Cập nhật mới

Dịch Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Ngoài những khách mời thường trú của "Xách ba lô lên và đi" ra thì mỗi tập sẽ có 1, 2 khách mời đặc biệt.
 Khách mời đặc biệt sẽ được giấu kín cho đến khi cả tổ chương trình đến địa điểm quay.

An Kha Đình không mấy tò mò lắm với khách mời đặc biệt gì đó, bây giờ cậu chỉ quan tâm là Lâm Uy Trạch đang ngồi ngay bên cạnh cậu thôi!
 Chỗ ngồi trong xe là ngồi tự do nhưng Lâm Uy Trạch và An Kha Đình nhanh chân lên để được ngồi cùng nhau, bên cạnh An Kha Đình ở góc trong là diễn viên Cao Nhất Hàm.
 Máy quay vẫn đang quay nên hai con người đang yêu đương kia chỉ có thể lén lút lấy áo khoác che rồi chạm tay nhau.

Cao Nhất Hàm ngồi cạnh đeo bịt mắt đi ngủ.

Chuyến đi này còn dài nên tổ chương trình ưu tiên cho các khách mời tham gia ngủ trên xe, chỉ quay lúc bắt đầu lên, sau đó tắt máy quay đi, khi nào gần đến nơi lại bật lên.

 Bởi vì càng đi, mọi người xung quanh đã ngủ gục xuống hết cả nên Lâm Uy Trạch và An Kha Đình không nói chuyện với nhau được mấy.

Chẳng mấy chốc mà An Kha Đình nắm tay Lâm Uy Trạch đi vào giấc ngủ.
 Xe chạy suốt mấy tiếng đồng hồ đường cao tốc, sau đó đến đường núi gập ghềnh, xe đi bị xóc nảy, khách mời bị đánh thức dậy hết một loạt, lúc này máy quay lại được bật lên.
 An Kha Đình dụi dụi mắt, một bên má còn đỏ vì ngủ nghiêng, đột nhiên máy quay lia qua cậu, sau đó dừng lại rất lâu.

Mấy khách mời đã tỉnh ngủ cũng chú ý qua bên này, ai nhìn An Kha Đình cũng phì cười vì biểu cảm của cậu lúc mới dậy rất đáng yêu!
 Lâm Uy Trạch cũng không nhịn được mà cong khóe miệng, máy quay lại lia sang anh.
 "Tôi chưa từng thấy Tiểu Lâm cười luôn đó!" - Đây là giọng của ảnh hậu Yên Ly, đàn chị học trên Lâm Uy Trạch 3 khóa ở trường đại học, cũng từng hợp tác với anh qua một bộ phim điện ảnh.
 Hứa Vĩnh Lân hùa theo: "Tôi cũng vậy đó, mà kể ra Tiểu Lâm với Tiểu Đình thân nhau thật đấy!"
 Lâm Uy Trạch nghe xong liền ngậm miệng, An Kha Đình quay sang nhìn anh cười tươi rói.
 Hai vị tiền bối cũng dễ gần đấy chứ!
 Người mẫu, idol đang hot Trần Mạn Tinh thì vẫn tiếp tục ngủ cho dù trên xe đã bắt đầu ồn ào, Cao Nhất Hàm dậy rồi, lấy điện thoại ra lướt.

An Kha Đình nghĩ dù sao cũng phải làm quen hết một lượt, thế là cậu lấy kẹo trong túi ra, đưa cho mỗi người một cái.

Thế nhưng Cao Nhất Hàm không như mọi người, cậu ta lạnh lùng từ chối làm An Kha Đình hơi ngượng, may là lúc đó Trần Mạn Tinh đã ngủ dậy, tự nhiên nói với lên với An Kha Đình: "Tôi thích ăn kẹo."
 Một câu nói vừa giúp An Kha Đình đỡ ngượng lại vừa có thể làm quen với cô.
 Cao Nhất Hàm hừ một tiếng, lại lướt điện thoại tiếp, hình như tâm trạng cậu ta không được tốt cho lắm!
  ....!

 Lúc xuống đến nơi, vừa mở cửa xe, gió lạnh ập vào, nhiệt độ trong ngoài cách biệt nhau rất lớn, hơn nữa lại còn đang ở vùng núi cao.

Nhưng gió lạnh vẫn thổi, máy quay vẫn bật, cả đám khách mời không còn cách nào khác là tiếp tục mỉm cười với máy quay, sắp tới bọn họ còn phải quay ở đây mấy ngày nữa!
 Đúng như Dương Cảnh đã nói, tổ chương trình đã cố tình xếp Lâm Uy Trạch và An Kha Đình một nhóm, còn Yên Ly và Trần Mạn Tinh, Hứa Vĩnh Lân và Cao Nhất Hàm một nhóm.
 Khách mời đặc biệt của tập 1 là con trai của đạo diễn chương trình "Không sợ tiếng anh", nam diễn viên La Sở Nghiêm.

Đây vừa là hàng xóm cũng vừa là người quen của An Kha Đình hồi trước, anh từng đóng nam chính trong một bộ phim mà khi đó, An Kha Đình diễn vai nam phụ.
 La Sở Nghiêm được xếp vào nhóm với Hứa Vĩnh Lân, Cao Nhất Hàm.

Boy hướng ngoại duy nhất trong team!
 Tổ chương trình đã thuê được căn nhà của 3 người khá giả nhất trong làng, hai căn nhà là tổ chương trình ở, còn căn nhà còn lại của khách mời.
 Cuộc sống ở đây có phần thiếu thốn, chẳng hạn như tối đến sẽ tắt điện sớm, đường đi tối om, hay là nấu nướng chủ yếu bằng bếp củi,....!Nhưng An Kha Đình từ bé sống ở vùng nông thôn đã quen chặt củi, nấu bếp, vậy nên nhìn những thứ xung quanh, cậu vô cùng hào hứng muốn bắt tay vào làm.
 Nhiệm vụ đầu tiên của nhóm khách mời là nấu một bữa tối thịnh soạn với các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn, thời hạn là đến 7h tối.

 Lúc xuống đến nơi đã hơn 4h chiều, lại còn cất đồ đạc, sắp xếp chỗ ở nữa nên khi bắt tay vào làm là tròn 5h, bọn họ còn 2 tiếng để chuẩn bị.
 3 tổ quay phim, mỗi tổ tương ứng với một nhóm.

An Kha Đình và Lâm Uy Trạch nhanh tay nhận nhiệm vụ xào rau, rang thịt gà và cá sốt cà chua.
 An Kha Đình giơ con cá đang giãy đành đạch lên trước máy quay, vui vẻ nói: "Chào mừng mọi người đã đến với vlog của mình, hôm nay mình sẽ làm món cá sốt cà chua, và bên kia là Lâm Uy Trạch, anh ấy sẽ rửa rau rồi đi xào.

Mọi người cùng theo dõi với mình nhé!"
 An Kha Đình nói chuyện cứ lúc lắc lúc lắc, y hệt như một đứa bé làm anh quay phim phì cười.
 Lâm Uy Trạch đang rửa rau nhìn sang, nhẹ nhàng bảo: "Được rồi, cẩn thận nào, đặt cá xuống đi!"
 Anh quay phim: Ế, sao đang quay vlog mà chuyển sang quay phim tình cảm rồi!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Bữa tối thịnh soạn do 7 vị khách mời làm cho đoàn phim, sau đó mọi người sẽ lần lượt ăn và cho điểm.

Điểm được tích lũy dần qua mỗi nhiệm vụ, kết thúc chuyến đi, tổng kết điểm, đội nào được nhiều điểm nhất sẽ được nhận một món quà từ tổ chương trình. An Kha Đình tham gia để lấy thêm kinh nghiệm, mối quan hệ, sau này ở trong giới còn dễ thở, nhưng trên hết là tận hưởng quá trình trải nghiệm.

Thế nên cậu không ngờ là nhóm cậu và Lâm Uy Trạch lại được điểm cao nhất.
 Staff phỏng vấn An Kha Đình: "Nhóm cậu nấu ăn rất ngon, có bí quyết gì không vậy?"
 An Kha Đình cười: "Chủ yếu là quen tay hay làm thôi chị."
 Gia thế của An Kha Đình không phải chuyện bí mật gì, nhưng việc cậu biết nấu ăn, còn nấu ăn ngon lại khiến mọi người bất ngờ.
 Ăn xong bữa tối, phân công người rửa bát và dọn dẹp, mà bởi vì một ngày đi đường dài khá vất vả, khách mời còn phải thực hiện nhiệm vụ, vậy nên dọn dẹp xong xuôi sẽ chia phòng để nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm.

Ban đầu chia nhóm theo nam nam, nữ nữ là để tiện xếp phòng, vậy nên không có gì thay đổi thì Lâm Uy Trạch và An Kha Đình sẽ ngủ chung một phòng, chung một giường!
 An Kha Đình đã có một lần qua đêm ở phòng khách sạn của Lâm Uy Trạch, thế nhưng lúc đó là hai giường khác nhau, còn lần này hai người một giường!

 Lâm Uy Trạch nhìn chằm chằm chiếc giường, sau đó lấy đệm đã được chuẩn bị trong góc phòng ra.
 "Anh ngủ dưới đất!"
 An Kha Đình giơ tay cản anh: "Anh sợ cái gì? Hai thằng con trai ngủ với nhau, có gì mà phải sợ?"
 Lâm Uy Trạch: "Em chắc chứ?!"
 Cánh tay đang giơ ra cản anh của An Kha Đình chậm chậm rụt lại: "Em, không chắc lắm."
 "Thế nhưng không thể để anh nằm đất được, sáng mai máy quay sẽ tập kích bất ngờ, thấy anh nằm đất thì mọi người sẽ càng nghi ngờ về quan hệ của chúng ta đấy!"
 Lâm Uy Trạch nghĩ cũng đúng, không nói lời nào.
 An Kha Đình: "Em sẽ để cái gối ở giữa hai người bọn mình, anh không cần lo."
 Lâm Uy Trạch: "Anh lo cho em cơ!"
 An Kha Đình:..........!!!!
 Hai người giằng co qua lại một hồi, cuối cùng vẫn thuận theo ý kiến của An Kha Đình, để cái gối bị thừa ra ở giữa hai người.
 Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cả hai lên giường nằm.

Bên ngoài cửa sổ tối om, bên trong phòng cũng không có một chút ánh sáng nào.
 Lâm Uy Trạch hỏi: "Em có sợ không?"
 An Kha Đình đang buồn ngủ: "Sợ gì? Sợ ở đây á? Anh quên mất em là nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị rồi à? Mấy cảnh này trong tiểu thuyết của em chưa là gì cả!"
 Lâm Uy Trạch: "Ừ nhỉ, anh quên mất!"
 Hai người nói được mấy câu thì mắt An Kha Đình càng ngày càng díu lại, xoay người ngủ mất tiêu.
 Lâm Uy Trạch không ngủ được vì lạ giường, thế nhưng không dám động đậy vì sợ đánh thức An Kha Đình dậy.

Mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng đêm, sau đó, không biết bị cái gì kích thích, anh nhẹ nhàng vứt cái gối thừa ra giữa hai người xuống cuối giường, tiến lại gần ôm An Kha Đình vào lòng.
 ....
 Sáng hôm sau, đúng như An Kha Đình dự đoán, máy quay tập kích phòng!

 Lâm Uy Trạch đang ôm An Kha Đình ngủ, thế nhưng khi nghe thấy tiếng động có người bước vào, anh vẫn rất nhạy bén hé mắt ra.

Thấy camera chĩa thẳng vào mình cũng không buồn đổi tư thế, còn giơ tay ra hiệu "suỵt" với anh quay phim.
 Anh quay phim cũng không muốn làm phiền bọn họ, nhưng kịch bản yêu cầu, vậy nên không dám chậm trễ, mấy giây sau, vài người nữa cũng vào phòng, có cả trợ lý đạo diễn tinh thần đang rất tốt nữa.
 "Dậy đi nào!"
 Trợ lý đạo diễn có vóc dáng nhỏ bé nhưng giọng không hề nhỏ chút nào, một câu nói mà đánh thức An Kha Đình dậy.

Khi cậu nhìn ra phía phát ra âm thanh thì hoảng hồn, sợ hơn nữa là Lâm Uy Trạch còn đang ôm cậu!
 Bỏ mẹ!
 An Kha Đình tỉnh ngủ luôn, trợn tròn mắt nhìn camera.
 Thế nhưng Lâm Uy Trạch không một biểu cảm buông cậu ra, đi xuống giường, đến thẳng xuống chỗ đám người vừa mới xông vào: "Ồn quá đấy!"
 Trợ lý đạo diễn đột nhiên nhìn hai người một cách sâu xa rồi nở nụ cười bí hiểm.
 An Kha Đình vội trèo xuống giường, không dám nhìn mọi người trong phòng, nhanh chân đi đánh răng rửa mặt.
 Lâm Uy Trạch và An Kha Đình cùng đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, An Kha Đình không dám nhìn Lâm Uy Trạch trong gương, cậu đang nghĩ không biết vì sao rõ ràng tối qua đã để gối ôm ở giữa rồi mà hôm nay nó lại nằm ở đuôi giường.

An Kha Đình nghi ngờ liếc Lâm Uy Trạch, thế nhưng anh không hề chột dạ mà nhìn lại cậu.

 An Kha Đình: Anh cố tình!
 An Kha Đình tức nhưng không làm gì được, cậu đánh răng xong liền đi ra ngoài, mặc kệ Lâm Uy Trạch!
 Trong phòng ăn, 7 khách mời đã ngủ dậy, bữa sáng được chuẩn bị sẵn.

Bọn họ vừa ăn vừa nghe nhiệm vụ mới.
 Buổi sáng sẽ đi bẻ ngô, sau đó đem ra chợ bán, tiền thu được trả về cho người nông dân, đổi lại sẽ được đãi các món ăn trưa tùy theo số tiền kiếm được.

Buổi chiều sẽ đi hái rau, bắt gà làm cơm.
 Vì lo nghĩ cho thể lực của thành viên nữ nhóm bên, hơn nữa còn đang bực Lâm Uy Trạch nên An Kha Đình quyết định buổi chiều bắt gà hái rau, cậu sẽ cùng nhóm với ảnh hậu Yên Ly.

Dù sao cậu cũng chỉ đi trải nghiệm thôi mà, thắng thua không quan trọng!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Buổi sáng đi bẻ ngô rồi đem bán ở chợ, nhóm của Yên Ly và Trần Mạn Tinh bán được ít tiền nhất, sau đó đến Lâm Uy Trạch và An Kha Đình.

Nhóm bán được nhiều nhất là nhóm La Sở Nghiêm.

Bởi vì nhóm nhiều thành viên, hơn nữa La Sở Nghiêm so với thành viên hai nhóm kia thì cực kì hoạt ngôn, cực kì hướng ngoại, mấy cô mấy chị đặc biệt thích những tên dẻo mỏ như vậy.
 Thực ra lí do nhóm của An Kha Đình đứng thứ hai một phần là bởi vì, cả buổi sáng, cậu vẫn không muốn nói chuyện với Lâm Uy Trạch!
 Rõ ràng đã thống nhất là thời điểm này sẽ chưa thể công khai quan hệ rồi, thế nhưng Lâm Uy Trạch cứ cố tình làm mấy hành động "mờ ám".

An Kha Đình không nổi tiếng, bị chìm thì còn có thể đổi nghề, nhưng sự nghiệp của Lâm Uy Trạch đang trên đà phát triển, anh phải cố gắng bao nhiêu mới đi đến được ngày hôm nay.

An Kha Đình tức là tức ở chỗ đó!
 Một người kiệm lời, một người không muốn nói chuyện, bữa trưa trôi qua nhưng cả hai không tiến triển.


Ăn xong, An Kha Đình liền qua nhóm của Yên Ly, bơ đẹp Lâm Uy Trạch.
 Buổi sáng đi bẻ ngô, Trần Mạn Tinh làm idol suốt ngày tập nhảy còn đỡ, Yên Ly thì đúng kiểu phụ nữ mảnh mai, dễ bị tổn thương, lòng bàn tay đầy vết xước, mu bàn tay cũng có một vết cứa, máu đã đông lại nhưng nhìn vẫn hơi đáng sợ.
 An Kha Đình bèn rút trong túi ra một chiếc urgo, đưa cho cô.
 "Chị dùng cái này đi, chút nữa La Sở Nghiêm cũng qua nhóm của chúng ta.

Chị đi hái rau, em với cậu ta sẽ đi bắt gà."
 Yên Ly cười dịu dàng: "Cảm ơn em, em với Tư Lạc giống nhau thật đấy!"
 An Kha Đình ngạc nhiên: "Chị quen em gái em ạ?"
 Yên Ly: "Chị từng hợp tác với cô bé một lần rồi, vừa xinh mà tính cách lại tốt nữa."
 An Kha Đình còn chưa kịp mừng thầm trong lòng thì Yên Ly đã nói tiếp: "Trai gái đều thích!"
 What? Ý là sao?!
 An Kha Đình khó hiểu nhưng không hỏi tiếp nữa, Yên Ly nhận ra mình cũng lỡ miệng nên đánh trống lảng.
 "Ờm, ờ, hồi sáng chị cũng thấy Cao Nhất Hàm bị thương đó, em còn thừa cái urgo nào không?"
 An Kha Đình mang theo dự phòng mấy cái, nghe vậy thì rút ra, chạy đi tìm Cao Nhất Hàm.
 Cao Nhất Hàm bị đứt tay lúc dùng dao làm cái gì đó, băng tạm lại bằng một mảnh vải trắng, vết thương khá sâu nên máu vẫn đang rỉ ra.
 An Kha Đình nhíu mày đi tới: "Chị Yên Ly nói cậu bị thương, tôi có cái này cho cậu nè, dán vào đi."
 Cao Nhất Hàm nhìn miếng urgo, hỏi: "Cái này là của anh à?"
 An Kha Đình: "Của em gái tôi, nó thấy trên mạng đẹp nên mua bao nhiêu hộp về dùng."
 Cao Nhất Hàm đột nhiên ngước lên nhìn An Kha Đình: "Anh họ An, em gái anh là An Tư Lạc?"
 An Kha Đình ngạc nhiên: "Cậu cũng từng hợp tác với nó rồi à?"
 Cao Nhất Hàm gật đầu, nhận lấy miếng urgo: "Đã từng, một cô gái rất tốt."
 An Kha Đình không hiểu sao chỉ mới mấy phút mà em gái cậu đã nhận được lời khen từ hai người, còn là hai người nổi tiếng.

 An Tư Lạc này cũng rất gì và này nọ đấy nhỉ?
 Nghỉ trưa nửa tiếng, nhiệm vụ buổi chiều bắt đầu.
 Theo chân người bản địa dẫn đường, An Kha Đình và La Sở Nghiêm đến nhà của người nuôi nhiều gà nhất trong làng.

Sau khi nói rõ quy tắc, La Sở Nghiêm và An Kha Đình bắt đầu xắn tay áo lên, lăn xả vào bắt gà.
  La Sở Nghiêm tuy cao to hơn An Kha Đình thế nhưng chưa bao giờ đi bắt gà cả, An Kha Đình hồi còn từng ở với ông bà, cậu đã có skill bắt gà đỉnh cao.
 Nhưng ngay khi cậu hai tay giơ hai con gà lên cười ha hả thì đột nhiên, đằng sau có một con gà nhảy lên vỗ cánh phành phạch lao vào người An Kha Đình.

Vì bị giật mình nên cậu chỉ đành buông chiến lợi phẩm vừa thu được trên tay ra, bỏ chạy.

La Sở Nghiêm ôm bụng cười lăn lộn, tổ chương trình ai nấy cũng cười theo, anh quay phim là người nhịn cười khổ nhất, thế là máy quay cứ bị rung lên từng hồi.
 Bên nhóm An Kha Đình thì vui vẻ, nhưng chỗ Lâm Uy Trạch thì không mấy khả quan.

Bởi vì anh không biết bắt gà, bắt con nào là trượt con nấy!
 Thế là Trần Mạn Tinh đành phải lột bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ hàng ngày, xông vào chiến cùng đám gà.


Cuối cùng, nhóm của cô và Lâm Uy Trạch bắt được nhiều gà nhất, chính xác là mình Trần Mạn Tinh cân tất, nhưng bù lại, cô lại bị trúng một bãi cớt!
 Nhóm về thứ hai là nhóm của An Kha Đình, và cuối cùng là nhóm của Cao Nhất Hàm, hai người này còn không bắt được một con nào.
 Buổi tối mọi người cùng nhau đốt lửa trại, mà bởi vì đã có một ngày dài cùng nhau trải nghiệm nên không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Diễn viên kỳ cựu Hứa Vĩnh Lân còn kể một vài câu chuyện cười của anh lúc đóng phim để pha trò làm ai nấy cười nghiêng ngả.
 An Kha Đình cười mà người nghiêng sang một bên, thế nhưng khi cảm nhận được mình đã nghiêng quá đà, cậu định ngồi thẳng lại thì phát hiện người ngồi ngay cạnh cậu là Lâm Uy Trạch.
 Lâm Uy Trạch mỉm cười nhìn cậu, sau đó trước khi An Kha Đình giận dỗi quay mặt đi, anh nhét vào tay cậu một mẩu giấy.
 Nhân lúc máy quay không lia qua đây, An Kha Đình mở mẩu giấy ra, ánh lửa trại chiếu vào những dòng chữ ngay ngắn của Lâm Uy Trạch trên tờ giấy nhỏ.
 "Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa mà! Là anh sai, không chịu nghĩ sâu xa.

Anh hứa lần sau sẽ nghe lời em nói, nhất định không tái phạm nữa.^÷^".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Sau khi tiệc tàn, người cũng tan, ai lại về phòng người nấy, sáng mai đón nhận nhiệm vụ mới.
 Lâm Uy Trạch theo sau An Kha Đình vào phòng, thấy cậu vẫn im lặng, thế là anh chủ động tiến lên nắm tay cậu, xoay người cậu lại.
 "Em vẫn giận?"
 Một tờ giấy kia đã làm cơn giận của An Kha Đình bay biến, hiện tại cậu rất muốn cười, thế nhưng vì còn muốn làm giá với người yêu nên cố nín nhịn, cúi mặt xuống.
 Lâm Uy Trạch nhíu mày, nâng mặt cậu lên: "Đừng giận anh nữa mà!"
 "Phụt! Hahahaha!" - Cuối cùng thì An Kha Đình cũng không nhịn nổi nữa, bởi vì biểu cảm trên mặt Lâm Uy Trạch hết sức buồn cười.
 Lâm Uy Trạch nhận ra điều gì đó: "Em giả vờ?"
 An Kha Đình: "Ai bảo, người ta vẫn giận nha!"
 Lâm Uy Trạch không nói năng gì, giữ mặt An Kha Đình, cúi xuống chặn lại cái mỏ hỗn của cậu bằng một nụ hôn.

An Kha Đình ban đầu có hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu cũng đáp lại anh, vươn đầu lưỡi ra.

 Lúc hôn, Lâm Uy Trạch rất là hai mặt, khi thì ôn nhu dịu dàng, lúc lại mạnh bạo hung dữ, chẳng hạn như hiện tại!
 Phải đến khi An Kha Đình không thở nổi nữa, cậu đập tay vào người anh muốn buông ra thì Lâm Uy Trạch mới lưu luyến rời khỏi đôi môi của cậu.
 "Ưm, chúng ta, chúng ta đi ngủ đi!" - An Kha Đình đẩy Lâm Uy Trạch ra, vội leo lên giường, ngoan ngoãn nằm sang một bên, chăn trùm kín đầu.
 Lâm Uy Trạch ngủ ở bên cạnh, tối nay không có gối ngăn ở giữa nữa, thế nhưng anh đã "biết điều" và "ngoan" hơn rất nhiều.
 Sáng hôm sau, tổ chương trình tiếp tục chơi chiêu tập kích, trợ lý đạo diễn xông vào với vẻ mặt hưng phấn.

Thế nhưng trái ngược với điều anh ta mong chờ, Lâm Uy Trạch và An Kha Đình rất bình thản hất chăn ra, mặc áo len, trèo xuống giường.
 Lâm Uy Trạch đi ngang qua: "Nhìn cái giề!"
 An Kha Đình: "Hi!"
 Trợ lý đạo diễn: "Chẳng vui gì cả!"
 .....
 Các khách mời đã tập trung đầy đủ trước bàn ăn, lắng nghe nhiệm vụ.
 "Hôm nay có một nhiệm vụ thôi, nhưng là nhiệm vụ đặc biệt.

Các khách mời sẽ chia theo nhóm leo núi.

Núi này không quá cao nhưng nhiều khe nhỏ, vậy nên ở mỗi chặng leo, tổ chương trình đều đặt những món đồ cực kì có ý nghĩa, đó là những lá thư có ghi tên người dân trong làng.

Tại sao lại đặt cái này, bởi vì tổ sản xuất, các nhà đầu tư, quỹ từ thiện đã quyên góp tiền để mua quần áo mới cho mọi người ở trong làng đón Tết.


Và sau khi tìm thấy bức thư, khách mời sẽ mang quần áo mới đến tặng cho những người dân có tên trong bức thư mình tìm được.

Vẫn như cũ, nhóm nào tặng được cho nhiều người nhất, nhóm đó chiến thắng."
 Nghe nhiệm vụ mà ai cũng phấn chấn hẳn lên, một phần vì giống như trò chơi đi tìm kho báu trong hang, một phần vì sự ý nghĩa của nó.
 An Kha Đình nhanh chân leo lên núi trước, thế nhưng càng về sau, tốc độ giảm dần.

Lâm Uy Trạch đi phía sau nhưng chậm mà chắc.

Anh thấy An Kha Đình ngồi nghỉ ở tán cây liền hỏi.
 "Em tìm được bức thư nào chưa?"
 An Kha Đình gật đầu: "Hai bức rồi, còn anh?"
 Lâm Uy Trạch: "Anh mới tìm được một thôi."
 "Em có muốn anh cõng lên không?"
 An Kha Đình lắc đầu: "Không, anh điên à, máy quay đầy rẫy thế kia, mà em cũng đâu có nhẹ, anh vác em thì sao mà đi nổi."

 Lâm Uy Trạch cười, lau mồ hôi cho An Kha Đình: "Không sao, em không nặng, quan trọng là em có muốn trèo lên lưng anh không thôi."
 An Kha Đình: "Anh chỉ cần đợi em cùng đi là được rồi."
 Sau đó An Kha Đình đứng dậy, tiếp tục đeo chiếc túi nhỏ trước ngực đựng những bức thư đã tìm được đi tiếp.
 Càng lên cao, những bức thư càng ít dần mà khách mời ai cũng đã mệt hết cả.
 An Kha Đình và Lâm Uy Trạch chắc vì có con đũy tình yêu ám nên leo núi cực kì nhiệt huyết, cuối cùng hai người lên đỉnh núi sớm nhất và tìm được nhiều lá thư nhất.
 Buổi trưa nghỉ ngơi một lúc để ăn, đến chiều, các khách mời ôm những chiếc hộp đựng những bộ quần áo mới đến nhà từng người dân theo tên và địa chỉ trong bức thư.
 Nhìn những nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khắc khổ của họ, đột nhiên An Kha Đình thấy bản thân mình may mắn hơn rất nhiều người.
 Buổi tối ngồi dưới ánh lửa trại, nghĩ đến việc ngày mai phải rời khỏi nơi này cho dù mới chỉ ở đây hai ngày rưỡi, An Kha Đình có chút không nỡ.
 "Em rất thích những chương trình thế này, thích đi trải nghiệm kiểu này."
 Lâm Uy Trạch nhìn cậu, mắt anh lấp lánh: "Anh cũng rất thích, nhưng có em bên cạnh, sự yêu thích đó đã tăng lên gấp bội.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Ngày hôm sau, trước khi lên xe ra về, kết thúc hành trình, tổ chương trình tổng kết lại thành tích của các nhóm.
 Nhóm Lâm Uy Trạch và An Kha Đình: Nhiệm vụ nấu ăn +1, Leo núi +1 \= 2 điểm.
 Nhóm Trần Mạn Tinh và Yên Ly: Nhiệm vụ bắt gà: +1, bởi vì Trần Mạn Tinh bắt được nhiều gà nhất nên tính vào thành tích của nhóm cô.
 Nhóm Hứa Vĩnh Lân, Cao Nhất Hàm, La Sở Nghiêm: Nhiệm vụ bán ngô +1.
 Như vậy, nhóm chiến thắng của tập 1 là nhóm của Lâm Uy Trạch và An Kha Đình.

