly?”

“Xin lỗi, bây giờ tôi không có tâm trạng, khi nào có thời gian tôi sẽ mời cô.” Hoắc Đình Phong nhẹ giọng, mỉm cười.

Trần Diễm An nhún vai, cũng không để bụng, nói: “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm.”

Tiếng còi xe vang lên, Trần Diễm An đi rồi, Hoắc Đình Phong đứng thẳng dậy, hướng mắt về phía khu chung cư đối diện.

Tòa nhà nổi bật hơn hẳn so với những chỗ khác nhưng không đủ để thu hút anh, chẳng qua là vì trong tòa nhà này có người phụ nữ anh nhung nhớ, muốn nhìn thấy nhất mà thôi.

Cho nên chính mối liên hệ ấy khiến anh cảm thấy tòa này còn đẹp gấp trăm lần so với cảnh đêm hoa lệ ở nước K.

Mùa đông giá rét, chỉ đứng bên ngoài nửa tiếng thôi đã thấy lạnh cóng, nhưng anh đứng ở đây suốt một tiếng, sau đó mới trở lại trong xe.

Trên ghế phụ bên cạnh đặt một chiếc túi giấy, Hoắc Đình Phong tháo bao tay da xuống, khớp tay tê cứng, ửng đỏ. Anh cầm túi lên, dịch chuyển đôi chân dài, bước ra ngoài.

Ở cổng có bảo vệ, Hoắc Đình Phong đi tới, đưa cho bảo vệ một gói thuốc lá, sau đó đưa túi giấy, nhờ anh ta chuyển giùm.

Bảo vệ hơi do dự, những người sống ở đây đều là người giàu có, lỡ như trong túi giấy này đựng thứ gì không tốt thì sao?

Người đàn ông ba mươi tư tuổi dĩ nhiên đủ chín chắn, anh mỉm cười, từng câu chữ nói ra đều rất có sức thuyết phục.

Cuối cùng bảo vệ gật đầu, cầm theo túi giấy đi lên lầu.

Thân Nhã đang tắm, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô với đại một chiếc khăn tắm, quấn người lại rồi ra mở cửa.

Bảo vệ nói: “Có một anh nhờ tôi chuyển cho cô cái này.”

Cô nghĩ đến ai đó, không đưa tay nhận, định đóng cửa. Động tác của bảo vệ còn nhanh hơn cô, nhét túi giấy vào tay xong liền xoay người, chạy vội vào thang máy, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trên người đang quấn áo choàng tắm, không tiện đuổi theo, Thân Nhã đành phải cầm lấy, đóng cửa phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1097


CHƯƠNG 1097

Cô vào tắm tiếp. Tắm xong, cô lau mặt rồi ngồi làm việc. Lúc ánh mắt lướt qua túi giấy, cô yên lặng khoảng năm sáu giây, sau đó mở ra.

Trang đầu tiên là đơn ly hôn, cô nhìn qua, bên nữ tên Tô Hoài Giang, phía dưới là chữ ký, trông rất phóng khoáng nhưng cũng rất đẹp.

Trang thứ hai là hợp đồng hôn nhân lúc kết hôn, phía dưới cũng có chữ ký của hai người, nội dung hợp đồng viết rất rõ ràng, mạch lạc.

Cô nhìn bản hợp đồng một lượt từ trên xuống dưới, không ngờ ban đầu khi kết hôn, họ lại viết một bản hợp đồng dài như vậy.

Còn một trang cuối cùng là thông tin cơ bản về cá nhân anh. Anh viết rất là chi tiết, từ chiều cao, cân nặng, nhóm máu cho đến ngày tháng năm sinh,…

Phía dưới cùng là hoàn cảnh gia đình của anh. Cô luôn tò mò muốn biết một gia đình như thế nào mà có thể sinh ra một người đàn ông hoàn hảo đến vậy, nhưng bây giờ sự thật bày ngay trước mắt, cô lại không muốn xem nữa. Bởi vì bất kể là gia đình như thế nào cũng không còn liên quan đến cô.

Tổn thương mà anh gây ra cho cô, cô không có cách nào quên đi được…

Lúc này, chuông điện thoại reo, cô không bắt máy, lại có tin nhắn đến, cô vẫn không xem.

Tài liệu đặt bên cạnh, cô bưng ly nước, khóe mắt liếc sang.

Lại yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Thân Nhã mới cầm một tờ lên xem lần nữa. Cô đặt ở trước mặt, đọc từng dòng một.

Sau đó cô lặng người đi, ngơ ngác tại chỗ. Không phải cô chưa từng nghĩ đến bối cảnh gia đình của anh rốt cuộc sẽ như thế nào nhưng không ngờ lại danh giá đến vậy.

Ba anh là Chánh án Tòa án tối cao, anh trai là trưởng ban, phía sau còn chú thích, anh trai là con nuôi.

Ông nội trước khi về hưu giữ chức vụ quan trọng, là chức vụ không thể tiết lộ được, còn Hoắc Đình Phong sở hữu nhiều công ty lớn ở nước K, thành phố B và nước A.

So với Trần Vu Nhất, anh mới thật sự là nhà giàu ba đời.

Hơn nữa, những gia đình giàu có như nhà Trần Vu Nhất ở thành phố S này không là gì so với gia thế của Hoắc Đình Phong cả.

Mi mắt giật giật, Thân Nhã đặt tài liệu về chỗ cũ, gia đình Trần Vu Nhất chỉ giàu sang đến độ đó mà cô đã phải chịu kết cục như vậy rồi.

Tầm cỡ như Hoắc Đình Phong thì cô không biết sẽ như thế nào nữa.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô, hiện tại giữa hai người họ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cô cần gì phải bận tâm đến những thứ này?

Tin nhắn liên tiếp được gửi đến, tiếng tinh tinh vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, cuối cùng Thân Nhã không chịu nổi nữa, đành mở ra xem.

… Em đã xem những tài liệu được gửi đến chưa?

… Hãy tin anh, những thứ đó không phải là để khoe khoang, mà anh cũng không còn ở độ tuổi thích khoe khoang nữa, cho em xem những thứ này là vì không muốn giấu em bất cứ chuyện gì…

… Nếu em nói lần trước là kết thúc, vậy thì mục đích anh đưa cho em những thứ này là vì không muốn giữ bí mật gì với em cả, sẽ theo đuổi em lại từ đầu…

Ánh mắt bình tĩnh nhìn những đoạn tin nhắn ấy, giữa màn đêm yên tĩnh, trái tim cô dần dần đập dồn dập.

Thật ra thì ngoại trừ việc anh đã kết hôn ra, Hoắc Đình Phong chưa từng lừa dối cô bất cứ điều gì, cũng không hề giấu giếm chuyện gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1098


CHƯƠNG 1098

Cô biết rõ và cũng hiểu được, với tính cách và phẩm chất của anh, những lời đó tuyệt đối không phải lấy đang khoe khoang gia thế của mình.

Một người đàn ông ba mươi tư tuổi, chín chắn trưởng thành như anh lại có thể vì một người phụ nữ mà làm một bản thông tin cá nhân chi tiết như vậy, hiếm có người phụ nữ nào không rung động.

Tuy nhiên, chưa nói đến chuyện anh làm tổn thương cô, chỉ bàn về gia thế của anh thôi, hai người họ cũng không có khả năng.

Anh đứng ở vị trí quá cao, còn cô lại rất đỗi bình thường, sau khi trải qua một mối quan hệ sai lầm, lần này cô không muốn lựa chọn con đường như vậy nữa.

Đặt điện thoại và tài liệu sang một bên, Thân Nhã đứng dậy, hơi kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở góc này có thể nhìn thấy chiếc xe kia vẫn còn ở đó.

Lòng cô có hơi buồn phiền và rối ren, không thể bình tĩnh được nên cô lại bước vào phòng tắm.

Trên gương mặt góc cạnh thâm trầm của Hoắc Đình Phong hiện vẻ lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại xuyên cửa kính xe nhìn về phía căn phòng kia, cho đến khi đèn trong phòng tắt, anh lại hút thêm hai điếu thuốc, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Xe vừa đi khỏi, Thân Nhã đứng dậy, đến trước cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn xe càng lúc càng xa…

Ở một nơi khác.

Quán bar.

Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất lâu rồi không tới đây, lúc này trên bàn đầy những chai rượu, hai người đều đã ngà ngà say.

Quý Hướng Không hơi phiền muộn, còn Trần Vu Nhất dĩ nhiên trong lòng cũng rất khó chịu.

Quản lý gọi mấy cô em đến nhưng cuối cùng đều khóc lóc chạy ra ngoài.

Áo vest ném bừa trên ghế sô pha, Trần Vu Nhất dịch chuyển mông không mấy thoải mái.

Để ý đến cử chỉ lặp lại thường xuyên của anh ta, Quý Hướng Không ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Không ổn, lát nữa phải đi bệnh viện kiểm tra mới được, có hơi khó chịu.” Vừa nói Trần Vu Nhất vừa dịch người một chút.

Quý Hướng Không híp mắt, lảo đảo ngã xuống bên cạnh anh ta, vỗ bả vai anh ta, chân thành nói: “Người anh em, chỗ đó là báu vật của đàn ông đấy, không được xem nhẹ đâu, đi bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt đi, tránh cho sau này không có con nối dõi.”

Đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, nghe thấy vậy liền giận giữ hừ một tiếng, đẩy tay anh ta ra: “Đừng có mà ở đây nói gở nữa, uống rượu đi, vài hôm nữa rảnh sẽ đến bệnh viện xem sao.”

Quý Hướng Không nhún nhún vai, lại rót đầy ly rượu, hai người uống rất nhiều, mãi lâu sau, cũng không biết ai trong số họ bỗng nhiên thốt lên một câu: “Thật là ngưỡng mộ Thẩm Hoài Dương.”

Cuộc sống viên mãn, có vợ đẹp, nếp tẻ đầy đủ, cuộc sống như thế có thể nói là hạnh phúc trọn vẹn.

Không giống như hai người họ, mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, không phải vấn đề này thì cũng là vấn đề nọ, rắc rối chồng chất, không thể yên lòng nổi, lúc nào cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu có thể sống một cuộc sống như Thẩm Hoài Dương thì tốt biết bao, họ rất ngưỡng mộ anh… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngày hôm sau.

Thân Nhã đang làm việc, không có Lâm Bối Vy, khung cảnh trước mặt dường như tươi đẹp hơn nhiều.

Buổi trưa, Trần Vu Nhất tới, mặt mày có vẻ tức giận, hỏi thẳng: “Chuyện đổi người phụ trách công trình là sao?”

Thân Nhã không ngẩng đầu lên, đang uống nước chanh, hơi chua nên mắt cô nhắm lại theo phản xạ: “Đi mà hỏi giám đốc, tôi chỉ làm việc theo sự sắp xếp của cấp trên thôi.”

Sau đó Trần Vu Nhất rời đi, không bao lâu sau, giám đốc lại đi đến, bảo cô vào phòng làm việc. Thân Nhã đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1099


CHƯƠNG 1099

“Công trình này là do Tiểu Thân tự nguyện trao đổi mà, phải không?” Giám đốc cười, nhìn Thân Nhã.

Thân Nhã cười khẩy, đúng là cạn lời mà. Cô cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở đó, mặc cho giám đốc muốn nói gì thì nói.

“Vả lại công ty mới có người xin nghỉ phép thai sản, công trình đã tiến hành đến giai đoạn trọng yếu nhất, không có người phụ trách thì sao mà được? Chủ tịch Trần, anh thông cảm cho chúng tôi được không?”

Trần Vu Nhất híp mắt, gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đào hoa hơi chuyển động: “Chứ không phải là vì dù sao hợp đồng cũng đã tới tay nên tỏ thái độ với tôi thế nào cũng được à?”

Giám đốc thoáng căng thẳng, cơ mặt đang mỉm cười cũng giật giật, cứng ngắc: “Chủ tịch Trần nói gì thế, chúng tôi đâu dám, công ty thật sự không còn cách nào khác, mong chủ tịch Trần thông cảm.”

Trần Vu Nhất nói tiếp: “Muốn khiến tôi thông cảm thì quả thực không khó, nhưng anh cũng nên bày tỏ thiện chí chứ nhỉ?”

Lúc nói câu này, ánh mắt của anh ta dừng trên người Thân Nhã, chỉ trong chốc lát thể hiện ý tứ rất rõ ràng.

Giám đốc rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, làm sao có thể không hiểu cho được?

“Vậy thì… dù sao hôm nay công việc của Tiểu Thân cũng không nhiều cho lắm, chủ tịch Trần hẳn là có chỗ không hiểu về bản thiết kế, hôm nay để Tiểu Thân đi cùng chủ tịch Trần, giải thích thắc mắc cho anh nhé.” Giám đốc nói rất hùng hồn.

Thân Nhã vẫn cười khẩy, không quên đáp một câu: “Không đi, không có thời gian, hôm nay còn bận việc.”

Giám đốc cắn răng, Tiểu Thân đúng là không biết nể mặt. Sau lưng Trần Vu Nhất, Thân Nhã nói nhỏ với giám đốc: “Tôi xin nghỉ phép ba ngày.”

Đây rõ ràng đang ra điều kiện, nhưng giám đốc lại không thể không đồng ý. Anh ta cắn răng, gật đầu.

Bước vào thang máy, hai người đi xuống lầu. Đến khi thang máy dừng ở lầu một, cửa mở ra, một đám người bất chợt đập vào tầm mắt.

Đi đầu là Hoắc Đình Phong mặc một bộ vest màu đen, đứng thẳng, chân dài dáng cao, rất hợp với quần tây, tay tùy ý đút túi.

Hai người chạm mặt nhau, Thân Nhã ngẩn người, sau đó dời tầm mắt, không để ý đến nữa, cũng không nói tiếng nào.

Nhưng vào lúc Thân Nhã đi ra, trong con mắt của Hoắc Đình Phong tràn ngập bóng hình cô, anh nhìn chăm chú hồi lâu.

Thân Nhã cúi đầu, ôm tập tài liệu bước nhanh qua anh, bộ đồng phục mặc trên người quét qua góc áo vest của anh.

Trên bộ vest của anh có mùi hương sữa tắm thoang thoảng, rất thơm, cô có thể ngửi thấy.

Còn trên người cô có mùi dầu gội đầu hương quýt, anh cũng có thể ngửi được.

Trần Vu Nhất đi theo phía sau hai người họ, mỉm cười, thấy tình hình hiện tại của hai người họ, trong lòng anh ta rất vui.

Trên tay Trần Vu Nhất còn cầm áo phao của Thân Nhã mà vừa nãy đồng nghiệp mới đưa cho cô, lúc đi qua người Hoắc Đình Phong, anh ta có cảm giác kiêu ngạo thấy rõ.

Dĩ nhiên Thân Nhã cũng nhìn thấy, cô cau mày, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra sự kiêu ngạo đó vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom