Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 755


Chương 755

“Giết anh ta, anh cũng sẽ phải đền mạng!”

Thấy vậy, sự hung dữ của Trịnh Cát cũng tăng lên, anh ta chửi rủa:

“Đồ khốn!”

“Thằng khốn này!”

“Mày dám quyến rũ vợ tao!”

“Tao nói cho mày biết, Cung Lệ có đi đến chân trời góc biển nào thì cũng là vợ của Trịnh Cát tao!”

“Không ai có thể cướp cô ấy đi!”

“Đến đây! Có gan thì tới giết tao đi!”

“Tao có làm ma thì cũng sẽ không tha cho chúng mày đâu!”

Tần Thiên thật sự không ngờ trên đời lại có loại đàn ông trơ trẽn như vậy.

Trong cơn tức giận, hắn túm tóc Trịnh Cát và đập đầu anh ta vào tường.

Trịnh Cát tay cào chân đạp, lập tức hét lên như một con lợn sắp bị chọc tiết.

“Không được, Tần Thiên!”

“Không được giết người!” Cung Lệ kinh hãi đuổi theo.

Thấy cửa phòng tắm đang mở, Tần Thiên kéo Trịnh Cát vào.

“Thằng khốn, mày dụ dỗ vợ tao, lại còn muốn giết tao!”

“Mày sẽ không được chết yên đâu!”

“Tao có làm ma cũng không tha cho mày!”

“Đồ khốn, tao không tha cho mày đâu!” Trịnh Cát vẫn đang la hét.

Tần Thiên nhìn thấy bên cạnh bồn cầu không biết đã bị hỏng bao lâu, có nước màu vàng, hắn túm tóc Trịnh Cát và ấn đầu anh ta vào đó.

“A……”

Trịnh Cát uống một ngụm nước màu vàng, nhất thời không nói nên lời. Anh ta òng ọc lấy hơi, giậm chân một cách tuyệt vọng.

Tần Thiên ấn chặt cho đến khi Trịnh Cát dần mất đi sức lực.

“Tần Thiên, mau buông ra!”

“Sẽ chết người đó!” Cung Lệ vội vàng kéo Tần Thiên lại.

Cô ấy cũng bị bộ dạng của Tần Thiên lúc này làm cho khiếp sợ.

Tần Thiên nhấc Trịnh Cát lên, ném anh ta sang một bên.

“Mày còn nói thêm một câu bẩn thỉu nào nữa, tao sẽ lập tức giết mày!” Hai mắt hắn đỏ ngầu nói.

Trịnh Cát ho dữ sặc sụa và phun ra một ngụm nước màu vàng, phải mất một lúc mới có thể thở bình thường được.

Nhìn dáng vẻ của Tần Thiên, anh ta cũng thực sự sợ hãi, từ một con chó hung ác trở thành một con sên trong tích tắc.

Nhìn Cung Lệ, anh ta mở miệng và bắt đầu khóc lóc.

“Em không cần anh nữa!”

“Em dẫn con trai anh đi tìm người khác, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
 
Chương 746


Chương 746

Tô Tô sửng sốt, sau khi bấm nghe, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu của Cung Lệ.

“Tô Tô, đừng tới thành phố Trịnh!”

“Tuyệt đối đừng đến đây!”

Vừa nói được một câu, cô ấy đã kêu lên, hình như đã bị ai đó giật lấy điện thoại.

Sau đó, trong điện thoại, một giọng đàn ông thô thiển vang lên: “Chủ tịch Tô, người của cô đang ở trong tay tôi.”

“Muốn cứu cô ta thì mang năm mươi triệu đến đây!”

“Tôi chỉ muốn tiền mặt!”

“Anh nói gì?”

Tô Tô kinh hãi nói: “Anh là ai?”

“Anh đang bắt cóc tống tiền chuộc, đây là phạm tội, anh có biết không?”

“Mau thả Cung Lệ ra!”

Người đàn ông nói một cách thô lỗ: “Bớt nói đạo lý đi!”

“Người vừa nghèo vừa ít học như tao, ghét nhất là nhìn mặt mũi đám người giàu chúng mày!”

“Mẹ kiếp, nếu chúng mày dám báo cảnh sát, tao sẽ chết cùng với con khốn này!”

Tô Tô vội vàng nói: “Đừng kích động!”

“Không phải anh chỉ muốn tiền thôi sao? Chỉ cần đảm bảo an toàn cho Cung Lệ, tôi sẽ lập tức mang tiền đến đó!”

Người đàn ông cười lạnh: “Vậy còn tạm được.”

“Long Giang cách thành phố Trịnh ba tiếng lái xe, đủ rồi chứ? Ba tiếng sau tao sẽ liên lạc lại!” Nói xong ta cúp điện thoại.

Tô Tô gọi lại, nhưng thì đã tắt máy.

“Cung Lệ bị bắt cóc rồi? Phải làm sao đây?”

“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Cô nhìn Tần Thiên, lo lắng nói.

Tần Thiên cau mày nói: “Cung Lệ đến thành phố Trịnh để điều tra chuyện hàng giả. Bị bắt cóc vào lúc này có thể có liên quan đến hàng giả.”

“Nếu đúng như vậy thì đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản.”

“Hắn đã cho thời gian, chúng ta đến đó trước rồi tính.”

Tô Tô gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi!” Cô kéo Tần Thiên rời đi.

Tần Thiên không dám chậm trễ, đi ra ngoài, phóng Toyota Land Cruiser lao ra ngoài.

“Hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra!”

“Cung Lệ sẽ không sao đâu!” Trên đường đi, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, cầu nguyện trong bất an.

Tần Thiên nắm lấy tay cô, âm thầm an ủi.

Hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Cung Lệ.

Cung Lệ và Tô Tô là bạn cùng lớp ở học viện y, khi còn đi học họ ăn ngủ cùng nhau, là bạn rất thân.

Khi đó Tô Tô nghiên cứu Tô Ngọc Cao đơn thuần là vì hứng thú, có Cung Lệ ở bên cạnh, cũng đã giúp cô đưa ra nhiều chiến lược.

Sau đó, công thức của Tô Ngọc Cao ra đời, Tô Tô đưa cho Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan, người có đầu óc kinh doanh, đã lặng lẽ nộp đơn xin cấp bản quyền sáng chế.
 
Chương 747


Chương 747

Khi cô ấy cùng Tô Tô nghiên cứu và chuẩn bị sản xuất hàng loạt thì công thức của Tô Ngọc Cao đã bị thất lạc.

Trên thực tế, đó là một trò đùa dai của Cung Lệ đối với Tô Tô, muốn xem xem Tô Tô có sốt ruột không.

Tô Tô cũng còn trẻ, sau khi nghe mẹ cô nói rằng công thức này có giá trị rất lớn nên đã báo cảnh sát .

Khi đó, Tô Tô là đại tiểu thư của gia tộc nổi tiếng được nhiều người mến mộ. Công thức sáng chế do một cô gái trẻ như vậy nghiên cứu ra lại bị đánh cắp đã gây ra vài chấn động.

Vốn là một trò đùa dai của Cung Lệ, nhưng không ngờ lại gây ra náo động lớn như vậy, cũng không dám thừa nhận nên cô ấy đã giữ lại công thức đó.

Mặc dù Tô Tô đã dựa vào trí nhớ làm ra một công thức mới nhưng những năm qua Cung Lệ vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy trở về thành phố Trịnh và cắt đứt liên lạc với Tô Tô.

Sau này kết hôn sinh con nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ không tốt. Sau khi kết hôn, chồng cô ấy nghiện ma túy và hủy hoại cả gia đình.

Bất hạnh không dừng lại ở đó, con trai cô ấy lại bị bệnh nặng và cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Cung Lệ lâm vào đường cùng đã được em họ của Tô Tô là Tô Văn Thành tìm thấy, biết được cô ấy có công thức trong tay nên đã bỏ ra năm triệu để mua. Để cứu con trai, Cung Lệ đã động lòng.

Vì vậy, tại hội nghị đầu tư của công ty Thiên Phú tư bản, hai chị em Tô Văn Thành và Tô Nam đã lấy công thức đã mua và dàn dựng một màn kịch công thức thật giả với Tô Tô.

Tần Thiên đã điều tra sự việc này và phái người đến nói sự thật cho Cung Lệ biết, cô ấy lập tức tự nguyện đến hiện trường giúp Tô Tô làm sáng tỏ.

Tô Tô xóa tan hiểu lầm đối với Cung Lệ và giữ cô ấy ở bên cạnh để giúp đỡ mình. Hơn nữa còn đưa con trai của Cung Lệ về Long Giang và chữa trị cho thằng bé.

Hình như còn mua một căn nhà nhỏ cho Cung Lệ, đặc biệt đã mời một bà vú đến để giúp cô ấy chăm sóc con.

Cung Lệ quyết tâm đi theo Tô Tô xây dựng sự nghiệp. Một người phụ nữ như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Hơn nữa, còn xảy ra chuyện là do giúp Tô Tô điều tra chuyện hàng giả, vậy thì e là Tô Tô sẽ có mặc cảm tội lỗi suốt đời.

Tần Thiên không cho phép chuyện này xảy ra.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn kiên định nói.

Tô Tô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Hiện tại, cô biết, mấy năm nay Tần Thiên biến mất, bằng thuật châm cứu thần kỳ, châm cứu kỹ năng, xông pha ở một thế giới nào đó, tin rằng có thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.

Tuy nhiên, nghĩ tới điều gì đó, cô vẫn cau mày, bất an nói:

“Thành phố Trịnh là thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Nam Giang.”

“Đồng thời, đây cũng là quê hương nổi tiếng của thuốc thảo dược Trung Quốc.”

“Ở đó cũng coi thuốc thảo dược Trung Quốc và các sản phẩm phái sinh là trụ cột kinh tế quan trọng.”

“Nếu chuyện này liên quan quá nhiều, anh nhất định phải cẩn thận.”

“Nếu có thể được giải quyết một cách hòa bình thì tuyệt đối đừng ra tay.”

“Lỡ như chọc giận một vài gia tộc lớn bản địa xúc phạm thì mọi việc sẽ khó giải quyết”.

Tần Thiên cười lạnh.

Gia tộc lớn của nơi này ư?
 
Chương 748


Chương 748

Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến bọn họ, vậy nếu các người dám ức hiếp vợ của Tần Thiên tôi, tôi sẽ cho các ngươi biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy.

Nhưng để tránh cho Tô Tô lo lắng, hắn đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình

“Yên tâm. Chồng em là người ôn hòa, lịch sự, sao có thể tùy tiện ra tay chứ?”

“Anh là thanh niên ba tốt đó.”

Tô Tô liếc hắn một cái, khó chịu nói: “Thật là biết dát vàng lên mặt!”

“Nếu là anh là thanh niên ba tốt, trên đời này sẽ chẳng có người xấu!”

Tần Thiên vội vàng nói: “Vợ à, em có thể sỉ nhục anh, nhưng không thể sỉ nhục mắt nhìn của bản thân!”

“Anh là người chồng do em chọn, nếu anh thực sự xấu xa như vậy thì chẳng phải em không có mắt nhìn sao?”

“Kẻ xấu sẽ chẳng thể nói ra những lời tử tế!”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa”

Tô Tô nói rồi, cảm thấy có chút bức bách, đưa tay bật nhạc. Đột nhiên, một âm thanh duyên dáng vang lên trong xe.

Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: “Sao giọng hát này nghe quen quen?”

“Ai đã hát vậy?”

Tô Tô cười lạnh nói: “Sao phải giả vờ với em!”

“Anh có thể không nghe ra giọng của đại minh tinh Liễu Như Ngọc sao?”

Mặt Tần Thiên trở nên xám xịt, thật sự là Liễu Như Ngọc.

Hắn nhớ là sau khi mua xe, hắn không hề lưu bài hát nào vào trong đó, có lẽ có có sẵn.

Không ngờ Liễu Như Ngọc lại nổi tiếng như vậy. Nghĩ tới một vài cảnh tượng, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bởi vì việc gấp nên Tần Thiên lái xe rất nhanh. Ba tiếng đi đường thì hai tiếng rưỡi đã đến nơi.

Sau khi vào thành phố Trịnh, Tô Tô bắt đầu gọi điện cho Cung Lệ, vẫn không liên lạc được.

Điện thoại của Cung Lệ đã nằm trong tay bọn bắt cóc. Thời gian đối phương cho là ba tiếng đồng hồ, có vẻ như chưa đến 3 tiếng nên vẫn chưa mở máy.

“Để đảm bảo an toàn, chúng ta có nên đến ngân hàng rút tiền không?” Tô Tô lo lắng hỏi.

“Không cần phiền như vậy.” Tần Thiên tự tin nói: “Chỉ cần để anh gặp được kẻ bắt cóc, hắn sẽ không có cơ hội trốn thoát.”

Đây là sự thật.

Hắn đường đường là truyền nhân của lão chưởng Diêm Vương Điện.

Đối phó với một kẻ bắt cóc chẳng phải quá dễ dàng sao?

“Đúng rồi, trước đó không phải Cung Lệ đã gửi địa chỉ cho em sao?”

“Còn không?” Hắn nhớ ra điều gì đó liền hỏi.

Tô Tô vội vàng mở điện thoại và nói: “Là khu chung cư Hạnh Phúc!”

Khu chung cư Hạnh Phúc là nơi Cung Lệ và Tô Tô hẹn gặp nhau trước khi cô ấy bị bắt cóc.

“Chẳng lẽ lúc này cậu ấy sẽ ở đó sao.”

“Kẻ bắt cóc nhất định đã giấu cậu ấy ở một nơi bí mật.” Tô Tô buồn lòng nói.
 
Chương 749


Chương 749

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đến đó xem sao, nói không chừng có thể tìm được một chút manh mối.”

Đến khu chung cư Hạnh Phúc. Đây là một khu chung cư cũ, vị trí tương đối hẻo lánh.

Bốn giờ chiều, xung quanh có rất ít người qua lại. Những người ra vào cửa trông giống như những công nhân trực ca đêm trong nhà máy.

Đi một vòng, không phát hiện gì cả.

Thấy Tô Tô có chút bất an, Tần Thiên an ủi nói: “Đừng lo lắng, dù sao cuộc hẹn ba tiếng đồng hồ cũng sắp đến rồi.”

“Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

“Em khát không, anh đi mua nước cho em nhé.”

Tô Tô gật đầu nói: “Bên kia có Wallace, mua cho em một lon Coca.”

Tần Thiên vội vàng gật đầu nói: “Được.”

“Em đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”

“Chờ một chút!” Hắn vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy Tô Tô kêu lên.

“Sao vậy?” Thấy mặt Tô Tô biến sắc, Tần Thiên giật mình.

“Mau qua đó xem sao!”

“Hình như em nhìn thấy Tiểu Cường!” Tô Tô nói xong, định nhảy xuống xe, lao về phía Wallace bên kia đường.

“Tiểu Cường là ai?” Tần Thiên từ phía sau vội vàng hỏi.

“Con trai của Cung Lệ.” Tô Tô nói xong đẩy cửa xông vào trong cửa hàng.

“Tiểu Cường, sao cháu lại ở đây?”

“Mẹ cháu đâu?” Trong một cửa hàng vắng người, một cậu bé đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một chiếc bánh hamburger.

“Cô Tô, sao cô lại ở đây?”

“Cô tới tìm mẹ cháu sao?” Tiểu Cường nhìn thấy Tô Tô vui mừng khôn xiết, có thể thấy cậu bé và Tô Tô vô cùng thân thiết.

Có vẻ là một cậu bé thông minh và ngoan ngoãn.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng, cô tới tìm mẹ cháu.”

“Tiểu Cường, mau nói cho cô biết, mẹ cháu đi đâu rồi?”

Tiểu Cường nhìn thấy bên cạnh Tần Thiên, có chút cảnh giác hỏi:

“Chú ấy là ai ạ?”

Tần Thiên nói: “Chú là chồng của cô Tô.”

“Cậu bé, mau đưa bọn chú đi gặp mẹ cháu, lúc về chú sẽ mua súng cho cháu.”

“Thật sao?” Hai mắt Tiểu Cường sáng lên.

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Đừng lấy trẻ con ra giễu cợt!”

“Tiểu Cường, nói cho cô biết mẹ cháu đi đâu rồi?”

Tiểu Cường cúi đầu, bĩu môi nói: “Mẹ đang định đưa cháu đi gặp ông bà nội.”

“Sau đó, mẹ nhận được một cuộc gọi và rời đi rồi.”

“Mẹ bảo cháu đợi ở đây và nói sẽ quay lại sớm.”
 
Chương 750


Chương 750

“Nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi, sao mẹ vẫn chưa quay lại?”

“Cháu cũng không biết mẹ đã đi đâu.”

Tô Tô đau lòng nói: “Mẹ cháu đi lâu như vậy, cháu luôn ngồi ở đây một mình sao?”

Tiểu Cường gật đầu: “Cháu quen rồi, trước khi mẹ đi làm, cháu cũng ở nhà một mình.”

“Mẹ nói nếu mẹ không về, không được ra ngoài đi lung tung.”

Đúng là con nhà nghèo nên rất hiểu chuyện.

“Cậu bé ngoan!” Hai mắt Tô Tô đỏ lên, ôm Tiểu Cường vào lòng. Sau đó nhìn về phía Tần Thiên, lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm thế nào?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Cường, nhà ông bà cháu có ở gần đây không?”

“Cháu có nhớ tòa nhà nào và số nhà là bao nhiêu không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Cháu không biết số nhà.”

“Cháu chỉ nhớ trước cửa nhà ông bà nội có một chậu hoa hướng dương.”

“Đã lâu cháu không đến nhà ông bà, không biết chậu hoa thế nào rồi.”

“Chú Tô, chú có thể đưa cháu đi gặp ông bà được không?”

Nói xong, cậu bé cảm thấy không thích hợp, liền cúi đầu nói: “Không được, cháu phải đợi mẹ về.”

“Mẹ nói, nếu mẹ không về, cháu không được chạy lung tung. Nếu không, mẹ không tìm được cháu sẽ lo lắng.”

Tần Thiên xoa đầu Tiểu Cường nói: “Cháu cùng cô Tô chờ ở đây, để chú đi tìm mẹ cháu có được không?”

Tiểu Cường gật đầu.

Tô Tô lo lắng nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: “Anh hãy cẩn thận.”

“Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc với nơi này.”

“Đi nhanh rồi về.”

Tần Thiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn phu nhân quan tâm.”

Tô Tô đỏ mặt xì một tiếng.

Tần Thiên rời khỏi Wallace, nhanh chóng đi về phía khu chung cư Hạnh Phúc ở đối diện .

Khu chung cư tuy không lớn nhưng cũng có bảy, tám tòa nhà. Mỗi tòa nhà có nhiều tầng và rất nhiều phòng.

Nếu tìm lần lượt, chắc chắn sẽ không ổn.

Tần Thiên đi đến siêu thị nhỏ gần đó, mua một hộp thuốc lá Trung Hoa rồi nói chuyện với ông chú gác cổng.

“Ông ơi, cháu đến từ chợ hoa. Cách đây không lâu, trong khu này có một ông già nói rằng ông ấy thích hoa hướng dương.”

“Nói nếu cháu có hàng thì để lại cho ông ấy một chậu, Bây giờ cháu không tìm được phương thức liên lạc của ông ấy.”

“Ông có biết ống ấy sống ở tầng mấy không?”

Ông lão nhìn Tần Thiên một chút, cười lạnh nói: “Đã mùa nào rồi mà còn có hoa hướng dương. Thanh niên, cậu đừng có lừa tôi.”

Tần Thiên cười nói: “Tuy không có hoa hướng dương, nhưng còn có những hoa khác.”

“Ông biết đấy, hiện nay làm ăn rất khó khăn, kiếm được khách hàng không phải là điều dễ dàng gì, có phải không?”
 
Chương 751


Chương 751

“Hơn nữa, cháu có thể nhìn ra ông ấy là người yêu hoa.”

Ông lão rít một hơi thuốc, đột nhiên cau mày nói: “Thuốc lá Trung Hoa này cậu mua ở đâu vậy?”

Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: “Siêu thị nhỏ bên cạnh, có vấn đề gì sao?”

Ông ta lập tức dập điếu thuốc vừa hút hai hơi, quay đầu lại nói: “Lão Lưu, ra đây!”

Ông ta nhặt hộp thuốc lá Trung Hoa lên, ném qua rồi nói: “Cho tôi hai bao Phù Dung Vương, thêm một bao Hồng Tháp Sơn.”

“Đây là cháu trai của tôi. Nghiêm túc đấy. Hiểu không?”

Lão Lưu- chủ siêu thị nhỏ nơi Tần Thiên vừa mua thuốc lá, mỉm cười, ý của ông lão gác cổng là ông ta đổi một bao Trung Hoa lấy hai bao Phù Dung Vương, cộng thêm một bao Hồng Tháp Sơn.

Ông lão bỏ bao thuốc Phù Dung Vương vào ngăn kéo, đưa một điếu Hồng Tháp Sơn lên miệng, rồi đưa cho Tần Thiên một điếu.

Tần Thiên định thần lại, vội vàng nói: “Cháu không hút thuốc, ông cứ tự nhiên.”

“Ông ơi, vừa rồi bao thuốc Trung Hoa đó là giả sao?”

Ông ta gật đầu nói: “Trung Hoa là giả, cậu cũng là giả.”

“Tôi chưa thấy người bán hoa nào lại đưa cho ông già người gác cửa một bao thuốc lá Trung Hoa cả.”

“Nói đi, có phải đến đòi nợ không?” Ông ta châm một điếu thuốc, nhàn nhã nói.

Tần Thiên cười nói: “Ông ơi, sao ông lại nói như vậy? Người bán hoa không được hút thuốc lá Trung Hoa sao?”

Ông lão cười khẩy: “Tại sao ư? Bởi vì tôi lớn tuổi hơn cậu.”

“Thanh niên, đừng có vòng vo nữa, cậu vừa đi vào, tôi đã biết cậu không phải người bình thường.”

“Người thích hoa hướng dương mà cậu nói, trong toàn bộ khu này, chỉ có lão Trịnh ở toà số 5.”

“Ông ta không tuân thủ quy định, luôn đặt một chậu hoa hướng dương cao như vậy ở hành lang, về chuyện này, ban quản lý cũng rất tức giận.”

Tần Thiên nói: “Ông nói tòa nhà số 5 ư? Ở tầng bao nhiêu vậy?”

Ông ta thở ra vòng khói rồi nói: “Vợ chồng ông Trịnh đã chuyển đến viện dưỡng lão rồi.”

“Ngôi nhà đó hiện tại đã bị thằng con trai vô dụng của ông ấy chiếm.”

“Tên khốn đó là một tay cờ bạc, nghe nói hắn nợ rất nhiều.”

“Cậu còn nói không phải là cậu đến đòi nợ à?”

Tần Thiên lập tức hét lớn với chủ siêu thị nhỏ ở đằng xa: “Hãy cho ông tôi thêm một cây thuốc lá Phù Dung Vương nữa, tôi nói thật đó.”

“Tôi sẽ trả tiền ngay.”

Ông lão cũng không vòng vo, lập tức nói: “Tầng 8!”

“Cảm ơn ông!” Tần Thiên quay đầu rời đi.

Thời gian hẹn với kẻ bắt cóc qua điện thoại là ba tiếng đồng hồ. Bây giờ chỉ còn khoảng mười phút.

Mười phút sau, kẻ bắt cóc có thể sẽ gọi điện cho Tô Tô cho nên Tần Thiên phải trở lại Wallace để tập hợp Tô Tô trong vòng mười phút.

Theo sự hướng dẫn của người gác cửa, hắn tìm được tòa nhà số 5. Tổng cộng có hai thang máy, một chiếc bị hỏng và chiếc còn lại đang được sử dụng

Hắn đi thẳng lên bằng thang bộ. Xung quanh không có ai, giống như dư ảnh, hắn lao lên trên. Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng 8.
 
Chương 752


Chương 752

Tòa nhà cũ kĩ, hành lang tối om, còn có mùi ẩm mốc.

Nhìn thấy chậu hoa hướng dương đã khô từ lâu trước cửa một ngôi nhà hướng Đông, hắn vội chạy tới.

Vừa định gõ cửa, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói xấu xa từ bên trong truyền ra. Có lẽ là tiếng ti vi.

Sau khi phản ứng lại, mặt hắn xám xịt, ban ngày ban mặt ai lại xem loại phim này ở nhà chứ?

Có lẽ hắn đã đi nhầm chỗ rồi, hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.

Xem ra kẻ bắt cóc không ở đây, thời gian không còn nhiều, hắn chỉ có thể quay về tập hợp với Tô Tô trước.Sau đó đợi kẻ bắt cóc gọi điện lại rồi tính tiếp.

Nghĩ đến đây, hắn quay người chuẩn bị rời đi. Lúc này, tai hắn dường như nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Bên dưới âm thanh xấu xa đó, dường như có tiếng nức nở trầm thấp của phụ nữ.

Tần Thiên sửng sốt, vội vàng cố gắng phát huy tối đa thính lực của mình. Bằng cách này, giọng nói đó càng rõ ràng hơn.

“Cung Lệ? Là cô sao, Cung Lệ?”

“Cô có ở trong đó không?” Hắn liên tục hét vào cửa.

“Ai?”

“Anh là ai?” Một giọng nói vang lên.

Giọng nói khàn khàn, nhưng Tần Thiên lập tức xác định đó chính là Cung Lệ!

Chắc chắn cô ấy đã bị thương!

Nghĩ đến đây, Tần Thiên cũng không quan tâm quá nhiều nữa, tập trung nội lực vào lòng bàn tay, đánh mạnh một cái vào cánh cửa đang khóa.

Cạch một tiếng, lõi khóa trực tiếp bị gãy ra.

Hắn mở cửa bước vào, căn nhà tối tăm, ẩm ướt và mùi mốc xộc thẳng vào mũi.

Phòng khách không có ai, bàn ăn bừa bộn, tàn thuốc, vỏ chai bia và hộp cơm chưa ăn hết vứt bừa bãi.

“Là anh Tần sao?” Giọng Cung Lệ từ trong phòng ngủ vang lên.

“Là tôi đây!” Tần Thiên xác định ở đây không có người khác, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

“Đừng vào đây!” Cung Lệ đang nằm trên giường đột nhiên hét lên.

Cô ấy xấu hổ nhắm mắt lại.

Tần Thiên nhìn thấy cô ấy nằm thẳng trên giường lớn, trên người đắp một chiếc chăn lớn.

Dưới 4 góc chăn có bốn sợi dây, một đầu dây buộc vào bốn chân giường, đầu còn lại buộc vào tay chân của Cung Lệ.

Trên chiếc TV cạnh giường đang chiếu một hình ảnh khó coi. Hắn vội chạy tới tắt TV.

Những âm thanh lộn xộn đó biến mất, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

“Đừng sợ, tôi sẽ cứu cô ra ngoài.”

“Cảm ơn anh Tần, xin hãy cởi trói cho tôi trước, phần còn lại tôi sẽ tự mình làm.” Cung Lệ nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng.

Tần Thiên cảm thấy có lẽ cô ấy đã bị cảnh tượng vừa rồi quấy nhiễu, đúng lúc hắn lại xông vào cho nên cô ấy cảm thấy xấu hổ.

Hắn vội vàng tiến tới cởi mấy sợi dây ở chân giường.

Tần Thiên thấy sợi dây hằn vết sâu trên cổ tay Cung Lệ, trong lòng vô cùng tức giận.

Tên bắt cóc này quá vô nhân tính.
 
Chương 753


Chương 753

“Cô có bị thương không?”

“Có thể đứng dậy được không?” Hắn quan tâm hỏi, muốn lật chăn ra đỡ Cung Lệ đứng dậy.

“Đừng cử động!” Cung Lệ đỏ mặt hét lên, nói: “Anh Tần, anh ra ngoài trước đi…”

“Tôi sẽ tự làm.”

Qua vẻ mặt của Cung Lệ, Tần Thiên như ý thức được điều gì đó.

Hắn vội vàng quay người đi, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu “meo”.

Sau đó, một tiếng chít chít vang lên, một con chuột lớn sợ hãi nhảy từ bệ cửa sổ xuống giường.

“Á!”

“Chuột!”

Cung Lệ sợ đến mức suýt ngất đi, vội vàng tung chăn nhảy lên. Nhưng chân cô ấy đã tê cứng vì bị trói quá lâu.

Hơn nữa cộng thêm đệm quá mềm, chân lún xuống, đứng không vững nên ngã về phía Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thấy Cung Lệ lao về phía mình, không khỏi sửng sốt.

Chẳng trách vừa rồi cô ấy không cho mình lột chăn ra, hóa ra cô ấy không mặc gì.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Cung Lệ, hắn vô thức dang tay ra ôm lấy cô ấy.

“Chuột ở đâu?”

“Nó đã đi chưa?”

Cung Lệ ôm chặt cổ Tần Thiên, toàn thân run rẩy.

Tần Thiên gần như ngạt thở, cười khổ nói: “Ngôi nhà này quá xập xệ rồi.”

“Bên ngoài còn nhiều thức ăn thừa như vậy, chẳng trách thu hút đám chuột đến.”

“Cô đừng lo, chuột đã đirồi.”

“Thật sao?” Sắc mặt Cung Lệ tái nhợt, quay đầu nhìn lại, phát hiện không có dấu vết của con chuột, trong lòng mới yên tâm.

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại hét lên, vội vàng đẩy Tần Thiên ra, trùm chăn lại.

“Anh mau ra ngoài đi!” Cô ấy nói với khuôn mặt đỏ bừng.

“Được, tôi ở bên ngoài chờ cô!” Tần Thiên vội vàng rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng khách mờ mịt, mắt hắn vô tình liếc một lượt, nhìn thấy một bức ảnh cưới treo trên bức tường loang lổ.

Hắn thấy người phụ nữ đó trông quen quen, nhìn kỹ hơn, cô ấy chẳng phải là Cung Lệ sao.

Chỉ là lúc đó còn khá trẻ, ngoài khao khát tình yêu ra, trên khuôn mặt còn có chút non nớt.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn dường như đã hiểu ra.

“Anh ta tên là Trịnh Cát, là chồng tôi.” Không biết lúc nào, Cung Lệ đã đi tới phía sau hắn.

Thấy Tần Thiên nhìn sang, cô ấy đỏ mặt nói thêm: “Là chồng cũ.”

“Tôi và anh ta đã ly hôn từ lâu rồi.”

Nhìn thấy bộ dáng buồn bã của cô, Tần Thiên nhất thời không biết làm thế nào. Hơn nữa nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, hắn lại có chút khó xử.
 
Chương 754


Chương 754

“Người gọi là kẻ bắt cóc đó thực ra là chồng của cô, không đúng, là chồng cũ của cô phải không?”

Cung Lệ gật đầu, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Tần Thiên còn có chút thắc mắc, nhưng hắn cảm thấy hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi.

“Chúng ta mau đi thôi!”

“Đúng rồi, con trai của cô đang ở trong một nhà hàng thức ăn nhanh, có Tô Tô ở cùng với thằng bé.”

“Tô Tô đến đây rồi sao?”

“Đi thôi!”

“Tên khốn Trịnh Cát đã trói tôi ở đây lâu như vậy, Tiểu Cường chắc chắn vô cùng lo lắng!”

Cung Lệ nói rồi kéo tay Tần Thiên, chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Chờ một chút!” Tần Thiên bỗng nhiên nói, sắc mặt trở nên u ám.

“Có chuyện gì vậy?” Cung Lệ hỏi, đang muốn nói gì đó, lúc này cô ấy cũng nghe thấy tiếng huýt sáo từ hành lang bên ngoài truyền đến.

Mặt cô ấy biến sắc

“Hỏng rồi! Trịnh Cát quay lại!”

“Mau lên, Tần Thiên, tìm chỗ trốn trước đi!”

Có thể thấy, Cung Lệ rất sợ Trịnh Cát- chồng cũ của cô ấy, khi nghe thấy âm thanh đó, vô cùng hoảng sợ.

Cô ấy nắm lấy tay Tần Thiên, sợ hãi cố gắng muốn giấu hắn đi chỉ là căn nhà đơn sơ này không có chỗ nào để trốn.

Lúc này, một người đàn ông béo mập, râu chưa cạo, toàn thân sặc mùi thuốc lá và rượu, bước vào với một túi đồ ăn nóng hổi.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt anh ta lập tức đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Tần Thiên: “Mày là ai?”

“Sao mày lại ở nhà tao?”

“Khốn nạn, mày dám cướp vợ của tao! Tao giết chết mày!”

Vừa nói, anh ta vừa cầm chai rượu trên bàn trong phòng khách lên, đôi mắt đỏ ngầu lao tới.

“Đừng!”

“Tần Thiên chạy đi!” Cung Lệ kêu lên.

Tần Thiên nhìn thấy tên mập bẩn thỉu, nhớp nháp này, nghĩ đến những gì anh ta đã đối xử với Cung Lệ, lửa giận lập tức bốc lên.

Mặc dù Cung Lệ từng là vợ anh ta và sinh cho anh ta một đứa con, đã từng có khoảng thời gian vô cùng thắm thiết nhưng họ đã ly hôn, Cung Lệ là một người phụ nữ độc lập và tự do.

Hơn nữa, cho dù không ly hôn, cũng không thể bị tên cặn bã này ngược đãi như vậy!

Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời đi tới trước mặt Trịnh Cát.

Hắn đưa tay chộp lấy chai rượu, vặn tay lại, bốp một cái, nó nổ tung trên đầu Trịnh Cát.

Trịnh Cát hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tần Thiên giơ chân giẫm lên đầu hắn, trong tay cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn, nói: “Tao sẽ giết thằng cặn bã như mày!”

“Đừng!” Cung Lệ hét lên: “Tần Thiên, đừng giết người!”

Cô ấy lao tới kéo Tần Thiên lại, hoảng sợ nói: “Đi!”

“Mau đi thôi!”

“Anh đừng chấp nhặt với loại người này.”
 
Chương 755


Chương 755

“Giết anh ta, anh cũng sẽ phải đền mạng!”

Thấy vậy, sự hung dữ của Trịnh Cát cũng tăng lên, anh ta chửi rủa:

“Đồ khốn!”

“Thằng khốn này!”

“Mày dám quyến rũ vợ tao!”

“Tao nói cho mày biết, Cung Lệ có đi đến chân trời góc biển nào thì cũng là vợ của Trịnh Cát tao!”

“Không ai có thể cướp cô ấy đi!”

“Đến đây! Có gan thì tới giết tao đi!”

“Tao có làm ma thì cũng sẽ không tha cho chúng mày đâu!”

Tần Thiên thật sự không ngờ trên đời lại có loại đàn ông trơ trẽn như vậy.

Trong cơn tức giận, hắn túm tóc Trịnh Cát và đập đầu anh ta vào tường.

Trịnh Cát tay cào chân đạp, lập tức hét lên như một con lợn sắp bị chọc tiết.

“Không được, Tần Thiên!”

“Không được giết người!” Cung Lệ kinh hãi đuổi theo.

Thấy cửa phòng tắm đang mở, Tần Thiên kéo Trịnh Cát vào.

“Thằng khốn, mày dụ dỗ vợ tao, lại còn muốn giết tao!”

“Mày sẽ không được chết yên đâu!”

“Tao có làm ma cũng không tha cho mày!”

“Đồ khốn, tao không tha cho mày đâu!” Trịnh Cát vẫn đang la hét.

Tần Thiên nhìn thấy bên cạnh bồn cầu không biết đã bị hỏng bao lâu, có nước màu vàng, hắn túm tóc Trịnh Cát và ấn đầu anh ta vào đó.

“A……”

Trịnh Cát uống một ngụm nước màu vàng, nhất thời không nói nên lời. Anh ta òng ọc lấy hơi, giậm chân một cách tuyệt vọng.

Tần Thiên ấn chặt cho đến khi Trịnh Cát dần mất đi sức lực.

“Tần Thiên, mau buông ra!”

“Sẽ chết người đó!” Cung Lệ vội vàng kéo Tần Thiên lại.

Cô ấy cũng bị bộ dạng của Tần Thiên lúc này làm cho khiếp sợ.

Tần Thiên nhấc Trịnh Cát lên, ném anh ta sang một bên.

“Mày còn nói thêm một câu bẩn thỉu nào nữa, tao sẽ lập tức giết mày!” Hai mắt hắn đỏ ngầu nói.

Trịnh Cát ho dữ sặc sụa và phun ra một ngụm nước màu vàng, phải mất một lúc mới có thể thở bình thường được.

Nhìn dáng vẻ của Tần Thiên, anh ta cũng thực sự sợ hãi, từ một con chó hung ác trở thành một con sên trong tích tắc.

Nhìn Cung Lệ, anh ta mở miệng và bắt đầu khóc lóc.

“Em không cần anh nữa!”

“Em dẫn con trai anh đi tìm người khác, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
 
Chương 756


Chương 756

“Cứ giết anh đi!”

“Anh không muốn sống nữa!”

Tần Thiên thật sự không nói nên lời, hắn nhìn Cung Lệ.

Hồi đó, lần đầu tiên gặp Cung Lệ tại một cuộc họp đầu tư, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của cô ấy.

Bán hết tài sản, người chồng suốt ngày chìm đắm trong cờ bạc. Cô ấy, một người phụ nữ đã một mình nuôi đứa con trai bị bệnh nặng và cố gắng hết sức để gom tiền chữa trị cho con trai.

Vì thế cả người trông già hẳn đi, giống như một người phụ nữ nông thôn 40 tuổi.

Nhưng cuối cùng mọi thứ đã ổn hơn.

Sau khi trở về Long Giang, Tô Tô đã cho cô ấy một cuộc sống cực tốt. Chỉ trong vài tháng, cô ấy đã rũ bỏ dáng vẻ long đong vất vả và trở thành một mỹ nhân thành thị thực sự.

Trải qua nhiều chuyện, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã kết hôn và hiện tại quả thực cô ấy vẫn còn rất trẻ.

Những phụ nữ trẻ đã từng kết hôn sẽ có một sức hấp dẫn khác. Chẳng trách Trịnh Cát lại phát điên sau khi gặp lại cô ấy.

Người vợ từng bị anh ta bỏ rơi giờ đã trở thành một mỹ nhân quyến rũ, trong đó còn có tâm lý trả thù.

Cung Lệ nghiến răng nghiến lợi, rơi nước mắt nói: “Nếu biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu phải làm vậy!”

“Trịnh Cát, từ nay trở đi chúng ta sòng phẳng.”

“Nếu như anh còn có một chút lương tâm thì đừng đến làm phiền tôi và Tiểu Cường nữa.”

“Bởi vì anh căn bản không xứng làm cha của Tiểu Cường.”

“Còn nữa, tôi hy vọng ngươi có thể có lương tâm, đón cha mẹ anh từ viện dưỡng lão về, để họ an hưởng tuổi già!”

“Tần Thiên, chúng ta đi thôi!” Cô ấy khóc và chạy ra ngoài.

Lúc này, điện thoại của Tần Thiên vang lên, là Tô Tô nóng lòng nên đã gọi điện thoại tới.

“Không sao đâu vợ, anh sẽ quay lại ngay.” Hắn nói rồi cảnh cáo Trịnh Cát.

“Đừng để tao gặp lại mày nữa.”

“Nếu không tao sẽ phế mày!”

Sau đó hắn ra ngoài.

Xuống đến tầng dưới, Cung Lệ cúi gằm mặt vội vàng đi về phía trước.

Tần Thiên đi theo phía sau, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, hắn cũng không biết nên nói gì.

Khi ra đến cổng khu chung cư, người gác cửa vội vàng bước ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Lệ, ông ta kích động nói với Tần Thiên: “Anh bạn trẻ, hóa ra thứ cậu đòi không phải nợ cờ bạc, mà là nợ tình à!”

“Người phụ này thật không dễ dàng gì, hy vọng sau này cậu có thể đối xử tốt với cô ấy.”

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời.

Hắn vội vã đến siêu thị nhỏ bên cạnh thanh toán tiền thuốc lá mà hắn hứa sẽ mua cho ông lão.

“Mẹ!” Bên trong Wallace, nhìn thấy Cung Lệ tới gần, Tiểu Cường vui mừng chạy tới.

“Tiểu Cường!” Cung Lệ ôm con trai vào lòng, nước mắt vui buồn chảy dài trên má.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

“Ông bà nội đã mắng mẹ sao?”

“Bọn họ lại mắng mẹ, sau này Tiểu Cường không muốn đến gặp họ nữa!”
 
Chương 757


Chương 757

“Mẹ không khóc.” Cậu bé hiểu chuyện đưa tay ra lau nước mắt cho mẹ.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ với Tần Thiên: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Kẻ bắt cóc đâu?”

Tần Thiên thấy trời đã hơi tối, nói: “Chúng ta tìm chỗ ở trước, buổi tối sẽ nói chuyện sau.”

Tô Tô gật đầu.

Sau đó Tần Thiên lái xe đến trung tâm thành phố, tìm một khách sạn năm sao, thuê hai phòng.

Cung Lệ tắm rửa xong, thay quần áo mới, đưa Tiểu Cường đi ngủ, sau đó đi tới phòng Tần Thiên và Tô Tô.

Nhìn thấy Tần Thiên, cô ấy đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi.

“Tô Tô, lần này mình đã gây phiền phức cho cậu rồi.”

“Đối với nhà máy làm giả sản phẩm của chúng ta, mình đã tìm được vị trí đại khái rồi.”

“Hôm nay mình định đưa cậu đến đó, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.”

“Ngày mai mình sẽ đưa cậu đến đó.”

Tô Tô đại khái đã biết những chuyện xảy ra, cũng biết kẻ bắt cóc chính là chồng cũ của Cung Lệ.

Nhưng Tần Thiên lại không nói gì về việc Cung Lệ bị chồng cũ bạo hành. Hắn biết Tô Tô dễ mềm lòng, nếu biết, không biết cô sẽ buồn thay cho Cung Lệ bao lâu.

Tô Tô nắm lấy tay Cung Lệ, an ủi: “Vất vả cho cậu rồi.”

“Chi bằng ngày mai cậu và Tiểu Cường trở về trước, nói cho mình biết vị trí, sau đó để mình và Tần Thiên đi là được rồi.”

“Sau khi trở về, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Yên tâm đi, có mình và Tần Thiên ở đây, chuyện này nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Cung Lệ im lặng một lúc, sau đó đỏ mặt nói: “Ngày mai hãy tính tiếp vậy.”

“Ở đây mình còn có vài người bạn tốt, lát nữa mình sẽ liên lạc với họ.”

“Nếu có thể, mình sẽ đưa Tiểu Cường tới đó nhờ bọn họ chăm sóc thằng bé.”

Tô Tô gật đầu: “Vậy ngày mai hãy tính tiếp.”

“Cậu mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó nữa.”

Dường như Cung Lệ có vẻ rất nặng lòng, quay về phòng của mình.

Tâm trạng Tô Tô cũng có chút trầm xuống, thở dài nói: “Ôi, tục ngữ nói, đàn ông sợ làm nhầm nghề, còn phụ nữ thì sợ lấy nhầm chồng.”

“Cung Lệ đáng thương, một người phụ nữ ưu tú như vậy, không ngờ lại gặp phải một kẻ cặn bã, cuộc đời suýt chút nữa bị hủy hoại.

Tần Thiên nắm lấy tay Tô Tô nói: “Không phải cô ấy đã gặp được một quý nhân như em đã khiến nửa đời sau của cô ấy trở nên vô cùng rực rỡ sao?”

“Không phải bây giờ cô ấy sống khá tốt sao.”

Tô Tô cau mày nói: “Nhưng dù sao, em cũng chỉ có thể giúp cô ấy về mặt vật chất.”

“Cô ấy còn trẻ như vậy, còn có một đứa con, sau này phải làm thế nào đây?”

Tần Thiên cười nói: “Không phải em muốn giới thiệu cô ấy với Trần Nhị Cẩu sao?”

“Hay là anh gọi Cẩu tử tới đây, sắp xếp cho họ gặp mặt nhé.”
 
Chương 758


Chương 758

Tô Tô cười nói: “Huynh đệ đó của anh cũng không phải người nghiêm túc gì, không xứng với bạn thân của em!”

Nhìn thấy cô cười, Tần Thiên không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng.

Hắn thì thầm: “Vậy em có nghĩ lấy anh là sai không?”

Tô Tô im lặng.

Bây giờ cô cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, gả cho người đàn ông này, cô có lấy nhầm người không?

Lúc đầu, sau khi sự việc đó xảy ra, cô đã mấy lần muốn tự kết liễu đời mình. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô. Cô cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình đã bị hủy hoại.

Sống tiếp chỉ có vô số sự chế giễu và thờ ơ, cùng với sự hối hận và đau đớn

Tuy nhiên, cuối cùng cô lại không chọn cách tự sát. Đó là bởi vì cô không thể chịu đựng được việc bỏ lại mẹ mình sống một mình trên đời.

Cha cô mất sớm, chính mẹ cô đã nuôi cô khôn lớn. Cuộc đời này, họ nương tựa vào nhau mà sống.

Sau đó, 5 năm ngồi trên xe lăn, cô không có ký ức gì về 5 năm đó.

Giờ nghĩ lại, nếu không phải bị mất trí nhớ thì cô đã sống không sống tạm bợ 5 năm rồi.

Cô thực sự không chắc liệu mình có sống để chờ người đàn ông này quay lại hay không.

Tần Thiên đã quay lại. Hơn nữa có vẻ như đã khác, hắn không chỉ có kỹ thuật châm cứu tuyệt vời, Tô Tô còn có thể cảm giác được khí chất của hắn đã thay đổi.

Loại khí chất đó chỉ có thể sở hữu được bởi người đàn ông có niềm tin tuyệt đối vào bản thân.

Ở rất nhiều chuyện, quả thực Tần Thiên đã thể hiện ra năng lực này khiến cô nhìn hắn bằng con mắt khác.

Bây giờ Tần Thiên hỏi cô, liệu cô có gả nhầm người không? Cô đột nhiên có chút không nhìn thấu trái tim mình.

Một người đàn ông đã từng thù hận như vậy, giờ đây nhìn lại hình như cũng không đến mức đáng ghét như vậy nữa.

Không những vậy, cô còn phát hiện mình dường như có chút quyến luyến người đàn ông này.

Cô không muốn thừa nhận điều này nhưng cô cũng không thể phủ nhận.

Nghĩ đến đây, cô hơi đỏ mặt.

Thấy Tô Tô đỏ mặt không lên tiếng, Tần Thiên cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:

“Vì vậy, đôi khi những sai lầm vô ý cũng có thể nở ra những bông hoa đẹp”.

“Vợ ơi, anh hứa, kiếp này sẽ không để cho ai bắt nạt em nữa.”

“Sau này chỉ có anh mới có thể bắt nạt em.”

“Cút!” Tô Tô vỗ nhẹ vào tay hắn, đỏ mặt nói: “Lúc đó mắt em mù!”

“Nếu không phải không còn cách nào khác, ai lại muốn gả cho anh chứ!”

“Được rồi, em mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Ngày mai không biết chuyện tồi tệ gì đang chờ đợi chúng ta!”

Tô Tô đi vào phòng ngủ, Tần Thiên rất hiểu chuyện, không lập tức đi theo.

Hắn ngồi ở phòng khách, nghĩ đến chuyện nhà máy sản xuất hàng giả ngày mai

Phá hủy một nhà máy sản xuất hàng giả, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng làm thế nào chúng ta có thể diệt trừ một lần, để không để lại hậu hoạ.

Có thể lan tin tức đến toàn bộ thị trường để những người khác không bao giờ dám làm giả Tô Ngọc Cao nữa không?
 
Chương 759


Chương 759

Đây là một vấn đề.

Sau nhiều lần cân nhắc, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu hắn.

Khi vào phòng, hắn phát hiện Tô Tô đã thay đồ ngủ, đang dựa vào đầu giường, cau mày.

Tần Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói: “Vợ, đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ giải quyết tất cả.”

Tô Tô gật đầu, dường như đã quá mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng hắn rồi nhanh chón ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này, lúc này, Tần Thiên cảm thấy mình có cả thế giới.

Vì những gì đã trải qua ở nhà họ Tần khi còn nhỏ khiến hắn có bản năng bài trừ tình thân và gia đình. Nhưng, trong lòng ai lại không khao khát hơi ấm chứ?

Chính vì vậy, sau khi Tô Tô bác bỏ mọi ý kiến và nhất quyết muốn gả cho hắn, hắn vô cùng trân trọng điều đó.

Vì Tô Tô đã cho hắn một gia đình

Gia đình vốn có của hắn đã tan vỡ.

Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp như vậy đã cho hắn một gia đình mới. Ngoài ra, Dương Ngọc Lan còn coi hắn như con trai ruột của mình, đương nhiên hắn phải trân trọng gấp đôi!

Chuyến đi tỉnh trước đó đủ loại âm mưu, đánh đấm khiến hắn thực sự mệt mỏi.

Lúc này, ôm cô vợ nhỏ vào lòng, lòng hắn bình yên, viên mãn, chẳng mấy chốc hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Tầng 8, toà nhà 5, khu chưng cư Hạnh Phúc.

Trịnh Cát hét lên như một tên điên, đập nát mọi thứ trong nhà, cuối cùng, anh ta ngã xuống ghế sofa.

“Cung Lệ!”

“Đồ khốn nạn, sao cô dám bỏ tôi đi cùng thằng đàn ông kia!”

“Tôi sẽ không để cô đi đâu!”

“Tần Thiên, tao muốn giết chết mày!”

Cho đến bây giờ, trong thâm tâm anh ta vẫn coi Cung Lệ là người phụ nữ của mình.

Thành thật mà nói, lúc đó anh ta không hề muốn ly hôn với Cung Lệ. Khi đó, anh ta xin tiền Cung Lệ để đánh bạc nhưng cô ấy không chịu đưa.

Cuối cùng, Cung Lệ đưa ra một điều kiện, đồng ý ly hôn thì sẽ đưa tiền cho anh ta.

Trịnh Cát cảm thấy Cung Lệ là người phụ nữ của mình, cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ rời xa mình, cái gọi là ly hôn chỉ là nói suông, chỉ là tức giận nhất thời thôi.

Đợi khi thắng được tiền rồi, Cung Lệ sẽ yên tâm làm người phụ nữ của anh ta cho nên anh ta đã đồng ý.

Ai mà ngờ được rằng, cuối cùng thua hết tiền, người phụ nữ này cũng bỏ chạy. Nếu sớm biết vậy, dù có chết, anh ta cũng sẽ không ly hôn với Cung Lệ.

Bây giờ nghĩ đến tên khốn Tần Thiên đó có lẽ đang ôm vợ mình, là việc mà đáng lẽ nên thuộc về mình khiến anh ta phát điên.

“Tôi sẽ giết hai người!” Anh ta lao vào phòng bếp, cầm lấy con dao ra, hai mắt đỏ ngầu chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, một người đàn ông to béo đã chặn ở ngoài nhìn anh ta chằm chằm như hổ đói.

“Môn Thần, sao lại là anh?” Trịnh Cát sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
 
Chương 760


Chương 760

“Anh Quỷ đang tìm mày.” Môn Thần cúi đầu nhìn con dao trong tay Trịnh Cát, thấp giọng nói: “Sao vậy, mày muốn chém anh Quỷ sao?”

“Không!”

“Không không không, Môn Thần hiểu lầm!”

“Anh Quỷ đâu? Mời vào!” Trịnh Cát kịp phản ứng, vội vàng ném con dao sang một bên.

Môn Thần khịt mũi, né thân mình mập mạp của mình ra, phía sau, có vài người đi tới.

Người ở giữa không cao, gầy nhưng có đôi mắt vô cùng hung ác.

Trong miệng anh ta đang ngậm một điếu thuốc, tay thì đang ôm một cô gái cao và quyến rũ.

“Khốn nạn, mày có bản lĩnh rồi à!”

Anh Quỷ giơ chân đá vào bụng Trịnh Cát, vòng tay ôm lấy người phụ nữ rồi bước vào nhà.

“Ôi, khó ngửi quá!”

“Anh Quỷ, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.” Cô gái nhìn thấy phòng khách bừa bộn, nặng mũi, vẻ mặt đầy chê bai.

Anh Quỷ nhổ nước bọt vào tường, cởi quần trước mặt mọi người và đi tiểu vào chậu rửa cạnh đó.

“Phòng này sạch sẽ hơn, dẫn anh ta vào đây!”

Anh ta vòng tay ôm lấy cô gái bước vào phòng ngủ, cởi giày và nằm lên giường.

Cô gái rúc vào bên cạnh anh ta, dường như nhàm chán nên thuận tay cầm chiếc điều khiển từ xa bên cạnh bật TV lên.

Lập tức, cảnh tượng xấu xí đã bị Tần Thiên tắt trước đó lại được phát lại.

Cô ta chửi rủa rồi vội vàng tắt đi. Điều này khiến lão Quỷ và một số thuộc hạ bật cười.

Lão Quỷ nhổ nước bọt vào Trịnh Cát, cười lạnh nói: “Mày cũng thật biết hưởng thụ.”

“Mày có biết tại sao tao lại tìm mày không?”

Vẻ mặt Trịnh Cát buồn bã nói: “Tôi biết.”

“Số tiền tôi nợ lần trước đã đến hạn rồi. Nhưng anh Quỷ, hiện tại tôi thực sự có chút eo hẹp.”

“Anh đại nhân đại lượng, có thể cho tôi thêm vài ngày nữa được không?”

“Tôi thề, đến lúc đó, tôi sẽ trả anh tiền gốc lẫn tiền lãi không thiếu một đồng!”

“Thật đó, anh Quỷ, vì giao tình nhiều năm của chúng ta, xin hãy cho tôi thêm vài ngày nữa.”

Anh Quỷ châm một điếu thuốc, nhàn nhã thở ra vòng khói hướng lên trần nhà, thản nhiên nói: “Há miệng ra!”

Môn Thần bên cạnh tát một cái, miệng Trịnh Cát đầy máu.

Trịnh Cát quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đất và nói: “Anh Quỷ, bây giờ tôi thực sự không có tiền nữa rồi!”

“Cầu xin anh, hãy cho tôi thêm vài ngày nữa!”

“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi!”

“Lần này xin hãy tin tôi!”

“Tin mày ư?”

“Nếu lời mày nói đáng tin thì lợn biết trèo cây!”

Anh Quỷ hừ lạnh, chợt nhìn thấy một bức ảnh trên bàn cạnh giường ngủ.

Anh ta cầm lấy nói: “Đây là vợ mày à?”

“Nghe nói vợ mày về rồi, là cô ta sao?”
 
Chương 761


Chương 761

Trịnh Cát ngạc nhiên nói: “Anh Quỷ, sao anh biết?”

“Vợ tôi về rồi, nhưng cô ấy đã đi rồi.”

Anh Quỷ nuốt nước bọt và nói: “Mày thật có phúc, trông cũng thu hút đó.”

Bên cạnh có mấy tên đàn em cười toe toét: “Anh Quỷ, anh thích người phụ nữ này rồi sao?”

“Nếu vậy thì hãy để cô ta trả nợ.”

Trịnh Cát vội vàng quỳ lạy: “Anh Quỷ, tha mạng!”

“Việc này không liên quan gì đến cô ấy. Anh biết đấy, tôi và cô ấy đã ly hôn từ lâu rồi.”

“Hơn nữa, bây giờ cô ấy đã đi rồi, tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”

Anh Quỷ nhe răng, nói: Mày cũng khá trượng nghĩa đó.”

“Ly hôn nhiều năm như vậy, vẫn muốn nói đỡ cho vợ cũ”.

“Nếu mày đã trượng nghĩa, anh Quỷ nhất định phải trượng nghĩa. Trịnh Cát, bây giờ tao có thể cho mày ba lựa chọn.”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Anh Quỷ, hãy nói đi!”

“Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm!”

Anh Quỷ chế nhạo: “Thứ nhất, căn nhà này mặc dù đã đủ hư hỏng nhưng vẫn có thể có giá trị vài trăm nghìn.”

“Thế chấp cho tao, nợ giữa chúng ta sẽ được giải quyết.”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Anh Quỷ, chuyện này không được đâu!”

“Đây là nhà dưỡng già của bố mẹ tôi, không thể bán được!”

Anh Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đã gửi cha mẹ mình vào viện dưỡng lão, bây giờ còn quan tâm đến chuyện họ dưỡng già sao?”

“Không sao cả nếu không muốn thế chấp căn nhà thì lựa chọn thứ hai—“

Anh ta nhìn Cung Lê trong bức ảnh, cười nham hiểm nói: “Giao vợ mày cho tao.”

“Hãy để cô ta trả nợ thay cho mày, thấy sao?”

Trịnh Cát nghiến răng cầu xin: “Cô ấy thực sự đã rời khỏi thành phố Trịnh rồi…”

“Anh Quỷ, lựa chọn thứ ba là gì?”

Anh Quỷ chế nhạo: “Chặt hai tay của mày.”

Bên cạnh, hai người đàn em lập tức ấn Trịnh Cát xuống, đặt tay anh ta lên bàn.

Môn Thần nhặt con dao lên.

“Đừng!”

“Đừng mà, anh Quỷ!”

“Anh Quỷ, tha mạng!” Trịnh Cát kinh hãi hét lên, linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể.

Anh Quỷ cười lạnh nói: “Không ai có thể quỵt nợ của lão Quỷ tao.”

“Ra ngoài chém, đừng làm ảnh hưởng đến nhã hứng của ông đây.”

Hai người đàn em và Môn Thần kéo Trịnh Cát ra ngoài, để chặt tay anh ta.

“Anh Quỷ, tha cho tôi đi!”

“Tôi sẽ giao vợ tôi cho anh!”

“Tôi biết chắc chắn cô ấy chưa rời khỏi thành phố Trịnh bởi vì nhiệm vụ của cô ấy chưa hoàn thành!”
 
Chương 762


Chương 762

“Tôi biết cô ấy đi đâu!”

“Anh Quỷ, hãy nghe tôi nói!”

Lão Quỷ bật cười và hôn lên bức ảnh Cung Lệ.

“Nói đi, cô ta đi đâu rồi?”

Trịnh Cát vội vàng nói: “Cô ấy làm việc trong một công ty mỹ phẩm ở Long Giang. Lần này cô ấy về là để điều tra sản phẩm.”

“Tôi có thể bắt được cô ấy, chỉ là bên cạnh cô ấy còn có thêm một thằng trai bao, rất khó đối phó.”

“Anh Quỷ, chỉ cần anh giúp tôi giải quyết tiểu tử kia, tôi sẽ bắt cô ấy, trả nợ cho tôi!” Nghĩ đến Tần Thiên, Trịnh Cát vô cùng tức giận. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải giết chết Tần Thiên.

Còn Cung Lệ, cô đã vô tình với tôi như vậy, vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Dâng Cung Lệ cho anh Quỷ sẽ giải quyết được món nợ của anh ta, đồng thời mượn tay của anh Quỷ giết chết Tần Thiên.

Trịnh Cát đột nhiên cảm thấy mình sẽ một mũi tên trúng hai đích.

“Trai bao?”Anh Quỷ cười lạnh: “Cho nên vợ mày đã bỏ trốn cùng thằng đó sao.”

“Chuyện này, sao mày không sớm hơn, một người trượng nghĩa như anh Quỷ, nhất định sẽ trút giận giúp mày.”

“Đi thôi.”

“Đi tìm bọn họ đi, nếu cần thì gọi cho tao, tao sẽ phái Môn Thần đến giúp!”

“Được, cảm ơn anh Quỷ!” Trịnh Cát ngàn lần cảm ơn anh ta.

Anh Quỷ lấy ra 500 tệ, ném cho Môn Thần rồi nói: “Đi mua chút rượu và thịt. Nếu thằng ranh này dám lừa chúng ta, bỏ chạy không quay lại.”

“Vậy từ nay chúng ta sẽ sống ở đây.”

Đám người Môn Thần đuổi Trịnh Cát ra ngoài, họ mua rượu và thịt rồi đưa một phần cho anh Qủy và cô gái trong phòng ngủ. Còn lại thì có vài người ngồi trong phòng khách, ăn uống.

Sau khi ăn xong, Môn Thần gục xuống ghế sofa, ngáy như sấm. Những kẻ khác bắt đầu chơi bài vì quá buồn chán.

Nửa đêm, Trịnh Cát đi lang thang trên đường.

Anh ta lạnh và đói, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do Cung Lệ gây ra.

“Con khốn, xem lần này tôi xem cô làm sao có thể thoát khỏi tay tôi!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi đi đến một nhà máy đã bị bỏ hoang ở ngoại ô.

Lúc này, cổng nhà máy đã đóng chặt, sân tối đen như mực. Tiếng sủa của chó sói khiến người ta rợn người.

Nhưng nhìn từ xa, trong nhà máy vẫn sáng đèn.

Đây là nhà máy sản xuất hàng giả, những gì Trịnh Cát tình cờ nghe được từ Cung Lệ.

Anh ta run rẩy trốn dưới gốc cây, thầm quyết định ngày mai chỉ cần Cung Lệ dám đến đây, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô. Tốt nhất là tên Tần Thiên đó cũng đến.

Anh ta có thể mượn tay của anh Quỷ để giết chết Tần Thiên, trả thù!

Không biết qua bao lâu, Trịnh Cát đã mơ mơ màng màng và sắp chìm vào giấc ngủ.

Trong sân tối tăm, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên, cánh cửa mở ra, một chiếc xe tải từ từ lao ra.

Trịnh Cát không khỏi mắng: “Bà nội nó, chúng mày còn kiếm được nhiều tiền hơn cả lão Quỷ!”

“Một xe hàng giả này đủ tiền tiêu cả đời rồi!”
 
Chương 763


Chương 763

Dù nói như vậy, nhưng anh ta cũng không dám bước ra ngoài. Bởi vì ở cửa còn có mấy người bảo vệ, nhìn có vẻ không dễ dàng gây rối.

Anh ta nấp sau một gốc cây và nhìn thấy một chiếc Panamera khác đi ra sau khi chiếc xe tải rời đi.

Trên ghế lái, một thanh niên đang nghe điện thoại, khoảnh khắc cửa sổ xe đóng lại, anh ta nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.

“Tại sao lại là anh ta?”

“Đây chẳng phải là Tề công tử sao?”

Anh ta sững người một lúc mới định thần lại. Chẳng trách họ lại sản xuất hàng giả tràn lan, hàng kém chất lượng ở đây. Thì ra ông chủ đứng sau lại là người nhà họ Tề!

Nhà họ Tề, một gia đình dược phẩm cổ truyền Trung Quốc ở thành phố Trịnh.

Họ không chỉ có cơ sở trồng trọt và chuỗi cung ứng hàng hóa riêng mà còn sản xuất ra nhiều dược phẩm cổ truyền Trung Quốc.

Với tài sản hàng tỷ đồng, có thể nói là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Trịnh.

Người đứng đầu Tề Nhân là một doanh nhân kiệt xuất nổi tiếng. Còn Tề công tử ngồi trên xe chính là con trai thứ ba của Tề Nhân, tên là Tề Xuân.

Anh ta rất nổi tiếng trong giới hộp đêm ở thành phố Trịnh vì sự hào phóng của mình.

Một lần, Trịnh Cát đã tận mắt chứng kiến Tề Xuân để bao một người mẫu mà đã mở liên tiếp mười chai sâm panh hạng sang.

Người mẫu đó trông khá trong sáng, lúc đầu còn có thể giữ bình tĩnh và sự lạnh lùng, sau đó, trực tiếp bị tiền đánh gục rồi đi theo Tề Xuân.

Sự hào phóng này cũng khiến Tề Xuân trở thành thần tượng của những kẻ như Trịnh Cát, mơ về một ngày mình cũng có thể làm như vậy.

Có thể nói, nhà họ Tề và Tề Xuân là tầng lớp thượng lưu thực sự, không biết giàu có hơn tên khốn nạn lão Quỷ bao nhiêu lần.

Nhìn thấy Tề Xuân chuẩn bị rời đi trên chiếc Panamera, đầu Trịnh Cát chợt lóe lên một suy nghĩ, hét lên và lao tới.

“Tề công tử, đợi đã!”

“Tôi có vài điều muốn nói!”

Anh ta nhảy ra trước đầu xe.

Sự thay đổi đột ngột khiến Tề Xuân sửng sốt, cô gái ở ghế phụ hét lên: “Có người chặn đường!”

“Người đâu, mau đến đây!”

Nghe thấy vậy, nhân viên bảo vệ ở cổng nhà máy dẫn theo vài con chó sói lớn chạy tới, bao vây Trịnh Cát.

Trịnh Cát sợ đến mức suýt tè ra quần.

“Đừng kích động!”

“Mọi người đừng kích động, tôi không đến làm hại anh Tề!”

“Tề công tử, tôi có tin tức quan trọng!”

“Tôi đến đây để giúp đỡ anh!”

Tề Xuân mặc vest màu trắng, xuống xe, cười lạnh nói: “Anh là ai?”

“Thông tin gì?”
 
Chương 764


Chương 764

Trịnh Cát vội vàng nói: “Tôi tên là Trịnh Cát. Tôi có một tin tức rất quan trọng!”

“Tề công tử, chúng ta chỗ khác nói chuyện đi, tôi chỉ có thể nói cho một mình anh thôi.”

Lúc này, cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi ở ghế phụ cũng bước xuống xe.

Cô ta rùng mình vì lạnh, vòng tay qua cánh tay của Tề Xuân, áp vào người anh ta và nói: “Anh Xuân, chúng ta mau đi thôi.”

“Người đàn ông này trông thật đáng sợ.”

Tề Xuân đá Trịnh Cát một cái và mắng: “Nghèo đến phát điên rồi à?”

“Muốn tìm bản công tử để tống tiền thì đến nhầm chỗ rồi.”

“Nếu còn không đi thì sẽ chặt ra cho chó ăn!”

Nói xong, anh ta vòng tay ôm lấy cô gái trẻ, chuẩn bị lên xe rời đi.

“Chuyện liên quan đến Tô Ngọc Cao!”

“Tề công tử cũng không có hứng thú à?” Trịnh Cát hét lên.

Hả?

Tề Xuân hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Trịnh Cát, cười khẩy: “Tô Ngọc Cao gì? Tôi không hiểu.”

Trịnh Cát nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không chỉ biết về Tô Ngọc Cao, mà tôi còn biết rằng ở đây sản xuất Tô Vương Cao.”

“Tề công tử, người sản xuất Tô Ngọc Cao đã tới đây rồi, bọn họ muốn động vào anh!”

“Tôi biết rất nhiều tin tức nội bộ, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định có thể giúp anh.”

Tề Xuân lạnh lùng nhìn Trịnh Cát, im lặng một lúc rồi nói: “Lão Mã, đưa anh đến câu lạc bộ Bạch Mã đợi tôi.”

“Rõ! Tam thiếu gia*!” Bên cạnh anh ta, một vệ sĩ cúi đầu nghe lệnh.

“Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ giết anh!” Tề Xuân nói một câu cuối cùng rồi ôm lấy cô gái trẻ, lên xe rời đi.

Trịnh Cát nhìn thấy hy vọng, vô cùng phấn khích, anh ta cùng với lão Mã lên một chiếc xe thương vụ.

Trên đường đi, anh ta nói: “Anh Mã, bạn gái mới này của anh Xuân, không phải là minh tinh mới nổi sao?”

“Hình như là Hoàng Oánh Oánh. Cô ấy tốt nghiệp học viện Âm nhạc và Vũ đạo. Tôi từng thấy cô ấy tham gia show tuyển chọn.”

Lão Mã lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì bớt nói lại.”

“Rõ rõ!” Trịnh Cát sợ hãi, lập tức im lặng.

Câu lạc bộ Bạch Mã- Một câu lạc bộ cao cấp do nhà họ Tề đầu tư.

Lão Ma đưa Trịnh Cát đi tắm rửa, thay quần áo, cuối cùng cũng sạch sẽ hơn một chút. Sau đó đưa anh ta đến một phòng riêng có suối nước nóng.

Lúc này, Tề Xuân đã thay quần bơi, nằm trong bể bơi, ôm Hoàng Oánh Oánh trong tay, miệng hút xì gà.

Trịnh Cát nhìn thấy vẻ ngoài thanh tú và làn da trắng trẻo của Hoàng Oánh Oánh, nép mình bên cạnh Tề Xuân, giống như một con chim hoàng yến, anh ta không khỏi nuốt nước miếng.

Thấy Tề Xuân nhìn sang, anh ta vội vàng cúi đầu.

“Ngồi đi.”

“Đừng căng thẳng, bên kia có rượu, muốn uống gì thì tự lấy.” Tề Xuân nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top