Hai người đang vui vẻ không biết phần thưởng của mình là gì, kết quả tổ chương trình lôi ra hai câu đối đỏ!
 "Mấy ngày nữa là Tết rồi, tặng các cậu cái này về dán cửa."
 An Kha Đình: "Chẳng lẽ bọn tôi chia đôi?"
 Tổ chương trình: "Tùy các cậu, muốn chia thế nào thì chia!"
 Các khách mời còn lại nhìn thấy quà của người chiến thắng chỉ biết ôm bụng cười bò, thế thì bọn họ không cần vị trí đứng đầu đâu!
 Cuối cùng An Kha Đình nhét câu đối cho Lâm Uy Trạch về dán ở nhà anh.

 "Nhà em đông người, năm nào chả chuẩn bị, có nhiều lắm, anh cầm về đi."
 Lâm Uy Trạch không còn cách nào khác là đành nhận lấy món quà "quý giá" từ tổ chương trình.
 Xe đưa các nghệ sĩ khách mời ra sân bay, đi nhanh nên 2h chiều đến nơi, fan đã tụ tập đông đủ cả.
 An Kha Đình nhỏ bé giữa dòng đời, cậu không có hi vọng gì với fan nhà mình, bởi vì fan không nhiều nên An Kha Đình thỉnh thoảng tương tác với mấy người họ trên mạng, quan hệ như bạn bè.

Thế nhưng ai dè đâu, mắt nhìn thấy Dương Cảnh và Thương Diệp phía trước, định đi nhanh qua thì nghe thấy có người dùng loa gọi mình: "An Kha Đình!"
 An Kha Đình ngạc nhiên quay sang phía vừa phát ra âm thanh, một cô gái tóc dài, đội mũ lưỡi chai trắng, quần áo từ trên xuống dưới là đồ hiệu đứng cầm một cái loa, đằng sau là hai hàng ngang đứng thẳng giơ bannner tên của An Kha Đình.
 An Kha Đình cảm động.
 Cậu vẫy vẫy tay với fan của mình, sau đó đổi hướng chạy ra chào bọn họ một câu.
 "Tôi ở đây!"
 Fan của An Kha Đình rất có ý thức, đứng xếp hàng y như trong quân đội, nhìn thấy cậu thì bỏ loa trong tay xuống, không hò hét to tiếng.
 An Kha Đình biết cô gái cầm loa là trưởng nhóm fan của cậu, thỉnh thoảng đi dự sự kiện có gặp cô đi đón vài lần.
 "Gần Tết rồi mà mọi người còn ra sân bay đón tôi à?"
 Fan: "Người khác có, Đình Đình của chúng ta cũng phải có."
 Người này phụ họa người kia: "Đúng rồi, bây giờ anh khác xưa rồi mà, đương nhiên bọn em phải làm tròn nhiệm vụ của fan chứ!"
 "Bọn em phải đứng đây để xem ai dám bắt nạt anh."
 "Đúng đúng, đẹp trai như vậy, chỉ để người khác yêu thương thôi."
 Tiếp theo đó là những lời yêu thương sến súa, An Kha Đình thấy Dương Cảnh bên kia đang có vẻ sốt ruột, cậu đành phải nói lời tạm biệt.

 "Quản lý đang đợi, tôi phải quay về đây, cảm ơn và tạm biệt mọi người.

Năm mới vui vẻ!"
 An Kha Đình chạy đi rồi, đằng sau lưng vang lên tiếng hô đồng loạt: "Năm mới vui vẻ!"

 Trong lòng An Kha Đình nở đầy hoa, tự nhiên cảm thấy, thì ra mấy năm qua flop dập mặt không uổng phí, cuối cùng sự cố gắng của mình cũng có rất nhiều người nhìn thấy rồi!
 ....
 An Kha Đình từ sân bay về nhà cậu trước, sau đó ngày hôm sau mới chạy qua nhà ba mẹ cùng đón Tết.
 Lâm Uy Trạch thì không được rảnh rang như cậu, mấy ngày giáp Tết, quay chương trình xong về lại thành phố còn phải đi tuyên truyền, đi sự kiện, đến tận ngày 30 mới có thể về nhà.
 An Kha Đình chạy lên phòng gọi video với Lâm Uy Trạch, trông anh có vẻ khá mệt mỏi.
 "Bao giờ anh lại đi tiếp?"
 Lâm Uy Trạch: "Chắc là chiều mùng 2, hoặc sang mùng 3, anh không rõ nữa."
 An Kha Đình xót xa: "Anh đã ăn gì chưa?"
 Lâm Uy Trạch lắc đầu: "Về ăn cơm nhà, mẹ anh phần cơm rồi!"
 An Kha Đình: "Chắc anh đói lắm nhỉ?"
 "À, gặm má em hông?"
 An Kha Đình giơ cái má trắng trắng mềm mềm của cậu qua camera.
 "Nào, gặm một miếng cho đỡ đói."
 Lâm Uy Trạch bật cười, anh phối hợp với cậu giả vờ há miệng ra, kết quả An Kha Đình lại quay đầu ra, chu mỏ.
 "Haha, anh bị lừa rồi!"
 Lâm Uy Trạch cười càng to hơn.


Vừa vô tri vừa trẻ con, nhưng mà đáng iêu thế không biết!
 "Anh cười rồi này, phải cười mới đẹp chứ! Mà sắp về đến nhà anh chưa, ăn uống ngủ nghỉ đi, nửa đêm em lại gọi cho anh.

Giờ em cúp máy, xuống xem TV với ba mẹ nhé!"
 Lâm Uy Trạch tạm biệt người yêu, cúp máy, anh cảm thấy mọi mệt mỏi đã vơi hơn nửa.

Về đến nhà, thấy ánh đèn vàng ấm áp của đèn treo, mùi thơm của thức ăn mẹ hâm nóng lại, Lâm Uy Trạch cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng rồi!
 "Mẹ ơi, con nhớ mẹ!"
 "Nay sao sến súa vậy con?!"
 "Mẹ không thích à?"
 "Thích, nhưng mà lạ quá nên không quen."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


 Nhà Lâm Uy Trạch đi ngủ sớm, giao thừa cũng không thức để xem pháo hoa, thế là chỉ còn mình anh trên ban công.

 Thấy cũng sắp 12h, anh gọi điện cho An Kha Đình. Hình như cậu đang ở cùng người nhà nên không bật cam, chỉ có thể nghe thấy tiếng mọi người trong nhà cười nói.

 "Háo hức ghê, lần đầu em đón giao thừa với người yêu đó!"

 "Anh cũng vậy mà."

 "Ể, mà sao bên anh im ắng vậy, có một mình anh thôi à?"

 "Ừ, ba mẹ với Lan Vy đi ngủ hết rồi!"

 "Không sao, coi như anh cùng đón giao thừa với gia đình em, anh là người yêu của em thì cũng là người nhà của bọn họ."

 Lâm Uy Trạch lại cười, ở bên An Kha Đình, dường như vui vẻ hơn bao giờ hết, lúc nào cậu cũng có cách khiến người khác cười, như một mặt trời nhỏ đi đến đâu tỏa năng lượng đến đấy!

 "A, sắp bắn pháo hoa rồi, đợi em chút!"

 An Kha Đình treo máy, sau đó đi lấy điện thoại của An Tư Lạc quay.


 Đúng 12h, năm mới sang, pháo hoa bắn, đủ loại màu sắc như những bông hoa đang nở rộ trong đêm đen. Lúc này, một tay An Kha Đình cầm điện thoại quay, một tay cậu cầm máy của mình nói với Lâm Uy Trạch. 𝘛𝘳ải nghiệm đọc 𝐭𝘳𝓾yện số 1 𝐭ại ﹛ 𝐭𝘳ùm𝐭 𝘳𝓾yện.Vn ﹜

 "Năm mới vui vẻ!"

 "Năm mới vui vẻ, anh yêu em!"

 "Hở? Câu sau em không nghe rõ, anh nói gì đó?"

 "Không có gì, chỉ là lời chúc thôi. Quay video xong nhớ cho anh xem đấy!"

 An Kha Đình hớn hở như một đứa trẻ: "Chút nữa em up lên mạng mà."

 Quả nhiên, một phút sau khi cúp máy, An Kha Đình up video pháo hoa lên với dòng trạng thái: Khoảnh khắc năm mới đến!

 Lâm Uy Trạch ngay lập tức like và comment bên dưới, không thèm dùng acc clone. Thế nhưng lần này fan của Lâm Uy Trạch không bùng nổ nữa, chủ yếu là cũng ngầm coi An Kha Đình như bạn của anh, hơn nữa hai bên còn đang hợp tác với nhau nên bọn họ cũng biết điều không gây sự.

 Gần 1h sáng, An Kha Đình chuẩn bị đi ngủ thì Lâm Uy Trạch nhắn tin.

 [Quên chưa nói, mùng 2 anh qua nhà em chơi.]

 ....

 Mùng 2 Tết, An Kha Đình sốt ruột đứng ở cửa đợi Lâm Uy Trạch đến. Vì sáng mùng 3 anh mới phải đi nên chiều mùng 2 sẽ qua nhà cậu. An Kha Đình cũng nói trước với ba mẹ là Lâm Uy Trạch sẽ qua, thế nhưng cậu vẫn rất sốt ruột.

 "Này, anh đừng lượn lờ trước mặt em được không? Chóng mặt quá!" - An Tư Lạc phàn nàn.

 An Kha Đình đành ngồi phịch xuống ghế, An Tư Lạc cắn hướng dương: "Anh ấy là bạn anh chứ có phải là bạn trai đâu mà sao anh căng thẳng thế?"

 "Hay là, hai người thật sự có gì đó?"

 An Kha Đình có tật giật mình: "Sao, mày lại nghĩ thế?"

 An Tư Lạc bĩu môi: "Nhìn là biết mà."

 Cô vừa nói dứt câu, ở ngoài cửa có tiếng xe ô tô, Lâm Uy Trạch đã đến.


 An Kha Đình chạy ra đón khách, trong lòng cậu vừa vui vừa căng thẳng, An Tư Lạc cũng nhìn ra, vậy chắc ba mẹ cậu cũng có thể nhìn ra nhỉ?

 "Ba, mẹ, đây là Lâm Uy Trạch bạn con."

 Nghe như dẫn người yêu về ra mắt.

 Lâm Uy Trạch lễ phép chào hỏi ba mẹ An Kha Đình, sau đó chúc Tết, còn lì xì cho con nhà anh cả và An Tư Lạc.

 Lâm Uy Trạch không phải người hay nói, sau một màn chào hỏi dạo đầu, anh không biết nên nói gì nữa. Thế là chuyển thành ba mẹ An Kha Đình hỏi chuyện anh, như là ba mẹ chắc cũng hoạt động nghệ thuật nhỉ, nhà có mấy anh chị em, công việc bận rộn không.

 An Kha Đình sốt ruột ngồi bên cạnh, không hiểu ba mẹ mình hỏi Lâm Uy Trạch cái này để làm gì. Cho đến khi anh xin phép ra về, An Kha Đình ra cổng tiễn, đột nhiên anh nói với cậu: "Anh có cảm giác, hình như ba mẹ em biết chuyện của hai đứa mình rồi!"

 An Kha Đình cắn cắn môi, cậu cũng có dự cảm như vậy mà.

 "Nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với anh đấy nhé!"

 An Kha Đình không phản ứng gì mà hỏi lại: "Vậy phía ba mẹ anh thì sao?"

 Lâm Uy Trạch thản nhiên: "Ba mẹ anh biết từ khi anh đưa em về nhà ăn cơm rồi, còn hỏi anh tán được em chưa?"

 An Kha Đình:...........!!!

 "Được rồi, em vào nhà đây! Anh về cẩn thận."


 An Kha Đình quay vào nhà, nhìn thấy ba mẹ vẫn còn ngồi trên sofa, trái tim cậu đập bình bịch.

 Ba An Kha Đình mở bát: "Hai đứa yêu nhau đúng không, được bao lâu rồi?"

 An Kha Đình hít sâu một hơi: "Dạ, một tháng ạ."

 Ba An Kha Đình: "Vậy thằng nhóc đó cũng liều, còn dám đến đây!"

 An Kha Đình vội bao che: "Không phải, là con bảo anh ấy đến đây."

 Mẹ An Kha Đình nhẹ nhàng lên tiếng: "Không phải bao che cho nhau, ba mẹ biết hết!"

 An Kha Đình không biết phải làm sao, hai anh cậu vẫn còn đang bất ngờ, chỉ có An Tư Lạc thì như muốn nói gì lại thôi.

 "Những tin tức trên mạng của con, ba mẹ và các anh không nói nhưng đều biết cả. Chắc là hai đứa đã có ý từ lâu với nhau nhưng không nói, vậy nên mới hẹn hò từ được một tháng nay đúng không?" - Mẹ An Kha Đình phân tích.

 "Dạ, con......"

 "Yêu một người không sai, nhưng con và Lâm Uy Trạch đều là người nổi tiếng, lại còn là hai người đàn ông. Sẽ có rất nhiều người nhìn vào tình yêu của con, phán xét nó, kì thị nó. Vì ba mẹ biết điều ấy nên sẽ không làm như vậy. Chỉ cần con không làm chuyện phạm pháp, không làm chuyện trái với đạo đức, lương tâm, còn con yêu ai, ba mẹ cũng sẽ không phản đối. Và nếu như trong tình yêu của con có xảy ra chuyện gì, thì chính con sẽ là người chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nhưng dù sao đi nữa, con hãy nhớ rằng, gia đình mình rất yêu con."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


 Nói vậy nghĩa là ba mẹ đồng ý rồi??!!

An Kha Đình dường như chưa thể tin vào tai mình, cứ thế mà chấp nhận dễ dàng như vậy?

 Ba An thở dài: "Hai người yêu nhau vốn đã không dễ dàng, hai đứa lại càng khó hơn nữa, nếu thật lòng thì hãy sống cho tốt vào."

 Rồi ông đứng dậy, mỉm cười: "Hôm nay là ngày Tết, đây vốn là chuyện vui mà, chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn tối thôi!"

 Sống mũi An Kha Đình cay cay, trong lòng cực kì cảm động, không ngờ là mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy. Cậu chui xuống đi cuối cùng, lén lau giọt nước mắt vừa chảy xuống, nở nụ cười thật tươi!

 Mấy ngày Tết trôi qua rất vui vẻ, An Kha Đình yêu đương không cần giấu giếm người nhà, thậm chí trước khi rời nhà, ba mẹ còn bảo cậu mang đồ ăn cho Lâm Uy Trạch nữa, dặn dò hai đứa phải tự chăm sóc cho nhau.

 Buổi tối, An Kha Đình gọi Lâm Uy Trạch đến nhà cùng ăn, hai hôm nữa vừa là lễ tình nhân, vừa là ngày cậu phát hành cuốn sách đầu tiên và cũng trùng vào sinh nhật tuổi 26 của cậu - 14/2.

 Thế nhưng Lâm Uy Trạch nói, 14/2 là ngày mà anh bận nhất, bởi vì nhãn hàng nước hoa mà anh hợp tác sẽ ra mắt hương nước hoa "tình nhân" vào đúng ngày hôm đó, Lâm Uy Trạch sẽ phải livestream, hơn nữa còn phải đi nhận phỏng vấn, đi dự sự kiện.


 "Vậy phải làm sao?" - An Kha Đình lo lắng hỏi, tuy hôm đó cậu cũng bận rộn chạy qua nhãn hàng Cafe, rồi còn đến nhà xuất bản.

 Lâm Uy Trạch trầm ngâm một lúc rồi xoa xoa tóc cậu: "Sẽ có cách thôi!"

 Thế nhưng cách gì thì anh không nói.

 Chớp mắt đã đến gần ngày, sách của cậu được mở bán online trên các trang thương mại điện tử, ngoài ra các hiệu sách lớn cũng bắt đầu lấy hàng về.

 An Kha Đình nhìn con số người đặt hàng đang tăng dần trên bảng số liệu, tim cậu đập thình thịch. Đây là đứa con tâm huyết của cậu, mất bao công sức ngày đêm mới có thể hoàn thành, không hi vọng sao được.

 Điện thoại thì kêu liên tục vì có tin nhắn gửi đến chúc mừng sinh nhật, An Kha Đình còn không cầm lên xem.

 Nhà xuất bản đã hỏi An Kha Đình về việc có bại lộ thân phận trước công chúng không, rằng cậu chính là Kiwi. An Kha Đình suy nghĩ một hồi, không biết fan tiểu thuyết sẽ nghĩ thế nào, nhưng nếu như bọn họ thật sự yêu thích cậu và tiểu thuyết của cậu, chắc sẽ không bỏ cậu đi đâu nhỉ? Bởi vì so với thân phận Kiwi thì cái tên An Kha Đình không được lòng nhiều người cho lắm.

 An Kha Đình quyết định: "Công khai đi ạ, chuyện gì đến sẽ phải đến thôi!"

 Thế là bức ảnh An Kha Đình cầm quyển tiểu thuyết đầu tay được xuất bản của cậu ra đời. Ngay khi cậu vừa up ảnh với vài dòng tâm sự trên mạng, bài đăng của cậu bùng nổ!

 Đa phần phản ứng của mọi người đều cực kì bất ngờ, thậm chí còn đi so sánh cách đăng bài của hai tài khoản, phát hiện, phong cách chẻ chou cute cực kì giống nhau!

 [Aaaaaaaa chuyện gì vậy, có ai giải thích giùm tôi không?]

 [Huhu, idol của tôi cũng chính là idol của tôi, hai người tôi thích nhất lại là cùng một người. Đời này tôi mãn nguyện rồi🥹🥹🥹]

 [Tôi từng là anti fan của An Kha Đình, thế nhưng lại là fan của Kiwi, tôi thấy có lỗi quá!]

 [Người qua đường, không biết An Kha Đình là ai nhưng từng đọc tiểu thuyết cậu ấy viết. Từ hôm nay người qua đường này xin phép được trở thành fan của cậu!!]


 Lượt follow tài khoản chính thức của An Kha Đình tăng mạnh, lượt tương tác nhiều đến nỗi leo thẳng lên no.1 hotsearch!

 Lúc Lâm Uy Trạch biết tin này thì đã hơn 7h tối, khi anh còn đang vội vàng từ phòng quay livestream về đón sinh nhật cùng An Kha Đình.

 "Đợi anh, anh đang về rồi!"

 An Kha Đình biết Lâm Uy Trạch sẽ có cách ở bên cạnh cậu cho dù muộn thế nào đi chăng nữa.

 Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Uy Trạch vừa xuống xe, tay cầm một bó hoa, tay kia xách hộp bánh sinh nhật.

 "Tadaaaa, chúc mừng sinh nhật!"

 An Kha Đình nhìn bó hoa trên tay anh, bó hoa này là làm từ len, móc rất nhiều bông mà thành.

 "Anh đã cố gắng rồi mà nó vẫn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, mong là em không chê!"

 An Kha Đình ôm bó hoa, hóa ra là Lâm Uy Trạch tự móc len cho cậu. Chê là chê thế nào!


 Đợi Lâm Uy Trạch vào nhà, thay dép, An Kha Đình chồm lên ôm anh.

 "Cảm ơn anh!"

 Lâm Uy Trạch cũng ôm lại cậu.

 "Không có gì, đây là điều cơ bản nhất mà anh có thể làm cho em thôi! Bó hoa tặng em để chúc mừng em xuất bản cuốn sách đầu tiên. Trên tay anh còn hai thứ nữa, một là để tặng em nhân ngày Valentine, hai là tặng sinh nhật em."

 An Kha Đình buông anh ra: "Sao chuẩn bị nhiều quà thế?"

 Lâm Uy Trạch cười: "Mỗi sự kiện khác nhau thì quà phải khác nhau chứ!"

 An Kha Đình nhận lấy hộp bánh sinh nhật Lâm Uy Trạch giơ lên, cậu mở ra, đặt nó trên bàn rồi ngắm thật kĩ.

 Hóa ra bánh cũng là anh tự tay làm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


 An Kha Đình nhìn bó hoa được móc len và bánh sinh nhật anh tự tay làm, cảm xúc lẫn lộn. Dường như Lâm Uy Trạch để cậu xúc động luôn một thể, anh lôi ra từ đâu một cuốn sách có chữ kí của tác giả mà An Kha Đình thích nhất làm cậu càng không biết nói gì nữa!

 An Kha Đình đã mua quà cho Lâm Uy Trạch rồi, dù biết anh không thiếu đồ nhưng cậu vẫn mua cho anh một bộ vest, bộ vest này là đồ đôi với một bộ mà cậu thích nhất ở nhà.

 Sau một màn tặng quà cảm động thì đến phần thổi nến, chúc mừng sinh nhật và ăn tối.

 "Năm nay là năm đầu tiên đón sinh nhật cùng người yêu của em đấy!" - An Kha Đình nhìn Lâm Uy Trạch châm nến cho mình.

 "Trước kia không có ai thật hả?"

 "Thật mà, chắc là em không có cảm giác với ai ngoài anh."

 Độ dẻo miệng của An Kha Đình đúng là không ai bằng!

 Chắp tay ước và thắp nến xong, An Kha Đình cầm dao cắt bánh. Bởi vì nghĩ đến việc chỉ có hai người cùng đón sinh nhật nên chiếc bánh Lâm Uy Trạch làm khá nhỏ, hơn nữa không nhiều đường, ăn không bị ngấy, bơ vị cacao rất mềm và thơm.

 "Phần xốp không được mềm lắm nhỉ!" - Lâm Uy Trạch tự đánh giá.

 An Kha Đình: "Không sao, ngon lắm!"


 Cậu vừa tấm tắc khen vừa ăn hết hơn nửa cái bánh sinh nhật.

 "Chút nữa anh thử luôn bộ vest em tặng đi nhé, xem có vừa không!"

 Lâm Uy Trạch hơi ngại: "Nhưng anh chưa tắm rửa."

 An Kha Đình xua tay: "Có làm sao đâu, anh ở đây tối nay luôn cũng được."

 An Kha Đình vừa nói dứt câu mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, bầu không khí ngưng trệ lại mất mấy giây. Thế nhưng Lâm Uy Trạch lên tiếng: "Cũng được, dù sao ngày mai anh cũng được nghỉ buổi sáng, nhà em chưa có quần áo với đồ dùng cá nhân thì để anh đi mua."

 An Kha Đình bẽn lẽn: "Có đầy đủ."

 Ăn uống xong, Lâm Uy Trạch vào phòng tắm thử bộ vest mà An Kha Đình mua tặng anh. Bộ vest màu xám, từng đường nét cắt may đều rất tinh tế, có thể nhìn ra được đây là hàng thiết kế đặt làm.

 "Đẹp lắm, rất vừa!" - An Kha Đình xuýt xoa.

 "Người đàn ông của em đẹp trai thật đấy! Mặc bộ vest thôi mà nhan sắc thăng hạng."

 Lâm Uy Trạch trêu cậu: "Không tăng nhanh bằng lượt follow của em hôm nay đâu."

 An Kha Đình cũng không ngạc nhiên khi Lâm Uy Trạch biết.

 "Em muốn chúng ta có thể nhanh chóng công khai, muốn ngồi ngang hàng ghế nhau trong những sự kiện lớn, không muốn nghe người ta nói anh là bị em bao nuôi!"

 Lâm Uy Trạch: "Thực ra thì anh cũng sợ bị fan của em mắng, mấy cô gái đó khá đáng sợ. Bởi vì do bản thân em xuất sắc quá, chỉ là có nhiều người mắt kém không nhìn ra thôi."

 An Kha Đình trề môi: "Anh còn biết khen người khác, nói nhiều hơn rồi đấy!"

 Lâm Uy Trạch: "Do em dạy!"

 Hai người anh một câu em một câu, ở bên nhau cực kì ngọt ngào.

 Lâm Uy Trạch thay xong bộ vest thì lên tầng cùng An Kha Đình để cậu lấy quần áo cho anh đi tắm.


 An Kha Đình có mấy bộ quần áo ở nhà rất rộng thì Lâm Uy Trạch còn mặc được, nhưng đồ lót của cậu lại kém anh 1 size!

 "Ờm, có ổn không vậy?" - An Kha Đình hỏi thật lòng, xuất phát từ trái tim, khi cậu nhìn thấy anh từ phòng tắm bước ra. Hỏi như vậy thôi nhưng cũng không lấy đâu ra size to hơn được!

 Lâm Uy Trạch: "Hơi chật nhưng một tí không sao."

 An Kha Đình gật gật đầu, không quá khó chịu là được.

 "Bàn chải đánh răng với khăn mặt em đã chuẩn bị sẵn rồi đó, còn ngủ thì nhà em có hai phòng, phòng của em và phòng cho khách. Anh muốn ngủ ở đâu?"

 An Kha Đình còn nghĩ Lâm Uy Trạch sẽ chọn ngủ ở phòng cho khách, ai dè anh không hề suy nghĩ gì mà chọn ngủ ở phòng An Kha Đình!

 Dù sao cũng là An Kha Đình tự mình hỏi Lâm Uy Trạch xem anh muốn ngủ ở đâu, bây giờ cuối cùng đổi lại cậu thành người không có quyền lựa chọn.

 "Được, vậy em lấy thêm gối cho anh."

 An Kha Đình chạy sang phòng ngủ cho khách lấy gối cho Lâm Uy Trạch, tim đập rất nhanh. Ngủ chung ở đây không giống với ngủ chung khi đi quay show.

 Hai người nằm trên giường, ở giữa là gối ôm, An Kha Đình không dám nhúc nhích, thế nhưng Lâm Uy Trạch bên kia thì đã xoay chỗ này xoay chỗ kia.

 "Anh sao vậy? Lạ giường hả?" - An Kha Đình lo lắng hỏi.

 Giọng Lâm Uy Trạch hơi khàn: "Quần hơi chật!"


 An Kha Đình nhận ra giọng điệu của Lâm Uy Trạch có gì khác lạ, đừng nói là anh......cứng rồi đấy nhé! Cậu lại càng không dám nhúc nhích.

 Đột nhiên Lâm Uy Trạch vòng tay qua người An Kha Đình, nói: "Anh hơi khó chịu, có thể ôm em một lát không?"

 An Kha Đình không thể từ chối, cậu mặc cho Lâm Uy Trạch ôm mình, và ở phía dưới, đúng như suy nghĩ của cậu, chỗ đó của anh đang dần to lên.

 "Anh, anh cần em, em giúp một tay không?"

 Lâm Uy Trạch mở mắt, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, anh lật người đè An Kha Đình xuống dưới.

 "Em giúp bằng cách nào?"

 An Kha Đình đỏ mặt, không có sức để kháng cự: "Giúp, chuyện đó, em, em, cũng không biết, nhưng mà chắc là....tay."

 Khóe miệng Lâm Uy Trạch vẽ lên một đường cong: "Tay cũng được."

...----------------...

Tui có đôi lời: Lâm Uy Trạch tuy hướng nội nhưng cũng rấc tâm là cơ nha😏😏
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Chương 48


 Sáng hôm sau, An Kha Đình mở mắt, phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Lâm Uy Trạch, cậu ngước mắt lên thì thấy anh vẫn còn đang ngủ say. Nghĩ đến chuyện tối qua mà ngượng chín mặt, ban đầu vốn là An Kha Đình dùng tay giúp Lâm Uy Trạch, nhưng sau đó anh lại kích thích cậu, cuối cùng thành hai bên giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là chưa làm bước cuối cùng thôi!

 An Kha Đình nhắm mắt thêm một lúc mà vẫn không ngủ lại được, cậu bèn nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi người Lâm Uy Trạch, thế nhưng anh cảm nhận được, mắt thì vẫn nhắm nhưng tay lại ôm eo kéo cậu lại.

 "Năm thêm với anh một lúc, lâu rồi anh chưa ngủ ngon như vậy!"

 An Kha Đình thì lại hoài nghi, có phải anh nhịn lâu quá, hôm qua mới giải phóng được đúng không??

 Nghi ngờ là thế nhưng An Kha Đình vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Uy Trạch, mặc cho anh ôm.

 Nằm thêm nửa tiếng nữa thì cả hai cùng dậy, đồng hồ điểm 9h. Chiều cao hai người chênh lệch nhau nửa cái đầu, cùng đứng đánh răng, rửa mặt, An Kha Đình nhìn mái tóc rối bù xù của Lâm Uy Trạch mà buồn cười. Trước đây không phải là chưa từng nhìn thấy, thế nhưng ở nhà thì vẫn thoải mái hơn, không cảm thấy có chút gánh nặng hình tượng nào.

 Tóc An Kha Đình cũng rối không kém, Lâm Uy Trạch tay vẫn còn ướt nhưng cố tình đưa tay lên đầu cậu nghịch mấy sợi tóc không nghe lời.


 "Ướt tóc em rồi!"

 "Chút nữa là khô mà."

 "Nhưng em không thích."

 "Được được, anh không nghịch nữa, anh xin lỗi."

 An Kha Đình bĩu môi, rửa mặt xong quay người xuống nhà trước.

 Tuy đã 9h nhưng hai người vẫn làm bữa sáng, An Kha Đình thì thế nào cũng được nhưng Lâm Uy Trạch không muốn cậu bỏ bữa.

 Ăn sáng xong, hai người lên phòng, người đọc sách người chơi game. Đến 11h trưa, An Kha Đình qua nhà xuất bản còn Lâm Uy Trạch thì được trợ lý Tống Khang đến đón.

 Mấy hôm nữa đi quay tập tiếp theo của "Xách ba lô lên và đi", tháng này quay liền 4,5 tập để đầu tháng 3 tổ chương trình sẽ cắt ghép chỉnh sửa và chính thức phát sóng.

 Sau khi An Kha Đình công khai mở khóa thân phận mới của mình thì có vài nhãn hàng muốn gặp cậu để kí hợp đồng, có cả kịch bản phim chiếu mạng được gửi đến!

 Mà nói đến thân phận tác giả tiểu thuyết của An Kha Đình thì phải nhắc đến số lượng người đặt hàng tiểu thuyết đã tăng nhanh vùn vụt. Không ai nghĩ một thiếu gia nhà giàu, nam diễn viên tuyến 18 vốn chìm nghỉm lại là tác giả của những bộ tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Thế là cư dân mạng lại mò đi tìm profile của An Kha Đình, phát hiện cậu còn là dịch giả của vài cuốn sách.

 Thật sự là khiến người ta phải bất ngờ!


 .....

 Dàn khách mời cố định của "Xách ba lô lên và đi" khi gặp lại An Kha Đình sau hàng loạt những tin tức về cậu thì đã phải cảm thán: Tại sao trước đây không phát hiện ra?!

 Ở tập 2 này, có một nhiệm vụ liên quan đến giải mật mã, chút yếu tố trinh thám, mà cái nhiệm vụ này là biên kịch chương trình đã tham khảo từ chính tiểu thuyết của An Kha Đình, bây giờ nếu giữ nguyên, bản gốc còn đang ở đây, qua mắt kiểu gì? Chỉ còn cách sửa lại, mà muốn sửa lại nhưng nghĩ nát óc mấy ngày liền cũng không ra!

 Cuối cùng đêm đầu tiên khi cả đoàn đặt chân đến điểm dừng thứ hai, nhóm biên kịch đã tìm đến An Kha Đình.

 Sau khi nói sơ qua về tình hình hiện tại, An Kha Đình phán một câu: "Quá easy!"

 Tập này có 2 khách mời đặc biệt, cả dàn khách mời tổng lại là có 8 người.

 "Vậy thì,.....", An Kha Đình cười nham hiểm.

 "Chúng ta chỉ để 7 người đó làm nhiệm vụ, còn tôi thì sẽ giả vờ bị ốm nên không thể tham gia. Kịch bản chỉ sửa một chút ở đây và ở đây," - An Kha Đình chỉ tay vào kịch bản, "7 người kia cứ khám phá ngôi nhà hoang đó như thường, để họ giải mật mã đi, đến khi họ cảm thấy mình đã chiến thắng và đi ra được rồi, đếm số lượng, phát hiện trong đoàn nhiều thêm 1 người!"


 Mấy biên kịch ngồi nghe cậu nói mà há mồm ra.

 "Ý hay!"

 "Đi vào 7 người, đi ra 8 người, người số 8 đó chính là cậu đúng không?"

 "Đúng, chính là tôi, tối mai sau khi tôi giả vờ ốm để 7 người kia đi, và trong lúc mọi người thực hiện nhiệm vụ thì tôi sẽ hóa trang."

 Tổng biên kịch vỗ đùi đen đét: "Tôi bái cậu làm sư phụ, thật sự quá kích thích!"

 An Kha Đình hơi ngượng: "Không có gì, rồi mọi người sẽ quen mà!"

 Nhiệm vụ khám phá ngôi nhà hoang diễn ra vào tối ngày thứ 2, nhà hoang đương nhiên không phải hoang thật mà là tổ chương trình đã thiết kế lại. Nội dung đại khái là một nhóm người ưa thích thám hiểm đi vào khám phá ngôi nhà hoang, kết quả sau khi đi vào thì cửa ngôi nhà bị đóng sầm lại không có cách nào mở được. Nhóm người này sẽ phải dựa trên những đồ vật gợi ý để giải mật mã và mở được cánh cửa, ban đầu trò chơi có hơi giống với escape room, nhưng thêm tình tiết của An Kha Đình, nội dung đã đặc sắc hơn bao giờ hết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Chương 49


 Ngoại trừ Lâm Uy Trạch, không ai trong dàn khách mời nghi ngờ chuyện An Kha Đình bị ốm không thể cùng thực hiện nhiệm vụ. Anh đoán chắc cậu đang cùng tổ chương trình âm mưu điều gì đó!

 Buổi tối ngày thứ hai, nhiệm vụ vẫn cứ theo kịch bản mà tiến hành, nhóm khách mời đi vào một ngôi nhà hoang được thiết kế khá rùng rợn. Hai khách mời đặc biệt có một ca sĩ nữ, cô này nhát gan, lúc hét giọng cực kì to, y như đang hát opera làm mấy anh quay phim suýt thì đánh rơi máy quay đang vác trên vai.

 "Chị hai à, xin chị đó, sợ thì đi theo sau tôi này!" - Khách mời đặc biệt thứ hai là một nam ca sĩ.

 Yên Ly không nhịn được mà rùng mình: "Ai lại nghĩ ra được mấy trò này nhỉ?"

 Lâm Uy Trạch lên tiếng: "Tôi nghĩ tổ chương trình còn chuẩn bị gì đó nữa, không đơn giản chỉ giải mật mã là xong đâu."

 Cao Nhất Hàm nhăn mặt: "Đừng hù dọa thế chứ!"

 Trần Mạn Tinh: "Tại sao không? Có thể lắm chứ, vừa trùng hợp khi An Kha Đình mở khóa thân phận mới thì cậu ta lại bị ốm không thể tham gia nhiệm vụ."

 Hứa Vĩnh Lân: "Có thể trong căn nhà này giấu thứ gì đó!"

 Các khách mời vừa đưa ra đủ loại suy đoán vừa giải mật mã, suy đoán nhiều nhất là có khi giải xong mật mã cũng chưa chắc đã ra được. Thế nhưng khi giải hết mật mã rồi, mở cửa thì lại vẫn mở được!


 Quái lạ!

 Cả nhóm thám hiểm 7 người sau khi thoát khỏi ngôi nhà hoang, theo kịch bản phải đếm số lượng người để kiểm tra lại. Hứa Vĩnh Lân được giao nhiệm vụ đếm số người, kết quả là, khi anh ta đếm, lại phát hiện có 8 người!

 Đếm lần thứ nhất thì còn có thể xảy ra sai sót, lần thứ hai, thứ ba vẫn vậy, đột nhiên sau lưng Hứa Vĩnh Lân chảy một tầng mồ hôi lạnh.

 Các khách mời còn lại thấy kì lạ, thắc mắc hỏi.

 "Có chuyện gì vậy? Sao đếm mãi vẫn chưa xong?"

 Hứa Vĩnh Lân nghĩ chắc là anh bị hoa mắt, già rồi đây mà!

 "Cao Nhất Hàm, cậu lên đếm đi, tôi hơi hoa mắt!"

 Cao Nhất Hàm không nói gì, đi lên giúp một tay.

  "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,.....,tám!"

 Mặt Cao Nhất Hàm biến sắc, khách mời đặc biệt nữ lại hét thất thanh.

 "Aaaaa, thật sự có quỷ! Tổ chương trình! Tổ chương trình!"

 Đến lúc này thì mọi người đều không giữ được bình tĩnh ngoại trừ Lâm Uy Trạch và Trần Mạn Tinh đã đoán ra được gần hết mọi chuyện và sự xuất hiện của người thứ 8!

 Sau khi tạo được hiệu ứng chương trình đúng như kịch bản, đạo diễn đột ngột hô "Cut" một tiếng, đèn bật sáng, lúc đó, người thứ 8 An Kha Đình xuất hiện!

 "Hi!"

 An Kha Đình mặc bộ đồ màu đen cho dễ trà trộn vào nhóm khách mời, khác biệt ở chỗ là cậu đội tóc giả màu đen dài, gương mặt bôi chút máu giả để khi Hứa Vĩnh Lân và Cao Nhất Hàm đếm, cậu sẽ ngẩng đầu lên. Khi tất cả mọi người quay lại để tìm người thứ 8, cậu sẽ lẩn sau anh quay phim.

 Kế hoạch diễn ra hết sức hoàn hảo!


 Yên Ly vỗ ngực: "Hù chết tôi rồi!"

 Ca sĩ nữ kia còn sợ chảy nước mắt: "Trời ơi, mấy người ác độc quá, tôi ghét mấy người!"

 Khách mời nam đi cùng: "Chị à, đừng khóc nữa, phải kích thích chút mới vui chứ!"

 Ở một góc không có camera, Trần Mạn Tinh kéo An Kha Đình ra một góc, hỏi nhỏ.

 "Có thể cho tôi xin chữ kí được không? Tôi là fan của cậu."

 An Kha Đình khó xử: "Được thì cũng được, nhưng mà tôi, tôi không có bút á!"

 Trần Mạn Tinh dâng lên một cây bút.

 An Kha Đình: "Được, tôi kí!"

 Sau Trần Mạn Tinh, chỉ có khách mời đặc biệt nữ và Yên Ly bị dọa sợ, còn lại mấy người kia đều đến xin chữ kí của An Kha Đình.

 "Đại thần, tôi là fan của cậu!"

 "Kiwi, acc clone của tôi follow cậu đã lâu!"


 "An Kha Đình, tuy tôi chưa từng đọc sách cậu viết nhưng sau chuyến đi này, tôi nhất định sẽ đọc hết tất cả sách của cậu."

 Tự nhiên biến thành người nổi tiếng của người nổi tiếng, An Kha Đình có chút bối rối.

 Những chuyến đi sau, An Kha Đình còn được tổ chương trình và các khách mời ưu ái hơn cả, không ngoa khi nói cậu là "đoàn sủng".

 Nhiệm vụ này quá khó, để tôi!

 Cậu không biết làm, tôi làm giúp cậu!

 Cậu muốn chơi game, tôi chơi cùng cậu!

 Lâm Uy Trạch tuy vui vì An Kha Đình được mọi người yêu quý, thế nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu vì lúc quay chương trình không có nhiều thời gian ở cạnh cậu.

 Vậy nên lúc không có máy quay, tôi nắm tay nè, tôi khoác vai nè, tôi bóp má nè,....Tất cả các thể loại gần gũi theo kiểu tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh anh đều làm!

 Các khách mời dần nhận ra có gì đó không ổn, cách Lâm Uy Trạch ở bên An Kha Đình không đơn thuần như ở bên một người bạn, có sự chiều chuộng và chiếm hữu không nói thành lời. Thế nhưng ai cũng giữ trong lòng suy đoán của mình, không nói ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Chương 50


 Chẳng mấy chốc đã đến lịch phát sóng chương trình "Xách ba lô lên và đi", các khách mời phải đăng bài tag tổ chương trình vào.

 Khách mời đặc biệt tập 1 là La Sở Nghiêm, sau khi xem hậu trường của chương trình "Không sợ tiếng anh" thì có nhiều người biết An Kha Đình là hàng xóm của đạo diễn La Nhạc, từng hợp tác với La Sở Nghiêm từ trước, thế là có người còn comment nói hóng sự kết hợp của hai người, ghép cp tùm lum.

 Tập 1 phát sóng, ở trên web có thể comment trực tiếp, cư dân mạng phát hiện, ể, La Sở Nghiêm với An Kha Đình chẳng có tí hint nào cả, mà ngược lại là Cao Nhất Hàm và Lâm Uy Trạch!

 Cao Nhất Hàm ban đầu còn tỏ thái độ, lúc sau khi An Kha Đình cho cậu ta cái urgo, tuy không nói gì nhiều nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Uy Trạch thì vốn cùng team với An Kha Đình, nào là vlog nấu ăn, ngủ cùng nhau, sáng ngủ dậy còn ôm nhau!!!!

 Aaaaaa má ơii!

 Cư dân mạng sốc, "Cây bình an" thì gào thét!

 Thế là sau khi tập 1 lên sóng, Cây bình an cho ra đời video tổng hợp hint của Lâm Uy Trạch và An Kha Đình dài 6 phút, còn gắn hastag tên chương trình khiến rất nhiều người mò vào xem.

 Không thể không nói, fan couple thật sự rất đỉnh!

 Mà fan cp của Cao Nhất Hàm và An Kha Đình cũng ra đời, tên là "Cao An". Có người qua đường đi hóng chuyện để lại bình luận.


 [Cậu An Kha Đình này đứng với ai cũng ghép cp được nhỉ?!]

 Bình luận này được rất nhiều like và phản hồi.

 [Ông anh nói đúng ý tôi đấy, đứng với Yên Ly có cảm giác bạn trai nhỏ, đứng với Trần Mạn Tinh là anh em chí cốt, với Hứa Vĩnh Lân thì là cp chú cháu, với Cao Nhất Hàm là rung động trước đối thủ một mất một còn, riêng Lâm Uy Trạch lại là kiểu chồng chồng dịu dàng ấm áp. Tiếc là La Sở Nghiêm thì tui chưa có nghĩ ra!]

 [+1 Lầu trên đỉnk]

 [Để tôi nghĩ cho, với La Sở Nghiêm thì là hàng xóm yêu dấu!]

 An Kha Đình vô tình lướt trúng bình luận này, trên đầu hiện lên một loạt dấu hỏi chấm. Mấy người này có trí tưởng tượng phong phú quá ha!

 Mà hay hơn nữa là fan của cậu cũng hùa vào.

 [Chuẩn luôn, tui là fan mà tui còn thấy anh tui đứng với phụ nữ lớn tuổi hơn rất có cảm giác của bạn trai nhỏ, ít tuổi hơn thì chính là badboy thích cười, mà với đàn ông thì là một iem bé cần được che chở!]

 [Haha, không biết Đình Đình có đọc được comment này không nhỉ?]

 An Kha Đình đang đọc kiểu: Fan với chả quạt! Tôi đang nhìn các cô gõ chữ đây!

 Nhờ vào độ hot của chương trình và sự thể hiện rất tốt của An Kha Đình mà tên của cậu ngày càng được nhắc đến nhiều trên hotsearch. Cậu đã đồng ý tham gia một vai diễn khách mời của một bộ điện ảnh toàn những diễn viên đình đám, lại nhận vai nam phụ của một bộ cổ trang dài tập cộng thêm một đại ngôn đồ dùng học tập nữa.

 Dương Cảnh cảm thán: "Thời đại của anh đã đến rồi! Cuối cùng cũng có ngày anh thấy cưng được người ta tranh giành."

 An Kha Đình vắt chéo chân, không phản ứng gì mà chỉ lướt đọc bình luận.

 "Cây bình an" chơi high quá nên đụng vào fan bạn gái của Lâm Uy Trạch đang cố gắng nhẫn nhịn, thế là cuộc chiến mới lại nổ ra!


 [Bà đ** chịu được nữa rồi, An Kha Đình là cái thá gì mà đòi ghép cp với Lâm Uy Trạch?!]

 Ở dưới rep cmt: [Thế bà chị là cái thá gì mà tự nhận mình là bạn gái của Lâm Uy Trạch?! Có được ôm ngủ không, đi xem phim cùng không, nắm tay không?]

 Một bên chửi, một bên ra sức vừa report vừa chi tiền cho thủy quân rep cmt.

 Tối đó, An Kha Đình đăng một bức hình mới, đó là cậu đứng dưới nắng xuân ấm áp bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Mái tóc đã được nhuộm đen lại càng tôn lên màu da trắng sáng của cậu.

 Đến lúc này, fan bạn gái của Lâm Uy Trạch cũng phải ngừng chiến.

 Còn đẹp hơn một cô gái như tôi nữa!

 Fan thi nhau gọi chồng mà không biết, bức hình này là Lâm Uy Trạch chụp cho An Kha Đình.

 "Này, người ta gọi em là chồng đấy! Buồn cười quá!" - An Kha Đình lắc lắc điện thoại trước mặt Lâm Uy Trạch.

 Lâm Uy Trạch giữ tay cậu lại, anh có vẻ không vui.

 "Em thích được gọi là chồng à?"


 An Kha Đình còn đang ngơ ra thì Lâm Uy Trạch nói: "Nhưng em là người yêu của anh rồi, mấy cô gái đó gọi em là chồng thì em vẫn là của anh!"

 An Kha Đình: "Sến súa!"

 Cậu nghi ngờ Lâm Uy Trạch lén học mấy câu này sau lưng cậu.

 Lâm Uy Trạch cười, ôm người vào lòng.

 "Không đùa nữa, anh nói chuyện này."

 "Anh nói đi!"

 "Cuối tuần này em có lịch trình gì không, mẹ anh muốn đưa em đi mua sắm, sau đó cùng về nhà nấu ăn."

 An Kha Đình nghĩ đến chuyện mẹ Trương đã biết chuyện của cậu và anh từ lâu, không căng thẳng như lần đầu tiên mà thay vào đó là cảm giác ngại ngùng bởi vì lần này là chính thức ra mắt nhà người yêu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom