Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ
Tác giả: Tiểu Đồng
Tình trạng: Đang cập nhật




Giới thiệu:

"Thưa ngài, cho tôi xin một tấm danh thiếp được không?”

Diệp Ánh Du đứng ở phía sau người đàn ông và gọi một tiếng.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, lập tức ánh mắt của mọi người đột nhiên đổ dồn vào Diệp Ánh Du, Nam Cung Hàn cũng theo giọng nói mà nhìn theo.

Diệp Ánh Du mặc trên người một chiếc váy trắng, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo, trông cô đứng đắn mà trang nhã.

Sau khi Nam Cung Hàn quay đầu lại, Diệp Ánh Du cũng theo ánh đèn nhấp nháy mà nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời bao la đầy sao, dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng mím chặt, anh chỉ im lặng ngồi ở đó, với điếu thuốc đang cháy dở kẹp giữa các ngón tay, ánh mắt lạnh nhạt của anh rơi vào cơ thể của Diệp Ánh Du, anh giống như một vị hoàng đế đang cúi xuống nhìn xuống cô.

Diệp Ánh Du vẫn bình tĩnh nhìn Nam Cung Hàn, và hỏi lại anh: “Có được không?”

Đây không phải là lần đầu tiên Nam Cung Hàn gặp một người phụ nữ chủ động bắt chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một cô gái tự nhiên phóng khoáng như vậy, cô ấy giống như một cô gái vô cùng hiền lành và ngoan ngoãn.

"Cô xin danh thiếp của tôi? Cô định trả giá như nào để mua được nó?" Nam Cung Hàn nói, giọng khàn khàn của anh nghe thật gợi cảm, giọng của anh cho người ta cảm giác đây là một con người trầm ổn chín chắn.

Diệp Ánh Du dừng lại và nhìn về phía anh.

Đôi mắt đẹp của anh cũng rơi vào trên người cô mà đánh giá cô, anh cười mà như không cười nhìn cô, ánh mắt anh giống như thợ săn đang đuổi bắt con mồi, chính xác, nhanh nhẹn.

Nam Cung Hàn bắt đầu lấy một tấm danh thiếp của chính mình và đưa nó tới giữa không trung.

Diệp Ánh Du đưa tay ra định lấy nhưng bất thình lình anh lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay cô quanh năm lạnh lẽo, nhưng tay anh lại cực kỳ nóng, đầu ngón tay Diệp Ánh Du run lên, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, nhìn anh chằm chằm.

Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng của cô mới nở nụ cười duyên dáng: "Cảm ơn.”

Sau đó cô cố gắng lắm mới rút được danh thiếp ra và... cứu lấy tay mình...

Sau đó, Diệp Ánh Du ưu nhã xoay người và bình tính bước trở lại chỗ ngồi của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Chương 1:

“Thưa ngài, cho tôi xin một tấm danh thiếp được không?”

Diệp Ánh Du đứng ở phía sau người đàn ông và gọi một tiếng.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, lập tức ánh mắt của mọi người đột nhiên đổ dồn vào Diệp Ánh Du, Nam Cung Hàn cũng theo giọng nói mà nhìn theo.

Diệp Ánh Du mặc trên người một chiếc váy trắng, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo, trông cô đứng đắn mà trang nhã.

Sau khi Nam Cung Hàn quay đầu lại, Diệp Ánh Du cũng theo ánh đèn nhấp nháy mà nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời bao la đầy sao, dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng mím chặt, anh chỉ im lặng ngồi ở đó, với điếu thuốc đang cháy dở kẹp giữa các ngón tay, ánh mắt lạnh nhạt của anh rơi vào cơ thể của Diệp Ánh Du, anh giống như một vị hoàng đế đang cúi xuống nhìn xuống cô.

Diệp Ánh Du vẫn bình tĩnh nhìn Nam Cung Hàn, và hỏi lại anh: “Có được không?”

Đây không phải là lần đầu tiên Nam Cung Hàn gặp một người phụ nữ chủ động bắt chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một cô gái tự nhiên phóng khoáng như vậy, cô ấy giống như một cô gái vô cùng hiền lành và ngoan ngoãn.

“Cô xin danh thiếp của tôi? Cô định trả giá như nào để mua được nó?” Nam Cung Hàn nói, giọng khàn khàn của anh nghe thật gợi cảm, giọng của anh cho người ta cảm giác đây là một con người trầm ổn chín chắn.

Diệp Ánh Du dừng lại và nhìn về phía anh.

Đôi mắt đẹp của anh cũng rơi vào trên người cô mà đánh giá cô, anh cười mà như không cười nhìn cô, ánh mắt anh giống như thợ săn đang đuổi bắt con mồi, chính xác, nhanh nhẹn.

Nam Cung Hàn bắt đầu lấy một tấm danh thiếp của chính mình và đưa nó tới giữa không trung.

Diệp Ánh Du đưa tay ra định lấy nhưng bất thình lình anh lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay cô quanh năm lạnh lẽo, nhưng tay anh lại cực kỳ nóng, đầu ngón tay Diệp Ánh Du run lên, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, nhìn anh chằm chằm.

Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng của cô mới nở nụ cười duyên dáng: “Cảm ơn.”

Sau đó cô cố gắng lắm mới rút được danh thiếp ra và… cứu lấy tay mình…

Sau đó, Diệp Ánh Du ưu nhã xoay người và bình tính bước trở lại chỗ ngồi của mình.

Sau lưng cô, một ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt luôn dõi theo cô, không cần quay đầu lại, Diệp Ánh Du cũng biết đó là ai.

Sau khi đặt danh thiếp lên bàn, Diệp Ánh Du thì thào: “Mọi chuyện ổn chứ?”

Sắc mặt Cảnh Minh trở nên có chút khó coi, vừa rồi bọn họ chơi một trò chơi, Diệp Ánh Du thua, cho nên cô nhờ Diệp Ánh Du đến xin danh thiếp người đàn ông.

Cứ tưởng lần này Diệp Ánh Du sẽ gặp chút trắc trở vì chuyện này, nhưng không ngờ cô lại làm việc này suôn sẻ đến như vậy?

Người đàn ông đó là Nam Cung Hàn, đó là Nam Cung Hàn với tài sản ròng hơn một trăm triệu USD, là thái tử gia Nam Cung Hàn có quyền lực vô cùng lớn!

€ó phải là vì Diệp Ánh Du lớn lên có chút xinh đẹp?

Tay cầm cốc của Cảnh Minh vô thức siết chặt, đột nhiên cô ta cầm danh thiếp lên, kinh ngạc mở to mắt: “Nam Cung Hàn? Anh ấy… anh ấy không phải là người thừa kế đời thứ mười một của dòng họ Nam Cung sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Chương 2:

“Dòng họ Nam Cung?” Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Ánh Du nhuốm một nét mơ mơ màng màng, thêm nét quyến rũ, Hàn Thiên Triết đang ngồi đối diện cô bỗng nhiên xuất hiện một tia say mê.

“Ánh Du, anh ta thực sự đưa danh thiếp cho cậu sao. Nghe nói anh ta máu lạnh vô tình và vô cùng tàn nhãn, làm việc không thèm nể mặt ai cả. Nhưng anh ta lại đưa danh thiếp cho cậu. Cậu nói xem anh ta coi trọng cậu sao?”

Cảnh Minh ôm Diệp Ánh Du lo lắng nói, vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Hàn Thiên Triết.

Quả nhiên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thiên Triết đã thay đổi.

Diệp Ánh Du không chút lưu tình tránh né sự đụng chạm của cô ta, cười khẽ: “Gặp dịp thì chơi, cậu nghĩ sao về chuyện này?”

Hy vọng nhen nhóm lên trong mắt Hàn Thiên Triết, sắc mặt Cảnh Minh thay đổi, cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị người phục vụ cắt ngang.

Người phục vụ bưng một ly rượu vang đỏ, chính là Lafite năm 1982: “Thưa cô, đây là ly rượu mà quý ông đằng kia mời cô.”

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ta, và chính xác đó là nơi Nam Cung Hàn đang ngồi.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Cảnh Minh lập tức hét lên: “Trời ơi Ánh Du, tôi vừa mới nói anh ấy coi trọng cậu, cậu còn không tinl”

Ai biết, Diệp Ánh Du chỉ cười cười, không khách khí chút nào tự rót cho mình một ly rượu đỏ đầy, rồi ngẩng đầu uống sạch.

Lafite năm 1982? Người giàu thật đấy.

Đặt ly rượu xuống, đầu ngón tay cô vô tình quét lên danh thiếp, vẻ mặt Diệp Ánh Du giật giật, trong tiềm thức quay đầu nhìn lại vị trí của người đàn ông kia, tình cờ, cô bắt gặp đôi mắt đẹp của anh.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Diệp Ánh Du sửng sốt một chút, sau đó cô thu hồi ánh mắt lại, uống thêm một ngụm rượu đỏ, cô không muốn để ý tới anh!

Một nhóm người chơi đến nửa đêm mới về nhà.

Bước chân của Diệp Ánh Du hơi lảo đảo, tác dụng của. rượu đỏ rất lớn nhưng khá chậm, cho dù cô có tửu lượng tốt cũng không thể cưỡng lại được.

“Ánh Du, em say rồi, anh sẽ đưa em về.” Hàn Thiên Triết đuổi kịp cô, cố gắng thể hiện bản thân.

Cảnh Minh đã say, nhưng cô ta không quên kéo người Hàn Thiên Triết.

Diệp Ánh Du liếc nhìn Cảnh Minh bên cạnh cười nhẹ: “Cảnh Minh say rồi, anh đưa cô ấy về đi, tôi sẽ đợi xe buýt.”

Nói xong, Diệp Ánh Du vừa đi sang bên đường và không để ý tới cả hai nữa.

Hàn Thiên Triết muốn bước tới, nhưng Cảnh Minh cứ dựa vào anh ta, khiến anh ta không thể bước tới. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải bế cô ta lên trước và đi về phía bãi đậu xe.

“Ánh Du, đợi anh lái xe qua, anh đưa am em về.

Diệp Ánh Du phớt lờ lời nói của anh ta và đứng bên vệ đường.

Gió đêm hơi lạnh thổi qua cánh tay mịn màng khiến cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy mình, mím môi.

Một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm trong trẻo.

“Là anh?” Diệp Ánh Du hơi ngạc nhiên.

“Lên xe!” Nam Cung Hàn lạnh lùng nói, còn Diệp Ánh Du thì đứng im nhìn anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Chương 3:

Chỉ là một lần gặp nhau thôi, anh nghĩ cô sẽ lên xen? Nếu cô cứ lên xe như thế này, thì chẳng phải là cô đi vào trong hang cọp sao?

“Không cần, cảm ơn anh” Diệp Ánh Du lịch sự cười với anh rôi nhẹ nhàng nói: “Tôi đợi xe buýt là được rồi.”

Nam Cung Hàn không hề nôn nóng, ánh mắt xinh đẹp rơi vào trên người cô, không chút lo lắng mà chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên đường không có chiếc taxi nào chạy qua, Diệp Ánh Du sợ rằng nếu đợi thêm nữa, Hàn Thiên Triết sẽ đi ra. So với những rắc rối hiện tại, Hàn Thiên Triết có vẻ rắc rối hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Ánh Du kéo cửa xe, cúi người ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho mình.

Chiếc xe lặng lẽ chạy trên đường, Nam Cung Hàn ngồi ở ghế lái không nói câu nào, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn cô, lắng lặng lái xe đi.

“Có muốn ở khách sạn nào không?”

Khi trên xe yên lặng một lúc, Nam Cung Hàn đột nhiên hỏi.

Diệp Ánh Du quay đầu nhìn anh khó hiểu.

Đường cong khuôn mặt góc cạnh của Nam Cung Hàn thật là tao nhã và quý phái, đôi môi mỏng mím chặt, lái xe một cách nghiêm túc và chăm chú.

Như có thể cảm nhận được cô đang nhìn anh, anh cũng hơi quay đầu lại, nhìn cô bằng đôi mắt đen và sâu thắm.

Ánh mắt hai người chạm nhau một lúc, Diệp Ánh Du chợt hiểu ý, không khỏi nở nụ cười: “Thưa ngài, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm điều gì đó rồi. Tôi không có ý đó.”

Cô đến gặp anh vì danh thiếp không phải để bắt chuyện, mà là vì cô đã thua trò chơi.

Nam Cung Hàn không quan tâm, anh khẽ liếc cô: “Tôi không thích lạt mềm buộc chặt.”

Nghe thấy vậy, Diệp Ánh Du hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ cho mình một nụ cười, bình tĩnh nói: “Phải không?

Thật là trùng hợp, là tôi không thích, làm ơn cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước.”

Chiếc xe rẽ ngoặt và dừng lại bên đường kèm theo tiếng phanh chói tai. Truyện lên tại app truyệnhola nhé cả nhà!

Diệp Ánh Du sững sờ một lúc mới nói: “Cảm ơn.” Sau đó cô cúi đầu cởi dây an toàn.

Ngay lúc cô cúi đầu, cô cảm thấy một hơi thở nam tính mạnh mẽ xông thẳng vào mặt mình ….

Diệp Ánh Du giật mình, ngẩng đầu, hàm dưới đột nhiên bị người ta giữ lấy, một tay người đàn ông chống đỡ cửa kính xe của cô, cúi người hôn cô.

Diệp Ánh Du trừng to mắt, nhịp tim không nhịn được mà đập thình thịch, trên người anh có một mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, xâm nhập vào hơi thở cô, khiến cô chớp mắt bị mê hoặc, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh.

Trong nháy mắt môi mỏng của nh muốn hôn lên môi cô, cô vội la lên: “Thưa ngài, tôi nghĩ anh thật sự hiểu lâm rồi, tôi không phải loại phụ nữ như Air”

anh nghĩ đâu.

Động tác Nam Cung Hàn dừng lại, khoảng cách chỉ còn lại không phẩy không một xăng ti mét, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô.

“Không phải loại phụ nữ như tôi nghĩ thì cô là loại nào?” Nam Cung Hàn hơi nheo mắt lại, tay dùng sức năm hàm dưới của cô thì nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ trước mắt nheo lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Chương 4:

“Thưa ngài, anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi không có ý kia.” Diệp Ánh Du khẩn trương giải thích, hơi thở cũng hơi dồn dập, anh ở rất gần yên tĩnh đến nỗi cô cũng có thể nghe thấy âm thanh của nhịp tim anh.

Diệp Ánh Du bởi vì thở dốc mà cơ thể có hơi phập phồng, môi đỏ khế nhếch, hiện ra ánh sáng rực rỡ mê người, thấy Nam Cung Hàn khẽ cử động, cơ thể lại hạ xuống mấy phần, môi mỏng khẽ cắn vành tai cô.

Người phụ nữ trong ngực run rẩy một trận, Nam Cung Hàn hài lòng cười khẽ.

Diệp Ánh Du vươn tay chống đỡ lông ngực tiến lên của anh, nghiêng đầu né tránh cái gặm cắn của anh, giọng điệu nhấn mạnh hơn: “Thưa ngài, xin anh đừng như vậy, tôi đã kết hôn.”

“Kết hôn?” Ánh mắt Nam Cung Hàn căng thẳng.

Diệp Ánh Du gật đầu.

“À..” Nam Cung Hàn cười lạnh thành tiếng, nắm hàm dưới cô mạnh thêm mấy phần, trong mắt hiện ra vẻ nguy hiểm: “Kết hôn rồi vậy tại sao còn tới tìm tôi đòi danh thiếp? Có phải chồng cô không thể thỏa mãn cô, cho nên cô không chịu nổi cô đơn à?”

“Không phải.” Diệp Ánh Du lắc đầu: “Không phải, tôi tìm anh đòi danh thiếp hoàn toàn là vì chúng tôi đang chơi đùa, cũng không có ý gì khác.”

Vừa mới dứt lời, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Diệp Ánh Du thở hổn hển nói: “Bây giờ… có thể thả tôi ra chứ?”

Đôi mắt màu nâu của Nam Cung Hàn hiện lên sự tức giận, nhìn cô nửa ngày, cuối cùng buông lỏng tay ra.

Diệp Ánh Du nắm lấy cơ hội, tranh thủ thời gian mở cửa xe chạy ra ngoài.

Trong bóng đêm, Nam Cung Hàn nhìn bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn chạy xa kia, bờ môi bỗng nhiên nở nụ cười tà mị.

Kết hôn?

Vật nhỏ nhạy cảm sự đụng chạm của đàn ông như vậy, sao có thể kết hôn rồi chứ? Nói không chắc thì ngay cả bạn trai cũng chưa có.

Nghĩ tới đây thì tâm trạng của Nam Cung Hàn bỗng nhiên trở nên vui vẻ.

Con mồi anh để mắt tới thì không thể không chiếm vào tay.

Nhà họ Diệp. Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!

Đóng cửa lại, Diệp Ánh Du thay dép trong nhà thì nghe thấy một tiếng mỉa mai mịt mờ.

“Ồ, lêu lổng về rồi sao?”

Giọng nữ lanh lảnh, mang theo ý cay nghiệt, Diệp Ánh Du ngẩng đầu thì nhìn thấy dì Mai ngồi trên ghế sa lông, một nữ giúp việc đang vẽ móng tay giúp bà ta.

“Dì Mai.” Cô gọi một tiếng, sau đó cúi đầu chuẩn bị lên lầu.

“Đứng lại.”

Diệp Ánh Du dừng bước, nhìn về phía dì Mai: “Còn có chuyện gì sao?”

Dì Mai ném một cái túi cho cô.

Diệp Ánh Du tiếp nhận rồi mở ra, thế mà là một chiếc váy, cô khẽ kinh ngạc, dì Mai từ khi nào đối tốt với cô như vậy?

“Ba cô hẹn ngài Hoàng ăn cơm, tối mai cô mặc cái váy này rồi đi cùng ba cô.” Như sợ cô không biết, dì Mai còn mở miệng giải thích.

Thì ra là thế, cô biết ngay dì Mai sẽ không tốt bụng như vậy, Diệp Ánh Du cất váy vào trong túi, đứng tại chỗ không động đậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Chương 5:

“Bây giờ công ty ba cô phá sản, cần vay một khoản tiền gấp để xoay vòng, đúng lúc tổng giám đốc Hoàng đồng ý, nếu gả cô đi thì ông ta sẽ giúp ba cô vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi cho cô biết, chẳng qua cô là một đứa mồ côi mà thôi, tổng giám đốc Hoàng có thể để ý cô thì đó chính là phúc của cô, cô có biết chưa?”

Diệp Ánh Du không tiếp lời.

“Tổng giám đốc Hoàng lần này có nguyện ý giúp đỡ nhà họ Diệp của chúng ta không, thì phải coi biển hiện của cháu rồi đó, hy vọng cô có thể nhớ cho kỹ ai là người đã nuôi cô đến lớn, nếu như cô muốn lấy oán báo ơn, thì tôi sẽ cho cô chịu mọi hậu quả của chuyện này.

Diệp Ánh Du rủ mí mắt xuống, đầu ngón tay trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Dạ, con biết rồi.”

“Cút đi nghỉ ngơi đi, bảo dưỡng bản thân cho tốt, đừng khiến cho người khác thất vọng.”

“Dạ dì Mai, vì con lên lâu trước đây.”

Nói xong Diệp Ánh Du xách túi lên đi lên lầu, sau lưng lắm lúc lại truyên đến những tiếng mắng chửi của dì Mai.

“Cũng không biết là ai sinh ra đứa con gái như thế, lớn lên bộ dạng trông như một hồ ly tinh, còn ở ngoài lang thang đến khuya mới về, hừ…”

Diệp Ánh Du đóng kính cửa phòng lại, ngăn cắt những tạp âm trói tay đó bên ngoài cửa.

Dì Mai bởi vì không sinh được con, cho nên năm đó đã nhận nuôi cô, nhưng bà ta căn bản là không nuôi dưỡng cô giống như nuôi con gái, cô ở trong nhà họ Diệp rất chăm chỉ làm việc, vốn dĩ còn tưởng là như thế cô có thể có nhận chút tình thương từ bà ta, nhưng mà không thể ngờ được, cô làm càng nhiều, thì mọi người cũng chỉ xem như đó là chuyện đương nhiên cô phải làm.

Cô mệt mỏi… Diệp Ánh Du nằm ngửa xuống giường, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, bất lực nhắm mắt lại.

Đêm ngày thứ hai.

Sau khi Diệp Ánh Du vệ sinh cá nhân liền mặc bộ váy lễ phục mà Dì Mai đã chuẩn bị từ trước cho cô.

Sau khi mặc lên người, mới phát hiện váy rất là ngắn, với lại rất là hở hang, cô có chút khó chịu, nhưng lại không dám phản đối lại ý của Dì Mai, chỉ có thể mặc xong đi xuống lầu.

Khi ba Thành nhìn thấy cô, ánh mắt liền thay đổi, trừng mắt nhìn Dì Mai, lát sau mới dịu dàng ôn hòa nói với Diệp Ánh Du: “Ánh Du, bên ngoài trời rất lạnh, con mặc thêm áo khoác rồi hãy đi ra ngoài.”

“Dạ.” Diệp Ánh Du cảm động nhìn ba một cái, sau đó quay người lên lầu.

Dưới lầu chuyền đến giọng điệu hà khắc của Dì Mai: “Diệp Thiên Thành có phải tận đáy lòng của ông muốn chống đối tôi có đúng không?”

“Đó là con gái của bà, bà bảo nó ăn mặc thành như vậy còn ra cái thể thống gì?

“Cái gì mà con gái của tôi, bà đây căn bản là chưa đẻ con bao giời”

Một gian phòng lớn như thế, Diệp Ánh Du ngồi đó mà lòng cô rối như tơ vò, hơi lạnh của máy điều hòa thổi qua cặp đùi nhỏ của cô làm cô thấy ớn lạnh, đối diện Diệp Thiên Thành đang vừa bàn chuyện vừa uống rượu cùng với tổng giám đốc Hoàng.

Diệp Ánh Du kéo lại chút áo khoác trên người mình, cảm thán một câu, rất may Dì Mai không có ở đây, nếu không thấy chiếc áo khoác này cô làm sao có thể mặc đến bây giờ được chứ.

“Ánh Du, qua đây đi!”

Trong lúc lơ đễnh, bỗng cô nghe thấy một âm thanh đang gọi cô, Diệp Ánh Du ngẩng đầu lên, thấy vừa đúng lúc thấy Tổng giám đốc Hoàng đang nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt đó khiến cô thấy căng thẳng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Chương 6:

Cô thể của cô không tự chủ mà run lên, trong lòng cô nghĩ rốt cuộc cũng chuyện gì đến cũng đến.

Cô đứng dậy lê lết từng bước chân nặng nề đi đến, chưa kịp mở miệng, tổng giám đốc Hoàng đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng. Diệp Ánh Du bị bất ngờ đến đứng không vững ngã ngồi lên đùi ông ta, mùi rượu nồng nạng xộc lên mũi của cô, cô hốt hoảng mở to mặt ra.

Tổng giám đốc Hoàng thật ra là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi tuổi rồi, chỉ là vợ ông ta đã qua đời, cho nên rất nhiều năm rồi ông ta chỉ có một mình.

Trong một lần tham dự yến tiệc, ông ta đã nhìn trúng Diệp Ánh Du, sau đó bèn đến nhà họ Diệp xin cưới cô.

Một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, con trai của ông ta cũng lớn gần bằng cô rồi, Diệp Ánh Du làm sao có thể gả cho một người đáng tuổi ba mình chứ?

Nét mặt của Diệp Thiên Thành lội ra vẻ ngại ngùng, không tự nhiên mà ngoảnh mặt đi qua chỗ khác, trong lòng bất lực than thở.

Dù cho lần này là vì kinh tê của nhà họ Diệp đang gặp khốn khó nên mới đến đây, khi ra khỏi cửa Dì Mai cũng đã uy hiếp cô, nhưng cô vẫn thấy ghê tởm khi mà ông ta tiếp cận gần bản thân mình, cô bèn dũng sức đẩy ông ta ra.

“Thật xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh chút.”

Nói xong câu này, Diệp Ánh Du xoay người đã chạy ra bên ngoài, chiếc áo khoác trên người rơi xuống khi cô hoảng hốt bỏ chạy.

Ai có biết được sau khi ra khỏi gian phòng riêng đó không bao xa, lại đụng phải một người đàn ông.

“Bụp!”

Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị đánh bật trở lại bởi một cú va chạm mạnh với một cơ thể cao to, mắt thấy sắp đụng trúng người nhân viên phục vụ trên tay còn đang bưng ly rượu, trong nháy mắt, đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ vong qua đỡ lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, tránh được việc va chạm với nhân viên phục vụ.

Mùi nước hoa thoang thoảng phà vào hơi thở của cô, cô thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.” Sau đó nhanh chóng muốn thoát khỏi vòng tay của người đó, ai ngờ đâu người đó lại không chịu nới lỏng tay ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn chút.

Cô nhướng mày, ngẩng đầu lên thì đụng phải một đôi mắt đen láy nhưng lơ đễnh nhưng lại lanh lợi như báo săn môi.

“Lần này lại là trò gì đây?” giọng nói của Nam Cung Hàn không nóng không lạnh, làm cho người nghe không hiểu được là đang vui hay đang buồn.

Nam Cung Hàn nhận ra trong ánh mắt của Diệp Ánh Du lóe qua một biểu cảm ngơ ngác, cuối cùng là hoài nghị, rồi mới bắt đầu hiểu ra.

Trong lòng bất giác cảm thấy mắc cười, đây cũng là lần đầu tiên, có một người con gái sau khi anh lại không hề nhớ được gương mặt của anh, lại còn có thể rất điềm tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Diệp Ánh Du nhìn anh hồi lâu mới nhớ ra anh là ai.

‘Là anhl”

“Người đàn ông hôm qua, Nam Cung Hàn!”

Nam Cung Hàn đánh giá cô một vòng, nhìn cô so với hôm qua khác rất nhiều, hôm qua cô mặc một chiếc váy màu trắng, nhìn cô rất im lặng và xinh xắn, còn giờ lại là áo bò sát người màu đỏ, trông thật nóng bỏng và quyến rũ.

Chỉ có điều, đôi mắt ngây thơ vô tội đó, vẫn vạch trần ra con người thật của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Chương 7:

Cô đang giấy giụa, Nam Cung Hàn buông lỏng cô ra, nhìn cô đang ở trước mặt mình khom lưng xin lỗi, sau đó quay lưng định bỏ đi.

Anh khẽ hít mắt lại, người con gái này lại có thể khởi dậy hưng phấn trong anh, gặp được hai lần đều đối với anh không nóng không lạnh.

‘Ha, thật thú vị- Đôi mắt sắc bén của anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, một lát sau lại nhìn thấy cô xoay người qua, sau đó rất nhanh tiến lại gần anh.

Diệp Ánh Du đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Tôi có thể làm người phụ nữ của anh không?”

Không có khúc giao đậu nhanh gọn xúc tích đi thẳng vào vấn đề, đôi bàn tay nhỏ của Diệp Ánh Du siết lại thành nắm đấm nhỏ, Cảnh Minh từng nói qua, anh chính là người kế thừa đời thứ mười một của gia tộc Nam Cung, rất có tiền, bây giờ người đàn ông mà cô cần tìm là một người nhiều tiên giống như anh.

Lúc nãy cô đang nghĩ hay là cứ bỏ đi luôn, nhưng cô có thể đi đâu bây giờ?

Quay về hầu hạ người đàn ông ngoài năm mươi tuổi kia sao? Cô không thể chấp nhận làm vợ cho một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, nếu phải như vậy, chỉ bằng tự mình chọn lựa một người.

Chí ít người đang đứng trước mặt cô, cũng không làm cô thấy chán ghét.

Nam Cung Hàn nhướng mày lên, còn cho là mình nghe nhầm, đảo mắt nhìn trên nhìn dưới đánh giá cô, cuối cùng tầm nhìn của anh dừng lại ở cái cổ trắng như tuyết của cô, rồi tự dưng dựa vào tường bộ cười nhìn cô.

“Ô, tôi không nghe nhầm đó chứ? Cô muốn ở sau lưng chồng cô, ngoại tình hả?” Ánh mắt của Nam Cung Hàn tràn đầy ý cười, cong khóe môi lên nhìn cô gái đối diện.

Diệp Ánh Du cắn nhẹ môi dưới, đôi môi đỏ của cô dương như sắp bị cắn chảy máu: “Tôi… Tôi chưa cói”

“Chưa có?” Nam Cung Hàn sít mặt lại, tầm tình vui vẻ hỏi: “Chưa có cái gì?”

Nói bản thân mình kết hôn rồi, chỉ là chiêu bài để cô đẩy anh ra thôi, cô ngày cả bạn trai cũng chưa có, lấy đâu ra chồng chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Ánh Du đột nhiên ngẩng đầu lên, căn môi dưới nghiêm túc nói: “Tôi vẫn còn… Lần đầu tiên!”

Nam Cung Hàn ngớ ra, dường như anh không thể tin được là cô lại dám nói một câu như vậy.

“Tôi… vẫn còn chưa kết hôn!” Diệp Ánh Du đưa hai ngón tay lên chạm vào nhau, môi dưới đã sắp bị cô căn cho chảy máu, nói ra những lời này, chỉ có trời mới biết cô đã thu hết can đảm lớn như thế nào.

“Chưa kết hôn? Vẫn còn trong…

sạch?” Nam Cung Hàn đột nhiên tới gần, ánh mắt sâu thắm rơi xuống váy của cô.

Diệp Ánh Du cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, cho là anh ghét bỏ quần áo của mình quá mức hở hang nên giải thích: “Đây không phải váy của tôi, tôi cũng không phải cố ý muốn mặc như vậy.”

“Muốn gì?”

“Hả?” Diệp Ánh Du không hiểu hỏi lại.

Đột nhiên Nam Cung Hàn lách người tới gần, hơi thở mãnh liệ của phái nam lập tức bao vây cô.

Diệp Ánh Du kinh hãi lui về sau một bước, ai ngờ anh lại đột nhiên ôm chặt hông của cô, kéo cô lại gân anh, khế nói bên tai cô.

“Ngày hôm qua cô còn nhất mực khăng khăng nói mình không phải loại phụ nữ đó, ngày hôm nay lại đột nhiên tới tìm tới, nói cho tôi biết, chiêu này của cô không gọi là lạt mềm buộc chặt thì là gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Chương 8:

Lời nói này khiến mặt Diệp Ánh Du đỏ bừng.

Đúng vậy, hôm qua cô tuyên bố trịnh trọng, nhưng quay đầu đã chủ động dán lên người ta.

Thật sự là thấp hèn không chịu nổi.

Nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào, nếu bỏ qua người đàn ông này, cô có thể đi đâu?

Nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay, móng tay thật dài cắm vào trong da thịt.

Một lúc lâu không nói gì.

“Không phản đối?” Nam Cung Hàn ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ trắng nõn của cô, môi mỏng cũng hơi nhếch lên, dán ở trên cổ cô.

Chỉ trong nháy mắt liền cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.

Ô… Vật nhỏ này quả nhiên rất mân cảm!

Nam Cung Hàn thè lưỡi liếm nhẹ cổ cô.

“A… Thân thể Diệp Ánh Du chấn động, không tự chủ được mà rên một tiếng, muốn lui ra phía sau.

Bàn tay ngang hông chợt thêm lực, ánh mắt Nam Cung Hàn sâu thêm vài phần, tế bào trên người đang kêu gào.

Chính là cô ấy!

Bỗng Nam Cung Hàn bế cô lên từ chỗ ngồi, đi tới khách sạn….

Biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố, đương nhiên là vùng đất trù phú phong thủy tốt, chỉ liếc mắt một cái, Diệp Ánh Du liền nghĩ tới biệt thự Novaland cô nhìn thấy trong một quyển tạp chí, là khu đất xa hoa nhất của thành phố Hồ Chí Minh.

Lúc đó cô chỉ lướt qua vội vàng, không quá chú ý.

Nhưng người mù cũng nhìn ra được, người có thể ở chỗ này, cũng không phải người bình thường.

Cô bị Nam Cung Hàn dẫn tới biệt thự tư nhân của anh.

Diệp Ánh Du biết, mình đã thành công khơi dậy hứng thú của anh.

Cô đi theo phía sau anh, anh đi ở phía trước, bởi vì suy nghĩ quá tập trung, cho nên anh dừng lại cô không hề hay biết.

Cứ như vậy mà đụng thẳng vào.

“Bịchl”

Nam Cung Hàn dừng chân, Diệp Ánh Du chợt ngẩng đầu, lùi hai bước.

“Xin lỗi, tôi không chú ý….

Lúc này cô mới phát hiện trước mặt Nam Cung Hàn là một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt †ươi cười nhìn cô.

“Đây là thím Vân, thím ấy sẽ dẫn cô đi thay quân áo.”

Bỏ lại những lời này, Nam Cung Hàn trực tiếp quay đầu rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn cho cô.

Diệp Ánh Du nhìn thoáng qua liền phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rơi xuống người thím Vân.

“Chào thím.” Cô gật đầu chào hỏi với thím Vân.

Trên mặt thím Vân là nụ cười hiền lành, đây chính là cô gái đầu tiên mà cậu chủ dẫn về, bà nhẹ giọng nói: “Cô gái, đi theo tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Chương 9:

Vì vậy Diệp Ánh Du đi theo sau thím Vân, đeo giày cao gót mà cẩn thận từng bước đi về phía trước, trong lòng có chút thấp thỏm.

Trên mặt đất được trải thảm, Diệp Ánh Du đi giày cao gót mười lăm centimet, không đi vững được, lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã sấp xuống trước.

Thím Vân nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cô, Diệp Ánh Du lập tức xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cắn môi dưới.

“Không sao chứ?”

Nghe tiếng, Diệp Ánh Du nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không sao, xin lỗi…”

Thím Vân nhìn bộ dáng bế tắc của cô liền mỉm cười nói: ‘Không cần câu nệ vậy, chắc đây là lần đầu tiên cô đeo giày cao gót phải không? Tôi đỡ cô đi nhé.”

Diệp Ánh Du muốn từ chối nhưng nhìn bộ dáng thân thiết của bà, nên không khước từ nữa, chỉ cảm kích nhìn bà một cái, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thím Vân, để thím chê cười rồi, đây là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót.” Tuy nói vậy nhưng cô là con gái nhà họ Diệp, bình thường cũng đi giày cao gót, nhưng lần này lại là lần đầu tiên cô đi giày cao như vậy.

Thím Vân nhìn cô một cái, rũ mắt xuống nghĩ, giọng nói ôn hòa, thái độ tôn kính, nhìn qua là một cô gái tốt.

Ở nhà Nam Cung nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu Hàn dẫn phụ nữ về nhà, cô gái này được tới biệt thự thật sự là người đầu tiên.

“Đi nhiều một chút cũng thành thói quen.”

Thay quần áo xong, Diệp Ánh Du đứng ở trước gương nhìn mình một chút, có chút bất ngờ.

Cô đang mắc một váy dài màu trắng có đính hoa do thím Vân chuyển bị, hơi giống với đâm công chúa. Đây là lần đầu tiên cô mặc kiểu váy này, nên không quen lắm.

Hơn nữa… Cô vốn cũng ghét kiểu đồ này.

Không phải mặc váy công chúa vào liền trở thành công chúa, nhưng không có cách nào, ai bảo hiện tại cô có việc muốn nhờ vả người ta chứ.

Sau khi đi ra ngoài, thím Vân ở ngoài cửa, thấy cô đi ra mỉm cười nói: “Thay xong rồi? Cậu chủ đang ở chỗ hồ bơi, tôi dẫn cô qua đó.”

Nghe vậy, Diệp Ánh Du nhíu mày một cái: “Thím Vân, thím không cần khách sáo như vậy, tôi họ Diệp, tên Diệp Ánh Du, nếu như thím không ngại cứ gọi tôi Ánh Du được rồi.”

Thím Vân hiền từ gật đầu: “Vâng.”

Hai người vừa đi vừa nói, trong chốc lát đã tới đích đến, thím Vân dừng bước, chỉ về đằng trước nói.

“Cứ đi thẳng về phía trước, tới lối rẽ kia chính là hồ bơi, lúc cậu chủ đang bơi không thích có người ngoài, cho nên tôi không qua đó nữa.”

Diệp Ánh Du còn muốn nói gì đó, thím Vân đã xoay người rời đi.

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình vịn tường đi về phía trước, trong lòng có chút buồn bực.

Thím Vân nói lúc Nam Cung Hàn bơi lội không thích có người ngoài, vậy cô không phải là người ngoài sao?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn như quỷ thần xui khiến mà đi về phía trước.

Tới chỗ ngoặt liền thấy hồ bơi ở phía †rước.

Lúc này không có tường cho cô vịn nữa, hồ bơi ngoài trời, lớn đến nỗi khiến người ta ngạt thở, Diệp Ánh Du hơi kinh ngạc một chút, liền chân chừ mà bước về phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Chương 10:

Từ xa có thể nhìn thấy một dáng người khỏe khoắn đang bơi lội trong hồ bơi lớn này, nước gợn trôi qua da thịt màu đồng của anh, dưới ánh mặt trời, những làn sóng lóng lánh khác thường.

Trong vô thức cô đã đi tới chỗ hồ bơi.

Những người ở bên trong vấn chưa phát hiện ra cô, vẫn bơi qua bơi lại như trước.

Diệp Ánh Du đứng một chút thấy chân hơi đau, nhìn cái ghế ở bên cạnh, lại nhìn bóng người trong hồ bơi, không dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng chờ.

Ánh nắng như lửa, thoáng chốc đã khiến khuôn mặt trắng nõn của cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, mồ hôi trong suốt cũng dọc theo thái dương chảy xuống.

Cô giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, trong lòng có chút buồn bực, Nam Cung Hàn này sao còn chưa chịu lên.

Lúc cô ngẩng đầu lên thì nghe tiếng nước, Nam Cung Hàn đã ra khỏi hồ bơi.

Anh cất bước thong thả đi tới chỗ Diệp Ánh Du, bọt nước trên trán theo thái dương trôi xuống gương mặt, lại chảy xuống lồng ngực cường tráng của anh, có một loại gợi cảm hoang dại.

Chỉ một cái liếc mắt, Diệp Ánh Du đã có chút không dời nổi mắt, tim cũng đập nhanh hơn.

Người đàn ông này…

Mãi đến khi có vài giọt nước tạt vào mặt cô khi anh đi đến lấy khăn xoa đầu, lúc này cô mới kịp phản ứng.

Thế mà cô lại nhìn một người đàn ông đến ngây người?

Trong lòng Diệp Ánh Du rất sửng sốt, lùi lại một bước, quên mất là mình đang đi giày cao gót, khi cô lùi lại thì bị ặt chân, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.

Vốn dĩ Diệp Ánh Du còn tưởng mình sẽ được tiếp xúc thân mật với đất mẹ, cô bày ra vẻ thấy chết không sờn nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cơn đau mà cô tưởng tượng mãi vẫn không truyền đến, ngược lại là trên lưng cô bị siết nhẹ. Một bàn tay to đang lớn ôm lấy eo của cô, kéo nhẹ một phát, cô ngã về phía trước, rơi vào trong lồng ngực của Nam Cung Hàn.

“Á..” Cô sợ hãi kêu lên, vô ý thức nắm chặt lấy cánh tay của anh.

Cô cảm thành lành lạnh, Nam Cung Hàn vừa từ trong hồ bơi đi ra, trên người vân còn những giọt nước chưa khô, bây giờ Diệp Ánh Du úp người vào người anh khiến cho bộ váy mong manh lập tức ướt sũng, lộ ra những đường cong xinh đẹp.

“Thật xin lỗi, tôi… Tôi không cố ý.”

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị âm thanh lạnh lùng của Nam Cung Hàn ngắt lời.

“Tôi đáng sợ như thế sao?” Khi nói chuyện, anh cúi người dí sát lại gần cô, Diệp Ánh Du theo phản xạ né tránh.

Ngay sau đó cằm của cô bị siết chặt lại, đau đến mức cô hơi nhíu mày.

Nam Cung Hàn ép cô ngẩng đầu, nhìn thằng vào mắt của anh.

Vẻ mặt của anh hơi lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh.

“Trả lời tôi.”

Diệp Ánh Du căn môi, nhìn vào mắt anh nói: “Không, không đáng sợ, tôi chỉ có chút không quen thôi.”

“Không quen?” Nam Cung Hàn hơi nheo mắt, nhớ tới câu nói lúc trước cô nói, rồi lại nhìn phản ứng của cô, đột nhiên anh nhếch miệng, cau mày hỏi: “Lần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông như thế? Chưa từng có bạn trai sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Chương 11:

Diệp Ánh Du nghe nói xong thì khuôn mặt xinh xắn đi lên.

Quả thật là cô chưa từng có bạn trai, bởi vì cô muốn dồn hết sự chú ý vào việc học tập, cộng thêm thân thế của cô, làm sao cô dám nói chuyện tùy tiện.

“Không trả lời tức là chấp nhận?”

Bàn tay của Nam Cung Hàn hơi dùng sức, khoảng cách giữa anh và cô cành thêm gần hơn, Diệp Ánh Du có thể cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của anh.

Nam Cung Hàn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô, khi vừa mới từ trong hồ bơi đi ra, anh vô ý nhìn cô một cái, lúc đó cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, đôi mắt cụp xuống, mái tóc xõa trên vai, bộ dạng nhìn rất ngoan ngoấn.

Trong khoảnh khác đó, anh có một loại cảm giác muốn lập tức xông tới, hung hăng bắt nạt co.

Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ có thể khiến anh xúc động như thế, trong một ngày mà xúc động tới tận hai lần, cộng thêm ngày hôm qua nữa, tổng cộ gà ba lần.

“Tôi…” Diệp Ánh Du vốn định phủ nhận, những sau khi nghĩ lại, quyết định sửa lời: “Vậy thì sao? Ai quy định…. Tôi nhất định phải có bạn trai?”

“Tối lắm.” Nam Cung Hàn chỉ nói hai chữ, đôi môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, biểu cảm trong mắt biến hóa khó lường: “Vậy ở đây, cũng chưa có ai từng thưởng thức qua?”

Đầu ngón tay của anh rất lạnh, ngược lại môi của Diệp Ánh Du lại rất nóng, bởi vì lúc này cô rất khẩn trương, máu trong người dâng lên khiến cho mặt lập tức đỏ ửng.

“Tôi…” Diệp Ánh Du khẩn trương đến nói không nên lời, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, nhìn như một quả đào chín mọng, khiến cho người ta không nhịn được muốn căn một cái.

Bộ dáng ngây ngô này của cô ở trong mắt Nam Cung Hàn lại có một loại hương vị khác, phản ứng của cô rất hợp khẩu vị của anh, nhìn đôi môi hồng hào của cô mê người của cô, anh hơi nghiêng người cúi xuống.

Trái tim Diệp Ánh Du đập như sấm, nhìn anh đang nghiêng người về chỗ mình, có chút không biết làm sao, bàn tay nhỏ vô ý thức nắm chặt thành quyền chống trước ngực anh, khẩn trương nhắm mắt lại.

Thế nhưng là nụ hôn trong suy nghĩ của cô lại không rơi xuống, ngược lại cô cảm giác trên trán mình hơi lạnh, Diệp Ánh Du mở to hai mắt ra.

Thế mà Nam Cung Hàn lại cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó đứng thẳng lên, nở nụ cười hài lòng: “Quần áo ướt rời, bảo thím Vân dẫn cô đi thay một bộ khác đi.”

Nói xong, anh buông lỏng cô ra, sau đó lại nhảy xuống hồ bơi.

Diệp Ánh Du hơi kinh ngạc nhìn anh, thế mà anh chỉ hôn mỗi trán cô?

Hơn nữa… Hôm nay anh bảo cô đến †ìm anh không phải là vì… Cái kia sao?

Ý của anh bây giờ là muốn bỏ qua cho cô sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Ánh Du cắn môi dưới, quay trở về theo đường cũ.

Chờ đã, cô vừa mới thay quần áo, giờ lại về thay tiếp? Diệp Ánh Du ôm trán không nói lên lời, anh mang cô đến biệt thự tư nhân, là để cô biểu diên thời †rang sao?

ở trong phòng, Diệp Ánh Du đang chuẩn bị mặc bộ quần áo thứ hai mà thím Vân chuẩn bị cho cô, đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, động tác của cô dùng lại, không cần nhìn cô cũng biết là ai gọi tới.

cô ấn nút nghe, đưa điện thoại đến bên tai.

“Diệp Ánh Du! Gan mày lớn rồi đúng không? Trước khi ra khỏi nhà tao đã nói với mày thế nào hả? Bảo mày biểu hiện cho tốt một chút, bây giờ mày cho người ta leo cây ở đó, mày đi đâu? Chết rồi sao?” Lời nói của dì Mai cay nghiệt độc ác, âm thanh sắc bén, nghe giống như là dùng móng tay dài cào vào bảng đen, khiến người ta vô cùng khó chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Chương 12:

Nếu như không phải nể mặt bà ta nuôi dưỡng cô nhiều năm thì Diệp Ánh Du đã cúp điện thoại từ lâu.

Cô nén lửa giận trong lòng lại, hít sâu một hơi nói: “Dì Mai, tôi…”

“Được rồi, mày không cần phải nói gì cả, lập tức cút về đây ngay cho tao!”

Cô còn muốn nói cái gì đó nhưng đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi, chỉ còn âm báo của hệ thống.

Cô chưa từng cãi lời của dì Mai, vì vậy cô đành phải đứng dậy, đi về phía bể bơi một lần nữa.

Khi cô đến bể bơi, Nam Cung Hàn không còn bơi lặn nữa, mà đang năm trên ghế phơi nắng, làn da màu đông của anh hiện ra vẻ mê người dưới ánh mặt trời.

Trên mặt Diệp Ánh Du xuất hiện hai rạng mây hồng, nhưng cô đi về phía anh.

Cảm thấy có một bóng đen đang chắn ngang mình, lông mày Nam Cung Hàn hơi nhíu lại, nghe thấy một giọng nữ phát ra trên đỉnh đầu.

“Cái đó… Tôi phải trở về.”

Hóa ra là cô, Nam Cung Hàn mím môi, ừ nhẹ một tiếng: “Tôi cho người đưa cô về.”

Nói xong thì anh ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên gọi điện thoại.

Diệp Ánh Du đứng im tại chỗ không động đậy, hai bàn tay rũ ở bên hông siết chặt lại, cô không biết nên nói với anh như thế nào, nhìn anh lạnh lùng như vậy, sẽ đồng ý yêu cầu của cô sao?

Thất cô đứng im bất động, Nam Cung Hàn cau mày: “Sao vậy?”

“Tôi… Tôi…” Diệp Ánh Du cắn môi, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nam Cung Hàn dừng lại, dường như đã hiểu ra, anh híp mắt lại nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”

Nghe vậy, Diệp Ánh Du sừng sờ, điều kiện cô đã nghĩ kỹ rồi, nhà họ Diệp muốn vực vậy thì đơn giản là cần tiền, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cô không rõ.

Nghĩ tới đây, cô mím môi nói: “Tôi chưa nghĩ ra.” Tải app truyện-hola đọc miễn phí giúp nhóm nhé!

“Cô bé ngoan, vậy cô nghĩ kỹ đi, nghĩ xong thì tới tìm tôi.”

Nói xong, Nam Cung Hàn lại nhảy vào trong bể bơi, làm nước bắn tung tóe.

Sau khi Diệp Ánh Du đi xong, Nam Cung Hàn bất giác cau mày, có rất nhiều người phụ nữ muốn bò lên giường anh, mặc dù anh có rất nhiều phụ nữ nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có tư cách bò lên giường của anh.

Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô dùng ánh mắt bướng bỉnh và giọng điệu không chịu thua để nói rằng mình vẫn còn trinh, vậy mà anh đã thực sự nghĩ đến việc giữ cô ở bên mình.

Sau khi nhận được lời hứa của anh, Diệp Ánh Du trực tiếp đi về nhà.

Vừa mới bước chân vào nhà, Diệp Ánh Du còn chưa kịp phản ứng thì dì Mai đột nhiên xông ra tát vào mặt cô một phát.

Diệp Ánh Du bất ngỡ, ngã bệt xuống đất, trên mắt đau rát, khóe miệng chảy ra một tia máu.

“Mày giỏi lắm, cái con sói mắt trắng này, nhà họ Diệp coi như nhiều năm nuôi không mày rồi!” Dì vẫn chưa nguôi giận nhìn Diệp Ánh Du đang ngã trên mặt đất, định xông lên tiếp tục ra tay.

Màng nhĩ của Diệp Ánh Du ù đi, thấy bà ta định giơ tay nên đánh nữa, trước khi bà ta đánh xuống, cô giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của bà ta.

“Mày còn dám đánh lại?” Dì Mai càng tức giận: “Cái con nhóc chết tiệt nhà mày, mày có biết buổi tối nay là cơ hội tốt thế nào không, thế mà mày lại không biết trân quý, nhà họ Diệp chúng tao nuôi mày nhiều năm như thế là vì cái gì?”

“Bà muốn gả tôi cho cái ông già Hoàng kia, đơn giản là vì muốn ông ta bỏ tiền cứu tế nhà họ Diệp, đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Chương 13:

“Mày biết mà mày còn dám chạy?”

“Cần bao nhiêu tiền?” Diệp Ánh Du cố để mình tỉnh táo lại, lạnh lùng hỏi.

Dì Mai nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn cô: “Mày nói vậy là có ý gì?”

Diệp Ánh Du đứng thẳng người lên, sửa sang lại quần áo trên người: “Cần bao nhiêu tiền để vực dậy nhà họ Diệp, nếu như tôi có thể bỏ ra được thì có phải là sẽ không cần gả cho cái ông già Hoàng kia nữa không?”

Lúc này dì Mai mới nhìn thấy cô đang mặc quần áo mới, nhìn chất liệu có vẻ là hàng tốt. Trong mắt bà ta lóe lên một tia nghi ngờ, chẳng nhẽ con nhóc này lại có một người tình giàu có?

“Ít nhất năm tỷ!”

Trong mắt Diệp Ánh Du hiện lên một tia kinh ngạc, cần nhiều tiên như vậy ư?

Không biết người đàn ông kia có chịu cho không? Bất quá chỉ là một tấm thân trong trắng, có thể nhận được nhiều tiền như vậy sao?

“Làm sao, không bỏ ra nổi?” Dì Mai châm chọc nhìn cô: “Dì Mai khuyên mày một câu, nếu như không có nhà họ Diệp thì mày sẽ không có ngày hôm nay, chuyện tìm người yêu không phải mày muốn là được, nếu như mày không bỏ ra được số tiền này thì ngoan ngoãn đi đến gặp Tổng giám đốc Hoàng cho tao.”

“Không!” Diệp Ánh Du lắc đầu cự tuyệt, còn lâu cô mới đồng ý gả cho một lão già.

“Năm tỷ, tôi sẽ tìm cách, nhưng xin dì cho tôi thêm thời gian.”

“Được, tao cho mày thời gian hai ngày, nếu sau hai ngày mà tao vận chưa nhận được tiền thì mày ngoan ngoãn đến chỗ của Tổng giám đốc Hoàng đi.”

Sau khi về đến phòng, Diệp Ánh Du thay quần áo, nhớ đến tấm danh thiếp mà tối hôm đó người đàn ông kia đưa cho cô.

Nghĩ đến đây, Diệp Ánh Du vội vàng đứng dậy tìm túi xách, rốt cuộc cũng †ìm được ở trong góc túi tấm danh thiếp bị cô vò nát….

Nam Cung Hàn, cô vẫn phải tìm anh xin giúp đối Ngày hôm sau.

Diệp Ánh Du đứng ở trước cửa thang máy, bên cạnh là thư ký Trần Minh Toàn của Nam Cung Hàn, anh ta được Nam Cung Hàn cử xuống để đón tiếp cô.

Tâm trạng lúc này của cô vô cùng lo lắng, hai bàn tay đang rũ bên hông cũng không nhịn được siết chặt thành quyền.

Trần Minh Toàn nghiêng đầu nhìn cô một cái, trên người cô toát ra vẻ tươi tắn thanh tao, mái tóc dài rũ xuống vai, dáng vẻ vô cùng trầm mặc, trông giống như một đóa hoa bách hợp tinh khiết, tỏa ra mùi thơm nồng nặc.

Cậu Hàn thích kiểu này ư?

“Thang máy tới rồi.”

“Á” Diệp Ánh Du kịp phản ứng, đi theo Trần Minh Toàn vào thang máy, nhìn ngón tay anh ấy đang nhấn vào nút tầng hai mươi, trong lòng cô cảm thấy bất an.

“Thư ký Toàn, các anh…”

“Đừng lo lắng, cậu Hàn đối với phụ nữ rất ôn nhu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.”

Giọng nói của Trân Minh Toàn vang lên ở bên cạnh khiến cho Diệp Ánh Du đỏ bừng cả mặt.

Không phải vì ngại ngùng mà là vì xấu hổ, cem ra thư ký Toàn này cũng đã biết mục đích cô đi đến đây là gì.

“Sau khi đi ra khỏi thang máy thì đi về phía bên phải, căn phòng thứ nhất ở giữ chính là phòng của Tổng giám đốc.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Chương 14:

“Ừm”

Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, Diệp Ánh Du đi ra một mình, Trần Minh Toàn còn phải đi làm việc khác.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Diệp Ánh Du đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Trên sàn nhà trải thảm đen trắng xen kẽ, chỉ liếc mắt một cái thôi là Diệp Ánh Du cũng biết giá của những tấm nhìn ngón tay anh ấy đang nhấn vào nút tầng hai mươi, trong lòng cô cảm thấy bất an.

“Thư ký Toàn, các anh…”

“Đừng lo lắng, cậu Hàn đối với phụ nữ rất ôn nhu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.”

Giọng nói của Trân Minh Toàn vang lên ở bên cạnh khiến cho Diệp Ánh Du đỏ bừng cả mặt.

Không phải vì ngại ngùng mà là vì xấu hổ, cem ra thư ký Toàn này cũng đã biết mục đích cô đi đến đây là gì.

“Sau khi đi ra khỏi thang máy thì đi về phía bên phải, căn phòng thứ nhất ở giữ chính là phòng của Tổng giám đốc.”

“Ừm”

Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, Diệp Ánh Du đi ra một mình, Trần Minh Toàn còn phải đi làm việc khác.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Diệp Ánh Du đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Trên sàn nhà trải thảm đen trắng xen kẽ, chỉ liếc mắt một cái thôi là Diệp Ánh Du cũng biết giá của những tấm thảm này rất đắt.

Cô hít sâu một hơi, bình tính đi lên phía trước, chỉ còn lại những đầu ngón tay khế run lên.

Đi hai bước, cô nhìn thấy căn phòng mà Trần Minh Toàn nói.

Diệp Ánh Du đứng ở cửa, chăm chú cắn môi dưới.

Đẩy cánh cửa này ra, cô chính là người phụ nữ của anh, không có con đường quay đầu lại.

Thế nhưng mà… Ngay tại thời điểm cô được nhà họ Diệp nhận nuôi, cô đã không còn đường để rút lui nữa rồi.

Thay vì gả cho một lão già, thà làm tình nhân của anh còn hơn.

Tình nhân và vợ, rốt cuộc thì kỳ hạn của cái trước vấn ngắn hơn cái sau.

Nghĩ đến đây, cô lấy hết can đảm gõ cửa.

“Mời vào.”

Giọng nói của anh vẫn lãnh đạm như vậy, không mang theo một chút nhiệt đô nào.

Vừa mới đẩy cửa ra, Diệp Ánh Du đã nhìn thấy Nam Cung Hàn đang ngồi làm việc trên bàn làm việc, lúc này anh đang chăm chú nhìn vào một quyển sổ, ngón †ay thon dài gõ như bay trên bàn phím.

Diệp Ánh Du không dám làm phiền anh, chỉ có thể đi đến một bên đứng ngây người.

Nam Cung Hàn vẫn đang xử lý công việc của mình.

Không biết đã qua bao lâu, khi hai bắp chân của Diệp Ánh Du tê rần hết cả lên, bóng dáng của người trước mặt mới hơi nhúc nhích.

“.

..” Diệp Ánh Du muốn nói chuyện, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

Nam Cung Hàn nhìn lại thì thấy cô đang lúng túng đứng ở một bên, đôi mắt rũ xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của chính mình, bộ dáng nhìn rất bất an.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Chương 15:

Bao nhiêu người phụ nữ nếu có cơ hội gặp anh, chắc chắn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thu hút sự chú ý của anh, duy chỉ có cô đứng co quắp ở đó, không dám nói lời nào.

Bồng nhiên, Nam Cung Hàn nghĩ tới khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của cô khi nói mình vẫn còn trong sạch vào tối hôm qua.

“Tới đây.” Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta không nghe ra vui hay buồn.

Diệp Ánh Du bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đôi mắt sâu như đáy hồ nhìn vào người cô.

Trên người anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng, có lẽ là do trời nóng lên hai cúc áo đầu đã bị anh cởi ra, nhìn rất gợi cảm.

Trong giọng nói của anh mang theo một cỗ uy nghiêm, Diệp Ánh Du ma xui quỷ khiến đi về phía anh.

Vừa mới đi đến gần, Nam Cung Hàn duỗi cánh tay dài ra ra, dùng sức kéo Diệp Ánh Du vào ngực anh.

Mùi thuốc là nhàn nhạt bao vây lấy cô, Diệp Ánh Du còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Nam Cung Hàn nắm chặt lấy cằm, ép cô ngẩng đầu lên.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

“Nghĩ kỹ?” Anh hỏi.

Một lúc lâu sau Diệp Ánh Du mới phản ứng được là anh đang hỏi cái gì, cô cắn môi dưới gật đầu: “Ừm”

“Cô bé ngoan, vậy thì, cô muốn bao nhiêu?”

“Cho tôi năm tỷ.” Diệp Ánh Du không chút do dự, trực tiếp nói.

Trước khi đến, cô đã nghĩ hàng nghìn cách để xin anh tiền, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cho dù có nói khéo léo cỡ nào thì cũng không phải là vẫn đang đòi tiền như bình thường sao?”

Cuối cùng vẫn nên nói trực tiếp thì tốt hơn.

Lần đầu tiên Nam Cung Hàn gặp người nói trực tiếp như vây, anh hơi nhíu mày.

Anh nhìn cô, hai mắt cô tĩnh lặng như nước, không hề cảm thấy xấu hổ vì cái miệng, miệng thì bảo muốn một tỷ bảy nhưng trong mắt lại không có chút lòng tham nào.

Thấy anh không không trả lời, trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Ánh Du dần chìm xuống.

Anh không nói gì, là không đồng ý sao?

Năm tỷ, quả thật là nhiều lắm sao?

Nghĩ tới đây cô hơi hé cánh môi rồi lại nói: “Tôi biết năm tỷ là quá nhiều, thế nhưng tôi sẽ không lấy không tiền của anh, tôi còn có thể…”

Cô còn chưa nói hết thì Nam Cung Hàn đột nhiên duỗi ngón tay thon dài ra đè ở trên môi của cô: “Xuyt!”

Diệp Ánh Du trừng to mắt, anh như vậy là có ý gì chứ?

Chỉ thấy Nam Cung Hàn kéo ngăn kéo rồi rút ra một tờ chỉ phiếu trống, sau đó cầm bút viết lên trên, một lúc anh đưa tờ chi phiếu cho cô, Diệp Ánh Du nghi ngờ đưa tay ra nhận.

“Mười tỷ!” đôi mắt to xinh đẹp của Diệp Ánh Du kinh ngạc kêu lên.

Cô chỉ hỏi anh năm tỷ mà anh lại đưa cho cô mười tỷ, anh ra tay lại hào phóng như vậy…

“Nhiều quá rồi, tôi chỉ cần năm tỷ thôi.” Nói rồi Diệp Ánh Du trả lại tờ chỉ phiếu cho anh.

Ánh mắt của Nam Cung Hàn biến ảo khó lường, anh thuận thế năm chặt bàn tay nhỏ bé của cô rồi nghiêng người bật hơi ở bên tai của cô: “Không phải cô nói cô vẫn còn là trinh nữ sao? Mười tỷ này xem như là tiền mua đêm đầu tiên của cô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Chương 16:

Nghe anh nói xong thì cơ thể của Diệp Ánh Du chấn động, sao cô lại suýt quên mất là mình ở đây bán thân chứ.

Người có tiền ra tay quả nhiên là hào phóng: “Nếu đã như vậy thì cảm ơn.” Khả năng tiếp nhận của cô không tệ, chỉ một giây bèn nhận rõ sự thật mình đang bán thân.

Lúc gần đi Diệp Ánh Du xoay người hỏi anh: “Anh cứ như vậy đưa cho tôi mười tỷ mà không sợ tôi đi rồi sẽ không trở về nữa sao?”

Tay phải của Nam Cung Hàn vẫn còn đang cầm cây bút máy, anh nghe thấy cô nói như vậy thì ngẩng đầu, bút máy ở trong tay của anh cũng chuyển động, đôi môi mỏng của anh nhếch lên †ạo thành một vòng cung mê người.

“Cô sẽ không như vậy.” Huống hồ nếu như cô chạy trốn thì dựa vào thế lực của anh muốn tìm cô cũng rất đơn giản.

Nghe anh nói như vậy thì Diệp Ánh Du siết chặt nắm đấm không nói gì nữa quay người rời đi.

Đợi sau khi cô rời đi, cái miệng đang nhếch thành vòng cung của Nam Cung Hàn tiêu tan thay vào đó là sự lạnh lùng.

Chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi về hành vi của mình ngày hôm nay, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, hết lần này tới lần khác lại chỉ muốn một nữ sinh có vóc người giống như đậu que xào kiểu Tứ Xuyên.

Sau khi Diệp Ánh Du rời đi không lâu thì Trần Minh Toàn bèn đi tới. Tải app truyệnhola đọc nhé cả nhà!

Trần Minh Toàn nhìn anh rồi lên tiếng hỏi thăm: “Cậu Hàn?”

Nam Cung Hàn nheo mắt lạnh lùng dặn dò: “Đi điều tra rõ ràng thân thế của cô ấy, tôi muốn có một phần tư liệu được chuẩn bị kỹ càng.”

“Vâng!” Trần Minh Toàn gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trở về nhà họ Diệp thì Diệp Ánh Du cũng không ở lại lâu mà đưa chỉ phiếu cho dì Mai.

Vốn dĩ vẻ mặt của dì Mai vẫn còn đang vô cùng nghỉ ngờ, không ngờ lại nhận được chỉ phiếu mười tỷ nên trên mặt lập tức xuất hiện nét mặt mừng rỡ như điên, thái độ đối với Diệp Ánh Du cũng lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Ánh Du, sao con lại có nhiều tiền như vậy chứ? Ai cho con vậy?”

“Bây giờ dì sẽ không ép tôi kết hôn với ông già Hoàng kia nữa phải không?”

“Làm gì có chứ, con có chồng tương lai tốt như vậy thì sao dì Mai có thể ép con gả cho một ông già chứ. Con nhanh nói cho dì Mai biết rốt cuộc là ai cho con tờ chỉ phiếu này?”

So với sự tha thiết của bà ta thì Diệp Ánh Du lại đặc biệt im lìm.

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Nói xong không đợi bà ta kịp phản ứng Diệp Ánh Du đã xoay người rời đi.

Dì Mai nhìn theo bóng lưng cô rồi khit mũi, bà ta siết chặt tờ chi phiếu mười tỷ ở trong tay.

Xem ra Diệp Ánh Du này vẫn còn có tác dụng, vậy thì tạm thời giữ lại đi.

Vừa về đến phòng thì điện thoại của Diệp Ánh Du đã vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thì sắc mặt thay đổi rồi vội vàng nghe điện thoại.

“Tuyết Hân có chuyện gì vậy?”

“Ánh Du cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Cậu đã hai ngày không tới trường học rồi, mình đã xin nghỉ cho cậu nhưng mà dù sao thì cậu cũng nên nói cho mình biết rốt cuộc thì cậu làm sao chứ? Không phải là dì Mai lại làm khó dễ cậu đấy chứ?”

“Mình không sao, cậu xin nghỉ cho mình mấy ngày?”

“Ách, hôm qua và hôm nay, mình nói dì cả của cậu tới thăm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Chương 17:

Nghe cô nói như vậy thì Diệp Ánh Du trở nên đau đầu không nhịn được đưa tay đỡ trán, Tuyết Hân thật sự xem giáo viên là đồ đần sao, mỗi lần đều lấy lý do dì cả tới thăm để giúp cô xin nghỉ.

Lần trước tham gia tiệc sinh nhật của bạn cô uống hơi nhiều nên cũng xin giáo viên nghỉ.

Nhớ tới lời nói mà hôm nay trước khi đi Nam Cung Hàn đã nói với mình, cô mấp máy môi nói: “Cậu giúp mình xin nghỉ thêm một ngày nữa.”

“Tại sao? Cậu đang làm cái gì vậy?

Cậu không trở lại lớp học sao?” Hà Tuyết Hân dò hỏi.

Diệp Ánh Du giải thích: “Mình vẫn còn một việc phải xử lý, xử lý xong thì mình sẽ trở về.”

Nói xong không đợi Hà Tuyết Hân tra hỏi thì cô đã cúp điện thoại.

Diệp Ánh Du sợ cô hỏi thêm một câu nữa thì mình sẽ không nhịn được mà nói hết mọi chuyện.

Thế nhưng Diệp Ánh Du phải nói như thế nào chứ? Chẳng lẽ lại nói với cô ấy là mình ra ngoài bán thân sao?

Mặc dù bán cho một người đàn ông có dáng dấp rất anh tuấn nhưng nói cho cùng thì cũng là bán thân.

Ngồi trong phòng một lúc lâu mới miễn cưỡng kìm nén được cơn náo loạn ở trong lòng, Diệp Ánh Du quyết định đi tới chỗ của Nam Cung Hàn.

Nếu như cô đã cầm chi phiếu thì hiển nhiên cũng phải trả giá. Trả giá sớm thì cũng sẽ khôi phục được cuộc sống bình thường sớm.

Lúc xuống lầu khi đi ngang qua phòng khách Diệp Ánh Du nhìn thấy dì Mai đang gọi điện thoại, mặt mày hớn hở nói chuyện mười tỷ với ba, sau khi công ty vượt qua cửa ải khó khăn thì bà †a còn có thể mua một món đồ trang sức mà bà ta đã nhìn trúng từ lâu.

Diệp Ánh Du mím môi muốn lặng yên rời đi nhưng đôi mắt sắc của dì Mai đã nhìn thấy cô nên lập tức cúp điện thoại.

Dì Mai cười đi tới hỏi: “Ánh Du, con muốn đi hẹn hò với bạn trai sao? Sao lại không trang điểm cho đẹp rồi mặc quần áo mà hôm qua dì mua cho con chứ?

Con gái phải biết cách ăn mặc thật xinh đẹp thì mới có thể hấp dân…”

Mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người đi gặp Nam Cung Hàn sao? Diệp Ánh Du giật mình, cô không có đầu óc mới mặc chiếc váy kia.

Cô biết tiếp theo dì Mai chắc chăn sẽ còn nghe ngóng về chuyện bạn trai, Diệp Ánh Du thực sự không có tâm trạng nói dóc với bà ta nên bắt buộc phải cắt ngang lời bà ta: “Dì Mai, anh ấy thích dáng vẻ mộc mạc của con như thế này.”

Dứt lời không đợi dì Mai có phản ứng, ngay sau đó Diệp Ánh Du nói: “Con đi ra ngoài trước.”

Để lại dì Mai trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô hung hăng ném điện thoại. Tìm được người đàn ông giàu có thì giỏi lắm sao, còn không phải là mưu cầu lợi ích cho nhà mình sao.

Cô đi ra ngoài bắt xe đi thẳng đến biệt thự của Nam Cung Hàn.

Diệp Ánh Du đứng ở bên ngoài biệt thự kiểu dáng châu âu hoa lệ trang nhã ấn chuông cửa, thím Vân nhanh chóng đi đến cười nói: “Cậu chủ đang chờ cô đó.”

Hóa ra cậu Hàn về nhà sớm là để chờ cô Du. Thím Vân nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra ngoài mà nụ cười ở trên mặt lại càng thêm hiền lành.

Diệp Ánh Du gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.” Không cần phải chờ ở đây cũng tốt, tránh cho trong lúc chờ đợi mình lại đánh mất dũng khí mà khó khăn lắm mới có được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Chương 18:

Bên trong bầu không khí trong sáng lộ ra một phòng khách lộng lây trang nhã, Nam Cung Hàn cầm một ly rượu vang khẽ đung đưa.

Dưới sự nổi bật của màu đỏ tươi càng làm cho các đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên tuấn tú, tư thế khoanh chân tùy ý nhàn nhã lộ ra vẻ lười biếng giống như loài báo đi săn mồi.

Nam Cung Hàn nhìn thấy hai người đi vào thì không nhanh không chậm uống rượu vang rồi đặt cái ly lên bàn trà, ly rượu vừa vặn đè ở trên phần tài liệu về thân phận của Diệp Ánh Du, anh đứng dậy đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Diệp Ánh Du sững sờ ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh không nói câu gì mà cứ bỏ cô lại đây là có ý gì?

“Đuổi theo!” Nam Cung Hàn hé mở môi mỏng nói tóm tắt giản lược hai chữ ra rồi quay đầu lại, bước chân tiếp tục tiến lên không ngừng.

“À được…” Diệp Ánh Du cười với chị dâu La rồi nhanh chóng đuổi theo anh, đi theo sau lưng Nam Cung Hàn, nghe tiếng bước chân hai người đan vào nhau, cô không nhịn được phá vỡ sự im lặng: “Mười tỷ kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh.”

Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Hàn phút chốc nheo lại, anh trầm giọng nói: “Tôi từng nói mười tỷ mya đêm đầu tiên của cô, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”

Ra lệnh không cho phép người ta không nghe theo, mang theo sắc thái bá đạo, như chuông sớm trống chiều đánh vào trong lòng Diệp Ánh Du.

“Tôi biết…” Diệp Ánh Du không thể lên tiếng nữa, ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định, mười tỷ quá nhiều, cô câm mà theẹn ở trong lòng, cô sẽ nghĩ cách từ từ trả từng chút một.

Bước chân Nam Cung Hàn bỗng nhiên ngừng lại, anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kiên cường, khóe môi hiện lên một đường cong tà mị, anh từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Ánh Du: “Cô tới rồi thì chắc đã chuẩn bị kỹ càng?”

Tiếng nói khàn khàn vang bên tai cô, nhất là hơi thở ấm áp kia thổi lên da thịt, khiến cô run rẩy.

“Chuẩn bị kỹ gì cơ?” Diệp Ánh Du phản xạ có điều kiện hỏi, kịp thời phản ứng hành động của Nam Cung Hàn, nháy mắt cô đỏ mặt, không tự chủ ngửa đầu ra sau: “Tôi…”

Nhưng mà không đợi cô trả lời, bàn tay lớn của Nam Cung Hàn vần luôn nhanh như chớp nắm ót cô, kéo cô tới gần anh, khoảng cách của hai người nhanh chóng rút ngắn, có thể cảm thấy được hơi thở của nhau.

Chăm chú nhìn Diệp Ánh Du rõ ràng rất xấu hổ lại cố găng bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén hờ hững của anh lúc này lại đen tối khó lường, muốn phun lửa. Tải app truyện hola đọc nhiều hơn nhé!

Diệp Ánh Du bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chằm, chỉ cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực đập như sấm vang, ánh mắt cô muốn tránh né ánh mắt nóng rực dường như có thể thiêu đốt mình, nhưng đôi môi mỏng trên môi lại khiến cô đột nhiên mở to mắt.

Môi Nam Cung Hàn rất mỏng, còn lạnh nữa, cảm giác giống như ăn kẹo bạc hà, cũng như khí chất lạnh lùng của anh. Nhưng đang bắt đầu tàn phá bừa bãi không chút do dự, hơi thở đàn ông trưởng thành càng nóng rực như lửa, khí thế kinh người.

“A… Ưm..” Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi, tựa như ngâm mấy tiếng trong suối nước nóng, cảm giác tê dại khiến thể lực cô nhanh chóng mất đi, chân cẳng nhanh chóng nhữn ra đổ nhào vào trong ngực người đàn ông.

Ánh mắt Nam Cung Hàn càng thêm tĩnh mịch, cánh tay dài duõi ra, ôm ngang người lên, anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ bên cạnh, nhanh chân đi vào, áp người dưới thân…

Động một cái liền bùng nổ…

Dưới kỹ xảo thành thạo của anh, thần trí Diệp Ánh Du vừa khôi phục một chút thì đã lại lần nữa đắm chìm, ánh mắt càng thêm say mê, tay cô chỉ bắt lấy áo sơ mi của Nam Cung Hàn, không ngừng năm chặt, tùy ý đi theo động tác của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Chương 19:

Nam Cung Hàn ấn một dấu hôn màu đỏ trên xương quai xanh tỉnh xảo của cô, môi mỏng dần dần hướng xuống.

Hơi thở trong trẻo của cơ thể Diệp Ánh Du thực sự hấp dẫn anh, cho dù là từ một người đàn ông có khả năng khống chế mạnh mẽ, anh cũng không thể không tăng tốc, ngón tay vội vàng vuốt ve.

Diệp Ánh Du bị anh hôn đến thở hổn hển, trong đầu trống rồng, dường như bị mây trắng trôi nổi trên trời nhồi vào, không thể nghĩ được gì cả, cô chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, không nhịn được mà run rẩy không ngừng…

Thật… Thật muốn trao mình cho một người đàn ông xa lạ như vậy sao?

Nhưng mà đúng l1uc này, ngay lúc ngón tay thon dài của Nam Cung Hàn xoa lên xương quai xanh cô đi xuống dưới, cơ thể Diệp Ánh Du run lên, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh…

Dưới ánh sáng u ám, một người đàn ông dây dưa trên người cô, hai người răng môi ma sát, chuyện đang làm dường như không khác gì hiện tại!

Trong đầu cô tại sao xuất hiện hình ảnh làm chuyện như vậy với đàn ông?

Diệp Ánh Du giật mình, sự mơ hồ trong mắt cô thoáng chốc giảm đi, ánh mắt rõ ràng trong veo, hơi thở không ổn định nhìn chăm chằm Nam Cung Hàn.

Đoạn hình ảnh xuất hiện đột ngột kia cũng nhanh chóng biến ma61tr.

Cô ngay cả gương mặt đàn ông cũng không thấy rõ, thậm chí cũng không biết tại sao vô duyên vô cớ xuất hiện hình ảnh này trong đầu, hình ảnh đó lóe lên rồi biến mắt càng khiến cho Diệp Ánh Du không thể xem nhẹ.

Diệp Ánh Du cũng không chịu nổi nữa, bỗng nhiên cô đẩy Nam Cung Hàn ra, kéo chăn mền một bên qua che lại, giọng nói run rẩy: “Đừng, thật xin lôi, tôi… tôi không thể làm chuyện đó với anh…”

Cô căn chặt cánh môi, giọng nói nhỏ dần, âm cuối biến mất trong không khí.

“Cô nói cái gì?” Nam Cung Hàn tức giận, từ phía sau anh vốn không nghe rõ, nhưng lúc này bị gián đoạn, Diệp Ánh Du lại là dáng vẻ như thế, không nói lời nào thì anh cũng có thể đoán được ý của cô.

Không phải lạt mềm buộc chặt, là không muốn thân mật với anh.

Sắc mặt Nam Cung Hàn nháy mắt chìm xuống, như mưa to ập đến, mây đen che kín cả bầu trời.

Chưa có phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy. Sự tức giận đang dâng lên giữa hai lông mày của Nam Cung Hàn, anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ngón tay anh búng ra và búng ra, không biết đàn ông lúc này không thể bị gián đoạn sao?

Diệp Ánh Du co người xuống giường, kìm nén cảm xúc muốn chạy trốn, cố găng nhìn thẳng ánh mắt anh, chân thành nói: “Tôi có thể trả mười tỷ băng cách khác không?”

Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

Diệp Ánh Du nắm lấy chăn mềm, tay càng siết chặt hơn, cô cảm thấy rất không có khả năng, nhưng muốn lấy tiền từ chỗ dì Mai về trả cho anh thì càng là chuyện không thể.

“Hay anh cho tôi thêm thời gian chuẩn bị?” Cô cố gắng chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, dùng giọng điệu thương lượng nói. Đôi mắt cô ướt át trong veo như nước, nhưng lại có một vẻ bướng bỉnh mạnh mẽ.

Nam Cung Hàn vốn vô cùng tức giận, muốn dạy dỗ người phụ nữ này, sau khi liếc nhìn ánh mắt cô một chút thì lại đổi ý.

Nhạy cảm như vậy, anh càng mong muốn ăn luôn trái tim cô.

Sự tức giận trong ánh mắt Nam Cung Hàn đã hoàn toàn hóa thành ánh sáng cực nóng thiêu đốt thú dữ: “Bây giờ cô phải trở thành người phụ nữ của tôi ngay.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom