Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1141


Chương 1141

“Ừm, tôi biết rồi”, lần này, Liễu Ảnh đồng ý rất nhanh, trong lòng thầm quyết định ngày mai không thể đi thăm Dật Duy nữa, tuy lo lắng tình trạng sức khoẻ của Bùi Dật Duy, nhưng cô không thể làm bậy được, nếu không sẽ hại đến anh ta.

Tuy mấy năm nay Bùi Dật Duy cũng có không ít thành tựu, nhưng vẫn không phải đối thủ của Tư Đồ Không.

Thật ra cô cũng không cần nôn nóng nhất thời, đợi thời gian hợp đồng của cô và Tư Đồ Không kết thúc thì cô sẽ được tự do, đến lúc đó, cô có thể muốn làm gì thì làm cái đó.

Đến lúc đó dù cô không thể ở bên Bùi Dật Duy thì ít nhất vẫn có thể gặp nhau, thật ra cô cũng không hy vọng gì xa vời.

Nhà họ Đường.

Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, khách khứa đều ra về, lúc này Tô Khiết mới về phòng của mình, bận cả một ngày, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vốn mấy ngày trước vì chuyện vụ án mà cô đã không được nghỉ ngơi rồi.

Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc thôi.

Cô duỗi tay sờ khoá kéo trên váy dạ hội sau lưng, sau đó kéo xuống dưới, nhưng lúc kéo được một nửa thì cánh tay với không tới, Tô Khiết đứng lên muốn đổi một cánh tay khác.

Nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi tới sau lưng cô, sau đó nhanh chóng kéo khoá kéo váy dạ hội xuống cho cô.

Tô Khiết giật mình, khi muốn xoay người lại theo bản năng thì người sau lưng đột nhiên ôm lấy cô, hơn nữa lúc tay anh ôm cô còn nhanh chóng cởi váy dạ hội của cô ra luôn.

“Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi”, Tô Khiết bị anh ôm nên không thể xoay người, nhưng dù không xoay người, cô cũng biết người đang ôm mình lúc này là Nguyễn Hạo Thần.

Ngoài anh ra thì không còn ai khác cả.

Không phải khi nãy anh đã rời đi cùng những người khác rồi ư, sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng của cô chứ.

“Ừm, anh điên rồi, nhớ em đến điên rồi”, Nguyễn Hạo Thần cong môi, được đấy, không cần nhìn cũng biết là anh, xem ra cô rất quen thuộc với anh.

Môi Nguyễn Hạo Thần rơi lên cổ cô, hôn nhẹ, cọ xát, tay đang ôm cô cũng không chịu yên mà tuỳ ý di chuyển.

Anh muốn cô, muốn cô một cách điên cuồng.

Tô Khiết bị ôm đến cứng đờ, người hơi run rẩy, bị anh hôn như thế, trong người bắt đầu xuất hiện một cảm giác kỳ lạ: “Nguyễn Hạo Thần, anh buông ra trước đi”.

Lúc này, giọng nói của Tô Khiết hơi nhỏ lại, vô cùng mềm mại.

“Không buông”, đương nhiên Nguyễn Hạo Thần sẽ không nghe lời, đã mấy ngày rồi anh không được gặp cô, đã mấy ngày rồi không ôm cô như thế, anh không buông, không muốn buông, cũng sẽ không buông.

Hơn nữa anh có thể cảm nhận được sự khác thường của cô, phản ứng như vậy khiến anh vui vẻ, càng khiến anh không nỡ buông tay.

“Nguyễn Hạo Thần, anh nói nếu lúc này ông cụ hoặc bà cụ tiến vào nhìn thấy anh có thể đánh gãy chân anh không”, khi Tô Khiết cảm thấy tay anh sắp dời tới mặt mình thì nhanh chóng duỗi tay, chặn động tác coi trời bằng vung của anh lại.

Người này thật là to gan, đây là nhà họ Đường đấy, anh không sợ ông bà cụ nhìn thấy sao.

Với thái độ của ông bà cụ bây giờ, nếu nhìn thấy tình huống thế này không đánh gãy chân anh mới là lạ.
 
Chương 1142


Chương 1142

“Ừm, vậy cứ để cho bọn họ đánh, đánh gãy chân anh rồi thì hôm nào anh cũng ăn vạ ở đây”, Nguyễn Hạo Thần vẫn hôn cô, giọng nói hơi mơ hồ, nhưng Tô Khiết vẫn nghe rõ lời anh nói.

Khoé môi Tô Khiết giật giật, đúng là điên rồi, anh muốn ăn vạ sao.

Ý của anh là vì có thể ở lại đây, anh tình nguyện bị đánh gãy chân à.

“Khiết Khiết, tối nay em cho anh ở lại đi”, Nguyễn Hạo Thần gạt tay cô ra, tiếp tục tuỳ ý di chuyển, anh biết ở chuyện này cô khá là bảo thủ, anh vốn cũng muốn sau khi kết hôn mới muốn cô.

Nhưng anh không khống chế được chính mình, chỉ cần vừa động vào cô là anh sẽ mất khống chế.

Hơn nữa chuyện tối nay đem lại kích thích quá lớn với anh, tối nay Viên Quân Doanh không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với cô, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận cô, anh sợ nếu anh không giữ kỹ, vợ anh thật sự sẽ bị người ta bắt đi.

“Phì, em giữ anh lại á”, Tô Khiết hơi cong môi, không nhịn được cười ra tiếng, người đàn ông này đúng là ngày càng không biết xấu hổ, kêu cô giữ anh lại như cô đang xin anh vậy.

Anh nghĩ ra được cũng hay lắm.

“Em thật sự không định giữ anh lại, anh đi mau đi”, Tô Khiết lại duỗi tay muốn kéo tay anh ra.

Nhưng ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên dùng sức ôm cô vào lòng rồi thuận thế đè cô xuống giường, không đợi cô kịp phản ứng đã mãnh liệt hôn lên môi cô.

Anh hôn rất mạnh, rất điên cuồng, còn mang theo sự kịch liệt như mất khống chế, một lát sau, hô hấp của anh trở nên hơi dồn dập, mà hô hấp của Tô Khiết cũng ngày càng hỗn loạn, nhưng có lẽ thứ hỗn loạn không chỉ có hô hấp.

“Tối nay anh sẽ không đi, cho nên dù có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở lại”, sau một nụ hôn, anh nhìn cô, nhìn thấy vết ửng hồng trên mặt cô, cảm thấy cô bắt đầu hít thở dồn dập, Nguyễn Hạo Thần không nhịn được nở nụ cười.

Không tệ, đây là một tiến bộ rất tốt, bây giờ chẳng những cô không bài xích anh mà còn có cảm giác với anh nữa.

Anh cảm thấy, phản ứng của cô bây giờ còn rõ ràng hơn lúc bọn họ thân thiết khi còn chưa ly hôn nữa.

Tối nay cô không uống một giọt rượu nào cả, cho nên không tồn tại khả năng cô bị say đến choáng váng.

Anh biết, bây giờ cô đang động tình vì nụ hôn của mình.

“Anh không sợ ông bà cụ phát hiện sao”, Tô Khiết buồn cười nhìn anh, anh đường đường là cậu ba Nguyễn mà lại phải làm chuyện lén lút thế này.

Kiêu ngạo như anh, bá đạo như anh, thật ra hoàn toàn không cần phải sợ ông bà cụ Đường.

Cho nên anh là vì cô.

Nếu không, ai có thể ngăn anh được chứ.

Từ lần trước sau khi Đường Lăng nói với cô những chuyện kia, trong lòng cô đã không còn bài xích như vậy nữa, sau đó cô còn cảm thấy thật ra anh cũng rất tốt, ở bên anh cũng không tệ lắm, hơn nữa anh còn là ba ruột của hai đứa con.

Nghĩ đến chuyện hai đứa con, trong mắt Tô Khiết có ánh sáng lướt qua, hay cô nói với anh chuyện con của hai người nhỉ.

Dù sao hai cục cưng cũng sắp về rồi, đến lúc đó cũng không lừa được anh.

Không bằng cô tranh thủ thẳng thắn nhận khoan hồng, dù anh có tức giận cũng không đến mức làm gì cô đúng không, anh nghe xong có thể sẽ tức giận, nhưng có lẽ anh thật sự không nỡ làm gì cô.

Quá lắm cũng như lời anh nói trước đó, tối nay ở lại giày vò cô thôi.

Tô Khiết đang suy nghĩ thì anh đột nhiên cúi đầu, lại muốn hôn cô.
 
Chương 1143


Chương 1143

“Đợi đã”, khó khăn lắm Tô Khiết mới có can đảm, cô cảm thấy bây giờ cô không nói thì lát nữa sẽ không dám nói nữa.

Nói thật, cô hơi sợ Nguyễn Hạo Thần, cô có thể không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ anh.

Tô Khiết thở nhẹ một hơi, vừa định lên tiếng.

“Khiết Khiết, cháu ngủ chưa”, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà cụ Đường.

“Nói với bà ấy là em ngủ rồi”, Nguyễn Hạo Thần biến sắc, kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói.

Tô Khiết trợn trắng mắt, nếu cô thật sự ngủ rồi còn có thể trả lời bà cụ sao.

Bây giờ cách tốt nhất không phải là cô không lên tiếng, như vậy bà cụ mới có thể cho rằng cô đang ngủ, sau đó thì rời đi sao?

“Mau lên, nói với bà ấy là em ngủ rồi đi”, Tô Khiết đang suy nghĩ, Nguyễn Hạo Thần lại thúc giục.

Tô Khiết cười nhìn anh, cô cảm thấy chắc đầu óc Nguyễn Hạo Thần lúc này bị nước vào rồi.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn kiên quyết nhìn cô, thậm chí còn mang theo ý uy hiếp.

Được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì cô nghe theo ý anh thôi, Tô Khiết thở ra một hơi, sau đó nói: “Bà ngoại, cháu muốn ngủ rồi”.

“Cháu chưa ngủ sao, thật tốt quá, nếu cháu chưa ngủ, bà ngoại muốn nói với cháu một chuyện”, quả nhiên, bà Đường nghe thấy Tô Khiết trả lời thì hưng phấn nói.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, hiểu được mình mới đưa ra một quyết định sai lầm đến mức nào, khi nãy đáng lẽ anh phải kêu Tô Khiết đừng lên tiếng mới đúng.

Tô Khiết nhìn anh, muốn cười nhưng nhịn xuống, cô dùng mắt hỏi anh bây giờ phải làm sao đây.

“Nói em mệt rồi”, Nguyễn Hạo Thần nhỏ giọng nói bên tai cô.

Tô Khiết thở nhẹ một hơi, nói thật, cô hơi không nỡ từ chối bà Đường, nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần đang ở trong phòng cô, còn là hình ảnh thế này, thật sự không thể để bà nhìn thấy được.

“Bà ngoại, cháu hơi mệt”, khi Tô Khiết nói lời này, trong giọng nói còn mang theo chút mỏi mệt.

Cô cho rằng mình đã nói vậy rồi, chắc chắn bà sẽ rời khỏi.

Nhưng…

“Thật ra bà ngoại cũng mệt rồi, Khiết Khiết, bà ngoại muốn ngủ cùng với cháu”.

Nghe thấy lời này của bà, mắt Tô Khiết chớp loé.

Còn Nguyễn Hạo Thần thì đen mặt lại, sao bà cụ này lại dính người thế, buổi tối còn muốn giành vợ với anh.

Lúc này trong lòng cậu ba Nguyễn rất khó chịu, tình địch của anh vốn đã nhiều rồi, bây giờ bà cụ Đường còn cướp người với anh, còn muốn anh sống không chứ.

“Khiết Khiết, cháu mở cửa cho bà ngoại vào đi”, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của bà cụ Đường.

Tô Khiết nhíu mày nhìn về phái Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy chuyện này không đúng làm, trước giờ bà cụ Đường rất hiểu lòng người, cũng thật sự thương cô.

Cho nên, Tô Khiết nghĩ e rằng bà cụ biết Nguyễn Hạo Thần ở trong này mới cố ý làm thế!!

Do đó, Tô Khiết nghĩ rằng bà cụ đã biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong nên mới cố ý làm vậy.

“Chúng ta ngủ thôi, mặc kệ bà ấy, chắc chắn lát nữa bà ấy sẽ đi.” Lúc này cậu ba Nguyễn bực bội tới mức muốn đánh người, nhưng anh không thể ra ngoài đánh bà cụ một trận được.

Cậu ba Nguyễn nghĩ, chỉ cần Tô Khiết không mở cửa thì bà cụ chắc chắn sẽ rời đi.
 
Chương 1144


Chương 1144

Nhưng Tô Khiết thì nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.

“Khiết Khiết, kể từ khi mẹ cháu mất tích, đêm nào bà cũng nằm mơ thấy mẹ cháu. Trong mơ bà muốn nói chuyện với mẹ cháu nhưng con bé không để ý tới bà, bà muốn kéo tay nó thì cũng không kéo được. Khiết Khiết, tối nay cháu ngủ với bà ngoại có được không?” Đúng như dự đoán, ngoài cửa, bà cụ Đường đột nhiên đổi giọng trở nên thương cảm.

Ban đầu Tô Khiết còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.

Bà cụ biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong phòng cô nên mới cố ý làm vậy.

Bà cụ này thật thủ đoạn.

“Anh buông em ra trước đi, để em ra ngoài.” Tô Khiết biết, nếu bây giờ cô không mở cửa, có thể lát nữa bà cụ sẽ kêu người tới xô cửa.

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần không muốn, anh đè cô xuống làm cô không thể nhúc nhích.

“Bà cụ biết anh đang ở đây.” Tô Khiết khẽ thở dài nhìn anh.

“Em nói xem, bà ấy lớn tuổi thế rồi mà sao có thể không biết mệt mỏi, cứ đứng ngoài đó mãi thế?” Mặt mày Nguyễn Hạo Thần đang rất khó coi, lòng cũng đầy buồn bực.

Anh không hiểu tại sao bà cụ này lại giỏi hành hạ như vậy, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình anh.

Tô Khiết thấy anh sầu não bèn bật cười.

Nguyễn Hạo Thần lườm cô nhưng cô vẫn cười được, cái đồ không có lương tâm này, sao anh lại muốn cắn cô đến thế cơ chứ.

Nguyễn Hạo Thần vẫn không buông cô ra mà nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô. Nguyễn Hạo Thần biết rõ rằng một khi cửa phòng của cô ấy mở ra, tối hôm nay anh sẽ không làm gì được, do vậy phải tranh thủ hôn trước cho đủ.

Cậu ba Nguyễn đã nhịn quá lâu, quá lâu rồi, nên khi vừa chạm vào cô là không kìm được. Do đó cái hôn này cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.

Từ môi cho đến cằm, rồi lại xuống tới cổ của cô, vẫn cứ tiếp tục.

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần chỉ muốn hôn một chút thôi, nhưng cứ một chút, một chút rồi thêm một chút, anh càng lúc càng không thể kìm nén bản thân mình.

“Khiết Khiết.” Khi tình đến lúc nồng thì càng khó kiềm chế. Anh cứ lẩm bẩm gọi tên cô như thể muốn khảm cô vào người anh.

Anh muốn cô, muốn cô điên cuồng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng lúc này bà cụ Đường còn đang đứng ngoài cửa.

“Khiết Khiết à, bà ngoại đứng tê cả chân rồi.” Giọng của bà cụ Đường lúc này hơi tủi thân, nghe khá lá đáng thương.

Nguyễn Hạo Thần dừng tay lại, thầm cắn răng, sắc mặt thì càng khó coi hơn nữa.

Tô Khiết cố sức đẩy anh ra rồi cầm lấy một bộ quần áo mặc vào, nhưng lại thấy Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên giường, mặt đầy sầu muộn, nhìn cô một cách rất tủi thân.

“Anh không trốn đi sao?” Thấy anh như vậy, Tô Khiết không nhịn được nở nụ cười.

“Tại sao phải trốn, anh làm em xấu hổ à?” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn vốn đã không được vui, nghe cô nói vậy thì trừng mắt nhìn cô.

Anh không trốn đi mà cứ nằm trên giường cô. Anh rất muốn xem thử bà cụ có thể làm gì được anh.

Vì vậy lúc này đây, cậu ba Nguyễn định ăn vạ không đi.

Tô Khiết tự nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô lắc đầu, sau đó đi ra mở cửa.
 
Chương 1145


Chương 1145

“Khiết Khiết, đi với bà ngoại.” Tô Khiết chưa kịp mở lời đã bị bà cụ Đường kéo ra khỏi phòng, sau đó bà cụ Đường đóng cửa lại, không hề liếc nhìn vào phòng một cái chứ đừng nói là vào phòng.

Tô Khiết ngây người, khóe môi cong lên theo bản năng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, có lẽ cậu ba Nguyễn cũng không ngờ bà cụ sẽ ra một chiêu thế này.

Nguyễn Hạo Thần không trốn đi vì định chờ bà cụ vào phòng, sau đó làm rõ mọi chuyện, nhưng làm thế nào anh cũng không ngờ rằng bà cụ Đường lại không vào mà cứ thế kéo Tô Khiết rời đi.

Bà cụ Đường kéo Tô Khiết vào một căn phòng khác, do đó cậu ba Nguyễn tìm mọi cách ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải phòng không gối chiếc.

Cậu ba Nguyễn biết tối nay mình không có cơ hội, anh rầu rĩ nằm một mình một lúc rồi vẫn rời đi.

“Bên phía Tô thị thế nào rồi?” Sau khi rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường, cậu ba Nguyễn gọi điện cho thư ký Lưu.

Giờ phút này, trong bụng anh đang sôi trào lửa giận, cộng thêm lửa dục vọng vừa bốc lên chưa tắt được. Lúc này anh cần được trút lửa, cậu ba Nguyễn chắc chắn sẽ không làm những chuyện như tìm người phụ nữ khác.

Vì vậy anh nghĩ đến Tô thị, Nguyễn Hạo Thần biết Tô Trung Dung làm tổng giám đốc của Tô thị thì chắc chắn sẽ bán lại Tô thị, do đó anh đã thông báo không cho phép bất cứ ai mua lại Tô thị.

Cậu ba Nguyễn lên tiếng thì ai mà không dám nghe.

Cho nên đã mấy ngày rồi, Tô Trung Dung vẫn chưa bán được công ty.

Hiện tại Tô thị không có tiền để xoay sở, Tô Trung Dung không bán được công ty thì phải cố duy trì, công ty duy trì thêm một ngày thì phải tự bỏ thêm nhiều tiền. Số tiền này cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm Nguyễn Hạo Thần cản trở, Tô Trung Dung chẳng những không kiếm được tiền mà còn mất hết tiền trong tay.

“Mọi việc đều theo chỉ thị của tổng giám đốc. Hiện tại Tô Trung Dung đã rơi vào đường cùng.” Thư ký Lưu đích thân xử lý việc này nên biết rất rõ: “Tổng giám đốc, tôi nghĩ đã đến lúc thu lưới.”

“Ừ, vậy cứ thu đi, nhớ là phải làm Tô Trung Dung mất hết cả chì lẫn chài.” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này không được tốt cho lắm, cần được trút ra ngoài nên một số người phải thành quỷ đen đủi rồi.

Nghĩ đến chuyện lúc trước đám người Tô Trung Dung ức hiếp vợ mình, nếu cậu ba Nguyễn nhẹ tay thì ông trời cũng không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Nghe Tổng giám đốc nhà mình nói vậy, khóe môi thư ký Lưu giật mạnh theo. Tổng giám đốc thật tàn nhẫn, thật là tuyệt.

Tô Trung Dung đã mất hết tiền trong tay. Nếu không bán được công ty thì sau này ông ta phải uống gió tây bắc để sống rồi.

Vợ con Tô Trung Dung chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, cuộc sống của họ sau này sẽ khó khăn lắm đây.

Với tình hình hiện tại, Tô Trung Dung không bán được công ty thì sẽ thua lỗ nhiều hơn, vả lại mấy ngày nay, ngày nào bên ngân hàng cũng thúc giục Tô Trung Dung trả tiền.

Sáng sớm hôm sau, thư ký Lưu đích thân đến Tô thị, đi cùng thư ký Lưu còn có vài nhân viên ngân hàng. Và tất nhiên, người của ngân hàng đến là để đòi nợ.

“Bà nói gì? Hạo Thần thật sự nhúng tay vào chuyện của Tô thị ư?” Không lâu sau đó ông cụ Nguyễn đã nhận được tin.

Ông cụ Nguyễn chầm chậm nheo mắt. Mấy ngày nay bên phía Nguyễn Hạo Thần không có động tĩnh gì, ông cũng không phát hiện Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đang ở bên nhau. Lúc đầu ông tưởng Nguyễn Hạo Thần đã chấm dứt quan hệ với Tô Khiết.
 
Chương 1146


Chương 1146

Do đó, Tô Khiết nghĩ rằng bà cụ đã biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong nên mới cố ý làm vậy.

“Chúng ta ngủ thôi, mặc kệ bà ấy, chắc chắn lát nữa bà ấy sẽ đi.” Lúc này cậu ba Nguyễn bực bội tới mức muốn đánh người, nhưng anh không thể ra ngoài đánh bà cụ một trận được.

Cậu ba Nguyễn nghĩ, chỉ cần Tô Khiết không mở cửa thì bà cụ chắc chắn sẽ rời đi.

Nhưng Tô Khiết thì nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.

“Khiết Khiết, kể từ khi mẹ cháu mất tích, đêm nào bà cũng nằm mơ thấy mẹ cháu. Trong mơ bà muốn nói chuyện với mẹ cháu nhưng con bé không để ý tới bà, bà muốn kéo tay nó thì cũng không kéo được. Khiết Khiết, tối nay cháu ngủ với bà ngoại có được không?” Đúng như dự đoán, ngoài cửa, bà cụ Đường đột nhiên đổi giọng trở nên thương cảm.

Ban đầu Tô Khiết còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.

Bà cụ biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong phòng cô nên mới cố ý làm vậy.

Bà cụ này thật thủ đoạn.

“Anh buông em ra trước đi, để em ra ngoài.” Tô Khiết biết, nếu bây giờ cô không mở cửa, có thể lát nữa bà cụ sẽ kêu người tới xô cửa.

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần không muốn, anh đè cô xuống làm cô không thể nhúc nhích.

“Bà cụ biết anh đang ở đây.” Tô Khiết khẽ thở dài nhìn anh.

“Em nói xem, bà ấy lớn tuổi thế rồi mà sao có thể không biết mệt mỏi, cứ đứng ngoài đó mãi thế?” Mặt mày Nguyễn Hạo Thần đang rất khó coi, lòng cũng đầy buồn bực.

Anh không hiểu tại sao bà cụ này lại giỏi hành hạ như vậy, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình anh.

Tô Khiết thấy anh sầu não bèn bật cười.

Nguyễn Hạo Thần lườm cô nhưng cô vẫn cười được, cái đồ không có lương tâm này, sao anh lại muốn cắn cô đến thế cơ chứ.

Nguyễn Hạo Thần vẫn không buông cô ra mà nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô. Nguyễn Hạo Thần biết rõ rằng một khi cửa phòng của cô ấy mở ra, tối hôm nay anh sẽ không làm gì được, do vậy phải tranh thủ hôn trước cho đủ.

Cậu ba Nguyễn đã nhịn quá lâu, quá lâu rồi, nên khi vừa chạm vào cô là không kìm được. Do đó cái hôn này cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.

Từ môi cho đến cằm, rồi lại xuống tới cổ của cô, vẫn cứ tiếp tục.

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần chỉ muốn hôn một chút thôi, nhưng cứ một chút, một chút rồi thêm một chút, anh càng lúc càng không thể kìm nén bản thân mình.

“Khiết Khiết.” Khi tình đến lúc nồng thì càng khó kiềm chế. Anh cứ lẩm bẩm gọi tên cô như thể muốn khảm cô vào người anh.

Anh muốn cô, muốn cô điên cuồng.

Nhưng lúc này bà cụ Đường còn đang đứng ngoài cửa.

“Khiết Khiết à, bà ngoại đứng tê cả chân rồi.” Giọng của bà cụ Đường lúc này hơi tủi thân, nghe khá lá đáng thương.

Nguyễn Hạo Thần dừng tay lại, thầm cắn răng, sắc mặt thì càng khó coi hơn nữa.

Tô Khiết cố sức đẩy anh ra rồi cầm lấy một bộ quần áo mặc vào, nhưng lại thấy Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên giường, mặt đầy sầu muộn, nhìn cô một cách rất tủi thân.

“Anh không trốn đi sao?” Thấy anh như vậy, Tô Khiết không nhịn được nở nụ cười.

“Tại sao phải trốn, anh làm em xấu hổ à?” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn vốn đã không được vui, nghe cô nói vậy thì trừng mắt nhìn cô.
 
Chương 1147


Chương 1147

Anh không trốn đi mà cứ nằm trên giường cô. Anh rất muốn xem thử bà cụ có thể làm gì được anh.

Vì vậy lúc này đây, cậu ba Nguyễn định ăn vạ không đi.

Tô Khiết tự nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô lắc đầu, sau đó đi ra mở cửa.

“Khiết Khiết, đi với bà ngoại.” Tô Khiết chưa kịp mở lời đã bị bà cụ Đường kéo ra khỏi phòng, sau đó bà cụ Đường đóng cửa lại, không hề liếc nhìn vào phòng một cái chứ đừng nói là vào phòng.

Tô Khiết ngây người, khóe môi cong lên theo bản năng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, có lẽ cậu ba Nguyễn cũng không ngờ bà cụ sẽ ra một chiêu thế này.

Nguyễn Hạo Thần không trốn đi vì định chờ bà cụ vào phòng, sau đó làm rõ mọi chuyện, nhưng làm thế nào anh cũng không ngờ rằng bà cụ Đường lại không vào mà cứ thế kéo Tô Khiết rời đi.

Bà cụ Đường kéo Tô Khiết vào một căn phòng khác, do đó cậu ba Nguyễn tìm mọi cách ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải phòng không gối chiếc.

Cậu ba Nguyễn biết tối nay mình không có cơ hội, anh rầu rĩ nằm một mình một lúc rồi vẫn rời đi.

“Bên phía Tô thị thế nào rồi?” Sau khi rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường, cậu ba Nguyễn gọi điện cho thư ký Lưu.

Giờ phút này, trong bụng anh đang sôi trào lửa giận, cộng thêm lửa dục vọng vừa bốc lên chưa tắt được. Lúc này anh cần được trút lửa, cậu ba Nguyễn chắc chắn sẽ không làm những chuyện như tìm người phụ nữ khác.

Vì vậy anh nghĩ đến Tô thị, Nguyễn Hạo Thần biết Tô Trung Dung làm tổng giám đốc của Tô thị thì chắc chắn sẽ bán lại Tô thị, do đó anh đã thông báo không cho phép bất cứ ai mua lại Tô thị.

Cậu ba Nguyễn lên tiếng thì ai mà không dám nghe.

Cho nên đã mấy ngày rồi, Tô Trung Dung vẫn chưa bán được công ty.

Hiện tại Tô thị không có tiền để xoay sở, Tô Trung Dung không bán được công ty thì phải cố duy trì, công ty duy trì thêm một ngày thì phải tự bỏ thêm nhiều tiền. Số tiền này cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm Nguyễn Hạo Thần cản trở, Tô Trung Dung chẳng những không kiếm được tiền mà còn mất hết tiền trong tay.

“Mọi việc đều theo chỉ thị của tổng giám đốc. Hiện tại Tô Trung Dung đã rơi vào đường cùng.” Thư ký Lưu đích thân xử lý việc này nên biết rất rõ: “Tổng giám đốc, tôi nghĩ đã đến lúc thu lưới.”

“Ừ, vậy cứ thu đi, nhớ là phải làm Tô Trung Dung mất hết cả chì lẫn chài.” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này không được tốt cho lắm, cần được trút ra ngoài nên một số người phải thành quỷ đen đủi rồi.

Nghĩ đến chuyện lúc trước đám người Tô Trung Dung ức hiếp vợ mình, nếu cậu ba Nguyễn nhẹ tay thì ông trời cũng không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Nghe Tổng giám đốc nhà mình nói vậy, khóe môi thư ký Lưu giật mạnh theo. Tổng giám đốc thật tàn nhẫn, thật là tuyệt.

Tô Trung Dung đã mất hết tiền trong tay. Nếu không bán được công ty thì sau này ông ta phải uống gió tây bắc để sống rồi.

Vợ con Tô Trung Dung chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, cuộc sống của họ sau này sẽ khó khăn lắm đây.

Với tình hình hiện tại, Tô Trung Dung không bán được công ty thì sẽ thua lỗ nhiều hơn, vả lại mấy ngày nay, ngày nào bên ngân hàng cũng thúc giục Tô Trung Dung trả tiền.

Sáng sớm hôm sau, thư ký Lưu đích thân đến Tô thị, đi cùng thư ký Lưu còn có vài nhân viên ngân hàng. Và tất nhiên, người của ngân hàng đến là để đòi nợ.
 
Chương 1148


Chương 1148

“Bà nói gì? Hạo Thần thật sự nhúng tay vào chuyện của Tô thị ư?” Không lâu sau đó ông cụ Nguyễn đã nhận được tin.

Ông cụ Nguyễn chầm chậm nheo mắt. Mấy ngày nay bên phía Nguyễn Hạo Thần không có động tĩnh gì, ông cũng không phát hiện Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đang ở bên nhau. Lúc đầu ông tưởng Nguyễn Hạo Thần đã chấm dứt quan hệ với Tô Khiết.

Do vậy, mấy ngày nay ông cũng không làm chuyện gì để ngăn cản Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, không ngờ…

“Rốt cuộc con bé xấu xí có gì tốt mà khiến thằng bé lưu luyến vậy?” Ông cụ Nguyễn càng nghĩ càng giận: “Không được, tôi tuyệt đối không thể để thằng bé tiếp tục ở bên con bé xấu xí đó.”

“Nhưng ông cũng biết tính tình của Hạo Thần mà. Chúng ta không thể ngăn cản quyết định của thằng bé.” Giờ đây trên mặt bà cụ Nguyễn vừa có lo lắng vừa có do dự: “Nếu chúng ta dồn ép Hạo Thần, tôi sợ…”

Bà cụ Nguyễn hiểu rõ tính cách của Nguyễn Hạo Thần, bà biết chuyện này không dễ xử lý.

“Nếu không ép được nó, chúng ta đi tìm con bé xấu xí ấy để nói rõ.” Hai mắt của ông cụ Nguyễn nheo lại, vẻ mặt tàn nhẫn hơn đôi chút.

“Ý ông là đi tìm Tô Khiết? Nhưng chúng ta đã tìm Tô Khiết mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được cô ta. Mấy ngày nay cô ta không về nhà họ Tô, cũng không biết đi đâu. Cô ta đã tắt máy điện thoại, chúng ta không gọi được cho cô ta.” Bà cụ Nguyễn thở dài một hơi. Nếu có thể tìm được Tô Khiết, việc nói rõ với Tô Khiết để cô ta biết khó mà tự lui dễ hơn việc dồn ép Hạo Thần, nhưng giờ họ không thể tìm thấy Tô Khiết.

“Vậy thì cho người đi tìm, tôi không tin không tìm được cô ta. Chỉ cần tìm được, tôi sẽ có cách làm cô ta rời khỏi Hạo Thần, khiến cô ta sau này không dám đu bám Hạo Thần nữa.” Khi ông cụ Nguyễn nói câu này, giọng ông ta xuất hiện vài phần tàn nhẫn.

Lúc này, Tô Khiết đang ở nhà họ Tô…

Dạo gần đây cô bận bịu với vụ án, không thể đến thăm ông cụ Tô. Cô khá lo lắng về bệnh tình của ông cụ Tô nên sáng sớm hôm nay đã tới.

Nhà lớn của nhà họ Tô càng vắng lạnh hơn, Tô Trung Dung và những người khác không ở nhà, bà cụ Hinh đã về nhà hai ngày trước vì con dâu bà ấy sinh con.

Trong nhà chỉ còn lại quản gia và ông cụ.

“Ông nội, ông đã khỏe hơn chưa?” Tô Khiết hơi áy náy khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cô nên dành nhiều thời gian hơn cho ông nội.

“Cuối cùng cô cả cũng về rồi, ông chủ vẫn khỏe nhưng đã dùng hết thuốc rồi. Hôm qua bác sĩ Chu đến khám cho ông chủ và bảo tôi hôm nay tới bệnh viện lấy thuốc. Tôi đang định đi bệnh viện đây này, cô cả về thật đúng lúc.” Không chờ ông cụ lên tiếng, quản gia đã nói liên tục.

“Để lát tôi đi lấy cho.” Sau khi Tô Khiết nghe quản gia nói hôm qua bác sĩ Chu đến khám cho ông nội thì muốn tới bệnh viện hỏi thăm tình hình.

“À được, được thôi, chỉ có cô cả là quan tâm đến ông chủ, mấy ngày nay nhà ông hai không ai về thăm ông chủ cả.” Quản gia thầm thở dài, tuy nói nhà giàu không có thật tình, nhưng giống kiểu này thì thật là quá tuyệt tình.

“Nhắc chúng làm gì!” Sắc mặt ông cụ Tô hơi trầm xuống, rõ ràng là không muốn nhắc tới những người đó.

“Tôi nghe nói tình hình của công ty gần đây rất tệ, ông hai định bán công ty nhưng không ai mua. Nghe nói vì cậu ba Nguyễn nhúng tay vào chuyện này nên không ai dám mua. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy dồn ép ông hai thảm lắm.” Khi nói những lời này, quản gia bèn nhìn Tô Khiết.

Quản gia ngừng lại, thấy Tô Khiết không có phản ứng gì mới nói tiếp: “Cũng không biết tổng giám đốc của Nguyễn thị có ý gì. Có người nói Tổng giám đốc Nguyễn thị muốn nhân cơ hội này để độc chiếm Tô thị.”
 
Chương 1149


Chương 1149

Tô Khiết sững sờ. Cô không hiểu về kinh doanh nhưng cô tin Nguyễn Hạo Thần. Một cái Tô thị nho nhỏ không lọt được vào mắt Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa bây giờ Tô thị chỉ là một cục rối.

“Đến tôi còn không lo lắng việc này thì cần cậu nhọc lòng à?” Ông cụ Tô nhìn quản gia với vẻ mặt không chút lo lắng, ngược lại môi còn đang nở nụ cười khẽ. Ông cụ đã biết chuyện này từ lâu, Nguyễn Hạo Thần có thể ra tay thì cho thấy cậu ta và Khiết Khiết có quan hệ không tầm thường.

Vì vậy ông cụ không lo lắng chút nào về việc này, ngược lại rất vui vẻ.

“Vâng, tôi không nhọc lòng nữa, nhưng nghe nói hôm qua ở thành phố A đã xảy ra một sự kiện lớn, hôm nay hầu như tất cả các tờ báo đều đưa tin về việc này.” Lúc này quản gia nói khá nhiều.

“Cậu đang nói chuyện của nhà họ Đường à? Nhà họ Đường tìm được cháu gái, tôi đã đọc rồi.” Ông cụ Tô chỉ vào tờ báo bên cạnh: “Tôi đã xem ảnh của đứa bé đó trên báo rồi, trông rất xinh đẹp, nghe nói còn rất giỏi.”

Hai mắt Tô Khiết chợt lóe. Cô phải nói rõ việc này với ông cụ. Chuyện này có thể giấu người khác nhưng cô không giấu được ông cụ Tô.

Đúng lúc này, điện thoại bàn đột nhiên reo lên, quản gia nhanh chóng bắt máy rồi trả lời vài tiếng.

“Cô cả, bên bác sĩ Chu gọi bảo chúng ta mau đi lấy thuốc, lát nữa ông ấy có ca phẫu thuật.” Quản gia đặt điện thoại xuống rồi nhìn Tô Khiết.

“Ừm, tôi đi ngay.” Lòng Tô Khiết trở nên nặng nề. Bác sĩ Chu hối thúc bọn cô qua như thế thì sợ là có chuyện gì đó, vì vậy Tô Khiết không muốn trì hoãn thời gian: “Ông nội, cháu đi bệnh viện lấy thuốc cho ông trước.”

Khi Tô Khiết bước vào bệnh viện, Trác Hiểu Lam cũng trùng hợp có việc đến bệnh viện. Cô ta nhìn bóng lưng của Tô Khiết, đôi mắt chợt lóe.

Cô ta nghe nói Nguyễn Hạo Thần nhúng tay vào chuyện của Tô thị.

Cô ta cũng nghe nói ông cụ Nguyễn đang tìm Tô Khiết.

Trác Hiểu Lam dừng bước. Sau khi thấy Tô Khiết vào thang máy, cô ta lấy điện thoại bấm nhanh một dãy số: “Ông nội Nguyễn, cháu là Hiểu Lam, lần trước ông đến bệnh viện tìm cháu mà không có cháu. Dạo này sức khỏe của ông thế nào? Có muốn đến khám lại không ạ?”

Lời nói của Trác Hiểu Lam lúc này nghe rất thản nhiên, không có chút khác thường nào, chỉ là tay cô ta đang cầm điện thoại khá chặt.

“Hiểu Lam à, mấy ngày nay ông nội Nguyễn có chút việc nên đình lại, cũng may cháu để ý, còn cố ý gọi điện hỏi.” Ông cụ Nguyễn cảm thấy rất thoải mái khi nghe được lời nói của Trác Hiểu Lam, vậy nên giọng điệu rất tốt.

“Ông nội Nguyễn, việc gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Thật ra mấy ngày nay cháu cũng khá bận nên quên mất việc này, ban nãy tình cờ nhìn thấy Khiết Khiết nên nhớ ra gọi điện cho ông.” Lời nói của Trác Hiểu Lam vẫn rất thản nhiên.

“Cháu nói gì cơ? Cháu nhìn thấy Tô Khiết?” Nhưng giọng của ông cụ Nguyễn lại đột nhiên hơi cao lên.

“Ông nội Nguyễn, sao vậy ạ, có vấn đề gì không?” Mắt Trác Hiểu Lam lóe lên, giọng cô ta hơi ngạc nhiên.

“Cháu nhìn thấy cô ta ở đâu? Mau nói cho ông biết Tô Khiết đang ở đâu?” Lúc này, giọng ông cụ Nguyễn nghe khá là vội vàng.

Ông đã tìm Tô Khiết khắp nơi mà không tìm thấy, bây giờ có tin tức thì sao ông có thể không vội được.

Đây là chuyện lớn có liên quan đến Hạo Thần.

“Ông nội Nguyễn, ông đang hỏi Khiết Khiết sao? Ông tìm Khiết Khiết có việc gì không?” Mắt Trác Hiểu Lam nhanh chóng lập lòe.

Trác Hiểu Lam cũng không trả lời thẳng vấn đề của ông cụ Nguyễn, mà cố ý hỏi mấy vấn đề khác.
 
Chương 1150


Chương 1150

“Đúng, đúng, cháu nói cho ông biết đi, cô ta đang ở đâu?” Ông cụ Nguyễn không ngừng trả lời, giọng càng sốt ruột hơn.

“Ông nội Nguyễn, ông tìm Khiết Khiết có chuyện gì vậy? Thật ra cháu chỉ mới thoáng thấy cô ấy, cũng không nhìn kỹ lắn, nói không chừng là do cháu nhìn nhầm đấy.” Trác Hiểu Lam vẫn không trả lời vấn đề của ông cụ Nguyễn, hơn nữa còn cố ý thoái thác.

“Là Hiểu Lam à? Là Hiểu Lam thấy Khiết Khiết sao? Trước giờ con bé Hiểu Lam vẫn luôn cẩn thận, làm việc có nguyên tắc. Ông hỏi thẳng con bé như vậy, nó chắc chắn sẽ không nói đâu.” Bà cụ Nguyễn ở bên cạnh cũng nghe rõ, khẽ nhắc nhở ông cụ Nguyễn một câu: “Ông cứ hỏi thẳng Hiểu Lam đang ở đâu, không phải được rồi sao?”

“Hiểu Lam à, bây giờ cháu đang ở đâu?” Ông cụ Nguyễn lập tức hiểu rõ ý của bà cụ Nguyễn, hỏi luôn một câu.

“Cháu đang ở bệnh viện Nhân Dân số 1, cháu đúng lúc qua đây làm chút chuyện.” Lần này, Trác Hiểu Lam thật ra trả lời rất nhanh, rất trực tiếp.

“Được rồi, vậy cháu đi làm việc trước đi, hôm khác ông sẽ qua tìm cháu để kiểm tra sức khỏe.” Ông cụ Nguyễn nhận được đáp án mình mong muốn, lại nói thêm vài câu rồi cúp máy luôn.

“Tô Khiết ở bệnh viện Nhân Dân số 1. Thời gian trước, ông cụ nhà họ Tô nằm ở viện đó. Cô ta đi bệnh viện, liệu có phải vì bệnh tình của Ông cụ Tô không? Bây giờ chúng ta nhanh chóng qua đó, nhất định có thể chặn được con nhóc xấu xí kia.” Sau khi ông cụ Nguyễn để điện thoại xuống, lại nhanh chóng đi ra ngoài.

“Được, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để cô ta lại chạy thoát.” Bà cụ Nguyễn vừa nghe vậy, lập tức có tinh thần. Cháu trai của bà cụ, bà cụ không thể ép được. Nhưng Tô Khiết thì bà cụ không nương tay đâu.

Ông cụ Nguyễn lập tức gọi tài xế chạy tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Trong bệnh viện, Tô Khiết cẩn thận hỏi thăm kỹ về tình hình của ông cụ Tô. Bác sĩ Chu nói tình hình sức khỏe của ông cụ Tô đúng là không tốt lắm, dù sao ông cụ đã lớn tuổi, trong tình trạng bây giờ cũng chỉ có thể dùng thuốc giữ lại tính mạng.

Tâm trạng Tô Khiết hơi nặng nề. Thật ra nhiều năm như vậy, ông nội đúng là rất tốt với cô, nhưng cô vẫn không thể ở bên cạnh ông nội.

Tô Khiết cúi đầu đi ra ngoài. Bởi vì tâm trạng cô không tốt, trong lòng mải suy nghĩ nên cô không để ý tới chuyện khác.

Mãi đến khi bà cụ Nguyễn đi tới trước mặt cô, cô mới phát hiện ra.

“Khiết Khiết, tôi có thể nói chuyện với cô không?” Bà cụ Nguyễn nhìn Tô Khiết, thái độ có thể xem như là ôn hòa hơn ngày thường.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Khiết nhìn bà cụ và khẽ nhíu mày. Bà cụ Nguyễn đột nhiên tìm tới cô, muốn nói chuyện gì với cô chứ?

“Khiết Khiết, cô đi theo tôi qua đây, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói chuyện.” Bà cụ Nguyễn cũng không nói thẳng, mà giơ tay kéo Tô Khiết đi thẳng về phía sân thượng.

“Bà cụ Nguyễn, bà rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ánh mắt Tô Khiết thoáng trầm xuống. Lời nói của cô rất khách sáo nhưng rõ ràng có kèm theo sự xa cách và lãnh đạm.

Khi cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã cả trăm nghìn lần không hài lòng về cô. Khi đó bà cụ Nguyễn chưa từng cho cô sắc mặt tốt.

Bây giờ cô và Nguyễn Hạo Thần ly hôn, bà cụ Nguyễn lại tìm đến cô nói chuyện à?

“Khiết Khiết, tôi muốn nói với cô vài chuyện có liên quan tới Hạo Thần.” Lúc này, trong lòng bà cụ Nguyễn rõ ràng đã có phần mất kiên nhẫn, nhưng lại không thể hiện ra mặt, ngược lại nhìn sắc mặt dường như càng ôn hòa hơn.

Tô Khiết thoáng nhếch môi. Bà cụ Nguyễn đột nhiên tìm đến cô, cô tất nhiên biết chắc là có liên quan tới Nguyễn Hạo Thần. Nhưng bây giờ cô và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn, không biết bà cụ Nguyễn rốt cuộc còn muốn nói gì nữa.
 
Chương 1151


Chương 1151

Nếu là lúc trước, cô và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn lại không có quan hệ, cô chắc chắn sẽ không để ý tới bà cụ Nguyễn. Nhưng cô nghĩ đến gần đây Nguyễn Hạo Thần vì cô mà làm những chuyện đó, nhất thời lại hơi do dự. Cô muốn nghe xem bà cụ Nguyễn sẽ nói gì?

Dù sao cũng là chuyện liên quan tới Nguyễn Hạo Thần!

Tô Khiết suy nghĩ vậy, cô không cứng rắn từ chối nữa, mà đi theo bà cụ Nguyễn lên sân thượng.

Tô Khiết vừa lên sân thượng, liếc mắt lại thấy được ông cụ Nguyễn đứng ở trên sân thượng. Cô hơi híp mắt lại. Cô nhìn ra được ông cụ Nguyễn đang đợi cô.

Cho nên lần này bọn họ có chuẩn bị trước khi đến? Chứ tuyệt đối không chỉ đơn giản là nói chuyện bình thường.

Ông cụ Nguyễn gia và bà cụ Nguyễn đồng thời xuất hiện, tình hình này có hơi lớn đây.

Lúc này, ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía cô thật sự là một lời khó nói hết!

Tô Khiết vẫn phần nào hiểu ông cụ Nguyễn, cho nên cô biết chuyện tiếp theo sợ rằng…

Mà bên kia, sau khi Trác Hiểu Lam cúp máy, vẫn đứng ở ngoài cửa, không vào bệnh viện, cũng không rời đi. Trong mắt cô ta mơ hồ hơi phức tạp, hơi mâu thuẫn, hơi giãy giụa, nhưng những tâm trạng cuối cùng đã dần dần biến mất.

Tô Khiết không thể sinh con, hơn nữa Tô Khiết còn có hai đứa con với người đàn ông khác. Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể để cho Hạo Thần tiếp tục lún sâu vào. Bây giờ cũng chỉ có hai cụ già nhà họ Nguyễn mới có thể ngăn cản tất cả những điều này.

Trác Hiểu Lam âm thầm thở ra một hơi. Lúc cô ta vừa muốn rời đi, vừa vặn lại nhìn thấy Hạ Điềm Điềm đi tới. Mắt Trác Hiểu Lam chợt lóe sáng.

Trong phút chốc, Trác Hiểu Lam đi thẳng về phía Hạ Điềm Điềm.

“Chị họ, sao chị lại ở đây? Người bận rộn như chị không ở trong bệnh viện, sao lại đi dạo ở đây vậy?” Lúc Hạ Điềm Điềm nhìn thấy cô ta, rõ ràng hơi bất ngờ.

“Em tới bệnh viện làm gì? Em thấy không thoải mái ở đâu à? Nếu em có gì không thoải mái có thể đi tìm chị, chị sẽ khám giúp em.” Trác Hiểu Lam nhìn cô, trên mặt cười ôn hòa.

“Chị họ, chị không có bệnh chứ? Sao chị đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, làm em cảm giác hơi khủng khiếp đấy!” Hạ Điềm Điềm nhìn cô ta, trên mặt còn có phần bất ngờ. Từ trước đến nay, chị họ đều rất lãnh đạm, thường là dáng vẻ cao ngạo, cũng không mấy khi để ý tới người khác như vậy, hôm nay làm sao thế?

“Em mới có bệnh! Chị quan tâm em cũng không được sao? Chị là chị họ của em đấy.” Trác Hiểu Lam ngẩn người, sau đó giả vờ tức giận, trừng mắt với cô.

“Chị họ quan tâm em thì em đương nhiên phải cao hứng rồi. Chẳng qua thái độ của chị họ thay đổi quá lớn, em nhất thời có phần không thể thích ứng được.” Lúc này, Hạ Điềm Điềm mới cười, khẽ nói. Nói thật, chị họ đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cô có hơi khó tiêu hóa.

“Em tới bệnh viện làm gì?” Trác Hiểu Lam lại hỏi vội một câu. Trong khi nói chuyện, đôi mắt cô ta hơi rũ xuống, nhìn điện thoại, nói chính xác là nhìn thời gian trên điện thoại.

“Một người bạn của em nằm ở viện này, em tới thăm cô ấy một chút. Chị họ, em biết chị là người bận rộn, em không làm chậm trễ thời gian của chị nữa.” Hạ Điềm Điềm biết bình thường trong mắt Trác Hiểu Lam chỉ có công việc, cho nên cô không dám giữ Trác Hiểu Lam lại.

“Hôm nay chị không có việc gì. Em tạm thời đừng đi vội, chị có chút việc muốn nói với em.” Nhưng Trác Hiểu Lam đã gọi cô lại.

“Hôm nay chị không có việc gì. Em tạm thời đừng đi vội, chị có chút việc muốn nói với em.” Nhưng Trác Hiểu Lam đã gọi cô lại.
 
Chương 1152


Chương 1152

“Chị họ có chuyện gì quan trọng sao?” Hạ Điềm Điềm nghĩ, chuyện có thể khiến chị họ nói với cô lúc này thì nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng, vô cùng khẩn cấp.

Nhưng điều làm Hạ Điềm Điềm thấy bất ngờ chính là, sau đó Trác Hiểu Lam cũng không nói chuyện gì vô cùng quan trọng, chỉ hỏi một vài chuyện nhỏ không đáng chú ý, cảm giác như nói chuyện bình thường vậy.

Nói chuyện phiếm như vậy là chuyện bình thường đối với người bình thường, nhưng xảy ra trên người Trác Hiểu Lam lại hoàn toàn không bình thường. Hạ Điềm Điềm cảm thấy hôm nay Trác Hiểu Lam thật đặc biệt.

Thật ra Trác Hiểu Lam cũng không hiểu rõ về việc trò truyện như vậy, hơn nữa bình thường quan hệ giữa cô ta và Hạ Điềm Điềm cũng không tốt lắm, cho nên thật ra cô ta không có chuyện gì để nói, nhưng cô ta vẫn không rời đi. Mãi đến khi thấy ông cụ và bà cụ nhà họ Nguyễn đi tới, Trác Hiểu Lam mới tùy tiện tìm lý do rời đi.

Hạ Điềm Điềm nhìn theo hướng cô ta rời đi với vẻ mặt nghi ngờ. Hôm nay chị họ rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thật kỳ lạ!

Nhưng Hạ Điềm Điềm hiểu rõ, lấy chỉ số thông minh của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có chuyện không muốn nói ra, không ai có thể hỏi ra được.

Cho nên Hạ Điềm Điềm cũng không tốn trí não để suy nghĩ nhiều, cô xoay người tiếp tục đi về phía bệnh viện. Sau đó cô lại phát hiện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang đi ở trước mặt cô.

Hạ Điềm Điềm biết ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang chọn vợ cho cậu ba Nguyễn. Ban đầu cô còn muốn tìm một cơ hội xuất hiện ở trước mặt ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, sau đó cố gắng biểu hiện một chút.

Cô cảm thấy chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nhất định sẽ chọn cô.

Cô còn tốt hơn Cổ Doanh Doanh kia nhiều.

Cô không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.

Hạ Điềm Điềm muốn đi theo chào hỏi hai cụ. Nhưng lúc này ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi đặc biệt gấp, đặc biệt nhanh. Cô đuổi theo vài bước cũng không đuổi kịp.

Hạ Điềm Điềm khẽ nhíu mày. Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi gấp như vậy là muốn làm gì?

Trong lòng Hạ Điềm Điềm hơi tò mò. Hơn nữa cô nghĩ, bọn họ đi gấp như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng, rất gấp, nếu lúc này cô đi làm phiền bọn họ, trái lại không hay.

Cho nên, Hạ Điềm Điềm không đuổi theo nữa, mà lặng lẽ đi theo phía sau của bọn họ. Sau đó cô nhìn thấy ông cụ Nguyễn một mình đi lên sân thượng. Bà cụ Nguyễn chờ ở trong hành lang một lát. Sau khi bà cụ Nguyễn thấy Tô Khiết dẫn theo Tô Khiết đi lên sân thượng.

Trong lòng Hạ Điềm Điềm càng tò mò hơn. Cô có nghe qua tiếng tăm của cô cả Tô này. Nhưng tại sao ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại phải tìm tới Tô Khiết?

Hạ Điềm Điềm không lên tiếng, đợi đến sau khi bà cụ dẫn theo Tô Khiết lên sân thượng, cô lặng lẽ đi qua.

Trên sân thượng, ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía Tô Khiết hoàn toàn không che giấu sự chê bai, thậm chí còn hơi chán ghét.

Tô Khiết vẫn luôn biết ông cụ Nguyễn không thích mình. Nói thật, cô cũng không thích ông cụ Nguyễn. Chỉ là cô không biết hôm nay ông cụ Nguyễn ‘mời’ cô qua, rốt cuộc muốn làm gì?

Tô Khiết không nói lời nào, cô chờ ông cụ Nguyễn mở miệng.

“Tôi cũng không nói nhảm với cô. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với cô một việc, đó là cô hãy rời khỏi Hạo Thần nhà chúng tôi.” Ông cụ Nguyễn mở miệng trước, lại nói chuyện rất thẳng thắn.

Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm nghe thấy ông cụ Nguyễn nói vậy lại hoàn toàn sửng sốt. Vậy là có ý gì? Ông cụ Nguyễn nói vậy là có ý gì?
 
Chương 1153


Chương 1153

Chẳng lẽ người xấu xí này quấn quít lấy cậu ba Nguyễn?

“Tôi không rõ ý của ông cụ Nguyễn.” Tô Khiết thản nhiên nhìn ông cụ Nguyễn. Theo lý thuyết, ông cụ Nguyễn chắc chắn biết chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần ly hôn. Nếu cô đã ly hôn với Nguyễn Hạo Thần, ông cụ Nguyễn trở lại nói lời này với cô không phải là quá nực cười sao?

“Cô không rõ à? Cô không cần phải giả vờ với tôi nữa. Tôi biết cô và Hạo Thần đã ly hôn, nhưng hai người không thật sự chia tay. Các người vẫn dây dưa không rõ.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, trên mặt càng hiện rõ vẻ lạnh lùng.

Con ngươi Tô Khiết thoáng lóe lên. Thật ra lời này cũng không sai, cho nên cô không phản bác.

Nếu là lúc trước, Tô Khiết sẽ vô cùng khí thế đáp lại với ông cụ Nguyễn – Là Nguyễn Hạo Thần dây dưa với cô. Nhưng lúc này, Tô Khiết lại không nói vậy, cô cũng không muốn nói vậy.

Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm cứng người. Tình huống gì vậy? Không ngờ cậu ba Nguyễn từng kết hôn với người xấu xí Tô Khiết này? Điều này cũng quá đáng sợ đi?

“Hôm nay cô phải hứa với tôi, sau này tuyệt đối không được lại quấn quít lấy Hạo Thần nữa.” Ông cụ Nguyễn thấy Tô Khiết không trả lời, lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói rõ ràng đã cao hơn, cũng khí thế hung hăng hơn.

“Tôi nghĩ, chuyện của tôi không nhất thiết phải do ông tới phê chuẩn.” Ánh mắt Tô Khiết trầm xuống. Cô rất không thích mệnh lệnh cứng nhắc như vậy. Nếu là lúc trước, cô có thể sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ cô không muốn nhận lời.

“Cô nói vậy là có ý gì? Ý của cô là sau này cô còn có thể không biết xấu hổ quấn quít lấy Hạo Thần à?” Ông cụ Nguyễn nghe được lời này của cô nổi giận, hét lên. Lời nói kia rõ ràng càng khó nghe hơn.

Đúng là một kẻ không biết xấu hổ. Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm không nhịn được thầm mắng một câu.

“Tôi cho cô biết. Sau này cô tuyệt đối không thể lại quấn quít với Hạo Thần nữa. Cô phải cắt đứt hoàn toàn với Hạo Thần, tuyệt đối không thể lại có bất kỳ liên hệ nào với Hạo Thần nữa.” Lúc ông cụ Nguyễn nói lời này, trên mặt càng thêm ngoan độc.

“Tôi và Nguyễn Hạo Thần đều là người trưởng thành, chúng tôi có quyền quyết định chuyện của mình.” Nghe thấy ông cụ Nguyễn nói vậy, Tô Khiết nhíu mày. Chẳng qua cô cũng không muốn làm mọi chuyện quá ầm ĩ, căng thẳng.

Dù sao bây giờ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều chuyện đã khác. Hơn nữa, Nguyễn Hạo Thần còn là ba ruột của hai bảo bối nhà cô.

“Thế nào? Cô định không biết xấu hổ, không cần mặt mũi leo lên nhà họ Nguyễn chúng tôi à? Tô Khiết, sao trước đây tôi không nhìn ra, cô tự nhiên lại không biết xấu hổ như vậy chứ.” Ông cụ Nguyễn càng lúc càng tức giận hơn, lời nói ra cũng càng khó nghe hơn.

“Tô Khiết, tôi khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền nữa. Với dáng vẻ xấu xí này của cô, cô cho rằng Hạo Thần sẽ thật sự thích cô sao? Bản thân cô cũng biết, trước đây Hạo Thần cưới cô chỉ là để lợi dụng cô nắm lấy cổ phần của Nguyễn thị mà thôi. Hạo Thần vừa nắm được cổ phần của Nguyễn thị lại ly hôn với cô, chứng tỏ cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Cho nên, từ đầu tới cuối, nó chỉ lợi dụng cô, nó căn bản chưa từng thích cô.” Ông cụ Nguyễn biết phụ nữ để ý nhất chính là những điều này, cho nên ông cụ muốn lợi dụng điểm này để công kích Tô Khiết, để gây xích mích cho quan hệ giữa hai người.

Thật ra trong lòng ông cụ Nguyễn biết rất rõ là Nguyễn Hạo Thần thật sự thích Tô Khiết, cũng bởi vì biết điểm này, ông cụ Nguyễn mới sốt ruột như vậy.

Tô Khiết nhìn ông cụ và thoáng ngẩn người.

Ông cụ Nguyễn cho rằng Tô Khiết tin lời của mình, bị lời nói của ông ta đả kích, trong lòng vui thầm, sau đó lại tiếp tục nói thêm một câu: “Thế nên tôi khuyên cô nên sớm chết tâm đi thôi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa, Hạo Thần tuyệt đối không thích người xấu xí như cô.”

 
 
Chương 1154


Chương 1154

Thật ra lúc này Tô Khiết cũng không nghe lọt lời nói của ông cụ Nguyễn, cô đang nghĩ một chuyện, cô nghĩ tới chuyện lúc đó Nguyễn Hạo Thần ép cô kết hôn. Với điều kiện của Nguyễn Hạo Thần mà muốn tìm một người để kết hôn, phụ nữ đều tranh nhau gả cho anh. Nhưng tại sao Nguyễn Hạo Thần lại chọn cô? Thậm chí còn chẳng ngại uy hiếp cô.

Cô nhớ đến buổi tối đầu tiên kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần đã tìm ra thuốc nước, muốn lau đi lớp ngụy trang trên mặt cô, cô còn nhớ Nguyễn Hạo Thần còn cố ý sờ eo mình.

Lúc đó, rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần đang thử thăm dò gì đó. Khi đó cô đã hơi nghi rồi. Bây giờ nhớ lại, khi đó Nguyễn Hạo Thần cưới cô cũng chẳng phải vì cổ phần của Nguyễn thị gì, mà anh hẳn là vì chuyện của một đêm năm năm trước.

Thế nên, từ lúc bắt đầu, Nguyễn Hạo Thần đã lên kế hoạch xong, có điều, Nguyễn Hạo Thần hẳn cũng không vì thích cô, mà là vì món nợ với cô vào năm năm trước. Nhưng bây giờ, cô nghĩ khả năng Nguyễn Hạo Thần thích cô rồi.

“Tôi biết bây giờ tình hình nhà họ Tô không tốt, tôi có thể cho cô một khoản tiền, số tiền đủ để cô tiêu xài cả đời. Cô cầm tiền rồi rời khỏi thành phố A đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng về nữa, cũng đừng để Hạo Thần tìm được cô.”

Đây là chuyện mà ông cụ Nguyễn đã nghĩ xong từ lâu, ông ta cảm thấy chỉ cần Tô Khiết rời đi, chuyện này coi như được giải quyết rồi. Tất nhiên ông cụ Nguyễn biết bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã nhúng tay vào chuyện của Tô thị, Tô thị nhất định có thể vực lại, thế nên ông ta nhân dịp lúc này vội vàng đuổi Tô Khiết đi.

“Xin lỗi, ở đây có nhà cháu, cháu sẽ không đi.” Tô Khiết nhìn ông cụ Nguyễn, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng thái độ rất kiên định. Bây giờ sức khỏe của ông cụ Tô không tốt, cô đã quyết định sau này phải ở cạnh ông cụ Tô rồi.

Huống chi bây giờ cô về nhà họ Đường rồi, thân thích nhà họ Đường đều ở thành phố A này, hai bé con cũng sắp trở lại, thế nên cô chắc chắn sẽ không rời đi.

“Bây giờ nhà họ Tô chẳng có gì cả, hơn nữa người nhà họ Tô cũng không chân chính coi cô là chủ nhà. Nếu cô lo cho ông cụ Tô thì có thể đưa ông ta đi cùng, số tiền tôi cho cô đủ để cô và ông ta tiêu xài.”

Ông cụ Nguyễn nghe được lời nói của cô, sắc mặt hơi hòa hoãn. Nếu cô chỉ là không bỏ nhà họ Tô được, thì chuyện này dễ giải quyết thôi. “Cô cầm tờ chi phiếu này đi, đủ cô dùng cả đời.”

Ông cụ Nguyễn đưa tờ chi phiếu đã viết trước tới trước mặt Tô Khiết. Tô Khiết không nhận, thậm chí còn không thèm nhìn.

“Khiết Khiết, cháu cứ cầm đi, sau khi cháu đi rồi ông bà cũng không yên tâm.” Rốt cuộc bà cụ Nguyễn cũng nói, giọng nói nghe ra như có mấy phần đau lòng.

“Cháu không nói sẽ đi.” Tô Khiết nhìn bà cụ Nguyễn, nhẹ giọng trả lời, lúc này bà cụ Nguyễn nghe giọng điệu cô như thế, bà ta nghe được cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Hai người bọn họ định một kẻ đấm, một người xoa, sau đó ép cô đi! Cô cũng không nói sẽ đi, cô cũng không thể đi, thế nên Tô Khiết cảm thấy cô không nên lừa dối bọn họ, do đó cô thành thực nói ra suy nghĩ của mình.

“Cô có ý gì? Cô chê ít đấy à?” Ông cụ Nguyễn nghe được lời nói của cô, sắc mặt sa sầm lại: “Nếu cô chê ít, tôi có thể thêm, cô nói đi cô muốn bao nhiêu?”

“Xin lỗi, cháu cũng không chê ít.” Tô Khiết thầm cười nhạt, thật ra lúc nãy cô cũng chẳng nhìn tờ chi phiếu đó, lời nói này của ông cụ Nguyễn đúng là quá buồn cười.

“Hừ, đừng giả vờ nữa, người như cô ấy, tôi gặp nhiều rồi, cô cũng chỉ là muốn nhân cơ hội để vơ vét một khoản chứ gì. Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu? Nhà họ Nguyễn chúng tôi không thiếu tiền, cũng chỉ coi như đuổi ăn mày thôi.” Câu nói này của ông cụ Nguyễn không chỉ khó nghe, mà có thể nói là nhục mạ người khác.

“Xin lỗi, cháu không thiếu tiền.” Tô Khiết bỗng nhiên bật cười. Lúc trước ít nhiều cô còn để ý đến một vài tình cảm, dù sao cô và Nguyễn Hạo Thần cũng từng kết hôn, Nguyễn Hạo Thần vẫn là ba của hai bé con nhà cô, mà hai người trước mặt này dù sao cũng là trưởng bối của Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 1155


Chương 1155

Nhưng mà ông cụ Nguyễn đã nói đến nước này rồi, cô cảm thấy chắc mình chẳng cần bận tâm gì nữa. Tất nhiên, cô nói thật, đúng là bây giờ tình hình nhà họ Tô không tốt thật, nhưng bây giờ cô là người nhà họ Đường. Dĩ nhiên, dù không có nhà họ Đường thì Tô Khiết cô cũng không thiếu tiền.

Tô Khiết liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay ông cụ Nguyễn, nụ cười trên môi đậm hơn, bây giờ cô nhận một vụ án còn hơn số tiền cỏn con mà ông cụ Nguyễn cho cô.

Ông cụ Nguyễn không tin lời cô, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ông cụ Nguyễn hơi sửng sốt. “Cô không cần tiền của tôi, là vì nhớ thương tiền của Hạo Thần đấy à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ nữa.”

Sắc mặt ông cụ Nguyễn lạnh đi, cặp mắt nhìn Tô Khiết rõ ràng có thêm mấy phần phòng bị.

Lần trước, ông cụ Nguyễn đã biết sự lợi hại của Tô Khiết, biết cô không đơn giản. Tô Khiết cười, song lần này cũng không nói thêm gì, cô cảm thấy không cần phải nói nhiều với bọn họ. Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.

“Tôi biết mà, tôi biết cô ôm suy nghĩ thế rồi. Thứ đàn bà như cô đúng là quá tham, tôi nói cho cô biết, cô muốn lừa tiền từ tay Hạo Thần ư, không có cửa đâu.”

Ông cụ Nguyễn thấy Tô Khiết không phủ nhận, cho rằng bị ông ta nói trúng tim đen nên không thể phản bác.

Mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, đi tới bên cạnh Tô Khiết, kéo tay Tô Khiết, nhẹ nhàng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Khiết Khiết à, lúc cháu và Hạo Thần ly hôn cũng không lấy được bao nhiêu tiền nhỉ? Thật ra, theo lí thuyết thì khi hai đứa ly hôn, Hạo Thần nên cho cháu một khoản bồi thường. Cháu yên tâm, bà sẽ nói chuyện với Hạo Thần, bảo nó bồi thường cho cháu.” Phải nói rằng, lúc này bà cụ Nguyễn đóng vai người hiền lành đúng là quá hợp.

Tô Khiết ngẩn người, mắt nhìn bà cụ Nguyễn, trong lòng đột nhiên hơi lạnh lẽo. Thủ đoạn cứng rắn như của ông cụ Nguyễn không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là chiêu mềm dẻo này của bà cụ Nguyễn.

“Xin lỗi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Tô Khiết né tay bà ta ra, không muốn nói gì với hai người họ nữa, nói nhiều với người như thế cũng vô ích.

“Ý cháu là không đồng ý chia tay với Hạo Thần sao?” Bà cụ Nguyễn lại nói, lần này, giọng điệu bà ta cũng thêm mấy phần lạnh lùng, hiển nhiên là sắp không giả vờ được.

“Cháu nghĩ, cháu không cần phải đồng ý gì với hai ông bà.” Tô Khiết dừng bước, lại nhìn bà ta, lời nói này của cô coi như là giữ lại tình cảm, khá hàm súc.

Cô nhớ tới những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, trong lòng còn hơi do dự cũng trở nên kiên quyết, thế nên cô không thể nào đồng ý với hai người họ.

“Cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, sao cô cứ bám lấy Hạo Thần thế? Cô xấu xí thì thôi đi, đằng này còn không sinh con được. Một con gà không biết đẻ trứng như cô sao còn mặt mũi bám lấy Hạo Thần nhà chúng tôi thế?” Lúc này ông cụ Nguyễn vô cùng nổi giận thế nên không hề để ý. Câu nói đó đúng là quá khó nghe.

Nghe ông cụ Nguyễn nói vậy, người Tô Khiết hơi cứng đờ, đôi mắt chuyển sang nhìn ông cụ Nguyễn.

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, được, được lắm. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân chính mà hôm nay hai người họ cố ý đến tìm cô. Đúng thế, bây giờ cô không thể sinh đẻ, hoặc là, những người khác có thể chỉ trích cô như thế, nhưng chỉ có người nhà họ Nguyễn bọn họ không đủ tư cách.

“Khiết Khiết, bà biết cháu là một cô gái tốt, thật ra thì chuyện của cháu và Hạo Thần ông bà cũng không phản đối, nhưng mà cháu không sinh được, không sinh con được đó. Nếu cháu gả cho Hạo Thần thì chính là tước đoạt quyền làm ba của Hạo Thần, điều này quá tàn nhẫn với Hạo Thần rồi. Nếu cháu thật sự thích Hạo Thần, thì bỏ qua cho Hạo Thần đi thôi.” Ông cụ Nguyễn vừa gào lên giận dữ xong, bà cụ Nguyễn lại bắt đầu dịu dàng.

Tô Khiết buồn cười, cô tước đoạt quyền làm ba của Nguyễn Hạo Thần ư? Có sao?
 
Chương 1156


Chương 1156

Bây giờ cô gả cho bất kì người đàn ông nào khác, thì đúng là tước đoạt quyền làm ba của người đàn ông đó, điều này đúng là không công bằng, quá tàn nhẫn với người đàn ông đó. Nhưng ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần ra. Cô đã sinh cho Nguyễn Hạo Thần hai đứa con rồi. Có điều, bây giờ Tô Khiết không muốn nói chuyện này cho bọn họ, lúc này nhìn thấy bộ dạng của ông bà cụ Nguyễn, cô chỉ thấy rất mỉa mai.

“Đúng thế, cô bỏ qua cho Hạo Thần đi, xin cô nương tay, đừng hại Hạo Thần, chớ hại nhà họ Nguyễn nữa.” Ông cụ Nguyễn cũng nhanh chóng nói thêm một câu, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

“Khiết Khiết, bà tin rằng chắc chắn cháu biết được nổi khổ của hai ông bà già này, cháu có thể đồng ý với ông bà không? Đồng ý rời khỏi Hạo Thần của ông bà được không?” Trên mặt bà cụ Nguyễn thêm mấy phần đau thương, lúc nói chuyện bà ta muốn cầm lấy tay Tô Khiết. Nhưng Tô Khiết tránh được.

Bà cụ Nguyễn ngẩn người, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào Tô Khiết, trên mặt mang theo sự khẩn cầu, phải nói rằng lúc này sắc mặt của bà cụ Nguyễn rất phù hợp.

“Xin lỗi, cháu không thể đồng ý với bà.” Tô Khiết nhếch môi, hai ông bà Nguyễn này hăm dọa như thế, cô hơi phiền muộn, cũng hơi tức giận, cô thậm chí còn hơi giận Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cũng không đồng ý chia tay với Nguyễn Hạo Thần. Dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng không biết ông bà cụ Nguyễn làm việc này, nếu cô thật sự đồng ý với bọn họ, đối với Nguyễn Hạo Thần sẽ không công bằng.

Cô nhớ hôm qua, ở nhà họ Đường, Nguyễn Hạo Thần vì cô mà kiên cường chịu một gậy của ông cụ Đường, tối đó Nguyễn Hạo Thần còn lén lút đi vào phòng cô, trêu chọc muốn ở lại.

Nguyễn Hạo Thần làm mọi chuyện đều là vì cô, cô hiểu, cô biết, thế nên cô không thể đồng ý với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn được.

Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài hoàn toàn nhìn đến ngây người, nhìn đến ngu luôn. Hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn cầu xin Tô Khiết như thế, Tô Khiết lại tuyệt tình như vậy, chẳng biết xấu hổ mà từ chối? Mắt Hạ Điềm Điềm lóe sáng, sau đó lấy điện thoại ra, quay video.

“Cô, cô, cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, lòng dạ cô sao ác quá vậy? Cô đây là muốn giết chết chúng tôi sao?” Lồng ngực ông cụ Nguyễn phập phồng, rõ ràng là rất tức giận, ông ta hung ác trợn mắt nhìn Tô Khiết, không biết lựa lời mà hét lên: “Sao cô có thể thế được chứ? Cô đã xấu thế rồi, còn không sinh con được, hơn nữa cô biết rõ Hạo Thần không thích cô, sao cô cứ quấn lấy Hạo Thần thế? Cô chỉ đơn giản muốn tiền của Hạo Thần thôi. Thứ đàn bà như cô cái gì cũng sai cả, còn có một lòng tham không đáy nữa, sao tôi có thể để Hạo Thần cưới cô, sao có thể cho cô bước vào cửa nhà họ Nguyễn được.”

“Hôm nay, hai ông bà già này cầu xin cô như thế, cô cũng không chịu buông tha Hạo Thần, không chịu buông tha cho nhà họ Nguyễn chúng tôi. Hiển nhiên là cô muốn giết chết hai ông bà già này, được thôi, hôm nay tôi cho cô toại nguyện, bây giờ tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này.”

Ông cụ Nguyễn đột nhiên vọt tới cửa sổ bên sân thượng, còn giả vờ bước chân, định leo lên.

Tô Khiết nhìn ông ta, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Cô cũng không ngăn cản, cửa sổ của bệnh viện đều bị đóng kín, ngày thường sợ một vài bệnh nhân không chịu nổi đau đớn mà tự sát, thế nên căn bản không nhảy xuống được, ông cụ Nguyễn rõ ràng đang giả vờ thôi. Ông cụ Nguyễn cũng chỉ muốn dùng cách này để ép cô.

Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài lại hoảng sợ mất mật, muốn đi ngăn cản, nhưng cô ta nghĩ đến mình đang quay video, một cảnh xuất sắc thế này, cô ta phải quay tiếp. Dù sao bây giờ ông cụ Nguyễn vẫn chưa nhảy.

“Khiết Khiết, bà xin cháu đó, xin cháu buông tha cho Hạo Thần đi. Hai ông bà già này không cần mạng cũng được, ông bà chỉ xin cháu đừng hại Hạo Thần. Những chuyện khác ông bà có thể không so đo, cháu có tham tiền của Hạo Thần nhà ông bà hay không ông bà cũng không ngại, nhưng cháu không sinh con được, là không sinh sản được đó. Nhà họ Nguyễn này không thể tuyệt hậu, Hạo Thần của ông bà không thể không có con.”

Bà cụ Nguyễn đột nhiên bật khóc, bà ta vừa khóc vừa nhìn Tô Khiết, ra vẻ quỳ xuống trước mặt Tô Khiết: “Khiết Khiết, bà xin cháu, buông tha cho Hạo Thần đi, bà quỳ xuống xin cháu.”

Tô Khiết lạnh lùng nhìn bà cụ Nguyễn, cũng không cản bà ta mà chỉ lạnh lùng nhìn, cô thấy bà cụ Nguyễn cong chân xuống, nhưng vẫn không quỳ xuống, chỉ là khóc rất đau lòng.
 
Chương 1157


Chương 1157

Tô Khiết âm thầm cười nhạt, xem ra bà cụ Nguyễn này mới thật sự là cao thủ.

Bà cụ Nguyễn hiển nhiên không ngờ Tô Khiết không hề có ý định ngăn cản bà ta, càng không ngờ Tô Khiết lại “lòng dạ sắt đá” như thế. Bà cụ Nguyễn quả quyết, định quỳ xuống thật.

“Bà cụ Nguyễn à, bà đừng lạy cháu, cháu không nhận nổi.” Chỉ là, lúc này Tô Khiết đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô rất lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm nào. Từ trước đến nay cô chưa từng là con người thánh thiện gì cho cam, thế nên, cô chẳng có một trái tim đồng cảm không có giới hạn cuối đâu.

Cô biết rõ lúc này bà cụ Nguyễn chỉ vì muốn ép cô nên mới diễn kịch thế thôi. Nếu là lúc trước, cô chẳng để ý, nhưng bây giờ cô để ý rồi, cô để ý những chuyện Nguyễn Hạo Thần làm vì cô, để ý đến tấm lòng của Nguyễn Hạo Thần đối với cô. Thế nên cô không thể đồng ý.

Bà cụ Nguyễn nghe Tô Khiết nói thế thì sửng sốt, lúc nhìn thấy sắc mặt của Tô Khiết, người bà ta hơi cứng lại: “Khiết Khiết, bà không ngờ cháu lại tuyệt tình, lại ác độc như thế.”

Rõ ràng bà cụ Nguyễn cũng định trở mặt, chẳng giống ban nãy chỉ nói mấy câu cầu xin nhẹ nhàng nữa.

“Bây giờ bà mới biết sao? Vốn dĩ cô ta đã đủ tàn ác, đủ âm hiểm rồi, lại còn tham lam cực điểm, cô ta chỉ muốn ép chết hai ông bà già chúng ta thôi.”

Ông cụ Nguyễn lại la lên, lúc này ông cụ Nguyễn chỉ muốn người khắp thế giới đều nghe thấy những lời này. Song, tầng này là tầng bệnh đặc biệt, không có nhiều người ở đây, mỗi căn phòng đều cách âm tốt, thế nên, dù rằng giọng nói của ông cụ Nguyễn rất to, nhưng vẫn không kêu gọi được ai.

Tô Khiết không muốn nói lí lẽ với bọn họ nữa, xoay người định rời đi. Chỉ là lúc này, chẳng hiểu sao ông cụ Nguyễn lại mở được cửa sổ, ông cụ Nguyễn sửng sốt, sau đó bước một chân lên cửa sổ, rồi la lớn: “Tô Khiết, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nhảy xuống, lập tức nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhìn xem, sau khi cô ép chết tôi, Hạo Thần còn có cưới cô hay không? Có bỏ qua cho cô hay không?”

Đây là tầng tám, nếu ông cụ Nguyễn nhảy xuống thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Tô Khiết dừng bước, quay người nhìn ông cụ Nguyễn. Cô cũng chẳng lo Nguyễn Hạo Thần sẽ không cưới cô, cũng không lo Nguyễn Hạo Thần sẽ tìm cô tính sổ. Nhưng cô biết, hôm nay ông cụ Nguyễn chắc chắn không từ bỏ ý định, tuy rằng cô biết ông cụ Nguyễn chỉ muốn ép cô, chứ không dám nhảy thật.

Ông cụ Nguyễn có thể lấy mạng sống của mình ra đặt cược, nhưng cô không thể. Lúc này Tô Khiết chủ yếu cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm thế nữa.

“Được, cháu đồng ý với ông bà, Tô Khiết cháu sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn của ông bà.” Tô Khiết híp mắt, sau đó chậm rãi nói. Có điều, lúc nói câu này, cô cố ý nhấn mạnh hai chỗ. Tô Khiết cô! Sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn. Nhưng cô không nói sẽ không gả cho Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy mình nói thế chẳng có vấn đề gì cả.

“Khiết Khiết, cháu đồng ý thật sao?” Sắc mặt bà cụ Nguyễn mừng rỡ hẳn ra: “Khiết Khiết, cháu đừng trách ông bà tàn nhẫn, nếu không vì cháu không sinh con được, ông bà cũng sẽ không làm thế.”

“Vâng, cháu đồng ý, từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Nguyễn của ông bà một bước nào.” Tô Khiết nghe bà cụ Nguyễn nói thế thì càng thấy mỉa mai hơn, lòng người ấy à, đúng là quá nực cười.

“Cô thề đi.” Nhưng mà ông cụ Nguyễn vẫn không bỏ qua, một chân vẫn đặt lên trên khung cửa sổ, tiếp tục uy hiếp Tô Khiết: “Cô lấy người thân thiết nhất, người cô để ý nhất ra thề, nếu cô đổi ý, bọn họ sẽ bị sét…”

Phút giây đó, ánh mắt Tô Khiết lạnh lùng tột cùng, cô nhìn ông cụ Nguyễn, đột nhiên nói: “Ông muốn nhảy thì nhảy đi.”

Đúng thế, cô không muốn lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cô không mong vì cô mà mạng sống của ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông cụ Nguyễn lại nguyền rủa người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất?
 
Chương 1158


Chương 1158

Người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất chính là hai bé con của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kì ai tổn thương hai bé con của mình. Thật ra cô cũng biết, ông cụ Nguyễn chỉ dọa cô thôi, không dám nhảy thật.

Sau khi Tô Khiết nói xong câu này thì xoay người rời khỏi. Bà cụ Nguyễn thấy cô sắp đi thì hơi sốt ruột, bản năng vươn tay bắt lấy Tô Khiết, chỉ là Tô Khiết lách một cái đã tránh được.

“Khiết Khiết, chuyện mà cháu vừa đồng ý với hai ông bà này…” Bà cụ Nguyễn rõ ràng không ngờ hành động của Tô Khiết lại nhanh thế nên sửng sốt, tất nhiên, bà ta vẫn không quên chuyện quan trọng nhất của hôm nay.

Tô Khiết không thề, nhưng ban nãy cô đã đồng ý, bà cụ Nguyễn sợ lúc trước cô đồng ý rồi lại đổi ý.

Nụ cười trên môi Tô Khiết càng lạnh lùng hơn, cô cũng không quay người lại nhìn bà cụ Nguyễn, cô đột nhiên không muốn nhìn mặt bọn họ nữa, lúc đó sẽ khiến cô cảm thấy giễu cợt, đau lòng, thậm chí là chán ghét.

“Yên tâm, cháu nói được làm được, Tô Khiết cháu tuyệt đối không bước vào cửa nhà họ Nguyễn của ông bà thêm một bước nào nữa.” Tô Khiết lặp lại câu nói lúc nãy, giọng điệu rõ ràng càng quyết tuyệt hơn.

Tô Khiết vẫn không nhìn bọn họ, chỉ dừng một lúc, sau đó lại nói thêm một câu: “Không chỉ cháu, mà cả con của cháu nữa.”

Cô còn định để hai bé con nhận tổ quy tông, tối hôm qua, cô suýt nữa nói cho Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình nên cân nhắc về chuyện này thêm. Hai người như thế! Cô thật sự không muốn hai bé con gặp người xấu xa và dối trá như vậy. Hơn nữa ban nãy ông cụ Nguyễn còn nguyền rủa bé con của cô, điều này cô tuyệt không tha thứ.

Tô Khiết nói xong, cũng không để ý bọn họ nữa mà rời đi. Tô Khiết rời đi từ bên trái, còn lúc này Hạ Điềm Điềm đang núp ở bên phải, thế nên Tô Khiết không nhìn thấy Hạ Điềm Điềm.

Hạ Điềm Điềm nhanh chóng cất điện thoại, nghĩ đến chuyện vừa nhìn thấy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Nếu cô ta không tận mắt chứng kiến, cô ta thật sự không dám tin tưởng.

Cô ta nói ra chuyện như thế, sợ rằng chẳng ai tin cả, song rất may là, cô ta đã quay video lại rồi, lát nữa cô ta sẽ tung video lên mạng, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.

“Cô ta nói con là sao?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi Tô Khiết rời đi, mày nhíu lại, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ. Tô Khiết nói con rốt cuộc là sao?

“Con? Con cái gì? Loại gà không biết đẻ như cô ta thì có con cái gì? Chắc chắn là cô ta cố ý nói thế thôi, nói không chừng cô ta lại đang toan tính gì ấy. Bà biết rồi đó, cô ta lòng dạ thâm trầm, giỏi toan tính, tuy hôm nay cô ta đồng ý rồi đó, nhưng chúng ta không thể khinh thường, không được để cô ta đổi ý.”

Nhưng ông cụ Nguyễn hoàn toàn không coi ra gì, ông ta chỉ lo Tô Khiết sẽ đổi ý.

“Cô ta đồng ý rồi, hẳn sẽ không đổi ý đâu, chắc cô ta sẽ giữ lời.” Bà cụ Nguyễn nhỏ giọng nói.

“Giữ lời? Cô ta chính là đứa làm gì cũng sai, lòng tham không đáy, cô ta có thể giữ lời sao? Huống chi, Hạo Thần nhà chúng ta ưu tú như thế, giàu có như thế, bà biết Hạo Thần nhà chúng ta có bao nhiêu tiền không? Nói ra chắc hù chết bà luôn, cô ta chẳng phải vẫn vơ vét Hạo Thần nhà chúng ta không chịu buông đấy sao.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh, trước món hời kinh người như thế, chữ tín là cái thá gì.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Bà cụ Nguyễn rõ ràng cũng hơi do dự.

“Tranh thủ thời gian để Hạo Thần kết hôn. Chỉ cần Hạo Thần kết hôn với người phụ nữ khác, Tô Khiết không cam tâm cũng hết cách thôi.” Cách không để lại tai họa về sau mà ông cụ Nguyễn nghĩ tới đó là để Hạo Thần nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.

“Cái cô Cổ Doanh Doanh đó cũng được, đoan trang hào phóng, dịu dàng thùy mị, tiếng tăm cũng được, sau này bà tới nhà họ Cổ quyết định chuyện này đi.”

Hiển nhiên ông cụ Nguyễn đã nghĩ xong xuôi cả rồi, ép Tô Khiết rời đi, sau đó tranh thủ thời gian để Nguyễn Hạo Thần kết hôn với những phụ nữ khác, chuyện này coi như được giải quyết xong, sau này không phải lo lắng đề phòng nữa!
 
Chương 1159


Chương 1159

“Đứa bé đó rất tốt, tôi cũng thích, nhưng tôi sợ Hạo Thần không đồng ý. Nếu chúng ta quyết định cuộc hôn nhân này, Hạo Thần không đồng ý cưới, đến lúc đó sợ sẽ…” Bà cụ Nguyễn đồng ý với ý của ông cụ Nguyễn, nhưng bà hiểu tính cách của Nguyễn Hạo Thần, biết chuyện này không đơn giản như thế.

“Bà yên tâm, bà cứ làm theo lời tôi đi, tôi có cách để nó đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh.” Đôi môi ông cụ Nguyễn nhếch lên, đột nhiên cười, chỉ là trong nụ cười đó có quá nhiều tính toán, thậm chí cả tàn nhẫn.

Hạ Điềm Điềm nghe được lời nói của ông cụ Nguyễn, ghen tị đến mức đỏ cả mắt. Tại sao là Cổ Doanh Doanh, dựa vào cái gì mà là Cổ Doanh Doanh, cô ta kém Cổ Doanh Doanh ở điểm nào? Cô ta xinh đẹp hơn Cổ Doanh Doanh. Cô ta nhất định phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho Cổ Doanh Doanh gả cho Nguyễn Hạo Thần.

Sau khi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời đi, Hạ Điềm Điềm mới đi ra, lúc này cô ta cũng quên mất chuyện đi thăm bạn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc Hạ Điềm Điềm ra khỏi bệnh viện, vừa vặn gặp được Trác Hiểu Lam.

“Chị họ, chị vẫn chưa đi sao?” Hạ Điềm Điềm thấy cô ta thì rất bất ngờ.

“Ừ, bên này có bệnh nhân, viện trưởng bảo chị tới xem giúp.” Trác Hiểu Lam nhìn Hạ Điềm Điềm, giải thích đơn giản, sắc mặt vẫn dửng dưng như bình thường, lạnh lùng, hoàn toàn không nhiệt tình như khi trước. Chỉ là, lúc Trác Hiểu Lam nói lời này thì ánh mắt lóe lên. Cô ta cũng không hỏi Hạ Điềm Điềm chuyện nào khác, vì cô ta biết Hạ Điềm Điềm sẽ tự nói cho mình.

“Chị họ, em có thể phiền chị mấy phút không?” Quả nhiên, một lúc sau, Hạ Điềm Điềm đột nhiên kéo cô ta sang một bên, giọng nói nhỏ lại: “Chị họ, em nói cho chị biết, ban nãy em xem được một vở kịch rất đặc sắc.”

“Hả?” Trác Hiểu Lam nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn cô ta.

“Lúc nãy em thấy ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi tìm Tô Khiết, em nghe thấy bọn họ nói chuyện, đúng là quá kinh khủng. Tô Khiết từng kết hôn vừa cậu ba nhà họ Nguyễn, có điều hai người họ đã ly hôn rồi, nhưng bây giờ Tô Khiết vẫn trơ trẽn bám lấy cậu ba nhà họ Nguyễn. Bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn tìm cô ta là để cô ta rời khỏi cậu ba Nguyễn, nhưng Tô Khiết lợi hại lắm, bà cụ Nguyễn sắp quỳ xuống trước mặt cô ta, ông cụ Nguyễn sắp nhảy lầu mà cô ta cũng không chịu đồng ý.” Hạ Điềm Điềm nhỏ giọng nhanh chóng nói.

“Đừng có nói bậy.” Trác Hiểu Lam trầm mặt, cảnh cáo nhìn cô ta. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chị họ, em không nói bậy mà, em có bằng chứng, ban nãy em quay video lại rồi. Chị không biết Tô Khiết ác thế nào, tuyệt tình thế nào đâu. Có điều sau đó khi ông cụ Nguyễn định nhảy lầu thật, cô ta lại đồng ý.” Hạ Điềm Điềm vừa vừa, vừa mở video quay ban nãy cho Trác Hiểu Lam xem.

Đôi mắt Trác Hiểu Lam lóe lên, sắc mặt trông rất tùy ý, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn video chằm chằm.

Lúc cô ta nhìn thấy Tô Khiết đồng ý sẽ không gả vào nhà họ Nguyễn, môi hơi vểnh lên, có vẻ thở phào nhẹ nhõm theo bản năng. Lúc cô ta thấy Tô Khiết bảo ông cụ Nguyễn muốn nhảy thì cứ nhảy, mắt híp lại, sâu trong đáy mắt như thoáng qua vẻ khác thường.

“Em quay video này lại làm gì?” Tô Khiết âm thầm thở ra, giả vờ tùy ý nhìn Hạ Điềm Điềm.

“Tất nhiên là để tung lên mạng rồi, bây giờ mạng mẽo kinh người lắm, em vừa đăng video này lên, bảo đảm Tô Khiết sẽ trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng gọi đánh.” Sắc mặt Hạ Điềm Điềm rõ ràng đắc ý hơn.

“Chị khuyên em đừng có nhiều chuyện. Chị hiểu Hạo Thần, nếu để em ấy biết thì sẽ không bỏ qua cho em đâu, hơn nữa cuối cùng Tô Khiết cũng đã đồng ý rồi đúng không? Thật ra chuyện này Tô Khiết cũng không sai, hơn nữa chuyện giữa Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết chị ít nhiều cũng biết một ít, Nguyễn Hạo Thần thích Tô Khiết thật…” Trác Hiểu Lam nhỏ giọng khuyên cô ta.
 
Chương 1160


Chương 1160

“Gì cơ? Cậu ba Nguyễn thích Tô Khiết?” Lúc Hạ Điềm Điềm nghe được câu nói này của Trác Hiểu Lam, lập tức bùng nổ, đôi mắt hung ác của cô ta nheo lại: “Thứ xấu xí như Tô Khiết sao xứng với cậu ba Nguyễn?”

“Không được, tuyệt đối không được, cái ả xấu xí mắc mửa Tô Khiết đó, em nhất định phải dạy dỗ cô ta. Chị họ à, ban nãy chị đã nhắc nhở em, lúc em đăng video này lên mạng sẽ không dùng điện thoại này của em, như vậy thì cậu ba Nguyễn sẽ không điều tra ra em. Còn chuyện chị nói Tô Khiết đã đồng ý ấy ạ, chuyện này không thành vấn đề, video có thể cắt mà, em có thể cắt mất đoạn Tô Khiết đã đồng ý, chỉ để lại đoạn Tô Khiết bảo ông cụ Nguyễn cứ nhảy xuống đi. Như vậy chẳng phải đặc sắc hơn sao.”

Lòng ghen tị của Hạ Điềm Điềm quá mạnh, nhưng mưu tính không đủ sâu, đầu óc khá đơn giản, nhưng câu nói của Trác Hiểu Lam đã nhắc nhở cô ta.

“Điềm Điềm, em đừng làm bậy.” Trác Hiểu Lam trầm mặt gọi cô ta.

“Chị họ, chuyện này chị đừng có để ý, em biết phải làm sao, chị đi xem bệnh nhân đi.” Lúc này Hạ Điềm Điềm chẳng hơi đâu để ý Trác Hiểu Lam nữa, khoát tay với Trác Hiểu Lam một cái rồi nhanh chóng chạy đi.

Trác Hiểu Lam cũng không ngăn cô ta nữa, cũng không gọi cô ta lại. Sau khi Hạ Điềm Điềm rời đi, Trác Hiểu Lam đứng đó một lúc lâu, cô ta cũng không đi vào bệnh viện, mà là nhanh chóng rời đi.

Sau khi Tô Khiết rời khỏi bệnh viện, tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Bởi vì với sự hiểu biết của cô về ông cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn làm ra chuyện như thế cũng chẳng có gì lạ.

Tô Khiết đã lấy thuốc giúp ông cụ Tô, thế nên nhanh chóng lái xe về nhà họ Tô. Tô Khiết vừa dừng xe xong, điện thoại của cô đổ chuông, Tô Khiết thấy là số của Nhạc Hồng Linh, mắt lập tức sáng rực.

Trước đó cô đã nói xong với chị Hồng Linh rồi, để chị Hồng Linh đưa hai bé con tới thành phố A, lúc này chị Hồng Linh gọi điện thoại cho cô, có phải là đã đưa hai bé con tới thành phố A rồi không?!

Tô Khiết cũng không vội vàng xuống xe, mà nhanh chóng nghe điện thoại. Nghĩ đến có khi sắp gặp được hai bé con rồi, trong lòng cô rất phấn chấn, rất vui vẻ.

Lúc này ông bà cụ Nguyễn ép buộc cô như thế, chỉ với thái độ khi đó của hai người, Tô Khiết không muốn để bọn họ biết chuyện của hai bé con. Nhưng cũng không vì thế mà Tô Khiết thay đổi suy nghĩ đón hai bé con về thành phố A.

“Chị Hồng Linh, bọn chị về thành phố A rồi sao?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Tô Khiết rõ ràng có thêm ý cười.

“Khiết Khiết, bọn chị vẫn chưa về, ban đầu định hôm nay về rồi đó, nhưng có một người phụ nữ mời hai bé con tới nhà bà ấy chơi, hai bé con đồng ý rồi nên phải chậm hơn một ngày.” Nhạc Hồng Linh nhanh chóng giải thích.

“Phụ nữ? Người phụ nữ nào?” Tô Khiết sững sờ, thấy hơi kì lạ: “Không phải các chị đi du lịch sao? Ở đó vẫn có người quen sao?”

“Gặp hai ngày trước, bà ấy rất dễ gần, cũng rất hợp với hai đứa bé, hiếm thấy nhất là hai bé cũng rất thích bà ấy, đều không muốn đi.” Giọng Nhạc Hồng Linh mang theo ý cười.

“Ý cậu là bà ấy còn quan trọng hơn người mẹ là tớ?” Khoé môi Tô Khiết hơi cong lên, đột nhiên cảm thấy hơi ghen tuông, hai đứa bé nhà cô lại vì một người mới quen mà không tới tìm người mẹ ruột là cô?

“Hahaha…” Nhạc Hồng Linh cười ra tiếng: “Thế nào? Cậu ghen à? Yên tâm đi, hai đứa nhỏ lúc nào cũng nhớ cậu hết, ngày mai chúng tớ sẽ về.”

“Người phụ nữ cậu nói đó là ai?” Tô Khiết luôn cảm thấy kỳ lạ, sao đi du lịch lại quen được người này?

Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Hay là có người cố ý sắp đặt?

Cô biết chắc chắn đàn anh biết chuyện cô muốn đón hai bé về thành phố A.

Cô biết chắc chắn đàn anh sẽ không trực tiếp ngăn cản hai đứa bé, nhưng rất có thể anh ta sẽ âm thầm làm gì đó.

“Bà ấy là vợ Lôi Hạ, cậu biết Lôi Hạ phải không, là…” Nhạc Hồng Linh cũng vì Lôi Hạ nên mới hạ thấp cảnh giác, đồng ý để hai đứa nhỏ đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top