Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ

Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ
Tác giả: Lâm Bạch
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên Hán Việt: Nữ đại phu hòa nam y sinh

Tác giả: Lâm Bạch

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta: Kỳ Giản Niệm

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt ngào, Hay khắc khẩu, Nhẹ nhàng, Góc nhìn của nữ chính

Nhân vật chính: Vương Dịch Chi, Lê Dụ

Độ dài: 08 chương

GIỚI THIỆU TRUYỆN

Lê Dụ, nữ, học Trung y. Vương Dịch Chi, nam, học Tây y.

Mọi người đều nói Trung Quốc và Phương Tây kết hợp với nhau có hiệu quả vô cùng nhanh chóng? Phải nói là trời sinh đã thành oan gia mới đúng!!!!!

Lê Dụ: Tôi lúc thì vui, lúc thì buồn, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì tức giận. Anh nói xem, tôi mắc bệnh gì rồi?

Vương Dịch Chi: Tôi khuyên cô nên đến khoa tâm lý khám thử, có khả năng cô bị đa nhân cách rồi.

Lê Dụ:???

Lê Dụ: Mỗi ngày đều rèn luyện sức khỏe thật tốt, hây ya hây ya ~

Vương Dịch Chi: Cô đang tập cái gì vậy? Bộ là học sinh tiểu học tập thể dục theo đài sao?

Lê Dụ: Đó là Ngũ Cầm Hí*!!!!!!!!!

Cứ tưởng rằng sẽ mãi không vừa mắt nhau đến hết cuộc đời, kết quả là, thầy thuốc Lê bị bác sĩ Vương bắt cóc!!!

Một ngày nọ, Lê Dụ đang bị thương bị Vương Dịch Chi ‘chụt chụt’ đến mức nói không nên lời.

Bác sĩ Vương, anh chơi xấu vl!

Tôi chơi xấu đấy, em làm gì được tôi bây giờ.

Bác sĩ Vương, anh đang ăn hiếp bệnh nhân đấy, anh không thể làm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân càng thêm trầm trọng được!!!

Gỡ mìn ~

1. Ngắn!!! Siêu ngắn!!!

2. Không nhắc đến kiến thức chuyên ngành, xin đừng chửi (khom lưng).

Tag: Đô thị tình duyên, Yêu sâu sắc, Hoan hỉ oan gia, Truyện ngọt

Một câu tóm tắt: Câu chuyện của bác sĩ Trung y và bác sĩ Tây y.

Lập ý: Ở đây không có gì ngoài cơm tró.



*Ngũ Cầm Hí (五禽戏): là một bài khí công cổ đại được mô phỏng theo điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.
 
Chương 1


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Lúc đi ngang qua phòng khám đối diện, cuối cùng Lê Dụ cũng biết được anh chàng bác sĩ mới nhận chức không lâu này được hoan nghênh như nào. Cô liếc mắt nhìn dòng người xếp hàng đợi đăng ký: Nào là trai xinh gái đẹp, rồi cả người già người trẻ… Ngay cả nhóc con một tuổi cũng được đưa đến chỗ anh ta? Chẳng phải nên đến khoa nhi sao?

Tò mò cả ngày trời, rốt cuộc Lê Dụ vẫn không nhịn nổi, đành đi hỏi thăm tình hình của anh chàng kia.

“A Nguyên, vị bác sĩ mới tới ở đối diện là ai thế?”

“Anh ấy hả ~ anh ấy tên là Vương Dịch Chi, vừa du học ở Mỹ về, lớn hơn cậu hai tuổi, nghe nói hai người còn sống chung một tiểu khu đấy.”

Dịch Chi? Người tình của Võ Tắc Thiên?

“Sao cậu biết rõ vậy?”

A Nguyên si mê nói, “Tuy rằng mình đã kết hôn rồi nhưng thấy trai đẹp thì vẫn…” A Nguyên bỗng chuyển chủ đề, “Anh ấy trắng thật đấy! Mặc blouse vào còn trắng hơn ~ trời ơi, đẹp trai quá đi!”

Lê Dụ nhướng mày, đúng là “tiểu bạch kiểm” mà.

Cô ho khan hai tiếng, “Sắp đến giờ tan tầm rồi đấy, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mau thu dọn đồ đi!”

Không thể không nói, hiện nay Trung y không còn phổ biến như xưa nữa rồi. So với y học phương Tây đang phát triển cực kỳ nhanh, tác dụng của thuốc bắc chỉ như nước nhỏ giọt. Nhưng mà là Hoa Hạ quốc bảo, là kết tinh của lịch sử, cho nên những ưu điểm riêng của Trung y vẫn chiếm một vị trí không thể xóa nhòa trong lòng người bệnh.

Lê Dụ được gia đình bồi dưỡng thành một nữ thầy thuốc, tuy không thể cạnh tranh được với Tây y, nhưng nói thật lòng, cô có chút hiềm khích với chàng trai trẻ này rồi đấy.

Bác sĩ Vương, ngược lại tôi rất muốn xem thử, anh có thật sự lợi hại đến vậy không.

Sau khi tan làm, dòng người cũng thưa dần, chạng vạng tối, bệnh viện rộng lớn lại quay về bầu không khí âm u lạnh lẽo của nó, mùi nước khử trùng trộn lẫn với mùi thuốc bắc khiến người ta không nói nên lời. Lê Dụ từ từ bước về phía phòng khám đối diện.

“Bác sĩ Vương?”

“Xin lỗi, chúng tôi…” Chàng trai tuấn tú vẫn đang ngồi phân loại bệnh án ngẩng đầu lên, “Bác sĩ Lê?”

“Tôi có thể vào trong ngồi không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

“Bác sĩ Vương, gần đây tôi thấy không thoải mái, nhưng lại không biết mắc phải bệnh gì, anh có thế kiểm tra cho tôi được không?”

Vương Dịch Chi nhìn vẻ mặt ranh ma của cô thì lập tức hiểu ra.

Trong mắt anh hiện lên ý cười, “Có triệu chứng gì không?”

“Lúc thì tôi thấy vui, lúc lại thấy buồn, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì tức giận. Anh nói xem, tôi mắc bệnh gì rồi?” Lê Dụ cười nói.

Vương Dịch Chi suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói, “Tôi cảm thấy cô nên đến khoa tâm thần khám thử, có khả năng cô bị đa nhân cách rồi.”

“Cái gì?” Lê Dụ sửng sốt.

“Thầy thuốc Lê thú vị thật đấy, rõ ràng phương pháp chữa bệnh của cô rất cao siêu vậy mà lại cố tình đến đây nghe ý kiến của một hậu bối như tôi. Tôi thấy cô không bị bệnh gì cả, chỉ là rất nghịch ngợm.”

Người đối diện cảm thấy hơi hối hận, “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi. Về sau mọi người đều là đồng nghiệp cả, mong được quan tâm nhiều hơn.” Lê Dụ vươn tay ra.

Vương Dịch Chi: “Mong được quan tâm nhiều hơn.”

Tác giả có lời muốn nói: Mong được quan tâm nhiều hơn ~
 
Chương 2


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Vương Dịch Chi không ngờ, mới sáng sớm tinh mơ đã gặp lại nữ thầy thuốc hôm qua ở trong tiểu khu.

“Thầy thuốc Lê đang làm gì vậy? Học sinh tiểu học tập thể dục theo đài sao?”

“Tập thể dục theo đài cái gì! Đây là Ngũ Cầm Hí!” Lê Dụ tức tối đáp lời.

Thấy dáng vẻ tức giận của Lê Dụ, tự nhiên Vương Dịch Chi lại muốn trêu chọc cô.

“Ơ? Tôi tưởng chỉ có mấy người lớn tuổi mới tập Ngũ Cầm Hí thôi chứ?”

“Người lớn tuổi? Tôi lớn tuổi? Tôi mới 27 tuổi thôi đấy! Bác sĩ Vương, phiền anh lúc tan làm thì xuống khoa mắt ở tầng dưới khám thử, tôi nghi ngờ anh bị cận nặng đấy!”

“Trung y của chúng ta rất phong phú và sâu sắc, theo thầy thuốc Lê thì nên chữa như nào.”

“Tôi không giỏi về chữa mắt, nhưng tôi từng nghe ông nội nói, trộn lá dâu tằm trắng với xác ve, sau đó nghiền thành bột… Ơ? Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Lê Dụ chìa tay ra, “Nộp tiền khám bệnh trước đã!”

Vương Dịch Chi cười, gật đầu: “Không ngờ chúng ta lại sống cùng một tiểu khu.”

Lê Dụ buồn rầu nói: “Hừ, tôi cũng quên mất chuyện này.”

Ánh nắng ban mai chiếu vào ngũ quan của anh, một chất chứa muối thông thường tiết ra các tuyến trên da vì nhiệt độ cơ thể cao sau khi vận động, “Thời gian không còn sớm, đi làm thôi.” 

Một người là bác sĩ tuổi trẻ tài cao vừa về nước, một người là người thừa kế của một gia đình Trung y, là những gương mặt trẻ tuổi đầy triển vọng. Hai phòng khám đối diện nhau không ngừng có bệnh nhân ra vào. Vì vậy, tuy ở gần nhau, nhưng hai người khó có cơ hội gặp mặt.

Phần lớn thời gian trong ngày đều bận bịu, chỉ đến khi tan làm rồi mới có thể thư giãn một chút. Vương Dịch Chi lái xe về nhà, anh bất ngờ nhận được một gói hàng.

“Trong tiểu khu của chúng ta có một cô gái tên là Lê Dụ, gia đình cô bé ấy làm Trung y, gói hàng này là cô ấy mang tới. Thì ra các con làm cùng bệnh viện à? Bình thường có thân nhau không?” Mẹ Vương Dịch Chi hỏi?

Thân ư? Anh đơn phương cảm thấy rất thân.

Vừa mở gói hàng ra, mùi thuốc bắc đã sộc lên, đáy hộp trải đầy hạt quế, anh chỉ nhận ra được đào nhân, còn mấy loại khác thì… anh thật sự không chắc lắm. Vương Dịch Chi tìm tòi một lúc thì mới biết rõ tên các loại thảo dược này: Ngũ chỉ mao, bặc giới, thất diệp linh. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, rốt cuộc anh mới hiểu ra vấn đề. Ngũ chỉ mao, bặc giới, đào nhân, thất diệp linh. Ngũ, bặc, đào, thất, cũng có nghĩa là – tôi không nghịch ngợm*

*Chỗ này chị Dụ chơi chữ: Ngũ, bặc, đào, thất (wǔ, bǔ, táo, qī) phát âm gần giống với “Tôi không nghịch ngợm.” (wǒ bú táo qì.)

Ý gì đây?

Vương Dịch Chi cảm thấy hơi buồn cười, cô gửi đơn thuốc này cho anh là vì ghét bỏ thị lực của anh không tốt ư?

Tuy cô gái này học Trung y nhưng không cứng nhắc như tưởng tượng của anh.

Ngày hôm sau, còn chưa đến giờ làm đã có đôi vợ chồng chạy đến trao cờ thi đua cho Lê Dụ. Trên cờ thi đua viết: 

Hạnh Lâm thánh thủ,

Hoa Đà tái thế,

Diệu thủ hồi xuân, 

Tống tử tống phúc.

Hạnh Lâm thánh thủ, Hoa Đà tái thế: ý nói Lê Dụ có tay nghề giỏi như hai vị thầy thuốc Hạnh Lâm, Hòa Đà.

Diệu thủ hồi xuân nghĩa là bàn tay kỳ diệu có thể khôi phục lại sức sống, ẩn dụ cho tay nghề cao cứu người giỏi.

Tống tử tống phúc: Ban con, ban phúc.

Lê Dụ nhìn thấy cờ thi đua thì xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cô liên tục từ chối nhưng không được, cuối cùng đành bị động nhận lấy.

“Hóa ra thấy thuốc Lê còn nghiên cứu việc sinh đẻ nữa cơ à?” Vương Dịch Chi khoanh tay đứng dựa vào vách cửa quan sát cô.

Mặt Lê Dụ đỏ bừng, “Bác sĩ Vương đừng chế giễu tôi mà!”

“Đúng rồi, trong tiểu khu của chúng có người mãi mà không có con, cô có muốn ra tay giúp đỡ không?”

“Thật sao?” Lê Dụ nhíu mày, “Sao tôi lại không biết?”

“Cô quên rồi sao? Chính là con gà của chú bảo vệ đó.”

“Gà?” Lê Dụ bỗng phản ứng lại, cô chống hông, đáp, “Vậy thì đơn giản, chỉ cần kêu chú Kỷ để nó nằm trong ổ gà là được rồi. Còn vấn đề gì nữa sao?”

Vương Dịch Chi cố gắng nhịn cười, “Thầy thuốc Lê giấu tài giỏi thật đấy, khiến tôi đây rất kính phục.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi xoay người đi vào phòng của mình, “8 giờ rồi, chuẩn bị làm việc thôi.”

Lê Dụ bị phớt lờ vẫn đứng đó, vừa giận vừa buồn cười.

Hừ!… Cái tên bác sĩ Tây y này!
 
Chương 3


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Tuy hai người thích âm thầm đấu đá nhau, nhưng Lê Dụ và Vương Dịch Chi chưa bao giờ lấy an nguy của bệnh nhân ra đùa. Nếu tình hình của bệnh nhân thật sự thích hợp để vị bác sĩ ở đối diện khám chữa, thì hai người sẽ chân thành giới thiệu bệnh nhân qua đó.

Sau khi bắt mạch xong, Lê Dụ rút tay lại, sau đó khuyên nhủ ông lão đã ngoài 60, “Chú à, bệnh này của chú cần làm tiểu phẫu, nếu chỉ dùng Trung y để điều trị thì e là không khỏi được.”

“Hả? Phải mổ sao?” Ông lão thấp thỏm hỏi.

“Chú đừng sợ, chỉ là một ca tiểu phẫu đơn giản thôi. Chú có thể đi qua phòng đối diện hỏi ý kiến của Bác sĩ Vương ạ.”

“Cậu ta ư?”

“Chú đừng lo lắng, kinh nghiệm của anh ấy rất phong phú, hơn nữa lúc ở nước ngoài, đã học được không ít kỹ thuật độc đáo, tin tưởng anh ấy sẽ không sai đâu ạ.” Nói xong, Lê Dụ nở một nụ cười tao nhã.

Sau khi xem số thuốc người nhà của bệnh nhân mang đến, Vương Dịch Chi giải thích, “Bác sĩ trước kê đơn đúng liều rồi, chỉ là sức khỏe của bạn nhỏ này yếu quá, nên uống thuốc xong bị kích ứng.”

“Vậy bây giờ phải làm sao hả bác sĩ?” Mẹ bạn nhỏ hỏi.

“Anh ơi, có thể không tiêm được không ạ?” Cô bạn nhỏ khoảng 10 tuổi nhỏ giọng hỏi.

“Đươc, không tiêm.” Vương Dịch Chi xoa đầu bạn nhỏ, “Vậy uống thuốc có được không?”

“Được ạ!”

Mẹ bạn nhỏ nói, “Con bé có thể uống thuốc đắng nhưng rất sợ tiêm.”

“Cá nhân tôi cảm thấy, nên cho bạn nhỏ uống thuốc bắc để làm ấm và tẩm bổ cho cơ thể. Chị có thể mang bạn nhỏ sang kia hỏi thầy thuốc Lê xem, y thuật của cô ấy rất tốt.”

“Tôi cũng nghe mọi người nói vậy, nhưng thấy cô ấy còn trẻ nên…”

“Chị không cần lo lắng, thầy thuốc Lê là con nhà nòi, tuy còn trẻ nhưng kinh nghiệm và tay nghề của cô ấy không hề thua kém các thầy thuốc lâu năm. Chị có thể đi tìm cô ấy hỏi xem rốt cuộc nên điều trị thế nào, tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm chị thất vọng đâu.”

Nhưng nếu nói mối quan hệ đồng nghiệp bình thường của hai người dần trở thành quan hệ bạn tốt, thì phải kể đến ngày hôm ấy.

Hôm ấy, thời tiết âm u, có vẻ sắp mưa, Vương Dịch Chi sợ cô đang đi thì mưa to, vì thế chủ động nói đưa cô về.

“Thật à?” Lê Dụ cảm thấy không thể tin nổi. “Vậy thì làm phiền anh quá.”

“Không sao, cô trả tiền xe cho tôi là được.”

Lần đầu tiên Lê Dụ nếm thử cảm giác lấy đá đập chân mình là thế nào.

Dọc đường đi, cả hai người đều im lặng, mãi đến khi Lê Dụ quay đầu nhìn ra cửa sổ rồi chợt kêu anh dừng xe, “Hình như phía trước xảy ra tai nạn, chúng ta đi xuống xem đi!”

Hai người vội vàng xuống xe, chen vào giữa đám người đang xô đẩy nhau, bất ngờ phát hiện một cô gái ngoại quốc da trắng té xỉu trên đất. Những người xung quanh nghe nói có bác sĩ tới thì tốt bụng tránh ra nhường chỗ cho hai người.

Vương Dịch Chi nhanh chóng kiểm tra và sơ cứu cho cô gái kia, Lê Dụ nhìn sắc mặt của cô ấy thì lập tức bắt mạch.

“Có ai gọi xe cứu thương chưa?” Lê Dụ hỏi.

“Cô ấy không chịu gọi xe cứu thương!”

Sau khi được Vương Dịch Chi sơ cứu, rốt cuộc cô gái té xỉu trên đất cũng tỉnh lại. Cô ấy nói tiếng Anh đứt quãng khiến Lê Dụ mù mờ.

“Hả, cái gì?”

“Cô ấy không muốn đến bệnh viện.”

Lê Du định an ủi cô vài câu, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có một đống phương thuốc bay như đạn mạc, không nghĩ ra được từ tiếng Anh nào cả.

Còn Vương Dịch Chi lại dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với cô ấy, cô gái cố gắng trả lời vài vấn đề, cuối cùng chỉ gật gật đầu.

Cô suýt thì quên, người này từng sống ở Mỹ hai năm, chẳng trách phát âm và nghe tiếng Anh lại chuẩn như vậy. Hơn nữa còn rất… đẹp trai.

“Bây giờ chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện đã. Mạch đập của cô ấy thế nào?”

“Tim của cô ấy có vấn đề, với lại…” Lê Dụ nói nhỏ, “Cô ấy đang mang thai.”

Đúng lúc này bạn trai ngoại quốc của cô ấy chạy tới. May là cậu ta nói được song ngữ, nếu không có khả năng Lê Dụ sẽ đi đầu xuống đất.

“Mang thai? Thật sao?” Mike cực kỳ vui sướng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng thai còn rất nhỏ, có thể kiểm tra sẽ không ra kết quả. Cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt đấy.”

“Nhất định rồi! Nhưng chúng tôi còn không biết, sao chị lại biết được?”

Lê Dụ mỉm cười, ra vẻ thâm sâu khó lường, “Đây là sức hấp dẫn của Trung y, về sau cậu sẽ biết thôi.”

Làm việc cật lực cả ngày, giờ Lê Dụ đã cạn kiệt sức lực.

“Bác sĩ Vương, tôi mời anh ăn tôi nhé?”

“Không dám làm phiền thầy thuốc Lê trả tiền, hay là để tôi mời đi. Cô muốn ăn gì?”

“Ăn lẩu!”

Vương Dịch Chi bình tình đánh lái, “Ăn lẩu là cách dễ truyền nhiễm virus nhất đấy, cô muốn đi ăn thật à?”

“Tổ tiên của chúng ta dùng đũa gắp thức ăn mấy ngàn năm trời, cũng đâu có nhiều vấn đề như vậy.” Lê Dụ thở dài, “Haizz, mấy người học Tây y các anh đừng gò ép bản thân quá.”

“Vậy mời thầy thuốc Lê xuống xe nào… đến quán lẩu rồi.”

Xung quanh toàn hương thơm của nước lẩu cay, khiến cho nồi nước canh trong vắt của Lê Dụ và Vương Dịch Chi trở nên nhạt nhẽo, vô vị, chẳng gợi được chút cảm giác thèm ăn nào.

“Canh của tiệm đều được hầm từ xương bò và 38 loại Trung thảo dược*, giúp quý khách không chỉ được hưởng thụ mỹ vị, mà đồng thời còn bổ dưỡng cho thân thể và tinh thần…” Lê Dụ buông tờ quảng cáo món ăn xuống, nếm thử một muỗng canh, “Kẻ lừa đảo này, nếu có được 18 loại Trung thảo dược thôi thì tôi đã cảm ơn hắn lắm rồi.”

*Trung thảo dược: thảo dược Trung y để làm thuốc.

“Haizz, mấy người học Trung y các cô ý.” Vương Dịch Chi cố ý bắt chước giọng điệu của cô, “Đừng gò ép bản thân quá.”

Lần thứ hai Lê Dụ được nếm thử cảm giác lấy đá đập chân mình.

Cô lập tức giơ ly lên, “Cụng ly, cụng ly nào! Tôi kính bác sĩ Vương đã sơ cứu kịp thời.”

“Vậy cũng kính thầy thuốc Lê đã giúp siêu âm B.” 

*Ý anh Vương là chị Dụ như cái máy siêu âm B ấy, cứ trêu chị nhà vậy anh ơi =))))))

Haha, tôi rất muốn khâu miệng anh lại đấy…
 
Chương 4


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

“Mạch tượng của bác thế nào vậy cháu? Có vấn đề gì không?”

“Lúc hầm gà có cần hầm chung với thuốc gì nữa không?”

“Buổi tối, ba nó bị mất ngủ nhưng lại không chịu uống thuốc, tiểu Dụ à, cháu có cách nào không?”

Sau khi nghe bà đặt ra các vấn đề liên tiếp, Vương Dịch Chị không nhịn được nhắc nhở, “Mẹ à, con trai của mẹ cũng là bác sĩ mà.”

“Con có phải con nhà nòi đâu? Sao mà giống được?”

Lê Dụ cực kỳ ngạc nhiên, vậy mà Vương Dịch Chi chả được di truyền cái tính vui vẻ, hòa đồng của mẹ anh gì cả, đáng tiếc thật.

Thấy cô lắc đầu, Vương Dịch Chi hỏi: “Sao cô lại thở dài?”

“Trông dì đáng yêu như vậy, thế mà anh chẳng thú vị gì cả.”

“Cô thích bà ấy à, hay là nhận bà ấy làm mẹ đi?”

“Sao mà được chứ, tôi chỉ trung thành với mẹ tôi thôi.”

Vương Dịch Chi cũng thở dài, anh xoa xoa đỉnh đầu cô, “Sẽ có lúc cô ngoan ngoãn gọi bà ấy là mẹ thôi.”

“Cô thích bà ấy như vậy, hay là để bà ấy làm mẹ cô luôn?”

Hả? Gì cơ? Anh nói vậy là có ý gì?

Hứ! Muốn làm anh trai tôi á? Không có cửa đâu!

Dì Vương rất nhiệt tình, khiến Lê Dụ – cái người lúc nào cũng ăn như hổ đói cũng phải ngại ngùng để đũa xuống.

“Sao vậy cháu, không hợp à?”

Dù sao cũng là con gái, lần đầu đến nhà người ta làm khách, đâu dám ăn nhiều.

“Không phải đâu dì, bình thường cháu cũng ăn ít ạ.”

Nghe vậy, Vương Dịch Chi nhìn cô đầy khinh thường, ánh mắt anh như muốn nói, cũng không biết là ai ở tiệm lẩu ăn sáu phần bò cuộn, ba phần tôm viên mà vẫn chưa no.

Cô xấu hổ cúi đầu, ăn vài miếng thịt kho tàu.

Vì để đáp lễ, Lê Dụ cũng mời Vương Dịch Chi đến nhà làm khách.

Khác hẳn với cô, trạng thái của Vương Dịch Chi lúc ăn cơm khiến cô nghi ngờ không biết kiếp trước có phải anh chết vì đói không nữa.

“Dì à, món chân gà này dì làm ngon thật đấy.”

“Dì à, món canh này dì nấu ngon quá.”

“Dì à, món cá này của dì cực kỳ, cực kỳ ngon luôn ạ.”

Hừ, có lẽ kiếp trước anh là cái đồ ti tiện bỉ ổi chuyên đi gièm pha ý mà.

Mẹ Lê Dụ rất hài lòng, cuối cùng, bà con tuyên bố với con gái: Phải hòa đồng với anh chị em đồng nghiệp, thi thoảng dẫn mọi người về nhà ăn cơm.

Lê Dụ khóc không ra nước mắt, con chỉ sợ anh ta sẽ phá tan bữa cơm nhà mình thôi mẹ ơi! Có khi của hồi môn của con cũng bị anh ta ăn hết sạch ấy chứ.

Không hổ là đáp lễ, sau khi ăn xong, Vương Dịch Chi đâm cho cô một nhát dao: “Không ngờ dì Lê lại lịch sự, nhã nhặn thế lại sinh ra một con ngựa hoang đứt dây cương như cô.”

Lê Dụ cười nhe răng, nói: “Có tin lần sau tôi sẽ bỏ thạch tín vào bát anh không?”

Từ hôm đó, Vương Dịch Chi thường xuyên qua nhà cô, nhưng một ngày nọ, anh đột nhiên không đến nữa, thế mà cô lại cảm thấy hơi mất mát.

Chẳng lẽ bởi vì ba mẹ cô đi du lịch, đầu bếp không có nhà nên anh không đến ư?

Suy nghĩ một lúc, Lê Dụ chủ động nhắn tin cho anh.

— Qua ăn cơm không?

Một tiếng sau, anh vẫn chưa trả lời.

— Đồ ăn tôi nấu cũng không tệ đâu! Mẹ tôi đã truyền dạy hết cho tôi rồi.

Vì để nhìn có vẻ chân thành, cô còn cố ý gửi thêm một cái biểu cảm đáng yêu nữa.

Nhưng ba tiếng sau, anh vẫn chưa trả lời.

— Ăn xong không chết đâu.

Đây là giới hạn cuối cùng rồi.

Năm tiếng trôi qua, anh vẫn chưa trả lời.

Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vô số lần, hai mắt bắt đầu xuất hiện quầng thâm, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hiểu sao lại thấy buồn. 

Khó chịu quá đi, mãi mà chưa trả lời… Làm cô không ngủ được…

Không biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc Lê Dụ cũng nghe thấy tiếng báo tin nhắn.

— Được.

Đối phương vẫn đang nhập, có lẽ định giải thích một tràng với cô, nhưng Lê Dụ không nhịn được, trực tiếp gửi tin nhắn cho anh.

— Tôi còn tưởng anh bị bắt cóc đấy.

— Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa phẫu thuật cấp cứu xong, giờ mới cầm điện thoại. Tha thứ cho tôi được không?

Thì ra là phẫu thuật cấp cứu.

— Tất nhiên là tha thứ cho anh rồi, mau tới đây đi, để tôi đi hâm nóng canh.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng anh gõ cửa.

So với cô, nhìn Vương Dịch Chi có vẻ tiều tụy hơn nhiều, có lẽ mấy đêm rồi không chợp mắt. Lê Dụ thấy vậy có hơi đau lòng.

“Sao muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa ngủ?”

“Mất ngủ chứ sao, nỗi lòng của thiếu nữ ấy mà, anh không hiểu được đâu. Ngồi đi, tôi đi múc canh!”

Vương Dịch Chi tỉ mỉ nếm thử, anh nhắm mắt khen ngợi, “Ngon lắm.”

“Vậy anh từ từ mà uống, uống hết tôi lại lấy thêm bát nữa cho!”

Lê Dụ dứt khoát bê nồi canh ra bàn ăn, kết quả lúc quay lại, cả người cô cứng đờ.

Vương Dịch Chi nằm gục trên bàn ăn, không nhúc nhích.

Không lẽ cô cho nhiều muối quá làm anh mặn chết ư?

Lê Dụ vội bỏ nồi xuống, nhanh chóng chạy qua kiểm tra, nhưng vừa tới gần, cô đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, có lẽ phẫu thuật suốt mấy tiếng khiến anh mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Lê Dụ thừa dịp anh ngồi cô đứng, hung hăng xoa đầu anh mấy cái, tận dụng cơ hội chiếm hời.

“Ngủ đi, bác sĩ Vương vất vả rồi.”
 
Chương 5


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Nếu như hỏi một thầy thuốc phải làm thế nào để giữ gìn sức khỏe, thầy thuốc sẽ trả lời, phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, vận động đúng giờ. Nếu như hỏi Lê Dụ, cô cũng sẽ trả lời như vậy. Nhưng trên thực tế, cô lại không làm được những điều này.

Hai điều đầu tiên còn đỡ, nhưng vận động thì, đúng là tra tấn cô mà.

Lúc 3 tuổi, học trượt băng bị ngã gãy xương.

Lúc 5 tuổi, học đá bóng bị gãy răng cửa.

Lúc 17 tuổi, học bóng rổ bị chấn động não.

Sau đó, Lê Dụ thầm thề với lòng mình, duyên phận cuộc đời này của cô và mấy chuyện vận động đã hết, sau này chỉ có thể làm người, không liên quan gì đến nhau hết, nếu vi phạm thì cô sẽ gặp tai nạn đổ máu.

Nhưng lúc Vương Dịch Chi gọi cô đi đánh cầu lông, Lê Dụ lập tức vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên mất mấy bài học sau khi vận động.

Quả nhiên, hơn nửa tiếng sau, để thể hiện một quả đánh đẹp mắt, Lệ Dụ lấy đà nhảy lên cao, sau đó… cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương ở mắt cá chân.

Lê Dụ nằm trên lưng người nào đó khóc lóc vô cùng đau khổ, dùng hết tất cả từ ngữ biểu đạt sự hối hận lúc này. Vương Dịch Chi cõng cô, cả đường nghe cô lải nhải.

Đều tại anh, nếu anh không gọi cô đi đánh cầu lông thì sao lại bị như vậy được?

Nghĩ vậy, Lê Dụ càng nói nhiều hơn.

“Này, anh nói xem, có phải bây giờ chúng ta rất giống Trư Bát Giới cõng vợ không?”

Dứt lời, cô càng hối hận hơn. Nếu anh là Trư Bát Giới thì chẳng phải cô là…

“Con khỉ này, anh niệm chú kim cô trị thương cho em nhé.” 

Thật may, anh không nghĩ tới ý đó.

“Được thôi, anh niệm đi.”

Không ngờ Vương Dịch Chi vừa mở miệng đã đọc lưu loát một lượt mấy câu kinh phật nào đó.

Lê Dụ nghe tới mức cảm thấy não vang lên mấy tiếng vo ve, “Anh biết cả mấy cái này à?”

“Mỗi ngày ba anh đều ngồi nghe mấy bài thiền suốt nửa tiếng.”

Lần thứ n Lê Dụ được nếm cảm giác lấy đá đập chân mình, chân bị cô đập nát nhừ mất rồi.

Một khi mặt biển dữ dội sóng gào êm ái dịu nhẹ lại thì những thứ không thể nhìn thấy sẽ bị sóng đánh dạt lên bờ. Giống như bây giờ, khi không khí trở nên yên tĩnh, Lê Dụ mới phát hiện bản thân và anh mờ ám dường nào.

Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn xạ, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

“Hay là anh thả em xuống đi, em nặng lắm…”

“Em bị ngốc à?”

“…”

“Nặng cũng có cái tốt mà, như vậy thì ở trong mắt đối phương, em sẽ chiếm nhiều diện tích hơn.”

Anh… đang an ủi cô ư? An ủi thật đúng không? Sao nghe kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ?

Về đến nhà, Vương Dịch Chi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

“Cởi tất ra đi, để anh nhìn thử.”

Không được! Dạo này cô bị bong da chân, trông rất đáng sợ, không thể để mất mặt trước người ngoài được!

“Không, không tiện lắm đâu… Chân em có mùi.” Hiếm khi nào thấy Lê Dụ thẹn thùng như vậy.

“Anh có ngửi thấy đâu?” Vương Dịch Chi nhướng mày, “Em sẽ không cổ hủ vậy chứ, chẳng lẽ chỉ có bạn trai mới được nhìn thấy chân thôi hả?”

Lê Dụ: Bị anh đoán được rồi.

Vương Dịch Chi thở dài, ngồi thẳng dậy.

“Lê Dụ. Anh thích em.”

“Làm bạn gái anh nhé.”

“Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy.”

Khoan, từ từ đã! Nhanh vậy sao? Cô còn chưa chuẩn bị xong mà?

“Em? Em… em…”

Vương Dịch Chi đột nhiên nghiêng người, hôn lên khóe miệng cô.
 
Chương 6


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

“Dịch Chi, vì sao anh lại thích em?”

Bởi vì kinh nghiệm yêu đương quá trống trải nên Lê Dụ không khỏi tò mò.

“Kết hợp gien.”

“Là sao?”

“Trung Quốc và phương Tây kết hợp lại thì sẽ hiệu quả hơn…”

Cái người này, vẫn chẳng thú vị gì cả…

Có đôi khi Lê Dụ sẽ suy nghĩ, đổi một lần trật chân lấy một người bạn trai có hời hay không, nhưng câu hỏi này cũng giống như giữa Tây y và Trung y thì cái nào tốt hơn, sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.

Dù sao, cô cũng rất thích anh.

Vì thế, một ngày nọ, khi đang mải mê ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Vương Dịch Chi, cô không cẩn thận dùng sức, gặm luôn quyển sổ lưu niệm lớp, để lại dấu răng rất to.

“Nước miếng dính hết vào sách rồi này.”

Lê Dụ cuống quýt để xuống, đồng thời sửa lại: “Đây là sổ lưu niệm lớp của em.”

“Hả?”

Vương Dịch Chi ôm cô vào lòng, “Em vẫn còn giữ cái này à?”

Lệ Dụ thở dài, “Dạ… Trước kia bạn cùng lớp có viết gì cho anh không? Mà này, lúc anh đi học ở nước ngoài có bạn nữ nào viết thư tình gửi cho anh không đấy, anh nói thật đi, nếu anh dám nói dối, em sẽ cho anh ăn thạch tín đấy.”

“Không có.”

Lê Dụ kháng nghị, “Em không tin! Sao cái mặt này của anh lại có thể không trêu chọc người ta chứ?”

“Thật sự chưa có cô gái nào tỏ tình với anh cả.” Anh cúi đầu nhìn bạn gái của mình, “Nhưng bạn nam thì có đấy, em muốn nghe không?”

Hay là thôi đi… 

Đôi tay chuyên cầm dao phẫu thuật lật từng trang sách một, lúc Lê Dụ đang hoài niệm quá khứ, đột nhiên, anh dừng lại, bất ngờ đọc dòng chữ nhỏ viết ở cuối trang.

“Kết hôn trước 30 tuổi.”

Lê Dụ hoảng hốt, “Em viết bậy thôi, anh không được xem!”

“Đã xem rồi.” Anh ôm chặt cô, hỏi, “Em nghiêm túc đấy à?”

“Sao có thế chứ…”

“Vậy em định khi nào kết hôn?”

Lê Dụ: Chuyện này thì phải xem khi nào anh cầu hôn em chứ, sao lại hỏi em…

“Em còn trẻ mà.”

“Em sắp lên u30 rồi đấy.”

“Mới 27 thôi!”

“Nhưng anh đã 28 rồi, tuổi mụ là 29, sắp lên 30 đấy. Em cũng có viết rõ là em sẽ kết hôn trước 30 tuổi hay em sẽ kết hôn trước khi chồng em 30 tuổi đâu?”

“Bác sĩ Vương, anh chơi bẩn!”

Vương Dịch Chi gấp quyển sổ lưu niệm lớp lại, nghiêng người đè cô xuống.

“Anh chơi bẩn đấy, em làm gì được anh nào?”

“Bác sĩ Vương, anh đang ăn hiếp bệnh nhân đấy, anh không thể làm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân ngày càng trầm trọng thêm được.”

Vương Dịch Chi cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Vì thế?”

“Anh không thể vô sỉ như vậy được!”

Lê Dụ lại bị hôn một cái.

“Hành vi của anh lưu manh lắm đấy!”

Lê Dụ bị hôn không thốt ra lời.

“Trước 30 tuổi, chúng ta kết hôn nhé.” Ánh mắt Vương Dịch Chi lấp lánh như những vì tinh tú, sự dịu dàng trước nay chưa từng có khảm vào trong xương, nuốt chửng một chút lý trí cuối cùng của Lê Dụ.

Quả nhiên, Trung Quốc và phương Tây kết hợp lại thì sẽ hiệu quả hơn, đặc biệt là chuyện tình yêu nam nữ, phải nói là… cực kỳ hiệu quả.
 
Chương 7


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Lê Dụ không ngờ cuộc đời này của cô lại có một mối tình công sở thú vị như vậy. 

Có lẽ Vương Dịch Chi đã biết kế hoạch đi du lịch để trả thù ba mẹ của Lê Dụ, nên anh xin bệnh viện nghỉ phép, tranh thủ 48h tới sẽ ra ngoài thư giãn với cô.

Bác sĩ mà, áp lực lớn lắm.

Nhưng ai mà dè, chuyến du lịch này cũng chẳng nhàn hạ gì cả, bởi vì mưa rất to, để tránh thiên tai lũ lụt, các khu danh lam thắng cảnh đều tạm đóng cửa.

Cũng may là vẫn có thể đi dạo trong nội thành, tuy các địa điểm thăm quan đều rập khuôn và nhàm chán, nhưng cũng là một cách hay để giết thời gian.

Buổi tối, lúc vào khách sạn, cảnh kịch tính nhất mới bắt đầu diễn ra.

Cả căn phòng lớn chỉ có một chiếc giường.

“Bởi vì các khu danh lam thắng cảnh đều đóng cửa nên một lượng lớn du khách bị mắc kẹt trong thành phố, tình huống đông đúc như vậy khiến chúng tôi không kịp xử lý, mong quý khách thông cảm.”

Vương Dịch Chi và Lê Dụ liếc mắt nhìn nhau, không thể không kéo vali đi lên tầng 18.

Đành vậy thôi.

Sau khi nằm xuống được hai tiếng, Lê Dụ tỉnh lại.

Có lẽ là vì lạ chỗ, cho nên không ngủ được, hoặc có lẽ là vì người đàn ông nằm bên cạnh, khiến cô khẩn trương đến nỗi mất ngủ.

Sao có thể ngủ được đây….

Lê Dụ cảm thấy một bàn tay nóng bỏng đang đặt trên eo mình.

Cô vừa động đậy, ngón tay kia cũng di chuyển theo.

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

“Không ngủ được.”

Trong bóng đêm, Lê Dụ bỗng bật cười.

Cô xoay người rúc vào lòng Vương Dịch Chi, vùi mặt vào ngực anh, “Em cũng vậy.”

Vương Dịch Chi gọi tên cô, “Lê Dụ, em định sắp tới sẽ lên khoa phụ sản ở lầu 3 khám đấy à?”

Cả người cô lập tức cứng đờ, còn cứng hơn cả thây ma trong phim Hongkong những năm thập niên 90 nữa.

“Trêu em thôi.” Anh xoa đầu cô, “Anh không thích hoàn cảnh này lắm, chẳng thú vị gì cả.”

Lê Dụ hoàn toàn rơi vào bế tắc, cả đêm nằm trên giường mà không dám thở mạnh.

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến sáng, hai người chọn một quán ăn đặc sản ở địa phương, lúc đang chuẩn bị thưởng thức thì một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đi tới cắt ngang.

Bà ta lôi “công cụ” đã dày công chuẩn bị ra, bắt đầu chào hàng, “Nè, cô gái nhỏ, tôi thấy cô không có tinh thần lắm, chắc là thiếu máu rồi, hay là cô mua một hộp nhân sâm về bồi bổ đi.”

Lê Dụ: Cả đêm không ngủ thì tất nhiên là không có tinh thần rồi.

Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương Dịch Chi ở đối diện, thấy anh bày ra tư thế “mời”, sau đó tiếp tục cầm đũa hí hoáy với đồng xương cô vừa ăn.

Lê Dụ bất đắc dĩ nói, “Dì à, không cần đâu ạ, nhà chúng cháu có rồi.”

“Đây là nhân sâm trăm năm tuổi đấy! Trên đời chỉ có 1 thôi, sao nhà cô cậu lại có được!”

Cô liếc mắt nhìn qua cái hộp “nhân sâm trăm năm tuổi” kia, nói: “Dì à, loại nhân sâm nhân tạo này chỉ cần mất 4, 5 năm để trồng thôi, dì đừng dùng nó để đi gạt người nữa.”

Dĩ nhiên đối phương không ngờ lại đụng phải người người lành nghe, vì thế vội vàng thu dọn đồ đạc, chán nản rời đi.

Vương Dịch Chi thấy bà ta chạy mất, anh nghiêng người, công khai hôn lên khóe mắt cô.

“Cũng may là thầy thuốc Lê có con mắt tinh tường, không như anh, ngốc đến nỗi suýt nữa bị người ta lừa, em lợi hại thật đấy.”

“Anh làm gì thế! Để em phải thi gan đấu trí với bà ta.”

“Thầy thuốc Lê bớt giận, anh đang kiếm cơ hội làm giàu cho em đấy.”

Lê Dụ:???

Vương Dịch Chỉ đưa tay chỉ góc tường, nhân tiện hôn lên mặt cô một cái, “Thấy không, trên đó viết, thiếu một cái xương gà sẽ đền 3000 tệ.”

“Thì sao ạ?”

Vương Dịch Chi hất cằm, ý bảo cô nhìn đ ĩa xương trên bàn.

Lúc này Lê Dụ mới phát hiện, không ngờ anh lại có thể xếp đống xương gà thành cấu trúc hoàn chỉnh của nó!

“Trước đây anh đã nghe qua tin tức tương tự rồi, không ngờ có ngày chúng ta lại thực sự gặp phải chuyện này.” Anh gõ gõ ngón tay vào đống xương trước mắt, nói với chủ quán, “Phiền anh thực hiện đi, trả đủ 3000 tệ, nếu thiếu một cái nào nữa thì lại đền tiếp 3000 tệ”.

Vương Dịch Chi, anh thật sự thú vị đấy.
 
Chương 8: Hoàn


Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Quả nhiên, ông cha nói không sai, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Bởi vì dưới sự khích lệ của ba mẹ Lê Dụ, ba mẹ Vương Dịch Chi vốn ghét đi xa lại đi du lịch cùng bọn họ! Mà đi là đi hết mười ngày nửa tháng luôn.

Chính vì vậy, Lê Dụ biến thành trụ cột của gia đình.

Nhưng thật đáng tiếc, ngày thứ ba cả nhà đi vắng, cái người trụ cột này đã làm tắc cống.

Lê Dụ nghĩ là chuyện nhỏ, vì vậy cô làm theo cách trên mạng, kết quả là nửa tiếng sau, toàn bộ phòng tắm đã ra đi vinh quang.

Cô không dám làm bậy nữa, vội vàng dọn dẹp qua, sau khi hẹn với thợ ngày mai đến sửa, cô mặt dày chạy đến nhà Vương Dịch Chi.

Lê Dụ mặc áo sơ mi anh đưa đi quanh phòng: “Dịch Chi, Dịch Chi, anh thấy quần áo của chúng ta giống đồ đôi không?”

Vương Dịch Chi cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, “Ngày nào hai chúng ta cũng mặc blouse, nếu nói như em thì mỗi ngày chúng ta đều mặc đồ đôi còn gì.”

Lê Dụ nghĩ, đúng nhỉ.

Cô nhảy lên, bám vào Vương Dịch Chi, cọ chóp mũi anh, “Quả nhiên là chỉ có người đáng yêu mới phát hiện ra chuyện đáng yêu!”

“Anh còn phát hiện ra một chuyện đáng yêu nữa này, em muốn nghe không?”

“Hả?”

“Em yêu à, em bị lộ hàng rồi.”

Không đáng yêu chút nào!

Trải ga giường xong, Vương Dịch Chi ra phòng khách túm Lê Dụ vào, “Đi vào ngủ với anh.”

Lê Dụ túm chặt quần áo, sợ hãi hỏi, “Vì sao?”

Vương Dịch Chi bất đắc dĩ thở dài, “Không phải em sợ ngủ một mình cho nên luôn phải mở đèn ngủ à? Trong phòng khách không có.”

“Anh, sao anh lại biết?”

Anh cúi đầu nhìn thẳng cô, “Mẹ em nói.”

“Vậy thì cũng không thể, không thể ngủ chung được… Tốt xấu gì em cũng là thiếu nữ tuổi xuân thì…”

Vương Dịch Chi nhân dịp cô không chú ý, trực tiếp khiêng cô lên, “Cũng không phải chưa từng ngủ chung, đi nào.”

Lê Dụ đỏ mặt giãy dụa, lại nghe thấy Vương Dịch Chi bổ sung: “Cao Thúy Lan, nếu em còn giãy dụa nữa anh sẽ đưa em về nhà em đấy.”

*Cao Thúy Lan là vợ của Trư Bát Giới.

Thì ra, thì ra lúc đó anh đã hiểu ý của cô rồi.

Vương Dịch Chi, em thật sự thua anh rồi.

Ban đêm, Lê Dụ liên tục đạp chăn, Vương Dịch Chi không nhịn nổi nữa, túm Lê Dụ vào lòng mình. Hành động này của anh khiến Lê Dụ tỉnh giấc, cô ngáp một cái, mơ màng hỏi: “Sao vậy anh? Có động đất à?”

Mặt Vương Dịch Chi đầy vạch đen, “Sợ em mưu sát chồng.”

“Hả, em nói muốn gả cho anh sao?”

Vương Dịch Chi không chịu được nữa, anh xoay người đè lên Lê Dụ, trực tiếp hôn cô. 

“Bác sĩ Lê, em không định phụ trách với anh à?” 

Vương Dịch Chi thở hổn hển buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên lông mi cô.

Lê Dụ cảm thấy có một bàn tay đang di chuyển dọc theo sống lưng cô, quả nhiên, giây tiếp theo, áo ngực của cô tuột ra, người bên cạnh lại tiếp tục cởi từng cúc áo của cô.

Giây phút này, cô không buồn ngủ chút nào.

“Anh, anh, anh…”

Lê Dụ bị anh trêu chọc, cả người mềm nhũn, kêu “anh” nửa ngày trời, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Anh cảm thấy phòng của anh rất thú vị.”

Một lúc sau, Lê Dụ mới hiểu anh nói gì.

Kết quả, Vường Dịch Chi chỉ ôm chặt cô, cắn nhẹ vành tai cô nhỏ giọng nỉ non, “Anh sắp 30 tuổi rồi.”

“Lần đầu tiên em đến gặp anh có phải là muốn so tài với anh không?”

“Anh cho là anh thắng rồi, nhưng cuối cùng, anh lại thua.”

“Đều tại em lợi hại hơn đấy, bác sĩ Lê à.”

Khóe mắt Lê Dụ hơi ẩm ướt.

Cô nhắm hai mắt lại, vòng tay qua eo anh.

“Em cũng thua rồi.”

“Giây phút nhìn thấy anh, em đã thua rồi.”

Lúc Vương Dịch Chi đang hưởng thụ giọng nói mềm mại của cô, cô bỗng bổ sung một câu.

“Dịch Chi, sủng phi của trẫm.”

Vương Dịch Chi cố nén cười, đầu ngón tay anh mân mê làn da cô, làm cô ngứa ngáy, “Vì sao anh lại không được làm hoàng hậu.”

Lê Dụ lười biếng đáp, “Đều nghe anh, người em thích có quyền quyết định.”

“Em biết anh có ý gì mà. Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi nhé.”

Căn phòng bỗng chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Vương Dịch Chi cười, hôn cô thật sâu.

“Ngủ ngon, thầy thuốc Lê yêu dấu của anh.”

“Ngủ ngon, bác sĩ Vương yêu dấu của em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Từ nay về sau, thầy thuốc Lê và bác sĩ Vương sẽ sống hạnh phúc bên nhau ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top