Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1986


Chương 1986

Kết quả như thế đặt ở trước mắt, ông ta và Lương cũng đều thấy xoắn xuýt, mà sở dĩ xoắn xuýt cũng là bởi vì trong vô thức họ không tin tưởng vào kết quả giám định đó.

Nhưng mà nghe thấy ý của thành chủ có nghĩa là từ mới bắt đầu đã không tin tưởng nó rồi.

“Đối với tôi mà nói nó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi.” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng khẽ nhích, giống như lời của quản gia Trọng đã nói, từ lúc mới bắt đầu ông ta cũng không tin.

Không phải là mâu thuẫn, không phải không muốn chấp nhận, mà là thật sự không tin.

Tuy là không thể trùng hợp như vậy, ông ta cũng sẽ không tin tưởng.

Muốn để ông ta tin tưởng thì phải đạt được sự tán thành từ trong nội tâm của ông ta, nếu như tất cả chứng cứ đã đặt ở trước mặt thì không thể chứa đựng bất cứ hoài nghi nào.

“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường thì sao?” Cuối cùng quản gia Trọng vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu.

Sự đối đãi khác biệt của thành chủ quả thật rất rõ ràng, hành vi của thành chủ có thể nói là tùy hứng, ông ta rất muốn biết rốt cuộc trong lòng của thành chủ suy nghĩ như thế nào.

“Trọng, ông có biết tại sao tôi lại muốn gặp cô bé ấy không?” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng nhìn vào bức chân dung trước mặt, nhưng mà dường như cũng không phải là thật sự đang nhìn vào bức chân dung, giờ phút này trong ánh mắt của ông ta còn sáng ngời hơn nhiều lần so với lúc nãy mà quản gia Trọng nhìn thấy.

“Tại sao vậy?” Quản gia Trọng hỏi lại một câu theo bản năng, chẳng lẽ không phải bởi vì ông ta nói cho thành chủ biết rằng có thể cô cả nhà họ Đường là công chúa của bọn họ.

“Bởi vì trong đôi mắt của cô bé có một loại kiên trì không có gì ngăn cản được, cho dù biết rõ là không thể làm nhưng tuyệt đối cũng không từ bỏ sự kiên trì.” Ánh sáng trong đôi mắt của Trương Minh Hoàng di chuyển: “Mà hiện tại tôi cũng thiếu một loại kiên trì như thế này.”

Trước đó không lâu, ông ta đến thành phố A, ông ta từng nghĩ đến là nếu như lần này lại không tìm được người mà ông ta muốn tìm thì ông ta sẽ từ bỏ hoặc là tìm một chỗ yên lặng để cô độc đến già, hoặc là đi theo bà ấy.

Lúc ông nhìn thấy tấm ảnh của cô cả nhà họ Đường, nhìn thấy loại hào quang trong ánh mắt của cô gái đó thì nơi sâu nhất trong lòng của ông ta cứ như vậy mà bị xúc động.

“Cho dù cô bé đó không phải là con gái của tôi, tôi cũng muốn gặp cô bé ấy.” Trương Minh Hoàng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, cô gái đó mang đến cho ông ta một loại cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt để cho ông ta không hiểu sao mà lại muốn đến gần cô.

Không liên quan đến chuyện thân phận của cô, cũng không liên quan đến mối quan hệ của cô và ông ta.

Ánh mắt của quản gia Trọng chớp chớp, một mặt thì ông ta cảm thấy thành chủ nói rất có lý, lời thành chủ nói mãi mãi đúng.

Nhưng mà một mặt khác ông ta lại cảm thấy lời nói này của thành chủ không thông qua suy nghĩ, ông ta cũng không tin là thành chủ không hề tin, thành chủ không hề suy nghĩ đến nguyên nhân cô cả nhà họ Đường là công chúa.

Ông ta nhớ rõ phản ứng của thành chủ khi thành chủ nghe thấy ông ta nói rằng cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của bọn họ.

Hơn nữa ông ta vẫn chưa quên sự bình tĩnh của thành chủ khi mà Lương đặt kết quả giám định người thân ở trước mặt của thành chủ.

Đãi ngộ khác nhau một cách rõ ràng như thế, thành chủ còn nói là không có quan hệ?

Thành chủ đây rõ ràng là lừa gạt người!
 
Chương 1987


Chương 1987

“Ông muốn nói cái gì?” Lúc Trương Minh Hoàng nhìn về phía quản gia Trọng thì nhìn thấy biểu cảm của quản gia Trọng, lại hỏi một câu.

“Không có, không có, tôi không muốn nói cái gì hết.” Quản gia Trọng biết là có mấy lời gì ở trong lòng thì coi như xong đi, chắc chắn không thể nói ra được, chẳng lẽ lại muốn ông ta nói rằng thành chủ đang gạt người hả?

Trương Minh Hoàng nhìn ông ta một chút, nhưng mà cũng không tiếp tục hỏi nữa.

“Chuyện của Đường Vân Thành như thế nào rồi?” Trương Minh Hoàng chủ động thay đổi chủ đề, chủ động nói đến chuyện của Đường Vân Thành.

Khóe môi của quản gia Trọng giật giật theo bản năng, còn nói là không liên quan? Còn nói là không liên quan nữa hả?

Không liên quan thì cần phải quan tâm đ ến chuyện của cậu cô cả nhà họ Đường cơ chứ?

Những năm gần đây thành chủ ngoại trừ việc tìm vợ của mình thì những chuyện khác đều mặc kệ, cái gì cũng không hỏi, đối với chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cũng không để ý, bây giờ lại hỏi một người không có liên quan gì đến bọn họ.

Đó không phải thiên vị cô cả nhà họ Đường?

Cái này là không có liên quan ấy à?

Cái này được gọi là không liên quan đó hả?

Ban đầu quản gia Trọng còn xoắn xuýt không biết hi vọng kết quả giám định tiếp theo mà mình nhìn thấy sẽ có kết quả như thế nào.

Hiện tại ông ta chẳng còn bối rối gì nữa.

Ông ta hi vọng kết quả giám định ngày mai cùng với kết quả lúc nãy Lương đã lấy ra không giống nhau.

Bởi vì quản gia Trọng phát hiện, so sánh với cô cả nhà họ Đường thì mấy chuyện khác đều chẳng là cái gì hết.

Về phần Thành thiếu chủ có nhúng tay vào chuyện thành chủ tìm con gái hay là không, có động tay động chân ở trong đó hay là không, tất cả những chuyện đó cũng không còn quan trọng.

Quản gia Trọng đang tự mình suy nghĩ sự việc, trong lúc nhất thời không trả lời câu hỏi của Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng di chuyển tầm mắt quét nhìn ông ta một cái.

“Chuyện của Đường Vân Thành thật sự rất khó giải quyết, Quỷ Vực Chi Thành chúng ta thật sự không thể tùy tiện nhúng tay vào được, bởi vì chuyện của Đường Vân Thành quá đặc biệt. Nếu như bây giờ chúng ta đi giúp đỡ, sau này nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta thì đến lúc đó chắc chắn sẽ bị truyền thông nói là ỷ thế hiếp người, đến lúc đó chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đối với nhà họ Đường.” Quản gia Trọng cũng là vì cân nhắc đến chuyện này, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Cô bé đó hai ngày nay phải tiếp nhận cuộc phỏng vấn của bên phía truyền thông, loại tình huống này ai cũng không dám hành động lung tung.” Quản gia Trọng khẽ thở dài một hơi: “Đối phương quá ác độc, đây chính là quyết tâm muốn chơi chết Đường Vân Thành mà.”

“Cô bé có phản ứng gì?” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng chợt lóe lên một cái, đột nhiên lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

Nhưng mà quản gia Trọng làm quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn có thể hiểu được ý của thành chủ nhà mình ngay lập tức.

“Sau khi cô cả nhà họ Đường trở về thì vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhà họ Đường cũng không có bất cứ động tĩnh gì.” Quản gia Trọng nhìn Trương Minh Hoàng, suy nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
 
Chương 1988


Chương 1988

“Thành chủ, có khi nào giống với lời đồn ở bên ngoài không? Cô cả nhà họ Đường lấy lùi, tiếp theo đó muốn bảo vệ cho nhà họ Đường, muốn bảo vệ cho Đường Lăng?”

Quản gia Trọng nghe thấy lời nói này thì có điều suy nghĩ, nói thẳng ra chính là nhà họ Đường muốn bỏ mặc Đường Vân Thành.

Ai cũng biết loại chuyện này, loại tình huống này không có ai có thể cứu Đường Vân Thành được, nhà họ Đường vừa động một cái sẽ chỉ làm cho nhà họ Đường cũng không thể ngóc đầu lên nổi, chẳng bằng trước tiên bảo vệ cho nhà họ Đường, ít nhất là nhà họ Đường còn có Đường Lăng.

Trương Minh Hoàng đột nhiên cầm lấy bút vẽ hạ bút xuống chỗ bị bẩn vừa nãy, vẽ được mấy nét, thế mà lại vẽ ra một phong thái có phong cách riêng.

“Ông tin không?” Trương Minh Hoàng vẽ rất nghiêm túc, cho nên câu hỏi của ông ta nghe có vẻ hơi tùy ý.

Quản gia Trọng: “…”

Ông ta tin hay không thì có gì quan trọng?

Mặc kệ ông ta có tin hay không đều không ảnh hưởng tới cô cả nhà họ Đường.

Cho nên thành chủ đây là đang xem thường ông ta,

“Tôi tin tưởng vào cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng liên tục thấy rằng thái độ, sự thiên vị của thành chủ đối với cô cả nhà họ Đường đã không có giới hạn, ông ta còn dám nói không tin tưởng cô cả nhà họ Đường nữa à?

Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, ông ta có thể nghi ngờ năng lực của công chúa bọn họ?

Nói đùa cái gì vậy?

Chút mắt nhìn đó, quản gia Trọng vẫn có!

“Vậy ông nói thử xem cô bé ấy sẽ phá cục diện này như thế nào?” Trương Minh Hoàng lại hạ bút di chuyển mấy lần, phong thái của bức chân dung càng ngày càng rõ ràng hơn.

Quản gia Trọng: “…”

Thành chủ đây là đang làm khó ông ta.

Ông ta cũng chỉ cho thấy thái độ của mình không dao động, như này cũng sai nữa hả?

Làm sao ông ta biết được tiếp theo đây cô cả nhà họ Đường sẽ làm như thế nào để phá cục diện này, dù sao thì cho đến bây giờ ông ta cũng không nghĩ ra có cách nào có thể phá được cục diện này.

Cách tốt nhất mà ông ta nghĩ đến đó chính là bỏ mặc Đường Vân Thành, bảo vệ nhà họ Đường.

“Thành chủ, người có biết không?” Lần đầu tiên quản gia Trọng có một loại xúc động muốn chống đối lại thành chủ nhà mình, nhưng mà quản gia Trọng suy nghĩ, vẫn cố gắng tỏ ra xấu hổ nhất có thể.

Thành chủ hỏi ông ta, vậy thì thành chủ có biết không?

Thành chủ không thể làm khó một mình ông ta, không thể chỉ ức hiếp một mình ông ta!

“Hư hư thật thật, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” Trương Minh Hoàng dùng bút vẽ, nhìn bức chân dung trước mặt, hiển nhiên rất hài lòng.

Vết bẩn lúc nãy đã hoàn toàn không nhìn ra nữa, ngược lại làm cho toàn bộ bức chân dung có một loại tươi mới khác lạ.

Lời nói này của Trương Minh Hoàng không biết là đang nói bức tranh của mình hay là đang trả lời câu hỏi của quản gia Trọng.
 
Chương 1965


Chương 1965

“Bùi Vũ Ninh, tốt nhất là cô nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của anh ta không còn dịu dàng như lúc trước nữa, mà rõ ràng mang theo sự nguy hiểm.

Anh ta phát hiện ra đối với người phụ nữ này hoàn toàn không nên dùng chính sách quanh co lòng vòng gì hết.

Anh ta cảm thấy có lẽ anh ta nên trực tiếp bế người phụ nữ này lên giường, đơn giản mà trực tiếp, lại có tác dụng nhất với cô.

Nếu như cô dám nói không quen, anh ta sẽ thật sự làm như vậy.

Không quen anh ta? Không sao, anh ta không ngại để cô làm quen lại với anh ta thêm một lần nữa.

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nuốt nước bọt: “Quen, có quen.”

Thật ra Bùi Vũ Ninh rất muốn giả vờ như không biết anh ta, rất muốn nói là không quen anh ta, nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại vội vàng sửa lại miệng.

“Ừm, nói tiếp đi, chúng ta quen nhau như thế nào?” Khóe môi của người đàn ông từ từ cong lên.

Người đàn ông không hề có ý định buông tha cho cô ấy, anh ta cảm thấy có những chuyện nên nói rõ ràng.

Nét mặt của Bùi Vũ Ninh thay đổi vài lần trong phút chốc, câu hỏi này liệu cô ấy có thể không trả lời không?

Cô ấy không muốn trả lời, càng không muốn nhắc lại chuyện ấy.

“Sao vậy? Cô đừng nói là cô quên rồi nhé?” Khóe môi của người đàn ông cong lên tạo thành hình cánh cung làm gia tăng sự quyến rũ, giọng nói trầm ấm dường như mang đến sự cám dỗ khó cưỡng.

Môi của Bùi Vũ Ninh mím chặt lại, không nói chuyện, cô ấy thực sự không nhắc lại chuyện ấy.

“Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không.” Người đàn ông áp sát người, mặt của anh ta dường như sắp chạm vào mặt của cô ấy.

Vì mặt áp sát như vậy nên Bùi Vũ Ninh không nhìn thấy rõ mặt của anh ấy, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngại ngùng ấy lại vô cùng rõ ràng.

“Tôi thừa nhận lần đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không hề cố ý, tôi xin lỗi.” Bùi Vũ Ninh hít thở một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh.

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì?” Tuy người đàn ông ở sát cô ấy, nhưng không hề đụng trúng cổ, chỉ có điều nhìn thấy bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta có chút đờ đẫn.

“Tôi, tôi có thể bồi thường cho anh.” Bùi Vũ Ninh đuối lý, cho nên không thể nổi nóng, đây là lý do cô ấy sợ anh ấy.

“Bồi thường như thế nào?” Khóe môi người đàn ông càng cong thêm: “Cô đã đánh bạn gái tôi bỏ đi…”

Bùi Vũ Ninh: “……”

Chuyện đó cô ấy không muốn nhắc tới, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, lần đó thực sự là một sự cố, cô ấy giúp cô bạn thân đi bắt gian, nhưng lại vào nhầm phòng, cô bạn thân vào phòng liền ra tay đánh người phụ nữ trong đó, sau đó người ấy khóc bỏ đi.

Người đàn ông trong phòng từ sofa đứng dậy, thì bạn thân của cô ấy mới nhận ra nhận lầm người xong thì chuồn mất, còn cô ấy thì bị giữ lại.

Người đàn ông nói, anh ta độc thân 30 năm, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, nhưng lại bị cô ấy đánh cho bỏ đi, hỏi cô giờ làm sao đây?

Cô ấy nói sẽ đền cho anh ta một cô bạn gái, nhưng anh ta không chịu, nói đền bạn gái thì cũng được, nhưng bắt cô ta đền cho anh ta.

Cô ấy cũng đâu bị khùng, dựa vào cái gì mà bắt bản thân đền cho anh ta.

Bất quá thì cô ấy sẽ tìm lại người bạn gái kia cho anh ta.
 
Chương 1966


Chương 1966

Nhưng mà, người con gái bị cô ấy đánh cho bỏ đi nhưng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, cô ấy tìm mãi mà không ra, nên lần này đột nhiên gặp lại anh ta, cô ấy vốn dĩ đã muốn tránh mặt.

Bùi Vũ Ninh không hề biết là, lần bắt gian ấy không phải sự cố, mà là do người đàn ông đã dựng sẵn.

Cô gái kia không phải là bạn gái của anh ta.

Người đàn ông độc thân 30 năm là sự thật, bạn gái gì đó toàn bộ là giả, chưa có bạn gái mới là sự thật!

Đương nhiên, những chuyện này anh ta sẽ không để cho Bùi Vũ Ninh biết, Bùi Vũ Ninh cũng không thể nào biết được.

“Chỉ là bạn gái thôi? Thì anh kiếm một người mới, điều kiện của anh cũng tốt, không sợ không kiếm được bạn gái. “ Lần này Bùi Vũ Ninh không dám nói là đền cho anh ta một người bạn gái nữa.

Người bạn gái kia thì tìm mãi không ra, cô ấy thực sự hết cách rồi.

Đương nhiên, cô ấy không thể bắt bản thân đền cho anh ta.

“Tôi tu thân 30 năm, mới tu được một người bạn gái, nhưng bị cô đánh cho chạy mất, thầy bói nói, tôi muốn tìm bạn gái mới, cần phải tu thêm 30 năm, tu thêm chục năm nữa thì tôi cũng 60 rồi….” Người đàn ông nhìn cô ấy, đôi mắt vừa đẹp vừa đào hoa chớp vài cái, vài câu nói nghe rất tự nhiên, nhưng lại pha chút gì đó thiệt thòi.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, trên đời lại có chuyện này sao?

Chẳng phải lừa cô ấy sao?

“Thầy bói còn nói, trừ phi người đánh bạn gái tôi bỏ chạy người đó đền thân cho tôi, nếu không tôi bắt buộc phải tu thêm 30 năm, độc thân đến năm 60 tuổi.” Người đàn ông thở dài, mặt tỏ ra đau khổ.

Một tiếng thở dài đều là diễn.

Bùi Vũ Ninh tiếp tục ngây người mà nhìn anh ta, dường như quên mất phản ứng.

“60 tuổi, cô nói tôi 60 tuổi, mới tìm bạn gái, dù cho còn dùng được, nhưng e là không sinh con được, cho nên, bây giờ không phải là vấn đề con đánh bạn gái tôi bỏ đi, mà là vấn đề cô làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn.” Người đàn ông nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, trong lòng nhịn cười, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Cô gái này có lúc khờ khạo quá, trông cũng thật đáng yêu.

“Anh gạt tôi, sao mà có chuyện hoang đường như vậy chứ.” Bùi Vũ Ninh lắc đầu, không tin lời của anh ta.

Bùi Vũ Ninh là một bậc thầy về điều tra và phản điều tra, cũng như một bậc thầy về khôi phục dấu vết, nhưng cô ấy lại phản ứng chậm chạp đối với vấn đề tình cảm.

Người đàn ông sớm biết điểm này, có thể là vô cùng hiểu rõ cô ấy.

“Cô không tin sao?” Lông mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhíu lại : “Nếu cô không tin, có thể tận mắt chứng kiến.”

“Tận mắt chứng kiến?” Bùi Vũ Ninh ngây người hỏi: “Làm sao chứng kiến?”

“Tận mắt chứng kiến 30 năm tiếp theo có phải tôi không tìm được bạn gái?” Người đàn ông nhìn cô ấy, trả lời vừa chân thành, vừa nghiêm túc.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh ấy, chớp chớp mắt trong tiềm thức.

“Đương nhiên, nếu đã gọi là chứng kiến, thì phải xác nhận 30 năm tiếp theo cho dù giờ nào ở đâu bên cạnh tôi cũng không có người con gái nào, đúng không?” cặp mắt đào hoa hướng trực diện với đôi mắt của cô ấy, âm thanh nồng ấm như có thêm chút mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lại chớp mắt vài cái, đối diện với cặp mắt đào hoa biết cười ấy, vô thức mà gật đầu.

 
 
Chương 1967


Chương 1967

Cặp mắt đào hoa ấy không chỉ thu hút, mà còn mê hoặc người khác.

“Cho nên, 30 năm tiếp theo, cô phải luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi, mới được xem là chứng kiến, đúng không?” Khóe môi cong nhẹ, âm thanh trầm ấm, quả thực khiến cho người khác càng bị mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lúc này có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ là khi đối diện với cặp mắt đào hoa ấy, dường như cảm nhận được một sự cám dỗ khó cưỡng, cô ấy lại bất giác gật đầu.

“Xong, quyết định như vậy nhé.” Người đàn ông nở nụ cười đắc chí: “Sau này cô phải theo tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả lúc đi làm, và lúc ăn cơm …”

Đương nhiên bao gồm cả lúc đi ngủ, trong lòng người đàn ông thốt lên một cách nhỏ nhẹ, dĩ nhiên trong tình huống này, không nên nói câu này ra, tránh làm cô ấy hoảng sợ.

Bùi Vũ Ninh bị đơ cả người, sao lại có thể quyết định như vậy?

Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đã làm gì?

“Bùi Vũ Ninh, nên nhớ là cô đã nhận lời, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đi theo tôi.” Người đàn ông không cho cô ấy có cơ hội từ chối, lại tuyên bố thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không…”

“Bùi Vũ Ninh, cô cho rằng tôi là người rất dễ dãi sao?” Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh lùng đi.

“Lần trước tôi cho cô đi, vì tôi không muốn ép cô, lần này chính miệng cô nhận lời, cô nghĩ cô sẽ đi được sao?”

“Sao anh lại biết tôi không thể?” Bùi Vũ Ninh trước giờ là một người không chịu thua, nghe anh ta nói như vậy, phản xạ đầu tiên là không chịu thua, chỉ là trọng tâm vấn đề hơi bị lệch thôi.

“Cô có thể thử.” Chân mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa vừa có một tia sáng kì lạ chạy vụt qua.

“Nếu cô có thể chạy thoát khỏi tay tôi, chuyện lần trước xem như bỏ qua.” Người đàn ông thực sự quá hiểu Bùi Vũ Ninh, biết rõ làm sao khiêu khích cô ấy.

“Được.” Qủa nhiên, Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói xong, không hề có chút do dự, nhận lời ngay: “Lúc đó anh không được nuốt lời.”

“Yên tâm, tôi hứa với cô, cả đời tôi sẽ không nuốt lời.” người đàn ông nhìn cô ấy, trong lời nói dường như cất giấu điều gì bất thường.

Cho dù bất cứ lúc nào, những gì anh ta hứa với cô ta, đều không nuốt lời, chỉ tiếc là, cô ấy đã quên mất.

Anh ta cũng biết, dùng cách bình thường để cho cô ấy ở bên cạnh anh ta thì không thể nào, cho nên anh bày mưu tính kế, chỉ có thể dùng cách này.

Trước đó chỉ là bước đệm, bây giờ anh ta có lý do chính đáng để giữ cô ấy bên cạnh.

Cô ấy muốn thoát khỏi anh ta? Phải xem cô ấy có bản lĩnh này hay không.

Cả đời này, anh ta sẽ không cho cô ấy cơ hội này, cho nên cô chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.

Nhà họ Đường.

Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ mặt đăm chiêu, chắc chắn có chuyện không vui, nhìn về phía anh trai, có điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Sao vậy?” Đường Minh Hạo nhìn thấy bộ dạng kì quái của em gái, đứa bé này do dự lâu như vậy, chắc chắn đã vượt quá sự nhẫn nại của nó, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó nói sao?

“Anh hai, anh dẫn em đi tìm ba được không?” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ thấy anh trai chủ động hỏi thăm, gương mặt lộ ra chút rạng rỡ.

“Tại sao?” Đường Minh Hạo nhíu mày : “Không phải em hứa ông ấy tạm thời không nói cho mẹ biết sao? Bây giờ em đi tìm ông ấy lỡ bị mẹ phát hiện thì sao?”
 
Chương 1968


Chương 1968

“Em biết, nhưng mà cảm thấy như em đã gây tai họa, hình như ba giận em rồi.” Đôi môi nhỏ của Vũ Kỳ chu lên, khuôn mặt lại trầm xuống.

Kể từ sau chuyện đêm hôm ấy, ba nó hình như không còn gửi tin nhắn thường xuyên cho nó như trước đây, cũng không gọi điện thường xuyên cho nó nữa.

Nó biết nó báo sai quân tình, khiến ba nó hiểu lầm, nhưng nó thực sự không cố ý.

Thật ra cậu ba Nguyễn vẫn nhắn tin thường xuyên cho tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ, không ít đi bao nhiêu, Đường Vũ Kỳ tự cảm thấy ít mà thôi.

“Ông ấy giận em ư?” Đường Minh Hạo hơi ngạc nhiên, nhìn Đường Vũ Kỳ và nói : “Không đâu, có lẽ ông ấy bận việc.”

Chuyện đêm hôm đó Đường Minh Hạo cũng biết, Nguyễn Hạo Thần có lẽ không vì chuyện đêm hôm ấy mà giận em gái, Nguyễn Hạo Thần gần đây không gửi tin nhắn cho em gái hẳn là có việc, dĩ nhiên có thể sợ bị mẹ phát hiện.

Má chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra trong đêm đó.

“Nhưng ba có nói, em quan trọng hơn công việc của ba, nhưng bây giờ ba chỉ lo công việc không quan tâm em.” Đường Vũ Kỳ không tiếp nhận lời an ủi, trái lại cảm thấy không vui.

“Anh hai, anh có dẫn em đi gặp ba không? Em nhớ ba quá.” Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Minh Hạo với ánh mắt đầy mong đợi.

Vào thời điểm 5 năm trước, nó không hề có ba, bây giờ khó khăn lắm tìm lại được ba, Đường Vũ Kỳ vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút được lại mất.

Đường Minh Hạo hơi mím môi, nhất thời không biết nói gì.

“Anh hai, anh dẫn em đi đi, em hứa với anh không ăn kem trong vòng 5 ngày, không, em hứa với không ăn trong vòng 10 ngày.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không nói gì, nắm lấy tay anh hai, lắc khẽ.

Đường Mnh Hạo nghe những lời của Đường Vũ Kỳ, có chút ngạc nhiên, kem là món em gái thích nhất, bây giờ vì muốn gặp Nguyễn Hạo Thần, mà chủ động nói không ăn kem trong vòng 10 ngày?

Em gái nhìn nhận Nguyễn Hạo Thần như thế nào?

Rõ ràng em và Nguyễn Hạo Thần quen nhau chưa được bao lâu, tại sao….

Đường Minh Hạo không hiểu lắm về loại tình cảm này, vì Nguyễn Hạo Thần chưa biết sự tồn tại của cậu ấy, còn chưa nhận lại cậu ấy.

Hơn nữa cậu ấy cũng không muốn nhận lại Nguyễn Hạo Thần, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều thử thách, nếu Nguyễn Hạo Thần không qua được ải của cậu ấy, thì cậu sẽ không nhận lại Nguyễn Hạo Thần.

“Em biết ông ấy ở đâu không?” Đường Minh Hạo cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt em gái, đành phải đồng ý.

“Ba nhất định ở công ty, chúng ta đến công ty tìm ba nhé.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé thông minh, thấy anh trai nhận lời, liền vui mừng đáp lại.

Không còn thấy chút đáng thương nào trên mặt nữa.

Đường Minh Hạo nhìn nó và thở một hơi dài , không nói gì.

Hai bé cưng sống ở nhà họ Đường lâu, sớm đã làm quen rồi.

Ông cụ Đường dạy con cháu, trước giờ không theo dõi sát sao, không ép buộc, Đường Minh Hạo lại hiểu chuyện, nên hoạt động của Đường Minh Hạo khá là tự do.

Hai bé cưng gọi tài xế tiểu Lưu chở đến trước tòa nhà Nguyễn thị.
 
Chương 1969


Chương 1969

“Anh hai, anh không đi cùng em lên đó sao?” Đường Vũ Kỳ vẫn muốn anh trai cùng nhận lại ba với nó.

“Em tự lên đi, anh ở đây đợi em.” Đường Minh Hạo nhớ lại cả nhà hạnh phúc mà Nguyễn Hạo Thần hoạch định không có cậu ấy, sắc mặt hơi thay đổi.

“Dạ, vậy em lên đó tìm ba đây.” Đường Vũ Kỳ biết anh trai không dễ thay đổi quyết định, nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Đường Vũ Kỳ vừa nói xong liền dùng đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy vào, nhân viên lễ tân nhìn thấy Đường Vũ Kỳ thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có ngăn cản.

Vì thư ký Lưu có dặn qua, đứa bé này có vào công ty, thì không được ngăn cản.

Đường Vũ Kỳ vào thẳng thang máy dành riêng cho ban giám đốc, vì lần trước thư ký Lưu dẫn nó đi bằng thang máy này.

Thang máy dành riêng cho ban giám đốc, thường sẽ không ai dám sử dụng, cho nên ngoại trừ Đường Vũ Kỳ, trong thang không có ai.

Đường Vũ Kỳ sau khi vào trong, bấm số tầng, nó biết phòng làm việc của ba nó ở đâu.

Nó phải cho ba nó một bất ngờ.

Thang máy đến số tầng, cửa mở ra, tầng này vô cùng yên ắng.

Lúc này là thời gian làm việc, cho nên ai cũng đang chăm chú làm việc ở vị trí của mình.

Bé Vũ Kỳ vóc dáng nhỏ bé, nó đi vào, không ai để ý đến nó.

Đường Vũ Kỳ cũng không dòm ngó tới ai, một mình đi tới phòng làm việc của Nguyễn Hạo Thần, đẩy cửa, không thấy Nguyễn Hạo Thần trong phòng, Đường Vũ Kỳ có chút thất vọng.

Nhưng ba nó nhất định sẽ về công ty, nó có thể đợi ba trong phòng làm việc.

Đường Vũ Kỳ y như lần trước, một mình đi vào phòng làm việc, trèo lên ghế của Nguyễn Hạo Thần, đợi ba đến.

Nhưng Đường Vũ Kỳ chưa thấy cậu ba Nguyễn, thì hai người khác đã bước vào.

Ông cụ Nguyễn đã giao Nguyễn thị cho Nguyễn Hạo Thần, ông vốn không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng gần đây chuyện của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết gây ồn ào quá lớn.

Ông cụ Nguyễn không khỏi lại có suy nghĩ khác, hôm nay ông cụ Nguyễn thuận tiện đến xem công ty, còn mang theo bà cụ Nguyễn.

Nói là thuận tiện, nhưng rốt cuộc có phải thật sự thuận tiện hay không thì cũng chỉ có trong lòng ông cụ Nguyễn biết rõ.

Ông cụ Nguyễn nghe nói Nguyễn Hạo Thần chưa tới công ty thì sắc mặt trầm xuống, hiện rõ sự không vui.

Đương nhiên ông cụ Nguyễn không thể hiện ở trước mặt mọi người, ông muốn vào văn phòng của Nguyễn Hạo Thần rồi gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Hai người vào văn phòng của Nguyễn Hạo Thần lại nhìn thấy một bé gái đang ngồi trên ghế làm việc.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn sợ đến ngây người.

“Sao trong văn phòng của Hạo Thần lại có đứa bé? Con nhà ai chạy loạn khắp nơi?” Sau khi ông cụ Nguyễn lấy lại tinh thần thì khuôn mặt lập tức trầm xuống, không quan tâm có thể dọa đứa bé hay không: “Gọi người đưa đứa bé đi đi.”

“Ông đừng có gấp, hỏi trước rồi nói.” Bà cụ Nguyễn nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi nhanh chóng lóe lên, chắc chắn đứa nhỏ này không thể tự nhiên xuất hiện ở trong văn phòng của Hạo Thần.

bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mở to mắt nhìn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.
 
Chương 1970


Chương 1970

Bọn họ vừa vào cửa, Đường Vũ Kỳ đã nhận ra bọn họ, lần trước ở nhà họ Đường, bọn họ đã gặp nhau.

Nhưng rõ roàng ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra Đường Vũ Kỳ, lần trước lực chú ý của bọn họ vốn không ở trên người Đường Vũ Kỳ, mà hôm nay Đường Vũ Kỳ lại cải trang, lúc cô bé ra ngoài thì Đường Minh Hạo còn đưa kính râm cho cô bé nên có sự khác biệt lớn so với ngày đo ở nhà họ Đường.

Cũng khó trách ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra cô bé.

“bạn nhỏ, cháu là ai? Sao cháu lại ở chỗ này?” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười, có vẻ rất hiền từ.

Đường Vũ Kỳ chớp mắt, cô bé biết đây là ông nội và bà nội của ba, coi như là người thân của cô bé, nhưng bọn họ không thích mẹ, còn mắng mẹ.

“Đây là công ty của ba cháu, cháu đến tìm ba.” Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện lễ phép, cô bé vẫn lễ phép trả lời bà cụ Nguyễn.

“Công ty của ba cháu? Ba cháu là ai?” Sắc mặt ông cụ Nguyễn hơi thay đổi, giọng nói cũng không nhẹ nhàng như vừa rồi.

Ông cụ Nguyễn cũng nhìn chằm chằm về phía Đường Vũ Kỳ.

Lúc này ánh mắt của ông cụ Nguyễn có chút đáng sợ, nhưng Đường Vũ Kỳ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cười trả lời: “Ba cháu là tổng giám đốc của Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đó.”

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ trả lời thì sắc mặt lập tức thay đổi, con của Hạo Thần?

Sao có thể chứ?

Hạo Thần có con lớn như vậy từ lúc nào?

Nếu đó là con của Hạo Thần, vậy mẹ đứa bé là ai?

“Vậy mẹ cháu là ai?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến vấn đề này nên nhanh chóng hỏi.

Mấy năm nay bên cạnh Hạo Thần không hề có phụ nữ nào, chỉ có một mình Tô Khiết.

Nhưng nửa năm trước Hạo Thần và Tô Khiết mới kết hôn, bọn họ cũng không thể có con lớn như vậy. Cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của Tô Khiết.

Bà cụ Nguyễn bản năng không hy vọng mẹ đứa bé là Tô Khiết, người phụ nữ Tô Khiết rất khó chơi.

“Mẹ cháu là Tô Khiết.” Đường Vũ Kỳ nhìn bà cụ Nguyễn, rất lễ phép trả lời.

Mẹ đã dạy cô bé phải làm một đứa bé lễ phép.

“Không thể nào, Tô Khiết vốn không thể sinh con, sao có thể có con được? Hơn nữa nửa năm trước hai đứa mới kết hôn…” Ông cụ Nguyễn lập tức phản bác, rõ ràng cũng không muốn chấp nhận sự thật.

“Bởi vì lúc mẹ sinh cháu bị thương nên mới không thể sinh con, cho nên cháu là con ruột của mẹ cũng là con ruột của ba.” Đường Vũ Kỳ đưa mắt nhìn về phía ông cụ Nguyễn, rất nghiêm túc giải thích.

Bởi vì mẹ sinh bọn họ bị thương nên không thể sinh con, sau khi chuyện lần trước của ông cụ Nguyễn lộ ra thì cô bé cùng anh trai mới biết được.

Ánh mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, sau đó cười khẽ đi đến trước mặt Đường Vũ Kỳ, đưa tay về phía đầu Đường Vũ Kỳ, nhìn giống như vuốt ve.

“Bà muốn làm xét nghiệm ADN sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, sau đó nhổ mấy sợi tóc đưa cho bà cụ Nguyễn: “Cháu cho bà, bà cứ đi làm xét nghiệm.”

 
 
Chương 1971


Chương 1971

Bà cụ Nguyễn có chút kinh ngạc, cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn cầm mấy sợi tóc nắm ở trong tay.

“Nếu đây thật sự là con của Hạo Thần, do Tô Khiết sinh ra…” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía ông cụ Nguyễn, lúc này vẻ mặt có chút phức tạp.

“Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy, sợ là nhà họ Đường không tránh khỏi, vậy cô Đường…” Bà cụ Nguyễn chưa nói xong, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Nếu nhà họ Đường sụp đổ thì cô cả nhà họ Đường không còn là con dâu tốt nhất của nhà họ Nguyễn nữa.

“Nếu đứa nhỏ này thật sự là con của Hạo Thần và Tô Khiết, chúng ta còn phải tiếp tục ngăn cản sao?” Trong lòng bà cụ Nguyễn có chút do dự, không phải bởi vì bà ta thích Đường Vũ Kỳ mà bởi vì bà ta quá hiểu Nguyễn Hạo Thần.

Bà ta biết Nguyễn Hạo Thần xác định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, Nguyễn Hạo Thần vốn dây dưa không rõ với Tô Khiết nếu hai người đã có con thì sợ là rất khó tách bọn họ ra.

Bà ta sợ Nguyễn Hạo Thần sẽ rời xa bọn họ hơn.

“Nhưng cũng chỉ là một đứa con gái.” Ông cụ Nguyễn nhìn Đường Vũ Kỳ một cái, lông mày nhíu lại, rõ ràng không hài lòng, nhà họ Nguyễn cần người thừa kế là nam.

Mà sau này Tô Khiết không thể sinh con là sự thật.

Bà cụ Nguyễn mím môi lại không nói nữa, bởi vì ông cụ Nguyễn nói sự thật, một đứa con gái không có tác dụng gì với nhà họ Nguyễn.

“Còn lúc này sợ là nhà họ Đường lành ít dữ nhiều, chúng ta cứ giữ khoảng cách với nhà họ Đường trước, bình tĩnh xem diễn biến, nếu lần này nhà họ Đường thật sự sụp đổ thì đến lúc đó chúng ta có thể lại tìm người thích hợp khác.” Ông cụ Nguyễn đã có tính toán.

“Vậy đứa nhỏ này làm sao bây giờ?” Bà cụ Nguyễn cũng không có ý kiến, rõ ràng đồng ý với cách làm của ông cụ Nguyễn, nhưng có thêm một đứa bé cũng là một vấn đề lớn.

“Không phải rất đơn giản sao, nếu đó là con cháu nhà họ Nguyễn thì phải về nhà họ Nguyễn chúng ta, nhà họ Nguyễn sẽ nuôi dưỡng, nếu đến lúc đó có ảnh hưởng gì thì có thể đưa ra nước ngoài, nhà họ Nguyễn chúng ta sẽ nuôi dưỡng, không bạc đãi cô bé.” Ông cụ Nguyễn nói rất đương nhiên.

Ý của ông cụ Nguyễn rất rõ ràng, đứa bé phải về nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn sẽ nuôi dưỡng, còn mẹ đứa bé là Tô Khiết không thể bước vào nhà họ Nguyễn.

Đây là cố gắng muốn chia cắt mẹ con bọn họ.

Đương nhiên ông cụ Nguyễn cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

Hai người thấy Đường Vũ Kỳ chỉ là đứa bé năm tuổi, cho rằng Đường Vũ Kỳ nghe không hiểu.

Nhưng Đường Vũ Kỳ nghe hiểu mọi chuyện.

Cô bé vẫn luôn là đứa bé lễ phép, hiểu chuyện, tuy rằng cô bé không quá thích ba ông bà nội cũng cũng không làm ra bất cứ hành vi không lễ phép nào.

Nhưng hiện tại bọn họ lại không kiêng dè bắt nạt cô bé và mẹ, còn nói nhà họ Đường sắp sụp đổ? Cô bé còn phải chịu đựng sao?

Lễ phép, rộng lượng cũng không có nghĩa cho người khác bắt nạt mình, cho nên nếu cô bé còn không làm gì đó thì rất có lỗi với bản thân mình, cũng rất có lỗi với mẹ.

Vì vậy…

“Vậy hiện tại đứa nhỏ này…” Bà cụ Nguyễn lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, cũng rất đáng yêu làm cho người ta yêu thích, nếu đây là con của Hạo Thần thì phải mang về nhà họ Nguyễn.

Chỉ tiếc là con gái!
 
Chương 1972


Chương 1972

“Bà đi làm xét nghiệm trước, nếu đó là con cháu nhà họ Nguyễn thì sẽ mang về nhà.” Ông cụ Nguyễn nghĩ đây không phải là chuyện gì lớn.

“Được.” Bà cụ Nguyễn chậm rãi gật đầu.

Đường Vũ Kỳ nghe bọn họ nói chuyện thì miệng nhỏ chu lại, có ý gì?

Cứ mang về nhà?

Bọn họ muốn cưỡng ép trói cô bé mang về nhà họ Nguyễn sao?

Không quan tâm cô bé có đồng ý hay không?

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhíu mày, đây là ông bà nội của ba, là người thân của cô bé, nhưng cô bé không hề cảm nhận được tình thân trên người bọn họ.

Cô bé chỉ cảm thấy được sự tính toán.

Bọn họ vừa xuất hiện đã tính toán, hơn nữa không hề che giấu ở trước mặt cô bé.

Bọn họ tính kế nhà họ Đường, tính kế mẹ, tính kế cô bé, thậm chí tính kế ba.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao lại có loại người như vậy?

Đây là người thân sao?

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên cảm thấy ba rất đáng thương, sau này cô bé nhất định sẽ đối xử với ba tốt hơn, tốt hơn nữa.

“Hai người đã thảo luận xong rồi sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ mở to mắt nhìn về phía bọn họ, trong sáng ngây thơ.

“Đúng rồi, cháu tên gì.” Bà cụ Nguyễn lại nở nụ cười trên mặt, có vẻ rất hiền từ.

“Cháu tên Vũ Kỳ.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ suy nghĩ một giây, bởi vì bọn họ vừa thảo luận chuyện nhà họ Đường nên Đường Vũ Kỳ không nói họ của mình.

“Vũ Kỳ, bà đưa cháu ra ngoài chơi, đưa cháu đi ăn đồ ngon được không?” Bà cụ Nguyễn muốn giữ Đường Vũ Kỳ ở lại trước, khi nào có kết quả xét nghiệm rồi tính sau.

Đường Vũ Kỳ nhìn ba ta, đôi mắt chớp chớp, cô bé cảm thấy bà ta giống như bà ngoại sói.

“Cháu phải chờ ba về.” bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không dễ lừa như thế: “Cháu gọi điện thoại cho ba trước.”

Lúc bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nói chuyện đã cầm điện thoại nhấn loạn một hồi, đến khi bà cụ Nguyễn biết cô bé gọi cho Nguyễn Hạo Thần, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.

“Alo.” Bên kia Nguyễn Hạo Thần nghe máy rất nhanh.

“Ba, con là Vũ Kỳ.” Đường Vũ Kỳ không cầm ống nghe, mà mở loa.

Đúng vậy, cô bé cố ý, hai người kia muốn bắt nạt cô bé và mẹ, cô bé không thể để người ta bắt nạt mình như thế.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe thấy giọng nói của Nguyễn Hạo Thần thì bản năng im lặng.

“Vũ Kỳ, sao con lại ở công ty?” Nguyễn Hạo Thần có chút bất ngờ, số điện thoại này là điện thoại bàn trong văn phòng công ty.

“Ba, khi nào ba kết hôn với mẹ?” Đường Vũ Kỳ không trả lời mà đột nhiên thay đổi chủ đề, Đường Vũ Kỳ hỏi rất tự nhiên, cũng không nhìn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.

Trong lòng Đường Vũ Kỳ có chút căng thẳng, hơi lo lắng, lỡ ba trả lời không giống như cô bé nghĩ thì làm sao bây giờ?
 
Chương 1973


Chương 1973

Cô bé vốn cố ý làm trò gọi điện thoại cho ba trước mặt ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, cố ý chọc giận bọn họ.

Cho nên vào lúc này ba không được giống như xe tuột xích, nếu không thì cô bé sẽ tức giận.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng bọn họ cũng muốn biết Nguyễn Hạo Thần sẽ trả lời thế nào, cho nên bọn họ nhất thời không nói chuyện.

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cho nên con muốn giúp ba.” Nguyễn Hạo Thần ở bên kia cười khẽ ra tiếng, tiếng cười rất êm tai, cũng rất tự nhiên.

“Có phải ngoại trừ mẹ thì ba không bao giờ cưới người khác đúng không.” Đường Vũ Kỳ lại nhanh chóng hỏi một câu.

Khi Đường Vũ Kỳ hỏi vấn đề này thì sắc mặt ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thay đổi.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy ba sẽ không trả lời sai vấn đề này, nếu ba trả lời sai thì cô bé sẽ không bao giờ giúp ba nữa.

Cho nên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đưa ra đề bài này để lấy điểm cũng có thể mất điểm.

“Đương nhiên.” Cậu ba Nguyễn không chút do dự, vô cùng kiên định, không cần nghi ngờ chuyện này, cả đời này anh chỉ cưới Tô Khiết.

Lúc này sắc mặt của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn khó coi, tuy rằng bọn họ đã sớm biết Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa từ bỏ Tô Khiết, nhưng hiện tại bọn họ chính tai nghe thấy thì vẫn không thể chấp nhận được.

Ông cụ Nguyễn tàn nhẫn muốn nói hai câu, nhưng bà cụ Nguyễn đã kéo lại.

“Sau khi ba và mẹ kết hôn thì sẽ không có thêm em trai em gái đúng không?” bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cố ý, bình thường cô bé rất hiểu chuyện, nhưng nếu ai chọc tới công chúa nhỏ, công chúa nhỏ tuyệt đối sẽ tức giận.

Lúc nãy cô bé hiểu ý của ông cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn ghét bỏ cô bé là con gái, còn muốn ba cưới người phụ nữ khác sinh em trai cho cô bé, Đường Vũ Kỳ muốn cho bọn họ chính tai nghe thấy thái độ của ba, sau đó làm cho bọn họ hết hy vọng.

Đương nhiên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng thừa nhận, cô bé làm như vậy là vì cố ý chọc giận bọn họ, ai bảo bọn họ vẫn luôn bắt nạt mẹ chứ.

Bọn họ còn muốn cướp cô bé từ tay mẹ sao? Hừ!!

Không thể tha thứ được!!

Thật ra cô bé đã có anh trai, vốn không cần em trai, nhưng cô bé mới không nói cho bọn họ biết.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ hỏi thì trái tim lơ lửng, đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất, nhà họ Nguyễn không thể không có người nối dõi.

“Đương nhiên, ba sẽ không cần em trai em gái, ba chỉ cần con là đủ rồi.” Trong giọng nói của cậu ba Nguyễn mang theo ý cười, đó là nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, anh vốn cho rằng cả đời này mình và Tô Khiết sẽ không có con, hiện tại trời cao rủ lòng thương cho anh một đứa con gái xinh đẹp như vậy, anh đã cảm thấy thỏa mãn.

Khuôn mặt của ông cụ Nguyễn u ám đáng sợ, ông cố kìm nén mới không mắng Nguyễn Hạo Thần.

Còn có con nhóc này nữa, không lẽ cô bé cố ý sao?

Nhưng cô bé chỉ mới năm tuổi, một đứa bé năm tuổi không thể nghĩ nhiều như thế.

“Ba có thể thề sẽ không có thêm em trai không?” Từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ rất giỏi nhìn mặt nói chuyện, cô bé nhìn ra được ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tức giận nhưng vẫn thấy chưa đủ.

Hai người kia mắng mẹ rất nhiều lần, cũng bắt nạt mẹ rất nhiều lần, cho nên lúc này cô bé nhất định phải trút giận thay cho mẹ.
 
Chương 1974


Chương 1974

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ nói thì vẻ mặt hai người lập tức thay đổi, có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.

Đứa nhỏ này?

Trong lúc bọn họ kinh ngạc thì giọng nói cậu ba Nguyễn ở bên kia không chút do dự truyền đến:

“Ba thề, bé cưng Vũ Kỳ của chúng ta sẽ không có em trai cũng sẽ không có em gái.”

Nguyễn Hạo Thần không biết vì sao hôm nay Đường Vũ Kỳ đột nhiên hỏi vấn đề như thế, nhưng anh cũng không cảm thấy Đường Vũ Kỳ nói có gì không đúng, anh vốn xác định chuyện này nên muốn anh thề gì đó cũng không sao.

Lúc này khuôn mặt u ám của ông cụ Nguyễn có thể nhỏ giọt xuống, đôi mắt trừng Vũ Kỳ, ánh mắt kia sắc bén đáng sợ, hiện tại ông ta tin chắc con nhóc này cố ý.

Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông cụ Nguyễn thì không hề sợ hãi, tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ lá gan lại không nhỏ.

Dưới ánh mắt đáng sợ của ông cụ Nguyễn thì Đường Vũ Kỳ lại ngọt ngào hỏi một câu: “Ba, vậy ba có thể chuyển Nguyễn thị cho con không?”

Vừa rồi ông cụ Nguyễn ghét bỏ cô bé là con gái, muốn cướp cô bé về nhà họ Nguyễn, còn muốn chia cắt ba mẹ, muốn cho ba cưới người phụ nữ khác, ghét bỏ cô bé là con gái, không muốn giao Nguyễn thị cho cô bé.

Bọn họ càng sợ cái gì thì hiện tại Đường Vũ Kỳ càng muốn làm, chú Mộ Dung Tri đã nói nếu muốn làm cho một người tức giận thì cứ cướp đi thứ người đó quan tâm nhất là được.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn không thể miêu tả bằng từ khó coi, ông trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, hiện tại rốt cuộc ông tin chắc con nhóc này cố ý, con nhóc này cố ý chọc giận ông?

Nhưng ông nghĩ Nguyễn Hạo Thần làm bậy thế nào cũng không thể lấy Nguyễn thị ra đùa giỡn, Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không thể đồng ý giao Nguyễn thị cho con nhóc này.

“Được.” Nhưng cậu ba Nguyễn lại không hề do dự, vô cùng sảng khoái đồng ý, hơn nữa giọng của cậu ba Nguyễn có vẻ vô cùng vui vẻ.

Con gái anh muốn thì đừng nói là một Nguyễn thị, cho dù tất cả tài sản của anh, anh cũng sẽ không do dự.

Đây là con gái của anh và Tô Khiết.

Anh vốn đang chờ Tô Khiết chủ động nói với anh về chuyện của công chúa nhỏ, nhưng hiện tại anh nghĩ mình không thể bị động chờ đợi, anh có thể chủ động một chút, đề nghị của bé cưng rất hợp ý anh.

Đây là một ý kiến hay.

“Nguyễn Hạo Thần, có phải cháu điên rồi không, cháu có biết mình đang làm gì không?” Cuối cùng ông cụ Nguyễn không nhịn được nữa, rống về phía loa, ông cụ Nguyễn có thể nhịn chuyện khác, nhưng hiện tại nếu ông nhịn thì Nguyễn thị sẽ sửa lại tên, ông có thể không vội sao?

Trong mắt ông cụ Nguyễn thì con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, gả cho người ta là người của nhà chồng, nếu Nguyễn thị giao cho con nhóc này, sau này Nguyễn thị trở thành nhà người khác.

Lúc này bà cụ Nguyễn không tiếp tục ngăn cản ông cụ Nguyễn, bà ta cũng hoàn toàn khiếp sợ choáng váng.

“Ông cụ, ông đang ở công ty à.” Nguyễn Hạo Thần nghe ra giọng nói của ông cụ, anh lập tức hiểu được mọi chuyện.

Khó trách hôm nay công chúa nhỏ nhà anh đột nhiên hỏi nhiều vấn đề kỳ lạ như thế.
 
Chương 1975


Chương 1975

Cho nên công chúa nhỏ cố ý hỏi, cố ý cho ông bà Nguyễn nghe.

Chắc chắn ông bà Nguyễn đã làm chuyện gì chọc giận công chúa nhỏ nhà anh.

Từ trước đến nay công chúa nhỏ nhà anh rất lễ phép hiểu chuyện, nếu ông bà Nguyễn không làm gì quá đáng thì công chúa nhỏ sẽ không làm như vậy, cho nên rốt cuộc ông bà Nguyễn đã làm gì công chúa nhỏ chứ?

Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, lúc này anh gọi là ông cụ mà không phải là ông nội, xưng hô này lại có thể chứng minh rất nhiều vấn đề.

“Ông ở công ty, nếu không phải hôm nay ông thuận tiện tới công ty thì nói không chừng đến lúc đó công ty đã giao cho người ngoài mà ông còn không biết gì.” Ông cụ Nguyễn rất tức giận, có lẽ bởi vì quá tức giận nên cả khuôn mặt đen lại.

“Con bé là con gái tôi, không phải là người ngoài.” Nguyễn Hạo Thần ở bên kia nheo mắt lại, người ngoài, con gái anh là người ngoài?

Nếu hiện tại ông cụ Nguyễn xuất hiện ở văn phòng anh, Đường Vũ Kỳ lại cố ý hỏi anh những vấn đề đó, anh không tin ông cụ Nguyễn không biết Đường Vũ Kỳ là con gái anh.

“Một đứa con gái lớn lên sẽ phải lập gia đình, sao có thể giao Nguyễn thị vào tay nó được.” Ông cụ Nguyễn có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, vô cùng kiên quyết về chuyện này.

“Vậy ông muốn tôi giao Nguyễn thị cho ai? Tôi chỉ có một đứa con gái này.” Trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần ở mang theo ý cười, nhưng nụ cười không hề mang theo độ ấm.

“Nguyễn thị không thể truyền cho con gái, nhà họ Nguyễn cũng không thể không có người nối dõi, cháu biết phải làm như thế nào.” Thái độ của ông cụ Nguyễn vẫn không thay đổi cũng chưa từng có nghĩ tới phải thay đổi.

“Nói nữa cháu cứ xác định con nhóc này là con gái mình sao, có lẽ cháu chưa làm xét nghiệm ADN đúng không? Nói không chừng Tô Khiết lừa gạt cháu, nói không chừng con nhóc này không phải là người nhà họ Nguyễn…” Ông cụ Nguyễn khó thở, đương nhiên ông thật sự vẫn nghi ngờ thân phận của Đường Vũ Kỳ, dù sao ông vẫn chưa làm xét nghiệm ADN.

Mà lấy sự hiểu biết của ông với Nguyễn Hạo Thần thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn không làm xét nghiệm ADN.

Đường Vũ Kỳ nghe ông cụ Nguyễn nói thì miệng nhỏ hếch lên, vô cùng không vui, sao người này lại xấu xa như thế, ông còn chia rẽ quan hệ của cô bé và ba, cô bé đương nhiên là con gái của ba, mẹ tuyệt đối sẽ không nói dối.

Hơn nữa mẹ vẫn chưa đồng ý cho bọn họ và ba nhận nhau, là cô bé lén nhận ba.

“Con bé là con gái của tôi, còn con bé có phải là người nhà họ Nguyễn hay không thì con bé cũng không thèm, tôi cũng không thèm.” Lúc này giọng Nguyễn Hạo Thần rất bình tĩnh, nhưng người hiểu biết Nguyễn Hạo Thần thì sẽ biết đây là lúc Nguyễn Hạo Thần tức giận nhất.

Cô bé là con gái anh, anh không cần làm xét nghiệm ADN, anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nghi ngờ thân phận của con gái mình.

Từ khi ông cụ Nguyễn đuổi mẹ anh đi, từ khi Nguyễn Bạc Vệ lạnh nhạt với anh, tình cảm của anh với nhà họ Nguyễn đã phai nhạt.

Sau đó xảy ra những chuyện kia, từng chuyện một làm cho trái tim anh nguội lạnh, Nguyễn Bạc Vệ giúp đỡ ông bà Nguyễn hạ thuốc anh, tia hy vọng xa vời của anh với Nguyễn Bạc Vệ cũng không còn.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì cuối cùng cũng yên tâm cũng vui vẻ, chỉ cần ba nhận cô bé là được.

“Cháu có ý gì? Cháu đang uy hiếp ông sao?” Ông cụ Nguyễn ngẩn người, lửa giận bốc lên. Nguyễn Hạo Thần uy hiếp ông? Nếu ông không nhận con nhóc này thì Nguyễn Hạo Thần cũng không nhận nhà họ Nguyễn?
 
Chương 1976


Chương 1976

Cánh Nguyễn Hạo Thần đã cứng cáp rồi?

“Tôi chưa từng nói uy hiếp ông.” Giọng Nguyễn Hạo Thần vẫn bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Anh chưa bao giờ uy hiếp, bởi vì nếu anh nói như vậy thì sẽ làm như vậy.

“Ông và bà nội sẽ đi làm xét nghiệm ADN, nếu cô bé thật sự là con gái cháu thì ông bà sẽ đưa con bé về nhà họ Nguyễn.” Ông cụ Nguyễn nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì trong lòng trầm xuống, tuy rằng ông cụ Nguyễn tức giận nhưng vẫn còn lý trí, ông hiểu Nguyễn Hạo Thần, biết Nguyễn Hạo Thần nói ra được thì sẽ làm được.

Cho nên lúc này trong lòng ông cụ Nguyễn rất lo lắng, vì thế ông chủ động sửa lại lời nói, đương nhiên ông cũng tính toán như vậy.

“Không cần, con gái tôi không cần hai người quan tâm.” Ý của Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng, muốn vạch rõ giới hạn với nhà họ Nguyễn.

“Nguyễn Hạo Thần, cháu là người nhà họ Nguyễn, ông là ông nội cháu, cháu lại nói chuyện với người lớn như vậy…” Ông cụ Nguyễn tức giận, suýt nữa nôn ra máu.

“Hạo Thần, bà là bà nội, bà và ông nội làm như vậy cũng chỉ vì cháu, không phải ông bà không buông tha cho Tô Khiết, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Nguyễn, liên quan đến Nguyễn thị không phải là chuyện nhỏ, có một ngày cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông bà.” Bà cụ Nguyễn thấy tình hình không ổn nên liên tục giải hòa, đương nhiên bà cụ Nguyễn đã quen dùng thủ đoạn mềm dẻo.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần ở bên kia lười cười lạnh, anh đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng gì với nhà họ Nguyễn, đối với bọn họ mà nói thì lợi ích mãi mãi đứng đầu, sẽ không bao giờ thật lòng nghĩ cho anh.

Trước kia bởi vì Tô Khiết không sinh được con nên bọn họ dồn ép Tô Khiết, hiện tại bọn họ đã biết anh và Tô Khiết có một đứa con gái nhưng thái độ của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn dồn ép anh!

Đúng vậy, bọn họ đang dồn ép anh!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Nguyễn Hạo Thần, ông nói cho cháu biết Nguyễn thị tuyệt đối không thể truyền cho con gái.” Ông cụ Nguyễn tức giận không thôi, đương nhiên ông lo lắng nhất là chuyện này.

“Hiện tại Nguyễn thị ở trong tay tôi, tôi muốn truyền cho ai thì không cần phải có sự cho phép của ông cụ Nguyễn.” Bọn họ đã bóp chết hy vọng cuối cùng của Nguyễn Hạo Thần với bọn họ, hoặc là anh đã sớm không nên ôm bất cứ hy vọng gì với bọn họ.

“Tôi giao Nguyễn thị cho con gái mình, không cần ông cụ Nguyễn phải đồng ý.” Thái độ của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên biến cứng rắn, đương nhiên anh không chỉ nói miệng mà thật sự muốn làm.

“Nguyễn Hạo Thần, nếu cháu dám làm bậy, ông sẽ lấy lại Nguyễn thị, nhà họ Nguyễn không phải chỉ có một mình cháu là cháu trai.” Trên mặt ông cụ Nguyễn tràn đầy tàn nhẫn, ông tuyệt đối không cho Nguyễn Hạo Thần làm như vậy, ông còn có một đứa cháu trai khác, tuy rằng ông vẫn luôn không ôm hy vọng gì với Nguyễn Tầm Trung.

Nhưng ít nhất Nguyễn Tầm Trung có thể nối dõi cho nhà họ Nguyễn, sau khi Nguyễn Tầm Trung sinh con trai thì ông sẽ đến mang đi, tự mình nuôi dưỡng, tương lai sẽ kế thừa Nguyễn thị.

“Nhà họ Nguyễn không phải không có cháu thì không thể tồn tại.” Trong lòng ông cụ Nguyễn đã có tính toán, cho nên cũng nói lời tàn nhẫn.

Tuy rằng Nguyễn Hạo Thần không hề ôm hy vọng tình thân gì đó, nhưng anh nghe ông cụ Nguyễn nói ra thì vẫn cảm thấy trái tim băng giá.

Cho nên anh là cái gì ở nhà họ Nguyễn? Lúc có giá trị lợi dụng thì cố gắng bóc lột, hiện tại anh không còn nghe lời ông cụ Nguyễn nên bị đuổi ra khỏi nhà?
 
Chương 1977


Chương 1977

Anh chưa bao giờ biết trên đời này còn có loại tình thân như vậy!

“Vậy ông có thể thử xem.” Nguyễn Hạo Thần chưa bao giờ đặt Nguyễn thị vào mắt, nhưng lúc trước vì mẹ anh nên anh mới muốn lấy lại Nguyễn thị, mà cuối cùng vợ anh đã giúp anh nắm được Nguyễn thị.

Hiện tại ông cụ Nguyễn uy hiếp anh, muốn đuổi anh đi, thậm chí còn muốn đưa Nguyễn thị cho hai mẹ con kia?

Bọn họ coi Nguyễn Hạo Thần là người dễ ức hiếp vậy sao?!

Trước kia anh không trực tiếp lấy Nguyễn thị không phải anh không có năng lực, không phải anh không có thủ đoạn, Nguyễn Hạo Thần này muốn làm chuyện gì thì không thể nào không làm được.

Trước kia sở dĩ anh không dùng thủ đoạn cứng rắn bởi vì anh nghĩ đến tình thân.

Nhưng hiện tại ông bà Nguyễn đã xóa đi từng chút từng chút tình thân của anh cho đến hết.

Tình thân? Hai người nhà họ Nguyễn này chưa từng có tình thân.

Năm đó mẹ anh không hề sai, mẹ là người bị hại, mẹ nhận lỗi thay cho nhà họ Nguyễn, nhận lỗi thay cho Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng lúc mẹ khó khăn nhất, bất lực nhất, thê thảm nhất thì nhà họ Nguyễn đuổi mẹ ra ngoài.

Thậm chí ông cụ Nguyễn còn ép mẹ phải đồng ý cả đời này không được nhìn thấy anh, chia cắt hai mẹ con bọn họ.

Chuyện tàn nhẫn như thế nhưng ông cụ Nguyễn lại làm rất tự nhiên.

Năm đó anh chín tuổi, khi đó anh không cứu được mẹ, bởi vì anh không chống lại được nhà họ Nguyễn, không chống lại được ông cụ nhà họ Nguyễn.

Sau khi anh có năng lực của mình đã đi tìm mẹ trước, mẹ nói anh đừng oán, đừng hận, mẹ hy vọng anh có thể hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng anh có thể hạnh phúc vui vẻ ở nhà họ Nguyễn sao?

“Ông có thể thử xem có thể lấy lại được thứ đã nằm ở trong tay tôi hay không.” Câu nói cuối cùng không hề có chút tình thân, Nguyễn Hạo Thần nghĩ mình còn phải bận tâm điều gì chứ.

Anh không cần Nguyễn thị, nhưng cho dù anh quyên góp toàn bộ Nguyễn thị cũng sẽ không giao cho những người này.

Lúc trước Nguyễn thị phát triển, không thể bỏ qua công lao của mẹ anh, khi mẹ gả cho ba thì Nguyễn thị chỉ là một công ty nhỏ, mẹ anh là con gái duy nhất trong nhà, lúc mẹ gả vào nhà họ Nguyễn đã mang theo không ít của hồi môn, tất cả đều là đồ vật gia truyền của nhà họ Mộng.

Mẹ anh đã bán hết của hồi môn để nhà họ Nguyễn mở rộng Nguyễn thị, hơn nữa lúc ấy mẹ anh đã nghĩ rất nhiều kế hoạch phát triển công ty phát triển.

Bởi vì mẹ nên anh mới muốn lấy lại Nguyễn thị.

Sau đó Nguyễn thị ở trong tay anh mới có thể phát triển như ngày hôm nay.

Không hề liên quan nhiều với những người nhà họ Nguyễn.

Trước kia mẹ nói với anh đừng oán đừng hận, anh có thể không oán không hận bọn họ, nhưng anh không thể để bọn họ bắt nạt con gái mình được.

“Nguyễn Hạo Thần, cháu có ý gì? Cháu muốn làm gì?” Ông cụ Nguyễn khiếp sợ, ông không nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần lại đối xử với mình như thế.

“Tôi vừa nói sẽ chuyển tất cả cổ phần Nguyễn thị trong tay cho con gái mình, ông cụ Nguyễn có thể thử ngăn cản tôi một lần xem.” Nguyễn Hạo Thần đã quyết định thì chưa bao giờ thay đổi, anh nói muốn giao Nguyễn thị công chúa nhỏ của anh thì thật sự sẽ làm, không phải chỉ dỗ dành công chúa nhỏ nhà anh.
 
Chương 1978


Chương 1978

Không ai ngăn cản được chuyện này.

“Nguyễn Hạo Thần, cháu, cháu, cháu muốn ông tức chết sao?” Ông cụ Nguyễn muốn nói lời tàn nhẫn, uy hiếp Nguyễn Hạo Thần, nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ năng lực của Nguyễn Hạo Thần.

Đừng nói hiện tại ông đã chuyển cổ phần Nguyễn thị cho Nguyễn Hạo Thần, cổ phần Nguyễn thị trong tay Nguyễn Hạo Thần đã vượt qua năm mươi phần trăm, cho dù ông không chuyển cổ phần trong tay mình cho Nguyễn Hạo Thần.

Nếu Nguyễn Hạo Thần muốn Nguyễn thị thì không ai có thể ngăn cản được.

Nhưng ông cụ Nguyễn hiểu rõ điều này nên mới thật sự nóng nảy.

Nguyễn Hạo Thần cười lạnh, tức chết ông, giọng ông mắng anh rất lớn, sao có thể dễ dàng tức chết như vậy?

Nguyễn Hạo Thần không muốn nhiều lời với ông cụ Nguyễn, anh nghĩ công chúa nhỏ vẫn còn ở trong văn phòng thì lập tức mềm giọng nói: “Bé cưng Vũ Kỳ, con chờ ba một lát, ba sẽ nhanh chóng quay về đó.”

“Ba cứ bận việc đi, không cần quay về đâu, có tài xế đưa con đến đây, con tự quay về là được.” Đường Vũ Kỳ hiểu chuyện nhất, cô bé nghe ra được ba có chuyện quan trọng.

Hiện tại cô bé đã xác định ba không tức giận, cho nên những chuyện khác không phải là vấn đề.

Nguyễn Hạo Thần cười khẽ, vẫn là công chúa nhỏ nhà anh hiểu chuyện, nhưng anh muốn chuyển Nguyễn thị cho Đường Vũ Kỳ, sau đó Tô Khiết chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó không biết cô sẽ có phản ứng gì?

Cùng lúc đó, cậu Tô cầm kết quả xét nghiệm ADN đi vào phòng của chú Lương, đưa kết quả xét nghiệm đến trước mặt chú Lương: “Kết quả đã có, chú xem một chút đi.”

Chú Lương sửng sốt một chút, sau đó đưa tay cầm lấy báo cáo giám định tới. Mặc dù có đôi khi Ngọc Hàn cà lơ phất phơ không chính chắn, nhưng mà đối với chuyện đại sự thì tuyệt đối sẽ không làm qua loa, Ngọc Hàn cũng đã cố ý mang báo cáo giám định đến đây cho ông ta xem, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Ánh mắt của chú Lương nhanh chóng nhìn về phía số liệu trên báo cáo giám định, trong một cái nháy mắt sắc mặt của chú Lương rõ ràng có thay đổi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào báo cáo giám định, trong lúc nhất thời không nói gì hết.

“Sao vậy? Sao ông cứ nhìn chằm chằm cả nửa ngày như thế, còn có thể nhìn ra đóa hoa nữa hả?” Cậu Hàn nhìn thấy phản ứng của chú Lương, giật giật khóe môi theo bản năng, đây là không chấp nhận được?

“Yên tâm đi, không phải là do mắt của ông mờ đâu, tất cả những gì ông thấy đều là sự thật đó.” Cậu Hàn rất có lòng tốt mà nhắc nhở chú Lương, kết quả rõ ràng như thế, cũng không có khả năng nhìn lầm.

Chú Lương ngẩng đầu lên nhìn anh ta một chút, vẫn không nói chuyện, chỉ là sắc mặt có chút phức tạp.

“Sao vậy, tuổi già nên hơi lộm cộm hả? Bản thân không thể chấp nhận được?” Cậu Hàn cảm giác ánh mắt lúc nãy của chú Lương vừa mới nhìn anh ta quá mức phức tạp, từ lúc mà anh ta quen biết với chú Lương cho đến bây giờ chưa từng có ánh mắt như vậy.

“Được rồi, sự thật đã bày ra trước mắt, ông cũng đừng có xoắn xuýt nữa, con người ai mà không có lúc sai lầm chứ, huống chi việc này vốn dĩ rất phức tạp, chỉ là ông đã nhận lầm người. Nhưng mà ông cũng không thể thấy cô cả nhà họ Đường người ta lớn lên xinh đẹp, thông minh, năng lực xuất chúng, thấy người ta nhất định phải là con gái của thành chủ, như thế này là không đúng đâu đó.” Lần đầu tiên cậu Hàn an ủi người, hiển nhiên là không có kinh nghiệm gì.
 
Chương 1979


Chương 1979

Đương nhiên là trước khi có kết quả giám định anh ta vẫn vô cùng tin tưởng vào phán đoán của chú Lương, nhưng mà hiện tại kết quả đã bày ra trước mắt, sự thật chứng minh rõ ràng chú Lương sai rồi.

Đã sai rồi thì phải sửa, cũng không thể cứ tiếp tục sai lầm.

“Tôi kêu cậu theo dõi chặt chẽ, cậu chắc chắn là cậu đã theo dõi chặt chẽ không hề rời khỏi?” Ánh mắt của chú Lương có hơi híp lại, mặc dù là biết anh ta sẽ không thờ ơ với chuyện lớn, nhưng mà kết quả như thế này vẫn để cho ông ta cảm thấy rất hoài nghi.

Đương nhiên cũng không phải là nói con gái của thành chủ nhất định là người ông ta đã nhận định, ông ta chỉ cảm thấy là chuyện này có chút kỳ quặc.

Tại sao Tiểu Cửu ra ngoài ăn một bữa cơm mà có thể gặp được một người phụ nữ rất giống với bức chân dung của thành chủ, mà người phụ nữ này trùng hợp lại là con gái của thành chủ.

“Tôi đảm bảo là tôi quan sát rất cẩn thận, vì để quan sát kết quả ra mà ngay cả giấc ngủ tôi cũng không có ngủ nữa đó, cơm cũng ăn ở trong phòng giám định, ngay cả lúc đi nhà vệ sinh tôi cũng dặn dò quan sát kỹ càng cho tôi, hơn nữa tôi cũng đã liên kết video giám sát vào trên điện thoại di động, lúc đi nhà vệ sinh cũng đều đang xem video giám sát.” Lúc cậu Hàn làm chuyện gì đó thì vẫn rất là nghiêm túc, anh ta cũng biết chuyện này liên quan đến trọng đại, đương nhiên là không dám làm lơ.

“Tôi cũng đã kiểm tra máy giám sát, sau khi Tiểu Cửu mang tóc tới thì cũng chưa có người nào thay đổi.” Cậu Hàn lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, đối với chuyện này anh ta cũng vô cùng chắc chắn, cho nên nói rất khẳng định.

“Cho nên kể từ khi Tiểu Cửu mang tóc về đến lúc có kết quả giám định, giữa đó tuyệt đối không có xảy ra vấn đề gì.” Cậu Hàn chỉ thiếu chuyện thề thốt để đảm bảo.

Chú Lương lại nhìn báo cáo giám định một lần nữa, ánh mắt khẽ lóe lên, thần sắc lại càng phức tạp.

“Tôi biết lúc trước ông nghi ngờ cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, có thể lọt vào trong mắt của ông, vậy thì chắc chắn đã lấy được lòng ông rồi. Hiện tại lại xuất hiện kết quả như thế, chắc chắn ông sẽ cảm thấy mất mát. Nhưng mà sự thật chính là sự thật, chúng ta cũng không thể bởi vì những nguyên nhân khác mà không tin tưởng vào sự thật này.” Lần này những lời nói khuyên người của cậu Hàn cũng rất ra dáng.

“Dù sao thì ai là con gái của thành chủ cũng không phải là chuyện do chúng ta quyết định, đó là do tự thành chủ quyết định, thành chủ không sinh ra một cô con gái ưa tú như là cô cả nhà họ Đường, chuyện này thật sự không thể trách ông được đâu.” Chỉ là câu nói tiếp theo của cậu Hàn nghe hoàn toàn không giống như chuyện là như vậy.

Chú Lương trực tiếp trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sắc mặc ngược lại cũng không ngưng trọng như thế, chắc có lẽ là bị những lý luận tào lao của anh ta làm cho hỗn loạn.

“Tôi nói sai hả?” Cậu Hàn bị trừng mắt thì biểu thị rất không phục: “Những lời tôi nói đều là thật mà.”

Cậu Hàn rất tin tưởng vào kết quả này, mẫu mà Tiểu Cửu đã mang về anh ta luôn quan sát kết quả cẩn thận, nếu như phạm sai lầm thì đó là…

Chuyện đó coi như nghiêm trọng rồi!

Cậu Hàn chưa phát giác có người trốn trời tránh biển ở trên đầu của anh ta như thế.

Chú Lương nhìn anh ra một chút, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, đương nhiên là ông ta biết tâm tư của chú Lương.

Thiếu niên, tuổi trẻ, tốt thì thật sự tốt, ngông cuồng cũng thật sự ngông cuồng, đây không phải là chuyện xấu, nhưng mà cần phải mài giũa lại.

“Chắc chắn là Tiểu Cửu biết nơi ở của cô gái này, cậu thông báo cho Tiểu Cửu tìm cô ấy đi.” Chú Lương biết là từ trước đến nay Tiểu Cửu đầu làm việc rất chu đáo. Tiểu Cửu đã hoài nghi thân phận của cô gái, còn mang theo tóc của cô gái trở về làm giám định, vậy thì chắc chắn biết nơi ở của cô gái.

“Được rồi.” Lần này cậu Hàn đồng ý rất sảng khoái, chỉ là anh ta suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Chú Lương, ông có thể tiếp nhận sự thật là được rồi.”
 
Chương 1980


Chương 1980

“Cậu có thể cút rồi.” Cho dù tính tình của chú Lương có tốt đi nữa thì cũng bị cậu Hàn kích thích sự hung ác.

“Được, tôi lập tức cút đi ngay.” Cậu Hàn không hề tức giận chút nào, còn cười vô cùng tươi tắn: “Chắc chắn là chú Lương phải đi gặp thành chủ rồi nói tin tức tốt cho thành chủ nghe, nghĩ đến Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta lập tức sắp có thêm một vị công chúa, nghĩ tới là cảm thấy có chút kích động rồi, mặc dù là căn bản không có quan hệ gì với tôi cho lắm.”

Cậu Hàn vừa nói xong thì lập tức chuồn đi ngay.

Chú Lương cầm báo cáo giám định trong tay, trên mặt lại có nhiều hơn mấy phần đông cứng, ông ta hoài nghi cô cả nhà họ Đường không phải chỉ là bởi vì dáng dấp của cô cả nhà họ Đường xinh đẹp, thông minh, có năng lực, ông ta cũng đã điều tra chuyện của cô cả nhà họ Đường rồi.

Mặc dù là bởi vì có liên quan đến nhà họ Đường, cho nên tra ra không quá nhiều, nhưng mà ông ta cảm thấy có một chuyện rất quan trọng, mẹ của cô cả nhà họ Đường này là con gái qua đời từ rất sớm của nhà họ Đường.

Sau khi nhà họ Đường nhận cô cả nhà họ Đường này về, người thân của cô cả nhà họ Đường chưa từng có người nào xuất hiện, mẹ của cô cả nhà họ Đường cũng chưa từng xuất hiện.

Loại tình huống này làm ông ta suy đoán rằng mẹ của cô cả nhà họ Đường chắc có lẽ là không còn trên đời nữa.

Mà bên phía ba của cô Đường cũng không có người thân nào xuất hiện, rất có thể là cô Đường không có ba.

Liên quan đến điểm này, ông ta đã cho người đi thăm dò, nhưng mà không điều tra ra được cái gì hết, năng lực giữ bí mật của nhà họ Đường cũng thật sự rất giỏi.

Hiện tại xuất hiện kết quả như vậy, ông ta chắc chắn phải nói cho thành chủ nghe, về phần tiếp theo thành chủ làm như thế nào thì đó chính là chuyện của thành chủ.

Chú Lương cầm báo cáo giám định nhanh chóng chạy đến Quỷ Vực Chi Thành, nơi ở hiện tại của thành chủ.

“Lương, ông đã đến rồi đấy à.” Quản gia Trọng nhìn thấy ông ta thì lên tiếng chào hỏi, lúc này tâm trạng của quản gia Trọng có chút mệt mỏi, không có tinh thần.

Nhìn rõ có chút không thích hợp!

“Quản gia Trọng, xảy ra chuyện gì vậy?” Đây là lần đầu tiên Lương nhìn thấy quản gia Trọng có bộ dạng này, là xảy ra chuyện lớn gì đó ư?

“Ôi?”” quản gia Trọng nhẹ giọng thở ra một hơi: “Không phải là lần trước anh đã nói với tôi là hoài nghi cô cả nhà họ Đường có thể là con gái của thành chủ đó à. Thành chủ nói là muốn gặp cô cả nhà họ Đường, tôi đã điều tra ra được số điện thoại của cô cả nhà họ Đường, gọi điện thoại cho cô ấy thì cô ấy trực tiếp cúp máy, sau đó lại không thèm để ý đến tôi, tôi cũng gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy cũng không tin tôi, sau đó tôi đi đến nhà họ Đường để tìm cô ấy, cô ấy lại có việc đến nước M , sau đó tôi đã chạy mấy chuyến đến nhà họ Đường mà cũng không gặp cô cả nhà họ Đường.”

Nói đến việc này thì quản gia Trọng cảm thấy bị đã kích rất sâu sắc, ông ta đường đường là quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, thế mà lại muốn gặp một người đều không thể gặp được, nói cho người ta nghe thì ai sẽ tin đây?

Ngay cả chính ông ta cũng không tin nữa!

Lương sửng sốt, không ngờ đến là trước khi chưa có kết quả mà thành chủ đã muốn gặp cô cả nhà họ Đường rồi.

Có phải là thành chủ cũng có ấn tượng tốt với cô cả nhà họ Đường giống như ông ta không?
 
Chương 1981


Chương 1981

Nhưng mà Lương nhớ đến báo cáo giám định ở trên tay của mình, trong lòng hơi chìm xuống.

“Đường Vân Thành đang xảy ra chuyện ở Hải Thành, gần đây chắc là cô cả nhà họ Đường đang xử lý chuyện của Đường Vân Thành.” Lương nhắc đến chuyện của Đường Vân Thành, chuyện này có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, không biết là thành chủ có biết hay không nữa.

“Tôi cũng biết chuyện Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở Hải Thành, thành chủ có ý là xem xem có thể giúp được chuyện gì hay không, nhưng mà Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy người Quỷ Vực Chi Thành chúng ta không dám tùy tiện ra mặt, chỉ sợ sơ sót một cái, giúp lại không giúp được gì ngược lại còn bị truyền thông nói thành ỷ thế hiếp người. Chuyện của Đường Vân Thành quá khó giải quyết, thật sự không dễ làm đâu, không biết là cô cả nhà họ Đường có cách hay không nữa?” Chuyện của Đường Vân Thành đang được lan truyền sôi sùng sục ở trên mạng, chắc chắn là quản gia Trọng có biết rồi, nhưng mà quản gia Trọng hiển nhiên không biết chuyện của Đường Vân Thành lại có người của Quỷ Vực Chi Thành liên lụy ở trong đó.

“Hai ngày nay tôi có đến nhà họ Đường, hiện tại nhà họ Đường đang nâng cao cảnh giác rất dữ dội, tất cả những người khách đến hỏi thăm không khỏi đều bị từ chối ở ngoài cửa, mấy ngày nay tôi đã đến đó nhiều lần rồi, lại đúng lúc vào khoảng thời gian Đường Vân Thành xảy ra chuyện, ánh mắt của quản gia nhà họ Đường nhìn tôi cũng không được bình thường, cho nên tôi vẫn không gặp được cô cả nhà họ Đường. Lúc này tôi cũng không dám canh giữ ở bên ngoài nhà nhà họ Đường, nếu như bị phát hiện vậy thì thật sự sẽ không thể giải thích rõ ràng được.” Lúc quản gia Trọng nói đến những chuyện này thì nhịn không được mà cảm thấy phiền muộn: “Thành chủ chỉ là muốn gặp cô cả nhà họ Đường một lần thôi, muốn xem xem cô ấy có phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta hay là không, ông nói sao lại khó như vậy chứ?”

“Liên quan đến chuyện của con gái thành chủ đã có manh mối mới rồi.” Lương nghe thấy lời nói của quản gia Trọng, ánh mắt nhẹ nhàng nhấp nháy, ông ta cũng không ngờ đến là ông ta chỉ nói có một câu với quản gia Trọng mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Trước kia ở trong lòng của ông ta có ít nhất tám mươi phần trăm chắc chắn, nhưng mà bây giờ chuyện lại xảy ra thay đổi.

“Manh mối mới? Manh mối mới gì vậy?” Quản gia Trọng sững sờ một hồi mới suy nghĩ là có ý gì, không phải là đã có tiến triển gì mới đó chứ?

Lương lấy báo cáo giám định ra đưa đến trước mặt của quản gia Trọng.

Quản gia Trọng xem xét, phản ứng đầu tiên khi hai mắt nhìn thấy bản báo cáo giám định đó chính là mắt lập tức sáng lên: “Ông có kết quả rồi đó hả? Ông xác định cô cả nhà họ Đường chính là công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, vậy thì thật sự quá tốt rồi.”

Lúc này quản gia Trọng mang theo gương mặt hưng phấn, vẻ mặt kích động: “Đây chính là một tin tức tốt, có kết quả như thế này, thành chủ muốn gặp quản gia Trọng, không đúng, thành chủ muốn gặp công chúa của chúng ta thì cũng là chuyện thuận lý thành chương, không cần phải phiền phức như vậy.”

Quản gia Trọng vừa nghĩ đến đây thì hưng phấn hơn hẳn.

“Đây không phải là của cô cả nhà họ Đường và thành chủ.” Lương nhìn quản gia Trọng vui mừng như vậy thì không muốn đã kích ông ta, nhưng mà ông ta không thể không nói rõ được.

“Không phải là cô cả nhà họ Đường? Có ý gì chứ?” Quản gia Trọng hơi ngơ ngác, vẻ hưng phấn ở trên mặt vẫn còn chưa tiêu tan hoàn toàn, cho nên sắc mặt nghiêm trọng kinh ngạc, cảm thấy có chút kỳ quái.

“Lương, không phải là ông đang nói đùa với tôi đó chứ?” Quản gia Trọng cảm thấy chắc có lẽ là ông ta thật sự lớn tuổi rồi, năng lực thừa nhận hình như là trở nên yếu đi nhiều.

“Tôi đã nói cho thành chủ rồi, thành chủ cũng đã chấp nhận rồi, bây giờ Lương, ông muốn nói với tôi cái gì hả?” Trong lúc nhất thời sắc mặt của quản gia Trọng thay đổi vô cùng phức tạp.

“Tôi cũng không ngờ đến là sẽ xuất hiện kết quả như vậy, nhưng mà kết quả giám định người thân đã có rồi, tôi cũng chỉ có thể đến bẩm báo với thành chủ mà thôi.” Lúc đầu tâm trạng của Lương có chút nặng nề, nghe nói trước khi kết quả chưa có mà cô cả nhà họ Đường đã muốn gặp thành chủ, tâm trạng lúc này của Lương cũng thật sự rất khó chịu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom