Cập nhật mới

Dịch Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!
Tác giả: Cung Lộ Khả Khả
Tình trạng: Đang cập nhật




** Lâm Uy Trạch × An Kha Đình
An Kha Đình gia nhập giới giải trí hơn 3 năm, nhưng vai diễn mà cậu diễn nhiều nhất lại là....bình hoa!
Chỉ trách cậu có khuôn mặt đẹp nhưng vì có gia đình chống lưng, dù diễn bình hoa cũng không ai dám lên tiếng. Cho đến khi cậu được đóng phim với vị ảnh đế trẻ tuổi, đẹp trai khỏi bàn Lâm Uy Trạch kia.
Lâm Uy Trạch: "Cậu diễn qua bao nhiêu bộ phim rồi?"
"Sao cậu lại nhuộm tóc màu này?!"
"Sao áo cậu lại hở nhiều vậy?!"
"Sao quần cậu........"
An Kha Đình tức giận: "Anh thôi ngay cho tôi, chỉ có ba mẹ anh em thân thiết máu mủ ruột rà và bạn đời tương lai mới có quyền quản tôi, có giỏi thì anh làm chồng tôi đi rồi nói gì tôi nghe nấy!!!"
Lâm Uy Trạch nói, không hề suy nghĩ: "Cũng không phải là không thể!"
Ai cũng nghĩ Lâm ảnh đế là người trưởng thành chín chắn, trầm tính lạnh lùng, nhưng không ai biết, tất cả sự dịu dàng và chiếm hữu của anh chỉ đều dành cho một người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


"Kha Đình, này, dậy đi, sắp muộn giờ rồi!"
 An Kha Đình đang nằm gục đầu ngủ trên ghế ở tiệm salon, cậu nghe thấy tiếng có người gọi mình, khó chịu hé mắt ra.
 "Ủa, xong rồi hả?!"
 Dương Cảnh đứng bên cạnh bất lực nói: "Có phải hôm qua lại thức đêm viết tiểu thuyết không? Làm tóc cũng gật gà gật gù, người ta làm cho cậu xong đi rồi đó."
 An Kha Đình lúc này mới nhìn vào gương, có vẻ khá hài lòng với màu tóc mới đỏ chóe của mình.
 "Hôm qua viết nốt đoạn kết nên đi ngủ hơi muộn", lại vươn vai đứng dậy, "Giờ đi thay đồ nhỉ?"
 Dương Cảnh chỉ ra ngoài, "Đến khách sạn thì thay, xe đợi cậu ở ngoài rồi, đi thôi!"
 Dương Cảnh là quản lý của An Kha Đình, thế nhưng thỉnh thoảng anh lại giống như "gà mái mẹ", nhắc cậu làm cái này làm cái kia, An Kha Đình nghe riết cũng quen.
 An Kha Đình mở cửa xe ô tô chuyên dụng cho các nghệ sĩ rồi ngồi vào.

Trong xe tiện nghi đầy đủ, trợ lí Thương Diệp và stylist của cậu cũng đã lên xe đợi sẵn.

 "Sao đấy?" - Thấy Thương Diệp để túi giữ nhiệt lên bụng của cô, An Kha Đình quan tâm hỏi một câu.
 "Hôm nay bà dì đến."
 "À, vẫn ổn chứ?"
 Lần này có vẻ đau hơn những lần trước thì phải, vậy nên An Kha Đình mới hỏi cô.
 "Tạm được."
 An Kha Đình không hỏi nữa, nhưng lặng lẽ chỉnh điều hòa cao lên một chút rồi lại ngả người ra ghế ngủ.
 Dương Cảnh lên xe sau cùng, ngồi cạnh An Kha Đình, anh không nói lời nào, chỉ mở Ipad lên xem lại lịch trình một lần nữa.
 Với màu tóc và kiểu tóc mới của An Kha Đình, tất cả những ai làm việc với cậu đều đã quá quen rồi.

Dù không phải vì đóng phim, An Kha Đình thỉnh thoảng cũng đi nhuộm tóc, lúc màu tím, lúc tẩy vàng chói như ông mặt trời, đợt này vì vai diễn trong phim nên đi nhuộm màu đỏ.
 Mà nói đến vai diễn thì phải nhắc đến diễn xuất đơ cứng không ai nuốt nổi của An Kha Đình.

Vào nghề đã hơn ba năm, hai tháng nữa là sang năm thứ tư rồi, nhưng diễn xuất của cậu vẫn chỉ một màu.
 An Kha Đình cảm thấy diễn xuất giỏi cũng là một loại thiên phú, đương nhiên cậu có nỗ lực, nhưng làm thế nào cũng không thể khá hơn được.

Mà đóng phim thì mới không uổng phí nhan sắc của An Kha Đình, hơn nữa ba và anh trai cậu phí sức tìm tài nguyên nên cậu cũng không muốn phụ lòng họ.
 Chỉ tại mặt cậu đẹp nên chắc diễn không ra!
 ....
Tối nay là tiệc mừng bấm máy bộ phim điện ảnh "Truy tìm", cũng là bộ phim mà An Kha Đình tham gia.
 Buổi sáng làm lễ bấm máy theo nghi thức, sau đó Thương Diệp cùng An Kha Đình đi làm tóc, vừa ăn trưa vừa làm luôn để tối đi dự tiệc, ngày mai chính thức vào đoàn phim.

 Đáng ra tạo hình nhân vật là phải làm trong đoàn phim, nhưng stylist riêng của An Kha Đình rất có tiếng, quen với nhiều nhà tạo mẫu nên cậu ra ngoài làm riêng.
 Mấy nay cậu bận rộn với cuốn tiểu thuyết đang viết dở trên mạng của mình nên chưa kịp đi làm tóc, thành ra giờ mới phải vội vội vàng vàng như vậy.

Dương Cảnh buổi sáng lại chạy đi chạy lại chuẩn bị đồ dự tiệc cho An Kha Đình, bây giờ thì đưa cậu đến khách sạn để thay đồ và ăn nhẹ.
 Đến khách sạn, An Kha Đình xuống xe, bảo tài xế đưa Thương Diệp về nhà trước rồi quay lại đón cậu sau cũng được.

Cậu, Dương Cảnh và stylist vào khách sạn thay đồ để đi tiệc.
 Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao nổi tiếng.

Vì trùng hợp là khách sạn này lại vốn là của gia đình An Kha Đình nên cậu luôn có một phòng riêng, cậu chỉ việc thay đồ, sau đó vừa ăn ít bánh ngọt vừa trang điểm.
 Trang điểm xong thì cũng gần đến giờ, An Kha Đình và Dương Cảnh bấm thang máy đi lên tầng cao nhất.
 Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một khung cảnh xa hoa lộng lẫy, nam thanh nữ tú tụ họp một chỗ khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
 Nhưng ai hoa mắt thì không biết, còn riêng với An Kha Đình thì cậu đã quá quen thuộc rồi!
 Tóc đỏ vuốt ngược lên, áo sơ mi đen, quần âu đen, hai cúc trên cùng không đóng lộ ra chiếc dây chuyền tinh xảo cùng với cần cổ thon dài, trắng nõn, xương quai xanh như ẩn như hiện.


An Kha Đình hai tay đút túi nghênh ngang bước vào, cực kì có khí chất của một thiếu gia ăn chơi trác táng.
 Khỏi phải nói, chỉ riêng với quả đầu đỏ chót như ớt kia thì cũng đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người, lại nhìn xuống khuôn mặt cậu, Dương Cảnh ở bên cạnh thậm chí có thể tính toán được thời gian mà người lâu nhất nhìn vào mặt An Kha Đình là mấy phút.
 Bên trong hội trường có một phòng tiệc, nhưng chỉ dành cho nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch và diễn viên chính, An Kha Đình không được vào mà cũng không có hứng tham gia.
 Ở đây cậu chỉ quen biết vài người đã từng hợp tác khi đóng mấy phim chiếu mạng dài tập nên qua chào hỏi mấy người đó.

Còn đây là lần đầu đóng phim điện ảnh nên chẳng biết nhiều lắm, chào hỏi xong thì tìm một góc rồi ngồi xuống nói chuyện với Dương Cảnh.
 Nói được một hồi thì nghe thấy tiếng ồ lên đồng loạt của mọi người, với bản tính thích hóng drama của mình, An Kha Đình ngước mắt nhìn lên.
 Người này nhìn quen quen ta, ể, hình như là nam chính thì phải, tên là Lâm Uy Trạch hay sao á!
 Buổi sáng bấm máy có nhìn thấy anh ta đứng giữa chụp hình nhưng An Kha Đình không care lắm vì bận đi làm tóc cho kịp giờ, bây giờ có thời gian nhìn thì thấy anh ta cũng đẹp trai phết!
 Nhưng khi cậu vừa thu mắt về thì đúng lúc nam chính họ Lâm kia lại nhìn qua..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


An Kha Đình lại nhìn lên, thế là thành bốn mắt nhìn nhau.
 Cậu chớp mắt một cái rồi quay đầu đi, như kiểu vừa rồi chỉ là lơ đãng mà thôi.
 Dương Cảnh cũng nhìn thấy Lâm Uy Trạch, anh khẽ húych tay An Kha Đình.
 "Này, người thật đẹp trai hơn trong ảnh nhỉ?"
 An Kha Đình đáp qua loa, không mấy bận tâm lắm: "Ừ."
 Dù sao thì cậu chỉ muốn hôm nay kết thúc nhanh nhanh để còn về ngủ!
 Lâm Uy Trạch đi thẳng vào phòng tiệc bên trong hội trường, có vài người còn giả bộ quen anh nên cố tình níu anh lại, An Kha Đình bên này lại giơ tay ra ngáp.
 An Kha Đình cũng không thể mãi ngồi một chỗ nói chuyện với Dương Cảnh được, cũng có mấy người cậu từng gặp đến gần nói chuyện, đa phần là hỏi thăm xã giao, còn không thì thấy bộ dạng có phần "chảnh chọe" của cậu, không mấy ai lại gần.

Đương nhiên, nếu ai không biết sẽ nghĩ cậu được kim chủ bao nuôi thì mới dám có thái độ như vậy, còn ai quen rồi thì biết tính cậu vốn như vậy.

Có hứng thú thì nói chuyện cả buổi, còn không thì nhắm mắt làm ngơ.

 Đợi rồi đợi, cuối cùng đến khi mấy vị trong phòng tiệc bước ra, An Kha Đình thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong rồi!
 Cậu tính toán thời gian, sau đó kéo quản lý Dương Cảnh của mình đi.
 Cả một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng xong, lên xe rồi, An Kha Đình còn phải nghe Dương Cảnh lải nhải.
 "Cậu đó, anh thấy nam chính phim này mới nhận giải nam chính xuất sắc nhất hơn một tháng trước, bao nhiêu người muốn làm quen với cậu ta mà cậu cứ thờ ơ như vậy."
 "Do hôm nay em mệt, không muốn nói nhiều."
 Dương Cảnh thấy cậu hôm nay có vẻ khá mệt, thử dò hỏi xem cậu có sốt hay khó chịu ở đâu không.
 "Này, mệt à?"
 An Kha Đình đã nghiêng đầu ngủ từ khi nào.
 Xe chạy về khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp riêng cho diễn viên, đến nơi, Dương Cảnh vỗ nhẹ An Kha Đình.

Cậu nhíu mày bước xuống xe, đi thẳng lên phòng.
 An Kha Đình chỉ mỗi thay đồ, tẩy trang rồi làm vệ sinh cá nhân, không thèm skin care như mọi ngày đã lên giường ngủ.
 Dương Cảnh thấy cậu ngủ, liền đặt chuông báo thức rồi nhẹ nhàng về phòng mình, anh mở điện thoại lên xem tiểu thuyết mà cậu viết.
 An Kha Đình tốt nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ Anh, nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu lại chạy đi làm diễn viên nên là một tay ngang chính hiệu.

Nhưng ngoài công việc chính làm diễn viên ra thì còn là một tác giả chuyên viết thể loại trinh thám, kinh dị trên mạng từ hồi còn học đại học.

Đến nay, An Kha Đình đã thu về cho mình một lượng fan lớn mê đọc tiểu thuyết.
 Dương Cảnh biết chuyện này, còn thỉnh thoảng lén đọc tiểu thuyết An Kha Đình viết.

Anh thấy cậu đã viết viết phần kết của bộ tiếp theo để vào đoàn phim cho không bị hoãn quá lâu.

Mà phần kết cũng khá dài, chắc cậu phải thức cả đêm mới viết xong mất.


Bảo sao trông mệt mỏi như vậy!
 ***
 An Kha Đình ngủ một mạch đến 6h sáng hôm sau, khi chuông báo thức Dương Trạch đặt sẵn cho cậu reo thì cậu rời giường.
 Làm vệ sinh cá nhân xong, vừa lúc Thương Diệp và Dương Trạch gõ cửa phòng.
 An Kha Đình mở cửa phòng, hỏi Thương Diệp: "Hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
 Thương Diệp cầm một chiếc túi giữ nhiệt, gật gật đầu, còn Dương Cảnh thì cầm túi đồ ăn sáng.
 "Tiểu Diệp mới đi mua về đó!"
 Trợ lí của diễn viên phụ không có phòng riêng, nhưng lúc nào đi quay phim, An Kha Đình cũng đặt riêng một phòng cho cô.
 Vừa ăn sáng, Dương Cảnh vừa nói chuyện.
 "Chút nữa qua đoàn phim chào hỏi xong thì anh về công ty, có việc gì lại bay qua đây!"
 An Kha Đình gật đầu, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng rồi đứng dậy.
 Thương Diệp đeo balo đi cùng An Kha Đình đến phim trường ở ngay gần đó, trông hai người lúc nào cũng cứ như anh trai với em gái, nhưng thực tế là hai người bằng tuổi nhau, qua mấy tháng nữa là An Kha Đình 26 tuổi rồi.
 Cuối tháng 10 nên trời bắt đầu lạnh dần, An Kha Đình mặc áo khoác da, quần rách gối, tóc đỏ chói, đi thẳng vào phòng trang điểm của diễn viên mà thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
 Đấy là cậu chỉ đang nhập vai thôi, nhân vật lần này cậu đóng là một cậu ấm ăn chơi, em trai của nữ chính, xuất hiện không nhiều nhưng rồi chết vì.....sốc thuốc!
 Trong kịch bản, ba mẹ nữ chính ly hôn, em sống với ba, chị sống với mẹ.


Trong khi chị gái, cũng là nữ chính là một nhà tâm lý học tội phạm thì em trai là một đứa ăn chơi sa đọa.

Nam chính do Lâm Uy Trạch đóng là một cảnh sát mới vào nghề không lâu, tràn trề nhiệt huyết, vì cái chết của em trai nữ chính liên quan đến một đường dây buôn bán chất cấm nên nam nữ chính quen nhau từ đó.

Rồi mọi chuyện cứ theo đó mà phát triển như bao kịch bản khác.
 An Kha Đình nhận vai chỉ vì phó đạo diễn là người trước đây từng hợp tác, đến nói với cậu một câu: "Cậu đóng vai này thì cứ coi như đóng chính mình đi là được mà!"
 An Kha Đình vì thấy khó nghe quá nên trong cơn tức tối, cậu đã nhận vai.
 Mãi sau này cậu mới biết, là do anh trai cậu bảo phó đạo diễn dùng chiêu khích tướng để cậu được đóng phim cùng diễn viên nổi tiếng!
Nhưng sự thật là, An Kha Đình ngoài việc biết tên và biết Lâm Uy Trạch mới được nhận giải nam chính xuất sắc nhất thì không hề biết thêm gì về anh ta hết!
 Mà vừa nhắc đến thì đã thấy người xuất hiện trong tầm mắt mình!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Lâm Uy Trạch đi cùng trợ lí, chắc anh cũng vừa mới đến nên đi thẳng đến phòng trang điểm.
 An Kha Đình biết là phải chào đàn anh, tiền bối nhưng tự nhiên miệng cậu cứng ngắc lại, không thốt ra được câu nào!
 May là có Thương Diệp đứng bên cạnh chạm vào tay cậu rồi cô mở miệng: "Chào anh Lâm ạ."
 An Kha Đình lúc này liền mỉm cười chào theo: "Chào anh Lâm ạ."
 Lâm Uy Trạch nhìn An Kha Đình, anh khẽ gật đầu rồi cùng trợ lý đi thẳng vào phòng trang điểm.
 An Kha Đình bĩu môi, nói nhỏ: "Người gì đâu mà lạnh lùng thế!"
 Thương Diệp vỗ vai cậu tỏ vẻ thông cảm: "Không phải anh ấy cố tình đâu, theo tôi tìm hiểu được, là tính anh ấy vốn như vậy rồi!"
 An Kha Đình chẹp một tiếng rồi đi vào trang điểm sau.
 Hôm nay An Kha Đình bảo stylist không cần đến vì cậu chỉ đóng một cảnh quay buổi sáng, mà da cậu vốn trắng nên không cần trang điểm nhiều.


Thợ trang điểm trong đoàn phim dù có muốn gây khó dễ, không coi trọng diễn viên phụ thì cậu để mặt mộc đi quay phim cũng được!
 Nhưng mọi chuyện khá suôn sẻ, An Kha Đình vừa vào đã được trang điểm ngay, chỉ quệt quệt vài phát lên mặt rồi môi rồi xịt kem chống nắng, sau đó tóc vuốt keo là xong.
 An Kha Đình đi ra xong sớm, cậu nhìn đạo diễn và phó đạo diễn đang bàn bạc về cảnh quay, góc quay.
 Nơi mà đoàn phim chọn quay là một khu phố đã được sửa sang lại trong phim trường nổi tiếng nhất cả nước.

Quán bar, đồn cảnh sát, nhà ở,....!tất cả đã được làm sao cho giống với kịch bản nhất.
 Và nơi gắn liền với nhân vật mà An Kha Đình phải đóng thì đương nhiên là quán bar rồi!
 An Kha Đình vào trong quán bar, có nhân viên phụ trách ánh sáng với phó đạo diễn đi cùng.

Sáng nay cảnh quay của cậu sẽ là ở chỗ này.
 Phó đạo diễn họ Lưu là người quen, ông ta vỗ vai An Kha Đình: "Sáng nay sẽ quay cảnh cậu hút thuốc và đàn đúm bài bạc với mấy tên lưu manh, tự do phát huy nhé!"
 An Kha Đình liếc mắt: "Không phải chú định nói tôi diễn chính mình là được chứ gì!"
 Phó đạo diễn Lưu cười ha hả: "Nhóc, đoán đúng rồi đấy!"
 An Kha Đình không buồn nói nữa, cậu tiến tới, ngồi xuống ghế sofa được kê làm ghế trong quán bar, sau đó dựa lưng vào, một tay gác lên thành ghế, một tay cầm ly rượu vang đạo cụ trên bàn rồi gọi Thương Diệp đến.
 "Tiểu Diệp, cô chụp cho tôi một tấm để tôi up lên mạng với!"
 Thương Diệp hiểu tính An Kha Đình, cô bắt đầu tác nghiệp.
 Thương Diệp chụp được mấy tấm, An Kha Đình đang "nhập vai" hăng say thì đột nhiên có hai người khác bước vào quán bar.
 Là Lâm Uy Trạch và trợ lí Tống Khang của anh!
 Không hiểu sao tự nhiên bắt gặp Lâm Uy Trạch làm An Kha Đình tụt mood vãi chưởng, cậu thấy hơi ngại nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên để Thương Diệp chụp thêm một tấm nữa, coi như là cậu cố tình không để ý đến anh ta đi!

 Chụp xong rồi, An Kha Đình đứng dậy, giả bộ như mới phát hiện ra Lâm Uy Trạch.
 "Yo, anh Lâm!"
 Lâm Uy Trạch đã trang điểm và thay đồ xong, anh mặc trang phục cảnh sát, đứng trong quán bar y hệt như đi bắt tội phạm.
 Và tội phạm đó, không ai khác chính là An Kha Đình!
 Lâm Uy Trạch chỉ "ừ" một tiếng, rồi anh quan sát xung quanh, quan sát hết một hồi rồi vòng về lại trên khuôn mặt An Kha Đình.
 Lâm Uy Trạch đúng là ít nói thật, anh nhìn An Kha Đình từ trên xuống dưới rồi mới thốt ra một câu: "Cậu nhập vai rồi đó!"
 Đột nhiên An Kha Đình thấy Thương Diệp bên cạnh tỏ ra kinh ngạc! Hai người liếc mắt nhìn nhau, ý là sao vậy???
  Nhưng An Kha Đình vẫn lịch sự trả lời: "À, cảm ơn anh!"
 Rồi đó, nội dung câu chuyện cũng chỉ có vậy, An Kha Đình đang lúng túng không biết nói gì tiếp thì Lâm Uy Trạch mở miệng: "Sao cậu lại nhuộm tóc màu này?"
 An Kha Đình: "Do vai diễn đó!"
 Lâm Uy Trạch: "Có thể đội tóc giả."
 Nội tâm An Kha Đình: Tôi biết vậy nhưng tôi thích nhuộm tóc có được không anh zai, đm quản lắm thế!
 Nhưng trên mặt cậu là nụ cười tươi như hoa: "Đã đóng phim thì phải diễn cho thật chứ!"
 Lần này Lâm Uy Trạch không nói gì nữa, anh quay người cùng trợ lí đi ra ngoài.

 Whattt!!!!!
 An Kha Đình và Thương Diệp lại nhìn nhau, ngồi phịch xuống sofa, phó đạo diễn bên cạnh tấm tắc: "Cậu ta chịu nói mấy câu với cậu, chứng tỏ cậu có sức hút!"
 An Kha Đình: "Tôi lại cảm ơn quá!"
 Phó đạo diễn cười cười rồi cũng ra ngoài.
 Thương Diệp nói nhỏ: "Này, sao đột nhiên Lâm Uy Trạch lại quan tâm hỏi han cậu thế, còn chủ động nữa chứ!"
 An Kha Đình nhún vai: "Tôi không biết.

Nhưng cô bảo anh ta quan tâm hỏi han người khác mà thái độ với giọng điệu lạnh tanh như vậy thì tôi cũng chịu."
 Thương Diệp: "Phó đạo diễn Lưu nói cũng đúng mà, bình thường anh ta trầm tính hướng nội lắm, người để anh ta chủ động mở miệng như vậy không nhiều đâu, vậy nên ban nãy tôi mới bất ngờ đó!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


"3, 2, 1! Action!"
 Clapboard đập một tiếng, ở trên ghi phân cảnh 12, lần quay thứ nhất.
 An Kha Đình trong vai Triệu Vỹ, đang cầm mấy quân bài, vẻ mặt ngả ngớn ngồi trên sofa, xung quanh là nhạc mở inh ỏi, đèn chiếu hoa cả mắt.

Đối diện cậu là những diễn viên quần chúng đang vào vai công tử ăn chơi, bọn họ cũng đang bày ra vẻ mặt gian tà, điên loạn.
 Triệu Vỹ đập từng quân bài xuống bàn, chốc chốc lại cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, chốc thì cầm Pod lên rít một hơi.
 Chơi bài xong, đám công tử ăn chơi lại kể về những em gái xinh tươi mà chúng biết, Triệu Vỹ cũng cười hề hề tham gia vào cuộc trò chuyện.

Sau đó cả đám kéo nhau lên nhảy đầm với mấy em s3xy.
 Cảnh quay này thế mà An Kha Đình chỉ cần một lần là qua.

 Phó đạo diễn Lưu không ngại mà tiếp tục trêu chọc cậu: "Không tồi nha, tôi đã bảo cậu rồi mà!"
 An Kha Đình: "Tôi phải tập hút Pod vài lần trước khi quay đấy, tôi mà có nghiện là do chú hết!"
 An Kha Đình nói vậy nhưng thực ra cậu chỉ mới hút một lần là quay được rồi, có điều hơi khó chịu thôi! Thuốc lá thường hay thuốc lá điện tử đều không hợp với cậu.
 Sáng nay An Kha Đình chỉ quay đúng một cảnh như vậy rồi về, thế nhưng cậu cảm thấy phí công mình đã đến, thế là muốn xin đạo diễn cho quay tiếp cảnh ở bar.
 Đạo diễn thấy cậu nhiệt tình như vậy thì cũng ok, bảo cậu vào thay trang phục để đóng cảnh tiếp theo, dù sao cảnh tiếp theo cũng là ở quán bar.
 Thay đồ xong, An Kha Đình phát hiện Lâm Uy Trạch đang ở bên ngoài phòng trang điểm, mà hình như ban nãy anh ta đâu có ở đây đâu?
 An Kha Đình không rảnh quan tâm lắm, cậu giả vờ vội để đi lướt qua thì đột nhiên Lâm Uy Trạch gọi cậu lại.
 "Này, cậu đã đóng qua bao nhiêu bộ phim rồi?"
 Lâm Uy Trạch hỏi vậy nhưng chỉ trong lòng anh mới biết, tất cả những phim có mặt An Kha Đình, anh đều đã xem hết rồi!
 An Kha Đình không hiểu sao ảnh đế Lâm lại hỏi mình như vậy, thế nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời: "Phim ngắn thì 3 bộ, phim chiếu mạng dài tập thì 5 bộ, đây là lần đầu đóng phim điện ảnh.

À tôi còn từng đi đóng MV nữa.

Có chuyện gì không?"
 Lâm Uy Trạch: "Không việc gì, cậu có thể đóng một lần là qua nên tôi hỏi thôi."
 An Kha Đình không biết Lâm Uy Trạch đang khịa hay là đang khen mình nữa, cậu cười giả trân: "Haha, cảm ơn ảnh đế Lâm đã khen, anh còn giỏi hơn tôi nhiều."
 Nói xong liền chạy đi mà không một lời tạm biệt.
 Lâm Uy Trạch này đúng là kì lạ mà!
 ...

 Cuối cùng buổi sáng An Kha Đình đóng 3 cảnh, khi đạo diễn hô "Cut", "Qua!" một tiếng là cậu thả lỏng người xuống, cúi người cảm ơn mọi người rồi chuẩn bị đi tẩy trang thay đồ.
 2 cảnh còn lại ban nãy phải đối diễn với nữ chính của phim, cũng là chị gái của Triệu Vỹ, Triệu Như Thi.

Trong 2 cảnh đó, có 1 cảnh An Kha Đình đóng 4 lần mới qua, đạo diễn còn là người nóng tính nên cậu hơi hốt.

May sao, trước khi ông ấy nổi giận, cậu đã phải gồng lên để đóng thì mới miễn cưỡng được cho qua.
 Thương Diệp chờ sẵn ở bên ngoài, mua cho cậu một cốc trà sữa.

An Kha Đình nhận lấy rồi trèo lên xe.
 Thương Diệp: "Này, cậu follow hết mọi người trong đoàn phim chưa?"
 An Kha Đình: "Hả? Ừ đấy, nhắc mới nhớ, tôi mới follow đạo diễn và phó đạo diễn, với chị đóng vai nữ chính nữa! Để giờ tôi follow nốt."
 An Kha Đình nói là làm, cậu mở điện thoại lên, đột nhiên nhảy ra một thông báo: Lâm Uy Trạch đã follow bạn.
 An Kha Đình suýt làm rơi điện thoại!

 Cậu kinh hãi thật sự luôn, kéo tay Thương Diệp lắp ba lắp bắp: "Ê, ê, nhìn, nhìn coi!"
 An Kha Đình phải xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần xem có phải acc chính của vị ảnh đế kia không, xác nhận lại rồi thì đúng là nói không nên lời!
 Thương Diệp lấy máy của An Kha Đình follow lại, rồi tìm tài khoản của mấy người trong đoàn phim đi follow hết một lượt.
 Thương Diệp: "Cũng có phải chuyện gì lạ đâu! Đóng phim chung mà!"
 An Kha Đình: "Nhưng tôi chỉ đóng vai phụ thôi mà, đm cô xem anh ta follow bao nhiêu người, chính là kiểu người sẽ không follow diễn viên phụ, kể cả diễn viên đóng chính thì lúc hợp tác anh ta mới follow, xong rồi thì phủi đít bỏ đi! Cô nhìn danh sách follow của anh ta đi, coi nè! Tôi là người kém nổi tiếng nhất nhất trong danh sách đó!"
 Chính Thương Diệp cũng khó hiểu, nhưng cô không đưa ra được lời giải thích hợp lí nào bèn tắt điện thoại của An Kha Đình đi.
 "Thôi, không nghĩ nữa, có nghĩ thêm thì chuyện vẫn vậy rồi, chúng ta đi ăn đã!"
 An Kha Đình bặm môi ngồi trên ghế, sau lại đổi thành cắn ống hút.
 Nghĩ thế nào cũng không ra!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Đóng được một ngày thì An Kha Đình được nghỉ, hôm sau nữa mới phải đi quay tiếp, thế là cậu và Thương Diệp bèn đi tham quan phim trường, ghé các đoàn phim khác hóng chuyện.
 Bên cạnh phim trường là một thị trấn nhỏ, chơi chán ở phim trường thì đến chiều tối, An Kha Đình lại lượn vào đó chơi.
 Mới viết xong một bộ truyện kinh dị, vào trấn nhỏ này, người khác thì thấy thơ mộng còn An Kha Đình thì lại nảy ra ý tưởng cho câu chuyện tiếp theo!
 An Kha Đình vừa ăn tối vừa note vào trong điện thoại những chi tiết mà cậu sẽ cho vào trong truyện, Thương Diệp nhìn mà ngán ngẩm.
 "Tập trung ăn uống, nếu không cậu không muốn bị đau dạ dày!"
 An Kha Đình cười hì hì bỏ điện thoại xuống, bắt đầu ăn.
 Lúc ăn gần xong thì cửa quán ăn mở ra, quên chưa nói, quán ăn ở đây được xây theo phong cách cổ xưa, cửa là bức mành kéo ngang.

Vì muốn yên tĩnh nên An Kha Đình chọn tầng 2 để ngồi, cửa trên này cũng y như bên dưới.

 An Kha Đình lại ngồi đối diện với cửa nên cậu có thể nhìn được ai vào ai ra.

Lúc vị khách kia bước vào, An Kha Đình lại ngước mắt lên nhìn, sau đó, cậu bị....sặc!
 Thương Diệp nhíu mày, vội lấy giấy đưa cho An Kha Đình: "Bảo cậu tập trung ăn uống vào rồi mà không nghe!"
 An Kha Đình ho liên tục, vừa ho vừa xua tay ra hiệu.
 Ở bên cạnh không biết xuất hiện cốc nước ấm từ bao giờ, đợi cho hết ho, An Kha Đình cầm cốc lên uống.

Vừa mới định thở ra một hơi thì nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thương Diệp.
 Quay sang bên cạnh, nhìn thấy vị khách ban nãy bước vào, không ai khác chính là Lâm Uy Trạch!
 Khoan, thế có nghĩa là, cốc nước ấm cậu vừa uống là Lâm Uy Trạch để lên???!!!!
 Thương Diệp cũng nhìn An Kha Đình, ý muốn nói, hóa ra ban nãy cậu bị sặc là vì nhìn thấy anh ta à?!
 An Kha Đình và Thương Diệp nhìn nhau, không ai nói gì, cũng may trợ lí Tống Khang của Lâm Uy Trạch lên tiếng: "Xin chào, lại gặp nhau rồi!"
 An Kha Đình dứt khoát đứng dậy: "Chào anh Lâm, thật trùng hợp quá, cốc nước vừa rồi là của anh hả, cảm ơn nhiều nhé!"
 Lâm Uy Trạch nhìn đôi mắt và chóp mũi đỏ ửng do vừa bị sặc của An Kha Đình, anh nói: "Ăn uống cẩn thận!"
 Sau đó bỏ đi.
 An Kha Đình một lần nữa muốn chửi thề, bộ anh tưởng anh là tiên hay cái mẹ gì mà kiệm lời dữ vậy, nôn thêm một câu nữa ra thì chết à, tôi đm anh!!!!
 An Kha Đình ngồi phịch xuống, kể từ khi cậu gặp cái người tên Lâm Uy Trạch này, cậu bắt đầu thấy hoài nghi nhân sinh rồi đấy!
 Ngồi thêm một lúc nữa thì An Kha Đình và Thương Diệp đứng dậy thanh toán, trước khi ra về, An Kha Đình còn ghé qua bàn Lâm Uy Trạch.

 "Tạm biệt, hai người ăn vui vẻ nhé, tôi về trước đây!"
 Tống Khang thì vui vẻ nói bye bye.
 Lâm Uy Trạch khẽ gật đầu: "Ừm, về cẩn thận!"
 Thấy An Kha Đình và trợ lí của cậu đi rồi, Tống Khang mới nói với Lâm Uy Trạch: "Cậu ấy giống với những gì anh từng kể với em nhỉ, hơn 8 năm rồi mà vẫn vậy."
 Lâm Uy Trạch cười: "Khác ở chỗ là không nhận ra tôi thôi!"
 ...
 Sáng hôm sau An Kha Đình đi làm với một tinh thần sảng khoái, phấn chấn.
 Hôm nay sẽ có cảnh Triệu Vỹ sốc thuốc, không hưng phấn sao được!
 Vì đóng phim không theo thứ tự như trong kịch bản mà sẽ theo địa điểm.

Đoàn phim chia thành hai tổ, tổ quay ngoại cảnh và tổ quay bên trong nhà như ở quán bar, đồn cảnh sát,....!Ngoài ra, sẽ quay hết những cảnh ở một địa điểm nào đó rồi mới chuyển qua nơi khác quay tiếp cho đỡ mất thời gian.
 Đạo diễn nói với An Kha Đình: "Sáng nay cậu đối diễn với Tiểu Lâm, chiều sẽ đóng một mình, tối thì đợi Tiểu Kỳ quay lại, cậu đối diễn với cô ấy!"

 Tiểu Kỳ mà đạo diễn nhắc đến là Triệu Thiên Kỳ, nữ chính của phim.
 Mới vào đoàn phim được một ngày mà đã được đóng với nam nữ chính, lại còn là diễn viên kỳ cựu nữa nên An Kha Đình cũng hơi lo.
 Sáng nay là phân cảnh chàng cảnh sát trẻ Cao Thiệu Bác do Lâm Uy Trạch đóng đến quán bar điều tra, sau đó gặp Triệu Vỹ, Cao Thiệu Bác nghi ngờ và ngầm tìm kiếm thông tin của anh ta.
 Clapboard đập một tiếng, Triệu Vỹ ngồi tư thế quen thuộc của mình trên ghế, đưa mắt nhìn đám nam nữ đang nhảy nhót hỗn loạn một chỗ kia.
 Đột nhiên trong đám đông, An Kha Đình thấy một người cao nổi bật, khuôn mặt rất đẹp, nghiêm nghị lạnh lùng, không hợp với nơi này một chút nào.
 Cậu ngơ ngẩn mất 1s!
 "Cut!" - Đạo diễn hô lên một tiếng.
 "Tiểu Đình à, cậu sao vậy, ánh mắt phải lơ đãng, lơ đãng chứ!"
 An Kha Đình vội vàng xin lỗi đạo diễn rồi cậu hít một hơi sâu, ngồi xuống bắt đầu lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


"Cut!"
 "An Kha Đình, tôi cho cậu đi nghỉ một lúc, nửa tiếng nữa quay tiếp!"
 An Kha Đình khẽ mím môi, cậu chỉ "dạ" một tiếng rồi đứng dậy, cúi người lặng lẽ đi ra.

 Thương Diệp nhìn cậu bị NG 14 lần liền, cô chỉ biết vỗ vai an ủi.

 An Kha Đình hít một hơi sâu: "Đoàn phim có tiếng thì mới yêu cầu cao về diễn xuất, tôi diễn không tốt, bị hỏng cảnh là chuyện bình thường.

"
 Thương Diệp biết, An Kha Đình đang tự an ủi bản thân mình.

 Phó đạo diễn Lưu từ tổ quay bên kia nghe được chuyện của An Kha Đình, ông chạy sang gặp cậu.

 "Hôm nay sao vậy? Diễn chính mình cơ mà, chỉ là đối diễn với Lâm Uy Trạch thôi, có cần!.

", nói được một nửa, thấy Lâm Uy Trạch đang nhìn qua bên này, phó đạo diễn liền im lặng.

 "Cậu trải qua mấy mối tình rồi?" - Ông ghé tai hỏi nhỏ An Kha Đình.


 Cậu lắc đầu: "Tôi còn chưa yêu bao giờ, sao chú lại hỏi như vậy?"
 Phó đạo diễn khó tin: "Thật luôn, cậu cũng gần 26 rồi đó!"
 An Kha Đình chưa kịp trả lời thì Thương Diệp đã nói: "Trước khi tốt nghiệp đại học thì không muốn yêu, sau khi tốt nghiệp lại không có thời gian yêu, chú hỏi tôi thì chắc tôi có chứ cậu ấy thì không có đâu.

"
 Phó đạo diễn: "Vậy mà ban nãy đạo diễn Trần bảo tôi là ánh mắt cậu nhìn Lâm Uy Trạch rất "tình cảm", thế là thế nào?"
 An Kha Đình khẽ giật mình: "Tôi á? Móa, làm sao tôi biết được, tôi nhớ là tôi cố nhìn anh ta lơ đãng nhất có thể rồi mà!"
 Thương Diệp: "Lơ đãng mà cậu nói là ánh mắt tình cảm đấy!"
 An Kha Đình:! ! !.

Ra là vậy!!!
 Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình bắt Thương Diệp đối diễn với mình.

 "Cô vào vai Cao Thiệu Bác, nhưng mà chỉ cần ngồi yên đấy, để tôi nhìn cô.

"
 An Kha Đình đi xung quanh Thương Diệp, cố tập trung vào vai diễn.

 Tôi lơ đãng, tôi lơ đãng, tôi lơ đãng!
 Đang nhập vai rất sâu, đột nhiên An Kha Đình nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên kia, ngay lập tức, cậu chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất thôi!
 Nhưng tiếng cười rất nhanh đã ngừng lại, An Kha Đình liếc mắt nhìn sang xem là ai, hóa ra là Tống Khang và Lâm Uy Trạch.

 An Kha Đình càng nghĩ càng thấy nhục không để đâu cho hết, cậu đang bối rối thì Lâm Uy Trạch bước đến, túm theo Tống Khang đi bên cạnh.

 "Xin lỗi!"
 Tống Khang ban nãy không cố ý, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt An Kha Đình buồn cười quá nên cậu ta mới lỡ cười.

 "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ, chỉ!.

.

"
 Vẫn là Thương Diệp lên tiếng trước: "Thôi được rồi, không có gì đâu", rồi cô kéo An Kha Đình quay đi.

 An Kha Đình nhỏ giọng: "Nè, tôi có lố quá không nhỉ? Diễn mãi vẫn không ra.


"
 Thương Diệp cầm lấy tay An Kha Đình, cô nắm chặt tay cậu: "Không sao, không lố, chút nữa cứ thả lỏng người ra là được.

"
 Đây là cách mà Thương Diệp dùng để an ủi An Kha Đình mỗi khi cậu buồn, từ khi học chung lớp đại học cho đến bây giờ vẫn như vậy.

 Nghỉ ngơi nửa tiếng, An Kha Đình lại ra quay tiếp, cậu hít một hơi sâu rồi thả lỏng người, tự nhủ: Tôi là Triệu Vỹ, tôi là Triệu Vỹ.

 Cả quá trình quay cảnh này liền mạch, đạo diễn hô "Cut", thế nhưng đối với ông, thế này vẫn chưa tính là đạt.

 "Tiến bộ hơn rồi đấy, nhưng mà vẫn cần thêm chút nữa, có vẻ nghỉ ngơi sẽ giúp cậu làm tốt hơn.

Vậy thì mọi người nghỉ trưa đi đã, đầu giờ chiều tiếp tục quay, nhớ nhé, giữ phong độ như bây giờ.

"
 An Kha Đình cười tươi như hoa, vậy cũng tính là thành công một nửa rồi.

Cậu đập tay với Thương Diệp, đi ra xe lấy đồ ăn.

 Trưa nay chỉ được ăn salad, An Kha Đình vừa bĩu môi vừa ăn, cậu muốn uống cacao nóng nữa cơ!
 Thế rồi, như có phép màu vậy, đột nhiên có một nhân viên hậu trường chạy đến chỗ nghỉ ngơi của An Kha Đình, xách theo một cái túi.

 "Tiểu Đình, có người mua tặng cậu này!"
 An Kha Đình ngạc nhiên, hỏi: "Ai vậy, anh có biết không?"

 Nhân viên kia lắc đầu: "Nhân viên giao hàng mang đến rồi đưa cho tôi nên tôi cũng không rõ nữa.

"
 An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy túi đồ, cậu mở ra, thấy bên trong có một cốc cacao nóng mà cậu đang mong chờ.

 OMG!
 An Kha Đình khó tin nhìn Thương Diệp, Thương Diệp nhún vai tỏ vẻ cô cũng không biết.

 An Kha Đình lấy cốc cacao ra, thấy bên thành cốc còn dán một tờ giấy màu hồng nhỏ xinh, trên đó ghi: Diễn viên bị NG là chuyện bình thường thôi, cậu đừng buồn nhé, cố lên!
 Ở dưới còn chú thích thêm: Từ một bạn fan của cậu!
 An Kha Đình đọc xong thì càng ngạc nhiên hơn, là người trong đoàn phim à?
 Fan hâm mộ của cậu?
 Tuy là vậy nhưng để chắc ăn hơn, Thương Diệp bảo An Kha Đình gọi điện cho cửa hàng giao cacao, có số điện thoại được ghi trên thành cốc để hỏi lại cho an toàn.

Bên cửa hàng nói là có một người đàn ông đặt cacao, người đó còn là khách quen của quán nữa.

Thấy vậy thì An Kha Đình mới yên tâm uống.

 Ở một góc nhỏ, Tống Khang núp sau tường, nhìn An Kha Đình uống cốc cacao, cậu liền gửi tin nhắn cho Lâm Uy Trạch: [Cậu ấy nhận được rồi nhé!].

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


An Kha Đình "vật lộn" với cảnh quay kia 18 lần, mãi đến khi đạo diễn hô "Qua", cậu mới nhẹ hết cả người.
 Đáng ra cảnh đối diễn với Lâm Uy Trạch chỉ quay buổi sáng, cộng thêm cảnh của những diễn viên khác nữa, nhưng vì bị NG nhiều lần nên lịch trình đoàn phim cũng lùi lại chút.
 Đạo diễn hô một tiếng là An Kha Đình liền vào thay đồ để diễn cảnh Triệu Vỹ sốc thuốc.
 Cảnh này diễn một mình, chỉ có diễn viên quần chúng xung quanh đứng xem rồi bày vẻ mặt sợ hãi các thứ.

Chủ yếu là An Kha Đình phải tham khảo các bộ phim trên mạng rồi học theo người ta.
 Đích thân đạo diễn đứng ra chỉ cho cậu.
 "Cậu phải tưởng tượng như này, khi dùng thứ này quá nhiều lần sẽ gây ra tác hại cực kì nguy hiểm.

Thế nhưng vì đã lún quá sâu không thể thoát ra được, vậy nên cậu cứ tiếp tục dùng nó ngày qua ngày, như một cách sống tạm bợ vậy.

Rồi một ngày, cơ thể cậu bắt đầu có dấu hiệu lạ, chưa kịp để cho cậu phản ứng xem mình bị gì, nó sẽ khiến cậu co giật, cứ nhớ là co giật liên tục nhé, bọt mép trào ra, rồi tắt thở."

 An Kha Đình xem phim cũng hiểu rồi, đạo diễn nói cũng tưởng tượng ra rồi, chỉ là lúc diễn thật thì.....
 "Cậu đang diễn cá chạch à? Co giật chứ không phải giãy đành đạch, uốn éo người như thế?!"
 "Sao lại đơ lại thế kia? Thời gian co giật ngắn quá, tiếp tục đi chứ!"
 "Nhớ là bọt trong miệng phải trào ra đúng lúc!"
 Thương Diệp đứng một bên xem mà vừa thương vừa buồn cười, từ trước đến giờ An Kha Đình đã diễn qua nhân vật nào như Triệu Vỹ đâu.

Phó đạo diễn Lưu cứ hay trêu cậu là phải diễn chính mình nhưng Thương Diệp biết, thứ duy nhất mà An Kha Đình giống Trương Vỹ là gia đình giàu có, còn về khoản ăn chơi thì thỉnh thoảng đi bar, thỉnh thoảng nhuộm tóc, chứ gái rượu thuốc là không chơi.
 NG 5 lần, An Kha Đình cuối cùng cũng qua cảnh.

Đạo diễn lần này cười, khen cậu.
 "Tôi cứ nghĩ cậu không hợp vai diễn này, ấy thế mà lên hình lại hợp không tưởng.

Chỉ mất 5 lần NG là cậu đã qua rồi! Cảnh hồi sáng có lẽ do bị Lâm Uy Trạch áp diễn nên làm không tốt."
 An Kha Đình thở phào nhẹ nhõm rồi cảm ơn đạo diễn.

Cậu đang định rời đi thì đạo diễn nói thêm: "À, cậu nhớ phải cảm ơn Lâm Uy Trạch đấy nhé.

Thằng nhóc đó trông lầm lì ít nói thế thôi, nhưng chính nó bảo tôi phải nói chuyện nhẹ nhàng vì đây là lần đầu cậu đóng phim điện ảnh.

Tôi nói chứ, chưa từng thấy nó đối xử với ai như vậy! Hai cậu chắc là bạn bè hả?"
 An Kha Đình ngơ ngác, cậu lấy làm lạ: "Dạ đâu có ạ."

 Lần này đổi lại là đạo diễn kinh ngạc: "Thế thì lạ nhỉ!"
 Để mặc đạo diễn còn đang thắc mắc, An Kha Đình kéo Thương Diệp ra một góc, cậu hỏi nhỏ: "Tiểu Diệp, cô có biết gì về con người Lâm Uy Trạch không?"
 Thương Diệp lắc đầu: "Tôi chịu đó, ở trên mạng anh ta cũng không có nhiều bài viết nói về tính cách anh ta, hầu như lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt thôi."
 An Kha Đình mím môi, hồi lâu sau mới nói: "Thế này đi Tiểu Diệp, cảnh quay hôm nay của tôi bị NG khá nhiều, trạng thái không tốt, tôi thấy vẻ mặt nhiều staff cứ khó chịu.

Để tránh cho sau này lại xảy ra chuyện như vậy nữa, sáng mai cô đặt cho tôi mỗi người trong đoàn phim cốc cafe hoặc cacao gì đó.

Đặc biệt là đặt riêng một cốc đắt tiền cho Lâm Uy Trạch nữa, sáng nay tôi NG nhiều, ảnh hưởng đến anh ta như vậy mà anh ta không một lời trách móc nào, còn bảo đạo diễn nhẹ nhàng với tôi."
 Thương Diệp đồng ý: "Vậy được, tôi sẽ đặt ở quán cũ, chúng ta đặt trước để sáng mai người ta kịp giao."
 ...
 Diễn cảnh Triệu Vỹ bị sốc thuốc xong, đến tối khi nữ chính Triệu Thiên Kỳ chạy show trở về, An Kha Đình tiếp tục nhập vai.

Buổi tối có một cảnh Triệu Vỹ gặp chị gái trong bar và một lần tình cờ gặp bên ngoài.
 Triệu Thiên Kỳ là một diễn viên có thực lực, nhập vai rất nhanh, cô có thể làm cho An Kha Đình cũng bị cuốn theo diễn xuất của mình, thậm chí làm cho An Kha Đình nghĩ: Triệu Vỹ là một tên ngang ngược xấc láo, nhưng An Kha Đình ông đây còn láo hơn!
 Cả hai tổ quay xong hết mấy cảnh thì cũng đã hơn 11h đêm, có vài người rủ nhau đi ăn đêm, có vài người thì về khách sạn nghỉ ngơi luôn.


Còn Thương Diệp pha cho An Kha Đình một cốc sữa nóng.
 Uống xong cốc sữa là An Kha Đình "gục" xuống giường luôn.

Hôm nay tuy cậu đóng không nhiều cảnh nhưng lại được tiếp thu rất nhiều bài học hay mà trước đây không ai chỉ cho.

Có lẽ đây cũng là cái hay khi đóng phim với những diễn viên có thực lực!
 Vì chiều hôm sau An Kha Đình mới có cảnh quay, đồ uống cho mọi người trong đoàn phim đã được Thương Diệp chuẩn bị sẵn nên cậu yên tâm ngủ đến 9h sáng.
 Thế nhưng vừa mới dậy, ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên thấy Thương Diệp đang ngồi trên sofa, vẻ mặt khó nói.
 An Kha Đình gãi đầu gãi tai: "Cô sao vậy?"
 Thương Diệp: "Tôi đã đặt cốc đắt tiền nhất cho Lâm Uy Trạch theo lời cậu bảo rồi, thế nhưng ban nãy tôi mới phát hiện ra, vì Lâm Uy Trạch đến muộn nên đã bị mọi người lấy hết phần luôn rồi, không còn dư một cốc nào cả!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


"Ừm, Lâm đại soái ca này, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
 An Kha Đình đứng trước mặt Lâm Uy Trạch, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn lên cái cằm thon gầy trắng trẻo trước mắt, ngập ngừng lên tiếng.
 Lâm Uy Trạch thấy khá bất ngờ vì An Kha Đình gọi mình ra nói chuyện riêng.
 "Cậu cứ nói đi!" - Giọng anh nhẹ nhàng.
 An Kha Đình hít một hơi sâu: "Ừm thì tôi, tôi, chả là, sáng nay tôi có mời mọi người trong đoàn phim uống cafe ấy, nhưng nghe trợ lí của tôi nói anh đến muộn nên lúc đến thì không còn cốc nào nữa.

Thực ra, thực ra thì tôi đã cố tình đặt cốc đắt nhất cho anh, chỉ là không để riêng ra rồi ai đó lấy mất.

Cho nên tôi muốn mời anh đi ăn tối để bù lại, và cảm ơn chuyện hôm qua anh đã nói với đạo diễn nhẹ nhàng với tôi một chút."
 An Kha Đình nói xong mà có cảm giác như đi tỏ tình ấy!

 Chủ yếu là vì nghe nói Lâm Uy Trạch khó gần, mà tính An Kha Đình thì không muốn nợ ai nên cậu mới muốn mời anh đi ăn tối.
 Lâm Uy Trạch cười, anh cười rất khẽ, lúc An Kha Đình ngẩng đầu lên, cậu vừa ngạc nhiên vừa có chút vui mừng.
 Thế này là đồng ý đi rồi hả?!
 Lâm Uy Trạch: "Vậy được thôi, vừa hay tối nay tôi không có cảnh quay."
 An Kha Đình: "Tối nay, 7h, Lan Hoa Viên ở thị trấn bên cạnh, tôi sẽ qua phòng anh gọi nhé!"
 Lâm Uy Trạch nói số phòng cho An Kha Đình, sau đó nhìn cậu tung tăng rời đi, khóe miệng anh vẫn không kìm được mà nhếch lên.
 ....
 Cảnh quay của An Kha Đình không nhiều, hơn nữa, chả hiểu sao nghĩ đến việc đi ăn tối cùng Lâm Uy Trạch là cả buổi chiều cứ vui vẻ suốt.

Diễn hỏng đạo diễn cũng không mắng cậu được!
 5h đã tan làm, An Kha Đình về phòng tắm rửa, gần đến giờ thì sang phòng Lâm Uy Trạch gọi anh đi ăn.
 Lâm Uy Trạch cũng đã chuẩn bị xong từ bao giờ, hình như là chỉ việc sẵn đợi cậu đến thôi!
 Đứng trong thang máy khách sạn, Lâm Uy Trạch hỏi vấn đề mà anh đang khá tò mò: "Đi xe của cậu à?"
 An Kha Đình gật đầu: "Ừm, xe tôi đã dựng sẵn bên ngoài kia rồi."
 Lâm Uy Trạch còn nghĩ là xe ô tô riêng của An Kha Đình cơ, cho đến khi anh nhìn thấy con xe đạp màu vàng chóe ở bãi đỗ xe!
 "Xe này tôi mượn của người quen gần đây, yên tâm, lốp đã bơm đầy, anh chỉ việc ngồi lên thôi.

Lan Hoa Viên cũng cách đây không xa nên chúng ta vận động một chút ấy mà!"
 Lâm Uy Trạch muốn cười nhưng không thể cười, anh cố nín: "Vậy....tôi đèo cậu hay cậu đèo tôi?"

 An Kha Đình ngồi lên yên sau: "Đương nhiên là anh đèo tôi rồi!"
 Lâm Uy Trạch lâu lắm rồi không đi xe đạp, nhưng được An Kha Đình tin tưởng, anh cứ nhắm mắt nhắm mũi mà nghe theo, cứ ngồi lên là đạp được ấy mà!
 Do chân dài nên Lâm Uy Trạch cũng dễ điều khiển xe, mới đầu còn hơi loạng choạng nhưng một lúc sau là mượt hơn cả sunsilk, thậm chí anh còn tưởng mình tham gia giải đua xe đạp được rồi cơ!
 Đạp xe chưa đến 15 phút thì đến Lan Hoa Viên, một quán ăn được bài trí theo phong cách cổ trang, nằm bên cạnh một con sông với hàng liễu rủ, trông rất thơ mộng.
 Vì sự an toàn nên An Kha Đình và Lâm Uy Trạch lên tầng 2 của Lan Hoa Viên ngồi.

Vị trí cạnh cửa sổ có thể nhìn thẳng ra hàng liễu bên sông, xung quanh là đèn lồ ng sáng trưng, gió mát thổi qua khiến cả người khoan khoái.
 Lâm Uy Trạch ngồi xuống bàn, anh im lặng lau bàn ghế, đũa, thìa cho An Kha Đình, sau đó cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài với cậu.
 Hồi lâu sau, An Kha Đình mới lên tiếng: "Này, thực ra tôi không nghĩ là anh sẽ chấp nhận lời mời của tôi đâu!"
 Lâm Uy Trạch: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
 "Bởi vì tôi cảm thấy anh có chút.....hướng nội", thực ra đây là An Kha Đình "nói giảm nói tránh", ban đầu cậu muốn dùng từ khó gần cơ.
 Lâm Uy Trạch gật đầu: "Đúng thế thật!"
 An Kha Đình thắc mắc: "Vậy tại sao anh lại đồng ý? Tôi muốn biết lắm luôn."

 Đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò của An Kha Đình khiến Lâm Uy Trạch phì cười.
 "Ơ anh cười cái gì, tôi phát hiện ra là hôm nay anh cười nhiều hơn bình thường nha!"
 Lâm Uy Trạch: "Thì ra mọi ngày cậu vẫn luôn để ý tôi!"
 An Kha Đình trừng mắt: "Anh còn trêu tôi, tôi đang hỏi anh mà!"
 Lâm Uy Trạch thấy đùa cậu khá vui, thậm chí anh rất muốn đưa tay lên véo mặt cậu một cái.
 "Tôi không nghĩ gì nhiều về chuyện hồi sáng đâu, chủ yếu là, tối nay tôi cũng rảnh, với lại có người mời mình mà, sao lại không đi chứ?"
 An Kha Đình: "Tôi phát hiện ra, anh không hẳn là hướng nội lắm, cũng thú vị đấy!"
 Nội tâm Lâm Uy Trạch: Không hướng nội mà là hướng em!
 An Kha Đình liền hào phóng vung tay: "Hôm nay chọn món thoải mái đi, tôi mời mà!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Vì đang trong đoàn phim nên phải kiểm soát cân nặng, Lâm Uy Trạch với An Kha Đình không ăn nhiều, chủ yếu là các món thanh đạm.
 Trong bữa ăn, hai người cũng không nói chuyện mấy, lúc đầu đùa giỡn vui vẻ như vậy nhưng sau không biết nói về chủ đề gì nên chỉ đành im lặng.
 Ăn tối xong, An Kha Đình không để Lâm Uy Trạch đèo mình về mà dắt xe đi bộ về, theo lời cậu nói thì là để cho tiêu cơm.
 Lâm Uy Trạch không nói lời nào, anh lẳng lặng đi bên cạnh cậu.

Hai người đều không che chắn gì nhiều, một đội mũ lưỡi chai, một đội mũ áo hoodie đeo kính.

Ở thị trấn nhỏ này, dù sao mọi người cũng đã quen thuộc với việc bên cạnh có một phim trường nên thường xuyên gặp người nổi tiếng rồi.
 An Kha Đình thỉnh thoảng đưa tay lên đẩy gọng kính bạc của mình, chân bước đều theo xe đạp.


Nhưng đột nhiên, đang dắt xe đi, An Kha Đình chợt khựng lại, Lâm Uy Trạch nhìn sang cậu: "Sao vậy?"
 An Kha Đình cúi xuống nhìn vào bàn đạp: "Quần của tôi, mắc vào bàn đạp rồi!"
 Hôm nay An Kha Đình mặc quần rách đầu gối, rách một mảng ở giữa, thế nên phần rách gối đó mắc vào bàn đạp, cậu nhấc chân lên thì bị vướng.
 Lâm Uy Trạch hơi nhíu mày: "Sao quần cậu lại......", nhưng chưa để anh nói hết, An Kha Đình đã cười hì hì: "Phong cách của tôi đó, tôi thích thế mà!"
 Lâm Uy Trạch: "Nhưng mà vướng vào bàn đạp khá bất tiện, với lại trời cũng lạnh rồi, mặc thế này không sợ gió lùa vào chân hả?"
 An Kha Đình lắc đầu: "Tôi quen rồi!"
 Thấy câu trả lời có phần "ngang ngược" của An Kha Đình, Lâm Uy Trạch không nói thêm gì nữa, cậu thích thì anh sẽ không thấy xấu, chỉ là sẽ bị lạnh chân thôi.
 Hai người về đến khách sạn thì mới hơn 9h tối, Lâm Uy Trạch tạm biệt An Kha Đình ở bãi đỗ xe rồi anh lên phòng.
 Mở cửa phòng, anh thấy Tống Khang đã ngồi sẵn ở đó.

Thế nhưng cậu ta không ngồi một mình mà đối diện còn có người khác nữa.
 "Sao muộn vậy rồi mà anh còn ghé qua đây?"
 Lâm Uy Trạch hỏi người ngồi đối diện Tống Khang, quản lí Hạ Thụy của anh.
 Hạ Thụy cười: "Anh đi công tác nên tiện đường qua đây ghé thăm cậu, mấy phút nữa thì đi.

Sao, vừa đi hẹn hò về à?"
 Mặt Lâm Uy Trạch không đổi sắc, trừ những lúc làm việc thì quản lí Hạ Thụy của anh là một người rất thích trêu chọc người khác.
 "Cậu ấy mời em nên em đi thôi."
 Hạ Thụy tấm tắc khen: "Có tiến bộ đấy!"
 Lâm Uy Trạch vào phòng: "Anh cứ ở đó nói chuyện, em chuẩn bị đi ngủ đây!"

 Nghe tiếng đóng cửa của Lâm Uy Trạch, Hạ Thụy chẹp một tiếng, sau đó quay qua hỏi Tống Khang: "Mày kể lại cho anh đi xem nào!"
 Tống Khang thật thà đáng yêu, sếp lớn hỏi thì đương nhiên phải nói thật rồi.
 "Chuyện là sáng nay anh Trạch có cảnh quay, sau đó đến phim trường lúc 7h như bình thường thôi.

Vừa mới đến đã thấy mọi người xôn xao, đang chia nhau cái gì đó, em mới chạy đến hỏi một staff thì biết được, hóa ra là An Kha Đình mời mọi người trong đoàn phim uống cafe.

Anh Trạch cũng nghe thấy, nhìn em ra hiệu cho em đi lấy một cốc.

Ai mà ngờ, An Kha Đình mời cafe đắt tiền nên mọi người tranh nhau lấy hết luôn rồi, không để lại cốc nào, mà sáng sớm ngày ra, ai để ý ai đâu, cuối cùng anh Trạch không có phần."
 Nghe đến đây, Hạ Thụy cười phá lên, cười to đến mức Lâm Uy Trạch ở trong phòng cũng phải lên tiếng: "Này này, có cho người khác ngủ không thì bảo!"
 Hạ Thụy chỉ vặn volume nhỏ lại một nấc, hỏi tiếp: "Rồi mới có vụ mời mọc nhau tối nay đây hả? Cậu An kia cũng là người sòng phẳng phết đấy chứ!"
 Lâm Uy Trạch trong phòng: "Tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé!"
 Hạ Thụy và Tống Khang lại càng ôm bụng cười to hơn, trước khi để cho Lâm Uy Trạch phi dép thì hai người đã chạy ra ngoài hành lang khách sạn.

 Hạ Thụy cũng vào thang máy để về luôn, còn Tống Khang thì đi về phòng mình, không quên khóa cửa cho Lâm Uy Trạch.
 ***
 Cảnh quay của An Kha Đình không nhiều, phó đạo diễn để cậu quay hết mấy cảnh rồi cho cậu đóng máy luôn, có thời gian nhận dự án khác.
 Ngoài những phân cảnh đóng với Lâm Uy Trạch, với đám bạn công tử ăn chơi ra thì An Kha Đình còn đóng với nữ chính Triệu Thiên Kỳ, mà chính xác là đối diễn với cô nàng nhiều nhất phim.
 Mấy ngày liền đối diễn với Triệu Thiên Kỳ, hơn nữa tính cách hai người lại vui vẻ hòa đồng như nhau nên khá hợp cạ, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.

Triệu Thiên Kỳ không chảnh chọe như nhiều người chỉ chơi với những người nổi tiếng ngang hàng mình, mà đối với ai cô cũng rất thân thiện.
 Sau khi kết thúc cảnh quay tối muộn, Triệu Thiên Kỳ rủ An Kha Đình đi ăn xiên nướng, An Kha Đình liền đồng ý luôn.
 Vẫn là thị trấn lúc trước, đến một trong những quán xiên nướng hiếm hoi mở đến tận đêm muộn, Triệu Thiên Kỳ với An Kha Đình bắt đầu không kiêng dè gì mà tán nhảm đủ thứ chuyện trên đời.
 Ăn được một lúc, cả hai đều đang say sưa ngây ngất với câu chuyện, đột nhiên Triệu Thiên Kỳ chuyển đề tài: "Này, em có thấy Lâm Uy Trạch cực kì lạnh lùng không?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


"Triệu Thiên Kỳ, nữ, 27 tuổi, có kinh nghiệm đóng phim từ nhỏ, tốt nghiệp học viện điện ảnh, từng được nhận giải nữ phụ xuất sắc nhất năm.

Theo tin tức báo chí thì đã từng trải qua 2 mối tình, và gần đây nhất tôi nghe bảo là đang theo đuổi Lâm Uy Trạch nhưng có vẻ như không thành công."
 An Kha Đình trầm ngâm nghe Thương Diệp đọc thông tin về Triệu Thiên Kỳ.
 Con người Triệu Thiên Kỳ thì cũng không có gì để chê, chỉ có điều khi cô hỏi An Kha Đình về Lâm Uy Trạch, cậu thấy có điều gì cấn cấn ở đây.
 Hỏi Lâm Uy Trạch có lạnh lùng không, An Kha Đình giả ngu nói không biết, hỏi Lâm Uy Trạch có đẹp trai không, An Kha Đình bảo tùy gu mỗi người.

Nói chung mấy câu liên quan đến Lâm Uy Trạch không đẹp trai thì cũng là về tính cách anh ta!
 Vậy nên An Kha Đình thấy hơi sai sai, vội về tìm hiểu thì mới biết, hóa ra mấy tháng trước đây có tin đồn Triệu Thiên Kỳ theo đuổi Lâm Uy Trạch!
 "Tôi không hiểu chị ấy hỏi tôi như vậy là có ý gì nữa, nhưng mà tôi nghĩ mình không nên nói thật."

 Thương Diệp gật đầu: "Đúng đó, dù sao mới chỉ tiếp xúc có vài ngày!"
 Thế nhưng cho dù hai người chỉ tiếp xúc có vài ngày, với độ thân thiết mà ai trong đoàn phim cũng nhìn thấy, lập tức có tin đồn tình cảm nổ ra giữa hai người.

Thậm chí không biết ai quay được video An Kha Đình và Triệu Thiên Kỳ đi sát cạnh nhau, ghé tai nhau thì thầm, cắt ghép thành hai người thơm má nhau!
 Ở trên mạng, Triệu Thiên Kỳ và An Kha Đình đã nhanh chóng up ảnh mình chụp chung với đối phương để thanh minh, dập tắt tin đồn.

Nhưng trên phim trường, ánh mắt mọi người nhìn hai người vẫn có chút khác lạ.
 Chẳng hạn như vị ảnh đế Lâm Uy Trạch này!
 An Kha Đình chỉ đối diễn với Lâm Uy Trạch cảnh này và hai cảnh nữa diễn với diễn viên đóng vai ba của Triệu Vỹ trong phim là cậu chính thức đóng máy, trở về nhà.
 Thế nhưng trạng thái hôm nay của Lâm Uy Trạch hình như không được tốt lắm! An Kha Đình còn chưa bắt đầu diễn mà đạo diễn đã hô "Cut" mấy lần, ông không nói cậu mà ngược lại bảo với Lâm Uy Trạch.
 "Tiểu Trạch à, trạng thái hôm nay của cậu sao vậy?"
 Lâm Uy Trạch: "Xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ chú ý hơn!"
 An Kha Đình thì không có vấn đề gì, kể cả diễn viên nổi tiếng, có thực lực thì nhiều khi diễn vẫn bị hỏng cơ mà!
 Tiếp tục diễn, lần này Lâm Uy Trạch không nhìn An Kha Đình nữa, mấy lần trước do anh mải suy nghĩ chuyện của cậu, ánh mắt lơ đãng mấy lần nhìn sang, vậy nên mới hỏng cảnh.
 Khỏi phải nói, lần này thuận lợi qua cảnh!
 An Kha Đình muốn qua hỏi thăm Lâm Uy Trạch chút xem anh có chuyện gì, nhưng nghĩ lại, mình và anh không thân thiết đến mức đó, vậy nên đành thôi.
 Điều mà An Kha Đình không ngờ là, cậu không đi hỏi người ta, người ta lại chủ động nói chuyện với cậu!
 Lâm Uy Trạch đứng trước mặt An Kha Đình mà mãi mới mở miệng ra được: "Dạo này tôi đọc tin trên mạng, thấy cậu và Triệu Thiên Kỳ có vẻ thân thiết với nhau!"
 An Kha Đình lại hiểu sai ý của Lâm Uy Trạch: "Ồ, có phải là anh ghen không?"
 Lâm Uy Trạch giật mình, nhưng khi nghe An Kha Đình nói tiếp, anh cạn cmn lời luôn.

 "Trước đây chị Kỳ từng theo đuổi anh nhưng anh không đồng ý, bây giờ chị ấy thân thiết với tôi nên anh mới cảm thấy chị ấy cũng tốt đấy chứ, nên anh ghen đúng không?
 Lâm Uy Trạch:...............!!!!
 Anh thở dài: "Không phải, ý tôi không phải vậy!"
 An Kha Đình: "Vậy ý anh là sao?"
 Lâm Uy Trạch rất muốn nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng vòng một vòng, cuối cùng anh nhìn chiếc áo mà An Kha Đình đang mặc.
 "Sao áo cậu lại rách như vậy?"
 An Kha Đình khó hiểu: "Này, chúng ta đang nói chuyện khác cơ mà! Với lại tôi thấy, anh rất hay để ý đến trang phục, tóc tai của tôi đấy nhá! Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
 Lâm Uy Trạch giật mình thon thót part 2, thế nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh thờ ơ.
 "Không, tôi chỉ góp ý cho cậu thôi! Kể cả Triệu Thiên Kỳ hay cậu, tôi không ghen với ai cả.

Có điều nếu như hai người hẹn hò thật thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất sẽ là cậu thôi!"
 An Kha Đình: "Tôi không có hẹn hò với chị ấy!"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi!"

 An Kha Đình tức cười: "Anh, nói sao nhỉ? Con người anh cũng không xấu, nhưng tôi cảm thấy hai ta chưa đủ thân đến mức anh nhắc nhở tôi phải chơi với ai, hẹn hò với người nào.

Chỉ có ba mẹ và bạn đời mới có quyền quản tôi.

Có giỏi thì anh làm chồng tôi đi rồi nói gì tôi nghe nấy!"
 Rõ ràng là An Kha Đình có hơi tức giận, thế nhưng Lâm Uy Trạch không nhận ra, anh còn lầm bầm: "Cũng không phải là không thể!"
 An Kha Đình nói xong liền quay người đi, dù sao Lâm Uy Trạch cũng khó hiểu hơn cậu nghĩ!
 Còn lại Lâm Uy Trạch một mình, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra, đăng nhập vào acc clone, tiếp tục bình luận dưới bài đăng Triệu Thiên Kỳ và An Kha Đình nghi vấn hẹn hò.
 [Hai người này không thể nào hẹn hò với nhau được!]
 [Mấy người nhìn lại coi có chỗ nào hợp nhau cơ chứ!].

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Hai ngày sau đó, An Kha Đình đóng máy, cuối cùng cậu cũng được về nhà.
 Vì tính cách thân thiện, vả lại hay mua đồ uống đắt tiền tặng mọi người trong đoàn phim nên lúc cậu đóng máy nhận được rất nhiều quà, thậm chí cả thư tỏ tình của một staff nào đó.
 Trở về khách sạn dọn đồ, một bên cậu xếp quần áo, một bên Thương Diệp xếp quà.
 "Ơ, không có quà của Lâm Uy Trạch này!"
 Thương Diệp nói thì An Kha Đình mới để ý, cậu quay ra: "Hồi sáng tôi cũng không thấy anh ấy có mặt."
 Đột nhiên An Kha Đình có hơi áy náy vì hai hôm trước đã nổi giận vô cớ với anh.

Người ta có quan tâm thì mới quản cậu, người ta có thể muốn làm bạn với cậu nữa, vậy mà cậu lại nói như thế!
  Thương Diệp tinh ý hỏi: "Hai người có chuyện gì hả?"
 An Kha Đình thở dài: "Là tại tôi đó, mà thôi, chắc chỉ hợp tác lần này, nếu như có cơ hội gặp lại lần sau thì lúc đó tính tiếp."

 Thương Diệp không hỏi nữa, chỉ xếp quà vào một túi to cho An Kha Đình.
 Lúc hai người mở cửa phòng để xuống trả phòng đi về, đột nhiên thấy có bóng người đứng quay lưng lại với cửa.
 "Lâm Uy Trạch?"
 Lâm Uy Trạch nghe thấy tiếng An Kha Đình, anh quay lại, trên tay cầm một hộp bánh nhỏ xinh.
 "Cái này, tôi, hôm nay cậu đóng máy mà, vừa nãy tại tôi có chút việc nên không qua được, có cái này tặng cậu, chúc cậu đóng máy vui vẻ!"
  An Kha Đình bất ngờ nhưng cũng vui mừng, cậu cười rất tươi.
 "Cảm ơn anh nhiều nha! Tôi còn tưởng anh để bụng chuyện hôm trước nên không đến."
 Lâm Uy Trạch ngơ ngác: "Chuyện hôm trước? Không phải cậu trêu tôi thôi hả?"
 Ặc, hóa ra anh còn không nghĩ là An Kha Đình tức giận, chỉ nghĩ đơn thuần là cậu trêu anh thôi hả trờiii!
 Tự nhiên An Kha Đình thấy Lâm Uy Trạch cũng đáng yêu đấy chứ!
 Cậu nhận quà, nhìn Lâm Uy Trạch cười rõ tươi: "Quào, vị socola luôn nè, sao anh biết tôi thích ăn vị này vậy, thần kì thật đấy!"
 Lâm Uy Trạch dường như định nói gì đó nhưng đến khi thốt ra lại chỉ bảo cậu đi xe chú ý an toàn.
 An Kha Đình gật đầu, tạm biệt Lâm Uy Trạch rồi cùng Thương Diệp vào thang máy.
 Lâm Uy Trạch nhìn cửa thang máy dần khép lại trước mắt, đột nhiên anh thấy buồn buồn.
 Cậu ấy lại đi rồi!
  ***
 Quà tốt nghiệp đại học của An Kha Đình là một ngôi nhà hai tầng trong khu đô thị đắt đỏ bậc nhất trung tâm thành phố, còn ba mẹ cậu cũng đã chuyển qua sống ở một khu biệt thự gần ngoại ô, gần gũi với thiên nhiên mà lại rất yên bình.
 An Kha Đình đóng máy xong không về nhà mình mà qua nhà ba mẹ ở mấy hôm.
 "Ông bà chủ, cậu út An đã về rồi ạ!"

 Mẹ An vui mừng chạy ra, bà là người lãng mạn, không ngại thể hiện tình cảm với con cái.

Nghe bảo cậu về là phải chạy đến ôm một cái.
 Ba An thì ít nói, tính tình nghiêm khắc, thế nhưng đối với cậu út An và cô út An thì lại rất nuông chiều.
 Nhà An Kha Đình có 4 anh em, anh cả An Kha Bắc đã kết hôn 2 năm nay, anh hai An Kha Duệ vẫn độc thân vui tính, đến cậu ba An Kha Đình và nhỏ út An Tư Lạc.
 An Kha Đình chào hỏi ba mẹ, cất đồ đạc và thay quần áo xong thì xuống nhà, thế mà cậu đã thấy chị dâu mình ở đó rồi.
 An Kha Đình chào chị dâu một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chị không có tiết à?"
 Thiệu Linh Thanh là chị dâu An Kha Đình, cũng là giảng viên đại học: "Không có, vừa nãy chị chạy qua công ty tí, nghe ba mẹ bảo cậu về nên chị mày phải về tiếp cậu ngay luôn đấy!"
 An Kha Đình chu mỏ: "Chị dâu đúng là thương em!"
 Thiệu Linh Thanh cười: "Chỉ được cái dẻo mỏ! Ra nói chuyện với ba mẹ đi, chị pha cho cưng cốc cacao nóng".
 An Kha Đình vâng dạ rồi ra phòng khách ngồi xem TV, nói chuyện ở đoàn phim với ba mẹ.
 Gia đình cậu giàu có, con cái cũng tính là nhiều, thế nhưng anh em sống rất hòa thuận, không tranh giành tài sản gì hết.


Chủ yếu là mỗi người một sở thích khác nhau.
 Chuỗi khách sạn mà ba An gây dựng do anh hai An Kha Duệ đã 29 tuổi sang năm 30 nhưng vẫn chưa có bồ tiếp quản.

Anh cả thì đam mê giải trí, tự mình mở công ty giải trí riêng, em út là một nhiếp ảnh gia tự do còn An Kha Đình thì đi đóng phim.
 Ba mẹ An tuy không can thiệp gì vào cuộc sống của các con, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hỏi thăm các con sống thế nào; chuyện công ty, khách sạn vẫn sẽ nhờ ba mẹ giúp đỡ.
 Còn An Kha Đình, ba mẹ cậu chỉ mong cậu sống mạnh khỏe, không nổi tiếng cũng được, đừng lao lực quá cho mệt mỏi.

Bởi vì hồi nhỏ, do sức khỏe yếu nên An Kha Đình không sống cùng ba mẹ, trưởng thành rồi thì khá hơn chút, dọn lên ở cùng mấy năm lại ra ngoài ở riêng.
 Vậy nên những lúc ở bên gia đình là lúc An Kha Đình thấy thoải mái nhất!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Một buổi tối hiếm hoi mà cả gia đình An Kha Đình có mặt đầy đủ, tất cả có 8 người, thêm cả bé con chưa đầy 1 tuổi nhà anh cả nữa.
 An Tư Lạc là em út, tính cách hoạt bát năng động, so với hai anh lớn thì cô nàng cực kì thân với anh ba là An Kha Đình.

Bình thường trong bữa ăn hay đi chơi đều ngồi cạnh nhau.

Vậy nên đây là hai người ăn chậm nhất nhà, bởi vì ngồi cạnh nhau chủ yếu nói chuyện phiếm rồi lại cùng cười hô hố!
 Không như những đôi anh em khác hay cãi nhau chí chóe, thời gian ở cạnh nhau của An Kha Đình và An Tư Lạc không nhiều nên ít khi cãi nhau, toàn tâm sự hoặc trêu học đối phương.
 Buổi tối nay ăn cơm cùng ba mẹ anh chị, An Tư Lạc không dám nói chuyện to, chỉ dám ghé vào bên cạnh An Kha Đình thì thầm.
 "Này, mấy hôm trước vào phòng ba mẹ lấy cái máy ảnh polaroid ấy, em thấy album ảnh gia đình mình.


Đang giở xem thì thấy một bức ảnh anh chụp với ai á, người lạ duy nhất xuất hiện trong album."
 An Kha Đình ngạc nhiên: "Ai vậy?"
 Tiếng này của cậu hơi to, ba cậu gõ gõ tay xuống bàn: "Tập trung ăn cơm trước đi rồi muốn nói gì nói sau."
 An Kha Đình ngoan ngoãn gật đầu, vừa ăn cậu vừa cố nhớ xem mình từng chụp ảnh với ai nhỉ!
 Bữa tối kết thúc trong vui vẻ, An Kha Đình liền bảo An Tư Lạc lên tầng lấy cho mình xem album đó.
 Lấy xuống rồi, cô còn chỉ cho An Kha Đình xem bức ảnh nằm ở đâu.

Điều đặc biệt là khi nhìn vào bức ảnh, An Kha Đình đã giật mình.
 Sao cậu lại chụp chung với Lâm Uy Trạch??!!
 Theo như cậu nhớ thì bức ảnh này được chụp khi cậu 17 tuổi, nghĩa là hơn 8 năm trước.

Người đứng bên cạnh cậu đang cười rất tươi lại là Lâm Uy Trạch.
 Cậu từng quen Lâm Uy Trạch thật ư???
 An Kha Đình lục tìm kí ức một hồi, hơn 8 năm rồi, có bao nhiêu sự kiện xảy ra.

Vậy nên phải mất một lúc lâu cậu mới nhớ ra được chuyện năm đó.
 Hồi nhỏ, do sức khỏe rất kém nên An Kha Đình không sống cùng ba mẹ trên thành phố mà từ khi lên 5, cậu chuyển về quê sống với ông bà ngoại.


Không khí ở quê trong lành, môi trường rất tốt để dưỡng bệnh, vậy nên An Kha Đình ở đó suốt cho đến năm 18 tuổi.
 Càng lớn thì sức khỏe càng tốt hơn trước, An Kha Đình lại quen với môi trường ở dưới quê rồi nên cậu cứ ở đây với ông bà, chỉ thỉnh thoảng lên thành phố ở với ba mẹ.
  Tốt nghiệp cấp 3, vì phải đi học đại học nên lúc này, An Kha Đình mới chuyển hẳn lên thành phố sống với ba mẹ, mỗi dịp lễ Tết và nghỉ hè, cậu lại về thăm ông bà ngoại.
 Năm 17 tuổi cũng chính là thời điểm trong bức ảnh, năm đó có một đoàn phim về quê của An Kha Đình quay.
 Khi đó là mùa hè, cậu đi chơi với mấy thằng nhóc nhà hàng xóm, tình cờ chỗ mà bọn cậu hay ra chơi lại là nơi đoàn phim chọn quay.

Mấy cậu thiếu niên 16,17 tuổi lúc ấy đương nhiên rất hiếu kì với máy quay, với những diễn viên bình thường chỉ nhìn thấy trên màn ảnh.
 Lâm Uy Trạch hơn An Kha Đình 3 tuổi, năm đó anh mới 20, còn là sinh viên của học viện điện ảnh.
 Lâm Uy Trạch hình như vẫn luôn hướng nội ít nói như bây giờ vậy, nhưng theo trí nhớ của An Kha Đình, anh có ba hay mẹ cũng hoạt động trong giới giải trí nên dù là diễn viên phụ nhưng đãi ngộ tốt hơn cả diễn viên chính, thế là có người trong đoàn phim làm khó.
 Buổi tối hôm đó, An Kha Đình đi bắt đom đóm thì lại gặp lại Lâm Uy Trạch.
 Lâm Uy Trạch ngồi một mình dưới tán cây ngay cạnh cánh đồng, mà chỗ đó rất tối, An Kha Đình thấy bóng người lờ mờ, ngược lại không hề sợ hãi mà còn thấy tò mò.

 An Kha Đình lại gần, phát hiện là anh diễn viên hồi sáng nên cậu càng hiếu kì hơn nữa.
 Cậu không nhớ hồi đó bản thân đã nói gì với Lâm Uy Trạch, hình như là hỏi han, sau đó khuyên bảo mấy câu triết lí xàm xàm gì đó.
 Hôm sau hai người gặp lại, Lâm Uy Trạch tặng An Kha Đình một cái bánh kem socola, thế là từ đó, An Kha Đình coi Lâm Uy Trạch là bạn mình luôn.
Thế nhưng đoàn phim không ở lại lâu, rất nhanh đã phải dời đến điểm quay khác.

Tình bạn của An Kha Đình và Lâm Uy Trạch cũng theo đó mà đi mất, chỉ còn một bức ảnh chụp chung cậu giữ lại làm kỉ niệm.
Mà anh đâu có nói cả họ và tên mình cho cậu đâu, chỉ bảo cậu gọi là "anh Trạch" nên An Kha Đình không nghĩ anh Trạch chính là Lâm Uy Trạch bây giờ.
 Hơn 8 năm, An Kha Đình gặp gỡ rất nhiều người bạn mới, trải qua nhiều sự kiện khác nhau, người bạn quen biết trong 2 tuần ngắn ngủi kia chỉ còn là kí ức đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi dày.
 Nhưng kể cũng lạ, cậu và Lâm Uy Trạch đã hơn 8 năm rồi mới gặp lại, thế mà hình như chỉ có mỗi Lâm Uy Trạch nhận ra người bạn cũ, còn An Kha Đình thì đã quên mất anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Nhắn tin hay không nhắn tin?
 Không nhắn tin hay nhắn tin?
 Nhắn tin hay không nhắn tin?
 An Kha Đình vò đầu bứt tai, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định cầm điện thoại lên, tìm tài khoản của Lâm Uy Trạch!
 Nhắn thế nào bây giờ nhỉ?!
 Trong lúc phân vân xem nên nhắn tin thế nào, tay của An Kha Đình đã gửi đi một chữ vô nghĩa!
 Đến khi cậu thấy Lâm Uy Trạch gửi lại một dấu hỏi chấm, cậu mới giật mình.
 Bỏ mẹ, gửi nhầm rồi!
 An Kha Đình định thu hồi, thế nhưng rốt cục cũng không làm vậy mà cậu nhắn tiếp.
 [Tôi là An Kha Đình.]
 Lâm Uy Trạch: [Có chuyện gì không?]
 An Kha Đình: [Tôi có chuyện này muốn hỏi anh.


Hiện tại anh có đang bận gì không?]
 Lâm Uy Trạch: [Vừa hoàn thành cảnh quay hôm nay, đang ở khách sạn.]
 An Kha Đình: [Vậy được.]
 [Chuyện là, tôi nhớ ra anh là ai rồi!]
 Gửi tin nhắn đi, An Kha Đình mới thấy câu này có hơi làm người khác "tổn thương".
 Lâm Uy Trạch đã đọc nhưng anh vẫn im lặng để cậu nhắn tiếp.
 [Nếu như mấy hôm vừa rồi tôi có làm gì khiến anh khó chịu thì mong anh bỏ qua cho tôi nhé.

Tôi đóng máy xong về nhà, tình cờ tìm thấy bức ảnh chúng ta từng chụp hơn 8 năm trước.]
 Lâm Uy Trạch: [Cậu nhớ ra được là tốt rồi!]
 Đọc tin nhắn đầy vẻ tủi thân này của Lâm Uy Trạch, An Kha Đình lại càng tự trách mình.
 [Được rồi, vậy bao giờ anh có thời gian, chúng ta lại hẹn nhau đi ăn một bữa nhá!]
 Lâm Uy Trạch: [Để tôi mời cậu.]
 Sau đó, chưa kịp để cho An Kha Đình phản ứng, Lâm Uy Trạch gọi điện thoại đến!
 An Kha Đình giật mình nhưng khi trấn tĩnh lại, cậu vẫn nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
 "Alo"
 "Là tôi đây!"
 "Ừm, tự nhiên đang nhắn tin anh lại gọi điện làm gì vậy?"
 "Nhắn tin lâu quá nên tôi gọi luôn."
 "À, ừ, ra là vậy.

Tôi có thể hỏi anh, là, anh nhận ra tôi từ bao giờ vậy?"

 An Kha Đình hỏi xong, bên kia im lặng một hồi lâu, lâu đến mức cậu còn tưởng Lâm Uy Trạch cúp máy rồi cơ, cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh vang lên: "Thực ra tôi chưa bao giờ quên cậu cả."
 An Kha Đình nghẹn lại, cậu không biết phải nói tiếp thế nào.
 Sao tự nhiên lại thấy có chút đáng thương nhỉ?
 Lâm Uy Trạch nói tiếp: "Tôi rất ít bạn bè, và cậu là một trong số đó."
 An Kha Đình khẽ cười: "Cảm ơn vì anh luôn nhớ đến tôi."
 Lâm Uy Trạch không để bụng: "Không sao, tôi không trách cậu."
 Dù sao thì thế giới của cậu lúc nào cũng náo nhiệt nhộn nhịp, tình bạn trong hai tuần chỉ giống như một khoảnh khắc lướt qua cuộc đời cậu mà thôi!
 An Kha Đình hỏi anh: "Vậy bao giờ chúng ta đi ăn, anh đang ở trong đoàn phim mà đúng không?"
 Lâm Uy Trạch: "Hai hôm nữa tôi sẽ đi chụp quảng cáo cho một thương hiệu nước hoa, chụp xong thì chúng ta có thể cùng nhau ăn tối.

Chút nữa tôi sẽ gửi tên nhà hàng qua!"
 An Kha Đình đồng ý: "Vậy được, chốt thế nhé! Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi cúp máy đây!"
 An Kha Đình cúp máy, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin về Lâm Uy Trạch.
 Mẹ của Lâm Uy Trạch là một diễn viên múa, biên đạo nổi tiếng, Trương Dạ Lan, thế nhưng hiện tại bà khá kín tiếng.

Năm 26 tuổi kết hôn với một doanh nhân, cũng là ba của Lâm Uy Trạch, hình như ba anh kinh doanh thương hiệu đồng hồ, dưới Lâm Uy Trạch còn có một em gái đang học đại học.

 Thông tin về mẹ của Lâm Uy Trạch thời bà còn trẻ thì khá nhiều, chỉ là từ khi sinh đứa thứ hai thì không hay lộ diện trước truyền thông, nhưng sau này Lâm Uy Trạch gia nhập giới giải trí, mọi người trong ngành đều biết anh là con trai của Trương Dạ Lan.

Có tài nguyên cộng thêm chăm chỉ trau dồi khả năng diễn xuất, vậy nên 28 tuổi, Lâm Uy Trạch đã được nhận giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
 Profile của Lâm Uy Trạch khét lẹt, nhưng tính anh ngoài đời thì lại rất hướng nội, gia thế và tính cách không có tí liên quan nào đến nhau luôn á!
 ....
 Lâm Uy Trạch gửi địa chỉ nhà hàng cho An Kha Đình, cách nhà ba mẹ cậu khoảng 5km.
 An Kha Đình lái xe đi, tuy không phải diễn viên nổi tiếng gì cho cam, thế nhưng cậu đi ăn với diễn viên đang hot nhất bây giờ, không che kín kẽ một tí thì không được.
 Áo khoác, kính râm đen, khẩu trang, mũ lưỡi chai, võ trang đầy đủ rồi An Kha Đình ngồi vào trong xe.
 An Tư Lạc thấy anh trai mình cứ thần thần bí bí, thế là cô nàng gặng hỏi, dọa nếu An Kha Đình không nói thì sẽ bám theo xe làm cậu phải kể hết mọi chuyện.
 Nghe xong, An Tư Lạc nhìn An Kha Đình, nở một nụ cười ám muội.
 Sao cô cứ có cảm giác Lâm Uy Trạch kia đối xử với anh mình không giống bạn bè cho lắm, có lẽ nào?!!!!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


An Kha Đình gửi xe xong, trước khi xuống xe còn kiểm tra kĩ lưỡng xem bây giờ liệu có ai nhận ra mình không.

Trước đây cậu để mặt mộc ra đường cũng không ai thèm chụp, bây giờ đi ăn với ảnh đế là phải thêm một đống thứ!
 Sau khi xác nhận chính bản thân mình cũng không nhận ra mình, An Kha Đình yên tâm xuống xe.
 Nhà hàng mà Lâm Uy Trạch đặt là nhà hàng kiểu Âu, tên là Summer gì đó.

Bảo vệ nhà hàng nhìn bộ dáng An Kha Đình như khỉ trong sở thú, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
 An Kha Đình lướt qua bảo vệ, cậu đi vào, bấm thang máy lên thẳng tầng 7, tầng cao nhất, phòng Lâm Uy Trạch đặt cũng ở trên này.
 Lên đến nơi, An Kha Đình phát hiện chỉ có mỗi một mình cậu, lấy điện thoại ra xem giờ thì phát hiện, vẫn còn 30 phút nữa mới đến buổi hẹn!!!!
 Hóa ra cậu đã hồi hộp mong chờ đến thế!
 An Kha Đình cởi khẩu trang, tháo kính râm và mũ lưỡi chai xuống, soi gương chỉnh chỉnh lại mái tóc.


Chỉnh xong xuôi thì lại cầm điện thoại nghịch nghịch.
 15 phút trước khi đến giờ, Lâm Uy Trạch bước vào phòng.
 Lâm Uy Trạch ngạc nhiên: "Sao cậu đến sớm vậy?"
 An Kha Đình cười: "Anh cũng đến sớm mà, chúng ta bắt đầu sớm, trời vào đông rồi, càng tối càng lạnh."
 An Kha Đình chỉ nói đại một câu vì không muốn nhắc đến chuyện mình tới đây 30 phút trước do quá hồi hộp.

Thế nhưng Lâm Uy Trạch hiểu sang ý khác, đó là An Kha Đình muốn ăn sớm về sớm!
 Menu để trên bàn, hai người ngồi gần nhau, An Kha Đình nhìn menu cả Anh cả Pháp lẫn lộn, cậu sợ Lâm Uy Trạch không hiểu tiếng Pháp nên dò hỏi: "Mấy cái món ăn này, anh có, ý tôi là, nhà hàng này kì quặc thật, menu lẫn lộn tận mấy thứ tiếng!"
 Lần này Lâm Uy Trạch hiểu ý An Kha Đình: "Tôi hiểu được."
 An Kha Đình vui vẻ để menu ở giữa, hai người cùng nhau chọn món.
 Lúc đọc món để nhân viên phục vụ note vào, Lâm Uy Trạch không khỏi khen An Kha Đình một câu: "Phát âm của cậu hay thật!"
 An Kha Đình phổng mũi: "Đương nhiên rồi, tôi vốn học chuyên ngành ngôn ngữ Anh mà, nhưng ngoài tiếng Anh ra còn biết thêm 2 ngôn ngữ nữa đó."
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Lâm Uy Trạch đã biết rồi còn hỏi: "Là gì vậy?"
 An Kha Đình: "Tiếng Pháp và tiếng Hàn."
 Lâm Uy Trạch nhìn dáng vẻ cậu vui mừng khoe khoang như một đứa trẻ mà thấy buồn cười.
 "Cậu dường như vẫn không thay đổi gì nhỉ? Về tính cách ấy!"
 "Anh cũng thế còn gì!"
 Lâm Uy Trạch ngạc nhiên: "Tôi tưởng cậu bảo cậu quên cơ mà?"
 An Kha Đình lươn lẹo: "Coi như là kí ức khôi phục, nhớ được một chút xíu."
 Tính cách không thay đổi, nhưng cảm giác mà An Kha Đình đối với Lâm Uy Trạch đã thay đổi, trong lòng cậu có một hạt giống đang nảy mầm.

 An Kha Đình hỏi: "Sau này tôi cũng rẽ ngang làm diễn viên, vậy sao anh không liên lạc lại với tôi?"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi sợ cậu quên tôi rồi! Mà gặp rồi cậu cũng không nhận ra thật đấy thôi!"
 An Kha Đình thấy câu trả lời của anh cũng hợp lí, lên đại học cậu đã ăn chơi nhảy múa, quen biết cả bạn tốt lẫn bạn xấu, tốt nghiệp xong còn hoạt động trong giới giải trí.

Nếu như không có bức ảnh kia thì kể cả Lâm Uy Trạch có nhận nhiều giải thưởng thế nào đi chăng nữa, không liên quan đến cậu, việc gì cậu phải care?!
 Bữa ăn hôm nay chủ yếu hàn huyên nói chuyện cũ, Lâm Uy Trạch có vẻ cởi mở hơn trước.

Điều đặc biệt và thần kì nhất là, anh có thể biết được cậu không ăn hành, không ăn rau thơm, không ăn mướp,....Nghĩa là tất cả các món ăn trên bàn, anh đều biết được cậu ăn được gì và không ăn được gì.
 Thế nhưng Lâm Uy Trạch rất lặng lẽ mà để nó ra xa, hoặc bỏ ra khỏi đ ĩa cho An Kha Đình, trong khi An Kha Đình vẫn hồn nhiên như cô tiên!
 Ăn tối xong, Lâm Uy Trạch thấy An Kha Đình trang bị nhiều thứ bèn bật cười, anh bảo ở đây rất an toàn, lần sau không cần làm vậy!
 Sau đó tự nhiên lấy mũ và kính râm của An Kha Đình đội lên đầu, đeo lên mắt, suýt lấy luôn cả khẩu trang của cậu thì An Kha Đình vội giật lại: "Được rồi, khẩu trang này để tôi đeo!"
 Hai người đi xuống thang máy, một bên tai của An Kha Đình đỏ lựng.

Má nó, ai bảo Lâm Uy Trạch còn định đeo khẩu trang của cậu làm gì? Anh ta có ý gì?!!!
 Xuống bãi đỗ xe thì đường ai nấy đi, nhà An Kha Đình gần nhà hàng hơn, trời tối đường vắng nên đi nhanh.


Về đến nhà, cậu đã lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản của mình, up ảnh bầu trời ban nãy ở trên tầng 7 nhà hàng vừa chụp được, ảnh no cap.
 Up xong ảnh lại thoát ra rồi đăng nhập vào tài khoản khác, tài khoản khác này có nickname là "Kiwi".

Đây cũng là tên cậu dùng khi viết tiểu thuyết, tài khoản này dùng để giao lưu với fan tiểu thuyết.
 [Hôm nay Kiwi đi ăn với một người bạn cũ, đột nhiên cậu ấy còn muốn lấy khẩu trang của Kiwi để đeo cơ.

Vậy là như nào hở mọi người?]
 Trong khi An Kha Đình đang mải tán nhảm với fan bên này, tài khoản chính của cậu bên kia liên tiếp nhận được thông báo số người like bài.

Bởi vì đang hăng say trả lời cmt nên An Kha Đình không để ý đến thông báo "Lâm Uy Trạch@@ đã like bài viết của bạn"..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


"Tại sao Lâm Uy Trạch lại like bài của cậu?"
 "Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi, anh ta không chỉ like còn up một bài y hệt như vậy, hai cậu có ý gì?"
 An Kha Đình đứng giữa sự chất vấn của Thương Diệp và Dương Cảnh, không biết nên trả lời thế nào.
 Cuối cùng cậu đành bất lực hỏi ngược lại: "Mấy người đừng nói là gọi tôi đến chỉ để hỏi cái này thôi đấy nhé?!"
Dương Cảnh: "Đúng rồi, đó là việc chính, còn việc phụ là.....", anh nói chưa dứt lời đã bị Thương Diệp cắt ngang: "Anh xàm lờ cái gì vậy, việc chính hôm nay là có một đại ngôn quảng cáo sữa rửa mặt."
 Cô lại quay qua An Kha Đình nói: "Nhưng trước hết, cậu phải trả lời cho tôi và anh Cảnh biết về mối quan hệ hiện tại của cậu và Lâm Uy Trạch."
 An Kha Đình khó hiểu: "Nhưng hai thằng con trai mà....."
 Thương Diệp: "Cậu chưa từng yêu đương, vậy trước đây cậu từng đơn phương thích ai chưa?"
 An Kha Đình: "Cái này cũng chưa, nhưng mà, liên quan gì vậy?"
 Thương Diệp nhếch môi: "Chính vì vậy nên là bây giờ quan hệ nam nữ hay nam nam gì cũng đều phải gọi tên cho rõ ràng, bạn là bạn, đồng nghiệp là đồng nghiệp, mập mờ là mập mờ.


Cậu có dám chắc mình là trai thẳng không?"
 Nếu trước đây hỏi An Kha Đình câu này thì cậu sẽ trả lời chắc nịch, còn bây giờ, đột nhiên cậu lại nghẹn họng, nhìn Thương Diệp và Dương Cảnh, cuối cùng kể hết chuyện của mình và Lâm Uy Trạch ra.
 "Vậy là bây giờ, cậu và Lâm Uy Trạch chỉ là bạn bè bình thường? - Dương Cảnh hỏi.
 An Kha Đình gật đầu.
 "Việc anh ấy up ảnh giống em chẳng liên quan gì cả, có thể là anh ấy cũng thấy đẹp thì sao?"
 Thương Diệp mở điện thoại lên, lạnh lùng nói: "Cậu up bài lúc 21:02 tối hôm qua, anh ta like chỉ ngay sau đó mấy phút.

Và ngay sau đó, anh ta up bài lúc 21:20.

21 giờ \= 9 giờ, suy ra là 9: 20, cái này là tôi đọc cmt thấy chứ không phải tôi tự nói đấy nhé!" (920 trong tiếng trung là "就爱你", chỉ yêu iem).
 An Kha Đình không biết nên giải thích thế nào!
 "Vậy nghĩa là 2 người cảm thấy, tôi coi anh ấy là bạn nhưng anh ấy có tình cảm với tôi?"
 Dương Cảnh: "Tôi 50%"
 Thương Diệp: "Khá rõ ràng mà."
 An Kha Đình: "Tôi thấy vô lí vl."
 Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng, cả ba đều không lên tiếng.

Cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng làm việc của Dương Cảnh.
 "Anh Cảnh, có cái này cần anh xem!"
 Một nhân viên mang tập tài liệu bước vào, An Kha Đình tạm thời ngồi xem qua về đại ngôn sữa rửa mặt để trên bàn Dương Cảnh, Thương Diệp cầm Ipad xem xem có tin tức gì mới về Lâm Uy Trạch nữa không.

 Đại khái là sau khi Lâm Uy Trạch up bài, fan của anh đã nhảy vào tài khoản của An Kha Đình, lục tung profile của cậu lên xem cậu có gì hay ho.

Cuối cùng cậu hot lên nhờ một bài đăng của blogger có tiếng: Quan hệ giữa ảnh đế Lâm Uy Trạch và thiếu gia của chuỗi khách sạn An gia, An Kha Đình.

Hai người quen biết nhau từ khi nào?
 An Kha Đình thấy xàm xí hết sức, nhưng cũng không quá bất ngờ vì Lâm Uy Trạch mới nhận giải cách đây không lâu, cực kì hot, mỗi một động thái mới nhất của anh cũng trở thành chủ đề bàn tán.
 Và lần này kẻ không may mắn đó là An Kha Đình, một diễn viên phụ có diễn xuất không - nói - nên - lời!
 Fan của An Kha Đình cũng không nhiều, mà mấy nàng không suốt ngày đi theo thần tượng mình như những người khác.

Được cái là động đến phốt hay gặp anti thì bật "mode", chửi đến mức anti còn không dám gáy nữa.
 Vì thế nên tuy đi sân bay, An Kha Đình không có fan ra đón, nhưng ở trên mạng thì được bảo kê từ đầu đến chân.
 Cho nên lần này, chuyện của Lâm Uy Trạch không là gì cả!
 ....
 An Kha Đình nhận đại ngôn sữa rửa mặt mới ra mắt trên thị trường, lí do chọn cậu là, quản lý bên đó nghe nói Lâm Uy Trạch like bài viết của An Kha Đình, hơn nữa là thương hiệu mới xuất hiện trên thị trường, túm cái quần lại là do không đủ tiền mời người quá nổi tiếng!

 Ngày quay chụp quảng cáo đã được ấn định, ngay hôm sau phó đạo diễn Lưu của đoàn phim "Truy tìm" gọi điện.
 "Cậu cần bổ sung thêm 2 cảnh quay nữa, cuối tuần đến phim trường."
 Hôm trước vừa đi quay quảng cáo, hôm sau đi đóng phim, An Kha Đình thấy cậu có cảm giác của người nổi tiếng rồi đấy!
 Trước đây đóng phim chiếu mạng, các diễn viên trong đoàn thì ra ra vào vào làm người phát ngôn hãng này, quay quảng cáo hãng kia, còn An Kha Đình vừa đóng phim vừa viết tiểu thuyết.

Tiền kiếm được một nửa là đi dịch sách bên ngoài với viết tiểu thuyết trên mạng, một nửa mới là tiền cát-xê.
 Dù gia đình giàu có nhưng An Kha Đình rất tự lập, lên đại học hầu như cậu không bao giờ xin tiền ba mẹ mà đi làm thêm đây đó, đến bây giờ cũng vậy.
 Cuộc sống rất phong phú, có nhiều thứ khiến cậu bận rộn, vậy nên An Kha Đình không nghĩ gì về chuyện yêu đương cả.

Nhưng lần này, chuyện trên mạng rất nhanh đã dừng lại, chỉ là Lâm Uy Trạch vẫn khiến cậu phải bối rối!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Quay quảng cáo rất thuận lợi, thợ chụp ảnh, thợ quay phim và các staff của nhãn hàng sữa rửa mặt đều khen da An Kha Đình đẹp làm cậu sướng phổng mũi. Thương Diệp ở bên cạnh hừ lạnh: "Mời người ta làm đại ngôn còn dám chê xấu!"
 An Kha Đình bật lại: "Người ta đang nói sự thật mà thôi, chắc da cô không đẹp bằng nên mới ghen ăn tức ở chứ gì.

À mà không đúng, tôi thừa biết là cô đang đợi người về đấy nhé!"
 Thương Diệp thế mà nghẹn họng, bởi vì lần này cô bị An Kha Đình nói trúng tim đen.

Người mà Thương Diệp đang đợi trong miệng của An Kha Đình, cũng chính là bạn thân từ nhỏ của cậu, bạn đại học của cô, nhưng tốt nghiệp xong, cậu ta thường xuyên ra nước ngoài quản lý chuyện kinh doanh của gia đình.
Thương Diệp thích thầm người con trai đó!
 An Kha Đình thấy Thương Diệp không nói được gì thì cười ha hả trông rất mất hình tượng.

Nhưng thực ra, đây cũng là cách chung sống mỗi ngày của cậu và Thương Diệp!
....

 Ngày hôm sau An Kha Đình vào đoàn phim để quay thêm 2 cảnh mới bổ sung.

Triệu Thiên Kỳ thấy cậu liền vui vẻ ôm vai bá cổ, nói là chút nữa mời cậu đi ăn trưa.
 An Kha Đình đồng ý, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn ngó xung quanh, cậu đang muốn tìm Lâm Uy Trạch.
Mà ở bên kia, Lâm Uy Trạch nghe trợ lý Tống Khang nói An Kha Đình mới đến phim trường, anh vội vàng đi nhanh ra để gặp cậu.
Từ lần ăn tối đó, hai người chỉ thỉnh thoảng nhắn tin qua lại chứ chưa gặp nhau lần nào nữa.
Màu tóc đỏ của An Kha Đình sau gần 2 tháng đã bị phai màu hơn rất nhiều, cũng đã lên chân đen nên cậu phải đi nhuộm lại chân để cho màu tóc trở lại như ban đầu.
 Lâm Uy Trạch nhìn màu tóc của cậu, anh nhíu mày, màu đỏ lại đậm hơn rồi!
 Anh chưa bao giờ nhuộm tóc, cùng lắm chỉ có làm xoăn hoặc cắt kiểu, nếu như vì vai diễn thì sẽ đội tóc giả, nhưng anh biết, tẩy tóc nhiều lần thì không chỉ có hại cho da đầu, tóc xơ cứng, rụng nhiều rồi trong quá trình làm còn rất xót nữa.
 Lâm Uy Trạch đau lòng!
 An Kha Đình thấy anh xuất hiện thì cười vui vẻ rồi chạy lại.
"Hôm nay có một cảnh tôi đối diễn với anh nè!"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi biết! Vậy cậu có muốn, diễn thử trước không?"
 Lâm Uy Trạch nói ra lời đề nghị này, đến cả Tống Khang và Triệu Thiên Kỳ đều bất ngờ, chỉ có Thương Diệp ở bên cạnh là bày ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần!
 An Kha Đình đồng ý diễn thử, cậu và Lâm Uy Trạch ngồi trên ghế nghỉ ngơi của hai người, ngồi quay mặt vào nhau, bắt đầu đọc thoại.
 Đoạn thoại bổ sung này của An Kha Đình khá dài, thế nhưng cậu đã học thuộc trước rồi, vậy nên không hề lo lắng.

Chỉ có điều, cậu phải nhìn Lâm Uy Trạch để đối thoại mà ánh mắt anh cứ kì dị sao sao á, nhìn cậu rất chăm chú, còn không buồn chớp luôn làm cậu bị vấp thoại.
Đụ má!
 Lâm Uy Trạch rất bình tĩnh bảo cậu cứ từ từ mà đọc lại, An Kha Đình rất muốn nói: Có phải anh cố ý không??!!
 Đọc đi đọc lại 3 lần, cuối cùng cũng đọc trơn tru trôi chảy.
 Hai người tập thoại xong thì Triệu Thiên Kỳ diễn xong cảnh của cô, chạy đến tìm An Kha Đình.

 Cô kéo An Kha Đình ra một góc, hỏi nhỏ: "Này, sao sau khi cậu quay lại có vẻ thân thiết với Lâm Uy Trạch hơn vậy? Tôi còn nghe chuyện anh ta like bài viết của cậu nữa cơ."
 An Kha Đình đương nhiên là sẽ không kể chuyện của mình và Lâm Uy Trạch ra cho Triệu Thiên Kỳ rồi, cậu chỉ nhún vai: "Thì chắc do nói chuyện hợp nhau thôi."
 Triệu Thiên Kỳ lại càng thấy khó tin: "Có người nói chuyện hợp với Lâm Uy Trạch á?"
 "Tại sao lại không thể có?"
Triệu Thiên Kỳ bĩu môi: "Bây giờ còn biết bênh người ta rồi cơ đấy!"
 An Kha Đình: "Vậy chị hỏi như thế để làm gì?"
 Thực ra Triệu Thiên Kỳ chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
 "Thì chị chưa từng thấy Lâm Uy Trạch công khai đối xử với ai như vậy bao giờ nên mới tò mò hỏi cậu."
 An Kha Đình nghĩ ra cái gì đó, hỏi Triệu Thiên Kỳ: "Em xem trên mạng, thấy bảo ngày trước chị từng theo đuổi Lâm Uy Trạch đúng không?"
 Triệu Thiên Kỳ thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng mà không thành công, chị cũng chẳng care nữa."
 "Chị trực tiếp theo đuổi luôn hả?"
 "Đương nhiên rồi, Lâm Uy Trạch biết nhưng khi gặp không né tránh chị, chỉ là không nhận quà tặng, không thích nói chuyện thôi.

Đồ gì chị mang đến anh ấy cũng cho người trả về.

Sau đó thì có lần chắc không muốn chị mất thời gian theo đuổi nữa nên anh ấy đã nói thẳng với chị là, anh ấy có người thích rồi!"

 An Kha Đình nghe đến đây thì kinh ngạc, cậu hỏi lại: "Nói như vậy á?"
 Triệu Thiên Kỳ: "Bất ngờ lắm đúng không, ban đầu chị cũng không tin đâu, nhưng rồi anh ấy nói là thích người này rất lâu rồi, nhưng chỉ là anh ấy đơn phương thôi.

Rồi chị cũng hỏi thế chị và người đó khác nhau ở chỗ nào, chị có thể thay thế người đó không, tại sao lại đơn phương thích một người lâu như vậy?"
 "Biết Lâm Uy Trạch trả lời sao không?"
 "Trả lời sao?"
 "Mỗi người đều có đặc điểm riêng biệt, không thể so sánh người này với người kia được, cô cũng không cần thay đổi bản thân cho giống với ai và cũng không cần thay thế vị trí của ai.

Bởi vì tôi thích người đó, nếu như biết được thích ở điểm gì thì tôi đã sớm từ bỏ rồi.

Thích lâu như vậy mà người ta không biết, liệu sẽ kiên trì được bao lâu cơ chứ? Nhưng có người như tôi vẫn luôn làm việc đó đấy, cho nên rất xin lỗi cô."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Cảnh đối diễn với Lâm Uy Trạch quay trong buổi sáng là xong, sau đó An Kha Đình đi ăn trưa với Triệu Thiên Kỳ.
 Không hiểu sao nghe chuyện của Lâm Uy Trạch hồi trưa, An Kha Đình thấy trong lòng có chút mất mát.
 Từ khi vào đoàn phim, cậu tiếp xúc với Lâm Uy Trạch tính ra không nhiều, nhưng có thể nhận thấy được, Lâm Uy Trạch vì nhớ ra người bạn là cậu nên ngay từ đầu đối xử có phần đặc biệt, chẳng hạn như để ý quần cậu rách sẽ bị gió lùa vào lạnh, để ý đến việc cậu thích ăn bánh ngọt, để ý đến việc cậu nhuộm tóc.
 An Kha Đình vừa ăn vừa nghĩ ngợi, quả thật, Lâm Uy Trạch quan tâm cậu nhiều hơn người khác!
Có thể khi biết anh cũng có người trong lòng, An Kha Đình cảm thấy mất đi một người quan tâm mình nên chắc hơi không vui, có lẽ vậy nhỉ?
 An Kha Đình tự cho là như thế rồi vùi đầu ăn cơm.
Buổi chiều cậu quay nốt cảnh bổ sung còn lại với Triệu Thiên Kỳ, quay xong không về nhà ba mẹ nữa mà về nhà mình.
 Hồi chiều cậu mới nhận được cuộc điện thoại của thằng bạn thân ở nước ngoài, nói sáng mai nó về nước, hẹn kèo đi chơi tối.
 Bạn thân của An Kha Đình cũng là bạn đại học của Thương Diệp, tên Lương Túc Vũ.
 Lương Túc Vũ sống ở quê với ông bà từ nhỏ, hàng xóm của nhà ông bà An Kha Đình.


Nhưng cậu chàng về quê ở vì ba mẹ quá bận rộn với công việc, không có thời gian chăm sóc con.

Bắt đầu từ lúc này, cậu quen và chơi thân với An Kha Đình.
 Sau này lên đại học, tuy cùng trường nhưng một người học quản trị văn phòng, một người học ngoại ngữ nhưng vẫn là bạn thân nhất của nhau.

Thương Diệp hồi đó còn là bạn cùng lớp của An Kha Đình, quen Lương Túc Vũ qua cậu, cũng tính là bạn đại học của cô.
 Tốt nghiệp rồi thì cậu ta thường xuyên ra nước ngoài để quản lý chuyện kinh doanh của gia đình.

Đợt này đi liền bốn tháng, Lương Túc Vũ hẹn An Kha Đình buổi tối đi ăn xiên nướng vỉa hè rồi cùng lái xe đi hóng gió.
 ....
 Hôm sau An Kha Đình ngủ nướng đến tận trưa, sau đó vừa ăn trưa vừa mở máy tính lên viết bản thảo cho truyện mới.

Viết xong thì cũng đã 3h chiều, tập thể dục, dọn nhà, tắm rửa rồi chuẩn bị đi chơi thâu đêm.
 Bên kia Lương Túc Vũ cũng đang rất háo hức, lâu rồi mới được thư giãn, không cần mỗi ngày nhìn vào sổ sách, kí giấy này tờ nọ.
 Lương Túc Vũ qua nhà rủ An Kha Đình sớm hơn giờ hẹn.
 "Ui chao, mày không đeo kính thì có nhìn được đường không vậy?" - Câu đầu tiên mà An Kha Đình nói khi nhìn thấy Lương Túc Vũ.
 Lương Túc Vũ có vẻ ngoài trưởng thành, trầm ổn, bình thường đeo kính gọng bạc trông rất cấm dục.

Nhưng chơi thân với người có tính cách giống An Kha Đình thì cũng đủ hiểu bên ngoài và bên trong Lương Túc Vũ không hề đồng nhất!
 Nghe An Kha Đình nói xong, Lương Túc Vũ chớp mắt: "Thấy gì không? Mới sắm đấy!"
 Hóa ra là đeo lens!

 An Kha Đình mặt không cảm xúc: "Mặc dù tao mua hết các loại bảo hiểm rồi nhưng mày vẫn chở cho cẩn thận đấy! Dù sao tiền bảo hiểm cũng không về tay mày.

Hờ hờ!"
 Lương Túc Vũ đá mông An Kha Đình: "Nói gở!"
 Sau đó hai đứa cười như hai thằng ngu, trèo lên xe.
 Quán xiên nướng vỉa hè ruột của bọn họ tầm này vẫn rất đông khách, hai người gọi mấy đ ĩa xiên thịt dê, thịt gà, cá viên chiên,.....
 Nếu như hỏi lúc mất hình tượng nhất là lúc nào, thì đối với An Kha Đình, câu trả lời là khi đi ăn với Lương Túc Vũ.

Có khi fan cứng cựa của cậu đi ngang qua còn không nhận ra được đây chính là chồng mình!!
 An Kha Đình vừa ăn vừa nhắc đến chuyện của cậu và Lâm Uy Trạch.

Năm đó Lương Túc Vũ cũng từng gặp qua Lâm Uy Trạch, chỉ có điều không tiếp xúc nhiều với anh như An Kha Đình.
 Lương Túc Vũ cũng tỏ ra bất ngờ y chang An Kha Đình, cậu chàng còn hỏi thêm mấy câu nữa về tình huống của hai người khi ở trong đoàn phim.

Có gì An Kha Đình kể nấy, chỉ không nói ra việc cậu cảm thấy mất mát khi biết Lâm Uy Trạch có người trong lòng.

 Kết quả Lương Túc Vũ nghe xong phán một câu: "Người Lâm Uy Trạch đó thích chắc chắn là mày!"
 An Kha Đình nghe xong thì suýt sặc!
 "Má nó, nói chuyện gì thực tế hơn đi được không??!!"
 Lương Túc Vũ mặt như đinh đóng cột: "Theo tuyến thời gian mà Lâm Uy Trạch kia nói với bà chị Triệu Thiên Kỳ, thích một người từ lâu, chẳng phải ổng quen mày hơn 8 năm rồi đấy à?"
 "Nhưng còn những người bạn khác nữa, đâu phải chỉ mình tao.

Với cả đâu có căn cứ gì để chứng minh Lâm Uy Trạch thích đàn ông đâu?"
 Lương Túc Vũ: "Đã nghe câu, không thích đàn ông nhưng thích em chưa? Tao nói cho mày nghe, tao với mày là anh em thân thiết, nhìn thấy mày mặc quần rách tao còn thấy mốt, thấy mày nhuộm tóc còn khen đẹp, mà họ Lâm kia lớn hơn bọn mình có 3 tuổi, chẳng lẽ lại có tư tưởng người già? Hợp lí không?"
 An Kha Đình có hơi rung động trong lòng, có hơi tin rồi đấy nhưng miệng vẫn nói: "Không!"
 Nếu Lương Túc Vũ tinh tế như thế, vậy tại sao không nhìn ra được Thương Diệp thích cậu!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Dù không quá tin vào lời của Lương Túc Vũ, nhưng nó vẫn thực sự khiến An Kha Đình suy nghĩ rất nhiều.
 Điều kì lạ nhất là cậu cảm thấy có chút vui mừng.
 Nhưng tại sao cậu lại thấy vui mừng?
 An Kha Đình thắc mắc, cậu chối bỏ việc bản thân thích Lâm Uy Trạch, bởi vì không thể nào cậu lại có cảm giác với một người đàn ông được.
 Suy nghĩ đó đeo bám suốt cả ngày nên An Kha Đình tạm thời không muốn nhắn tin hay liên lạc với Lâm Uy Trạch, đợi bao giờ suy nghĩ này không còn nữa thì tiếp tục liên lạc lại sau.

Vả lại, bọn họ không còn là những cậu thiếu niên ngây thơ vô tư năm nào nữa, bây giờ đều là người của công chúng hết rồi.
 Nhưng ai ngờ hôm sau đó, Lâm Uy Trạch chủ động nhắn tin trước cho cậu.

Nội dung là sắp tới hai người sẽ lại hợp tác với nhau.
 Hợp tác với nhau!!!!!!

 An Kha Đình đọc đi đọc lại tin nhắn này, muốn hỏi Lâm Uy Trạch để xác nhận nhưng vì sợ lại khiến bản thân nghĩ nhiều nên cậu chỉ lạnh nhạt rep một câu: [Ồ, tôi biết rồi!]
 Bên kia, Lâm Uy Trạch đọc tin nhắn của cậu mà thấy khó hiểu, không biết vì sao đột nhiên cậu lại thay đổi thái độ nhanh như vậy!
 [Cậu không vui à?]
Anh hỏi lại, rất dè dặt.
 [Đâu có đâu.]
Không phải tôi không vui, chỉ là tôi đang né tránh anh thôi!!!
 An Kha Đình biết đàn ông thích nhau cũng không phải chuyện gì xa lạ nữa, quản lý Hạ Thụy của Lâm Uy Trạch cũng thích đàn ông, chuyện tình nổi tiếng trong giới.

Vậy nên cậu không bài xích hay chán ghét, chỉ là trước giờ bản thân không rung động với ai, chưa từng yêu đương với ai, nhưng cậu biết mình là trai thẳng, xem loại phim khó nói gì đó thì cũng là xem nam nữ!
 Đột ngột rẽ ngang thế này khiến cậu khó lòng chấp nhận!
 Mà Lâm Uy Trạch thì vẫn đang cho rằng cậu phiền lòng chuyện gì đó, anh nhắn tin cũng rất cẩn thận.
 [Mai hoặc ngày kia quản lý bên cậu sẽ thông báo, nhưng tôi muốn nói trước cho cậu biết.

Rất mong chờ được hợp tác cùng nhau!]
Ặc, chân thành đến vậy cơ à!
 An Kha Đình nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn, hết 10 phút mới rặn ra được một cái emoji hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
 Cứ tưởng chuyện đến đó là dừng rồi, ai dè Lâm Uy Trạch nhắn thêm: [Cậu giận tôi chuyện gì à?]
 Nội tâm An Kha Đình: Tôi không giận anh, tôi giận chính bản thân mình, có được không hả??!!!!
 An Kha Đình: [Sao anh lại nghĩ vậy?]
 Lâm Uy Trạch: [Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy hình như cậu chán tôi!]
 Tôi chán anh!!!

 Câu nói của Lâm Uy Trạch như kiểu An Kha Đình là trap boy một lúc chơi mấy người, lúc vui thì tôi chơi anh, chán thì tôi bỏ vậy!
 Nhớ đến câu nói của Lương Túc Vũ ngày hôm qua, An Kha Đình nhắn lại: [Sao anh để ý đến cảm xúc của tôi quá vậy?]
 Lâm Uy Trạch: [Vì cậu là bạn tôi.]
 Một câu làm An Kha Đình không biết vui hay buồn, nhưng cậu nghĩ, dẫu sao là bạn bè thì vẫn còn tốt.
 Lâm Uy Trạch nhắn như vậy, An Kha Đình cũng không có lí do gì để tiếp tục cho anh ăn "bơ" nữa, cậu bịa đại lí do là đọc được cmt của bọn antifan trên mạng, sau đó nhận được một loạt tin nhắn an ủi của Lâm Uy Trạch!
 Cũng đáng yêu đó chứ!
 .....
 Hôm sau, Dương Cảnh đã gọi cậu đến công ty, nói là có lịch trình chụp ảnh cho một thương hiệu thời trang nổi tiếng.

Người đề xuất cậu với bên thương hiệu chính là Lâm Uy Trạch.
 Đương nhiên An Kha Đình không tỏ ra quá bất ngờ rồi, thế nhưng trong lòng cậu thì vẫn đang thầm vui sướng.
 Dương Cảnh: "Này, phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy nhé!"
 An Kha Đình: "Em biết rồi mà!"
 Cậu đã kể chuyện của mình và Lâm Uy Trạch cho Thương Diệp ngay hôm đi ăn với Lương Túc Vũ, Thương Diệp chắc đã kể lại cho Dương Cảnh.
 "Lịch quay đây, xem qua đi, quay chụp trong hai ngày liền đấy.


Thương hiệu lớn, kĩ tính, làm ăn cẩn thận."
 An Kha Đình cũng từng mua đồ của thương hiệu này rồi nên cậu biết.

Sắp tới phí quảng cáo thương hiệu bên đó cũng không cần trả nhiều cho cậu, cậu có cả tủ đồ rồi!
 Buổi chiều Dương Cảnh chủ động liên lạc với quản lý của Lâm Uy Trạch, sắp xếp buổi gặp nhau giữa hai bên, Dương Trạch bảo chủ yếu là cho quan hệ thân thiết hơn thôi.
 Lâm Uy Trạch vẫn đang ở trong đoàn phim, bộ phim dần đi vào hồi kết, khoảng 1 tháng nữa có thể đóng máy.

Bên An Kha Đình chủ động mời, Lâm Uy Trạch biết tin liền lập tức đồng ý.
 Do tính chất công việc nên đôi khi muốn gặp nhau, Lâm Uy Trạch cũng phải tìm cớ, bây giờ đối phương lại tìm đến trước, anh chỉ vội vội vàng vàng đóng nhanh nhanh để đi gặp mặt thôi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,263
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Gặp mặt nhau thì chỉ nói chuyện công việc xã giao, có hai vị quản lý bên cạnh, Lâm Uy Trạch muốn nói chuyện với An Kha Đình cũng khó.

Như kiểu đi ra mắt phụ huynh ấy, vậy nên cả buổi anh chỉ biểu đạt sự quan tâm trên danh nghĩa bạn bè bằng cách gắp đồ ăn cho cậu.
 An Kha Đình thì không dám nhìn thẳng Lâm Uy Trạch, chủ yếu do cậu ngại, càng nhìn anh, cậu càng cảm thấy mình phải làm rõ vấn đề này.
 Bữa ăn kết thúc chóng vánh, sau đó ai về nhà nấy! Lâm Uy Trạch có hơi thất vọng vì cả buổi chẳng nói được mấy, mà bây giờ về thì phải đợi gần chục ngày nữa đi chụp ảnh thì mới được gặp An Kha Đình.
 Thời gian chờ đợi bao giờ cũng cảm thấy lâu, Tống Khang nhìn Lâm Uy Trạch nhà mình chờ đợi như bông hoa sắp úa tàn mà không nói nên lời.
 "Chưa từng thấy anh như vậy bao giờ! Có nhất thiết phải thế không anh?"
 Lâm Uy Trạch: "Cậu không hiểu đâu."
 Tống Khang: "Em cũng không muốn hiểu!"
 Mà bên An Kha Đình, ngược lại thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày chụp ảnh.
 Như những lần khác thì cậu và Thương Diệp thường đến nơi sớm hơn thời gian dự kiến, thế nhưng ai mà ngờ, khi đến nơi đã thấy Lâm Uy Trạch có mặt ở đó trước rồi!
 Tống Khang: "Hi!"

 Lâm Uy Trạch: Hi cái đầu cậu ấy mà hi!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tự Dưng Thành Mẹ Kế
2.

Mọi Người Đều Đọc Được Suy Nghĩ Của Ta
3.

Ta Là Nữu Hỗ Lộc Thị
4.

Không Hẹn Mà Đến
=====================================
 An Kha Đình chào hỏi lại: "Mọi người đến sớm quá nhỉ?"
 Nội tâm Tống Khang: Tôi là bị ép!
 Thế nhưng mở miệng ra là: "Chúng tôi lúc nào cũng như vậy mà!"
 An Kha Đình: "Vậy mọi người đi trang điểm trước đi nhé, phòng trang điểm của tôi bên kia."
 An Kha Đình nói rồi cùng Thương Diệp và stylist vào phòng trang điểm, chỉ để lại cho Lâm Uy Trạch một bóng lưng lạnh lùng.

 Gần chục ngày qua, cậu đã đưa ra được một kết luận: Đối với bạn bè, ai mà chẳng có sự chiếm hữu, như kiểu sợ người ta hẹn hò sẽ không thân với mình nữa, không ai đi chơi với mình nữa, không ai quan tâm mình nữa, thế nên sinh ra cảm giác không vui.

Còn nữa, Lâm Uy Trạch cũng bảo cậu là bạn của anh rồi, vậy thì còn gì để nói đâu!
 Ngày trước đối xử thế nào thì bây giờ cũng vậy!
 An Kha Đình và Lâm Uy Trạch trang điểm theo hai phong cách khác nhau, một bên là bad boy có phong cách bụi bặm, một bên là người đàn ông trưởng thành trầm tĩnh.

Và sẽ có ảnh hai người chụp hình đôi với nhau.
 Nhưng cũng vì chuyện này mà mấy ngày trước trên mạng đã có một trận "đại chiến" giữa fan của hai người sau khi thương hiệu thời trang đăng bài, nói là video quảng cáo, ảnh chụp cho bộ sưu tập lần này sẽ mời Lâm Uy Trạch và An Kha Đình.

Hai người share lại bài, follow hãng thời trang kia, bên fan Lâm Uy Trạch nổ súng trước, không chấp nhận một diễn viên phụ nhảy từ đâu ra lại được đứng chung khung hình với ảnh đế cao cao tại thượng nhà mình.
 Chiến đấu hơn 1 ngày trời, cuối cùng fan Lâm Uy Trạch số lượng đông áp đảo thế nhưng vẫn thua thảm hại trước fan của An Kha Đình.
 Fan của An Kha Đình không nhiều nhưng rất - có - tiền!
 Fan Lâm Uy Trạch: [Nhìn lại An Kha Đình của mấy người đi, cậu ta có cái gì nào? Đẹp mã hả, showbiz này không thiếu, diễn xuất hả, tôi đảm bảo mình thậm chí còn diễn hay hơn cậu ta.

Gia thế à, rồi đến bây giờ cậu ta có nổi tiếng hơn không vậy? Tôi không hiểu cái thương hiệu kia nghĩ gì mà mời cậu ta nữa!]

 Fan Lâm Uy Trạch: [Đóng chung với chồng tôi một bộ phim mà đòi trèo cao cơ à? Nghe câu trèo cao ngã đau chưa? Được like bài có một lần mà tưởng mình là bố thiên hạ chắc!]
 Fan Lâm Uy Trạch: [Để tôi xem lần này thương hiệu sẽ thua lỗ đến mức nào, thật sai lầm khi mời An Kha Đình kia!!!!!]
 Fan An Kha Đình rất bình tĩnh nhắn trả lại: [Mấy cưng à, ngưng làm lố đi có được không? Cho dù An Kha Đình nhà bọn chị không nổi tiếng thì sao, để cậu ấy chụp cho mấy cưng xem tủ đồ hiệu mà cậu ấy đã mua của hãng thời trang kia nhé! Chúng ta hơn nhau ở chỗ là, AI NHIỀU TIỀN HƠN!]
 Fan An Kha Đình: [Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Lời ít ý nhiều, có năng lực đọc hiểu không vậy?]
 Ai chửi thâm hơn, ai nhiều tiền hơn, vậy bên đó thắng!
 An Kha Đình biết hết mấy chuyện đó, nếu giờ mà nói cho mấy người biết là Lâm Uy Trạch chủ động đề xuất muốn cậu chụp cùng thì chắc fan của anh hộc máu mà chết mất.
 Nhưng có một số bộ phận fan tỉnh táo, nghi ngờ quan hệ giữa hai người, hết up bài giống nhau, rồi lại like bài nhau, rồi cùng quay chụp quảng cáo.
 Và thế là mọc lên cực kì lặng lẽ giữa dòng đời xô bồ, couple giữa Lâm Uy Trạch và An Kha Đình ra đời, có tên là "Cây bình an".
 (Cây bình an là ghép từ "Lâm" và "An" nha)..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom