Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 791


Chương 791

“Em gọi điện thoại cho hắn, điện thoại của hắn đã sớm tắt máy rồi.”

“Anh Quỷ, cái tên này chắc không phải là chạy thật rồi đấy chứ?”

“Nếu mà như vậy, thì chúng ta siết nhà đi, căn nhà này kiểu gì cũng đáng giá mấy chục vạn đấy.”

Một cô gái thanh mảnh nằm yểu điệu trong lòng Lão Quỷ cười tươi nói.

“Siết cái con khỉ!”

Không có chủ sở hữu ký tên, không cách nào sang tay, siết thì có tác dụng đéo gì.”

“Thằng chó Trịnh Cát, vậy mà lại dám giỡn mặt ông. Ông mày phải khiến cho nó chết không có chỗ chôn!”

“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài nghe ngóng tin tức cho tao!”

“Bất kể là bọn mày dùng cách gì, cũng phải tóm hắn về đây trước mặt tao!”

Mấy tên đàn em nhận lệnh, đang định rời đi. Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

“Là Trịnh Cát về à? Mau mở cửa!” Lão Quỷ từ trên giường nhảy xuống.

Cửa mở ra, người tiến vào là một tên mặt quắt tai dơi, có ba cọng ria mép, nhìn thấy Lão Quỷ liền vội vàng cúi đầu khom lưng.

Lão Quỷ cau mày, nhổ nước bọt, nói: “Thằng Ch ó Đẻ, sao lại là mày?”

“CMN mày có phải là lại đi trộm bình ắc-quy nhà người ta, bị người ta tóm rồi không?

“Tao nói cho mày biết nhá, Thằng Ch ó Đẻ, từ lần sau cái chuyện như này, mày đừng có báo tên ông mày ra, nếu không ông mày cắt tiết mày đấy!”

“Ông mày đây không chịu nổi cái nhục đó!”

Mấy tên ở bên cạnh, cũng nhổ nước bọt vào Thằng Ch ó Đẻ.

Tên này là một tên trộm vặt, gan to cỡ mấy cũng chẳng dám trộm thứ gì lớn, chỉ dám trộm mấy thứ như bình ắc-quy hay xe đạp gì đó thôi.

Hắn vẫn luôn muốn được lăn lộn cùng Lão Quỷ, nhưng mà Lão Quỷ và đàn em của hắn căn bản là chẳng thèm để mắt đến hắn.

“Anh Quỷ, xem anh nói kìa. Thằng Ch ó Đẻ em đây đã sớm thề với trời, để không làm mất mặt Anh Quỷ, đã rửa tay gác kiếm rồi.”

“Anh Quỷ, lần này em tới tìm anh là có chuyện quan trọng muốn báo.”

Lão Quỷ châm một điếu thuốc, nói: “Vay tiền à? Không có.”

Thằng Ch ó Đẻ giậm chân một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Quỷ, em tìm anh là vì có chuyện lớn! Chuyện tốt cực lớn! Anh đoán thử xem? Vừa rồi em nghe được một tin, thành phố Trịnh của chúng ta có kẻ muốn làm anh hùng qua đường, ngay tại một công trường bỏ hoang bên Bắc Trịnh.”

“Ngay cả Quan tam gia cũng bị kinh động. Bây giờ, Quan tam gia đang triệu tập đàn em, muốn nhanh chóng tới công trường Bắc Trịnh trấn áp!”

“Quan tam gia?” Lão Quỷ trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: “Anh hùng qua đường gì mà có thể chọc tới cả Quan tam gia? Ôi ĐM, thế chả phải là đâm đầu vào chỗ chết à!”

Thằng Ch ó Đẻ kích động nói: “Chứ còn gì nữa!”

“Trên địa bàn thành phố Trịnh của mình, Quan tam gia mà đã ra tay thì có chuyện gì mà không dẹp yên được, có kẻ nào mà không khuất phục cho được.”

Lão Quỷ nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Mày nói chuyện này với tao làm gì? Có liên quan gì tới tao sao?”
 
Chương 792


Chương 792

Thằng Ch ó Đẻ lại giậm chân nói: “Anh Quỷ, sao anh vẫn chưa hiểu vậy. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện đấy.”

“Chẳng phải là anh vẫn luôn muốn được đi theo chân Quan tam gia hay sao? Bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó trợ trận, để Quan tam gia nhìn thấy, chẳng phải là sẽ đánh giá chúng ta cao hơn hay sao?”

“Có khi nào anh ấy vui lên lại cho phép chúng ta đi theo anh ấy không?”

Sắc mặt Lão Quỷ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng hắn do dự một lúc, nói: “Chuyện này không ổn đâu.”

“Quan tam gia đâu có gọi bọn tao, bọn tao tự ý tới, lấy lí do gì mới được?”

“Liệu anh ấy có không vui không?”

Thằng Ch ó Đẻ cắn răng nói: “Anh Quỷ, sao mà anh hồ đồ vậy! Cái tên anh hùng qua đường kia muốn khiêu chiến với cả thành phố Trịnh đấy, cứ nói các anh em nhận được tin đều tức không chịu nổi.”

“Chúng ta tự phát chạy qua đó là vì cùng chung mối thù, chung tay bảo vệ lãnh địa!”

“Anh thấy Quan tam gia sẽ không thích những người như chúng ta sao?”

“Đúng đấy anh Quỷ!”

“Thằng Ch ó Đẻ nói đúng, chúng ta mau đi thôi. Đừng đến muộn, không lại hết cơ hội lập công.” Mấy tên đàn em cũng phấn khởi nói.

Bọn họ ở thành phố Trịnh cũng ức hiếp những người như Trịnh Cát, kỳ thực cũng không lấy gì làm vẻ vang.

Đem so với vị vương của xứ này như Quan tam gia, còn không xứng đi xách dép cho người ta.

Bọn họ có nằm mơ cũng muốn gia nhập đội của Quan tam gia.

“Thằng Ch ó Đẻ, mày cuối cùng cũng làm được một chuyện cho ra hồn đấy.”

“Sau khi chuyện này thành, ông đây sẽ thu mày làm đàn em.”

“Khá lắm chú em!”

“Đi!” Lão Quỷ dập tắt điếu thuốc, cúc áo còn chưa cài xong, gương mặt kích động, xông ra ngoài.

Khoảng cách từ chỗ bọn họ tới công xưởng bỏ hoang phía bắc Trịnh không xa.

Khi lái chiếc xe bảo mẫu phóng như bay tới, nhìn thấy trong viện có mười mấy chiếc Benz, cùng với Rolls-Royce còn tưởng là bị muộn rồi.

Nếu như Quan tam gia tới trước, mà còn xử xong thằng anh hùng qua đường kia rồi thì bọn họ chẳng phải là đã mất cơ hội thể hiện rồi hay sao.

Nhưng mà nếu đã tới thì không thể tay không trở về.

Lão Quỷ dẫn đầu, trong tay mỗi người đều có thanh sắt, khí thế phừng phừng tiến vào.

Bầu không khí có hơi sai sai?

Bên trong nhà xưởng có mấy mục tên lực lưỡng mặc vest đang quỳ ngay ngắn chỉnh tề, có dáng vẻ của hiếu tử hiền tôn, phân thành hai hàng.

Lúc này, mặt tên nào tên nấy cứ như quả cà tím phơi sương.

Nhìn vào bên trong xem, còn có mấy tên nằm bò ra đất, ông tay ôm chân, mồm không ngừng kêu r3n hừ hừ.

Đây, đây không phải là người của Quan tam gia mà.

Lẽ nào, đám người này chính là anh hùng qua đường, bị Quan tam gia hạ gục, cho nên quỳ xuống nhận tội?

Nhưng mà, cảm giác lại không giống lắm.

Không chỉ bọn họ ngơ ngác, những người trong xưởng nhìn thấy bọn họ, cũng liền ngơ ngác theo.
 
Chương 793


Chương 793

Tần Thiên sửng sốt cả nửa ngày, không nhịn được nói: “Đây chính là viện binh mà mấy người gọi tới ư?”

“Cái người gọi là một tay che trời ở thành phố Trịnh – Quan tam gia? CMN đùa gì vậy!”

Nghe thấy lời này, Lão Quỷ nhìn sang.

Cuối cùng, nhìn thấy cha con Tề Nhân và Tề Xuân đang quỳ dưới đất.

Hai người này không biết hắn, nhưng hắn lại biết đối phương.

Nhân vật nổi như cồn ở thành phố Trịnh!

Nhìn tới đây, Lão Quỷ giật mình.

“Đây không phải là Tề gia chủ hay sao?”

“Còn có Tề thiếu gia nữa, hai người bị sao vậy?”

“Quan tam gia đâu? Anh hùng qua đường đâu?”

Tề Nhân và Tề Xuân đều không biết nên trả lời như thế nào.

CMN ở đâu nhảy ra một thằng hề vậy.

Mặt bọn họ tái mét nghĩ, chắc không phải là Quan tam gia không muốn tới, cho nên mới phái mấy tên đàn em tới giúp đỡ đấy chứ?

Làm ơn đi!

Đội Hắc Hổ của nhà họ Tề bọn họ đều đã quỳ xuống cả rồi, được không hả!

Mây tên này thì thấm vào đâu chứ.

Lúc này, Trịnh Cát quỳ ở đằng sau yếu ớt nói: “Anh Quỷ, các anh tới để đánh trận đầu giúp Quan tam gia sao?”

“Cái tên ngồi ở giữa chính là Tần Thiên, hắn ta chính là cái tên anh hùng qua đường kia.”

“Nếu các người có thể hạ gục được hắn thì Tam gia nhất định sẽ rất vui.”

Lão Quỷ lúc này mới phát hiện Trịnh Cát đang quỳ phía sau, hắn ngây ra một lúc, nói: “Tần Thiên?”

“Chính là cái tên ẻo lả mà mày nói là cướp vợ mày đây hả?”

Lúc này, Lão Quỷ cuối cùng cũng nhận ra, đằng sau Tần Thiên là một cô gái, chính là Cung Lệ trên bức hình.

Nhìn đầy vẻ thu hút, hấp dẫn người khác, sống động hơn trên ảnh nhiều.

Điều khiến hắn đặc biệt yêu thích là một cô gái khác, trông còn đẹp hơn Cung Lệ!

Hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng, tươi cười nói: “Trịnh Cát, mày nói đem vợ tới tặng tao mà, nói lời phải giữ lời đấy nhá.”

Da thịt trên mặt Trịnh Cát giật giật, anh ta nghiến răng nói: “Anh Quỷ, chỉ cần anh hạ gục được Tần Thiên, tôi sẽ dâng vợ tôi cho anh.”

“Đồ khốn!”

“Ai là vợ anh!”

“Trịnh Cát, anh quả thực là không còn nhân tính!” Cung Lệ không khỏi đỏ mặt, tức giận chửi bới.

Trịnh Cát dường như cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, đỏ mặt không nói nữa.

Não anh ta nhất thời nảy số, muốn mượn tay Tần Thiên để loại bỏ lão Quỷ. Sau đó, Quan Tam Gia lại tới, diệt trừ Tần Thiên.

Khi đó Trịnh Cát không những có thể lấy lại được vợ mà còn có thể thoát khỏi nợ nần. Vậy chẳng phải anh ta là người chiến thắng sao!
 
Chương 794


Chương 794

Lão Quỷ cũng không ngốc.

Trong tay Tần Thiên cầm một thanh trường đao, hai cha con Tề gia quỳ xuống trước mặt hắn.

Có rất nhiều người bị thương, chẳng lẽ đều bị Tần Thiên đánh sao?

Nếu như vậy, tám cái đầu của lão Quỷ cũng không đủ để Tần Thiên chém.

Nhìn thấy anh ta do dự, Trịnh Cát nghiến răng nói: “Anh Quỷ, đừng sợ!”

“Tên này vừa rồi cùng chúng tôi đấu một trận, hai bên đều tổn thất!”

“Bây giờ chúng tôi không thể đứng dậy, hắn cũng không thể động đậy được nữa.”

“Chỉ cần anh ra tay, nhất định có thể thuận lợi hạ gục hắn!”

“Anh Quỷ, xông lên đi!”

“Nếu anh giết được Tần Thiên, tôi sẽ giao vợ cho anh.”

“Mà anh cứu được cha con nhà họ Tề, bọn họ nhất định sẽ trọng thưởng. Sau đó Quan Tam Gia tới, nhất định sẽ đề bạt anh!”

“Anh là đại anh hùng của thành phố Trịnh chúng ta!”

“Thật sao?” Lão Quỷ động lòng.

Quả thực sự cám dỗ trước mắt quá lớn!

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Môn Thần, cơ hội lập công đã đến!”

“Xông lên cho tôi!”

Môn Thần là thuộc hạ mạnh nhất của lão Quỷ. Có thể nói, giang sơn hiện tại của lão Quỷ là do một tay Môn Thần mang về.

Đầu óc của tên này không được nhanh nhạy lắm nhưng lại rất trung thành với lão Quỷ.

Nghe lão Quỷ nói vậy, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền nhặt một thanh xà bằng sắt dày ở bên cạnh lên, chuẩn bị đánh về phía Tần Thiên.

Thanh xà này nặng hàng chục kg và dài vài mét. Ngược lại, Miêu đao trong tay Tần Thiên căn bản không có tác dụng.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe cộ và tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu người đang hung hãn xông vào.

Người dẫn đầu mặc áo gió màu đen, vẻ mặt u ám, đằng đằng sát khí!

“Tam Gia!”

“Tam Gia tới rồi!”

Người nhà họ Trịnh hét lên phấn khích.

Sự xuất hiện của Tam Gia này thực sự khác thường. Khí thế và cảnh tượng này khiến mọi người nhìn thấy đều chấn động.

“Cường Long gì đó muốn qua sông, cũng phải hỏi xem Quan Tam tôi có đồng ý hay không!” Khi Tam Gia lên tiếng, giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Nhìn thấy Môn Thần thừ người ra, lão Quỷ kích động nói: “Còn chờ gì nữa?”

“Cơ hội lập công đến rồi!”

“Mau, cho Tam Gia xem sức chiến đấu của cậu!”

Môn Thần tỉnh táo lại, hét lớn, vung thanh xà lên rồi dùng hết sức ném về phía Tần Thiên.

“Cẩn thận!” Tô Tô và Cung Lệ đều giật mình.

Tần Thiên ngồi yên, vung Miêu đao trong tay lên, thanh xà đổi hướng.
 
Chương 795


Chương 795

Môn Thần bất chấp, thân thể mập mạp cũng lao tới trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên giơ chân đá vào bụng anh ta một cái.

“A” một tiếng, thân hình nặng hơn 100kg của anh ta như một con lợn to béo đang bay lên.

Quan Tam Gia mặc áo gió dẫn đầu một nhóm thuộc hạ đắc lực, vừa xông vào cổng xưởng.

Rầm một tiếng, đột nhiên một con lợn to béo rơi xuống trước mặt, bụi mù mịt khắp nơi.

“Ai?” Quan Tam Gia giật mình, theo bản năng lùi lại, đưa tay ra nắm lấy vũ khí.

Phía sau, một đám thuộc hạ giống như sói dữ lao tới, vây quanh Tần Thiên.

Tất cả những người này đều có đôi mắt hung dữ, họ đều là những người dũng mãnh thực sự. So với đội Hắc Hổ của nhà họ Tề thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Tuy nhiên, có một số người trong số này nhìn rõ ràng dáng vẻ của Tần Thiên, nhất thời biểu cảm trở nên rất kỳ lạ.

“Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!”

“Tôi tên là Lão Qủy, nghe nói có người đến thành phố Trịnh chúng ta làm loạn, tôi vô cùng tức giận, liền dẫn theo các anh em đến đây!”

“Không ngờ tên này lại có thể khiến người của tôi bị thương nặng như vậy!”

Lão Quỷ phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất, nhanh chóng cầu xin.

“Tam Gia hãy làm chủ cho chúng tôi!” Những người còn lại cũng kích động hét lên.

Thấy Tần Thiên thu đao lại, hai cha con Tề gia nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài.

Họ lao tới trước mặt Quan Tam Gia, nghiến răng nói: “Tam Gia, giao cả cho anh!”

“Chuyện này kết thúc, chúng tôi chắc chắn sẽ cảm ơn anh thật hậu lĩnh!”

Quan Tam Gia cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt, các người lùi lại, để tôi!”

“Tôi muốn xem xem, ai dám làm loạn ở thành phố Trịnh!”

Anh ta rút ra một con dao ba lưỡi và sải bước tới với đôi mắt đỏ ngầu.

Những thuộc hạ vây quanh Tần Thiên đều rất nghe lời, tự động nhường đường.

Từng người một giống như ăn một quả mìn vậy, không thể nuốt cũng không thể nhổ ra.

“Tam Gia cố lên!”

“Tam Gia uy võ”

Thấy sự uy phong của Quan Tam Gia, Tề Nhân dẫn đầu, mọi người hét lên điên cuồng, làm rung chuyển xưởng.

Quan Tam Gia cầm dao ba lưỡi trong tay, sau khi thuộc hạ tránh đường Tần Thiên đang khoanh chân ngồi trên ghế mỉm cười.

Anh ta vô cùng chấn động, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.

Tam Gia tức giận rồi!

Tần Thiên hôm nay sẽ chết không có chỗ chôn!

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Tô Tô và Cung Lệ đều sợ hãi đến tái mặt. Bởi vì Quan Tam Gia trông hung dữ hơn tất cả những kẻ trước đó.

Nhìn thấy anh ta tới gần, Tần Thiên vẫn cười lạnh, bất động, thậm chí còn thu Miêu đao trong tay lại.

Có phải sợ hãi đến phát điên rồi không?
 
Chương 796


Chương 796

Mọi người đều chờ đợi nhìn Tần Thiên bị đâm chết.

Nhìn thấy chân Quan Tam Gia mềm nhũn, anh ta quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt quật cường nói: “Ai nói Cường Long không thể qua sông?”

“Người khác có thể không được, nhưng anh Thiên của tôi nhất định có thể!”

“Anh Thiên, tiểu đệ đến muộn, không làm anh tức giận chứ?”

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Mọi người trợn mắt kinh hãi, như thể vừa nhìn thấy ma.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Cậu nắm trùm thành phố Trịnh này sao?”

Quan Tam vội vàng nói: “Là Hồ tổng sắp xếp tôi ở đây.”

Tần Thiên gật đầu. Thuộc hạ của Nam Giang Vương An Quốc, Vũ Thiên Vương Hồ Bân, thuộc hạ có Bát Kim Cang.

Tỉnh lỵ xảy ra đại loạn, Bát Kim Cang đều có mặt.

Trước đó đối Quan Tam này, Tần Thiên không có ấn tượng sâu sắc, cho đến khi hắn từ Bắc Giang trở về và ăn mừng ở nhà họ An.

Tên này là người chuốc rượu hắn nhiều nhất, lôi kéo hắn nhiều nhất, tửu lượng rất được.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thiên tối sầm: “Quan Tam, cậu đã biết tội chưa?”

Quan Tam sợ hãi nói: “Anh Thiên, xin hãy trừng phạt tôi!”

Tần Thiên tức giận nói: “Đứng dậy đi!”

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám chuốc rượu tôi như lần trước, tôi sẽ bóp nát cậu thành phân!”

Quan Tam sững sờ một lúc rồi cười toe toét.

Quay lại nhìn những khuôn mặt kinh hoàng trong xưởng, anh ta li3m lưỡi như một con quỷ khát máu và nở một nụ cười hung ác nói:

“Những kẻ đắc tội với anh Thiên, từng người một đến trước mặt tôi nhận cái chết.”

Cái quái gì vậy…

Hai cha con nhà Tề như sét đánh ngang tai.

Dù có đập vỡ đầu, họ cũng không bao giờ ngờ rằng Quan Tam Gia uy nghiêm và hùng bá một phương lại lập tức trở thành học sinh tiểu học khi nhìn thấy Tần Thiên!

Sau khi định thần lại, họ biết đã không còn cứu vãn được nữa, vội vàng quỳ xuống.

“Xin Tam Gia tha mạng!”

“Xin anh Thiên tha mạng!”

Tần Thiên ném Miêu đao cho Mã Hồng Đào, giơ tay xem đồng hồ rồi đứng dậy.

“Được rồi, tôi còn bận đi ăn với vợ, việc ở đây anh xử lý đi.”

“Hai cha con nhà họ Tề đã làm giả sản phẩm đã được cấp bằng sáng chế của vợ tôi để kiếm lời, tôi không muốn sau này có chuyện như vậy xảy ra nữa.”

“Ý tôi nói là toàn bộ thị trường.”

“Đã rõ!” Quan Tam trầm ngâm một lát, nói: “Anh Thiên, anh cảm thấy ngày mai sẽ có tin tức trên các đầu báo không?”

“Hai cha con nhà Tề đã bị các cơ quan có thẩm quyền phạt đến phá sản vì kiếm tiền bằng cách làm giả Tô Ngọc Cao, vậy có được không?”
 
Chương 797


Chương 797

Tần Thiên gật đầu nói: “Điều này khá là có tính răn đe, tôi tin những kẻ muốn kiếm tiền bẩn sẽ có chút kiêng dè.”

“Chỉ là nó mang lại lợi ích cho các bộ phận liên quan.”

“Loại hình phạt này sẽ làm hài lòng người dân và người dân sẽ cảm ơn họ.”

“Vậy thì cứ như vậy đi.” Quan Tam nhếch mép cười, sau đó nói: “Anh Thiên, anh đi ăn ở đâu?”

“Dẫn em theo với.”

“Cút!”

“Đừng mơ có thể chuốc rượu tôi nữa!” Tần Thiên mắng một câu, kéo Tô Tô nói: “Vợ, chúng ta đi thôi!”

“Nếu còn không đi, chỗ chúng ta đặt sẽ bị người khác chiếm mất!”

“Tiểu đệ cung tiễn anh Thiên!” Quan Tam cúi đầu lớn tiếng kêu lên.

Nhìn thấy Tần Thiên kéo mĩ nhân này, dừng lại một chút nói: “Còn cả chị dâu nữa!”

Trong xưởng, tất cả cấp dưới của anh ta đều kính cẩn hét lên: “Cung tiễn anh Thiên, cung tiễn chị dâu.”

Tần Thiên không thèm quan tâm, đi ra khỏi cổng nhà máy, nhảy lên xe, cùng Tô Tô và Cung Lệ rời đi.

Nụ cười trên mặt Quan Tam dần dần biến mất, anh ta nhìn hai cha con nhà họ Tề trước mặt, lạnh lùng nói:

“Dám động vào tài lộ của anh Thiên, Tề Nhân, tôi rất bội phục hai cha con ông.”

Sắc mặt Tề Nhân tái mét.

Vừa rồi nghe thấy Tần Thiên và Quan Tam quyết định số phận của nhà họ Tề, vừa trò chuyện vừa cười đùa.

Ông ta sợ hãi cầu xin: “Tam Gia tha mạng!”

“Hãy cho tôi một cơ hội để hối cải!”

“Đều là thằng con trai này của tôi kém cỏi, tôi sẽ tự tay giết nó!”

“Tam Gia, xin hãy tha cho nhà họ Tề!”

“Chỉ cần anh giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ tặng cho anh vịnh Kim Long!”

Quan Tam nhìn Tề Nhân, cười nói: “Nhà họ Tề vẫn luôn muốn đuổi chúng tôi ra khỏi thành phố Trịnh để có thể độc chiếm.”

“Nếu không phải phía trên ràng buộc, tôi đã giết các người từ lâu rồi.”

“Nói thật với ông, ngay cả những người ở trên tôi cũng phải cư xử đúng mực khi gặp anh Thiên.”

“Bây giờ, ông đã đắc tội với anh ấy, tôi được lệnh tiêu diệt nhà họ Tề, nếu phía trên biết được thì cũng sẽ khen ngợi tôi.”

“Ông cảm thấy, tôi sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”

Lúc này mặc dù Quan Tam vẫn tươi cười nhưng trông giống như một ác ma ăn thịt người không nhổ xương.

Tề Nhân ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không nói nên lời.

Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của Quan Tam, có lẽ sẽ không dễ dàng phá hoại cả cả gia tộc bọn họ như vậy nhưng hiện tại Quan Tam đã có được sự ủng hộ của tỉnh lỵ.

Ông ta biết rằng trước mặt gã khổng lồ nhà họ An, tài sản nhỏ bé của nhà họ Tề chẳng qua chỉ là một cái búng tay.
 
Chương 798


Chương 798

Không ngờ một sự cố nhỏ về hàng giả do xử lý không đúng cách lại dẫn đến tán gia bại sản, ông ta thật sự muốn chết rồi.

Bát Bảo Lâu- Tầng trên cùng, phòng VIP nhất.

“Ừm, ngon quá.”

“Con cá này ngon thật, mùi vị tươi ngon.” Tô Tô ăn rất vui vẻ.

Tần Thiên yêu chiều nói: “Phục vụ, thêm một phần nữa.”

Tô Tô ngượng ngùng cười nói: “Mọi người cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn em như vậy.”

Dù thế nào, Cung Lệ cũng không thể nuốt nổi. Chuyện xảy ra sáng nay đối với cô ấy giống như một giấc mơ.

Do dự một lát, cuối cùng cô ấy không nhịn được hỏi: “Tần tiên sinh, nhà Tề thật sự sẽ phá sản sao?”

“Có đúng như Quan Tam Gia đã nói, các phương tiện truyền thông lớn đưa tin rằng họ đã bị các cơ quan liên quan phạt tiền và phá sản vì làm giả sản phẩm của chúng ta sao?”

Tần Thiên cười nói: “Sao vậy, cô cảm thấy thương bọn họ sao?”

“Không hề!” Cung Lệ tức giận nói:

“Những doanh nghiệp xấu như thế này, kiếm tiền vô lương tâm, bất chấp tính mạng người tiêu dùng thì nên cho phá sản!”

“Với tin tức này, tôi tin rằng trong tương lai sẽ không còn ai dám làm giả sản phẩm của chúng ta nữa”.

“Đồng thời, cũng có thể răn đe những doanh nghiệp thiếu đạo đức khác trên thị trường”.

“Ngoài ra, từ một phương diện nào đó, đây cũng là một sự quảng bá rất lớn đối với chúng ta.”

“Đợi mấy ngày nữa, quảng cáo đại diện của Liễu Như Ngọc sẽ được phát sóng tại Nhà hát Hoàng Kim, trời ơi, chúng ta thực sự sắp phát tài rồi!”

Tô Tô vừa ăn vừa ấp úng: “Không thể ngủ quên trên chiến thắng.”

“Cung Lệ, bước tiếp theo là cuộc chiến khó khăn của cậu. Kiểm soát chất lượng!”

“Nhất định phải kiểm soát chặt chẽ!”

“Cái này mình biết.” Cung Lệ gật đầu nói: “Yên tâm đi, mình sẽ lập quân lệnh với cậu.”

“Nếu có vấn đề về chất lượng, cậu hãy bảo chồng cô chặt đầu mình.”

“Phì, cậu đang nói linh tinh gì vậy?” Tô Tô quở mắng.

Cung Lệ cười nói: “Nhưng tôi vẫn rất tò mò—”

Cô ấy nhìn Tần Thiên, đôi mắt lóe lên, nói: “Tại sao anh lại lợi hại như vậy?”

“Khiến tôi rất sốc!”

Lúc này, nhìn Tần Thiên có vẻ điển trai vô hại, cô ấy khó có thể liên kết với ác thần có thể áp đảo bầy sói, hổ nguy hiểm đó.

Tô Tô thay Tần Thiên trả lời: “Không có gì lạ cả.”

“Anh ấy đã làm bác sĩ ở giang hồ bao nhiêu năm, những bản lĩnh khác không có, chỉ học được mấy thứ thấp kém như vậy thôi.”

Cung Lệ lè lưỡi.

Nếu những thứ này còn là kém cỏi thì trên đời sẽ không có điều gì tốt cả.

“Anh Tần, tôi kính anh một ly.”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.” Cô ấy cầm ly rượu vang đỏ đứng dậy.
 
Chương 799


Chương 799

Đây là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng. Bởi vì cô ấy biết sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau này Trịnh Cát sẽ không bao giờ dám quấy rối mình nữa.

Cô ấy cũng có thể thực sự có một cuộc sống mới.

Trước đây cô ấy cảm thấy cuộc sống thật đen tối, cuộc đời như đã sắp kết thúc rồi.

Bây giờ cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình đang bắt đầu khởi động trở lại sau khi trải qua một vòng xoáy tối tăm.

Tương lai là phồn tinh đại hải.

Tần Thiên gật đầu, cùng Cung Lệ uống một ly, nói: “Cảm ơn đã mời.”

“Em ăn xong rồi.” Tô Tô lau miệng nói: “Mọi người còn ăn không?”

“Nếu ăn xong rồi, chúng ta nhanh chóng trở về Long Giang đi.”

“Em không thể đợi được nữa rồi.”

Tần Thiên và Cung Lệ cũng ăn xong rồi, lần lượt đứng dậy và họ rời đi.

Cung Lệ đi phía trước, khi cô ấy đến quầy lễ tân thanh toán thì được biết Tam Gia đã gọi điện và thanh toán rồi.

Tần Thiên không khỏi bật cười, thấy Cung Lệ có chút xấu hổ, nói: “Để cậu ta thanh toán đi.”

“Mặc dù cậu ấy đã thanh toán hóa đơn nhưng vẫn là cô đã mời chúng tôi.”

“Vậy lần sau tôi sẽ mời tiếp.” Cung Lệ cười nói.

Khi xoay người chuẩn bị rời đi, Tần Thiên đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng vạm vỡ đang từ ghế sofa trong đại sảnh của khu nghỉ ngơi đứng lên.

Đó là Mã Hồng Đào.

Ngồi trên ghế sofa cạnh anh ta là một cô gái trông giống một con nai, có vẻ rất sợ gặp người, cúi đầu thu mình lại, vô ý run rẩy.

Cô ấy ôm một vật dài được bọc trong lớp vải đen, đó có lẽ là Miêu đao mà Mã Hồng Đào coi như mạng sống của mình.

Tần Thiên nói với Tô Tô và Cung Lệ: “Hai người lên xe đợi tôi.”

Hai người phụ nữ gật đầu rồi rời đi.

Tần Thiên đi về phía Mã Hồng Đào, liếc nhìn cô gái bên cạnh, nói: “Đây là…”

“Em gái tôi.”

Mã Hồng Đào vội vàng nói: “Tiểu Tước, mau chào Tần tiên sinh đi.”

Cô gái tên là Mã Tước, nghe anh trai nói vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Tần Thiên, trong đôi mắt thuần khiết lóe lên sự hoảng loạn, mặt đỏ bừng vội vàng cúi đầu xuống.

Tần Thiên cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

*Ma Tước: chim sẻ

“Ngài Tần chúng ta sang kia nói chuyện.” Mã Hồng Đào mời Tần Thiên qua chỗ vắng người rồi mới mở miệng than thở: “Đều tại tôi!”

“Một lòng muốn luyện võ nên đi khắp nơi tìm người đấu lại không chịu chăm sóc em gái cho tốt.”

“Em ấy ở nhà hàng làm phục vụ bị một đám vô lại làm nhục.” Nói tới đây hai tay Mã Hồng Đào nắm chặt lại, khoé mắt cũng ửng đỏ.

Tần Thiên trầm mặt hỏi: “Sau đó thì sao?”
 
Chương 800


Chương 800

Mã Hồng Đào kích động: “Tên kia là con nhà giàu.”

“Sau khi tôi báo công an hắn bị bắt, nhưng bị nhốt có nửa ngày thì được thả.”

“Không chỉ có vậy, cha mẹ hắn sợ ảnh hưởng tương lai hắn mà quay lại cắn trả tôi một cái, nói là do em gái tôi dụ dỗ hắn.”

“Còn muốn kiện chúng tôi nữa!”

Tần Thiến: “Rồi sao?”

Mã Hồng Đào cắn răng: “Tôi kích động quá nên giế t chết tên kia rồi.”

Tần Thiên nhớ lại lúc ở trên xe Tề Xuân hình như có dùng em gái để uy hiếp Mã Hồng Đào. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Cho nên anh đưa theo em gái đi trốn, nhờ sự giúp đỡ của Tề Xuân đành làm tay chân của hắn.”

Mã Hồng Đào gật đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Từ đó tới nay Tiểu Tước bị trầm cảm, sợ hãi người lạ.”

“Đặc biệt là nam giới.”

“Tôi cũng không có cách nào cho nên phải tìm cho Tiểu Tước một nơi an toàn, đành phải nghe lời Tề Xuân.”

Tần Thiên nhìn Mã Hồng Đào: “Bây giờ, anh định làm gì?”

“Anh tới tìm tôi là có gì cần giúp?”

Mã Hồng Đào do dự rồi quỳ xuống: “Ngài Tần, tôi muốn theo cậu.”

“Chỉ cần cậu thu nhận hai anh em chúng tôi, cho em gái tôi một nơi an toàn cậu bảo tôi làm gì cũng được.”

Tần Thiên thở dài, phần ân tình của anh em nhà Mã Hồng Đào làm hắn cực kỳ cảm động. “Anh Mã, đứng lên đi.”

“Cậu đồng ý không?”

Tần Thiên gật đầu: “Gọi Tiểu Tước theo tôi đi Long Giang.”

Mã Hồng Đào kích động vội vã lao đi gọi Tiểu Tước, Tiểu Tước sau khi nhìn thấy Tần Thiên thì từ từ đứng dậy, chậm chạp bước tới cạnh anh trai. Khi mọi người ra ngoài đã thấy Tô Tô và Cung Lệ đợi ở xe.

Tần Thiên thành thực nói: “Vợ, Cung Lệ, đây là Tiểu Tước, là em gái của anh Mã.”

“Cô ấy đi cùng anh Mã tới Long Giang với chúng ta. Các em chăm sóc cô ấy nhé.”

Hai người kia gật đầu, Cung Lệ đi lên dắt tay Tiểu Tước đưa cô ấy lên xe. Tô Tô cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi!”

“Từ nay về sau bên người em lại có thêm một Tiểu Tước nữa.”

“Em tên là Mã Tước, còn có một bạn tên Lâm Tước. Bao giờ tới nơi chị sẽ giới thiệu để hai tiểu tước làm quen với nhau.”

“Cảm ơn phu nhân!”

“Tôi thay mặt cảm ơn những chuyện trước đây.” Mã Hồng Đào kích động nói. Hắn có thể cảm nhận được Tô Tô thực sự yêu quý em gái hắn.

“Chuyện trước đây đừng nói nữa, anh Mã mau lên xe đi.”

Tất cả mọi người đều lên xe, Tô Tô và Cung Lệ ngồi ở sau cùng Tiểu Tước. Mã Tước vốn nhút nhát nhưng được ngồi giữa hai chị gái xinh đẹp cho nên cũng an tâm hơn, rất nhanh đã quen với xung quanh.

Tần Thiên lái xe theo sự chỉ dẫn của Cung Lệ đi tới nhà bạn cô ấy, sau đó đón Tiều Cường. Tiểu Cường ôm một con búp bê vui vẻ nói: “Đây là đồ con gái thường hay chơi, chị gái em tặng chị nhé.”

“Em tên Tiểu Cường, chị tên là gì?”
 
Chương 801


Chương 801

Mã Tước cúi đầu nói: “Chị tên Tiểu Tước.”

Tiểu Cường vui vẻ nói: “Chị Tiểu Tước, chị có thích búp bê không?”

Tiểu Tước do dự một lúc thì đỏ mặt gật đầu.

Tần Thiên nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt cong cong của cô ấy, cả đoạn đường Tô Tô và Cung Lệ đều đùa Tiểu Tước cười, dạy cô ấy gọi chị.

Mãi sau Mã Tước mới mở miệng rụt rè gọi: “Chị Tô, chị Lệ.”

Nghe thấy hai tiếng này Mã Hồng Đào đang ngồi ở ghế lái phụ lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt. Đây chính là những giọt nước mắt mừng rỡ. Bởi vì em gái hắn đã từ rất lâu không dám tiếp xúc với người lạ chứ đừng nói tới việc nói chuyện hay gọi chị như bây giờ.

Thời khắc này bao sự đắng cay, hạnh phúc, cảm động như hoà vào nhau. Hắn nắm chặt Miêu đao trong tay cúi đầu che giấu sự vỡ oà của cảm xúc. Cả đoạn đường cứ thế vui vẻ mà tới Long Giang.

Tô Tô biết Tần Thiến có chuyện cần làm nên cô đã sớm nói với Lâm Tước đứng đợi sẵn ở đoạn đường cao tốc. Lâm Tước vốn muốn cùng Liễu Thành đi bàn chuyện làm quảng cáo, nhưng Liễu Thành lại sợ Tô Tô trong lúc đi kiểm tra thật giả sẽ gặp chuyện nên bảo Lâm Tước ở lại.

“Chủ tịch!”

“Chào ngài!”

Lâm Tước nhảy khỏi con Land Rover vui vẻ chạy tới.

Tần Thiên cố tình làm bộ dạng trầm mặt nói: “Lâm Tước, sao cô lại chào chủ tịch rồi mới chào tới tôi?”

“Không biết địa vị của tôi như thế nào à, sau này ở ngoài phải chào tôi trước rồi chào chủ tịch sau. Biết chưa?”

Lâm Tước bĩu môi cười: “Vâng, thưa ngài.”

“Lần trước ngài làm chủ tịch tức, biết chủ tịch thích ăn cá vì muốn dỗ chủ tịch vui mà chạy đi câu cá nguyên một ngày.”

“Mấy con cá còn không?”

“Còn có chuyện này?” Cung Lệ mở rèm cửa sổ hỏi.

Tần Thiên nghiêm mặt: “Ý gì!”

“Tôi có gì mà phải sợ? chính là vì tôi thích câu cá đấy có sao không!”

“Lâm Tước, tôi phát hiện cô ngày càng nhiều chuyện!”

“Thế thì phải chào chủ tịch trước!” Lâm Tước hừ một tiếng, giống như một cô gái nhỏ kiêu ngạo vậy.

Mặt Tần Thiên đen xì, một Lâm Tước cao ngạo lạnh lùng từ bao giờ lại biến thành thế này.

Tô Tô bây giờ mới lên tiếng: “Tước Nhi, đừng có nói chuyện với hắn nữa, hắn chính là ngứa thịt gợi đòn.”

“Qua đây chị giới thiệu đồng loại.” Nói xong không nhịn được còn nở nụ cười.

“Đồng loại?” Lâm Tước trợn mắt: “Chủ tịch, có phải ý chủ tịch là cần xử lý công ty nào? Hay là do em có chỗ nào làm chủ tịch không hài lòng?”

Biểu tình trên mặt Lâm Tước còn vừa hoảng sợ vừa tủi thân.

Tô Tô vội vã đáp: “Em nói luyên thuyên gì đấy!”

“Chị nói đồng loại là ý giống em cũng là một Tiểu Tước bé nhỏ!”

“Tước Nhi, xuống đây.” Tô Tô cười rồi kéo Mã Tước xuống xe.

Lâm Tước kỳ quái hỏi: “Em cũng tên là Lâm Tước?”
 
Chương 802


Chương 802

Mã Tước còn đang lạ nên chỉ núp sau lưng Tô Tô. Tô Tô vội vã nói: “Nhỏ giọng thôi đừng có dọa em gái chị.”

“Em ấy họ Mã, gọi là Mã Tước.”

Cung Lệ ôm Tiểu Cường bước từ xe xuống, Tiểu Cường cũng hồ hởi nói: “Chị Lâm Tước bây giờ lại có thêm chị Mã Tước.”

“Hai chị là tiểu Ma Tước”

Lâm Tước cười rộ lên nắm lấy tay Mã Tước: “Chị không quan tâm, chị là Lâm Tước, em là tiểu Ma Tước trong rừng.”

“Từ nay về sau em cũng gọi chị là chị nhé.”

Mã Tước ngại ngùng nhìn Lâm Tước rồi cúi đầu nhỏ giọng: “Chị.”

Lâm Tước cực kỳ vui vẻ, không thể không nói bộ dạng nhút nhát rụt rè của Mã Tước làm người khác thấy đau lòng, cũng làm người khác có cảm giác muốn che chở.

Tô Tô nhìn Tần Thiên nói: “Anh định đưa anh Mã đi đâu em không quan tâm, nhưng Mã Tước ở đâu thì em sẽ quản.”

“Hy vọng anh có thể đồng ý.”

Tần Thiên nhìn sang Mã Hồng Đào. Mã Hồng Đào thấy thế cũng vội vã đáp: “Phu nhân cứ nói!”

Không biết Tô Tô định sắp xếp cho em gái hắn thế nào, trong lòng hắn đương nhiên lo lắng. Bởi vì tình hình của em gái hắn có chút đặc biệt, sau sự việc kia vài năm nay hắn không bao giờ rời xa em gái. Bây giờ ý Tô Tô có phải muốn đưa em gái hắn đi?

Tô Tô cười nói: “Anh Mã, sau này đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy. Anh cứ gọi em là Tô Tô là được.”

“Mẹ em trước cứ nói mãi, không sinh thêm anh chị em nào cho em, để em cô đơn một mình. Thật ra bà ấy nghĩ em cứ luôn bắt nạt bà ấy, cho nên bà ấy muốn tìm một người để thay thế mà thôi.”

“Anh Mã, em rất thích Tiểu Tước. Muốn đưa em ấy về nhà cho mẹ em gặp.”

“Nếu Tiểu Tước thích, em sẽ giữ em ấy lại cho mẹ em chăm sóc. Anh thấy sao?”

Mã Hồng Đào há hốc miệng.

Nghe ý của Tô Tô thì là muốn nhận người em nuôi này rồi.

Hơn nữa, muốn để Mã Tước tới nhận mẹ của cô ấy làm mẹ nuôi.

Tần Thiên cũng cảm thấy ý này rất hay. Dương Ngọc Lan sắp chuyển ra ngoài ở rồi, khó tránh khỏi cô đơn.

Nếu bên cạnh bà ấy có thêm một cô con gái nuôi như Mã Tước thì nhất định là rất tốt.

“Anh Mã, chỗ em ở tên là Long Viên. Diện tích tuy không lớn, nhưng cũng được khoảng hai ba trăm mẫu Anh. Hoàn cảnh xung quanh khá tốt, chế độ an ninh gì đó cũng khá là đầy đủ. Về phương diện này, anh hoàn toàn có thể yên tâm!”

Mã Hồng Đào cảm động đến mức không biết phải nói gì. Chỗ ở của Tần Thiên, không cần nói anh ta cũng biết, nhất định là vô cùng tốt.

Đây là người khiến cho cả Quan Tam cũng phải quỳ xuống lắp bắp không nói nên lời đấy!

Bản thân anh ta và em gái lang bạt ở đầu đường xó chợ, tuy là anh ta đã cố gắng chăm sóc hết mức, nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt. Một người đàn ông thô lỗ như anh ta cũng khó mà hoàn toàn hiểu được tâm lý của em gái.

Nếu để em gái nhận Tô Tô làm chị, nhận mẹ của Tô Tô làm mẹ nuôi, thì từ giờ trở đi có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ trong trang viên rộng mấy trăm mẫu Anh.

Đối với em gái mà nói, tuyệt đối là nơi tốt nhất!
 
Chương 803


Chương 803

“Cảm ơn phu nhân, tôi đương nhiên là không có ý kiến gì.” Mã Hồng Đào nhìn em gái đầy yêu thương, nói: “Tiểu Tước, em có bằng lòng đi với chị Tô Tô không? Em nghe anh nói này, chị Tô Tô và những chị này là những người tốt nhất trên đời. Mẹ của chị Tô Tô nhất định cũng là người mẹ tốt nhất trên đời. Em có bằng lòng không?”

Mã Tước khẽ gật đầu, nói: “Vậy anh, khi nào anh rảnh anh nhớ tới thăm em đấy.”

“Nhất định rồi!”

“Sau khi anh ổn định chỗ ở sẽ lập tức tới thăm em!” Mã Hồng Đào nói rồi vội vàng quay người đi.

Bởi vì nước mắt của anh ta sắp không kìm lại được nữa rồi.

Nhìn từ phía sau, bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng ấy đang run lên từng hồi.

Tô Tô và mọi người cũng rưng rưng. Một người đàn ông bao nhiêu năm nay dẫn theo một cô em gái, cũng thật là làm khó cho anh ta rồi.

Họ cũng bị cảm động bởi tình anh em này.

Tô Tô lau mắt, nói: “Vậy thì cứ quyết như thế nhé. Chúng ta đi thôi.”

Cô kéo tay Mã Tước, bước lên chiếc Land Rover. Cung Lệ cũng ôm Tiểu Cường lên xe.

Lâm Tước lái xe rời đi.

Lúc không còn ai, Mã Hồng Đào mới lau sạch nước mắt, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Xin nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh! Kể từ giờ phút này, cái mạng của Mã Hồng Đào này chính là của tiên sinh!”

Tần Thiên vội đỡ anh ta đậy, nói: “Lão Mã, đưa anh tới một nơi, nhất định là anh sẽ thích.”

Hai người nhảy lên xe, Tần Thiên lái xe ra khỏi đại lộ, rẽ vào một con đường nhỏ, lao ầm ầm về phía sơn trang Mãnh Thú.

Nhóm Thiên Phạt vừa kết thúc một đợt huấn luyện, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, ngồi trên mỏm đá nghỉ ngơi.

Đồng Xuyên, Thiết Tí huýt sáo trêu chọc Nhất Tiễn Mai.

Khi nhìn thấy chiếc Toyota Land Cruiser lái vào, bọn họ đều nhảy cẫng lên.

“Thiếu chủ đến rồi!”

“Anh Thiên!”

Bọn họ vui mừng chạy ra đón.

Tần Thiên xuống xe, liếc mắt nhìn một lượt, nói: “Có làm biếng không đấy?”

Nhất Tiễn Mai vội cười đáp: “Làm biếng là chuyện không thể, chúng tôi đã thề, ai mà đánh gục được anh trước, người đó chính là lão đại.”

Tần Thiên cười nói: “Vậy sao? Đánh gục tôi cơ đấy, tham vọng không nhỏ nhỉ.”

Nhất Tiễn Mai vội nói: “Là Đồng Xuyên và Thiết Tí nói đấy.”

“Bọn họ nói, cùng lắm là hai người họ cùng lên, xử anh một trận cho ngoan ngoãn nghe lời.”

“Vậy sao?” Tần Thiên nhìn sang hai tên kia: “Hai người muốn xử cho tôi một trận cho ngoan ngoãn nghe lời ấy hả?”

Hai tên kia tái mét cả mặt.

“Anh Thiên, anh đừng nghe người phụ nữ này nói bậy!”

“Có đánh chết bọn em thì bọn em cũng không dám khiêu chiến với anh!”

“Nhất Tiễn Mai, cô CMN muốn chơi chết chúng tôi à!”

Nhìn thấy bọn họ rén như vậy, đám người đều cười to.
 
Chương 804


Chương 804

Tàn Kiếm nhìn thấy Mã Hồng Đào ngồi ở ghế phó lái, nói: “Thiếu chủ, lại có bạn mới tới à?”

Tần Thiên mở cửa xe nói: “Lão Mã, anh CMN không phải là xấu hổ đấy chứ?”

“Sao vậy, muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng rước anh xuống xe hả?”

Mã Hồng Đào đỏ mặt, vội vàng nhảy xuống.

Nhìn thấy anh ta nắm chặt trong tay một món đồ dài được bọc trong vải đen, mắt của Tàn Kiếm hơi nghiêm lại.

Tần Thiên cười nói: “Chú Tàn, chú có biết thứ trong tay anh ta là gì không?”

Ánh mắt Tàn Kiếm sắc như ưng, lạnh lùng nói: “Dài hơn năm thước, rộng không quá hai ngón tay. Nếu tôi đoán không nhầm, không lẽ là Miêu Đao.”

Tần Thiên gật đầu, nói: “Người này là cao thủ Miêu Đao, chú Tàn, chú chưa chắc đã là đối thủ của anh ta đâu.”

Tàn Kiếm lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Vậy thì tôi lại muốn lĩnh giáo đôi chút đấy.”

Nói xong, bàn tay nắm quải trượng sắt khẽ dùng sức, quải trượng sắt kia đánh ầm một cái, đánh ra một vết nứt trên bề mặt khối đá.

Mã Hồng Đào kinh ngạc, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Đây là sơn trang Mãnh Thú. Bọn họ là nhóm Thiên Phạt.”

“Trong đó có rất nhiều người trải qua những chuyện giống như anh.”

“Đạo trời sáng tỏ, nhưng thường có lỗ hổng. Sức mệnh của bọn họ là thay trời hành đạo.”

Người trước mặt anh, gọi là Tàn Kiếm. Trước mắt chính là thủ lĩnh của Thiên Phạt. Nếu anh muốn gia nhập với bọn họ, trước hết phải cho ông ấy nhìn thấy thực lực của anh.”

Thấy Mã Hồng Đào còn có chút do dự, Tàn Kiếm cười lạnh, nói: “Truyền nhân của Miêu Đao chắc không phải là đến một người tàn phế như ta cũng không dám ra tay đấy chứ.”

“Đúng vậy, Miêu Đao rất lợi hại sao?”

“Người anh em, có dám cho bọn tôi được mở mang tầm mắt không?”

“Thiên Phạt bọn tôi trước giờ không bắt nạt người khác, nếu anh cảm thấy không đánh lại được chú Tàn thì hay là đổi một em gái lên sàn nhá?”

Mấy tên bên cạnh lại bắt đầu huýt sáo.

Thế này thì ai mà nhịn được?

Ý chí chiến đấu và nhiệt huyết của Mã Hồng Đào bị khơi dậy, trầm giọng nói: “Đắc tội rồi!”

Keng một tiếng, Miêu Đao xuất khỏi vỏ.

Hàn quang lóe lên khiến mọi người kinh hãi hô lên.

“Đao tốt!”

“Chỉ là không biết người dùng đao thì thế nào.” Tàn Kiếm hừ một tiếng, nhấc cây quải trượng sắt nặng trịch trong tay, hô một tiếng, rồi vụt xuống.

Mã Hồng Đào bị bất ngờ, vội vàng lui về sau né.

Dù gì cũng vừa mới tới, có chút không dám ra sức. Lại thêm Tàn Kiếm muốn đánh đòn phủ đầu, quải trượng sắt nặng trịch, công lực quá mạnh mẽ.

Mà Miêu Đao đem so với quải trượng sắt, thì thuộc về vũ khí nhẹ.

Cho nên trong nháy mắt, Mã Hồng Đào rơi vào thế hạ phong.

Bị đánh cho liên tục lui về sau, có chút khó tiếp chiêu.
 
Chương 805


Chương 805

Đám người đều trợn tròn mắt lên nhìn. Chí ít thì trước mắt, xem ra là cái người được gọi là truyền nhân của Miêu Đao chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tần Thiên cười lạnh không nói gì, hắn biết, Mã Hồng Đào có tiềm lực rất lớn, vẫn chưa được kích phát ra.

Kể cả lúc anh ta ở trong nhà xưởng bên thành phố Trịnh, dùng Nhị Lộ Miêu Đao với hắn cũng chưa có dốc toàn lực.

Lúc đó Tần Thiên đã cảm nhận được rồi, Mã Hồng Đào dường như có chút không chuyên tâm.

Xuất đao trông thì sắc bén, nhưng trong lòng anh ta căn bản là không có sát khí.

Bây giờ Tần Thiên đương nhiên đã rõ, đó là vì Mã Hồng Đào bất đắc dĩ, bán mạng cho Tề Xuân. Kỳ thực không hề tình nguyện, cho nên khó tránh khỏi qua loa tất trách.

Không thể không nói, cuộc sống nhiều năm không như ý khiến cho Mã Hồng Đào tinh thần sa sút.

Trực tiếp ảnh hưởng tới võ đạo của anh ta.

Cho nên Tần Thiên vừa tới đã kích cho Tàn Kiếm ra tay, chính là muốn kích phát tiềm lực thực sự của Mã Hồng Đào ra, để cho anh ta tìm lại được sự tự tin của Miêu Đao chi vương ngày xưa.

Mã Hồng Đào từng bước lùi về phía sau, chân đụng phải một tảng đá, cả người không tự chủ được, sắp ngã ngửa.

Nhưng vào lúc này, Tàn Kiếm không hề nương tay, ông ấy dùng chiếc nạng sắt làm súng trường đâm vào ngực Mã Hồng Đào.

“Cẩn thận!” Nhất Tiễn Mai không khỏi kêu lên.

Những thành viên còn lại của Thiên Phạt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ. Họ cũng không hiểu tại sao Tàn Kiếm lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với thành viên mới.

Đó là bởi vì Tàn Kiếm biết ý của Tần Thiên. Bản thân ông ấy cũng nhận thấy Mã Hồng Đào có tiềm năng rất lớn vì vậy nhất định phải đẩy anh ta đến thời điểm sinh tử.

Chỉ như vậy, tiềm năng của anh ta mới có thể thực sự được khơi dậy.

Trong mắt Mã Hồng Đào lộ ra vẻ kinh hãi, anh ta chỉ có thể mượn tư thế ngã xuống mà nghiêng lưng.

Một cây cầu sắt, một tay hạ xuống, cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc nạng sắt của Tàn Kiếm. Đồng thời, tay còn lại của anh ta cũng không nhàn rỗi.

Bất ngờ, một đao chém vào không khí, dính vào chiếc nạng sắt rồi trượt về phía Tàn Kiếm. Ông ấy không còn cách nào khác, phải nhảy ra.

Ông ấy chống nạng đứng lên, cười lạnh: “Huynh đệ, hơi kém đấy.”

Mặt Mã Hồng Đào đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải là nếu tôi đánh bại ông thì tôi có thể ở lại không?”

Tàn Kiếm nhướng mày: “Đánh bại tôi, chuyện đó không thể nào.”

“Nhưng nếu cậu có thể buộc tôi rút kiếm, cậu sẽ thắng.”

Mã Hồng Đào không hiểu Tàn Kiến rút kiếm là có ý gì. Rõ ràng trong tay ông ấy chỉ có một chiếc nạng sắt, làm gì có kiếm chứ?

Nhưng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Một gậy đáng sợ vừa rồi chính là khoảnh khắc nguy hiểm nhất mà anh ta gặp trong mấy năm qua.

Điều này không những không đánh bại được anh ta mà còn khiến anh ta nhớ lại những tháng ngày chỉ một người một đao đi khắp nơi tìm người để thách đấu.

Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã giao chiến với rất nhiều cao thủ, lần nào không phải là thời khắc sinh tử chứ?
 
Chương 806


Chương 806

“Tiếp tục!”

Anh ta gầm lên giận dữ, với những bước đi dường như hỗn loạn, trường đao của anh ta giống như một con rắn bạc, xuất quỷ nhập thần chém về phía Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm hăng hái nói: “Như thế này mới giống chứ!”

Ông ấy lại vung chiếc nạng sắt lên và dùng uy thế mạnh mẽ hơn để trấn áp Mã Hồng Đào. Chỉ là lần này Mã Hồng Đào không cho Tàn Kiếm cơ hội.

Anh ta kết hợp Nhất Lộ Miêu Đao và Nhị Lộ Miêu Đao, đồng thời cũng có một số chiêu thức độc đáo và tinh xảo của riêng mình.

Đọ sức với Tàn Kiếm, một bước cũng không nhường.

“Được!” Nhìn trận chiến tinh xảo này, các thành viên khác của Thiên Phạt không khỏi hò reo.

Trong mắt Tần Thiên lộ ra vẻ tán đồng, nghĩ tới điều gì đó, hắn lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi lại.

Mã Hồng Đào hét lên một tiếng, anh ta khéo léo xoay người và dùng lưỡi đao áp chế chiếc nạng sắt. Cùng lúc đó, lưỡi đao sắc bén dính vào chiếc nạng sắt và chém về phía Tàn Kiếm.

Lần này, Tàn Kiếm chỉ có một cách để đối phó là vứt nạng và nhảy sang một bên nếu không sẽ bị chém đứt tay.

Ánh mắt Tàn Kiếm nghiêm nghị, nắm chặt chiếc nạng sắt, vào thời điểm quan trọng, soạt một tiếng, tàn kiếm giấu trong nạng đã được rút ra khỏi vỏ.

Keng!

Lưỡi kiếm chạm vào lưỡi đao, phát ra âm thanh chói tai.

Mã Hồng Đào sửng sốt.

Anh ta chưa kịp phản ứng thì Tàn Kiếm đã quay người lại. Mặc dù lúc này ông ấy chỉ đứng bằng một chân nhưng vẫn đang nhón chân xoay tròn như một cơn lốc.

Người mang kiếm đi, kiếm di chuyển cùng với người.

Thanh kiếm sắc bén thiếu đi một nửa kề lên trên cổ Mã Hồng Đào.

“Cậu thua rồi.”

“Có điều, cậu cũng đã thắng.”

“Bây giờ, hoan nghênh cậu gia nhập tiểu đội Thiên Phạt. ” Trong ánh mắt của Tàn Kiến lộ ra nụ cười.

“Tốt!”

“Miêu đao đẹp quá!”

“Người anh em, chào mừng đến với tiểu đội Thiên Phạt!”

“Tuyệt vời, chúng ta lại có thành viên mới rồi.”

“Anh Thiên, đêm nay gọi dám người Lãnh Phong tới, tiếp tục nướng nguyên con cừu, đánh chén no say!”

“Tối nay không say không về!” Mọi người hoan hô hò reo.

Đã rất lâu, rất lâu rồi Mã Hồng Đào không nhìn thấy ánh mắt chân thành như vậy của một người anh em.

Anh ta vô cùng xúc động. Nhìn những gương mặt xa lạ nhưng thân thiện này, anh ta biết rằng từ nay trở đi, không chỉ em gái mới là gia đình của mình.

Anh ta cũng đã có gia đình và anh chị em của riêng mình.

Tần Thiên thấy họ hò reo như vậy cũng rất vui mừng Đây chính là tình anh em.

Nghĩ đến điều gì đó, hắn gửi đoạn video ngắn vừa quay cho Truy Phong, vui sướng nói: “Tiểu Phong Phong, thanh đao này thế nào?”
 
Chương 807


Chương 807

Rất nhanh, Truy Phong đã trả lời tin nhắn.

“Vãi!”

“Không ngờ trên đời lại có một đao pháp Miêu đao đẹp như vậy, tôi tưởng rằng đã thất truyền từ lâu rồi!”

“Đây là căn cứ của anh sao? Ở đâu, mau nói cho tôi biết đi!”

“Tôi sẽ lập tức xin lão gia tử cho nghỉ, tới đó tìm anh ta lĩnh giáo!”

Tần Thiên đắc ý nói: “Nói vài câu dễ nghe đi.”

Truy Phong im lặng một lúc rồi nói: “Anh Thiên, Thiên gia!”

“Tôi sai rồi.”

“Tỉ thí là chuyện nhỏ, chủ yếu là tôi muốn mang gà quay đến thăm anh.”

Tần Thiên cười lớn nói: “Để vài ngày nữa đi.”

“Bây giờ lão Mã vừa tới đây, vừa trải qua một trận đại chiến, cần nghỉ ngơi mấy ngày.”

“Tôi không muốn một yêu nghiệt như cậu, đè bẹp sự tự tin của anh ta.”

Nói xong, không để ý tới sự cầu xin của Truy Phong, lập tức cất điện thoại đi.

Hắn biết lão Mã đã chiến đấu với Tàn Kiếm, ý chí chiến đấu lúc này mới trỗi dậy. Nếu dễ dàng bị Truy Phong đánh bại, chắc chắn sẽ hoài nghi chính mình.

Yêu nghiệt như Truy Phong, Tần Thiên chắc chắn Mã Hồng Đào đến mức không còn sức để chống trả.

“Trong kho còn bao nhiêu rượu? Bao nhiêu con cừu?” Hắn mỉm cười hỏi.

Thiết Ngưng Sương vội vàng nói: “Vũ Sơn vừa mới thu được một lô, đảm bảo đủ.”

Nhưng do dự một chút, sau đó nói: “Có thể nướng cừu, nhưng uống rượu thì bỏ đi, dù sao tôi cũng không tham gia.”

Cô ta nhìn Tần Thiên, mặt hơi đỏ lên, lúng túng quay đầu lại.

Tần Thiên nhớ tới nơi này vụ ăn uống no say lần trước, sau khi Thiết Ngưng Sương uống say, hắn đã đưa cô ta về ký túc xá nghỉ ngơi.

Cô gái này uống say rồi, còn muốn hắn…

Hắn cũng có chút lúng túng.

Hắn tin rằng, mặc dù say nhưng Thiết Ngưng Sương nhất định vẫn nhớ.

“Sợ gì chứ!” Nhất Tiễn Mai cười nói: “Ngưng Sương không uống, tôi uống!”

“Tôi không tin, tôi không thể uống thắng các người!”

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tiêu diệt các người!”

Những người khác bắt đầu la ó.

Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Hắn cho rằng Truy Phong không cam tâm nên tiếp tục quấy rầy. Nhưng âm thanh không đúng nên hắn vội vàng lấy điện thoại ra.

Điện thoại di động của hắn có hai hệ thống. Nhìn bề ngoài, nó trông không khác gì những chiếc điện thoại dân dụng thông thường. Nhưng chỉ cần hắn mở ra một hệ thống khác, đó sẽ là công nghệ liên lạc tiên tiến nhất trên thế giới.

Hắn đặc biệt sử dụng nó để liên lạc với mười hai vị Thiên Vương và những người giống như ông chủ Nhị của đảo Sicilia. Ngay cả những hacker giỏi nhất cũng không thể bẻ khóa các hệ thống được mã hóa.
 
Chương 808


Chương 808

Nhạc chuông trên điện thoại lúc này thuộc về hệ thống thứ hai.

Khi nhìn thấy tin nhắn nhấp nháy, hình nền là một chú chuột nhỏ. Tần Thiên không khỏi chấn động.

“Các người tự chuẩn bị đi, tôi đi gửi một tin nhắn.”

Nói xong, hắn lấy điện thoại di động và lên xe.

Biểu cảm của hắn rất hiếm và có chút nghiêm trọng.

Thấy hắn như vậy, các thành viên của Thiên Phạt cũng rất hiểu chuyện nên không làm phiền hắn nữa.

Họ gào to và đi vào nhà kho để chuyển cừu và rượu ra ngoài.

Mã Hồng Đào liếc nhìn Tần Thiên một cái, tuy không giỏi ăn nói nhưng cũng bị sự nhiệt tình của mọi người cảm nhiễm, anh ta đặt Miêu đao xuống và đi vào trong giúp bưng rượu.

Vẻ mặt Tần Thiên nghiêm trọng là có nguyên nhân. Trước đó, hắn và Trần Nhị Cẩu nhận được tin từ ông chủ Nhị ở Sicilia, Độc Sư và người sống sót của tổ chức Hắc Ám Chi Hoa.

Hắc Ám Chi Hoa này đã giao chiến với Diêm Vương Điện, cả hai bên hầu như đều chịu thương vong.

Tuy nhiên, ông chủ Nhị của đảo Sicilia đã nói với Tần Thiên rằng linh hồn nhân Độc Sư của Hắc Ám Chi Hoa vẫn chưa chết.

Với sự hỗ trợ của thế lực bí ẩn, một tổ chức mới mang tên “Thiên Sứ Chi Nhãn” đã được thành lập.

Thiên Sứ Chi Nhãn được sinh ra để trả thù.

Trước đây, Phan Mỹ Nhi muốn giết Tần Thiên, Thiên Sứ Chi Nhãn nhận được tin tức và phái một tổ chức ám sát là tiểu đội Rắn Hổ Mang đến Long Giang đã bị Tần Thiên thống lĩnh tiểu đội Thiên Phạt và tiêu diệt ở biên giới phía Nam.

Nhưng đã xảy ra sơ xuất. Một thành viên nữ của Rắn Hổ Mang tên là Kim đuôi Bọ cạp thực sự đã một đường dây khác xâm nhập vào.

Lúc đó đềuvào Long viên, suýt chút nữa đã vào phòng Tô Tô. Cũng may Tần Thiên tới kịp thời, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.

Sự việc đó đã tạo nên sự k1ch thích rất lớn đối với Tần Thiên.

Mặc dù Rắn Hổ Mang cuối cùng đã bị đánh bại nhưng Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn vẫn còn.

Chỉ cần họ không bị loại bỏ, sẽ có tổ chức thứ hai, thứ ba, thậm chí vô số tổ chức như Rắn Hổ Mang sẽ không ngừng đến ám sát.

Mặc dù hiện tại lực lượng của Long Giang đã rất mạnh. Dưới sự bảo vệ của những người chuyên nghiệp như Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, bình thường Long viên sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng, lỡ như!

Tần Thiên biết trên thế giới có một số sát thủ liều mạng, để hoàn thành nhiệm vụ, bọn chúng sẽ dùng những thủ đoạn vượt xa sự tưởng tượng.

Lỡ như có một lần, có một chút sơ suất nhỏ mà họ xâm nhập vào bên cạnh Tô Tô thì sao? Đây là chuyện Tần Thiên tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Vì vậy Tần Thiên ra lệnh cho Thử Vương tập trung toàn lực tìm kiếm tung tích của Độc Sư trên toàn cầu.

Hắn hy vọng có thể tìm được đối phương, chủ động xuất kích và một mẻ bắt gọn.

Nhưng suốt một khoảng thời gian rồi không có tin tức gì từ Thử Vương.

Tần Thiên biết muốn tìm được một người như Độc Sư khó khăn đến mức nào.

Cho nên hắn không thể thúc giục Thử Vương, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này Thử Vương đã chủ động gửi tin nhắn liên lạc với hắn.

Lẽ nào có tin tức gì của Độc Sư và tổ chức báo thù Thiên Sứ Chi Nhãn của hắn ta rồi sao?
 
Chương 809


Chương 809

Nghĩ tới đây, Tần Thiên có chút kích động. Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi bấm vào mở tin nhắn.

“Vua của tôi, có chuyện thú vị, anh có muốn biết không?” Thử Vương gửi tin nhắn kèm theo một icon đáng yêu.

Tần Thiên không có tâm trạng để ra vẻ đáng yêu, vội vàng nói: “Mau nói đi, có phải có tin tức gì về Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn không?”

Thử Vương không dám lơ là, vội vàng nói: “Độc Sư này vô cùng xảo quyệt.”

“Khoảng thời gian trước, chúng tôi tìm được một chút tin tức ở Bắc Mỹ, tôi đích thân dẫn người tới đó.”

“Nhưng, đối phương dường như biết chúng ta đang tìm hắn, hắn lập tức không xuất đầu lộ diện.”

“Cho đến nay, vẫn chưa có manh mối rõ ràng nào cả.”

Tần Thiên có chút khó chịu, tức giận nói: “Vậy anh lén lén lút lút như vậy là muốn nói chuyện gì với tôi?”

Thử Vương gửi một icon lén lút.

Sau đó, anh ta nói: “Một cấp dưới của tôi đã vô tình phát hiện ra lệnh treo thưởng trên một mạng lưới giao dịch bị cấm ở trong nước.”

“Đối phương sẽ bỏ ra năm triệu, chỉ đích danh là mua đầu của anh.”

“Thời gian, bảy ngày.”

“Anh nói cái gì?” Tần Thiên Thiên cười nói.

“Đầu của tôi có giá trị năm triệu sao?”

Thử Vương nói: “Tôi cũng thấy hơi kì lạ, có lẽ là một trò đùa quái đản.”

“Nhưng để đề phòng bất trắc, tôi đã tin tức cho Nhiếp Long Vương, anh ta cũng sẽ chú ý.”

“Nhưng anh ta lười quan tâm.”

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời, tức giận nói: “Năm triệu mà không quan tâm sao? Cần phải xử lý tên này mới được.”

“Rồi sau đó thì sao?”

Thử Vương nói: “Tôi lại gửi tin nhắn cho Trần Nhị Cẩu, tên này——”

“Tên này thế nào? Có phải là lập tức quyết định dẫn người về bảo vệ tôi không?”

Tần Thiên vui vẻ nghĩ. Trần Nhị Cẩu và mình có mối quan hệ tốt nhất, nếu nghe được chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ coi trọng.

Thử Vương nói: “Nhị Cẩu cười sặc sụa”.

“Anh ta không những nói sẽ không ra tay mà còn yêu cầu chúng tôi hãy để yên, không cần quan tâm.”

“Anh ta còn cá cược với mọi người trong nhóm——”

Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại: “Cá cược cái gì?”

“Anh ta cược, lão đại mắc nợ tình cảm, phong lưu, xắn quần bỏ đi, hiện tại người phụ nữ đó đang treo thưởng cho ai bắt được anh.”

“Chỉ là anh ta cho rằng cô gái này nên là người mẫu hoặc là nữ minh tinh, còn Nhiếp Thanh Long lại cho rằng cô ta là đại tiểu thư của gia tộc nào đó.”

“Hai người đã vì chuyện này mà đặt cược, giá là mười triệu. Hơn nữa còn-”

“Còn sao nữa?”
 
Chương 810


Chương 810

“Ai thua sẽ c ởi trần leo l3n đỉnh Everest.”

Chết tiệt!

Tần Thiên tức đến mức không nói nên lời.

Lão tử đã để các người quá nhàn rỗi rồi phải không?

Hơn nữa, đối phương treo thưởng năm triệu cho cái đầu của mình mà hai người kia dám cược mười triệu?

Còn phải khỏa thân leo đỉnh Everest, đây thực sự là việc con người có thể làm sao?

“Chỉ có hai người họ cá cược sao? Các người có cược theo không?”

Thử Vương nhe răng nói: “Thần Tài, Mã Vương, Ngưu Vương bọn họ đều cược, mỗi người cược 500 tệ.”

“Sau khi giành chiến thắng, họ cũng có thể có được một bức ảnh bên thua cuộc khỏa thân đứng trên đỉnh Everest.”

Tần Thiên: “Còn anh thì sao? Cược bao nhiêu?”

“Tôi hai trăm… không, lão đại, nghe tôi nói đã, sao tôi có thể làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy chứ?”

“Bây giờ tôi đang báo tin tức này cho anh, lập tức ngăn chặn bọn họ làm vậy!”

“Thật là, chẳng ra thể thống gì cả!”

“Được rồi!” Tần Thiên tức giận nói: “Tôi sẽ xử lý sau!”

“Có lẽ là một trò đùa thôi, không cần quan tâm.”

Thử Vương vội vàng nói: “Vậy được rồi. Lão đại, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh treo thưởng đó cho anh.”

“Anh tự mình xử lý.”

Lập tức, trong điện thoại Tần Thiên xuất hiện bức ảnh treo thưởng.

Nội dung đúng như lời Thử Vương nói, năm triệu, thủ lĩnh Long Giang Tần Thiên, được công bố vào ngày hôm qua và thời hạn là bảy ngày.

Tần Thiên không nói nên lời khi nhìn thấy ảnh đại diện và tên của người đăng.

Chẳng trách Nhiếp Thanh Long và Trần Nhị Cẩu đều có ý nghĩ hoang đường như vậy.

Ảnh đại diện này là một con thỏ màu hồng, có biệt danh là Kẹo sữa thỏ trắng. Đây rõ ràng là một phụ nữ.

Bên dưới có bình luận của rất nhiều chàng trai.

Cửu Đao: Em gái, tên Tần này có làm bắt nạt em đúng không? Đừng lo, anh sẽ trút giận thay em!

Ba Phát Súng Bất Ngờ: Người đẹp, em có thể gửi cho tôi một bức ảnh được không? Để anh xem em trông như thế nào. Nếu thấy em xinh, anh sẽ giết Tần Thiên miễn phí cho em.

Gió Thu Quét Lá Rụng: Năm triệu, việc này tôi nhận. Có tiền hay không không thành vấn đề, tôi ghét nhất bọn tra nam.

Sói Hoang: Từ giờ trở đi, tra nam Tần Thiên, đếm ngược đến cái chết.



Rất kẻ ba phải chạy theo xu hướng, nửa đúng nửa sai.

Nhưng Tần Thiên lại thấy “Kẹo sữa thỏ trắng” trả lời từng bình luận một cách nghiêm túc. Lại còn đảm bảo rằng khi nhìn thấy mình đầu sẽ trả ngay năm triệu.

Hơn nữa tốt nhất là trong vòng bảy ngày. Bởi vì cô ấy muốn cái đầu có một mục đích quan trọng.

Sau bảy ngày, ý nghĩa giảm đi một nửa, chỉ có thể nhận được phần thưởng hai triệu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top