Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 735


Chương 735

Tần Thiên gật đầu, hắn biết điều An Quốc nói là sự thật. Nếu không trở về, hắn thật sự lo lắng Truy Phong cùng với 3000 tráng sĩ Nam Giang trên thuyền sẽ xông tới, đại khai sát giới.

Hắn đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Cung tiễn đại thiếu gia!” Đồng Tỉnh cúi đầu nói.

Tần Thiên do dự một chút, nói: “Ông Đồng, ông ta, vẫn khoẻ chứ?”

Đồng Tỉnh thấp giọng nói: “Chi bằng, đại thiếu gia có thời gian, hãy tự mình về thăm.”

Khóe mắt Tần Thiên giật giật, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Khi còn nhỏ có rất nhiều cậu bé tôn thờ cha mình, Tần Thiên khi còn nhỏ cũng không ngoại lệ nhưng cuối cùng hắn lại thất vọng.

Là một người đàn ông, đồng thời là hậu duệ duy nhất của gia tộc lớn, người đàn ông đó trên thì không thể giành được sự chấp thuận của Cao Đường, dưới thì không thể bảo vệ vợ con mình. Ngay cả bản thân ông ta cũng trở thành trò cười của cả gia tộc.

Tần Thiên cảm thấy, trên đời sao có thể có loại này đàn ông hèn nhát, vô dụng như vậy! Thậm chí còn không xứng đáng được gọi là đàn ông!

Không xứng đáng làm một người cha.

Cho nên hắn hận ông ta!

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đồng Tỉnh, Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần như vậy, không về cũng được.”

Nói xong, sắc mặt hắn trở lại lãnh đạm, rời đi không thèm quay đầu lại!

Lưu Triệt kêu to: “Cung tiễn đại thiếu gia!”

“Linh Lung, tôi không tiện đi lại, bà đưa đại thiếu gia và ông An đến bờ sông đi!”

“Vậy ông hãy chờ tôi trở về.” Ngọc Linh Lung quan tâm nói, nhanh chóng đi theo Tần Thiên.

“Dù sao thì cũng là máu mủ ruột thịt, cũng không có gì quá lớn, sớm muộn gì cũng có thể giải quyết thôi…” Bà ấy khuyên nhủ một câu, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Tần Thiên, không khỏi tức giận nói: “Cậu đừng nóng vội!”

“Cậu cho rằng như vậy có thể rời khỏi Bắc Giang sao?”

“Đừng quên, hiện tại bề ngoài chúng ta là kẻ thù không đội trời chung.”

Lúc này Tần Thiên mới lạnh giọng nói: “Vậy cô nói nên làm thế nào?”

Ngọc Linh Lung trừng mắt nhìn hắn, nói: “May mà cậu không phải con rể của tôi, nếu không tôi đã chém cậu rồi.”

“Tại sao lúc này đầu óc cậu lại không nhanh nhạy chút nào vậy?”

“Còn không mau chóng kéo lấy tay tôi!”

“Hả?” Tần Thiên chưa kịp phản ứng.

Ngọc Linh Lung tức giận nói: “Kéo tay tôi, tôi sẽ trở thành người bị cậu bắt. Người của Bắc Giang sẽ không dám động đến cậu.”

Bà ấy nói vậy rồi chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay Tần Thiên.

Người phụ nữ này quá tốt, Tần Thiên phải thừa nhận làn da trắng sứ của Lưu Thanh Dao là được thừa hưởng từ mẹ. Cộng với việc chăm sóc, người ở độ tuổi bốn mươi vẫn có bàn tay trắng mịn giống như một cô gái.

Nhìn dáng vẻ của bà ấy, trong lòng Tần Thiên lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

“Đừng nghĩ bậy bạ, ở tuổi của tôi, có thể làm mẹ của cậu rồi.”

“Cậu cũng cỡ tuổi con gái tôi.” Ngọc Linh Lung cười nói, giống như đang nhìn một đứa trẻ.
 
Chương 736


Chương 736

Tần Thiên có chút đỏ mặt, nắm tay Ngọc Linh Lung đi ra ngoài, trong mắt những người khác, hắn đang bắt Ngọc Linh Lung làm con tin.

Trên đường đi, quả nhiên không ai chặn đường hắn.

Bên bờ sông, thấy hắn và An Quốc an toàn đi tới, Truy Phong kích động ra lệnh cho thuyền cập bến.

Ngọc Linh Lung thấp giọng dặn dò Tần Thiên mấy câu, Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, ở phía xa truyền đến một tiếng động lớn.

“Phu nhân, đừng thả tên họ Tần đó đi!”

“Mau ngăn hắn lại!”

“Mau cản tên họ Tần đó lại!”

“Hắn đã giết Bắc Giang Vương!”

“Hắn đầu độc chết Bắc Giang Vương!”

Trong bóng tối có hàng trăm người với đôi mắt đỏ ngầu lao tới.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bắc Giang Vương bị đầu độc sao? Không phải ông ấy nói đã tìm ra cách giải rồi sao?” Tần Thiên nhìn Ngọc Linh Lung kích động hỏi.

Không biết từ lúc nào hai mắt Ngọc Linh Lung đã đỏ hoe. Bà ấy nhìn Tần Thiên, cười buồn nói:

“Ông ấy biết, chỉ khi ông ấy chết đi, chết trong tay cậu, ông Đồng trở về mới dễ ăn nói.”

“Quan trọng hơn là nhà họ Tần sẽ không hoài nghi Bắc Giang cấu kết với cậu.”

“Như vậy, Bắc Giang mới thực sự trở thành quân cờ tối của cậu.”

“Ông ấy đã quyết định sẽ chết, không muốn chết trước mặt tôi và cậu, vì ông ấy sợ chúng ta sẽ buồn.”

“Đi thôi, đừng để ông ấy chết vô ích!” Bà ấy vừa khóc vừa đẩy Tần Thiên lên thuyền.

“Vậy còn cô thì sao?” Tần Thiên vội vàng hỏi.

Ngọc Linh Lung rưng rưng nước mắt nói: “Ông ấy đã mượn tay cậu để loại bỏ những kẻ không an phận đó, những còn lại sẽ tôn tôi làm Bắc Giang Vương mới.”

“Lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì thấy Truy Phong lớn tiếng ra lệnh: “Mau lên!”

“Lái thuyền đi!”

Con thuyền phóng trên mặt sông và tiến về phía giữa sông. Tần Thiên đứng ở mũi thuyền, nhìn Ngọc Linh Lung ở bờ bên kia càng ngày càng mờ đi.

Gió sông thổi bay tóc và vạt áo của bà ấy, trông bà ấy mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, thê lương.

Nghĩ đến Lưu Triệt vì muốn giúp mình mà tự tìm đường chết, mắt hắn không khỏi đỏ lên.

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Tiên sinh, trước khi chúng ta đến đây, Lưu Triệt đã hạ quyết tâm sẽ chết rồi.”

“Chất độc trong cơ thể ông ta không cho phép ông ta sống tiếp nữa.”

“Tôi đã từng đề nghị rằng có thể tiên sinh sẽ có cách, nhưng ông ta từ chối.”

“Ông ta nói, thứ nhất, không nhận thưởng nếu không xứng đáng, ông ta không xứng đáng để tiên sinh sử dụng mũi tiêm thần.”

“Thứ hai, ông ta muốn hoàn thành sự phó thác của ông Đồng, ông ta nói mạng sống của mình là do ông Đồng cứu, sống thêm hai mươi năm đã là thiên ân rồi.”

Tần Thiên thở dài nói: “Nghĩa sĩ Bắc Giang, danh bất hư truyền.”
 
Chương 737


Chương 737

Về phía Nam Giang, đám người Hồ Bân đang vô cùng nóng lòng.

“Tới rồi!”

“Thuyền tới rồi!”

Một người tinh mắt nhìn thấy con thuyền đang lao tới, hét lên đầy phấn khích.

Thuyền càng ngày càng đến gần, nhìn thấy Tần Thiên, An Quốc cùng Truy Phong ở mũi thuyền, bọn họ đều hưng phấn.

“Tần tiên sinh uy võ!”

“Tần tiên sinh đưa lão gia tử trở về rồi!”

“Lão gia tử không sao!”

“Tuyệt vời!”

Hàng ngàn người la hét và nhảy múa bên bờ sông.

Đột nhiên, họ im lặng, đám đông tản ra, từ phía sau, một người phụ nữ với dáng người duyên dáng như tiên nữ bước ra.

Âm thanh nổi lên, đôi mắt cô ta đầy trìu mến, bắt đầu nhảy múa uyển chuyển trên bờ sông.

Điệu nhảy tuyệt vời như đã đã khiến dòng sông ngừng chảy.

Truy Phong nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tác phẩm nổi tiếng của đại tiểu thư, Ngọc Hồ Vũ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Sau đó, anh ta cố ý nhìn Tần Thiên nói: “Anh Thiên ca, có đẹp không?”

Tần Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt, tức giận nói: “Tôi không hiểu về vũ đạo, làm sao biết được!”

Mặc dù vậy nói vậy nhưng không thể nhịn được mà nhìn lại. Đúng lúc này, ánh mắt hút hồn Liễu Như Ngọc cũng nhìn hắn.

Tần Thiên vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Sau màn khiêu vũ là tiếng reo hò vang dội.

Khi thuyền lớn cập bến, Liễu Như Ngọc chạy tới: “Ông nội, ông không sao chứ!”

“Cháu đã rất lo lắng!”

An Quốc nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, cười lớn và nói: “Nhờ phúc của Tần tiên sinh, ông không sao cả.”

“Như Ngọc, không ngờ cháu lại đích thân biểu diễn. Đây là để chào đón Tần tiên sinh sao.”

Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên, hờn dỗn nói: “Không phải!”

“Như Ngọc nhảy cho ông nội xem.”

“Hơn nữa, anh ấy không hiểu gì về vũ đạo.”

Tần Thiên cạn lời, tôi khiêm tốn một chút mà cô tưởng là thật ư?

“Lão gia tử, Tần tiên sinh, đại tiểu thư, mau lên xe đi!”

“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng!”

“Không say thì không về!”

Tần Thiên vốn muốn trực tiếp trở về Long Giang, ra ngoài mấy ngày, không biết ở nhà thế nào rồi.

Nhưng trời đã tối rồi hơn nữa dù có đánh chết thì đám người An Quốc cũng sẽ không để cho hắn đi.

Cả nhà đèn sáng rực rỡ, họ đang tổ chức tiệc.

Lúc này, hận không thể uống hết rượu trong thành.
 
Chương 738


Chương 738

Tần Thiên bị đám người Hồ Bân điên cuồng kéo đi uống rượu. Lúc đầu, hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó cho đến khi nghe thấy tiếng la ó xung quanh.

Nhìn từ xa, chị Vinh và Liễu Như Ngọc mỗi người cầm một bình rượu, mỉm cười đi tới.

Mặt của hắn lập tức tái xanh, vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa, điều khiến hắn suy sụp hơn chính là hắn phát hiện thứ Liễu Như Ngọc đang cầm hình như chính là bình rượu tối qua.

“Không được rồi không được rồi.”

“Thực sự không được nữa rồi.”

“Tôi phải mau chóng về Long Giang!” Tần Thiên nói rồi vội vàng chạy trốn.

“Muốn chạy ư? Không có cửa đâu!” Đám người Hồ Bân trực tiếp tạo thành một bức tường người, bao vây hắn.

Có người hét lên: “Đàn ông không thể nói không thể!”

“Hơn nữa, đây là thiên hậu đại minh tinh của chúng tôi kính rượu, Tần tiên sinh, rượu của chúng tôi anh có thể không uống, nhưng rượu của đại minh tinh anh không thể không uống.”

“Các người nói gì vậy chứ? Sao Tần tiên sinh lại không thể?”

“Một người một đao, nhuốm máu Bắc Giang mà lại sợ một bình rượu cỏn con sao?”

“Đại tiểu thư, có phải bình rượu của cô nhỏ quá rồi không, cô có muốn đổi cái to hơn không?”

Mặt Tần Thiên xám xịt, tự nhủ trong lòng sớm biết như vậy thì tôi đã không giúp các người. Tôi đã giúp các người mà các người lại chuốc rượu tôi.

Dương Vinh chớp mắt nói: “Tần tiên sinh, tôi cạn trước nhé!”

Người phụ nữ này quả thực có bản lĩnh, chị ta trực tiếp đổ đầy một cốc rượu có sức chứa khoảng hai ba ly, uống hết trong một ngụm mà không hề cau mày.

Đây là rượu Long Đài này trên 50 độ mà chị ta giống như đang uống nước lạnh vậy.

“Vậy thì tôi cũng cạn!” Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cũng rót ra một cốc, bắt chước Dương Vinh, một ngụm uống cạn. Nhưng sau khi uống xong, cô ta bắt đầu ho, mặt đỏ tía tai.

Thấy bọn họ như vậy, đám người xung quanh lại la ó ầm ĩ.

Tần Thiên bất lực cũng đành phải uống với mỗi người một bình rượu nhỏ.

Sau khi uống rượu như vậy, hắn không thể không dùng nội lực hóa giải nhưng nội lực hóa giải cũng cần có thời gian. Vì vậy, vẫn còn một chút cảm giác chếnh choáng.

“Tần tiên sinh, ngày mai về nhà báo cáo với vợ, tối đi ngủ sớm đi.” Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên một cái, mặt đỏ bừng rời đi.

Dương Vinh lập tức lớn tiếng nói: “Đám chết tiệt các người, đừng chuốc rượu nữa.”

“Không biết ban ngày cậu ta đã chiến đấu mất sức thế nào sao?”

“Để cậu ta về nghỉ ngơi đi!”

“Tần tiên sinh, tôi đưa anh đến phòng.”

Tần Thiên muốn nói điều gì đó, An Quốc cũng cười nói: “Được rồi, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội, tương lai còn dài mà.”

“Tiểu Dương, vất vả cho cô rồi, đưa tiên sinh về nghỉ ngơi đi.”

Đã đến lúc phải rời đi, nếu còn không đi, Tần Thiên sợ rằng hắn thật sự sẽ không thể rời đi được.

Ngày hôm sau, hắn trở lại Long Giang với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bước vào nhà một cách cẩn thận, có cảm giác như kẻ trộm, cũng may Tô Tô không có ở nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 739


Chương 739

Thấy trên bàn có đầy rẫy những món quà khác nhau, tất cả đều là những thứ xa xỉ đắt tiền, khiến hắn không khỏi sững sờ trong giây lát.

Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều không mua những thứ này, chẳng lẽ trong nhà có khách sao?

Có tiếng cầu thang vang lên, Dương Ngọc Lan từ trên đi xuống.

“Mẹ, con đi công tác về rồi.” Tần Thiên vội vàng cười chào hỏi.

Dương Ngọc Lan cười nói: “Hôm nay mẹ cũng mới về, Tần Thiên, mẹ nghe Tô Tô nói còn đến tỉnh lẻ chữa bệnh cho một ông lão?”

“Thế nào rồi?”

“Mẹ nghe nói hai ngày nay tỉnh lỵ không được yên bình cho lắm, không sao chứ?”

Tần Thiên cười nói: “Không sao, đều đã thu xếp ổn thoả rồi ạ.”

“Mẹ, những thứ này dùng để làm gì vậy? Là mẹ đi công tác mang về sao?”

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: “Mẹ mua những thứ này làm gì chứ?”

“Không phải mẹ mang về, mẹ vừa bước vào, các nhà cung ứng y tế trong thành phố đã lao tới cửa rồi.”

“Mẹ cũng không rõ mục đích, thấy con không có ở nhà, họ để đồ đạc lại rồi rời đi.”

Tần Thiên cười nói: “Có lẽ là đám người Lý Thánh Nam, mẹ, mẹ có biết tại sao bọn họ làm vậy không?”

Dương Ngọc Lan hừ lạnh và nói: “Những người này không có lợi sẽ không làm.”

“Mẹ hiểu họ đang nghĩ gì. Trong chuyến công tác này, mẹ đã tiếp xúc với Thiên Kiện, Thiên Khang- hai nhà sản xuất thiết bị y tế lớn, cuộc đàm phán rất thuận lợi.”

“Sản phẩm của họ có chất lượng tốt và giá rẻ, có thể được sử dụng trong các bệnh viện lớn nhỏ ở Long Giang chúng ta.”

“Những người như Lý Thành Nam kiếm tiền từ chênh lệch giá. Đây có lẽ là vì sợ mẹ đá họ ra, để bệnh viện trực tiếp liên hệ với nhà sản xuất.”

Tần Thiên thấy trên bàn có một quả táo đã rửa sạch, liền cầm lên, cắn một miếng, nói: “Mẹ, mẹ định làm thế nào?”

“Hai nhà sản xuất thiết bị y tế đó có sẵn sàng kết nối trực tiếp với bệnh viện không?”

Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điều này, bọn họ không nói rõ.”

“Nhưng theo ý trưởng phòng kinh doanh của bọn họ, chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đều có thể thương lượng.”

“Trước khi đi mẹ còn lo lắng người của nhà máy lớn sẽ coi thường thị trường ở một thành phố cấp tỉnh nhỏ như chúng ta.”

“Không ngờ bọn họ lại vô cùng hiếu khách, tiếp đãi rất nhiệt tình.”

“Quả nhiên, một công ty xuất sắc đến những nhân viên cũng xuất sắc.”

Tần Thiên cười, không nói gì.

Thiên Kiện và Thiên Khang đều là công ty Thiên Phú tư bản của hắn đầu tư cổ phần. Nói trắng ra thì đó là công ty của hắn.

Lần này Dương Ngọc Lan đi công tác, có người ở Thiên Phú biết tin tức bà đến đây nên đặc biệt mời bà.

Nói trắng ra thì đây là nhân viên của hắn đang cố tình lấy lòng sếp.

Chẳng lẽ họ lại dám tiếp đãi mẹ vợ hắn không nhiệt tình sao?
 
Chương 740


Chương 740

“Con cười gì vậy?” Dương Ngọc Lan cau mày nói: “Tần Thiên, con đừng chỉ có lo ăn, mau giúp mẹ suy nghĩ một chút.”

“Mẹ nên làm gì?”

Khi Tần Thiên đang định nói gì đó thì micro bên cạnh vang lên, vệ sĩ ở cổng báo cáo: “Tiên sinh, có một số người tự xưng là bạn của anh.”

“Nói là từ Hiệp hội Cung ứng Y tế muốn gặp anh.”

“Xin hỏi có thể cho vào không.”

Tần Thiên mở kết nối với màn hình camera ở cổng ra, nhìn thấy đám người Lý Thành Nam đứng ở ngoài, đều cung kính như học sinh tiểu học.

Hắn không khỏi cười lớn và chửi một câu: “Đám khốn nạn này nhất định đang mai phục trước cổng nhà chúng ta, nếu không bọn chúng sẽ không biết con về nhanh như vậy.”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: “Những thương nhân này thật biết luồn cúi, mẹ cũng không xử lý được.”

“Con có nghĩ bạn nên cho họ vào không?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói với vệ sĩ ở cửa: “Nói với bọn họ, đến văn phòng chờ tôi.”

“Dương ủy viên sẽ lập tức tới đó.”

“Rõ!”

Sau đó, Tần Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, chuyện này, con cảm thấy chúng ta không nên chỉ tập trung vào chút lợi ích trước mắt.”

“Để công xưởng liên hệ trực tiếp với bệnh viện, chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Tuy nhiên, trung gian sẽ phát sinh nhiều vấn đề”.

“Chưa kể chỉ việc thanh toán thôi cũng rất khó giải quyết rồi”.

“Tại sao một số nhà sản xuất không muốn liên hệ trực tiếp với bệnh viện là do bệnh viện luôn hoãn thanh toán, rất nhiều nguồn vốn chần chừ không thể thu hồi được.”

“Đồng thời, đối với một số yêu cầu và sự gây khó dễ của bệnh viện, các nhà sản xuất cũng không sẵn sàng hạ thấp giá trị của mình để hợp tác.”

“Mặc dù người trung gian kiếm được chênh lệch giá nhưng vai trò của người đó là làm giảm bớt xung đột giữa nhà sản xuất và bệnh viện.”

“Một mặt, họ nhận hàng từ nhà sản xuất, về cơ bản là bằng tiền mặt. Ngoài ra, họ sẵn sàng coi bệnh viện như thượng đế và cố gắng hết sức để đáp ứng các yêu cầu khác nhau.”

“Mọi người đều nhận được những gì mình cần và lợi ích được chia đều, để xã hội có thể phát triển một cách lành mạnh. Mẹ cảm thấy sao?

Dương Ngọc Lan đột nhiên hiểu ra và nói: “Con nói đúng!”

“Trước đây mẹ quá để tâm đ ến lợi ích trước mắt, không nhìn xa trông rộng.”

“Tần Thiên, con nói như vậy thì mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ lập tức đến văn phòng, thương lượng chuyện đại lý với đám người Lý Thành Nam.”

“Chỉ cần ta ở giữa điều khiển, sẽ không khiến giá cả mất cân đối, bọn họ đã vất vả, kiếm được một ít tiền chênh lệch cũng hợp lý!”

Tần Thiên mỉm cười nói: “Người dân Long Giang có thể được hưởng dịch vụ y tế giá cả phải chăng là nhờ sự đóng góp của bà Dương Ngọc Lan, bà sẽ được lưu danh thiên cổ.”

Dương Ngọc Lan phì một tiếng rồi nói: “Chả ra thể thống gì, còn dám trêu chọc mẹ!”

“Được rồi, mẹ đến văn phòng đây, con vừa đi công tác về, hãy nghỉ ngơi đi.”

Tần Thiên vội vàng nói: “Con không mệt.”

“Con vẫn nên tìm việc gì đó để làm.”
 
Chương 741


Chương 741

Dương Ngọc Lan xách túi đi ra ngoài, vừa đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn Tần Thiên.

“Mấy ngày nay mẹ không có ở nhà, con đã làm gì vợ con?”

Tần Thiên nhìn thấy có chút căng thẳng, nói: “Mẹ, ý mẹ là gì? Con… con không hề làm gì vợ con?”

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: “Không làm thì thì tốt.”

“Tuy nhiên, mẹ là người từng trải, bọn con có chuyện gì, không thể qua được mắt mẹ đâu.”

“Mẹ đã quyết định, biệt thự bên cạnh sắp sửa xong rồi, sau khi sửa xong, mẹ sẽ chuyển đi.”

“Mẹ đi rồi, hai đứa con sẽ thoải mái hơn.”

Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng lại bị Dương Ngọc Lan ngắt lời nói: “Được rồi, con không có việc gì thì đến công ty chơi với vợ của con đi.”

“Đàn ông mà ngày nào cũng ở nhà thì kì cục lắm.” Nói rồi bà mỉm cười rời đi.

Vì thuận tiện và đảm bảo an toàn, Tần Thiên ra lệnh cho Lãnh Phong chọn một người đàn em có năng lực làm tài xế đưa Dương Ngọc Lan. Nhưng bà khá khiêm tốn, chỉ ngồi chiếc Audi A6 cùng với Thiết Lâm Phong bọn họ nhân danh phòng thương mại.

Nhìn ra bên ngoài- nơi vài lần trước hắn chỉ cho Ngô Thiên Hùng, những biệt thự hoành tráng đều đã xong xuôi rồi.

Ngô Thiên Hùng rất sáng tạo, không sử dụng công trình dân dụng bằng gỗ mà sử dụng tất cả các kết cấu sắt thép.

Sau khi nhà xưởng làm xong dẫn thẳng qua sẽ là một toà biệt thự.

Bố trí từ trong ra ngoài không khác gì một biệt thự bình thường. Hơn nữa, loại kết cấu thép này khá thân thiện với môi trường, sau này cũng thuận tiện khi tháo lắp.

Nghĩ đến chuyện mẹ vợ sắp dọn ra ngoài, sau này căn biệt thự này chỉ còn lại hắn và Tô Tô, Tần Thiên cắn một miếng táo, nở cười xấu xa.

Hắn gọi điện thoại cho Tô Tô: “Vợ ơi, em đang làm gì vậy?”

“Ở công ty, anh về rồi à?” Giọng nói của Tô Tô có chút tùy ý, chắc là cô đang bận việc gì đó.

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh về rồi, em đang bận sao? Có một chuyện không biết có nên nói với em hay không.”

Tô Tô sửng sốt một chút, nói: “Có chuyện gì vậy? Anh nói đi.”

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh nhớ em.”

“Phì!” Tô Tô trêu chọc nói: “Ngày nào cũng ở bên đại minh tinh, không vui sao?”

“Còn nhớ đến người vợ già này làm gì.”

Tần Thiên có chút chột cha, vội vàng nói: “Anh đâu có…”

“Được rồi, anh có hay không em cũng không biết, hơn nữa nếu anh thật sự có, em còn nở mày mở mặt.”

“Ngay cả thần tượng quốc dân cũng thích chồng em, vậy chẳng phải chồng em vô cùng hấp dẫn? Em có con mắt rất tinh tường sao?”

Tần Thiên vội vàng thề thốt: “Trong mắt anh, vợ là nhất!”

Tô Tô cười nói: “Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây, em đang bận.”

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã toát mồ hôi lạnh.

Hắn không biết là Tô Tô vô tình nói ra hay là thật sự đã cảm nhận được chuyện giữa hắn và Liễu Như Ngọc.

Làm ơn, chuyện này cũng không thể trách hắn được?
 
Chương 742


Chương 742

Hắn băn khoăn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên bàn là thực đơn đồ bổ mà hắn đã viết cho Tô Tô trước khi đi.

Người phụ nữ này ngày nào cũng bận rộn với công việc nên chắc chắn là lười làm.

Cũng may trong bếp có đủ các loại nguyên liệu, hắn cẩn thận nấu hai món chính, một món canh rồi cho vào hộp đựng thức ăn.

Cũng gần trưa rồi, hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser đỗ bên cạnh lao ra ngoài.

Vừa rời khỏi Long viên, gặp Lãnh Phong và anh em Cô Lang lái xe quay về.

“Anh Thiên!”

“Anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đi cùng không?” Họ nhảy xuống và mỉm cười chào hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Tôi đi đưa cơm cho vợ, các người đi theo làm gì?”

“Tôi nói này, có phải các cậu đã đến sơn trang không?”

Nhìn bộ quần áo của họ bị rách vài chỗ là biết những người này không thể ngồi yên, lại đi quấy rối những con thú hoang của sơn trang rồi.

Lãnh Phong nhếch miệng cười nói: “Nếu không phải Tiểu A Tân ngăn cản thì hôm nay chúng ta đã có thể ăn thịt sói rồi.”

“Cút!”

“Đó là thứ mà tôi đã bỏ nhiều tiền mang từ thảo nguyên về, đáng giá hơn các cậu đó!”

Tần Thiên mắng một câu, chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Biển số xe này là ai gắn lên cho tôi vậy?”

Hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser này một lần, sau đó ném cất nó ở nhà, quên đi gắn biển số. Vừa rồi hắn mới để ý thấy xe có biển số mới là Long A, phía sau là một loạt 5.

Lãnh Phong cười nói: “Ngụ ý là uy võ bá khí, cửu ngũ chi tôn, khắp Long Giang, chỉ có xe của anh Thiên mới xứng đáng với biển số này.”

“Thế nào, anh Thiên, anh hài lòng chứ?”

“Nếu hài lòng, anh có thể thanh toán cho chúng tôi một chút phí chọn biển số không?”

Tần Thiên khó chịu nói: “Nằm mơ đi!”

“Không biết tôi thích khiêm tốn sao? Với biển số khủng như vậy, sao tôi có thể khiêm tốn được chứ!” Nói xong, hắn đạp ga lao ra ngoài.

“Làm ơn, đừng keo kiệt như vậy được không!” Lãnh Phong trợn mắt lườm.

Đến tòa nhà Tô Ngọc, thấy bãi đậu xe trước cửa toàn là xe sang, có vài chiếc mang biển số tỉnh khác, có lẽ đều là những đại lý đến đàm phán.

Có vẻ như công ty của vợ đang ngày càng đi lên.

Tần Thiên trống giống như một kẻ nhàn rỗi, cầm hộp cơm đi vào cửa.

Những nhân viên gặp trên đường đi đều nghiêm túc và tập trung vào công việc. Một số người gật đầu và mỉm cười với hắn, có những người lại lựa chọn phớt lờ.

Hắn thong thả đi lên tầng trên cùng.

Ở cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, thông qua cửa số nhìn vào bên trong, hắn thấy một bóng dáng duyên dáng đang ngồi trên chiếc ghế trượt của sếp, đối diện với tường kính, đang nói chuyện điện thoại.

Bây giờ ở công ty, Tô Tô khá chú ý đến cách ăn mặc và nói chuyện.
 
Chương 743


Chương 743

Cô mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, nhìn từ bên cạnh, dáng người toát lên nhỏ nhắn và nổi bật. Sự thướt tha của nữ tổng tài này khiến Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước vào.

Tô Tô đang tập trung nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện quảng cáo gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.

Tần Thiên đặt hộp cơm lên bàn, lặng lẽ đi ra phía sau cô.

“Được. Ba trăm nghìn thì là ba trăm nghìn!”

“Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó phải được phát ở đầu tập đầu tiên của Nhà hát Hoàng Kim.”

“Về chi tiết của hợp đồng, tôi sẽ cử người liên lạc lại.”

Cô cúp điện thoại, không khỏi lẩm bẩm

“30 giây quảng cáo, một ngày phát một lần tốn 300.000. Sao đài truyền hình các người không đi ăn cướp luôn đi?”

“Vợ, sao em có thể nói những lời tục tĩu như vậy được?”

“Đài truyền hình nào, nếu em không ưa, anh mua lại nó là được.” Tần Thiên cười nói.

Đột nhiên nghe được thanh âm này, Tô Tô giật mình, theo bản năng muốn xoay ghế lại.

“Đừng cử động.” Tần Thiên từ phía sau giữ lấy ghế, hai tay ôm lấy mặt Tô Tô.

Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười xấu xa của Tần Thiên, vội vàng nói: “Anh làm gì vậy? Mau buông ra!”

Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Nhìn khuôn mặt thanh tú không tì vết trước mặt, hắn áp mặt xuống.

“Đừng.” Lông mi Tô Tô run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Đúng lúc Tần Thiên sắp thành công thì có tiếng gõ cửa: “Chủ tịch, tôi là Liễu Thanh.”

“Tôi có thể vào trong được không?”

Tô Tô vội vàng dùng tay đẩy Tần Thiên ra, vội vàng nói: “Mau buông ra!”

“Liễu tổng, mời vào.”

Tần Thiên không còn cách nào khác, đành phải buông tay.

Liễu Thanh mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, mặt Tô Tô hơi đỏ.

Cô ta sửng sốt, sau đó định thần lại, cười trêu chọc nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Chủ tịch, các người tiếp tục đi, tôi sẽ quay lại sau.”

Tô Tô vội vàng đứng dậy nói: “Liễu Thanh, đừng đùa.”

“Mau nói đi, cô đã thương lượng xong với bên đại lý chưa?”

Liễu Thanh thở dài, sắc mặt nghiêm trọng.

“Có ba địa lý, vẫn chưa ký hợp đồng. Một mặt, họ muốn đợi đến khi quảng cáo của chúng ta chính thức ra mắt”.

“Hơn nữa, thưa chủ tịch, vấn đề hàng giả phải được giải quyết.”

“Bây giờ đã ảnh hưởng đến niềm tin của các đại lý.”

“Phía Cung Lệ có tin tức gì không?”

Nghe được từ ” hàng giả “, sắc mặt Tô Tô cũng trầm xuống, vô cùng tức giận.
 
Chương 744


Chương 744

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hàng giả ở đâu ra vậy?” Tần Thiên nhịn không được hỏi.

Liễu Thanh tức giận nói: “Buổi họp báo lần trước ở tỉnh lỵ, sản phẩm của chúng ta đã ra mắt thành công, nhưng cũng xuất hiện hàng giả.”

“Mấy ngày trước, chúng tôi phát hiện ra sản phẩm có tên ‘Tô Vương Cao’ bắt đầu được lưu hành trên thị trường, bao bì và giới thiệu đều bắt chước chúng ta hoàn toàn.”

“Sản phẩm chính hãng của chúng ta vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, hàng giả đã bắt đầu tràn lan. Nhiều người tiêu dùng không biết và đã sử dụng hàng giả”.

“Cuối cùng, danh tiếng và lợi ích của chúng ta bị tổn hại.”

“Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt.”

Tần Thiên cau mày nói: “Ai to gan như vậy? Đã tra ra xuất xứ của sản phẩm chưa?”

“Còn nữa, đã khiếu nại với cơ quan có thẩm quyền chưa?”

Tô Tô tức giận nói: “Đã bị phát hiện nhà máy làm hàng giả, ở thành phố Trịnh.”

“Chúng tôi đã báo cáo với chính quyền địa phương, nhưng cũng vô ích, dựa vào hiệu suất làm việc của bọn họ, e là đến tận mùa quýt năm sau.”

“Cùng với các biện pháp bảo vệ khác nhau của các địa phương, lợi ích liên kết với nhau, căn bản không thể tin tưởng vào bọn họ.”

“Thành phố Trịnh là quê hương của Cung Lệ, tôi phái Cung Lệ đi điều tra, bây giờ nhưng vẫn không có tin tức gì.”

Vừa nói cô ta vừa gọi điện thoại của Cung Lệ, ngạc nhiên nói: “Không liên lạc được?”

“Có phải là Cung Lệ đã xảy chuyện gì không?”

Liễu Thanh cũng có chút hoảng sợ, nói: “Theo tôi được biết, một số nhà máy trái phép đang theo chủ nghĩa bảo vệ, ác độc đến mức ngay cả phóng viên cũng dám đánh.”

“Một mình Cung Lệ cũng không thể ứng phó nổi.”

“Chủ tịch, để tôi đi đi!”

Tô Tô do dự một chút, nói: “Không được.”

“Liễu Thanh, lập tức đến Bắc Kinh nói chuyện quảng cáo với đài truyền hình.”

“Khung giờ vàng của bọn họ, gần đây có một bộ phim thần tượng sắp được phát sóng. Hiện nay nhu cầu về bộ phim này trên mạng rất cao, các khán giả cũng thích hợp với sản phẩm của chúng ta.”

“Cô nhất định phải nhanh chóng ký hợp đồng với họ. Hãy giành quyền phát sóng ba mươi giây đầu tiên của tập đầu tiên.”

“Còn chuyện đại lý, cũng cần cô phải xử lý, tôi sẽ để Lâm Tước đi theo giúp cô.”

“Chuyện không thể chậm trễ, buổi chiều cô hãy xuất phát.”

Liễu Thanh gật đầu nói: “Sau khi quảng cáo của chúng ta được phát sóng, dựa vào danh tiếng của Liễu Như Ngọc, chúng ta có thể tăng độ phổ biến của sản phẩm.”

“Ở một mức độ nhất định, hàng giả có thể bị trấn áp. Tuy nhiên, nếu không loại bỏ được hàng giả thì cuối cùng sẽ là u ác tính”.

“Chị định làm thế nào?”

Tô Tô trầm giọng nói: “Tôi sẽ tự mình đi tới thành phố Trịnh.”

Liễu Thanh nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên gật đầu nói: “Liễu tổng, đi làm theo lời căn dặn của chủ tịch đi.”

“Về phần thành phố Trịnh, tôi sẽ đi cùng chủ tịch.”
 
Chương 745


Chương 745

“Vậy được.” Liễu Thanh biết, có Tần Thiên ra tay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, cô ta vội vã rời đi để chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô.

“Không ổn.”

“Em luôn cảm thấy Cung Lệ sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ chúng ta đi thôi.” Tô Tô đứng lên.

Tần Thiên đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tô Tô vang lên, là Cung Lệ gọi tới.

“Tô Tô, vừa rồi điện thoại của mình hết pin.”

“Mình đã tìm được một số manh mối, mình tin rằng vị trí của xưởng sản xuất hàng giả sẽ sớm được xác định.”

“Cậu hãy chờ tin tức của mình.”

Biết Cung Lệ không sao, Tô Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cung Lệ, chỉ riêng mình cậu thì lực lượng quá yếu, không nên tự mình hành động.”

“Cậu hãy gửi vị trí của cậu cho mình, bây giờ mình sẽ đến chỗ cậu.”

Nói xong, cô xách túi đi ra ngoài.

“Vợ ơi, đừng vội!”

“Ăn, ăn cơm trước đã!”

“Đến giờ ăn cơm rồi.”

Tần Thiên vội vàng kéo Tô Tô, đẩy cô ngồi vào ghế, sau đó, hắn niềm nở bày đồ ăn trong hộp ra.

Tô Tô quả thực rất đói, cộng thêm đồ ăn cũng thơm ngon nên đã bắt đầu ăn.

Nhìn bộ dạng của cô, Tần Thiên trầm giọng nói: “Em không làm theo thực đơn anh chuẩn bị cho em sao?”

Tô Tô cười nói: “Em bận quá mà.”

“Hơn nữa đồ anh chuẩn bị đều là đồ bổ, em ăn vào mập lên thì phải làm sao?”

Tần Thiên nghiêm túc nói: “Đây thật sự là một vấn đề.”

“Nếu em mập hơn, anh sẽ không thể bế em được nữa.”

“Cút!” Tô Tô tức giận nói: “Anh mới là heo!”

“Em đẹp tự nhiên, ăn gì cũng không mập.”

Lúc này, có lẽ không còn nhân viên nào đến làm phiền nữa?

Nhìn người vợ yêu kiều của mình, Tần Thiên không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng ôm cô vào lòng.

“Được rồi được rồi, mau đi thôi!”

“Thấy anh gấp gáp như vậy, đợi khi về có chuyện gì sẽ tính sau.” Tô Tô đẩy Tần Thiên ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, bị sự sến súa khiến cho tâm trí hơi hỗn loạn.

“Được!”

“Anh hứa sẽ giúp phu nhân hoàn thành nhiệm vụ, đi sớm về sớm!” Trong câu nói của Tô Tô, hình như sau khi trở về sẽ có phần thưởng gì đó?

Đôi mắt kích động của Tần Thiên sáng lên.

“Phì!”

“Lưu manh!” Tô Tô tức giận nói một câu, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng đỏ hơn.

Lúc này, Cung Lệ lại gọi điện thoại đến.
 
Chương 726


Chương 726

“Nổ súng là điều cấm kỵ.”

“Chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ.” Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, xoay người, nhìn về phía cổng lớn của tòa Xung Tiêu.

Hắn bước lên cầu thang. Cùng lúc đó, nội khí điên cuồng vận chuyển, làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ cơ thể hắn.

Đó là hơi nước.

Khi hắn đến trước cửa, hơi nước trên người biến mất, tóc và quần áo vốn ướt sũng đều khô như mới.

Hắn cho đao vào trong vỏ, lúc này trông hắn thanh tú và đẹp trai giống một chàng trai trẻ đến nhà bạn gái dự tiệc.

Hắn đã vượt qua mười cửa ải sinh tử, tiếp theo có lẽ sẽ không còn mai phục nữa.

Lúc này, hắn duỗi tay ra, chuẩn bị mở cửa bước vào. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động cơ gầm rú điên cuồng.

Hả?

Hắn cau mày và quay lại nhìn. Ở cuối con phố dài, một chiếc ô tô thể thao màu đỏ như một quả cầu lửa đang lao tới.

Vẫn chưa bỏ cuộc sao? Vậy giết một kẻ nữa thì cũng có sao chứ!

Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, trong mắt lại hiện lên sát ý.

Trong chớp mắt, chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới trước mặt, bốc đầu một cái, dừng lại trước bậc thềm.

Tay Tần Thiên nắm chặt đao, chuẩn bị đón địch.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, hắn không khỏi sững người trong giây lát.

Thứ đầu tiên từ bên trong thò ra là một đôi chân dài trắng nõn, mang một đôi giày trắng. Sau đó, một cô gái khoảng 20 tuổi, mặc quần short ngắn và chiếc áo phông hình thỏ dễ thương, xuất hiện trước mặt hắn.

Sắc mặt cô ta trầm xuống, có vẻ tức giận, duỗi đôi chân dài của mình, nhanh chóng bước về phía bậc thang, trông vô cùng giận dữ.

Đi lên bậc thang, nhìn thấy Tần Thiên ở trước cửa, cô ta hơi sửng sốt, nói:

“Anh cũng tới tìm cha tôi sao?”

“Sao trước đây tôi chưa từng gặp anh.”

“Tôi nói này, anh cầm trường đao như vậy, không phải là tới ám sát đó chứ?”

“Cha của cô?” Tần Thiên sững sờ, nhìn cô gái da trắng như búp bê này, đầu óc hơi hoang mang.

Cô gái cười khúc khích nói: “Anh là người mới sao, thậm chí còn không biết bản tiểu thư.”

“Này, tôi đùa anh thôi.”

“Đi, đưa anh đến gặp cha tôi.” Nói xong, cô ta đẩy cửa và bước vào.

“Này, anh còn ngây ra đó làm gì?”

“Tử sĩ!” Thấy Tần Thiên không đi theo, cô ta quay đầu tức giận hét lên.

Tần Thiên nhìn thấy ngũ quan cô gái có vài nét giống Ngọc Linh Lung, dường như hắn đã hiểu ra.
 
Chương 727


Chương 727

Trước đó ở nhà họ An, khi Kế Chân vạch trần Ngọc Linh Lung, ông ta đã nói rằng Ngọc Linh Lung không chỉ là tình nhân bí mật trong nhiều năm của Lưu Triệt mà bà ấy đã sinh cho Lưu Triệt một cô con gái.

Lúc đó, Ngọc Linh Lung cũng không phủ nhận, còn nói bà ấy và Lưu Triệt là vợ chồng. Vậy đây là con gái của Ngọc Linh Lung?

Cha cô ta chính là Bắc Giang Vương Lưu Triệt?

Những chuyện xảy ra gần đây, Ngọc Linh Lung và Liễu Như Ngọc khiến Tần Thiên theo bản năng kiêng dè những người phụ nữ đẹp.

Người đứng trước mặt này không phải là vũ khí bí mật dùng để đối phó với mình chứ? Cho nên, hắn đã do dự.

“Tôi bảo anh vào, anh không nghe thấy sao?”

“Tôi có thể ăn thịt anh chắc?” Lưu Thanh Dao tức giận đi tới, muốn kéo Tần Thiên.

“Đừng động đậy!” Tần Thiên Hạ đề phòng theo bản năng, sát ý mạnh mẽ. Hắn cho rằng người phụ nữ này muốn ra tay với mình.

“Anh sao vậy?” Lưu Thanh Dao rùng mình trước sát khí đột ngột.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, nhìn Tần Thiên, trong đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ sợ hãi.

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Người trước mặt rõ ràng là một cô gái tay không tấc sắt căn bản không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho bản thân.

Hắn có chút xấu hổ, từ khi nào mà mình lại trở nên hèn nhát như vậy, sau đó thở phào, kiềm chế sát khí, lúng túng nói: “Không sao.”

“Hoá ra là đại tiểu thư, cô đi trước đi.”

Khi Lưu Thanh Dao định thần lại, cô ta cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô ta cong môi nói: “Thấy anh căng thẳng như vậy, nhất định là đã làm sai chuyện gì, sợ Lưu Triệt sẽ trừng phạt đúng không?”

“Đừng sợ, ông ấy là một người miệng hùm gan sứa.”

“Hừ, ngoài việc làm khó con gái mình ra, tôi thấy ông ấy không có bản lĩnh khác!”

“Đi, tôi sẽ làm chủ cho anh!”

“Đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm Lưu Triệt tính sổ!”

“Nếu hôm nay ông ấy không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tên là Lưu Thanh Dao nữa!” Cô ta kéo tay Tần Thiên, giận dữ lao lên lầu.

Tần Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Sao Lưu Triệt lại đắc tội với cô con gái bảo bối này, Lưu Thanh Dao thậm chí còn không gọi là cha.

Đúng như những gì hắn dự đoán, toàn bộ sức mạnh ngăn cản Lưu Triệt đều sử dụng ra bên ngoài còn toàn bộ toà Xung Tiêu này yên tĩnh và thanh bình, không có ai canh gác.

Khi lên lầu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Lưu Triệt- Bắc Giang Vương uy danh hiển hách.

Vẻ ngoài này không tương ứng với những gì mà hắn tưởng tượng. Lưu Triệt nhìn có chút già, tóc mai đã bạc. Hơn nữa, sắc mặt của ông ta còn có chút xanh xao.

Khoảnh khắc ông ta lặng lẽ uống trà, giống như một vị trưởng lão tốt bụng, có khí chất của một người bậc trên.

Ngọc Linh Lung ngồi đối diện Lưu Triệt, khi nhìn thấy con gái mình cùng Tần Thiên đi lên, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ nhưng bà ta không nói gì mà cúi đầu uống trà.
 
Chương 728


Chương 728

“Thanh Dao, con tới đây làm gì?” Lưu Triệt trầm giọng hỏi.

“Cha còn có mặt mũi hỏi con sao!”

Lưu Thanh Dao giậm chân, tức giận nói: “Lưu Triệt, cha giới thiệu cho con đối tượng xem mắt làm gì chứ!”

“Con không đồng ý!”

“Con cảnh cáo cha, nếu còn có lần sau, bản cô nương… sẽ bỏ nhà đi!”

“Sao con lại nói chuyện kiểu đó với cha con?” Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói.

“Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, mẹ có thể quản chồng mình được không!” Lưu Thanh Dao đúng là một đại tiểu thư ngỗ ngược bị chiều hư.

Sắc mặt Ngọc Linh Lung tối sầm lại: “Con nên gọi chồng mẹ là gì?”

Lưu Thanh Dao tức giận nói: “Lưu Triệt!”

Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói: “Nói lại lần nữa?”

Trên khuôn mặt u ám này, lộ ra một vẻ uy nghiêm.

Dường như Lưu Thanh Dao rất sợ hãi, lẩm bẩm nói: “Cha con!”

Lưu Triệt bất lực nói: “Dao Dao, cậu Phó có chỗ nào không xứng với con chứ?”

“Ông tổ của cậu ấy từng là tiến sĩ, ông bà của cậu ấy là những giáo sư được hưởng các khoản phụ cấp đặc biệt và bố mẹ cậu ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực học thuật.”

“Bản thân cậu ấy cũng là học sinh đứng đầu ở Cambridge. Điều quan trọng là cha có thể nhìn ra, cậu Phó thật lòng rất thích con.”

Lưu Thanh Dao nói: “Đồ bỏ đi!”

“Dù sao thì con cũng không đồng ý!”

“Cha, tại sao cha lại vội vàng gả con đi như vậy?”

“Cha sợ con ở nhà ăn bám đến sạt nghiệp sao?”

“Hay là cha muốn đưa mẹ con về sống cùng để tận hưởng thế giới hai người?”

“Nếu như vậy, con sẽ dọn ra ngoài, con không muốn ăn cẩu lương của hai người!”

Mặt Ngọc Linh Lung hơi đỏ lên, bà ấy có chút buồn cười liếc nhìn chồng mình.

Lưu Triệt kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa.”

“Dao Dao, con về trước đi, cha còn phải tiếp khách.” Nói xong, cuối cùng ông ta cũng liếc nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên cau mày, không nói gì. Từ lúc bước vào toà Xung Tiêu, hắn đã cảm thấy kỳ lạ.

Ở đây không phải quá thư giãn rồi sao? Hắn vừa giết nhiều người như vậy, Lưu Triệt không sợ hắn giết ông ta sao?

Còn Ngọc Linh Lung.

Hai vợ chồng này bắt đầu chuyện gia đình với cô con gái cưng trước mặt hắn?

Có cái gì đó sai sai! Hoàn toàn không đúng!

“Con không quan tâm!”

“Dù sao con cũng không muốn gặp lại cậu Phó gì đó nữa!”

“Nếu cha còn muốn ép con nữa, con sẽ—” Trong lúc phấn khích, đột nhiên cô ta ôm lấy cánh tay Tần Thiên, nói: “Con sẽ bỏ nhà ra đi cùng với thuộc hạ này của cha!”

Lưu Triệt sửng sốt.

Tần Thiên cũng sửng sốt.
 
Chương 729


Chương 729

Lưu Thanh Dao đắc ý nói: “Sao thế, cha sợ rồi chứ gì?”

“Chưa kể, con thấy anh ta cũng là một cấp dưới khá tốt. Ngoại trừ hơi dẹo một chút, nhát gan một chút thì không có vấn đề gì.”

“Con gả cho anh ta, nói không chừng sau có thể kế thừa giang sơn của cha.”

“Đúng rồi, soái ca, anh tên là gì?”

Cô ta cố tình làm điều này để chọc giận cha mình. Nếu cha còn ép con nữa, con sẽ cưới một trong những cấp dưới của cha.

Bởi vì vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Thiên, theo bản năng cô ta cho rằng Tần Thiên sợ bị trừng phạt, trong mắt cô ta, hắn là một kẻ hèn nhát.

Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Tôi tên Tần Thiên.”

“Những thứ khác tôi có thể nhịn, đại tiểu thư, cô nói tôi hơi dẹo là có ý gì?”

Lưu Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm đ ến những chi tiết này.”

“Một người đàn ông đẹp như vậy, không dẹo thì là gì?”

“Nhưng tôi thích người dẹo như anh.”

“Không sao, sau này tôi sẽ hướng dẫn anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng trở nên đàn ông.”

“Phụt!” Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm trà, mặt đỏ bừng vì sặc.

Lưu Triệt cũng dở khóc dở cười.

Bọn họ chứng kiến Tần Thiên chém giết từ lúc xuống thuyền cho đến lúc lên lầu. Người như vậy mà con nói hắn có chút dẹo, nói hắn hèn nhát ư?

“Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy khá Tần Thiên đẹp trai không?”

“Vậy thì quyết định vậy đi, con và anh ấy sẽ hẹn hò.”

Lưu Thanh Dao càng ngày càng cảm thấy Tần Thiên khá tốt. Dường như trên người hắn có một sức hút không thể giải thích được khiến cô ta muốn lại gần hơn.

Cô ta nhanh chóng ôm chặt cánh tay Tần Thiên, như thể cặp đôi đã yêu nhau say đắm.

Lưu Triệt cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trầm giọng nói: “Người đâu, đưa đại tiểu thử về!”

Hai thuộc hạ đi tới, phụng lệnh đưa Lưu Thanh Dao đi.

“Đừng mà!”

“Lưu Triệt, cha không thể đối xử với con như vậy!”

“Tần Thiên, mau cứu em!”

“Em là bạn gái của anh mà!”

Giọng nói dần dần nhỏ đi, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lưu Triệt liếc nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Khiến tiên sinh chê cười rồi.”

Tần Thiên bình tĩnh nói: “Đâu có.”

“Tiên sinh đi đường vất vả, mời ngồi.”

Tần Thiên không từ chối, liền ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Ngọc Linh Lung rót cho hắn một chén trà, trêu chọc nói: “Tiên sinh thần võ, thật sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt.”

“Hiện tại tôi vẫn còn có chút sợ hãi, lúc ở Nam Giang, nếu như cậu ra tay, e là tôi đã chết rồi.”
 
Chương 730


Chương 730

“Ly trà này, coi như lời cảm ơn tiên sinh đã không giết.”

Tần Thiên nhấp một ngụm trà, không nhịn được liền nói: “Tôi giết nhiều người như vậy, các người thật sự không thấy thương xót sao?”

“Còn nữa, ông An đâu? Tôi có thể đưa ông ấy đi được không?”

Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo.

“Sao các người lại có biểu cảm như vậy?”

“Rốt cuộc các người đang chơi trò gì vậy?”

Thấy dáng vẻ này của Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung, Tần Thiên hơi nổi khùng. Bởi vì, hắn cảm thấy mình đang bị chơi đùa. Cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên.

“Vì cái mạng già này của tôi mà công tử một người một đao xông tới tòa Xung Tiêu khiến tôi rất cảm động.”

“Công tử yên tâm, ông An không sao.” Cánh cửa bí mật mở ra, An Quốc bước ra ngoài.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông ta, Tần Thiên sửng sốt.

Sau đó, nhìn thấy một ông già tóc bạc từ phía sau An Quốc đi ra, hắn bật dậy, mặt biến sắc.

“Ông Đồng, sao lại là ông?”

“Sao ông lại ở đây?” Trong sự kích động, giọng nói của hắn có chút run rẩy.

Vừa rồi hắn là một người một đao, nhuốm máu Bắc Giang, bây giờ, nhìn thấy ông già này, hắn đột nhiên biến thành một thiếu niên sợ hãi.

“Đại thiếu gia, đã lâu không gặp.” Ông lão mỉm cười gật đầu, hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Đông Tỉnh- Tây Bắc nhà họ Tần, Ngũ Vương Thập Bát Tướng.

Ngũ Vương lần lượt là Kim Đôn Vương, Ngân Áp Vương, Đồng Tỉnh Vương, Thiết Ảnh Vương và Tích Điện Vương. Đồng Tỉnh là người xếp thứ ba, là một trong những trụ cột của nhà họ Tần.

Tại sao, ông ta lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, có vẻ như còn rất thân quen với đám người An Quốc?

Tần Thiên kích động, đầu óc hắn hoàn toàn hỗn loạn.

“Ông Đồng, mời ngồi.” Vợ chồng Lưu Triệt, Ngọc Linh Lung vội vàng đứng dậy, cung kính mời Đồng Tỉnh ngồi xuống.

Đồng Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Thiên, gật đầu nói: “Đại thiếu gia đến đây, tôi không dám vượt mặt.”

“Mời đại thiếu gia ngồi!” Thấy vẻ mặt Tần Thiên vẫn không thể tin được, An Quốc cười đầy ẩn ý nói: “Đại thiếu gia, bây giờ có lẽ cậu đã biết rồi.”

“Người chơi cờ là ông Đồng.”

“Tất cả chúng ta đều là những quân cờ.”

“Chi tiết bên trong tương đối phức tạp, chi bằng mời đại thiếu gia ngồi xuống, để Đồng lão từ từ nói.”

Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh ngồi vào ghế chính.

Đồng Tỉnh đích thân rót một cốc trà, đặt trước mặt Tần Thiên, cười nói:

“Tôi giở trò một chút, khiến đại thiếu gia chịu ấm ức rồi.”

“Trà này, coi như một lời xin lỗi?”

Tần Thiên nhận trà, cười lạnh nói: “Ông Đồng, có gì muốn nói thì ông cứ nói thẳng.”
 
Chương 731


Chương 731

Đồng Tỉnh thở dài, nói: “Nhìn dáng vẻ của đại thiếu gia, xem ra vẫn có khúc mắc rất sâu với nhà họ Tần.”

“Đúng vậy, lần này tôi được lệnh của Tần lão thái quân đặc biệt tới đây để đối phó với đại thiếu gia.”

“Sự hỗn loạn ở Nam Giang, kẻ thù ở Bắc Giang đều là do tôi xúi giục.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Vậy thì xin lỗi.”

“Bây giờ xem ra, tôi đã khiến ông Đồng thất vọng rồi.”

“Không giế t chết tôi, ông quay về sẽ nhất định rất khó ăn nói.”

Đồng Tỉnh cười nói: “Chắc chắn là khó ăn nói rồi nhưng tôi không quan tâm.”

“Còn về thất vọng, đại thiếu gia đã trách nhầm tôi rồi. Nói thật, tôi không những không thất vọng với kết quả này mà còn rất hài lòng.”

Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không xác định cho nên nghiến răng nghiến lợi.

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Với sự thông minh của đại thiếu gia, có lẽ cậu có thể nghĩ được rằng lý do ông Đồng muốn làm như vậy thực ra là để thử thách đại thiếu gia.”

“Âm mưu của Nam Giang, kình địch của Bắc Giang. Ông Đồng chỉ muốn thấy sự khôn ngoan và lòng dũng cảm của đại thiếu gia thôi.”

“Đại thiếu gia, ông Đồng đến đây là có ý tốt.”

Tần Thiên im lặng.

Đồng Tỉnh thấp giọng giải thích: “Đại thiếu gia, trước đây ở Long Giang, Thiết Ảnh đích thân dẫn người đi truy bắt cậu, nhưng lại bị cậu đánh bại.”

“Lão phu nhân lại phái người tới Sở Châu, phái Trấn Thiên Nam đi bắt cậu.”

“Kết quả là Trấn Thiên Nam lại chết trong tay cậu.”

“Lão phu nhân rất tức giận, bà ấy cảm thấy cậu ngỗ ngược, bất hiếu, cố ý chống lại bà ấy.”

“Cậu cũng biết tính tình của lão phu nhân, bà ấy cả đời hiếu thắng, không bao giờ muốn yếu thế hơn người khác, hơn nữa lại còn là cháu trai của chính mình.”

“Cho nên lần này bà ấy thật sự tức giận rồi, bắt buộc mang cậu về nhà họ Tần hỏi tội.”

“Tôi cũng bất lực, thế nên đành chủ động xin chỉ thị tới đây.”

“Bởi vì tôi biết tôi tới, vẫn còn có chỗ có thể điều động. Nếu phái người khác như Ngâp Áp hay Tích Điện -những người luôn có thái độ bài trừ với đại thiếu gia tới.”

“Vậy thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết nữa.”

“Nếu ngay cả bọn họ cũng bị đánh bại, sắc mặt lão phu nhân sẽ càng xấu hơn, nhất định sẽ phái người ồ ạt tới, thậm chí cũng không loại trừ khả năng đích thân tới.”

“Nếu bọn họ thành công, đem đại thiếu gia trở về nhà họ Tần, vậy thì đại thiếu gia sẽ xử lý như thế nào?”

“Vì vậy, dù họ thành công hay thất bại cũng sẽ trực tiếp gia tăng xung đột.”

“Bây giờ tôi chủ động xin đến đây, chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Tôi cảm thấy đây là kết quả tốt cho tất cả mọi người.”

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nhìn Đồng Tỉnh hỏi: “Ông Đồng nói kết quả này, cụ thể là ám chỉ cái gì?”

Đồng Tỉnh đứng lên, cung kính nói: “Đại thiếu gia, bất luận về trí tuệ hay võ công đều xuất chúng hơn người, đáng để Đồng Tỉnh tôi thề chết bảo vệ.”

“Bắc Giang, Nam Giang, một quân cờ sáng và một quân cờ tối, coi như hai món quà tôi tặng cho đại thiếu gia.”
 
Chương 732


Chương 732

“Hai thế lực này không lớn cũng không nhỏ, tôi tin có thể khiến lão phu nhân và những người khác trong nhà họ Tần tạm thời bỏ cuộc.”

“Trong thời gian ngắn sẽ không phái ai đến quấy rầy đại thiếu gia.”

“Nếu như sau này có những thay đổi khác, Bắc Giang, Nam Giang. đại thiếu gia đều có thể sử dụng.”

Nghe vậy, An Quốc kích động nói: “An Quốc và Nam Giang, từ nay trở đi sẽ phụng lệnh đại thiếu gia”

Lưu Triệt cũng cung kính nói: “Bắc Giang cũng vậy.”

Đối với sự quy phục của An Quốc, Tần Thiên có thể hiểu được, hơn nữa, đây là chuyện mà trước đây đã nói rõ. Nhưng đối với Lưu Triệt, Tần Thiên lại có chút khó hiểu.

“Bắc Giang Vương, tôi đã giết nhiều người của ông như vậy, ông và thuộc hạ của ông thật sự có thể tha cho tôi sao?”

Lưu Triệt thấp giọng nói: “Bề ngoài, chúng tôi sẽ không.”

“Cho nên, chúng tôi chính là quân cờ đen kia, bề ngoài là kẻ thù của đại thiếu gia nhưng thực tế lại là tâm phúc.”

“Về phần những người bị đại thiếu gia gi ết chết—”

Ông ta cười khổ nói: “Nhắc đến thì tôi còn phải cảm ơn đại thiếu gia.”

“Những người đó đã sớm có ý định gian đối với tôi, bọn chúng cũng là nhóm người có ác cảm nhất với Nam Giang.”

“Bọn họ hy vọng tôi chết sớm, sau đó tiến hành khai chiến với Nam Giang.”

“Hôm nay nhờ tay của đại thiếu gia tiêu diệt bọn chúng, một mặt là đủ để chứng minh sự hùng võ của cậu. Mặt khác, giúp tôi giải quyết hậu họa.”

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời. Hóa ra mình lại bị biến thành con đao giết người.

Chẳng trách chết nhiều người như vậy, Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung đều không hề cảm thấy đau xót. Hóa ra đó chính là những người mà ông ta đã muốn loại bỏ từ lâu.

Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu: “Lưu Triệt, tại sao các người lại giúp tôi?”

“Nói chính xác thì tại sao ông lại đồng ý với ông Đồng làm quân cờ này?”

“Các người không sợ nhà họ Tần phát hiện rồi trả thù sao?”

Lưu Triệt nghiêm túc nói: “Thành thật mà nói, lẽ ra tôi đã chết từ hơn 20 năm trước rồi.”

“Chính ông Đồng đã giúp tôi sống đến bây giờ.”

“Bây giờ là lúc tôi nên trả ơn rồi.”

Đồng Tỉnh cười nói: “Chuyện nhỏ nhiều năm trước, Bắc Giang Vương không cần nhắc tới.”

Thấy Tần Thiên không hiểu, Ngọc Linh Lung thấp giọng giải thích:

“Bắc Giang Vương tiền nhiệm Đoàn Khánh tán tận lương tâm, mưu quyền soán vị.”

“Lưu Triệt để lấy được lòng tin của Đoàn Khánh, để báo thù cho cha tôi cho nên dưới sự thử thách của Đoàn Khánh, ông ấy biết rõ đó là rượu độc nhưng vẫn uống.”

“Sau khi trúng độc, lúc sắp chết, tình cờ gặp được ông Đồng nhờ có ông Đồng đã ra tay giúp ông ấy trấn áp độc tính.”

“Cho nên ông ấy mới có thể sống đến bây giờ.”

Hoá ra là vậy.

Chẳng trách khi Tần Thiên đi vào thấy mặt Lưu Triệt có hơi xanh xao. Đó là dấu hiệu của việc trúng độc.

“Bây giờ độc trong người Bắc Giang Vương vẫn chưa được loại bỏ ư?” Hắn không nhịn được liền hỏi.
 
Chương 733


Chương 733

Đồng Tỉnh cười khổ nói: “Với năng lực của tôi, chỉ có thể trấn áp, không thể loại bỏ. Hơn nữa, tôi đã cho ông ta phương pháp lấy độc trị độc.”

“Bao nhiêu năm qua, hai loại độc tố này luân phiên nhau, e rằng đã xâm nhập vào xương tủy rồi.”

“Bắc Giang Vương, sự đau đớn mỗi lần độc phát tác là nỗi đau mà không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Những năm qua vất vả cho ông rồi.”

Lưu Triệt vội vàng nói: “Ông Đồng nói gì vậy chứ!”

“Nếu không có ông, tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể có được cơ nghiệp như hiện tại?”

“Cơ nghiệp chỉ là thứ yếu, chuyện khiến tôi hài lòng nhất là tôi đã cưới được Linh Lung và bà ấy đã sinh Thanh Dao cho tôi.”

“Có vợ có con như vậy thì tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa!”

“Ha ha ha ha!”

Tần Thiên không khỏi gật đầu. Hắn cảm thấy Lưu Triệt- Bắc Giang Vương, quả thực là một người chính trực, trọng tình trọng nghĩa.

“Đợi đã!”

Hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn Ngọc Linh Lung hỏi: “Bà vừa mới nói Bắc Giang Vương muốn báo thù cho cha của bà?”

Ngọc Linh Lung gật đầu, rưng rưng nước mắt: “Cha tôi tên là Lâm Hổ, ông ấy là Bắc Giang Vương đời trước trước nữa.”

Là như vậy à, cuối cùng Tần Thiên cũng hơi hiểu ra.

Nhưng hắn vẫn có chút khó hiểu, nói: “Nếu bà là con gái của cựu Bắc Giang Vương, sao bà lại trở thành một trong Tứ Thiên Vương dưới quyền ông An?”

Về lý mà nói, chuyện này không thể xảy ra. Chuyện lớn như vậy, An Quốc không thể không phát hiện ra.

An Quốc thở dài và nói: “Chuyện này để tôi nói.”

“Đáng tiếc anh Lâm Hổ đã bị sát hại nhiều năm như vậy rồi, trước kia khi anh ấy còn sống, chúng tôi là bạn tốt, chuyện gì cũng có thể nói với nhau.”

“Bắc Giang và Nam Giang vui vẻ hòa hợp như anh em”.

“Tặc tử Đoàn Khánh sau khi sát hại anh Lâm Hổ, đã chuyển mục tiêu, đã gài bẫy vu oan cho tôi.”

“Từ đó Bắc Giang và Nam Giang bắt đầu đối đầu nhau”.

“Tất cả những điều này đều là do sự tư lợi của hắn gây ra!”

Lưu Triệt gật đầu nói: “Đoàn Khánh lòng lang dạ sói, hắn khai chiến với Nam Giang không chỉ là để chuyển hướng xung đột, đồng thời còn muốn lợi dụng điều này để chiếm Nam Giang.”

“Hoàn thành giấc mơ trở thành vua Nam Giang và Bắc Giang của mình.”

Mắt Ngọc Linh Lung ngấn lệ nói: “Tôi biết lão gia tử không thể nào làm hại cha tôi.”

“Sau khi xảy ra chuyện, tôi đã nhờ ông ấy giúp đỡ, tôi hy vọng có thể loại bỏ Đoàn Khánh.”

“Sau này Lưu Triệt giết Đoàn Khánh, trở thành tân vương của Bắc Giang.”

“Nhưng Nam Giang và Bắc Giang đã có huyết thù, dựa vào một mình ông ấy muốn xoay chuyển cục diện là quá không thực tế.”

“Ví dụ như những người bên ngoài bị đại thiếu gia giế t chết, hầu như ai cũng mong muốn thôn tính Nam Giang càng sớm càng tốt.”

“Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể ở lại bên cạnh lão gia tử và âm thầm xoa dịu mâu thuẫn.”
 
Chương 734


Chương 734

Lúc này, Tần Thiên đã hoàn toàn hiểu ra.

Lưu Triệt là cận vệ bên cạnh Lâm Hổ- cựu Bắc Giang Vương, có lẽ đã quen biết đại tiểu thư Linh Lung này từ lâu. Chỉ là lúc đó thân phận của hai người quá khác biệt.

Tần Thiên suy đoán rằng tình yêu của họ bắt đầu sau khi Lưu Triệt giết Đoàn Khánh và trả thù cho Lâm Hổ. Đại tiểu thư Linh Lung cảm động và hiến dâng bản thân cho dũng sĩ. Đây là một câu chuyện tuyệt vời.

Hắn suy nghĩ một lúc, chân thành nói: “Chú Lưu, chú có thể để cháu kiểm tra cơ thể chú một chút được không.”

“Có lẽ cháu sẽ có cách giải trừ chất độc trong cơ thể chú.”

Nghe vậy, Ngọc Linh Lung nắm lấy tay Lưu Triệt, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự kích động và mong mỏi. Nhưng Lưu Triệt lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần đâu.”

“Đại thiếu gia đi đường đã vất vả rồi, hà tất phải nhọc lòng vì tôi.”

“Thành thật mà nói, tôi đã tìm ra cách để giải độc rồi.”

Tần Thiên mặc dù có chút hoài nghi, nhưng nếu người ta đã nói như vậy rồi, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Ông Đồng, nhiệm vụ của ông đã thất bại, sau khi trở về, sẽ không bị người đó trừng phạt chứ?”

Nhắc đến “người đó” giọng hắn run run. Người đó nghe có vẻ rất xa lạ. nhưng đó chính là bà nội của hắn!

Mối quan hệ máu mủ tại sao lại đến mức này chứ.

Đồng Tỉnh cười nói: “Đại thiếu gia yên tâm đi.”

“Tôi điều động sức mạnh của Nam Giang, Bắc Giang để đối phó với đại thiếu gia, đâu thể nói là tôi không chu đáo được?”

“Lão phu nhân sẽ hiểu thôi.”

“Ừm.” Nghe đến đây, Tần Thiên gật đầu, sau đó ân cần nói: “Cảm ơn ông Đồng đã bảo vệ tôi!”

Hắn biết Đồng Tỉnh biết cái gọi là huy động sức mạnh của Nam Giang, Bắc Giang đối phó hắn chỉ là một cách nói khách khí mà thôi.

Thực tế là để thử thách hắn, sau đó, nhân cơ hội này trao cả Nam Giang, Bắc Giang cho hắn. Tình cảm trong đó hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Trước đó khi ở nhà họ Tần, hắn bị đối xử lạnh nhạt, chỉ có ông Đồng luôn âm thầm chăm sóc hắn.

Lần này từ xa tới, ván cờ lớn này, tâm tư này, không thể nói là không vất vả.

“Được rồi, hôm nay gặp mặt cũng là chuyện vui hiếm có.”

“Chúng ta lấy trà thay rượu, cùng nhau uống một ly.” Ngọc Linh Lung lau nước mắt, cười nói.

“Nào, cạn ly!”

“Uống chén trà này xong, tôi phải về Tây Bắc rồi.” Đồng Tỉnh nhìn Tần Thiên rồi nói: “Tôi ở Tây Bắc, rất mong đại thiếu gia sớm vinh quang trở về. ”

Mí mắt Tần Thiên giật giật.

Tây Bắc nhà họ Tần đó, trưởng tử trưởng tôn như hắn, đời này kiếp này liệu có thể vinh quang trở về không?

“Nào, kính ông Đồng, kính đại thiếu gia.”

Lưu Triệt và An Quốc đồng thời kích động nâng ly.

Uống xong, An Quốc đứng dậy nói: “Đại thiếu gia, chúng ta cũng nên quay về rồi.”

“Nếu không trở về, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top